Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Chương 41

“Ba ngày?” Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Doãn Cẩn: “Mới có ba ngày thôi à?”

“Vâng, ba ngày rưỡi ạ, cùng lắm cũng mới được bốn ngày”

“Sao tôi cảm thấy cô ấy đã đi nửa tháng rồi chứ?” Quan Triều Viễn lầm bầm một câu.

Doãn Cẩn cúi đầu, phải nhịn, không được cười.

Chủ tịch của bọn họ, nhớ vợ Quan Triều Viễn càng bực mình, xua tay với Doãn Cẩn, ý bảo anh ta ra ngoài, anh đi tới trước máy tính, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Dạ Bân.

“Tối nay, mười giờ, Thất Nguyệt Hoa”

So với quán bar, buổi tối ở night club Thất Nguyệt Hoa càng thêm ồn ào nhộn nhịp, náo nhiệt lạ thường.

Cả toà club là một khối hình bầu dục, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy sàn nhảy tràn đầy ánh đèn rực rỡ sắc màu, ở chính giữa là sân khấu, thông thường luôn có ban nhạc ở đó, ngay giữa sàn nhảy thường có thể xem được những màn biểu diễn đặc sắc của các nữ công múa cột.

Điều khá độc đáo ở đây là các phòng bao, quây vòng quanh sảnh lớn tầng một, tất cả các phòng bao đều là kính trong suốt, lúc nào cũng có thể đứng trước kính xem biểu diễn, không muốn xem có thể trực tiếp hạ rèm che xuống, tách khỏi không gian bên ngoài.

Quan Triều Viễn và Dạ Bân ngồi trước quầy bar ở sảnh tầng một, Dạ Bân đang huýt sáo với nữ công múa cột trên sàn nhảy.

Một nhân viên phục vụ đi tới, anh liền búng ngón tay: “Tặng một bó hoa giúp tôi”

Quan Triều Viễn nhoài người trên quầy bar, lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại là dòng thời gian của Tô Lam.

Tổng cộng có bốn bức ảnh, anh đã xem đi Xem lại vài lần.

“Không biết đăng tấm ảnh tự sướng sao?”

Quan Triều Viễn lầm bầm.

Ngay khi anh đang thất thần, một bàn tay đột nhiên thò tới cướp mất điện thoại của anh.

“Xem gì mà mê mẩn vậy? Đến người đẹp cũng không thèm nhìn!” Dạ Bân liếc nhìn anh, rồi nhìn về phía chiếc điện thoại.

Chỉ là vài tấm ảnh phòng ốc, một cánh tay của Dạ Bân đặt lên vai Quan Triều Viễn: “Tôi nói này người anh em, căn phòng này có gì chứ?”

Dạ Bân thu nhỏ tấm ảnh đã được phóng to lên, lúc này mới phát hiện, thì ra đây là dòng thời gian của Tô Lam.

“Trả cho tôi!” Quan Triều Viễn giảng điện thoại lại.

Dạ Bản cười xấu xa, liếm liếm môi: “Nhớ vợ rồi?”

“Cút!” Quan Triều Viễn cầm cốc rượu lên uống.

“Không phải ông nói người phụ nữ của ông đóng vai nữ thứ phụ sao? Hay là ông đầu tư vào ba mươi triệu, giúp đỡ cho cô ta?”

“Tôi không giúp cho cô ấy, chỉ là lúc đó đến muộn, nên bảo đạo diễn cho cô ấy một cơ: hội mà thôi” Quan Triều Viễn vội giải thích.

Dạ Bân chu môi, tỏ vẻ rất không tin lời này.

“Nhưng nữ thứ phụ như cô ta mà ở phòng thế này thì giản dị quá thì phải? Còn là phòng đôi! Phi phi phi, vừa nhìn đã thấy là bị người ta bắt nạt rồi”

Mở điện thoại ra, mở lại ảnh, phát hiện đúng là như vậy!

Bên trong có hai chiếc giường, chỉ là không nhìn kĩ thì sẽ không thấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Chương 42

Dạ Bân ôm lấy vai Quan Triều Viễn: “Người anh em, tôi nói cho ông biết, việc sắp xếp khách sạn trong đoàn phim rất được chú ý, thứ nhất là nhìn đất diễn, thứ hai là độ nổi tiếng, thứ ba chính là chỗ dựa, đất diễn của cô bé nhà ông cũng không ít, theo lí mà nói, ít nhất cũng được ở phòng đơn”

Hai người đang nói chuyện, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói hung hăng càn quấy.

“Em gái, đến đây uống với anh vài li!

Hahaha..” Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này, sợ là cả thành phố Z cũng không tìm được mấy người.

Ði đầu là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vài cúc áo cởi ra, lộ ra làn da rất quyến rũ.

Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đào hoa có thần sáng ngời, tỏa ra ánh hào quang, giữa mày lộ ra nét gì đó không nói thành lời. Khi híp mắt lại, khiến người khác cảm thấy khí lạnh bức người.

Mộ Dung Dịch, được mệnh danh là đệ nhất thiếu thành phố Z, đôi lúc sẽ đưa vài tên thiếu gia nhà giàu ở thành phố Z đến đây, mọi người ở đây hầu như đều nhận ra anh ta Quan Triều Viễn quay mặt đi, nhíu mày: “Chúng ta về phòng bao đi”

Dạ Bân cũng không nói gì, hai người đi thẳng tới cầu thang lên tầng, trở về phòng bao của mình.

Dạ Bân lấy tay chọc Ôn Khanh “Tôi nói này, ông cứ tránh anh ta suốt làm gì?”

“Phiền” Miệng Quan Triều Viễn nhả ra một chữ.

“Anh ta tìm tôi vài lần rồi đấy, muốn bảo tôi giới thiệu hai người làm quen, tôi cũng đã giới thiệu rồi, cảm ơn tôi thế nào đây?”

Quan Triều Viễn liếc nhìn Dạ Bân, ánh mắt đó dường như đang nói: Lẽ nào đây không phải là chuyện ông nên làm sao?

“Hữi Thắng nhóc này!” Dạ Bân và Ôn Khanh Dạ đã là bạn gần mười năm, đều hiểu rất rõ tính cách của đối phương.

Hai người ngồi trong phòng uống rượu một hồi, Dạ Bân cảm thấy quá là buồn chán.

“Tôi nói này, ông gọi tôi ra đây, cũng không cho tôi tìm vài em gái bầu bạn, ông muốn tôi buồn chết à!” Dạ Bân đặt ngay bình rượu lên bàn: “Không được, tôi phải đi tìm vài em đây!”

Quan Triều Viễn không để ý đến anh ta.

Dạ Bân lập tức sáp lại gần, võ võ gáy Quan Triều Viễn: “Tâm trạng ông không tốt, chính là vì nhớ vợ rồi, tôi giúp ông tìm vài em gái mặt đẹp dáng ngon an ủi thân thể trống rỗng của cậu nhai”

Nói xong, Dạ Bân liền đi ra khỏi phòng bao.

Vừa vào sảnh lớn, Dạ Bân lập tức đi câu gái.

Hôm nay Tô Lam tan làm khá muộn, nhưng vẫn bắt taxi qua, đi suốt một giờ, lúc tới night club Thất Nguyệt Dạ đã là hơn mười giờ, khiến quản lý phụ trách mắng cho một trận.

Cô nhanh chóng thay sang đồ của Tô Ngọc Điềm.

Night club Thất Nguyệt Dạ là một night club rất đặc biệt, điều đặc biệt ở đây rất nhiều, nhưng nhân viên phục vụ chính là điều đặc sắc nhất.

Toàn bộ nhân viên phục vụ ở đây đều là mặc trang phục hầu gái trong truyện tranh, mỗi người đều có một chiếc mặt nạ mang đặc trưng riêng, mặt nạ chỉ che đi nửa mặt từ mũi trở lên.

Chỉ là, mặc dù đều là trang phục hầu gái, nhưng loại trang phục này cũng chia thành nhiều loại, khi Tô Lam mặc lên bộ đồ hầu gái phối trắng đen, tay bê khay rượu, bát đầu chính thức làm việc liền phát hiện, có trang phục hầu gái phối đỏ đen, còn có phối xanh đen nữa.

Tối qua, Tô Ngọc Điềm đã nói qua với cô vài điều cần lưu ý và những quy định ở đây.

Trang phục hầu gái phối đỏ đen, rõ ràng là hở hang hơn, loại này có thể dẫn ra ngoài qua đêm, còn trang phục hầu gái phối xanh đen, mặc dù cũng hở hang, nhưng không đến mức quá đáng, loại này có thể đưa vào phòng bao, nhưng không thể đưa ra ngoài qua đêm.

Còn trang phục hầu gái phối trắng đen như: cô, chỉ đơn thuần là tiếp thị rượu và phục vụ, khách ở đây cũng đều biết, mặc đồ phối đen trảng chỉ đơn giản là nhân viên phục vụ mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Chương 43

Có quy định về trang phục, tảng đá đè nặng trong lòng Tô Lam cũng coi như biến mất.

Khách hôm nay cực kì nhiều, rượu trên khay của cô vơi đi liên tục, nghĩ đến tối nay có thể kiếm được không ít tiền, Tô Lam càng thêm tích cực làm việc.

Mộ Dung Dịch và đám bạn xấu đang ngồi trong phòng bao, một gã trong đó – Lâm Trác vội vàng chạy về: “Anh Dịch! Anh đoán xem em vừa nhìn thấy ai”

Mộ Dung Dịch vắt chân chéo ngũ, cả người dựa lên sofa da màu đỏ, khế nhấp ngụm rượu: “Ai?”

“Dạ Bân! Dạ thiếu!”

Mộ Dung Dịch hơi híp mắt lại: “Dạ thiếu?

Tức là, hôm nay, chủ tịch Quan cũng ở đây?”

“Em không thấy, với cả, cho dù có nhìn thấy, em cũng không nhận ra, Quan Triều Viễn này cực kì thần bí, đã giàu nứt đố đổ vách, mà chưa từng xuất hiện trên báo chí, truyền.

hình, chưa từng lộ mặt luôn! Đoán là cũng chỉ có Dạ thiếu biết anh ta.”

Lâm Trác sáp lại gần Mộ Dung Dịch: “Anh Dịch, em vừa thấy tên nhóc Dạ Bân kia đi Ki nơi câu gái, còn nói là tìm cho bạn, có cần mượn cơ hội này…”

Nói rồi, Lâm Trác cười đê tiện.

Mộ Dung Dịch cười đểu: “Còn không đi đi!”

Lâm Trác giống như lĩnh chỉ, cười dâm đãng đi ra.

Không lâu sau, bảy tám cô gái mặc trang phục hầu gái phối đỏ đen kéo vào trong phòng bao.

Thấy rượu trong phòng không còn nhiều, Lâm Trác nhìn quanh tứ phía, búng tay với một cô mặc trang phục hầu gái phối đen trắng.

“Phòng số 18, mang ít rượu qua đây!”

“Vâng” Tô Lam lập tức về quầy bar, lấp đầy khay rượu của mình, sau đó đi thẳng tới phòng số 18.

Vì lần đầu tới, cũng không biết phòng số 18 ở đâu, cô tìm một lúc mới tìm thấy.

‘Vừa bước vào, liền bị bảy tám cô mặc đồ hầu gái đỏ đen chắn mất tầm nhìn.

Cô hít sâu một hơi, hiểu rõ ở đây sắp xảy ra chuyện gì, muốn đặt rượu xuống rồi lập tức rời đi.

Lúc cô vòng qua đám người kia, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi chính giữa sofa, bỗng chốc tâm trạng trở nên rối loạn!

Mộ Dung Dịch.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ thấy Mộ Dung Dịch ở chỗ như này, người cũ lâu năm gặp lại ở nơi như này, đúng là khá khó xử.

May là cô đeo mặt nạ, cũng mặc trang phục hầu gái, có lẽ Mộ Dung Dịch sẽ không nhận ra cô.

Từ lần đầu tiên gặp Mộ Dung Dịch, anh ta luôn mang dáng vẻ công tử phong lưu, có học vấn, có tu dưỡng, có lúc lạnh nhạt với người khác, nhưng đối với cô lại cực kì tốt.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ, có một ngày cô sẽ nhìn thấy Mộ Dung Dịch chọn phụ nữ như hoàng thượng tuyển phi ở nơi này!

Đám phụ nữ này có thể đưa ra ngoài qua đêm!

Đứng dàn một hàng!

“Cô còn ngây ra đó làm gì? Mang rượu qua đây!” Lâm Trác quát Tô Lam một tiếng.

Tô Lam tỉnh táo lại, lập tức đi về phía bàn rượu.

Bàn ở đây rất thấp, cô phải ngồi xổm mới có thể đặt rượu lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Chương 44

Vì nghĩ tới khách phòng bao, Tô Ngọc Điềm đã dặn cô, nếu gặp khách phòng bao muốn lấy rượu, thì phải bày đầy kín khay rượu, khách phòng bao thích thể hiện, cho dù có nhiều, cũng sẽ không bảo cô mang bớt về.

Vì thế, cả khay của cô toàn là rượu, cô đặt từng ly từng ly lên bàn.

“Sao rồi, anh Dịch? Mấy cô này thế nào?”

Lâm Trác dáng vẻ tranh công nói với Mộ Dung Dịch.

Mộ Dung Dịch lắc đầu: “Chả ra sao cả, toàn loại tầm thường”

Lâm Trác rất bị đả kích: “Anh Dịch, đang đeo mặt nạ đó, sao anh đã biết chả ra sao chứ?”

Quy định ở Thất Nguyệt Hoa, miễn là hầu gái, cho dù là đưa ra ngoài hay không, gỡ mặt nạ xuống sẽ phải trả tiền, thường đều là chọn bừa.

Khách hàng dường như cũng rất thích chọn bừa, luôn có cảm giác như bóc thưởng vậy.

Mộ Dung Dịch cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lâm Trác: “Phụ nữ ấy, nhìn mắt là đủ rồi, cậu nhìn xem, nhiều phụ nữ như này sao còn không có chút cảm giác nào chứ? Cậu nhìn mấy cô này, ai nấy trong mắt đều chỉ có tiền, sao có thể phục vụ tốt được?”

Nghe lời này, Tô Lam chỉ cảm thấy cay đảng, điều này có nghĩa là Mộ Dung Dịch đã thấy qua nhiều rồi!

Chắc rằng đám phụ nữ ở đây, đều đã qua †ay anh rồi?

Ha ha…

Tô Lam lại thấy mình mất mù thêm lần nữa!

Lâm Trác lắc đầu: “Phải từng phục vụ qua mới có thể phục vụ tốt chứ, chưa từng làm qua, cái gì cũng không biết, sao phục vụ được?”

“Chính cái gì chưa từng làm mới thú vị chứ, giờ đang mốt dạy làm tình, cậu hiểu không?”

Lâm Trác bỗng cười tươi như hoa: “Hiểu, hiểu, hiểu”

Anh ta đứng dậy, đúng lúc Tô Lam đang cầm ly rượu cuối cùng chuẩn bị đặt lên bàn, không cẩn thận va phải, rượu hơi đổ ra, vừa đẹp đổ lên người Lâm Trác.

“Không có mắt phải không?”

Tô Lam lập tức đứng dây: “Xin lỗi, xin lỗi, ly này không tính tiền!”

Nói xong, Tô Lam lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại” Một giọng nói trầm mạnh vọng lại từ phía sau cô.

Âm thanh này cô không thể quen thuộc hơn nữa.

Âm thanh này đã gọi cô “Ly Ly” suốt năm năm liền, nói bên tai cô vô số lời tình tứ.

Tô Lam nhắm mắt, cắn môi, xoay người ại, nhưng cứ mãi cúi đầu, cô lo Mộ Dung Dịch sẽ nhận ra mình.

“Ngẩng đầu lên” Mộ Dung Dịch ra lệnh.

Tô Lam không hề động đậy.

“Cô nghe rõ chưa? Anh Dịch nhà chúng tôi bảo cô ngẩng đầu lên!” Lâm Trác quát một tiếng.

“Này! Dịu dàng với em gái một chút”

Tô Lam từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn về phía Mộ Dung Dịch, Mộ Dung Dịch liền ngây người.

Đôi mắt này quá giống Tô Lam!

Năm đó, lúc Tô Lam mười bảy tuổi xuất hiện trước mặt anh, chính đôi mắt sáng trong này lay động anh, một giây đó, anh đã có khao khát muốn bảo vệ cô.

Vì thế, một giây đó biến thành thời gian năm năm.

Lâm Trác nhìn Tô Lam, lại nhìn Mộ Dung Dịch: “Anh Dịch, hay là tối nay anh cũng tìm người bầu bạn?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Chương 45

Lời của anh ta liền kéo dòng suy nghĩ của Mộ Dung Dịch trở về.

Anh lại nhìn qua Tô Lam, ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy đây chính là Tô Lam, nhưng nhìn kĩ lại thì không phải nữa.

Mặt Tô Lam hơi phúng phính, mà khuôn mặt người phụ nữ trước mắt này gần như không có thịt, căm cũng nhọn hơn Tô Lam không ít.

Anh chỉ không chú ý, anh đã hơn một năm không gặp Tô Lam rồi.

Cuộc sống mài giữa khiến Tô Lam đã sớm không còn là Tô Lam của năm đó nữa, sau này Tô Lam cũng mới biết, thì ra gầy đi cũng có thể gầy tới nhọn cả cảm.

Với cả, sao Tô Lam có thể đến nơi thế này được chứ?

Cô là người bảo thủ, nếu quay về vài năm về trước, đoán chừng chuyện tù chân túng †ay thế nào cũng làm được, nhưng sao có thể đến night club chứ?

“Cho đám phụ nữ này đi hết đi, để mình cô †a ở lại” Mộ Dung Dịch chỉ chỉ Tô Lam.

Đám người mặc đồ nữ hầu đỏ đen hậm hực ra về.

“Anh Dịch, anh giữ lại cho mình à? Hay tặng.

cho chủ tịch Quan?” Lâm Trác dò hỏi “Tặng chủ tịch Quan: Đi theo Mộ Dung Dịch lâu năm, Lâm Trác cũng từng gặp Tô Lam, sau v: night club, anh ta phát hiện, mỗi lần Mộ Dung Dịch tìm phụ nữ, đều có chút gì đó giống với Tô Lam.

Có lúc là mắt, có lúc là mũi, có lúc là cảm…

“Vâng”

“Tôi không tiếp khách” Tô Lam đè thấp giọng, cô học diễn xuất, luyện giọng cũng là môn bắt buộc, cô cố ý đè thấp giọng nói, không muốn Mộ Dung Dịch nhận ra.

Lâm Trác hừ lạnh: “Cô bé, anh Dịch nhìn trúng cô, đó là phúc của cô!”

“Đừng nói chuyện như thế với em gái nhỏ!

Dọa người ta sợ thì làm sao?” Mộ Dung Dịch giơ tay vẫy vẫy Tô Lam: “Lại đây uống với tôi một li thì được chứ?”

Tô Lam đứng yên, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nhân viên phục vụ ở đây, tiếp rượu vẫn tính là trong phạm vi công việc.

Cô không thể từ chối.

Tô Lam cúi đầu, không hề động đậy Mộ Dung Dịch nhấc ly rượu lên, chẳng qua lúc nhấc ly lên, một viên thuốc màu trắng từ lòng bàn tay rơi thẳng vào trong cốc, anh †a nhấc lên lắc vài cái “Sao, không cho chút mặt mũi à? Cô yên tâm, chỉ ngồi uống ly rượu thôi, sẽ không làm khó cô, tôi chỉ là thấy cô giống với tình đầu của tôi”

Khi nghe thấy lời này, khóe miệng Tô Lam khẽ giật giật.

Tình đầu…

Anh ta vẫn còn nhớ bản thân từng có tình đầu cơ!

Cô còn cho rằng, Mộ Dung Dịch đã sớm quên sạch mình rồi chứ!

“Này! Anh Dịch nhà chúng tôi mời cô uống rượu, là coi trọng cô! Đừng có rượu mời không uống đòi uống rượu phạt! Có biết anh Dịch nhà chúng tôi là bạn của ông chủ nhà cô không? Công việc này cô có muốn làm nữa không hả?!”

Lâm Trác đứng bên trách mắng.

Vốn Tô Lam muốn rời đi cho xong, thế nhưng, công việc này lại không phải của bản thân cô.

Tô Ngọc Điềm tin tưởng cô, cũng biết cô thiếu tiền, nên mới để cô làm thay cô ấy, nếu hôm nay cô đác tội Mộ Dung Dịch, chắc rằng Tô Ngọc Điềm sẽ bị đuổi việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Chương 47

Lâm Trác nhíu mày: “Anh Dịch, sao anh biết đây là nghiệp dư?”

“Nếu không phải nghiệp dư, sao có thể nói chuyện với anh đây như thế chứ?

“Cũng đúng, phải những cô gái khác đã sớm nhào tới rồi! Có thể phục vụ anh Dịch, đó là phúc khí của bọn họ!”

Mộ Dung Dịch liếc qua cô hầu gái mặc đồ đen trầng trên sofa, dáng vẻ quật cường.

vừa rồi quả thật có vài phần giống với Tô Lam.

“Ông đưa cô ta tới khách sạn Hoàng Gia bên cạnh, đặt một phòng tổng thống, đưa cô bé này qua, sau đó mời Dạ thiếu tới.”

“Vâng” Lâm Trác gật đầu: “Vậy… cứ thế này mà đưa qua sao ạ? Có cần thay đồ gì đó cho cô ta không?”

Mộ Dung Dịch lắc đầu: “Cứ nguyên xi như: này mà đưa qua, mặt nạ cũng đừng gỡ xuống”

Dạ Bân đang tìm kiếm ở sảnh lớn, thông thường, hôm nay anh sẽ tìm một cô em cho mình, rồi tìm cho Quan Triều Viễn.

‘Yêu cầu của anh luôn rất cao, tạm thời còn chưa thấy người phù hợp, Lâm Trác đã đi tới mời anh.

Dạ Bân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi tới chỗ Mộ Dung Dịch.

“Ôi, thiếu gia Mộ Dung, lâu rồi không gặp.”

Dạ Bân vừa cười vừa đi vào, ngồi lên sofa.

Mộ Dung Dịch liếc nhìn Dạ Bân: “Từ khi kết thân với Sếp Quan, Dạ thiếu chả mấy khi gặp mặt người anh em này, đương nhiên là lâu rồi không gặp”

Dạ Bân cười lúng túng: “Xem ông nói kìa, còn ghi hận nữa!”

“Anh Bân, tôi biết anh rất bận, còn bận uống rượu, nói chuyện, trêu gái với Sếp Quan nữa, vì thế, tôi nói ngắn gọn thôi”

Mộ Dung Dịch đặt một tấm thẻ phòng xuống bàn, đẩy tới chỗ Dạ Bân.

Dạ Bân cúi đầu nhìn qua tấm thẻ phòng kia, phòng 808 khách sạn Hoàng Gia, về khách sạn Hoàng Gia, anh cực kì quen thuộc, phòng 808 là phòng tổng thống tốt nhất.

“A Dịch, ông cũng… bên phía Sếp Quan tôi thật sự..” Mặt Dạ Bân lộ vẻ khó xử.

Mộ Dung Dịch ngắt lời Dạ Bân: “Anh Bân, tôi một lòng muốn làm bạn với Sếp Quan, đã từng nói với anh vài lần, chút việc nhỏ này của ông em đây, anh cũng không muốn giúp sao? Hay là, tôi tìm bác Dạ…”

“Ê!” Dạ Bân giơ tay, cầm tấm thẻ phòng trên bàn lên, sau đó đứng dậy: “Chỉ một lần này thôi, được thì tốt, không được cũng đừng trách tôi”

“Đương nhiên rồi”

Dạ Bân liếc Mộ Dung Dịch, lập tức ra phỏi phòng.

Nhìn thẻ phòng trong tay như củ khoai nóng bỏng tay, khiến cả người anh bứt rứt.

Gia đình Dạ Bân và Mộ Dung Dịch là bạn thế giao, hai người tuổi tác ngang nhau, có thể nói là cùng nhau lớn lên, nhưng từ nhỏ.

Dạ Bân đã không thích mấy quy củ trong gia tộc quyền quý kia, nên khá xa cách với mọi người.

Dạ Bân quay về phòng bao, Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên: “Đi đâu mà lâu thế?”

Dạ Bân ngồi cạnh anh, hít sâu một hơi, vứt thẻ phòng kia lên trên bàn.

Quan Triều Viễn nhìn tấm thẻ phòng kia: “Có ý gì?”

“Mộ Dung Dịch tặng đó, đoán là trong đó đã tìm cho ông một mỹ nữ tuyệt sắc rồi, ông đi thử xem?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Chương 48

Quan Triều Viễn nhíu mày: “Trả lại anh ta!”

“Nếu tôi có thể trả lại cậu ta, còn cầm đưa ông sao? Cậu ta đã lôi lão già nhà tôi ra dọa rồi, tôi còn có thể làm gì nữa? Coi như ồn nể mặt tôi đi, với cả, ông cũng không thiệt gì, phụ nữ mà Mộ Dung Dịch chuẩn bị cho ông, chắc chản là cực phẩm!”

Thấy Quan Triều Viễn không nói năng gì, Dạ Bân liền nói: “Sếp Quan ạ, tôi gọi ông một tiếng anh Ôn được chưa? Mộ Dung Dịch trước giờ luôn muốn kết bạn với ông, tôi đã gạt đi vài lần rồi, thực sự là gạt không nổi mà, hơn nữa, tính của ông già nhà tôi ông cũng biết rồi đấy, coi như giúp tôi đi, được không?”

Quan Triều Viễn lặng lẽ thở dài một hơi, vì thân phận của mình, anh có rất ít bạn, Dạ Bân có thể coi là bạn thân nhất, anh cũng hiểu cho hoàn cảnh của Dạ Bân.

Nhà họ Dạ ở thành phố Z cũng coi như là gia tộc có máu mặt, sản nghiệp gia tộc trải rộng nhiều lĩnh vực, ở nhà cậu ta là con thứ hai, bên trên còn có một anh trai nữa.

Lão gia nhà họ Dạ trước giờ luôn coi trọng con cả, còn Dạ Bân ăn chơi đàn đúm cái gì cũng giỏi, nhưng chuyện kinh doanh của gia tộc thì không biết cái gì, bố cậu ta u ta không có tiền đồ, Dạ Bân bị mắng không ít lần, hơn nữa còn chịu vài lần gia pháp.

“Được rồi”

“Tôi biết là ông có nghĩa khí nhất mài!”

Dạ Bân lập tức nhét thẻ phòng trên bàn vào túi quần Quan Triều Viễn: “Vậy ông mau đi đi, đừng để con gái nhà người ta ngóng nữa”

Quan Triều Viễn nhíu mày, đứng dậy, cúi đầu nhìn Dạ Bân.

“Đi đi, đi đi, ông vì anh em mà bán sắc, anh em nhất định nhớ ơn ông!” Dạ Bân giơ ngón cái với Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn lắc đầu, rồi ra ngoài.

Lúc này Dạ Bân mới thở phào một hơi, nằm vật ra trên sofa.

Khách sạn Hoàng Gia nằm ngay bên cạnh Thất Nguyệt Hoa, ra khỏi cửa là tới ngay, Quan Triều Viễn nhìn qua số phòng, đi thẳng tới thang máy.

Nói thật lòng, từ khi lên giường với Tô Lam, mất đi lần đầu của mình, đối với chuyện nam nữ, anh như tên đã lên dây không thể thu lại.

Vì thế, Tô Lam mới đi có mấy ngày, trong lòng anh đã cực kì ngứa ngáy.

Dạ Bân từng nói với anh vô số lần, phụ nữ, chẳng qua chỉ dùng để giải quyết như cầu sinh lí, đổi thành ai cũng giống nhau.

Thật sự là vậy sao?

Nhưng tại sao mỗi bước chân của anh đều khó khăn vậy chứ?

Vì sao cứ bước một bước, Tô Lam lại xuất đầu anh một lần chứ?

Đã đến phòng 808.

Anh đứng trước cửa phòng, đột nhiên muốn lùi lại.

Thế nhưng, nghĩ t Dạ Bân nói, Mộ Dung Dịch chắc chắn đã sớm dặn dò người phụ nữ bên trong rồi, nếu anh cứ đi như này, đến lúc đó, Mộ Dung Dịch chắc chắn sẽ biết anh chưa tới, chắc chắn sẽ oán trách Dạ Bân.

Đến lúc đó, Dạ Bân vẫn xui xẻo như cũ.

Nếu đã nhận lời Dạ Bân, vậy vẫn nên…

Quan Triều Viễn lôi thẻ phòng từ trong túi ra, “bíp bíp” hai tiếng, cửa mở ra, anh đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không bật đèn, xòe tay không nhìn rõ năm ngón, một mùi hương tươi mát xộc vào mũi, Quan Triều Viễn vô thức sờ mũi, sau đó mở đèn lên.

Chỉ thấy dưới chân anh là một con đường trải bằng cánh hoa hồng.

Anh cười lạnh một tiếng, không ngờ Mộ Dung Dịch sắp xếp cũng khá là chu đáo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Chương 48

Quan Triều Viễn nhíu mày: “Trả lại anh ta!”

“Nếu tôi có thể trả lại cậu ta, còn cầm đưa ông sao? Cậu ta đã lôi lão già nhà tôi ra dọa rồi, tôi còn có thể làm gì nữa? Coi như ồn nể mặt tôi đi, với cả, ông cũng không thiệt gì, phụ nữ mà Mộ Dung Dịch chuẩn bị cho ông, chắc chản là cực phẩm!”

Thấy Quan Triều Viễn không nói năng gì, Dạ Bân liền nói: “Sếp Quan ạ, tôi gọi ông một tiếng anh Ôn được chưa? Mộ Dung Dịch trước giờ luôn muốn kết bạn với ông, tôi đã gạt đi vài lần rồi, thực sự là gạt không nổi mà, hơn nữa, tính của ông già nhà tôi ông cũng biết rồi đấy, coi như giúp tôi đi, được không?”

Quan Triều Viễn lặng lẽ thở dài một hơi, vì thân phận của mình, anh có rất ít bạn, Dạ Bân có thể coi là bạn thân nhất, anh cũng hiểu cho hoàn cảnh của Dạ Bân.

Nhà họ Dạ ở thành phố Z cũng coi như là gia tộc có máu mặt, sản nghiệp gia tộc trải rộng nhiều lĩnh vực, ở nhà cậu ta là con thứ hai, bên trên còn có một anh trai nữa.

Lão gia nhà họ Dạ trước giờ luôn coi trọng con cả, còn Dạ Bân ăn chơi đàn đúm cái gì cũng giỏi, nhưng chuyện kinh doanh của gia tộc thì không biết cái gì, bố cậu ta u ta không có tiền đồ, Dạ Bân bị mắng không ít lần, hơn nữa còn chịu vài lần gia pháp.

“Được rồi”

“Tôi biết là ông có nghĩa khí nhất mài!”

Dạ Bân lập tức nhét thẻ phòng trên bàn vào túi quần Quan Triều Viễn: “Vậy ông mau đi đi, đừng để con gái nhà người ta ngóng nữa”

Quan Triều Viễn nhíu mày, đứng dậy, cúi đầu nhìn Dạ Bân.

“Đi đi, đi đi, ông vì anh em mà bán sắc, anh em nhất định nhớ ơn ông!” Dạ Bân giơ ngón cái với Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn lắc đầu, rồi ra ngoài.

Lúc này Dạ Bân mới thở phào một hơi, nằm vật ra trên sofa.

Khách sạn Hoàng Gia nằm ngay bên cạnh Thất Nguyệt Hoa, ra khỏi cửa là tới ngay, Quan Triều Viễn nhìn qua số phòng, đi thẳng tới thang máy.

Nói thật lòng, từ khi lên giường với Tô Lam, mất đi lần đầu của mình, đối với chuyện nam nữ, anh như tên đã lên dây không thể thu lại.

Vì thế, Tô Lam mới đi có mấy ngày, trong lòng anh đã cực kì ngứa ngáy.

Dạ Bân từng nói với anh vô số lần, phụ nữ, chẳng qua chỉ dùng để giải quyết như cầu sinh lí, đổi thành ai cũng giống nhau.

Thật sự là vậy sao?

Nhưng tại sao mỗi bước chân của anh đều khó khăn vậy chứ?

Vì sao cứ bước một bước, Tô Lam lại xuất đầu anh một lần chứ?

Đã đến phòng 808.

Anh đứng trước cửa phòng, đột nhiên muốn lùi lại.

Thế nhưng, nghĩ t Dạ Bân nói, Mộ Dung Dịch chắc chắn đã sớm dặn dò người phụ nữ bên trong rồi, nếu anh cứ đi như này, đến lúc đó, Mộ Dung Dịch chắc chắn sẽ biết anh chưa tới, chắc chắn sẽ oán trách Dạ Bân.

Đến lúc đó, Dạ Bân vẫn xui xẻo như cũ.

Nếu đã nhận lời Dạ Bân, vậy vẫn nên…

Quan Triều Viễn lôi thẻ phòng từ trong túi ra, “bíp bíp” hai tiếng, cửa mở ra, anh đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không bật đèn, xòe tay không nhìn rõ năm ngón, một mùi hương tươi mát xộc vào mũi, Quan Triều Viễn vô thức sờ mũi, sau đó mở đèn lên.

Chỉ thấy dưới chân anh là một con đường trải bằng cánh hoa hồng.

Anh cười lạnh một tiếng, không ngờ Mộ Dung Dịch sắp xếp cũng khá là chu đáo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Chương 49

Đi theo con đường trải cánh hoa hồng là tới cửa phòng ngủ, bất chấp đẩy cửa ra, trong phòng vẫn tối đen thui như cũ.

Không có ai nói gì, cũng không có bất kì tiếng động nào!

Điều này khiến Quan Triều Viễn hơi nghi ngờ, không phải bên trong có phụ nữ sao?

Sao lại không nói gì chứ?

Anh liền mở đèn phòng ngủ lên, chỉ thấy đối diện cửa là một chiếc giường tròn, tấm rèm giường màu đỏ gần như trong suốt lay động theo làn gió.

Trên chiếc giường tròn, có một người phụ nữ đang nằm.

Vì cách tấm rèm, lại thêm trên thân người kia dường như cũng phủ cánh hoa hồng, Quan Triều Viễn không nhìn rõ cô †a.

Anh không cử động, chỉ đứng ở cửa.

“Đừng làm bộ nữa, dậy đi!” Quan Triều Viễn quát một tiếng.

Người trên giường không động đậy.

“Cô chết rồi à?” Quan Triều Viễn lại quát lên.

Kết quả, người trên giường vẫn không động đậy.

Quan Triều Viễn liền nhíu mày, không phải bị hạ thuốc chứ?

Anh và Dạ Bân thường ở cùng nhau, về khoản này Dạ Bân là người trong nghề, chuyện hạ thuốc phụ nữ này bình thường tới không thể bình thường hơn được nữa.

Quan Triều Viễn sải bước đi tới bên giường, giơ tay kéo rèm giường ra.

Người phụ nữ trên giường mặc trang phục hầu gái phối đen trắng, trên mặt đeo mặt nạ hồ li, loại trang phục hầu gái này anh từng thấy, phục vụ thấp kém nhất ở Thất Nguyệt Hoa đều mặc như này.

Cánh hoa hồng vây quanh cô ta tạo thành một hình trái tim.

Cũng thật lãng mạn mà!

Đổi thành người đàn ông khác, sớm đã “xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng” rồi.

Nhưng định lực của Quan Triều Viễn khá tốt.

“Hừ..” Quan Triều Viễn không nhịn được, hừ lạnh một tiếng.

Quan Triều Viễn liền chui ra khỏi rèm, vừa định gọi cho Dạ Bân, cậu ta đã gọi tới.

“A Khanh, sao rồi? Phụ nữ mà Mộ Dung Dịch chuẩn bị cho ông có phải cực phẩm không? Có phải dáng rất đẹp không? Ngực thế nào? D cup? E cup? F cup?”

“Anh ta làm trò quái gì thế? Chuẩn bị cho tôi một hầu gái ở Thất Nguyệt Hoa, còn là loại mặc đồ phối trắng đen nữa”

“Cái gì?” Dạ Bân có chút không thể tưởng tượng nổi: “Không phải chứ? Mộ Dung Dịch này sao có thể tìm cho ông một… “

“Ông nói với anh ta, lần này coi như anh ta đắc tội tôi rồi”

“Này, đừng mài Dựa vào hiểu biết của tôi về Mộ Dung Dịch, nếu là loại phụ nữ bình thường, cậu ta tuyệt đối không thể đưa cho ông, ông trời có thể làm chứng, nằm mơ cậu ta cũng muốn kết thân với ông! Trông thế nào, ông gửi cho tôi tấm ảnh qua đây, tôi giám định cho ông”

“Đeo mặt nạ, mặc trang phục hầu gái, chả nhìn ra gì cả”

Quan Triều Viễn liếc nhìn người phụ nữ trên giường.

“Ơ kìa! Đến mặt nạ cũng không gỡ xuống xem xem, sao ông biết được có hợp khẩu vị của ông không chứ? Mau gỡ xuống xem xeml”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Chương 50

Quan Triều Viễn ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng ngủ: “Không có hứng thú, dám tìm nhân viên phục vụ qua mất tôi!”

“Ông nghe tôi nói này, mau đi xem xem, nói không chừng cậu ta chuẩn bị ngạc nhiên bất ngờ nào khác cho ông đó! Nhìn qua thôi, không thích thì đi luôn, mai tôi nói với cậu ta, phụ nữ cậu ta tặng, ông không thích!”

Quan Triều Viễn hơi mất kiên nhẫn: “Hầu gái ở Thất Nguyệt Hoa không phải đều như nhau sao?”

“Trời ơi, coi như tôi xin ông đó! Ông đi xem xem đi! Để tôi mở mang tầm mắt, tôi thật sự không tin, tên nhóc Mộ Dung Dịch này còn ranh hơn cả hồ ly đấy!”

Dạ Bân vật nài.

Quan Triều Viễn chỉ đành đứng dậy: “Được rồi, vậy tôi đi nhìn xem”

Nói xong, anh lại đi về phía chiếc giường tròn, lại đến gần giường, bàn tay chầm chậm đưa tới chiếc mặt nạ trên mặt người phụ nữ kia.

Không biết vì sao lại cảm thấy tay hơi run.

Quan Triều Viễn dứt khoát giải quyết nhanh chóng, cầm mặt nạ vứt thẳng sang một bên, lại nhìn người phụ nữ trên giường kial Anh liền trợn tròn mắt!

Người phụ nữ trên giường kia…

Tô Lam!

“Này, gỡ cái mặt nạ mà thôi, sao chậm thế chứ? Nhìn thấy chưa vậy?” Dạ Bân thúc giục trong điện thoại.

Lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn vẫn đặt bên tai, tư thế một tay giữ lấy điện thoại.

“Alo, ông ngốc rồi à? Có phải khuynh quốc khuynh thành mê hoặc ông rồi không? Mau chụp cho tôi tấm ảnh đê!”

Điện thoại truyền đến tiếng cười dâm đãng của Dạ Bân.

“Dạ Bân! Ðm ông giải thích cho tôi, tại sao người nằm trên giường lại là vợ tôi?”

“Cái gì? Ông nói cái gì? Cái gì vợ ông cơ?” Dạ Bân ở đầu dây bên kia ngơ ngác.

Quan Triều Viễn tức giận ném điện thoại sang một bên, Dạ Bân lại gọi lại, anh trực tiếp tắt nguồn.

Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm trên giường kial Trong đôi mắt màu lam, có một ngọn lửa đang cháy hừng hự!

Tại sao người phụ nữ Mộ Dung Dịch tặng tới lại là Tô Lạc.

Ly? Tại sao cô lại xuất hiện ở Thất Nguyệt Hoa, lại còn mặc trang phục hầu gái?

Trong đầu Quan Triều Viễn đặt ra một loạt câu hỏil Lễ nào cô thường làm loại chuyện này? Có nghĩa là liên tục cảm sừng mình!

Anh đi tới, hai tay chống lên giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Lam, lửa giận trong lòng anh lại vơi đi một nửa!

Tô Lam nhắm mắt yên lặng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ động, giống như đang câu dẫn người khác.

Miệng cô nỉ non, dường như thật sự nóng đến không chịu được, cô vô thức mở cổ áo.

Làn da trước ngực lộ ra một mảng non mềm.

Quan Triều Viễn ngây người, yết hầu lên xuống.

Lần đầu anh và Tô Lam lăn lộn trên giường, vì xấu hổ, cô kiên quyết muốn tắt đèn, vài lần sau đó đều ở nhà, trong phòng tối om, anh cũng không thấy gì.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy làn da của Tô Lam.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Chương 51

Chỉ là một mảng da thịt non mềm, đã khiến lửa giận trong lồng ngực Quan Triều Viễn biến thành lửa tình.

Dù sao đây cũng là vợ mình, ngủ trước rồi tính!

Quan Triều Viễn nghĩ vậy, đầu không tự chủ dần dần hạ xuống, đôi môi không ngừng tiến lại gân bờ môi của Tô Lam.

Ngay khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Tô Lam đột nhiên mở mắt.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, Tô Lam liền trợn tròn mắt.

Quan Triều Viễn cũng giật mình.

“A..” Tô Lam hét lên, vô thức cả chân cả tay cùng xuất chiêu, vừa dùng tay đẩy, vừa dùng chân đá.

Quan Triều Viễn vội lùi về sau!

Tô Lam lập tức ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi còn muốn hỏi cô tại sao lại ở đây đó?” Quan Triều Viễn liếc nhìn cô.

Tô Lam nhìn xung quanh, cô không hề có chút ấn tượng nào về nơi này!

Dường như đây là… khách sạn.

“Đúng vậy, sao tôi lại ở đây chứ?” Cô gãi đầu, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới ly rượu Mộ Dung Dịch đưa cho bản thân: “Ly rượu kia có vấn đề!”

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, nhưng cô nói xong, Quan Triều Viễn lại không hề có chút phản ứng nào, mà ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cô…

Cô nhìn theo ánh mắt của anh, liền thấy bờ ngực lộ ra của mình, nhanh chóng lấy tay che lại, thấy chiếc chăn bên cạnh liền vội quấn lên người, quấn kín mít không kẽ hở.

“Lưu manh!”

Quan Triều Viễn cười hư hỏng: “Cũng không phải tôi chưa từng thấy, cô quên lần đó chúng ta..”

Tô Lam liền đỏ bừng mặt: “CútI”

Quan Triều Viễn lặng lẽ thở dài một hơi: “Cô vừa nói gì cơ, rượu có vấn đề?”

“Vốn tôi chỉ đến uống rượu cùng, thế nhưng, sau khi uống xong ly rượu Mộ Dung Dịch đưa, tôi liền cảm thấy rất chóng mặt, sau đó… không biết nữa, cái tên Mộ Dung Dịch này!”

Tô Lam nắm chặt bàn tay thành nắm, đấm lên chiếc gối bên cạnh một cái.

Quan Triều Viễn nhíu mày: “Cô… quen Mộ Dung Dịch?”

“Không chỉ là quen biết” Tô Lam cắn môi.

“Không chỉ là quen biết? Nói như vậy, hai người rất quen thân sao?” Quan Triều Viễn tiếp tục thăm dò, xem ra vũng nước này rất sâu nha!

Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Anh ta là tình đầu của tôi, yêu nhau năm năm, anh nói xem có quen thân không?”

Nghe lời này, Quan Triều Viễn vô thức nắm tay thành quyền, không ngờ Tô Lam còn có tình đầu, còn yêu nhau năm năm, mà người kia chính là Mộ Dung Dịch.

Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu thứ mà anh không biết nữa chứ?

“Không đúng, nếu cô và Mộ Dung Dịch từng yêu nhau, vậy sao anh ta lại đưa người phụ nữ của mình… đến đây chứ?”

“Có lẽ anh ta không biết là tôi, lúc đó tôi đeo mặt nạ”

“Vậy sao cô lại đến Thất Nguyệt Hoa làm nhân viên phục vụ?” Quan Triều Viễn hỏi hết cái này đến cái khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Chương 52

Tô Lam thở dài: “Bạn tôi vốn là nhân viên ở đây, hôm nay cô ấy quả thực không đến được, nên tôi đến thay cô ấy” Nói đến đây, Tô Lam nghiêng đầu, nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt xem xét: “Anh cứ hỏi tôi mãi, tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại ở đây? Vừa nãy anh định làm gì?”

“Tôi.” Quan Triều Viễn duỗi tay gõ lên đầu Tô Lam: “Cô nên cảm ơn tôi, tôi là ân nhân của cô, có người nói chuyện với ân nhân của mình như cô sao?”

“Ân nhân?”

“Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây gặp khách hàng của mình, kết quả thấy một người đàn ông vác một người cô gái, thầm nghĩ nhất định không phải là chuyện gì tốt, liền đi theo, đưa cô từ phòng bên cạnh sang đây, bằng không, giờ không biết cô đang ngủ cùng ai đâu!”

Tô Lam nhíu mày: “Bọn họ đưa tôi tới đây làm gì?”

“Tôi lén nghe trộm người đàn ông kia nói, cô là quà mà Mộ Dung Dịch tặng cho Sếp Quan gì đó, chính là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign, cực kì giàu có, cực kì thông minh, lại còn đẹp trai phóng khoáng”

Nói tới đây, Quan Triều Viễn thật sự cạn từ để khen rồi.

“Cái tên Mộ Dung Dịch này!” Tô Lam hận đến ngứa răng ngứa lợi.

“Đúng đói Cái tên Mộ Dung Dịch kia đúng là không phải loại tốt lành gì!” Quan Triều Viễn hùa theo.

“Còn anh nữa! Anh cũng chả phải loại tốt đẹp gì!”

Ly quát Quan Triều Viễn.

“Tôi thì sao chứ? Tôi cứu cô, đáng ra cô nên cảm ơn tôi, lại còn mắng tôi nữa!”

Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Vậy vừa rồi anh đang làm gì? Còn không phải thừa nước đục thả câu? May là tôi tỉnh lại, bằng không, nói không chừng anh..”

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam mặt đỏ tía tai, liền vui vẻ: “Tôi làm sao? Nói đi!”

Tô Lam hung dữ trừng mắt với Quan Triều Viễn: “Tự anh hiểu rõ!”

Quan Triều Viễn cười cười, không nói gì.

Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, không ai biết nên làm thế nào.

Đột nhiên, Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Anh có thể mở điều hòa không, ở đây nóng quá”

Quan Triều Viễn nhìn màn hình hiển thị điều hòa trên tường: “Hai tư độ mà vẫn nóng à?”

Tô Lam duỗi tay, dùng tay làm quạt phẩy phẩy vài cái: “Có phải hỏng rồi không, thật sự nóng lắm, anh không nóng sao?”

Lúc này, Quan Triều Viễn mới thấy mặt Tô Lam hơi đỏ, đặc biệt là gò má, giống như hai ráng mây chiều, đỏ ửng.

Cả làn da lộ ra ở cổ nữa, cũng đỏ lên!

Dáng vẻ này, giống như… uống quá chén, hoặc là đang…

kích tình.

Tô Lam cũng cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, cổ họng khô khốc, cả người ngứa ngáy, cô nhìn cánh tay mình, làn da đang dần dần ửng đỏ.

Không đúng, loại thuốc Mộ Dung Dịch cho cô uống tuyệt đối không chỉ đơn giản là thuốc mê!

Quan Triều Viễn dường như cũng nhìn ra gì đó: “Sao vậy, có phải rất khó chịu? Có muốn tôi giúp cô không, hử?”

Quan Triều Viễn hất cảm về phía Tô Lam, đôi mắt hơi híp lại lộ ra ánh sáng màu lam nhạt, cực kì quyến rũ!

Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Cút”

Thế nhưng, cô lại không thể nào khống chế phản ứng của mình, cô cản €hặt môi dưới, phản ứng ngày càng mãnh liệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Chương 53

Cô cảm thấy trong cơ thể mình như có một ngọn lửa đang từ từ thiêu đốt, hơn nữa ngọn lửa này ngày càng mãnh liệt, dường như muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể cô.

Làn da non mềm lúc đầu dần dần đỏ lên, đỏ lên.

Quan Triều Viễn cười nhếch mép: “Thực ra, cô không cần chịu đựng như vậy, dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên nữa!”

Nói rồi, Quan Triều Viễn ngồi xuống bên cạnh Tô Lam, một cánh tay ôm lấy bả vai cô.

Cái ôm này thì chẳng sao, nhưng Tô Lam lại càng cảm thấy lửa cháy mãnh liệt hơn, dường như có một dòng điện từ bả vai cô truyền đến toàn thân!

Quan Triều Viễn thấy Tô Lam thở dốc, bản thân anh cũng hơi không nhịn được, từ từ tiến lại gần đôi môi của Tô Lam.

Sao Tô Lam không biết Quan Triều Viễn định làm gì chứ?

Trong lòng cô cũng đang tranh đấu.

Thuận theo anh, ít nhất sẽ không khó chịu như bây giờ, dù sao hai người cũng đã từng quan hệ với nhau một lần.

Không được, tuyệt đối không được, chồng cô đã trở về, cô không cho phép bản thân làm ra chuyện suy đồi đạo đức.

Ngay khi đôi môi Quan Triều Viễn sắp chạm vào đôi môi Tô Lam, cô đột nhiên dùng sức đẩy ra, nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống khỏi giường như một chú thỏ, chạy thẳng vào nhà tắm.

Khi Quan Triều Viễn vừa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ trong nhà tắm.

Anh năm tay thành nắm, đấm lên chiếc gối.

Cơ hội tốt như thết Tô Lam đi quay phim, không biết lúc nào mới có thể về nhà, anh muốn động vào cô đến phát điên rồi!

Dạ Bân từng nói, người phụ nữ bị hạ thuốc giống như một con mèo cuồng dại, sẽ khiến đàn ông muốn ngừng mà không được!

Anh quả thật muốn nếm thử xem hương vị mèo con cưồng dại rốt cuộc như thế nào.

Tô Lam mở vòi hoa sen, chỉ là cô không mở nước nóng, mà muốn dùng nước lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể mình.

Giờ còn chưa chính thức sang hè, nước lạnh xả lên người, quả thật có hiệu quả nhất định, ít nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tô Lam tất vòi nước, lúc chuẩn bị đi ra, thì thấy bản thân mình trong gương!

Bộ trang phục hầu gái phối trắng đen trên người đã ướt sũng, quần áo nhân viên phục vụ như này, sao có thể dùng chất vải tốt được chứ, vải này vừa ướt, chỗ vải trắng gần như trong suốt, chỗ vải đen còn đỡ hơn chút.

Thế nhưng, chính loại nửa kín nửa hở như này mới khiến người ta suy nghĩ lung tung!

Dáng vẻ này, chắc chắn không thể ra ngoài.

Cô đúng trước cửa nhà tắm.

Quan Triều Viễn dường như nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại: “Này, cô xong chưa đấy?”

“Ừm… A Khanh, anh có thể đến Thất Nguyệt Hoa lấy quần áo của tôi giúp tôi được không?”

Cô bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Chương 54

Quan Triều Viễn vừa nghe lời này liền hiểu rõ, cô bé này chắc chắn đến quần áo cũng chưa cởi ra, chỉ là, trong đầu anh lập tức hiện lên dáng vẻ Tô Lam mặc bộ đồ hầu gái ướt sũng.

Dáng vẻ đó nhất định rất quyến rũ!

“Sao tôi phải lấy giúp cô? Vì cứu cô, việc làm ăn hôm nay của tôi còn chưa làm! Cô xem xem thái độ của cô đối với tôi thế nào?”

Quan Triều Viễn bỗng trở nên ngạo kiều.

Tô Lam đau khổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên nói chuyện với anh như vậy, tôi xin lỗi anh, được không?”

“Xin lỗi á? Tỏ chút thành ý đi!”

“Tôi… mời anh ăn cơm!”

“Vẫn đi ăn ở quán lề đường kia à, tôi xin cô, tha cho tôi đi!” Quan Triều Viễn quả thật không có chút hảo cảm nào với cái chỗ lần trước, nhưng đối với Tô Lam mà nói, đó đã là một quán ăn cao cấp rồi!

“Hay là… tôi tự mình nấu cơm cho anh ăn! Sao hả? Tay nghề của tôi rất tốt, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng”

Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm cửa nhà tắm cực kì hứng thú: “Không ngờ cô còn biết nấu ăn cơ đấy? Sẽ không bỏ thuốc độc hại chết tôi chứ?”

“Sao lại thế chứ? Hạ độc hại anh tôi được lợi lộc gì? Tôi thật sự nấu ăn rất giỏi, em trai tôi cực kì thích ăn cơm tôi nấu, cả Mộ Dung…”

Nhắc tới Mộ Dung Dịch, Tô Lam muốn nói lại thôi, cô đã không muốn nhắc tới người kia nữa!

Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, được rồi, vậy tôi đi lấy quần áo cho cô”

Tô Lam nói cụ thể chỗ để quần áo cho Quan Triều Viễn, nhân viên phục vụ đều có tủ đồ của riêng mình, lấy mã thẻ là có thể trực tiếp mở tủ đồ.

Sao Quan Triều Viễn có thể tự mình làm chân chạy chứ, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại, người của Thất Nguyệt Hoa liền đưa quần áo tới.

Sau khi Quan Triều Viễn đi, phản ứng của Tô Lam lại quay trở lại, không thể không mở vòi xả nước lên người mình lần nữa.

Anh đưa quần áo qua khe cửa cho Tô Lam.

Thế nhưng, lại không thấy Tô Lam thay quần áo ra ngoài.

“Quần áo đã đưa cho cô rồi, sao còn chưa ra ngoài?”

“Tác dụng của thuốc này rất mạnh, sợ là một lát nữa vẫn chưa được, tôi chỉ có một bộ đồ này, nhỡ lát nữa lại phải dội nước lạnh, không phải tôi không còn gì mặc sao”

Cô cứ đứng ở trong nhà tắm như vậy, mặc quần áo ướt sũng, bộ đồ hầu gái gần như dán chặt lên cơ thể cô, còn không ngừng nhỏ nước.

Quan Triều Viễn dứt khoát ngồi trước cửa nhà tắm.

Bỗng nghe thấy tiếng nước chảy rất mạnh: “Cô đang làm gì thế?”

“Tôi đang xả nước vào bồn tắm, có lẽ ngâm nước lạnh sẽ tốt hơn” Tô Lam trả lời.

Quan Triều Viễn thở dài một hơi, nếu giờ Tô Lam biết được thân phận của bản thân, nói không chừng đêm nay sẽ là một đêm vui vẻ.

Chẳng qua, đối với thái độ thà chết cũng không chịu khuất phục của cô, anh vẫn có chút đắc ý Ít nhất vợ của mình không vì bị hạ thuốc mà lên giường với người khác.

Tô Lam ngâm mình trong nước lạnh, cái lạnh thấu xương đang đuổi dần đi cái nóng trong cơ thể cô.

“A Khanh, thực ra anh có thể đi rồi, chờ thuốc hết tác dụng, tôi còn phải quay về đoàn phim nữa”

“Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, tôi còn có thể đi sao?

Nhỡ thuốc không hết tác dụng, bị người đàn ông khác lợi dụng thì sao?”

Vợ của mình, vẫn phải tự coi giữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


Chương 55

Tô Lam ngâm trong bồn nước mỉm cười, xem ra tên trai bao này cũng không phải quá xấu.

Thực ra, nếu anh thật sự muốn làm gì với cô, sao mà không làm được chứ?

Anh là một người đàn ông trưởng thành, cô lại là một cô gái yếu ớt, sức lực khác xa nhau, hơn nữa bản thân cô.

còn bị hạ thuốc, nhưng anh không làm gì, chứng tỏ anh không xấu xa đến thế.

“Này, cô thật sự nấu ăn rất ngon sao?” Quan Triều Viễn bỗng hỏi.

“Phải đó, rất ngon, đảm bảo anh ăn một lần sẽ muốn ăn lần nữa”

“Vậy hứa rồi nhé, nhanh chóng sắp xếp đi”

“Được, chờ đoàn phim nghỉ phép, tôi sẽ nói với anh”

Hai người, một đang ngâm mình trong bồn tắm, một đang gồi trước cửa nhà tắm, bắt đầu bật chế độ tám phét.

Nói mãi nói mãi, bên trong bỗng không có tiếng gì nữa.

“Tô Lam, Tô Lam! Cô còn sống không?”

Hỏng rồi!

Quan Triều Viễn vội xông vào nhà tắm.

Khi nhìn thấy Tô Lam trong nhà tắm, anh lập tức dừng bước chân, ngây người đứng im tại chỗ.

Đầu Tô Lam dựa vào cạnh bồn tám, ngủ mất rồi.

Cả người cô vẫn đang ngâm trong bồn tắm, cả người phập phồng lên xuống theo nhịp thở, mặt nước cũng hơi gợn sóng.

Cô thật sự rất mệt, ban ngày quay phim, buổi tối lại đến Thất Nguyệt Hoa, công việc ở Thất Nguyệt Hoa mặc dù kiếm không ít tiền, nhưng thật sự cũng rất mệt.

Bây giờ, cho dù đang ngâm mình trong nước, cô cũng có thể ngủ thiếp đi.

Quan Triều Viễn lại có chút đau lòng.

Anh vừa định bế Tô Lam ra khỏi nước, cô liền tỉnh lại.

“Ơ? Sao tôi lại ngủ mất rồi?”

“Cô hỏi tôi, sao tôi biết chứ! Nếu không phải tôi đi vào, cô chết đuối trong bồn nước cũng không ai biết đâu!

Mau đứng lên, lau người rồi lên giường ngủ đi!”

Quan Triều Viễn quát một tiếng, rồi đi thẳng ra ngoài.

Tô Lam lau khô người, thay quần áo sạch của mình rồi ra khỏi nhà tắm.

Hoa hồng trên giường không biết đã biến mất từ bao giờ, cô cảnh giác nhìn Quan Triều Viễn.

“Nhìn cái thói buồn ngủ của cô xem! Cô ngủ ở đây đi, tôi sang phòng khác, sáng sớm mai đưa cô về đoàn phim”

Nói xong, Quan Triều Viễn đi thẳng ra cửa.

Quả thật Tô Lam rất buồn ngủ, khóa cửa phòng ngủ lại rồi lên giường đi ngủ.

Một giấc này ngủ thẳng tới khi trời gần sáng.

Mới sáng sớm Quan Triều Viễn đã đưa Tô Lam về đoàn phim, Tô Lam cảm thấy đầu óc mê man, nhưng vẫn vẫy tay với Quan Triều Viễn.

“Chuyện tối qua, cảm ơn anh”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Chương 56

“Không cần cảm ơn tôi, nhớ nấu cơm cho tôi là được, đi đây” Quan Triều Viễn quay đầu xe, trực tiếp lái xe rời đi.

Tập Đoàn Dark Reign Phòng làm việc của chủ tịch.

Phía sau phòng làm việc của Quan Triều Viễn có một phòng nghỉ trang hoàng sang trọng, thỉnh thoảng có lúc quá bận, anh sẽ ngủ luôn ở phòng nghỉ này, hoặc buổi trưa sẽ ngủ một giấc ở đây.

Các cửa đều đóng chặt, đến một chút gió cũng không lọt được vào.

“Ông nói gì? Ông bảo Mộ Dung Dịch là bạn trai cũ của vợ ông? Vậy vợ ông là Tô Lam?” Dạ Bân nghe Quan Triều Viễn kể lại chuyện tối qua, cực kì kinh ngạc.

Tối qua, khi cậu ta biết Mộ Dung Dịch tặng vợ của Quan Triều Viễn cho anh ta, cậu ta liền liên tục gọi cho. Quan Triều Viễn.

Nhưng kết quả, Quan Triều Viễn tắt nguồn rồi.

Quan Triều Viễn vô thức nhíu mày nhìn Dạ Bân: “Ông biết Tô Lam?”

Dạ Bân gật đầu: “Gặp vài lần, thỉnh thoảng Mộ Dung Dịch sẽ dẫn cô ta theo, hai người bọn họ yêu nhau mấy năm liền!”

Quan Triều Viễn nắm tay thành nắm, không biết vì sao, nghe những điều này, trong lồng ngực anh xuất hiện một ngọn lửa không tên, cháy hừng hự!

Dạ Bân sờ cằm: “Chao ôi, Tô Lam chia tay với Mộ Dung Dịch một năm trước, ông với vợ ông cũng đăng ký kết hôn một năm trước, có nghĩa là…”

Thấy khuôn mặt sắp bùng nổ của Quan Triều Viễn, Dạ Bân lập tức nuốt xuống nhưng lời còn lại.

Dạ Bân không nói, trong lòng Quan Triều Viễn cũng hiểu rõ.

Có nghĩa là, Tô Lam vừa chia tay Mộ Dung Dịch cái là vội vàng kết hôn ngay!

“Vì sao hai người họ lại chia tay?” Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm mạnh, không giận mà uy.

Dáng vẻ này của anh, cho dù là người quen thân với anh như Dạ Bân cũng có chút sợ hãi.

“Tôi cũng không quá rõ, dường như là do tính cách không hợp, tính cách không hợp mà yêu nhau năm năm, lúc yêu nhau, hai người họ còn dính như keo!”

Quan Triều Viễn nghe thấy “dính như keo”, trong lòng càng thêm khó chịu.

Dạ Bân võ võ vai Quan Triều Viễn: “Cô vợ này của ông quả thật không đơn giản nha! Có điều, tôi phải nhắc nhở ông một câu, lần đó cô ta ở cùng ông, không chắc là lần đầu đâu”

Quan Triều Viễn nhíu chặt mày nhìn Dạ Bân: “Tận mắt tôi nhìn thấy vết máu trên giường.”

Dạ Bân tỏ vẻ ít thấy thì lạ nhiều: “Ông đó, nên ra ngoài đi đây đi đó, mở mang tầm mắt, đừng cứ chỉ kinh doanh trò chơi của ông mãi! Tiền của ông đủ nhiều rồi, vài đời cũng tiêu không hết!”

Quan Triều Viễn túm lấy cổ áo Dạ Bân, như sắp nhấc bổng Dạ Bân lên.

“Này này này, ông buông ra, buông ral”

“Đã chảy máu rồi, sao lại không phải lần đầu?” Quan Triều Viễn nghiến răng hỏi.

“Ông bỏ tôi ra! Khụ khụ… ông không biết thân phận của mình sao? Ông như vậy sẽ hại chết tôi đấy!”

Quan Triều Viễn liền lỏng tay, hai chân của Dạ Bân lại được đặt lên mặt đất.

Cậu ta sửa sang lại quần áo của mình: “Đã biết rõ sức của ông hơn người thường ba bốn lần, đã biết bản thân ông… ông còn chỉnh tôi như vậy! Muốn tôi chết à?”

“Ông nói maul”

“Cái màng đó của phụ nữ có thể khôi phục lại, một ca phẫu thuật ba bốn trăm đồng là có thể làm được, không phải lần đầu cũng có thể chảy máu” Dạ Bân trả lời đơn giản.

Quan Triều Viễn đấm một cái lên bàn, chiếc bàn liền lõm xuống một lỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Chương 57

Dọa Dạ Bân giật mình, cậu ta biết Quan Triều Viễn là một người đàn ông đáng sợ, anh ta không phải một người đàn ông bình thường, anh ta có thân phận đặc biệt.

“Tôi chỉ là nói có lẽ, dù sao Mộ Dung Dịch và cô ta yêu nhau năm năm trời, ông nghĩ xem, Mộ Dung Dịch là loại người gì, yêu nhau lâu như vậy, có thể không đòi hỏi cô †a sao?”

Quan Triều Viễn không nói gì.

“Chẳng qua, tính cách của Tô Lam này hơi kì lạ, không nói chắc được, chẳng phải cô ta không biết ông chính là chồng cô ta sao? Sau này ông đi hỏi không phải là được rồi à?”

Quan Triều Viễn thở dài một hơi, xem ra anh còn cần tiếp tục giả vờ ở bên cạnh cô.

Diêm Thành Sau khi trở về, Tô Lam liền bắt đầu quay phim, cả ngày dài, lúc về đến phòng khách sạn, chỉ cảm thấy cả người rã rời.

Tối hôm qua, cô liên tục tắm nước lạnh, còn ngâm nước lạnh lâu như vậy, cô cảm thấy cả người nặng trịch, sợ là bị cảm rồi.

Tô Lam liền đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc về, lúc này, cô tuyệt đối không thể bị cảm được!

Uống thuốc xong, cô ngủ rất sớm.

Buổi quay sáng hôm sau vẫn quay phim như trước.

Qua vài ngày thích ứng, đoàn phim cũng bắt đầu bước vào quỹ đạo bình thường, quá trình quay phim cũng dày đặc hơn.

Tô Lam vẫn cảm thấy cơ thể nặng trịch, cổ họng cũng luôn hơi đau, kiên trì quay suốt cả ngày, sau khi tan làm, tiếp tục uống thuốc chuẩn bị đi ngủ.

Vì quá trình quay phim của Tô Lam khá thuận lợi, nên dừng quay khá sớm.

Hôm nay có một phân cảnh cung đình lớn, là cảnh đêm, mọi người quay xong rồi cùng nhau tan làm.

Tô Nhược Vân đặc biệt sai trợ lý đi mua đồ ăn đêm, tụ tập tại phòng cô ta, mọi người cùng nhau ăn.

“Chị Nhược Vân, hôm nay cảm ơn chị đã mời ăn, tan làm còn có đồ ăn ngon, quả thật quá tuyệt luôn!” Phương Vi vừa ăn donut vừa nói.

“À, phải rồi, chị Nhược Vân, nghe nói thiếu gia Mộ Dung từng tặng chị một chiếc dây chuyền ngọc trai Nam Hải, cực kì đẹp, hôm nay mọi người đều ở đây, để chúng em xem chút có được không?”

Tống Di Văn hỏi dò.

“Cũng không phải thứ gì tốt lắm, xem cũng được, Xán Xán, vào bàn trang điểm trong phòng ngủ lấy dây chuyền của tôi qua đây” Tô Nhược Vân căn dặn.

Hoàng Xán liền đi vào, mọi người đang cười nói vui vẻ, chỉ nghe thấy một tiếng hét lên, Hoàng Xán vội vội vàng vàng chạy vào.

“Không hay rồi, chị Vân, không thấy dây chuyền đâu nữal”

Tô Nhược Vân đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy: “Sao lại thế chứ?”

“Em tìm cả hộp trang sức rồi cũng không tìm thấy!”

Hoàng Xán lo lắng.

‘Tô Nhược Vân và Hoàng Xán cũng quay vào phòng ngủ, hai người tìm hết,một lượt từ trong ra ngoài bàn trang điểm, nhưng kết quả vẫn là không thấy tung tích sợi dây chuyền như trước.

Mọi người không còn tâm trạng ăn uống nữa, cùng nhau tụ lại trong phòng ngủ.

“Chị Nhược Vân, tìm kĩ lại xem, có phải để ở đâu xong quên rồi không?” Phương Vi cẩn thận nhắc nhở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Chương 58

Hoàng Xán lập tức lắc đầu: “Không đâu, sợi dây chuyền đó là do thiếu gia Mộ Dung tặng chị Vân, chị Vân cực kì thích, cũng sợ làm mất, nên luôn cất trong hộp trang sức chứ chưa từng đeo, sáng hôm qua còn nhìn thấy mà!

Giá ba triệu đó, phải làm sao mới được đây!”

Tô Nhược Vân vừa đặt mông xuống ghế, liền hoang mang lo sợ: “Bên dưới sợi dây chuyền đó đính một viên phật ngọc, A Dịch còn đặc biệt đến chùa khai quang nữa”

Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

Bỗng nhiên, Tống Di Văn nói: “Nếu luôn để trong hộp trang sức, không động vào, vậy chắc chắn có người trộm rồi”

Vừa nói xong, liền có người phụ họa theo: “Đúng vậy, không sai, chắc chắn có người trộm rồi”

Tô Nhược Vân ngẩng đầu lên: “Nếu thật sự có ai lấy sợi dây chuyền của tôi, làm phiền trả lại cho tôi, tôi dùng trang sức khác đổi lại cũng được, sợi dây chuyền này rất quý giá đối với tôi”

Nói rồi, Tô Nhược Vân ôm mặt khóc, dáng vẻ đó quả thật khiến người khác thương xót.

“Trong khách sạn này có bảo vệ, người ngoài căn bản không vào được, đều là người của đoạn phim chúng ta, vì thế, người này chắc chắn là người của đoàn phim, mọi người cùng nhau khám xét là được” Phương Vi đề nghị.

Hoàng Xán ở cùng với Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân ở phòng ngủ chính, cô ta ở phòng ngủ phụ, cô ta là người đầu tiên bị nghi ngờ.

“Chị Vân, mặc dù em theo chị chưa lâu, nhưng lòng dạ của EM, tin rằng chị hiểu rõ, khám xét phòng em trước đi”

Hoàng Xán kiên quyết đi vào trong phòng ngủ của mình, vén hết chăn lên, thậm chí nhấc cả đệm giường lên xem.

“Nếu đã quyết định khám xét, vậy mọi người soát đi, mọi người cùng nhau, đến phòng của ai, tự mình nhấc lên cho mọi người xem, thế nào?” Tống Di Văn đưa ra ý kiến.

Mấy cô gái trong phòng này ai nấy đều đã thành tỉnh, xảy ra chuyện như này, ai cũng không muốn để người khác nghỉ ngờ mình, từng người lập tức hùa theo, bảo.

không sao cả.

Ngay sau đó, cảnh lục soát cứ thế mà bắt đầu.

Kiểm tra từng phòng từng phòng một, sau đó kiểm tra đến phòng của Tống Di Văn và Tô Lam.

Tống Di Văn đứng ở cửa, hít sâu một hơi, dùng thẻ phòng mở cửa.

Mọi người ùa vào trong phòng như ong vỡ tổ.

Lúc này, Tô Lam đang ngủ, cả người mê man, động tĩnh lớn như vậy liền khiến cô tỉnh giấc.

Cô dụi mắt, nhìn thấy tận mười mấy cô gái đang đứng trong phòng: “Sao vậy?”

“Tô Lam, chị Nhược Vân mất một sợi dây chuyền, tất cả mọi người đều bị tình nghi, cô mau đứng lên chứng minh bản thân trong sạch đi”

Phương Vi đúng là người ủng hộ tuyệt đối của Tô Nhược Vân.

Tô Lam vừa nghe liền biết Tô Nhược Vân đang làm trò.

Cô liền nằm trở lại: “Ra ngoài cho tôi”

Giọng nói hơi khàn, thế nhưng vẫn khí thế mười phần như cũ.

“Tô Lam, sao vậy, cô không cho khám xét sao?”

Phương Ví liền tiến lên phía trước.

Tròng mắt Tống Di Văn khẽ động, lập tức nói: “Khám xét chỗ tôi trước đi”

Nói xong, Tống Di Văn liền vén chăn của mình lên, sau đó lại mở vali, để mọi người nhìn thấy rõ ràng.

Phương Vi liền chuyển hướng về phía Tô Lam: “Tô Lam, đến lượt cô rồi! Mau đứng lên!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Chương 59

Tô Lam nhắm mắt không động đậy, không muốn để ý đến đám người này.

“Tô Lam không cho khám xét, chắc chắn cô ta có vấn đề! Không chừng chính là cô ta! Cô ta và chị Nhược Vân vốn đã có khúc mắc!” Phương Vi nói với mọi người.

Tô Nhược Vân cũng tiến lên phía trước: “Chị à, nếu là chị lấy, chị thừa nhận đi, em cũng sẽ không báo cảnh sát đâu, cũng không bảo mọi người khám xét nữa, chị là chị của em, em sẽ không làm gì chị cả, chị muốn gì, em đềt có thể cho chị, chỉ có sợi dây chuyền đó là không được”

Cô ta khóc lóc kể lể, càng khiến mọi người lộ vẻ xúc động.

Tô Lam từ từ mở mắt ra: “Tô Nhược Vân, ban ngày cô đóng phim, tối đến còn diễn kịch, không thấy mệt sao?”

“Chị à, coi như em xin chị, nếu thật sự là chị lấy, chị trả lại cho em được không?”

“Được rồi, được rồi, chị Nhược Vân, đừng xin cô ta nữa, chúng ta khám xét! Nếu tìm ra, liền báo cảnh sát!”

Phương Vĩ ra lệnh, cô ta xông pha đi đầu nhấc chăn của Tô Lam lên.

Những người khác cũng chen lên, người xốc chăn thì xốc chăn, người lục tủ thì lục tủ, cuối cùng có người lôi vali của Tô Lam ra, đặt trên mặt đất, đồ đạc từng thứ từng thứ vứt ra “Các người làm gì vậy? Điên rồi sao?” Tô Lam ngồi dậy, nhìn đám người này như tịch thu tài sản, đang lục đồ của mình.

Cả người cô không có sức, thỉnh thoảng ho vài cái, căn bản không phải đối thủ của đám người này.

Bỗng nhiên, Phương Ví lấy ra một sợi dây chuyền từ trong ngăn cạnh vali: “Chị Nhược Vân, chị xem đây có phải dây chuyền của chị không?”

Cô ta cầm sợi dây chuyền đưa tới trước mặt Tô Nhược Vân.

Tô Nhược Vân vội đón lấy sợi dây chuyền, nhìn trái nhìn phải, lập tức gật đầu: “Đúng, là của tôi”

Cô ta ôm chiếc dây chuyền vào lòng, thở phào một hơi: “Cảm ơn trời đất, không mất”

Phương Vi chống nạnh nhìn Tô Lam: “Tô Lam, giờ cô không còn gì để nói nữa chứ? Nhân chứng vật chứng đầy đủ! Báo cảnh sát! Bắt tên trộm này lại!”

“Đừng, đừng báo cảnh sát! Đây là chị của tôi, sao tôi có thể báo cảnh sát bắt chị của mình chứ?” Tô Nhược Vân rưng rưng nước mắt.

“Chị Nhược Vân, chị cứ nể tình cô ta mãi, chị xem thái độ của cô ta thế nào! Người chị gái như này, căn bản không đáng để chị đồng tình!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Tô Nhược Vân, nửa đêm diễn một màn kịch như vậy, cô không thấy mệt sao?”

Phương Vi nằm lấy cổ tay Tô Lam, sức cô ta rất khỏe, kéo Tô Lam từ trên giường xuống: “Chị Nhược Vân, chị nghe lời cô ta nói xem! Giống như chúng ta vu oan cho.

cô ta vậy! Nên đưa cô ta tới đồn cảnh sát, dạy cho cô ta một bài học!”

“Cô bỏ tôi ra!” Tô Lam muốn giằng khỏi bàn tay của Phương Vi, nhưng người cô mềm oặt, không có chút sức lực nào, chỉ đành mặc cho Phương Vi nắm lấy cổ tay cô.

“Cô bảo không phải cô, vậy sao sợi dây chuyền này lại nằm trong vali của cô? Chẳng lẽ sợi dây chuyền này mọc cánh bay vào sao?”

Mọi người tôi một câu cô một câu, đã chắc chắn Tô Lạc.

Ly chính là kẻ trộm!

Tô Nhược Vân che mặt, ôm sợi dây chuyền vào lòng, trong lòng cực kì vui sướng.

“Tôi nói không phải tôi! Là Tô Nhược Vân vu cáo hãm hại!” Tô Lam tức giận gầm lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Chương 60

“Chị à, chị đừng đổ oan cho em, ban ngày mọi người quay phim đã rất mệt rồi, em làm gì còn hơi sức đâu mà tính kế chị nữa?” Tô Nhược Vân lại bật khóc: “Em đối tốt với chị như vậy, chị lại nói em thế này, uổng công em còn không muốn lôi chuyện này đến đồn cảnh sát!”

“Hai ngày nay Tô Lam lén lén lút lút, hôm đó còn không về, sáng sớm mới trở lại”

“Tối qua cô ta cũng về rất sớm, cũng không ở cùng chúng ta, không phải cô ta thì còn là ai nữa!”

Tô Lam có trăm miệng cũng không biện bạch được.

“Lôi cô ta đến đồn cảnh sát!” Phương Vi kéo Tô Lam ra ngoài.

Đương nhiên Tô Lam sẽ không đi!

Nếu cô thật sự đến đồn cảnh sát, vậy cô có làm thế nào.

cũng không thể rửa sạch vết nhơ, làm nghề này của cô, danh tiếng cực kì quan trọng!

Còn nhớ có một ngôi sao nữ đang nổi quay một bộ phim, một lần liền nổi, cát-xê gần bằng ngôi sao hạng A, nhưng cuối cùng bị lộ tin thời đại học từng trộm vặt, chốc lát danh tiếng mất hết, không thể nổi trở lại nữa.

“Tôi đã nói là không phải tôi!” Tô Lam vùng vẫy.

Cho dù thế nào, cô cũng không thể thừa nhận!

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, tang chứng vật chứng đầy đủ, căn bản cô không biết giải thích thế nào, sợi dây chuyền này sao lại nằm trong vali của cô, hơn nữa, còn có nhiều người làm chứng như vậy!

Xong rồi!

Tô Lam tức giận nhìn Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân muốn chỉnh chết cô!

Phương Vi kéo Tô Lam thẳng tới cửa, một tay Tô Lam bám lấy cửa sống chết không chịu ra ngoài.

Một khi ra ngoài, cô liền thật sự xong đời rồi.

“Nửa đêm rồi còn không ngủ sao? Ồn chết đi được!” Một tiếng nói từ cửa truyền tới.

Mọi người chăm chú nhìn kĩ, là trợ lý Hạ Liên của Tiêu Mạch Nhiên, mà phía sau Hạ Liên chính là khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Mạch Nhiên.

Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên này không còn phong quang như trước nữa, nhưng tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng cô ấy, tất cả mọi người đều như người câm, không dám nói gì.

Tô Nhược Vân lau nước mắt trên mặt mình, đi tới trước cửa: “Chị Mạch Nhiên, thật là ngại quá, hôm nay em làm mất một sợi dây chuyền, mọi người tốt bụng cùng nhau tìm giúp em, không may tìm được trong vali của Tô Lam, làm ồn tới giấc ngủ của chị, thật sự xin lỗi”

Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười: “Là sợi dây chuyền trong tay cô sao? Có thể cho tôi xem qua không?”

Tô Nhược Vân không biết trong Tiêu Mạch Nhiên đang nghĩ gì, chỉ đành đưa sợi dây chuyền cho Tiêu Mạch Nhiên: “Đương nhiên là được”

Tiêu Mạch Nhiên đón lấy sợi dây chuyền, quan sát thật kĩ, sau đó lắc đầu: “Cô Tô, xin lỗi, tôi nghĩ cô nhầm rồi, sợi dây chuyền này là của tôi.”

Mọi người ở đó, bao gồm cả Tô Lam, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên.

Tất cả đều không hiểu rốt cuộc chuyện là thế nào.

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể? Hôm đó Lam đến phòng tôi chơi, thấy sợi dây chuyền này của tôi khá đẹp, tôi liền cho cô ấy mượn chơi vài ngày, không ngờ lại gây ra chuyện hiểu nhầm này”

Tiêu Mạch Nhiên điềm đạm giải thích.

Sắc mặt Tô Nhược Vân cực kì khó coil “Không thể như thế được! Đây là do A Dịch tặng cho tôi, sao có thể là của chị chứ?” Tô Nhược Vân không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như lúc nãy nữa.

“Cô Tô, mặc dù cô là bạn gái của thiếu gia Mộ Dung, nhưng cũng không có nghĩa là người khác không thể có sợi dây chuyền giống vậy, không giấu gì cô, tôi và thiếu gia Mộ Dung tiếp xúc qua vài lần, tin rằng mọi người đều biết thiếu gia Mộ Dung tích cực mời chào tôi gia nhập gia đình Quốc tế Nghệ Tân, lần trước còn tặng tôi một sợi dây chuyền ngọc trai Nam Hải, còn treo một khối ngọc phật”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom