Cập nhật mới

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1601


Tô Lạc Ly không hiểu con trai nhà mình lấy tự tin ở đâu ra, điểm này nó giống hệt bố nó.

"Được, một lời đã định, mẹ sẽ giữ lời."

"“Ngoéo tay!"

Tô Lạc Ly nghéo tay với Tam Tam.

"Nhưng nếu con không thi được hạng nhất, mẹ sẽ tịch thu xe máy không cho đi! Người đâu, đem xe máy của cậu chủ vào trong ga-ral"

Tam Tam trơ mắt nhìn chiếc xe máy yêu quý của mình còn chưa sờ ấm tay đã bị đưa vào ga-ra.

Ôn Khanh Mộ rất bất lực, dù sao việc này anh cũng không giúp được con trai.

Khoảng nửa tháng sau lại đến ngày Tam Tam đi thi, Tô Lạc Ly vốn không bận tâm đ ến chuyện này, bởi vì cô nghĩ dù Tam Tam cố gắng học tập nửa tháng thì cũng không thể từ vị trí đội sổ leo lên hạng nhất cả lớp được.

Hôm nay Tô Lạc Ly có một hoạt động, mãi đến mười một giờ tối mới kết thúc, sau khi hoạt động kết thúc cô lê cơ thể mỏi mệt về nhà.

Vừa chuẩn bị bước vào phòng ngủ đã bị Tam Tam chặn ở cửa.

Tô Lạc Ly ngáp một cái nhìn Tam Tam với vẻ sửng sốt, "Sao con còn chưa ngủ? Ngày mai không cần đi học à?" "Con cho mẹ xem thứ này hay lắm!" Tam Tam đột nhiên lấy từ sau lưng ra một tờ bảng điểm.

Tô Lạc Ly hơi mệt mỏi, cô không ngờ Tam Tam lại lấy ra bảng điểm.

Khi nhìn thấy thứ hạng của Tam Tam trên bảng điểm, cô giật nảy cả mình, là hạng nhất!

Tô Lạc Ly lập tức dụi mắt như vừa tỉnh mộng, phát hiện vẫn là hạng nhất.

Cô nhìn về phía Tam Tam, khuôn mặt Tam Tam lộ vẻ đắc ý.

"Mẹ trả con xe máy được chưa ạ?"

"Là thật sao?"

"Có chữ ký của giáo viên thì sao là giả được hả mẹ?"

Tô Lạc Ly xem xét kỹ càng, thấy bảng điểm này giống y hệt bảng điểm lúc trước của Tam Tam, chắc chắn nó là thật, "Tam Tam, sao con lại..."

"Mẹ sẽ không nghỉ ngờ con gian lận đấy chứ? Trường con thi rất nghiêm ngặt, mẹ cũng không phải không biết, hơn nữa con cũng khinh thường việc gian lận, bởi vì những câu hỏi này quá dễ”

Đối với trường học quốc tế của Tam Tam, Tô Lạc Ly biết trường học vô cùng chú trọng giáo dục phẩm chất của học sinh, về cơ bản nếu phát hiện chuyện gian lận thi cử thì sẽ đuổi học, vì vậy không ai dám lấy bản thân ra để mạo hiểm.

Tô Lạc Ly cầm bảng điểm rồi nhìn Tam Tam, "Nếu dễ như vậy thì sao hồi trước con toàn đội sổ?"

"Đó là vì con lười viết, giáo viên ép con viết thì con mới viết mấy chữ, thi được không điểm rất mất mặt nên con cố thi được mười mấy hai mươi mấy điểm là được rồi! Con không nói với mẹ nữa, con được đi xe máy rồi đúng không ạ?"

Tam Tam đã thi được hạng nhất, Tô Lạc Ly còn có thể nói gì được đây, cô đành phải gật đầu đồng ý.

"Nhưng mẹ có một số yêu cầu, không được phép bị thương! Nhất định phải chú ý an toàn!"

"Mẹ chỉ toàn lo mấy chuyện không đâu, bố con đã nói rồi, đàn ông ai cũng phải bị thương cả!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1602


Nói xong Tam Tam vội vàng chạy mất hút.

Tô Lạc Ly vẫn ngẩn ngơ cầm bảng điểm của Tam Tam, Ôn Khanh Mộ đã ở trong phòng đợi cô.

Tô Lạc Ly ngồi xuống giường, vẫn cảm thấy hơi khó tin. "Em đừng nhìn nữa, là hạng nhất thật đó."

"Anh không cảm thấy kỳ lạ lắm sao? Trước kia nó toàn đội sổ!"

"Có gì kỳ lạ đâu, đó là vì nó không muốn thi được hạng nhất thôi, nó mà muốn thì không ai cướp được của nó đâu."

"Vậy ý anh là trước kia nó cố ý sao, ban nãy Tam Tam cũng nói như vậy, nhưng em nghĩ nó đang khoác lác."

Ôn Khanh Mộ đặt di động lên tủ đầu giường, "Nó khinh thường làm bài thi bởi vì nó biết hết rồi"

"Biết hết rồi? Làm sao có thể chứ?”

"Sao lại không thể? Em tưởng ngày nào anh cũng ở bên nó là để chơi với nó à? Anh thấy em không hiểu con trai chút nào hết, em sang thư phòng đọc thử sách bình thường nó hay đọc mà xem, có khi em còn không hiểu ấy chứ”

Tô Lạc Ly thật sự bất ngờ, sau khi Tam Tam đi mẫu giáo, quả thực thời gian Ôn Khanh Mộ ở bên Tam Tam nhiều hơn hẳn, lúc đó cô còn cảm thấy rất vui mừng, nhưng không ngờ Ôn Khanh Mộ dạy con trai học.

"Con trai thông minh giống anh mà!" Ôn Khanh Mộ bổ sung một câu.

"Anh có ý gì? Chẳng lẽ giống em là ngốc?"

"Đó là em tự nói đấy nhé!"

Sau đó Tô Lạc Ly cũng sang thư phòng xem sách bình thường Tam Tam hay đọc, quả thực như lời Ôn Khanh Mộ nói, có một số sách cô xem không hiểu gì cả, nhưng Tam Tam lại vô cùng thích thú.

Dù sao khi mang thai Tam Tam, Ôn Khanh Mộ vẫn còn là một sinh vật nửa người nửa ma cà rồng có IQ rất cao, cho nên ở một số mặt nào đó Tam Tam khác người bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Đối với Tam Tam, lợi ích lớn nhất của chuyện này là cậu bé có thể đi xe máy mình thích.

Tan học về nhà chuyện đầu tiên cậu bé làm là hỏi Ôn Khanh Mộ về chưa, Ôn Khanh Mộ về nhà là bắt đầu dạy Tam Tam kỹ thuật lái xe máy, hai cha con chơi quên cả trời đất.

Cửu Cửu và Tiểu Thất chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Tuy xe máy khá lớn, có thể chở thêm một đứa trẻ ở đằng sau, nhưng Ôn Khanh Mộ không cho phép, bởi vì như vậy quá nguy hiểm, cho nên Cửu Cửu và Tiểu Thất chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Tối hôm đó Ôn Khanh Mộ tăng ca nên chưa về. Sau khi †an học Tam Tam vẫn lái xe máy ra ngoài như thường lệ, cậu bé đã học xong các kỹ thuật nên bắt đầu tự mình lái trong sân.

Vừa hay Ôn Khanh Mộ không ở đây, Cửu Cửu liền năn nỉ Tam Tam lai mình đi chơi.

“Anh, anh lai em đi chơi đi mà?”

"Không được, bố bảo anh không được lai người khác." Tam Tam từ chối ngay.

"Hôm nay bố không ở đây, em thấy anh đi giỏi như vậy rồi, chắc chăn sẽ không sao đâu, anh trai tốt, anh lai em đi một vòng đi, chỉ một vòng thôi mà?" Cửu Cửu phát huy sở trường nũng nịu của mình, kéo áo Tam Tam không buông Tay.

"Anh đã nói là không được rồi! Bố biết sẽ giận đấy, nhỡ bố tịch thu xe máy của anh thì sao?"

"Anh không nói em không nói, tất cả mọi người không nói thì không sao cả! Anh trai, anh trai tốt, em xin anh đấy, hôm nay mãi mới có dịp bố không ở nhà”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1603


Tam Tam thực sự không chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Cửu Cửu, "Được rồi, chỉ một vòng thôi đấy"

"Được được được, chỉ một vòng thôi ạ!"

Cửu Cửu lập tức lên xe.

"Nắm chặt vào! Nhỡ em bị ngã đau thì anh không chịu trách nhiệm đâu đấy!"

Tam Tam dặn dò lân nữa, Cửu Cửu cũng chăm chú lắng nghe, Tam Tam nhanh chóng khởi động xe máy.

"Oa, tuyệt quá!" Cửu Cửu vui sướng hét ầm lên.

Tiểu Thất thấy vậy thì rất hâm mộ, sau khi lái được một vòng, Tam Tam liền bảo Cửu Cửu xuống xe.

"Em cũng muốn ngồi” Tiểu Thất dè dặt nói một câu. "Vậy em lên đây đi! Anh lai Cửu Cửu một vòng thì cũng lai em một vòng!"

Tiểu Thất vui sướng leo lên phía sau.

Nhưng dù sao đây cũng là xe máy loại nhỏ, hơn nữa Tam Tam chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, Cửu Cửu mới có ba tuổi,

nhưng Tiểu Thất nhỏ hơn Tam Tam có một tuổi, từ cân nặng hay hình thể, lai Tiểu Thất cũng khó hơn lai Cửu Cửu rất nhiều.

Khi Tiểu Thất ngồi ở phía sau, Tam Tam cảm nhận rõ sức mình không đủ, cậu bé không nắm vững được tay lái, vừa đi một đoạn ngắn đã dừng lại.

“Anh, sao anh không đi nữa?”

" Bởi vì bình lần nói với

"Em xuống đi Tiểu Thất, anh không lai nổi em thường khi dạy Tam Tam, Ôn Khanh Mộ nhỉ cậu bé rằng lái xe máy không phải chuyện nhỏ, phải vô cùng cẩn thận, hơn nữa người ngồi phía sau là em trai mình nên Tam Tam không dám chủ quan.

"Sao lại không lai nổi? Anh lai được Cửu Cửu mà sao. không lai được em?”

Tiểu Thất không vui cho lắm.

"Em khác con bé, em mau xuống đi!" Tam Tam không muốn giải thích.

Tiểu Thất nhăn nhó xuống xe.

Sau đó Tam Tam lái một mình, Cửu Cửu ở bên cạnh hò hét cổ vũ, còn Tiểu Thất thì về thắng phòng mình.

Buổi tối, Tam Tam đặt xe máy ở cửa phòng, sau khi lớn rồi, hai anh em bắt đầu chia phòng ngủ, hai phòng ở cạnh nhau.

Ôn Khanh Nộ từ công ty trở về, anh đến phòng của bọn nhỏ theo thói quen, bọn nhỏ đều đã ngủ, anh liếc nhìn Cửu Cửu rồi chuẩn bị về phòng ngủ, ai ngờ nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phòng của Tam Tam.

Anh rón rén đi qua, phát hiện có một bóng đen nho nhỏ ngồi xổm ở chỗ xe máy của Tam Tam dựng ở cửa.

Ban đầu Ôn Khanh Mộ tưởng Tam Tam thích xe máy quá nên nửa đêm cũng phải dậy ra sờ mó.

"Con đang làm gì vậy?"

Bóng đen nho nhỏ lập tức đứng lên, khi nhận ra chiều cao không đúng lắm, Ôn Khanh Mộ bật đèn hành lang lên, phát hiện không phải Tam Tam mà là Tiểu Thất.

"Bố!" Tiểu Thất giấu hai tay sau lưng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. "Con đang làm gì vậy Tiểu Thất?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1604


"Không có gì ạ, con thích xe máy của anh, ban ngày anh không cho con đụng vào nên buổi tối con mới tới xem" "Đã khuya rồi, con về ngủ đi, khi nào con học tiểu học bố cũng sẽ mua cho con một chiếc"

"Vâng ạ!" Nói xong Tiểu Thất vội vàng quay người chạy về phòng mình.

Lúc Ôn Khanh Mộ vừa định quay người rời đi, anh bỗng cảm thấy hơi là lạ, anh cứ cảm giác ánh mắt của Tiểu Thất thấp thoáng vẻ khác thường.

Tuy ban đầu Tô Lạc Ly nhiều lần nhấn mạnh với Ôn Khanh Mộ rằng, đã đưa Tiểu Thất về nhà thì phải coi thằng bé như con ruột, nhất là phải đối xử như nhau.

Nhưng dù sao cũng không phải con ruột, thỉnh thoảng Ôn Khanh Mộ cũng có chút nghi ngờ.

Anh bật đèn hành lang lên, lại gần xe máy kiểm tra kỹ càng một lượt.

Nếu nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên xe máy có một sợi dây bị đứt.

Sợi dây này vô cùng quan trọng, đó là sợi dây liên quan đến phanh xe.

Anh nhớ ban nãy Tiểu Thất cứ giấu tay sau lưng, nhìn qua vết cắt thì có vẻ là bị kéo cắt, chẳng lẽ ban nãy thằng bé cắt đứt dây của xe máy?

Ôn Khanh Mộ không thể tin được một đứa trẻ lại làm ra chuyện này, nhưng anh cũng không dám sơ suất, đây không phải là trò đùa, anh gọi người đến nối lại sợi dây trong đêm, hơn nữa còn tìm hiểu chuyện xảy ra hôm nay từ đám người giúp việc.

"Hôm nay cậu chủ tự mình lái xe máy, không xảy ra chuyện gì cả ạ" Đám người giúp việc không dám nói chuyện Tam Tam lai Tiểu Thất và Cửu Cửu đi xe máy, dù sao Tam Tam cũng là cậu chủ, cậu bé đã dặn họ không được nói.

"Nếu như cậu chủ có chuyện gì không hay xảy ra thì các. cô có đền nổi không?" Sắc mặt Ôn Khanh Mộ nghiêm nghị khiến đám người giúp việc sợ hãi.

Đám người giúp việc không dám giấu giếm nữa.

"Cậu chủ lai cô chủ Cửu Cửu và cậu chủ Tiểu Thất đi xe máy, lai cô chủ Cửu Cửu đi một vòng rồi đến lượt cậu chủ Tiểu Thất, nhưng có lẽ cậu chủ cảm thấy sức mình quá yếu, không lai được cậu chủ Tiểu Thất nên bảo cậu chủ Tiểu Thất xuống xe, lúc ấy cậu chủ Tiểu Thất không vui chút nào, đi thẳng về phòng, sau đó không có chuyện gì nữa"

Ôn Khanh Mộ cũng đoán được đại khái, biết hai đứa trẻ bình thường toàn đứng bên cạn

ìn với ánh mắt thèm muốn sẽ không bỏ qua cơ hội anh không có ở nhà.

Sau khi hỏi xong, Ôn Khanh Mộ mới về phòng ngủ, Tô Lạc Ly đã ngủ, anh không đánh thức cô.

Đến sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ dậy rất sớm, nói chính xác thì đêm qua anh không sao ngủ được, anh cứ nghĩ đến chuyện này mãi.

Tô Lạc Ly dụi mắt xoay người ôm lấy Ôn Khanh Mộ, "Hôm qua anh về muộn mà sao hôm nay dậy sớm vậy?"

"Ly Ly, Tiểu Thất là đứa bé rất thông minh."

Dù chỉ ở bên cạnh nghe anh giải thích cho Tam Tam nhưng dường như Tiểu Thất có thể hiểu được.

Tô Lạc Ly cười ghé lại gần Ôn Khanh Mộ, "Tất nhiên là thông minh rồi, thông minh không tốt à?"

"Nhưng nó rất thâm hiểm"

Chuyện xảy ra tối qua khiến Ôn Khanh Mộ nghĩ đến Mộ Dung Dịch, có nhiều thứ có thể di truyền.

"Thâm hiểm? Anh dùng từ này với một đứa trẻ không phù hợp lắm thì phải?"

"Anh cần phải nhắc nhở em, có nhiều thứ là bẩm sinh, không thể sửa được"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1605


Tô Lạc Ly dĩ nhiên không thích nghe Ôn Khanh Mộ nói vậy, tuy Tiểu Thất không phải con ruột của họ nhưng dù sao họ cũng nhìn cậu bé lớn lên.

"Anh đừng nói vậy, Tiểu Thất là đứa nghe lời nhất trong ba đứa, anh xem Tam Tam nghịch ngợm như vậy, Cửu Cửu cũng không kém, chỉ có Tiểu Thất khiến chúng ta yên tâm nhất, sức khỏe nó không tốt lại hay bị ốm, còn đâu nó chưa từng khiến chúng ta phải phiền lòng”

Từ lúc ban đầu định đón Tiểu Thất về, Tô Lạc Ly đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng sẽ nuôi Tiểu Thất như con ruột của mình.

"Anh biết, nhưng...”

Ôn Khanh Mộ không nói hết lời, anh không muốn nói với Tô Lạc Ly chuyện mình bắt gặp, dù sao chuyện đón Tiểu Thất về cũng là sự thật, ở chung năm năm, không có máu mủ cũng có tình cảm.

"Dù sao bố mẹ của đứa nhỏ này đều không phải loại tốt đẹp, sau này phải dạy dỗ nó đi con đường đúng đắn, dùng trí thông minh của mình đúng chỗ"

"Cái này khỏi cần anh nói, dù sao em cũng cảm thấy gia đình ban đầu mới là nhân tố có ảnh hưởng quan trọng nhất đối với một đứa trẻ, đôi khi con giống bố mẹ hoàn toàn là vì mưa dầm thấm lâu. Anh nhìn Tô Nhược Vân mà xem, khi còn bé em không tin cô ta là người xấu đâu, nhưng bởi vì từ nhỏ cô ta đã nhìn mẹ mình làm chuyện xấu nên mới biến thành như vậy”

Tô Lạc Ly rúc vào trong lòng Ôn Khanh Mộ, "Hai chúng ta tâm địa lương thiện, tương lai dù ba đứa trẻ đều không thành tài thì ít nhất chúng cũng là người hiền lành, sẽ không làm chuyện xấu."

"Chỉ hy vọng như thế"

Ôn Khanh Mộ vén chăn xuống giường, anh không muốn làm Tô Lạc Ly bị tổn thương tâm lý, một mặt anh cũng hi vọng Tiểu Thất có thể đi con đường đúng đắn, cũng may bây giờ Tiểu Thất mới chỉ năm tuổi, nếu dạy bảo cẩn thận thì tương lai vẫn có hi vọng cậu bé sẽ làm người tử tế. Ngày hôm sau Tam Tam vẫn định lái xe máy ra ngoài.

Ai ngờ bị Ôn Khanh Mộ ngăn lại.

"Tam Tam, chiều qua lúc bố chưa về, con đã làm chuyện gì”

"Con lái xe máy trong sân thôi ạ, không làm gì cả!" Tam Tam chớp mắt mấy lần rồi nói.

"Bố hỏi con một lần nữa, con nói thật đi" Ôn Khanh Mộ hết sức nghiêm túc, anh như vậy khiến Tam Tam hơi sợ. Tam Tam lập tức cúi đầu xuống thở dài, "Con lén lai Cửu Cửu đi một vòng”

"Vậy tại sao không lai Tiểu Thất?"

"Con vốn định lai Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất hơi nặng, nó vừa lên xe, con liền cảm giác đi không vững, lo sẽ làm nó †é nên không lai nó." Tam Tam trả lời thành thật.

"Biết nhận thức chính xác về bản thân rất đáng được khen ngợi, nhưng con không được sự cho phép của bố đã tự ý lai Cửu Cửu thì vẫn phải đánh đòn, đưa tay ra đây."

Tam Tam cúi đầu giơ tay trái ra, Ôn Khanh Mộ giơ thước lên cao rồi đánh mạnh xuống.

Cơ thể Tam Tam run lên một cái.

Đánh được ba cái, bàn tay Tam Tam đã sưng đỏ.

“Nhớ chưa?"

"Nhớ rồi ạ"

"Nếu còn có lần sau, con đừng hòng sờ vào xe máy nữa, đi đi"

Tam Tam quay người rời đi, vừa đi vừa thổi lòng bàn tay, Ôn Khanh Mộ đánh con trai rất nặng tay, cho nên trước giờ anh không để Tô Lạc Ly trông thấy. Tam Tam lớn rồi nên cũng hiểu chuyện, dù bị đánh cũng sẽ không bao giờ mách Tô Lạc Ly, bởi vì như vậy sẽ khiến Tô Lạc Ly đau lòng, chưa biết chừng bố mẹ còn cãi nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1606


Tuy Tam Tam đau tay nhưng vẫn có thể đẩy xe máy ra, Tiểu Thất và Cửu Cửu vẫn đứng bên cạnh nhìn, Cửu Cửu cười rất vui vẻ, nhưng Tiểu Thất lại cau mày, cậu bé vô cùng thắc mắc vì sao mình cắt đứt dây mà anh vẫn đi như bình thường.

Ôn Khanh Mộ đứng bên cạnh quan sát Tiểu Thất nấy giờ, Tiểu Thất ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Ôn Khanh Mộ thì lập tức nhìn sang chỗ khác.

"Tiểu Thất, qua đây với bố một lát:" Ôn Khanh Mộ vẫy tay với Tiểu Thất.

Đầu tiên Tiểu Thất giật mình, sau đó sợ hãi đi đến bên Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ bế cậu bé lên xe máy, "Bố lai con ra ngoài hóng mát."

Rõ ràng Tiểu Thất vô cùng mừng rỡ!

Cửu Cửu tỏ ra bất mãn, "Bố, bố thiên vị quá, con cũng muốn đi mài"

"Lần sau bố sẽ lai con, lần này chỉ lai anh thôi” Nói xong Ôn Khanh Mộ khởi động xe lai Tiểu Thất ra ngoài.

Ngồi xe máy lớn thích hơn ngồi xe máy nhỏ rất nhiều, Tiểu Thất kêu lên hưng phấn.

Ôn Khanh Mộ lai Tiểu Thất đến bờ biến cách nhà không xa, anh nghĩ bụng nơi rộng lớn như bờ biển rất thích hợp để dạy dỗ trẻ con.

Tiểu Thất nhặt vỏ sò trên bờ biển, được Ôn Khanh Mộ lai ra ngoài một mình khiến Tiểu Thất cảm thấy đây là vinh hạnh lớn lao, trước kia chỉ có Cửu Cửu mới được Ôn Khanh Mộ lai ra ngoài chơi một mình thôi.

"Qua đây nào Tiểu Thất, bố có chuyện muốn hỏi con." Tiểu Thất cầm vỏ sò mình nhặt đi đến bên Ôn Khanh Mộ, "Có chuyện gì hả bố?" Cậu bé hưng phấn đến mức quên hết sạch chuyện tối qua.

"Tối qua bố gặp con ở hành lang, lúc đó con đang làm gi”

"Hôm qua con nói rồi mà? Con chỉ xem xe máy của anh thôi ạ! Ban ngày anh không cho con đụng vào."

Tiểu Thất ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ôn Khanh Mộ cảm thấy vô cùng thất vọng, anh nhận ra quá nhiều điều khác biệt từ ánh mắt của Tiểu Thất và Tam Tam. Khi Tam Tam nói dối, ít nhất cậu bé còn chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ căng thẳng, còn Tiểu Thất thì anh không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào cả.

Có một số đứa trẻ biết nói dối bẩm sinh, điều này đúng là thật.

"Bố hỏi con một lần nữa, tối qua rốt cuộc con đang làm gì?" Ôn Khanh Mộ không từ bỏ ý định.

"Con chỉ xem xe máy của anh chứ không làm gì cả."

"Vậy vì sau con lại giấu tay sau lưng, là bởi vì trên tay con có thứ gì sao?"

"Không ạ, tay con hơi bẩn nên con để sau lưng."

Tiểu Thất trả lời một cách trôi chảy, Ôn Khanh Mộ thất vọng tới cực điểm.

Ôn Khanh Mộ ngồi xuống bờ cát suy ngẫm một lát rồi kéo Tiểu Thất đến bên cạnh mình.

"Tiểu Thất, con đừng tưởng rằng con nói dối có thể giấu được tất cả mọi người, trong hành lang nhà chúng ta có camera, con biết không? Con biết camera là gì không?” Tiểu Thất nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ sững sờ.

"Con làm gì trên hành lang, camera đều quay lại hết, bố về xem camera hôm qua là biết ngay lúc đó con đang làm gì"

Tiểu Thất không nói lời nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1607


"Thực ra con làm gì bố đều biết, bố hi vọng con có thể nói thành thật cho bố biết."

Cuối cùng Tiểu Thất cũng cúi đầu, "Con... Con..."

"Con cắt một sợi dây ở xe máy của anh đúng không?” Tiểu Thất gật đầu, năm chặt bàn tay nhỏ.

"Vì sao con lại làm như vậy?”

"Là anh không đúng, anh lai Cửu Cửu chơi một vòng nhưng không lai con, anh nói lời không giữ lời."

"Không phải anh không lai con, mà là vì con nặng hơn Cửu Cửu nên anh không đủ sức, anh lo con bị ngã. Nếu con có ý kiến với anh thì con có thể nói thẳng cho anh biết mà, tại sao lại ngấm ngầm cắt dây xe? Con có biết không, con làm hỏng xe như vậy, anh mà lái xe sẽ ngã, thậm chí là chết người đấy!"

Ôn Khanh Mộ ố ý nghiêm mặt, nói chuyện với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.

Thực ra anh nói không sai, bây giờ Tam Tam có thể điều khiển xe máy một cách thuần thục, tốc độ cũng rất nhanh, một khi cậu bé không phanh được, nhỡ đâm vào đâu thì rất có khả năng sẽ chết.

"Con chỉ muốn anh té một cái thôi ạ" Tiểu Thất vội vàng giải thích, dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.

"Làm người không được giở trò xấu sau lưng! Đó gọi là thâm hiểm! Con có thể giằng co trực tiếp với anh, thậm chí có thể đánh nhau với anh, nhưng con tuyệt đối không được ngấm ngầm làm hại anh, con biết chưa?"

"Nhưng con không đánh lại anh!"

"Vì không đánh lại anh nên con hại anh sau lưng? Anh là anh trai của con, con quên anh chăm sóc con thế nào rồi à? Chỉ vì anh không lai con đi chơi mà con liền ghi hận trong lòng rồi hại anh sau lưng sao? Nếu con thật sự không đánh lại anh, con nghĩ mẹ mà biết các con đánh nhau sẽ phê bình con hay là phê bình anh?"

Tiểu Thất cúi đầu thấp hơn.

Bởi vì Tiểu Thất yếu người nhiều bệnh, Tiểu Thất và Tam Tam chỉ kém nhau hơn một tuổi cho nên bình thường Tô Lạc Ly thiên vị Tiểu Thất hơn một tí, nếu hai anh em đánh nhau, Tô Lạc Ly chắc chắn sẽ mắng Tam Tam trước tiên, đây là điều không thể nghi ngờ.

"Con có ý kiến với anh thì con có thể nói với mẹ, thậm chí con có thể bảo mẹ giúp con trút giận hoặc là bảo bố" "Bố, con biết sai rồi." Rõ ràng giọng nói của Tiểu Thất yếu ớt hơn nhiều.

"Chuyện này bố sẽ không nói với ai cả, bố hi vọng không có lần sau, con từng thấy bố dạy dỗ anh thế nào rồi đấy, bố không hy vọng lần sau phải dạy dỗ con, con cũng có thể hỏi anh xem thước của bố đánh vào lòng bàn tay đau cỡ nào."

Tiểu Thất sợ hãi run rẩy, trước giờ cậu bé không dám khiêu chiến quyền uy của Ôn Khanh Mộ.

"Bố, sau này con không dám nữa”

Nghe thấy Tiểu Thất nói như vậy, Ôn Khanh Mộ cũng bớt phiền muộn, dù sao cậu bé vẫn còn là con nít.

Anh lai Tiểu Thất chơi một hồi ở bờ biển rồi mới về nhà. Hai bố con đã hứa sau khi vào nhà, tất cả những gì nói bên ngoài hôm nay sẽ là bí mật của hai người, sẽ không nói cho người thứ ba.

Tô Lạc Ly trông thấy Ôn Khanh Mộ đưa Tiểu Thất trở về thì vội vàng tiến lên, "Mặt trời mọc ở đằng Tây à, anh có biết em vừa về nhà là con gái bảo bối của anh đã bắt đầu tố cáo với em răng anh không đưa con bé đi chơi không, hóa ra anh đưa Tiểu Thất ra ngoài một mình thật."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1608


Hôm nay cô rất vui khi thấy Ôn Khanh Mộ chỉ đưa một mình Tiểu Thất ra ngoài, có lẽ anh muốn dạy dỗ Tiểu Thất.

"Để anh đi dỗ con bé." Ôn Khanh Mộ sải chân đi lên gác. Tô Lạc Ly xoa đầu Tiểu Thất, "Tiểu Thất, bố có tốt với con không?”

Tiểu Thất cười, "Tốt lắm ạI"

"Ngoan, đi lên gác ăn trái cây đi con."

Khi Tiểu Thất đi lên gác ăn trái cây, Tam Tam cũng đang ngồi ở đó.

Tam Tam đưa cho Tiểu Thất một cái mô hình xe hơi, đây là mô hình xe hơi mà Tam Tam thích nhất, là cái lần trước anh Mục Nhiễm Tranh mang tới cho Tam Tam, Tam Tam yêu thích không buông tay. Tiểu Thất cũng rất thích, chỉ tiếc khi đó là sinh nhật của Tam Tam, đó là quà sinh nhật của Tam Tam.

"Tiểu Thất, cho em cái này nè"

"Cho em ạ?"

"Ừ, cho em đấy!" Thực ra hôm qua Tam Tam cũng có chút áy náy, trong lòng cậu bé em trai em gái đều như nhau, tuy bình thường cậu thiên vị Cửu Cửu hơn một chút, nhưng cậu cũng quan tâm chăm sóc Tiểu Thất không kém gì.

"Cảm ơn anh ạ" Tiểu Thất nhận lấy với vẻ vô cùng chột đạ.

"Vậy em không giận anh chứ?"

Tiểu Thất lắc đầu nói: "Em không giận."

Lúc này Tam Tam mới yên tâm.

Tam Tam và Tiểu Thất đều phải học thêm vào thứ bảy, Ôn Khanh Mộ mời riêng thầy giáo về nhà giảng bài cho hai đứa.

Trước kia Ôn Khanh Mộ cảm thấy sau khi tan học còn rất nhiều thời gian, học thêm cũng không sao, nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy bây giờ trẻ con đang trong giai đoạn ham chơi, cô không muốn tước đoạt thời gian chơi đùa của bọn nhỏ, cho nên anh đành bố trí học thêm vào thứ bảy. So với chương trình học ở trường, Tam Tam thích chương trình học vào thứ bảy tuần trước hơn, bởi vì chỉ có những nội dung học tập này mới khiến cậu bé cảm thấy không quá dễ.

Tiểu Thất trước giờ rất ngoan, người nhà sắp xếp thế nào thì cậu nghe theo như thế, chưa bao giờ phản kháng chuyện gì.

Thầy giáo phụ trách dạy học cho Tam Tam và Tiểu Thất có địa vị rất cao, Ôn Khanh Mộ phải bỏ rất nhiều tiền mới mời được ông ấy.

Bởi vì hai anh em tầm tuổi nhau cho nên cả hai học chung với nhau luôn.

Hôm nay lúc tan học, thầy giáo thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, một người giúp việc đi tới cung kính nói: "Thầy Chu, cậu chủ của chúng tôi mời thầy đến phòng họp một lát." Thầy Chu nghe thấy Ôn Khanh Mộ tìm ông ấy thì không dám thất lễ, đi theo người giúp việc đến phòng họp.

Ôn Khanh Mộ đã ở đó chờ ông ấy.

"Anh Ôn, có phải anh tìm tôi để hỏi han về chuyện học tập của hai cậu chủ không?”

Ôn Khanh Mộ đã sai người chuẩn bị trà, "Thầy Chu, hai đứa con trai của tôi học hành thế nào?"

Lần đầu tiên gặp hai đứa trẻ, Thầy Chu đã cảm thấy hai

đứa trẻ rất có tố chất nên mới nhận dạy học. " _=
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1609


"Hai cậu chủ vô cùng thông minh, năng lực học tập cũng tốt, tương lai nhất định là sẽ là nhân tài cốt cán."

"Thầy Chu, bây giờ thây đang dạy hai đứa trẻ với cùng một mức độ hay sao?”

"Đúng vậy, nhưng cậu chủ nhỏ ít tuổi hơn nên sẽ học đơn giản hơn cậu chủ lớn một chút, cậu chủ nhỏ vô cùng thông minh, cũng rất thích học tập, tôi tin nếu cậu ấy chăm chỉ học tập thì sẽ đạt trình độ như cậu chủ lớn." Ánh mắt Ôn Khanh Mộ sâu thẳm, anh gật đầu, "Thầy Chu, sau này thầy chỉ cần dạy con trai lớn của tôi là được rồi" Thầy Chu vô cùng thắc mắc, tuy tuổi tác hai đứa trẻ chênh lệch một chút, nhưng ông ấy nhìn ra được cậu chủ nhỏ vô cùng thích học tập, hơn nữa cũng có tố chất thông minh.

"Anh Ôn, tôi không rõ lắm, là bởi vì tôi dạy không tốt sao? Tôi thấy hai đứa trẻ học cùng nhau thì sẽ có động lực hơn, với cả hai đứa trẻ có thể ganh đua với nhau, để chúng có ý thức cạnh tranh cũng là chuyện tốt."

"Không phải thầy dạy không tốt, mà là tôi cảm thấy dạy riêng sẽ tốt hơn, con trai nhỏ của tôi còn ít tuổi, bây giờ chưa lên tiểu học, tôi thấy trước hết cứ cho nó học một số thứ cơ bản sẽ tốt hơn."

Tuy thầy Chu không hiếu ý của Ôn Khanh Mộ, nhưng đây là ý của chủ nhà, ông ấy cũng không nói được gì.

"Thầy Chu, lương của thầy vẫn như cũ, có điều sau này thầy chỉ cần dạy con trai lớn của tôi là được rồi, còn con trai nhỏ của tôi, tôi sẽ mời thầy giáo khác về dạy nó."

"Được, vậy nghe theo anh." "Bắt đầu từ tuần sau nhé Thầy Chu không suy nghĩ nhiều, dù sao ông ấy cũng chỉ là một thầy giáo, hơn nữa gia đình kiểu vậy muốn bồi dưỡng hai đứa con trai theo hai hướng khác nhau cũng rất bình thường.

Sang tuần sau, Tam Tam và Tiểu Thất đến phòng học chuẩn bị học như thường lệ.

Ôn Khanh Mộ ngăn Tiểu Thất lại, "Tiếu Thất, bố đã mời thây giáo dạy thêm cho con rồi, từ hôm nay trở đi con không cần học chung với anh nữa”

"Tại sao ạ?" Tiểu Thất còn chưa mở miệng, Tam Tam đã hỏi.

"Bởi vì em còn nhỏ, học chung với con hơi quá sức, cho. nên về sau hai con sẽ học riêng, em sẽ không cần vất vả như vậy nữa" Ôn Khanh Mộ giải thích với Tam Tam.

Tiểu Thất không thông minh bằng Tam Tam, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nhưng cậu bé lại là một người không chịu thua kém, cho nên cậu bé phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể theo kịp Tam Tam.

"Tam Tam, mau đi tìm thầy Chu học đi, bố dẫn Tiểu Thất đi học."

Tam Tam lập tức chạy vào phòng học.

Ôn Khanh Mộ cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thất, ánh mắt Tiểu Thất thoáng vẻ hoang mang.

"Con có ý kiến với sắp xếp của bố không?"

Tiểu Thất vội vàng ngoan ngoãn lắc đầu, "Con không có ý kiến ạI"

Nói xong Tiểu Thất giơ tay lên cao nắm tay Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ nhìn hành động của cậu bé, có chút không kịp phản ứng, nhưng anh không buông tay mà dẫn Tiểu Thất sang một phòng khác, nơi đó đã có thầy giáo đang chờ.

Tam Tam ngồi xuống ghế, "Thầy Chu, hôm nay chỉ có mình em học thôi ạ, em trai em học cùng thầy giáo khác."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1610


thầy biết, bố em đã nói với thầy rí Thầy Chu hơi thắc mắc, ban nãy ông ấy cũng nói chuyện với thầy giáo mới đến một lát. Ông ấy tưởng đối phương cũng là thầy giáo nổi tiếng nào đó trong ngành, nhưng không ngờ đối phương chỉ là thầy giáo ở một trường học bình thường, nội dung giảng dạy cũng chỉ là những kiến thức rất đơn giản của tiểu học.

Thầy Chu không hiểu dụng ý của Ôn Khanh Mộ lắm. Khoảng hơn một tháng sau Tô Lạc Ly trở về, bây giờ cô vẫn thực hiện kế hoạch hàng năm quay một bộ phim. Vừa về đến nhà cô liền biết chuyện Tam Tam và Tiểu Thất tách ra học riêng, buổi tối đắp mặt nạ xong, cô bắt đầu hỏi Ôn Khanh Mộ.

"Em nghe nói anh cho Tam Tam và Tiểu Thất tách ra học riêng, tại sao vậy?"

"Tiểu Thất còn nhỏ tuổi, Tam Tam học quá nhanh, Tiểu Thất lại là đứa trẻ háo thắng, nó sẽ rất mệt mỏi khi phải luôn đuổi theo Tam Tam, anh không muốn nó còn nhỏ đã mệt mỏi như vậy, cho nên tách hai đứa ra học riêng” Ôn Khanh Mộ giải thích cặn kẽ.

"Không ngờ Tiểu Thất ngoan như vậy lại là đứa trẻ háo thắng"

Điều này khiến Tô Lạc Ly cảm giác rất vui mừng.

"Em còn nhiều chuyện không hiểu nó lắm!"

Tô Lạc Ly vẫn nhớ những lời Ôn Khanh Mộ nói lần trước, "Hai đứa đều do một tay chúng ta nuôi nấng, anh không được thiên vị đâu đấy, thầy giáo mời cho Tiểu Thất cũng phải cùng cấp bậc với thầy giáo mời cho Tam Tam"

Tô Lạc Ly cũng biết một chút về địa vị của thầy Chu.

Ôn Khanh Mộ để sách qua một bên, "Ly Ly, ngày nào em cũng lo nhiều chuyện như vậy, em không sợ mình có nếp nhăn à?”

"Hả?" Tô Lạc Ly vội vàng sờ khuôn mặt vừa mới đắp mặt nạ của mình, rõ ràng vô cùng mịn màng mà.

"Sau này chúng ta phân công công việc đi, em phụ trách chuyện sinh hoạt, anh sẽ không quan tâm, còn anh phụ trách chuyện học tập của bọn nhỏ, anh bảo bọn nhỏ học cái gì em cũng đừng xen vào, được không em?”

Chẳng mấy khi Ôn Khanh Mộ để ý chuyện của bọn nhỏ như vậy, Tô Lạc Ly không hiểu lắm về mảng học tập, dù sao Ôn Khanh Mộ giỏi như vậy, chuyện này cũng nên giao. cho anh, nhưng Tô Lạc Ly vẫn lo Ôn Khanh Mộ sẽ quá nghiêm khắc với bọn nhỏ.

"Cũng được, nhưng em lo anh yêu cầu bọn nhỏ quá nghiêm khắc, dù sao chúng vẫn còn nhỏ, nên có một tuổi thơ vui vẻ."

"Học tập thì không vui vẻ sao? Anh thấy Tam Tam rất thích, hơn nữa học ra học chơi ra chơi, đây mới là tuổi thơ một đứa trẻ nên có, em phụ trách đưa bọn nhỏ đi chơi, anh phụ trách đốc thúc bọn nhỏ học hành, chúng ta không liên quan tới nhau."

Tô Lạc Ly cảm thấy Ôn Khanh Mộ nói rất có lý, "Vậy cũng được"

"Quyết định như vậy nhé, sau này anh dạy dỗ bọn nhỏ thế nào em cũng đừng nhúng tay vào!"

Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng đòi lại được quyền lực. Thật ra anh cũng có dự định của mình, bây giờ sở dĩ anh không cho Tiểu Thất học nhiều như vậy là bởi vì lo lắng tương lai Tiểu Thất sẽ đi nhầm đường, tất nhiên anh cũng sẽ dựa vào biểu hiện của Tiểu Thất để điều chỉnh thích hợp việc học tập của Tiểu Thất.

"Ly Ly, hình như em có thêm một nếp nhăn ở đây này"

"Ở đâu?" Tô Lạc Ly như gặp kẻ địch, nếp nhăn chính là thiên địch của phụ nữ! "Lần này ra ngoài quay phim phơi nắng phơi gió nên ngày nào em cũng đắp mặt nạ! Sao vẫn có nếp nhăn được chứ!"

"Em đừng nhúc nhích!" Ôn Khanh Mộ ghé lại gần Tô Lạc Ly, lập tức tắt đèn, đè Tô Lạc Ly dưới thân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1611


"Cái đồ đểu này!" Lúc này Tô Lạc Ly mới hiểu được ý đồ của Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ mặc kệ cô nói gì, hơn một tháng rồi anh không chạm vào vợ, tối nay phải làm thoải thích mới được.

Tô Lạc Ly cũng bó tay với Ôn Khanh Mộ, có câu tiểu biệt thắng tân hôn đúng là không sai chút nào, đặc biệt là người đàn ông nhịn chuyện đó hơn một tháng lại còn ở độ tuổi này nữa.

Cuối cùng Tô Lạc Ly liên tục xin tha thì Ôn Khanh Mộ mới buông tha cô.

Tô Lạc Ly mệt đến mức chẳng buồn nhấc mí mắt, Ôn Khanh Mộ bế cô vào phòng tắm tắm rửa rồi lại bế cô ra ngoài, Ôn Khanh Mộ võ khuôn mặt Tô Lạc Ly, "Ly Ly, có phải trước kia anh bảo với em rằng anh muốn đưa em đi ngủ ở khắp nơi trên thế giới không?”

"Anh còn muốn à? Em không muốn làm, mệt quá, ngày. mai làm tiếp nhé" Tô Lạc Ly nhắm mắt lại rồi rúc vào. trong lòng Ôn Khanh Mộ, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt. "Anh nói là ra ngoài du lịch! Đồ ngốc!"

"Du lịch?" Lúc này Tô Lạc Ly mới từ từ mở mắt.

"Chẳng phải trước kia anh bảo muốn dẫn em đi ngủ ở khắp các khách sạn độc đáo trên thế giới sao?"

"Ừm, hình như anh có nói vậy."

Tô Lạc Ly còn nhớ lúc Ôn Khanh Mộ nói, cô đã hưng phấn nhường nào, bởi vì cô cảm thấy đó là một chuyện vô cùng lãng mạn.

Nhưng trong nhà có ba đứa trẻ, hai người họ thực sự không có thời gian rảnh rỗi nên chuyện du lịch cứ lần lữa mãi.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Cửu Cửu đã đi mẫu giáo, bây giờ cũng nghe lời hơn nhiều, Tam Tam lên tiểu học, Tiểu Thất cũng sắp lên tiểu học.

€ó thể nói bây giờ họ có thể bứt ra khỏi bọn nhỏ, sống thế giới chỉ thuộc về hai người.

"Sao thế, nếu em không có hứng thú thì ngủ đi”

"Ai nói em không có hứng thú!" Cơn mệt mỏi của Tô Lạc Ly dường như lập tức biến mất, "Vậy khi nào chúng ta đi? Nơi đầu tiên là đâu?"

"Em đang lừa anh phải không? Ban nấy trong phòng tắm cả người em mềm nhữn, bây giờ sao lại phấn chấn như vậy, có cần thêm một lần nữa không?"

"Không cần!"

"Một lần nữa rồi anh nói cho em khi nào đi, nơi đầu tiên là đâu!" Ôn Khanh Mộ cười xấu xa rồi vươn móng vuốt về phía Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ đã lên kế hoạch ổn thỏa, ngày hôm sau anh liền dẫn Tô Lạc Ly bắt đầu hành trình "Ngủ khắp thế giới". Đại khái là như vậy, hai người họ sống hết đời này một cách ngọt ngào và yên bình.

Còn câu chuyện thuộc về ba đứa trẻ cũng bắt đầu mở màn từ giây phút này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom