Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Quy Dã - Kim Vụ

Quy Dã - Kim Vụ
Chương 60: Đợi người ta dỗ chứ gì


Thẩm Thanh Đường vội vàng ấn tắt liên kết, cô đang nghĩ đến thứ không nên nghĩ, mặt đã đỏ hết lên, trong lòng hốt hoảng vì thế liếc nhìn Hứa Kim Dã bên cạnh một cái.

Anh vẫn nhìn về phía trước, hết sức tập trung.

Cô khẽ ho một tiếng, vờ như không có gì xảy ra.

Tin nhắn của Châu Kỳ nhảy lên hết cái này đến cái khác.

[Châu Kỳ]: Nếu cậu không thích, chỗ tớ còn mấy bộ, tớ hay mua ở chỗ này, chất liệu hay tay nghề cũng không chỗ nào chê được.

[Châu Kỳ]: Cậu cũng không cần lo chuyện vận chuyển, hôm nay đặt mai là hàng tới luôn.

[Châu Kỳ]: Mặc bộ này lên, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng ngủ, giống như đang xé quà trước mặt Hứa Kim Dã vậy á, tớ cược luôn, nhìn một cái thôi cơn giận nào cũng tan biến.

[Châu Kỳ]: …

Đầu mày Thẩm Thanh Đường nhíu chặt, cẩn thận gõ chữ trả lời: “Hay là thôi đi, bộ này không có tác dụng với gì Hứa Kim Dã đâu.”

[Châu Kỳ]: Không có tác dụng với Hứa Kim Dã?

[Châu Kỳ]: Tớ sắp cười chết luôn rồi nè, Đường Đường sao cậu ngây thơ quá vậy.

[Châu Kỳ]: Mỗi lần hai người đi cùng nhau, lúc cậu ta nhìn cậu, chỉ thiếu viết thẳng hai chữ súc sinh lên mặt mình thôi. Cái này mà không có tác dụng với cậu ta, tớ sẽ viết ngược hai chữ Châu Kỳ!

Thẩm Thanh Đường: “…”

[Châu Kỳ]: Phải rồi, show ngày mai của tớ hai người nhớ đến.

Thẩm Thanh Đường: “Chắc chắn.”

Xe dừng lại bên đường.

Thẩm Thanh Đường không biết nói gì, tay đã mở dây an toàn, nhưng không lập tức xuống xe, lúc ngước mắt lên, trông thấy ánh mắt của Hứa Kim Dã đang nhìn mình từ kính chiếu hậu.

“Vậy em về trước nhé?” – Cô hỏi.

Tiếng lách cách vang lên, Hứa Kim Dã tháo dây an toàn, nghiêng người qua, đuôi mắt cụp xuống mang theo cảm giác ấm ức: “Thẩm Thanh Đường, anh đang tức giận.”

“Ừm.”

“Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?” – Thẩm Thanh Đường hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Đỡ kiểu gì, tự anh dỗ anh hay gì?”

Thẩm Thanh Đường mở to mắt, đây không phải cơ hội đến rồi sao, cô chậm rãi dựa tới gần, trong đáy mắt ánh lên tia lấp lánh: “Vậy anh đừng giận nữa có được không?”

Hứa Kim Dã nhướng mày: “Cả quãng đường em chỉ nghĩ ra mỗi câu này?”

“Em nghĩ rất nhiều.”

“Em tìm ai cứu binh? Châu Kỳ chỉ dạy em mỗi câu này?”

Vừa nói Hứa Kim Dã vừa nghiêng người tới gần, Thẩm Thanh Đường tưởng rằng anh định lấy điện thoại của mình, cô nhớ tới cuộc trò chuyện khi nãy với Châu Kỳ, phản ứng đầu tiên là đem giấu điện thoại ra sau lưng. Cô không kịp đề phòng, gương mặt bị giữ lấy, theo sau đó đôi môi bị Hứa Kim Dã hôn lên.

“A.”

Nhịp thở trở nên dồn dập, bầu không khí trầm xuống, gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy. Lúc kết thúc, môi cô bị cắn một cái..

Hứa Kim Dã dựa người vào lưng ghế, hô hấp khó khăn, môi hồng nhuận lấp lánh ánh nước, cô cắn chặt môi, hai hàm răng chìm vào cánh môi đỏ mọng.

Cô mơ màng, vẫn đang nghĩ như thế này có phải đã dỗ được rồi không?

“Anh vẫn còn giận đấy.” – Hứa Kim Dã như hiểu thấu lòng cô, Thẩm Thanh Đường chưa hỏi anh đã trả lời.

“Anh đã hôn em rồi.” – Thẩm Thanh Đường chớp mắt, nhìn Hứa Kim Dã như thể anh là tên bội tình bạc nghĩa, đã hôn rồi còn đòi nợ.

“Đây là nghĩa vụ mà bạn trai nên làm, nếu anh vì giận em mà không hôn thì chả phải là lấy lỗi sai của em trừng phạt anh à, kiểu kinh doanh thua lỗ này anh sẽ không làm.”

“…”

Thôi được.

Cũng có lý.

Sau đó, Hứa Kim Dã xuống xe, mở cửa xe giúp cô: “Được rồi, cho em thêm một đêm để suy nghĩ.”

Thẩm Thanh Đường nhớ đến đường liên kết Châu Kỳ gửi, mím môi nhưng mau chóng tự mình bác bỏ nó đi.

Sự hy sinh lớn lao như thế cô không làm được.

Hôm sau, Thẩm Thanh Đường vẫn đi làm như bình thường thì tên trưởng nhóm kia đã từ chức, thậm chí anh ta cũng chẳng thèm đến công ty dọn đồ của mình, chỉ nhờ đồng nghiệp giúp anh ta dọn dẹp rồi vứt chúng đi, trong lúc không ai hay biết đã xảy ra chuyện gì anh ta cứ thế mà biến mất khỏi thế gian.

Sự rời đi của anh ta khiến cho đồng nghiệp càng vui hơn, ai cũng rõ tay chân anh ta chẳng sạch sẽ gì. Anh ta dụ dỗ cấp dưới của mình, nhưng nếu có ai từ chối khiến anh ta mất mặt thì anh ta sẽ buộc người đó phải rời khỏi công ty. Nguyên nhân anh ta thôi việc vẫn là điều bí ẩn. Có người nói là do anh ta quấy rối nữ sinh nên bị kiện ra tòa, sau đó công ty phát hiện nên sa thải, cũng có người nói anh ta bị đánh ở bên ngoài công ty, không thể ở lại Bắc Kinh được nữa, buộc phải về quê….Có rất nhiều phiên bản, không ai có thể xác nhận chắc chắn phiên bản nào là chính xác.

Nhân viên cũ càng mừng cho Thẩm Thanh Đường hơn: “Tôi thấy thời gian trước anh ta đặc biệt chú ý đến cô là biết anh ta không có ý tốt gì. Thế này thì ổn rồi, anh ta cút rồi, cô không cần lo bị anh ta quấy rối nữa.”

Thẩm Thanh Đường bình tĩnh gật đầu.

*

Đây là show diễn của Châu Kỳ, có nhà tài trợ lớn sẵn sàng vung tiền để cô ấy tung hoành. Tất cả mọi thứ Châu Kỳ đều làm theo những ý tưởng điên rồ của mình, dàn dựng bối cảnh thành một vũ trụ, hành tinh với các chòm sao hoa hồng, lỗ đen…..tất cả các yếu tố đều được sử dụng. Khiến cho những ai lần đầu tiên nhìn thấy chúng cũng đều kinh ngạc, mọi thứ được xử lý rất chỉn chu và nó mang hơi hướng cyberpunk.

Trần Đường nói: “Trận này của nhà thiết kế đại tài thật sự lớn, tớ nghĩ rằng lần này đánh một trận đủ thành công vang dội rồi. Miễn sau này giàu sang phú quý xin đừng quên nhau, về sau còn phải nhờ vào chị Kỳ để kiếm cơm.”

“Muốn dựa vào tôi để kiếm cơm thì gọi một tiếng chị thôi là không đủ đâu, ít nhất cũng thêm một bậc nữa nhỉ?”

“Dì cả?” – Trần Đường nói.

Sắc mặt Châu Kỳ sa sầm xuống, giơ chân đá Trần Đường mà không thèm để ý đến hình tượng của mình: “Tôi thấy Trần Đường cậu miệng chó không mọc được ngà voi.”

Mập Mạp can ngăn, ho nhẹ: “Dù sao thì hôm nay cậu của là chủ nhà, chị Kỳ xin hãy chú ý đến hình tượng một chút. Hôm nay anh Hứa còn đặc biệt gọi phóng viên và nhiếp ảnh gia đến. Đa số người làm nghệ thuật đều có chút lập dị, cậu học hỏi chút đi.”

“Khuôn mặt của tôi là đủ để người ta nhớ đến rồi.” – Châu Kỳ khẽ nhướng mày.

“Ảo tưởng.”

“Anh Hứa thật sự không lo lắng tất cả tiền bạc của mình đổ sông đổ biển sao, đến cả chú Châu còn lo lắng, chỉ hỗ trợ chút ít bằng tình nghĩa cha con.”

Mập Mạp nghiêng đầu hỏi Hứa Kim Dã thì mới để ý thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Từ trường giữa Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường xuất hiện một loại lệch pha, không dính nhau đến điên cuồng như thường ngày. Cậu ta đảo mắt qua lại vài lần nhưng không dám hỏi, đành phải lén lút hỏi riêng Châu Kỳ.

Châu Kỳ biết rõ, cũng không giấu giếm: “Cãi nhau rồi.”

“Cãi nhau?”

Trong ấn tượng của cậu ta, Thẩm Thanh Đường luôn là một cô gái có tính cách dịu dàng, hiền lành, tri thức, cao sang nhưng không kiêu ngạo, rất thoải mái và dễ gần. Mập mạp không bao giờ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Thẩm Thanh Đường tức giận và cãi vã.

Tưởng tượng chút thôi cũng thấy vô lý.

“Đơn phương giận dỗi hả. Chà, người nào đó yêu vào thì đúng là ấu trĩ.” – Trần Đường nói.

“Cậu nói anh Hứa giận dỗi á?” – Mập Mạp nghiêng đầu, lại nhìn sang Hứa Kim Dã, vẫn còn muốn nắm tay người ta, lúc người khác bắt chuyện chỉ cần vài câu là đã chặn người họng người ta lại. Ngày thường ánh mắt của Hứa Kim Dã luôn dính chặt lên người Thẩm Thanh Đường, nay thì giả vờ đang xem sàn diễn, ít nói lại chẳng cười.

Là thật nè.

Mập Mạp quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Anh Dã không thấy mệt vì lo lắng hả, rốt cuộc anh ấy kiên trì vì điều gì?”

“Đợi người ta dỗ chứ gì.” – Châu Kỳ hừ cười.

Trần Đường bật cười thành tiếng: “Vẫn là nhìn người ta yêu đương mới thấy vui.”

“Chụp lại đi, giữ làm bằng chứng. Lần sau còn ngược đãi tôi tôi sẽ lấy nó uy hiếp cậu ta.”

“Khá khen cho sự can đảm này.”

Trần Đường vỗ vai Mạp Mạp: “Bây giờ tốt nhất là chúng ta vờ như không biết gì, cách xa một chút, tránh ảnh hưởng người vô can. Cậu ta không nỡ làm gì Thẩm Thanh Đường nhưng chúng ta thì cậu ta độc ác lắm. Cục tức này kiểu gì tôi cũng phải đòi lại cho được.”

“Cậu nói đúng.”

Mập Mạp lập tức từ bỏ ý định lấy điện thoại chụp hình.

Nhân viên công tác tìm Châu Kỳ, sau hậu trường còn một đống việc đợi cô ấy giải quyết. Châu Kỳ ngán ngẩm ngáp dài, than thở việc tổ chức show diễn khiến cô quá mệt mỏi. Cô bị Hứa Kim Dã lừa, sớm mà biết thế này cô đã không làm, Châu Kỳ càm ràm mắng mỏ nhưng vẫn đi vào hậu trường kiểm tra quần áo và lớp trang điểm của người mẫu.

Show diễn chính thức bắt đầu.

Đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn trên sàn chữ T. Vóc dáng người mẫu đều cao và gầy, phong cách thiết kế của Châu Kỳ thiên về trung tính với đường cắt táo bạo, đường viền thiên về sự cứng cáp hơn là ôm sát theo đường cong cơ thể của người mẫu, khiến chúng vừa có sự mạnh mẽ vừa quyến rũ trên từng chi tiết; phối hợp với ánh đèn và khung cảnh để tạo ra một show diễn hoàn mỹ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường đi xem show diễn thời trang, không không phải dân chuyên ngành nhưng thật lòng cô cảm thấy rất tuyệt vời, ít nhất thì cô cũng thấy đây mà một bữa tiệc thị giác mãn nhãn.

Lúc kết thúc, Châu Kỳ nắm tay người mẫu bước ra. Mái tóc ngắn là biểu tượng đặc trưng của Châu Kỳ, gương mặt tươi sáng, nghịch ngợm nhưng tràn đầy phong thái tự tin, giữa những tràng pháo tay Châu Kỳ vẫy tay với mọi người.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, vỗ tay rất lâu.

“Rất thích sao?” – Hứa Kim Dã có thể nhìn thấy những vì sao trong khóe mắt Thẩm Thanh Đường, anh nghiêng đầu hỏi như giữa họ chẳng có gì xảy ra.

Thẩm Thanh Đường gật đầu: “Cảm thấy Kỳ Kỳ rất giỏi.”

“Do anh đầu tư.”

“Anh cũng giỏi, anh là giỏi nhất.”

Hứa Kim Dã mím môi, ý cười lấp lánh như ánh sao không thể che giấu để lộ ra cảm xúc thật sự của Hứa Kim Dã. Thẩm Thanh Đường nhạy bén phát hiện, chỉ vào anh: “Anh cười rồi kìa, hết giận rồi hả.”

“Vẫn giận.”

“Được thôi.” –  Thẩm Thanh Đường cũng hợp tác trả lời, sau đó nhìn lên sân khấu, khoảng mười giây sau, cô nghiêng đầu nhìn anh, vẫn nhịn không được mà hừ nhẹ: “Hứa Kim Dã, anh là đồ không biết xấu hổ.”

Có ai đang giận người khác mà hết hôn rồi ôm, rồi cười nữa.

Rõ ràng anh đang tìm cớ để ép buộc bản thân, vả lại rõ ràng còn có xu hướng nghiện nó.

Xung quanh mọi người đã đứng lên, hiện trường cũng tản ra, Hứa Kim Dã kéo cô gái nhỏ vào lòng: “Cho em cơ hội, dỗ dành anh lần nữa đi.”

Thẩm Thanh Đường không quen với kiểu hành động thân mật như thế này ở nơi công cộng, cô sững sờ một lúc, da mặt bắt đầu đổ bừng lên.

“Được, vậy làm lại lần nữa, anh hỏi em có thích show diễn này không đi.”

“Ồ.”

Cổ họng Hứa Kim Dã ồ một tiếng, sau đó phối hợp hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Thanh Đường không dám nhìn anh, cô khép hờ mắt, nhìn vào cúc áo sơ mi của anh, chuẩn bị tinh thần một lúc rồi mới nói ra những lời đã chuẩn bị trong cổ họng từ lâu.

Cô ngước mắt lên, trong mắt mang theo sự xấu hổ, khẽ nói: “Em không biết, em chỉ nhìn anh thôi.”

“Em học cái này ở đâu?” – Hứa Kim Dã cười khờ.

“Em mới nghĩ ra.” – Đôi lúc Thẩm Thanh Đường đáng yêu đến lạ.

Lúc đang yêu luôn là như thế, một hai lời tình tứ thốt ra từ miệng của người đặc biệt giống như là một miếng rượu ngon, rót vào sẽ say khướt, men rượu chậm rãi, dư vị lâu dài.

Hoạt động kết thúc, Châu Kỳ có chuẩn bị quà cho khách mời, lúc đến lượt Thẩm Thanh Đường, cô ấy còn đặc biệt dặn dò: “Nhớ tối nay phải mở, cái này được chuẩn bị riêng cho cậu, phần này là làm cho chị em tốt của tớ, hết lòng hết dạ luôn đó.”

“Được, cám ơn.”

Xe không chạy về hướng nhà họ Thẩm như trước, khoảng thời gian này Thẩm Thanh Đường dốc hết tâm trí mua sắm, căn nhà trống trải dần được lấp đầy. Cô thích những món đồ chơi nhỏ xinh, tinh xảo; dù có tính công năng hay chỉ có công dụng để ngắm nhìn thì những món đồ chơi nhỏ đó đều được Hứa Kim Dã đặt riêng vào một vách kệ âm tường, để cô thuận tiện thưởng thức và chơi đùa.

Nơi này họ đã đến rất nhiều lần, lần nào cũng sẽ thêm gì đó vào đây, nhưng cảm xúc lần nào cũng như lần đầu tiên đến.

Thẩm Thanh Đường đã gửi tin nhắn cho mẹ Thẩm, nói tối nay cô không về nhà.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô quấn áo choàng tắm quanh người. Thẩm Thanh Đường lười sấy tóc, cô giao hết mọi việc cho Hứa Kim Dã, anh vớt mái tóc ướt nước của cô ra phía sau, vì đã được “dạy” rằng sấy tóc phải sấy từ trên xuống, phải làm khô da đầu trước, sau đó mới từ từ xuống phần đuôi tóc. Thẩm Thanh Đường có mái tóc đen, dài và óng mượt, nó không thể bị hủy hoại trong tay Hứa Kim Dã được, vậy nên anh rất kiên nhẫn và cẩn thận.

Quà của Châu Kỳ vẫn đang để trên mặt bàn, Thẩm Thanh Đường lấy qua, cô mở nó một cách chậm chạp, trong túi là một cái hộp giấy, hộp giấy được gói lại bằng giấy gói quà, còn được thắt một sợi ruy băng, từng lớp từng lớp được mở ra, Thẩm Thanh Đường mở hộp với nụ cười tò mò.

Cho đến khi lớp ngăn cách cuối cùng được hé lộ, bộ nội y gợi cảm quen thuộc đang nằm im lìm bên trong, vẫn là màu đen đó, dây áo mỏng manh đó, thiết kế eo xương cá đó, chất liệu vải mỏng manh xuyên thấu đó; bên hông quần lót chỉ là một sợi vải mảnh dễ khiến người ta liên tưởng xa xôi.

Phía trên bộ đồ là một tấm thiệp, được viết bằng chữ viết tay:

[ Biết cậu hay ngại không dám mua đâu nên tớ mua giúp cậu rồi. Đã giặt sạch sẽ, yên tâm và tự tin mặc nó — Kỳ Kỳ tốt nhất thế gian ]

“Bộp” một tiếng, Thẩm Thanh Đường lập tức đóng nắp hộp lại. Cô không biết Hứa Kim Dã có nhìn thấy chưa nhưng chiếc hộp trong tay như củ khoai tây nóng hổi. Đang lúc cô đang do dự không biết vứt nó đi đâu thì tiếng máy sấy tóc dừng lại.

“…”

Cô chột dạ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hứa Kim Dã, trong đôi mắt đen láy của anh là sự bình tĩnh lạ thường. Hứa Kim Dã cất máy sấy tóc, quấn dây điện lại rồi cất vào phòng tắm. Thẩm Thanh Đường chỉ nghĩ do mình sợ bóng sợ gió nên cô định mang chiếc hộp ra ban công giấu đi, lại nghe thấy giọng nói lười biếng của Hứa Kim Dã vang lên phía sau.

“Giấu cái gì đó?”

Thẩm Thanh Đường lúng túng muốn giải thích nhưng cô không biết phải nói thế nào, đến cuối cùng chỉ lắp bắp nói: “Châu Kỳ đùa em thôi.”

“Bình thường hai người đều đùa thế này?”

Hứa Kim Dã khẽ ồ một tiếng, tiện tay lấy điện thoại cô đang để trên bàn qua, đại khái là muốn xem ngày thường rốt cuộc hai cô nàng này nói những gì với nhau. Thẩm Thanh Đường nhớ đến cuộc hội thoại bên trong, cô gấp đến muốn xóa sạch lịch sử trò chuyện còn đang dở dang kia đi, Thẩm Thanh Đường muốn lấy điện thoại lại nhưng Hứa Kim Dã giơ tay lên cao, dễ dàng tránh đi, một tay khác thì ấn eo cô dán sát vào người mình.

Anh cúi đầu, nhìn cô nhảy lên nhảy xuống, gương mặt gấp đến đỏ bừng: “Có bí mật nào đó không thể nói với người khác, cũng không muốn cho anh biết?”

“Không có.”

“Không có thì sao không cho anh xem?”

Hứa Kim Dã là một tên cáo già lão luyện, anh chỉ thản nhiên cười: “Là lần trước ở trên xe em cầu cứu Châu Kỳ, còn đây là chiêu mà cô ấy định cứu em?”

“!”

Thẩm Thanh Đường giống như một vật thể trong suốt, không có bí mật nào có thể giấu.

Thẩm Thanh Đường xấu hổ đến chân tay xoắn xuýt, cô không thèm cướp lại điện thoại nữa. Cô chỉ ước có cái lỗ để chui xuống, chôn quách đầu xuống dưới nhưng lại bị giữ chặt, cô không trốn được.

“Dạy cũng đã dạy, sao em không thực hành đi?” – Hứa Kim Dã cong cổ tay như đang ném quả bóng, điện thoại bị ném lên giường. Hứa Kim Dã cúi người, khuôn mặt anh tiến sát lại gần, chóp mũi anh chạm vào cô, lời nói rơi trên gò má, trầm thấp và nóng bỏng.

Lông mi Thẩm Thanh Đường khẽ run: “Em nghĩ cái này chắc là không có tác dụng gì với anh đâu.”

Cô bắt đầu nói mấy lời trái lương tâm: “Mỗi ngày anh đều bận bịu, công việc cũng mang về nhà. Em biết bây giờ anh lấy sự nghiệp làm trọng, em hết sức ủng hộ anh. Em thấy lúc anh làm việc là hấp dẫn nhất, có câu nói thế nào ấy nhỉ: Người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.”

Cảm nhận được bàn tay đang đặt trên eo mình dần nóng hơn, đầu óc cô nóng bừng đến trống rỗng, những lời không qua sự kiểm duyệt của não bộ cũng bật ra thành lời.

“Vớ vẩn, em biết rõ anh không muốn đi làm.”

“Anh nghĩ mà xem.” – Thẩm Thanh Đường cố gắng thôi miên Hứa Kim Dã, nhưng từ đôi mắt anh cô không thấy chút hiệu quả nào.

Hứa Kim Dã cười, nụ cười kia lại có chút xấu xa, giống như dã thú lúc chuẩn bị hạ gục con mồi, con mồi sẽ chống cự giãy dụa nhưng lại càng khiến dã thú hưng phấn và kích thích hơn. Hứa Kim Dã không phải ngoại lệ.

“Được, vậy làm phiền bạn học Thẩm tăng ca với anh.”

Hả.

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Đường hốt hoảng, ánh mắt muôn phần cảnh giác.

Tăng ca ở đâu, đây là nhà mới, máy tính và tài liệu đều không ở đây. Sách trong phòng làm việc cũng đều do Thẩm Thanh Đường chọn và đặt trên kệ, ngoài ra nơi này cũng chỉ có một cái bàn làm việc lớn và một cái ghế văn phòng.

Thẩm Thanh Đường nhanh chóng hiểu ra, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Ở đây không có cái gì hết, cũng không có…không có bao.”

Hứa Kim Dã hơi cúi xuống, mở ngăn kéo ở đầu giường, nguyên một ngăn đầy ắp các loại bao đủ màu sắc chủng loại, nhìn qua cũng có thể phải hơn trăm cái.”

“…Nhiều như thế này chắc không hết hạn sử dụng đâu?”

“Nhiều? Chừng này là số lượng của một tháng.” – Hứa Kim Dã không cho là vậy.

“Hứa Kim Dã!”

Anh cười vui vẻ: “Không trêu em, bao nhiêu đây dùng hết trước tết là được.”

Hai tháng hơn chút xíu là đến Tết rồi!

Thẩm Thanh Đường biết rõ cô đã không còn bất cứ lý do gì để thoái thác. Đầu tiên là trên giường, sau đó đến phòng làm việc là lập tức mất kiểm soát.

Mặt bàn bằng gỗ chạm vào có cảm giác rất lạnh lẽo. Thẩm Thanh Đường cảm thấy lạnh nên ôm chặt lấy Hứa Kim Dã. Cô chỉ mặc bộ nội y mà Châu Kỳ tặng, màu đen tương phản với làn da khiến cho cô trở nên trắng như tuyết, chiết eo hình xương cá khiến cho eo Thẩm Thanh Đường vốn đã thon nay lại càng mềm nhuyễn hơn. Đôi chân thon dài, mu bàn chân căng chặt, những ngón chân tròn tròn yêu kiều cuộn chặt lại.

Những nụ hôn tít tắp rơi xuống, giống như một tấm lưới dệt, một chiếc mũ trùm đầu có sức sống dồi dào, Thẩm Thanh Đường cảm giác được mỗi một động tác nhỏ sẽ khiến tấm lưới đó siết chặt lại, càng lúc càng chặt hơn, cô bị quấn quanh đến mức không thở được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên Hứa Kim Dã.

Dư âm của đợt trước còn chưa tiêu tan, một đợt chìm nổi khác lại bắt đầu.

Trong hơi thở dồn dập ngập tràn mùi hương của Hứa Kim Dã, là mùi gỗ lạnh lẽo trên người anh, là mùi hương sảng khoái sau khi tắm rửa, là mùi thuốc lá rất nhẹ, tất cả đều tràn vào, thâm nhập sâu vào phổi.

Thẩm Thanh Đường cắn môi, không thể không thừa nhận chúng, cánh tay mảnh khảnh chống lên mặt bàn, mặt bàn trơn nhẵn, không có gì để cô bấu víu.

Một tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng.

Hứa Kim Dã tranh thủ hôn lên môi cô, nuốt hết những âm thanh đứt quãng trong cổ họng cô. Giống như những khối băng trượt xuống theo động tác gấp gáp, lúc nhanh lúc chậm, như đang mài mòn thần kinh con người. Sau đó là sự vui sướng ngoài dự tính, là thiên đường là địa ngục, toàn bộ đều bị Hứa Kim Dã nắm trong tay.

Cuối cùng cô vẫn sống sót, nhưng lại chẳng thấy may mắn.

Bộ nội y kia đến phút cuối vẫn không được cởi hết, những sợi dây mỏng manh vẫn còn vắt vẻo trên cánh tay cô. Đến cuối cùng vẫn do cô cố ý cởi chúng ra. Cô thà mặc quần áo của Hứa Kim Dã cũng không muốn mặc nó thêm lần nào nữa.

Hứa Kim Dã ôm cô về phòng, đầu cô tựa lên vai anh, khóe mắt nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên bàn gỗ. Chúng là những dấu vết không thể che đậy, là của cô. Lúc làm Hứa Kim Dã sẽ xấu xa giữ chúng trên đầu ngón tay rồi đưa cho cô xem.

“Toàn bộ đều là của em.”

“Rơi xuống thảm thì phải làm thế nào?”

“Nếu thêm chút nữa, chắc là phải chuẩn bị thảm chống thấm.”

“…”

Những lời đáng xấu hổ như thế này lại có thể phát ra một cách hồn nhiên từ miệng anh. Anh không chỉ dám nói lại còn muốn cô phải nghe.

Hứa Kim Dã luôn là người chịu trách nhiệm thu dọn hậu quả. Giống như Hứa Kim Dã luôn có một nguồn năng lượng vô hạn khiến Thẩm Thanh Đường rất ngạc nhiên, thật khó để khiến người khác không nghi ngờ một phần sức lực của Hứa Kim Dã hoàn toàn là hút từ cô mà ra. Vì thế lúc ôm nhau ngủ, cô kể cho anh nghe chuyện trước đây Tưởng Thanh gọi anh là nam yêu tinh.

Bây giờ nghĩ lại, cũng khá hợp lý.

“Em để ý anh sớm vậy sao? – Hứa Kim Dã nắm được ý chính, hỏi cô biết anh từ lúc nào. Cô ngập ngừng nói lúc chơi bóng rổ, sau đó không thể chặn từng cái hôn của anh được nữa, sau cùng thì sửa lại là vào lúc làm lễ nhập học.

“Vương Đại Cường?” – Cô không khỏi bật cười, sao mà có người có thể nghĩ ra một cái tên quê mùa như thế cơ chứ.

Hứa Kim Dã cũng buồn cười, tóc mai và vành tai hai người chạm vào nhau, anh ôm cô, nói muốn đưa cô đi gặp ông cụ Hứa: “Ông cụ đã mong muốn được gặp cháu dâu của mình từ rất lâu.”

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, nói được.
 
Chương 61: Ước muốn trong đời chẳng có gì ngoài sớm chiều có nhau (Hoàn chính văn)


(*) Tên chương editor tự đặt

Trước khi gặp ông cụ Hứa, Thẩm Thanh Đường đã hỏi Hứa Kim Dã về sở thích và tính cách của ông cụ, có điều gì cô phải chú ý không. Trước ngày đi một ngày cô càng căng thẳng hơn, hỏi anh lỡ như ông cụ không thích cô thì phải làm sao?

Hứa Kim Dã bảo cô không cần lo lắng, ông cụ cũng giống với những ông bà cụ khác thôi.

Vào ngày hai người đến, ông cụ đang đợi họ ở ngã tư vừa chắp tay phía sau xem người ta chơi cờ. Bạn chơi cờ kéo ông ấy xuống chơi, ông cục xua tay bảo cháu trai và cháu dâu sắp đến rồi, ông chỉ đứng đây đợi thôi. Khi một chiếc ô tô từ xa xa chạy đến, các cụ già đang chơi cờ đều dừng lại, nói với ông cụ Hứa cháu trai và cháu dâu ông đến rồi kìa.

Ông cụ quay người lại, vui vẻ phấn chấn.

Hứa Kim Dã xuống xe trước, mặt ông cụ chẳng có mấy biểu cảm gì, đến khi trông thấy Thẩm Thanh Đường liền lập tức thay đổi sắc mặt, từng đường nét trên gương mặt chất chứa nụ cười, vui vẻ sắm vai một ông già tốt bụng hiền hòa.

“Ông nội.”

Hứa Kim Dã giới thiệu Thẩm Thanh Đường và ông cụ làm quen.

Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào ông ạ, cháu tên Thẩm Thanh Đường, ông gọi cháu Tiểu Thẩm là được.”

“Thẩm Thanh Đường, ông thích cái tên này.” – ông cụ Hứa gật đầu: “Đi đường có mệt không, nó có chăm sóc cháu cẩn thận không?”

“Ông yên tâm, anh ấy rất biết chăm sóc người khác.”

“Cháu là người đầu tiên nói nó biết chăm sóc người khác, là thật hay giả còn phải đợi nghiên cứu sau. Về nhà nào, cơm nước đã được chuẩn bị xong rồi, đợi hai đứa thôi.”

Nói xong ông cụ lại đưa Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường đi chào hỏi các cụ đang chơi cờ.

Một bạn cờ trêu chọc: “Lão Hứa à, số ông tốt thật nha, cháu dâu vừa xinh xắn vừa lễ phép, xứng đôi với cháu trai nhỏ nhà ông lắm nhé, trai tài gái sắc.”

“Bạn học của cháu trai nhỏ nhà ông hả, vậy là tốt nghiệp trường giỏi rồi, nhà họ Hứa mấy người quá thể rồi.”

“Nghĩ đến mấy đứa cháu nhà tôi, chúng đều không đáng nhắc tới.”

“Hiếu thảo như vậy thật hiếm có.”

“…”

Ông cụ Hứa vừa cười vừa xua tay, dắt cháu trai và cháu dâu về nhà.

Thẩm Thanh Đường ăn cơm cùng ông cụ xong thì ngồi trò chuyện cùng ông, cô phát hiện ông cụ không khác với Hứa Kim Dã miêu tả là mấy. Sau khi dành nửa phần đời chìm nổi trên thương trường, mỗi ngày ông cụ chỉ chơi cờ đánh bài đi tản bộ, giống như một ông lão cao tuổi bình thường, có thể thấy rằng ông cụ rất hưởng thụ những ngày tháng bình yên này.

Sau khi ăn cơm xong hai ông cháu chơi cờ, Hứa Kim Dã biết chơi cờ là được ông cụ dạy cho, về sau thì bất phân thắng bại. Thẩm Thanh Đường chống cằm ngồi xem, nghe ông cháu trò chuyện, cô chỉ ngồi xem không nói chuyện, im lặng và tập trung, thật khó khiến ông cụ không yêu thích.

“Quả là được hời cho thằng nhóc này.” – ông cụ hừ cười, lại hỏi: “Tiểu Thẩm, nó có kể với cháu chuyện hồi bé của nó không?”

“Ông này.”

“Ông cũng nói con được hời rồi, đừng có dọa cô ấy chạy mất chứ.” – Hứa Kim Dã nhắc nhở.

Thẩm Thanh Đường hứng thú, hỏi: “Ông nội, ông kể đi, con muốn nghe.”

“Con nhìn đi, con bé muốn nghe kìa.” – ông cụ ra chiều bất lực.

Hứa Kim Dã nổi loạn từ nhỏ, như một con nhím, gây ra rất nhiều tai họa khiến giáo viên gọi phụ huynh rất nhiều lần. Mới ban đầu ông cụ còn vui vẻ trải nghiệm, nhưng sau nhiều lần thì ông cụ bắt đầu cứng rắn, ông nói với giáo viên, tính tình Hứa Kim Dã phá phách, sau này những chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, đừng gọi ông đến trường nữa. Có một lần, ông cụ còn có suy nghĩ con trai ông ấy gửi Hứa Kim Dã đến là để chọc cho mình tức chết.

Con trai luôn có một nguồn năng lượng vô biên. Hầu hết những chuyện phá phách mà các nam sinh làm, lúc nhỏ Hứa Kim Dã đều đã từng làm qua, những chuyện không ai làm như đua xe các thứ Hứa Kim Dã cũng từng làm. Trên người Hứa Kim Dã sẽ luôn bị băng bó, không phải mặt thì là tay là chân, theo cách nói của ông cụ thì Hứa Kim Dã không khác gì hỗn thế đại ma vương.

Lúc nhỏ thì là tiểu ma vương, sau này là đại ma vương, vẫn bắt nạt mọi người như cũ. Thẩm Thanh Đường âm thầm bổ sung trong lòng.

Hôm đó kể rất nhiều chuyện, đến khi ván cờ đã xong, Hứa Kim Dã bị ông cụ sai đi pha trà, ông cụ liếc thấy anh đã rời đi, mới đè nén giọng nói với Thẩm Thanh Đường: “Ông còn biết một chuyện chưa kể với con, với tính cách của thằng nhóc này thì nó không nói đâu.’

“Chuyện gì ạ?” – Thẩm Thanh Đường cũng hạ thấp âm lượng.

“Ông biết hai đứa từng chia tay, hai năm đúng không. Con đừng thấy nó tự tin ngập tràn như thể em quay lại thì chúng ta sẽ lại ở bên nhau này nọ. Lúc mới chia tay, nó đến gặp ông liên tục, nói muốn học quản lý công ty, nhưng thật ra nó muốn tìm ông để tâm sự.”

“Chuyện gì nó cũng đều giữ trong lòng. Chỉ có lần đó nó uống rượu của ông, say quắc mới nói ra lời thật lòng. Nó cứ ngồi trên ghế sofa hệt như thằng đần.”

“Ông hỏi nó, mới đầu nó còn không chịu nói đâu, hỏi một hồi lâu nó mới nói nói thật đáng tiếc, ông vẫn chưa gặp được cháu, cháu là một cô gái rất tốt. Ông nói không sao, không cần gấp, con đợi con bé quay về thì đưa đến gặp ông.”

Ông cụ dừng lại hồi lâu, thấy Hứa Kim Dã vẫn chưa quay lại mới yên tâm kể tiếp: “Ôi chao, ông vừa nói vậy thôi mà mắt nó đỏ hoe, rồi nó nói, nếu như cháu không trở lại thì sao, nếu như cháu gặp người tốt hơn nó thì sao.”

“Ông chỉ có thể nói vậy thì chứng tỏ hai đứa không có duyên phận, nếu đã như thế, thì tên nhóc con cháu cũng có thể gặp được một cô gái tốt khác. Ông vừa nói xong nó liền đập bàn với ông, nói cháu không về nó sẽ bay qua đó, nếu có người khác xuất hiện nó sẽ cướp cháu về.”

Ông cụ kể sống động đến nỗi tông giọng trầm cũng không thể ngăn cản ông cụ phát huy.

Dường như Thẩm Thanh Đường cũng tưởng tượng ra được ngày hôm đó, anh nói những lời đó trong cơn say. Lúc hai người chia tay, không ai nói sẽ đợi đối phương. Một khoảng thời gian sau, cô về nước, hai người tự nhiên mà trở về bên nhau, giống như chưa từng chia xa.

Tất cả nỗi đau, những chi tiết nhỏ nhặt trong câu chuyện, chỉ có anh và cô là người rõ nhất.

Thẩm Thanh Đường nghẹn ngào.

Hứa Kim Dã bưng trà đã pha xong đến, hỏi: “Đang nói gì vậy?”

“Kể chuyện xấu của anh, ông nội kể hết tất cả mấy chuyện hư hỏng hồi bé của anh cho em rồi.” – Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu, dịu dàng cười, hốc mắt chua xót.

Hứa Kim Dã đưa tay véo nhẹ sống mũi cô: “Ông nội lừa em đó.”

Ông cụ hừ nhẹ: “Ông chỉ nói sự thật.”

Đêm đã khuya nên ông cụ đi ngủ sớm, Hứa Kim Dã nhắn tin bảo Thẩm Thanh Đường ra ngoài, nói đưa cô ra vườn hái cam.

Không biết anh lấy ở đâu ra một chiếc moto, màu sơn đỏ trên xe đã bị trầy xước, để lộ ra màu kim loại nguyên bản, trông hơi cũ kĩ. Hứa Kim Dã ngồi dựa lên thân xe, giống như thước phim điện ảnh của thập niên tám mươi, anh gác chân dài lên một cách thản nhiên, nhìn về phía cô, mím môi cười nhạt, không có mũ bảo hiểm, chỉ có hai trái tim can đảm.

“Lên xe.”

Vườn cam nằm hơi xa, lái xe mười mấy phút mới đến, cũng không có đèn, chỉ có đèn pha có hạn của xe moto. Càng chạy về phía trước, giống như bóng đêm không thể nguôi ngoai, hai bên đường là bóng cây đen kịt um tùm.

Thẩm Thanh Đường ôm chặt Hứa Kim Dã, bên tai tiếng gió thổi rít, gió vừa lạnh vừa ẩm, trong màn sương có thể ngửi thấy mùi cam nhẹ nhàng khoan khoái.

Xe dừng bên đường, từ vệ đường nhảy thẳng xuống chính là vườn cam, Hứa Kim Dã nhảy xuống trước, sau đó đỡ Thẩm Thanh Đường. Anh mở đèn pin, cành cam sum suê trĩu quả gần như không chịu nổi sức nặng mà bị kéo xuống mặt đất.

Sự tươi mát của hương cam hòa lẫn với mùi bùn đất.

Trải nghiệm chưa từng có trước đây, vui vẻ tươi mới.

Cô đã nghe Hứa Kim Dã kể vườn cam này do ông cụ Hứa trồng nên mới yên tâm hái mà không cần kỹ năng chuyên môn gì cả. Những cành cây trĩu quả lay động trong màn đêm tĩnh lặng. Cô mở to mắt háo hức như một tên trộm nhìn về phía Hứa Kim Dã, đợi cành cây đang đung đưa yên ắng trở lại.

Hứa Kim Dã cười cô là một tên trộm ngốc nghếch.

Sau khi hái được mấy quả mới phát hiện không đem theo đồ để đựng, hai tay có giới hạn, trong lúc cô chuẩn bị từ bỏ thì Hứa Kim Dã cởi áo khoác ngoài, buộc hai đầu lại để cô đựng cam.

Một người hái một người cầm, công việc phân chia rõ ràng. Thẩm Thanh Đường thích thú vặt quả.

Cho đến khi bầu trời đêm bị xé nát bởi tiếng chó sủa chói tai, vang lên như thể khoảng cách đã rất gần, chỉ một giây nữa thôi là nó sẽ lao tới cắn người.

“Chạy!”

Không quan tâm đến gì nữa, Hứa Kim Dã kéo cô chạy gấp, anh kéo cô chạy ra đường lớn, chống hai tay nhảy lên, cam vừa mới hái không thể giữ được nên lăn lông lốc xuống đất. Nhưng không thể quan tâm đến chúng nữa, anh mặc áo khoác vào nhấc chân lên xe.

Tiếng chó sủa vang trời nối tiếp nhau, nhiệm vụ của chúng là trông chừng vườn cam, tiếng sủa phải lớn phải hùng hồn phải vang dội thì mới có thể dọa được bọn trộm cam.

Cả hai người lên xe, sau khi vặn chìa khóa, thân xe nổ ra tiếng ầm ầm, suy cho cùng thì nó cũng đã có tuổi, mỗi khi khởi động đều sẽ phát ra tiếng ồm ồm ồm như thể nó sẽ nổ tung trong lúc lái. Sau khi nỗi sợ bị chó rượt vơi đi, Thẩm Thanh Đường túm chặt quần áo của Hứa Kim Dã, không khỏi bật cười thành tiếng.

Trên đường đi, Thẩm Thanh Đường hỏi: “Không phải anh nói vườn cam này của ông nội hả?”

“Phải, anh cũng thật sự là cháu trai của ông, nhưng mấy con chó không biết anh.”

Lời anh nói bị gió thổi bay đi nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn nghe rất rõ vế câu: “nhưng mấy con chó không biết anh”. Cô nhắm mắt cười, tiếng chó sủa càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ. Cô mở miệng, gió luồn vào phổi, giống như được gột rửa đến tận cùng, không còn lại gì, chỉ còn lại niềm hạnh phúc duy nhất dâng tràn.

Thẩm Thanh Đường nhìn anh, mái tóc ngắn bị gió thổi tung, trong lúc gấp gáp dây kéo của áo khoác vẫn chưa được kéo lên, nó bị gió mở rộng giống như cánh buồm căng phòng.

Trong thoáng chốc, dường như cô lại nhìn thấy cậu bé Hứa Kim Dã mười tuổi.

Trên đường đua, người đầu tiên lao về đích, khí thế hăng hái, buông tay cầm giơ cao hai cánh tay, thiếu niên hào hoa, chói mắt rạng ngời.

Có những chuyện giống như mãi mãi không hề thay đổi.

Đích đến cuối cùng là nơi các ông cụ chơi cờ vào buổi sáng. Đó là một cái cây đại thụ hàng trăm tuổi, bên cạnh thân cây to lớn là một cái bàn đá và những băng ghế dài. Nơi lý tưởng để tận hưởng thời tiết mát mẻ vào mùa hè, cũng chỉ còn nơi này có ngọn đèn thắp sáng.

“Tiếc quá cam rơi hết rồi.” – Thẩm Thanh Đường bị ôm ngồi trên yên xe, nhớ lại số cam hai người đã hái, cuối cùng vẫn trắng tay, không biết nên khóc hay cười.

“Cũng không hẳn mất hết.”

Hứa Kim Dã như chơi một trò ảo thuật, anh lấy trong túi áo ra một quả, nhét vào tay cô: “Còn lại một quả.”

Đôi mắt Thẩm Thanh Đường lấp lánh.

Vỏ cam mỏng được bóc ra, bên trong là múi cam mọng nước, vị axit tràn ngập trong không khí. Hai người chia nhau ăn sạch, nước cam chua ngọt thấm qua từng kẽ răng môi. Nhiều năm sau đó, anh và cô không thể nếm được vị cam nào ngọt như buổi tối ngày hôm nay.

Đôi tình nhân hôn nhau dưới ánh sáng mờ ảo, trên mặt đất phản chiếu hai cái bóng mơ hồ nhập lại làm một.

Hứa Kim Dã lấy trong túi áo ra một hộp trang sức bằng nhung tinh xảo, anh mở nó bằng một tay, một chiếc nhẫn kim cương màu trắng bạc: “Hai năm trước anh đã tìm người làm, từ thiết kế cho đến thực hiện, đến gần đây mới làm xong.”

“Ý nghĩ hai chúng ta sẽ kết hôn đã bắt đầu từ hai năm trước. Bây giờ, anh muốn hỏi em…”

“Em có muốn thử cùng anh không?”

Thẩm Thanh Đường gần như không nói nên lời, dường như ngoài gật đầu ra cô không biết phải làm gì. Một lúc lâu sau, cô cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, trả lời được.

Kích cỡ chiếc nhẫn vừa vặn, cô nhìn chiếc nhẫn rồi lại ngước mắt nhìn Hứa Kim Dã, trong đáy mắt lấp lánh sáng ngời, cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, đây là lần đầu em làm vợ người khác, không am hiểu lắm, có lẽ phải nhờ anh kiên nhẫn nhiều hơn một chút.”

Giống như lần tỏ tình đầu tiên.

Anh nói chúng ta thử xem, Thẩm Thanh Đường thú nhận đây là lần đầu cô yêu đương, cô chỉ ước rằng ngay lúc này có một cuốn cẩm nang nhập môn cho bạn gái mới trên tay.

Hứa Kim Dã nở nụ cười, nhưng chỉ được vài giây, vẻ mặt của anh đã trở nên nghiêm túc, anh cúi người xuống ôm cô, như thể muốn hòa tan cô vào trong máu thịt mình, nói rằng dường như từ trước đến nay anh chưa từng nói những lời này.

“Anh yêu em. Thẩm Thanh Đường. Anh con mẹ nó yêu em chết đi được. Cả đời này của anh đều nằm trong tay em, cả đời này của anh đều thua trên tay em.”

Thẩm Thanh Đường sững sờ, đáy lòng sụp đổ, tan chảy.

“Hứa Kim Dã, em cũng rất yêu anh.”

Ước muốn trong đời chẳng có gì ngoài sớm chiều có nhau.

Không cầu kiếp sau. Chỉ mong trước mắt.

~~ Hoàn chính văn ~~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top