Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 240


Hai giờ chiều không hơn không kém, hai thầy trò Hoàng đi tới nhà gia chủ đã mời lão Long từ trước.

"Nhà này đúng là giàu, chậc chậc."

Hoàng cùng thầy sau khi đã làm xong lễ chuẩn bị đi về, ngước lên nhìn lần nữa.

"Cái nhà này to thế, rồi nay động thổ tính xây lâu đài à thầy?"

"Mày điên à? Xây nhà thờ tự. Ai nói xây nhà? Đại thiếu gia mà đi khen nhà khác to."

Lão Long bĩu môi, thực lòng muốn hớt xừ cái mỏ lắm chuyện của Hoàng đi.

Reng... Reng... Reng...

"Thầy, con quạ nhà thầy kêu kìa."

Điện thoại lão Long kêu lên mấy tiếng mà theo Hoàng thì như tiếng quạ nghẹn cổ, cậu chỉ chỉ vào túi quần lão.

Lão Long luống cuống lôi ra, điện thoại cảm ứng to và xịn, lão vẫn quen dùng 1280 hơn.

"A lô? Bà đấy à? Làm sao thế? Tôi sắp về rồi."

Đầu dây bên kia nói gì nghe rất nhỏ, Hoàng biết chắc là mợ Liên, nhón chân lên áp sát vào cái điện thoại.

"Ừ, thế nhé. Tôi về ngay."

Cậu còn chưa kịp nghe cái gì thì lão Long tắt máy.

"Sao vậy ạ?"

"Tối nay nhà có khách. Về nấu cơm."

Lão Long nói một câu không mấy hứng thú, bỏ đi trước Hoàng.

"Thầy này lạ nhỉ? Khách nào mà quả mặt thái độ thế kia?"

Hai người bắt đầu lên xe đi về.

-----

"Ồ, anh đã về rồi đấy à?"

Hoàng vừa để xe vào trong sân, còn chưa kịp đá chân chống, lão Long mới đặt được hai chân xuống dưới nền gạch đã bị tiếng nói phát ra từ trong nhà vang tới làm cho khựng lại.

"Ô, ai thế nhỉ?"

Hoàng lẩm bẩm rồi ngơ ngác nhìn vào bên trong.

Không để hai thầy trò chờ lâu, à không, chắc có mình Hoàng chờ thôi, một người đàn ông trung niên mặc vest, rất sang trọng lịch lãm, đeo kính bước ra.

Trông ông ta thật tri thức, từ phong thái tới bề ngoài.

"Anh Long, đi đâu mới về thế này? Mau vào nhà uống nước đi. Tôi mới tới chơi thôi. Liên đang nấu cơm dưới nhà, tôi tính vào phụ một ít."

"Con chào bác ạ."

"Được rồi, biết. Anh cứ vào trước đi. Tôi cất đồ rồi vào sau."

Lão Long không thèm nhìn mặt người kia, lấy tay xua xua ra hiệu.

Cái... Cái gì?

Cái này... Nếu người ngoài nhìn vào không biết có khi lại nói người đàn ông này là chủ nhà, còn hai thầy trò Hoàng là khách tới chơi.

Khách gì vô duyên thực sự.

Hoàng bất bình, tính phản kháng lại giúp lão Long, lại thấy lão còn không thèm để ý nên thôi.

Chuyện nhà thầy ta, chả phải chuyện của mình.

"Ai đây anh Long?"

Dường như người này sợ nói thế còn không đủ, chuẩn bị quay vào trong nhà lại chỉ tay vào Hoàng.
 
Chương 241


"Anh đoán xem là ai?"

Lão Long nhìn Hoàng bằng ánh mắt lấp lánh lấp lánh làm cậu vui sướng trong lòng, chờ người kia đoán xong là vênh mặt lên.

Đệ tử ngoan lại giỏi. Hí hí.

"Ôi? Con rể anh đấy à?"

"Dạ?"

Hoàng trố mắt lên bày tỏ sự phản đối.

"Vớ va vớ vẩn. Thằng này mới học việc của tôi đấy."

Lão Long phẫn nộ nhìn người kia.

"Ha ha, thế không phải à? Không phải thì thôi. Vào nhà đi vào nhà đi."

Nói đoạn, ông ta cười ha hả, bước vào trong nhà trước.

"Ai đấy hở thầy? Sao nhìn quen quá."

"Đây à?"

Lão Long nhìn theo bóng lưng kia, chầm chậm trả lời Hoàng.

"Lâm, phó đại đội trưởng, cấp dưới thầy ngày xưa."

Nói xong, lão khinh khỉnh đi trước, để Hoàng ngơ ngác chưa kịp phản ứng ở sau.

"Hả?"

Hoàng ồ lên một tiếng, gãi gãi đầu, trước khi vào trong còn ái ngại nhìn quả dream tàu đặt bên cạnh chiếc ô tô xịn của người đàn ông trung niên kia.

Hoá ra đây là Lâm, phó đại đội trưởng binh đoàn ngày xưa cùng với thầy Long và mợ Liên, người đã chứng kiến những việc mà Ngri từng làm đấy ư? Thật không thể tin được. Người có được giai nhân thì xuề xoà, người không có thì lại thành công sự nghiệp. Nếu là mợ Liên, mợ biết cái kết sớm thành ra như thế này, có chọn lại người ở bên mình cả đời hay không?

Chắc là không đâu. Có thể không màng sống chết để ở cạnh nhau, thực không tầm thường. Chỉ cần sống bình an bên nhau là được, chẳng cần quan tâm những thứ xung quanh.

Có phải không nhỉ?

Những chuyện này, Hoàng không ngờ mãi sau này, chính mình cũng được kiểm chứng lần nữa.

Cậu cất chìa khoá xe vào trong túi, lại nhìn chiếc xe xịn bên cạnh lắc đầu.

"Nhà có đến nỗi đâu không biết."

Thế hệ trước thật khó hiểu.

Thật mất mặt.

Hoàng không vào nhà chính và bếp ngay mà vào phòng mình trước. Cả ngày nay nắng to lại bụi bẩn, thế mà vẫn phải chầu mặt ra đường, khuôn mặt cậu cần phải sạch sẽ, nếu không vẻ đẹp trai sẽ bị hao hụt ít nhiều mất.

Đúng lúc Hoàng tắm xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Là cái Ngọc.

"Anh Hoàng, mẹ gọi anh ra ăn cơm."

"Ừm. Em ra trước đi, anh ra sau."

Cậu vội vàng lau khô tóc, thay quần áo nghiêm chỉnh, chạy xuống bếp phụ bà Liên dọn cơm.

Nhưng khi vừa tới nơi, Hoàng đã thấy mâm bát gọn gàng, ai ngồi chỗ người nấy từ bao giờ.

"Hoàng à? Lại kia ngồi đi, mợ xong hết cả rồi đấy."

"Vâng."

Hoàng gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cái Ngọc. Vị trí của bàn tròn nó là thế này, người đàn ông tên Lâm ngồi trước, xong tới mợ Liên ngồi giữa, lão Long mặt đang nặng hơn chì chả mấy làm vui và cái Ngọc.
 
Chương 242


Cả phòng ăn bỗng chốc im lặng như tờ, không khí căng hơn dây đàn. Hoàng có thể nghe cả tiếng hạt cơm rơi xuống đất.

"Dạo này hai người vẫn ổn cả chứ?"

Giữa lúc chả biết nên nói cái gì nhất, ông Lâm lên tiếng, vừa nói ông vừa tháo kính xuống lau do hơi nóng từ đồ ăn trên bàn phả vào mặt. Bỗng nhiên Hoàng nghe thấy giọng nói và phong thái này có chút quen quen.

"Ổn. Anh còn ăn cơm ở đây được thì ổn chứ còn gì."

Lão Long chả thèm đoái hoài, gắp một miếng bỏ miệng. Ông Lâm không lấy làm để tâm tới thái độ của chủ nhà, cũng gắp một miếng, quay sang cười với mợ Liên.

"Lâu rồi không ăn đồ em nấu, tay nghề của em vẫn thật tốt."

"Chỉ là dễ ăn thôi, chứ đâu được gọi là ngon. Ha ha."

Mợ Liên cười, hai người trong phòng vui vẻ, hai người còn lại mặt mũi không thể sáng sủa hơn. Còn cái Ngọc thì không hiểu chuyện gì xảy ra, ngồi ăn trông rất vô hại.

"Món này ngon lắm anh Hoàng nhỉ."

"Ừ."

Hoàng gật đầu lia lịa, tốc độ ăn nhanh gấp hai lần bình thường. Trong lòng cảm thán thật nặng.

Tôi đến thua với các ông các bà thế hệ trước. Ghen tuông kiểu này còn hơn cả các cháu trẻ bây giờ. Mà đúng là thời nào thì tính chất nó cũng ngang như nhau.

Nhìn lão Long một thân quần cộc áo cộc, so với ông Lâm lịch lãm kia, vest các thứ đồ, thì đúng là như hòn đá sánh ngang với cục vàng ấy.

"Amh nói thật đấy. Anh hay đi công tác các nơi, đầu bếp nào cũng thử cả, có mỗi em..."

"E... hèm. Lâm, tôi hỏi anh còn đi dạy cho trường nữa hay không?"

Lão Long không để bất cứ một cuộc đối thoại nào mang tính chất lâu dài giữa ông Lâm và bà Liên, đập đũa xuống bàn.

"Có chứ. Tại sao không nhỉ, chỉ là hay đi công tác tại các triển lãm bảo tàng nhiều hơn ở trường thôi. Thi thoảng tôi vẫn hay tới thăm các thầy cô ngày xưa đấy. Họ cứ hỏi Long đâu Long đâu."

"Thế à?"

Lão Long hắng giọng, uống một ngụm rượu nhỏ.

"Tôi giờ làm tới chức phó của trường, chắc tới già cũng chỉ là phó thôi. Âu cũng là do xưa kia tôi cũng chỉ là phó dưới cấp của anh đấy."

Ông Lâm cụng chén một cái, uống cạn rồi lại cười hà hà.

Hoàng chăm chú nhìn theo động tác này, rõ ràng là rất quen mắt mà không nhớ đã gặp ở đâu.

"Liên quan gì tới tôi?"

Lão Long nhún vai tỏ vẻ vô tội, nhưng thật ra trong lòng đang cười sung sướng. Điều đấy Hoàng đi guốc trong bụng lão.
 
Chương 243


"Thôi, không nói tới vấn đề này nữa. Cậu trai này... Tôi vẫn chưa biết nhiều về cậu. Lần trước tôi tới vẫn chưa thấy cậu."

"A... Dạ?"

Hoàng đang bình yên gắp miếng rau vào bát, bỗng nhiên bị giật mình.

"Hỏi mày kìa."

Lão Long thúc tay mình vào người cậu.

"Vâng... Con là Hoàng, là sinh viên năm hai ngành khảo cổ học của trường đại học gần đây..."

"Gần đây?"

Người đàn ông tên Lâm đẩy gọng kính vào sát, nheo mắt lại nhìn cậu.

"Đây toàn các trường kinh tế, mà gần đây trường có nganh khảo cổ học chỉ có trường của tôi..."

"Khỏi phải đoán. Nó học trường đấy đấy."

Lão Long nhìn Hoàng nhưng lại trả lời ông Lâm.

"Thế à? Cậu là sinh viên trường X à? Hân hạnh quá hân hạnh quá. Tôi là Lâm, phó hiệu trường X."

Cái gì?

Hoàng tròn mắt nhìn ông Lâm rồi cũng đưa tay ra bắt lại. Thảo nào thấy tác phong quen quen. Hoá ra là phó hiệu trưởng trường cậu đấy à? Có phúc quá.

"Em chào thầy ạ."

"Thay đổi xưng hô nhanh quá. Cứ gọi là bác như hồi nãy cho thân mật."

"Vâng. Thế cũng được ạ."

Hoàng kính cẩn lấy tay ra, ngồi ngay ngắn lại bàn.

Ăn cơm mà cũng phải diễn nết na nữa.

"Hồi còn trẻ tôi có đi lính cùng với vợ chồng nhà này. Bây giờ hoà bình rồi mà vẫn thân thiết với nhau lắm. Cứ thi thoảng tôi sang ăn ké bữa cơm, tôi độc thân chẳng có vợ con gì cả. Lần trước tới cũng đã lâu lắm rồi. Lúc đấy chưa thấy cậu."

"Ai thèm thân với anh?"

Ông Long ngồi cạnh nói đế vào lời ông Lâm. Hoàng bó tay nhìn thầy mình.

"Vâng. Con cũng mới chuyển tới đây được vài tháng thôi bác ạ. Nên nhiều thứ còn không biết lắm."

"Hôm nào có dịp hai bác cháu ta ngồi lại nghiên cứu bình luận khảo cổ chứ? Bác thích mấy cái đó lắm. Bác có hẳn một khu triển lãm dành riêng cho mình, người ngoài hiếm khi được tới lắm. Cháu có hứng thú không?"

"Tất nhiên rồi ạ. Được thế thì vui quá. Hôm nào cháu ghé chơi ạ."

"Ừ ừ. Hôm nào bào năm học, cháu cứ tới tìm bác trên khu nhà hiệu bộ. Bác ở trên đấy suốt."

Ông Lâm gật gù gật gù còn Hoàng thì khá hí hửng. Thứ cậu thích nhất chính là đồ cổ. Bởi thế cho nên không phải ngẫu nhiên mà cậu lại học trường này.

"Thôi, ăn cơm đi. Nếu nguội hết thì tôi không nấu lại nữa đâu."

Bà Liên thu hết sự chú ý vào lời nói của mình. Cậu nhận ra trong năm người trong phòng, bà Liên là người có vị thế và có tiếng nói nhất, hơn cả lão Long đầu hói và ông Lâm.
 
Chương 244


Kết thúc bữa ăn, ba người kia ra bàn trà dưới gốc cây ôn lại kỉ niệm cũ. Hoàng tới đưa cho mợ phích nước nóng rồi lấy cớ ngồi lại nên nghe được một ít. Hình như ai cũng bùi ngùi tiếc rẻ một thời đã qua.

"Từ ngày chị Sen mất, em còn chưa kịp có thời gian thăm chị ấy một lần nào nữa."

"Có sao đâu em. Sen mới mất nửa năm trước, chỉ cần em thu xếp được chuyện nhà, chúng ta đi tới thăm Sen."

Ông Long không còn khuôn mặt âm u như hồi nãy nữa, mà đổi lại thành trầm ngâm, mắt không hướng vào cuộc nói chuyện, xa xôi nhìn thứ gì đó như là mơ hồ, như là bất động.

Hoàng đoán ông ấy đang nghĩ tới lúc mình bị bỏ bùa chăng?

Có trời mới biết được lòng thầy mình nghĩ gì.

"Chị Sen" năm xưa của mợ Liên nay đã về với đất trời rồi, nhưng Hoàng vẫn tưởng tượng được theo lời kể của cả mợ Liên và thầy Long, bóng người thiếu nữ với túm tóc tết hai bên cùng chiếc răng khểnh, rõ duyên lại rõ đanh đá ương ngạnh, miệng còn văng vẳng câu "Liên ơi" giữa núi rừng Trường Sơn bạt ngàn kia. Nghe thầy Long kể lại lúc trước, do hoà bình lặp lại, Sen đã ngoài hai mươi tuổi, hồi đấy là tuổi già, tuổi ế của con gái, về làng quê của mình, trai họ không dám lấy, vì họ sợ người ta dị nghị, chê chị già, mặc dù chị rất đẹp, rất khéo tay. Thế nên chị cũng đành chịu sống một mình làm y tá già cho tới cuối đời phải lủi thủi. Thực ra cũng có mối muốn dạm ngõ chị làm vợ lẽ người ta, vợ cả họ chết rồi, lấy về cho chị yên bề gia thất, nhưng chị không chịu. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm không hiểu lí do, nhưng hai vợ chồng thầy Long hồi đấy mới cưới, hay vào thăm, động viên lại thừa hiểu một lí do.

Là Lâm chưa đi lấy vợ.

Hồi đấy, từ khi đi chiến trong rừng cho tới khi hoà bình lặp lại, tất cả mọi người trong binh đoàn của Long cùng trạm quân y của Liên đều nhìn ra y tá trưởng của họ thích phó đội trưởng của binh đoàn, nhưng mỗi lần nhắc tới mối tình đơn phương này ai cũng ngán ngẩm. Phần vì Sen yêu Lâm mười mươi ra đấy nhưng Sen không chịu thừa nhận, phần vì thương cho chị gái xinh đẹp mà ngốc cứ chờ đợi một thứ chẳng thuộc về mình.

Bởi lẽ Lâm cũng chẳng lấy ai nên Sen cứ vậy mà chờ.

Hoàng thở dài. Tình yêu ngày xưa thật kì diệu và bền bỉ, cũng thật sự mù quáng nữa. Ngày hôm nay, chính tại nơi Hoàng đang ngồi, cậu vẫn nhận ra tình yêu của Lâm dành cho bà Liên từ những hành động nhỏ nhặt. Nhưng có lẽ bà Liên chẳng bao giờ để ý.

Bởi vì trước giờ trong lòng chỉ có một người, những người ngoài kia có hô phong hoán vũ thế nào đi chăng nữa, một người kia cũng đủ làm mặt trời chiếu sáng cho mình rồi.

Tình cảm của bốn người, chỉ có hai người hạnh phúc.
 
Chương 245


Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ, khi Hoàng dậy thì cũng đã nhìn thấy lão Long đầu hói tỉa cành hoa trước sân.

Tối hôm qua ba người họ ôn lại chuyện cũ chán chê, mãi sau tối muộn mới về, làm Hoàng buồn ngủ quá không thể hóng được phải đi ngủ trước.

"Con chào thầy."

"Mày định đi đâu nữa? Ăn sáng chưa? Sao dạo này ra ngoài chơi lắm thế?"

"Con đi với bạn nữa đây. Dù sao cũng chẳng có việc gì ở nhà nhờ con làm cả mà thầy. Con hẹn bạn đi ăn sáng rồi, chẳng biết khi nào mới về, thầy nói mợ cắt cơm con đi nhé."

"Bạn bè nào mà thân thiết tới thế cơ? Cái mặt của mày..."

"Thầy, quỷ vương là ai?"

"Hả? Ờ à..."

Lão Long nghe Hoàng cắt ngang thì ngớ người ra, sau đó mới lén lút nhìn xung quanh.

"Bé bé cái mồm thôi thằng kia. Bà ấy nghe được bây giờ. Đấy đấy. Mày thích đi đâu thì tao kệ mẹ mày. Đi đi."

"Hí hí..."

Hoàng cười gian xảo, nháy mắt với thầy mình rồi đi bộ ra bến xe buýt.

Lão chẳng hay gọi vợ mình là quỷ vương ác độc.

Hoàng vừa bước lên xe, lấy điện thoại gọi ngay cho Mai.

"Mai, bố đây. Ừ ừ, tao đang đi chuyến tới phòng trọ nhà thằng Vương đầu đất rồi, mày cũng đi dần đi là vừa."

Nói đoạn Hoàng cúp máy. Hôm nay phải quay trở lại dãy trọ kia, xem xét tình hình như thế nào.

Cậu nhảy xuống xe, đi bộ vào bên trong chiếc ngõ nhỏ.

"Hoàng ơi..."

Tiếng Mai gọi ra từ bên kia đường rất to, ai cũng nhìn thấy, Hoàng cười nhăn, vẫy cô sang đường với mình, miệng nghiến răng lầm bầm.

"Thứ cô hồn, mày muốn cả tao cả mày bị hốt lên phường à mà gào lên như phát bệnh phát rồ thế kia?"

Mai vui vẻ chạy lại nơi Hoàng đang đứng.

"Ha ha, may quá, vừa kịp lúc mày tới thì tao cũng tới."

"Mau đi vào trong."

"Ừ."

Mai gật đầu, cả hai cùng đi về phía phòng trọ Nhung ở hôm trước hai người vừa tới.

Lần này, cửa trọ không đóng im ỉm như lần trước nữa, mà tất cả các cửa mở hết ra đúng như lời Hoàng dặn hôm bữa, bên ngoài giày dép cũng nhiều hơn, Hoàng nhìn mà khó hiểu.

"Này, sao nhiều giày dép thế kia?"

"Chắc đây là bạn phòng với con bé đấy. Nó không ở một mình mà ở cùng với hai đứa con gái nữa."

"Ra là thế à."

Hoàng cởi giày ra, theo Mai đi vào trong phòng. Trái lại với sự mong đợi của hai người, không nhìn thấy Nhung đâu, chỉ có hai người con gái đang ngồi cầm điện thoại với nhau.

"Nhung có nhà không các em?"
 
Chương 246


"Nó đang tắm chị ạ. Từ hôm nó bị dẫn bể nước tới giờ, bọn em không rời đi nửa bước. Sợ nó bị làm sao..."

"Ừm, cảm ơn các em."

Mai gật đầu cười, quay qua nhìn Hoàng, thấy cậu đã biến mất từ bao giờ, vội vàng hoảng hốt chạy ra kiếm.

"Hoàng ơi, Hoàng ơi..."

"Đây."

Hoàng vẫy vẫy tay Mai lại, cậu đang xem xét gì với bức tường cũ kĩ của căn phòng.

Tuy là cả một dãy trọ rất dài, nhưng phòng Nhung là phòng nằm ngoài cùng, nên dễ dàng đi ra cửa, nhìn xem bên hông tường có vấn đề gì không.

Hiện tại Mai đang nhìn thấy thái độ kì quặc của Hoàng, cậu nheo mắt lại nhìn bức tường rồi lại nhìn khu đất trống ở đằng sau.

Đất thành phố mà vẫn rộng rãi phết, cỏ ngang hông mọc tùm lum, duy có mỗi cây dừa ở góc vườn là cao nhất.

"Làm gì đấy? Sao ra mãi ngoài này?"

"Ra ngắm phong thuỷ thôi."

Hoàng nhún vai trả lời Mai, bản thân còn không thèm nhìn tới cô một cái.

"Mau vào đi. Thằng điên này."

Hoàng gật đầu thay cho câu trả lời, cậu nói cô vào trong trước đi, còn cậu vào sau.

Sau khi chắc chắn là Mai đã đi thực sự, Hoàng mới cau mày nhìn lại một lượt khu đất.

Từ khi bước vào đây cậu đã thấy khó thở và áp lực, cứ bị nghẹn đi nghẹn lại, nên thử đi vòng quanh xem xét tình hình để biết đường chỉnh đốn phong thuỷ.

Nơi này có âm khí. Có nhiều, thực sự rất nhiều.

Tại sao?

Chính Hoàng cũng đang rất nghi ngờ. Nơi này làm gì mà tụ hội âm khí tới mức có thể gây áp lực cho hô hấp của cậu tới như vậy?

Hoàng đứng chừng một lúc rồi thôi không xem xét nữa, bản thậm lật đật đi vào.

"Em chào anh Hoàng."

Không biết là Nhung đã ra ngoài từ lúc nào, cô ngồi xuống thành giường, bên cạnh là Mai. Sắc mặt hôm qua tới giờ cũng chẳng khá đi được là mấy.

"Ừm. Em thấy đỡ hơn không?"

"Hơn mọi ngày nhiều anh ạ. Tối qua em không bị mê sảng nữa."

"Vậy thì tốt."

Hoàng gật đầu hài lòng, lại đảo mắt lên cây cột ngang trên trần nhà.

Nó khá to, màu sậm sậm, trên thân vắt ngang qua trần nhà có ghi dòng chữ số "1/6/1986".

Có lẽ đây là thời gian làm khu nhà này chăng?

Hoàng nhướn mày, phân tán sự tập trung ra chỗ khác. Cậu thấy khá choáng khi cứ nhìn chằm chằm vào đấy.

"Nhung này, em nói chuyện này với mẹ chưa?"

Mẹ? Bác Lan à?

Nhung lắc đầu, nhợt nhạt nói.

"Chưa chị ạ. Mẹ em cấm em chuyển tới khu này đợt trước mà em vẫn chuyển, nên là..."
 
Chương 247


"Sao lại cấm, có chuyện gì à?"

Mai gặng hỏi Nhung, con bé cười trừ.

"Cái đấy em cũng không biết làm sao nữa. Dạo trước em ở khu trọ cũ, an ninh không tốt nên muốn chuyển trọ. Mẹ em ban đầu cũng ủng hộ. Cho tới khi em bảo với mẹ em chuyển tới khu này, mẹ em tự nhiên cáu gắt với em, bắt em chuyển trọ ngay lập tức. Em đành chịu mà trốn mẹ sang đây ở thôi. Tiền cọc cũng đã đóng đầy đủ rồi, không ở thì mất hết."

Mai cầm tay Nhung, mặt cũng khó hiểu.

"Dì tính cách xưa nay hay như vậy, chị biết rồi. Để chị về nhà bảo mẹ nói chuyện với dì xem sao."

"Vâng. Em cảm ơn chị Mai."

"Mấy ngày này hay em về nhà ngoại ở đi. Khi nào ổn định rồi ta tìm nơi khác."

"Không được, mẹ em mà biết em ở bên ngoại thì sẽ biết hết chuyện mất."

Mai gật đầu, bà ngoại nhà hai người cách đây cũng chẳng xa xôi mấy. Huống gì trước kia, cô nhớ nhà Nhung cũng ở trên đất này, gia đình có năm người nhưng không hoà thuận mấy, biết bao mâu thuẫn đành bỏ về quê sinh sống.

Hai người cùng phòng với Mai cũng ngồi bên cạnh. Hoàng để ý thấy một cô có gương mặt khá quen, trong lúc Mai và Nhung đang nói chuyện, môi cứ mấp máy thứ gì rồi lại thôi, bị cô còn lại thúc một cái khuỷu tay vào người ngăn lại.

Biết chuyện gì à?

Hoàng chờ tới khi Mai và Nhung nói chuyện gần xong, thở một hơi thật sâu, quay lại cười với hai cô gái kia.

"Anh nhờ hai em một chút nhé?"

"Dạ? Hai đứa em ạ?"

Hai cô ngơ ngác chỉ tay vào mình, khuôn mặt háo hức. Trong đầu Hoàng tính toán cặn kẽ, nếu giờ lôi cả hai cô ra ngoài thì có lẽ không ổn cho lắm.

Anh chỉ chỉ vào cô gái mấp máy môi kia, nhếch môi với cô còn lại.

Một cô vui vẻ chạy ra cửa. Một cô mặt ỉu xìu ngồi lại.

Dù có làm sao thì bệnh mê trai vẫn mãi di căn vào người.

Hoàng lắc đầu cảm thán, bản thân lại khinh bỉ những hành động vừa rồi của chính mình.

Thật tởm. Thật ghê gớm.

"Hoàng đi đâu đấy?"

"Đi ra ngoài không biết đường nên nhờ em ấy chỉ dẫn."

"Đi đâu? Mau lên rồi quay lại đây nhé."

"Biết rồi."

Hoàng vẫy tay, sau đó cậu và cô gái kia bước ra đầu ngõ.

"Anh Hoàng kêu em có chuyện gì ạ? Anh tính đi đâu em dẫn đi."

"Sao em biết tên anh?"

Hoàng ngạc nhiên. Không phải chứ. Trai đẹp dễ bị săn info thế à?

"Chúng ta là người làng cả mà. Anh không nhận ra em à?"

Hoàng nhìn cô gái kia, trông quen thật.

"Không biết em là ai."
 
Chương 248


Cô gái kia cười tới méo xệch cả miệng làm Hoàng thấy ngại thật sự. Ai đời lại đi phũ con gái nhà người ta thế chứ.

"Thôi, bỏ qua mấy chuyện đấy đi. Anh gọi em ra đây không phải là để nhờ em tới chỉ đường cho anh, mà là anh có chuyện muốn hỏi."

"Vâng? Anh hỏi đi?"

"Cái này... Biết nói làm sao nhỉ? Em biết được những chuyện gì trong căn phòng trọ em đang ở đúng không?"

"Dạ? Kh... Không. Không đâu. Anh đừng nói linh tinh."

Cô gái ban đầu ngẩn người ra, sau đấy như mới hiểu được Hoàng đang nói gì, lập tức xua tay gạt phắt đi.

"Em không cần chối. Anh biết mà."

Hoàng cười cười, hai tay đặt lên vai người đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô. Lão Long đầu hói có nói, khi ép người ta nói ra sự thật không che giấu, hãy nhìn thẳng vào mắt của họ, đảm bảo thần trí không bao giờ nói dối được.

"Ơ... Em... Em..."

"Em nói đi, anh nghe đây."

Cô gái bị Hoàng làm cho mất đi ý trí, bắt đầu ú ớ, hai mắt nhìn thẳng lại vào Hoàng.

Hầy, thầy mình nói quả không sai. Có tác dụng thực sự, ha ha.

Phải chăng mình quá đẹp trai? Vẻ đẹp mê mị này làm chúng sinh thất điên bát đảo?

Hoàng nghĩ tới câu mê mị tới chúng sinh thất điên bát đảo, bất giác nhếch môi cười.

Vẻ đẹp như vậy Cao Tuệ Mẫn có thừa.

Cậu nhớ tới đôi môi đỏ mọng kia giống như một loại thuốc phiện vậy, ai nhìn vào cũng chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi.

"À... Em..."

Giọng nói kia làm cậu cắt đứt mạch liên tưởng không liên quan và dư thừa kia ra khỏi đầu.

Chết tiệt.

"Ừ? Không được nói dối."

"Vâng."

"Em nói đi."

Hoàng bỏ tay của mình ra khỏi đôi vai kia.

"Thực ra, mẹ em nói, con Nhung bị như vậy là chuyện sớm muộn."

"Mẹ em?"

Hoàng nheo mắt lại. Liên quan quá nhỉ?

"Vâng. Mẹ em là bạn của bác Lan, mẹ của Nhung từ thời còn trẻ. Nếu anh không tin thì thôi."

"Không không. Anh tin chứ. Em nói tiếp đi."

"Mẹ em bảo, trước con Nhung bố mẹ nó đã có hai chị và một anh trai. Gia đình nhà đấy không hoà thuận lắm, bố Nhung gia trưởng, thường xuyên đánh đập mẹ nó. Có lần định đâm đơn ra toà kiện nhau, muốn li dị vì mẹ nó không chịu nổi được thói vũ phu của bố nó, nhưng trong khi làm thủ tục thì phát hiện mẹ nó đang có nó trong bụng. Mẹ nó mới đầu rất hoảng hốt. Ban đầu gia đình nó không ở dưới quê, mà ở gần khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa."

Khu nhà cũ của các ông cán bộ xưa? Vậy thì đúng thật là không ở quê, nhưng lại rất xa nơi này.
 
Chương 249


"Mẹ em biết là bác ấy mang bầu con Nhung, thì vội vàng khuyên từ từ hẵng lôi nhau ra toà. Chờ tình hình xem sao đã. Bác ấy cũng xuôi xuôi, nhưng bố nó từ khi biết mẹ nó có nó, đã ít đánh mẹ nó. Thế nhưng cứ mỗi khi uống rượu vào là lại hành mẹ nó. Mẹ nó không chịu nổi nữa, nên muốn bỏ nó đi."

Ồ. Cậu sẽ không hỏi rồi sao nữa đâu, vì nếu phá xong xuôi thì chẳng có Nhung để mà cậu đứng đây nữa. Công nghệ phá thai của thời xưa khá là ghê, ai làm nghề đấy thì đúng là mang nghiệp chướng nặng vào người.

"Mẹ nó đi bộ từ nơi nhà cũ đấy lên đây, tới chờ đến lượt mình rồi lại sợ quá, không dám phá, lủi thủi đi bộ về. Cứ như vậy nhiều lần liên tiếp, đi đi về về như vậy..."

Hoàng nghe mà rùng cả mình. Phụ nữ có thai mà lại đi bộ ở con đường gập ghềnh lại xa xôi như thế? Thật kinh khủng. Nếu là cậu chắc cậu phát điên rồi.

"Cuối cùng thì chẳng nỡ bỏ con Nhung, ông bà nội nó ngày thấy cả gia đình vợ chồng con cái kéo nhau về quê ở, thương con dâu lại xót cháu, đánh bố nó một trận lên bờ xuống ruộng. Rồi doạ sẽ nhảy xuống giếng nếu như bố nó còn tiếp tục rượu chè đánh vợ nữa. Phận làm con, bố nó không dám làm gì trái ý ông bà, nên tu chí làm lại từ đầu, thương lại vợ con."

"Ừm. Thế thì liên quan tới chuyện Nhung bị thế này vậy em?"

Cậu hóng chuyện, nhưng không hao giờ quên nhiệm vụ.

"Anh không biết à? Ông bà chủ trọ nhà này xưa làm bác sĩ ở dưới huyện mình đấy."

Ông bà Vương đầu đất?

Đúng là ông bà nó làm bác sĩ thật. Bố nó cũng làm bác sĩ, nhưng mẹ nó lại làm giáo viên.

"Ông bà nó xưa mở phòng khám tư nhân ở đây này. Chỗ dãy trọ mình đang đứng ấy. Nói là phòng khám tư nhân, nhưng chủ yếu là các vụ phá thai đều ở đây. Phòng nó với chúng em đang ở chính là phòng khi xưa bà ấy làm việc..."

"Hả? Vậy... Em không sợ sao? Khi biết được sự thật? Còn cả mẹ em nữa, không ngăn cản em à?"

"Không sao." - Cô gái lắc đầu - "Mẹ em đã thỉnh bùa bình an ở bên Thái về rồi. Em có bị làm sao đâu. Ra đường cũng chẳng sợ gì cả, may em không phải là người yếu bóng vía. Anh có muốn xem không?"

"Thôi thôi, không cần đâu em."

"Vâng."

Cô gái cười ngượng, phát hiện nãy giờ mình nói khá nhiều.

Thế có được gọi là vô duyên trước con trai hay không?
 
Chương 250


"Mẹ em bảo có lẽ do cái Nhung từng suýt chết trong bụng mẹ ở đây, nên nó hợp với vong ma nơi này lắm."

"Ha ha, lại còn có chuyện đó nữa à?"

"Vâng. Anh không tin thì thôi." 

"Anh tin mà. Không tin sao lại hỏi em."

"Còn một chuyện này nữa..."

Cô gái đối diện Hoàng bỗng dưng lén nhìn trộm xung quanh xem có ai nghe hay không. 

"Sao vậy em?"

"Hồi nãy anh ra bên ngoài khu đất trống đằng sau có thấy gì khả nghi hay không?"

"Không có." - Hoàng lắc đầu, cố hình dung lại nơi vừa nãy cậu đứng - "Chỉ thấy cỏ mọc um tùm thôi, có mỗi cây dừa ở góc vườn mà nó xa quá, anh thấy cỏ rậm cũng ngại vào, chẳng có gì..." 

"Đúng đúng, chính cây dừa đó đấy. Ở chỗ cây dừa ấy có một cái giếng đào từ ngày xưa. Nhưng hai ông bà từ lâu đã không còn dùng đến nữa, chuẩn bị lấp đi mấy lần đều không được."

"Tại sao?"

"Tại vì... Hồi xưa khi còn làm phá thai, hai ông bà ấy thường đem chôn những đứa trẻ đầy đủ tay chân vào đằng sau vườn, còn những bào thai bé hơn thì ném thẳng xuống giếng." 

"Hả?"

Hoàng không tin vào tai của mình, kinh khủng, quá kinh khủng, phá thai cũng chính là giết chết một sinh linh, một mạng người, làm như vậy thì nghiệp để đâu cho hết được?

Cậu bần thần một hồi lâu, nhớ ra lúc Nhung có nói từ khi gặp lũ trẻ con kia, cô mới bắt đầu đổ bệnh, gặp những sự việc kì lạ. 

Có thể lũ trẻ chơi ở đầu ngõ đó là những vong hồn thai nhi được chôn cất ở đây nhưng không ai chăm nom hương khói, hàng đêm chạy ra ngoài chơi, hút sinh khí của người dương, dù có là vong ma nhưng vẫn mang trong mình tính chất của đứa trẻ, ham chơi nhưng không cố tình hại người.

"Mẹ con Nhung phản đối, không muốn nó trọ ở đây là đúng. Nhưng con Nhung nó lại ham rẻ, vả lại nó chẳng biết được sự thật nên nó vẫn cứ muốn ở lại đây."

"Những gì em biết chỉ có thế thôi. Anh muốn biết thêm nữa em cũng chịu đấy." 

"Ừm, cảm ơn em, anh cũng chỉ cần biết một nấy thôi."

Hoàng gật đầu hài lòng, lại cùng cô gái nọ đi về phòng trọ của Nhung, nhưng đi được vài bước, đằng sau lại có tiếng người kêu tên của mình.

"Hoàng, Mai ơi." 

Không nằm ngoài dự đoán, Vương đầu đất cười hì hì chạy lại chỗ cậu.

"Em chào anh Vương nhé."

"Ơ, không phải Mai à?" 

"Không, Mai nó ở trong kia."

"Thế mau kêu Mai ra đi, hôm qua chờ mãi mà chẳng thấy hai người đâu."

"Em đi vào trước ạ. Hai anh nói chuyện đi nhé." 

"Em kêu Mai ra đây hộ anh."

"Dạ."
 
Chương 251


Cô gái kia rời đi, chỉ còn mỗi hai người con trai đứng với nhau. Hoàng cùng Vương đầu đất nói mấy câu vớ vẩn, một lát sau Mai cũng có mặt.

"Nay vào nhà tôi chơi nhé?"

"Ừ. Vào chứ." 

Mai nhìn thái độ của Hoàng, rồi gật đầu với Vương. Không vào lúc này kiểu gì cũng phải vào lúc khác. Đã từng biết qua, Vương rất cứng đầu và quả quyết khi làm những việc mình muốn.

"Hai người ngồi đi, đợi tôi xuống dưới nhà rót nước. Bố mẹ tôi đi làm cả rồi, còn mỗi mình ông bà đang ở đằng sau nhà thôi."

"Ừ. Được rồi, không cần nước đâu." 

Hoàng xua xua tay, bày vẽ quá.

"Như thế sao được. Ha ha."

Vương vừa nói vừa chạy xuống dưới bếp, hình như gặp ai, hai người phía trên nghe loáng thoáng được cuộc đối thoại. 

"Ai vậy Vương?"

"Bạn của con bà ạ. Đang ngồi trên nhà. Bà vào phòng nghỉ đi, không lại mệt."

"Bạn của Vương hả, lâu lắm rồi mới thấy con dẫn bạn về nhà. Để bà lên nói chuyện với bạn." 

Tiếp đến là tiếng cười hà hà của Vương, cũng tiếng bước chân chậm chạp đi lên phía trên. Đoán chừng là bà nội của Vương, hai người Hoàng Mai ngồi ngay ngắn lại trên ghế.

"Con chào bà ạ."

"Chào các con. Tới chơi với Vương đấy à?" 

"Vâng ạ."

"Hoàng với Mai phải không? Dạo này bây lớn quá, bà không nhận ra."

"Dạ? Bà nhớ mặt bọn con ạ?" 

Cả Mai cả Hoàng đều giật mình. Trí nhớ của người già thật kinh khủng.

"Nhớ chớ làm sao không nhớ. Con Mai có mắt bồ câu, thằng Hoàng có cái mũi thẳng. Đứa nào cũng trắng, đứa nào cũng đẹp trai xinh gái hết."

"Con cảm ơn bà ạ." 

Mai cười hí hí, còn Hoàng ngồi cạnh đến phát ngại. Bà già rồi, mắt đã mờ nhưng vẫn còn rất tỉnh táo và minh mẫn lắm. Hoàng hiểu, người này tạo nghiệp thì sẽ bị vận tới đời sau của mình. Nên gia đình của Vương đều có ông bà, bố làm bác sĩ, còn mẹ làm giáo viên, duy chỉ cậu là bẩm sinh trời không cho được tính thông minh, rất hay bị bạn xấu ăn hiếp, lợi dụng, dù có hết lòng dạy dỗ chỉ bảo cậu ta đến mấy cũng không có kết quả tốt được.

Trong trí nhớ của Hoàng, ba người Mai, cậu và Vương quen nhau là do Mai nhìn thấy lũ trẻ trong làng bắt nạt Vương, cướp bi ve của cậu ta làm cậu ta khóc toáng lên mới kéo cổ cậu ta về chỗ Hoàng chơi. Hồi đấy Mai đanh đá và giỏi đánh nhau nhất khu, đứa nào cũng sợ, còn Hoàng thì đẹp trai và được mẹ sắm cho ô tô điều khiển từ xa loại đắt nhất nên khi thấy Vương chơi bên cạnh hai người thì ai cũng nể và sợ, không dám đụng tới cậu ta nữa.
 
Chương 252


Bà nội Vương ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với hai người, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa.

"Trời đã gần trưa rồi cơ à? Hai đứa ở lại ăn cơm với nhà bà, để bà dặn thằng Vương nó nấu."

"Ơ dạ thôi ạ." 

Hoàng xua xua tay. Bà cháu nhà này giống nhau nhỉ.

"Ở lại đây. Bố mẹ nó đi làm đến giờ cũng sắp về ấy mà." - Bà quả quyết, quay xuống dưới bếp gọi Vương - "Thằng này làm gì mà lâu thế? Có định cho các bạn uống nước không hả?"

"Đây rồi bà ơi." 

Vương nghe tiếng bà gọi, lật đật chạy lên tay bê hai cốc nước.

"Hai người uống nước đi."

"Ừ. Cảm ơn Vương nhé." 

"Không có chi."

Vương gãi gãi đầu cười ngố.

"Con mau xuống bếp nấu cơm đi. Hai bạn hôm nay ăn cơm nhà mình luôn. Gọi điện cho bố mẹ về luôn nhé, đi làm xong đừng có ghé chỗ nào nữa." 

"Vâng. Con biết rồi ạ."

Vương nghe thấy thế thì đúng ý cậu nên vui lắm, chạy nhanh xuống bếp mà không thèm để ý tới ai. Hai người trẻ trên phòng khách lắc đầu.

Thôi chết, quả này phải ăn cơm nhà Vương đầu đất rồi. 

Trong phòng lại cong đúng ba người hai trẻ một già. Bà Vương quay sang nhìn kĩ hai người, móm mém cười.

"Hai đứa bây lên đây đi học mà chẳng vào đây chơi với Vương, với bà."

"A... Dạ..." 

Mai khó xử nhìn Hoàng. Đến cả cháu bà cháu còn không nhớ, đi vào chơi kiểu gì được.

"Bọn cháu lâu quá rồi chẳng qua thăm ai, nên không nhớ ra có nhà Vương ở đây bà ạ."

"Cũng phải thôi." - Bà Vương chắp hai tay đặt xuống đầu gối, nói chầm chậm - "Hồi đấy ông bà nhà ở dưới quê, bố thằng Vương lại đi làm ở trên bệnh viện thành phố này, thế nên khi nó lên lớp 3 cả nhà chuyển lên nhà chính đây cho tiện việc đi làm. Gia đình ông bà trước mở phòng khám tư nhân ở đây, cả ông cả bà đều người gốc quê, nên người trong làng cũng hay tới đây khám bệnh lắm. Tới lúc già rồi lại chuyển về quê, mà sau đấy bao nhiêu chuyện xảy ra rồi vẫn về lại đây. Bà nói với bố mẹ nó lần này ở tới khi ông bà chết thì thôi, không có chuyển đi đâu nữa hết, già rồi, mệt lắm rồi." 

"Dạ..."

Hoàng cười ngại, trí nhớ người già không ngờ rất minh mẫn.

"Hồi mới chuyển tới đây ngày nào thằng Vương nó cũng khóc đòi chơi với Hoàng với Mai, bà nhớ mãi. Ở nhà với cháu thấy nó cứ gân cổ lên khóc lóc, tính nó thì muốn làm gì phải nhất định làm cho bằng được, nên cuối cùng có chịu nhường ai? Bố mẹ nó tới đón hai đứa bây lên nhà đây chơi với nó đấy." 
 
Chương 253


"Hai đứa bây không nhớ à? Ha ha, mấy đứa trẻ mà không còn bằng bà già như bà nữa."

"Cháu chỉ nhớ mang máng là có lên đây thôi."

Hoàng nghẹn luôn, bà nói không sai mà. 

Bà Vương bỗng nhiên chỉ tay vào mặt hai người, cười móm mém.

"Hai đứa bây đứa nào cũng lớn lên không khác với hồi nhỏ là mấy. Nhìn mặt có tướng phu thê quá."

"Dạ?" 

"Ấy, thế để con xuống phụ Vương nấu cơm nhé? Ngồi không trên đây cũng không làm gì cả."

"Ừ, xuống đi con."

Bà Vương cười phá lên. Hình như trêu người khác là sở thích của bà thì phải. 

"Hoàng có người yêu chưa?"

"Dạ chưa."

Hoàng cười trừ. Hai lần yêu là quá đủ để dập tắt những cuộc tình tiếp theo. Lần thì bị cắm sừng, lần thì bị đá. 

Số hẩm hiu thực sự.

"Đẹp trai thế này mà không có người yêu à? Bà tưởng phải có khối cô nó theo chứ. Chắc anh kén chọn chứ gì? Anh lại đùa bà à?"

"Dạ không có thật mà." 

Hoàng xua xua tay phụ hoạ. Người già hay thích đùa dai vậy?

"Thôi, tôi chả đùa với anh nữa. Anh ngồi đây nhé. Bà vào đẩy xe lăn cho ông ra ngoài hít khí trời đây."

"Xe lăn ạ? Ông phải ngồi lâu chưa hả bà?" 

"Bị liệt nửa chân trái. Ba bốn năm nay rồi. Lúc nào cũng kêu khổ con khổ cháu. Mệt lắm."

Bà cười, quay lại nhìn Hoàng trước khi đi vào bên trong. Cậu thấy vậy cũng uống một ngụm nước, chạy xuống dưới bếp phụ hai người kia nấu ăn.

"Không nói chuyện với bà nữa à?" 

Mai vừa nhặt rau vừa hỏi Hoàng.

"Vương đâu?"

"Ra đằng sau rồi." 

"Ừ, ngồi xuống đây bảo này."

"Sao thế?"

Hoàng nhặt rau cùng Mai, lại quay qua hỏi cô. 

"Về chuyện của Nhung ấy? Lúc nãy mày gọi con bé kia ra nói chuyện gì mà lâu vậy?"

"À, có mấy thứ không biết nên hỏi thôi. Tao hỏi coi phong thuỷ ở đây thế nào, giờ giấc ra làm sao ấy mà."

"Để làm gì?" 

"Có một số chuyện người sau không biết, chúng ta cần phải hỏi trực tiếp người trước, người đã gắn bó với nơi này từ ngày đầu."

"Là ai?"

"Mời được những người này rất khó khăn, nhưng mà phải có họ thì mọi chuyện mới có thể giải quyết nhanh chóng được." 

"Rốt cuộc là ai?"

Mai nhăn mặt lại. Thằng dở hơi, nói thì không nói hẳn ra, bày đặt úp mở sốt hết cả ruột.

"Khéo sau khi ăn cơm xong chúng ta không được về nhà đầu, phải tối khuya mới về được, mày gọi điện cho bác mày đi, bảo là đi cả ngày luôn, rồi buổi chiều đi mua một ít hoa quả bánh kẹo, đem tới để tối nay mời họ nói chuyện với chúng ta." 

"Ai? Hả?"

"Bí mật."
 
Chương 254


Xem chừng Mai rất tò mò và sốt ruột, cô ngắt đôi cọng rau nát bét, nhìn Hoàng đầy tức giận.

"Không nói thì cút ra đằng sau chơi với Vương đầu đất"

Hoàng vẫn không nói gì, chỉ cười cười nhìn Mai rồi đi ra cửa sau làm cô phát điên hơn. 

Hoàng thấy Vương đang cho chim ăn ở cửa sau, có ba chiếc lồng nhỏ nhỏ, cậu thấy mấy con này lông màu sặc sỡ nhưng chẳng biết là chim gì.

"Nuôi chim à Vương?"

Vương đầu đất giật mình quay lại gật đầu. 

"Ừm, nuôi lâu lắm rồi. Khi bắt đầu nuôi nó không hay ngồi một mình trong nhà nữa."

"Bố mẹ cậu sắp về chưa?"

"Thôi chết." 

Vương giật mình gãi đầu, luống cuống giơ tay ra xem đồng hồ.

"Sắp về rồi. Đi, mau vào nhà nấu cơm đi không bố mẹ lại muộn làm mất."

Ba người tất tả nấu nướng dọn dẹp, lát sau bà nội Vương cùng ông ngồi trên xe lăn cũng đi xuống bếp. 

Ông Vương thuộc dạng bác sĩ tri thức cách mạng lão thành, già rồi nhưng phải đeo kính mới nhìn rõ được.

"Xong chưa bây ơi?"

"Xong rồi ạ." 

Vương chạy lại đỡ xe lăn cho ông, ông cậu có vẻ như đã lẫn, mắt nhìn cũng không rõ nữa, nheo mắt lại, đẩy gọng kính vào sâu.

"Sao có hai thằng Vương ở đây thế này?"

"Tôi mới nói với mình rồi còn gì. Đây là bạn Vương, không phải Vương, hai đứa tới chơi, nay ăn cơm với nhà mình đấy." 

Bà nội Vương biết chồng mình bị lãng tai, cố mói thật to vào cho ông nghe, ông nội Vương ngờ ra một lúc. Sau đó như phân tích câu nói thật kĩ, nghiêng đầu sang cười.

"Tôi nghe rõ rồi. Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi."

Hoàng cùng Mai đứng sang một bên thấy ảnh này, trong lòng khỏi cảm thán. Cuối cùng ở với nhau đến già, tình yêu thực sự của thế hệ trước mới là tình yêu bền bỉ chân thành nhất. 

Không lâu sau đấy bố mẹ Vương cũng về tới, hai người trung niên tri thức, người làm bác sĩ, người làm giáo viên. Mẹ Vương có nét đẹp mặn mà, chẳng những Vương rất giống mẹ là còn cả bố nữa, chỉ tiếc là tạo hoá chẳng cho không bất kì ai cái gì.

Sau khi đã ăn xong, Mai xuống phụ giúp bác gái dọn dẹp, cả nhà ai cũng vui lắm, bác bảo chẳng bao giờ thấy Vương dẫn bạn về nhà chơi mà nay lại thế này. Ngồi được một lát, hai người kiếm cớ xin phép rồi chuồn nhanh ra ngoài. Trước khi ra tới bến xe, Vương còn tiễn hai người Hoàng một đoạn, không muốn cho về sớm. Hoàng cùng Mai nhìn nhau ái ngại, thấy Vương tốt quá, hẹn nhau lần sau đi uống nước.
 
Chương 255


Lên trên xe, Mai quay sang ngơ ngác nhìn Hoàng.

"Lên nhầm tuyến rồi. Đây đâu phải tuyến về nhà bác tao hay thầy mày?"

"Từ từ, xuống bến gần nhất rồi nói tiếp." 

Hoàng ngồi ghế ngoài như mọi khi, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện sao cho hợp lí nhất.

-----

"Xuống xe đi." 

Mai gọi cậu dậy bằng cách lay nhẹ tay. Cậu giật mình mở mắt ra, hai người xuống bến.

"Tìm tiệm tạp hoá hay siêu thị gần đây đi Mai."

"Để làm gì?" 

"Mời khách tối nay qua chơi chứ còn làm gì nữa."

Hoàng gõ đầu Mai một cái, thấy khuôn mặt vừa ngơ ngác vừa tò mò nhưng không hỏi kia thì phì cười.

"Đừng tò mò. Kiểu gì tối nay cũng phải gặp mà. Nhanh thôi." 

Hai người bước vào bên trong siêu thị, Hoàng dẫn Mai tới ngay khu bán bánh kẹo.

"Nhà mày có cháu nhỏ, lũ con nít thích ăn kẹo gì nhỉ? Cả bánh nữa?"

"Con nít á? Đồ ngọt là nó thích hết. Cả bim bim, sữa nữa. Mà sao lại là con nít?" 

"Đã bảo không được tò mò."

Hoàng quay lại, nhìn Mai cười gian một cái. Lần này cô nhịn không được, kéo lấy cánh tay Hoàng véo một cái tới thâm thịt cho bõ tức.

"Á, mày điên à?" 

Mai không nói gì, hầm hừ bỏ đi trước. Hoàng vội chạy theo, kéo cô lại.

"Đi đâu? Vào quầy đồ chơi với tao đã."

"Mày làm gì thì kệ mày. Không liên quan tới tao. Khách của mày chứ khách của tao à? Tao ra ngoài đây." 

Cuối cùng, Mai vẫn là người chọn đồ chơi cho bé gái, Hoàng thì nhanh hơn, chọn robot điều khiển cho bé trai.

"Chừng này đã đủ chưa nhỉ?"

Hoàng cùng Mai bước ra ngoài siêu thị, cậu giơ ra một túi đồ lớn nhìn Mai. 

"Chịu."

Mai nói cộc lốc, vùng vằng bỏ đi trước. Hoàng chạy theo cười khổ. Cậu mà nói cho cô biết chuyện gì thì kiểu gì cô cũng chạy về nhà. Mà chạy về nhà rồi thì bản tính vẫn kéo cô chạy lại. Vậy nói ra làm gì cho cậu mất công nhỉ? Hơn nữa, chuyện này cũng phải giữ bí mật cho tới phút chót, nếu để lộ chuẩn bị sẽ không chuyên tâm.

Hai người lại đứng ở bến xe buýt, tất nhiẻn có mỗi Hoàng vất vả. Cậu khổ sở ôm bịch đồ to. 

"Cần tao giúp không?"

"Ha, không cần đâu."

Hoàng lắc đầu cười cười. 

"Giờ mày có về nhà không? Hay là đi đâu?"

"Giờ quay lại nhà Nhung, mà tới tối muộn mới về được. Hay thôi mày về đi, tắm rửa rồi nói với bác mày, tao cũng phải chuẩn bị ít đồ để ở nhà thầy mang đi nữa. Xong rồi chờ tao bắt xe tới đón mày đi luôn."

"Vậy cũng được." 

Mai gật đầu nhìn bộ dạng Hoàng, trước khi bắt tuyến ngược lại. Vừa lên xe, thấy Hoàng nhăn nhở nhìn cô có chút mủi lòng khiến Mai bỗng nhiên giật mình.

Khoan đã. Nó bảo nó tiếp khách mà tại sao lại phải về nhà ông thầy bói lấy đồ?
 
Chương 256


Mai rất muốn nhảy xuống xe mà bóp cổ Hoàng hỏi cho ra lẽ nhưng tất nhiên là không được. Về tới nhà cô gọi cho cậu mấy lượt mà không nghe máy. Điều này càng khẳng định hơn suy nghĩ Hoàng làm điều gì đó mờ ám mà không nói với cô.

Về phần Hoàng, cậu vác túi đồ lớn kia, bắt ngược chuyến xe về phòng trọ của Nhung trước cái nhìn ngỡ ngàng và chẳng hiểu gì của ba cô gái, sau đó để túi lại và dặn cậu sẽ quay lại rồi cậu cũng đi về nhà thầy Long.

"Mày đi đâu bây giờ mới về?" 

Lão Long đang ngồi ôm điếu cày thơ thẩn trong vườn, thấy Hoàng về nhà giờ này thì lấy làm lạ.

"Mợ với em đâu hả thầy?"

"Giờ này đi ngủ trưa chứ ở đấy ngồi chờ mày về à?" 

"Thầy quá đáng."

Hoàng bĩu môi, đi thẳng từ hành làng dọc vườn về tới phòng. Nhà lão Long như cái viện cổ thời xưa, nhìn vào chẳng có gì là hiện đại cả, nhưng thực ra lại rất mắc tiền, rất công phu, xung quanh vườn toàn cây cối, tuy vậy người trong giới phải rất tinh mắt mới phát hiện vị trí của chúng là những trận đồ. Trong vườn nhà lão Long đầu hói, một vị trí của viên đá cũng được đặt theo sự sắp xếp của lão.

Cậu bước vào phòng, trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đấy vào phòng học vẽ lấy các loại chú, một ít hương và các đồ lặt vặt, nhét vào ba lo, chuẩn bị xong tất cả thì mới phát hiện ra trời đang còn sớm, thò tay vào túi lấy điện thoại ra cũng đã hết pin từ bao giờ. 

"Thầy có thấy cái sạc của con đâu không thầy?"

"Có phải cái này không?"

Lão Long chìa ra chi cậu một cáp sạc còn khá mới, cậu nghi hoặc, híp mắt lại nhìn thầy mình. 

"Thầy nói đi, thầy lại lấy nhầm cục sạc của con rồi làm mất như lần trước phải không?"

"Thầy mày làm sao mà biết được mấy cái đồ công nghệ của chúng mày. Tao chịu. Cầm lấy, không lấy tao ném ra ngoài vườn tự đi mà mua cái mới đấy."

Hoàng nguýt thầy mình một cái đưa tay ra lấy, rõ ràng là làm mất mà cứ không chịu nhận. 

Từ ngày lão mua điện thoại mới, lão toàn vớ nhầm cục sạc của cậu, cho dù cậu có giúp lão phân biệt mấy đi chăng nữa.

"Sao tắm sớm thế? Mới vào phòng làm gì đấy? Tính đi đâu à?"

Hoàng cười cười rồi gãi đầu. 

"Bạn con bị vong nhập, con tính chiều nay tới bắt vong một mình thử xem thế nào. Mấy hôm nay con hay ra chỗ đấy nghiên cứu mà."

"Thế à? Ừ, thế cũng tốt."

Lão Long có chút ngạc nhiên khi thấy học trò của mình bỗng nhiên có chí tiến thủ như thế. 
 
Chương 257


"Giờ con đi sạc pin rồi lát nữa con đi đây. Khéo tối muộn con mới về."

"Ừ."

Lão Long hói gật đầu. Tốt. Cứ đi đi. Để lão xem ông trời có thật sự ban cho ông đệ tử giỏi hay không, hay là lại đùa ông một vố. 

Hoàng chạy vào trong phòng sạc pin, được một lát phát hiện ra trong mấy có mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng lấn cấn, chết dở, lỡ như Mai sốt ruột chờ cậu quá, làm thế nào bây giờ?

"Mai à? Máy tao sập nguồn nên nãy giờ không để ý tới điện thoại. Chờ tao một lát nhé, tao tới chỗ mày ngay."

Cúp máy xong cậu vội vàng bắt xe ra nhà Mai. Thực ra phải tới gần tối mọi chuyện mới có thể bắt đầu. Nhưng tính Mai bộp chộp, bắt cô chờ người khác quả là một điều khó khăn. 

Lên đây đi học Mai ở với bác mà không ở trọ. Hoàng đứng dưới cổng gọi cho cô xuống, bản thân dựa đầu vào tường nhìn bâng quơ ra ngoài. Nhà bác Mai nằm trong con đường ít người qua lại, chủ yếu là tri thức đi làm ban ngày, nên rất yên tĩnh. Hoàng bỗng nhiên bật cười, lâu rồi mới có lại cảm giác này.

Cậu chờ cô giống như hồi xưa đạp xe qua nhà chở cô đi học vậy.

Mặc dù cả lần này và những lần đi học nhà hai người đều ở hướng trái ngược nhau. 

Nghĩ đến những lúc như thế cậu lại bật cười. Hồi đấy hay bây giờ cậu đều bị con yêu quái này hành hạ, đổi lại vài tháng trước cậu lại đang quay cuồng trong đủ các loại tình yêu của Linh, sự buồn bã của Khanh hay là gì gì đấy nữa. Hai người cuối cùng đã bỏ lỡ mất những lần thân nhau vui vẻ kể chuyện trên trời dưới đất.

Hay là có mỗi mình cậu cố tình bỏ lỡ thôi?

Tiếng mở cửa cạch một cái cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của Hoàng. Mai đã thay đồ cẩn thận, ăn mặc gọn gàng hơn hồi sáng, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc. 

"Đi nào."

"Ừm."

"Mày làm sao thế?" 

"Có sao đâu?"

Hoàng ngớ người ra. Cô có thể nhìn thấy được cậu đang nghĩ gì ư?

"Mày đang nghĩ cái gì thế? Sao nhìn tao chằm chằm vậy? Bố rửa mặt chưa kĩ à?" 

"Không phải."

Hoàng cười ha hả. Đúng là tri kỉ. Ha ha.

"Đi nào. Tao tới đón mày đây. Nói với bác mày là tối nay mày về muộn rồi chứ? Tí nữa tao dẫn mày đi ăn rồi mới tới nhà Nhung nhé?" 

"Nói rồi. Mày bao thì tao đi."

"Được."

Cậu khoác vai cô bước ra khỏi khu đường vắng, hai người bắt chuyến sớm nhất đi về phía khu phòng trọ nhà Nhung. 
 
Chương 258


"Khách của mày không phải người thường phải không?"

Hai người sau khi ăn xong thì quay trở lại phòng trọ của Nhung, trời lúc này cũng đã tối, xung quanh dãy nhà trọ người ta cũng đóng cửa im ỉm, chỉ để lọt những khe sáng từ ánh đèn leo lét ra bên ngoài.

Mai đi bên cạnh Hoàng, ngẩng mặt lên hỏi cậu. Hoàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. 

Mai mím môi, bấu chặt vào cánh tay Hoàng, gằn tiếng:

"Nếu như... Nếu như có xảy ra chuyện gì, mày liệu hồn với tao."

Hoàng xoa xoa đầu Mai, cũng không thèm lôi tay ra nữa, cười nhe nhởn. 

"Yên tâm, không làm sao hết. Tao đảm bảo với mày."

"Vậy thì tốt."

Mai gật đầu, rồi gọi điện cho Nhung ra mở cửa thay vì đứng kêu như ban ngày. Bây giờ là giờ sinh hoạt riêng của xóm trọ, nhà ai về việc nhà nấy, gọi cửa ồn ào gây chú ý cũng không phải là ý kiến hay. 

Tuy trong lòng cô linh cảm không tốt nhưng vẫn làm theo mọi hành động của Hoàng. Từ bé tới giờ mỗi khi làm những việc mơ hồ không có kết quả hoặc nguy hiểm đối với cả hai, ví dụ như là lùa chó hay trốn học đi chơi, Hoàng vẫn thường nói câu này, độ thành công tuy không cao, nhưng cuối cùng dù có thế nào thì Hoàng vẫn luôn không bao giờ để cô bị ảnh hưởng gì.

"Chị Mai."

Nhung vừa nghe điện thoại đã chạy vội ra mở cửa ngay, bằng chứng là trên tay cô vẫn còn cầm điện thoại chưa kịp tắt. 

Ba người bước vào gian phòng trọ kia, Mai đảo mắt một lượt, quay qua hỏi Nhung:

"Làm sao thế? Hai người nữa ở cùng em đâu rồi?"

"Em bảo hai đứa đi ngủ nhờ phòng của bạn đêm nay rồi ạ." 

"Sao lại phải thế?"

"Dạ... Do anh Hoàng dặn em không được để người khác biết chuyện mình làm tối nay, bảo em đuổi khéo hai bạn đi."

Nghe Nhung nói vậy, Mai liền lia mắt nhìn Hoàng, cậu không hề để ý, chỉ ngồi xuống bên cạnh túi đồ lớn sáng nay hai người vừa mua, mở ra bày hết các thứ ra ngoài. 

"Em có chiếc bàn học gấp nhỏ không?"

"Có ạ."

"Lấy ra đây giúp anh." 

Mai nghe lời Hoàng, lôi chiếc bàn học nhỏ đưa cho cậu.

"Vì là do ở phòng trọ nhỏ quá, không có nhiều chỗ nên em mua cái bàn gấp này để học cho nó đỡ chiếm diện tích."

"Được rồi, đưa anh nào." - Hoàng đưa tay ra đỡ lấy chiếc bàn nhỏ kia từ tay Nhung. 

"Lấy ra để làm gì?"

Mai đứng bên cạnh thắc mắc. Thực ra cái gì cô cũng thắc mắc. Từng lời nói hành động của Hoàng mấy ngày nay cô đều thắc mắc.
 
Chương 259


Hoàng coi như không nghe lời nói của Mai, hỏi Nhung một câu.

"Em biết dãy nhà trọ này khi nào ít người qua lại nhất không? Ban đêm ấy, không phải ban ngày."

"Bây giờ ạ. Bây giờ cũng được. Tầm từ 8h tối là đã không còn ai ló mặt ra khỏi cửa phòng rồi, trừ khi có việc gì gấp." 

"Vậy giờ em phụ anh ôm túi đồ này ra ngoài đây, anh cầm bàn."

"Vậy còn chị Mai?"

"Nó cầm đèn soi sáng đường thôi. Có nó làm gì vướng bận tay chân." 

Nghe Hoàng nói vậy, Nhung bật cười còn Mai đứng bên cạnh tức tối. Từ khi nào người như cô đã trở thành đứa vụng về trong mắt thằng bạn mình vậy?

Nhưng không sao. Không phải Hoàng nói không đúng. Lát sau Mai cũng vẫn phải cầm đèn đi cạnh cậu.

"Sao lại ra khu đất trống sau nhà vậy? Trời ạ. Nơi này có mọc ngang hông, rậm rạp thế này?" 

"Mày im đi. Lo soi đèn. Lỡ có con rắn con rết nào nó trườn dưới chân mày tự chịu trách nhiệm nhé?"

"Không."

Mai mím môi lắc đầu, cứng nhắc đi lên phía trước. Nếu như là bình thường quang minh chính đại hay ban ngày, có thể cô đã vứt luôn điện thoại đang cầm trên tay mà hét lên rồi chạy ra khỏi đây, thế nhưng bây giờ là làm việc trong lén lút, chỉ biết âm thầm chịu đựng, có gì trút giận lên người Hoàng sau. 

Nhung đi phía sau không nói gì, thấy biểu cảm này của hai người chỉ tủm tỉm cười.

Chị Mai của cô là con nhà bác họ, mẹ Mai là chị họ của mẹ Nhung, hai người chung cố ngoại. Tuy xét về quan hệ không phải anh em gần thân thiết quá mức, nhưng hai nhà lại rất thân thiết với nhau, từ bé cô luôn ngưỡng mộ chị mình. Cô coi Mai như chị gái vậy.

Mai học không giỏi, nhưng cũng khá, khuôn mặt chẳng được gọi là xinh đẹp thần sầu, nhưng lại là ngũ quan dễ nhìn, mang nét đẹp theo hơi hướng hiện đại, chấm điểm 8/10, tuy tính hơi đanh đá và bướng, nhưng chẳng sao cả, vì có người như anh Hoàng kia vẫn chịu được chị ấy tốt, bụng dạ lại rất tốt đẹp, thẳng thắn có gì nói nấy, chẳng lừa gạt ai bao giờ. Chính điều này làm Nhung thấy ngưỡng mộ nhất. Vì cô luôn sống trong tâm thế vừa lòng tất cả mọi người, không muốn phật ý ai, cô luôn cố gắng không để mọi người phải nói về chính mình trong một tình huống tiêu cực nào cả. Cứ thế cho tới khi cô cảm thấy mệt mỏi với suy nghĩ này của mình, nhưng vẫn là quá muộn. Cô luôn tự nhủ, thôi, nốt lần này, lần sau mình sẽ nói thẳng và không cho họ làm thế với mình nữa
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom