Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 60


CHƯƠNG 60

“Bà nội, bà đừng có tức giận, Bác Thần không phải là có ý này đâu.” Triệu Thanh Hà vội vàng giải thích cho Vương Bác Thần.

Cô cũng hy vọng hôn nhân của mình và Vương Bác Thần có thể nhận được sự chúc phúc của người nhà.

“Vẫn là Thanh Hà hiểu rõ lí lẽ, căn biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng, bà sẽ cho người quản lý giúp các cháu. Các cháu chuẩn bị đi, sau khi có được giấy chứng nhận tư cách rồi thì liền chuyển qua, bà ở nhà chờ tin tức tốt của bọn cháu.”

Nói xong, bà cụ Triệu và Triệu Long liền đi khỏi.

Triệu Thanh Hà không vui: “Bác Thần, anh không nên nói bà nội như vậy.”

Vương Bác Thần bất đắc dĩ.

Trần Ngọc nói: “Bây giờ cậu liên lạc đi, mặc dù đã dùng hết ân tình của thần chủ rồi, nhưng mà tư cách để tham gia một buổi đấu giá chắc là không phải chuyện gì khó.”

“Được rồi, vậy để con đi hỏi một chú.”

Vương Bác Thần cũng không thèm quan tâm người Nhà họ Triệu đưa ra yêu cầu vô lý thế nào, chỉ cần mình có ở đây, Nhà họ Triệu không thể tạo nên sóng gió gì.

Có điều là mẹ vợ và Thanh Hà sẽ phải chịu khổ.

Nhưng mà cái này cũng không có cách nào khác.

Vương Bác Thần gọi điện thoại cho Tư Lam, nửa tiếng đồng hồ sau, có người gửi giấy chứng nhận tư cách tham gia hội đấu giá đến nhà.

Sau khi có được giấy chứng nhận, một cuộc điện thoại của Tư Lam làm con ngươi của Vương Bác Thần trong nháy mắt vằn lên tia máu, cả người phát lạnh.

Sát khí trong mắt bỗng nhiên lan tràn ra ngoài.

Ngay cả nhiệt độ xung quanh như giảm xuống máy độ.

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà run rẩy một cái, phát hiện Vương Bác Thần không thích hợp.

“Bác Thần, anh không thoải mái hả?”

“Anh không sao, anh đi ra ngoài một chút.”

Vương Bác Thần vội vàng thu lại sát khí, vẻ mặt âm trầm rời khỏi nhà.

Phần mộ của mẹ.

Bị người khác tạt máu chó.

Anh muốn đi giết người.

Triệu Thanh Hà cũng không suy nghĩ gì nhiều, vui vẻ gọi điện thoại cho bà cụ Triệu.

“Bà nội, cháu đã nhận được giấy chứng nhận có tư cách tham gia đấu thầu lần này, cháu chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ tham gia buổi đấu thầu, bà có còn gì dặn dò không ạ?”

Bà cụ Triệu ở đầu dây bên kia điện thoại cười nói với vẻ mặt nham hiểm: “Tốt tốt tốt, đúng là cháu gái tài giỏi của bà, để bà kêu Húc đến đó lấy giấy chứng nhận, cháu không cần phải tham gia đâu, cứ để cho Húc thấy chút việc đời đi.”

“Không cần cháu đi ạ?”

Ban đầu, Triệu Thanh Hà vui vẻ vô cùng, giờ lập tức cảm thấy thất vọng.

“Bà của con nói thế nào?” Trần Ngọc không kịp chờ đợi mà hỏi.

“Bà nội nói để Triệu Húc đi.” Triệu Thanh Hà mặt ủ mày chau đáp lời.
 
Chương 61


CHƯƠNG 61

“Hả? Để Triệu Húc đi à.” Trần Ngọc mất mát nói: “Vậy, vậy cũng không sao hết, ai cũng như nhau mà, dù sao thì giấy chứng nhận là con lấy được, con đã qua cửa rồi.”

Không bao lâu, Triệu Húc liền đến lấy giấy chứng nhận tham gia, sau khi tới tay, anh ta mỉa mai: “Đúng là cả nhà ngu ngốc y như nhau, nói có mấy câu liền tin tưởng, chẳng trách cô lại bị cái tên con hoang Vương Bác Thần đó lừa ngủ.”

Triệu Thanh Hà sững sờ: “Anh có ý gì chứ?”

Triệu Húc chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc, giở giọng mắng: “Có ý gì hả? Tiện nhân, bà nội lừa gạt cô đó, còn muốn tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, có cái rắm ấy.”

“Nhìn bộ dạng của các người đi kìa, muốn chuyển đến biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng ấy hả? Cái đồ không biết sống chết, Hồng đã nhận nó rồi, các người cũng xứng ở lại biệt thự khu Thiên Phủ hả, ngay cả căn nhà này cũng đã bị bà nội thu hồi rồi.”

Cái gì!

Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc như bị sét đánh.

Gió lạnh.

Gió lạnh đến thấu xương.

Vương Bác Thần quỳ gối trước mộ mẹ.

Đôi mắt sắc bén như dao.

Bia mộ bị tạt máu chó.

“Là ai?”

Giọng điệu của Vương Bác Thần còn lạnh hơn cơn gió lạnh vào lúc này.

Trong ánh mắt bình tĩnh ẩn giấu sát ý ngút trời.

“Thần chủ, là Lý Trạch Hoa, Tư Lam đáng chết, đã đến chậm một bước, xin thần chủ trách phạt.”

Tư Lam quỳ một chân ở dưới đất, vẻ mặt tự trách.

Vương Bác Thần quỳ gối, anh lau máu ở trên bia mộ, từng chút từng chút một.

Anh lập tức đứng dậy đạp Tư Lam đến phun ra máu.

“Nếu như lần sau còn có sai lầm thì tự phế bỏ tu vi.”

Ánh mắt âm trầm của Vương Bác Thần làm Tư Lam bất giác run rẩy cả người.

Tư Lam lau đi vết máu bên khóe miệng, vội vàng nói: “Cảm ơn thần chủ đã tha thứ, thuộc hạ đã điều tra rõ rồi, lúc này Lý Trạch Hoa đang ở Thiên Đường Nhân Gian.”

“Đi.”

Vương Bác Thần chỉ phun ra một chữ như thế.

Cơn gió lạnh lại thổi tới.

Thiên Đường Nhân Gian là một chốn ăn chơi giàu có, xa hoa nhất ở thành phố Hà Châu.

Chuyên phục vụ cho thiếu gia nhà giàu, loại dịch vụ nào cũng có.

Nghe nói người ở bên trong đã tạo ra bốn mùa xuân hạ thu đông.

Đủ để thấy độ xa xỉ của nó.

“Cậu Lý, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.”

Ở sân trượt tuyết.

Có một người thanh niên đưa điện thoại di động cho Lý Trạch Hoa.
 
Chương 62


CHƯƠNG 62

Lý Trạch Hoa mặt trang phục trượt tuyết, liếc nhìn rồi lập tức trượt xuống, đồng thời còn thực hiện một cú xoay người đẹp mắt giữa không trung.

Có người vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng cầm đồ bảo hộ cho Lý Trạch Hoa.

“Làm tốt lắm.”

Lý Trạch Hoa vừa mới đưa tay ra, người phục vụ ở bên cạnh nhanh chóng đưa điếu xì gà lên bằng hai tay, anh ta hít một hơi, duỗi tay, người phục vụ vội vàng cầm lấy điếu xì gà.

“Lý Trạch Hoa, tao đến đây tiễn mày đi gặp diêm vương.”

Đột nhiên, có một giọng nói âm trầm vang lên.

Ở cửa vào hỗn loạn một mảnh.

Có mấy tên đàn em ở Thiên Đường Nhân Gian “bay” vào trong.

Có một cô gái với tư thế hiên ngang, một tay bóp lấy cổ của người phụ trách, lạnh nhạt hỏi: “Có thể vào không?”

“Được chứ, được chứ, là tiểu nhân có mắt không tròng…”

Cô gái ném người phụ trách đi, mặt không đổi sắc nói: “Tôi tên là Tư Lam, sau này có bồi thường thì đến dinh thống đốc tìm tôi.”

Nghe thấy cái tên này, người phụ trách thiếu chút nữa là đã tè ra quần, mồ hôi lạnh chảy nườm nượp.

Vô cùng im lặng.

Ông trời ơi, là thư ký Tư.

Thư ký đầu tiên ở bên cạnh thống đốc.

Đây chính là nữ nguyên soái đầu tiên ở nước R, do thần chủ dẫn ra từ chiến trường.

Chịu trách nhiệm quản lý các chiến khu ở nước R.

Một người có thân phận cao như thế này lại đến đây, mình còn không cho cô ta vào?

Vẫn may là cô ta không giết mình.

Mà lúc này, Tư Lam quay người lại, cung kính đứng ở một bên.

Vương Bác Thần sải bước đi đến, khoác một chiếc áo choàng đen ở trên người.

Ở cổ áo có huy hiệu tượng trưng cho nước R.

Vừa mới xuất hiện, dường như là trung tâm của cả thế giới.

Khí chất mạnh mẽ làm cho mọi người hít thở không thông.

Người phụ trách bị dọa chết khiếp.

Ai có tư cách để thư ký Tư cung kính như thế?

Thần chủ?

“Vương Bác Thần, con mẹ nó, mày còn dám đến đây tìm cái chết!”

Đầu tiên, Lý Trạch Hoa sững sờ, lập tức âm hiểm cười nói: “Cho dù ngày hôm nay mày không đến đây thì tao cũng sẽ đi tìm mày, cái đồ tạp chủng dám lừa gạt bọn tao, ngày hôm nay chính là ngày chết của mày.”

Lý Trạch Hoa phất tay một cái, bảy tám người sau lưng lập tức bước lên.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Trong vòng mười giây, đừng để thấy máu.”

“Tuân mệnh.”

Bóng dáng thư ký Tư lóe lên như hổ gặp bầy dê, bắt lấy chân của bạn họ, đám thủ hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã kêu thê thảm dưới đất.
 
Chương 63


CHƯƠNG 63

Chưa đến mười giây.

Nhìn thấy Tư Lam ra tay, Lý Trạch Hoa cho là mình đã nhìn lầm rồi.

Sao thư ký Tư lại đến đây?

Còn nghe lời Vương Bác Thần như vậy?

Vương Bác Thần đâu phải là thần chủ đâu, có chuyện gì vậy chứ?

Lý Trạch Hoa cảm thấy có chuyện không đúng.

“Lý Trạch Hoa, tao đến đây để lấy mạng của mày.”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Hoa, chậm rãi mở miệng nói.

Ánh mắt đáng sợ, dường như không khí xung quanh mình cũng ngưng đọng lại.

Giọng điệu bình tĩnh khó có thể che giấu sát khí, núi xác biển máu.

Dưới áp lực của khí thế không gì có thể sánh bằng, Lý Trạch Hoa rùng mình một cái, hai tay lại đang phát run.

Chỉ là như vậy, gần như là làm cho anh ta không có cách nào thở dốc.

Không phải là nói Vương Bác Thần không phải là thần chủ hả?

Nhưng mà bây giờ, tại sao thư ký Tư lại bày ra bộ dạng thuộc hạ trước mặt Vương Bác Thần vậy chứ?

“Vương Bác Thần, mày cho rằng mày có ơn với thần chủ là muốn làm cái gì thì làm cái đó hả? Mày cho rằng tìm đến thư ký Tư là có thể sống sót à, thư ký Tư cũng chỉ ra dáng cho thần chủ mà thôi.”

Lý Trạch Hoa không tin đây là sự thật, cho rằng chắc chắn là thần chủ phái người đến đây ra mặt cho Vương Bác Thần.

Nở một nụ cười dữ tợn, tin tức hiện tại bọn họ có được đó chính là thần chủ rất bất mãn với cách làm phô trương của Vương Bác Thần.

Cho nên, thần chủ chỉ thị để Tư Lam đến đây làm dáng, chỉ cần chơi chết Vương Bác Thần, thần chủ không cần phải trả nợ ân tình nữa.

Tư Lam nhìn anh ta, giống như là đang nhìn một kẻ ngu.

Quả nhiên là trong mắt của đám người nhà họ Lý chỉ có lợi ích.

“Thư ký Tư, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giải quyết cái tên tạp chủng này giúp cho thần chủ mà.”

Lý Trạch Hoa mỉa mai nói: “Cái tên tạp chủng do Lý Kì lén lút sinh ra lại dám giả mạo thành thần chủ, lừa gạt chúng ta, xem xem tao xử lý mày như thế nào, thấy mộ mẹ mày bị tạt máu chó chưa? Tao muốn để mẹ mày vĩnh viễn không được siêu thoát.”

“Năm ấy, người đàn bà đê tiện Lý Kì bị người đàn ông đó vứt bỏ, mất hết mặt mũi nhà họ Lý, sinh ra một đứa con hoang như mày. Ngày hôm nay, tao muốn xem xem mày chết như thế nào, con gái của mày cũng không tốt hơn đâu, chờ mày chết rồi, mày xem tao sẽ tra tấn con gái của mày như thế nào.”

“Chặt nó ra.”

Nói xong, xung quanh lập tức xuất hiện hai mươi mấy người tay cầm theo mã tấu.

Lý Trạch Hoa âm trầm nói: “Đồ tạp chủng, lần này tao xem mày chạy đi đâu, bắt nói lại cho tao.”

Tư Lam bước lên một bước, nghiêm giọng quát lớn: “Người nào dám tự xưng là vương ở trước mặt thần chủ, giết chết không tha.”

Lời nói của Tư Lam giống như là tiếng sấm đầu tiên vào mùa xuân.

Lý Trạch Hoa bị dọa khẽ run rẩy.
 
Chương 64


CHƯƠNG 64

Rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, nhưng mà trong nháy mắt quần áo của anh ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Thần chủ? Sao Vương Bác Thần có thể là thần chủ được chứ? Thư ký Tư, chắc chắn là ngài có hiểu lầm gì rồi, tin tức ở dinh thống đốc truyền đến nói rằng Vương Bác Thần không phải là thần chủ mà.”

Lý Trạch Hoa vội vàng nói, anh ta còn tưởng là Tư Lam cố ý đến đây để diễn trò.

“Thư ký Tư, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Thần chủ không thể ra tay, nhà họ Lý tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho thần chủ, giải quyết cái tên tạp chủng Vương Bác Thần.”

Lý Trạch Hoa phun một ngụm nước bọt xuống đất, chỉ vào Vương Bác Thần rồi bắt đầu sỉ nhục: “Tên tạp chủng, đều đã đến lúc này rồi mà mày còn dám giả mạo thần chủ, mày tưởng là tao sẽ tin à? Chỉ là thư ký Tư không có cách nào, nên mới phải diễn kịch với mày thôi.”

“Thiếu chút nữa là tao đã bị mày hù dọa rồi, Vương Bác Thần, quỳ xuống cho tao, bò qua đây liếm sạch sẽ chỗ nước bọt này cho tao, tao có thể để cho mày chết thoải mái một chút.”

Anh ta vừa mới nói xong.

Chỉ nghe thấy.

Tạch tạch tạch.

Âm thanh giày quân đội giẫm dưới đất vang lên.

Có hơn một nghìn binh sĩ với đầy đủ súng ống xuất hiện.

Oành.

Vách tường của Thiên Đường Nhân Gian hoàn toàn bị nổ tung.

Vách tường sụp đổ.

Có ba họng pháo đen ngòm xuất hiện.

Xe tăng.

Ba chiếc xe tăng.

Ôi trời ơi!

Muốn làm gì vậy.

Đám thủ hạ run rẩy, răng đánh cầm cập vào nhau, có người trực tiếp tè ra quần.

Quân đội.

Mẹ nó, đây là tư thế đánh trọng.

Sự im lặng đáng sợ.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, tiếng tim đập.

Chỉ nghe thấy mùi khai ngai ngái.

Lúc này, Lý Trạch Hoa cảm thấy linh hồn của mình không còn là của mình nữa.

Canh Phong nhảy xuống từ chiếc xe tăng, quỳ một chân ở dưới đất: “Thần chủ, quân đóng ở Hà Châu nghe theo mệnh lệnh.”

Có hơn nghìn tên lính đồng loạt quỳ một chân ở dưới đất, âm thanh như tiếng sấm rền: “Tham kiến thần chủ.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Đứng lên đi, mọi người đều là những tướng sĩ có công, không cần phải quỳ đâu.”

Hơn cả nghìn quân lính cùng nhau hô to: “Cảm ơn thần chủ.”

Thần chủ chính là tín ngưỡng của tất cả các binh sĩ, là thần trong lòng bọn họ.

Canh Phong hùng hổ nói: “Có người sỉ nhục thần chủ, phải xử lý như thế nào?”
 
Chương 65


CHƯƠNG 65

“Giết giết giết!”

Tất cả các binh sĩ tức giận gào thét.

Như là nổi trận lôi đình, sóng lớn cuồn cuộn.

Lý Trạch Hoa bị dọa xụi lơ ở trên đất.

Mã tấu của đám đàn em đã không còn nữa, còn có người bị sát ý ngút trời dọa cho tiểu ra quần.

Chỉ là những tên lưu manh chợ búa, làm sao có khả năng phân chia cao thấp với hổ lang chi sư.

“Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không có khả năng. Vương Bác Thần, sao mày lại có thể là thần chủ?”

Lý Trạch Hoa bàng hoàng như bị rút mất linh hồn, hét lên giống như là một kẻ điên.

Sự thật tạo thành đã kích vô cùng to lớn cho anh ta.

Đứa con riêng bị nhà họ Lý bọn họ sỉ nhục lại thật sự là thần chủ.

Chẳng phải là dinh thống đốc đã nói rằng Vương Bác Thần không phải là thần chủ à?

Bây giờ, sao lại trở thành thần chủ rồi?

Ngay cả quân ở Hà Châu đều đã đến đây.

“Vương Bác Thần, mày đừng có hòng lừa gạt tao, chắc chắn đây là thần chủ đang trả ơn cho mày, nếu như mày dám điều động quân đội thì mày chết chắc. Thư ký Tư, thư ký Canh, đừng đóng kịch với hắn ta nữa, tôi đã biết các người đang diễn trò rồi.”

Lý Trạch Hoa sợ quá bật khóc, hét lên một cách lo lắng, anh ta sắp hỏng mất rồi.

Ruồi nhặng trong mắt của anh ta lắc mình biến hóa thành một sự tồn tại mà anh ta không có tư cách mơ tưởng.

Hiện thực quá tàn khốc.

Đánh tan sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của anh.

Hóa ra, anh ta mới chính là bụi trong bụi.

Ngay cả tư cách để nhìn Vương Bác Thần cũng không có.

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Lý Trạch Hoa, bước từng bước một đi đến gần anh ta.

Mỗi một bước như là dẫm ở trong lòng Lý Trạch Hoa, làm cho anh ta cảm thấy nghẹt thở.

Vương Bác Thần châm chọc nói: “Tao không thả ra tin tức giả thì làm sao có thể từng bước từng bước chơi chết nhà họ Lý bọn mày được?”

Tin tức giả?

Cố ý để cho nhà họ Lý của anh ta nghe thấy.

Lý Trạch Hoa hoảng hốt quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

Anh ta hoảng sợ khóc lên, còn có mùi nước tiểu ngai ngái truyền đến.

Đầu đập cụp cụp ở dưới đất.

“Thần chủ, không, em họ, đừng giết tôi, đừng có giết tôi, chúng ta là người một nhà mà, cô Lý Kì thương tôi nhất đó.”

“Em họ, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi sẽ quỳ gối sám hối ở trước mộ cô Lý Kì, em họ đừng có ghét tôi, tôi đồng ý tảo mộ cho cô Lý Kì cả một đời.”

“Em họ, em họ, tôi đáng chết, tôi đáng chết, tôi quỳ xuống với ngài, tôi liếm nước bọt, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi lần này đi.”
 
Chương 66


CHƯƠNG 66

Lý Trạch Hoa nói xong thì lại bò qua liếm nước bọt, y như là một con chó.

“Mày không xứng.”

Vương Bác Thần đá vào lồng ngực của Lý Trạch Hoa, âm thanh xương cốt vỡ vụn lập tức vang lên.

Lý Trạch Hoa bay ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn cả nội tạng vỡ nát.

Lý Trạch Hoa ngã xuống đất, cánh tay bị co giật, hai chân giãy giụa, cuối cùng, hoàn toàn bất động.

Lý Trạch Hoa chết rồi, mở to hai mắt, toát ra vẻ sợ hãi cùng cực.

“Đem thi thể của Lý Trạch Hoa làm như một món quà tặng cho nhà họ Lý, nói với người nhà họ Lý, hôm nay là ngày thứ tư.”

Nói xong, Vương Bác Thần liền dặn dò Tư Lam một vài việc, rồi sau đó về nhà.



“Lý Thành, đây là món quà đầu tiên của anh Vương tặng cho nhà họ Lý các người.”

Canh Phong nhét thi thể của Lý Trạch Hoa vào trong sân nhà họ Lý.

“Cháu trai của ông…”

Lý Thành nhìn thi thể của cháu trai, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Đau đớn.

Đau đến tê tâm liệt phế.

Đau đến nỗi linh hồn muốn nổ tung.

Đứa cháu trai mà ông ta cưng chiều nhất, là cục thịt trong lòng ông ta.

Từ nhỏ đã bồi dưỡng để trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lý.

Bây giờ chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.

“Cậu muốn chết!”

Lý Kiệu gào thét.

Hai mắt ông ta đỏ ngầu, giống như là muốn ăn thịt người.

Hốc mắt của ông ta mở to, đến nỗi như sắp nứt ra.

Giường như lửa giận thiêu đốt cả tâm can ông ta.

Cháu trai cả của ông ta đã bị người khác giết chết.

Lý Kiệu giống như bị điên mà nhào về phía Canh Phong.

“Sống cho tốt đi, mạng của ông là của anh Vương.”

Canh Phong đạp Lý Kiệu bay ra xa, lạnh lùng nói: “Anh Vương kêu tôi nói với các người rằng ngày hôm nay là ngày thứ tư.”

Lý Kiệu phun ra một ngụm máu lớn, giống như là con chó chết nằm yên ở dưới đất, không thể động đậy.

“Mày là ai, tại sao phải giúp đỡ Vương Bác Thần?”

Trong mắt Lý Thành hằn lên tia máu, giống như là trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.

Canh Phong lạnh lùng nói: “Ông không xứng để biết tên của tôi.”

“Giết nó.”

Lý Thành như một con sư tử nổi điên.

Thủ hạ nhà họ Lý lập tức lao ra bao vây Canh Phong.

“Người nhà họ Lý đúng là một đám heo ngu đần, ha ha ha.”
 
Chương 67


CHƯƠNG 67

Canh Phong cười lớn, trực tiếp bay ra khỏi tường.

Anh ta đã từng làm vệ sĩ bên cạnh thần chủ, làm sao người nhà họ Lý có thể giữ anh ta lại?

Nếu như không phải thần chủ không cho mấy người bọn họ nhúng tay vào, một mình anh ta đã có thể tiêu diệt cả nhà họ Lý.

“Vương Bác Thần!”

Trong giọng nói Lý Thành tràng đầy oán độc, lửa giận xông lên đến đầu, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.

“Nhanh chóng đưa đến bệnh viện.”

Người nhà họ Lý cuống cuồng.

Người thừa kế vừa mới chết, ông cụ lại nôn ra máu ngã xuống đất, ông trời muốn tiêu diệt nhà họ Lý ư?

Ở cửa buổi đấu thầu, toàn bộ đều là lính đặc chủng được trang bị súng ống đầy đủ.

Triệu Húc ưỡn ngực, một mặt kiêu ngạo.

Có thể tham gia buổi đấu thầu, không phú thì quý, nếu như có thể có được chút quan hệ, cũng có thể trợ giúp rất lớn cho Nhà họ Triệu.

Chỉ cần mình thành công giành lấy dự án, vậy thì mình đã là người có công nhất ở Nhà họ Triệu.

“Cậu không có tư cách đi vào.”

Ở lối vào buổi đấu thầu, nhân viên vô cảm nói.

“Cái gì?”

Triệu Húc sửng sờ, cho là mình đã nghe lầm.

Lập tức ngạo mạn nói: “Mở to mắt chó của các người mà nhìn cho rõ đây, tôi có giấy chứng nhận, làm chậm trễ thời gian của tôi, các anh có chịu trách nhiệm không hả? Còn không mau nhường đường để tôi đi vào?”

Nhân viên lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu hả, ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà ra thì người Nhà họ Triệu không xứng đáng vào trong.”

Triệu Húc vừa sợ vừa giận, liền kêu gào: “Mày chỉ là một tên quân nhân thối tha, cũng dám nói này nói nọ với tao, có tin là tao sẽ…”

Cạch cạch cạch.

Mười mấy khẩu súng trực tiếp ngắm ngay vào đầu của Triệu Húc.

Triệu Húc bị dọa sắc mặt trắng bệch, giữa đũng quần truyền đến một mùi hôi.

Sợ tè ra quần.

Anh ta chẳng những ngay cả cửa cũng không thể bước vào, mà còn bị người khác chỉa súng vào đầu.

Nhân viên hừ một tiếng: “Cút!”

“Đừng nổ súng, tôi đi ngay đây.”

Triệu Húc lộn nhào chạy đi.

Anh ta cắn răng, trở về nhất định phải tố cáo Triệu Thanh Hà.

Ở một bên khác, Triệu Hồng đi nhận biệt thự ở khu Thiên Phủ đã xảy ra chuyện.

“Bà đây là cô Triệu Hồng ở Nhà họ Triệu, Triệu Thanh Hà là cái thá gì chứ, cô ta xứng đến đây nhận biệt thự khu Thiên Phủ à?”
 
Chương 68


CHƯƠNG 68

Triệu Hồng vênh vang đắc ý nói.

Quản gia nhà họ Hồ thấy không phải là Triệu Thanh Hà, vẻ mặt liền lạnh lùng: “Ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà, những người còn lại của Nhà họ Triệu không có tư cách ở trong căn biệt thự này.”

“Mẹ nó chứ, mắt của ông bị mù rồi hả, dám nói chuyện với tôi như thế, đây là hợp đồng chuyển nhượng…”

Triệu Hồng còn chưa nói xong thì đã bị quản gia nhà họ Hồ tán cho một bạt tay ngã xuống đất.

“Cút!”

Lúc này, nhà họ Triệu đang sôi trào.

Triệu Húc tức giận xé giấy chứng nhận tư cách: “Bà nội, ở bên phía đấu thầu chỉ cho Triệu Thanh Hà đi vào thôi, còn cầm súng chỉ vào đầu của con nữa kìa, chắc chắn cái này là do Triệu Thanh Hà giở trò quỷ.”

Triệu Hồng cắn răng nghiến lợi nói: “Cháu đi nhận biệt thự cũng bị người nhà họ Hồ đánh, bọn họ chỉ chấp nhận Triệu Thanh Hà…”

Bà cụ tức giận nổi trận lôi đình.

Nhưng mà bây giờ chỉ có thể để Triệu Thanh Hà ra mặt, nếu không, một khi bỏ lỡ cơ hội tốt này thì nhà họ Triệu có muốn tiến xa thêm một bước cũng khó như lên trời.

Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất, lạnh lùng nói: “Triệu Thanh Hà thật là cả gan, có phải cảm thấy bà cho cô ta chút sắc mặt tốt thì đã không biết cao thấp rồi không? Gọi điện thoại cho nó, ra lệnh cho nó xử lý tốt hai chuyện này.”

Triệu Húc gọi điện thoại tới, hung dữ nói: “Triệu Thanh Hà, có phải là cô đã nói gì không hả, để tôi không thể vào hội đấu thầu. Bà nội ra lệnh cho cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự khu Thiên Phủ, nếu như cô dám không nghe lời thì cô sẽ biết tay.”

“Tôi không có, tôi…”

Triệu Thanh Hà ấm ức vô cùng, muốn giải thích, còn chưa nói xong thì Vương Bác Thần đã lấy điện thoại qua rồi trực tiếp cúp máy.

Trần Ngọc vẫn còn ôm một tia hi vọng, tức giận nói: “Cậu làm cái gì vậy, không có được dự án, làm sao bà cụ có thể giao công ty cho Thanh Hà được chứ.”

Vương Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ lại đi, chắc chắn là do bọn họ không thể vào hội đấu thầu, không có cách nào nhận biệt thự cho nên mới gọi điện thoại đến đây.”

“Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Trần Ngọc thở hổn hển mắng một câu, cũng bắt đầu hoài nghi có phải là bà cụ đang lừa gạt hai mẹ còn bọn họ không.

Chẳng mấy chốc, Triệu Húc đã chạy đến diễu võ dương oai: “Triệu Thanh Hà, cô dám làm cho tôi không thể bước vào hội đấu thầu, thật là to gan nha. Bà nội kêu cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự của nhà họ Hồ.”

Trần Ngọc tức giận nói: “Cậu có ý gì chứ? Thanh Hà đã lấy giấy chứng nhận tham gia, cậu vào không được thì liên quan gì tới Thanh Hà? Các người cố ý lừa gạt Thanh Hà, bây giờ lại có ý đồ tìm đến đây, xem Thanh Hà là cái gì hả?”

Triệu Thanh Hà cũng muốn tìm bà cụ Triệu hỏi cho rõ ràng, có phải là đang gạt mình không, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy có thể là trước đó Vương Bác Thần đã nói đúng.

Cô nắm chặt nắm tay.

Cô đã chịu loại nhục nhã này đủ lắm rồi.

Đến lúc không cần dùng thì trực tiếp đẩy ra.

Lúc cần dùng thì lại ném xuống một mệnh lệnh lạnh như băng.
 
Chương 69


CHƯƠNG 69

“Bà nên mừng vì Triệu Thanh Hà vẫn còn có chút tác dụng râu ria, nếu không thì đã bị đuổi khỏi gia tộc từ lâu rồi.”

Triệu Húc ăn nói vô cùng lớn tiếng, cao cao tại thượng nói: “Các người là cái quái gì mà cũng dám vi phạm mệnh lệnh của bà nội, Triệu Thanh Hà lập tức đi làm ngay, nếu không thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt.”

“Cậu cút ra ngoài cho tôi.”

Trần Ngọc tức giận đến xanh mặt, đưa tay đánh Triệu Húc.

Triệu Húc vô cùng kiêu ngạo, quát mắng: “Cái bà già khắc chết chồng này, thử đánh tôi một cái nữa xem?”

Trần Ngọc run rẩy cả người.

Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người phụ nữ.

Bốp!

Vương Bác Thần nâng chân lên đá vào mặt Triệu Húc, lạnh lùng nói: “Cầu người khác thì phải ăn nói khép nép cho tôi, kêu bà cụ tự mình đến đây cầu xin.”

Triệu Húc bị ngã xuống đất, đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra.

Xương mũi bị gãy mất.

Đau chết kiếp.

Anh ta hít vào một ngụm khí lạnh.

Tức giận nổi trận lôi đình, cũng không dám đánh trả.

Ngày hôm nay có ở gia tộc, Vương Bác Thần cũng đánh anh ta một trận chứ đừng nói là chỗ này.

“Vương Bác Thần, con mẹ nó chứ, mẹ nó, mẹ nó, mày chờ đó cho tao.”

Triệu Húc tức giận thở hồng hộc, nói xong thì liền đi tìm bà cụ cáo trạng.

“Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Triệu Thanh Hà vẫn có chút lo lắng.

Trần Ngọc hả giận nói: “Đánh giỏi lắm, cho cậu ta bắt nạt con nữa đi.”

Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Nhà họ Triệu, em đừng lo, lần này anh chẳng những để bà cụ nói xin lỗi mà còn phải làm cho bọn họ phun hết tất cả những gì mà bọn họ ăn vào.”

Trần Ngọc không nói gì nữa.

Triệu Húc trở về thêm mắm dặm muối cáo trạng một phen, bà cụ tức giận không chịu được, tự mình chạy đến đó.

“Mẹ, mẹ vào nhà nhanh đi.” Trần Ngọc cẩn thận nói.

Trên mặt bà cụ Triệu đầy vẻ ghét bỏ: “Bẩn thỉu, tôi không vào.”

Trần Ngọc bối rối một trận.

“Triệu Thanh Hà, bây giờ cô có uy lực quá nha, ngay cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe.”

Bà cụ gõ cây gậy đầu rồng, trực tiếp ra lệnh: “Còn muốn tôi tự mình đến đây xin lỗi nữa, có phải cảm thấy tôi cho cô thể diện thì cô không đặt tôi ở trong mắt rồi không, còn dám đánh Húc của tôi, ai cho các người lá gan đó!”

“Bà nội, con không có…”

Nước mắt đảo quanh trong mắt, trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót không chịu được.
 
Chương 70


CHƯƠNG 70

Đều là con cháu của nhà họ Triệu, hai anh em Triệu Húc chính là miếng thịt trong tim bà nội, còn cô chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

“Đây chính là bộ dạng nói xin lỗi của bà đó à?”

Vương Bác Thần bước lên một bước, không hề cho sắc mặt tốt: “Cầu xin người khác thì phải có tư thế cầu xin người ta, nói xin lỗi với mẹ vợ và Thanh Hà, nếu không thì tự các người đi giải quyết đi.”

Bà cụ Triệu liền nổi giận, nhưng mà lại không thể không kìm nén.

Dự án thành phố mới đối với nhà họ Triệu mà nói thật sự quá quan trọng.

Đây là một cơ hội to lớn để nhà họ Triệu có thể tiến xa.

Trong mắt bà ta lướt qua một vệt sáng, bày ra một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Trần Ngọc, Thanh Hà, bà xin lỗi mọi người, trước đó là do bà không đúng, mong mọi người tha thứ cho bà, sau này bà sẽ cố gắng đền bù những gì mà bà nợ mọi người. Thanh Hà, mấy năm nay cháu đã chịu ấm ức rồi, cổ phần của cháu bà vẫn luôn giữ lại cho cháu, bà vẫn không hề quên cháu. Nhưng mà Húc cũng là vì gia tộc, có nói chuyện khó nghe một chút thì cháu nhịn đi, dù sao thì đó cũng là anh trai cháu mà.”

Bà cụ Triệu đột nhiên lại thay đổi làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà kinh ngạc không biết phải làm sao.

Bà cụ lại chịu thua, nói xin lỗi hai mẹ con bọn họ?

Thật sự khó mà tin được.

Trong nháy mắt, hốc mắt của hai mẹ con liền đỏ lên.

Bà cụ Triệu biết hai mẹ con này mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì biết bọn họ đã tin tưởng lời mình rồi, thế là rèn sắt khi còn nóng.

“Trần Ngọc, Thanh Hà, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà, bà sẽ bù đắp cho hai mẹ con bọn cháu. Vì để biểu hiện tình thương của bà, Thanh Hà, cháu về làm việc cho công ty đi, căn nhà này mọi người cứ tiếp tục ở…”

“Đủ rồi đừng có giả mù sa mưa nữa, bà không cảm thấy buồn nôn hả?”

Vương Bác Thần đã sớm biết bà cụ này là người như thế nào, anh cười lạnh: “Thành thật chút đi, cổ phần khi còn sống của ba vợ tôi, biệt thự khu Thiên Phủ, toàn bộ trả cho Thanh Hà, nếu không thì không bàn nữa.”

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà căng thẳng nhìn bà cụ.

Đây chính là công phu sư tử ngoạm.

Chắc chắn là bà cụ sẽ không đồng ý.

“Được.”

Bà cụ Triệu đồng ý, ánh mắt còn dịu dàng nhìn Triệu Thanh Hà: “Bà chỉ tức giận chuyện năm đó, bây giờ mâu thuẫn đã được hóa giải thì không sao rồi, đã là của người nào rồi thì không ai có thể giành được. Bây giờ cháu đến hội đấu thầu đi, trở về rồi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”

“Mẹ, mẹ, mẹ nói sự thật?” Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm.

Bà cụ nói: “Là thật.”

“Mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ.”

Trần Ngọc sướng đến phát điên rồi, lúc chồng của bà ta còn sống là đã có 25% cổ phần tập đoàn Triệu thị.

Từ nay về sau, người một nhà cũng không cần phải sống khổ cực như thế.

Cho đến bây giờ, Triệu Thanh Hà không dám hy vọng xa vời rằng sẽ có lúc bà nội lại quan tâm mình như thế.

Bà cụ nói: “Gia tộc chuẩn bị quà cho thần chủ, mọi người mang theo đi.”

Vương Bác Thần nói: “Chúng ta đến đấu thầu không phải là đi tặng quà, bà đang sỉ nhục thần chủ đó à?”
 
Chương 71


CHƯƠNG 71

Bà cụ nheo mắt lại, bắn ra một tia lạnh lùng: “Đây là do cậu nói, nếu như không có được dự án thì tôi sẽ hỏi tội các người.”

Vương Bác Thần không thèm để ý tới bà ta.

Trần Ngọc vội vàng nói: “Thanh Hà, có nghe thấy bà nội của con nói chưa? Con nhanh chóng lấy được dự án đi.”

Đến hội đấu thầu.

Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Người khác đều chuẩn bị quà cáp, chỉ có chúng ta là không có, thật sự ổn chứ?”

“Đừng lo lắng…”

Vương Bác Thần vừa mới nói chuyện thì đã bị người khác đẩy ra.

“Con chó đến từ đâu vậy, cũng dám cản đường ông đây?”

Vương Bác Thần nhíu mày.

Người đó là Trần Phong, cậu cả nhà họ Trần, bọn họ từng là bạn học cấp ba.

Trong hôn lễ, Trần Phong cũng đã quỳ gối, khiến anh ta trở thành trò cười. Lúc này nhìn thấy Vương Bác Thần, làm sao anh ta có thể kiềm chế mà không báo thù được chứ?

“Ai nha, là cái thằng chó chết Vương Bác Thần đó à, vừa mới ra đời thì mẹ mày đã bị đàn ông vứt bỏ, sinh ra một tên tạp chủng như mày, còn dám cản đường của ông đây?”

Người bên cạnh nhìn thấy là cậu Trần thì vội vàng nhường đường.

Ở thành phố Hà Châu, ngoại trừ nhà họ Lý đứng đầu thì còn có bốn lớn một đen.

Đen trong đó chính là nhà họ Trần.

Nhà họ Trần lập nghiệp từ lừa lộc, nuôi một nhóm lưu manh hung ác.

Mọi người đều nói dù nhà họ Trần không phải là gia tộc giàu có nhất ở Hà Châu, nhưng mà chắc chắn là gia tộc không thể trêu chọc nhất.

“Đồ chó! Ỷ vào việc đã từng đỡ đạn cho thần chủ mà kêu tao quỳ xuống, bây giờ chắc sử dụng ân tình của thần chủ hết rồi hả?”

“Nhìn bộ dạng này của mày đi, là muốn đến đây nịnh bợ nhân vật lớn đúng không, tìm cơ hội một bước lên mây, tao thấy cái loại người như mày nhiều lắm rồi.”

Trần Phong bĩu môi khinh thường, đưa tay vỗ vào mặt Vương Bác Thần: “Nể tình là bạn học, tao cho mày một cơ hội quỳ xuống để nhận sai, sau này thành thành thật thật làm chó cho tao, tao có thể tha cho mày tội chết.”

Vương Bác Thần đẩy tay của anh ta, lạnh lùng nói: “Cút!”

“Cái thứ thấp hèn rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.”

Sắc mặt Trần Phong đột nhiên thay đổi, giận đến tím mặt: “Thằng chó, tao cho mày một cơ hội vậy mà mày lại không biết tốt xấu, quỳ xuống đây cho tao, liếm sạch sẽ giày của tao, tao vẫn có thể tha cho mày tội chết.”

Triệu Thanh Hà sợ sẽ gây ra chuyện, cô kéo Vương Bác Thần rồi nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

Trần Phong ngăn cản Triệu Thanh Hà, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Không quỳ cũng được, vợ của mày xinh đẹp như thế, ngủ với tao một đêm, tao cũng có thể suy nghĩ tha cho cái mạng chó của mày.”

“Người nào sỉ nhục anh Vương, tội không thể tha.”
 
Chương 72


CHƯƠNG 72

Đột nhiên lại có một cô gái bước ra, đá vào đầu gối của Trần Phong.

Răng rắc.

Trần Phong kêu thảm một tiếng, một bên đầu gối khác lại bị đánh gãy.

Gần như là hai chân của anh ta gãy cùng một lúc, lập tức quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

Người xung quanh nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy cả người.

Cậu Trần lại bị đánh.

Người này là ai vậy?

Đúng là to gan, chẳng lẽ không sợ nhà họ Trần trả thù hả?

Là Tư Lam.

Đặc biệt đến đây đón Vương Bác Thần.

Trần Phong bị gãy cả hai chân, căn bản không nhìn thấy rõ mình bị ai đánh ngã xuống đất, gào mồm chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, mày dám đánh tao, tao giết cả nhà mày, tao muốn…”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Cái miệng của nó quá thối, đừng để thấy máu.”

Tư Lam tát một cái thật mạnh vào miệng Trần Phong, đánh làm Trần Phong kêu lên một tiếng đau đớn, không kịp uy hiếp, vừa mới há mồm thì phun ra máu răng, lại bị Tư Lam nắm chặt lấy quai hàm ép buộc anh ta phải nuốt máu cùng với răng vào trong bụng.

“Anh Vương đã nói là không được thấy máu.”

Thật hung ác.

Có người bị dọa nuốt vào một ngụm nước bọt.

Đây chính là cậu cả nhà họ Trần, thế mà lại bị người khác đánh thê thảm như vậy.

“Vương Bác Thần, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, chúng ta là bạn học cũ mà.”

Lúc này, Trần Phong mới nhìn thấy là thư ký Tư, bị dọa bật khóc, bắt đầu cầu xin tha thứ: “Thư ký Tư tha cho tôi đi, tôi sai rồi, sau này tôi không dám mắng chửi nữa, tôi sẽ liếm giày cho Vương Bác Thần.”

Nói xong, Trần Phong thật sự bò qua liếm giày cho Vương Bác Thần.

“Mày không xứng.”

Vương Bác Thần đá một cái, Trần Phong liền bay ra ngoài.

Đối mặt với Vương Bác Thần, Tư Lam cung kính như thần: “Anh Vương, cô Triệu Thanh Hà, mời hai người vào trong.”

Vương Bác Thần dịu dàng nói với Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, chúng ta đi vào thôi.”

Trần Phong ngã ngồi ở dưới đất không ngừng phun máu, nhìn thấy Tư Lam cung kính với Vương Bác Thần như vậy.

Trần Phong bị dọa cả người co rút.

Tư Lam là nhân vật đứng thứ hai dưới thần chủ, cô ta lại cung kính với Vương Bác Thần như thế, chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ à?

Không thể nào!

Mặc dù Trần Phong là một tên ăn chơi, nhưng mà không ngu ngốc.

Nếu như anh ta là thần chủ, không có khả năng cứ mãi trả ân tình như vậy.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Vương Bác Thần là thần chủ!
 
Chương 73


CHƯƠNG 73

Trần Phong bị dọa sắc mặt tái nhợt, buổi hôn lễ, em trai bị giết, Hồ Lãm bị đánh gãy tay chân dùng ánh mắt kính sợ nhìn Vương Bác Thần, anh ta lâp tức hiểu rõ mọi thứ.

Lúc đó, anh ta đứng bên cạnh Hồ Lãm, anh ta biết rất rõ loại sợ hãi trong mắt Hồ Lãm.

Trần Phong run rẩy cả người.

Vương Bác Thần thật sự là thần chủ, tin tức ở dinh thống đốc gạt người, là vì để đào hố cho mình.

Mà kẻ thù của Vương Bác Thần chỉ có nhà họ Lý, vậy thì nếu như tin tức Vương Bác Thần đỡ đạn cho thần chủ là giả, vậy thì Vương Bác Thần đang đào hố cho nhà họ Lý.

Ôi trời ơi, Vương Bác Thần là thần chủ, mình đã đắc tội với cậu ta rồi.

Mình đắc tội với thần chủ!

Trần Phong bị dọa đến trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.

“Bác Thần, mặc dù anh đã cứu được thần chủ, nhưng mà thần chủ lại cho chúng ta một hôn lễ lớn như thế, trên cơ bản ân tình đã dùng hết rồi, bây giờ thư ký Tư lại giúp chúng ta, chắc chắn anh phải nhớ tình cảm của người ta đó, chúng ta tìm thời gian mời thư ký Tư ăn một bữa cơm đi.”

Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói.

Vương Bác Thần nghe vậy thì cười một tiếng: “Thư ký Tư thích bênh vực người yếu, là do Trần Phong đã đâm vào họng súng, nếu như Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì chúng ta tìm cơ hội mời cô ấy dùng cơm.”

Triệu Thanh Hà nhẹ gật đầu.

Con người phải có qua có lại, lấy oán trả ơn chỉ có thể trở thành kẻ thù.

Cô nhìn người trong hội đấu thầu.

Những gia tộc có thể đến đây tham gia đấu thầu ít nhất đều là từ gia tộc trung tầng nhị lưu ở Hà Châu trở lên.

Tài sản thấp hơn ba nghìn tỷ thì không có tư cách vào đây.

Ngồi giữa nhóm đại lão, Triệu Thanh Hà lo sợ bất an.

“Thần chủ đến Hà Châu đây chính là vinh hạnh cho Hà Châu chúng ta, món quà trong hôn lễ vậy mà lại tặng cho người khác, lần này đúng lúc tôi có chuẩn bị quà, nếu không thì trông bất kính với thần chủ quá.”

“Chứ còn gì nữa, không ngờ hôn lễ lại là thần chủ vì trả ân tình, thần chủ đúng là có tình có nghĩa. Có điều là cái tên Vương Bác Thần đó không biết tốt xấu gì hết, lần này tôi mang vật tổ truyền của nhà tôi đến đây làm quà, các người chuẩn bị quà gì vậy?”

“Tôi chuẩn bị…”

Nghe thấy cuộc đối thoại của những người xung quanh, Triệu Thanh Hà căng thẳng sắp khóc lên, cô thấp giọng nói: “Em đã kêu anh chuẩn bị quà rồi, bây giờ thì hay rồi đó, chúng ta không có quà, phải làm sao bây giờ đây?”

“Triệu Thanh Hà?”

Ngô Tranh Vanh cậu cả nhà họ Ngô nhìn thấy Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, sắc mặt khó coi bước tới.

“Nhà họ Triệu các người chỉ là một gia tộc tam lưu, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, sao các người có thể vào đây?”

Nam Cung Vũ, cậu cả nhà họ Nam Cung nhấp một ngụm trà, âm dương quái khí nói: “Không phải là loại vô liêm sỉ sử dụng ân tình của thần chủ đó chứ, cũng chỉ là người đỡ đạn cho thần chủ mà thôi, thế mà lại quên mất ơn nghĩa, đúng là vô liêm sỉ mà.”
 
Chương 74


CHƯƠNG 74

Lại có người nói: “Thần chủ của chúng ta là định hải thần châm ở nước R, người có thể đỡ đạn cho ngài ấy có tu tám đời cũng không có may mắn đó, với lại thần chủ còn tổ chức cho các người một buổi hôn lễ long trọng như vậy, có ân tình nào mà trả không hết chứ. Bây giờ còn dám lợi dụng tên tuổi của thần chủ để vào đây, các người muốn chết rồi à?”

Trong lời nói của bọn họ mang theo súng theo dao, làm mặt mũi Triệu Thanh Hà tràn đầy xấu hổ.

Giấy chứng nhận tư cách thật sự là dùng mối quan hệ của thần chủ mới có được, điều này khiến cô không có sức chống trả.

Triệu Thanh Hà cắn môi, ngón tay trắng bệch.

“Quả nhiên là như vậy, lại lợi dụng tên tuổi của thần chủ nhiều lần, phải bị tội gì đây.”

Ánh mắt của Ngô Tranh Vanh không có thiện ý: “Cái thứ không biết liêm sỉ này đã lén lút người khác chưa kết hôn mà có con, lại bị diễu hành ở trước mặt mọi người, cho dù là gái thì cũng có tư cách đứng ở đây hơn cô đó.”

“Tôn trọng một chút đi, chúng tôi vào đây với thư ký Tư.”

Triệu Thanh Hà tức giận, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Vương Bác Thần đánh một bàn tay vào mặt Ngô Tranh Vanh, thản nhiên nói: “Cậu là cái gì mà phải giải thích với cậu?”

Ngô Tranh Vanh che mặt giận dữ, hung tợn nói: “Con mẹ nó mày dám đánh tao? Đội trưởng Châu, hai người này gây chuyện ở đây là bất kính với thần chủ, mau bắt bọn họ lại đi.”

Đám người Nam Cung Vũ cũng khẽ giật mình, không nghĩ tới là Vương Bác Thần lại dám đánh Ngô Tranh Vanh.

Dám gây sự ở đây à?

Đội trưởng Châu duy trì trật tự giận đến tím mặt, dẫn người đến đó, giọng điệu bất thiện: “Chào hai người, mời hai người lấy giấy chứng nhận tư cách ra, nếu như không có thì đi với chúng tôi một chuyến.”

“Chúng ta đi thôi anh.”

Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, bị dọa sắc mặt trắng bệch, giấy chứng nhận tư cách ở chỗ Triệu Húc, cô không có nó.

Ngô Tranh Vanh âm trầm nói: “Đánh tao mà còn dám rời đi như thế này, không có giấy chứng nhận tư cách còn dám vào đây gây chuyện bất kính với thần chủ, bọn mày đi được chắc?”

Vương Bác Thần nhìn đội trưởng Châu, bình thản nói: “Cậu đi hỏi thử xem Vương Bác Thần có cần thiệp mời không?”

Ngô Tranh Vanh tức giận cười nói: “Mẹ nó, giả vờ cái quái gì chứ, đỡ đạn cho thần chủ được một lần thì có thể vờ vịt hoài có đúng không?”

Nam Cung Vũ trầm giọng nói: “Đội trưởng Châu lập tức bắt người này lại đi, nếu không thì bất kính với thần chủ đó.”

Nghe thấy cái tên này, cả người đội trưởng Châu liền chấn động, lúc anh ta biết người thanh niên đứng trước mặt là Vương Bác Thần thì bị dọa thiếu chút nữa là đã ngã sấp xuống.

Vương Bác Thần.

Anh ta làm việc cho dinh thống đốc, đương nhiên anh ta biết Vương Bác Thần chính là thần chủ.

Đó là một huyền thoại sống trong lòng của bọn họ.

Không tin là anh ta lại có thể tận mắt nhìn thấy gương mặt thật sự của thần chủ.

Bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy thần chủ mang theo mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh.

Không khỏi kích động, nếu như trở về nói cho anh em của mình biết chuyện này, chắc chắn bọn họ hâm mộ muốn chết đi được.
 
Chương 75


CHƯƠNG 75

“Đội trưởng Châu mau mang hai người này đi đi, bọn họ…”

Ngô Tranh Vanh còn chưa nói xong thì đội trưởng Châu đã kịp phản ứng lại, đánh vào mặt anh ta một cái, tức giận nói: “Ngay cả thần… Bác Thần mà cậu cũng dám sỉ nhục, còn kiếm chuyện ở đây, đưa đi cho tôi.”

Ngô Tranh Vanh phun ra một ngụm máu tươi.

“Anh Vương, cô Triệu, để tôi xử lý người này cho, làm hai người sợ hãi rồi.”

Đội trưởng Châu run sợ trong lòng mà nói, sau đó nhìn Nam Cung Vũ.

Mẹ nó chứ!

Dám khiêu khích thần chủ và phu nhân, chán sống rồi.

Đội trưởng Châu lại bình thản tát hai cái lên trên mặt Nam Cung Vũ.

“Lại dám gây chuyện ở đây, có vẻ như là cậu không muốn sống rồi.”

Nam Cung Vũ bị đánh miệng đầy máu tươi, sợ đến choáng váng, vội vàng quỳ xuống muốn xin lỗi, lại bị đội trưởng Châu đạp một cú ngã lăn quay: “Cậu cũng xứng quỳ với anh Vương?”

Nói xong thì mang Ngô Tranh Vanh đi.

Nam Cung Vũ khó khăn thở rít một hơi, vẻ mặt hoảng sợ.

Người bị mang đi lại là Ngô Tranh Vanh.

Chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ nữa à, bọn họ đã hiểu sai tin tức ở bên phía dinh thống đốc truyền tới rồi ư?

Không thể nào, hàm ý trong tin tức ở dinh thống đốc chính là thần chủ đang bày tỏ mình đã trả nợ ân tình xong rồi.

Đúng vậy, chắc chắn bọn họ đối xử với Vương Bác Thần ở trước mặt nhiều người như thế là đánh vào mặt thần chủ, cho nên thần chủ muốn âm thầm xử lý Vương Bác Thần.

Dù sao thì hôn lễ ấy phô trương quá mức, hoàn toàn dùng tên tuổi của thần chủ.

Chắc chắn là như vậy.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Vũ lập tức trở nên hưng phấn.

Sau khi trở về chỗ, Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng thở ra, cô thấp giọng nói: “May mắn là chúng ta đi vào đây cùng với thư ký Tư, nếu không thì phiền phức lớn rồi.”

Vương Bác Thần cố nén cười, nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Phải cảm ơn thư ký Tư thật đàng hoàng.”

Triệu Thanh Hà lại giận dỗi trách móc: “Em đã nói là chuẩn bị quà, anh lại không chuẩn bị, giờ thì hay rồi, người khác đều có quà tặng, chỉ có chúng ta là không có.”

Vương Bác Thần an ủi: “Anh cảm thấy là thần chủ ghét nhất tặng quà.”

“Còn nói bậy nữa, đều là tại anh.”

Lòng Triệu Thanh Hà nóng như lửa đốt, bởi vì tất cả mọi người đều chuẩn bị quà, cô nghe lời Vương Bác Thần cho nên không có chuẩn bị.

Trong tình huống như thế này, người bình thường đều sẽ lo lắng suy nghĩ.

“Hừ hừ, đừng có tưởng là các người theo đuôi thư ký Tư vào đây thì có thể có được dự án.”

Nam Cung Vũ ai oán nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, anh ta bị ép phải quỳ xuống trong hôn lễ, lúc nãy lại bị đánh vào mặt trước mặt công chúng, làm sao anh ta có thể cam lòng.

Nhưng mà lúc này Tư Lam bước ra từ phía sau sân khấu lên tiếng tuyên bố: “Tôi là Tư Lam, thư ký của thần chủ, tạm thời phụ trách việc quản lý chiến khu Giang Nam.”
 
Chương 76


CHƯƠNG 76

Ặc!

Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Tư Lam là nữ nguyên soái đầu tiên từ khi nước R lập quốc.

Thần chủ thật sự rất kinh khủng.

Bồi dưỡng được tam đại chiến thần thì không nói, còn bồi dưỡng ra một nữ nguyên sóai, mà cô ta lại cam tâm tình nguyện đi theo thần chủ đến đây.

Nhưng mà tổng phụ trách chiến khu Giang Nam đủ để hù chết người rồi.

“Cũng được, chúng tôi có mang theo quà đến đây, cho dù thần chủ không cần thì đây cũng là tâm ý của chúng tôi.”

“Đúng vậy đó, trong hôn lễ đã tặng quà sai người rồi, lần này không thể phạm sai lầm được, nếu không thì việc xây dựng thành phố mới sẽ không có phần của chúng ta.”

“Nhiều quà sẽ không bị trách, người có cấp bậc như là thần chủ không thèm quan tâm mấy món quà quý giá này, quan tâm nhất chính là ý dân, chúng tôi là đại diện Hà Châu, quà là sự tôn trọng của chúng tôi đối với thần chủ.”

Nam Cung Vũ cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ thật sự của thần chủ, che mặt oán hận nhìn Triệu Thanh Hà: “Các người không chuẩn bị quà có đúng không? Thần chủ bảo vệ cho hòa bình nước R chúng ta, chút lòng biết ơn mà các người cũng không có?”

Triệu Thanh Hà cúi thấp đầu rối rắm, muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Vốn dĩ là gia tộc có chuẩn bị quà, nhưng mà Vương Bác Thần lại từ chối.

Bây giờ tất cả mọi người đều tặng quà, chỉ có mình là không có chuẩn bị, chắc chắn là sẽ không thể có được dự án.”

Triệu Thanh Hà tuyệt vọng.

Nam Cung Vũ lại càng đắc ý hơn nữa: “Đồ không có giáo dục, ngay cả lòng biết ơn cũng không có, còn muốn có tư cách đấu thầu, mơ mộng gì vậy.”

Nhưng mà lúc này, Tư Lam lại tiếp tục nói: “Thần chủ không thích tặng quà, trong buổi đấu thầu ngày hôm nay, tất cả những người tặng quà đều không có tư cách đấu thầu.”

“Cái gì?”

Đám người chuẩn bị quà cáp phong phú như là Nam Cung Vũ giật thót cả mình.

Triệu Thanh Hà khó tin nhìn Vương Bác Thần, thế mà lại bị anh đoán trúng rồi.

Lời nói tiếp theo của Tư Lam lại gây nên một trận sóng to gió lớn.

“Tất cả những người ở đây chỉ có cô Triệu Thanh Hà là không mang quà, là người muốn đến đây đấu thầu thật sự mà không phải muốn nịnh bợ cấp trên, chính vì vậy, tất cả các dự án ở thành phố mới đều giao cho cô Triệu Thanh Hà.”

“Cho, cho tôi?”

Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt, sửng sờ nhìn Vương Bác Thần.

Vậy mà lại bị anh đoán đúng rồi.

Lúc đầu, cô cũng muốn chuẩn bị quà, lại bị Vương Bác Thần ngăn cản.

Cô đã từ bỏ hy vọng đấu thầu.

Nhưng mà bây giờ thư ký Tư thật sự giao dự án xây dựng thành phố mới cho cô.

Còn mấy người đại diện cho gia tộc còn lại thì đau lòng nhức óc, tự đánh mình: “Chúng ta đều đã hiểu sai ý của thần chủ rồi.”

Nam Cung Vũ thì một mặt cứng ngắc, anh ta vừa mới nói xong thì thư ký Tư liền nói thần chủ không thích tặng quà.
 
Chương 77


CHƯƠNG 77

Xấu hổ không ai bằng.

Biểu cảm từ từ đông cứng.

Cái này giống như là đang nằm mơ.

“Cảm, cảm ơn.”

Triệu Thanh Hà vội vàng đứng dậy, vô cùng nghiêm túc, đồng thời lại cực kỳ khẩn trương: “Tôi, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của thần chủ đâu, tôi sẽ xây dựng thành phố mới cho thật tốt.”

Sự ghen ghét dâng trào trong mắt Nam Cung Vũ, những người khác thì cảm thấy hối hận vì đã chuẩn bị quà.

Thẳng cho đến khi về nhà, Triệu Thanh Hà vẫn còn không thể tin được mình lại thật sự có được dự án, còn là toàn quyền phụ trách.

“Thật sự có được dự án thành phố mới rồi hả?”

Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm, hỏi đi hỏi lại ba lần.

Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ à, Thanh Hà đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, có được toàn quyền phụ trách dự án thành phố mới.”

“Cảm tạ trời đất, ông trời có mắt, cuối cùng gia đình của chúng ta đã được sống rồi, chúng ta nhanh đến gia tộc thôi, báo tin tức tốt này cho bà cụ biết.”

Trần Ngọc kích động lau nước mắt.

“Triệu Thanh Hà, cháu không có lừa gạt bà nội đó chứ, ngay cả quà cháu cũng không tặng mà đã có thể có được dự án rồi?”

Triệu Húc đố kỵ cực kỳ, châm chọc nói.

Những người khác cũng không tin Triệu Thanh Hà, ngay cả quà cũng không có mà sao có thể có dự án chứ.

“Bà nội, thần chủ không thích tặng quà, chỉ có một mình cháu là không tặng.”

Triệu Thanh Hà kể lại những chuyện đã xảy ra ở buổi đấu thầu cho mọi người nghe.

Trong mắt Triệu Hồng đều là chán ghét, cười lạnh nói: “Triệu Thanh Hà, đừng có tưởng rằng đây là công lao của cô, cô chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, nếu cho tôi đi thì cũng có thể có được dự án.”

Cả đám người nhà họ Triệu đều cảm thấy Triệu Thanh Hà gặp may.

Bọn họ đều nói mấy lời châm chọc.

“Đủ rồi.”

Bà cụ lên tiếng: “Dù sao thì Triệu Thanh Hà cũng đã thành công có được dự án, đây chính là một chuyện vô cùng tốt. Triệu Húc, bây giờ cháu đi ký tên đi.”

“Dạ được rồi bà nội.”

Bọn người Triệu Húc nở một nụ cười nham hiểm.

Trong vở kịch tiếp theo nhất định phải để cả nhà Triệu Thanh Hà không thể ngóc đầu lên nổi.

Một người bôi bác nhà họ Triệu còn muốn lấy lại cổ phần nữa à?

Đúng là nằm mơ mà!

“Mẹ, vậy chuyện cổ phần…”

Trần Ngọc cẩn thận nhắc nhở một câu.

Sắc mặt bà cụ Triệu trở nên lạnh lẽo: “Lời tôi từng nói đương nhiên tôi sẽ thực hiện, chuyển nhượng cổ phần lúc thằng hai còn sống cho Triệu Thanh Hà, nhưng mà biệt thự khu Thiên Phủ tạm thời do gia tộc nhận.”
 
Chương 78


CHƯƠNG 78

Trần Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, cái đó là của nhà họ Hồ tặng cho Thanh Hà mà, sao mẹ lại…”

“Cái gì, cô đang dạy tôi cách làm việc?”

Thái độ của bà cụ Triệu hoàn toàn thay đổi, trong lòng Trần Ngọc căng thẳng, có một loại dự cảm không tốt.

Vương Bác Thần nhíu mày, như này là muốn lật lọng đó à?

Quả nhiên là bà cụ Triệu thản nhiên nói: “Không phải là các người muốn 25% cổ phần của thằng hai khi còn sống à? Tôi chuyển cho các người cổ phần của thằng hai, là công ty Hoa Nguyên, công ty Hoa Nguyên giao cho Triệu Thanh Hà, đồng thời thu hồi căn nhà mà hiện tại gia đình Triệu Thanh Hà đang ở.”

“Bà nội…”

Triệu Thanh Hà không thể tin được bà nội ruột của mình lại có thể thay đổi như vậy, lừa gạt cô trắng trợn.

Trần Ngọc gắt lên: “Mẹ à, sao mẹ có thể như vậy được chứ, mấy năm nay công ty Hoa Nguyên xuất khẩu không được, thiếu nợ ba trăm tỷ, sắp phải đóng cửa, sao lại có thể…”

Nhưng mà bà cụ Triệu căn bản không cho bà ta có cơ hội nói chuyện, nghiêm giọng quát: “Kể từ bây giờ trở đi, gia đình Triệu Thanh Hà không còn là người của nhà họ Triệu nữa, đuổi bọn họ ra ngoài, xóa tên ra khỏi gia phả.”

Oành!

Lời này giống như một cơn mưa lớn đột nhiên lại dội vào trong lòng của Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.

Bà cụ lừa gạt cả gia đình cô, Triệu Thanh Hà lập được công lớn, có thể có được dự án thành phố mới ở trong tay, chẳng những không được ban thưởng, ngược lại còn gánh trên lưng một khoản nợ ba trăm tỷ.

“Bà nội à, bà…”

Ánh mắt Triệu Thanh Hà tối xuống.

Đây chính là gia tộc.

Đây chính là bà nội ruột của cô.

Triệu Húc hả giận cười to: “Ha ha ha, Triệu Thanh Hà, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, cô chỉ là một miếng khăn lau mà thôi. Ngu ngốc, thật sự cho rằng bà nội sẽ giao cổ phần của gia tộc cho các người hả, các người thật là ngây thơ quá đi.”

Triệu Hồng cười trên nỗi đau của người khác: “Chú hai chết rồi, các người chỉ là người ngoài mà thôi, còn muốn đến đây chiếm tiện nghi của nhà họ Triệu bọn tôi à? Bây giờ các người đã không có giá trị lợi dụng với chúng tôi nữa, không đuổi các người ra ngoài, chẳng lẽ còn giữ lại đây ăn tết?”

“Ha ha, tôi đã nói là Triệu Thanh Hà trốn không thoát lòng bàn tay của bà rồi mà.”

“Một đứa con gái làm nhục gia tộc, thế mà chẳng biết xấu hổ muốn phân chia tài sản.”

Những lời nói chói tai của người nhà họ Triệu làm cho Triệu Thanh Hà hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.

Hóa ra là sau khi bà qua đời, mình đã không được coi như là người nhà họ Triệu nữa.

Bọn họ chỉ đang lợi dụng mình, xem mình như là một công cụ.

Phốc!

Đả kích kịch liệt làm Triệu Thanh Hà nôn ra một ngụm máu.

Lòng của cô rất đau, rất đau.

Người nào trải qua đều biết một người đau lòng đến cực hạn thì trái tim sẽ rất rất đau.

“Thanh Hà, Thanh Hà.”

Vương Bác Thần vội vàng ôm lấy Triệu Thanh Hà.
 
Chương 79


CHƯƠNG 79

“Chúng ta đi thôi.”

Trần Ngọc oán hận nhìn đám người nhà họ Triệu, tất cả ảo tưởng của bà ta đã hoàn toàn tan vỡ.

“Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống nổi.”

Vương Bác Thần ôm Triệu Thanh Hà, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn người bà cụ Triệu, giọng nói rét lạnh: “Bà già kia, sau này có cầu xin Thanh Hà làm cái gì thì tất cả các người đều phải quỳ xuống mà cầu xin, đến lúc đó tôi muốn xem các người còn có thể cao cao tại thượng như vậy không.”

“Cậu nói cái gì chứ, muốn chết có phải không?”

Triệu Húc muốn kêu người đánh bọn họ.

“Để bọn họ đi đi.”

Bà cụ Triệu từ tốn nói: “Mấy con chó rách nát mà thôi, chuyện quan trọng nhất hiện tại là có thể ký hợp đồng dự án thành phố mới, Húc, cháu lập tức đến đó đi.”

“Hồng liên lạc với công ty chuyển nhà, chúng ta dọn đến biệt thự khu Thiên Phủ.”



“Mẹ sao vậy, có phải là Vương Bác Thần chọc giận mẹ rồi không, để con hỏi tội chú ấy.”

Dao Dao chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại thành nắm đấm.

Nhìn thấy con gái, ánh mắt Triệu Thanh Hà bừng sáng.

Vì con gái, mình phải kiên cường mới được.

“Bây giờ phải làm sao đây, món nợ ba trăm tỷ đến lúc nào thì chúng ta mới có thể trả nổi?”

Trần Ngọc đỏ hồng cả mắt, hung hăng chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắt: “Đều là do cậu đưa ra chủ ý hại cả nhà chúng tôi thê thảm như thế, cậu cút đi cho tôi.”

Dao Dao bị dọa sợ, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại ơi, không thể mắng người được.”

Vương Bác Thần cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của Dao Dao, an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đây là chuyện tốt, sau này Thanh Hà không còn bị nhà họ Triệu kìm hãm nữa, món nợ của công ty Hoa Nguyên có thể được giải quyết nhanh chóng thôi. Hơn nữa, dự án thành phố mới là của thư ký Tư giao cho Thanh Hà, mà không phải là nhà họ Triệu.”

“Cậu có ý gì?”

Ban đầu, Trần Ngọc tức giận muốn mắng to, bây giờ lại ngẩn người.

Triệu Thanh Hà cũng nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Dự án thành phố mới chỉ nhận một mình Thanh Hà, ai cũng không thể có được nó, có dự án thành phố mới còn lo lắng khoản nợ của công ty Hoa Nguyên không thể được giải quyết à?”

Triệu Thanh Hà không nghĩ tới là mình ngốc như thế, cô cười khổ: “Nhưng mà Triệu Húc đã đi ký hợp đồng rồi.”

Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, ngoại trừ em ra, cho dù thiên vương lão tử đến đó cũng vô dụng thôi. Thanh Hà, dựa vào năng lực của em, công ty Hoa Nguyên rất có triển vọng, đây chính là số vốn khởi nghiệp của ba mà.”

Nghe thấy Vương Bác Thần thề son sắt như vậy, Trần Ngọc nhỏ giọng nói: “Nếu Triệu Húc ký hợp đồng thành công, vậy thì cậu mang con gái của cậu cút ra ngoài đi, tôi sẽ không mềm lòng nữa đâu.”

Dao Dao chu chu cái miệng nhỏ, nắm lấy vạt áo của Trần Ngọc mà lắc lắc, giọng nói mềm mại: “Bà ngoại ơi, đừng có đuổi Dao Dao đi mà, Vương Bác Thần không gạt người đâu, cháu tin tưởng ông ấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom