Cập nhật mới

Dịch Nhất Mộng Phong Lưu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nhất Mộng Phong Lưu

Nhất Mộng Phong Lưu
Tác giả: An Nhiên Chi Lạc
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Hiện đại, đồng nhân Yêu em từ cái nhìn đầu tiên...
Số chương: Dự án 100

Đây là một câu truyện nhỏ tác giả viết cho vui. Hy vọng đảng khảo chứng không có ý kiến gì.

Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chơi game


“Ây, cái thằng Đại Gia No.1 đánh cái kiểu gì vậy! Dame Boss mà để nó chạy lung tung xuống đây.” Một cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn không ngừng kick chuột thao tác nhân vật, đôi mày không ngừng cau có.

“Bay mất một lần đi phó bản không công rồi.” Cắn môi, Thẩm Ngọc tức giận quăng con chuột sang một bên.

Nhìn nhân vật Nhất Mộng Phong Lưu của mình đang nằm bẹp dí trên đất, cô thở dài một hơi cầm lại con chuột bấm thoát tổ đội.

Thấy hệ thống thông báo phu nhân Nhất Mộng Tuyệt Tình online, Thẩm Ngọc lập tức gửi tin nhắn.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Phu nhân, vi phu đau lòng quá đi.:cry: ]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Phu quân có chuyện gì vậy?:think: ]

Vậy là Thẩm Ngọc lập tức kể một lèo chuyện mấy tên trong bang xin tổ đội kéo đi phó bản, thế mà vào phó bản rồi lại không nghe theo cô chỉ huy, đánh đấm lộn xộn khiến nhân vật Nhất Mộng Phong Lưu bị Boss giết chết, vừa mất lượt đi phó bản vừa bị nói này nọ.

Thẩm Ngọc và Ninh Chi quen biết từ hồi chơi game Phi Tiên, đến khi game Mộng Du Giang Hồ ra mắt thì rủ nhau qua game Mộng Du Giang Hồ chơi, chia nhau chọn chức nghiệp hỗ trợ cho nhau, tên cũng là tên cặp, sau khi game mở ra chức năng kết hôn thì cả hai cũng thuận lý thành chương kết hôn với nhau.

Bình thường cô đều chờ Ninh Chi online rồi rủ thêm người quen mới đi phó bản, ai ngờ tốt bụng giúp đỡ lại rước cục tức vào mình như vậy.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Không sao, có lần này không có lần sau. Dù gì cũng đều là anh em trong bang. Phu quân đừng để ý nữa.:snog: ]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Nghe phu nhân hết. Chúng ta đi xoát quái luyện cấp tiếp đi, ráng lên cấp 100.]

Gõ bàn phím xong, Thẩm Ngọc kick chuột gửi qua lời mời tổ đội. Hai người dắt nhau đi tới chỗ đánh quái thường ngày bắt đầu kiếm điểm kinh nghiệm.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Phu quân, bữa nay online được đến mấy giờ?]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Đến 21h là phải về rồi. Dạo này nhiều bài phải làm quá. Chán thật, sao không có hệ Võ thuật nhỉ, vi phu đã học dốt tất tần tật các môn rồi, chỉ giỏi đánh người thôi.:D]

Trong lúc hai người đang tám chuyện, hệ thống đột nhiên hiện lên một tin tức oanh động.

Hệ thống tuyên bố: Lô Vĩ Vi Vi và Nhất Tiếu Nại Hà tâm đầu ý hợp, ở miếu Nguyệt Lão cùng hứa mãi mãi bên nhau, đời này kiếp này không bao giờ xa nhau, vĩnh kết đồng tâm.

Tin này vừa lan ra, không hề ngoài dự kiến, kênh [Thế giới] liền bùng nổ…

“Khụ! Nữ đao khách cao thủ Pk hạng 5 Lô Vĩ Vi Vi và đại thần Nhất Tiếu Nại Hà kết hôn!” Thẩm Ngọc kinh ngạc thốt lên, mười ngón tay lập tức gõ cóc cóc lên bàn phím.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Phu nhân, mau đến miếu Nguyệt Lão nhận lì xì.]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Gào! Sao Chi không nghe được tiếng gió gì vậy. Trời ơi!]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: A! Đúng rồi. Đại thần kết hôn chắc chắn sẽ phát lì xì bự lắm đây. Ôi, phu quân thật là thông minh.]

Thế là ở miếu Nguyệt Lão lập tức xuất hiện hai nhân vật nhỏ.

Thẩm Ngọc chống cằm nhìn biển người đông đảo, rồi lại nhìn hai nhân vật chính trong hôn lễ linh đình.

[Thế giới] [Nhất Mộng Phong Lưu]: Chúc mừng đại thần. Cầu lì xì.:-D

Tin vừa phát lên không đến năm giây đã bị sóng tin nhắn chìm xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Ăn tiệc cưới của Đại thần


Thế giới] [Kẹp vạt quần đè tia nước]:

Tân lang, Nhất Tiếu Nại Hà VS Chân Thủy Vô Hương, Nhất Tiếu Nại Hà thắng!

Tân nương, Lô Vĩ Vi Vi VS Tiểu Vũ Yêu Yêu, Tiểu Vũ Yêu Yêu thắng!

Về hôn lễ, nhìn số lượng hoa là biết ngay, Nhất Tiếu Nại Hà toàn thắng!

Thẩm Ngọc nhướn mày, đưa tay cầm ly nước ngọt hút một ngụm, sau đó vui vẻ nhắn tin với Ninh Chi.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Phu nhân cũng lên kênh thế giới chém cho vui đi.]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Không chen nổi, nảy giờ gửi tin nhắn toàn bị đè bẹp dí.:hixhix: ]

Bên kia kênh thế giới tiếp tục xuất hiện những nhân vật quen thuộc trên bảng xếp hạng.

[Thế giới] [Ngu công leo núi]: Ai nói Tiểu Vũ Yêu Yêu thắng, tam tẩu của bọn ta mạnh hơn Tiểu Vũ Yêu Yêu nhiều, không tin đến PK.

[Thế giới] [Hầu tử tửu]: Đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK đến PK!

[Thế giới] [Hoa tuyết bay]: Trước kia tôi từng thấy Nhất Tiếu Nại Hà và Tiểu Vũ Yêu Yêu đi với nhau.

[Thế giới] [Họa Thủy 123]: Tôi cũng vậy, thấy họ cùng nhau đánh quái, hình như mới mấy hôm thôi, tuần trước thì phải.

[Thế giới] [alexz]: Nói vậy là, chẳng lẽ Lô Vĩ Vi Vi bị Chân Thủy Vô Hương phụ bạc, Nhất Tiếu Nại Hà bị Tiểu Vũ Yêu Yêu bỏ rơi, sau đó những người đau lòng ấy chắp vá lại thành gia đình?

[Thế giới] [Ngoã Liệt]: Thế Nhất Tiếu Nại Hà với Lô Vĩ Vi Vi há chẳng phải là kết hợp của oán nam oán phụ ư?

[Thế giới] [Nhất Mộng Tuyệt Tình]: Đại thần khốc soái như vậy mà các ngươi dám so sánh với cái tên cùi bắp nào đó sao? Đáng chém!

[Thế giới] [Ngoã Liệt]: Muốn chém ta?! Gửi toạ độ!

[Thế giới] [Nhất Mộng Phong Lưu]: Ngon thì PK với ta. Bại tướng dưới tay còn khoác lác.

[Thế giới] [Bản cung là đẹp nhất]: Nói nhiều như vậy sao không thấy người của gia tộc Tiểu Vũ lên tiếng.

[Thế giới] [Hoàng Đế không cần giang sơn]: PK không lại sao dám hó hé.

Trong lúc mọi người đều sôi nổi bàn tán, kiệu hoa đã đi dạo vòng chừng mười mấy phút, tiếp sau đó là yến tiệc.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Không hổ là đại thần, lì xì khủng còn đặt loại tiệc cao cấp nhất, ăn tiệc xong có thể tăng 20% giới hạn máu.]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Còn được ăn chùa không cần đưa hầu bao nữa chứ. Thích quá đi:snog: ]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Phu quân à...]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Vi phu nghe.]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: Phu nhân hâm mộ Đại thần quá à. Muốn gặp mặt một lần xin chữ ký chụp ảnh quá.:kiss5: ]

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Nhất Tiếu khá im lặng, vi phu chỉ là tiểu tốt, thật sự không giúp được chuyện này cho phu nhân rồi.:| ]

Thẩm Ngọc gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, thật ra cô từng được thằng bạn nhà bên chỉ điểm thủ thuật hack để biết vị trí của đối phương, nhưng lúc nhỏ vô tri nghịch ngợm hack lung tung vào một hệ thống bảo an của cảnh sát, xém nữa là bị kiện. Sợ bị cha mẹ mắng chửi, Thẩm Ngọc không dám nói là mình biết sử dụng máy tính, ai cũng nghĩ là trẻ nhỏ bấm lung tung, phía bên cảnh sát thấy cô còn nhỏ tuổi nên cũng không truy cứu trách nhiệm hình sự. Từ đó Thẩm Ngọc không dùng đến thủ thuật đó nữa.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Tuyệt Tình: A, không có gì đâu phu quân. Chi sẽ tìm cách khác để hỏi xem địa chỉ của Đại thần. Hy]

Ngồi trầm tư một hồi, Thẩm Ngọc cũng quyết định thử xem, chỉ là hack địa chỉ thôi mà.

[Tin nhắn riêng Nhất Mộng Phong Lưu: Ừ, cũng gần 21h rồi, vi phu phải offline rồi. Phu nhân nhớ nghỉ sớm.]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Bị phát hiện


Offline nick chính, Thẩm Ngọc lập tức đăng nhập nick nhỏ vào game, sau đó dùng thủ thuật hack địa điểm đăng nhập của nick Nhất Tiếu Nại Hà. Lâu rồi không hack, cô phải vừa tập trung nhớ lại vừa gõ bàn phím liên tục, nhìn bảng dữ liệu đang chạy, Thẩm Ngọc vô thức nín thở.

"Sắp rồi." Ánh mắt đen lóe lên tia sáng vui mừng, càng thêm tập trung thao tác.

Trong ký túc xá, Tiêu Nại đang ngồi nghe điện thoại thì đột nhiên nhận được thông báo tài khoản có virus xâm nhập, một tay cầm điện thoại, một tay còn lại lướt nhanh trên bàn phím, thông qua đường dây xâm nhập của người kia điều tra lại.

Nhìn số liệu sắp tải xong, Thẩm Ngọc kích động không để ý có vài điểm đang thay đổi trên bảng.

"Địa chỉ là Đại học A." 

Lẩm bẩm một câu, cô đột ngột đứng phắt dậy che camera trên máy tính.

"Hô! Má ơi xém chết. Không ngờ Nhất Tiếu Nại Hà vừa là đại thần trong game vừa là cao thủ máy tính." 

Do Thẩm Ngọc đột ngột đứng dậy tạo nên tiếng động không nhỏ, mấy người chơi máy xung quanh đều quay đầu nhìn về phía cô, Thẩm Ngọc vội vàng cười làm lành xin lỗi.

Đưa tay còn lại cầm chuột tắt máy tính, Thẩm Ngọc xách túi đeo lên vai đi thanh toán tiền, trải qua sự hoảng sợ, cô lại vui vẻ vì phi vụ thành công trót lọt mà không để lại hậu quả. 

Nhưng Thẩm Ngọc đâu ngờ Tiêu Nại đang nhìn cô thông qua camera giám sát của tiệm Internet. Chưa kể hắn đã điều tra được nick nhỏ và cả nick chính của Thẩm Ngọc.

"Nhất Mộng Phong Lưu sao?"

Trong đôi mắt đen tĩnh lặng của Tiêu Nại hiện lên tia nghiền ngẫm.

Về đến ký túc xá, Thẩm Ngọc ném túi xách cái vèo lên giường, nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt.

"Trong phòng này chỉ có tiểu Ngọc là siêng nhất, ngày nào cũng đi bộ ra tiệm Internet cày game." Bạn cùng phòng Mạc Lệ Châu ngẩng đầu từ màn hình điện thoại trêu chọc.

"Uầy, theo đuổi đam mê mà. Học hành nhiều cũng phải xả stress chứ." Thẩm Ngọc đi tới giường của mình lấy khăn nhỏ ra lau mặt. 

"Cậu cứ để hết tinh thần vào trong game như vậy thì làm sao có bạn trai chứ? Nhìn tiểu Muội kìa, vừa xấu vừa đen cũng đã có bạn trai rồi đấy." Mạc Lệ Châu tiếc hận lắc đầu nói.

"Wow, tiểu Muội đã có bạn trai rồi ư? Ai thế? Khoa hệ nào?" Cô hứng thú đi tới ngồi sụp xuống giường Mạc Lệ Châu hóng chuyện.

"Là cái tên cậu gọi là Đoàn Dự ý." Mạc Lệ Châu vừa xích người vào trong vừa trả lời.

"Tuyệt phối vậy. Tên đó trắng trẻo ỏng ẹo như tiểu bạch kiểm, tiểu Muội thì ngăm đen mạnh mẽ như nữ hán tử. Chậc chậc, không ngờ hai người này ngầm ngầm lại thông đồng với nhau." Thẩm Ngọc rung đùi vui mừng thay con bạn, hằng ngày thấy tiểu Muội hay tự ti về vẻ ngoài của mình, bọn họ đều không dám hó hé về chuyện yêu đương của bản thân. 

"Bây giờ thì khỏe rồi. Có thể rủ bạn trai của nhau ăn bữa cơm rồi đi hát karaoke." Cô thở dài.

"Cậu có bạn trai rồi?" Mạc Lệ Châu mở to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc khiến ai đó cảm thấy muốn vả miệng mình.

"Có chứ. Sao lại không." 

Từ từ đứng dậy, Thẩm Ngọc trèo nhanh lên giường.

"Bạn trai mình đây nè." Ôm một con gấu trúc panda, cô hôn chụt chụt lên cái mũi đen của gấu yêu.

"Tớ biết ngay mà. Hừ. Làm mừng hụt." Mạc Lệ Châu hầm hừ tắt đèn phòng, đắp chăn đi ngủ.

Dựa đầu vào vai gấu trúc panda, Thẩm Ngọc khe khẽ thở dài.

"Ngủ ngon." 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Giao lưu khoa Văn


Đang đắm chìm trong giấc ngủ êm ái, bên má đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa, Thẩm Ngọc đưa tay lên gãi gãi, miệng lẩm bẩm:

"Hôm nay tớ mệt lắm, cậu chạy một mình rồi tiện thể mua thức ăn sáng cho mọi người luôn đi."

"Đét!" 

"Dậy!"

Bị vỗ đùi một phát mạnh, cô phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, mặt nhăn như khỉ ăn ớt trừng trừng Mạc Lệ Châu.

"Nhờ có một bữa thôi mà làm gì ghê vậy. Đau muốn chết." 

"Hôm khác thì không sao, nhưng hôm nay thì không được."

Mạc Lệ Châu vừa đưa bàn tay thon dài hất mái tóc dài được chải chuốt tỉ mỉ từ sáng tới giờ ra sau vai vừa tỏ ra thần bí nói.

"Đúng đấy tiểu Ngọc, hôm nay là ngày đặc biệt nha." Tiểu Muội đang chỉnh sửa bộ đồ đẹp trên người cũng ngước mặt lên nói.

Thẩm Ngọc nhìn ba cô bạn cùng phòng từ trên xuống dưới, cơn buồn ngủ cũng tan biến, vẻ mặt hiện lên sự tò mò:

"Uây, có chuyện gì đang xảy ra mà chỉ mình tớ là không biết vậy?!"

Mạc Lệ Châu đưa tay kéo cô đứng dậy, vừa đẩy vào phòng vệ sinh vừa thao thao bất tuyệt:

"Hôm nay là ngày giao lưu của khoa Văn trường mình với khoa Văn của trường đại học H đó. Các sinh viên khoa Văn bên kia toàn trai đẹp gái xinh không nha." 

"Ủa? Ủa? Không phải là chủ nhật tuần sau sao?" Thẩm Ngọc đơ ra, chớp chớp mắt nói.

"Bữa bọn này thấy cậu mê chơi game mà bỏ bê bạn bè nên mới troll cậu đó. Nào, mau thay bộ đồ đẹp nhất đi, hôm nay ba đứa này sẽ làm nền cho cậu. Nhớ phải săn bắt được anh chàng đẹp trai nhất khoa Văn bên đó đấy."

Mạc Lệ Châu, tiểu Muội và tiểu Âu khoác vai nhau ăn ý cười nói. Ở chung phòng gần hai năm, bọn họ đều biết Thẩm Ngọc luôn đợi chờ lời hứa của cậu bạn trai thân mai trúc mã hồi nhỏ, nhưng đã gần chín năm rồi, nếu có tâm thì người ta đã quay trở về tìm cô rồi. Thanh xuân chỉ có một lần trong đời, giờ không yêu đương một chút, sau này ra trường bận rộn với công việc, làm sao còn vui vẻ vô tư hưởng thụ tình yêu như bây giờ. 

Thẩm Ngọc đương nhiên hiểu được tâm ý của ba người, lập tức bày ra vẻ chịu thua, giơ hai tay đầu hàng nói:

"Tiểu Ngọc nhi xin tuân mệnh." 

Vật lộn mãi, thay hết năm bộ mới được thông qua, Mạc Lệ Châu biết tính cách cô hơi mạnh mẽ nên yêu cầu thay bộ váy đen, áo len trễ một bên vai, chân đi giày sandal, cột hai lọn tóc bên tóc mai, còn lấy kẹp uốn cong hai dây tóc xã hai bên má, thoa một lớp son anh đào, rồi một lớp son dưỡng.

"Hoàn tất. Chậc chậc, kiểu này thì vừa hiền thục vừa dễ thương, còn pha thêm một chút dụ hoặc. Ba chúng ta đã dốc hết vốn cho cậu rồi đấy, còn không câu được...hừ! Chờ đại hình xét xử nghe chưa."

Thẩm Ngọc liếc mắt, khóe môi khẽ nhếch:

"Như vậy đúng không?"

"Quăng mị nhãn rất tốt, có điều sai đối tượng rồi. Bọn này đã hack miễn dịch." Tiểu Âu nhe răng cười.

"Thôi, mau đi thôi. Sắp đến giờ rồi." 

Cả bốn người liền vui vẻ đi ra khỏi ký túc xá, đang đi tới địa điểm giao lưu, Mạc Lệ Châu đột nhiên lên tiếng:

"Tiểu Ngọc đi đầu đi, ba tụi này đi đằng sau."

"À! Đúng rồi, trong phim không phải Boss hay sếp lớn đều đi đầu hay sao. Hôm nay ba tụi này sẽ phủng tiểu Ngọc lên trời." Tiểu Muội lùi bước ra sau, đứng ngang với Mạc Lệ Châu và tiểu Âu.

Thẩm Ngọc nhìn cả bọn đang sàn sàn đi với nhau đột nhiên còn mình cô, thật sự không biết sao ba cô bạn lại nghĩ ra cái cách này. Coi quá nhiều phim thần tượng cũng không tốt đâu. Thịnh tình không thể chối từ, Thẩm Ngọc chỉ có thể hít sâu một hơi, ưỡn ngực đi đầu. 

Bốn người bọn họ đang đi tới, mọi người trong khoa Văn đang nói chuyện với nhau đều không tự chủ được dừng lại ngắm nhìn, có vài nhóm người ghé tai nhau vừa nhìn bọn họ vừa nói cười, không ít nam sinh tỏ vẻ hứng thú đánh giá nhóm F4 kiểu nữ sinh này. 

Bởi vì đi đầu, Thẩm Ngọc phải hứng chịu nhiều ánh mắt soi mói nhất, cô âm thầm nói: 

"Nỵ sắp gồng không nổi vẻ mặt bình thản nữa rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Học trưởng khoa Văn đại học H


"Không gồng nổi cũng phải gồng. Cậu không thấy mấy anh chàng khoa Văn bên đại học H đang nhìn cậu sao~~~." Tiểu Âu nhỏ giọng thì thầm lại.

"Mấy tên sinh viên khoa Văn bên trường mình cũng đang lé mắt nhìn đó thôi. Chỉ có điều là mấy tên này có bạn gái hết rồi." Bởi vì ngoại hình không khiêm tốn, vậy nên tiểu Muội cũng bị nhiều ánh mắt đánh giá không kém, nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ tự ti cúi gằm mặt, nhưng Đoàn Lang đã chữa lành nỗi lòng này của cô. Mình là mình, không cần phải tự xem nhẹ bản thân, ngay cả bản thân còn khinh thường bản thân thì trách ai được. Vì bản thân và mọi người quan tâm mình, tiểu Muội đã thoát khỏi bóng ma bị trêu chọc, trở nên tự tin đối diện thẳng với mọi ánh nhìn.

Chớp nhẹ đôi mắt, Thẩm Ngọc khẽ nói:

"Có khi nào mấy anh chàng sinh viên khoa Văn bên đó cũng có bạn gái hết rồi hay không?"

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Mạc Lệ Châu, tiểu Âu và tiểu Muội đều thay đổi. 

Nếu có bạn gái hết thì chả khác nào hôm nay bọn cô tốn công đầu tư vô ích, còn lỡ như sót vài anh chàng chưa có bạn gái nhưng tiểu Ngọc không ưng thì làm sao bây giờ? 

"A! Tớ nghe nói học trưởng khoa Văn bên đó chưa có bạn gái nha." Tiểu Âu vỗ tay lên tiếng.

Ánh mắt Mạc Lệ Châu lập tức sáng lên, ghé đầu qua thì thầm:

"Nguồn tin chính xác không?"

Tiểu Âu lập tức gật đầu nói:

"Chắc hơn bắp."

Tiểu Muội cũng ghé đầu nói:

"Cứ theo lệ cũ đi. Bảo tiểu Ngọc hẹn hắn ra chỗ vắng, chống tay ép hắn vào một góc, bày ra vẻ mặt trầm trọng nói: Muốn kua hay tự đổ là được! 

Dễ không ấy mà."

Khóe môi Thẩm Ngọc run rẩy, bước chân hơi lảo đảo. Ông trời ơi. Xin cho thời gian quay trở năm phút trước giùm con đi mà. Chỉ cần năm phút thôi cũng đủ rồi. Chết mất.

"Ý kiến không tồi. Không phải bạn trai của tớ và tiểu Muội đều bị chiêu này hạ gục sao." Tiểu Âu tiếp tục gật đầu bắt tay với tiểu Muội.

Thẩm Ngọc chịu không nổi áp lực từ bốn phía nữa, bùng nổ quay đầu lại:

"Đó là người ta đã thích hai người các cậu nên mới gật đầu đồng ý. Còn đây là lần đầu tiên gặp mặt đấy, còn là học trưởng, chưa nói vẻ ngoài bình thường thì ra sao, chứ đẹp trai mà còn chưa có bạn gái thì chắc chắn là người ta có nguyên tắc chọn lựa bạn gái riêng. Giống như bọn mình vậy thôi. Tùy duyên chứ không phải tùy tiện. Mấy tên khoa Văn cùng trường dù sao cũng có quen biết, nháo thế nào cũng không sao, mấy người bên đó chúng ta phải giữ phong độ nữ sinh của khoa Văn trường M chứ."

Mạc Lệ Châu cười nhẹ vỗ vỗ vai cô:

"Tiểu Ngọc bình tĩnh. Đằng sau quay."

Thẩm Ngọc nhìn biểu hiện khác lạ của ba cô bạn, trong lòng có chút nghi ngờ quay người lại. Đập vào tầm mắt là một anh chàng xa lạ đang nhìn cô cười. 

"Anh là...?"

"Anh tên là Trọng Sơn, học trưởng khoa Văn. Rất vui được làm quen." Trần Trọng Sơn rất phong độ đưa tay ra ngỏ lời.

"Oành!" Đầu của Thẩm Ngọc nổ tung, lập tức tua lại những chữ mình vừa mới nói, hình như là không có gì không ổn. 

"Khụ! Chào anh, em tên là Thẩm Ngọc, khoa Văn. Rất vui được được làm quen với anh." 

Bắt tay nhẹ một cái rồi bỏ ra, cô cười cười giới thiệu ba cô bạn đứng đằng sau.

"Đây là Mạc Lệ Châu, Lý Nhã Âu, Trương Tiểu Muội."

Mạc Lệ Châu, tiểu Âu và tiểu Muội lần lượt gật đầu bắt tay với anh ta.

Chào hỏi xong, năm người vừa đi vừa nói chuyện. Ba cô bạn cùng phòng nói được vài câu liền kiếm cớ rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người Thẩm Ngọc. 

"Mấy cô bạn của em rất thú vị." Học trưởng Trần cười nói. 

Thật ra lúc nảy hắn đang đi tìm thằng bạn cùng phòng, không ngờ loáng thoáng nghe được câu học trưởng khoa Văn bên đó, cho nên mới chuyển hướng đi về phía cô. 

"Anh đã nghe thấy những lời bọn em nói đúng không?" Thẩm Ngọc ngồi xuống băng ghế đá, hơi ngẩng đầu lên tiếng.

Dưới ánh nắng sớm mai, gương mặt cô gái trước mắt càng trở nên ấm áp, có điều đôi mắt đen láy ấy lại rất lạnh nhạt, cười nhẹ, học trưởng Trần cũng ngồi xuống phần ghế trống sát bên.

"Em nói rất đúng. Nếu anh không có người trong lòng, không biết chừng anh sẽ thích em. Em chắc chắn gặp được một người tốt hơn anh."

Thẩm Ngọc cười cười:

"Em biết mà. Em đẹp như vậy chắc chắn sẽ kiếm được một người bạn trai tốt hơn học trưởng."

Vẻ mặt tuấn tú của Trần Trọng Sơn hơi ngẩn ra nhìn vẻ tự tin của cô, rồi nhanh chóng bật cười sảng khoái:

"Ha ha, em rất đặc biệt. Lần giao lưu lần này thật không tẻ nhạt như anh nghĩ."

Cả ngày hết ăn rồi nói chuyện, Thẩm Ngọc chỉ hận không thể trốn ra tiệm Internet cày cấp, ngóng trông mãi mới tới 17h. Cả khoa Văn trường M tập trung bắt tay đưa tiễn trường H. 

Qua buổi giao lưu, bốn người Thẩm Ngọc được Trần Trọng Sơn hướng dẫn rất nhiều, tuy không thể giúp cô bạn thoát kiếp độc thân, nhưng mọi việc đều có duyên cả. Ba người không phải không biết, chỉ hơi thất vọng mà thôi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Không ổn


"Các cậu về phòng trước đi, tớ ra tiệm Internet online một chút." Thẩm Ngọc biết chắc chắn khi trở về phòng sẽ bị hành hình nên vừa nói xong đã đi được một khoảng xa.

Nheo mắt, tránh được mùng một không tránh được mùng năm đâu. Cười nhạt, Mạc Lệ Châu dẫn đầu đi về phòng.

"Lão đại, tiểu Ngọc không hợp tác nên xử phạt ra sao đây?" Tiểu Âu cầm miếng bánh bỏ vào miệng.

"Tội chết đã miễn, nhưng tội sống khó tha. Lúc đầu học trưởng Trần rõ ràng có hảo cảm với tiểu Ngọc, kết quả thì sao? Không biết trân trọng, hờ hững như vậy. Học trưởng người ta có phong độ mới nói là mình đã có người trong lòng để giữ mặt mũi cho hai bên đấy." Mạc Lệ Châu nhàn nhạt nói. 

"Chắc chắn là học trưởng Trần thấy tiểu Ngọc không có ý với mình nên mới nói như vậy. Nguồn tin học trưởng Trần chưa có bạn gái là chính xác mà. Làm tớ xém nữa giận dỗi với A Phan về tội dám lừa tớ." Tiểu Âu hậm hực nhai ngấu nghiến miếng bánh.

"Lão đại, cậu nghĩ người như thế nào mới khiến tiểu Ngọc động lòng?" Tiểu Muội cảm thấy Thẩm Ngọc quá mạnh mẽ, đã dưỡng thành thói quen không để ý đến người khác phái, như vậy thì làm mà khiến bọn nam sinh thích cho được.

"Vấn đề này không thể nói rõ được. Bản thân tiểu Ngọc tự đóng chức năng đào hoa của mình, ai cũng không nhìn, ai cũng không nhiệt tình. Thật sự là khuyết điểm trí mạng. Mấy tên nam sinh ai chả thích bạn gái xinh đẹp, dịu dàng, có thích kiểu cá tính mạnh mẽ cũng phải là một cô nàng xinh đẹp. Không thấy trên ti vi sao, người đẹp thì làm cái gì cũng đẹp. Tiểu Ngọc có vẻ ngoài nhưng lại không biết chăm chút, ra tiệm Internet hay đi học toàn là quần áo rộng thùng thình, ba vòng đều bị che hết. Các cậu có biết bọn nam sinh đánh giá tiểu Ngọc thế nào không? Y chang con trai. Chả có điểm nào hấp dẫn. 

So thể lực đi: Tiểu Ngọc học từ nhỏ đến lớn. 

So sánh tính tình: Cách nói chuyện quá thoải mái. Như con trai vậy.

Tóm lại phải bắt tiểu Ngọc dịu dàng một chút, thay đổi cách ăn mặc một chút. Nếu không thì chả có ma nào dám thích tiểu Ngọc nhi của chúng ta." Mạc Lệ Châu bóp bóp tay.

"Biết đâu có anh nào thích kiểu như tiểu Ngọc thì sao?" Tiểu Muội nghĩ bản thân cũng hơi na ná Thẩm Ngọc nhưng cũng gặp được người yêu thương mình đó thôi.

Mạc Lệ Châu lắc đầu nói:

"Cách nghĩ này rất sai lầm. Nếu có người thích thì cũng là du côn du đãng. Tiểu Ngọc học ở đây đã hai năm, các cậu có thấy một tên nào tỏ tình với tiểu Ngọc không. Con trai toàn thích tiểu bạch thỏ không à, đừng nói tiểu thuyết hay phim thần tượng đều là nhảm nhí, các tác giả và đạo diễn đều lấy ý tưởng từ trong hiện thực rồi đưa vào trong phim truyện không đấy. Con trai dù siêu sao hay đại thần gì đó đều có ít nhiều bản tính thích cái đẹp và nói lời đường mật. Đại loại là như vừa thấy đã thương. Muốn là người đàn ông duy nhất của em,... Chúng ta xem phim cứ không thích tiểu bạch, nhưng người ta đâu cần con gái thích, con trai thích là được, nam chính nam phụ thích là được. Thế mới có câu, hơn nhau ở các nghĩ của mỗi người."

"Không hổ là lão đại. Quá chuyên nghiệp rồi." Tiểu Âu và tiểu Muội lập tức vỗ tay tán thưởng.

"Đó là đương nhiên. Lão đại tớ ăn muối còn nhiều hơn các cậu ăn cơm đấy. Kim cương lão sư không phải đều bị tớ chinh phục hay sao. Chuyện tình cảm, chỉ cần bỏ tâm vào đúng chỗ yếu của đối phương là dễ dàng rước chàng vào tay thôi." 

Cả ba nhìn nhau cười rộ lên, điềm báo cho ai đó sắp bị chỉnh. 

Rùng mình, Thẩm Ngọc kéo áo len trễ vai lên, thật không quen ăn mặc nữ tính quá như vậy. Đăng nhập game, cô mở danh sách bạn tốt ra xem.

"Không online. Không biết hôm nay Ninh Chi có online hay không đây. Chẳng lẽ lại đi phó bản một mình?!" 

Di chuyển chuột đến Hồ Điệp cốc, thôi làm nhiệm vụ giết bướm trước vậy. 

Đột nhiên một lời mời tổ đội xuất hiện.

Nhìn thấy tên người gửi, trái tim Thẩm Ngọc liền đập nhanh hơn một nhịp, tiêu rồi. Chả lẽ bị phát hiện 

Đồng ý hay không đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Đi phó bản


Lời mời sau mười lăm giây sẽ tự động từ chối, suy nghĩ trái phải mãi, Thẩm Ngọc di chuyển chuột nhấn chọn đồng ý ở giây cuối cùng.

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Chào đại thần.   ]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Đến Trấn Yêu tháp.]

Không đề cập tới chuyện đó mà lại rủ mình đi phó bản là thế nào? 

Một người là đại thần tổng các bảng xếp hạng như Nhất Tiếu Nại Hà nếu không vì chuyện hôm qua thì cần gì phải tổ đội với tiểu tốt như mình. Nghĩ mãi không ra, Thẩm Ngọc cũng không thèm suy nghĩ nữa, cô cũng muốn xem vị đại thần im hơi lặng tiếng này muốn chơi trò gì.

Thao tác nhân vật cầm sư cưỡi gấu trúc chạy huỳnh huỵch tới, thật không khéo, chức nghiệp và giới tính của cô giống y chang Nhất Tiếu Nại Hà, bây giờ đứng chung, thật sự cảm thấy nhân vật Bạch y cầm sư phong lưu tiêu sái của mình như hàng nhái vậy. 

Thấy Nhất Mộng Phong Lưu đã tới, Tiêu Nại cũng không nói gì, trực tiếp đi vào phó bản. 

Ngồi trước máy tính, Thẩm Ngọc càng thêm khó hiểu, có điều vào thì đã vào, lần này đi theo đại thần, cô chắc chắn bản thân sẽ hoàn thành được nhiệm vụ đánh bại mười hai tầng tháp. Nhưng phấn khởi chưa tới năm giây, Thẩm Ngọc đã nhịn không được gõ gõ bàn phím.

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Địa ngục?]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Ừ.]

WTF! Đùa kiểu gì vậy. Phó bảng có ba cấp độ từ dễ đến khó và cuối cùng là địa ngục. Đẳng cấp nhân vật cô đi phó bản kiểu dễ đã phải thao tác kinh khủng, tính toán ăn ý với Ninh Chi đến từng giọt máu mới thông qua mười hai tầng. 

Giờ thì hay rồi. 

Vừa tức vừa hận, Thẩm Ngọc không thèm xông lên nữa, thao tác nhân vật né tránh, dame quái nhỏ chết rồi lùi về phía sau lưng Nhất Tiếu Nại Hà, cứ nhàn đánh quái râu ria, lại tự buff máu cho mình, giữ kỹ cái mạng nhỏ đến tận tầng mười mới chết. 

Cứ việc đồng đội đã chết, Nhất Tiếu Nại Hà vẫn nhàn nhã thắng mười hai tầng. 

[Thế giới] Nhất Tiếu Nại Hà mạnh mẽ vô song, trấn áp mười hai tầng tháp trở thành Bá chủ Trấn Yêu tháp.

[Thế giới] Nhất Mộng Phong Lưu mạnh mẽ vô song, trấn áp mười hai tầng tháp trở thành Bá chủ Trấn Yêu tháp.

Thẩm Ngọc nhìn thông báo chỉ có ai đánh thắng độ khó cấp bậc địa ngục mới được, lại nhìn danh hiệu Bá chủ Trấn Yêu tháp lơ lửng trên đầu nhân vật của bản thân. 

Một cảm giác châm chọc không nói thành lời. 

"Thôi kệ, danh hiệu này chỉ có 24 giờ. Cộng được mấy trăm lực chiến chứ chả chơi, đeo lên đi làm nhiệm vụ khó khăn cũng tiện nghi." 

Vu Bán San, Khâu Vĩnh Hầu và Hách Mi đang đánh Boss đương nhiên nhìn thấy thông báo của hệ thống, cả ba lập tức nhấn xem thông tin của Nhất Mộng Phong Lưu, nhìn một hồi, Khâu Vĩnh Hầu đột nhiên la lên:

"Nhớ ra rồi!" 

"Cái gì vậy? Cậu biết tên này?" Hách Mi và Vu Bán San lập tức chụm lại hóng chuyện. Tiêu Nại cũng nhìn qua hắn một cái rồi quay đầu gõ gõ bàn phím.

"Cũng không có gì, tuần trước có dùng nick phụ tổ đội săn Boss với Nhất Mộng Phong Lưu, cảm thấy thao tác rất tốt nên để ý vậy thôi. Nếu trang bị và cấp bậc cao, chắc chắn nằm trong top 10." 

"Có triển vọng như vậy sao không mời chào về đội của bọn mình." Vu Bán San lập tức vỗ vai Khâu Vĩnh Hầu.

"Tuần vừa rồi bận rộn muốn chết, đã thế lúc nhớ ra thì Nhất Mộng Phong Lưu không online." Khâu Vĩnh Hầu hậm hực nói.

"Còn không phải lão tam tinh mắt bắt được rồi sao." Cả ba lập tức quay đầu nhìn ai kia, sau đó tiếp tục đánh Boss. Chuyện chào mời này, cứ giao cho lão tam là được.

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Đại thần, nếu không còn gì thì tôi offline đây.] 

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Sau này ra trường có tính toán gì không?"

Thẩm Ngọc đơ ra, tiết tấu gì đây? Đại thần à, chúng ta quen thân lắm sao?

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Chưa có tính toán cụ thể.   ]

Cô chỉ biết nấu ăn với đánh võ, chắc sau này mở một nhà hàng ăn uống. Nhưng nhân vật của cô là nam đấy, dại gì nói ra làm mất hình tượng phong lưu phóng khoáng.

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Thao tác của cậu tốt như vậy, chắc chắn rất thích chơi game. Có hứng thú tham gia làm trò chơi không?]

Đây là đang muốn kéo cô tham gia vào nhóm chế tác game? 

Thì ra là thế. 

Hiểu ra vấn đề, Thẩm Ngọc thở phào một hơi. Nhưng cô chỉ nghĩ Nhất Tiếu Nại Hà điều tra được nick chính và nick phụ của mình thôi. Camera máy tính đã bị cô kịp thời che lại, chắc chắn hắn không biết mình là nữ. Thế là Thẩm Ngọc tiếp tục nói chuyện theo phong cách hảo hán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Hợp tác


[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Bữa trước vì phu nhân của tôi rất hâm mộ đại thần nên tôi hành động có hơi mạo phạm. Mong đại thần thứ lỗi. 

Còn về chuyện chế tác game thì tôi có lòng nhưng không đủ sức, tôi không rành lắm về mảng này. Có lẽ đại thần thấy tôi biết hack nên nghĩ tôi rành về máy tính lắm, thú thật ra là tôi chỉ biết hack địa chỉ mà thôi. Còn chuyên sâu hơn thì tôi bó tay.]

Cô bị ám ảnh tâm lý sau cái vụ hack đó làm sao mà dám tập tành học máy tính, mê chơi game lắm cũng chỉ lén lút chạy ra quán Internet cách rất xa nhà mới dám chơi đây này. 

Trầm tư nhìn dòng tin nhắn trên màn hình một lúc, Tiêu Nại mới gõ gõ bàn phím đáp lại.

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Thủ thuật hack mà cậu sử dụng là thủ thuật đã rất cũ thời 2010. Tính ra lúc đó cậu cũng chỉ khoảng 12 hay 13 tuổi, cậu rất có năng khiếu trong lĩnh vực này. Học không bao giờ là quá trễ, tôi có thể hướng dẫn cho cậu. Khi cậu ra trường có thể đến công ty của tôi làm việc.]

Bây giờ lại đến lượt Thẩm Ngọc trầm tư nhìn máy tính. Cô thật sự kinh ngạc với sự quan sát nhạy bén của vị đại thần này, đoán ra thủ thuật này vào thời nào, còn đoán ra được tuổi...

"Khoan đã!" Thẩm Ngọc bật thốt lên. Cho dù có nhạy bén cỡ nào cũng không thể đoán được tuổi của cô trừ phi... mười ngón tay lập tức gõ cóc cóc trên bàn phím.

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Anh biết tôi?]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Không biết. Tôi chỉ nhìn thấy cậu qua camera quan sát của tiệm Internet.]

F***! Thẩm Ngọc lập tức nhìn lên trên tường, hai cái camera quan sát đang quay tới quay lui. 

"Sao số con đen thế này, không hack thì thôi, hack một cái là bị lòi đuôi." Rên rỉ một hồi, cô cũng bình tĩnh suy nghĩ. Từ nhỏ bản thân đã có đam mê chơi game nhưng không có cơ hội và thời gian, giờ mình trở thành người chế tác game không phải càng thú vị hơn sao?

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Đại thần, anh đã mở được công ty rồi?]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Khi cậu ra trường, sẽ có công ty.]

Chậc chậc. Biết ngay mà, nếu có công ty thì còn phải tự mình đi chào mời mình sao?! 

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Bên anh có bao nhiêu người rồi?]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Có năm người. Cộng thêm cậu nữa là sáu.]

Thẩm Ngọc bật cười, lắc đầu, ông chủ tương lai này cũng khá thú vị. 

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Em tên là Thẩm Ngọc, học sinh khoa Văn trường đại học M. Rất mong được ông chủ tương lai chỉ bảo thêm.]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Tiêu Nại, khoa máy tính.]

Đây là cố ý nhắc nhở cô đã hack được trường học của anh ta ở đâu rồi đây mà. 

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Thứ ba tuần sau anh có rảnh không?]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Buổi trưa từ 11 giờ đến 13 giờ.]

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Vậy ngày đó gặp mặt đi.]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Quán cà phê Tĩnh Lặng ở trung tâm thành phố A.] 

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Đã nhớ, vậy em offline đây.]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: xx86490xxxx]

[Tổ đội Nhất Mộng Phong Lưu: Em quên mất, vẫn là anh chu đáo. Tối nay về phòng em sẽ nhắn tin qua cho anh. Pye!  ]

[Tổ đội Nhất Tiếu Nại Hà: Bye!]

Nhìn tên nhân vật của Thẩm Ngọc biến thành màu xám, Tiêu Nại nhấn giải tán tổ đội, tiếp tục làm nhiệm vụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Cứu nguy


Trường đại học M nằm ở gần khu chợ đêm, cho nên giờ này rất đông sinh viên đi ra ngoài đây ăn uống, Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, mùi vị chua cay của lẩu hải sản, mùi gà nướng, mùi thịt bò xào tái,... Liên tục kích thích vị giác, nghĩ nghĩ, cô quyết định ăn món vịt quay lá chanh. 

Ngồi xuống một cái bàn trống, Thẩm Ngọc mỉm cười nói với bác gái bán vịt quay:

"Bác cho cháu một con vịt và một ly nước ngọt nha."

Bác gái lập tức cười nhiệt tình, đưa ly đá và một lon nước ngọt để lên bàn:

"Rồi rồi, cháu đợi bác một lát."

Khui lon nước ngọt đổ vào ly, hút một ngụm nước mát lạnh, cô thoải mái thở ra một hơi. Trong thời gian chờ đợi, Thẩm Ngọc lấy điện thoại ra nhấn nút gọi.

"Ừ, phu nhân đang làm gì thế?"

"Chi đang ngồi viết mấy bài luận văn, ngày mai phải nộp lên rồi. Phu quân đang online à?"

"Vi phu vừa mới offline, đang ngồi ăn vịt quay. Hắc. Thứ ba này là sinh nhật của phu nhân, trưa hôm đó 12 giờ vi phu qua trường đón phu nhân đi trung tâm chơi. Có món quà bất ngờ tặng phu nhân đó nha~"

"Thật hả?! Phu quân tốt quá à. Moahh~"

Nghe giọng nói vui vẻ của người bên kia điện thoại, Thẩm Ngọc cũng cảm thấy vui vẻ tăng thêm rất nhiều, cả hai nói chuyện đến khi vịt quay được đưa lên mới cúp máy. 

Vừa gặm con vịt vừa uống nước ngọt, quả thật là sung sướng.

"Đáng tiếc không thể mang theo vịt quay vào ký túc xá, Mạc Lệ Châu, tiểu Âu, tiểu Muội. Trẫm thật sự có lỗi với các nàng."

Nhắc tới ba cô bạn cùng phòng, Thẩm Ngọc đột nhiên nhớ tới vụ việc sáng nay.

"Không ổn. Với tính cách của Mạc Lệ Châu, chắc chắn là đang đợi mình về để xử lý." 

Lập tức thả xương vịt xuống, cô liếm môi rút khăn giấy ra lau sạch ngón tay bị dính đầy dầu mỡ, ngón tay chạm lướt vài cái lên màn hình.

Đang làm nhiệm vụ phu thê với Vi Vi, Tiêu Nại một tay thao tác, một tay cầm điện thoại lên, là một dãy số lạ. 

"Đoán xem là ai nè?" Giọng nói ôn hòa vui vẻ vang lên bên tai. 

"Thẩm Ngọc."

Cười cười, cô cũng không bất ngờ khi Tiêu Nại đoán ra được là mình, một tay cầm chân vịt khẩy khẩy mấy khúc xương, Thẩm Ngọc nhẹ nhàng nói:

"Lão tổng, mười phút sau anh gọi điện thoại cho em nha~"

"Có chuyện?" 

"À, tại phí sinh hoạt của em rất eo hẹp, không phải anh bảo hướng dẫn em sao, mười phút sau em về tới ký túc xá. Anh gọi qua chỉ dẫn là vừa." 

"Ừ."

"Vậy em cúp máy đây."

"Tít."

Nghe giọng cũng hay hay, không biết ngoài đời như thế nào nhỉ, mong sao cũng được được. Âm thầm nghĩ trong lòng một câu, Thẩm Ngọc vui vẻ vì âm mưu thoát tội của mình đã thành công. Hút cạn nước ngọt trong ly, cô đứng dậy nói:

"Bác ơi tính tiền."

Tàn tàn đi về ký túc xá, chưa lên tới phòng mà trái tim cô đã đập "thình thịch" rồi. 

Hít sâu một hơi, Thẩm Ngọc canh giờ rồi mới tươi cười đẩy cửa bước vào, tình cảnh trong phòng tức đập vào mắt.

Mạc Lệ Châu đang ngồi giữa phòng cúi đầu dũa dũa móng tay, tiểu Âu và tiểu Muội đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô. 

Tự nhiên đi vào, Thẩm Ngọc cầm điện thoại trong túi ra rồi ném túi xách lên giường. Khi Mạc Lệ Châu mỉm cười nhìn cô thì tiếng chuông điện thoại cũng đồng thời reo lên.

Thẩm Ngọc lập tức bày ra vẻ mặt vui vẻ, ngượng ngùng như cô gái đang yêu nói:

"Bạn trai của mình gọi điện thoại tới. Mình ra ngoài nghe điện thoại, không làm phiền giờ đi ngủ của các cậu."

Nói xong liền nhanh chân đi ra ngoài, chọn một chỗ vừa có thể cho ai đó thấy là cô đang nghe điện thoại, vừa không thể nghe được cô đang nói gì mới bắt máy.

"Anh canh chuẩn thật đấy..."

Ôi, may mắn dừng lại đúng lúc, không thì nói cảm ơn anh ta rồi. Nguy hiểm thật. 

"Cậu có hứng thú về phần nào?"

Đúng là đại thần, tích chữ như vàng.

"Thiết kế bối cảnh đi." 

Thế là Tiêu Nại lập tức mở phần tài liệu trên máy tính ra, giọng nói trầm lạnh giảng từng bước cho Thẩm Ngọc.

Vu Bán San, Khâu Vĩnh Hầu và Hách Mi liên tục chớp chớp mắt với nhau rồi lại nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Tiếu Nại.

"Nhanh như vậy đã bắt được người rồi."

"Công lực của lão tam thật là thâm hậu." 

"Aizz! Lão tam ngầm ngầm mà nguy hiểm nhất phòng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Khao bà mai


Nhìn ánh sáng đèn phòng đã tắt, Thẩm Ngọc mới phát hiện cả hai nói chuyện cả tiếng đồng hồ rồi, ngáp nhẹ một hơi, cô cười cười:

"Những gì anh nói em đã ghi âm lại rồi, còn mấy cuốn sách tham khảo thì thứ ba anh dẫn em đi mua nha. Chúc anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon." 

Lại ngáp dài, Thẩm Ngọc xoa xoa mắt đi vào phòng. 

"Mới nói có một tiếng thôi mà tiểu Ngọc." Mạc Lệ Châu dựa lưng vào gối đầu cười tủm tỉm.

"Ha, anh ấy rất bận, mình không nỡ để anh ấy thức khuya làm việc." Thẩm Ngọc tỏ vẻ đau lòng nói. 

"Thôi, khai thật đi. Ai vậy?" Đợi cô mấy tiếng, cơn tức trong lòng Mạc Lệ Châu cũng chả còn lại bao nhiêu, lại thêm tia hiếu kỳ nên tỏ vẻ sẽ gác lại hình phạt sau.

"Một người quen trên mạng mà thôi. Nếu không bị lừa đảo thì có khả năng là lão tổng sau này của tớ." Nói chuyện nhiều có chút khát khô cổ họng, Thẩm Ngọc vừa rót nước ra ly vừa thành thật khai báo.

Nghe cô nói xong, Mạc Lệ Châu lập tức nhíu đôi mày liễu:

"Thời buổi này làm sao tin tưởng được mấy tên quen trên Internet, toàn lừa đảo không đó. Cậu cứ khờ khạo tin tưởng, bị lừa tiền không nói còn bị lừa tình nữa đấy."

Uống cạn ly nước, Thẩm Ngọc cười cười:

"Cậu thấy mình dễ bị lừa vậy sao? Thứ ba này mình hẹn hắn ra gặp mặt, thật hay giả là lòi ra thôi." 

Lắc đầu, Mạc Lệ Châu đắp chăn nằm xuống:

"Tùy cậu, dạo này lừa đảo toàn mặt người dạ thú không đó. Nếu hắn ta càng đẹp trai thì càng nên đề phòng." 

"Cậu cứ làm như mình dại trai lắm vậy. Nếu hắn ta là lừa đảo muốn sắc lừa tớ. Thẩm Ngọc mình sẽ cho hắn biết cú đấm của mình có sức tàn phá nhan sắc như thế nào."

Thẩm Ngọc nắm chặt tay khiến khớp xương kêu rắc rắc, vẻ mặt lại cười đến dịu dàng. 

"Cậu đó, hai tay khó đỡ tứ quyền, biết đâu gặp phải cao thủ thì tớ xem ai bầm mặt với ai." Mạc Lệ Châu nhe răng châm chọc.

Ngồi xuống giường ôm con gấu trúc panda, Thẩm Ngọc giả vờ khóc lóc:

"Cậu có phải là bạn của tớ không vậy." 

"Ôi, ngủ đi ngủ đi. Mai có còn phải dậy sớm đi học nữa." Tiểu Muội lật người, khàn giọng nói.

Thẩm Ngọc và Mạc Lệ Châu chớp chớp nhìn tiểu Muội cuộn người thành một cục trên giường rồi lại nhìn nhau cười nói:

"Ngủ ngon." 

"Ngủ ngon." 

Thẩm Ngọc ngã người xuống giường, ôm chặt gấu trúc thì thầm:

"Areo chết bầm. Đến bao giờ mới đến tìm mình hả?" 

Đáp lại cô chỉ có vẻ mặt ngu ngốc của gấu trúc.

Ngày thứ hai đầu tuần, các sinh viên đa phần đều thức dậy khá trễ vì dư âm đi chơi thâu đêm hôm qua. Bốn người vào phòng học ngồi xuống chỗ quen thuộc, lát sau bạn trai của Tiểu Muội cũng sáp lại ngồi bên cạnh.

"Ây, hôm nay ở nhà ăn có món cánh gà chiên sốt nước mắm đường, hai phu thê nhà cậu phải khao bọn này đấy." Tiểu Âu nhướn mày cười chọc chọc tiểu Muội.

"Có ăn phải có uống chứ. Thêm bốn ly nước hồng đào nữa." Thẩm Ngọc đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội cọ ăn cọ uống miễn phí này rồi.

"Các cậu thật là, bọn tớ mới quen ngày hôm kia thôi. Đang tính cuối tuần rũ mọi người đi ăn lẩu chua cay xong đi karaoke, các cậu đã nói như vậy thì bọn mình đỡ tốn." 

Tiểu Muội nói xong liền quay qua nói với Đoàn Lang:

"Trưa nay chúng ta..."

"Ây, chúng tớ chỉ trêu chọc tý thôi mà. Các cậu cứ để tiền đó, cuối tuần khao một lượt." Tiểu Âu vội vàng cắt đứt lời của tiểu Muội, chớp chớp mắt.

"Không sao, các cậu là bà mai của mình và tiểu Muội mà, trưa nay mình bảo mấy anh em xếp hàng mua cơm cho mọi người." Tuy vẻ ngoài của Đoàn Lang làm cho người ta có cảm giác thư sinh yếu ớt, nhưng nếu đánh nhau thì không kém chút nào so với mấy tên sinh viên chơi hay chơi thể thao. 

"Đấy, vẫn là Đoàn công tử ra tay hào phóng. Chúng ta thật không gả nhầm tiểu Muội." Mạc Lệ Châu, Thẩm Ngọc và tiểu Âu giơ ngón tay cái cho hắn. 

Tiểu Muội và Đoàn Lang cũng bật cười. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Bị phạt


"Chết mất. Tiểu Âu, tiểu Muội. Help me~" Lắng nghe tiếng trời gần bốn tiếng, Thẩm Ngọc úp mặt nghiêng đầu nhìn về phía hai cô bạn rên rỉ. Đầu cô sắp to bằng cái đấu rồi.

"Ráng thêm vài phút nữa đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi." Tiểu Muội vỗ bộp bộp lên lưng cô.

"Muốn ám sát thì vỗ vào đầu tớ luôn đi, đập vào lưng chỉ gãy xương thôi." Thẩm Ngọc tiếp tục suy yếu rên rỉ.

"À hả, vậy Triệu Mẫn ngươi hãy đỡ Cửu âm bạch cốt trảo của Chu Chỉ Nhược ta. Tiếp chiêu!" Tiểu Âu xòe năm ngón tay thon dài, bày ra vẻ mặt hung ác.

Thẩm Ngọc thấy vậy lập tức ôm tay Mạc Lệ Châu, tỏ vẻ ủy khuất nói:

"Vô Kỵ, chàng mau cứu thiếp."

Tiểu Muội và Đoàn Lang cũng thấy tinh thần được bơm thêm sinh khí, vẻ mặt uể oải khi ngồi nghe giảng lập tức thay đổi thành vẻ mặt hứng thú xem kịch vui.

Mạc Lệ Châu lạnh lùng nhìn Thẩm Ngọc nói:

"Triệu cô nương, hôm nay là ngày ta thành thân với Chỉ Nhược, mong Triệu cô nương mau rời khỏi đây."

Tiểu Âu bóp bóp năm ngón tay, tay còn lại cũng ôm chặt lấy cánh tay của Mạc Lệ Châu:

"Có buông Vô Kỵ của ta không? Hay muốn thấy ngũ trảo mới biết rơi lệ."

Thẩm Ngọc làm sao chịu thua, lập tức hít hít mũi nói:

"Trương Vô Kỵ. Nếu như hôm nay ngươi không chịu đi theo ta...ta sẽ...ta sẽ..."

"Sẽ sao chứ?! Vô Kỵ sẽ không đi theo ngươi đâu, phải không Vô Kỵ ca ca~~~" Lúc tiểu Âu nhìn Thẩm Ngọc thì hất cằm kiêu ngạo, khi nhìn Mạc Lệ Châu thì nũng nịu dịu ngoan. 

Tiểu Muội và Đoàn Lang che miệng cười thầm.

Mạc Lệ Châu cũng rất nhập vai, thâm tình nhìn tiểu Âu:

"Chỉ Nhược, đời này kiếp này của Trương Vô Kỵ ta chỉ cần có nàng. Triệu Mẫn quận chúa gì đó, muội cứ một trảo chụp chết ả đi. Nếu ả không chết thì ta sẽ cho ả ăn thêm Cửu dương thần công trộn Càn khôn đại na di."

Nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Thẩm Ngọc, Mạc Lệ Châu, tiểu Âu, tiểu Muội và Đoàn Lang đều nhịn không được cười phá lên. 

"Các anh chị kia. Đứng lên." Giáo sư Hình chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.

Mười mắt nhìn nhau, mọi người thu lại ý cười đàng hoàng đứng lên. 

"Các anh chị vui lắm đúng không? Thích cười đúng không? Tôi cho anh chị ra ngoài hành lang đứng cười cho đến hết giờ học mới thôi đấy. Nếu cười không được thì chép hết cuốn mười ngàn bài thơ Đường cho tôi." Giáo sư Hình vỗ vỗ lên cuốn sách dày đến nỗi chọi chó - chó còn chết lè lưỡi trên bàn. 

Năm người lập tức nuốt nước miếng, đi ra ngoài với vận tốc chậm nhất có thể trong ánh nhìn hâm mộ của cả phòng. Sau đó đứng ngoài hành lang bắt đầu cười như điên. 

Thấy ánh mắt ra hiệu của Mạc Lệ Châu, Đoàn Lang vừa cười vừa đưa cánh tay đeo đồng hồ lên cho mọi người xem.

Còn có một phút. 

Vẻ mặt mọi người lập tức dãn ra, tiếp tục cười. 

Không ngờ đã làm trò hề cho cả phòng học còn bị bạn trai của Mạc Lệ Châu thấy. 

Phàn Luân là giáo sư khoa Ngoại Ngữ du học từ bên Mỹ về, vẻ ngoài đẹp trai đã đủ chết người rồi, còn có gia thế vững chắc, hắn vừa tới đây dạy đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh điên cuồng. Nhưng sau bao nhiêu lượt tấn công dữ dội, giáo sư Phàn đã là hoa trong chậu của Mạc Lệ Châu. 

Hôm nay Phàn Luân hết tiết sớm nên tính toán về phòng ăn cơm trưa không ngờ lại thấy được cảnh tượng cô bạn gái già đời cười đến đỏ cả mặt ngoài hành lang.

"Nhìn nữa về nhà em đè chết anh." Mạc Lệ Châu thẹn quá thành giận nói khẩu hình với Phàn Luân.

Phàn Luân nhún vai, tiếp tục sải bước chân phong độ đi ngang qua như không hề quen biết. 

Đúng lúc này cũng hết tiết, năm người đều đỏ bừng mặt đi vào lấy túi xách.

"Uây, không sao chứ?" Cả ba người đều biết quan hệ giữa Mạc Lệ Châu và giáo sư Phàn, thấy vẻ mặt chù ụ của cô nàng thì cũng có chút chột dạ.

"Không sao, tớ đang nghĩ đến tuần qua mình vừa tăng cân, hắn dám chê mình mập, trưa nay lại có món gà chiên sốt nước mắm. Mình không biết có nên ăn hay không?" Mạc Lệ Châu xoa bóp vòng eo thon, rầu rĩ nói.

Thẩm Ngọc, tiểu Âu và tiểu Muội lập tức nhìn nhau, thấu hiểu trong mắt đối phương nghĩ gì. Lão đại lại lên cơn, chúng ta nên lặng thầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Đại thần


"A. Nhìn kìa, lại có thêm một nữ sinh bị sắc đẹp của Phạm Hòa mê hoặc." Tiểu Âu tinh mắt nhìn thấy nữ sinh đang xếp hàng chờ mua cơm đỏ mặt nhường chỗ cho hắn ta. 

"Chậc! Người đẹp thì luôn được ưu tiên thôi." Thẩm Ngọc cầm đùi gà chiên cắn một ngụm, liếc mắt về phía đó rồi gật gù nói. 

"Cũng chỉ được 7 điểm, khí chất chưa đủ. Phải mị hoặc thêm nữa, không thì phải đặc biệt lạnh lùng mới phối hợp được với vẻ ngoài. Người ta hay gọi là Nữ vương ý. Phạm Hòa nửa này nửa nọ nên mới không bằng đại thần trường người ta." Mạc Lệ Châu ưu nhã đánh giá từ khuôn mặt tới body của người ta rồi lắc đầu tiếc hận.

"À, nhắc đến đại thần thì tớ có ảnh của đại thần bên trường đại học A nè, chắc chắn sẽ đạt được điểm cao của lão đại đấy." Vừa nói, tiểu Âu vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra lướt nhẹ vài cái.

"Đây, cậu xem đi."

Mạc Lệ Châu nhướn mày vươn bàn tay thon dài cầm điện thoại của tiểu Âu, phóng to vài chỗ rồi gật đầu cho ra kết luận.

"Không tệ. Mông ra mông, ngực ra ngực." 

Tiểu Muội và Đoàn Lang lập tức phun cơm trong miệng, bị sặc phải ho khan không ngừng. May mắn là tiểu Âu đang trông chờ Mạc Lệ Châu nhận xét nên mới thoát khỏi ngộ độc. Còn Thẩm Ngọc sao? 

Cô cảm thấy khát nước nên đã đi xếp hàng mua nước rồi. 

"Tiêu Nại là đại thần được các sinh viên bên đại học A truy phủng đến mức nào cậu biết không?! Fan cuồng của hắn mà nghe được thì cậu nổi còn hơn xác chết bị đuối nước ba ngày nữa đấy." Tiểu Âu giành điện thoại lại, hung hăng trừng ai đó.

"Thôi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Chắc lão đại thấy Tiêu Nại đẹp trai hơn giáo sư Phàn nên mới ghen ăn tức ở mà nói như vậy." Tiểu Muội sung sướng dựa vào người bạn trai nói.

"Nước đây nước đây~~ các cậu đang nói gì mà ghen ăn tức ở vậy?" Thẩm Ngọc tay xách nách mang năm hũ trà sữa để lên bàn, hứng thú hỏi tiểu Muội.

Nhìn sắc mặt lão đại dần dần trở nên dịu dàng, tiểu Âu vội vàng lảng sang đề tài khác:

"Bọn tớ đang nói ở đây chỉ còn mỗi cậu là chậu chưa có hoa thôi đấy. Tớ đang lo lắng sợ cậu ghen ăn tức ở mà cướp A Phan của tớ." Xin lỗi tiểu Ngọc, chỉ có cậu là bia đỡ đạn thích hợp nhất. Trong lòng tiểu Âu âm thầm thắp một nén nhang cho cô. 

"Ừ, đúng vậy đó. Tớ cũng sợ bị cậu cướp đi Đoàn Lang." Ở chung một phòng hơn hai năm, đương nhiên chuông báo động nguy hiểm phải nhạy bén, tiểu Muội biết không đẩy Thẩm Ngọc ra thì người bị hành chính là mình a. 

"What the heo? Tớ chỉ rời đi có năm phút thôi mà?!" Có tám xuyên lục địa cũng phải theo đúng kịch bản chứ, Thẩm Ngọc cảm thấy mình nằm không cũng bị lôi ra làm trò đùa cho xã hội. 

"Thôi, đùa vậy đủ rồi. Chiều nay còn có khóa, uống nước đi." Mạc Lệ Châu cười thầm trong lòng, ai nha, dâm uy quá mạnh không ai dám phản kháng.

Vì một nguyên nhân rất bình thường, Thẩm Ngọc bỏ qua cơ hội biết Tiêu Nại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom