Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 40


Những lời này của Dương Kế Tây cũng không hề cường điệu, Dương Yêu Muội và Lưu Chương quả thực rất gầy.

Dương Yêu Muội nghe vậy, cũng không từ chối nhận kẹo nữa, bởi vì cô biết nếu mình không nhận, không nói đến chuyện anh ba sẽ càm ràm mà anh ba sẽ còn tức giận nữa.

"Có phải định đi đốn củi hay không?"

Trong khi trò chuyện, Dương Kế Tây nhớ lại lúc mới đến, dường như Lưu Chương muốn đi ra ngoài, bên hông còn dắt một con dao chẻ củi.

"Đúng vậy." Lưu Chương gãi đầu: "Cũng là do bận rộn cày bừa vụ xuân, cũng không sao, hôm nay không đi nữa."

Thật hiếm khi hai người anh ba tới, anh ấy muốn ở nhà nói chuyện với bọn họ.

"Hãy để chị dâu ba của em ở nhà với Yêu Muội đi, chúng ta đi đốn củi." Dương Kế Tây cũng không nhàn rỗi được, vì vậy anh nhặt một chiếc sọt lớn của nhà bọn họ lôi kéo Lưu Chương cùng đi ra ngoài.

Trong nhà không có người đàn ông nên chuyện riêng tư không cần phải nói nhỏ.

Tôn Quý Phương ôm cháu trai nhỏ, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, nhẹ giọng hỏi Dương Yêu Muội: "Đứa nhỏ đã hơn một tuổi rồi, có biệt danh không?"

"Em vừa định nói chuyện này nè, lúc mẹ em còn sống cũng không để lại tên nên vẫn không có, A Chương nói muốn nhờ anh chị đặt cho một cái tên."

Dương Yêu Muội mỉm cười nói.

"Chúng ta đặt à." Tôn Quý Phương cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, đứa nhỏ này lớn lên trông giống Lưu Chương, là một phiên bản thu nhỏ, cô sờ sờ tai đứa nhỏ, bị bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, trong miệng y a y a nói ngôn ngữ của trẻ mới sinh: "Chờ anh Tây về chúng ta sẽ bàn chuyện đó."

Dương Yêu Muội lấy kẹo ra đặt lên bàn, cô lại lấy một ít đậu phộng, là lúc trước còn chưa ăn hết, vẫn còn lại một ít.

Trong miệng đứa nhỏ ngậm kẹo, cũng không làm ồn ào, chỉ nắm bím tóc to của Tôn Quý Phương chơi đùa, cuối cùng tựa vào người cô ngủ thiếp đo.

"Ngủ rồi à?"

Sau khi Tôn Quý Phương nhận thấy không có động tĩnh gì, cô nhỏ giọng hỏi Dương Yêu Muội đang ngồi đối diện.

Dương Yêu Muội đi tới nhìn xem, mỉm cười gật đầu: "Để em đẩy chiếc giường nhỏ qua đây."

Chiếc giường nhỏ?

Tôn Quý Phương đợi một lúc, liền thấy Dương Yêu Muội di chuyển một chiếc giường gỗ cao, dài khoảng một mét, bên trong phủ chăn bông và một chiếc chăn nhỏ, mặt trên được làm từ rất nhiều mảnh vải vuông nhỏ, được may từ rất nhiều miếng vải màu sắc khác nhau.

Cô biết điều này, đây là vải của trăm nhà, những mảnh vuông nhỏ trên đó là do người thân của đứa nhỏ đi xin từ các gia đình khác, họ xin được càng nhiều mảnh vải vuông thì càng tốt cho đứa trẻ.

"Chiếc chăn bông trăm nhà trên giường này là mẹ chồng em đã chuẩn bị khi em gả qua đây không bao lâu." Dương Yêu Muội nói đến mẹ chồng mình, trên mặt cô có vài phần tưởng niệm, cô cẩn thận đặt đứa bé xuống rồi đắp chăn lên người cho bé, ngồi xuống nói với Tôn Quý Phương.

"Người mẹ kia của em, giống như em đã nói với chị trước đây, bà ấy vô cùng không thích con gái. Mặc dù không đánh không mắng, nhưng trong mắt bà ấy lại không có em, cuộc sống như vậy ở trong mắt những nhà khác có vẻ rất tốt đẹp nhưng so với loại bị đánh mắng kia thì còn khó chịu hơn."

"Em ở nhà mẹ đẻ dựa vào anh ba, còn có anh Khang và chị dâu Khang bọn họ. Khi em đến nhà chồng, mặc kệ là mẹ chồng hay là A Chương, họ đều đối xử với em rất tốt."

Dương Yêu Muội nói hai mắt đỏ hoe: "Tuy cuộc sống có khổ một chút nhưng em sống rất thoải mái, một nhà hòa thuận vui vẻ. So với cuộc sống trước đó thì sống như thế này càng tốt hơn."

"Vậy là tốt rồi." Tôn Quý Phương giữ tay cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy: "Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp. Cuộc sống trải qua trước kia, nếu tốt chúng ta ngẫu nhiên hoài niệm một chút, còn nếu không chúng ta cứ coi như là đêm tối trải nghiệm để cho chúng ta trưởng thành. Đôi mắt nhắm lại, khi mở mắt ra, chẳng phải ngày mai tươi sáng sẽ đến phải không?"

Dương Yêu Muội nghe vậy cười khúc khích, lúm đồng tiền hình quả lê trên mặt lộ ra cực kỳ xinh đẹp: "Chị dâu, chị nói chuyện thật dễ nghe. Em đã suy nghĩ cẩn thận lâu rồi. Sau khi trở về lại mặt, ba mẹ sợ em trở về tống tiền nên đã lén dặn dò em, nói em không có việc gì thì ngay cả ăn tết cũng đừng trở về."

Chính những lời đó đã khiến Dương Yêu Muội hoàn toàn chặt đứt muốn gần gũi: "Cho nên suốt hai năm nay em cũng không trở về, cũng không quan tâm người trong đội sản xuất Điền Gia Cương nói em bất hiếu như thế nào, em đều không để tâm đến."

Lúc anh ba đến thăm cô đã nói, cụ thể là chỉ cần nhà họ Lưu đối xử tốt với cô, thì đây chính là nhà của cô, cô cứ sống cuộc sống của mình thật tốt, không lui tới với nhà mẹ đẻ bên kia cũng không có vấn đề gì.
 
Chương 41


"Anh ba nói trong nhà rất có lỗi với em, bởi vì ba mẹ đã dùng tiền sính lễ của em để cưới vợ cho anh hai, lại không đặt mua một chút của hồi môn nào cho em."

Cuối cùng vẫn là anh ba đưa vốn riêng của mình cho cô và đưa về nhà chồng.

Dương Yêu Muội hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt nói: "Em, Dương Yêu Muội ở trong mắt bọn họ chỉ đáng giá 50 đồng. Anh ba nói đúng, mấy năm nay em không trở về, cuộc sống vẫn tiếp tục như thường, A Chương đối xử với em rất tốt, mẹ chồng đối xử với em cũng tốt, cuộc sống của em miễn bàn tốt hơn bao nhiêu."

Chỉ là thỉnh thoảng ở trong giấc mơ, mơ thấy ba mẹ cũng yêu thương mình giống như yêu thương anh cả và anh tư vậy, mỗi khi tỉnh lại khoé mắt vẫn còn đọng nước mắt.

Những chuyện này đều sẽ không nhắc lại nữa.

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta hãy sống thật tốt, khiến cho bọn họ khi đến tống tiền sẽ phải đỏ mặt."

"Cho dù em có tiền cũng sẽ không để cho bọn họ biết." Dương Yêu Muội cười tinh quái: "Em chỉ nói cho các chị biết."

"Vậy chúng ta cần phải thơm lây." Tôn Quý Phương cũng cười tinh quái: "Ồ, đúng rồi, bây giờ các em có ý định sinh con nữa chưa?"

Dương Yêu Muội đỏ mặt: "Không có, A Chương nói thân thể của em vốn dĩ đã không tốt, đứa trẻ lại còn nhỏ, sau này sẽ tính tiếp."

"Vậy là tốt rồi." Tôn Quý Phương đúng là lo lắng cho cô ấy, sức khỏe của cô ấy không tốt, lúc sinh đứa nhỏ suýt chút nữa xảy ra chuyện, phải mất hai tháng ở cữ mới có thể bình phục. "Trước tiên chúng ta cứ dưỡng thân thể cho tốt đã, những chuyện khác không cần vội, vẫn còn trẻ mà."

"Em biết." Dương Yêu Muội mặt đỏ bừng gật đầu, nhìn thấy đứa nhỏ động đậy, vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ bé hai cái: "A Chương đối xử với em rất rất tốt."

"Chị biết, chiếc giường gỗ này là do em ấy làm?"

Tôn Quý Phương nghiên cứu một chút, phát hiện tuy mặt ngoài chiếc giường gỗ này thô ráp chút nhưng mọi thứ bên trong kể cả vị trí tay cầm đều đã được mài nhẵn nên dù đứa trẻ có nắm vào cũng không bị trầy xước.

"Vâng ạ, mẹ chồng em ốm đau nằm liệt trên giường, em còn phải dọn dẹp nhà cửa, vẫn luôn cõng con suốt cũng mệt, nên để tốt cho em và con, anh ấy đã mất nửa tháng để làm ra nó."

Vẻ mặt Dương Yêu Muội rất hạnh phúc khi nói về chuyện này.

"Khi nào chị có con chị cũng sẽ bảo anh ba của em làm một cái." Tôn Quý Phương cảm thấy chiếc giường nhỏ này rất tốt, tuy rằng di chuyển nó tốn rất nhiều công sức, nhưng chỉ cần đứa nhỏ ở ngay trước mặt còn tốt hơn là đặt con ở trong phòng.

"Tay nghề của anh ba tốt hơn A Chương." Dương Yêu Muội nói về sự khéo tay của Dương Kế Tây, hai người lại ríu rít trò chuyện.

Khi mặt trời đã lên cao, đứa nhỏ cũng tỉnh dậy, Tôn Quý Phương cõng nó trên lưng, cô cùng Dương Yêu Muội đi đến luống rau ở sau nhà cắt rau để chuẩn bị làm cơm trưa.

"Em lấy thịt khô làm gì!"

Tôn Quý Phương thấy cô ấy lấy ra một miếng thịt khô, lập tức muốn ngăn cản, nhưng Dương Yêu Muội lại trực tiếp đặt nó vào nồi nước nóng và nói: "Ăn chút thịt thì có sao đâu? Hôm nay em vui, còn không thể mời anh chị ăn chút thịt à?"

"Em cũng thật là!"

Tôn Quý Phương cảm thấy đau lòng cho miếng thịt đó.

Đến khi hai người Dương Kế Tây cõng củi trên lưng về, khói bếp đã bay lượn lờ trên mái nhà của nhà họ Lưu, ngay khi bước vào sân họ đã ngửi thấy mùi thịt khô.

Lưu Chương mỉm cười, lúc rời đi anh ấy còn bàn bạc với Dương Yêu Muội, muốn nấu thịt khô.

Thịt khô này là do cậu của anh ấy mang tới lần trước, bọn họ không nỡ ăn, cũng nghĩ đợi anh ba bọn họ tới thì cùng nhau ăn, hôm nay đúng là lúc thích hợp.

"Miếng thịt cuối cùng cũng đã nấu đi?"

Dương Kế Tây cũng là vẻ mặt đau lòng.

"Lần sau em sẽ hầm gà."

Lưu Chương vừa nói xong đã bị Dương Kế Tây vỗ vỗ lưng: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Cho dù anh muốn bọn họ bồi bổ cơ thể nhưng cũng không thể làm thịt gà đẻ ở trong nhà được.

Bữa trưa vô cùng phong phú, sau khi Dương Yêu Muội phát hiện ra trứng gà, cô ấy cũng hỏi Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cũng chỉ nói lai lịch đứng đắn, bảo bọn họ hãy yên tâm ăn.

Dương Yêu Muội nói rằng cô ấy sẽ giữ kín như bưng, nhưng cũng giống như Lưu Chương, cô ấy do dự một chút lại nhắc nhở bọn họ đừng làm chuyện gì xấu.

Buổi trưa có cải trắng xào thịt khô, trứng gà xào rau hẹ, canh rau dại trứng, còn có rau trộn, dưa chua và một chai rượu gạo.

"Dưa chua này là chạng vạng hôm qua A Chương mang về, chúng rất giòn và mềm.", Dương Yêu Muội bảo bọn họ nhanh ăn đi.

Không thể không nói thịt khô thực sự ăn rất ngon, bởi vì hoàn toàn nấu hết miếng thịt, hẳn một bát to cho nên bốn người ăn rất thỏa mãn.
 
Chương 42


Lưu Chương ăn xong trước tiên, ôm đứa nhỏ vào lòng, đút canh trứng cho bé ăn, đứa nhỏ ăn đến hai mắt sáng lấp lánh, trong miệng vẫn không ngừng gọi mẹ.

"Còn có thể nói gì nữa?"

Dương Kế Tây hỏi.

"Gọi được ba, bà nội cũng gọi được, nói cả cơm nữa." Lưu Chương cười nói.

"Gọi mợ." Dương Kế Tây đùa với bé, kết quả đứa nhỏ này thật đúng là gọi được.

"Mợ."

Bốn người kinh ngạc nhìn về phía bé, Tôn Quý Phương càng là nhịn không được sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Thật ngoan!"

Lưu Chương cũng nhớ tới chuyện đặt tên này cho nên nói với hai người, Dương Kế Tây sờ sờ cằm: "Các em có tên lót bối phận không?"

Giống như thế hệ của Dương Kế Tây trong họ Dương, tên lót đều là 'Kế', khi nhắc đến cái tên Dương Yêu Muội này, không đặt tên lót theo bối phận.

Bởi vì năm đó bà hai Dương mặc dù sinh mấy đứa con gái nhưng ông hai Dương cũng cực kỳ thích, bà Dương không chịu nổi việc bà ấy sinh ra một đống con gái nhưng cuộc sống lại thoải mái tiêu sái hơn cả mình, đúng lúc năm đó Dương Yêu Muội được sinh ra.

Bà ta chỉ đơn giản gọi cô ấy là Yêu Muội, còn làm trò trước mặt bà hai Dương nói con gái sớm hay muộn gì đều sẽ trở thành người của nhà khác, nên gọi cô ấy là gì cũng không quan trọng, Yêu Muội vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ, cô ấy cũng sẽ không ở nhà ba mẹ đẻ mãi mãi, lấy tên lót bối phận làm gì.

Khiến cho bà hai Dương tức giận đến mức mắng bà ta ngay tại chỗ, nhưng đến cuối cùng cái tên Dương Yêu Muội này cũng không sửa lại.

Đối với bà Dương, đây là minh chứng cho sự thắng lợi của bà ta.

"Chúng em không có." Lưu Chương lắc đầu: "Ông nội của em từ nơi khác chạy nạn đến đây định cư. Ở bên này cũng không có tộc nhân nào, ông nội em cũng không có nhắc tới anh chị em nào cả."

Vì thế càng không cần phải để ý tới tên lót bối phận.

"Vậy thì, để anh và Quý Phương suy nghĩ cẩn thận, tên này không thể tuỳ ý được, các em lấy biệt danh, chúng ta chọn đại danh, sau này để đọc sách dùng."

Dương Kế Tây cười tủm tỉm nói.

"Đọc sách nha." Dương Yêu Muội nhìn đứa bé đang đòi ăn canh trứng với ánh mắt hy vọng, mỉm cười: "Vậy chúng ta phải cố gắng thêm một chút."

"Nhất định phải đưa đi học. Nó không thể giống như chúng ta, một cái chữ to cũng không biết, đi huyện thành ngay cả nhà xí ở chỗ nào cũng không tìm thấy."

Lưu Chương tràn đầy nhiệt tình nói.

"Nhất định phải đọc sách." Dương Kế Tây lại nghĩ qua mấy năm nữa thi đại học sẽ khôi phục, anh càng thêm chắc chắn nói: "Phải học!"

"Chắc chắn!"

Lưu Chương liên tục gật đầu.

Thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, Tôn Quý Phương và Dương Yêu Muội nhìn nhau mỉm cười.

Ăn trưa xong, lại giúp đỡ dọn dẹp một lúc, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây cõng sọt lên lưng, chuẩn bị đi đến nhà họ Tôn.

"Nếu không mấy ngày nữa chúng ta quay lại đây." Dương Kế Tây nói với họ.

"Ôi, anh chị trên đường đi chậm một chút." Biết bọn họ đi đến nhà họ Tôn, Dương Yêu Muội và Lưu Chương cũng không giữ họ ở lại.

Dù sao lần lại mặt này cũng hơi muộn một chút.

"Anh ba bọn họ cho nhiều trứng gà như vậy, từ nay về sau mỗi ngày chưng một quả cho con, lại nấu một quả cho em."

Lưu Chương nắm tay cô ấy mỉm cười.

"Anh không ăn, em cũng không ăn." Dương Yêu Muội hừ nhẹ một tiếng.

"Anh không thích ăn trứng gà."

"Em cũng không thích.."

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Dương Yêu Muội vẫn là mỗi người một quả trứng gà, hôm nay trời càng lúc càng nóng, trứng gà để lâu cũng không thể được.

"Tôi nói này chị dâu cả, Quý Phương đến nhà họ Dương cũng được một tháng rồi phải không? Sao không thấy trở về thăm nhà vậy?"

Mẹ Tôn đang vá quần áo thì nghe thấy có người đẩy cửa sân bước vào, sau đó lại nghe người kia nói như vậy.

Bà vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là thím ba Tôn.

Thế hệ này của ba Tôn có ba anh em, ba Tôn là anh cả, tiếp theo là cô Tôn, em út là chú ba Tôn, thím ba Tôn này chính là nhà chú ba Tôn, cả đời cô ta đều là tính tình tranh cường háo thắng.

Năm đó khi bà nội Tôn qua đời không bao lâu, cơ thể ông nội Tôn vẫn còn khỏe mạnh, thím ba Tôn bắt đầu có ý định phân gia, ở bên tai chú ba Tôn thổi gió, khiến cho chú ba Tôn ngây ngốc bèn đi tìm ông nội Tôn nói về chuyện phân gia.

Làm cho ông nội Tôn tức điên người, ông ấy còn chưa chết đâu thế mà đã nghĩ đến việc phân gia.

Đương nhiên lúc đó ông ấy không đồng ý, kết quả là thím ba Tôn thường xuyên lén lút giở trò, thậm chí còn cố ý lan truyền một số tin đồn trong đội sản xuất, đại khái chính là ông nội Tôn già mà không đứng đắn gì đó.

Sau khi chọc tức ông nội Tôn tức đến ngã bệnh, ông ấy lập tức làm chủ phân gia, ông ấy đi theo một nhà ba Tôn sinh hoạt, sống ở căn nhà cũ, chia cho chú ba Tôn một ít tiền rồi trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
 
Chương 43


Thím ba Tôn không được chia nhà, tiền cũng không nhiều, thậm chí còn náo loạn về nhà mẹ đẻ một thời gian, nhưng ông nội Tôn không thèm để ý tới, dù sao cũng đã phân gia, ông cũng không thèm quan tâm đ ến nữa.

Sau đó, thím ba Tôn vẫn là bị chú ba Tôn đón về, bọn họ dựng một ngôi nhà tranh, khi ông nội Tôn qua đời, thím ba Tôn cũng không xuất hiện.

Vốn tưởng rằng có thể cứ sống như thế này, nhưng không ngờ anh cả Tôn không chỉ nhập ngũ mà còn thăng chức không tồi, cưới một cô con dâu trong thành phố, cuộc sống của một nhà ba Tôn càng ngày càng tốt, đương nhiên thím ba Tôn lại khó chịu đến không được.

Lâu lâu lại chạy tới chọc một chút, nghĩ là chọc vào nỗi đau của hai người, cho nên khi nghĩ đến việc Tôn Quý Phương vẫn luôn không trở về, bà ta lại chạy đến "quan tâm."

Mẹ Tôn nghe vậy khẽ mỉm cười: "Cày bừa vụ xuân vốn dĩ đã bận rộn, bọn chúng trở về tôi lại không có thời gian nấu nướng chiêu đãi bọn chúng."

"Còn không phải có Ngọc Lan nữa sao? Ngọc Lan cũng mười sáu tuổi rồi phải không?"

Thím ba Tôn nói rồi lại nhìn xung quanh khắp nơi: "Sao không thấy Ngọc Lan vậy?"

"Con bé cùng mấy đứa Thúy Thúy đi hái hoa dại rồi." Bây giờ khắp núi rừng đúng là mùa hoa dại.

"Chị dâu cả." Thím ba Tôn thấy bà cúi đầu tiếp tục sửa quần áo, tròng mắt vừa chuyển lại nói: "Ngọc Lan này cũng già đầu rồi, không phải là lúc xem mắt sao? Nhà mẹ đẻ tôi bên kia có hộ gia đình không tồi, nếu không xem mắt đi?"

"Thím ba, thím không vội hôn sự cho Xuân Quyên nhà thím, nhớ thương đến em gái cháu làm gì chứ?" Giọng nói của Tôn Quý Phương từ ngoài cửa truyền đến.

Mẹ Tôn vui vẻ đặt rổ quần áo xuống, đứng dậy, nhìn Tôn Quý Phương đang dựa vào cửa sân, cười nói: "Đã trở lại? Kế Tây đâu?"

"Con ở đây." Giọng nói của Dương Kế Tây vang lên, sau đó anh xuất hiện sau lưng Tôn Quý Phương với một cái sọt trên lưng, mỉm cười rạng rỡ với mẹ Tôn.

"Mau vào đi, mau vào đi." Mẹ Tôn nhanh chóng đi tới trước mặt Tôn Quý Phương nắm lấy tay cô, nhìn lướt qua khuôn mặt của cô, phát hiện ra không chỉ hồng hào mà còn béo hơn trước khi xuất giá một chút, lập tức lại cười rạng rỡ hơn với Dương Kế Tây: "Đi đường chắc mệt mỏi rồi? Vào nhà chính ngồi một lát, mẹ đi pha cho các con chút nước đường uống!"

"Cảm ơn mẹ."

Dương Kế Tây cõng sọt trên lưng đi vào nhà chính, một ánh mắt cũng không thèm cho thím ba Tôn, anh đương nhiên biết đối phương là ai.

Thím ba Tôn thấy anh cũng không chào hỏi một câu, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tức giận đang định đi vào bếp nói với mẹ Tôn và Tôn Quý Phương.

"Này, lúc này mới xuất giá bao lâu mà thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có?"

"Cháu đã chào thím ba rồi nha." Tôn Quý Phương nói với vẻ mặt vô tội: "Cháu cũng nhắc nhở thím ba một câu, đừng xen vào việc của người khác. Nếu thím đã nói gia đình đó rất tốt, vậy thì hãy để lại cho Xuân Quyên nhà các người đi. Ngọc Lan nhà chúng cháu vẫn còn nhỏ, ba mẹ nói, còn muốn lưu em ấy ở nhà thêm mấy năm nữa."

"Cháu!"

Thím ba Tôn tức giận đến giậm chân, chỉ vào bọn họ mắng: "Không biết tốt xấu! Tấm lòng của thím ba là tôi đây bị các người giày xéo như vậy, thật sự là quá đáng!"

Nói xong, bà ta tức giận thở phì phò đi mất.

"Con đi đóng cửa sân lại." Tôn Quý Phương thấy thế, nhanh chóng chạy ra đóng cửa sân lại.

Mẹ Tôn thích uống nước ấm nên khi chị dâu cả Tôn trở về ăn tết năm trước đã cố ý tặng một phích nước nóng trở về, từ đó về sau phích nước nóng chưa bao giờ cạn.

"Sau bữa trưa mẹ đun, thật sự vẫn còn nóng hổi đây này." Mẹ Tôn mỉm cười lấy đường ra đổ vào chiếc bát sứ Tôn Quý Phương lấy lại đây, sau đó lại đổ nước sôi nóng hầm hập vào, trong lúc hai mẹ con dùng đũa khuấy đều, mẹ Tôn hỏi về tình hình hiện tại của Tôn Quý Phương ở nhà họ Dương.

Bọn họ cũng không biết chuyện Dương Kế Tây bị bệnh, những ngày đó bọn họ bận rộn cày bừa vụ xuân, hơn nữa trong đội bọn họ cũng không có nhiều người có quan hệ họ hàng với Điền Gia Cương bên kia nên không nhận được tin tức gì.

Tôn Quý Phương bỏ qua không gian, nói ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

"Lòng dạ của người này cũng thật độc ác." Mẹ Tôn không kìm được sự tức giận: "Dù thế nào thì Kế Tây cũng là con trai của bà ấy, làm sao bà ấy có thể không quan tâm đ ến chứ? Bà ta còn trả lại cho các con 50 xu để chữa bệnh, thật sự là có thể làm được!"

"Thôi quên đi, anh Tây nói dù thế nào chúng con cũng phải phân gia, về sau chúng con cũng sống cuộc sống của chính mình. Nếu bọn họ không động đến chúng con thì chúng con cũng sẽ không làm gì cả."

"Kế Tây nói đúng, con nghe thấy Kế Tây không có sai." Mẹ Tôn lại mỉm cười, sau đó nói về Dương Yêu Muội: "Mẹ biết chuyện mẹ chồng cô ấy trúng gió, nhưng không ngờ rằng bà ấy đã không còn nữa."

"Đúng vậy, thím ấy đối xử với Yêu Muội rất tốt." Tôn Quý Phương cũng cảm thấy tiếc nuối.
 
Chương 44


Hai người nói chuyện không bao lâu, liền bê nước đường đi vào nhà chính, Dương Kế Tây đã quen cửa quen nẻo cầm một cái rổ đặt vào trong góc, cũng may đây là một cái rổ lớn, nên mới bỏ được hết trứng gà vào trong đó.

"Ôi chao! Sao nhiều trứng gà thế?"

Mẹ Tôn sửng sốt nói.

"Con và anh Tây đã lén tích cóp lại, mẹ cũng đừng hỏi nhiều. Dù sao lai lịch của trứng này cũng đứng đắn." Tôn Quý Phương đặt bát đường xuống, lại lấy ra một cân kẹo từ trong sọt rồi đặt nó lên bàn: "Kẹo không nhiều lắm, mua ở Cung Tiêu Xã, không có việc gì ăn cho ngọt miệng cũng được."

"Đúng vậy, mẹ, chúng con có rất nhiều trứng gà, cứ yên tâm ăn đi."

Dương Kế Tây mỉm cười nói, mẹ Tôn chớp chớp mắt: "Vậy thì mẹ đây cũng không hỏi nữa, nhưng các con phải nghe lời anh cả đấy, đừng làm xằng bậy."

Câu anh cả Tôn thường nói nhất chính là làm việc phải chính trực ngay thẳng, không thể làm xằng bậy.

"Con biết rồi mẹ, mau cất nó đi."

Tôn Quý Phương thúc giục.

Năm mươi quả trứng gà vẫn là hơi nặng, mẹ Tôn nhấc vào trong phòng, mở tủ ra, bên trong có rất nhiều thứ, trong đó có một chiếc rổ nhỏ đựng tám quả trứng.

Tôn Quý Phương đi theo nhìn nhìn, cười nói: "Phải nhanh chóng ăn đi, nếu không sẽ hỏng mất. Thời tiết càng ngày càng nóng."

"Con nói thật đi, những quả trứng gà này có phải là các con lén nuôi gà không?"

Tôn Quý Phương trả lời: "Nuôi ở trên núi, trước kia anh Tây phát hiện một hang động trên khe núi, nuôi bốn con gà."

Mẹ Tôn thực sự không hề nghi ngờ mà ngược lại còn lo lắng: "Sẽ không bị người khác phát hiện ra đấy chứ? Những con trên núi sẽ không ăn chúng chứ?"

"Nơi đó rất xa, mẹ yên tâm đi, đừng lo lắng." Tôn Quý Phương mơ hồ nói.

"Mọi việc phải cẩn thận, mẹ chồng con cũng không phải là đèn cạn dầu."

"Con biết rồi."

Ít khi trở về nên đương nhiên muốn giúp đỡ làm một số việc, biết ba Tôn đi giúp người khác xây nhà, Dương Kế Tây chỉ đơn giản dựng thang lên mái nhà, nhìn xem có chỗ nào cần chỉnh sửa lại không, như vậy những ngày mưa cũng sẽ an toàn hơn.

Ngôi nhà cũ của nhà họ Tôn tường đất, trên nóc là mái ngói cũ, nhà này tốt hơn nhà tranh rất nhiều, tuy không bằng nhà gỗ mới nhưng vẫn là hộ có cuộc sống tương đối tốt hơn trong đội sản xuất của bọn họ.

Chẳng trách Thím ba Tôn lại ghen ghét.

Vốn sinh ra trong cùng một nhà nhưng cố tình nhà bọn họ lại có cuộc sống kém cỏi nhất.

Anh đang bận rộn làm việc trên nóc nhà, trong khi hai mẹ con Tôn Quý Phương đang may vá quần áo, làm giày ở trong sân.

Khi ra cửa Tôn Quý Phương cố ý mang theo đôi giày vải mới làm dở.

Nhìn bộ dáng cúi đầu nghiêm túc của cô, mẹ Tôn mỉm cười nói: "Mẹ còn lo lắng sau khi con gả qua đó sẽ không thích ứng được, nhưng dù sao chúng ta cũng không nhìn lầm người, Kế Tây đối xử với con rất tốt."

Tôn Quý Phương đỏ mặt nói: "Anh ấy đối xử không tốt với con thì con sẽ không gả đâu."

"Làm vợ chồng cũng có rất nhiều bí quyết cuộc sống, để mẹ nói cho con biết.."

Mẹ Tôn nhỏ giọng thì thầm nói rất nhiều về việc vợ chồng ở chung nên hòa hợp như thế nào và sau khi cãi nhau phải làm như thế nào, khi Dương Kế Tây đi xuống từ chiếc thang, liền thấy được vẻ mặt Tôn Quý Phương đang chăm chú lắng nghe.

Anh cũng không quấy rầy mà sau khi thu chiếc thang lại, anh lại đi ra sân sau bổ củi.

Nghe thấy tiếng chẻ củi ở sân sau, mẹ Tôn ai nha một tiếng: "Mau đừng để cho nó đừng làm nữa, trở về ngồi xuống nói chuyện với chúng ta đi."

"Hãy để anh ấy làm đi." Tôn Quý Phương cười khúc khích: "Ngồi ở đây, anh ấy cũng không biết đặt tay chân vào đâu, cứ để anh ấy làm những gì anh ấy cảm thấy thoải mái đi."

Khi Tôn Ngọc Lan bưng một rổ hoa dại trở về, cô ấy nhìn thấy hai người đang nói chuyện cười đùa trong sân, mà ở sau sân sau cũng truyền tới tiếng chẻ củi.

"Chị hai!"

Tôn Ngọc Lan vui vẻ bước tới, đặt rổ hoa dại ở bên cạnh ghế gỗ, ngồi xuống tựa vào người Tôn Quý Phương, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng.

"Chị đã trở lại! Em rất nhớ chị."

Nếu không phải mẹ Tôn rất nhiều lần dặn dò cô đã sớm đi đến nhà họ Dương tìm Tôn Quý Phương rồi.

Tôn Quý Phương sờ sờ tóc em gái nói: "Chị đã nghe thấy mẹ nói rồi, em còn muốn đến nhà họ Dương tìm chị, may mà em không qua đó."

"Bởi vì lâu như vậy mà các người cũng không về nhà." Tôn Ngọc Lan mím môi, lại hỏi cuộc sống cô thế nào khi gả qua đó. Chỉ khi Dương Kế Tây cầm dao chẻ củi từ sân sau đi tới, Tôn Ngọc Lan mới biết người bổ củi ở sân sau là anh.

"Anh rể? Em còn tưởng là ba đang bổ củi cơ." Tôn Ngọc Lan sửng sốt.

"Đương nhiên là anh đi cùng chị của em về chứ." Dương Kế Tây cũng đã gặp Tôn Ngọc Lan rất nhiều lần, bọn họ cũng không xa lạ gì.
 
Chương 45


"Vậy anh chị có thể ở lại thêm vài ngày nữa được không? Dù sao cày bừa vụ xuân cũng qua rồi, còn không bận rộn như vậy nữa." Tôn Ngọc Lan mắt trông mong mà nhìn chằm chằm hai người hỏi.

"Lúc đến đây chúng ta đã nghĩ kỹ, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể ở lại thêm mấy ngày." Tôn Quý Phương cười tủm tỉm nói.

Tôn Ngọc Lan rất vui vẻ, lôi kéo Tôn Quý Phương ríu rít nói lên những chuyện thú vị xảy ra giữa cô và Thúy Thúy mấy ngày nay.

Dương Kế Tây lại đi tìm một công việc mình có thể làm được, biết ba vợ không khéo tay nên đã cầm dao chẻ củi đi rừng trúc bên kia sông chặt không ít cây trúc vác mang về. Trên đường anh đã gặp những người trong đội sản xuất Thủy Trúc Lâm, khi những người khác vừa hỏi anh là ai thì Dương Kế Tây nói rằng anh là con rể của nhà ai.

Đội sản xuất của nhà họ Tôn tên là đội sản xuất Thủy Trúc Lâm, được đặt tên theo con sông cạnh thôn và khu rừng đối diện, bởi vì trúc mọc thành khu vực rộng lớn cạnh sông nên có tên như vậy.

Cho nên mới gặp vài người, chẳng mấy chốc phần lớn đội sản xuất đều biết con rể ông cả Tôn tới bên này.

Vốn dĩ buổi tối còn định ăn tối ở nhà người muốn hỗ trợ xây nhà, nghe thấy có người nói con rể của mình đã trở lại, ba Tôn lập tức báo cho chủ gia đình một tiếng rồi chạy về nhà.

Ba người mẹ Tôn nói nói cười cười nấu cơm ở trong bếp, còn Dương Kế Tây ở trong nhà chính, đang đan sọt dưới ngọn đèn dầu đậu nành.

"Kế Tây?"

"Ba." Dương Kế Tây ngẩng đầu lên, thấy ông ấy trở về liền đứng dậy kêu một tiếng.

"Ừ." Trên mặt Ba Tôn tràn đầy vui mừng, vừa bước vào sân đã nghe thấy giọng nói của con gái thứ hai trong bếp, lại nhìn thấy con rể đang đan sọt ở trong nhà chính. Hai mắt tức khắc sáng ngời: "Con còn biết làm cái này nữa?"

"Biết một chút ạ." Dương Kế Tây cũng đã trải qua hết thảy trong "giấc mơ", cho nên anh đương nhiên biết một ít kỹ năng. "Con nghe mẹ nói sọt trong nhà sử dụng không được tốt lắm cho nên con mới thử đan mấy cái."

"Đan rất tốt!" Ba Tôn khen ngợi: "Ba không giỏi ở phương diện này, đan giỏ tre cũng rất miễn cưỡng."

Tôn Quý Phương nghe thấy tiếng động ở trong nhà chính cũng đi tới, khi thấy ba Tôn quay lại cô cũng thấy ngạc nhiên: "Ba, chúng con tưởng ba sẽ ăn cơm ở bên đó."

"Nghe nói các con đã về, sao ba có thể ở lại đấy được?" Ba Tôn ha ha cười lớn, cũng phát hiện ra Tôn Quý Phương béo lên mấy cân, trong lòng lại càng vui vẻ.

Buổi tối đồ ăn rất phong phú, bao gồm thịt lợn luộc với rau xanh, trứng xào cải trắng, một bát trứng hấp lớn, cùng với rau cần tây dại mà Tôn Ngọc Lan đào buổi sáng được chế biến thành món rau trộn, mới mẻ, mát, giòn, ăn vào miệng rất ngon.

Ba Tôn và mẹ Tôn liên tục khuyên hai người họ ăn nhiều một chút, cuối cùng, Dương Kế Tây vừa ợ hơi vừa đan sọt, Tôn Ngọc Lan thấy vậy thầm cười nhạo anh.

Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, người một nhà nói chuyện ở nhà chính.

Dương Kế Tây tay đan sọt cũng không ảnh hưởng đến anh nói chuyện phiếm, Tôn Quý Phương khâu giày, còn Tôn Ngọc Lan đang xử lý hoa dại cô ấy mang về, chuẩn bị cắ m vào cái chai gỗ do ba Tôn làm để trang trí trong nhà.

Mẹ Tôn đang may vá quần áo, đôi mắt ba Tôn sáng ngời nhìn động tác đan của Dương Kế Tây, hận không thể sau khi xem xong là có thể học được một tay.

Khoảng mười giờ rưỡi, mẹ Tôn đi xem nước nóng trong nồi đun để rửa chân, sau đó kêu mọi người đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ.

Sọt đã đan được hai phần ba.

Lúc Dương Kế Tây đi rửa chân đánh răng, ba Tôn cầm chiếc sọt đang làm dở dang sắp xong đánh giá, mỉm cười nói với mẹ Tôn ở bên cạnh: "Tay nghề của tên nhóc này không tồi, lúc trước cũng chưa từng nghe thấy nó nói sẽ làm được những thứ này."

"Vừa rồi mắt của ông gần như dán chặt vào nó, xem đã hiểu không?"

Mẹ Tôn trêu ghẹo.

"Không có, tay tôi thật sự vụng về." Ba Tôn lắc đầu.

Tôn Quý Phương và Tôn Ngọc Lan ngủ cùng nhau, còn Dương Kế Tây ngủ trong phòng nơi mà Tôn Quý Phương ở trước khi cô xuất giá, anh xem xét không gian một chút, phát hiện bốn quả trứng ban đầu được đặt trong Tổ Phúc cũng đã trở thành mười hai quả, Dương Kế Tây lấy ra tám quả trứng gà đặt chúng sang một bên, dư lại bốn quả kia tiếp tục đặt ở trong Tổ Phúc.

Hôm nay mới là mùng năm nên vẫn có thể tích cóp được rất nhiều trứng gà.

Dương Kế Tây nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mà lúc này bà Dương đang ở trong phòng nói chuyện với ông Dương về việc bọn họ kỳ cục.

"Sáng sớm đã đi rồi, tôi còn tưởng buổi tối sẽ trở về, vốn còn nghĩ ngày mai để cho vợ chồng thằng ba ra sau núi đốn củi trở về. Kết quả thì sao chứ, người ta lại không trở lại!"
 
Chương 46


Ông Dương đặt thuốc lá sợi xuống, ngã xuống giường thở phào nhẹ nhõm: "Đã lâu như vậy mới về, hơn nữa cũng không phải ngày mùa bận rộn, nhà họ Tôn giữ bọn chúng lại cũng là chuyện bình thường. Chắc chắn sáng mai sẽ trở về."

"Hơn nữa, bọn chúng không ở nhà có thể tiết kiệm được ít lương thực."

Những lời này khiến bà Dương vô cùng được an ủi, bà lại nghĩ đến chuyện con trai Dương Kế Bắc: "Mấy ngày nay nó vẫn luôn làm phiền tôi, nhưng nhà họ Lưu lại đòi rất nhiều sính lễ, 66 đồng! Tôi nghe nói sính lễ nhiều nhất cũng chính là ngân đó!"

"Thật sự không được thì làm giống như thằng ba lúc trước, để thằng tư tự mình tích cóp đi." Ông Dương ngáp dài một cái.

"Thằng tư không giống thằng ba." Bà Dương có vài phần giữ gìn: "Để tôi xem rồi nói sau, lúc trước vợ thằng cả là 55, vợ thằng hai là 50, vợ thằng ba tôi thấy chắc cũng không muốn nhiều, mà thằng ba cũng tích cóp không được bao nhiêu, mà chúng ta cũng không muốn nhưng nhà họ Tôn lại hèn gả con gái đến đây."

"Nhưng người đã gả lại đây, chúng ta cứ lấy chuyện sính lễ của vợ thằng ba để nói, để cho nhà họ Lưu nhượng bộ một chút. Chúng ta không đủ khả năng ra 66 đồng, 56 đồng thôi, đã biết chưa?"

"Vậy cứ nói như thế đi."

Bọn họ đều cho rằng Dương Kế Tây đưa ra sính lễ không đáng bao nhiêu, là chính nhà họ Tôn gia li3m mặt gả con gái tới.

Có không ít mẹ chồng có loại tâm lý này.

Ngày hôm sau, bà Dương đợi đến gần trưa cũng không thấy người trở về, bà ta không phải trông Mao Đản mà còn phải nấu cơm nữa, rốt cuộc cả nhà đều đi đốn củi, nếu gánh củi về mà vẫn chưa có cơm ăn, chắc là họ sẽ.. Không vui.

Mà vợ chồng Dương Kế Tây hết lần này đến lần khác bị nhà họ Tôn giữ lại, lần ở lại này kéo dài đến ba ngày.

"Mẹ cũng sẽ không giữ con ở đây nữa, nếu không trở về, mẹ chồng con sẽ mang thù."

Mẹ Tôn lấy ra hai đôi giày vải đưa cho Tôn Quý Phương: "Cái này là mẹ đã làm lúc trước, con và Kế Tây mỗi người một đôi."

"Mẹ.."

Tôn Quý Phương cầm giày, mím môi: "Có thời gian rảnh rỗi chúng con sẽ quay về thăm mọi người."

"Nhất định phải trở về nha chị." Tôn Ngọc Lan lưu luyến không rời nói.

"Ở nhà em nhất định phải cẩn thận đề phòng thím ba." Tôn Quý Phương dặn dò Tôn Ngọc Lan.

"Em cũng không phải là kẻ ngốc." Tôn Ngọc Lan hừ nhẹ một tiếng: "Lại có ý tưởng lên đầu em, tưởng bở đâu!"

"Được rồi, không phải các con định đi trấn trên à? Đi nhanh đi."

Mẹ Tôn quay đầu lại thúc giục.

Dương Kế Tây và ba Tôn nói xong thì thấy Tôn Quý Phương cầm giày đi ra, đầu cô hơi cúi xuống, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy vậy, Dương Kế Tây bước tới, vòng tay ôm lấy vai cô, chào tạm biệt ba Tôn.

"Ba, mọi người ở nhà sống tốt nhé, lần sau có thời gian rảnh rỗi chúng con sẽ lại trở về."

Tôn Quý Phương nói xong liền đi nhanh về phía trước.

Dương Kế Tây vẫy tay chào ba Tôn, vội vàng nhanh chóng đi theo.

Ba Tôn nhìn bọn họ đi một lúc cho đến khi không còn thấy bóng người ở góc rẽ nữa mới quay trở lại sân.

Kết quả lại nhìn thấy Tôn Ngọc Lan đang an ủi Mẹ Tôn đang khóc không kìm lại được.

"Khóc cái gì, đã bảo là rảnh rỗi sẽ trở về rồi mà."

Mặc dù ba Tôn nói như vậy nhưng đôi mắt của ông cũng có chút đỏ.

Cảm xúc của Tôn Quý Phương mãi cho đến khi cô đến trấn trên mới lắng xuống.

"Hôm nay muốn mua gì vậy?"

Dương Kế Tây mỉm cười hỏi.

"Em mua kim chỉ." Tôn Quý Phương nói: "Lại mua một ít đậu nành nữa?"

"Đậu nành bán không tốt bằng trứng gà, vẫn là thôi đi." Dương Kế Tây lắc đầu: "Em nói xem, chúng ta có nên mua chút thịt thử xem không?"

Hai mắt Tôn Quý Phương sáng lên: "Thử xem!"

"Tổ Phúc không lớn lắm, chỉ có thể đặt được một cân thịt."

"Vậy mua một cân đi!"

"Để đề phòng vạn nhất, chúng ta phải mua thêm những thứ khác thử xem." Dương Kế Tây cảm thấy thịt có thể sẽ không tăng lên.

"Vậy bột mì trắng, chúng ta mua một ít bột mì trắng, nếu không được thì còn có thể làm bánh bao hấp hoặc sủi cảo."

Tôn Quý Phương vừa nói vừa tưởng tượng chỉ muốn ch ảy nước miếng.

"Được!"

Hai người phân công đi mua, chẳng hạn như bột mì trắng này, Cung Tiêu Xã cần có phiếu mới được, thịt có thể dùng tiền mua được từ cơ sở chế biến thịt.

Vì vậy Dương Kế Tây muốn mua bột mì trắng từ chợ đen, lại bán đi số trứng gà đã tích cóp mấy ngày nay, cuối cùng đi mua thịt lợn từ xưởng chế biến thịt.

Bọn họ đến nhà họ Tôn vào ngày 5, hôm nay là ngày 9. Mấy ngày nay bọn họ cũng không ăn một quả trứng nào nên mỗi ngày Tổ Phúc đều "đổi mới" ra 8 quả trứng gà.

Tổng cộng có 40 quả trứng gà, để lấp kín oán khí và miệng người nhà họ Dương, bọn họ quyết định lấy ra 10 quả trứng gà, nói dối là nhà họ Tôn đưa, còn lại 30 quả trứng gà thì bán đi.

"Trứng gà? Bán thế nào?"

Rất nhanh đã có người đến hỏi.
 
Chương 47


"5 xu một quả, nếu lấy nhiều hơn thì là 4 xu."

Dương Kế Tây để cho anh ta nhìn trứng gà: "Chúng thật sự rất tươi mới."

"Trứng này của anh nhiều quá, tôi cũng không lấy nhiều như vậy. Anh có thể bán cho tôi mười quả tính 4 xu được không?"

"Mười lăm quả được không? Tôi tích cóp chúng cũng không dễ dàng gì."

Dương Kế Tây cò kè mặc cả.

"Cũng được, mười lăm quả." Người đàn ông nọ nghiến răng nghiến lợi, nhân tiện nói cho Dương Kế Tây biết nguyên nhân: "Vợ tôi sắp sinh rồi, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng một chút."

"Anh trai đúng là rất yêu vợ, người yêu vợ thì sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp." Dương Kế Tây nhanh chóng đếm ra 15 quả đặt vào rổ của đối phương, đồng thời tốt bụng đưa một ít cỏ dại để phủ lên trên che rổ lại.

Ai mà không thích nghe nịnh nọt chứ, anh trai kia cũng rất sảng khoái đưa 60 xu xong rồi rời đi.

Còn có 15 quả trứng gà, vốn đang định đi một đoạn xem có ai mua không thì lại thấy người anh trai lúc nãy dẫn theo một thím đi tới: "Trứng gà có còn không?"

"Còn." Dương Kế Tây gật đầu: "Thím muốn mua bao nhiêu?"

"Cậu có bao nhiêu?"

Dương Kế Tây dừng một chút, nói: "Mười bốn quả."

"Năm xu một quả? Tôi muốn mua tất cả." Bà thím trực tiếp lấy ra 70 xu đưa tới, trong lòng Dương Kế Tây thở phào nhẹ nhõm, xem ra suy đoán của anh đã đúng.

Sau khi bà thím kia đi rồi, Dương Kế Tây lại nói lời cảm ơn anh trai kia, thuận tiện đưa cho anh quả trứng gà cuối cùng: "Coi như cảm ơn anh trai đã không nói giá cả với thím kia."

Anh trai kia sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm tiếp nhận: "Chuyện nhỏ mà, cám ơn."

Dương Kế Tây cũng nhân tiện hỏi anh về chuyện bột mì trắng, anh trai kia lắc đầu, vì thế sau khi tạm biệt anh trai kia xong, anh lại đi về phía trước.

"Có rất ít người bán bột mì trắng này, hay là mua bột ngô?"

Dương Kế Tây hỏi mấy người đều không có ai bán bột mì trắng này, vừa nghe có bột ngô, anh do dự một chút nhưng vẫn không muốn mua.

"Bọn họ nói có người hỏi bột mì trắng, có phải là cậu không?"

Dương Kế Tây quay người lại, liếc mắt một cái thì thấy một bà lão quen quen mỉm cười đi tới: "Bà Ngô?"

Người đã bán cho anh đậu nành lần trước.

"Là tôi đây, tôi có một ít bột mì trắng, nhưng mà không nhiều lắm, khoảng nửa cân. Cậu có muốn mua không?"

"Muốn!"

Bà Ngô vui vẻ không thôi: "Vậy cậu đợi tôi một lát, tôi sẽ lập tức đưa tới ngay!"

Không lâu sau, bà Ngô mang tới một bọc bột mì trắng nhỏ: "15 xu nửa cân."

"Được."

Dương Kế Tây gật đầu, dùng phiếu gạo cũng có giá tương đương như vậy.

Sau khi anh đưa tiền xong, anh mang theo bột mỳ trắng xoay người rời đi, thừa dịp không có ai phát hiện bèn nhét vào trong không gian, cũng không cho vào Tổ Phúc vì trong đó còn có trứng gà.

Thịt nạc thường là 20 xu một cân, xương sườn là 30 xu một cân, thịt ba chỉ là 40 xu một cân, đắt nhất là thịt mỡ, 60 xu một cân.

Ở niên đại này, làm việc dốc hết sức vẫn là thích ăn thịt mỡ hơn, thịt nạc cũng không được hoan nghênh cho lắm.

Dương Kế Tây suy nghĩ một chút, cân nhắc đến khẩu vị của Tôn Quý Phương, bèn mua một cân thịt ba chỉ.

Liếc nhìn ruột heo ở bên cạnh, người đàn ông nọ bèn nói: "10 xu một cân. Thứ này sau khi được làm sạch sẽ rất ngon."

Cái này rửa thật sự tốn muối, hơn nữa một hai giờ cũng không thể giải quyết xong được, Dương Kế Tây không muốn.

Sau khi hai người gặp nhau, bèn cùng nhau trở về.

Trên đường đi, họ nói về chi tiêu lần này.

"Trứng gà bán một đồng 30 xu, bột mì trắng tiêu mất 15 xu, thịt ba chỉ mua hết 40 xu, anh còn 75 xu."

Dương Kế Tây mỉm cười nói.

"Em mua kim chỉ, dầu cải, muối, nước tương và giấm. Tổng cộng tiêu hết 70 xu, hôm nay chúng ta cũng chỉ còn lại có 5 xu."

"Vậy chúng ta tổng cộng còn 48 đồng 22 xu."

"Không đúng." Tôn Quý Phương đỏ mặt, lấy ra một đồng: "Đây là lúc em đi mẹ đã đưa cho em, cho nên chúng ta còn có thêm 1 đồng nữa."

"Vừa cho giày lại vừa cho tiền." Dương Kế Tây gãi đầu, cảm thấy rất xấu hổ: "Lần sau về nhà chúng ta mua ít thịt về đi."

"Vâng." Tôn Quý Phương gật đầu.

Khi bọn họ đến một nơi tương đối vắng vẻ, Dương Kế Tây để thịt, bột mì trắng và gia vị bỏ vào trong không gian, dù sao bên trong cũng chỉ có một ít kẹo và bốn quả trứng ở trong Tổ Phúc kia.

Bây giờ trong sọt cũng chỉ có hai đôi giày vải mẹ Tôn tặng, cùng với một chiếc giày vải Tôn Quý Phương tự tay làm, còn có mười quả trứng gà và kim chỉ, bề mặt vẫn phủ đầy cỏ lên.

Khi bọn họ chậm rãi về đến nhà, bà Dương đang nấu cơm, nhìn thấy bọn họ về, bà Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Sao lại về sớm như thế? Dù sao bây giờ cũng không có việc đồng áng gì, cũng nên ở lại thêm vài ngày để chơi với ông bà thông gia mới đúng."
 
Chương 48


"Con cũng đã nói như vậy, nhưng Quý Phương lo lắng trong nhà, nhất quyết kéo con trở về." Dương Kế Tây buông sọt xuống, thở dài nói: "Ở bên kia mỗi ngày ăn một quả trứng gà, còn có thịt ăn, con hận không thể ở đó mỗi ngày."

Bà Dương đã gần hai tháng không ăn thịt nghe vậy, không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.

"Đồ ăn ngon như vậy."

Dương Kế Tây có chút ngượng ngùng trả lời: "Mỗi bữa con đều ăn ba bát cơm, con cũng cảm thấy xấu hổ."

Bà Dương liếc nhìn Tôn Quý Phương không nói một lời, trong lòng vừa chua xót lại vừa thoải mái, bà chua xót vì hai người bọn họ về nhà họ Tôn ăn ngon uống tốt, còn bà ta ở nhà vừa trông cháu lại vừa nấu cơm, mệt đến muốn chết.

Thoải mái chính là thằng ba ở nhà họ Tôn ăn nhiều như vậy, khó trách Tôn Quý Phương lôi kéo nó trở về, chắc chắn là ba mẹ Tôn Quý Phương không chịu nổi.

Khi tưởng tượng đến vẻ mặt khó coi của mẹ Tôn, trong lòng bà Dương liền cảm thấy thoải mái.

"Cũng là thông gia thương các con, trong sọt có gì vậy?"

Bà ta đi tới nhìn xem, Tôn Quý Phương chủ động lật lớp cỏ che ở trên ra: "Mẹ con bảo mang trứng gà về, nhất định để cho chúng con nấu cho mọi người ăn."

"Đúng vậy, mẹ, để chúng con nấu cơm, mẹ đi nghỉ ngơi đi." Dương Kế Tây nhanh chóng lấy trứng ra, bà Dương còn chưa kịp ngăn cản, anh đã đổ trứng gà trực tiếp vào nước mà bà ta định dùng để nấu rau dại!

Vẻ mặt bà ta đầy đau lòng nhưng không thể nói đưa trứng gà cho bà ta, chỉ lấy hai quả để nấu canh trứng, còn lại thì cất đi được.

"Mẹ, mẹ hãy đi nghỉ ngơi đi. Mao Đản ở trong sân chúng con cũng không yên tâm." Tôn Quý Phương cười tủm tỉm nói.

Bà Dương nhìn chằm chằm vào mười quả trứng trong nồi, đột nhiên nói: "Chúng ta có mười hai người, mười quả không dễ chia, vẫn nên nhặt mấy quả lên, lấy mấy quả nấu canh trứng là được rồi."

Vừa nói, bà ta vừa đưa tay ra đi lấy.

Kết quả, Dương Kế Tây ngăn bà ta lại, nói: "Con và Quý Phương không ăn, hai ngày nay vẫn luôn ăn trứng gà nên hơi ngán. Mẹ yên tâm, mỗi người một quả, vừa đủ luôn."

Bà ta còn có thể nói gì được nữa?

Bà Dương vừa tức giận, vừa đau lòng, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại liếc nhìn hai đôi giày vải trong cái sọt kia, bà ta cúi xuống vươn tay nhặt lên lại nhìn thấy đôi giày vải còn đang làm dở ở phía dưới. "Đây là?"

"Đây là mẹ con làm giày vải cho con và Kế Tây." Tôn Quý Phương vừa nói vừa đẩy củi vào cửa bếp.

"Nói là bắt đầu làm từ lúc Quý Phương xuất giá, mỗi tối đều làm, đôi mắt cũng bị đỏ lên."

Dương Kế Tây nói.

Vừa nghe thấy là mẹ Tôn làm cho bọn họ, bà Dương cho dù có muốn cũng phải từ bỏ, bà còn tưởng rằng đôi giày vải chưa làm xong kia cũng là do nhà họ Tôn cho.

Bà ta cũng không cam lòng nhưng hiện tại cũng không nói gì.

Khi ông Dương và những người khác cõng củi trên lưng trở về thì thấy Tôn Quý Phương bọn họ đang bưng thức ăn lên bàn.

"Ồ, đã về rồi à?"

Thẩm Phượng Tiên nghiến răng, mỉm cười chào hỏi.

Cô ta tưởng tượng đến cảnh bọn họ mệt chết mệt sống lên núi gánh củi trong khi vợ chồng chú ba trở về nhà ba mẹ đẻ, trong lòng cô ta không dễ chịu.

"Buổi chiều đi gánh củi." Ông Dương cũng vô cùng bất mãn nói, ông ta vốn tưởng rằng hai vợ chồng thằng ba sẽ ở lại một đêm thôi, nhưng không ngờ bọn họ sẽ ở lại nhiều ngày như vậy.

"Được, nào, mọi người mỗi người một quả trứng gà, là chúng ta mang về." Dương Kế Tây cười tủm tỉm nói một câu, lập tức làm cho tất cả mọi người trong lòng đang có chút bất mãn đều vui mừng.

"Thím cho à?" Dương Kế Nam hỏi.

Dương Kế Tây nhét một quả trứng gà vào trong tay anh ấy: "Đúng vậy, cố ý để chúng em mang về, em và Quý Phương vừa trở về liền nấu ngay."

Vừa nghe có trứng gà, Dương Kế Đông nuốt nước bọt.

"Các em không ăn à?"

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hà Minh Tú phát hiện chỉ có hai vợ chồng chú ba không có trứng gà trong tay.

"Chúng em đã ăn ở bên kia rồi, mọi người ăn đi." Tôn Quý Phương cười nói.

Hai mắt Đại Hoa sáng ngời nhìn quả trứng luộc trong tay, vừa mới bóc ra chưa cắn được miếng nào, Cẩu Đản ở bên cạnh chỉ mấy giây đã ăn xong quả trứng liền thò tới.

"Chia một nửa cho anh."

Cẩu Đản nói xong muốn đưa tay ra.

Đại Hoa bị dọa cho giật mình vội vàng chạy đến chỗ Dương Kế Nam để trốn.



"Cẩu Đản, cháu là anh trai mà lại cướp của em gái ăn à? Ngày thường bà nội cháu không thiếu cho cháu ăn trứng mà, nhưng Đại Hoa không có loại đãi ngộ này, sao cháu lại còn cướp của nó chứ?"

Dương Kế Tây cau mày, anh không bận tâm đ ến mặt mũi của một số người nào đó ngăn cản nói.

Cẩu Đản sửng sốt, tay vươn ra ở dưới tầm mắt của Dương Kế Tây từ từ rụt về, nhưng nó còn cảm thấy tủi thân nên nhìn về phía bà Dương ở bên cạnh.

"Ăn của bà nội, bà nội không thèm." Bà Dương đưa trứng của mình cho Cẩu Đản
 
Chương 49


Dương Kế Đông và Thẩm Phượng Tiên đều không nói gì, như thể họ bị điếc.

Dương Kế Nam sờ sờ đầu Đại Hoa nói: "Ăn đi, hiếm khi mới được ăn một quả trứng gà. Chúng ta đương nhiên rất thèm, lại không phải ba ngày hai bữa có thể được ăn."

"Ăn từ từ đi, quả này của mẹ cũng đưa cho con."

Hà Minh Tú nhẹ giọng nói.

"Con có quả này là đủ rồi." Đại Hoa hiểu chuyện đẩy trở về: "Ăn ngon thật! Cảm ơn chú ba, thím ba."

Tay bà Dương cầm đũa hơi phát run, đây là bà ta bị tức giận.

"Mẹ, mẹ ăn đi."

Dương Kế Bắc lấy lòng bóc xong trứng gà, sau đó cho vào bát của bà Dương.

Bà Dương cảm thấy rất vui mừng: "Cũng chỉ có thằng tư mới quan tâm đ ến bà già tôi thôi."

"Lời nói của mẹ luôn khiến người ta hiểu lầm, những quả trứng gà này là chúng con mang về, lúc đó mẹ còn bảo lấy hai quả đánh làm canh trứng là được. Con nghĩ dù sao cũng là tấm lòng của mẹ bên kia cho nên mới nấu cho mỗi người một quả. Cẩu Đản đã ăn hết phần trứng của mình, chính mẹ lại đưa phần trứng gà của mình cho nó, cũng không phải là chúng con không cho mẹ ăn."

"Bây giờ lại nói chỉ có thằng tư quan tâm đ ến mẹ, vậy chúng con đây là không quan tâm tới à, mang trứng này về là sai lầm rồi à." Sắc mặt Dương Kế Tây âm trầm nói.

"Mẹ không phải ý như vậy." Bà Dương làm sao lại chịu gánh cái lỗi này, lập tức nói: "Chỉ là bọn trẻ còn nhỏ, nên muốn cho chúng ăn nhiều hơn một chút mà thôi."

"Cẩu Đản còn lớn hơn Đại Hoa hai tuổi, không được trọng nam khinh nữ, tư tưởng lạc hậu như vậy, thím hai nghe thấy sẽ cười nhạo mẹ." Dương Kế Nam cũng nói tiếp.

"Được rồi, mẹ nói gì cũng sai hết!" Bà Dương bưng bát lên đứng dậy trở về phòng.

Kết quả lại nghe thấy Dương Kế Nam nói với bọn họ: "Mẹ vẫn là thích ăn trứng gà nên mới bê cả bát đũa đi."

Trong bát đó có Dương Kế Bắc bỏ trứng gà vào đó đấy.

"Anh hai đừng nói nữa." Dương Kế Bắc vội vàng chặn nói: "Ăn cơm, ăn cơm."

Vợ chồng Dương Kế Đông giống như những người câm điếc, vùi đầu vào ăn cơm không nói một lời, sau đó ông Dương còn mắng Dương Kế Tây và Dương Kế Nam hai câu. Truyện Khoa Huyễn

Đối với Dương Kế Tây, chỉ có thể nói anh đã ở nhà họ Tôn vài ngày, nhưng Dương Kế Tây lại da mặt dày nói: "Con có thể làm gì chứ? Ba mẹ không phải xào trứng thì chính là nấu thịt khô, ăn đến mức con không dời chân đi được."

Lúc này Tôn Quý Phương đang ngồi ở cửa phòng bọn họ làm giày, cô không ở trong nhà chính, nghe được tiếng nói từ bên kia truyền đến, cô nén cười.

Cô biết sẽ xảy ra chuyện này trên bàn cơm, dù sao bản chất của bà Dương chính là vẫn thiên vị Cẩu Đản nhiều hơn một ít.

Đại Hoa bước chân ngắn nhỏ lộc cộc đến trước mặt Tôn Quý, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé giấu ở sau lưng ra, đây là sơn quả mà Hà Minh Tú đã lấy về cho cô bé.

Chỉ có vào mùa này mới có, nó có màu vàng, vị chua ngọt, được đám trẻ con rất ưa thích.

"Thím ba ăn đi."

Tôn Quý Phương kinh ngạc nhìn sơn quả, cũng phát hiện trên tay Đại Hoa còn có giọt nước, vừa nhìn đã biết là đã được rửa qua.

"Đã rửa rồi." Quả nhiên, Đại Hoa còn nói thêm.

"Thím ăn một quả là được." Tôn Quý Phương cầm lấy một quả, Đại Hoa thấy vậy cũng vươn bàn tay nhỏ bé về phía trước: "Chú ba cũng ăn."

"Vậy thím lại lấy một quả nữa." Tôn Quý Phương cười cười, lại cầm một quả khác: "Cảm ơn Đại Hoa nha."

Đại Hoa bẽn lẽn cười rồi lại chạy đi tìm Thạch Đầu.

Dương Kế Tây vừa đi ra, đã bị Tôn Quý Phương đút cho một quả sơn quả: "Đại Hoa đưa?"

"Làm sao anh biết được?"

"Vừa rồi anh thấy cô bé rửa." Dương Kế Tây khẽ mỉm cười: "Buổi chiều anh đi lên núi gánh củi, em ở nhà đi chị dâu Khang làm giày."

"Không cho em đi à?"

"Ở nhà nghỉ ngơi đi." Dương Kế Tây nói.

"Không sao, em muốn đi với anh." Tôn Quý Phương làm nũng nói: "Em muốn ở cùng với anh."

Dương Kế Tây nghe vậy cả người đều lâng lâng: "Vậy được, nhưng em phải theo sát anh."

"Đó là đương nhiên."

Hai người lại trở về phòng một lúc, thẳng cho đến khi Hà Minh Tú gọi Tôn Quý Phương, hai người mới dùng trúc điều "khóa" cửa đi theo.

"Trúc điều kia là làm như thế nào? Chúng ta cũng muốn làm một cái." Hà Minh Tú nhỏ giọng hỏi Tôn Quý Phương.

Từ lâu cô ấy đã biết bà già kia thích lục soát phòng của người nhà, cho nên tiền riêng gì đó cô ấy chỉ có thể giữ ở trên người vì sợ bà già kia cướp đoạt đi.

"Em cũng không biết phải làm thế nào, là anh Tây làm." Tôn Quý Phương kéo Dương Kế Tây ở bên cạnh cô.

Dương Kế Tây cười nói: "Lát nữa em sẽ dạy cho anh hai."

Hà Minh Tú vui mừng, nhanh chóng đuổi theo Dương Kế Nam nói chuyện này, Dương Kế Nam quay đầu liếc nhìn họ một cái cũng cười cười.

"Hôm nay, trên bàn cơm anh cả và chị dâu cả cũng không nói một câu nào."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top