Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120


Chương 120

Vương Bác Thần nghiêm túc nói: “Nếu hai người không tin thì ngày mai hãy tới xem, con bảo đảm có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, hơn nữa còn được chôn cất một cách quang minh chính đại.”

“Ăn cơm, còn không thì ngậm miệng lại.”

Trần Ngọc thở phì phò nói.

Chuyện của chồng khiến bà rất buồn phiền, Vương Bác Thần lại dám đem chuyện đó ra đùa giỡn, điều này khiến bà rất tức giận.

Bịch một tiếng, Trần Ngọc ném chén cơm xuống bàn, sắc mặt khó coi bỏ về phòng.

“Anh đúng là đồ óc heo, không biết tốt xấu mà, sao lại nói những chuyện không nên nói vậy chứ. Anh biết rõ chuyện mẹ quan tâm nhất chính là chuyện của ba, vậy mà anh còn đem chuyện đó ra đùa giỡn trước mặt mẹ nữa?”

Triệu Thanh Hà oán giận nói.

Vương Bác Thần vô tội nói: “Vợ à, anh thật sự không đùa đâu, sao anh có thể đem chuyện này ra đùa được, anh…”

“Anh im miệng.”

Triệu Thanh Hà cũng nổi giận, cô cho rằng Vương Bác Thần không phân biệt trường hợp, tức giận nói: “Có phải hai ngày nay em quá tốt với anh nên anh bắt đầu được voi đòi tiên không hả? Tối nay ngủ sô pha!”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười, anh không ngờ lòng tốt của mình lại làm mất lòng cả mẹ vợ và vợ.

Xem ra đêm nay không thể ngủ trên giường rồi.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Ăn xong, Triệu Thanh Hà đến công ty, Vương Bác Thần đưa Dao Dao đi làm thủ tục nhập học ở trường mẫu giáo mới.

“Ba, con có thể không đi mẫu giáo được không?”

Dao Dao không vui, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Bác Thần.

“Không thể.”

Lần này Vương Bác Thần không làm theo ý muốn của Dao Dao.

“Ba xấu xa, ba thối tha, tối nay con sẽ không lấy chăn cho ba đâu, hừ.”

Dao Dao chu cái miệng nhỏ nhắn, cô bé không vui nữa rồi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đến trường mẫu giáo, vốn vẫn còn giận, nhưng khi nhìn thấy cô giáo là cô bé thay đổi sắc mặt ngay.

“Con chào cô, con tên Vương Nguyệt Dao, cô giáo xinh quá.”

Vương Bác Thần chưa kịp nói gì thì Dao Dao đã chạy đến chủ động nắm tay giáo viên nữ, nói chuyện rất hồn nhiên và dễ thương.

“Ồ, đây là con gái của anh sao? Thật đáng yêu, cái miệng nhỏ này thật ngọt.”

Giáo viên nữ rất vui, gặp được một bạn nhỏ hiểu chuyện như vậy đương nhiên cô giáo rất thích.

“Có hiểu quy tắc không, có biết thứ tự trước sau không, tôi nói này cô giáo, con của chúng tôi đến trước đấy có biết không?”

Thấy giáo viên nữ nói chuyện với Dao Dao, một phụ huynh bên cạnh tỏ ra không hài lòng nên gân giọng mắng.

Vương Bác Thần cau mày nói: “Xin lỗi, mời mọi người.”

Anh xin lỗi giáo viên nữ: “Xin lỗi đã làm phiền cô, cô làm việc trước đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121


Chương 121

Giáo viên nữ vội vàng xin lỗi phụ huynh kia nhưng vị phụ huynh này nhất quyết không tha: “Xin lỗi là xong sao? Cô nghĩ sao mà lại làm như vậy? Giờ bất công như vậy sao tôi dám giao con tôi cho cô được? Gọi hiệu trưởng Trương Hoành Đồ của cô ra đây, tôi phải hỏi cho ra lẽ.”

“Tôi thực sự xin lỗi, tên của con ngài đã có rồi, ngài có thể xem.”

Giáo viên nữ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, bị dáng vẻ của người phụ huynh này dọa sợ nên không ngừng xin lỗi.

Nhưng vị phụ huynh này vẫn không tha, chỉ thẳng vào mũi giáo viên nữ và mắng: “Cô là giáo viên mầm non, có tư cách gì xin lỗi tôi? Cô có biết tôi là ai không? Con tôi đến trường mẫu giáo của các người là do trưởng khoa của các người cầu xin đấy. Cô còn dám làm chậm trễ thời gian của tôi? Cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ bỏ qua.”

“Chú, cháu xin lỗi, chú đừng mắng cô giáo mà. Cháu xin lỗi chú, cháu là người nói với cô giáo trước.”

Dao Dao nắm lấy tay người đàn ông trung niên, giọng điệu rất tự trách.

“Tránh ra, thứ tạp chủng không có giáo dục.”

Người đàn ông trung niên dùng sức hất tay Dao Dao ra.

Dao Dao còn nhỏ xíu, sao có thể chịu được lực lớn như vậy.

Bước chân cô bé loạng choạng, đột ngột ngã xuống đất.

Sắc mặt Vương Bác Thần bỗng thay đổi, lúc anh định ôm Dao Dao lên thì giáo viên nữ đã ôm trước một bước.

“Ông kia, sao ông lại đẩy con nít chứ, chúng tôi đã xin lỗi ông rồi, sao ông lại quá đáng như vậy chứ.”

Giáo viên nữ nhanh chóng ôm Dao Dao, bất mãn nói.

Nếu là một giáo viên lớn tuổi thì sẽ không nói như vậy, nhưng cô gái này mới tốt nghiệp đại học và còn chưa sành đời nên nhìn cảnh này thì không khỏi chạnh lòng.

“Má nó, cô là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi?”

Người đàn ông trung niên vì chuyện này mà vô cùng tức giận, ông ta bất ngờ tát vào mặt cô gái một cái rồi mắng: “Hiệu trưởng cô còn không dám nói với tôi như vậy, cô có tin tôi bảo hiệu trưởng cô sa thải cô ngay lập tức không? Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu tâm trạng tôi tốt thì tôi có thể sẽ tha thứ cho cô.”

Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa sờ lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra.”

Ông ta còn chưa chạm vào cô gái thì Vương Bác Thần đã cầm lấy tay ông ta.

“Má mày…”

Người đàn ông trung niên định chửi thề thì phát hiện tay mình giống như bị kìm sắt trói chặt, không thể cử động.

Lực tay của Vương Bác Thần rất lớn, khuôn mặt người đàn ông trung niên lập tức tái mét, đau đớn toát mồ hôi lạnh.

“Buông ra, má nó buông ra chưa, mày có biết tao là ai không? Tao là Thường Phong, giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, có tin…”

Vương Bác Thần không quan tâm, anh đẩy nhẹ một cái, Thường Phong đã ngã bệch trên đất.

Rầm.

Xương cụt truyền đến một âm thanh vỡ vụn, khuôn mặt đang đau đớn của Thường Phong đột nhiên trở nên khó coi hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122


Chương 122

Cô gái nhanh chóng che mắt Dao Dao.

“A, xương cụt của tôi gãy rồi, mau gọi 115, các người chờ đấy, không xong với tao đâu.”

Toàn thân Thường Phong run lên vì đau.

“Má nó các người chết chắc rồi, má nó, dám đánh tao, ai cũng đừng mong sống tốt.”

Thường Phong nghiến răng mắng: “Con điếm kia, mày dám tìm người đánh tao sao, chuyện hôm nay chưa xong đâu, cho dù bây giờ mày có quỳ xuống van xin tao cũng vô dụng, tao nhất định sẽ khiến mày ngoan ngoãn ngủ trên giường tao, má nó, mẹ kiếp bọn bây…”

Vương Bác Thần nhíu mày, tát vào mặt Thường Phong một bạt tay: “Xin lỗi cô giáo cho tôi.”

Thường Phong bị đau, nhưng vẫn cố chấp nói: “Xin lỗi cái rắm, đến đây, có bản lĩnh thì giết chết tao đi, nếu không giết tao thì tao nhất định sẽ giết mày, con điếm kia cũng đừng mong sống tốt.”

Bốp.

Vương Bác Thần lại tát vào mặt ông ta cái nữa.

“Tôi không nhắc lại lần thứ hai.”

Miệng Thường Phong toàn là máu, ông ta gào thét chửi bới: “Con mẹ mày, đánh đi, có gan thì đánh chết tao đi, nếu không…”

Bốp!

Vương Bác Thần không nói gì, lại vung tay tát thẳng vào mặt ông ta.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi còn chưa được sao?”

Thường Phong hoảng sợ vì bị đánh, nếu như cứ bị đánh như thế lần nữa, e rằng khuôn mặt này của ông ta cũng không còn.

Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.

Cứ đợi đấy cho tôi, để xem sau này tôi chỉnh đốn mấy người như thế nào.

Trong đáy mắt của Thường Phong lộ ra tia oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô giáo, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên gây rối.”

Cô gái nhỏ sợ tới mức không biết phải nói gì, lúng túng nhìn qua Vương Bác Thần.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện như vậy.

Vậy nên, cô ta không biết bản thân phải làm gì lúc này cho đúng cả.

Vương Bác Thần dường như không nhìn thấy sự oán hận trong đôi mắt của Thường Phong, anh lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Vương Bác Thần, nếu muốn trả thù thì cứ đến gặp tôi bất cứ lúc nào. Còn nếu để tôi biết rằng ông làm khó dễ cô giáo này thì tôi sẽ khiến cho ông ngay cả đến cơ hội hối hận cũng không có.”

“Không, tôi không dám, tôi nhất định sẽ không trả thù.”

Thường Phong tía lia tỏ vẻ thành khẩn biết sai, thế nhưng khi ông ta cúi đầu, tia sáng trong mắt hiện lên vô cùng hung ác.

Đợi đó, đợi xem ông đây xử chết mấy người các ngươi như thế nào.

Vương Bác Thần mặc kệ ông ta, đối với loại người như Thường Phong, anh xem thường đến mức không thèm tức giận.

“Cô giáo, cô không sao chứ?”

Vương Bác Thần vừa ôm Dao Dao vừa hỏi thăm cô giáo.

“Hả? Không, không sao, tôi… ông ta… tôi phải làm sao đây.”

Cô gái nhỏ lo lắng đến mức suýt khóc, Thường Phong là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, mà tập đoàn Nam Thiên thì thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123


Chương 123

Thường Phong cho con mình đến trường mẫu giáo này nhập học là vì sự thỉnh cầu của hiệu trưởng, mục đích là muốn để Thường Phong đầu tư cho trường.

Thế mà bây giờ, vừa mới ghi tên đăng kí xong thì Thường Phong đã bị xúc phạm.

Chuyện này phải làm sao đây?

Không dễ dàng gì mà bản thân xin được vào làm giáo viên ở trường mẫu giáo này, bây giờ nếu như vì chuyện này mà bị đuổi việc thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng chểt mất thôi.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, không sao đâu.”

Vương Bác Thần nở một nụ cười an ủi cô ta.

Anh đương nhiên biết rằng tập đoàn Nam Thiên thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung, nhưng vậy thì sao chứ?

“Có chuyện gì vậy?”

Tiếng ồn ở đây đã truyền đến tai hiệu trưởng vừa mới đến.

Không dễ dàng gì ông ta mới lôi kéo được Thường Phong đến đây, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Thế mà vừa mới xuất hiện thì ngay lập tức nhìn thấy Thường Phong đang nằm trên mặt đất, khắp người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thì tái nhợt.

Ông ta đột nhiên hoảng sợ đến sững sờ, vội vàng chạy đến: “Thường… Thường Tổng, ngài không sao chứ? Ai đã làm ra chuyện này?”

“Trương Hoành Đồ, cái con mẹ nhà ông.”

Thường Phong tát vào mặt Trương Hoành Đồ, hằn học nói: “Tôi nể mặt ông, đưa con trai đến đây đăng kí học, vậy mà người của trường ông lại dám quát tháo sỉ vả tôi, còn kêu người đánh tôi, ông đợi đấy!”

Nói xong, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần, sợ bản thân lại bị đánh lần nữa, vội vàng xách mông chạy ra ngoài.

Cô gái nhỏ vội vàng giải thích: “Hiệu trưởng, không phải như thế, là…”

“Câm miệng!”

Trương Hoành Đồ nổi điên, ông ta khó khăn lắm mới mời được nhà đầu tư Thường Phong, vậy mà bây giờ lại bị một người mới nhận việc chọc giận.

Lẽ nào lại như vậy, không có lí nào như vậy cả.

Dám xúc phạm cái mỏ vàng của ông ta, đúng là ăn phải gan báo gan hùm rồi!

“Phương Viên!”

Trương Hoành Đồ cố kiềm nén gào thét: “Cô… cô thế mà lại dám xúc phạm Thường Tổng, cô có biết tôi đã uống bao nhiêu rượu, bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể mời được anh ta về đây đầu tư không? Vậy mà bây giờ tự nhiên lại bị cô phá huỷ cái con mẹ nó cả rồi!”

Phương Viên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: “Hiệu trưởng, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nguyện ý nhận hình phạt.”

“Hình phạt? Hừ hừ.”

Trương Hoành Đồ nghiến răng, tức giận đến bật cười: “Cô tưởng xử phạt là có thể giải quyết sao? Thường Tổng bị đánh tới bộ dạng đó, cô cho rằng phạt xong là mọi chuyện cũng xong sao? Mẹ kiếp, hôm nay tôi phải chỉnh đốn lại cô!”

Nói xong, Trương Hoành Đồ đột nhiên có ý muốn động tay động chân đánh với Phương Viên.

Vương Bác Thần đứng trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Cô giáo Phương không có lỗi trong chuyện này, ông có thể hỏi những người khác, do chính cái tên Thường Phong đó hung hăng doạ người, tự mình gây ra chuyện, còn ép cô giáo Phương phải quỳ xuống, tôi ngứa mắt nên mới ra tay đánh ông ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124


Chương 124

“Vậy thì đã sao? Thường Tổng tức giận mất bình tĩnh là sai sao? Cho dù Thường Tổng có đánh cô ta thì cũng là đúng.”

Trương Hoành Đồ cười giễu cợt: “Bản thân cậu còn chưa lo nỗi mà quản giùm chuyện của cô ta sao? Dẫn con của nhà cậu cút khỏi đây cho tôi, sẽ có người chỉnh đốn cậu thôi. Phương Viên, hôm nay tôi phải dạy dỗ lại cô, nếu không thì tôi không thể nào giải thích được với Thường Tổng.”

Phương Viên sợ tới mức núp sau lưng Vương Bác Thần: “Hiệu trưởng, tôi… tôi sẵn sàng chủ động từ chức. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, đừng giao tôi cho Thường Phong, tôi xin ngài.”

“Nếu cô đã biết dự định của tôi vậy thì đừng trách tôi không nể mặt, người mà cô xúc phạm là Thường Tổng, anh ta là cái mỏ vàng đầu tư cho trường mẫu giáo chúng tôi, hơn nữa cô cũng biết rõ Thường Tổng là ai mà, ông ta là giám đốc hành chính tập đoàn Nam Thiên của gia tộc Nam Cung, cô gánh nỗi hậu quả không?”

Trương Hoành Đồ hít một hơi thật sâu nhìn Vương Bác Thần: “Về phần cậu, tự cầu phúc cho mình đi.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Tôi có thể bồi thường thay cho cô giáo Phương tổn thất của ông, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà Thường Phong đầu tư, có điều ông bắt buộc phải xin lỗi cô giáo Phương!”

“Cậu?”

Nghe vậy, Trương Hoành Đồ rất tức giận.

Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Vương Bác Thần: “Cậu ăn mặc nghèo kiết xác như thế này, vậy mà còn dám nghĩ đến hai chữ đầu tư sao? Bản thân mình còn lo chưa xong mà muốn giúp cô ta à?”

Phương Viên khổ tâm nói: “Anh đi đi, không cần lo chuyện của tôi, anh đứng ra lên tiếng giúp tôi là tôi đã biết ơn anh lắm rồi!”

“Không sao, đừng lo lắng.”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “Tôi chỉ hỏi ông là được hay không được.”

Bị Vương Bác Thần nhìn chằm chằm như vậy, nhịp tim của Trương Hoành Đồ đột nhiên tăng nhanh, có một nỗi sợ hãi bủa vây không cách nào giải thích được.

Ông ta vốn dĩ muốn châm chọc vài câu nhưng vô thức lại không dám, lạnh nhạt nói: “Được, Thường Tổng muốn đầu tư cho chúng tôi 90 tỷ, cậu nói gấp đôi tức là 180 tỷ. Tiền đâu? Bây giờ cậu đem 180 tỷ ra đây thì tôi sẽ xin lỗi cô ta.”

Vương Bác Thần phớt lờ ông ta, anh ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Chuyển 180 tỷ vào tài khoản của trường mẫu giáo Tinh Quang.”

Nghe mấy lời này, Trương Hoành Đồ lên tiếng mỉa mai: “Cậu diễn kịch cho ai xem vậy? Cậu có 180 tỷ mà lại mặc cái bộ đồ rách nát này sao? Không ai ở thành phố Hà Châu có tài sản hơn 150 tỷ mà tôi lại không quen biết cả, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua danh của cậu.”

Trương Hoành Đồ căn bản không tin người thanh niên trước mặt lại có thể đầu tư 180 tỷ.

Bởi vì, một người vừa giàu có vừa trẻ tuổi như anh chắc chắn phải là cậu ấm của một gia đình giàu có.

Nhưng đối với những cậu ấm của thành phố Hà Châu, không có ai mà ông ta không biết cả.

Bản thân ông ta từ trước đến giờ chưa từng biết đến một người nào giống như Vương Bác Thần.

Vì vậy, Trương Hoành Đồ có lý do để tin rằng Vương Bác Thần đang diễn kịch gạt người.

“Những thanh niên thích giả vờ giả vịt như cậu tôi gặp nhiều rồi, không phải chỉ là muốn thể hiện với Phương Viên hay sao? Đợi một lát nữa vẫn chưa có tiền trong tài khoản thì cậu chắc chắn sẽ nói là số tiền quá lớn, tạm thời chưa chuyển qua được, có lẽ ngày mai mới nhận được.”

Trương Hoành Đồ cười tỏ vẻ khinh thường, như thể ông ta biết chính xác những gì Vương Bác Thần đang suy tính trong đầu.

“Phương Viên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn nghe lời tôi đi đến tiếp Thường Tổng, như thế thì chuyện hôm nay không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125


Chương 125

Vừa dứt lời, kế toán đột nhiên vội vàng chạy tới nói: “Hiệu trưởng, tài khoản của chúng ta đột nhiên được chuyển vào180 tỷ, có chuyện gì vậy? Tôi đâu có nghe nói là có thêm người khác đầu tư đâu.”

“Ừm, là Thường Tổng… hả? 180 tỷ? Cậu nói 180 tỷ sao?”

Trương Hoành Đồ sững sờ, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

“Là… là… tròn 180 tỷ.”

Kế toán nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Trương Hoàng Đồ, vội vàng nói: “Lẽ nào ngài cũng không biết sao?”

180 tỷ!

180 tỷ!

Trương Hoành Đồ không nghe lọt tai những gì kế toán nói nữa.

Trong đầu ông ta lúc này chỉ vang lên lặp đi lặp lại duy nhất một con số.

180 tỷ.

Thực sự là 180 tỷ!

Ông ta nhìn Vương Bác Thần như thể nhìn thấy ma.

Thường Tổng hứa là sẽ đầu tư 90 tỷ, không phải 180 tỷ.

Mà con số 180 tỷ này lại vừa được người thanh niên trước mặt nói ra.

Chuyện này… chuyện này làm sao có thể chứ?

Anh còn trẻ như vậy, hơn nữa còn không phải cậu ấm của một gia đình giàu có nào, làm sao có thể vung tay ném ra 180 tỷ được chứ?

Ngay cả là một cậu ấm nào đó, cũng chỉ có cậu ấm của bốn gia tộc lớn, gia tộc nhà họ Minh với nhà họ Trần mới có thể đưa ra số tiền lớn như vậy.

Một cậu ấm bình thường căn bản không thể có được con số kia.

“Cậu… cậu có nhìn lầm không?”

Trương Hoành Đồ vẫn cố chấp, ông ta có chết cũng không tin chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình là một cậu ấm có thể một lúc vung ra nhiều tiền như vậy.

Chỉ với một cú điện thoại, trong vòng năm phút đã nhận được số tiền đầu tư 180 tỷ vào tài khoản.

Điều này là không thể.

“Không đâu, đúng là 180 tỷ, hiệu trưởng, tôi không thể nào đọc nhầm được.”

Kế toán nhanh chóng nói, anh ta cũng không biết ý của hiệu trưởng là gì.

“Để tôi qua xem.”

Trương Hoành Đồ vẫn một mực không tin nên chạy đến phòng tài vụ để xem.

“Chúng ta cũng đi qua đó đi, ông ta vẫn chưa xin lỗi cô!”

Vương Bác Thần mỉm cười nhìn Phương Viên, anh có ấn tượng tốt với cô gái nhỏ này.

Phương Viên bối rối, cô ta gật đầu trong hoang mang giống như một đứa ngốc, vẫn chưa định thần được vì hoảng sợ.

Khi đến phòng tài vụ, Trương Hoành Đồ nhìn chằm chằm vào con số trên tài khoản.

Không sai, là 180 tỷ, tròn 180 tỷ!!!

Một đồng cũng không thiếu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126


Chương 126

Trời ạ!

Một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút.

180 tỷ đã được chuyển đến.

“Tập đoàn Bác Thần?”

Trương Hoành Đồ sửng sốt, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghe nói đến một tập đoàn nào như thế, mà Nước R có một tập đoàn hùng mạnh như vậy thì không có lý nào ông ta chưa từng biết đến.

Một tập đoàn có thể trong 5 phút chuyển đến 180 tỷ thì tài chính ít nhất cũng phải trên 3000 tỷ.

Có điều Nước R có một tập đoàn lớn mạnh như vậy thì tiếng tăm của nó không thể nào không lẫy lừng được.

Nhưng cái tên tập đoàn Bác Thần này, một chữ ông ta cũng chưa từng nghe qua.

“Ba của con tên là Vương Bác Thần.”

Dao Dao nắm lấy tay Phương Viên nói.

Trương Hoành Đồ sợ hãi.

Ông trời ơi.

Mình đã xúc phạm đến ai vậy?

Người có tài lực nhiều như vậy, thế mà ông ta lại mắng anh.

Lại còn đuổi anh đi!

Thảo nào anh không kiêng nể Thường Phong.

Với tiềm lực tài chính như vậy, cho dù Thường Phong có là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên thì cũng không phải là đối thủ của chàng thanh niên này!

“Tập… tập đoàn Bác Thần này là của cậu sao?”

Trương Hoành Đồ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân phát run.

Sự thật đã chứng minh số tiền 180 tỷ kia là của Vương Bác Thần gửi qua.

“Bây giờ, xin lỗi cô giáo Phương đi.”

Vương Bác Thần không giải thích tập đoàn Bác Thần khi thành lập đã được Tư Lam thay anh quản lý tài vụ.

Xét về tiềm lực tài chính, nguồn tài chính của anh đã vượt xa những tài phiệt hàng đầu thế giới.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết mình có bao nhiêu tài sản.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Sự hống hách của Trương Hoành Đồ lúc đầu hoàn toàn biến mất, ông ta đã bị Vương Bác Thần doạ sợ đến mức không dám nói thêm gì.

“Cô giáo Phương, vừa rồi là tôi không đúng, cô đừng để trong lòng, tôi nói mà không biết suy nghĩ, cô đừng để bụng nhé!”

“Không… không sao đâu.”

Phương Viên vội xua tay, cô ta ngây người nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Trương Hoành Đồ đang kinh hãi nói: “Tôi sẽ bỏ ra 900 tỷ nữa để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang, ông bị sa thải.”

“Cái gì?”

Trương Hoành Đồ sửng sốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127


Chương 127

Bỏ ra 900 tỷ để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang sao?

Vừa mới bỏ ra 180 tỷ, bây giờ lại vung ra 900 tỷ trong nháy mắt?

Người này rốt cuộc là ai?

Nếu anh có thể tuỳ tiện bỏ ra 900 tỷ, vậy thì tài sản ít nhất cũng phải từ 30 nghìn tỷ trở lên.

Ông ta rốt cuộc đã chọc giận đến ai vậy chứ?

Với khối tài sản hùng hậu như vậy đã có thể sánh ngang với tứ đại gia tộc rồi.

Bản thân ông ta thế mà lại dám mở miệng đe doạ một thanh niên như vậy.

Bốp!

Trương Hoành Đồ tự tát mình một cái thật mạnh, quỳ trên mặt đất: “Ngài.. ngài tha cho tôi, là do tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài đừng sa thải tôi.”

“Cô cảm thấy sao?”

Vương Bác Thần thậm chí không thèm liếc nhìn ông ta, thay vào đó hỏi Phương Viên.

Phương Viên không biết hành xử thế nào, chật vật lên tiếng: “Tôi… tôi không biết.”

“Vậy thì tôi sẽ quyết định giúp cô, từ bây giờ cô sẽ là hiệu trưởng của trường mẫu giáo Tinh Quang, về phần người này…”

Vương Bác Thần nhìn Trương Hoành Đồ bằng ánh mắt lãnh đạm: “Cô muốn sa thải thì sa thải, không muốn sa thải thì giữ lại, tuỳ cô.”

“Nhưng… nhưng mà…”

Phương Viên lắp bắp cả nửa ngày cũng chưa nói ra được câu nào.

“Hiệu Trưởng Phương, xin cô đừng sa thải tôi.”

Trương Hoành Đồ thực sự sợ hãi.

Ông ta biết rằng một khi bản thân bị sa thải, chắc chắn sẽ bị cấm hành nghề.

Sẽ không một ai dám tìm đến ông ta nữa.

Chọc giận đến những người như này, sau này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì.

Cho dù Vương Bác Thần không truy cứu thì đám người muốn nịnh bợ Vương Bác Thần sẽ bỏ qua cho ông ta sao?

Nghĩ đến đây, Trương Hoành Đồ quỳ trên mặt đất, tự tát mình một cái thật mạnh, cúi lạy sát đất: “Xin ngài thứ lỗi cho tôi, đừng sa thải tôi, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương. Hiệu trưởng Phương, vì miếng cơm của đồng nghiệp, xin cô giữ tôi lại.”

Phương Viên vốn là người rụt rè nhút nhát, vừa mới tốt nghiệp đại học, đối diện với sự van xin thương xót của Trương Hoành Đồ đang vừa quỳ vừa tát kia thì ngay lập tức mềm lòng: “Vậy… hay là giữ ông ta lại đi.”

“Được.”

Vương Bác Thần mỉm cười, ngoại trừ ấn tượng tốt đối với Phương Viên thì vẫn còn lý do khác khiến anh làm như vậy.

Phương Viên là em gái của một trong những cấp dưới cũ của anh.

Mà người đó đã đỡ đạn cho anh trên chiến trường.

Lúc đó anh mới vừa lên chức đại đội trưởng, thực lực không như bây giờ.

Vương Bác Thần cho người đi tìm Phương Viên từ lâu rồi, nhưng không ngờ Phương Viên lại là giáo viên mẫu giáo ở đây nên tiện thể ra tay giúp đỡ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128


Chương 128

“Nếu như để tôi biết ông dám bằng mặt không bằng lòng, bắt nạt Phương Viên, vậy thì ông chết chắc.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Trương Hoành Đồ.

“Vâng, vâng, tôi sẽ luôn ghi nhớ, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương.”

Trương Hoành Đồ lau mồ hôi lạnh trên mặt, không dám thở mạnh.

Khi Dao Dao vào lớp học, Vương Bác Thần mới rời khỏi trường mẫu giáo Tinh Quang.

Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã thực hiện được một ý nguyện.

“Ngài Vương, mộ ba vợ của ngài đã sửa xong rồi.”

Canh Phong gọi báo một cách cung kính với anh.

Vương Bác Thần nói: “Phía bên nhà họ Triệu đã biết chưa?”

Canh Phong nhanh chóng trả lời: “Phía nhà họ Triệu đã nhận được tin tức rồi, mộ tổ tông bị động, bọn họ đang chặn ngang đường.”

Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Chặn đường? Vậy thì cứ để họ chặn, đội tang lễ chuẩn bị xong thì xuất phát, tôi muốn ở trước mặt người nhà họ Triệu chôn cất ba vợ tôi.”

“Vâng, tôi sẽ bảo bọn họ thực hiện.”

Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Vương Bác Thần cong lên thành hình vòng cung, chế giễu: “Người nhà họ Triệu, haha, nếu như mấy người biết chuyện này là do tôi chủ động làm, mấy người có ngạc nhiên không?”

“Lần này, nhà họ Triệu chúng ta thật sự sắp giàu rồi, tuy chúng ta đầu tư vào 6600 tỷ, nhưng chỉ cần những dự án này hoàn thành thì chúng ta có thể có được thu về hơn 30 nghìn tỷ.”

“Phải đó, có vầng sáng của thần chủ gia trì, thành phố mới sẽ biến thành thành phố lớn mang tầm quốc tế, nghe nói những quan chức tài phiệt của nước ngoài vì để lấy lòng thần chủ, đã bắt đầu dự tính rồi.”

“Ha ha, hơn 30 nghìn tỷ này còn chỉ là khoản thu về sau khi dự án thành phố mới hoàn thành, khoản thu về sau sẽ càng nhiều.”

Người của nhà họ Triệu đều vui sướng.

Tuy bán đi đất tổ, chuyện này khiến những người già bất mãn.

Nhưng vừa nghe khoản thu về lớn như vậy, hơn nữa còn là thông tin do Canh Phong thư ký cũ của thống đốc chính miệng tiết lộ, ngay lập tức đều ủng hộ Triệu Long bán đất tổ.

Không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao?

Điều mọi người lo lắng chỉ là sợ mộ tổ sẽ bị di dời, từ đường sẽ bị dỡ bỏ.

Nhưng Canh Phong người ta nói rồi, sẽ không động vào mộ tổ và từ đường của nhà họ Triệu.

Vậy thì không sao rồi.

Một mảnh đất rách để đó vừa không kiếm được tiền, còn không bằng bán đi.

“Nếu mọi người đều biết rồi, vậy chuyện này cứ vậy đi, chỉ cần dự án thành phố mới hoàn thành xong xuôi, nhà họ Triệu chúng ta có thể mượn cơ hội lần này, một bước trở thành gia tộc tuyến đấu của Hà Châu.”

Triệu Long nhìn mọi người, đắc ý nói.

Dự án thành phố mới, đây là lần đầu tư ông ta tâm đắc nhất.

Vụ đầu tư này nhìn kiểu gì cũng ra khoản thu về, thật sự là kiếm to.

“He he, nói ra thì vẫn phải cảm ơn đôi cẩu nam nữ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần đó, nếu không phải Vương Bác Thần ở trên chiến trường từng đỡ đạn thay cho thần chủ, nhà họ Triệu chúng ta sẽ không thể lấy được dự án tốt như vậy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129


Chương 129

“Nói không sai, tiện nhân Triệu Thanh Hà tóm lại coi như có chút tác dụng. Tất cả dự án xây dựng thành phố mới, đều bị nhà họ Triệu chúng ta và nhà họ Lý ăn tất, ngay cả bốn đại gia tộc cũng không có phần.”

Người của nhà họ Triệu đắc ý nói.

Bà cụ Triệu thở dài, tuy bà ta rất không tán thành việc bán đất tổ, nhưng tình huống bây giờ, bà ta căn bản không xoay chuyển được gì.

Huống chi, bà ta phản đối cũng vô dụng, con trai lớn căn bản không nghe bà ta.

Triệu Long cười hờ hững, lại lộ ra một thông tin: “Canh Phong mời chúng ta đi xem lễ, ông ta nói thật ra là thần chủ nhìn trúng mảnh đất tổ của nhà chúng ta.”

“Cái gì?”

“Vậy mà là thần chủ nhìn trúng mảnh đất tổ của nhà chúng ta sao?”

“Thần chủ mua làm gì vậy?”

“Trời ạ, vậy mà là thần chủ, điều này há không phải nói, thần chủ đang chiếu cố tới nhà họ Triệu chúng ta hay sao?”

Mắt của bà cụ Triệu chợt sáng lên, gương mặt vốn nhăn như trái mướp đắng bỗng cười rạng rỡ: “Xem ra, quả thật là thần chủ đang chiếu cố nhà họ Triệu chúng ta, dù sao Triệu Thanh Hà là con gái của nhà họ Triệu chúng ta, Vương Bác Thần là con rể của nhà họ Triệu chúng ta, Vương Bác Thần từng đỡ đạn cho thần chủ, cho nên thần chủ cũng suy nghĩ tới nhà họ Triệu chúng ta.”

“Phải.”

Thím ba nói phụ họa: “Nhân vật như thần chủ, để ý nhất tới danh tiếng, cậu ta chỉ cần quan tâm nhà họ Triệu chúng ta một chút thì có thể nhận được nhiều danh tiếng hơn.”

Triệu Long gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa nhà họ Triệu chúng ta còn đang xây dựng dự án thành phố mới, dự án thành phố mới nếu làm không tốt, thần chủ mất mặt, cho nên cậu ta mới dùng loại thủ đoạn này, chiếu cố nhà họ Triệu chúng ta, để nhà họ Triệu chúng ta dốc lòng dốc sức xây dựng thành phố mới.”

Nói đến đây, Triệu Long cười rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem lễ, nghe Canh Phong nói, thần chủ muốn chôn cất một trưởng bối ở đất tổ nhà họ Triệu, đây là vinh quang của nhà họ Triệu chúng ta.”

Nghe thấy lời này, người nào người nấy trong nhà họ Triệu đều hiện vẻ vui mừng.

Đây là vinh hạnh rất lớn, Canh Phong mời, đó không phải tương đương do thần chủ mời hay sao?

Thần chủ không đồng ý, Canh Phong dám mời sao?

“Mau đi thôi, chúng ta đừng làm trễ nải thời gian.”

Đám người Triệu giống như tham gia buổi lễ cực kỳ long trọng, tất cả đều ăn mặc rất chỉnh tề, trước ngực cài một đóa hoa trắng, thật sự giống như nhà họ Triệu đang tổ chức tang lễ.

Chỉ là không biết, nếu bọn họ biết được, tang lễ long trọng mà bọn họ đi tham gia này, chính là tang lễ của ba Triệu Thanh Hà không được bọn họ cho phép được chôn ở mộ tổ thì biểu cảm trên người sẽ đặc biệt như nào.

“Bác Thần, thật sự sẽ không có chuyện chứ?”

Hai mẹ con Trần Ngọc bị Vương Bác Thần kéo đến, không dám tin mà hỏi.

Bọn họ ngây ngốc.

Tuy Vương Bác Thần thật sự tổ chức tang lễ cho ba vợ.

Còn muốn chôn ở mộ tổ của nhà họ Triệu.

Người của nhà họ Triệu sao có thể đồng ý chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130


Chương 130

“Anh, anh đừng làm loạn, chuyện này nháo ra thì khó coi lắm.”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói.

“Em và mẹ đừng lo lắng, anh đã sắp xếp xong hết rồi, ba của chúng ta nhất định có thể chôn ở mộ tổ, hơn nữa người của nhà họ Triệu sẽ còn đích thân tới tham gia tang lễ.”

Trên mặt Vương Bác Thần mang theo một tia thần bí.

Thấy sự tình đã phát triển tới mức này, Trần Ngọc biết nói gì cũng vô dụng.

Thì cắn răng nói: “Tôi chỉ tin cậu một lần, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu ba cậu không thể chôn cất được, trở thành trò cười, cậu không xong với tôi đâu.”

“Mẹ, mẹ đợi mà xem.”

Đội linh cữu đều đã chuẩn bị xong, Vương Bác Thần ở rể nhà họ Triệu, trở thành người của nhà họ Triệu.

Anh chính là con trai.

Vương Bác Thần ôm tro cốt của ba vợ, Triệu Thanh Hà ôm di ảnh.

Trần Ngọc đi ở giữa, trên mặt đều là nước mắt.

Bà ta thật sự không thể hiểu, bà cụ rốt cuộc lòng dạ sắt đá tới mức nào mới không cho phép con trai của mình được chôn cất ở mộ tổ!

Bà cụ thiên vị, bà ta có thể hiểu.

Bà cụ không coi mẹ con bọn họ là người của nhà họ Triệu, bà ta cũng có thể hiểu.

Nhưng bà cụ đối xử với con trai của mình như vậy, bà ta không thể hiểu.

Bà ta thật sự muốn hỏi bà cụ, bà xứng làm mẹ không?

Đội linh cữu lũ lượt tới mảnh đất tổ của nhà họ Triệu.

Người của nhà họ Triệu nghiêm túc chờ đợi.

Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, trước ngực cài một bông hoa trắng, cung kính đứng ở bên cạnh.

“Lát nữa xe của thần chủ sẽ tới, tất cả các người đều phải duy trì biểu cảm trang nghiêm cho tôi, ai nếu như dám xuất hiện biểu cảm khác, khiến thần chủ bất mãn, tôi đánh gãy chân kẻ đó!”

Bà cụ Triệu lạnh lùng dặn dò.

Cho dù bà ta không nói, người của nhà họ Triệu cũng không dám.

“Đoàn xe tới rồi, tất cả vực dậy 200% tinh thần cho tôi.”

Triệu Long thấp giọng nói.

Thần chủ chiếu cố nhà họ Triệu như vậy, bản thân nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của thần chủ.

Thần chủ muốn chôn cất trưởng bối của mình ở mộ tổ của nhà họ Triệu, điều đó nói rõ điều gì?

Nói rõ thần chủ đang chiếu cố nhà họ Triệu!

Nếu không phải chiếu cố nhà họ Triệu, lẽ nào lấy thân phận của thần chủ, còn không tìm được một mảnh đất phong thủy tốt hơn sao?

Mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ khiến thần chủ xem trọng mình.

Triệu Long hít sâu một hơi, ông ta có hơi căng thẳng dõi theo đoàn xe từ từ đi tới.

Khi đội linh cữu tới, Triệu Long ngoảnh đầu nói: “Tất cả quỳ xuống.”

Nói xong, ông ta quỳ xuống trước tiên.

Những người khác của nhà họ Triệu cũng vội quỳ xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131


Chương 131

Chỉ cần cho trưởng bối của thần chủ đủ sự tôn trọng, tin chắc thần chủ sẽ càng xem trọng nhà họ Triệu hơn.

Chỉ cần thần chủ xem trọng, nhà họ Triệu trở thành gia tộc tuyến đầu của thành phố Hà Châu là chuyện nay mai.

Trong lòng Triệu Long vô cùng mong chờ, ông ta dường như đã nhìn thấy, bản thân trở thành chủ của gia tộc tuyến đầu.

Ông ta dường như đã nhìn thấy, nhà họ Triệu có khối tài sản hàng chục nghìn tỷ, ngồi ngang bằng với bốn đại gia tộc.

Không.

Có sự chiếu cố của Vương Bác Thần sẽ siêu hơn bốn đại gia tộc.

Bốn đại gia tộc rắm chó gì chứ, chỉ cần móc nối được tầng quan hệ này với thần chủ, ông ta sớm muộn gì cũng giẫm bốn đại gia tộc xuống dưới chân, nói không chừng còn có thể sánh ngang với nhà họ Lý.

Bà cụ Triệu quỳ ở một bên, cũng mang vẻ mong chờ.

Bà ta là tự mình chủ động muốn quỳ.

Mục đích vẫn là vì khiến thần chủ chú trọng hơn về nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu hy vọng trở thành gia tộc tuyến đầu, vào hôm nay, vào lúc này chính là lúc hiểu hiện của người nhà họ Triệu.

Hơn nữa bà ta tuổi tác đã cao, thần chủ nếu nhìn thấy bà ta cũng quỳ, nhất định sẽ càng thêm cảm động!

Lúc này, xe linh cửu dừng lại.

Vương Bác Thần ôm tro cốt của ba vợ xuống xe, sau đó là Triệu Thanh Hà ôm di ảnh và Trần Ngọc mặc áo tang màu đen.

“Thần chủ, người của nhà họ Triệu chúng tôi…”

Lời của Triệu Long nói tới đây, giống như bị tắc nghẹn, nói như kiểu thấy ma: “Vương Bác Thần, sao lại là cậu???!”

Triệu Long giống như thấy ma, trong giọng nói tràn ngập sự kinh sợ bất an.

Sự sửng sốt lặng đọng trên mặt ông ta, trợn to mắt, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.

Giọng nói của ông ta lập tức thu hút sự chú ý của người nhà họ Triệu.

Bà cụ Triệu ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Vương Bác Thần.

Mà di ảnh đó, chính là con trai thứ hai của bà ta!!!

Sao lại vậy?

Sao lại vậy?

Tại sao lại là Vương Bác Thần?

Tại sao di ảnh lại giống con trai thứ hai của bà ta?

Không phải là nói thần chủ muốn chôn cất trưởng bối sao?

Sao lại biến thành Vương Bác Thần?

“Đều luôn là tôi.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói, trên mặt tràn ngập sự trêu tức.

Biểu cảm lúc này của người nhà họ Triệu thật sự rất đặc sắc.

Cho dù là diễn viên xuất sắc nhất được mời tới cũng không diễn được biểu cảm phức tạp như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132


Chương 132

“Các người dám dùng danh nghĩa của thần chủ, tới chôn cất Triệu Hồng Chí?”

Thím ba giống như phát hiện bí mật gì đó, giống như con vịt quạc quạc mà lên tiếng: “Nhất định là các người nghe nói, thần chủ hôm nay muốn ở mảnh đất tổ của nhà họ Triệu chôn cất trưởng bối của ngài ấy, cho nên các người mới muốn nhân cơ hội lẻn vào, cũng chôn cất luôn Triệu Hồng Chí.”

Nói như vậy, không ít người của nhà họ Triệu lập tức ngộ ra.

Chắc chắn là như vậy.

Sắc mặt của bà cụ Triệu trở lên vô cùng khó coi, cắn răng nói: “Vương Bác Thần là người từng cứu thần chủ, cậu ta nếu như đi cầu xin thần chủ, thần chủ nhất định sẽ đồng ý. Nhưng, chuyện này không có cửa đâu, thần chủ đồng ý cũng vô dụng, đây là chuyện riêng của nhà họ Triệu chúng tôi, Triệu Hồng Chí bị đâm chết, nó không thể chôn cất ở mộ tổ!”

Vương Bác Thần yên lặng nhìn bà ta, không lên tiếng.

Ngang như cua, tôi xem bà ngang tới mức nào.

Bà cụ Triệu chính là con cua bá đạo bò ngang đó!

“Mẹ, mẹ tại sao lại lòng dạ sắt đá như vậy chứ!”

Trần Ngọc cuối cùng cũng bùng phát, bà ta trước đây luôn dăm dắp nghe theo, chưa từng dám đối đầu với bà cụ.

Nhưng những năm này, bà ta đã chịu đủ rồi.

Bà ta vốn không phải kiểu người có tính cách chua ngoa.

Nhưng bà ta bị người của nhà họ Triệu ép thành ả đàn bà chua ngoa!

Trần Ngọc gần như hét lên chất vấn: “Hồng Chí là con trai của mẹ, anh ấy là mẹ sinh ra! Mẹ thiên vị con nhận, mẹ không coi con và Thanh Hà là người của nhà họ Triệu con cũng nhận, nhưng mẹ tại sao ngay cả Hồng Chí cũng không cho chôn cất ở mộ tổ? Mẹ còn tính là mẹ gì chứ, mẹ xứng làm một người mẹ sao? Có người mẹ nào như mẹ không? Ngay cả con trai ruột của mình cũng không cho anh ấy yên nghỉ sao? Chức mẹ này, mẹ không xứng làm!”

Cuối cùng, Trần Ngọc trút ra hết mọi cảm xúc dồn nén ra.

Bà ta hôm nay định chất vấn bà cụ.

Bà ta muốn thay người chồng đã chết đòi lại công bằng!

“Cô, cô vậy mà dám nói chuyện với tôi như vậy, cô là cái thứ gì chứ!”

Bà cụ Triệu tức điên, Trần Ngọc bà ta muốn vê tròn bóp méo thế nào cũng được, vậy mà nay dám chất vấn bà ta.

Thật sự là phản rồi!

“Con trai của tôi, tôi muốn xử lý như nào thì xử lý thế đó, nó là bị xe đâm chết, nó chôn cất ở mộ tổ sẽ phá vỡ phong thủy của mộ tổ, tôi quyết không cho phép nó được chôn ở mộ tổ!”

Trần Ngọc đã cười, cười rất bi thương.

Bà ta nhìn bà cụ, bà ta bước ra, gào lên: “Mẹ đừng quên, là ai cho mẹ sống cuộc sống áo gấm lụa là, mẹ thật sự chính là một người già hồ đồ tim gan mang cho chó ăn, mẹ không xứng làm một người mẹ, mẹ không xứng!!!”

“Cô, cô, cô…”

Bà cụ Triệu tức tới mức run rẩy, một câu cũng không nói ra được, há miệng thở dốc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vậy.

“Tôi, tôi đánh chết cô.”

Bà cụ Triệu giơ cái gậy đầu rồng lên, đánh về phía đầu Trần Ngọc.

Trần Ngọc túm lấy chiếc gậy đầu rồng, vứt ra đất, trong mắt tràn ngập nước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không phải là người của nhà họ Triệu các người, bà có tư cách gì đánh tôi. Trước đây tôi tôn trọng bà, gọi bà một tiếng mẹ, bây giờ, bà có tư cách gì để tôi tôn trọng bà? Bà xứng sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133


CHƯƠNG 133

“Bà xứng à?”

Câu nói này khiến bà cụ lui về phía sau ba bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, lớn tiếng ho khan, nếu như không phải được thím ba đỡ lại thì bà ta đã ngã sập xuống.

“Dù sao thì thằng hai cũng không thể được đưa vào mộ tổ, đây chính là quy định.”

Triệu Long không tức giận như bà cụ, chậm rãi từ tốn nói: “Cho dù là thần chủ thì cũng không thể quản việc nhà của nhà họ Triệu chúng tôi, cho nên các người dẹp bỏ suy nghĩ này đi.”

Triệu Thanh Hà đỡ Trần Ngọc, nước mắt rơi đầy mặt.

Cô không nói gì, chỉ là nhìn bọn người nhà họ Triệu lạnh lùng.

Xem như là cô đã thấy được rồi.

Trong mắt bọn họ chỉ có tiền, căn bản không có người thân.

Mình ở trong mắt của bọn họ, có lẽ là ngay cả con thú cưng của Triệu Hồng mà mình cũng không bằng.

“Ai nói đây là đất của nhà họ Triệu các người?”

Canh Phong xuất hiện rồi, anh ta châm chọc nhìn đám người nhà họ Triệu.

Cái gì chứ?

Lời này của Canh Phong là có ý gì?

Triệu Long biến sắc, mông lung nhìn Canh Phong.

Bà cụ Triệu lớn tiếng kêu lên: “Tôi không cho phép ?Tôi không cho phép, đây là chuyện gia đình của nhà họ Triệu chúng tôi, ai cũng không có tư cách nhúng tay vào.”

“Đúng vậy, ở mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi muốn chôn ai thì đó là chuyện của nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, người khác không làm gì được hết.”

“Sếp Canh, mặc dù ngài là chủ nhân của mảnh đất này, nhưng mà mộ tổ của nhà họ Triệu chúng tôi vẫn là do người nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, ngài không có quyền can thiệp vào.”

Người nhà họ Triệu đồng loạt lên tiếng, đứng thành một hàng ngăn cản đội mai táng.

Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Trần Ngọc, ngày hôm nay tôi ở đây nói rõ một chuyện, cho dù tôi có cho phép cho một con chó, cho một con mèo mộ tộ nhà họ Triệu thì tôi cũng không cho phép thằng hai được chôn ở đó, cho dù ngày hôm nay có gọi ông trời đến đây thì cũng vô dụng.”

Canh Phong dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám người nhà họ Triệu, im lặng nhìn bọn họ biểu diễn, hoàn toàn không quan tâm.

Anh ta nhìn hai mẹ con Triệu Thanh Hà rồi nói: “Dì Trần, cô Triệu Thanh Hà, tôi đã mua mảnh đất này rồi, tôi có quyền xử lý mọi chuyện, chỉ cần tôi cho phép thì các người có thể chôn chú ở đây, ai cũng không ngăn cản được, người nhà họ Triệu có đồng ý hay không, điều đó không quan trọng.”

Chuyện này…

Tại sao lại như vậy?

Không phải đã nói không được động vào mộ tổ nhà họ Triệu rồi à?

Người nhà họ Triệu hoàn toàn ngơ ngác.

Bọn họ trợn tròn mắt.

Triệu Long khó hiểu nhìn Canh Phong: “Sếp Canh, ngài đã đồng ý sẽ không động vào mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi.”

Canh Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã đồng ý không động vào mộ tổ nhà họ Triệu, nhưng bây giờ đất ở đây là của tôi, tôi muốn chôn ai thì chôn người đó, nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134


 

CHƯƠNG 134

Nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?

Lời này vừa mới nói ra giống như là một cái búa nặng trăm cân gõ mạnh vào trong lòng người nhà họ Triệu.

Đúng vậy đó.

Canh Phong không động vào mộ tổ nhà họ Triệu.

Nhưng mà anh ta muốn chôn ai, hình như là chúng ta không có tư cách quản.

Hiện tại tổ địa đã biến thành của Canh Phong rồi.

Không phải là của nhà họ Triệu bọn họ.

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của người nhà họ Triệu lập tức sụp đổ.

Canh Phong lại nói: “Triệu Long, tôi nhớ lại lúc ký hợp đồng hình như ở trong có một điều kiện như thế này, ngoại trừ không di chuyển mộ tổ và nhà thờ nhà họ Triệu thì tôi có quyền xử lý hết tất cả.”

Anh ta híp mắt nhìn về phía bà cụ Triệu: “Mượn lời mà bà đã nói, tôi muốn chôn chó thì chôn chó, muốn chôn mèo thì chôn mèo, bà không có tư cách can thiệp.”

“Là, là vậy à?”

Bà cụ Triệu nhìn Triệu Long, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.

Biểu cảm trên mặt Triệu Long vô cùng phức tạp, ông ta rất hối hận, nhưng mà vì để có được sáu trăm tỷ nên không còn có cách nào khác.

Ông ta nhắm mắt, không nói lời nào.

Rốt cuộc, ông ta cũng đã nhìn rõ một sự thật, sáu trăm tỷ đó là Canh Phong đặc biệt dùng để gài bẫy nhà họ Triệu.

Mục đích là vì muốn đặt tro cốt của Triệu Hồng Chí vào mộ tổ nhà họ Triệu.

Nhưng mà ông ta không có cách phản bác.

Là thật, quả nhiên là thật.

Bà cụ Triệu run rẩy chỉ về phía người con trai mà mình thiên vị nhất, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

Phốc.

Bà cụ Triệu đỏ bừng mặt, há miệng phun ra một ngụm máu.

Ngất xỉu tại chỗ.

Trong sự tuyệt vọng, bà cụ Triệu phun ra một ngụm máu, ngất ở trong ngực của thím ba.

Bà ta không thể cãi lại một câu nào của Canh Phong.

Nơi này đã là địa bàn của Canh Phong.

Người ta muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.

Chỉ cần không di chuyển nhà thờ và mộ tổ nhà họ Triệu bọn họ thì không có vấn đề gì.

“Cái này… chẳng lẽ thật sự muốn chôn một người vô ích vào trong mộ tổ nhà họ Triệu chúng ta?”

Nhà họ Triệu nhăn nhó khóc lóc.

“Chúng ta, chúng ta không thể ngăn cản được.”

Cũng có người oán trách: “Nếu như biết có thể chôn được mà còn dùng phương thức làm người nhà họ Triệu chúng ta mất mặt như thế, không bằng lúc trước trực tiếp đồng ý cho rồi.”

“Đúng là xấu hổ chết đi được mà, ở đây ầm ĩ cả nửa ngày, ngay cả tư cách quản chuyện này mà chúng ta cũng không có, chúng ta còn đứng đây làm cái gì nữa chứ. Nếu như muốn mất mặt thì các người cứ ở đó mất mặt đi, tôi đi đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135


CHƯƠNG 135

“Thật sự không biết bà cụ với con trai cả quản lý gia đình như thế nào, bị người khác bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền, xem như là ngày hôm nay nhà họ Triệu hoàn toàn trở thành trò cười rồi.”

Những lời nói này giống như một cơn gió chui vào trong lỗ tai bà cụ Triệu.

Lúc đầu bà ta đã tỉnh dậy, nhưng mà khi nghe thấy những giọng nói bất mãn này, vừa tức đến nổi ngất đi.

“Tránh ra!”

Canh Phong gạt Triệu Long qua bên cạnh.

Triệu Long giống như người mất hồn, một câu cũng không dám nói.

Chuyện này là do ông ta tự mình làm, hợp đồng là do ông ta ký, sáu trăm tỷ cũng là do ông ta tận mắt thấy chuyển vào trong số tài khoản của mình.

Bây giờ ông ta có tư cách gì mà quản,

Trừ phi ông ta đồng ý trả sáu trăm tỷ lại cho Canh Phong.

Nhưng mà cũng phải xem xem Canh Phong có vui vẻ nhận lại không cái đã.

Gương mặt Triệu Long nóng rát, trông lòng vô cùng chua xót.

Ông ta bị người khác xem như khỉ mà đùa cợt, lại còn cảm kích người ta.

Từ đầu đến cuối, đây chính là một cái bẫy.

Nhưng mà bây giờ hối hận có lợi ích gì?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn chú hai được chôn vào mộ tổ.

Triệu Long cúi đầu, trong mắt toát ra hận thù và nham hiểm.

Ông ta cũng là một nhân vật có tiếng nói.

Nhưng mà bây giờ đã biến thành một trò cười.

Một trò cười vô cùng hài hước.

Tất cả mọi người đều xem ông ta như trò cười.

Chờ đó, các người chờ đó cho tôi.

Chờ tôi hoàn thành dự án thành phố mới.

Chờ nhà họ Triệu trở thành gia tộc nhất lưu, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.

Mối thù này, tôi nhất định sẽ báo.

Triệu Long âm thầm thề ở trong lòng.

Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Ông ta nuốt không trôi cục tức này.

“Tự mình gây nghiệt, không thể sống.”

Vương Bác Thần vẫn luôn không nói gì, lúc đi ngang qua Triệu Long và bà cụ Triệu thì lạnh lùng nói: “Do các người đã tạo nghiệt, đừng có trách người khác không xem các người như là con người.”

“Vương Bác Thần!”

Triệu Long tức giận, hai tay nắm chặt.

Tròng mắt đỏ hết cả lên.

Hận không thể xé xác Vương Bác Thần.

“Bớt kêu gào đi, đừng làm ồn đến linh hồn của ba tôi, coi chừng ông ấy đến đây tìm ông đòi lại công bằng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136


CHƯƠNG 136

Vương Bác Thần nói xong, anh nhìn Canh Phong, thản nhiên nói: “Đuổi hết tất cả những người nhà họ Triệu không liên quan ra ngoài đi.”

Người nhà họ Triệu không có liên quan?

Triệu Long tức giận đến nổi trước mắt biến thành màu đen, vừa muốn nói chuyện, lại bị mấy người đuổi ra ngoài.

“Đi nhanh lên đi, đừng có làm trễ thời gian của chúng tôi, đây không phải là nơi mà các người có thể đến.”

Có mấy người lần lượt đuổi toàn bộ người nhà họ Triệu ra ngoài.

Giống như là đang quét rác.

“Đúng rồi, tôi không di chuyển nhà thờ tổ nhà họ Triệu các người, nhưng mà tôi có thể sửa chữa lại. Nói cách khác, linh vị của ba anh Vương sẽ được đặt trong nhà thờ tổ nhà họ Triệu các người, chỉ cần anh Vương đồng ý thì muốn xử lý như thế nào cũng được.”

Canh Phong làm như sực nhớ ra chuyện gì đó.

Phốc.

Triệu Long nôn ra máu.

Ông ta tức đến mức nôn ra máu.

Nếu như không phải người nhà họ Triệu tay mắt nhanh nhẹn thì ông ta đã trực tiếp ngã xuống.

“Vương Bác Thần!”

Triệu Long khàn giọng quát, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ.

Vương Bác Thần quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Triệu Long, tôi quên nói cho ông biết, tôi sẽ dặn dò Canh Phong sau này không cho phép nhà họ Triệu các người bước chân vào chỗ này nữa, cũng không cho phép linh vị của người nhà họ Triệu các người được thờ phụng ở đây.”

Nghe anh nói như vậy, trên trán Triệu Long nổi gân xanh.

“Thằng khốn, cái đồ khốn nạn!”

Triệu Long chửi liền mấy tiếng rồi lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta đã hoàn toàn ngất xỉu.

Bị Vương Bác Thần chọc tức.

Bà cụ ở một bên vừa mới tỉnh dậy, sau khi nghe thấy là mình qua đời cũng không thể được thờ phụng ở mộ tổ, linh vị còn không thể vào nhà thờ tổ nhà họ Triệu, hai mắt trợn tròn, lại lâm vào hôn mê.

Bọn họ không cho phép ba của Triệu Thanh Hà được thờ trong mộ tổ.

Nhưng mà bây giờ sau khi bọn họ chết đi thì không thể vào mộ tổ.

Ngay cả linh vị cũng không thể được thờ phụng ở nhà thờ tổ.

Loại đả kích này làm cho bọn họ không thể chấp nhận được.

Vương Bác Thần lại bổ sung: “Còn nữa, sau này các người muốn tảo mộ, muốn đến từ đường tế tổ thì phải nhận được sự đồng ý của Canh Phong. Tôi sẽ dặn dò Canh Phong không cho phép bất cứ một người nhà họ Triệu nào của các người vào đây, các người thích đi tảo mộ ở đâu thì đi đến đó tảo mộ, thích đi đâu tế tổ thì cứ đi đến đó tế tổ.”

Cái gì chứ?

Sau này ngay cả tảo mộ và tế tổ cũng không được?

Người nhà họ Triệu phát điên thật rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137


CHƯƠNG 137

Bọn họ sợ đến choáng váng.

Sau này, ngay cả nơi tế tổ cũng đã biến mất.

Sau này, ngay cả tảo mộ cũng không thể làm được.

Điều này nói rằng người nhà họ Triệu bọn họ đã bị bỏ rơi hoàn toàn.

Không thể, tuyệt đối không thể.

Bọn họ nhìn Canh Phong với ánh mắt cầu xin.

“Sếp Canh, ngài tuyệt đối đừng nghe lời Vương Bác Thần, chúng tôi cầu xin ngài.”

“Sếp Canh, cầu xin ngài cho nhà họ Triệu chúng tôi một cơ hội.”

Người nhà họ Triệu thật sự sợ hãi.

Nhưng mà Canh Phong lại không thèm để ý tới bọn họ, anh ta nói: “Tôi nghe theo lời dặn dò của anh Vương mà làm.”

Người nhà họ Triệu khóc rồi.

Thật sự khóc rồi.

Bọn họ tuyệt vọng đến khóc.

Không nghĩ tới là trước đó bọn họ đối xử với gia đình Triệu Thanh Hà như thế nào, bây giờ trong nháy mắt báo ứng liền đổ xuống đầu mình.

“Sếp Canh, chúng tôi cầu xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội đi, chúng tôi quỳ xuống với ngài.”

Người nhà họ Triệu vội vàng quỳ gối trước mặt Canh Phong.

Canh Phong cười lạnh: “Các người quỳ sai người rồi.”

Người nhà họ Triệu sửng sờ, quay đầu nhìn về phía Vương Bác Thần.

Phải quỳ gối với Vương Bác Thần à?

Phải cầu xin Vương Bác Thần?

Cái này…

Bọn họ không thể nào chấp nhận được.

Vương Bác Thần chỉ là một tên ở rể ở nhà họ Triệu bọn họ.

Bây giờ bọn họ lại phải quỳ dưới chân Vương Bác Thần?

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, vậy thì nhà họ Triệu sẽ trở thành trò cười.

Đường đường là nhà họ Triệu, lại bị một đứa con rể chèn ép.

Sau này, nhà họ Triệu làm gì còn mặt mũi ở thành phố Hà Châu nữa?

“Quỳ hay là không quỳ, tự các người lựa chọn.”

Canh Phong châm chọc nói.

Đám người nhà họ Triệu đúng là ngu ngốc mà, một gia tộc đang yên đang lành lại tìm đường chết như thế này, đúng là hiếm thấy.

“Chuyện này…”

“Chúng ta gọi bà cụ và gia chủ tỉnh dậy, để bọn họ đưa ra quyết định đi.”

Có người đề nghị.

Chuyện như thế này, chỉ có thể là gia chủ đưa ra quyết định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138


CHƯƠNG 138

Thế là bà cụ và Triệu Long tức đến mức ngất xỉu lại bị đám người lay tỉnh dậy.

“Cái gì, quỳ xuống với Vương Bác Thần?”

Bà cụ Triệu giật mình, lập tức giận đến run rẩy: “Tôi tuyệt đối không quỳ xuống với cậu ta, người nhà họ Triệu tuyệt đối không thể cúi đầu với một tên ở rể.”

Nhưng mà chờ sau khi người nhà họ Triệu nói rõ mọi chuyện, bà cụ Triệu sa sầm mặt, không nói.

Triệu Long bỗng chốc im lặng, cứ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

Quỳ gối với một tên đi ở rể.

Đây là sự sỉ nhục với nhà họ Triệu.

Sau này, nhà họ Triệu sẽ trở thành một trò cười.

Nhưng mà nếu không quỳ thì trong tương lai nhà họ Triệu ngay cả cơ hội bước vào nhà thờ tổ cũng không có.

Nếu không quỳ, sau này nhà họ Triệu sẽ không còn gốc rễ!

Sắc mặt bà cụ Triệu tái xanh, bà ta vẫn luôn xem thường Vương Bác Thần.

Nhưng mà kể từ khi Vương Bác Thần xuất hiện, lại giống như là sao chổi, làm cho mọi việc của mình không thuận lợi.

Trước đó, dưới sự ép buộc của Vương Bác Thần bà ta mới bất đắc dĩ quỳ gối với Triệu Thanh Hà.

Lần đó là bởi vì dự án thành phố mới, không quỳ thì không được.

Nhưng mà bây giờ lại phải quỳ xuống cầu xin Vương Bác Thần à?

Chuyện này tuyệt đối không thể được.

Nhưng mà nếu như không quỳ, sau này nhà họ Triệu ngay cả tế tổ cũng không thể.

Phải làm gì đây?

Bà cụ Triệu tức giận muốn phun máu.

Sắc mặt Triệu Long trở nên âm trầm, ông ta đã hiểu đây chính là một cái bẫy, dùng sáu trăm tỷ để làm mồi dụ, cuối cùng lại bắt mình cúi đầu với Vương Bác Thần, cúi đầu với cả nhà Triệu Thanh Hà.

Cái này còn khó chịu hơn là so với việc giết ông ta.

Vô cùng nhục nhã.

Vô cùng xấu hổ.

Triệu Long không nói một lời, đôi mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

“Bà cụ, gia chủ, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định đi, chẳng lẽ lại sau này nhà họ Triệu chúng ta thật sự ngay cả tế tổ cũng không thể thực hiện?”

“Đúng vậy đó, chúng ta đã bị ép bước trên con đường này, đều đã mất mặt hết rồi, còn do dự cái gì nữa?”

Người nhà họ Triệu anh một câu tôi một câu khuyên nhủ.

Nhưng mà trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác sỉ nhục.

Phải quỳ gối với một tên ở rể, sau này nhà họ Triệu bọn họ đừng nghĩ tới chuyện có thể ngẩng đầu.

Vương Bác Thần chỉ là một tên ở rể thôi!

Trong đôi mắt già nua của bà cụ Triệu vằn lên tia máu, bà ta thật sự rất hối hận.

Nếu như trước đó cứ đồng ý để thằng hai vào mộ tổ, vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại.

Chẳng lẽ mình thật sự già nên lẩm cẩm rồi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139


CHƯƠNG 139

Đều là Vương Bác Thần, nếu như không phải cái tên tạp chủng Vương Bác Thần này thì nhà họ Triệu sẽ không mất mặt như thế.

“Nếu đã không đồng ý, xem ra nhà họ Triệu các người thật sự không muốn giỗ tổ. Đuổi bọn họ ra ngoài đi, sau này ai cũng không thể bước vào đây, ngay cả người nhà họ Triệu cũng không được.”

Canh Phong chậm rãi ra lệnh.

Cái bọn ngu này, lúc đầu có một cơ hội rất tốt sống, một cuộc sống xa hoa.

Nhà họ Triệu cũng có thể chân chính trở thành gia tộc đứng đầu cả nước.

Nhưng mà bởi vì bọn họ bụng dạ hẹp hòi, vong ân phụ nghĩa, mắt chó coi thường người khác, cho nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

Tất cả những thứ này đều là do bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.

Lời nói của Canh Phong tựa như một chất xúc tác làm người nhà họ Triệu càng sốt ruột hơn.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì tổ tiên nhà họ Triệu đều mất hết.

“Nhanh lên đi, bà cụ gia chủ, hai người quyết định nhanh lên đi, chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta không cần tổ tiên nữa ư?”

Người nhà họ Triệu gấp rồi, cấp dưới của Canh Phong muốn ra tay đuổi người.

Nếu cứ do do dự dự như thế, sau này người nhà họ Triệu thật sự trở thành con cháu bất hiếu, quên mất tổ tiên.

“Quỳ.”

Triệu Long cắn chặt hàm răng, gạt ra một chữ từ trong kẽ răng.

Mặt của ông ta căng đến nỗi muốn chảy ra nước.

Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Không chỉ quỳ gối với một người có phận con cháu, mà còn là quỳ với một tên ở rể.

“Vương Bác Thần, cậu, cậu cậu…”

Phốc.

Cảm giác hối hận, oán trách, kích động, không cam lòng, nhục nhã.

Cùng với những loại cảm xúc khác đang bộc phát toàn bộ.

Bà cụ Triệu lại tức giận phun ra một ngụm máu to, hoàn toàn ngất đi.

Canh Phong ngạc nhiên, bà cụ Triệu này đúng là biết giả chết quá đi, lại ngất xỉu vào thời điểm này.

Nhưng mà cũng đáng đời lắm, ai kêu bà ta mắt chó coi thường người khác, mắt bị mù rồi, không phải là thần chủ ở trước mặt đó à?

Triệu Long cúi cái đầu cao ngạo xuống, niềm kiêu ngạo của ông ta, sự cao quý của ông ta, trong mắt ông ta không có người khác, vào lúc này ngay cả rắm cũng không bằng.

Phịch!

Triệu Long nhắm mắt lại, quỳ trên đất.

Phịch phịch phịch!

Hai mươi mấy người nhà họ Triệu còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống đất.

Mặc dù người nhà họ Triệu đã quỳ xuống rồi nhưng mà.

Bọn họ không cam lòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom