Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 140


Ngay khi vừa xong, mây đen trên trời cũng dần loãng ra, gió cũng ngừng thổi, tất cả trở về nguyên trạng như lúc ban đầu. 

"Cậu chủ, cậu chủ... Cậu không sao chứ?"

Chú Hải nãy giờ ngồi thụp xuống phía dưới, nghe phía trên không còn gió rít qua tai nữa, bèn ngẩng đầu lên thì thấy mọi thứ đã ổn định. 

Hoàng thấy chú Hải tới, liền kéo tay áo xuống hết mức, cẩn thận giấu vết bỏng rát kia đi.

"Con... Con không sao đâu chú ạ. Tất cả đã xong rồi, giờ chú mau tìm mấy chú hay đi thu nợ cho nhà mình, đến giúp con một tay, lấp lại chỗ mộ cổ này, đừng cho ai biết hết. Con thấy hơi mệt, con muốn về trước."

"Ừ ừ. Con đi đi, đi đi. Chú đi ngay đây." 

Chú Hải nói, đoạn nhìn ngang ngó dọc xung quanh, khắp nơi cũng chỉ là cây tre cao vút, không một động tĩnh nào. 

"Chú nhìn gì thế?"

Quái lạ, hồi nãy vừa nghe thấy tiếng cậu chủ nói chuyện cơ mà?  

"Không có. Chú đi đây."

"Dạ. Con thu xếp đồ rồi về đây. Chú đi cẩn thận."

"Ừm." 

Hoàng nhìn chú Hải đi mất dạng phía sau rặng tre, thở vào nhẹ nhõm, mồ hôi túa ra như mưa khắp người, cậu nghiến răng lại, ngăn cản cơn đau biến thành tiếng ra ngoài. 

Tay phải của cậu không thể cử động được. 

Hoàng kéo tay áo lên phía trên, vết thương thực sự lan nhanh, nó nhìn trông giống như một vết thương bị hoại tử lâu ngày, thịt đen sì, bầy nhầy, mùi tanh thực gớm ghiếc. Hoàng nhăn mặt lại, nhẩm tính vài giờ đồng hồ nữa, nó lan ra khắp cánh tay và ngực, còn chỗ gốc bị hồi nãy có thể sẽ xuất hiện những sinh vật kì lạ thích máu tanh. 

Hoàng cúi người xuống, dùng tay trái lành lặn còn lại thu hồi Long Quy vào bên trong, tay phải như một khúc gỗ, buông thõng ra phía đằng sau. 

"Ngươi tính để cho cánh tay kia phế luôn à?"

"Không có." 

Hoàng lắc đầu, theo bản năng trả lời rồi giật mình quay lại. 

"Cao... Cao Tuệ Mẫn, sao cô cứ như ma thế? Xuất xuất ẩn ẩn chả bao giờ có tiếng động hay báo trước một câu..."

Cao Tuệ Mẫn đứng ngay đằng sau Hoàng, không thèm để ý đến cậu nói, tay chắp ra phía sau, hơi khom lưng cúi người xuống nhìn miệng vết thương trên cánh tay kia, tóc theo đà xoã xuống. 

Và tất nhiên, khuôn mặt cũng như tượng sáp rồi.

Hoàng ngồi dưới đất, cũng ngẩng lên nhìn nàng, hai mắt tròn xoe.

Đây là lần đầu tiên nhìn gần mỹ nhân câu quỷ như vậy. 

Mỹ nhân trước mắt cũng rời thiên nhãn khỏi cánh tay kia, di chuyển đến khuôn mặt nam nhân trước mặt, mắt chàng đối diện mặt nàng. Nàng nhếch môi cười, miệng mấp máy.

"Có muốn vừa bị phế tay mà lại còn mù mắt không?"
 
Chương 141


Khoé môi nhếch lên tạo thành cong bán nguyệt đẹp đẽ, trông vừa ngọt lại vừa độc. Hiếm khi nào Hoàng thấy người này cười.

Như bông hồng nhung có gai vậy.

"M... Muốn..." 

Cậu lắp bắp trả lời.

"Hả?"

Như không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy với mình, Cao Tuệ Mẫn thoáng có nét ngẩn ra, nhưng ngay lập tức thu hồi lại, khuôn mặt đẹp như hoa kia cũng rời khỏi. 

Khi này, Hoàng cũng quay mặt đi chỗ khác, thấy thái độ kì lạ của người đẹp kia, bỗng lúng túng không biết mình vừa làm gì. Trong đầu cậu lập tức khôi phục.

Cô ta hỏi, có phải muốn vừa bị phế tay mà lại còn mù mắt hay không? Mình trả lời là muốn.

Ế khoan khoan, muốn à? 

A, ý nàng là khiến cho cậu mù mắt. Ha ha.

Ơ... 

"Này này, cô định làm gì tôi?" 

"Chả làm gì cả."

Cao Tuệ Mẫn nhún vai.

Hoàng đứng dậy, xách ba lô, đeo ra phía đằng sau.  

"Cao Tuệ Mẫn, sao cô lại ở đây?"

"Câu đó ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi làm gì mà để khí tức khu vực xung quanh đây bị hút về một chỗ? Ta vốn dĩ mắt nhắm mắt mở cho qua, nào ngờ mỗi lúc một quá đáng, âm khí càng lúc càng bị hút về phía này, chịu không nổi ta liền thử đi xung quanh đây tìm nguyên do.  Báo hại ta, đến nơi lại chính là ngươi. Ta vốn dĩ tưởng cao nhân phương nào mà lại đủ trình độ thu hồi âm khí nhanh chóng như vậy. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Nếu như ngươi bị hình nhân bám vào cổ, thì coi như chốc nữa có đồng nghiệp của ta tới dẫn ngươi đi du lịch âm ty rồi."

"Cảm... Cảm ơn cô." 

Hoàng bỗng nhăn mặt lại, miệng bợt sắc nói tiếng cảm ơn, cả người bắt đầu run rẩy không đứng vững nổi.

Cậu bị làm sao thế này?

"Ngươi tính làm gì? Để miệng vết thương như thế này sao?" 

"Khô... Không. Ngày mai tôi sẽ lên chỗ thầy Long, tìm cách giải."

"Ngươi bị điên à? Nếu vết thương do hình nhân này để qua hôm nay, thì bằng giờ năm sau chính là đám giỗ của ngươi đấy."

"Nhưng tôi... Thực sự mệt lắm. Cô đừng nói nữa. Tự nhiên thấy chóng mặt thế không biết." 

Hoàng thực sự đuối sức, hai mắt nghiền chặt lại, không phản ứng gì với thái độ Cao Tuệ Mẫn, giờ phút này cũng không còn hơi sức đâu để ý tới xem mình có đắc tội nữ câu quỷ này hay không, hai chân hồi nãy đứng không vững, giờ này cũng không thể trụ lại được, khuỵ ngã xuống đất. Cơn đau buốt từ tay, nay lan ra khắp người, tới tứ chi, tới bộ não cậu, làm cho cậu mất kiểm soát hành động của mình.
 
Chương 142


Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu...

Trước mắt Hoàng là một màu tối om, cố gắng lắm cậu mới mở mắt ra được. Ánh sáng bây giờ khiến cậu đau mắt vô cùng.

Trước mặt Hoàng là trần nhà quen thuộc, cậu đảo mắt xung quanh. 

Đúng là phòng của mình rồi.

Hoàng giật mình hoảng hốt. Làm thế nào mà mình về nhà hay vậy?!?

Cậu đưa cánh tay phải ra, nâng lên thử.  

Kì.. Kì lạ. Giờ cậu đang mặc một chiếc áo ngắn tay, không phải chiếc áo hồi nãy. Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, không hề có một chút dấu tích sứt sẹo hay miệng vết thương bỏng rát chút nào cả.

Cậu ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng lẫn khuôn mặt mình, tiến tới chiếc gương. Không một cảm ứng đau đớn nào truyền tới người. Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt như mới ngủ dậy của chính mình trong gương, Hoàng bắt đầu nghi hoặc miền kí ức đang chạy chầm chậm trong đầu mình.

Phá trận đồ bát quái phong thuỷ, gió rít thổi mạnh, bầu trời âm u tăm tối, âm khí tụ thành vùng lớn trên đầu người, rặng tre kêu xào xạc, hình nhân nạm vàng kia bám víu lên cánh tay mình. Giữa lúc nguy kịch, bóng một nữ tử váy hoa đẹp tương phản với mọi thứ tiến lại gần... 

Cao Tuệ Mẫn.

Tất cả... Chỉ là giấc mơ giữa ban ngày huyễn hoặc của kẻ mới học đạo thích mơ mộng sao? 

Hoàng nhìn vào khuôn mặt mình, tự nhếch lên một điệu cười giễu hoặc bản thân.  

Thật ngớ ngẩn.

"Hoàng..."

Giữa lúc thất vọng về bản thân mình nhất, giọng nói của người phụ nữ trung niên cất lên, đưa cậu về thực tại. 

"Dạ? Mẹ?"

Hoàng quay ra phía cửa phòng nơi có bà Châu đang nhíu mày nhìn mình. 

"Con tỉnh lúc nào thế? Sao không nói với mẹ?" 

"Ơ..."

Đi đâu với chú Hải mà ngất ra thế kia?"

Chú Hải sao?  

"Con... Con thấy khá chóng mặt nên mới..."

"Thôi được rồi. Con nghỉ ngơi đi. Mẹ xuống nhà nấu ít cháo. Dạo này đụng vận gì mà ốm yếu suốt không biết..."

"Vâng." 

Hoàng nhìn mẹ đi mất, bắt đầu ngờ ngợ.

Là thật sao?

Thực sự?  

Cậu nhéo một cái vào cánh tay mình, lại quay ra phía bàn nhìn chiếc ba lo được đặt ngay ngắn, tiện tay mở ra xem xét lại đồ đạc. Chiếc ba lo màu nâu, xung quanh là dấu tích lấm lem đất cát bám lên. 

"Cộp" một tiếng, tay Hoàng va phải một vật cứng cứng, lạnh buốt, cỡ bằng nửa bàn tay. Ngay lập tức liền lôi ra bên ngoài.

Là một chiếc bình sứ trắng có nắp nút lại bằng vải. 

Hoàng nhớ là ông Long không có đưa cho mình thứ này bao giờ.
 
Chương 143


"Cái chai này... Là của Cao Tuệ Mẫn?!?"

Không thể nào...

Cậu nhăn mặt lại, suy đi tính lại một hồi, thấy không có khả năng nghĩ ra, liền cất lại vào bên trong ba lo.  

"Cậu chủ ơi..."

"Dạ?"

Hoàng nghe tiếng kêu, biết chắc là chú Hải. Thò đầu ra cửa, thấy chú đang lén lút nhìn vào nhà bếp nơi bà Châu đang đứng. Hoàng thấy vậy thì phì cười, vẫy chú lên trên phòng mình. 

"Chú."

"Ừ. Ôi trời ôi trời... Cậu Hoàng, nói thật là cậu không biết hồi sáng tôi lo cho cậu đến mức nào đâu. Vừa đi kêu anh em tới thì thấy cậu ngất ra đất luôn. Tôi bảo rồi, mệt thì đừng có cố chứ."

Chú Hải nhăn nhó nhìn Hoàng nói một tràng dài. Hoàng ngớ ra một lúc, rồi hỏi lại. 

"Thế... Con ngất ở đấy, chú tới thì không có ai sao?"

"Không có. Cậu hỏi gì lạ vậy? Trong rặng tre đó chỉ có mình chúng ta vào, còn có ai ngoài mấy anh em thu nợ đâu?"

"A... Dạ. Vâng. Chắc con nhầm" 

Hoàng lấy tay gãi đầu cười hì hì, trong lòng bứt rứt khó chịu không yên.

Gần tối, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, Hoàng tự vấn mình cả buổi trong phòng, mặt nhăn mày nhó cào đi cào lại hai cánh tay, nhưng mãi mà vẫn không phát hiện ra dấu vết thương hồi sáng khi phá trận đồ.

"Xuống ăn cơm đi con." 

"Vâng. Xuống ngay đây ạ."

Cậu lật đật chạy xuống, bà Châu ngồi yên vị từ khi nào, lo lắng nhìn hành động của con trai.

"Hoàng, đỡ hơn không? Mệt thì nói với mẹ, mai mẹ xin thầy Long cho ra muộn vài hôm." 

"Không cần đâu ạ. Con khoẻ rồi mà."

Hoàng cầm bát cháo lên cười hì hì, bà Châu khẽ thở dài.

"Được rồi. Vậy ăn đi. Sau đó thu dọn đồ đạc, ngày mai mẹ nói chú Hải đưa lên sớm cho khỏi nắng." 

"Vâng."

Hoàng bỗng thấy nghẹn nghẹn nơi đáy cổ họng mình. Chắc tại vì lần nào đi học cũng một hai tuần về nhà như cơm bữa, mà từ ngày lên nhà ông Long, ba bốn tháng mới được về một lần thăm mẹ, thực ra cũng rất nhớ mẹ. Không nỡ để mẹ lủi thủi một mình trong nhà. Mẹ cũng đã già rồi, đâu còn trẻ gì để tìm những thú vui giải trí cho khuây khoả. Có chăng cả ngày cũng chỉ nhìn vào sổ sách, thi thoảng đi chợ, ra ngoài nói chuyện với mấy bà hàng xóm, hoặc đi sinh hoạt người cao tuổi ngoài nhà văn hoá thôi.

"Túi kia là ít quà mẹ mua, mai con nhớ cầm lên biếu gia đình thầy. Thầy tốt quá, nuôi con ăn ở mà không chịu lấy bất cứ đồng nào, mẹ thấy áy náy. Lên đấy nhớ nghe lời thầy, cố gắng học hành chăm chỉ. Thi thoảng mẹ lên thăm. Có nhớ nhà quá thì xin phép thầy về chơi với mẹ vài hôm, nhé." 

"Vâng."

Hoàng nghe mẹ nói xong, khẽ cụp mi mắt xuống, ăn nốt phần còn lại trong bát rồi phụ mẹ dọn rửa, lao thẳng lên phòng.
 
Chương 144


Cậu quay ra phía tủ quần áo, tính lấy thêm một vài thứ, bỗng tay khựng lại ở phía ngăn kéo.

Giao Linh, nguyên khí vẫn đang ở trong con búp bê. 

Hoàng bối rối không biết phải giải quyết vấn đề này làm sao cho vừa ý. Lần trước có hỏi ý kiến lão Long, lão bảo lão không quan tâm đến vấn đề này. Chuyện ai người ấy tự đi mà giải quyết. Lão không muốn trong nhà lão có chứa chấp quỷ sai pháp lực mạnh. Cậu tuỳ ý vứt nó đi đâu thì đi. 

"Thật sự là vừa hói vừa độc ác."

Nhắc đến chuyện này, Hoàng đều nhếch môi híp mắt khinh bỉ, thốt ra câu đấy.

Suy đi tính lại một hồi, giải pháp duy nhất là để con búp bê này ở lại. Thầy Long đã từng nói, Giao Linh chỉ cần tu dưỡng trong con búp bê này, hấp thụ linh khí trời đất, ngày này qua ngày khác, cho tới khi thu thập đủ năng lượng của mình cần, lập tức liền có thể phục hồi pháp lực lẫn kí ức quỷ sai, tự động vứt bỏ vỏ bọc là con búp bê kia, trở về với âm ty. 

Đúng vậy. Nếu như thế Giao Linh và Hoàng sẽ không bao giờ phải gặp mặt nhau nữa.

Hoàng cẩn trọng đặt lại con búp bê ngay ngắn vào trong góc ngăn kéo, miệng lầm bầm.

"Giao Linh, nếu em có nghe được, thì cho anh xin lỗi. Anh nhất định không phải có ý xấu rũ bỏ trách nhiệm bảo vệ em. Anh xin lỗi. Tất cả là đều là muốn tốt cho em mà thôi. Khi nào khôi phục pháp lực, đừng ghi thù anh là được. Cảm ơn Giao Linh đã giúp đỡ anh trong thời gian anh về đây dưỡng vết thương nhé." 

Ế...

Bỗng dưng Hoàng ngượng ngượng khuôn miệng. Nếu không phải hiểu rõ sự tình, người ngoài nghe được lại tưởng lời của tên sở khanh nào vặt hoa chán chê xong quay sang rũ bỏ thì khốn.

Hoàng tặc lưỡi, ngán ngẩm lên giường đi ngủ. 

Sáng sớm hôm sau, bà Châu lên phòng gọi Hoàng dậy, phụ con sắp xếp đồ đạc, rồi kêu xuống ăn sáng. Hoàng không lười biếng như mọi ngày, khăn gói quả mướp, ba lo quần áo đầy đủ sẵn sàng, chào mẹ rồi bước lên xe khởi hành.

"Con chào chú."

"Ừ. Chào cậu." 

Chú Hải ngồi phía trước lái xe, suốt cả chặng đường đi, chú không ngừng cảm thán về vụ mộ cổ phía bên trong rặng tre dốc Lĩnh. 

"Tôi thực sự không thể tin được, có ngày lại được nhìn thấy mộ cổ, lại còn được ở cạnh pháp sư phá trận đồ oai phong lẫm liệt như thế này."

"Ha ha. Vâng." 

"Cậu chắc lúc ấy đang bận nhắm mắt làm phép, chứ cái cảnh trời đang nắng không gợn mây mà bỗng dưng thắp năm ngọn nến liền đổi gió, giống như phim viễn tưởng ấy."

"Chú cứ nói quá. Với cả chú này, chuyện ngôi mộ cổ chú đừng có nói với ai, kẻo họ biết được hoá phiền."

"Cậu cứ yên tâm. Tôi giữ kín bí mật mà." 

"Thế thì con không lo rồi."
 
Chương 145


Hoàng ngồi đằng sau, thấy chú Hải nói câu nào thì cười đế vào câu ấy, phụ hoạ thêm một vào lời, chứ để chú tự biên thế này sợ chú quê. Lúc cậu bị hình nhân kia tấn công, chú đang bận ngồi sau cậu úp mặt xuống thì nhìn thấy cái gì nữa không biết.

"À mà chú ơi?"

"Chú nghe đây?" 

"Lúc con ngất, chú và mọi người đem con về nhà ạ?"

"Tất nhiên. Cũng may là không ai ở đấy cả. Hú hồn hú vía. Con mà có chuyện gì xảy ra, chắc bà chủ ngất lên ngất xuống chẳng thiết sống nữa ấy. Chú khuyên con, còn trẻ, tuy ham chơi, nhưng chúng ta chỉ có một mẹ thôi. Nên hãy cố gắng ngoan ngoãn chăm sóc bà chủ nhiều hơn một chút. Nghe chưa?"

"Dạ, con nghe lời chú mà." 

"Tốt. Chuẩn bị xuống xe đi, tới nơi rồi kìa."

Hoàng nhìn ra ô cửa kính, phát hiện ra cổng ngôi nhà quen thuộc.

"Xuống xe đi con ơi." 

"Vâng."

Hoàng mở cửa bước xuống dưới, cánh cổng bằng gỗ mộc mạc vẫn khép im lìm. Chú Hải nâng hết hành lý xuống cho cậu, tiện thể ngẩng mặt lên xem xét.

"Chà chà... Nhà ông này giản dị quá nhỉ. Nằm khuất trong cuối ngõ, lại còn khiêm tốn thế này. Nhìn cái cửa là đã biết giản dị rồi." 

Ha ha...

Ha ha ha...

Ha ha ha ha ha... 

Chú à, con chán chú quá. Cửa gỗ này làm từ nu hương đỏ đấy.

"Vâng. Thầy con vốn là người giản dị, nhẹ nhàng, rất thích những thứ mộc mạc chất phác chú ạ. Chú nhìn đi, cửa gỗ này, bên trong lại trồng toàn cây nữa ý. Mát mẻ lắm, chẳng khác gì ở quê cả."

Hoàng nhún nhún vai. 

Đúng rồi. Hòn non bộ mấy chục triệu, cây bên trong là gù hương, thuỷ tùng... để làm bóng mát với yểm trận đồ thôi.

"Ha ha. Đấy, may là con được sống ở đây, bà chủ với tôi lại đỡ lo đi một ít. Thôi con vào nhà đi. Chú phải về cho kịp giờ nữa."

"Dạ." 

Chú Hải luống cuống nhìn đồng hồ, rồi vội vã lên xe ngay.

Hoàng đứng trơ trọi một góc với đống hành lý, đang loay hoay vừa cầm vừa tìm cách mở cổng.

"Anh Hoàng?" 

Nghe thấy tiếng có người gọi mình từ phía sau, cậu ngoái đầu lại. Thì ra là cái Ngọc.

"Ngọc à? Ừ, anh đây."

Mới có mấy tuần không gặp, Ngọc dạo nay thấy khang khác, xinh xinh đáng yêu hơn một tí thì phải. 

"Đúng là anh rồi. Hihi, em biết ngay mà. Để em mở cổng cho anh."

Cái Ngọc hớn hở chạy ra phía Hoàng, mở cổng cho cậu. Đồng thời, tay phải cầm ngay túi đồ nhỏ, tay trái nắm lấy tay Hoàng làm Hoàng ngượng hết cả mặt.

Cổng còn chưa kịp đóng, mới bước vào sân vườn, cái Ngọc đã bô bô. 

"Bố ơi..."
 
Chương 146


"Huhu, bố ơi..."

"Ơ? Thôi chết. Con gái bố đấy à?"

Ông Long nghe tiếng con gái mếu máo, liền mới thò đầu ra bên ngoài, thấy người vừa bị mình hắt một chậu nước vào là con gái yêu lẫn đồ đệ, liền hốt hoảng. 

"Cả đồ đệ dấu yêu của thầy nữa..."

Hoàng thổi phù lọn tóc dính nước sang một bên.

"Hoàng? Sao lại là mày? Thầy tưởng..." 

"Tưởng Giới Thạch ở bên Trung Quốc ấy."

"Con phải đi thay quần áo."

Ngọc vội buông tay Hoàng ra, chạy vù vào phòng như tên lửa. Hoàng cũng tính xin thầy vào thay đồ rồi mới ra nói chuyện với lão. 

"Thế con cũng phải vào nhà thay đồ đây."

"Khoan..."

"Hửm? Sao thế thầy?" 

"Tại sao trên người có âm khí?"

"Âm... Âm khí? Thầy, thầy đừng doạ con."

Hoàng nghe xong nổi hết da gà. Bỗng nhiên lại nghe trên mũi có mùi tanh tanh, chợt nhớ nước này rất quen. Cậu liền đưa mũi ra ngửi phân tích... 

"Khỏi. Là nước trừ vong theo của thầy mày."

A, đúng thế nhỉ. Hoàng gật gù.

"Ế, thầy... Ý thầy là..." 

"Ban nãy nghe có tiếng người vào thì chủ quan, không để ý xem là ai. Tới khi gần vào đây, ta mới linh tính được có thứ âm khí gì đấy rất mạnh đang tiến vào. Cứ tưởng có vị khách nào tới giải tà trừ vong, nên mới tính cho họ chậu nước giải quyết nhanh gọn, đỡ tốn thời gian đôi bên. Nhưng cuối cùng lại nghe thấy tiếng con Ngọc, và thò đầu ra lại là hai đứa chúng mày?"

"Con làm sao mà biết được. Thầy càng ngày càng dễ nhầm."

Lão Long xoa xoa cái đầu hói bóng loáng, cười hề hề. 

"Mau vào thay quần áo đi. Thầy mày đợi mày trong phòng học đạo nhé."

Nói xong, lão bỏ đi mất dạng ra phía nhà sau.

Hoàng nhăn mặt, cáu kỉnh ôm đồ đạc đi vào trong phòng. Sau khi tăm rửa sạch sẽ thì đi vào phòng học đaoj như lời lão đã nói. 

"Sao lâu thế?"

"Con còn tắm nữa."

"Tao bảo thay quần áo thôi cơ mà?" 

"Nước của thầy tanh ngòm, ai mà chịu cho nổi."

Hoàng tỏ vẻ chán ghét, vờ bịt mũi cho thầy Long nhìn.

"Hừ." 

Ông Long trước hành động trẻ trâu của đồ đệ, chỉ khẽ hừ một tiếng.

"Mợ Liên đi đâu rồi ạ?"

"Đi chợ, nay biết mày về nhà nên tính mua đồ tổ chức ăn ngon." 

Nghe thấy từ về nhà, Hoàng tự nhiên cười hít mắt lại. Mợ Liên nấu là ngon số hai sau mẹ cậu rồi.

"Á à, ý thầy là bình thường mợ nấu không ngon à?"

"Ơ cái thằng này, tao tuông cái điếu vào mặt bây giờ." 

"Mà qua một tháng hè không gặp, có phải là thầy lại hói thêm ở phần gáy hay không? Sao hồi nãy thấy thầy đi ra ngoài nắng, nó phản quang hơn bình thường thế?"

"Cút ra khỏi nhà."
 
Chương 147


Lão Long tức giận đến xì khói. Thằng đệ tử này, bình thường không gặp nó thì thấy nhớ nhớ, đến khi nói chuyện với nó thì chỉ có tức điên chứ tuyệt nhiên không bao giờ ổn tâm cho được.

"Thôi nào Thôi Chấn Long của con ơi, tức giận sẽ khiến cho tóc dễ rụng đấy. Thầy đừng giận nữa."

"Thầy mày mà thèm giận mày à?" 

"Đấy, thế là không giận nhé."

Ông Long chỉ biết cáu giận ngồi im. Lại trúng kế của thằng quỷ này tiếp.

"Thế nào? Về thăm nhà xong có gặp chuyện gì, kể lại cho thầy nghe. Lắm lúc thấy mày gọi cho thầy mà sốt hết cả ruột cả gan." 

"A, không biết nên kể cho thầy nghe chuyện gì trước tiên nhỉ? Chuyện Cẩm Giang mù quáng vì yêu mạo danh Thành Hoàng nhé, hay vụ mộ cổ trong rặng tre nhỉ? A, vụ Giao Linh đi..."

"Từ từ, từ từ thôi. Cứ nhấp nha nhấp nhổm lên nói linh tinh thế kia..."

Hoàng cười hì hì. Cậu kể lần lượt những thứ mình đã phải trải qua trong đợt về quê vừa rồi. 

"Giao Linh kia... Vẫn ở nhà mày à Hoàng?

"Vâng. Tại con không biết giải quyết như thế nào cho đôi bên vẹn toàn, nên đành phải để lại, giúp thì giúp cho trót, cho đến khi Giao Linh thu hồi lại được pháp lực thì coi như chấm dứt."

Hoàng cười cười, thấy biểu hiện của thầy Long có vẻ suy tư. 

"Mấy cái vết thương lần dụ tinh phách Giao Linh về nhà đã lành lại chưa?"

"Rồi này thầy."

Hoàng nghe xong, hí hửng xoè bàn tay ra cho lão Long xem. 

"Cái gì thế kia? Cánh tay lại mới bị âm khí xâm nhập vào?"

"Vâng. Sao thầy biết?"

Hoàng nghe thầy Long nói xong, liền rút cánh tay lại, ngạc nhiên hỏi. 

"Các mạch máu ở cánh tay vẫn không thực sự lưu thông hoàn toàn, chúng vẫn đang cố gắng tuần hoàn điều độ để trở về nguyên trạng. Sắc tố da ngả màu xanh xao, nhìn rất khác so với da người dương, chứng tỏ là đã bị nhiễm âm khí. Bị nhiễm âm khí lúc nào?"

"Thầy, hôm qua con mới phá được một trận đồ phong thuỷ..."

"Ừ. Mày mới nói thôi, chưa kể." 

"Vâng... Thực ra... Con bị hình nhân chủ trận tấn công, nên lúc không cẩn thận để âm khí vào người."

"Vớ vẩn. Nếu âm khí xâm nhập vào tận cánh tay, thì ít nhất người phàm phải mất ba ngày mới có biểu hiện của sắc tố da như thế này."

"Ơ, con nói thật, sao thầy không tin con nhỉ?" 

Ông Long nhìn đi nhìn lại.

"Vẫn thấy không đúng. Thử kể lại tường tận thầy mày xem nào."

Hoàng nhíu mày, phân vân không biết có nên nói chuyện về Cao Tuệ Mẫn hay không. 

"Thực ra, lần con mới về nhà, con đã gặp một người..."

"Là ai?"
 
Chương 148


Lão Long đầu hói không để tâm lắm, lấy điếu bên cạnh rít một hơi dài, rồi nhả khói ra.

"Là... Cao Tuệ Mẫn thầy ạ."

"Phù... Khụ Khụ Khụ..." 

"Ấy ấy thầy, làm sao hút thuốc lào mà lại để bị sặc khói thế kia? "

"Mày nói điêu thầy mày, tí đừng ăn cơm. Khụ khụ..."

Đấy, biết ngay mà. Kiểu gì chả không tin. 

Hoàng nhếch môi khinh bỉ.

"Con nói thật, thầy lại chẳng bao giờ tin. Lần Giao Linh kia bị hút nguyên khí, con đã bắt gặp người có bóng hình như Cao Tuệ Mẫn ở quán cà phê."

"Đấy là bóng hình." 

"Chuyện ở điện Nhị, Cẩm Giang bị thu hồi hồn phách, con chưa kể thầy nghe."

"Làm sao?"

Ông Long thấy điệu bộ nghiêm túc của đồ đệ quỷ, liền ghé người vào coi bộ quan tâm lắm. 

"Cao Tuệ Mẫn chính là người đã giúp con đuổi được Cẩm Giang ra ngoài đấy."

"Hả?"

Ông Long tròn mắt nhìn thằng đệ tử trước mặt. 

"Quái lạ. Ta tưởng Cao Tuệ Mẫn vì đặc thù của nữ câu quỷ nên không bao giờ xuất hiện ở ban ngày?"

"Đó là nữ câu quỷ."

Hoàng lầm bầm. 

"Hả? Làm sao cơ?"

"Dạ không..."

Hoàng nghe lão Long nói thì cười hì hì. 

"Thầy, sao đăm chiêu thế? Thấy không tin lời con nói sao?"

"Không phải là không tin."

- ông Long nhíu mày - "mà là thật kì lạ." 

"Kì lạ chỗ nào?"

Hoàng ngẩn ra.

"Theo như trong tin đồn lan truyền trong phái chúng ta, từ thời sư tổ đến thời sư phụ, có rất ít những người có khả năng gặp được Cao Tuệ Mẫn. Chuyện cô ta tồn tại cũng chỉ có một số phái trừ tà ma chính đạo mới biết được. Không có lí do gì để cô ta xuất hiện thường xuyên hay tiếp xúc nhiều với người trần cả. Ta nghe kể lại cô ta là người ít nói, ít biểu hiện cảm xúc qua gương mặt mình." 

"Con vẫn thắc mắc..."

"Mày thắc mắc cái gì?"

"Tại sao phái chúng ta lại biết rõ về Cao Tuệ Mẫn thế ạ? Chẳng phải cô ta ghét tiếp xúc với người phàm à?" 

"Cái này... Ta có thấy trong ghi chép ở bàn thờ tổ, cách đây ba đời truyền nhân, có một truyện quái lạ, ta chỉ không biết có đúng hay không thôi."

"Vâng?"

Hoàng căng não lên nghe lão Long đầu hói phân tích. Cách đây 3 đời rồi, cũng đã tầm hơn trăm năm trước... 

"Sư phụ này là người ngoài Bắc, nhưng thời kì đó lại vào nam sinh sống, có yêu một cô tiểu thư con nhà đại phú hào có tiếng ở trong đấy..."

"Tiếp đi thầy."

"Chỉ là yêu, không được phép cưới." 

"À, rồi một chuyện tình buồn xảy ra với kết thúc là cô tiểu thư kia bỏ cụ tổ nhà mình, để lên xe với một công tử khác? Như thế liên quan quái gì tới bà lão câu quỷ này?"

"Không. Cô đó có một chứng bệnh kì lạ, đó là cứ mỗi đêm trăng rằm, sẽ phát điên lên, la hét đập phá, nói rằng xung quanh có ma quỷ..."
 
Chương 149


"Phát... Phát điên?!?"

Hoàng học lịch sử, có tìm hiểu phong tục tập quán con người qua từng triều đại, lại rất thích những thứ cổ xưa, theo cậu được biết, thì người xưa rất kiêng kị và kì thị những người có bệnh điên, nhưng bù lại là con nhà phú hào, hoàn toàn có thể kiếm được một mối rể để nhờ cậy vào quãng đời còn lại mà? Hơn nữa, sư phụ này lại vẫn yêu cô tiểu thư? Thế khi nào Cao Tuệ Mẫn xuất hiện? Có chỗ nào liên quan không?

Lằng nhằng quá. 

"Thầy, nói nữa đi."

"Cô ta phát điên là một việc, khi đó sư phụ này chỉ là một nhà giáo bình thường, được mời đến để phụ đạo thêm kiến thức cho cô ta. Gia đình nhà này biết không sớm thì muộn tiểu thư kia sẽ phát bệnh lên cho ông tổ biết, đành nói ra hết sự thật, và dặn đi dặn lại là không được nói ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh của cả tiểu thư lẫn gia đình."

"Ủa, rồi Cao Tuệ Mẫn đâu ra thầy?" 

"Từ từ đã."

Ông Long quắc mắt một cái, lại đưa tay ra xoa đầu, tiếp đến với tay lấy ấm trà xanh nhấp một ngụm cho đỡ khan cổ.

"Có lần cô tiểu thư này bị ma nhập,sau đó không ai cứu chữa nổi, khi đó ông ấy có bên cạnh, nhưng cũng không cứu chữa được. Tuy là biết chừng ấy kiến thức, nhưng tới giờ dấu hiệu và hậu quả của lần phát điên ấy chẳng ai có thể lí giải nổi, cũng chẳng ai có cách phá giải thực sự." 

"Đến cả ông tổ cũng không?"

"Ừ. Sau khi cô này phát điên mà chết, thì sư phụ ngày đêm dằn vặt day dứt. Tìm đệ tử để dạy lại các tuyệt kĩ phái chúng ta để làm tròn bổn phận trong phái, vài năm sau khi cô tiểu thư kia mất, người cũng mất luôn. Mất trong tư thế ngồi ôm bức ảnh chân dung tiểu thư kia."

"Và...?" 

Cao Tuệ Mẫn ở đâu?

"Có tin đồn khi đó Cao Tuệ Mẫn cũng đi đầu thai. Khi lưu lạc dương gian cô ta có quen biết hay có khúc mắc gì với ông ấy. Và cô ta là người giúp đỡ ông tổ về mặt làm phép. Có thể nói phái chúng ta từ thời ông tổ trở đến mày là những người được học một số chiêu thức của cô ta. Nói cô ta là người đồng sáng tạo ra tuyệt chiêu trừ tà ma thì không hề sai..."

"Làm sao thầy biết đó là Cao Tuệ Mẫn?!? Mà khoan, vậy Cao Tuệ Mẫn đầu thai? Thế cô ta không phải sống lưu đày ngần ấy năm trời ư?" 

"Tầm bậy. Cô ta là một bí hiểm, một nghìn năm nhằm nhò gì? Chẳng lẽ cứ sống một mình yên yên bình bình qua hết nấy năm à? Phải có sự kiện gì xảy ra chứ?"
 
Chương 150


"Thầy nói không sai."

Hoàng nhăn mặt lại lầm bầm. Đến nhân sinh con người có vỏn vẹn mấy chục năm, mà đã gặp đủ chuyện rắc rối nghiệp chướng vạ lây. Chẳng hạn như Hoàng này, hai chục tuổi đầu đã bị gái cắm sừng...

"Thôi thôi, nghe thế đủ rồi. Lần này mày lên sao toàn thấy túi quần áo không thế?" 

Lão Thôi Chấn Long nói đoạn, ngước nhìn vào túi đồ đằng sau Hoàng.

"Thầy cứ từ từ. Đây nhé."

Hoàng như kiểu biết ý, cười cười, tay đưa ra phía sau với lấy túi đồ. 

"Lát nữa ăn cơm xong, con sẽ chia quà cho mọi người."

Ông Long cười hề hề, tay xoa xoa cái trán hói.

"Cái thằng này, mày tưởng thầy mày thích mấy thứ đó à?" 

"Xuỳ, còn không."

Hoàng bĩu môi khinh lão Long đầu hói, tính quay về phòng tiếp thì mợ Liên từ ngoài cổng cũng đi chợ về.

"Về rồi hả con ơi?" 

Bà Liên tay cầm làn đỏ đi chợ, cách đây cũng không xa nên đi bộ không mấy vất vả. Thấy Hoàng bước ra từ phía cửa phòng thì mừng lắm, nâng nón ra ngoài, đi đến chỗ cậu.

"Con chào mợ. Mợ mới đi chợ về đấy ạ?"

"Ừ. Trời ơi, gần cả tháng trời mới được gặp con. Mẹ ở nhà vẫn khoẻ chứ?" 

"Dạ. Mẹ con vẫn khoẻ ạ. Mợ cũng khoẻ chứ?"

"Mợ vẫn khoẻ. Thôi, mới về, đi vào trong nhà nghỉ ngơi cho đỡ mệt, mợ xuống bếp nấu cơm, tí mợ gọi lên ăn. Mợ đi đã."

"Vâng." 

Hoàng cười đoạn quay về phía phòng. Cậu tính xuống bếp phụ bà Liên một tay, ai ngờ đã nghe thấy giọng mợ từ dưới cất lên.

"Ông kia. Có mau xuống đây phụ too nấu cơm không hả, ở mãi trên đó làm gì?"

"Từ từ, cứ cáu gắt người ta." 

Lão Long hút một điếu thuốc lào, nhăn mặt ra tỏ vẻ phản đối.

"Vậy thì để cho vợ chồng người ta gần gũi nhau hơn vậy."

Hoàng nhún vai, lại quay đầu vào trong phòng. 

Haizz, căn phòng quen thuộc thật. Tuy mới ở có mấy tháng thôi mà đã như thể ngôi nhà thứ hai rồi. Ngoại trừ những ngày nắng nóng chảy mỡ bị bắt tập vẽ bùa ra, chắc chẳng có gì đáng ghét đâu nhỉ.

Ngồi cầm điện thoại được một lúc, cái Ngọc con gái thầy gõ cửa phòng, kêu ra ăn cơm.

"Anh Hoàng, anh Hoàng ơi, mẹ em bảo anh mau ra ăn cơm." 

"Ừ, đợi anh tí."

Hoàng cất điện thoại, lật đật ra khu nhà trên.

"Mau ngồi xuống ăn đi con." 

Khi cậu ra bên ngoài thì đã thấy mợ Liên với cả thầy Long soạn sẵn mâm cơm, ngồi chờ cậu.

"Ôi, nhiều đồ thế này không biết. Lần sau mợ đừng nấu nhiều như thế nữa."

"Ha ha, nay con về mà. Nhà mình phải thịnh soạn một hôm." 

"Nhiều lời quá. Mau ngồi xuống đi thằng quỷ. Đói chết đến nơi rồi lại còn bày đặt."

Lão Long đói sốt hết cả ruột càu nhàu bị bà Liên lườm một cái.
 
Chương 151


Xong bữa cơm, như thường lệ mọi người lại ra chỗ bàn đá dưới gốc cây to đùng ngoài sân vườn uống nước.

"Mẹ con dặn đem lên đây ít quà cho mọi người ạ."

Hoàng vừa khéo lấy túi quà. 

"Đây là quế, con nhớ lần trước mợ bảo mợ thích quế lắm. Chỗ con lại nhiều quế rừng. Quế rừng này mẹ con phải nhờ người đi rừng mới lấy được mấy hôm trước. Còn đây là rượu xoa bóp. Hôm nào mợ đau thì lấy cái này để dùng ạ."

"Lại còn cả rượu nữa à? Quý quá. Mợ xin nhé."

"Đây là thuốc lào của thầy này. Thuốc lào nổi tiếng lắm đấy. Còn cả rượu nếp tự nấu nhà họ nữa. Của thầy cả." 

"Hề hề. Thầy xin nhé. Lần trước về quê làm lễ cho mày, thầy có mua mấy cân thuốc lào để dành. Vừa khéo lại được lần này."

Lão Long đầu hói cười hề hề, đưa tay ra lấy túi.

"Thầy hút ít thôi. Cả rượu nữa. Không bổ béo gì đâu." 

Hoàng quay lại nhìn, dặn dò ông Long.

"Biết rồi biết rồi."

"Còn đây là của em nhé. Mẹ anh bảo bánh này ngon cực. Anh chỉ biết em thích đồ ngọt, nên mua mấy này. Quê anh là đặc sản đấy. Chẳng biết mua gì cho em nữa." 

"Eo ôi, anh biết em thích đồ ngọt à? Em cảm ơn anh Hoàng."

Cái Ngọc hí hửng cầm lấy đồ.

Ngồi lại nói chuyện mọi người một lúc. Hoàng xin phép đi về phòng. 

"Ừ. Về đi. Nghỉ ngơi chiều qua phòng vẽ bùa thầy dạy cho mấy thứ chưa biết."

Mấy thứ chưa biết?

Hừ. 

Hoàng bĩu môi nhìn ông Long.

Thế là đi tong một buổi chiều tươi đẹp

Từ gần hai giờ chiều, Hoàng đã bị ông Long lôi vào trong phòng học đạo. 

"Từ từ thôi thầy, sao sớm thế kia mà lại bắt con lên."

"Ngủ cái gì mà ngủ. Học hành thì chẳng đến nơi đến chốn, chỉ giỏi lười nhác."

Hic... 

Hoàng nhăn nhó thái độ không hợp tác với lão Long đầu hói. Đúng là mới buổi học đầu tiên sau kì nghỉ đã bắt học một đống các câu chú khó nhằn. Nào là chú này phải đi với bùa này, chú kia phải niệm khi bị làm sao,... Vân vân và mây mây...

"Nay học nấy thôi thầy nhé?"

"Còn chưa xong đâu." 

Lão Long bất bình.

"Vâng, con biết rồi..."

Cậu lảo đảo quay đầu ra phía cửa phòng. 

"À mà này..."

"Dạ?"

"Khi nào mày đi học đấy?" 

Khi nào đi học à?

"Hai tuần nữa thầy ạ. Có việc gì không thầy?"

"Có. Hôm nào rảnh rỗi, dẫn thầy tới cái chỗ mày bị đâm ấy." 

"Để... Làm gì cơ?"

Hoàng lắp bắp hỏi lại. Tới tận bây giờ, kí ức hấp hối dưới gốc cây liễu vẫn là kí ức mà cậu hoảng sợ mỗi khi nhớ về nhất.
 
Chương 152


"Làm gì à?"

Lão Thôi Chấn Long hỏi ngược lại cậu, mặt nghiêm lại, bỗng dưng người hay không nghiêm túc như thầy cậu lại làm có thái độ như vậy, Hoàng đã hoảng, nay còn hoảng hơn.

"Con đang hỏi thầy sao thầy lại hỏi con?" 

"Ừ. Thầy quên mất."

Cậu phút chốc bỗng nhớ lại chiều tối hôm đó, chính bản thân mình trong lúc kề cận sự sống và cái chết, liền cảm nhận được một áp lực lớn nào đấy xung quanh.

Rất rõ ràng, mạch lạc. 

Nó kéo đến từng mớ da, thớ thịt, len lỏi vào trong từng mạch máu, ăm sâu trong tiềm thức....

"Hoàng. Nghĩ gì đấy?"

Ông Long thấy đồ đệ tự nhiên ngẩn người ra, đoán liền là có chuyện. 

"Không... Không có đâu thầy. Con chỉ nghĩ linh tinh chút thôi."

Hoàng giật mình, trả lời thầy một cách lúng túng.

"Con về phòng trước đây." 

Cậu xoay người ra, cầm núm cửa bước ra ngoài.

"Ừ. Đi đi."

Chờ khi cửa phòng đóng sập lại, ông Long thở dài, lắc đầu ngao ngán, lại xoa cái trán hói, nhíu mày một cách đăm chiêu. 

"Cũng không phải là không biết. Tại sao nó lại có thái độ đấy nhỉ?"

Trường của Hoàng ở khá gần đây. Các loại chuyện hay tin đồn nhảm nhí từng được lan truyền, trong bán kính nhà lão Long, lão biết hết. Chính là hồi còn trẻ, lão đi bộ đội, trở thành tri kỉ với các sinh viên trong đoàn. Sau này lặp lại hoà bình, tri kỉ kia trước là sinh viên sư phạm, nay về trường để làm giảng viên, vẫn thật có giao hảo. Thi thoảng vẫn uống với nhau đôi ba chén rượu, hơn nữa, lão Long xưa cũng từng là một sinh viên sư phạm, nhưng sau vì một biến cố trong lúc đi lính, liền trở thành truyền nhân bây giờ.

Chuyện biến cố ấy, hãy để sau đi. Khi nào rảnh mà nhớ thì hãy nhắc lại. Mỗi lần nhắc lại là một lần sợ hãi của lão. 

Quay trở về với tri kỉ sư phạm của lão vậy.

Ông ta là một giáo sư, giảng viên trường của Hoàng. Sở dĩ bạn bè gặp mặt uống rượu thì là chuyện thường tình. Thế nhưng, vài năm trở lại đây, tri kỉ này nhờ lão một việc mà khiến lão đau đầu vô cùng, phân vân không biết có nên hay không.

Ấy là vị giáo sư này nghe sinh viên đồn rằng trong trường có những thứ kì quặc, mà bản thân trường chính vị này cũng chứng kiến một số thứ. Bản thân lão cũng tự cảm được rằng khí tức khu vực trong trường có vấn đề. 

Nói chính xác hơn là ngôi trường này có rất nhiều vong hồn.

Nhất là khu vực cây liễu.

Nơi này giống như sào huyệt của người âm vậy. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. 

Nếu như ông Long nhận lời, chỉ một chút sơ sẩy, có thể mất tính mạng như chơi.

Và điều kì lạ là gốc cây liễu kia, lại có thể đánh thức được năng lực của Hoàng.

Cái này là đồ đệ của lão có sẵn, hay là do họ ban tặng? Nếu như họ cứu giúp, hẳn là lão đang sở hữu một đồ đệ trân quý rồi. 
 
Chương 153


Hoàng bước về phòng, trong lòng hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Thầy cũng cảm nhận được sự kì lạ từ gốc cây liễu kia?"

Chắc chắn rồi... 

Xét đi xét lại, sự việc ngày hôm đó xảy ra Hoàng cũng đã nghĩ thật kĩ, cuối cùng nhờ vào số hiểu biết thời gian gần đây, phát hiện ra một số điểm kì quặc.

Vậy ra trong trường đồn đại có ma quỷ dưới gốc cây liễu là có thật.

Hoàng ngồi lên giường, không nói không rằng, càng không dám nghĩ đến nữa, đưa tay phải đặt lên lồng ngực trái, vâm bàn tay từ dưới lên, cảm nhận được vết sẹo đang phập phồng cùng lồng ngực. Vết sẹo này đã trở thành một phần của cơ thể cậu, của con người cậu, và cuộc đời cậu nữa. 

Mỗi khi đi tắm hay thay đồ, mỗi khi nhìn xuống vết sẹo ấy, Hoàng luôn tự nhủ đừng bao giờ ngu ngốc thêm một lần nào hết.

Một lần là quá đủ cho mãi mãi sau này.

Kẻ giết người cùng tình nhân của gã vẫn chui lủi, chưa có một chút thông tin nào về bọn họ. Không hiểu phía cảnh sát truy nã kiểu gì, ngoài lệnh truy nã được phát ra từ cơ quan chức năng, một nhóm người được bà Châu cử đi tìm cũng bặt vô âm tín. Thông tin duy nhất hiếm hoi mà họ có được là chúng vẫn đang ở khu vực núi Tây Bắc, điều mà mọi người lo sợ là, rất có thể chúng đang tìm cách vượt biên sang bên kia biên giới. 

Hoàng ngồi bật dậy, cậu không muốn nhớ, càng không muốn nghĩ đến nữa. Gieo nhân nào ắt gặp quả nấy. Chúng có thể thoát được pháp luật dương gian, nhưng không đời nào âm ty lại để cho chúng yên.

Sau buổi cơm tối là đến giờ trà đạo của mợ Liên và lão Long.

Hoàng đi từ nhà trên xuống khu nhà dưới để nghỉ ngơi, nào ngờ thấy hai người ăn bánh uống trà đàm đạo, mợ khẽ cười cười, thầy Thôi Chấn Long bình thường vô duyên với cả không bỗ bã như thế, lại cũng đưa trà lên miệng nhâm nhi thưởng thức, thi thoảng còn bồi thêm vài câu cho cả hai nhìn nhau cười phá lên. 

Đây là không gian riêng tư của hai con người này từ lúc mới cưới nhau?

Ai... Ai đấy? Thầy tôi bị ma nhập à?

Hoàng ở trong căn nhà này suốt mấy tháng trời, nhận ra mình quá lạc hậu. Không hẳn, là do cậu quá ham chơi, cứ ăn xong lại leo tót lên giường nằm chơi điện thoại. 

"Anh Hoàng..."

"Hả?"

Cái Ngọc đứng đằng sau cậu từ bao giờ. Cô lấy tay khều khều Hoàng nói thỏ thẻ. 

"Bố mẹ em lúc nào chả vậy, anh không nhớ à?"

"Ơ kh... À, biết, biết mà."

Hoàng hãi đầu luống cuống. 
 
Chương 154


"Đi, chúng ta mau đi ra chỗ đây đi, tránh làm phiền bố mẹ."

"Ừm."

Hoàng thấy mình cũng vô duyên thật. Tự nhiên nhìn lén hai vợ chồng nhà thầy mình vui vẻ với nhau. 

Từ lần sau sẽ rút kinh nghiệm.

Khi Hoàng và Ngọc vừa định xoay người đi, không may cái Ngọc giẫm vào hòn đá tròn nhỏ bên cạnh hòn non bộ, té cái "rầm".

"A, đau..." 

Tiếng kêu này như phá nát bầu không khí vui vẻ điềm đạm của phía bên kia, biết mình lỡ miệng, Ngọc lấy tay che mặt mình lại, Hoàng đứng một bên thấy tình cảnh này thì cũng mếu dở khóc dở.

"Ơ, ai đấy? Ngọc à con ơi?"

"Dạ." 

"Cả thằng Hoàng nữa này."

Ông Long nhướn mày nhìn.

"Lại đây, lại ngồi uống trà với bố mẹ này hai đứa." 

Bà Liên cầm chiếc quạt giấy,vẫy vẫy ra hiệu bọn Hoàng tiến lại đám ghế đá. Trong sân vườn nhà lão Long, có mắc một hệ thống điện vô cùng hiện đại, làm cho ánh sáng hiện giờ thật thoải mái dễ chịu.

Hai người trung niên cùng hai người trẻ ngồi với nhau, bà Liên rót hai chén trà đặt trước mặt hai đứa. Hoàng nhanh tay cầm cốc trà nóng, thổi phù đưa lên miệng. Ban đầu là nóng, tiếp đến là cảm giác chát chát nơi đầu lưỡi, sau khi được một lát thì lại có vị ngọt đọng nơi đáy miệng. Bà Liên thấy vậy thì cười, tính đưa đĩa bánh lại gần, tay phe phẩy chiếc quạt.

"Ăn bánh đi, ăn bánh đi con. Bánh đậu xanh mợ làm hôm qua. Uống với trà này là nhất rồi." 

Ông Long thấy hành động của đồ đệ quỷ thì tỏ ra khinh bạc.

"Phàm ăn. Có ngày bỏng chết nhà mày."

"Kệ con. Ơ..." 

Vừa dứt lời, Hoàng cảm thấy trời đất tối sầm. Xung quanh không nhìn thấy được vật gì. Tất cả chỉ là một màu đen u tối.

"Mất điện rồi."

Cái Ngọc la lên. Giọng bà Liên cũng với theo. 

"Ngọc, con mau vào trong phòng mẹ lấy hai cây nến to màu trắng với bật lửa ra thắp cho sáng đi con."

"Dạ."

Hoàng nghe xong thì cũng tự định thần lại. Bố sư, cứ tưởng bị đột tử. 

Cậu giụi giụi lại mắt, một màu trắng mờ ảo của trăng tròn, kết hợp với hai khối nến trắng từ tay của Ngọc cầm bên cạnh, trước mắt lại là một bàn trà đạo, thật là một cảnh tượng Hoàng mơ ước từ lâu.

Yên ả, thơ mộng, lại đậm chất cổ phong.

"Tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ?" 

Ông Long dường như cũng bị hiệu ứng đèn mờ này làm cho hứng khởi, liền quay ra hỏi bà Liên về câu chuyện dang dở hồi nãy.

"Đang nói về cậu Lâm cùng chung sư đoàn ngày xưa, giờ chuẩn bị về hưu ấy."

"Ừ đúng rồi nhỉ." 

Lão Long cười cười, hai mắt sáng rực lên.
 
Chương 155


"A, có phải chú Lâm ngày xưa hay vào đây thăm bố mẹ rồi cho con kẹo đúng không?"

"Đúng rồi, đấy, chính chú đấy đấy."

Bà Liên theo bản năng xoa đầu con gái nhỏ. Ông Long nhấp một ngụm trà, cười ha ha. 

"Xưa chú ấy theo đuổi mẹ con, mà thua cuộc. Giờ vẫn quyết định ở giá đấy. Hà hà..."

"Phụtttt..."

Hoàng đang bưng cốc trà, tính ngửa cổ lên tu, nghe xong liền phụt nước phì cười. Lão Long thấy vậy bất bình. 

"Mày cười gì thằng kia?"

"Ặc ặc... Thầy, con không ngờ thầy lại có thể chiến thắng tình địch đấy..."

"Ha ha. Chắc đây là chiến thắng vẻ vang của Thôi Chấn Long đại hiệp ta trên tình trường, vợ nhỉ?" 

Lão nói xong, đoạn quay ra cười với vợ. Bà Liên nguýt một cái.

"Chẳng qua ngày đó tôi thương tình giúp ông, chứ không thì giờ chúng ta đã là người xa lạ rồi."

"Hì hì, tôi biết tôi biết." 

Ông Long cười lấy lòng vợ, Hoàng càng thắc mắc ngày xưa tại sao lão lại có thể lấy được mợ Liên. Hoàng chỉ biết sư phụ của lão chính là bố ruột của mợ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không phải do sắp xếp của sự cố chứ? Tuy bây giờ mợ cũng đã tuổi xế chiều, nhưng mợ vẫn còn lưu giữ được nét đẹp thiếu nữ năm nào lắm. Mà không phải là Hoàng chê lão Long hói không đẹp trai, à mà không đẹp trai thật, nhưng tuyệt nhiên với tính cách như lão, hiếm ai khí chất như mợ Liên lại có thể nhận lời cưới một người như vậy được. Nên càng nghĩ càng tò mò.

"Mày làm gì ngẩn ngơ ra thế Hoàng?"

"Ha ha, thầy, con chỉ không nghĩ làm sao thầy có thể cưới được một người như mợ Liên." 

"Còn phải nói."

Lão bĩu môi.

"Muốn nghe hả?" 

Bà Liên thấy vậy thì cười.

"Dạ."

"Tôi kể ông nhé?" 

"Tuỳ bà."

Ông Long khoát tay tỏ chí vô tư, bà Liên cười phá lên, uống chén trà, bắt đầu mơ màng về một miền kí ức xa xôi mà bà không bao giờ được quay lại nữa...

"Năm đó, mợ mười bảy, lão già hói này hai hai..." 

Năm đó, trong binh đoàn bộ đội đang tiến vào Quảng Trị, vùng đất khốc liệt trong chiến tranh, đại đội trưởng Nguyễn Văn Long cùng gần một trăm anh em binh lính, chủ yếu là học sinh, sinh viên của trường sư phạm tại Hà Nội đang trên đường hành quân, đi qua một đoạn thuộc khu núi rừng Trường Sơn, có đóng quân tại bìa rừng, nơi mà bản làng của người dân tộc đã lui sâu vào bên trong để trốn giặc.

Khi ấy là lúc trời nhập nhoạng tối. Đoàn quân chuẩn bị mắc võng ven các cành cây bìa rừng, tuy là đông người, nhưng chốn thâm sơn cùng cốc này lại dễ khiến các cậu sinh viên Hà Thành bấy giờ, run sợ trong lòng.
 
Chương 156


"Này cậu kia, định đi đâu đó?"

Nhác thấy bóng dáng anh lính áo xanh lấp ló phía đường sâu khu rừng già, Long đang đi quan sát địa hình cất giọng.

"Báo cáo đội trưởng, tôi định men theo con suối đang chảy này lấy ít nước vào trong bi đông, bi đông hết nước rồi ạ." 

"Không được. Cậu về ngay khu đóng quân cho tôi."

"Rõ."

Người lính kia giơ tay chào, rồi răm rắp nghe lời, tiến về phía cũ. 

Lâm, phó đại đội, người đang đứng đằng sau Long quan sát, cười xoà.

"Cậu làm gì mà khó khăn thế?"

"Không khó khăn không được cậu ạ. Nơi này rừng thiêng nước độc, khó có thể an tâm mà tự do đi lại." 

Long nghe bạn có thái độ như vậy thì nhăn mặt lại, nhìn khắp xung quanh. Suốt từ lúc dừng quân đến khi mắc võng, quan sát địa hình, Long đã phát hiện khu vực này âm u, có gì đó không đúng.

Khí tức xung quanh dễ làm người ta khó thở...

Từ bé, các giác quan của anh đã nhạy bén hơn mọi người. 

Năm lên 8 tuổi, có một lần phát hiện ra bà ngoại nằm bên cạnh nói chuyện với mình, thì đã tự hiểu ra vấn đề.

Anh có thể nhìn thấy phần âm.

Bà ngoại đã mất khi anh 5 tuổi. 

Từ đó trở đi, anh luôn luôn nhạy cảm với tất cả thứ gì xung quanh con người mình. Dù chỉ là một chiếc lá rơi hay cơn gió thổi, cũng bắt não bộ anh hoạt động phân tích là từ đâu mà ra.

"Cậu cũng phải cẩn thận đấy Lâm, tôi cảnh báo thế thôi. Chuyện gì xảy ra cũng là tổn thất cho tiểu đoàn đấy."

"Ha ha, biết rồi biết rồi. Cậu ấy, đa nghi như Tào Tháo." 

Lâm nghe vậy thì cười lớn, bỏ ngoài tai câu nói của Long, tiến sâu hơn vào khu rừng. Long thấy vậy chỉ lắc đầu mà không ngăn cản. Nói nhiều người ta lại nghĩ mình bị điên, mà anh thì không thích xen vào chuyện người khác chút nào.

Bước lại ngược về phía Lâm, Long chậm rãi đi tới khu võng mà các anh em đã chuẩn bị từ trước.

"Báo cáo đại đội trưởng, võng đã mắc xong phục vụ các anh em nghỉ ngơi. Bây giờ mọi người chuẩn bị bữa tối. Báo cáo hết." 

"Được rồi. Anh em làm tốt lắm. Tôi có lời khen. Mau mau về chỗ tập trung đi."

"Rõ, đại đội trưởng."

Anh lính báo cáo giơ tay, quay goat vuông 90 độ, động tác vừa nghiêm chỉnh lại pha tí vụng về làm Long suýt bật cười. 

"Cha nói không sai. Làm đại đội trưởng, thật oách."

Cha anh là một ông giáo nghèo dạy chữ ở đình làng. Bọn trẻ con trong làng đều được cha mẹ chúng gửi chúng đi học nhà ông giáo hết. Là một nhà giáo thức thời, ông sớm hiểu rõ được tầm quan trọng của chữ quốc ngữ, nên đã cho các con mình, trong đó có Long, theo học lên tận Hà Nội để mở mang tri thức.
 
Chương 157


Long ngồi xuống chiếc võng mắc giữa hai cây to lớn, đung đưa đung đưa.

"Đến giờ tập trung các đồng chí rồi. Điểm danh đi."

Anh bước ra khỏi chiếc võng, lấy tay vỗ bồm bộp vào nhau. 

"Nào mấy đồng chí kia, đến giờ tập trung rồi còn lề mề cái gì đấy? Muốn nhịn cơm tối à?"

"Rõ."

Toán lính bắt đầu nháo nhào, người mắc võng, người bổ củi, người thì thám thính tình hình địch, tất cả đều chạy nhanh lại phía Long mà không gây ra một tiếng động nào hết. 

Sau khi điểm danh xong, một anh lính mặt lấm lem bùn đất hớt hải báo cáo

"Báo cáo đại đội trưởng, thưa, không tìm thấy phó đại đội Lâm đâu ạ."

"Không tìm thấy?" 

Long giật mình, lần cuối cùng nhìn thấy cậu ta là hồi chiều, mặc cho lời cảnh cáo của anh, cậu ta vẫn bước đi thong dong về phía sâu trong khu rừng kia.

"Nghe lệnh của tôi, tất cả mọi người, chia thành mười nhóm. Một nhóm chính canh giữ tại đây, đề phòng địch có tập kích thì bắn súng cảnh báo, còn những nhóm còn lại, chia nhau vào rừng đi tìm, tuyệt đối không hò hét to, không cầm đuốc sáng, không khua chiêng khua chống đề phòng kẻ địch biết ta đã hành quân tới chốn đây.Tất cả chia nhau đi tìm, rõ chưa?"

"Rõ." 

Trăm người vang lên như một, giọng hô ẩn nhẫn, nhanh chóng rời khỏi vị trí, đi tìm đồng đội. Long cũng có mặt trong đội tìm kiếm.

Vì trời khá tối cộng thêm núi rừng âm u, sâu thăm thẳm, đoàn người tuy đã tìm ngoài bìa rừng khắp lượt đi, nhưng không ai dán hùng hồn bước chân vào sâu bên giữa cả.

Long thấy vậy lại càng bất an hơn. Trời càng tối, khí tức khu vực này càng áp lực và đáng sợ hơn anh nghĩ. 

Nếu không tìm thấy Lâm, thì anh biết ăn nói sao với anh em đây? Dù gì mình cũng là một đại đội trưởng, nay trong đại đội xảy ra mất tích, khó mà có thể xây dựng được lòng tin ở mọi người khi đến cả tính mạng của họ mình còn không dám đảm bảo.

Anh tách đoàn đang tìm kiếm cùng mình kia, một mình cầm đèn pin tiến sâu hơn vào phía bên trong khu rừng, Long phát hiện ra có một con đường đất.

Hồi chiều có thấy cậu ta đi men theo vị trí này, không biết là có phải đi vào đây hay không? Cũng không rõ giữa rừng núi hoang sơ không một bóng người, bỗng dưng có một lối mòn do vết chân người để lại. Là cố tình hay vô ý? 
 
Chương 158


Long không nghĩ nữa, trực tiếp cầm đèn, thận trọng bước theo con đường mòn này. Xung quanh vẫn đen rợn tóc gáy một màu u thẳm. Anh không dám nghĩ đến những tiếng động vật đang kêu trong kia là của con gì. Mỗi bước chân hiện giờ càng phải đắn đo suy nghĩ hơn, vì chỉ cần sẩy một tiếng động nhỏ, cũng có thể làm thức giấc một khu rừng.

Cứ đi như vậy chừng hai mươi phút đồng hồ.

Long thấy thấm mệt khi đi bộ men theo độ dốc của rừng, anh dừng chân lại, thở chậm rãi, cố lắng tai nghe những thứ vang bên tai mình. Khu rừng vẫn thật im lặng, ngoại trừ tiếng cỏ cây và tiếng động vật gầm rú, còn có... 

À, còn có tiếng nước chảy?

Tiếng róc rách róc rách phía bên trái anh ngày một rõ ràng hơn, Long đi lại gần, soi đèn pin thật chắc chắn, một là suối, hai là ma dẫn đường.

Ma dẫn đường thì anh đã từng được nghe kể rồi, chúng trêu đùa con người, thường thì sẽ dẫn dụ họ ra bờ sông hoặc cầu ao giếng nước để họ mất ý thức mà ngã nhào xuống phía dưới đó. 

Tiếng là sinh viên Hà Thành, nhưng xuất thân là một con nhà nông quê chính gốc, Long không thấy sợ hãi bởi những việc này.

Đây rồi, con suối.

Chắc có lẽ đây là con suối lớn mà hồi chiều này cậu lính kia cầm bi đông lấy nước. Long cầm đèn kĩ khắp xung quanh từ bờ suối bên này sang bờ bên nọ, không có gì khả nghi. 

"Bốp."

Va chạm làm Long giật mình, chân phải của anh vừa vấp phải một thứ gì đấy.

Mềm mềm, ướt ướt... 

Lại còn âm ấm nữa...

Anh tuy hoảng sợ nhưng trấn tĩnh lại, chậm rãi cúi đầu xuống. Ánh đèn pin vàng nhạt soi chập chờn chập chờn vào phía đằng đất.

Một người áo xanh nằm trôi dạt vào bờ suối. Cả người ướt sũng, nhưng còn hơi ấm. 

Là Lâm?!??

Long ngay lập tức lật ngửa người Lâm lên, tránh hô hấp tiếp xúc với nước. Tiếp đến là kiểm tra xem có dấu hiệu của mạch đập hay không. Thật may là động mạch vẫn còn đập, nhưng khá yếu. Không nghĩ ngợi gì nữa, anh dốc ngược người Lâm, đem cậu lên trên lưng mình, chạy hết sức có thể, cấp tốc đi về phía khu tập kết. Khi đi chậm mất hai mươi phút, khi về nhanh nhưng gánh nặng trên lưng, cũng xấp xỉ hai mươi phút.

Tốp lính ở lại canh giữ lán trại thấy đại đội trưởng cõng người về, liền nhanh chóng đi đến. 

"Tình hình cấp bách, anh em nào trong đây biết sơ cứu? À không không, ở gần đâu có trạm quân y đúng không? Mau, mau cử người tới đây đem cậu ta đi cấp cứu. Còn cậu, phát tín hiệu thông báo với mọi người mau quay về, đã tìm thấy người rồi."

"Rõ."

Mọi người đều rời lán đi cả. Hai anh lính phụ trách khiêng Lâm đi tới lán quân y, chừng vài phút, đã tới nơi, Long cũng đi vào. 

"Nhanh chóng đem bệnh nhân vào đây đi ạ."

Giọng nữ quân y cất lên lanh lảnh, nghe trong vắt, giọng thật giống người, mới bước vào bên trong, thiếu nữ môi đỏ răng trắng, tóc thắt bím hai bên đã đứng chờ sẵn.

"Chào mọi người. Em là Liên, nữ y tá mới được cử công tác về đây." 
 
Chương 159


"Các anh đặt bệnh nhân lên giường đây đi ạ."

Liên lưu loát hướng dẫn hai anh lính kia đặt Hùng nằm xuống giường, xong xuôi, cô kiểm tra lồng ngực có còn thở hay không.

"Mạch và nhịp thở vẫn còn nhưng khá yếu. Phải nhanh chóng làm sơ cứu khí quản thôi. Chủ yếu nước vẫn còn bên trong này." 

Liên cùng một cô quân y nữa tiến hành sơ cứu Lâm. Tất cả mọi việc đều diễn ra nhanh chóng gọn lẹ.

"Khụ... Khụ..."

Tiếng ho của Lâm vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Anh đã tỉnh. 

Một anh lính tiến tới bên mép giường bệnh.

"Anh Lâm, anh nhìn thấy tôi chứ? Có nhận ra tôi không?"

Lâm thần sắc nhợt nhạt, mở mắt ra một nửa, khẽ gật gật đầu rồi nghiền lại. 

"Bệnh nhân giờ cần được nghỉ ngơi. Khoảng một tiếng đồng hồ nữa là khỏi rồi. Các anh cứ ra ngoài trước đi."

"Được."

Hai anh lính đồng thanh rồi chuẩn bị đi ra ngoài. 

"Ơ, đại đội trưởng, anh nhìn gì mà ngẩn ngơ ra thế?"

"..."

"Anh Long?!?" 

"..."

"Anh Long..."

"Ờ ừm tôi... Được rồi, đi thôi." 

Long giật mình vì tiếng gọi của cấp dưới, thấy mọi người trong lán đều nhìn mình bằng con mắt kì lạ, anh đỏ mặt rồi ho húng hắng.

"Ừm ừm... Đi ra ngoài nào."

Long luống cuống chân trước chân sau đi ra ngoài cùng hai anh lính trẻ. 

Một anh bỗng dưng dừng lại, quay đầu thắc mắc.

"Đại đội trưởng, anh làm gì mà ngẩn ra đó thế?"

"Ha... Hả? À ờ, tôi quá chăm chú xem họ cấp cứu người như thế nào, để sau nếu rủi anh em trong đội ta có việc gì, thì lại còn có cái mà kịp thời chứ." 

"Anh nói cũng phải."

Hai anh kia đồng thanh gật gù. Long thấy vậy thì ưỡn vươn vai.

"Haizzzz... Hai cậu cứ về trước báo cáo tình hình với doanh trại đi. Tôi ở lại đây canh chừng cậu Lâm. Chừng nào cậu ta tỉnh, tôi sẽ có cách giải quyết." 

"Nhưng... Như thế không phải cho lắm..."

"Nhưng với nhị cái gì? Tôi là một đại đội trưởng, làm sao có thể lơ là chuyện này được?"

"Dạ... Cũng đúng. Vậy chúng tôi đi trước. Anh ở lại." 

"Được rồi được rồi. Mau đi đi, đi đi."

Long cười cợt nhả, tay xua xua ra hiệu đuổi hai anh lính kia về. Mắt nhìn theo mãi.

Đi khuất sau bụi cây kia rồi. 

Long thở dài nhẹ nhõm. Chết dở. Chuyện lúc nãy mình nhẩn ngơ nhìn cô quân y trong lán kia chúng nó có nói ra ngoài hay không chứ? Lỡ nói ra, mấy anh em trong đơn vị lại trêu, cười mình xấu mặt xấu mũi. Hơn nữa, có khi có tên nào hiếu kì, nó lại đem đến đây nhìn mặt mà tán thì khốn nạn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top