Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 649: Dự kiến tương lai


Hai mẹ con nhanh chóng rời đi. Tuy nói không mang theo nhiều đồ, nhưng những thứ có giá trị trong nhà đều bị đóng gói mang đi hết. Từ Bình vất vả cả ngày, vừa về đến nhà nhìn thấy tức giận đến mức muốn xỉu.

Ông cũng không ngốc, trong nhà như có trộm đến, trong ngoài bị lật lung tung rối loạn. Hai mẹ con càng không thấy bóng dáng, lại nghĩ đến biểu hiện của Trương Hồng Hoa hai ngày nay, không cần đoán cũng biết hai người này chắc chắn đã bỏ chạy!

Trong thôn cũng có gia đình có cô vợ bỏ chạy, nhưng hầu hết những người vợ đó đều gả đến từ nơi khác. Bởi vì lừa lấy của hồi môn nên mới chạy trốn. Thậm chí rất hiếm có kiểu trường hợp như vậy. Mà Trương Hồng Hoa đã sống với ông 17-18 năm, người cũng đã già rồi, vậy mà còn có thể bỏ đi không nói lời nào, làm mặt già của ông không biết để đâu. Quan trọng nhất chính là, ông đã gửi thư cho thằng cả đến đón người. Bây giờ người không còn nữa, nên giải thích như thế nào đây?

Ba Từ ngất xỉu mấy tiếng, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm. Nhưng ông cũng không dám rãnh rỗi, vội vàng đi gõ cửa nhà thôn trưởng nhờ mọi người thu xếp tìm người. Nếu như chưa ra thôn còn có thể kịp thời dẫn người về nhà, chỉ tiếc sự thật làm ông thất vọng. Sau khi thôn trưởng sai người đến từng nhà hỏi mới biết được có người thấy hai mẹ con ra thôn. Thậm chí đã là chuyện ban ngày, đã qua lâu như vậy muốn tìm về rất khó!

Lập tức, ba Từ trông tuyệt vọng. Ông căn bản không biết tại sao vợ con lại trở nên như vậy?

Trước kia mặc dù con trai út hơi nghịch ngợm. Nhưng ông cảm thấy người vẫn tốt, hiếu thảo với ba mẹ, người cũng dũng cảm. Mà bây giờ lại dung túng trở thành kẻ đào ngũ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ không tìm được vợ con trở về. Ông nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng buồn khổ. Thậm chí còn hơi hoài nghi mình có phải trời sinh tương khắc với mấy đứa con trai hay không, mới có thể làm cho từng đứa rời xa mình.

Bây giờ đã xảy ra chuyện này, ba Từ cũng không còn mặt mũi trở về tìm Sở Từ. Huống chi trong nhà còn hơn mười mẫu ruộng không thể bỏ hoang, chỉ có thể cắn răng một mình sống ở thôn Thiên Trì.

Tình hình ở thôn Thiên Trì căn bản không thể gạt được Sở Từ, hơi có gió thổi cỏ lay lập tức có người thông báo cho nàng. Bởi vậy Sở Từ cũng biết sơ về tình huống của mẹ con Trương Hồng Hoa.



Không thể không nói, hai mẹ con này chạy thật nhanh. Nếu chậm một chút nữa sẽ không đơn giản chỉ là lưu lạc tha hương như vậy.

Không có hai mẹ con này, Sở Từ cũng an tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng hai mẹ con này ở nơi khác có thể sống yên ổn. Dù sao Từ Vân Đống này là chàng trai đã bị Trương Hồng Hoa nuôi phế. Từ nhỏ chưa từng sống cực khổ, lại có Trương Hồng Hoa là kẻ thích gây chuyện. Hai người muốn sống tốt quả thực khó còn hơn lên trời. Hơn nữa, tương lai muốn trở về chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.

Số tiền trên người bọn họ chắc chắn không đủ để Từ Vân Đống phung phí, tương lai không xu dính túi, muốn kiếm tiền xe trở về sẽ rất khó khan. Huống chi hai người còn không có hộ khẩu, không thể tìm được công việc chính quy. Cho dù bị người khác lừa cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

Nói tóm lại, Sở Từ đối với tương lai của hai người này đã dự kiến gần như chính xác.

Về phần ba Từ, nàng cũng không quan tâm. Thôn Thiên Trì có phong thuỷ tốt, một mình ông nghỉ hưu cũng tốt. Tương lai lúc nàng đi thủ đô sẽ thu xếp cho ông một chút, đưa ông đến Phúc Duyên Đài, mọi hành động cũng có thể biết rõ ràng.

Sau khi nghĩ kỹ những điều này, Sở Từ an tâm cải thiện bản thân.

Sức khỏe cảu Hoắc thần tiên đã ngày càng kém đi. Nhưng ông là một bác sĩ và thầy giáo rất có lương tâm. Cho dù thời tiết có xấu đi chăng nữa, đã đồng ý đi khám bệnh cũng chưa bao giờ sẽ kéo dài. Đôi khi cách mấy thôn vẫn ngoan cố đến nhà khám bệnh.

Một bác sĩ tận tâm cẩn thận cả đời như ông là điều hiếm thấy ở cả huyện Y Thủy.
 
Chương 650: Lòng tham


Hoắc thần tiên vốn dĩ là người chuyên nghiệp. Chỉ là bây giờ hiện giờ vẫn muốn làm gương tốt, để Sở Từ cũng có thể thay đổi theo một chút. Tương lai cho dù không xem trị bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình, cũng có thể có chút trách nhiệm hơn với bệnh nhân.

Nỗi khổ tâm này của ông không phải Sở Từ không biết. Nhưng Sở Từ dù sao khác với Hoắc thần tiên. Hoắc thần tiên học y mấy chục năm, cả cuộc đời chỉ có một nguyên tắc và mục đích đó là cứu người. Mà Sở Từ đã từng không ngừng giết người. Bây giờ bản tính không giảm đi quá nhiều, học y cũng chỉ là để học thêm một kỹ năng. Trước đây nàng chỉ có sở thích duy nhất là hành quân chiến đấu. Nhưng bây giờ sở thích đó không có cách nào thỏa mãn, nên mới học thêm nhiều kỹ năng như bây giờ để lấp đầy cuộc sống vô cùng cô đơn của mình.

“Con bé này... con.... haizz....” Hoắc thần tiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Từ mà lắc đầu: “Bệnh nhân này đau đớn trên giường, sắc mặt của con không phải càng làm cho bọn họ tuyệt vọng sao? Con bé này, làm người đâu phải có chút tầm nhìn như vậy. Bệnh nhân muốn sống, con phải cho bọn họ hy vọng có thể sống. Đôi khi hy vọng quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Thậm chí còn mạnh hơn cả thuốc men.”

Sở Từ co giật khóe miệng, ông cụ này cũng thật nhiều chuyện.

Lúc nàng nhìn bệnh nhân cười thì ông nói nàng cười quá khó coi. Lúc nàng mặt lạnh thì sao? Ông lại cảm thấy mình không thấu hiểu tình cảnh của người khác. Bây giờ nàng mặt vô cảm thì ông cụ lại chê nàng không cho bệnh nhân hy vọng.

Nàng chỉ là một bác sĩ nhỏ, lại không phải chúa cứu thế. Việc kê đơn bốc thuốc là chuyện đương nhiên, tại sao còn phải bán sắc mặt?

“Thầy à, thầy kiếm được mấy xu từ bệnh nhân này vậy? Tiền xe còn chưa đủ, nhưng vừa muốn chữa bệnh vừa muốn tặng thuốc, đều xem mình thành Bồ Tát sống. Đây là chịu thiệt rất lớn.” Sở Từ bĩu môi.

“Tại sao trong đầu con chỉ có tiền vậy? Tính mạng con người có thể quan trọng hơn tiền à?” Hoắc thần tiên vội vàng dạy dỗ.



Sở Từ vừa nghe khóe miệng co giật, cười nói: “Thật sao? Thầy à, thầy trị hộ gia đình này thật ra chính là bệnh nghèo, đúng không? Thật ra muốn chữa khỏi bệnh của ông ta rất đơn giản, chỉ cần đưa tiền là được. Tại sao thầy không cho chứ?”

Hoắc Thần Tiên vừa nghe mặt già đỏ bừng, râu run rẩy: “Lại chọc tức ông nữa hả? Con bé xấu xa này!”

“Con không phải chọc tức thầy, là ăn ngay nói thật. Con không phản đối thầy giúp người khác. Thậm chí khám bệnh và tặng thuốc miễn phí, nhưng cũng nên nhìn xem tình hình, trách cho dạy hư Hạnh Quả. Con cảm thấy thầy cũng không muốn làm cho Hạnh Quả cả đời bôn ba vất vả như thầy.” Sở Từ nắm tay Hoắc Hạnh Quả ở bên cạnh, thuận miệng nói tiếp: “Lấy ông cụ vừa mới khám bệnh làm ví dụ, sở dĩ bị bệnh là bởi vì làm việc quá sức; còn lý do làm việc quá sức là bởi vì năm đứa con trai của ông ta.”

“Thầy cũng không phải không nhìn thấy, năm đứa con trai này ai cũng là ma quỷ. Bọn họ nhìn qua cũng không phải thê thảm như vậy. Nhưng ba của bọn họ lại ở nhà tranh, ngoài có chút nghề thợ mộc thì không có gì. Thầy nói ông ta thật sự muốn sống sao? Ông ta ra sức giãy giụa thật ra chỉ vì vẫn chưa thỏa mãn tất cả yêu cầu của mấy đứa con trai mà thôi. Cho nên không bỏ xuống được, còn muốn tiếp tục kiếm tiền mà thôi...”

“Hôm nay thầy cứu ông ta thì sao? Mấy đứa con của ông ta sớm muộn gì cũng phải hút khô máu của ông ta. Mấy đứa con trai vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn, biết đâu lúc ông ta xuống mồ còn muốn tiếp tục tính kế.” Sở Từ châm chọc.

Tiền chữa bệnh vừa rồi rất ít, chỉ hơn 1 hào mà thôi. Nhưng năm đứa con trai ra sức đùn đẩy, ai cũng không muốn trả, càng không muốn trả thêm nên trả giá với Hoắc thần tiên. Cuối cùng chỉ đưa 8 xu.

8 xu... ông Hoắc cảm thấy bây giờ mình cũng không thiếu chút tiền đó, nên cũng không muốn tranh cãi vì việc nhỏ này.
 
Chương 651: Cái giá đắt của sự keo kiệt


Gia đình có nhiều con trai khó tránh khỏi sẽ có xích mích, điều này Sở Từ hiểu. Cho nên càng nên phân biệt rõ hơn và nhìn thấu đáo hơn.

Hoắc thần tiên chỉ suy nghĩ vì người khác, nhưng ở trong mắt người khác có lẽ cảm thấy ông là tên ngốc dễ lừa gạt, dễ dụ.

Lúc này, Hoắc thần tiên hơn nghẹn không nói nên lời. Ông là một ông già, thực sự hiểu rõ những việc này, chỉ là không thích nói mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Từ hiểu rõ như thế, trong lòng hơi lẫn lộn.

Sở Từ cho ông cảm giác không giống như cô bé bồng bột có tinh thần hoạt bát, càng như là một bà cụ non đa mưu túc trí, không bao giờ chịu thiệt thòi. Ông cảm thấy đứa trẻ như vậy phải chịu quá nhiều áp lực và khói bụi, không tốt cho sức khỏe tinh thần. Nhưng ông phải thừa nhận với tính tình khôn khéo như vậy sẽ không chịu thiệt thòi, mới có thể cho những người xung quanh một cuộc sống tốt đẹp.

“Khụ khụ khụ...” Sau khi suy nghĩ nhiều, ông cụ không khỏi ho khan mấy tiếng.

Hoắc Hạnh Quả nhìn thấy vội vàng hiểu chuyện tiến lên, một trái một phải nắm tay Sở Từ và ông nội.

“Hạnh Quả, cháu có phải cảm thấy ông nội rất ngốc hay không?” Trên đường về nhà, ông cụ thở dài và hỏi khẽ.

“Ông nội không phải ngốc, mà là lương thiện. Cháu cũng biết ông nội không thích nghe người khác tranh cãi vì tiền. Ông cảm thấy gia đình càng quan trọng hơn tiền bạc.” Hoắc Hạnh Quả hiểu chuyện nói. Nhưng sau khi nghĩ lại nói: “Ông nội là có ý tốt, nhưng cháu cảm thấy cô nói cũng đúng. Cho nên nếu tương lai cháu làm bác sĩ, cháu nhất định phải tận tâm giống ông nội vậy. Nhưng lúc nên lấy tiền thì cháu cũng sẽ không nương tay. Đặc biệt là đối với những người xấu.”

Hoắc Thần Tiên nghe vậy hai tay cứng đờ, liếc mắt nhìn Sở Từ một cái.

Chỉ nhìn thấy Sở Từ nhướng mày lên, khóe miệng giật giật, cười khiêu khích nhìn ông.

Ngay lập tức, khóe miệng Hoắc thần tiên giật giật.



"Hạnh Quả ngoan, làm người nên khôn khéo một chút. Nếu người xấu không chịu trả tiền vậy càng phải làm cho bọn họ trả nhiều hơn, làm cho bọn họ biết keo kiệt thì phải trả giá đắt, đúng không?” Sở Từ vui tươi hớn hở nói.

Gương mặt già nua của Hoắc thần tiên run rẩy. Ông cảm thấy cháu gái ngon của mình tương lai nhất định sẽ học hư theo Sở Từ.

“Ông nội, ông yên tâm đi. Cháu sẽ học theo cô, cô nhìn người rất chính xác.” Hoắc Hạnh Quả lại nói.

Khi Sở Từ rảnh rỗi cũng sẽ xem Sở Ninh và Hoắc Hạnh Quả làm bài tập. Lúc rãnh đến nhàm chán còn sẽ dùng khách hàng lui tới để cho hai cô bé từ hành vi cử chỉ của một người mà suy đoán hoàn cảnh gia đình, nhân phẩm làm người hoặc là quan hệ xã hội.

Sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì con gái ở thời đại này vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi, tầm nhìn xe thỉnh thoảng có thể quyết định cả đời.

Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải dạy dỗ hai cô bé đôi mắt danh lợi. Khi nhìn mọi người, phần lớn tập trung vào tính cách.

Sở Ninh, cũng chính là Sở Nữu Nữu. Dù sao tuổi cũng lớn hơn một chút, về mặt tính cách cũng không dễ thay đổi, chỉ có thể phát triển theo hướng dịu dàng. Mà Hoắc Hạnh Quả thì khác, Sở Từ cảm thấy cô bé này rấ giống nàng khi còn nhỏ ở đời trước, khôn khéo, lập dị, lại không tùy hứng. Quả thực là người dễ thương. Hiện tại có ông cụ trông, nàng không thể dạy dỗ quá sâu. Nhưng tương lai, Sở Từ sẽ đào tạo cô bé thành học trò của mình.

Nói cách khác, cho dù là võ công hay là y thuật đều không thể kém.

Hoắc thần tiên đã rối rắm không chỉ 1-2 ngày, dựa vào Sở Từ cũng không có cách nào. Nhưng nhìn Hoắc Hạnh Quả ngày càng thông minh, ông cụ không khỏi hơi xúc động.

Hạnh Quả và Sở Từ đều có xuất thân gần giống nhau, tính cách nếu quá yếu ngược lại không tốt. Cho nên mặc dù ông không ủng hộ Sở Từ thô bạo, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ thực sự khiển trách con bé. Thậm chí cũng biết có người cô là Sở Từ dạy dỗ thì cháu gái của ông đời này sẽ không tệ.
 
Chương 652: Sinh ly tử biệt


Khi ông Hoắc qua đời thì Hoắc Hạnh Quả mới 9 tuổi, đã hiểu chuyện.

Sở Từ vốn dĩ quyết định đi thủ đô với Sở Đường. Nhưng bởi vì sức khỏe của ông cụ nên đợi khoảng một năm.

Ông cụ đi cũng không oan ức, hơn 70 tuổi, cả đời làm nghề y, có vô số học sinh. Mặc kệ nói như thế nào đều là công đức cả người, có phúc khí lớn như vậy nhất định sẽ có lợi cho con cháu.

Điều quan trọng nhất chính là ông cười mà đi. Lúc đi không bị bệnh, không bị thương, chỉ là bởi vì tuổi thọ đã hết. Hơn nữa hai ngày trước khi đi, Hoắc Hạnh Quả mới thi được điểm tuyệt đối, còn học thuộc cả quyển y học căn bản. Còn Sở Từ cũng mua được một căn nhà lớn ở huyện và chuyển cả quán Phúc Duyên Đài qua. Cuối cùng không cần thuê nhà ăn nhờ ở đậu, hơn nữa việc kinh doanh vẫn phát triển như cũ.

“Con nói đúng, làm người chính là không thể làm bản thân chịu thiệt thòi. Ông lớn tuổi không sao cả, nhưng Hạnh Quả.... ông không hy vọng tương lai con bé phải chịu bất cứ ấm ức gì.” Trước khi đi, Hoắc thần tiên còn thì thầm với Sở Từ.

Sở Từ vừa nghe ông nói chuyện yếu ớt như vậy, trong lòng hơi tức giận. Nàng cảm thấy ông cụ nên khỏe mạnh mắng chửi người mới đúng. Nhưng nghĩ dù sao cũng là thầy của mình nên chịu đựng: “Có con ở đây, con bé có thể chịu thiệt thòi sao? Thầy yên tâm đi, con sẽ chịu trách nhiệm với cả đời con bé đến cùng. Nếu con bé trải qua cuộc sống tồi tệ, thầy cứ đến tìm con gây rắc rối là được.”

“Con bé xấu xa này, lại nói bậy!” Hoắc thần tiên hơi than thở với đôi mắt vẩn đục.

Hạnh Quả là cháu gái của ông. Cho nên ngoài việc cưng chiều, ông còn không nỡ đánh chửi. Nhưng Sở Từ... thật ra ông lo lắng cho con bé cũng không kém gì Hạnh Quả. bởi vì con bé này quá hiếu thắng, làm người từng trải. Ông cảm thấy con bé quá cô đơn. Những người bên cạnh con bé, rất ít người có thể hiểu được suy nghĩ của con bé.

Sở Từ híp mắt, không nói gì.

“Nhờ phúc của con, mấy năm nay ông tích cóp được rất nhiều tiền. Vốn dĩ là để lại cho Hạnh Quả, nhưng hiện tại ông cũng cảm thấy không cần thiết... Cho nên số tiền này đều cho con đó. Dù sao con cũng sẽ không để cho Hạnh Quả bị đói.” Ông cụ đã chuẩn bị từ lâu, từ đầu giường lấy ra một chiếc hộp, bên trong có rất nhiều tiền, đều là 2-3 năm nay hợp tác kiếm tiền với Sở Từ.



Thực ra, ông Hoắc biết rõ Sở Từ vẫn luôn cho không ông tiền, con bé nộp học phí cũng rất đắt.

“Chà, thật tốt.” Sở Từ thản nhiên nói.

“Con đã 20 rồi phải không?” Hoắc thần tiên lại hỏi một câu rồi nói tiếp: “Ông cũng không ngốc, biết con một năm nay là đặc biệt ở bên cạnh ông và Hạnh Quả...”

Quán ăn và nhà máy dược phẩm Sở Từ đã sắp xếp từ lâu, căn bản không cần con bé nhúng tay. Nhưng con bé vẫn chưa đi. Từ Vân Liệt và Sở Đường đều ở thủ đô, con bé vẫn ở lại đây, rất nhiều lần ông cũng chủ động khuyên. Nhưng thái độ của Sở Từ tương đối kiên quyết, không để trong lòng.

Đừng nhìn con bé này ngày thường là một người tàn nhẫn, thật ra là người nặng tình nhất.

Ông đã sống hơn 70 năm, không nợ người khác một xu một cục kẹo. Nhưng lại nợ Sở Từ rất nhiều. Ông cảm thấy điều mà mình kiêu ngạo nhất cả đời không phải là làm người tốt, không phải nuôi Hạnh Quả, mà là nhận một học trò như Sở Từ.

“Nghe cô cháu nói...” Hoắc thần tiên suy nghĩ rất nhiều, lại phát hiện mình cũng không có nhiều điều để nói. Bởi vì Sở Từ đã giải quyết xong rất nhiều chuyện ông dặn. Bởi vậy đến một giây cuối cùng chỉ nói mấy chữ như vậy với Hoắc Hạnh Quả.

Hoắc thần tiên vừa đi, Hoắc Hạnh Quả khóc đến trời đất tối tăm. Tần Trường Tố và Thôi Hương Như, thậm chí Sở Ninh cũng đều rất đau lòng, nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền.

Sở Từ thở dài một tiếng, biểu cảm cứng rắn như sắt đá, trông giống như chủ của một gia đình, cũng làm cho Hoắc Hạnh Quả có người dựa dẫm.
 
Chương 653: Liên lụy


Kế tiếp thu xếp hậu sự, Sở Từ đều xử lý ổn thỏa, liên tục mấy ngày vẫn chưa nghỉ ngơi cho đến khi người vào đất. Hoắc Hạnh Quả khóc đến mệt mỏi, những người khác cũng dịu lại từ trong đau khổ. Sở Từ dường như mới phát hiện, một mình ở trong không gian nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được rớt xuống vài giọt nước mắt.

Sở Từ căn bản không thừa nhận mình đang khóc. Ông Hoắc kia trước giờ ghét bỏ nàng hung dữ tàn nhẫn, không có gì để lưu luyến.

“Thí chủ, cô cũng đừng tự trách quá nhiều. Mặc dù người ngoài cũng có thể dùng trái thần, nhưng dù sao cũng có hạn chế...” Ngộ Trần ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Hoắc thần tiên không có bệnh tật gây tai họa gì lại tự nhiên chết. Cho nên dùng trái thần cứu mạng cũng không có tác dụng.

Tất nhiên, trên cây thần của Sở Từ cũng không có trái dư.

“Con lừa trọc, không có thị lực gì cả.” Sở Từ bật cười, búng tay một cái, hai con ngỗng trắng ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Tiểu hòa thượng lập tức buồn bực, cậu rõ ràng cảm thấy Sở tướng quân trông yếu ớt rất nhiều, nên mới tiến lên khuyên nhủ hai câu. Nhưng ai ngờ nàng lại trừng mắt, còn hung dữ tàn nhẫn hơn bình thường, biểu cảm này cũng quá đáng sợ! Không được, phải trốn đi, một tuần, không, một tháng cũng không thể xuất hiện!

Lập tức, cả người ẩn thân vào trong lá thần xum xuê, thân thể trong suốt hoàn mỹ ẩn nấp. Hai con ngỗng trắng cũng không thể tìm ra cậu.

Sở Từ khịt mũi mấy tiếng, xoa dịu cảm xúc, mọi chuyện như bình thường.

* * *

Hoắc thần tiên vừa đi, Sở Từ cũng không cần kiêng kỵ nữa. Bắt đầu chuẩn bị đến việc đi thủ đô.



Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh chắc chắn sẽ đi theo nàng, còn lại chính là Thôi Hương Như và Tần Trường Tố.

Thôi Hương Như mở xưởng quần áo dưới sự gợi ý và góp cổ phần của Sở Từ. Tuy không lớn, nhưng việc kinh doanh rất tốt. Chị cũng dựa vào cửa hàng của bà Vương kinh doanh, cuộc sống ngày càng rực rỡ, cả người cũng tự tin hẳn lên. Thậm chí đã quen một mình ra ngoài nói chuyện làm ăn. Ngoài vẻ ngoài trông dịu dàng nhã nhặn như cũ, tính tình cũng đã khác hẳn.

Dù sao trọng tâm công việc của chị cũng ở huyện Y Thủy và vùng xung quanh. Bây giờ vừa mới bắt đầu, cũng không thể tùy tiện đi thủ đô. Cho nên tự nhiên chỉ có thể ở lại.

Tần Trường Bình phải quản lý nhà máy dược phẩm. Hơn nữa quy mô nhà máy càng lúc càng lớn, đương nhiên không thể đi. Cho nên rối rắm duy nhất cũng chính là Tần Trường Tố.

Trong quán ăn có người quản lý. Đầu bếp là người được Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt giới thiệu, nên đều rất ổn thỏa. Người tính sổ sách là cô ngược lại có thể có hoặc có thể không. Hơn nữa cô cũng chưa từng đi qua nơi quá xa, trong lòng hơi bất an. Nhưng lại sợ tính khí vô tư của Sở Từ sẽ không thể chăm sóc tốt cho hai cô bé kia. Huống chi mẹ cô còn sống ở thôn Thiên Trì, càng không dám tùy tiện đi thành phố lớn.

“Con đi đi, mẹ ở nơi này khá tốt. Anh con có thể chăm sóc cho mẹ.” Sở Tú Trinh nhìn con gái cười tủm tỉm nói.

Bà hiện đang sống trong nhà của Sở Từ ở thôn Thiên Trì. Ngoài bà ra còn có hai nữ công nhân không có nhà làm ở nhà máy. Cho nên bình thường bà có người để nói chuyện tâm sự. Hơn nữa bà còn giúp Sở Từ chăm sóc bảy mẫu đất, có chuyện để làm nên cuộc sống cũng thong thả hơn.

Người dân xung quanh đều khách sáo với bà, đời này của bà cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày trải qua cuộc sống thoải mái như vậy.

“Mẹ, con cảm thấy mình không làm được gì, đi thủ đô không phải mất công liên lụy đến em họ sao?” Tần Trường Tố thở dài, hơi ngượng ngùng nói.

“Tiểu Từ không phải loại người như vậy. Hơn nữa mẹ nghe anh con nói, thủ đô rất phát triển. Nếu con cảm thấy năng lực mình không đủ, vậy thì đi học. Con còn trẻ như vậy, sợ gì? Anh con trước kia cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, nó chỉ sợ quản lý nhà máy của Sở Từ không tốt nên nhờ người tìm rất nhiều sách để đọc. Bây giờ không phải cũng khá tốt sao?”
 
Chương 654: Gặp mặt


Người dì này của Sở Từ là một người rộng lượng. Dưới sự ảnh hưởng của bà, hai anh em Tần Trường Bình và Tần Trường Tố càng ngày càng lương thiện. Đặc biệt là Tần Trường Bình, sau khi nhà máy phát triển, y sợ Sở Từ hiểu lầm mình có tham vọng nên làm mọi việc đều đặc biệt có trách nhiệm. Không bao giờ dám làm bất cứ điều gì có thể làm cho Sở Từ hiểu lầm.

Nhà máy dược phẩm của Sở Từ hiện tại đại hiện cho bộ mặt của huyện Y Thủy. Số lượng công nhân đã tăng từ mấy trăm người lên hàng chục nghìn người. Nhà máy đã được mở rộng hai lần, đã không chỉ giới hạn trong 1-2 thôn nhỏ, các loại dược phẩm được sản xuất ra cũng được bán rộng rãi. Mặc dù hơi chênh lệch với các ngành công nghiệp lớn ở những những thành phố lớn. Nhưng Sở Từ là đại diện cho thế hệ này ở huyện Y Thủy.

Tần Trường Tố trước giờ hiếu thảo, nghe mẹ nói những lời này, sau khi do dự một hồi vẫn gật đầu.

Cô đương nhiên muốn đến một nơi rộng lớn như thủ đô. Mấy năm nay cô đi theo bên cạnh Sở Từ, giúp đỡ em ấy quản lý Phúc Duyên Đài cũng có tiền lương. Bây giờ trên người cũng có mấy ngàn đồng, khi đến thủ đô cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Sở Từ.

* * *

Sau khi Tần Trường Tố quyết định. Chỉ một tuần sau, những người đi chung với Sở Từ bước chân lên xe lửa.

Mặc dù Sở Từ ngồi trong thùng xe sắt thật dài, nhưng trình độ tò mò cũng không khác gì Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh.

Trên xe cũng không quá sạch sẽ và ngăn nắp, hoàn cảnh quả thật kém hơn xe ngựa đời trước. Nhưng trình độ xóc nảy cũng không tệ lắm, hơn nữa tốc độ nhanh, giá cả cũng xem như bình dân. Quả thực rất tiện lợi.

Huyện Y Thủy cách thủ đô không quá xa. Nhưng Sở Từ xuất phát từ buổi chiều, nên đến sáng hôm sau mới đến. Khi xuống xe, Sở Từ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang lén lút theo dõi đám người bọn nàng đi xuống xe, lập tức khóe miệng và lông mày nhướng lên, vẫy tay về phía hắn.

“Anh làm việc riêng hả? Vậy mà đứng trong nhà ga chờ.” Từ Vân Liệt vội vàng bước lên. Lúc này Sở Từ mới cười nói.



“Bên ngoài có rất nhiều người.” Ánh mắt của Từ Vân Liệt đều rơi trên người Sở Từ, một hồi lâu cũng không dời đi. Một lúc sai mới nói: “Trên đường đi có thuận lợi không? Buổi sáng em còn chưa ăn gì phải không? Anh xin nghỉ nửa ngày, dẫn bọn em đi ăn thuận tiện đi dạo.”

Hắn nói xong dời tầm mắt, hai người lính bên cạnh vội vàng tiến lên giúp đỡ lấy hành lý.

Sở Từ đã không gặp Từ Vân Liệt trong khoảng hai năm, phát hiện hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều, cả người cảm thấy trưởng thành hơn nhiều, gương mặt lạnh lùng trải qua tôi luyện vô cùng quyến rũ, thần thái cả người làm cho Sở Từ lập tức cảm giác kích động dâng trào lên.

Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh đều không quen với Từ Vân Liệt. Mặc dù đã gặp qua cũng là chuyện rất lâu trước đó. Bởi vậy Sở Từ lại giới thiệu: “Nữu Nữu, em gọi anh ấy là anh cả. Hạnh Quả gọi là chú. Lần này chúng ta đến thủ đô chính là đến nhờ cậy anh ấy.”

Từ Vân Liệt bất lực lắc đầu: “Đàn ông nhà mình nói đến nhờ cậy gì chứ? Tiểu Từ, anh muốn trong khoảng thời gian này xin cấp trên xét duyệt kết hôn. Em có bằng lòng không?”

Sở Từ hơi sửng sốt, hai người lính bên cạnh cũng ngẩn người theo.

“Chỉ cần xin là được hả? Còn cần thêm thủ tục gì không anh?” Sở Từ nhíu mày, trước đây nàng cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại phát hiện thủ tục kết hôn ở huyện bên kia rất tùy tiện, cũng không có tam thư lục lễ* như thời cổ đại. Về phần quân đội là như thế nào, nàng lại càng không biết rõ.

(*Tam thư lục lễ: nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.)

“Sau khi quân đội đồng ý, đều tổ chức hôn lễ đơn giản trong quân đội, quá trình có thể hơi đơn giản.” Từ Vân Liệt hơi áy náy trong lòng.

“Vậy anh xin trước rồi nói sau. Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chi tiết như thế nào em thật ra không quan tâm.” Sở Từ cười: “Hơn nữa em cũng muốn nhìn thấy bầu không khí trong quân đội sớm một chút. Nếu em thành người nhà chính quy của anh, sau này cũng thuận tiện hơn.”
 
Chương 655: Mảnh đất tốt


Ba người Tần Trường Tố vừa thấy Sở Từ và Từ Vân Liệt thân thiết mặt đều đỏ theo. Đặc biệt là Hoắc Hạnh Quả cười rạng rỡ, đôi mắt tràn ngập vẻ dò hỏi.

Mặc dù Hoắc thần tiên mới đi không bao lâu, nhưng trước khi đi nàng đã làm chuẩn bị tâm lý cho Hoắc Hạnh Quả rất nhiều. Cho nên cô bé này ngược lại cũng không đau buồn quá lâu, cũng hiểu được ông nội nhất định không muốn cô bé đau khổ. Cho nên sau lễ tang, cô bé càng hiểu chuyện và đáng yêu hơn trước.

“Cô à, cô cũng đừng không biết xấu hổ. Cháu vẫn còn là trẻ con đó, không thể nói những lời này ở trước mặt trẻ con.” Hoắc Hạnh Quả nhe răng cười nói.

Sở Từ liếc mắt nhìn cô bé một cái: “Nhóc con, chỉ có cháu hiểu rất nhiều.”

“Đi thôi, anh đã đặt khách sạn cho bọn em rồi. Mấy ngày nay cứ ở đây trước, gần khách sạn có trung tâm thương mại, bọn em có thể đi chơi trước mấy ngày. Sau khi em ổn định cuộc sống, anh sẽ xin chỉ thị từ quân đội rồi dẫn em vào tham quan.” Từ Vân Liệt lại nói.

Sở Từ gật đầu, đi theo Từ Vân Liệt ra bên ngoài.

Từ Vân Liệt mặc một bộ quân phục anh dũng, bất luận đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Ngay cả hai người lính đi theo bên cạnh hắn cũng giống vậy, dáng vẻ ngẩng đầu sải bước nhìn sao cũng thuận mắt.

Đây mới là dáng vẻ đàn ông nên có.

Khách sạn cách nhà ga hơi xa, thường là chuyện không cần mấy cô gái bọn Sở Từ nhúng tay, ngược lại cũng nhẹ nhàng cả đoạn đường. Từ Vân Liệt chọn khách sạn không quá sang trọng, nhưng trông rất sạch sẽ. Bên trong càng sạch sẽ, chỉ là một khách sạn như vậy lại làm cho Tần Trường Tố và hai đứa trẻ ngạc nhiên không thốt nên lời.



Khách sạn tốt nhưng đắt quá. Nhưng giá cả vẫn đặt ra sẵn, khách sạn Sở Từ ở hiện tại thuộc về hạng nhất, một phòng hai giường, một giường mỗi ngày có giá 9 đồng. Nói cách khác, bốn người bọn họ sẽ phải trả hơn 30 đồng cho hai phòng.

“Chị thấy gần nhà ga cũng có khách sạn. Những người gạ gẫm kiếm khách nói một giường chỉ 2 đồng rưỡi... Chỉ như vậy chị còn cảm thấy đắt đó, không ngờ giá chỗ này còn cao hơn nữa. Quả thực chính là cướp tiền mà... Em họ, nếu không chúng ta vẫn đến gần nhà ga ở đi, bốn người chúng ta chen một chút, một phòng là đủ dung rồi...” Tần Trường Tố cảm thấy đau thịt.

Số tiền này là do Từ Vân Liệt trả, cũng vì điều này nên cô càng ngượng ngùng.

Từ Vân Liệt người ta là bạn trai của Sở Từ, trả tiền hết cho Sở Từ ngược lại rất hợp lý. Nhưng cô vẫn còn Nữu Nữu và Hạnh Quả, cũng không thể quấn lấy người ta, đúng không? Các cô nghĩ đến định cư nên yêu cầu cao hơn đối với căn nhà sau này. Trong thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm được một căn ưng ý, kéo dài lâu tiền không phải chảy ra như nước sao?

“Anh ở trong quân đội không dùng đến tiền, bọn em hiếm khi đến đây, cứ vui chơi thoải mái. Anh có thể trả nổi.” Từ Vân Liệt thật ra không quan tâm, nhìn chằm chằm Sở Từ, giọng điệu mềm lại: “Giá cả ở thủ đô thường cao hơn huyện Y Thủy, bọn em cũng cần một thời gian để thích nghi.”

Giá cả ở đây có thể nói là năm nào cũng vậy, lấy nhà làm ví dụ, hộ kinh doanh cá thể của Sở Từ không có đơn vị phân phối, chỉ có thể mua nhà thương mại mới xây, chi phí thấp nhất cũng đến mấy chục nghìn đồng. Không giống những công nhân đơn vị làm việc lâu năm còn có thể phân phối nhà ở.

Đây cũng là lý do hắn vội vã muốn kết hôn với Sở Từ. Bởi vì chỉ cần danh chính ngôn thuận, Sở Từ có thể sống trong khu nhà quân đội. Trong khu nhà có đầy đủ tiện nghi, có thể giảm cho nàng rất nhiều rắc rối. Nhưng bên cạnh Sở Từ còn có Tần Trường Tố và hai bé gái, không phải người thân của hắn, muốn ở chung chỉ sợ không được.

Cho nên, dựa vào những gì hắn hiểu biết về Sở Từ, vì hai bé gái này, em ấy nhất định không muốn dọn vào.
 
Chương 656: Không thiếu chút tiền


Huyện Y Thủy phát triển cũng không nhanh, nên 2-3 năm qua giá cả thay đổi cũng không quá rõ ràng. Nhưng khi đến thủ đô, Sở Từ lại có cảm giác khác hẳn.

Cả đoạn đường đến đây, nhà lầu khắp nơi vẫn còn mới xây, đường xá cũng rất rộng rãi sạch sẽ. Trên đường ngoài xe buýt cũng có rất nhiều người đi xe đạp, thậm chí lái ô tô. Các cửa hàng ven đường càng xây cao hơn, nhìn qua cũng hơi cao cấp hơn.

“Em đã chuẩn bị tâm lý kỹ rồi, anh yên tâm đi. Mấy năm nay em tích góp được rất nhiều tiền, nhất định đủ dùng.” Sở Từ nói.

Dù giá cả ở thủ đô có cao đến đâu cũng không thể quá mức. Sở Đường cũng viết thư cho hắn nói qua tiền lương hàng năm của một số công nhân viên chức bình thường chỉ hơn 1000 đồng, một tháng hơn 100 đồng đã không tệ. Vẫn hơi khác với bên Cảng Thành.

Hơn nữa, nàng có hai sản nghiệp do mình gây dựng. Phúc Duyên Đài thu nhập khoảng 20.000 một tháng, hơn nữa đó là tiền lãi. Ở huyện Y Thủy, tuyệt đối không có quán ăn nào khác có thể làm được như nàng. Mặc dù khoảng thời gian trước nàng đã bỏ ra một phần mua nhà mới, nhưng vẫn còn lại hơn 100.000 tài chính. Về phần nhà máy dược phẩm thì càng không cần phải nói. Nếu không có lợi nhuận cũng không thể mở rộng liên tục trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Lợi nhuận của nhà máy dược phẩm thật đáng sợ. Ngoài việc Sở Từ trả lại số tiền đã vay mua máy móc ban đầu và sau này còn kiếm lời 5-600.000 đồng. Trước khi đến thủ đô, nàng đã đặc biệt tính sổ sách. Ngoài hai tài sản cố định, trước mắt trong tay nàng có hơn 748.000 đồng. Nếu nói ra có thể làm cho nhiều giật mình.

So với số tiền lúc trước Lữ Lương Tây ăn xài phung phí và quyên góp thì hơn 700.000 của Sở Từ nhìn qua quả thật không nhiều. Nhưng cần phải biết rằng, tiền của Lữ Lương Tây là kiếm được từ Cảng Thành. Mà thu nhập của Sở Từ đều nhằm vào huyện Y Thủy và các thành phố xung quanh.

Chỉ dựa vào một hộp thuốc 1-2 đồng để thu lợi nhận như hiện nay là điều tuyệt đối chưa từng có. Hơn nữa, nhà máy của nàng hiện tại vẫn trong giai đoạn phát triển, tương lai chỉ biết càng tốt.



Nhưng Sở Từ cũng biết Từ Vân Liệt không thiếu tiền.

Đưa mắt nhìn toàn bộ huyện Y Thủy, mạnh hơn nhà máy dược phẩm của nàng cũng chỉ có nhà máy sản xuất máy móc của Thẩm Dạng. Dù sao nó cũng phát triển trước nàng. Hơn nữa có phía trên che chở nên khác, tài chính không thiếu, cả hành trình suôn sẻ, còn tiếp thu được nhiều kỹ thuật nước ngoài, tiền đến tự nhiên dễ như trở bàn tay. Thẩm Dạng có nói qua với nàng, nhà máy sản xuất máy móc có cổ phần của Từ Vân Liệt.

Mặc dù Từ Vân Liệt không có tiền, nhưng trong thời gian hắn nghỉ phép ở nhà, dựa vào năng lực bản thân đã mang lại ảnh hưởng và lợi nhuận không nhỏ cho nhà máy của Thẩm Dạng. Vì vậy, hắn làm ông chủ thứ hai ổn định vững chắc. Mặc dù không biết giá trị con người bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thể thấp hơn nàng.

Cho nên lúc này, Từ Vân Liệt chủ động trả tiền, Sở Từ cũng không khách sáo với hắn.

Từ Vân Liệt quả thực rất chu đáo, giao thông gần khách sạn thuận tiện. Điều quan trọng nhất chính là gần trường học mới của Hoắc Hạnh Quả. Trường học này do người nhà họ Thẩm chủ động giúp tìm. Kể từ khi ba mẹ của Thẩm Dạng biết nàng muốn đến thủ đô gần như không rãnh rỗi. Ba ngày hai bữa cứ hỏi thăm nàng cần gì, sau đó gửi đến cho nàng.

Nếu không phải ba mẹ Thẩm biết về mối quan hệ giữa Sở Từ và Từ Vân Liệt, chỉ sợ cũng sẽ cố gắng tác hợp cho nàng và Thẩm Dạng. Tất nhiên, nhà họ Thẩm cũng nói Từ Vân Liệt là con nuôi còn thân hơn con trai ruột, có thể xứng đôi với nàng càng tốt, làm cho Thẩm Dạng buồn bực thật lâu.

Đương nhiên, nhà họ Thẩm đối xử tốt với Từ Vân Liệt cũng có lý do. Nàng nghe nói khi Từ Vân Liệt nhập ngũ năm đầu tiên đã chỉ ra sai lầm của đội trưởng là Thẩm Dạng này, tránh cho tổn thất không cần thiết. Sau đó thậm chí đã cứu Thẩm Dạng hai lần.

Nếu như không có Từ Vân Liệt, thiếu gia ăn chơi trác táng như Thẩm Dạng cho dù còn sống, nhất định cũng sẽ thiếu tay chân.
 
Chương 657: Một bên chơi ngược


Mặc kệ nói như thế nào, nhà họ Thẩm vừa ra tay thì trường học của Hoắc Hạnh Quả tự nhiên không thể tệ. Mặc dù Sở Từ không thích nhận ân huệ của người khác, nhưng nhà họ Thẩm này... nàng còn chấp nhận được.

Sau khi sắp xếp đồ đạc đơn giản, mấy người Sở Từ và Từ Vân Liệt cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng và tìm hiểu phong tục tập quán của thủ đô này. Nhưng Từ Vân Liệt chỉ xin nghỉ nửa ngày, còn mấy tiếng nữa phải quay trở lại.

“Khách sạn có điện thoại, có việc gì em nhớ rõ liên lạc với anh.” Sắc mặt của Từ Vân Liệt lập tức thay đổi.

Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn cũng chưa kịp nói thêm mấy câu với Sở Từ. Hơn nữa... bên cạnh Sở Từ có mấy cái đuôi nhỏ, hắn muốn nói gì cũng nói không nên lời.

Dường như cảm nhận được sự giận hờn phát ra từ Từ Vân Liệt, hai cô gái nhỏ rụt đầu, một trái một phải kéo quần áo của Sở Từ, nắm chặt tay hơn.

“Dạ, được.” Sở Từ sảng khoái đồng ý, quay đầu lại nói: “Hạnh Quả, nói tạm biệt chú đi.”

Hoắc Hạnh Quả lập tức nhoẻn miệng cười, vẫy tay, ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt chú Từ.”

Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng, hắn dám bảo đảm Sở Từ nhìn ra hắn không vui, còn cố ý khiêu khích hắn.

“Ừh!” Từ Vân Liệt vô cảm đáp. Sau hai giây, hắn liếc mắt nhìn Sở Từ, buông lỏng chân mày: “Khi anh về sẽ nói với bác Thẩm một tiếng, chiều thứ bảy dẫn em qua cho bác ấy xem. Đến lúc đó quân đội cũng nghỉ ngơi, anh sẽ tìm mấy tân binh giỏi để cho em hướng dẫn. Em thấy thế nào?”

Hắn vừa nói ra những lời này, hai người lính bên cạnh đều hơi sửng sốt, giống như không nghe được ý của Từ Vân Liệt.

“Được thôi, nhưng anh phải giải thích trước với mấy tân binh đó, đừng bị huấn luyện rồi khóc là được.” Sở Từ nhoẻn miệng cười.

Mí mắt Từ Vân Liệt co giật, có linh cảm không tốt. Võ công của hắn đều do Sở Từ tự mình dạy ra. Cho nên hắn biết rõ bản tính của em ấy, cô gái này nghiêm túc lên thật sự hơi đáng sợ. Có lẽ thực sự có thể làm cho mấy tân binh đó khóc.

Nhưng đến lúc đó không xem như huấn luyện chính thức, cũng không mất mặt.



--- ---

Quyết định mọi chuyện, một lát sau Từ Vân Liệt đã rời đi. Nhưng Sở Từ không biết là khi mới lên xe quân đội, hai người lính bên cạnh Từ Vân Liệt đã không nhịn được nữa.

“Chỉ huy, cô gái đó thực sự muốn đến hướng dẫn cho quân đội chúng ta à?”

Từ Vân Liệt tuy nói là Phó Tiểu đoàn trưởng, cũng được lòng nhiều người. Lời hắn nói còn có giá trị hơn Tiểu đoàn trưởng. Cho nên bất luận đối nội hay đối ngoại, đa số gọi thẳng hắn là 'chỉ huy' để tỏ lòng kính trọng.

“Chưa nói đến hướng dẫn, có lẽ là một bên chơi ngược.” Từ Vân Liệt ăn ngay nói thật.

Hai năm trước Sở Từ có thể đánh nhau với hắn, hai năm sau em ấy còn có thể tệ hơn sao? Hơn nữa, huấn luyện cũng không phải nhất quyết đánh nhau, chủ yếu vẫn là xem kỹ năng. Sở Từ là một nhân tài, mà những tân binh của hắn ngày thường quá kiêu ngạo, cũng nên giết chết nhuệ khí của bọn họ.

Đương nhiên, hắn cũng muốn nhìn thấy tiềm năng của Sở Từ.

Nhưng lời này hai người lính không nghe hiểu: “Nhưng cô gái kia là bạn gái của chỉ huy, chúng ta bắt nạt cô ấy không tốt lắm đâu.”

Từ Vân Liệt nhìn y: “Đương nhiên là không tốt.”

“Đến lúc đó xem lại, thi đấu mấy hạng mục đơn giản. Tôi cũng sẽ tham gia, một tổ chọn ra mấy người xuất sắc đại diện, biểu hiện không tốt thì thêm khóa huấn luyện, người nào thành tích kém nhất sẽ đưa đi dã ngoại một tháng.” Từ Vân Liệt lại nói.

Một tháng... khóe miệng người lính hơi co giật.

Ngày thường, hầu hết các khóa huấn luyện cũng đã bảy ngày. Mặc dù là bảy ngày, nhưng rất nhiều người đều chịu không nổi. Nhưng lời chỉ huy nói, bọn họ cũng không dám không nghe. Hai người chỉ nghĩ sau khi trở về thương lượng kỹ với mọi người, làm sao mới có thể biểu hiện tốt dưới tình huống không khóc trước mặt phụ nữ của chỉ huy.
 
Chương 658: Không biết rõ về ba


Từ Vân Liệt vừa đi, hai cô gái nhỏ bên cạnh Sở Từ cũng vui vẻ đi dạo. Sở Từ cũng không keo kiệt, mua rất nhiều thứ tốt chưa từng thấy qua. Cho đến trời tối mới về khách sạn, những thứ mua được lấp đầy cả phòng.

Nhìn thấy trong phòng sắp không có chỗ cho người đứng, Tần Trường Tố mới bắt đầu phát huy kỹ năng cẩn thận của con gái, thu dọn từng thứ một. Đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó nói: “Em họ, suýt chút nữa chị quên nói với em. Khi chị rời khỏi thôn gặp được thôn trưởng, thôn trưởng kêu chị chuyển lời cho em. Khi em đến thủ đô rồi hãy gọi điện thoại cho nhà máy, ông ta có chuyện muốn nói với em.”

“Trước khi em đi không phải cũng về thôn sao? Tại sao ông ta không nói trực tiếp với em?” Sở Từ hơi sửng sốt, hơi khó hiểu.

“Điều này chị không biết.” Tần Trường Tố cười rồi nói: “Lúc ông ta nói chuyện với chị, chị cũng hỏi ông ta như vậy. Nhưng biểu cảm của thôn trưởng hơi kỳ lạ, còn nói chuyện sau khi em rời đi mới nói thì tốt hơn.”

Đã nói đến mức này, Sở Từ cũng không có cách nào. Sau khi rửa mặt xong mới dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi về nhà máy.

Kỳ lại chính là thôn trưởng đến bắt điện thoại, dường như ông đã chờ đợi trong nhà máy từ lâu, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi: “Là Sở Từ hả?”

Sở Từ hơi sửng sốt, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Xin lỗi thôn trưởng, cháu vừa mới đến thủ đô quên gọi về cho bác, trong nhà vẫn tốt chứ?”

“Tốt tốt tốt, mọi chuyện trong nhà đều tốt!” Thôn trưởng gân cổ lên như thể sợ Sở Từ không nghe được, lại nói: “Thủ đô là nơi rộng lớn, bọn cháu lần đầu tiên đi đến, đi chơi đến quên cũng là chuyện bình thường...”



“Cháu nghe chị họ nói bác có việc tìm cháu?” Sở Từ lại nói.

“Haizz, đúng là có chuyện này... Chỉ là bác cũng không biết có nên nói hay không.” Thôn trưởng hơi do dự: “Trước đây cháu sống ở huyện, bác không nói những chuyện này cũng không sao. Nhưng cháu đã đến thủ đô, bác lại cảm thấy nếu không nói cho cháu biết thật sự không tốt lắm...”

Nghe được thôn trưởng do dự, Sở Từ hơi tò mò: “Bác cứ việc nói.”

“Vậy bác nói nha? Nhưng nói xong cháu đừng suy nghĩ nhiều...” Thôn trưởng dừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện này... có liên quan đến ba cháu...”

“Chuyện là như thế này, 3-4 năm trước có người xứ khác đến thôn. Lúc đó cho bác 10.000 đồng nói là giúp xây dựng thôn. Lúc đó bác cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mấy ngày trước đó, bác nghe nói cháu phải đi nên đến nhà họ Sở nói chuyện phiếm với ông ngoại cháu. Ông ta nói với bác, nói người xứ khác đó là ba cháu cử đến đây, cho nhà họ Sở 1000 đồng, nói lúc trước xin lỗi mẹ cháu, nên xem như là bồi thường; còn nói đã nhiều năm như vậy, mẹ cháu cũng lấy người khác. Cho nên cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ cháu, cho 1000 đồng xem như cắt đứt mối quan hệ giữa hai nhà.”

“Ông ngoại cháu tự nhiên là ăn ngay nói thật, nói cho người xứ khác đó biết mẹ cháu đã mất từ lâu, còn sinh một cặp long phượng. Ông ngoại cháu nghĩ ba cháu vừa ra tay đã cho 1000 đồng, có lẽ là người không thiếu tiền. Vì vậy, nếu có thể đón hai chị em cháu đi thì cuộc sống sẽ tốt hơn, đối với nhà họ Sở cũng tốt. Ai biết sau khi người đó biết chuyện này cũng không có phản ứng gì. Sau hai tháng, ông ngoại cháu nhận được bức thư do ba cháu viết, ý là năm đó chỉ trong sạch với mẹ cháu. Cho nên không hy vọng nhà Sở hất nước bẩn lên đầu ba cháu...”

“Ông ngoại cháu rất quan tâm chuyện này, sợ truyền ra sẽ mất mặt nên cứ giấu đi.” Thôn trưởng nói xong thở hổn hển, lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cháu có triển vọng, nên ông ngoại cháu cảm thấy nên tìm ba cháu hỏi rõ ràng. Ông ta nói mặc dù mấy năm nay có lỗi với mẹ cháu và chị em cháu. Nhưng tốt xấu gì Sở Đường thi đậu đại học, cũng không thể cả đời đều không biết rõ về ba.”
 
Chương 659: Trong sạch


Sở Từ nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên. Thành thật mà nói, trong lòng nàng mặc dù không phải Sở Từ mập thực sự. Nhưng dù sao dựa vào thân thể của cô mà nàng mới có cuộc sống rực rỡ. Thân thể này đã có quan hệ chặt chẽ với nàng rồi, quá khứ của nguyên chủ tự nhiên cũng là của nàng. Bởi vậy nàng vẫn luôn không để ý đến người ba chưa từng thấy kia, xem như người đó đã chết. Nhưng lại không ngờ người 'chết' này cũng có thể đột nhiên xác chết vùng dậy, dọa nàng giật mình.

Hơn nữa, lại còn nói trong sạch với mẹ ruột Sở Tú Hòa của nàng?

Thành thật mà nói, nàng thật sự không tin những lời này chút nào. Cả thôn Thiên Trì đều biết tính cách của Sở Tú Hòa. Hơn nữa bầu không khí trong thôn giản dị, loại việc chưa lập gia đình đã sinh con đã là đề tài kinh thiên động địa. Làm sao có khả năng ba ruột là người khác chứ? Bên cạnh đó, năm đó Sở Tú Hòa bị buộc đuổi ra khỏi nhà và chịu hết sỉ nhục. Nếu ba ruột thật sự không phải Từ Phú Niên, bản thân bà đã khai ra từ lâu rồi.

Mặc kệ nói như thế nào, người ba ruột bí ẩn kia của nàng chỉ sợ là không muốn nhận con nên mới bôi nhọ Sở Tú Hòa thôi.

“Thôn trưởng, cho dù ông ngoại muốn cháu đi hỏi rõ ràng, cháu cũng phải có địa chỉ mới được. Thủ đô lớn như vậy, muốn gặp được chỉ có thể dựa vào duyên phận. Nhưng cháu cảm thấy giữa cháu và Từ Phú Niên chỉ có thể là có duyên không phận. Nếu không cháu cũng không đến mức 20 năm chưa gặp được ba ruột. Bác nói có đúng không?” Sở Từ nói thẳng.

Thôn trưởng thở dài: “Địa chỉ thật sự là không có. Nhưng năm đó bác và người xứ khác cũng nói chuyện một hồi, biết ba cháu bây giờ sống cũng không tệ lắm, nghe lời người đó nói hình như có chút liên quan đến quân đội. Thằng nhóc nhà họ Từ không phải ở trong quân đội sao? Nếu cháu nhìn thấy người thì kêu nó hỏi thăm một chút.”

Sở Từ cười khẽ, anh Từ cũng không phải có mắt thần, cũng không thể dựa vào mặt nàng mà biết được ba nàng trông như thế nào, đúng không?

“Được rồi, cháu đã biết.” Sở Từ thuận miệng đáp.



“Ông ngoại cháu... cũng quá đáng thương. Hiện tại trong nhà rất loạn, đã chia nhà. Hai cậu của cháu đều không muốn nuôi ba mẹ già. Bác vẫn chưa nói cho cháu biết, đúng không? Thằng hai Sở cũng dẫn theo một trai một gái đi thủ đô, nói là muốn tìm một người giàu có cho Sở Phương Phương ở thủ đô, tốt hơn sống ở nông thôn cả đời.” Thôn trưởng lại nói.

Sở Từ không nói gì, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Ông ngoại nàng cả đời trọng nam khinh nữ, vẫn luôn cảm thấy nuôi con để dưỡng già; cũng nên cho ông biết vào thời điểm mấu chốt, có nhiều con trai cũng chưa chắc dùng được.

Về phận cậu hai kia, nàng đã không có ấn tượng gì nhiều. Chỉ nhớ rõ con gái của cậu hai là Sở Phương Phương trông rất xinh đẹp, lanh lợi, muốn tìm được gia đình khá giả cũng không khó.

Lại nói tiếp, trước đây nhà họ Sở phồn thịnh, chỉ riêng nhà cậu cả đã có ba đứa con trai. Nhưng bây giờ, nghe nói ba đứa con trai đó đã chạy đến nhà người khác nhận tổ tiên, đều trở thành trò cười trong thôn.

Nhưng những việc này hiện tại không liên quan gì đến nàng. Nàng có thể gửi mấy thứ cho ông Sở vào ngày lễ tết, nhưng lại không có khả năng giao lưu với ông. Cho dù ông nghèo và thất vọng sắp chết ở trước mặt nàng, nàng cũng chỉ sẽ nhổ nước bọt nói một cậu xứng đáng mà thôi.

Bây giờ thôn trưởng đã nói xong mọi chuyện, cũng thở dài nhẹ nhõm. Y sở dĩ không dám nói trực tiếp cho Sở Từ biết chính là sợ con bé tức giận. Đến lúc đó làm mặt già của y mất mặt. Nhưng không ngờ Sở Từ lại bình tĩnh như vậy, biết ba ruột từng liên lạc với trong thôn nhưng cũng không để trong lòng.

Con bé này quả nhiên không bình thường. Trước kia có thể dựa vào bản thân gây dựng nên sự nghiệp như bây giờ. Biết đâu sau này cũng không cần dựa vào người khác, cho dù là ba con bé.

--- --- ---
 
Chương 660: Xem nhà


Sau khi cúp điện thoại của thôn trưởng, tâm trạng của Sở Từ khó tránh khỏi hơi dao động. Ngược lại không phải muốn biết ba ruột của mình là ai, mà là muốn bóp chết người được gọi là ba kia.

Người mặt dày vô sỉ nàng đã thấy nhiều, nhưng ít có người không biết xấu hổ như vậy. Nếu như trêu trọc người còn sống cũng là điều dễ hiểu, nhưng ông ta lại ỷ vào đương sự đã chết mà nói năng bậy bạ.

Chỉ tiếc trước kia ít có người chụp ảnh, cho nên cũng không có ảnh nào của Từ Phú Niên, làm nàng muốn tìm người tính sổ cũng không dễ dàng. Hơn nữa Từ Phú Niên đã dọn đi cùng cả gia đình. Ngoại trừ quả phụ, hai em trai và một em gái cũng đi chung. Lúc đi là đi lặng lẽ vào nửa đêm, càng không ai biết đi đâu.

Nhưng tức thì tức, Sở Từ còn không đến mức mất đi lý trí. Sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút thì nghĩ đến sắp xếp gần đây.

Mua nhà là việc cần thiết, vị trí không thể cách quá xa trường học của Hoắc Hạnh Quả; cũng may trường học của con bé rất tốt, từ cấp 1 đến cấp 3 đều chung một nơi, không cần đổi chỗ ở. Ngoài ra chính là sắp xếp cho Sở Ninh. Mấy năm nay con bé cũng học được mấy chứ, nhưng không thiên phú trong việc đi học, trông cậy vào con bé đi học đi thi một lần nữa là không có khả năng. Hơn nữa 16 tuổi đi học chương trình tiểu học cũng không thích hợp.

Sở Ninh không phải là người vô dụng. Con bé có tính cách ông hòa, từ nhỏ đã quen làm việc nhà. Mấy năm nay đi theo sau nàng cũng học được nhiều kỹ thuật làm điểm tâm. Con bé có năng lực trong mặt này, Sở Từ không muốn mai một. Sau khi mua nhà xong có thể suy xét mở cửa hàng bánh ngọt. Bây giờ để cho con bé đi học quản lý, tương lai cũng có thể có một cái nghề, không cần nàng lo lắng cả đời.

Về phần Tần Trường Tố... căn bản không cần suy nghĩ. Chị họ này là người hiểu rõ mình nhất, tính tình lanh lợi, trong sáng. Nhưng làm việc rất cẩn thận, có thể giúp nàng xử lý rất nhiều việc riêng. Tuy nói sai bảo họ hàng nhà mình không thích hợp, nhưng việc công và tư vẫn phải rõ rang. Nàng trả tiền thì cô làm làm hết phận sự cũng không sai. Huống hồ, ngày thường không cần làm việc, Tần Trường Tố vẫn còn tự do.



Trong hai ngày tiếp theo, Sở Từ dẫn theo ba người làm quen với tình hình gần đó. Sau đó bắt đầu xem nhà khắp nơi.

Nhà cửa ở thủ đô cũng có 1-200 một mét vuông, nhưng thuộc về nhà đơn vị. Về phần nhà thương mại thì giá chủ yếu khoảng 1500 đồng, thậm chí đắt hơn có giá 2000 đồng. Nhưng nhà thương mại thì không dễ bán. Dù sao giá cả cũng đắt, có một số người một năm cũng chỉ gom đủ tiền mua một mét vuông. Cho nên rất ít người mua. Trong một khu nhỏ, nhà bên trong gần như là tùy tiện Sở Từ lựa chọn. Nhưng phần lớn những ngôi nhà như vậy đều là nhà cao tầng. Sau khi Sở Từ đi dạo một vòng ngược lại không còn hứng thú.

Nàng cũng không muốn bản thân ấm ức. Nếu đã chuẩn bị mua thì tự nhiên chọn cái mình thích.

Lại đi dạo một ngày, cuối cùng Sở Từ cũng phải lòng một căn nhà có sân vuông vức, gạch xanh, ngói lớn, hẻm nhỏ trước cửa trông có hơi thở cổ xưa, gợi cho nàng nhớ đến hoàn cảnh cuộc sống ở đời trước.

“Vị trí này cũng tốt, yên tĩnh, hơn nữa giống tứ hợp viện. Những căn nhà chúng ta xem trước đó hơi lộn xộn, nói là sân lộn xộn lớn cũng không quá. Nhưng giá thuê và giá bán của những căn nhà trước đó đều thấp. Nhưng căn này không chỉ có diện tích lớn, mà hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, thực sự là một nơi tốt.... Chỉ là em họ à, chỉ sợ rằng em không có đủ tiền mua nổi căn nhà này?” Tần Trường Tố thở dài.

Căn này rộng 3-400 mét vuông. Tuy đoạn đường không phải tốt nhất, nhưng nhất định cũng không rẻ.

Sở Từ mỉm cười, căn nhà này dù đắt đến đâu cũng không vượt quá 500.000. Chỉ cần thấp hơn con số này, dù sao nàng cũng phải bắt lấy.
 
Chương 661: Đến tay


Nếu Sở Từ quyết định mua tự nhiên lập tức thực hiện. Cuối cùng cũng hỏi giá cả rõ ràng, 400.000, không thấp hơn.

Nếu muốn mua tứ hợp viện rẻ hơn cũng có, 100.00 cũng có thể mua được một căn. Nhưng vị trí không tốt, hơn nữa trạng thái bảo quản nhà cửa cũng rất kém, rất nhiều căn nhà trông bề ngoài như sắp sập xuống, kém hơn căn lúc này Sở Từ nhìn trúng.

Nhưng căn nhà Sở Từ thích thực ra cũng chỉ có diện tích trung bình, ít nhất so với đời trước, thậm chí tứ hợp viện lớn bên cạnh cũng tương đối giống nhau. Phải biết rằng, dựa theo vị trí như vậy thì tứ hợp viện lớn bên cạnh chỉ sợ đến mấy triệu. Nàng nghe người môi giới nói người mua căn nhà kế bên là một doanh nhân ở Cảng Thành, căn nhà cũng chỉ mua rồi để đó mà thôi.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, mặc dù là thủ đô, gia đình bình thường cũng có mấy hộ triệu phú, làm sao có thể gom tiền triệu để mua mảnh đất như vậy?

Với giá 400.000, Sở Từ mua không cần suy nghĩ, thủ tục cũng không cần phức tạp. Chỉ là Tần Trường Tố nhìn thấy nàng ra tay xa xỉ như vậy, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Cô tiết kiệm hai năm cũng chỉ mới có được mấy ngàn đồng mà thôi. Số tiền này mặc dù không mua nổi tứ hợp viện như Sở Từ, thậm chí những căn nhà cũ nát. Nhưng nếu ở trong thôn, thậm chí ở huyện cũng có thể xây một căn nhà tốt.

Thật đúng là người so với người sẽ tức chết mà. Cô còn đang lo lắng Sở Từ mua không nổi, chỉ chớp mắt thì căn nhà này đã đổi chủ. Nhưng phải nói căn nhà này thật tốt...

Diện tích lối vào của sân cũng khá lớn, trông có vẻ cũng không thấy nhàm chán. Bên trong là sân thứ hai rộng khoảng 600 mét vuông. Người môi giới nói rất nhiều, cái gì có gian chính của gia chủ, phòng đông, phòng tây, còn nói cái gì hành lang cô cũng không hiểu. Chỉ biết trong nhà của Sở Từ có rất nhiều phòng, có hơn 20 phòng. Hơn nữa ở giữa có sân, sân rộng rãi, ánh nắng chiếu vào làm cho người cảm thấy thoải mái.



“Căn nhà này trong thời gian ngắn cũng không thể vào ở, đúng không? Đã lâu không có người ở đều hoang vắng. Mặc dù quả thực sạch sẽ gọn gàng hơn mấy tứ hợp viện lớn. Nhưng dù sao cũng cũ kỹ, rất nhiều chỗ cần phải sửa chữa. Nếu không lúc ở xảy ra vấn đề thì không xong.” Tần Trường Tố chân thành nói.

Sở Từ cũng biết rõ điều này: “Không sao, sau hai ngày nữa em sẽ thuê thợ đến xử lý. Trong thời gian này cứ ở khách sạn đi, hoàn cảnh cũng không tệ.”

Tần Trường Tố co giật khóe miệng, hoàn cảnh khách sạn kia có thể gọi là không tệ? Rõ ràng chính là vô cùng tốt! Một giường 9 đồng đó!

Nhìn lại cái sân lớn như vậy, Tần Trường Tố càng thêm đau lòng. Sở Từ kiếm tiền cũng không dễ dàng, 2-3 năm qua cô cũng thấy vất vả, tiêu số tiền lớn như vậy ra ngoài, thật sự làm cô sốt ruột. Sau này cô vẫn phải trông kỹ mới được.

Tần Trường Tố bị 400.000 này kích thích, đặc biệt là khi nghe Sở Từ nói có người bỏ mấy triệu mua căn tứ hợp viện lớn kia. Cô sốt ruột sắp bốc khói, sợ Sở Từ đột nhiên có sở thích mua thêm nhà. Cô vội vàng khuyên, ngay cả cơm chiều cũng không ăn nhiều, gọi bốn món và một canh ở quán ăn, cộng lại cũng chỉ 3 đồng. Mặc dù như vậy, còn không nỡ gắp nhiều đũa.

“Em họ, nhà chúng ta cứ mua một căn đơn giản ở, căn có sân rộng cũng được. Cho dù không ở nội thành thủ đô, nhưng tốt xấu cũng rẻ...” Tần Trường Tố sắp khóc.

400.000 đó.... cả đời cô cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Vì một căn nhà, có đáng không? Hơn nữa với năng lực của em họ, hoàn toàn có thể dùng 400.000 này để làm việc khác...
 
Chương 662: Hết muốn ăn


Sở Từ nhìn dáng vẻ keo kiệt của Tần Trường Tố không khỏi mỉm cười. Dù sao cô cũng là người tính sổ sạch ở Phúc Duyên Đài hơn hai năm, nhắc đến tiền đôi mắt đều xanh.

“Em hứa với chị, tiêu 400.000 này đáng giá.” Sở Từ cười nói.

“Em nói như vậy là sao? Nhiều phòng như vậy, nhưng chúng ta chỉ có bốn người. Làm sao dùng hết?”

Tần Trường Tố vẫn khó hiểu như cũ.

“Em mua căn nhà này cách nơi ở của quan chức và gia đình quyền quý trước kia một con đường. Nhưng em không có khả năng mua nổi những dinh thự đó, nên bỏ qua. Nhưng chỗ này thực sự rất đáng giá. Hoàn cảnh xung quanh nó đầu tiên rất tốt, tiện ích xung quanh cũng rất đầy đủ hết, thuộc về nội thành thủ đô, tương lai có thể phát triển gần đây. Chị họ, mấy năm nay chị đi theo bên người em, lẽ ra cũng có tầm nhìn hơn người khác mới đúng. Bây giờ hộ kinh doanh cá thể ngày càng nhiều, người làm ruộng kiếm tiền ngược lại ít đi. Mà tương lai sẽ có nhiều người đi theo con đường kinh doanh, sớm muộn gì có một ngày thủ đô sẽ tương tự như Cảng Thành. Thậm chí càng tốt hơn. Dù sao thì đây cũng là trung tâm của một quốc gia. Đến lúc đó, em mua nhà ở đây có thể rẻ hơn bây giờ sao?”

Tóm lại, căn nhà này nhất định là bảo đảm giá trị tiền gửi, giống như vàng từ xưa đến giờ đều là thứ tốt.

“Thành thật mà nói, trong tay em không có tiền. Nếu có tiền mua căn to gấp mười lần em cũng sẵn sàng mua.” Sở Từ dửng dưng nói.

Đời trước, bất động sản của nàng không có mấy trăm cũng có mấy chục. Ngoài ra còn có một số cửa hàng và điền trang* do cha mẹ để lại cho nàng. Mặc dù nàng ở biên cảnh cũng có phủ Tướng quân. Phủ Tướng quân kia mặc dù tương đối tồi tàn, nhưng nó rộng lớn gấp mấy lần căn nhà mua hiện tại. Không chỉ có như thế, bên trong đình đài lầu các, không có gì là không có. Nha hoàn, người hầu, hộ vệ cộng lại lên đến 2-300 người. Nhưng chủ nhân chỉ có một mình nàng.

(*Điền trang là vùng đất các vương hầu, công chúa, phò mã chiêu tập dân phiêu tán làm nô tài để khai khẩn ruộng đất hoang.)



Tuy bây giờ mọi thứ không thể so với trước đây. Nhưng tốt xấu cũng không thể quá thê thảm chứ? Trước đây thiếu tiền cũng không sao, nàng cũng có thể ở trong nhà tranh vách đất cỡ lòng bàn tay. Nhưng bây giờ lại không phải bị bất đắc dĩ, vậy tại sao còn muốn ấm ức bản thân?

Tần Trường Tố bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, lập tức cũng không dám mở miệng, miễn cho Sở Từ dưới lý tưởng hào hùng lại ra ngoài mua căn lớn hơn.

Nhưng khi nghe những gì Sở Từ vừa nói, cô cũng không khỏi hơi do dự. Dù sao Sở Từ làm việc trước nay vẫn luôn ổn thỏa, cũng có tầm nhìn xa. Nếu nàng nói căn nhà đó tốt, vậy nhất định là đúng.

Chỉ tiếc là cô không có nhiều tiền trong tay, cũng không mua nổi căn nhà như Sở Từ. Đương nhiên, cô cũng không muốn so sánh mình với sẽ Sở Từ. Dù sao thứ Sở Từ biết thì cô lại quá ngu dốt. Cô cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh giúp đỡ Sở Từ. Bây giờ một tháng còn có thể nhận được tiền lương cao hơn người bình thường đã rất tốt rồi.

Hiện tại, mặc dù bốn người không gọi nhiều đồ ăn. Nhưng ăn cũng ngon miệng. Nhưng lúc nhìn thấy sắp ăn xong lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói khó chịu.

“Thật là chán ghét, sớm biết như vậy đã đi phòng riêng ăn, nhìn thấy trẻ con có tướng ăn khó coi như vậy ở bên ngoài thật hết muốn ăn.”

Sở Từ hơi sửng sốt, mới nhận ra đối phương nói trẻ con có tướng ăn khó coi là ám chỉ Hoắc Hạnh Quả.

Hoắc Hạnh Quả dưới sự dạy dỗ của Sở Từ vẫn tương đối ngoan ngoãn. Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng ham chơi. Cho nên trên mặt dính chút nước đồ ăn, nhìn qua thật không xinh đẹp. Nhưng con bé ngồi ở bên trong, cũng không phát ra nhiều âm thanh. Theo lý mà nói, lẽ ra sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Sở Từ cũng không tức giận, nàng cũng nghiêm khắc với Hoắc Hạnh Quả. Về mặc dạy dỗ phép tắc gia đình đều dựa theo những lễ nghi đời trước. Cho nên nàng nghe thấy lời này chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi cho Hoắc Hạnh Quả lau miệng.
 
Chương 663: Đồ quê mùa


Gương mặt của Hoắc Hạnh Quả mũm mĩm. Lúc này cũng biết rõ đối phương đang nói mình. Vì vậy vội vàng ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn xin lỗi Sở Từ: “Xin lỗi cô.”

“Sạch sẽ rồi, ngoan ngoãn ăn cơm.” Sở Từ vuốt đầu cô bé, tỏ vẻ cưng chiều.

Hạnh Quả nhà nàng trông rất xinh đẹp, gương mặt trắng trẻo và hơi mũm mĩm của trẻ con. Đôi mắt vừa to vừa tròn, tương lai sẽ là một cô gái xinh đẹp đoan trang. Cho dù vừa rồi tướng ăn không văn nhã, nhưng dù sao cũng sẽ không làm cho người hết muốn ăn.

“Trẻ con cũng thật chán ghét. Nếu muốn mình nói, trẻ con và chó không nên đến nơi này. Mẫn Hoa, cậu nói có phải không?” Cô gái lại nói.

Sở Từ vừa nghe lời này thì không vui.

Có ba người đang ngồi ở một bên lối đi, hai nữ một nam. Người con gái trông cũng không lớn tuổi lắm, khoảng 17-18 tuổi. Người con trai hơn lớn tuổi hơn, khoảng 20 tuổi, trông rất có sức sống. Ba người đều ăn mặc sạch sẽ, trông cũng không tệ, cũng không biết tại sao lời cô gái này nói ra lại khó chịu như vậy.

“Cô ơi!” Hoắc Hạnh Quả bĩu môi.

“Không sao, cô ta xấu xí. Chúng ta không so đo với cô ta.” Sở Từ híp mắt cười.

“Dạ, cô dạy cháu, người xấu xí thích quấy rối!” Đôi mắt của Hoắc Hạnh Quả sáng ngời, tiếng cười giòn tan.

Cô gái ngồi bên cạnh vừa nghe lập tức nổi giận, trực tiếp ném đôi đũa: “Đồ quê mùa, mày đang nói ai vậy? Mày có đi học không?”



“Hiểu Hồng, cậu đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn đó...” Cô gái bên cạnh tên Mẫn Hoa vội vàng kéo tay, gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, trong mắt cũng hơi không vui.

“Mẫn Hoa, cậu đừng ngăn cản mình. Mình ghét nhất đồ quê mùa như bọn nó, không hiểu phép tắt gì hết, còn có đứa trẻ này tuổi còn nhỏ mà ghê gớm! Mình phải dạy cho nó một bài học!” Hiểu Hồng đỏ mắt nói tiếp.

“Đừng quấy rối nữa!” Mẫn Hoa bất mãn hét lên một câu. Sau đó vội vàng bước đến trước mặt Sở Từ, khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, bạn của tôi gần đây bởi vì trẻ con làm cho ấm ức, nên tâm trạng không tốt, cũng không phải cố ý muốn gây chuyện với mấy người. Thật sự rất xin lỗi!”

Sở Từ nhướng mày: “Nếu biết cô ta đến gây chuyện, vậy mời mấy người kéo con chó hoang này đi.”

Bạch Mẫn Hoa hơi sửng sốt, không ngờ mình ra mặt xin lỗi, người con gái trước mặt lại còn hung hăng như vậy. Nhưng dù sao cũng là Hiểu Hồng không đúng trước, cô ta cũng không thể lộ ra vẻ bất mãn. Bởi vậy chỉ có thể yên lặng lui về bàn, tiếp tục khuyên nhủ Hiểu Hồng.

Nhưng đồng thời, trong lòng cũng hơi bất lực, sớm biết vậy hôm nay không ra ngoài.

Ngày mai là cuối tuần không cần dậy sớm, cô ta và anh họ cùng ra ngoài đi dạo. Ai biết đúng lúc gặp phải người bạn chơi chung khi còn nhỏ và sống chung một khu. Đối phương nhất quyết phải lôi kéo cô ta ăn cơm chung. Kết quả suốt cả buổi ăn cơm, Hiểu Hồng không ngừng kể khổ, nói ba ả cưới người phụ nữ quê mùa như thế nào, người phụ nữ đó đã bắt nặt ả ra sao, lại nói em gái cùng ba khác mẹ ở nhà xảo quyệt như thế nào. Mặc dù cô ta không thích nghe những chuyện này, nhưng cũng không xụ mặt và bỏ đi. Ai ngờ Hiểu Hồng lại xung đột với người khác.

“Mẫn Hoa, cậu làm gì vậy? Tại sao muốn xin lỗi đồ quê mùa này? Cậu xem kiểu tóc của bọn nó đi, vừa thấy là biết chưa hiểu việc đời, quần áo mặc trên người cũng xấu xí muốn chết, còn giọng nói địa phương nghe mà ghê tởm. Nếu mình là bọn nó, cũng không có mặt mũi đi ra ngoài!” Đồng chí Hiểu Hồng lại nói.

Sở Từ và Tần Trường Tố nhìn nhau không nói nên lời. Hai người đều để tóc dài, Tần Trường Tố thắt hai bím tóc rất đơn giản và gọn gàng. Nhưng quần áo thật sự là hơi cũ, cũng hoàn toàn không xấu. Về phần Sở Từ, không thích xõa tóc ra sau nên trực tiếp cột cao lên, hai bên tai mấy sợi rũ xuống tùy ý, trông đầy sức sống và sạch sẽ. Nàng không nhìn ra có vấn đề gì.

Điều làm cho Sở Từ không vui chính là quần áo của nàng... xấu xí? Đây là tự tay nàng làm đó!
 
Chương 664: Không thích như vậy


Tần Trường Tố nghe thấy đối phương nói như vậy thì lén lút nhìn Sở Từ. Nếu người tên Hiểu Hồng này chỉ nói Sở Từ quê mùa thì không sao. Nhưng ả lại nói rằng quần áo của Sở Từ xấu thì sẽ khác.

Sở Từ có một loại si mê bất thường với việc may vá. Mặc kệ khi nào, chỉ cần có thời gian rãnh em ấy lại may vá. Sau khi tâp luyện mấy năm nay, ngược lại cũng có chút bản lĩnh. Em ấy có thể may y hệt quần áo ngoài cửa hàng, thậm chí đường may còn dày và đẹp hơn. Không chỉ có như thế, trong cửa hàng quần áo do Thôi Hương Như mở có rất nhiều quần áo mới và nhiều kiểu dáng do Sở Từ tự tay thiết kế. Nó rất được bán chạy trong huyện, còn có một số người từ nơi khác đến xưởng may của chị để đặt hàng. Có thể nói, nếu không phải ngay từ đầu thiếu nhân lực, chỉ sợ ở thủ đô này sẽ có rất nhiều người mặc đồ do Sở Từ thiết kế.

Em họ của cô bây giờ đã bắt đầu học mấy kiểu thêu phức tạp, trước giờ luôn tự tin vào tiêu chuẩn của mình đối. Nhưng hiện tại lại bị người nói trước mặt là quần áo xấu.

Sẽ tức giận chứ?

Chỉ nhìn biểu cảm trên gương mặt của Sở Từ giống như cười mà không cười, ánh mắt chậm rãi chuyển qua người Hiểu Hồng. Hai cô gái này có kiểu tóc gần giống nhau, tóc đều đã uốn qua, được vén sau tai, áo choàng, trông đặc biệt dịu dàng. Sở Từ đã từng nhìn thấy kiểu tóc này trước đây, trên lịch treo tường của khách sạn. Người phụ nữ trên lịch treo tường đều ăn mặc như thế, còn có rất nhiều trong tivi cũng ăn mặc như thế.

Và lông mày của các cô cũng được sửa lại, không giống như gương mặt mộc của Sở Từ.

Nhưng Sở Từ vẫn có chút tự tin về diện mạo của mình, ít nhất so với hai người trước mặt này tuyệt đối xem như là một người đẹp. Chưa kể bộ quần áo nàng đang mặc bây giờ rất xinh đẹp, cho dù mặc quần áo của bà già thì cũng trẻ trung xinh đẹp như cũ.

Cho nên người này đang cố tình gây chuyện bởi vì giọng nói địa phương của bọn cô.

Lúc này, Sở Từ lấy khăn lau tay cũng không dơ. Sau đó mới đứng dậy đi về phía Hiểu Hồng kia, xem kỹ quần áo của ả, nói: “Cô vừa nói quần áo của tôi xấu hả?”



“Đúng vậy! Thì sao? Vốn dĩ đã xấu còn không cho người khác nói sao?” Hiểu Hồng tức giận.

Làm sao ả có thể không biết quần áo đối phương mặc còn đẹp hơn bộ đồ của mình chứ? Nhưng bởi vì như vậy mới càng khó chịu hơn!

Lúc mẹ kế nhà ả vừa mới đến nhà ả là làm bảo mẫu, mặc quần áo quê mùa, nói ra giọng địa phương. Hơn nữa trông cũng khó coi. Nhưng sau đó gả cho ba ả thì bắt đầu mặc quần áo thời trang và trang điểm lên. Rõ ràng chỉ lớn hơn ả không đến 10 tuổi, nhưng trông còn rất tuổi trẻ. Mặc dù sinh con vẫn làm cho ả khó lòng chịu đựng nổi khắp nơi.

"Thật sao?" Sở Từ nhìn lại quần áo của mình, tiếp theo nói: “Nếu cô nói quần áo trên người tôi xấu, vậy cũng tốt, quần áo của cô đẹp thì cho tôi mượn là được.”

Nàng nói xong, đột nhiên duỗi tay túm mạnh quần áo của đối phương, chỉ trong một giây đã nghe thấy một tiếng 'rẹt'. Quần áo của đối phương trong chớp mắt đột nhiên bung ra mấy cúc áo, áo sơ mi thậm chí còn lộ ra một lỗ, bờ vai trắng cũng lập tức lộ ra ngoài. Nếu không phải bên trong còn mặc một cái áo ba lỗ, chỉ sợ cũng đã lộ cảnh xuân ra ngoài.

Nhưng dù vậy cũng thu hút được sự chú ý của những người xung quanh. Dù sao thì làn da trắng nõn kia vẫn rất mê người.

“Thật đáng tiếc, quần áo đẹp thì đẹp, nhưng lại quá dễ dàng hư rồi. Tôi là người đứng đắn, không thích mặc như vậy.” Sở Từ nhếch miệng cười, chạm vào miếng vài bị nàng xé rách.

Dù sao tuổi của đối phương cũng không lớn, vừa gặp tình huống như vậy lập tức bật khóc. Ngay cả bản lĩnh cãi nhau với Sở Từ cũng không còn. Mà Mẫn Hoa và chàng trai kia vội vàng tiếp tục dỗ dành.
 
Chương 665: Cảm xúc nhỏ


Sở Từ thấy ba người bận rộn, cũng không có thời gian nói chuyện. Mà Tần Trường Tố và hai cô bé đã ăn cơm gần xong nên chuẩn bị thanh toán rời đi. Nhưng lần này Hiểu Hồng không lên tiếng, cô gái tên Mẫn Hoa lại đứng dậy, cau mày ngăn cản nàng nói: “Cô có phải thật quá đáng rồi không? Vừa rồi Hiểu Hồng quả thực đã sai. Nhưng cô cũng không nên xé quần áo của cô ấy chứ? Tôi cảm thấy cô nên xin lỗi cô ấy.”

“Cô cũng biết đó là lỗi cô ấy sao? Cô ấy cũng không xin lỗi. Tại sao tôi phải xin lỗi?” Sở Từ cười khẽ.

Đối phương nghẹn họng: “Nhưng vừa rồi tôi đã thay mặt cô ấy nói lời xin lỗi với cô rồi. Cô làm như vậy không cảm thấy vô lý sao? Cô ấy là con gái, quần áo bị xé rách như vậy, cô bảo cô ấy làm sao về nhà được?”

“Cô ấy muốn đi chết, cô cũng muốn đi thay cô ấy sao? Cô chứa lòng gì vậy? Hơn nữa, nếu cô đã có lòng tốt như vậy, tại sao cô không đưa quần áo mới của mình cho cô ấy mặc, tìm tôi tính sổ có ích gì?” Sở Từ bĩu môi, chỉ vào túi quần áo đặt một bên.

Cô gái này hơi sửng sốt. Sau đó sắc mặt cũng thay đổi. Quần áo này là cô ta mới mua, vô cùng thích. Nếu đưa cho Hiểu Hồng như vậy cô ta cũng không vui.... Nhưng miệng của cô gái trước mặt này cũng quá giỏi. Cô ta căn bản là nói không lại nàng!

“Nếu cô không có chuyện gì khác, chúng tôi phải đi trước.” Sở Từ nói xong, thanh toán tiền rồi bước ra ngoài. Nhưng cảm giác được ánh mắt của đối phương vẫn chưa từ bỏ, nên không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Nhìn dáng vẻ của cô, sau này vẫn đừng qua lại với loại chó điên gặp người thì cắn này. Nếu không để cho người khác vô tình làm tổn thương cô cũng thật đáng thương.”

Sắc mặt Bạch Mẫn Hoa cứng đờ, vừa muốn nói gì thì Sở Từ đã đi mất.

Người này... thật sự không lễ phép.” Bạch Mẫn Hoa bĩu môi và nói một câu.



Chàng trai bên cạnh vỗ vai cô ta: “Em nghe giọng địa phương của cô ta thì có thể biết được cô ta đến từ nơi khác, chỉ gọi mấy món đơn giản thôi. Hình như vừa rồi anh có nghe được bọn họ nói chuyện tiền bạc gì đó. Cho nên vừa thấy thì biết chưa thấy qua nhiều việc đời, thậm chí có thể cũng không được đi học. Em nói đạo lý với bọn họ, làm sao nói thông được?”

“Anh họ, anh nói rất đúng. Lần sau em sẽ không ngốc như vậy nữa.” Bạch Mẫn Hoa thè lưỡi nói.

Hai anh em họ nói xong, lúc này mới bất lực nhìn Hiểu Hồng khóc đáng thương. Bạch Mẫn Hoa suy nghĩ một chút, không lấy ra quần áo mới mà mượn áo khoác của anh họ: “Hiểu Hồng, chúng ta đã lâu không gặp nhau. Mình cũng muốn trò chuyện vui vẻ với cậu, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mình thấy có chuyện gì lần sau chúng ta gặp rồi nói đi. Bây giờ cũng không còn sớm, mình và anh họ đi về trước. Anh họ mình cho cậu mượn áo khoác dùng trước. Dù sao cũng cũ, cũng không cần trả lại...”

Cô ta nói xong cũng không đợi Hiểu Hồng phản ứng lại đã lập tức kéo anh họ rời đi.

Mà Hiểu Hồng vốn dĩ muốn nhân cơ hội trút giận, ai biết lửa giận đã trút xuống. Nhưng bây giờ càng đau khổ khóc hu hu không ngừng. Trước khi đi mới phát hiện Mẫn Hoa chưa thanh toán tiền, càng them khó chịu.

--- ---

Nhưng những điều này Sở Từ cũng không biết, cũng không có thời gian phản ứng với loại cảm xúc nhỏ của cô gái này. Sau khi về khách sạn, không bao lâu đã ngủ thiếp đi. Dù sao sáng hôm sau còn phải thuê thợ xây đến chọn vật liệu. Buổi chiều phải đến quân đội tham quan, không có tinh thần thì làm sao làm được?

Dù là thành phố nào thợ xây đều không thiếu. Sáng sớm hôm sau, Sở Từ dễ dàng tìm được một đội nhỏ sửa nhà. Thợ chính trông rất thành thật, Sở Từ cho tiền đặt cọc, chỉ thiếu hợp đồng. Sân cũng để cho người này bao làm. Về phần tiền xây sửa Sở Từ giao cho Tần Trường Tố, thợ chính chi bao nhiêu và dùng bao nhiêu cô đều sẽ nhớ rõ. Dựa vào năng lực của cô làm những việc này sẽ không có vấn đề gì.
 
Chương 666: Nói giỡn


Dù sao tuổi của Sở Từ và Tần Trường Tố đều không lớn. Ngay từ đầu cũng tìm hai đội xây sửa nhỏ. Nhưng đối phương vừa thấy tuổi của hai người, lại vừa nghe giọng địa phương của hai người lập tức từ chối, cảm thấy hai người muốn sửa sang lại nhà thuê một chút, nhất định không được kiếm bao nhiêu tiền.

Thậm chí ngay cả thợ chính bây giờ đã đồng ý nhận việc là bởi vì không có công việc mới bất đắc dĩ nhận. Nhưng không ngờ chỗ muốn xây sửa hóa ra là một tứ hợp viện lớn, hơn nữa vị trí rất tốt.

Ngôi nhà như vậy cũng khoảng hàng trăm nghìn!

Vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thợ chính còn đặc biệt kiểm tra giấy tờ và xác định ngôi nhà là của Sở Từ. Lúc này mới đồng ý thi công.

Cách bài trí của ngôi nhà vẫn được giữ nguyên, chỉ là gạch lát nền đã quá cũ, còn có một số cột nhà cũng nên cải tạo lại. Cho nên cũng không xem như là việc dễ dàng. Về phần vật liệu cũng không phải thợ chính xử lý. Bọn họ chọn những loại đơn giản, nhưng một số loại đắt tiền hơn thì chờ Sở Từ sau khi quyết định bọn họ mới thực hiện. Cho nên không có vấn đề gì.

Sau khi thu xếp xong những người này, Từ Vân Liệt cũng lộ mặt, lái xe quan đội đến đón nàng.

Xe quân đội này trông khá ấn tượng xe, Sở Từ cũng cảm thấy hứng thú với một số máy móc hiện đại, quan sát một hồi lâu thì nói: “Để em lái thử được không?”

Người lính lái xe phía trước sửng sốt, nhưng rất nhanh nói: “Cô Sở, muốn lái xe phải có bằng lái. Nếu cô muốn lái thử có thể đi thi lấy giấy chứng nhận trước.”

Con đường đến quân đội đều có trạm kiểm soát, thỉnh thoảng có xe quân đội chạy qua nhưng rất ít. Thậm chí có thể nói là gần như không có bóng người, chính vì như vậy Sở Từ mới muốn lái thử. Nhưng người lính này nói cũng đúng, quân đội chú ý kỷ luật nhất. Nàng cũng không thể hảo lái xe gây án.

“Em muốn học hả? Anh dạy cho em.” Từ Vân Liệt nhìn nàng một cái. Ngay sau đó trực tiếp ra lệnh: “Tiểu Vương, cậu xuống xe đi!”

“Báo cáo chỉ huy! Như vậy không tốt lắm đâu. Lỡ như xảy ra chuyện gì...” Tiểu Vương hơi bối rối.



“Nếu cậu lo lắng có thể ngồi ở phía sau, hoặc là xuống xe chạy về.” Từ Vân Liệt rất dứt khoát.

Nơi này cách quân đội cũng không xa, ngày thường khi huấn luyện quãng đường chạy còn xa hơn nhiều. Cho nên cũng không cảm thấy có lỗi với Tiểu Vương. Chỉ là nghĩ đến sự an toàn của Từ Vân Liệt, Tiểu Vương nghiến răng nói: “Chỉ huy, tôi ngồi ở phía sau!”

“Cậu bé trẻ nhỏ dễ dạy mà, nể mặt cậu, tôi sẽ lái nhẹ nhàng.” Sở Từ cười rạng rỡ nhìn Tiểu Vương.

Người trong quân đội đối mặt với người ngoài dường như đều là một gương mặt lạnh lùng. Lúc này Tiểu Vương cũng giống như vậy, gương mặt cứng đờ nhếch khóe miệng, trong mắt không kiềm được lo lắng. Nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh bước chân xuống xe. Sở Từ cũng dứt khoát, trực tiếp ngồi vào ghế lái.

“Trước đây cô Sở đã từng lái xe bao giờ chưa?” Tiểu Vương căng da đầu lại hỏi một câu.

“Không có, đây là lần đầu tiên.” Sở Từ rất thân thiện, tiếp theo khởi động.

Da đầu Tiểu Vương tê dại, liếc mắt nhìn Từ Vân Liệt: “Báo cáo chỉ huy, tôi cảm thấy.... tôi cảm thấy có thể cho cô Sở ngồi trên người ngài lái, như vậy mới an toàn!”

Sở Từ vừa nghe thì ngạc nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Vương. Chỉ nhìn thấy thiếu niên 18-19 tuổi lập tức đỏ mặt: “Báo cáo! Xem như tôi chưa nói gì!”

Để cho chỉ huy lái xe nhất định là không tốt. Cho nên y vốn dĩ muốn nói để cho y đến dạy cô Sở lái. Nhưng y cũng không ngu ngốc, cô Sở này chính là người phụ nữ của chỉ huy. Y cũng không dám tìm chuyện xui xẻo. Cho nên mới nói một câu như vậy. Nhưng nói xong y lại hối hận, chỉ huy là người rất đứng đắn, nói giỡn với hắn thật sự... rất không tốt.

“Anh cảm thấy... cách này có thể.” Từ Vân Liệt nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói một câu.
 
Chương 667: Cọp cái


Từ Vân Liệt ngồi thẳng người trên ghế lái phụ, vốn dĩ đôi mắt kiên định đều mơ hồ vài phần, đôi tay đặt trên hai đầu gối gõ nhẹ mấy cái. Như thể người vừa rồi nói chuyện không phải là hắn.

Nhưng mà Sở Từ cũng không đáp lại hắn, đột nhiên đạp chân ga, người trong xe lắc lư hai cái đã nhìn thấy xe cách nơi vừa rồi mấy chục mét.

Chỉ thấy Sở Từ tay cầm vô lăng, động tác hơi mới lạ, không ngừng xoay tròn. Điểm chết người chính là tốc độ không hề giảm đi chút nào, người ở trong xe nhưng đều có thể cảm nhận được bánh xe bên ngoài cuốn lên bụi đất cuồn cuộn. Đoạn đường xóc nảy càng làm cho người trong xe lắc lư.

Từ Vân Liệt thì không sao, có trận đánh lớn nào mà hắn chưa thấy qua? Hắn là người luyện võ nên ngồi vững vàng như Thái Sơn. Nhưng đồng chí Tiểu Vương thì hơi buồn bực. Mặc dù y ngồi ở băng ghế sau những thân thể vẫn không ngừng chuyển động từ bên này sang bên kia. Chỉ cảm thấy cơ bắp trong cơ thể đều đang run rẩy, cảnh tượng trước mắt đều trở nên không rõ ràng, dạ dày đột nhiên cuồn cuộn.

Xong rồi xong rồi, tốc độ nhanh như vậy, một khi đụng phải cây hoặc là tảng đá lớn thì chết chắc rồi!

Tiểu Vương trợn mắt, há miệng nói: “Cô... cô Sở, chậm lại... chậm lại, đạp thắng....”

Đây là lần đầu tiên Sở Từ lái xe, khó tránh khỏi không quen. Nhưng nàng cũng đã nhìn mấy lần, thỉnh thoảng cũng nghe Từ Vân Liệt giải thích nên căn bản không có vấn đề gì, chỉ cần luyện tập mà thôi. Đặc biệt là lúc này nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Tiểu Vương, trong mắt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, tay lái lại không ngừng xoay chuyển.

Sau mười mấy phút mới chậm rãi ổn định lại. Nhưng Tiểu Vương ngồi phía sau đã hơi hỗn loạn. Sở Từ nhìn y đáng thương nên dừng xe lại để cho y xuống xe bình tĩnh một chút, lại càng nôn ói đến trời đất tối tăm.

“Tiểu Vương là người trợ giúp đắc lực nhất bên cạnh anh...” Từ Vân Liệt mím môi, hơi oán hận nói.

Năng lực của Từ Vân Liệt tương đối đặc biệt, nên cấp trên phê chuẩn cho hai nhân viên cần vụ* đi theo bên cạnh, phụ trách cuộc sống hằng ngày của hắn.

(*Cần vụ: cần = chịu khó, vụ = việc. Nhân viên giúp những việc vặt trong sinh hoạt của một cán bộ trung cao cấp.)

“Nhìn anh đau lòng như vậy, làm quân nhân chỉ có chút năng lực chịu đựng như vậy sao? Mới 10 phút đã nôn ói thành như vậy, xem ra việc huấn luyện của anh còn cần được tăng mạnh.” Sở Từ mỉm cười và nói với Từ Vân Liệt.



Nhưng dáng vẻ này trong mắt Từ Vân Liệt chính là liếc mắt đưa tình, trái tim như nghẹt thở. Hắn đột nhiên tiến lên, ôm lấy eo kẹp người vào ghế điều khiển, trực tiếp đặt lên trên đùi mình: “Kỹ thuật lái xe của em cần phải học thêm, chỉ cần anh rảnh sẽ dạy cho em... Tiểu Vương! Cậu lên xe đi.”

Xe này rộng rãi, hai người ngồi ở ghế điều khiển cũng không chật chội. Hơn nữa dáng người của Sở Từ vẫn tương đối mảnh khảnh nhỏ xinh, càng thuật tiện di chuyển.

Chỉ là bởi vậy nên tư thế hơi mập mờ.

Sở Từ ngẩn người một hồi, xúc cảm sau lưng đều chân thật. Ngay cả hơi thở căng thẳng mà Từ Vân Liệt cố ý đè nén đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Khởi động, đạp ga, ấn tay nàng điều khiển vô lăng.

Sở Từ chỉ cảm thấy 'gương mặt già' của mình hơi phiếm hồng, không gian nhỏ hẹp càng làm cho không khí tràn ngập căng thẳng và xấu hổ.

Chiếc xe chạy vững chắc, nhưng chậm như con ốc sên.

“Không lái! Không thú vị.” Sau mấy phút, Sở Từ không kiên trì được nữa khẽ khịt mũi, lại nói: “Sĩ quan Từ, có thể thả tôi xuống không?”

“Tính cách này của em thực sự không thay đổi chút nào, còn giống như con mèo hoang.” Từ Vân Liệt cười khẽ, ngược lại cũng không từ chối.

Nếu không bao lâu nữa đến trạm kiểm tra, đến lúc đó làm cho người nhìn thấy cũng không tốt. Cho nên dù Sở Từ không nói, hắn cũng phải buông người xuống.

“Mèo hoang? Em còn tưởng rằng em giống con cọp cái chứ.” Sở Từ bĩu môi, lập tức nhảy xuống xe, tiếp theo giương nanh múa vuốt gào một tiếng về phía Từ Vân Liệt.
 
Chương 668: Làm khách


Từ Vân Liệt hơi cảm thán, lúc trước ở bên Sở Từ ở thôn Thiên Trì thì em ấy còn nhỏ tuổi, trên mặt còn non nớt. Mặc dù vóc dáng ngày càng ốm nhưng lại không được cân đối như bây giờ.

Sở Từ đã trưởng thành, nhìn qua càng làm cho hắn rung động hơn trước đây, cũng càng làm cho hắn kiên định trong cố gắng và mục tiêu của mình. Dù sao cô gái như em ấy xứng đôi với bất luận kẻ nào. Nếu hắn không có đủ năng lực và địa vị, chỉ sợ là không có bản lĩnh bảo vệ em ấy cả đời.

Ánh mắt của Từ Vân Liệt ấm áp, vươn tay nhéo mặt của em ấy. Ánh mắt này làm cho Sở Từ bĩu môi.

Nàng sống hai đời, ngay cả cha mẹ đời trước cũng không hở một chút vừa xoa vừa nhéo nàng. Ánh mắt của Từ Vân Liệt không có chỗ nào giống như cưng chiều vợ, rõ ràng là xem nàng như con gái!

Nàng vùng vẫy bốn phương nhiều năm như vậy, ai dám chạm vào đầu nàng chứ? Đừng nói là sờ mặt, người khác cho dù vỗ vai nàng cũng đều run sợ trong lòng, cũng chỉ Từ Vân Liệt xem nàng thành một cô bé bình thường. Nhưng cố tình không biết tại sao ngược lại trong lòng nàng cảm thấy thoải mái!

Nhất định là bị trúng độc, trước đây nàng cũng không phải như vậy. Sở Từ vừa nghĩ, vừa trừng mắt nhìn về phía Từ Vân Liệt mấy lần.

Không để Sở Từ giẫm lên vết xe đổ dọa người lính kiểm tra, người lái xe đổi thành Từ Vân Liệt. Quãng đường còn lại yêu ổn đến quân đội, thậm chí còn trực tiếp đến nơi nhà họ Thẩm sống trong khu người nhà.

Nhưng Sở Từ nhìn thấy dáng vẻ của quân đội thì sửng sốt. Nàng cho rằng quân đội này không khác gì mấy với đời trước. Nhưng trên thực tế lại rất khác xa, hoàn cảnh tốt hơn, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ trang nghiêm và ngăn nắp. Mặc dù là thứ bảy vẫn có thể nghe thế tiếng huấn luyện như cũ. Trong quân đội trồng nhiều cây xanh, không khí trong lành, những người lính ngẩng đầu mà sải bước, rất có khí phách.



Cho dù là một người thường bị ném vào một nơi như vậy, chỉ sợ không bao lâu sẽ xuất hiện khí chất trầm tĩnh làm cho người ngoài không đuổi kịp.

Quân khu thủ đô có mấy quân đoàn, trong đó có nhiều bộ chỉ huy sư đoàn. Thâm chí còn có nhiều cấp thấp hơn, mà ba của Thẩm Dạng là Phó Tham mưu trưởng của một quân đoàn. Sở Từ cũng không biết rõ về chức vụ này như thế nào, chỉ biết quyền lực không nhỏ là được. Dù sao có quyền lực thực sự và quản lý việc huấn luyện tác chiến, cũng là lãnh đạo cấp cao của anh Từ.

Thế hệ trước của nhà họ Thẩm đã về hưu. Mà lúc trước khi Sở Từ xem bói tìm cô Thẩm về, những người đến gặp nàng chủ yếu là phụ nữ nhà họ Thẩm. Về phần vị Phó Tham mưu trưởng Thẩm kia, Sở Từ cũng chưa từng gặp mặt. Bởi vậy bây giờ cũng hơi tò mò.

Những ngôi nhà trong khu nhà ở thực sự cũng không phải rất đặc biệt. Nơi nhà họ Thẩm ở cũng không sang trọng và rất đơn giản. Sau khi đi vào, lọt vào trong tầm mắt cũng chỉ là chiếc bàn ghế đơn giản, thậm chí hơi cổ xưa. Trên bàn trà có một chiếc tivi, đang chiếu hình ảnh đen trắng. Trên bàn đã bày vài món ăn và 2-3 chai rượu nhỏ, có thể nghe được có người đang bận rộn trong bếp.

Nhưng có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi trong phòng, không cần đoán Sở Từ cũng biết người này chính là ba của Thẩm Dạng.

Trước đó nàng có nghe Từ Vân Liệt nhắc đến sau khi cô và dượng của Thẩm Dạng đưa về thì được sắp xếp ở bên ngoài và sống chung với thế hệ trước. Mà trong khu người nhà này cũng chỉ có ba mẹ của Thẩm Dạng sống, nên vô cùng đơn giản. Chỉ là mọi người trong khu nhà ở đều quen biết nhau, nên ngày thường cũng rất náo nhiệt.

Một cô gái xinh đẹp như Sở Từ cả đoạn đường được Từ Vân Liệt dẫn đến khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác. Thậm chí lúc này còn có mấy đứa trẻ ở bên ngoài vây quanh xem náo nhiệt. Nhưng e ngại uy nghiêm của ba Thẩm nên không ai dám đến ầm ĩ mà thôi. Nhưng tin rằng không bao lâu nữa, tin tức có thể truyền đến tai mọi người trong khu nhà ở.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top