Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 424: Sự Bất Quá Tam


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 425: Thích Đơn Phương


Khí thế của Sở Từ làm cho một nhà ba người này sợ hãi. Tim của Võ Thuận muốn nhảy đến cổ họng, luôn cảm thấy lời Sở Từ nói không giống như đang nói giỡn. Lúc này trong đầu lại nghĩ đến những người nhận xét nàng ở thôn Thiên Trì, lập tức hơi hiểu được là tại sao.

Một số người nói nàng ác độc, chỉ sợ cũng vì thái độ làm việc của nàng như vậy.

Nhưng mặc dù đối xử với một người lớn như vậy là hơi quá đáng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Sở Từ và em trai nàng sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không đủ cứng rắn thì cũng không chắc có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa, nghe nói lúc trước Thôi Hương Như ly hôn cũng ít nhiều nhờ tính xấu của Sở Từ mới có thể làm cho mọi chuyện trở nên thuận lợi.

Theo lý mà nói, Võ Thuận cũng muốn bảo về mẹ mình. Nhưng chuyện hôm nay làm cho lòng gã oán hận. Ngoài ra, mặc dù vẫn chưa đuổi theo được Thôi Hương Như, nhưng gã đã có kiêng nể đến cực hạn với Sở Từ có khả năng trở thành cô em vợ tương lai này.

Thậm chí có mấy phần kính trọng mập mờ, cũng may Sở Từ còn nhỏ tuổi. Nếu không để cho người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng Sở Từ là mẹ vợ của Võ Thuận, mới có thể làm cho gã sợ hãi như thế.

Tay của mẹ Võ run lên, tức giận đến mức muốn ngất xỉu, nói với trai mình: "Vừa rồi cô ta nói là có ý gì? Chị Hương Như là ai? Người con nói tên là Hương Như?"

"Mẹ à, cô gái con muốn cưới tên Thôi Hương Như, không phải Sở Từ và Phúc Nhạc Nhạc! Nhưng bây giờ nói gì cũng quá sớm, bởi vì con thích đơn phương. Cho nên mẹ đừng quan tâm chuyện này." Võ Thuận lại nói.

Mẹ Võ ngẩn người, thích đơn phương?

"Tình huống của người tên Thôi Hương Như kia là gì?" Mẹ Võ cố gắng bình tĩnh lại hỏi. Ngược lại nhìn Sở Từ: "Là họ hàng với cô gái này? Chị em họ?"

Võ Thuận hơi bất lực, nhưng đối mặt với mẹ mình cũng không còn cách nào khác, không muốn bà tiếp tục kích động quấy rầy đến những người khác, chỉ có thể kiên trì nói: "Hương Như rất tốt, là người dịu dàng, xinh đẹp, hiểu chuyện... Người trước mặt mẹ tên là Sở Từ. Mặc dù không phải chị em ruột với Hương Như nhưng quan hệ rất tốt. Ngoài ra, Hương Như làm việc trong xưởng thuốc ở thôn Thiên Trì..."

Sở Từ nghe đến mấy câu này thì nhíu mày, cảm thấy Võ Thuận này ngoài việc yếu đuối còn không đầu óc. Chuyện này vẫn chưa thành đã tiết lộ nơi ở của chị Hương Như ra ngoài, với tính cách của mẹ Võ có thể không đi tìm gây rắc rối sao?

Thôn Thiên Trì lại dễ dàng gây ra một ít lời đồn đãi vớ vẩn. Gã là chê cuộc sống của Thôi Hương Như quá tốt nên cố ý gây rắc rối cho chị sao?

"Xưởng thuốc? Mẹ nói mà, chẳng trách ngày nào con cũng chạy đến thôn Thiên Trì. Vốn dĩ mẹ còn tưởng rằng con bàn chuyện thuốc giúp mẹ..." Sắc mặt của mẹ Võ Thuận tốt hơn một chút, nhìn Sở Từ mấy lần trên mặt hơi xấu hổ. Mặc kệ nói như thế nào, không phải con bé này là tốt rồi. Dù sao nàng không có ba mẹ, nhất định không có dạy dỗ.

"Nếu con đã thích thì dẫn về cho mẹ xem mặt trước. Nhưng nếu như không giống như con nói thì con từ bỏ đi, đàng hoàng ở bên Phúc Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc người ta thích con cũng không nói. Mẹ có thể nhìn ra được nhiều năm như vậy vẫn đang đợi con." Mẹ Võ Thuận lại nói tiếp.

Sở Từ không khỏi cười nhạo trong lòng. Thật sự là làm gái còn muốn lập đền thờ. Trước đó còn không phải Phúc Nhạc Nhạc thì không thể. Bây giờ lại muốn xem mắt một người khác, xem ra là cảm thấy đứa con trai này của bà xứng đôi với tất cả con gái trên đời này.

"Hương Như rất tốt!
 
Chương 426: Là Cô Ta Cũng Được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 427: Cơ Thể Có Bệnh?


Mẹ của Võ Thuận họ Hàn, người ngoài đều gọi bà là bác sĩ Hàn. Mặc dù cậu cơn trai út mới 25-26 tuổi, nhưng bà đã ngoài 50 rồi. Chẳng qua bởi vì bác sĩ, không giống như những người làm nông suốt ngày phơi nắng gió. Cho nên nhìn qua cũng giống như người hơn 40 tuổi mà thôi.

Ba mẹ của Võ Thuận đều làm nghề y, hơn nữa hai người còn học chung một thầy. Ba của Hàn thị năm đó cũng làm trong ngành này, ông còn rất nổi tiếng. Đến đời bà cũng chỉ kế thừa chưa đầy một nửa bản lĩnh mà thôi, mở phòng khám nhỏ, hỗn hợp đông y tây y chữa bệnh nhỏ không phiền phức. Mặc dù nói gia cảnh cũng ổn nhưng cũng không đến mức quá giàu có, tự nhiên không thể so với quán ăn của Sở Từ.

Mặc dù bây giờ mọi người đều xem thường người kinh doanh, cảm thấy hộ kinh doanh cá thể phải rao hàng rất mất mặt. Nhưng chỉ vì bây giờ có thêm quán xá ven đường, một khi những người đó có thể đạt được mức độ yêu thích như Sở Từ nhất định cũng sẽ chỉ có ghen tị.

Trong lòng Hàn thị như bị mèo bắt được, cảm thấy nếu Thôi Hương Như tương tự như Sở Từ cũng có thể chắp vá làm vợ cho con trai.

Về phần tính cách... dù sao còn nhỏ tuổi, tương lai chỉ cần danh nhiều thời gian hơn để dạy dỗ cho nó thật tốt.

Chẳng qua khi Hàn thị đang suy nghĩ thì Võ Thuận mở miệng nói: "Hương Như lớn hơn Sở Từ mấy tuổi, năm nay vừa tròn 24. Cô ấy..."

Võ Thuận do dự một hồi vẫn giấu giếm chuyện Thôi Hương Như đã từng kết hôn xuống. Nếu mẹ biết chuyện này chỉ sợ mặc kệ Thôi Hương Như tốt cỡ nào cũng không có khả năng đồng ý, vẫn là đợi từ từ trước rồi nói sau.

Hàn thị vừa nghe nhíu mày: "Đã 24 rồi? Bên này chúng ta cũng không đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn. Bình thường con gái trong thôn không có đi học, đa số đều là 18-19 đã hứa gả cho người ta. Tại sao cô gái con thích đã 24 mà vẫn chưa lấy chồng? Là tình huống gia đình éo le hay dáng vẻ xấu... Chẳng lẽ là cơ thể có bệnh gì?"

Võ Thuận nghẹn họng, dáng vẻ của Thôi Hương Như thì khỏi nói, chân mày lá liễu mắt đào hoa, nhìn qua dịu dàng, hiểu chuyện làm người thương... Hơn nữa cô đã kết hôn rất sớm, 18 đã lập gia đình. Năm trước vừa ly hôn...

Nhưng những lời này gã không thể nói, chỉ có thể chịu đựng cười gượng nói: "Tình huống của cô ấy hơi khác. Mẹ, sau này con sẽ nói với mẹ. Bây giờ mẹ và ba con ăn thêm một chút rồi về trước đi. Con đi tìm Sở Từ nói chuyện..."

Nhìn thái độ vừa rồi của Sở Từ hiển nhiên đã hiểu lầm gã sâu sắc. Nếu như trước đó, Hàn thị nhất định không vui khi con trai đi tìm Sở Từ. Nhưng bây giờ thì khác, Sở Từ này tốt xấu gì là chủ của quán ăn này, không phải con bé nhà nghèo, không cần lo lắng nàng lừa con trai mình.

"Đi đi, vừa rồi mẹ hơi hiểu lầm con bé đó, con đi nói chuyện đàng hoàng với người ta đi." Hàn thị lại nói.

Mặc kệ nói như thế nào, phòng khám của bà cũng có hợp
 
Chương 428: Thật Lòng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 429: Xuống Dốc


Võ Thuận sửng sốt một lúc, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị Sở Từ bỏ lại tại chỗ.

Sở Từ thật sự không có thời gian nói chuyện này với gã. Mặc dù bây giờ nàng không cần phải tự mình xuống bếp nấu ăn, nhưng cũng không phải người rảnh rỗi. Nàng còn phải luyện tập tất cả kỹ năng trong không gian, cũng chỉ có lợi dụng những kỹ năng này để tiếp tục kiếm tiền làm giàu thì tương lai nàng mới có thể sống lâu hơn trên thế giới này.

Về mặt xuống bếp thì không cần phải nói, hiện tại nàng có thể thành thạo dùng hết các nguyên liệu. Nhưng về thủ công mỹ nghệ, may và dược lý. Thậm chí về mục dưỡng sinh nàng còn rất kém. Mỗi một loại đều phải tốn sức học, làm sao có thời giờ tiếp vị thiếu gia xinh đẹp này chứ?

Võ Thuận vừa nghe lời này trái tim lập tức lạnh lẽo. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ, mặc dù cũng không thấy nàng nhiệt tình, nhưng ít nhất vẫn kêu một tiếng anh Thuận. Hay là vừa rồi ở trên bàn cơm, mặc dù kêu cả họ lẫn tên của gã là anh Võ Thuận. Nhưng mặc kệ nói như thế nào nghe qua cũng coi như thân thiết. Nhưng còn bây giờ thì sao? Hai chữ "đồng chí" cũng nói ra, còn không phải muốn phân rõ quan hệ với gã sao?

Có phân rõ quan hệ với Sở Từ thật ra cũng không quan trọng. Nhưng Sở Từ thân thiết với Thôi Hương Như như người em gái ruột!

Nhưng lúc này gã muốn bước lên ngăn cả, Sở Từ lại căn bản không quan tâm gã mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa, chuẩn bị đi mua ít vải trên phố rồi về nhà.

Võ Thuận đứng đó khô khốc, không biết phải làm sao mới tốt. Sau khi suy nghĩ chỉ có thể cầu mong Sở Từ không phải là người nhiều chuyện, đừng nói chuyện này cho Thôi Hương Như biết. Nếu không gã thật sự không còn cơ hội.

- -- ---

Sau khi Sở Từ đi ra ngoài thì trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng của bà Vương. Trong cửa hàng của bà ngoài một số quần áo may sẵn cũng có rất nhiều loại vải, có thể mua theo kích cỡ.

Sở Từ không giỏi nhất chính là kỹ năng may vá. Hiện tại đã luyện tập hơn nửa năm, trước mắt cũng chỉ có thể vá được những chỗ nhỏ. Đến nay cũng chưa làm ra một bộ quần áo tử tế. Huống chi sau này kỹ năng may vá này còn có thể liên quan đến các loại thêu thủ công.

Thời buổi này thịnh hành vải dệt hơn đờn trước của nàng. Nhưng nàng vẫn thích nhất là vải bông (vải cotton) trơn đơn giản, thích hợp làm quân phục. Hơn nữa màu xanh quân đội là màu thịnh hành nhất hiện nay. Đến mùa đông, hầu như mỗi người đàn ông đều mặc quân phục cùng màu, nhìn chúng cũng rất tinh thần.

Ngoại loại vải bông trơn và vải bông vân chéo này, còn có một loại vải dệt hỗn hợp có tên cũng rất kỳ lạ là "vải sợi tổng hợp", rất thích hợp cho mùa xuân hè. Ngoài ra còn có vải sọc nhăn và vải lanh (linen) cũng là loại được nhiều người ưa chuộng.

Chẳng qua Sở Từ thật sự không thành thạo mấy loại này. Đặc biệt là khi nghe được mấy từ "vải len, kaki, poly (polyester)" làm cho đau đầu.

"Em họ, bây giờ thời tiết ấm rồi, tốt hơn là dùng loại "sợi tổng hợp" này. Màu này cũng tươi sáng, may quần
 
Chương 430: Khách Không Mời Mà Đến


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 431: Không Có Lòng Tốt


Nhìn dáng vẻ như rất thân của Phúc Nhạc Nhạc, trong mắt Sở Từ hiện lên một vẻ buồn cười. Mặc kệ nói như thế nào không thể giơ tay đánh người tươi cười.

Cho nên Sở Từ cười càng phóng khoáng, ánh mắt nhìn lướt qua Phúc Nhạc Nhạc, nhìn từ trên xuống dưới không xót chỗ nào. Ngược lại giống như người đàn ông làm cho mê muội. Cuối cùng dừng hình ảnh ở trên gương mặt cô ta, nhìn thấy nụ cười của cô ta hơi cứng ngắc nói: "Nhạc Nhạc phải không? Xin chào, tôi tên Sở Từ."

Nụ cười của Phúc Nhạc Nhạc như bị xịt keo, cảm thấy Sở Từ không khỏi không nể mặt, rõ ràng nhỏ hơn cô ta mấy tuổi nhưng không gọi chị.

Nhìn dáng vẻ này dường như thật sự muốn cướp anh Thuận với cô ta.

"Em mua nhiều vật liệu như vậy là chuẩn bị may quần áo cho mình sao? Em gái Tiểu Từ, em thật giỏi, không giống như tôi đi làm ở trạm y tế, chỉ biết chăm sóc bệnh nhân." Phúc Nhạc Nhạc lại nói.

Bình thường mọi người khi nghe những lời khiêm tốn như vậy sẽ khen ngợi một câu thiên sứ áo trắng. Nhưng Sở Từ lại không phải loại người như vậy, nàng chỉ nói: "Không biết thì học nhiều một chút, tôi và cô không quen nên cũng sẽ không xem thường cô."

Khóe miệng Phúc Nhạc Nhạc giật giật. Con bé này tại sao nói trực tiếp như vậy? Nàng cũng không biết đối nhân xử thế* sao? Nói chuyện cũng không chừa một chút đường sống, thật sự là chán ghét muốn chết. Ban đầu cô ta chỉ nghĩ đến tìm cách nói xem nàng và anh Thuận rốt cuộc có quan hệ gì. Nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ đã đúng, Sở Từ chính là nguời không có lòng tốt.

(*Đối nhân xử thế: là cách đối xử với mọi người ở đời. Hành xử, ứng xử sao cho phải, cho vừa lòng người là chuyện không phải dễ. Người biết xử lý khéo léo, tinh tế trong mọi tình huống là người biết mình biết người, biết ăn ở với người khác hợp tình hợp lý. Những người đối nhân khéo, xử thế hay thường được người khác quý mến và tôn trọng. Những người này cũng thường rất nhanh nhạy, có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh.)

"Tôi có thể đi vào ngồi được không? Tôi cũng không biết tại sao lại cảm thấy đặc biệt hợp ý với em. Đúng lúc tôi cũng không biết may quần áo, muốn học với em, em thấy có được không?" Phúc Nhạc Nhạc lại nói tiếp.

Sở Từ ngạc nhiên nhìn cô ta, đột nhiên cười: "Xem tôi may quần áo? Được thôi, đến đây đi!"

Nàng còn không biết rõ bản lĩnh của mình sao? Lúc thêu thùa may vá là đáng sợ nhất. Ngay cả chị Hương Như cũng không thể chịu đựng được. Nếu Phúc Nhạc Nhạc này muốn học hỏi một chút nàng cũng không ngại. Vì thế lại nói: "Vóc dáng của tôi và cô cũng tương tự nhau. Đúng lúc mượn cô làm một người mẫu."

Ánh mắt Phúc Nhạc Nhạc sáng ngời. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cô ta thật sự muốn nhìn xem Sở Từ này ngoài mở quán ăn này còn có năng lực gì khác hay không.

Cô ta và Võ Thuận từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, biết rất rõ tính tình của Võ Thuận. Võ Thuận thích cô gái hiền lành cũng không yếu ớt, nhìn Sở Từ này dường như khác xa với mẫu người Võ Thuận thích. Bây giờ kêu cô ta xem nàng may quần áo cũng không biết có phải cố ý khoe khoang hay không, muốn chứng minh mình có thể thay đổi vì Võ Thuận...

Sở Từ thật không khách sáo mời cô ta đi vào một phòng trong Phúc Duyên Đài. Phòng này được ngăn cách riêng ra, dùng để cho Sở Từ bình thường nghỉ ngơi. Ngoài nàng và Tần Trường Tố, những người khác đều không đến gần. Diện tích trong phòng cũng không nhỏ, có giường và cái bàn. Ngoài ra có một cái máy may
 
Chương 432: Sợ Đến Mức Chết Khiếp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 433: Đâm Lao Phải Theo Lao


Trong lòng Phúc Nhạc Nhạc đã sớm hối hận. Nhưng Sở Từ lại rất hưng phấn. Bình thường dù là Sở Đường hay là Thôi Hương Như cũng chưa từng dám để cho cô làm chuyện như vậy. Giống như phản ứng vừa rồi của Tần Trường Tố khi nhìn thấy nàng động kim chỉ, lập tức chạy xa nhất có thể.

Không thú vị nhất đó là Sở Đường, không giúp đỡ nàng thì thôi còn thích dội cho nàng gáo nước lạnh. Còn Phúc Nhạc Nhạc này thì khác. Mặc dù cô gái này không có ý tốt, nhưng miệng nhỏ cũng rất ngọt, vừa đến đã khen nàng có khả năng, muốn xem nàng thêu thùa may vá. Nhưng còn có thể chịu đựng lâu như vậy, thật sự là "hạt giống" tốt. Tương lai nếu cô ta đến chơi nhiều cũng rất tốt, ít nhất dùng tốt hơn người gỗ nhiều.

Trong lòng Sở Từ cực kỳ hài lòng với Phúc Nhạc Nhạc. Nhưng nàng cảm thấy may quần áo thật sự rất khó. Khi nhìn thấy đường kim của mình may sai rồi lập tức không nhịn được mắng một tiếng.

Phúc Nhạc Nhạc nghe thấy run lên trong lòng. Cô ta vừa run lên đã nhìn thấy cây kim đã đâm vào làn da mình ngay lập tức.

"A! Đau quá, đau quá! Em nhẹ một chút..." Giọng của Phúc Nhạc Nhạc hơi run rẩy: "Không được, tôi... tôi không giúp em..."

Sở Từ nhíu mày: "Chỉ là một lỗ kim nhỏ mà thôi, sẽ không có sẹo, không sao đâu. Tiếp theo tôi sẽ cẩn thận hơn. Hơn nữa kích cỡ quần áo tôi làm đều dựa theo cô may, cô đi rồi vải của tôi không phải lãng phí sao? Cô đừng phá nữa."

Dáng vẻ vỗ về của Sở Từ càng làm cho da đầu người ta run lên. Đặc biệt là vẫn không dừng động tác trên tay. Phúc Nhạc Nhạc không dám mở ra, đột nhiên cả người có phần đáng thương. Tần Trường Tố cũng không có đi xa, đang lén lút nghe tình hình bên trong ở ngoài cửa. Sau khi nghe nói như thế lại dở khóc dở cười, không biết nên đồng tình với Phúc Nhạc Nhạc hay là mắng cô ta xứng đáng.

Cô cũng không phải tên ngốc, đương nhiên nhìn ra được Phúc Nhạc Nhạc chủ động tìm đến cửa không phải thật sự muốn làm bạn với Sở Từ. Dáng vẻ lòng dạ hẹp hòi với Sở Từ, dạy dỗ giống như theo lý thường phải làm. Nhưng mà nghĩ lại em họ có tính tình thô bạo này thêu thùa may vá thì cô cảm thấy cả người nổi da gà lên.

"Chậc, bởi vì cô vừa mới lộn xộn nên tôi không cẩn thận may vải dính vào quần áo của cô rồi... Nhưng cô đừng lo lắng, dù sao vải may theo quần áo của cô, cùng lắm sau khi may quần áo xong thì tặng cho cô. Cho cô mặc trê người cũng rất tốt." Sở Từ cau mày, lại nhìn chằm chằm vào thân thể Phúc Nhạc Nhạc nói.

Phúc Nhạc Nhạc lập tức chán nản: "Rốt cuộc em có biết may quần áo hay không?"

Vậy mà lại không cẩn thận may dính vào quần áo của cô ta. Loại tình huống này không nên tháo ra may lại lần nữa sao? Tại sao có thể đâm lao phải theo lao chứ?

"Nếu tôi biết may quần ao còn cần phải học à? Loại đồ chơi này của phụ nữ căn bản không thích hợp với tôi. Nhưng dù sao cũng không có việc gì, luyện tập nhiều một chút. Tương lai có thêm một tay nghề cũng không tệ." Sở Từ ăn ngay nói thật.

Nàng vừa thốt ra lời này, Phúc Nhạc Nhạc đều hoa mắt chóng mặt.

"Em... em không biết? Vậy em còn mua nhiều vải như vậy làm gì?" Phúc Nhạc Nhạc sợ hãi nói.

Đống vải này có thể may được 7-8 bộ quần áo màu xuân đấy. Là bởi vì nhìn thấy nàng mua nhiều vải về mới làm cho cô ta nghĩ rằng Sở Từ rất giỏi những thứ
 
Chương 434: Kẻ Lừa Đảo


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 435: Không Nối Dối


Sở Từ bĩu môi nhìn Phúc Nhạc Nhạc lao ra khỏi phòng mà không ngăn cản.

Nàng may quần áo bảo đảm rất chắc. Thậm chí bộ quần áo Phúc Nhạc Nhạc mặc trên người cũng bị nàng bóp eo, gần như vừa vặn với cơ thể, bảo đảm tạm thời cô ta không cởi được. Hơn nữa mấy miếng vải bên ngoài cũng xộc xệch. Cho dù cô ta mặc chiếc áo khoác bông lên cũng không có cách nào che hết mấy miếng vải.

Hơn nữa cô ta cũng không mạnh mẽ đến mức có thể xé bỏ quần áo bên trong. Nếu cô ta thật sự dám làm như thế thì Sở Từ sẽ tôn trọng cô ta như một người đàn ông.

"Chị thấy người ta khóc nhiều như vậy. Em họ, em thật sự làm rất tốt." Lúc này Tần Trường Tố mới đi đến, nhếch miệng cười lại nói tiếp: "Nhưng tay nghề may vá của em đã bị thụt lùi rất nhiều. Đồ may ra thật đáng sợ, trông còn xấu hơn cây lau nhà..."

Sở Từ vừa nghe đã không vui: "Có xấu như vậy sao? Em cảm thấy rất tốt. Nếu không chị họ đến giúp em đi, để em thử lại được không?"

Tần Trường Tố vừa nghe vội vàng xua tay, thay đổi sắc mặt, không nói một lời đã xoay người bỏ chạy.

Mặt Sở Từ đầy vẻ oán hận, nhìn một đống lộn xộn dưới đất đầu đều đau, suy nghĩ xong vẫn nói với tiểu hòa thượng Ngộ Trần: "Tôi không thể không làm việc may vá này sao? Tôi kinh doanh quán ăn và nhà xưởng này rất tốt. Tương lai không phải cũng đều kiếm được tiền sao?"

"Thí chủ, năm hạng mục kỹ năng cũng không thể thiếu. Mặc dù những kỹ năng khác đủ để cho thí chủ kéo dài mạng sống. Nhưng nếu thí chủ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì người thân đời trước của thí chủ nhất định cũng không thể đầy đủ vẹn toàn." Tiểu hòa thượng mở miệng hù dọa.

Các kỹ năng trong sách Phúc Duyên đều là báu vật của thế gian. Nếu nó xuất hiện ở trần gian nhất định có thể làm cho rất nhiều người liều mạng tranh đoạt. Nhưng mặc dù đó là một thứ tốt, nhưng đối với người bị ép buộc thừa nhận như Sở Từ cảm nhận cũng khác nhau.

Nếu kêu nàng quơ đao múa kiếm, cho dù là mệt chết nàng cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng những gì sách Phúc Duyên dạy tất cả đều là những thứ nhẹ nhàng tao nhã, thật sự làm cho nàng khó có thể hứng thú.

Nhưng nhắc đến người thân ở đời trước, Sở Từ cũng chỉ có thể đè nén lửa giận. Ngược lại khóa cửa đi vào không gian. Trong không gian tràn ngập hương thơm thảo dược, còn cây linh thụ kia lại mang đến cho người ta một loại hơi thở tươi mát, có thể tĩnh tâm.

Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên, sách Phúc Duyên đã xuất hiện ở trong tay. Sở Từ nhìn cuốn sách dày dường như vô tận này chỉ cảm thấy thật đau đầu.

"Tại sao trong mục dưỡng sinh này chỉ có trà uống bảo vệ sức khoẻ và cách ăn kiêng?" Sở Từ không nhịn được hỏi.

Những kỹ năng khác đều có rất nhiều chi nhánh, đáng sợ nhất đó là thủ công mỹ nghệ. Nó gần như bao gồm tất cả các ngành nghề liên quan mật thiết đến cuộc sống. Ngay cả dược lý cũng được chia thành
 
Chương 436: Một Đời Chồng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
 
Chương 437: Giày rách


Editor: demcodon

Sau khi biết tình huống của Thôi Hương Như, Hàn thị vốn định kiên nhẫn chờ con trai giải thích. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, con trai bà vốn bản tính lương thiện, không chừng bởi vì đồng tình với Thôi Hương Như kia mà không chịu buông tha. Bởi vậy trong lòng càng chùng xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn hơi bất an, quyết định tự mình đến thôn Thiên Trì một chuyến, nhìn xem hồ ly tinh họ Thôi kia rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Hàn thị vừa đi cũng không phải một mình, mà còn dẫn theo con dâu cả và hai đứa con gái đã lấy chồng.

Võ Thuận là con trai út trong nhà, cả nhà họ Võ đều rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của gã. Bây giờ xảy ra chuyện như thế thì những người phụ nữ trong nhà tự nhiên cũng đều căng thẳng. Trước khi nhìn thấy Thôi Hương Như mà bọn họ đã ghét cô đến tận xương tủy. Thậm chí hoàn toàn đã quên chuyện ban đầu chỉ là con trai nhà bà thích đơn phương.

Một đám phụ nữ vừa đến thôn Thiên Trì đã lập tức hỏi thăm chỗ Thôi Hương Như ở. Sau khi biết được cô ở xưởng lại hùng hổ đi qua. Trêи đường gặp người có lòng hiếu kỳ mạnh cũng không giấu giếm, há mồm ngậm miệng chính là Thôi Hương Như quyến rũ con trai bà.

"Hương Như thôn chúng tôi là một người tốt, mấy người không có bằng chứng cũng không nên vu oan cho nó." Những thôn dân biết được tình huống cũng đều nhịn không được bênh vực cho Thôi Hương Như.

Ai mà không biết Thôi Hương Như có tính tình tốt nhất chứ? Bên thôn bắc này, bất luận nhà ai xảy ra chuyện gì Thôi Hương Như nhất định đều tốt bụng giúp đỡ. Những người phụ nữ làm việc chung với cô lâu ngày, thậm chí trước nay chưa từng nghe từ trong miệng cô thốt ra một câu nói xấu sau lưng bẩn thỉu, có thể thấy được cô là người ngay thẳng.

Bên cạnh đó, mặc dù năm trước Hoàng Kiến Dân đã ly hôn với Thôi Hương Như, nhưng là bị mẹ già trong nhà ép. Mặc dù sau đó lại cưới Tôn Bách Linh, nhưng mỗi người đều biết Hoàng Kiến Dân căn bản vẫn còn tình cảm với Thôi Hương Như. Thỉnh thoảng hắn sẽ đi qua cửa xưởng để nhìn cô. Nhưng mặc dù đối mặt với người chồng trước là Hoàng Kiến Dân này cũng không thấy Thôi Hương Như cảm động một chút nào. Ngay cả Tôn Bách Linh cũng chưa từng vì đàn ông nhà mình đến gây chuyện với Thôi Hương Như!

Một người như vậy tại sao có thể quyến rũ con trai của người khác chứ?

"Con trai bà là ai? Thôn chúng tôi trong một năm rưỡi gần đây cũng không có mấy người ngoài đến. Hương Như lại rất ít ra ngoài, sẽ không có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông khác." Lại có người không nhịn được hỏi.

Hàn thị vừa nghe câu này thì cười mỉa mai: "Con trai tôi là Võ Thuận, trước đó vì chuyện kinh doanh thuốc trong nhà mà đến thôn mấy người bàn bạc. Vốn dĩ con trai tôi rất tốt, chuyện kết hôn cũng đã sắp đặt xong. Nhưng chỉ còn một bước lại phản đối, nói là thích Thôi Hương Như của mấy người. Ban đầu tôi nghĩ nếu là người trong sạch, tôi cũng không thể không nói lý, ai biết Thôi Hương Như của mấy người đã từng kết hôn. Đứa con trai này của tôi cũng chưa từng nắm tay con gái. Dựa vào đâu phải nhận đôi giày rách như vậy? Hơn nữa, con trai tôi vốn không chủ động với loại chuyện này. Thôi Hương Như biết cách lấy lòng đàn ông nên mới dùng cách đó trêи người con trai tôi, làm cho nó say mê đến mức người làm mẹ như tôi nói cũng không thèm nghe!"

Những lời Hàn thị nói làm cho mọi người liên tục thay đổi sắc mặt. Mọi người đều biết Võ Thuận là ai, thằng nhóc này hào hoa phong nhã, đeo kính cận, vừa thấy thì biết là thành phần trí thức. Hơn nữa còn là người đàn ông độc thân. Bởi vậy trong thôn có mấy cô gái cũng sẽ thầm thương trộm nhớ.

Mà mấy ngày trước đó, cả ngày Võ Thuận đều chạy đến thôn, còn tiếp xúc gần với Thôi Hương Như. Điều này thật sự đúng.
 
Chương 438: Thuốc mê


Editor: demcodon

Chuyện này ai đúng ai sai người trong thôn nhất thời cũng không phân rõ. Thầm nghĩ chờ gặp Thôi Hương Như hỏi kỹ càng. Nếu cô bị uất ức mọi người nhất định sẽ ra mặt giúp cô.

Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người cảm thấy chuyện này không nhất định là giả. Dù sao Thôi Hương Như thật sự tiếp xúc gần với Võ Thuận, trai chưa cưới gái chưa gả. Hai người có tình cảm cũng không có gì quá đáng, chỉ là đáng tiếc Thôi Hương Như từng có một đời chồng, kết hôn với người chưa từng có vợ như Võ Thuận thật là không thích hợp, cũng khó trách người nhà họ Võ tìm tới cửa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nói Thôi Hương Như quyến rũ Võ Thuận là quá đáng. Trong lòng vẫn là muốn bênh vực cho kẻ yếu là cô.

- -- ---

Lúc Hàn thị đến, Thôi Hương Như đang bận mài bột thuốc, trêи đầu đội khăn lau mồ hôi, vừa mài thuốc vừa nói chuyện với các công nhân. Trêи mặt mang theo nụ cười ôn hòa, một cảnh thật đẹp.

Ngay khi cửa lớn bị đá ra, Thôi Hương Như hoảng sợ nhìn người đến hơi khó hiểu. Hiện tại cô là người quản lý trong xưởng này, chuyện từ to đến nhỏ đều đến hỏi ý kiến của cô. Mặc dù gần đây anh trai của Tần Trường Tố là Tần Trường Bình đến giúp đỡ Sở Từ việc xây nhà máy mới. Nhưng vẫn đang bàn chuyện về vật liệu xây nhà máy mới nên căn bản không ở trong xưởng.

"Mấy người là ai? Không biết đến có chuyện gì không?" Thôi Hương Như cảm thấy mấy người phụ nữ này dường như không lịch sự, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi.

Hàn thị liếc nhìn cô mấy lần, tiếp theo khịt mũi một tiếng: "Chẳng trách có thể mê hoặc được con trai tôi, bày ra dáng vẻ mềm yếu như vậy cho ai xem?"

Gương mặt của Thôi Hương Như vừa thấy đó là vẻ ngoài của tiểu thư khuê các, lại từ nhỏ không chịu nhiều cực khổ nên không tính toán chi li với người khác. Bởi vậy khí chất càng thêm thân thiện. Cho dù mặc quần áo giống người khác nhưng trông vẫn bắt mắt hơn một chút.

Nhưng khi nghe lời này, Thôi Hương Như cũng hơi không vui, nhíu mày nói: "Tôi không hiểu lời bà nói, ý của bà là gì?"

"Hương Như, người... người phụ nữ này là mẹ của Võ Thuận." Một người hàng xóm đi theo Hàn thị đến không nhịn được nhắc nhở một câu.

Thôi Hương Như vừa nghe trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, vẻ mặt cũng lịch sự hơn: "Hóa ra là thím..."

"Ai là thím của cô?" Hàn thị trực tiếp cắt ngang lời của Thôi Hương Như. Sau đó trực tiếp nói: "Hôm nay chúng tôi đến chính là muốn nói cho cô biết, trách xa con trai của tôi một chút, đừng chuốc thuốc mê cho nó!"

Dù cho tính tình của Thôi Hương Như tốt lúc này cũng không nhịn được: "Tôi tôn trọng bà là trưởng bối mới khách sáo. Nhưng bà vừa vào cửa đã chỉ vào tôi mắng mỏ. Nếu tôi thật sự đã làm chuyện gì sai tự nhiên không có gì để nói. Nhưng bà luôn miệng nói tôi chuốc thuốc mê con trai của bà cũng không khỏi hơi quá đáng."

"Quá đáng? Cô có thể nói cô không quen biết Võ Thuận con trai tôi hả?" Hàn thị lại nói tiếp. truyện xuyên nhanh

Thôi Hương Như vừa nghe sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn nói: "Thật sự là có quen biết, anh ta thường xuyên đến lấy thuốc."

"Quen biết là tốt, con trai tôi thích cô, cô cũng biết đúng không?" Hàn thị lại nói tiếp.

"Tôi cũng đã từ chối, hơn nữa cũng không có bất kỳ tiếp xúc quá mức với anh ta. Bình thường trao đổi cũng đều ở trước mặt mọi người..." Thôi Hương Như trả lời.

"Hừ, cô nói ở trước mặt mọi người. Nhưng sau lưng làm gì ai biết được? Nếu cô thật sự từ chối con trai tôi, tại sao nó vì cô từ chối hôn nhân gia đình sắp đặt chứ? Hơn nữa, cô đã là phụ nữ một đời chồng, chỉ sợ ước gì muốn tái giá cao hơn chứ gì? Người đàn ông tốt như vậy đưa đến cửa sao cô có thể từ chối được chứ? Cô nói lời này ai mà tin chứ?" Hàn thị nói một cách hùng hổ.

Khi nghe những lời này, ánh mắt của Thôi Hương Như đỏ lên, tức giận đến mức hàm răng run lên.
 
Chương 439: Miệng chó không thể mọc ngà voi


Editor: demcodon

Nghe thấy lời bôi nhọ như thế, Thôi Hương Như ước gì có thể nhảy xuống sông chết đi. Nhưng nghĩ bản thân trong sạch dựa vào đâu phải chịu loại bôi nhọ này? Lúc này cho dù thật sự đi chết cũng không có ai đồng tình với cô.

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi hơi lạnh lẽo. Mặc dù cô đã ly hôn, nhưng chuyện ly hôn không phải lỗi của cô. Người đàn ông sau khi ly hôn thì vẫn có thể tìm được một người phụ nữ tốt. Tại sao người phụ nữ ly hôn thì thành người không đứng đắn?

"Tôi nói, tôi không có quan hệ gì với con trai bà! Nếu bà không tin, bà tìm Võ Thuận đến đây, chúng ta ba mặt một lời!" Thôi Hương Như nghiến răng nói.

Hàn thị vừa nghe lời này lại không nhịn được châm chọc, chỉ tay về phía Thôi Hương Như nói tiếp: "Mọi người nghe đi, cô ta còn kêu tôi tìm con trai đến đây ba mặt một lời! Còn không phải muốn cho con trai tôi đến đây làm chủ cho cô ta sao?"

"Thôi Hương Như, con trai tôi là một thanh niên tốt. Mặc dù lớn hơn cô 2-3 tuổi, nhưng căn bản không dính vào những người phụ nữ dơ bẩn. Tôi thấy cô ít nhất cũng ra dáng người phụ nữ, đã ly hôn một lần cũng đừng gây tai họa cho người trong sạch như con trai tôi. Nếu cô muốn tìm chỗ dựa, sau này tôi giới thiệu cho cô mấy người là được. Đàn ông ly hôn hoặc mất vợ cũng nhiều, cô nhất quyết phải đeo bám theo Võ Thuận nhà chúng tôi làm gì?" Hàn thị lại nói tiếp.

Thôi Hương Như có khổ nói không nên lời, vừa thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía mình, gương mặt đỏ như lửa đốt, môi cắn chặt.

"Tôi và Võ Thuận nhà mấy người không có quan hệ gì. Nếu mấy người còn ầm ĩ... thì đừng trách tôi gọi người đuổi mấy người đi!" Thôi Hương Như ấp úng nói.

Từ khi Sở Từ mở xưởng, cô đã làm việc trong đó, cũng học được rất nhiều điều. Điều quan trọng nhất cô cảm thấy mình là một người phụ nữ cũng có thể sống tốt. Nhưng bây giờ cô cảm thấy mọi người xem thường, tâm tình cũng khác.

Cô đã ly hôn, cho dù đúng. Nhưng trong mắt người khác cô thậm chí còn không bằng quả phụ...

"Tôi có thể bảo đảm Hương Như không phải loại người như vậy!" Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Chỉ nhìn thấy Hoàng Kiến Dân vội vàng chạy tới, cầm nông cụ trong tay chỉ vào Hàn thị nói: "Nếu mấy người không cút đi, tôi sẽ đánh mấy người!"

Hoàng Kiến Dân vừa xuất hiện, Thôi Hương Như trực tiếp choáng váng. Ánh mắt của các thôn dân cũng đều thoáng qua thở dài.

Còn Tôn Bách Linh đứng ở trong đám người lộ ra gương mặt giống như gan heo. Trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.

Còn dì Hoàng - mẹ của Hoàng Kiến Dân lại đắc ý nhìn thoáng qua con dâu Tôn Bách Linh này. Là bà chủ động kêu con trai đi giúp đỡ, ai bảo Tôn Bách Linh cả ngày ngược đãi cả nhà bọn họ. Bây giờ không thể làm cho con trai ly hôn với Tôn Bách Linh, nhưng cũng có thể làm cho Tôn Bách Linh không thoải mái đúng không? Bà cũng không tin con trai mình đã đi giúp vợ trước, Tôn Bách Linh còn có thể không phản ứng.

"Ồ, chúng tôi còn chưa nói cái gì mà đã có đàn ông đứng ra chống lưng cho cô rồi. Còn gọi thân thiết như vậy, người đàn ông này không phải cũng là tình nhân của cô chứ? Còn nói mình không phải hồ ly tinh?" Con dâu của Hàn thị quái gở nói.

"Cô nói bậy gì đó, tôi và Hương Như là... là..." Hoàng Kiến Dân nhất kϊƈɦ động, suýt nữa nói sai, chọc cho những người xung quanh thở dài lần nữa.

"Thím, thìm đừng nói bậy. Đây là chồng tôi, cũng không phải là cái gì thân mật." Lúc này Tôn Bách Linh bước ra ngoài, liếc nhìn Thôi Hương Như một cái. Trong lòng không có khả năng không ghen tị. Chỉ là cô ta muốn có cuộc sống tốt, trông tốt mẹ chồng và chồng của mình. Bởi vậy nói với Hàn thị: "Chồng của tôi là người thành thật, không quen nhìn mấy người bắt nạt người mới ra mặt mà thôi. Thím há ra miệng chó không thể mọc ngà voi* còn chưa tính, làm gì còn tự nhận thấp kém phun phân thế?"

(*Miệng chó không thể mọc được ngà voi: ví với kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.)
 
Chương 440: Xuất sắc ngoạn mục


Editor: demcodon

Thôi Hương Như nhìn Tôn Bách Linh với vẻ ngạc nhiên. Cho dù biết Tôn Bách Linh không phải đang nói chuyện vì cô những vẫn hơi cảm kϊƈɦ.

Tôn Bách Linh là người hung dữ. Lúc trước dì Hoàng quấy rối như vậy cũng vẫn chịu thua trêи tay cô ta. Cho dù đến bây giờ, dì Hoàng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng gây phiền phức cho con dâu. Nhưng không dám làm bậy bên ngoài. Bởi vì từ trong và ngoài nhà đều bị Tôn Bách Linh quản lý chặt chẽ.

Hàn thị vừa nghe những lời này tức giận muốn chết, trừng mắt hung dữ nói: "Chó ở đâu mà sủa khó nghe vậy? Tôi đang dạy dỗ hồ ly tinh, liên quan gì đến cô? Thứ không có đầu óc, đôi mắt chồng của cô đều đặt lên người hồ ly tinh này. Cô còn dám nói giúp à?"

Tôn Bách Linh chống hai tay lên eo nói: "Bà nói thêm một câu nữa thử xem? Có tin tôi xé da của bà không?"

"Nói nữa thì sao? Chồng của cô đều dán mắt lên người phụ nữ khác. Cô còn mở to mắt nói dối, ngu giống heo!" Con gái của Hàn thị nói.

Tôn Bách Linh vừa nghe, không nói lời nào đã trực tiếp nhào qua túm lấy con gái của Hàn thị. Trong chớp mắt, trêи mặt người phụ nữ đó đã có đường trầy xước chảy máu. Dường như cả thôn đều có thể nghe được tiếng hét chói tai của ả.

Vóc dáng của Tôn Bách Linh không hề nhẹ, gia đình cô là nhà triệu phú ở thị trấn. Trong nhà có thể đạt được thành tựu kia ít nhiều cũng nhờ có sự giúp đỡ của Tôn Bách Linh. Ngay cả trêи dưới nhà họ Hoàng cũng toàn dựa vào Tôn Bách Linh xử lý. Sức lực của phụ nữ làm việc nhà nông cũng không phải hơi mạnh. Bởi vậy vừa ra tay, đó là một cái gấp đôi người thường.

"Cô còn mơ màng gì đó? Không xé nát miệng thúi của mụ già này, vậy cô xứng đáng bị người ta nói những lời khó nghe này!" Tôn Bách Linh lại hét lên một câu.

Thôi Hương Như vừa nghe trong lòng chấn động, lại thấy một mình Tôn Bách Linh đối phó với bốn người phụ nữ hơi khó khăn, lập tức cũng nhào lên, vừa cào vừa cấu. Một người phụ nữ hiền lành tốt bụng trong chớp mắt đã trở thành người đàn bà đanh đá, làm cho Hoàng Kiến Dân đứng bên cạnh sợ hãi.

Hắn làm vợ chồng với Thôi Hương Như trong 5 năm, cho đến bây giờ chưa từng thấy cô với dáng vẻ này, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem. Trêи mặt nhanh chóng vừa đỏ vừa sưng. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ kia, giống như không muốn sống vừa túm vừa kéo, như muốn trút hết những uất ức trong lòng ra ngoài.

Thật là hoa mắt chóng mặt. Thậm chí hắn cũng không nghĩ đến hóa ra người phụ nữ đã từng dịu dàng như vậy cũng sẽ biến thành như vậy. Thậm chí... dường như cũng không có khác gì với Tôn Bách Linh.

Thôi Hương Như chưa từng đánh nhau bao giờ, nên rất nhanh đã yếu thế. Nhưng cô nhân duyên tốt, mấy chị em vừa thấy cô bị đánh đáng thương cũng không mặc kệ mà nhào lên giúp đỡ. Cộng thêm mấy người phụ nữ làm trong xưởng rất nhanh lại được lợi thế.

Khung cảnh náo nhiệt, gần như có rất nhiều người đứng xem đến ngây người.

Mấy người vừa chạy đến không biết rõ tình huống nên cẩn thận hỏi. Nhưng khi bọn họ biết chuyện này là do Thôi Hương Như gây ra thì sự ngạc nhiên trong lòng càng nặng nề hơn.

Những lời nhục mạ, tiếng tay đấm chân đá, kϊƈɦ thích mọi người nói không nên lời.

Đánh một hồi, mọi người sợ gây ra tai nạn chết người. Nhưng muốn can ngăn cũng khó khăn, một đám đàn bà điên, không phân biệt được ai là ai.

Nhìn thấy một xưởng tốt biến thành một đống hỗn độn, mọi người đều rất sốt ruột.

Cho đến khi một tiếng 'đùng' vang lên chói tai thì hiện trường hợp mới im lặng lại.

Thẩm Dạng ném trả cây súng săn cho người đàn ông đứng bên cạnh. Lúc này mới tiến lên nhìn tình hình dưới đất, khóe miệng co giật dữ dội.

Từ Vân Liệt bận rộn nhiều việc, trong nhà máy không thể thiếu hắn. Cho nên y mới thay thằng nhóc kia đến xem tình hình nhà máy mới của Sở Từ. Ai biết thấy được một cảnh này.

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu y thấy cảnh phụ nữ đánh nhau. Cảnh này thật sự là... chậc chậc chậc... xuất sắc ngoạn mục mà.
 
Chương 441: Tình cảm


Editor: demcodon

Có mấy chục người phụ nữ đang đứng và nằm trước mặt, có mập ốm cao lùn. Nhưng không có một người nào là bình thường, mái tóc gọn gàng lúc này đã rối thành ổ chim. Mọi người nhìn mộ hồi mới biết ai là Thôi Hương Như, ai là Tôn Bách Linh.

Thôi Hương Như chảy hai hàng máu mũi, trêи mặt bầm tím, ngoài miệng cũng rách da, gương mặt xinh đẹp mất, đôi mắt bị đánh đỏ. Lúc này nghe được tiếng súng săn nên ngừng lại, cả người vẫn còn choáng váng, hầm hừ còn rất dọa người. Hoàng Kiến Dân nhìn thấy đều nuốt nước miếng, không dám tiến lên.

Tôn Bách Linh tê mỏi đứng lên, vỗ bụi trêи ʍôиɠ, giống như không có việc gì liếc nhìn Thôi Hương Như một cái: "Không sao chứ? Nếu có chuyện gì bây giờ nói rõ ràng, chúng ta nên tính sổ. Nếu không sau này muốn tính sổ cũng khó."

Trong nhà cô ta có nhiều anh chị em. Khi còn nhỏ nghèo khổ, anh em trong nhà suýt nữa đói chết. Cho nên từ nhỏ cô ta đã biết muốn sống phải tranh giành. Bởi vậy bình thường xuống ruộng làm việc, lê núi nhặt củi đều có phần cô ta. Nếu ai đến nhà cô ta bắt nạt thì không nói lời nào cầm vũ khí lên, dựa vào vóc dáng này nên cho đến bây giờ chưa từng chịu thiệt.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên tên tuổi hung dữ của cô ta mọi người đều biết. Mặc dù tình huống trong nhà ngày càng tốt, cũng không ai dám cưới cô ta về. Cho đến khi gặp được dì Hoàng có lòng tham như quỷ kia coi trọng tiền tài quyền thế nhà cô ta, nhất quyết phải tác hợp cho cô ta và Hoàng Kiến Dân.

Cũng may Hoàng Kiến Dân mặc dù là con người yếu đuối, nhưng dáng vẻ cũng không tệ, lại còn thành thật, ít nhất sẽ không làm ra chuyện trộm cắp kia. Bởi vậy cô ta mới đồng ý. Cho dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của hắn, ở trong mắt cô ta cũng không quan trọng. Chung quy chỉ là tìm người bạn đời sinh con mà thôi.

Không phải những con heo đực lai giống cũng được sử dụng như thế sao? Nó không quan trọng.

Tất nhiên, Tôn Bách Linh dù sao cũng là phụ nữ. Khi vừa mới cưới về biết Thôi Hương Như có mối quan hệ tốt với hàng xóm, cảm thấy những người hàng xóm này có ác ý với cô ta, trong lòng cũng không thoải mái. Thậm chí cũng muốn đến gây chuyện với Thôi Hương Như. Dù sao cô ta xem thường nhất loại phụ nữ vô dụng hỡ một chút lại khóc sướt mướt này, dựa vào gương mặt xinh đẹp làm cho đàn ông vui vẻ mà thôi. Chỉ là Thôi Hương Như này thật sự không có chỗ nào làm cho cô ta thấy không ổn.

Thôi Hương Như vừa thấy Hoàng Kiến Dân sẽ lập tức trốn tránh. Mặc dù có tránh cũng không thể tránh cũng sẽ giữ khoảng cách, chưa bao giờ sẽ đứng một mình nói chuyện với chồng cũ, làm người cũng thành thật chịu khó. Mặc dù xinh đẹp nhưng không phải loại người õng ẹo tạo dáng. Bởi vậy dập tắt ngọn lửa trong lòng Tôn Bách Linh.

Mà lúc này tự nhiên cũng không muốn ra mặt, nhưng ai bảo chồng của cô ta ngốc chứ? Nếu cô ta không ra mặt, sau này cũng không còn mặt mũi. Hàng xóm sẽ không còn cảm thấy chồng của cô ta và Thôi Hương Như vẫn còn yêu nhau sao?

Thay vì để Thôi Hương Như tiếp nhận tình cảm của Hoàng Kiến Dân, thà để cho người phụ nữ là cô ta ra tay. Giữa hai người phụ nữ, cô ta cũng không tin còn có thể truyền ra tin đồn gì khó nghe.

Lúc này, mũi Thôi Hương Như đau đớn, vươn tay lau một chút, gương mặt dính đầy máu, miệng rêи rỉ: "Mặt đau, cánh tay đau, mấy chỗ khác... không sao."

Mấy người đàn ông đứng bên cạnh giật khóe miệng.

Thẩm Dạng nheo mắt, đây là lần thứ ba y đến thôn Thiên Trì này. Hai lần trước đều trực tiếp đến nhà thôn trường giúp Sở Từ nói chuyện đất đai. Nhưng trước khi đến Từ Vân Liệt và y có đề cập đến tình hình trong thôn, nói xưởng của Sở Từ tạm thời cho một người phụ nữ tên là Thôi Hương Như quản lý, còn nói người phụ nữ này xem như chị của Sở Từ, dáng vẻ và tính tình tốt hiếm có, kêu y khi gặp mặt nhớ lịch sự một chút...
 
Chương 442: Không thích nghe


Editor: demcodon

Từ Vân Liệt rất ít khi khen ngọi người khác. Đặc biệt còn là phụ nữ, cũng chỉ khi nhắc đến người thân của Sở Từ mới dùng nhiều tính từ hơn. Mà lúc trước khi hắn nhắc đến người chị này của Sở Từ ở trước mặt Thẩm Dạng, nói tính cách của cô giống như bông, là người hòa đồng, dịu dàng, ngoan ngoãn và đáng tin cậy.

Nhưng hôm nay Thẩm Dạng hôm nay vừa thấy thật sự không nhìn thấy từ 'dịu dàng ngoan ngoãn' trêи người Thôi Hương Như.

"Đồ con đĩ, mấy người đều là một đám bạo dân không biết xấu hổ. Tôi đến tìm mấy người để đòi công lý, nhưng mấy người ỷ đông ăn hϊế͙p͙ chúng tôi. Thôi Hương Như, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Cô muốn gả vào nhà họ Võ chúng tôi hả? Trừ phi tôi chết!" Hàn thị được hai đứa con gái đỡ lên, nhìn thấy vết thương trêи mặt con gái bà rất đau lòng, ước gì có thể bóp chết Thôi Hương Như.

Thôi Hương Như này vẫn chưa cưới vào nhà đã dám ra tay với người lớn như vậy. Nếu thật sự thành con dâu của bà thì còn không lên trời sao?

"Bà còn muốn đánh nhau nữa phải không? Chúng tôi nhiều người cũng không sợ bà." Tôn Bách Linh bóp eo mắng.

Mụ già này túm tóc cô ta rất nhiều, đến bây giờ da đầu của cô ta còn nóng rát đau đây!

Vừa nghe Tôn Bách Linh nói chuyện thì Hàn thị lúng túng. Bộ xương già của bà giống như bị chặt đứt, trêи mặt bốn người nhà bà đều bầm tím, quần áo ngay ngắn đều bị xé rách. Chính là bởi vì người phụ nữ mập mạp trước mặt này mới có thể là cho bốn người phụ nữ nhà bà bị đánh thành như vậy.

Trong lòng Thôi Hương Như cũng nghẹn ra lửa, bản thân tại sao thành đồ con đĩ rồi? Mặc dù từ khi quen biết Võ Thuận cũng nói chuyện không ít, nhưng câu nào cũng nói liên quan đến xưởng thuốc. Bình thường Võ Thuận muốn nói chuyện khác thì cô đều quay đầu bỏ đi, chưa bao giờ đưa ra gương mặt khách sáo. Cô làm người ngay thẳng, tại sao đã bị người mắng thành như vậy?

"Trở về nói cho con trai bà biết, Thôi Hương Như tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thích anh ta! Bắt đầu từ hôm nay, xưởng thuốc của em gái tôi bất luận bán cho ai cũng sẽ không bán một lọ cho nhà họ Võ mấy người!" Thôi Hương Như khó có được kiên cường nói.

Trong lòng cô biết rõ nếu Sở Từ biết chuyện này thì nhất định sẽ không để yên cho nhà họ Võ. Cho nên hiện tại cầm tên tuổi của Sở Từ hù người cô cũng không cảm thấy chột dạ.

Hàn thị vừa nghe lời này thì sắc mặt càng đáng sợ, chỉ vào mặt Thôi Hương Như nói: "Cô là con đàn bà hiểm độc, trèo không lên Võ Thuận nhà tôi thì giở trò xấu phải không? Đừng cho là tôi không biết xưởng thuốc này của Sở Từ. Cô và Sở Từ người ta căn bản không có quan hệ. Vậy mà còn mặt mũi cầm đồ của người khác nói chuyện này, cô còn không biết xấu hổ sao?"

"Nhưng tôi cũng không sợ cô, thuốc này cô có bán tôi cũng không mua đâu! Cô chính là con đàn bà bị con trai tôi chơi nát, một đôi giày rách còn có mặt mũi sĩ diện. Hừ, tôi thật muốn nhìn thử xem sau này đàn ông làng trêи xóm dưới có ai thích cô chứ!" Hàn thị lại nói tiếp.

Thôi Hương Như rốt cuộc cũng còn trẻ không có nhiều kinh nghiệm, nghe nói như thế căn bản không biết nên đáp trả như thế nào.

"Lời này tôi không thích nghe..." Lúc này Thẩm Dạng đột nhiên mở miệng, liếc mắt nhìn Thôi Hương Như một cái lại nói: "Em gái Thôi đã nói mấy lần không có quan hệ gì với con trai bà. Bà lại nói những lời bẩn thỉu như vậy còn không còn xác thật nữa."

Thẩm Dạng vừa nói Hàn thị sửng sốt.

Ngay cả con dâu và hai đứa con gái của Hàn thị trong chớp mắt đều xấu hổ. Bởi vì Thẩm Dạng trông rất chói mắt.

Vừa mới đánh khí thế ngất trời, cũng không nhìn ai là người mới bắn phát súng săn kia. Bây giờ nhìn lại cũng không nhịn choáng váng. Thẩm Dạng cao hơn 1m8, người gầy, trông giống như người có học. Nhưng trêи mặt lạnh nhạt, trêи người có khí chất tương tự như Từ Vân Liệt. Nhưng lại không có khí chất nghiêm túc thành thật, cả người nhìn giống như là con nhà giàu, cười khúc khích lại làm cho người ta có loại cảm giác cao không thể với tới.
 
Chương 443: Xem mắt


Editor: demcodon

Thẩm Dạng xuất thân là một quan chức nghiêm túc, còn đi lính sớm hơn Từ Vân Liệt 1-2 năm. Mặc dù đã xuất ngũ, nhưng dù sao cũng là người được tôi luyện qua, một khi mở miệng thì khí thế hơi khác.

Hàn thị dám chỉ vào Thôi Hương Như mắng. Nhưng nhìn thấy người đàn ông Thẩm Dạng này trong lòng đã hơi kiêng kỵ.

"Cậu là ai? Người phụ nữ này quyến rũ con trai tôi, tôi còn không thể nói sao?" Hàn thị tức giận.

"Con trai bà trông như thế nào tôi chưa nhìn thấy. Nhưng từ dáng vẻ của bà và con gái bà, tôi đại khái cũng có thể đoán được dáng vẻ của cậu ta cũng không hơn tôi. Ngoài ra, con trai bà dường như vẫn dựa dẫm vào gia đình, nhìn dáng vẻ này cũng không có nhiều năng lực. Mà người phụ nữ trước mặt này, em Thôi mấy ngày trước đó mới vừa xem mắt, người đó chính là tôi. Nhưng cô ấy không thích, khách sáo từ chối. Nhưng tôi cũng không tin đứa con trai nhà bà có thể xuất sắc hơn tôi, có thể làm cho em Thôi nhìn với ánh mắt khác?" Miệng Thẩm Dạng nói ra đầy lời khinh bỉ, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi nói dối.

Thôi Hương Như vừa nghe những lời này trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm.

Xem mắt? Cô đi xem mắt khi nào? Còn là cùng... Thẩm Dạng này!

"Mọi người có nghe thấy không, tôi đã nói người phụ nữ này là hồ ly tinh, vừa rồi còn có người đàn ông ra mặt bênh vực cho cô ta. Lúc này lại nhảy thêm một người ra, làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này tương lai nhất định sẽ gặp báo ứng!" Hàn thị lập tức nói.

"Xem mắt chính là không biết xấu hổ? Vậy bà xuất đầu lộ diện chỉ sợ cũng không còn mặt mũi." Thẩm Dạng một chút cũng không nể mặt, miệng cũng đủ độc.

Mà đi theo Thẩm Dạng đến chính là con trai nhà thôn trưởng. Lúc này nhìn thấy Thẩm Dạng hát đệm, lập tức hiểu ý cũng giúp đỡ Thôi Hương Như chỉ vào Hàn thị nói: "Bà có biết anh Thẩm là ai không mà dám nói bậy? Tôi nói cho bà biết, anh Thẩm chính là chủ nhà máy lớn ở huyện. Thôi Hương Như người ta ngay cả anh ta cũng không thích, có thể nhìn trúng con trai nhà bà sao?"

Gã thốt ra lời này mọi người lập tức hiểu được, cũng không khỏi nhìn Thẩm Dạng thêm mấy lần. Trong lòng càng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ.

Nói đến chính là nhà máy lớn, nghe nói bọn họ còn cung cấp hàng hóa cho quân đội. Mọi người đều biết rõ trong lòng nhà máy này được kiểm tra nghiêm khắc, lai lịch cũng không nhỏ. Người ta cũng có quan hệ với quân đội, không giống với những dân chúng nhỏ bé như bọn họ.

Làm sao Hàn thị không sợ chứ? Miệng lẩm bẩm hai câu nhưng không nói gì.

"Cậu... cậu làm sao lại xem mắt với người đã có một đời chồng chứ?" Hàn thị nghẹn một hồi cũng chỉ nói ra mấy chữ.

Thẩm Dạng nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ đến Thôi Hương Như từng có một đời chồng. Nhưng y cũng không quan tâm chuyện riêng của cô, bởi vậy chỉ cười nói: "Em Thôi là người chăm chỉ, tính tình ngay thẳng, ai có thể so sánh được? Bà dẫn con gái đến chỉ có thể sánh bằng một ngón tay của cô ấy."

"Đứa con trai của bà chỉ thích đơn phương mà thôi. Bà đã không chấp nhận được cô ấy, tâm địa cũng thật đủ ác độc. Con gái nhà bà chỉ sợ cũng học được một trăm phần da mặt dày của bà. Người phụ nữ như vậy nên trốn đi mới đúng." Thẩm Dạng nói chuyện nho nhã, nhưng những từ ngữ không cho Hàn thị mặt mũi.

Nhưng y không phải là đàn ông nông thôn bình thường kia. Hàn thị không dám đắc tội, tức giận đến trừng mắt nhưng không có cách gì.

Hôm nay có Thẩm Dạng này làm chủ cho Thôi Hương Như. Cho dù bà nói khoác lác, thậm chí có thể lấy ra bằng chứng. Chỉ sợ cũng không có cách làm gì Thôi Hương Như. Lập tức trong lòng bà tức giận đến bồn chồn, mà hai đứa con gái kia cũng không còn mặt mũi.

Lời nói của Thẩm Dạng có tác dụng rất lớn, ít nhất hàng xóm đều cảm thấy Thôi Hương Như thật sự bị oan uổng.

Dù sao so sánh Thẩm Dạng và Võ Thuận, vừa thấy thì biết ai hơn ai kém. Mà thân phận của Thẩm Dạng như vậy cũng không cần thiết nói dối vì Thôi Hương Như. Cho nên chuyện xem mắt này nhất định cũng là 'sự thật'. Thôi Hương Như đối mặt với nhân tài xuất sắc như Thẩm Dạng vẫn còn giữ lòng mình, làm sao có thể làm ra chuyện quyến rũ Võ Thuận chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top