Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 564: Liều mạng


Vẻ mặt của vợ chồng Võ đại sợ hãi, sợ Sở Từ làm chuyện long trời lở đất gì lúc nửa đêm.

Hơn nữa, mặc dù có mặt những người khác. Nhưng đều là nhân viên của Sở Từ, nhìn biểu cảm của những người này thì biết bọn họ mặc dù rất ngạc nhiên trước hành động của Sở Từ. Nhưng bọn họ lại không ngăn cản, thậm chí ánh mắt lúc này nhìn Sở Từ còn có cảm giác sùng bái. Quả thực chính là một đám điên!

Phúc Duyên Đài chính là nền tảng sống còn của những người này. Bức tường tốt đẹp lại bị ba người Hàn thị làm cho lộn xộn. Tất nhiên những nhân viên như bọn họ càng không thoải mái, xảy ra loại chuyện này dường như chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Nhưng Sở Từ lại giải quyết ngay tại chỗ, chính là việc bọn họ muốn làm mà không dám làm. Lúc này ước gì có thể nâng Sở Từ lên khen ngợi một hồi.

“Chú Từ, chú dẫn mọi người về ngủ trước đi. Tôi có lời muốn tâm sự với anh Võ đại, cũng khuyên nhủ anh ấy chuyện gì nên làm và chuyện này không nên làm.” Sở Từ đột nhiên mở miệng nói một câu.

Ba Từ sửng sốt liếc mắt nhìn mọi người, vốn dĩ không muốn rời đi nhưng Sở Từ lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào ông, lập tức làm cho cả người ông phát lạnh, vội vàng phản ứng lại: “Cũng đã trễ rồi, ngày mai còn phải làm việc nữa, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi.”

“Nhưng mà... bà chủ, một mình cô ở lại đây có được không? Gia đình này cũng không phải là thứ gì tốt...” Một người trong đó nói.

Lỡ như khi dễ Sở Từ còn nhỏ thì làm sao đây? Đặc biệt Võ đại này còn là người đàn ông trưởng thành, sức lực cũng không yếu. Nếu thật sự đánh nhau... Chỉ nghĩ đến đây người này đột nhiên nhớ lại tư thế của Sở Từ đối phó với thư ký của ông Lữ trước đây, dáng vẻ nhanh nhẹn, thủ đoạn phóng khoáng, mạnh hơn bọn họ nhiều.

Bởi vậy cũng mặc kệ, ngoan ngoãn đi ra khỏi sân sau, đi cầu thang bên hông lên phòng ngủ trên lầu.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn Sở Từ và hai vợ chồng này. Hai vợ chồng cũng tràn đầy nghi vấn, hơn nữa vốn dĩ tâm trạng nên nhẹ nhàng hơn một chút không biết tại sao ngược lại trở nên càng nghiêm trọng hơn.



“Sở... Sở Từ, mày muốn làm gì?” Con dâu Võ nói lắp bắp.

“Muốn nói chuyện với hai người nha!” Sở Từ biết rõ còn cố ý hỏi.

“Chúng ta có thể nói chuyện gì chứ?” Võ đại cũng hơi lúng túng.

Sở Từ nhíu mày, mở miệng nói: “Anh Võ đại, anh làm việc trong nhà máy sản xuất thủy tinh phải không? Không khéo, mặc dù quán ăn của tôi mở chưa lâu, nhưng hầu hết những người có chút tên tuổi trong huyện tôi đều quen. Giám đốc nhà máy sản xuất thủy tinh của anh nhiều lần đến chỗ tôi ăn cơm, còn có thể nói chuyện với tôi. Nhưng anh nói, nếu tôi nói cho anh ta biết chuyện anh đã làm tối nay, anh ta còn muốn người công nhân như anh không?”

Võ đại thót tim.

“Tôi biết, mấy người cũng chỉ là cần chút tiền sống yên ổn. Nhưng mấy người cứ lặp đi lặp lại nhiều lần tới đây gây chuyện, tôi không so đo cũng không được. Tôi nghĩ, đều là người sống chung một huyện cũng không cần phải quá tuyệt tình. Mấy người quét bao nhiên sơn đỏ lên tường, tôi sẽ làm cho con trai của hai người chảy bấy nhiêu máu. Trong huyện này có bao nhiêu lưu manh mấy người biết rõ hơn tôi, chỉ cần tôi trả tiền, muốn trừ bỏ ai là chuyện dễ như trở bàn tay!” Sở Từ lại nói.

“Sở Từ! Mày không được làm bậy! Nếu mày dám đụng đến một sợi lông của con tao, tao sẽ liều mạng với mày!” Con dâu Võ lập tức nói.

Sở Từ cười khẩy một tiếng: “Cô lấy cái gì để chống lại tôi?”

Võ đại nghẹn họng, bọn họ không có tiền, không có thế lực, lấy cái gì so với Sở Từ? Chỉ là dùng chút can đảm đến gây chuyện mà thôi, lần nào không phải mũi dính đầy tro chứ?
 
Chương 565: Một công hai việc


Trong lòng Võ đại hơi lạnh. Lúc này cẩn thận nghĩ lại Sở Từ căn bản không phải là con bé dễ dối phó như vậy. Bởi vì hắn, nhà bọn họ đều mất hết, lại chống đối với nàng thật sự là lựa chọn không sáng suốt.

Hơn nữa, bây giờ cả nhà chỉ dựa vào tiền lương của một mình hắn mà sống. Nếu hắn mất việc, con trai cũng không thể đi học được thì tương lai làm sao có thể vươn lên chứ? Cho dù em hai thật sự trở thành con nuôi của ông Lữ thì sao? Dựa vào tính cách của mẹ, số tiền kia căn bản sẽ không giao cho hai vợ chồng bọn họ giữ.

Lúc này, chị dâu Võ tái mặt khi nghĩ đến dáng vẻ chuyên quyền của mẹ chồng sau khi nắm giữ quyền tài chính trong nhà.

Con dâu nhà họ Võ không dễ làm, ả thật vất vả mới ra đứng lên được. Nếu mẹ chồng lại có cơ hội đè đầu cưỡi cổ lên ả một lần nữa, không chừng còn sẽ khuyến khích chồng ly hôn với ả. Dù sao lúc không có Lữ Lương Tây, thái độ của ả đối với mẹ chồng rất kém.

“Sở Từ, rốt cuộc mày muốn bọn tao làm gì?” Chị dâu Võ nói thẳng.

“Tôi nghe nói mẹ chồng của cô và ông Lữ là bạn thân từ thuở nhỏ?” Sở Từ cười nói.

Chị dâu Võ sửng sốt, Võ đại đứng bên cạnh vội vàng nói: “Bọn họ chỉ là anh em cùng học y chung một thầy mà thôi. Sở Từ, mày đừng nói bậy!”

“Tôi có nói bậy sao?” Sở Từ cười khẽ lại nói: “Thật ra trong lòng hai người hiểu rõ. Nếu mẹ hai người không phải lớn tuổi sĩ diện cao, chỉ sợ đã sớm nhào vào trong ngực ông Lữ rồi. Mà chú Võ bởi vì cảm giác được vợ phản bội, cho nên hai vợ chồng mới có thể quậy căng thẳng như vậy, không phải sao?”

Sắc mặt của Võ đại lúc xanh lúc trắng. Không thể không nói, Sở Từ thật sự nói đúng.



Kể từ khi Lữ Lương Tây xuất hiện, mẹ vẫn luôn nhìn ba không vừa mắt, lời trong ngoài cũng thường xuyên tỏ sự hối hận, nói ba liên luỵ bà, nói trắng ra đi theo ba chịu khổ mấy chục năm.

Hắn cũng là đàn ông, nghe được những lời như thế thật ra cũng đã hiểu rõ. Nếu mẹ trẻ lại 30 tuổi, thậm chí 20 tuổi, bà nhất định sẽ không làm cho em hai nhận ba nuôi như bây giờ, mà sẽ trực tiếp ly hôn tái giá.

Nhưng cũng khó trách, ba thật là hơi bất tài, làm người không đủ khôn khéo, làm việc không đủ cẩn thận. Trước kia còn tên tuổi chủ nhiệm, mà bây giờ càng không có cái gì. Một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ làm sao còn có thể thích ông được? Hơn nữa, tài sản của Lữ Lương Tây có hàng triệu đồng, đừng nói là mẹ. Ngay cả hắn có đôi khi cũng không nhịn được nghĩ tại sao ông Lữ không thích hắn mà là em trai.

“Trời sắp mưa, mẹ phải lấy chồng, không thể tránh được, đúng không? Bản thân ba mẹ của hai người thật ra đã không chịu nổi nữa. Nếu mẹ anh muốn tiến thêm một bước với ông Lữ, tại sao anh giúp một tay? Nếu việc này quậy đến mọi người đều biết, ông Lữ hoặc là sẽ vì danh tiếng cưới bà, hoặc là lạp tức khăn gói trở về Cảng Thành. Mà tôi lại không có khả năng lấy ông Lữ, vậy em hai của hai người tự nhiên có thể nhanh chóng thay tên đổi họ. Đến lúc đó, hai người cầm tiền, tôi đỡ phiền phức, một công hai việc.” Sở Từ cười nói.

Trong không gian, Ngộ Trần không thể tin được những gì Sở Từ nói. Đen đều sắp bị nàng nói thành trắng, miệng đầy ba hoa. Quả thực đáng sợ!

Mặt Võ đại đỏ bừng vì xấu hổ, thậm chí rất khó chịu. Cho dù ba mẹ không thể sống chung nổi nữa, hắn nhất định cũng không muốn bọn họ ly hôn, người đã đến tuổi này còn quậy lên thật xấu hổ.

Chẳng qua những lời Sở Từ nói cũng không phải là nói cho hắn nghe.

“Sở Từ, mày đừng ảo tưởng. Ba mẹ tao rất tốt!” Võ đại nghiến răng nói.
 
Chương 566: Âm mưu tính kế


Sở Từ như chưa nhìn ra thái độ chán ghét của Võ đại, tiếp tục nói: “Hai vị, tôi đối với hai người đã hết sức rồi. Hai người nghĩ kỹ lại xem, ông Lữ là thương nhân giàu có. Nếu muốn ép buộc đưa tôi về Cảng Thành, một con bé không nơi nương tựa như tôi thật sự không tránh được. Đến lúc đó, một khi sự thật trở thành vợ nhỏ của ông Lữ...”

“Có tiền có thể sai quỷ đuổi ma. Cho dù khoảng cách rất xa, tôi muốn cho nhà họ Võ của mấy người vợ con chia cắt, cửa nát nhà tan cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng ngược lại, nếu Hàn thị có quan hệ với ông Lữ, cuộc sống của mấy người sẽ tốt hơn nhiều. Mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn còn tình cảm trước kia. Mặc kệ mấy người làm gì, ông Lữ cũng sẽ không đối xử tệ với mấy người. Thậm chí may mắn, Hàn thị trờ thành bà Lữ, hai anh em mấy người đều có thể thay tên đổi họ.”

“Khắp Cảng Thành là vàng, công nhân bình thường đều có thể kiếm hàng tháng hơn 1000 đồng tiền lương, nuôi con cái cũng không thành vấn đề. Thậm chí có mối quan hệ với ông Lữ, tương lai con cái ra nước ngoài du học càng là mạ một lớp vàng.”

Sở Từ thuận miệng lừa dối. Thậm chí lặp lại một lần những lời thư ký của ông Lữ nói với nàng trước đó.

Võ đại vẫn tức giận như cũ. Nhưng cũng không khó nhìn ra hắn đối với cuộc sống ở Cảng Thành cũng hâm mộ và ghen tị. Còn ánh mắt của vợ hắn hơi hoảng hốt, dường như hơi động lòng.

Bởi vì ả suy nghĩ kỹ lại những gì Sở Từ nói là đúng. Võ Thuận nhận ba nuôi đối với bọn họ cũng chỉ là có thêm căn nhà và tiền bạc. Hơn nữa ả còn phải chịu Hàn thị ức hiếp, tương lai chuyện Võ Thuận cưới vợ mẹ chồng không thể kiểm soát được. Vậy mình càng trở thành bia ngắm trong lòng mẹ chồng, có việc gì hay không đều đến gây chuyện với ả. Thậm chí mẹ chồng sẽ tính chuyện mất con lên đầu vợ chồng bọn họ. Nhưng nếu mẹ chồng thật sự trở thành vợ của ông Lữ...

Chị dâu Võ thót tim.

Đến lúc đó, cho dù là ả và chồng cũng phải gọi ông Lữ một tiếng ba, đúng không? Đến lúc đó chồng và em trai chồng sẽ giống nhau, hẳn đều có quyền lợi kế thừa tài sản. Hơn nữa, cho dù mẹ chồng xem thường ả, muốn tìm người vợ khác cho chồng ả. Nhưng con trai của ả lại có thể đến Cảng Thành làm cháu nội của ông Lữ, tương lai sẽ đi học ở trường tốt nhất, vào trường đại học tốt nhất, còn có thể ra nước ngoài...

Ả càng nghĩ càng động lòng.

Một khi cỏ lòng tham đâm chồi nảy mầm rất nhanh nó sẽ lan rộng thành một mảnh đất hoang.



Huyện Y Thủy có gì tốt chứ? Đắc tội Sở Từ, luôn cảm thấy sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Làm sao tao có thể tin được mày thật sự không muốn lấy ông Lữ?” Chị dâu Võ đột nhiên hỏi một câu.

Võ đại đứng bên cạnh vừa nghe lập tức trừng mắt nhìn ả một cái.

“Nếu tôi muốn lấy trước đó cần gì phải đắc tội bọn họ? Hàn thị là người ngu ngốc, cho rằng mỗi người đều muốn tranh giành ông Lữ với bà ta. Chẳng lẽ cô cũng vậy?” Sở Từ cười nói.

Chị dâu Võ co rút, nghĩ đến hôm nay thái độ của mẹ chồng xúi giục ả đến bôi sơn đỏ. Mẹ chồng nói Sở Từ chính là hồ ly tinh, một người giàu có như ông Lữ làm sao có thể thích đứa con hoang như nàng. Sau đó còn nhắc đến tình cảm năm đó, như vậy căn bản là không phải trả thù thay Võ Thuận, rõ ràng chính là xem mình thành bà Lữ.

Sở Từ thấy biểu cảm của chị dâu Võ biết chuyện đã gần thành: “Hai người trở về nghĩ cho kỹ đi. Nếu chỉ có một mình Võ Thuận được dẫn đi, vậy tương lai cho dù Võ Thuận sinh con cũng là giống nòi của nhà họ Lữ, tạo ra vinh dự chính là cạnh cửa nhà người khác, không có quan hệ gì với mấy người. Hơn nữa, đến lúc đó Võ Thuận có tiền, càng sẽ không cam tâm chia cho hai người một chén canh, chẳng khác nào ăn xin, không bằng tự mình tranh thủ.”

Loại âm mưu tính kế này cũng chỉ áp dụng cho gia đình nhà họ Võ lúc này.

Mối quan hệ giữa gia đình đã ở trên bờ vực, chỉ cần đẩy một cái là có thể vạn kiếp không trở lại được.

Vốn dĩ nàng sẽ không đẩy một cái. Nhưng ai bảo con chó nhà họ Võ này vẫn cắn chặt nàng không buông chứ?
 
Chương 567: Chướng ngại vật


Hai vợ chồng Võ đại không thể tin được Sở Từ lại dễ dàng buông tha bọn họ như vậy. Dù sao cũng đã nửa đêm, dù Sở Từ tìm người đến đánh bọn họ một trận thì bọn họ cũng không có khả năng chống cự. Đặc biệt là mẹ chồng Hàn thị còn bị Sở Từ nhốt ở sân sau, cả người đầy sơn nhất định không rửa sạch, so sánh với bà thì vợ chồng bọn họ cũng không chịu khổ gì.

Nhưng nếu có thể đi, bọn họ cũng không muốn ăn vạ ở chỗ này. Rốt cuộc dáng vẻ này của Sở Từ thật sự hơi đáng sợ.

Bởi vậy, sau khi Sở Từ buông tay, không đợi chồng lên tiếng thì chị dâu Võ đã lập tức kéo chồng chạy ra ngoài.

“Cô làm gì vậy? Mẹ tôi còn ở bên trong đó!” Võ đại đi ra ngoài không tức giận khỏi cửa đã tức giận. Nhưng kêu hắn trở về lại không chịu. Bởi vậy chỉ có thể nổi giận mắng vợ.

“Em có thể làm gì? Chúng ta về phòng thuê chuẩn bị trước đi. Sơn đỏ trên người mẹ dù sao cũng phải rửa sạch chứ? Sở Từ nhiều lắm là muốn phơi khô sơn đỏ trên người mẹ thôi, cũng sẽ không làm gì mẹ.” Chị dâu Võ nói, nói xong tự mình trở về, ước gì có khinh công hoàn toàn cách xa Phúc Duyên Đài.

Biết sớm như vậy đã không đến đây, ai có thể nghĩ đến đã hơn nửa đêm còn có người xuống lầu, vận may thật kinh khủng.

Võ đại há miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, yên lặng đi theo cùng rời đi. Trong lòng hắn biết rõ, nói mình không trách ba mẹ đó là không có khả năng. Dù sao vốn dĩ cuộc sống của hắn rất bình yên. Mặc dù không phải giàu có, nhưng nuôi vợ con cũng không thành vấn đề, mọi thứ đều có. Nhưng tất cả chỉ vì ý muốn của mẹ mới rước lấy nhiều phiền phức cho gia đình như vậy.

Một người mẹ mạnh mẽ như vậy đã từng là ngọn hải đăng cho hắn. Nhưng hôm nay lại là một chướng ngại vật thật sự.

--- ---

Nhưng đúng như chị dâu Võ nghĩ. Sau hai tiếng, Sở Từ mới thả Hàn thị ra. Lúc này sơn đỏ trên tóc bà đều đã ăn sâu, căn bản không có khả năng rửa sạch. Thậm chí trên làn da cũng giống vậy.



Hàn thị bị mùi sơn đỏ ám vào choáng váng, cả người hơi khó chịu. Căn bản không tinh thần cãi nhau với Sở Từ. Sau khi bị nàng ném ra ven đường đã loạng choàng trở về.

Sở Từ nhìn bức tường dính sơn đỏ bên ngoài nhíu mày và suy nghĩ. Sau đó lại cầm ít sơn đỏ ra, bước lên ghế, vươn bàn tay quét sơn lên trên tường.

Hội họa và thư pháp là mấy thứ nàng học khi còn nhỏ ở đời trước. Mặc dù không được coi là tác phẩm bậc thầy ở đời trước. Nhưng ngày nay lại rất hiếm thấy.

Nàng vẽ chính là một bức chinh chiến, một con ngựa đỏ, một bộ chiến giáp màu đỏ. Như thể đang ở trong một ngọn lửa rực cháy, uy nghiêm, sầu não và trang trọng.

Nhưng dù sao bây giờ nàng cũng làm buôn bán, không thể vẽ mấy thứ xui xẻo. Cho nên trong bức tranh này chỉ thấy dũng cảm và mãnh mẽ mà không thấy chém giết, khí thế vừa phải.

Không chỉ có có thể thu hút khách hàng mà còn có thể che đậy ba chữ to 'hồ ly tinh' này, xem như một công hai việc.

Khi nàng vẽ xonghoàn toàn thì sắc trời đã sáng. Dưới ánh mặt trời đầu tiên lại càng thêm rực rỡ chói mắt, rất nhanh đã thu hút sự trầm trồ của mọi người.

--- ---

Cùng lúc đó, Hàn thị vô cùng đau đớn. Cả người đều phải bị bà chà rớt một lớp da, dùng nước rửa hay dầu rửa vẫn không rửa sạch sẽ. Trên mặt còn có thể thấy vết đỏ trên mặt, quan trọng nhất chính là tóc, toàn bộ dính vào nhau, căn bản không thể tách rời. Cuối cùng, rơi vào đường cùng đành phải cắt hết tóc.

Bà đã lớn tuổi. Mặc dù có chăm sóc tốt thì gương mặt này cũng đã không còn trẻ tuổi. Làn da nhão, trên mặt có vài nếp nhăn, vóc dáng mất cân đối. Nhưng so sánh với những người phụ nữ khác cùng tuổi thì khá đẹp. Nhưng bây giờ sau khi dính sơn đỏ, cả người trông thật buồn cười và gian xảo.
 
Chương 568: Lấy cớ


Chị dâu Võ nhìn mẹ chồng như vậy hơi nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết nên nói gì.

Một bà già gần 50 tuổi, không có tóc, gương mặt còn biến dạng thật sự có thể lấy lòng được ông Lữ?. Đam Mỹ H Văn

Nếu ả là ông Lữ chỉ sợ cũng sẽ thích Sở Từ mà sẽ không thích mẹ chồng.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Sở Từ tuyệt đối không thể lấy ông Lữ. Đặc biệt là nghĩ đến cô gái kia có lòng trả thù thì ả cảm thấy sợ hãi.

“Mẹ, sơn trên người mẹ cũng không thể rửa sạch lập tức. Hay là mẹ đi tìm ngài Lữ đi, ông ấy có kiến thức rộng rãi, không chừng biết một số cách chúng ta không biết thì sao?” Chị dâu Võ nói với mẹ chồng nhà mình.

Nhắc đến ông Lữ, Hàn thị lập tức nổi điên: “Cô rắp tâm cái gì đó? Cố ý muốn cho tôi mất mặt có phải không? Tại sao tôi lại có thể để cho thằng cả cưới một người phụ nữ xấu xa tâm tư độc ác như cô chứ? Nếu không phải nể tình cô sinh con trai cho nhà họ Võ chúng tôi nối dõi tông đường thì tôi đã kêu thằng cả bỏ cô rồi.”

Tâm trạng của Hàn thị không tốt, rốt cuộc trước đó con trai và con dâu bỏ một mình bà ở lại chạy đi là sự thật. Con trai nhà mình bà lười nói, đương nhiên chỉ có thể đưa đầu giáo nhắm ngay con dâu mình.

Nhưng lúc này chị dâu Võ đúng lúc là tâm tư nhạy cảm, vừa nghe những lời này trong lòng càng ghi hận. Trên đời này làm sao có bà mẹ chồng độc ác như vậy? Suốt ngày khuyến khích con trai và con dâu ly hôn. May mắn ả thai đầu đã sinh đứa con trai, bằng không cuộc sống này càng khó qua.

Chị dâu Võ sau khi suy nghĩ lại vẫn khuyên nhủ: “Mẹ, con còn không phải là muốn tốt cho mẹ sao? Gần đây ngài Lữ đối với chúng ta vẫn luôn không nóng không lạnh. Mẹ nhìn thằng Thuận đi, ngày càng nghe lời ba nói. Nếu như đến bước cuối cùng mà hối hận thì làm sao đây? Cho nên chúng ta vẫn nên giữ liên lạc với ngài Lữ, không phải sao? Mà chuyện này cũng tất cả đều trông cậy vào mẹ...”



Sắc mặt của Hàn thị tốt hơn một chút, nghĩ đến chồng trong lòng càng nghẹn muốn chết. Cả nhà bọn họ thuê một căn nhà ba phòng, hơi hẻo lánh nhưng giá cả cũng tốt, cũng có thể chứa cả gia đình. Mà bà và hai vợ chồng con trai cả luôn ở chung một phòng, còn chồng và con trai út vẫn ở chung một phòng, canh con út thật chặt. Bà cũng chưa có cơ hội nói chuyện với thằng Thuận.

Mà mỗi lần bà vừa xuất hiện thì chồng lập tức dẫn theo thằng Thuận đi ra ngoài, đi đến buổi tối mới trở về.

“Cô nói cũng có lý, chuyện này vốn dĩ không phải ông Lữ cầu xin chúng ta. Rốt cuộc bên ngoài có rất nhiều người muốn làm con nuôi của ông Lữ. Cứ tiếp tục như vậy, ông Lữ thật sự sẽ bị con hồ ly tinh Sở Từ kia quyến rũ đi.” Hàn thị thở dài một hơi.

Bà thật sự phải nghĩ ra cách, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Đặc biệt còn có Sở Từ nhìn chằm chằm.

Chị dâu Võ nghe mẹ chồng nhắc đến Sở Từ khịt mũi coi thường: “Vậy mẹ nói bây giờ nên làm cái gì? Gần đây ba đều canh thằng Thuận thật chặt. Hơn nữa ngài Lữ cũng không gặp chúng ta. Mặc dù có gặp cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện. Trừ khi chúng ta có thể mời người về nhà làm khách...”

Hàn thị buồn bã suy nghĩ, quanh quẩn trong phòng một hồi. Cuối cùng lấy ra một lọ thuốc từ trong ngăn tủ.

“Thuốc này cô nghĩ cách làm cho ba cô uống. Sau khi uống xong có thể ngủ một ngày, đến lúc đó lại mời ông Lữ đến đây... Nhưng dáng vẻ này của tôi không thích hợp ra ngoài, cô đi tìm người thay tôi, cứ nói... ba của tôi có để lại cho tôi một số đơn thuốc. Bên trong có rất nhiều đơn thuốc thất truyền, có tác dụng rất lớn với ông ta...” Hàn thị lại nói.

Bà vốn dĩ chính là người thông minh, biết nên lợi dụng sở trưởng của mình như thế nào, càng biết nên dùng cách gì đi mời Lữ Lương Tây.

Trước kia Lữ Lương Tây giống như bà nhờ ông ba truyền cho ông ta một số đơn thuốc bí truyền độc môn. Chỉ là sau khi ông ta đi rồi không có cơ hội học mà thôi. Bây giờ mặc dù ông ta rất ít làm nghề y, nhưng nhà máy dược phẩm luôn cần đơn thuốc, đúng không? Lữ Lương Tây so với ai khác đều biết rõ đồ ông ba của bà để lại có giá trị như thế nào.
 
Chương 569: Lòng dạ


Đương nhiên, ông ba đã mất của Hàn thị thật sự không để lại đồ tốt gì. Nếu không Hàn thị đã dùng từ lâu rồi, làm sao có thể đợi đến bây giờ đưa cho người khác chứ?

Mặc dù Hàn thị là lang băm, nhưng ông ba của bà thì không phải. Ông biết con gái mình không thể truyền thừa được. Cho nên những đơn thuốc có tác dụng đều đưa cho các học trò xuất sắc khác hoặc là bạn bè đồng nghiệp. Hàn thị có được cũng chỉ có một phòng khám mà thôi.

Chỉ là chị dâu Võ vừa nghe lời này hơi ghen tị. Ả biết ba của mẹ chồng là người có năng lực, chỉ là không có duyên gặp mặt thôi. Vốn dĩ cho rằng ông chỉ để lại phòng khám cho mẹ chồng, lại không ngờ còn có thứ khác. Thậm chí mẹ chồng còn giấu giếm, ngay cả con trai và con dâu cũng không nói cho biết. Thậm chí có thể ngay cả ba chồng cũng không biết chuyện này.

Người như mẹ chồng lòng dạ quá sâu.

Lúc này Hàn thị cũng biết con dâu nghĩ cái gì, nhưng cũng không giải thích. Rốt cuộc ở trong lòng con dâu mình càng là có tiền có tác dụng thì thái độ của con dâu đối với bà sẽ càng tốt.

Nhưng lúc này, sau khi chị dâu Võ hiểu được lời Hàn thị nói lập tức đi đến khách sạn tìm ông Lữ hẹn giờ gặp.

Lữ Lương Tây định treo nhà họ Võ thêm mấy ngày. Nhưng hiện tại có chỗ lợi nên không rụt rè, đồng ý ngày hôm sau sẽ đến nhà.

Hẹn được Lữ Lương Tây, cả đêm đó chị dâu Võ đã nghĩ cách làm cho ba Võ uống thuốc. Mấy ngày này ba Võ rất mệt, sau khi cơm nước xong đã mơ màng buồn ngủ. Võ Thuận cũng không để trong lòng.

Dù sao trước giờ chị dâu Võ đã giúp Hàn thị bán thuốc trong phòng khám, ả biết rất nhiều loại thuốc trong đó, trong nhà còn tồn trữ rất nhiều. Cho nên lúc này đúng lúc có công dụng.

--- ---

Sáng sớm hôm sau, sau khi chuẩn bị một bàn thức ăn, quả nhiên nghênh đón Lữ Lương Tây.



Chỉ là Lữ Lương Tây vừa vào cửa thì bị gương mặt của Hàn thị làm cho giật mình.

Cả người đỏ bừng như cục sắt bị nung đỏ, quan trọng nhất chính là tóc còn cạo trọc. Trên da đầu vẫn còn vết đỏ, trông rất thấy ghê, nhìn xa giống như bị lột da. Quả thực hơi ghê tởm.

“Đầu em bị sao vậy? Đang tốt tại sao trở thành như thế?” Trong lòng Lữ Lương Tây rất khó chịu. Nhưng nghĩ đến đồ của thầy vẫn nhịn xuống, ôn tồn nói.

Hàn thị ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống, hung dữ liếc mắt nhìn con dâu một cái. Tiếp theo chỉ có thể càm ràm nói: “Còn không phải con ranh con Sở Từ kia, tâm tư quá ác độc, đè em uống thùng sơn đỏ mới dính cả người như vậy. Em đã tắm rửa cả ngày vẫn không rửa sạch. Anh Lữ, nếu anh có cách gì thì dạy cho em đi. Dáng vẻ này của em cũng không có cách nào đi ra ngoài gặp người ta.”

Lữ Lương Tây nheo mắt. Hàn thị ở trước mặt ông ta vẫn luôn biểu hiện ra dáng vẻ rất thân quen. Thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy phần dịu dàng khi còn trẻ, sợ ông ta không nhớ rằng hai người từng có quan hệ thân thiết khi còn trẻ vậy.

Nhưng già rồi chính là già rồi, da đã nhão, mí mắt cũng sụp xuống, cộng với dáng vẻ đỏ này, dáng vẻ làm nũng sẽ chỉ làm người ta không muốn ăn mà thôi.

“Qua mấy ngày nữa sẽ hết, ở tuổi của chúng ta còn cần quan tâm đến những thứ này sao?” Lữ Lương Tây thở dài một tiếng, còn tôn trọng ngồi xuống.

Hàn thị cười gượng, vội vàng trả lời.

Tiếp theo, chuẩn bị kêu Võ Thuận lên. Nhưng vừa vào cửa đã phát hiện không thấy con trai, không khỏi hơi kỳ lạ. Lúc này mới nghe con dâu nói: “Tiểu Cương mới vừa uống nhầm thuốc đau dạ dày của người lớn nên bị đau bụng. Chồng con và thằng Thuận đã dẫn nó đi bệnh viện khám rồi.”

Hàn thị hơi bất mãn, nhưng nghĩ đến cháu nội vẫn là nhịn xuống, không nói gì. Dù sao chỉ cần bây giờ tiếp đón ông Lữ tốt là được, thằng Thuận có đến hay không cũng không phải rất quan trọng.
 
Chương 570: Chuyện thành công


Cơ khỏe của hai thư ký của ông Lữ vẫn chưa lành, hai ngày qua bọn họ bận rộn đi điều tra Sở Từ nên không đi theo. Bữa cơm này cũng chỉ là cơm nhà. Mặc dù ông Lữ xem thường, nhưng nghĩ cũng nhiều năm không có ăn qua đồ bình dân như vậy. Bởi vậy tâm trạng cũng hơi vui sướng.

“Em à, thầy để lại đơn thuốc gì vậy? Tại sao trước đây em không dùng?” Ông Lữ vừa ăn vừa uống rượu hỏi.

“Còn không đều là những thứ trước đây sao. Anh cũng biết, ba em có rất nhiều đơn thuốc lộn xộn, có thuốc trị vất bầm, cũng có thuốc trị sốt thương hàn. Em cũng mới tìm được, không phải lúc trước bán nhà sao. Trước khi bán phải thu dọn sạch sẽ mới phát hiện đồ cũ ba em để lại. Bằng không đồ tốt như vậy đều bị phá hư phí.” Hàn thị nói.

Bà không cảm thấy chột dạ chút nào khi nói dối như vậy. Bà lại không phải chưa từng học y thuật. Mặc dù ông ba không để lại dơn thuốc bí mật, nhưng đơn thuốc cổ truyền mấy người khác không thường dùng bà vẫn phải có. Sau khi Lữ Lương Tây nhận con trai, bà tự nhiên sẽ đưa ra những đơn thuốc đó ra. Đến lúc đó, nếu Lữ Lương Tây không hài long thì khuyến khích ông ta cướp đơn thuốc của Sở Từ. Thuốc của nàng bán chạy như vậy, đơn thuốc sao có thể kém được?

Hàn thị nghĩ rất tốt đẹp, hiện tại gương mặt cười tươi như hoa. Hiện tại đàn ông nhà bà không có mặt, bà tự nhiên uống rượu với Lữ Lương Tây.

Trước đó chị dâu Võ đã thuyết phục Hàn thị chuẩn bị nhiều rượu ngon. Rốt cuộc uống rượu nói chuyện mới dễ, quan hệ mới có thể càng thân thiết. Cho nên Hàn thị lấy hết tài sản ra mua một chai rượu với giá 10 đồng, khoảng một thùng.

Có rượu ngon và thức ăn ngon phục vụ, Lữ Lương Tây làm sao từ chối, quan trọng nhất chính là rượu này càng uống càng nóng, cả người hơi hưng phấn. Mà Hàn thị nếu đến uống rượu chung cũng uống không ít. Một lát sau, cả người uống đến choáng váng.

Chị dâu Võ vẫn luôn trốn ở trong phòng nhìn. Sau hơn một tiếng thì nhìn thấy không thể chịu nổi, cũng mặc kệ người trước mặt có phải là người phụ nữ đầu trọc hay không, bắt đầu giở trò.

Đột nhiên vừa căng thẳng vừa thở dài nhẹ nhõm. Trong nhà loại thuốc gì cũng có, bao gồm thuốc bổ thận tráng dương.



Đặc biệt là ông Lữ còn uống rượu, phản ứng tự nhiên càng lớn hơn.

Nhưng loại trường hợp này, một đứa con dâu như ả cũng khó coi. Bởi vậy ả lén mở cửa chạy ra ngoài miễn cho khỏi phải giải thích.

Ả hoảng hốt chạy đến bệnh viện. Chồng và em chồng đang trông con trai truyền nước, thấy ả đến sắc mặt của chồng hơi kỳ quái. Nhưng vẫn gật đầu với ả, mà em chồng hơi ũ rũ nói: “Chị dâu, là mẹ muốn kêu em trở về phải không?”

Chị dâu Võ gật đầu.

“Cũng trễ rồi, chị nhìn chai nưới cũng truyền gần hết rồi. Sau khi hết chúng ta cùng trở về cũng được. Chị thấy ngài Lữ và mẹ uống rất vui vẻ, sẽ không kết thúc nhanh như vậy.” Chị dâu Võ nói.

Ả sợ chuyện không thành nên bỏ nhiều thuốc. Dù sao người ta uống rượu, choáng váng cũng không chạy được.

Giữa ba người tràn ngập xấu hổ và tức giận. Trong lòng Võ đại hơi hoảng hốt, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy vợ đã làm chuyện gì đó. Thậm chí hắn cam chịu vợ làm chuyện gì đó.

Người phụ nữ của hắn sao có thể không hiểu chứ? Từ khi trở về từ chỗ Sở Từ thì vợ vẫn luôn cố ý hay vô tình hỏi hắn một số chuyện, lời trong ngoài đều đang dò hỏi ý kiến của hắn, hoặc là xem thái độ của hắn đối với chuyện này; không chỉ có như thế, còn nhắc đến tương lai của con trai...

Lúc này hắn cảm thấy mình không phải thứ gì tốt, vì tiền làm ra chuyện này. Nhưng nghĩ đến tương lai em trai một bước lên trời, mà hắn trở thành đá kê chân của em trai thì hắn không cam lòng.
 
Chương 571: Kích thích


Con người đều có long tham, Võ đại thở dài trong lòng. Nếu như trước đây, hắn sẽ cảm thấy tình anh em sâu nặng quan trọng hơn. Dù sao hắn và em trai đều giống nhau rất bình thường. Mặc dù quan hệ giữa hai anh em không phải quá tốt, nhưng cũng giống như nhà người khác, có lúc bất đồng quan điểm nhưng vẫn thân nhất và dựa vào nhau.

Nhưng trải qua trong khoảng thời gian này, hắn lại hiểu ra rất nhiều. Trước kia ba mẹ cũng coi như ân ái và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng từ khi ba thất nghiệp thì mẹ đã thay đổi, trở nên tính toán chi li, trở nên keo kiệt hay cáu gắt, giống như một quả bom rơi trúng. Còn em trai, trước kia chỗ nào cũng tốt. Nhưng bây giờ luôn cảm thấy nó như là con vợ trước. Hắn không dám nghĩ đến tương lai hai anh em đứng trên trục ngang không bình đẳng thì sẽ có dáng vẻ gì.

Mặc kệ là hắn nuôi thằng Thuận cùng với cả nhà, hay là thằng Thuận thay tên đổi họ thì địa vị của hai người đều khác. Điều đầu tiên, hắn là chủ của gia đình. Nhưng đối thành em trai, thật sự không có khả năng moi tim phổi. Rốt cuộc hắn cũng là con người, cũng có vợ con. Nhưng nếu là điều thứ hai, hắn càng sẽ không cam lòng.

Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là làm giàu, ai lại cam tâm vẫn luôn đứng yên chứ?

Hắn không muốn tương lai vẫn luôn phụ thuộc và ăn thức ăn thừa của em trai, không muốn tương lai mẹ luôn thì thầm ở bên tai nói em hai tốt như thế nào, không muốn thấp hèn với em trai. Nhưng nếu... hắn cũng có thể trở thành con trai của nhà họ Lữ vậy thì sẽ khác. Hắn và em trai vẫn bình đẳng, vậy tất cả khúc mắc đều sẽ không có.

Võ đại suy nghĩ rất nhiều, đi ra khỏi bệnh viện không biết lúc nào. Con trai ngủ ở trên lưng hắn, đi được nửa đường thì nghe vợ nói đưa con trai đến nhà ba mẹ vợ. Dù sao gần đây trong nhà rất loạn, ở trong nhà ba mẹ vợ tốt hơn ở nhà mình.

Đương nhiên hắn cũng biết, có lẽ là vợ không muốn để cho con trai nhìn thấy mấy thứ không nên nhìn thấy.

Mỗi một bước gần đến nhà, hai vợ chồng lại cảm thấy bước chân càng thêm nặng nề. Khi đi đến cửa, đôi tay run rẩy không dám mở cửa. Võ Thuận trước giờ không đủ cẩn thận, cũng không phát hiện xảy ra chuyện gì, bước đến cầm nắm cửa và mở ra.

Nhưng mà trong nháy mắt, chân vừa mới bước nửa bước đột nhiên cứng đờ ngay tại chỗ.



“A!” Chị dâu Võ lập tức hét to một tiếng.

Giọng ngạc nhiên đến chói tai. Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng gần đó có khu nhà máy. Bởi vậy có nhiều công nhân thuê nhà ở, ban ngày có rất nhiều phụ nữ đang giặt quần áo bên cạnh hồ nước, hoặc là đang nói chuyện phiếm ở bên ngoài. Khi nghe thấy tiếng hét đã nghi ngờ đi qua nhìn xem, lập tức cũng đều bị ngạc nhiên đến mức sợ hãi, bắt đầu chỉ trỏ.

Đôi mắt của chị dâu Võ đều đỏ, nhịn không được sợ hãi, run rẩy nói: “Thuận... Thuận à, em... em đừng trách mẹ. Khi mẹ... mẹ và ngài Lữ còn trẻ là...”

Lời ả nói hơi nghẹn ngào, nói một nửa rồi dừng lại.

Võ Thuận nắm chặt nắm tay, nhìn đống hộn độn trong phòng khách lập tức nhào lên, đấm thẳng vào mặt ông Lữ!

Bọn họ ở bên ngoài thời gian dài như vậy Lữ Lương Tây mới tan hết thuốc. Chỉ là uống nhiều rượu nên cả người mệt mỏi nên đã ngủ rất say. Lúc này bị Võ Thuận đấm xuống một cái lập tức bừng tỉnh, bụm mặt mở mắt tức giận nhìn.

“Khốn kiếp, anh làm gì vậy?” Lữ Lương Tây khàn giọng hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng thì bản thân cũng nghe không quen. Bởi vì giọng nói đều có vẻ không có sức lực, eo đau lưng mỏi không nói, cả người giống như đến gần cái chết, già đi rất nhiều.

Hơn nữa, ông ta nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh mình. Lúc này, ông ta còn sợ hãi hơn cả Võ Thuận; lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, gương mặt già nua co giật dữ dội, trong lòng chịu kích thích càng lớn hơn nữa.
 
Chương 572: Thủ đoạn quá mức


Cảnh xung quanh là như thế nào? Lữ Lương Tây ước gì có thể làm cho thời gian quay ngược lại!

Ông ta không phải người háo sắc, nhưng mấy năm nay cũng trải qua rất nhiều phụ nữ muôn hình muôn vẻ. Hai bà vợ trước cũng đều có chút của cải, từ nhỏ được dạy dỗ khác với Hàn thị. Nói dễ nghe thì đó là tiểu thư khuê các, xinh đẹp trầm ổn. Mặc dù lớn tuổi cũng là đoan trang thanh tú, tuyệt đối không giống như Hàn thị.

Hàn thị... Lữ Lương Tây cắn chặt răng. Lúc này Hàn thị đang nằm trên đùi ông ta ngủ say như heo, thoạt nhìn cũng uống không ít. Không chỉ vậy, quần áo trên người bà cũng không có. Ngực chảy xệ xuống, trên bụng có nhiều ngấn, không phải mỡ chỉ là da thừa mà thôi. Dù sao bà đã sinh bốn đứa con.

Quan trọng nhất chính là gương mặt này. Đầu trọc giống cái ni cô, lớp sơn đỏ chưa rửa sạch làm cả gương mặt nhìn thấy ghê người, khó có thể nuốt xuống.

Đương nhiên, nếu chỉ cần nhìn qua thì ông ta sẽ nhịn xuống. Nhưng vấn đề là, không cần người khác nhắc nhở ông ta đều có thể biết hiên tại đang xảy ra chuyện gì. Ông ta rõ ràng là Lữ Lương Tây lại cùng Hàn thị...

Một gương mặt già đều mất hết!

Nhưng ông ta cũng biết mình trước giờ đều có kiểm soát. Bằng không sao có thể lăn lộn ở Cảng Thành đến bây giờ? Trước kia gặp qua vô số phụ nữ xinh đẹp cũng không làm cho ông ta phóng túng như vậy. Lần này sở dĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy tuyệt đối không phải nguyên nhân do ông ta.

Bà già Hàn thị này nhất định là bỏ thuốc ông ta.

Lữ Lương Tây suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng tức giận. Nhưng lúc này quần áo trên người đều bị xé hư rồi, một đống người chặn trước cửa. Hôm qua ông ta nhận được lời mời, nhà họ Võ cực lực thuyết phục để cho ông ta đi một mình đến đây ăn bữa cơm nhà. Ông ta cảm thấy hẳn là Hàn thị muốn trò chuyện riêng với ông ta về đơn thuốc nên lập tức đồng ý. Ông ta không chỉ không dẫn thư ký và vệ sĩ theo, ngay cả Lục bán tiên cũng không đi cùng.

Không ngờ Hàn thị lớn gan như vậy. Đã là người lớn tuổi lại còn không biết xấu hổ!



“Võ Thuận! Đừng quan tâm chuyện của tôi!” Lữ Lương Tây tức giận nói. Truyện Xuyên Nhanh

“Ông có ý gì? Ông là đàn ông, không phải chuyện của ông thì của ai?” Võ Thuận vừa gắn răng giả, nhìn qua là màu bạc. Mặc dù không quá đẹp, nhưng cũng may nói chuyện không lọt gió.

Sắc mặt của Lữ Lương Tây khó coi, tiện tay kéo hai miếng vải rách che người lại, nói: “Anh đang nói chuyện với ai vậy? Lữ Vinh Thuận, anh nhớ kỹ cho tôi, anh là con trai tôi, đừng hất cù chỏ ra ngoài!”

Võ Thuận vừa nghe nghẹn trong lòng.

Võ đại thót tim trong lòng. Quả nhiên ông Lữ vẫn muốn nhận con trai. Thậm chí ngay lúc này còn coi trọng Võ Thuận. Nói cách khác, mặc kệ việc này phát triển như thế nào thì kết quả xấu nhất cũng chính là vợ chồng bọn họ sẽ dựa vào ánh sáng của Võ Thuận.

Mà kết quả tốt nhất chính là hắn cũng trở thành con riêng của ông Lữ.

Mọi chuyện đã như vậy, có rối rắm cũng vô dụng. Bởi vậy Võ đại vội vàng tiến lên lấy chiếc áo khoác bị ném thật xa cho mẹ đắp lên, lại thuận tiện chuẩn bị một bộ quần áo nam cho ông Lữ mặc vào.

“Ngài Lữ đừng nổi giận, em trai của tôi cũng là nhất thời kích động. Dù sao quan hệ giữa ba mẹ tôi đã không còn tốt, bọn họ cũng sắp ly hôn rồi. Bây giờ hai người... hai người lại như vậy... Hàng xóm đều ở bên ngoài, sau này mẹ tôi cũng không thể làm người, nể tình tình cảm trước đây của hai người, xin ngài.... chừa cho mẹ tôi chút thể diện được không?” Võ đại thấp hèn nói.

“Thể diện? Người phụ nữ đê tiện này còn có thể diện sao? Người đã lớn tuổi như thế lại còn sử dụng thủ đoạn quá mức như vậy!” Ông Lữ vội vàng mặc quần áo, vừa chỉ vào Hàn thị nằm dưới đất mắng.

Hàn thị đau đầu vì tiếng ồn, mơ màng mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt của Võ Thuận thì nói: “Sao vậy con trai? Con nhìn mẹ làm gì vậy?”
 
Chương 573: Trả đũa


Sau khi Hàn thị hỏi một tiếng, phát hiện biểu cảm của Võ Thuận hơi kỳ quái. Hơn nữa đầu mình choáng váng, mùi rượu còn chưa tan, càng nằm ở dưới đất.

Bà nghi ngờ cúi đầu nhìn, trong chớp mắt nghẹn họng nhìn trân trối, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu. Mặc dù bà uống nhiều nhưng không cảm thấy chóng mặt, chỉ mới uống vài ly đã say. Không bao lâu Lữ Lương Tây đè đến, bà đã lớn tuổi, trong lòng sao còn nghĩ đến loại chuyện này chứ? Cho nên theo bản năng chuẩn bị phản kháng. Nhưng sau khi men say bốc lên bà cũng từ bỏ. Hơn nữa không biết kiểm soát nên giây giờ eo già giống như bị chặt đứt, chỉ sợ lúc này Lữ Lương Tây cũng giống vậy, suýt chút nữa đã ngủ mất nửa mạng.

“Thằng Thuận, con còn không nhanh đi đóng cửa lại!” Hàn thị vội vàng hét lên.

Ba đứa con vừa nghe lúc này mới vội vàng đi sơ tán người và đóng cửa lại. Chỉ là chuyện này đã bị mọi người nhìn thấy. Cho dù bây giờ đóng cửa lại cũng không có một chút tác dụng.

“Chậc chậc chậc, trước kia nhìn người ta rất thành thật. Tại sao dì Võ đã lớn tuổi rồi còn tằng tịu với người như vậy? Cũng không biết vào phòng lén lút giấu đi, lại còn trực tiếp làm ở phòng khách... còn nữa... cô nhìn thấy con dâu nhà dì ấy nói gì không? Chỉ sợ từ lâu đã có tư tưởng ngoại tình rồi?”

“Người ta mới đến đây ở không lâu, mấy cô là không biết. Hai ngày trước họ hàng qua nhà tôi nói biết bọn họ. Bà này trước kia mở phòng khám, kết quả bán thuốc xảy ra vấn đề cuối cùng không cho mở, bán hết nhà mới bồi thường tổn thất cho người khác. Quan hệ giữa hai vợ chồng già ngày càng xấu, bọn họ không phải thường xuyên cãi nhau sao? Trước kia tôi còn tưởng rằng vợ chồng nghèo đồng tâm hiệp lực. Bây giờ nhìn thấy là dì Võ này coi thường chú Võ.”

“Buổi sáng dì Võ còn khoe với tôi, nói là hôm nay tiếp đón một người họ Lữ. Người này là thương gia giàu có bên Cảng Thành, muốn nhận thằng Thuận làm con nuôi. Tương lai cả nhà đi theo hưởng phúc...”

Người ngoài cửa không ngừng tám chuyện.

Mọi người tôi một câu cô một câu, gần như đoán được hết câu chuyện. Một đám đều biểu hiện ra sự xúc động.



Nhận con nuôi? Xét theo những gì đã xảy ra hôm nay, bà Hàn thị này không chỉ muốn cho họ Lữ nhận con nuôi đâu! Đây quả thực là muốn ngênh ngang vào nhà, cũng không biết ông Lữ này có vợ hay không. Nếu như có thì càng náo nhiệt.

Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng không có ai nhìn thấy chú Võ đi ra ngoài, nhưng lại không nghe thấy tiếng của ông. Nếu ông biết vợ nhà mình làm ra loại chuyện này sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn thôi.

Khi xảy ra loại chuyện không biết xấu hổ này hàng xóm cũng không kiềm chế được. Bọn họ trực tiếp đứng ở cửa lớn tiếng chỉ trỏ làm cho Hàn thị ở trong nhà tức giận đến mức phát run.

“Anh Lữ, chuyện này phải giải quyết thế nào? Anh nói... anh nói tại sao anh có thể... Haizz!” Hàn thị liên tục thở dài, mắt cũng đỏ.

Tuổi già còn khó giữ được trong sạch, trong lòng có thể không buồn khổ sao? Chỉ là mọi chuyện đã xảy ra, lại là Lữ Lương Tây chủ động. Bà cũng không có điều gì để nói, chỉ tiếc hận một câu.

Bà đã chướng mắt chồng từ lâu. Bây giờ không ly hôn cũng chỉ là nể mặt con cái chịu đựng sống mà thôi. Mặc dù bà không thể nói là yêu đương với Lữ Lương Tây. Nhưng nếu có cơ hội ở bên Lữ Lương Tây, bà là sẽ không từ chối. Dù sao có ai lại chê tiền chứ?

Lữ Lương Tây vừa nghe lời bà nói lập tức nổi giận thở hổn hển: “Bà nói như vậy có ý gì? Bà là nói tôi muốn ở bên bà hả? Bà... bà thật là làm rất tốt, mấy chục năm không gặp còn sinh ra năng lực đúng không? Còn học được trả đũa!”

--- --- ---
 
Chương 574: Con vật giống như chủ nhân


Lúc này Lữ Lương Tây ước gì có thể đánh chết người phụ nữ này. Dù sao ông ta xưa nay vẫn luôn chú ý giữ gìn sức khỏe. Lục bán tiên đi theo bên cạnh cũng khuyên ông ta bình thường nên chú ý tiết chế. Dù sao ông ta đã lớn tuổi, một khi phóng túng, tổn thất không chỉ dừng lại ở tinh dịch và máu, mà là tuổi thọ!

Nhưng lúc này đây, ông ta lại phá lệ làm xằng bậy. Hiện tại chỉ cảm thấy cơ thể như bị moi rỗng, cũng hơi chậm chạp. Nếu không phải tay chân nhũn ra, vô luận như thế nào ông ta cũng sẽ không làm cho Hàn thị tốt hơn.

Hàn thị vừa nghe lời này của Lữ Lương Tây hơi khó hiểu. Nhưng tiếp theo lại cảm thấy ông ta đây là muốn trở mặt không nhận người quen, cẩn thận nghĩ lại: hiện tại ba đứa con đều có mặt, một thương nhân thành công như ông ta cần chút thể diện cũng là điều dĩ nhiên. Bởi vậy sau khi mặt già đỏ bừng hiện lên một tia thất vọng, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Bà được Võ Thuận đỡ đứng dậy: “Thuận à, con đừng quan tâm mẹ, đưa ba con trở về đi.”

Võ Thuận hơi sửng sốt, thân thể cứng đờ.

Mặc dù Lữ Lương Tây biết rõ Võ Thuận thay tên đổi họ là chuyện sớm muộn. Nhưng lúc này Hàn thị bỗng nhiên nói một câu này lại làm ông ta cảm thấy khó chịu. Giống như Hàn thị đã thật sự trở thành một nửa kia của ông ta, nghe có vẻ kỳ lạ.

Nhưng mà bây giờ ông ta cũng không còn tinh thần và sức lực so đo với Hàn thị. Dù sao ông ta cũng là đàn ông. Cho dù mình không bằng lòng cũng không được lộ ra vẻ chết đi sống lại. Nếu không người khác còn tưởng rằng mình bị Hàn thị chơi.

Bởi vậy, Lữ Lương Tây làm gương mặt già lạnh lùng. Sau khi đám người bên ngoài giản tán, tùy ý Võ Thuận đỡ rời đi. Chân hơi run lên trông hơi đáng thương, dường như trong chớp mắt già đi mười tuổi.

* * *

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Hơn nữa Sở Từ vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm Lữ Lương Tây. Cho nên đêm đó Sở Từ đã nghe được chuyện này.



Không thể không nói, cho dù Sở Từ đã chuẩn bị sẵn cũng phải ngạc nhiên.

Chính nàng là người khuyến khích bên tai hai vợ chồng Võ đại. Nhưng lúc đó cũng chỉ cho rằng hai vợ chồng này sẽ tung tin đồn ra bên ngoài, hoặc là xúi giục Hàn thị ly hôn tái giá. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng vợ chồng bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp ra tay làm cho Lữ Lương Tây và Hàn thị ăn nằm với nhau.

Hàn thị chính là một con chó theo đuổi không bỏ, lại có hai vợ chồng kia ở bên cạnh nói ra nói vào. Chỉ sợ bà càng có dục vọng chiếm hữu với Lữ Lương Tây.

Tội nghiệp cho ba Võ, đến tuổi này còn bị cắm sừng.

Lúc Sở Từ thở dài, tiểu hòa thường Ngộ Trần cũng sắp khóc. Bình thường lúc này cậu đã sớm bắt đầu khuyên nhủ Sở Từ. Nhưng bây giờ, dưới linh thụ, hai con ngỗng trắng đang chậm rãi đi lại, thỉnh thoảng còn bay phành phạch lên hù dọa cậu hai lần, làm cho da đầu cậu tê dại, Phật Tổ đều sắp bị cậu kêu đến phiền.

Con vật giống như chủ nhân, Sở Từ nuôi hai con ngỗng trắng này rõ ràng chính xác đều là vô lại. Cậu rõ ràng cực khổ đào hồ nước nhỏ cho chúng nó. Nhưng hai nhóc này chỉ thỉnh thoảng xuống nước chơi đùa, hầu hết thời gian vẫn sẽ lắc lư ở trước mặt cậu, thấy Sở Từ chưa từng nói chuyện qua. Nhưng một khi thoáng nhìn thấy cậu thì lại một vòng đuổi theo điên cuồng.

Tuy nói cậu chỉ là hư thể, căn bản không có khả năng bị tổn thương. Nhưng động vật và người thì khác nhau. Nếu thật sự bị hai con ngỗng trắng đuổi theo, hơn nữa xuyên tới xuyên lui ở trong thân thể của cậu thì thân thể của cậu cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng, sẽ không đau không chết. Nhưng sẽ hơi khó chịu.

Chỉ là bản thân tiểu hòa thượng đã quên rằng, bất luận là cỏ xanh rau dại được giục sinh bằng nước ép từ lá thần trong không gian này, hay là kinh văn cậu đọc trong miệng đều có thể mang lại lợi ích to lớn cho hai con ngỗng trắng này. Chúng nó cũng không ngu ngốc, tự nhiên sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân Sở Từ này.
 
Chương 575: Chăm chỉ quá mức


Chuyện của Lữ Lương Tây hoàn toàn không có ảnh hưởng đến Sở Từ. Dù sao người ra tay cũng không phải nàng. Thậm chí mặc dù nàng xúi giục hai vợ chồng kia, nhưng lời nói cũng rất chú ý, không muốn làm cho hai vợ chồng kia nghĩ cách đưa hai người này lên giường. Cho nên mặc dù tiểu hòa thượng có ý kiến, nàng cũng không sợ chút nào.

Sau chuyện này, Lữ Lương Tây an phận mấy ngày, ở trong khách sạn khoảng mười ngày không ra ngoài.

Sở Từ cũng vui vẻ trong lòng. Thừa dịp thời gian này để cho Tần Trường Bình nhanh chóng hoàn thành công việc tuyển dụng, bản thân cũng đi Cục Y tế đăng ký, chuẩn bị tham gia khóa đào tào dược sĩ chuyên nghiệp ở huyện này. Nàng có Hoắc thần tiên giới thiệu, đăng ký không là vấn đề. Chỉ cần học tập một số ứng dụng đơn giản của thuốc tây, tương lai cũng dễ dàng thi đậu.

Sở Từ nghe Hoắc thần tiên nói qua thuốc tây này có tác dụng nhanh. Nhưng tên gọi tối nghĩa khó hiểu, chỉ có thể học bằng cách học thuộc lòng. Nhưng cũng may tỷ lệ y học cổ truyền ở huyện Y Thủy là rất lớn, trình độ chữa bệnh tây y không thể so sánh được với những thành phố lớn. Nàng còn trẻ và học nhanh. Nếu nghiêm túc học thì sớm muộn gì cũng xuất sư. Trước tiên cầm giấy chứng nhận có tư cách, sau này vừa học vừa làm cũng được.

Nhưng sau khi kiểm tra chứng chỉ của bác sĩ, Sở Từ càng bận rộn.

Sở Đường làm một học sinh cấp 3, đều cảm thấy không chăm chỉ bằng Sở Từ. Hơn nữa chị học rất nhiều thứ, dưới cái nhìn của Sở Đường. Nếu chị đã mở nhà máy sản xuất dược phẩm rồi, chỉ cần tập trung học bác sĩ và dược sĩ là được. Nhưng chị cố tình không nghe, một ngày 24 tiếng chia làm mấy phần. Thời gian ngủ có lẽ cũng chỉ khoảng bốn tiếng. Mỗi khi thấy chị, ngoài đang học y thì chính là đang đùa nghịch những đồ thủ công mỹ nghệ đó; hoặc là đang may quần áo, thêu hoa, thêu cỏ, thêu uyên ương; hoặc là nấu trà hoa, trà trái cây.

Ban đầu chỉ có 2-3 phòng trống trong sân sau. Nhưng bây giờ đều sắp bị chị chất đầy đồ đạc, mở cửa ra đồ đạc linh tinh bên trong cái gì cũng có, còn phong phú hơn cửa hàng trên đường bán. Hơn nữa chị vô cùng thành thạo về gỗ, một đồ vật trông cực kỳ phức tạp nhưng chị chỉ dùng thời gian ngắn là có thể điêu khắc ra. Quả thực có hơi tẩu hỏa nhập ma.

Sở Từ làm việc giống như không muốn sống. Sở Đường làm em trai nàng cũng không mặt mũi rãnh rỗi. Thỉnh thoảng muốn thở một hơi, vừa thấy được Sở Từ sẽ lập tức có ý chí chiến đấu.

Một ngày có rất nhiều thời gian, khi tưởng tượng thỉnh thoảng cảm thấy mình có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng một khi đã làm, cảm giác nhàm chán sẽ làm cho người ta lui xuống. Mà Sở Từ hình như là một người không cảm thấy nhàm chán, làm cho Sở Đường ngày càng nhìn không rõ.



Sở Đường cảm thấy Sở Từ chăm chỉ đến đáng sợ. Nhưng mấy người Thôi Hương Như và Tần Trường Tố thì cảm thấy hai người không hổ là hai chị em, dáng vẻ nghiêm túc cũng giống nhau như đúc.

* * *

Qua nửa tháng, Lữ Lương Tây dường như phát hiện tiến độ nhà máy của Sở Từ hơi nhanh. Cuối cùng cũng ra tay.

Khi Sở Từ nhận được tin tức là ở giữa trưa, nang đang cùng Thôi Hương Như trở về thôn.

200 công nhân ban đầu của nhà máy dược phẩm đã chọn ra. Hôm nay mới bắt đầu chính thức đi làm, ở đây chưa đến 100 người là người trong thôn, số còn lại được chọn từ 4-5 thôn xung quanh.

Nếu không phải bởi vì trong nhà máy có nhiều trang thiết bị đắt tiền, số lượng công nhân ban đầu đã tăng lên rất nhiều. Nhưng dù vậy, tiền của nàng cũng đã tiêu hao quá mức. Vốn dĩ nàng muốn thương lượng vay ngân hàng, nhưng Thẩm Dạng biết được tin tức đã cho nàng mượn 100.000 đồng mua thiết bị, yêu cầu phải trả hết trong vòng 5 năm, đổi lấy 5% cổ phần của nhà máy dược phẩm.

Cổ phần này tương đương với tiền lãi, giá cao hơn ngân hàng nhiều. Nhưng thân phận của Thẩm Dạng có chỗ lợi với nàng. Cho nên mặc dù tiền lãi cao hơn, nhưng lại rất đáng giá.

“Hiện tại người trong thôn chỉ là không cho người ngoài vào thôn. Nhưng một khi xử lý không tốt thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Trên đường đi, Thôi Hương Như lo lắng nói.
 
Chương 576: Hai bên đối chọi


Sở Từ thuê người bang Thịnh Vượng theo dõi lâu như vậy đương nhiên biết hiện tại người trong thôn đang quậy chuyện gì.

Trên thực tế không có nhiều người gây rối, chủ yếu là một số người không trúng tuyển. Những người này đã nhận lợi ích từ Lữ Lương Tây, yêu cầu chặn lối vào ở nhà máy dược phẩm, nhìn thấy người thôn khác thì không cho vào cửa.

Nếu quậy lớn chuyện, Sở Từ không còn cách nào khác nhất định chỉ có thể thỏa hiệp. Đến lúc đó, thôn dân không chỉ có thể vào nhà máy, hơn nữa cũng được một khoản từ Lữ Lương Tây, một công hai việc.

Nhưng mà chuyện Thôi Hương Như lo lắng Sở Từ cũng hiểu rõ, trong thôn không có nhiều người đi học, liên quan đến đường kiếm sống của bọn họ khó tránh khỏi sẽ hơi ích kỷ. Lúc đối phó với người ngoài thôn người biết đâu sẽ dùng đến vũ lực. Nhưng người ngoài thôn cũng đều không phải kẻ ngốc, một khi chịu thiệt nhất định cũng muốn mời người đến hỏi cho ra lẽ. Đến lúc đó hai bên đối chọi, lỡ như đánh nhau thì lớn chuyện.

Chuyện như vậy trước đây đã từng xảy ra, nghe nói năm đó vừa mới bắt đầu chia đất thì có hai thôn bởi vì có sự khác biệt về ruộng đất nên hai bên cầm cuốc xẻng gặp mặt, xô xát nhau tét đầu chảy máu. Lúc đánh nhau đã chết hai người con trai trẻ tuổi, chuyện này mới kết thúc. Nhưng hai thôn đã kết thù.

Thôi Hương Như lo lắng đến lúc đó có người xúi giục thật sự đánh nhau, một khi xảy ra chuyện thì nhà máy dược phẩm của Sở Từ cũng đừng muốn mở nữa. Cho dù có thể tiếp tục kinh doanh chỉ sợ tương lai cũng không dám ngẩng cao đầu.

Sở Từ cũng không quá lo lắng trong lòng. Dù sao trong khoảng thời gian này chuẩn bị cũng không phải vô ích.

Lúc Tần Trường Bình tuyển người, Sở Từ đã đặc biệt đưa thêm một yêu cầu. Đó là công nhân vào nhà máy tuyệt đối không thể gây chuyện, bọn họ đã bưng chén cơm của Sở Từ tự nhiên không hy vọng những người bị Sở Từ từ chối ngoài cửa ảnh hưởng đến đường kiếm sống của bọn họ.

Thật ra, nàng có thể nghĩ cách tránh trận xung đột này, có thể trốn được nhất thời nhưng không trốn được cả đời. Nếu không làm tất cả mọi người vừa lòng thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, còn không bằng nhân lúc còn sớm giải quyết cho xong.



“Chị Hương Như, đến lúc đó chị chạy trốn nhanh một chút. Lỡ như có người thật sự ra tay thì vô tình bị thương sẽ không tốt đâu.” Sở Từ nói.

Thôi Hương Như vừa nghe thì chớp mắt: “Em đừng làm chị sợ, sao có thể thật sự đánh nhau chứ? Nhưng... hay là chúng ta tìm hai công an đến đi?”

Công an? Sở Từ mỉm cười, quả nhiên là một cách tốt. Nhưng nếu dẫn bọn họ đến hẳn là sẽ rất kỳ quái, không tốt lắm.

Sở Từ cũng là cố ý hù dọa chị, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thôi Hương Như, nàng không khỏi cảm thấy đáng yêu. Đặc biệt là lúc chị nhíu mày, giống như hoa đỗ quyên, rất xinh đẹp.

--- ---

Lúc hai người Sở Từ đến, người hai bên đứng thành ranh giới rõ ràng. Mỗi người đều có thái độ không nhường nhịn, cổng nhà máy xa hoa đóng chặt. Tần Trường Bình đang khuyên mọi người. Nhưng rốt cuộc những người đó đã cầm tiền. Mặc dù trong long hơi dao động, nhưng vẫn không rút lui.

“Giám đốc Tần, anh chính là đứng nói chuyện không đau lưng. Anh vốn dĩ không phải người trong thôn chúng tôi. Nếu không phải bởi vì anh là anh họ của Sở Từ, bây giờ có thể đứng ở chỗ này hả? Còn làm giám đốc à? Chuyện tuyển dụng này trước kia Sở Từ đã nói qua nhất định tìm người trong thôn chúng tôi. Nhưng bây giờ anh lại qua mặt nó tìm nhiều người ở bên ngoài như vậy. Tại sao vậy? Nếu không có người trong thôn chúng tôi giúp đỡ, nhà máy này có thể xây nhanh như vậy sao? Vậy mà bây giờ các người lại qua cầu rút ván!” Có người dẫn đầu gây rối nói.

Thời tiết hơi nóng, Tần Trường Bình đứng dưới nắng trán đều đổ mồ hôi.

“Tôi đều làm theo chỉ thị của Sở Từ. Hơn nữa, sở dĩ không chọn mấy người là bởi vì mấy người không đủ tư cách. Mọi người đều biết đây là nhà máy sản xuất dược phẩm, một khi có vấn đề đều liên quan đến mạng người, yêu cầu cũng phải nghiêm khắc hơn. Đương nhiên, nếu tương lai mấy người có thể sửa lại một số thói quen xấu của mình, trong nhà máy còn thiếu người bất cứ lúc nào cũng có thể hoan nghênh mấy người đến!” Tần Trường Bình lại nói.
 
Chương 577: Giải thích


Tần Trường Bình nhìn kẻ gây rối này chỉ cảm thấy đau đầu. Nhưng trong khoảng thời gian này Sở Từ vẫn luôn nhắc nhở y. Cho nên y cũng có chuẩn bị tâm lý. Y cũng biết những kẻ gây rối này đều là nhận tiền nên không thể tránh khỏi. Hiện tại chỉ có thể ngăn chặn mọi chuyện và giảm ảnh hưởng đến nhỏ nhất.

Y tiếp quản nhà máy dược phẩm của Sở Từ cũng đã được một thời gian, làm mọi việc cũng thành thạo, xảy ra chuyện này cũng không phải nhất quyết có mặt Sở Từ mới được. Nhưng y vẫn hy vọng bà chủ là Sở Từ ra mặt. Dù sao trong thôn vốn dĩ có nhiều người cảm thấy Sở Từ còn nhỏ dễ bắt nạt. Cho dù lần này không xảy ra chuyện thì tương lai cũng sẽ gặp phiền phức. Chi bằng thừa dịp cơ hội lần này lập uy, tương lai công nhân trong nhà máy cũng có thể an tâm làm việc.

Bên cạnh Tần Trường Bình còn đi theo mấy bảo vệ vạm vỡ, đứng thành hàng ngang hai bên chính giữa, cũng có chút tác dụng uy hiếp, tránh cho có người không nhịn được ra tay.

“Giám đốc Tần, lời này của anh chúng tôi không thích nghe, thói xấu gì? Chẳng lẽ trên người chúng tôi có thói quen xấu gì? Mọi người đều sống chung một thôn, bình thường ăn những thứ giống nhau, làm cùng một công việc. Tại sao bọn họ có thể vào mà chúng tôi không thể? Còn những người ngoài thôi này có chỗ nào nào tốt hơn chúng tôi?” Kẻ gây rối nói tiếp.

Lúc này Sở Từ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng lạnh lùng quét mắt qua đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng trên những kẻ gây rối.

Có khoảng trăm người đến gây rối, có người dẫn theo cả nhà đến nên trông rất hùng hổ.

Rốt cuộc đều sống chung một thôn. Mặc dù không quen biết, nhưng phần lớn đã gặp qua một hai lần. Tên cầm đầu là kẻ cường hào nổi tiếng trong thôn, tên là Trương Dũng, dung mạo không tệ, ngũ quan đoan chính, rất đẹp trai. Nhưng lại là kẻ lưu manh, làn da hơi đen. Bình thường chỉ thích dẫn mấy người bạn xấu đi khắp nơi ăn uống chùa, làm chuyện xấu xa quấy rối con gái nhà lành. Nhưng người này làm rất nhiều chuyện sai lầm nhỏ, chuyện lớn thì không có. Cho nên vẫn còn có thể tiếp tục sống ở trong thôn.



Trong những người khác, có thôn nam cũng có thôn bắc. Sở Từ cẩn thận nhìn qua còn phát hiện Trương Hồng Hoa và mợ út bên nhà họ Sở.

Ba bà mợ trong nhà họ Sở, mợ cả thì ngồi tù, hai bà mợ khác đều có công việc, cũng bởi vậy nhà họ Sở mới xem như gia đình khá giả. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người có công việc đều chạy đến kiếm chuyện, xem ra là thật sự rãnh rỗi.

“Sở Từ, mày đã đến rồi hả? Hôm nay mày nhất định phải cho chúng tao một lời giải thích!” Trương Dũng cầm đầu khí thế nói.

“Đúng đó, nếu lần này xây nhà máy ở thôn chúng tôi, nên mời người trong thôn chúng tôi làm việc. Tại sao còn thuê người bên ngoài? Chúng tôi tuyệt đối không thích dùng đất và nước trong thôn chúng tôi nuôi người khác!” Lại có người nói.

Sở Từ nhếch môi, không giận mà ngược lại cười: “Mảnh đất mấy người đang đứng đều là tôi bỏ tiền ra mua, lại luôn miệng hỏi tôi tại sao?” Sở Từ cười một tiếng: “Trương Dũng, mấy ngày trước anh nhận được một số tiền đã tiêu gần hết rồi phải không? Nghe nói anh cho ba mẹ vợ chiếc xe, còn mua tivi nữa, hình như kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”

Trương Dũng vừa nghe đột nhiên có cảm giác dựng cả tóc gáy. Có người cho gã 1000 đồng kêu gã đến gây rối. Mấy ngày nay vừa có tiền trong tay thì gã mua xe đạp và chiếc tivi. Nhưng hai thứ này đều là đồ vật lớn, đặc biệt là tivi. Hiện tại cũng chỉ có nhà thôn trưởng mới có một chiếc mà thôi. Gã mạo muội mang về sẽ làm cho người hoài nghi. Cho nên đồ đạc để ở nhà ba mẹ vợ, chuyện này chỉ có gã và gia đình ba mẹ vợ biết. Tại sao Sở Từ biết rõ ràng như vậy?

“Mày nói bậy gì đó? Tao mua mấy thứ đó khi nào.” Trương Dũng vội vàng nói.
 
Chương 578: Lý do


Trong khoảng thời gian này Sở Từ đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực. Trong thôn có động tĩnh gì nàng đều biết rõ, đặc biệt là con nhím giống Trương Dũng, nàng càng kêu người nhìn chằm chằm, tự nhiên biết gã sau lưng nhận bao nhiêu tiền từ Lữ Lương Tây.

“Gia đình của ba mẹ vợ anh hiện tại như thế nào, tôi nghĩ hàng xóm đều biết rõ. Anh giải thích cũng vô dụng. Nếu anh nói đồ đó không phải anh mua, không cần trả cho anh, tôi đây thật bội phục sự rộng lượng của anh.” Sở Từ cười khẩy nói.

Trương Dũng nghẹn họng. Gã biết mình không phải thứ gì tốt. Nhưng đồng dạng, ba vợ của gã cũng là tên vô lại. Nếu không cũng không dám gả con gái cho gã. Cho nên bây giờ một khi gã mở miệng chết không thừa nhận thì đồ đạc lần đó mình đưa cho nhà ba vợ nếu không lấy về, vậy không phải tương đương làm chuyện lỗ vốn sao?

“Là tao thì sao? Gần đây tao kiếm được chút tiền mua đồ cũng không được sao? Nhưng còn mày, Sở Từ, người trong thôn chúng tao đối xử với mày không tệ. Anh họ mày luôn miệng nói là than thể chúng tao có thói quen xấu mới không thuê chúng tao, lời này tao không tin! Tụi mày chính là cố ý muốn thuê người ngoài thôn, chờ tương lai còn sẽ đá toàn bộ công nhân trong thôn chúng tao ra! Đúng không?” Trương Dũng lại nói.

Sở Từ nghe xong câu này bước chân đi qua, dạo quanh Trương Dũng một vòng, ánh mắt cẩn thận nhìn.

Dáng vẻ của Sở Từ hiện giờ có tiếng là xinh đẹp. Trương Dũng vốn chính là chàng trai trẻ tuổi, lại còn có hơi khốn kiếp. Cho nên lúc này càng hưởng thụ thẳng lưng, chỉnh sửa lại quần áo. Giống như ngay sau đó Sở Từ sẽ thích gã vậy.



“Đôi chân hôi hám của anh có thể ngửi thấy mùi qua đôi giày. Quần áo bên ngoài ngăn nắp, nhưng bên trong cổ áo sơ mi đều đen; thuê anh làm việc, đồ vật tôi làm ra có người dám dùng không?” Sở Từ khinh thường, tiếp theo lại lớn tiếng nói: “Mọi người đều biết, trước kia xưởng Thiên Trì chỉ bán bốn loại thuốc, trong đó có một loại là kem bôi trên mặt. Trong số mấy người cũng có người dùng. Nếu kem dưỡng đó được sản xuất từ tay người này, mấy người còn dám dùng không? Thậm chí đến lúc đó mùi hương của kem dưỡng cũng sẽ bị giảm đáng kể bởi mùi hôi chân của Trương Dũng anh.”

Sở Từ nói trực tiếp, không chừa một chút thể diện cho Trương Dũng. Một người đàn ông nhữ gã, hơn nữa tự cảm thấy trông điển trai, dùng gương mặt và tính tình lãng tử này có thể thú hút được rất nhiều cô gái. Bây giờ lại bị một đứa con gái như Sở Từ nói xấu trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể nhịn được chứ?

Ngay lập tức, sắc mặt lạnh lùng muốn ra tay đánh người. Sở Từ phản ứng nhanh, trực tiếp bắt lấy cổ tay đối phương, trở tay một cái, trực tiếp làm cho gã khụy gối quỳ xuống đất. Gã bị nàng giữ chặt đôi tay không thể giãy giụa.

Không chỉ có như thế, cảm giác được sức lực của Sở Từ. Mồ hôi lạnh của Trương Dũng trong chớp mắt đều chảy xuống.

“Sở Từ, mày còn muốn đánh người hả?” Trương Dũng tức giận nói.

“Là tôi đánh người sao? Tôi chỉ là dạy dỗ kẻ không có mắt mà thôi.” Sở Từ nói xong, sau khi buông tay thì đá người một cái. Trương Dũng ngã như chó gặm bùn. Tiếp theo, nhìn những người khác nói: “Hôm nay, tại sao mấy người đến đây tôi đều biết rất rõ, cầm tiền ai đến đây làm việc trong lòng tôi càng rõ ràng. Nhưng Sở Từ tôi không phải con mèo con chó nhà mấy người có thể tùy tiện sai bảo, ai muốn vào nhà máy làm việc, ai muốn bưng chén trong tay tôi, vậy thì dựa theo quy định. Nhưng nếu là người mà nhà máy Thiên Trì không cần tự nhiên đều có lý do. Mấy người nếu không phục thì chúng tôi có thể nói rõ trước mặt mọi người. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người, trước đó giám đốc Tần chỉ là từ chối mấy người. Nhưng bây giờ nếu nói ra lý do, có mất mặt đừng quay đầu lại mà khóc!”
 
Chương 579: Vận mệnh nhấp nhô


Trong số những người có mặt ở đây, rất nhiều người đều là người lớn tuổi. Nhưng người khoảng 30-40 tuổi bị Sở Từ chỉ thẳng vào mặt mắng nhất định là khó chịu. Đặc biệt là Trương Hồng Hoa và mợ út là người không vui nhất.

“Sở Từ, mặc kệ có chuyện giữa thằng cả nhà tao và mày có phải thật hay không. Nhưng dù sao thằng hai nhà tao xem như có phần liên quan đến mày, đúng không? Đều là người một nhà, tại sao tao không thể được nhận vào nhà máy? Còn nữa, chồng tao làm việc ở Phúc Duyên Đài của mày cũng được một thời gian rồi phải không? Tại sao không trả tiền công cho ông ấy? Mày đây là không muốn để cho hai mẹ con tao sống hả?” Trương Hồng Hoa nói với vẻ mặt phóng đại, không ngừng lên án.

Bà nói xong, mợ út không gặp được mấy lần của Sở Từ cũng mở miệng: “Tao còn là mợ ruột của mày đó! Ngay cả cửa cũng không cho tao vào. Thằng nhóc Trường Bình kia còn nói tao có vấn đề. Tao có vấn đề gì? Một con bé 14 tuổi như Nữu Nữu cũng có thể đến làm việc, tại sao tao không thể? Nó rõ ràng còn không đủ tuổi mà mày yêu cầu, đúng không?”

Nhắc tới 'Nữu Nữu', Sở Từ hơi sửng sốt, ánh mắt đảo một vòng trong đám người ở phía sau. Cuối cùng khóa chặt một bóng dáng nhỏ tuổi. Cô bé là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả công nhân, nhưng cũng là người gầy nhất. Cô bé 14 tuổi, nhưng từ hình dáng bên ngoài dường như chỉ khoảng 10 tuổi, thật nhỏ bé đến đáng thương.

Cô bé này tên Sở Nữu Nữu, là con gái của vợ cũ và cậu út nhà họ Sở. Ba không thương, mẹ ruột không cần. Mợ út càng diễn vai mẹ kế đến mức cực hạn, bình thường không đánh thì mắng. Sau đó hình như muốn bán Sở Nữu Nữu cho người khác làm vợ bé.

Sở Từ liếc mắt nhìn Tần Trường Bình, chỉ thấy sắc mặt của y hơi cứng ngắc đi đến trước mặt Sở Từ nhỏ giọng nói: “Cậu út và mợ út kén cá chọn canh, ngay từ đầu gả Nữu Nữu cho một ông già đã chết vợ 40 tuổi. Ai biết đêm đầu tiền về nhà, người đàn ông kia uống quá nhiều rượu mê man suýt chết, có thể cảm thấy mình cưới con bé gặp báo ứng. Cho nên thả người về. Sau đó mợ út lại tìm cho em ấy một thằng ngốc. Nhưng mà.... mới vừa về nhà mẹ chồng duy nhất đã chết, chồng ngốc không nơi nương tựa. Chú bác lại bắt nạt Nữu Nữu còn nhỏ tuổi, nói em ấy mạng cứng, lại gấp rút trả người về. Nhân cơ hội cướp nhà và đất đai của thằng ngốc. Thằng ngốc kia không ai quan tâm, cũng không biết chạy đi đâu. Mặc kệ nói như thế nào Nữu Nữu cũng là em họ của chúng ta. Em ấy là người siêng năng, anh để cho em ấy đến đây làm việc cũng có thể nuôi sống bản thân.”



Tần Trường Bình thở dài, y có ba đứa em gái họ. Một đứa là Sở Phương Phương nhà cậu hai, được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình hơi kiêu căng. Mà hai đứa còn lại chính là Sở Từ và Sở Nữu Nữu. Trước kia Sở Từ không nơi nương tựa, số phận xem như đã thảm, nhưng Sở Nữu Nữu lại càng nhấp nhô. Sau hai lần gả không thành, người nhà họ Sở biết rằng cô bé không có khả năng tìm được nhà tốt hơn để đổi lễ hỏi. Cho nên càng không ai quan tâm cô bé.

Sở Từ rốt cuộc biết tại sao mợ út hùng hổ như vậy, hoá ra là không muốn nhìn thấy Sở Nữu Nữu sống tốt. Sở Nữu Nữu này... trông cũng không tệ lắm, gầy yếu trông như một con gà con, nhìn mợ út tràn ngập sợ hãi.

Tần Trường Bình nhìn thoáng qua cảnh này không khỏi cảm thấy mũi chua xót. Bây giờ mỗi gia đình đều trông cậy vào lao động cày ruộng kiếm tiền, nhà có con gái càng sống khó khăn.

“Thế nào Sở Từ, mày không có gì để nói hả?” Mợ út nói với giọng sắc bén.

“Mợ đúng là mợ ruột của tôi. Nhưng mợ không thể vào nhà máy của tôi!” Mặt Sở Từ không cảm xúc lại nói tiếp: “Mợ muốn tôi nói rõ lý do không? Cũng được, nhưng mợ hãy nghe cho kỹ, tôi sợ mợ không nhớ được!”
 
Chương 580: Không hộ khẩu


Sở Từ vừa dứt lời chưa đến mấy giây, không đợi mợ út kịp thở gấp thì chậm rãi nói: “Mợ út, mợ là người tự cho là đúng. Vốn dĩ trưởng thành đã khó coi, số nghèo không nói, còn hai mặt. Mặc dù đứa con gái Sở Nữu Nữu này không phải mợ sinh, nhưng mặc kệ nói như thế nào trên danh nghĩa cũng là con của mợ. Nhưng mợ trăm phương ngàn kế bán nó kiếm tiền, ếch ngồi đáy giếng, lòng tham tiền không phải con người. Bình thường nhìn dễ gần khẩu phật tâm xà, nhưng thật ra lại là kim trong bông một bụng ý xấu. Cả ngày ngấm ngầm làm loạn, chỉ biết kiếm lợi ích cho mình, nhìn dáng người của Nữu Nữu thì biết mợ hại nó rất nặng. Nếu tôi thuê mợ đến đây làm việc, đến lúc đó chính là một viên phân chuột hỏng cả một nồi cháo. Một người thương nhân như tôi có khả năng làm chuyện này sao?”

“Đúng rồi, tôi còn quên nói, mợ còn mặt dày vô sỉ. Rõ ràng là mẹ kế ác độc mà luôn giả vờ tâm địa Bồ Tát, có câu nói như thế nào nhỉ? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đúng không?” Sở Từ lại nói tiếp.

Nói xong những lời này, Sở Từ cũng không thở gấp chút nào. Mọi người nghe được như lọt vào trong sương mù, suýt chút nữa không thoát ra.

Không có mấy người có thể hiểu được từ có bốn chữ, chỉ cảm thấy Sở Từ đột nhiên giống như có văn hóa, nói chuyện cũng thật cẩn thận.

Mợ út tức giận đến mức dậm chân, âm thầm cắn răng: “Sở Từ, mày miệng lưỡi sắc bén tao cũng lười so đo với mày. Hôm nay tao đến đây là nói chuyện công việc, ai ở đây cũng có thể làm việc trong nhà máy của mày. Nhưng Nữu Nữu thì không được, nó mới 14 tuổi, căn bản không phù hợp. Tao thấy quy định của mày đều là bắt nạt người thành thật!”

Sở Từ khẽ hừ một tiếng, đi vào trong đám người lôi Sở Nữu Nữu ra.

Tay Sở Nữu Nữu đặc biệt lạnh, sờ vào cũng không có một chút thịt, xương hơi cộm người. Một đôi mắt to đen nhìn nàng, trong đôi mắt sáng bóng còn hơi sợ hãi. Cho dù là người có trái tim cứng rắn như Sở Từ nhìn thấy cũng không khỏi có loại cảm giác không nỡ.

Chẳng trách Sở Đường cũng thường xuyên nhắc đến cô em họ này. Quả thật rất đáng thương.

Cuộc sống này không phải là thứ cô bé có thể lựa chọn. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Cho nên dường như vô cùng bất lực.



Nhà họ Sở nhất định là không thiếu phần ăn của cô bé, chỉ là tra tấn tinh thần của cô bé. Chỉ sợ ngay cả bản thân cô bé cũng không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì. Có lẽ ở trong mắt cô bé chỉ là chịu đựng ngày nào hay ngày đó. Ngay cả mục tiêu cũng không có. Bởi vì trước giờ không có ai dạy cho.

Lúc đi nhanh đến trước mặt mợ út, Sở Nữu Nữu rõ ràng hơi chống cự.

“Đừng sợ.” Sở Từ thì thầm nói, lúc này mới thấy thân thể run rấy của cô bé hơi bình tĩnh một chút.

“Mợ út, ai nói Sở Nữu Nữu vào nhà máy làm việc? Nó chưa đủ tuổi, quả thật không có tư cách vào.” Sở Từ lạnh lùng nói, chỉ một câu này làm cho sắc mặt của mợ út vui vẻ, mặt Tần Trường Bình hơi thất vọng. Nhưng ngay sau đó, Sở Từ lại nói tiếp: “Theo tôi được biết, Nữu Nữu là người không có hộ khẩu đúng không? Nó sinh ra không bao lâu ba mẹ đã ly hôn, cũng không ai làm hộ khẩu cho nó. Một khi đã như vậy, cho dù tôi dẫn nó đi thì mợ cũng không có tư cách ngăn cản.”

Trong thôn có rất nhiều người không làm hộ khẩu, trong đó phần lớn đều là bé gái. Một số người cảm thấy bé gái không làm hộ khẩu cũng không sao cả, hoặc là căn bản đã quên.

Nếu không phải nhờ ông thôn trưởng giúp đỡ cho nàng lập hộ khẩu riêng thì bây giờ nàng cũng là người dân trong suốt.

Nhưng mặc dù Sở Nữu Nữu đã hơn 10 tuổi, nhưng muốn làm hộ khẩu cũng được, bỏ chút tiền tìm người giúp đỡ cũng không phải rất khó khan. Chỉ là nhà họ Sở cũng sẽ chịu chi số tiền kia, càng lười bỏ thời gian đi làm.

Chỉ là mợ út vừa nghe những lời này tức sắp khóc.

Sở Từ vậy mà muốn dẫn Sở Nữu Nữu đi? Nhìn cuộc sống bây giờ của Sở Đường thì biết tương lai cuộc sống của Sở Nữu Nữu nhất định sẽ không khổ. Đây cũng không phải là điều ả muốn!
 
Chương 581: Mập ra


Sở Nữu Nữu không có hộ khẩu là sự thật. Điều này mợ út cũng không thể chối cãi, ả trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Từ vừa ghen tị vừa tức giận.

Ả là người có công việc, muốn đến nhà máy của Sở Từ chủ yếu có hai lý do. Một là muốn cho Sở Nữu Nữu cút đi. Thứ hai là để xin việc. Nếu Tần Trường Bình tuyển ả thì ả làm việc ở chỗ Sở Từ. Dù sao làm việc cho họ hàng cũng tốt hơn. Hơn nữa biết đâu tương lai còn có thể kiếm được chút lợi ích gì đó.

Nhưng lúc này hai mục tiêu của ả một cái cũng không thực hiện được còn bị Sở Từ nhục nhã một trận. Nhưng ả lại không dám trắng trợn táo bạo đối phó với Sở Từ. Bởi vì nhà họ Sở đã có vết xe đổ.

Anh cả và chị dâu của mình, một người biến mất, một người ngồi tù. Ả không tin nếu trong đây không có chút quan hệ với Sở Từ. Hơn nữa, lúc trước người đàn ông đi lính bên cạnh Sở Từ cũng gây rắc rối cho nhà họ Sở rất nhiều. Bây giờ ba chồng đều yên phận không dám xằng bậy chút nào. Nếu không thôn trưởng sẽ lập tức đến nhà gây rắc rối.

Nhắc đến thôn trưởng, trong lòng mợ út càng uất ức. Nhà chồng của ả đắc tội rất nhiều người, trong đó có gia đình thôn trưởng. Nhưng tất cả là do chị dâu cả ngoại tình với con rể của thôn trưởng. Cho nên bây giờ mặc dù ả dám đến gây rối, nhưng lại không dám ngang ngược vô lý. Nếu không sau đó sẽ lại mang đến tai họa cho gia đình.

Trước kia nhà họ Sở mặc dù không được coi là giàu có, nhưng ở trong thôn được coi như khá giả. Dù sao thì nhiều nam, ruột đất trong nhà rất nhiều. Nhưng mấy năm gần đây lại không được như ý, ba chồng bị kích thích nên sức khỏe không tốt lắm, còn lại hai nhà đứa con trai cả ngày cũng không ngừng nghỉ. Bên ngoài có thôn trưởng nhìn, còn có gia đình nhà họ Lưu trông cháu nội nhà họ Sở như hổ rình mồi. Lớn không đứng đắn, nhỏ không tiến tới, trên không ngay thẳng thì dưới sẽ lộn xộn, gia đình tốt lăn lộn thành không ra gì. Cho nên bây giờ mợ út cũng không còn tự tin như trước kia, không dám tùy tiện gây rắc rối cho Sở Từ.

Cho nên hiện tại Sở Từ vừa nói muốn dẫn Sở Nữu Nữu đi, mợ út chỉ có thể giương mắt nhìn, một câu cũng nói không nên lời, lập tức hành quân lặng lẽ.

Về phần Trương Hồng Hoa kia, Sở Từ lại trực tiếp xem nhẹ làm cho bà càng thêm xấu hổ.



“Sở Từ, mày đây là có ý gì? Mày không nghe được lời tao đang nói sao?” Trương Hồng Hoa lên giọng nói.

Sở Từ nhíu mày: “Bà là ai?”

“Tao là mẹ của Từ Vân Liệt, vợ của Từ Bình! Mày trói chồng tao ở Phúc Duyên Đài của mày làm việc, tiền lương cũng không trả, mày dám không thừa nhận?” Trương Hồng Hoa nổi giận.

Sở Từ vừa nghe lập tức bừng tỉnh nói: “À, thì ra là thím à, thím Hồng Hoa, đã lâu không gặp. Thím mập ra không ít nha, nhìn dáng vẻ con trai thím mỗi cuối tuần đi Phúc Duyên Đài lấy đồ ăn về có không ít đều vào bụng thím nhỉ? Thật tội nghiệp cho chú Từ, cực khổ kiếm tiền còn không có tiêu xài nhanh như mẹ con hai người.”

Trương Hồng Hoa thật là hơi mập, nhưng cũng không kỳ quái. Mỗi lẫn Từ Vân Đống đi Phúc Duyên Đài ăn nhiều mà mang về cũng nhiều, hoàn toàn không suy xét ông ba của nó làm trâu làm ngựa cho nàng ở nơi đó.

Hiện tại ba Từ thiếu nàng rất nhiều ngày công. Cho dù làm thêm một năm cũng chưa trả hết, món ăn của Phúc Duyên Đài cũng không phải quá đắt, có thể thấy được nó rốt cuộc tiêu xài bao nhiêu.

“Mày bớt nói bậy đi, mày căn bản không trả tiền công cho ông ấy!” Trương Hồng Hoa vội vàng nói, nói xong đặt mông ngồi dưới đất, vỗ đùi bắt đầu khóc lóc nói: “Trời ơi! Chỉ biết bắt nạt người thành thật như chúng tôi, chân cẳng chồng tôi vốn dĩ đã không tốt, còn chạy thật xa đến huyện làm việc. Vốn dĩ cho rằng có thể nuôi sống hai mẹ con chúng tôi, ai biết Sở Từ ngay cả 1 xu cũng không trả, còn cả ngày sai bảo ông ấy. Mẹ con chúng tôi ngay cả cơ hội gặp ông ấy cũng không có, ngoài ruộng thì không có người trồng trọt, là muốn bỏ đói chúng tôi mà!”
 
Chương 582: Lẽ đương nhiên


Những gì Trương Hồng Hoa nói là sự thật, Sở Từ quả thật 1 xu cũng không đưa cho ba Từ. Ruộng nhà họ Từ không có ai trồng trọt cũng là tình hình thực tế.

Nhà họ Từ cũng có mười mấy mẫu đất, một mình Trương Hồng Hoa căn bản không thể làm được. Trước kia toàn bộ đều dựa vào người đàn ông là ba Từ. Nhưng bây giờ không có ba Từ, Trương Hồng Hoa cũng không thể để con trai ruột của mình xuống ruộng làm việc được.

Trong mắt bà, con trai phải đi học, tương lai có triển vọng hơn Từ Vân Liệt và Từ Vân Viễn không có tin tức. Cho nên căn bản không nỡ sai nó làm việc.

Điều này cũng dẫn đến đất đai của nhà người khác trồng trọt gần hết. Ngay cả bảy mẫu đất của Sở Từ đều được thôn trưởng giúp đỡ trồng trọt xong. Nhưng duy nhất bà rảnh rỗi không làm, thôn trưởng sắp tìm bà gây rắc rối.

Ruộng này tuyệt đối không thể không trồng trọt. Rốt cuộc tương lai còn phải nộp lương thực. Cho nên bà hy vọng Từ Bình có thể về nhà, tốt nhất có thể mang chút tiền về.

“Thím muốn cho mọi người phân xử đúng không? Vậy được, tôi cũng muốn mọi người cho tôi một công bằng.” Sở Từ từ tốn nói tiếp: “Chồng thím là Từ Bình gọi một bàn thức ăn ở Phúc Duyên Đài của tôi, một bình rượu ngon là 10 đồng, một mình ăn sạch sẽ, 1 xu cũng không trả. Tôi yêu cầu ông ấy làm việc nửa tháng trả nợ, không quá đáng đúng không?”

Nước mũi của Trương Hồng Hoa chảy ra, vội vàng lau một cái. Sau đó chùi lên người nói: “Chồng tao đâu chỉ làm việc nửa tháng ở chỗ mày đâu.”

“Lý do tôi không cho ông ấy đi trong lòng thím còn không biết rõ à?” Sở Từ mỉm cười liếc mắt nhìn Từ Vân Đống phía sau bà nói: “Cậu Vân Đống đây mỗi cuối tuần đều đi Phúc Duyên Đài gọi món ăn. Một lần gọi chính là một bàn, ăn xong còn mang về, có đôi khi còn mời bạn học đến ăn. Số tiền này toàn bộ tính cho chú Từ. Đương nhiên, Từ Vân Đống chính là trẻ con, theo lý thuyết tôi nên từ chối không cho nó vào cửa. Nhưng chú Từ ở đó, đối với việc này cũng không nói thêm một câu. Thậm chí nhìn con trai ăn uống thả cửa cũng không ngăn cản, làm ba mẹ còn như thế. Một người ngoài như tôi càng không có tư cách kiểm soát nhiều. Mọi người nói có phải hay không?”



Hôm nay nhà máy dược phẩm chính thức bắt đầu làm việc lại gây ra chuyện như vậy. Cho nên có rất nhiều thôn dân ở đây xem náo nhiệt.

Hiện tại hàng xóm của Trương Hồng Hoa vừa nghe những lời Sở Từ nói lập tức nhớ đến trong khoảng thời gian này nhà họ Từ tỏa ra mùi hương thịt.

Thì ra sự thật là như thế này. Trương Hồng Hoa cũng quá nham hiểm, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên. Bà ở nhà ăn uống thả cửa, chồng ở bên ngoài làm việc trả tiền thì không được? Nếu bà muốn chồng kiếm tiền, muốn chồng về nhà, vậy đừng ăn thịt cá không phải được rồi sao?

“Con trai tao chỉ là trẻ con, có thể ăn bao nhiêu đồ của mày chứ? Còn không phải quán ăn của mày bán quá đắt. Hơn nữa, mỗi tháng mày trừ một nửa còn không được sao? Tại sao nhất quyết phải dùng hết tiền lương để trả nợ?” Trương Hồng Hoa lại nói tiếp.

“Tôi không tính tiền lãi cũng đã xem như nhân từ. Nhưng bây giờ thím ngược lại trách tôi. Sau này nếu con trai thím bước vào Phúc Duyên Đài một bước cũng đừng trách tôi đuổi người ra ngoài. Nếu nó ăn vạ không đi, tôi ra tay hẳn là cũng không liên quan đúng không? Dù sao tôi là người kinh doanh. Nếu con trai của thím làm ảnh hưởng việc kinh doanh của tôi, tạo thành tổn thất, chú Từ qua mấy hôm nữa cũng không thể về nhà.” Sở Từ lại nói.

Tính ra thời gian làm việc của ba Từ cũng gần đủ rồi. Mà Từ Vân Đống ăn đồ ăn ngon lâu như vậy, ước tính khẩu vị cũng tăng lên. Thời gian sau này ăn dưa muối kèm bánh bao sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Giống như bây giờ, Sở Từ nói ra những lời này Từ Vân Đống lập tức không vui, vội vàng nắm lấy cánh tay Trương Hồng Hoa: “Mẹ! Sao mẹ lại nói chuyện này? Ngày mai là sinh nhật bạn học của con, con đã đồng ý mời bạn học đó đến Phúc Duyên Đài ăn sinh nhật!”
 
Chương 583: Thông báo tuyển dụng một lần nữa


Từ Vân Đống thật sự rất sốt ruột, trong khoảng thời gian này gã đến Phúc Duyên Đài tùy tiện gọi món ăn là lúc gã tự hào nhất, nghĩ đến sau này Sở Từ không cho gã đi vào chỉ cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ.

Thật ra dưới cái nhìn của Sở Từ, cậu bé Từ Vân Đống này cũng không hề ngốc. Thậm chí còn rất thông minh, đừng nhìn ba Từ có đôi khi đầu không linh hoạt, nhưng sinh con trai lại làm rất tốt. Từ Vân Liệt và Từ Vân Viễn rất ngoan, mà Từ Vân Đống này từ ngoại hình và tính cách đều giống như Trương Hồng Hoa. Nhưng nghe nói khi còn nhỏ học gì cũng rất nhanh, rất nhiều hàng xóm đều nói tương lai nhà họ Từ có thể ra ba sinh viên.

Ai biết Từ Vân Đống sau khi càng lúc càng lớn ngược lại còn nghiêng lệch. Rốt cuộc cũng không có ai nói những lời như khi còn nhỏ.

Trương Hồng Hoa cũng không ngờ Sở Từ lại không ra bài dựa theo lẽ thường như vậy. Đặc biệt hiện tại vừa nghe con trai nói, theo bản năng nói: “Mày... mày dựa vào đâu không cho con trai tao vào quán ăn?”

Sở Từ không khỏi trợn mắt nói: “Con trai thím muốn ăn đồ ăn nhưng lại không chịu trả tiền. Thậm chí cũng không muốn để cho chú Từ trả nợ. Nếu như mỗi người đều giống như một nhà ba người của thím, vậy thì quán ăn của tôi có thể mở nữa sao?”

Đừng nói là Sở Từ, ngay cả người khác nghe xong cũng cảm thấy cả nhà này thật quá đáng.

Người trong thôn này mặc dù thỉnh thoảng thích chiếm chút lợi nhỏ. Nhưng phần lớn các trường hợp vẫn rất đơn thuần chất phác. Nếu không sẽ phải bị người chỉ trỏ sau lưng, làm gì có người sẽ trắng trợn táo bạo cướp đồ người khác như vậy?

Đương nhiên, hôm nay bọn họ đến đây gây rối cho nhà máy cũng chỉ bởi vì không chịu nổi tiền tài mê hoặc. Ngoài ra trong lòng quả thật cũng không phục.

“Sở Từ, mày đừng giả ngu, cả nhà tao có thể giống với người khác sao? Mày và Vân Liệt nhà tao đang quen nhau, tương lai Vân Đống chính là em chồng của mày, đến ăn cơm cũng không được sao?” Trương Hồng Hoa vội vàng nói.

Mặt Sở Từ lập tức lạnh lùng: “Từ Vân Liệt đồng ý cho thím nói những lời này sao? Mấy người tốt xấu gì cũng là người nhà quân nhân, ít bôi đen anh ấy đi!”

Hai mẹ con này phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ. Nếu không tương lai sớm muộn gì cũng gây chuyện cho Từ Vân Liệt. Ít nhất trước khi nàng đi thủ đô phải làm cho Từ Vân Liệt phủi sạch quan hệ với hai mẹ con Trương Hồng Hoa này.



Vẻ mặt lạnh lùng của Sở Từ rất có lực uy hiếp, Trương Hồng Hoa run lên trong lòng, nhớ đến lời đe dọa của Từ Vân Liệt trước khi đi hơi chột dạ.

“Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện của chồng tao. Nhưng mày không thể bởi vì chồng tao lại không cho tao vào nhà máy làm việc, đúng không?” Trương Hồng Hoa thu hết can đảm nói tiếp.

Sở Từ liếc mắt nhìn bà một cái, cuối cùng trực tiếp nói với Tần Trường Bình: “Anh họ, phiền anh mời tất cả nhân viên phỏng vấn bọn họ ra. Trước mặt mọi người phỏng vấn một lần nữa, có vấn đề gì nói thẳng ngay tại chỗ! Không cần chừa thể diện cho mọi người!”

“Được!” Tần Trường Bình lập tức nói.

Nói xong, không đợi người khác phản ứng, Tần Trường Bình mời mấy nhân viên ra, còn cho người dọn mấy bộ bàn ghế đến, trực tiếp bắt đầu thông báo tuyển dụng ngay bên ngoài, để cho những người gây rối đều xếp thành hàng. Những người khác chịu trách nhiệm giám sát cũng không được mọi người ôm chân Phật.

Sở Từ đã đồng ý phỏng vấn một lần nữa, những người này còn có thể nói cái gì? Một đám chỉ có thể cắn răng tiến lên.

Nhân viên phụ trách phỏng vấn đều là Sở Từ và Tần Trường Bình cực khổ đưa đến. Sinh viên khan hiếm nên bọn họ phần lớn đều chỉ có trình độ cấp 3. Nhưng cũng có một số kinh nghiệm làm việc và tuổi đời không cao, có một số mạnh mẽ còn rất hiếu học, điều kiện đều tốt.

“Móng tay quá dài, bùn đen trong móng tay ăn sâu, moi cũng không moi hết phải không?” Được sự cho phép của Sở Từ, nhân viên phỏng vấn nói chuyện rất trực tiếp.

“Thím à, tóc của thím chỉ sợ đã một tháng chưa gội phải không? Nhà máy của chúng tôi không phải quán ăn, không cần phải nhiều dầu như vậy...”

“Trên mặt có mụn, tôi thấy cô cứ mấy giây sẽ gãi một lần, như vậy quá mất vệ sinh...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top