Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái trưởng thôn, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách tốt bụng, đôi mắt long lanh giống như biết nói chuyện.

Tạ Tiểu Ngọc thích một thanh niên trí thức xuống quê, lấy phần lương thực không nhiều nấu thành cơm, dùng lá sen gói kỹ len lét nhét vào túi của Nghiêm Dặc.

Chăm sóc người nhà của anh, yêu quý em gái nhỏ của anh.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết Nghiêm Dặc có thích cô hay không...

Nghiêm gia bình phản, hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn điều gì?

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy tình huống ở thế giới song song, một người đầy ân huệ, cô gả cho Nghiêm Dặc, hai người sống một cuộc đời đầy oán hận.

Tạ Tiểu Ngọc thấy trước tình huống, liền đổi câu nói muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, kịp thời đổi thành: Cháu muốn làm em gái Nghiêm Dặc.

Nghiêm gia sau khi đến Bắc Kinh, Tạ Tiểu Ngọc có công việc, vui vẻ kiếm tiền, phiền não duy nhất chính là Nghiêm Dặc, không có gì lại chạy đến bên cạnh cô, còn không có nói có thích cô hay không.

Tạ Tiểu Ngọc hận nên thề, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt gấp một trăm lần Nghiêm Dặc.

Có người giới thiệu đối tượng cho Tạ Tiểu Ngọc, lúc coi mắt Nghiêm Dặc cũng ở đây.

Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc với người đàn ông đối diện: "Đây là anh tôi..."

Nghiêm Dặc lạnh lùng cười một tiếng: "Thường những người đàn ông trả lời lại, đều bị tôi chặt đứt chân, lại thích đi chợ coi mắt, chê cười"
 
Chương 1


"Tiểu Ngọc, cô còn chần chừ cái gì chứ, xe Jeep của bộ đội đã đến cửa thôn."

Tạ Tiểu Ngọc mới vừa trở về từ trạm y tế thị trấn, phải đi tắt qua một đoạn sườn núi để đến làng, bỏ lỡ xe Jeep của bộ đội đang chờ ở đầu thôn.

Thím Hoài Hoa còn gấp vội vàng hơn cả Tạ Tiểu Ngọc, thúc giục cô nhanh một chút: “Nhanh lên nếu đoàn xe đi, con sẽ không còn cơ hội rời khỏi thôn Thanh Sơn."

Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái nhỏ của trưởng thôn, trưởng thôn trước khi chết để cho chồng của thím Hoài Hoa làm chi thư thôn, để cho hai người chăm sóc Tạ Tiểu Ngọc, để cô không bị lòng dạ đen tối của bác trai bác gái làm hại.

Cô gái nhỏ ngọt ngào cười một tiếng, giọng nói giống như chuông bạc, ngọt ngào giòn tan: “Cảm ơn thím, con biết rồi."

Nụ cười này của Tạ Tiểu Ngọc, giống như hoa mùa xuân nở rộ, cô gái này cũng quá xinh đẹp, da trắng, đôi mắt như tranh vẽ, thím Hoài Hoa cũng nhìn đến đôi mắt long lanh, càng không nói người con trai bên cạnh bà.

Thím Hoài Hoa nhìn qua người con trai đang ngây người bên cạnh: “Cả thôn đều biết Tiểu Ngọc thích Nghiêm Dặc, bây giờ gia đình Nghiêm Dặc kháng cáo, thôn Thanh Sơn cũng không thể giữ lại được Tạ Tiểu Ngọc."

Trần Khánh Phong ngại ngùng đến đỏ mặt, anh âm thầm thích Tạ Tiểu Ngọc, bị mẹ nhìn ra.

Trong thôn, những người thanh niên chưa lập gia đình, cũng đều âm thầm thích Tạ Tiểu Ngọc xinh đẹp, anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc chỉ thích Nghiêm Dặc.

....

Nghiêm Dặc so với những người thanh niên khác trong thôn đều tuấn tú, ưu tú hơn, nghe nói trước khi xuống thôn quê thì chính là học sinh cấp ba, sức lực cũng rất lớn, trong mỏ đá, không có ai kiếm được công phân nhiều như anh.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tặng cho Nghiêm Dặc một cái bánh xếp hành lá thơm phức, cùng với trứng gà luộc.



Coi như vậy, Trần Khánh Phong lại lo lắng thay cho Tạ Tiểu Ngọc: "Bác của cậu ấy vui vẻ thu dọn đồ đạc, có phải cũng muốn đến Bắc Kinh?"

Thím Hoài Hoa dè bĩu: "Gia đình dán da chó, ỷ là có danh nghĩa cha mẹ nuôi của Tạ Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc làm vợ của Nghiêm Dặc, bọn họ cũng sẽ không vào được quân đội."

Trên đời cũng có loại mặt dày như thế, giống như keo dán, dính vào muốn gỡ cũng gỡ không hết.

Tạ Tiểu Ngọc nếu là đi cùng Nghiêm Dặc, gia đình thuốc dán da chó này dán lên, cuộc sống của Tiểu Ngọc ở nhà chồng cũng không tốt được.

Nếu cô không đi, đứa con trai như hổ lang của chủ nhiệm hội ủy kia, ý định đối với Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn chưa từ bỏ.

Thím Hoài Hoa cũng thay Tạ Tiểu Ngọc thấy tình thế khó xử, nha đầu đó phải làm sao.

Nhưng keo dán da chó không bỏ được, Tạ Tiểu Ngọc cũng rời đi cùng với Nghiêm Dặc, ở lại thôn Thanh sơn, cô chính là một miếng thịt heo dính thạch anh nằm trên thớt, không biết sẽ bị nhà nào gieo họa.

Gia đình keo dán chó đó, liền đưa bọn họ tới Bắc Kinh cũng được.

Thím Hoài Hoa nói: "Tiểu Ngọc, nếu Nghiêm phó sư đoàn hỏi con muốn cái gì, con nhất định phải nói, làm vợ của Nghiêm Dặc!"

...

Tạ gia hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày tết, trong sân đặt bảy tám bọc quần áo lớn, Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên, đây là chuẩn bị có ý định ỷ lại Tạ Tiểu Ngọc.

Chị họ của cô Tạ Đại Mỹ nói: "Mẹ, trong đại viện quân đội cái gì cũng được phát, mấy thứ ca lọ, tách trà, bàn chải đánh răng kia không cần."

Bác lớn Tạ Đại Sơn nói: "Tiểu Ngọc sao còn chưa quay về, ai đi tìm thử đi, tôi đi đến cửa thôn xem sao chứ sợ xe Jeep của bộ đội rời đi."
 
Chương 2


Bác dâu Điền Quế Liên liền kêu con gái đi: "Tôi nhìn thấy có một cảnh vệ dáng dấp rất tốt, kêu Đại Mỹ đi đi, nói không chừng nhìn thấy liền vừa ý đâu."

Tạ Đại Mỹ một chút cũng không xấu hổ: "Cũng đến đại viện bộ đội, nhất định phải tìm một người cấp sĩ quan trở lên, trong nhà cũng phải có cấp bậc sư trưởng, con không muốn thấp hơn Tạ Tiểu Ngọc."

Tạ Tiểu Ngọc hận không thể thoát được khỏi gia đình giống như keo chó này.

Hôm nay đến trạm y tế chăm sóc mấy người bị thương, sau khi cấp cứu xong, Tạ Tiểu Ngọc mệt mỏi chợp mắt một chút.

Ở trong giấc mơ, cô liền nhìn thấy bản thân mình ở một thế giới song song khác, vào ngày Nghiêm gia được bình phản, Nghiêm gia đã hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn gì cũng được.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới song song nói, muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, gia đình keo chó dính sống chết không thả, muốn đi theo đến Bắc Kinh.

Tạ Tiểu Ngọc không tin, ở một thế giới song song, mình cũng không thể thoát khỏi gia đình này, cô thật sự không bỏ được loại keo chó này sao?

...

Người trong thôn đều biết, Tạ Tiểu Ngọc là muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.



Hai năm trước, mười dặm tám hương đến nhà Tạ gia cầu hôn, khi đó ông nội Tạ Tiểu Ngọc còn chưa mất, nhưng ai cầu hôn cũng đều không đồng ý, bởi vì, Tạ Tiểu Ngọc nói sau này sẽ trở thành con dâu của Nghiêm Dặc.

Tạ Tiểu Ngọc chăm sóc người cha bị bệnh sắp chết của Nghiêm Dặc trong chuồng trâu, nuôi em gái của anh từ hai tuổi lên sáu tuổi, lương thực ở nhà, một nửa cũng vào ba miệng nhà Nghiêm gia.

Bây giờ Nghiêm gia bình phản, dám không đưa Tạ Tiểu Ngọc đi, xương sống cũng để cho anh ta đâm nát!

Điền Quế Liên thấy cô quay lại, vội vàng nói cô đi dọn đồ: “Quân binh không đợi người, cháu nhanh một chút."

Tạ Tiểu Ngọc đứng không nhúc nhích: “Bác gái, nếu cháu không để mọi người đi theo?"

Điền Quế Liên căn bản không suy nghĩ đến chuyện này sẽ tồn tại.

"Vậy tôi sẽ nằm trên xe của quân đội không xuống, có bản lĩnh thì cô cho người đánh chết tôi đi, chỉ cần cô đi, chính là phải mang cả nhà chúng tôi đi!"

Người bác cả mặt dày vô sỉ toàn thôn này đều biết.

Khi ba của Tạ Tiểu Ngọc còn đang là sinh viên, bác cả nói là nuôi em trai đi học, lấy chăn nệm ngủ ở trước cửa Tạ gia, muốn ba của Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn, ba của Tạ Tiểu Ngọc lấy tiền trợ cấp cho gia đình ông ta.

Tạ Chí Quốc lúc đó không có cách, mỗi tháng lấy ra một phần ba tiền lương gửi về nhà cho anh.



Sáu năm sau, gia đình của mẹ Tạ Tiểu Ngọc bị tra ra thành phần gia đình không tốt, mẹ và ba cô ly hôn, Tạ Tiểu Ngọc ở với ba.

Lúc ba cô đi bước nữa, lại đưa Tạ Tiểu Ngọc về nơi thôn quê này, giao cho anh cả chị dâu nuôi dưỡng.

Mặc dù không có làm thủ tục, nhưng có hứa miệng, mỗi tháng ba cô đều gửi về một nửa tiền lương, để cho anh cả chị dâu nuôi Tạ Tiểu Ngọc.

May không có làm thủ tục, cho nên hộ khẩu của Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn ở trong thành.

...

Như một nhà dính như keo chó như thế, Tạ Chí Quốc thân là em trai, mấy thập niên đều không bỏ rơi, bây giờ thấy Tạ Tiểu Ngọc sắp được vào đại viện quân khu, làm con dâu sư đoàn phó, lập tức dính vào Tạ Tiểu Ngọc.

Coi như hôm nay cưỡng ép không để bọn họ lên xe, chính bọn họ cũng sẽ đến Bắc Kinh, sau đó ngủ trước cửa đại viện quân khu.

Gia đình bác cả ở thế giới song song, chính là làm như vậy.

Tạ Tiểu Ngọc nhận rõ tình huống trước mắt, dù là không lấy Nghiêm Dặc làm chồng, cũng không thể cứ dây dưa với nhà bác cả như thế.

Cô xoay người đi về phía đầu thôn.
 
Chương 3


Điền Quế Liên cùng chồng và con gái mang theo bọc lớn bọc nhỏ, rất sợ Tạ Tiểu Ngọc sẽ bỏ rơi bọn họ.

"Cô không đi dọn đồ đạc sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng: “Bác gái không phải đã nói rồi sao, đại viện quân khu cái gì cũng có, nên cháu cũng không cần mang."

...

Nghiêm Tinh hai tuổi đã tới thôn Thanh Sơn, bốn năm qua cũng đi theo Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc không lên xe, Tinh Tinh cũng sống chết không chịu đi.

"Chị Tiểu Ngọc, chị không đi Tinh Tinh cũng không đi."

Tạ Tiểu Ngọc ngồi chồm hổm xuống, xoa đầu Tinh Tinh, đứa trẻ này mới tới thôn Thanh Sơn, trên người còn lưu lại dấu vết của độc dược mãn tính, chăm sóc mấy năm mới có thể bình phục.

Nghiêm Tinh lúc vừa mới tới còn không biết nói chuyện và đi lại, bây giờ đã trở thành một Tiểu tinh Tinh hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút cố chấp, tự do, phóng khoáng.

Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói vào tai Tinh Tinh: “Tinh Tinh cùng anh em đi về trước, ở trong thôn chị có chuyện làm chưa xong, chờ chị làm xong sẽ đến tìm em."

"Không thể nói ba và anh giúp chị làm xong chuyện, sau đó chúng ta cùng đi sao?"



Tạ Tiểu Ngọc cùng Tinh Tinh nghéo tay, nhỏ giọng nói với cô, cô không muốn để cho nhà bác cả đáng ghét, dơ bẩn được ở trong đại viện quân khu.

"Tinh Tinh ngoan, mọi người đi trước, chị làm xong chuyện nhất định nhanh chóng tới tìm em."

Tinh Tinh cũng rất ghét gia đình bác cả kia, Điền Quế Liên lúc không có chị, cũng đã từng đánh cô bé.

Bốn năm cô bé bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc, đã xem Tạ Tiểu Ngọc là chị ruột.

Hôm nay ba mới nói với cô, Tiểu Ngọc không phải chị ruột, mà là "vợ" anh giận.

Lại phải chia sẻ chị với anh, cô bé tức giận! Tức giận! Rất tức giận!

Tạ Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh lên xe Jeep, lấy ra một túi nhỏ táo gai tự làm, hạt đã được lấy ra, phía trên còn được phủ một lớp đường: “Nếu say xe, Tinh Tinh lấy ra một quả ăn."

Nghiêm Tinh nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống: “Chị Tiểu Ngọc, Tinh Tinh không có chị sẽ chết mất."

"Đứa nhỏ ngốc." Một cô bé đáng yêu như vậy, nói không có cô sẽ chết, cũng làm Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy ấm áp.

...



Điền Quế Liên sớm đã không kịp đợi: “Chúng ta lên xe rồi nói, mà Nghiêm Dặc đâu, chờ cậu ta."

"Vẫn còn ở trong mỏ đá, Đại đội trưởng đã đi gọi."

Ba Nghiêm Dặc trước ở bộ đội là một phó sư đoàn, sau khi bình phản, phục hồi nguyên chức, bộ đội còn cho xe đến đón bọn họ.

Điền Quế Liên sợ một mình gia đình bọn họ bị bỏ lại, vội vàng chen vào trong xe, đến chỗ cửa xe Jeep, thì chen lên ngồi bên cạnh chỗ Tinh Tinh.

"Đứa bé, nhanh lên nhường cho bác một chỗ."

Một thím bên cạnh cũng nhìn không nổi: “Người ta nói chỉ đưa Tiểu Ngọc đi, không đưa gia đình các người đi, chính là cha mẹ ruột cũng không tiện đưa đi."

"Gia đình Điền Quế Liên không biết liêm sỉ không phải ngày thứ nhất, khi trưởng thôn còn sống có thể quản thì quản, trưởng thôn vừa mất, thì chính là một keo chó dính, bây giờ dính lấy Tiểu Ngọc."

"Ai, Tiểu Ngọc có thể làm thế nào chứ, trừ phi con bé cũng không đi."

Tạ Tiểu Ngọc kéo cổ áo Điền Quế Liên, kéo bà ta xuống xe Jeep: “Xe này bác có thể lên sao, xuống cho tôi!"

Điền Quế Liên bị kéo áo đến đau họng, phô bày sự không biết xấu hổ của bà ta: “Hôm nay không đưa theo gia đình chúng tôi đi, ai cũng đừng hòng đi."

Bà không sợ, bộ đội nào có thể động đến người dân chứ, kêu những cảnh vệ này mở to mắt ra nhìn, thấy được con người bần tiện đến mức giống như một keo chó dính.
 
Chương 4


Điền Quế Liên ha ha cười nhạt: “Tạ Tiểu Ngọc cô không phải là muốn đi một mình sao, thử xem, ngày mai tôi sẽ mang chăn đệm, ngủ trước cửa đại viện, để tôi xem cô có mặt ra ngoài không."

Ban đầu, bà và Tạ Đại Sơn chính là đến ngủ trước cửa nhà ba mẹ Tạ Tiểu Ngọc như vậy, mỗi tháng liền được chuyển hai mươi đồng tiền.

Tạ Tiểu Ngọc cười khẽ: “Bác gái đừng có gấp, tôi có lời muốn nói với chú Nghiêm."

"Còn gì để nói, trừ phi không làm vợ của Nghiêm Dặc, không đến đại viện bộ đội làm con dâu nhà Phó sư đoàn!"

Tạ Tiểu Ngọc lười để ý đến loại người này, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe sau, chạy đến bên cạnh ba Nghiêm Dặc hỏi: "Chú Nghiêm, có phải chú nói con muốn cái gì, chú cũng đồng ý?"

...

Vợ của Nghiêm Bình Châu có quan hệ ngoài nước, bởi vì không chịu cùng vợ vạch rõ giới hạn, bị đẩy đến thôn Thanh Sơn, lúc tới là một thân bệnh tật, là Tạ Tiểu Ngọc hết lòng chăm sóc, ông mới có ngày hôm nay.

Hai năm sau, con trai đưa con gái mới hai tuổi đến thôn Thanh Sơn, hai cha con ở đây là ở chuồng trâu, thiếu chút nữa làm cho Tinh Tinh chết đói, chính là Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh về chăm sóc.

Có thể nói, nếu không có cô gái nhỏ Tạ Tiểu Ngọc này, ba cha con bọn họ, ít nhất là con gái nhỏ cũng không thể sống tới ngày được bình phản.

Tạ Tiểu Ngọc năm nay mười tám tuổi, đã đến tuổi được kết hôn theo phá luật, để một người như cô ở lại thôn Thanh Sơn, sợ gia đình vô sỉ kia sẽ lập tức tìm cho Tạ Tiểu Ngọc một nhà chồng.

Nghiêm Bình Châu đã chuẩn bị tâm tư Tạ Tiểu Ngọc sẽ là con dâu của ông, hôm nay dù có như thế nào, cũng phải đưa Tiểu Ngọc cùng đi.

Nghiêm Bình Châu tuổi gần bốn mươi, nhưng trên người đã có khí chất cùng với sự uy nghiêm của một người quân nhân, ông lấy vinh dự của một người quân nhân, đảm bảo với Tạ Tiểu Ngọc: “Con có yêu cầu gì, cứ nói với chú, chú sẽ đáp ứng cho con."

"Con muốn làm …Nghiêm Dặc..."



Tạ Tiểu Ngọc thiếu chút nữa nói ra, cô muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.

Cô ở trong mơ thấy, một phiên bản khác của mình ở thế giới song song, chính vào thời khắc này không kiềm được liền nói ra những lời này.

Sau đó Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ở thời không đó, sống một đời đầy oán giận.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới này, vội vàng dừng lại hai chữ cuối cùng.

Cô thấy Điền Quế Liên đang lăm le, cũng thấy Nghiêm Dặc tuấn tú phía sau.

Đội trưởng đội sản xuất trêu nghẹo Nghiêm Dặc: “Tiểu Ngọc nhất định sẽ nói, muốn làm vợ con."

Nghiêm Dặc bước chân chậm lại, tầm mắt dừng lại trên gò má xinh đẹp của Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì gấp gáp, bàn tay bóp chặt, đường cong ở cằm càng lúc càng rõ ràng.

Đội trưởng đội sản xuất vỗ bả vai anh nói: “Đây là cô gái xinh nhất thôn Thanh Sơn chúng ta, sắp làm vợ con, có thích không?"

Nghiêm Dặc lỗ tai sớm đã đỏ ửng, tim đập bịch bịch như đánh trống.

Tạ Tiểu Ngọc thu hồi tầm mắt, cười ngọt  ngào, giọng trong trẻo mọi người đều nghe: "Chú Nghiêm nói như vậy thì con yên tâm, con muốn làm em gái của Nghiêm Dặc!"

Làm em gái Nghiêm Dặc... Em gái... Cô làm em gái!

Nghiêm Dặc bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa cắn nát răng.

Tạ Tiểu Ngọc tâm tình thoải mái, vỗ tay một cái,  nhìn Điền Quế Liền vô sỉ vì thế mà bất ngờ, hoảng sợ, thất vọng té nhào: “Bác dâu, chúng ta đều không đến Bắc Kinh, bác còn không nhanh cút xuống xe?"
 
Chương 5


“Tạ Tiểu Ngọc, có phải cô đang có bệnh trong người không, bỏ công sức ra chăm sóc cho ba của Nghiêm Dặc, còn chăm sóc em gái của cậu ta, một nửa số lương thực trong nhà của chúng ta đều là loại tốt, đều được cô đưa cho Nghiêm Dặc. Bây giờ cô còn nói muốn làm em gái của cậu ta, não cô có vấn đề rồi!”

Hiện tại Điền Quế Liên đã trở thành trò cười của cả cái thôn Thanh Sơn này.

Bà ta còn nghĩ muốn theo Tạ Tiểu Ngọc đi Bắc Kinh kết thông gia với gia đình phó sư trưởng, kết quả Tạ Tiểu Ngọc lại nói chỉ muốn làm em gái Nghiêm Dặc.

Hơn nữa, Nghiêm Bình Châu cũng đã bình phản, phục hồi nguyên chức, nói em gái cũng có thể đi Bắc Kinh, nên Tạ Tiểu Ngọc có thể đi cùng bọn họ. Điền Quế Liên còn chưa ngồi lên xe, Tạ Tiểu Ngọc đã kiên quyết không đi, nói rằng phải ở lại thôn Thanh Sơn.

Tạ Tiểu Ngọc đã từ bỏ cơ hội cùng gia đình lên Bắc Kinh hưởng phúc.

Đúng là sao chổi xui xẻo mà!

Điền Quế Liên nói: “Cô đã muốn ở lại thôn Thanh Sơn, thì hãy đi lấy chồng đi, ngày mai chúng ta lên thị trấn, để lấy sự chứng nhận của cơ quan có thẩm quyền đăng kí kết hôn!”

Kết hôn là không thể, Tạ Tiểu Ngọc quay về phòng đếm lại tiền mình có, mười bảy đồng sáu hào và năm cân phiếu lương thực cả nước thông dụng.

Sau đó Tiểu Ngọc đến gặp bí thư chi bộ thôn xin giấy thông hành có đóng dấu chính thức, để tối nay cô sẽ đi.

Bữa cơm tối ấy cô bỏ thêm ít dược liệu vào trong nồi canh, đảm bảo rằng cái nhà keo dán da chó này sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng mai.

Đến nửa đêm cô đứng lên, đến bên Điền Quế Liên ngủ như chết đá đá bà ta mấy cái, cả nhà bọn họ ngủ bất tỉnh nhân sự.



Số tiền ba cô gửi về, thì hơn một nửa đều bị Điền Quế Liên tiêu xài hết, trong chiếc túi vải nhỏ được Điền Quế Liên giấu trong năm ngăn tủ, vẫn còn hơn 400 đồng.

Gia đình bác cả cũng không nuôi nấng gì cô, mà cô sống trong căn phòng gạch xanh của ông nội. Vào lúc ông nội qua đời, cô cũng đã gần mười bảy.

Tạ Tiểu Ngọc cất toàn bộ số tiền vào túi áo bên người, đây là tiền mà ba cô gửi về để nuôi cô, nên cô có lấy đi thì trong lòng cũng sẽ không có chút cảm giác áy náy nào.

Thậm chí ngay cả đèn pin cô cũng không dám dùng, cô lần mò để đi đến nhà bí thư chi bộ thôn Trần, nhà thím Hoài Hoa vẫn đang sáng đèn, Tạ Tiểu Ngọc gõ cửa nhà họ Trần:

“Thím à, cháu muốn nhờ chú Hữu Phúc làm giúp giấy thông hành cho cháu ạ.”

***

Hôm nay là ngày nắng đẹp, toàn bộ mọi người đều đã bắt đầu làm việc, chỉ còn nhà Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên là vẫn còn đang lười biếng ngủ.

Điền Quế Liên mơ thấy Tạ Đại Mỹ kết hôn với con trai của gia đình sư trưởng, lại còn sinh ra một đứa con trai vô cùng béo, thông gia còn tặng cho bốn hợp viện ở Bắc Kinh, cả nhà bà ta đều giàu có, đi ra ngoài đều có xe riêng đặc biệt đưa đón.

Điền Quế Liên nhếch miệng nhe răng cười khanh khách cạc cạc, tổ trưởng đội sản xuất đến thúc giục công việc trong lòng tức giận, có la hét như thế nào cũng đều không tỉnh.

Đội trưởng đội sản xuất tính tình cũng không tốt, dội một chậu nước lạnh Điền Quế Liên liền tỉnh.

"Mấy con heo này, đã mười giờ rồi còn không đi làm việc, trước kia còn có lương trợ cấp của anh cả các người, bây giờ Tiểu Ngọc đi rồi, cho dù nhà các người cuối năm có đói, đội sản xuất cũng không cho các người thêm một đồng lương nào đâu!"
 
Chương 6


Điền Quế Liên nhờ đội sản xuất biết được, ban đêm ngày hôm qua Tạ Tiểu Ngọc đã đi thị trấn, vội vàng chạy vào phòng phía tây đá một cái Tạ Đại Mỹ liền tỉnh.

"Con chết rồi à, Tạ Tiểu Ngọc ngủ bên cạnh con, cô ta nửa đêm chạy con không biết à?"

Tạ Đại Mỹ kêu lên một giọng đau: “Tối hôm qua súp chắc chắn là có gì đó kỳ lạ, mọi người cũng đều không nghe động tĩnh gì sao?"

Tạ Tiểu Ngọc muốn mua phiếu ngồi xe ăn cơm ở trọ, phải có giấy thông hành, chắc chắn là bí thư chi bộ thôn đã cấp cho cô giấy thông hành, cả nhà bí thư chi bộ sẽ không yên ổn đâu.

Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn là đi Bắc Kinh tìm Nghiêm Dặc, nghĩ muốn vứt bỏ bọn họ, nói lầm bầm, khiến cho giống như bọn họ sẽ không mua phiếu xe.

"Mẹ, mẹ cũng đi tìm bí thư chi bộ bộ lấy giấy thông hành, bây giờ chúng ta liền mua vé xe đi Bắc Kinh!"

Điền Quế Liên sắc mặt thay đổi, chạy về phòng nơi năm ngăn tủ bới móc, vẻ mặt như đưa đám nói: "Tạ Tiểu Ngọc này đúng là đồ sao chổi, cô ta đã lấy toàn bộ tiền chạy mất rồi!"

Không có tiền thì có cái rắm mà xin được giấy thông hành, ngay cả vé xe bọn họ cũng mua không nổi, chỉ là nhân phẩm của nhà bọn họ không tốt, không có ai trong thôn muốn cho bà ta vay tiền.

Xe jeep quân dụng của bộ đội phải đi sáu giờ mới có thể đến Bình Thành, chóng mặt say xe kinh khủng, chỉ còn lại hai quả táo gai phủ lớp đường.

Tinh Tinh chỉ một lòng muốn tìm chị Tiểu Ngọc, thật vất vả mới lừa cho đứa trẻ ngủ, Nghiêm Dặc cũng tranh thủ chợp mắt một chút.

Anh lại mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, mẹ bị hai thím báo là tiểu thư của nhà tư bản, ba kiên quyết không chịu ly hôn vạch rõ giới hạn với mẹ, nên bị trao quyền cho cấp dưới và bị tống đến thôn Thanh Sơn.



Ngay tại đại hội mẹ đã bị một tảng đá đập vào giữa huyệt Thái Dương, té xuống ngay tại đó và không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Vào lúc mẹ chết, Tinh Tinh vừa đầy tháng.

Anh sống ở Bắc Kinh rất cực khổ, sau này gia đình chú Hai nghi ngờ sợ anh trưởng thành sẽ trả thù, nên muốn anh và em gái phải chết, ngay lập tức anh mang theo em gái hai tuổi đến tìm ba.

Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh về nhà, cùng Tinh Tinh ăn ngủ, trong khoảng thời gian bốn năm, Tinh Tinh sớm đã không muốn rời khỏi Tạ Tiểu Ngọc.

Xe quân sự đã tới nhà ga Bình Thành, Nghiêm Dặc cùng với ba mang theo em gái ngồi xe lửa tận hai mươi mấy tiếng mới về tới Bắc Kinh, lại nhận được điện thoại từ thôn Thanh Sơn, nói Tạ Tiểu Ngọc mất tích rồi, có người nhìn thấy cô đến nhà ga An Dương thì bị đám người buôn người bắt cóc.

Anh với ba anh đều lo lắng đến sắp điên rồi, ba anh vô cùng tự trách bản thân, nói tại sao lại không đưa Tiểu Ngọc cùng theo, bệnh đau tim lại phát tác tí nữa vào bệnh viện.

Nghiêm Dặc lạnh cả người, tay chân cũng đều lạnh theo, anh nghe xong cũng bừng tỉnh, vừa hay xe đang dừng ở nhà ga Bình Thành.

Nghiêm Dặc đưa em gái vẫn còn đang ngủ say giao cho ba: “Ba, ba với em về Bắc Kinh trước đi, con phải đến An Dương xem thử.”

***

Tạ Tiểu Ngọc có được giấy thông hành trong thôn cấp cho, Thím Hoài Hoa cảm động nhớ tới ông nội, còn gọi chú Hữu Phúc đưa cô đến bến xe ở thị trấn.

Vào lúc mười giờ sáng, cô đã đến nhà ga An Dương, nó hoàn toàn trái ngược với Bắc Kinh nơi mà Nghiêm Dặc phải trở về.

Cô nhìn thấy thế giới song song, mới biết được ba mẹ cô lần này đã được bình phản, ba mẹ tuy rằng đã mất, nhưng ở Lương Châu lại có hai em trai sinh đôi cùng mẹ khác ba.
 
Chương 7


Chờ cô đi Lương Châu tìm được em trai sinh đôi, cô trở về Bình Thành để thay thế công việc đã trả lại cho ba mẹ cô, cô và Nghiêm Dặc có thể không gặp lại nhau trong vài năm.

Ở nhà ga có một nam một nữ, đã hơn ba mươi tuổi, ăn mặt rất chỉnh tề, trong giống như công nhân trong thành.

Hai người bọn họ một người trước một người sau chặn Tạ Tiểu ngọc, nói: “Con là con gái chưa chồng, dù không hài lòng việc hôn nhân do gia đình định đặt, cũng không thể cùng nam nhân khác bỏ trốn chứ, mau trở về cùng ba mẹ.”

Xung quanh những hành khách đi ngang qua đều liếc mắt nhìn một cái, ba mẹ diện mạo thì bình thường, sao lại sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như hoa thế.

Thật sự rất đẹp, những người đàn ông chỉ liếc nhìn một cái xương cốt đã rã rời, vừa nhìn thấy là sẽ không an phận.

Bọn họ không ai chõ mõm vào, còn lại đều lắc đầu, cô gái này thật nhẹ dạ, còn cùng nam nhân bỏ trốn, thật đồi bại phong tục

Tròng mắt của Tạ Tiểu Ngọc chuyển động, cô đây là đang đụng tới bọn buôn người sao?

Hai người này rõ ràng là đã luyện tập trước lời thật tốt rồi, chắc chắn xung quanh còn có đồng bọn.

Hai người họ trước tiên giả làm ba mẹ của cô ấy, cố ý rêu rao rằng cô cùng tên đàn ông hoang dâm bỏ trốn, để tạo dư luận, sau đó sẽ trói và bắt cóc cô đúng không?

Cô buộc phải kéo dài thời gian, để những người qua đường giúp cô ngăn chặn hai kẻ buôn người này!

Tạ Tiểu Ngọc lập tức lập kế hoạch, mắt cô đỏ bừng ngay lập tức, lớn tiếng hỏi:



"Có mẹ kế còn có ba dượng, các người muốn bán tôi cho một người đàn ông năm mươi tuổi làm vợ ba, đổi lấy năm trăm đồng để anh tôi cưới vợ, lão đồ tể kia đã đánh chết hai người vợ trước rồi, trong nhà còn có hai người con trai lớn chưa cưới vợ, thật là tạo nghiệt a, cặp vợ chồng lòng dạ độc ác các người, còn loan tin tôi bỏ trốn theo người khác, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ trở về cùng với các người, tôi muốn tìm cảnh sát! Tôi muốn tìm hội phụ nữ!”

Giọng Tạ Tiểu Ngọc thanh thúy trong trẻo, lúc chất vấn bọn họ giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, một số hành khách ban đầu coi thường việc bỏ trốn của cô ấy, bây giờ lại bắt đầu đồng cảm với cô, chỉ trích người đàn ông và phụ nữ trung niên đang phạm tội kia.

Tình thế lật ngược lại có lợi cho Tạ Tiểu Ngọc, cô quay người chạy về phía quảng trường, chỉ cần cô tìm được nhân viên tuần tra ở nhà ga, đưa cho anh ta xem giấy thông hành, cô sẽ không sợ bị kẻ buôn người bắt cóc nữa.

Bọn buôn người rõ ràng cũng đã hoảng rồi, không ngờ cô gái này có thể thuận theo lời của bọn họ mà tiếp tục diễn.

Nếu lần này không thể bắt được cô ta, băng nhóm sẽ bị bại lộ!

Người đàn ông lộ ra vẻ dữ tợn: "Đừng để cô ta chạy mất, mau đuổi theo!"

Một hành khách không nhìn được nữa lên tiếng: "Người làm ba như ông đây là có chuyện gì thế, thế mà lại muốn bán con gái cho một ông già năm mươi tuổi, thật quá đáng.”

Người đàn ông đẩy hành khách đang cản đường: "Liên quan cái rắm gì đến ông, con gái tôi tôi muốn bán cho ai thì bán.”

Quần chúng xung quanh đều lắc đầu.

Ga tàu lại không có bảo vệ tuần tra, người đàn ông trung niên phía sau sắp đuổi kịp rồi, Tạ Tiểu Ngọc không chút do dự chạy về phía phòng soát vé. vừa quay đầu đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Trên người người kia có mùi xà phòng thơm mát, loại mùi hương gội đầu độc đáo này, là do chính tay Tạ Tiểu Ngọc điều chế ra
 
Chương 8


Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là gương mặt anh tuấn nghiêm nghị của Nghiêm Dặc, tóc cô chỉ mới chạm đến cằm anh, phải ngẩng đầu mới có thể cùng anh mặt đối mặt.

Anh có ngũ quan lập thể, mày kiếm mắt sáng, từ trước đến nay, Tạ Tiểu Ngọc vẫn luôn rất thích khuôn mặt này.

Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi: "Anh, sao anh lại đến đây rồi?”

Nghiêm Dặc cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lùng, thế mà ở đây thật sự có bọn buôn người.

Lại là bọn buôn người có kế hoạch có tổ chức đàng hoàng, bọn này tổ chức rất tốt ít khi ra tay mà thất bại.

Nghiêm Dặc trong mắt tràn đầy tức giận, anh một tay đẩy Tạ Tiểu Ngọc về phía sau lưng, dùng chân gạt người đàn ông trung niên đang chạy đến văng ra xa bảy tám mét.

Người đàn ông nọ ôm bụng gào thét: "Tên tiểu tử thối này chính là gã gian phu mà con gái tôi muốn bỏ trốn theo nó, ngay cả cậu ta cũng bắt lại hết cho tôi, đưa đến đồn công an, tố cáo tên lưu manh này, bắn chết cậu ta!"

Đợi đến khi bắt được tên đàn ông đó, đánh cho nửa sống nửa chết rồi bán vào mỏ than.

Xung quanh đột nhiên xuất hiện năm sáu người, Nghiêm Dặc quay đầu lại, nói với Tạ Tiểu Ngọc bảo cô chạy tới phòng soát vé: "Đi tìm nhân viên bảo họ gọi cho cảnh sát."

Năng lực đánh đấm của Nghiêm Dặc, trong lòng Tạ Tiểu Ngọc hiểu rõ, có anh ở đây đám buôn người không thể đánh bại anh đuổi theo cô nữa.



Cô liều mạng chạy đến phòng soát vé của ga xe lửa, tìm được một người đi tuần: "Chú cảnh sát, bên ngoài có mấy tên buôn người muốn bắt cóc để bán cháu, anh của cháu sắp bị bọn chúng đánh chết ở bên ngoài kia rồi!"

Trong đồn cảnh sát, viên cảnh sát nhìn người thanh niên gầy gò và đẹp trai đầy hoài nghi, khó có thể tưởng tượng được một mình anh ta đã hạ gục sáu người đàn ông và một người phụ nữ như thế nào.

Tích chữ như vàng, đặc biệt rất ít nói.

Ngược lại cô em gái của anh ta, vừa xinh đẹp miệng lại ngọt ngào: "Anh trai em đập đá ở mỏ mấy năm rồi, khỏe lắm, hôm nay may mắn gặp được anh trai cháu lợi hại như vậy, nếu không gặp cô gái khác sẽ gặp xui xẻo rồi, chú cảnh sát các chú nhất định không được buông tha cho bọn buôn người này!"

Tên cầm đầu trung niên đang thẩm vấn bên cạnh bị cú đá của Nghiêm Dặc làm gãy xương chân, mồ hôi nhễ nhại vì đau: “Nó đánh gãy hết tay chân của anh em tôi, tôi muốn kiện nó tội gây trọng thương người!”

Cảnh sát tức giận chửi: “Đám tội phạm dơ bẩn các người bắt cóc phụ nữ lẫn trẻ em, đánh chết cũng là đáng đời!”

Nhưng mà tên tiểu tử này ra tay cũng rất nhẫn tâm, đến cả người phụ nữ trong đám tội phạm, cũng bị anh làm cho trật khớp hàm, i i a a mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Tên gì nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, lấy giấy tờ ra đây đăng kí nhanh lên.”

Tạ Tiểu Ngọc bận rộn lấy ra giấy thông hành và giấy tờ chứng minh: “Chú cảnh sát ơi anh cháu là người câm điếc, hơn nữa lúc nhỏ phát sốt, nên đầu óc không được tốt lắm, giấy tờ của anh ấy cũng làm mất rồi, lấy của cháu đi ạ.”

Nghiêm Dặc liếc xéo Tạ Tiểu Ngọc, ngay cả trong thành phố, anh cũng chưa từng thấy cô gái da trắng nõn nà xinh đẹp như Tiểu Ngọc, cô là cô gái xinh đẹp nhất thôn Thanh Sơn, mỗi lần nhìn thấy anh, đều bỏ vào túi một món đồ ăn mà anh chưa từng nghĩ đến.

Cho đến hôm qua, cô nói muốn làm em gái anh, ngón tay thon dài không nhịn được nắm lại nhẫn nhịn.
 
Chương 9


Tạ Tiểu Ngọc sờ sờ đầu Nghiêm Dặc: "Anh đừng sợ, tất cả đều là người xấu, chú cảnh sát sẽ không bắt nhốt anh lại đâu.”

Cứ như đang nói chuyện với thằng anh trai ngốc nghếch vậy.

Nghiêm Dặc rũ mắt, cùi đầu không nói lời nào, hôm nay anh tức giận quá mức, nên ra tay có chút nặng, trong đó hai người đang la mắng thảm thiết kia, ít nhất cũng phải vào nằm viện ba tháng.

Ba chỉ mới vừa an ổn, trong nhà có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, đúng thật không nên ở đồn cảnh sát An Dương này để lại tiếng xấu.

Cảnh sát lập tức có cảm tình, một thanh niên đẹp trai và dũng cảm như vậy, thế mà lại là một kẻ ngốc.

"Tôi sẽ cấp lại thẻ căn cước tạm thời cho anh trai cháu, hai người nhanh chóng quay lại ga tàu đi.”

Nghiêm Dặc ở trạm xe lửa tổng cộng đã gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho cục công an ở Bình Thành, để cho bác Tống chuyển máy cho ba, nói Tạ Tiểu Ngọc muốn đi Lương Châu đón em trai sinh đôi.

Cuộc điện thoại khác gọi cho Hứa Xương để gửi người, Hứa Xương được điều đến Lương Châu, lần này cũng được kháng án.

Anh nói số tàu của Tạ Tiểu Ngọc cho Hứa Xương, để cho Hứa Xương đến sân ga đón người.

Từ lúc Tạ Tiểu Ngọc tám tuổi bị đuổi về thôn Thanh Sơn, cũng không có ra khỏi thôn nữa, Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc lên xe lửa đến Lương Châu, nhìn xung quanh thùng xe một chút.

Có người đàn ông đeo mắt kính mặc bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn đang cởi giày, xung quanh là các hành khách lớn tiếng than phiền, quần áo so với cử chỉ của anh ta không hợp nhau tí nào.



Cách đó ba chỗ ngồi có một bà lão cũng rất khả nghi, nhìn là biết bà lão cùng người đàn ông đeo mắt kính mặc áo Tôn Trung Sơn kia có giao tình, nhưng hai người lại làm bộ không quen nhau.

Nghiêm Dặc nắm tay Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cào cào lòng bàn tay anh nói: “Anh, anh làm gì vậy?”

Lòng bàn tay Nghiêm Dặc tê dại một chút, nhưng anh không dám buông ra, tay còn lại xách túi hành lí màu xanh, thấp giọng nói: “Đi cùng anh.”

Nghiêm Dặc tìm được một trưởng tàu, nói ra chuyện bản thân đã phát hiện, nghi ngờ hai người ở toa thứ chín kia, cho dù không phải là dân buôn người thì nhìn thôi dáng vẻ cũng không giống người tốt, dặn trưởng đoàn xe chú ý một chút.

“Em gái tôi sau khi tám tuổi cũng chưa đi khỏi nhà quá xa, dáng vẻ của em ấy cũng quá mức đẹp, ở nhà ga Bình Thành đã gặp bọn buôn người, để cho cô ấy ngồi ở toa ăn, anh xem có được không?”

Nghiêm Dặc lấy phiếu thức ăn cùng với tiền ra: “Chúng ta ăn cơm, không ngồi không.”

Trưởng tàu hết sức coi trọng cũng đáp ứng yêu cầu chăm sóc của anh, em gái anh vóc dáng quả thật cũng quá xinh đẹp, là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, để cho cô một mình đi đường xa đúng thật vô cùng nguy hiểm.

Nghiêm Dặc dặn dò Tạ Tiểu Ngọc: “Bà lão mặc bộ quần áo màu đỏ hoa lá màu sắc lộn xộn kia, không giống như là đến toa thức ăn mua đồ ăn, nếu như em thấy người đàn ông trung niên kia đeo mắt kính, muốn đi đến xe thức ăn bắt chuyện cùng với em, em hãy phát huy trí thông minh, làm cho sự nghi ngờ hai người bọn họ là kẻ buôn người thành sự thật, sau đó để cho những người của đoàn tàu và bảo vệ giải quyết việc còn lại nha.”

Tạ Tiểu Ngọc ôm cánh tay anh vội vã gật đầu: “Anh, anh thật là lợi hại!”

Cô cũng cảm thấy hai người kia từ lúc bắt đầu lên xe, ánh mắt cứ nhìn lên trên người cô liếc tới liếc lui.
 
Chương 10


Người tiếp viên đẩy toa xe nhỏ đi bán thức ăn, đi qua hai người bọn họ không nhịn được cảm thán, nói: “Tình cảm anh em của hai người thật là tốt.”

Một bên tai Nghiêm Dặc đỏ lên, anh rút cánh tay ra, cho Tạ Tiểu Ngọc vài số điện thoại: “Nếu như xuống xe không tìm được Hứa Xương, không cần phải xuống trạm, không cần chạy linh tinh, đi tìm nhân viên nhà ga giúp đỡ, dựa theo số điện thoại phía trên nhờ giúp đỡ.”

“Biết rồi anh.”

Nghiêm Dặc sau khi xuống xe, cách cánh cửa xe vẫn còn dặn dò Tạ Tiểu Ngọc, nói rằng nếu tìm em trai gặp phải khó khăn, có thể tìm ba mẹ Hứa Xương hỗ trợ.

Tạ Tiểu Ngọc cười một cách tự nhiên, gật đầu từng cái.

Lúc xe lửa chuẩn bị chạy, cô đột nhiên hỏi: “Nghiêm Dặc, anh tại sao lại không thích em?”

Lồng ngực Nghiêm Dặc như bị đè nặng, nếu như có người đứng đằng sau lưng anh, nhất định sẽ thấy từng móng tay của anh đang cắm chặt vào da thịt trong lòng bàn tay.

Anh chạy nhanh từng bước nhỏ đuổi theo xe lửa: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Ở Thôn Thanh Sơn, anh cũng không quan tâm tới em như vậy.”

Nghiêm Dặc không biết phải làm sao: “Ở thôn Thanh Sơn cũng không có bọn buôn người.”



Ở thôn Thanh Sơn của Tạ Tiểu Ngọc, có trưởng thôn thương yêu nhất là người cháu gái nhỏ này, cho dù là một nhà keo dán da chó Điền Quế Liên, khi trưởng thôn còn sống, cũng không dám đối xử tệ với Tạ Tiểu Ngọc.

Mà anh, là con của phần tử phản động xấu.

Tạ Tiểu Ngọc của thời điểm đó, anh không giúp được.

Đưa Tạ Tiểu Ngọc đi, Nghiêm Dặc cũng đi lên xe lửa đến Bình Thành, đi tìm ba cùng em gái tụ hợp lại.

.......

Nghiêm Dặc đến Bình Thành, lập tức kể lại cặn kẽ tình huống cho ba nghe.

“Nói như vậy, thì Tiểu Ngọc đi tìm em trai sinh đôi, phải về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột?”

“Ừm, Tiểu Ngọc nói như vậy.”

Nghiêm Bình Châu nhìn đứa con trai khuôn mặt lạnh như băng vạn năm không thay đổi, cố ý nói:

“Người ở kinh thành gọi điện thoại tới, hỏi lúc nào chúng ta về đến nhà, họ còn nói đã sắp xếp cho con một công việc tốt, mỗi ngày chỉ cần uống chút trà nhàn nhã đọc một chút báo, tiền lương cũng không thấp, trong vòng ba năm còn nhất định sẽ cho con một căn phòng làm việc riêng.”

Gương mặt Nghiêm Dặc không chút thay đổi: “Bọn họ muốn nuôi con trai ba thành phế nhân, ba còn cao hứng như vậy làm gì.”



Nghiêm Bình Châu: “Ba cao hứng, là bởi vì ba lại có thêm một *khuê nữ, nhưng ba cũng không cao hứng cho lắm, khuê nữ trước sau gì cũng phải lập gia đình, nếu là con dâu thì tốt.”

(*khuê nữ= con gái chưa chồng nhà quyền quý.)

Nghiêm Dặc nói chuyện cùng ba, hai ba con có lối suy nghĩ vẫn liên tục tiếp diễn, cuộc đối thoại cho tới lúc này cũng không có đề tài nào để kết thúc.

Anh nói: “Con sẽ không trở về Bắc Kinh, con muốn ở lại Bình Thành vào đại học Công An, tốt nghiệp thành một cảnh sát, ba đồng ý không?”

Nghiêm Bình Châu muốn quay về quân khu Bắc Kinh nhận chức, con trai không trở về ông không ý kiến, nhưng Tinh Tinh không thể giao cho đám người trên Bắc Kinh kia được.

“Con cưới Tiểu Ngọc ba cũng đồng ý.”

“Ba!”

Rốt cuộc trên mặt Nghiêm Dặc cũng có chút khởi sắc: “Cô ấy nói phải làm em gái con.”

“Tiểu Ngọc thật thông minh, dưới tình huống đó, chỉ có thể nói muốn làm em gái con mới có thể đạp cả nhà Điền Quế Liên ở lại.”

Nghiêm Bình Châu nói: “Vậy con với em gái ở lại Bình Thành chờ Tiểu Ngọc đi, hai năm sau rồi về lại, ba hy vọng các con một nhà sáu miệng ăn cùng nhau trở lại Bắc Kinh.”

Nghiêm Dặc: “Ở đâu ra sáu miệng ăn?”
 
Chương 11


Nghiêm Bình Châu: “Con, Tiểu ngọc, Tinh Tinh, em trai sinh đôi của con bé, hơn nữa hai đứa con của bọn con, nhà Tiểu Ngọc có gen sinh đôi, có lẽ đến lúc đó không chừng sẽ có bảy miệng ăn trở về Bắc Kinh đó.”

Nghiêm Dặc: “Ba, ba nghĩ quá nhiều rồi!”

.....

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới song song, cô nhìn thấy nhiều năm về sau này cô mới biết mình có em trai sinh đôi.

Mẹ ruột sau khi được kháng án, bị mẹ kế bỏ tiền mua đi, con gái của mẹ kế thay thế công việc công đoàn trước kia của mẹ ruột, mượn việc của mẹ ruột cô làm ván cầu, một bước lên mây, lên đỉnh cao của đời người.

Mà hai người em trai sinh đôi của cô, bị bác trai bác gái chèn ép, khi còn bé chịu không biết bao nhiêu khổ cực, mặc dù cuối cùng đều trở thành những nhà kinh doanh lão luyện, nhưng những chuyện hồi bé trải qua cũng không làm sao có thể đền bù được.

Nhất là người anh lớn của cặp song sinh có chút nho nhã yếu đuối, bị một đứa trẻ biến thái, cả đời cũng chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý.

Mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc, đưa hai em trai sinh đôi cho bác trai bác gái rồi cho họ một khoản tiền, còn mua nơi làm việc cuả mẹ ruột cô.

Cô muốn dẫn em trai trở về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột, mẹ kế nhất định sẽ tìm bác trai bác gái của hai đứa em trai sinh đôi để nói về khoản tiền kia.

Bây giờ là năm 1976, tiền lương mỗi người chỉ có ba mươi bốn mươi đồng, thịt heo bảy mươi hai xu một cân, năm xu một quả trứng gà, diêm thì hai xu một hộp.

Bấy giờ tiền sinh hoạt phải chắt chiu từng chút, mẹ kế Tạ Tiểu Ngọc lập tức cầm số tiền lớn năm trăm đồng, đưa cho bác trai bác gái để nuôi hai đứa em trai sinh đôi, nói là cho hai người em tiền sinh hoạt, đổi công việc văn phòng đoàn của mẹ ruột.

Vì khoản tiền này, bọn họ cũng sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản cô đưa hai đứa trẻ sinh đôi đi.



Nhưng Tạ Tiểu Ngọc nhất định phải mang đứa em đi, trở về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột!

......

Đi đến Lương Châu cũng phải hai mươi mấy giờ, mười mấy toa hành khách, chịu tới toa thức ăn ăn cơm cũng không có nhiều người.

Trong túi Tạ Tiểu Ngọc, Nghiêm Dặc có cho cô phiếu thức ăn cùng với phiếu thịt, bây giờ tới giờ cơm, cô muốn ăn một phần đậu nành thịt bầm, một bát cơm trắng, tiếp viên còn cho cô một cái muỗng cùng quả trứng.

Cái này so với bánh ngô của các hành khách ở toa xe, thì cơm nước tốt hơn nhiều.

Ở thôn Thanh Sơn có núi có sông, mưa thuận gió hòa thu hoạch không tệ lắm, người dân ở đây cũng rất chất phác, Tạ Tiểu Ngọc còn có ông nội thương yêu, những năm này cuộc sống quả thật cũng không quá tệ.

Chẳng qua cô ở thế giới song song thấy được nhiều người tình người lạnh lẽo, nên vẫn rất cảnh giác.

Người đàn ông mặc trung sơn đeo mắt kính mà Nghiêm Dặc nhắc tới, buổi trưa với buổi tối cũng xuống toa thức ăn ăn cơm.

Bữa tối nay anh ta còn muốn ngồi ăn cơm chung với cô, bị trưởng tàu quát mắng đuổi đi, nói anh ta có động cơ không minh bạch, không cho phép anh ta lại gần cô gái trẻ tuổi.

Chẳng qua bao lâu, bà lão mặc chiếc áo màu đỏ thẫm cũng tới toa thức ăn ăn cơm, còn hỏi sao Tạ Tiểu Ngọc chỉ đi có một mình?

“Cô gái, lúc lên xe bác nhìn thấy con ở toa xe đó, con sao không quay lại toa xe mà cứ ở toa xe thức ăn thế?”

Tạ Tiểu Ngọc chạy đến đầu bếp của xe thức ăn: “Ai nói chỉ có một mình tôi, đây là chú tôi, bà có phải là buôn người không, có phải muốn moi tin tức tôi đúng không, chờ một chút sẽ giả mạo thành người nhà tôi, tìm người trói tôi đi?”
 
Chương 12


Như đánh vào đúng tâm của bà lão, bà ta sợ đến nỗi khoát tay lia lịa: “Con gái con hiểu lầm rồi, bác là người tốt mà!”

Tạ Tiểu Ngọc gọi trưởng đoàn: “Chú, bà lão này này cùng với người nam đeo mắt kính thật sự là bọn buôn người, mọi người mau bắt bọn họ lại tra hỏi một chút!”

Nghiêm Dặc nói với cô, nếu như là bọn buôn người, chỉ cần báo ra quê quán, đơn vị điều tra sơ hở, gọi điện thoại điều tra một chút liền biết.

Trưởng đoàn cảnh giác không thôi, đúng thật bị anh trai của cô gái đoán trúng, hai người kia trước sau đều đến toa thức ăn không nói, còn đến gần chỗ Tạ Tiểu Ngọc.

Hành động quá khả nghi, nếu không phải là kẻ buôn người thì cũng là phần tử xấu!

Tạ Tiểu Ngọc lau hai hàng nước mắt không tồn tại trên khuôn mặt, hậm hực nói: “Nếu vào lúc xuống xe, bọn họ còn đi theo tôi thì tôi phải làm sao?”

“Yên tâm đi cô gái, tôi sẽ cùng những nhân viên bảo vệ trên xe hỏi thăm họ một chút.”

Đoàn trưởng cũng nhân viên bảo vệ dắt người đàn ông đeo mắt kính cùng bà lão mặc áo màu đỏ thâm, dẫn tới phòng quan sát trên xe, chỉ qua mấy câu thẩm vấn, hai người kia đã để lộ ra sơ hở.

“Quê quán đơn vị làm việc đều ăn nói rất mơ hồ, hai người này quả thật có thể là kẻ buôn người.”

.......

Đến khi xuống xe, Tạ Tiểu Ngọc thấy người đàn ông đeo mắt kính cùng với bà lão mặc áo màu đỏ thẫm, bị công an còng tay giải đi.

Trong khoảnh khắc người đàn ông bị còng tay, lúc này mới bại lộ bản chất chân thật, kêu gào về phía Tạ Tiểu Ngọc: “Mày con hồ ly tinh này, tại sao nói với tên đoàn trưởng đổ cho tao là bọn buôn người?”

Tạ Tiểu Ngọc vội trốn sau thân hình trưởng đoàn, nói: “Chú, người buôn người kia đe dọa tôi.”



Trưởng đoàn lập tức trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, thông tin của con sẽ được bảo mật, hơn nữa hai người kia không chỉ là bọn buôn lậu bình thường, chắc chắn bị xử đẹp, cả đời này cũng không thoát ra được.”

Trong lòng Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn sợ hãi, cô vẫn rất sợ chiêu trò lừa gạt thủ đoạn kia nha.

Đứng ở sân ga có một chàng trai, nhìn qua khá giống với Nghiêm Dặc, cơ thể rắn chắc, mặt mũi thanh tú, giơ một bảng tên viết tên cô.

Tạ Tiểu Ngọc đi tới, nói ám hiệu Nghiêm Dặc dạy cô: “Thịt heo bao nhiêu tiền một cân?”

Hứa Xương buông bảng tên xuống cười nói: “Có cũng không bán cho cô.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng cười, đây chính là lời của Nghiêm Dặc, hai câu vừa rồi nói kia, cũng là ám hiệu lúc Nghiêm Dặc nói chuyện điện thoại với Hứa Xương?.

Nghiêm Dặc nói qua với Tạ Tiểu Ngọc, không giống ám hiệu, cho dù đối phương có lấy ra thẻ căn cước của Hứa Xương, cô cũng tuyệt đối không được đi cùng người kia.

Hứa Xương ở trong điên thoại hỏi qua hình dáng của Tạ Tiểu Ngọc như thế nào, Nghiêm Dặc nói: “Người con gái có dáng vóc xinh đẹp nhất thì chính là cô ấy.”

Cậu còn hỏi đẹp bao nhiêu, Nghiêm Dặc nói: “Nếu cậu nhìn thấy cũng sẽ không hỏi qua vấn đề ngu xuẩn này đâu.”

Vừa rồi chỉ trong một giây cậu đã nhận ra Tạ Tiểu Ngọc trong những người ở đoàn tàu kia, cũng biết người con gái này cũng chính là người mà Nghiêm Dặc bảo cậu ra đón.

Quá đẹp, đẹp đến nỗi cậu còn cho rằng sau này không thể gặp người nào đẹp như Tạ Tiểu Ngọc nữa.

“Người nào bị bắt đi à?” Hứa Xương hỏi.

“Là người buôn người, anh Dặc vừa lên xe đã cảm giác hai người họ có rất nhiều chỗ không ổn.”

Hứa Xương sợ hết hồn, khó trách người không biết quan tâm người khác như Nghiêm Dặc cũng bắt cậu tới đón, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người con gái này, đi ra khỏi nhà cô cũng đã rất nguy hiểm rồi nha.
 
Chương 13


Đây chính là cô vợ nhỏ tương lai của Nghiêm Dặc, Hứa Xương không chậm trễ: “Tiểu Ngọc, bây giờ đi tới nơi em trai cô luôn sao?”

“Ừm, đi ngay bây giờ, nhanh chóng đón tụi nhỏ”

Lương Châu nhiều bão cát, vừa ra khỏi nhà ga, Tạ Tiểu Ngọc đã bị gió mạnh thổi cát bay đến đầy miệng.

Hứa Xương nhìn hai má trắng nõn của Tạ Tiểu Ngọc bị bão cát thổi đỏ, xót xa nói: "Quên không mang khăn trùm đầu và khẩu trang cho cô rồi."

Anh ta đã ở Lương Châu nhiều năm, da dày thịt béo, cũng không có người yêu, nên không nghĩ đến những chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi có mang."

Cô lấy từ trong túi xách ra một cái khẩu trang, rồi lấy một cái khăn trùm lên đầu che mũi và miệng mình, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm quen với khí hậu nơi này.

Hứa Xương đã mượn một chiếc máy cày từ nông trường, anh ta dìu cô vào trong thùng xe: "Tôi nghe anh Dặc nói, từ lúc tám tuổi cô đã không đi xa nhà, không ngờ vẫn còn biết là đến Lương Chân phải mang theo khẩu trang và khăn trùm đầu à?"

Tạ Tiểu Ngọc cười ngọt ngào: "Anh Dặc nói bão cát ở Lương Châu rất lớn, nên ở nhà ga đã mua cho tôi."



"Anh Dặc thật tinh tế."

Hứa Xương lái máy cày chở Tạ Tiểu Ngọc đến thẳng thôn, nơi hai người em trai sinh đôi của cô ở đó.

Trên đường đi, Hứa Xương đã kể cho Tạ Tiểu Ngọc nghe, ba kế của cô đã mất được nhiều năm, một năm trước mẹ cô đã quay về Bình Thành viết giấy chứng nhận mở nông trường, không ngờ buổi tối trước ngày rời đi đã xảy ra tai nạn xe, vì được cấp cứu trễ mà qua đời, ngay cả một lời trăng trối cũng không kịp để lại.

Em trai song sinh cùng mẹ khác ba của Tạ Tiểu Ngọc đã đi theo và sống với gia đình của bác cả và bác cả gái.

Đôi mắt Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên, hóa ra trước khi mẹ cô qua đời đã có dự tính đi tìm cô.

Máy cày đã chạy được hơn một tiếng, lúc này dừng trước cửa sân có lát gạch vuông, trong sân có tiếng đánh mắng trẻ nhỏ.

Tạ Tiểu Ngọc nhảy xuống xe, nhìn thấy cậu bé vừa gầy vừa trắng, những đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng, đang bị một đôi bàn tay to gầy, thô ráp đè lên mặt đá, dùng chày gỗ đánh vào mông của cậu bé.

Hứa Xương tức giận: "Người bị đánh chính là em trai của cô, không biết này là Cá Lớn hay là Cá Nhỏ."

Cặp song sinh trông giống hệt nhau, khiến Hứa Xương không nhận ra được.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Mỗi một cái tựa như đang đánh vào trong trái tim của Tạ Tiểu Ngọc.

Sau khi ông nội qua đời, cả nhà keo sán da chó của bác cả lại huênh hoang khoác lác, nhưng cũng không dám động vào Tạ Tiểu Ngọc dù một ngón tay.



Mà em trai của cô, tương lai chính là ông chủ giới kinh doanh, giờ phút này thì đang bị chày gỗ đánh mông!

Cậu bé quay đầu hé miệng, nhanh chóng cắn một cái lên cánh tay của người đang đánh cậu bé.

"Bà là mụ phù thủy già, bà đã đem anh trai của tôi đi đâu rồi?"

Đỗ Nhị Mai đau đớn, vội vung tay muốn đánh nữa: "Cái con quỷ đòi nợ kia, nó khắc chết ba mày, còn khắc chết mẹ mày, không để cho nó đi thì nó sẽ khắc chết cả nhà này."

Tạ Tiểu Ngọc từ trên đống củi đang được chặt rút ra một cây củi to nhất, vội nhào đến nhắm đến phía sau lưng của Đỗ Nhị Mai đang đánh em trai cô mà đánh lên:

"Em trai đừng sợ, chị sẽ giúp em đánh bà phù thủy bắt cóc trẻ con này!"

"Tôi không phải kẻ buôn người, tôi là bác cả gái của nó, còn cái con bé chết tiệt này là ai vậy?"

"Bà nói cái gì? Tôi nghe không hiểu lời của bà nói!"

Tạ Tiểu Ngọc giả vờ không hiểu, tiếp tục đánh tới hơn mười cái mới dừng tay.

 
Chương 14


Bác cả gái của cặp song sinh tên là Đỗ Nhị Mai, trước đó đã giải thích rõ ràng, nhưng vẫn bị Tạ Tiểu Ngọc đánh cho mặt mũi bầm dập.

Tạ Tiểu Ngọc miễn cưỡng áy náy, nói: "Cháu ở trên xe lửa đã gặp bọn buôn người hai lần, còn tưởng bác là người nhân lúc trong nhà không có người lớn mà lừa gạt đứa nhỏ, nên mới xuống tay hơi nặng, để cháu đưa bác cả gái đi bệnh viện."

Cả người Đỗ Nhị Mai đau muốn chết, bà ta cảm thấy thắt lưng phía sau đã bị con quỷ nhỏ này đánh gãy.

Nhân cơ hội nằm bệnh viện vài ngày, lừa cô lấy một số tiền thuốc men, trong lòng Đỗ Nhị Mai đã tính toán như thế.

"Được được được, cháu mau đưa bác đi đến bệnh viện đi."

Tất nhiên Tạ Tiểu Ngọc không thật sự muốn đưa bà ta đi bệnh viện đâu.

Cô hỏi: "Nhưng cháu có hai người em trai, vậy còn một đứa nữa đâu ạ, chẳng lẽ bác cả gái đã thật sự đem em trai của cháu bán cho bọn buôn người rồi?"

Người bị đánh chính là Cá Nhỏ, cậu bé là một đứa nhỏ lanh trí nhạy bén, trước kia từng nghe mẹ nói, cậu bé cùng anh trai còn có một người chị, có lẽ người trước mắt chính là chị gái xinh đẹp cùng mẹ khác ba của cậu bé.

Mặc kệ là chị gái đến đây có mục đích gì, hiện tại chỉ có chị gái xa lạ này mới có thể mang anh trai của cậu bé trở về.

Cá Nhỏ nói: "Cá Lớn đã bị bác cả mang đi bán rồi!"

Đỗ Nhị Mai tát tới một cái, Cá Nhỏ nhanh nhẹn né tránh, cậu bé cào cấu nắm lấy cát trong tay mạnh mẽ ném lên mặt của Đỗ Nhị Mai.

Miệng Đỗ Nhị Mai đầy cát, bà ta phun phun vài cái, sợ Tạ Tiểu Ngọc không tha cho mình, liền bày tỏ nói:

"Không phải là bán, bác cả chỉ tìm một gia đình tốt để nhận nuôi anh trai của cháu thôi, cháu quá nghịch ngợm nên người ta mới không muốn cháu, cháu đừng cản trở anh trai mình có cuộc sống tốt!"



"Đó là bọn buôn người, bà chính là người bán trẻ em."

Cá Nhỏ kiên quyết, mấy tháng trước, trong thôn bọn họ còn có trẻ em bị bọn buôn người bắt cóc.

Tạ Tiểu Ngọc lo lắng, em trai lớn chắc chắn đã bị bác trai cả mang đi bán cho tên biến thái thích trẻ em xinh đẹp rồi.

Hiện tại cô không có thời gian cùng Đỗ Nhị Mai tranh cãi, cô cần phải cứu em trai lớn trước khi em ấy bị làm hại.

Cô lập tức trách mắng Đỗ Nhị Mai: "Ở nhà ga Lương Châu đã bắt được một cặp buôn người, bọn họ đã nói rằng, ở nông trường đã nhìn hợp ý một đôi song sinh rất xinh đẹp, đứa nhỏ thì trông rất hung dữ không uy hiếp được, còn đứa lớn thì điềm đạm ít nói rất hợp để lừa gạt đem đi bán, cả nhà bác cả chắc chắn là bị bọn buôn người giả dạng lừa gạt nếu không làm sao tin tức có thể trùng khớp đến vậy được."

"Anh Hứa Xương, hiện tại anh nên đi báo cảnh sát, bắt bác cả và bác cả gái lại, tố cáo bọn họ thông đồng với bọn buôn người bán em trai của tôi."

Đỗ Nhị Mai hoảng sợ, người đàn ông mà bà ta tìm có lẽ không phải là do đám buôn người giả trang thành đâu, đúng không?

Nhận nuôi và bị lừa bán, về tính chất là hoàn toàn không giống nhau, và phải ngồi tù đó!

Mấy tháng trước Lương Châu đã bắt được nhóm buôn người, bọn họ giả vờ nhận nuôi những đứa nhỏ, một gia đình ở trong thôn đã bán đứa nhỏ cho đám người kia, cũng đã kết án vài năm.

Đỗ Nhị Mai thoáng chốc đã khụy chân quỳ rạp xuống đất, suýt chút nữa đã kéo quần của Hứa Xương xuống theo: "Chúng tôi cũng chỉ bị lừa thôi, tôi biết bọn họ mua bán ở đâu, bây giờ sẽ dẫn các người đi."

Tạ Tiểu Ngọc ở nhà hàng Quốc Doanh đã chạm mặt và chặn đầu đám người muốn mang Cá Lớn đi.

Dáng dấp của Cá Lớn và Cá Bé rất giống nhau, nhưng cậu ấy gầy hơn và trầm tính hơn, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, càng tăng thêm tính khí nho nhã của cậu ấy một chút.

Cá Lớn đang khóc không chịu đi cùng người đàn ông xa lạ kia, đôi mắt của người đàn ông chứa đầy sự ghê tởm đầy và hèn hạ, và ông ta chuẩn bị bế Cá Lớn đi.
 
Chương 15


Trong tay Tạ Tiểu Ngọc còn mang theo cái chày gỗ của Đỗ Nhị Mai, cô vội đi lên đập vào đầu ông ta: "Bọn buôn người cướp em của tôi, mọi người giúp tôi bắt bọn buôn người với!"

Hai mươi phút sau, nhóm người đã bị đưa đến cục cảnh sát Lương Châu.

Người đàn ông muốn nhận nuôi Cá Lớn có chức vụ ở thành phố bên cạnh, bởi vì vợ của ông ta không thể sinh, nên trước đó đã từng nhận nuôi một bé trai nhỏ, nhưng sau đó đứa nhỏ đã bệnh mà chết, vợ cũng ly hôn với ông ta.

Ông ta đưa ra văn kiện bên trên đều có con dấu xác thực chức vụ của ông ta, sau khi xác minh thì không có vấn đề gì.

Đỗ Nhị Mai vốn nghĩ muốn để Cá Lớn cùng Cá Bé cho ông ta nhận làm con nuôi, nhưng người này dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình nói muốn nhận Cá Lớn.

Nhận nuôi Cá Lớn, ông ta cũng đã trả lại cho nhà bà ta hai trăm đồng.

Đỗ Nhị Mai tự hào đắc ý: "Bác đã nói người ta nhận nuôi chính là nhận nuôi, nhưng cháu lại nhất định nói là bọn buôn người, mà người ta còn chức vụ được xác thực."

Tạ Tiểu Ngọc đã nhìn thấy hành vi của tên cầm thú này ở thế giới song song, lần này Cá Lớn được cứu ngay lập tức, nhưng cũng không thể để cho ông ta tiếp tục đi hại những đứa nhỏ khác.

Cô lấy ra tờ giấy có dãy số mà Nghiêm Dặc đã viết cho cô, tờ cuối cùng chính là số điện thoại của cục trưởng cục công an Bình Thành, Tống Liêm.

Nghiêm Dặc nói, nếu tình huống vô cùng khẩn cấp, cô có thể gọi điện thoại cho bác trai Tống Liêm, ông ấy là người của hệ thống an ninh, nếu có việc gấp cứ nhanh chóng tìm ông ấy.

Tạ Tiểu Ngọc nói với đại đội trưởng cục công an của Lương Châu, nói: "Chú cảnh sát ơi, cháu có manh mối quan trọng cần cung cấp, làm phiền chú có thể gọi đến cho cục công an ở Bình Thành ạ."

…..



Công an cục Bình Thành, Tống Liêm đang bắt đầu lật xem tài liệu bên trong.

Kiểm tra lần này của Nghiêm Dặc ở các môn đều đứng nhất, ông ấy bỏ tài liệu xuống, cười như không cười, hỏi: "Cháu thật sự muốn bỏ công việc tốt ở thành phố mà gia đình đã sắp xếp cho cháu sao?"

"Uống trà xem báo là công việc tốt sao ạ?"

Nghiêm Dặc nói chuyện thận trọng: "Ngài cũng đã làm đến cục trưởng rồi, vẫn đang là cảnh sát ở tiền tuyến, ngài có ý đồ gì?"

Tống Liêm cười nói: "Nhưng ba của cháu đã nói, cháu vì người yêu nên mới ở lại Bình Thành."

Nét mặt Nghiêm Dặc hiếm khi có biểu cảm: "Cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là em gái."

"Được, không nói đến em gái của cháu, vậy vào hệ hống cảnh sát, là vẫn muốn bắt tên khốn đã giết chết mẹ mình sao?"

Nghiêm Dặc lấy ra một viên đá rất khác biệt có mấy góc cạnh sắc bén, mặt trên còn có màu đỏ sậm là vết máu đã đông lại từ nhiều năm.

Viên đá này, chính là viên đá đã đập chết mẹ của anh, được Nghiêm Dặc nhặt được ở hiện trường và giữ lại cho đến bây giờ.

"Cháu sẽ không quên được dáng vẻ của người đàn ông đã dùng tảng đá này đập chết mẹ cháu, phương pháp của hắn rất chính xác, thật sự là có ý định giết chết mẹ cháu, chỉ cần hắn lại xuất hiện cháu sẽ dùng thân phận được pháp luật cho phép của mình, đưa hung thủ ra công lý thay cho mẹ."

Tống Liêm thở dài, lúc này điện thoại văn phòng vang lên.

Ông ấy vừa mới nghe xong vài câu, nét mặt đã kỳ lạ, bên kia là cô gái nhỏ có tên là Tạ Tiểu Ngọc nói là người yêu của Nghiêm Dặc.
 
Chương 16


Tống Liêm nhìn đứa con do bạn tốt giao cho mình, che đi ống nghe lại hỏi Nghiêm Dật: "Cháu lặp lại cho ông đây nghe lần nữa, cháu không phải vì người yêu mà ở lại Bình Thành?"

Nghiêm Dặc nghiêm túc mà nhấn mạnh, Tạ Tiểu Ngọc là em gái: "Cháu thi vào ngành cảnh sát vì muốn phục vụ cho người dân, chống lại tội phạm giữ gìn an ninh trật tự của xã hội."

Anh bổ sung thêm, nói: "Cả nước nhiều trường đại học cảnh sát như vậy, cháu ở lại Bình Thành, cũng chỉ vì một nguyên nhân, đó là vì muốn chăm sóc cho em gái."

Tống Liêm: "Tên nhóc thối, để chú mở loa ngoài cho chính cháu nghe."

Tống Liêm bật loa ngoài điện thoại, thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, giọng nói điềm đạm đối với Tạ Tiểu Ngọc ở đầu bên kia điện thoại, nói: "Bé gái, vừa rồi chú không có nghe cháu nói gì, cháu nói lại xem cháu là ai của người nào?"

Cục công an Lương Châu.

Tạ Tiểu Ngọc cầm ống nghe, lòng thầm nghĩ chú Tống Liêm là chiến hữu của chú Nghiêm, bình thường chú cũng giúp đỡ rất nhiều cho gia đình Nghiêm Dặc, cô rất ngại khi nói mình là đối tượng của Nghiêm Dặc, chú Tống sẽ phải bận lòng nhiều hơn.

“Chú Tống, cháu là người yêu của Nghiêm Dặc ạ, cháu tên là Tạ Tiểu Ngọc.”

Âm thanh mở loa ngoài có chút lớn.

Nghiêm Dặc có chút đỏ mặt, lúc thì là em gái lúc lại là người yêu, cô ấy rốt cục đang muốn làm cái gì.

Tống Liêm chịu đựng nhịn không cười, tiếp tục hỏi Tạ Tiểu Ngọc có chuyện gì, sau khi nghe cô nói, nét mặt của chú và Nghiêm Dặc dần trở nên nghiêm trọng.

Tạ Tiểu Ngọc ngắn gọn giải thích vấn đề, cô nghi ngờ rằng người đàn ông đã nhận nuôi em trai có sở thích đặt biệt khác thường.



“Người con trước đây của ông ta chết một cách bí ẩn, cháu không thể để ông ta nhận nuôi đứa em trai lớn của mình được, cháu sợ những đứa trẻ sau này sẽ phải gặp chuyện không hay, chú có thể nhờ cục công an ở đây kiểm tra thân thế của ông ta được không?”

Những lời Tạ Tiểu Ngọc đề cập đến quá kì quặc khó tin, nhưng thân là cục trưởng Cục công an, Tống Liêm đã gặp qua quá nhiều trường hợp lạ thường.

Quả thật có những người có sở thích kì quặc như vậy, thích những đứa bé nam xinh đẹp, còn làm ra một số chuyện xấu xa dơ bẩn với trẻ em chưa thành niên khiến người khác phải tức giận.

Tống Liêm đặt điện thoại xuống, quay người nói chuyện với Nghiêm Dặc:

“Cô vợ nhỏ này của cậu, tự mình mang thể chất phá án luôn nha, ở nhà ga An Dương thì bắt được một băng nhóm buôn người, vừa đến Lương Châu, đã gặp phải một kẻ biến thái muốn nhận em tra con bé làm con nuôi, đợi đến khi cô ấy trở về bảo cô ấy vào đại học Công An đi.”

Nghiêm Dặc nhíu mày: “Tiểu nha đầu này trực giác rất chính xác, người muốn nhận nuôi em trai của cô ấy chắn chắc rất dơ bẩn, ngài mau đi thu xếp đi.”

Tống Liêm gọi điện đến cục Công an Lương Châu cùng bên đó đàm phán một chút tình hình, cảnh sát Lương Châu điều tra lại nguyên nhân cái chết của đứa bé nọ cùng người ban đầu nhận nuôi cậu bé, đồng thời cũng tìm ra người vợ cũ của người đàn ông này, mới phát hiện ra rằng anh ta cùng vợ cũ li hôn là có ẩn tình.

Người vợ cũ của tên đàn ông nọ nghe anh ta vẫn chưa chết tâm, lại tiếp tục muốn nhận thêm một đứa bé xinh đẹp khác làm con nuôi, cô ta quyết định ra mặt chỉ điểm tội ác của hắn ta.

Đứa bé trước kia là bị hắn ta ngược đãi đến chết, tình tiết vụ án bẩn thỉu đến mức không thể công bố ra bên ngoài.

Toàn bộ vụ án được xét xử kín, người đàn ông kia bị kết án tử hình, hai người bác của cặp song sinh cũng bị kết án mỗi người từ ba đến năm năm.

Khi vụ án được giải quyết xong, Hứa Xương bị dọa cho kinh ngạc đến mức muốn nôn mửa: “Con mẹ nó thật buồn nôn, Tiểu Ngọc lần này cô đến rất đúng lúc, nếu muộn một bước thôi e là….”

Tạ Tiểu Ngọc khẽ hắng giọng: “Cứ để cho em trai nghĩ rằng tên kia là bọn buôn người đi vậy.”

*
 
Chương 17


Người anh trong cặp song sinh ra đời sớm hơn hai mươi phút tên gọi là Lục Thanh Hàng, người sinh ra sau được gọi là Lục Thanh Ngạn.

Cá Lớn trong tay tên biến thái bị Tạ Tiểu Ngọc giật đi mất, anh ta đã từng rất phụ thuộc vào những người thân chưa từng gặp mặt này.

“Chị ơi, chị đến đón bọn em thật sao?”

Bác cả và bác cả gái đã bị cảnh sát bắt đi mất, nếu chị gái không muốn dẫn bọn cậu đi, hai người có thể sẽ bị gửi vào trại trẻ mồ côi, sau đó chờ một người không biết sẽ là người như thế nào nhận nuôi.

Cá Lớn muốn đi theo chị gái xinh đẹp này.

Cá Nhỏ vẫn rất cảnh giác: “Mẹ tôi vì muốn đi tìm chị mới bị tai nạn xe mà chết, tại sao bây giờ chị lại đến đây, lần này chị đến đây có mục đích gì?”

Cá Nhỏ là một tên nhóc thông minh, cậu nhóc đã trèo qua cửa sổ, bí mật đi theo người bác cả gái đến xã cung tiêu nghe bác cả gái gọi điện thoại, nghe lén được bác cả gái đang cùng người nào đó đạt thành giao dịch, nói rằng mẹ cậu đã phục hồi, muốn trả lại một phần công việc trước.

Người bên kia điện thoại đưa cho người bác cả gái một khoản tiền, điều kiện chính là cậu và anh cậu không được phép quay lại Bình Thành.

“Vì vậy, có phải chị trở về là vì công việc của mẹ?”

Tạ Tiểu Ngọc búng hạt dưa trên đầu cậu bé: “Chị cũng là con gái của mẹ, không đón hai đứa, thì vẫn có thể tiếp quản công việc của mẹ. Bởi vì hai đứa là em trai chị nên chị, mới không quản ngại đường xa đến đón hai đứa con riêng đâu .”

Tạ Tiểu Ngọc cố ý nói: “Nếu em không muốn đi thì cứ ở lại, chị mang Cá Lớn đi.”



“Đừng mà chị ơi, đừng bỏ lại Cá Nhỏ mà.”

Cá Lớn ôm lấy đùi Tạ Tiểu Ngọc: “Chị, em sẽ quản tốt em trai mà, chị đưa em ấy đi cùng đi.”

“Anh ơi, anh đừng cầu xin chị ấy, một mình em cũng có thể tự mình sống tốt, anh cùng chị ấy đi đi, chờ em lớn lên em sẽ đến tìm anh.”

Cá Nhỏ tức giận ngồi trên ngưỡng cửa nhà Hứa Xương, hừm, chị gái và bác cả gái giống nhau, đều nói rằng cậu và anh trai là con chồng trước, không để ý tới chị ấy nữa.

Tạ Tiểu Ngọc mang theo phiếu dầu toàn quốc, bên hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở đây không đủ phong phú, cô bỏ ra một phiếu thịt để mua một cân thịt ba chỉ, mua thêm một củ cái trắng to, một con cá diếc lớn to bằng bàn tay.

Hứa Xương mang theo một cân gạo, dầu, muối, tương, giấm các loại: “Đống ngũ cốc này vốn định để lại đến Tết dùng, nhưng dù sao cũng sắp rời khỏi rồi, chúng ta lấy ra ăn vậy.”

Nhà Hứa Xương ba người, cộng với Tạ Tiểu Ngọc và hai người em trai, tổng cộng có sáu người, nếu muốn tất cả đều ăn no, chỉ một ít gạo và đồ ăn chắc chắn không đủ.

Nếu làm cơm thịt heo băm thì mọi người đều có thể nếm được vị thịt.

Thịt heo mà Tạ Tiểu Ngọc mua có chất lượng rất tốt, hai phần mỡ ba phần thịt, vừa đủ dầu lại không quá ngấy.

Thịt ba chỉ cắt miếng nhỏ để dùng sau, nấu cùng nấm hương khô, hành tây thái hạt lựu và khoai tây.

Đổ một thìa dầu hạt cải vào nồi, phi thơm hành khô đã băm nhỏ đến khi chín vàng, mùi thơm của hành đầy kích thích, vừa cho các nguyên liệu vào xào, Cá Nhỏ đã bị mùi hương thơm phức câu dẫn cứ liên tiếp quay đầu lại.

Đợi nóng dầu, cho hành tím vào phi thơm, cho hai lát gừng và vài tép tỏi vào phi thơm rồi cho thịt heo đã thái hạt lựu vào xào tiếp, sau khi thịt heo chuyển màu thì nêm một chút nước tương, cơm, rượu vang và một chút đường để tăng vị.
 
Chương 18


=
Đổ hai bát nước nhỏ vào nồi, sau đó đổ hành băm và khoai tây, nấm vào xào cùng, mùi thơm của thịt rất kích thích, khiến Hứa Xương nuốt nước miếng, chứ đừng nói đến Cá Nhỏ.

Kể từ khi mẹ cậu qua đời, Cá Nhỏ và anh trai cậu chưa bao giờ ăn thịt, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được thứ thịt có mùi đậu nành đang chui vào bụng mình chứ.

Cậu chạy ra cửa bếp, nhìn thấy trong nồi có thịt heo thái hạt lựu màu sắc rực rỡ, cũng như những miếng khoai tây và nấm đông cô được bọc trong lớp mỡ mềm mịn, có màu sắc tươi sáng và hấp dẫn.

Mùi hương hấp dẫn khiến cậu bất giác nói: “Chị không đưa em đi, trước khi đi vẫn có thể cho em ăn cơm với thịt đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc nhịn cười muốn chết: “Em đợi một chút nhé, chị nấu cơm xong, nấu thêm bát canh nữa rồi chúng ta cùng ăn.”

Cô gắp một miếng thịt ba chỉ nhét vào miệng Cá Nhỏ: “Em ra bên ngoài chờ đi nhé.”

Miếng thịt ba chỉ thái hạt lựu như tan trong miệng, Cá Nhỏ chưa kịp nếm thử đã chui tọt vào trong bụng. Nhưng vị giác và não bộ sẽ tự động phóng to hương vị thơm ngon của món thịt heo kho, cậu nuốt xuống càng nhanh hơn.

Món thịt quá ngon rồi, Cá Nhỏ đột nhiên muốn khóc, chị gái đồng ý cho cậu ăn bữa ăn tối cuối cùng, nhưng không có nói muốn đưa cậu cùng đi….

Sau này cậu sẽ không thể nào ăn được món thịt ngon như này nữa.



Cá Lớn cũng bị mùi thịt thơm ngon hấp dẫn, ngồi bên cạnh ngưỡng cửa nắm tay em trai: “Cá Nhỏ, hai anh em chúng ta sẽ không rời xa nhau, anh sẽ ở lại với em.”

Ca Nhỏ nhìn vẻ rối rắm trên gương mặt của anh trai, biết rằng anh trai thực sự muốn cùng chị gái trở về Bình Thành.



“Anh quá ngốc rồi, nếu ở lại Lương Châu lại bị kẻ xấu lừa thì làm sao bây giờ, anh đi cùng với chị gái đi.”

Tạ Tiểu Ngọc gõ gõ bàn ăn: “Mọi người vào ăn cơm đi.”

Gạo là loại gạo cao lương khi nấu nở ra một nồi cơm to, phát cho mọi người một cái bát lớn, một thìa lớn thịt heo kho với nước sốt được phủ lên cơm cùng nấm và khoai tây thái hạt lựu đầy ắp, nấm và khoai tây thái hạt lựu, ăn cùng cái gì cũng ngon.

Hứa Xương thậm chí còn ăn tận hai bát, nếu không phải do mẹ anh lén đá chân anh dưới gầm bàn một cái, thì chắc anh đã bê bát lên mà liếm rồi.

Tiểu Ngọc có tay nghề tốt như vậy, Hứa Xương cảm thấy ghen tị với Nghiêm Dặc: “Tiểu Ngọc, Anh Dặc đến Thanh Sơn bốn năm, cô có từng làm thịt heo kho cho anh ấy ăn chưa?”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Trong thôn chúng tôi không cần dùng phiếu thịt, nhưng cuộc sống của mọi người đều rất khó khăn, tôi chỉ có thể cho anh ấy ăn thịt mỗi tháng một lần thôi.”

Một tháng chỉ ăn thịt một lần cũng đủ làm cho Hứa Xương ghen tị chết rồi.

Từ khi đến Lương Châu, anh ta chỉ có thể nếm thử một ít thịt trong đêm giao thừa, đây là lần đầu tiên, anh ta anh ta được ăn thịt kho một cách thoải mái như hôm nay.

Cặp song sinh cũng ghen tị, Cá Nhỏ hỏi: “Chị ơi, chúng ta còn có anh trai nữa ạ, anh trai có lợi hại không?”

Tạ Tiểu Ngọc cắn môi: “Rất lợi hại, nhưng anh trai không ở Bình Thành, về sau cũng không thể dựa vào anh ấy, chỉ có chị em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.”



Ở bên kia, cũng trên bàn ăn, Tinh Tinh gắp giá đỗ trên đĩa, nhếch miệng nhỏ nhắn khó khăn nói: “Anh trai nấu ăn thật khó ăn.”

Nghiêm Dặc cầm lấy đũa gắp giá đỗ cho vào miệng, hồi lâu sau mới nuốt xuống: “Em đừng nói oan cho anh, hôm nay là do ba nấu cơm.”
 
Chương 19


Tinh Tinh thở dài, cô muốn ăn khoai tây nướng, khoai tây chiên, khoai tây kho với thịt ba chỉ, khoai tây nghiền, khoai tây chiên nóng hổi, và xiên khoai tây cay ngọt.

Thôn Thanh Sơn có nhiều khoai tây nhất, nhưng vì tài nấu nướng của Tạ Tiểu Ngọc, mà cô bé không bao giờ cảm thấy ngán khi ăn chúng.

“Chị Tiểu Ngọc đến khi nào mới quay trở lại, em nghĩ rồi, anh trai với ba, em với chị Tiểu Ngọc, hai người không cần nhớ em, về sau nếu có thời gian, em sẽ đi thăm ba ba và anh trai nhé.”

Nghiêm Dặc: “…”

Nghiêm Bình Châu: “…”

Nghiêm Bình Châu nói: “Ba muốn về Bắc Kinh, giao con cùng anh trai cho chị Tiểu Ngọc có được không?”

“Anh trai lớn như vậy rồi, không cần có người chăm sóc, đừng thêm phiền cho chị Tiểu Ngọc nữa.”

Tinh Tinh nói: “Chị Tiểu Ngọc sẽ mang thêm hai anh trai về nữa, trong nhà có quá nhiều anh trai rồi.”

Có thể bớt một người thì bớt, nếu không càng có nhiều người giành chị Tiểu Ngọc với Tinh Tinh rồi.

Nghiêm Bình Châu cười lớn: “Vậy thì để chị Tiểu Ngọc làm chị dâu của con nhé, nếu không thì lại có anh trai khác đến giành chị Tiểu Ngọc của con đấy.”

Tinh Tinh kinh ngạc ngây ngẩn cả người, thay vì để một anh trai xa lạ khác, không quen biết kết hôn với chị Tiểu Ngọc, vậy thì để anh trai của cô bé cưới chị vậy.

Tinh Tinh lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh Nghiêm Dặc: “Đột nhiên em cảm thấy rất thích anh trai nha, vậy để ba quay về đi, anh ở lại cùng với bọn em là được rồi.”



Nghiêm Dặc như trước thận trọng nói: “Em cùng ba về Bắc Kinh trước đi.”

Tinh Tinh quay đầu lại nhìn ba: “Ba, người mau mau mang anh trai đi đi.”

Nghiêm Bình Châu không nhịn được cười, cả hai đều là con của ông, nhưng tính cách thật sự rất khác nhau, con trai lớn ít nói, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.

Con gái nhỏ lại được Tạ Tiểu Ngọc nuôi lớn, tính cách cũng giống Tiểu Ngọc, rất hoạt bát lanh lợi, đáng yêu.

Nghiêm Bình Châu ôm con gái nhỏ vào lòng, đút cho cô bé một thìa trứng hấp: “Ý của anh trai con là, trước tiên sẽ cưới chị Tiểu Ngọc của con ở Bình Thành trước, sau đó sẽ đón con qua.”

Nghiêm Dặc đỏ mặt: “Đừng nghe lời ba nói bậy, đợi chị Tiểu Ngọc của em từ Lương Châu trở về, anh sẽ giúp chị ấy sắp xếp mọi việc trong nhà ổn thoả, nếu chị ấy đồng ý tiếp tục chăm sóc em, anh sẽ đón em trở về.”

Nghiêm Dặc đã thăm dò tình hình bên phía ba của Tiểu Ngọc rồi.

“Dì Thiên Đông đã được bình phản rồi, đơn vị công tác trước đây hoàn trả lại một vị trí làm việc, mẹ kế của Tiểu Ngọc đã động tay động chân một chút, lấy phần công việc trong đoàn nghệ thuật đó cho cháu gái của bà ta.”

Vô liêm sỉ như vậy, một tay che trời, Nghiêm Bình Châu tức giận sắp chết rồi: “Ba của Tiểu Ngọc không quản à?”

“Quý Thục Cầm và ba của Tiểu Ngọc, còn nghĩ rằng Tiểu Ngọc đến Bắc Kinh tìm chúng ta, nhưng không nghĩ đến việc cô ấy về Bình Thành.”

Chức quan của ba ruột Tạ Tiểu Ngọc không nhỏ, nếu ông ta giúp vợ mình, thì phần công việc này của Tiểu Ngọc một đi không trở lại rồi.

Lúc đầu Nghiêm Bình Châu không chịu vạch rõ ranh giới với vợ, nhưng Tạ Đông Hải lại không ngần ngại li hôn với mẹ của Tiểu Ngọc, bây giờ đối với người con gái này, chắc cũng chẳng còn tình cảm gì nhiều.

Nghiêm Bình Châu cực kì bảo vệ người của mình: “Không thể để ba của Tiểu Ngọc giúp bà ta được, đi thôi, con đi thăm Tạ Đông Hải với ba một chút.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top