Cập nhật mới

Dịch Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu
Tác giả: Tiểu Bạch Y
Tình trạng: Đang cập nhật




Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu của tác giả Tiểu Bạch Y. Tô Dĩ An không thể tin được là thành tích của mình xuất sắc như thế này, vừa là thủ khoa, điểm đậu đại học cao chót vót, thế mà hồ sơ gia sư của cô không ai ngó ngàng, không ai quan tâm thăm hỏi

Quá kì dị! Quá vô lý!

Không lẽ mọi người e ngại cô còn là sinh viên?

Trong khi Tô Dĩ An nghĩ mình đành từ bỏ đam mê dạy học sau 2 tháng chờ đợi, công việc tại quán cà phê cũng dần ổn định, thế mà lại đột ngột có người nhận cô!

Người nhận cô lại còn là một người rất giàu! Rất rất giàu!

Nhưng ai mà tin được thằng con trai của họ, người mà cô sẽ kèm cặp suốt một năm tới lại là một tên nít ranh cơ chứ! Nhưng không sao! Cố lên nào Tô Dĩ An! Dù sao mày cũng đã có động lực để có thể bước vào ngôi nhà có gia thế khủng này rồi cơ mà!

Con trai cả của họ, quá đẹp trai! Duyên số thế nào lại còn học chung trường đại học với cô nữa chứ! Thời tới rồi! Duyên tới rồi! Tô Dĩ An! Mày nhất định phải tán đổ anh ta!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Tiểu Quỷ Nhà Họ Vũ


Chuyến tàu cao tốc tới trạm ga Ưu Điềm vừa dừng lại.

Trời chuyển dần sang màu đỏ hồng của hoàng hôn, đúng thời gian cao điểm khi mọi người vừa tan làm.
Chuyến xe đông nghịt người, chen lấn đến nghẹt thở.

Có lẽ đó cũng chỉ là một phần khiến tâm trạng Vũ Lăng xấu vô cùng.

Dường như chỉ cần có một người kích động, anh có thể xông ra đánh một trận tơi bời.
"Dì Ngọc, đây đã là người thứ tư trong tháng này xin rút rồi! Dì vẫn chưa từ bỏ hay sao?" Mi tâm Vũ Lăng đen kịt, nói chuyện với người phụ nữ bên kia điện thoại.
Bước ra ngoài chuyến tàu ngạt thở kia, Vũ Lăng tưởng chừng như mình vừa chết đi sống lại.
Ngọc Linh Lung ngồi trước bàn tiếp tân của trung tâm gia sư có tiếng trong thành phố, tay lật lật từng tập hồ sơ, miệng quả quyết:
"Dì không tin là không ai có thể trị được thằng nhóc thối đó! Cứ đợi đi, rồi nó cũng sẽ bị trị cho ra bã!"

Câu nói của Ngọc Linh Lung, Vũ Lăng chẳng thèm quan tâm, nhưng đối với mọi người trong trung tâm, nó có một sức nặng vô cùng ghê gớm.
Ngọc Linh Lung vừa dứt câu, ai nấy đều tía tái mặt mày.

Tần suất cô tới đây nhiều đến nỗi không ai là không nhận ra, thậm chí cũng chẳng ai là không biết đến một người có tên Ngọc Linh Lung.
Chỉ vì một thằng nhóc học cuối cấp hai, chuẩn bị thi lên cấp ba, thế mà cả nhà anh phải bấn loạn cả lên, ra sức đi tìm gia sư cho nó.
Đến cả Ngọc Linh Lung cũng tới trung tâm ấy tìm gia sư đến chai lì cái mặt ra.
Có lẽ vị gia sư chống chọi lại với thằng em quỷ quái của anh lâu nhất cũng chỉ được ba tháng.

Dẫu vậy nhưng đó cũng đã là một kỷ lục đáng nể rồi.
"Đến cả bố mẹ cháu còn không làm gì được nó, người ngoài thì làm gì được chứ?"
Em trai anh, anh hiểu.
Bởi thế nên ngay từ đầu, cái chuyện kiếm gia sư kèm cặp cho thằng nhóc quỷ quái đó đã là một chuyện bất khả thi rồi.
"Cháu không cần nói gì hết!" Ngọc Linh Lung quả quyết, "Dì không thể trơ mắt ra nhìn một thằng nhóc không thể tốt nghiệp cấp hai mà làm ô uế Vũ gia!"
Lại một lần nữa, câu nói của Ngọc Linh Lung khiến mọi người trong trung tâm phải sợ hãi mà run lên như cầy sấy.
Họ đảo mắt nhìn nhau, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại trên trán.
Rốt cuộc không có ai có thể cứu họ thoát khỏi tên quỷ đó sao? Cả trung tâm này không có nổi một người sao?
"Vũ phu nhân, không biết...ngài đã tìm được gia sư mới thích hợp chưa?" Cô gái tiếp tân khép nép hỏi.
Ngọc Linh Lung chỉ biết thở dài nhìn hết hồ sơ của người này tới người khác.

Không có ai là cô cảm thấy có khả năng.
"Người này..." Ngọc Linh Lung sáng mắt lên, chỉ tay vào hồ sơ của một nữ sinh viên, có tên Tô Dĩ An.
Nữ tiếp tân như thấy vị cứu tinh, miệng cười tươi roi rói, giọng thanh thanh:

"Cô ấy là sinh viên năm nhất vừa nạp hồ sơ cách đây không lâu! Mặc dù không có kinh nghiệm nhiều nhưng em tin cô ấy sẽ ứng phó được với cháu trai ngài đấy ạ!"
Tô Dĩ An, phải rồi, tại sao suốt bao nhiêu thời gian qua không ai nhớ tới cô nhóc này chứ?
"Liệu có tin tưởng cô ta được không?" Ngọc Linh Lung ái ngại.
Dù sao Tô Dĩ An cũng là con gái, đối phó với một tên nghịch tử như Vũ Dương - cháu trai cô, quả thực cũng có chút khó khăn.
Vậy mà đột nhiên cả trung tâm đứng dậy gật đầu răm rắp.
Tô Dĩ An, sinh viên năm nhất có thành tích học cực kì khủng đó, trung tâm này vốn đã không mang hồ sơ của cô ra cho những vị phụ huynh khác bởi họ muốn "để dành" cô cho những vị khách khó xơi như thế này.
Thế mà bấy lâu nay họ lại quên mất sự hiện diện của cô.

Tên nghịch tặc nhà họ Vũ đó, quả nhiên là phải để Tô Dĩ An ra tay.
"Cháu nghĩ sao, Vũ Lăng?" Ngọc Linh Lung nhìn về phía điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi.
"Cháu không có ý kiến!" Anh thở dài.
Dù sao chuyện này cũng do một mình Ngọc Linh Lung quyết định, anh nói gì thì cũng bằng thừa.
Vũ Lăng ngắt cuộc gọi, chỉnh sửa lại balo, đi tới trường cấp ba Ưu Điềm.

Miệng vẫn không quên lẩm nhẩm cái tên "Tô Dĩ An".
Đến cả một sinh viên năm nhất mà dì Ngọc cũng không tha.


Anh chỉ e sau khi tới dạy cho thằng nhóc Vũ Dương, cô ta sẽ khiếp sợ luôn cái nghề gia sư.
Nhưng thôi, dính dáng tới Vũ Dương cũng xem như là cô ta xui xẻo.
Anh sải bước chân dài đi nhanh vào trong trường.
Hội thao giữa các trường đại học trong thành phố đã diễn ra được vài ngày, địa điểm tổ chức chính là trường đại học Ưu Điềm với rất nhiều hạng mục khác nhau.

Anh góp mặt trong đội bóng chuyền, thế mà đội anh cũng xuất sắc lọt vào vòng trong, hiện tại đang thi đấu trận bán kết.
Cũng chỉ vì chuyện tìm gia sư đó, cộng thêm đoàn người xô lấn mất thì giờ, anh tới muộn gần như ba chục phút.
Cũng chỉ trách trận đấu của đội anh diễn ra đúng thời gian cao điểm.
Bước vào nhà thi đấu, khán giả reo hò ầm ĩ, tưởng chừng như chưa có ai có ý định bỏ về.
"Vũ Lăng! Vào thay đồ nhanh lên! Chuẩn bị đổi người!"\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Vô Cùng Hợp Đôi


"Vũ Lăng! Vào phòng thay đồ nhanh lên! Chuẩn bị đổi người!"
Huấn luyện viên Trương trông thấy anh như thấy vàng, sung sướng chạy tới.
Nhìn điệu bộ gấp gáp mà nhẹ nhõm của huấn luyện viên, anh cũng biết tình thế trận đấu hiện tại như thế nào.
Trên sân thi đấu, mọi người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đứng thở dốc liên hồi.
Hóa ra đám khán giả trên khán đài, tất cả đều cổ vũ cho đối thủ.
Vũ Lăng chau mày.

Đã tới hiệp thứ 3 mà vẫn còn hòa 1-1.

Hiệp này là hiệp quyết định mà còn để đối thủ dẫn trước 21-8.

Phải nói rằng chỉ cần sơ suất một chút thôi, đối thủ sẽ thắng lúc nào không hay.
Vũ Lăng bước tới phòng thay đồ, nhanh chóng thay bộ đồ đồng phục môn bóng chuyền của trường Hứa Tịch.

Lúc anh bước ra, cũng là lúc hai đội tạm dừng.
Hoắc Thừa Ân, đứng ở vị trí bước 1 hùng hổ xông tới chỗ Vũ Lăng, dường như chỉ cần không kìm nén được cảm xúc, hai người sẽ đánh nhau ngay trong nhà thi đấu:
"Vũ Lăng! Tên vô trách nhiệm nhà cậu! Phải đợi đội ta thua thảm hại thì cậu mới tới đúng không?"
"Hoắc Thừa Ân!"
"Chuyện đã tới nước này, đừng khiến nội bộ lục đục!"
Mọi người chỉ biết thở dài mệt nhọc.

Quả thực ai cũng đang trách thầm Vũ Lăng, nhưng trông thấy anh có mặt ở đây, trong lòng ai cũng có chút an tâm.
"Vũ Lăng! Trận này trăm sự nhờ vào em, đã quá gấp rồi!" Huấn luyện viên nhìn anh, ánh mắt vô cùng tin tưởng.
"Tất nhiên sau trận đấu, thầy sẽ làm việc với em sau!"
Dám tới muộn trong một trận đấu quan trọng như thế này, Vũ Lăng quả nhiên ăn phải gan hùm.
Vũ Lăng chỉ cười nhạt, vừa khởi động trước khi ra sân, vừa cười nhẹ với huấn luyện viên:
"Vậy em sẽ lấy công chuộc tội! Trận đấu này, Hứa Tịch chắc chắn sẽ thắng!"
Từ khi có Vũ Lăng tham gia vào đội hình, quả nhiên Hứa Tịch chơi như được đà, tấn công liên tục khiến đối thủ không kịp trở tay.
Đến khán giả cũng phải sững sờ mà quên cả cổ vũ.
Vũ Lăng đứng ở vị trí đập bóng, phải nói rằng anh đập quả nào, quả đó ăn điểm.
"Không thể tin được! Vậy mà khoảng cách tỉ số đang rút ngắn lại rồi!" Đám đông khán giả bàng hoàng cả ra.
Tỉ số chỉ còn là 21 - 18.

đối thủ chưa ghi thêm được bàn thắng nào, đội anh đã liên tục ăn điểm.
Cứ đà này, Hứa Tịch chắc chắn sẽ nắm phần thắng.
Nhưng mấu chốt không chỉ ở vị trí bước ba của anh, Hoắc Thừa Ân, vị trí của tên đó mới là quan trọng nhất.
Bắt bước một, đỡ được quả phát bóng của đối thủ không hề dễ dàng gì.


Nhưng anh tin vào khả năng của Hoắc Thừa Ân.
Bên đối thủ cũng không còn lực nhiều, có lẽ cũng đã thấm mệt.

Bởi thế mà các hướng bóng đều rất dễ đoán, thậm chí Hoắc Thừa Ân đỡ bóng cũng không gặp chút khó khăn nào.
Gần 7 giờ tối, lúc ấy trận đấu mới kết thúc.
Quả thực anh rất muốn chửi rủa trường Ưu Điềm một trận tơi bời.

Sắp xếp lịch không khoa học một chút nào, hại anh suýt chút nữa thì không được tham gia thi đấu, Hứa Tịch suýt mất luôn quyền tham gia trận chung kết.
Cũng may mà anh tới kịp.
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ về tới nhà cũng phải mất thêm chục phút.
Từ khi trận đấu kết thúc tới bây giờ, ai ai cũng hưng phấn, còn cùng nhau tổ chức đi ăn một bữa thật hoành tráng.

Vậy mà Vũ Lăng lại từ chối tham gia.
"Không đi ăn sao?" Cả đội nhìn Vũ Lăng, cất giọng hỏi.
Anh lắc đầu:
"Không đi được! Ở nhà còn có chuyện!"

Nói rồi, anh bước nhanh tới trạm ga tàu cao tốc, chỉ mong về tới nhà càng nhanh càng tốt.
[...]
"Cháu đã bảo rồi! Cháu không học!" Vũ Dương giọng cứng nhắc vang lên, đủ để Vũ Lăng chỉ đang đứng bên ngoài nhà cũng có thể nghe thấy.
Vũ Lăng chỉ biết thở dài.

Đã là học sinh lớp 9, vậy mà hành xử không khác gì một đứa con nít.
Ngọc Linh Lung đi ra khỏi nhà anh, con mắt đỏ ngầu vì tức giận.
"Vũ Lăng! Tên nhóc thối đó có nói gì với cháu, cháu cũng không được xiêu lòng! Ngày mai gia sư mới sẽ tới, nó không thoát được đâu!"
Ngọc Linh Lung đột nhiên thay đổi thái độ, vừa đưa tập hồ sơ của Tô Dĩ An cho anh, vừa nói nhỏ bên tai:
"Rất xinh đẹp, lại còn học giỏi! Xem ra hai đứa vô cùng hợp đôi!"
Vũ Lăng: "..."
"Dì Ngọc!" Vũ Lăng chẳng buồn để ý đến tập hồ sơ, quay sang nhìn bà dì ruột của mình, "Dì đi lo cho thằng cháu quỷ của dì còn tốt hơn đi lo cho đường tình duyên của cháu đấy!"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Ắt Hẳn Sẽ Vỡ Mộng


"Dì đi lo cho thằng cháu quỷ của dì còn tốt hơn đi lo cho đường tình duyên của cháu đấy!"
Nụ cười trên môi của Ngọc Linh Lung cũng ngay lập tức tắt ngúm.
"Phải rồi, một tên khô khan như cháu thì làm gì xứng đáng có được người yêu?"
Ngọc Linh Lung bày ra bộ mặt hờn dỗi, vừa nói xong, cô quay gót bỏ đi.
Vũ Lăng chỉ biết thở dài đứng nhìn dì Ngọc đi khuất sau bóng đêm.

Ánh mắt anh lại quay xuống nhìn tập hồ sơ.
Tô Dĩ An.
Thủ khoa đầu vào đại học Hứa Tịch.

Chuyên ngành ngôn ngữ Anh.
Khóe môi anh khẽ cong lên.
Cùng trường sao? Lại còn là học bá?
Xem ra cũng có chút duyên.
[...]
Sáng hôm sau.

"Cố lên Tô Dĩ An! Mày làm được! Mày nhất định phải làm được!"
Trước cổng ngôi biệt thự to sụ nằm trong khuôn viên của khu dân cư chỉ dành riêng cho giới thượng lưu, một cô gái nhỏ đi qua đi lại trước cổng nhà gia đình họ Vũ, tâm trạng bồn chồn không yên.
"Cô là Tô Dĩ An?"
Một vị quản gia nhanh chóng bước ra, ánh mắt dò xét nhìn cô từ đầu tới chân.
Một cô gái nhỏ nhắn, dáng người thanh mảnh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau, có thể nói là vô cùng đơn giản, không hề cầu kì hay điệu đà như những cô gái mà ông từng gặp qua.
"Vâng ạ!" Tô Dĩ An nhanh chóng đáp lại.
Quản gia Mục mở cửa, trong con mắt vẫn ánh lên vài tia khó hiểu.
Ngọc Linh Lung bảo rằng vị gia sư mới này rất có tiềm năng, tất cả mọi người ở trung tâm cũng đã nói thế.

Bởi vậy mà không chỉ các thành viên trong Vũ gia, ngay cả những quản gia như ông đây cũng phải tò mò.
Nhưng bây giờ, đối diện ông chỉ là một cô gái đang hồi hộp đến cả người run lên bần bật.

Thậm chí đến cả việc bước vào nhà thôi, đối với cô gái nhỏ cũng đã quá áp lực rồi, ông không tin một người như cô ta lại có thể trừng trị được một tên cứng đầu như Vũ Dương.
Tô Dĩ An trống ngực đập thình thình, lần đầu tiên được làm gia sư, cô hồi hộp đến sắp vỡ tim.

Không thể thất bại! Nhất định không thể thất bại!
Nhưng cậu học sinh mà cô sắp dạy đây, ai mà ngờ được lại có gia thế khủng khiếp như thế này.

Nhìn bên ngoài đã đủ khiến cô choáng ngợp, đi vào bên trong cô lại càng thấy lóa con mắt.
Trong lòng Tô Dĩ An thầm chửi thề.

Có cần phải giàu tới mức này không?
Vũ phu nhân bước nhẹ nhàng ra ngoài, nở nụ cười tươi rói chào đón cô.

Từng hành động của cô khiến Tô Dĩ An phải điêu đứng.

Thật khoan thai, thật khí khái.

Quả nhiên là phu nhân của Vũ gia, dòng họ có tiếng trên chốn thương trường.

Tô Dĩ An không để sắc đẹp mĩ miều đó làm hóa đá, cô vội vàng cúi đầu, kính cẩn:
"Xin chào, Vũ phu nhân! Tôi là Tô Dĩ An! Gia sư mới của Vũ Dương!"
Ngọc Khả Dư nở nụ cười, ánh mắt ánh lên vài tia hi vọng.
Vậy ra đây chính là cô gái mà Ngọc Linh Lung đã nhắc tới tối hôm qua.

Quả thật khuôn mặt vô cùng sắc nét, ngũ quan tinh xảo, khí sắc còn toát lên được một vẻ đẹp tri thức vô cùng đáng quý, ăn nói cũng vô cùng dễ nghe.
Nhưng nhìn thái độ của quản gia Mục, sao cô lại thấy có chút đối lập.
Thật tiếc khi không có Ngọc Linh Lung ở đây.

Tính ra cô ấy mới là người mong chờ được trông thấy Tô Dĩ An bằng xương bằng thịt nhất.
Sáng chủ nhật, thế mà Vũ gia lại chỉ có một mình Vũ phu nhân ở nhà cùng cậu con trai quý tử Vũ Dương, còn lại là người hầu.
Đúng là giới thượng lưu, không hề có ngày nghỉ.
Ngay từ khi nhận được tin mình được tuyển làm gia sư, Tô Dĩ An mừng đến ngủ không nổi, thành ra sáng nay mắt thâm không khác gì con gấu trúc.

Phải dặm phấn mãi, bôi thêm chút kem che khuyết điểm thì hai đôi mắt của cô mới có thể xem là có chút sức sống.
Vũ Dương! Vũ Dương! Không biết là một cậu nhóc như thế nào nhỉ?
Là con trai của một ngôi nhà có gia giáo thế này, ắt hẳn phải là một người vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn chứ?
Tô Dĩ An hồi hộp, háo hức đến mức dường như nếu không có Vũ phu nhân ở đây, cô đã xông thẳng vào bên trong để ngắm nhìn cậu học trò yêu quý của mình rồi.
Nhìn bộ dạng của Tô Dĩ An, Ngọc Khả Dư không biết nên vui hay nên lo cho cô.

Ngoài mặt, Ngọc Khả Dư cười đôn hậu, dịu dàng với Tô Dĩ An, đưa cô tới phòng cậu con trai quỷ, thế nhưng trong lòng, Ngọc Khả Dư chỉ thấy thương cho cô gái nhỏ tội nghiệp.

Hớn hở như thế này, khi gặp Vũ Dương, ắt hẳn sẽ vỡ mộng.
Thật có lỗi với Tô Dĩ An, lần đầu tiên được làm gia sư, lại dính ngay vào cậu học trò khó chiều.
Ngọc Linh Lung cũng thật tàn nhẫn.

Dù sao Tô Dĩ An cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất, hơn nữa còn chưa có kinh nghiệm gì, chỉ nghe qua vài câu tán thưởng của nhiều người trong trung tâm, thế mà liền ngay lập tức nhận cô làm gia sư.
Ngọc Khả Dư mặc dù cũng có chút tin tưởng vào Tô Dĩ An, nhưng vẫn không dám chắc cô ta có thể dạy bảo được Vũ Dương tới cuối năm học.
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra, Ngọc Khả Dư nghiêm nét mặt, khác hẳn với con người nhẹ nhàng, hiếu khách của ban nãy, bây giờ vị phu nhân kia đã không khác gì một bà mẹ ghê gớm.
"Vũ Dương!" Ngọc Khả Dư cất giọng cao, đủ để khiến Tô Dĩ An cũng phải giật mình.
Chuyện gì vậy?
Nội tâm Tô Dĩ An bấn loạn cả lên.

Cái tình cảnh này là thế nào? Sao lại áp lực đến như thế này?
Từ bên trong phòng, một chiếc gối vừa to vừa nặng phi thẳng về phía Tô Dĩ An, đáp ngay vào mặt cô.
"Cút! Không học, không gia sư gì hết! Cút đi!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Có Tiềm Năng Làm Game Thủ Tương Lai


"Cút! Không học, không gia sư gì hết! Cút đi!"
Vừa ăn một quả gối phi như thiêu thân giáng vào mặt, mắt nổ đom đóm, choáng váng đến suýt ngã ra giữa sàn nhà, lại thêm giọng của một thằng oắt con vô lễ, Tô Dĩ An suýt chút nữa thì buột miệng chửi thề.
Ai đây? Học sinh của cô sao?
Có phải cô đang nằm mơ không vậy?
"Tô Dĩ An! Cô có sao không?" Ngọc Khả Dư vội vàng nắm lấy tay cô, đỡ cô dậy, ném cho thằng ranh một con mắt tức giận, "Vũ Dương! Không được vô lễ!"
"Tôi...tôi không sao! Cảm ơn Vũ phu nhân!" Tô Dĩ An lắp bắp.
Được rồi! Ông trời trêu ngươi cô thế là đủ rồi!
Ai mà tin được cậu học trò ngoan ngoãn, lễ phép, đẹp trai trong tưởng tượng của cô hóa ra trong thực tế lại trái ngược hoàn toàn như thế này cơ chứ?
Vũ Dương ngồi trên giường, ánh mắt tức giận như bốc lửa, nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ An mà dò xét.

Cũng chỉ vì cô mà cậu mất toi một ngày Chủ Nhật quý giá, trong lòng vốn đã bực mình, nay lại càng bực hơn.
Đã đuổi được bốn người đi rồi, thế mà Ngọc Linh Lung vẫn cố chấp.
Đây đúng là muốn dồn cậu vào đường cùng mà.
Tô Dĩ An thở dài não nề, thầm than trách phận mình sao mà bạc bẽo.

Cứ ngỡ học sinh đầu tiên mình giảng dạy sẽ vô cùng tuyệt vời, hệt như những gì tưởng tượng, nhưng không, thực tế đã khiến cô chìm sâu vào vực thẳm rồi.


Nhưng mà cũng phải công nhận một điều: Đẹp trai quá! Lại cao nữa.
Nhìn vào ai mà tin tên quỷ này lớp 9 rồi chứ?
Hành xử như con nít vậy!
Ngọc Khả Dư chỉ biết đưa cô vào phòng, vô cùng áy náy:
"Thay mặt Vũ Dương, tôi xin lỗi cô giáo!"
"Ơ...Chuyện này...không sao đâu ạ!" Tô Dĩ An mấp máy.
Vũ gia đúng là khiến cô phải đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Một Ngọc Khả Dư cao quý, tao nhã như vậy, thật không ngờ lại có thể cúi đầu xin lỗi một người có địa vị thấp kém như cô.
Có lẽ ngoài vị tiểu thiếu gia ương ngạnh đó, Vũ gia đều là những người đáng quý.
Được rồi, cô sẽ lấy Ngọc Khả Dư, cũng như mọi người trong Vũ gia này làm động lực mà rèn cho thằng nhóc kia biết thế nào là biết thân biết phận, hành động có chừng mực, trở thành một người đàn ông tốt.

Cứ chờ xem.
[...]
Ngọc Khả Dư ái ngại nhìn cô, lo lắng mà đi ra ngoài.

Dù sao buổi học cũng sắp bắt đầu, không thể quấy rầy hai người.
Nhưng tình hình này...liệu có học nổi không đây?
Trong thoáng chốc, trong căn phòng chỉ còn lại cô và tên tiểu thiếu gia đáng ghét.

Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, dường như cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập đều đều trong lồng ngực.
Vũ Dương chẳng thèm đoái hoài tới cô.

Nó ngồi trên giường, cầm điện thoại chơi game.
"Vũ Dương à! Tới giờ học rồi!" Tô Dĩ An cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể khuyên bảo Vũ Dương.
Mà dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chắc chắn xác suất nó nghe lời là 0%.
"..."
Đáp lại cô cũng chỉ là một sự tĩnh mịch.
Biết ngay mà! Làm gì có chuyện ngon ăn như thế!
"Vũ Dương!" Cô gọi lần hai.
Cố nhân đã bảo: "Quá tam ba bận".


Tốt nhất đừng để cô gọi lần ba.
Tô Dĩ An một khi đã nóng thì đừng hỏi tại sao nước mắt lại mặn.
Vũ Dương chau mày, nhìn Tô Dĩ An một cái rồi lại nhìn xuống màn hình điện thoại, mặt tức giận vô cùng:
"Ồn ào quá! Im lặng cho người ta chơi!"
"Cái...." Tô Dĩ An mặt đỏ gay cả lên.

Tên nhóc này cũng quá vô lễ rồi.
Nhìn cái sắc mặt đó, chắc chắn là chuẩn bị thua trận rồi.
Khoé miệng Tô Dĩ An khẽ cong lên, đuôi mày cau lại, bước nhanh tới giường của Vũ Dương, giật lấy điện thoại.
"Vương giả vinh diệu sao?" Tô Dĩ An lẩm bẩm.
Vũ Dương bị giật lấy điện thoại, hốt hoảng gào lên như con thú.

Ai ngờ Tô Dĩ An phản ứng nhanh nhạy, không để cậu cướp lại điện thoại.
"Dù gì cũng sắp thua rồi! Kệ cô!" Vũ Dương thở dài, nằm lười xuống giường.
"Mặc kệ cô sao?" Tô Dĩ An tay bấm lia lịa trên điện thoại, miệng vẫn luyên thuyên, "Em bảo mặc kệ cô khiến cô hơi tự ái đấy! Lỡ cô lật kèo được thì sao đây?"
"Lật kèo? Với trình độ của cô sao?" Vũ Dương nhìn Tô Dĩ Ngọc với nửa con mắt, khinh bỉ vô cùng.
Có thể nói cậu đã là một tay chơi rất điệu nghệ rồi.

Cậu không tin trong trận này cô giáo ngốc kia có thể lật kèo.
Nhưng dù sao cũng nên xem một chút.
Vũ Dương tò mò ngồi dậy, tiến tới bên cạnh chỗ Tô Dĩ An, xem xét.
"Gh...Ghê vậy?" Vũ Dương kinh ngạc hét lên.

Chỉ mới vài phút thôi, vậy mà chỉ số KDA của cậu ngay lập tức nhảy số rồi.
Chỉ vài phút mà cô ta đã giết được thêm 4 mạng.
"Cô...cô rank gì vậy?" Vũ Dương sững sờ nhìn Tô Dĩ An, có lẽ cậu đã đánh giá thấp con người này rồi.
Trận đấu tưởng chừng như không thể gỡ được ngay lập tức làm chủ thế trận,
Vũ Dương khẽ nuốt nước bọt.

Tô Dĩ An...nếu không đi làm gia sư thì cô cũng có tiềm năng làm game thủ tương lai đấy.
Tô Dĩ An nở nụ cười thâm độc.

Ngay đúng lúc giao tranh khốc liệt nhất, đột nhiên cô ngừng lại, xông ngay vào giữa đối thủ, chưa tới một giây liền bị hạ.
"Con mẹ nó cô làm gì vậy? Thua ngược bây giờ!" Vũ Dương sốt sắng cả lên, tay vươn ra hòng cướp lại điện thoại.
"Cứ bình tĩnh! Chưa thua được đâu!"
Tô Dĩ An càng bình thản, Vũ Dương lại càng sốt ruột cả lên.
"Nếu cô thắng trận này, em có chịu học với cô không?" Tô Dĩ An cố gắng chớp lấy cơ hội.
Sắc mặt Vũ Dương bây giờ không thể tả bằng lời, khó coi vô cùng.
"Thua luôn đi! Dù sao ngay từ đầu tôi cũng không nhờ tới cô!"\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Rất Có Năng Lực


"Thua luôn đi! Dù sao ngay từ đầu tôi cũng không nhờ tới cô!"
Vũ Dương bực mình giật lấy điện thoại, nằm xuống giường, đợi hồi sinh để tiếp tục chơi.
Tô Dĩ An cười không nổi, bất lực nhìn Vũ Dương.
Tén này có thù hằn gì với việc học hay sao? Thậm chí còn quyết bỏ luôn cơ hội có thể lật kèo một cách vinh quang?
Vũ Dương cau mày tiếp tục chơi.

Nhưng quả thực trình độ của cậu vẫn chưa đủ để có thể tiếp tục gỡ thế bí.
Đã vậy con tướng cậu chơi lại là xạ thủ, con tướng chủ chốt trong game.
Mặc dù không thích chút nào, nhưng cậu vẫn phải công nhận một điều rằng, Tô Dĩ An chơi hay hơn cậu rất nhiều.
Không có Tô Dĩ An, quả nhiên Vũ Dương phải ngậm ngùi chịu thua.
Nhìn màn hình đen kịt lại, mi tâm Vũ Dương đen sì như nhọ nồi.
Tâm trạng đã không tốt, lại thêm một Tô Dĩ An thêm dầu vào lửa:
"Chỉ mới rank kim cương(*) thôi sao?"
"Không cần cô quan tâm!" Vũ Dương tức tối gào lên, đến mức suýt chút nữa còn ném luôn điện thoại vào người cô cho bõ tức.

Tô Dĩ An bật cười, xem ra cô đã biết được điểm yếu của tên nhóc này rồi.
Tiếng nhạc nền quen thuộc vang lên trong điện thoại của Tô Dĩ An khiến Vũ Dương ngay lập tức ngồi bật dậy.
Tô Dĩ An giơ điện thoại ra trước mặt cậu, nở nụ cười tươi rói, pha thêm chút tự hào, khoe mẽ:
"Sao hả? Cô đây lên tới rank truyền thuyết vương giả(*) rồi đấy!"
"Cô..." Vũ Dương trợn tròn mắt lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại đến mức không thể tin vào mắt mình.
Đường đường là người chơi bao năm, vậy mà kĩ năng lại không bằng một đứa con gái.
Thật quá nhục nhã!
"Sao hả? Có muốn cô giúp em cày rank không? Tất nhiên là nếu em chịu học cùng cô thật ngoan ngoãn!" Tô Dĩ An cất giọng, còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "thật ngoan ngoãn" khiến Vũ Dương chỉ biết nghiến răng ken két.
Quả thực đối với Vũ Dương bây giờ không khác gì mồi ngon tự dâng tới miệng.

Không chấp nhận yêu cầu của Tô Dĩ An, cậu sẽ tiếc đến không ngủ được mất.

Nhưng học chăm chỉ thì...cậu không làm được.
Nhưng mà...
Thấy Vũ Dương lưỡng lự, Tô Dĩ An cũng sốt ruột không kém.

Thời gian đã trôi qua khá nhiều rồi, vậy mà cả hai vẫn chưa học được chút nào.
Nếu như Trang Khả Dư biết được cô sa đoạ cùng Vũ Dương chơi game thế này, chắc cô bị đuổi việc mất.
"Được thôi! Vậy cô chơi một mình tiếp vậy!" Tô Dĩ An xẵng giọng.
"Khoan đã!" Vũ Dương kêu lên.
Khuôn mặt Vũ Dương bây giờ, khóc không ra khóc, cười không ra cười, biến dạng vô cùng.
"Tôi...chấp nhận!"
"Triển!" Tô Dĩ An mừng rỡ đến mức mặt hớn hở cả lên.
Nắm được thóp của Vũ Dương, cô mới thấy tên nhóc này cũng đáng yêu đó chứ.
Vậy mà Vũ Dương ngoan ngoãn nghe lời thật.
Cậu hậm hực bước xuống giường, đi tới chỗ bàn học, nhìn Tô Dĩ An vẫn còn hớn hở ra mặt, cậu không chịu nổi mà quát:
"Có chịu dạy không thì bảo!"

[...]
Hai tiếng sau.
Vũ Dương cả người rũ rượi, ngả lưng ra sau ghế tựa, mệt nhọc.
Tô Dĩ An vừa cất dọn sách vở, vừa nở nụ cười tươi rói:
"Ngoan ngoãn thế nay có phải đáng yêu không? Tiếp tục phát huy nhé!"
Vũ Dương đỏ ửng cả mặt lên, tay vơ lấy đống bút trên bàn, hòng ném về phía Tô Dĩ An:
"Về nhà giùm!"
Tô Dĩ An cũng chẳng thèm ở lại thêm một giây nào nữa.

Cô cũng muốn về nhà nhanh lắm rồi.
Bước xuống dưới nhà, Ngọc Khả Dư ngồi trong phòng làm việc cũng đi ra đón tiếp cô.
"Buổi học suôn sẻ chứ cô giáo?"Ngọc Khả Dư tò mò hỏi.
Tô Dĩ An nở nụ cười trấn an, vui vẻ nói:
"Rất suôn sẻ ạ! Vũ Dương học rất ngoan!"
"Thật sao?" Ngọc Khả Dư mạt mày cũng rạng rỡ hẳn lên.
Trong số biết bao nhiêu người tới đây làm gia sư cho Vũ Dương, ít ai mà có thể tươi cười hớn hở sau khi dạy học xong cho nó.
Lẽ nào Ngọc Linh Lung nói đúng? Cô gái này quả thực rất có năng lực?
Tiễn Tô Dĩ An tới tận cửa, chờ tới khi bóng lưng cô đã mờ dần về phía xa, Ngọc Khả Dư sải bước chân bước nhanh tới phòng con trai.

Thế mà tất cả các vở đều được ghi chép chỉn chu, nếu như không phải do nét chữ quen thuộc của con trai cô, Ngọc Khả Dư cũng không thể tin được tất cả quyển vở ở đây đều là do Vũ Dương ghi hết.
Xem ra có hy vọng rồi.
Tô Dĩ An bước ra khỏi Vũ gia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đứng đối diện với những người có quyền thế như vậy, thực sự rất áp lực.
Cô đi chầm chậm về phía trạm xe buýt, đợi xe đề về nhà.
Từ nhà thuê của cô tới Vũ gia tính ra cũng khá xa, đi xe buýt cũng phải mất tới chục phút.

Nhưng thôi không sao, tổng tiền đi xe cả tháng ít ra vẫn chưa là gì so với tiền lương mà Vũ gia trả cho cô.
Ngoại trừ việc đi lại hơi vất vả thì mọi chuyện đều suôn sẻ cả rồi.
Tô Dĩ An cô cũng sắp phát tài rồi!
___________
(*) Kim cương, Truyền thuyết vương giả: Các bậc rank trong Vương giả vinh diệu.

Theo thứ tự Đồng - Bạc - Vàng - Bạch kim - Kim cương - Tinh diệu chí tôn - Vương giả - Truyền thuyết vương giả - Vinh diệu vương giả - Bách tinh vương giả\u0002\u0002.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Tiền Bối Vũ! Chào Anh!


Bóng dáng người con trai chầm chậm đi tới từ phía xa, khiến Tô Dĩ An thoáng sững sờ.
"Tiền...tiền bối!" Cô lẩm bẩm.
Vậy mà lại có thể gặp mặt tiền bối nổi tiếng của trường cô ngay tại nơi này.
Hôm nay không phải ngày may mắn của cô đó chứ?
Vũ Lăng vẫn bình thản bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí còn đi ngang qua cô gái nhỏ như thể cô là người vô hình.
Nhưng Tô Dĩ An đâu quan tâm chuyện đó.

Việc bắt gặp anh ngay tại nơi này cũng đã đủ để khiến cô đứng hình rồi.
Vị tiền bối ấy, ngay từ khi bước vào trường Hứa Tịch, cô đã để ý đến anh rồi.
Một cô gái chỉ biết cắm đầu vào học như cô, suốt mười hai năm đèn sách không biết tới yêu đương là gì thì ngay từ khoảnh khắc ấy, trái tim nhỏ đã biết rung động.
Nhưng Vũ Lăng với cô ngay từ đầu đã có khoảng cách rất lớn.

Anh cao cao tại thượng, được bao nhiêu thiếu nữ si mê, phải nói rằng so với một cô gái có ngoại hình không có gì bắt mắt, chỉ có học và học như cô lại càng không có cửa.

Có lẽ cái tên Tô Dĩ An đối với anh cũng không có gì đặc biệt.
Tô Dĩ An mừng như nhặt được vàng, mặc cho anh đã đi qua, cô vẫn reo lên:
"Tiền bối Vũ! Chào anh!"
Không để anh kịp quay lại, Tô Dĩ An vội vàng chạy đi.
Ngại! Thật sự rất ngại! Cô dám cất giọng to như vậy chào anh đã vô cùng gan góc rồi.
Vũ Lăng cũng vì tiếng gọi của cô, dừng bước mà quay đầu lại.
Nhưng trước mắt anh chỉ là một bóng lưng bé nhỏ đang chạy đi như một con thiêu thân.
Nghĩ lại mới thấy, cô gái đó có chút quen quen.
[...]
"Dùng game để uy hiếp thằng nhóc đó sao?" Diệp Lục Nghiên vừa thoăn thoắt pha chế đồ uống, vừa hỏi han sự tình của cô bạn thân.
Việc Tô Dĩ An đi làm thêm, nó trọng đại đến mức toàn bộ nhân viên trong quán đều biết đến.

Cũng may chủ quán tâm lý, lại còn là anh em tốt của cô, sống chung một dãy nhà trọ nên anh ta mới cho cô xin nghỉ buổi làm thêm hôm nay.
Nhìn Tô Dĩ An vui vẻ trở về, ai cũng nghĩ buổi dạy đầu tiên của cô suôn sẻ rồi.
Nhưng ai mà biết được vị học trò đầu tiên của cô lại cứng đầu và khó chiều đến mức nào đâu chứ.
Tô Dĩ An vừa bước vào quán đã nằm oạp xuống bàn tiếp tân.

Công sức cô cày game bao lâu, thế mà lâu lâu cũng có ích.

Cô bắt đầu chơi cũng khá lâu, nhưng vì bận lịch học nên cũng không chơi nhiều.

Mãi tới mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô mới cắm đầu vào chơi game xem như giải stress.

Vậy mà không thể ngờ lại có thể lên được Vương giả mạnh nhất, thật khó tin.
"Vậy là nếu cậu giúp cậu nhóc đó leo rank, nó sẽ chăm chỉ học?" Diệp Lục Nghiên nhíu mày.
Việc dùng game uy hiếp thế này, sao cô cứ thấy không ổn.

Tô Dĩ An cũng biết.

Chuyện này có lẽ sẽ không thể kéo dài được mãi.

Chơi game dù sao cũng không tốt chút nào, hơn nữa có vẻ như Vũ Dương cũng đã bị nghiện rồi.

Nhưng ít nhất thì bước đầu phải khiến tên nhóc đó thích học cái đã.
Qua buổi học đầu tiên thì Tô Dĩ An cũng có cách nhìn khác về Vũ Dương.

Nó không thích học, nhưng ngược lại nó rất thông minh.

Bình thường chểnh mảng vậy, nhưng chỉ cần tập trung, nó sẽ tập trung tới mức cao độ.

Cô chỉ cần giảng giải vài câu, nó đã hiểu được hết.
Nếu như chăm chỉ học, có lẽ cũng sẽ là một học bá đấy.
"Vậy bây giờ cậu tính sao? Nghỉ làm ở đây hả? Cậu đâu thể làm nhiều việc như vậy được?"
Tô Dĩ An nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
"Có lẽ tớ cũng sẽ tiếp tục làm ở đây! Lịch dạy và lịch làm việc không trùng nhau mà! Về việc học, tớ sắp xếp được!"
Đa số lịch học đều diễn ra vào buổi tối.


Bởi thế nên công việc ở quán cà phê cô cũng có thể tời làm vào buổi sáng hoặc chiều tùy theo lịch học ở trường.

Dù sao cô cũng đã gắn bó ở đây khá lâu, không nỡ nghỉ việc.
Diệp Lục Nghiên vẫn không thấy ổn chút nào.

Lịch làm việc dày đặc như vậy, thời gian đâu mà học hành và ngủ nghỉ chứ?
Cô chỉ sợ Tô Dĩ An trụ không nổi mà thôi.

Sức người có giới hạn mà.
"Tớ thực sự rất lo cho cậu đấy!" Diệp Lục Nghiên ái ngại.
"Không sao thật mà! Nếu như tớ có mệnh hệ gì, chắc chắn sẽ báo với cậu đầu tiên!" Tô Dĩ An cười tươi rói, trấn an cô bạn.
Không để mọi chuyện lại đi vào lo lắng, cô vội vàng chuyển đề tài:
"Cũng hết ca rồi, về thôi! Lát nữa tớ sẽ kể cho cậu một chuyện thú vị lắm!"\u0001.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Là Duyên Phận!


Càng tới trưa, trời càng nắng nóng như thiêu đốt.

Cả hai cô gái nhỏ bước vội vàng về nhà với nỗi sợ bị cháy nắng.
Khu nhà trọ dành cho sinh viên nơi cô và Diệp Lục Nghiên ở chỉ cách trường Hứa Tịch một lối nhỏ.

Giá phòng vừa rẻ, vị trí lại vô cùng tiện lợi, phải nói rằng tìm được một khu nhà tốt thế này là quá may mắn.
"Tiền bối Vũ?" Diệp Lục Nghiên nhướng mày, nghĩ ngợi.
Đối với một con người đã có tình yêu như Diệp Lục Nghiên, đám con trai ở trường đại học chẳng khiến cô nàng phải để ý.

Bởi thế mà khi Tô Dĩ An nhắc đến cái tên Vũ Lăng, Diệp Lục Nghiên cũng phải vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra được đó là ai.
Tô Dĩ Ngọc hớn hở, mừng rỡ hệt như lúc cô nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học Hứa Tịch vậy.
"Không những được gặp mà tớ còn đoán rằng anh ấy ở cùng khu với nơi mà tớ dạy học đấy! Thế nào cũng sẽ gặp tiếp cho mà xem!"
Từ một cô gái có phép tắc, lễ độ, không bao giờ lố lăng, Tô Dĩ An chỉ cần nhắc tới Vũ Lăng, hình tượng của cô chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tô Dĩ An của bây giờ chỉ là một cô gái biết mơ mộng hão huyền mà thôi.

Nhìn vào cũng chẳng ai nghĩ cô là học bá.
Một con nhóc học bá si tình.

"Tô Dĩ An à!" Diệp Lục Nghiên thở dài, nắm lấy hai vai cô bạn, nói chậm rãi, "Cậu thông minh vậy, thế mà sao lúc này lại có thể "đần" đến mức này?"
Vũ Lăng, Vũ gia, cùng họ Vũ, lại còn sinh sống trong cùng một khu, không phải quá trùng hợp rồi sao?
Nhưng Tô Dĩ An vẫn chưa dám tin.
Vũ gia quả thực rất tuyệt vời.

Nhưng nếu Vũ Lăng cũng là thành viên trong gia tộc ấy, đến nằm mơ Tô Dĩ An cũng không dám tin.
Nếu đúng là thế, không phải cô và anh lại càng có nhiều cơ hội gặp mặt hay sao?
Thật điên rồ!
"Ực!" Tô Dĩ An khẽ nuốt nước bọt.
Trái đất này thật là tròn, thật là nhỏ bé.
À không! Nếu anh ấy quả thực là thành viên của Vũ gia, đây là duyên phận! Là duyên phận!
[...]
Tối hôm đó, Vũ gia như thể vừa thắng một dự án lớn, đặc biệt là Ngọc Linh Lung.
"Em đã bảo cô gái ấy rất có tiềm năng mà!" Ngọc Linh Lung hớn hở ra mặt, vỗ ngực kênh kiệu.
"Phải phải! Vũ Dương có hy vọng rồi!"
Quả thực, việc Vũ Dương ngồi vào bàn học một cách nghiêm chỉnh, cả Vũ gia còn nghĩ đó đã là một chuyện khó khăn, có thể dùng tới ba từ "bất khả thi".

Thế mà không ngờ một cô gái trẻ chưa có chút kinh nghiệm nào trong việc dạy học như Tô Dĩ An lại có thể khiến tên nhóc Vũ Dương đó học một mạch hơn hai tiếng đồng hồ, sách vở còn ghi chép rất cẩn thận nữa chứ.Bây giờ thậm chí còn không xuống vui tiệc với mọi người mà ngồi lì trong phòng học làm bài tập đấy.
Ngọc Linh Lung quay sang nhìn Vũ Lăng, người từ đầu buổi tới giờ chưa nói một câu nào:
"Cháu thấy sao, Vũ Lăng? Nếu lúc đó cô nghe theo lời cháu, từ bỏ việc tìm kiếm gia sư thì bây giờ chúng ta mà bỏ lỡ mất một nhân tài rồi"
Vũ Lăng lười biếng ngồi khoanh tay trước ngực.

Trước sự vui vẻ của Vũ gia, anh căn bản không thèm quan tâm.

Dù sao Vũ Dương cũng đã lớn, đâu còn là trẻ con để mọi người phải lo lắng sốt vó lên như thế?
"Chỉ mới ngày đầu tiên, chưa thể khẳng định được gì!" Anh nói chậm rãi.
Câu nói của anh có sức nặng đến mức kéo hết sự hưng phấn của mọi người tụt về số không.
"Thằng nhóc chết tiệt này! Cháu không thể khen người ta được một câu hay sao?"
Đường đường là học cùng trường, chỉ cách nhau một khoá, tên Vũ Lăng này cũng quá lạnh lùng rồi.

Có khi ở trường anh còn không biết có tồn tại một tên là Tô Dĩ An.

Không đúng! Thủ khoa đầu vào, ắt hẳn phải là người nổi tiếng chứ?
Phải rồi! Vũ Lăng từ lâu đã chẳng thèm quan tâm tới mấy chuyện này.
Một con người nhạt nhẽo.
Mặc kệ mọi người mở tiệc tưng bừng, anh lẳng lặng đi ra ngoài.
Trời tối đen, không có lấy một ngôi sao.
Vũ Lăng đi chầm chậm trên đường vắng, đi về phía sân cỏ nhân tạo cách nhà anh không xa.
"Vũ Lăng hôm nay lại có ra đây tập lúc tối muộn thế này sao?" Hoắc Thừa Ân trông thấy anh, bật cười.
"Nhà ồn ào, ra đây cho yên tĩnh!" Vũ Lăng bước tới dãy ghế đá, lười biếng ngồi xuống.
Hoắc Thừa Ân nhìn anh, trong đôi mắt có chút khó hiểu.

Từ giải đấu hôm trước anh cũng đã từ chối buổi đi chơi sau trận đấu để về nhà, bây giờ lại vì ồn ào mà ra đây hóng gió?
"Có chuyện gì sao?"
Hoắc Thừa Ân vừa hỏi vừa đập bóng lên cao, luyện bắt bóng.
"Cũng không có gì!" Vũ Lăng thở dài, nhìn cậu bạn của mình tập luyện.
Hoắc Thừa Ân, tính ra niềm đam mê với bóng chuyền của cậu ta còn mãnh liệt hơn anh.

Việc Hoắc Thừa Ân tập luyện tới tận giờ này vẫn chưa chịu về đã là lẽ thường.

Có lẽ việc không trông thấy Hoắc Thừa Ân ở sân mới là chuyện khó tin.
Anh đứng dậy, bước tới chỗ Hoắc Thừa Ân, bắt lấy quả bóng cậu ta vừa đập.
"Cậu đập bóng kém quá đấy!"
Vũ Lăng vừa dứt lời, quả bóng được ném lên cao, và chỉ trong chớp mắt, anh bật nhảy lên, vung tay đập bóng vào giữa người Hoắc Thừa Ân.

Như phản xạ có điều kiện, Hoắc Thừa Ân nhanh chóng đưa tay ra đỡ bóng.

Quả bóng lao tới quá nhanh, anh căn bản không thể khiến quả bóng đi theo ý của mình.
Quả bóng chuyền chệch sang một bên, rơi xuống đất, nảy liên hồi.
"Hấp tấp quá đấy!" Hoắc Thừa Ân tặc lưỡi, chậm chạp đi tới chỗ quả bóng, nhặt lên.
Vũ Lăng im lặng nhìn Hoắc Thừa Ân đi nhặt bóng.

Không hiểu sao tâm trạng của anh bây giờ cứ thất thường.

Đặc biệt là khi anh trông thấy thái độ có chút khác lạ của Vũ Dương ngay khi vị gia sư kia rời đi.
Nó cười, một nụ cười khác hẳn thường ngày, một nụ cười mà anh chưa từng được trông thấy.
Lẽ nào thằng nhóc đó...
Bộp!
Quả bóng bay tới chỗ Vũ Lăng, đập ngay vào cánh tay của anh.
"Lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế?"
"Có vẻ như..." Vũ Lăng nhặt bóng lên, đập đập xuống đất, "Vị học bá năm nhất của Hứa Tịch được Vũ Dương để ý rồi!"\u0003\u0003\u0003.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Chơi Game Cùng Học Trò


"Hả?" Hoắc Thừa Ân sững người ra, nhưng chỉ vài giây sau liền bật cười sặc sụa, "Vũ Lăng ơi là Vũ Lăng! Thằng nhóc đó chỉ mới 15 tuổi thôi! Còn..."
Hoắc Thừa Ân đột nhiên im bặt.
"Cái gì? Học bá năm nhất? Trường ta? Tô Dĩ An?"
Thật sự là Tô Dĩ An?
Vũ Lăng chỉ gật đầu, dường như đối với phản ứng dữ dội vừa rồi của Hoắc Thừa Ân, anh đã có thể đoán ra ngay từ đầu.
Việc Tô Dĩ An đột nhiên có liên quan đến Vũ gia khiến Hoắc Thừa Ân phải sốt sắng cả lên.

Đường đường là một học bá, cả trường ai cũng biết đến tên, nhưng có lẽ ít ai là biết mặt Tô Dĩ An.
Quả đúng là một người không khoa trương.
Bởi vậy mà Hoắc Thừa Ân từ lâu cũng đã muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt có bộ não tài ba đó.
Nghĩ lại, việc Vũ Dương thích Tô Dĩ An, có lẽ cũng có khả năng.

Dù sao cô cũng toàn tài quá mà!
Nhưng dù sao cách biệt tuổi tác của hai người quá lớn, hơn nữa còn là Vũ Dương nhỏ tuổi hơn, Vũ Lăng phải quan tâm quá mức tới chuyện này làm gì?
Vốn dĩ Vũ Lăng cũng chưa chắc chắn về chuyện này.


Chỉ một nụ cười, chưa thể khẳng định được điều gì.

Hơn thế nữa cả hai chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.
Nhưng cô gái Tô Dĩ An đó, lại có thể khiến Vũ Dương tự nhốt mình trong phòng, làm hết bài tập mà cô giao trong một ngày chỉ trong nháy mắt.

Xem ra rất có năng lực.
Anh chỉ mong tình cảm mà Vũ Dương giành cho Tô Dĩ An chỉ là tình cảm giáo viên - học sinh bình thường.
"Không thể ngờ chỉ vì một cô gái mà lại có thể khiến Vũ Lăng đây đau đầu suy nghĩ đến như vậy." Hoắc Thừa Ân bật cười, "Được rồi! Chuyện vẫn chưa có gì xảy ra, cứ thả lỏng tâm trạng đi nào!"
Hoắc Thừa Ân chỉ tay vào quả bóng, tư thế đã vô cùng sẵn sàng để đỡ những quả bóng hiểm hóc của Vũ Lăng.
Trong các tay đập bóng giỏi nhất của các trường khác nhau mà anh biết, Vũ Lăng chính là người đập lắt léo nhất, rất khó có thể phán đoán được anh ta muốn đập vào vị trí nào.

Bởi thế mà chỉ cần đỡ được bóng của Vũ Lăng một cách suôn sẻ, thì những quả phát bóng bình thường chẳng bao giờ có thể làm khó được Hoắc Thừa Ân.
Vũ Lăng nhìn quả bóng, tặc lưỡi.
Phải rồi! Là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Vũ Lăng lại nhảy lên, lấy đà đập bóng.

Quả bóng lao tới như con thiêu thân, khiến Hoắc Thừa Ân phải căng mắt ra, thần kinh tập trung tới mức tối đa mới có thể đỡ được.

Nhưng vẫn giống như lần trước, quả bóng lại đi lệch về một bên.
"Cậu đập mạnh thật đó, Vũ Lăng!" Hoắc Thừa Ân thở dài.
Vũ Lăng lắc lắc cổ tay, nhìn ra bên ngoài.
"Đi uống không?"
"Uống gì?" Hoắc Thừa Ân chau mày.
"Uống rượu giải sầu!"
"Hả?"
[...]
Ở trong phòng, Vũ Dương chán chường nằm xuống bàn.

Màn hình điện thoại vẫn mở sáng trưng, dường như cậu đang đợi gì đó.
Tô Dĩ An cũng chỉ vừa vệ sinh cá nhân xong.


Vừa cầm lấy điện thoại, cô đã không khỏi bật cười.
"Thằng quỷ! Nó tìm được tài khoản của mình lúc nào vậy? Sao nó có mã QR?"
Tên nhóc đó là hacker hả?
Tô Dĩ An nhanh chóng chấp nhận lời mời.
Thông báo hiện lên trên điện thoại của Vũ Dương khiến cậu cũng ngồi bật dậy nhanh như chớp.
Không chần chừ, cậu gọi luôn.
"Cô làm cái gì mà lâu thế hả? Chơi game!"
"..."
Con mẹ nó cô còn chưa kịp đưa điện thoại vào tai mà nó đã mắng cô té tát vậy sao?
"Tiểu quỷ! Hay cho thái độ của em! Để xem mai cô trị em thế nào!" Tô Dĩ An bật lại.
Vũ Dương nhếch mép cười, báo thành tích:
"Tôi làm xong hết bài tập như cô muốn rồi đấy! Bây giờ chơi được chưa?"
"Bây giờ sao?" Tô Dĩ An lẩm bẩm rồi lại quay sang nhìn đống sách trên bàn mình.
Bài mới trên trường chưa ôn, bài tiểu luận còn chưa động tới, tài liệu mà cô mượn được của các giáo sư chất cao như núi chỉ mới đọc được phân nửa.
Kiểu này...
Nhưng biết làm sao được! Đã hứa thì phải giữ lời.

Bây giờ không chơi với nó, chỉ e ngày mai cô không có cửa bước vào Vũ gia.
"Thôi được! Một ván thôi đấy!"
"Cô nói đó nhé!" Vũ Dương cười khẩy.

Kinh nghiệm chơi bao năm, câu nói của Tô Dĩ An cậu đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Phải nói rằng, chỉ cần chơi một ván thôi, thế nào máu hăng cũng sẽ trỗi dậy cho mà xem.
Cách biệt hạng giữa cô và Vũ Dương khiến Tô Dĩ An bất đắc dĩ phải mượn tạm tài khoản của Diệp Lục Nghiên chơi tạm.

Đường đường là giáo viên, vậy mà tối đến lại chơi game cùng học trò, Tô Dĩ An vừa đăng nhập vào game vừa tự tát vào mặt mình.

Chỉ lần này thôi, con hứa lần sau sẽ không tái phạm!
Chơi với Tô Dĩ An, Vũ Dương tự tin hơn hẳn.
Tô Dĩ An chơi với cậu nhóc mới thấy, trình độ của Vũ Dương cũng không hẳn là quá tệ.

Chẳng qua là chưa bằng cô mà thôi.
"Được rồi! Nghỉ!" Tô Dĩ An nói sau khi kết thúc ván đầu tiên.
"Hả?" Vũ Dương kêu lên, tỏ rõ sự thất vọng, "Cô bảo chơi một ván là chơi một ván thật hả?"
Trên đời này lại có người có thể kìm nén cơn nghiện ngập trong game này sao?
"Nhóc quỷ!" Tô Dĩ An bật cười, mắng, "Cô cũng có nhiều bài tập lắm đấy!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Nên Quên Chị Ấy Đi


Vũ Dương tiếc rẻ, giọng ỉu xìu hẳn ra.
Tô Dĩ An cũng chỉ đành cười nhẹ, trấn an thằng nhóc:
"Vẫn còn dịp khác! Không sao!"
Vũ Dương không nói gì, khẽ thở dài.

Tô Dĩ An hiểu tâm trạng của Vũ Dương, chỉ chơi một ván, quả thực không khiến Vũ Dương thoả mãn.
Nhưng cũng phải chịu thôi.

Bây giờ mà chơi tiếp, có lẽ cô sẽ phải thâu đêm làm bài luận.
Vũ Dương cũng đành phải chấp nhận.

Không có Tô Dĩ An chơi cùng, đột nhiên cậu lại thấy sợ, không dám chơi tiếp, chỉ sợ bậc rank lại bị tụt.
"Nhục nhã thật đấy, Vũ Dương!" Cậu lẩm bẩm, tự chửi rủa bản thân.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, ánh mắt Vũ Dương mở to ra.

Là Vũ Lăng gọi tới.
"Anh hai?"

Bỗng nhiên Vũ Lăng gọi cho cậu, lại đúng vào lúc này, có lẽ không phải chuyện gì nhỏ nhặt.
Cậu ngay lập tức nghe máy.
"Vũ Dương, ra mở cổng cho anh!" Giọng Vũ Lăng thều thào trong điện thoại khiến Vũ Dương sửng sốt.
"Anh uống rượu sao?" Cậu lo lắng bật dậy, chạy như bay xuống nhà, không quên hỏi han tình hình anh trai.
Nhưng đáp lại Vũ Dương chỉ là tiếng điện thoại bị ngât kết nối.
Lại say bí tỉ đến mức này rồi sao?
Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Vừa chạy ra tới cổng, cậu đã trông thấy một bóng người con trai ngồi sạp dưới đất, đầu gục xuống.
"Anh hai!" Vũ Dương vội vàng chạy ra mở cổng, lo lắng đến sốt ruột, bất an.
Vũ Lăng mắt nhắm nghiền.

Nghe thấy tiếng động, anh mới hé mât nhìn.
"Thật là, anh uống bao nhiêu vậy? Mùi quá!" Vũ Dương chau mày mắng nhiếc, kéo tay anh trai đặt lên vai mình, dìu vào phòng.
Cả người Vũ Lăng đều nồng nặc mùi rượu.

Không phải anh đã uống sập quán rượu của người ta rồi chứ?
Mặc dù Vũ Lăng là người trầm tính, lại ít nói, nhưng trở thành một người bi sầu tới mức tìm đến rượu thì Vũ Dương chưa trông thấy bao giờ.
Uống rượu đến say mèm thế này, còn nhớ được nhà mà về là tốt rồi.
Mặt Vũ Dương trầm xuống, khẽ cắn môi.

Cậu ngồi xuống bên cạnh anh trai, có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng quyết định hỏi:
"Vẫn là vì chị ấy ư?"
"..."
Vũ Lăng đặt tay lên mắt, thở dài mệt nhọc.
Câu hỏi của thằng nhóc, dường như đã động vào tim anh.

Nhưng anh không đáp lại, im lặng trốn tránh câu hỏi của nó.
Thấy anh không trả lời, Vũ Dương cũng không dám hỏi lại.

Vũ Lăng say, nhưng Vũ Dương tin anh vẫn có thể hiểu được cậu vừa hỏi gì.


Nếu như anh đã im lặng, thì cậu cũng đã hiểu được câu trả lời.
"Đã gần một năm rồi, tốt nhất anh nên quên chị ấy đi!"
Vũ Dương nói, rồi đứng dậy bỏ đi.
Còn lại một mình Vũ Lăng trong phòng, anh chỉ biết thở dài.
Mượn rượu giải sầu, nhưng cuối cùng nỗi nhớ về người con gái ấy lại càng quay về thật mãnh liệt.
Trong cơn vô thức của cơn say, anh đã gọi tên người con gái ấy bao nhiêu lần?
"Mặc Khanh..."
[...]
Sáng hôm sau.
Tô Dĩ An rũ rượi đi tới trường.

Quả nhiên bài tập không nên chất đống.

Làm hết bài luận cũng đã tới 3 giờ sáng, báo hại cô không ngủ đủ giấc, cả người mỏi mệt rã rời.
"Sắc mặt tiều tụy quá đấy! Cậu có học nổi không thế?" Diệp Lục Nghiên lo lắng hỏi.
Tối hôm qua, trong khi Diệp Lục Nghiên thì ngủ say bí tỉ không biết trời đất thì một mình Tô Dĩ An ngồi học chăm chỉ tới tận sáng.
Mặc dù chơi chung với Tô Dĩ An đã bao năm, nhưng phải nói rằng, độ chăm học của cô không ai sánh bằng, Diệp Lục Nghiên cũng không thể học theo được.
Nhưng học đến mức cơ thể tiều tụy thế này thì thật sự không khoa học một chút nào.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Tô Dĩ An bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, đọc tên người gọi tới, cô lại càng không thể buồn ngủ được nữa.
"Giáo...giáo sư!" Cô lắp bắp.

Thế quái nào trời quang mây tạnh, êm đềm như thế này, giáo sư lại gọi cho cô cơ chứ?
Mặc dù có lẽ cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng đột nhiên bị gọi như thế này, Tô Dĩ An vẫn không biết nên làm gì cho đúng.
Cô khẽ nuốt nước miếng, tay run run nghe máy:
"Em chào giáo sư Hàn!"
"Tô Dĩ An!" Giáo sư Hàn ngay lập tức trả lời lại.
Giáo sư Hàn, mặc dù đã tới tuổi trung niên, nhưng kiến thức của thầy thì toàn trường này không ai sánh bằng.

Bởi thế mà ngay từ khi bước vào trường, một học bá như cô luôn được thầy chú ý.

Chính giáo sư Hàn là người đã tặng lại cho cô đống tài liệu dày cộm đó.

Có thể nói, thầy hy vọng vào cô rất nhiều.
Nhưng việc thầy chủ động gọi cho cô, thì đây là lần đầu.
"Em tới phòng giáo viên được không? Tôi có việc cần nói chuyện với em!"
"Dạ?" Tô Dĩ An ngớ người, chắc không phải cô làm gì sai đâu đúng không?
"Vâng...Vâng ạ! Em tới liền!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Cơ Hội


Cạch!
Cánh cửa phòng giáo viên mở ra, Tô Dĩ An lễ phép cúi chào các thầy cô trong phòng rồi đi kiếm giáo sư Hàn.
Phòng giáo viên, cô cũng đã vào đây khá nhiều, bởi thế nên mặc dù vẫn còn hơi e dè chuyện giáo sư Hàn muốn gặp mình, nhưng ít nhất khi bước vào đây thì cô cũng không sợ hãi như trước đó nữa.
Trông thấy giáo sư, cô nhanh chóng sải bước rộng đi tới chỗ thầy, cúi đầu:
"Em chào thầy!"
"Ồ! Em tới rồi!"
Giáo sư Hàn trông thấy cô, nở một nụ cười hiền từ.
"Hôm nay trường ta có thầy Davis về giảng một ngày.

Em có muốn tham gia không?"
Thầy Davis?.

Truyện Hài Hước
Không phải là vị giáo sư vô cùng nổi tiếng ở Pháp hay sao?
Trường cô lại vinh dự mời được thầy ấy về giảng dạy hay sao?
Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng được học với thầy Davis, quả thực còn quá đủ so với học mấy tháng.

Kiến thức của thầy ấy vô cùng rộng, hơn nữa thầy giảng cũng không hề khô khan.


Cô đã theo dõi thầy ấy đã lâu qua các trang mạng, lần này được tận mắt chứng kiến thầy ấy, quả thực là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng mà...
Tô Dĩ An liếc mắt nhìn lịch trình giảng dạy của thầy Davis có trên bàn của giáo sư Hàn.

Vậy mà thầy lại chỉ giảng dạy cho sinh viên năm 3.
"Nhưng mà...em chỉ mới là học sinh năm nhất..." Mặt cô có chút buồn, nói.
Giáo sư bật cười, vỗ vai cô trấn an:
"Không sao! Chỉ cần em không nói ra, sẽ không có ai biết em là học sinh năm nhất.

Đây là lần duy nhất thầy phá luật cho em vào học với các anh chị, em phải suy nghĩ kĩ đấy!"
Tô Dĩ An quả thực tuy vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng trí não của cô có lẽ cũng ngang tầm với các anh chị khóa trên.

Việc thầy cho phép Tô Dĩ An được vào học với sinh viên năm ba, các thầy cô trong trường cũng không ai phản đối.
Tô Dĩ An cắn môi.
Cơ hội tốt như thế, cô không thể bỏ lỡ.
Dù sao cũng ít ai biết được mặt của học bá Tô Dĩ An, thế nên nếu cô vào lớp ấy học, có lẽ cũng không ai biết.

Thậm chí cô còn không quen biết ai học năm ba.
"Em muốn được vào học ạ!" Cô kiên quyết.
"Tốt!" Giáo sư Hàn mỉm cười hài lòng, "Chiều nay sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên.

Em đi được chứ?"
Tô Dĩ An gật đầu:
"Em đi được ạ!"
Cô nhanh chóng chào tạm biệt giáo sư rồi đi ra ngoài.

Tâm trạng bây giờ của cô lâng lâng như ở trên trời vậy.

Cô đâu có ngờ được một ngày nào đó cô lại được trực tiếp học một buổi với giáo sư Davis chứ.

Niềm vinh hạnh này, cô rất mực trân trọng.

Ra khỏi phòng giáo viên, đứng trước mặt Diệp Lục Nghiên, Tô Dĩ An không kiềm chế được nữa, mừng rỡ hét to lên.
"Cậu biết không, Diệp Lục Nghiên? Tớ được học chung với sinh viên năm ba, chính là khóa của Vũ Lăng đó!"
Vừa được học với thầy Davis, vừa được học chung lớp với Vũ Lăng, quả thực cô quá may mắn rồi.
Nhưng có lẽ xác suất cô được ngồi gần Vũ Lăng là bằng 0.
Hơn thế nữa cũng đâu chắc anh ấy sẽ đăng ký học.

Buổi học ấy đều do sinh viên tự nguyện đăng ký.

Nhưng với một vị giáo sư nổi tiếng và tài giỏi như Davis, một người như Vũ Lăng không thể không đăng ký.
Hôm qua đã xin nghỉ để tới gặp mặt vị học trò đầu tiên trong cuộc đời của cô, chiều nay lại xin nghỉ tiếp để đi nghe thầy Davis giảng bài.

Có lẽ lúc nào rảnh, cô sẽ làm bù vậy.
[...]
Chiều hôm đó, Tô Dĩ An tới giảng đường sớm nhất lớp.
Cô hồi hộp tới mức không thể chờ đợi nổi.

Nhưng có lẽ việc cô tới đây quá sớm đã khiến nhiều người chú ý.
Hơn nữa nhìn khuôn mặt lạ lẫm của cô, không ai là không khỏi thắc mắc.
Tô Dĩ An cũng vậy, nhìn các anh chị đang nhìn mình với con mắt khó hiểu, cô cũng áp lực không kém.

Cô chỉ mong không ai quá tò mò mà bước tới hỏi han thông tin gì về cô.
Cô không muốn mọi người ở đây biết được cô là Tô Dĩ An.

Vũ Lăng vác cặp trên vai, cùng với Hoắc Thừa Ân chầm chậm bước vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người liền đổ dồn về phía Vũ Lăng, không ai thèm quan tâm tới cô nữa.

Tô Dĩ An trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi, không ai để ý cô nữa, xem như là cô an toàn.
Vũ Lăng xuất hiện, tuấn tú cao ráo ngời ngời, quả thực khiến con tim thiếu nữ nào cũng phải xao xuyến.

Bảo sao mọi sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía anh chứ?
Tô Dĩ An cũng sung sướng ra mặt, Vũ Lăng có tới học, không nằm ngoài dự kiến của cô.

Vậy là cô cũng được học chung với Vũ Lăng rồi.
Vũ Lăng dừng lại, nhìn về hàng ghế gần đầu, nơi chỉ có một mình cô gái cô độc ngồi đó.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhỏ bé, nhưng ít nhất anh cũng thấy nó quen thuộc.
Chính là bóng lưng của cô gái mà anh đã gặp lúc buổi học đầu tiên với gia sư mới của Vũ Dương kết thúc.
Anh lẩm bẩm:
"Tô Dĩ An?"\u0004\u0004\u0004\u0004.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Vô Cùng Ấn Tượng


"Tô Dĩ An?" Anh lẩm bẩm.
Mặc dù chưa thể chắc chắn, dù sao cũng chỉ là bóng lưng, chưa thể khẳng định được gì nhưng ít nhất anh cũng thấy có chút quen thuộc.
Hơn thế nữa đây là buổi học của khóa năm ba, một cô nhóc học năm nhất thì có lý do gì ở đây?
Hoắc Thừa Ân cũng vì câu nói của anh, mặt phấn khởi hẳn ra, đảo mắt xung quanh tìm bóng dáng một người con gái tên Tô Dĩ An.
Nhìn theo ánh mắt của Vũ Lăng, một người con gái nhỏ bé đập vào mắt Hoắc Thừa Ân.

Ánh mắt anh sáng rực lên.

Vị học bá trong truyền thuyết anh sắp được gặp rồi sao?
Vũ Lăng hờ hững bước xuống dãy ghế, ngồi ngay dãy phía sau Tô Dĩ An, Hoắc Thừa Ân cũng ngồi theo.

Mặt anh vẫn bình thản như không, tựa như việc anh ngồi đây như một sự tình cờ.
Còn Tô Dĩ An, cô sắp bị anh dọa cho thần hồn lìa khỏi xác rồi.


Cô cũng biết là sẽ được học chung cùng với anh, nhưng cô đâu có dám tưởng tượng tới viễn cảnh xa xôi là cả hai đều ngồi gần nhau thế này đâu.
Cô không dám quay đầu xuống, mặc dù cơn thèm khát được ngắm nhìn thật gần, thật rõ khuôn mặt anh đang chế ngự tâm trí cô.

Được ngồi gần Vũ Lăng thế này, cô có tập trung học nổi không đây?
Tay cô run lên, lục tìm điện thoại trong cặp, nhắn tin với Diệp Lục Nghiên:
[Tô Dĩ An: Tin được không? Vũ Lăng đang ngồi ngay phía sau tớ!]
Ngay lập tức cô bạn thân trả lời:
[Diệp Lục Nghiên: Cơ hội tốt! Đừng để làm mất hình tượng đấy!]
Đọc dòng tin nhắn của Diệp Lục Nghiên, Tô Dĩ An lại càng thấy áp lực hơn bội phần.

Cô thở dài, chỉ muốn gục đầu xuống bàn ngủ một giấc cho khuây khỏa tâm hồn.
Hoắc Thừa Ân ngồi ở dãy sau, cao hơn dãy của Tô Dĩ An một bậc, anh hầu như đều có thể trông thấy hết mọi hành động của cô.

Chỉ có điều cách xa quá, anh không thể nhìn rõ màn hình điện thoại của cô.

Anh cũng không muốn nhìn, dù sao cũng là riêng tư của người ta, anh không thích làm một kẻ biến thái đi soi mói con gái.
Anh bật cười, quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Cũng đáng yêu đó chứ!"
Đáp lại anh chỉ là một sự dửng dưng của Vũ Lăng.

Anh ta hoàn toàn chẳng thèm quan tâm tới Tô Dĩ An.

Lý do anh ngồi đây, cốt cũng chỉ để xem xem, vị học bá này cao siêu cỡ nào mà có thể khiến giáo sư Hàn ưu ái cho cô học vượt.
Tiếng chuông reo lên, buổi học bắt đầu.
Chỉ trong thoáng chốc, bóng hình Vũ Lăng dường như biến mất khỏi đầu óc của Tô Dĩ An.


Thứ cô quan tâm nhất bây giờ chính là buổi giảng của giáo sư Davis.
Vừa là vị giáo sư nổi tiếng, phía sau còn có Vũ Lăng như một nguồn động lực to lớn, Tô Dĩ An chỉ muốn "cháy hết mình" trong buổi học ngày hôm nay mà thôi.
Nhưng sực nhớ tới lời dặn của giáo sư Hàn, cô tuyệt đối không được gây chú ý, càng không được quá nổi bật trong tiết giàng dạy khiến Tô Dĩ An chỉ muốn gục xuống bàn mà khóc cho toại nguyện.
Giáo sư Davis dáng người cao, mái tóc đã điểm bạc, khuôn mặt đậm nét phương Tây, vô cùng chững chạc, đường hoàng bước vào giảng đường.
Mọi sinh viên đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay chào mừng.
Nhìn Tô Dĩ An thích chí cười tươi roi rói, tay vỗ liên hồi, nhìn theo từng bước đi của thầy Davis cho đến khi thầy bước lên bục giảng, Hoắc Thừa Ân lại quay sang nhìn Vũ Lăng, giọng có chút tán thưởng:
"Xem ra người ta trở thành học bá cũng không đáng trách! Học là đam mê đấy!"
Nhưng lần này, Vũ Lăng lại ném cho anh một con mắt sắc lẹm như mắt diều hâu khiến Hoắc Thừa Ân cả sống lưng đột nhiên lạnh run.
"Cậu đừng quên cậu đã có bạn gái đấy!" Vũ Lăng chậm rãi nói.
Tốt nhất đừng để anh phải đi nói lại với cô bạn gái của Hoắc Thừa Ân là tên này đi ngắm nghía đứa con gái khác.
Hoắc Thừa Ân bĩu môi, chống cằm:
"Cậu nhạt nhẽo thật đấy!"
Buổi học trôi qua nhanh như một cơn gió.

Thầy Davis giảng say sưa, cộng thêm một Tô Dĩ An tích cực tương tác, dường như buổi học lại càng thú vị hơn nhiều.
Vậy mà suốt cả buổi học, Tô Dĩ An lại là người đóng góp nhiều nhất.

Cô hỏi, xây dựng ý kiến, đến nêu lên ý kiến đều vô cùng tích cực, đến nỗi thầy Davis còn nhớ hẳn mặt cô.

Nhưng buổi học vừa kết thúc, Tô Dĩ An nhanh chóng chạy vụt đi như một con thiêu thân, cố để không bị ai cản lại hỏi han thông tin về mình.
Cô lại "hưng phấn" quá đà.

Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết mặt cô rồi.

Mặc dù giáo sư Hàn bảo không sao, chỉ là cô nên kiềm chế không nên quá nổi bật, nhưng có lẽ buổi học ấy cô đã trở thành tâm điểm của cả lớp học mất rồi.
"Bạn tôi à, tớ phải làm sao đây?" Tô Dĩ An gọi điện cho Diệp Lục Nghiên, giọng như sắp khóc tới nơi.
Diệp Lục Nghiên mặc trên người là chiếc tạp dề, một tay pha chế nước uống, một tay kiếm tra đơn đặt hàng của khách, điện thoại kẹp trên vai, vừa làm vừa nói chuyện với Tô Dĩ An:
"Suy nghĩ tích cực lên nào cô gái! Ít nhất thì anh ta có lẽ cũng sẽ có cách nhìn khác về cậu!"
Luôn hăng say đóng góp bài giảng cho giáo sư, ít nhất đó cũng là một phẩm chất tốt cần có của mỗi sinh viên.

Vũ Lăng cũng học rất giỏi, có khi điều này cũng thu hút được anh chăng?
Nhưng Tô Dĩ An không thấy an tâm một chút nào.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Chiêu Mộ


Trong giảng đường, giáo sư cũng đã rời đi, phòng chỉ còn lác đác vài người.
"Quả nhiên là học bá! Vô cùng ấn tượng!" Hoắc Thừa Ân vẫn không ngừng cảm thán.
Vũ Lăng không nói gì, nhưng ít nhất thì anh cũng phải công nhận một điều: thầy Hàn cho cô học lớp này, ít nhất cũng không phải thừa.
Mặc dù chưa được nhìn thấy rõ mặt, hơn nữa khi buổi học kết thúc thì cô cũng chạy mất, khiến anh vẫn chưa dám chắc đó là Tô Dĩ An.

Nhưng bóng hình một cô gái nhỏ nhắn dám đứng dậy giữa giảng đường rộng lớn, một mình đối thoại bằng tiếng anh vô cùng trôi chảy với giáo sư Davis, anh cũng đã có chút ấn tượng.
Đến cả thầy Davis, trở về phòng giáo viên sau buổi dạy, tâm trạng của thầy vô cùng tốt.
Giáo sư Hàn bước tới bên cạnh, cười tươi, cất giọng hỏi bằng tiếng anh:
"Buổi giảng dạy trôi qua thế nào, thầy Davis?"
"Ồ!" Thầy Davis hớn hở kể lại, "Tôi đã gặp một em sinh viên vô cùng tuyệt vời!"
"Vậy sao?" Thầy Hàn trong lòng có chút sung sướng, mặt rạng rỡ hẳn lên.
Chỉ cần nghe qua, thầy cũng có thể biết được người mà thầy Davis nhắc tới chính là Tô Dĩ An.
Là Tô Dĩ An chứ không phải ai khác, thậm chí thầy còn không nghĩ đó là Vũ Lăng.


Một tên giỏi ngầm mà lại ít tương tác với các giảng viên như anh ta thì chẳng có lý gì để thầy Davis ghi nhớ sâu đậm đến vậy.
Quả nhiên cô nhóc đó không làm thầy thất vọng.
"Cô bé đó tên là Tô Dĩ An! Học sinh năm nhất!" Thầy giới thiệu.
"Năm nhất?" Thầy Davis sửng sốt kêu lên, "Buổi học hôm nay tôi đều dạy rất nhiều kiến thức mới và khó, vậy mà em ấy đều tiếp thu bài rất nhanh!"
Quả nhiên là học bá, trí tuệ cũng phải khác người.
Ngay từ buổi học, thầy đã phải ấn tượng trước Tô Dĩ An.

Nhưng thầy còn chưa kịp hỏi tên cô thì cô đã biến mất rồi.
"Em ấy rất thông minh! Nếu có cơ hội, tôi rất muốn chiêu mộ em ấy về nghiên cứu với tôi ngay khi em ấy tốt nghiệp!" Thầy Davis nói, mặt vô cùng hớn hở.
Việc được trông thấy Tô Dĩ An, đối với thầy Davis không khác gì nhặt được cục vàng, không thể bỏ lỡ cơ hội.
Giáo sư Hàn cũng vui mừng không kém.

Việc sinh viên của trường mình được Davis chiêu mộ, phải nói là vô cùng đáng mừng:
"Em ấy vốn rất thần tượng ngài! Em ấy chắc chắn sẽ đồng ý!"
[...]
Tối hôm ấy, Tô Dĩ An bước chân sáo tới Vũ gia, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện vui, tinh thần dạy học của cô cũng vô cùng cao.
Vẫn là quản gia Mục mở cửa cho cô, nhưng buổi tối ở Vũ gia khác hẳn thường ngày khiến Tô Dĩ An có chút e dè.
Cả ngôi nhà to lớn, vậy mà lại chỉ có người hầu.
"Ông chủ, bà chủ đều đi vắng, chỉ có hai vị thiếu gia ở nhà, cô không ngại chứ?" Quản gia Mục hỏi.
Tô Dĩ An cười:
"Tôi không sao!"
Không muốn làm phiền quản gia Mục phải đưa cô tới tận phòng Vũ Dương, cô một mình đi lên trên nhà.

"Học trò cưng~~~!" Tô Dĩ An mở cửa, xông thẳng vào bên trong, miệng chu lên như muốn chọc tức vị "học trò cưng" của cô.
Nhưng sao căn phòng này...lạ quá....
Cô cứng đờ cả người, sững sờ đến đứng im như phỗng.
Chỉ trong một ngày mà phòng của tên nhóc đó đã được bố trí lại theo cách khác rồi sao?
Không! Không phải!
Là cô nhầm phòng!
"Đồ vô dụng Tô Dĩ An!" Cô tự chửi rủa bản thân, nhanh chóng quay gót bỏ đi.
Đây là phòng ai? Cô không biết! Nhưng có vẻ có điểm rồi.
Khoan! Quản gia Mục bào trong nhà chỉ còn lại hai vị thiếu gia.

Nếu như đây không phải phòng của Vũ Dương, vậy thì...
Cạch!
"Ực!"
Có điềm thật rồi!
Hai chân Tô Dĩ An nặng như chì, hoàn toàn không thể bước đi nổi.
Thế quái nào vị đại thiếu gia nhà họ Vũ cũng đang ở trong phòng cơ chứ!
"Đến phải, trái cô còn không phân biệt được! Có phải học nhiều quá nên kiến thức ngoài thực tế bị lú lẫn rồi không?" Vũ Lăng giở giọng mắng, trầm trầm, đủ để khiến Tô Dĩ An nổi cả da gà.
Ai bảo nhà thiết kế thiết kế phòng của hai anh em họ đối mặt vào nhau làm gì cơ chứ?

Hơn nữa, đây mới là lần thứ hai cô tới đây, nhầm lẫn cũng đâu có gì là sai?
"Ouay lại đây!" Giọng nói đanh thép vang lên khiến Tô Dĩ An như muốn rớt tim ra ngoài.
Con mẹ nó quay đầu lại để anh ghim mặt cô đến chết à?
Sắc mặt của Tô Dĩ An hiện giờ khó coi vô cùng.

Dù sao cô cũng biết là mình sai, tự ý vào phòng người khác, nhưng cô cũng dâu đụng chạm gì vào đồ đạc trong phòng người ta? Thậm chí cô còn chưa nhìn thấy gì ngoài cách bố trí của căn phòng.
Thằng em đã quái đản như vậy, có lẽ thằng anh cũng quái đản không kém.
"Cô có nghe thấy gì không đấy?" Anh lại cất giọng.
Chất giọng càng ngày càng nặng, tưởng chừng như sắp tức giận tới nơi.
Hết cách, Tô Dĩ An chỉ đành quay đầu lại.
"Cái..." Mắt cô trợn to lên, miệng há hốc ra, suýt chút nữa thì văng tục chửi thề.
Mặc dù chuyện này có nằm trong dự tính, nhưng thế mà Vũ Lăng lại là con trai cả của Vũ gia?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Sợ Cô Làm Chị Dâu Của Em Hả


"Vũ...Vũ Lăng? Không thể nào! Mình đang năm mơ! Chỉ đang nằm mơ thôi!" Tô Dĩ An lắp bắp.
Phải rồi, cô đã dùng cả kiến thức tính toán xác suất thống kê để tính ra được phần trăm Vũ Lăng là con trai cùa Vũ gia gần như là dưới 50% kia mà?
Nhưng mà lần này cô tính sai rồi sao?
Xác suất anh ta là con trai cùa Vũ gia, hiện tại đã là 100%.
Vũ Lăng khoanh tay trước ngực, nhìn biểu cảm lố lăng của cô gái trước mặt mà không khỏi nhướng mày.
"Anh...thật sự là Vũ Lăng?" Tô Dĩ An hỏi lại.
Cô không tin! Làm gì có chuyện vô lý như vậy được? Trái đất cũng đâu tròn tới mức ấy?
Người đứng trước mặt cô, chỉ là trùng hợp có khuôn mặt giống anh ấy thôi đúng không?
Vũ Lăng nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ An.

Cô nhóc này IQ cao nhưng EQ thấp đúng không?
Lại có thể hỏi một câu ngớ ngẩn đến như vậy.
Vũ Dương nằm lười trong phòng bên kia, nghe thấy tiếng động, mặt mày cau có nhanh chóng ngồi bật dậy.
Sẵn cục tức trong người vì cô giáo tới trễ, nhắn tin gọi điện cũng không được, cứ như thể mất tích luôn rồi vậy, cậu hùng hổ xông vào phòng Vũ Lăng, quát tháo:
"Sao anh ồn ào thế? Anh có biết là em chuẩn bị tới giờ học rồi...!không?"
Còn chưa kịp nói hết câu, cảnh tượng trong phòng lại khiến cậu cứng họng.
Tô Dĩ An vậy mà lại trốn dạy chạy đi đú đởn với Vũ Lăng?

Thật tức chết cậu rồi!
"A...Vũ Dương..." Tô Dĩ An vội vàng chạy tới chỗ cậu nhóc, để nó hiểu lầm là không ổn tí nào đâu.
Vậy mà sắc mặt Vũ Dương ngay lập tức đen sì như nhọ nồi, chẳng nói chẳng rằng đóng cửa bỏ đi, báo hại cô suýt nữa mất đà đập mặt vào cửa.
Cô vội vàng mở cửa đuổi theo, không quên quay đầu lại nhận tội với Vũ Lăng:
"Vũ tiên sinh, em thật sự xin lỗi anh! Nhưng em hiện tại rất gấp, em sẽ tạ lỗi với anh sau!"
Nói xong, cô chạy như bay về phía Vũ Dương, bỏ lại Vĩ Lăng một mình trong phòng.
Anh cười khổ.

Biểu cảm lúc nãy của Vũ Dương, không phải đang ghen đó chứ?
Quản gia Mục khép nép bước vào, lo lắng hỏi:
"Cậu chủ, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng cậu.

Cậu không sao chứ?"
Anh thở dài, tay phủi lại lớp áo nhăn:
"Tôi không sao!"
[...]
Cả không gian tĩnh mịch như tờ, Tô Dĩ An còn cảm thấy dường như mình sắp bị tảng băng trôi trước mặt giết chết rồi.
"Vũ Dương..." Cô gọi trong tuyệt vọng.
Mặc dù thằng nhóc vẫn ngồi vào bàn học ngoan ngoãn, nhưng nó thậm chí còn không thèm nghe cô giảng, giở sách khác ra đọc, chăm chú ghi ghi viết viết.
Cô căn bản là dạy không nổi.
"Vũ Dương..." Cô lại gọi.
Thằng nhóc này vậy mà giận cô ra mặt, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Vũ Dương chỉ hỏi cô một câu chậm rãi:
"Cô thích anh tôi đúng không?"
"..." Thế mà nhìn thấu cả tim đen của cô rồi.
Cô dễ đoán vậy sao?
Nhưng mà chuyện này sao nó lại buồn buồn vậy nhỉ?
Tô Dĩ An bật cười, nhìn Vũ Dương, ánh mắt có chút quỷ quyệt:
"Sợ cô làm chị dâu của em hả?"
Vũ Dương đỏ ửng mặt lên, không biết là vì ngượng hay vì tức giận mà nói to:
"Vớ vẩn! Có chết tôi cũng không gọi cô là chị dâu đâu!" Tô Dĩ An với Vũ Lăng hoàn toàn không có cửa.

Vũ Dương luôn tin là vậy.
"Cô thực sự rất thích anh trai em đấy!" Tô Dĩ An được đà lấn tới.
Thịch!
Trái tim Vũ Dương như lệch đi một nhịp.

Tâm trạng bây giờ của cậu hỗn loạn vô cùng, nhưng sắc mặt vẫn cố điềm tĩnh.

Bao nhiêu kiến thức hiện tại đã bay đi mất, trong đầu óc cậu bây giờ chỉ còn là chuyện tình của Tô Dĩ An.
"Vũ Lăng chính là tình đầu của cô đấy! Từ khi bước chân lên đại học, cô mới biết thế nào là thích một người..." Tô Dĩ An say sưa kể.
Cô càng kể, sắc mặt của người bên cạnh lại càng đen sì.

Nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng để cô kể tiếp.
"...Nhưng quả thực giữa cô và Vũ Lăng như có gì đó ngăn cách, cô hoàn toàn không thể với tới anh ấy, và anh ấy có lẽ cũng chẳng thèm quan tâm cô là ai!" Tô Dĩ An nói, mặt có chút rầu rĩ.
Người ta thường nói, tình đầu là thứ gì đó như là socola, ăn vào thì ngọt, nhưng ăn rồi thì lại có vị đắng nghẹn ở trong cổ.
Còn cô, có lẽ cô đã bị đắng ngay từ khi ăn miếng socola đầu tiên rồi.
Vũ Dương chậm rãi gấp sách vở, chuyển đề tài:
"Hết giờ rồi, cô về đi!"
"Hả? Hết giờ nhanh vậy sao?" Tô Dĩ An như thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ kia, vội vàng xem đồng hồ.
Thế mà đã muộn như thế này, suốt từ nãy tới giờ cô đã kịp dạy thằng nhóc này cái gì đâu?
Sắc mặt cô khó coi vô cùng.

Cô tới đây chẳng khác gì làm người canh chừng Vũ Dương.


Với đầu óc của nó, tự học cũng đủ giỏi rồi.
Tô Dĩ An đành ỉu xìu cất dọn sách vở.
"Để tôi đưa cô về!" Vũ Dương lên tiếng.
Thằng nhóc này...hôm nay có ga lăng vậy sao?
Tô Dĩ An bật cười.

Nhìn nó tử tế thế, cô không thấy quen một chút nào.
Cô lắc đầu:
"Không sao đâu! Trạm xe buýt cũng gần đây rồi!"
Dù sao lòng tốt của Vũ Dương, cô cũng vô cùng biết ơn.
Nhưng cô không muốn làm phiền thằng nhóc.

Trời cũng chưa tối hẳn, hơn nữa đèn đường sáng trưng, ít nhất thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ gặp chuyện.
Vậy mà Vũ Dương lại trừng mắt với cô:
"Cô nên nghe lời đi!"
"..." Được thôi, dù sao cũng là em tự nguyện.\u0004\u0004\u0004\u0004.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Ở Giá Suốt Đời


Chuyến xe buýt cuối cùng vừa tới trạm, Tô Dĩ An nhanh chóng bước lên xe, không quên quay đầu lại chào tạm biệt cậu nhóc.
Vũ Dương đứng nhìn cô ngồi ngay ngắn trong xe, mãi cho tới khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt, cậu mới thở dài đi về nhà.
Tâm trạng Vũ Dương bây giờ rối loạn vô cùng.

Cậu điên rồi, cậu đang làm cái gì vậy chứ? Vậy mà lại thừa sức tiễn Tô Dĩ An tới tận đây sao? Lại còn đứng nhìn cô mãi rồi mới về?
Tiếng bước chân gõ trên mặt đất từ xa vọng tới, chỉ cần nghe, Vũ Dương cũng có thể biết được đó là ai.
"Anh hai..." Cậu khẽ gọi.
Vũ Lăng lại đi theo hai người tới tận đây.
Sắc mặt Vũ Lăng nghiêm túc vô cùng, đối với Vũ Dương thì nó đáng sợ ghê gớm.
Cậu lấm tấm mồ hôi hột, đi tới chỗ Vũ Lăng.
"Em thích Tô Dĩ An?" Vũ Lăng hỏi.
"..." Vũ Dương chỉ biết cúi đầu xuống đất, không đáp.
Cậu còn không hiểu bản thân đang nghĩ gì, thì trả lời câu hỏi của Vũ Lăng kiểu gì chứ?
Vũ Lăng chỉ biết thở dài.

Thằng em trai của anh mặc dù vẫn chưa nhận ra cảm xúc trong lòng mình, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu nhóc, anh cũng có thể đoán ra.


Bởi Vũ Dương quá dễ đoán.
"Anh không phản đối chuyện em thích Tô Dĩ An.

Nhưng dù sao em cũng nên suy nghĩ cho kĩ.

Cô ấy hơn em gần 10 tuổi!"
"Anh hai..." Giọng Vũ Dương có chút run lên, "Nhưng cô ấy...thích anh..."
[...]
Dãy nhà trọ sinh viên.
Căn phòng của Tô Dĩ An tối om, không có một ai ở nhà.

Cô vừa mở cửa, ném cặp xuống giường đã nằm sõng soài ra sàn nhà.
Cuộc sống đúng là quá mệt mỏi.

Cô tưởng chừng như năng lượng cả ngày hôm nay của cô đã tụt xuống âm luôn rồi.
Diệp Lục Nghiên đi chơi về, mặt mày hớn hở, vừa trông thấy Tô Dĩ An, cô đã chạy lại:
"Chiều mai sẽ tổ chức trận chung kết bóng chuyền nam ở trường Ưu Điềm, cậu đi xem không?"
Dường như chưa đủ thuyết phục, Diệp Lục Nghiên nói tiếp:
"Có bạn trai tớ thi đấu đấy!"
"..."
Đáp lại Diệp Lục Nghiên chỉ là một sự im lặng.
Chiều mai...nếu cô đi xem trận đấu, không phải cô sẽ nghỉ làm mất 3 buổi rồi sao?
Quả thực, lịch trình quá dày đặc, rất khó sắp xếp.
Nhưng ban trai của Diệp Lục Nghiên, cô thật sự rất muốn xem mặt.
Cả hai người kia yêu đương ngay từ khi vừa bước chân vào đại học.

Nhưng mãi tới tận bây giờ cô vẫn chưa biết được mặt mũi của anh ta, chỉ có thể tưởng tượng qua những lời miêu tả của cô bạn thân.
"Không sao đâu! Khước Thần sẽ cho cậu nghỉ thôi!" Diệp Lục Nghiên cố gắng thuyết phục.
Đây là cơ hội có một không hai để Tô Dĩ An có thể chiêm ngưỡng sự ngầu lòi của bạn trai cô đấy! Tô Dĩ An không thể không đi.
"Nhưng mà..." Tô Dĩ An lưỡng lự.

"Tớ bắt cậu nghỉ! Anh ta có mắng gì cậu, tớ chịu tội!"
[...]
Tập đoàn giải trí Tinh Châu.
Cái nôi đào tạo của đa số nghệ sĩ trẻ tài năng trong nước, nằm tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố, nơi đẹp nhất của thành phố Hứa Tịch.
Vũ Lăng ăn mặc gọn gàng, sải bước chân dài vào bên trong, đi tới dãy nhà điều hành.
"Dì Ngọc, chương trình dì nhờ cháu làm đây!" Anh bước vào phòng giám đốc, trên tay là chiếc USB, đặt lên bàn của Ngọc Linh Lung.
Vừa trông thấy chiếc USB, Ngọc Linh Lung mừng rỡ đến mắt sáng lên, rối rít cảm.ơn Vũ Lăng.
Anh ngồi xuống ghế sô pha, tặc lưỡi nhìn biểu cảm của bà dì.

Dù sao chương trình đó cũng chỉ là bản thử nghiệm, chỉ mới dùng để giới thiệu cho các đại cổ đông, nếu được mọi người chấp thuận, nó mới được đưa tới bộ phận chuyên hơn để tiến hành.
Nhưng phải nói rằng, ý tưởng của Ngọc Linh Lung rất tuyệt vời.

Mặc dù chỉ mới code phần demo, nhưng ít nhất anh cũng biết, nếu nó hoàn thiện hơn, Tinh Châu sẽ có bước đột phá.
"IT tương lai có khác! Cháu làm nhanh thật đấy!" Ngọc Linh Lung không ngừng khen ngợi.
"Vậy, tình hình cô gia sư kia thế nào rồi?" Cô hỏi.
Dạo gần đây công việc chồng chất, báo hại Ngọc Linh Lung không có thời gian tới Vũ gia hỏi thăm tình hình.
"Vũ Dương gần đây bắt đầu thích học rồi, cũng ngoan ngoãn nghe lời Tô Dĩ An..." Anh dừng lại một quãng, rồi nhìn Ngọc Linh Lung, "Có vẻ thằng bé thích Tô Dĩ An rồi!"
"Khụ khụ!" Câu nói của Vũ Lăng khiến Ngọc Linh Lung không khỏi bàng hoàng, sặc luôn ngụm cà phê vừa uống.
Ngọc Linh Lung vốn nghĩ, Vũ Dương cũng tiếp xúc với nhiều gia sư nữ rồi, sẽ không có chuyện nảy sinh tình cảm, vậy mà không ngờ nó lại đi thích Tô Dĩ An.
"Cháu nói thật chứ?".


||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
"Theo cháu quan sát, thì đúng là vậy!"
Ngọc Linh Lung bật cười thành tiếng:
"Thằng nhóc Vũ Dương, vậy mà cũng thật đáo để! Cô cứ nghĩ em sẽ thích Tô Dĩ An trước chứ?"
Vũ Lăng chỉ im lặng, liếc con mắt sắc lẹm nhìn Ngọc Linh Lung, khiến cô ngay lập tức im lặng.
"Dì đừng nói đùa!" Anh cất giọng, đứng dậy, quay người bỏ đi, "Cháu sẽ không bao giờ thích ai nữa! Không một ai!"
Anh quá mệt mỏi chuyện bị dì Ngọc gán ghép với Tô Dĩ An rồi.

Mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng nó cũng đủ để khiến tâm trạng cả ngày hôm đó của anh trở nên buồn bực vô cùng.
"Vũ Lăng..." Ngọc Linh Lung bất lực gọi.
Vũ Lăng...vẫn chưa quên được chuyện của Mặc Khanh.
Vũ Lăng vừa rời đi, cô thư ký của Ngọc Linh Lung cũng chạy vào.

Nhìn biểu cảm của anh ta vừa bước ra, cô thư ký có chút dè chừng.
Ngọc Linh Lung ngồi xuống, tay miết miết mi tâm, mệt mỏi rã rời:
"Không chịu quên đi Mặc Khanh, cháu định ở giá suốt đời hay sao?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Trận Chung Kết


Buổi chiều, trời nắng đẹp, vô cùng thích hợp để đi xem bóng chuyền.
Lại xin nghỉ ở quán cà phê một ngày, mặc dù Khước Thần vui vẻ đồng ý, nhưng cô vẫn thấy áy náy vô cùng.
Trường đại học Ưu Điềm, tính ra bây giờ mới là lần đầu tiên cô bước chân tới đây.
Một thành phố lạ lẫm, một trường học không quen, nếu không có Diệp Lục Nghiên thì cô cũng không dám vào.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Diệp Lục Nghiên mặt mày hớn hở vô cùng, kéo Tô Dĩ An chạy vào nhà thi đấu mà khiến cô suýt ngã mấy lần.
"Nhanh lên! Nhanh lên! Tới phòng nghỉ của các đội, tớ giới thiệu bạn trai tớ cho cậu xem!"
"Không cần gấp vậy đâu, Diệp Lục Nghiên!" Tô Dĩ An cười khổ.
Dù sao cũng còn nửa tiếng nữa trận đấu mới bắt lên.
Diệp Lục Nghiên kéo Tô Dĩ An vào phòng nghỉ, thực chất là phòng thay đồ.

Hai cô gái chạy giữa hành lang, khiến ai đi ngang qua cũng phải khó hiểu ngước nhìn.
Diệp Lục Nghiên đấy cửa phòng, hào hứng kêu lên:
"Hoắc Thừa Ân! Em đưa bạn em tới rồi!"
"Hoắc Thừa Ân?" Tô Dĩ An khẽ dừng bước, cả người cứng đờ.
Sao cái tên này...nghe quen quen...

Một người con trai nhanh chóng chạy tới chỗ hai người.

Hai đôi mắt nhìn nhau, suýt chút nữa thì hét lên ngay giữa phòng thay đồ.
"Học bá!"
"Bạn thân của tiền bối!"
Cả hai đồng thanh kêu lên.
Không thể tin được! Bạn trai của Diệp Lục Nghiên...vậy mà lại là Hoắc Thừa Ân, bạn thân lâu năm của Vũ Lăng.
Cô quay sang nhìn Diệp Lục Nghiên, ánh mắt trầm trồ khen thưởng.

Đúng là Diệp Lục Nghiên, bạn trai vô cùng chất lượng.
"Hai...hai người quen nhau sao?" Diệp Lục Nghiên ngớ người.
Hoắc Thừa Ân bật cười gật đầu, nhìn Tô Dĩ An:
"Tiểu học bá! Hôm trước em nổi bật quá đấy!"
"Hôm trước" mà anh ta nói, chính là cái ngày cô tới học lớp của thầy Davis.
Chết rồi! Cô quên mất là anh ta cũng ngồi ngay phía sau cô, bên cạnh Vũ Lăng.
Mặt mày Tô Dĩ An thảm hại đến buồn cười, nhìn Hoắc Thừa Ân, van nài:
"Em "đánh liều" một lần, anh đừng nói cho ai biết nha!"
Dĩ nhiên là Hoắc Thừa Ân đồng ý, anh cũng chẳng có lý do gì để đi làm khó Tô Dĩ An.
Vốn anh cũng rất bất ngờ, người mà Vũ Lăng hiện tại đặc biệt quan tâm, lại là bạn thân của bạn gái anh.
Thật trùng hợp.
Anh có nên nói chuyện này cho Vũ Lăng biết không nhỉ?
Sắp tới giờ thi đấu, Tô Dĩ An và Diệp Lục Nghiên nhanh chóng đi ra ngoài, chạy tới khán đài giành cho khán giả.
Cũng may là có Hoắc Thừa Ân, hai cô nàng được ngồi ở vị trí tốt nhất của khán đài, có thể dễ dàng theo dõi trận đấu.
Tô Dĩ An trước đó ngó nghiêng khắp phòng thay đồ, nhưng không thấy bóng dáng Vũ Lăng đâu.

Anh ta đến muộn.

Nhưng nhìn sự bình thản của Hoắc Thừa Ân, cô đoán anh cũng đã quen với việc Vũ Lăng tới trễ rồi.
Khi biết được bạn trai của Diệp Lục Nghiên là Hoắc Thừa Ân, trong lòng Tô Dĩ An cũng có chút sung sướng.
Tiếng còi vang lên, từ hai phía đối diện nhau, hai đội nhanh chóng bước ra sân, dàn xếp đội hình.
"A! Vũ Lăng!" Tô Dĩ An thích chí reo lên.

Cũng may anh ấy không tới quá muộn, vẫn kịp đi vào đội hình.
Vũ Lăng trong bộ đồng phục bóng chuyền của Hứa Tịch, phải nói là vô cùng ngầu, vô cùng đẹp trai.
Mặt Tô Dĩ An đột nhiên đỏ bừng lên, nóng ran.

Dường như cô cảm nhật được nhiệt độ trong người đang sôi sục cả lên.
Vũ Lăng, phải nói là có quá nhiều fan hâm mộ.

Xung quanh cô, bên trái, bên phải, bên trên, bên dưới đều là tiếng reo hò, cổ vũ, gọi tên Vũ Lăng khiến cô có chút dè chừng.
"Đối thủ" phải nói là nhiều khủng khiếp.

Liệu cô có thể chống lại được không đây?
Hoắc Thừa Ân nhìn lên khán đài, tặc lưỡi:
"Bọn họ thiên vị quá đấy! Sao lại chỉ reo mỗi tên cậu cơ chứ!"
"Nhường cậu hết đấy!" Vũ Lăng chẳng thèm quan tâm, đập đập bóng xuống đất, khởi động chuẩn bị vào trận.
"Cậu đúng là đồ nhạt nhẽo!"
Hoắc Thừa Ân thở dài, tiếp tục nhìn lên khán đài, tìm bóng người quen thuộc.
Diệp Lục Nghiên và Tô Dĩ An đều ngồi ở vị trí vô cùng tốt, từ dưới sân anh cũng có thể nhìn rõ hai cô nàng.
Không biết Vũ Lăng như thế nào, nhưng có Diệp Lục Nghiên tới cố vũ, anh đã rừng rực khí thế rồi.
"Nhìn lên khán đài đi! Xem ai tới cổ vũ cậu kìa!" Hoắc Thừa Ân cười ranh mãnh.
Vũ Lăng cùng theo lời Hoắc Thừa Ân, đảo mắt nhìn lên phía khán đài.

Bóng dáng cô gái nhỏ quen thuộc đập vào mắt anh khiến Vũ Lăng khẽ chau mày.
Tô Dĩ An, vậy mà lại có rảnh rỗi tới đây.

"Hiệp một, bắt đầu!" Tiếng trọng tài vang lên.
Ngay lập tức, thứ mà Vũ Lăng quan tâm bây giờ chỉ còn là quả bóng trên sân.
Hứa Tịch phát bóng đầu tiên.
Mới là hiệp một, nên cả hai bên ai cũng đều dạt dào sức lực, chơi đã mắt vô cùng.

Đến cả Tô Dĩ An, một người không mấy quan tâm tới thể thao cũng phải chăm chú quan sát.
Hết hiệp một, Hứa Tịch giành được một điểm.
Kết quả này so với đám đông khán giả cũng chẳng có gì bất ngờ.

Chỉ cần trong đội Hứa Tịch có mặt hai bóng người Vũ Lăng và Hoắc Thừa Ân, chắc chắn sẽ không có đội nào địch nổi, cho dù đây là trận chung kết, trận đấu của hai đội giỏi nhất.
"Tớ ra ngoài một tí!" Tô Dĩ An nói, chỉ trong nháy mắt, cô đã mất hút trong đám đông.

Diệp Lục Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô nàng đã chạy đi mất rồi.
"Không được! Người không có phận sự không được đi vào đây!" Bác bảo vệ nghiêm nét mặt nhìn Tô Dĩ An.
Một cô gái bé nhỏ bỗng nhiên chạy tới phía sau cánh gà, hòng chạy vào phòng nghỉ của Hứa Tịch, bác bảo vệ già mặc dù cũng có chút tò mò, nhưng ông vẫn kiên quyết không cho vào.
"Bác à, cháu có việc gấp, bác cho cháu vào đi!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Có Phải Là Đàn Ông Không


"Bác à, cháu có việc gấp, bác cho cháu vào đi!"
Tô Dĩ An mồ hôi mồ kê nhễ nhại, giọng van nài đến thảm thương.
Vậy mà bác bảo vệ vẫn nhất quyết không cho.

Đã là quy định của ban tổ chức, cho dù cô có kêu gào thảm thiết như thế nào thì bác cũng phải bó tay.
Vũ Lăng rời sân đấu cuối cùng, kết quả lại bắt gặp Tô Dĩ An.
Nhìn thấy anh, ánh mắt Tô Dĩ An sáng rực lên như tìm thấy vị sao cứu tinh.
"Bác, cô ấy là bạn của cháu, bác cho cô ấy vào đi!" Anh cất giọng.
Không biết cô nằng nặc đòi vào đây để làm gì, nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp của Tô Dĩ An, anh cũng biết cô chạy vào đây không phải để đùa.
"Nhưng..." Bác bảo vệ lấm tấm mồ hôi hột.
"Không sao, nếu có gì, cháu sẽ chịu trách nhiệm!" Vũ Lăng nói tiếp.
Hết cách, bác đành mở thanh chắn, để Tô Dĩ An bước vào.
Uy lực của Vũ Lăng đúng là quá ghê gớm, chỉ cần nói vài câu, ai cũng phải nghe răm rắp.
Ngồi trên khán đài, mặc dù không thể nghe được phía dưới kia đang nói gì với nhau, nhưng cô biết, suốt cả trận đấu, chính Vũ Lăng là người đã điều khiển cả trận đấu, lãnh đạo cả Hứa Tịch.
Cô sung sướng chạy vào bên trong, chạy tới chỗ Vũ Lăng.

"Tiền bối!" Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Vũ Lăng đúng là cao, so với một cô nhóc nấm lùn như cô, anh chẳng khác gì bố của cô vậy.
Vũ Lăng lắc lắc cánh tay, khởi động chuẩn bị bước vào hiệp hai.

Anh cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian vào Tô Dĩ An, dù sao kết quả trận đấu cũng quan trọng hơn.
"Cổ tay của anh...có ổn không?" Tô Dĩ An ái ngại nhìn cánh tay của Vũ Lăng.
Ngay từ khi hiệp một vừa kết thúc, cô đã để ý tới cổ tay trái của anh rồi.

Đó là lý do mà cô phi nhanh tới tận đây, còn đi van nài thảm thiết với bác bảo vệ để được vào bên trong.
Với một người chủ lực như Vũ Lăng, có mệnh hệ gì thì thật sự Hứa Tịch rất khó lấy điểm.
Hơn nữa...cô cũng rất lo cho anh.
Vậy mà Vũ Lăng lại phớt lờ:
"Cổ tay của tôi vô cùng bình thường, cô không cần quan tâm!"
"Nhưng..."
Ánh mắt của Vũ Lăng trầm xuống, nghiêm nét mặt:
"Nếu như cô tới đây chỉ để hỏi về chuyện này, thì mau ra ngoài đi!"
Nói rồi, anh quay lưng bỏ đi, không thèm quan tâm tới Tô Dĩ An.
Cô im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nhức nhối vô cùng.
Trong cặp đeo sau lưng của cô, vẫn còn đống thuốc giảm đau tạm thời mà cô vừa vội chạy đi mua.
Vậy mà vẫn không kịp bôi cho anh ấy.
Tô Dĩ An cười khổ.

Phải rồi, một người như cô sao có thể mơ tưởng tới một thứ viển vông như vậy cơ chứ? Thích Vũ Lăng, ngay từ đầu đã là một ảo tưởng nặng nề của cô rồi.
Tô Dĩ An bước từng bước nặng nề đi ra ngoài, chỉ dám ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của Vũ Lăng.
Cổ tay của anh, cô thật sự rất lo.
Có thể bây giờ Vũ Lăng vẫn còn chịu được, nhưng trận đấu vẫn còn dài, lỡ có chuyện gì...
Không được! Cô không thể suy nghĩ tiêu cực như vậy được.


Có thể chỉ là một chấn thương nhẹ, không đáng để anh ấy quan tâm.
Rảo bước về khán đài, cô lại bắt gặp Hoắc Thừa Ân.
"Tiểu học bá! Em làm gì ở đây?" Hoắc Thừa Ân cất giọng hỏi.
Tô Dĩ An có mặt ở đây, phải chăng là để tìm Vũ Lăng?
"Em..." Tô Dĩ An nghẹn lại.
"Không phải..." Hoắc Thừa Ân nghĩ ngợi, "Sao em vào đây được? Không phải có bảo vệ sao?"
"Chuyện đó...tiền bối Vũ giúp em ạ!" Tô Dĩ An lí nhí.
Tay cô vội vàng cởi cặp ra, lục tìm những lọ thuốc cô vừa mua, đưa hết cho Hoắc Thừa Ân:
"Em không biết là vết thương có nặng hay không? Nhưng dù sao cổ tay trái của Vũ Lăng vẫn đang có vấn đề, anh bôi thuốc cho anh ấy giúp em!"
Hoắc Thừa Ân, trên tay là đống lọ thuốc lỉnh kỉnh, vậy mà Tô Dĩ An lại mua cho Vũ Lăng.
Anh tặc lưỡi nhìn lối đi về phía phòng nghỉ.

Rõ ràng là giúp cô nàng vào được tới đây rồi, vậy mà cuối cùng lại bỏ người ta ở lại đây một mình.
Vũ Lăng, cậu có phải đàn ông không vậy?
Hoắc Thừa Ân chỉ đành thở dài:
"Em tốt thật đấy! Tên đó đúng là không biết nhìn người!"
Tô Dĩ An cũng chỉ đành cười trừ, vội vàng tạm biệt anh rồi chạy ra ngoài.
Ôm bao thuốc bước vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoắc Thừa Ân.
Anh bước nhanh tới chỗ Vũ Lăng, nắm lấy cổ tay Vũ Lăng giơ lên.


Vậy mà Hoắc Thừa Ân lại nắm trúng chỗ đau, khiến Vũ Lăng thoáng nhíu mày.
"Quả nhiên là bị đau!" Hoắc Thừa Ân lẩm bẩm.
Tên quỷ nhà họ Vũ đó, tên này không lường trước được hậu quả sao? Đây là trận chung kết đấy! Lỡ có chuyện gì...
Tô Dĩ An cũng thật tinh mắt, ngồi trên khán đài vậy mà cũng phát hiện ra Vũ Lăng bị thương.

Còn bọn anh, rõ ràng cùng thi đấu trên sân, thế mà chẳng có ai để ý.
Hoắc Thừa Ân chỉ biết thở dài:
"Bôi thuốc đi! Đừng ra sân nữa, lỡ nó trở nặng thì sao đây?"
Vũ Lăng im lặng không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào lọ thuốc mà Hoắc Thừa Ân đưa cho, có chút chần chừ.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao!"
"Cậu cứng đầu quá vậy!" Hoắc Thừa Ân tặc lưỡi.
"Tiểu học bá mua cho cậu đấy! Sau trận đấu tới cảm ơn con bé đi!" Hoắc Thừa Ân nói tiếp, "Em ấy chạy hớt hải đi mua thuốc cho cậu, vậy mà cậu còn xua đuổi người ta."
"Tiểu học bá?" Vũ Lăng nhướng mày, "Tô Dĩ An?"\b\b\b\b\b\b\b\b.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Để Em Đưa Anh Về


"Con ai vào đây nữa?" Hoắc Thừa Ân gắt gỏng lên.
"Bôi nhanh lên! Sắp tới giờ rồi!"
Vũ Lăng nhìn Hoắc Thừa Ân, rồi lại nhìn lọ thuốc.

Tô Dĩ An lúc nãy nhìn tàn tạ như vậy, là do phải chạy khắp nơi để tìm thuốc sao?
Cô ta tới đây lần đầu, chỗ nào cũng lạ lẫm, để tìm được một quán thuốc gần đây cũng khổ sở vô cùng.

Vậy mà cô chẳng quan tâm mình có mệt hay không, cô chỉ lo cho cổ tay của anh.
Vũ Lăng trầm mặc, mở lọ thuốc, bôi lên cổ tay.
"Nhưng mà, sao cậu bị thương thế?" Hoắc Thừa Ân khó hiểu.
"Nãy mất tập trung, đập bóng sai tư thế!" Vũ Lăng trả lời.
Chậc!
Vũ Lăng mất tập trung, không phải lần đầu, nhưng cũng là chuyện hiếm.

Trong trận đấu quan trọng thế này lại mất tập trung thì đúng là khó hiểu.
Huấn luyện viên ngồi bàn lại kế hoạch cho cả đội, biết thêm việc Vũ Lăng bị chấn thương cổ tay, thầy cũng thấy lo lo.

Trong lòng ông còn âm thầm cảm ơn cô gái nào đã mua thuốc cho cậu ta.
Vũ Lăng vốn cứng đầu, bị thương vẫn không cho ai biết, cắn răng chịu đựng.


Nếu cô ấy không phát hiện ra, có lẽ cũng tới hiệp cuối cùng, Vũ Lăng phải rời sân.
Bây giờ có bảo anh rời sân, chắc chắn anh cũng không chịu.

Trong đội bóng này, chỉ có Vũ Lăng là thầy đành để anh tác quai tác quái, tự do hành động.

Dù sao thầy có nói gì thì anh cũng không bao giờ nghe theo.
"Được rồi, ra sân thôi!" Thầy cất giọng.
Bên ngoài, trọng tài đã ra hiệu chuẩn bị bước sang hiệp đấu thứ hai.

Cả hai đội tiếp tục ra sân.

Vũ Lăng cũng vừa bôi xong.

Anh lấy tạm chiếc băng cổ tay băng vào, ít nhất thì khi đập bóng cũng sẽ không bị trượt.
Tô Dĩ An ngồi trên khán đài, trông thấy cổ tay của Vũ Lằn xuất hiện thêm chiếc băng trắng, trong lòng cô lại rộn ràng lên.
Vũ Lăng chịu bôi thuốc rồi!
Mặc dù thuốc có tác dụng, nhưng cô không chắc là có thể cầm cự được lâu, khi mà Vũ Lăng còn phải hoạt động mạnh, cổ tay cần quá nhiều lực.
Vũ Lăng đứng dưới sân, lắc lắc cổ tay.

Không còn đau như lúc nãy, nhưng vẫn còn chút ê ẩm.

Ít nhất thì anh vẫn dám chắc anh có thể chơi tới cuối hiệp.
"Hiệp hai, bắt đầu!"
[...]
"Thắng rồi!" Đám đông khán giả reo lên.
Hứa Tịch xuất sắc chiến thắng chung cuộc cả hai hiệp.
Ngay khi trọng tài vừa hô lên kết thúc trận đấu, khán giả đứng dậy reo hò.

Diệp Lục Nghiên cũng hớt hải kéo Tô Dĩ An chạy xuống sân, đứng chờ bên ngoài.
Thành viên đội Hứa Tịch đi ra ngoài với cái điệu bộ ngang tàn, ngạo nghễ.

Trận chung kết này, xem như cũng chẳng gay cấn.
"Hoắc Thừa Ân!"
Trông thấy cả đội đi ra, Diệp Lục Nghiên đảo mắt tìm bóng người quen thuộc trong đám đông.
Hoắc Thừa Ân sung sướng chạy lại, ôm chặt lấy Diệp Lục Nghiên, miệng còn liến thoắng:
"Nhờ có em tới cổ vũ đấy!"
Tô Dĩ An chỉ biết bật cười.


Cơm chó trước mặt này, cô tình nguyện ăn.
Hoắc Thừa Ân lại quay sang nhìn cô, có chút biết ơn:
"Tiểu học bá! Hứa Tịch vô cùng biết ơn em! Nếu không có em, chắc Vũ Lăng đã phải rời sân rồi!"
Tô Dĩ An đỏ mặt lên.

Được người ta khen như vậy, cô cũng biết ngại.
Nhưng mà Vũ Lăng đâu?
Không thấy anh ta đi ra cùng đồng đội.
Sao cô lại thấy có chút không ổn.
Phía sau, đột nhiên mọi người xúm lại hết vào một chỗ, giọng gấp gáp vang lên:
"Vũ Lăng! Cậu sao vậy? Vũ Lăng!"
Vũ Lăng?
Quả nhiên là có chuyện.
Hoắc Thừa Ân vội vàng chạy tới chỗ đông người kia, Tô Dĩ An và Diệp Lục Nghiên cũng chạy tới.
Vũ Lăng quỳ dưới đất, tay phải siết chặt cổ tay trái, mặt đau đớn nhăn lại, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, rơi xuống hai gò má.
"Còn làm gì thế? Đưa cậu ta tới bệnh viện, nhanh lên!" Hoắc Thừa Ân gào lên, nhìn đám bù nhìn đang đứng xung quanh.
Vết thương trên cổ tay của Vũ Lăng, quả nhiên là đã trở nặng rồi.
Anh đã cảnh báo ngay từ đầu rồi mà!
[...]
Bệnh viên tư nhân Vũ Thiết.
Bệnh viên tư do tập đoàn Vũ gia lập nên, chỉ cách trường đại học Ưu Điềm một quãng không xa.
Vũ Lăng ngồi trên giường, nhìn bàn tay bó bột trắng, ánh mắt có chút buồn bực.
Mọi người, những người không liên quan đều về hết, chỉ còn lại đội bóng cùng hai cô gái.
"Bây giờ thì nghỉ chơi vài tuần đi nhé!" Hoắc Thừa Ân bực mình gắt lên.
Hậu quả của việc cứng đầu đấy.

Lúc đầu rõ ràng chỉ là chấn thương nhẹ, nhưng cũng chỉ vì Vũ Lăng cứng đầu dồn quá nhiều sức lực vào cổ tay, khiến bây giờ bị trật khớp.

Cũng may là không quá nặng đến mức gãy xương, nhưng ít nhất thì Vũ Lăng cũng phải bó bột vài tuần.
Vũ Lăng cười khổ.

Dù sao thì cũng chỉ có vài tuần, không thể khiến tay nghề của anh giảm đi được.

Nhưng ít nhất, sau từng ấy thời gian, có lẽ việc chơi lại sẽ dễ bị căng cơ.
Cũng không phải vết thương quá nghiêm trọng đến nỗi phải nhập viện.

Vừa băng bó xong, Vũ Lăng liền ra về.
"Em..." Tô Dĩ An chạy tới bên cạnh Vũ Lăng, "Để em đưa anh về!"
Cảm giác như chưa đủ thuyết phục, cô nói tiếp:
"Cũng sắp tới giờ dạy học cho Vũ Dương, tiện thể em đưa anh về nhà!"
Vũ Lăng nhíu mày.

Vũ Dương vốn thích Tô Dĩ An, anh không muốn để nó hiểu lầm thêm chút nào nữa đâu.
"Tôi bị thương ở tay, không phải ở chân!" Vũ Lăng cất giọng.
Thế mà Hoắc Thừa Ân ngay lập tức nói lại:
"Tên cứng đầu nhà cậu! Để Tô Dĩ An đưa về!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Chuốc Rượu


Mặt mày Vũ Lăng ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hoắc Thừa Ân vậy mà lại theo phe của Tô Dĩ An.

Tên này rõ ràng cũng biết chuyện Vũ Dương thích cô ta.

Để anh và cô cùng nhau đi về nhà, thế nào thằng nhóc kia chẳng làm loạn lên?
"Được rồi, nghe lời đi, người bệnh! Cho dù không bị thương ở chân nhưng ít nhất cũng phải có người canh chừng chứ?"
"Hoắc Thừa Ân!" Vũ Lăng nghiến răng ken két, nhìn thằng bạn thân của mình mà không biết nói gì hơn.
Bạn thân suốt mấy năm trời, cuối cùng lại bán đứng anh cho một cô nhóc học bá.
Rõ ràng tên Hoắc Thừa Ân đó cũng chung đường về với anh.
Vũ Lăng liếc sang nhìn Tô Dĩ An, ánh mắt như thể muốn đục khoét, chặt cô ra thành từng mảnh khiến Tô Dĩ An run lên.
Có phải câu lúc nãy cô nói ra...hơi sai rồi không?
Vũ Lăng đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài.

Thấy vậy, mọi người trong phòng cũng vội vàng đi theo.
Đội bóng còn có một bữa tiệc mừng chiến thắng vinh quang, cũng vì sự cố đột ngột của Vũ Lăng, họ tổ chức hơi trễ một chút.

"Vũ Lăng, cậu muốn tới đó không? Dù sao bữa trước cậu cũng đã không đi rồi!" Hoắc Thừa Ân hỏi.
Chỉ bị thương ở tay, lại còn là tay trái, Vũ Lăng thuận tay phải, có lẽ cũng không gặp rắc rối nhiều.
Vũ Lăng không muốn đi cũng phải đi.

Dù sao cũng là tiệc vui, anh cũng nên góp mặt.
Từ bây giờ cho tới khi buổi học với Vũ Dương diễn ra vẫn còn khá nhiều thời gian, thế là cả Tô Dĩ An và Diệp Lục Nghiên cũng được mời tới.
Cả đội bóng chọn một quán hàng sang trọng, mở bữa tiệc hoành tráng.

Trông thấy Vũ Lăng cũng có tới tham dự, mặt mày ai cũng rạng rỡ cả lên.

Người hùng của cả trận đấu mà, bất chấp cả việc có nguy cơ gãy xương.
Không chỉ thế, biết thêm được Tô Dĩ An đây chính là vị học bá trong lời đồn kia, ai nấy cũng hớn hở không kém.
Bỗng nhiên được nhiều người biết đến như vậy, còn xì xào, tán thưởng, Tô Dĩ An lại càng cảm thấy áp lực.

Phải rồi, đã đâm lao thì phải theo lao, ai bảo cô kì thi nào cũng đứng đầu toàn khối làm gì cơ chứ.
Tô Dĩ An vừa ngồi xuống bàn, ai nấy cũng đều bu lấy cô, đông như kiến khiến cô cũng suýt nữa bị dọa cho sợ hãi.
"Tô Dĩ An, em và Vũ Lăng...ấy à?" Một người trong đội bóng cất tiếng hỏi.
"Hả?"
"Rõ rành rành như vậy rồi, cậu còn hỏi gì nữa?"
"Còn đi mua thuốc cho người ta cơ mà! Hay là tên nào đó ngại chưa dám thổ lộ?"
Thế rồi, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Vũ Lăng.

Anh ngồi im trên bàn nãy giờ, tưởng chừng như mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn hết về phía Tô Dĩ An, anh chỉ là người thừa.
"Lắm chuyện!" Mặt anh đen sì lại, quát tháo.
Cũng không hiểu vì lý do gì, mọi người cứ khăng khăng Tô Dĩ An và Vũ Lăng là một cặp.

Đoán chắc là Hoắc Thừa Ân bày trò, Vũ Lăng hận không thể giết chết cậu ta.
Thế mà tất cả đều dồn hết ghế, để trống ghế thừa bên cạnh Vũ Lăng cho Tô Dĩ An.

Cô nhìn chiếc ghế trống, nhìn sang người con trai đang ngồi bên cạnh, cô chỉ biết nuốt nước bọt, chậm chậm ngồi xuống.

"Nào, em gái! Tiệc vui cũng nên say một chút chứ?" Đám thanh niên kia đưa cho cô một chén rượu, mặt vô cùng hớn hở.
Tô Dĩ An tái mặt đi, không dám nhận:
"Em...Em không biết uống rượu!"
"Ôi dào! Sợ gì chứ? Không say được đâu! Rượu nhẹ lắm!" Đám người đó lại tiếp tục đon đả mời mọc.
"..."
Hết cách, cô đành nhận lấy cốc rượu.
Mặc dù cốc nhỏ, chỉ cần nhấp một ngụm là xong, nhưng mùi rượu cay nồng, cộng thêm mùi cồn khó chịu khiến Tô Dĩ An không dám uống.
Cô sợ rượu, cô cũng sợ say, con gái mà bị say, lại đúng vào buổi tối thế này, thật sự không nên tí nào.
Nhưng cũng vì mọi người quá nhiệt tình, cô cũng đành uống thử một ngụm.
Vũ Lăng im lặng nhìn Tô Dĩ An uống rượu, có chút khó chịu.

Không hiểu sao, lúc nhìn cô uống, anh lại thấy không an tâm.
Ngụm đầu tiên, Tô Dĩ An uống hết sạch.
Vì cồn trong rượu xốc lên buốt tận óc, khiến Tô Dĩ An choáng váng.

Đúng, rượu khá nhẹ, nhưng cũng đủ để khiến Tô Dĩ An phải sặc, bụm miệng lại mà ho.
Trông thấy biểu cảm của Tô Dĩ An, mọi người lại càng thích thú:
"Rượu ngon đúng không? Thêm một chén nữa nào!"
Lúc này, Vũ Lăng không nhịn nổi nữa, đứng dậy, trừng mắt nhìn mọi người:
"Đủ rồi!"
Dưới uy lực của Vũ Lăng, mọi người ngay lập tức câm nín.


Kể cả Hoắc Thừa Ân cũng không dám nói thêm câu nào.
Anh quay sang nhìn Tô Dĩ An, mặt cô đỏ bừng lên, con mắt có chút thẫn thờ, không phải say rồi đó chứ?
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
"Về thôi!"
Tô Dĩ An cả người lảo đảo, để mặc cho Vũ Lăng kéo ra ngoài.

Mọi người ngồi lại trong quán, sững sờ.

Phải tới khi Vũ Lăng đưa Tô Dĩ An ra ngoài, bọn họ mới sực tỉnh ra.
"Gì đây? Bảo vệ bạn gái à?"
"Lại có thể tức giận đến như vậy?"
Bọn họ lại quay sang nhìn Hoắc Thừa Ân, một tên từ nãy đến giờ chỉ biết chăm chút cho cô bạn gái ngồi bên cạnh:
"Hoắc Thừa Ân, hai người đó rốt cuộc có phải..."
Hoắc Thừa Ân hiện tại cũng ngà ngà say, thấy mọi người hỏi đúng câu anh đang quan tâm, anh không suy nghĩ gì mà trả lời:
"Mối tình song phương đấy!"\u0002\u0002.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Anh Thật Giống Chó


"Mối tình song phương đấy!"
"..."
Lại tiếp tục sững sờ.
Phải mất một lúc sau, cả đám người mới hét toáng lên một cái, khiến cả quán ăn ai cũng phải quay sang nhìn bọn họ.
"Thật sự là hai người bọn họ có gian tình? Vậy mà tụi này cứ tưởng là đùa chứ?"
Vũ Lăng phản ứng dữ dội như vậy, lẽ nào là thật?
Không! Bọn họ không tin Hoắc Thừa Ân.

Tên này say rồi, nói nhăng nói cuội, không thể nào là đúng.
Nhưng Tô Dĩ An dù sao cũng là một học bá.

Gió tầng nào gặp mây tầng ấy.

Hai người bọn họ nếu có hẹn hò, âu cũng là chuyện bình thường.
[...]
Bước ra khỏi quán, Vũ Lăng buông tay Tô Dĩ An ra, nhìn cô nhóc.
Tô Dĩ An cả người lảo đảo, chân chống đỡ không vững, suýt nữa còn ngã luôn xuống đất.
"Cô say thật rồi à?"
Rượu đó rõ ràng rất nhẹ cơ mà? Anh uống vào thậm chí còn không cảm nhận được chất cồn.
"Đầu...khó chịu quá!" Giọng Tô Dĩ An run run, nói.

Trước mắt cô, mọi thứ nhòe dần, dường như cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn nhắm lại.
"Cô là đồ ngốc sao?" Anh mắng, "Không biết uống, còn nghe lời họ làm gì?"
Anh bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì lúc nãy không ngăn cản cô.
Chỉ mới uống một cốc mà Tô Dĩ An đã như thế này, nếu như lúc nãy anh không ngăn cản, có lẽ bây giờ cô nhóc Tô Dĩ An này đã chết vì rượu rồi.
Anh tặc lưỡi, cõng Tô Dĩ An trên lưng, đi về phía trạm ga Ưu Điềm.
Cũng may quán ăn không ở quá xa trạm ga, anh có thể tự mình đưa cô tới đó.
Cổ tay trái của anh, ít nhất khi cõng cô thì anh cũng cố không phải động tới nó.
Tô Dĩ An lúc say rượu, anh đâu có ngờ cô lại thích làm loạn tới vậy.
"Tiền bối, con người kìa!"
"..." Và cô cũng là con người đấy!
"Ôi, tiền bối! Nhìn kìa, bà già đi qua đường!"
"..." Cô không còn trông thấy gì ngoài những thứ tẻ nhạt như vậy à?
Cô lại nhìn thấy tấm biển báo, cũng chỉ tay vào mà hét toáng lên, cười to:
"Ôi, biển báo màu vàng! Sao nó lại làm hình tam giác nhỉ? Lại còn lộn ngược nữa?"
Vũ Lăng: "..." Cô có thể im lặng một chút hay không?
Cõng Tô Dĩ An, cô không nặng lắm, đối với Vũ Lăng cũng không có gì khó khăn, nhưng khi cô say, anh không thấy dễ dàng chút nào.
Thấy cô luyên thuyên mãi không ngớt, anh rút điện thoại ra, bật ghi âm.
Anh thật sự rất tò mò muốn xem xem những ngày sau, khi tỉnh táo nghe những câu này, phản ứng của Tô Dĩ An sẽ như thế nào.

||||| Truyện đề cử: Sủng Bảo Bối Thành Nghiện |||||
Tô Dĩ An lại bật cười khanh khách:
"Tiền bối! Có con chó béc-giê!"
Đáng lẽ ra anh sẽ chẳng quan tâm tới mấy câu vô bổ của Tô Dĩ An nếu như cô không chêm vào phía sau một câu:
"Nhìn nó giống anh thật đó! Tiền bối!"
Vũ Lăng đứng lại, khuôn mặt nhăn nhó, khó coi vô cùng, anh quay sang nhìn Tô Dĩ An trên lưng.
Cô ta...vừa so sánh anh với...chó!
"Cô nói lại xem?" Vũ Lăng nghiến răng nói, cố gắng phát âm rõ từng từ một.
Nhưng cuối cùng, cô lại không nói gì.

Như thể anh vừa được ăn một quả bơ to đùng.
"Hay lắm Tô Dĩ An!" Vũ Lăng nghiến răng, cười trong sự bất lực.
Tô Dĩ An, nằm trên lưng Vũ Lăng đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Nói luyên thuyên từ nãy tới giờ, cô cũng thấm mệt.
Thấy Tô Dĩ An ngoan ngoãn nằm im, Vũ Lăng cũng như trút được một gánh nặng.
Nãy giờ đi trên đường, cũng vì mấy hành động vớ vẩn của cô mà ai cũng phải ngước nhìn, thậm chí còn có người cười trừ.

Đường đường là đại thiếu gia của Vũ gia, vậy mà bây giờ lại thân tàn ma dại chỉ vì một cô nhóc say xỉn, người ngoài nhìn vào có phải vô cùng buồn cười không?

"Tiền bối..." Cô thều thào.
Vũ Lăng làm thinh, không đáp.
"Tiền bối..." Cô lại gọi.
Vũ Lăng đành đáp lại cho có:
"Chuyện gì?"
Vòng tay Tô Dĩ An đột nhiên siết chặt lại, khiến anh cũng thoáng bất ngờ.
"Tiền bối, em thích anh, rất rất thích anh!"
Đôi chân đang bước đi của Vũ Lăng cũng phải dừng lại.
Trước câu nói của Tô Dĩ An, anh thoáng sững sờ, dường như không thể tin vào tai mình.
Mặc dù anh biết từ trước, nhưng từ chính miệng Tô Dĩ An nói ra, anh lại không ngờ trong lúc say, cô lại nói ra được những từ này.
"Cô nói gì?"
"..."
"Tô Dĩ An!"
Lại ngủ?
Con mẹ nó cô có thể đừng ngủ đúng lúc này được không?
Bước tới trạm ga, đến cả việc mua vé xe, anh cũng đành phải nhờ bảo vệ quẹt thẻ giúp.

Tô Dĩ An nằm lì trên lưng, thậm chí anh còn phải cõng cô vào tận trong tàu.
Quả nhiên, việc cõng theo một cô nhóc trên lưng luôn là tâm điểm chú ý của bao nhiêu người.

Sau vụ này thì có lẽ, mặt mũi của đại thiếu gia nhà họ Vũ cũng xem như mất sạch.
Buổi tối, cũng khá khuya, người trên tàu không quá đông, ít nhất anh cũng tìm được chỗ ngồi.
Đặt Tô Dĩ An ngồi xuống ghế, tấm lưng của anh như trút được một gánh nặng, anh thở dài mệt mỏi, ngả người vào chỗ tựa.
Tô Dĩ An say mèm như thế này, có dạy học cho Vũ Dương được không đây?
Thậm chí còn chưa chịu tỉnh thì dạy cho cậu nhóc đó kiểu gì?
Lúc nãy còn mạnh miệng bảo sẽ hộ tống anh về nhà.


Bây giờ thì ai mới là người hộ tống ai về đây?
Anh lại không biết nhà Tô Dĩ An, số điện thoại của Diệp Lục Nghiên anh cũng không có.

Hết cách, anh đành gọi cho Hoắc Thừa Ân.
"Gì thế người bệnh?" Giọng Hoắc Thừa Ân vang lên, khiến mi tâm của Vũ Lăng đen sâm lại.
Tên này nói không rõ chữ nữa, xem ra là cũng say lắm rồi.
"Cho tớ gặp Diệp Lục Nghiên!"
"Hả? Cậu nói gì cơ?" Hoắc Thừa Ân hỏi lại.
Cái tên này...
Anh cắn môi.

Tên này thậm chí còn say tới mức không còn nghe thấy anh nói gì nữa.
"Cho tôi gặp Diệp Lục Nghiên!" Anh lặp lại lần nữa, cố phát âm thật rõ từng từ một.
Vậy mà đáp lại anh lại là tiếng "tút...tút" ngắt kết nối.
Vũ Lăng: "..."
Gọi cho Hoắc Thừa Ân cũng không ổn.

Cuối cùng cũng chỉ có một con đường: về nhà anh.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom