Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 484: Mua ở đâu


Editor: demcodon

Chủ nhiệm Vương dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Sở Từ. Sở Từ mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười sâu xa: "Chủ nhiệm, bệnh viện này cũng không phải nơi bí mật, có đáng giá để cháu thu mua người không? Hôm nay sở dĩ cháu có thể biết được chuyện xảy ra nhanh như vậy hoàn toàn là do gần đây nhìn chằm chằm vào thôi. Cháu là một cô bé, thấp cổ bé họng, biết rằng hàng giả sẽ gây ra rắc rối. Nhưng ngay cả năng lực khiếu nại với phía trêи cũng không có, tự nhiên chỉ có thể làm cách ngu ngốc này. Sau khi xảy ra chuyện cố gắng giảm ảnh hưởng của sự việc thành nhỏ nhất."

Chủ nhiệm Vương co giật khóe miệng. Giảm ảnh hưởng của sự việc thành nhỏ nhất? Chỉ sợ là giảm ảnh hưởng đến xưởng thuốc của nàng thành nhỏ nhất mới đúng.

Nhưng ít nhiều nhờ vào tốc độ của cô bé này cũng làm cho ông ta đã kịp thời biết rằng ngoài xưởng Thiên Trì của Sở Từ còn có người khác bán kem dưỡng trắng da mặt. Nhưng đó là hàng giả.

"Như vậy đi, cháu đi theo tôi đến nói chuyện với người nhà của bệnh nhân, có người nhà làm ầm ĩ thì bác sĩ cũng phiền không chịu nổi." Chủ nhiệm Vương lại nói tiếp.

"Dạ được." Sở Từ đồng ý một cách rõ ràng.

Nàng cũng không phải không nhìn ra được chủ nhiệm Vương này hoàn toàn chỉ là muốn nàng làm gì đó, xem nàng còn nhỏ tuổi cố ý ra oai phủ đầu nàng. Nhưng chút việc nhỏ này không làm khó được nàng.

Chủ nhiệm Vương vừa nói như vậy đã lập tức dẫn Sở Từ đến phòng khám bệnh. Nàng chỉ nhìn thấy trong phòng khám đang ồn ào tranh cãi, một cô gái đang khóc, ba mẹ đứng bên cạnh chỉ tay mắng to về phía cô y tá. Thật trùng hợp, cô y tá này là người trước đó đã chăm sóc cho Thôi Hương Như. Cô gái này xinh đẹp, tính cách cũng dịu dàng đáng yêu, quả thật chính là thiên sứ áo trắng.

"Gia đình của chúng tôi chỉ có một đứa con gái, vừa mới đính hỏi. Nếu cuộc hôn nhân này bởi vì gương mặt mà bị hủy thì tôi không để yên cho bệnh viện của mấy người đâu. Tôi nhất định sẽ đi kiện mấy người!" Mẹ của bệnh nhân vừa khóc vừa hét.

Người ba tức giận đến mức mặt đen, hừ lạnh. Còn mẹ của bệnh nhân lướt mắt nhìn y tá và bác sĩ nói tiếp: "Mấy người cũng đều là phái nữ, tại sao lòng dạ lại đen tối như vậy? Cô nhìn gương mặt của con gái tôi đi, đều biến thành ghê gớm như vậy. Nếu làm cho gương mặt của mấy người biến thành như vậy, mấy người có vui không? Gương mặt của mấy... mấy người còn đẹp như vậy, tại sao lại ích kỷ hủy hoại con gái của tôi?"

Nói xong còn giơ tay muốn tát mặt cô y tá đứng gần trước mặt.

Sở Từ vừa xuất hiện, bước chân đến trực tiếp chặn cánh tay của mẹ bệnh nhân lại.

"Nói chuyện là được rồi, đừng ra tay với chị y tá của tôi." Sở Từ nhìn chằm chằm người phụ nữ nói, ánh mắt mặc dù lạnh lùng cũng coi như lễ phép.

Cô y tá hơi sửng sốt: "Bà... bà chủ Sở?"

Sau đó đỏ mặt lên. Không thể không nói, bà chủ Sở này mặc dù là con gái, còn nhỏ hơn cô mấy tuổi. Nhưng không hiểu sao lúc nào cũng làm cho cô cảm thấy rất khí phách. Hơn nữa, vừa mới thiếu chút nữa cô đã bị nhà nhà bệnh nhân này tát trúng mặt. Mặc dù không bị trầy xước nhưng chắc chắn sẽ làm cho cô đau một hồi. Một giây đó thật sự làm cho cô sợ hãi, may mắn bà chủ Sở xuất hiện.

"Cô là ai?" Người phụ nữ hỏi.

"Tôi là Sở Từ, chủ của xưởng Thiên Trì sản xuất kem dưỡng trắng da mặt." Sở Từ dứt khoát nói.

Sau khi nói ra lời này, người phụ nữ kia lập tức trở nên điên hơn: "Tôi còn chưa đi tìm cô mà cô đã đến rồi! Đúng lúc, cô nhìn đi, cô nhìn xem những gì kem dưỡng tồi tệ của cô đã làm gì cho con gái tôi!"

"Cô xác định kem dưỡng cô mua là ở bệnh viện sao?" Sở Từ không trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm cô gái trêи giường bệnh nói.

Mặt cô gái này vừa đỏ vừa sưng, phía trêи còn nổi nhiều chấm đỏ, trông thấy ghê.

Cô gái nghe nàng hỏi câu này thì ngập ngừng nhìn nàng một hồi. Nhưng vẫn gật đầu.
 
Chương 485: Hàng rẻ nhưng không tốt


Editor: demcodon

Sở Từ vừa thấy cô gật đầu cũng không tức giận. Ngược lại mỉm cười nói tiếp: "Tôi hỏi lại cô một lần nữa, xác định là mua ở đây sao? Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, nếu cô nói thật biết đâu còn có thể tìm được cách giúp gương mặt của cô khôi phục như ban đầu. Kẻ làm hại mặt cô bị thành như vậy cũng có thể bị báo ứng. Nhưng nếu như cô tiếp tục nói dối, vậy... cho dù gương mặt này hoàn toàn hư hỏng cũng không thể trách được người khác."

"Cô có ý gì? Tiền mua kem dưỡng là tôi cho con gái, mua một hộp nhỏ 2 đồng, còn có thể giả sao? Mấy người còn không phân rõ phải trái? Xảy ra chuyện như vậy còn muốn đẩy cho người khác sao?" Mẹ của bệnh nhân lập tức nổi giận nói.

Người ba cũng giận đỏ mắt, giống như sư tử muốn cắn người.

"Tôi... tôi không phải mua ở bệnh viện..." Nhưng lúc này, cô gái vừa nghe có khả năng gương mặt hoàn toàn hư hỏng lập tức cũng nóng nảy nói: "Kem dưỡng ở bệnh viện bán 2 đồng. Tôi nghe nói kem dưỡng ở phòng khám Di Khang có thể rẻ hơn mấy hào nên đi qua xem... Nhân viên bán kem nói giống như công thức ở xưởng Thiên Trì..."

"Cô ta nói cái gì cô cũng tin sao? Mọi người đều biết thuốc ở xưởng Thiên Trì là bán đồng giá. Cô vì rẻ hơn 2 hào mà ngay cả gương mặt của mình cũng không cần?" Sở Từ trực tiếp phản bác.

Vừa nghe được những lời này ba mẹ của cô kia đều trợn tròn mắt.

"Con gái, con đang nói cái gì vậy? Con không mua đồ ở đây?" Người mẹ đột nhiên dừng cơn lửa giận, trừng to mắt hỏi.

Cô gái lập tức bật khóc: "Con... con chỉ muốn tiết kiệm chút tiền..."

"Con có phải ngốc không vậy? Mẹ đã cho con 2 đồng, tại sao con còn phải đi mua hàng rẻ tiền? Hàng rẻ tiền, hàng rẻ tiền, hàng rẻ nhưng không tốt. Đạo lý này con không hiểu sao? Con nói xem, bây giờ con làm cho gương mặt bị thành như thế này, tương lai người ta còn muốn cưới con sao? Cho dù cưới con, cuộc sống sau này của con có thể tốt hơn à?" Người mẹ cũng đau lòng, lập tức ngã quỵ xuống đất vỗ đùi khóc lên.

Gia đình có thể cho con gái mua nhiều hàng xa xỉ như vậy cũng không thấy nhiều. Đặc biệt là thôn bên kia càng ít.

Hầu hết người ở huyện đều làm việc trong những công ty đàng hoàng với mức lương cố định hàng tháng. Cho nên cuộc sống của những đứa trẻ tương đối tốt hơn một ít.

"Mẹ... mẹ... con xin lỗi, con cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Người bán kem nói thành phần giống nhau... Con phải làm sao đây..." Cô gái cũng lo lắng, khóc không ra tiếng.

Các y tác trong phòng khám bệnh này xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đi, chúng ta đến chỗ phòng khám Di Khang đó tìm bọn họ tính sổ!" Người ba vẫn luôn im lặng, lúc này lại đột nhiên đứng lên kéo con gái xuống giường muốn dẫn đi.

"Bên phòng khám Di Khang bây giờ chỉ sợ cũng có rất nhiều người. Tôi thấy mấy người thay vì tự đi gây chuyện, tốt hơn hết là khiếu nại với phía trêи. Chủ nhiệm Vương cũng ở đây, nhất định cũng sẽ giúp đỡ cho mấy người." Sở Từ dời tầm mắt nói với chủ nhiệm Vương: "Chủ nhiệm Vương, tôi thấy vì tránh cho còn có người tính sai chuyện này đến bệnh viện chúng ta. Chú vẫn là đang một thông báo trêи bảng thông báo để giải thích rõ ràng vấn đề này. Hơn nữa bên bệnh viện cũng quen thuộc với Cục Y tế, hãy nhanh chóng đăng báo chuyện này. Sau đó để cục dẫn người đi điều tra, cũng có thể khôi phục lại sự trong sạch cho bệnh viện của chúng ta trước công chúng. Chú thấy tôi nói có đúng không?"

Chủ nhiệm Vương đầu đầy vạch đen, càng hơi sợ hãi nhìn Sở Từ. Đây vẫn là một cô gái nhỏ sao? Tại sao ông ta lại cảm thấy chuyện này chứa đầy âm mưu nhỉ! Còn nói là trả lại sự trong sạch cho bệnh viện? Rõ ràng là thông qua bệnh viện để Cục Y tế trả lại sự trong sạch cho nàng chứ gì? Tính kế này quả thật hơi đáng sợ.
 
Chương 486: Không gánh tội thay


Editor: demcodon

Chủ nhiệm Vương hơi lẩm bẩm trong lòng, càng nghĩ càng không thích hợp. Hôm nay Sở Từ đến đây thật trùng hợp, thái độ cũng hơi tự tin, giống như tất cả mọi chuyện đều là ý của nàng. Ông ta cũng không biết chuyện phòng khám Di Khang gặp sự cố hàng giả có liên quan gì đến nàng hay không.

Nhưng mặc kệ như thế nào, sự việc hôm nay nhất định phải giải quyết. Phòng khám Di Khang gây ra hỗn loạn cũng không thể làm cho bệnh viện gánh tội thay được, phải không? Hơn nữa, ông ta là chuyên quản lý nguồn cung cấp dược phẩm. Lỡ như làm cho cấp trêи hiểu lầm thì công việc này của ông ta không phải không còn nữa sao?

"Được, tôi lập tức đi làm báo cáo để cho viện trưởng liên lạc với Cục Y tế. Tôi tin rằng một lát nữa cấp trêи sẽ có người đi can thiệp. Cả nhà mấy người cũng đừng lo lắng. Cho dù muốn đi tìm lời giải thích cũng phải chữa bệnh trước, có phải không? Sau đó để cho bác sĩ kiểm tra cho cháu." Chủ nhiệm Vương nói tiếp.

Khuỷu tay này không thể đưa ra ngoài. Cho dù Sở Từ đang có tâm tư gì thì hôm nay ông ta vẫn nhận phần tình cảm của nàng.

Chủ nhiệm đã nói như vậy, cả nhà ba người này cũng chỉ có thể gật đầu. Người mẹ với vẻ mặt đau khổ nói: "Đều là chúng tôi không tốt, chưa hỏi rõ ràng đã làm ầm ĩ lên, thật sự xin lỗi mọi người..."

Trong lòng bà cực kỳ hối hận, vừa rồi hung dữ mắng chửi mọi người thô tục như vậy. Nếu làm cho các bác sĩ và y tá ghi hận thì con gái của bà nhất định xong rồi. Nhưng cũng may vừa rồi cái tát kia không có đánh trúng. Nếu không lỡ như đánh trúng mặt cô y tá, bây giờ bà có nói gì cũng không có ý nghĩa.

Mấy cô y tá ở đây chỉ cảm thấy sợ bóng gió một hồi, xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hơn nữa trong mấy cô cũng có người thoa kem dưỡng, vốn dĩ trong lòng cũng hơi lo lắng sợ hãi. Nhưng bây giờ đã biết được tình hình thực tế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Ngược lại cũng không có ý trách gia đình này.

Nếu như không có bọn họ làm ầm ĩ như vậy, mấy cô cũng không biết kem dưỡng này là thật hay giả. May mắn mấy cô làm việc ở bệnh viện, không thể đến phòng khám Di Khang mua kem. Nếu không chắc chắn sẽ giống như cô gái này, mặt cũng bị hủy.

"Không sao đâu, chúng tôi cũng đều hiểu được. Em gái của tôi dường như cũng đến phòng khám Di Khang mua kem dưỡng, trước đó còn khoe với tôi. Bây giờ mọi người làm lớn chuyện như vậy, tôi cũng phải thừa dịp em gái tôi chưa xảy ra việc gì trở về lập tức ném kem giả kia mới được..." Một cô y tá trong đó nói.

Những người khác cũng đều gật đầu.

Ai mà không có mấy chị em gái chứ? Mà trong số mấy chị em gái đó nhất định có 1-2 người vì giá rẻ mà đến phòng khám Di Khang. Bọn họ cũng nóng lòng thông báo cho mấy chị em gái.

"Đồng chí, tôi đề nghị cô mua một hộp kem thật thoa mấy ngày." Lúc này, Sở Từ đột nhiên nói với cô gái đang khóc trêи giường bệnh. Sau đó nói tiếp: "Kem dưỡng trắng da mặt thật có tác dụng dưỡng ẩm da, còn có thể kháng khuẩn và chống viêm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy triệu chứng này có thể hết trong mấy ngày."

Sau khi nàng thốt ra những lời này mọi người đều sửng sốt. Cô gái kia cũng dừng khóc, lập tức nhìn Sở Từ nói: "Thật sao?"

"Cô... cô gái, những gì cháu nói có phải là sự thật không? Mặt của con gái tôi có thể khỏi ư?" Người mẹ lập tức trừng mắt nhìn nàng.

"Đương nhiên là thật. Nhưng trong khoảng thời gian nay không thể tiếp xúc với thứ gì có tính kϊƈɦ thích, chú ý điều dưỡng. Nếu không sẽ lâu khỏi." Sở Từ lại nói tiếp.

"Nhất định, nhất định! Tuyệt đối không dùng đồ bừa bãi nữa!" Người mẹ vội vàng nói.

Lúc này chịu thiệt còn có thể không nhớ lâu sao? Cô gái này nếu là chủ của xưởng Thiên Trì nhất định cũng có chút hiểu biết về kem giả kia. Hơn nữa, lúc bọn họ đến bệnh viện bác sĩ khoa da liễu đã khám qua, dáng vẻ rất khó xử, đại khái ý là chưa thấy qua loại tình huống này. Trong tình huống phải dùng thử các loại thuốc tiêm chống viêm, thái độ cũng không chắc chắn, không tự tin như Sở Từ khi nói ra những lời này.
 
Chương 487: Bác sĩ làm ngựa chết thành ngựa sống


Editor: demcodon

Lời nói của Sở Từ xem như ổn định tâm tình của gia đình này. Chủ nhiệm Vương kêu người mang một hộp kem dưỡng đến nhờ y tá giúp thoa nhẹ nhàng lên mặt.

Mùi hương thoang thoảng rất thơm, làm cho cơn tức giận nặng nề ban đầu lúc này trở nên mát hơn. Mặt bệnh nhân sưng đỏ lên, ngón tay chạm nhẹ vào dường như có thể bị trầy xước bất cứ lúc nào, làm cho người ta không nhịn được đau lòng theo.

Nhìn dáng vẻ của ba mẹ là biết cô gái này nhất định không xấu, thậm chí có thể vô cùng xinh đẹp. Bây giờ thì đỏ thành đầu heo.

"Con cảm thấy thế nào?" Sau khi thoa kem xong, người mẹ quan tâm hỏi.

Cô gái hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn nói: "Con cảm thấy hơi lạnh, dường như... không còn ngứa nữa, thoải mái hơn rất nhiều."

Hai người ba mẹ vừa nghe lời này lập tức vui vẻ nhướng mày nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Nếu như bởi là vì gương mặt mà hủy cả đời, con kêu ba mẹ phải sống như thế nào?"

Thật ra bọn họ vốn dĩ cũng không dám dùng loại kem dưỡng trắng da mặt này. Mặc dù có hàng thật và hàng giả, nhưng dù sao vừa mới xảy ra chuyện, ai cũng không dám đảm bảo hàng thật này hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là bác sĩ làm ngựa chết thành ngựa sống. Dù sao mặt đã như vậy, thử một lần cũng không sao, cũng không thể để cho bác sĩ kê thuốc lung tung.

Hai mẹ con than khóc một hồi. Còn chủ nhiệm Vương cũng đi nói chuyện với lãnh đạo.

Sau hai tiếng, cấp trêи cũng đã phái người đến phòng khám Di Khang kiểm tra. Nhưng trong khoảng thời gian này có rất nhiều cô gái đến bệnh viện khám.

Nói ra cũng kỳ lạ, phòng khám Di Khang đã bán kem dưỡng này hơn một tuần rồi. Mặc dù trước đó thỉnh thoảng có người nổi mẫn đỏ. Nhưng số lượng ít, mọi người cũng không coi trọng. Nhưng bây giờ cùng lúc có nhiều người đến khám bệnh, giống như dùng loại kem này cùng một lúc. Nhưng mọi người suy nghĩ kỹ lại, mặc dù phòng khám Di Khang đã bán kem dưỡng hơn một tuần. Nhưng nó chỉ bán chạy 2-3 ngày đầu, điểm bán hàng đều tập trung trong một gian đoạn. Lúc này mới xảy ra vấn đề nhiều cũng là đương nhiên.

Trong lúc nhất thời, khoa da liễu của bệnh viện kín chỗ. Trêи bảng thông báo của khoa da liễu đã có người dán thông báo đặc biệt lên.

Trêи giấy thông báo viết rõ ràng, mọi người bị nổi mẩn ngứa đều do kem dưỡng giả kia, không liên quan gì đến kem dưỡng trắng da mặt thật. Hơn nữa loại kem dưỡng thật này còn có tác dụng trị liệu. Ngoài ra, Sở Từ còn đặc biệt liên hệ với nhân viên bệnh viện, nhờ người ta viết ra đặc điểm của kem dưỡng thật: chìm trong nước, mùi hương nhẹ nhàng. Sau khi thoa mùi hương kéo dài. Dưới tình huống đốt lửa ít có mùi dầu, khi đốt không có khói đen. Khi gặp nhiệt độ nóng mùi hương nồng hơn, đốt lên không có mùi bụi đất.

Có chữ viết có tranh minh họa. Mặc dù là người không biết chữ cũng có thể hiểu được điều này.

Sở Từ sở dĩ đến bệnh viện trước là vì những người có vấn đề trêи mặt này nhất định sẽ đến. Nàng đầu tiên có thể minh oan cho kem dưỡng da của mình, miễn cho sau này tiếp tục bị người hiểu lầm.

Không thể không nói Sở Từ làm điều này có hiệu quả rất tốt. Vốn dĩ chủ nhiệm Vương còn muốn tạm thời không bán kem dưỡng này nữa. Nhưng bây giờ chẳng những không thể cất xuống, thậm chí còn phải đặt hàng thêm. Trong lòng quả thực rất hỗn loạn, càng cảm thấy chuyện này chính là âm mưu của Sở Từ.

Mặc dù là âm mưu, chỉ cần đồ của nàng tốt thì ông ta cũng không phản đối.

Hiện tại những người bị nổi mẫn ngứa đã đến bệnh viện điều trị, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại người nhà của mấy cô đi đòi công lý. Đặc biệt là sau khi biết phòng khám Di Khang vẫn tiếp tục bán hàng giả sau khi bị xưởng Thiên Trì cảnh cáo. Một đám càng hung dữ hơn, dường như phong tỏa con hẻm vào phòng khám Di Khang.

Tuồng hát náo nhiệt như vậy Sở Từ tự nhiên không có khả năng bỏ qua. Nhưng nàng chỉ xuất hiện sau khi người của Cục Y tế đến.
 
Chương 488: Ngu ngốc vô dụng


Editor: demcodon

Toàn bộ phòng khám Di Khang bây giờ rất nhộn nhịp. Sở Từ tự thừa nhận mình rất giỏi mắng chửi người khác. Nhưng sau khi đến nơi này mới phát hiện nhiều người sức lực lớn. Mọi người vây xung quanh bên ngoài, chỉ cần mỗi người đều phun nước miếng cũng có thể làm cho người trong phòng khám Di Khang này chết đuối.

Xưởng dược phẩm của Sở Từ nổi tiếng ở trong huyện này, là thứ cơ bản mà cô gái trưởng thành đều phải chuẩn bị. Bây giờ hàng giả gây ra sự cố tự nhiên là thu hút mọi người quan tâm.

Trong phòng khám, Hàn thị tức giận đến mức hàm răng run lên.

Đứng bên cạnh bà là con dâu Võ và ba Võ vừa từ bệnh viện về.

"Chuyện lần này nhất định có liên quan đến Sở Từ, vừa rồi tôi còn nhìn thấy nó ở bệnh viện, còn nói chuyện sôi nổi với mấy cô gái bị nổi mẩn ngứa, cũng không biết mấy người đó có phải bị mua hay không? Chủ nhiệm Vương của bệnh viện tôi cũng ngớ ngẩn theo, lại bị nó dắt mũi làm bảng thông báo. Cấp trêи còn nhắc đến phòng khám của bà, chỉ tên nói bà bán là kem giả!" Ba Võ hầm hừ nói.

Mặc dù ông đã nhìn nhìn thấy Sở Từ trong bệnh viện. Mặc dù lúc đó mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông, ông có ra mặt giải thích cũng đã vô dụng. Hơn nữa, sau khi sự việc truyền ra ngoài, ánh mắt của các bác sĩ và y tá nhìn ông đều rất chói mắt. Ông căn bản không có mặt mũi nào xuất hiện trước mắt mọi người. Nếu không ông nhất định muốn gánh vác những tức giận này thay cho vợ mình.

"Con ranh con Sở Từ này!" Hàn thị nghiến răng, sau đó trừng mắt nhìn con dâu một cái, trực tiếp chọc thẳng vào trán ả nói: "Tôi và ba cô đã nói bao nhiêu lần rồi? Con bé đó rất lanh lợi, cô thì tốt rồi, biết rõ nó đến tìm hiểu tình hình lại còn tùy ý cho nó vào nữa. Như vậy thì thôi, lại còn để cho nó so sánh thành phần của hai loại kem nữa, cô có ngốc không vậy? Cô làm vậy như tự tát vào mặt mình, làm sao tôi có thể cưới đứa con dâu ngu ngốc vô dụng như cô cho con trai tôi chứ?"

Từ trước đến giờ bà vẫn rất hài lòng với đứa con dâu này. Nhưng mà tính tình hơi ngốc, cũng không biết làm việc. Người đã hơn 30 tuổi, gặp một con bé như Sở Từ còn có thể bị nó dắt mũi, không công bị con bé này dẫn đường.

Bây giờ thì tốt rồi, cả nhà bị nhốt trong phòng khám, đi ra cũng không được. Bảng hiệu bên ngoài đều bị người đạp phá, làm sao kinh doanh được nữa?

Chị dâu Võ nói với vẻ mặt uất ức: "Là mẹ nói với bọn con rằng kem không sao. Nếu con biết có sự khác biệt lớn như vậy với kem của nó, làm sao con dám so sánh với nó chứ. Hơn nữa, không phải là lần đầu tiên con nhìn thấy nó sao, nó đã vào cửa mà con vẫn chưa nhận ra. Nếu không phải chính nó báo tên thì con cũng không biết nó là ai, làm sao có thể ngăn cản được?"

"Tôi nói chuyện với cô, cô còn tranh luận với tôi phải không?" Hàn thị vừa nghe lập tức nổi giận: "Cô không thể ngăn cản nó vào cửa, nhưng cũng có thể mở miệng kêu người đi tìm tôi chứ? Cô thì tốt rồi, bản thân ngậm miệng sôo sánh với nó, chịu thiệt cũng không nói. Nếu không phải hôm nay đến đây gây chuyện, tôi cũng không biết chuyện này!"

Chị dâu Võ rơi nước mắt, trong lòng càng thêm uất ức.

Con dâu nhà Võ đã khó làm, ả còn làm gì được chứ? Lúc ấy nếu nói cho mẹ chồng biết chuyện mình chịu thiệt, mẹ chồng nhất định tức giận mắng chửi ả. Cho nên ả nghĩ mặc dù công thức không giống nhau, chỉ cần có thể bán là được, cũng cho người giấu giếm chuyện này xuống. Ai có thể nghĩ đến kem dưỡng mẹ chồng làm lại có thể gây ra phiền phức lớn như vậy.

"Mẹ còn nói nữa... trước đó con mới tặng cho chị dâu con mười hộp kem dưỡng da. Chị dâu lại tặng mấy hộp kem này cho những người họ hàng thân thiết. Bây giờ nghe được tiếng gió nhất định sẽ đến tìm con gây rắc rối. Con vẫn không biết phải làm gì đây..."
 
Chương 489: Tai họa không đến một mình


Editor: demcodon

Vẻ mặt của chị dâu Võ oán hận, trêи mặt hiện rõ sự uất ức. Cộng với tiếng khóc dữ dội làm cho cả người Hàn thị đang tức giận càng thêm khó chịu.

Đứa con dâu này của bà trước kia nhìn cũng rất thông minh ngoan ngoãn, không ngờ gặp chuyện lại trở nên thiếu hiểu biết như vậy. Nếu bà biết sớm như vậy năm đó nên chọn lựa kỹ một chút, không thể chỉ nhìn xem hoàn cảnh nhà mẹ con bé này mới đúng.

Hàn thị hối hận trong lòng, nhưng có hối hận nữa cũng vô dụng. Hiện tại việc gấp là có người ở bên ngoài.

Đúng lúc này nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, mấy người mang phù hiệu trêи tay áo bước vào.

"Ai là Hàn Lan Thanh?" Vừa vào cửa, đối phương đã kêu lên.

Hàn thị đang trốn ở trong phòng vừa nghe lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng đẩy chồng mình: "Ông còn đứng ở đây làm gì? Còn không đi ra xem thử? Chẳng lẽ thật sự muốn để cho bọn họ xông vào bắt tôi sao?"

Ba Võ thở dài một hơi, kiên trì đi ra ngoài.

"Các đồng chí, mấy người... mấy người đến tìm vợ tôi có chuyện gì không?" Ba Võ biết rõ ý đồ của những người này đến nhưng chỉ có thể hỏi.

"Có người khiếu nại dược phẩm mấy người sản xuất có vấn đề. Bây giờ chúng tôi đến muốn lấy dược phẩm về xét nghiệm. Ngoài ra cũng đến đây nhắc nhở mấy người một tiếng, phòng khám này sẽ tạm dừng hoạt động, phải trải qua chúng tôi tiến hành điều tra toàn diện. Trừ khi xác nhận dược phẩm của mấy người không sao. Nếu không phải cấm kinh doanh, mấy người đã hiểu chưa?"

Ba Võ nghe vậy hơi đau lòng, vội vàng nói: "Đồng chí, nhất định là có sự hiểu lầm nào đó, chúng tôi đã bán loại kem dưỡng này mấy ngày. Cho dù có vấn đề cũng không phải xảy ra đến bây giờ... Hơn nữa, phòng khám này là ba vợ của tôi để lại. Ba vợ của tôi chính là bác sĩ nổi tiếng ở huyện chúng ta. Vợ tôi đã học hết bản lĩnh của ông ấy, bào chế ra thuốc cũng được bảo đảm."

"Những chuyện đó chúng tôi không quan tâm đến. Chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc, hy vọng ông phối hợp. Ngoài ra, dù sao chuyện này đã gây ra những ảnh hưởng cực kỳ xấu, đã có người báo công an rồi. Nếu cuối cùng xác nhận là dược phẩm do vợ của ông sản xuất có vấn đề, vậy bà phải đến đồn công an một chuyến." Người đó lại nói tiếp.

Nói xong thì nhìn xung quanh, kêu người lấy mẫu dược phẩm mang về.

Ba Võ ban đầu cũng không phải là người giỏi nói chuyện. Lúc này lập tức ủ rũ, căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác lấy đồ đi.

Đặc biệt là sau khi nghe tin có người báo công an thì trong lòng lại bất ổn, cảm thấy thật sự là tai vạ đến nơi.

Loại tình huống này, mặc dù không dẫn đến chết người nhưng vấn đề dù sao cũng có phần bắt mắt. Cuối cùng một khi xác nhận, kết quả tốt nhất là nhà họ Võ bỏ tiền, nên bồi thường thì bồi thường. Sau khi bồi thường xong phải bỏ tiền bảo lãnh vợ ông ra.

Nhưng dù vậy, vợ ông nhất định cũng phải bị nhốt ở trong đồn công an một thời gian. Huống chi khoản tiền bồi thường chắc chắn sẽ không nhỏ, chỉ sợ có thể trực tiếp vét sạch của cải trong nhà bọn họ.

Điểm khác đó là phòng khám này. Trong phòng khám có rất nhiều dược phẩm đã được thanh toán mua về. Một khi đóng cửa thì số tiền này cũng như nước chảy về biển đông. Thậm chí bên trong có những loại thuốc còn thiếu người ta một nửa tiền hàng, không chừng không bao lâu nữa sẽ có người đến thúc giục trả nợ.

Thật sự là uống nước lạnh còn bị nghẹn, tai họa không đến một mình mà!

Sắc mặt của ba Võ tái nhợt, người của Cục Y tế cũng nhanh chóng rời đi. Dù sao việc này vẫn chưa định án, nên bọn họ cũng không thể lập tức chắc chắn dược phẩm của Hàn thị có sai lầm. Bởi vậy đám người đứng bên ngoài, bọn họ cũng không có cách gì.

Người của Cục Y tế vừa đi, Võ Thuận cũng đến đây, thật vất vả chen vào cửa thì nhìn thấy sắc mặt của ba ảm đạm. Gã vội vàng nói: "Ba, xảy ra chuyện phì thế?"

Gã bị gãy răng cửa nên khi nói chuyện đều lọt gió, phát âm từng chữ cũng không rõ ràng.
 
Chương 490: Tất cả đều là của tôi


Editor: demcodon

Ba Võ vừa thấy con trai út đến lập tức ngồi phịch xuống băng ghế bên cạnh, thở dài một hơi, nói với vẻ đau khổ: "Con à, phòng khám của mẹ con chỉ sợ là phải đóng cửa... Con nhìn người bên ngoài mà xem, một đám giống như muốn nuốt chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta không cho bọn họ một lời giải thích, chỉ sợ cả nhà chúng ta không thể quay về!"

Võ Thuận vừa nghe lập tức sợ hãi. Tại sao có thể như vậy chứ? Phòng khám này của mẹ vẫn luôn kinh doanh rất tốt. Tại sao đột nhiên xảy ra sự cố?

"Ba nói chi tiết cho con biết đi." Võ Thuận vội vàng nói.

Từ sau khi gã gãy răng cửa thì vẫn luôn ở trong nhà. Dù sao vừa ra khỏi nhà khó tránh khỏi phải nói chuyện với người khác. Đặc biệt là mở miệng ra lại là một hố đen, thật đáng xấu hổ! Hơn nữa, khi nói chuyện còn lọt gió, người khác vừa nghe chỉ biết cười.

Lấy Phúc Nhạc Nhạc làm ví dụ, ngay từ đầu còn đến thăm gã. Nhưng sau một lần cũng không đến nữa. Gã cũng không phải thằng ngốc, có thể nhìn ra Phúc Nhạc Nhạc có lẽ đã không còn thích gã.

Trước kia trong lòng gã ước gì Phúc Nhạc Nhạc không thích gã. Nhưng bây giờ thật sự không thích thì trong lòng gã lại không quá thoải mái. Dù sao lý do không thích này... thật sự làm cho gã mất mặt.

"Đồng chí Võ Thuận! Nếu anh đã muốn biết như vậy, vậy không bằng để tôi nói cho anh biết?" Sở Từ tiến lên một bước và lên tiếng.

Võ Thuận sửng sốt quay đầu nhìn nàng đứng trước cửa, trong nháy mắt hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy hơi chói mắt. Bởi vì bên ngoài quá sáng nên gã không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Sở Từ, chỉ cảm thấy hơi mờ nhạt. Nhưng không thể giải thích được có một dự cảm không tốt.

Nhưng mỗi lần gã nhìn thấy Sở Từ gần như đều giống nhau, không có lần nào xảy ra chuyện tốt. Gã cảm thấy mình nhất định không hợp mạng với Sở Từ, nên giữa hai người mới sẽ xuất hiện nhiều chuyện không quá hài lòng như vậy.

"Em gái, sao em sũng đến đây?" Võ Thuận lại nói, nói xong không khỏi đỏ mắt cắn môi mình.

Chỉ nghĩ đến Sở Từ đã đánh gãy răng mình thì trong lòng lại nhịn không được đau khổ.

"Chuyện này tôi cũng không thể không đến." Sở Từ khịt mũi cười: "Xưởng Thiên Trì hợp tác với phòng khám Di Khang của nhà anh, tôi đã nói hủy hợp tác trước mặt anh, đúng không?"

Võ Thuận gật đầu.

"Lúc đó tôi nói rất rõ ràng, từ nay về sau dược phẩm của Sở Từ tôi bất luận là bán cho ai cũng tuyệt đối sẽ không bán cho phòng khám của mấy người. Mấy người cũng nên kết thúc sảng kɧօáϊ. Chẳng qua không được mấy ngày thì tự mình bào chế ra thuốc giả. Nếu không phải người khác nói cho tôi biết thì tôi cũng không biết được chuyện này..."

"Theo lý thuyết, hộp đóng gói khác nhau, tên cũng thêm một chữ thì không có liên quan gì đến xưởng Thiên Trì của tôi. Nhưng lúc chị dâu của anh bán hàng cho khách luôn miệng lấy kem của xưởng Thiên Trì của tôi ra nói chuyện, còn nói cho mọi người biết là công thức giống nhau. Vì chuyện này, mấy ngày hôm trước tôi đã đặc biệt đến đây một chuyến, trước mặt chị dâu của anh và mấy người khách tự mình chứng minh đồ của xưởng Thiên Trì của tôi là thứ người khác không thể làm giả được. Nhưng tôi vốn dĩ cho rằng mấy người sẽ biết chừng mực, lại không ngờ vẫn tiếp tục bán kem giả."

"Bây giờ lại xảy ra chuyện này, xưởng Thiên Trì của tôi cũng không thể gánh tội thay cho mấy người." Sở Từ nói tiếp.

Giọng của nàng vang dội, âm thanh vừa đủ có thể truyền đến những người đứng bên ngoài cửa, bảo đảm mọi người nghe được rõ ràng.

Không biết người nào đứng bên ngoài nói một câu: "Nè, cô không phải bà chủ của Phúc Duyên Đài à? Tại sao lại có liên quan đến xưởng Thiên Trì nữa?"

"Cám ơn sự quan tâm của mọi người! Hôm nay ở trước mặt mọi người, đúng lúc tôi cũng muốn nói mấy câu. Phúc Duyên Đài là của tôi, xưởng Thiên Trì cũng vẫn là của tôi. Nhưng mọi người cứ yên tâm, kem dưỡng trắng da mặt không phải do một thiếu nữ như tôi nghiên cứu bào chế ra, mà là một bác sĩ cao nhân tặng cho tôi phương thuốc cổ truyền. Phương thuốc đã trải qua rất nhiều bác sĩ thâm niên kiểm chứng. Sau khi bảo đảm hiệu quả và độ an toàn, lúc này mới làm ra thành phẩm bán cho mọi người. Cho nên mọi người cứ việc yên tâm sử dụng."
 
Chương 491: Tại sao không thể


Editor: demcodon

Sở Từ đứng thẳng sống lưng, rõ ràng là một cô gái, nhưng trông còn đáng tin hơn hai người đàn ông trưởng thành đứng bên cạnh. Đặc biệt là thái độ nói năng có khí phách càng làm cho người ta cảm thấy bị thuyết phục.

Huống chi, kem dưỡng trắng da thật này đã bán hơn nửa năm, dĩ nhiên có uy tín hơn hàng giả này.

Lúc này càng có nhiều người vẫn đang sốc vì thân phân của Sở Từ, một Phúc Duyên Đài đã làm cho người ta rất ngạc nhiên. Bây giờ còn thêm xưởng Thiên Trì nữa. Mặc dù xưởng Thiên Trì chỉ là một xưởng nhỏ trong thôn, nhưng bán thứ gì mọi người cũng. Đó là thứ phổ biến nhất của các cô gái, mức độ kiếm tiền có thể tưởng tượng được. Kem dưỡng trắng da mặt này có thể nói chính là cây rụng tiền. Chỉ là không ngờ Sở Từ hóa ra là người trồng cây rụng tiền này, quả là khó tin.

"Em gái, em đừng nói lung tung. Nhà anh khi nào thì..." Võ Thuận vốn định giải thích cho mẹ. Nhưng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một đống hộp kem bên cạnh.

Lúc trước là gã đi bàn chuyện hợp tác với xưởng Thiên Trì, nên gã biết rõ hơn ai hết dáng vẻ kem dưỡng của Sở Từ. Cho nên lúc này mới có thể ngạc nhiên như vậy.

Những cái hộp này giống 50% so với hộp kem đóng gói của Sở Từ, chỉ là thô hơn rất nhiều. Hoa văn phía trêи có thể thấy chúng không phải do cùng một người làm. Mặc kệ nhìn thế nào cũng tràn ngập cảm giác nôn nóng. Ngay cả thân hộp cũng còn có mùi...

"Anh có thể tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, bên ngoài có nhiều người như vậy, cũng không phải đều đến vu oan mấy người chứ?" Sở Từ lạnh lùng nói.

Võ Thuận đã chết lặng, nhìn những hộp kem kia bàng hoàng không nói nên lời. Gã đi sang phải mấy bước lại đi sang trái mấy bước, một hồi nhìn đống hàng tồn bên cạnh lại một hồi nhìn hàng hóa bày trêи quầy mà mặt mũi trắng bệch, cả người ngơ ngác. Một lát sau mới nhìn chằm chằm về phía ba: "Ba?"

Tại sao lại như thế? Mẹ gã sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?

Mặc dù kem dưỡng của Sở Từ có thể làm cho bọn họ kiếm tiền. Sau khi hủy hợp tác quả thật có một chút tổn thất, nhưng chưa đến mức làm lay động hoạt động kinh doang của phòng khám. Lúc trước chưa có kem dưỡng của Sở Từ cũng không phải rất tốt sao? Tại sao lại muốn cạnh tranh với Sở Từ chứ?

Hơn nữa, trong thời gian ngắn như vậy làm ra kem dưỡng, cho dù chính Sở Từ nói giống nhau như đúc thì trong lòng gã cũng sẽ không tin.

Gấp gáp vội vàng làm ra hàng hóa như vậy, dược liệu dùng để bào chế chỉ sợ cũng chưa kịp rửa sạch sẽ. Còn phần hộp đóng gói này, gã nhìn thấy hình vẽ phía trêи chỉ cảm thấy buồn cười.

Lúc ở nhà, gã còn đặc biệt dặn ba mẹ đừng gây khó dễ với Thôi Hương Như nữa, cũng đừng ghi hận Sở Từ. Dù sao chuyện này vốn dĩ là gã một bên tình nguyện, là ba mẹ gã làm sai.

Khi gã thuyết phụ ba mẹ đề nghe theo, nhiều lần hứa sẽ không gây chuyện nữa. Nhưng hóa ra lời hứa của bọn họ chính là như vậy?

Mặc dù chỉ là kem thoa da mặt cũng không thể qua loa như vậy chứ?

Ba Võ nhìn mặt con trai, chỉ có thể nói: "Đó là mẹ con nghĩ ra. Nếu chúng ta biết công thức, nói không cần không phải cũng rất đáng tiếc sao?"

"Chính là mẹ muốn làm!" Lúc này, Hàn thị cũng hầm hừ nhào ra, làm lơ ánh mắt như hổ rình mồi gần đó, hầm hừ nhìn con trai nói: "Mẹ làm như vậy còn không phải là vì con sao? Con là một thanh niên tốt, bị con nhỏ chết tiệt này đấm một cái cho gãy răng. Mẹ làm sao nuốt xuống cục tức này được chứ? Con là con trai của mẹ, mẹ và ba con nhiều năm như vậy cũng không nỡ đánh con một ngón tay. Đứa con hoang kia dựa vào đâu mà ra tay? Hơn nữa, mẹ cũng không phải vì muốn tốt cho cả nhà này sao? Có tiền mà không kiếm chính là đồ ngu! Sở Từ nó có thể dựa vào kem dưỡng này kiếm tiền, tại sao mẹ không thể?"
 
Chương 492: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo


Editor: demcodon

Hàn thị tức giận đến mức cả người run lên, nhìn vẻ mặt thất vọng cả con trai càng cảm thấy mình khổ tâm tất cả đều bị lãng phí, nước mắt đầm đìa chảy xuống trêи gương mặt già nua, vô cùng uất ức.

Võ Thuận vừa nhìn thấy mẹ khóc trong lòng cũng rất khó chịu. Nhiều năm như vậy, ba mẹ vẫn luôn vô cùng cưng chiều gã. Ngoại trừ quản lý nghiêm khắc trong việc chọn đối tượng kết hôn, những chuyện khác gần như gã muốn gì ba mẹ cũng đều đồng ý. Bây giờ gã trơ mắt nhìn mẹ bởi vì chuyện của mình mà đối đầu với Sở Từ, còn chịu thiệt lớn như vậy. Gã cảm thấy mình quá bất hiếu.

Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản gã thất vọng với mẹ.

"Tiền tiền tiền, mẹ chỉ biết kiếm tiền. Bây giờ gây lớn chuyện như vậy, mẹ kêu con phải làm sao đây?" Võ Thuận đỏ mắt nói.

Nhìn một đám người đứng ngoài, tất cả đều đến tìm bọn họ tính sổ. Lúc này cả nhà bọn họ giống như con mồi bị người khác nhìn chằm chằm. Hơn nữa ở đây còn có mấy cô gái mặt vừa sưng vừa đỏ, trông rất nghiêm trọng, cũng không biết có thể chữa hết không. Nếu không trị hết, lương tâm của gã làm sao đây? Nhiều cô gái bị hư mặt như vậy, cả đời này của gã sẽ cảm thấy bất an.

Trong lòng Hàn thị càng thêm bối rối, từ nhỏ bà đã sống trong phòng khám này. Sau lại ba già mất đi bà thành chủ nhân của phòng khám. Nhưng mấy chục năm nay, phòng khám chưa từng xảy ra chuyện lớn như vậy. Trước kia thỉnh thoảng cũng xảy ra sự cố nhỏ, nhưng có ít nạn nhân nên dễ dàng hòa giải. Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, cho dù bà nói gãy lưỡi cũng không thể dễ giải thích.

Nhưng mặc dù là như thế, bà vẫn không cảm thấy kem dưỡng của mình có vấn đề gì, càng không tin một kem dưỡng đơn giản như vậy còn có công thức bí mật gì. Dù sao mình đã tìm mấy bác sĩ thâm niên nghiên cứu qua, rõ ràng đã phân tích tất cả dược liệu bên trong. Tại sao lại không giống chứ?

"Sở Từ! Là mày cố ý phải không? Những người này đều là mày thu mua đúng không? Trước đó tao còn bán kem dưỡng bình thường, nhưng từ khi mày đến phòng khám của tao một lần lại xảy ra những chuyện này, không phải mày đang phá rối sau lưng thì là ai?" Hàn thị chỉ vào mặt Sở Từ nói.

Sở Từ khẽ hừ một tiếng. Cho dù không có nàng thì kem dưỡng của Hàn thị cũng vẫn xảy ra vấn đề, chẳng qua tình huống sẽ không tập trung đông như vậy mà thôi.

Da mặt của người này thật đúng là đủ dày, đến lúc này còn muốn cắn ngược lại nàng một cái.

"Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, bản thân không có bản lĩnh còn trách tôi à?" Sở Từ liếc mắt nhìn bà một cái, khinh bỉ nói một câu lại nói tiếp: "Bà đã lợi dụng danh tiếng của xưởng Thiên Trì tôi cũng không so đo với bà. Nhưng nếu bà lại cắn người lung tung, vậy đừng trách tôi không khách sáo."

"Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn muốn không khách sao như thế nào? Còn chê hại nhà tao chưa đủ hả?" Hàn thị tức giận.

Sở Từ không giận ngược lại cười: "Chính bà làm sai, lại còn muốn đẩy chuyện này lên đầu người khác. Chẳng lẽ bà cảm thấy tất cả mọi người đều tránh bà, nhường bà giống con trai bà sao? Hơn nữa bà nhìn thái độ của mình đi, dường như còn không biết hối cải. Chẳng lẽ bà cảm thấy kem giả của bà còn có thể tiếp tục bán nữa sao?"

Hàn thị trừng to mắt, đặc biệt nghe được hai chữ 'kem giả' lập tức giống như con chó điên: "Con chó cái, mày chỉ ghen tỵ tao bán kem dưỡng đắt hàng hơn mày thôi. Kem dưỡng của tao không sao, tại sao không thể bán tiếp? Mày chờ cho tao, Cục Y tế rất nhanh sẽ điều tra ra. Đến lúc đó tao nhất định sẽ làm cho mày đẹp mặt!"

Sở Từ cười cười, nhưng mấy giây sau đó ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, trực tiếp bước ra ngoài đi đến trước tủ đựng kem dưỡng. Nàng cầm lấy cái ghế bên cạnh trực tiếp đập về phía tủ kem dưỡng kia, lập tức đống hộp đổ ầm ầm, toàn bộ rớt xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
 
Chương 493: Có thể nghe được?


Editor: demcodon

Đống hộp rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai làm cho khu vực xung quanh bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Hàn thị trừng mắt đôi mắt đỏ ngầu, lập tức chạy đến. Nhưng vẫn chưa chạy đến trước mặt nàng, ngay sau đó Sở Từ lại cầm ghế đập vào chỗ khác để kem dưỡng.

"Sở Từ! Mày điên rồi hả? Mày không được đập nữa!" Hàn thị cũng không quan tâm đến mảnh vỡ dưới chân, lập tức nhào qua.

Võ Thuận vừa thấy vội vàng túm lấy tay bà, đau lòng hét lên.

"Hôm nay trước mặt mọi người, tôi sẽ nói những lời ngắn gọn ở đây trước. Mấy người làm kem giả tôi không xen vào, nhưng ai dám dùng danh tiếng xưởng Thiên Trì của tôi để làm loạn vậy thì đừng trách tôi ra tay đập hàng. Hôm nay đập là hàng, nhưng sau này nếu chết cũng không hối cải thì đập chính là người!" Sở Từ lên giọng nói lạnh lùng, nói xong dùng sức ném cái ghế trong tay đập vào mấy hộp kem đặt trêи tủ kính trong quầy.

Lập tức nhìn thấy tủ kính thật dày toàn bộ bị phá hủy một nửa.

Hàn thị vừa thấy như một con sư tử nổi điên, giương nanh múa vuốt, ước gì cắn đứt cổ Sở Từ.

Những người bên ngoài âm thầm kêu sướиɠ, thậm chí có hai người đàn ông cũng xông vào: "Đập thật tốt! Con gái xinh đẹp của chúng tôi bị bà hại làm người không nhận ra. Sau này nếu phòng khám của bà tiếp tục mở thì gương mặt của con gái tôi không phải hy sinh vô ích sao? Trước đây trình độ chữa bệnh của bà cũng không tốt, nhưng khi đó mọi người đều bỏ qua, cũng so đo mất mặt. Nhưng bây giờ chúng tôi không thể nuốt xuống cục tức này được!"

Nói xong, hai người đàn ông bắt đầu đập phá những chỗ khác. Mà những người khác vừa nghe cũng bị khơi lên cơn lửa giận, như ong vỡ tổ xông vào. Ngay cả cục gạch cũng không chừa.

Sở Từ nhếch miệng cười khẽ ném cái ghế xuống, vừa nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài.

Chuyện của nàng đã giải quyết xong, phần còn lại tự nhiên để cho người khác làm.

Trong huyện này có rất nhiều cô gái đã đến phòng khám Di Khang để mua kem dưỡng, nhưng hầu hết đều ở khu vực xung quanh. Bởi vì khoảng cách gần nên hầu như tất cả những người gần đó đều biết phòng khám của Hàn thị. Bây giờ vừa xảy ra chuyện thì Hàn thị được hàng xóm 'chăm sóc'.

Sở Từ đập chính là kem giả, xem như theo lẽ thường phải làm. Mà những người khác vì trút hận sẽ thay nàng đập những chỗ khác không còn một mảnh.

Cái thiệt này, Hàn thị chỉ có thể tự mình nuốt.

Sở Từ khẽ nhếch khóe miệng, nhưng cảm giác trêи mặt hơi đau. Nàng sờ lên mới phát hiện có một vết máu, có lẽ vừa rồi lúc đập hủ kem không cẩn thận bị mảnh thủy tinh vỡ đâm trúng, cũng may sờ lên miệng vết thương không sâu. Có lẽ qua mấy ngày sẽ lành.

Mà lúc này, phòng khám Di Khang trở thành một đống hỗn loạn. Cả nhà Hàn thị làm sao có thể ngăn được người nhiều như vậy. Ngay cả tiếng kêu rêи cũng bị chìm trong đám đông.

* * *

"Em dẫn người đi gây chuyện à?" Vừa trở lại quán ăn thì Sở Từ nhìn thấy Từ Vân Liệt, chỉ thấy hắn mở miệng hỏi.

Sở Từ nhếch miệng cười: "Anh nghe nói? Thật ra cũng không phải gây chuyện, em chỉ dùng miệng nói chuyện mà thôi, có người khác ra mặt."

Từ Vân Liệt duỗi tay xoa mặt nàng một cái, thở dài. Bằng chứng vẫn còn ở trêи mặt còn nói mình chỉ dùng miệng nói chuyện? Tính tình của nàng quá bạo lực. Nếu không có hắn ở bên cạnh cũng không biết có thể gặp phải chuyện gì không.

"Em đi với anh đến thủ đô nha?" Từ Vân Liệt đột nhiên nói.

Sở Từ hơi sửng sốt.

"Có ý gì? Đi thủ đô? Anh..." Sở Từ dừng lại, ngược lại ánh mắt sáng lên: "Anh có phải đã có thể nghe được rồi đúng không?"
 
Chương 494: Sờ ngược lại


Editor: demcodon

Trong khoảng thời gian này nàng hầu như mỗi ngày đều châm cứu cho Từ Vân Liệt. Nhưng 2-3 ngày trước hắn không còn đau đầu nên đã chuyển sang uống thuốc. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng chữa bệnh cho người khác, nên cũng không biết chính xác khi nào Từ Vân Liệt khỏi hẳn. Nhưng lại không ngờ rằng bây giờ Từ Vân Liệt mở miệng rủ nàng đi thủ đô.

"Anh đã có thể nghe được rồi." Từ Vân Liệt nói với nụ cười trong mắt, gật đầu mở miệng nói.

Khi buổi trưa ở trong nhà máy, mấy công nhân cảm thấy hắn không nghe thấy nên đã mở máy móc ngay trước mặt hắn. Tiếng của máy móc kia rất lớn, người bình thường phải mang dụng cụ bảo vệ tai, nhưng hắn không có. Sau khi âm thanh vang lên lỗ tai đột nhiên ù một hồi, một lúc sau có thể nghe thấy. Một giây đó, trong đầu hắn gần như lập tức hiện lên bóng dáng của Sở Từ. Sau khi giao công việc xong, hắn lập tức chạy đến đây, chỉ là muốn biết giọng của Sở Từ như thế nào.

Nhưng hơi khác biệt so với những gì hắn tưởng tượng. Tính tình của Sở Từ hơi nóng nảy, hắn vốn dĩ nghĩ giọng của nàng phải thô giống như con trai. Nhưng hắn không ngờ rằng nó không những không giống như những gì hắn tưởng tượng mà còn rất hay, trong trẻo và thanh tao, cộng thêm cá tính độc đáo của riêng nàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, rất khác so với khi còn nhỏ. Giống như tiếng nước rơi trong hang núi, làm cho người nghe lòng đều bình tĩnh.

Từ Vân Liệt gật đầu, trêи mặt Sở Từ lập tức mỉm cười. Nàng sợ Từ Vân Liệt cố ý chọc mình nên nhíu mày xoay người sang chỗ khác nói: "Anh Từ, trêи người anh có ʍôиɠ là trông đẹp nhất."

Từ Vân Liệt vừa nghe khóe miệng co giật dữ dội.

"Anh có thể nghe được." Từ Vân Liệt lập lại một lần nữa.

"Vậy anh nói xem, em vừa mới nói gì?" Sở Từ lại nói.

Vẻ mặt của Từ Vân Liệt hờ hững, há miệng, trong lòng cảm thấy khó có thể mở miệng. Đặc biệt là trong quán ăn có người ra vào. Hắn thật sự không thể mở miệng nói.

"Anh đẹp." Qua mấy giây, Từ Vân Liệt nói ngắn gọn, biểu cảm trêи mặt không được tự nhiên.

Sở Từ quay người lại nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn lập tức mỉm cười, nhướng mày. Đột nhiên vươn tay vỗ ʍôиɠ hắn: "Nói, là ʍôиɠ đẹp."

Từ Vân Liệt lập tức lùi lại mấy bước, giống như Sở Từ là khách làng chơi đến trêu chọc hắn. Nhưng lúc này, chỉ nhìn thấy phía sau truyền đến giọng ba Từ ho một tiếng.

"Thật không biết xấu hổ." Ba Từ kỳ quái nói.

Từ Vân Liệt vốn dĩ cũng chỉ hoảng sợ. Nhưng lúc này nhìn thấy ba mình đột nhiên xuất hiện còn nói một câu như vậy, sắc mặt lập tức tối sầm lại, đi về phía Sở Từ hai bước, sờ đầu của nàng: "Không có ai thì sờ nữa."

Ba Từ vừa nghe lời này gương mặt già nua lập tức đỏ bừng, trừng mắt nhìn Từ Vân Liệt như là muốn phun ra lửa. Ông mới nói Sở Từ không biết xấu hổ, thằng nhóc này đã mở miệng nói ra lời lộ liễu như vậy, là cố ý vả mặt ông sao? Cũng không xem ông suy nghĩ vì ai! Sở Từ này không hiểu một chút quy củ, da mặt còn dày như vậy. ʍôиɠ đàn ông nói sờ là sờ, vừa thấy chính là người không đứng đắn. Người như vậy cưới về nhà có thể sẽ sống yên ổn sao?

"Con... con cứ dung túng nó đi! Không e lệ như vậy, nếu tương lai cho con cắm sừng, ba xem con làm sao?" Ba Từ dưới cơn tức giận nói thẳng với con trai mình.

"Chú Từ, chú e lệ, chú rụt rè, vậy làm sao chú có ba đứa con trai thế? Tôi cũng chỉ sờ một cái mà thôi, làm sao vậy. Nó cũng sẽ không rớt miếng thịt. Nếu chú cảm thấy con trai chú chịu thiệt, được thôi, tôi để cho anh ấy sờ ngược lại là được." Sở Từ vừa nói xong túm cánh tay của Từ Vân Liệt đang ôm eo mình, khiêu khích liếc mắt nhìn ba Từ một cái.
 
Chương 495: Phụ nữ mà không giống phụ nữ


Editor: demcodon

Sở dĩ Sở Từ có thể giảm cân xuống hoàn toàn là do vận động quá sức. Cho nên bây giờ eo thon này khác hẳn những cô gái khác, hơi linh hoạt hơn. Từ Vân Liệt lập tức nắm chặt bàn tay, hiển nhiên là không ngờ Sở Từ đột nhiên dùng chiêu này.

Muốn làm chính nhân quân tử, nhưng trước sắc đẹp này lại hơi không chịu nổi sự cám dỗ. Đặc biệt là lúc này đến gần thì có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trêи người Sở Từ, hoàn toàn khác với mùi của đàn ông, tràn đầy vòng quanh không ngừng lướt qua khứu giác và xông vào trong tim hắn, gãi cho hắn cả người.

Hơn nữa vị trí cánh tay mơ hồ còn có thể cảm nhận được cơ thể Sở Từ mềm mại, lập tức làm cho hắn cảm thấy như bị điện giật, cảm giác cả người cũng không tốt. Nhưng cố tình tay hắn bị cổ tay Sở Từ nắm chặt. Lúc này cũng không thể rút tay ra, càng lại cảm thấy xấu hổ.

Cũng không trách được Từ Vân Liệt có phản ứng lớn như vậy. Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn chào đời đến nay.

Khi hắn đi lính mặc dù đã 17-18 tuổi. Nhưng khi đó đất nước còn phong kiến, quan hệ giữa nam nữ còn quản lý nghiêm khắc, nói thêm với con gái một câu cũng bị người khác bàn tán. Cho nên đến bây giờ, hắn gần như nhìn thấy con gái thì trốn tránh, tuyệt đối chưa làm chuyện gì khác thường, đi lính cũng như vậy. Trừ khi bị thương, nếu không bình thường căn bản không nhìn thấy phụ nữ. Nhưng nếu là vết thương nhẹ, hắn cũng có thể tự băng bó, vết thương nặng còn rất đau làm sao có rảnh đi nhìn con gái chứ?

Thậm chí sau khi ở chung với Sở Từ lâu như vậy, hai người mặc dù đi gần nhau nhưng cũng chưa dám nắm tay. Bây giờ đột nhiên tiến bộ nhanh như vậy, có thể thích ứng được mới là lạ.

Lúc này, ba Từ nhìn chằm chằm cánh tay bên eo Sở Từ, trừng to mắt như muốn rớt ra, vội vàng đẩy con trai và Sở Từ về phía phòng bên cạnh.

"Hai đứa cũng đủ rồi! Ở đây có nhiều người như vậy, hai đứa không sợ mất mặt ba còn xấu hổ đấy! Nếu chuyện này truyền đến thôn, con kêu ba để gương mặt già ở đâu? Còn nữa, Sở Từ, cô phải nhớ kỹ cô là họ Từ. Nếu như trước đây, cô và con trai tôi chính là hai anh em cùng tộc!" Gương mặt già nua của ba Từ căng thẳng, thở hổn hển.

Ông cũng đã làm việc ở chỗ Sở Từ được một thời gian, có thể nhìn ra Sở Từ là người cũng không có khuyết điểm gì lớn. Nàng là người chịu khó, nhìn xa trông rộng, dũng cảm và mưu lược, quả thật rất giỏi. Dù sao nếu không giỏi cũng không xây dựng lên sự nghiệp lớn như vậy. Nhưng có ưu điểm cũng có khuyết điểm, Sở Từ rất tự tin, không sợ trời không sợ đất, chỗ nào giống con gái chứ?

Đứa con trai này của ông vốn chính là người đi lính, tính tình ngay thẳng, ở bên ngoài cũng dầm mưa dãi nắng, rất nguy hiểm. Nó cần là một người con gái dịu dàng nghe lời như chim nhỏ nép vào người. Còn Sở Từ quả thật chính là chống đối với nó. Lỡ như tương lai hai đứa cãi nhau, còn không phải đánh nhau đến anh chết em sống sao? Còn có thể sống ư?

Con gái nhà người ta lúc nên khóc thì khóc, lúc nên yếu đuối thì yếu đuối, tránh đi góc cạnh sắc nhọn, làm cho người đàn ông của mình đội trời đạp đất. Nếu cướp sự nổi bật của đàn ông nhà mình đó là gà mái gáy sáng, chỉ biết mang lại tai họa.

Dù sao cũng đang ở huyện, Từ Bình đã nhìn thấy rất nhiều ví dụ kết hôn cùng họ, nên cũng không có ý kiến quá lớn với việc dòng họ này. Nhưng lúc này ông cần lấy một cái cớ.

Thái độ của ông rất tốt, giống một người ba yêu thương hiền từ, quan tâm đến cuộc hôn nhân của con trai mình.

"Con có thể họ Từ, nhưng cũng có thể không họ Từ." Từ Vân Liệt vẫn lạnh lùng nói một câu.

Trong lòng Từ Bình bị khó thở, gương mặt già nua hơi uất ức: "Ba còn không phải là vì con sao? Con nói xem, sau này con mệt mỏi về nhà nhìn thấy một người phụ nữ mà không giống phụ nữ ở trong nhà, trong lòng có thoải mái không?"
 
Chương 496: Xem chồng là bầu trời


Editor: demcodon

Sở Từ vừa nghe ba Từ nói những lời này trong lòng hơi không vui.

Thế mà ở ngay trước mặt nàng nói nàng không giống phụ nữ. Nàng có chỗ nào không giống chứ? Ngực to, eo thon, ʍôиɠ tròn, ngoại hình cũng không phải cao to thô kệch. Ông già này cũng không phải người mù, nhìn không thấy sao?

Từ Vân Liệt vừa muốn nói chuyện lại bị Sở Từ ngăn cản. Nàng cũng không tức giận, đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm ba Từ nói: "Tôi nể tình chú là ba ruột của anh Từ, tôi phải tâm sự với chú xem tôi rốt cuộc có phải phụ nữ hay không!"

"Chú Từ, chú nói thật cho tôi biết, tôi thua kém phụ nữ ở chỗ nào?" Sở Từ lại nói tiếp.

Mặt của ba Từ đỏ bừng: "Phụ nữ... nên xem chồng là bầu trời, giặt quần áo, nấu cơm, sinh con..."

Sở Từ không nhịn được cười lên một tiếng, bên ngoài không phải suốt ngày nói nam nữ bình đẳng sao? Ngay cả những bức tường trêи đường cái cũng có những dòng chữ lớn màu trắng viết 'Phụ nữ có thể đội nửa bầu trời', hóa ra chỉ là lời nhảm nhí à? Giặt quần áo, nấu cơm, sinh con? Đây là tìm vợ hay là tìm người hầu chứ?

"Chú Từ, bây giờ tôi biết tại sao hồi đó chú chỉ có thể cưới người phụ nữ như thím Hồng Hoa rồi. Bởi vì dù cho người phụ nữ có tốt đến mấy đi chăng nữa thì chú cũng xứng." Sở Từ rất trực tiếp nói: "Tôi không phải không biết giặt quần áo, nấu cơm. Tôi thậm chí có thể kinh doanh một quán ăn tốt, chút việc nhỏ này có thể làm khó được tôi à? Chỉ là có làm hay không phải xem tâm trạng của tôi mà thôi, về phần xem chồng là bầu trời... Thành thật mà nói, chú muốn chính là người phụ nữ gió thổi qua thì ngã, chạy trước khi mọi chuyện ập đến phải không? Yếu đuối chẳng làm được việc gì, ngoại trừ việc chăm sóc con cái thì khóc sướt mướt, những chuyện khác không biết gì cả mới đúng theo ý chú phải không? Chú rốt cuộc có bao nhiêu hận thù với con trai chú, mới có thể muốn hại anh ấy như vậy?"

"Người phụ nữ như vậy tại sao không tốt? Biết nóng biết lạnh, biết nghe theo đàn ông..." Ba Từ càu nhàu.

"Chú nhớ kỹ cho tôi, tương lai con trai của chú sẽ là quần thần, người phụ nữ dịu dàng không thích hợp với anh ấy." Vẻ mặt Sở Từ lạnh lùng, hơi nghiêm túc nói tiếp: "Trêи đầu chữ sắc có một con dao, người phụ nữ của anh ấy mặc dù không phải là tôi, nhưng cũng nên là người có thể sánh vai với anh ấy. Loại hoa hải đường trong miệng chú chỉ thích hợp giấu trong nhà, không thích hợp phấn đấu làm việc với anh ấy. Cho nên tôi cảnh cáo chú, chú có thể ghét bỏ tôi, nhưng sau này bớt suy nghĩ quanh co cho tôi. Nếu không tôi không ngại xóa bỏ mọi chướng ngại trước mặt anh Từ, bao gồm cả chú!"

Mặc dù nàng hơi dữ tợn, nhưng so với phụ nữ bình thường cũng không thiếu phần nào. Người khác có thể làm thì nàng cũng có thể làm, người khác không thể làm thì nàng càng có thể làm, có cái gì không tốt?

Nàng thật sự rất tò mò, tại sao Từ Vân Liệt lại có một người ba giống như ba Từ vậy? Hai cha con hoàn toàn không giống nhau.

Đôi mắt của Từ Vân Liệt tan chảy trong tích tắc, ngay lập tức trở nên mềm mại. Vốn dĩ bàn tay nắm chặt lại thả lỏng một chút, cảm nhận được xúc cảm nhẹ nhàng trêи eo nàng trái tim nóng lên.

Ba Từ bị lời nói của Sở Từ hoảng sợ, hơi sững sờ. Cái gì phải làm quần thần? Nâng con trai của ông cao như vậy?

Nhưng ngược lại, ba Từ nhìn con trai mình trong lòng hơi bồn chồn. Ở trong lòng ông, con trai quả thật rất giỏi. Nhưng còn chưa đến mức Sở Từ nói, nhiều lắm là tốt hơn những người đàn ông khác trong thôn mà thôi. Nhưng so sánh với những quan lớn thì không chỉ kém hơn một chút. Dù sao đứa trẻ đi ra từ thôn nhỏ có thể tài giỏi bao nhiêu?

Nhưng lúc này Sở Từ vừa nói như vậy, ông lại hơi không xác định. Cho đến bây giờ, ông điều không hiểu được suy nghĩ của con trai, cảm thấy mình thật xa vời. Khi nghe được những lời con trai nói đều có thể làm cho trái tim ông run lên, luôn cảm thấy hơi thấp thỏm bất an...
 
Chương 497: Không thể sờ


Editor: demcodon

Ánh mắt của ba Từ lóe lên cũng không biết nên trả lời Sở Từ như thế nào. Dù sao cũng không thể ở trước mặt con trai mình nói nó đừng vọng tưởng làm quần thần gì đó, vẫn nên thành thật tìm một cô gái nhỏ cưới đi?

Ba Từ đã lâu không gặp Trương Hồng Hoa, bình thường ông ở trong nhà thuê của Sở Từ. Những người xung quanh đều là nhân viên của Sở Từ, cầm tiền của Sở Từ nên tiền tự nhiên nói những lời tốt đẹp về Sở Từ. Ba Từ vốn dĩ chính là người tai mềm. Trước kia nghe lời Trương Hồng Hoa nói nên cảm thấy Sở Từ chính là ôn thần phải tránh xa. Nhưng bây giờ suy nghĩ trong lòng cũng tốt hơn trước một chút.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, ông thường xuyên nghe người khác khen ngợi con trai cả, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tự hào về đứa con trai cả này, so với đứa con trai út hàng tuần đến ăn chực thì đứa con trai cả này quả thực chính là một đứa con hiếu thảo. Mặc dù nó thường xuyên đối xử lạnh nhạt với người ba là ông. Nhưng trêи thực tế, cho đến bây giờ chưa từng đối xử tệ với ông ở chỗ khác.

Cũng bởi vậy, bây giờ sau khi nghe được những lời Sở Từ nói, ông không nỡ đả kϊƈɦ con trai.

"Dù sao, nếu cô muốn gả cho thằng cả phải học ngoan một chút, không được suốt ngày xuất đầu lộ diện. Đúng rồi, vừa rồi tôi còn nghe nói cô dẫn theo người đến bệnh viện gây chuyện phải không? Loại chuyện này có thể là một đứa con gái như cô nên làm sao? Cũng quá không biết tốt xấu. Lỡ như công an bắt cô đi, cô đừng nghĩ tiếp tục kinh doanh quán ăn này nữa!" Ba Từ dùng câu oán hận trút giận lên Sở Từ.

"Chú Từ, chú bớt quan tâm đến chuyện của tôi đi. Bởi vì không phải con trai chú cưới tôi. mà là tôi kén rể. Chú sẽ không quên chứ?" Sở Từ nói xong lập tức cười mấy tiếng, kéo Từ Vân Liệt nghênh ngang bước qua ông già này đi ra ngoài.

Ông già, còn trị không được ông à?

Nếu ông già này hoàn toàn thật tình thật lòng quan tâm chăm sóc đến Từ Vân Liệt, nàng làm phận con cháu cũng tuyệt đối sẽ tôn trọng hết mức. Cho dù nuôi ông già này cũng không sao. Nhưng ông này hiện giờ căn bản vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, nghe nhân viên nói, ông già âm thầm nghe được chuyện của con trai cả mặc dù tự hào. Nhưng nhắc đến con trai út thì ông đã đỏ mặt, như thể ông đã quên lý do tại sao lại 'bán mình' cho Phúc Duyên Đài.

Từ Vân Liệt là người nóng tính, thường xuyên chịu thiệt còn xem như không biết, đối xử với bản thân quá khắt khe. Nếu nàng lại dung túng thì ba Từ và thím Hồng Hoa càng không có phép tắc gì cả.

Ba Từ bị một câu của Sở Từ chọc tức đến mức gần như ngất đi, thật vất vả dịu lại đột nhiên dâng lên mắng to về phía bóng dáng của Sở Từ.

Ông vừa mắng đã có một nhân viên ngay lập tức đến bịt miệng của ông. Tần Trường Tố hầm hừ xuất hiện, trực tiếp ném công việc khó khăn và mệt mỏi nhất cho ông.

Sở Từ và Từ Vân Liệt đi về chỗ bình thường nàng nghỉ ngơi, vừa bước vào cửa Từ Vân Liệt đột nhiên rút khăn tay ra để bịt mũi.

Chỉ nhìn thấy trêи khăn tay thấm ra máu đỏ, Sở Từ nhìn chằm chằm, hơi không rõ nên: "Tại sao chảy máu mũi? Có phải hai ngày qua uống quá nhiều thuốc bổ không?"

"Anh đi dùng nước lạnh rửa trước..." Sắc mặt của Từ Vân Liệt rất khác, đột nhiên sải bước đi ra ngoài.

Vừa rồi hắ cảm thấy mũi là lạ. Sau khi vào phòng, Sở Từ lại không cẩn thận cọ hắn một cái. Hắn lập tức không nhịn được, cố tình nàng còn giống như đứa ngốc hỏi hắn tại sao.

Sở Từ nhìn theo bóng dáng hắn hơi vô tội. Sau đó nghĩ kỹ lại sợ cơ thể của Từ Vân Liệt có bệnh khác. Bởi vậy sau khi chờ hắn trở về, lập tức muốn bắt mạch kiểm tra cơ thể cho hắn.

Nhưng Từ Vân Liệt biết rõ tình hình sức khỏe của mình nên chưa nói hai câu đã giữ khoảng cách: "Tiểu Từ, em không thể cứ sờ tới sờ lui như vậy..."
 
Chương 498: Đấu tranh chống lại hành vi côn đồ


Editor: demcodon

Từ Vân Liệt nghiêm túc giữ khoảng cách. Nhưng dáng vẻ nói chuyện lại làm cho Sở Từ không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Anh Từ, sao anh lại giống như đàn bà vậy? Sờ một chút thì làm sao, em cũng không ngại, anh sợ cái gì?" Sở Từ khẽ cười một tiếng, vươn tay chọt lên bụng của hắn.

Mặc dù cách quần áo, nhưng Sở Từ cũng có thể cảm giác được cơ bắp rắn chắc trêи người hắn. Ánh mắt lập tức trở nên khiêu khích, khóe miệng nhếch lên giống như một con hồ ly tinh gian trá, lông mày khẽ nhíu lại bỗng nhiên quyến rũ hơn.

Ngoại hình của nàng vốn dĩ không xấu, thậm chí còn rất xinh đẹp. Một đôi mắt phượng cực kỳ quyến rũ, cũng cố ý đùa giỡn Từ Vân Liệt. Lúc này biểu cảm của nàng lại tràn ngập nữ tính, xương cốt trêи người trong chớp mắt giống như mềm ra, thở ra mùi như hoa lan làm cho tim Từ Vân Liệt tê dại.

Nhưng Từ Vân Liệt lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp: "Tiểu Từ, em thành thật một chút, loại hành vi côn đồ này nhất định phải đấu tranh, phải hoàn toàn chống lại."

Nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương, sao có thể làm bậy chứ? Là một người đàn ông, mặc dù hắn rất hưởng thụ dáng vẻ này của Sở Từ. Nhưng nó cũng nhắc nhở hắn về trách nhiệm của một người đàn ông.

Bình thường quá mức thân mật khó tránh khỏi sẽ hình thành thói quen. Khi ở bên ngoài sẽ không cẩn thận biểu hiện ra trước mặt người khác, đối với hắn thật ra không sao cả. Nhưng chắc chắn sẽ có người cảm thấy Sở Từ không đủ đứng đắn. Bây giờ Sở Từ vẫn còn nhỏ tuổi, hắn lại không giống người thường có thể kết hôn trước. Cho nên nếu bây giờ người khác chỉ trỏ về Sở Từ, vậy phải đợi ít nhất hai năm sau nàng lập gia đình thì tin đồn kia mới ngừng.

Người đàn ông đúng là chiếm lợi về mặt tình cảm. Mặc dù bây giờ nam nữ bình đẳng, nhưng cùng một việc con gái bị chỉ trích và áp lực lớn hơn con trai.

Huống chi, hắn nhớ mẹ của Sở Từ chưa kết hôn đã có thai. Năm đó ba mẹ của nàng là vợ chồng chưa cưới vẫn bị chỉ trích rất nhiều, huống chi là hai người bọn họ.

Sở Từ vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Vân Liệt cũng mất hứng, ủ rũ nói: "Em chỉ đùa một chút mà thôi. Anh Từ, anh như vậy thật không thú vị."

Nàng cũng không phải cô đồn, không thèm khát như vậy. Nàng chỉ là cảm thấy dáng vẻ của Từ Vân Liệt này giống chàng ngốc rất buồn cười. Hơn nữa đời trước bên cạnh nàng đều là đàn ông, đã quen tùy tiện, tất cả sẽ không tự giác trêu chọc một chút.

"Em cũng đừng tức giận, em lén... sờ mấy cái cũng được. Nhưng không thể lúc nào cũng sờ... Nếu tạo thành thói quen thì không tốt." Trong chớp mắt giọng điệu của Từ Vân Liệt tốt hơn rất nhiều, nhìn đôi tay thon dài của nàng trong lòng cũng hơi tiếc nuối.

"Đúng rồi, trước đó anh không phải nói em đi với anh đến thủ đô sao? Có ý gì? Bây giờ anh đã chuẩn bị đi à? Không phải đi biên giới đánh giặc sao?" Sở Từ lại hỏi. TruyenHD

Khi nhắc đến chuyện chính, Từ Vân Liệt lập tức nói: "Khoảng thời gian trước anh đã liên lạc với chiến hữu, nói rằng hiện tại tình hình ở bên đó gần như đã ổn định. Anh nghĩ nếu anh xin quân đội chỉ thị trở về thì có lẽ đến quân khu thủ đô. Ngoài ra công văn chỉ thị anh lập công cũng đã xuống. Sau khi trở về ít nhất cũng là Phó Tiểu đoàn trưởng. Đến lúc đó cũng có tư cách để cho người nhà theo nhập ngũ. Mặc dù bây giờ không thể cho em sống trong quân đội được. Nhưng nếu em ở thủ đô, anh có thể thỉnh thoảng dẫn em đến quân đội tham quan."

Bây giờ Sở Từ chỉ là bạn gái của hắn, không có cách sống chung với nàng trong quân đội. Chẳng qua nếu Sở Từ đến thủ đô cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, chịu đựng hai năm thì tốt rồi.

Trong quân đội có nhiều quân nhân như vậy, cũng không phải là mỗi người đều có thể làm cho người nhà đi theo mình. Từ Vân Liệt còn trẻ tuổi như vậy đã vươn lên vị trí như bây giờ xem như tài giỏi. Nếu không phải có nhiều công trạng, chỉ sợ cấp trêи cũng sẽ không đặc biệt liên tục thăng chức cho hắn.
 
Chương 499: Ý xấu


Editor: demcodon

Công trạng Từ Vân Liệt lập được trong quân đội đều do trước kia kiếm về. Sở Từ tin rằng sau lần này trở về, hắn có thể kiếm được nhiều hơn.

"Đại khái khi nào thì anh đi?" Sở Từ lại hỏi.

"Hai ngày nay anh đã xin chỉ thị của cấp trêи, có thể là... bất cứ lúc nào." Từ Vân Liệt khịt mũi nói.

Hắn đã sống trong quân đội sáu năm, nơi đó có anh em và mục tiêu của hắn, có thể nói nơi đó là cội nguồn của hắn. Lúc vừa mới rời khỏi quân đội, trong lòng hắn tự nhiên hy vọng có thể trở về sớm một chút. Nhưng bây giờ phải đi về lại hơi không nỡ. Bởi vì lúc này hắn có thể thấy được khả năng Sở Từ đi với hắn không lớn.

Sở Từ không phải là một cô gái bình thường, nàng có kế hoạch và suy nghĩ của mình, không có tâm tư sống dựa vào đàn ông. Cho dù biết rõ hắn đi lính sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng ở trong mắt nàng vẫn cảm thấy đó là lý thường phải làm như cũ, sẽ không ngăn cản đường của hắn.

Sở Từ mím môi liếc nhìn hắn một cái, mấy giây sau mới nói: "Vậy anh đi đi, nhanh nhất một năm rưỡi, chậm nhất hai năm, em nhất định sẽ đi tìm anh."

Chương trình học lớp 11 của Sở Đường còn 2-3 tháng nữa là kết thúc. Mà lớp 12 là một năm rất quan trọng, có thể thi đậu đại học hay không đều phải nhìn vào sự cố gắng trong một năm này của cậu. Lúc này, nàng làm chị cũng không thể bỏ cậu ở đây một mình, sau đó vui vẻ đi một mình.

Hơn nữa, hiệu tại hầu như toàn bộ số tiền nàng kiếm được đều đầu tư vào việc xây dựng nhà máy dược phẩm mới. Nếu đến thủ đô, núi cao hoàng đế xa, nàng sẽ không có cách biết được tình hình của nhà máy dược phẩm. Hơn nữa, từ xưa đến nay 'dưới chân hoàng đế' đều là thịnh vượng nhất. Mặc dù nàng chưa từng đến thủ đô, nhưng cũng biết nơi như thủ đô nhất định khác với huyện thành nhỏ này. Nàng ở huyện tốt xấu gì cũng có đường lui, vừa mới có chút tiến triển phải đến thủ đô bắt đầu lại một lần nữa thật sự không phải hành động thông minh.

Mặc dù biết rõ sự lựa chọn của Sở Từ, nhưng lúc này trong mắt Từ Vân Liệt vẫn không nhịn được xẹt qua một tia thất vọng.

"Tiểu Từ, thật ra với võ thuật và y thuật của em, làm nhân viên y tế ở trong quân đội cũng được..." Từ Vân Liệt do dự một chút vẫn nói.

Trêи thực tế đâu chỉ là nhân viên y tế, ở trong mắt hắn, ngay cả Sư đoàn trưởng cũng kém hơn Sở Từ.

Hắn biết Sở Từ thích nghe những chuyện trêи chiến trường, nghe đến chuyện hắn chiếm cứ địa cao thì đôi mắt sáng ngời; nghe đến mấy thứ như súng lục, đạo pháo lại càng tò mò. Hắn tin rằng, nếu Sở Từ có thể đi lính, phát triển nhất định sẽ khác.

Trong mắt Sở Từ hiện lên rung động trong chớp mắt. Nhưng chỉ trong chớp mắt lại mỉm cười: "Hoắc thần tiên nếu biết em lớn gan như vậy đi quân đội làm nhân viên y tế biết đâu sẽ tức chết mất. Hơn nữa, kêu em trị bệnh cứu người không phải cố ý làm cho em tham lam hoảng sợ sao? Anh Từ, anh cũng quá lòng dạ hẹp hòi ý xấu rồi, biết rõ em muốn làm gì nhất."

Nếu nàng thực sự đi lính, nàng muốn làm nhất định là đánh giặc. Nếu chỉ để cho nàng xem thì sẽ làm cho nàng nghẹn đến ra bệnh.

Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng: "Chính em cũng nói cơ thể không thích hợp luyện võ, nhiều nhất có chút kỹ năng phòng thân. Mỗi năm quân đội đều có chiêu thức đặc biệt. Nếu trình độ hiện tại của em ngang với anh, anh cũng có thể xi chỉ thị của lãnh đạo một chút..."

Sự thật là bản lĩnh của Sở Từ chỉ có thể dạy cho người khác, tự mình lại không vận dụng được.

Sở Từ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: "Không thích hợp luyện võ thì sao, biết dẫn binh là được."

Những đội hình, quyền thuật và chiến thuật trong tay nàng tuyệt đối đủ để Từ Vân Liệt học cả đời. Mặc dù hiện tại cũng nắm giữ không ít, nhưng tri thức thực tiễn làm sao có thể so sánh được với nàng? Nàng đã ở trêи chiến trường hai mươi năm, hơn nữa là Thống soái chỉ huy ba đội quân hàng thật giá thật, đâu giống như Từ Vân Liệt bây giờ, thuộc hạ chỉ có mấy người, ít ỏi đến đáng thương.

Chỉ tiếc là anh hùng hụt hơi cũng không có cách nào. Nàng vẫn nên thành thật ở nhà giặt giũ, nấu cơm, kiếm tiền đi.
 
Chương 500: Trong chua có ngọt


Editor: demcodon

Sở Từ lo lắng nhất ngược lại cũng không phải Sở Đường và nhà máy dược phẩm, mà là bây giờ hành động bị hạn chế. Nếu nàng đến quân đội, chẳng khác nào sẽ có ít cơ hội dùng kỹ năng trong không gian kiếm tiền. Đến lúc đó cũng không đủ công đức, nàng căn bản không sống được bao lâu.

Nàng nhất định sẽ đến quân đội tham quan một lần, nhưng không phải bây giờ.

Chờ tương lai nàng chăm sóc sức khỏe có thể cải thiện thể chất của nàng khôi phục lại bình thường, nàng cũng có thể có đủ tự tin. Dù sao khi cách mấy ngàn năm và hai không gian khác nhau. Nếu năng lực bản thân của nàng kém quá làm sao có thể diện lại đi tiếp xúc với một nơi khí thế tráng lệ như vậy.

Mặc dù trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng nhiều hơn vẫn là hơi chua xót. Từ Vân Liệt sắp phải đi rồi, trong lòng nàng không có khả năng không có một chút luyến tiếc.

Đời trước mình rất ít khi về nhà, mỗi lần chia tay với em trai trong lòng đều cảm thấy bất lực. Khi đó quân ân hoàng gia khó dò, em trai của nàng ở lại làm con tin trong hoàng gia, là không thể tùy tiện rời kinh. Cho nên mỗi một lần hai chị em xa nhau, đối với nàng đều đau đớn như cắt xương xẻ thịt.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng tất cả sự xa nhau đều giống nhau. Nhưng bây giờ lại cảm thấy khác.

Xa Từ Vân Liệt mang theo mấy phần chua xót. Mặc dù người này vẫn chưa rời đi, nhưng trong chớp mắt lại cảm thấy trong lòng trống rỗng. Nhưng đồng thời cũng có mấy phần khao khát và tin tưởng hắn có được một tương lai tốt đẹp.

Dù sao cũng phải nói xem như trong chua có ngọt.

Suy nghĩ đến việc Từ Vân Liệt rất nhanh sẽ rời đi, Sở Từ cũng nghĩ đến việc quan tâm đến chuyện cá nhân của hắn nhiều hơn. Nhưng khi nói đến mấy việc nhỏ như thóc mục mè thối thì nàng hơi buồn ngủ, dẫn đến Từ Vân Liệt rời khỏi quán ăn từ khi nào nàng cũng không biết.

* * *

Ngày hôm sau, chuyện có liên quan đến phòng khám Di Khang cũng có kết quả.

Cục Y tế đã nghiên cứu thành phần kem dưỡng của Hàn thị. Cuối cùng đưa ra kết luận giống như Sở Từ nghĩ, bên trong có thành phần không ổn định, ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Bởi vậy lập tức có người dẫn Hàn thị đến đồn công an.

Ngay sau khi sự việc được xác nhận thì Cục Y tế sẽ ra thông báo làm sáng tỏ. Bởi vậy ngày hôm nay, sự việc này lại càng được mọi người biết đến nhiều hơn. Kể cả những người khác không muốn biết về kem dưỡng trắng da mặt của Sở Từ thì cũng khó mà nói rằng kem dưỡng thật điều trị được cho da mặt của bệnh nhân. Hiệu quả chữa bệnh của nó đã có kết quả sơ bộ. Nhưng đối với những người sử dụng kem dưỡng thật thì tình trạng mẩn đỏ và sưng tấy trêи mặt có thể biết mất rất nhiều, trong vô hình đã thu hút một lượng lớn khách hàng tiềm năng đến với Sở Từ.

Tên tuổi của xưởng Thiên Trì cũng ngày càng vang dội.

Chỉ là ngay khi Hàn thị bị bắt, cả nhà họ Võ đều đến cầu xin nàng.

Già trẻ lớn bè nhà họ Võ đều đến, ngoại trừ ba Võ và Võ Thuận còn có hai vợ chồng Võ đại và con, cũng có hai đứa con gái của nhà họ Võ. Hầu như ai cũng cầm thứ gì đó trêи tay như trái cây, rượu, bánh ngọt và trứng gà, ra tay thật ra hào phóng.

"Bà chủ Sở... Tôi biết chuyện vợ tôi đã làm cho cô cảm thấy không vui. Nhưng lần này tôi thật lòng hy vọng cô có thể giúp chúng tôi..." Võ phụ nói với vẻ mặt đau khổ, không còn khí phách hăng hái như trước.

Sở Từ cười khẽ một tiếng: "Chủ nhiệm Võ, ông có phải tìm lầm người rồi không? Tôi chỉ là người thường, làm sao có bản lĩnh giúp mấy người? Hơn nữa, tội của vợ ông cũng không lớn. Dù sao cũng là lỗi vô ý mà thôi. Sau khi đóng tiền phạt thì đồn công an có lẽ cũng không làm khó bà ta, đúng không?"

Nàng vừa nói như vậy, gương mặt già của ba Võ càng khó coi: "Cô đừng gọi tôi là chủ nhiệm Võ... Hiện tại tôi đã bị đuổi khỏi bệnh viện rồi. Bây giờ già trẻ nhà chúng tôi toàn dựa vào thằng cả đi làm việc trong nhà máy thủy tinh, tiền lương một tháng hơn 50 đồng tiền, căn bản không đủ cho gia đình dùng...". TruyenHD

Đâu chỉ có như thế, sau khi quyết định của cấp trêи đưa ra, con dâu lập tức quậy muốn ở riêng, chết sống không đồng ý để cho đứa con trai cả của ông tranh vũng nước đục này. Gia đình này xem như tan nát hết rồi.
 
Chương 501: Bàn tính như ý


Editor: demcodon

Sở Từ nhướng mày khi nghe tin ba Võ thất nghiệp, nhưng thật ra nàng không có đoán trước điều này. Dù sao ba Võ cũng đã làm việc ở bệnh viện mấy năm rồi, bình thường nếu không phạm sai lầm quá lớn thì có thể yên ổn làm việc cho đến tuổi về hưu.

"Tất cả là lỗi của tôi, khi tôi khám bệnh nhìn thấy mấy cô gái trẻ đến đều giới thiệu bọn họ đến phòng khám của vợ tôi mua kem dưỡng. Bây giờ những người đó nói chuyện này cho bệnh viện biết. Lúc đó giám đốc đã lập tức đuổi tôi đi. Tôi đã đến tuổi này, cũng ngày càng già đi, lại bởi vì chuyện này bị đuổi đi. Sau này tôi còn mặt mũi nào tiếp tục làm bác sĩ chứ?" Ba Võ thở dài nói tiếp.

Sở Từ không quan tâm tại sao ông bị đuổi, chỉ là nghe những gì ông nói lại cảm thấy ông thật sự là tự mình chuốc lấy khổ.

Nhận lương của người, làm việc hết bổn phận, đây là nghĩa vụ làm người.

Ông thì tốt rồi, cầm tiền của bệnh viện phát nhưng lại tuyên truyền thay cho phòng khám của Hàn thị. Loại hành vi này nói dễ nghe một chút là thương vợ giữ nhà, nói khó nghe đó chính là nuôi kẻ vong ân bội nghĩa không thân.

May mà bệnh viện của nhà nước. Mặc dù vui vẻ xử lý ông nhưng cũng chỉ làm cho ông cút đi mà thôi. Nếu việc này đặt trêи đầu nàng, vô luận như thế nào cũng phải dạy dỗ cho ông già họ Võ này một trận mới xem như xong.

"Đúng vậy! Nhưng ông nói với tôi những điều nay cũng vô ích." Sở Từ khẽ hừ một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Nếu như có ai ở trong quán của tôi ai cầm tiền của tôi lại làm việc cho nhà mình, tôi hứa sẽ làm cho người đó từ nay về sau ngay cả 1 hào cũng đừng nghĩ kiếm được."

Ba Võ cảm thấy người lạnh lẽo, hơi xấu hổ.

Lúc này đã 3-4 giờ chiều, việc buôn bán cũng hơi vắng. Nàng ngồi bên bàn trước cửa quán, ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài, ấm áp, chậm rãi uống trà. Dáng vẻ như vậy trong mắt ba Võ hơi muốn ăn đòn. Dù sao cả nhà bọn họ còn đang đứng. Nhưng bây giờ có việc cầu xin nàng, lại không thể biểu hiện bất mãn.

"Bà chủ Sở, cả nhà chúng tôi trêи có già, dưới có trẻ nhỏ. Nếu không còn phòng khám, tương lai thật sự không biết sống ra sao. Cho nên hy vọng cô có thể thương xót, ra mặt giải thích với những người nhà của bệnh nhân một chút. Chúng tôi hứa sau này nhất định sẽ không bán thuốc lung tung nữa..." Ba Võ lại nói tiếp.

Sở Từ lập tức mỉm cười.

"Ý của ông là, ông không bán thuốc lung tung nữa thì phòng khám còn muốn mở nữa, đúng không? Tôi nhớ rõ Cục Y tế đã niêm phong phòng khám nhà ông thì phải?" Quyết định của cấp trêи có thể nói sửa là sửa sao?. TruyenHD

"Đương nhiên là không phải... Phòng khám này chắc chắn không mở được nữa. Chẳng qua những bệnh nhân này muốn bồi thường rất nhiều tiền, cả nhà chúng tôi không gom đủ, muốn trả hết phải bán nhà. Một căn nhất định vẫn chưa đủ, nên phòng khám nhất định cũng phải bán... Trong nhà chỉ còn hai thứ này là đáng giá. Sau khi bán hết, cả nhà chúng tôi cũng không còn chỗ ở. Phòng khám của chúng tôi có diện tích rộng, tôi nghĩ nếu có thể giữ lại, con trai và cháu nội của tôi vẫn còn một nơi ở tạm thời..." Giọng ba Võ ấm áp nói tiếp.

Phòng khám có sân sau, sâu sau còn có một căn nhà đủ cho cả nhà ở. Dù sao trước đây nơi này là nhà cũ của nhà họ Hàn, trước kia có rất nhiều người ở. Bây giờ thu dọn một chút có thể sử dụng. Thậm chí người ở phía sau, còn đằng trước có thể làm buôn bán nhỏ. Ông nghĩ đến con trai út cũng không có việc gì, để cho nó thường xuyên chạy ra ngoài chuyển mấy thứ về bán. Cuộc sống cũng có thể tiếp tục được.

"Bàn tính như ý đánh thật rõ ràng, chiếm lợi từ kem dưỡng da của tôi còn không nói. Bây giờ còn muốn tôi lau ʍôиɠ cho mấy người." Sở Từ cười khẩy, tiếp theo liếc mắt nhìn mấy thứ ông đưa đến: "Chỉ dựa vào chút đồ này là có thể nhờ vả tôi? Mấy người cảm thấy có khả năng không?"
 
Chương 502: Cầu xin


Editor: demcodon

Ba Võ đương nhiên biết mấy thứ này không có khả năng làm cho Sở Từ sửa miệng. Nhưng sợ nàng không đồng ý ngược lại còn lãng phí tiền tài. Cho nên mặc dù những thứ mua đến cũng không tệ lắm, nhưng cũng không quá đắt.

"Ý của cô là... có thể đồng ý? Cô xem thử đi, nếu cô có thể mở miệng làm cho những người đó đòi ít tiền hơn thì tôi hứa sẽ cho cô 1000 đồng!" Ba Võ vội vàng nói.

Sở Từ mà mở miệng thì không chỉ tiết kiểm thay ông 1000 đồng.

Nàng là bà chủ của xưởng Thiên Trì, chuyện này hầu như tất cả mọi người trong huyện đều biết. Mà những người có vấn đề về gương mặt đều thiếu nhân tình của nàng, có thể làm cho những người đó tắt lửa cũng chỉ có nàng.

Tính ra, hơn một tuần đã bán được khoảng 500 hộp kem giả. Nhưng người bị sung đỏ mặt thật ra cũng không quá nhiều, hơn 100 người. Trong đó cón khoảng 50 người bị nặng, số còn lại tình hình vẫn khỏe.

Ý của người nhà là bồi thường 50 đồng cho mỗi nhà bị sưng đỏ nặng, còn trường hợp nhẹ bồi thường một nhà 20 đồng. Nhưng mặc dù là như vậy, số tiền phải bỏ ra ước tính là 3-4000 đồng.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình ông khá giả. Nhưng thành thật mà nói, mỗi tháng phòng khám của vợ cũng không kiếm được bao nhiêu. Dù sao chữa trị đều là bệnh nhẹ, không tốn nhiều tiền. Một tháng có thể kiếm được 100 đồng cũng đã xem như rất tốt rồi. Còn ông kiếm tiền không nhiều bằng vợ, ông có bốn đứa con, hai trai hai gái, nuôi lớn bọn nó cũng không dễ dàng. Cho nên tiết kiệm mấy chục năm, cả nhà này thật sự chỉ tiết kiệm chưa đến 1000 đồng.

Huống chi ngoại trừ tiền bồi thường, còn thiếu nợ tiền thuốc của người khác. Sau khi bán căn nhà bọn họ đang ở vẫn không đủ dùng. Nếu không có cách khác, cũng chỉ có thể bán phòng khám.

Sở Từ nghe được những gì ba Võ nói trong mắt hiện lên một tia khinh thường, cười nói: "Được thôi, tôi có thể thay mặt ông nói chuyện với những người đó. Nhưng ông phải trả tiền trước, ngoài ra tôi cũng không hứa mấy cô gái đó sẽ nghe lời tôi."

"Vậy thì không được. Nếu những người đó không nghe, tôi không phải mất trắng số tiền này sao? Nếu có hiệu quả tôi mới đưa tiền." Ba Võ vội vàng nói.

Võ đại và Võ Thuận đứng bên cạnh không nói lời nào. Đặc biệt là Võ Thuận, sắc mặt ảm đạm u ám, có thể thấy được đã bị đả kϊƈɦ không nhỏ.

"Tiền đặt cọc là 500. Nếu thành công thì đưa đủ 1000. Ông Võ, tôi là người kinh doanh, không có lợi thì không dậy sớm, không nhìn thấy tiền dựa vào đâu mà bắt tôi làm việc? Đương nhiên, tôi có thể hứa, sau khi nhận tiền tôi sẽ giải thích cẩn thận cho bọn họ." Sở Từ nói tiếp.

Ba Võ hơi do dự, hiển nhiên là không tin Sở Từ.

"Không được, đừng nói là 500. Cho dù là 1 hào bây giừ chúng tôi cũng phải chia thành mấy cánh hoa. Sau khi đưa cho cô, lỡ như cô nói vớ vẩn, ngược lại chúng tôi còn xui xẻo thêm." Ba Võ nói tiếp.

Sở Từ mỉm cười, xem như cũng không ngốc.

"Vậy chuyện này cho qua, dù sao tôi cũng không thiếu 500 đồng đó." Sở Từ không sao cả nói.

"Sở Từ! Cô xem như vầy có được không? Chuyện giữa chúng ta đều bởi vì thằng Thuận gây ra. Tôi kêu thằng Thuận xin lỗi cô, muốn đánh muốn mắng đều tùy cô, cùng lắm thì giao nó cho cô. Cho dù kêu nó quỳ xuống cũng được. Nếu cô còn cảm thấy chưa hết giận, vậy kêu nó đến quán ăn của cô làm việc. Sau này tôi có tiền sẽ đến dẫn nó đi... Cô cũng quen nó được một thời gian, hẳn là biết tính con trai tôi thật thà. Nó nhất định sẽ nghe lời." Ba Võ đau lòng nói.

Đương nhiên ông cảm thấy khó chịu khi làm cho con trai út chịu thiệt vất vả. Thậm chí ông còn hận bản thân mình vô dụng. Nhưng bây giờ không còn cách nào nữa. Nếu Sở Từ không giúp thì cả nhà bọn họ đều phải ăn ngủ ngoài đường. Dù sao chuyện này cũng là con trai út gây ra, hai vợ chồng con trai cả đã bất mãn... Huống chi ông còn đứa cháu nội, chuyện của người lớn vốn dĩ không liên quan đến đứa trẻ. Ông không thể làm cho đứa trẻ chịu khổ theo!
 
Chương 503: Đồng ý hợp đồng


Editor: demcodon

Sở Từ nghe những lời ba Võ nói bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Mặc dù Võ Thuận quả thật là người thành thật, nhưng ở trong lòng nàng cũng không có địa vị cao như vậy, giữ gã làm trâu làm ngựa? Có ba mẹ như vậy, Võ Thuận chỉ là một con ngựa hiếu thảo, vĩnh viễn cũng không có khả năng làm cho nàng tin tưởng.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

"Tôi không có hứng thú với con trai ông, muốn tôi mở miệng giúp đỡ trừ khi lấy tiền ra. Nếu không mọi thứ không cần bàn nữa." Sở Từ khinh thường liếc nhìn Võ Thuận một cái nói.

Nếu không nhìn ba mẹ của Võ Thuận, thì thằng nhóc này quả thật là một người rất tốt, đối xử chân thành với người khác, có chí tiến thủ, mọi mặt đều rất tốt. Nhưng cố tình gã có ba mẹ không phân rõ đúng sai, hơn nữa lại rất nghe lời bọn họ.

Chỉ cần Võ Thuận biểu hiện ra một chút cứng cỏi thì thái độ của Sở Từ đối với gã sẽ hoàn toàn khác.

Võ Thuận bị ánh mắt của Sở Từ như kim chính sau lưng, cả người đều không thoải mái, càng cảm thấy mặt càng đỏ bừng.

Ngày hôm qua, gã đã trải qua một đêm khó khăn nhất trong cuộc đời. Lúc đó mặc dù mẹ chưa bị bắt đi, nhưng ba mẹ cãi nhau suốt đêm. Ba gã thì trách mẹ liên lụy mình bị mất việc, mẹ thì chê ba vô dụng. Ngay cả anh cả cũng không đến khuyên một câu, dường như cho rằng ba mẹ đã thiên vị đứa con trai út là gã. Tóm lại cả nhà đều không đồng lòng. Gã cũng biết, nếu không bởi vì gã thì sự hợp tác giữa phòng khám và xưởng Thiên Trì sẽ không cắt đứt. Mẹ cũng sẽ không có suy nghĩ làm kem giả trong đầu...

Cũng bởi vì biết rõ chuyện này đều do mình, nên hôm nay gã mới có thể chẳng biết xấu hổ đến đây thương lượng với Sở Từ. Nhưng trong lòng gã lại hơi hiểu Sở Từ, cô gái này căn bản không hề đơn giản như bề ngoài. Cho dù có cầm tiền của ba, cũng có thể sẽ không thật sự giúp bọn họ. Thậm chí... với trình độ quan tâm của nàng với Thôi Hương Như, không chừng còn có thể bỏ đá xuống giếng.

Chỉ là gã đã nói với ba về ý nghĩ này. Nhưng ba lại chỉ cho rằng gã không muốn cúi đầu, nên gã không còn cách nào khác đành phải kiên trì đi theo đến đây.

Lúc này nhìn thấy thái độ kiên quyết của Sở Từ, ba Võ nhất thời không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi mới nói: "Đưa trước cho cô 500 cũng được... Nhưng cô phải viết tờ biên lai. Ngoài ra phải viết một tờ hợp đồng với tôi, tôi sẽ liệt kê những điều cầu cô nói ở phía trêи. Sau khi gặp những người đó không thể nói những thứ khác, đều phải làm theo ý của tôi. Sau khi cô nói xong, tôi sẽ đưa 500 đồng còn lại cho cô."

Sở Từ cười khẽ một tiếng: "Được, ông muốn thế nào cũng được."

Dáng vẻ bình tĩnh của Sở Từ làm cho ba Võ hơi sửng sốt, trong lòng cũng hơi an tâm.

Sau đó cả nhà họ Võ bắt đầu suy nghĩ, còn Sở Từ nói với Tần Trường Tố mấy câu rồi sắp xếp mọi chuyện.

Không bao lâu, ba Võ đã mang theo tờ giấy liệt kê đầy những lời khuôn sáo đi ra ngoài. Sở Từ mở ra xem cũng không nhịn được bội phục trình độ da mặt dày của cả nhà này.

"Những lời này cũng không liên quan đến xưởng Thiên Trì của cô, cũng hứa sẽ không làm cho việc kinh doanh của cô sa sút, chỉ cần cô thật lòng biểu đạt ra ý này là được. Nếu như cô đã nói như vậy mà những người khác vẫn không chịu buông tha thì cả nhà chúng tôi chỉ có thể chấp nhận số phận." Ba Võ lại nói.

Sở Từ khẽ hừ một tiếng, không phản đối mà sảng kɧօáϊ ký hợp đồng.

- -- ---

Ba Võ hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi tối đến, một số người đại diện cho tất cả nạn nhân đến Phúc Duyên Đài. Ba Võ mời khách vào phòng.

Tất cả những người này đều hung hãn. Nếu đến đây đòi công lý, tự nhiên tìm mấy người biết ăn nói đến. Cho nên nhìn qua trực tiếp ép khí thế của ba Võ, nhất thời làm cho ba Võ cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao Sở Từ chỉ là một gái nhỏ, đối mặt với những người này cũng không biết có thể diễn đạt rõ ràng ý của ông hay không.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top