Cập nhật mới

Dịch Full Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: • Ngoại truyện 9: Ngủ • “Anh đưa em về ngủ nhé.”


Đêm trước hôn lễ, dưới sự lôi kéo nhiệt tình của đám Triệu Văn và Trần Trình, Giang Dục và Lê Ứng tổ chức một buổi tiệc độc thân.

Bữa tiệc được tổ chức ở quán bar trên tầng thượng của khách sạn cử hành hôn lễ, Lê Ứng bao toàn bộ quán bar, mời bạn cùng lớp và bạn bè thân thiết của hai người.

Đêm ấy là đêm cuối cùng trước khi họ chính thức thoát khỏi thân phận độc thân.

Nhận được một bao lì xì siêu dày, hôm đó Trần Trình còn phấn khích hơn cả hai đương sự, hắn uống rượu và kính rượu suốt một buổi tối, bấy giờ đã rơi vào trạng thái ngà ngà say. Trần Trình vừa đung đưa theo nhạc, vừa hớn hở cụng ly với Tần Dương bên cạnh, dùng một hơi uống cạn sâm-panh trong ly.

Uống xong, Trần Trình dốc ngược ly cho Tần Dương xem, chứng minh rằng trong ly không còn rượu. Hắn vừa ngước mắt lên thì bắt gặp Giang Dục đang đứng một mình bên bàn rượu, cậu đang cầm một ly sâm-panh trên tay, trông có vẻ thờ ơ.

Trần Trình quét mắt nhìn xung quanh, hắn không thấy bóng dáng Lê Ứng, cũng không biết anh đi đâu mất rồi.

Nghĩ đoạn, Trần Trình tranh thủ thời gian đi đến bàn rượu, hắn bước đến bên cạnh Giang Dục rồi khoác vai cậu với vẻ thân thiết: “Nhóc Giang Dục, đây là đêm độc thân cuối cùng của cậu rồi. Cậu mà không nhân dịp này để chơi cho đã, sau này bị người ta trông coi thì không còn cơ hội nữa đâu.”

Câu nói này nghe rất mập mờ, Giang Dục không khỏi khựng lại, đoạn liếc mắt nhìn hắn.

Giang Dục rất muốn nói, thật ra bây giờ cậu cũng bị người ta trông coi nghiêm ngặt lắm rồi, tuyệt đối không có cơ hội để chơi cho đã đâu.

Ngặt nỗi nghĩ đến thanh danh “bông hoa cao lãnh” của Lê Ứng, cậu vẫn chừa lại chút mặt mũi cho anh: “…Sáng mai em kết hôn rồi, không chơi được đâu.”

“Thế thì có làm sao.” Xưa nay Trần Trình là người có tính cách liều lĩnh, hắn không hề xem đó là chuyện gì to tát, “Thanh niên bọn mình có thể uống rượu suốt đêm, sáng mai lại kết hôn, có gì mà sợ! Tự cậu ngẫm lại đi, từ lúc hẹn hò cho đến bây giờ, cậu đã được tự do lần nào chưa? Đã được trải nghiệm cảm giác say mèm lần nào chưa? Đã được ngủ lại bên ngoài bao giờ chưa? Đã được trải nghiệm cảm giác điên cuồng thật sự bao giờ chưa?”

Giang Dục nghe ra Trần Trình hơi say rồi.

Nhưng có lẽ là vì ánh đèn mờ ảo, men say chếnh choáng cùng sự phấn khích mơ hồ trước đám cưới, cảm xúc của Giang Dục cũng bị hắn ảnh hưởng, trong lòng cậu dấy lên một chút kích động.

Đúng vậy, đây là đêm độc thân cuối cùng của cậu rồi! Dựa vào đâu mà cậu phải bị người ta kìm cặp, ngoan ngoãn đợi đến đám cưới ngày mai chứ! Cậu nên buông thả một lần, không say không về mới đúng!

Nghĩ đến đây, Giang Dục chợt nhận ra mình quá thê thảm. Lúc còn bé cậu đánh không lại Giang Mộng, bị Giang Mộng trông coi. Lớn lên một chút thì bị bố mẹ trông coi. Vất vả lắm mới lên được đại học, mắt thấy sắp thoát khỏi sự giám sát nghiêm ngặt của bố mẹ, cuối cùng lại bị bạn trai trông coi.

Không được đi chơi net, không được tiếp xúc thân mật với người khác, phải giữ khoảng cách với người thích mình. Thi thoảng cậu ra ngoài tụ tập ăn bữa cơm hoặc đi net, chỉ cần về trễ một chút thì ai kia sẽ tra hỏi ngay.

Vấn đề là người nào đó chưa bao giờ nói thẳng, chỉ biết ngấm ngầm ghen tuông. Những khi gọi điện tra hỏi thì cũng không nói gì khác, chỉ nói một câu nhớ cậu. Giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai, giữa tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, trái tim Giang Dục lập tức mềm nhũn. Thế thì còn tụ tập ăn uống, đi net cái khỉ gì nữa, tất cả đều không so được với bạn trai cậu, chỉ muốn chạy vội về nhà để thơm thơm rồi ẵm bồng thôi.

Tuy nói là bị Lê Ứng trông coi, nhưng quả thực Giang Dục cũng rất thích thú.

Thế nhưng bấy giờ Giang Dục đang dâng trào cảm xúc, cậu ngẫm lại là vì Lê Ứng quá đỗi tự giác, nên trước nay cậu không có cơ hội hưởng thụ quyền lợi sai sử người kia với tư cách là bạn trai. Hơn nữa từ bé đến lớn Giang Dục đã bị người khác giám sát nghiêm ngặt, lý trí nhất thời bị cảm xúc lấn át.

“Anh nói đúng.” Giang Dục đột nhiên lớn giọng nói, cậu nhấc ly rượu trên bàn lên, “Hôm nay em không say không về, xem ai dám quản em.”

Thấy vậy, Trần Trình lập tức giơ rượu lên chạm ly với cậu, hắn nói với vẻ mặt đầy hào hứng: “Nào, bọn mình uống thôi, coi như đây là cơ hội chứng minh địa vị sau khi cưới của các cậu. Nhóc Giang Dục này, anh xem kĩ rồi, anh chắc chắn Lê Ứng không dám quản cậu đâu.”



Lúc này Lê Ứng còn đang bàn bạc về hôn lễ với hai mẹ, vậy nên Giang Mộng tự giác đảm nhận nhiệm vụ trông chừng Giang Dục. Thấy cậu hào hứng cụng ly liên tục với người bên cạnh, Giang Mộng dõi theo một lát thì bắt đầu cảm thấy không yên.

Cô đánh tiếng với mấy nữ sinh ngồi cạnh rồi bước đến chỗ Giang Dục, đoạn kéo lấy tay áo cậu.

Giang Dục liếc sang, vừa thấy là cô thì ánh mắt cậu lập tức trở nên đề phòng, nói với vẻ không mấy thân thiện: “Làm gì đấy?”

Giọng cậu đã nhuốm chút men say.

“Uống ít thôi.” Giang Mộng cũng nói với vẻ không dễ chịu, “Ngày mai kết hôn rồi, sáng mai mày phải dậy sớm đấy.”

Giang Dục ngoảnh mặt làm ngơ, dứt khoát xoay người đi uống tiếp.

Thấy vậy, Giang Mộng lại kéo kéo áo cậu, thế nhưng rõ ràng Giang Dục không hề có ý định đáp lại cô, khiến Giang Mộng bực mình không thôi.

Giang Mộng nhìn chằm chằm vào gáy cậu trong chốc lát, cô nghĩ bụng, quả nhiên lớn rồi nên không còn đáng yêu và dễ bảo như khi còn bé nữa. Nếu hồi nhỏ Giang Dục dám chống đối như vậy, cô chỉ cần cho cậu một trận nhừ đòn là cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay.

Có điều Giang Dục rất hiếm khi nào hào hứng đến vậy, ngoài việc say rượu ra, Giang Mộng đoán có lẽ là do đêm nay tâm trạng của cậu tăng vọt nên hơi phấn khích.

Hiện tại Giang Mộng cũng không trị được Giang Dục nữa, cô cũng không nhiều lời mà dứt khoát nhắn tin cho Lê Ứng.



Lúc lên đến nơi, Lê Ứng chỉ thấy cả đám bọn họ uống say đến mức bắt đầu kêu gào linh tinh, khắp quán bar đều vang lên tiếng ồn ào. Có người ngồi đối diện cửa quán bar, chỉ mới liếc mắt đã trông thấy Lê Ứng, người đó lập tức vẫy tay với anh rồi hô to: “Lê Ứng, người yêu ông gọi ông đến uống rượu kìa.”

Ai nấy đều dời tầm mắt lên người anh.

Giang Dục cũng đưa mắt nhìn theo tiếng gọi, cậu chỉ thấy Lê Ứng mặc vest đi về phía mình.

Trần Trình ở bên này xung phong cầm ly lên, loạng choạng nghênh đón anh: “Mau mau, chú rể của chúng ta đến rồi, đến trễ như vậy thì phải tự phạt ba ly nha.”

Lê Ứng nhận lấy ly rượu, anh tùy ý đặt lên mặt bàn gần đó, không hề đáp lại Trần Trình mà dứt khoát đi vòng qua người hắn, bước đến bên cạnh Giang Dục.

Giang Dục vẫn đang nhếch miệng cười thờ ơ cùng mọi người, không khó để nhìn ra chút men say hiện trên gương mặt cậu.

“Em uống rượu à?” Lê Ứng hỏi.

Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu thu lại ý cười trên môi, đoạn tựa người vào lòng bạn trai mình với vẻ lười biếng: “Ba người Triệu Văn, Tần Dương và Trần Trình cứ rót cho em mãi.”

Nghe vậy, Lê Ứng bèn nâng mắt nhìn một vòng.

Ba người kia còn đang vô tri vô giác uống rượu và chơi oẳn tù tì, chẳng hề hay biết bản thân đã bị Giang Dục tố cáo đầy oan ức.

Lê Ứng đưa tay chạm vào vành tai Giang Dục, thấy hơi nóng, anh vuốt ve thật dịu dàng rồi nói: “Em nghe lời bọn họ làm gì.”

Dù sao đó cũng chỉ là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm, vậy nên Giang Dục không đáp lời.

Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là đêm độc thân cuối cùng của em rồi.”

Lê Ứng bật cười, đoạn hỏi: “Thế thì sao nào?”

“Em cảm thấy cuộc đời em quá thê thảm.” Giang Dục ngà ngà nói, giọng điệu lộ ra vẻ tủi thân.

Lê Ứng thoáng khựng lại, anh bị cậu dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.

Chợt, anh lại nghe Giang Dục nói tiếp: “Hồi bé mỗi khi làm sai, em sẽ bị Giang Mộng quản, sau này đi học thì bị mẹ quản.”

Nói đến đây, Giang Dục lại ngẩng đầu đầy ấm ức: “Bây giờ thì bị anh quản, trên giường cũng quản, dưới giường cũng quản nốt.”

Nhìn cậu một chốc, Lê Ứng bỗng bật cười thành tiếng, anh thấp giọng hỏi cậu: “Trên giường anh có quản em đâu?”

“Sao lại không?” Giang Dục làu bàu, lúc này có lẽ đến bản thân cậu cũng không biết mình đang nói gì, “Lúc thì bắt em ngồi, lúc thì bắt em nằm, anh quản siêu nhiều, cực kì nhiều luôn đó.”

Giang Dục cụp mắt, câu nói cuối cùng cứ như đang lẩm bẩm một mình. Lê Ứng nhìn cậu, hầu kết trượt xuống hai bận, một lúc lâu sau, anh khẽ cười rồi ngoéo ngoéo tay cậu: “Buồn ngủ chưa, anh đưa em về ngủ nhé?”

“…Về gì cơ?” Giang Dục mơ mơ màng màng hỏi.

“…Về ngủ.” Lê Ứng đáp.

Giang Dục ngước mắt nhìn anh, vài giây sau, cậu khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn nói: “Dạ, vậy bọn mình về ngủ đi.”



Tối hôm ấy cả hai người đều ngủ lại tại khách sạn, song dưới yêu cầu của hai mẹ, đêm đó họ phải ngủ ở hai phòng riêng.

Lê Ứng đưa Giang Dục về phòng, anh chăm sóc cậu tắm rửa, dỗ dành cậu ngủ rồi mới chuẩn bị rời đi.

Nghe thấy tiếng động, Giang Dục lập tức ngồi dậy khỏi giường.

“Anh đi đâu vậy?” Cậu dụi mắt hỏi anh.

Lê Ứng im lặng giây lát rồi nói: “Anh về phòng ngủ.”

Bấy giờ Giang Dục đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, đầu óc cậu vừa có phần mơ hồ, vừa có phần tỉnh táo một cách kì lạ. Cậu xốc chăn lên, đoạn bước đến ôm chầm lấy Lê Ứng rồi lười biếng hỏi: “Phòng nào? Không phải phòng anh là ở đây à?”

Không nghe thấy tiếng Lê Ứng đáp lại, Giang Dục bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu chỉ thấy anh cụp mắt, đang dõi theo mình chẳng rời.

Thế là Giang Dục cũng chớp mắt nhìn Lê Ứng, cậu chăm chú ngắm anh một thoáng, chợt động lòng mà kiễng chân lên hôn anh thật nhẹ.

Hơi thở của Lê Ứng lập tức trở nên nặng nề, anh khẽ buông mắt nhìn Giang Dục, chỉ trong chớp mắt đã không cầm lòng được mà cúi xuống hôn cậu.

Giang Dục vừa uống rượu, độ ấm tỏa ra từ những nụ hôn cao hơn bình thường, xen lẫn mùi bạc hà của kem đánh răng còn có mùi rượu nhàn nhạt vương vấn giữa cánh môi.

Hôm nay Giang Dục có vẻ hăng hái hơn mọi ngày, cậu phối hợp ôm lấy Lê Ứng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của người kia, áp chặt môi mình lên làn môi anh. Đến khi Lê Ứng vén mở cánh môi cậu, Giang Dục còn chủ động liếm nhẹ vào đầu lưỡi anh.

Sau khi uống say, Giang Dục quá đỗi mê muội làn hơi của Lê Ứng, dù có hôn nhiều đến thế nào thì cậu vẫn cảm thấy không đủ.

Lê Ứng ghì lấy gáy cậu hôn một lúc lâu, cuối cùng anh đành kiềm chế mút nhẹ lên môi cậu, cố gắng dằn lòng mà lùi lại, đoạn thấp giọng nói: “Chưa đến năm tiếng nữa là bọn mình phải dậy rồi em.”

Giang Dục khẽ nhếch môi, cậu ngửa mặt nhìn anh, cũng không biết có nghe hiểu lời anh nói hay không.

Ngắm cậu vài giây, ánh mắt Lê Ứng đột nhiên rơi xuống, bắt gặp Giang Dục đang liếm môi thật nhẹ.

Trước mắt Lê Ứng bỗng chốc tối sầm, anh cũng không kìm nén thêm nữa mà cúi đầu bắt lấy môi cậu, đoạn vươn tay kéo lấy cà vạt, bật mở hai cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi.



Hơn hai giờ sáng, chỉ còn một hai tiếng trước khi họ phải rời giường.

Thấy Giang Dục đã ngủ say, Lê Ứng bèn mặc lại quần áo, định về phòng mình ngủ thêm một lúc. Ấy vậy mà vừa ra khỏi cửa, anh lại đúng lúc chạm mặt bà Giang và bà Lê vừa mới thức dậy.

Hai mẹ chứng kiến cảnh Lê Ứng bước ra khỏi phòng Giang Dục, bấy giờ một người cuồng sạch sẽ như anh lại mặc một chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, trông vô cùng lôi thôi.

Ba người lập tức sững lại bước chân, đôi bên nhìn nhau mà chẳng ừ hử gì.

Im lặng vài giây, Lê Ứng siết chặt tay rồi cho vào túi quần, đoạn ho nhẹ một tiếng: “…Hai mẹ vất vả rồi ạ.”

Anh nói xong thì dợm bước quay về phòng.

Đợi anh đi khuất, bà Lê là người đầu tiên quay sang nở nụ cười xấu hổ với bà Giang, mà bà Giang cũng đáp lại bằng một nụ cười vô cùng lúng túng.



Hết ngoại truyện 9.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: • Ngoại truyện 10: Hôn lễ • “Anh muốn được ràng buộc với em mãi mãi.”


Sáng sớm ngày tổ chức hôn lễ, lúc bị mẹ kéo dậy thì cả người Giang Dục hẵng còn mơ màng, thậm chí khi vào đến phòng trang điểm, cậu vẫn còn gật gà gật gù.

Giang Mộng cũng đã dậy từ sớm, bấy giờ cô đang tự trang điểm cho bản thân.

Thấy Giang Dục mệt đến mức ngủ gà ngủ gật, Giang Mộng liếc cậu một cái: “Không phải tối hôm qua hai người bọn mày về sớm lắm à?”

Cô vừa nhìn gương để vẽ phấn mắt vừa nói: “Sao buồn ngủ vậy, chị ngủ muộn hơn mày mà còn chẳng buồn ngủ đến thế.”

Bà Giang đang soi gương bên cạnh Giang Mộng, thi thoảng lại chỉnh chỉnh cổ áo sườn xám. Nghe cô nói thế, động tác trên tay bà khựng lại đôi chút, đoạn liếc Giang Dục rồi bước ra khỏi phòng thay đồ mà chẳng nói gì.



Lúc Lê Ứng thay đồ xong rồi đến gặp Giang Dục, cậu vừa thiếp đi được một lúc, mới thay đồ xong sau khi tỉnh dậy không lâu.

Nhác thấy bạn trai mình xuất hiện trong gương với vẻ ngoài tinh tươm, Giang Dục không khỏi nhướng mày, chút mỏi mệt cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

“Không hổ là bạn trai em, đẹp trai quá.” Giang Dục ngắm nhìn Lê Ứng trong gương, cậu khẽ cong khóe môi, lên tiếng khen ngợi mà không chút keo kiệt.

Nghe cậu nói vậy, Giang Mộng đang ngồi chơi di động trên sô pha cũng ngẩng đầu lên. Cô dừng mắt trên người hai người vài lần, đoạn cười nói: “Sắp không còn là bạn trai nữa rồi nhỉ.”

Giang Mộng đột nhiên có phần tò mò: “Giang Dục, kết hôn rồi mày định gọi Lê Ứng là gì?”

Khóe môi Lê Ứng cong lên, rõ ràng rất hứng thú với vấn đề này. Ánh nhìn dịu dàng của Lê Ứng nán lại trên người Giang Dục qua mặt gương, người kia cũng giương mắt liếc anh một cái. Đôi bên nhìn nhau trong giây lát, Giang Dục bỗng dời mắt đi.

Lê Ứng cười cười mà chẳng nói gì.



Hôn lễ được cử hành trong vườn hoa của khách sạn.

Khi hai chú rể bước lên sân khấu, đã có không ít thân hữu và bạn bè tụ tập trong khu vườn.

Tuy thân thích của nhà họ Lê khá đông đúc, song cân nhắc đến rất nhiều nguyên nhân, chỉ có họ hàng và bạn bè thân thiết của hai bên gia đình được mời đến hôn lễ, còn lại hầu hết là bạn cùng lớp và bạn bè của Giang Dục và Lê Ứng.

Trong tiếng huyên náo của bạn bè và người thân, nghi lễ thành hôn chính thức bắt đầu.

Phần lớn hôn lễ của giới trẻ đều khá ồn ào, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu dẫn dắt bầu không khí, mọi người bên dưới hưởng ứng nhiệt liệt. Hai người đều có tính cách phóng khoáng, hiếm khi có dịp vui thế này nên họ cũng sẵn lòng để mọi người quậy phá.

Thế là ở phân đoạn bày tỏ tình cảm của hai chú rể, khi thấy Giang Dục vẫn chỉ gọi Lê Ứng bằng tên, Trần Trình vốn thích góp vui nào chịu ngồi yên bên dưới sân khấu.

“Cái gì mà Lê Ứng?” Trần Trình cười rồi lớn giọng hô, “Không phải chứ, hai người đã kết hôn rồi, chẳng lẽ sau này vẫn chỉ gọi nhau bằng tên thôi à? Xin hỏi có phải hai người tự nguyện kết hôn không vậy?”

Hắn vừa nói xong thì bên dưới lập tức ồn ào theo, cả đám bạn học và bạn bè thân thiết đều giục hai người sửa miệng.

Trong hơn hai năm yêu nhau, Giang Dục chưa bao giờ gọi Lê Ứng bằng tên thân mật, chỉ có những khi xin tha thì cậu mới khẽ giọng gọi vài tiếng “anh ơi”.

Không phải vì không thích, mà chủ yếu là vì Giang Dục không quá để tâm, đối với cậu thì chỉ riêng cái tên “Lê Ứng” thôi đã đủ đặc biệt rồi.

Nhưng đúng là có một biệt danh mà Giang Dục thật sự không muốn gọi, dù rằng cậu biết chắc hẳn Lê Ứng rất muốn nghe. Có một lần trong lúc chơi di động, Giang Dục vô tình xem được một đoạn video mà trong đó một cặp đôi đồng tính đã gọi nhau bằng xưng hô ấy, khi đó Lê Ứng lập tức quét mắt về phía cậu.

Ngặt nỗi Giang Dục cảm thấy tên gọi đó quá mức xấu hổ.

Dựa vào đâu mà một đấng nam nhi như cậu lại phải thốt ra điều đó chứ.

Nghe tiếng ồn ào bên dưới, Giang Dục ngước mắt nhìn về phía Lê Ứng, cậu chỉ thấy một nụ cười tươi rói hiện trên gương mặt người kia, trông anh có vẻ rất mong chờ.

Thật ra Giang Dục cũng đã đoán trước sẽ gặp phải tình huống này rồi, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên bọn Trần Trình đùa giỡn về vấn đề này.

Trước kia mỗi khi nhắc đến Lê Ứng, cậu còn có thể gọi anh là “bạn trai tôi”, nhưng quả thực từ nay về sau thì không thể sử dụng cách gọi đó được nữa.

Dù rằng Lê Ứng rất đỗi mong chờ, nhưng khi thấy Giang Dục trừng mắt với mình, anh vẫn vô cùng tự giác thu lại ý cười trên môi, ngăn cản sự ồn ào bên dưới sân khấu.

Thấy thế, đến Triệu Văn cũng không nhịn được mà đứng lên la lối: “Lê Ứng, có phải ông sợ vợ không vậy?”

Thế là ai nấy lại lăn ra cười.

Tuy bây giờ Giang Dục đã có thể đùa giỡn vô tư với Lê Ứng, nhưng thực ra tính cách của cậu cũng không mấy thay đổi, cậu vẫn không quen tiếp chuyện với người lạ, cũng không thích trở thành tâm điểm trước đám đông.

Bị trêu chọc trước mặt mọi người, hơn nữa còn là về vấn đề riêng tư giữa mình và Lê Ứng, quả thực Giang Dục có hơi ngại ngùng.

Thấy vậy, Lê Ứng quét mắt về phía đám người ồn ào nhất bên dưới, anh cầm lấy microphone rồi nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Được rồi, sang phần tiếp theo thôi.”

Thế là phần lớn mọi người đều vô cùng tự giác nhỏ tiếng lại.

Sau khi hoàn thành quy trình của hôn lễ, bước cuối cùng là rót tháp sâm panh. Giang Dục và Lê Ứng cầm một chai, các phù rể khác cầm một chai, đến khi người dẫn chương trình chúc phúc xong thì mọi người đồng loạt lắc sâm panh lên.

Sâm panh lập tức bắn đi khắp nơi, các bạn bè thân thích đều tránh đi, chừa lại nơi này cho đám thanh niên.

Các phù rể hất sâm panh vào người lẫn nhau, khiến mùi rượu ngọt ngào lan tỏa khắp vườn hoa.

Vì thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng nên không ai dám phun rượu vào người anh. Giang Dục liếc qua liếc lại, nhân dịp Lê Ứng không để ý, cậu nhanh chóng giằng lấy sâm panh, vừa tóm được chai đã phun thẳng về phía anh.

Sâm panh tạt ướt cả người Lê Ứng, anh đứng trong mưa rượu lất phất, nâng tay lên lau mặt, trong đáy mắt lại ánh lên vẻ nuông chiều.

Giang Dục rất thích những lúc đùa giỡn như thế này, tuy cậu không nỡ bắt nạt bạn trai mình, nhưng có thể tha hồ bắt nạt những người khác. Thế là Giang Dục cầm sâm panh chen vào trận hỗn chiến giữa các phù rể, cậu và Lý Văn Hạo thi nhau hất rượu vào người đối phương.

Hai người chơi trò đuổi bắt trong chốc lát, Lê Ứng đột nhiên tóm được Giang Dục.

Giang Dục đang chơi cực kì vui, nụ cười tươi rói vẫn còn đọng lại trên khóe môi cậu. Thấy vậy, cậu quay đầu lại nhìn Lê Ứng, tự giác lên tiếng trước: “Em không chạm vào người cậu ta, lần nào cũng giữ khoảng cách một mét.”

Nghe vậy, Lê Ứng không khỏi bật cười. Anh quét mắt về chỗ bà Giang, đoạn sửa lại nơ cổ cho Giang Dục rồi nhắc nhở: “Hôm nay là ngày em trưởng thành, em phải cư xử chững chạc một chút cho bố mẹ thấy, kẻo họ lại nghĩ anh đang dạy hư trẻ con.”

Giang Dục khựng lại, cậu lia mắt về phía mẹ mình, quả nhiên bắt gặp bà Giang đang nhìn mình với vẻ mặt vô cảm. Trái lại, bà Lê đứng cạnh thì đang nở nụ cười đầy rạng rỡ.

Giang Dục liếc Lê Ứng, chợt hừ một tiếng: “Chưa biết ai dạy hư ai đâu.”

“…Ừ.” Lê Ứng thoáng cong môi, anh khẽ nghiêng người, ghé sát vào sườn mặt cậu: “Vậy sau này mong quý ngài của anh dạy hư anh thật nhiều nhé.”



Thấy một đám nam sinh chớm đôi mươi mải mê nghịch nước đến mức quên cả trời đất, Lý Thiến Văn khẽ hừ một tiếng, cô không khỏi nghĩ bụng, quả nhiên đàn ông đến chết vẫn sẽ trẻ trâu.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô lại quay sang nhìn Giang Mộng: “Mình rất tò mò một chuyện.”

Biết một khi cô mở miệng sẽ không nói gì hay ho, Giang Mộng bèn nói: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, cậu từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn của cậu đi.”

“Mình không từ bỏ!” Lý Thiến Văn cố ý nói. Bị chính bản thân làm cho nổi da gà, cô chợt cười bảo, “Cậu nói xem, nếu ban đầu bọn mình không nhúng tay vào, hai người bọn họ sẽ như thế nào?”

Quả nhiên chẳng phải câu gì hay ho, Giang Mộng thầm nghĩ.

Một lúc lâu sau, đến khi tiếng cười đùa phía trước dần lắng xuống, Giang Mộng mới đưa mắt về phía hai chú rể, chậm rãi mở lời: “Chắc là sẽ BE mất?”

Cô cũng không chắc lắm.

Vài giây sau, không biết nghĩ đến điều gì, Giang Mộng đột nhiên bật cười, cô nửa đùa nửa thật nói: “Có điều, nếu bọn mình nhúng tay mà bọn họ vẫn không ở bên nhau, mình nghĩ có lẽ Giang Dục sẽ BE.”

Lý Thiến Văn chựng lại, cô ngẫm nghĩ về câu nói này một lát, bỗng ghé mắt nhìn sang Giang Mộng: “Tức là sao? Cậu đang gieo tiếng xấu cho nam thần đấy à?”



Tối hôm trước coi như cả đêm không ngủ, hôm nay lại bận bịu chuyện hôn lễ suốt cả ngày, Giang Dục vừa về đến nhà đã buồn ngủ díp cả mắt, cứ thế nằm vật xuống sô pha.

Nghĩ đến thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng, cậu bèn khoát tay nói: “Em buồn ngủ sắp chết rồi, không tắm đâu, hôm nay em ngủ sô pha là được.”

Đừng nói là Giang Dục, vì bận rộn suốt cả ngày nên bấy giờ Lê Ứng cũng thấm mệt. Thấy Giang Dục vừa nằm xuống đã sắp thiếp đi, Lê Ứng cũng có chút đau lòng.

Ngẫm đến việc cả ngày nay đổ mồ hôi không ít, Lê Ứng thoáng do dự, anh định bế Giang Dục đi tắm để cậu ngon giấc hơn.

Trong lúc mơ màng, Giang Dục cảm thấy mình được ai đó ôm lên, cậu vô thức nắm lấy quần áo người kia, dụi đầu vào lòng Lê Ứng vài cái rồi nói với vẻ mệt mỏi: “Đêm nay đừng làm. Cho em xin nghỉ đi, lần sau bù lại.”

Nghe thấy câu nói mập mờ thốt ra trong lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, Lê Ứng không khỏi bật cười, anh cụp mắt ngắm nhìn người trong lòng mình.

Bộ anh quá đáng đến mức đó sao? Đến lúc này mà anh còn làm gì cậu được chứ? Chẳng lẽ anh cầm thú đến mức đó?

Suýt chút nữa câu nói kia đã khiến Lê Ứng phải suy xét lại bản thân.

Tắm rửa xong xuôi, khi Lê Ứng thả cậu vào ổ chăn, Giang Dục hé mở đôi mắt kèm nhèm, cậu thuận thế cuộn mình vào chăn, bất giác than thở: “Mệt quá đi mất, sao lại mệt đến vậy nhỉ? Sau này em không muốn kết hôn nữa đâu.”

Lê Ứng: “...”

Có đôi lúc, Giang Dục thật sự khiến anh không muốn làm người.



Quả thực dạo gần đây hai người quá vất vả, giấc ngủ này kéo dài gần mười hai tiếng.

Ngày kế tiếp, họ bị cuộc gọi của bà Lê đánh thức, Giang Dục mơ mơ màng màng nghe thấy cuộc trò chuyện nhắc đến thỏa thuận kết hôn.

Đợi đến khi ngắt điện thoại, Giang Dục bỗng chốc trở mình, cậu dùng cả tay và chân quấn lấy Lê Ứng, định bụng tiếp tục ngủ bù.

Lê Ứng nói: “Mẹ bảo nếu hai ngày tới bọn mình rảnh thì có thể về kí thỏa thuận kết hôn.”

Giang Dục biết thỏa thuận kết hôn này mang ý nghĩa gì, nhưng thực ra cậu không cần nhiều tiền đến thế, thậm chí cậu còn không có cảm giác gì mấy.

“Thật ra không kí cũng được mà anh, em cũng không cần đâu.” Giang Dục nhắm mắt lại, cậu vùi đầu vào lòng anh, đoạn lười biếng nói: “Dù sao mình cũng đã tổ chức hôn lễ rồi mà.”

Lê Ứng không đáp, một lát sau, Giang Dục mới nghe anh nói thật chậm rãi: “Đúng là vậy, nhưng anh muốn có một sự ràng buộc chặt chẽ hơn với em.”

Giang Dục thoáng mở mắt, cảm nhận trống ngực phập phồng trong lồng ngực anh.

“Tốt nhất là có muốn cắt cũng không thể cắt được.” Lê Ứng nói xong thì nở nụ cười, “Mặc kệ người khác có tán thành hay không, anh vẫn muốn được ràng buộc với em mãi mãi.”



Giang Dục cũng không biết mọi chuyện bắt đầu ra sao, nhưng một khi cơn sóng tình ập đến, tất thảy đều diễn ra một cách tự nhiên.

Lê Ứng ôm lấy cậu, để lại trên gáy cậu từng nụ hôn thật êm.

Hai người vẫn còn thảo luận về vấn đề ban nãy, sau khi kí thỏa thuận xong thì người nào quản lý nhà, người nào quản lý tiền, cứ như đang nói chuyện phiếm mà không chút để tâm.

Bờ môi Lê Ứng âu yếm gò má Giang Dục, anh cười rồi ngỏ lời: “Em thử quản lý nhà nhé?”

“Em không làm được đâu.” Giang Dục khép mắt lại, làn hơi cậu phập phồng, giọng nói rất khẽ.

“Sao lại không được?” Lê Ứng không khỏi đanh giọng, “Em chưa làm, sao lại biết mình làm không được chứ?”

Cổ họng Giang Dục đột nhiên nghẹn lại, giọng nói khàn khàn bật ra khỏi làn môi: “Mẹ em nói em quá hời hợt —”



Hết ngoại truyện 10.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: • Ngoại truyện 11: Ông xã • “Sự tra tấn ngọt ngào.”


Đối với Giang Dục mà nói, cuộc sống hậu hôn nhân cũng không khác mấy với trước hôn nhân, đều thú vị như nhau.

Sự thay đổi duy nhất chính là công việc của Lê Ứng bận bịu hơn Giang Dục một chút, vậy nên thời gian nhàn rỗi của cậu cũng nhiều hơn.

Hôm ấy là cuối tuần, buổi chiều Lê Ứng có việc đột xuất phải ra ngoài, Giang Dục định rủ bọn Lý Văn Hạo ra ngoài tụ tập.

Thế nhưng còn chưa kịp nhấc máy, Giang Dục đã nhận được tin nhắn thoại của Giang Mộng, cô hẹn cậu ra ngoài uống trà chiều.

Suy nghĩ một thoáng, Giang Dục nhận ra đúng là đã lâu cậu chưa gặp Giang Mộng, dù sao cũng đều là giết thời gian nên cậu dứt khoát đi ngay.

Họ hẹn nhau tại một quán cà phê rất nổi trên mạng, mới khai trương trong trung tâm thương mại thành phố. Hai người Giang Mộng và Lý Thiến Văn cố ý đến đây chụp ảnh nhân dịp nghỉ ngơi cuối tuần. Chụp choẹt một hồi, hai cô mới nhận ra không có người cầm điện thoại, thế là trong lúc trò chuyện, Giang Mộng mới thuận miệng bảo cô sẽ thử hỏi Giang Dục.

Tuy ban đầu có ý định như vậy, thế nhưng sau khi Giang Dục đến, hai người cũng không thực sự bắt cậu cầm máy. Dù sao thì Giang Dục cũng không phải kiểu người sẽ có kiên nhẫn để chụp hình đẹp cho bọn cô.

Ba người chỉ ngồi tán gẫu là chính, chủ yếu là Giang Mộng và Lý Thiến Văn trò chuyện, còn Giang Dục thì ở bên cạnh lắng nghe. Hai cô gái có vẻ rất hứng thú về đời sống hậu hôn nhân của cậu, đặc biệt là Lý Thiến Văn, thỉnh thoảng cô sẽ tò mò hỏi một câu, mà những chuyện cô hỏi đều có hơi hướng riêng tư.

Những việc này, nếu đóng cửa lại thì cậu và Lê Ứng có thể đùa giỡn như thế nào cũng được. Nhưng để nói với người ngoài thì Giang Dục tuyệt đối không thể, cậu vẫn cần mặt mũi chứ.

Tán gẫu xong, ba người thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê. Giang Dục đang định hỏi Giang Mộng có muốn đến nhà cậu ăn tối không, chợt nghe Lý Thiến Văn lên tiếng đầy kích động: “Giang Mộng, nhìn kìa, cái đôi đang đi dạo bên kia có phải cặp đôi khốn nạn mà cậu cho mình xem ảnh không?”

Giang Mộng đưa mắt dõi theo, cô nhìn kĩ lại, đúng là thế thật.

“Cái số mình sao xui thế này nhỉ? Đi dạo phố thôi mà còn đụng mặt bọn họ.”

Giang Dục cũng lia mắt nhìn sang: “Sao thế, ai vậy?”

Vừa nói đến đây, Lý Thiến Văn lập tức hăng hái hẳn lên: “Tên kia là một thánh đào mỏ, không biết hắn nghe phong phanh từ đâu là nhà Giang Mộng rất giàu, thế là sống chết theo đuổi Giang Mộng suốt một thời gian dài. Sau này hắn lại nghe nói gia đình cậu ấy chỉ thuộc tầm trung bình thường, xong mới quay ngoắt sang cặp kè với cô tiểu thư nhà giàu bên cạnh kia.”

Nói đoạn, giọng Lý Thiến Văn lộ ra vẻ khó tin, dường như cô cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Thế thì cũng thôi, đằng này không biết do cô kia trẻ trâu hay ngu dốt, đã yêu một tên hám của mà ai cũng coi thường thì chớ, lại còn thích diễu qua diễu lại trước mặt Giang Mộng nữa.”

Giang Mộng: “Bây giờ thiếu gì người như thế, thôi bỏ đi, mình lười đôi co với bọn họ lắm.”

Nói đến đây, sực nghĩ đến điều gì, Giang Mộng lại liếc sang Giang Dục: “Cơ mà chuyện này cũng là lỗi của mày đấy.”

Giang Dục khẽ nhướng mày, có phần khó hiểu: “Liên quan gì đến tôi?”

Giang Mộng lôi sợi dây chuyền trên cổ ra, sau đó lại quơ quơ chiếc lắc trên cổ tay: “Chẳng phải là do mẹ chồng của mày quá hào phóng à? Người ta thấy chị đeo đồ hiệu từ trên xuống dưới nên mới tưởng chị nhiều tiền đó.”

Nghe vậy, Lý Thiến Văn là người đầu tiên bất bình thay Giang Dục: “Ầy ầy ầy, đừng giả vờ giả vịt nữa. Cậu còn dám trách Giang Dục, cậu không cần thì có người khác cần nhé.”

Trong lúc ba người đùa giỡn, cặp đôi kia bỗng chốc đi đến trước mặt họ.

“Ồ, trùng hợp thế.” Cô gái kia lên tiếng. Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Giang Dục đứng cạnh Giang Mộng, ánh nhìn của cô ta nán lại trên người cậu vài giây, sau đó yểu điệu dời đi nơi khác.

“Cô quen biết nhiều người thật đấy, bạn trai tôi không thích cô, vậy mà mới đó cô đã tìm được người mới rồi.”

Tuy đã nhiều lần nghe Giang Mộng kể về hành động lố bịch của cặp đôi này, nhưng đến khi chứng kiến tận mắt, Lý Thiến Văn vẫn không nhịn được mà tỏ vẻ xem thường: “Đại tiểu thư ơi, cô có thể thông minh lên một chút được không? Cô nhìn mặt mũi bạn trai cô, xong lại nhìn gương mặt này của Giang Mộng, cô nói xem cậu ấy có bị mù không mà đi thích bạn trai cô?”

Cô nàng kia nghẹn họng, trợn mắt nhìn cô: “Cô là ai, bộ tôi nói chuyện với cô à?”

Lý Thiến Văn lập tức đốp chát lại: “Tôi đang nói chuyện với chó thôi.”

Nghe vậy, hai chị em Giang Mộng không khỏi bật cười thành tiếng. Tuy Giang Mộng cũng không phải người dễ bắt nạt, nhưng cô không hay mắng chửi người khác. Về mặt cãi cọ thì từ trước đến nay cô không nhanh nhẹn bằng Lý Thiến Văn.

Lúc này cô gái kia đã tức giận đến mức trợn mắt, cô ta lập tức huých khuỷu tay vào tên bạn trai đứng cạnh.

Chàng trai liếc nhìn Giang Dục, gương mặt hắn toát ra vẻ xấu hổ, đoạn mở lời với Giang Mộng: “Giang Mộng, hình như bạn em hơi bất lịch sự với bọn anh rồi đấy?”

Không đợi Giang Mộng lên tiếng, Giang Dục đứng cạnh đã bật cười trước: “Chị ấy chỉ lịch sự với con người thôi.”

Mặt Lý Thiến Văn lập tức tươi rói, cô bật ngón cái với cậu: “Đẹp lắm.”

Giang Mộng đứng nghe bọn họ kẻ tung người hứng hồi lâu.

Cặp đôi kia chết lặng một lúc, cô gái quay sang lườm bạn trai mình, như thể muốn hắn lên tiếng đáp lại. Thế nhưng tên kia lại kiêng dè Giang Dục ở đây nên không muốn mở miệng.

Cô nàng liếc hắn với vẻ không hài lòng, đoạn nở nụ cười lạnh lùng, ra vẻ khinh thường với Giang Mộng: “Thời nào rồi mà còn mặt dày đeo đồ hãng A.”

Nghe thế, Giang Mộng cũng không nhịn được nữa, cô lập tức mím môi định mắng lại, nào ngờ Lý Thiến Văn lại lên tiếng trước.

“Hóa ra người bị mù không phải Giang Mộng mà là cô à?” Lý Thiến Văn cố tình săm soi đối phương từ đầu đến chân rồi tấm tắc, “Cô cũng đang dát đồ hãng A lên người đó thây? Thế tức là cô không nhìn ra hàng thật à? Chẳng lẽ chuyện cô có ông bô giàu có cũng là bịa?”

Cô nàng kia nghẹn họng, cô ta trợn mắt nhìn Lý Thiến Văn vài giây rồi nở nụ cười khinh miệt: “Buồn cười thật, tiền tiêu vặt một tháng của tôi gần sáu chữ số, từ đầu đến chân không có món nào thấp hơn năm chữ số, thế mà bảo tôi dùng đồ giả? Là do cô thiếu hiểu biết mới đúng ấy?”

Dứt lời, cô ta kéo lấy cánh tay của chàng trai đứng cạnh, sau đó hất cằm đầy kiêu ngạo: “Bây giờ tôi phải đi mua sắm, mấy người cứ tiếp tục uống cà phê đi.”

Thấy bọn họ bỏ đi, Lý Thiến Văn quả thực không còn gì để nói: “Đúng là năm nào cũng có chuyện kì lạ, mà năm nay thì cực kì nhiều. Tức chết mất.”

Trái lại, Giang Mộng bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Mình đã hết để tâm luôn rồi, dạo trước ngày nào cái tên này cũng chạy đến trước mặt mình khoe khoang, kể là bạn gái hắn mua cho hắn đồng hồ hãng gì, quần áo giày dép hãng gì. Hắn còn hỏi mình có thích không, muốn tặng cho mình nữa.”

Thấy bọn họ bước vào một cửa hàng túi xách hàng hiệu, Lý Thiến Văn vẫn nuốt không trôi cục tức: “Nếu mình có tiền, mình sẽ lập tức đổi một xe tải tiền xu rồi ném vào người bọn họ, cho chừa cái tật khoe mẽ.”

Nghe vậy, Giang Dục liếc nhìn Lý Thiến Văn đang bất bình, đoạn dời mắt sang người Giang Mộng. Cô vẫn đang cầm cà phê trên tay, tâm trạng có vẻ không dao động mấy.

“Bà không bực à?” Giang Dục hỏi.

Giang Mộng liếc cậu: “Sao chị phải bực hai đứa ngốc chứ.”

Dứt lời, cô khựng lại đôi chút rồi nói: “Lẽ ra không bực đâu, nhưng mày hỏi thế nên chị có hơi bực rồi.”

“...” Sau một thoáng im lặng, Giang Dục lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho cô.

Giang Mộng thấy vậy thì sững ra, cô giương mắt nhìn cậu: “Có ý gì đấy?”

“Xả bực chứ sao.” Giang Dục nói.

“Móa.” Lý Thiến Văn kích động cầm lấy thẻ, “Bên trong có bao nhiêu tiền vậy em, Giang Mộng có thể quẹt nhiều không?”

“Nói chung là đủ mua đồ ạ.” Giang Dục lười nhác nói.

Lý Thiến Văn trả lại thẻ cho Giang Dục, cô lập tức kéo lấy cổ tay Giang Mộng: “Thế thì còn nói nhảm làm gì nữa, đi thôi.”

Giang Mộng hơi khựng lại: “Nhưng mình không thiếu gì cả.”

“Mua đồ hiệu là để hưởng thụ quá trình, chẳng liên quan đến việc thiếu hay không.” Lý Thiến Văn nói.

Ba người tranh luận một lúc, cuối cùng Giang Mộng vẫn bị Lý Thiến Văn kéo đến cửa hàng túi xách mà cặp đôi kia vừa bước vào.

Thấy ba người đi vào, cô gái kia lập tức nhìn họ với vẻ mặt đề phòng.

Lý Thiến Văn nhếch miệng cười: “Không sao, đừng để ý đến bọn tôi, cô cứ mua đồ của cô đi. Bọn tôi chỉ đến chiêm ngưỡng độ chịu chi của cô thôi.”

“Ai muốn cho cô chiêm ngưỡng chứ, đúng là xúi quẩy.” Cô gái kia đặt túi xuống, toan kéo chàng trai bên cạnh rời đi, “Vì nhìn mặt bọn cô nên bây giờ tôi hết hứng mua rồi.”

“Vậy sao?” Lý Thiến Văn nói, “Chứ không phải là mua không nổi à?”

Giọng bọn cô không nhỏ, đã thu hút không ít ánh nhìn.

Giang Mộng nhìn chiếc túi mà cô gái kia chọn lựa, đúng là rất đẹp. Thế là cô bước đến trước kiểu túi nọ, xách lên ngắm nghía vài lần rồi nghiêng đầu nhìn Giang Dục: “Túi này nhìn được không? Sắp đến sinh nhật mẹ rồi, mua cho mẹ một cái nhé?”

Dứt câu, cô dừng lại đôi thoáng rồi cười nói: “Mua hai cái đi, tặng cả mẹ chồng của mày nữa. Gần đây hai người hay đi dạo phố với nhau, để họ mang túi đôi luôn?”

Giang Dục không có mắt nhìn ở phương diện này, song ý kiến của Giang Mộng cũng không tồi. Cậu nhìn chiếc túi một lát rồi gật đầu: “Bà chọn đi.”

“Được.” Nói đoạn, Giang Mộng lên tiếng với nhân viên bán hàng đứng cạnh, “Vậy lấy cho tôi hai chiếc túi dạng này.”

Kiểu khách hàng dứt khoát như thế này đúng là hiếm thấy, nhân viên bán hàng lập tức nở nụ cười tươi rói rồi gật đầu: “Vâng thưa quý khách.”

Thấy họ mua hàng hiệu một cách nhanh gọn như vậy, đôi nam nữ nọ liếc nhau, trên gương mặt cả hai đều toát ra vẻ khó tin.

Giang Mộng lại đi dạo một vòng trong cửa hàng, cuối cùng cô chỉ chọn được một chiếc túi và một cái khăn quàng cổ, bảo Giang Dục đi thanh toán. Cuối cùng ba người rời khỏi cửa hàng trong ánh mắt kính nể của nhân viên bán hàng. Ngay sau đó, Lý Thiến Văn lại kéo hai người đến cửa hàng quần áo mà đôi tình nhân kia vừa vào.

Thấy họ bước vào, cô nàng kia tức đến mức nghẹn họng, cô ta trơ mắt nhìn Giang Mộng thử vài bộ quần áo, cuối cùng thì mua hết toàn bộ.

Chàng trai kia nhìn Giang Mộng, rõ ràng hắn cũng vô cùng bất ngờ, trong mắt lại lóe lên tia sáng kì dị. Nếu phải so sánh thì đương nhiên hắn thích Giang Mộng hơn, điều kiện ở mọi mặt của cô đều rất tốt. Chẳng qua ban đầu hắn nhẹ dạ tin lời người khác, cứ tưởng gia đình Giang Mộng chỉ thuộc tầm trung bình thường, nên mới bất đắc dĩ mà buông tay.

Bấy giờ trong mắt hắn lại thắp lên một tia hi vọng, suy cho cùng, chẳng người đàn ông nào lại không muốn tìm một người mình thích, đã vậy còn xinh đẹp và giàu có.

Năm người đi dạo tận mấy cửa hàng, trên tay Giang Dục đầy ắp túi lớn túi bé, trong khi đối phương chỉ xách mỗi hai cái túi.

Cô gái kia còn muốn so bì một phen, thế nhưng tên bạn trai không góp sức, cuối cùng cô ta đành phải chán nản rời đi.

Thấy bạn gái bỏ đi, có vẻ tên kia vẫn muốn bắt chuyện với Giang Mộng. Nhưng khi thấy có nhiều người vây quanh cô, hắn ta do dự một lát rồi cũng rời đi cùng bạn gái.

Thấy thế, Lý Thiến Văn khẽ lắc đầu rồi chốt một câu: “Cô nàng kia đúng là thần kinh, nhưng tên bạn trai thì đích thị là cặn bã trong số cặn bã.”

Giang Mộng đồng tình: “Loại đàn ông đó bây giờ nhiều lắm.”

Lý Thiến Văn: “Đàn ông mắc chứng ảo tưởng đấy.”

Giang Dục liếc bọn cô: “Lúc mấy bà mắng chửi người khác, có thể nể mặt tôi một chút được không vậy?”

“Sao mày lại nhột? Đương nhiên là bọn chị không mắng mày rồi.” Giang Mộng nói, “Giữa đàn ông với nhau cũng có sự chênh lệch mà, chẳng hạn như ông xã mày đó, bỏ xa người khác cả hệ ngân hà luôn rồi.”

Giang Dục khựng lại, đoạn nhìn cô chăm chú.

“Nhìn chị làm gì?” Giang Mộng cố tình nói tiếp, “Chị khen ông xã mày chứ có khen mày đâu.”

“…Bà im đi.” Giang Dục nói, “Chỉ biết bắt nạt tôi là giỏi.”

“À.” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Lý Thiến Văn chợt nở một nụ cười xấu xa: “Giang Dục này, bình thường ở nhà em gọi Lê Ứng là gì vậy, có gọi ông xã không?”

Giang Dục: “...”

Lý Thiến Văn cũng là người nhạy bén, chỉ cần liếc mắt thì cô đã nhìn ra Giang Dục rất bài xích tên gọi này.

“Em mà gọi ông xã, chắc chắn cậu ấy sẽ chết mê chết mệt cho xem.”

Giang Dục: “...”



Giang Dục đi dạo cùng hai người cả ngày, đến mức ruột cũng sắp rã ra đến nơi.

Tuy cậu đã nói sẽ để Giang Mộng xả bực, song điều này cũng không có nghĩa là cậu phải đi theo chịu tội. Đã thế hai người còn khăng khăng bắt cậu đi theo để xách đồ, nói là như vậy có mặt mũi hơn, khiến Giang Dục bực mình không thôi.

May mà sau gần hai tiếng đi dạo, công việc của Lê Ứng cũng kết thúc, anh gọi điện thoại đến, ngỏ ý tới đón Giang Dục.

Giang Dục bèn cố gắng kiên nhẫn đi dạo cùng các cô thêm mười phút nữa. Cuối cùng ba người đến cửa hàng đồ ngọt ở tầng trệt để mua nước uống, nào ngờ trùng hợp thay, họ lại đụng mặt cặp đôi nọ vừa bước ra khỏi cửa.

Rõ ràng cô gái kia đã không còn vẻ kiêu ngạo như khi nãy, lúc trông thấy họ, gương mặt cô ta toát ra vẻ xấu hổ, không hề lên tiếng.

“Uầy, vẫn chưa đi à?” Lý Thiến Văn nói, “Cũng đúng, hiếm lắm mới có dịp dạo phố, vậy mà bọn cô chỉ mua hai thứ, nên mua nhiều một chút mới phải.”

Đúng lúc này thì Lê Ứng đến nơi, Giang Dục đang đưa lưng về phía anh nên không nhận ra. Cô gái kia là người đầu tiên trông thấy Lê Ứng, hai mắt cô sáng rỡ, liên tục vẫy tay chào hỏi anh: “Anh Lê Ứng?”

Giang Dục nghe tiếng bèn quay đầu lại.

Cô gái mừng rỡ nghênh đón anh, cô ta vừa cười vừa tự giới thiệu: “Anh còn nhớ em không ạ? Bố em là bạn tốt của ông nội anh, trước đây em đã từng đi theo bố đến chào hỏi ông nội anh, khi đó ông nội còn bảo anh dẫn em đi chơi đó.”

Lê Ứng thoáng khựng lại, anh cũng không nói nhớ hay không nhớ, chỉ lịch sự đáp lại một câu: “Chào cô.”

Dứt lời, anh đi lướt qua cô nàng rồi dừng lại trước mặt Giang Dục. Anh nhìn đống đồ đạc trên tay cậu, lên tiếng chào hỏi Giang Mộng và Lý Thiến Văn.

Vừa thấy Lê Ứng, gương mặt Giang Dục lập tức trưng ra vẻ tủi thân, cậu đẩy hết toàn bộ túi to túi nhỏ sang cho Lê Ứng.

Lê Ứng nhận lấy túi, đoạn cười hỏi: “Mệt rồi à?”

“Anh đoán xem.” Giang Dục tựa đầu vào vai Lê Ứng, cậu nắn nắn cổ tay, nhỏ giọng than thở: “Mệt chết mất, sau này em không dạo phố cùng Giang Mộng nữa đâu. Mà không, sau này em không muốn nhìn thấy bà ấy nữa.”

Lê Ứng bật cười thành tiếng, anh vẫn đang cầm đồ đạc trên tay nên không tiện ôm cậu, chỉ có thể cúi đầu hôn lên trán cậu như trấn an.

Thấy vậy, Lý Thiến Văn xung phong nhận lấy phân nửa túi đồ trong tay Lê Ứng, để tránh cản trở hai người ôm ôm ấp ấp.

Trông thấy cảnh tượng này, cô gái kia kinh ngạc nhìn họ, không cầm lòng được mà hỏi: “Hai người bọn anh, bọn anh…”

Cô ta nhìn sang Lê Ứng: “Ông nội anh có biết chuyện này không?”

Lê Ứng đang dùng một tay ôm eo Giang Dục, anh nghe vậy thì liếc cô nàng, sắc mặt rất đỗi lạnh lùng: “Biết chứ, đây là chồng hợp pháp của tôi.”

Nghe vậy, Giang Dục vốn đang nghỉ ngơi cũng không nhịn được mà bật cười, cậu không khỏi oán thầm trong bụng, chỉ là thỏa thuận kết hôn mà ngày nào cũng bị anh thổi phồng thành giấy chứng nhận hợp pháp.

Lý Thiến Văn nghe vậy thì buồn cười nói: “Người ta tổ chức hôn lễ luôn rồi, không phải bố cô rất thân với nhà họ Lê à, sao đến chuyện này mà cũng không biết?”

Giang Mộng không mấy để tâm đến cặp đôi kia, song cô lại rất chướng mắt với dáng vẻ èo uột của Giang Dục, không nhịn được mà tỏ vẻ khinh bỉ. Thế là cô vỗ vỗ khuỷu tay Giang Dục, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Đang ở nơi công cộng, mày biết ý một chút đi.”

Giang Dục tránh khỏi tay cô, tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.

Thấy cậu không nghe lời, Giang Mộng còn định vỗ cậu lần nữa. Thấy vậy, Lê Ứng lại kéo sát Giang Dục vào lòng thêm đôi chút, đoạn cười nói với Giang Mộng: “Chị ơi, không sao đâu, em ấy chỉ hơi mệt thôi.”

Giang Mộng: “...”

Thôi được, thì ra là do cô xen vào việc người khác.

Quên đi, người nhà ai thì người đó đau lòng, quả thực bây giờ cũng không còn là nhà cô nữa.



Bọn Giang Mộng còn định đi dạo thêm một lát, Lê Ứng bèn tìm người xách túi giúp bọn cô, sau đó anh lấy cớ đưa Giang Dục đi xem đồ nam rồi rời đi.

Để qua mắt bọn cô, hai người còn tiện đường ghé vào một cửa hàng quần áo. Giang Dục đang đau tay nên không có hứng thú lắm, Lê Ứng phải liên tục xoa bóp cổ tay để dỗ dành cậu.

Hai người cũng không cố ý chọn lựa mà bước vào một cửa hàng quần áo cho nam giới với phong cách retro. Ma nơ canh đứng trong tủ kính mặc hai chiếc áo khoác có kiểu dáng tương tự, tuy không phải đồ đôi nhưng cũng chẳng khác là bao.

Thế là Lê Ứng bảo nhân viên bán hàng lấy hai bộ. Vừa trông thấy khí chất của họ, nam nhân viên đã biết họ không giàu thì quý, lập tức giới thiệu cho hai người đầy hăng hái. Sau khi khen ngợi hai người và quần áo không ngớt, cuối cùng nhân viên bán hàng nói: “Rất hợp với khí chất của hai anh em đó ạ.”

Nghe vậy, “hai anh em” liếc nhau, Giang Dục bèn lên tiếng giải thích: “Bọn tôi không phải anh em.”

Nhân viên bán hàng hơi bất ngờ: “Ồ, vậy ạ? Em thấy các anh trông rất giống nhau mà.”

“…Ừ.” Giang Dục gãi gãi mũi, “Cũng hơi hơi.”

Trong vòng hai năm đổ lại đây, quả thực có rất nhiều người nói bọn cậu giống nhau.

Thoạt nhìn hai người cũng không có vẻ khó tính, nhân viên bán hàng cũng biết nhìn mặt đoán ý, thế là cậu ta cười hỏi đầy thân thiện: “Vậy em có thể mạo muội hỏi mối quan hệ của hai người bọn anh là gì được không ạ?”

Giang Dục nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Lê Ứng, có ý muốn để anh giới thiệu. Nào ngờ Lê Ứng lại nhìn cậu, không chịu tiếp lời.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Giang Dục đành phải tự mình lên tiếng: “Anh ấy là chồng tôi.”

Nói xong, cậu còn thoáng giơ nhẫn cưới trong tay lên.

Nhân viên bán hàng có phần bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã điều chỉnh lại vẻ mặt, nói ra hai tiếng chúc phúc đầy chân thành, sau đó lại bảo: “Thật ra ban đầu em đã có suy đoán này rồi, nhưng lại sợ mạo phạm đến các anh. Hai anh thực sự rất xứng đôi đó ạ.”

“Cảm ơn.” Lê Ứng cười nói.

Cuối cùng hai người lại nể mặt mà chọn thêm vài bộ quần áo.

Giang Dục xáp đến bên cạnh Lê Ứng, cậu thấp giọng nói: “Nhân viên bán hàng đúng là khéo ăn khéo nói thật, nếu em đi bán quần áo thì chắc không ai mua mất.”

Nghe vậy, Lê Ứng bèn chếch mắt nhìn sang: “Nếu em đi bán quần áo, chắc anh sẽ mua lại cả cửa hàng.”

Giang Dục sững ra, cậu nghiêng đầu chạm mắt với anh: “Cho dù anh có mua lại cả cửa hàng thì cũng không sở hữu được em đâu. Bọn mình phải thực tế một chút, tiêu tiền thật lý trí.”

“Ừ.” Lê Ứng thoáng suy tư, “Nếu em là nhân viên của anh, có thể anh sẽ dùng quy tắc ngầm?”

Giang Dục liếc anh, cậu không nhịn được mà bật cười: “Anh ơi, ban ngày ban mặt, đừng có đen tối như thế.”

Nói xong, cậu dừng lại một thoáng, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Anh này, có phải nhiều người cho rằng bọn mình là anh em vì em hay gọi anh là “anh ơi” không? Họ bất giác bị ảnh hưởng, càng gọi càng thấy giống nhau.”

“Hình như cũng có lý.” Lê Ứng nói xong thì cười, “Vậy em nên đổi cách xưng hô đi.”

“Đổi sang cái gì?” Giang Dục hỏi.

Câu nói của Lý Thiến Văn chợt lướt qua trong đầu Giang Dục, cậu im lặng một thoáng rồi hỏi: “Anh thích nghe cái nào? Lê Ứng? Anh Lê? Anh đẹp trai? Tiểu Lê? Tiểu Ứng? Lê Lê? Hay là —”

Giang Dục ghé sát vào tai Lê Ứng, chợt gọi một tiếng thật khẽ: “Ông xã.”

Bước chân Lê Ứng sững lại, anh lập tức quét mắt về phía này, Giang Dục khẽ nhướng mày với anh: “Thích cái này à?”

Tuy cảm xúc của Lê Ứng không để lộ ra ngoài, song Giang Dục vẫn có thể nhìn ra anh rất thích tên gọi này.

“Chỉ là một tên gọi thôi mà, có gì hay đâu.”

Lê Ứng: “…Chỉ mình em mới có thể gọi cái tên đó.”

“Có rất nhiều xưng hô chỉ mình em mới có thể gọi mà.” Giang Dục ngang ngược nói, “Chẳng hạn như cục cưng này, bé yêu này, còn ai có thể gọi anh như vậy nữa chứ?”

“Đúng,” Lê Ứng cười nói, “Vậy em gọi đi, mỗi ngày gọi một cái.”

“…Mơ đẹp đấy.” Giang Dục nói.

Sau khi hai người chọn được kha khá, Lê Ứng dắt cậu vào phòng thử đồ để thay quần áo.

“Chỉ là áo khoác thôi, thay ở bên ngoài cũng được mà.” Giang Dục nói.

Thực ra cậu còn lười thử, định đóng gói đem về luôn.

“Như vậy không lịch sự.” Lê Ứng nói.

Giang Dục tặc lưỡi, đi theo anh vào phòng thay đồ.

Vừa đặt chân vào phòng, Giang Dục cũng không nghĩ nhiều mà dứt khoát cởi áo khoác ra, chuẩn bị thay quần áo mới.

Một tiếng “cạch” vang lên, cửa gian phòng thay đồ nhỏ hẹp chợt khép lại. Giang Dục nhìn về nơi phát ra tiếng động, đúng lúc bị Lê Ứng ôm chầm lấy rồi đè lên vách ngăn.

Giang Dục chớp mắt vài cái, nhìn anh đầy khó hiểu.

Đương lúc đôi bên nhìn nhau, Lê Ứng chợt nói: “Gọi lần nữa đi em.”

Quả nhiên.

Giang Dục thoáng cụp mắt, chọn cách im lặng.

Thấy cậu không đáp lại, Lê Ứng phát ra một tiếng rất trầm: “Hửm?”

Giang Dục: “…Đang ở nơi công cộng, anh không biết anh làm vậy là lưu manh lắm sao?”

“Anh biết.” Lê Ứng nói.

Thế nhưng không đợi Giang Dục thuận miệng trách móc anh, Lê Ứng lại nói tiếp: “Nhưng anh không có vấn đề gì cả.”

Giang Dục: “...”

Qua giây lát, Giang Dục ngước mắt nhìn Lê Ứng, chỉ thấy anh đang kiên nhẫn chờ đợi cậu.

Giang Dục buông mắt, chốc lát sau, cậu bỗng gọi một tiếng thật khẽ: “Ông xã.”

Giọng nói đè nén đến mức cực nhẹ.

Hơi thở Lê Ứng bỗng chốc trì trệ, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu trong chốc lát. Anh cúi đầu, cọ nhẹ chóp mũi vào gò má Giang Dục, không cầm lòng được mà nở nụ cười.

Đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà!



Hết ngoại truyện 11.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: • Ngoại truyện 12: Kết thúc • Sự thiên vị độc nhất dành cho nhau


Sau hai năm làm việc ở một vị trí nhàn nhã, hai bên gia đình đột nhiên bắt đầu quan tâm đến sự nghiệp của Giang Dục. Bà Giang suốt ngày khuyên cậu đi học thạc sĩ, bà nói công việc hiện tại của cậu cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi. Sau đó mọi chuyện phát triển đến mức bà Lê cũng tới khuyên cậu đến làm việc ở công ty của gia đình.

Quả thực đầu Giang Dục đã sắp nổ tung đến nơi. Tuy rằng bây giờ cậu đã có nhiều tiền đến mức tiêu không hết, nhưng có vẻ mẹ cậu vẫn ngứa mắt với việc ngày nào cậu cũng vui vẻ và nhàn nhã như vậy.

Thế là dưới áp lực của hai bên, Giang Dục đành gia nhập vào viện nghiên cứu của Lê Ứng, trở thành trợ lý của anh.

Ngày đầu tiên đi làm, khi được Lê Ứng lái xe đưa đến gần viện nghiên cứu, vì sợ các đồng nghiệp nhìn thấy nên Giang Dục còn cố tình đòi xuống xe trước.

Thấy cậu nhìn trái nhìn phải, sau đó mới dè dặt xuống xe rồi đi về phía viện nghiên cứu, Lê Ứng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đến khi đỗ xe xong rồi bước vào, anh thấy Giang Dục đã được sắp xếp chỗ ngồi đâu ra đó. Lúc này bên cạnh Giang Dục còn có một cô gái trẻ tuổi đang nhiệt tình giới thiệu cho cậu.

Thấy Lê Ứng bước vào, Giang Dục liếc anh một cái, đoạn dời mắt đi, giả vờ không quen biết.

“Chào thầy Lê.” Cô gái trẻ tuổi gật đầu với Lê Ứng, cô nở nụ cười rồi giới thiệu với anh: “Đây là đồng nghiệp mới tới của viện chúng ta, trợ lý của thầy, Giang Dục ạ.”

Lê Ứng khẽ gật đầu, anh dừng ánh mắt trên người Giang Dục.

Giang Dục chựng lại, trong lúc cậu đang nghĩ xem mình nên phản ứng như thế nào, cô gái bên cạnh đã kéo lấy tay áo cậu rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là cấp trên của cậu đó.”

Lúc này Giang Dục mới rề rà đứng lên, lễ phép gật đầu với Lê Ứng: “Chào thầy Lê ạ.”

Lê Ứng khẽ nhếch môi, lông mày anh nhướng lên rất nhẹ, song lại thản nhiên nói: “Ừ, ngồi đi.”

Nghe vậy, Giang Dục ngước mắt lên liếc anh, chỉ thấy trong mắt Lê Ứng là ý cười thấp thoáng, dường như anh đang cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị.

Giang Dục bèn nguýt anh một cái đầy lạnh lùng, sau đó cậu lại ngồi xuống trò chuyện tiếp với cô gái nọ.

Trước khi bước vào văn phòng, Lê Ứng chợt quay đầu lại nhìn, anh chỉ thấy cô gái kia đứng sát bên Giang Dục, khóe môi cô cong lên, có vẻ như đang tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Không biết cô vừa nói gì mà Giang Dục lại nhếch môi cười, dường như cậu cũng rất vui vẻ lắng nghe.



Ngày đầu tiên nhận chức, công việc của Giang Dục không nhiều lắm.

Đương nhiên, chủ yếu là vì Lê Ứng cũng chưa sắp xếp công việc gì cho cậu cả.

Đến giờ ăn trưa, đương lúc Giang Dục nghĩ xem có nên lén lút đi ăn cùng Lê Ứng hay không, cô gái nhiệt tình kia lại mời cậu đến căn tin.

Giang Dục cũng không phải kiểu người khó gần, thấy cô gái kia niềm nở như vậy, đúng lúc cậu cũng đang cân nhắc xem buổi trưa ăn gì nên dứt khoát đi cùng cô luôn.

Vậy là khi Lê Ứng bước ra, Giang Dục đã không còn ở bàn làm việc nữa.

Trên đường đi đến căn tin, Lê Ứng trùng hợp chạm mặt Trưởng phòng Kỹ thuật, đối phương trông thấy anh thì cũng tiện thể rủ anh đi cùng.

Hai người vừa tán gẫu vừa bước vào căn tin, Lê Ứng chỉ cần liếc mắt đã trông thấy Giang Dục và cô gái kia. Trong bàn còn có một chàng trai khác, ba người cười nói rôm rả, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Xưa nay Giang Dục không thích nói nhiều với người lạ, nhưng xem ra cậu rất hợp cạ với hai vị đồng nghiệp mới này.

Dõi theo một lúc, Lê Ứng lặng lẽ đi sượt qua người cậu.



Giang Dục đang cúi đầu ăn cơm nên không thấy được Lê Ứng, song đồng nghiệp nam ngồi cạnh cậu lại chú ý đến Lê Ứng vừa đi qua.

Thấy vậy, đồng nghiệp nam nghía sang chỗ Lê Ứng, đoạn không nhịn được mà tặc lưỡi: “Anh rất tò mò bạn đời của thầy Lê là người như thế nào đó.”

Động tác ăn cơm của Giang Dục chững lại, cậu vừa ngẩng đầu lên thì nghe cô gái kia hỏi: “Sao anh biết thầy Lê có bạn đời vậy ạ?”

“Bọn em mới tới nên chắc không biết đâu, nhưng đám nhân viên cũ như bọn anh thì biết được chút ít.” Nói xong, đồng nghiệp nam lại liếc về phía Lê Ứng, sau đó hắn thấp giọng nói, “Anh ấy đã từng giới thiệu với bọn anh là anh ấy kết hôn rồi. Nghe nói chồng anh ấy giám sát nghiêm ngặt lắm, vậy nên mỗi khi xã giao hay liên hoan thì thầy Lê cũng không dám uống nhiều, còn phải về sớm nữa, nếu không thì người kia sẽ làm ầm lên.”

Dừng một thoáng, đồng nghiệp nam lại nói tiếp: “Bọn em có thấy chiếc nhẫn mà anh ấy đeo trên ngón áp út không? Hai năm nay anh chưa từng thấy anh ấy bỏ ra một lần nào, nhìn qua cũng biết anh ấy rất yêu người kia rồi.”

Cô gái nghe vậy thì hết sức bất ngờ.

Giang Dục: “...”

Giang Dục che đi dấu vết mà nhẫn cưới để lại, mắng thầm Lê Ứng trong bụng.

Quả nhiên, đúng như những gì Triệu Văn từng nói, ngày nào Lê Ứng cũng bịa chuyện về cậu ở bên ngoài. Trước kia là ở Hải Đại, bây giờ thì ở viện nghiên cứu, khiến người nào người nấy đều cho rằng cậu là một người chồng dữ dằn.

Thế nhưng bọn họ nào biết sự thật là gì. Sự thật là mỗi khi kết thúc công việc hay tiệc xã giao là Lê Ứng lại muốn được nhìn thấy Giang Dục ngay. Đôi lúc Giang Dục còn nghĩ nếu anh đi xã giao thì cậu cũng sẽ tụ tập cùng các bạn cũ, kết quả là chưa kịp nói câu nào thì Lê Ứng đã gọi điện thoại đến.

Cậu còn cố giữ thể diện cho Lê Ứng, không hề kể rằng anh dính người đến mức nào. Còn anh thì hay rồi, ngày nào cũng bịa đặt, hủy hoại danh tiếng của cậu ở bên ngoài!

Giang Dục liếc mắt một cái về phía Lê Ứng, chỉ thấy anh đang nói gì đó với tiền bối, gương mặt trưng ra nụ cười lễ phép và khéo léo.

Hai người vừa gọi cơm xong, đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi. Lê Ứng quét mắt về phía bên này, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Giang Dục.

Giang Dục cố ý lườm anh một cái sắc lẹm, Lê Ứng bật cười, đi theo tiền bối đến một bàn ăn khác.



Buổi chiều cơm nước xong, trong lúc Giang Dục đang buồn ngủ díp mắt thì bàn làm việc của cậu bị ai đó gõ nhẹ.

Giang Dục bật dậy theo bản năng, chỉ thấy Lê Ứng đang đứng trước bàn làm việc, cụp mắt nhìn cậu: “Trợ lý Giang, cậu buồn ngủ lắm à?”

Giang Dục ngẩng đầu lên, không nhịn được mà nghiến răng trèo trẹo.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, cậu trợn mắt lườm nguýt Lê Ứng, song ngoài miệng lại ra vẻ lễ phép: “Không thưa thầy Lê, tôi không buồn ngủ, anh có việc gì cần dặn dò sao ạ?”

“Ừ.” Lê Ứng gật đầu, “Vậy cậu pha giúp tôi một tách cà phê rồi đưa vào nhé.”

“Vâng thưa thầy Lê, xin anh chờ một chút ạ.” Giang Dục giả vờ giả vịt nở nụ cười.



Thấy Lê Ứng quay về văn phòng, cô gái trẻ tuổi kia lập tức theo chân Giang Dục đến phòng trà nước, chợt nghe Giang Dục lầm bầm mắng Lê Ứng gì đó.

“Giang Dục, cậu cẩn thận một chút đi. Thái độ làm việc của thầy Lê nghiêm túc lắm, tôi đoán là anh ấy ngứa mắt cậu đó.” Nói đoạn, cô gái liếc mắt ra cửa, đè thấp giọng nói: “Trước đây các nhân viên mới đều sợ anh ấy. Nghe nói mỗi khi làm việc, trong mắt anh ấy không chứa nổi một hạt cát. Cậu mắng anh ấy nhỏ tiếng thôi, tuyệt đối đừng để anh ấy nghe thấy.”

Giang Dục im lặng trong giây lát, đoạn ừ một tiếng.

“Lát nữa đưa cà phê cho anh ấy, cậu phải thể hiện cho thật tốt. Dù sao cậu cũng là người mới, đừng để anh ấy nắm được yếu điểm gì.” Cô gái lại tốt bụng nhắc nhở cậu thêm một câu.

Giang Dục: “…Được.”



Giang Dục đi đến trước văn phòng của Lê Ứng, cậu gõ gõ cửa, chợt thấy cô gái kia ra hiệu ‘cố lên’ với mình.

Lê Ứng: “Mời vào.”

Giang Dục đáp lại rồi đẩy cửa vào, sau đó cậu đóng cửa, bước đến đặt cà phê xuống trước mặt Lê Ứng.

“Cà phê của anh.” Cậu nói với vẻ không mấy thân thiện.

Lê Ứng khẽ nhướng mày, anh ngồi trên ghế ông chủ nhìn cậu: “Trợ lý Giang, thái độ làm việc của cậu như vậy đó à?”

Giang Dục nhìn anh một lúc, cậu cầm lấy tách cà phê rồi đổ đi phân nửa, sau đó đặt nửa tách còn lại xuống trước mặt anh: “Thích uống thì uống.”

Vừa dứt lời xong Giang Dục đã định đi, song cậu lại bị Lê Ứng nhanh tay bắt được rồi kéo đến bên cạnh.

Bị tóm lấy bất ngờ như vậy, Giang Dục không kịp chuẩn bị mà lảo đảo vài bước, bị Lê Ứng thuận thế kéo lên đùi mình ngồi.

Giang Dục muốn đứng lên nhưng lại bị anh giữ chặt lấy eo.

Cậu vô thức liếc nhìn cửa văn phòng, thấp giọng cảnh cáo Lê Ứng: “Làm gì đấy? Nhỡ có ai đi vào thì sao, đến lúc đó người ta lại lan truyền anh dùng quy tắc ngầm bây giờ.”

Lê Ứng nở nụ cười, cũng không để tâm lắm: “Vậy cảm phiền quý ngài của anh làm sáng tỏ giúp anh, anh không hề dùng quy tắc ngầm, chỉ là đang hưởng thụ quyền lợi của mình thôi.”

Sau khi nghe xong, Giang Dục chợt liếc anh: “Em không cho anh uống rượu xã giao lúc nào? Em đặt ra giờ giới nghiêm với anh lúc nào? Quyền lợi của anh chính là ngày nào cũng bôi xấu danh tiếng của em à?”

Nghe vậy, Lê Ứng bật cười: “Anh mà không nói thế, bọn họ sẽ không dễ dàng để anh đi.”

Nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng Giang Dục chậc một tiếng, chọc chọc vào vai anh: “Thế thì anh phải cung phụng em mới đúng, đằng này còn dám sai bảo em này nọ, anh làm phản rồi đúng không?”

Lê Ứng không đáp, anh ôm ấp cậu một lúc lâu rồi hỏi: “Sao hôm nay ăn cơm không đợi anh?”

“Sao phải đợi anh?” Giang Dục hỏi lại.

Lê Ứng: “Em rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với anh như vậy, tức là sau này cũng không ăn cơm cùng anh nữa à?”

Giang Dục im lặng một thoáng rồi nói: “Thế phải xem tâm trạng em đã.”

Im lặng hồi lâu, Lê Ứng chợt hỏi: “Cô gái ăn cơm cùng em hôm nay thế nào? Trông cũng xinh đấy.”

Giang Dục hơi bất ngờ: “Anh còn nhìn ra được cô ấy rất xinh à?”

Lê Ứng cười: “Anh đang hỏi em mà.”

Giang Dục thoáng suy tư, đoạn gật đầu: “Cũng được, tính cách cũng không tồi.”

Nói đến đây, đầu óc Giang Dục đột nhiên trở nên nhanh nhẹn hơn, cậu chếch mắt sang Lê Ứng, chỉ thấy anh đang nhìn mình đầy chăm chú.

Giang Dục liếm môi, cậu đang do dự định nói gì đó, chợt thấy Lê Ứng xáp lại cắn một cái lên môi cậu.

Giang Dục liếc anh, dứt khoát không nói nữa.

Lê Ứng thuận tay kéo cổ cậu lại gần, đoạn ngậm lấy môi cậu rồi hôn ngấu nghiến.

Giang Dục tóm chặt lấy vai áo anh, vừa bị anh hôn vừa than thở: “Đúng là giấm thành tinh.”

Lê Ứng cười cười, anh dùng tay còn lại nâng cằm cậu lên, chuẩn bị đẩy nụ hôn thêm sâu.

Bất chợt, anh lại nghe thấy một tiếng mở cửa rất nhỏ. Người mở cửa có vẻ rất cẩn thận, chậm rãi đẩy ra một khe hở. Lê Ứng nhạy bén nhận ra, anh dùng khóe mắt quan sát, song động tác trên tay vẫn không hề dừng lại, chậm chạp làm sâu thêm cái hôn này.

Sau cửa, cô gái vốn đang lo lắng cho Giang Dục kinh ngạc che miệng lại, nhìn cảnh tượng bên trong với vẻ mặt không dám tin. Vài giây sau, cô nín thở, đóng cửa lại một cách vô cùng cẩn thận.

Đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Lê Ứng mút lấy môi Giang Dục vài lần rồi thong thả buông cậu ra.

Giang Dục khẽ liếm đôi môi ướt át, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện vừa xảy ra.

Lê Ứng vươn tay lau đi vết óng ánh trên môi cậu, giúp cậu chỉnh lại quần áo.

Giang Dục liếc anh một cái, cậu đứng dậy sửa lại cổ áo, chợt cảm thấy bản thân rất giống mấy thư ký bị dùng quy tắc ngầm trong phim truyền hình.

“Dựa vào đâu mà chỉ có mình em bị anh chèn ép cả trong và sau giờ làm chứ.” Giang Dục nói.

Cuối cùng cậu để lại một câu “lưu manh” rồi rời khỏi văn phòng.



Với mức độ thân mật của hai người, để che giấu mối quan hệ ở văn phòng cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ban đầu Giang Dục không muốn mọi người biết mình được nhận vào nhờ ô dù, sau này cậu lại không muốn mọi người biết mình chính là anh chồng hung hãn trong truyền thuyết. Cuối cùng Giang Dục lại cảm thấy việc nhập vai ngoài đời thực như thế này cũng khá thú vị.

Trong viện nghiên cứu thì họ là cấp trên cấp dưới, Giang Dục phải nghe theo Lê Ứng. Ra khỏi viện nghiên cứu thì họ vẫn là cấp trên cấp dưới, chỉ là thân phận bị đảo ngược một chút mà thôi. Ở văn phòng Lê Ứng sai bảo Giang Dục bao nhiêu, thì về đến nhà anh lại bị cậu sai bảo bấy nhiêu.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, thêm một mùa đông nữa lại về, một năm dần đi đến kết thúc, thấm thoắt mà Giang Dục đã làm việc ở viện nghiên cứu được nửa năm rồi.

Vào một buổi tối nọ sau khi kết thúc tiệc xã giao, Giang Dục lười biếng nằm nhoài lên sô pha, chợt thấy anh chồng đẹp trai của mình đang đứng tháo cà vạt ở gần đó, anh còn tiện tay cởi hai cúc áo âu phục.

Giang Dục vẫn mê đắm dáng vẻ mặc âu phục của anh như trước đây, dù có nhìn bao nhiêu thì vẫn không thấy chán. Ngắm nghía một lúc, Giang Dục khẽ cong môi, sử dụng quyền lợi của mình một cách quang minh chính đại.

“Tiểu Lê.” Giang Dục gọi.

Lê Ứng nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang.

Giang Dục mặc quần tây, cậu giơ chân lên bắt chéo, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Lại đây bóp chân cho em.”

Lê Ứng vắt âu phục lên giá treo quần áo, anh bước đến, ngồi xuống cạnh cậu trên sô pha rồi nâng chân cậu lên.

Giang Dục thuận thế gác chân lên đùi anh.

Hai người có uống chút rượu trong tiệc xã giao nhưng không nhiều. Đây cũng là công lao của Lê Ứng, vì họ không công khai mối quan hệ nên Lê Ứng vẫn dùng chiêu “chồng quản nghiêm” như cũ, anh thuận lợi rời khỏi tiệc sớm, cũng tiện thể đưa bé trợ lý của mình đi luôn.

Song Giang Dục biết, không ít lãnh đạo cấp cao ở đây đã biết được thân phận của cậu. Vậy nên vào những lúc ấy, họ luôn nhìn cậu với ánh mắt vô cùng kì lạ, nhưng lại không tiện lật tẩy.

Chỉ có Lê Ứng dùng mãi một chiêu mà không biết mệt. Thấy anh vui, Giang Dục cũng không để tâm nữa. Suy cho cùng, danh tiếng của cậu cũng đâu quan trọng bằng việc khiến quý ngài của cậu vui.

Lê Ứng xoa bóp cho Giang Dục trong chốc lát, còn cậu thì thoải mái nằm một chỗ. Giang Dục có uống chút rượu nên bấy giờ cảm thấy hơi mơ màng, lúc sắp đi vào giấc ngủ, cậu chợt nghe Lê Ứng nói khẽ: “Tuyết rơi rồi.”

Giang Dục mở bừng mắt, cậu nghiêng người nhìn ra ngoài, chỉ thấy bông tuyết lả tả bay xuống ngoài cửa sổ sát đất.

Giang Dục đứng dậy rồi bước đến. Nhìn từ nhà cao tầng, từng lớp tuyết trắng lững lờ phủ xuống toàn bộ thành phố trong màn đêm.

Lê Ứng bước đến từ phía sau rồi ôm lấy cậu: “Ngày mai không làm tiệc nướng bên ngoài được rồi, để anh nói đầu bếp chuẩn bị cơm trưa nhé?”

Giang Dục ừ một tiếng: “…Lại qua một năm nữa rồi, sao thời gian lại trôi nhanh như vậy nhỉ?”

Lê Ứng không đáp, Giang Dục lại nói tiếp: “Từ khi yêu anh, em luôn cảm thấy thời gian trôi đi nhanh như chớp. Lúc còn bé, em cứ nghĩ thời gian trôi đi quá chậm, chỉ nhích thêm từng giây từng phút. Nhưng bây giờ khi thời gian chạy nhanh như vậy, em lại cảm thấy hơi luyến tiếc.”

“Luyến tiếc cái gì?” Lê Ứng hỏi.

“Luyến tiếc anh đó. Anh nghĩ đi, dù sao con người cũng chỉ sống được vài chục năm, thế chẳng phải sẽ trôi qua rất nhanh à?” Nói xong, Giang Dục lại nở nụ cười, “Quả nhiên, con người khi hạnh phúc sẽ nảy sinh lòng tham. Trước đây em còn nghĩ sống đến bảy mươi tám mươi tuổi là quá khó, chỉ cần sống đến năm mươi sáu mươi là được rồi.”

Những lời này khiến Lê Ứng vô cùng cảm động. Đúng là con người rất tham lam, một khi có được rồi, sẽ càng muốn nhiều hơn nữa.

Cũng giống như anh, anh không còn hiểu và tưởng tượng được tại sao bốn năm trước mình chỉ muốn làm bạn với Giang Dục nữa rồi.

“Đúng là thế.” Lê Ứng cười nói.

Một lát sau, anh lại nói: “Vậy nên bọn mình phải quý trọng thời gian hơn.”

Giang Dục nghiêng đầu: “Quý trọng bằng cách nào?”

Lê Ứng nhìn cậu, vài giây sau, anh lại bật cười rồi hôn cậu một chút.

Giang Dục chớp mắt vài lần, cậu cũng hôn đáp lại rồi hỏi: “Đây mà là quý trọng thời gian à?”

Hai người đứng trước cửa sổ sát đất đùa giỡn một lúc, tiếng chuông đồng hồ đúng giờ vang lên.

“Sinh nhật vui vẻ.” Lê Ứng nói.

Giang Dục nghe vậy bèn liếc sang: “Quà sinh nhật đâu?”

Lê Ứng nở nụ cười, anh lục lọi túi áo, lấy ra một hộp đựng trang sức.

Giang Dục đang nghĩ bụng “tục tằn như vậy sao”, chợt thấy Lê Ứng lấy ra hai chiếc vòng tay màu đen.

Lại càng tục tằn hơn.

“Keo kiệt thế à?” Giang Dục nhướng mày, cậu nhìn Lê Ứng đeo vòng tay lên cho mình, cười nói: “Tuy bọn mình đã là chồng chồng già rồi, nhưng anh tặng em hai cái vòng tay cũng không hợp lý lắm đâu?”

Mang lên cho cậu xong, Lê Ứng lại đeo cái còn lại vào cổ tay mình.

Thấy vậy, Giang Dục lại nói: “Ồ, lại còn lấy mất một cái của em nữa chứ.”

Khi Lê Ứng đeo vòng tay vào, Giang Dục bất chợt cảm thấy có thứ gì đó trên vòng tay mình rung lên, không khác gì máy cảm ứng.

Cậu nâng cổ tay lên xem, bắt gặp máy cảm ứng hình tròn kia rung lên liên tục.

Giang Dục nhanh chóng hiểu ra, cậu cầm lấy cổ tay Lê Ứng rồi gõ gõ vào máy cảm ứng của anh, quả nhiên trông thấy máy cảm ứng trên cổ tay mình rung lên hai lần.

“Em biết kiểu vòng tay này.” Giang Dục nói, “Là loại kết nối qua Bluetooth.”

“Không cần.” Lê Ứng nói, “Kiểu vòng tay này không cần kết nối gì cả, chỉ cần nằm trong một phạm vi nhất định, chiếc máy cảm ứng này sẽ không ngừng rung lên. Ba giây sau, bên còn lại có thể nhận được độ rung cùng tần số.”

Nói xong, Lê Ứng nở nụ cười, anh nâng cổ tay Giang Dục lên, áp máy cảm ứng lên mạch đập của cậu.

Ba giây sau, Lê Ứng nâng cổ tay lên, sờ vào máy cảm ứng trên bề mặt: “Anh đang cảm nhận được nhịp đập của em này.”

Giang Dục tròn mắt, hỏi với vẻ tò mò: “Thế nếu em đập nó thật mạnh thì sao?”

Lê Ứng nở nụ cười, anh nâng cổ tay lên, kề sát máy cảm ứng vào ngực rồi nói: “Nếu lực quá lớn thì có lẽ nó sẽ không chịu nổi đâu.”

Ba giây sau, Giang Dục cảm nhận được nhịp tim đập truyền đến từ vòng tay của mình.

Giang Dục nhìn Lê Ứng: “…Em cảm nhận được nhịp tim của anh này.”

Lê Ứng: “Ừ, nó đang nói gì nào?”

“…Nói yêu em.” Giang Dục đáp.

Lê Ứng nói: “Lời nó nói là thật đấy.”

Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu nói mà không chút lãng mạn: “Đây là quà anh tự tặng cho chính mình chứ gì. Sau này ngày nào anh cũng sẽ quấy rối em trong văn phòng, chẳng phải là phiền chết em à?”

“Ừ.” Lê Ứng thẳng thắn nói, “Em cũng có thể phiền chết anh, rất công bằng mà.”

Giang Dục chậc một tiếng: “Thôi được, coi như món quà này tạm đạt tiêu chuẩn.”

“Nếu đã tặng quà rồi,” Lê Ứng dừng một thoáng rồi hỏi, “Anh có thể ăn bánh ngọt không?”

Giang Dục: “...”

Quả nhiên cái tên này càng ngày càng lắm chiêu.



Tắm rửa xong, Giang Dục vùi mình trong lòng Lê Ứng, cậu buồn ngủ ngáp một cái: “Ban nãy vòng tay của bọn mình cứ rung lên mãi.”

Lê Ứng cười: “Anh tưởng em không muốn gỡ ra mà.”

Giang Dục: “Đây rõ ràng là thú vui xấu xa của anh.”

“Nếu là thú vui xấu xa của anh,” Lê Ứng nói xong thì bật cười, anh chậm rãi nói, “Anh sẽ làm luôn thành vòng cổ, chỉ cần giữ vòng cổ trong tay là có thể cảm nhận được nhịp tim của em trong lúc ấy.”

“…Anh nằm mơ đi.” Giang Dục nói, “Trừ khi anh dùng vật gì đó để cố định lại, còn không thì chỉ cần anh đụng đến là vòng cổ đã bay đi rồi.”

“Cũng đúng.” Lê Ứng cười nói.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Giang Dục chợt nói: “Thật ra ban nãy lúc ở phía sau, em thấy không thoải mái lắm.”

Lê Ứng khựng lại: “Sao lúc đó em không nói với anh?”

“Bởi vì không muốn kết thúc chứ sao.” Nói đoạn, Giang Dục lại ôm lấy Lê Ứng, dán sát vào người anh thêm đôi chút, “Bây giờ em cảm thấy, dường như chỉ cần là anh, cho dù là bất kì điều gì thì em đều có thể đón nhận. Những gì anh muốn làm, em đều muốn thỏa mãn anh.”

Trong khoảnh khắc, hơi thở của Lê Ứng thoáng trì trệ, biểu cảm của anh có phần sững sờ.

“Anh nói xem,” Giang Dục chậm rãi nói rồi nở nụ cười, “Có phải bây giờ em vô cùng, vô cùng thích anh không? Thích đến mức chẳng thể nào tách rời được nữa.”

Hồi lâu sau, thấy Giang Dục không lên tiếng nữa, Lê Ứng bèn ừ một tiếng thật nhẹ, anh thấp giọng nói: “Lần sau nếu không thoải mái thì phải nói cho anh biết.”

Giang Dục không đáp, cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu đánh cái ngáp, cậu vòng chân qua người Lê Ứng, một tay ôm chặt lấy anh. Tư thế ngủ của Giang Dục khá ngang ngược và dính người, vừa khéo là Lê Ứng lại ngủ rất gọn gàng, thành ra anh luôn bị cậu quấn lấy như một chiếc gối ôm.

Giấc ngủ của Giang Dục mười năm như một, vừa nhắm mắt lại là cậu đã có thể ngủ ngay. Không lâu sau, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, Lê Ứng thoáng buông lỏng cậu ra, anh cúi đầu thăm chừng thì thấy Giang Dục đã say giấc nồng.

Ngắm nhìn một lúc lâu, Lê Ứng bỗng chốc cúi đầu cười, anh thở nhẹ một tiếng, đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên vầng trán cậu.

— Vô cùng, vô cùng thích em, thích đến mức chẳng thể nào đong đếm được nữa.



Ngày hôm sau, tuyết trắng che phủ khắp mặt đất, Lê Ứng và Giang Dục quay về nhà cũ của Lê Ứng.

Sinh nhật năm nay, Giang Dục mời vài người bạn thân đến biệt thự nhà họ Lê chơi. Để đám thanh niên bọn họ chơi thật thoải mái, sáng sớm hôm ấy bà Lê đã tặng quà cho Giang Dục xong xuôi, sau đó bà hẹn mẹ Giang Dục đi làm mặt, chừa lại không gian cho bọn họ.

Một đám người tản mát, mãi đến trưa mới tụ tập lại đông đủ. Ăn trưa xong, Giang Dục bắt đầu lên kế hoạch chơi game. Vì quá đông người mà tay cầm lại không đủ, họ chỉ có thể thay phiên nhau chơi.

Thế là những người chưa đến lượt lại tự tìm việc vui.

Giang Dục, Giang Mộng, Lý Thiến Văn và đám Triệu Văn tụ tập lại chơi bài, Lê Ứng thì ngồi xem bên cạnh Giang Dục.

Đến lượt Giang Dục đánh bài, Lê Ứng chợt vươn tay ngăn lại, đoạn rút ra một lá bài khác: “Đánh lá này này em.”

Thấy vậy, Lý Thiến Văn liếc nhìn hai người một cái rồi cười nói: “Nam thần, không phải cậu không biết đánh bài à? Mình nhớ lần đầu tiên bọn mình chơi bài, Giang Dục còn ngồi bên cạnh dạy cậu nữa mà.”

Triệu Văn nở nụ cười: “Cậu ấy mà không biết? Cậu ấy đánh bài hơi bị siêu đấy, mỗi khi chơi bài trong kí túc xá, cả đám bọn tôi đều có thể để mất sịp trong tay cậu ấy như chơi.”

Giang Dục bật cười khúc khích.

Lê Ứng cũng cười nhẹ, anh bỗng cúi đầu ghé sát vào tai Giang Dục: “Đừng nghe cậu ấy nói bậy, anh không cần sịp của bọn họ đâu, chỉ cần của em thôi.”

Ngoài miệng thì nói mấy câu cợt nhả, song trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Giang Dục liếc anh: “Anh có ngon thì nói lớn lên xem nào.”

Lê Ứng cười cười mà không đáp.

Đánh xong hai ván, Lý Văn Hạo đứng ở cửa chợt hô lên: “Giang Dục, ra ngoài chơi ném tuyết thôi.”

Giang Dục nghe vậy thì hăng hái hẳn lên, cậu không thèm đánh bài nữa mà kéo lấy cổ tay Lê Ứng: “Đi thôi, anh đưa bé ra chiến trường giết địch.”

“Mình cũng muốn ném tuyết.” Nói đoạn, Lý Thiến Văn cũng chộp lấy Giang Mộng, “Đi đi đi, ra ngoài ném tuyết thôi.”



Lý Thiến Văn lại một lần nữa thấu hiểu được đạo lý ‘đàn ông cho đến chết vẫn sẽ trẻ trâu’.

Cả đám con trai xúm nhau chơi ném tuyết, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Đặc biệt là Giang Dục, cậu là người chơi hăng say nhất, tấn công con gái chẳng khác gì con trai.

Giang Mộng vo một quả cầu tuyết rồi ném về phía Giang Dục, sức con gái không lớn bằng con trai, quả cầu tuyết còn chưa đập trúng Giang Dục thì cậu đã tránh được một cách dễ dàng. Sau đó Giang Dục đáp lại một quả cầu tuyết siêu to, đập thẳng vào trán Giang Mộng, khiến cô tức giận đến mức văng tục, lập tức lôi kéo Lý Thiến Văn và Trần Tinh Tinh hợp lại báo thù giúp mình.

Giang Dục còn đang chiến đấu với Lý Văn Hạo, thấy đám con gái tấn công mình tập thể, cậu cũng không khách sáo mà ném trả từng người, khiến mấy cô gái phải trốn chui trốn nhủi.

Một quả cầu tuyết đập trúng áo Trần Tinh Tinh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cô lạnh thấu tim. Trần Tinh Tinh không khỏi hít hà một hơi, lớn tiếng oán trách: “Giang Dục, ông ném chết tôi rồi.”

Giang Dục đang chơi vui nên không hề nghe thấy, song Lý Văn Hạo lại nổi quạu, cậu ta vo một quả cầu tuyết cực lớn rồi ném về phía Giang Dục, báo thù cho Trần Tinh Tinh.

Giang Dục thấy vậy thì khẽ tránh đi, cậu vừa né được bóng tuyết bên này thì bị Giang Mộng đập trúng bả vai.

Thấy cả đám quay sang công kích mình, cuối cùng Giang Dục cũng nhận ra bản thân đã gây một mối thù chung, cậu vội vàng trốn vào trước người Lê Ứng.

Thấy Giang Dục nhào đến, Lê Ứng bèn vươn tay ôm lấy cậu, đúng lúc quả cầu tuyết của Lý Văn Hạo bay về phía Giang Dục, Lê Ứng lập tức giơ tay cản lại.

Phân nửa quả bóng tuyết va vào lòng bàn tay anh, phần còn lại thì bay sượt qua đỉnh đầu Giang Dục, đập vào chóp mũi Lê Ứng.

Giang Dục cảm nhận được nên ngẩng đầu, cậu khảy đi bông tuyết còn sót lại trên chóp mũi Lê Ứng: “Đau không anh?”

“Không đau.” Lê Ứng nói.

Anh chợt thấy Giang Dục ngồi thụp xuống, cậu vo chặt mấy quả cầu tuyết rồi ném toàn bộ về phía Lý Văn Hạo: “Đã nghe câu ‘đánh người không đánh vào mặt’ chưa? Nếu đập hỏng gương mặt này thì mấy người đền nổi không?”

“Thế sao lúc ném vào mặt tôi thì ông không nói câu đấy?” Lý Văn Hạo nói.

Vừa dứt lời, một quả cầu tuyết đã đập thẳng vào đầu cậu ta.

Lý Văn Hạo lập tức hùng hùng hổ hổ.

Báo thù xong, Giang Dục cũng không ham chiến nữa, cậu nhanh chóng kéo Lê Ứng bỏ chạy. Hai người tẩu thoát đến sân sau, Giang Dục dừng lại, cậu cúi người thở hổn hển, đoạn ngước mắt nhìn Lê Ứng: “Ban nãy anh gọi em làm gì vậy?”

Lê Ứng nhướng mày với cậu: “Gì cơ?”

Giang Dục giơ cổ tay lên: “Vòng tay cứ rung lên đều đều từ nãy đến giờ, chắc chắn không phải do vô tình chạm đến.”

“Ừ.” Lê Ứng kéo Giang Dục đến gần, đoạn kéo cổ áo lên cho cậu, “Lạnh không?”

Giang Dục hít hít mũi rồi lắc đầu.

Sực nghĩ đến điều gì, cậu lại ngước mắt nhìn Lê Ứng rồi khẽ gật đầu: “Lạnh.”

Nói xong, Giang Dục luồn bàn tay lạnh cóng vào áo Lê Ứng, chợt nghe người kia hít hà một tiếng.

“Lạnh không?” Giang Dục hỏi.

Lê Ứng: “Lạnh.”

Giở trò đùa dai xong, Giang Dục lại rút tay về, Lê Ứng bèn nắm lấy tay cậu rồi cho vào túi áo mình: “Anh nghe thấy bọn họ đang mắng em thiên vị kìa.”

“Nói thừa.” Giang Dục đáp, “Bọn họ cũng đâu phải nửa kia của em.”

Thấy Giang Dục run lẩy bẩy, Lê Ứng bèn hỏi: “Còn lạnh không em?”

“Cũng tàm tạm, hơi hơi thôi.” Nói xong, răng Giang Dục lại va vào nhau cầm cập.

Thấy vậy, Lê Ứng mở rộng áo khoác rồi kéo cậu vào lòng, Giang Dục bèn thuận thế ôm lấy eo anh.

“Em có muốn về không?” Lê Ứng hỏi.

Giang Dục vừa nghịch tuyết nên từ đầu đến chân cậu đều lạnh ngắt, bờ môi ấm áp của Lê Ứng chạm vào vầng trán cậu, cảm nhận được đôi chút lạnh lẽo.

Giang Dục khẽ lắc đầu, Lê Ứng lại cọ mặt vào má cậu, vẫn là một cảm giác lạnh lẽo.

Lê Ứng đành phải ủ ấm cho cậu bằng cách tiếp xúc, bờ môi ấm nóng của anh vuốt ve gò má Giang Dục, chạm vào khóe môi cậu, đến độ ấm trên môi mà cũng trở nên lạnh cóng.

Lê Ứng hôn cậu từng chút, vệt nước hâm hấp thấm lên cánh môi Giang Dục, lập tức khiến cậu ấm áp hơn rất nhiều.

Giang Dục ngẩng đầu, đón lấy tia ấm áp trong cơn giá lạnh.

Bên ngoài lạnh lẽo bao nhiêu, giữa cánh môi quấn quýt của hai người lại nóng bỏng bấy nhiêu, khiến người ta như quên đi cảnh tượng băng tuyết ngập trời.

Hôn nhau trong chốc lát, thấy nhiệt độ cơ thể của Giang Dục tăng trở lại, Lê Ứng kề sát vào trán cậu, khẽ hỏi: “Còn lạnh không em?”

Giang Dục lặng đi một lúc, cậu thấp giọng nói: “Một chút, nhưng ban nãy ấm áp lắm.”

Lê Ứng nở nụ cười: “Vậy mình lại sưởi ấm thêm một lúc nhé?”

Giang Dục: “…Ừ.”

Những hạt tuyết rung rinh lại rơi xuống.

Dưới cơn mưa tuyết đầy mơ mộng, trước nhà thấp thoáng tiếng nghịch tuyết ầm ĩ. Mà ở khoảng sân sau lặng thinh, có hai chàng trai đang hôn nhau say đắm giữa những giọt tuyết rơi.



Kết thúc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom