Cập nhật mới

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1541


Chương 1541

Tam Tam vỗ cái đầu nhỏ của mình, trầm ngâm suy nghĩ.

Ôn Khanh Mộ tỏ vẻ khinh thường, “Nó thì biết cái gì! Bố nó không biết đặt tên mà nó biết chắc?”

Tô Lạc Ly liếc Ôn Khanh Mộ một cái, Ôn Khanh Mộ lập tức im bặt, bây giờ vợ là to nhất.

“Đặt là Cửu Cửu đi ạ.” Đôi mắt Tam Tam bỗng sáng bừng lên, cậu bé nhìn Tô Lạc Ly rồi nói.

“Cửu Cửu? Vì sao lại đặt là Cửu Cửu?”

“Bởi vì con là Tam Tam, con lớn hơn em gái ba tuổi.” Logic của trẻ con không thể đơn giản hơn được nữa.

“Vậy sao không đặt là Lục Lục? Ba cộng ba bằng sáu mà.” Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng anh không thích cái tên này.

Tam Tam nhìn về phía Ôn Khanh Mộ, nhìn bố mình như đang nhìn đồ ngốc, “Bởi vì còn có Tiểu Thất, sáu lớn hơn bảy!”

Mọi người trong phòng đều buồn cười, đưa mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi nở nụ cười mỉa mai, chuyện ngay cả con trai cũng nghĩ ra được mà người bố như anh lại không nghĩ ra!

“Vậy nghe con đặt là Cửu Cửu, lâu dài vĩnh cửu, mẹ thích lắm.”

Tam Tam cười híp mắt.

Tô Lạc Ly nhìn con gái với vẻ mặt cưng chiều, “Cục cưng, con có tên rồi đó, anh trai đặt tên cho con là Cửu Cửu, con có thích không?”

Cô bé đang ngủ say không có phản ứng gì. Tải áp truyện hola để đọc tiếp nhé!

Ôn Khanh Mộ vênh mặt lên như đang nói có gì hay ho đâu!

Những ngày Tô Lạc Ly ở cữ, có thể nói Ôn Khanh Mộ một tấc cũng không rời cô, tâm trí anh đặt hết vào Tô Lạc Ly, còn chuyện chăm sóc Cửu Cửu giao cho Mục Chỉ Huyên, nhưng Mục Chỉ Huyên còn có trợ thủ là Tam Tam.

Mới có mấy ngày, bé Cửu Cửu lúc vừa ra đời còn nhăn nheo đã thay đổi, da tuyết như trắng, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, lúc mỉm cười còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, chỉ là cô bé vẫn thích khóc như trước, cho nên mọi người coi chuyện nhìn thấy lúm đồng tiền của Cửu Cửu là một chuyện rất hiếm hoi.

Buổi chiều ánh mặt trời chiếu xuống kính thủy tinh trên gác xép, khiến cả gác xép trở nên ấm áp.

Cửu Cửu ngủ say trong giường trẻ con, chẳng mấy khi cô bé không khóc không ầm ĩ mà ngủ say như vậy, Tam Tam giúp Mục Chỉ Huyên trông Cửu Cửu, vì còn nhỏ nên cũng hơi mệt, dưới ánh mặt trời cơn buồn ngủ ập tới, cậu bé liền nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Tô Kiêm Mặc và Daisy nhìn Cửu Cửu trong giường trẻ con với vẻ mặt thỏa mãn.

“Em thấy con bé giống chị anh hay giống anh rể hơn?” Tô Kiêm Mặc đã hỏi câu này rất nhiều lần.

Daisy nghe hoài đã hơi mất kiên nhẫn, “Này Kiêm Mặc, anh có thấy dạo này anh rất hay lải nhải không?”

“Ơ, có hả? Anh không thấy vậy, thế em nói xem Cửu Cửu giống anh rể hay giống chị anh?”

Daisy trợn mắt lắc đầu, “Anh hết thuốc chữa rồi, anh hỏi câu này mấy chục lần rồi.”

Lúc này Tô Kiêm Mặc mới ý thức được hình như mình hỏi câu này quá nhiều, bèn cười xấu hổ.

“Kiêm Mặc, hình như anh rất thích trẻ con thì phải?”

“Đúng vậy, từ nhỏ anh đã biết mình không sống được lâu, chị anh vẫn luôn dẫn dắt anh trưởng thành, tâm nguyện lớn nhất của anh là nhìn chị ấy kết hôn sinh con, cho nên cứ thúc giục chị ấy mãi. Khi đó anh thật sự rất thích trẻ con, thích sinh mệnh mới, giống như sinh mệnh mới có thể sống tiếp thay anh vậy đó.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1542


Ánh mắt Daisy có vẻ hơi cô đơn, ở bên Tô Kiêm Mặc càng lâu thì cô càng cảm thấy Tô Kiêm Mặc nói đúng.

Cuộc sống của ma cà rồng là bi ai, mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại.

“Đáng tiếc em không thể cho anh một đứa con.”

Nghe cô nói vậy, Tô Kiêm Mặc quay sang nhìn Daisy, nắm chặt tay cô.

“Chúng ta ngắm con của người khác là được rồi, em xem anh chơi với Tam Tam có mấy ngày đã đủ phiền rồi, nhưng chị anh và anh rể phải trông chúng cả đời, em có biết không, vì Tam Tam mà cuộc sống chăn gối của anh chị ấy bị ảnh hưởng rất lớn đấy.”

Tô Kiêm Mặc nói mấy câu đã chọc cười Daisy.

“Cho nên không sao cả, anh cảm thấy rất may mắn vì có thể gặp được em, nếu không thì không biết cuộc sống của ma cà rồng như anh sẽ trôi qua tẻ nhạt cỡ nào.” Tô Kiêm Mặc càng siết chặt tay.

“Em cũng thế.”

Bọn họ nhìn nhau với vẻ kiên định.

Chuyện không thể tránh khỏi là Tô Lạc Ly lại phải cho con bú, trong mắt Ôn Khanh Mộ đây lại là cảnh “Tu hú chiếm tổ chim khách”.

Cửu Cửu nằm trong ngực Tô Lạc Ly mút sữa chùn chụt, phát ra tiếng vang thỏa mãn.

Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh chỉ biết nén giận, anh cứ cảm giác mình vừa thoát khỏi tình trạng này, còn chưa được mấy ngày sung sướng thì quãng thời gian ấy lại bắt đầu.

Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn ánh mắt nóng rực thấp thoáng vẻ oán hận của Ôn Khanh Mộ.

“Có phải anh lại muốn nói sáu chữ đúng không?”

“Sáu chữ gì?”

“Tu hú chiếm tổ chim khách.” Tô Lạc Ly có ấn tượng sâu sắc với sáu chữ này.

“Em tự biết là được rồi.” Ôn Khanh Mộ bực bội, anh vốn là người đàn ông ngang ngược, sao có thể để cho người khác giương oai trên địa bàn của mình nhiều lần?

May mà Cửu Cửu là con gái, không giống Tam Tam lúc trước, lòng thù địch của Ôn Khanh Mộ liền bớt đi hẳn.

“Em sẽ không cho con bú lâu quá đâu.”

Nhớ hồi trước phải đến tận lúc tròn một tuổi Tam Tam mới cai sữa mẹ, Tô Lạc Ly thấy trong sách ghi nhất định phải kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ nên dù Ôn Khanh Mộ phản đối nhiều lần, cô vẫn kiên trì đến lúc cậu bé tròn một tuổi.

Ôn Khanh Mộ không tin lời Tô Lạc Ly lắm.

Người phụ nữ này chuyện gì cũng làm được vì con, nhớ hồi trước cô còn vừa quay phim vừa dùng máy hút sữa hút sữa ra mang về nhà, khoảng thời gian đó người cô gầy như que củi!

“Em nói thật, em định cho con bú sáu tháng rồi thôi.”

Tô Lạc Ly nói với giọng điệu chắc nịch.

Ôn Khanh Mộ lập tức hào hứng, như vậy thì ít hơn hồi trước tận một nửa thời gian, “Em đừng an ủi anh!”

“Anh tin hay không thì tùy, dù sao em cũng chỉ cho con bú sáu tháng thôi, nếu như anh muốn cho con gái bảo bối uống sữa mẹ thêm một thời gian thì em cũng chiều.”

“Anh tin anh tin anh tin!” Ôn Khanh Mộ lập tức ngồi xuống giường, “Em chỉ cho con bú sáu tháng thật hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1543


Chương 1543

Tô Lạc Ly gật đầu kiên định, “Nếu không ai đó sẽ ăn thịt em mất!”

“Anh muốn ăn em ngay bây giờ!” Ôn Khanh Mộ há mồm làm bộ muốn cắn Tô Lạc Ly.

Cửu Cửu trong ngực Tô Lạc Ly bỗng thôi không bú sữa nữa, mở to mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi bật cười.

“Đừng làm loạn, Cửu Cửu nhìn anh đấy!”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới cúi đầu nhìn Cửu Cửu trong ngực Tô Lạc Ly, “Con nhìn bố làm gì? Không chú tâm mà bú sữa đi, bố cho con biết, con chỉ được bú sữa mẹ sáu tháng thôi đấy, sáu tháng sau trả lại cho bố!”

Cô bé nhìn Ôn Khanh Mộ rồi lại bật cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ vô cùng đáng yêu.

“Này, con bé cười kìa, hiếm có nha! Sao Cửu Cửu lại thích bố như vậy?”

Cửu Cửu nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ, ánh mắt chòng chọc đó khiến Tô Lạc Ly bỗng cảm thấy không đúng lắm!

“Nhìn cái gì vậy! Mau ăn đi!”

Nhưng dù nói gì Cửu Cửu cũng không ăn, cứ nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ rồi cười.

“Thật ra bây giờ con bé chưa nhìn thấy gì cả, chủ yếu là nghe, chắc chắn là lúc em mang thai anh lải nhải quá nhiều nên con bé nhớ giọng nói của anh.”

Ôn Khanh Mộ không tin chút nào.

“Khi ở trong bụng em nó còn chưa phát triển hoàn toàn, nó có nghe thấy gì đâu mà nhớ được giọng của anh?”

“Em nói thật đấy, trong sách ghi như vậy mà, giọng nói của bố mẹ rất tốt cho quá trình phát triển của thai nhi. Sau khi con ra khỏi bụng mẹ, nó sẽ không có cảm giác an toàn, nhưng khi nó nghe thấy giọng nói quen thuộc thì sẽ tràn ngập cảm giác an toàn.”

Tô Lạc Ly thuật lại cụ thể nội dung mình đọc trong sách cho Ôn Khanh Mộ nghe.

“Hơn nữa nghe nói khi khảo sát người bố không làm tròn trách nhiệm lúc người mẹ mang thai thì thấy sau khi con sinh ra, nó sẽ không nhận bố.”

Ôn Khanh Mộ nghe thấy vậy thì vô cùng nghi ngờ, nhưng anh không phản bác lời Tô Lạc Ly nữa.

Nhân lúc Tô Lạc Ly ngủ, anh len lén chạy sang thư phòng tìm một cuốn sách cho phụ nữ có thai, đúng là nhìn thấy những gì Tô Lạc Ly nói.

Anh không khỏi cảm thấy rất thần kỳ.

Anh bắt đầu thử con gái liên tục, quả thực như thế, dường như Cửu Cửu vô cùng say mê Ôn Khanh Mộ, bình thường cô bé đang khóc rất dữ dội, nhưng chỉ cần Ôn Khanh Mộ vừa tới là cô bé lập tức nín khóc mỉm cười.

Cả nhà đều thắc mắc, tính cách Ôn Khanh Mộ xấu như vậy mà lại được chào đón như thế.

Ôn Khanh Mộ còn hết sức kiêu ngạo nói ai bảo cô bé là con gái của mình!

Chẳng mấy chốc Tô Lạc Ly đã ở cữ xong, cô hồi phục rất tốt, dù sao môi trường ở đây cũng yên bình rất thích hợp để dưỡng thai và ở cữ.

Nhưng điều này cũng có nghĩa cô sắp phải rời xa nơi này.

Mục Chỉ Huyên rất lưu luyến cháu trai cháu gái nên nhiều lần giữ lại, Tô Kiêm Mặc cũng không nỡ rời xa hai cháu ngoại, cứ làu bàu lẩm bẩm mấy ngày liền.

Tô Lạc Ly không muốn rời đi, nhưng dù sao cũng phải đi, huống chi họ rời nhà quá lâu, trong nhà còn có Tiểu Thất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1544


Tuy Tiểu Thất không phải con ruột, nhưng đã nuôi cậu bé rồi thì phải xem như con ruột, không biết Tiểu Thất còn nhớ họ hay không.

Cuối cùng Tô Kiêm Mặc nghĩ ra một cách, cậu muốn tổ chức đám cưới với Daisy, cho nên nhiều lần yêu cầu Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly nhất định phải chờ họ tổ chức đám cưới xong xuôi mới được đi.

Tô Lạc Ly biết Tô Kiêm Mặc đang cố ý kéo dài thời gian, nhưng cô cũng hết cách, cô chỉ có một đứa em trai, sao có thể không tham dự đám cưới của cậu được.

Ai ngờ đám cưới này kéo dài tận hai tháng.

Tô Kiêm Mặc và Daisy cử hành đám cưới hoành tráng trong sự chúc phúc của người dân Love Valley.

Lần này Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly buộc phải dẫn hai đứa bé rời khỏi nơi này.

Ngày chia tay, Love Valley luôn ngập tràn ánh nắng bỗng âm u bỗng thêm vẻ u sầu ly biệt.

Giản Ngọc phái máy bay tới đón cả nhà Ôn Khanh Mộ, máy bay đã hạ cánh xuống đất.

Khi họ sắp phải lên máy bay, trên mặt Mục Chỉ Huyên, Ôn Hạo, Tô Kiêm Mặc và Daisy đều không nở nụ cười.

Mọi người đều biết lần này xa nhau có thể sẽ là mãi mãi.

Tô Lạc Ly là người buồn nhất, mấy ngày trước vừa nghĩ tới chuyện sắp phải chia tay là nước mắt cô liền trực trào ra.

“Lạc Ly, sau này cái nhà này dựa vào con nhé.” Mục Chỉ Huyên vừa vuốt tóc Tô Lạc Ly vừa dịu dàng nói.

“Sao lại dựa vào cô ấy hả mẹ! Vậy con làm gì? Thôi nào, mọi người đừng đa sầu đa cảm ở đây nữa được không? Mau đi về đi, có phải sau này không gặp nhau nữa đâu! Đừng tỏ ra giống như sinh ly tử biệt vậy!”

Ôn Khanh Mộ lẩm bẩm với vẻ mất kiên nhẫn.

Bởi vì bị Ôn Khanh Mộ xen vào nên mọi người không từ biệt sướt mướt, thực ra cho dù làm vậy cũng không có ích gì, chỉ khiến mọi người thêm phiền não thôi.

Còn chưa nói được mấy câu Ôn Khanh Mộ đã giục lên máy bay.

Trong giây phút vẫy tay, nước mắt Tô Lạc Ly rơi xuống tí tách.

Tam Tam không có chút phản ứng nào, có lẽ trẻ con không cảm nhận được nỗi buồn của sự biệt ly, cứ tưởng sau này được nghỉ lại có thể trở về.

Bé Cửu Cửu ngủ say trong ngực cô thì càng không có suy nghĩ gì về việc chia xa.

Người buồn nhất là Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ duỗi cánh tay ôm Tô Lạc Ly vào lòng, “Thôi nào thôi nào, đừng khóc nữa, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại mà.”

Tô Lạc Ly duỗi tay đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ, “Đồ không có lương tâm!”

“Đúng đúng đúng, anh không có lương tâm, lương tâm của anh bị con chó nhỏ là em gặm mất từ lâu rồi!”

Lời nói của Ôn Khanh Mộ chọc cười Tô Lạc Ly.

“Phụ nữ các em đúng là quá phức tạp, rốt cuộc em đang cười hay khóc?”

“Sao anh phiền thế nhỉ?”

Ôn Khanh Mộ bế Cửu Cửu khỏi ngực Tô Lạc Ly, “Em ngủ một lát đi, anh bế Cửu Cửu cho.”

Dù là đi máy bay nhưng cả quãng đường vô cùng vất vả, giữa đường còn phải tiếp thêm nhiên liệu mấy lần, hầu như bay trên trời suốt một tuần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1545


Chương 1545

Khi đến hoa viên Crystal, cả nhà đã trong tình trạng kiệt sức, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Họ ngủ một giấc rất lâu mới tỉnh lại.

Khi Ôn Khanh Mộ thức dậy Tô Lạc Ly còn đang ngủ, anh đắp chăn cho cô rồi sang phòng trẻ con xem Cửu Cửu, có người còn dậy sớm hơn anh.

Tam Tam đã bắt đầu líu lo bên cạnh Cửu Cửu.

Người giúp việc phụ trách trông Cửu Cửu nhìn thấy Ôn Khanh Mộ đi vào thì rất thức thời rời đi.

Nhìn thấy Ôn Khanh Mộ tới, Cửu Cửu cười rất vui vẻ, ngay cả Tam Tam cũng không hiểu, người bố luôn trưng vẻ mặt khó ưa này có gì hay ho mà cô bé vui vẻ thế?

Cậu bé tốn công nãy giờ mà Cửu Cửu không cười lấy một cái!

Người thảm nhất không ai qua được Tiểu Thất, họ đi gần một năm, Tiểu Thất sắp đi mẫu giáo, sắp không nhận ra bố mẹ nữa rồi.

Tô Lạc Ly mất gần một tuần mới khôi phục lại được cảm giác thân mật với Tiểu Thất.

Đối với chuyện đột nhiên có thêm một đứa em gái, Tiểu Thất tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Sáu tháng sau Tô Lạc Ly giữ lời hứa cho Cửu Cửu cai sữa, không biết có phải là do nguyên tắc cùng giới thì đẩy nhau, khác giới thì hút nhau hay không mà Cửu Cửu không có phản ứng gì với chuyện cai sữa, dường như cô bé đã ngóng trông ngày này từ lâu.

Tận đến giờ phút này Tô Lạc Ly mới biết cái tên Tam Tam đặt cho Cửu Cửu vô cùng chính xác!

Nhớ hồi trước Ôn Khanh Mộ đặt tên cho Tam Tam, anh nói cậu bé là người thứ ba xem vào giữa vợ chồng họ cho nên gọi là Tam Tam, vậy thì Cửu Cửu là ba lần của ba, đúng là còn kinh khủng hơn cả ba người thứ ba nữa!

Bởi vì không cần cho bú nên đến tối Cửu Cửu được người giúp việc trông nom, Tô Lạc Ly cũng nhàn rỗi hơn.

Tuy sinh xong Cửu Cửu khoảng hai tháng, hai người đã khôi phục cuộc sống chăn gối, nhưng bởi vì Cửu Cửu thực sự quá tinh nghịch cho nên Ôn Khanh Mộ cũng thương Tô Lạc Ly, về cơ bản lâu lắm họ mới làm chuyện đó một lần.

Tô Lạc Ly nghĩ thầm, có thể đền bù cho Ôn Khanh Mộ được rồi đây, nhưng đến tối người đàn ông này vẫn không thấy về!

“Tăng ca ở công ty sao?” Tô Lạc Ly lẩm bẩm, nhưng vừa nghĩ lại thấy không đúng, nếu như tăng ca thì Ôn Khanh Mộ chắc chắn sẽ báo với cô một tiếng. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Tô Lạc Ly lập tức gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, ai ngờ điện thoại có chuông nhưng không ai nghe.

Cô hơi sốt ruột đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc đụng phải người giúp việc.

Người giúp việc cung kính chào hỏi Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly phát hiện người giúp việc đang bưng một bát canh trứng bèn vội vàng hỏi: “Tôi nói rồi cơ mà? Nửa đêm đừng cho cô chủ ăn thứ này.”

Bé cưng sáu tháng tuổi bắt đầu ăn bữa phụ, nhưng Tô Lạc Ly đọc sách nên biết rằng buổi tối không phải thời gian thích hợp để ăn bữa phụ, hơn nữa phải dần dần tạo cho bé cưng thói quen ăn ít vào buổi tối, bởi vì buổi tối con người không cần ăn.

Người giúp việc có vẻ hơi quẫn bách, “Là cậu chủ bảo tôi mang lên ạ.”

“Cậu chủ? Anh ấy về rồi sao?”

“Cậu chủ về từ lâu rồi ạ.”

Nghe thấy người giúp việc nói vậy, Tô Lạc Ly thực sự không thể tin được, anh đã về nhà từ lâu mà không thèm về phòng? Hơn nữa điện thoại cũng không nghe!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1546


Tô Lạc Ly xua tay với người giúp việc, người giúp việc vội vàng chạy tới phòng trẻ con.

Cô chống nạnh đi đi lại lại trước cửa, cuối cùng giận không nén được, quyết định đến phòng trẻ con xem thử, cô đứng ở cửa trông thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế, Cửu Cửu ngồi trên ghế trẻ em, Ôn Khanh Mộ đút cho Cửu Cửu từng thìa canh trứng.

Hình ảnh bố và con gái mới hài hòa làm sao.

Không biết vì sao mà Tô Lạc Ly rất muốn nổi cáu!

Cô cũng không biết mình làm sao nữa!

Cô đừng ở cửa một lúc, thực sự cảm thấy lồng ngực rất bức bối, bèn nổi giận đùng đùng về phòng ngủ.

Nghĩ thầm chắc Ôn Khanh Mộ cho con ăn xong canh trứng sẽ về phòng nhỉ? Ai ngờ đợi mãi mà anh không trở lại.

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cơn giận nơi lồng ngực giống như đang thiêu đốt, không ngừng bành trướng.

Tô Lạc Ly nhìn đồ ngủ mình chuẩn bị, cô vo tròn rồi ném thẳng vào trong tủ quần áo!

Cô chuẩn bị một bộ đồ ngủ gợi cảm, bởi vì lúc trước cho con bú nên toàn mặc đồ ngủ chuyên dùng cho bú, cô nghĩ bụng sẽ đền bù cho người đàn ông này, ai ngờ người ta lại…

Lúc mười một rưỡi, cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng rón rén về phòng, vừa bước vào đã giật mình, bởi vì anh tưởng Tô Lạc Ly đã ngủ.

“Em chưa ngủ à?” Ôn Khanh Mộ đi đến bên giường ngáp một cái.

Tô Lạc Ly đang chơi game trên điện thoại mà dạo này Mục Nhiễm Tranh giới thiệu cho cô, vốn dĩ cô không có hứng thú gì, nhưng trong quá trình chờ đợi Ôn Khanh Mộ nhàm chán quá nên chơi game giết thời gian.

Ôn Khanh Mộ cúi đầu thấy Tô Lạc Ly đang chơi game, “Khuya khoắt rồi em còn chơi trò gì vậy?”

“Ai đó khuya khoắt mới trở về thì được còn em chơi game thì không được sao?”

Làm vợ chồng bao năm nay nên Ôn Khanh Mộ phát hiện ra Tô Lạc Ly là lạ, “Sao em ăn nói kỳ lạ thế? Anh đâu có trở về lúc khuya khoắt, anh đi dỗ con cơ mà?”

“Em biết! Anh dỗ con, anh vất vả được chưa.” Tô Lạc Ly vẫn chăm chú chơi game.

Giọng điệu này khiến Ôn Khanh Mộ càng khó chịu.

“Em có ý gì vậy hả? Em có biết Cửu Cửu khó dỗ cơ nào không, vất vả lắm anh mới dỗ được con bé ngủ đấy! Anh về phòng mà em nói anh như vậy?”

Anh cảm thấy rất ấm ức!

Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ to tiếng thì cô cũng không kiềm chế nữa, ném di động sang bên cạnh rồi mở miệng nói.

“Hơn nửa đêm anh ăn nhiều như vậy anh có ngủ được không? Với lại, người giúp việc dỗ con bé rất giỏi, chỉ khi ai đó ở cạnh, con bé mới ầm ĩ không ngủ như vậy thôi!”

Điều Tô Lạc Ly nói là sự thật, Cửu Cửu chỉ có mấy việc ăn, ngủ và khóc, về cơ bản cô bé không chơi đùa, tỉnh cái là bắt đầu khóc, ăn no là đi ngủ, vô cùng dễ dỗ.

Chỉ khi Ôn Khanh Mộ ở đó, dù buồn ngủ díp mắt nhưng cô bé vẫn cố gắng vui cười, khi Ôn Khanh Mộ nghỉ ngơi ở nhà, thậm chí cô bé có thể không ngủ cả ngày!

Ôn Khanh Mộ càng nghe Tô Lạc Ly nói thì càng cảm thấy khó chịu.

“Con bé đói mà em không cho nó ăn gì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1547


Chương 1547

“Buổi tối con người không cần ăn, con bé là con người! Nếu như mặc kệ con bé muốn làm gì thì làm thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa, Cửu Cửu đã rất béo rồi, anh muốn con gái anh trở thành một người mập mạp tương lai không ai cưới hả?”

Tô Lạc Ly nói rất nhiều hơn nữa đều từ góc độ dạy dỗ trẻ con, cô không muốn để Ôn Khanh Mộ biết mình đang ghen, dường như cô cũng đang thuyết phục mình rằng không phải cô đang ghen.

“Anh đã đọc sách rồi, bây giờ trẻ con béo một chút cũng không sao, về cơ bản dáng người của chúng di truyền từ bố mẹ, giống như anh và em vậy, con bé sẽ không béo đâu! Cho dù con bé mập mạp không ai cưới thì anh cũng sẽ nuôi nó cả đời!”

Tô Lạc Ly tức không nói nổi vì Ôn Khanh Mộ, không ngờ cô không tìm được bất cứ sơ hở gì, với cả anh càng nói thì trong lòng cô càng tức.

Nuôi con bé cả đời? Nói sao mà dễ nghe thế!

Hình như cô là vợ anh mà còn chưa nghe anh nói vậy bao giờ?

Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly không nói lời nào thì càng thừa thắng xông lên.

“Trước kia anh mặc kệ Tam Tam thì em chê anh vô tâm, bây giờ anh quan tâm Cửu Cửu thì em lại chê anh lắm chuyện, sao người phụ nữ như em khó hầu hạ quá vậy?”

Tô Lạc Ly vốn đang nổi nóng, nghe thấy Ôn Khanh Mộ nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, cô cầm lấy gối ném về phía Ôn Khanh Mộ.

“Em khó hầu hạ thế đấy! Không muốn hầu hạ thì đừng hầu hạ! Ai xin anh đâu!” Nói xong cô nằm xuống kéo chăn đắp lên người.

“Em ăn thuốc súng à?” Ôn Khanh Mộ cũng không muốn để ý tới Tô Lạc Ly, ở chung với nhau lâu, thỉnh thoảng cãi nhau một trận cũng không có gì to tát, không giống ngày xưa cứ cảm thấy như gặp kẻ địch.

Ôn Khanh Mộ đi vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì thời gian không còn sớm nên anh chỉ tắm rửa qua loa, tắm xong phát hiện mình chỉ mải cãi nhau với Tô Lạc Ly mà quên không cầm đồ ngủ.

Thế là anh để người trần ra ngoài đến bên tủ quần áo lấy đồ ngủ, Tô Lạc Ly giận dỗi nên đã tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.

Anh cũng hết cách đành phải lần mò tìm đồ ngủ của mình, ai ngờ vừa mở tủ quần áo ra thì bên trong có bộ quần áo rơi ra.

Anh nhìn bóng đen dưới chân rồi nhặt nó lên, cầm vào trong phòng tắm có đèn mới phát hiện đó là một bộ đồ ngủ tơ tằm, loại phía trên có kèm nội y…

Ôn Khanh Mộ nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, bảo sao hôm nay cô giận kinh như vậy!

Hóa ra là vì cái này!

Ôn Khanh Mộ dĩ nhiên rất hiểu tính khí của Tô Lạc Ly, lần nào muốn khen thưởng hay đền bù cho anh, cô đều sẽ mặc đồ ngủ rất gợi cảm.

Ôn Khanh Mộ bèn trở lại bên giường, ôm Tô Lạc Ly từ phía sau.

“Anh còn thắc mắc sao hôm nay em giận kinh như vậy! Còn càu nhàu anh không trở lại, hóa ra chuyện là như vậy… Chồng hầu hạ em ngay đây…”

Nói xong Ôn Khanh Mộ liền bắt đầu ra tay.

“Biến ngay cho em!” Tô Lạc Ly vốn đang giận sắp phát điên mà Ôn Khanh Mộ còn không biết điều sán lại gần.

“Xấu hổ gì chứ, anh biết phụ nữ các em ba mươi như sói bốn mươi như hổ mà, bây giờ em cũng đến tuổi này rồi, em cũng có nhu cầu sinh lý mà, nào nào nào.”

Tô Lạc Ly nghe thấy mấy lời khiến người ta xấu hổ này thì lập tức nhổm dậy đá Ôn Khanh Mộ một cái!

“Biến xa ra!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1548


Chương 1548

Ôn Khanh Mộ không hề đề phòng, lập tức bị đá lăn xuống giường.

“Em điên à Tô Lạc Ly!”

Tô Lạc Ly cũng biết mình dồn hết sức vào cú đá này, cô không ngờ mình lại đá Ôn Khanh Mộ xuống giường.

Nhất thời cô không biết phải làm sao.

Ôn Khanh Mộ vốn định dỗ dành Tô Lạc Ly, nhưng cú đá này khiến anh từ bỏ ý định!

Anh mở tủ quần áo lấy đồ ngủ mặc đại lên người rồi ôm gối đi sang phòng cho khách!

Tô Lạc Ly há miệng định gọi anh lại nhưng không sao mở miệng được!

Sau khi Ôn Khanh Mộ bỏ đi, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, nước mắt rơi lã chã.

Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, đã rất lâu rồi cô không khóc, hôm nay chợt không nén được!

Cô cứ cảm thấy Ôn Khanh Mộ như biến thành một người khác, trước kia dù cãi nhau gay gắt đến mấy, Ôn Khanh Mộ cũng sẽ không sang phòng cho khách, những lần anh sang phòng cho khách đều là vì bị cô đuổi đi, sau đó anh lại mặt dày quay về.

Bây giờ thì sao? Không ngờ anh ôm gối sang phòng khác ngủ một mình.

Cho dù hôm nay cô hơi quá đáng, cho dù hôm nay cô hơi cố tình gây sự thì anh cũng không nên như vậy!

Chẳng lẽ anh không suy nghĩ tại sao cô lại như vậy à!

Không ngờ anh còn cãi nhau với cô, còn to tiếng như vậy!

Trước kia cô cũng sẽ cáu kỉnh nhất quyết không cho anh chạm vào, nhưng lần nào anh mặt dày cọ xát vào người cô, cô đều giả bộ từ chối nhưng vẫn cho anh ăn đấy thôi?

Sao bây giờ lại không như vậy!

Hình như anh đã không còn kiên nhẫn…

Trước kia anh còn nói anh sợ nhất là thấy cô khóc, bây giờ cô khóc mà anh lại không ở đây!

Tô Lạc Ly càng nghĩ càng buồn, “Cái người đàn ông thay lòng đổi dạ, phụ bạc, tồi tệ này!”

Sau khi mắng Ôn Khanh Mộ rất nhiều lần, Tô Lạc Ly khóc lóc rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau ngủ dậy phát hiện bên cạnh không có Ôn Khanh Mộ, cô vẫn có chút không quen, lúc đi vào nhà vệ sinh cô phát hiện mắt mình sưng như quả trứng gà!

Xong rồi, e là hôm nay không ra ngoài được.

Ôn Khanh Mộ cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, buổi sáng rời giường liền đến công ty, buổi tối trở về chuyện đầu tiên anh làm vẫn là đến phòng trẻ con.

Người giúp việc đang thay tã cho Cửu Cửu, Cửu Cửu khóc dữ dội, Ôn Khanh Mộ thấy thế vội vàng đi qua.

“Tay chân vụng về, đến tã cũng không biết thay!”

Kể ra cũng kỳ lạ, Ôn Khanh Mộ vừa vào, Cửu Cửu lập tức nín khóc mỉm cười.

“Cô chủ nhỏ đúng là thân với cậu chủ!”

“Nói nhảm! Nó là con gái tôi mà lại!”

Ôn Khanh Mộ thay tã cho Cửu Cửu xong, “Hôm nay cho cô chủ ăn gì?”

“Uống sữa và ăn một ít bún ạ.” Người giúp việc trả lời.

“Tôi bảo cho cô chủ ăn một chút canh hoa quả cơ mà?” Ôn Khanh Mộ lập tức xụ mặt xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1549


Chương 1549

Người giúp việc cảm thấy rất ấm ức, “Trước kia canh hoa quả đều do mợ chủ làm, mợ chủ không cho chúng tôi làm, nói chúng tôi không nắm vững, nhưng cả ngày hôm nay mợ chủ chưa từng tới đây ạ.”

“Cả ngày cô ấy không tới?” Ôn Khanh Mộ cảm thấy kỳ lạ.

“Vâng ạ, cả ngày không tới.”

“Người phụ nữ này ba ngày không đánh thì cô ấy liền nhảy lên đầu lên cổ!”

Đám người giúp việc lập tức bật cười.

“Cậu chủ, cậu đâu nỡ đánh mợ chủ!”

Ôn Khanh Mộ trừng mắt, đám người giúp việc không dám cười nữa.

Nhưng như vậy đã tốt lắm rồi, trước kia đám người giúp việc nào dám nói đùa với Ôn Khanh Mộ, anh luôn xụ mặt, chỉ khi nói chuyện với mợ chủ mới cười thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, từ khi có cô chủ, anh trở nên hòa nhã dễ gần hơn hẳn, tiếp xúc nhiều liền cảm thấy anh không dữ dằn như vậy.

“Các cô trông nom cô chủ.” Nói xong Ôn Khanh Mộ đi thẳng ra khỏi phòng trẻ con.

Chẳng lẽ người phụ nữ này vẫn chưa nguôi giận? Không đến mức đó chứ?

Sao cô có thể mặc kệ con gái chỉ vì giận dỗi cơ chứ!

Chỉ quan tâm con trai, còn con gái thì mặc kệ! tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Nếu là như vậy, anh thật sự phải nói chuyện với cô cho ra nhẽ, cô không thể trọng nam khinh nữ như thế được.

Trên đường về phòng, vừa khéo Ôn Khanh Mộ đi qua phòng của Giản Ngọc và Lý Như Kiều, đúng lúc Giản Ngọc đi ra.

“Anh đang muốn tìm cậu đấy!”

“Tìm em làm gì?” Ôn Khanh Mộ đang vội đi tìm Tô Lạc Ly tranh luận nên có vẻ hơi nôn nóng.

“Cậu định đi tìm ai đánh nhau hay sao mà nôn nóng thế? Anh hỏi cậu, anh thấy sáng nay cậu đi ra từ phòng cho khách, cậu cãi nhau với Lạc Ly à?”

Giản Ngọc hết sức quan tâm về tình hình tình cảm của hai vợ chồng họ.

Theo như bình thường chỉ khi xảy ra chuyện lớn thì hai người họ mới ngủ riêng.

“Bọn em cãi nhau đấy thì sao nào? Vợ chồng có ai không cãi nhau? Anh đừng cản em, em còn phải đi tìm cô ấy! Sao cô ấy lại trở nên như vậy chứ, vô duyên vô cớ là nổi cáu, cả ngày hôm nay còn mặc kệ Cửu Cửu, em muốn hỏi cô ấy xem rốt cuộc cô ấy muốn thế nào!”

“Không cần đi tìm đâu!” Lý Như Kiều từ trong phòng đi ra, dựa người vào tường, “Chị ấy không ở nhà.”

“Cô ấy đi đâu?”

Lý Như Kiều nhìn Ôn Khanh Mộ đang tức xì khói, hai chị em dâu họ có quan hệ cực kì tốt, lúc cãi nhau với Giản Ngọc Lý Như Kiều sẽ kể cho Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly cãi nhau với Ôn Khanh Mộ dĩ nhiên cũng sẽ nói với Lý Như Kiều.

“Đến thành phố S rồi.”

“Đến thành phố S làm gì?”

“Coi như về nhà ngoại thôi! Chị ấy chịu tủi thân, lại không có nhà ngoại, chỉ có một người cậu, anh bảo chị ấy đi đâu được đây!” Lý Như Kiều cũng đáp lại bằng giọng quái gở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1550


“Em đừng có nói chuyện bằng giọng quái gở ấy được không?” Giản Ngọc lập tức ngăn Lý Như Kiều lại.

“Giọng em có quái gở đâu? Có một số người thay lòng đổi dạ ấy chứ!”

Ôn Khanh Mộ còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện thì người giúp việc đã vội vàng chạy tới báo một tin xấu, đó là Cửu Cửu nôn.

Trẻ con nôn sữa vốn là chuyện bình thường, nhưng hôm nay đã nôn nhiều lần, ban nãy lại nôn nên người giúp việc mới chú ý.

Ôn Khanh Mộ lập tức mời bác sĩ đến, bác sĩ chẩn đoán bệnh rồi bảo là bị đau bụng do triệu chứng viêm gây nên, không có gì đáng ngại.

Nhưng bác sĩ vẫn tiêm một mũi vào cái mông nhỏ béo núc ních của Cửu Cửu.

Ôn Khanh Mộ rất xót xa!

Bác sĩ bảo tạm thời đừng cho ăn, cứ quan sát trước đã.

Lúc này Tô Lạc Ly đã tới thành phố S, vào ở nhà họ Hoắc.

Thực ra cô muốn về nhà họ Hoắc chỉ vì nổi hứng nhất thời, vốn dĩ cô định cằn nhằn với Lý Như Kiều rồi thôi, nhưng càng nói càng tức, cảm thấy mình không thể cứ bỏ qua như vậy được.

Vừa hay cậu gọi điện thoại cho cô, hỏi có một hoạt động cô tham gia được không, thế là cô bèn đến đây.

Hai người Hoắc Tư Kiệt và Mục Nhất Hân đều ra nước ngoài du học, về cơ bản nhà họ Mục và nhà họ Hoắc cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người, Hoắc Tư Nhã sắp thi đại học nên học hành khá căng thẳng.

Ngày thứ hai mắt Tô Lạc Ly đã hết sưng, ngày thứ ba cô tham gia hoạt động cả ngày giúp Trang sức Hoắc Thị, lúc trở lại nhà họ Hoắc trong lòng cô trống rỗng.

Cô không biết mình có thể làm gì, đột nhiên cô cảm thấy mình giống như một kẻ vô dụng khi bỏ nhà, bỏ con.

“Chị họ tốt của em ơi, chị đã thở dài mười mấy lần rồi, làm em không làm bài tiếp được nữa!” Hoắc Tư Nhã cuối cùng cũng không nhịn được.

Hoắc Tư Nhã gập vở lại, “Chị có chuyện gì phiền lòng thì nói cho em nghe đi.”

“Chị làm gì có?”

“Từ lúc chị vào nhà em đã nhận ra rồi, chắc chắn chị có tâm sự, có phải chị cãi nhau với anh rể không?”

Hoắc Tư Nhã ra dáng người lớn, một tay chống đầu nhìn Tô Lạc Ly ngồi trên sofa.

Đây là phòng của Hoắc Tư Nhã, trong phòng chỉ có hai người họ.

“Ai cãi nhau với anh ấy?” Tô Lạc Ly đã chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.

“Chị nói câu này là em đã chắc chắn chị cãi nhau với anh rể!” Hoắc Tư Nhã trượt ghế ra rồi đi đến bên Tô Lạc Ly, “Để chuyên gia tình yêu là em cho chị lời khuyên nhé?”

“Chuyên gia tình yêu?” Nghe thấy danh xưng này Tô Lạc Ly không nhịn được bật cười, “Em mới có tí tuổi đầu!”

“Ai da chị họ, chị cứ nói cho em nghe thử đi, cho dù em không giúp được chị thì trong lòng chị cũng dễ chịu hơn mà!”

Không chịu được sự quấy rầy nhõng nhẽo của Hoắc Tư Nhã, cũng có lẽ Tô Lạc Ly cảm thấy trong lòng quá tủi thân, thế là cô kể cho Hoắc Tư Nhã nghe chuyện trong khoảng thời gian này.

Thực ra sau khi trở về từ Love Valley, Tô Lạc Ly vẫn luôn cảm thấy Ôn Khanh Mộ quá quan tâm Cửu Cửu, lúc ấy cô cũng không quá để ý, chỉ nghĩ đó là tình yêu thương mà người bố dành cho con mình.

Thế nhưng từ khi cai sữa, Tô Lạc Ly không nghĩ như vậy nữa, bởi vì mức độ quan tâm của Ôn Khanh Mộ đối với Cửu Cửu đã lên một tầm cao mới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1551


Chương 1551

Trước kia lúc về nhà chuyện đầu tiên anh làm là đi tìm cô, còn bây giờ là đến phòng trẻ con, nói chuyện phiếm với Tô Lạc Ly mười câu thì có đến chín câu liên quan đến Cửu Cửu.

Hoắc Tư Nhã chống cằm nghe say sưa.

“Có phải anh rể em đã thay lòng đổi dạ không? Trước kia anh ấy không như vậy!” Cuối cùng Tô Lạc Ly tổng kết một câu.

“Chị họ, chị đang ghen với Cửu Cửu!”

Nghe vậy khuôn mặt Tô Lạc Ly lập tức đỏ bừng, “Chị ghen với Cửu Cửu? Cửu Cửu là con gái chị mà! Chị ghen với con gái sao! Em nghĩ cái gì thế!”

Tô Lạc Ly duỗi ngón tay chọc vào đầu Hoắc Tư Nhã.

“Có gì ngạc nhiên đâu, lúc trước anh rể cũng ghen với Tam Tam mà!”

Câu này làm người trong mộng bừng tỉnh, Tô Lạc Ly bỗng phát hiện như vậy có vẻ hợp lý.

Hoắc Tư Nhã thở dài, nói bằng giọng điệu già dặn: “Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố nên sẽ thân thiết với bố hơn! Chị xem từ nhỏ anh trai em bị đánh suốt, bố em mà nổi nóng lên là sẽ đánh cho nhừ đòn, nhưng chị nhìn em xem… Hừ!”

Hoắc Tư Nhã nhướng lông mày trông rất đắc ý, “Em là chiếc áo bông nhỏ của ông ấy, bình thường ông ấy không bao giờ hung dữ với em, nếu mẹ em hung dữ với em thì ông ấy sẽ bênh em!”

“Là thế thật sao?”

“Tất nhiên rồi! Chị đang ghen với Cửu Cửu đấy, hồi đó mẹ em cũng ghen với em như vậy!”

Tô Lạc Ly giậm chân một cái, “Được! Vậy coi như chị ghen, chị ghen thật, gì mà tình nhân nhỏ, áo bông nhỏ chứ, nhưng anh rể em cũng quá đáng phải không?”

“Nói ra thì cũng hơi quá đáng, anh ấy không thể vì con gái mà bỏ bê vợ được?”

“Đúng vậy!”

Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy rất tủi thân, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình bị Ôn Khanh Mộ phớt lờ!

“Hay là chị bơ anh ấy mấy ngày cũng được, có lẽ mấy ngày sau anh rể sẽ đến tìm chị đấy!”

Tô Lạc Ly đếm ngón tay tính toán, đây đã là ngày thứ tư cô đến nhà họ Hoắc, nhưng Ôn Khanh Mộ thì sao?

Điện thoại không, Wechat không, cái gì cũng không!

“Chị đoán ngay cả chuyện chị đến đây anh ấy cũng không biết ấy!”

Hoắc Tư Nhã vỗ bả vai Tô Lạc Ly, “Hôn nhân thật là phiền phức, sau này em chắc chắn sẽ không kết hôn!”

“Cô bé, không kết hôn thì em sống một mình à?”

“Đúng vậy, có gì mà không được? Em là người theo chủ nghĩa độc thân, tương lai em muốn làm một quý tộc độc thân!” Hoắc Tư Nhã ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.

Tô Lạc Ly buộc phải cảm thán rằng mình đã không còn theo kịp tốc độ của thanh niên ngày nay.

Có lẽ cô già thật rồi?

Còn bên hoa viên Crystal, bởi vì bé Cửu Cửu đau bụng nên trong nhà cũng trải qua mấy ngày kinh thiên động địa.

Ôn Khanh Mộ trông coi Cửu Cửu suốt hai mươi bốn giờ, quan sát tình hình đi đại tiện và ghi chép theo lời dặn của bác sĩ, đám người giúp việc cũng không ngủ không nghỉ cùng anh.

Đến ngày thứ tư tình hình của Cửu Cửu mới ổn định lại, lúc bác sĩ kiểm tra không có vấn đề thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1552


Bác sĩ dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, Ôn Khanh Mộ đều ghi chép lại.

Cửu Cửu lại bắt đầu ầm ĩ, không ỉu xìu giống mấy ngày bị ốm, cứ bắt Ôn Khanh Mộ bế mới ngủ được, Ôn Khanh Mộ cũng nhận ra Cửu Cửu đã khỏe lại.

Suốt ba ngày Ôn Khanh Mộ không chợp mắt, quầng thâm ở mắt rất đậm, ria mép cũng không cạo, nhìn trông già đi hẳn.

“Cậu chủ, đã ba ngày cậu không chợp mắt rồi, cậu về phòng ngủ một giấc đi ạ? Đám người giúp việc cũng được chứng kiến, hóa ra đối với con cái, không chỉ mợ chủ mới có thể làm chu đáo mà cậu chủ cũng có thể.

“Mợ chủ về chưa?” Xong chuyện của Cửu Cửu, lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhớ tới Tô Lạc Ly.

Người giúp việc lắc đầu, “Chưa ạ.”

“Trông cô chủ đi, có chuyện gì thì gọi tôi ngay.” Ôn Khanh Mộ vừa xoa huyệt thái dương vừa trở lại phòng ngủ.

Điện thoại để trong phòng ngủ, suốt ba ngày anh không để ý nên đã hết pin từ bao giờ.

Anh vội vàng tìm sạc pin để sạc rồi khởi động máy.

Vô số thông báo ùa đến, email, cuộc gọi nhỡ, tin nhắn Wechat, anh đều không để ý, chỉ cần là chuyện công việc thì anh đều giao cho Giản Ngọc xử lý.

Anh phát hiện trong những thông báo này không có của Tô Lạc Ly.

Không biết tại sao không nhìn thấy bất cứ tin nhắn nào của Tô Lạc Ly, trong lòng anh lại có chút khó chịu.

Trông coi Cửu Cửu ba ngày, anh càng thấm thía được nỗi vất vả của Tô Lạc Ly.

Hồi trước khi Tô Lạc Ly sinh Tam Tam, khoảng thời gian đó công ty bề bộn nhiều việc, Tam Tam vẫn luôn do Tô Lạc Ly chăm sóc, tuy thỉnh thoảng anh cũng sẽ lo cùng nhưng dù sao cũng không nhúng tay vào.

Anh còn nhớ có một lần anh đi công tác, Tam Tam bị sốt, sau khi trở về nghe đám người giúp việc nói suốt cả tuần Tô Lạc Ly không thay quần áo.

Ôn Khanh Mộ nằm trên giường gọi điện thoại cho Tô Lạc Ly, đầu bên kia bắt máy.

“A lô, anh rể!”

“Tiểu Nhã? Chị họ em đâu?”

“Chị ấy và mẹ em ra ngoài đi dạo phố rồi.”

“Ồ…” Vốn tưởng có thể nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ có chút thất vọng, “Dạo này cô ấy thế nào?”

“Anh rể, em phải nói với anh chuyện này, chị họ đã tới nhà em bốn năm ngày rồi mà bây giờ anh mới biết đường gọi điện thoại! Dạo này chị ấy vô cùng vô cùng vô cùng… Không ổn, nếu không mẹ em đã chẳng kéo chị ấy đi dạo phố, em không nói với anh nữa, em còn có việc!”

Hoắc Tư Nhã cúp máy.

Ôn Khanh Mộ đành ảo não vứt di động qua một bên, nghĩ lại thì ngày đó cãi nhau với Tô Lạc Ly anh quả thực hơi quá đáng.

Chắc chắn cô giận rồi.

Ôn Khanh Mộ hơi mệt, anh vốn định ngủ một giấc rồi nghĩ chuyện này sau, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, chiếc giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, cảm giác nghiêng người không sờ được Tô Lạc Ly rất khó chịu.

Đây chắc là ngày thứ năm Tô Lạc Ly đi, anh sắp không ngửi được mùi hương của Tô Lạc Ly trên giường nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1553


Chương 1553

Ôn Khanh Mộ nhớ Tô Lạc Ly không chịu nổi, đứng dậy tắm rửa cho tỉnh táo, sau đó thay quần áo đi thẳng tới sân bay.

Anh nghĩ ngồi máy bay tới thành phố S sẽ nhanh hơn một chút.

Ai biết vì hệ thống điều khiển, chuyến bay đầu tiên bay đến thành phố S đã bị hoãn lại hai giờ.

Ôn Khanh Mộ vẫn phải chờ gần ba giờ mới lên được máy bay.

Bên thành phố S, vợ chồng Hoắc thị đã phát hiện ra sự khác thường của Tô Lạc Ly. Bọn họ đều biết cô là đứa trẻ rất hay để ý, vốn tưởng cô sẽ rời đi ngay sau khi kết thúc hoạt động, ai biết cô không đi, cộng thêm trạng thái của cô không tốt lắm nên đoán chắc là hai người đã cãi nhau.

Sở Nhuận Chi cũng không muốn ép Tô Lạc Ly phải nói ra, chỉ kéo cô ra ngoài dạo phố.

Sở Nhuận Chi và Tô Lạc Ly đi dạo còn mua không ít đồ, sau đó vào một quán cà phê vắng vẻ.

“Lạc Ly, bây giờ cháu có thể uống cà phê sao? Không phải cháu còn đang cho con bú à?” Sở Nhuận Chi đại khái cũng đoán được, nếu Tô Lạc Ly còn đang cho con bú sẽ không ra ngoài nhiều ngày như vậy.

“Cháu có thể uống, không sao ạ. Cháu đã cai sữa cho Cửu Cửu rồi.”

“Sớm vậy à? Bây giờ con bé mới được… sáu tháng nhỉ? Chuyện này không giống với tính cách của cháu.” Sở Nhuận Chi nói đùa rồi thuận tiện gọi hai cốc cà phê. Nhân viên phục vụ đi chuẩn bị ngay.

Tô Lạc Ly nhếch môi cười bất đắc dĩ. Trước đây cô cai sữa là vì Ôn Khanh Mộ, bây giờ nghĩ lại người ta còn chẳng cảm kích đâu.

“Lạc Ly, cháu đừng trách mợ nhiều lời, có phải hai bọn cháu đã xảy ra chuyện gì không? Mợ hỏi Tiểu Nhã nhưng nó rất kín miệng, nói thế nào cũng không chịu tiết lộ.” Sở Nhuận Chi cười gượng.

“Thật ra cũng không có gì. Theo cách nói của Tiểu Nhã chính là cháu ghen với tình nhân nhỏ của chồng cháu thôi.” Tô Lạc Ly cúi đầu, sắc mặt hơi khó coi. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Sở Nhuận Chi lại cười, “Mợ nhớ lúc trước cũng ghen rất lâu, còn ghen với Tiểu Nhã đấy, bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn ghen! Ha ha ha…”

“Trước đây anh ấy ghen với Tam Tam, bây giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cháu ghen với Cửu Cửu.”

“Thật ra mọi người đều nói cùng giới xung khắc, khác giới hút nhau cũng rất có lý. Con trai thường thân thiết với mẹ hơn, sau khi lớn lên quan hệ với bố sẽ càng lúc càng tệ. Tiểu Kiệt và cậu cháu bây giờ cũng xung khắc với nhau như nước với lửa. Con gái thường thân với bố hơn. Chờ đến khi con bé đến thời kỳ nổi loạn thì cháu sẽ biết.”

Sở Nhuận Chi nói với giọng điệu của người từng trải, ngược lại làm Tô Lạc Ly suy nghĩ rất nhiều.

“Mợ, cháu thật sự không chịu nổi khi anh ấy đặt hết mọi tâm tư lên người Cửu Cửu. Trước đây anh ấy vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là lập tức đi tìm cháu. Bây giờ anh ấy vừa về nhà lại chẳng để ý xem cháu ở đâu mà đi thăm con gái cưng trước, mãi đến gần nửa đêm mới về.”

Tô Lạc Ly cũng rất xoắn xuýt nhưng trước sau không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng.

“Anh ấy có thể rất thương yêu Cửu Cửu nhưng cháu không muốn anh ấy vì vậy mà quên cháu.”

“Nhưng sức lực con người dù sao cũng có hạn. Bây giờ cậu ấy vừa có con gái nên còn thấy mới lạ, chờ suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng thì sẽ tốt thôi. Sau này cậu ấy qua dỗ cháu, cháu lại cho cậu ấy một cơ hội. Bây giờ con trai con gái đều có đủ, hai đứa có gì phải cãi nhau chứ?”

Tô Lạc Ly đương nhiên hiểu rõ điều này.

“Mợ dạy cho cháu một cách, chờ khi nào cậu ấy cưng chiều con gái, cháu lại đi cưng chiều con trai. Dù sao cháu cũng có hai đứa con trai, người ta nói con gái là nhân tình nhỏ của bố, con trai đó chính là nhân tình nhỏ của mẹ. Cháu có hai nhân tình nhỏ mà cậu ấy chỉ có một, vẫn là cậu ấy chịu thiệt đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1554


Lời Sở Nhuận Chi nói chọc cho Tô Lạc Ly vui vẻ.

Hai người uống cà phê xong thì về thẳng nhà.

Nửa đêm, Tô Lạc Ly vừa ngủ, người giúp việc đột nhiên chạy tới đập cửa phòng cô.

“Cô cả, chồng cô tới rồi!”

Tô Lạc Ly đang mơ mơ màng màng nghe được cách xưng hô “chồng cô” này còn chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ mới biết ngoài Ôn Khanh Mộ còn có thể là ai được nữa!

Ở đây cũng chỉ có Ôn Khanh Mộ được gọi như vậy.

Tô Lạc Ly không thay quần áo, chỉ khoác thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.

Sở Nhuận Chi và Hoắc Vũ Long cũng đã dậy, đang ở trong phòng khách.

Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng khách, còn mang theo ít quà. Anh đã lâu không tới nhà họ Hoắc, tất nhiên phải mang theo chút quà, dù sao ở đây cũng xem như là nhà mẹ đẻ của Tô Lạc Ly.

“Thật ngại quá, chuyến bay bị hoãn lại gần ba giờ vì hệ thống điều khiển nên bây giờ cháu mới đến được. Hơn nửa đêm mà cháu còn đến làm phiền cậu, mợ.”

Ôn Khanh Mộ ngoan ngoãn như một cậu học sinh tiểu học. Ở trước mặt Hoắc Vũ Long, anh vẫn luôn như vậy, dù sao bọn họ cũng là người nhà mẹ đẻ của Tô Lạc Ly.

“Chúng ta là người một nhà, cháu đừng khách sáo như vậy làm gì. Người giúp việc đã đi gọi Lạc Ly rồi, lát nữa hai đứa đi nghỉ sớm đi.”

Sau khi Tô Lạc Ly vào phòng, ai nấy đều nhìn về phía cô.

“Cậu, mợ cứ về ngủ đi ạ.”

“Lạc Ly, cháu bảo người giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya đi. Cậu ấy đi đường cũng mệt rồi.” Sở Nhuận Chi liên tục nháy mắt với Tô Lạc Ly, “Cậu mợ đi ngủ trước đây.”

Trong phòng khách chỉ còn lại Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly. Cô liếc xéo anh rồi đi thẳng về phòng ngủ của mình, anh đi theo sau cô.

Bọn họ vừa vào phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly từ sau lưng.

“Anh thả ra!” Tô Lạc Ly lập tức kéo tay Ôn Khanh Mộ ra.

Anh không chịu buông tay, hơi thở nóng hổi phả vào trên cổ cô, “Anh nhớ em quá, vợ.”

Khi Tô Lạc Ly nghe được lời này thì suýt rơi nước mắt. Năm ngày, tròn năm ngày anh chưa từng gọi điện hay nhắn tin, bây giờ mới nhớ tới cô!

Hoắc Tư Nhã là một nhóc mơ hồ, cô bé muốn nói cho Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ gọi điện tới nhưng vội đi học thêm nên chưa kịp nói. Chờ tới lúc cô bé quay về thì đã quên mất chuyện này.

Tô Lạc Ly không có thói quen kiểm tra lịch sử cuộc gọi nên không biết anh đã gọi điện tới.

“Anh còn biết anh có vợ à?” Tô Lạc Ly đẩy mạnh tay Ôn Khanh Mộ ra. Anh biết cô đang giận nên không muốn tỏ thái độ quá cứng rắn.

“Anh đi tắm đi!” Tô Lạc Ly lấy từ trong ngăn kéo ra một cái khăn tắm và ném cho anh.

Ôn Khanh Mộ không nói gì, ngoan ngoãn chui vào trong phòng tắm. Tô Lạc Ly lại tìm quần áo ngủ cho anh. Cũng may bọn họ thỉnh thoảng tới bên này ở vài ngày nên vẫn có đủ đồ.

Tô Lạc Ly lại dặn người giúp việc chuẩn bị thức ăn khuya cho Ôn Khanh Mộ để anh tắm xong vừa vặn có đồ ăn. Chờ tới lúc anh ăn xong, cô đã leo lên giường rồi.

Ôn Khanh Mộ chui vào trong chăn cố ý nằm sát vào người Tô Lạc Ly. Cô dịch người sang bên, anh lại xích qua theo. Cô tiếp tục dịch vào, cho đến khi bị dồn đến góc tường, không có cách nào xích vào thêm được nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1555


Chương 1555

Ôn Khanh Mộ vuốt ve lưng Tô Lạc Ly. Anh đã rất lâu không thấy cô cáu giận như vậy rồi.

Tô Lạc Ly không để ý đến anh.

“Em không để ý tới anh à? Vậy anh ra tay luôn nhé?”

“Anh cứ làm loạn đi, Tiểu Nhã ở phòng bên cạnh đấy.”

Một câu nói làm Ôn Khanh Mộ lập tức ỉu xìu. Cách âm ở nhà cũ này không tốt. Lúc trước phòng bên cạnh không có ai ở, sau đó Hoắc Tư Nhã muốn thoát khỏi sự theo dõi của bố mẹ nên mới chuyển vào đấy.

Dù sao chỗ này là nhà họ Hoắc chứ không phải nhà mình, Ôn Khanh Mộ cũng phải kiềm chế.

Anh biết Tô Lạc Ly đang tức giận mà Hoắc Tư Nhã còn vị thành niên đang ở phòng bên cạnh nên không dám lỗ mãng.

Anh chỉ khoác tay lên trên lưng Tô Lạc Ly. Cô quay lưng về phía anh, vẫn không để ý tới anh, hai người ngủ một đêm trong sự giận dỗi như vậy.

Lúc Tô Lạc Ly tỉnh lại thì giật mình, thấy Ôn Khanh Mộ đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mê người.

Cô không biết buổi tối sau khi mình ngủ thiếp đi đã tự lăn tới bên cạnh anh hay người đàn ông tồi tệ này nhân cơ hội cô ngủ say mà ôm cô vào trong lòng.

Tô Lạc Ly bị anh nhìn với ánh mắt nóng rực như vậy thì có hơi ngượng ngùng cũng có chút xấu hổ, tính xoay người ngủ tiếp. Dù sao bây giờ không có con làm phiền, cũng không bận việc gì, cô muốn ngủ tới khi nào cũng được.

Ôn Khanh Mộ dường như đoán được Tô Lạc Ly muốn xoay người đã tóm lấy cô và giam cô trong vòng tay của mình.

Tô Lạc Ly giãy giụa không có tác dụng thì xị mặt xuống, “Anh thả em ra!”

“Anh không thả, em đừng tức giận nữa mà.” Ôn Khanh Mộ tiện thể hôn lên môi cô.

Ngọt thật, anh đã không được hôn cô rất nhiều ngày rồi.

“Em không giận.” Tô Lạc Ly rủ mí mắt xuống không chịu nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Em không giận thì đang làm gì vậy?”

“Em muốn ngủ!” Tô Lạc Ly đúng lúc nâng chân đá vào bụng Ôn Khanh Mộ làm anh đau đến mức rên rỉ. Cô thừa dịp chui ra khỏi vòng tay anh, cầm quần áo và bước xuống giường.

Hoắc Vũ Long tương đối bận rộn nên sau khi hai người thức dậy không gặp được ông, đến bữa tối cả nhà mới tập trung đông đủ.

Mặc dù biết hai người đang giận dỗi nhưng Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi vẫn mắt nhắm mắt mở. Bọn họ không tiện can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng trẻ, chỉ nghĩ thầm hai người tranh cãi một trận rồi lại làm lành thôi.

“Tiểu Mộ, các cháu không qua bên này bao lâu rồi nhỉ?” Cháu gái và cháu rể cùng qua, Hoắc Vũ Long tất nhiên rất vui mừng.

“Cháu cũng không nhớ nữa.” Ôn Khanh Mộ lúng túng trả lời.

“Dù sao từ lúc Lạc Ly có thai Cửu Cửu là không tới rồi, tính ra cũng phải một năm rưỡi đấy.” Sở Nhuận Chi nhắc nhở.

“Đúng vậy, các cháu đã lâu không qua, lần này khó khăn lắm mới qua thì phải ở thêm mấy ngày chứ?”

Tô Lạc Ly cúi đầu ăn cơm, không tham dự vào cuộc nói chuyện của mọi người nhưng không có nghĩa là cô không nghe. Cô nghĩ thầm Ôn Khanh Mộ bận rộn như vậy, còn nhớ thương “nhân tình nhỏ” trong nhà, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

Ôn Khanh Mộ muốn đi vào ngày mai thì anh có thể tìm ra được cả trăm lý do.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1556


Tô Lạc Ly đoán anh chắc chắn sẽ không ở lại, anh cũng có thể đúng lúc mượn cơ hội đưa cô đi, đến lúc đó cô sẽ nói thẳng là mình muốn ở lại thêm vài ngày.

“Cũng được, cháu đã lâu không đến đây, lại nghe theo cậu ạ.”

“Khụ khụ khụ…” Tô Lạc Ly nghe thấy Ôn Khanh Mộ nói vậy thì mắc nghẹn làm mọi người ở đó đều nhìn cô, thật xấu hổ.

Ôn Khanh Mộ vội vàng đưa cốc nước đến trước mặt Tô Lạc Ly, cô uống vài hớp, lúc này mới thấy đỡ hơn một chút.

“Xem em vui vẻ đến mức nào kìa? Nếu em muốn về thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào mà.”

Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ. Anh lại giả vờ cháu rể tốt trước mặt cậu mợ mình đấy!

Nhưng anh rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng anh ở đây không được tự nhiên mà mình thì không để ý tới, còn không nhanh bằng nhân cơ hội đưa mình về rồi cố gắng dỗ dành.

Chẳng bao lâu, Tô Lạc Ly đã biết được đáp án. Ở trước mặt Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi, cô chắc chắn phải giữ thể diện cho anh, tối thiểu lúc cùng ăn cơm, trò chuyện, cô sẽ không tỏ ra khó chịu với anh, còn phải giả vờ là một cặp vợ chồng yêu thương nhau.

Ôn Khanh Mộ này đúng là lắm mưu nhiều kế!

Rõ ràng là anh ăn chắc cô rồi!

Bọn họ ở nhà họ Hoắc ba ngày nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn không dỗ được Tô Lạc Ly. Nói chung cô đi đâu thì anh theo tới đó, cô làm gì, anh sẽ cũng làm theo.

Sau khi nán lại ba ngày như vậy, Tô Lạc Ly không thể chịu được nữa, lấy lý do mình nhớ con để chuẩn bị quay về.

Hoắc Vũ Long vốn định đặt vé máy bay giúp hai người nhưng Ôn Khanh Mộ nói mình đã bảo thư ký đặt trước rồi, là chuyến bay vào chiều hôm đó.

Vì vậy Hoắc Vũ Long phái người đưa bọn họ tới sân bay.

Nhưng Ôn Khanh Mộ xuống xe lại không vào sân bay mà vẫy xe tới một cửa hàng ô tô 4S.

Tô Lạc Ly không muốn để ý tới anh, cũng chẳng biết anh có ý gì nên vẫn đi theo.

Sau đó Ôn Khanh Mộ nhìn trúng một chiếc xe và thanh toán hết các khoản tiền, gắn biển xe tạm thời xong lại dẫn Tô Lạc Ly lên xe.

Nhưng Tô Lạc Ly nhìn thấy Ôn Khanh Mộ mua chiếc xe trong nháy mắt thì thật sự không nhịn được nữa.

“Anh mua xe làm gì? Anh bị bệnh à? Chúng ta sắp lên máy bay rồi!”

Ôn Khanh Mộ thắt dây an toàn cho mình xong lại thắt dây cho Tô Lạc Ly, “Ai nói sẽ lên máy bay chứ?”

“Chẳng phải anh nói…”

“Anh không mua vé máy bay, chúng ta lái xe về.”

“Lái xe về à?” Tô Lạc Ly quả thật giật mình trước hành động điên cuồng này, “Anh điên rồi à?”

“Anh không điên! Em ngồi cho chắc đấy!”

Có máy bay không ngồi lại cứ nhất quyết mua xe lái về, Tô Lạc Ly cảm thấy Ôn Khanh Mộ chắc chắn là muốn đốt tiền rồi!

Cô lười để ý tới anh, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Cô mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn cảm thấy chiếc xe mới đi không bao lâu đã dừng lại.

“Ly Ly, xuống xe thôi.”

Tô Lạc Ly mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là đâu vậy?

Đây là một nơi vô cùng xa lạ, trước mặt chắc là một ngọn núi nhỏ, hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, không khí vô cùng dễ chịu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1557


Chương 1557

“Chúng ta không về nhà à?”

“Tối nay chúng ta ở lại đây.”

Ôn Khanh Mộ xuống xe rồi đi tới bên phía Tô Lạc Ly, cố kéo cô từ trên xe xuống, nắm chặt lấy tay cô.

Tô Lạc Ly không hề ngụy trang, cô hiểu Ôn Khanh Mộ biết chắc cô sẽ không làm ầm ĩ với anh trước mặt mọi người, nếu bị người khác chụp được thì ngày mai có thể lên trang đầu.

Từ sau khi cô tuyên bố kết hôn với Ôn Khanh Mộ, hai người bọn họ đã ly hôn rất nhiều lần, con càng lúc càng lớn, cô không hy vọng xuất hiện tin tức này.

Ôn Khanh Mộ không đặt vé máy bay nhưng anh thật sự có đặt trước phòng ở đây.

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng nhận được chìa khóa rồi vô cùng “ân ái” nắm tay Tô Lạc Ly đi tìm phòng.

Ở đây không phải là khách sạn mà là khu nghỉ dưỡng, mỗi phòng đều được xây ở trên núi, từng gian phòng bằng gỗ nhìn qua rất thú vị.

Căn phòng của bọn họ ở giữa sườn núi có phong cảnh rất tuyệt.

Ôn Khanh Mộ vừa vào cửa đã đè Tô Lạc Ly lên trên tường nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và mặt cô…

Tô Lạc Ly vừa muốn đẩy anh ra đã bị anh nắm lấy tay cô.

“Xin lỗi, Ly Ly, đều tại anh không tốt.”

Giọng anh dịu dàng như cơn gió đầu tiên của mùa xuân thổi tới làm người ta thấy ấm áp lại ngứa ngáy.

Trong giây phút đó, Tô Lạc Ly không kìm được nước mắt nữa.

Ôn Khanh Mộ lại bắt đầu hôn nước mắt của Tô Lạc Ly, trán tỳ lên trán cô, vuốt ve gương mặt cô.

“Là anh sai rồi.”

Tô Lạc Ly đấm vào ngực anh, “Anh đáng ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa! Em đi năm ngày mà anh thậm chí chẳng chịu gọi điện cho em gì cả! Rốt cuộc trong lòng anh còn có em không hả?”

“Anh sai rồi, anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh. Anh quá bận rộn nên không chú ý. Trong lòng anh đương nhiên là có em rồi.”

Ôn Khanh Mộ cầm tay Tô Lạc Ly đặt lên ngực mình, “Tất cả là em hết.”

“Anh chỉ giỏi lừa người thôi! Em sẽ không mắc bẫy của anh đâu!”

“Dạo trước anh không chú ý tới em, sau này sẽ không như vậy, cũng không dám như vậy nữa, được không? Tất cả đều là anh sai.”

“Vốn là anh sai mà!” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

“Là anh sai, là anh sai rồi, là anh sai rồi…”

Sau khi Ôn Khanh Mộ nói vô số lần “sai rồi”, Tô Lạc Ly mới bớt giận. Thật ra cho dù hai người ở nhà họ Hoắc không nói chuyện nhưng cô cũng hết giận từ lâu rồi.

Có lẽ ở chung lâu, cô thậm chí muốn giận cũng không giận nổi.

Sau khi Tô Lạc Ly hết giận, Ôn Khanh Mộ cũng thuận tiện tử hình cô ngay tại nơi có hoàn cảnh tuyệt vời này.

Một cuộc ân ái vui vẻ qua đi, hai người không mặc quần áo, đắp chăn nằm trên giường.

Tô Lạc Ly che chăn, nằm sát bên cạnh Ôn Khanh Mộ. Anh gối một tay ra sau đầu, để lộ ra nửa thân trên.

Tô Lạc Ly vẽ từng vòng trên ngực Ôn Khanh Mộ.

“Nhột.” Anh nắm tay cô.

“Anh có biết hôm đấy em tức giận thế nào không? Vậy mà anh còn cãi nhau với em nữa! Em định sau khi cai sữa xong sẽ cố gắng bù đắp cho anh, bớt một phần tâm tư cho con qua anh nhưng không ngờ anh lại tự nhiên…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1558


Chương 1558

Tô Lạc Ly nghĩ đến chuyện này vẫn còn giận, “Anh thay đổi rồi… Trước đây mỗi lần anh vừa về nhà, việc đầu tiên là tìm em, bây giờ anh vừa về nhà lại chạy qua phòng trẻ con. Trước đây em và anh cãi nhau, anh đều sẽ dỗ em nhưng lần này anh không dỗ em còn mặc cho em chờ ở nhà cậu tới năm ngày!”

Ôn Khanh Mộ nghiêng người qua nhìn Tô Lạc Ly đang bĩu môi, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tô Lạc Ly nổi cáu khi bị anh nhìn như vậy, “Anh nhìn em làm gì?”

“Anh đã rất lâu không thấy Ly Ly nhà anh ghen rồi, còn đáng yêu như vậy nữa chứ!”

Ôn Khanh Mộ giơ tay nhéo mặt Tô Lạc Ly.

“Đáng ghét! Anh hoàn toàn không nhận thức được sai lầm của mình!” Tô Lạc Ly đã bắt đầu hối hận rồi. Sao mình lại dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy chứ?

“Em cuối cùng đã biết được cảm nhận của anh à? Trước đây em cứ nói anh ghen với con trai, bây giờ đến lượt em ghen với con gái. Em có biết trước đây em mải chăm sóc cho Tam Tam mà không chú ý tới anh, anh đã phát điên tới mức nào không? Anh khó khăn lắm mới vượt qua được thì lại có một Tiểu Thất tới.”

Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa nghịch một lọn tóc của Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nghĩ lại cũng thấy có lý. Nhưng hai người ghen như vậy thật sự tốt sao?

“Ly Ly, anh biết em cai sữa là vì anh, anh biết em muốn bù đắp cho anh. Anh thật sự sai rồi, sau này anh sẽ không bỏ mặc em nữa.”

“Anh nói thì dễ nghe lắm!” Cho dù Tô Lạc Ly nói vậy nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ, không chịu nổi nhất là những lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.

“Anh có một kế hoạch vô cùng hoành tráng, em có muốn nghe không?”

Tô Lạc Ly ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại di động của mình tới và mở ra mấy tấm ảnh bên trong, “Em xem khách sạn này được xây dựng bên vách núi đặc biệt nguy hiểm nhưng cũng rất đẹp.”

“Oa, thật à? Người ta sống ở đây không sợ sao?”

“Không đâu, khách sạn này rất đông khách, phải đặt trước rất lâu mới có thể có phòng đấy. Còn có khách sạn này nữa. Nó được xây dựng dưới đáy biển, có thể nhìn thấy được thế giới dưới đáy biển từ một mặt của căn hộ đấy.”

Tô Lạc Ly nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại của Ôn Khanh Mộ cũng thấy rất đẹp và lãng mạn.

“Cái này là một khách sạn với chủ đề hoa hồng, cả trang viên trồng hoa hồng với đủ loại và đủ màu sắc, trong phòng cũng vậy.”

Cô vừa ngắm nhìn bức ảnh vừa nghe anh giải thích.

“Trong lúc anh chờ máy bay vẫn luôn xem mấy thứ này. Đây chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Ở các nơi trên thế giới đều có rất nhiều khách sạn đặc biệt như vậy. Cho nên kế hoạch của anh là muốn dẫn em đi ngủ khắp các khách sạn đặc biệt trên thế giới!”

Ôn Khanh Mộ nói kế hoạch của mình cho Tô Lạc Ly nghe.

Cô nghe được kế hoạch này, đột nhiên cảm giác nó thật lãng mạn. Vậy chẳng phải đại biểu cho hai người sẽ đi khắp thế giới sao?

Cô rất vui sướng.

“Em nghĩ xem, lúc chúng ta ngủ ở thế giới dưới đáy biển, lúc chúng ta làm tình sẽ có các con cá đủ màu tới xem, em nói xem chúng có ghen tỵ không?”

“…” Hình ảnh lãng mạn trong đầu Tô Lạc Ly đột nhiên biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1559


Chương 1559

“Còn cả khi chúng ta ngủ ở trên vách núi đá, có phải có cảm giác như đang làm tình một lần cuối cùng, trải nghiệm sống chết này kích thích như vậy, chắc chắn sẽ đặc biệt sung sướng…”

Tô Lạc Ly vỗ mạnh vào ngực Ôn Khanh Mộ, “Chuyện này vốn là một chuyện vô cùng lãng mạn, sao từ trong miệng anh nói ra lại đầy dục vọng vậy? Anh có thể đừng lúc nào cũng nhắc tới… làm tình không?”

“Em cảm thấy bây giờ chúng ta không đầy dục vọng à?”

Tô Lạc Ly cúi đầu nhìn hai người bọn họ bây giờ, thấy cũng đúng thật.

“Giờ phút quan trọng nhất khi người đàn ông ở cùng với người phụ nữ là gì? Còn không phải là buổi tối sao? Buổi tối ở cùng nhau lâu nhất, làm tình lại là một chủ đề vĩnh hằng. Ngủ khắp các khách sạn đặc biệt trên thế giới là kế hoạch hoành tráng tới mức nào chứ!”

Tô Lạc Ly trợn mắt nhìn Ôn Khanh Mộ. Anh còn nói là kế hoạch hoành tráng, rõ ràng là anh muốn đổi chỗ khác nhau để ngủ với mình thôi!

Nhưng suy nghĩ lại thì chuyện này dường như cũng chẳng có gì sai…

“Chồng, anh có thấy em già đi không?”

Ôn Khanh Mộ xoay người lại hăm hở nâng mặt Tô Lạc Ly lên nhìn trái lại nhìn phải.

“Đúng là em già rồi.”

“Thật sao? Em có nếp nhăn rồi à? Hay em bị nám?” Tô Lạc Ly lập tức căng thẳng. Trước đây cô cảm thấy vấn đề này hình như cách mình rất xa nhưng bây giờ lại phải đối mặt với nó.

“Anh đùa em thôi. Chúng ta đều sẽ phải già đi, bất kể em thêm mấy nếp nhăn hay thêm mấy vết nám thì vẫn là Ly Ly mà anh yêu nhất.”

“Anh nói thật dễ nghe.”

Tô Lạc Ly cọ vào ngực Ôn Khanh Mộ.

“Nhóc yêu tinh quấn người, bây giờ anh chưa mặc quần áo! Đúng lúc em cũng không mặc, để anh lại chứng minh sức hấp dẫn của em đối với anh không hề kém hơn năm đó!”



Khuya hôm đó, Ôn Khanh Mộ nói cho Tô Lạc Ly biết dạ dày của Cửu Cửu không tốt làm cô suýt nữa ngất ngay tại chỗ. Anh phải khuyên mãi mới thuyết phục được cô chờ hôm sau quay về.

Kết quả trời còn chưa sáng, Tô Lạc Ly đã kéo Ôn Khanh Mộ từ trên giường dậy.

Ôn Khanh Mộ nhìn ngoài trời còn tối đen, lại nhìn vợ yêu của mình.

“May mà anh không nói cho em biết ngay từ đầu, bằng không chúng ta sẽ không có cách nào làm lành được mất!”

“Ôi, em biết hôm qua anh tốn rất nhiều sức lực nhưng em lo lắng cho Cửu Cửu, chúng ta về nhà sớm rồi nghỉ ngơi cũng được mà, ngoan!”

Ôn Khanh Mộ biết Tô Lạc Ly rất nhớ con, vì vậy mới sáng sớm đã lái xe về nhà.

Trải qua phong ba nhỏ lần này, hình như tình yêu của Ôn Khanh Mộ dành cho Cửu Cửu vẫn không hề giảm bớt nhưng anh thường không biểu hiện quá đáng trước mặt Tô Lạc Ly.

Lê Thấm Thấm tốn thời gian ngắn nhất để du học từ Anh về, trở thành một họa sĩ truyện tranh thật sự. Đây cũng là nhờ cô ta vừa đăng tiếp truyện tranh trên mạng vừa học, dần tích lũy được danh tiếng cho mình trong thời gian đi học.

Tranh của cô ta thường theo phong cách hào phóng lại không gò bó, rất buồn cười nên được giới trẻ yêu thích.

Nhà họ Mục và nhà họ Lê vẫn luôn mong chờ Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh sớm kết hôn sinh con cho trong nhà đông con đông cháu nhưng suy nghĩ của hai người đều tương đối tiến bộ, chẳng hề nóng vội.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1560


Theo cách nói của Mục Nhiễm Tranh, hai người ở chung thì ít lại xa cách nhiều, yêu nhau còn chưa đủ đâu. Trên thực tế, anh không hy vọng mình có con sớm như vậy. Bởi vì đứa trẻ vừa sinh ra đã có hai chú và một cô nhóc con, vai vế này quá thấp!

Lại giống như anh chỉ nhỏ hơn Ôn Khanh Mộ một tuổi nhưng vẫn phải gọi là chú vậy. Anh không hy vọng con mình lặp lại bi kịch của mình.

Tối thiểu phải kém hơn vài tuổi rồi hãy nói.

Mục Nhất Hân chậm rãi đặt Tô Kiêm Mặc trong góc trái tim mình vĩnh viễn, bắt đầu cuộc sống mới. Sau khi cô ấy tiếp nhận Hoắc Tư Kiệt, hai người cùng ra nước ngoài du học, có người nói quan hệ giữa hai người thật sự không tệ.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều lại chuẩn bị sinh con trai. Hai người thấy nhà người khác có nếp có tẻ, gia đình mình không thể tụt lại nhưng sau đó kế hoạch này đã thất bại.

Chớp mắt, bé Cửu Cửu đã ba tuổi, cũng đến tuổi đi mẫu giáo rồi.

Người vui mừng nhất không ngoài Tô Lạc Ly, cuối cùng cô đã có thể thoát khỏi nhóc ranh ma này. Trước đây cô cảm thấy Tam Tam rất nghịch ngợm, sinh một đứa con gái hẳn sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn. Nhưng ai ngờ Cửu Cửu đại khái là đầu thai nhầm, lớn lên chỉ hơn chứ chẳng kém gì Tam Tam.

Vừa vặn Cửu Cửu là đứa trẻ bé nhất trong nhà, học nói rất sớm, miệng ngọt chết người nên rất được mọi người yêu thích.

Ai nấy đều nuông chiều Cửu Cửu. Cô bé đi tới nhà họ Hoắc thì được vợ chồng Hoắc thị, Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã nuông chiều, tới nhà họ Mục thì từ già tới trẻ đều nuông chiều.

Ngay cả Tam Tam và Tiểu Thất trong nhà cũng hóa thân thành cuồng ma nuông chiều em gái, đặc biệt là Tam Tam!

Tô Lạc Ly vẫn lo cứ chiều vậy sẽ làm Cửu Cửu sinh hư nhưng một mình cô dù sao cũng là người nhỏ, tiếng nhẹ, mọi người đều không để ý tới. Cho nên chỉ có một mình cô sầm mặt với cô bé, đại khái cũng chỉ có một mình cô có thể làm cho cô bé kiêng dè.

Trong nhà, hai cậu bé đều là cuồng ma nuông chiều em, Ôn Khanh Mộ tất nhiên cũng không thiếu danh hiệu cuồng ma nuông chiều con gái.

Bình thường anh vừa về nhà đều sẽ báo với Tô Lạc Ly một tiếng trước, sau đó đi ngay tới phòng Cửu Cửu tìm con gái cưng.

“Vợ ơi, anh đã về rồi!”

Lúc Ôn Khanh Mộ về, Tô Lạc Ly đang bận rộn ở trong phòng bếp, đám người giúp việc đều phụ giúp cô.

Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Tô Lạc Ly, hôn lên mặt cô như chốn không người, đám người giúp việc đã quen rồi.

“Anh đi nghỉ đi, lát nữa xuống ăn cơm.”

“Được!” Ôn Khanh Mộ không nói thêm một lời đã ra khỏi phòng bếp. Tô Lạc Ly nhìn theo bóng lưng của anh và lặng lẽ thở dài.

“Mợ chủ thở dài gì vậy? Tình cảm giữa cậu mợ thật tốt.” Người giúp việc bên cạnh nói.

Tô Lạc Ly chỉ cười mà không nói gì. Cô hiểu rõ Ôn Khanh Mộ chỉ đến chỗ mình để báo cáo thôi, anh còn vội đi gặp con gái cưng.

Sở dĩ anh qua báo cáo là sợ mình mất hứng, dù sao trước đây bọn họ đã từng có lúc ầm ĩ không vui.

Ôn Khanh Mộ bước nhanh lên tầng và đẩy cửa phòng Cửu Cửu ra. Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.

“Bé Cửu Cửu, bố về rồi, con có nhớ bố không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom