Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1586


Lâm Thiến cũng cầu xin, cô ta nghĩ rằng Chu Đào là chỗ dựa lớn nhất của họ.

 

“Cầu xin tôi tha thứ cho các cô cũng vô dụng, cô phải xem xem Kiều Mộ Trạch có tha thứ cho hai người hay không.”

 

Chu Đào tức giận nói.

 

“Anh là ông chủ của công ty, lời anh nói mới tính!”

 

“Các cô không biết người đứng sau đầu tư cho công ty chúng ta là ai đúng không?” Chu Đào cũng không ngại nói cho hai cắp dưới không biết sống chết này.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nhìn nhau đều có một loại dự: cảm không lành.

 

Ông chủ thần bí?

 

*Sẽ không phải là Kiều Mộ Trạch chứ?” Giọng nói của Lâm Thiến run rẫy hỏi.

 

Chu Đào thở dài: “Được rồi! Để tôi nói cho hai người tiền vốn thành lập lên nhóm này, chính là ba năm trước Kiều Mộ Trạch đã đầu tư vào thành lập, hơn nữa hai người cũng chỉ may mắn được trở thành thành viên của nhóm, hai người là do tôi chọn, còn Kiều tổng chỉ muốn nuôi dưỡng Trang Noãn Noãn, cô ấy mới là nguyên nhân chính thành lập nên nhóm này, không có cô ấy hai người căn bản cũng không có danh tiếng như bây giờ, các cô còn muốn tranh giành cùng cô ấy sao? Còn muốn hại cô ấy?

 

Hai người đây là đang tự huỷ hoại tiền đồ của mình.”

 

Sự thật tàn nhẫn này khiến hai người phụ nữ ngồi trên sofa trợn trừng mắt: “Cái gì cơ ?”

 

“Hai người nên cảm ơn Trang Noãn Noãn, là cô ấy đã thu hút được khoản đầu tư lớn từ Kiều tổng, không có cô ấy ở trong nhóm các cô, nhóm các cô sẽ giống với tất cả nhóm nhạc nữ trong nước, ngay cả xuất đầu lộ diện cũng không có, đối diện với sự sắp giải tán các người còn muốn như bây giờ sao? Tự cầu phúc đi! Tôi cũng không cứu được.”

 

Chu Đào nói xong nhìn hai người phụ nữ tuyệt vọng xụi lơ, anh cảm thấy họ đáng đời. Chu Đào đóng cửa, Diệp Mạn Ni sụp đỗ ôm đầu: “Không phải đâu, sao có thể? Chúng ta là dựa vào Trang Noãn Noãn nên mới có ngày hôm nay sao?”

 

Đầu óc Lâm Thiến cũng trống rỗng, cho dù cô ta không ghét Trang Noãn Noãn giống như Diệp Mạn Ni, trong lòng Ị sớm đã không công bằng rồi, mà bây giờ lời nói của Chu Đào không còn nghi ngờ gì nữa tát thẳng vào mặt bọn họ.

 

“Kiều Mộ Trạch sớm đã nhìn trúng Trang Noãn Noãn rồi sao? Trang Noãn Noãn sao lại có phúc khí lớn như vậy?”

 

Lâm Thiến cũng hoảng hốt, lời nói lúc nãy của Kiều Mộ Trạch rõ ràng đã bóp chét tiền đồ của họ.

 

“Mạn Ni, nhìn xem cô đề xuất ra cái chủ ý quỷ gì không biết, lần này chúng ta xong đời rồi.” Lâm Thiền mắng một câu, bây giờ cô hận không thể đem tất cả trách nghiệm đẩy sang Diệp Mạn Ni, là cô ta hại cô.

 

Diệp Mạn Ni lập tức trở mặt: “Không phải là cii cũng đồng ý làm vậy sao? Ai cũng không thẻ trách ai.”

 

Tình chị em giả dối cứ như vậy hiện nguyên hình.

 

Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn quay trở lại biệt thự, do uống thuốc nên trên đường đi, cảm giác đau rát ở cổ họng Trang Noãn Noãn cũng đỡ hơn nhiều, bây giờ điều khiến cô đau lòng là đã từng là chị em tốt, lại quay lưng với nhau.

 

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Kiều Mộ Trạch vươn tay xoa đầu cô.

 

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Trang Noãn Noãn chớp mắt cười, tất cả mọi việc anh làm hôm nay khiến cô vừa cảm kích lại vừa cảm động.

 

Có điều cô không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến anh, dựa dẫm vào anh, cô có thể tự mình xử lý không muốn ÿ lại vào anh.

 

Đúng lúc này, điện thoại của xe anh reo lên, trực tiếp hiện lên trên màn hình, là tên mẹ anh.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn một cái lập tức dừng xe bên cạnh vỉa hè, cầm điện nói với Trang Noãn Noãn: “Anh nghe điện thoại một chút.”

 

“Ừm!” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn cười. Nhìn Kiều Mộ Trạch xuống xe nghe điện thoại, trong lòng cô căng thẳng.

 

“Alo, mẹ.” Kiều Mộ Trạch bắt máy.

 

“Mộ Trạch, buổi tối về nhà ăn cơm đi, con đã lâu không về rồi.”

 

“Vâng! Buổi tối con sẽ về.” Kiều Mộ Trạch đồng ý, khoảng thời gian này bởi vì bận nên anh quả thật chưa về nhà, Kiều Mộ Trạch đột nhiên có một suy nghĩ, anh nói với mẹ ở đầu dây bên kia: “Mẹ, tối con sẽ dẫn theo một người bạn về nhà ăn cơm.”

 

Mẹ của Kiều Mộ Trạch ở đầu dây bên kia dường như đã đoán ra được người bạn của anh là ai, bà trực tiếp nói: “Mộ Trạch, là Trang Noãn Noãn phải không!”

 

“Vâng, là cô ấy.” Kiều Mộ Trạch tháp giọng trả lời.

 

“Mộ Trạch, không phải là mẹ không muốn gặp cô ấy, mà là bây giờ con dẫn cô ấy về nhà, mẹ và ba con đều chưa có tư tưởng chuẩn bị, e rằng sẽ khiến cô ấy ngại ngùng.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1587


Kiều Mộ Trạch nghe giọng nói của mẹ, nội tâm có chút mắt mát, có điều anh cũng không thể cưỡng cầu.

 

*Vậy được, buổi tối con về.” Kiều Mộ Trạch nói xong ngắt điện thoại.

 

Anh mở cửa xe ngồi vào, Kiều Mộ Trạch đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn lướt qua Trang Noãn Noãn.

 

Chỉ thấy cô cũng đang nhìn anh, giương lên một nụ cười ngây ngô.

 

Đáy mắt anh xẹt qua tia đau lòng, trong lúc thất thần anh kích động cúi người xuống, gáy của Trang Noãn Noãn bị chế trụ, ý cười ở khóe miệng bị nụ hôn lạnh lùng của người đàn ông in lên môi cô.

 

Trang Noãn Noãn chớp mắt, trong lòng chua xót có chút không nói rõ, cô không ngốc, chuyện giữa bọn họ không được chấp nhận sao?

 

Sự tồn tại của cô khiến người nhà của anh khó xử phải không?

 

Trang Noãn Noãn ngắng đầu, chạm vào đôi mắt thâm thuý.

 

sâu thẳm, nhưng khó có thể che giấu được sự quyến luyến.

 

Khóe miệng Trang Noãn Noãn cong lên, nhận được ánh mắt dịu dàng của anh còn có gì không hài lòng nữa đây?

 

“Về nhà thôi!” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông lọt vào tai cô.

 

“Được!” Trang Noãn Noãn gật đầu, hai chữ về nhà thật ám áp.

 

Chương 901: Sự Tàn Nhẫn Của Kiều Huy Dương

 

Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn về đến nhà thì cũng đã hai giờ hơn rồi. Mặc dù rất vội nhưng Kiều Mộ Trạch vẫn đã tự tay nấu hai tô mì.

 

Cổ họng Trang Noãn Noãn vẫn còn hơi đau, ăn đồ ăn bên ngoài thì chi bằng ở nhà ăn một bát mì sẽ tốt hơn.

 

Kiều Mộ Trạch cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô, anh cũng không đề cập đến chuyện buổi tối phải về nhà ăn tối.

 

Noãn Noãn uống thuốc xong liền buồn ngủ, vì trong thuốc có một ít thành phần an thần. Kiều Mộ Trạch kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, lúc anh đẩy cửa bước vào thì cô đã nằm nghiêng trên giường ngủ say rồi.

 

Trời mùa thu lại còn bật điều hòa, có chút se lạnh, anh nhẹ nhàng dém chăn cho cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.

 

Không quấy rầy cô nữa, Kiều Mộ Trạch đi xuống lầu, cầm điện thoại lên, trực tiếp bám gọi cho Chu Đào.

 

“Alol Kiều tổng, tôi nghe.” Giọng Chu Đào có chút căng thẳng.

 

“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ anh đã rõ rồi nhỉ?”

 

Giọng điệu của Kiều Mộ Trạch đầy lạnh lùng và tức giận.

 

“Kiều tổng, tôi rất xin lỗi, là do tôi đào tạo người có vấn đè, mới để xảy ra loại chuyện này.” Chu Đào cũng rất tự trách.

 

“Hai cô gái này không thể ở bên cạnh Noãn Noãn nữa, bảo bọn họ lập tức cút đi cho tôi. Tôi không muốn để Noãn Noãn thấy họ lần nào nữa.”

 

“Kiều tổng, nếu làm như vậy thì có thể phải giải tán nhóm nhạc nữ đấy.”

 

“Vậy thì giải tán đi!”

 

“Noãn Noãn có đồng ý không?”

 

“Không cần thông qua sự đồng ý của cô ấy, tôi thay cô ấy quyết định.” Kiều Mộ Trạch không phải là không nuôi nổi người phụ nữ của mình. Từ nay về sau, nều cô muốn ở lại giới nhạc, thì anh vẫn có thể một tây đẩy cô lên, nâng cô lên làm ngôi sao ca nhạc trong tương lai.

 

Chu Đào vốn nghĩ rằng vẫn có thể giữ lại được nhóm nhạc nữ này, bây giờ xem ra như anh nghĩ nhiều rồi, Kiều Mộ Trạch thực sự tức giận rồi.

 

“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm như anh phân phó.” Trong chuyện này, Chu Đào không có quyền phát biểu.

 

Sau cuộc điện thoại này, trong lòng Kiều Mộ Trạch vẫn chưa nguôi giận, nhưng anh nhất định sẽ từ từ trả mối hận này cho Trang Noãn Noãn. Chỉ cần hai người phụ nữ này lộ mặt ra, thì anh tàn nhẫn chặt đứt, tuyệt đối không cho phép các cô ta cản trở tầm mắt của Trang Noãn Noãn trên con đường âm nhạc.

 

Kiều Mộ Trạch nhớ đến việc tối nay phải về nhà ăn cơm.

 

Có một số việc anh không thể điều tra ra được, có lẽ anh có thể nhận được đáp án từ ba mình. Dù thế nào đi nữa, sự thật về cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn, anh chắc chắn sẽ được điều tra đến cuối cùng.

 

Cảnh sát vẫn đang điều tra hai người muốn ra tay với Trang Noãn Noãn lần trước. Thông tin nhận được cách đây hai ngày là hai người này là tội phạm truy nã. Bọn họ đã có khả năng phản trinh sát, có thể tránh được sự truy đuổi của cảnh sát, vậy nên trước mắt cảnh sát vẫn đang tiếp tục truy lùng bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1588


Kiều Mộ Trạch cũng hiểu rằng kẻ trong bóng tối kia hành động rất xảo quyệt, họ biết phải thuê loại sát thủ nào, mà những kẻ giết người này là đều là tội phạm truy nã.

 

Như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không thực sự tiếp xúc với người đứng sau, vậy rốt cuộc người bí ẳn đứng sau tất cả là ai?

 

Kiều Mộ Trạch nghiến răng nghiền lợi. Nếu để anh bắt được thì ngày chết của tên đó đến rồi đấy, anh nhất định sẽ tự mình đưa anh ta đến nơi hành quyết.

 

Ba lần bốn lượt muốn lấy mạng của Trang Noãn Noãn.

 

Một ngày chưa loại bỏ được người này, thì sự an toàn tính mạng của Trang Noãn Noãn vẫn chưa được đảm bảo.

 

Trong biệt thự của Kiều Huy Dương, máy ngày gần đây, kể từ khi lần hành động đó thất bại, Kiều Huy Dương không dám có bắt kỳ hành động nào nữa, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta sẽ tha cho Trang Noãn Noãn.

 

Sự tồn tại của Trang Noãn Noãn giống như một con dao sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể cắm sâu vào trong tử huyệt của ông vậy. Một ngày nào đó, cô tìm ra ông ta, chắc chắn sẽ muốn lấy mạng của ông ta.

 

Còn Kiều Mộ Trạch, người đã giúp Trang Noãn Noãn, cũng là một mối đe dọa lớn đối với ông ta, mặc dù anh là cháu trai của ông ta, nhưng đối với ông, Kiều Mộ Trạch giúp Trang Noãn Noãn thì đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của ông ta.

 

Kiều Huy Dương từ nhỏ đã rất lạnh nhạt với tình thân, thậm chí ông ta còn không để tình thân vào mắt, vì cả gia tộc này đều thiếu nợ ông ta.

 

Để chắc chắn rằng trong tay Trang Noãn Noãn không có tài liệu gì có thể uy hiếp mình, ông ta đã phái thủ hạ của mình là Lý Đạt đi điều tra tư liệu năm đó.

 

Sau nhiều cẩn thận ngày điều tra, Lý Đạt trở về, mang theo một tin xấu.

 

“Kiểu tổng, đúng là thiếu mất một phần tư liệu về tài khoản, năm đó Trang Nghiêm Minh trộm đi mắt rồi, cũng không biết ông ta giấu ở đâu mắt.” Lý Đạt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hừng hực lửa giận của Kiều Huy Dương.

 

“Trang Nghiêm Minh, năm đó ông ta muốn tố cáo tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết. Tôi không có giết làm bọn họ.

 

Nếu không, tôi đã phải ngồi tù rồi.” Kiều Huy Dương nghiền răng nghiền lợi nói. “Nhưng tôi lại không ngờ đến, ông ta vậy mà vẫn chừa lại một con đường, có phải ông ta biết rằng ngày chết của mình sắp đến rồi không?”

 

“Kiều tổng, phần tư liệu về tài khoản này hiện tại vẫn không rõ đang ở đâu, tôi tin rằng Trang Noãn Noãn vẫn chưa có được nó, cũng không biết Trang Nghiêm Minh đã giấu ở đâu.”

 

“Phần tư liệu này chính là toàn bộ bằng chứng phạm tội của tôi. Nếu có người tìm thấy phần tư liệu này thì có thể điều tra ra tài khoản năm đó và số tiền trong tài khoản, đủ để chỉ ra tôi là tình nghỉ giết người. Một khi vụ án được lật lại, e rằng chuyện năm đó sẽ không thẻ giấu diếm tiếp. Ta sẽ bị buộc tội giết người.” Đôi mắt của Kiều Huy Dương vẫn là để lộ ra chút sợ hãi. Ông ta vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống này, ông ta không muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình trong ngục tù.

 

“Đúng vậy! Trước đây, chúng ta cùng lắm chỉ được xem là tội phạm kinh té, nhưng mà bây giờ, tay chúng ta thật sự đã nhuốm máu rồi.” Lý Đạt cũng biết sự việc rất nghiêm trọng, không thể vãn hồi được nữa rồi.

 

“Vậy nên, ông biết chúng ta nên làm gì rồi đấy. Hoặc là thêm một mạng sống bị kết liễu trên tay tôi, hoặc là cả hai chúng ta đều phải ngồi tù, nói không chừng sẽ trực tiếp bị kết án tử hình.”

 

Lời ông ta vừa dứt, ánh mắt Lý Đạt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, anh lắc đầu nói: “Tôi không muốn chết.”

 

*Tôi cũng không muốn, vậy nên chúng ta bắt buộc phải tàn nhẫn.” Kiều Huy Dương đang kích động ý muốn giết người của Lý Đạt lên.

 

Ông ta sẽ không tự mình can thiệp vào chuyện này, mọi việc ông đều giao cho Lý Đạt đi hoàn thành, vì vậy ông ta muốn người thủ hạ này phải đủ tàn nhẫn, phải đủ sợ hãi.

 

“Vậy tôi nên làm gì đây? Bây giờ Trang Noãn Noãn lại trở về bên cạnh Kiều Mộ Trạch rồi, Kiều Mộ Trạch lúc này e là sẽ bảo vệ cô ta càng chặt chẽ hơn.” Lý Đạt mang một vẻ mặt bắt lực nói.

 

Kiều Huy Dương nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sát ý, ông cười lạnh nói: “Vừa hay, đứa cháu trai này lọt vào tay tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải đem những gì trước đây ta chưa làm được, làm lại một lần.”

 

Lý Đạt Lập tức trợn to hai mắt, giọng run rẩy nói: “Kiều tổng, ngài định… ngài định làm hại Kiều thiếu gia sao?”

 

Ánh mắt của Kiều Huệ Dương tàn nhẫn vô tình: “Cậu vẫn gọi nó là Kiều thiếu gia à? Bây giờ nó chính là người đưa chúng ta lên đài hành quyết đầy.”

 

Lý Đạt nghĩ ngợi, vẻ hoảng sợ trong mắt bởi vì lời nói tàn nhẫn này mà dần trở nên bình tĩnh.

 

“Ai bảo Kiều Mộ Trạch thích nhúng tay vào chuyện người khác, không ngoan ngoãn làm đại thiếu gia, mà lại chạy đi tìm chết, không thể trách chúng ta được.” Kiều Huy Dương tàn nhẫn nói.

 

Kiều Đạt nuốt nước miếng, nhưng giọng nói của ông ta vẫn còn run: “Thật sự phải xuống tay với cậu ta sao?”

 

“Nếu như nó chết, anh cả của tôi sẽ vì mất đi người con trai yêu quý của mình mà buồn phiền. Đến lúc đó, đau lòng sinh bệnh, anh ta chỉ có thể để tôi quản lý công ty, như vậy công ty chính là của tôi rồi.” Kiều Huy Dương không ngừng mơ tưởng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1589


Chương 1589:

 

Lý Đạt siết chặt nắm đấm, đến lúc đó, Kiều Huy Dương có được công ty, mà anh có liên quan đến không ít bí mật của ông ta, cho nên hẳn là cũng không thiếu phần của hắn.

 

“Được! Chỉ cần một câu nói của Kiều phó tổng, tôi có thể làm bắt cứ điều gì.”

 

Năm giờ chạng vạng tối, Trang Noãn Noãn mở mắt ra, cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô ngồi dậy xoa trán, nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh có một tờ giầy nhớ.

 

“Anh hầm cháo rồi. Em dậy thì hâm nóng lại ăn tối đi. Tối anh về hơi trễ.” Phía dưới còn vẽ một trái tim cùng hai chữ Mộ Trạch.

 

Trang Noãn Noãn cầm lấy tờ giấy nhớ, cảm giác ấm áp dâng trào, trong đầu cô tưởng tượng ra hình dáng anh buổi trưa một mình đứng trong bếp nấu cháo cho cô.

 

Cô tưởng tượng mà trong lòng cũng thấy ngọt ngào, cô nhẹ nhàng ấn tờ giấy nhớ vào lòng, như thể tờ giấy ấy có hơi ấm, cô không nỡ vứt bỏ.

 

Biệt thự họ Kiều.

 

Xe của Kiều Mộ Trạch vừa lái vào, mẹ Kiều đã ra đón anh, Kiều Mộ Trạch cầm theo một món quà, đây là thói quen ngày thường tặng quà cho mẹ của anh.

 

“Mẹ, tặng cho mẹ này.” Kiều Mộ Trạch đưa cho bà.

 

Mẹ Kiều lắc đầu nói: “Sau này đừng lãng phí tiền bạc nữa, con trở lại là được rôi.”

 

Kiều Mộ Trạch biết mẹ rất vất vả để chăm lo được cho.

 

ngôi nhà này, anh nhướng mày cười: “Đây là tắm lòng hiếu thảo của con trai, mẹ không được từ chối đâu.”

 

Mẹ Kiều không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.

 

“Ba có ở nhà không ạ?”

 

“Trong phòng làm việc ấy.”

 

“Con đi tìm ba bàn chút việc.”

 

*Ừ! Lát nữa ra ăn tối đấy.” Bà Kiều đi vào, đặt món quà lên tủ rồi vào bếp cùng người hầu chuẩn bị bữa tối.

 

Ba Kiều lúc này đang cầm một chiếc kính lúp, cần thận soi xét một bức tranh cổ. Sở thích hiện tại của ba Kiều chính là sưu tập đồ cổ. Hiện tại, toàn bộ tầng một của nhà họ Kiều chứa đầy những báu vật mà ông sưu tầm được.

 

Kiều Mộ Trạch gõ cửa rồi bước vào, hướng về phía người ba đang cần thận quan sát trên chiếc bàn, gọi: “Ba, con đã Vệ.

 

“Đến đây, giúp ba xem bức tranh này có đáng sưu tập không?” Ba Kiều vẫy tay bảo anh qua.

 

Kiều Mộ Trạch lập tức đi qua, nhận lấy kính lúp sau đó cúi người xuống giúp ba xem kĩ, vì ba anh có sở thích sưu tầm, nên có thời gian anh cũng đọc thêm sách về lĩnh vực này, vậy nên cũng có chút kinh nghiệm.

 

Hơn nữa, làm vừa ý theo sở thích của ba cũng là một trong những đạo hiều làm con.

 

“Ba, ở đây có dấu vết do nhân công làm ra. Mặc dù không rõ ràng, nhưng con nghĩ giá trị để sưu tập rất tầm thường.”

 

Kiều Mộ Trạch nhắc nhở ông.

 

“Quả nhiên là con trai của ba, nhìn sơ qua đã thấy được rồi, ba còn dành cả một ngày để nghiên cứu nó đấy!” Ba Kiều vỗ vai anh: “Bức tranh này là hàng nhái, ngày mai ba sẽ đi đốt nó.”

 

Ba Kiều hiện là hội viên Hội bảo tồn cổ vật, nên ông có trách nhiệm phải loại bỏ những bức tranh giả do công nhân chế tạo này.

 

Kiều Mộ Trạch thấy tâm tình của ba rất tốt thì anh ngồi xuống ghề sofa đối diện, nghiêm túc nhìn ông nói: “Ba, con có chuyện muốn hỏi ba, ba có thời gian không?”

 

Ba Kiều nhướng mi, như thể ông đã đoán được anh muốn nói gì, ông thở dài nói: “Con hỏi đi!”

 

“Ba biết được bao nhiêu về cái chết của Trang Nghiêm Minh năm đó?” Giọng của Kiều Mộ Trạch vô cùng nghiêm túc hơn nữa còn đầy mong đợi.

 

Ánh mắt ba Kiều lóe lên: “Điều tra vụ án là chuyện của cảnh sát. Chúng ta chỉ cần chấp nhận kết quả điều tra là được.”

 

“Ba, lần trước con nhắc đến chuyện Trang Noãn Noãn, sao ba lại tức giận như vậy? Có phải ba có liên quan đến chuyện này không?” Kiều Mộ Trạch mạnh dạn hỏi tiếp.

 

Ba Kiều nhìn anh chằm chằm:”Mộ Trạch, ba chỉ có thể nói với con một câu, ba của con chưa bao giờ phạm tội giết người.”

 

“Con biết.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, anh tin tưởng ba mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1590


“Ba nghe nói, con và Trang Noãn Noãn đang sống cùng nhau? Mẹ với ba đều có ý kiến, ba mẹ không đồng ý việc hai đứa quen nhau.” Ba Kiều đặt kính lúp xuống, ánh mắt đầy kiên định nói.

 

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, cũng rất kiên định nhìn lại ba mình: “Con biết cái chết của ba mẹ cô ấy năm đó có ảnh hưởng nhất định đến công ty, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy là một người rất đáng thương.”

 

“Con không thể vì thương hại mà ở bên con bé được.”Ba Kiều nói.

 

“Không phải thương hại, mà là thích. “Kiều Mộ Trạch sửa lại lời của ba.

 

“Con… thiếu gì con gái mà tại sao con lại cứ vừa ý con bé đó chứ?” Ba Kiều cũng rất bắt lực và khó chịu.

 

“Ba, con không muốn cãi nhau với ba, nhưng tình cảm của con thì hãy để con tự quyết định, con nghĩ sau này ba cũng sẽ thích cô ấy thôi.” Kiều Mộ Trạch nhớ đến lần tranh cãi lần trước của hai ba con, anh không muốn để nó xảy ra nữa.

 

Ánh mắt của ba Kiều thoáng hiện lên một tia lo lắng, ông thực sự không ngờ rằng con trai mình lại rơi vào lưới tình với Trang Noãn Noãn.

 

Đây là ý trời sao? Đây có phải là ông trời đang trừng phạt ông không? Năm đó ông không thể đứng ra được, bây giờ phải để con trai ông đứng ra thay ông đòi lại công đạo sao? Hơn nữa, lại quyết tâm như vậy.

 

“Được, chúng ta không cãi nhau về chuyện này nữa! Ý của mẹ con với ba là bọn con có thể quen nhau, nhưng không được kết hôn.”

 

“Tại sao chứ?” Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình một cách khó hiểu.

 

“Ít nhất chúng ta chưa đồng ý thì bọn con vẫn chưa thể kết hôn.” Ba Kiều nhắn mạnh. Ông tin rằng thời gian có thể thay đổi mối quan hệ giữa con trai ông và Trang Noãn Noãn.

 

Kiều Mộ Trạch thầm nắm chặt tay lại, khẽ thở dài, vừa hay ý nghĩ của anh cũng giống như vậy.

 

Bây giờ anh có thể tạm chấp nhận ý kiến của ba mẹ mình, có lẽ thời gian sẽ cho họ biết rằng mối quan hệ giữa anh và Trang Noãn Noãn có thể vượt qua được thử thách của thời gian.

 

Trang Noãn Noãn xuống lầu, nhìn nồi cháo sôi sùng sục, thơm ngon, cô không khỏi cay cay sống mũi. Để người đàn ông này phải chăm sóc mình như vậy, cô không phải quá vô dụng rồi sao? Cô cũng không muốn bản thân trở nên vô dụng như vậy, cô muồn trở nên độc lập hơn.

 

Biệt thự nhà họ Lam.

 

Lam Thiên Hạo hôm nay vẫn găn tối ở nhà, hơn nữa anh muốn ở nhà ngủ.

 

Mẹ Lam ở trên bàn ăn lại tò mò hỏi thăm chuyện giữa anh và Nhiếp Nhân Nhân. Lam Thiên Hạo nói dối không chớp mắt, chỉ nói rằng đang tìm hiểu nhau.

 

Lam Sơ Niệm ngồi ở bên cạnh muốn cười nhưng phải kìm lại, nều cô cười thành tiếng thì sẽ làm anh cả bị bại lộ mắt.

 

Ba Lam và mẹ Lam rất hài lòng, cuối cùng tình cảm của con trai cũng phát triển đúng hướng.

 

Sau bữa tối, Lam Sơ Niệm vừa trở lại phòng của mình, Lam Thiên Hạo gõ cửa phòng cô.

 

Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn mở cửa, nhìn anh đi vào, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Anh cả, có chuyện gì không ạ?

 

Lam Thiên Hạo bước đến sofa ngồi xuống, nhìn chằm chảm khuôn mặt thanh tú của cô nói: “Em không được méc với ba mẹ chuyện ban nãy anh nói trên bàn ăn.”

 

“Tại sao ạ? “Lam Sơ Niệm cười hỏi: “Anh muốn em làm đông loã cùng nói dôi với anh sao?”

 

“Đồ ngốc, em muốn để anh bị ba mẹ mắng à?” Lam Thiên Hạo có chút buồn bực trừng mắt nhìn cô.

 

“Không muốn.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn lắc đầu.

 

“Nếu đã không muốn anh bị mắng, vậy thì hãy ngoan ngoãn hợp tác với anh đi. Về sau, chỉ có em được biết chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân.”

 

“Vậy nếu một ngày nào đó ba mẹ biết chuyện thì sao?”

 

Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi.

 

“Đến lúc đó rồi tính!” Hiện tại trong lòng Lam Thiên Hạo cũng có chút phức tạp, lại có chút tức giận, tất cả những điều anh làm không phải là vì có thể được ở bên cạnh cô hay sao?

 

Cô thì tốt rồi, không giác ngộ được chút nào.

 

“Hừm… Được, vậy em không méc đâu.” Lam Sơ Niệm gật đầu, cô không muốn anh bị mắng.

 

Lam Thiên Hạo nhìn cô như một cô gái ngoan, không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn bắt nạt cô. Vậy nên anh đột ngột đứng lên, khiến Lam Sơ Niệm giật nảy mình.

 

“Anh cả, anh muốn làm gì vậy?”

 

“Sang đây, để anh véo một chút.” Lam Thiên Hạo nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1591


Lam Sơ Niệm biết ngay là anh định véo mặt cô, lúc trước anh muốn véo cô, cô không có ý kiến, nhưng bây giờ thì khác.

 

Giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, loại hành vi này quá mờ ám đi.

 

“Không được! Anh không được véo nữa, mặt của em không phải thứ để anh véo.” Lam Sơ Niệm lập tức lui về phía sau một bước.

 

Lam Thiên Hạo có chút bực bội, cô nhóc này không nghe lời nữa rồi!

 

Anh lập tức vươn tay chọc tới, Lam Sơ Niệm trốn đi, Lam Thiên Hạo theo bản năng bước tới phía trước, Lam Sơ: Niệm không khỏi đỏ mặt sợ hãi, tránh sang một bên.

 

Lam Thiên Hạo duỗi tay đẩy cô vào bức tường bên cạnh, khi Lam Sơ Niệm dùng hai tay nhỏ bé đẩy anh ra, thì dễ dàng bị anh ngăn lại và đè lên tường.

 

Lúc này, cô đột nhiên ở trong trạng thái hoàn toàn bị anh kiểm soát.

 

Lam Thiên Hạo đắc ý nói: “Còn dám trồn không hả?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Sơ Niệm đỏ bừng lên nhìn anh, cô cắn môi đỏ mọng, xấu hổ không lên tiếng.

 

Lam Thiên Hạo lúc này mới nhận ra cô nhóc luôn hi hi ha ha trước kia bỗng trở nên rất yên tĩnh, hơn nữa, tại sao mặt của cô lại đỏ như vậy?

 

Lúc trước đùa giỡn như thế này, cô nào có xấu hỗ chứ! Đa số lần đều sẽ khúc khích cười.

 

Lúc này, tay của Lam Thiên Hạo nhanh chóng véo má của cô một chút, sau đó nhanh chóng buông tay ra, quay lưng lại, thở dài.

 

“Em sao vậy?” Lam Thiên Hạo quay lưng lại với cô hỏi.

 

Lam Sơ Niệm cắn môi, ngại ngùng, phiền muộn nói: “Em có sao đâu chứ?”

 

“Xem ra em đã lớn rồi, không thể đùa giỡn như thế này nữa, sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa.” Lam Thiên Hạo nói xong đi về phía cửa.

 

Trong phòng, Lam Sơ Niệm lặng lẽ ngồi trên giường, nghĩ đến cảm giác vừa rồi bị anh áp ở đó, tim không khỏi đập thình thịch. Thật sự không còn như trước nữa rồi, tình cảm của cô đối với anh đã thay đồi.

 

Cô không còn coi anh như một người anh lớn nữa, mà là…

 

Lam Sơ Niệm cắn môi, đầu óc cô trống rỗng, cô nên làm sao đây?

 

Xem cách làm của ba mẹ thì bọn họ sẽ không tự mình nói cho cô biết sự thật về thân thế của mình, cô có thể chủ động nhắc đến không? Nếu làm như vậy, có phải cô sẽ doạ bọn họ sợ không?

 

Lam Sơ Niệm rất băn khuăn, cho dù cô có nói cho ba mẹ biết, vậy thì dường như cũng không thể thay đổi được quan hệ giữa cô và anh cả. Họ lớn lên như anh em ruột.

 

Lam Sơ Niệm thở dài, cảm thấy có chút bắt lực.

 

Lam Thiên Hạo sau khi trở về phòng, cũng đứng ngây người trên ban công. Là một người đàn ông, anh có rất nhiều việc muốn làm nhưng lại không dám làm. Đây là điều khiến anh buồn bực, chán nản nhát.

 

Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn vẫn luôn đợi anh trở lại. Cô ngồi trên sofa, không làm gì cả, chỉ ngơ ngác lắng nghe âm thanh bên ngoài.

 

Cuối cùng, vào lúc chín giờ rưỡi, cô nghe thấy tiếng xe thể thao quen thuộc. Cô nhoẻn miệng cười, cuối cùng anh cũng về rồi.

 

Trang Noãn Noãn mang giày vào, lao ra khỏi phòng khách.

 

Chiếc xe thể thao đậu vào trong gara, người đàn ông bước xuống từ ghế lái chính là Kiều Mộ Trạch.

 

Ngay khi Kiều Mộ Trạch vừa bước ra khỏi nhà để xe, liền nhìn thấy một bóng người đang lao nhanh về phía mình.

 

Anh vội vàng vươn tay ra đón lấy cô, trong lòng anh lúc này có thêm một thân thể trắng nõn mềm mại. Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu, trái tim anh không thẻ giải thích được mà dâng lên một cảm giác thoả mãn.

 

Sáng sớm, bên ngoài sân bay.

 

Một hàng ba chiếc xe màu đen vô cùng có khí phách chiêm hết các vị trí, các vệ sĩ phía trước và phía sau xuống xe, mở ra cửa sau của chiếc xe ở giữa.

 

Một đôi chân thon dài đặt xuống, một thân hình cao gầy khom người bước ra khỏi xa.

 

“Hình tổng, còn hơn mười phút nữa nhị thiếu gia mới đi ra, chi bằng ngài lên xe nghỉ ngơi một chút đi!” Vệ sĩ lên tiếng nói.

 

“Không cần, đi đón nó thôi!” Khoé miệng Hình Liệt Hàn khẽ nhéch lên, đối với đứa em trai hơn một năm không gặp này, dù có phải đợi một chút thì cũng có sao đâu chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1592


Người đàn ông với đôi chân dài tao nhã bước vào đại sảnh, bốn vệ sĩ phía sau lập tức theo sát. Người đàn ông toả ra khí thế mạnh mẽ khiến du khách xung quanh không khỏi liếc nhìn, đặc biệt là các thiếu nữ suýt chút nữa là nín thõi dõi theo anh ta.

 

Bởi vì người đàn ông này có sức quyến rũ quá lớn, hào quanh tỏa ra từ toàn thân anh đã đè bẹp tất cả những người đàn ông xung quanh, ngay cả những vệ sĩ cao lớn đi theo anh cũng làm nền cho khí chát của hắn.

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn kiên định nhìn thẳng về phía trước, anh không hề để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Lúc này điện thoại di động của anh vang lên, anh bắt máy cười nói: “Alo.”

 

“Daddy, daddy đón được chú chưa?” Đâu dây bên kia, cô bé gái dùng giọng nói non nót hào hứng hỏi.

 

“Daddy vẫn đang ở sân bay, đón được sẽ về nhà với con ngay.”

 

*Daddy, con muốn đồ chơi, daddy mang đồ chơi về cho con được không?” Đây mới là mục đích mà cô nhóc này gọi đến.

 

Đáy mắt Hình Liệt Hàn đầy sự cưng chiều, vừa lúc anh muốn đồng ý cô bé thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ:“ Không được mua cho con bé, anh đừng có mà chiều hư nó.”

 

Nụ cười nơi khóe miệng Hình Liệt Hàn có chút bát đắc dĩ: “Lỡ như tiểu bảo bối giận thì sao?”

 

“Giận thì cứ để nó giận đi! Anh đừng tạo thói quen cho nó, đón được thì lập tức về nhà!”

 

“Để con bé nghe điện thoại đi! Anh sẽ giải thích cho nó.”

 

Hình Liệt Hàn cười nói.

 

Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của trẻ con có chút không vui:”Daddy, daddy có mua quà cho con không?”

 

“Hôm nay daddy không mua quà cho con, nhưng daddy muốn báo cho con một tin vui. “

 

Cô nhóc lập tức bị thu hút: “Tin vui gì vậy ạ?”

 

“Chú của con có mua quà cho con rồi này, hai món quà “Daddy, daddy đón được chú chưa?” Đâu dây bên kia, cô bé gái dùng giọng nói non nớt hào hứng hỏi.

 

“Daddy vẫn đang ở sân bay, đón được sẽ về nhà với con ngay.”

 

*“Daddy, con muốn đồ chơi, daddy mang đồ chơi về cho con được không?” Đây mới là mục đích mà cô nhóc này gọi đến.

 

Đáy mắt Hình Liệt Hàn đầy sự cưng chiều, vừa lúc anh muốn đồng ý cô bé thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ:“ Không được mua cho con bé, anh đừng có mà chiều hư nó.”

 

Nụ cười nơi khóe miệng Hình Liệt Hàn có chút bát đắc dĩ: “Lỡ như tiểu bảo bối giận thì sao?”

 

“Giận thì cứ để nó giận đi! Anh đừng tạo thói quen cho nó, đón được thì lập tức về nhà!”

 

“Để con bé nghe điện thoại đi! Anh sẽ giải thích cho nó.”

 

Hình Liệt Hàn cười nói.

 

Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của trẻ con có chút không vui:”Daddy, daddy có mua quà cho con không?”

 

“Hôm nay daddy không mua quà cho con, nhưng daddy muốn báo cho con một tin vui. “

 

Cô nhóc lập tức bị thu hút: “Tin vui gì vậy ạ?”

 

“Chú của con có mua quà cho con rồi này, hai món quà cạnh em trai mình: “Cậu chính là Thiên Thần phải không?

 

Tôi đã nghe Nhất Phàm nhắc tới cậu rồi. Mừng cậu về nước nghỉ phép. Đi thôi! Xe ở bên ngoài đợi.”

 

“Cảm ơn anh Hình đã đến đón.” Lam Thiên Thần lễ phép nói, Hình Nhất Phàm vỗ vai cậu ấy nói: “Đừng khách sáo như vậy, đi thôi!”

 

Trong đoàn xe bên ngoài, Lam Thiên Thần lên một chiếc xe màu đen trong đó, hai anh em nhà họ Hình đi một chiếc.

 

Trong xe, Hình Liệt Hàn lập tức hỏi em trai: “Em có mang quà cho cháu gái của em không đấy?”

 

“Có mang đây mà.” Hình Nhất Phàm có chút không biết nên khóc hay nên cười nói.

 

“Mua thêm một phần nữa đi! Anh đã hứa với con gái bảo bối của anh là em sẽ mang cho con bé hai phần quà!”

 

Hình Liệt Hàn nghiêm túc nói, thực ra chỉ là anh đang chiều chuộng con gái mình mà tặng cô bé một món quà dưới dang nghĩa em trai mình mình thôi!

 

“Được! Ba phần cũng được nữa là!” Hình Nhất Phàm cũng rất nhớ cô nhóc, mỗi lần gọi điện thoại đều chỉ nghe tháy được giọng nói non nớt của con bé mà thôi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ bé đáng yêu của mình rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1593


“Không cần, hai phần là đủ rồi, ba phần nhiều quá, chị dâu của em sẽ nghi ngờ là do anh mua. Lần sau lại mua tiếp.”

 

Hình Liệt Hàn rất có kinh nghiệm nói. Dù sao anh cũng bị vợ nói miết thành quen rồi.

 

Trên một chiếc xe khác, sau khi Lam Thiên Thân ngôi vào xe bèn gọi điện cho anh cả Lam Thiên Hạo.

 

“Alo, anh cả, em đến nơi rồi, hẹn gặp anh ở nhà.”

 

“Thật sự không cần anh đến đón em sao?”

 

“Không cần đâu, anh cả của người anh em tốt của đến đón cậu ấy, có để một chiếc xe đưa em về nhà.”

 

“Vậy được rồi! Đi đường cẩn thận đáy.” Lam Thiên Hạo ân cần dặn dò.

 

Sau khi ra khỏi sân bay, hai bên tách thành hai đường khác nhau, Lam Thiên Thần rẽ về phía biệt thự họ Lam, còn đoàn xe của Hình Liệt Hàn chạy về nhà họ Hình. Có điều giữa đường thì bọn họ dừng lại trước một trung tâm mua sắm, Hình Liệt Hàn dẫn theo em trai đi chọn một món quà mà con gái thích sau đó mới về lại xe.

 

Hình Nhất Phàm quanh năm ở nước ngoài, khó có khi có kỳ nghỉ về nước nên tâm tình của anh rất tốt.

 

“Nhất Nặc bao nhiêu tháng tuổi rồi?

 

“Gần ba tháng rồi.” Nói xong, Hình Liệt Hàn nhìn chăm chú cậu em trai đã từ thiếu niên trở thành thanh niên của mình, ánh mắt anh chứa sự quan tâm của anh lớn: “Em đã tìm được người thích hợp chưa?”

 

Hình Nhất Phàm trực tiếp lắc đầu: “Hiện tại em không có hứng thú với chuyện yêu đương. Em là người theo chủ nghĩa kết hôn muộn.”

 

Hình Liệt Hàn vươn tay vỗ vỗ vai anh ấy: “Lần này trở về, em chính là đối tượng để ba mẹ tác nghiệp rồi đấy.”

 

*Em mong ba mẹ tha cho em đi, em về nước để nghỉ lễ cơ mà.” Hình Nhất Phàm soái khí vuốt tóc, xõa ra hai bên sau tai, phần tóc ở giữa được chải ngược rất cá tính. Khuôn mặt điển trai góc cạnh toát lên vẻ sắc sảo, đôi môi mỏng, đôi mắt có chút lạnh lùng, kiêu ngạo, khiến người ta không dám khinh thường.

 

Anh không còn là tiểu thiếu gia của nhà họ Hình nữa, giờ đây anh đã trưởng thành rồi, trở thành mẫu người mà anh muốn trở thành, anh đã có được những năng lực vượt trội, và có được sức quyền rũ độc nhất vô nhị của mình.

 

Nhưng có một điều không thay đổi chút nào so với thời niên thiếu, đó là từ trong xương cốt anh có một loại khí chất lãnh đạm, nếu không phải là người thân, bạn bè của anh thì anh sẽ khiến cho người đó có cảm giác rất khó gần.

 

Nhà họ Lam.

 

Lam Sơ Niệm nhận được điện thoại của anh cả, cuối cùng anh hai của cô cũng về nước rồi, hơn nữa còn đang trên đường về nhà. Cô phần khởi ngồi ở phòng khách chờ đợi.

 

Cũng đã một năm rồi không gặp anh hai, cô cũng rất nhớ anh, nhưng đối với anh hai này, Lam Sơ Niệm thật sự coi anh như một người anh trai, không có cảm giác như đối với Lam Thiên Hạo.

 

Bây giờ Lam Sơ Niệm cũng đang rất băn khuăn, cô có nên nói với gia đình rằng cô đã biết thân thé thật sự của bản thân không?

 

Nửa tiếng sau, Lam Thiên Thần nhắc theo hành lý bước xuống xe, anh mặc một chiếc áo gió mỏng màu kem, phối với áo sơ mi và quần jean tối màu đang nghỉ ngơi, dáng vẻ một cậu trai thanh thuần mát mẻ.

 

“Anh hai.” Lam Sơ Niệm lập tức cười mừng anh về nhà.

 

Lam Thiên Thần cũng mỉm cười với cô, đến khi cô đứng vững trước mặt thì anh vươn tay ra so chiều cao với đỉnh đầu của cô: “Em lại cao thêm nữa rồi.”

 

“Tất nhiên!” Lam Sơ Niệm bật cười.

 

“Ba mẹ có ở nhà không? Chỉ có mình em ở nhà à?”

 

“Dạ! Ba mẹ đi siêu thị rồi, bọn họ biết anh sẽ về, nên muốn làm món ngon cho anh!” Lam Sơ Niệm nhìn anh cười.

 

Lam Thiên Thần vươn tay xoa xoa mái tóc dài của cô: “Em thật là càng ngày càng đáng yêu mà.”

 

Lam Sơ Niệm có thể cảm nhận được sự yêu thương từ trong mắt anh trai, cô cười đi tới cầm lấy chiếc túi nhỏ trong tay anh: “Để em giúp anh mang vào.”

 

Một lúc sau, ba mẹ Lam trở về nhà, mang theo một bao thức ăn to. Có lẽ vì lo cậu con trai thứ hai ở nước ngoài bị đói gầy đi nên nhân lúc được nghỉ muốn bù lại cho anh.

 

“Ba, mẹ, để con cầm cho.” Lam Thiên Thần đến giúp. Anh và Hình Nhất Phàm là bạn tốt của nhau, nhưng tính khí của họ hoàn toàn trái ngược nhau.

 

Hình Nhất Phàm thuộc tuýp người lạnh lùng, còn anh thuộc tuýp hiền lành, nước da trắng ngần, trong vẻ đẹp trai mang theo sự ấm áp, khuôn mặt đẹp hoàn hảo như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1594


“Con ốm đi rồi, ốm như vậy chắc chắn là do nước ở nước ngoài không tốt.” Mẹ Lam thương tiếc nhìn đứa con trai thứ hai của mình.

 

“Mẹ, con có ốm đâu chứ? Không ốm đi chút nào!” Lam Thiên Thần cười đáp lại.

 

“Vậy mà còn chưa ốm, nhìn cái mặt này đi, lúc nhỏ mới tròn trịa đáng yêu làm sao, bây giờ không còn thịt nữa rồi.”

 

“Mẹ, nếu bây giờ con vẫn còn có khuôn mặt như trẻ con đó thì mới là điều đáng buồn ấy!” Lam Thiên Thần buồn cười nói.

 

Lam Sơ Niệm đứng một bên cũng bật cười: “Mẹ, anh hai của con rất đẹp trai mà!”

 

Cô đang nói thì nhìn thấy bóng dáng Lam Thiên Hạo từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nghe thấy câu nói của Lam Sơ Niệm.

 

Anh lập tức nhíu mày, hỏi: “Chỉ có anh hai đẹp trai thôi sao, còn anh thì sao?”

 

Lam Sơ Niệm không ngờ anh cả lại về sớm như Vậy, cô vội nói: “Anh cả cũng rất đẹp trai!”

 

Mẹ Lam không khỏi liếc anh một cái: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn muốn được khen như vậy chứ?”

 

Lam Thiên Hạo nghe vậy thì sắc mặt có chút xấu hồ, vỗ vỗ vai cậu hai đã trở lại: “Đi đường thế nào? Có mệt lắm không?”

 

“Vẫn ổn, chỉ có điều ngồi máy bay lâu quá, ngột ngạt chết được.” Lam Thiên Thân nói.

 

“Đoàn xe đưa em về là của Hình Liệt Hàn đấy! Em đúng là may mắn.” Lam Thiên Hạo nói.

 

“Em với em trai Nhất Phàm của anh ấy là anh em tốt của nhau, đợi vài ngày nữa, em sẽ rủ cậu ấy sang nhà chúng †a ăn cơm, cho mọi người gặp mặt.”

 

“Đúng rồi đấy! Ra ngoài xã hội đúng là rất cần có những người bạn đáng tin cậy giúp đỡ.” Mẹ Lam là người đầu tiên đồng ý.

 

Lam Sơ Niệm cũng nhận được món quà của cô, quả nhiên anh hai đã dùng một cái vali lớn của mình để chứa con búp bê lớn mà cô thích nhất.

 

“Anh hai, búp bê của em chiếm nhiều chỗ của anh như vậy, thế không phải là anh không đựng được rất nhiều đồ sao?”

 

“Không sao đâu! Có quà cho em là quan trọng nhát.” Lam Thiên Thần nói, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền, đi đến trước mặt cô hỏi: “Anh khuyến mãi thêm cho em một món nữa này, em xem thử có thích hay không?”

 

“Dây chuyền!” Lam Sơ Niệm cằm lên xem thử, mặt dây chuyền có hình cỏ bồn lá, cô gật đầu liên tục nói: “Thích, em rất thích.”

 

“Đây là quà cho ba mẹ, để anh đem sang cho họ.” Lam Thiên Thần nói xong liền cầm quà đi ra ngoài.

 

Lam Thiên Hạo đứng ở cửa phòng, Lam Sơ Niệm đang cầm sợi dây chuyền ngắm nghía thích thú, anh bước tới hỏi: “Em thích kiểu dây chuyền này sao? Có thời gian thì đến cửa hàng của nhà chúng ta chọn một sợi đi.”

 

“Không cần đâu anh! Em có một sợi của anh hai là được rồi mà.” Lam Sơ Niệm nói xong, cẩn thận cất dây chuyền vào trong hộp, rồi ôm búp bê của cô đi ra ngoài.

 

Lam Thiên Hạo có chút lo lắng nhìn chăm chú theo bóng lưng của cô. Lúc này Lam Thiên Thần trở lại, thấy anh cả đang đứng đờ ra ở cửa, anh có chút bất đất dĩ nói: “Anh cả, em không có mang quà về cho anh. Em cũng không biết là anh còn thiếu gì nữa.”

 

“Không cần, em trở về là tốt rồi.” Lam Thiên Hạo vỗ vai anh.

 

Lam Thiên Thần khẽ chớp mắt, tuy rằng anh cả không biểu hiện ra, nhưng tại sao anh lại cảm thấy trong lòng anh cả đang có tâm sự nhỉ?

 

Lam Sơ Niệm trở lại phòng, cô đưa tay tháo sợi dây chuyền mà anh cả đã tặng cho cô vào ngày sinh nhật năm này ra, cô muốn đeo thử sợi dây chuyền anh hai tặng.

 

Cô đưa tay tháo sợi dây chuyền ra, cầm ở trong tay, cong môi nở nụ cười ngọt ngào, sau đó cần thận cất kĩ sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất đặc biệt với cô.

 

Nó không còn là một món quà sinh nhật bình thường nữa, mà là tắm lòng đặc biệt của Lam Thiên Hạo. Có điều, cô vẫn muốn đeo sợi dây có mặt cỏ bốn lá này, dù sao nó cũng là quà cho cô mà.

 

Sau khi cô đeo lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ: “Sơ Niệm, xuống lầu ăn trái cây đi con.”

 

*Dạ, con xuống ngay.” Lam Sơ Niệm đáp, nhìn sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong gương, nó vừa đúng rơi trên xương quai xanh của cô, trông đẹp vô cùng, cô chạm vào nó, cô muốn mang nó xuống cho mẹ xem.

 

Lam Sơ Niệm xuống lầu, nhìn thấy ba và hai anh đang ngồi trong phòng khách. Lam Sơ Niệm tươi cười đi qua khỏi phòng khách, bước vào. bếp nói với mẹ: “Mẹ, mẹ nhìn này, đây là anh hai tặng cho con đáy.”

 

Mẹ Lam ngắm nhìn, hài lòng gật gù: “Đẹp lắm, nó rất hợp với con.”

 

Cái lợi khi có một cô con gái đó chính là, con gái rất tri kỷ lại ngoan ngoãn, còn có cô sẽ chia sẻ rất nhiều chuyện với bà, khiến cuộc sống của mẹ Lam không còn nhàm chán nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1595


Dù sao con trai cũng sẽ không quán lấy bà giống như con gái.

 

“Đi ăn trái cây đi, mẹ có mua anh đào mà con thích ăn nhất, giòn với ngọt lắm.” Mẹ Lam nói với cô.

 

“Dạ!” Lam Sơ Niệm đi ra ngoài, Lam Thiên Thần gọi cô lại: “Sơ Niệm, sang đây ngồi này.”

 

Lam Sơ Niệm ngồi xuống, khi cô cúi người lấy anh đào, chiếc vòng cổ trên cổ cô cũng rơi xuống theo.

 

Lam Thiên Hạo đang bưng tách trà ở bên cạnh nhìn thấy, tay cầm cốc khẽ siết chặt lại. Cô thật sự tháo quà sinh nhật anh tặng cho cô, sau đó đeo ngay sợi dây chuyền từ anh hai?

 

Xem ra món quà anh tặng, đối với cô mà nói chỉ là thứ dễ dàng vứt đi mà thôi.

 

Lam Sơ Niệm một bên ăn anh đào, một bên tò mò hỏi Lam Thiên Thần về một số chuyện ở nước ngoài.

 

Lam Thiên Thần trả lời cho cô, còn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, khiến Lam Sơ Niệm thích thú cười ha ha, ngay cả ba Lam nghe cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng mọi người đều không để ý rằng có một người bên cạnh sắc mặt không hề tốt chút nào.

 

“Anh hai, lần sau có dịp, em muốn đến chỗ anh xem, chơi.”

 

“Được đấy! Lúc nào rảnh thì em đến đi, anh hai dẫn em đi chơi những thứ vui.”

 

“Dạ! Khi nào có thời gian rãnh nhiều, em nhất định sẽ tới chỗ anh.” Lam Sơ Niệm cũng muốn ra nước ngoài xem cho biết, dù sao cô cũng rất ít khi đi ra ngoài.

 

“Lam Thiên Hạo, con sao vậy? Có tâm sự gì à? Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không?” Ở một bên, lúc này ba Lam cũng phát hiện ra vẻ mặt trầm mặc của con trai cả.

 

Lam Thiên Hạo lập tức nở nụ cười nói: “Không có gì đâu an “Anh cả, chuyện nhà ở đây, phải trông cậy vào một mình anh rồi.” Lam Thiên Thần nói. Bởi vì tâm trí của anh không đặt ở công ty của nhà, vì vậy anh cảm thấy gánh nặng của gia đình đang đè nặng trên vai anh trai mình, anh cảm thấy rất tội lỗi.

 

“Không sao cả, em chỉ cần làm những gì em giỏi và thích là được. “Lam Thiên Hạo an ủi nói.

 

“Sơ Niệm, em ở công ty âm nhạc của thế nào rồi? Khi nào tổ chức concert trở lại, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ về nước để tham gia.”

 

Lam Sơ Niệm bắt lực lắc đầu: “Xảy ra chút chuyện, có lẽ nhóm chúng em sẽ phải đối mặt với việc giải thể.”

 

Về sự việc này, tối hôm qua Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn đã nói chuyện điện thoại, có vẻ như sau vụ hạ độc lần này, quan hệ nội bộ trong nhóm nhạc nữ của bọn họ bị ảnh hưởng rất lớn, muốn khắc phục cũng vô ích. Chỉ có thể đối mặt với việc có thể bị giải thể mà thôi.

 

“Sao lại như vậy chứ? Không phải nhóm nhạc nữ của em đã rất nỗi tiếng rồi sao?” Lam Thiên Thần lo lắng hỏi cô.

 

“Hiện giờ em cũng chưa rõ nữa, em vẫn đang chờ tin tức.”

 

“Sơ Niệm, nếu con muốn nghỉ ngơi thì cứ ở nhà nghỉ đi.”

 

Ba Lam nói, ông không muốn cô phải lăn lộn bên ngoài.

 

“Ba, con vẫn muốn theo đuồi sự nghiệp âm nhạc.” Lam Sơ Niệm không muốn từ bỏ ước mơ của mình.

 

“Được! Con tự mình quyết định đi, nếu cần thì bảo anh cả đầu tư cho con, bao nhiêu tiền cũng được.” Ba Lam gật đầu, cũng tuỳ cô tự quyết.

 

Sau khi ăn trưa, Lam Thiên Thần cũng rất yêu thương quê nhà, anh liền rủ Lam Thiên Hạo đi quán bi-a ở gần đó mà lúc trước bọn họ vẫn thường hay tới. Lam Sơ Niệm cũng ham vui muốn đi theo xem.

 

Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang và đội mũ che nắng, không ai nhận ra cô cả.

 

Hai anh em đang thi đấu với nhau, dáng người đẹp trai và kỹ năng chơi bóng điêu luyện của Lam Thiên Hạo đã thu hút hai cô gái ở bàn bên cạnh phải nhìn qua.

 

Dù sao hai cậu con trai nhà họ Lam đều rất có sức hấp dẫn.

 

“Anh đẹp trai, tôi có thể chơi cùng không?” Một trong số họ mạnh dạn hỏi.

 

Lam Thiên Hạo vừa thu gậy lại, ánh mắt lạnh lùng cự tuyệt: “Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú.”

 

Hai cô gái lập tức thất vọng rời đi, lúc này Lam Thiên Thần đi mua nước, Lam Sơ Niệm liền nhanh chóng cầm lấy cây gậy của anh lên, nóng lòng muốn chơi thử.

 

“Anh cả, dạy em cách đánh bóng với!” Lam Sơ Niệm hỏi anh.

 

Lam Thiên Hạo nhìn cô cúi xuống, đang nhắm vào một quả bóng để chơi, nhưng ngay từ cách cầm gậy của cô là đã sai rồi, giống như cách chơi của trẻ con vậy.

 

“Sai rồi.” Lam Thiên Hạo trầm thấp nói.

 

“Vậy anh dạy em đi!” Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt, thân hình cao lớn của Lam Thiên Hạo bước đến đứng sau lưng cô, tạo cho cô một cảm giác bị áp chế vô cùng mạnh mẽ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1596


Chương 1596:

 

Lam Sơ Niệm có chút bối rối, cô đang hô hấp chung với hơi thở của anh cả: “Cúi người thấp xuống.”

 

Giọng nói trầm ấm của anh truyền vào tai cô, Lam Sơ Niệm ngay lập tức cúi xuống, và ngay sau đó thân hình cao lớn của Lam Thiên Hạo gần như phủ lên cơ thể cô.

 

Tay anh nắm lấy bàn tay đang cầm gậy của cô, một tay khác lại đặt lên lòng bàn tay của cô, mà một bên mặt của anh xém chút nữa là dán sát vào mặt cô.

 

“Cúi xuống, nhắm cho chuẩn.”

 

“ÒI” Đầu óc Lam Sơ Niệm rối mù. Làm sao cô có thể ngắm chuẩn nữa được chứ? Mọi suy nghĩ của cô lúc này đều đổ dồn vào người đàn ông đang dán sát vào cơ thể cô.

 

“Đánh bóng.” Lam Thiên Hạo trầm giọng nói.

 

Lam Sơ Niệm cảm thấy anh kiểm soát tay cô, đánh một cái, quả bóng lập tức rơi vào lỗ.

 

Lam Sơ Niệm thầm “wow”” lên một tiếng, kỹ năng chơi bóng của anh cả quả nhiên rất tốt, như vậy mà cũng có thể vào lỗ.

 

Lam Thiên Thần đem nước trở lại, đưa cho hai người: “Sơ: Niệm, em cũng có hứng thú sao? Có muốn anh hai dạy cho em một ít mẹo vặt không?”

 

Bàn tay đang vặn mở nắp chai Lam Thiên Hạo khẽ khựng lại, Lam Sơ Niệm lắc đầu cười nói: “Em không biết chơi, thôi bỏ đi.”

 

Dứt lời, cô cố mở nắp chai nước ra nhưng lại vặn không được. Lúc này người đàn ông bên cạnh giật lấy chai nước của cô, mở nắp chai ra sau đó đưa lại cho cô.

 

Lam Sơ Niệm nhận lấy, sau đó thoả mãn uống nước.

 

Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn nhận được điện thoại từ Chu Đào, trong điện thoại Chu Đào nói với cô rất rõ ràng rằng nhóm nhạc nữ sẽ phải tan rã, vì không có cách nào để cứu vãn tình hình cả.

 

Trang Noãn Noãn cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, đúng vậy, cô đam mê âm nhạc, nhưng nều làm việc củng nhau mà bắt đồng quan điểm thì cô cũng sẽ không vui.

 

Vậy thì cứ giải tán đi!

 

“Được, Chu tổng, anh sắp xếp là được.” Trang Noãn Noãn nói.

 

“Noãn Noãn, không biết liệu Kiều tổng có nói cho cô biết…” Chu Đào cố gắng nói cho cô biết bí mật đằng sau công ty.

 

*Nói cho tôi biết gì cơ?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.

 

Chu Đào thở dài, loại chuyện này để anh nói thì không thích hợp cho lắm, anh cười nói: “Không có gì, ngày mai cô và Sơ Niệm cùng đến công ty đi. Chúng ta cần phát một cái thông báo, mong mọi người đến đây một chuyền.”

 

“Được! Ngày mai tôi sẽ đến đó sớm.” Trang Noãn Noãn đồng ý.

 

Chu Đào cúp máy. Trang Noãn Noãn trầm tư suy nghĩ, ban nãy Chu Đào ậm ừ chuyện gì vậy? Tại sao anh nói được nửa rồi lại không nói tiếp?

 

Chuyện liên quan đến Kiều Mộ Trạch sao? Xem ra ngày mai cô đến công ty phải hỏi rõ anh.

 

Lam Sơ Niệm cũng nhận được cuộc gọi của Chu Đào, cô cũng đồng ý sáng mai sẽ đến công ty, cô cũng thấy rất đáng tiếc khi nhóm nhạc nữ phải đối mặt với việc giải tán, nhưng cô cũng không thể làm gì khác được.

 

3 giờ chiều, Kiều Mộ Trạch về đến nhà, anh xách theo nguyên liệu để nấu đồ ăn tối mua từ siêu thị trở về, Trang Noãn Noãn đứng ở cửa phòng khách đón anh về.

 

Bóng dáng một người đàn ông đứng ngược nắng, dáng người dong dỏng cao, dáng vẻ anh cầm một chiếc túi bóng trên tay đã biến khí chất lạnh lùng của anh thêm phần khói lửa trần tục.

 

Trang Noãn Noãn cứ ngỡ đây là mơ, người đàn ông mà cô từng cho rằng lúc nào cũng cao cao tại thượng, không thể tiếp cận, giờ đây hình ảnh của anh trong lòng cô đã trở thành một người đàn ông vô cùng ấm áp.

 

“Anh mua thức ăn về rồi sao? Buỏi tối để em nấu nha!”

 

Trang Noãn Noãn cười nói.

 

“Em có chắc chắn muốn ra tay không đáy? “Kiều Mộ Trạch vỗ nhẹ má cô.

 

Hai ngày nay anh đã dạy cô một số kỹ năng nấu ăn, cô cũng đã vô cùng nghiêm túc ghi lại.

 

“Dù sao cũng phải thử chứ, néu không, em sẽ không bao giờ biết nấu ăn mát.” Trang Noãn Noãn nói vô cùng chắc chắn.

 

“Được! Vậy thì anh sẽ chỉ đứng một bên, không can thiệp vào, để em tự làm đấy.” Kiều Mộ Trạch biết rằng để cô làm gì đó trong nhà thì cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Trang Noãn Noãn vui vẻ gật đầu, cô bước vào bếp vo gạo nấu cơm, còn Kiều Mộ Trạch thì lên lầu thay một bộ đồ ở nhà rồi xuống lầu giúp cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1597


Sau khi Trang Noãn Noãn bắt cơm xong, anh bắt đầu lầy nguyên liệu trong túi ra, bao gồm tôm tươi, rau, đậu tuyết, ớt xanh và thịt lợn sống. Kỹ năng nhặt rau của Trang Noãn Noãn vẫn rát tốt.

 

Cô lập tức lấy một chiếc tạp dề đeo lên, sau đó bắt đầu nghiêm túc rửa rau trong bồn rửa nhà bếp. Kiều Mộ Trạch vẫn như cũ đứng trong bếp, thấy dáng vẻ cô đang nghiêm túc rửa rau, anh cong môi cười, hai tay đút túi quần đi tới, thân hình cao hơn cô một cái đầu đứng sau lưng cô, chuẩn bị cúi xuống nhìn cô rửa rau. Đúng lúc này, Trang Noãn Noãn lại không hề phát hiện ra anh đang đứng phía sau, trán cô đột ngột va đập vào chiếc cằm cứng rắn của anh, “a” Trang Noãn Noãn thấp giọng kêu lên một tiếng.

 

Kiều Mộ Trạch không quan tâm đến cái cằm đang nhức nhối của mình, anh nhanh chóng vươn tay vuốt trán cô: “Em có đau không?”

 

Mặc dù Trang Noãn Noãn đau nhưng cô không muốn trước mặt anh nói đau, cô cười lắc đầu: “Không đau lắm, cằm của anh có sao không?”

 

Kiều Mộ Trạch đương nhiên biết rằng chắc chắn là cô đang đau, vì cằm của anh cũng có cảm giác nhưng nhức rồi.

 

Vằng trán trắng nõn của cô dần dần đỏ lên, Kiều Mộ Trạch có chút tự trách đưa tay xoa xoa cho cô, Trang Noãn Noãn mỉm cười nói: “Không sao thật mà, em đi lấy cái dĩa.”

 

Trang Noãn Noãn lấy xong dĩa, tiếp tục cúi xuống rửa rau, lúc này cánh tay rắn chắc của người đàn ông nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo thon của cô, cằm của anh đặt nhẹ lên vai cô.

 

Hơi thở của anh từng chút từng chút một quản quanh bên tai cô.

 

Trang Noãn Noãn ngượng ngùng rũ mắt xuống để mặc anh làm vậy, cô xoay người đặt rau vào dĩa, cô vừa quay mặt sang thì lại dụi má mình lên đôi môi mỏng của người đàn ông.

 

Khuôn mặt của Trang Noãn Noãn bắt giác đỏ lên, cô nhẹ nhàng đầy anh ra: “Anh ra ngoài chờ đi! Em tự làm được.”

 

Kiều Mộ Trạch bị cô kích thích lên, anh nâng cằm cô lên rồi lập tức cúi xuống. Khí chất nam tính hoàn toàn bao phủ lấy cô. Nụ hôn của người đàn ông điên cuồng rơi xuống, lưng Trang Noãn Noãn bị áp vào bồn rửa mặt phía sau, không thể nào thoát ra được.

 

Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, hai chân của Trang Noãn Noãn đã có chút nhữn ra không thể đứng vững được, cô cuối cùng cũng cảm thấy người đàn ông này đang cản trở cô làm việc.

 

“Anh ra ngoài đợi đi, được không?” Trang Noãn Noãn đành phải cầu xin anh, bởi vì cô ấy thực sự rất muốn được yên tĩnh nấu nướng.

 

Nếu anh ở đây, suy nghĩ của cô hoàn toàn không thể tập trung vào một việc được.

 

Kiều Mộ Trạch đành phải bước ra khỏi nhà bếp, nhưng anh cũng không hề rời đi hẳn, thay vào đó, anh đứng dựa vào khung cửa nhà bếp và dùng một đôi mắt sâu khoá chặt lấy người phụ nữ đang bận rộn bên trong.

 

Kỹ năng cắt rau của Trang Noãn Noãn cũng đã được cải thiện, sau khi rửa sạch tất cả các loại rau và nguyên liệu, cô bắt đầu bắt nồi lên làm nóng dầu.

 

Mặc dù có chút lo lắng nhưng Trang Noãn Noãn cố gắng vượt qua nó, bởi vì cô thực sự không muốn trở thành một kẻ lười biếng suốt ngày được anh chăm sóc, cô muốn trở nên độc lập kiên cường hơn.

 

Trang Noãn Noãn xào rau cũng rất là ra dáng, chỉ là khi chuẩn bị bắt bếp xuống cô mới nhớ đến việc bỏ muối.

 

Trang Noãn Noãn cuối cùng cũng hoàn thành xong ba món ăn, khi cô mang ra khỏi bếp, ngửi người đã cảm thấy.

 

chảy nước miếng rồi.

 

Kiều Mộ Trạch ngồi vào bàn, nhìn thấy cô dùng bao tay chống nóng bưng nồi cơm ra.

 

*Xong, chúng ta ăn ti thôi! Mặc dù em nấu cũng không tốt lắm, nhưng sau này em sẽ cố gắng hơn nữa.”

 

“Em đã làm rất tốt rồi.” Kiều Mộ Trạch khen ngợi.

 

Trang Noãn Noãn xới cho anh một chén cơm, Kiều Mộ Trạch nhận lấy, anh vươn tay gắp vào bát một ít rau cải cho vào miệng, khuôn mặt tuần tú của anh lập tức cứng đờ ra vài giây.

 

“Ngon không anh?” Trang Noãn Noãn lập tức đây mong đợi hỏi, đôi mắt to tròn sáng lên chờ anh nhận xét Kiều Mộ Trạch cắn răng nuốt xuống, gật đầu nói: “Ngon lắm.”

 

Trang Noãn Noãn nghe xong cũng lập tức vươn tay gắp một miếng cải cho vào miệng, vừa mới nhai xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền nhãn lại, mặn quá đi! Có phải cô bỏ muối nhiều lần rồi không?

 

“Anh đừng ăn món này nữa, có lẽ em thêm tận hai lần muối rồi.” Trang Noãn Noãn chuyển dĩa rau cải trước mặt anh đi. Nhớ đến ban nãy anh vậy mà còn khen cô, cô cảm thấy có chút xấu hồ.

 

“Không sao đâu, từ từ sẽ quen.” Kiều Mộ Trạch nhếch môi cười, khích lệ cô.

 

Trang Noãn Noãn không khỏi vỗ nhẹ đầu mình một cái, sau này cô phải nhớ, không thể bỏ muối hai lần được.

 

“Sau này em sẽ chú ý hơn. “Trang Noãn Noãn không nói nên lời, tự trách bản thân, có điều vẫn may là hai món kia vẫn ăn được.

 

Sau bữa tối, Trang Noãn Noãn rửa chén xong ởi ra thì đã thấy Kiều Mộ Trạch đang ngồi trên ghé sofa đợi cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1598


“Ngày mai em có kế hoạch gì không?” Kiều Mộ Trạch ngẳng đầu hỏi cô, ngày mai là cuối tuần.

 

“Chu tổng bảo em ngày mai đến công ty, cần phải giải quyết một số công việc để giải tán nhóm nhạc của bọn em.” Trang Noãn Noãn nói.

 

“Giải tán thì cứ giải tán vậy! Về sau em có thể tự làm nhạc của chính mình rồi.” Kiều Mộ Trạch ủng hộ cô.

 

Tim Trang Noãn Noãn cảm thấy có chút ấm áp, cô gật đầu: “ỪmI! Em cũng nghĩ vậy.”

 

Bắt giác đã hơn chín giờ tối, Trang Noãn Noãn cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói: “Vậy em về phòng trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

 

“Noãn Noãn!” Kiều Mộ Trạch đứng dậy gọi cô lại.

 

“Hửm?” Trang Noãn Noãn quay lại, tò mò nhìn anh.

 

“Ngày mai anh sẽ đi cùng em đến công ty.” Kiều Mộ Trạch nói.

 

Trang Noãn Noãn chớp mắt: “Anh có thời gian sao?”

 

Ngày mai tôi sẽ nghỉ ngơi. Kiều Mộ Trạch mỉm cười: “Cho dù bận thì anh cũng sẽ rút ra chút thời gian để đi cùng em.

 

“Cảm ơn anh! Anh vì em mà làm nhiều việc như vậy, em không biết làm cách nào để đền đáp anh.” Trang Noãn Noãn nhìn anh đầy áy náy, cô vẫn luôn nhận lấy sự giúp đỡ từ anh nhưng không biết làm cách nào để báo đáp anh.

 

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch lộ ra ý cười dịu dàng: “Em muốn báo đáp thế nào thì báo đáp thế ấy, không báo đáp cũng được, anh rất vui lòng làm những việc này cho em.”

 

“Không được, em nhất định phải báo đáp anh.” Trang Noãn Noãn kiên quyết nói.

 

“Vậy em định báo đáp anh thế nào này?” Giọng của Kiều Mộ Trạch vô tình trở nên trầm khàn xuống.

 

Trang Noãn Noãn nhận ra sự ám chỉ trong giọng điệu của anh, không phải cô không hiểu, chỉ là, cô vẫn chưa sẵn sàng.

 

Trang Noãn Noãn né đi ánh mắt như thiêu như đốt của anh. Kiều Mộ Trạch khẽ cười, có phải cô đang xấu hỗ không?

 

“Không vội, đợi đến khi em điều tra rõ được chân tướng về ba mẹ mình rồi thì lại báo đáp anh sau!” Kiều Mộ Trạch cho cô một bậc thang bước xuống.

 

Vào lúc này, Trang Noãn Noãn đột nhiên nảy sinh ra xúc động mạnh mẽ muốn kết hôn cùng anh, muốn ở bên anh cả đời.

 

Nhưng mà cô cũng không nói ý nghĩ này ra, cô gật đầu nói: “Được!”

 

Chờ ngày mà điều tra rõ ràng sự thật về cái chết năm đó của ba mẹ, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ dùng bản thân mình để trả ơn cho anh! Cho dù không có tương lai đi chăng nữa.

 

Sau khi trong lòng Trang Noãn Noãn hạ quyết định, cô liền lên lầu, Kiều Mộ Trạch cũng không vội, ba mẹ anh vẫn chưa đồng ý tiếp nhận cô, nếu như anh thực sự muốn cô, là không công bằng với cô.

 

Lam gia, người một nhà ở cùng với nhau, cho dù là đã 10 giờ rồi cũng vẫn rất đông vui, Lam Thiên Thần vẫn còn có chút lệch múi giờ, anh không hề cảm thấy buồn ngủ, muốn ra phòng khách xem phim.

 

Lam Sơ Niệm xuống tầng nhìn thấy anh đang xem 1 bộ phim hot mà cô thích, cô cũng không muốn ngủ nữa, liền ôm một cốc trà ngồi cày phim với anh hai.

 

Lam Thiên Hạo vừa sử lý một ít mail công việc từ trong phòng sách đi ra, liền nhìn thấy một cô gái mặc áo phông tóc dài xõa tung đang ngồi xem phim với em trai.

 

“Đã trễ thế như vậy, sao còn chưa ngủ?” Anh nhíu mày hỏi, trong đôi mắt hiện lên một chút không vui.

 

“Anh, em bị lệch múi giờ vẫn chưa thích ứng được, lúc này vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, muốn xem phim một chút rồi ngủ.”

 

“Em cũng vậy! Em muốn xem phim cùng với anh hai.” Lam Sơ Niệm cũng giống như là tìm được lý do vậy.

 

“Em cũng bị lệch múi giờ?” Giọng Lam Thiên Hạo tức giận hỏi.

 

Lam Sơ Niệm trừng mắt nhìn: “Anh hai một mình xem phim thì chán lắm, em xem cùng với anh ấy mài”

 

“Không được! Ngày mai em còn phải đến công ty đi làm, không cho phép thức khua.” Lam Thiên Hạo kiên quyết không cho phép cô thức khua.

 

Lam Sơ Niệm lập tức cắn môi, dáng vẻ đáng thương cầu khẩn: “Anh trai, cho em xem một chút thôi mà! Em đảm bảo ngủ trước 12 giờ.”

 

Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ hai tay chắp lại, khuôn mặt không trang điểm non mịn dễ thương, đúng là có chút mềm lòng.

 

“Mười hai giờ đúng không? Được.” Lam Thiên Hạo vẫn đồng ý với cô, nói xong, liền đi đến tủ rượu, rót một ly rượu vang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1599


Lam Sơ Niệm nhìn anh trai đi rót rượu vang, cô lập tức cười hỏi: “Anh, có thể rót cho em nửa chén không?”

 

“Không cho phép em uống rượu.”

 

“Uống một chút thôi.”

 

“Không được.” Lam Thiên Hạo vô cùng nghiêm khắc từ chối, Lam Thiên Thần ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, nếu như là anh, em gái muốn gì, anh chiều em ấy còn không kịp, nào có quản nghiêm giống như anh trai như vậy đâu?

 

“Sơ Niệm, đừng uông rượu, anh đi rót cho em một côc sữa, uống buổi tối dễ ngủ.” Lam Thiên Thần đứng dậy nói.

 

Lam Sơ Niệm không thể uống rượu, nhưng có sữa để uống cũng rất vui, liền cong môi cười: “Vâng! Cảm ơn anh hai.”

 

Lam Thiên Hạo cẩm ly rượu vang ngồi xuống bên cạnh cô.

 

Lam Thiên Thần cầm một cốc sữa nóng đến, Lam Sơ.

 

Niệm ngọt ngào nhận, Lam Thiên Thần nhìn vị trí của chính mình bị anh trai chiếm, liền ngồi xuống bên cạnh anh, mà Lam Sơ Niệm thì ngồi cạnh Lam Thiên Hạo.

 

Lam Thiên Thần và Lam Sơ Niệm đều bị hình ảnh đặc sắc của phim hấp dẫn, chỉ có Lam Thiên Hạo không hứng thú lắm, suy nghĩ không hề đặt ở trên phim.

 

Đúng lúc này, trong phim có một cảnh khá là máu tanh, Lam Sơ Niệm lập tức ôm mặt trốn vào bả vai của người ở bên cạnh, Lam Thiên Hạo cảm nhận được sự sợ hãi của cô, liền đưa tay ra ôm lấy cô.

 

Khuôn mặt nhỏ của Lam Sơ Niệm giấu ở chỗ vai của anh, làm gì còn sợ hãi nữa? Hoàn toàn bị tư thế ôm của anh làm cho sợ.

 

Cô tranh thủ thời gian ngồi ngay ngắn, dù sao còn có anh hai ở đây mà!

 

Lam Thiên Thần thì hoàn toàn không chú ý đến điều này này, huống chi, cho dù nhìn thấy rồi, anh cũng cảm thấy.

 

bình thường, không có gì kỳ lạ cả.

 

Ba người trẻ ở trong phòng khách xem phim trên chiếc màn hình lớn, cỗ tay của Lam Thiên Hạo không ngừng nâng lên, đang nhìn thời gian, anh đang chờ đến 12 giờ, như vậy có thể bảo Lam Sơ Niệm về phòng đi ngủ.

 

Vừa đến 12 giờ, Lam Thiên Hạo liền nói: “Đến mười hai giờ rồi, về phòng ngủ đi.”

 

Lam Sơ Niệm có chút đáng tiếc, bởi vì phim đang rất hay!

 

“Nói được thì phải làm được, nếu như em làm không được, lần sau, trước 10 giờ là phải về phòng.” Lam Thiên Hạo lấy uy nghiêm của anh cả ra để ra lệnh cho cô.

 

Lam Thiên Thần không nhịn được nói giúp Lam Sơ Niệm: “Anh, Sơ Niệm 12 giờ về phòng ngủ, cũng không tính là thức khua.”

 

“Bản thân em cũng vậy, đừng thức khua quá, sức khỏe quan trọng.” Lam Thiên Hạo trả lời một câu, mang theo Lam Sơ Niệm đi lên lầu.

 

Lam Sơ Niệm đẩy cửa phòng ra, vào lúc Lam Thiên Hạo đứng ở ngoài cửa nhìn cô vào phòng, cô lập tức quay đầu làm một khuôn mặt quỷ đáng yêu.

 

Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, thật sự rất muốn túm lây cô, véo một cái vào khuôn mặt đáng yêu Ấy.

 

Lam Sơ Niệm thì đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại, dựa vào cửa, hô hấp của cô có chút gắp, tim nhảy cũng có chút nhanh.

 

Lam Thiên Hạo cũng đứng một lúc ở trước cửa phòng, dưới ánh mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, anh mới đẩy cửa bước vào phòng.

 

Sáng sớm.

 

Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn đã nói trước với nhau, hai người cùng đi đến công ty, Trang Noãn Noãn do Kiều Mộ Trạch đưa đi, mà cô, cũng do Lam Thiên Hạo đưa đến.

 

Trong công ty. Có hai người đã đến từ sớm, chính là hai người Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến, mấy ngày nay đối với hai người không thể nghỉ ngờ là đang sống trong nước sôi lửa bỏng, sợ hãi không yên. Bởi vì hai người biết Kiều Mộ Trạch đã không thể chứa chấp được bọn họ nữa, mà bọn họ cũng sắp bị đuổi ra khỏi công ty.

 

Lấy danh khí bây giờ của hai người, không có tài lực và sự nâng đỡ của công ty, sau này chắc chắn sẽ không thể nào có thành tựu được.

 

Cho nên, bây giờ bọn họ đến sớm như vậy, chỉ bởi vì một việc, bọn họ muốn xin lỗi Trang Noãn Noãn, ăn nói khép nép cũng được, chỉ cần Trang Noãn Noãn có thể tha thứ: bọn họ, giữ lại sự tồn tại của nhóm nhạc nữ này.

 

Lúc này trong phòng nghỉ, hai người đều đang chờ Trang Noãn Noãn đến, không ngừng để trợ lý ra ngoài cửa đợi Trang Noãn Noãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1600


Mà điểm này, Chu Đào biết hai người họ nghĩ gì, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ, bởi vì nếu như hai người họ có thể cầu xin Trang Noãn Noãn tha thứ, giữ lại nhóm nhạc này, thì anh mong còn không được.

 

Trang Noãn Noãn đến cửa công ty, điện thoại của Kiều Mộ Trạch cũng vừa lúc vang lên, anh nhìn qua là điện thoại của công ty, Trang Noãn Noãn nói: “Em lên trước đi, anh Sẽ vào sau.”

 

Trang Noãn Noãn gật đầu, cô đi vào cửa chính của công ty, trợ lý đang chờ cô liên nhiệt tình chào đón cô nói: “Chị Noãn Noãn, chị đến rồi.”

 

Bây giờ tất cả mọi người trong công ty đều biết một chuyện, đó là ông chủ thần bí đứng sau công ty thì ra chính là Kiều Mộ Trạch.

 

Mà Kiều Mộ Trạch thích Trang Noãn Noãn như vậy, bởi vậy có thể thấy được, Trang Noãn Noãn có thể trở thành bà chủ tương lai của công ty.

 

Điều này khiến thân phận trong công ty của Trang Noãn Noãn ngay lập tức trở nên vô cùng cao quý.

 

Trang Noãn Noãn lại có chút không thích ứng nhìn bọn họ hỏi: “Sơ Niệm đến rồi à2”

 

“Sơ Niệm còn chưa đến.”

 

Trang Noãn Noãn đi ra thang máy tầng 3, đi vào trong văn phòng, lúc này cô nhìn thấy từ trong 1 phòng nghỉ, đột nhiên lao ra hai người.

 

Cô giật mình, định thần nhìn lại, hai người lao ra này, rõ ràng là Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền.

 

Trang Noãn Noãn lập tức hô háp trở nên khẩn trương, đối với sự ác độc của hai người đó thì cô đã được lĩnh giáo ròi, chỉ muốn tránh xa hai người đó ra.

 

“Noãn Noãn… Noãn Noãn cậu đến rồi.” Diệp Mạn Ni dùng giọng nói chưa bao giờ thân thiết đến vậy để gọi cô.

 

Trang Noãn Noãn lui về sau một bước, nói với hai người: “Có chuyện gì sao?”

 

“Noãn Noãn, bọn mình biết sai rồi, cậu có thể tha thứ cho bọn mình không, bọn mình sau này không dám làm hại cậu nữa, cậu tha thứ cho bọn mình được không?” Lâm Thiến vẻ mặt cầu xin nói. Diệp Mạn Ni cũng không còn cao ngạo như trước nữa, cô ta đột nhiên quỳ xuống, quỳ hướng Trang Noãn Noãn, tát mạnh vào mặt mình hai cái: “Noãn Noãn, tha thứ cho bọn mình được không? Chúng mình thực sự biết sai rồi, sau này bọn mình cũng không dám làm loại chuyện khốn nạn như này nữa.”

 

Người ở đây, đều bị cử động của Diệp Mạn Ni dọa ngơ người, đến cả Trang Noãn Noãn cũng vậy, cô vội vàng lùi lại, không muốn để cho ai quỳ trước mặt mình.

 

Lâm Thiến thấy thế, quỳ xuống giống như Diệp Mạn Ni: “Noãn Noãn, xem ở tình cảm của chúng ta lúc trước, cậu tha thứ cho bọn mình đi! Được không? Chúng mình không thể không có nhóm nhạc này.”

 

Trang Noãn Noãn nhìn dáng vẻ quỳ xuống nhận sai của hai người họ, cô đúng là rất giật mình nhưng mà, tha thứ cho hai người họ, cô không làm được.

 

Đặc biệt là chuyệ hạ độc cô, đã vượt qua giới hạn của cô, xém chút nữa là khiến cho cô mắt giọng, điều này đối với cô mà nói, thì không có cái gì ác hơn chuyện này.

 

“Xin lỗi, tôi không thể tha thứ cho hai người.” Trang Noãn Noãn nói xong, liền bước qua hai người, đi vào căn phòng mà cô thường nghỉ ngơi.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nhìn nhau một chút, đều kinh hoảng, Trang Noãn Noãn trở nên vô tình như thế từ bao giờ? Bọn họ cũng đã quỳ xuống cầu xin cô rồi.

 

Hai người lập tức đứng người lên, vừa chuẩn bị đi cầu xin Trang Noãn Noãn. Cửa phòng của Trang Noãn Noãn mở: ra, Diệp Mạn Ni xông đến trước: “Noãn Noãn, mình biết bọn mình làm thế là sai, nhưng mà, chúng mình chỉ là nhất thời nghĩ quần mà thôi, cậu có thể xin Kiều tổng tha thứ cho bọn mình không, xin anh ấy đừng đuổi bọn mình ra khỏi công ty.”

 

Trang Noãn Noãn nhìn người con gái đang đau khổ cầu xin trước mặt, không phải là cô lòng dạ sắt đá, mà là do bọn họ hại cô trước, nếu như những điều này đều có thể tha thứ, thì không phải là biến tướng nói cho hai người này rằng, sau này hại người như vậy chỉ cần đau khổ cầu xin được tha thứ, là có thể bình yên vô sự hay sao?

 

Không, lần này Trang Noãn Noãn muốn để hai người bọn họ biết được rằng, cuộc đời của họ vẫn còn rất dài, đã làm sai thì sẽ là sai.

 

“Chuyện này, Chu tổng đã quyết định rồi, cầu xin ai cũng không có tác dụng gì đâu, chúng ta bắt buộc phải giải tán.”

 

Trang Noãn Noãn thu lại chân, bởi vì cô lo Diệp Mạn Ni sẽ ôm lấy.

 

“Không… Cầu một người thì sẽ có tác dụng, chỉ cần cậu có thể giúp bọn mình cầu Kiều Mộ Trạch, bọn mình liền có thể ở lại, nhóm nhạc của chúng ta sẽ không cần phải giải thể nữa.”

 

“Anh ấy cũng không phải là người của công ty, cầu xin anh ấy cũng không có tác dụng, và lại, tôi sẽ không cầu xin anh ấy.” Trang Noãn Noãn đứng người lên, không muốn ở chung 1 phòng với hai người họ, mà ở ngoài cửa, mấy vị trợ lý nữ đang háo hức thò đầu vào thăm dò tin tức.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến khẽ giật mình, chẳng lẽ đến bây giờ Trang Noãn Noãn còn không biết, người đầu tư phía sau công ty này là Kiều Mộ Trạch sao?

 

“Noãn Noãn, cậu cầu xin anh ấy chắc chắn là có tác dụng.” Diệp Mạn Ni nhanh chóng bước đến, giống như Trang Noãn Noãn đồng ý giúp cô ta vậy.

 

“Đúng, Kiều Mộ Trạch vẫn luôn là ông chủ thần bí của công ty chúng ta mà! Là anh ấy một tay nâng chúng ta lên, anh ấy có thể làm ra mọi quyết định.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1601


Lúc này Trang Noãn Noãn đang đi đến cửa, đột nhiên nghe được câu này, liền ngay lập tức quay người: “Hai người nói gì?”

 

Mà lúc này, nữ trợ lý ở bên cạnh cũng nhanh chóng xác nhận, “Đúng vậy, chị Noãn Noãn, ông chủ ở sau công ty chúng ta là anh Kiều Mộ Trạch, vô cùng chính xác.”

 

Đầu của Trang Noãn Noãn trống rỗng mắt máy giây, sao có thể?

 

Ông chủ thần bí này vẫn luôn nghe được từ miệng của Chu Đào, mà, sau khi cô được tuyển vào công ty này, rất nhiều quyết địng đều do ông chủ ở sau lưng này quyết định.

 

Mà bây giờ, đột nhiên nói với cô, ông chủ phía sau này lại là Kiều Mộ Trạch? Cô đúng là không thể ngay lập tức tiếp nhận thông tin này.

 

Trang Noãn Noãn thở dài một hơi, rất nhiều chuyện xuất hiện trong đầu cô, bởi vì cô cảm thấy cô ở trong công ty này, vẫn luôn được quan tâm nhiều hon.

 

Đây không phải là quyền lợi của Chu Đào, mà là ông chủ ở phía sau đó, vẫn luôn là anh đưa ra quyết định như vậy.

 

Nếu như vậy, Kiều Mộ Trạch 3 năm trước đã biết cô? Âm thầm quan tâm cô? Giúp đỡ cô?

 

Nhịp tim của Trang Noãn Noãn đập nhanh, lúc này Chu Đào đi đến.

 

Trang Noãn Noãn ngẳng đầu nhìn về phía anh, hỏi anh: “Chu tổng, ông chủ bí ẳn mà anh nói, thực sự là Kiều Mộ Trạch sao? Là anh ấy sao?”

 

Chu Đào thấy bây giờ cũng không giấu diếm được nữa, anh gật đầu: “Đúng, chính là Kiều tổng, anh ấy vẫn luôn âm thầm theo dõi em, ủng hộ em, nhóm nhạc nữ này có thể thành lập được, cũng là do anh ấy đầu tư, nhưng mà, tất cả mọi thứ anh ấy làm, tất cả chỉ là để ủng hộ em người mà năm đó không nơi nương tựa, em có thể đi được đến ngày hôm nay, là do Kiều tổng một tay bồi dưỡng ra.”

 

Trang Noãn Noãn hô háp, vừa nhanh vừa loạn, Chu Đào tự mình xác định, để cô dù không thể tin đến mức nào đi nữa thì cũng phải tin.

 

Là anh, là anh ủng hộ cô, nâng đỡ cô? Là anh ở sau lưng quan tâm cô?

 

Trang Noãn Noãn đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô đẩy đám trợ lý đang vây quanh mình ra: “Nhường một chút, cho tôi đi qua.”

 

Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía cửa.

 

“Chị Noấn Noãn sao vậy? Sao chị ấy lại chạy ra ngoài rồi”

 

Chu Đào đi đến, nhìn thấy hai người Diệp Mạn Ni, anh hỏi một câu: “Noãn Noãn tha thứ cho hai người chưa?”

 

“Cô ta rõ ràng là không muốn tha thứ cho chúng tôi.” Diệp Mạn Ni giờ phút này ngay lập tức thay mặt.

 

“Cô ta muốn cho chúng tôi xong đời.” Lâm Thiền cũng vậy.

 

Trang Noãn Noãn vẫn đang chờ thang máy, lúc này, có một cái thang máy dừng ở tầng 3, thang máy vừa mở cửa, Trang Noãn Noãn nhìn thấy người đàn ông đứng ở trong thang máy, còn chưa chờ anh bước ra khỏi thang máy.

 

Cơ thể cô đã nhào vào trong, bổ nhào khiến cho người đàn ông đang đứng ở trước cửa phải lùi về phía sau, đối với sự chủ động đột ngột của cô Kiều Mộ Trạch cũng đúng là có chút luống cuống, nhưng tay của hắn, vẫn ngay lập tức ôm lấy cô.

 

“Sao vậy?” Kiều Mộ Trạch cảm giác được toàn thân cô đang kích động, đến cơ thể nhỏ bé trong lòng anh cũng đang run rẫy.

 

Trang Noãn Noãn cũng không biết vì sao, nhưng cô đúng là muốn cho anh 1 cái ôm như vậy, ôm thật chặt lấy anh, cô cảm kích anh, cũng vô cùng cảm động với những gì anh đã làm cho cô.

 

Kiều Mộ Trạch đưa tay ôm chặt cô: “Sao vậy? Bị cái gì kích thích hay sao?”

 

“Là anh! Ông chủ đứng đằng sau công ty của bọn em là anh đúng không?” Trang Noãn Noãn ngắng đầu, hỏi hắn.

 

“Chu Đào vậy mà lại nói với em? Chu Đào này.” Kiều Mộ Trạch có chút ảo não.

 

Nhưng mà, Trang Noãn Noãn lại kích động đên mức nước mắt cuồn cuộn trong hốc mắt: “Cảm ơn anh!”

 

Kiều Mộ Trạch lập tức đưa tay ra nhắn vào tầng cao nhất của thang máy, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Đừng chỉ nói không mà thôi, cảm ơn thực tế hơn chút nào.”

 

Trang Noãn Noãn khẽ giật mình, môi đỏ chủ động đưa lên, giờ khắc này, cho dù là hôn cũng là vô cùng vui vẻ.

 

Kiều Mộ Trạch cười nhẹ hưởng thụ nụ hôn của cô, cũng may, người của cả tòa nhà này không có ai nhắn thang máy này, hai người ở trong thang máy từ lúc đi lên cho đến lúc đi xuống.

 

Lần này là dừng ở tầng một, bởi vì có người án thang máy tầng 1.

 

Đinh một tiếng cửa mở ra, Kiều Mộ Trạch lập tức giấu Trang Noãn Noãn vào trong ngực, mà hai người đứng ở ngoài cửa, cũng hơi trừng mắt nhìn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1602


Bởi vì hai người đứng ở trước cửa chính là hai anh em Lam Thiên Hạo, đôi mắt to của Lam Sơ Niệm lóe ra ý cười, nhìn Trang Noãn Noãn, cô lập tức cười hì hì một tiếng: “Anh, chúng ta vẫn là đừng làm phiền người ta nữa, thang máy bên cạnh đến rồi nè.”

 

Mà Trang Noãn Noãn đã đỏ mặt đến gang tai rồi, đây đại khái là chuyện điên cuồng nhất mà cô đã từng làm đi!

 

Trong thang máy bên cạnh, thang máy vừa đóng cửa, ánh mắt của Lam Sơ Niệm liền len lén nhìn về phía người đàn ông cao lớn ở bên cạnh, cô căn căn môi đỏ, cũng có chút đỏ mặt.

 

Ánh mắt của Lam Thiên Hạo cũng hơi nghiêng nghiêng, rơi vào đôi môi đỏ mà cô đang cắn, nuốt một ngụm nước bọt.

 

Đến tầng 3, Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo vừa bước ra, liền gặp Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch cũng vừa đi ra.

 

Trang Noãn Noãn có chút ngại ngùng nhìn hai người, nhưng mà, Lam Sơ Niệm cười đi về phía cô, “Noãn Noãn, đừng lo lắng, bọn mình sẽ không nói ra đâu.”

 

Bây giờ Trang Noãn Noãn hiện mặc dù vẫn còn đang xấu hổ, nhưng nụ hôn ban nãy cô không hề hồi hận.

 

Vừa vào trong công ty, hai người đàn ông đi phía sau hai người con gái ở đẳng trước, càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn, tất cả nhân viên nhìn Kiều Mộ Trạch, đều giống như nhìn boss siêu cấp vậy, mang theo tôn kính.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nhìn thấy Kiều Mộ Trạch cũng cùng đi đến, đều bị dọa đến mức rụt người lại, không dám nhìn hắn.

 

“Kiều tổng, Lam tổng, hai anh cũng đến rồi, đúng là vinh hạnh.” Chu Đào cười nghênh đón.

 

“Anh xử lý chuyện công ty cho tốt, tốt nhát là đừng để bọn tôi thất vọng.” Ánh mắt của Lam Thiên Hạo lướt qua.

 

Trong ánh mắt của Kiều Mộ Trạch, cũng hiện ra sự vô tình của anh: “Người không nên xuát hiện, tốt nhất là không bao giờ xuất hiện ở trong công ty này.”

 

Câu nói này, để cho Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền đang trốn trong phòng nghỉ nghe thấy được, bọn họ bị dọa đến sắc mặt trắng nhọt, sau đó nhìn nhau, vẫn nâng lên dũng khí đi đến.

 

“Kiều tổng, xin ngài tha thứ cho bọn tôi đi! Chúng tôi sau này cũng không dám nữa, không dám hại Noãn Noãn nữa.” Lâm Thiến khóc lên, hôm nay cô ta vẫn trang điểm tỷ mỉ, muốn dùng khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của mình làm cho đàn ông mềm lòng, đương nhiên cô ta càng hy vọng Lam Thiên Hạo có thể nói giúp cô ta 1 câu.

 

Nhưng mà, Lam Thiên Hạo đến nhìn cũng không muốn nhìn cô ta thêm chút nào, đi đến bên cạnh Lam Sơ Niệm.

 

Lam Sơ Niệm kéo Trang Noãn Noãn, ánh mắt của cô cho dù muốn đồng tình, cũng không đồng tình nồi.

 

“Kiều tổng, bọn tôi cho dù làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng, cầu xin anh giữ lại chúng tôi đi mà.” Diệp Mạn Ni cũng khóc nói.

 

“Tiền của tôi lãng phí ở trên người các cô cũng đã khiến tôi cảm thấy buồn nôn rồi, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Noãn Noãn nữa, néu không, kết cục của hai người sẽ càng thê thảm hơn.” Âm thanh của Kiều Mộ Trạch lạnh lùng vô tình, đừng nói là anh có 1 chút nào mềm lòng, anh chỉ hận không thẻ động thủ, néu như là hai người đàn ông, anh sớm đã xuất thủ giáo huấn rồi.

 

Vẻ mặt của Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến giống như chịu nhục vậy, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch, cắn chặt môi, vẻ mặt không cam tâm, nhưng không dám có bắt kỳ hành động gì.

 

“Cút ra ngoài.” Kiều Mộ Trạch lạnh lùng quát.

 

Câu nói này, đối với hai người đến nói, đúng là mắt hết mặt mũi, bọn họ ở trong công ty này cao ngạo bao nhiêu, xem thường người khác bao nhiêu, thì bây giờ, tất cả nhân viên ở đây, đều đang dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn kết cục thê thảm nhất của bọn họ.

 

Mà vừa vặn, nhân viên đứng ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng bị bọn họ làm khó, giờ phút này, đúng là khiến cho người ta sảng khoái.

 

“Hai người đi đi! Sau này đừng đến công ty nữa.” Chu Đào mở miệng rồi, vốn là muốn cho nhóm nhạc của bọn họ, giải tán trong yên lành, cho fan của bọn họ một cái lý do.

 

Bây giờ xem ra, Kiều Mộ Trạch sẽ không cho cơ hội để bọn họ rời đi một cách bình yên. Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến vô cùng ủy khuất và không cam lòng, cúi thấp đầu, bị chìm đắm trong ánh mắt trào phúng của những người xung quanh, trong ánh mắt xem kịch hay của nhân viên.

 

Bọn họ xám xịt rời đi.

 

Kiều Mộ Trạch và Lam Thiên Hạo mang hai người Trang Noãn Noãn đi vào trong phòng hội nghị, Chu Đào cũng để cho hai người quản lý vào trong, chỉ vì để thương lượng danh khí ổn định và có thêm phát triển mới cho Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm.

 

Dù sao đi chăng nữa nhân khí của hai người bây giờ, nếu như đột nhiên bị cắt đứt, đối với hai người cũng là một loại tiếc nuối.

 

“Tôi và Noãn Noãn hai người lại một lần nữa tạo thành một nhóm đi! Cho dù sẽ mắt một lượng nhân khí lớn, chúng tôi cũng không quan tâm, chúng tôi chỉ muốn hát bài mà bọn tôi thích.” Lam Sơ Niệm vô cùng lạc quan nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1603


Trang Noãn Noãn vừa hay cũng có ý như vậy, cô gật đầu: “Đúng, tôi và Sơ Niệm lại một lần nữa tạo thành nhóm.”

 

“Không được, hai người làm như vậy, fan sẽ dùng ánh mắt soi mói để nhìn hai người, tôi cảm thấy cách làm tốt nhất bây giờ là, nói nguyên nhân thật sự mà nhóm nhạc giải tán cho mọi người biết, sau đó, hai người lại nghỉ ngơi nửa năm, trong thời gian này chúng tôi sẽ sáng tác ca khúc mới thật hay, đến lúc đó, hai người có thể lấy danh nghĩa cá nhân để xuất đạo, tôi tin cho dù hai người không ở cùng với nhau, cũng vẫn sẽ có được thành tích tốt.” Chu Đào đề nghị.

 

Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, đều cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng mà, dù sao cũng là ở cùng 1 công ty, cũng không sợ không được gặp nhau.

 

“Được, liền dựa theo đề nghị này của Chu Đào đi! Vừa hai hai cô ấy cũng có thể nghỉ ngơi.” Kiều Mộ Trạch đồng ý.

 

Lam Thiên Hạo nhìn khuôn mặt yêu thích âm nhạc của em gái, cho dù anh thực sự muốn cô rút lui ra khỏi giới âm nhạc này, cũng có chút không đành lòng.

 

“Được! Các anh quyết định là được.”

 

Từ trong công ty đi ra, Kiều Mộ Trạch muốn đi một chuyến đến công ty, Trang Noãn Noãn quyết định đi cùng với anh, buổi trưa cùng đi ăn cơm trưa.

 

Lam Thiên Hạo thì đi đến cửa hàng ở trung tâm thương mại để kiểm tra, Lam Sơ Niệm cũng đi theo, hai đôi người chia tay ở cổng công ty.

 

Lam Thiên Hạo ngồi ở trong xem, ánh mắt nhìn qua cổ của cô, chỉ thấy trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, vẫn đeo sợ dây chuyền của em trai tặng.

 

Anh nhăn nhăn lông mày, có một loại xúc động muốn cô tháo nó xuống.

 

“Sao nào? Em không thích quà sinh nhật lần trước anh tặng em?” Lam Thiên Hạo quay đầu hỏi.

 

Lam Sơ Niệm đang nghĩ ngợi lung tung, bất thình lình nghe thấy câu hỏi này, cô vội vươn tay sờ dây chuyền trên cổ, không khỏi bất đắc dĩ, cô vậy mà lại quên đổi dây chuyền lại rồi.

 

“Át Thích mà!”

 

“Thích cũng không thấy em đeo, hay là, em càng thích sợi của Thiên Thần hơn?” Lam Thiên Hạo lại hỏi.

 

Lam Sơ Niệm đột nhiên nháy mắt, gương mặt xing đẹp của cô cũng theo đó đỏ lên, cô giả bộ cười hỏi: “Anh, anh đang ghen sao?”

 

Lam Thiên Hạo lập tức ho nhẹ một tiếng, mắng cô: “Nói bậy bạ gì đó.”

 

Lam Sơ Niệm cũng có chút bối rối, nhanh chóng cắn cắn môi đỏ: “Nói đùa mài”

 

“Tý nữa đến cửa hàng chọn một cái, chỉ cần em thích, thì đều có thể tặng cho em.” Lam Thiên Hạo vô cùng rộng lượng nói.

 

Lam Sơ Niệm kinh ngạc máy giây, theo đó lắc lắc đầu nói: “Không cần, em không thể lúc nào cũng lấy hàng trong công ty được! Mà lại, món nào cũng đắt như thế.”

 

Lam Thiên Hạo có chút tức giận nhìn cô: “Anh bằng lòng tặng, em còn không muốn nhận?”

 

“Không cần, em về nhà đeo lại sợ dây mà anh tặng, em chỉ thích sợi ấy thôi.” Lam Sơ Niệm nói.

 

Sắc mặt của Lam Thiên Hạo khỏng khỏi dễ nhìn hơn một chút, khóe miệng nhìn thấy nhếch lên một chút, nha đầu này rốt cuộc là có ý gì?

 

Để suy đoán ra tâm tư của cô, anh thật đúng đã là hao tốn rất nhiều tế bào não.

 

Một lúc sau đi đến trong cửa hàng, Lam Sơ Niệm ở yên trong xe chờ anh, bởi vì cô không muốn đi vào, chỉ sợ vừa vào là anh trai lại tặng quà cho cô.

 

Kiều Mộ Trạch mang Trang Noãn Noãn đi vào thang máy tư nhân của anh đến phòng làm việc.

 

Anh có một cuộc hội nghị khẩn cấp, Trang Noãn Noãn trước vào phòng làm việc của anh nghỉ ngơi chờ anh.

 

Trang Noãn Noãn đứng ở trước cửa sổ, nhìn phong cảnh ở tầm mắt khó gặp, cô ngây người âm thầm thưởng thức.

 

Mà giờ khắc này, trong đại sảnh của công ty, hôm nay Kiều Huy Dương chuẩn bị đến đây dò xét một chút ý của Kiều Mộ Trạch, bởi vì mấy ngày sau anh có việc phải rời nước.

 

Thân phận của Kiều Huy Dương, cũng không có trợ lý nào có thể ngăn cản ông ta, ông ta đi thẳng đến văn phòng của Kiều Mộ Trạch.

 

Dương Lệ trợ lý của Kiều Mộ Trạch mỉm cười nghênh đón: “Kiều phó tổng, ngài có chuyện gì sao?”

 

“Tôi cháu của tôi để bàn một chút chuyện.”

 

“Ò! Kiều tổng đang họp.”

 

“Vậy tôi đến phòng làm việc của nó chờ nó cũng được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1604


“Trong văn phòng Kiều tổng còn có khách, néu không ngài đến phòng nghỉ chờ một chút?”

 

“Khách nào mà có thể trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của nó?” Kiều Huy Dương khẽ giật mình.

 

“Là bạn gái của Kiều tổng.” Dương Lệ đành phải trả lời ông ta.

 

Sắc mặt Kiều Huy Dương trở nên âm thầm, nhưng mà, ông ta ngay lập tức làm ra vẻ biết chuyện này.

 

“Ò! Thì ra là cháu dâu tương lai của tôi à! Nào, để tôi vào trong gặp mặt con bé xem nào! Lần trước ở nhà tôi cũng không gặp được con bé, tôi rất mong chờ đấy!”

 

Nói xong, Kiều Huy Dương liền đi về phía này, Dương Lệ muốn cản ông ta lại, Kiều Huy Dương lại nói: “Trợ lý Dương, đi làm việc đi!”

 

Trang Noãn Noãn đang đứng trước cửa sổ, thì nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, liền quay người lại, thì nhìn thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi bước vào.

 

Trang Noãn Noãn có chút khẩn trương nhìn ông ta, không biết ông ta là ai.

 

“Trang tiểu thư, đừng khẩn trương, tôi là chú của Mộ Trạch.” Kiều Huy Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trang Noãn Noãn khi lớn.

 

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên người cô, uyển chuyển tinh tế, một cỗ khí chất thanh linh thoát trần, khiến cho ánh mắt của người ta sáng lên.

 

Khó trách cháu của ông ta sẽ thích cô như vậy, Trang Noãn Noãn đúng là một mỹ nhân.

 

“Chào chú.” Trang Noãn Noãn chào ông ta.

 

Kiều Huy Dương nhìn Trang Noãn Noãn, trong lòng thật sự là hận đến không chịu được, nhưng mà, mặt ngoài ông ta vẫn không dám bộc lộ, nhưng, ông ta vẫn hi vọng Trang Noãn Noãn rời khỏi Kiều Mộ Trạch “Trang tiểu thư, chào cháu! Chú vẫn luôn nghe chị dâu nói về cháu, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy cháu.”

 

“Bà Kiều nhắc đến cháu?” Trang Noãn Noãn giật mình, nghĩ đến chuyện gặp mặt lần trước, trái tim cô bất giác đập nhanh.

 

Kiều Huy Dương đi đến trước mặt cô, dáng vẻ tỏ ra rất là đáng tiếc: “Trang tiểu thư, đừng nói là chú quá thẳng thắn, nhưng mà, có những lời, chú vẫn phải nói thay cho chị dâu! Anh và chị dâu chú vẫn luôn muốn Mộ Trạch tìm một người con gái có gia thế tương xứng, mà thân phận của cháu, cũng khá là mẫn cảm.”

 

“Cháu?” Trang Noãn Noãn trừng mắt nhìn, có chút không hiểu rõ được ý của những lời này.

 

“Ba của cháu đã từng vì chuyện của công ty mà tự sát, mang đến một đống những lời bàn tán cho công ty vào lúc đó, cổ phiếu máy lần bị dừng lại, mà còn kém chút khiến cho công ty không thể duy trì được, vậy nên, anh chú đối với người nhà họ Trang, không cần phải nói trắng ra đi!

 

Nhưng trong lòng nhất địng cũng phải có một chút oán hận.”

 

Hô hấp của Trang Noãn Noãn có chút cứng lại, cái chết của ba mẹ, thực sự sinh ra nhiều ảnh hưởng với người Kiều gia như vậy sao? Nghĩ đến ba mẹ chết không rõ ràng, trái tìm cô vừa đau vừa phẫn nộ.

 

“Cho nên, chú vẫn là khuyên cháu một câu, sớm rời xa cháu trai của chú đi, đó mới có lợi với cháu, nếu như hãm sâu vào rồi, lại thêm một câu nữa, các cháu đều sẽ sống rất đau khổ, cháu trai chú còn là một đứa con hiều thảo, vì cháu mà bắt hòa với người nhà, cháu cảm thấy hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao?” Ánh mắt của Kiều Huy Dương mang theo vẻ tiếc nuối nhìn cô.

 

“Chỉ có thể nói, hai người không có duyên phận, mà anh trai của chú cũng vẫn luôn có oán hận với tổn thấy mà năm đó ba cháu tạo thành cho công ty, bọn cháu sẽ không có khả năng được chấp nhận đâu.”

 

Kiều Huy Dương giống như một thanh kiếm có gai vậy, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim của Trang Noãn Noãn, khiến thân thể cô khẽ run lên, sắc mặt cũng tái nhợt. Kiều Huy Dương rành nhất công tâm, ông ta chính là muốn khiến cho cô gái trẻ này bị đâm đến thương tích đầy mình, khiến cho cô muốn yêu mà không dám yêu, để cô rời khỏi thế giới của Kiều Mộ Trạch. Kiều Huy Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, đột nhiên dựa gần cô: “Trang tiểu thư, chú nói những lời này với cháu, cháu tuyệt đối đừng nói cho Mộ Trạch, dù sao thì nếu như nó biết chú nói nhiều với cháu như vậy, nó sẽ hận chú, nếu mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai chú cháu thì không tót.”

 

Trang Noãn Noãn cắn môi, khẽ gật đầu, cô cũng không biết quan hệ của người nhà họ Kiều, cũng không biết, người đàn ông trước mắt này, chính là kẻ thù của cô, hung thủ hại chết ba mẹ cô.

 

Kiều Huy Dương cũng không muốn ở lại nữa, ông ta đẩy cửa rời đi, dù sao ông ta cũng không có chuyện quan trọng gì muốn nói với Kiều Mộ Trạch.

 

Trang Noãn Noãn ngồi ở trên ghế sofa, trong đầu đều là những lời vừa rồi của Kiều Huy Dương, càng nghĩ, cô càng là cảm tháy tuyệt vọng.

 

Thực sự không thể ở cùng nhau sao? Thực sự sẽ tổn thương đến người nhà của anh sao? Trang Noãn Noãn nhắm mắt lại, tuyệt vọng mà bắt lực. Yêu nhau mà không được gần nhau, là chuyện đau khổ nhất trên đời này.

 

Trang Noãn Noãn cuộn tròn người lại, trong hành lang, thân hình Kiều Mộ Trạch đang đi về phía này, Dương Lệ vẫn đang chờ anh.

 

“Kiều tổng.” Dương Lệ tiến lên một bước.

 

“Sao vậy?” Kiều Mộ Trạch trong lòng đột nhiên xiết lại: “Noãn Noãn đi rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,239
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1605


“Không phải, vừa rồi Kiều phó tổng đến một chuyền, ông Ấy ở trong phòng với Trang tiểu thư một lúc, vừa nãy tôi vào đưa nước trà, phát hiện cảm xúc của Trang tiểu thư vô cùng sa sút.” Dương Lệ nói theo sự thật.

 

Lông mi Kiều Mộ Trạch bỗng nhiên vặn lại, người chú này đến nói gì với Noãn Noãn?

 

“Ông ấy ở lại khoảng bao lâu?”

 

“Đại khái khoảng tầm năm phút đi!”

 

Kiều Mộ Trạch đẩy cửa đi vào, đúng lúc Trang Noãn Noãn vẫn đang trong tư thế ôm chặt lấy bản thân mình, giống như trong ngày thu ấm áp này mà cả cơ thể cô lại vô cùng lạnh lẽo vậy.

 

Trang Noãn Noãn ngẳng đầu lên nhìn thấy anh đi đến, lập tức luống cuống buông cánh tay đang ôm chặt nhau ra, theo bản năng túm túm lấy đầu gối.

 

Kiều Mộ Trạch thấy dáng vẻ này của cô, không hiểu đau lòng, chú đã nói với cô những gì? Đột nhiên khiến cô từ dáng vẻ tự tin của buổi sáng, trở thành dáng vẻ hoang mang thất thần này?

 

“Nhìn thấy chú của anh rồi? Hai người đã nói những gì?”

 

Kiều Mộ Trạch trầm giọng hỏi.

 

Trang Noãn Noãn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, dáng vẻ nói dối này của cô, đến một đứa trẻ cũng không bằng.

 

Kiều Mộ Trạch ngồi vào bên cạnh cô, ngồi sát cạnh cô, hô hấp của Trang Noãn Noãn có chút cứng lại, tất cả những biểu cảm nhỏ bé của cô đều đang nói lên, cô muốn cách xa anh 1 chút.

 

Kiều Mộ Trạch khẽ cắn môi mỏng, cánh tay khỏe khoắn, ôm chặt cô vào trong lòng: “Đừng quan tâm chú anh nói với em những gì, đừng tin chú ấy.”

 

Trang Noãn Noãn khẽ giật mình, ngẳng đầu nhìn anh: “Vì sao?”

 

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nghiêm túc mà thâm thúy nhìn cô chăm chú: “Noãn Noãn, từ giờ trở đi, bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa em chỉ cần tin tưởng một người là anh là đủ rồi.”

 

Trang Noãn Noãn trừng mắt nhìn: “Thế nhưng em không muốn tổn thương anh, còn có người nhà của anh.”

 

Kiều Mộ Trạch nghe xong, liền biết Kiều Huy Dương đã tẩy não cô rồi, anh từng bước từng bước moi ra những lời mà ông ta nói: “Sao em lại tổn thương đến người nhà của anh?”

 

“Ba mẹ của anh chắc chắn là mong anh có thể tìm được một người bạn gái môn đăng hộ đối, không phải là người có gia thế bối cảnh giống như em, em… không xứng với anh.” Trang Noãn Noãn nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống.

 

Loại điều kiện này, cô đúng là không có cách nào.

 

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên một vòng hàn ý, người chú này đến cùng là có ý gì? Vậy mà lại chạy tới nói những lời tàn nhẫn như vậy với người phụ nữ của anh, cho dù là xứng hay không xứng, cũng không phải là do anh nói mà được, ông ta thích quản chuyện không đâu như vậy sao?

 

Kiều Mộ Trạch cười lạnh nói: “Em cảm thấy với điều kiện bây giờ của anh, lẽ nào đến cả người con gái mà anh thích anh cũng thể lựa chọn hay sao? Nếu như có ai nói với em, em không xứng với anh, vậy thì em bảo người đó đến hỏi thẳng anh, xứng hay không xứng, không phải người ta nói là được, mà là anh nói mới tính.”

 

“Thế nhưng mà… Chỗ ba mẹ anh thì sao? Anh không thể không quan tâm đến cảm giác của hai bác chứ?” Trang Noãn Noãn lo lắng nhất, chính là sự tồn tại của cô ảnh hưởng đến tình cảm của anh và người nhà.

 

Kiều Mộ Trạch an ủi: “Đừng lo lắng, anh đã hỏi qua ba mẹ anh rồi, ba mẹ đã đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau.”

 

Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh: “Thế nhưng mà…

 

vừa nãy chú anh nói… hai bác không đồng ý.”

 

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên một vòng giận dữ: “Ông ta đúng là thích lo chuyện bao đồng, ba mẹ anh còn chưa nói gì, ông ta đã chạy đến nói năng lung tung với em ri.”

 

Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh, cũng có chút lo lắng cho quan hệ của anh và chú anh.

 

Kiều Mộ Trạch cảm nhận được, đưa tay vuốt sau gáy cô: “Có phải em cảm tháy anh không tôn trọng trưởng bồi hay.

 

không?”

 

Trang Noãn Noãn chỉ là rủ mắt xuống, nào dám nói anh như vậy?

 

Kiều Mộ Trạch cũng không cảm thấy lạ, người ngoài cũng không biết quan hệ trong gia đình anh, chỉ coi bọn anh thực sự là quan hệ ruột thịt.

 

“Người chú này của anh vẫn luôn vì chuyện của công ty mà oán hận người nhà của anh, thậm chí vụ án lúc nhỏ anh bị bắt cóc mà chưa tìm được hung thủ, xém chút đã lấy mạng của anh, anh cũng đang nghi ngờ là do ông ta làm.”

 

Trang Noãn Noãn không dám tin nhìn anh: “Nhưng ông ấy là chú của anh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom