Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 200


Ngri nhếch môi cười ngạo nghễ, ánh mắt hiếu thắng nhìn vào Liên.

Mẹ nuôi?

Lâm rùng mình còn Liên thì nghi hoặc. 

"Bạn của Ngri đấy à?"

"Không đâu ami, đây là anh cán bộ và chị quân y tới thăm khám thuốc cho mọi người thôi."

"À à..." 

Tiếng cười lại mỗi lúc một khùng khục, Liên nghe như muốn nổ tung. Quái lạ, chỉ là một điệu cười thôi mà, tại sao lại như vậy?

"Thôi, không còn việc gì nữa, chúng cháu xin phép về trước."

Lâm thấy tình hình hoàn toàn không ổn, lấy bài chuồn là thượng sách, kéo tay Liên đang còn nghi hoặc rời khỏi chỗ của hai người kia. 

"Ừ. Đi đi..."

Bà lão kia cùng Ngri đứng yên một chỗ, nhìn hai người kia đi khuất bóng phía xa xa rừng.

Liên vừa đi vừa giãy tay mình ra khỏi tay Lâm làm anh có chút bối rối. 

"Sao anh kéo em đi? Buông tay em ra."

"Anh... Ơ... Anh xin lỗi."

"Có chuyện gì thế? Bà già hồi nãy là ai?" 

"Bà ta là thầy bùa, người đã khiến Long thập tử nhất sinh kia kìa."

"Cái gì?"

Liên giật mình. Là bà ta sao? Phong thái lẫn hành động công nhận vẫn có chút giống thật. 

Lâm xoè tay ra, lấy được những thứ bên trong túi thêu kia.

"Việc cần làm thì cũng đã làm xong rồi. Mau về nhanh thôi. Thầy em dặn, chậm khắc nào nguy hiểm khắc đấy."

Liên nghe xong cũng không nán lại làm gì nữa, cô cùng Lâm nhanh chóng đi ra khỏi cánh rừng. 

Khi đi khá lâu và vất vả, nhưng khi quay đầu trở về thì thật là nhanh.

Từ phía xa xa lán, Sen đứng bên cổng nôn nóng ngóng chờ.

"Chị Sen." 

"Liên. Mau mau vào bên trong đi, trời ạ. Làm cái gì mà lâu thế."

Giữa thời tiết nóng rát của mùa hè, Sen nhễ nhại mồ hồi, nhăn nhó.

"Chị đợi ngoài đây làm gì, trời ơi, mau đi thôi." 

Cả ba người cùng nhanh chóng bước vào lán, thầy Liên vẫn ngồi đấy, viết một loại chú không rõ.

"Thầy, con về rồi đây."

"Về rồi? Mau vào đây." 

Ông đứng dậy, nhìn một lượt hai người mới về trong phòng.

"Sao rồi? Có lấy được đồ cần lấy không?"

"Dạ được ạ." 

Lâm bước tới phía trên, rút trong túi ra là bọc giấy bùa được vo lại bên trong cái túi hồi nãy.

"Phải cái này không ạ?"

Thầy Liên nheo mắt, đưa tay cẩn thận cầm lấy đồ từ phía Lâm, gỡ lớp bùa vàng bên ngoài ra. 

Bên trong là một tờ sớ được nhàu nát ghi tên họ đầy đủ của Long, cả quê quán, mệnh tuổi.

Và cuối cùng là chiếc khuy áo màu đen nhạt ở lớp cuối cùng.

"Tốt rồi. Chính nó đây. Không sai." 

Thầy Liên nói xong, đoạn đưa tất cả lại chiếc bàn hồi tối làm lễ.
 
Chương 201


Trong lúc thầy mình đang còn loay hoay với các thủ tục kì quái làm lễ, Liên quay sang nhìn Long.

"Chị Sen, anh ấy đỡ hơn chút nào hay chưa?"

Sen lắc đầu. 

"Từ tối hôm qua tới giờ, anh ta vẫn chưa tỉnh được. Không biết là có vấn đề gì không. Chứ chuyên môn y tế thì không có gì hết. Mạch lẫn huyết áp đều ổn định, đồng tử co giãn bình thường."

"Vâng."

Liên gật đầu, lại quay sang phía thầy mình. 

"Nãy giờ thầy đã đọc kĩ lại tờ sớ cùng tấm bùa này rồi. Có lẽ không đáng nghi ngại chút nào đâu."

Nói đoạn, ông lầm bầm một câu chú không rõ ràng, lại đặt một chiếc cốc nhỏ trước mặt, đưa lá bùa vào ngọn đèn dầu le lói từ tối qua, vừa đốt vừa nhỏ máu từ phía tay mình.

"Eo ơi ghê vậy. Cái gì của pháp sư cũng dùng máu để giải quyết hay sao?" 

"Không phải ạ. Những trường hợp nào thật sự đặc biệt nghiêm trọng thầy em phải dùng để trấn áp hoàn toàn, nếu không sẽ không biết nó biến hoá kiểu gì nữa. Hồi bé em cũng có thắc mắc giống chị, nhưng cuối cùng thầy em bảo, máu pháp sư có khả năng trừ tà."

"Thế à?"

Sen tậc lưỡi gật gù. Thế gian này thâm sâu thật, cô sống hai chục năm trời chẳng tin ma quỷ tâm linh, thế mà trải qua những chuyện này rồi mới biết, thứ mình tưởng có mà không, tưởng không mà lại hiện hữu. 

"Lâm, lại đây đỡ đầu cậu ta cho tôi."

Thầy Liên cầm thứ nước lỏng màu sẫm sóng sánh như chiếc chén nhỏ, chắc muốn cho Long uống.

Lâm rất nghe lời, chạy lại đỡ đầu của Long, thầy Liên lại phụ trách cho Long uống. 

"Kì lạ nhỉ? Trước giờ chị tưởng thuốc tây là bách dược rồi, cái gì cũng có thể chữa khỏi nên mới học tới nó, ai mà ngờ được hoá ra mình nông cạn đến thế. Em hỏi thầy xem thầy có muốn nhận đệ tử không, để chị xin một chân."

"Dạ không chị ạ. Thầy em bảo phái này chỉ nhận nam nhân làm chân truyền thôi."

"Thế à? Tiếc nhỉ." 

Sen ngán ngẩm đứng cạnh Liên. Lúc này Lâm đỡ đầu xong cho Long, khuôn mặt nhợt nhạt bước ra.

"Hai người đừng có nói nữa. Tôi sao tự nhiên thấy mệt mỏi quá. Có thuốc đau đầu không cho xin một ít."

"Đau đầu à? Á!" 

Sen nhìn Lâm, tính hỏi đau thế nào, nhưng chợt phát hiện ra trên trán anh nổi gân xanh chằng chịt, giật mình hét toáng lên.

"Sao đấy?"

Thầy Liên nghe tiếng kêu của Sen liền chạy lại chỗ Lâm, Liên đứng cạnh cũng ngẩn người ra giật mình. 

Ấn đường của Lâm bắt đầu tụ thành một vết bầm.

"Khụ... Khụ... Khụ..."

Đúng lúc này, ngay ở phía giường cắt ngang tình hình lại là tiếng ho của Long. 

"Anh Long tỉnh rồi thầy ơi, hình như nôn ra máu!"

"Cái gì?"

Thầy Liên quay qua nhìn, vội vàng kêu lên. 

"Con Liên mau đi ra khỏi chỗ này!"
 
Chương 202


Cả Liên lẫn Sen nhất thời ngẩn người không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Con Liên còn không mau ra khỏi lán? Muốn thằng trên giường nhìn thấy mày mà hộc máu ra thêm lần nữa à?"

Thầy Liên quát lên, làm Liên vội vàng ngơ ngác chạy ra ngoài. 

"Sen lại đây thầy bảo, đỡ thằng Long lại."

Sen nghe lời thầy, chạy tới chỗ Long đang máu me đầm đìa trên mặt hồi nãy.

Thầy Liên dựng thẳng người Long lên, dùng tay kiểm tra tất cả các mạch máu trong người, cuối cùng mở phanh lồng ngực của anh, phát hiện ấn kí dù là ban ngày nhưng phát sáng đỏ rất mạnh. 

"Ôi..."

Sen ngồi bên cạnh đỡ Long thấy một màn này không khỏi hét lên.

"Đặt cậu ta xuống giường đi, lại chỗ Lâm xem thế nào." 

Lâm nãy giờ đứng một bên, rất muốn giúp nhưng lại phát hiện cả người đau nhức quay cuồng, đến cả mở miệng cũng không mở được, bản thân thì bủn rủn hết chân tay.

"Cậu ta đã tiếp cận với tà khí rồi."

Thầy Liên lầm bầm, nói đoạn lấy tay mình, rạch một đường máu nhỏ, đưa lên miệng Lâm. 

Cái... Cái gì? Uống máu sống?!?

Sen thấy một màn này không khỏi buồn nôn, cô run rẩy đứng bên cạnh, lại nhớ tới hồi nãy Liên có nói với mình máu của pháp sư có thể trừ được tà khí.

"Lát nữa con lại phải mất công lập bàn làm lễ như hồi tối rồi." 

Thầy Liên quay lại nhìn Sen dặn dò, Sen gật đầu.

"Con biết rồi ạ. Giờ con đi chuẩn bị ngay đây. Thế tay của thầy có cần băng lại không ạ?"

"Không cần không cần, vết cắt nông, tí nữa nó tự khắc khép miệng lại." 

Ông cẩn thận đặt Lâm nằm cạnh giường bệnh với Long, thở dài ngao ngán, cùng Sen bước ra ngoài.

Trời nắng chang chang thế này, nhưng Liên vẫn đầu trần đứng ngoài nhìn vào trong.

"Thầy. Chị Sen." 

"Con gái, thầy nói con tự tìm chỗ mà ngồi cơ mà."

"Nhưng... Hai anh ấy có bị gì không hở thầy?"

Thầy Liên lắc đầu, chỉ tay vào lán trữ thuốc. 

"Vào đây rồi tính tiếp."

Lán trữ thuốc của trạm bên trong rộng rãi thoáng mát, ba người bước vào bên trong, thầy Liên cất lời.

"Thầy hỏi con, Liên. Lúc đi vào lấy bùa, con và Lâm đã gặp những chuyện gì?" 

"Chuyện ạ?"

Liên nhíu mày, cố kể lại tất cả sự việc cho hai người còn lại nghe.

"Sau đấy con đứng chờ Lâm ở phía ngoài rừng thì có gặp Ngri. Một lát sau... A đúng rồi. Một lát sau bà lão kia tới cùng Lâm, hình như là chỉ đường cho Lâm ra khỏi nơi ấy." 

"Bà lão nào?"

"Bà lão hôm trước Lâm đã gặp. Bà ta có hình dáng rất đáng sợ, giọng nói khiến người ta sởn gai ốc lên vậy."
 
Chương 203


"Đúng là bà ta rồi."

Thầy Liên có vẻ như rất đề phòng bà lão kia.

"Thầy có chắc bà ta là người đã yểm bùa yêu cho Ngri không?" 

"Chắc chắn."

Thầy Liên lầm bầm. Thật không ngờ... Từ khi bước vào nghề pháp sư này, những người có pháp lực đẩy tà khí vào ấn đường của người bình thường ông chỉ có thể nghe qua sư phụ kể chứ không gặp được bao giờ. Những kẻ như vậy chỉ có thể là người ở phía dưới âm ty, một là nữ câu quỷ, hai là những kẻ thuộc quỷ phủ.

Vậy rốt cuộc, người phụ nữ kia là gì? 

Ông chợt thấy rùng mình. Tà khí chỉ dành cho những kẻ dưới âm ty, người dương gian, cho dù có là tà ma ngoại đạo cao đến bậc bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể đủ trình độ đến mức này.

Bà ta có thể đã biết sớm muộn sẽ có người lẻn vào lấy cắp chiếc túi thêu kia, nên liền tương kế tựu kế, trì chú vào trong lá bùa kia cực mạnh, để có thể đường đường chính chính đưa vào trong cơ thể Long mà không tốn bất kì một công sức nào.

Thủ đoạn quá thông minh. 

Vậy bà ta dẫn tà khí vào trong người Lâm để làm gì?

Còn một khả năng nữa...

"Thầy, thầy nói rõ cho con nghe đi. Anh Long và Lâm hiện giờ ra sao rồi hở thầy?" 

"Không sao. Lâm cậu ta chỉ bị nhiễm khí lạnh của rừng thôi. Còn Long thì... Anh này cũng chuẩn bị khỏi rồi. Chờ vài ngày nữa thôi..."

"Có thật không ạ? Tại sao hồi nãy anh ấy lại nôn ra máu?"

"Hả? À, đấy là máu độc đấy. Con gái con nứa, con thì biết gì. Anh ta đang thải độc ra bên ngoài để khỏi bệnh thôi. Nghe lời thầy, trong thời gian mấy ngày tiếp theo con tuyệt đối không được lại gần hay tiếp xúc với Long. Như thế anh ta mới mau khỏi bệnh được." 

"Thế ạ? Vâng."

Liên gật đầu với thầy mình. Nếu thầy đã nói như vậy thì chắc chắn là không sao rồi.

Sen đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của thầy Liên, không khỏi ngao ngán. 

Con bé này, thực sự...

"Liên, đi xuống nấu ít nước nóng đi. Chị phải sát trùng một số dụng cụ y tế."

"Vâng." 

Liên nghe lời Sen, nhanh chân chào hai người rồi rời khỏi lán trữ thuốc.

"Thầy ơi, giờ tính sao được hả thầy? Có phải hai người kia..."

Thầy Liên biết Sen đang muốn nói gì, Sen nhanh nhạy lại rất thông minh, chẳng qua Liên có thể vì quá mù quáng nên mới bất chấp nghe lời thầy mình tới như vậy. 

"Ừm... Tình hình đang ngày một xấu đi. Nếu như không mau chóng giải quyết, không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa."
 
Chương 204


"Con biết đường vào trong rừng chứ? Chỗ bản làng kia sinh sống?"

"Biết ạ. Trước con với Liên hay vào đấy thăm thuốc lắm. Thầy định vào trong đấy? Để làm gì ạ?"

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Mọi chuyện sẽ chỉ được giải quyết gọn ghẽ, nếu như chúng ta gặp mặt trực tiếp được bà lão kia. Hay nói cách khác, bùa của Long và ấn đường tà khí đen kia của Lâm chỉ có một mình bà ta mới có cách giải quyết." 

Sen nghe xong thì thật hoang mang, không biết nên nói gì cho đúng. Những chuyện xảy ra suốt những ngày vừa qua khiến cô không thể tin nổi vào cách vận hành của thế giới này nữa.

"Vậy khi nào chúng ta bắt đầu xuất phát ạ?"

"Có lẽ là một lát nữa, ngay sau khi Lâm tỉnh táo, cậu ta sẽ phải cùng đi với chúng ta. Con sẽ phụ trách dẫn đường vào trong bản, còn phần của Lâm, không hiểu có lí do gì bà ta lại thích tiếp cận cậu ta tới như vậy. Tới giờ phút này, ngoài Liên ra thì chỉ có Lâm là người biết khuôn mặt rõ ràng của bà ta nhất. Nên ta đưa Lâm đi, hòng dụ bà ta xuất hiện..." 

"Vậy còn Liên? Thầy để Liên ở lại?"

"Chỉ còn cách đó thôi. Lát nữa con cử hai cô quân y tới canh chừng Long hộ thầy. Còn về phần Liên, cắt cử con bé đi làm gì đấy đi, để chúng ta còn dễ hành động. Có con bé, lóng ngóng tay chân, không biết chuyện lại xảy ra là gì."

"Vâng. Con hiểu ạ. Thầy yên tâm." 

"Giờ ta cứ về lán kia xem tình hình hai bên thế nào đã. Con cũng nên đi chuẩn bị đi, trời khá nắng. Thầy đi xếp lại ít đồ vào túi, tiện cho việc vào rừng."

"Con hiểu ạ. Con đi làm ngay."

Sen đồng tình với thầy Liên, hai người cùng quay trở lại phía lán của Lâm và Long đang ngồi. 

Long vẫn vậy. Đại đội trưởng đang nằm im lìm lại một chỗ, bộ dáng rất khổ sở. Nhìn giống như kẻ ốm nan y lâu ngày không chữa được nằm bẹp lại, gầy gò và hốc hác. Phía bên cạnh là Lâm, thần sắc có vẻ khả quan hơn Long, đúng như lời thầy Liên đã nói, cậu ta có lẽ cũng đã chuẩn bị khỏi rồi.

"Lâm, Lâm, anh tỉnh chưa?"

Sen đứng lại phía Lâm, lay lay anh dậy. Lâm đang mơ màng, ngơ ngác mở mắt ra. 

"Đúng là anh tỉnh rồi. Này, đỡ hơn không?"

Sen nói xong câu này nghe lại thấy thật ngượng. Bình thường cô không bao giờ hỏi bệnh nhân của mình như vậy, là một thầy thuốc, nói thế có lí nào lại ngộ nhận vai trò bất lực của mình trong việc cứu chũa bệnh nhân?
 
Chương 205


Nhưng đây là một phạm trù kinh khủng, kinh khủng hơn bất cứ một thứ gì trong đời mà cô tận mắt nhìn thấy được.

Ngoại trừ chiến tranh.

"Đỡ hơn nhiều lắm rồi. Không còn thấy lạnh khắp trong người hay choáng đầu, bủn rủn chân tay nữa." 

Lâm lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ từ tận đâu của Sen.

"Ừm... Này."

"Sao thế?" 

Lâm thấy thái độ của Sen thì hơi giật mình. Sen hay trả treo với anh lúc bình thường lắm. Hay đây là thói quen nghề nghiệp, nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ với bệnh nhân?

Kì quặc.

"Anh đi ra ngoài được chứ? Lát nữa nếu thấy bình thường, rửa mặt cho tỉnh táo chút đã, sau đấy theo thầy với cả tôi vào trong rừng. Được chứ?" 

"Để làm gì?"

Lâm ngơ ngác.

Hồi nãy trước khi Long nôn ra máu, Lâm đã mất kiểm soát trước nên không biết tình trạng hiện giờ. 

"Đi gặp bà thầy cúng."

"Hả?"

"Suỵt. Nhỏ cái mồm thôi không đại đội trưởng của anh lại tỉnh bây giờ. Nói chung là thầy muốn anh tới dẫn đường vào chỗ bà lão." 

"Thế à? Vậy cũng được. Tuy hơi sợ, nhưng mà có thầy đi cùng rồi, chắc chắn không sao đâu."

Lâm gật gật, lầm bầm tự trấn an mình, buổi sáng mới vào rừng mà giờ đã lại vào tiếp, mọi người trong đấy không biết có sinh nghi hay không?

Sen đứng trong lán nhìn dáng đi xiêu vẹo của Lâm bên ngoài mà ngao ngán. Đáng lí ra cậu ta phải nên ở đây nghỉ ngơi thì có lẽ sẽ đúng hơn. 

Nhưng mà thôi kệ.

Sen tính đi ra ngoài, lại thấy phía ngoài cổng, Liên thập thò ở cửa, cô khoát tay ra hiệu cho Sen ra ngoài.

Chết rồi, còn Liên? 

Sen hấp tấp chạy ra. Con bé này.

"Sao rồi chị Sen? Em thấy anh Lâm tỉnh rồi, vừa ra bể nước rửa mặt. Thầy em đâu?"

"Thầy em? À, thầy em đang đi đào củ gì ở trong rừng ấy, nói là về sắc thuốc lên cho Long uống nhanh khỏi bệnh. Lát nữa chị với Lâm cũng phải đi vào rừng nữa, thầy nói một mình thầy đi thầy không an tâm, nên bảo đi cùng." 

"Trời, chị này, anh Lâm mới tỉnh, đi đứng cái gì giữa trời nắng thế kia? Sao không kêu anh ấy ở nhà?"

"Không sao không sao. Thầy em bảo anh ta có thể đi rồi. Thầy em nói, em còn đa nghi cái gì nhỉ?"

"Nhưng..." 

"Không có nhưng nhị gì hết, em chỉ giỏi cãi là nhanh. Lát nữa chị đi, chị bảo con Lài với con Định, hai đứa đấy vào canh chừng anh đại đội trưởng của em. Đừng có mà tò mò quanh quẩn ở cạnh. Không thì chết anh ta. Cấp trên vừa có thông báo chuẩn bị thuốc, em vào trong kiểm kê lại giúp chị, thiếu cái nào, ghi hết ra đây, để chị còn liệu mà báo cáo."
 
Chương 206


"Vâng. Em biết rồi."

Liên chuẩn bị quay đi, nhưng mắt vẫn còn muốn nhìn vào phía bên trong lắm. Sen thấy thế thì xua xua tay ý muốn bỏ đi.

"Gớm cho cô. Tôi xin cô đấy." 

Liên cười trừ, không nói gì chỉ lặng lẽ quay đầu.

Sen thấy biểu cảm này, ngán ngẩm.

"Yêu với chả đương, đến mà mệt mỏi." 

Ngoài kia, Lâm đã tỉnh táo, đang chuẩn bị bước vào lán.

"Lâm."

"Dạ?" 

Từ xa, thầy Liên đã gọi anh lại.

"Bác có việc gì sai bảo cho con hay sao ạ?"

"Sen nói cho cậu biết chưa?" 

"Dạ? À à, vâng, con vừa được biết hồi nãy ạ."

"Thế thì tốt rồi. Mau đi thu xếp, gọi cả con Sen nữa, cần phải đi ngay bây giờ kẻo trời tối mà lại không xong việc mất."

"Vâng." 

Nghe nói xong, Lâm lật đật chạy vào trong lán tìm Sen.

Cả ba người, lén lén lút lút bước đi ra phía cổng. Thực tế là chỉ có hai người lén lút.

Lâm thấy cảnh này của hai người, vẫn ngơ ngác không hiểu gì. 

Làm gì mà cứ như đi ăn trộm thế không biết.

Dọc trên đường đi, Sen dẫn đường, hai người đằng sau đi theo. Lâm đi đi lại lại hồi sáng này nhiều lần rồi, về cơ bản cũng đã thuộc đường, thế nhưng vẫn còn hoang mang lắm.

Cái nắng cháy da cháy thịt vẫn đeo bám ba người. 

"Tới nơi rồi ạ."

Sen dừng lại, ra hiệu cho hai người còn lại.

"Làm thế nào bây giờ hả thầy? Hồi sáng Liên nó mang danh đi phát thuốc để vào đấy rồi, chẳng nhẽ giờ lại phát thuốc nữa? Phát gì mà lắm thế được? Tần suất xuất hiện của chúng ta ngày càng nhiều hơn ở đây, lỡ họ sinh nghi..." 

"Đúng rồi đấy. Sáng tôi đã tới rồi."

Thầy Liên giơ tay ra hiệu tất cả im lặng để ông suy nghĩ.

"Thế này, lát nữa con vào, nói với trưởng bản, là có phó đại đội muốn tìm hiểu phương thức bẫy thú của dân tộc họ, vì trước giờ toàn củ mài với măng rừng, anh em lính đội đều xanh xao hết." 

"Ơ... Khoan đã, thế con mà bị đưa đi săn thú thế này, thì ai dẫn đường tới chỗ bà lão?"

"Ngu lắm. Trời nắng thế này, ai vào rừng được cho anh? Họ sẽ nói đợi chiều mát rồi chúng ta sẽ đi."

"Vâng..." 

Lâm gật gù, bố vợ tương lai, người nói cái gì mà chẳng trí lí thực sự, nghe theo hết.

"Thôi được rồi đấy. Mau mau tìm cách vào trong đi, không trời tối bây giờ."

Sen đứng bên cạnh hai người, nhìn Lâm mà thấy bất an lắm. Khổ thân, thầy Liên với Sen biết kế hoạch và tình trạng của hai người kia đã đành, Long còn được nghỉ ngơi, đằng này... 
 
Chương 207


"Con chào mọi người ạ."

Giữa trưa nắng gắt, vẫn có một số người phụ nữ mang áo quần ra giặt, Lâm nhận ra đó là những thứ có chất liệu làm bằng vỏ cây, thứ anh thấy hồi sáng trong lán của cô gái tên Ngri.

Sen cùng Lâm chào những người kia, còn thầy Liên thì đang cẩn trọng nhìn cách bố trí sắp xếp xung quanh. 

Có lẽ là không có gì đáng nghi thật. Mà phàm những thứ không đáng nghi ngờ, càng thật sự nguy hiểm.

"Ơ, Sen đấy à? Chúng tôi buổi sáng thấy Liên vào đây phát thuốc rồi cơ mà?"

"À vâng, nhưng lần này là anh này tới tìm ạ. Cháu đến dẫn đường." 

Họ nhìn nghiêng sang hai người đàn ông bên cạnh Sen, một già một trẻ.

"Anh cán bộ này hồi sáng cũng tới rồi mà?"

"Dạ, nhưng cháu buổi sáng tới phát thuốc, buổi chiều tới xin ít kinh nghiệm bẫy thú ạ." 

"À thế à? Già làng đang trong kia kìa, mau tới đi."

Ba người thở phào nhẹ nhõm, Sen đẩy Lâm tới để dẫn đường. Đúng thật kinh khủng, càng nhớ mặt nhiều càng sinh sự.

"Ơ, ba người đi đâu thế này?" 

Phía sau, tiếng con gái lanh lảnh cất lên làm tất cả mọi người đều giật mình.

Sen mới nghe giọng đã bực tức trong lòng. Giọng cũng như người, đáng ghét như nhau.

Ngri đang đứng ở góc lán đối diện, khoanh tay đánh giá một lượt. 

"A, là chị quân y hồi bữa, không phải chị Liên. Còn cái anh này, mới hồi sáng vào đây cơ mà? Đây là..."

Lâm lau mồ hôi, chết rồi, giờ làm thế nào đây?

"Em trẻ nít, biết gì mà hỏi. Mấy chuyện ấy thì chỉ có già làng cha em mới nghe được thôi. Mau dẫn tới chỗ thầy em đi." 

Sen nhìn Ngri, bực dọc càu nhàu. Con bé này, nếu đây mà không phải địa phận của nó, cô đã lại nắm tóc kéo đi cho chừa tật láo xược rồi.

Đáng ghét.

Ngri thấy Sen nói vậy giữa đông người, ba người họ đã đành, đằng này còn có mấy bác trong làng nán lại đang ngửa cổ lên hóng chuyện nữa, thật không muốn cho mọi người biết suy nghĩ của mình chút nào. 

Bà chị già này, chuyện của chị à?

Cô còn ghi thù với Sen hôm trước ở lán quân y.

"Thôi... Thôi được rồi. Đi theo em. Ama em đang bị ốm, mọi người vào nói chuyện cẩn thận một chút thôi." 

"Tất nhiên rồi. Bọn chị có bảo làm phiền ama em đâu."

Sen tặc lưỡi nhún vai, Lâm thấy thái độ này của cô thì khẽ vỗ vào vai một cái, ra hiệu dừng lại.

"Tôi lạy cô. Nơi này là cấm địa của người ta đấy." 

Đáp lại lời của Lâm là một tiếng hừ từ phía Sen. Thầy Liên đứng cạnh ngao ngán.
 
Chương 208


"Già làng ơi?"

Lâm cùng thầy Liên đứng trước cửa lán của trưởng làng, Sen thì bạo hơn, đi hẳn vào phía bên trong xem xét.

"Khụ... Khụ... Khụ... Ai đấy?" 

Vén tấm màn chắn cửa trước mắt ra, một người đàn ông già cỗi, lom khom chống gậy đi ra ngoài phía ba người. Lâm và Sen đã từng nhìn thấy người này rồi, nên tuyệt nhiên không có gì lấy làm bất ngờ.

Nhưng thầy Liên thì lại khác. Ông từ khi thấy người này bước ra từ trong lán, à không, ngay từ lúc nghe tiếng ho trong gian phòng kia, lập tức đại não đã bắt đầu phân tích sự việc. Tiếng ho yếu, thở dốc, nhịp thở không đều đặn làm cho người ta thấy thật mệt mỏi. Có vẻ như người này bệnh nặng lắm rồi, nhưng khi giáp mặt, ông bỗng giật mình.

Ấn đường xám xịt, tiếp xúc với tà ma ngoại đạo, sắp chết rồi chăng? 

Ông ta làm gì mà lại giao ước với tà ma? Không đúng, mắt người này không tinh ranh lanh lợi, làm sao lại có thể nhìn thấy được những thứ đó?

Bùa yêu...

Thầy Liên bắt đầu cảm thấy loạn thực sự. Có đứa con gái, ông lão này chấp nhận hi sinh mình, giao khế ước với kẻ làm bùa? 

Thật không hiểu nổi.

Vậy thì lá bùa yêu này được hình thành từ cơ sở dương khí của người đàn ông già này. Xem sắc mặt của ông ta, xem chừng chỉ vài ngày nữa thôi.

Ông ta sẽ phải chết. 

Cũng chỉ vài ngày nữa là đủ bảy ngày, một tuần trăng để lá bùa kia thực sự phát tác, thế nên cơ sở trên của thầy Liên lại hoàn toàn có căn cứ.

"Ôi, chị quân y này, lại tới nữa à? Cả ai nữa. Khụ..."

"Trưởng làng ơi, con là Sen, không phải Liên." 

"Thế à?"

Già làng có lẽ lại chẳng quan tâm vấn đề này lắm, chỉ tay thẳng vào mặt thầy Liên.

"Ai đấy?" 

"Chào cụ."

"Đây là ama của Liên ạ. Là thầy bốc thuốc, muốn cụ chỉ cho một ít lá thuốc rừng. "

"Ama của Liên à? Ừm, thôi được rồi. Nay sức khoẻ của tôi không tốt, thân là già làng, thật tình xin lỗi mọi người. Cậu trai này cũng đi lấy lá thuốc hả?" 

"Vâng ạ."

"Ừm ừm."

Ông gật gù gật gù, rồi một trận ho nổ cổ lại hành hạ ông. 

Ba người nhìn nhau, thật sự...

Sen chạy tới lấy tay vuốt vuốt lưng ông, lục trong túi một vỉ thuốc tây.

"Đây là thuốc trị ho và khó thở, cụ cứ cầm rồi uống mỗi lần hai viên nhé. Sẽ đỡ hơn rất nhiều đấy." 

"Tôi biết rồi. Cảm ơn chị nhé. Mọi người chờ tôi một chút."

Nói xong, ông bước ra ngoài, đi đâu một khắc.
 
Chương 209


Ba người bên trong lán cùng hướng về một nơi, không khỏi không có chút thinh lặng. Ai cũng tự đắm chìm vào suy nghĩ của mình.

Một lát sau, rất nhanh, trưởng làng đã quay lại.

Đúng là... Cầu được ước thấy... 

Người phụ nữ dáng dấp già cỗi, nhìn bộ mặt thật ghê rợn, nếp nhăn trên mặt tưởng chừng như đã trăm tuổi, nhưng ẩn chứa sau đó, không phải là một suy nghĩ và hành động già cỗi như vẻ bề ngoài, thầy Liên rất tinh mắt, ngay từ đầu đã nhận ra đôi mắt đục ngầu nhưng lại sắc bén kia đang đánh giá mình.

Hai người từ hai phía khác nhau đang dò xét nhau.

Có thể là đang thăm dò đối phương chăng? 

"Đây là bà Sop, người bốc thuốc khám bệnh cho làng tôi từ bao lâu nay rồi. Có thể hôm nay tôi hơi không hiếu khách, nhưng mong mọi người lượng thứ cho. Bà Sop sẽ thay tôi tới dạy mọi người các bài thuốc quý. Tôi già rồi, nay lại bệnh nữa, nên là..."

Sen nhìn Lâm, thấy từ lúc trưởng làng cùng bà lão này tiến lại gần, anh có chút run rẩy.

Khuôn mặt ám ảnh kia của Lâm, đúng là bà lão kia rồi? 

"Không sao, không sao đâu ạ. Bà Sop cũng là bô lão của làng, càng tốt ạ."

Sen cắt ngang tình hình giải quyết vấn đề.

"Vậy thì tốt rồi, vậy các người nói chuyện với nhau dần đi nhé, tôi mệt rồi, tôi không tiếp chuyện được nữa." 

"Vâng, cụ đi thong thả ạ."

Trưởng làng vén màn ngăn cách lán vào bên trong gian riêng của mình, ngoài cửa còn bốn người, sáu con mắt đối chọi hai.

Hai người từ nãy tới giờ không hề lên tiếng, ánh mắt đánh giá nhau cũng rời đi chỗ khác. 

"Anh phó đại đội, anh lại tới nữa à?"

Chất giọng ồm ồm, khàn khàn kia lại bắt đầu gây ra cho những người còn lại sởn da gà. Thầy Liên nghe xong nhăn mày lại đầy cảnh giác. Loại giọng này cũng có thể gây ra chướng khí không tốt.

Lầm nghe xong, chân tay rụng rời, Sen ở bên cạnh phải véo vào bên tay anh mới giật mình tỉnh lại. 

"A... Dạ, vâng. Con đây ạ. Lần này con đi là để hộ tống bác và Sen vào rừng ạ."

"Như hồi sáng hai người cũng là anh phó đại đội tới để bảo vệ hả?"

"Dạ." 

"Vậy bây giờ, ba người muốn đi vào rừng luôn, hay chỉ có ai muốn vào thôi?"

"Trưa nắng gắt, để chiều gượm mát đã rồi đi."

Trưởng làng nằm phía trong lán nghe cuộc nói chuyện, thều thào ra. 

Sen và Lâm nhất thời không phản ứng kịp, quay qua nhìn thầy Liên, người chưa mở miệng nãy giờ.

Ông không nhìn lại hai người, chỉ khẽ mở miệng.

"Để tôi." 
 
Chương 210


"Ồ, để ông à? Tốt thôi. Vậy hai người trẻ này chịu khó ở đây nhé, tới chiều ta sẽ về, đem lá thuốc cho mấy người xem. Đi nào."

Bà lão cười khùng khục, tay túm chặt chiếc gậy gỗ, đi tới đâu lạch cạch tới đây. Thầy Liên cũng đi liền theo sau, hai người cùng rời khỏi lán.

"Lo quá. Không biết là thầy có bị làm sao không nữa." 

Sen nhìn theo bóng dáng hai người đứng tuổi kia đi khuất, nhăn mặt lại lầm bầm.

"Hay để tôi đi theo? Tôi cũng muốn xem bà ta định giở trò gì."

"Anh sao?" 

Sen quay qua nhìn Lâm nghi hoặc, người mới đang gặp nguy hiểm là anh đấy.

"Nếu đi thì cả hai chúng ta cùng đi."

Sen quả quyết. 

"Tôi cũng là người dân tộc, chuyện đánh dấu vết chân trong rừng cũng chính là chuyện tôi được rèn luyện từ bé, cứ đợi đến một lát nữa, chúng ta đuổi theo chưa muộn."

"Được."

Lâm gật đầu. 

Lại nói về hai người đang đi trong rừng kia, thầy Liên cùng bà lão, người chống gậy, người cuốc bộ hành, tiếng cạch cạch phá tan không khí im lặng của buổi trưa rừng.

"Tới nơi rồi."

Bà lão chống gậy một tiếng "Cộp" thật to xuống dưới đất, thầy Liên cũng dừng chân, bình thản nhìn mọi vật xung quanh. 

Là một bãi đất trống.

Khi tức khu vực này rõ ràng không ổn, không có bất kì một cây to lớn hay một loài chim muông nào sống quanh đây.

"Sao ông không nói gì?" 

Thầy Liên thở dài, bà ta đang đứng đối diện ông, tay chống gậy, miệng khẽ nhếch nụ cười xảo quyệt.

Tính ra, ông đánh giá người quả không sai.

"Thuốc quý ở đâu? Tại sao lại là một bãi đất trống?" 

"Đừng giả vờ nữa, hà hà..."

Bà ta cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp một nơi.

"Mau đem thuốc tới đây." 

"Thuốc gì? Ta nghe không có rõ?"

Bà ta nghiêng đầu, lại bắt đầu cười. Khành khạch khành khạch.

"Thuốc giải trì chú trên người thằng bé đại đội trưởng." 

"Ồ."

Bỗng vút một tiếng, chiếc gậy đang chống xuống đất như tay bà lão vung lên, nhằm thẳng hướng thầy Liên mà đánh, ông kịp thời tránh được, lấy trong túi ra thanh đào mộc kiếm đỡ lại.

Bà ta hiện nguyên hình là một người phụ nữ nhanh nhẹn, không còn còng lưng hay ốm yếu như trước nữa. 

"Tránh được một đòn này của ta, mi cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?"

Thầy Liên vung kiếm, lia mạnh về phía bà ta.

"Thôi nào, đừng im lặng như thế. Ta ghét nhất khi giao đấu với bọn pháp sư như mi, chỉ toàn giả vờ im lặng được một hồi, tưởng có chiêu trò gì lắm cơ, chẳng qua cuối cùng phải để ta lấy sọ luyện thiên linh thôi." 
 
Chương 211


"Thiên linh?"

Hai người vừa đánh vừa lùi, thầy Liên không dám tung ra hết các chiêu thức, thứ nhất, đối thủ là ai chính ông cũng không rõ, một kẻ có thể truyền tà khí vào ấn đường người bình thường, giống như là, một con quỷ vậy.

"Đúng rồi, chính là thiên linh đấy." 

Hai người lấy lại được cân bằng, đứng hai bên đầu khoảng đất trống.

"Chiêu thức không tồi. Ngay từ đầu có thể nhận ra được ta rồi sao?"

"Một người dùng tính mạng của kẻ khác để tương linh với mình, thật độc ác. Ta vừa nhìn đã biết bà không phải loại người bình thường." 

Bà ta không nói gì, nhếch môi lên, chiếc lá cây bên tay được gấp đôi, một tiếng lanh lảnh phát ra từ khèn lá làm tán cây xao động.

Bà ta tính giở trò gì đây?

Giữa trưa nắng gắt, bỗng nhiên gió nổi ầm trời, một đám mây đen tích lại phía trên đầu thầy Liên, ông biết, đấy chính là chướng khí được tích tụ lại, trải qua nhiều cuộc bắt ma trừ tà với sư phụ, ông đã dần hiểu ra. 

Người phụ nữ có thể hô chướng khí dồn lại một góc...

Mặt đất bỗng rung lên từng đợt nhẹ, sau đấy là các khe nứt dần xuất hiện.

Gì vậy? Chẳng nhẽ có địa đạo dưới ngay chân ông? 

Bỗng nhiên dưới chân ông, một thứ gì đấy nhớp nháp lành lạnh, đang trườn lên trườn xuống. Ông giật mình cúi xuống phía dưới.

Rắn?!?

Những con rắn chui từ các khe nứt dưới lòng đất lên, dài lêu nghêu, cả người phát ra hàn khí, lưỡi con nào con nấy đỏ lòm, rít lên rít xuống thực tởm. Trên người chúng chỉ độc một màu trắng. 

Rắn này là rắn của âm giới.

Thầy Liên giật mình, thật không tin được, trên đời này còn có một người bình thường có thể gọi rắn của âm giới lên.

Nếu như ông để da thịt mình tiếp xúc với loài rắn này, nếu không kịp thời thải hàn độc, ngay lập tức thịt mình sẽ hoại tử, thối rữa ra. 

Bà lão đối diện không còn thổi kèn nữa, buông chiếc lá ra khẽ cười.

"Nhìn kìa nhìn kìa. Ta đứng đây xem đại pháp sư mi sẽ làm gì với đám rắn này."

Thầy Liên không để tâm tới lời bà ta nói, nhanh chóng vung kiếm gỗ từ tay ra, chém thật mình vào đầu chúng. 

Một chiếc đầu rắn đang có ý định nằm lên chân ông, bị chém cho lăn lốc, thân chúng rời ra, thi thể rắn mất đầu lập tức ngã xuống đất.

Nhưng không, ngay khi vừa chạm đất, một cái đầu khác lại mọc lên, chiếc lưỡi đỏ ghê tởm lại rít đi rít lại, một bầy rắn lâu nhâu chỉ trực chờ để đớp một ngụm máu nóng từ người dương.
 
Chương 212


Thầy Liên giật mình, đúng là rắn âm giới, không còn nghi ngờ gì nữa.

Nếu là rắn âm giới, một con thì có thể ông cầm cự được, nhưng...

Đây là một bầy. 

Khe nứt phía dưới lòng đất ngày một xuất hiện nhiều, kéo theo đó là những con rắn như cái dây trắng uốn éo.

Rắn âm giới... Chỉ có thể là người của âm giới tới để đem chúng về.

Thầy Liên hít một hơi thật sâu, trong đầu đưa ra một giải pháp duy nhất. 

Nếu như ông không sử dụng chiêu thức kia, thì chỉ có một lựa chọn đến với ông.

Đó là chết.

Thầy Liên ngẩng đầu lên nhìn bà lão kia, bà ta ánh mắt háo hức đợi chờ. 

Rốt cuộc bà ta là ai?

Không thể phí phạm thời gian một khắc nào nữa, ông dồn hết sức mạnh trên ngón tay mình, truyền hết vào thanh đào mộc kiếm, đoạn hạ mũi kiếm xuống, lia một đường dứt khoát xuống đầu lũ rắn kia, chúng lóng ngóng mất đầu, bắt đầu rời rạc rơi lộp bộp xuống dưới đất. Nhân cơ hội chúng không nhìn thấy vì mất đầu, ông tạo ra một kết giới phong toả lũ rắn kia, lôi tấm phù màu tím trong túi ra, cắn lưỡi, đưa máu lên tấm phù, ấn định lên kết giới.

Cầu mong cho kết ấn này chịu đủ sức mạnh cho tới khi ông dùng chiêu pháp kia. 

"Ồ. Kết giới không có gì đáng trở ngại với chúng đâu."

Bà lão cười khùng khục, thầy Liên trong đầu rất khó hiểu, tại sao bà ta không nhân cơ hội này lại tung chiêu thức với mình?

Nhưng ông cũng không để tâm tới điều đấy nữa. 

Thầy Liên bước ra khoảng đất trống, ông ngồi xuống, vận hành khí tức cùng kinh mạch của mình, miệng ông lầm bầm trì chú, nếu như dùng triệu hồi thuật, ông sẽ mất đi ba năm tu luyện của mình.

"Triệu hồi thuật? Cái này thất truyền từ lâu lắm rồi cơ mà?"

Trong khi ông đang tập trung hết sức để sử dụng chiêu pháp này, ông vẫn nghe rõ giọng điệu đầy bất ngờ của bà ta. 

Với những gì bà ta làm, thì việc biết tới sự tồn tại của triệu hồi thuật, chẳng những ông không bất ngờ, mà còn dự đoán được từ trước.

"Thôi được rồi. Để ta xem mi triệu hồi được ai? Khà khà..."

Mặt đất như rung chuyển, cây cối vung vẩy thật mạnh, cả một khu rừng âm u nay còn ghê rợn hơn bởi những tiếng va vào nhau của gió. 

Nhân lúc chướng khí lẫn linh khí đan chéo vào nhau, thầy Liên mở to mắt, miệng khẽ mấp máy.

"Thỉnh tổ pháp sư tới giúp nhân gian."

"Tổ pháp sư? Tổ pháp sư của mi là ai?" 

Bà ta nhìn ông với ánh mắt đầy nghi hoặc. Tổ pháp sư à?
 
Chương 213


Ánh mắt của thầy Liên bỗng liếc về phía bà lão một cách sắc lẹm. Ông chợt đứng dậy, lấy thanh đào mộc kiếm kia đi ra, tiến tới gần mụ.

"Con yêu ma to gan, ta tưởng có chuyện gì mới phải gọi ta lên tới tận dương gian, thì ra cũng chỉ là một con bọ nhỏ bé của âm giới đi lạc sang tới đây. Còn không mau cút về nơi kia?"

Bà lão nghe được giọng nói của một người nam thanh niên phát ra từ lồng ngực của người trước mặt. Với một thân hình già cỗi, chất giọng ấy tất nhiên không phải là của ông ta. 

"Pháp sư tổ mà lại chỉ là một oắt con mới lớn thôi à?"

"Láo xược!"

Người thanh niên bên trong thầy Liên hừ lên một tiếng, vận nhẹ linh khí của mạch dồn vào mũi kiếm như khi nãy thầy Liên mới làm, quay về phía kết giới hồi nãy mới được tạo thành, nơi bầy rắn đã mọc đầu, sắp sửa phá ra tới nơi. 

Động tác thật nhanh, chỉ kịp nhìn thấy cánh tay vung lên một nhát, kết giới liền vỡ ra, đám rắn kia đang tìm cách bò đi lại gần, bị ngay một luồng hoả khí xông thẳng tới.

"Hoả... Hoả phù? Xem ra bà bà ta đã xem thường mi."

Phía đầu đào mộc kiếm, một tấm hoả phù không biết từ khi nào đã xuất hiện, toả ra một luồng hoả khí nóng rực. 

Lũ rắn âm giới là loại cực kì thông minh và có linh khí, chúng biết người có thể sử dụng chúng đã lợi hại, thì người có thể hại chúng còn gấp bội phần người kia, vội vàng lúc nhúc tìm cách trở lại những khe nứt dưới lòng đất, nơi giao kết giữa âm gian và dương gian.

Những tưởng đã thoát ra được rồi, thì một luồng hoả khí nữa lại phóng tới từ đầu mũi kiếm, lũ rắn chối không kịp, con nào con nấy quằn quại đau đớn, bộ da trắng ợt kia bị lửa thiêu cháy, thân xác rã rời rồi tan biến vào thinh không như chưa có gì xảy ra.

"Đừngggggg..." 

Bà lão hét lên một tiếng thực chói tai, giọng nói khàn khàn kia vang vọng cả một khu núi rừng.

"Lâm, Lâm, anh có nghe thấy tiếng gì không? Có phải là giống như tiếng của bà lão..."

Sen cùng Lâm, hai người trẻ kia đúng như lời đã nói hồi nãy, chờ một lát sau khi thầy Liên cùng bà lão kia rời đi, chính mình cũng đánh dấu cuốc bộ theo sau. 

Sen biết dấu, hăng hái đi trước, thính giác nhạy bén khiến cô nghe được âm thanh cách đây khá xa. Chờ mãi không thấy Lâm trả lời, sốt ruột, cô quay lại.

"Này, tôi bảo là... Á, làm sao thế này?"

Phía sau Sen, Lâm đang toát mồ hôi hột, khuôn mặt nhăn lên từng cơn đau đớn, gân xanh cùng ấn đường trên trán lại bắt đầu hiện rõ. 

"Tôi... Tôi đau quá."
 
Chương 214


Lâm thở dốc, hiện giờ lồng ngực anh như đang có trăm nghìn áp lực như đầu mũi kim chĩa thẳng vào làm anh khó thở.

Sen thấy biểu hiện của người bên cạnh, hoảng hồn.

"Thôi chết rồi, làm thế nào bây giờ? Hay là... Chúng ta quay về nhé?" 

Quay về? Nếu như giờ này mà quay về, Lâm nghĩ chắc anh không chống cự nổi. Cả người anh giờ mềm oặt ra, chân tay không làm chủ được. Hơn nữa...

Anh là người gián tiếp tham gia sự việc này, mà còn bị đau đến vậy, thế còn Long? Người trực tiếp bị bỏ bùa, hẳn đang trong cơn thập tử nhất sinh, mà đã như vậy, Liên sẽ lo lắng cho Long lắm, nếu như anh quay về, nhìn thấy cảnh cô túc trực chăm sóc, lo đến phát khóc thế kia...

Không đành lòng, nhất quyết không đành lòng. Anh không muốn nhìn thấy những thứ như vậy. Điều ấy có khi còn đau hơn cơn tức ngực này gấp trăm, gấp ngàn lần nữa. 

"Thế nào? Anh có nghe tôi nói không Lâm? Chúng ta quay đầu về nhé?"

"Không. Đi tiếp đi. Cô giúp tôi."

Sen nhìn thái độ của Lâm, thấy anh mím môi nén đau, không nói gì, biết rõ nếu như bây giờ quay về thì cũng không thể, nên đành dìu anh bước tiếp. 

Gió trong rừng thổi mỗi lúc một mạnh, Sen vừa nheo mắt vì nắng, lại vừa phải mở to mắt ra nhìn dấu vết, vì gió giữa trời nắng gắt thế này, dấu chân và chống gậy có thể bị phủi bay đi không còn một dấu vết.

Hai người im lặng dìu nhau đi được một đoạn nữa, Sen ngẩng đầu lên trời.

"Ơ, làm sao chỗ này lại có bóng mây đen thế nhỉ? Gió thổi hình như cũng từ hướng này. Hay chúng ta lại đó xem sao đi." 

"Được."

Lâm gật gật đầu, thế nào cũng được.

Đôi nam nữ tiếp tục tiến tới bãi đất trống. Càng tiến tới lại gần, Lâm cành cảm thấy áp lực như lồng ngực của mình ngày một lớn hơn. Anh như muốn nổ tung ra vậy. 

Bỗng chốc, đôi chân đang dìu Lâm của Sen khựng lại, cô hác hốc miệng, kéo Lâm lùi xuống một gốc cây to.

"Sao... Sao thế?"

"Suỵt." 

Sen ra hiệu cho Lâm ngồi xuống, chỉ vào phía trước khiến anh tò mò nhìn theo.

À, ra là bà cụ cùng thầy Liên đang đứng ở đấy ư? Nhưng bãi đất trống này, tự nhiên mọc ra giữa khu rừng nhiều cây thế?

Cả Sen lẫn Lâm nín thở nhìn chăm chú vào hai người trước mắt. 

Thầy Liên giờ đang cầm trong tay một thanh kiếm gỗ, ở đầu kiếm có thứ gì toả ra màu vàng, trông thật quái dị, cùng với lão bà kia, một thân chống gậy trông sắc nét hơn khi gặp ở bản hồi nãy.
 
Chương 215


Nhưng trên tất cả, điều làm hai người kia thấy kì lạ, bà lão kia bỗng dưng hạ cây gậy của mình xuống dưới đất, làm dấu tay như một nghi thức kì quặc, lấy bên hông mình ra một vật kì lạ.

Từ phía xa, Lâm cũng có thể nhận ra được, đấy là chiếc túi thêu đôi phượng hoàng đất màu thẫm của bà ta.

Lão bà bà mở chiếc túi ra, lôi từ phía bên trong một đồ vật nhọn hoắt cũ kĩ, niệm ba lần chú, rồi đâm thẳng vào trong lồng ngực mình, máu tươi chảy ra xối xả, bà ta ngã gục xuống đất. 

"Cái... Cái gì? Bà ta chết rồi?"

Sen không dám tin vào mắt mình.

Tại sao thầy Liên có thể bình tâm như vại nhìn một bà lão già yếu chết trước mặt mình? Nếu bây giờ không cầm máu, lập tức bà ta có thể chết, mà Sen thì không bao giờ có khái niệm người tốt hay người xấu, chỉ cần là người bệnh, và cô có thể cứu chữa được, cô phải cứu cho tới cùng. 

Sen đứng dậy, chuẩn bị chạy lại phía bên kia, bỗng một trận cuồng phong nổi tới, đẩy cô ngã về phía đằng sau. Lâm nhanh tay đứng lên đỡ lấy cô. Cây cối hai bên rung chuyển dữ dội, lúc này, những vết nứt dưới đất kia ngày một to ra. Thầy Liên vẫn đứng đấy, cầm thanh đào mộc kiếm, không có một phản ứng trở lại.

"Trật tự đi. Đừng có cái gì cũng phiến diện như thế."

Lâm nói nhỏ cảnh cáo Sen, nhưng cô ương bướng không nghe lời, lập tức vùng tay ra khỏi người Lâm, đột nhiên, có tiếng chim kêu ở đâu nghe thật rợn. 

"Chiếp chiếp... Chiếp chiếp..."

Giọng chim lớn lắm, hai người kia nghe như muốn nát thính giác của mình, từng đợt sóng âm dội thẳng qua màng nhĩ giống như một loại thuốc độc vậy, nếu nghe nhiều, có thể chảy máu tai tới chết.

Lâm tò mò ngẩng đầu lên, phát hiện một con phượng hoàng đất to lớn đang sải cánh phập phùng phập phùng trên đầu của mình. Nó to lớn giống như máy bay ném bom của địch vậy. Hạ cánh xuống khu đất trống, cái mỏ lớn nhọn hoắt, hai hốc mũi thở phì phò cùng với ánh mắt trông thật ác, chúng sắc lẹm như mũi dao kia, mắt đỏ dính đầy tơ máu kì dị, ngó nghiêng nhìn xung quanh. 

Lũ rắn kia biến mất, bà ta liền gào lên đau đớn, lập tức cũng đi chết theo, vậy có nghĩa là, cuộc sống trên dương gian này, chính là nhờ lũ rắn dưới âm giới cùng dương khí còn người mà thành.

Luac này, người đứng im bất động nãy giờ, chính là thầy Liên, mới cười lên một tiếng.

"Ra là thần chim. Không ngoan ngoãn ở lại làm sủng vật của tên kia, nên tới đây trốn à?" 
 
Chương 216


Giọng... Giọng nói? Giọng nói của thầy Liên làm sao lại kì lạ như vậy? Giống giọng của một thanh niên trẻ hơn là giọng của một người trung niên.

Con chim khẽ kêu lên một tiếng, nghiêng đầu về phía thầy Liên. Nó thực sự to lớn, một người một chim, một lớn một bé, trông thực mất cân xứng với nhau. Giống như kiểu chỉ cần nó giơ ra bộ vuốt của mình, lập tức sẽ đánh bại được con người bé nhỏ trước mặt.

Sen ngẩng đầu lên, há hốc miệng, chim gì thế kia?!? Giống phượng hoàng đất, nhưng lại là một phiên bản to hơn, đáng sợ hơn bình thường. 

Vậy còn bà lão kia...

Cô mím môi, quay về phía Lâm xin ý kiến, Lâm lắc đầu, đôi môi tái nhợt mấp máy.

"Bà ta đã chết rồi. Cô thấy không? Ngay sau khi bà ta cố tình tự sát, con chim to lớn này xuất hiện, giống như kiểu, bà ta đang đánh đổi mạng sống của mình để gọi nó. Vậy nên bà ta không phải người bình thường." 

Sen không nói gì, biết lời Lâm nói là cơ cơ sở, gật đầu nhẹ một cái, quan sát Lâm.

Có vẻ như Lâm càng ngày càng đau nhức hơn?

"Anh ổn chứ?" 

"Không sao."

Lâm bất giác xua tay, ý nói mình vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng thực ra từ lúc con chim này xuất hiện, anh lại càng cảm thấy đau đớn hơn, tứ chi mềm nhũn giống như không cử động được.

Hai người lại tiếp tục quay ra nhìn con chim kì lạ trước mặt. 

Chim nghe thầy Liên nói xong, thở phì phì, nó rít một hơi thật sâu, lấy móng cào nhẹ xuống dưới đất thành một hố dài, bụi bay mịt mù.

"Ta biết ngươi cũng chỉ có thế."

"Thầy Liên" cười nhạt, đoạn ông lấy thanh đào mộc kiếm trong tay, vạch ra một trận đồ ngũ hành trước mặt dưới bãi đất trống, lần này hành động không cần bùa chú nhưng thực linh động, ông bước vào bên trong ngũ hành, dùng thần thức vốn có trong người trì chú, bên trên trời mây đen nay lại kéo về lũ lượt hơn, chẳng mấy chốc đã sắp hoá thành mưa. 

Thần chim vẫn tiếp tục thở ra những âm thanh khó nghe, rỗi bỗng mắt nó dựng ngược lên, nhìn thầy Liên đầy oán hận, cái mỏ nhọn hoắt lại lớn kia mở hết ra, một thứ hình thù kì dị màu xanh lục nhạt được phun ra.

Là cái gì vậy? Khí? Hay là một thứ chất lỏng tới từ âm gian?

Ồ không, trông giống như những ngọn lửa hơn. 

Chim phun lửa?

Ngọn lửa kia nhanh chóng đi tới vị trí thầy Liên đang đứng, hai người phoá đằng sau gốc cây mở to mắt giật mình, nhưng khí chuẩn bị tới nơi, thầy Liên nhẹ nhàng đưa thanh kiếm lên trời.

"Xuống." 
 
Chương 217


Cơn mưa ào ạt từ những đám mây tích chướng khí kia rơi xuống, lộp bộp lộp bộp, phủ đầy hai bên vai áo của hai người thường bây giờ là Lâm và Sen. Cô thấy thế, nhìn xung quanh tìm nơi ẩn nấp lại có thể trú mưa, nhưng trái lại, Lâm vỗ vai cô ra ý chịu đựng. Anh biết, cơn mưa kia không phải những cơn mưa bình thường, có thể một lát nữa nó sẽ tạnh, nhanh thôi.

Con chim kia gặp mưa, lửa tất nhiên bị tắt, nó lắc mình, vẩy bộ lông ướt sũng kia đi, có vẻ nó kị mưa, hai chân không thể di chuyển được, nhân cơ hội ấy, người cầm kiếm đối diện lôi một lá phù ra, dùng linh khí nơi đầu kiếm, đánh dồn con chim về phía những vết nứt. Con chim ngu ngốc khó khăn lùi dần về phía đằng sau, cho tới khi sa chân vào vết nứt to nhất, nơi mà âm gian dương gian giao nhau, mắc kẹt tại đó, người kia dùng một kết ấn nhàn nhạt, tạo ra một kết giới màu đỏ, giam con chim kia lại, đoạn hô một tiếng "Phá", vết nứt giao nhau kia nứt toác ra thành một hố lớn thăm thẳm, con chim chỉ kịp chiếp lên một tiếng, cả người nó rơi mất vào hư không. Kết giới kia cũng dần biến mất, vết nứt được linh khí kiếm hàn lại, bầu trời cũng trong xanh hơn, mang nắng trả về với rừng, cơn mưa kia biến mất, hoàn toàn như không có gì xảy ra.

Thầy Liên xong việc, ngửa mặt lên trời cười chua chát, nhưng giọng nói kì lạ kia lại thoát ra nơi cổ họng. 

"Trời trong xanh thế này, nàng đã đi đầu thai hay chưa? Dương gian khổ sở, thực xin lỗi."

Nói xong, cả người cũng rơi gục xuống đất.

Sen thấy một cảnh này, không khỏi bàng hoàng, thầy bị làm sao thế kia? Hay bị ma nhập? Hay yếu sức quá rồi? 

Cô chạy lên phía trước, đỡ lấy thầy Liên, mắt ông nhắm hờ, hơi thở thoi thóp.

"Thầy, thầy ơi..."

Thầy Liên khẽ gật gật, rồi ngất đi. 

Làm sao bây giờ? Một cái xác cùng hai người bệnh?!?

Sen là con gái, hồi nãy đi Lâm đi tới đây cũng thực sự kì tích rồi.

"Để tôi." 

Phía đằng sau Sen, Lâm bước tới, khỏe mạnh bình thường.

"Lâm? Anh đỡ đau hơn rồi à?"

Lâm gật đầu quả quyết. 

"Không gọi là đỡ đau, tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, có khi còn hơn lúc trước ấy."

"Cũng đúng, bà pháp sư này dùng bùa yêu, nay cũng đã chết, chẳng có lí gì anh phải bị đau thêm cả."

Lâm thì khác, hồi nãy khi con chim kia bị đẩy xuống vách lớn, cả người anh giống như có một luồng khí nóng toả ra, đả thông kinh mạch, sau đó, chương khí biến mất, cơ thể anh liền trở lại bình thường. 
 
Chương 218


"Vậy bây giờ... Tính thế nào?"

Sen quay qua nhìn Lâm lo lắng, xác chết của bà lão này, nếu như đem về, lập tức dân làng sẽ kết tội ba người là tội phạm giết người, có thể bị xử theo lệ làng... Những hình thức tra tấn...

Ý nghĩ mới chớm thôi cũng làm Sen rùng mình. 

"Không sao, bây giờ chúng ta tới vách núi, kéo hai người họ tới đấy, nói là bị thú dữ tấn công, hai ta ở phía sau liền cứu không kịp."

"Nhưng cái xác của bà lão này... Là do bị dao đâm, nếu họ phát hiện ra được thì..."

"Không lo. Tôi biết rất rõ tục lệ của dân tộc này, phàm là người chết vì bất cứ lí do gì, họ cũng đều không khám nghiệm thi thể, đấy giống như một sự tôn trọng cuối cùng dành cho nhau vậy." 

"Vậy cũng được."

Biết đây là lí do duy nhất trong lúc này, Sen đành phải đồng ý. Lâm đứng canh chừng cái xác cùng thầy Liên, tất nhiên, trước khi đi Sen đã khám rất kĩ càng ông, để chắc chắn rằng ông chỉ bị ngất đi, cô mới an tâm về lại rừng tìm người tới giúp.

Khi lần theo dấu vết thì khó, nhưng lúc đi về thì thật nhanh. 

Từ phía xa, cô phát hiện bản làng có gì đó không bình thường, người người tấp nập hối hả đi ra đi vào lối dẫn vào lán riêng của già làng, có người đàn ông thì bổ củi, người thì chẻ lạt, người nấu nước, giống như chuẩn bị một buổi cúng tế vậy.

Cô chạy nhanh tới bên người phụ nữ đang nấu nước, hỏi nhỏ.

"Làm sao thế ạ? Có chuyện gì đang xảy ra à cô ơi?" 

Người kia nhìn cô, gật đầu buồn bã.

"Già làng mất rồi."

"Mất rồi?" 

Sen không tin vào mắt mình, cũng không muốn tin vào thứ mình vừa nghe. Cô lẩm bẩm.

"Không... Không thể nào... Hồi trưa, hồi trưa con mới gặp và nói chuyện với già làng kia mà? Sao có thể..."

"Ông ấy vừa mất, lúc trời đổ mưa, ông ấy mất rồi." 

Trời... Đổ mưa?

Hình như cũng chính là lúc, bà lão kia đâm vật nhọn vào để tự sát?

Sen có linh cảm, giống như mệnh của hai người này tương thông với nhau vậy. 

Đúng rồi, bà lão.

Cô mấp máy, nghẹn ngào nấc.

"Cô ơi... Bà lão và thầy con... Hức... Họ đi lấy thuốc, không hiểu vì lí do gì, mà hình như, cả hai người bị thú dữ đuổi, đang hấp hối ở trong rừng kia, bà lão... E là... Không qua khỏi..." 

"Cái gì?"

Không chỉ riêng người phụ nữ kia, một bộ phận không nhỏ đứng xung quanh cũng thấy tò mò khi Sen khóc, vậy nên...

Một nhóm những người đàn ông khoẻ mạnh, được trang bị nỏ và cung, tiến vào trong rừng, dưới sự dẫn dắt của Sen. Những người còn lại lo hậu sự của già làng
 
Chương 219


"Tới nơi rồi ạ."

Sen thút thít, chỉ vào vách đá nơi Lâm đang ngồi. Anh vờ ôm xác bà lão đau đớn, khuôn mặt tỏ ra thật bi ai.

Sen thấy màn này, khẽ hừ mũi. 

Giỏi.

Hai người đàn ông được phụ trách khiêng xác bà lão về, hai người còn lại thì dìu thầy Liên đi.

Họ lắc đầu, thật không ngờ, trong một ngày, pháp sư và già làng, hai người quyền lực nhất bản này đã ra đi. Có chăng chính là ý trời? 

Thầy Liên được đưa tới lán quân y của Sen một cách nhanh chóng. Xác của bà lão kia thì được đưa về làng bằng con đường khác, tất nhiên, Lâm vẫn phải ở lại và đi theo, như một cách để chứng minh mình vô tội.

Nhác thấy bóng Sen cùng những người đàn ông khiêng thầy mình về, Liên đứng từ xa, vô cùng hốt hoảng.

"Thầy, thầy ơi? Chị Sen, thầy em bị làm sao thế này?" 

"Thầy em... Thầy em đi vào bên trong rừng lấy thuốc cùng một người nữa, đi tới vách đá, chẳng may gặp thú dữ, người kia mất rồi, còn thầy em được đưa về đây, em đừng lo, sẽ cứu được thôi."

Vừa nói, Sen vừa nháy mắt với Liên, cô cũng nhận ra được tình trạng của thầy mình, phối hợp vô cùng ăn ý.

"Đi nào, dẫn thầy em vào đây để khám tổng quát." 

"Được. Phiền các anh."

Hai người đàn ông kia gật đầu, đặt thầy Liên vào một chiếc giường tử tế trong lán, lập tức chào cáo lui.

"Chúng tôi còn phải về bản nữa. Ma chay cho già làng, cho thầy cúng." 

"Vâng, chào các anh. Lát nữa sau khi lo xong cho người này, chúng tôi sẽ tới thăm viếng sau."

Chờ hai người kia đi khuất dạng, Liên tò mò.

"Sao vậy chị? Mọi chuyện ổn chứ? Có chuyện gì đang xảy ra sao? Ma chay cho già làng? Già làng mất rồi ư? Sao vậy... Em biết là hồi trưa ba người nói dối em, không cho em theo..." 

Sen gạt tay, cười trừ.

"Cũng là lo cho em thôi. Long làm sao rồi?"

"A, vâng. Anh ấy tỉnh lại rồi. Khoẻ mạnh lắm. Nhưng nghe lời thầy, em không dám tới gần anh ấy, sợ bùa vẫn còn linh nghiệm, lại hại anh ấy chết khổ ra..." 

"Bùa đã giải xong rồi chăng? Chị cũng không rõ nữa. Lâm đang phải ở lại bản kia, chờ thầy em tỉnh lại đi đã, vào đây chị kể tường tận mọi chuyện cho nghe."

"Vâng."

Liên gật đầu, vậy là mọi chuyện ổn thoả hết rồi sao? Cô bây giờ mới cảm thấy mọi thứ thật thoải mái. 

Đến khi trời mờ tối, Sen vào khám lại cho Long, nghe lời thầy mình, Liên không tìm tới xem anh thế nào nữa, vẫn còn chưa chắc bùa đã giải xong...

"Đại đội trưởng, anh ổn cả chứ?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom