Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


CHƯƠNG 20

Dao Dao chân trần đứng trong nước tuyết, bị lạnh tới mức không ngừng đổi chân.

Cô bé tội nghiệp nhìn người phụ nữ, nước mắt trong mắt vờn quanh, ngân ngấn trên đôi mi dài, dường như sắp rơi xuống.

“Đồ con hoang, mày im miệng cho tao, tao bảo mày đừng động, nghe thấy không. Tao nói cho mày biết, thằng ba đó của mày đã chết từ lâu rồi!”

Người phụ nữ ác độc mắng một câu, đạp đôi giày ra.

Dao Dao không dám động, mím môi, muốn khóc lại không dám khóc, đôi vai gầy rung lên, sững sờ nhìn người phụ nữ.

Hai chân bị lạnh tới mức vừa đỏ vừa sưng.

Đôi tay nhỏ cũng sưng giống như bánh bao, bên trên còn có mấy vết thương, bên bàn tay nhỏ bé có mấy vết đóng vẩy xanh tím.

Người phụ nữ ở trong nhóm chat của hội bạn thân của mình nói: “Các chị em, đây chính là con gái của chị họ tớ, các cậu nhìn cái đồ con hoang này lợi hại biết bao, chân trần đứng trong nước tuyết được một tiếng rồi, một chút cũng không sợ lạnh!”

“Triệu Phương, bóp miệng của nó, tớ nhìn thấy miệng của nó phồng lên thì muốn bóp, tớ gửi cậu lì xì 300 nghìn.”

“Tát nó, đồ con hoang thật đáng yêu, thay tớ tát nó, mùa đông tát càng đau. Phát lì xì rồi.”

“Tớ muốn nhìn người bay trên không, một cước đạp bay nó, dù sao trong nền tuyết cũng không đau.”

“Cậu chọc vào vết nứt nẻ trên tay nó, nghe nói sẽ không đau, tớ rất tò mò.”

Các bạn thân của Triệu Phương đều nhốn nháo cả lên, lần lượt tung chiêu.

Dao Dao giống như bao cát, đồ chơi vậy, bị Triệu Phương ngược đãi tới mức không bò dậy nổi.

Cô bé mới 3 tuổi, sao có thể chịu đựng được sự ngược đãi tàn khốc như vậy chứ!

Thấy Dao Dao ngay cả khóc cũng không khóc ra được, Triệu Phương cười giống như ác ma, nắm lấy một vốc bột ớt trộn muối, nhìn sang cô bé: “Mọi người, tăng thêm ít sao, tôi tăng thêm trò cho đồ con hoang này!”

Mỉm cười giống như ác ma nhe răng, Dao Dao bị dọa tới mức mặt mày tái xanh, hai tay cố gắng giấu đằng sau, vội tránh ra: “Dì, đừng mà, đừng mà, Dao Dao rất ngoan Dao Dao không có không nghe lời.”

Nhìn thấy được tặng sao kín màn hình, Triệu Phương một tay túm lấy Dao Dao, trực tiếp rắc bột ít và muối trong tay lên vết thương của Dao Dao.

Dao Dao đau tới mức không thể khóc được, chỉ không ngừng run rẩy, không ngừng giãy giụa.

Tuy nhiên Triệu Phương ác ma lại túm chặt tay của Dao Dao, bóp chặt, móng tay ghim vào trong vết thương đã đóng vẩy trên tay Dao Dao: “Đồ con hoang, khóc, mày khóc cho tao! Mày khóc rồi, tao mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn!”

“Dì ơi, đau, đau, Dao Dao đau…”

Dao Dao đau tới mức giọng nói trở nên yếu đi, muốn khóc cũng khóc không ra, cơ thể không ngừng co rúm lại.

“Đồ con hoang, mày khóc cho tao!”

Triệu Phương quát một tiếng, Dao Dao bị dọa tới mức cả người run bần bật, há miệng, nhưng cô bé đã không khóc được rồi.

Trong tay Triệu Phương nhiều thêm một chiếc kìm, kẹp lấy cánh tay của Dao Dao, dùng sức vặn, vẻ mặt dữ tợn gào lên: “Khóc, mày khóc cho tao!”

“Aaaaaa…”

Đau đớn kịch liệt khiến Dao Dao mới 3 tuổi trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như một con mèo con bị bỏ vào trong nước đun vậy, tiếng kêu khiến người ta đau lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


CHƯƠNG 21

Nhưng cô bé đã bị hành hạ tới mức không thể khóc ra được nữa.

Triệu Phương lại túm tóc của Dao Dao, quăng mạnh: “Khóc cho tao, nghe thấy không, khóc cho tao!!”

Triệu Phương bóp mặt của Dao Dao, dùng kìm kẹp miệng của Dao Dao mà vặn: “Mau khóc, mau khóc cho tao!”

Dao Dao đau tới mức mất tri giác, cô bé không hiểu, ba tại sao không đến cứu mình, tại sao không cần cô bé và mẹ.

Mẹ nói, ba là anh hùng cái thế, sẽ đến bảo vệ cô bé và mẹ.

Nhưng… nhưng tại sao, cô bé và mẹ bị người ta ăn hiếp, ba chưa từng tới.

Bụp!!

Đột nhiên, một chiếc xe trực tiếp đâm vào tường của nhà trẻ, giống như quái thú, lao vào trong.

“Triệu Phương!!”

Chiếc xe còn chưa dừng hẳn, Vương Bác Thần bỗng nhiên lao ra, gầm lên một tiếng, lao tới.

“Đừng qua đó, để thần chủ tự mình xử lý, thông báo cho những người khác, tìm được công chúa nhỏ rồi.”

Tư Lam khóc rồi hạ lệnh: “Người nhà của Triệu Phương, tất cả lăng trì, một người cũng không tha! Có ai thoát, cả đội đều chết!!”

Mệnh lệnh lạnh lùng kèm máu tanh, từng đạo hạ xuống.

“Rõ!”

Tất cả mọi người, nước mắt đã làm nhòe hai mắt!

Một đứa trẻ chưa tới 4 tuổi bị người ta hành hạ thành như này!

Súc sinh, đây là súc sinh!

“Giết! Giết! Giết hết cho tôi!! Giết hết Hà Châu, trả thù cho chủ mẫu và công chúa nhỏ!! Tôi muốn bọn họ, dùng cái chết để xin lỗi!!”

Kiều Thanh Phong – Chiến thần Thanh Phong nổi giận, gào lên!

Lâm Chấn Thiên – Chiến thần Chấn Thiên trầm ổn chín chắn cắn răng nói: “Chỉ giết người nên giết!”

Kiều Thanh Phong tức giận nói: “Mẹ kiếp mày cút đi! Bọn họ, đều đáng chết!!”

Vũ Trọng Thiên – Chiến thần Trọng Thiên âm trầm như rắn độc thì u ám nói: “Cho dù hôm nay Hà Châu xác chất thành đồng, chỉ cần có thể đổi lại một chút hài lòng của thần chủ, Vũ Trọng Thiên tôi sẽ khiến Hà Châu trở thành thành phố chết. Tất cả tội danh, một người tôi gánh chịu.”

Tư Lam lau nước mắt, cắn răng nói: “Trước tiên giết Triệu Phương của nhà họ Triệu đã, tìm một cái cớ, đừng ảnh hưởng đến quan hệ của chủ mẫu và thần chủ với nhà họ Triệu, bao gồm những người bạn thân của Triệu Phương, tất cả xử chết, đừng nói với thần chủ!!”



Vương Bác Thần lao tới, nhìn thấy tình trạng thê thảm của con gái thì nổi giận, sát khí bạo phát! Lồng ngực phập phồng kịch liệt, giống như sắp nổ tung, sát khí cuồn cuộn xông thẳng lên trời, phẫn nộ như Diêm La.

Con bé bị ngược đãi này chính là con gái của anh, Dao Dao!!

“Cô tìm chết!!”

Lúc này nhìn thấy con gái, Vương Bác Thần giống như bị sét đánh!! Cho dù là địa ngục 18 tầng, cũng chẳng qua chỉ như vậy!! Rốt cuộc là phải ác độc tới mức nào mới có thể đối xử với một đứa trẻ chưa đầy 4 tuổi, làm ra chuyện trời đánh như này!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


CHƯƠNG 22

Vương Bác Thần chỉ cảm thấy đầu giống như nổ oành một tiếng!

Rốt cuộc lòng dạ phải ác độc cỡ nào mới có thể làm ra chuyện không bằng loài heo chó như vậy!

Vương Bác Thần phẫn nộ gầm lên, giống như sấm sét cuồn cuộn đang đánh. Anh lao tới, một cái tát đánh bay Triệu Phương ra ngoài, ngã giống như con chó ăn cứt, nằm bò trên đất, tóc tai rũ rượi giống như ổ gà, nửa gương mặt đều bị đánh sưng vù!!

“Ba tới rồi, ba tới rồi!!”

Vương Bác Thần quỳ xuống đất, ôm chặt lấy Dao Dao, khóc thành lệ nhân!

Con gái của Vương Bác Thần anh bị người ta hành hạ tới mức gầy trơ xương, trên mặt đều là máu, đứa trẻ đau tới mức co rúm, gương mặt nhỏ tái nhợt!!

“Cô là súc sinh sao!!”

Trên tay chân con gái đều là vết thương đóng vẩy, mưng mủ, trên cánh tay lộ ra ngoài, phủ chi chít vết kim đâm màu xanh đen, máu thịt bị kìm kẹp tới mơ hồ, đau tới hôn mê!

Súc sinh!!! Súc sinh!!!

Súc sinh thiên lý khó dung!!

“Aaaaa…”

Trái tim của Vương Bác Thần đau tới nhỏ máu, đau tới quặn thắt lại, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn vô cùng!! Há miệng phun ra một ngụm máu, suýt nữa đau lòng tới ngất đi!

Triệu Phương là em họ xa của Triệu Thanh Hà, năm đó được Triệu Thanh Hà giúp đỡ, cô ta mới được từ vùng nông thôn tới Hà Châu, trở thành cô giáo trường mầm non. Bây giờ lại lấy oán báo ơn, hành hạ Dao Dao thành như này!!”

“Vương Bác Thần.”

Triệu Phương nhận ra Vương Bác Thần, ôm mặt, oán độc đứng dậy, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm ba con Vương Bác Thần.

Mặt bị cái tát đó đánh sưng vù, máu rỉ ra, cô ta chỉ vào Vương Bác Thần mà ác độc nói: “Đồ phế vật như anh vậy mà chưa chết, dám đánh tôi, anh chết chắc rồi. Tôi ngược đãi con gái của anh đấy, thì sao nào. Một tên ăn xin như anh, nếu không phải năm đó Triệu Thanh Hà thu nhận thì anh đã chết từ lâu rồi, còn dám khua tay múa chân với tôi, anh chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Triệu nuôi mà thôi, còn dám sủa loạn với tôi?”

Ánh mắt của Vương Bác Thần tràn ngập sự giận dữ, nhìn Triệu Phương, giọng nói âm trầm, giống như truyền từ địa ngục ra, nói từng chữ: “Cô – đáng – chết.”

Triệu Phương bị ánh mắt lạnh lẽo đó của Vương Bác Thần dọa, không kìm được mà lùi lại một bước, sợ sệt nói: “Anh, anh muốn làm cái gì? Là… là Triệu Hồng kêu tôi làm, đây là ý của nhà họ Triệu, ngay cả bản thân Triệu Thanh Hà, vì để gả vào hào môn, cũng không để tâm sống chết của cái đồ con hoang này. Bây giờ, Triệu Thanh Hà ở câu lạc bộ Hồng Trần, phong lưu khoái hoạt cùng với cậu Hồ. Anh, anh đừng qua đây.”

Hai mắt Vương Bác Thần đỏ ngầu, đấm một đấm vào mặt Triệu Phương, đánh cho Triệu Phương bay ngược ra lần nữa!

Vương Bác Thần từng bước đi tới!!

Triệu Phương hai tay chống trên đất, không ngừng lùi lại, cô ta bị dọa đái ra rồi, quần bị ướt, sợ hãi nhìn Vương Bác Thần.

“Đừng, đừng, đừng, đừng đánh tôi. Đừng giết tôi, tôi không dám nữa, tôi sau này không dám nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha cho tôi, tha cho tôi.”

Triệu Phương quỳ ở trên đất dập đầu, không ngừng xin tha, không ngừng dập đầu. Cô ta sợ rồi!! Sợ hãi rồi!!

Cô ta vậy mà cũng sợ rồi!! Cô ta cũng không ngờ, hành vi của cô ta đã tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với một đứa trẻ mới 3 tuổi!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


CHƯƠNG 23

Vương Bác Thần đi tới, lại đấm một đấm!

“Chết cho tôi!! Chết cho tôi!! Cô đi chết cho tôi!!

Bụp bụp bụp!!

Từng đấm đấm vào mặt Triệu Phương, Triệu Phương ngay cả cơ hội kêu la cũng không có, đầu bị Vương Bác Thần đấm nát!

Nhưng nắm đấm của Vương Bác Thần không có dừng lại, máu bắn lên mặt anh, Vương Bác Thần vẫn không có dừng.

Mỗi một đấm, mang theo lửa giận ngút trời, mang theo hận ý vô tận, mang theo sự áy náy đối với con gái mà đấm xuống!

“Cô dám ngược đãi con gái của tôi!! Cô dám ngược đãi con gái của tôi!! Cô đi chết cho tôi, cô đi chết đi!!!”

Vương Bác Thần điên rồi, ma nhập rồi, giống như ác ma, tựa như ma quỷ!

Cô dám ngược đãi con gái của tôi, tôi đánh chết cô!! Tôi phải đánh chết cô!! Tôi phải đánh chết cô!!

Tôi phải xé xác cô thành vạn mảnh!! Tôi muốn khiến cô chết không được siêu sinh!

“Người, người là Vương Bác Thần sao?”

Bỗng nhiên, một giọng nói sững sờ, vô cùng uất ức vang lên.

Vương Bác Thần sững người, lập tức tỉnh táo lại, anh có hơi không dám xoay người, có hơi không dám nhìn vào mắt của cô bé!

Là chồng, anh không bảo vệ được vợ!

Là ba, anh không bảo vệ được con gái!

Dã thú, đều biết bảo vệ người nhà của mình!

Mà anh thì sao?

Là thần chủ, vợ con lại bị người ta ức hiếp!

Anh tính là thần chủ gì chứ!

Cứt chó cũng không phải!!

Một người chấn nhiếp đường thời có tác dụng quái gì!!

Anh không phải là một người ba tốt, anh không xứng làm ba, anh không có làm tròn chức trách của người làm ba, anh là một người ba vô trách nhiệm!

Nước mắt lăn dài trên gò má, Vương Bác Thần nhanh chóng lao tới, ôm lấy Dao Dao, trán tì nhẹ vào trán của Dao Dao, khóc rồi nói: “Là ba, ba là Vương Bác Thần, ba là Vương Bác Thần, xin lỗi, xin lỗi, ba trở về rồi, ba trở về rồi.”

Lục phủ ngũ tạng của Vương Bác Thần dường như quặn thắt, đau tới mức anh không ngừng nôn khan.

Dao Dao sững sờ nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu, tràn ngập sự mờ mịt, tràn ngập sự tủi thân!!

Cô bé cúi thấp đầu, dùng bàn tay đầu vết thương lau nước mắt, vắt mũi, dùng sức để không khóc, giọng nói uất ức đang run rẩy: “Người tại sao không cần con và mẹ, người cũng không thích con sao? Con biết, đều là con không ngoan, là con không tốt, cho nên bà ngoại không thích con, mọi người đều không thích con, là con liên lụy mẹ, không có con thì mẹ sẽ sống rất tốt. Con biết, con là dư thừa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


CHƯƠNG 24

Con là dư thừa…

Lời này nói ra từ miệng của một đứa trẻ hơn 3 tuổi khiến người ta vô cùng đau lòng.

Cô bé mới hơn 3 tuổi.

Độ tuổi vốn tùy hứng, lại phải đi lấy lòng người khác, cố gắng trở lên ngoan ngoãn, cố gắng trở lên hiểu chuyện…

Bé tí như vậy, lại học được cách nhẫn nhục chịu đựng.

Cô bé đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục chứ?

Trái tim của Vương Bác Thần giống như bị xé ra, lại bị đâm một dao! Sau đó lại bị một tảng đá nặng nghìn cân đè xuống, tắc nghẹn, nặng nề tới phát đau, vô cùng xót xa.

“Xin lỗi, xin lỗi, ba sai rồi, là ba không tốt, ba thích Dao Dao, đều tại ba, đều là ba không tốt.”

Dao Dao ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Vương Bác Thần, không nói chuyện. Sự đau đớn trên người khiến cô bé run rẩy, nhưng cô bé vẫn quật cường không nói chuyện.

Người đàn ông này là ba của cô bé, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà cô bé bây giờ không gọi được từ “ba” mà cô bé đã từng gọi vô số tiếng trong mơ.

Con trước đây ngày nào cũng nhớ ba, ngày nào cũng gọi ba, nhưng… nhưng bây giờ con không muốn gọi ba là ba nữa! Ba không quan tâm con và mẹ, mẹ bị người xấu ức hiếp, ba cũng không đến! Con không muốn quan tâm ba nữa, con không muốn quan tâm ba nữa, ba là người ba xấu, con không muốn gọi ba là ba.

Nước mắt uất ức không ngừng trào ra từ trong đôi mắt long lanh của Dao Dao, nhưng cô bé vẫn mím môi không nói chuyện!

Ánh mắt đơn thuần, hai mắt Vương Bác Thần nhìn mà đỏ lên, anh nhìn mà đau thắt lòng, anh nhìn mà hổ thẹn, anh nhìn mà áy náy cúi thấp đầu!!

“Người không quan tâm con và mẹ, người không bảo vệ mẹ, con cũng không cần làm con gái của người. Con chỉ có mẹ, không có ba.”

Dao Dao bỗng òa khóc, tất cả cảm xúc dồn nén, giống như thủy triều mà hoàn toàn bùng phát.

Mọi sự tủi nhục, cứ thế mà phát tiết ra, hai tay đánh loạn lên người Vương Bác Thần.

Trái tim của Vương Bác Thần cũng vỡ vụn.

“Vương Bác Thần, người tại sao bây giờ mới tới, người không phải là người ba tốt, con không hề nhớ người, một chút cũng không thích người, con sẽ không gọi người là ba.”

“Mẹ bị bọn họ ức hiếp, khóc mỗi ngày, con đều nhìn thấy, người đều không trở về, người đều mặc kệ.”

“Người cũng không cần con, người làm sao làm ba được, làm sao làm chồng được. Các bạn nhỏ khác đều có ba bảo vệ, chỉ con không có.”

“Người mặc kệ con và mẹ thì việc gì muốn lấy vợ, việc gì phải sinh con!”

Từng tiếng chất vấn giống như từng nhát dao đâm vào tim của Vương Bác Thần.

Nhát nào cũng thấy máu.

Vương Bác Thần bị một đứa trẻ 3 tuổi chất vấn tới mức không nói được gì, nước mắt lăn đầy mặt.

Đường đường là Chiến thần chi chủ, lúc này vậy mà đang khóc.

Khi đối diện với Chiến thần của mười nước, anh cũng chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưng bây giờ, anh không dám nhìn vào đôi mắt đơn thuần tràn ngập sự chất vấn của con gái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


CHƯƠNG 25

Anh, một câu cũng không trả lời được.

Trái tim, đau tới quặn thắt.

Mình xả thân quên mình, bảo vệ trăm triệu người dân.

Vợ của mình, con gái của mình lại chịu sự hành hạ của người khác!

“Xin lỗi, xin lỗi, sau này ba sẽ bảo vệ con và mẹ, ba chỉ bảo vệ con và mẹ thôi. Ba dẫn con đi tìm mẹ, chúng ta đi tìm mẹ.”

Vương Bác Thần ôm Dao Dao vào lòng, nước mắt chảy dài, đau tới quặn thắt tim gan.

Mà lúc này, Triệu Thanh Hà dưới sự bảo vệ của Canh Phong, vừa chạy tới.

Vương Bác Thần ra hiệu đám người Canh Phong đậy xác của Triệu Phương lại, không để Triệu Thanh Hà nhìn thấy.

Tất cả tội ác, mọi điều đen tối, một mình anh gánh!

Triệu Thanh Hà ôm Dao Dao vào lòng, đau lòng mà khóc: “Dao Dao, con gái của mẹ, xin lỗi, mẹ không bảo vệ được con, xin lỗi.”

“Mẹ, con muốn về nhà, con sợ.”

Mãi tới lúc này, Dao Dao luôn kiên cường như vậy mới biểu hiện cảm xúc của một đứa trẻ, lập tức òa khóc.

“Đi bệnh viện trước, sau đó mẹ đưa con về nhà.”

Triệu Thanh Hà lau nước mắt, ôm lấy Dao Dao, vội vàng đưa Dao Dao tới bệnh viện.

Vẫn may, tuy thương thế của Dao Dao dọa người, nhưng đều là vết thương ngoài da.

Đợi Dao Dao được băng bó xong, Triệu Thanh Hà không để Vương Bác Thần ôm Dao Dao, đi một mình.

Vương Bác Thần đang muốn đuổi theo thì Tư Lam vội đưa một chiếc thiệp mời màu tím cho Vương Bác Thần: “Thần chủ, quốc chủ đã ra lệnh sửa thành ngày mai nhậm chức, đồng thời, đám cưới của ngài và chủ mẫu, cũng tổ chức vào ngày mai.”

Vương Bác Thần liếc nhìn, vội vàng đuổi theo vợ con.

Dao Dao nằm gục trong lòng Triệu Thanh Hà, hai mắt nhìn Vương Bác Thần không chớp, dẩu miệng hỏi: “Vương Bác Thần, người còn không đi sao?”

Triệu Thanh Hà dạy dỗ: “Gọi ba.”

Dao Dao cúi thấp đầu không nói nữa.

Trong lòng Vương Bác Thần đau nhói, vội nói: “Không đi nữa, sau này cũng không đi nữa. Con còn chưa thích ứng, cho nó một chút thời gian.”

“Anh còn biết à.”

Triệu Thanh Hà kháy một câu, Vương Bác Thần không có lời gì để nói.

Về tới nhà, Vương Bác Thần sững người, hỏi: “Thanh Hà, các em sao không chuyển tới biệt thự ở?”

Vương Bác Thần nhớ, tuy anh không trở về, nhưng âm thầm cho người giúp nhà họ Triệu phát triển, nhà họ Triệu chắc là gia tộc tuyến ba mới đúng.

Vợ con của anh sao vẫn ở trong tiểu khu cũ này?

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nhìn Vương Bác Thần, nói: “Nhà chúng em nghèo như vậy, anh bằng lòng ở lại thì ở, không muốn ở thì cút.”

“Hi, anh không phải có ý này, anh…” Vương Bác Thần cười khổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


CHƯƠNG 26

“Vậy anh có ý gì?” Triệu Thanh Hà trừng mắt với Vương Bác Thần.

Dao Dao bị dọa sợ, vô cùng đáng thương nói: “Không cho phép hai người cãi nhau.”

“Con gái, ai ăn hiếp con vậy?”

Mẹ vợ Trần Ngọc khí thế bừng bừng lao ra, khi nhìn thấy Vương Bác Thần thì sững người.

Sau đó, bà ta lại đi vào, cầm một con dao thái rau xông ra, tức giận mắng chửi.

“Vương Bác Thần, cái đồ vô ơn, cậu còn mặt mũi quay về, cậu sao không chết ở bên ngoài đi, lại tới gây họa cho con gái của tôi có phải không, tôi giết cậu.”

Con dao thái rau trong tay Trần Ngọc trực tiếp bổ về phía đầu của Vương Bác Thần.

“Mẹ, đừng mà.”

Triệu Thanh Hà bị dọa ngốc, sợ xảy ra án mạng, vội vàng kéo lại.

Vương Bác Thần thở dài trong lòng, giọng nói kiên định: “Mẹ, lần này con trở về sẽ không đi nữa, trước đây người con bảo vệ là đất nước và trăm tỷ người dân. Lần này con chỉ bảo vệ mọi người.”

“Tôi nhổ vào, ai cần cậu bảo vệ, cậu thấy chúng tôi mẹ góa con côi dễ ức hiếp có phải không?”

Trần Ngọc hai mắt đỏ ngầu, dùng dao thái rau chỉ vào Vương Bác Thần, mắng chửi: “Đồ súc sinh, đểu cáng, mang con gái của cậu cút cho tôi, cậu gây họa cho nhà chúng tôi thành như này, lại đổi con gái của cậu tới gây họa cho chúng tôi có phải không?”

Dao Dao bị dọa tới mức bật khóc, mếu máo đáng thương nói: “Bà ngoại, đừng đuổi Dao Dao đi.”

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, đừng hù dọa trẻ con.”

Triệu Thanh Hà tức giận giật lấy con dao: “Mẹ đừng ở trước mặt Dao Dao nói những lời này, con sẽ không đuổi Vương Bác Thần đi, Dao Dao cần có ba.”

“Ông trời ơi, tôi kiếp trước đã tạo nghiệp gì chứ.”

Trần Ngọc ngồi nghịch xuống đất, vỗ hai chân, khóc rú lên.

“Vương Bác Thần, cậu nếu còn là con người thì mang con gái của cậu cút đi, đừng tới gây họa cho nhà chúng tôi nữa. Con gái tôi bị cậu hại thành như này, chồng của tôi bị con gái của cậu hại chết, hai ba con các người đã hủy hoại gia đình của chúng tôi, cậu còn muốn hủy hoại cuộc đời của con gái tôi nữa sao?”

Vương Bác Thần hơi nhíu mày, anh từ trong lời của mẹ vợ nghe ra được một vài điều khác.

“Thanh Hà, chuyện gì vậy?”

Triệu Thanh Hà đau khổ nói: “Mẹ, con cầu xin mẹ đừng nói linh tinh ở trước mặt trẻ con, ba con là vì cứu Dao Dao mới xảy ra tai nạn xe mà mất.”

Ba vợ xảy ra tai nạn xe?

Vì cứu Dao Dao?

Lông mày của Vương Bác Thần nhíu chặt, anh không ngờ trong nhà lại xảy ra biến cố lớn như vậy.

Nhưng biến cố có lớn thế nào đó nữa, mấy năm nay anh cho người âm thầm hỗ trợ nhà họ Triệu phát triển, không nên túng quẫn như vậy mới đúng.

“Từ bao giờ?”

Trong lòng Vương Bác Thần dấy lên sự nghi ngờ.

“1 năm trước, ba em dẫn Dao Dao ra ngoài chơi, ba em vì bảo vệ Dao Dao, bị xe đâm, không cấp cứu kịp, tài xế bỏ chạy, đến nay chưa tìm được.”

Trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót, lại bắt đầu rơi lệ.

“Đáng chết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


CHƯƠNG 27

Vương Bác Thần bỗng tức giận, lạnh lùng nói: “Mẹ, Thanh Hà, con nhất định sẽ tìm được hung thủ, bắt hắn nhận sự trừng phạt của pháp luật.”

Vào lúc dối rắm này, điện thoại của bên phía gia tộc gọi tới.

“Trần Ngọc, nhà các người lập tức cút trở về cho tôi.”

Bà cụ nhà họ Triệu vô cùng tức giận gầm lên trong điện thoại.

Trần Ngọc mặt mày lo lắng, không thèm để ý Vương Bác Thần, vội hỏi: “Con gái, bên phía nhà họ Hồ như thế nào rồi? Thiệp mời đám cưới của thần chủ lấy được chưa? Đó là con đường sống duy nhất của nhà chúng ta.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu cười khổ, mở miệng khó nhọc: “Hồ Hách muốn xâm hại con, Vương Bác Thần tới kịp, đã cứu con, đắc tội với người nhà họ Hồ.”

Vừa nghe câu này, Trần Ngọc nổi giận, bất thình lình tát một cái vào mặt Vương Bác Thần: “Không lấy được thiệp mời, con gái của tôi sẽ mất việc, nhà chúng tôi uống gió Tây Bắc à? Cậu còn dám đắc tội với nhà họ Hồ, được, cậu giỏi như vậy, cậu lấy thiệp mời ra đây, không lấy ra được thì cậu ly hôn với con gái tôi.”

Vương Bác Thần không có tránh, hổ thẹn chịu đánh một cái, lấy ra tấm thiệp mời màu tím đó, nói: “Mẹ, đây là thiệp mời đám cưới của thần chủ, có tấm thiệp mời này, bên phía gia tộc sẽ không trách tội.”

“Cậu làm sao có thiệp mời đám cưới của thần chủ?”

Triệu Thanh Hà kinh ngạc nhìn sang Vương Bác Thần: “Lúc nãy khi Hồ Hách uy hiếp em có nói, nghi thức nhận chức và đám cưới của thần chủ đổi thành ngày mai, bây giờ chỉ có nhà họ Lý và nhà họ Hồ mới có thể lấy được thiệp mời, anh làm sao lấy được?”

Nhà họ Lý sao?

Ha ha, tôi sẽ tìm các người tính sổ!

Còn nhà họ Hồ, tính là cái thá gì chứ!

Trong mắt Vương Bác Thần vụt qua tia lạnh, giải thích: “Canh Phong là chiến hữu trước đây của anh, anh ta cho, nói là cho anh để xin lỗi, anh nghĩ em có thể dùng tới nên nhận.”

Trần Ngọc tức tối giật tấm thiệp mời lại xem, hơi cáu kỉnh nói: “Đến gia tộc, đưa thiệp mời cho bà cụ.”

Chỉ cần lấy được thiệp mời, bà cụ sẽ không đuổi mẹ con bọn họ ra khỏi gia tộc.



“Tới bên đó, đừng nói vớ vẩn, nếu không tôi cho cậu biết tay.”

Trần Ngọc rất không kiên nhẫn mà dặn dò Vương Bác Thần.

Trang viên hào nhoáng của nhà họ Triệu khiến mẹ con Triệu Thanh Hà trở nên càng nghèo.

“Triệu Thanh Hà, lá gan của cô thật lớn, bà nội kêu cô đi tiếp cậu hai Hồ, xin thiệp mời đám cưới của thần chủ, cô vậy mà đắc tội với nhà họ Hồ, cô còn không quỳ xuống nhận tội!”

Vừa bước vào đại sảnh, chị họ Triệu Hồng đã làm khó trước.

Muốn ép Triệu Thanh Hà quỳ xuống.

Vương Bác Thần nhìn cô ta, sát khí dao động.

Đây chính là Triệu Hồng kêu Triệu Phương ngược đãi Dao Dao!

Tội không thể tha.

Trần Ngọc vội giải thích: “Con gái của tôi đã…”

Triệu Hồng không hề khách sáo mà sỉ nhục: “Con gái của bà cái gì? Lúc đầu lén lút cùng trai sinh ra con hoang, khiến gia tộc chịu nhục, hiện nay lại làm trái lệnh của bà nội, bà còn có mặt mũi để giải thích sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


CHƯƠNG 28

“Một ả lẳng lơ còn cần mặt mũi gì chứ? Bị ai ngủ không phải là ngủ chứ?”

“Ngày mai chính là đám cưới của thần chủ, không lấy được thiệp mời, chúng tôi làm sao có thể vào trong? Đôi mẹ con hạ tiện các người đợi bị đuổi khỏi gia tộc đi!”

Hai mắt Vương Bác Thần hơi nheo lại, muốn đi tới thì bị Triệu Thanh Hà cản.

Triệu Thanh Hà cắn răng nói: “Triệu Hồng, chuyện của tôi không cần chị quản.”

Những người khác của nhà họ Triệu không vui, Triệu Thanh Hà còn dám cãi, thật sự là lật trời rồi.

“Cái thùng rác bị một tên ăn mày dùng rồi, vậy mà còn xem mình sạch sẽ lắm.”

“Triệu Thanh Hà, cô thật là to gan, không lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ còn dám quay về? Đừng quên lời hứa cô đã hứa với bà nội, không có thiệp mời, nhà của nhà các người cũng sẽ bị thu hồi.”

Anh họ Triệu Húc kỳ quái nói: “Triệu Thanh Hà, tôi thấy cô đã quên cảnh tượng năm đó mang thai bị diễu phố thị chúng rồi.”

“Nói đủ chưa?”

Vương Bác Thần tức tới không nhịn được nữa, bước lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Húc.

Mang thai diễu phố thị chúng?!

Trái tim của Vương Bác Thần đau tới nhỏ máu.

Những chuyện này, anh không hề biết.

Triệu Húc vốn còn muốn tiếp tục sỉ nhục Triệu Thanh Hà, nhưng ánh mắt rợn người đó của Vương Bác Thần đã dọa anh ta giật mình, khiến anh ta dựng tóc gáy, không khỏi có hơi sợ hãi.

Triệu Húc túm chặt tay của Vương Bác Thần, sợ anh động thủ.

“Cậu chính là Vương Bác Thần sao?”

Triệu Hồng lớn tiếng chế giễu: “Cậu diễn gì mà diễn, lúc Triệu Thanh Hà mang thai bị chúng tôi diễu phố thị chúng, sao cậu không đứng ra? Nếu cậu đã quay về rồi, vậy thì hãy xem chúng tôi làm sao trừng phạt cái thứ không biết xấu hổ như Triệu Thanh Hà.”

“Cậu cũng chạy không thoát đâu, muốn sống thì quỳ xuống, học tiếng chó sủa, liếm sạch giày của tôi thì tôi tha cho hai cái mạng hèn của các người.”

“Con gái của cậu, tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng, sau này trở thành gái giao dịch, cũng coi như cống hiến chút gì đó cho nhà họ Triệu tôi.”

Người của nhà họ Triệu căn bản không xem mẹ con Triệu Thanh Hà là người một nhà, lời nói ra cực kỳ chói tai.

Trần Ngọc bị ép tới mức hai mắt đỏ oe, giống như gà mẹ bảo vệ con, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Triệu có thể có ngày hôm nay, 80% là công lao của chồng tôi, bây giờ chồng tôi mất rồi, các người đều tới ăn hiếp mẹ góa con côi chúng tôi phải không? Hôm nay các người dám động vào con gái của tôi thì tôi chết ở đây.”

Bụp.

Vào lúc này.

Một bà cụ tóc bạc chống gậy đầu rồng đi ra, phú quý bức người, giống như lão phật gia, được người trước người sau chào.

“Muốn chết thì chết, không ai cản.”

Bà cụ Triệu vừa xuất hiện, lập tức không có ai dám nói chuyện gì, Trần Ngọc cũng không dám khóc lóc lá lốt nữa.

Bà ta chầm chậm ngồi xuống, chiếc gậy đầu rồng lại để sang một bên, từ tốn nói: “Không lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ, cũng dám quay về, Triệu Thanh Hà, cháu có biết tội không? Quỳ xuống!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


CHƯƠNG 29

Vương Bác Thần bảo vệ Triệu Thanh Hà, hờ hững nói: “Quỳ? Bà xứng sao?”

Vậy mà dám nói chuyện với bà cụ như vậy!

Người của nhà họ Triệu dùng ánh mắt thương hại nhìn Vương Bác Thần.

Bà cụ Triệu sát khí đằng đằng nhìn sang Vương Bác Thần: “Cậu chính là người đàn ông mà Triệu Thanh Hà lén lút qua lại đó sao? Lá gan thật lớn, làm hỏng danh dự của nhà họ Triệu tôi, còn dám tới tận cửa. Cái thứ không biết sống chết, hôm nay để cậu chết không chỗ chôn thây.”

Vương Bác Thần hơi nheo mắt lại, căm ghét nói:

“Là mẹ, bà mưu đoạt sản nghiệp của con trai, sỉ nhục vợ của con trai, trưởng bối như này, bà có xứng làm không?”

Sản nghiệp ban đầu của nhà họ Triệu, chỉ có một công ty nhỏ do ba vợ thành lập.

Về sau Vương Bác Thần cho người âm thầm hỗ trợ, mới có nhà họ Triệu của ngày hôm nay.

Nhưng sau khi ba vợ qua đời, bà cụ đoạt mất sản nghiệp, giao cho con trai lớn là Triệu Long, mẹ con Trần Ngọc cái gì cũng không được chia.

Ngay cả Triệu Thanh Hà muốn đổi một phần công việc tốt một chút, Bà cụ Triệu cũng không cho phép.

“Cậu tính là cái thứ gì, cũng dám khua tay múa chân với nhà họ Triệu tôi?”

Bà cụ Triệu bỗng nổi giận, giống như Từ Hi, uy nghiêm không thể xâm phạm: “Triệu Thanh Hà không lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ, đuổi khỏi công ty, thu hồi nhà ở. Người đâu, đánh tên súc sinh này rồi đổ sáp vào.”

Trần Ngọc vội vàng lấy ra thiệp mời màu tím đó: “Mẹ, thiệp mời lấy được rồi.”

Đám người Triệu Húc sững người.

Bọn họ nhận được tin tức, Triệu Thanh Hà đắc tội với nhà họ Hồ, cậu hai Hồ bị đánh chết, hai chân của câu cả Hồ bị đánh gãy, làm sao có thể lấy được thiệp mời chứ?

Cho nên, thiệp mời này chắc chắn là giả!

Triệu Húc giật lấy tấm thiệp, liếc nhìn rồi cười gằn: “Lá gan thật lớn, dám dùng thiệp mời giả để lừa bà nội!”

“Triệu Thanh Hà, đừng tưởng tôi không biết, cậu hai Hồ chết rồi, cậu cả Hồ bị đánh gãy hai chân, nhà họ Hồ sẽ cho cô thiệp mời hay sao?”

Cái gì?

Hồ Hách chết rồi sao?

Triệu Thanh Hà sững sờ nhìn Vương Bác Thần, không biết sau khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Lẽ nào, là Vương Bác Thần giết Hồ Hách?

Vì cô, anh không ngại đi giết tên đểu cáng đó!

Trong mắt Triệu Thanh Hà phủ hơi nước, cắn răng nói: “Tên đểu cáng đó đáng chết.”

“Thứ không biết sống chết, nhà các cô đợi chết đi!”

Triệu Hồng ở một bên thêm mắm dặm muội nói: “Ừ, bà nội, thiệp mời này là giả, đâu có thiệp mời đám cưới là màu tím chứ.”

Sắc mặt của Bà cụ Triệu lạnh băng: “Dùng thiệp mời giả để lừa tôi, tội nặng thêm một bậc. Vương Bác Thần mạo phạm tôi, Húc, đánh gãy răng của nó trước, rồi đánh gãy tay chân, lăng trì xử tử, rửa nỗi nhục của nhà họ Triệu chúng ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


CHƯƠNG 30

“Dạ, bà nội.”

Triệu Húc xé rách thiệp mời, thuận tay cầm cái búa lên, đập vào miệng của Vương Bác Thần, cười gằn nói: “Cái thứ không biết sống chết, vừa hay đánh chết cậu, đền tội cho nhà họ Triệu.”

“Tìm chết!”

Vương Bác Thần cười lạnh, lật tay tát một cái, đánh cho Triệu Húc xoay một vòng rồi bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

Đập mạnh ở trước mặt Bà cụ Triệu.

“Cậu dám đánh em trai của tôi, tôi giết cậu.”

Triệu Hồng nhe răng giơ vuốt lao tới, nhưng lại bị Vương Bác Thần bóp cổ.

“Cô kêu Triệu Phương ngược đãi con gái của tôi sao?”

Triệu Hồng giày giụa mắng: “Cái đồ con hoang sống chỉ là cái nghiệp, tôi đang để nó đền tội. Ngược đãi thì làm sao? Có giỏi thì giết tôi đi.”

“Tôi thỏa mãn cô!”

Vương Bác Thần sát khí đừng đừng, tát một cái vào mặt cô ta.

Miệng của Triệu Hồng bị đánh rách, máu rỉ ra, mắng chửi: “Tôi tìm người giết chết con gái của cậu, đem…”

Bốp!

Vương Bác Thần lại tát một cái vào miệng cô ta.

Đánh tới mức hai tai của cô ta ong ong cả lên.

“Hôm nay cậu không giết chết tôi thì tôi…”

Bốp!

Cái tát thứ ba đánh xuống, miệng của Triệu Hồng đều là máu, trong máu tươi phun ra, còn lẫn ra mười mấy cái răng.

“Đừng đánh nữa, tôi không dám, bà nội cứu cháu, bà nội cứu cháu.”

Sát khí trên người Vương Bác Thần khiến Triệu Hồng sợ, cô ta cảm giác Vương Bác Thần thật sự sẽ giết cô ta.

Mặt bị đánh tới biến dạng, miệng thì sưng như móng heo.

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà vội ngăn Vương Bác Thần lại: “Anh điên rồi!”

Triệu Húc quát: “Buông chị tôi ra, nếu không giết cả nhà cậu.”

Mọi người của nhà họ Triệu: “Lá gan thật lớn, buông Triệu Hồng ra.”

Bà cụ Triệu nổi giận lôi đình: “Phản rồi, phản rồi, người đâu, người đâu, giết cậu ta cho tôi.”

Vương Bác Thần lại dám ở trước mặt bà ta, công khai khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Triệu!

Quá vô pháp vô thiên rồi!

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà khẩn trương giống như kiến trên chảo nóng.

Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Bà cụ nhất định sẽ trút giận sang nhà bà ta.

Vào lúc này, bỗng có người lớn giọng nói: “Hồ gia chủ tới.”

Hồ gia chủ? Người của nhà họ Triệu chợt sững người, sau đó phản ứng lại, Hồ Hách bị Vương Bác Thần đánh chết, hai chân của Hồ Lãm bị đánh gãy.

Đây là tới hỏi tội!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


CHƯƠNG 31

“Xong rồi xong rồi, Hồ gia chủ là tới hỏi tội.”

“Trông chừng ba người này, để Hồ gia chủ xử trí.”

Bà cụ Triệu không niệm tình thân, lạnh lùng vô tình nói.

“Hồ gia chủ là tới lấy mạng của các người.”

Ánh mắt Triệu Húc oán độc, vẻ mặt thích thú khi có người gặp họa.

“Chào mừng Hồ gia chủ.”

Bà cụ Triệu chính là một con tắc kè đổi màu, lập tức nở nụ cười vui vẻ, trong ánh mắt nhiều thêm một chút nịnh hót.

“Hồ gia chủ, ngài đây là…”

Bà cụ Triệu quá kinh ngạc.

Hồ Kiệt là được người ta khiêng tới.

Hồ Kiệt vừa muốn lên tiếng thì nhìn thấy thiệp mời màu tím bị xé rơi trên đất, ngay lập tức trở lên kích động: “Chuyện, chuyện này…”

Đám Bà cụ Triệu thấy khó hiểu, vội hỏi: “Hồ gia chủ, ngài…”

Hồ Kiệt không dám tin mà nói: “Đây là thiệp mời cưới màu tím của thần chủ, chỉ có khách tôn quý nhất mới có thể nhận được, vậy mà bị các người xé tan.”

“Hả?”

Bà cụ Triệu cả người chợt run lên: “Ngài sẽ không nhìn nhầm chứ?”

“Tôi từng nhìn thấy ở trên bàn làm việc của thư ký Canh, bà nghi ngờ tôi sao?”

Hồ Kiệt nheo mắt, hừ lạnh nói: “Nhà họ Triệu các ngươi thật là một lũ ngu xuẩn.”

Là thật sao?

Thiệp mời này vậy mà là thật!

Những người vừa rồi cười chế giễu nhà Triệu Thanh Hà, tất cả đều ngây dại.

Mặt mày lúc xanh lúc đỏ!

Hồ Kiệt là ai? Ông ta không thể nhận nhầm.

Nhất là Bà cụ Triệu, Bà cụ Triệu tức tới mức suýt nữa tắc thở.

Đây là thiệp mời màu tím đại biểu cho khách tôn quý nhất mới nhận được!

Nếu cầm tấm thiệp mời này đi tham gia đám cưới của thần chủ, nhất định là ngồi ở hàng đầu!

Điều này đối với nhà họ Triệu mà nói là cơ hội nghìn năm có một, còn có thể mượn cơ hội lần này, khiến nhà họ Triệu một bước lên mây, lọt vào danh sách gia tộc tuyến hai.

Đây là bước đệm để nhà họ Triệu thật sự tiếp xúc được với giới thượng lưu!!

Cơ hội nghìn năm có một!

Nhưng thiệp mời màu tím tôn quý nhất này bị Triệu Húc xé ở trước mặt bà ta!!!

Cơ hội mà nhà họ Triệu cầu ông bà ông vải cũng không cầu được, bị Triệu Húc xé rồi!!

Nhìn thấy sắc mặt của bà cụ, Triệu Húc bị dọa tái mặt: “Bà nội, chuyện, chuyện này đều tại Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, bọn họ cố ý không nói rõ, chính vì để bà vào lúc này mà hối hận, tức giận, bà không thể bị bọn họ lừa được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


CHƯƠNG 32

Giỏi cho một kẻ gắp lửa bỏ tay người.

Bà cụ nhìn sang mẹ con Triệu Thanh Hà với ánh mắt bất thiện.

Bà ta trực tiếp chọn quên sạch, thiệp mời màu tím này là mẹ con Triệu Thanh Hà lấy ra.

Ngược lại cảm thấy Triệu Húc nói không sai, nếu như nói rõ ngay từ đầu, Triệu Húc sẽ không xé.

“Lát nữa tính sổ với các người.”

Hồ Kiệt hơi nhíu mày.

Sau đó, ông ta giãy giụa từ trên cáng đỡ đứng dậy, run rẩy nói: “Tôi là đến thỉnh tội.”

Cái gì?

Bà cụ Triệu suýt nữa bị dọa cho ngã.

Hồ gia chủ tới thỉnh tội?

Không đúng, Hồ gia chủ nhất định là giận quá nói ngược rồi.

Hồ gia chủ là tới hỏi tội.

Loại nhân vật cấp bậc như ông ta, cả nhà họ Triệu cũng không có tư cách khiến ông ta thỉnh tội.

Bà ta vội đi tới, dáng vẻ như nô tài, cười nịnh nọt: “Hồ gia chủ, tôi hiểu ý của ngài, ngài nằm đi, Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần đều ở đây, muốn chém muốn giết ngài cứ căn dặn, chỉ cần ngài có thể trút giận, muốn ngang dọc thế nào, tôi nhất định khiến ngài hài lòng.”

Hồ Kiệt khẩn trương.

Bà già này không để ông ta xin lỗi cô Triệu Thanh Hà, đây là cố ý muốn khiến thần chủ diệt nhà họ Hồ tôi sao?

Tâm tư thật ác độc.

Nhưng đối phương là trưởng bối của vợ thần chủ, ông ta cũng không dám nói nhiều.

Hồ Kiệt đẩy Bà cụ Triệu ra, cắn răng nói: “Thư ký Canh kêu tôi tới thỉnh tội! Nghịch tử Hồ Hách bị vậy là đúng tội, chết cũng tốt. Con trai trưởng Hồ Lãm của tôi bao che Hồ Hách, nên bị trừng phạt, tôi muốn xin lỗi thỉnh tội, bà tránh ra.”

Bà cụ Triệu nheo mắt lại.

Thư ký Canh kêu tới sao?

Đúng thế rồi, ngày mai chính là ngày tổ chức nghi chức nhận chức và đám cưới của thần chủ, thư ký Canh sợ tình hình trở lên phức tạp nên kêu Hồ gia chủ tới xin lỗi thỉnh tội.

Ngoài mặt là xin lỗi thỉnh tội, nhưng trên thực tế là tới hỏi tội.

Hồ gia chủ đã tức tới nghiến răng rồi, trong lời của ông ta ẩn chứa ý tứ thâm sâu hơn.

Là muốn để nhà họ Triệu ra tay, xử chết ba người này!

Nhà họ Hồ dù sao phải nể mặt mũi của thư ký Canh, nếu đích thân ra tay, khó tránh sẽ có lời ra tiếng vào, dính tội danh tàn độc.

Bà cụ Triệu lạnh lùng liếc nhìn ba người Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, nịnh nọt nói: “Hồ gia chủ, tôi hiểu ý của ngài, Triệu Thanh Hà không có hầu hạ cậu hai Hồ cho tốt, hại cậu hai Hồ chết trẻ, Triệu Thanh Hà tội đáng muôn chết, tôi bây giờ cho người bắt bọn họ lại…”

Hồ Kiệt khẩn trương, tát một cái vào mặt Bà cụ Triệu, nạt: “Bà hiểu cái rắm gì!”

“Bà đang dạy tôi cách làm việc sao?”

Bà cụ Triệu bị đánh cho lùi lại hai bước, thần sắc sửng sờ. Hồ gia chủ đây là có ý gì?

Lẽ nào là chê mình chưa giết chết cả nhà Triệu Thanh Hà sao?

Vì vậy, bà ta ra hiệu bằng mắt cho Triệu Húc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


CHƯƠNG 33

Triệu Húc vội đi tới, nịnh nọt rồi chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Hồ gia chủ, chính là Vương Bác Thần giết cậu hai Hồ, còn đánh gãy hai chân của cậu cả Hồ, không bằng đánh gãy cánh tay của cậu ta trước, rồi từ từ hành hạ chết cậu ta, coi như là nhà họ Triệu chúng tôi đền tội với ngài.”

Hồ Kiệt nhìn chằm chằm Triệu Húc: “Cậu cười cánh tay tôi gãy có phải không?”

Triệu Húc bị dọa sợ: “Không… không có, Hồ gia chủ…”

Giọng điệu của Hồ Kiệt rất lạnh nhạt: “Đánh gãy cánh tay của cậu ta.”

Rắc.

Thủ hạ của Hồ Kiệt bước tới, trực tiếp bẻ gãy hai cánh tay của Triệu Húc.

“A……”

Triệu Húc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, gào thét như một con lợn bị mổ.

Bà cụ Triệu lo lắng: “Gia chủ Hồ, ngài…”

Phịch.

Hồ Kiệt quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh Hà.

“Cô Triệu Thanh Hà, tôi đã sai.”

Cô không nói gì cả.

Chỉ nhìn Hồ Kiệt đang cố chịu đựng, bất chấp nỗi đau của cái chân bị gãy.

Trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh Hà.

Bà cụ Triệu và những người khác đều choáng váng.

Gia chủ nhà họ Hồ thật sự đến xin lỗi sao? Sao có thể như thế được! !

Trời sập rồi!

Điên rồi, thân là gia chủ nhà họ Hồ, một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Châu, Hồ Kiệt vậy mà lại quỳ trước Triệu Thanh Hà bất kể cơ thể đang thương tàn?!

Bà cụ Triệu và những người khác vô cùng kinh hãi.

Sao vậy được? Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Chẳng lẽ gia chủ nhà họ Hồ đã mất trí rồi sao?

Hồ Kiệt toát mồ hôi lạnh vì đau, nhưng ông ta không dám không quỳ.

Nếu không, đó sẽ là họa diệt tộc.

“Cô Triệu Thanh Hà, thư ký Canh kêu tôi tới xin lỗi cô, chỉ cần cô có thể tha thứ cho tôi, nhà họ Hồ của tôi sẵn sàng bồi thường tất cả.”

“Hồ Hách không biết sống chết, đáng bị như vậy. Hồ Lãm vì bảo vệ Hồ Hách mà phạm phải tội ác tày trời, tôi đã đánh gãy tứ chi của nó, không cho nó ra ngoài suốt một năm.”

“Để bày tỏ lời xin lỗi, nhà họ Hồ của tôi xin tặng ngôi biệt thự ở khu Thiên Phủ cho cô Triệu Thanh Hà.”

“Đây là thiệp mời đám cưới của Thần chủ, nhà họ Hồ tôi xin dành cơ hội này cho cô Triệu Thanh Hà.”

“Đây là một hợp đồng đầu tư 300 tỷ của nhà họ Hồ, nhà họ Hồ của tôi xin tặng cho cô Triệu Thanh Hà mà không cần bất kỳ hồi báo nào, chỉ cần ký tên là sẽ có hiệu lực.”

“Cô Triệu Thanh Hà, nếu cô không giải hận, tôi sẽ về xử tử Hồ Lãm ngay lập tức.”

Sau khi Hồ Kiệt nói xong, cơn đau do gãy chân khiến sắc mặt ông ta tái mét.

Bịch một tiếng, nặng nề khấu đầu ở trước mặt Triệu Thanh Hà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


CHƯƠNG 34

Bà cụ Triệu kinh ngạc nhìn gia chủ nhà họ Hồ.

Thư ký Canh bảo ông ta tới xin lỗi Triệu Thanh Hà?

Chuyện này lại là sao?

Triệu Thanh Hà bất lực nhìn Vương Bác Thần, không biết phải làm thế nào.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng nắm tay Triệu Thanh Hà, một cước đá vào vai Hồ Kiệt: “Cút.”

Hồ Kiệt như trút được gánh nặng, Thần chủ đã đánh ông ta, chính là không truy cứu nữa, vội vàng được người khác vác lên rời đi.

Người nhà họ Triệu hít ngược một hơi lạnh.

Đường đường là Hồ Kiệt, gia chủ nhà họ Hồ, mà lại hèn mọn xin lỗi Triệu Thanh Hà như vậy! ! !

Biệt thự ở khu Thiên Phủ là nơi lui tới của quyền quý thứ thiệt, một biệt thự với giá khởi điểm ít nhất phải 240 tỷ, không có địa vị nhất định, thì có tiền cũng không mua được! !

Tương đương với một hợp đồng đầu tư 300 tỷ miễn phí, còn có thiệp mời đến dự đám cưới của Thần chủ…

Những thứ này, nhà họ Hồ vậy mà lại tặng cho Triệu Thanh Hà?!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Gia chủ Hồ, tại sao lại xin lỗi Triệu Thanh Hà?

Nhà họ Triệu như thể ban ngày nhìn thấy ma, không dám tin mà nhìn sang Triệu Thanh Hà.

Nhất là những người đã đắc tội với Triệu Thanh Hà thường ngày, đều hối hận chết đi được.

Nếu Triệu Thanh Hà truy cứu, sợ rằng bọn họ sẽ không được sống yên ổn nữa.

“Để đồ của nhà họ Hồ tặng ở lại, một nhà bọn bây có thể cút rồi đó, đừng làm bẩn mắt ta.”

Bà cụ Triệu hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ cướp lấy đồ trong tay Triệu Thanh Hà, chống gậy xuống đất, uy nghiêm lẫm liệt nói: “Từ hôm nay, mày cũng không cần phải đến công ty gia tộc làm việc nữa.”

Mọi người kinh hãi nhìn bà cụ.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Vương Bác Thần giận quá hóa cười, một cước đá bay ghế đẩu, vừa định nói, thì bị Triệu Thanh Hà kéo đi.

Cô đã thất vọng cực điểm đối với nhà họ Triệu rồi.

Trần Ngọc mặt đầy chua xót, ủy khuất rời đi.

Sau khi họ rời đi, bà cụ Triệu cười lạnh, giải thích với đám người: “Các người đừng nghĩ nhiều, ngày mai là nghi thức nhậm chức và hôn lễ của Thần chủ, thư ký Canh sắp xếp gia chủ nhà họ Hồ đến xin lỗi, chỉ là vì không muốn có thêm rắc rối, dù sao nhà họ Triệu ta cũng là một đại gia tộc ở Hà Châu, thư ký Canh sợ nhà họ Triệu ta sẽ làm lớn chuyện thôi.”

“Cho nên, thư ký Canh đang vỗ về nhà họ Triệu ta, thực ra, đối tượng mà gia chủ nhà họ Hồ muốn xin lỗi là nhà họ Triệu ta, nhưng trên danh nghĩa, nhà họ Hồ là đang xin lỗi riêng với Triệu Thanh Hà.”

Nghe đến đây, nhà họ Triệu lập tức hiểu ra.

Triệu Húc phẫn uất nói: “Hóa ra là như vậy, bởi mới nói, Gia chủ Hồ làm sao có thể xin lỗi Triệu Thanh Hà chứ.”

Triệu Hồng che mặt nói: “Vẫn là bà nội cao minh, vừa nhìn là đã thấy bản chất, nếu không thì thật sự đã bị Triệu Thanh Hà lừa rồi.”

Bà cụ chậm rãi dặn dò: “Hãy tìm bác sĩ giỏi nhất đến nối lại cánh tay cho thằng Húc. Chuẩn bị hậu lễ, ngày mai tham dự hôn lễ của Thần chủ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


CHƯƠNG 35

Bà cụ hâm mộ nói: “Thật sự không biết tổ tiên nhà nào linh thiên, con gái được gả cho Thần chủ! Nhưng ngày mai có thể tham gia hôn lễ của Thần chủ, đây chính là phúc khí nhà họ Triệu chúng ta tu mấy đời cũng không được.”



Trên đường đi, Vương Bác Thần đã gửi tin nhắn cho Tư Lam.

“Trên hôn lễ, tôi muốn nhà họ Triệu mất hết mặt mũi!”

Đến nhà.

Trần Ngọc tức giận bùng nổ, mắng mỏ: “Vương Bác Thần, đầu óc cậu bị sao vậy? Tôi đã kêu cậu đừng có nói lung tung rồi, tại sao cậu không nghe!”

“Bây giờ, con gái của tôi đã bị sa thải, không có việc làm, cậu hài lòng chưa? Cậu đúng là một tên vô dụng phế vật, cậu còn có ích gì chứ!”

Vương Bác Thần an ủi: “Mẹ, Thanh Hà à, hai người hãy tin con, hôn lễ của Thần chủ, chỉ có hai người mới được vào.”

“Câm miệng cho tôi, nếu không phải tại cậu, thì nhà chúng tôi sẽ không rơi vào bước đường này! Cậu cút cho tôi, cút cho tôi!”

Trần Ngọc tức giận gầm lên: “Nếu cậu không cút, tôi sẽ chết tại đây luôn!”

Triệu Thanh Hà thất vọng liếc nhìn Vương Bác Thần một cái, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khiến người ta đau lòng.

“Anh đi trước đi, đợi mẹ em hết giận rồi anh hẵng về.”

Vương Bác Thần cười khổ, hiện tại anh mới biết, sau khi mình tòng quân, bọn họ đã chịu những tổn thương lớn đến thế nào.

“Vậy, vậy lát nữa anh mới về.”

Vương Bác Thần rời đi với bóng lưng ảm đạm, Triệu Thanh Hà che miệng khóc không thành tiếng.

Ra khỏi khu chung cư, Tư Lam gọi điện tới.

“Thần chủ, bên nhà họ Lý mời ngài qua đó.”

Nhà họ Lý?

Ánh mắt Vương Bác Thần đột nhiên trở nên sắc bén, một luồng lệ khí xung thiên, bạo phát ra từ cơ thể anh!

Còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã chủ động tìm tới rồi!

Tốt lắm!

Nhà họ Lý!

Thù của mẹ tôi, chúng ta cũng nên tính rồi!!!

“Tôi lập tức qua đó.”

Vương Bác Thần cúp điện thoại, đôi mắt u ám!

Tình cảnh bi đát khi mẹ mất năm đó, lại lần nữa hiện ra trước mắt.

“Anh, cho anh công ty đó, tiền cũng cho anh, cái gì cũng cho anh hết, cái gì cũng cho anh hết đó, đừng giết con trai em, đừng giết con trai em….”

“Ba, anh, con cầu xin hai người, giết con đi, hai người giết con đi, đừng giết con trai con, con khấu đầu, khấu đầu với hai người, đừng giết con trai con, đừng giết con trai con…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


CHƯƠNG 36

“Chạy đi, Thần à, mau chạy đi … a … Thần… Thần à, mẹ … mẹ yêu con…”

Bốn năm trước, những sự kiện bi thảm xảy ra vào đêm hôm đó dường như vẫn còn sống động ngay trước mắt.

Mẹ của Vương Bác Thần, Lý Kì, quỳ trên mặt đất trong tuyệt vọng, người bê bết máu, cầu xin anh trai của bà là Lý Kiệu và cha cô là Lý Thành.

Bà dập đầu mình đến be bét máu, kêu gào thảm thiết, cầu xin sự thương xót, khóc lóc, hét lên, tuyệt vọng! !

Thứ đáp lại bà cũng chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh lẽo và ác độc.

“Ba, anh, các người muốn công ty, con sẽ cho các người hết, cho các người hết đó. Các người giết con đi, các người hãy giết con đi, con cầu xin các người giết con đi, tha cho Thần, tha cho Thần đi..”

Người đã giết mẹ chính là cha ruột của mẹ, Lý Thành, và anh trai của mẹ là Lý Kiệu! !

Chỉ vì đồng tiền, bọn họ đã giết người, cực kỳ phi nhân tính! !

Năm đó, mẹ chỉ mất mười năm để xây dựng nhà họ Lý từ một gia tộc hạng ba thành gia tộc hạng nhất với khối tài sản hàng nghìn tỷ.

Còn cha con Lý Thành, chỉ vì sợ mẹ giao tập đoàn cho mình mà đã âm mưu đoạt quyền.

Lý Kiệu là người làm khó trước, oán trách mẹ ích kỷ, không giao công ty cho họ. Nhân lúc mẹ bị bệnh, đã giam lỏng bà, dày vò thảm thương, đòi quyền kiểm soát công ty.

Người cậu thứ hai Lý Hoàng không nhẫn tâm đã lén thả mẹ đi, Lý Kiệu và Lý Thành đã dẫn người truy sát đến bên sông Tiềm Long.

Toàn thân mẹ bê bết máu, một tay đẩy mình vào sông Tiềm Long, máu tươi phun lên mặt mình.

Với vẻ mặt kiên quyết, mẹ quay người ngăn chặn đám người Lý Kiệu, bà ôm chặt lấy chân Lý Kiệu, cầu xin họ giết bà, và tha cho mình!

Lý Kiệu kéo lê mẹ đi hơn chục mét, không thể đuổi kịp mình, từng dao từng dao chém lên người mẹ…

Còn mình đã trôi giạt cả cây số như một con chó chết trên sông Tiềm Long!

Nếu không phải Triệu Thanh Hà chạy đi chơi vào ban đêm, khi anh bất lực, tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sẽ chết, cô đã vớt anh lên, thì chỉ e anh đã đem mạng xuống hoàng tuyền, ngay cả cơ hội báo thù cho mẹ cũng không có!

Đêm đó, một đêm khiến anh bạc đầu.

Tiếng hét thảm của mẹ khiến trái tim Vương Bác Thần đau đến phát điên, cổ họng đau đớn hét lên như một con dã thú!

Vương Bác Thần ôm lấy ngực, trái tim đau như bị xé toạc ra!

Đột nhiên, phun ra một ngụm máu! Trái tim này quá đau, quá nặng nề!

“Mẹ, con trai, đã trở về rồi, đến để trả thù cho mẹ !!”

Đôi mắt của Vương Bác Thần đỏ ngầu, ngập tràn tia máu.

Trong mắt người đàn ông, hừng hực ngọn lửa trả thù!

Vương Bác Thần ném chiếc mặt nạ hình mặt khỉ trên tay xuống sông!

Năm 8 tuổi, anh sốt cao kéo dài, mẹ mua mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh, nói với anh, bảo anh kiên cường, chiến thắng mọi khó khăn như Tề Thiên Đại Thánh.

Mặc dù chiếc mặt nạ này giống hệt cái mà mẹ đã mua, nhưng nó sẽ không bao giờ là cái mà mẹ đã mua! !

Giờ đây, anh không còn cần đến chiếc mặt nạ này để tự an ủi mình nữa.

Chỉ để chiếc mặt nạ này an ủi linh hồn của mẹ trên thiên đàng. Con trai bà, đã mang đầy danh dự, trở về rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


CHƯƠNG 37

Nhưng dù danh dự đến đâu, dù vinh hoa, phú quý đến đâu, quyền lực vô song đến đâu, thì có ích lợi gì! ! có ích gì chứ!!

Không thể khiến mẹ sống lại, không thể đổi lại được một câu mẹ gọi ‘thằng nhóc thối’, không thể đổi lại một bát mì trứng của mẹ nữa!!

Không còn mẹ nữa.

Không còn mẹ nữa rồi!

Tôi, Vương Bác Thần, sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ có mẹ nữa! !

Tuyết rơi dày đặc trên mái tóc của người thanh niên, hòa vào những sợi tóc bạc trắng giữa hai bên thái dương.

Gió lạnh như dao cắt.

Vương Bác Thần mặc một thân đồ trắng, ôm linh vị trong vòng tay.

Trên đó có viết năm ký tự bằng máu-Mẹ quá cố Lý Kì

“Mẹ, con về rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ…”

“Để nhà họ Lý, nợ máu trả bằng máu!”

Lý Kiệu! ! !

Lý Thành! ! !

Vương Bác Thần ôm linh vị, đi vào nhà họ Lý.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ!

Anh, đến để tế tang!

Một là tế mẹ.

Hai là tế nhà họ Lý.



Có sáu gia tộc quyền lực nhất ở thành phố Hà Châu, được gọi là một siêu, bốn lớn và một đen.

Mà nhà họ Lý, chính là cái một siêu đó.

Bốn gia tộc lớn là nhà họ Hồ bất động sản, bốn lớn là bốn gia tộc lớn gồm nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản, nhà Nam Cung kinh doanh mạng, nhà họ Ngô kinh doanh ngành giải trí phim ảnh, nhà họ Tôn thì kinh doanh những nhu cầu thiết yếu.

Mà đen là nhà họ Trần khởi nghiệp bằng nghề hôi của!

Nhà họ Lý, chính là hàng đầu nhất trong số sáu đại gia tộc này.

Lúc này, nhà họ Lý trang trí đầy đèn lồng nhiều màu sắc, vô cùng náo nhiệt.

Một đại tiệc sang trọng đang được bày biện, háo hức chờ đợi.

“Thật không thể tin được, ngày mai là lễ nhậm chức và hôn lễ của Thần chủ rồi, vậy mà hôm nay Thần chủ lại nhận lời mời của nhà họ Lý ta, đây là một vinh dự rất lớn đối với nhà họ Lý ta đó.”

Ông cụ nhà họ Lý, Lý Thành cười ha hả nói: “Thần chủ, đó là vị trí ngang hàng với Quốc chủ. Một người thống trị thế giới, còn là chủ của chiến thần, áp chế được tất cả chiến thần không ngóc đầu dậy nổi!”

Lý Kiệu cười nói: “Ba, gia tộc chúng ta là gia tộc giàu có số một ở Hà Châu, chỉ cần có thể thiết lập quan hệ với Thần chủ, là liền có thể vững vàng tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất trong tỉnh, nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ còn có thể gia nhập vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất Giang Nam. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


CHƯƠNG 38

Lý Thành gật đầu nói: “Trời giúp nhà họ Lý ta, hôm nay, không được phép để xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.”

“Tất cả phấn chấn lên cho ta, dù trời có sập cũng phải tiếp đón Thần chủ cho tốt cái đã.”

Tất cả mọi người đều phấn khởi, Thần chủ, đó là sự tồn tại chói lọi và bí ẩn nhất ở Nước R, chưa có ai nhìn thấy mặt thật của anh ta!

Mỗi lần xuất hiện, chỉ đeo một cái mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh! Khiến mọi người càng thêm tò mò về gương mặt thật của anh.

Hôm nay, tiếp đãi Thần chủ thật chu đáo, chính là đại sự hàng đầu của nhà họ Lý!

“Ông nội, ba, hôm nay hình như là ngày giỗ của cô Lý Kì đúng không?”

Lý Trạch Hoa, con trai của Lý Kiệu nói: “Năm đó, cũng may giành được công ty từ tay cô Lý Kì, nếu không, thì tất cả những thứ này đều là của thằng con hoang Vương Bác Thần đó rồi.”

“Mặc dù cô đã đưa nhà họ Lý trở thành gia tộc giàu có số 1 ở Hà Châu, nhưng cô vậy mà lại muốn giao công ty cho thằng con riêng đó, thật sự là quá ích kỷ, may mà nó đã chết, nếu không thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Nhắc tới cái đứa không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ đó làm gì, chưa cưới đã chửa, mang thai con hoang, vậy mà còn sinh nó ra, khiến nhà họ Lý mất hết mặt mũi, chết rồi cũng coi như là hời cho nó rồi.”

Lý Kiệu nhìn tuyết rơi bên ngoài, ung dung nói: “Hôm nay là ngày giỗ của nó, cái chết của nó lại mang đến chút vận may cho nhà họ Lý, nếu biết sớm như vậy, thì đáng lẽ phải giết nó sớm đi.”

“Còn đứa con hoang đó, cũng không biết có bị chết đuối hay không, thi thể vẫn chưa tìm thấy.”

Lý Trạch Hoa thờ ơ cười nói: “Cho dù chưa chết, thì bốn năm lại có thể làm được gì chứ? Con sẽ giết nó thêm lần nữa.”

Lúc này, Lý Thành đứng dậy nói: “Yên lặng hết đi, hồi nãy thằng hai vừa gọi, xe chuyên dụng của Thần chủ đã rời khỏi Thống đốc Phủ rồi, mọi người mau chuẩn bị tiếp đón đi.”

Đúng lúc này, một giọng nhàn nhạt đột nhiên vang lên.

“Tôi đến rồi.”

Cửa.

Gió lạnh cuộn theo sương tuyết.

Thanh niên mặc áo tang trắng.

Ôm một linh vị.

Bước trên thảm đỏ đi vào.

Long hành bước hổ, khí thế chỉ có tôi độc tôn, lan tràn phát ra.

Như thể anh chính là trung tâm của thế giới.

Tuyết rơi dày đặc thế này, như là rơi vì anh vậy.

“Vương Bác Thần?”

Lý Kiệu lập tức đứng dậy, vẻ mặt chấn kinh.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhận ra.

Năm đó em gái Lý Kì đã liều mình đẩy con trai mình xuống sông Tiềm Long.

Mãi vẫn chưa tìm được thi thể, quả nhiên chưa chết!

Mọi người đều nhìn thấy linh vị trong lòng của Vương Bác Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,602
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


CHƯƠNG 39

Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn bọn họ: “Lý Thành, Lý Kiệu, tôi chưa chết, các người ngạc nhiên lắm đúng không.”

Lý Thành vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát: “Đồ nghiệt chủng không có giáo dưỡng, hại chết con gái ta, vậy mà còn dám quay về, mày còn sống chính là sự sỉ nhục của nhà họ Lý ta, bốn năm trước để mày thoát được một kiếp, lần này mày chết là cái chắc.”

“Thằng con hoang, cố ý mặc như vậy, là về đòi tiền sao?”

Lý Trạch Hoa khinh khỉnh hừ một tiếng, nhấc chân giẫm lên ghế đẩu, vẫy tay như gọi chó: “Chó hoang, đến liếm sạch giày cho tao, tao có thể đại phát từ bi mà thưởng cho mày hai đồng.”

Vương Bác Thần cúi đầu sờ sờ linh vị trong tay, lẩm bẩm nói: “Mẹ, nhà họ Lý là của mẹ, không ai lấy đi được, mẹ không còn nữa, con sẽ khiến nhà họ Lý chôn cùng với mẹ.”

“Thằng con hoang, còn muốn báo thù cho con ả rẻ tiền đó sao? Chỉ dựa vào mày?”

Lý Trạch Hoa giễu cợt nói: “Thằng súc sinh hoang biết mẹ không biết cha, nhà họ Lý tao nuôi lớn mày, vậy mà mày lại còn muốn lấy oán báo ân, súc sinh hoang đúng là súc sinh hoang, một chút nhân luân đạo đức cũng không hiểu.”

Lý Thành nghiêm giọng quát: “Lý Kì bại hoại gia phong, nó không có tư cách được lập linh vị, mày còn sống, thì chính là tội càng thêm tội! Lý Kiệu, đi đập linh vị cho ta!”

“Lý Thành.”

Vương Bác Thần ngước mắt lên, sát khí tuôn ra, lạnh lùng nói: “Tôi đến tiễn ông về với đất.”

Không đủ tư cách để được thờ cúng!

Nghe đến đây, trái tim của Vương Bác Thần rỉ máu.

Những con người máu lạnh, vô ơn này vậy mà lại là người cùng huyết thống với mẹ!

Họ đã quên mất ai là người đã cho nhà họ Lý có được địa vị và tài sản như ngày nay.

Nếu không có mẹ anh, nhà họ Lý cùng lắm chỉ là một gia tộc hạng ba nho nhỏ.

Nhưng cuối cùng, thứ mà người mẹ nhận lại là một nhát dao đâm vào lưng từ cha và anh trai mình!

Nước mắt Vương Bác Thần rơi trên linh vị.

Anh cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.

Anh cho rằng sau bao nhiêu năm, cha con Lý Thành ít nhiều sẽ cảm thấy có chút áy náy.

Suy cho cùng, mẹ cũng là con gái ruột, em gái ruột thịt của bọn họ.

Nhưng bọn họ càng quá đáng hơn, cho rằng cái chết của mẹ là rất xứng đáng.

“Hỗn xược!” Lý Thành tức giận!

“Không có mẹ của tôi, các người chả làm gì cả.” Vương Bác Thần lẩm bẩm nói: “Mẹ, chỉ khi mấy kẻ này chết rồi, mẹ mới có thể nhắm mắt được đúng không.”

“Mẹ mày đã làm nhà họ Lý xấu hổ, chỉ có chết mới có thể rửa sạch tội lỗi của nó.”

Lý Kiệu cười gằn, tiến lên một bước, giật lấy linh vị trong tay Vương Bác Thần: “Một người phụ nữ bại hoại gia phong không đủ tư cách để có linh vị, đem nó tới đây!”

Đôi mắt Lý Thành u ám lạnh lùng: “Ngày trọng đại của nhà họ Lý, mặc tang phục, ôm linh vị của người chết, lại cố ý bước vào nhà họ Lý ta, thật không biết sống chết. Đập vỡ cái linh vị đó rồi tìm một cái hố ném vào đó đi, để nó vĩnh viễn không thể trở mình! Đánh gãy tứ chi của tên nghiệt chủng này, nhốt lại, sau này rồi xử lý.”

“Quỳ xuống tạ tội!”

Đám người Lý Trạch Hoa ở bên cạnh lớn tiếng quát, trên mặt tràn đầy cảm giác vượt trội.

“Quỳ xuống cho mẹ tôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom