Cập nhật mới

Dịch Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180


Chương 180:

Nhưng vừa nhìn thấy Tô Tuệ Anh ngồi bên người Sở Lý, trong nội tâm Triệu Dân Thường dường như chỉ có một âm thanh đang gào thét, Triệu Dân Thường hắn tuyệt không thể thua Sở Lý.

Vì vậy Triệu Dân Thường quyết tâm tiếp tục chống đỡ tăng giá cùng Sở Lý.

Rốt cuộc, Tô Tuệ Anh bên người Sở Lý lại không nhìn nổi, vẻ mặt khẩn trương nói với Sở Lý: “Tổng giám đốc, giá cạnh tranh chúng ta đưa ra đã vượt qua dự toán rất xa, lại tiếp tục ra giá, cho dù chúng ta có được quyền sở hữu giấy phép kinh doanh của Emidy, chỉ e cũng sẽ chi không bằng thu, mất nhiều hơn được.”

Tề Huynh cũng gật đầu đồng ý, cũng khuyên bảo vài câu, thân là thư ký trưởng cao cấp nhất của Sở Lý, hắn có trách nhiệm nhắc nhở Sở Lý từng quyết định chính xác, đương nhiên quyền lựa chọn cuối cùng nằm ở chính Sở Lý.

Nhưng, mặc cho hai người Tô Tuệ Anh và Tề Huynh ở bên cạnh sốt ruột khuyên bảo như thế nào, Sở Lý vẫn bình tĩnh, vững như bàn thạch, dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Tôi đáp ứng một người, tôi muốn giao Emidy cho cô ấy kinh doanh, cho nên, tôi nhất định phải lấy được, mặc kệ trả bất cứ giá nào.”

Nghe vậy, Tô Tuệ Anh kinh hãi. Nghĩ đến người này, chắc là cô gái mà Sở Lý một lòng yêu sâu đậm mà Đỗ Minh nói đến kia đi!

Tức thì, không nhiều lời nữa.

Mà Triệu Dân Thường bên này, Tô Tuệ Kỳ cũng không nhịn được khuyên nhủ: “Tổng giám đốc, chúng ta không thể ra giá nữa, trận buôn bán này đã không còn bất kì lợi nhuận gì để nói.”

Triệu Dân Thường nghe xong càng thêm buồn bực, tuy hắn không muốn thua Sở Lý trước mặt Tô Tuệ Anh, nhưng thân là một doanh nhân thành công lớn trong giới, Triệu Dân Thường hiểu rõ một đạo lý, đó chính là tuyệt đối không thể làm một cuộc buôn bán thua lỗ, mà Tô Tuệ Kỳ lúc này khuyên bảo cũng vừa hay cho hắn một bậc thang để xuống, dứt khoát cắn răng một cái, gật đầu, xem như là ngầm chấp nhận ý kiến của Tuệ Kỳ.

Lập tức, một hồi chấn động cả cuộc đấu giá rốt cuộc kết thúc bằng sự thắng lợi của Sở Lý.

Mọi người nhao nhao thất vọng rời đi, Triệu Dân Thường cũng đứng dậy vung vẩy cà-vạt trước ngực, lúc còn cách mấy mét, mắt lạnh liếc xéo Sở Lý, cắn răng mắng một câu lần nữa: “Thằng điên!”

Sau đó, hất đầu, mang theo Tô Tuệ Kỳ giận dữ rời đi.

Sở Lý vô vị nhíu nhíu mày, không rảnh để ý.

Cuộc đấu giá kết thúc hoàn mỹ, đại diện phía Emidy cuối cùng bước lên sân khấu.

Khiến Tô Tuệ Anh bất ngờ lần nữa là, đại diện của Emidy thế mà lại là Hàn Phiêu.

Hai tháng không gặp, Hàn Phiêu tựa hồ thay đổi rất nhiều, mặc vest trắng cả người, anh tuấn nhã nhặn, so với hình tượng soái ca tài giỏi thời trang ngày xưa càng thêm vẻ cuốn hút của đàn ông trưởng thành.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Hàn Phiêu cười rất ấm áp, tình cảm sâu nặng trong đôi mắt, không giảm chút nào.

Tô Tuệ Anh hơi cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của hắn, đời này, cô đã xác định sẽ lỡ mất Hàn Phiêu.

Mà Sở Lý tựa hồ cũng nhìn thấu sự bất thường giữa Hàn Phiêu cùng Tô Tuệ Anh, lại đem mọi việc tiếp xúc cao thấp kế tiếp của hai bên giao hết cho một mình Tô Tuệ Anh toàn quyền xử lý.

Lúc này, Tô Tuệ Anh muốn tránh Hàn Phiêu cũng không tránh thoát.

Nhưng “niềm vui bất ngờ” còn không chỉ có thế, khi Sở Lý giới thiệu cô gái chuẩn bị tiếp nhận quyền kinh doanh Emidy trong nước với Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Anh lại rớt cằm lần nữa.

Người phụ nữ này lại chính là cô gái đồng tính xinh đẹp thích trang điểm đậm từng trêu đùa cô và Tuệ Kỳ trong FLub ASN kia.

Điểm khác là, lúc này cô vô cùng mộc mạc, vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, nhưng đường nét xinh đẹp vẫn có thể khiến Tô Tuệ Anh liếc mắt là nhận ra.

Điểm khác là, lúc này cô vô cùng mộc mạc, vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, nhưng đường nét xinh đẹp vẫn có thể khiến Tô Tuệ Anh liếc mắt là nhận ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181


Chương 181:

Hơn nữa bởi vì không trang điểm, nét trẻ tuổi của cô gái vừa nhìn là biết, tuyệt đối không lớn hơn cô, hẳn là khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, thực sự tuổi rất trẻ.

Gặp lại lần nữa, cô gái lại tựa như căn bản chưa từng gặp Tô Tuệ Anh, không kinh ngạc không xấu hổ, mặt mỉm cười đưa tay phải ra nói với Tô Tuệ Anh: “Hi, chào cô, tôi tên Mộng, hi vọng tới đây chúng ta có thể hòa hợp trong công việc.”

Tô Tuệ Anh bị sự bình tĩnh và thong dong của cô ta làm cho giật mình, lập tức cố kéo ra nụ cười, trả lời: “Chào cô, tôi là Tô Tuệ Anh.”

Nhưng cũng không vươn tay nắm tay Mộng.

Vừa nghĩ tới Mộng là một lesbian, Tô Tuệ Anh sao còn dám có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào với cô ta nữa.

Mộng cũng không giận, lạnh nhạt thu tay về, vẫn cười bình thản.

Vì vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Tô Tuệ Anh cứ như vậy bên trái ứng phó Hàn Phiêu, bên phải ứng phó Mộng, thật sự khiến cô rất đau đầu!

Ngày hôm nay rốt cuộc là ngày cuối cùng rồi, bởi vì tất cả mọi chuyện đều đã xong.

Vào lúc giữa trưa, Mộng lại hẹn Tô Tuệ Anh và Hàn Phiêu tại một nhà hàng xa hoa để gặp, nói là muốn mời khách.

Vốn dĩ Tô Tuệ Anh không định đi, nhưng mấy ngày nay ở chung, Mộng vẫn luôn thoải mái mà giữ lễ, nếu như cô không đi, lại thành ra cô kiêu ngạo hẹp hòi.

Vì vậy ba người ngồi cùng một bàn, bữa cơm này, Tô Tuệ Anh ăn khá gian nan.

Ăn được một nửa, Mộng bèn rời chỗ ngồi đi đến phòng vệ sinh.

Lập tức, trên bàn chỉ còn lại hai người Tô Tuệ Anh và Hàn Phiêus.

Hàn Phiêu do dự đã lâu, rốt cuộc không nhịn được nói với Tô Tuệ Anh: “Anh ta, đối tốt với em không?”

Tô Tuệ Anh khẽ run lên trong lòng, cô biết Hàn Phiêu nói “anh ta” là đang chỉ Sở Trình Thiên, gật đầu, nói: “Anh ấy đối với em rất tốt!”

Dĩa ăn trong tay Hàn Phiêu ngừng ở giữa không trung, dừng một chút, lại nói: “Hai người định lúc nào kết hôn?”

“Chuyện này… còn chưa biết.”

Tô Tuệ Anh cúi đầu ăn.

Hàn Phiêu vừa nghe, tựa hồ hơi nổi giận, âm thanh lập tức lớn thêm vài phần: “Anh ta chưa từng đề cập vấn đề này với em sao?”

“Hàn Phiêu…”

Tô Tuệ Anh vô tội ngẩng đầu nhìn Hàn Phiêu, cô và Sở Trình Thiên có kết hôn hay không hắn cũng muốn quản sao?

Ai ngờ Hàn Phiêu lại đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt nóng bỏng tình sâu không gì sánh được nói: “Trong hai tháng rời khỏi nước này, anh đã rất rõ ràng, anh thích em, anh căn bản không thể bỏ được em, cho nên anh quyết định, chỉ cần một ngày em chưa kết hôn, thì một ngày anh sẽ không từ bỏ, anh trở về, từ hôm nay trở đi anh muốn chính thức bắt đầu theo đuổi em!”

Tô Tuệ Anh giật mình, trong lúc nhất thời lại quên không rút ra bàn tay bị Hàn Phiêu nắm.

Kết quả cảnh này, vừa lúc bị Mộng từ nhà vệ sinh trở về nhìn thấy.

“E hèm!”

Mộng hơi nhăn trán một cách khó nhận ra, sau đó ho khan hai tiếng cho thấy sự tồn tại của cô ta.

Tô Tuệ Anh cả kinh, lập tức vẫy tay Hàn Phiêu ra, Hàn Phiêu mỉm cười, cũng không níu tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182


Chương 182:

Rốt cuộc, đến khi ăn xong bữa cơm, Tô Tuệ Anh cũng cách sắp sửa phải đi làm rồi.

Hàn Phiêu lái xe đưa Tô Tuệ Anh đến công ty, chẳng qua là khi Tô Tuệ Anh sắp tan tầm, Mộng lại đột nhiên kéo cô lại, nói một câu bên tai cô.

Tiếng Mộng rất nhẹ, nhưng lời nói lại lộ vẻ sắc bén tàn nhẫn không gì sánh được: “Đừng có phản bội Sở Trình Thiên, bằng không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Tô Tuệ Anh chấn động cả người, run bẩy bẩy một cái.

Mãi đến khi Hàn Phiêu đã lái xe đi, Tô Tuệ Anh còn kinh ngạc ngơ ra tại chỗ.

Hiện tại, Tô Tuệ Anh thực sự càng ngày càng hiếu kỳ cô “Mộng” này đến cùng là người ra sao rồi!

Cô ta quan hệ như thế nào với Sở Lý, lại quan hệ như thế nào với Sở Trình Thiên, cô ta không phải là thích con gái sao, sao lại dính líu cùng Sở Trình Thiên và Sở Lý?

Tô Tuệ Anh càng nghĩ càng thấy mọi việc còn lộn xộn so với cô tưởng tượng.

Vừa vào công ty, đã thấy bầu không khí khác thường, tất cả mọi người vẻ mặt hưng phấn tụ tập chung một chỗ không ngừng xì xào nghị luận.

Vừa hỏi mới biết, thì ra đêm nay công ty muốn tổ chức tiệc chúc mừng ngày thành lập mỗi năm một lần, trong đó đương nhiên không thiếu hoạt động rút thưởng được nhiều tiền, tỷ như lì xì một đống tiền mặt, laptop cho người đi làm, điện thoại di động bản mới cập nhật, trong đó giải nhất chính là vé du lịch tình nhân đi Thái Lan trong bảy ngày, còn có tận bốn giải, cũng có thể nói, người trúng thưởng trừ mình ra, còn có thể mang theo bạn đời, một đôi cùng đi Thái Lan du lịch.

Tô Tuệ Anh từ trước đến nay không quan tâm lắm đối với loại tiệc chúc mừng này, nhưng xuất phát từ việc ủng hộ công ty cô vẫn tham gia một lát mang tính tượng trưng, ai ngờ, chỉ một lát này, lại làm cho Tô Tuệ Anh rút trúng giải nhất.

Khi người điều khiển Chương trình đưa hai chiếc vé du lịch tình nhân vào tay Tô Tuệ Anh, cả người Tô Tuệ Anh vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

Còn ba chiếc vé du lịch Thái Lan còn lại, được ba người Tô Tuệ Vân, Tề Huynh, Đỗ Minh bốc trúng.

Thấy vậy, Tô Tuệ Anh không chỉ cảm thán, thế giới này thực sự rất điên cuồng…

Đối với chuyến du lịch Thái Lan, Tô Tuệ Anh vẫn thật sự hứng thú, Thái Lan nổi tiếng thế giới vì người chuyển giới, Tô Tuệ Anh đã muốn xem thử từ lâu.

Cho nên vừa tan tầm về nhà, Tô Tuệ Anh lập tức lôi Sở Trình Thiên tới thương lượng, xem Sở Trình Thiên có thể cùng cô đi du lịch Thái Lan không.

Ai ngờ Sở Trình Thiên không chút suy nghĩ đã gật đầu đáp ứng.

Tô Tuệ Anh không khỏi trừng mắt quan sát Sở Trình Thiên một hồi lâu, mãi mới đành cảm thán một câu: “Thị trưởng đại nhân, lẽ nào ngài lúc nào cũng không cần làm việc sao?”

Lần trước cô đến thôn Ôn Ôn, Sở Trình Thiên bèn đuổi đến đó cùng cô ở lại làng cả chục ngày rảnh rỗi, lần này, nói muốn đi Thái Lan, anh lại không chút do dự bằng lòng đi cùng, thời gian của anh không khỏi cũng quá tự do rồi đó!

Sở Trình Thiên cong môi mỉm cười, nói: “Em yêu muốn đến đâu anh đương nhiên phải theo tới đó, nếu không đánh mất bé yêu của anh thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, anh đây cũng không phải là không làm việc, lúc chưa gặp em, anh gần như không nghỉ ngơi mấy, tất cả ngày nghỉ tích lũy được ước chừng cũng phải mấy tháng, đừng nói chỉ là đi Thái Lan bảy ngày, cho dù có bảy mươi ngày anh cũng có thể đi cùng em nha!”

Tô Tuệ Anh mới chợt hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy anh làm thị trưởng quá mức nhàn rỗi.

Ngày hôm sau!

Khi Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên cầm vé du lịch Thái Lan trong tay đi tới sân bay, toàn bộ đoàn người du lịch đã đến đông đủ, ba cặp đôi đoạt giải thưởng khác cũng đã đến, tuy là Tô Tuệ Anh đã biết ba vị đoạt giải này lần lượt là Tô Tuệ Vân, Tề Huynh, Đỗ Minh, nhưng khi chứng kiến bạn đi cùng bên người ba bọn họ vẫn không nhịn được kinh ngjac.

Tô Tuệ Vân mang theo Hoắc Anh Tú, điều đó Tô Tuệ Anh đã đoán được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183


Chương 183:

Bên cạnh Đỗ Minh là Lăng Bá, điều đó thực ra Tô Tuệ Anh có hơi bất ngờ.

Mà bên cạnh Tề Huynh lại là Hàn Phiêu, điều đó hoàn toàn vượt sức tưởng tượng của Tô Tuệ Anh.

Đã kêu, tình địch gặp mặt là hung hăng, huống chi còn từng dây dưa nhiều như vậy.

Sáu mắt nhìn nhau, ánh mắt ba người đàn ông Sở Trình Thiên, Hàn Phiêu, Hoắc Anh Tú giằng co lẫn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc, đủ để thiêu đốt Tô Tuệ Anh bị kẹp giữa bọn họ.

May mà, đã sắp đến thời gian máy bay cất cánh.

Một trận phong ba nữa về vấn đề chỗ ngồi lại tiếp tục ập đến khiến Tô Tuệ Anh đầu đau như sắp nứt ra, bởi vì hai bên chỗ ngồi cạnh cô và Sở Trình Thiên, chính là Hàn Phiêu và Hoắc Anh Tú, cho nên, cho dù Sở Trình Thiên đổi chỗ với cô cũng không tránh được việc cô phải tiếp xúc với một người trong đó, cuối cùng, Sở Trình Thiên cắn răng, để Lăng Bá đổi chỗ ngồi cùng Tô Tuệ Anh, sau đó để Tô Tuệ Anh ngồi vào cạnh Đỗ Minh.

Toàn bộ hành trình, Tô Tuệ Anh có thể nói khá bất ổn.

Sớm biết như vậy, cô tình nguyện không đi, Tô Tuệ Anh tức giận nghĩ trong lòng.

Nhưng sau khi đến Thái Lan, cảm xúc nhỏ bé này của Tô Tuệ Anh lập tức bay đến chín từng mây, cả người hoàn toàn bị phong cảnh khác lạ ở Thái Lan hấp dẫn.

Dưới sự hướng dẫn của đoàn du lịch, mọi người du ngoạn nhiệt tình một ngày, đến buổi tối mới thỏa mãn trở lại khách sạn đã đặt sẵn nghỉ ngơi.

Mà kế hoạch ngày mai là đi xem biểu diễn của người chuyển giới, vừa nghĩ tới điều này, Tô Tuệ Anh đã hưng phấn ngủ không yên, ghé vào trên đầu giường, ngắm ảnh chụp ban ngày hôm nay cùng Sở Trình Thiên.

Bên kia cũng như vậy, có người không ngủ được, hơn nữa, không chỉ một người.

Hàn Phiêu ở đối diện, lúc này đang phiền não ngồi trên ghế sofa, tay cầm điều khiển từ xa, ấn chuyển từng kênh từng kênh một, nghĩ cảnh Tô Tuệ Anh lúc này đang ở cùng Sở Trình Thiên yêu đương thân mật, ngón tay ấn điều khiển từ xa của hắn liền càng lúc càng nhanh càng ngày càng nhanh, cuối cùng giơ tay quăng điều khiển từ xa đập vào vách tường.

Hàn Phiêu, mày đúng là đang tự mình hành hạ mình!

Hàn Phiêu ở trong lòng hung hăng mắng bản thân mình là nực cười, thống khổ nhắm mắt lại, cầm lấy rượu đỏ trên bàn, uống cạn một ly.

Mà Hoắc Anh Tú ở cách vách, tâm tình cũng không khá hơn chút nào, mấy phút sau khi ở trên giường lăn lộn cùng Tô Tuệ Vân, hừng hực làm việc xong, sau đó mệt mỏi ngủ mất.

Nhưng hắn sướng rồi ngủ rồi, còn Tô Tuệ Vân lại bị hắn làm cho trên không ra trên dưới không ra dưới, một đám lửa trong lòng bị treo giữa không trung, thật là khó chịu.

Lúc này, vừa lúc nhận được tin nhắn Tề Huynh gởi tới – Đến phòng tôi đi.

Năm chữ vô cùng đơn giản, lại như ma thuật, Tô Tuệ Vân lập tức ma xui quỷ khiến lặng lẽ xuống giường, còn cố ý mặc một bộ nội y khêu gợi gợi tình bên trong, bên ngoài lại choàng một cái áo khoác, sau đó rón rén đi ra cửa.

Tề Huynh ở sát vách nên rất tiện cho Tô Tuệ Vân đi đi về về.

Mấy ngày nay, đi làm có Tô Tuệ Anh giám sát, tan tầm Đỗ Minh cũng hiếm khi không tăng ca, đã rất nhiều ngày Tề Huynh không có cơ hội tìm Tô Tuệ Vân, cho nên, vừa mới cùng Đỗ Minh nói chuyện điện thoại, xác định Đỗ Minh đã ngủ rồi, hắn không kịp chờ đợi gửi tin nhắn gọi Tô Tuệ Vân qua.

Một người dục vọng dâng tràn, một người chưa thỏa mãn, lửa hừng hực, đụng vào tức khắc bùng lên.

“Nói, anh và Hoắc Anh Tú, người nào lợi hại hơn?”

Tề Huynh không chút nào thương tiếc áp Tô Tuệ Vân trên vách tường, khi thấy trên người Tô Tuệ Vân cố ý mặc nội y gợi cảm, thú tính trong cơ thể Tề Huynh càng thêm sôi trào, ra tay càng thêm thô bạo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184


Chương 184:

Tô Tuệ Vân bị hắn làm cho chết đi sống lại, thống khổ nhưng cũng đầy hoan lạc, không chịu thua hỏi ngược lại:

“Vậy em và vợ anh, ai lợi hại hơn?”

“Anh nói rồi, đừng so sánh em với vợ anh, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”

Cho dù đang trong sự hoan ái hồn xiêu phách lạc, Tề Huynh vẫn độc miệng như thế.

Tô Tuệ Vân sớm đã quen với sự khinh thường của Tề Huynh dành cho mình, không cho là đúng cười cười: “Tương tự, anh không sánh được với anh rể của em trên nhiều phương diện.”

Ai ngờ khi hai người đang khí thế ngút trời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Tề Huynh chấn động trong lòng, lập tức ngưng lại động tác, gấp giọng nói: “Ai đó?”

“Tề thư ký trưởng, là em.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói của Đỗ Minh: “Em có việc muốn bàn với anh.”

Vừa mới nói chuyện điện thoại cùng Tề Huynh, Đỗ Minh vốn dĩ định tắt đèn ngủ, nhưng ba năm qua đã quen ngủ chung giường với Tề Huynh, đột nhiên hôm nay ngủ một mình, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, cô nghĩ rằng dù gì cũng không ai thấy, chi bằng qua đây ngủ cùng Tề Huynh một đêm, sáng sớm lại len lén trở về là được.

Lại không ngờ, sự xuất hiện của cô lúc này khiến Tề Huynh kinh ngạc lúng túng, không màng đến Tô Tuệ Vân điên cuồng, hắn vội rút thân ra, nhặt lên đống quần áo rồi nhét vào người Tô Tuệ Vân mặt mày trắng bệch, không nói lời nào đẩy Tô Tuệ Vân vào phòng tắm, đóng cửa lại. Tất cả động tác liền mạch lưu loát, sau đó bình tĩnh mở cửa cho Đỗ Minh.

“Sao chậm thế?”

Đỗ Minh vừa vào nhà, liền thu hồi vẻ nghiêm túc thường ngày, bày ra bộ dạng một cô gái nhỏ.

“Anh… lúc nãy anh đã ngủ rồi.”

Tề Huynh khô khốc cười nói, lập tức vội vã nói tránh đi: “Không phải em đã ngủ rồi sao, tại sao lại đột nhiên nói có việc muốn bàn với anh?”

Đỗ Minh cũng không chú ý kỹ, vươn tay ôm chặt thắt lưng của Tề Huynh, nhẹ nhàng nói: “Em nào có việc gì phải bàn đâu, chỉ là mượn cớ thôi, chồng ơi, một mình em không ngủ được, đêm nay em muốn ngủ cùng anh, được không?”

Tề Huynh chấn động trong lòng, lập tức thầm kêu không ổn, nhưng hắn biết lúc này hắn không thể cự tuyệt, vì vậy đành gật đầu nói: “Được chứ!”

Trong lòng hắn đang lo lắng cho Tô Tuệ Vân trong phòng tắm, hy vọng rằng cô ta đừng xông ra.

Ai ngờ, lúc này Đỗ Minh lại nói: “Em muốn đi toilet.”

Vừa nói, cô vừa đi về phía phòng tắm.

Sắc mặt Tề Huynh chớp mắt tái nhợt, vội vã kéo Đỗ Minh lại, nói: “Vợ à, không thể đi… Bồn cầu trong đó bị tắc, vừa dơ vừa thối…”

Dưới tình thế cấp bách, Tề Huynh chỉ có thể bịa ra một lời nói dối như vậy.

“Hả?”

Đỗ Minh kinh ngạc: “Không phải chứ, đây là khách sạn năm sao, sao lại xảy ra tình trạng tệ như vậy được, điện thoại đâu, gọi quản lý tới để bọn họ xử lý…”

Tề Huynh vừa nghe Đỗ Minh lại muốn gọi điện kêu người đến, càng nóng vội hơn, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Đêm nay thì không cần, khuya lắm rồi, sáng mai lại kêu người đến xử lý, nếu em muốn đi toilet, chúng ta đến phòng em. Vợ à, đi thôi đi thôi, đêm nay chúng ta đến phòng em ngủ.”

Vừa nói, hắn vừa vội vàng đẩy Đỗ Minh ra ngoài.

“Chờ một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185


Chương 185:

Lúc cửa đã mở, hai người chuẩn bị ra ngoài, Đỗ Minh đột nhiên nắm lấy khung cửa, quay đầu nhìn Tề Huynh với vẻ mặt khác thường: “Em thấy đêm nay anh là lạ…”

Từ lúc hoài nghi Tề Huynh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, Đỗ Minh khá để tâm đến Tề Huynh, hôm nay cô chủ động tới gõ cửa, thứ nhất là thật sự cô ngủ không được, thứ hai là cũng có ý giám sát, mà phản ứng của Tề Huynh lại khiến cô không thể không sinh nghi.

Cô chỉ muốn đi toilet mà Tề Huynh lại phản ứng như vậy, cho dù bồn cầu bị tắc, hắn cũng không đến nỗi khẩn trương như vậy.

Vì vậy, Đỗ Minh đột nhiên đẩy Tề Huynh ra, đôi chân dài nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.

Mặc kệ bồn cầu có bị tắc thật hay không, cô cũng muốn mở ra nhìn.

Mặc kệ bồn cầu có bị tắc thật hay không, cô cũng muốn mở ra nhìn.

Lắm lúc, khi đẩy cửa ra, chân tướng thực sự phía sau cánh cửa luôn khiến người ta không thể nào chấp nhận nổi, cảnh tượng lúc đó vừa nhìn đã hiểu ngay, thế giới của Đỗ Minh như sụp đổ…

Trong phòng tắm, Tô Tuệ Vân hoảng loạn cầm quần áo che thân mình, ngẩng đầu thấy Đỗ Minh đang nhìn chằm chằm, động tác của cô lập tức ngưng lại trên không. Giờ khắc này, trái tim dấy lên cảm giác hổ thẹn vì bị bắt gian tại trận.

Không giống với cảm giác lúc đầu ở cùng Hoắc Anh Tú bị Tô Tuệ Anh bắt được, bởi vì Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Anh dù sao vẫn chưa thực sự kết hôn, mà Tề Huynh và Đỗ Minh lại là vợ chồng hợp pháp.

Ngoài dự liệu của Tô Tuệ Vân và Tề Huynh, Đỗ Minh không làm loạn lên, không mắng chửi cũng không đánh người, chỉ nhìn Tô Tuệ Vân và Tề Huynh bằng một đôi mắt càng ngày càng lạnh, lạnh đến không mức không còn chút ấm áp nào, trong giọng nói quyết đoán đè nén sự run rẩy: “Tề Huynh, chúng ta ly hôn đi!”

“Không, vợ hãy nghe anh giải thích…”

Tề Huynh giật mình trong lòng, định kéo tay Đỗ Minh.

“Đừng đụng bàn tay bẩn thỉu của anh vào người tôi.”

Đỗ Minh hất tay Tề Huynh ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào ánh mắt hoảng hốt của Tề Huynh, gằn từng chữ: “Sau khi về nước, chúng ta lập tức ký đơn ly hôn. Nếu anh không chịu, tôi sẽ kiện anh và người phụ nữ này ra tòa vì tội thông dâm.”

Nói xong, cô không thèm liếc mắt nhìn Tề Huynh và Tô Tuệ Vân, xoay người đi thẳng ra ngoài, không hề ngoái lại.

Chỉ còn lại Tề Huynh và Tô Tuệ Vân đơ cứng tại chỗ, quên luôn phản ứng.

Một lúc lâu sau, Tô Tuệ Vân mới lấy lại Tiên Phong: “Cô ta vừa mới nói gì? Cô ta muốn kiện chúng ta? Tội thông dâm? Tội thông dâm phải ngồi tù đó!”

“Cút!”

Tề Huynh đang rất buồn bực, nghe Tô Tuệ Vân nói vậy thì chỉ càng buồn bực thêm.

Nhưng lúc này Tô Tuệ Vân đâu thèm để ý hắn có phiền hay không, vừa nghĩ tới bản thân mình có thể phải vào tù, sắc mặt Tô Tuệ Vân trắng bệch, vẻ mặt khẩn trương tóm lấy tay Tề Huynh, lắc đầu nói: “Không, em không muốn ngồi tù, Tề Huynh, anh nhanh chóng lý hôn với cô ta đi, em không thể ngồi tù, em tuyệt đối không thể ngồi tù…”

Tề Huynh vung tay lên, trực tiếp đẩy Tô Tuệ Vân té xuống đất, hai mắt đầy tơ máu giận dữ hét: “Tôi bảo cô cút ra ngoài!”

Ly hôn? Không, hắn không ly hôn.

Ngồi tù? Không, tuyệt đối không thể.

Hiện tại, hắn cần tĩnh tâm ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186


Chương 186:

Tô Tuệ Vân bị Tề Huynh hung thần ác sát dọa sợ, nhịn đau bò lên, không dám tiếp tục nhiều lời, cắn răng trở về phòng của mình và Hoắc Anh Tú.

Hoắc Anh Tú còn đang ngủ say, căn bản không phát giác cô ta mới vừa rời đi, nằm trên giường, Tô Tuệ Vân làm thế nào cũng không thể ngủ được, câu nói “tội thông dâm” của Đỗ Minh quả thực đã phá nát hết sự can đảm của cô ta.

Ở bên kia, Đỗ Minh một mình trở về phòng, đóng cửa lại, cả người dựa vào cánh cửa lạnh như băng từ từ trượt xuống đất, bóp thật chặt miệng mình, khóc nấc.

Trước mặt người khác, cô không bao giờ để lộ sự yếu đuối và đau khổ của mình, nhưng lúc này chỉ có một mình cô, sự kiên cường của cô đã không còn cách nào ngụy trang.

Tô Tuệ Anh tất nhiên không biết những chuyện đã xảy ra, đến hôm sau, phát hiện không tìm thấy Đỗ Minh, bèn hỏi Lăng Bá.

Lăng Bá nhún nhún vai, nói: “chị Minh nói công ty đột nhiên có việc, chị ấy phải trở về xử lý, đã sớm lên máy bay về rồi.”

Vốn dĩ, là trợ lý hành chính của Đỗ Minh, công ty có việc, anh hẳn phải cùng Đỗ Minh trở về xử lý, nhưng Đỗ Minh lại để anh ở lại du ngoạn, đương nhiên là cầu còn không được.

Tề Huynh biết được Đỗ Minh đã trở về nước, liền tùy tiện mượn cớ, vội vàng chạy ra sân bay.

Mặc dù Hàn Phiêu có thể cùng đi, dù gì cũng nhờ Tề Huynh giúp đỡ, thấy Tề Huynh muốn đi, Hàn Phiêu cũng bắt đầu do dự, mình có nên đi hay không, nhưng rất nhanh thu hồi ý nghĩ này. Lần này trở về từ Hàn Quốc, anh quyết định sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào ở bên Tô Tuệ Anh, không thể bởi vì một chút thất bại nho nhỏ trước mắt mà rút lui.

Kế tiếp, chính là tiết mục xem người chuyển giới biểu diễn.

Chỉ là nửa đường, Sở Trình Thiên lại đưa Tô Tuệ Anh len lén rời khỏi đoàn, bắt đầu cuộc du ngoạn riêng của hai người bọn họ.

Bởi vì sự xuất hiện của Hoắc Anh Tú và Hàn Phiêu, Tô Tuệ Anh cảm thấy rất khó chịu, đương nhiên vô cùng vui vẻ đi theo Sở Trình Thiên.

Người chuyển giới Thái Lan đa số đều rất xinh đẹp.

Nhìn những người chuyển giới còn đẹp hơn cả phụ nữ trên sân khấu, Tô Tuệ Anh không khỏi cảm thán, thế giới này thật sự quá điên cuồng.

Đến ngày thứ ba, Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh đột nhiên cũng bay tới Thái Lan, vừa thấy mặt liền mắng to Sở Trình Thiên trọng sắc khinh bạn, đi du lịch cũng không mang theo bọn họ.

Có Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh gia nhập vào, cuộc du ngoạn càng thêm náo nhiệt, đương nhiên Sở Trình Thiên và Tô Tuệ Anh càng không thể nào đi chung với đoàn, suốt ngày, Tô Tuệ Anh rất hiếm đụng mặt Hàn Phiêu và Hoắc Anh Tú, dần dà quên đi sự tồn tại của hai người này.

Trong nháy mắt, đã đến ngày thứ bảy.

Ngày mai, mọi người phải chuẩn bị trở về nước.

Vì vậy, Tô Tuệ Anh bắt đầu thu dọn trước hành lý của cô và Sở Trình Thiên, anh đang dựa vào ghế sofa xem tin tức ti vi, quay đầu nhìn dáng vẻ bận rộn của Tô Tuệ Anh, đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Đứng dậy, đến gần Tô Tuệ Anh, anh nhẹ nhàng ôm eo Tô Tuệ Anh từ phía sau, nói: “Em yêu, mấy ngày nay chơi vui không?”

“Rất rất vui, còn Trình Thiên anh thì sao?”

Tô Tuệ Anh ngọt ngào cười.

“Em yêu vui thì anh cũng vui.”

Sở Trình Thiên cắn nhẹ vành tai bé nhỏ của Tô Tuệ Anh, đôi tay bắt đầu không an phận vuốt ve cơ thể Tô Tuệ Anh.

“Trình Thiên… Em còn phải dọn quần áo đó, đừng làm loạn.”

Gương mặt Tô Tuệ Anh đỏ lên, đẩy tay Sở Trình Thiên đang muốn tiến vào bên trong lớp quần áo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187


Chương 187:

Tuy đã có nhiều hành động thân mật cùng Sở Trình Thiên nhưng Tô Tuệ Anh mỗi lần vẫn sẽ mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng tựa như làm ngày thứ nhất lần.

“Quần áo mai dọn cũng không muộn.”

Sở Trình Thiên ôm lấy Tô Tuệ Anh song song ngã vào chiếc giường lớn thoải mái, vừa dịu dàng lại vừa bá đạo đè Tô Tuệ Anh xuống dưới, thuần thục cởi hết quần áo trên người nhau.

Nhưng, ngay lúc Sở Trình Thiên muốn xông pha cửa ải cuối cùng, điện thoại di động lại vang lên vào lúc này.

Sở Trình Thiên rất không vui nhận điện, là Mạc Tiên Lầu gọi tới, nói mình và Hứa Thịnh đang ở một FLub đêm, gọi Sở Trình Thiên tới chơi cùng.

Sở Trình Thiên đang muốn cự tuyệt, bên kia Mạc Tiên Lầu đã cúp máy cái bụp.

“Trình Thiên, bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, anh còn muốn ra ngoài sao?”

Hai tay Tô Tuệ Anh ôm lấy cổ Sở Trình Thiên, không vui chu chu khuôn miệng nhỏ nhắn.

“Em yêu không muốn anh đi, vậy không đi.”

Sở Trình Thiên gian xảo cười: “Chúng ta… tiếp tục!”

Vừa nói, anh vừa hôn môi Tô Tuệ Anh, hông dưới ấn xuống, từ từ cố gắng tiến vào.

“Trình Thiên…”

Tô Tuệ Anh ư ư nhè nhẹ, thân thể cong lên, mười ngón tay bấu nhẹ vào tóc Sở Trình Thiên.

Ai ngờ hai người triền miên chưa đến ba phút, điện thoại di động lại vang lên lần nữa.

Lần này, người gọi tới là Hứa Thịnh.

Sở Trình Thiên vốn không muốn nghe, nhưng Hứa Thịnh như chống đối anh, anh không nghe, bên kia cứ mãi không dứt khiến anh không thể toàn tâm toàn ý tiến vào.

“Trình Thiên… anh nghe điện thoại đi.”

Tô Tuệ Anh đỏ mặt, đẩy người Sở Trình Thiên.

“Chết tiệt.”

Sở Trình Thiên khẽ nguyền rủa một tiếng, không thể làm gì khác hơn là dừng lại tất cả động tác, cầm điện thoại lên nghe, đầu kia lập tức truyền đến tiếng Hứa Thịnh thúc giục anh nhanh chóng đến đây, sau đó không để anh đáp lời câu nào, cũng cúp máy cái bụp.

Bị Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh thay nhau làm loạn, hứng thú Trình Thiên đều bị bọn họ dập tắt, mà Tô Tuệ Anh đã mặc quần áo xong nhân lúc anh đang nghe điện thoại, lại bắt đầu bận rộn thu dọn hành lý.

“Em yêu à, anh thấy anh vẫn nên đi một chuyến, nếu không hai tên tiểu tử Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh chắc chắn sẽ không tha cho anh.”

Sở Trình Thiên không vui nhíu mày nói.

Tô Tuệ Anh đã sớm biết Sở Trình Thiên căn bản không có cách cự tuyệt hai người huynh đệ này nên cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Em đi chung với anh.”

Vừa nói, cô vừa lựa cho mình và Sở Trình Thiên hai bộ quần áo.

“Nhưng em yêu à, đã trễ thế này, em ở lại phòng ngủ trước đi, hai tiểu tử đó chơi rất điên cuồng, e rằng chưa đến hai ba giờ sáng thì sẽ không thả anh về.”

Sở Trình Thiên thực sự luyến tiếc Tô Tuệ Anh và anh cùng nhau thức đêm.

“Không muốn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188


Chương 188:

Tô Tuệ Anh kiên quyết lắc đầu: “Anh không ở đây, một mình em cũng không ngủ được, với lại ngày mai sẽ phải trở về nước, lần sau không biết lúc nào mới có thể trở lại Thái Lan chơi, chúng ta hãy cứ cùng nhau điên cuồng một lần đi.”

Kỳ thực, suy nghĩ trong lòng Tô Tuệ Anh cũng không hoàn toàn chỉ là những thứ này.

Tuy không thân thiết với Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh nhưng Tô Tuệ Anh lại biết, bọn họ là công tử thế gia có bối cảnh tốt, vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề, kỳ thực chính là mặt người dạ thú, đặc biệt lúc chơi đùa ở hộp đêm, cực kỳ điên cuồng không hề có nguyên tắc, sao cô có thể yên tâm để Sở Trình Thiên theo chân bọn họ chơi đến sáng.

Không phải không tin tưởng Trình Thiên, chỉ trách thế giới này có quá nhiều mê hoặc!

Nhưng không ngờ, quyết định tối nay của cô đã khiến cô hối hận suốt cả cuộc đời, luôn sống trong cảm giác bàng hoàng, căm hận và giãy giụa.

Lúc Sở Trình Thiên đưa Tô Tuệ Anh đến FLub, Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh đã sớm chờ ở trong phòng bao cũng không kinh ngạc, như đã sớm biết anh chắc chắn đến cùng Tô Tuệ Anh.

Bên cạnh hai người đã có hai mỹ nữ gợi cảm, nhìn cách trang điểm chắc là gái gọi của FLub.

Nhưng khi các cô mở miệng nói chuyện, đó lại là giọng nam khiến Tô Tuệ Anh cảm thấy mơ hồ choáng váng.

Các cô dĩ nhiên không phải là nữ, mà là… người chuyển giới.

Quả nhiên không hổ là Thái Lan, chỉ là cô gái chuyển giới tiếp tân thôi mà cũng xinh đẹp bất phàm.

Vẻ mặt Mạc Tiên Lầu bất cần đời ôm trong lòng cô gái chuyển giới kiều diễm nhỏ nhắn, hài hước nói với Sở Trình Thiên: “Anh Trình Thiên, anh có muốn một cô bên cạnh không, cảm giác này… hoàn toàn khác với phụ nữ thứ thiệt nha.”

Hứa Thịnh cũng nửa đùa nửa thật nói: “Nghe nói đêm nay hoa hậu chuyển giới sẽ đến biểu diễn, hay là chỉ điểm cô ấy đi, có điều phí của hoa hậu chuyển giới rất cao, Tiên Lầu, cậu có mang đủ tiền không?”

Hai người vừa nói, sắc mặt Tô Tuệ Anh lập tức cứng đờ.

Sở Trình Thiên vội ôm Tô Tuệ Anh, nói: “Em yêu, đừng nghe bọn họ, anh không cần người chuyển giới gì hết, có em ở đây, ai cũng không lọt nổi mắt xanh của anh.”

Nói xong, anh trừng mắt về phía Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh: “Mọi người bớt nói bậy bạ đi, muốn tối về tôi phải quỳ trên ván giặt sao?”

Tô Tuệ Anh vừa nghe Sở Trình Thiên có ý lấy lòng cô, nhịn không được cười “phụt” một tiếng, giơ tay lên đập nhẹ Sở Trình Thiên, giận trách: “Ai bắt anh quỳ chứ, thời đại này nhà ai còn dùng ván giặt chứ.”

Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh nhìn Sở Trình Thiên và Tô Tuệ Anh mắng yêu qua lại, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Kế tiếp, mọi người chơi xúc xắc, uống rượu, chơi đoán số, hát, lúc hứng lên, hai cô gái chuyển giới xinh đẹp múa thoát y, thân thể mềm mại và yêu kiều quả thực còn nữ tính hơn cả nữ nhân thực sự.

Dần dần Tô Tuệ Anh càng ngày càng buồn ngủ, nhưng mọi người chơi đang cao hứng, cô cũng không tiện làm mất hứng người ta, không thể làm gì khác hơn là kiên trì chống đỡ.

“Trình Thiên, em đi toilet.”

Thực sự quá mệt nhọc, nàng muốn đi rửa cái mặt mới được.

“Anh đi cùng em.”

Sở Trình Thiên vừa nghe, lập tức đứng lên muốn đi cùng Tô Tuệ Anh.

Hứa Thịnh thật sự không nhìn nổi, tranh thủ ôm Sở Trình Thiên, nói: “Anh xem anh đi, hiện tại đã thành dạng gì rồi, vẫn chưa kết hôn mà, sao lại thành thê nô rồi.”

“Đúng đó!”

Mạc Tiên Lầu cũng nói: “Tô Tuệ Anh đi nhà vệ sinh anh cũng muốn đi theo, có còn chút khí khái đàn ông không? Anh Trình Thiên, anh cứ tiếp tục như vậy nữa, huynh đệ bắt đầu có chút xem thường anh rồi đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189


Chương 189:

Bây giờ Mạc Tiên Lầu không gọi Tô Tuệ Anh là chị dâu nữa, có thể ngay cả chính anh cũng không phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, anh đã cực kỳ không thích hai từ “chị dâu” này.

Tô Tuệ Anh vừa nghe, lập tức ngượng ngùng, tuy Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu uống hơi nhiều, nói có chút ngoa, có điều dù gì vẫn có lý, vì vậy, cô ngước mắt nói với Sở Trình Thiên: “Trình Thiên, không cần đâu, em đi một mình cũng không sao, em sẽ trở lại nhanh thôi.”

Nói xong, cô xoay người một mình đi ra phòng bao.

“Em yêu…”

Sở Trình Thiên quýnh lên định đuổi theo, nhưng cả người anh, trên thì bị Hứa Thịnh ôm, dưới thì bị Mạc Tiên Lầu kéo, không nhúc nhích nổi, ngưng lại trong chốc lát, cửa phòng bao đã đóng, Tô Tuệ Anh biến mất ở trong tầm mắt của anh.

Ra khỏi phòng bao, Tô Tuệ Anh hỏi nhân viên tạp vụ phía ngoài rồi đi về phía toilet.

Lúc trên hành lang mờ tối, đột nhiên, một bóng đen cao lớn chợt từ chỗ tối lao ra, một tay cưỡng chế cổ Tô Tuệ Anh, một tay nắm chặt miệng Tô Tuệ Anh, kiềm chế Tô Tuệ Anh trước ngực của mình. Ẩn sau lớp áo khoác lớn đen, hơn nửa người Tô Tuệ Anh đều bị che khuất, tựa như một đôi tình nhân thân mật đang dính vào nhau.

“Ưm…”

Tô Tuệ Anh sợ hãi mở to hai mắt, hơi thở của người đàn ông phía sau vô cùng quen thuộc khiến Tô Tuệ Anh hoảng sợ, mặt xám như tro tàn.

Người đàn ông này đã từng khiến cô toàn tâm toàn ý suốt năm năm trời.

Hiện tại, người đàn ông này chỉ làm cô sợ, cực kỳ hoảng sợ.

Tô Tuệ Anh liều mạng giãy giụa, vẫn không chống đỡ được người đàn ông mạnh mẽ, không rên được một tiếng, bị lôi tới thang máy của FLub.

Mà trong phòng bao, Sở Trình Thiên thực sự lo lắng cho Tô Tuệ Anh, dùng sức gỡ tay Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu ra, vội vàng đuổi theo…

Mà trong phòng bao, Sở Trình Thiên thực sự lo lắng cho Tô Tuệ Anh, dùng sức gỡ tay Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu ra, vội vàng đuổi theo…

Tô Tuệ Anh bên này đã bị Hoắc Anh Tú đẩy vào trong thang máy.

“Ding” một tiếng, cửa thang máy bắt đầu chậm rãi đóng lại.

Đúng lúc này, Sở Trình Thiên xuất hiện ở phía trước thang máy.

Thế nhưng, hắn đưa lưng về phía thang máy, mặt hướng về phía trước, ánh mắt tìm kiếm hình bóng Tô Tuệ Anh ở các ngóc ngách.

“Ư, Trình Thiên…”

Tô Tuệ Anh lập tức mừng rỡ muôn phần, giống như người rơi xuống nước cuối cùng cũng nắm được cọng cỏ cứu mạng. Cô liều mạng đưa hai tay ra cách Sở Trình Thiên gần trong gang tấc, nhưng miệng của cô bị Hoắc Anh Tú hung hăng bịt lại, phát ra thanh âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, hơn nữa còn ở trong một nơi ồn ào như FLub.

Sở Trình Thiên không nghe được, ánh mắt Sở Trình Thiên tiếp tục tìm kiếm Tô Tuệ Anh, sau đó bắt đầu đi về phía phòng vệ sinh, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía thang máy, đưa lưng về phía Tô Tuệ Anh.

“Trình Thiên… anh quay lại đi, anh quay đầu lại đi, em đang ở phía sau anh, Trình Thiên à…”

Trong đôi mắt Tô Tuệ Anh từ từ dâng lên sự khủng hoảng và tuyệt vọng, hai tay của cô liều mạng vẫy vẫy điên cuồng trên không trung, cô không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể la hét trong lòng, Trình Thiên, chỉ cần anh quay lại, em đang ở phía sau anh!

Rốt cuộc cũng xuất hiện tâm linh tương thông, Sở Trình Thiên đột nhiên xoay người lại, ngước mắt nhìn về thang máy sau lưng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190


Chương 190:

Đáng tiếc, lúc này đã trễ!

“Rè” một tiếng, cửa thang máy vô tình đóng lại.

Trong chớp mắt, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Sở Trình Thiên phảng phất thấy được một đôi mắt, đôi mắt kia đầy nước mắt khủng hoảng và tuyệt vọng, nhưng cái nhìn kia quá nhanh quá ngắn, thấp thoáng như ảo giác.

Sở Trình Thiên theo bản năng đi về phía thang máy mấy bước, nhưng thang máy đã đóng cửa, chỉ còn lại hai cánh cửa thép lạnh băng. Sở Trình Thiên lắc đầu, thầm mắng mình, sau đó xoay người đi về toilet.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Tô Tuệ Anh thấy Sở Trình Thiên xoay người, đáng tiếc, anh lại không kịp thấy cô, nước mắt tuyệt vọng đã rơi.

Phía sau, khóe miệng Hoắc Anh Tú giương lên cười tựa ma quỷ, hắn hơi cúi đầu, thè lưỡi liếm cần cổ trắng mảnh như ngọc của Tô Tuệ Anh, giọng nói như tới từ nơi địa ngục u linh: “Tuệ Anh, Tuệ Anh của anh, thấy không, hắn không cứu được em, ai cũng không thể nào cứu được em. Em biết không, mấy ngày này anh luôn theo dõi em, vẫn luôn luôn như thế, đáng tiếc lúc nào em cũng dính chặt với Sở Trình Thiên khiến anh không thể nào ra tay, cho tới giờ khắc này.”

Cảm giác chán ghét trên cổ và giọng nói như ma quỷ bên tai khiến toàn thân Tô Tuệ Anh run rẩy như lá bay trong gió, mắt cô trừng to, nước mắt lăn dài, cô sợ, cô rất sợ.

Lại “ding” một tiếng, thang máy hạ xuống lầu một.

Hoắc Anh Tú đưa Tô Tuệ Anh đến một con hẻm nhỏ.

Hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho giờ khắc này, lấy băng dính và còng tay trong người ra, bịt miệng Tô Tuệ Anh, sau đó còng tay Tô Tuệ Anh rồi khóa thân cô trên ống nước nơi vách tường trong con hẻm.

Tô Tuệ Anh liều mạng phản kháng, tiếc rằng một cô gái như cô làm sao địch nổi Hoắc Anh Tú, cô càng giãy giụa, thứ đổi lấy được chính là lực áp chế càng mạnh, càng đau xót.

Khi xác định Tô Tuệ Anh không thể lên tiếng kêu to cũng không thể chạy mất, Hoắc Anh Tú ôm Tô Tuệ Anh từ phía sau, cả thân thể dán thật chặt vào người Tô Tuệ Anh, cằm đặt lên vai trái của Tô Tuệ Anh. Đêm tối lờ mờ, đôi mắt của hắn lóe sáng như sói.

Hắn nói: “Mấy ngày này chắc em vui lắm nhỉ, bởi vì nụ cười trên mặt em rực rỡ như vậy, tỏa nắng, động lòng người, mỹ lệ. Lúc trước ở bên anh, em chưa từng hạnh phúc và ngọt ngào như thế. Em biết không, em như vậy khiến anh bỏng mắt! Trong suốt năm năm, có phải em không thực sự yêu anh, nếu không, không có anh, sao em có thể vui vẻ nhanh như vậy?”

Hai tay của hắn chậm rãi vuốt ve mỗi tấc da thịt của Tô Tuệ Anh, dù động tác của hắn rất nhẹ nhàng cùng giọng nói dịu dàng, nhưng Tô Tuệ Anh chỉ cảm giác lạnh lẽo sởn da gà, đáng tiếc cô không có cách nào giãy giụa, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Không có em trong mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều nhớ em, hàng đêm cũng nhớ đến em. Em có biết anh phải chịu giày vò thế nào không? Nhưng còn em, em lại vui vẻ đến vậy! Không được, anh không cho phép!”

Hoắc Anh Tú càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng đã gần như hét lên, hai tay đang vuốt ve trên người Tô Tuệ Anh cũng lập tức bùng nổ, nắm chặt quần áo của Tô Tuệ Anh điên cuồng xé rách, tiếng vải rách xé toạc không khí, truyền vào tai Tô Tuệ Anh.

“ A…không…..”

Tô Tuệ Anh ra sức lắc đầu, liều mình mà vùng vẫy, cô như phát điên chỉ muốn thoát khỏi chiếc còng đang khóa hai tay cô lại, tiếc là càng vùng vẫy càng làm chiếc còng chặt hơn, cô bất chấp tất cả cho dù có làm đau chính bản thân mình, bị còng tay xiết chặt vào da thịt, máu tanh đỏ chảy đầy hai tay.

Nhưng Hoắc Anh Tú lúc này đã lên cơn điên loạn, hắn đâu có thèm quan tâm đến việc Tô Tuệ Anh có bị đau hay không, còn Tuệ Anh lại phản kháng không chịu khuất phục, càng khơi dậy thú tính và dục vọng trong hắn, khi lớp quần áo cuối cùng trên người cô bị xé rách, Hoắc Anh Tú không hề có bất kỳ màn dạo đầu nào mà mãnh mẽ dùng “cậu nhỏ” của hắn đâm sâu vào nơi sâu thẳm của cô.

“Không….”

Cả người Tô Tuệ Anh hỗn loạn, bế tắc, trong nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng, trong lồng ngực phát ra tiếng hét đầy tuyệt vọng và oán hận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191


Chương 191:

Thời khắc ấy, trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn lại khuôn mặt Sở Trình Thiên.

Lần nữa được nếm trải mùi vị lâu ngày không gặp, Hoắc Anh Tú mê mị hoàn toàn, không còn bất kỳ sự thương yêu trìu mến nào, tất cả còn lại chỉ là ham muốn hưởng thụ đầy thú tính.

Đôi mắt Tô Tuệ Anh đỏ ngàu, mỗi lần đâm vào từ đằng sau của Hoắc Anh Tú chỉ khiến cô điên cuồng bất chấp tất cả mà phản kháng, nhưng đổi lại chỉ là sự điên cuồng dồn dập ngày càng thô bạo của Hoắc Anh Tú, tia máu tanh đỏ tươi từ khe đùi Tô Tuệ Anh chảy ra nhỏ giọt, nhìn thấy mà đau lòng.

Đến cuối cùng, Tô Tuệ Anh bị dày vò sức cùng lực kiệt, đau khổ đến tuyệt vọng, còn Hoắc Anh Tú vẫn hung ác thể hiện ham muốn dục vọng thú tính của hắn lên tren người Tô Tuệ Anh. Thậm chí hắn còn lấy điện thoại trên người cô chụp lại tư thế lúc đó giữa cô và hắn.

Âm thanh chụp ảnh không ngừng phát ra tiếng tanh tách, lần nữa khiến cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục lạnh giá.

Cô dần mất đi ý thức, nỗi thất vọng tràn trề, Tô Tuệ Anh thà cứ thế mà ngủ đi, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Anh Tú rít lên một tiếng trầm khàn, cuối cùng cũng xong.

Nhưng hắn không hề rời đi, mà tiếp tục cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ thảm hại gần như trần trụi lúc đó của cô, hắn chụp đến hơn 10 bức từ mọi góc độ, sau đó mới thỏa mãn mà rút khỏi người cô, nhếch cằm Tô Tuệ Anh lên, cười gian ác mà nói: “ Đừng có ý định muốn kiện tôi tội cưỡng hiếp, bằng không, những bức ảnh này sẽ được công bố cho cả thế giới, tôi đảm bảo, người đầu tiên nhìn thấy những bức ảnh này sẽ là Sở Trình Thiên!”

Nói xong, bẻ lại cổ áo, nghênh ngang đắc ý bỏ đi.

Tô Tuệ Anh quần áo rách nát nằm trên đất, toàn thân đều tê dại đau nhức, trợn mắt cười khốn khổ, nhìn Hoắc Anh Tú cầm điện thoại vừa xem vừa cười cứ thế đi xa dần, mười đầu ngón tay cô ghì chặt xuống đất, thời khắc ấy nỗi hận trong lòng đã lên đến cực độ.

Dưới đất rất buốt, rất lạnh, Tô Tuệ Anh không cử động nổi, toàn thân bị cái buốt lạnh của nền đất dần đông cứng lại, ý thức cũng dần một tiêu tan, trong giây phút mơ hồ cuối cùng, Tô Tuệ Anh hình như nhìn thấy bước chân của một người phụ nữ đẹp đến mê hồn, bước từng bước nhẹ nhành thanh thoát về phía cô…

Khi tỉnh lại, Tô Tuệ Anh đã ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Ngồi cạnh bên giường cô là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thậm chí quyến rũ đến mê người, hàng lông mày đó cặp mắt thật ma mị, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tất cả đàn ông trên đời phải điên cuồng.

“Tỉnh rồi à!”

Người phụ nữ dùng đôi mắt trong veo nhìn Tô Tuệ Anh, giọng nói rất trầm không giống với vẻ ngoài dịu dàng nhu mì của cô, giọng nói trung tính nghe đặc biệt hay.

Tô Tuệ Anh nhìn người phụ nữ quyến rũ này với ánh mắt trống rỗng, sự đau đớn khắp người cô chứng tỏ tất cả mọi thứ xảy ra đêm qua không phải là mơ, cô bây giờ thất vọng tột cùng, đầu óc trống rỗng.

“Cô có bạn bè ở đây không, nói tôi biết số điện thoại người thân, tôi giúp cô gọi họ đến đón cô.”

Người phụ nữ lần nữa lên tiếng.

Toàn thân Tô Tuệ Anh run lên, đầu óc trống rỗng đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Sở Trình Thiên.

“ Không… đừng, tôi không muốn gặp anh ấy, tôi không còn mặt mũi nào gặp anh ấy, không muốn…”

Tô Tuệ Anh kích động, hai tay ôm đầu, co rụt người lại.

“Tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của cô.”

Người phụ nữ than nhẹ một tiếng, nói: “Trong lúc cô hôn mê, tôi đã để bác sĩ lưu lại chứng cứ trên người cô, nếu cô muốn kiện người đã cưỡng hiếp cô, tất cả số chứng cứ này sẽ giúp ích được cô đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192


Chương 192:

Vừa nói, người phụ nữ vừa lấy tập tài liệu trên bàn đưa cho Tô Tuệ Anh.

Tô Tuệ Anh nghe vậy, lần nữa tuyệt vọng tột cùng…

Đêm qua, Hoắc Anh Tú đã có một màn bạo lực với cô, như một cuốn phim phát lại trong đầu cô, và hơn hết là câu nói trước khi rời đi của hắn, cứ thế vọng đi vọng lại.

“Đừng có ý định kiện tôi tội cưỡng hiếp, bằng không những bức ảnh này sẽ được công bố cho cả thiên hạ, tôi bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy chúng sẽ là Sở Trình Thiên!”

“Tôi bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy bức ảnh sẽ là Sở Trình Thiên!”

“Sẽ là Sở Trình Thiên!”

“……’”

“ Không…..”

Tô Tuệ Anh nước mắt đầm đìa, lắc đàu lia lịa, cô không muốn Trình Thiên biết chuyện này, cũng không thể cho anh biết, không thể, không thể, không thể……

Người phụ nữ như sớm đã đoán được Tô Tuệ Anh sẽ có phản ứng như vậy, đặt chứng cứ sang một bên rồi nói: “Cô đã hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm rồi, tôi nghĩ người nhà cô chắc giờ đang rất lo lắng đi tìm cô, cứ cho là cô không muốn gặp họ, nhưng cũng nên báo cho họ câu bình an.”

Nói rồi, người phụ nữ đưa chiếc điện thoại trong tay cho Tô Tuệ Anh..

Tô Tuệ Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại, người phụ nữ này nói đúng, cô đã mất tích một ngày một đêm rồi, chỉ sợ Trình Thiên tìm cô sắp phát điên rồi, nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay cô lại không biết nên nói gì với Trình Thiên.

Ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ, Tô Tuệ Anh nói: “Tại sao cô lại giúp tôi?”

Cô và cô ấy chỉ là những người xa lạ không quen biết.

Người phụ nữ tối sầm mặt than thở đáp: “Chúng ta cùng cảnh ngộ…”

Tô Tuệ Anh ngạc nhiên, “Lẽ nào cô cũng từng bị…..”

Những lời phía sau Tô Tuệ Anh không nói nổi nữa, chả trách người phụ này lại giúp cô lưu chứng cứ, thì ra cô trước đây đã từng trải qua nỗi đau như vậy.

Người phụ nữ cười nhạt, “Tất cả sẽ qua trôi đi theo thời gian thôi, tôi đã không còn đau lòng nữa rồi, vì vậy cô cũng không cần nghĩ không thông, gọi điện cho bạn cô đi, không thì gửi một tin nhắn cũng được, tôi đi mua cho cô ít đồ ăn.”

Nói xong, người phụ nữ đi ra khỏi phòng.

Để lại Tô Tuệ Anh một mình co ro khóc thầm trên trên chiếc giường rộng thênh thang.

Cuối cùng, Tô Tuệ Anh lựa chọn gửi tin nhắn cho Sở Trình Thiên, nói dối là đã gặp một người bạn, tất cả đều rất tốt, nói anh không cần lo lắng.

Hôm đó, Sở Trình Thiên tìm cô một ngày một đêm không thấy, sắp phát điên rồi, vừa thấy Tô Tuệ Anh dùng số điện thoại lạ nhắn tin tới, anh lập tức gọi lại.

Nhưng Tô Tuệ Anh căn bản không dám nghe giọng của anh, cô sợ khi cô nghe thấy giọng anh sẽ nhịn không được mà khóc thành tiếng.

Sở Trình Thiên gọi nhưng không ai nghe máy, liền gửi tin nhắn tới số vừa rồi hỏi Tô Tuệ Anh ở đâu, anh lập tức qua đón cô…

Tô Tuệ Anh tay run rẩy viết tin nhắn trả lời, nhưng có chết cô cũng không nói cô ở đang ở đâu, mà thật ra chính cô cũng biết giờ cô đang chốn nào.

Hai người cứ như vậy người gửi người trả lời, ban đầu Sở Trình Thiên còn hoài nghi gửi tin nhắn cho anh không phải là Tuệ Anh, nhưng theo dòng tin nhắn, anh cuối cùng cũng yên tâm, anh chắc chắn những tin nhắn này chính là do Tuệ Anh gửi bởi mỗi người đều có phong cách nói chuyện riêng, mà đây lại chính là phong cách của Tô Tuệ Anh, điểm này không ai rõ hơn Sở Trình Thiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193


Chương 193:

Người luôn cùng đồng hành cùng Sở Trình Thiên đi tìm Tô Tuệ Anh là Hứa Thịnh và Mạc Tiểu, khi nghe tin Tô Tuệ Anh “bình an vô sự” cũng an tâm phần nào.

Trong những ngày tiếp theo, Tô Tuệ Anh ngày dài như đêm, đêm đêm gặp ác mộng mà sợ hãi vùng vẫy, trong mơ là cảnh cô bị Hoắc Anh Tú hung tàn lạnh lùng chiếm hữu, chân thật đến vô cùng, xé nát trái tim cô, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tô Tuệ Anh gầy đi rất nhiều, lại bị bệnh không xuống nổi giường.

Những ngày qua, thứ an ủi duy nhất cô có chính là những dòng tin nhắn của Sở Trình Thiên.

Nhưng phải rất lâu sau Tô Tuệ Anh mới dám trả lời, cô sợ, cô sợ tất cả những gì liên quan đến Sở Trình Thiên.

Từ trước đến giờ không hề hay biết, thì ra khi trong lòng ai đó cảm thấy hổ thẹn và bất an, cuộc sống giày vò, một ngày mà ngỡ như một năm..

May mắn thay, những ngày qua, luôn là người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng đó âm thầm bên cạnh chăm sóc Tô Tuệ Anh, không hề đuổi cô ra khỏi nhà cô ấy, cũng không reo rắc vào cô ý đồ trả thù.

Mặc dù phần lớn thời gian cô đều dành để trang điểm lộng lẫy, bôn ba khắp nơi, nhưng chỉ cần đến đến bữa ăn là cô đều về nhà đúng giờ, còn mua đồ ăn cho Tô Tuệ Anh. Mặc dù đã một thời gian dài Tô Tuệ Anh đến động đũa cũng không, nhưng cô vẫn không hề từ bỏ.

Còn cô, có một cái tên rất khác biệt, tên: Phiên Nhàn.

Đến ngày thứ năm.

Phiên Nhàn đúng giờ trở về như mọi khi, mang đồ ăn trưa cho Tuệ Anh, nhìn cô yên lặng nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trống rỗng vô thần, Phiên Nhàn than nhẹ một tiếng nói: “Cô định nằm như vậy đến bao giờ?”

Tô Tuệ Anh quay đầu lại, nhìn về phía Phiên Nhàn, đột nhiên nước mắt tuôn rơi.

Phiên Nhàn lại nói: “Năm ngày rồi, vết thương trên người cô cũng đỡ nhiều rồi, thật sự không có ý định quay về bên cạnh bạn trai sao?”

Những ngày này, Tô Tuệ Anh mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng chỉ với mấy từ ít ỏi cô nói, Phiên Nhàn đã phần nào hiểu được cảnh ngộ của của Tô Tuệ Anh.

“Trình Thiên…..”

Tô Tuệ Anh rít nhẹ một tiếng, có trời mới biết những ngày qua cô nhớ anh biết nhường nào, nhưng… không về được nữa rồi, tất cả đều không quay lại được nữa rồi…

Thời khắc này, Tô Tuệ Anh nhớ tới ba mẹ, trên thế giới này, ngoài Trình Thiên ra chỉ có bố mẹ là thật sự quan tâm, yêu thương, bảo vệ cô.

“Tôi, tôi muốn về nhà…”

Tô Tuệ Anh đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Phiên Nhàn, nghẹn ngào mà nói: “Tôi phải về nhà!”

“ Tôi….Tôi muốn về nhà….”

Tô Tuệ Anh đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Phiên Nhàn, nghẹn ngào mà nói: “Tôi phải về nhà!”

Phiên Nhàn bị bàn tay Tuệ Anh làm cho đau, nhưng Tô Tuệ Anh cuối cùng cũng chủ động đưa ra yêu cầu, khiến cô được an ủi không ít, “Về nhà thì được, có nhà để về thì về thôi!”

Không giống như cô, cho dù muốn được về nhà cũng không có nhà để cô về.

Nhưng muốn về nhà thì trước tiên phải về nước, muốn về nước phải có hộ chiếu, nhưng hộ chiếu của Tô Tuệ Anh vẫn để trong vali trong khách sạn, cô muốn lấy được hộ chiếu nhất định phải kinh động đến Sở Trình Thiên.

Cuối cùng, Tô Tuệ Anh chỉ đành gửi tin nhắn cho Sở Trình Thiên, bảo anh đợi cô ở sân bay.

Để giúp Tô Tuệ Anh nhìn không quá tiều tụy, Phiên Nhàn đã trang điểm cho cô trở nên xinh đẹp hơn, còn chọn trong tủ quần áo của mình bộ quần áo trẻ trung thời thượng để cô mặc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194


Chương 194:

Không thể không nói, Phiên Nhàn quả đúng là người biết trang điểm và có mắt nhìn, qua bàn tay của cô, Tô Tuệ Anh cả người bỗng chốc trở nên quyến rũ có khí chất, thần thái, hoàn toàn nhìn không ra là người đang phiền não chút nào.

Nhưng thân hình Phiên Nhàn quá cao, tận 1m8, hơn cả người mẫu,Tô Tuệ Anh mặc trên người quần áo của cô khó tránh khỏi sẽ hơi rộng, nhưng may là Phiên Nhàn chọn một chiếc quần âu, rộng một chút nhưng lại rất hợp.

Sau đó, đích thân Phiên Nhàn đưa cô ra sân bay.

Sở Trình Thiên đã sớm thu dọn hành lý nóng lòng chờ cô ở sân bay, bên cạnh còn có Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu.

Tô Tuệ Anh mất tích mấy ngày không gặp giờ cuối cùng cũng xuất hiện, ba người lập tức không thể đợi được mà đến trước mặt cô.

Khoảnh khắc ngước mắt nhìn Sở Trình Thiên, toàn thân Tô Tuệ Anh run lên, xém chút muốn chạy trốn, nhưng lại bị Phiên Nhàn bên cạnh túm lại, “Hãy dũng cảm đối mặt với sự thật, tất cả đều sẽ qua thôi.”

Chỉ là lỡ mất thời khắc này, Sở Trình Thiên đã chạy đến, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, “Bảo bối, sao em có thể mất tích mấy hôm không thấy bóng vậy, sao có thể mấy hôm không chịu gọi điện cho anh, em có biết anh lo lắng đứng ngồi không yên không hả, lần sau không được như vậy nữa nhé, biết chưa?”

Chỉ có trời mới biết, mấy ngày qua anh sống như thế nào, ngày nhớ đêm mong, thậm chí đã nổi giận nhưng vừa nhìn thấy Tô Tuệ Anh thì tất cả sự tức giận phẫn nộ đều tiêu tan, chỉ còn lại tình yêu và niềm vui mừng.

Vừa sà vào cái ôm quen thuộc ấm áp của Sở Trình Thiên, ngửi mùi nam tính chỉ thuộc về riêng Sở Trình Thiên, Tô Tuệ Anh nhịn không nổi mà nước mắt như mưa, run rẩy mà vòng tay ôm chặt anh. Một người đàn ông tốt như vậy, cô có thể buông tay được sao?

Chỉ tiếc là, cô không xứng, cô sớm đã không xứng nữa rồi.

Lần cuối cùng, xin hãy ôm em thật chặt, người đàn ông em yêu, Trình Thiên!

Bên cạnh, Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu nhìn thấy cảnh này đều không nói gì chỉ bốu mày đứng sang một bên, chỉ khi họ nhìn thấy rõ người cùng đến cùng Tô Tuệ Anh-Phiên Nhàn, hai người vẻ mặt ngạc nhiên.

“Hoa hậu chuyển giới.”

Hứa Thịnh trừng mắt nhìn Phiên Nhàn.

“Trời đất ơi, người bạn Thái Lan mà Tô Tuệ Anh nói đến lại chính là Hoa hậu chuyển giới.”

Mạc Tiên Lầu cũng không nhịn nổi mà thốt lên.

Ở Thái Lan du lịch mấy ngày qua, bọn họ tất nhiên không thể bỏ lỡ biểu diễn của Hoa hậu chuyển giới Thái Lan, vì vậy nhận ra Phiên Nhàn là điều đương nhiên.

Tô Tuệ Anh trong vòng tay của Sở Trình Thiên cũng ngẩng đầu lên khi hai người họ nói, lập tức quay ngoắt đầu sang phía Phiên Nhàn, trên môi nở nụ cười: “ Phiên Nhàn…. Cô…. Thế mà cô lại không phải là phụ nữ…”

Phiên Nhàn không hề ngại ngùng khi bị vạch trần, mà ngược lại còn ngước mắt về phía Tô Tuệ Anh, cười nhạt rồi nói: “Trước giờ tôi chưa từng nói với cô tôi là phụ nữ!”

Tô Tuệ Anh đứng hình.

Phải, quả thật là Phiên Nhàn chưa từng nói với cô mình là phụ nữ, nhưng… những ngày qua cô đã coi anh như một người phụ nữ, trước mặt anh, cô chưa từng che đậy, ví dụ như khi ngủ không mặc quần áo con, chỉ đơn giản với chiếc váy mặc đi ngủ, lộ mông, lộ tay, lộ ngực, lộ đùi, ví dụ như tắm không khóa cửa, có lúc còn nhờ Phiên Nhàn mang giúp cô khăn tắm rồi quần áo vào, lại ví dụ… nhiều, nhiều lắm, chỉ vì cô luôn coi anh giống cô, là người phụ nữ thực thụ.

Vừa nghĩ tới việc xảy ra những ngày qua, toàn thân Tô Tuệ Anh liền cảm thấy hỗn loạn, bị ràng buộc.

Còn Sở Trình Thiên lúc này mặt trắng bệch, ngước mắt nhìm chằm chằm Tô Tuệ Anh nói, “ những ngày qua, em không gặp anh, không nghe điện thoại của anh, chơi trò mất tích với anh, tất cả đều vì hắn?”

“Trình Thiên, em…..”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195


Chương 195:

Tô Tuệ Anh nói không thành lời, lại phát hiện cô căn bản không thể giải thích.

Nhưng cô không giải thích, với Sở Trình Thiên lúc này chính là ngầm thừa nhận.

Sở Trình Thiên lắc đầu, ánh mắt đau khổ, nói: “Em quen với hoa hậu chuyển giới từ lúc nào? Hoa hậu chuyển giới từ lúc nào trở thành bạn của em, tại sao anh lại không biết, Tô Tuệ Anh, em rốt cuộc đang bày trò gì vậy?”

Tô Tuệ Anh ngẩng phắt đầu lên, đây là lần đầu tiên Sở Trình Thiên gọi cả họ tên cô, không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Tuệ Anh cảm nhận sâu sắc được rằng Sở Trình Thiên thật sự nổi giận rồi.

Tô Tuệ Anh ngẩng phắt đầu lên, đây là lần đầu tiên Sở Trình Thiên gọi cả họ tên cô, không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Tuệ Anh cảm nhận sâu sắc được rằng Sở Trình Thiên thật sự nổi giận rồi.

Nếu đã như vậy… thì cứ như vậy đi, cô không cần bịa ra một lí do nào khác nữa để lấy cớ chia tay nữa rồi.

Tô Tuệ Anh gật đầu, cười gượng gạo nói: “ Sở Trình Thiên, chúng ta…… chia tay đi!”

Câu nói ấy khiến Hứa Thịnh ngây người ra!

Mạc Tiên Lầu ngẩn người ra!

Phiên Nhàn sững người lại!

Sở Trình Thiên…. bị chấn động như sét đánh ngang tai không đứng vững được nữa, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.

“Em.. Em nói cái gì cơ?”

Sở Trình Thiên không dám tin nhìn Tô Tuệ Anh, anh chỉ chất vấn cô một hai câu thôi mà, vậy mà cô lại có thể nói ra lời chia tay với anh được?

“ Mấy ngày qua em đã suy nghĩ kĩ rồi, em… không xứng với anh, chúng ta chia tay đi.”

Tô Tuệ Anh quay đầu đi, cô không dám nhìn vào mắt Sở Trình Thiên, cố gắng kiềm chế giọng nói đang run lên của mình, rồi lập tức cầm lấy vali và túi xách từ tay Sở Trình Thiên, vội vàng nói với Phiên Nhàn đang bên cạnh mình: “Phiên Nhàn, tôi vẫn muốn ở lại nhà anh thêm vài ngày nữa, chúng ta đi thôi!”

Vừa đi vừa nói, cô kéo vali muốn rời đi luôn.

“ Em yêu…”

Sở Trình Thiên sững lại vài giây, rồi vội vàng bước về phía trước ôm chặt lấy Tô Tuệ Anh, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn không yên, “Em yêu em đừng đi mà, anh sai rồi, anh biết anh sai rồi có được không? Anh không nên chất vấn em như thế, anh không nên nghi ngờ em, đừng giận hờn anh nữa được không, chúng ta cùng nhau về nước, chúng ta cùng nhau về nhà….”

Tô Tuệ Anh nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ lặng lẽ xảy ra.

Sở Trình Thiên, một người đàn ông ngạo mạn đến thế, vậy mà lúc này đây lại có thể hạ thấp giọng mà năn nỉ cô, tình yêu mà anh dành cho cô chắc hẳn phải sâu đậm đến nhường nào!

Nhưng tiếc là, tất cả đều không thể quay lại được nữa rồi.

Tô Tuệ Anh cắn chặt môi, gỡ bàn tay mà Sở Trình Thiên đang ôm chặt mình ra, từng ngón từng ngón một, giọng lạnh lùng đáp: “Em không giận anh, em đang rất nghiêm túc, chúng ta đến với nhau trong vui vẻ thì cũng hãy để chia tay trong vui vẻ đi.”

Nói xong, không quay đầu lại nữa, Tô Tuệ Anh thẳng người từng bước từng bước rời đi.

Phiên Nhàn lưỡng lự một hồi, đành thở nhẹ một tiếng rồi liền đuổi theo Tô Tuệ Anh.

Để lại mình Sở Trình Thiên đứng ngẩn người ra ở chỗ cũ, và Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu vẫn đang bị sốc chưa chấn tĩnh lại được.

“Tô Tuệ Anh, em thực sự vô tình đến vậy sao?”

Đột nhiên, Sở Trình Thiên gào lên một cách đau khổ sau bóng lưng Tô Tuệ Anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196


Chương 196:

Lập tức thu hút ánh nhìn của hành khách ở sân bay, mọi cái mắt kì dị đều đổ dồn về phía anh và Tô Tuệ Anh.

Tô Tuệ Anh nghiêng người, tiếng hét của anh khiến trái tim cô muốn vỡ vụn ra, thế nhưng… cô không quay đầu được nữa rồi, cố nén chặt không để bản thân khóc ra thành tiếng, Tô Tuệ Anh nhấc bước chân, điên cuồng chạy băng băng về phía trước.

Cô phải rời khỏi nơi này, cô sợ nếu chậm trễ thêm một giây nào nữa thôi cô sẽ không chịu nổi được nữa mà hoàn toàn sụp đổ.

“ Đừng đi mà…”

Sở Trình Thiên vừa nhìn thấy Tô Tuệ Anh thật sự muốn bỏ anh mà đi, liền di chuyển định đuổi theo cô.

“Sở Trình Thiên, cậu đứng lại.”

Hứa Thịnh từ đằng sau kéo Sở Trình Thiên lại, mặt đanh lại nghiêm nghị nói: “Bám riết không buông là việc mà chỉ có phụ nữ mới làm, thân là đàn ông, điều cậu phải làm là cầm lên được thì cũng phải đặt xuống được, chỉ là một đứa con gái thôi mà, cậu đừng có để đến chút lòng tự trọng cuối cùng cũng không còn”

“Buông tôi ra.”

Sở Trình Thiên lúc này làm gì còn tâm trí để tâm đến lời nói của Hứa Thịnh, nhìn theo bóng lưng Tô Tuệ Anh càng lúc càng xa dần, anh chỉ biết rằng, nếu không đuổi theo thì e rằng cả đời này anh sẽ mãi mãi mất đi người con gái mà anh yêu.

Thế nhưng Hứa Thịnh quyết không buông tay, giữ chặt lấy tay của Sở Trình Thiên càng lúc càng chặt hơn.

Mạc Tiên Lầu cuối cùng cũng không nổi, vội vàng nói với theo: “Hứa Thịnh, cậu để Trình Thiên đuổi theo đi!”, anh hiểu rất rõ tâm tư của Hứa Thịnh, thậm chí trong lòng anh cũng rất mong Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên có thể chia tay từ đây, thế nhưng… Anh không cương quyết bằng Hứa Thịnh, trong lòng anh, cuối cùng thì tình anh em vẫn là quan trọng nhất.

Hứa Thịnh lại không hề phản bác lại Mạc Tiên Lầu, chỉ xầm mặt lại đáp: “Tôi không cho phép đi là không được đi. Một con đàn bà thôi mà, mất rồi thì đi tìm người khác…. A…”

Thế nhưng anh vẫn chưa kịp nói hết câu, Sở Trình Thiên đã đấm cú đấm phải vào khuôn mặt anh tuấn của anh ta mà thét lên.

Cả nhà tải appt ruyện hola đọc nhiều nhé! Nhóm chú trọng lên truyện trên app nhé cả nhà! “Trên thế giới này không ai sánh bằng cô ấy!”

Đôi mắt Sở Trình Thiên đỏ ngàu, một cú đấm mạnh xô Hứa Thịnh ra sau, mặc kệ mọi ánh mắt kì dị của mọi người xung quanh, đuổi theo hướng Tô Tuệ Anh.

Nhưng sân bay thực sự quá đông người, anh chỉ bị Hứa Thịnh làm lỡ chốc lát thôi, mà đã không thể tìm thấy bóng dáng Tô Tuệ Anh và Phiên Nhàn trong biển người nữa rồi.

Sở Trình Thiên không chút do dự, ra sức chạy về phía lối thoát của sân bay, thế nhưng, bên ngoài sân bay, người qua người lại cũng đông không kém, cả núi người biển người, từng hàng taxi đỏ đỏ xanh xanh hàng nối hàng, nối nhau chi chít, cho dù chiếc xe mà Tô Tuệ Anh ngồi lúc đó vẫn chưa chạy ngay, thì anh cũng không có cách nào để tìm ra được.

Lúc này, Tô Tuệ Anh đúng là đang ngồi trên một trong số những chiếc taxi đó.

Từ vị trí của cô vừa hay có thể nhìn thấy rõ Sở Trình Thiên đang đuổi theo, khuôn mặt nôn nóng tìm bóng hình cô trong biển người.

“Trình Thiên… Em xin lỗi, xin lỗi anh. Thật sự xin lỗi anh…”

Tô Tuệ Anh bịt miệng mình lại, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân mà khóc ra thành tiếng.

Phiên Nhàn đang ngồi cạnh cô nhìn đôi tình nhân trước mắt mình, giày vò lẫn nhau, không ngăn được nói: “Đáng nhẽ cô nên nói hết chân tướng sự việc cho anh ta biết, tôi nhìn ra được rằng anh ta rất yêu cô, tôi nghĩ, anh ta có lẽ sẽ hiểu cho cô, hai người bọn cô vẫn có thể ở bên nhau.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197


Chương 197:

Tô Tuệ Anh lắc đầu “Không, anh không hiểu đâu, Trình Thiên là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bất kì đồ vật nào mà anh ấy sử dụng chỉ cần có một vết xước nhỏ thôi thì cho dù có thích đến cỡ nào anh ấy cũng sẽ vứt nó đi như giẻ lau, huồng hồ lần này lại là tôi, có thể anh ấy sẽ làm như cô nói, miễn cưỡng mà chấp nhận, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng anh ấy, đó là điều tôi không muốn nhìn thấy nhất.”

Thà bây giờ một dao cắt bỏ rắc rối này luôn cho xong, còn hơn đến lúc đó hai người đều bị dằn vặt.

Tất cả mọi chuyện chỉ một mình cô gánh chịu là đủ rồi.

Phiên Nhàn nhất thời không nói được gì, lời Tô Tuệ Anh không phải là không có lí, ngập ngừng một lúc tiếp tục nói: “Thế bây giờ cô… thật sự định quay lại chỗ tôi sao?”

“Không đâu”

Tô Tuệ Anh lại lần nữa lắc đầu: “Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi đến sân bay khác đi.”

Vừa nãy đã lấy được vali từ chỗ Sở Trình Thiên, bây giờ cô đã có hộ chiếu cần thiết để về nước rồi.

Phiên Nhàn nghe xong ngây người ra một lúc, nhưng cũng đành gật đầu “Thôi được rồi.”

Sau đó kêu taxi đi đến sân bay khác.

Lúc xe chạy lướt qua Sở Trình Thiên, giống hệt cái đêm Tô Tuệ Anh bị Hoắc Anh Tú cư0~ng bức trong thang máy, Sở Trình Thiên quay lưng về phía Tô Tuệ Anh y như vậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước tìm cô, hoàn toàn không hay biết, Tô Tuệ Anh đang ở ngay sau anh, hai người lướt qua nhau.

Nhìn theo bóng lưng Sở Trình Thiên, Tô Tuệ Anh cố nhoài người về phía cửa kính xe, cắn chặt môi, nước mắt tuôn ra, cô và anh cuối cùng cũng thành như này, có lẽ, đây chính là có duyên mà không có phận mà người ta thường nói sao!

Sau khi đưa Tô Tuệ Anh đến sân bay khác, Phiên Nhàn lặng lẽ làm tất cả thủ tục cho Tô Tuệ Anh.

Trước lúc đi, tuy rằng Tô Tuệ Anh vẫn còn chút hồn bay phách lạc, nhưng vẫn không quên cảm ơn Phiên Nhàn: “Cảm ơn anh, những ngày qua nếu như không có anh, tôi nghĩ, tôi có thể đã không còn trên thế gian này nữa rồi, thực sự cảm ơn anh, sau này nếu anh đến Trung Quốc, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho anh.”

Tải appt ruyện hola đọc khích lệ nhóm nhé! “ Được!”

Phiên Nhàn mỉm cười gật đầu, liền giơ điện thoại đang cầm trong tay lên tiếp tục nói: “Nếu coi tôi là bạn, thì sau khi về nước, lập tức gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi đấy.”

Tô Tuệ Anh gật đầu rồi kéo hành lí, thất thần quay người bước đi.

Nhìn theo bóng lưng Tô Tuệ Anh xa dần, Phiên Nhàn chớp nhè nhẹ đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người, nói lí nhí bằng giọng mà chỉ mình anh mới có thể nghe thấy được: “Trung Quốc, tôi sẽ đến, Tô Tuệ Anh, chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau, nhất định đấy.” ……

Khi Tô Tuệ Anh kéo theo hành lí, gương mặt mệt mỏi trở về làng về nhà ở Thôn Long Giang thì cũng đã nửa đêm rồi.

Ở quê người ta thường có thói quen ngủ sớm, ông bà Tô cũng không ngoại lệ, cũng đã tắt đèn khóa cửa rồi, Tô Tuệ Anh đứng trước cửa nhà, nhưng mấy lần liền đều không có dũng khí để gõ cửa, cô đột ngột về nhà thế này, nhất định sẽ kinh động đến ông bà Lâm.

Tô Tuệ Anh ôm hai đầu gối ngồi trước cửa nhà, ngước mắt lên trời, trăng thanh gió mát, sao lấp lánh đầy trời, cảnh đêm ở quê thật là đẹp.

Cảnh đêm u nhã mà thân quen đến vậy lại khiến lòng Tô Tuệ Anh nặng trĩu trôi dạt vô định, cảm nhận được sự yên tĩnh mà trước nay chưa từng có.

Đêm đó, thế mà Tô Tuệ Anh lại có thể cuộn tròn người ngủ trước cửa nhà mình cả một đêm.

Mãi đến khi ông Tô thức dậy vào sáng sớm hôm sau, mở cửa ra mới phát hiện ra Tô Tuệ Anh.

“Tuệ Anh sao con lại ngủ bên ngoài thế này, con về từ bao giờ, sao lại không gõ cửa? Con bé này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198


Chương 198:

Ông Tô xót con gái, gọi Tô Tuệ Anh dậy, sau đó giúp Tô Tuệ Anh xách vali vào trong nhà.

Vừa nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn mà rất đỗi hiền từ của bố mình, Tô Tuệ Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.

“Bố…”

Tô Tuệ Anh sà vào lòng bố, bật khóc như một đứa trẻ.

“ Tuệ Anh, con sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Bố cô thấy con gái khóc mà lo lắng, liền nghĩ: “Là Hoắc Anh Tú hay em gái lại bắt nạt con?”

Tô Tuệ Anh vừa nghe bố nhắc đến cái tên Hoắc Anh Tú, ngay lập tức càng khóc to hơn.

Bà Tô đang rửa mặt chải đầu nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức từ trong buồng phi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, sửng sốt lập tức kéo Tô Tuệ Anh, lớn giọng hỏi: “ Rốt cuộc là bị làm sao? Sao đột nhiên con lại về? Mận Mận và Nhất Phong đâu? Nó không về cùng con à?”

Bố cô vừa nghe thấy, liền tức giận kéo tay Tô Tuệ Anh và mẹ cô lại gần mình, trợn mắt quát: “Bà không thấy con nó đang khóc sao? Có gì thì đợi lát nữa rồi hẵng hỏi chứ?”

Nói xong, liền đổi giọng ngọt như khi dỗ dành Tô Tuệ Anh lúc nhỏ nói: “Tuệ Anh đừng khóc nữa, bất kể xảy ra chuyện gì, bố luôn ở cạnh con, con cứ về phòng trước đi, có đói không, hay là để bố làm bát mì nóng hổi cho con, nấu món mì trứng gà mà hồi nhỏ con thích ăn nhất được không?”……

Ở quê, nhìn thì có vẻ bình yên giản dị, dân giã mộc mạc là thế, thế nhưng thực chất lại lắm chuyện thị phi, phụ nữ và các bà trung tuổi đều là những người vô cùng nhiều chuyện.

Quả đúng như vậy, Tô Tuệ Anh mới sáng sớm về đến nhà, ấy thế mà ngay trưa hôm ấy những bà rảnh rỗi không có việc gì làm ở quê thì lại giống như ruồi nhặng vậy, đợi không được nữa mà thi nhau đến nhà họ Lâm.

Vây quanh bà Tô và Tô Tuệ Anh, nói không ngớt lời, hết từ chuyện này sang chuyện khác, đương nhiên chuyện mà họ nói nhiều nhất vẫn là khen Tô Tuệ Anh trưởng thành rồi, càng lớn càng xinh đẹp như hoa như ngọc vậy.

Tô Tuệ Anh nghe mấy bà cô buôn chuyện đến đau cả đầu, chỉ muốn tìm đại một cái cớ nào đấy để về phòng thôi, lúc đó, thím Ngưu hàng xóm bên cạnh vô cùng nhiệt tình nắm lấy tay của Tô Tuệ Anh, cười tươi đến độ khiến da trên khuôn mặt xô lại thành một đóa hoa, nói: “Con bé này, còn nhớ A Ngưu nhà thím không? Ngày trước hai đứa con còn học chung tiểu học với mẫu giáo với nhau đấy, mấy năm nay con không có ở nhà, A Ngưu nhà thím cứ liên tục rắng con suốt, có điều bây giờ A Ngưu đang đi làm ruộng cùng bố nó rồi, không có ở nhà, đến tối chắc là sẽ về, đến lúc đấy con sang nhà thím Ngưu đây chơi nha!”

Những lời nói đó có nghĩa là thím ý đang muốn mai mối Tô Tuệ Anh với con trai của thím ý tên là Ninh Á Nguyên.

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhé! Tô Tuệ Anh vừa nghe thấy, lập tức nháy nháy mí mắt.

Nói về Ninh Á Nguyên con người này, tên sao thì người y vậy, dáng vẻ thô kệch, khỏe như trâu, hồi nhỏ không tốt nghiệp được tiểu học thì không thèm đi học nữa, thì khi lớn lên tất nhiên không có tiền đồ gì rồi, chỉ có thể ở lại quê làm ruộng cùng bố mà thôi.

Thím Lý ngồi đối diện vừa nghe những lời của thím Ngưu nói xong thì không bằng lòng, nhăn mặt lại, giọng khinh thường: “Tôi nói này thím Ngưu, mắt bà đúng là không phải cao bình thường rồi, con bé Tuệ Anh nhà người ta là nữ sinh đại học số 1 của làng chúng ta đấy, hơn nữa còn xinh như hoa như ngọc, còn con trai bà A Ngưu, đến cái tiểu học cũng không tốt nghiệp nổi, ngoại hình thì cũng chả ra làm sao, thử hỏi có xứng với con bé Tuệ Anh không?”

Thím Ngưu vừa nghe người khác chê con trai mình, lập tức tức giận, nắm chặt tay áo, chỉ thẳng tay vào thím Lý, lớn giọng chửi: “A Ngưu nhà chúng tôi không ra làm sao là như thế nào, chả nhẽ thằng con trai bệnh tật nhà bà thì tốt đẹp lắm ý, ít ra A Ngưu nhà chúng tôi còn khỏe mạnh cường tráng, còn con trai nhà bà, khéo có khi chỉ cần một cơn gió cũng thổi nó bay mất rồi, cái đồ bệnh tật.”

“Con trai tôi sức khỏe không tốt, bà nghĩ là nó muốn thế à, đồ lo chuyện bao đồng thối tha, bà mà còn dám nói con trai tôi nửa lời nào nữa xem, coi chừng tôi liều mạng với bà…”

Lúc đó, hai con người bất đồng quan điểm, như sắp đánh nhau đến nơi rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199


Chương 199:

Mấy bà cô trong làng đứng xung quanh thấy vậy vội vàng can ngăn, trong phút chốc, nhà họ Tô hỗn loạn hết cả lên.

Tô Tuệ Anh đau đầu xoa xoa thái dương, những tưởng rằng về nhà là có thể yên bình, còn đây lại toàn gì với gì thế này?

Bà Tô đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, một ý nghĩ hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu bà.

Đợi đến khi mấy bà cô nhiều chuyện giải tán, bà Tô lập tức kéo Tô Tuệ Anh lại, giọng điệu hết mực quan tâm hỏi han: “Tuệ Anh à, cái cậu con trai người thành phố lần trước đi cùng với con ấy, hai con tiến triển đến đâu rồi rồi?”

Tô Tuệ Anh đau khổ, chậm rãi lắc đầu đáp: “Bọn con… chia tay rồi.”

Bà Tô nghe xong liền mở to mắt, mừng thầm trong lòng, nhưng cố gắng kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, giả vờ ra vẻ thương tiếc nói: “Mẹ đã sớm nói với con rồi mà, chúng ta là người nông thôn, làm sao xứng với gia đình danh giá ấy chứ, chia rồi thì thôi, con cũng đừng buồn quá, làm người cần phải thật thà, những cái đấy với không tới đâu, nhất định đừng mơ mộng hão huyền.”

Tô Tuệ Anh nghe đến phiền lòng “Mẹ, con biết rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc, con hơi mệt rồi.”

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Vừa nói vừa muốn đứng dậy đi về phòng.

Nhưng ý đồ thật sự bà Tô vẫn chưa nói ra thì làm sao có thể để Tô Tuệ Anh đi được kia chứ, vội vàng kéo Tô Tuệ Anh lại, tiếp tục nói: “Tuệ Anh à, lần trước lúc giúp mẹ giải quyết hôn ước của con với Nhất Phong, mẹ đã nói qua sẽ tìm cho con một đối tượng, bây giờ vừa hay con đang ở nhà, hay là mẹ nhờ bà mai tìm một nhà nào tốt ở làng mình cho con nha!”

Sau khi từ thành phố trở về, bà Tô liên tục lo lắng Tô Tuệ Anh sẽ phá hoại mối quan hệ của Tô Tuệ Vân và Hoắc Anh Tú, lần này nếu bà có thể tìm một mối hôn sự ở quê nhà cho Tô Tuệ Anh, thì Tô Tuệ Anh-mối đe dọa này tự khắc sẽ được loại bỏ, còn về mối hôn sự này có phải môn đăng hộ đối hay không, thì còn phải xem tâm trạng của bà. Bà Tô thầm nghĩ một cách độc ác.

Tô Tuệ Anh vừa nghe bà Tô lại có thể giống như đám người nhàn rỗi lúc này cũng muốn giới thiệu người cho cô, phiền muộn trong cô càng tăng thêm, ngước mắt lên, ánh mắt đầy kiên định nói: “Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn, với lại bây giờ mọi người đều là tự do yêu đương, xem mắt gì đấy đã qua lâu rồi, tóm lại con không xem mắt, càng không thể kết hôn.”

Nói xong, Tô Tuệ Anh xoay người bước về phòng mình, sau đó đóng chặt cửa phòng lại.

Thể xác và Tiên Phong cô hiện tại vô cùng mệt mỏi, vừa chia tay Sở Trình Thiên xong, vết thương trong tim vẫn còn đang rỉ máu, bà Tô lại có thể nhắc đến chuyện qua lại với người con trai khác ngay vào thời điểm này, bất luận thế nào cô cũng không chấp nhận được.

Vả lại, với tầm nhìn của bà Tô thì tìm đâu ra được nổi một đối tượng tốt ở quê đây?

Có tốt đến cỡ nào cũng làm sao sánh được với Sở Trình Thiên?

Từng yêu người con trai ấm áp dịu dàng như Sở Trình Thiên, Tô Tuệ Anh nghĩ, cả đời này cô cũng chẳng thể yêu thêm người con trai nào khác được nữa.

Bà Tô sớm đã đoán ra được Tô Tuệ Anh sẽ một mực từ chối, nhưng việc mà bà đã quyết rồi thì Tô Tuệ Anh có từ chối cũng vô dụng, liếc nhìn về phía phòng Tô Tuệ Anh đang đóng chặt cửa một cái, bà Tô rít lên lạnh lùng một cái, cầm cái ví trong tủ trên đầu giường dắt vào người rồi ra khỏi nhà, đi về phía cuối làng.

Mà cuối làng chính là nhà bà mối duy nhất của Thôn Long Giang-dì Mã.

Ngày thứ hai, lúc ông Tô vác cuốc đi ra đồng làm việc, bà Tô cũng vội vàng ra khỏi nhà.

Không lâu sau, vừa mới đi nhưng đã quay trở lại, sau lưng còn xuất hiện thêm một người đàn ông.

Người đàn ông này vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ khoảng 19 tuổi, cậu ta cũng rất béo, ít nhất cũng phải 100 kg trở lên, có điều, da của cậu ta rất trắng, hơn nữa đôi mắt còn rất to và đen láy, thế nên cho dù béo như vậy, dáng vẻ của cậu ta cũng không quá xấu, thậm chí còn lộ ra vài phần đáng yêu.

Đang lúc Tô Tuệ Anh ủ rũ thu dọn phòng, vừa nhìn thấy bà Tô đột nhiên dẫn về nhà một tên béo như vậy, liền không nén được sự sững sờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom