Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 180


Long đau đớn, nằm co người lại trong chiếc lán quân y. Trăng cũng vừa khéo xuất hiện ở đầu kia ngọn cây.

Không thể nào, Ngri đã cho anh uống thuốc rừng rồi cơ mà?

Nếu như anh nhớ không nhầm, hồi chiều cô có dặn rằng thuốc này cũng cần phải ra ngoài để tiếp xúc với anh sáng mặt trăng, mới có tác dụng? 

Long nén đau lại, ôm lồng ngực như đang bị ai đó bóp nghẹt đi, cố lết xuống giường, khó khăn bước ra ngoài.

Trăng rằm, lại còn là trăng rừng nữa, to tròn vành vạnh, tuy chưa lên cao nhưng sáng rực. Long không có tâm trí nào để ngắm, anh lại dưới một gốc cây lớn, ngồi phịch xuống, thở gấp.

Cơn đau vẫn không có dấu hiệu chấm dứt hay dịu đi. 

Đầu anh như bị một vật thể nhọn hoắt đâm vào, từng nhát từng nhát một, khiến anh hai tay ôm lấy ôm để, khuôn mặt nhăn lại đầy đau đớn, bên tai lại nghe trở lại những tiếng côn trùng có cánh bay vù vù trong đầu mình. Người phụ nữ hôm nay không ra lệnh hay điều khiển cho anh làm gì nữa, chỉ lầm rầm một thứ ngôn ngữ kì lạ mà anh chưa bao giờ được nghe.

Anh nhắm chặt mắt lại, trước mắt anh lại là một hình ảnh lạ lùng.

Ngri mặc bộ váy dân tộc của mình, tóc vấn lên, cươi tươi rói đem nước đến bên cạnh anh. 

Tóc vấn là dấu hiệu của người phụ nữ đã lập gia đình trong tục lệ của làng bản Ngri...

Long đau đớn đến không còn tài nào ngồi gượng dậy được nữa, anh cũng bỏ mặc tất cả hình ảnh cùng âm thanh kì quặc trong đầu mình ra, nằm bệt xuống dưới nền đất ẩm ướt, tiếng côn trùng kêu đêm vẫn rú lên liên hồi.

Trong lán, thấy trời đã tối hẳn, Sen vội dặn ba người còn lại làm việc tiếp, phần mình thì đem thuốc đến lán cho Long, phải phòng trước khi căn bệnh lạ phát tác. 

Trong lán tối om, lại không có động tĩnh gì, Sen mò tay vào bàn, đặt khay thuốc xuống, lấy hộp quẹt trong túi ra quẹt lửa, thắp đủ ba ngọn đèn dầu trong này mới thôi.

"Anh đại đội trưởng này, đến giờ uống thuốc rồi, mau dậy uống thuốc sau đó dùng cháo đi."

Thấy đống chăn trên giường bệnh vẫn cuộn một đống không nhúc nhích, Sen kêu mãi không trả lời, với bản tính của mình, cô sốt ruột hất tung chăn lên. 

"Anh đi đâu rồi?!?"

Sen hoảng hốt, vút cả khay thuốc xuống dưới đất, chạy ra ngoài, tìm các lán còn lại đều không thấy.

"Sao thế chị Sen?" 

Một quân y nữa thấy thái độ của Sen thì hỏi.

"Đại đội trưởng trong lán mắc bệnh lạ kia biến mất rồi."
 
Chương 181


"Không thể nào. Hồi chiều còn trong lán mà?"

"Thì chị cũng thấy, nhưng giờ đã đi đâu mất rồi. Mọi người, mau đi tìm quanh đây đi, kẻo anh ta phát bệnh lạ không làm chủ được mình, chết trong rừng đấy."

"Được." 

Mọi người phân tán nhau nhanh chóng đi ra ngoài tìm, một người được cử để chăm sóc các bệnh nhân còn lại.

"Chị Sen, chị Sen, anh ấy hình như ở đây này."

Cô quân y trẻ tuổi nhưng nhát gan, run rẩy lấy tay chỉ chỉ xuống dưới đất. 

Dưới gốc cây kia, Long nằm co lại như con tôm, hai mắt trắng dã, miệng lầm bầm gì đó không ai nghe rõ.

"Mau, mau đưa anh ta về lán cho uống thuốc an thần đi."

Sen hốt hoảng chờ hai quân y khiêng Long lên giường, nâng mắt anh lên xem độ giãn của đồng tử. 

"Trong mắt xuất hiện các tia máu đỏ ngầu. Tia máu này lan nhanh lại đậm hơn các tia máu thường, chỉ sợ nguy cơ xuất huyết bên trong là rất cao. Thuốc hay trang thiết bị ở đây e là không thể nào cứu nổi nữa."

"Phải làm sao được hả Sen? Anh ấy hình như đang co giật."

Cô quân y trẻ tuổi mếu máo chỉ vào người Long. Không phải vì cô không quen với việc bệnh nhân thập tử nhất sinh, mà là do đây là biểu hiện của căn bệnh lạ, co giật liên hồi thế này, lỡ đâu chốc nữa bật lên cắn cổ người xung quanh như ma cương thi trong những câu truyện Trung Quốc hàng đêm cô hay đọc thì sao? 

"Tạm thời cứ đem thuốc tới đây đi đã."

Sen gắt lên, kiểm tra nhiệt độ trên trán của Long. Một lát sau thuốc được đem tới, Sen vật một tay nâng đầu Long lên, một tay vốc thuốc cho anh uống.

Vẫn co giật... 

Bệnh này là bệnh gì vậy?!?

Người Long bây giờ co giật từng cơn liên hồi, hai mắt đỏ ngầu chi chít tia máu, môi anh thâm đen lại, răng lập cập cắn mạnh vào nhau, Sen phải lấy miếng vải cho anh ngậm để không cắn vào lưỡi.

Người Long bây giờ như một lò luyện đan, nóng ran lên, cả lồng ngực lẫn lục phủ ngũ tạng như có hàng trăm con rắn rết trườn đi trườn lại, mỗi con cắn một ngụm, ra sức giằng xé, hút máu tươi của mình. Long chỉ mang máng được một chút, hình như ngoài đằng kia Ngri đang tức tưởi lau trán thay nước cho anh? 

"Thôi chết rồi, anh ta không những co giật, có vẻ như là bị sốc phản vệ"

Lần này không thể cứu vãn được nổi tình hình nữa, Sen cùng mọi người bất lực.

"Chị Sen!" 

Ngoài cửa lán, lấp loáng có hai bóng người. Sen nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa.

"Liên à?"

"Vâng chị. Em dẫn thầy tới đây." 

Nói đoạn, hai người đi nhanh vào bên trong lán quân y. Mọi người còn không kịp chào hỏi, người đàn ông già, tóc búi lên cao đã trắng ngà, mặc cánh áo nâu nhuộm, tay đeo một túi vải rất to, không ai nghĩ tới lại là thầy của Liên. Ông bước đến bên Long, không để ta tới mọi thứ xung quanh, xem lại các biểu hiện của anh, vội lấy một tay vạch áo ngực anh ra.

Ấn kí khi trước đỏ ngầu như máu, đậm nét giữa lồng ngực anh.
 
Chương 182


"Trời ơi, lại lên cơn co giật nữa rồi kìa."

Long trong tiềm thức mơ màng, nhưng có một khoảnh khắc nào đấy nhận thức được người đàn ông đang đứng bên mình là thầy Liên, nghiễm nhiên rất muốn tỉnh táo. Thế nhưng thực càng lạ lùng, chỉ cần có ý nghĩ liên quan tới Liên thoáng qua đầu, anh liền lập tức đau đớn toàn thân.

Ông già không nói năng gì, lấy một tay đánh thẳng vào phía ấn đường Long, lập tức anh ngất lịm nằm im như một khúc gỗ. 

"Thầy, có đúng không?"

Liên đứng bên cạnh sốt ruột hỏi lại. Thầy cô quay đầu, gật gật.

"Quả nhiên đúng là nó." 

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Còn thế nào nữa, theo thầy tới bàn đây ngồi."

Thầy Liên ngồi xuống bàn, lôi túi đựng đồ nghề ra bên ngoài, bắt đầu lấy một tờ giấy, viết chữ vào bên trong đấy. Sen ánh mắt khó hiểu nhìn Liên, cô lắc đầu, ánh mắt không khỏi lo lắng. 

Cả đám người trong lán nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy của Liên, nói giọng ngoài bắc, quả nhiên là người gốc Hà Thành như lời cô nói. Nhưng còn hành động và túi đựng đồ đeo bên người này, thật kì lạ. Toàn những thứ Sen chưa thấy bao giờ. Có chăng cũng chỉ là những thứ mà cô có vẻ ngờ ngợ thôi. Chẳng hạn như, cái thứ ông ấy vẽ có giấy màu vàng, mực đỏ viết bằng bút lông này, giống như bùa ấy.

Khoan... Bùa?

Sen tròn mắt lên, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Liên ra hiệu im lặng. 

"Liên, con mau đưa tờ giấy này nhờ người chuẩn bị mấy thứ trong đây đi. Cô gắng mà chuẩn bị cho đầy đủ, thầy biết là khá khó khăn, nhưng mà cũng phải làm cho được."

"Vâng."

Liên đưa tờ giấy cho Sen, Sen nhăn mặt lại, chết dở, trời tối thế này, quân y các cô là phận đàn bà con gái, làm sao mà ra đi chuẩn bị cho kịp được? 

Liên như nhìn thấu nỗi lo lắng của Sen, cô đứng lên, dặn dò.

"Chị, chị đem tới khu tập trung của các anh bộ đội, cử một hai người tìm kiếm chuẩn bị, còn nhờ lấy một hai người nữa tới đây, phụ thầy em."

"Phụ thầy em... Này, chị hỏi, thầy em có phải là..." 

Sen nói đoạn, nhỏ ngay miệng lại. Cô có tính cách thẳng thắn, lại cũng hay tò mò, nên không nín được. Liên cũng không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu nói nhỏ.

"Vâng. Thầy em là pháp sư."

Sen nghe xong tròn mắt, cô nhanh tay đưa giấy cho cô quân y nhỏ tuổi kia đi thông báo. 

"Thế làm sao? Anh đại đội trưởng này làm sao đấy?"

"Anh ấy bị trúng bùa yêu. Em đoán không lầm, là của con bé dân tộc tên Ngri hôm trước em dặn chị phải cẩn thận. Có lẽ bùa này phải qua một tuần lễ mới bắt đầu hết cơn đau, hoàn toàn có tác dụng được. Nào ngờ trở về, sao anh ấy nặng quá."

"Ngri?!? Con bé đó... Hồi chiều mới bước vào trong lán này." 

"Hả?"
 
Chương 183


Liên nghe nói xong, khuôn mặt thất sắc. Cô hoảng hốt một chút, ngay lập tức quay lại chỗ thầy mình.

"Thầy, thầy ơi..."

Thầy Liên đang ngồi trên bàn, không rõ đang làm gì, nghe Liên nói xong thì nhăn mặt lại, vuốt vuốt chòm râu, đứng dậy lại phía Long. 

"Thầy cũng đang không rõ vì sao ấn kí này lại đỏ mạnh như thế. Hoá ra chủ tử của nó đã tiếp xúc vào đây rồi. Cứ tưởng mình đến vừa kịp lúc, nào ngờ lại chậm một nước. Thật đau đầu."

"Là... Là sao hả thầy?"

Liên đứng bên cạnh lắp bắp. Cô không hiểu mình đang lo lắng run rẩy vì cái gì. Nhưng cô thấy lo lắm, cứ như thể mình sắp bị người khác cướp mất hay đem bỏ đi thứ mình thích vậy. 

Thầy Liên không vội mà đi lại bàn ngồi. Ông toan lấy chén nước nhỏ đặt trên bàn, Sen thấy thế nhanh tay chạy lại tính rót cho ông chén trà thì thầy bỗng hất ra, đưa chén lên ngửi, rồi giật mình.

"Phượng hoàng đất?!?"

"Dạ?" 

Liên cùng Sen nghe không hiểu cho lắm. Cả hai tròn mắt lên chờ câu trả lời.

"Trên chiếc chén này có dính máu tanh của động vật. Có vẻ như đây là máu của hồng hoàng, hay nơi khác gọi là phượng hoàng đất. Loại bùa này thầy đã gặp một hai lần khi từ nam trở về bắc rồi. Dân tộc này rất ít khi bỏ bùa người ngoài lắm. Nhưng họ lại vô cùng thâm hiểm về bùa ngải. Đặc biệt là nuôi ngải... Hơn nữa, theo thầy được sư phụ mình truyền lại, bùa yêu này có tác dụng hoàn toàn trong vòng một tuần trở đi. Nên là trong vòng bảy ngày này, người bỏ bùa và người làm bùa phải liên tục cúng tế trên bàn thờ thần. Thần này là thần đứng ra bảo lãnh tất cả các ước nguyện của người bỏ bùa yêu. Nếu ta nhớ không nhầm thì tượng vị này được tạc trông giống đầu một con chim, còn thân là hình người. Bỏ được bùa yêu phải có đồ vật gì của người ấy, đem gói lại đặt đằng sau bàn thờ vị thần này. Người ta sẽ vào bên trong rừng, bắt một đôi hồng hoàng trống mái về để cắt tiết. Máu con trống cho người nam, máu con mái thì là người nữ. Sau khi cắt tiết xong phải uống máu ngay trong vòng hai canh giờ. Máu được thỉnh thần và được bỏ một loại chú độc mạnh. Sau khi người bị bỏ bùa uống vào, nó có tác dụng như một mạng lưới, ngấm sâu vào trong cơ thể lục phủ ngũ tạng cả hai người. Muốn phá được loại bùa này không đơn giản như bùa người Kinh chúng ta đâu... Nếu đã uống máu hồng hoàng, thì... Phá giải..."

"Thầy nói đi. Sao cứ chậm chạp thế?" 

"Một trong hai người một là phát điên dại suốt đời, hai là chết."

"Thầy..."

Liên cong mắt lên, ươn ướt nhìn thầy mình. Thầy Liên xót con gái lắm, vội xoa xoa đầu con gái. 

"Thầy đã không ngại đường xa tới tận đây cho con. Con không phải lo."
 
Chương 184


Nói xong ông liền thở dài một cái. Thật là, nếu như con gái ông đã có tình cảm với người này như vậy, thì tuyệt đối bằng mọi giá ông phải giúp cậu ta phá giải hoàn toàn loại bùa này.

Thầy Liên vuốt vuốt chùm râu dưới cằm, lại đứng lên cạnh giường, quan sát thần sắc của Long.

Ngũ quan đều tím tái thâm đen, có lẽ do máu hồng hoàng đang ngấm vào mạch máu lan ra khắp cơ thể, cơ thể đang cố gắng chống chọi lại với nó. Việc cần làm bây giờ là chặn tất cả những mạch máu vận chuyển đi. 

"Liên, đưa thầy bộ kim châm, thầy để trong túi vải."

Liên nhanh tay chạy lại, đưa cho thầy mình một chiếc hộp bọc bằng vải nhiễu. Ông cầm lấy, cẩn thận gỡ ra, châm cứu vào các huyệt đạo trên người Long.

"Được rồi. Tạm thời là tối nay tới sáng cậu ta sẽ không sốt hay co giật gì nữa đâu. Thầy đã bít kinh mạch vận chuyển máu độc rồi. Hồi chiều cậu ta đau đớn như vậy là do máu hồng hoàng ngấm vào mà cơ thể đang kháng cự đấy thôi. Nhưng có thể thầy phải thức qua đêm để làm phép." 

"Thế giờ phải làm gì nữa hả thầy?"

Thấy điệu bộ con gái thất thểu ngẩn ngơ, thầy Liên đau lòng lắm, hai đêm con liên tiếp vượt núi đi đi về về. Thú thật là khi Liên vào đội thanh niên xung phong, ông không hề muốn chút nào. Nhưng biết làm sao được, ai cũng yêu Tổ Quốc mình đấy thôi, thi thoảng Liên có gửi thư về cho thầy u, nhưng hai ông bà già ở nhà nhớ con lắm. Nên là lúc sáng sớm ông mở cổng phơi thuốc, nhìn thấy người nào thật giống con gái mình ngoài cửa, hai vợ chồng ôm nhau nhoè cả mắt, cứ tưởng là lại nhìn nhầm người nữa cơ. Nhà có một mụn coi, lại chẳng không thương không xót.

Ông lấy tay xua xua đi, tỏ ý không cần. 

"Con gái, con đi nghỉ ngơi đi. Thầy cần một người ở đây giúp thôi."

"Nhưng mà..."

"Để cháu, để cháu giúp cho. Liên em nó đi đường xa, mệt thế này không được thức nguyên đêm nữa." 

Sen đứng cạnh thì hăng hái lắm, giơ tay ra xung phong đầu tiên.

"Tốt. Con gái, nào, lại đây phụ thầy một số thứ nhé."

Liên được chị em quân y đưa về phòng chợp mắt. Tuy biết là mình không thể yên tâm mà ngủ được, nhưng vẫn cố nhắm mắt lại cho hệ thần kinh đang căng như dây đàn của mình được thoải mái. Mấy ngày nay, trèo đồi vượt núi đã nhừ nát cả đôi chân của cô rồi. 

Ở trong lán lúc này còn thầy Liên và Sen. Sen không hiểu vì sao mình thấy thầy của Liên có gì đó bí ẩn kinh dị lắm.

"Giờ làm gì nữa à?"

"Ha ha, thầy bảo này con gái, thầy không đáng sợ như các thầy pháp kia đâu. Con cứ thoải mái. Gọi thầy là thầy như Liên gọi là được rồi." 

"Vâng."

"Giờ nhanh xuống đem cho thầy hai cây đũa vót bông, một bát cơm trắng và một quả trứng gà luộc. Nhanh con nhé."
 
Chương 185


"Vâng."

Sen nghe xong thì gật đầu, nhanh nhảu chạy xuống bếp chuẩn bị mấy thứ thầy Liên vừa đưa ra. Đây là rừng, chẳng ai nuôi gà được, nhưng may sao, dân làng ở bản hôm trước qua đây khám bệnh, có ghé cho chị em quân y các cô chục trứng để dành bồi dưỡng cho các anh bộ đội bị thương.

Xong xuôi mọi thứ, Sen hấp tấp bê vào vào lán. 

"Đây thầy ạ."

"Nhanh thế cơ à? Con đặt vào đây cho thầy."

"Dạ." 

Thầy Liên đang đặt một bát hương ra giữa bàn uống nước, mấy vật để trên bàn đều bị bỏ hết cả ra ngoài.

"Con rót ba chén nước lã đặt thẳng hàng trước bát hương đi. Lấy hai đũa bông cắm thẳng đứng vào bát cơm."

"Được rồi thầy ạ." 

"Rồi rồi. Con để ở đấy đi nghỉ ngơi đi. Thầy làm việc còn lại là được rồi."

"Ơ nhưng... Con ở đây vẫn được chứ ạ?"

"Cũng được." 

Thầy Liên không nhìn Sen nữa, vì ông đang mắc vẽ một loại chú. Ông chỉ tay vào cửa lán.

"Con ra đóng hộ thầy kín cửa lán đi. Đừng để gió lùa vào tắt nến thầy. Còn nữa, hai anh lính thầy nhờ con ở đơn vị của cậu ta đâu? Gọi vào đây."

Với bản tính tò mò của mình, Sen hí hửng háo hức khi được thầy của Liên đồng ý cho mình ở lại xem. Cô chạy ra đóng lại cửa nhanh chóng, khi quay lại thì thấy ông đã yên vị ngồi trước bàn. 

"Thầy, đây là anh Lâm, phó đội trưởng của đội."

"Lại đây ta nói."

Ông ngoắc tay lại chỉ Lâm. Mấy ngày nay Long vào quân y, anh em ở trại tập trung lo lắng lắm. Hơn nữa mất người chỉ huy, mọi việc lớn nhỏ đều do Lâm phụ trách, cũng không còn thời gian thăm Long coi bệnh tình cậu ta ra làm sao. 

Lâm đứng bên cạnh Sen, thấy những đồ vật kì quặc trên bàn, lại thêm mùi nhang khói, bên cạnh là ông già tóc búi bạc thì bỗng thấy rợn người. Anh đang ngủ say giấc thì có người tới kêu anh đến giúp Long chữa bệnh. Sen vẫn chưa nói gì với anh. Bầy không khí tâm linh này thật là...

Tình huống gì thế này? Ông này là ai thế? Thầy pháp à? Sao lại có thầy pháp?

Anh quay sang giường bên cạnh, Long nằm rũ rượi mặt mũi tím thâm. 

Rốt cuộc là... Đại đội trưởng bị gì thế này?

"Con chào bác. Bác có gì hỏi ạ?"

"Vâng. Chào anh. Tôi muốn hỏi tên họ đầy đủ, nguyên quán của người đang nằm đây." 

"Vâng. Cậu ta tên là Nguyễn Văn Long, quê ở Định Nam...."

Thầy Liên vừa nghe Lâm nói, vừa lấy bút lông viết, đưa vào tờ sớ để trên bàn.

"Hết rồi ạ." 

"Được rồi."

Lâm nhăn mày khó hiểu, quay sang Sen lầm bầm, rồi nghệt mặt ra.

"Này, sao dạo này nhiều người hỏi nguyên quán cậu ta thế? Có việc gì à? Hay là… Hay là bệnh không cứu được nữa?!?" 

Thầy Liên cùng Sen nghe xong thì giật mình, Sen hỏi dồn.

"Cái gì? Anh nói ai hỏi nữa?"
 
Chương 186


"A... Là bà lão đi lấy thuốc ở gần khu chỗ chúng tôi tập kết. Có gì thế?"

Thấy hai khuôn mặt nghiêm trọng của hai người trong lán, Lâm bỗng nhiẻn thấy rợn tóc gáy. Có gì mà nghiêm trọng đến thế chứ?

"Bà lão lấy thuốc?!? Anh thử kể xem nào? Anh không thấy lạ khi một bà lão lại tự nhiên hỏi thông tin một anh bộ đội à?" 

"Tôi... Tôi làm sao mà biết được. Cái cô này. Bà ấy mấy ngày liền đều đi lấy thuốc ở gần chỗ chúng tôi, có lần bà ấy bị ngã đau ở chân, chúng tôi lại giúp bà ấy về làng, rồi ngồi nói chuyện bâng quâng với bà ấy, bà ấy hỏi linh tinh, tôi lại tiện miệng trả lời, cô nhắc tối mới nhận thấy kì lạ thật, nhưng mà từ hôm ấy đến giờ không thấy bà ấy đi nữa."

Sen trợn mắt lên nghi ngờ rồi quay qua thầy Liên. Ông gật đầu tỏ vẻ đồng tình, đưa tay vuốt chùm râu.

"Có thể đây chính là người đã giúp cô gái kia làm bùa. Chắc chắn bà ta là thầy cúng của làng rồi." 

"Bùa?"

Lâm đứng cạnh, ngơ ngác hỏi. Mình đang nghe cái quái gì thế này?

"Cũng chưa chắc là thầy cúng, Lâm, anh thử tả lại bà ấy tôi xem nào?" 

"A... Bà ấy cũng già lắm rồi. Lưng còng, vai đeo sọt thuốc, tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo lại từng nếp lớn, lại còn những vết thâm như tàn nhang loang trên mặt, trông rất ghê rợn, khi nói chuyện giọng bà ấy khàn khàn, tôi ngồi cạnh còn thấy lạnh. Bà ấy mặc váy bản, bên hông có đeo một chiếc túi thêu hai con chim màu nâu sẫm, nhìn rất buồn cười."

"Không sai đâu con ạ."

Thầy Liên nghe Lâm tả xong thì lập tức khẳng định lại ngay một lần nữa. Đoạn ông ngồi ngay ngắn lên ghế, cầm lấy ba đồng hào, tung lên hạ xuống, quyển sách cổ úa màu nhoè nát được để trước mặt, cứ thế ông chú tâm vào phần lễ của mình, miệng lầm bầm đọc chú.. Lâm ngơ ngác không hiểu gì, Sen đứng cạnh, khẽ nhón chân lên gằn giọng. 

"E hèm... Đây là thầy của Liên."

"A, ra thế."

Lâm gật gật đầu rồi hỏi tiếp. 

"Cậu ta bị bệnh gì thế?"

Sen lắc đầu.

"Hình như là bị người dân tộc bỏ bùa yêu." 

"Hả?"

"Suỵt."

Lâm kêu lên một tiếng to, Sen đưa tay lên cảnh cáo. 

"Thôi. Trật tự đi."

Lâm không tin ma quỷ bào giờ. Thời đại này rồi, con ma khiến cậu sợ có chăng chỉ là viên đạn phát ra từ khẩu súng mà thôi. Nhưng đây là thầy của Liên, cũng chính là bố vợ tương lai mình, không thể không tin tưởng được.

Nghĩ đoạn, anh cùng Sen đứng bên cạnh góc lán, đợi chờ một hồi lâu, cuối cùng thầy Liên cũng mở mắt ra.
 
Chương 187


Ông không nói gì, khẽ tiến bước lại cạnh bàn, thắp ba nén nhang lên cái lư nhỏ, vái ba cái sau đó lấy quả trứng được để cạnh bát cơm vót đũa bông.

"Sen, bóc cho thầy quả trứng này."

"Dạ." 

Sen nghe lời thầy, bóc quả trứng gà luộc kia ra, quả trứng trắn bóc, lẵn mịn, nhìn thật thích mắt.

"Cậu trai trẻ, mau lại lấy quả trứng kia từ tay Sen ra đi, sau đó lại đây phụ tôi cởi quần áo anh này ra. Sen đứng yên chỗ đấy cho thầy, giờ thầy với cậu này sẽ lăn trứng lên người cái cậu đang nằm đây. Con là con gái, cứ phải ở đấy."

"Vâng." 

Sen nghe lời thầy Liên, gật gật đầu mà vừa lùi vừa thấy buồn cười.

Quân y các cô, thấy lưng bụng nam nhân cũng là điều bình thường, mà nói toẹt ra thì chỗ nào không cần thấy cũng nhìn thấy hết rồi, đúng là thế hệ trước thật sự coi trọng vấn đề rồi.

Thầy Liên kêu Lâm ngửa người Long ra, lột hết áo, sau đó lăn quả trứng từ lưng cho tới bụng, lăn qua lăn lại thật đều. 

"Anh mau mặc lại áo cho cậu ta."

Thầy Liên nói đoạn, quay qua cầm quả trứng tiến lại bàn thờ, soi rõ vào trong ngọn đèn dầu.

"Sen, con lại nhổ cho thầy một sợi tóc của anh ta." 

"Sao thế hả thầy?"

Sen tuy mở miệng thắc mắc, nhưng vẫn chạy lại làm theo.

"Đây ạ." 

Ông cẩn thận nhận lấy sợi tóc của Long, đem buộc vào quả trứng, đoạn đem xoắn lại, lực của sợi tóc tạo thành một lưỡi dao cắt quả trứng, những tưởng quả trứng sẽ bị cắt một đường thật ngọt mà bổ đôi ra nhưng không. Giống như bị bàn tay to lớn của ai đó bóp nát, quả trứng bị vỡ ra thành nhiều miếng nhỏ, bên trong trông rất quái dị.

Lòng đỏ của quả trứng đáng lẽ ra phải màu vàng hoặc cam thẫm, nhưng ở đây tuy ánh sáng nhoè nhoẹt của đèn dầu lấp loáng, cả ba người trong chiếc lán đều thấy lòng đỏ biến thành một màu xám sẫm, bên trong nát vụn ra như cát, thầy Liên đưa tay ra quẹt thử một ít đưa lên mũi ngửi.

"Có mùi tanh hôi của xác động vật à?" 

"Sao lại thế được ạ? Xác động vật ở đâu ra hở thầy? Đây chỉ là quả trứng thôi mà?"

Sen thắc mắc lắm, nãy giờ đứng yên xem thầy Liên làm việc, thấy có người mở thì cũng không tự chủ được? Xen ngang vào một cái.

"Ý là như thế này, quả trứng này giúp thầy dựa vào màu sắc, mùi và trạng thái của nó để đoán ra được tình trạng của cậu đại đội trưởng kia. Tuy chúng ta có đủ cơ sở để biết được gần như chắc chắn đấy là bùa yêu, nhưng vẫn không yên tâm lắm. Thầy muốn chắc chắn thực sự để tìm ra cách giải quyết." 
 
Chương 188


"Thế... Quả trứng có mùi như vậy có nghĩa là..."

Lâm lo lắng chỉ tay vào người đang nằm trên giường bệnh. Thầy Liên lắc đầu.

"Loại bùa này có tác dụng chính là nhờ đồ vật của người bị bỏ bùa bị kẻ bỏ bùa lấy đem về tế thần chim. Muốn giải được loại này, trước hết chúng ta cần phải lấy được túi vải đựng tên tuổi và nguyên quán, đồ vật của người kia, đem về thầy làm lễ giải bùa. Nhưng khá khó khăn, vì ngay cả đồ vật kia là gì chúng ta cũng không biết." 

"Đồ vật ạ? Là dạng như thế nào hở thầy?"

Hai người trẻ còn lại trong phòng cùng thắc mắc, nghiêm túc chờ câu trả lời của thầy Liên.

"Thường thì người bỏ bùa sẽ lấy thứ gì đơn giản nhỏ gọn khó phát hiện ra thôi. Như là sợi tóc, móng tay, mảnh vải nhỏ trên quần áo, hay thường gặp nhất là khuy áo. Vừa nhỏ gọn lại vừa đơn giản." 

"Khuy áo?!?"

Lâm nghe thầy Liên nói xong, như bừng lại mộng tỉnh. Anh nhớ lúc ở trong lán chỉ huy, khi đứng nói chuyện với Long, liền phát hiện ra áo Long đã mất chiếc khuy áo thứ hai từ bao giờ.

Lúc ấy còn thắc mắc vì sao áo mới được phát mà đã nhanh hỏng như thế, hoá ra không phải... 

"Hả? Tại sao anh biết đấy lại là khuy áo?"

Sen hỏi Lâm xong, bỗng dưng ngờ ngợ lại lúc Liên cởi áo ra khám bệnh cho Long, có dừng lại một lát khi cởi khuy áo.

"Hôm trước tôi nói chuyện với Long, cậu ta bị đứt khuy áo. Khi hỏi thì cậu ta còn không biết mình bị mất nữa. Mà lúc ấy lại là lúc mới đi vào rừng về, hỏi xem, có đáng nghi ngờ không?" 

"Đáng, đáng lắm."

Sen gật gật đầu đồng tình.

Thầy Liên đứng nghe xong cũng vuốt râu. 

"Vậy ta cứ tạm cho là cái khuy áo đi. Bây giờ mới là vấn đề nan giải, khi cậu ta tỉnh lại, việc cần làm là cho cậu ta tiếp cận người con gái bỏ bùa kia, tiếp cận được cái túi đằng sau bàn thờ, thì đem về đây ta mới làm lễ giải cho được. Còn nếu không... Pháp lực rừng núi cao thâm, thầy sức có hạn, chỉ sợ không cứu nổi..."

"Vậy... Vậy có phải khi giải xong, cô bé tên Ngri kia sẽ chết hay không?"

Sen sực nhớ ra hồi nãy, thầy Liên có nói như vậy. 

"Cái này... Dùng loại bùa chú với chú đơn giản, theo dòng pháp đen nhưng công lực yếu, tay nghề người làm bùa không đủ, thì bùa sẽ nhẹ nhàng, giải chỉ khiến họ bị phát điên. Nhưng nếu như đã cố chấp sử dụng loại chú mạnh nhất, để trói buộc người bị bỏ bùa thì bằng cách này hay cách khác, thầy e là người kia sẽ chết..."
 
Chương 189


Cả Lâm và Sen đều nhất thời bất động, sởn da gà khi nghe thầy Liên nói xong. Không cần hỏi cũng biết, những biểu hiện nãy giờ của thầy Liên cộng thêm trạng thái của quả trứng, tình hình hiện tại của Long thì chỉ có thể là trường hợp nặng nhất.

Cô gái Ngri kia sẽ phải chết nếu giải bùa.

"Nào nào, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Sen mau về phòng ngủ với Liên đi, thầy xong việc hết ở đây rồi. Sáng mai con qua cho cậu ta ít thuốc an thầy nhé." 

"Dạ... Nhưng anh này... Sáng mai liệu có..."

"Không sao đâu con. Ngày mai cậu ta sẽ ổn định lại như người bình thường thôi. Chỉ mỗi khi bên kia luyện phép thì cơ thể cậu ta mới bất ổn."

"Dạ. Thế con về lán đây ạ." 

Sen gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

"Thế con..."

"Cậu đi đâu? Ở đây với tôi canh chừng anh này ngủ." 

"Dạ?"

Lâm phát mếu, thôi được rồi, là do bố vợ tương lai nhờ vả thôi đấy nhé. Cần phải lấy lòng bố vợ, lấy lòng bố vợ.

Nghĩ đến đây thôi Lâm đã cười nhe nhởn. Được, làm thì làm. 

Cứ thế một già một trẻ trong lán thức trắng đêm canh chừng người bệnh. Nói là canh, chứ thực ra Lâm đã ngục gục từ khi nào không biết. Có mỗi thầy Liên là thức thật sự để chuẩn bị một số thứ căn bản cho việc làm lễ.

Trời đã sáng tỏ, nhìn ra ngoài đã có thể thấy được rừng cây mờ mờ. Đèn dầu đã gần cạn, trong lán im lặng như tờ. Chỉ có tiếng sột soạt của giấy và bút lông va chạm vào nhau.

Ngoài cửa, một luồng gió lạnh thổi đến. Thầy Liên giật mình nhìn lên. 

"Thầy..."

"Con đấy à?"

Liên đứng ngoài cửa, đầu tóc gọn gàng, nhìn vào bên trong. 

Có lẽ tối qua chợp mắt cũng chẳng có tác dụng lắm đối với cô. Mấy ngày mất ngủ trèo đèo lội suối liên tục, nhìn hốc hác cả lên.

"Vào đây đi."

Liên bước chậm chậm vào, vừa đi vừa nhìn nét mặt thầy mình dò xét thái độ. Nếu ông cau mày, nghĩa là ông không đồng tình, không thích hành động mới sáng sớm đã tìm tới tận đây của cô. Còn ông giãn lông mày ra thì có nghĩa là cô không làm sao hết. 

Nhưng không, ông chỉ vuốt râu rồi nhìn ra chỗ khác.

Đấy là dấu hiệu của sự lo lắng.

Sao thế nhỉ? 

"Thầy..."

Cô đánh liều gọi một tiếng, ông ra hiệu nói nhỏ.

"Con không được phép xuất hiện trước mặt cậu ta khi cậu ta tỉnh. Nhìn một lát rồi đi ra ngoài ngay." 

"Tại sao ạ?"

Liên nhăn mặt lại ương bướng. Ông thở dài.

"Cậu ta dính bùa yêu. Đang trong giai đoạn nhiễm phép mạnh. Con xuất hiện trước mặt nó khác gì khiến nó thừa sống thiếu chết?" 
 
Chương 190


"A... Chuyện này... Đâu có liên quan gì tới con đâu mà anh ấy thừa sống với cả thiếu chết... Thầy đừng nói linh tinh."

Liên đỏ mặt ấp a ấp úng. Thầy Liên nhăn mặt lại, tỏ ý không hài lòng.

"Con đi ra ngoài với thầy." 

"Dạ?"

Liên ngơ ngác đi theo sau thầy mình. Hai thầy con dừng lại đằng sau một chiếc lán khác.

"Sao vậy thầy? Tình hình anh đại đội trưởng kia thế nào rồi ạ?" 

Thầy Liên lắc đầu, lông mày nhăn lại thành từng nếp trên khuôn mặt trung niên.

"Thầy hỏi con, vào hôm hai người các con đi vào bản kia phát thuốc, cậu trai này có tiếp xúc với những ai? Hay là con có..."

"Cps ạ." 

Liên nghiêm mặt lại, lấy tay gạt phắt lời thầy mình, đi thẳng vào vấn đề luôn.

"Là cô bé con già làng tên Ngri đã bỏ bùa anh ấy, không lệch đi đâu được."

"Con chắc là cô bé đó chứ?" 

"Chắc ạ."

Liên nhớ rất rõ, sau khi Long đi rừng cùng Ngri về, lúc hai người cô và anh đang đi tách ra ngoài để nói chuyện, Ngri có xuất hiện kêu Liên vào. Lúc Liên bỏ đi trước, chiếc mũ cối đang còn trên đầu của Ngri, thế nhưng sau Long trở vào đã nằm ngay trên đầu của Long. Sự việc đó cách nhau một lúc vì lúc Liên có đi vào trước để đợi nên nhớ rõ lắm, thế có nghĩa là trong cái một lúc ấy hai người kia ở gần nhau, Ngri có thể đã tranh thủ lấy chiếc khuy áo kia để luyện bùa.

Phụ nữ khi ghen tuông, cho dù có là hạt cát cùng tìm ra, thực sự rất đáng sợ. 

"Trong ngày hôm nay con phải vào trong bản để tìm xem ban thờ để tế thần chim ở đâu. Nếu có thể, mau tiếp cận nó rồi tranh thủ lấy chiếc túi đằng sau nó về đây cho thầy. Phải nhanh chóng làm việc này, nếu không, để chậm trễ tròn bảy ngày thì thầy có làm gì cũng là vô ích."

"Vâng. Con biết rồi. Nhưng mà thầy ơi..."

"Sao thế?" 

"Vừa nãy con nghe chị Sen nói là, dòng pháp của bùa này rất mạnh. Vậy, nếu như giải được bùa... Có ảnh hưởng gì tới anh ấy không hả thầy? Chẳng hạn như phát điên?"

"Không có chuyện đấy xảy ra đâu. Nếu như cậu ta phát điên vì giải bùa, vậy thì thầy còn giải làm gì cho cậu ấy nữa. Con yên tâm đi. Không có ai làm hại được cậu ta đâu. Thầy đã ở đây rồi cơ mà."

"Thế thì tốt ạ. Nếu như giải bùa mà không làm tổn thương ai thì thật tốt." 

Liên gật gật đầu như kiểu hài lòng. Cô thấy yên tâm hơn rồi.

"Nếu như vậy thì giờ con sẽ đi vào rừng ngay đây."

Thầy Liên gật gật, xua tay ý nói Liên cứ đi trước, nhìn thấy con gái mình đi xa dần, ông vuốt râu thở dài. 

"Là do con không hỏi thầy về cô bé kia đấy. Thầy cũng chỉ là lo cho hạnh phúc của con thôi."
 
Chương 191


Nói đoạn, ông quay đầu bước vào trong lán. Trời cũng sắp sáng tỏ rồi, để xem hôm nay mình cần phải làm những gì.

Khi thầy Liên bước vào trong lán, Lâm đã dậy từ lúc nào, ngồi ngơ ngác trên bàn uống nước. Thấy thầy Liên đang đi vào bên trong, Lâm vội vàng ngồi dậy.

"Con chào thầy ạ." 

"Ai nói tôi là thầy của anh?"

"Dạ?"

Lâm ngớ người ra một phút. Não bộ từ từ phát ra tín hiệu định thần lại. Anh đỏ mặt, đến chết vì ngượng. 

"Tại con quen miệng hay gọi các bác lớn tuổi như thế. Mong bác thông cảm cho con."

Thầy Liên không nói gì nữa, lại càng không để ý tới thái độ của Lâm, bước lại giường bệnh, kiểm tra đồng tử của Long.

"Cậu ta sắp tỉnh chưa hả bác? 

"Sắp rồi. Lát nữa là tỉnh thôi. Nếu cậu bận việc thì cứ về trước, cử người tới thay trông coi anh này không cho đi lung tung. Còn nếu không bận thì cứ ở đây, tôi nghĩ cậu đã nhìn thấy sự việc tối qua nên lại đỡ phải giải thích che giấu cho người mới hiểu. Vấn đề tâm linh không nên được truyền bá cổ suý cho nhiều người biết."

Lâm suy nghĩ một hồi. Mình có bận không nhỉ? Mấy ngày nay Long bệnh nặng, thân là đại đội phó như cậu phải thay vị trí, quản lí trông coi lực lượng anh em, lại phải viết báo cáo bổ nhiệm của cấp trên. Nhưng mà, mấy việc quan trọng ngày hôm qua cũng đã cố làm hết. Chỉ cần cử tiểu đội trưởng lên thay anh điều hành là được. Vả lại, vừa rồi thầy Liên đã nói là không nên cho nhiều người biết về mấy chuyện như thế này, nên hơn điều gì hết, Lâm ở lại là một sự lựa chọn hợp lí và sáng suốt.

Đấy là Lâm tự huyễn mình như vậy. Chứ thực ra, Liên ở đây, thầy Liên cũng ở đây. Chẳng phải là cơ hội tốt để vun đắp tình cảm với vợ tương lai và lấy lòng bố vợ tương lai hay sao? 

Nghĩ đoạn Lâm cười khùng khục tromg miệng, không nén nổi.

"Bác cứ yên tâm đi. Con có thể ở lại đây để canh chừng cho Long được mà."

Thầy Liên thấy vậy thì quay người ra, chỉ tay về phía cửa lán. Ngoài đằng xa chính là con đường mòn nhỏ dẫn vào rừng. 

"Liên từ sáng sớm đã đi vào rừng phát thuốc cho dân rồi."

"Dạ?"

Lâm tròn mắt lên tiếc nuối. Thế là mục đích bị lật đổ hay sao? 

Thầy Liên thở dài. Một mình Liên đi thì sẽ rất là nguy hiểm. Nếu cô gái kia đã có gan bỏ bùa Long đến mức sống chết bất định như thể, thì con gái mình há cũng sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

"Biết đường vào rừng chứ?"

"Biết chứ ạ." 

"Mau đi theo nó, nó mới đi thôi. Nhanh lên còn kịp. Nhớ, đi để bảo vệ nó. Nó có hỏi gì về tình trạng của anh này hay liên quan tới lá bùa, cậu không được mở miệng ra khai lấy một lời. Rõ chưa?"
 
Chương 192


"Vâng, cháu nhớ rồi ạ. Nhưng mà cháu đi vào trong đấy, liệu ai túc trực..."

"Điều đấy cậu không phải lo. Tôi tự có sắp xếp."

"Vâng." 

"Còn không mau đi đi."

Lâm nghe trưởng bối giọng rất sốt ruột, liền lập tức quay đầu chạy như bay vào con đường mòn dẫn tới rừng

"Quái lạ. Sao thầy Liên lại thay đổi thái độ với mình nhanh như vậy nhỉ? Bỗng tạo cơ hội cho mình..." 

Lâm vừa đi vừa nghĩ linh tinh nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình, đảo mắt nhìn xung quanh bốn bề.

"Liên à?"

"..." 

"Liên ơi?"

"..."

"Chết dở, khéo Liên đi nhanh quá, vào bản từ lúc nào rồi." 

Lâm nghĩ đoạn quay người tăng tốc.

Rừng xanh heo hút không một bóng người. Lâm đi như chạy, không dám chạy thực sự vì sợ đi qua mất Liên.

"Mọi người bảo chỉ cần men theo con suối này là sẽ đến bản. Nhưng ở đây con suối chẻ thành hai ngọn khác nhau, biết đi đường nào?" 

Lâm loay hoay không biết xoay sở thế nèo cho hợp lí, bỗng mọit cánh tay thò từ đằng sau, đặt lên vai anh.

"Anh Lâm đấy à?"

"Liên?" 

Lâm giật mình quay đầu lại. Đúng Liên rồi.

"Liên..."

"Vâng. Anh đi đâu đây?" 

"Thầy em nói em một mình lấy thuốc rất nguy hiểm nên cử anh đi theo em."

"Vậy à?"

Liên gật gật đầu rồi khẽ cười trừ. Chắc cô cũng biết Lâm theo cô để làm gì rồi. 

"Vậy chúng ta đi thôi."

Liên nhanh chân đi trước, để lại Lâm chậm chạp phía sau.

"Liên ơi chờ anh với." 

Cứ thế cứ thế hai người đi một đoạn đường dài. Nam thao thao bất tuyệt, nữ nghĩ nhiều nói ít, cuối cùng chặng đường dài đi rừng của họ cũng đã chấm dứt.

"Đến nơi rồi."

Liên dừng chân lại. Một khu tập trung lán trại hiện ra trước mắt Lâm. 

Thật kì diệu. Trong rừng không quạnh bóng hiu hắt thế này, lại có thể có một khu người sinh sống như ngoài kia.

"A, chị Liên."

Từ xa xa, có đứa trẻ nhỏ đang chạy tới, nhác thấy bóng Liên nó liền la lên. 

"Chào em."

Liên thấy thế thì nhoẻn miệng cười, lấy tay vẫy vẫy.

"Em được lòng bọn trẻ nhỉ." 

"Dạ."

Liên gật đầu.

"Em hay tới đây phát thuốc cho mọi người nên hay chơi với chúng nó." 

"À à."

Lâm cười. Trong đầu anh bây giờ đang nghĩ tới viễn cảnh những đứa trẻ của tương lai cùng với Liên...

Thề, anh hay mộng mơ thật. 

Đúng là trên đời này, người Lâm yêu nhất cũng chỉ là Liên.

"Vào trong đi."

Liên nói đoạn thở sâu. Cô cần phải lấy lại tinh thần, để chờ xem Ngri tính giở trò gì với cô. 

"Liên tới đây phát thuốc cho dân làng chúng tôi đấy à?"

Trưởng bản từ đâu bước tới, vuốt râu bạc, ánh mắt nhìn qua hai người một lượt.
 
Chương 193


"Đây là..."

Ông khẽ đưa mắt nhìn về phía Lâm như một câu hỏi. Liên rất biết ý.

"Đây là anh Lâm, phó đại đội trưởng sư đoàn đang tập kết ngoài kia." 

"À à à à..."

Ông cười lớn, tiếng cười khàn khàn đục đục, giống như kiểu cổ họng như bị cào rách một đoạn thật dài phía bên trong.

"Thì ra cũng là anh cán bộ. Thế còn anh hôm trước tới đây tìm thuốc là anh đại đội trưởng hả? Anh ấy sao rồi?" 

"Dạ? Làm sao là làm sao ạ?"

Lâm giật mình. Người này hỏi đáp thập phần quỷ dị, không khác chi tác phong là mấy.

"Anh Long vẫn khoẻ ạ. Hôm nay anh ấy không tới đây được vì phải bận viết báo cáo cho bên trên, nay anh Lâm thay mặt đi ạ." 

Liên nhanh nhảu nắm bắt tình hình.

"Ồ, vậy anh cán bộ này, chẳng phải lần trước đại đội trưởng các anh tới, tôi đã dạy anh ấy kĩ năng đi rừng rồi, thế lần này là gì đây."

"Không ạ. Cháu chỉ là theo Liên phụ trách thăm khám các em thôi. Không có ý muốn được dạy dỗ gì đâu." 

"À à. Vâng. Vậy thôi được rồi, hai anh chị khám bệnh đi nhé. Cảm ơn anh cán bộ với chị quân y. Già đây không biết làm thế nào để cảm kích nữa. Khụ khụ khụ..."

Ông lão nói xong, quay người, chắp tay ra đằng sau đi mất, nhưng vẫn không quên một trận ho long trời nổ đất.

Liên nhíu mày nhìn theo, dường như đang suy tính thứ gì đó. 

"Ông ơi, ông dạo nay không được khoẻ sao?"

"À vâng. Cảm ơn cô. Tôi dạo nay sức khoẻ đi xuống lắm, cũng không biết là tại sao..."

"Vậy để lát nữa, con sau khi khám bệnh xong cho mọi người, con qua khu lán của già để khám bệnh cho già nhé." 

"Khụ khụ... Thế thì phiền cô quân y quá."

"Không có gì đâu ạ."

Liên cùng Lâm nhanh chóng đi vào trong các lán tập trung, Liên khám bệnh, Lâm ngồi phía sau phát những túi thuốc đã được đóng gói sẵn trong túi ra cho mọi người. Thoáng chốc đã gần trưa. 

Hai người đúng giữa khu đất trống tập trung sinh hoạt của dân làng. Nắng khá gắt, Lâm nheo mắt lại, đưa tay lấy chiếc mũ cối đang đội của mình về cho Liên.

"Em đội đi kẻo nắng."

"Em cảm ơn." 

Liên cười gượng. Thực ra hành động này của Lâm cũng chỉ khiến Liên thêm bực bội vì nhớ tới cái lúc cô phát hiện rằng Ngri đội mũ của Long thôi.

Nhắc đến Ngri mới nhớ, từ sáng đến giờ, vẫn chưa thấy sự xuất hiện của cô ta.

Liên cắn cắn môi suy nghĩ, cô không hề quên, mục đích mình tới đây để làm gì. 
 
Chương 194


"Đi, chúng ta mau đi thôi."

Liên kéo tay Lâm đi vào lán của ông già trưởng làng. Lâm cảm thấy lạ lùng lắm, như một luồng gió kì quặc xâm chiếm hết cơ thể của mình vậy. Thật buồn cười, khi chân anh chỉ muốn bước chậm lại từng bước một nặng trĩu như muốn khoảng cách vài bước chân tới chỗ hai người đứng tới chiếc lán kia là vô giá. Còn tim anh thì lại đập liên hồi, trái ngược lại với nhịp chân.

Lần đầu tiên được người khác giới nắm tay. 

Hai người bước vào trong lán. Liên buông tay Lâm ra, một cách tự nhiên nhất, giống hệt như lúc cô đưa tay ra cầm tay anh vậy.

Liên lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, xé toạc một tờ giấy, đem vo tròn lại, giúi vào tay Lâm. Lâm không hiểu.

"Gì đấy?" 

"Suỵt."

Liên ra dấu im lặng khẽ nói nhỏ.

"Chốc nữa em phụ trách khám cho già làng kia, anh nhớ tìm cớ lẻn ra phía đằng sau lán, bằng mọi cách phải tìm được ban thờ chứa thần chim kia, tìm ở phía sau tượng có cái túi màu thẫm có hai con chim mà hôm nọ anh thấy bà lão lấy thuốc đeo ngang hông, mở ra lấy tất cả mọi thứ bên trong đó, rồi nhét tờ giấy này vào túi để nguỵ trang, khi được rồi thì anh ra hiệu, chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt..." 

"Được."

Lâm gật đầu, quả quyết.

Liên không nhìn anh nữa, mà chuyển đi nhìn cách bài trí xung quanh lán. Cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài mấy chiếc nỏ và dụng cụ đi săn thú rừng. 

"Ông ơi? Ông? Chúng con tới thăm khám cho ông này."

Không có tiếng ai trả lời. Liên nhìn Lâm khó hiểu, Lâm nhún vai tỏ vẻ không biết.

"Ông ơi?" 

Liên vừa gọi vừa tìm cách đi sâu vào phía bên trong lán để thám thính tình hình. Đi sâu vào phía trong lân là một không gian nhỏ, được ngăn cách bởi hai miếng gỗ lớn.

"Khụ khụ khụ..."

Quả nhiên trong căn vách, tiếng ho xé cổ của già làng vang lên. Liên lấy tay, gõ gõ vào thanh gỗ. 

"Ông ơi? Ông ở trong này phải không? Con vào thăm ông nhé?"

"Cô quân y đấy à? Vâng. Cô vào đi."

Liên nhìn Lâm, ra hiệu cho anh đi tìm kiếm mọi thứ xung quanh, còn cô thì đẩy cửa đi vào. 

Trong vách tối om, duy chỉ có ánh sáng mặt trời chiếu qua những kẻ hở của vách ngăn, lọt vào bên trong thiếu sức sống.

Già làng nằm đấy một mình, co ro trong chiếc chăn cũ kĩ, mỗi khi ho lại cong người lại, trông thực khổ sở.

"Ông à, ông mệt lắm không?" 

Liên thấy vậy thì thương lắm. Một thân trưởng làng già yếu thế này, không ai chăm sóc sao?
 
Chương 195


Ở phía bên ngoài vách, Lâm đang cố sức tìm ra chiếc ban thờ thần chim ở đâu.

Anh loay hoay lên xuống một hồi, rồi quyết định đi vòng ra phía sau vách lán.

"Ôi trời?" 

Lâm không thể tin ngoài đằng sau này lại là một vách nhỏ giăng đầy vỏ cây khô đến như vậy. Vỏ cây này được người ta đập cho mềm lại, đem về bỏ lõi, phơi khô phần xơ, mùa đông đem làm chăn đắp. Hiện tại nó được giăng thành một đường dài kín mít từ đầu vách nọ tới đầu vách kia.

Lâm nhún vai, chắc không có ở đây rồi.

Khi anh toan xoay người đi, một mùi hương thoảng qua mũi khiến gót chân anh chợt khựng lại. 

Gì đây? Mùi nhang trầm sao?

Tại sao nhỉ?

Không để suy nghĩ quá lâu, Lâm lấy tay vén ngay một chỗ vỏ cây lên, đập vào mắt anh bây giờ là một bệ gỗ khá lớn, phía giữa có một vật thể cao khoảng chừng một cánh tay, được phủ vải đỏ. Trước nó là một bát hương nhỏ. 

"Là... Là cái này sao?"

Lâm tròn mắt há miệng lên nhìn. Liên dặn là phải tìm đằng sau bức tượng kia. Anh vòng ra đằng sau bệ gỗ, tò mò lấy tay gỡ tấm vải nhiễu đỏ kia ra.

"Ôi..." 

Một hình nhân bằng gỗ, đúng như lời thầy Liên nói, đầu gà thân người, phía dưới mặc bộ trang phục nam truyền thống, đằng trên là đầu con gà trống, nhìn hai mắt khắc lên một vẻ hung ác vô cùng, Lâm nhất thời nhìn vào hoảng loạn, lùi chếnh choáng ra đằng sau.

Trong lúc ấy, Liên quan sát kĩ các mạch máu trên người già làng, kiểm tra đồng tử.

Các tơ máu như mắt mỗi lúc một nhiều, to ra bất thường làm cô không hiểu nổi. 

"Ông bị vậy lâu chưa ạ?"

"Không sao... Chỉ là gần đây có chút mệt mỏi, già chắc cũng gần đất xa trời rồi..."

"Ông đừng nói như thế, có con gái chăm sóc cho ông nữa cơ mà..." 

"Vâng. Tôi biết chứ. Con bé vẫn chăm sóc tôi đều đều mà. Các anh chị nó cũng ở đây, thi thoảng vẫn hay qua lại chăm nom."

"Thế... Ngri đi đâu rồi ạ?"

Liên đảo mắt nhìn quanh. 

"Dạo gần đây con bé hay đi vào rừng lấy lá thuốc cho tôi lắm, nên là hiếm khi nó ở nhà, cô quân y thấy đấy, nó ngoan lắm, lại là con út, nên tôi thương vô cùng."

"Thế ạ."

Liên ngẩn người nhìn thái độ của già làng trong câu nói hồi nãy. 

Quay trở lại với chiếc bệ gỗ cùng Lâm, sau khi chếnh choáng, anh đã bình tĩnh lại, bắt đầu mò ra phía đằng sau bức tượng.

Quả nhiên có một chiếc túi vải thêu hai con hồng hoàng được đặt trên một chiếc đài nhỏ ở đằng sau.
 
Chương 196


Lâm run rẩy toan lấy tay cầm chiếc túi thêu, người anh lúc này lâng lâng, có lẽ mùi hương trầm kì quặc ở trốn rừng núi khiến anh không quen.

Anh cẩn thận nhìn ra phía ngoài, đảm bảo không có ai, Lâm mở chiếc túi ra.

Một vật nhỏ bằng nửa nắm tay, được bọc bằng lá bùa màu vàng, chi chít những hình vẽ kì quái bằng mực đỏ. Lâm đưa lên mũi ngửi. 

Ặc... Cái này là máu, không phải mực.

Trong lúc không cẩn thận, Lâm vô tình làm rơi một trong hai ngọn đèn cầy.

"Ai đấy?!?" 

Cái gì?!?

Lâm giật mình cuống cuồng tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng không kịp, từ phía dưới chỗ của anh, nhìn qua vách nhác thấy có bóng người đang tiến vào.

Trốn ở đâu bây giờ?!? 

Ngri đã tới vách thờ, vén ngay đống vỏ cây làm chăn kia, nghi hoặc nhìn vào bên trong.

Không có ai cả...

Cô nhìn khắp xung quanh, không có điều gì bất thường, như một kiểu an tâm, Ngri quay đầu toan đeo sọt đi ra ngoài. Nhưng đi đến nửa bước, cô liền khựng lại. 

Tại sao tượng thần chim lại bị gỡ miếng nhiễu phủ đầu thế kia?

Ngồi đằng sau tấm bệ gỗ, Lâm nín thở chờ đợi từng khắc một.

Ngri bước một bước, hai bước lại ba bước, đi tới vị trí kia. 

Cô với tay lên, lấy chiếc khăn rơi dưới đất, phủ lại lên đầu bức tượng.

"Mấy con sóc đáng ghét. Đã giăng phủ đầy kín như thế rồi, còn không chịu đi."

Nói đoạn, Ngri lấy một nén nhang trầm kia, châm vào ngọn đèn cầy trước mặt. Cô nhắm nghiền mắt lại, lầm bầm thứ tiếng dân tộc của mình. 

Lâm ngồi phía trong, nhất thời nghe không hiểu. Âm thanh kì quái kia cứ lặp đi lặp lại, anh nghe mà sởn hết cả da gà.

Cô gái kia còn rất trẻ, vai đeo sọt, tóc ngang thắt lưng, mắt phượng chưa cười đã cong như thế, đẹp nao lòng núi rừng, cớ sao phải cúi cổ bất chấp yêu đương với một người không yêu mình như tên Long cù lần kia là thế nào?

Cô gái trẻ kia là Ngri hay sao? 

Thực sự là cuộc đời quá bất công, nhưng dù có đẹp thế nào, con gái anh thích cũng chỉ là con gái Kinh xinh đẹp duyên dáng như Liên thôi.

Lâm nghĩ đến lắc đầu nguầy nguậy.

Liên đang ngồi bên vách cạnh cùng già làng, sau khi kê thuốc đỡ ho cho ông, cô cũng chẳng biết nên làm gì. Bệnh này khám không ra, đột nhiên trở nặng hơn lần cô dẫn Long tới đây, chỉ cách có vài ngày, thật không lường trước được. 

"Lần sau cháu tới thăm ông nữa."

"Vâng. Khụ khụ... A hình như Ngri con gái tôi về rồi đấy."

"Dạ?" 

Liên há hốc. Chết rồi. Làm sao bây giờ?
 
Chương 197


"Chắc chắn nó về rồi. Tôi già nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân mà."

Liên đập thình thịch, Lâm đâu rồi? Cô nãy giờ không chú ý tới Lâm, lỡ như Ngri kia về mà nhìn thấy Lâm trong lán rồi sẽ thành ra thế nào?

"Ngri ơi? Con về rồi phải không?" 

Ngri từ phòng bên đang cúng lễ, thấy già làng kêu mình như vậy, bỏ ngang mọi thứ chạy vào phòng.

"Ama."

Vén cửa lên, khá bất ngờ khi thấy Liên đang ngồi cùng ama của mình. 

"Chào Ngri."

"Chào chị Liên."

Ngri nghe xong cứng ngắc gật đầu. 

Chị ta xuất hiện ở đây làm gì?

Ngri đi lại chỗ hai người.

"Ama đỡ không?" 

"Ama khoẻ. Ama không sao hết."

Ngri không nhìn già làng nữa, cô dò xét Liên.

"Nay chị đi khám cho già em đấy à?" 

"Ừ. Chị tới phát thuốc. Giờ chị phải về ngay."

"Vậy chị đi đi."

Liên nghe vậy lại càng hoảng hơn nữa, sự xuất hiện của mình, có khiến Ngri nghi ngờ về chuyện gì chưa? Còn Lâm nữa, đã lấy được đồ trong túi thêu chưa? 

"Con về đây ông ạ."

Già làng cười, vuốt râu rồi lại ho khùng khục.

"Cô quân y vất vả quá rồi, mà khoan, sao có mình cô thôi? Anh đại đội phó đi đâu rồi?" 

"Dạ?"

Liên khựng lại. Thôi xong, Ngri cũng đang nhìn cô bằng con mắt nghi hoặc.

"Anh ấy đang ở ngoài kia ạ. Con chờ anh ấy ở gốc cây lát to ngoài lán kia. Con đi đã." 

Liên cố tình nói to đoạn ngoài gốc cây kia, chỉ mong Lâm có thể hiểu được mà ra ngoài đấy tìm cô.

Nói xong cô cũng đi ra ngoài.

Liên đứng giữa trời nắng chang chang kia, ngồi xuống gốc cây nghỉ một lát. Mồ hồi túa ra vì nóng. 

"Chị Liên."

"Hả?"

Từ đằng sau kia, cô giật mình. Là giọng của Ngri. 

"Anh phó đội kia đâu mà chị lại ngồi một mình thế này?"

Ý... Ý gì đây?

Liên lấy tay quệt mồ hôi, nheo mắt lại nhìn Ngri. 

"Anh ấy để quên đồ trong nhà lán đằng kia. Nên chạy đi lấy, lát quay lại."

"Thế à?"

Ngri cười khẩy, sau đấy không biết nghĩ ngợi gì, quay lại nói chuyện với Liên. 

"Cảm ơn chị đã lấy thuốc giúp ama em chữa bệnh."

"Không có gì đâu."

Liên ngập ngừng. 

"Chị năm nay 18 đấy chị nhỉ."

"Sao em biết?"

Liên tròn mắt ngạc nhiên. 

"Em năm nay 17 rồi. Chỗ em con gái cứ tới tuổi 15 là lấy chồng."

"Ừm."

"Sao chị không hỏi em đến giờ vẫn còn chưa lấy?" 

"Tại... Tại sao?"

"Chẳng tại sao cả. Vì em chưa tìm được người thích hợp. Người em tìm phải là người dễ nhìn, giọng trầm ấm, có tài mà lại dịu dàng nữa."

Liên gật đầu. Con bé chơi trò gì đây? 

"Như anh Long vậy."
 
Chương 198


"Anh Long là mẫu người mà em thích. Nên là em bằng mọi cách phải làm anh ấy hướng về em."

"Tại sao? Mới gặp có một lần, tại sao em đã chắc chắn như kiểu, anh ấy chính là người tốt rồi?"

"Chị cũng thừa biết còn gì. Ha ha ha..." 

Ngri cười lên, tiếng cười bật lên vanh vách, như ngàn mũi dạo nhọn độc địa văng vẳng bên tai Liên.

"Chị thích anh Long đúng không?"

Liên nghi hoặc nhìn về phía Ngri. Con bé tâm địa giảo hoạt này, tính làm gì? 

"Em hỏi để làm gì?"

Liên gằn giọng lại, hừ một tiếng trong lòng. Xem ra không đóng vai ác không được.

"Chẳng làm gì cả." 

Ngri nhún vai, miệng khẽ nhếch lên.

Trong lúc Liên đang cố nhẫn nhục để chờ Lâm ra ngoài, Lâm cũng loay hoay tìm cách lẻn ra khỏi lán của già làng. Anh rón rén bước qua gian vách nơi già làng đang nằm dưỡng bệnh, lại phát hiện ra không ai ở phía bên ngoài cả, liền bước nghênh ngang mở cửa chính ra.

Trời trưa nắng chang chang, khu lán già làng tách biệt hẳn với nơi mọi người sinh hoạt, Lâm vừa bước ra ngoài đã bị cái nắng gắt kia làm cho chói mắt. Cả một khoảng đất rộng không một bóng người. 

Anh cố nhớ lại đường đi tới cây cổ thụ kia là hướng nào.

"Hình như là bên phải."

Lâm lẩm bẩm, theo giác quan của mình, xoay người đi khỏi. 

"Cậu... Trai... Trẻ..."

Ai đấy?!?

Theo bản năng, Lâm quay lại nơi có âm thanh kia vừa phát ra, để đảm bảo rằng không phải do mình nắng quá mà nhìn lầm, Lâm nheo mắt lại. 

Không có ai.

Giọng nói thều thào, lại khàn khàn kinh dị khiến Lâm không khỏi giật mình.

Anh đã từng nghe qua một hai lần rồi thì phải? 

Lâm không nhìn nữa, toan đi về phía trước thì chân bỗng khựng lại.

Một bà lão già móm mém hom hem, với những nếp nhăn to lại xếp lên mặt và kèm theo tàn nhang, lưng còng như muốn rớt xuống, tóc bạc phơ, vài sợi lưa thưa trước mặt như một phù thuỷ, Lâm nhận ra mình đã gặp người này nhờ chiếc túi thêu phượng hoàng đất màu thẫm ở bên hông.

Bà lão đi lấy thuốc. Hay nói cách khác, chính là bà thầy bùa đã làm cho Long đang thoi thóp ở lán quân y. 

Thần kinh của Lâm hoạt động rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây sau, cơ thể liền lập tức có phản ứng, anh lùi chân ra phía sau một chút, cả người rùng mình lêm khó chịu.

"Con chào bà ạ."

"Vâng. Lại gặp cậu rồi. Khà khà khà... Phó đội trưởng Lâm trẻ tuổi đi đâu tại gian nhà già làng thế kia?" 

Bà ta cười khàn khàn, Lâm nghe xong buốt sống lưng.
 
Chương 199


"Con... Con đi lạc ạ. Hẹn với bạn là gặp nhau ở chỗ khác nhưng lại lạc ở đây."

"Ồ ồ, thế ư?"

Bàn tay của Lâm nắm chặt lấy túi bùa, hơi chếch về phía sau ngăn không cho bà lão thấy. 

Tất nhiên, hành động này không thể qua mắt được bà ta.

Đôi mắt đục ngầu nhưng rất lanh lợi, khẽ liếc một cái, coi như không thấy hành động của Lâm.

"Có cần ta dẫn tới chỗ đấy hay không?" 

"Dạ, thôi không cần đâu ạ."

Lâm lắc đầu nguầy nguậy, gạt phắt ý định kia đi. Trong đầu anh bây giờ chỉ mong sao có thể nhanh gặp Liên để mau chóng kết thúc nhiệm vụ. Anh cố bước nhanh về phía ngược hướng bà lão.

"Nhầm đường rồi. Hà hà... Đã bảo để bà dẫn đường cho..." 

Lâm tính từ chối nữa, thế nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy bà lão bước rất nhanh theo cậu.

Đúng là đáng sợ, nhìn dáng đi nhanh nhẹn thế này, ai dám nói bà ta mới bị đau chân hôm trước?

"Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?" 

"Dạ? Ai ạ?"

"Ta hỏi là mọi người trong đoàn vẫn khoẻ chứ? Có ai bị ốm hay không?"

"Không có ạ." 

Lâm mím môi không biết nói sao. Bà lão thật đáng sợ.

"Trời nắng quá nhỉ. Phó đội trưởng này, ta hỏi anh, có phải anh thuộc mệnh kim không?"

"Sao... Bà biết ạ?" 

Lâm mở to mắt nhìn bà lão cảnh giác, trái lại, bà ta cười rất sảng khoái một tiếng.

"Ta là thầy pháp ở đây, mọi việc ma chay cúng tế của dân làng đều do ta làm ra cả. Nên được cái biết ngày mà thôi. Chứ không có tài cán gì, không có gì hết..."

Bà lão vừa đi vừa lắc đầu. Lâm thấy ghê lắm. Thừa nhận mình là bà thầy cúng trong làng? Ý muốn nói rằng mình là người đã giúp con bé Ngri kia làm bùa hay sao? 

"Anh nghĩ cái gì thế? Sao cứ ngẩn người ra."

"Không có gì đâu ạ."

Lâm lắc đầu. Bà ta nhìn chằm chằm Lâm một hồi lâu, lại thều thào. 

"Hợp, hợp lắm."

Anh giật mình cảnh giác.

"Sao cơ ạ?" 

"Không có gì."

Bà ta lại tiếp tục xua tay gạt Lâm ra tỏ ý không có gì thật. Anh thấy khó hiểu thực sự.

"Anh Lâm." 

Liên đứng dưới bóng cây từ xa, đang chán ghét Ngri bên cạnh, thấy Lâm lại gần thì vẫy tay hớn hở.

Nhưng nụ cười chưa được bao lâu đã bị khựng lại.

Bà già kia là ai? 

"Ami!"

Không để Liên định thần được gì đang xảy ra, Ngri liền lập tức chạy nhào tới bà già kia, ôm lấy ôm để. Lâm thấy Liên thì chạy nhanh về phía cô.

"Liên, Liên, anh tìm em mãi. Mau về thôi." 

"Bà ta là ai?"

Liên nói nhỏ vào tai Lâm đủ cho anh nghe thấy.

"Đây là mẹ nuôi của em." 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top