Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 160


"Anh làm gì ở khu này mà cứ thập tha thập thò nãy giờ thế?"

Liên nhíu mày lại nhìn ra phía cửa lán, cái bóng nhấp nha nhấp nhổm nãy giờ không chịu đứng yên một chỗ, giờ lại bặt đi không chuyển động.

Long đứng bên ngoài cửa, đập thình thịch. Bố tổ sư, thế là Liên biết hết à? Liên nhìn thấy à? Nãy giờ mình có làm gì phát ra tiếng động đâu nhỉ? Chết rồi, xấu hổ quá, chuồn thôi. 

"Đứng lại. Anh đại đội trưởng này..."

Liên lắc đầu bất lực ngao ngán nhìn con người bước từng bước chậm chạp, nhỏ nhẹ về phía mình. Hiện tại cô đang trong lán thuốc, ngồi ghi chép số liệu, kiểm kê lại thuốc thang, đồ nghề.

"Liên gọi tôi đấy à?" 

"Vâng."

"Thế... Thế có chuyện gì không Liên?"

"Có chứ." 

"Tôi nghe đây."

Long bất chợt đứng nghiêm chỉnh, thiếu chút nữa là thành pho tượng. Liên thấy vậy thì không khỏi phì cười trước thái độ nghiêm túc thái quá của Long.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh lấy thuốc này về phát cho bệnh nhân kia uống. Đừng để anh ta bị lạnh nữa là được. Xong rồi. Lát nữa anh ấy tỉnh là có thể về được rồi đấy." 

"Tôi biết rồi."

Long tiến lại, lấy túi thuốc như tay Liên.

"Anh về đi." 

"A, ha ha. Được rồi. Tạm biệt Liên nhé."

"Vâng. Anh đi cẩn thận"

Liên gật gật, theo bước Long ra ngoài cửa lán. 

"Tôi đi nhé."

"..."

"Đi thật luôn." 

"..."

"Ha ha. Anh này vui tính quá."

Long đi rất chậm chạp, cứ được vài bước anh lại quay lại, vài bước lại dừng làm Liên không khỏi vừa buồn cười vừa khó hiểu. 

"Liên. Đứng đấy làm gì? Mau lại thay băng cho anh lính đằng kia kìa."

"Ơ, vâng ạ."

Chị quân y đứng sau Liên nói nhỏ, lại thấy thái độ của Liên, nhìn sang bóng khuất dạng của Long thì trêu. 

"Sao cứ cười mãi thế kia? Tương tư anh nào à?"

"Đâu có đâu chị. Em buồn cười anh đại đội trưởng này này. Điệu bộ luống ca luống cuống, lại còn hay nói vấp nữa. Thế mà sao lại làm đội trưởng nhỉ?"

"Khiếp cô. Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy? Người ta là từ lúc nhìn thấy cô tới giờ ngẩn tò te ra kìa. Yêu đấy. Cô còn không nhận ra à?" 

Liên nghe vậy bỗng ngượng mặt, không hiểu sao cũng đuối lí.

"Eo. Chị đừng có nói linh tinh. Trêu em thế này. Em còn bé."

"Bé bỏng gì cô nữa. Nay mười bảy rồi. Các cụ chả có câu, nữ thập tam nam thập lục à?" 

"Thôi đi. Cứ nói người ta..."

"Mà này, anh đại đội trưởng này rõ đẹp trai, sáng sủa đáo để. Lại là sinh viên sư phạm có học thức nữa. So với cô, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Chẳng hời quá còn đếch gì nữa."

"Chị... Chị đừng có nói linh tinh. Em giận đấy. Em... Em phải đi thay băng đây." 

Liên đỏ mặt, đánh vào tay chị quân y một cái rồi chạy ù đi. Để lại chị cười ha hả.

"Gớm. Thích ra mặt lại còn chối."
 
Chương 161


Long cầm túi thuốc vào lán nơi có Lâm đang nằm bên trong, đặt nhẹ nhàng bên cạnh.

"Lâm, cậu tỉnh chưa?"

"Rồi." 

Lâm mở hé mắt ra, thều thào nói.

"Muốn ngồi dậy chứ? Tôi đỡ cậu lên."

Lâm gật đầu thay cho câu trả lời. Long biết người bên cạnh đồng ý thì vòng tay qua vai cậu, nâng chiếc gối dựng lên, cho người Lâm dựa vào đầu giường. 

"Uống nước đi."

Long rót một cốc nước, đem đến cho Lâm, tay chỉ vào bịch thuốc trên bàn.

"Đây là thuốc của cậu. Lát nữa cậu tỉnh hẳn tôi sẽ đem cậu về khu tập trung. Đấy, cậu thấy chưa? May nhờ có tôi đi tìm mà cậu mới ngồi ở đây đấy. Không thì có mà giờ đi gặp ông bà ông vải rồi." 

"Cảm ơn cậu."

Lâm dường như vẫn còn dư âm chấn động lần ngã suối hồi nãy, mấp máy môi, ánh mắt hiện vẻ lo sợ.

"Tôi đã nói khu vực đấy rất nguy hiểm, cậu không nên đi sâu vào rồi. Thế làm sao lại bị ngã? Trượt chân ngã à?" 

"Không có."

Lâm lắc đầu, rồi lại nhíu mày nhìn ra phía bên ngoài cửa lán.

"Tuy tôi biết bơi, nhưng tôi lại là người cực kì sợ nước. Không hiểu vì sao lúc đấy tôi càng đi càng như muốn lao đầu vào con suối đến mất kiểm soát vậy. Y hệt người mất hồn. Đầu óc lúc ấy chẳng nghĩ gì hết, đơ đơ ra ấy. Bên tai như kiểu có giọng người nào kêu tôi làm như vậy. Khiếp quá. Từ giờ chắc chẳng bao giờ đi một mình đâu nữa hết. Không biết cô quân y kia có kê cho mình vào đây ít thuốc an thần hay không nhỉ?" 

Long nghe Lâm nói xong, cơ mặt bắt đầu nhăn lại.

Nếu theo như những gì anh biết, thì lời của Lâm kể, anh nghiêng về phía dấu hiệu của việc ma dẫn đường hơn, tất nhiên, nếu buổi chiều trời càng ngày càng tối, đường đi không rõ có thể dễ bị sa vào con suối, thế nhưng chuyện thần hồn nát thần tính, không điều khiển được não bộ thì chỉ có thể là khả năng trên.

"Ngồi đây lát nữa có cô quân y tới khám lại cho cậu, sau đó chúng ta về." 

"Ừ ừ."

Long không nói gì nữa mà lại bắt đầu suy nghĩ. Anh bận suy nghĩ về tiểu đội kia của mình. Càng ngày càng rơi vào tình trạng đói ăn, thiếu lương thực trầm trọng. Mỗi chiều đều phải đi men các cây dại để hái quả về ăn, mà cứu trợ vẫn chưa đến kịp, thậm chí có khi là không đủ. Chỉ sợ anh em tinh thần lẫn sức khoẻ sa sút, khi địch tới lại không đủ sức chiến đấu, gây tổn thất nặng nề.
 
Chương 162


Lâm hiếm khi thấy Long đăm chiêu như vậy, biết là bạn đang nghĩ tới chuyện gì, liền cất giọng.

"Tiểu đội chúng ta đang thiếu lương thực thật, không biết có cách gì giải quyết hay không?"

"Tôi cũng đang như cậu, lo lắng về vấn đề ấy đây." 

Long xoa xoa đầu, đây là thói quen của cậu từ hồi bé, hễ cứ nghĩ ngợi điều gì đáng lo là lại bắt đầu xoa đầu, nhíu mày lại.

"Các anh đang nói về lương thực à?"

Từ phía ngoài cửa, giọng nói lanh lảnh cất lên. Êm như tiếng suối, ấm như nắng, lại ngọt như mía thế này, Long không cần nhìn cũng biết là Liên rồi. 

Liên đúng thật chính là đang ở ngoài cửa cầm ống nghe, tính đi khám cho bệnh nhân xem tình trạng rồi cho về lán, lại vô tình nghe được đoạn hội thoại trên.

"Liên đấy à?"

Long thấy Liên thì vui lắm. Như là hồi bé thấy u đi chợ về vậy. 

"Vâng. Em tới khám cho anh lính này."

"Vậy Liên khám đi."

Long đứng rạt ra một bên, Lâm ngồi trên giường, tròn mắt nhìn. 

"Chào anh ạ. Anh ngồi để em tổng quát lại một chút."

"Vâng. Cảm ơn cô quân y nhé."

Liên nghe vậy thì buồn cười lắm. 

"Cứ xung hô bình thường là được anh ạ. Em không quen nghe người ta gọi em là cô quân y."

"Vậy tôi phải gọi cô là gì cho phù hợp?"

"Em là Liên. Mới chuyển công tác về đây. Về tuổi thì chắc chắn em kém hai anh. Nên cứ xưng hô đúng bậc cho phải phép ạ." 

"Vậy tôi gọi Liên là em nhé?"

"Được ạ."

Liên vừa kiểm tra ống nghe, lại vừa cười vừa tiếp chuyện của Lâm. Hai bên vui vẻ lắm. Nhìn một cái là hiện rõ ra mặt, bỏ quên trời đất, quên cả người bên cạnh, thực sự là nhìn rất chướng mắt. 

Đấy là Long nghĩ thế.

"E hèm. Lâm này, nãy giờ tôi đang bàn chuyện lương thực của đội với cậu đấy. Cậu định không quan tâm nữa à?"

"Hả? À ừ, tôi quên mất." 

Lâm không nói cười với Liên nữa, nghe Long nói liền nghiêm mặt lại.

"Bây giờ có thiếu thì chúng ta có thể hái quả dại ven rừng để cầm cự, sau đó chờ tiếp tế. Thế nhưng chúng ta còn quá thiếu hiểu biết về những loại câu độc và không độc. Đấy chính là thứ tôi lo lắng."

Nghe Lâm nói vậy, Long cũng gật gù. Anh không phải là không nghĩ tới trường hợp ấy. 

"Vậy người bản địa thì sao?"

Liên đứng một bên nghe vậy, cũng đánh bạo hỏi vào. Người bản địa, chắc chắn là sành sỏi hơn về mọi mặt nơi núi rừng.

"Người bản địa à? Em là người bản địa?" 

Lâm nghe Liên nói vậy thì nhìn cô.

Long lắc đầu. Liên là người Kinh mà. Nhìn một cái là biết ngay.

"Không phải ạ. Mà ở trong giữa rừng này, có một bản làng người dân tộc, trước đây họ sống ở ngoài đồng bằng. Khi có chiến tranh họ phải bỏ nhà để vào rừng trú ẩn. Thi thoảng, họ hay cho chúng em nhiều hoa quả, thịt rừng lắm. Dân họ quý bộ đội nữa." 

"Vậy lát bữa, nếu rảnh, Liên dẫn bọn tôi tới đó xem sao."

Long nghe vậy thì thấy khá khả quan. Dù sao cũng nên thử hy vọng một chút.
 
Chương 163


"Vâng. Thế hai anh ở lại đợi em một chút, em đi báo cáo lại với trưởng trạm đã. Dù sao thì bệnh nhân ở đây cũng ổn định hết nên chắc không cần nhiều người quá đâu."

"Nhưng giờ trời tối lắm rồi. Hay để giờ hai chúng tôi về khu tập trung. Liên cũng nghỉ ngơi đi. Sáng mai nếu không phiền, Liên ra dẫn hai bọn tôi đi vào trong bản làng nhà người ta, nhé?"

"A, dạ. Thế cũng được ạ. Mai em cũng muốn vào trong bản, phát ít thuốc cho dân làng. Ở đó ăn uống không hợp vệ sinh, lại càng không có điều kiện như là ngoài phía này, sốt rét, tiêu chảy nhiều thành dịch. Em lo lắm. Nếu vậy giờ xin phép hai anh, em về lán nghỉ đây. Hai anh đi đường nhớ cẩn thận. Còn anh phó đội trưởng này, anh nhớ không được để mình bị cảm lạnh nữa đâu đấy." 

"Ha ha. Tôi biết rồi. Em đi đi."

"Thế em chào hai anh."

"Được. Liên đi đi." 

Long xua xua tay ra hiệu ý bảo Liên đi. Lâm cũng ngồi dậy, tinh thần được phục hồi, nhìn theo bóng dáng người đẹp mà ngẩn ngơ.

"Này, cậu có thấy cô bé này xinh xắn hoạt bát không? Như ông mặt trời sáng soi ý. Làm hay nói gì cũng như đẹp. Như kiểu sinh ra là đã dành cho người như tôi rồi."

"Sinh ra cái con khỉ khô ấy. Im đi. Có mau đi về khu tập trung không hả? Về đấy, tôi kỉ luật cậu vì tội tự ý bỏ hành ngũ, gây ảnh hưởng đến tinh thần, hoang mang sức lực của anh em trong đội." 

Lâm nghe nói xong thì xị mặt xuống, không nói gì vì biết rõ là mình sai, lầm lũi xỏ dép đi xuống giường, đi trước Long, về phía khu tập trung.

Khi hai người về tới nơi, anh em lính đều vẫn chưa ngủ. Họ ngồi thành vòng tròn, đánh đàn, ca hát những bài mình tự sáng tác, nghe giai điệu, khi thì vui tai, khi thì ảo não. Có anh lính viết bài thơ nhớ người yêu, có anh thì lại hát về ngày giải phóng. Long nhìn mà nghẹn thắt lại. Ngày mai ra chiến trường, liệu còn những ai có thể bình yên trở về, gặp lại người yêu, hoàn toàn giải phóng? Giữa lúc chiến tranh ngày một diễn ra ác liệt, mặt trận phía Nam rất cần các anh. Long tin là, ngày giải phóng trở về quê hương đất mẹ, sẽ chẳng còn xa nữa. Cứ sống đi, sống cho ngày hôm nay, sống hết mình, hi sinh vì Tổ Quốc, vì lí tưởng cao đẹp, để không phải hổ thẹn với đời.

"Ô, đại đội trưởng với đại đội phó đã về bình an rồi đấy à? Lại đây nào, lại đây ngồi với anh em chúng tôi." 
 
Chương 164


Anh cùng Lâm tiến lại chỗ mọi người. Tính lẳng lặng đi vào không ảnh hưởng bầu không khí vui vẻ này, nhưng lại bị anh em phát hiện. Long cười trừ, xin phép anh em, lên võng nằm trước. Còn Lâm thì vui vẻ ngồi quây quần với mọi người.

Nằm trên võng, đung đưa đung đưa, Long vắt tay qua gáy, suy nghĩ về tình hình khó khăn của đội. Anh biết, nhìn họ vui vẻ như thế này, nhưng trong tâm lại rất mệt mỏi và đói rét. Chỉ là không ai nói ra. Anh em hiểu được nỗi khổ của Tổ Quốc. Chịu đói chịu mệt có là gì đâu?

Ngày mai, ngay sau khi thức dậy, anh phải nhanh chóng đi tìm đồng bào dân tộc để giải quyết chuyện này. Không thể để cho tình hình này tiếp tục quá lâu được. 

Cứ thế mà trôi qua một đêm mất ngủ.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa kịp nhô lên hẳn, sương còn đọng lại trên lá như các hạt kim cương trong suốt, nhưng binh đoàn đã dậy từ lâu, chuẩn bị thám thính tình hình địch. Mấy nay không thấy phía bên kia có động tĩnh gì, không biết lũ giặc đó lại có âm mưu gì đây.

Long vừa ra bờ suối, vật tay lấy ít nước suối xuống uống, một anh lính áo xanh chạy tới. 

"Báo cáo đại đội trưởng, có một cô quân y đến, nói là muốn gặp đại đội trưởng ạ."

"Vậy à? Cậu trở về trước đi. Nói cô ấy đợi một chút, đi ngay."

"Rõ." 

Long nghe anh lính báo cáo vậy thì nôn nao sốt sắng ghê lắm. Tự soi gương mình vào trong dòng suối.

Ừm, như này tóc có rối quá không nhỉ?

Không để người đẹp chờ lâu, Long chạy ra ngoài ngay với cô. 

Liên ngồi trên một cái võng dưới một tán cây to, nhìn bâng quơ xem mọi người làm việc. Vẫn là khuôn mặt ngây thơ ấy, tóc thắt bím hai bên, đung đưa đung đưa nhìn thật thích mắt.

"Ơ, anh Long. Anh đứng đấy lúc nào thế?"

Liên bâng quơ nhìn, cuối cùng lại phát hiện ánh mắt ngờ nghệch của Long đang nhìn mình. 

"L...Liên à? Sao Liên đến sớm thế hở Liên?"

"Dạ. Phải đến sớm chứ. Em còn phải khám bệnh cho dân làng mà."

Liên nhìn thái độ này của Long, phì cười, nói đoạn giơ chiếc túi vải đựng đồ nặng trĩu của mình ra cho Long xem. Anh ngại ngùng, gãi đầu gãi tai. 

"Chúng ta đi nào. Liên dẫn đường trước đi."

"Dạ. Ơ mà, anh lính hôm qua đi cùng anh, anh không đi với chúng ta ạ?"

"Không em ạ. Anh ấy bận đi giám sát các anh em rồi." 

Long nhớ rõ tối qua Lâm có dặn ngày mai khi nào đi cho Lâm đi với. Long có gật đầu nhưng giờ thì đừng hòng nhé.
 
Chương 165


"Vậy chúng ta đi thôi. Để em dẫn đường trước."

"Để anh xách túi cho."

"Thế phiền anh rồi ạ." 

Liên nói đoạn quàng túi từ bên hông, đưa cho Long, tiếp đến lại chạy lên phía trước, dọc đường đi tíu tít tíu tít như con chim non, nói cười không ngớt. Long điềm tĩnh đi đằng sau, dọc đường nhớ vị trí và quan sát động tĩnh xung quanh, thi thoảng lại cười với Liên một cái.

Cứ thế đi qua một con suối nữa, hai người từ xa đã nhìn thấy một đội thanh niên trai tráng đang cầm nỏ, đang ra ở trong tư thế phòng thủ, chĩa về phía hai người. Liên và Long thấy vậy thì không cuống. Cô từ từ bước đến trước mặt họ, cất giọng.

"Ơ các anh ơi, là Liên đây. Em tới khám bệnh cho dân làng mà..." 

"Liên à, xin lỗi Liên nhé. Chúng tôi không biết..."

Một anh thanh niên nhận ra Liên ngay, liền bỏ nỏ xuống, gãi đầu, những người còn lại nhìn hành động này, thấy anh ta gật đầu thì thở phào xác minh, hạ vũ khí xuống.

"Xin lỗi Liên a, anh em chúng tôi đề phòng lỡ địch có đến á." 

"Dạ. Em hiểu mà. Giờ em tới thăm khám cho dân làng đây."

"Chào các anh."

Long đứng cạnh Liên nãy giờ, thấy có cơ hội bèn lên tiếng. 

"A, bộ đội à Liên ơi?"

"Dạ. Anh này là đại đội trưởng đoàn quân đang tập trung ở bìa rừng á, nay anh ấy đến, là muốn mọi người chỉ giáo cho anh ấy một ít kiến thức đi rừng. Thế các anh dẫn bọn em vào trong làng đi, kẻo lại muộn."

"Dạ, phiền các anh em ở đây quá." 

"Được chứ được chứ. Anh cán bộ phiền gì. Đi theo chúng tôi."

Người đàn ông khoẻ nhất, có lẽ là có tiếng nói nhất trong nhóm người này, mời hai người Liên đi trước. Họ đi sâu vào bên trong con đường rậm rạp nhất, men theo bờ suối, cuối cùng tới nô, Long phát hiện những lều lán tạm bợ được dựng lên ven suối.

"Anh đừng thắc maqsc chứ. Ở ven suối, cạnh nguồn nước, thì mới có thể sinh hoant được. Tuy hơi bất tiện một chút. Ở đây nhiều cây, lại lạnh về đêm, dân lành đều mắc dịch sốt rét hết cả rồi." 

"Thế à?"

Long khẽ gật đầu quan sát. Phụ nữ và trẻ em được ở trong các lều chắc chắn và kín gió hơn, còn đàn ông thì người mắc võng, người không cần gì, chịu lạnh mà nằm đất. Vài đứa trẻ được mẹ địu trên lưng, ngủ say li bì. Da dẻ dân làng vàng vọt xanh xao, quả đúng như lời Liên nói, họ đều bị sốt rét lâu ngày.

"Liên đến rồi đấy à?" 

Một ông già chống gậy, khom lưng đi từ trong chiếc lán to nhất ra, có lẽ là trưởng bản ở đây.
 
Chương 166


"Con chào cụ ạ. Con đã tới rồi đây. Nay con dẫn bạn con, là anh Long, bộ đội đang đóng quân ngoài rừng kia, tới học hỏi một số kiến thức đi rừng ạ."

"Cháu chào cụ."

"Bộ đội à? Đẹp trai quá nhỉ. Khà khà..." 

Trưởng bản thấy Long thì cười tít mắt, đưa tay vuốt vuốt chòm râu đung đưa, nghe như ưng cái bụng lắm.

Long thấy vậy thì rợn gai ốc. Khiếp, sao ông lão cười điệu gì mà ghê rợn thế kia?

"Thôi, con không làm phiền hai người làm việc chính sự nữa ạ. Xin phép cụ cho con tập hợp những người đang ốm trong làng tới để khám bệnh và phát thuốc." 

"Được rồi. Con đi đi, mau đi đi."

Ông lão nghe thấy thì gật gù, vẫy tay ra hiệu nói Liên có thể đi được rồi. Chỉ còn hai người, Long và ông trưởng bản đứng với nhau.

"Thế cậu muốn biết về cái gì? Nói tôi nghe?" 

"Dạ. Thực ra quân lương của chúng con gần cạn kiệt, mà tiếp tế chưa tới. Nay lại ở gần rừng núi thế này, đành nhờ vào mẹ rừng núi non bạt ngàn này để kiếm sống thôi ạ. Mà ngặt nỗi, bộ đội chúng con lại là người dưới xuôi, từ nhỏ đã không biết gì về rừng núi. Nay muốn nhờ cụ cùng người trong bản đến dạy các kĩ năng, lỡ có ăn nhầm cỏ dại thì còn biết đường mà tránh ạ."

"Ồ ồ, hiểu rồi hiểu rồi. Ý cậu là muốn học cách phân biệt quả ăn được với quả độc chứ gì?"

"Dạ vâng ạ." 

Long nghe vậy thì gật đầu một cách chân thành. Anh phải làm thật tốt nhiệm vụ này, nó có liên quan vận mệnh đến đoàn quân ngoài kia.

"Tôi biết rồi. Đợi một chút nhé."

Trưởng bản quay người ra phía Long, anh đang thắc mắc không hiểu, ông liền cất giọng. 

"Con Ngri đâu rồi? Ra đây ta bảo."

"Dạ."

Từ phía cụ trưởng bản gọi đi ra, một cô gái mặc váy dân tộc, tóc hơi xoăn xoăn, dài đến thắt lưng, làn da ngăm ngăm đen, trông rất khoẻ mạnh, tiến tới. 

"Ama?"

"Ngri, con dẫn anh bộ đội này vào trong rừng, dạy anh biết cây nào độc cây nào không, cây nào có thể lấy làm thức ăn, làm thuốc chữa bệnh đi."

"Con biết rồi, ama vào nghỉ ngơi đi." 

Cô thiếu nữ với điệu cười e ấp, nói tiếng Kinh còn chưa sõi, đẩy cha vào trong nhà, sau đó, quay sang phía Long.

"Anh đợi Ngri một tí, Ngri đi lấy cái sọt."

"Được. Cảm ơn Ngri nhé." 

Long thấy Ngri nói vậy thì gật đầu. Con gái Tây Nguyên, làm da rám nắng, nhìn mạnh giỏi đến kì lạ, làm cho anh có chút thẫn thờ.

"Đi thôi anh cán bộ ơi."

Ngri sau khi vào lại lán, đã đeo theo đằng sau một cái sọt được đan bằng tre, vui vẻ kéo tay Long đi về phía rừng sâu. 

Liên đang khám bệnh trong lán, thấy vậy khẽ nhíu mày, không nói gì.
 
Chương 167


"Anh cán bộ nhìn kĩ nhé."

"Được."

Ngri đưa ra hai cây nấm, một cây nhìn rất bắt mắt với chấm trắng chấm đỏ rực rỡ, tán rất to, thân mập mạp, cây còn lại thì màu đen sì, cao cao lại nhỏ nhỏ trông như màu của củi xỉn màu vậy. 

"Anh nói xem, cây nào là cây độc?"

"Ơ, tôi..."

"Đây. Cây nấm đẹp đẹp này là cây nấm độc. Ăn vào một cây thôi cũng chết người đấy. Cây còn lại nhìn thì xấu hơn thật, nhưng mà, ăn rất ngon, đem nướng hay nấu với thịt gà thì phải biết." 

Ngri nói xong lại cười một cái. Con gái Tây Nguyên có nụ cười đẹp nhất, răng đều hạt bắp trắng bóc, đôi mắt phượng cong lên. Kể từ lúc nhìn thấy nụ cười của Ngri, anh vẫn luôn luôn cho là vậy, cho tới tận mấy chục năm sau khi đã trở nên già đi, Long vẫn không thể ngờ rằng, hình ảnh này lại khiến anh khắc cốt ghi tâm, vẫn hiện lên mồn một.

Từng nét mi đường mày...

"Còn đây là măng nhé. Anh phải biết chọn từng cây măng non, không ăn được măng già đâu..." 

Cứ thế, cô gái con trưởng làng nhiệt tình hăng hái, hết dẫn Long đi đào củ mài, lại dẫn đi bẻ măng, hái quả, còn dạy cả lá thuốc cầm máu, thuốc đau chân trong rừng nữa. Tất cả đều được lấy mẫu vào một cái sọt, cho Long đem về khu tập trung, truyền đạt lại cho anh em.

Cứ thế mà mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu người.

"Hơi nóng, anh cán bộ nhỉ?" 

Ngri nheo đôi mắt phượng lại, lấy tay che đầu để tránh nắng, bập bẹ thứ tiếng Kinh không sõi, Long buồn cười lắm, nhưng anh nhịn lại. Lấy trên đầu chiếc mũ cối xuống, đội lên cho cô.

"Em đội đi, anh không nóng đâu."

"Cảm ơn anh. Ngri thích lắm." 

Ngri vui thật, đưa tay ra nắn nắn chiếc mũ cối ở trên đầu, rồi lại quay ra nhìn Long, cười tít mắt.

"Anh cán bộ giờ chúng ta đi về trong làng đi. Trưa rồi, nóng lắm mọi người chờ anh."

"Ừ. Được. Em dẫn đường đi. Anh đeo sọt cho đỡ nắng." 

Long nhìn lên phía trên, nắng gắt thực sự, đỡ chiếc sọt sau lưng Ngri, đeo vào sau lưng mình, hai người lại tiếp tục trở về phía con đường ban sáng họ đi.

Dân làng trong đây, đi rừng nhiều thành đường mòn rồi. Họ phải đi săn bắn, hái quả, tìm thuốc chữa bệnh,...

Lại đi hết đường mòn ấy, dẫn ra bờ suối, tiếp tục đi men theo bờ suối ngồn, cuối cùng mới tìm được lán trại của dân làng. 

"Ngri, về rồi đấy à?"

"Về rồi đây."

"Này, Sok, ai cho em đãi gạo dưới suối hả?" 

Một cô bé chừng 11-12 tuổi, đang vo gạo dưới suối, nghe tiếng kêu thì giật mình.
 
Chương 168


"Sao thế Ngri ơi?"

"Sao gì mà sao? Trời đất ơi, lỡ giặc nó lùng mình, phát hiện có nước gạo bên bờ suối, rồi nó mò theo ngược vào trong này, em tính thế nào?"

"Dạ dạ..." 

Sok nghe xong thì hoảng hốt, bê ngay giá gạo lên bờ.

"Anh đưa sọt đây, em cất đã. Lát nữa về em đưa cho. Anh lại bờ suối rửa tay chân đi."

"Ừm." 

Long đứng sang một bên, đi lại bờ suối rửa tay thật. Ngri cất sọt xong, cũng đi lại chỗ anh.

"Anh ở lại đây dùng bữa cơm với dân làng. Nghe nói có cán bộ tới chơi, họ vui lắm."

"Ơ thôi. Anh phải về thôi. Anh em bên ngoài đang chờ..." 

"Thế à? Không được. Anh muốn chối thì gặp ama em mà chối."

Ngri không vui, cô khẽ nhíu mày, rồi bỏ lên bờ làm Long bối rối. Anh đứng lên theo, đảo mắt nhìn khắp các lán trại.

Không có... 

Long hốt hoảng nhìn lại xung quanh một lượt nữa.

"Anh tìm gì đấy?"

Từ đằng sau Long, một giọng con gái cao vút cất lên làm anh giật mình ngoảnh lại. 

"Liên... Tôi đang tìm Liên. Nãy giờ Liên đứng ở đâu đấy?"

"Ở đâu thì kệ em..."

Liên đeo túi thuốc đã vơi, đứng một mình, khuôn mặt phụng phịu như đang hờn dỗi. 

"Liên sao thế? Ai làm Liên bực mình à?"

"Không. Em có bực cái gì đâu?"

Nói đoạn, cô quân y quay người bỏ đi, không thèm nhìn mặt anh bộ đội vụng về đằng sau. 

Long không biết vì sao Liên lại nói chuyện cáu gắt với anh nữa, vừa đi theo Liên, anh vừa gãi đầu xin lỗi.

"Liên... Tôi có làm gì sai, cho tôi xin lỗi..."

"Đâu có đâu. Em trách gì anh. Em mệt lắm. Anh đừng đi theo em nữa." 

"Liên không trách tôi, thế sao Liên không thèm nhìn mặt tôi thế kia?"

Cứ thế, cô và anh đi tách ra khỏi lán dân lúc nào không biết.

"Liên, tôi bảo này, giờ mà tiếp tục đi nữa là cả hai chúng ta lạc đường đấy." 

Nghe Long nói vậy, Liên hơi chột dạ. Lúc này cô mới dừng lại, quay người về phía Long.

"Anh đi mà đi theo nói chuyện với cái cô Ngri kia kìa."

"Đâu có... Tôi đi theo Ngri nói chuyện với Ngri để làm gì?" 

"Thế anh Long đi theo em nói chuyện với em để làm gì?"

"Ơ... Tôi... Tôi..."

"Tôi làm sao?" 

Liên nhíu mắt lại, kiễng chân lên để nghe Long nói.

Long nghe Liên nói thế thì ngượng chín cả mặt, theo thói quen, lấy tay xoa xoa trán.

"Tôi... Tôi thích Liên mà..." 

...

Lần này, đến lượt Liên ngượng thật. Hai người lúng ta lúng túng, đứng như phỗng mất một hồi.

"Anh Long ơi, chị Liên ơi..." 

Đang lúc đương sự đơ như khúc gỗ, từ phía làng, Ngri ở đâu bước ra, khuôn mặt hơi tái đi.

"Ama nói mời hai anh chị tới để dùng cơm trưa với các già làng."
 
Chương 169


"Giờ anh chị đi ngay."

Liên xấu hổ quá, nghe nói vậy thì chạy đi ngay.

"Liên có biết đường không đấy? Đi chậm lại đã. Chờ tôi." 

Long đứng đơ ra không biết phải làm gì tiếp theo, thấy Liên vụt đi thì cũng muốn đuổi theo, nhưng Ngri bỗng đưa tay ra, ngăn lại.

Trên đầu Ngri vẫn còn đội chiếc mũ cối của Long hồi nãy.

"Khoan... Khoan đã." 

"Ừ?"

Tuy Long đứng lại nhưng mắt vẫn thấp thỏm nhìn theo bóng dáng Liên. Ngri không phải là không để ý đến hành động này, nhưng cô mặc kệ, đưa tay ra, toan lấy chiếc mũ cối xuống, đoạn khẽ nhón chân lên, đội cho Long.

"Anh Long, chúng ta cũng đi thôi." 

Ngri cười nhạt, dẫn đường ở phía trước cho Long theo sau.

Khi hai người trở về lán trại rồi, thì thấy Liên đã ở chỗ đám trẻ con nói cười vui vẻ với chúng.

Long muốn tiến lại gần Liên lắm, nhưng lại bị thanh niên trai tráng dẫn lên trên mâm phía các già làng, Ngri đi bên cạnh anh cũng biến mất từ bao giờ. 

"Anh cán bộ ơi, nay hiếm khi mới có dịp ngồi lại với nhau, nào, lên đây làm vài chén với chúng tôi."

"Ơ, không không ạ. Cháu xin khất lượt này, để hôm khác ạ. Cháu phải về đơn vị thôi, phải về ạ."

"Ơ hay, cô quân y với anh cán bộ này, không thích già làng chúng tôi à? Hay là chê chúng tôi không thiết đãi chu đáo?" 

"Ơ, không phải ạ."

Long đứng từ chối mãi, say khi bị ép uống chén rượu, già làng mới chịu buông anh, cho anh đi về.

"Chúng ta về thôi Liên." 

"Ừm."

Liên chờ anh ở dưới gốc cây mát, thấy Long ra thì mình đi trước, dẫn đường về khu tập trung.

Dọc đường đi, hai người không nói với nhau một câu. Long muốn tìm đề tài để nói chuyện với Liên lắm, để cho Liên bớt giận hồi nãy, mà cũng bớt... ngại. Nhưng mà cứ đi vài bước, tính mở miệng ra, thì thấy khuôn mặt Liên đang nhíu lại, không biết vì suy nghĩ cái gì, khiến anh lại suy nghĩ linh tinh. 

Liên... Hết giận mình chưa nhỉ?

Long xoa xoa trán. Anh chẳng thề nào ngờ được rằng, thói quen không tốt này báo hại anh sau này bị hói đi.

Đó là chuyện của sau này vậy. 

Hai người hai luồng suy nghĩ, thiếu nữ khoác túi, nam nhân đeo sọt, cứ thế, họ đi đến bìa rừng lúc nào không biết.

"Đại đội trưởng."

"Ừm." 

Một anh lính đang chuẩn bị đi tuần xung quanh khu vực thấy Long trước, lập tức kêu lên.

"Ơ, cô quân y."

"Dạ chào anh." 

Liên cúi đầu nhỏ nhẹ.

"Lâm đâu?"

Long nhìn quanh anh em trong đội. 

"Đồ độc ác, sống không có lương tâm, cậu còn biết về đây tìm tôi nữa à?"
 
Chương 170


Giọng nói chua xót trách hờn, lại ai oán vang lên từ phía đằng sau Long, bỗng dưng khiến anh nổi gai ốc.

Lâm đang đứng đằng sau ba người, sát khí đằng đằng.

"Cậu làm sao thế?" 

"Em chào anh ạ."

"Vâng, tôi chả dám."

Lâm lườm một cái đanh đá, sau đó hậm hực bỏ đi. 

"Phó đội bị làm sao thế nhỉ?"

Anh lính lầm bầm rồi lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Á à, chắc cậu ta đang khi dỗi vụ mình đi vào làng bản với Liên mà không cho đi theo đây mà. 

"Kệ cậu ta. Báo với các anh em tập trung lại. Bà con trong bản cho chúng ta một số thứ, bảo anh em nhà bếp chuẩn bị đi. Cầm lấy cái sọt này."

Long hạ sọt từ trên vai xuống.

"Chỗ bọc lá và buộc lạt này thì để nguyên. Chỗ còn lại thì lấy ra nấu nướng." 

"Úi giồi ôi, thịt à?"

Anh lính áo xanh mắt sáng rực lên. Hình như lâu lắm rồi mới ngửi thấy mùi thịt, nhỉ?

Long chờ cho bộ đội kia đi mất, quay về phía Liên. 

"Nay Liên ở lại ăn cơm với đơn vị chúng tôi?"

"A, dạ thôi. Các chị bên lán dặn trước là chờ em về ăn cơm nữa ạ. Ngại quá."

Liên vén tóc mai ra đằng sau tai, cười ngượng. Mặt mũi đỏ ửng hết lên. 

"Ồ, vậy để lần khác đơn vị anh em chúng tôi mời Liên nhé. Giờ Liên về luôn à? Hay tôi đưa về nhé?"

"Không... Không cần đâu ạ. Phiền anh quá. Anh quay lại với anh em đi ạ. Em tự đi được rồi."

"Vậy Liên đi cẩn thận." 

Liên gật đầu rồi chạy như bay về phía đường dẫn tới lán quân y. Long nhìn bóng cô mất dạng, tự nhiên lại muốn buồn cười.

Xác định Liên đã đi xa, lúc này anh mới quay lại chỉ về phía bụi cây rậm đằng trước mặt.

"Các cậu hóng chuyện đủ chưa? Có cần tôi gọi tên từng người một bước ra đây hay không?" 

...

Bụi cây phía trước bỗng nhiên xào xạc, lại có tiếng động đậy mà biết nói.

"Ui da, đau. Cậu tránh ra cho tôi ra trước." 

"Im đi. Để tôi ra trước."

Một đám người lần lượt kéo nhau ra đứng thành hàng trước mặt Long. Anh nín cười, nghiêm mặt lại.

"Các cậu giỏi nhỉ. Từ khi nào mà học thói xấu của mấy bà ngoài chợ thế kia?" 

"Đại đội trưởng, chúng tôi sai rồi."

"Lần sau có sai nữa không?"

"Không có." 

"Được. Tạm cho qua lần này. Nhưng tôi vẫn để bụng đấy."

"Ha ha, tôi biết anh Long là người hào phóng mà. Chúng ta đi ăn thịt thôi."

Nhìn vẻ mặt không hề hối lỗi của đám người trước mặt, Long vừa buồn cười lại vừa bực. Anh xua xua tay, chuẩn bị ra phổ biến kiến thức đi rừng mới học được. 
 
Chương 171


Sau bữa ăn trưa, Long tập hợp các anh em trong đội lại.

"Mọi người đã biết phân biệt được nấm nào là nấm độc nấm nào là nấm ăn được chưa?"

"Rồi ạ." 

"Vậy thì được. Chiều nay cử hai người vào rừng hái nấm đào củ mài. Tất cả anh em còn lại thì thám thính tình hình địch. Chờ chỉ thị của cấp trên đưa ra, chúng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu."

"Rõ."

"Giải tán đi." 

Anh em vừa tản hàng ra, Long cũng vào bên trong lán. Có duy nhất một lán chỉ huy được dựng ở khi bìa rừng này. Khi anh đi vào đã thấy Lâm ngồi ở đây từ bao giờ.

"Đại đội trưởng."

"Gì thế này? Sao tự nhiên thấy khách sáo thế kia?" 

"Khách sáo cái gì? Đồ độc ác? Rõ là qua tôi đã cẩn thận dặn cậu trước là phải cho tôi đi cùng với. Cuối cùng thì cậu..."

"Tôi làm sao? Tôi đi rồi cậu phải ở lại chỉ huy mọi người. Hơn nữa cấp trên chưa có chỉ thị gì. Địch cũng chưa có động thái, chuyện quân lương là chuyện gấp chứ không nói giỡn nói chơi để hai người hay ba người rủ nhau đi."

Long chau mày lại. 

"Ôi ôi. Đại đội trưởng, đừng nóng, đừng nóng."

Lâm đứng lên, vỗ vai Long một cái.

"Ơ. Sao lại bị đứt khuy áo thế kia?" 

"Hả?"

Lâm chỉ chỉ tay vào ngực Long khiến anh cũng giật mình nhìn theo.

"Quái lạ. Này, sao tưởng áo này mới được cấp cái mới? Nhanh đứt chỉ à?" 

"Không có đâu. Chắc là do hồi nãy đi rừng, quặc vào cành cây nào đấy, nên là bị rơi khuy ra thôi."

"Thế à?"

"Ừ." 

"Thật chứ?"

"Cậu có ý kiến hay suy nghĩ gì khác à?"

"Không có. Tôi hỏi thế cho vui mồm vui miệng thôi." 

Lâm không đùa với Long nữa, bước ra ngoài lán thở dài.

"Ước gì tôi hay bị ốm nhỉ..."

"Điên à?" 

"Để thường xuyên được gặp Liên ấy mà."

Nói đoạn, Lâm cười ha hả.

Cái thằng này... 

"Tôi nghe anh em đồn là cậu và Liên nói chuyện thân thiết với nhau lắm à? Không sao ha ha. Tôi đây đẹp trai hơn đứt cậu. Đừng bao giờ nghĩ là mình sẽ thắng nhé."

"Bị điên à? Mau cút ra khỏi lán trước khi tôi đá đít cậu."

"Giờ đi giờ đi. Tôi phải đi kiểm tra quân trang đây. Sáng ngày kia phải viết báo cáo nộp cho phía trên kia rồi nhỉ." 

"Ừ. Liệu hồn mà làm cho tử tế."

Cả hai người vừa bước ra ngoài, phát hiện ra phía từng, mây đen cuồn cuộn lấn tới, trái lại hẳn với ánh mặt trời phía bên này.

"Ôi, hình như hướng kia là hướng dân bản đang ở. Sao ở đấy có vẻ mưa to thế nhỉ? Thôi, tôi đi trước đây." 

Long cũng nhìn theo hướng chỉ của Lâm, nhìn có vẻ âm u kì quái. Mây đen càng ngày càng kết tụ lại từng đám to, mỗi lúc một kéo đến nhanh hơn, về phía bản làng.

Phút chốc anh cảm thấy lồng ngực khó thở vô cùng, mồ hôi túa ra.

Phía xa, Lâm vừa đi vừa đọc nghêu ngao câu thơ mình thích. 

"Nắng mưa là chuyện của trời

Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng..."
 
Chương 172


Rõ ràng là có gì đó không ổn. Long cảm thấy tay chân mình bủn rủn, không đứng vững nữa. Lục phủ ngũ tạng như bị đem đi đun sôi lên, nóng rát khắp bụng, hai mắt bắt đầu xuất hiện nhiều tơ máu.

"Đại đội trưởng, đại đội trưởng bị làm sao thế? Đại đội trưởng?"

Một anh lính vô tình đi ngang qua lán, phát hiện thể trạng này của Long thì kêu hô mọi người tới. Long không ý thức được chuyện gì đang xảy đến, bỗng dưng trời đất tối sầm. 

"Đại đội trưởng ngất rồi."

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Long từ từ mở mắt, phát hiện ra mình đang nằm trong lán, xung quanh là mùi thuốc sát trùng đặc trưng, ánh đèn dầu leo lét chỉ đủ chiếu sáng mờ nhạt cho không gian nhỏ bé này.

Trời đã tối rồi sao? 

"Anh đại đội trưởng, anh tỉnh rồi à?"

Phía bên cạnh Long nằm là một bàn thuốc, giọng nữ cất lên, không nhanh cũng không chậm. Anh quay sang ú ớ không rõ câu.

"Ơ... Tôi..." 

"Không sao. Đỡ hơn rồi chứ? Có còn đau đầu nữa không?"

"Không. Cảm ơn cô."

Cô quân y này có vẻ là trưởng trạm ở đây. Thấy anh thần sắc cũng đã khá hơn, cô đứng lên xem xét. 

"Anh không cần phải cảm ơn tôi. Đấy là trách nhiệm của chúng tôi mà. Chỉ là sốt vặt thôi. Có cảm ơn thì nói Liên ấy. Con bé túc trực từ chiều, mới thay ca cho tôi để đi ăn thôi. Lát con bé quay lại."

"Được."

Long gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý. Cùng lúc ấy, một bóng người nhỏ bé cũng vụt vào. 

"Chị Sen ơi, em ăn xong rồi. Để em trông cho."

"Ừ." - Sen đáp lại, rồi quay sang nói với Long - "đấy, vừa nhắc là tới ngay. Anh đại đội trưởng, anh có phúc lắm. Tôi đi đây."

"Ơ kìa chị." 

Liên đang tươi cười vui vẻ, bỗng phát hiện người bệnh trên giường đã tỉnh thì có chút e ngại, thấy Sen trêu như vậy thì càng ngại hơn nữa.

Long nhìn Liên chằm chằm. Có gì mà con bé ngại đến thế nhỉ?

"Chào Liên." 

"Vâng. Em chào anh."

"Tôi thấy mình có vẻ khá ổn rồi. Không biết là đã được về lán trại tập trung của anh em chưa nhỉ?"

"Ơ... Dạ. Khoan đã ạ. Em nghĩ mình cần xem tổng quát lại sức khoẻ một chút. Vì hồi chiều anh có dấu hiệu suy nhược tinh thần, hơn nữa lại bị sốt theo cơn, rất kì lạ." 

"Thôi. Bỏ. Tôi thấy mình khoẻ nhiều rồi. Cảm ơn Liên nhé. Thế giờ không cần khám tổng quát lại thì tôi được về, nhỉ?"

"Vâng..."

Liên gật đầu, anh coi vậy là một sự chấp thuận, liên ngay lập tức bật dậy xuống giường, bước ra ngoài. 

Liên cũng theo anh, tiễn anh ra tận cửa lán chính.

Bên ngoài, trăng rừng sáng vằng vặc, ánh trăng bạc nhàn nhạt như rát phủ xuống khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh anh. Long bỗng giật mình. Tự nhiên sao mình hời hợt với Liên vậy? Nhưng đã trót lỡ lời, đành phải theo lời thôi.

"Tôi về, Liên nhé?" 

"Dạ."

Liên cúi đầu làm rơi một vạt tóc mai. Anh tính đưa tay lên vén ra đằng sau tai cho cô, đột nhiên một cơn đau buốt như khuỵ lại.

Cánh tay giơ ra giữa khoảng không dừng lại, như tê liệt, đầu đau như muốn đứt đoạn. 

Nhận ra sự kì lạ của người trước mặt, Liên hoảng hốt.

"Anh bị sao thế? Anh Long?"

Long ôm đầu, bứt tóc, như chỉ muốn đem đao chặt bỏ đi một đoạn tay và đầu của mình. 

Đầu anh vang lên một thứ tiếng kì lạ, như tụng kinh, một thứ tiếng anh không thể hiểu nổi. Âm thanh rờn rợn, liên tục lặp lại, có tiếng một người phụ nữ thì thầm trong đầu anh, một ngôn ngữ không rõ.

Lúc đau đớn quằn quại nhất, bỗng nhiên trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Ngri cười tươi rói vào buổi trưa đi rừng.

Tại sao...? 

Tại sao lại là Ngri?
 
Chương 173


"Anh có biết ai đang đứng cạnh anh nữa không? Anh đau ở chỗ nào?"

Liên đứng bên cạnh, thấy Long lảo đảo thì vội vàng chạy lại đỡ, nhận ra biểu hiện kì lạ, trong sách y học không viết bao giờ. Người đối diện cô bây giờ đang thở dốc, có dấu hiệu suy nhược thần kinh.

Long cảm thấy mình thực tức ngực, dùng hết sức lấy tay đấm bùm bụp vào lồng ngực mình. Cả hệ thần kinh như bị tê liệt lại. Hễ Liên lấy tay ra đỡ mình thì anh lập tức gạt tay ra, phần tiếp xúc da thịt như có hành vạn kim tiêm châm vào, nóng như lửa đốt. 

"Chị Sen ơi, ra giúp em với."

Không hiểu vì sao ba bốn lần đỡ tay Long đều bị gạt ra, Liên bất lực quay vào bên trong tìm trợ giúp. Khi cô cùng Sen đi ra ngoài, phát hiện ra Long đau đớn co người lại ngã xuống gốc cây.

"Anh đại đội trưởng bị làm sao thế kia?" 

Sen thấy như vậy thì hốt hoảng lắm. Nhìn Liên tìm lời giải đáp. Liên lắc đầu.

"Anh ấy không cho em đụng vào người. Em cũng không hiểu vì sao đang khoẻ mạnh bình thường lại phát bệnh ra như thế nữa. Chị giúp em, mau đỡ anh ấy vào, kiểm tra rồi nói dấu hiệu cho em một chút."

"Được." 

Tuy vẫn còn thắc mắc chỗ vì sao Long không cho Liên đụng vào người, nhưng Sen làm ngay.

Chẳng phải hai người này thích nhau à?

Long được đem trở lại lán quân y, nằm trên chiếc giường mà hồi nãy chính anh vừa bỏ đi. Anh sốt và thấy lạnh, tuy là mùa hè nhưng người anh run lên bần bật, Sen đắp ba bốn chăn còn thừa cho anh nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào. Trông anh lúc này thật thảm hoạ. Môi thâm sì, hai mắt tơ máu nổi lên, da vàng vọt. 

"Anh thấy thế nào hả anh đại đội trưởng?"

Sen thấy tình hình không ổn. Đã cho uống thuốc hạ sốt và thuốc an thần nhưng không có dấu hiệu thuyên giảm.

"T... Tôi... Không hiểu sao... Lạnh quá. Nhưng ruột gan cứ như có ngàn vạn còn kiến lửa tới đốt... trườn qua trườn lại vậy." 

Còn một thứ nữa vẫn không chịu dứt ra bên ngoài.

Tiếng người phụ nữ cùng ngôn ngữ kì lạ... Thi thoảng còn kèm theo tiếng côn trùng khò khè bên tai nữa.

Y hệt như chúng đang ngồi trong đâu anh vậy. 

Liên sốt ruột đứng bên cạnh, nghe Long nói vậy với Sen, bỗng nhiên giật mình, suy nghĩ một hồi thực đắn đo, cuối cùng chạy lại lật tung hết chăn, trước sự ngăn cản của Sen, lần lượt cởi từng cúc áo lính của Long.

Khuy áo thứ hai, bị mất?

Cô chợt khựng lại, như phân tích xong một điều đáng tin, cởi được hết áo của Long, đoạn Liên lấy chiếc đèn dầu cạnh bàn, soi rõ vào phần da thịt đang toát mồ hôi của người đang bệnh. 

Long vẫn nằm đấy, mồ hôi túa ra, trong đầu vẫn tràn ngập tiếng côn trùng và tiếng lầm rầm kia.

Ánh đèn leo lét vàng nhạt của đèn dầu, tuy không đủ để mọi người nhìn rõ mặt nhau, nhưng lại đủ soi rõ lồng ngực Long.

Không nằm ngoài dự đoán của Liên, ngực phía bên trái cận tim của Long, xuất hiện một ấn kí kì lạ màu đỏ thẫm. 
 
Chương 174


Khi Long tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Phát hiện ra mình vẫn nằm trong lán quân y, anh từ từ nhớ lại đêm kinh hoàng tối qua.

"Đấy, lại tỉnh rồi à? Sao rồi? Anh vẫn thấy đau và lạnh như hôm qua không?" 

Long lắc đầu thay cho câu trả lời.

"Đêm qua anh lên cơn sốt rét rừng, lại suy nhược thần kinh, dấu hiệu thì kì lạ, trang thiết bị ở đây thì không đầy đủ, tôi cứ lo anh không qua khỏi."

"Tôi thấy ổn." 

Anh đáp lại. Thực ra bây giờ anh cũng ổn thật. Có chăng chỉ là có chút đau đầu nhẹ và hơi choáng thôi.

"Anh bây giờ ổn chứ tối qua có ổn chút nào đâu? Cả đội ngũ chúng tối phải huy động hết để túc trực cho anh đấy."

Sen nói rất nhiều, dường như nói không để ý đến Long xem anh có quan tâm hay không. Đáp lại sự nhiệt tình đấy, Long chỉ nhàn nhạt đảo mắt xung quanh lán, khẽ mở giọng. 

"Liên đâu?"

"A... Liên à? Liên đi rồi."

"Đi rồi? Bị điều chuyển công tác sao?" 

"Không. Nó xin chuyển chứ không phải bị điều chuyển. Anh nghĩ xem với hành động tối qua của anh với Liên, nó có ghét anh không?"

"Tối qua... Tôi đã làm gì sao?"

Long nhăn mặt lại, cố tua lại từng sự việc tối qua khi ở lán quân y. Thực sự trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn là những cơn đau buốt khắp cơ thể. 

"Còn phải hỏi nữa. Liên níu tay anh dìu anh vào lán, anh gạt phắt con gái nhà người ta đi. Xô nó suýt chút ngã. Còn nữa, khi anh lên cơn sốt trong lán cũng không cho nó đụng người vào. Nó chỉ dám đứng bên cạnh xem xét. Loại như anh. Tôi cũng ghét."

Sen cứ bô bô cái miệng ra như vậy, làm anh càng hoang mang hơn. Anh đã làm như thế thật ư?

Thật. Trí nhớ anh vẫn còn chút ấn tượng. 

Nhưng... Nhưng anh đâu có chủ ý làm như vậy? Tại sao chứ?

Thấy Long hoảng hốt, lại nghệt mặt ra như vậy, Sen buồn cười lắm.

"Tôi đùa anh thôi. Nó về nhà rồi. Ngày mai ngày kia nó lên. Con bé đi từ sáng sớm, trời còn chưa tỏ cơ mà." 

"Nhà Liên? Liên ở đâu cơ?"

"Để tôi nhớ lại xem nào. Hình như thầy u nó gốc ở Hà Thành thì phải. Nhưng giờ lại ở Huế rồi. Mà cũng gần đây thôi. Nhanh một ngày thư thả ba bốn ngày nó về."

"Thế à?" 

"Ờ. Nó ghét anh nên nó mới bỏ về nhà như thế đấy."

"Ơ..."

"Thôi đừng có bày cái vẻ mặt vô tội ấy ra. Thầy u nó nghe bảo là bốc thuốc. Nó về xem bệnh của anh thầy nó có chữa được hay không. Nên là cứ từ từ." 
 
Chương 175


Lán quân y có bệnh nhân mới, là một người dân tộc, nghe nói là bị phát sốt rét rừng, Sen dặn Long ngồi cẩn thận rồi đi cấp cứu cho bệnh nhân kia.

"Tôi phải đi đã. Anh ngồi ở đây một mình đi. Không được đi ra khỏi lán quân y để về chỗ tập trung. Bệnh anh rất kì lạ. Lúc phát tác lúc không, nếu như anh tự ý rời khỏi đây, thì đến khi trở bệnh có việc gì chúng tôi không dám chắc là kịp thời hay không."

Anh gật đầu thay cho câu trả lời. Nhớ lại giây phút tối qua mà ớn lạnh dọc sống lưng. Ngồi trên giường bệnh một mình cũng chán, Long bước xuống, đi tản bộ bên ngoài cho đỡ bí. 

Mở cửa lán ra, phát hiện khí tức ngoài trời có chút không ổn định, Long thấy là lạ. Rõ ràng là trời ngoài này trong xanh, nắng cũng gắt, thế lồng ngực anh sao thấy nghẹt lại như thế này?

Không ổn rồi, hay là do căn bệnh kì lạ của anh sắp phát tác tiếp?

Long nhíu mày lại, thở dốc, anh toan quay người lại vào trong lán. 

"Anh Long..."

Long giật mình quay người lại. Cách anh một đoạn, người con gái đang đứng ở gốc cây cười, nụ cười có đôi mắt phượng đẹp đẽ nhất mà anh từng gặp. Anh thấy như con tim mình đang thổn thức. Đập liên hồi.

Thịch... Thịch... Thịch... 

Là Ngri...

"Em... Em đi đâu đây?"

Ngri bước lại gần chỗ anh, chỉ tay vào lán quân y bên cạnh, khuôn mặt không cười nữa, mà đầy sự lo lắng. 

"Em đưa Sok tới chữa bệnh. Sok bị sốt rét mấy ngày nay rồi. Em tìm đủ mọi thuốc lá rừng mà không khỏi, ama nói thuốc người tây khỏi bệnh nhanh lắm."

Sok là cô bé vo gạo bên bờ suối hôm bữa.

"Trời ơi, thế sao em không đưa con bé tới sớm hơn. Đáng lẽ con bé cần khám bệnh từ hôm trước rồi." 

"Thì giờ em đưa nó tới rồi đây. Cũng không sao đâu."

Long không nghe Ngri nói nữa. Anh mải tập trung nhìn vào đôi mắt phượng đẹp đẽ kia, khi cong lên khi hạ xuống, nhìn thật thích mắt.

Như kiểu đây là người con gái đẹp nhất mà anh từng tiếp xúc vậy. 

Giá như anh một lần được đưa tay sờ vào khoé mắt xinh đẹp ấy nhỉ?

Ngri thôi không nói cho người con trai nghe nữa. Thấy anh ngẩn ngơ nhìn mình, cô cười e thẹn.

"À, mà sao anh Long lại ở chỗ này? Có anh cán bộ nào cũng bị sốt rét hay bị thương hả?" 

"Không phải. Là anh. Từ hôm qua anh đã bị lên cơn sốt, nên được mọi người đưa tới đây."

"Thế... Thế à?"

Ngri hơi ngượng khi đáp trả lạ câu nói của anh. Cô đi tới, đẩy hai bờ vai của anh vào lán. 

"Anh bệnh thì phải vào lán nghỉ ngơi."
 
Chương 176


"Được."

Long nghe lời Ngri đi vào lán. Lúc này anh cũng chỉ muốn ở gần bên cô thôi.

"Anh ngồi xuống giường đi. Để em rót nước cho anh." 

"Ơ thôi, không cần đâu. Anh không muốn uống nước."

"Vâng."

Ngri nghe Long chối thì cũng không rót nữa. Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn, lấy trong túi ra một ống tre nước nhỏ có nút kín bằng lá cây. 

"Gì thế em?"

"Là thuốc nước của dân tộc em. Thuốc này hiệu nghiệm công dụng lắm. Nó giúp người bị đau đầu đỡ choáng đỡ đau hơn hẳn. Ama em cũng hay dùng để xoa bóp chân tay nữa, hay là bây giờ em cho anh uống xem sao nhé. Anh uống thử đi."

Không kịp mở lời từ chối, Ngri nhanh nhảu mở nút lá ra ngoài, xong đoạn rót vào chiếc cốc nhỏ ở trên bàn bên cạnh mình luôn, mang lại đưa lên miệng Long. 

Long nhìn vào chiếc cốc, khá ái ngại.

"Uống có tác dụng lắm hả?"

"Dạ phải. Bà con chỗ em ai cũng dùng thuốc này hết. Từ đời này qua đời khác rồi. Hiệu nghiệm lắm. Thuốc này phải trèo lên núi cao mới lấy được lá, đem đun sôi với đủ loại thuốc quý ở bản, hai ngày liên tiếp chắt đi đổ lại trên bếp mới có được đấy. Anh nhìn này." 

Nói đoạn, Ngri xoè bàn tay còn lại không cầm cốc ra cho Long xem. Bàn tay khá trầy trụa với những vết xước máu đỏ dài, trông khá kinh.

"Em trèo lên núi suýt chút ngã mấy lần rồi. Mới có ít thuốc như thế này đấy. Với cả, anh bệnh lạ. Cô quân y kia cũng bảo không rõ chữa được hay không, biết đâu đấy em lại cho anh uống thuốc này, anh nhanh khỏi bệnh thì làm sao? Em khó khăn vất vả lắm đấy."

Nghe Ngri nói xong, hai mắt cô rưng rưng, làm Long bối rối lắm. Bốn mắt nhìn nhau tường tận, như xoáy sâu vào tâm khảm nhau vậy. 

Trong đầu Long lúc này lại văng vẳng giọng nói kì lạ của người phụ nữ già. Giọng khàn khàn, thều thào như muốn đứt hơi đến nơi.

"Yêu đi... Yêu đi... Nhất định sau này hai người sẽ nên duyên vợ chồng."

Giây phút bất chợt, Long không làm chủ được mình, mủi lòng, cứng ngắc đưa tay lên, chạm khẽ vào lọn tóc xoà trước mặt Ngri, vén ra đằng sau. Tay còn lại nhận cốc nước của Ngri, đưa lên khoé miệng. 

Thứ nước lỏng sẫm màu, đậm đặc, tựa như máu, có mùi ngai ngái tanh tanh rất khó chịu.

Như mùi của máu động vật cắt ra rồi bỏ vào đây vậy.

Long nhăn mặt lại, uống ực một hơi, nuốt cạn một cốc nước này. 

Thốt nhiên lồng ngực anh nóng ra như có lửa.
 
Chương 177


"Khụ khụ khụ..."

Long ho một hơi dài, như muốn nổ cổ họng, cảm giác bỏng rát lồng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.

"Anh thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?" 

Ngri lo lắng đến tái cả mặt mày, lấy tay vuốt vuốt lưng anh. Long xua xua tay ra ý bảo không cần.

"Không sao đâu. Chắc do tác dụng phụ của thuốc nên người anh khá là nóng."

"À, đúng rồi. Thường người khác uống cũng thế mà. Anh nằm nghỉ ngơi một lát là ổn định lại ngay." 

Ngri thở phào lại, nếp nhăn giữa hai lông mày cũng giãn ra.

"Em bảo này, anh uống thuốc này, tối nay trăng rằm sáng rõ, anh nhớ ra đấy ngồi một lát, hẵng quay vào lán nhé."

"Sao... Sao thế? Thuốc mà cũng phải hấp thụ à?" 

"Vâng. Tục truyền thống của bản làng em rồi. Ra ánh sáng mặt trăng, dễ lưu thông thuốc hơn."

"Ừm. Anh nhớ rồi."

Long gật gật đầu, rồi ngồi dựa đầu vào thành giường, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Ngri. 

"Anh..."

"Này, cô bé người nhà bị sốt ơi?"

Sen đi ra ngoài lán bên cạnh, nhìn ngang ngó dọc một hồi tìm người, cắt ngang lời của Long định nói với Ngri. 

"Dạ?"

Ngri bên phía lán này cũng hô lên, nghiêng đầu ra nhìn lại. Sen thấy vậy thì tròn mắt.

"Hai người sao lại ở cùng một chỗ với nhau thế kia?" 

"A, đây là hôm trước Liên có dẫn tôi đi khám bệnh trong làng, đại đội khi ấy thì hết quân lương, nên Liên mới nhờ trưởng bản dạy cho tôi cách đi rừng để về truyền đạt lại cho anh em. Người dạy tôi là Ngri, cô bé này..."

"Đây là Ngri?!"

Sen lại một lần nữa cắt ngang lời của Long. Với bản tính không thể che giấu cảm xúc ra bên ngoài, Sen ngạc nhiên, giật mình thấy rõ. Trong đầu Sen đang nhớ lại lời của Liên khi trước. 

Thực ra thì...

Ôi trời ơi...

"Em là Ngri hả? Được rồi, mau ra ngoài đây nói chuyện với chị." 

Sen thu lại bản mặt hốt hoảng hồi nãy, túm tay Ngri ra khỏi ghế đang ngồi, mặc kệ Ngri thái độ phản ứng ra sao.

Long khó hiểu nhìn hành động của hai người họ.

"Chị, chị thả em ra." 

Ngri nhăn mặt lại, giãy tay, kéo hết sức ra cho Sen phải buông tay mình, Sen lúc này cũng đã thả tay Ngri ra, đanh mặt lại nhìn cô.

Cổ tay Ngri đỏ ửng lên, hằn vết năm ngón tay xung quanh của Sen.

"Chị này, chị làm gì thế?" 

Sen híp mắt lại nghi hoặc người trước mặt, cười khẩy.

"Nào. Sok không bị bệnh gì hết. Bọn chị không có khám ra bệnh gì. Chỉ là bị sốt do một loại lá rừng gây ra thôi."

"Sao... Sao... Chị này, em thấy Sok ốm, nghe lời ama, em tới đây đưa thuốc..." 

Ngri trợn mắt, mặt tái lại, mắt liếc liên hồi, lắp bắp biện minh.
 
Chương 178


"Nhìn đâu đấy? Người đang nói chuyện với cô ở đây cơ mà?"

Sen thấy không thể nói chuyện bình tĩnh nữa, gắt lên.

Nghe Sen gắt như vậy, Ngri giật mình, cuối cùng cũng quay lại nhìn Sen. 

"Chị... Chị vô lí thế? Em nhìn gì liên quan tới chị à?"

"Trần đời tao ghét nhất là mấy đứa nhỏ đã hỗn còn láo toét, thích trả treo vặn vẹo người hơn tuổi mình."

"Thì em quay lại rồi đấy thôi." 

Ngri cắn môi, hai tay bứt rứt khó chịu mãi.

"Chị quân y có việc gì à? Sao chị lôi em ra ngoài này."

"Xuỳ. Tao cho mày một lát để thu dọn, cả Sok lẫn mày phải đi về bản cho tao. Đừng qua mắt được tao. Tao cũng là người dân tộc ở gần đây đấy..." 

"Chị... Chị điên à? Em có làm gì..."

"Làm gì tự biết. Nếu còn cố tìm cách tiếp cận thằng đại đội trưởng trong lán kia, lập tức biết hậu quả."

"Cái chị này..." 

Ngri tái mặt lại, giậm chân cuống đất nhưng khuôn mặt lộ hẳn hốt hoảng. Còn Sen như không hề nào núng, cô đanh mặt lại, lấy tay chỉ ra phía con đường phía trước tỏ ý đuổi đi.

Cuối cùng, với bản tính đanh đá của Sen, chưa bao giờ trong đời có ai có thể thắng được cô. Ngri quay đầu ấm ức vào trong lán, cả Sok cả Ngri dìu nhau đi về.

Long ở bên trong lán, nghe rõ có tiếng người tranh cãi, liền tò mò hóng về phía ngoài, lập tức thấy Ngri đang dìu Sok ra cổng. 

"Ơ... Ngri..."

Ngri còn chưa kịp định thần quay đầu lại trả lời, Long đã giật mình quay đi chỗ khác.

"Ơ cái gì mà ơ?" 

Sen từ góc lán bước lại chỗ Long, thấy Long tròn mắt ngạc nhiên thì tức giận quay lại quát vào mặt.

"Trời. Sen, tôi có làm gì cô?"

"Không làm gì hết. Mau vào trong lán đi." 

"Nhưng mà... Sao Sok chưa khỏi bệnh đã phải bảo Ngri đi về rồi?"

"Sắp khỏi rồi. Tôi cho uống thuốc kĩ càng lắm rồi."

"Sao..." 

"Có im đi không? Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ?"

"Nói cũng đúng..."

Long gật gù ngồi lại giường lán bệnh. Sen cũng đã vào trong. 

Hừm...

Nhưng sao anh lại thấy có gì đó không hợp lí ở đây nhỉ? Mà cụ thể là chỗ nào, anh cũng không biết nữa...

Sen thấy thái độ của Long, yên tâm đi ra ngoài lán. Bóng Ngri cùng Sok chuẩn bị khuất dần sau bụi cây to kia. 

Ngri này, không đơn giản như vẻ ngoài cô ta thể hiện.

Theo như lời Liên kể lại, cộng với thái độ và hành động hồi nãy của cô ta, chắc chắn là có vấn đề.

Liên trước khi đi đã dặn dò cô kĩ lưỡng là phải trông chừng Long, không cho người lạ vào nói chuyện với anh ta. 

Nhất là với cô gái tên Ngri...
 
Chương 179


Sau khi hoàn toàn an tâm Ngri đi rồi, Sen vẫn vòng vào lán có Long nằm bên trong một lần nữa cho chắc ăn.

"Ơ, này sao cứ vào đây?"

"Tôi chỉ xem anh như thế nào thôi." 

Long không quan tâm Sen làm gì nữa, quay người nằm vào bên trong giường.

Ngri tự nhiên đi về mất, anh bỗng buồn lắm. Cứ thấy có gì đó không phải, nhưng cũng không biết là đang không phải chỗ nào cho vuông nữa.

Đôi mắt phượng của Ngri, đẹp, đẹp lắm. 

Sen đứng ngoài cửa nhìn vào thái độ của người bên trong, muốn cáu gắt bực tức mà không tài nào làm được gì. Cô nghiến răng lại, xoa xoa trán, sau đó ngửa cổ lên trời, vừa vòng người ra lán thuốc bên cạnh.

"Thôi đi. Tôi nhịn. Nếu không phải vì Liên dặn dò trông anh chừng cẩn thận, chắc tôi đá anh ra khỏi đây từ lâu rồi đấy anh bộ đội."

Sen đi ra lán thuốc, trạm quân y này có năm người phụ trách quản lí. Sau Liên và Sen là ba người con gái nữa. Liên là nhỏ thứ hai, ngoài cô ra còn một cô quân y nhỏ hơn chút nữa, nhưng được trường cho tốt nghiệp sớm để tham gia vào đội ngũ tình nguyện. 

Long nghe đến Liên, bỗng dưng chột dạ. Trong đầu anh nhớ đến nụ cười của cô trong đêm trăng sáng trước khi cô về nhà ấy. Anh vén lọn tóc mai qua tai cho cô, cô cười e thẹn.

Nghĩ đoạn, bỗng trí óc anh xoẹt qua một hình ảnh khác. Ngri trong buổi đi rừng, nụ cười đẹp đẽ với đôi mắt phượng cong lên ngạo nghễ, đúng chất con gái miền sơn cước, rắn rỏi, khoẻ mạnh lại hoạt bát.

"Anh Long, anh Long..." 

Trời đã sáng rồi, Long giật mình bởi tiếmg kêu quen thuộc. Anh dụi dụi mắt.

"Ngri, sao em lại ở đây?"

"Em đến đây thăm thuốc cho anh..." 

Ngri cầm một chiếc khăn ướt, lau qua lau lại nhẹ nhàng khuôn mặt anh. Long lấy làm lạ lắm. Ngri làm sao có thể làm quân y ở đây được?

Cô lau rất chậm chạp từ từ, Long nhìn khuôn mặt rắn rỏi kia, tay chân bủn rủn. Anh ngỡ ngàng trước hành động của mình.

Long vừa cúi xuống, hôn nhẹ lên trán của người con gái trước mặt. 

"Anh Long!"

Một tiếng kêu chói tai làm cả hai người trong lán giật mình.

Long hoảng hốt nhìn ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời quá chói, làm anh nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ người ngoài kia. 

Trước của lán, Liên tức giận, pha tạp ghen tuông, ánh mắt trực chào nước, ấm ức chạy ra ngoài. Long thấy vậy cũng vùng ra, toan chạy theo nhưng bị Ngri giữ lại.

"Liên! Liên!"

"Anh đứng lại!" 

Ngri giữ chặt hai tay anh, đanh mặt lại dữ dằn.

"Anh chọn em hay chị ấy?"

"Ngri, đừng nói thế..." 

Anh nhăn mặt lại, một cơn đau dữ dội ập đến phần đầu mình. Trước mắt anh là một khoảng tối mù, hai tay anh ôm đầu vì đau đớn.

Long nằm gục dưới đất, không một ai đỡ anh dậy.

Anh mở mắt ra, trước mắt anh lại là vách lán hồi chiều. 

Trời đã sẩm tối.

Long thở phào nhẹ nhõm, anh ngủ quên đi từ lúc nào không hay. Trời tối tự bao giờ.

Thì ra... Chỉ là ác mộng... 

Giấc mơ qua đi, tất cả đều là ảo ảnh, nhưng duy nhất có một thứ là thật.

Cơn đau đầu lại ập tới...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top