Cập nhật mới

Dịch Full Va Vào Ánh Mắt Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Anh Là Đồ Khốn!


Hạ Phong Thần bị cô kéo tay, nhìn lên thấy là gương mặt mình không muốn thấy, bèn hất mạnh tay cô ra:
- Bỏ ra, anh không cần em tới đây!
Anh say nên không kiểm soát được lực mình, làm Ngữ Nhi bất ngờ ngã vào thành bàn, tay cô bị va xước một đường dài.
Ôn Kiệt hốt hoảng đỡ Phương Ngữ Nhi đứng dậy, thấy mắt cô đỏ hoe:
- Ngữ Nhi, cô không sao chứ?
Ngữ Nhi đau điếng người, nhưng vẫn lắc đầu bảo không sao.

Sợ Hạ Phong Thần lại làm loạn, anh gọi hai nhân viên đỡ hai bên cậu ta để ra xe.

Mãi mới nhét được người đàn ông cao lớn dặt dẹo vào ghế sau, Ngữ Nhi đỡ anh ngả đầu lên vai mình, nhìn lên Ôn Kiệt đang lái xe, ngại ngùng nói:
- Lại làm phiền anh rồi!
Ôn Kiệt cau mày nhìn thằng bạn say khướt qua gương, đáp lại:
- Không có gì, việc nên làm thôi.

Tôi mới phiền cô ấy chứ.

Quả thật tôi không nghĩ được ai khác.
Ngữ Nhi nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không đáp lại.

Mới một ngày thôi, sao anh ấy đã thành cái bộ dạng này rồi!
Ôn Kiệt biết không nên nói gì lúc này, cũng im lặng lái xe về căn hộ riêng của Hạ Phong Thần.
Tới nơi, hai người khó khăn lắm mới dìu được Hạ Phong Thần vào nhà.


Thật may Hạ Phong Thần đã cho cô biết mật khẩu cửa nhà.

Phương Ngữ Nhi không nghĩ lại dùng trong hoàn cảnh này.
 Ôn Kiệt đỡ bạn mình nằm ra giường rồi có việc anh về luôn.

Ngữ Nhi bèn đỡ Hạ Phong Thần dậy, đưa cốc nước trước miệng anh dỗ dành:
- Anh uống đi!
Hạ Phong Thần mơ màng nhìn người phụ nữ trước mặt, nhếch mép cười:
- Không cần, em về đi!
Sao Ngữ Nhi có thể để anh một mình say xỉn như vậy.

Thấy Hạ Phong Thần loạng choạng đứng lên đi vào nhà tắm, cô vẫn kiên nhẫn đỡ anh:
- Anh say như vậy, tắm sẽ đột quỵ đó.

Anh nghe vậy, cho rằng cô đang cố giả bộ quan tâm mình.

Chẳng phải ôm ấp tình cũ sao, giờ ở đây bày đặt lo lắng cái gì.

Anh quay sang, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ đầy tia máu.
Phương Ngữ Nhi thấy anh nhìn mình vậy có chút sợ hãi.

Bất ngờ, anh bóp chặt cằm cô, nâng lên nghiến răng hỏi:
- Em có đi không?
Ngữ Nhi đau tay không gỡ anh ra được, cô vẫn kiên quyết rặn ra từng chữ:

- Không...!đi!
- Được lắm!
Dứt lời, Hạ Phong Thần lao vào hôn cô, không, nói đúng hơn là cắn xé cô.

Ngữ Nhi hốt hoảng muốn tránh nhưng bị anh giữ chặt, anh thô bạo làm môi cô chảy máu.

Ngữ Nhi đau xót, nước mắt chảy dài, cắn lại anh.

Hạ Phong Thần bị cắn cho đau bèn buông cô ra, đưa tay lên lau vết máu trên miệng, cười nham hiểm.

Thấy cô muốn chạy, anh nhanh chóng tóm cô lại, ném mạnh xuống giường.

Lúc Phương Ngữ Nhi sợ hãi co ro trên đệm, Hạ Phong Thần đã cởi áo, đè lên cô, hai tay giữ chặt ghì tay cô sang hai bên khiến Phương Ngữ Nhi không thể nhúc nhích!
Cô hoảng sợ nhìn anh:
- Anh muốn làm gì!
Hạ Phong Thần không nói năng gì, trực tiếp cởi quần.

Ngữ Nhi nhìn thấy vật to lớn hiện ra, lòng vô cùng hoang mang.

Chẳng lẽ anh định....
Cô còn chưa kịp nghĩ thì anh đã trực tiếp tiến vào, không có màn dạo đầu, không báo trước, không dịu dàng.

Cô đau đớn gào khóc:
- HẠ PHONG THẦN, ANH LÀ ĐỒ KHỐN!
Hạ Phong Thần nghe cô nói vậy, không những không thương xót tấm thân nhỏ bé bên dưới, còn đi chuyển mạnh bạo hơn.

Ngữ Nhi đau tay, đau người, đau lòng nữa.

Rốt cuộc anh bị làm sao vậy!
Cô chỉ đành cắn răng chịu đựng sự giày vò, chỉ mong anh nhanh chóng kết thúc!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Sai Quá Sai


Cả quá trình Hạ Phong Thần không hé nửa lời, chỉ điên cuồng phát tiết, thậm chí là hơn một lần.
Xong xuôi, anh lảo đảo đứng dậy, đi về phòng làm việc của mình.

Anh mệt mỏi ngả lưng xuống sofa, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Bên này, Ngữ Nhi bị bỏ rơi tủi thân khóc thầm, vừa mệt vừa đau, cô không còn chút sức lực, bèn thiếp đi lúc nào không hay.
***
Nửa đêm, Phương Ngữ Nhi gặp ác mộng tỉnh giấc, người cô ướt đẫm mồ hôi, vết thương ở tay làm cô trằn trọc không ngủ được.
Mãi tới lúc gần sáng, ánh nắng mờ nhạt trên bầu trời xuất hiện, cô mới lê lết tấm thân tàn tạ đứng dậy.
Căn hộ của Hạ Phong Thần ở tầng cao, view bình minh rất đẹp.

Nhưng người phụ nữ đứng trước khung cảnh nên thơ ấy lại vô hồn.
Cô vào phòng tắm, ngồi co quắp trong bồn tắm trống rỗng, mãi lâu sau, mới yếu ớt mở nước lạnh từ vòi.

Cô nằm duỗi thẳng, gối đầu lên phía trên.

Sự lạnh lẽo sẽ giúp cô tê liệt cảm xúc của mình.
***
Hạ Phong Thần sau khi tỉnh không nhớ gì việc đêm qua.

Anh còn thấy lạ sao mình lại ngủ ở phòng làm việc.

Anh uể oải lại tủ đồ, lấy một chiếc áo choàng để đi tắm.

Mở cửa ra, anh hết hồn nhìn cảnh kinh hoàng trước mặt.
Phương Ngữ Nhi đang nhắm nghiền mắt, nước dâng đến ngập cổ, vết thương ở tay rỉ máu làm đỏ cả một mảng trong bồn tắm.

Anh vội vàng vớt cô lên, hoảng loạn gọi cô:
- Ngữ Nhi, em sao thế, tỉnh lại đi Ngữ Nhi!
Lúc này Ngữ Nhi mới từ từ mở mắt, cả người lạnh ngắt, gương mặt tái nhợt.

Nhìn thấy anh, cô bất giác sợ hãi, cả người run rẩy.
Hạ Phong Thần nhanh chóng đặt cô ngồi trên bàn rửa mặt, lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi bế cô ra giường.

Anh ân cần đắp chăn cho cô, cứ như Hạ Phong Thần điên cuồng hôm qua chưa từng tồn tại.
Ngữ Nhi không nói gì, chỉ nhìn vô định ra cửa sổ.

Giờ Hạ Phong Thần mới thấy tay cô có một vệt dài bị thương, môi cô thì sưng bầm mà đau lòng không thôi.
Anh cố nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhớ đến đoạn Ôn Kiệt uống rượu cùng mình.

Nghĩ phải xử lí vết thương cho cô trước, anh đi lấy hộp sơ cứu, cẩn thận bôi cồn đỏ cho cô để tránh nhiễm trùng.
Vừa ra phòng khách, Ôn Kiệt đã gọi cho anh.


Đúng lúc, anh đang định hỏi Ôn Kiệt sao Ngữ Nhi lại ở nhà anh trong tình trạng bi đát như vậy.
Vừa ấn nghe, Ôn Kiệt đã sổ một tràng chặn họng anh:
- Dậy rồi hả? Cậu xin lỗi Ngữ Nhi chưa? Phong Thần, chuyện yêu đương giận dỗi nhau là không tránh được nhưng người ta là con gái, cậu mạnh tay làm cô ấy ngã khá đau đó.

Tôi nhìn còn đau dùm luôn.

Lần này cậu quá đáng rồi!
Nghe vậy, Hạ Phong Thần mới ngỡ ngàng, anh cố load lại, có lẽ nào, vết thương kia là do anh gây nên.

Còn vết thương ở môi nữa.
Không đáp lại, anh cúp máy, vội vã đi vào phòng ngủ.

Phương Ngữ Nhi vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không nhìn anh hay nói với anh nửa lời.
Sợ cô sẽ bị khăn ẩm làm ốm mất, anh đỡ cô dậy, nhẹ nhàng cởi khăn tắm ra, muốn mặc đồ vào cho cô.

Lúc nãy trong nhà tắm hốt hoảng quá, giờ anh mới phát hiện, trên người cô còn đầy vết bầm tím.

Tới đoạn này, dần dần kí ức đêm qua mới hiện ra, như tua chậm trong đầu anh vậy.
Anh sững sờ, nhìn cô mà lòng đau xót, vội vàng ôm cô vào lòng.

Cô giật mình giữ chặt khăn tắm, đẩy anh ra.

Hoá ra anh là một tên khốn, bảo sao lúc nãy nhìn anh, cô lại sợ hãi như vậy.
Giọng anh khàn đặc:
- Anh xin lỗi, Ngữ Nhi, xin lỗi em, anh sai rồi!
Ngữ Nhi lúc này nhìn anh rất lâu, khó khăn cất giọng:
- Chuyện đã xảy ra, xin lỗi còn có ích gì nữa!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Tạm Trú


Hạ Phong Thần biết sai lầm không thể cứu vãn.

Anh đã làm cô tổn thương cả tâm hồn lẫn thể xác.

Anh hận chính bản thân mình.
Ngữ Nhi thay đồ xong muốn đi về.

Nhìn bản thân, sao cô có thể về nhà trong bộ dạng này được.

Cô cũng không biết nên đi đâu nữa, có lẽ chỉ có thể tá túc nhà Lâm Thư.

Đi đâu cũng được, chỉ cần không gặp Hạ Phong Thần là được.
Hạ Phong Thần ôm chặt không cho cô đi.

Anh muốn chăm sóc cô tới khi cô bình phục, để bù đắp lỗi lầm của mình.
- Em hãy ở đây.

Công việc và người nhà, anh sẽ xử lý.

Yên tâm ở lại nghỉ ngơi đi.

Anh xin lỗi, hãy cho anh được bù đắp được không, Ngữ Nhi.
Anh nói gần như là cầu xin cô.
Cô cười mỉa mai:
- Từ khi nào anh cho mình cái quyền thay tôi làm mọi thứ vậy?

Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Hạ Phong Thần nghe vậy vô cùng đau khổ, anh buông cô ra:
- Anh sẽ đi, em cứ ở lại đây, đừng nghĩ lại chuyện đó nữa, làm ơn, anh xin em!
Cô không đáp lại.

Nếu giờ về nhà Lâm Thư, cũng khó tránh được cô ấy biết chuyện.

Cô không muốn ai phải lo lắng cho mình.

Nghĩ một lúc, cô xoay người, đi về phòng ngủ đóng cửa lại.

Cô ngồi bất động dưới sàn, dựa lưng cánh cửa khoá chặt.
Hạ Phong Thần ngỡ ngàng không nghĩ cô lại đồng ý.

Anh gọi điện căn dặn trợ lý Doãn làm đơn xin nghỉ dài hạn cho Ngữ Nhi, coi như công ty điều cô đi công tác một thời gian.

Thấy bên trong phòng ngủ im ắng, anh chỉ bèn nói vọng vào:
- Công việc anh đã sắp xếp để em nghỉ dài hạn, em có thể báo gia đình là đi công tác, cho người nhà đỡ lo.
Người trong phòng cười đầy giễu cợt.

Giờ Hạ Phong Thần còn nghĩ ra cái lý do giả dối đó cho cô nữa.

Cô bèn lấy điện thoại, nhắn cho bố mẹ một tin.
Tới giờ ăn sáng, Ngữ Nhi vẫn ở trong phòng, cả căn hộ có hai con người nhưng im ắng đáng sợ.


Anh gõ cửa muốn gọi cô ra ăn nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Anh buồn rầu, đậy lại đồ ăn trên bàn rồi đi tới công ty.
Trước khi đi, anh nhắn cho cô một tin:
- Anh đi rồi, em ra ăn sáng đi, anh để trên bàn ấy.

Anh xin lỗi, Ngữ Nhi!
Phương Ngữ Nhi nhìn tin nhắn của Hạ Phong Thần, từ sáng tới giờ, cô nghe được nhiều nhất là lời xin lỗi của anh.

Cô không ăn sáng, mệt mỏi nằm trên giường.

Cô muốn một giấc ngủ ngon, ước gì khi tỉnh lại, mọi thứ đã xảy ra đều sẽ biến mất.
Hạ Phong Thần tới công ty nhưng tâm trí thì không.

Tới trưa, anh lại về nhà một chuyến, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, vẫn còn nguyên.

Rõ ràng cô không ăn.

Anh bỏ đi, đặt đồ ăn mới mua trên đường về lên, rồi nhắn cô:
- Em ra ăn trưa đi! Anh sẽ không làm phiền em đâu.
Không thấy bất kì động tĩnh gì, anh đoán cô vẫn rất giận anh.

Anh lại vội vàng tới công ty xử lý công việc.

Lẽ ra tối nay anh có tiệc rượu nhưng anh đã bảo Doãn Khải hủy mọi lịch trình, chỉ để tối có thể về sớm với Ngữ Nhi.

Anh biết cô không chạy mất, vì lúc nãy về, anh thấy giầy cô vẫn còn trên kệ.
***
Ở tiệm bánh, Phương Nghị nhận được tin con gái bảo đi công tác dài ngày, bèn báo lại cho vợ.

Trần Thu nghe chồng kể vậy thì cũng không nghĩ nhiều, thậm chí có chút vui vì con gái mới đi làm chưa lâu đã được làm sự kiện, nay lại đi công tác.

Có vẻ công việc của cô khá bận rộn và suôn sẻ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Thương Em Thương Anh


Tan tầm, Hạ Phong Thần tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, đều là đồ anh vừa ghé siêu thị mua về.

Nghĩ lần trước mình nấu ăn được Phương Ngữ Nhi khá hưởng ứng, anh bèn mua rất nhiều, định sẽ nấu cho cô vài món bổ dưỡng.
Mở cửa ra, cả căn hộ tối om, phòng ngủ cũng không sáng.

Anh hốt hoảng nhìn kệ giầy thấy giầy cô vẫn còn.

Linh cảm chẳng lành, anh lập tức tìm khoá dự phòng để mở cửa.
Phương Ngữ Nhi nằm bẹp giường từ sáng.

Ngâm nước lạnh lâu và vết thương bị nhiễm trùng khiến cô bị sốt.

Cô mê man nằm trên giường, cả người không chút sức lực.

Dần dần, cô lịm đi.

Mãi tới khi Hạ Phong Thần mở cửa mới phát hiện ra.

Ngay lập tức, anh đưa cô tới bệnh viện.

Bác sỹ tiến hành xử lý vết thương cho cô, rồi cô được truyền nước.

Tưởng anh là chồng cô gái, bác sỹ là một phụ nữ trung tuổi nói với Hạ Phong Thần:

- Thật là chủ quan, vết thương như vậy may mà kịp đưa tới viện.

Không là hoại tử rất nguy hiểm.

Vợ cậu lát sẽ tỉnh thôi, nhưng phải để ý vào.

Người trẻ bây giờ sao toàn qua loa với bản thân như vậy chứ!
Hạ Phong Thần vô cùng áy náy, chỉ biết dạ vâng rồi cảm ơn bác sỹ.
Lát sau Phương Ngữ Nhi tỉnh lại, thấy mình ở bệnh viện bèn rầu rĩ.

Dù rất hận Hạ Phong Thần, nhưng cô cũng không muốn ở lại đây.

Về căn hộ ít nhất cô có thể ở một mình.
Thấy Ngữ Nhi nói muốn về, Hạ Phong Thần hỏi qua bác sỹ, thấy có thể xuất viện, ngay trong đêm chiều theo ý cô, anh lại đưa cô về.
Về tới nơi, Ngữ Nhi lại tiếp tục khoá cửa.

Tình trạng của cô đã ổn hơn, thuốc hạ sốt cũng làm cô buồn ngủ.

Vậy là nhanh chóng, cô cuộn tròn trên giường thiếp đi.

Mãi tới gần sáng, Hạ Phong Thần mới khẽ mở cửa đi vào, rón rén nằm cạnh, ôm cô thật nhẹ rồi mới yên tâm vào giấc.
Hôm sau Ngữ Nhi tỉnh dậy đã thấy có người ôm mình.

Cô nhìn anh, tâm trạng khó tả, bèn bó tay anh đang ôm mình ra, rồi bước xuống giường.

Hạ Phong Thần rất tỉnh, ngay lập tức hốt hoảng mở mắt, sợ cô sẽ đi mất, anh nắm tay cô hỏi:
- Em đi đâu?
Ngữ Nhi yếu ớt gỡ tay anh ra:
- Tôi sẽ không bỏ chạy đâu, khỏi lo.
Nói rồi, cô bước ra ngoài, tới tủ lạnh tìm đồ ăn.

Từ hôm đó tới giờ cô chả ăn uống gì nên rất đói.

Uống thuốc còn khiến cô cảm giác hơi khó chịu dạ dày.

Nếu không muốn phải thấy Hạ Phong Thần, chỉ còn cách mau lành vết thương, cô phải ăn để khoẻ mạnh còn rời khỏi đây nữa.
Hạ Phong Thần dù cũng mệt vì mới ngủ được một chút nhưng vẫn dậy theo.
- Em đói sao, đợi chút anh sẽ nấu cháo cho em.
Nói rồi Hạ Phong Thần luống cuống lấy đồ ra để nấu bữa sáng.

Do vội nên vô tình anh bị dao cắt vào tay.

Vết cắt khá sâu làm anh đau, giật mình rơi cả con dao xuống đất.
Một tiếng kim loại kêu choanggg, Phương Ngữ Nhi đang quay đầu định bỏ về phòng bỗng nhìn lại.

Hạ Phong Thần không kêu đau, chỉ im lặng nhăn nhó xả tay dưới vòi nước.

Phương Ngữ Nhi nhìn dòng nước chảy xuống màu đỏ tươi, khựng lại, chợt khóc nấc lên.

Cô không chịu đựng nổi, trong lòng cô u uất và bế tắc tột cùng.
Hạ Phong Thần nghe thấy mới hốt hoảng nhìn ra, mặc kệ vết thương vẫn đang chảy máu, trấn an:
- Đừng sợ, em vào trong đi.
Nghe vậy Ngữ Nhi như con nít lại càng khóc thêm.

Cô đi tới cạnh bồn rửa bát, cầm tay anh lên nhìn, trong lòng trào lên đau xót.
Thật buồn cười, kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Về Nhà Một Chuyến


Ngữ Nhi run rẩy giữ tay anh, vừa khóc vừa nói:
- Sao chúng ta lại ra nông nỗi này!
Hạ Phong Thần đau lòng, ôm cô vào lòng, tay vẫn rỉ máu.
- Là lỗi của anh, là anh, anh xin lỗi em! Đừng khóc nữa, được không?
Phương Ngữ Nhi đưa tay bấu chặt áo anh, gục đầu vào ngực anh, cả người vẫn run rẩy:
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!
Hạ Phong Thần im lặng ôm chặt cô vỗ về.

Anh không dám trả lời, anh không dám nói mình ghen tuông, lại càng không dám nói rằng anh biết cô nói dối.

Như vậy anh sẽ chỉ càng đẩy cô ra xa mình hơn.
Anh cứ ôm cô như vậy, Ngữ Nhi khóc một hồi mới nhớ ra, bèn buông anh ra.

Cô lặng lẽ đi lấy hộp sơ cứu, lấy băng gạc và thuốc cho Hạ Phong Thần.
Hai người ngồi trên sofa phòng khách, không ai nói gì.

Hôm qua là anh, nay lại là cô đang bôi cồn đỏ cho đối phương.
Hạ Phong Thần thấy cô quan tâm mình, trong lòng cảm kích.

Xem ra bị thương cũng đáng lắm!
Giờ thì hay rồi, cả hai người bụng thì đói còn tay thì đau.


Hạ Phong Thần chỉ còn biết gọi đồ ăn ship tới nhà.
Phương Ngữ Nhi lại tiếp tục im lặng, cô ngồi ăn ngoan ngoãn, hai người ngồi đối diện nhau.

Hạ Phong Thần sợ cô ăn không đủ, bèn gắp chiếc đùi gà hầm trong bát cháo của mình cho cô.

Cô nhìn anh, không cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng lấy đũa tách đôi chiếc đùi gà ra rồi gắp ngược lại vào bát anh một nửa.
- Cảm ơn em!
Hạ Phong Thần đang vui vì nãy giờ cô quan tâm mình.

Thì lời nói của cô như tạt cho anh gáo nước lạnh:
- Dù sao tôi cũng ăn nhờ ở đậu tại đây, nên anh không phải cảm ơn gì hết!
- Em đừng nghĩ vậy.

Anh đã nói rồi, nhà anh cũng là nhà em mà.
Ngữ Nhi không nói gì thêm nữa, ăn xong cô lại đi vào phòng ngủ nhưng không khoá cửa nữa.

Cô biết có khoá thì Hạ Phong Thần vẫn vào được thôi.
Lúc lâu sau, cô thấy bên ngoài đã im ắng, định ra tủ lạnh lấy nước uống thì thấy Hạ Phong Thần từ phòng làm việc đi ra.

Cô nhìn đồng hồ đã muộn, sao anh còn chưa đi làm.
Hạ Phong Thần giờ không yên tâm để Ngữ Nhi ở một mình, nên đã làm việc online tại nhà.


Còn sổ sách cần kí thì trợ lý Doãn lát sẽ mang qua cho anh.
Anh nhẹ nhàng cầm chiếc máy đo nhiệt độ, đưa lên trán cô bấm, thấy không còn sốt mới thở phào.

Vẫn là anh thấy băng và sát khuẩn vết thương ở tay cho cô, vừa làm vừa thổi nhẹ xuýt xoa sợ cô bị đau.
Mấy ngày liền hai người cứ ở bên nhau lặng lẽ như vậy, chả nói với nhau được mấy câu, cùng ăn trên một bàn, tối cô ngủ rồi anh mới vào phòng.

Mỗi sáng thức dậy, chiếc giường luôn có một người ôm một người trên đó.
***
Hạ lão gia vào thư phòng mở một tập tài liệu vừa gửi đến.

Ông mở ra từ tốn xem xét.

Lúc này, điện thoại ông cũng reo lên:
- Thưa ngài, mấy ngày nay Hạ thiếu không tới công ty, lịch trình cũng không có sự kiện hay công tác gì.

Tôi tìm hiểu được là cậu ta đang ở nhà.

Có điều...
Người đó lấp lửng rồi nói tiếp:
- có cả Phương Ngữ Nhi cũng ở đó!
Hạ Thanh Phong chỉ đáp ngắn gọn:
- Được rồi, cậu đã xong việc!
- Vâng thưa ngài.
Người kia đáp lại rồi nhanh chóng cúp máy.
Hạ Thanh Phong lại bấm điện thoại, gọi cho con trai:
- Tối nay về nhà một chuyến!
- Vâng, con sẽ về sớm thưa bố!
Hạ Phong Thần nhận được cuộc gọi của bố, nhìn sang Ngữ Nhi mấy ngày nay có vẻ đã đỡ hơn, anh nghĩ về Hạ gia một lát rồi quay lại với cô ngay chắc sẽ không sao..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Ra Mắt


Nay Nhã Kỳ có việc đi qua Hạ thị, mấy ngày nay con trai không về nhà, nghĩ con bận rộn nên bà mua một giỏ trái cây toàn loại cậu thích đem tới, tính cho Hạ Phong Thần một bất ngờ.
Lễ tân thấy phu nhân chủ tịch nay tới tổng bộ, vội vã ra chào hỏi, tay đỡ giỏ quà rồi ấn thang máy kính cẩn mời bà đi lên.

Tới nơi, nhìn Doãn Khải đang có vẻ bận việc, bà lên tiếng trước:
- Doãn trợ lý!
Doãn Khải thấy nay phu nhân bất ngờ tới không báo trước, liền chạy lại chỗ bà lễ phép chào hỏi:
- Chào phu nhân, đã lâu không gặp.

Nay phu nhân tới tìm giám đốc sao ạ?
- Ừ, Thần Thần trong kia hả?
Doãn Khải bối rối nhìn bà:
- Dạ, nay giám đốc không có ở đây ạ, ngài ấy làm việc tại nhà ạ.
- Ồ!
Rồi Nhã Kỳ chào trợ lý Doãn rời đi.

Xuống sảnh, bà dặn tài xế:
- Tới nhà Phong Thần!
Doãn Khải không biết Ngữ Nhi đang ở nhà sếp, chỉ biết dạo này sếp làm việc ở nhà.

Dù tò mò nhưng là nhân viên, anh không quá phận hỏi nhiều nếu sếp không chủ động nói.

Anh cũng không báo cho Hạ Phong Thần là nay Hạ phu nhân tới công ty.

Vốn chuyện mẹ thăm con là bình thường, hơn nữa Hạ lão gia vẫn là chủ tịch Hạ thị.

***
Hạ Phong Thần thay đồ chuẩn bị về Hạ gia gặp bố.

Anh dặn dò Ngữ Nhi ở nhà, anh chỉ đi lát rồi sẽ về.

Ngữ Nhi không mấy quan tâm, chỉ gật đầu không nói.
Anh vừa đi không bao lâu, chuông cửa lại kêu.

Cô tưởng anh quên gì, cô đang thong thả đứng chỗ bể cá gần cửa cho cá ăn.

Mấy ngày qua, những con cá này chính là niềm vui nhỏ bé của cô.

Tiện tay ở gần, không nghĩ nhiều, Phương Ngữ Nhi mở cửa:
- Anh có thể tự ấn vân tay mở mà!
***
Hạ phu nhân đứng trước cửa hào hứng muốn tạo bất ngờ cho con trai.

Dù sao cũng lâu rồi bà chưa ghé thăm nhà riêng của anh.

Ai dè, người bị bất ngờ là bà, khi thấy một cô gái mở cửa:
- Cô là ....???
Phương Ngữ Nhi nhìn Hạ phu nhân mà hoảng hốt, bất giác lùi lại, giấu cánh tay ra sau.

Còn chưa định thần lại, Hạ phu nhân đã nói tiếp:
- À, ta nhớ rồi, cháu là cô gái ở tiệm bánh, Phong Thần nói hai đứa đang hẹn .....h...ò.

Bà đang cao hứng khi gặp cô tại đây, trước tò mò muốn chớt mà Hạ Phong Thần mãi chưa đưa cô về ra mắt.

Bà hớn hở nhìn cô thật kỹ, rồi chậm rãi đi vào.
Phương Ngữ Nhi bị sốc một màn.

Bà ấy biết chuyện rồi sao? Cô còn lo sợ bà ấy sẽ tra hỏi hay đuổi cô ra ngoài nữa chứ.
Thấy cô vẫn khúm núm đứng đó, Hạ phu nhân bèn gọi:
- Không phải ngại, ta biết hết mà.

Cháu lại đây đi.

Thần Thần đi vắng sao?
- Vâng ạ, anh ấy vừa ra ngoài!
- Thế mà ta chẳng gặp nó.
Rồi bà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý muốn cô ngồi đó.
Do bị thương ở tay nên Ngữ Nhi mặc áo ngắn tay cho đỡ vướng, thấy cô cứ giấu tay ra sau có vẻ không thoải mái, Hạ phu nhân rất niềm nở cầm tay cô, muốn gắn kết tình cảm mẹ chồng nàng dâu tương lai.

Bị bất ngờ, tay Phương Ngữ Nhi bị Hạ phu nắm lấy về đằng trước.
Hạ phu nhân nhìn vết thương dài đang liền sẹo bèn sững sờ.

Nhìn xung quanh cũng còn vài vết bầm tím nhàn nhạt.
- Chuyện gì đây? Vết thương có vẻ nghiêm trọng.
Rồi bà nhìn nốt tay còn lại, thấy cũng bầm tím không kém.

Để ý thấy khoé môi vẫn còn một vệt sưng nho nhỏ.

Linh cảm của người phụ nữ, bà sốt vó hỏi:
- Thần Thần bạo hành cháu sao?
Ngữ Nhi lắc đầu lia lịa:
- Không, không phải ạ, là do cháu ngã ạ, anh ấy không làm gì cháu cả.
Ngữ Nhi ngay lập tức phủ định, chuyện chẳng hay ho gì để mà tiết lộ, hơn nữa đó là mẹ anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Mẹ Dậy Con Thế À


Ngữ Nhi càng chối, Hạ phu nhân lại càng nghi ngờ.

Cùng là phụ nữ với nhau, dù Hạ Phong Thần có là con cưng thì bà cũng không chấp nhận nổi việc con mình vũ phu như vậy.
Bà nhìn Ngữ Nhi thương xót:
- Cháu yên tâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho cháu!
Nói rồi bà hùng hổ gọi điện cho Hạ Phong Thần:
- Con đang về nhà ạ!
Chỉ cần biết vị trí xong, bà lập tức đi về:
- Ở yên tại nhà cho mẹ!
Hạ Phong Thần thắc mắc sao nay cả bố và mẹ đều gọi anh về, giọng mẹ anh còn có chút khó chịu.

Có lẽ nào anh quên ngày kỉ niệm gì sao?
Định thần lại, Phương Ngữ Nhi gọi điện cho Hạ Phong Thần nhưng máy anh vừa hết pin, anh không biết cô đã gặp mẹ mình.
Hạ Phong Thần về thì ngay lập tức lên thư phòng:
- Thưa bố con đã về!
Hạ Thanh Phong thậm chí còn không bảo anh ngồi, lạnh nhạt hỏi:
- Còn nhớ con đã hứa gì không?
Nói đến hứa, Hạ Phong Thần sau khi trưởng thành không tùy tiện hứa nhiều điều.

Gần nhất là về mối quan hệ với Phương Ngữ Nhi.

Anh thấp thỏm trả lời:
- Con nhớ ạ!
- Giờ con đang làm bố phải suy nghĩ đấy.


Con không tới công ty mà ở một chỗ với cô ta sao?
Hạ Phong Thần bất ngờ hỏi lại:
- Bố điều tra con sao? Sao có thể không tin tưởng con vậy, con chưa làm bố thất vọng lần nào.
- Không thì sao ta biết được con như vậy.

Ta cảnh cáo con, đã có bao nhiêu người chỉ vì dính líu tới phụ nữ mà trở nên tụt lùi.

Con châm dứt với cô ta đi, bố thấy cô ta không xứng với con!
Hạ Phong Thần nắm chặt tay, nói từng chữ rõ ràng:
- Con mới là người không xứng với cô ấy.

Cô ấy đã vì con mà chịu khổ.
Hạ Thanh Phong nghe vậy rất thất vọng.

Còn đang định nói không chấp nhận Phương Ngữ Nhi thì thấy vợ hùng hổ đi vào.

Nhã Kỳ về nghe người làm nói Hạ Phong Thần đang trên thư phòng, bà còn chả thèm gõ cửa mà lao tới, cầm túi xách đánh vào người con trai:
- Cái thằng tồi tệ này!
Hạ Phong Thần còn chưa hiểu gì, còn Hạ Thanh Phong thì giữ lấy vợ:
- Có chuyện gì từ từ nói.
- Từ từ cái con khỉ, con trai ông....!con trai ông thật hết nói nổi!!!!
Bà gắt um lên, lại cầm túi đánh:
- Phong Thần, mẹ dậy con thế à.


Con dám đánh người ta bầm dập như vậy.

Thằng khốn này, mẹ phải dậy lại con mới được.

Người ta ở nhà cũng là con gái cưng, mà sao ở bên con lại thành ra thê thảm như vậy.

Con với cái....
Hai người đàn ông trước một màn chửi bới của bà thì sững sờ sửng sốt.
Hạ Thanh Phong nhìn sang con trai, không thể tin được:
- Mẹ con nói gì vậy, là thật sao?
Hạ Phong Thần chỉ biết rũ mắt cúi đầu:
- Không như mẹ nghĩ, nhưng đúng là do con gây ra.
Hạ Thanh Phong nghe vậy lại càng bất ngờ.

Ông bèn đỡ vợ đi ra ngoài cho bình tĩnh lại, rồi sẽ nói chuyện với con trai sau.

Vừa đi ông vừa hỏi:
- Sao bà lại biết vậy?
Nhã Kỳ ngồi xuống phòng khách, uống một ngụm nước bực dọc nói:
- Tôi tới nhà nó, thấy cô gái kia cũng ở đó, trên người toàn là vết thương, chẳng phải con gái tôi mà tôi còn xót.

Ông xem, giờ bố mẹ cô ấy biết chuyện thì Thần Thần nhà ta phải ăn nói thế nào!!
- Ý bà là Phương Ngữ Nhi hả?
- Ông biết cô gái đó sao?
- Có biết qua chút!
Nhã Kỳ thấy nhà bếp đang nấu ăn gì đó rất thơm, bèn buông chồng ra.

Tiến lại gần thấy người làm đang chưng tổ yến với lá dứa hạt chia, bà bèn dặn dò làm thêm một phần có kỷ tử, táo đỏ, long nhãn.

Thấy chưa đủ thành ý, bà bắt tay tự làm mới yên tâm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: 67: Bác Gái


Hạ Phong Thần đứng mãi ở thư phòng mới xuống nhà.

Tưởng mẹ sẽ chửi tiếp, ai dè bà chỉ lườm anh không nói gì.
Hạ Thanh Phong biết còn Ngữ Nhi ở nhà, Hạ Phong Thần chắc chắn không ở lại đây, bèn hỏi:
- Về luôn sao?
- Vâng, hôm khác con sẽ giải thích ạ!
- Thôi khỏi, mau về đi.

Nhìn con thật làm ta buồn phiền!
Nhã Kỳ nói nhưng tới nhà bếp cầm một hộp giữ nhiệt dúi vào tay anh:
- Cái này cho Ngữ Nhi, cầm về mà chuộc lỗi, phải để con bé ăn hết thì thôi! Nhớ nói là ta tự tay làm.
Hạ Phong Thần không biết là gì, thấy ấm nóng nên nghĩ đồ ăn mẹ nấu.

Anh nhận lấy, miệng thì cảm ơn.

Nhã Kỳ xua tay đuổi:
- Vì ai mà ta phải làm như vậy chứ!
***
Ngữ Nhi sau khi gặp Hạ phu nhân mà lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Thấy Hạ Phong Thần về, cô lập tức báo cho anh biết:
- Phu nhân vừa ở đây.

Em gọi anh không được.
- Ừ, máy anh hết pin, anh cũng gặp mẹ rồi.
Ngữ Nhi lo lắng:
- Em không biết là bà ấy lại đến, mẹ anh có vẻ tức giận lắm.
- Ừ, rất tức giận, không chỉ chửi mà còn đánh nữa.

Nghe vậy Ngữ Nhi căng thẳng:
- Em không cố ý, anh bị đánh có đau không?
Hạ Phong Thần thấy cô quan tâm, nói chuyện nhiều hơn bèn cười:
- Bà ấy không đánh chết anh đâu.
- Chắc là đau lắm.
Phương Ngữ Nhi tự nhẩm, Hạ Phong Thần vì cô mà bị vậy khiến cô có chút tự trách, dù rõ ràng anh cũng làm tổn thương cô.
Hạ Phong Thần ôm cô vào lòng, vỗ về:
- Mẹ có đồ cho em đó! Nhi Nhi à, chúng ta quay trở về như trước kia nhé!
Anh nói là mẹ mà không phải "mẹ anh".

Trước kia anh không gọi cô là Nhi Nhi, anh không thích gọi chung với Ôn Kiệt, nhất là Lục Ngôn cũng gọi cô như vậy.

Nhưng nay, anh gọi cô rất khẩn thiết.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, chỉ hỏi:
- Đồ gì vậy?
Hạ Phong Thần biết cô chưa sẵn sàng, nên cũng chỉ biết lấy ra hộp đồ mẹ vừa cho.

Cả hai mở ra, thấy là món bổ dưỡng, Hạ Phong Thần còn nói thêm:
- Mẹ tự làm cho em đó.
Lúc này trong lòng Ngữ Nhi đã rưng rưng cảm động.

Bà ấy vừa gặp đã tốt với cô, khác xa những gì cô tưởng tượng.

Hạ Phong Thần rót ra bát rồi đút cho cô ăn, cô thấy nhiều bèn bảo anh ăn cùng:
- Em ăn đi, mẹ bảo anh phải thấy em ăn hết mới được.
Ngữ Nhi mỉm cười, sau bao ngày cuối cùng Hạ Phong Thần cũng thấy nụ cười của cô.


Anh chăm chú ngồi nhìn cô ăn hết.
Lát sau, cô nhận được điện thoại của Hạ phu nhân.

Lần trước mua bánh bà đã lưu số cô rồi.
- Ngữ Nhi à, con có ăn hết đồ ta đưa không?
- Dạ con có, cảm ơn phu nhân ạ.
- Cứ gọi ta là bác cũng được!
- Vâng ạ.
Ngữ Nhi đang bối rối thì Hạ phu nhân đã lên tiếng:
- Chuyện là, cái thằng bé Thần Thần đúng là nó có lỗi với con.

Ta thay mặt nó xin lỗi con nhé.

Ta không rõ là hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết có thể con sẽ khó bỏ qua.

Nể mặt bà già này, con tha thứ cho nó một lần có được không?
Ngữ Nhi nhìn về phía Hạ Phong Thần đang loay hoay chuẩn bị kháng sinh cho vết thương của cô, đáp lại:
- Vâng, bác gái!
Nghe vậy Nhã Kỳ mới yên tâm, dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Bà quay sang nói chuyện với chồng:
- Là phụ nữ đã thiệt thòi, chả hiểu Phong Thần nghĩ gì, trời ơi hai tay con bé bầm tím, vết thương thì dài.

Nhìn có lẽ được mấy ngày rồi.

Chả biết có nên cơm cháo gì không, chứ là Ngữ Nhi thì tôi bỏ quách nó rồi.
Hạ Thanh Phong ngồi yên tĩnh nghe vợ than thở, thấy ông chả nói gì, Nhã Kỳ lại giận:
- Có mỗi tôi thấy nghiêm trọng à, sao bố con ông hờ hững thế.

Đàn ông các người thật là!
Ông cười cười, bèn lảng tránh:
- Được rồi, bà cứ xem tụi nó tính thế nào đã.

Mình là người lớn, dần dần nhìn nhận bảo ban vậy.
Nói như thế nhưng trong lòng ông lại đang nghĩ gì khác, không ai rõ được!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: 68: Chú À Không Anh!


Ngữ Nhi đang suy nghĩ, nãy là Hạ Phong Thần, giờ là mẹ anh.

Anh vẫn luôn tốt với cô, chỉ duy hôm ấy, anh say, có lẽ chính anh cũng không biết mình phạm sai lầm.

Với lại, ban đầu, là cô lợi dụng anh.
Một ý nghĩ tha thứ thoáng hiện lên trong suy nghĩ của Phương Ngữ Nhi.
***
Lục Ngôn nay tới chỗ Ôn Kiệt lấy vài chai rượu hiếm để tặng đối tác.

Vừa chuẩn bị đậu xe, anh đã bị một chiếc thể thao chắn trước rồi đậu vào chỗ mình muốn.

Nhìn chiếc thể thao bản giới hạn mới ra mắt, anh nghĩ hẳn là thiếu gia nào đó chịu chơi chăng.

Anh ngồi trên xe nhìn lại, ồ, hoá ra là một cô bé, mặt còn non choẹt.

Anh nghĩ không biết cô bé đó đã đủ tuổi chưa nữa, thật là khoa trương quá đi!
Đi vào, anh còn đang nhìn quanh xem Ôn Kiệt tới chưa thì bị một cô gái va vào.

Thấy anh, cô gái vội vàng xin lỗi:
- Ui sorry sorry, cháu vô ý quá!
Thì ra là cô bé khi nãy, anh xua xua tay tỏ ý không sao.

Cũng không để ý liền đi tiếp.

Anh và Ôn Kiệt hẹn nhau trong hầm rượu, ở đây không phải ai cũng vào được.


Hầm rất rộng, không chỉ có chai, mà còn có những thùng sồi chứa đầy rượu nho.
Đang cùng nhau xem những chai vang lâu đời nhất, thì xa xa đã nghe thấy tiếng Ôn Như Diệu:
- Anh Kiệt, cho em một chai để đi dự sinh nhật bạn!
Ôn Kiệt chưa thấy người nhưng đã lắc đầu:
- Trời ạ, con quỷ sứ lại tới rồi!
Lục Ngôn còn chưa biết ai thì Ôn Như Diệu đã tới cho hai người.
- Anh Kiệttt!
- Gớm, không phải giở dọng nịnh nọt.

Là em mua, hay em xin?
- Xinnnn! Anh dám lấy tiền của em hả? Mà tiền của anh cũng là tiền của em thôi!
Ôn Kiệt thở dài:
- Con nhóc này, anh chiều em quá rồi.
Lục Ngôn ở bên thì hơi ngạc nhiên, từ khi nào Ôn Kiệt lại cặp kè trẻ vị thành niên vậy.

Tuy hai người không quá thân, nhưng chơi chung một nhóm, hầu như Ôn Kiệt luôn theo đuổi kiểu phụ nữ nóng bỏng quyến rũ, chứ cô gái kia thì....non nớt quá.
Ôn Kiệt lên tiếng giới thiệu:
- Đây là Như Diệu, em gái tôi!
Còn đây là Lục tổng, em chào đi!
Nhìn người đàn ông chững chạc, có vẻ nghiêm túc, Ôn Như Diệu hồn nhiên:
- Ồ thì ra chú này là bạn anh à, chào chú Lục nha!
- Hả?
Lục Ngôn còn đang ngỡ ngàng bật ngửa vì lần đầu bị chào chú, thì Ôn Kiệt cười như điên:
- Anhhhhh, là anh Lục Ngôn.


Con nhóc này lại làm anh xấu mặt đó à.

Lục Ngôn bằng tuổi anh mà!
Lục Ngôn cười xoà tỏ ý không sao, nhưng lại cảm thấy hơi buồn trong lòng nhiều chút.

Anh tự thấy mình đâu có già như vậy:
- Không sao!
Ôn Như Diệu xấu hổ chữa cháy:
- À à, em chào anh ạ!
Lục Ngôn không nói gì, chỉ biết gật đầu bó tay với cô bé.

Cũng khó tránh được, Ôn Như Diệu từ bé chỉ quen anh trai lúc nào cũng tưng tửng, ăn mặc thì hoa hoè hoa sói, thấy Lục Ngôn nhìn khác biệt hoàn toàn, cứ nghĩ anh phải lớn tuổi rồi ấy chứ.

Mà cũng có sao đâu, hơn cô 10 tuổi thì gọi chú cũng được.

Hạ Phong Thần cũng bảo cô vậy mà!
Rồi cô chỉ tay vào một chai rượu trong số rượu mà Ôn Kiệt mang ra cho Lục Ngôn xem:
- Em lấy chai này nha!
- Không được!
- Sao không?
- Cái này chú Lục, à không, anh Lục Ngôn chọn rồi!
Ôn Như Diệu xìu cái mặt xuống, bẽn lẽn hỏi:
- Vậy thì lấy cái khác vậy.
Lục Ngôn thấy vậy, bèn nói:
- Nhường cho Như Diệu đi, tôi lấy mấy chai kia cũng đủ rồi!
Ôn Kiệt cười trừ nhưng cương quyết nhìn em gái đang nhìn mình đầy mong chờ:
- Em là con gái họ Ôn mà sao chả biết làm ăn gì thế, Lục tổng là khách xịn của anh đó.

Không bán thì anh lấy tiền đâu nuôi xe cho em hả!!!!!
Lục Ngôn bật cười trước lời chống chế ấy, đúng là chỉ có Ôn Kiệt mới nghĩ ra được.
Ôn Như Diệu thấy vậy bèn lấy một chai khác, trước lúc đi vẫn kịp nói với Lục Ngôn:
- Cảm ơn anh Lục Ngôn đã có ý nhường em ạ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: 69: Chuyện Cũ


Gần 1 tuần trôi qua, Phương Ngữ Nhi đã cởi mở hơn với Hạ Phong Thần, ngày nào Hạ phu nhân cũng nấu một đống đồ ăn rồi bảo người làm mang sang nhà riêng cho hai người.

Ai không biết còn nghĩ cô là con dâu mới được yêu thương hết mực luôn ấy.
Cô đã khoẻ hơn, dự định vài ba hôm nữa sẽ về nhà.

Nay cuối tuần, cô và Lâm Thư có hẹn đi cafe với nhau.

Giờ chỉ còn vết thương ở tay, mặc đồ che đi thì không ai nhìn thấy.

Ở nhà lâu khiến cô thấy bí bách khó chịu, muốn được hít thở bầu không khí bên ngoài.

Cô trang điểm kỹ càng sợ sẽ để lộ gì đó, rồi mới yên tâm ra ngoài.

Nay diễn ra giải đua xe, Hạ Phong Thần đã đi từ sớm để cắt băng khai mạc.

Lâm Thư thấy bạn thì hỏi han rối rít.

Hai người có nhắn tin một chút, Ngữ Nhi giấu nhẹm chuyện ở nhà Hạ Phong Thần, bảo là đi công tác dài ngày như trước đó nói với bố mẹ.

Hai người đang ngồi trên tầng 2, ngắm nhìn phố phường hối hả, bỗng thấy bóng hình đã lâu không gặp.

Lam Anh chính là chị họ của Ngữ Nhi, Lâm Thư là bạn thân cũng biết cô ấy, thậm chí thời đi học còn thân nhau như đàn chị đàn em.


Cô lớn tiếng gọi:
- Chị Lam Anhhhhh!
Lam Anh nhìn thấy hai cô, cười tươi rói rồi thong dong dắt con gái đi lên.

Nay cuối tuần con gái cô ấy được nghỉ học, đòi mẹ dẫn đi chơi bằng được.

Cô bé rất xinh xắn, mới 4 tuổi mà đã nhí nhắng tinh nghịch vô cùng.

Tới nơi, cô bé đã chào:
- Sóc chào dì Nhi ạ.

Xong ngơ ngác nhìn Lâm Thư bên cạnh, Lam Anh bèn nhắc:
- Con chào dì Thư đi!
Cô bé lễ phép cúi chào.

Do là họ hàng nên cô bé được gặp Ngữ Nhi nhiều hơn vào dịp giỗ Tết.

Nên quên mất Lâm Thư là dễ hiểu, mới 4 tuổi mà.

- Nhanh quá chị Lam Anh, con bé đã cao tới bụng em rồi!
Lam Anh nhìn hai người, thời gian lâu chưa gặp, nhìn họ đều sắc sảo mặn mà hơn.

Ngữ Nhi ân cần cho bé Sóc ngồi vào lòng mình, cô gọi cho cô bé một chiếc bánh ngọt màu hồng rất đẹp mắt.


Cô bé ngồi ngoan ngoãn ăn, để ba người phụ nữ hỏi han nói chuyện với nhau.

Như nhớ ra điều gì đó, Lam Anh bỗng nhắc tới Lục Ngôn:
- Lục Ngôn về rồi, chị mới gặp cậu ta trong cuộc họp lớp vài ngày trước.

Em có biết không?
Nụ cười trên mặt hai cô gái trước mặt bỗng cứng lại.

Ngữ Nhi vuốt tóc bé Sóc, không nhìn vào Lam Anh mà trả lời:
- Em biết ạ! Còn gặp lại nhau nữa.

- Ồ, bảo sao cậu ta liên tục hỏi chị tình hình của em trong những năm cậu ta đi du học.

Chị biết hai đứa chia tay nên không nói gì nhiều.

Cậu ta có vẻ muốn quay lại với em đó, em còn tình cảm không? Hồi đó chị cũng tiếc hai người....
Lam Anh chưa nói hết, Lâm Thư đã ngắt lời:
- Không đâu chị Lam Anh, Ngữ Nhi có bạn trai rồi.
Lam Anh nhìn sang Ngữ Nhi, thấy em họ chỉ gật đầu một cái.
- Ừ, hôm họp lớp, mọi người cầm theo sổ lưu bút để ôn lại kỉ niệm, chị mới phát hiện ra, chữ kí của Lục Ngôn khi ấy có kí tự hình cỏ ba lá.

Chẳng phải hồi đi học, em cũng dùng kí tự đó sao?
Tới đây, Ngữ Nhi bỗng muốn hỏi:
- Em xem được không?
- Chị không có mang theo, nhưng thôi, chuyện cũ rồi, không nhắc lại nữa!
- Đúng đúng, chuyện cũ mình bỏ qua.
Lâm Thư cũng phụ hoạ theo.
Người ta thường nói, càng bảo không, thì sẽ càng làm ngược lại.

Ngữ Nhi quả thực muốn hỏi về Lục Ngôn, cứ như sợ rằng mình sẽ lỡ bỏ mất điều gì quan trọng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: 70: Làm Lành


Được một lúc thì Lam Anh phải dẫn con gái về nhà.

Sau khi chị họ đi, Ngữ Nhi trong lòng ngổn ngang.

Cô từng nói với Lâm Thư rằng, dù sau cô có yêu hay cưới người khác, cô cũng sẽ không quên Lục Ngôn.

Anh sẽ mãi là tình đầu của cô, không phải còn yêu, mà là kỉ niệm rất khó phai.

Cũng như Lâm Thư, sau có thể yêu nhiều người khác, cô ấy cũng không quên được tên khốn Hạo Thiên cắm sừng mình.
Trở về nhà Hạ Phong Thần đã là trưa, cô ngạc nhiên khi anh đã về, anh đang sắp xếp tủ lạnh.

Cô nghĩ anh sẽ ở lại nơi diễn ra giải đua tới tối.
- Em đi chơi với Lâm Thư vui không?
Trước khi đi, cô có nhắn cho anh một tin để anh yên tâm.
- Vui! Anh đang làm gì đó?
Nghe cô nói vui nhưng sao Hạ Phong Thần lại cảm giác không vui như thế.

Anh nhìn cô dịu dàng:
- Mẹ cho nhiều đồ quá, anh phải phân loại ra cho em dễ tìm.
Thấy anh chu đáo vậy, lòng Ngữ Nhi tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Cô đang để tâm tới Lục Ngôn, còn Hạ Phong Thần lại để tâm về cô.


Như để lấp li3m cảm giác ấy, cô ôm Hạ Phong Thần rồi bảo:
- Chúng ta làm lành nhé! Em mong rằng, em sẽ chỉ toàn tâm toàn ý với anh!
Hạ Phong Thần nghe thấy hai chữ làm lành đã luống cuống lên vui mừng, không nhận ra ý tứ trong câu nói sau của Phương Ngữ Nhi.

Chưa đóng tủ lạnh lại, anh đã hôn cô dịu dàng như để cảm ơn sự tha thứ cô dành cho mình.
Hạ Phong Thần sợ cô sẽ nhớ lại chuyện hôm đó, nên cực kỳ nhẹ nhàng, nâng niu để đối phương có thể dễ dàng tiếp nhận anh hơn.

Dù rất muốn được lăn lộn cùng cô như trước kia, nhưng Hạ Phong Thần vẫn cố gắng kiềm chế.

Anh vẫn thấp thỏm lo sợ.

Anh dừng lại, rồi lảng tránh Ngữ Nhi để đi tắm nước lạnh cho hạ hoả.
Ngữ Nhi có thể biết tâm tình của anh.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Hạ Phong Thần đang đứng dưới vòi sen xả nước hối hả.

Cô không muốn nói dối anh nữa, nhẹ nhàng tới ôm sau lưng anh, nước vòi sen hoà lẫn nước mắt:
- Em xin lỗi anh, em đã nói dối anh.

Em đã mượn anh để lảng tránh những chuyện bản thân không muốn nhìn nhận.

Phong Thần, em không xứng với anh đâu.


Anh hãy tìm người khác yêu anh thật nhiều!
Cô không dám nhắc tới Lục Ngôn với anh.

Nếu cô còn cố ở bên để được anh chăm sóc thì với anh thật không công bằng.

Lục Ngôn khá bất ngờ nhưng vẫn nghe cô nói hết, anh điềm tĩnh tắt vòi nước, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Anh biết!
Ngữ Nhi kinh ngạc nhìn anh, lắp bắp nói:
- Thế sao anh còn...
Hạ Phong Thần ôm cô vào lòng, chỉ nói nhỏ nhưng âu yếm:
- Vì không biết lúc nào anh lại yêu em, càng lúc càng yêu, sẽ không ai khác ngoài em, em chỉ cần bên anh là được.
Ngữ Nhi nghe anh tỏ tình mà nước mắt lã chã, cô kiễng chân, hôn anh một cái thật nhẹ.
Hạ Phong Thần thuận thế nhấc bổng cô ôm lại phía bệ rửa mặt.

Anh sợ tay cô lại dính nước.

Anh thì cởi tr@n, cô thì quần áo ướt nhẹp, thân thể hai người dính vào nhau rất mờ ám.

Hạ Phong Thần nhẹ nhàng thay đồ cho cô.

Khi cả hai cùng quấn khăn tắm xong xuôi, anh bèn bảo cô:
- Em ra ngoài đi kẻo lạnh, anh sẽ ra sau!
Ngữ Nhi lần này không còn ngại nữa, mạnh dạn kéo tay anh ra phòng ngủ.

Hạ Phong Thần chưa hiểu lắm nhưng vẫn theo cô.
Tới bên giường, Ngữ Nhi đóng rèm cửa lại.

Dù là buổi chiều nhưng căn phòng giờ đã khá tối.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông trước mặt, hôn lên yết hầu làm anh giật mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: 71: Hôn Nhân Là Chuyện Cả Đời


Hạ Phong Thần lúc này không giữ mình được nữa, nói với Ngữ Nhi:
- anh ...!rất khó chịu!
- ừm, anh có thể nhẹ nhàng không?
- anh sẽ cố gắng, anh yêu em.
Vậy là một buổi chiều nọ, ở một căn phòng có hai người đang quấn quýt lấy nhau.
Hạ Phong Thần dịu dàng chiều chuộng, ôm người con gái trong lòng đang lim dim:
- Thực ra anh đã thấy Lục Ngôn ở cổng nhà em, anh tới đưa thẻ nhân viên và tình cờ bắt gặp.
Nếu Ngữ Nhi đã mở lòng, thì anh cũng nên giải thích lí do cho hành động của mình.
- Nên là....
- Anh biết em nói dối hôm ấy.

Anh có chút buồn phiền, nên đã uống say.

Anh xin lỗi!
- Không, em mới phải xin lỗi anh, em cũng sai!
Cô ngẩng lên nhìn anh, còn anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Không nói gì thêm, trong lòng hai người tự biết, từ giờ, mối quan hệ của họ đã sang một trang mới.
Buổi tối, Hạ Phong Thần đang trong phòng làm việc thì Ngữ Nhi mang cho anh một cốc trà thảo mộc.

Đây là Hạ phu nhân gửi qua cho hai người.
Anh ôm cô ngồi trên ghế của mình, cả căn nhà rất bình yên, cô nói muốn về nhà.

Anh biết sớm muộn cũng đến ngày này, nhưng vẫn lưu luyến:
- Hay là em gả cho anh, chúng ta sống chung một nhà thì tốt biết mấy.

Ngữ Nhi có chút sững sờ, không nghĩ anh lại đột nhiên nói vậy.

Tuy giờ cô có vẻ được lòng mẹ anh, hai người cũng đã làm lành, nhưng cô chưa nghĩ được xa tới vậy.

Cô không nghĩ sẽ lấy anh, cô chỉ muốn hai người yêu nhau bình yên như này.

Cô biết, những gia tộc quyền thế sẽ không dễ dàng chấp nhận một người bình thường như cô.

Lục gia là một ví dụ.
Cô bèn ngả đầu vào lòng anh, giọng có chút tinh nghịch:
- Hôn nhân là chuyện cả đời, sẽ không dễ dàng để quyết định.

Mà anh đã cầu hôn em đâu?
Hạ Phong Thần biết mình qua loa thiếu sót, xoa xoa lưng cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Em có nhớ không?
- Nhớ gì cơ?
- Phương Ngữ Nhi em từng nói, em yêu đương là để kết hôn.

Em hỏi anh có làm được không.

Ngay giây phút ấy, anh nghĩ anh sẽ làm được.
Cô nhớ lại, đúng là lúc đó cô đã thách thức anh như vậy.

Thật không ngờ anh lại nhớ, còn cô thì suýt quên.
Cô đứng dậy:
- Em ...!chưa sẵn sàng.


Hơn nữa...
Định nói gì đó nhưng Ngữ Nhi lại thôi.

Hạ Phong Thần thì hiểu, nên bảo cô hãy yên tâm, anh sẽ đợi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Phong Thần đưa Phương Ngữ Nhi về nhà.

Anh tiễn cô tới tận cổng.

Do còn sớm nên đường xá vắng vẻ, anh bèn ôm cô một cái.

Tiết trời sớm mai còn mờ sương, không khí có chút mát lạnh.

Hai người ôm nhau lúc lâu mới tiếc nuối nói lời tạm biệt.
***
Phương Vũ Nam sáng sớm đi chạy bộ về thấy gần cổng nhà mình có ai đó.

Tới khi hai người kia tách nhau ra thì cậu mới ngã ngửa đó là chị mình.

Người đàn ông kia nhanh chóng xuống dốc rồi lái xe đi, còn cậu bước vào nhà gặp Phương Ngữ Nhi đang loay hoay tháo giầy trước cửa.
Do còn sớm nên bố mẹ cậu vẫn còn ngủ, cậu bèn nói nhẹ:
- Hey, chị đang yêu đương à?
Đúng kiểu có tật giật mình, cô giật bắn người quay lại:
- Cái thằng này, định doạ chị à, sao lù lù xuất hiện thế!
Phương Vũ Nam cười nhăn nhở:
- Em thấy hết rồi nhé!
Để bịt miệng em trai, Ngữ Nhi dụ dỗ :
- Bí mật đó, không được kể cho bố mẹ đâu?
- Chị phải hối lộ em chứ!
- Ok, một bữa ra trò ở Jolibee nhé!
Được khao món gà mình thích nhất, Phương Vũ Nam ngay lập tức gật đầu.

Cậu tính trêu bà chị mình một tí, nhưng ai ngờ thu hoạch ngoài mong đợi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: 72: Mua Gà Rán


Trợ ký Doãn quả là lo việc đâu vào đấy.

Đi làm lại ai cũng nghĩ Phương Ngữ Nhi đi công tác thật.

Quản lý An còn nghĩ sau sự kiện triển lãm thành công rực rỡ kia, phía công ty đã tiếp tục cử nhân viên của mình tới sự kiện giải đua vừa rồi.
Còn Phương Ngữ Nhi thì cũng ậm ờ cho qua chuyện.
Mãi một tuần sau, Vũ Nam mới có một ngày nghỉ.

Nay như đã hứa, Ngữ Nhi cùng em trai đi ăn gà rán.

Hai chị em chọn cơ sở trong trung tâm thương mại luôn để tiện ăn xong sẽ xuống siêu thị dưới hầm mua vài đồ dùng trong nhà.
Tình cờ nay Hạ lão gia cũng ghé qua đây.

Ông ấy tuy làm vận tải nhưng vẫn có đầu tư vài mảng khác, là một cổ đông lớn tại toà nhà này.

Nơi đây là một trong những toà nhà cao nhất thành phố, trên là khách sạn cao cấp, dưới là trung tâm thương mại, nhà hàng.

Giờ Hạ Phong Thần đã là giám đốc, ông ấy tuy là chủ tịch nhưng gần như đã bàn giao toàn bộ công ty cho con trai lớn.

Hạ Thanh Tùng thì còn non và xanh quá, còn phải học hỏi nhiều mới có thể cùng anh trai tiếp quản.


Rảnh rỗi ông ấy sẽ đi tới dạo xem tình hình kinh doanh thế nào, coi như đi chơi một chút.

Người già như ông ngoài ở nhà chơi cây, chăm cá, hội ngộ bạn bè đánh cờ thì cũng không đi đâu nhiều, thi thoảng cũng muốn xem bên ngoài đang ra sao.
Tình cờ đi qua quán gà rán.

Ông lại nhớ Hạ Thanh Tùng thích món này.

Dù nhà ông đầy món bổ dưỡng tốt hơn nhưng cậu ấy vẫn hay gọi gà rán về nhà ăn.

Ông nghĩ thôi đằng nào tiện đây, mua cho con trai một chút.

Thằng bé sẽ thích cho coi.

Hạ Thanh Tùng phải nói là thiệt thòi hơn Hạ Phong Thần một chút.

Lúc cậu ra đời là thời điểm công ty của ông đang trên đà phát triển vượt bậc, ông không có nhiều thời gian bên con trai thứ.

Vì vậy, ông không ép cậu phải tới công ty làm với Hạ Phong Thần, cho cậu sống thoải mái tự tại hơn.
Người có nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường như ông, chính bản thân cũng thấy Hạ Phong Thần thích hợp thừa kế công ty hơn.
Tài xế giờ kiêm luôn trợ lý của Hạ lão gia, nhanh nhẩu muốn vào mua:
- Ngài để tôi mua cho, những nơi này khá đông!
- Để ta tự vào, cậu đi lấy xe, tôi sẽ ra sảnh luôn!

Trợ lý là một người đàn ông trung niên, bèn gật đầu xuống hầm lấy xe trước.
Hạ Thanh Phong bỗng cao hứng muốn xem ở đây có gì mà tụi trẻ thích vậy.

Ông bước vào quan sát.

Ở đây hầu hết là người trẻ, có vài gia đình có trẻ em ngồi ăn tại bàn.

Có vẻ như ông là người lớn tuổi nhất thì phải.
Tiến tới chỗ order, nhìn menu thật là nhiều món, combo này nọ.

Người đứng đợi order xếp hàng khá đông, nhưng họ ưu tiên ông lên trước.

Còn đang chưa biết gọi như nào, nhân viên thì bận rộn quá chưa tư vấn, thì chàng trai bên cạnh đã lên tiếng:
- Bác ơi, bác mua cho mình hay mua cho ai đó? Nếu bác mua cho mình thì mua loại ướp sốt nướng sẽ mềm mọng nước, người lớn tuổi sẽ dễ ăn hơn.

Còn thanh niên như tụi cháu thì mua chiên giòn hơi cay sẽ thích hơn.

Bác mua combo này này, vừa có thêm khoai chiên và nước mà giá thì rẻ hơn mua lẻ đó.
Phương Vũ Nam đang đứng bên cạnh chờ nhận món, thấy bác trai kế bên chưa gọi được, mà những người ở sau có vẻ sốt ruột nên đã hướng dẫn ông ấy.

Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ menu cho ông dễ hình dung.
- Ồ, ta không biết là phong phú như vậy.

Ta chỉ biết con trai ta ăn gà rán thôi.

Nó cũng trạc tuổi cháu! Cảm ơn cháu nhé!
- Không có gì ạ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: 73: Quen Quen


Vũ Nam lễ phép chào rồi nhận món rời đi.

Hạ lão gia bất giác nhìn theo cậu, lòng thiện cảm.

Vì xung quanh ông cũng có nhiều người, nhưng không phải ai cũng nhiệt tình với ông như thế.

Thấy nãy trên khay đồ của cậu chưa có đồ uống, để bày tỏ lòng cảm ơn, ông đã mua thêm nước tặng cho cậu.

Tuy nhiên không biết cậu thích nước hoa quả hay nước có ga nên Hạ lão gia đã mua cả hai.
Khi đã nhận được đồ, ông cầm theo một chiếc túi có hai ly nước lại chỗ chàng trai vừa rồi.

Thế rồi, ông gặp được một người không ngờ tới.
***
Ngữ Nhi ngồi đợi em trai, nay cô mời nên sẽ để Vũ Nam đi order chọn món cậu muốn.

Hai chị em đang chuẩn bị ăn thì có một bác trai tiến tới.
Vũ Nam nhận ra là người vừa rồi, nghĩ ông ăn tại đây bèn ngồi dịch sang một bên, lễ phép nói:
- Bác ngồi đây đi, ngoài kia hết chỗ rồi ạ, chỗ cháu còn dư nè.
Hạ Thanh Phong cười cười nhìn cậu, đến khi nhìn cô gái ngồi cùng đó thì bất ngờ.

Chẳng phải cô gái ông mới cho người điều tra, Phương Ngữ Nhi đang hẹn hò con trai ông sao?
Ông bèn nói với Vũ Nam:
- Thấy cháu chưa có nước, ta mua cảm ơn cháu nè.


Chả biết cháu uống gì nên có mua hai loại, hi vọng cháu thích!
Ngữ Nhi nhìn người đàn ông có nét gì đó quen quen nhưng không nhỡ rõ, tò mò hỏi Vũ Nam quen sao, thì được cậu kể về chuyện vừa rồi.
Cô cười cười:
- Không có gì đâu bác, đó là chuyện em trai cháu nên làm thôi ạ.

Bác ngồi cùng chúng cháu cho vui!
- Ồ, là hai chị em hả! Ta mua mang về, cháu cầm lấy nước đi nhé, cảm ơn hai cháu! Gặp nhau cũng là duyên mà.
Phương Vũ Nam gãi gãi đầu, ngại ngùng nhận lấy:
- Dạ, cháu cảm ơn bác, vừa rồi cháu quên không gọi nước, vừa hay giờ có hai ly!
Hai chị em nhận lấy nước, nhìn người đàn ông ra cửa rồi mới tiếp tục ăn uống.
***
Hạ Thanh Phong ngồi trên xe, nghĩ nghĩ về hai chị em vừa rồi.

Chưa cần biết gia cảnh như nào, nhưng thấy họ là người tốt bụng và được giáo dục tốt.
Ở tiệm gà, Phương Ngữ Nhi cứ cảm giác thấy bác trai kia có nét gì đó quen lắm.

Cô không biết đó là bố của bạn trai mình.

Lúc đầu dây dưa Hạ Phong Thần, cô không nghĩ sẽ yêu đương nghiêm túc nên cũng không tìm hiểu gì về anh cả.

Nếu Hạ phu nhân không mua bánh gặp cô và quan tâm lúc cô ở nhà Hạ Phong Thần, khéo cô cũng chả biết bà như thế nào luôn.

Bạn trai cô cũng không kể với cô về bố anh bao giờ, dĩ nhiên cô cũng không hỏi bao giờ.

Hạ Thanh Phong về nhà thấy vợ đang trong bếp, bèn đưa túi gà cho vợ cất đi để lát con trai về ăn:
- Ồ, nay ông tự đi mua gà rán cho Thành Tùng cơ đấy!
- Tiện đường nên tôi mua thôi, thằng bé thích món này mà.
Hai người ra phòng khách ngồi, Hạ Thanh Phong bất ngờ hỏi:
- Bà thấy cô gái hẹn hò Phong Thần thế nào?
Nhã Kỳ đang rót cho chồng ly trà, thấy vậy bèn đưa ly cho ông rồi nhìn chăm chú hỏi:
- Sao thế, tự nhiên ông lại quan tâm?
Uống một ngụm trà, Hạ Thanh Phong chậm rãi trả lời:
- Tôi tò mò chút thôi.

Chẳng phải bà gặp rồi sao?
Nhã Kỳ ngồi sát về phía ông:
- Ừ, dĩ nhiên gặp rồi nhưng không nhiều.

Lần đầu tình cờ mua bánh, khi đó Phong Thần bảo không quen con bé.

Tôi không ấn tượng lắm nhưng khá xinh xắn, niềm nở và chu đáo.

Bánh nhà đó cũng ngon nữa.
Dừng lại một chút, bà thở dài nói tiếp:
- Lần sau thì là cái lần đó.

Bị bầm dập mà nó còn chối, bênh cái thằng Thần Thần nữa.

Chắc nó phải cam chịu và buồn lắm.

Giờ khỏi rồi, về nhà rồi.

Chả biết chúng nó ra sao nữa, nhưng gọi video thấy chăm nhau lắm.

Có lẽ tha thứ rồi, còn Phong Thần cũng biết lỗi rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: 74: Hả Có Gì


Suốt một tháng nay, tình cảm giữa Phương Ngữ Nhi và Hạ Phong Thần khá tốt.

Có vẻ cô đã tha thứ và mở lòng với anh.

Hai người thi thoảng sẽ gặp nhau, anh chăm sóc và ân cần với cô chút một.

Hạ phu nhân cũng có gửi tin nhắn hỏi han sức khỏe của cô khiến cô cảm kích.
Nay Hạ lão gia đi qua showroom của Hạ Phong Thần, mở ra đã lâu nhưng ông chưa tới lần nào, bèn muốn ghé vào xem.

Ông biết Phương Ngữ Nhi làm việc tại đây, nhưng lần trước chỉ gặp thoáng qua mà cũng đã lâu, chưa chắc cô đã nhớ.
Hạ lão gia tới được quản lý An tiếp đón chu đáo.

Lúc ông vào nhà vệ sinh để rửa tay, tình cờ phát hiện một chuyện.
***
Phương Ngữ Nhi từ sáng thấy người không khoẻ, bụng dạ nôn nao khó chịu, đoán là do sáng cô bị muộn làm không kịp ăn nên bệnh dạ dày tái phát.
Lúc Hạ lão gia tới thì cô đang ôm bồn cầu nôn khan.

Tiểu Xuân vào thấy Ngữ Nhi đang xanh xao bèn tới vuốt vuốt vai cho cô:
- Chị Ngữ Nhi, có sao không?
- Không sao, bệnh dạ dầy ấy mà, chị hay bị như thế lắm.


Em có thuốc ở đây không lát cho chị một viên ổn định dạ dày với.
Đây là bệnh phổ biến của giới trẻ bây giờ, toàn do ăn uống thất thường, ngồi nhiều, thức đêm mà ra.

Tiểu Xuân đáp:
- Em có, em lúc nào cũng có thuốc cảm và dạ dày trong tủ bàn lễ tân luôn.

Nói lại nhớ, hồi em bầu thằng Gấu, em cũng tưởng dạ dày suýt thì uống thuốc.

May em phát hiện ra, chứ uống thuốc là không giữ được rồi.
Tiểu Xuân vừa rửa tay vừa kể chuyện.

Cô ấy tuy nhỏ tuổi hơn Ngữ Nhi nhưng lập gia đình sớm sinh được bé Gấu, cậu bé rất bụ bẫm, đã đi mầm non nên Tiểu Xuân mới xin làm lễ tân tại đây.
Nhớ gì đó, Tiểu Xuân quay ra hỏi Ngữ Nhi vẫn đang mệt lả đứng đó:
- Chị, hôm trước chị kể là chị bị không đều.

Có khi nào chị có mà không biết?
Do nhà vệ sinh không có ai khác nên Tiểu Xuân nói chuyện rất thoải mái.
- Hả, có gì?
Ngữ Nhi còn đang ngơ ngác, bị câu nói của Tiểu Xuân làm cho tỉnh cả người:
- Có thai đó, những người ngày dâu không đều thường không để ý mấy vụ này đâu.

Tiểu Xuân có con rồi nên trực giác cũng bén hơn người chưa lập gia đình như Ngữ Nhi.
Phương Ngữ Nhi hoang mang nhưng vẫn xua tay:
- Không đâu, bệnh dạ dầy thôi, nhiều người bị mà.
- Ừ, nhưng chị đi kiểm tra cho yên tâm.

Bệnh dạ dày nặng cũng phải chữa trị chứ!
Nói rồi Tiểu Xuân đi ra ngoài trước, còn Phương Ngữ Nhi, cô đang load lại gì đó.

Đúng rồi, tháng này chưa thấy rụng dâu, kể cả không đều nhưng chưa lần nào trễ lâu như vậy.

Bỗng cô thấy sợ, nhưng vẫn cố sốc lại tinh thần để làm việc.
***
Do nhà vệ sinh nam và nữ sát vách nhau, nên Hạ lão gia loáng thoáng nghe được câu chuyện phòng bên.

Nghe cô gái gọi người kia là Ngữ Nhi, ông lại càng chăm chú nghe.
Ra ngoài, ông thấy Phương Ngữ Nhi đang đứng cạnh quản lý An.

An Khánh không biết Ngữ Nhi vừa nôn khan bèn cho cô một cốc cafe, nhưng bị Ngữ Nhi từ chối.
Ngữ Nhi vốn hay uống cafe nhưng nay lại không uống, bụng còn nôn nào bèn đi rót một ly nước lọc.

Toàn bộ hành động của cô bị Hạ lão gia đứng từ xa thu lại.
Ông đi ra cửa về, thấy vậy An Khánh cũng vội vàng tiễn chủ tịch ra xe.

Phương Ngữ Nhi quả nhiên không nhận ra ông.
Về tới nhà, ông suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho thám tử quen:
- Cô gái lần trước, cậu hãy theo dõi hoạt động của cô ấy cho tôi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: 75: Lên Vạch


Ngữ Nhi cả ngày uể oải lại nghĩ về chuyện Tiểu Xuân nói, bèn xin nghỉ làm sớm.

An Khánh nghe Tiểu Xuân nói cô bị ốm nên cũng đồng ý, còn không quên dặn dò cô nên đi khám.
Trên đường về, cô ghé qua tiệm thuốc.

Nay cô không uống thuốc của Tiểu Xuân, trong lòng có chút nghi ngờ.

Cô bẽn lẽn hỏi:
- Cho tôi que thử thai.
- Cô lấy loại nào?
Ngữ Nhi sao mà biết loại nào với loại nào, chỉ đành mua mỗi loại một cái cho chắc.

Cuối cùng người ta đưa cho cô ba cái, đựng trong một cái túi đen.
Cô về nhà, ngay lập tức vào nhà tắm.

Ngồi trên bệ bồn cầu, cô đọc thật kỹ hướng dẫn trên bao bì, rồi thử liền cả ba loại.

Trong lúc đợi, cô có chút lo lắng.

Trước khi nhìn, cô còn hít một hơi sâu để trấn an bản thân mình sẽ không có gì đâu.
Cả 3 que đều lên vạch, không những thế còn rất rõ.

Ngữ Nhi đứng im lặng tại chỗ, khoé mắt cay cay.

Cô không biết nên vui hay nên buồn.

Cô từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, nhưng người đó không thể là Hạ Phong Thần được.

Làm sao có thể chứ!
Cô ở trong nhà tắm với tâm trạng hỗn độn.

Rồi cẩn thận bọc mấy cái que vào túi đen, giấu xuống đáy thùng rác.

Cô sợ ai đó phát hiện, tạm thời đây là bí mật của riêng cô.
Dù là thử nhiều như vậy, nhưng để chắc chắn, cô vẫn tới phòng khám.

Đã muộn, nên cô chỉ có thể tới phòng khám tư nhân.

Nằm trên bàn siêu âm, cô hồi hộp và có chút lo sợ.
- Cô có thai rồi, mới thôi nên những tuần đầu thai kỳ phải hết sức cẩn thận đó.

Lát cô lấy sổ khám và lấy thuốc bổ nữa nhé.
Giờ thì Ngữ Nhi phải chấp nhận thôi.

Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng cô vẫn hoang mang vô cùng.

Có nên nói cho Hạ Phong Thần không, đó là con của anh ấy!
Về nhà, cả đêm Phương Ngữ Nhi không sao chợp mắt được.
Hôm sau đi làm, nhìn cô có vẻ uể oải.

Ra cửa thay giầy, cô nhìn một lát, chọn một đôi gót vuông đế thấp khác với mọi ngày.


Nay cô cũng không đi xe bus bon chen nữa mà gọi taxi tới chỗ làm.
***
Hạ Phong Thần dạo này đang chìm đắm yêu đương nên tâm tình khá tốt.

Nay mẹ anh gọi điện hẹn anh đưa Ngữ Nhi đi ăn cùng bà.

Nhã Kỳ muốn xem hai đứa dạo này thế nào rồi, từ hôm Ngữ Nhi về nhà cô thì bà chưa có gặp lại.
Hạ Phong Thần hẹn đón Ngữ Nhi.

Dù giờ cô gặp anh sẽ không thoải mái nhưng Hạ phu nhân đã có ý, cô không từ chối.
Sợ bị bắt gặp, cô tan làm sau cùng rồi mới ra xe của Hạ Phong Thần đỗ ở xa xa.
Hạ Phong Thần tuy muốn công khai hẹn hò, nhưng cô chưa sẵn sàng thì anh cũng đành chịu.

Vì mối quan hệ sếp- nhân viên, Ngữ Nhi không muốn người ta nghĩ cô mồi chài đòi trèo cao.
Hạ phu nhân hẹn hai người tại một nhà hàng đậm chất Nhật Bản.

Nhìn bàn có nhiều món hải sản sống, Ngữ Nhi chẳng ăn được gì, cô chỉ ngồi ăn duy nhất món cơm chiên.
Thấy cô không ăn, Hạ Phong Thần bèn gọi thêm món tôm nướng, rồi tự tay bóc cho cô.

Hạ phu nhân ngồi đối diện còn trêu:
- Ta là mẹ mà còn chưa được con tôm nào!
Hạ Phong Thần bèn bóc thêm rồi đặt vào bát mẹ mình, còn Ngữ Nhi chỉ biết cười gượng.

Hạ phu nhân sợ cô ăn cơm chiên sẽ khô, gọi cho cô món canh miso.


Nào ngờ, canh bê ra, còn chưa kịp đưa lên ăn, cô đã ôm miệng chạy ra ngoài.

Còn hai người kia thì lo lắng đi theo.

Do nhà vệ sinh chia khu nam nữ, nên Hạ Phong Thần chỉ biết đứng ngoài, chỉ có Hạ phu nhân vào xem tình hình ra sao.

Sau lần bắt gặp cô bị con trai mình làm cho bầm dập, bà cực kỳ quan tâm Phương Ngữ Nhi.
- Ngữ Nhi, có sao không?
- Dạ không ạ, do món miso cháu ăn không quen thôi.
Thấy hai người ra, Hạ Phong Thần cuống quýt hỏi han.

Hạ phu nhân bèn giải thích:
- Món canh đó có đậu nành lên men, lại nhiều gia vị nên chắc con bé không quen.
Nhìn Hạ Phong Thần sốt sắng lo cho mình, Ngữ Nhi bối rối khó tả.

Trên cả quãng đường anh đưa cô về, anh dịu dàng hỏi han, cô nghĩ có nên để anh biết hay không....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: 76: Con Cái Là Cái Duyên


Nay vợ không ở nhà nên Hạ Thanh Phong ăn gọn nhẹ rồi thong thả ngồi phòng khách đọc báo.

Thấy vợ về, ông hỏi:
- Này đi chơi vui không bà?
Nhã Kỳ đặt túi xách sang bên:
- Chơi gì đâu, nay tôi đi ăn với Thần Thần, nhân tiện xem nó và Ngữ Nhi dạo này sao rồi?
- Ồ, thế sao rồi?
- Cũng tốt, có điều con bé Ngữ Nhi ấy, nay có vẻ xanh xao mệt mỏi, chả ăn uống gì, chút canh cũng nôn.

Có khi nào do lần đó để lại di chứng gì không? Tôi cứ cảm thấy con bé yếu ớt sao ấy.
Nhã Kỳ vừa kể mà vừa tỏ ra lo lắng.

Hạ Thanh Phong thì nói vài câu rồi lên thư phòng, vừa đi vừa có linh cảm gì đó.
Vừa khép cửa thư phòng lại, ông đã nhận được điện thoại:
- Thưa ngài, tôi vừa gửi mail cho ngài ạ.

Do có một số hình ảnh nên ngài xem qua điện thoại sẽ hơi khó nhìn.
- Được rồi.
Hạ Thanh Phong cúp máy, mở máy tính lên xem, hiện trước mắt ông là kết quả khám thai của Phương Ngữ Nhi, có cả ảnh siêu âm, cả đơn thuốc của cô, gần như không sót chi tiết bệnh án nào.
Ông gửi tin nhắn:
- Chắc chắn không?
Người kia ngay lập tức rep lại:
- Dạ, 100% ạ.


Tôi đã tìm bác sỹ khám cho cô Phương.

Do bảo mật thông tin nên nay mới lấy được bệnh án của cô ấy.

Loại thuốc trên đơn cũng là thuốc bổ cho bà bầu.
Hạ Thanh Phong bỏ điện thoại sang một bên, nhìn vào màn hình trước mặt, đăm chiêu nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Trước khi đi ngủ, Nhã Kỳ phàn nàn:
- Ông xem, hai chúng ta già cả đúng là nhàm chán mà!
- Có gì nhàm chán đâu, bà thích đi đâu thì đi, thích mua gì thì mua, rảnh gặp bạn bè hàn huyên, sống tự tại thế còn gì.
- Chính vì gặp bạn bè nên tôi mới thấy nhàm chán.

Ai cũng có cháu bế, thi thoảng mấy bà ấy còn dẫn cháu đi cùng.

Tôi nhìn chỉ biết ghen tị.

Cái nhà to thì để làm gì cơ chứ, một đứa thi thoảng mới về, một đứa đi chơi suốt.

Kể mà có đứa trẻ lon ton tíu tít thì vui biết mấy!
- Rồi bà sẽ có cháu thôi, không chừng sắp rồi ấy!
- Ừ, chỉ sợ lúc ấy tôi già cả bế cháu không nổi.
Chợt Nhã Kỳ khựng lại, nhìn chồng:
- Mà ông nói thế là có ý gì?
Hạ Thanh Phong chỉ ậm ừ:
- Thì chừng nào Thần Thần lấy vợ sinh con là có thôi.


Nó 28 tuổi rồi, cũng phải tính lấy vợ dần thôi!
- Ừ, nhưng Ngữ Nhi với nó còn chưa xa tới mức đó đâu.

Cũng tại Thần Thần có lỗi với con bé, nếu không thì đã dễ dàng hơn.
***
Ngữ Nhi cứ lúc ở nhà thì lại nghĩ về cái thai, bất giác đưa tay sờ bụng.

Dựa theo kết quả thì cô có thai lúc đó, là lúc Hạ Phong Thần say rượu.

Có lẽ vậy nên anh không dùng biện pháp, còn cô sau đó khủng hoảng không nghĩ tới việc uống thuốc tránh thai.

Sau đó hai người có quan hệ lúc làm lành, cũng may lần đó anh nhẹ nhàng nên không ảnh hưởng.

Đứa bé này, đúng là duyên phận phải đến.

Ngữ Nhi quả thực không dám có suy nghĩ phá bỏ.

Cô rất sợ, sợ đau, sợ nghiệp, sợ bản thân hối hận rồi day dứt.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy, cô đã yêu Hạ Phong Thần rồi.
Cô đắn đo mãi, nhắn một câu thăm dò cho Hạ Phong Thần:
- Phong Thần, anh có bao giờ nghĩ mình có một đứa con sẽ như thế nào không?
Mãi một lúc sau, Hạ Phong Thần mới gọi điện cho cô.

Còn cô thì thấp thỏm đợi anh trả lời:
- Nhi Nhi!
- Em đây....
- Em đang đợi anh sao?
- Không, emmmm...!Chỉ tò mò chút thôi.

Ở tuổi anh nhiều người có con rồi mà, em tưởng tượng xem Hạ Phong Thần anh có giống người ta không...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: 77: Không Ủng Hộ


Ngữ Nhi đang cố giải thích để che giấu tâm tư của mình, thì Hạ Phong Thần đã lên tiếng:
- Em biết không, anh luôn muốn cưới em.

Anh sợ em chưa sẵn sàng, nhưng nếu em sinh con cho anh, anh sẽ trân trọng và dành cả đời để che chở cho mẹ con em!
Ngữ Nhi bỗng rơi nước mắt, thỏ thẻ với anh:
- Anh đang cầu hôn em sao?
- Không!...
Ngữ Nhi ngay lập tức hụt hẫng cắt ngang:
- Cũng đúng, gia cảnh chúng ta không tương xứng..
- NHI NHI!
Hạ Phong Thần nói rất to làm cô giật mình:
- Không phải anh không cầu hôn em, cầu hôn thì phải gặp trực tiếp chứ! Anh chỉ đang nói lên suy nghĩ của mình.

Em đừng hiểu lầm mà buồn nhé.

Anh đã làm em tổn thương một lần, đời này Hạ Phong Thần anh không thể làm em tổn thương lần nào nữa!
Nghe tới đây Ngữ Nhi oà khóc nức nở, thấy vậy Hạ Phong Thần rối rít:
- Em khóc sao, đợi anh, nhớ đợi anh nhé!
Ngữ Nhi còn chưa hiểu gì, thì Hạ Phong Thần đã cúp máy.

Anh lao ra xe lập tức đi tới nhà cô.
Chỉ khoảng hơn mười phút sau, điện thoại Ngữ Nhi đã reo lên:
- Anh đang ở dưới nhà em.
Ngữ Nhi vội vã ra cổng, tuy khẩn trương nhưng cô không dám đi nhanh.

Nay Vũ Nam trông tiệm bánh để bố mẹ về sớm.


Phương Nghị và Trần Thu đi siêu thị về, bắt gặp ngay con gái đang đứng cùng ai đó, bèn lên tiếng gọi:
- Ngữ Nhi!
Nghe thấy tiếng mẹ mình, Ngữ Nhi giật bắn mình, còn chưa biết làm sao thì Hạ Phong Thần đã chào:
- Chào hai bác!
- Cậu đây là??
Phương Nghị nhìn chàng trai cao ráo trước mặt hỏi.

Ngữ Nhi thì chỉ biết ấp úng:
- Bạn....n..n connnn ạ!
- Cháu là Hạ Phong Thần, là bạn trai của Nhi Nhi ạ.
Hai người lớn tuổi bất ngờ trước lời nói của anh, chưa bao giờ Ngữ Nhi nói hẹn hò ai.

Ngoài Lục Ngôn thì họ không biết ai khác.
Thấy đứng ngoài cổng mãi không được, Phương Nghị bèn lên tiếng:
- Đằng nào cũng tới rồi, vào nhà uống tách trà hãy về.

Hạ Phong Thần kính cẩn mời hai người lớn vào trước.

Ngữ Nhi chỉ biết đập vào vai anh một cái:
- Anh lấy đâu ra tự tin vậy!
Trong phòng khách nhỏ, Ngữ Nhi làm một bình trà rồi rót ra bốn ly cho bốn người.

Trần Thu im lặng nãy giờ mới lên tiếng:
- Hai đứa hẹn hò lâu chưa?
- Dạ, được một thời gian rồi ạ.
Hạ Phong Thần ngồi ngay ngắn trả lời.


- Cậu bao tuổi rồi, công việc ra sao?
- Anh ấy hơn còn 3 tuổi, làm kinh doanh bình thường ạ.
Trần Thu liếc con gái:
- Mẹ hỏi cậu ấy chứ hỏi con đâu!
Phương Nghị thấy vậy lên tiếng làm dịu không khí:
- Bà này, vừa mới gặp đã hỏi thế sẽ khiến người khác áp lực đó.

Rồi ông nhìn sang Hạ Phong Thần:
- Không sao, tính bà ấy thẳng thắn vậy đó.

Cháu uống nước đi.
Hạ Phong Thần đúng là có chút áp lực, nhưng vẫn điềm tĩnh:
- Dạ, bố cháu cũng luôn đi thẳng vào vấn đề nên cháu quen rồi ạ.

Nếu sau cháu có con gái, cháu cũng hỏi bạn trai con mình như vậy.
Rồi anh nói tiếp:
- Cháu 28 tuổi ạ, kế thừa một công ty vận tải của gia đình và cháu có kinh doanh riêng một vài dòng oto ạ.

Phương Nghị nghe vậy liền gật gù:
- Ồ, tuổi này như vậy là khá đó.

Sao cháu lại để ý Ngữ Nhi nhà ta?
- Dạ, cô ấy là nhân viên của cháu, tiếp xúc trong công việc nên có tình cảm với nhau.

Trần Thu nhớ tới lời Lâm Thư từng khoe về công ty cô ấy và con gái bà đang làm.

Cũng là vận tải, có con trai mở showroom oto.

Mà chàng trai trước mặt cũng họ Hạ:
- Hạ thị là của nhà cậu?
Hạ Phong Thần không vòng vo thêm:
- Vâng thưa bác gái!
Ngữ Nhi còn đang lo lắng thì điều ấy đã xảy ra:
- Mẹ không ủng hộ hai đứa yêu nhau!
Trần Thu nhìn vào mắt con gái, khẳng định chắc nịch..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: 78: Mẹ Và Con


Hạ Phong Thần thì ngỡ ngàng vì vừa giới thiệu đã bị từ chối thẳng thừng.

Hai người còn lại thì có vẻ đã hiểu nên không sốc lắm.

Ngữ Nhi muốn trấn an mẹ mình:
- Mẹ à...
- Con có thôi đi không, một Lục Ngôn chưa đủ hay sao.

Con xem, thanh xuân còn bao lâu nữa mà lại lao vào một vòng luẩn quẩn!
Hạ Phong Thần nghe tới Lục Ngôn thì hiểu được lí do rồi.

Anh nghiêm túc:
- Hai bác xin hãy tin ở cháu, cháu và Lục Ngôn không giống nhau.
- Khỏi cần! Xem ra cậu cũng biết nhà họ Lục.

Lục Ngôn trước đây cũng nói thế.

Rồi xem, mẹ cậu ta tới tận nhà chúng tôi làm loạn lên.

Con gái tôi không thể lại bị tổn thương lần nữa.

Nói rồi Trần Thu đứng lên bỏ vào phòng mình.
Hạ Phong Thần còn muốn nói thêm nhưng Ngữ Nhi đã kéo anh:
- Anh về đi, lúc khác lại nói, giờ mẹ em đang chưa thể chấp nhận được.
Phương Nghị cũng đồng tình với con gái:
- Ừ, sau này sẽ nói chuyện sau vậy.


Hôm nay hơi nặng nề với cháu rồi.
Hạ Phong Thần buồn rầu xin phép ra về, tới cổng Ngữ Nhi còn ôm anh một cái an ủi:
- Anh về cẩn thận nhé, em sẽ nói chuyện với mẹ.
Tiễn bạn trai xong, Ngữ Nhi nhẹ nhàng vào phòng mẹ mình:
- Mẹ à, con xin lỗi vì hơi đường đột.

Anh ấy rất tốt với con mẹ à.
Trần Thu tức giận nhìn con gái:
- Con đó, sao không rút kinh nghiệm đi.

Mẹ không thể chịu được cảnh con bị người ta coi thường..
- Anh ấy luôn tôn trọng con....
Thấy con gái vẫn bênh bạn trai chằm chặp, Trần Thu bất lực đánh vào lưng cô một cái:
- Yêu vào là mù quáng, con mình vất vả sinh ra nuôi nấng, nhỡ bị người ta chèn ép thì phải làm sao.

Mẹ cũng vì con mà thôi, hai đứa không hợp nhau đâu.
Ngữ Nhi bị mẹ đánh một cái, bất giác giơ tay chắn trước bụng, bị mẹ nhìn thấy lại vội vàng hạ tay xuống:
- Connn, đừng nói là...
Trần Thu kinh ngạc nhìn con gái mình, linh tính đoán ra gì đó.

Ngữ Nhi ôm lấy mẹ khóc:
- Con mới biết, con không biết phải làm sao nữa.

Ngữ Nhi ngỡ mẹ sẽ chửi cô một trận, nhưng Trần Thu lại đau lòng ôm cô, hỏi nhỏ:
- Là của cậu ta?
- Vâng.
Trần Thu lúc này cũng bối rối, cô mà nói cho bà sớm thì có phải vừa nãy bà sẽ không gay gắt như vậy không.
Bà nhẹ nhàng buông cô ra:

- Cậu ta chưa biết?
- Vâng, ngoài mẹ thì chưa ai biết cả.
- Ừ, từ từ rồi tính.

Mẹ đi nấu cơm tối đã.
Rồi bà lau nước mắt cho con gái mình.

Dù chả còn tâm trạng đâu mà ăn nhưng vẫn phải ăn để có sức chứ.

Ngữ Nhi lát sau ra bếp muốn phụ mẹ nhưng bà bảo cô nghỉ ngơi đi.

Trần Thu còn đặc biệt nấu cho Ngữ Nhi món canh bò mà cô thích nhất.

Bữa ăn hôm ấy ba người đều trầm mặc khó tả.

Trước khi đi ngủ, Trần Thu ghé vào phòng con gái, cầm theo cốc sữa ấm.

Ngữ Nhi biết sự tận tâm của bà, liền cảm ơn.

Trần Thu hỏi:
- Con có gặp bố mẹ cậu ta bao giờ chưa?
- Con mới gặp Hạ phu nhân thôi ạ.
- Bà ấy thế nào, ta sợ mấy phu nhân nhà giàu sẽ khó tính.
- Bà ấy khác hẳn mẹ Lục Ngôn, bà ấy rất quý con, còn hay hỏi han và rủ con đi ăn cùng.

Nhưng yêu và cưới là hai chuyện khác nhau.
Chính Ngữ Nhi cũng không chắc chắn về tương lai của mình.

Trần Thu thì tạm thời chưa nghĩ được gì ổn thoả cả, chỉ bèn động viên con mình:
- Nghỉ ngơi sớm đi, giữ sức khỏe cho tốt.

Giờ không phải chỉ có mình con nữa.

Trước lúc bà ra ngoài, vẫn nghe Ngữ Nhi nói:
- Cảm ơn mẹ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: 79: Lâm Thư Lại Yêu Rồi


Hạ Phong Thần từ hôm ấy ủ rũ thấy rõ.

Ngữ Nhi cũng chưa có gặp lại anh, hai người chỉ trò chuyện qua điện thoại.
Tối mai là buổi tiệc mừng sinh nhật của Bạch phu nhân.

Hạ gia là chỗ thân thiết không thể vắng mặt.

Tống Ninh còn đặc biệt dặn Hạ Phong Thần dẫn bạn gái tới.

Sau lần ở sân golf, bà vẫn nhớ Ngữ Nhi.
Đúng là một dịp đặc biệt để đưa Ngữ Nhi ra ngoài khuây khỏa.

Từ lúc mẹ cô từ chối mối quan hệ của hai người, anh cảm giác giữa họ có một khoảng cách vô hình khó tả.
Anh gọi điện thông báo cho cô, Ngữ Nhi vốn định không đi, vì cô bị nghén rất khó chịu trong người.

Nhưng nghe anh nói Bạch phu nhân nhớ cô và muốn cô tới, cô lại đồng ý.
Chiều hôm sau Ngữ Nhi tan làm sớm, còn đang chưa biết mặc gì để đi tiệc, thì Hạ Phong Thần đã đón cô tới một studio.


Ở đây toàn là những trang phục dạ tiệc được thiết kế riêng, nhìn có vẻ rất đắt đỏ.

Hạ Phong Thần ngắm cho cô mấy bộ sườn xám.

Vì sinh nhật Bạch phu nhân sẽ diễn ra tại nhà, Bạch phủ là dãy nhà cổ đậm chất truyền thống.
Phải nói mắt nhìn của anh rất ổn, bộ nào cũng tinh tế và sang trọng.

Thử mấy bộ liền, Ngữ Nhi rất thích, nhưng để an toàn cô vẫn chọn chiếc váy màu đen thêu hoa sen trắng.

Cũng may mới đầu thai kỳ, bụng cô chưa lộ.
Hạ Phong Thần thấy cô bước ra thì hết sức hài lòng, người phụ nữ của anh rất đẹp:
- Em có vẻ hợp màu đen đó, đẹp lắm!
- Màu an toàn hợp mệnh đó!
Hạ Phong Thần cười, đúng là rất hợp.

Lần giới thiệu tại triển lãm, cô cũng mặc váy đen, và cũng đẹp rạng ngời.
***
Hai người tới Bạch phủ.

Tới đây Ngữ Nhi mới ái ngại:
- Em tưởng chỉ là bữa tiệc cùng nhau ăn cơm, không phải lớn thế này chứ, giờ em vào thì bằng công khai hẹn hò anh rồi!
Hạ Phong Thần cười động viên cô:
- Đừng lo, mấy phu nhân lần trước ở sân golf đều đã biết em rồi.

Lát mẹ anh tới, mẹ anh còn biết em rồi thì em lo gì chứ!
Khó khăn lắm Ngữ Nhi mới rón rén bước xuống, cô còn cẩn thận nắm tay anh rất chặt.
Bạch phủ nay được trang hoàng đèn lồ ng rực rỡ, kiểu cổ điển trang trọng.

Bước vào gian nhà chính nơi diễn ra buổi tiệc, cô mới trầm trồ nét xa hoa ở đây.

Lần đầu tới là đưa tài liệu cho Hạ Phong Thần ở gian nhà khác, cô chưa có cơ hội chiêm ngưỡng.

Nội thất đa phần là gỗ quý được trạm trổ tinh xảo, trên kệ thì là những ấm trà độc lạ, đồ gốm sứ rất đẹp.


Đến những bức tranh cũng toát lên vẻ xưa cũ nhưng lại được bảo tồn rõ nét.

Ngữ Nhi ngạc nhiên khi thấy Lâm Thư cũng ở đây:
- Ủa, Lâm Thư?
Hạ Phong Thần nhìn theo cô, thấy Ôn Kiệt đang ôm eo Lâm Thư đi tới, cong môi cười.
- Ngữ Nhi!
Lâm Thư nhìn thấy bạn, bèn bỏ tay Ôn Kiệt ra, bước nhanh lại gần.

- Cậu và Ôn Kiệt?
- Đang yêu nhau!
Đây là Ôn Kiệt nói, đi tới, anh còn nói thêm:
- Rất nồng cháy!
Lâm Thư đánh vào ngực Ôn Kiệt một cái:
- Anh đừng có nhố nhăng nữa.
Rồi cô giải thích cho Ngữ Nhi vẫn đang há hốc bên cạnh:
- Ôn Kiệt nói cậu cũng tới nên mình muốn tạo một bất ngờ.

Nhờ cậu mà mình lại yêu đương rồi.
Lâm Thư cười cười, Ngữ Nhi nhìn sang người đàn ông im lặng nãy giờ:
- Anh cũng biết?
- Ừ, anh mới biết.
Ôn Kiệt nhe nhởn tự hào:
- Lâm Thư lợi hại lắm, mới đó mà đã như nóc nhà rồi! Cô ấy quản tôi chặt tới mức bố mẹ tôi giao phó tôi cho cô ấy luôn!

Rồi hai người đàn ông đi ra chỗ khách khứa một lát, để hai cô gái thủ thỉ với nhau.
Ngữ Nhi không hiểu liền nhìn Lâm Thư:
- Nhanh vậy sao, được bố mẹ chấp thuận luôn hả?
- Thì có gì đâu, mình xử lý hết đám em gái mưa của anh ấy rồi.

Bắt anh ấy chơi ít lại, thi thoảng xem sổ sách kế toán cho anh ấy.

Nên bố mẹ anh ấy nghĩ mình trị được.

Hôm trước mình còn phát hiện sổ sách bị lệch, cứu vãn cho The Letheatre một khoản kha khá ấy.

Kế toán của anh ấy còn chưa kịp phát hiện ra.

Ngữ Nhi thấy bạn hào hứng kể lại thấy vui cho cô ấy.

Dù lúc đầu cô hơi ái ngại Ôn Kiệt là người đào hoa, nhưng có vẻ Lâm Thư khá phù hợp.

Giá mà tình yêu của cô cũng dễ dàng được gia đình chấp thuận như vậy..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom