Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


CHƯƠNG 80

Trần Ngọc dạy dỗ: “Ai cho cháu kêu tên, nếu như để bà nghe thấy cháu gọi tên thì xem xem bà có xử lý cháu không.”

Dao Dao cúi đầu nhìn mũi chân mình, bĩu môi không nói chuyện.

Triệu Thanh Hà ngồi xổm xuống rồi nói: “Dao Dao, trước kia không phải thường xuyên nhắc tới ba hả, bây giờ lại không gọi đi.”

Dao Dao cúi đầu chơi với ngón tay của mình.

Trần Ngọc chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắng: “Cái này đều là do cậu tạo nghiệt, con gái của cậu cũng không muốn gọi cậu là ba.”

Vương Bác Thần chua chát không thôi, anh không phản bác được.

“Đừng miễn cưỡng trẻ con, để con bé làm quen một khoảng thời gian đi.”

Trần Ngọc chọt chọt vào cái trán của Dao Dao: “Nếu như còn gọi tên thì bà sẽ kêu chú cảnh sát đến bắt cháu đó.”

Dao Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt to vụt sáng, nói rất nghiêm túc: “Bà nội ơi, bà đang lừa trẻ con ba tuổi ạ, cháu đã ba tuổi rưỡi rồi, không phải là con nít ba tuổi nữa đâu, chú cảnh sát không bắt mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn.”

Trần Ngọc bất lực thở phì phò rồi lại chọt chọt vào cái đầu nhỏ của Dao Dao.

Vương Bác Thần lập tức vui vẻ.

Đứa nhỏ nghịch ngợm này.

Ở một bên khác.

Nhà họ Triệu vừa mới chiếm được tiện nghi, giờ lập tức chìm vào tình cảnh bi thảm.

“Gia chủ Hồ, tại sao ngài lại rút vốn chứ, lợi nhuận từ dự án mà nhà họ Hồ đầu tư rất tốt, nhà họ Triệu chúng tôi đã bỏ ra 70% lợi nhuận.”

Bà cụ Triệu giật hết cả mình, vội vàng hỏi.

“Ha ha, nhà họ Hồ tôi là đầu tư cho cô Triệu Thanh Hà, nếu không thì nhà họ Triệu các người là cái thá gì chứ, cũng xứng để nhà họ Hồ tôi đầu tư à?”

Hồ Kiệt lạnh lùng nói trong điện thoại: “Lang Quân Hoa, bà nhìn cho kĩ hợp đồng đi, có phải là ở bên trong có một ghi chú người phụ trách đầu tư của nhà họ Hồ là Triệu Thanh Hà, nếu như Triệu Thanh Hà không còn nhậm chức ở tập đoàn Triệu thị, nhà họ Hồ có quyền rút đầu tư về, cũng yêu cầu nhà họ Triệu bồi thường gấp ba, nếu như nhà họ Triệu không bồi thường thì đến tòa án gặp nhau đi.”

“Cái gì?”

Bà cụ Triệu trừng to mắt.

Bà ta vội vàng mở bản hợp đồng ra, quả nhiên ở phía trên có một hàng chữ nhỏ như thế.

Bà ta trợn tròn mắt.

Bồi thường gấp ba lần.

Chín trăm tỷ.

Như vậy là muốn nhà họ Triệu phá sản hả.

Vừa mới đuổi Triệu Thanh Hà đi.

Nghiệp quật lại có thể nhanh như thế.

“Hồ gia chủ, ngài…”

Bà cụ Triệu còn chưa nói xong thì Hồ Kiệt đã cúp điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


CHƯƠNG 81

Một câu cũng không muốn nói cùng với bà ta.

“Vẫn còn may, nhà họ Triệu chúng ta cố gắng lắm cũng có thể chi trả chín trăm tỷ, chỉ cần hoàn thành dự án thành phố mới thì có thể có ba nghìn tỷ bồi thường hợp đồng.”

Mặc dù bà cụ Triệu tức giận, nhưng mà cũng không để ý cho lắm.

Dự án thành phố mới mới là trọng điểm.

Khi hoàn thành nó, tài sản của nhà họ Triệu đã có thể lên đến sáu nghìn tỷ.

Lúc này, Triệu Húc gọi điện thoại đến.

Triệu Húc hoảng loạn nói: “Bà nội, người ta nói là dự án thành phố mới không có liên quan gì với chúng ta, là ký với Triệu Thanh Hà chứ không phải ký với nhà họ Triệu chúng ta.”

Cho Triệu Thanh Hà hả?

Trời ơi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Thanh Hà đã bị mình đuổi khỏi gia tộc rồi.

Tại sao chỉ chấp nhận Triệu Thanh Hà?

Hi vọng duy nhất của nhà họ Triệu đã tan vỡ.

Phốc!

Bà cụ Triệu phun ra một ngụm máu đen, ngất xỉu ngã dưới đất.

Bà ta rất hối hận, tại sao lại vội vàng đuổi Triệu Thanh Hà đi như vậy chứ!

Tại sao mình lại không cố gắng nhẫn nhịn!

Vương Bác Thần.

Đều là do Vương Bác Thần chọc giận mình, mình mới không thể kiềm chế.

Nhưng mà bây giờ chỉ có Triệu Thanh Hà mới có khả năng giúp đỡ nhà họ Triệu.

Chẳng lẽ phải đi cầu xin Triệu Thanh Hà ư?

Bà cụ Triệu thật sự rất hối hận.

Đáng tiếc là trên thế giới này không có thuốc hối hận.

“Đưa đến bệnh viện, đưa đến bệnh viện nhanh đi.”

Người nhà họ Triệu hớt hải.

Sau khi bà cụ tỉnh dậy, con trai cả Triệu Long chạy đến.

Không hề kiêng kị chút nào mà nói: “Mẹ, có phải là mẹ đã già rồi nên hồ đồ không hả? Mẹ không thể kiên nhẫn thêm mấy ngày à, bây giờ bên phía nhà họ Hồ đã rút vốn rồi, kêu chúng ta bồi thường gấp ba lần, tập đoàn đã bị mẹ hại chết rồi, mẹ giống y như là sao chổi vậy đó

Bà cụ Triệu có hơi e ngại con trai cả.

Bà ta không ngờ là chỉ đuổi Triệu Thanh Hà đi mà nhà họ Triệu lại xảy ra biến cố lớn như thế.

Triệu Long không nhịn được mà nói: “Bây giờ mẹ đi đến xin lỗi Triệu Thanh Hà đi, cầu xin nó, nguy cơ của nhà họ Triệu chúng ta sẽ được giải quyết.”

Bà cụ Triệu có nỗi khổ không nói thành lời.

Bà ta thiên vị con trai cả, cùng với con trai cả bắt tay nhau hại con trai thứ hai, bây giờ đến lượt bà ta nếm quả đắng rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


CHƯƠNG 82

Trước kia lúc con trai thứ hai còn sống quản lý tập đoàn, tài sản đếm không hết, bà ta chỉ cần ra vẻ uy phong là được rồi.

“Con cũng đừng có tức điên như thế, trước kia thằng hai đều tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Ý mẹ nói là con không bằng thằng hai à, đừng có quên là ai nuôi mẹ.”

Triệu Long thở hổn hển nói: “Bây giờ mẹ đi tìm Triệu Thanh Hà và cầu xin đi, Triệu Thanh Hà mềm lòng, mẹ cầu xin thì nó sẽ đồng ý ngay.”

Bà cụ Triệu cẩn thận nói: “Con đừng có nóng giận, phải chú ý sức khỏe, để mẹ gọi điện thoại.”

“Nếu như chuyện này mà không giải quyết được thì mẹ đi mà sống với gia đình Triệu Thanh Hà đi.”

Triệu Long hừ lạnh một tiếng, không thèm hỏi bệnh tình của bà cụ mà đã đi rồi.

Lần này, lớp ngụy trang trên mặt bà cụ Triệu hoàn toàn mất hết.

Một khắc trước còn diễu võ dương oai đuổi gia đình Triệu Thanh Hà đi.

Bây giờ lại muốn đi cầu xin người khác, mặt bị đánh vô cùng đau.

Đứa con trai cả mà bà ta cưng chiều nhất lại không quan tâm đến sự sống chết của bà ta, kêu bà ta mang bệnh đi cầu xin người khác, cũng là đáng đời.

Bà ta vừa bấm điện thoại gọi cho Triệu Thanh Hà, còn chưa nói hai câu thì đã bị cúp máy.

Tiếp tục gọi, lại bị tắt máy.

Tắt máy rồi?

Bà cụ Triệu hoảng hốt.

Gọi cho Trần Ngọc, cũng tắt máy như vậy.

Bà cụ Triệu bắt đầu gấp gáp, tự mình chạy đến nhà.

“Bà nội gọi điện thoại tới kêu con đến nhà họ Hồ cầu tình, đi ký dự án thành phố mới thay cho nhà họ Triệu.”

Triệu Thanh Hà tức giận không thôi.

Bọn họ xem mình là cái gì?

Giẻ lau à?

Không cần dùng thì vứt bỏ?

Trần Ngọc thở phì phò: “Đóng góp cho gia tộc nhiều như thế, chẳng những không thưởng cho, ngược lại còn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, làm cho chúng ta phải gánh vác một món nợ ba trăm tỷ, không có ai bắt nạt người khác như thế.”

Trần Ngọc tức giận không thể kiềm chế được, nghiến răng nói: “Tắt hết tất cả các điện thoại đi, chúng ta đi ra ngoài chơi.”

Vương Bác Thần kinh ngạc nhìn mẹ vợ, quả nhiên không có một người mẹ giữ của nào là dễ chọc.

“Gia đình chúng ta hiếm khi mới ra ngoài ăn một bữa cơm, đến Hoa Khai Phú Quý đi, để con dẫn mọi người đi ăn bữa tối, đồ ăn ở đó ngon lắm.”

Vương Bác Thần ôm Dao Dao rồi nói.

Trần Ngọc châm chọc: “Cậu tưởng mình là ai chứ, cái miệng đó của cậu xứng ăn ở Hoa Khai Phú Quý à? Một bữa cơm ở đó có giá từ mười lăm triệu, cậu không xem xem mình nghèo hèn tới cỡ nào. Tôi nói cho cậu biết, không có nhà không có xe, đừng có mơ mà kết hôn với con gái của tôi.”

Dao Dao ghé vào bên tai Vương Bác Thần, nhỏ giọng thì thầm: “Bà ngoại chỉ hù dọa người ta thôi, cháu với lại mẹ không cần xe không cần nhà đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


CHƯƠNG 83

Trần Ngọc tức muốn điên lên được, nhẫn tâm đánh Dao Dao một cái, tức giận nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm này, cháu đừng có nói chuyện.”

Triệu Thanh Hà không khỏi nở nụ cười, nhìn dáng vẻ mạnh miệng của mẹ mình, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn nhiều.

“Vẫn là quên đi, bây giờ chúng ta phải tiêu tiền nhiều thứ, còn phải trả nợ, tiết kiệm một chút đi. Dao Dao đi học một năm đã hết mấy chục triệu rồi, bây giờ cậu lại không có công việc, chút tiền xuất ngũ đủ để kiên trì trong bao lâu chứ?”

Trong lòng Vương Bác Thần cảm thấy ấm áp, anh nói: “Mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải lo lắng, không đến mức đó đâu.”

Trần Ngọc thở hồng hộc nói: “Cái tên vô dụng này, lỗ tai hay là nấm mèo, cậu nghe không hiểu hả? Xài tiền quá trớn có thể sống nổi không vậy, tôi nấu cơm là cậu có thể ăn no chết rồi, có biết một bữa ăn ở đây đủ để chúng ta ăn nửa năm không hả.”

Mẹ vợ keo kiệt làm trong lòng Vương Bác Thần cảm thấy ấm áp, thoải mái, mặc dù ngoài miệng bà ta không tha người, nhưng mà đến cuối cùng vẫn chấp nhận mình.

Vương Bác Thần còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy một chất giọng âm dương quái khí: “Ôi chao, là đám người nghèo khó các người đó à? Không có tiền thì đến đây ăn cơm mẹ gì chứ, bảo vệ Hoa Khai Phú Quý chết hết rồi hả? Lại có thể cho loại người nghèo nàn này vào đây làm cho người khác buồn nôn, cút đi, mẹ nó đừng có chặn đường.”

Trần Ngọc vốn dĩ đang tức giận, bị lời nói này đâm chọt thì trực tiếp xù lông.

“Cậu ăn nói kiểu gì đó hả, chúng tôi có tiền hay không thì có phiền gì tới cậu, trẻ tuổi như thế mà lại không có giáo dục à, ba mẹ của cậu dạy cậu như thế nào vậy.”

“Sao nào, tôi nói các người nghèo, các người không chịu hả? Cả nhà các người dựa vào việc đỡ đạn cho thần chủ mà cuồng ngạo không có giới hạn, thần chủ cho các người một hôn lễ là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thần chủ có thể đến Hà Châu của chúng ta chính là phúc phần của chúng ta, các người lại dám lợi dụng danh nghĩa của thần chủ. Ngày hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ các người thay cho thần chủ.”

Người châm chọc chính là Tôn Minh, cậu cả nhà họ Tôn, anh ta đã quỳ gối với Vương Bác Thần trong hôn lễ, còn bị dọa đến nỗi tiểu cả ra quần, làm sao anh ta có thể quên mối thù này được.

Anh ta đã nhìn thấy đám người Vương Bác Thần từ phía xa xa, đặc biệt đến đây để trút giận, ra lệnh nói: “Dám mạnh miệng với ông đây, được lắm, đánh nát cái miệng của bà ta cho tao.”

Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức bước đến gần Trần Ngọc.

“Cút!”

Vương Bác Thần đứng che trước người Trần Ngọc, lạnh lùng nhìn đám người này, chỉ là một ánh mắt liền đánh ngã hai người vệ sĩ.

“Vương Bác Thần đánh cái chú xấu xa này đi, ai kêu chú ta khi dễ bà ngoại.” Dao Dao hung dữ nói.

Triệu Thanh Hà vội vàng che mắt cô bé lại: “Con nít không được xen vào chuyện của người lớn.”

“Vương Bác Thần, cái thằng con hoang này lại dám đánh người của tao.”

Tôn Minh nổi giận đùng đùng: “Tao thấy chắc mày chán sống rồi, bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi tao thì còn kịp, nếu không…”

“Vậy thì quỳ xuống đi.”

Vương Bác Thần vừa mới nói xong thì liền đá một đá vào đầu gối của anh ta.

Tôn Minh đập đầu xuống đất, răng bị gãy hết mấy cái, miệng đầy máu tươi, chửi ầm lên.

“Con mẹ mày, tao là Tôn Minh nhà họ Tôn, dám ra tay với tao, dám đánh tao, tao chơi chết…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


CHƯƠNG 84

Vương Bác Thần đạp vào mặt anh ta.

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà bị dọa sắc mặt thay đổi, không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Tôn Minh là cậu cả nhà họ Tôn, là một trong tứ đại gia tộc.

Bây giờ đã dùng hết ân tình của thần chủ rồi, Vương Bác Thần lại đánh anh ta, chắc chắn là nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Mẹ nó chứ, tao giết hết cả nhà mày, mày…”

Tôn Minh còn đang uy hiếp, Vương Bác Thần lại đá vào miệng của anh ta.

“Ba của tao là…”

Bốp.

Vương Bác Thần lại đá thêm một cái nữa.

“Vương Bác Thần, đừng… đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Tôn Minh vậy mà khóc rồi, anh ta thật sự rất sợ.

“Mày không xứng.”

Vương Bác Thần đá một phát Tôn Minh liền bay ra ngoài.

“Nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho mày.”

Tôn Minh ngất xỉu.

“Bây giờ, bây giờ phải làm sao đây?”

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà sắp điên lên rồi, Vương Bác Thần đánh cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn, nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Cậu Tôn, cậu Tôn, cậu, cậu không sao đó chứ?”

Đúng lúc này, quản lí sảnh dẫn theo bảo vệ chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta đã bị dọa sợ, nổi trận lôi đình chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Mẹ nó, đánh nó tàn phế cho tao.”

Tôn Minh là cậu cả nhận được sự cưng chiều của nhà họ Tôn.

Nếu như nhà họ Tôn truy cứu trách nhiệm, anh ta cũng không thể gánh vác nổi.

Anh ta quyết định nhanh chóng, trước tiên cho người phế bỏ Vương Bác Thần rồi chờ nhà họ Tôn xử lý.

“Phế tôi à? Anh chắc chứ?”

Vương Bác Thần cau mày, người này không hỏi rõ trắng đen mà đã tiếp tay cho cái ác.

Quản lí sảnh ngạo mạn nói: “Mẹ mày, mày lại dám ra tay đánh người ở đây, ông chủ của bọn tao là Canh Phong Canh đại gia, tao thấy là mẹ nó mày không muốn sống nữa. Bớt nhiều lời đi, chặt một tay một chân của mày, vậy là công bằng rồi.”

“Tiểu Canh?”

Vương Bác Thần mặt không cảm xúc: “Tốt nhất là cậu nên gọi điện thoại cho cậu ta, tôi tên là Vương Bác Thần.”

Quản lí sảnh nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hung dữ nói: “Tao mẹ nó hỏi mày là ai làm gì, chặt bỏ một chân một tay của mày thì mày sẽ trung thực hơn.”

Trong tay của mấy tên bảo vệ cầm cây ba ton, lập tức xông lên đánh đấm, lại bị Vương Bác Thần vung vài cái là giải quyết hết ngay.

Quản lí sảnh sợ đến ngây người, những người này là do Canh gia tự mình lựa chọn, bình thường năm sáu người không thể đến gần.

Bây giờ, ngay cả một hiệp cũng không thể chống đỡ được mà đã bị người ta đánh bại rồi.

“Nếu như mày có gan thì đừng đi, chờ Canh gia đến đây, mẹ nó, mày ráng mà chịu đựng đi.” Quản lí sảnh lùi về phía sau hai bước, khí thế hung hăng mắng chửi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


CHƯƠNG 85

“Được thôi.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói.

Quản lí sảnh nhanh chóng gọi điện thoại.

“Dám gây chuyện ở địa bàn của chúng ta, tên là gì, kéo ra ngoài chôn đi.”

Tâm trạng của Canh Phong rất không vui.

Anh ta vốn là hộ vệ của thần chủ, nhưng mà bởi vì nhà họ Hồ cho nên không có tư cách đi cùng với thần chủ.

Vừa mới nghe thấy có người gây chuyện thì lập tức nổi giận vô cùng.

Quản lí sảnh vội vàng nói: “Canh gia, nó nói nó tên là Vương Bác Thần, còn đánh cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn hôn mê rồi.”

“Đào cái hố đi, tôi đến đó thì… chờ đã, cậu nói người đó tên là gì chứ?”

Canh Phong đột nhiên kịp phản ứng lại.

“Vương, Vương Bác Thần.”

Canh Phong nhảy dựng lên tại chỗ, chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, trong đầu của cậu đều là bả đậu hả? Cậu lập tức quỳ xuống cho ông ngay, cầu xin anh Vương tha thứ, nếu như anh Vương không tha thứ thì tôi chôn sống cậu. Cái con lợn này, mẹ nó chứ, Tôn Minh đã chết chưa vậy? Nếu như chưa chết thì tôi chơi chết cậu ta để bồi tội với anh Vương.”

Canh Phong giận dữ hét lên, thiếu chút nữa là làm lỗ tai của quản lí sảnh bị điếc.

Quản lí sảnh trợn trắng mắt nhìn.

Người có thể khiến Canh gia nổi nóng đến mức không ngừng ngại giết cậu chủ nhà họ Tôn để đền tội…

Là người mà anh ta không đắc tội nổi.

Đầu gối của quản lí sảnh mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, mùi nước tiểu khai ngay ngáy trực tiếp truyền ra từ trong đũng quần anh ta.

“Anh anh Vương, tôi, tôi có mắt không tròng, mong anh…”

Quản lí sảnh bị dọa đến nổi ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp.

Vương Bác Thần không thèm quan tâm tới anh ta, ôm Dao Dao rồi nói: “Mẹ, Thanh Hà, làm mọi người mất hứng rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.”

Trần Ngọc kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao nhà họ Hồ lại sợ anh như vậy.

Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói: “Sau này anh đừng có đánh nhau nữa, chúng ta không thể trêu chọc những người này được đâu, may mắn đây là địa bàn của thư ký Canh, nếu không thì chúng ta đã không đi được rồi.”

Trần Ngọc kinh ngạc nói: “Nó quen với thư ký Canh hả?”

Triệu Thanh Hà đành phải kể lại một lần chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Hồng Trần.

Trên thực tế, sau chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần thì Canh Phong đã bị thu hồi chức thư ký, nhưng mà Triệu Thanh Hà lại không biết.

Trần Ngọc tức giận nói không nên lời: “Tôi còn tưởng là cậu lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ là chó cậy gần nhà gà cạy gần chuồng mà thôi, cậu đừng có mà dùng ân tình của thần chủ vào việc đánh nhau. Bây giờ ân tình của thần chủ đều đã dùng hết rồi, đầu óc của cậu bị lừa đá hả?”

Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng to một trận.

Lúc này, Canh Phong lo lắng chạy tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86


CHƯƠNG 86

Đoạn đường nửa tiếng đồng hồ, anh ta liền chạy đến đây trong phòng có mười phút.

Vừa mới xuống xe, anh ta liền tát quản lí sảnh hết mấy cái.

Lại mạnh tay tàn nhẫn tát mình mười mấy cái, khom lưng cúi đầu, cẩn thận nói.

“Anh Vương, thật sự xin lỗi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, ngài cứ dùng bữa trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi rất thất vọng về cậu.”

Sắc mặt Canh Phong lập tức trắng bệch, đau khổ quỳ ở dưới đất, nước mắt rơi như mưa: “Anh Vương, Tiểu Canh sai rồi, xin anh Vương trừng phạt.”

“Đứng dậy đi, tôi không hi vọng có lần sau.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói.

“Cảm, cảm ơn anh Vương.”

Canh Phong mừng rỡ đứng dậy, quay người lại đạp một đạp làm quản lí sảnh bay ra thật xa, âm trầm nói: “Cậu muốn đánh gãy một tay một chân của anh Vương hả? Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cậu, đánh gãy một tay một chân của cậu ta cho tôi.”

Triệu Thanh Hà mềm lòng, cô nhịn không được vội vàng nói: “Thư ký Canh tha cho anh ta đi, anh ta cũng không cố ý đâu.”

Canh Phong nghiêm túc nói: “Cô Triệu Thanh Hà, đây là quy định, giữ lại cho cậu ta một cái mạng đã là nể mặt cậu lắm rồi, anh Vương có ơn với tôi, cái tên chó chết này lại dám bất kính với dì và cô, đây chính là đang sỉ nhục tôi.”

Sau đó lại ra lệnh: “Dẫn cái tên chó chết này đi, đừng làm bẩn mắt của cô Triệu Thanh Hà và dì.”

Trần Ngọc nghe thấy mà hoảng sợ không thôi, mặc dù mồm mép hung dữ nhưng mà trên thực tế bà ta tương đối mềm lòng.

Nghe thấy động một tí là lại chém tay chém chân, bị dọa đến nỗi hai chân run rẩy, vội vàng nói: “Thư ký Canh, bỏ đi, cậu ta cũng rất đáng thương, cứ dạy dỗ một trận là được rồi.”

Canh Phong khó xử nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nói: “Mẹ tôi và Thanh Hà đã nói là bỏ đi thì cứ bỏ đi.”

“Cảm ơn thư ký Canh.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói.

Canh Phong hối hận: “Cô Triệu Thanh Hà, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Canh là được rồi, tôi phạm phải sai lầm, đã không còn là thư ký của thần chủ nữa.”

“Hả? Có phải là chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần đã làm liên lụy tới ngài rồi không? Sao thần chủ lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”

Triệu Thanh Hà tức giận bất bình.

Dưới cái nhìn của cô, nếu không phải là Canh Phong thì chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần sẽ không được kết thúc đơn giản như vậy.

Nhà họ Hồ xin lỗi mình đều là do Canh Phong xử lý.

Canh Phong bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng nói: “Cô Triệu Thanh Hà, là do tôi phạm phải lỗi lầm, thần chủ đã nương tay với tôi lắm rồi, bây giờ tôi là chủ của Hoa Khai Phú Quý, đây chính là kết quả tốt nhất.”

Triệu Thanh Hà thở dài một hơi: “Thần chủ cũng thật tình, lúc đó anh ta không có ở hiện trường, sao có thể trách lầm người tốt được chứ, tôi còn tưởng thần chủ là người rất công bằng liêm chính, hóa ra lại không nói đạo lý như thế.”

Trần Ngọc bĩu môi nói: “Thần chủ là một người cao cao tại thượng, đâu phải chuyện gì cũng vì tình thân được, không ăn chơi đàn đúm là đã tốt lắm rồi.”

Canh Phong bị dọa sắp khóc lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87


CHƯƠNG 87

Cầu xin các người đừng có nói nữa.

Hai người một người là mẹ vợ của thần chủ, một người là vợ của thần chủ, kêu tôi phải tiếp lời sao đây.

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Kinh doanh Hoa Khai Phú Quý thật đàng hoàng đi.”

Canh Phong kích động nói: “Tôi nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của anh Vương, mời mọi người vào trong, để tôi tự mình xuống bếp.”

Vương Bác Thần gật đầu, ôm lấy Dao Dao: “Tay nghề của Tiểu Canh khá là ổn, cho cậu ta chút mặt mũi nếm thử đi.”

Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, kêu anh đừng có nói nữa.

Mặc dù Canh Phong đã không còn là thư ký của thần chủ nhưng mà cũng không phải là người mà gia đình chúng ta có thể trêu chọc.

Huống hồ gì người ta còn có ơn với gia đình mình.

Mà lúc này.

Bà cụ Triệu sắp điên lên rồi.

Nhà họ Hồ đã gửi văn kiện luật sư tới.

Mười hai giờ tối nay là kỳ hạn cuối cùng.

“Bà nội, điện thoại của hai mẹ con Triệu Thanh Hà vẫn còn đang tắt máy.”

Triệu Húc thở phì phò: “Bọn họ cố ý đó không chịu gặp nhà họ Triệu chúng ta, theo như con nghĩ thì dứt khoát thu hồi căn nhà của chú hai đi, xem bọn họ có còn dám phách lối nữa không.”

Triệu Hồng nói chen vào: “Bà nội, bà không nên trả cái con nhỏ đó lại, nếu không thì Triệu Thanh Hà nào dám không nghe lời bà.”

Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất: “Cứ chờ ở đây đi, bọn họ không có chỗ nào để đi đâu.”

Triệu Húc suy nghĩ rồi nói: “Bà nội, trước tiên chúng ta phải dỗ dành để bọn họ giải quyết nguy cơ cho gia tộc rồi lại thu hồi căn nhà này, để gia đình bọn họ ngủ đầu đường xó chợ, ghi nhớ cho thật lâu.”

Lúc này, gia đình Vương Bác Thần đã trở về.

Dao Dao đã ngủ thiếp đi trong ngực Vương Bác Thần.

Triệu Húc trực tiếp ngăn ở cửa, hùng hổ chất vấn: “Thím hai, Triệu Thanh Hà, các người thật sự lớn gan, ngay cả điện thoại của bà nội mà cũng dám không bắt máy, còn muốn để bà nội tự mình đến cái nơi chết tiệt của các người?”

Vương Bác Thần nhìn bà cụ Triệu, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, lần này các người quỳ gối mà cầu xin đi.”

Cái gì?

Kêu bà nội quỳ xuống?

Chưa tỉnh ngủ đúng không.

Thật là to gan!

Đám người giật hết cả mình.

Bà cụ chính là từ hy thái hậu ở nhà họ Triệu.

Triệu Thanh Hà là người hèn mọn không có địa vị ở nhà họ Triệu.

Bây giờ lại kêu bà cụ quỳ xuống với Triệu Thanh Hà?

Nói đùa cái gì vậy.

Không biết sống chết.

Thật sự có can đảm kêu mình quỳ xuống!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88


CHƯƠNG 88

Ánh mắt của bà cụ Triệu lạnh lùng, hung ác.

Bà ta thật sự muốn dùng dao băm Vương Bác Thần ra.

“Bà nội đã tự hạ mình đến đây, chính là vinh hạnh lớn nhất của gia đình các người, đừng có cho thể diện mà còn không muốn, còn dám kêu bà nội quỳ xuống, hai mẹ con thối nát này…”

Triệu Húc giận dữ chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc rồi chửi ầm lên.

Vương Bác Thần nâng chân đá vào mặt của Triệu Húc.

Triệu Húc bay ra ngoài ngã cái rầm xuống đất, nằm rạp ở dưới đất rên hừ hừ, giống y như là một con chó chết, nửa ngày sau vẫn thở không ra hơi.

“Vương Bác Thần, cậu thật là to gan.”

Triệu Hồng vừa muốn nổi điên thì lại bị ánh mắt lạnh lùng như băng của Vương Bác Thần trừng một cái, lập tức nhớ tới cảnh tượng mình bị Vương Bác Thần đánh, dường như trên mặt vẫn còn đau rát, hai chân không khỏi nhũn ra, sợ hãi vô cùng.

Ngoài mạnh trong yếu: “Bà nội cho các người có cơ hội trở về gia tộc, còn không quỳ xuống cảm ơn đi…”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nếu còn nhiều chuyện thì tôi sẽ giết cô.”

“Cậu…”

Triệu Hồng vừa sợ lại vừa giận, nhưng mà cố gắng nén trở về.

“Thanh Hà, bây giờ cháu đã hết giận chưa.”

Bà cụ Triệu nói: “Bà nội thật sự sai rồi, gia tộc không thể không có cháu, Thanh Hà đừng nóng giận nữa, trở về với bà đi, bà sẽ bù đắp cho mọi người thật tốt.”

Bà ta đã hạ thấp mình lắm rồi.

Nếu như giải quyết chuyện này không xong thì nhà họ Triệu sẽ bị phá sản.

Con trai cả sẽ hận bà ta tới chết.

Trong mắt bà cụ Triệu đầy ý cầu khẩn.

Triệu Thanh Hà cắn răng không nói chuyện.

Lúc cần dùng thì mình là cháu gái.

Lúc không cần dùng thì vứt bỏ giống như là rác.

Trần Ngọc tức giận nói: “Tưởng chúng tôi là khỉ mà đùa nghịch hả? Chúng tôi đã bị xóa tên ra khỏi gia phả rồi, không có liên quan gì với nhà họ Triệu các người hết.”

Lửa giận trong lòng bà cụ Triệu bùng cháy, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để phát tát, chờ sau khi lợi dụng xong thì từ từ xử lý.

Vương Bác Thần ngăn cản trước mặt bà cụ Triệu, cười lạnh nói: “Tôi đã nói là các người quỳ xuống cầu xin.”

Bà cụ Triệu hận không thể giết chết Vương Bác Thần: “Vương Bác Thần, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến theo một thước.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cầu xin người khác thì phải ăn nói khép nép một chút.”

Bà cụ Triệu nhìn Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, cháu thật sự thấy chết mà không cứu, cháu nhẫn tâm nhìn nhà họ Triệu mà ba cháu khổ cực gầy dựng bảo vệ sẽ phá sản à? Chúng ta là người một nhà, mà bà là bà của cháu, cháu là cháu gái ruột của bà, bà sẽ không hại cháu đâu.”

Vương Bác Thần cười lạnh rồi nói: “Người một nhà hả? Lúc trước các người có âm mưu giành lấy tài sản của ba tôi, tại sao không nói là người một nhà đi?”

“Lúc Thanh Hà mang thai bị cả thành phố này sỉ vả, bà đã từng xem cô ấy là cháu gái của mình chưa?”

“Lúc bà tặng Thanh Hà cho Hồ Hách làm nhục, bà có từng xem cô ấy là cháu gái của bà không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89


CHƯƠNG 89

Vương Bác Thần bước lên một bước, đẩy lùi bà cụ, khí thế hùng hùng hổ hổ quát lên: “Bà là bà nội kiểu gì vậy!”

Bà cụ Triệu run lên một cái, lùi lại ba bước.

Ánh mắt vô cùng kinh khủng.

Như thần như quỷ.

Đột nhiên, Vương Bác Thần hét to một tiếng: “Hoặc là quỳ xuống, hoặc là cút đi.”

Trong lòng bà cụ Triệu lộp bộp, hai chân như nhũn ra.

“Thanh Hà, bà nội sai rồi, cháu hãy giúp đỡ nhà họ Triệu đi.”

Bịch!

Bà cụ Triệu quỳ ở trên đất.

Phịch!

Trần Ngọc và Triệu Húc hoàn toàn chết lặng.

Không thể tin được.

Quá bất ngờ.

Bà cụ thật sự quỳ.

Đây chắc chắc không phải là sự thật.

Làm sao có thể!

Chắc chắn là đang nằm mơ.

Triệu Húc nhéo thật mạnh vào đùi mình.

Ui da.

Đau quá.

Là thật.

Bà nội thật sự quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin Triệu Thanh Hà.

Cái này…

Triệu Húc: “Bà nội…”

Triệu Hồng: “Triệu Thanh Hà, cô thật là mất dạy, dám để bà nội quỳ xuống.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Muốn để nhà họ Triệu phá sản thì các người đừng có quỳ.”

“Quỳ xuống nói xin lỗi.”

Bà cụ Triệu ra lệnh.

Triệu Húc và Triệu Hồng mím chặt môi.

Quỳ gối trước mặt Triệu Thanh Hà.

Trong mắt đều là oán độc.

Mặc dù không cam lòng, nhưng mà không còn biện pháp nào khác.

Không quỳ thì Triệu Thanh Hà sẽ không ra mặt, nhà họ Triệu sẽ phá sản.

“Em gái Triệu Thanh Hà, mọi người sai rồi.”

Triệu Thanh Hà cười buồn: “Bà nội, bà thật sự coi cháu là cháu gái ư? Vì gia đình bác cả, lúc đó bà đã giúp bác cả ép ba cháu, bây giờ lại không tiếc quỳ xuống với cháu… ha ha, bà đứng dậy đi, đây là lần cuối cùng mà cháu giúp nhà họ Triệu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90


CHƯƠNG 90

Bà cụ Triệu vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Triệu Thanh Hà, vội vã nói: “Bây giờ cháu gọi điện thoại cho Hồ gia đi.”

Triệu Húc và Triệu Hồng muốn đứng dậy, Vương Bác Thần cười lạnh: “Dám đứng thì bây giờ nhà họ Triệu sẽ phá sản.”

Hai người nổi giận đến phát điên.

Nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt hung ác.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tôi thích nhất là dáng vẻ muốn giết chết tôi mà lại không làm gì được của các người đó.”

“Vương Bác Thần, mẹ nó, mày bớt phách lối đi, cũng sẽ có lúc này phải khóc thôi. Triệu Thanh Hà, cô mất dạy, cô dám để bà nội quỳ xuống, tôi…”

Vương Bác Thần đánh một cái vào mặt Triệu Húc: “Tự đánh mình một trăm cái tát, nhận lỗi, nói xin lỗi.”

Triệu Húc tức đến phát điên: “Vương Bác Thần, mày đừng có khinh người quá đánh.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Nếu như không muốn nhà họ Triệu của anh phá sản thì cứ làm theo tôi.”

“Bà nội.”

Triệu Húc tức giận run rẩy cả người.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất.

Lớn như thế này, đây là lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục như vậy.

“Đánh đi.”

Trong mắt bà cụ Triệu lướt qua một tia tàn nhẫn.

Chát!

Triệu Húc đánh mình một bàn tay.

Vương Bác Thần từ tốn nói: “Lực không đủ, đánh nữa đi.”

Triệu Húc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.

Chát!

Anh ta không ngừng đánh mình, vừa mới đánh được mấy cái thì cả mặt đều tê dại, khóe miệng rướm máu.

Ánh mắt của anh ta âm trầm mà oán hận.

Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trả mối thù này cho Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.

“Triệu Thanh Hà, xin lỗi, là do cái miệng tôi dơ bẩn, tôi không nên mắng cô.”

Chát chát chát.

Triệu Húc đánh một cái thì lại lớn tiếng nói xin lỗi một lần.

Lúc này, Triệu Thanh Hà mới gọi điện thoại cho Hồ Kiệt.

Cô căng thẳng nói: “Chào Hồ gia, tôi là Triệu Thanh Hà, tôi muốn thương lượng với ngài về chuyện hợp đồng…”

Hồ Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại muốn khiêm tốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Cô Triệu Thanh Hà, ngài cứ nói đi, đương nhiên là khoản tiền bồi thường gấp ba được bỏ qua…”

Bà cụ Triệu lại trưng cái mặt mo ra: “Thanh Hà, cháu cũng lấy danh nghĩa gia tộc ký vào dự án thành phố mới ở bên kia đi, ba của cháu vẫn luôn hy vọng nhà họ Triệu có thể trở thành gia tộc hạng hai. Cháu yên tâm, ngôi biệt thự ở khu Thiên Phủ, bà nội sẽ trả lại cho cháu.”

Triệu Thanh Hà mặt không đổi sắc: “Ngày mai cháu đến đó.”

Vương Bác Thần không ngăn cản, anh cũng muốn xem xem nhà họ Triệu vô liêm sỉ đến mức độ nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91


CHƯƠNG 91

Nếu như không biết tốt xấu.

Anh không ngại tiêu diệt cả nhà họ Triệu.

“Chúng ta đi thôi.” Bà cụ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

Triệu Húc dừng lại, vừa muốn đứng dậy.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Vẫn chưa xong đâu.”

“Mày!”

Triệu Húc tức giận muốn phun máu, vẫn phải tiếp tục đánh mình.

Cuối cùng, một trăm cái tát đã được đánh xong.

Mặt Triệu Húc đã không còn hình dạng, sưng giống như là cái đầu heo, đã mất đi cảm giác, xanh xanh tím tím, tất cả đều là máu.

Ngay cả hít thở cũng trở nên đau đớn vô cùng.

Triệu Húc cúi thấp đầu, ánh mắt tàn nhẫn đến cực hạn.

Trở lại nhà họ Triệu, bà cụ Triệu âm trầm dặn dò: “Đợi ngày mai sau khi Triệu Thanh Hà ký hợp đồng xong rồi thì Hồng lập tức đến nhà trẻ hành động, bắt cái con nhỏ con của nó.”

Triệu Hồng độc ác nói: “Bà nội, bà yên tâm đi, cháu đã sắp xếp xong xuôi rồi.”

Sáng ngày hôm sau.

Vương Bác Thần đưa Dao Dao đi học.

Triệu Húc mang theo một gương mặt đầu heo đi ký hợp đồng với Triệu Thanh Hà.

Ký hợp đồng xong là đã đến mười một giờ, Triệu Húc kiểm tra nhiều lần, lập tức cho người đưa đến tập đoàn Triệu thị.

Triệu Húc mang theo vẻ mặt của tiểu nhân, cảm giác vô cùng ưu việt mà nói: “Triệu Thanh Hà, căn nhà của các người đã bị tôi bán đi rồi, ngày mai sẽ có người đến dọn, các người mau cút ra ngoài đi.”

Triệu Thanh Hà sửng sờ: “Anh có ý gì chứ?”

“Đương nhiên là bà nội lừa gạt các người rồi, ngu ngốc.”

Triệu Húc chỉ vào Triệu Thanh Hà, trong mắt đều là vẻ tàn độc: “Để bà nội và chúng tôi quỳ xuống, cô nghĩ là mình sẽ có cuộc sống thoải mái hả? Cô ở trong mắt của bà nội chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ thôi, cô thật sự cho rằng bà ấy sẽ quan tâm sống chết của cô à?”

Triệu Thanh Hà giật mình nở một nụ cười tự giễu.

Mình còn ngu ngốc ôm lấy chút ảo tưởng cuối cùng với bà nội.

Mà bọn họ chưa bao giờ xem mình như là người thân.

Triệu Húc ác độc nói: “Triệu Thanh Hà, cô vẫn nên quan tâm đến con gái của cô đi, ha ha.”

Triệu Thanh Hà hoảng hốt, có một loại dự cảm không tốt: “Anh có ý gì?”

Triệu Húc đánh vào mặt Triệu Thanh Hà làm Triệu Thanh Hà té ngã dưới đất, còn hung ác đạp thêm mấy đạp, oán độc nói: “Tiện nhân, còn dám kêu tao quỳ xuống hả? Mày vẫn nên về thăm nhà một chút đi kìa, tao sẽ khiến cho con gái của mày chết trước mặt mày.”

Triệu Thanh Hà chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô chạy về nhà như điên.

Vương Bác Thần đang nấu cơm ở trong nhà.

Trần Ngọc đã đến công ty Hoa Nguyên, đó là công ty do chồng bà thành lập, vừa mới thu hồi lại, bà phải đến đó xem xem.

Lúc Trần Ngọc để lại Vương Bác Thần ở nhà làm cơm trưa, khi anh nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Thanh Hà thì lập tức nổi giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92


CHƯƠNG 92

“Thanh Hà, là ai đánh em vậy?”

Triệu Thanh Hà lại vội vàng nói: “Dao Dao đâu rồi, Dao Dao đâu rồi?”

Trong lòng Vương Bác Thần siết chặt, anh nói: “Dao Dao đến nhà trẻ rồi, Thanh Hà, rốt cuộc là…”

Còn chưa nói xong thì điện thoại của Triệu Thanh Hà đã vang lên.

Bên trong truyền đến tiếng khóc của Dao Dao: “Mẹ ơi, cứu con với, con sợ…”

Miệng của Dao Dao bị người ta bịt kín, phát ra tiếng khóc hu hu hu.

Nghe thấy tiếng khóc, trái tim Triệu Thanh Hà tan nát, cô quát lên: “Anh là ai, tại sao lại bắt cóc con gái của tôi. Dao Dao đừng có sợ, mẹ sẽ đến cứu con.”

Đúng lúc này, trong điện thoại di động vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Là Triệu Thanh Hà có đúng không? Chuẩn bị một trăm năm mươi tỷ, đừng có báo cảnh sát, nếu như con gái của cô thiếu một cánh tay hay là chân gì đó thì đừng có trách tôi.”

Con gái bị bắt cóc rồi.

Triệu Thanh Hà sắp phát điên, cô khóc nói: “Cầu xin anh đừng làm tổn thương con gái của tôi, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.”

“Mẹ kiếp, đùa giỡn với tao có đúng không? Không có tiền thì có thể tổ chức hôn lễ lớn như vậy à, ông đây đã nhân từ lắm rồi, mẹ nó, mày đừng có rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt.”

Lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng bạt tay, sau đó là tiếng khóc của Dao Dao.

Triệu Thanh Hà cầu xin: “Đừng có đánh con gái của tôi, tôi đồng ý với anh, tôi đồng ý với anh, các người đừng làm tổn thương con gái của tôi.”

“Ông đây chỉ cho mày một tiếng đồng hồ chuẩn bị tiền, tao sẽ nói cho mày biết nên làm như thế nào, ngoan ngoãn nghe lời thì con gái của mày sẽ không sao, nếu như dám tính toán với ông đây thì tao sẽ chặt từng bộ phận của con gái mày ra, xem như là quà tặng mày.”

Triệu Thanh Hà gấp gáp nắm lấy tay Vương Bác Thần, trong lòng hoảng loạn.

“Dao Dao bị bắt cóc rồi, phải làm gì đây, phải làm cái gì đây? Trong vòng một tiếng đồng hồ mà không chuẩn bị đủ một trăm năm mươi tỷ thì bọn họ sẽ giết chết con tin.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Bác Thần vẫn luôn im lặng, còn chưa kịp nói chuyện thì Triệu Thanh Hà đã chạy ra ngoài như điên.

“Em đi cầu xin bà nội, em phải quỳ xuống nhận lỗi với bà nội, em phải đi cứu Dao Dao, em phải cứu con gái của em.”

Vương Bác Thần nhanh chóng ôm lấy cô: “Thanh Hà, chuyện này không bình thường, em ở nhà chờ anh đi, chắc chắn là Dao Dao sẽ không có chuyện gì đâu, cho anh nửa tiếng, anh nhất định sẽ mang Dao Dao về nhà.”

“Anh nhanh lên đi, đi nhanh lên đi, bọn họ đang đánh Dao Dao đó, bọn họ đã đánh Dao Dao rồi.”

Triệu Thanh Hà ngã quỵ quỳ ở dưới đất, khóc cạn nước mắt.

Vương Bác Thần đau lòng không thôi, nhẹ nhàng nhấn một cái trên vai Triệu Thanh Hà, để cho cô mê man.

Anh lập tức bấm một số điện thoại gồm năm chữ số: “Con gái của tôi bị bắt cóc rồi, nội trong năm phút, tôi muốn biết vị trí của con gái tôi.”

Mà lúc này.

Triệu Hồng vừa mới lên máy bay, đồng thời còn gửi một tin nhắn.

“Hàn gia, bán cái con nhỏ đó đi, tiền thì hai người cứ giữ lấy, đừng để lại manh mối gì.”

Gửi xong tin nhắn, Triệu Hồng đắc ý cười.

Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà, các người đừng mong mình có thể sống tốt hơn.

Vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy cái con tạp chủng đó nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93


CHƯƠNG 93

Đây chính là kết cục của các người khi đắc tội với tôi.

Đây chính là báo ứng của các người.

Dám làm nhục tôi ở trước mặt nhiều người như thế, tôi sẽ khiến cho gia đình các người cả đời không thể bình an.

Cho dù có biết tôi làm thì có thể làm gì được tôi chứ, tôi sắp ra nước ngoài rồi.



“Bà Lý đến chưa vậy? Đưa cái con nhỏ này đi ngay lập tức.”

Trong một nhà máy bị bỏ hoang ở ngoại ô, dưới mặt đất đều là tàn thuốc và chai bia.

Người đàn ông trung niên với với sẹo dữ tợn ở trên mặt bấm xóa tin nhắn, quay đầu dặn dò.

Có một tên đầu trọc khác nói: “Anh Văn, sắp đến rồi.”

Anh Văn nhẹ gật đầu, nói với hai người khác: “Một tiếng sau, bọn mày đi lấy tiền, cầm được tiền thì lập tức rời khỏi Hà Châu, đừng liên lạc với bất cứ ai.”

Bọn họ đều là một đám liều mạng, đã từng giết mấy người, thậm chí còn có thảm án diệt môn.

Cảnh sát đã treo thưởng một tỷ năm trăm triệu cho ai có thể bắt giữ bọn họ, nhưng vẫn không có tin tức.

Vô cùng gian xảo và hung ác.

Dao Dao bị dán băng keo ở miệng, khóc rấm rức, trên gương mặt tèm lem nước mắt còn có dấu tay rất rõ ràng.

Rất nhanh, có một bà già hơn năm mươi tuổi bước tới.

“Đúng là một con bé đẹp gái mà, tôi đã liên lạc với người mua ở nước ngoài, đồng ý bỏ ra ba tỷ.”

Bà Lý tháo miếng băng keo xuống, vuốt ve gương mặt Dao Dao, kiểm tra, mặt mày hớn hở.

Anh Văn âm trầm nói: “Dẫn đi nhanh đi, tiền bán được bà cứ giữ lại một nửa, còn lại thì gửi vào trong số tài khoản này.”

“Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn.”

Bà Lý vội vàng ôm Dao Dao đi khỏi.

“Chúng ta lập tức rời khỏi đây, hai người bọn mày nghe theo lời tao đi lấy tiền.”

Anh Văn đã sắp xếp đâu vào đấy, mỗi một bước đi đều có kế hoạch rất cẩn thận.

Cảnh sát đã tìm kiếm ba năm, lần nào ông ta cũng có thể chạy thoát, điều này đã cho thấy mức độ gian xảo của bọn họ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Hồng dám tìm bọn họ.

Rầm!

Đúng lúc này.

Cánh cửa nhà máy bị người khác đá văng.

“Con gái của tao đâu?”

Sắc mặt của Vương Bác Thần âm trầm, sát khí dường như là diêm la đến từ địa ngục.

Giọng điệu lạnh lùng làm anh Văn không khỏi lạnh cả tim.

Dường như ông ta có thể nhìn thấy một cảnh tượng biển máu.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94


CHƯƠNG 94

Bọn người anh Văn đứng phắt dậy, cảm giác sợ hãi đang xen.

Cho dù là một người hung ác cực độ như là anh Văn thì cũng bị sát khí trên người Vương Bác Thần làm cho hoảng hốt.

Làm cho cả người ông ta phát lạnh, ông ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống, không khỏi rùng mình một cái.

Anh Văn vô thức lùi về phía sau một bước.

Mẹ nó chứ, Hàn Thiên Thành, rốt cuộc là mày kêu tao bắt con gái của ai vậy?

Người này là ai, là người bò ra từ trong đống người chết hả?

Ông đây giết chết mười mấy người mà cũng không có sát khí nồng đậm như là cái tên này.

“Mẹ kiếp, tiền đâu, không có tiền thì đi chết đi.”

Tên đầu trọc cắn răng, vẻ mặt hung ác.

Đối phương chỉ có một mình, bên phe chúng ta lại có bốn người, còn có vũ khí, không tin là không thể giết chết hắn ta.

Vừa mới nói xong thì liền nghe thấy rầm một tiếng.

Có ba chiếc xe bọc thép giống như là quái thú trực tiếp đẩy ngã vách tường.

Trên mỗi một xe chiến đều có Gatling, họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào đám người anh Văn.

Tên đầu trọc lập tức không dám động đậy.

Bọn họ tin là chỉ cần mình dám động một chút thôi thì sẽ bị nổ thành tổ ong vò vẻ.

Tên đầu trọc một giây trước còn hung thần ác sát, lúc này, hai chân không nhịn được mà run rẩy.

Oành!

Đột nhiên, có một tiếng vang thật lớn hù dọa đám người anh Văn hồn phi phách tán.

Nóc nhà lại bị tên lửa làm cho nổ tung.

Phạch phạch phạch!

Có bốn chiếc trực thăng vũ trang bay lơ lửng trên không trung, có mấy chục người lính đặc chủng trượt xuống, đứng đầy cả nóc nhà.

Có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát.

“Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng.”

Tên đầu trọc tè cả ra quần, không để ý tới anh Văn, trực tiếp ném vũ khí rồi quỳ gối xuống đất.

Anh ta vừa mới mở miệng, sáu nòng súng Gatling liền nhanh chóng chuyển động.

Phừng phừng!

Gatling phun ra ngọn lửa làm cho tên đầu trọc biến thành một cái sàn, cả người bị đánh nát tan.

Anh Văn hoảng sợ im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Gatling!

Mẹ nó, cái này là đánh trận.

Mình chỉ là tội phạm hình sự, không phải là phần tử vũ trang.

Sao lại có quân đội xuất hiện?

Rốt cuộc là con bé đó có bối cảnh gì?

Hàn Thiên Thành, ông đây có làm quỷ thì cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

“Quỳ xuống.”

Anh Văn bị cán súng nện quỳ xuống đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95


CHƯƠNG 95

Nội tạng xanh xanh đỏ đỏ của tên đầu trọc ở ngay bên cạnh ông ta, ông ta chỉ cảm thấy đũng quần ướt sũng.

Cả phân và nước tiểu.

Hai người còn lại sợ đến nỗi trợn trắng mắt, mỗi người bị đá một đá liền tỉnh dậy.

Nằm rạp ở dưới đất giống như là con chó chết.

“Báo cáo thần chủ, hai trăm binh lính doanh Vũ Tự đã phong tỏa nơi này, xin chỉ thị.”

Tư Lam toàn thân vũ trang cúi chào theo quân lễ.

Vương Bác Thần nói: “Đưa ra lệnh giới nghiêm, cứ chạy mất một người thì hỏi thăm một người.”

Anh Văn bị dọa ngồi liệt ở dưới đất, giống như là bị người khác rút cả hồn phách.

Thần chủ!

Cậu ta là thần chủ!

Mình đã bắt cóc con gái của thần chủ!

Mẹ mày chứ, Hàn Thiên Thành, mày chết không yên đâu.

“Con gái của tao đâu?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

“Con, con con gái của ngài đã bị bà Lý mang đi rồi.”

Anh Văn run rẩy nói một câu không hoàn chỉnh.

Chỉ là tên tuổi của thần chủ đã hù ông ta sợ đến vỡ mật.

Nếu như biết cô bé đó là con của thần chủ, có cho ông ta một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám bắt cóc.

Có một lính đặc chủng xông tới: “Báo cáo, đã bắt được bà Lý rồi, đã tìm được cô chủ nhỏ.”

“Vương Bác Thần.”

Dao Dao hoảng sợ vô cùng, giống như là một con thỏ nhỏ bị giật mình, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ sợ hãi, cẩn thận gọi một tiếng.

“Dao Dao, Dao Dao.”

Vương Bác Thần vội vàng chạy đến ôm lấy Dao Dao, đau lòng nói: “Không sao, không sao rồi.”

Chui vào trong ngực Vương Bác Thần, Dao Dao ôm chặt lấy cổ Vương Bác Thần rồi mới dám khóc lên.

“Ba ơi, con sợ, con sợ quá. Hu hu.”

Một tiếng “ba” này làm cho trái tim của Vương Bác Thần đau như muốn nứt ra.

Trong nháy mắt, nước mắt rơi đầy mặt.

Có làm thế nào anh cũng không nghĩ tới con gái của mình lại mở miệng gọi ba vào tình huống như thế này.

Chết tiệt.

Dám đụng vào con gái của tôi, tôi sẽ cho các người biết cái gì được gọi là mùi vị của địa ngục.

Vương Bác Thần quay đầu lại, giống như là một kẻ điên với đôi mắt vằn vện tia máu: “Nói, ai sai các người làm vậy.”

“Là là là Hàn gia, Hàn Thiên Thành, cậu ta kêu chúng tôi làm như vậy, cậu ta đã tìm chúng tôi.”

Lúc này, anh Văn vô cùng hung ác lại hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời.

“Cho bọn họ sống thêm ba ngày.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96


CHƯƠNG 96

Ánh mắt Vương Bác Thần lạnh lẽo.

“Tuân mệnh.”

Tư Lam cho người mang bọn họ đi.

Ba ngày nay, bọn họ sẽ không thể chết dễ dàng.

Bọn họ sẽ phải cảm nhận cảm giác tuyệt vọng của những người bị hại.

Vương Bác Thần nhìn bà Lý.

Thiếu chút nữa là Dao Dao đã bị bà già này đưa đi rồi.

Thiếu một chút nữa, có lẽ là mãi mãi mình không thể gặp được Dao Dao.

“Thần chủ tha mạng, thần chủ tha mạng cho, tôi không dám nữa đâu. Tôi đồng ý tự thú, tôi đồng ý lấy công chuộc tội, tôi đồng ý khai ra mà, thần chủ đừng có giết tôi.”

Bà Lý nằm rạp ở dưới đất khóc lớn, gào thét cầu xin tha thứ.

“Muốn xử lý bà ta như thế nào cũng được.”

Vương Bác Thần nói xong liền ôm Dao Dao đi khỏi.

Tư Lam cắn răng nghiến lợi nhìn bà Lý.

Trong cuộc đời của cô ta hận nhất là loại người lừa bán con nít.

Bởi vì năm ba tuổi, bản thân cô ta đã từng bị lừa bán.

Chờ sau khi cô ta tìm được ba mẹ ruột của mình thì chỉ còn lại hai nấm mồ.

Cô ta mới biết được sau khi mình bị lừa bán thì ba mẹ tìm mình ròng rã hai mươi năm trời.

Bà nội bởi vì tự trách mà tự tử, ba mẹ bởi vì mình mà bán cả nhà cửa.

Cuối cùng, không có tiền chữa bệnh nên mới chết.

“Mang đi, tôi muốn báo thù cho tất cả những đứa trẻ bị lừa bán, tất cả những gia đình tan nát.”

Tư Lam rít ra một câu từ trong kẽ răng.



“Ba ơi, có phải là sau này ba sẽ đi nữa không.”

Dao Dao ôm chặt lấy cổ của Vương Bác Thần, cái đầu nhỏ dán ở trên cổ Vương Bác Thần, khóc sụt sùi.

“Không đi nữa đâu, sau này ba sẽ không đi nữa.”

Vương Bác Thần âm thầm dùng linh khí giảm sưng cho Dao Dao.

Anh sợ là sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Triệu Thanh Hà.

“A a a, ba không đi nữa, ba sẽ không đi đâu nữa.”

Dao Dao vô cùng vui vẻ, nhịn khóc mỉm cười, có một bong bóng nhỏ xuất hiện từ trong lỗ mũi.

“Ba ơi, giáo viên nói là ngày mai phải họp phụ huynh, ba đi với con đi có được không ạ.”

“Được chứ.”

“Ba ơi, con muốn ăn kem.”

“Không được đâu, sẽ đau bụng đó.”

“Hu hu hu…”

“Được rồi được rồi, để ba mua cho con, nhưng mà con đừng có nói cho mẹ biết đó, chỉ cho phép ăn một cây thôi.”

“Vâng ạ.”

Về đến nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97


CHƯƠNG 97

Triệu Thanh Hà nhìn thấy con thì liền ôm chặt lấy cô bé.

Sau đó lại hung hăng vỗ một cái vào mông Dao Dao, vừa khóc vừa nói: “Cái con bé này, ai đưa con đi con cũng đi cùng hả? Có phải là con ngu ngốc không vậy, con muốn hù chết mẹ à?”

Đánh xong một cái này, Triệu Thanh Hà đau lòng muốn chết đi được, ôm lấy Dao Dao khóc một trận.

Dao Dao cũng khóc, bàn tay nhỏ run rẩy lau sạch nước mắt cho Triệu Thanh Hà: “Mẹ đừng có khóc mà, dì cả gạt con nói là mẹ bị người xấu bắt đi, dẫn con đi tìm ba, cho nên con mới đi.”

Nghe nói như vậy, Vương Bác Thần khẽ giật mình.

Triệu Hồng?

Lại là Triệu Hồng à.

Người phụ nữ như rắn độc, có chuyện gì thì cứ hướng về mình, tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy?

Con bé chỉ mới có hơn ba tuổi.

Triệu Hồng, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

“Tại sao Triệu Hồng lại muốn hãm hại Dao Dao, tại sao cô ta lại có thể ác độc như vậy chứ, Dao Dao là cháu gái ruột của cô ta mà.”

Triệu Thanh Hà tức giận đến xám mặt.

Cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Triệu Hồng, nhưng mà Triệu Hồng cứ làm chuyện độc ác hết lần này đến lần khác.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nhà họ Triệu, em đừng lo lắng, lần này anh sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”

Đúng vào lúc này, Trần Ngọc lại gọi điện thoại tới: “Con gái, Bác Thần, không hay rồi, Triệu Húc dẫn theo Hàn gia đến công ty đòi tiền, phải làm gì đây.”

Hàn gia?

Ánh mắt Vương Bác Thần trở lên lạnh lẽo.

Tôi còn chưa đi tìm anh mà tự anh đưa đến cửa trước rồi.

“Mẹ, con đến ngay đây, mẹ đừng xảy ra xung đột với bọn họ, chờ con đến xử lý.”

Vương Bác Thần sợ mẹ vợ chịu thiệt thòi, anh vội vàng dặn dò.

Công ty Hoa Nguyên.

Khóe miệng Trần Ngọc chảy máu, quỳ ở dưới đất, mái tóc rối bời, trên mặt đều là dấu tay.

Đều là do Triệu Húc đánh.

Triệu Húc cười gằn: “Đồ khốn nạn, mẹ nó, còn tưởng là trưởng bối của tôi à? Bà có xứng không? Ngày hôm nay chính là ngày chết của gia đình các người.”

“Cái thằng mất dạy, mày chết không yên bình đâu.”

Trần Ngọc mắng Triệu Húc: “Hàn gia, món nợ đó là do nhà họ Triệu thiếu, không có liên quan gì chúng tôi, ngài đi tìm nhà họ Triệu đi, gia đình chúng tôi không thể bỏ ra một đồng tiền nào đâu.”

Hàn gia vuốt vuốt hạch đào ở trong tay, hờ hững nói: “Nghe không hiểu tiếng người hả, con người của tôi rất công bằng, món nợ của công ty Hoa Nguyên thì đương nhiên phải đến tìm công ty Hoa Nguyên đòi rồi.”

“Không bỏ tiền ra có đúng không, vậy thì dễ lắm, con gái của bà trẻ tuổi xinh đẹp, có thể bán đi mà. Mặc dù bà đã sắp năm mươi rồi, nhưng mà thấy cũng chưa tới bốn mươi đâu, có nhiều người rất thích gái già, chỉ cần vài năm là đã có thể trả tiền cho tôi rồi đúng không nào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98


CHƯƠNG 98

Triệu Húc lại đánh một bạt tay vào mặt Trần Ngọc, mắng chửi: “Hàn gia tự mình đến đây đòi tiền, bà còn dám lắm mồm?”

Trần Ngọc bị dọa toàn thân phát run, vội vàng nói: “Hàn gia, cầu xin ngài bỏ qua cho chúng tôi, tiền là do Triệu Long tìm ngài mượn, chúng tôi không có mượn tiền của ngài mà.”

“Tiêp tục tát.”

Hàn gia cười lạnh, trong đôi mắt sắc bén của ông ta lóe lên sự dữ tợn.

Triệu Húc lại nắm lấy Trần Ngọc rồi đánh mấy bạt tay.

Hàn gia xem thường nói: “Nếu như bà ta đã không biết xấu hổ như vậy, thế thì cứ lột sạch rồi ném ra đường, cho đến khi bà ta đồng ý trả tiền mới thôi.”

“Hàn gia, đừng mà.”

Trần Ngọc vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin.

“Vâng vâng Hàn gia.”

Triệu Húc không hề quan tâm Trần Ngọc là thím hai của mình, trực tiếp kéo quần áo của Trần Ngọc.

“Mày muốn chết à!”

Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc bị một người đá văng ra.

Vương Bác Thần đến rồi, nhìn thấy quần áo của mẹ vợ bị Triệu Húc kéo kéo, sát ý trong lồng ngực không thể kìm nén được nữa.

“Triệu Húc, cái thằng chó chết này, mày muốn chết đúng không!”

Vương Bác Thần đấm một đấm vào đầu Triệu Húc, Triệu Húc còn chưa kịp phản ứng, cả người giống như bùn nhão phịch một cái, thân thể lập tức dán ở trên tường, hoàn toàn không còn hơi thở.

Cảnh tượng này làm Hàn Thiên Thành giật mình, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đằng đằng sát khí nói: “Tên chó chết đến từ đâu lại dám giương oai trước mặt tao, đánh gãy chân nó đi.”

Vương Bác Thần ngăn cản trước mặt Trần Ngọc, nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Thành.

Là ông ta đã để đám người cặn bã đó bắt cóc Dao Dao.

Ba tên lưu manh cười nham nhở xông lại, nhưng mà một khắc sau, bọn họ còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, ba người liền bay ra bên ngoài, ngã rầm rầm xuống đất, ngực dán đến lưng.

“Con mẹ nó, mày…”

Hàn Thiên Thành còn chưa nói xong thì đã bị Vương Bác Thần bóp lấy cổ, cả người treo lơ lửng giữa không trung.

“Ai sai ông bắt cóc con gái của tôi?”

Giọng nói của Vương Bác Thần lạnh lùng giống như là tảng băng ngàn năm không đổi.

Sát khí trong mắt anh khiến cho Hàn Thiên Thành có cảm giác nếu như so sánh với anh, mình chắc chắn là người tốt.

Đôi mắt này quá kinh khủng, dường như có thể xé nát cả linh hồn của ông ta.

Giống như là có một con ác quỷ đang gào thét trong đôi mắt đó.

“Khụ khụ, con mẹ nó, mày là ai vậy, khụ khụ, mày có biết tao là ai không hả, khụ khụ.”

Hàn Thiên Thành đỏ bừng cả mặt, nói chuyện khó khăn.

Bịch.

Vương Bác Thần căn bản không nói nhảm với ông ta, ném Hàn Thiên Thành ngã xuống đất.

Phốc.

Hàn Thiên Thành phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng như vỡ vụn.

“Mày nhất định phải chết, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, tao là nhà họ Trần…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99


CHƯƠNG 99

Bốp.

Một bàn tay của Vương Bác Thần làm cho cái cổ của Hàn Thiên Thành bị vặn qua.

Răng bay ra từ trong miệng Hàn Thiên Thành.

Hàn Thiên Thành phun ra một ngụm máu, bộ dạng hung tợn, tàn ác nói: “Đánh đi, có bản lĩnh thì mày đánh chết tao đi, mày không đánh chết tao thì tao sẽ chơi chết cả nhà mày.”

Bốp.

Vương Bác Thần lại đấm một đấm vào mắt phải của ông ta.

Hốc mắt của Hàn Thiên Thành nổ tung, có một vật bị ép bắn ra ngoài.

Là tròng mắt.

“Đừng, đừng đánh nữa, tao nói, tao nói.”

Hàn Thiên Thành sợ rồi, ông ta không ngờ tới là người này còn hung ác hơn cả ông ta.

“Quỳ xuống mà nói.”

Vương Bác Thần lau máu ở trên tay vào quần áo của ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta.

Hàn Thiên Thành đau đến nỗi thiếu chút nữa là nhũn chân ngã xuống, bị ánh mắt này dọa cho rùng mình.

Ông ta nhanh chóng quỳ xuống: “Là Triệu Hồng, cô ta kêu tôi tìm người đi bắt cóc con gái của cậu, cũng là cô ta kêu tôi đến đây đòi nợ, cậu tha cho tôi đi, tôi không đòi nợ nữa, tôi sẽ cho người trả con gái của cậu lại cho cậu.”

Vương Bác Thần đạp ngã ông ta, lạnh lùng nói: “Loại cặn bã giống như ông không xứng để sống.”

Hàn Thiên Thành căng thẳng trong lòng, vội vàng nói: “Cậu còn muốn như thế nào nữa? Tôi đã nhận lỗi rồi, cậu đừng có mà không biết xấu hổ, tôi là người của Trần Phong cậu cả Trần, cậu dám giết tôi, cậu Trần chém cậu thành muôn mảnh, cả nhà các người cũng không tốt hơn là bao đâu.”

“Phải vậy không?”

Vương Bác Thần cười cợt nói.

Hàn Thiên Thành thấy anh không dừng lại, nghiến răng một cái, bấm điện thoại gọi ra ngoài: “Cậu Trần, tôi bị người ta đánh rồi, ngài mau dẫn người đến đây đi.”

Vương Bác Thần giật lấy điện thoại di động của ông ta, chỉ nghe thấy Trần Phong ở đầu dây bên kia đang mắng chửi: “Mẹ nó, nó là ai? Dám đánh người của ông đây, ông kêu nó chờ tôi đi, tôi sẽ dẫn người đến đó tháo khớp nó ra.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Tôi, Vương Bác Thần.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại dọa Trần Phong thiếu chút nữa là đã quăng điện thoại xuống dưới đất.

Thần chủ.

Cái tên già khốn nạn Hàn Thiên Thành lại kêu mình đối phó với thần chủ giúp ông ta hả?

Mẹ kiếp, ông uống rượu giả rồi đúng không.

“Thần, thần chủ.”

Cách một cái điện thoại, hai chân của Trần Phong như là nhũn ra, bịch một tiếng quỳ ở dưới đất.

Trước đó mình và Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà đã có xung đột với nhau, vẫn may là Vương Bác Thần không có truy cứu trách nhiệm, nếu không thì chết như thế nào còn chưa biết đâu.

Bây giờ Hàn Thiên Thành lại đắc tội với anh ta, mẹ kiếp, năm nay có phải là ông đây bị sao quả tạ chiếu xuống rồi không.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Mười phút.”

Đợi đến khi Vương Bác Thần cúp điện thoại, Trần Phong quát lên điên cuồng: “Chuẩn bị xe, mẹ nó, chuẩn bị xe nhanh lên, đi đến công ty Hoa Nguyên, trong vòng mười phút mà còn không chạy đến đó thì tao chơi chết mày.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom