Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100


Ở một bên khác, Vương Bác Thần nhét điện thoại vào người Hàn Thiên Thành: “Bắt cóc con gái của tôi, cho dù là ông trời đến đây thì cũng không thể cứu ông được đâu.”

“Bác Thần, có chuyện gì vậy, Dao Dao sao rồi?”

Trần Ngọc từ từ bình tĩnh lại, vội vàng hỏi.

Vương Bác Thần nói: “Dao Dao bị mấy tên tội phạm giết người bắt cóc, là cái tên khốn nạn này lệnh…”

Còn chưa nói xong thì Trần Ngọc đã muốn nổ tung, đỏ mắt xông lên, giống như một người phụ nữ chanh chua đá vào đũng quần của ông ta.

“Cái đồ cặn bã này lại dám bắt cóc cháu gái của tôi, bà đây đánh chết ông.”

Có hàng chục vết máu xuất hiện ở trên mặt của Hàn Thiên Thành, hai tay che quần nằm co quắp ở trên đất, đau đớn không chịu nổi.

Vương Bác Thần vội vàng giữ chặt Trần Ngọc lại, anh nói: “Mẹ à, Dao Dao không sao rồi, cái tên cặn bã này sẽ có người khác xử lý, đừng làm dơ tay của mẹ.”

“Phi.”

Trần Ngọc phun nước bọt vào mặt Hàn Thiên Thành, còn chưa hả giận mà đạp thêm mấy cái: “Dám bắt cóc cháu gái của tôi, đây chính là báo ứng của ông, Hàn gia chó má gì chứ, ông chính là khối u ác tính của xã hội, chờ đó mà ngồi tù đi.”

“Bà điên, cái bà điên này.”

Hàn Thiên Thành che chắn đũng quần, đau đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa là đã lên trời rồi, hốc mắt bị đánh vỡ cũng không đau như thế.

“Bọn mày chờ đó, chờ cậu Trần đến đây thì bọn mày đẹp mặt rồi, có gan thì bọn mày chơi chết tao đi, nếu không thì tao sẽ hành hạ bọn mày tới chết.”

Hàn Thiên Thành biết là Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho mình, ngược lại còn kích động mà trở nên hung hăng.

Uy hiếp trắng trợn.

Đúng lúc này, Trần Phong đã chạy đến.

Anh ta được người khác cõng ở trên lưng, mặt mày đều là sợ hãi.

Hàn Thiên Thành vừa mới nhìn thấy Trần Phong thì vội vàng nhào qua: “Cậu Trần, ngài phải báo thù cho tôi, tôi bị cái tên này đánh này. Tôi đến đây thu nợ, chẳng những bọn họ không trả tiền mà còn đánh tôi thành như vậy.”

“Mẹ nó, tại sao ông còn không bị đánh chết đi.”

Trần Phong giận sôi người, tiện tay nắm lấy một bình hoa trang trí ở bên cạnh đập vào trán Hàn Thiên Thành: “Mẹ nó, cái đầu heo này, ông đây đã nói ba trăm tỷ này cứ bỏ đi, ai kêu ông đến đây thu nợ hả.”

Hàn Thiên Thành bị dọa vội vàng quỳ ở dưới đất, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu, cậu Trần, tôi…”

“Tôi cái mẹ gì mà tôi, đánh cái tên ngu này cho tôi, anh Vương không tha thứ thì đánh đến khi nào ông ta chết mới thôi.”

“Cậu Trần, ngài nghe tôi đã…”

Răng rắc.

Hàn Thiên Thành còn chưa nói xong thì đã bị một tên vệ sĩ đánh gãy hai chân.

Trần Phong tức giận run cả người, sau đó không quan tâm đến cái chân bị gãy còn chưa lành, hai đầu gối đập xuống đất, quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

“Anh Vương, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến ngài thấy hài lòng.”

Bùm. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cảnh tượng trước mắt làm Hàn Thiên Thành hoảng sợ thiếu chút nữa là không còn hồn phách, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không dám phát ra.

Cậu Trần lại quỳ gối với Vương Bác Thần?

Lai lịch của thằng nhóc này là như thế nào vậy?

Mẹ kiếp, mình đắc tội với ai thế?

Ngay cả cậu Trần cũng không ngại cái chân bị gãy đau đớn của mình mà quỳ xuống với cậu ta, mình lại cho người bắt cóc con gái của cậu ta?

Triệu Hồng, cái con điếm này, mẹ nó, bị mày hại chết rồi.

“Trần Phong, nể tình chúng ta là bạn học của nhau, tôi tha thứ cho tội bất kính lần này.”

Giọng nói của Vương Bác Thần lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ông ta cho người bắt cóc con gái của tôi, còn muốn bán đi, cậu có biết không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101


Chương 101

“Bắt, bắt cóc con gái của ngài?”

Trần Phong hoảng sợ trắng bệch cả mặt, run rẩy, vội vàng nói: “Tôi, tôi không có biết, anh Vương, tôi thật sự không biết chuyện này.”

Vương Bác Thần thấy anh ta không giống như là đang nói dối, liền hỏi: “Công ty Hoa Nguyên thiếu nợ cậu à?”

Mồ hôi của Trần Phong tuôn như mưa, lắc đầu giống như cái trống: “Anh Vương, đây là hiểu lầm mà thôi, tôi đã cho người xóa khoản nợ này đi rồi, là do Hàn Thiên Thành tự mình đến đây thu tiền, tôi hoàn toàn không biết, hơn nữa cái này là do Triệu Long đã thiếu, không có liên quan gì tới công ty Hoa Nguyên hết.”

Vương Bác Thần nói: “Người nào thiếu thì đi tìm người đó, nếu như không trả tiền thì vẫn còn có quy định của pháp luật.”

Trần Phong bừng tỉnh đãi ngộ: “Cảm ơn anh Vương đã chủ trì công đạo, tôi nhất định sẽ đi tìm Triệu Long để đòi tiền.”

Vương Bác Thần gật đầu: “Mẹ của tôi bị đánh, cậu muốn giải quyết như thế nào đây.”

“Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ cho dì một sự công bằng.”

Trần Phong lau mồ hôi lạnh, quay người lại đánh vào mặt của Hàn Thiên Thành, âm trầm nói: “Ông còn muốn bán con gái của anh Vương à, ông còn muốn làm nhục vợ và mẹ vợ của anh Vương, ông có mấy cái đầu vậy hả?”

“Bán hai đứa cháu trai của ông ta đi, tất cả phụ nữ ở nhà ông ta đều phải bán vào câu lạc bộ.”

Hàn Thiên Thành bị dọa sợ quỳ ở dưới đất, dập đầu cầu xin tha thứ, giống như là một con chó.

“Cậu Trần, tôi nguyện ý chấp nhận tất cả các sự trừng phạt, cầu xin ngài tha cho người nhà của tôi đi.”

Nếu như biết Vương Bác Thần có năng lực lớn như thế thì có cho ông ta một trăm cái lá gan ông ta cũng không dám đâu.

“Ông câm miệng lại cho tôi.”

Trần Phong lại đánh liên tục mấy cái, làm cho miệng của Hàn Thiên Thành toàn là máu, thấp giọng nói: “Có biết anh Vương là ai không, đây chính là thần chủ.”

Oành!

Lời này giống như cửu thiên thần lôi, đầu óc của Hàn Thiên Thành một mảnh trống không.

Trái tim đập dữ dội, giống như là con chó chết nằm co quắp ở dưới đất, trong mắt đều là sợ hãi.

Thần chủ.

Mình lại cho người bắt cóc con gái của thần chủ.

Mình còn chuẩn bị để vợ và mẹ vợ của thần chủ đi tiếp khách.

Đột nhiên, Hàn Thiên Thành co rút cả người, thế mà bị dọa đến nỗi tái phát bệnh tim rồi chết tươi.

Trần Phong vội vàng nói: “Dì à, tôi có một căn biệt thự ở Tích Vân Sơn tặng cho dì dưỡng lão, với lại tôi cũng đồng ý đầu tư chín trăm tỷ cho công ty Hoa Nguyên coi như là bồi thường cho dì, dì xem xem như thế này có được không?”

“Hả? Được, được chứ.”

Trần Ngọc ngơ người, đây chính là cậu cả nhà họ Trần, thế mà lại xin lỗi và bồi thường cho mình.

Cho đến bây giờ, bà ta không hề dám nghĩ tới chuyện này.

Đường đường là cậu cả nhà họ Trần, vậy mà lại hèn hạ ở trước mặt con rể mình như thế.

Người là mẹ vợ như bà ta cũng cảm thấy vô cùng có thể diện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102


Chương 102

“Cảm ơn dì, cảm ơn dì.” Trần Phong thở phào một hơi, lại cẩn thận nhìn Vương Bác Thần: “Anh Vương, ngài thấy như vậy có được không?”

“Những đồ vật đã làm hỏng, cậu bồi thường theo giá thị trường.”

Vương Bác Thần quay đầu lại nói: “Mẹ, có cần bổ sung cái gì nữa không?”

“Không có, không có.”

Trần Ngọc cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ.

Lần đầu tiên cảm thấy có đứa con rể như Vương Bác Thần là vô cùng tốt.

Vương Bác Thần nói: “Vậy chúng ta đi về thôi, nếu không thì Thanh Hà lo lắng lắm đó.”

Về đến nhà.

Triệu Thanh Hà lo lắng, vành mắt đỏ hoe: “Mẹ, bọn họ đánh mẹ hả, chúng ta đi báo cảnh sát, con không tin là trên thế giới này không có công bằng.”

“Bác Thần đã trút giận cho mẹ rồi, cậu Trần còn nói xin lỗi mẹ nữa đó, lần này may mắn là có Bác Thần.”

Bây giờ, Trần Ngọc đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

Lúc này, bà cụ Triệu gọi điện thoại đến, Triệu Thanh Hà do dự một chút, vẫn là nghe máy.

Bà cụ Triệu cao cao tại thượng ra lệnh: “Triệu Thanh Hà, muốn để ba cô vào nhà thờ tổ tiên thì đến gia tộc một chuyến, nếu dám không đến thì ba cô đừng hòng có thể vào nhà thờ tổ tiên.”

Nghe thấy lời nói của bà cụ Triệu, Triệu Thanh Hà tức đến phát khóc, cắn răng nói: “Bà nội, tại sao bà nội lại có thể như vậy chứ, ba con cũng là con trai ruột của bà nội mà.”

Tút tút tút.

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng máy bận.

“Bà ấy nói cái gì vậy? Đừng có để ý tới bà ấy, xem xem bà ấy có thể làm được gì?”

Trần Ngọc thở hổn hển nói.

Trước kia bà ta còn nghĩ là bà cụ có thể công bằng một lần, đừng có hà khắc với gia đình của mình như thế.

Nhưng mà khoảng thời gian này trôi qua, bà ta đã hoàn toàn thấy rõ.

Bà cụ là một bà già hồ đồ, trong mắt chỉ có gia đình Triệu Long.

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Bà ấy kêu con và Bác Thần đến gia tộc, nếu như không đến thì đừng có hòng để cho ba vào nhà thờ tổ tiên.”

“Năm đó là ba của con đón bà ấy từ nông thôn lên để hưởng phúc, sau này gia tộc phát triển, bà ta lại bắt tay với Triệu Long mà đá ba con ra ngoài thì thôi đi, bây giờ ngay cả chuyện ba con vào nhà thờ tổ tiên mà bà ta cũng lấy ra để lợi dụng, bà ta không sợ bị báo ứng, thiên lôi đánh xuống hả?”

Đây là lần đầu tiên Trần Ngọc nói bà cụ như thế, có thể thấy được bà ta tức giận đến cỡ nào.

Vào nhà thờ tổ tiên, đây chính là tâm nguyện duy nhất của chồng mình.

Nhưng mà mấy năm gần đây, hai mẹ con bọn họ đã từng cầu xin vô số lần, có thể nghĩ cách gì cũng đã đề nghị hết rồi.

Bà cụ nghe lời của Triệu Long, không những không đồng ý mà còn thực hiện gia pháp với hai mẹ con bọn họ, cả một tuần còn không thể bước xuống giường.

Bây giờ lại dùng cái này để uy hiếp, bà cụ thật sự hoa mắt ù tai lắm rồi.

Triệu Thanh Hà cắn răng nói: “Mẹ à, mẹ ở nhà coi chừng Dao Dao đi, con với Bác Thần đến đó xem thử.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, cũng không ngăn cản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103


Chương 103

Anh cũng muốn xem xem nhà họ Triệu còn có thể diễn trò hề gì nữa.

Đến sân nhà nhà họ Triệu.

Bà cụ Triệu giống như là hung thần ác sát ngồi trên ghế bành, uy phong lẫm liệt.

Triệu Long trực tiếp hỏi tội: “Triệu Thanh Hà, cô có biết lỗi chưa, cô còn không quỳ xuống cho tôi.”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Bác cả, tôi phạm phải lỗi lầm gì? Dựa vào cái gì mà phải quỳ xuống?”

“Cô đã sỉ nhục trưởng bối trong hôn lễ, làm nhà họ Triệu mất hết mặt mũi, cái thứ mất dạy này, bây giờ lại còn dám cãi lời trưởng bối, người đâu rồi, đánh gãy chân của nó cho tôi.”

Trong mắt của Triệu Long đều là oán hận.

Thi thể con trai Triệu Húc của ông ta vừa mới được nhân viên của thiên đường nhân gian mang đến tầm hai tiếng đồng hồ trước, nói là đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Ông ta biết con trai của mình và cậu Lý thương lượng với nhau phải đối phó với Vương Bác Thần như thế nào.

Nhưng mà bây giờ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần sống rất tốt, con của ông ta thì đã chết rồi.

Điều này khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng mất cân bằng, nhất định phải xã cục tức này mới được.

“Vương Bác Thần, cháu trai của tôi đã chết rồi, mà cậu còn sống, ngày hôm nay tôi muốn cậu và Triệu Thanh Hà phải chôn cùng với Húc.”

Giọng nói của bà cụ Triệu giống như một con cú đêm, trong mắt đều là hận ý.

Mặc dù bà ta không biết là ai đã giết Triệu Húc, nhưng mà Triệu Húc đến thiên đường nhân gian là để thương lượng với cậu Lý làm như thế nào để hành hạ Vương Bác Thần chết đi.

Bây giờ Vương Bác Thần vẫn còn sống, còn cháu trai của mình đã chết rồi, nhất định phải để Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà chôn cùng.

“Bà nội, cháu cảm thấy rất đáng tiếc về cái chết của Triệu Húc, nhưng mà bà dựa vào cái gì lại để chúng cháu chôn cùng với anh ta?”

Triệu Thanh Hà siết chặt nắm đấm, phẫn hận nói: “Triệu Húc là cháu trai của bà, cháu không phải hả? Bác cả là con của bà, còn ba của cháu thì không phải à?”

Bà cụ Triệu xông lên phía trước, đánh một bạt tai vào mặt Triệu Thanh Hà, tức giận nói: “Đủ rồi, tôi cho các người có cơ hội được sống, Vương Bác Thần, cậu đã cứu mạng thần chủ, bây giờ cậu gọi điện thoại dùng ân tình của cậu để giao tất cả các dự án ở thành phố mới cho nhà họ Triệu chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt tay với nhà họ Lý, liên hợp thực hiện. Nếu không, ba vợ của cậu vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể vào nhà thờ tổ tiên.”

Vương Bác Thần nhìn bọn họ, cười cợt một tiếng: “Được thôi.”

Vương Bác Thần gọi điện thoại, rất nhanh, Triệu Long liền nhận được tin tức tập đoàn Triệu thị phụ trách tất cả các dự án ở thành phố mới.

Bà cụ Triệu hừ lạnh một tiếng: “Cũng coi như là có tác dụng.”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể để cho ba của cháu vào nhà thờ tổ tiên chưa?”

“Ba của cô còn muốn vào nhà thờ tổ tiên hả? Kiếp sau đi.”

“Con nhỏ ngu ngốc, đi chết đi.”

Triệu Long lộ nguyên hình, bắt đầu chửi rủa.

Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng, nghiêm giọng nói: “Người đâu, đuổi hai người này ra ngoài cho ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104


Chương 104

“Thanh Hà, chúng ta đi thôi.”

Vương Bác Thần mang theo Triệu Thanh Hà tức giận bất bình rời khỏi đại viện nhà họ Triệu.

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Vương Bác Thần, tại sao anh phải đồng ý với bọn họ, anh biết rõ là bọn họ đang gạt người mà.”

“Thanh Hà, đừng lo lắng, anh nhất định có thể để ba nở mày nở mặt tiến vào nhà thờ tổ tiên.”

Vương Bác Thần cười một cách sâu xa: “Không giao dự án lại cho bọn họ thì có trò hay đâu mà xem? Em cứ đợi xem kịch vui đi.”

Sáng ngày hôm sau.

Dao Dao mặc áo ngủ gấu trúc, lắc qua lắc lại giống như là một con gấu trúc nhỏ, vội vàng đánh thức Vương Bác Thần dậy.

“Ba ơi, ngày hôm nay phải đến tham gia buổi họp phụ huynh của con đó.”

Rửa mặt xong xuôi, hai ba con liền đến nhà trẻ.

Lần đầu tiên tham gia họp phụ huynh, Vương Bác Thần có chút khẩn trương, đây chính là lần đầu tiên đó.

Dao Dao thì vô cùng vui vẻ, mặc một chiếc áo bông có hình dạng con thỏ, đôi chân nhảy nhót, vô cùng đáng yêu.

“Chào cô Châu ạ.”

Nhìn thấy một người phụ nữ trung niên béo béo mang kính mắt, Dao Dao nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.

Bước chân của cô Châu không dừng lại, làm như là không nhìn thấy, trong ánh mắt rõ ràng còn có chút ghét bỏ.

Dao Dao nhỏ giọng nói: “Ba ơi, cô Châu là giáo viên chủ nhiệm lớp con, cô ấy rất hung dữ.”

Vương Bác Thần mỉm cười, sờ cái đầu nhỏ của Dao Dao.

Đến lớp học của Dao Dao, đa phần phụ huynh đã đến rồi, Vương Bác Thần đi đến phía trước ký tên.

Một bé trai mập mập hung dữ chỉ vào Dao Dao rồi nói: “Vương Nguyệt Dao, con hoang, đừng có ngồi cùng một chỗ với tao.”

Dao Dao vội vàng lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Tiểu Bảo, tớ không phải là con hoang đâu, người đó chính là ba của tớ đó.”

Tiểu Bảo đẩy ngã Dao Dao, tuổi còn nhỏ nhưng mà lại có dáng người rất hung, khoanh tay khẽ nói: “Mày nói bậy, mày chính là một đứa con hoang không có ba.”

Dao Dao đứng dậy, nước mắt ấm ức đảo quanh trong hốc mắt, nhưng mà cô bé không khóc, kiên cường nói: “Tớ có ba, mẹ của cậu nói dối rồi.”

Tiểu Bảo lại đẩy Dao Dao một lần nữa, còn đá thêm một đá, khoanh tay, hiển nhiên là một tên lưu manh nhỏ: “Mày chính là một đứa con hoang, không có ba, còn dám nói là mẹ của tao nói dối nữa hả, xem xem tao có đánh chết mày không.”

“Con trai, có chuyện gì vậy?”

Có một người phụ nữ mập mạp đi tới.

Tiểu Bảo chỉ vào Dao Dao rồi nói: “Con nói nó là con hoang, nó còn cãi lại, mẹ ơi, nó còn mắng mẹ nữa.”

Người phụ nữ mập tát cho Dao Dao một bạt tai, mắng chửi: “Đồ tạp chủng, con trai của tao đánh mày mày còn dám cãi lại nữa, còn dám mắng tao, cái đồ tạp chủng không có giáo dục.”

Dao Dao tức phát khóc, lớn giọng nói: “Tôi không phải là con hoang, tôi có ba, ba của tôi tên là Vương Bác Thần.”

“Dao Dao, ai đánh con.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105


Chương 105

Vương Bác Thần đang ký tên ở phía trước nghe thấy tiếng của Dao Dao thì liền vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy dấu tay ở trên mặt Dao Dao, lửa giận của Vương Bác Thần liền nhen nhóm.

Anh ở đây mà cũng có người dám bắt nạt Dao Dao như thế.

Có thể nghĩ là lúc anh không có ở đây thì Dao Dao bị bắt nạt thành bộ dạng gì.

Trên mặt của Dao Dao đều là nước mắt, cô bé khóc nói: “Ba ơi, con không phải là tạp chủng, con có ba mà.”

Trong lòng Vương Bác Thần đau nhói, anh vội vàng nói: “Bọn họ đang nói bậy đó.”

“Là tôi đánh đó, sao nào, cậu còn muốn đánh tôi hả?”

Người phụ nữ mập khinh thường hừ một tiếng, chỉ vào mặt Vương Bác Thần rồi mắng: “Cái đồ mất dạy, con trai tôi nói nó là tạp chủng thì nó chính là tạp chủng, còn dám mạnh miệng với con trai của tôi, đánh nó một bàn tay là nhẹ lắm rồi.”

“Cái tên nghèo hèn này chui từ đâu ra vậy, đến đây làm ba của con nhỏ tạp chủng này, ai mà không biết nó…”

Chát.

Vương Bác Thần trực tiếp đánh vào mặt của người phụ nữ mập.

Một cái tát này phải nói là rất mạnh, đánh làm cho người phụ nữ mập trực tiếp bay ra xa bốn năm mét, hôn mê tại chỗ.

Vương Bác Thần thật sự muốn giết người rồi.

Cũng may là thịt ở trên mặt của người phụ nữ mập đủ nhiều, nếu không thì chắc là bị một bàn tay này đánh cho chết tươi.

“Chú dám đánh mẹ của tôi, tôi giết chú.”

Tiểu Bảo lại móc một con dao rọc giấy từ trong túi ra, đâm vào chân Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nhíu mày, đánh vào mặt Tiểu Bảo: “Tuổi còn nhỏ mà tâm tư độc ác, ba mẹ cậu không dạy cậu thì để tôi dạy cậu.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng có giả chết mà, mẹ dậy nhanh đi, người ta đánh con kìa, mẹ mau gọi ba đến đây.”

Tiểu Bảo khóc lóc, con dao rọc giấy cắm vào mông của người phụ nữ mập.

“Á——!”

Người phụ nữ mập tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì nổi điên mắng chửi: “Cậu, cậu dám đánh con trai của tôi, chồng tôi là Hồ Xuyên, chúng tôi là người của nhà họ Hồ.”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng lau mặt cho Dao Dao, giảm sưng cho cô bé, thản nhiên nói.

“Ồ, vậy thì gọi người đến đây đi.”

Không có gì bất ngờ, lời nói của Vương Bác Thần liền gây ra một trận mỉa mai.

Các phụ huynh kế bên thấy náo nhiệt còn không chê chuyện lớn.

Có người cười lạnh rồi nói: “Cái thứ không biết sống chết, lại dám đánh chị Lan, cậu ta không biết chị Lan là vợ của Hồ Xuyên hả?”

Người khác lại châm chọc nói: “Nhà trẻ này có Hồ Xuyên đầu tư nữa kìa, lại dám gây chuyện ở đây, đúng là chán sống rồi.”

Lại có người âm dương quái khí nói: “Ai không biết cô bé đó là một đứa con hoang cơ chứ, có thể bị chị Lan dạy dỗ, đó là phúc khí của nó. Với lại con nhỏ không nghe lời thì phải dạy dỗ chứ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106


Chương 106

Mấy người này chỉ chỉ trỏ trỏ, đều nói những lời tàn nhẫn.

Người nhà họ Hồ có thể chọc được à?

Đây chính là nhà họ Hồ trong tứ đại gia tộc.

Ở một bên khác, chị Lan khóc lóc gọi điện thoại: “Hồ Xuyên, mẹ con bọn em sắp bị người ta đánh chết rồi này, anh còn không qua đây cho em.”

Nói chuyện điện thoại xong, chị Lan hung dữ nói: “Chồng của tôi lập tức đến đây, bây giờ cho dù các người có quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ thì cũng đã trễ rồi.”

“Có chuyện gì vậy mẹ Tiểu Bảo, là ai xem thường chị thế?”

Cô Châu, chủ nhiệm lớp của Dao Dao chạy tới, vội vàng nịnh nọt hỏi thăm.

Tiểu Bảo thở hổn hển nói: “Cô Châu, là cái con nhỏ tạp chủng Vương Nguyệt Dao này, ba của nó còn đánh mẹ em nữa.”

Nghe như vậy, cô Châu tức giận không có chỗ phát tiết, quay người chỉ vào Dao Dao rồi mắng chửi: “Cái đứa con hoang này, hai ngày nay không bị đánh nên ngứa da rồi có đúng không? Còn dám đánh người khác nữa chứ, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”

Dao Dao sợ sệt nói: “Cô Châu, là Tiểu Bảo và mẹ của cậu ấy đánh em mà, em không có đánh cậu ấy.”

“Em còn dám mạnh miệng?”

Cô Châu khoanh tay mắng chửi: “Cái đồ con hoang, có người nuôi mà không có người dạy, tôi không đuổi em ra khỏi đây là nhân từ lắm rồi, vậy mà còn không có giáo dục như thế, bắt nạt bạn nhỏ khác, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”

Vương Bác Thần nhíu mày.

Người phụ nữ này thân là giáo viên mà lại không biết phân biệt tốt xấu, đến trách oan Dao Dao.

Đúng là không xứng đáng để làm giáo viên.

Vương Bác Thần cố nén lửa giận: “Cô Châu, con gái của tôi bị con trai của cô ta đánh rồi bị cô ta đánh, chẳng lẽ tôi không thể đánh trả?”

Không ngờ là lời này lập tức chọc phải tổ ong vò vẻ.

“Tại sao Tiểu Bảo không đánh những người khác mà chỉ đánh nó, chắc chắn là do tạp chủng này đã gây chuyện với Tiểu Bảo trước, với lại con nít với nhau bị đánh một chút thì sẽ chết được à? Con cái nhà cậu quý giá chắc? Mẹ của Tiểu Bảo dạy dỗ nó, đây là vì muốn tốt cho nó.”

Cô Châu thẹn quá hóa giận, mắng người vô cùng khó nghe.

Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng thì phụ huynh xung quanh lại bắt đầu chỉ trỏ.

Có người tặc lưỡi nói: “Còn không phải là cô Châu muốn tốt cho trẻ nhỏ à, không phải chỉ là bị đánh một chút thôi à, cũng đâu có mất miếng thịt nào.”

Có một người khác cười lạnh nói: “Loại phụ huynh không biết phân biệt đúng sai mà còn lý luận, sắp đến tết, chúng ta tặng quà cho cô Châu, chỉ có nhà của bọn họ là không tặng, không có lòng biết ơn gì hết.”

Còn có người lạnh lùng càng quá đáng hơn nữa: “Cái loại gia đình chỉ có một món quà nhỏ mà cũng không nỡ tặng, con cái không có giáo dục cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Có người làm chỗ dựa, cô Châu lại càng quá đáng hơn nữa, chanh chua nói: “Cậu là người ba hoang nào của cái đứa con hoang này vậy? Tôi làm giáo viên như thế nào, cậu quản được chắc? Chẳng trách cái đứa con hoang này không có giáo dục, hóa ra là do di truyền.”

Chát.

Đáp lại bà ta là một cái tát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107


Chương 107

Cô Châu bị đánh ba bốn cái, cả người đều ngơ ra.

Lần đầu tiên có người dám đánh mình.

Cho đến bây giờ, những phụ huynh này đều nịnh bợ mình, ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói nữa là.

Bây giờ ba của cái đứa con hoang này lại dám đánh mình.

Phụ huynh ở bên cạnh trợn tròn mắt.

Vương Bác Thần thật sự quá phách lối, ngay cả cô Châu mà cũng dám đánh.

Cô Châu che mặt kêu gào: “Cậu, cậu lại dám đánh tôi?”

Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái nữa, thản nhiên nói: “Bà có xứng làm giáo viên không hả?”

“Cô ấy có xứng không thì tôi không biết, nếu như ngày hôm nay cậu không để lại chút gì thì đừng hòng rời khỏi đây.”

Hồ Xuyên là chồng của chị Lan, dẫn theo mấy tên đàn em đến đây bao vây hai ba con Vương Bác Thần lại.

Hồ Xuyên dùng cây gậy bóng chày chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Dám đánh vợ con của tao, mày chán sống rồi, tháo bỏ khớp chân của nó đi.”

Vương Bác Thần ôm lấy Dao Dao, bình tĩnh nói: “Bây giờ nói xin lỗi với con gái tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng vô dụng.”

Cái gì?

Lại dám kêu Hồ Xuyên xin lỗi con nhỏ tạp chủng đó?

Còn nói là nếu như không xin lỗi thì một lát nữa có quỳ xuống cầu xin cũng không có tác dụng?

Cậu ta chưa tỉnh ngủ có đúng không, thế này thật là khoa trương quá!

Cậu ta bị ngu hả, lại dám nói chuyện với người nhà họ Hồ như thế này.

Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, đến đây để chịu chết.

Phụ huynh của những đứa nhỏ còn lại giật nảy cả mình.

“Lúc nãy, Hồ Xuyên chỉ muốn đánh gãy một cái chân của cậu ta, vậy mà cậu ta lại phách lối như thế, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là đánh gãy một chân đâu.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô Châu che mặt, oán hận nói: “Hồ tổng, cái thứ chán sống này không cần phải nói nhảm với cậu ta đâu, nhìn cậu ta đánh vợ con anh thành cái gì rồi kìa. Tiểu Bảo mới có năm tuổi thôi, vậy mà cậu ta cũng có thể ra tay được.”

“Mẹ nó, lại dám giả ngầu ở trước mặt Hồ Xuyên, tao đây vốn dĩ chỉ muốn đánh gãy chân mày thôi, bây giờ đánh gãy cả tay và chân nó cho tao.”

Hồ Xuyên ngang ngược nói: “Con trai, đi, đi lại đánh cái con nhỏ đó mấy cái để con trút giận.”

Tiểu Bảo thở phì phò, nói: “Vương Nguyệt Dao, cái đứa con hoang này, xem xem tao giải quyết mà như thế nào.”

Mười tên đàn em xông tới với khí thế hung hăng.

“Ba ơi, con sợ quá.”

Dao Dao vùi mặt vào lồng ngực Vương Bác Thần.

“Dao Dao, nhắm mắt lại đi.”

Vương Bác Thần sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108


Chương 108

Bóng người Vương Bác Thần lập tức lóe lên, giống như hổ xuống núi.

Hai chân anh giống như là bánh xe quay với tốc độ cao, gần như là trong nháy mắt, những tên đàn em ở đây đều bị ngã xuống đất.

“Chân của tao.”

“Cánh tay của tao.”

“…”

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho những người xung quanh tê dại cả da đầu.

“Cô không xứng làm giáo viên.”

Không đợi những người khác kịp phản ứng, Vương Bác Thần liền tát cho cô Châu một bạt tai.

Sau đó, lại đi đến trước mặt Hồ Xuyên.

“Mày, mày muốn làm cái gì? Tao nói cho mày biết, tao là người của nhà họ Hồ.”

Hồ Xuyên bị dọa đến nổi cây gậy ở trong tay đều rơi xuống đất.

Cái tên biến thái này, sao lại mạnh như thế?

Vương Bác Thần đá vào mặt của anh ta.

Hồ Xuyên bay ra ngoài, ngã chổng vó.

Một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.

“Mày, mày dám đánh chồng của tao, tao liều mạng với mày.”

Chị Lan nhìn thấy Hồ Xuyên bị đánh, cô ta giống như bị điên mà xông lại, Vương Bác Thần lại đánh cho cô ta một bạt tai, cô ta liền xoay vòng vòng tại chỗ.

“Mày chờ đó, tao sẽ gọi điện thoại cho anh trai tao, nếu như mày có gan thì đừng có đi.”

Hồ Xuyên đứng dậy lau mặt, tất cả đều là máu tươi, anh ta lập tức gọi điện thoại kêu người.

“Cậu ta, cậu ta thật sự không sợ chết, dám đánh Hồ Xuyên luôn?”

“Cậu ta có lai lịch gì vậy, lại có thể đánh nhau như thế? Nhưng mà cho dù cậu ta biết đánh đi nữa thì cũng chỉ có một con đường chết, đã làm phật lòng nhà họ Hồ rồi.”

Cô Châu đứng dậy, chanh chua mắng chửi: “Cái tên điên này, cậu cùng với đứa con hoang của mình chờ chết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Dao Dao bị dọa đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu ớt nói: “Ba ơi, chúng ta đi thôi, con không thích ở đây.”

“Được, chúng ta về nhà thôi.”

Vương Bác Thần nhìn bọn người Hồ Xuyên, lạnh lùng nói: “Các người phải cảm ơn con gái của tôi đi, nếu không thì các người đã là người chết rồi.”

“Như vậy là đang chạy án à? Không thể để cho cậu ta đi.”

“Đúng vậy, người của nhà họ Hồ và cảnh sát sắp đến đây rồi, cậu ta muốn chạy trốn, nằm mơ đi.”

“Cậu không thể đi, đánh người xong lại muốn đi, làm gì có đạo lý này chứ.”

Có khoảng mười người phụ huynh chặn đường đi của anh.

Vương Bác Thần cau mày, những người này đều không biết phân rõ phải trái như vậy hả?

Đúng vào lúc này, có một chiếc Rolls Royce chạy vào nhà trẻ.

Ở phía sau còn có mười mấy chiếc xe.

“Anh của tao đến rồi, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109


Chương 109

Hồ Xuyên lập tức hùng hồn, nhanh chóng đi mở cửa.

Hồ Lãm ngồi trên xe lăn không nhịn được mà nói: “Ai dám đánh người nhà họ Hồ chúng ta, sống đủ rồi hả?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Người nhà họ Hồ đều vô pháp vô thiên như vậy à?”

Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên là Hồ Lãm giật mình rồi nhìn sang.

Sau đó, sắc mặt tái nhợt, cả người co giật giống như là một con chó dại.

Hoảng sợ đến nổi ngã khỏi xe lăn.

“Anh Lãm, anh không sao đó chứ?”

Hồ Xuyên vội vàng đỡ Hồ Lãm dậy.

Cô Châu mang theo cái đầu heo chỉ vào hai ba con Vương Bác Thần, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Cậu làm cậu Hồ tức giận thành cái dạng này, tôi xem xem cậu sẽ chết như thế nào.”

Đám phụ huynh còn lại thì cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu Hồ tức đến nỗi ngã xuống từ trên xe lăn, chắc chắn là Vương Bác Thần sẽ chết thôi.”

Chị Lan oán độc nói: “Anh tao đến rồi, bọn mày chờ chết đi, con trai của tao đánh con gái của mày đó là do con gái của mày có phúc, chờ một lát nữa tao sẽ cho con trai của tao đánh con gái của mày chết ở trước mặt mày, xem xem mày có dám phách lối nữa không.”

“Cút đi.”

Nghe nói như vậy, Hồ Lãm tức giận đến đỏ bừng hai mắt, trên mặt hiện lên một tia âm tàn, đánh vào mặt của Hồ Xuyên.

Nhà họ Hồ của chúng ta phải bỏ ra một cái giá như thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của Vương Bác Thần, cậu có biết không hả?

Con mẹ nó, cậu lại dám đắc tội với anh ta.

Sao cậu không đi chết đi cho rồi.

Hồ Xuyên bị đánh nghệt mặt, đứng yên tại chỗ.

Chẳng lẽ anh Lãm trách mình ngay cả Vương Bác Thần mà cũng không thể xử lý được, cho nên làm mất mặt mũi của nhà họ Hồ?

Đúng vậy, chắc chắn là như thế.

Nghĩ đến đây, Hồ Xuyên chỉ vào Vương Bác Thần, ngạo mạn nói: “Không nhìn thấy anh Lãm của tao tức giận đến như vậy à, còn chưa chịu ra tay phế cái tên ngu ngốc đó.”

“Phế con mẹ mày đó!”

Hồ Lãm tức đến nỗi mờ mắt luôn rồi, chỉ vào Hồ Xuyên, tức giận nói: “Người đâu, đến đây đánh cái tên ngu ngốc này cho tao, làm như là nó đã nói, đánh gãy chân của nó cho tao.”

“Hả? Anh Lãm, có phải là anh tính sai rồi không, em mới là em trai của anh mà.”

Hồ Xuyên trợn tròn mắt.

“Tính sai cái mẹ mày đó, đánh là đánh cái tên ngu mày nè.”

Hồ Lãm giận dữ nổi trận lôi đình, kêu hai tên vệ sĩ của mình trực tiếp ra tay.

Hồ Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên vệ sĩ đó vô tình đánh gãy chân.

“A…”

Hồ Xuyên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110


Chương 110

Chị Lan cùng với bọn người cô Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

Nhìn thấy người đàn bà ngu ngốc chị Lan, Hồ Lãm tức giận nói không nên lời: “Cô, cô quỳ xuống cho tôi.”

“Anh, em, em…”

Chị Lan sợ đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống đất.

“Cái con heo mập này, ai là anh của cô hả? Các người và nhà họ Hồ tôi có bắn đại bác cũng không tới, còn dám giả mạo làm người nhà họ Hồ chúng tôi, cái con heo mập chết tiệt, ai cho cô có lá gan lấy danh nghĩa của nhà họ Hồ chúng tôi ra gây rắc rối hả.”

Hồ Lãm đánh cho cô ta một bàn tay, còn chưa hả giận, trực tiếp cởi giày ra hung hăng đánh vào mặt của chị Lan.

Chị Lan bị đánh đến nỗi mặt mày toàn là dấu giày, vốn dĩ gương mặt đã mập như heo, bây giờ lại sưng thành một quả bóng da.

Nhưng mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ đó chính là bọn họ sắp bị nhà họ Hồ xóa tên rồi.

“Anh, em sai rồi, em không dám nữa đâu, anh tha cho em đi.”

“Anh, em xin lỗi, em nhận lỗi, đừng có đuổi bọn em đi mà.”

Hồ Xuyên hối hận đến nỗi trái tim đều đang rỉ máu.

Tại sao lại phải đắc tội với Vương Bác Thần?

Tại sao lại phải đắc tội với cậu ta chứ.

Anh ta oán hận nhìn vợ mình.

Người đàn bà ngu ngốc này.

Nếu như không phải là cô ta thì sẽ không xảy ra chuyện này.

Chị Lan hoảng sợ, vô cùng lo lắng, đội cái đầu heo không dám nói lời nào.

Cô ta đã sợ đến choáng váng.

Chắc chắn là Hồ Xuyên sẽ đánh chết mình.

Nhưng mà bây giờ cô ta không dám động đậy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám.

Cô Châu vội vàng nịnh nọt: “Cậu Hồ, ngài đã hiểu lầm rồi, là do hai ba con đó gây chuyện đó, em trai và em dâu của ngài mới là người bị hại.”

Hồ Lãm lạnh lùng nhìn cô ta: “Một chút đạo đức nghề giáo viên cũng không có, cô cũng xứng làm giáo viên nữa à? Cô phạm lỗi, tôi cần phải truy cứu pháp luật về trách nhiệm của cô.”

“Hả?” Cô Châu giật mình, hốt hoảng nói: “Cậu Hồ, tôi vô tội.”

“Vô tội hả?”

Hồ Lãm nhìn xe cảnh sát đang chạy đến ở cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: “Cô đi mà giải thích với bọn họ đi.”

“Cậu Hồ, là ai gây chuyện vậy?”

Đội trưởng Tất Văn Hoa dẫn người đến hỏi thăm.

Hồ Lãm chỉ vào ba người Hồ Xuyên: “Đội trưởng Tất, ba người này đánh nhau gây chuyện, nhất là cô Châu, tôi nghi ngờ cô ta bạo hành trẻ em, dẫn về điều tra thêm đi.”

Lúc này, những phụ huynh đứng ở bên cạnh giống như bị câm, một câu cũng không dám nói, sắc mặt trắng bệch.

“Đừng… đừng có bắt tôi, đừng bắt tôi mà.”

Cô Châu hoảng sợ đến nổi ống quần bị nước tiểu thấm ướt, giống như là một con heo chết xụi lơ ở dưới đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111


Chương 111

Cô ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.

Cậu Hồ lại vì Vương Bác Thần mà đánh đến nổi em trai mình tàn phế.

Tại sao mình lại không đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút chứ?

Nếu như mình đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút thì sẽ không có kết quả này rồi.

Đáng tiếc, hối hận đã chậm rồi.

“Bạo hành trẻ con? Tôi ghét nhất là loại giáo viên mặt người dạ thú như thế này, mang đi hết đi.”

Tất Văn Hoa vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình mang ba người Hồ Xuyên đi khỏi.

“Đội trưởng Tất, làm phiền anh rồi, có thời gian tôi sẽ tìm anh uống rượu.”

Hồ Lãm xử lý xong mọi chuyện, nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần, lắp bắp nói: “Anh anh Vương, ngài, ngài có thấy hài lòng không?”

Thái độ hèn mọn của Hồ Lãm khiến những bậc phụ huynh xung quanh cảm thấy rất khó tin.

Mọi người đều biết Vương Nguyệt Dao được sinh ra lúc mẹ cô bé chưa lập gia đình.

Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói mẹ đứa bé kia rất không đứng đắn, còn là sinh viên đại học mà đã lén lút quan hệ với đàn ông để rồi mang thai, còn bị người nhà dắt ra phố thị chúng.

Loại phụ nữ như vậy thì đứa trẻ sinh ra không phải là con hoang thì là gì?

“Vương Bác Thần có lẽ cũng chỉ là người đổ vỏ mà thôi, ngay cả cậu Hồ cũng rất cung kính với anh ta, vậy mà anh ta lại lấy loại phụ nữ không đứng đắn này làm vợ, đoán chừng đã bị cắm sừng từ lâu rồi mà không biết.”

Một người phụ nữ nhỏ giọng nói.

Giọng điệu đầy ghen tị.

Bởi vì một người phụ nữ vô liêm sỉ như Triệu Thanh Hà lại tìm được một người chồng giỏi giang như vậy, trong khi bản thân mình lại tầm thường như thế, cô ta đột nhiên cảm thấy cuộc sống rất bất công.

Ông trời quả thật mắt mù rồi.

“Đúng vậy, ai biết được đã xảy ra chuyện gì, con hồ ly tinh Triệu Thanh Hà kia rất giỏi dụ dỗ đàn ông.”

“Tôi cũng từng gặp Triệu Thanh Hà, mẹ của Vương Nguyệt Dao rồi. Nhìn tướng mạo quả thật giống y hồ ly tinh, ai biết được cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Vậy mà Vương Bác Thần cũng không ngại bẩn.”

Mấy người phụ nữ đang nhỏ giọng nghị luận, bọn họ tưởng Vương Bác Thần không nghe thấy, cho nên ăn nói rất khó nghe.

Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần lại quay đầu nhìn sang, lạnh nhạt nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mỗi người tự vả miệng mình năm mươi cái.”

Mấy người phụ huynh nói những lời kia bỗng thấy choáng váng.

Thậm chí có người còn không dám tin, Vương Bác Thần, người khiến cậu Triệu phải cúi đầu, lại chính là người đàn ông mà Triệu Thanh Hà đã lén lút qua lại khi đó sao?

Đây chính là sự trở lại của nhà vua sao?

Mọi người lập tức không dám nói nữa.

“Mấy người bị điếc à? Anh Vương bảo mỗi người tự vả miệng mình năm chục cái. Nếu các người không muốn làm thì tôi sẽ giúp các người.”

Cậu Hồ tức giận, cái bọn ngu xuẩn này, Thần Chủ vốn không định so đo với bọn họ.

Không ngờ bọn họ lại tự tìm chết, còn dám xúc phạm cô Triệu Thanh Hà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112


Chương 112

“Tôi… tôi xin lỗi, tôi sẽ đi ngay.”

Mấy người phụ huynh nói câu đó đã đỏ mặt tía tai, muốn bỏ chạy.

Cậu Hồ phất tay, hơn chục tên côn đồ vây quanh.

Bốp bốp.

Hơn chục tên côn đồ bắt đầu động thủ, tát liên tiếp khiến nhóm phụ huynh khóc thét.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

“Đừng đánh nữa, tôi không dám nói nữa, tôi cũng không dám nói nữa.”

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi.”

Nhóm phụ huynh quỳ xuống đất, sợ choáng váng.

Họ không dám chống cự.

Bọn họ vô cùng hối hận.

Tại sao mình lại ác mồm ác miệng như vậy, sao lại mắng Vương Nguyệt Dao?

Tại sao không kìm chế lại?

Vương Bác Thần liếc nhìn Hồ Lãm, hờ hững nói: “Nể mặt ba anh liều chết bảo vệ anh, tôi sẽ giữ cho anh một cái mạng.”

“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, tôi nhất định sẽ sửa sai, không bao giờ tái phạm nữa.”

Hồ Lãm dập đầu như giã tỏi, nức nở nói.

Vương Bác Thần ôm Dao Dao về nhà.

Hồ Lãm u ám liếc nhìn đám phụ huynh, gằng giọng nói: “Dám chỉ trích anh Vương và cô Triệu Thanh Hà sao, đánh nát mồm cho tôi, đánh cho khi nào rụng hết răng thì thôi.”

Trong lúc nhất thời, tiếng la hét liên tục vang lên, có người muốn xin lỗi nhận sai, nhưng lại không có cơ hội để mở miệng.

Lần này, coi như để bọn họ nhớ dai.

Về đến nhà, Trần Ngọc lấy làm lạ hỏi: “Không phải con đi họp phụ huynh sao? Sao về nhanh vậy?”

Vương Bác Thần nói: “Con đổi trường mẫu giáo cho Dao Dao.”

Dao Dao bĩu môi nói: “Bà ngoại, Tiểu Bảo và ba mẹ cậu ấy bắt nạt cháu, còn muốn đánh ba nữa, cuối cùng họ đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi.”

Nghe vậy, Trần Ngọc cũng đoán ra được điều gì đó, bà ôm cô bé nói: “Mấy con đàn bà nhiều chuyện, miệng chó không thể khạc ra ngà voi.”

Dao Dao chớp mắt, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, nhiều chuyện là thế nào vậy ạ?”

Trần Ngọc không vui bóp mặt Dao Dao: “Sói mắt trắng, cái hay thì không học, cái xấu thì học rất nhanh.”

Dao Dao lè lưỡi làm mặt quỷ.

Triệu Thanh Hà lúc này mặt mũi tối sầm bước vào, thở phì phò nói: “Tức chết tôi rồi, bây giờ mà còn có kiểu làm việc như vậy sao, không có tiền thì không chịu làm hả?”

Vương Bác Thần Thiên cười hỏi: “Vợ à, ai chọc em tức giận rồi?”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Chủ nhiệm Lưu chứ ai, em đi làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và giấy phép xây dựng, ông ta không chỉ đòi 300 triệu đồng mà còn muốn động tay động chân với em. Em điên lên tát cho ông ta một bạt tay, ông ta kêu người ném em ra ngoài, cánh tay em đến giờ vẫn còn đau đây này.”

Sắc mặt Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng: “Để anh đi thử xem.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113


Chương 113

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Anh đừng động vô, mấy người kia là nhân viên của chính phủ, không thể đắc tội, về sau còn rất nhiều thủ tục phải làm.”

Vương Bác Thần cười nhẹ nói: “Em yên tâm, anh đi nói lí lẽ.”

Tới nơi, bảo vệ không kiên nhẫn nói: “Sao lại là cô nữa? Chủ nhiệm Lưu của chúng tôi đã nói rồi, làm cho ai cũng được, nhưng không được làm cho cô, hiểu chưa? Mau về đi.”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Dựa vào đâu mà không được làm cho tôi?”

Bảo vệ cười khẩy: “Ngay cả 300 triệu đồng cũng không có mà muốn tìm chủ nhiệm Lưu chúng tôi làm giấy tờ? Cô nghĩ mình là ai?”

Triệu Thanh Hà còn muốn nói phải trái thì Vương Bác Thần tiến lên một bước, híp mắt nói: “Đây là lời của chủ nhiệm Lưu nói sao?”

“Là tôi nói đấy.”

Chủ nhiệm Lưu khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cửa sổ, khịt mũi khinh thường.

Nhà họ Lý đã đánh tiếng, chỉ cần là người từ công ty Hoa Nguyên đến làm giấy tờ thì nhất định không được làm.

Ông ta lau mắt kính, ngạo mạn nói: “Nghe cho rõ đây, tôi làm cho ai chứ không làm cho các người đâu. Nếu không có sự cho phép của tôi thì ai dám làm cho các người.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông chắc chứ?”

“Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”

Chủ nhiệm Lưu đeo kính lên, híp mắt, chậm rãi nói: “Triệu Thanh Hà, nể tình cô xinh đẹp, tôi vốn định để cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ làm giấy tờ cho cô. Bây giờ xem ra cô thà bị thằng đàn ông kia chơi cũng không muốn ngủ với tôi. Con điếm như cô mà cũng muốn làm bộ thanh cao với tôi sao?”

Nghe vậy, Triệu Thanh Hà tức giận đến tái mét mặt.

Cô không ngờ rằng chủ nhiệm Lưu là nhân viên quan chức mà lại ăn nói kinh tởm như vậy.

“Tôi đến đây để làm giấy tờ, dựa vào cái gì mà tôi phải đưa tiền cho ông? Tôi sẽ đến gặp cấp trên của ông, tôi không tin không ai quản chuyện này.”

Triệu Thanh Hà nắm tay Vương Bác Thần chuẩn bị rời đi.

“Tôi nói này, cho dù hôm nay cô có đi gặp ông trời thì cũng không làm được gì đâu.”

Chủ nhiệm Lưu ngạo nghễ nói, ông ta không để ý, chậm rãi uống một ngụm nước.

Nhà họ Lý cũng đã đánh tiếng với mình, lẽ nào lại không lưu ý đến phía trên?

“Đừng nóng, chúng ta đến đây để làm giấy tờ, ông ta nói không làm thì sẽ không làm được sao? Loại cặn bã này không đáng để em tức giận, em cứ coi như bị chó cắn đi. Tin tưởng anh, hôm nay anh chắc chắn sẽ làm xong giấy tờ cho em.”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng an ủi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mẹ kiếp mày nói ai là chó đấy? Người ở đâu dám đến đây gây rối, đánh cho tao, đánh cho đến khi mẹ nó cũng không nhận ra, tao sẽ chịu trách nhiệm.”

Chủ nhiệm Lưu nổi giận đùng đùng.

Chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy.

Tiểu Tôn mang một vài nhân viên bảo vệ xông tới.

Vương Bác Thần lạnh lùng liếc nhìn, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.

Không khí xung quanh lúc này như đông cứng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114


Chương 114

Đám người Tiểu Tôn sợ hãi đứng yên tại chỗ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không dám bước lên phía trước.

Họ đều là những người bình thường, ngày thường ỷ vào thận phận mà bắt nạt người đàng hoàng.

Sao bọn họ có thể chịu được luồng sát khí trên người Vương Bác Thần được.

Ngay cả Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, có hơi lạnh.

“Ông có chắc sẽ không làm không?”

Vương Bác Thần nhìn chủ nhiệm Lưu.

“Ông đây sẽ không làm cho công ty Hoa Nguyên, mày có thể làm gì tao? Một kẻ thấp hèn lại dám đến đây nói năng ngông cuồng, tụi bây đang muốn tìm chết đấy.”

Chủ nhiệm Lưu ngạo mạn chỉ vào mũi Vương Bác Thần và mắng chửi.

“Tôi đã hứa với vợ tôi hôm nay sẽ đến nói lý lẽ nên tôi sẽ cùng ông nói lý một phen.”

Vương Bác Thần chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: “Ông chọc đến người không nên chọc rồi, bây giờ làm thì ông vẫn còn đường sống, ông xác định sẽ không làm đúng không?”

“Mày đang nói chuyện với ai vậy? Còn dám làm màu trước mặt tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết cục của việc làm màu trước mặt tao.”

Chủ nhiệm Lưu ăn nói ngạo mạn: “Muốn gọi người tới đúng không? Tao sẽ cho mày cơ hội gọi người tới, gọi người mạnh nhất mà mày quen tới đây. Nếu không, hôm nay đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.”

“Được.”

Vương Bác Thần vô cảm bấm điện thoại: “Tư Lam, ở đây có một tên chủ nhiệm Lưu, bảo tôi gọi người mạnh nhất tới, cô tới thử xem, cũng không biết có ích không.”

Nghe thấy Vương Bác Thần gọi điện thoại, chủ nhiệm Lưu cười lớn.

Ông ta ngạo mạn chỉ Vương Bác Thần và nói: “Gọi cho thư ký Tư? Mày làm màu cho ai xem, thư ký Tư là người tin cậy bên cạnh Thần Chủ, mày chỉ là một tên hèn mọn, mày là cái thá gì mà gọi cho thư ký Tư?”

Nói đến đây, chủ nhiệm Lưu khoanh tay nói: “Nào nào, mày gọi thư ký Tư đến đây tao xem thử nào. Nếu hôm nay thư ký Tư không đến thì thằng nhóc kia, tao sẽ khiến nửa đời sau của mày phải nằm trên giường.”

Vương Bác Thần không nói gì, lẳng lặng nhìn chủ nhiệm Lưu làm trò hề.

“Bác Thần, chúng ta đi thôi.”

Triệu Thanh Hà kéo Vương Bác Thần.

Cô cũng cảm thấy không có khả năng, lúc trước thư ký Tư giúp mình là vì nể mặt Thần Chủ.

Bây giờ Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, không thể nào hạ thấp địa vị của mình để đi giúp đỡ cô đâu.

“Đi?”

Chủ nhiệm Lưu chống hai tay lên hông ngạo nghễ nói: “Không phải nói quen thư ký Tư sao? Gọi tới tao xem xem, nếu thư ký Tư không tới… hừ hừ, tao không chỉ phế cậu ta mà còn chơi cô trước mặt cậu ta nữa.”

Ông ta chưa kịp nói xong thì một chiếc xe ô tô cờ đỏ hiệu Phủ Thống Đốc đã chạy tới.

Chủ nhiệm Lưu sửng sốt giây lát, sau khi nhìn thấy đoàn người đó xuống xe, ông ta bỗng trợn mắt há mồm.

“Thư ký Tư thật sự đến sao?”

Triệu Thanh Hà kinh ngạc há hốc miệng.

Cô tưởng Vương Bác Thần muốn dọa chủ nhiệm Lưu thôi, không ngờ thư ký Tư lại đến thật.

Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, tại sao thư ký Tư lại đến?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115


Chương 115

Triệu Thanh Hà nhìn Vương Bác Thần đầy hoài nghi.

“Thư… thư ký Tư.”

Sắc mặt chủ nhiệm Lưu trong phút chốc bỗng tái nhợt, hai chân mềm nhũn, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.

“Anh Vương, cô Triệu, gây phiền toái cho hai người rồi, tôi sẽ giải quyết ngay.”

Tư Lam cung kính nói.

Sau đó, cô ta nhìn chủ nhiệm Lưu, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, nói: “Ông nói là ông trời có đến cũng vô dụng đúng không?”

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi… tôi… thư ký Tư…”

Hai chân chủ nhiệm Lưu run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp, không thể thốt ra một câu trọn vẹn.

Rầm.

Chủ nhiệm Lưu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, run như cầy sấy.

Thư ký Tư lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi đã đến rồi, có tác dụng không?”

Có tác dụng không?

Lời nói hờ hững kia khiến chủ nhiệm Lưu sợ đái ra quần, đáy quần đã ướt đẫm và bốc mùi khai.

“Dưới sự cai trị của Thần Chủ mà ông lại dám kiêu ngạo như vậy sao? Ai cho ông cái gan đó?”

Câu thứ ba của thư ký Tư khiến chủ nhiệm Lưu vốn đã run cầm cập đột nhiên mắt trợn trắng.

Ông ta cũng chỉ ỷ vào một chút quyền lực trong tay để tác oai tác oái, bây giờ đối mặt với một vị tướng giết người trên chiến trường như Tư Lam, chỉ riêng khí thế thôi cũng đã khiến ông ta sợ chết khiếp.

Chủ nhiệm Lưu quỳ trên đất, dập đầu bịch bịch, một lúc sau máu tươi đã chảy ra: “Tôi sai rồi, thư ký Tư, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin ngài cho tôi một cơ hội.”

Ông ta hối hận muốn chết.

Nếu biết Vương Bác Thần và thư ký Tư có mối quan hệ tốt như vậy thì có nói gì ông ta cũng không dám đắc tội với anh.

Cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho Triệu Thanh Hà.

Nhưng bây giờ đã quá muộn.

Tư Lam đá ông ta ngã nhào: “Ông quỳ sai chỗ rồi.”

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng chủ nhiệm Lưu, ông ta nhanh chóng bò đến trước mặt Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, dập đầu nói: “Cậu Vương, cô Triệu, xin cô cậu cho tôi một cơ hội, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi.”

“Ông không xứng quỳ trước mặt anh Vương.”

Tư Lam lại đá vào ngực chủ nhiệm Lưu: “Mang đi, thẩm tra kỹ càng.”

Sau đó, Tư Lam nói với Triệu Thanh Hà: “Cô Triệu, cô muốn làm giấy tờ gì, tôi sẽ cho người xử lý và gửi đến công ty cô.”

“Hả?”

Lúc này, Triệu Thanh Hà mới phản ứng lại, cô vội vàng xua tay: “Không, không cần làm phiền thư ký Tư đâu, tôi có thể tự xử lý, cảm ơn cô, tôi lại làm phiền cô rồi.”

“Cô Triệu, cô đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”

Nói xong, Tư Lam rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116


Chương 116

Triệu Thanh Hà lén lút vỗ ngực, líu lưỡi nói: “Không ngờ thư ký Tư lại tự mình đến đây, chuyện này lại làm phiền tới thư ký Tư rồi, chúng ta phải mời người ta một bữa mới được.”

Triệu Thanh Hà khoanh tay cười như không cười nhìn Vương Bác Thần: “Nói đi, chuyện này là sao, thư ký Tư hình như đặc biệt quan tâm đến anh.”

Vương Bác Thần cười ôm vai cô nói: “Anh chính là Thần Chủ nên có thể xảy ra chuyện gì được chứ, nếu không sao Tư Lam có thể đến nhanh như vậy?”

“Anh, anh thật sự là Thần Chủ sao?”

Triệu Thanh Hà rất kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, Thanh Hà, Tư Lam, Canh Phong và tam đại chiến thần đều là thuộc hạ của anh. Chồng của em chính là chiến thần, đây chính là ngạc nhiên anh mang đến cho em.”

“Trời ạ, anh thực sự là chiến thần sao? Vương Bác Thần, anh che giấu sâu thật đấy, ngay cả em cũng bị lừa.”

Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Triệu Thanh Hà càng khoa trương hơn, sau đó cô cười xì một tiếng.

Nắm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, em không rõ anh sao?”

Cô không tin?

Vương Bác Thần bất lực nói: “Thanh Hà, không lừa em đâu, anh thật sự là Thần Chủ.”

Triệu Thanh Hà trợn mắt, khịt mũi nói: “Được được được, anh chính là Thần Chủ, anh là Thần Chủ của một mình em, em coi anh là Thần Chủ không được sao?”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười, đối với những người bình thường như mẹ vợ và Triệu Thanh Hà mà nói thì anh rõ ràng không thể trở thành Thần Chủ duy nhất trên thế giới chỉ trong vòng bốn năm.

Nhưng anh thực sự là Thần Chủ.

Về đến nhà, Trần Ngọc đã nấu xong cơm trưa rồi.

“Mau, ngồi xuống đi, hôm nay con có một tin vui muốn thông báo.”

Triệu Thanh Hà giống như một nữ vương.

“Hôm nay nhặt được tiền hay sao mà vui thế?”

Trần Ngọc bưng đĩa khoai tây thái sợi xào cuối cùng lên, bà đánh nhẹ vào bàn tay nhỏ bé đang lén lút cầm đùi gà: “Cháu ăn ba cái rồi đấy, ăn chút rau đi.”

Dao Dao bĩu môi nói: “Người ta không thích rau xanh, bà ơi, bà không yêu cháu nữa rồi.”

Triệu Thanh Hà tuyên bố: “Vui hơn nhặt được tiền nữa, dự án của công ty cuối cùng cũng đã được triển khai, mọi thủ tục cũng đã hoàn tất. Dự án kết thúc sẽ kiếm được ít nhất 1.5 tỷ đồng.”

“Thật sao?”

Trần Ngọc cũng vui vẻ nói: “Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn, có tiền thì đặt cọc tiền mua nhà trước, chúng ta không thể ở nhà thuê mãi được.”

Vương Bác Thần tiếp lời: “Mẹ, không phải Trần Phong tặng cho mẹ một biệt thự ở Bạch Vân sao? Ngày mai chúng ta có thể chuyển tới đó.”

Trần Ngọc trừng mắt nhìn anh rồi nói lan man: “Đó không phải nhà của chúng ta, chuyển vào đó mẹ cảm thấy không ổn lắm. Chúng ta cứ đi một bước tính một bước, đừng đi đường tắt. Con xem đi, Triệu Húc muốn đi đường tắt, bây giờ ngay cả mạng cũng không còn. Hơn nữa, lỡ như ngày nào đó nhà họ Trần đổi ý muốn lấy lại nhà thì chẳng phải chúng ta phải đi thuê nhà lần nữa sao?”

Triệu Thanh Hà gật đầu nói: “Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy không ổn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117


Chương 117

Vương Bác Thần buông tay nói: “Hai người thật là, có phúc mà không biết hưởng.”

Dao Dao chớp mắt, nói chuyện y chang bà cụ non: “Con cũng ủng hộ mẹ và bà ngoại.”

Sau đó, lén lút cầm đùi gà.

Trần Ngọc đã để ý từ lâu, bà vỗ vào tay Dao Dao, gắp rau cho cô bé: “Lấy lòng cũng vô dụng.”

Dao Dao chẹp miệng nói: “Vậy thì con sẽ ủng hộ ba, hừ.”

Vương Bác Thần mỉm cười, đùa dai: “Ủng hộ ba thì con cũng phải ăn rau xanh.”

“Mọi người bắt nạt trẻ con, người ta chỉ muốn ăn một bữa ngon lành thôi mà, sao khó quá đi.”

Dao Dao không vui nữa, mắt rưng rưng nhìn Vương Bác Thần.

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Vương Bác Thần lại không chịu được: “Được, được rồi, ăn cái cuối cùng.”

“Anh nói không tính, Dao Dao, ăn rau đi.”

Triệu Thanh Hà trừng mắt một cái, hai cha con Dao Dao và Vương Bác Thần vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Trần Ngọc thở dài nói: “Haizzz, nếu ba con có thể vào nhà thờ tổ tiên thì tốt rồi…”

Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ đừng lo, ba nhất định có thể vào phần mộ tổ tiên, bài vị cũng sẽ chuyển vào nhà thờ tổ.”

Về phía nhà họ Triệu kia, chắc bây giờ họ đang bàn bạc chuyện bán mảnh đất tổ, đúng không?

Dự án thành phố mới của Triệu Long cần một số tiền lớn, ông ta nhất định sẽ dùng số tiền bán mảnh đất tổ kia để đầu tư vào đó, đợi khi dự án thành phố mới hoàn thành thì cũng là lúc anh thu lưới.

Anh sẽ để Triệu Long cảm nhận được mùi vị bị đánh cắp thành quả như ba chồng khi đó!

Trong khi đó, nhà họ Triệu.

Triệu Long vội vàng bước vào nói: “Mẹ, chuyện vui, chuyện vui.”

“Chuyện vui gì?”

Bà cụ Triệu vội vàng hỏi, sau đả kích ở đám cưới của Vương Bác Thần, cộng thêm đả kích về cái chết của Triệu Húc, bà ta đã không còn nét mặt hồng hào như xưa.

“Có người nhìn trúng khu đất tổ của nhà chúng ta và sẵn sàng trả giá cao để mua nó.”

Triệu Long vội vã nói.

“Con, con muốn bán mảnh đất tổ?”

Bà cụ Triệu vội vàng bắt lấy tay Triệu Long.

Triệu Long không kiên nhẫn nói: “Sao lại không thể? Đối phương ra giá 600 tỷ đồng, con sẽ lấy 600 tỷ đồng này đầu tư vào dự án thành phố mới, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ phát tài.”

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Bà cụ Triệu vốn luôn chiều chuộng đứa con trai cả của mình, lần này cuối cùng cũng nổi giận.

Đất tổ, phần mộ tổ tiên, đây là gốc gác của nhà họ Triệu!

Sao bà ta có thể đồng ý cho con trai bà ta bán mảnh đất của tổ tiên được.

Nếu bán mảnh đất tổ này thì sau này bà ta chết đi còn mặt mũi nào đi gặp mặt tổ tiên nhà họ Triệu đây?

“Tại sao không được?”

Triệu Long cau mày, không vừa lòng nói: “Bây giờ là thời cơ tốt để nhà họ Triệu phát triển mạnh mẽ. Thành phố mới là vùng đất do Thần Chủ chỉ định, một khi hoàn thành công trình, không chỉ những người giàu có quyền quý của nước ta trở về ủng hộ, mà các nhà quyền quý của quốc gia khác cũng rất có thể sẽ quay trở lại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118


Chương 118

Nói đến đây, Triệu Long cố nén sự ghét bỏ trong lòng, nói: “Thành phố mới, thậm chí toàn bộ Hà Châu, dưới ảnh hưởng của Thần Chủ, có khả năng sẽ trở thành một đô thị toàn cầu. Bỏ đi, con có nói mẹ cũng không hiểu gì đâu, mẹ lấy giấy tờ nhà đất ra đi, con nhất định phải nắm chắt cơ hội này, con sẽ biến nhà họ Triệu trở thành một gia tộc hạng nhất trong tay con.”

Bà cụ Triệu thở hổn hển đập cây nạng xuống đất, giận đến môi cũng run rẩy: “Đất tổ không thể bán được! Đây là lời dạy bảo của tổ tiên nhà họ Triệu!”

“Lời dạy bảo của tổ tiên! Thời đại nào rồi mà còn nghe lời dạy tổ tiên! Lời dạy kia có thể kiếm tiền được không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu hưng thịnh không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu kiếm tiền tỷ không?”

Triệu Long thở phì phò nói: “Mẹ đừng hồ đồ nữa, mẹ có thể sống một đời không lo cơm ăn áo mặt chính là nhờ con cực khổ kiếm tiền, chứ không phải nhờ lời dạy của tổ tiên nhà họ Triệu!”

Nói xong, Triệu Long cầm chiếc chìa khóa trên hông bà cụ Triệu rồi đi vào phòng ngủ của bà ta.

Bà ta vội vàng kéo Triệu Long lại, bật khóc: “Long à, coi như mẹ cầu xin con, đất tổ không thể bán được. Nhà họ Triệu chúng ta có thể làm giàu đều nhờ vào phong thủy của đất tổ.”

“Đủ rồi.”

Triệu Long đẩy bà cụ Triệu xuống ghế và hét lên: “Phong thủy chó má gì! Nhà họ Triệu có được như ngày hôm nay là do tôi vất vả kiếm tiền! Là tôi nhìn sắc mặt ông bà nội mà có được! Không phải do mẹ cầu trời khấn phật mà có! Mẹ tự mình suy nghĩ đi!”

Bà ta giận đến run người, bà ta hối hận vì đã chiều hư đứa con trai cả của mình.

Những người khác sẽ sợ bà ta.

Nhưng đứa con trai cả này không hề coi bà ta ra gì, bà ta không có cách nào cản được.

“Long à, đất tổ không bán được, mẹ cầu xin con, mẹ cầu xin con mà.”

Bà cụ Triệu đuổi theo phía sau.

Triệu Long đã lấy được giấy tờ nhà đất, không kiên nhẫn nói: “Mẹ thật là một người hồ đồ, nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì người ta thèm mua chắc? Nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì nó có thể bán với giá 600 tỷ đồng sao? Đây mới là tác dụng của phong thủy đất tổ!”

Triệu Long lạnh lùng nói: “Mẹ lo cái gì, bọn họ cũng cho phép mồ mã tổ tiên của chúng ta tiếp tục ở đó, nhà thờ tổ tiên cũng không cần phải di dời, không biết gì thì đừng có làm ầm lên.”

“Không, không di dời? Con nói thật sao? Long à, con đừng có lừa mẹ.”

Vừa nghe đến đây, bà cụ Triệu lập tức nín khóc, điều bà ta lo lắng nhất chính là phần mộ và nhà thờ tổ tiên.

Nhưng bây giờ không cần di dời phần mộ tổ tiên và nhà thờ thì bà ta cũng không quá lo lắng nữa.

“Canh Phong nói thì sao có thể là giả được? Anh ta từng là thư ký thống đốc đấy!”

Triệu Long lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi, vị khách hàng lớn kia vẫn còn đang đợi ông ta.

Trong dự án thành phố mới, nhà họ Triệu gom góp vốn liếng được 3000 tỷ đồng, vay ngân hàng 3000 tỷ, hiện giờ vẫn còn thiếu 600 tỷ đồng.

Cũng may, thư ký Canh rất thích mảnh đất tổ này, ông ta sẵn sàng bỏ ra 600 tỷ để mua lại nó, không cần phải di dời lăng mộ và nhà thờ tổ tiên, quả thật đúng ý ông ta.

Chỉ cần có trong tay 600 tỷ từ việc bán mảnh đất tổ kia thì đã đủ tiền để đầu tư rồi.

Mặc dù nhà họ Lý chiếm phần chính trong dự án xây dựng thành phố mới, nhưng lần này nhà họ Triệu cũng có thể thu hoạch được hơn 20 ngàn tỷ.

Đây chỉ là ước tính tạm thời thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119


Chương 119

Nếu thực sự có thể phát triển thành một đô thị mang tính toàn cầu thì số tiền thu được có thể tăng gấp nhiều lần.

“Đây chính là sức ảnh hưởng của Thần Chủ, nếu anh muốn xây dựng một thành phố thì cả thế giới đều sẽ ủng hộ.”

Triệu Long thở dài, bước vào Hoa Khai Phú Qúy, khách hàng lớn đang ở đây.

“Canh tổng, tôi đã mang theo giấy tờ nhà đất, bây giờ chúng ta có thể ký kết hợp đồng.”

Canh Phong nhận lấy giấy tờ nhà đất rồi mỉm cười nhìn ông ta: “Rất hân hạnh được giao dịch với Triệu tổng, tiền đã được chuyển vào tài khoản của ông rồi.”

“Canh tổng thật thẳng thắn.”

Triệu Long mỉm cười, hai tay nâng ly rượu nói: “Canh tổng, tôi kính ngài một ly, về sau xin ngài chiếu cố đến tôi nhiều hơn.”

Canh Phong nở một nụ cười bí ẩn, nói: “Nhất định, nhất định, sau này chúng ta vẫn còn liên hệ mà.”

Canh Phong nhấn mạnh vào hai chữ “liên hệ” ở phía sau.

Triệu Long lại hiểu sai ý, vội vàng tiếp tục nâng ly.

Canh Phong gửi cho Vương Bác Thần một tin nhắn: “Anh Vương, mọi việc đã xong.”

Nhận được tin nhắn, Vương Bác Thần cười nhạt.

Bảo Canh Phong mua lại mảnh đất tổ của nhà họ Triệu là một phần trong kế hoạch của anh.

Triệu Long hiện không tiếc công sức đầu tư nhiều tiền vào việc xây dựng thành phố mới.

Cho nên ông ta sẽ cố gắng hết sức tìm cách gom góp vốn.

600 tỷ kia chính là miếng mồi câu cho Triệu Long, hiệu quả thực sự phải chờ sau khi xây dựng xong thành phố mới.

Bây giờ còn chưa thể nói, đến khi đó nhà họ Triệu và nhà họ Lý nhất định sẽ đón nhận một “bất ngờ” rất lớn.

Cá đã cắn câu, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Câu cá là một chuyện rất kiên nhẫn, không thể vội.

“Bắt đầu sửa chữa nghĩa địa cho ba vợ tôi, ngày mai sẽ chôn cất.”

Vương Bác Thần trả lời tin nhắn.

Nhắn tin xong, Vương Bác Thần cười nói với Trần Ngọc: “Mẹ đừng lo, con đảm bảo ngày mai tro cốt của ba sẽ được chôn cất ở phần mộ tổ tiên.”

“Ngày mai?”

Trần Ngọc hiển nhiên không tin, chỉ cần bà cụ Triệu không đồng ý thì ai nói cũng vô dụng.

Hơn nữa, đây là chuyện của nhà họ Triệu, cho dù Vương Bác Thần có chút quen biết cũng vô dụng.

Đây không phải là chuyện có thể dựa vào mối quan hệ là có thể giải quyết được.

“Ăn nói bậy bạ, cho dù con có gọi Thần Chủ đến cũng vô dụng.”

Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, bà cảm thấy Vương Bác Thần đang khoác lác.

Triệu Thanh Hà cũng nói: “Được rồi, em biết anh có ý tốt, nhưng đây không phải chuyện để đùa. Chỉ có bà nội gật đầu đồng ý thì ba mới có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, nếu không ai nói cũng vô dụng thôi.”

“Anh nói thật đấy, anh không đùa đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom