Cập nhật mới

Dịch Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Người Yêu


Gần tới 10 giờ đêm, chuyến tàu mới dừng lại ở trạm ga Hứa Tịch.
Anh lại phải bắt taxi đưa cả hai về nhà.
Biệt thự của Vũ gia vẫn còn sáng đèn.

Trông thấy Vũ Lăng về tới, thêm Tô Dĩ An đang ngủ li bì sau lưng, đám người hầu ai cũng thấy lạ mà nhìn chằm chằm.
Đúng lúc Ngọc Linh Lung đang ở đây.

Trông thấy anh, cô không biết nên khóc hay nên cười.
Mặt mày xác xơ, tay thì bó bột, lại còn cõng thêm Tô Dĩ An đang ngủ say sưa trên lưng.
"Hai đứa...đi đánh trận về à?" Ngọc Linh Lung bật cười hỏi đùa.
Sắc mặt Vũ Lăng đã khó coi, nay lại càng khó coi hơn.
Ngọc Khả Dư vội vàng chạy tới đỡ lấy Tô Dĩ An.

Từ bây giờ Vũ Lăng mới được xem là thoát nạn.
Nhìn thấy bàn tay bó bột to bự của Vũ Lăng, cả Ngọc Linh Lung lẫn Ngọc Khả Dư không cười nổi nữa.
"Thật là, gì đến mức phải bó bột thế này?"
"Chơi sai tư thế, bị trật khớp!" Mặt anh nhăn nhó.

Ngọc Khả Dư lại quay sang nhìn Tô Dĩ An:
"Sao Tô Dĩ An say mèm thế này? Người cô ấy đâu có mùi rượu?"
Vũ Lăng sờ sờ bàn tay đang bó bột.

Mặc dù nãy giờ cõng cô không động chạm gì tới chỗ bị đau, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy hơi nhói.
"Cô ta không biết uống rượu! Chỉ mới một ngụm đã vậy rồi!"
"Một ngụm?" Cả Ngọc Linh Lung lẫn Ngọc Khả Dư bật cười thốt lên.
Vậy mà Tô Dĩ An lại chưa bao giờ uống rượu.
Cô gái này, xứng đáng được bảo tồn.
"Say thế này, chắc cho Vũ Dương nghỉ một bữa vậy!" Ngọc Khả Dư lẩm bẩm, nhanh chóng dìu Tô Dĩ An vào phòng.
Bên ngoài chỉ còn lại Ngọc Linh Lung và Vũ Lăng.

Cô khoanh tay, đứng nhìn thằng cháu của mình:
"Xem ra cháu rất quan tâm tới Tô Dĩ An đó chứ?"
"Dì đừng hiểu lầm!" Vũ Lăng gạt phăng, "Dù không phải là cô ấy, cháu cũng sẽ làm vậy thôi!"
Anh quay gót bỏ đi, khiến Ngọc Linh Lung chẳng biết nói thêm lời nào.
Anh bước vào phòng mẹ anh vừa đưa Tô Dĩ An vào.

Căn phòng này tuy không có người ở, nằm kế bên phòng của anh, nhưng nó vẫn lau chùi sạch sẽ hằng ngày.

Xem ra bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Ngọc Khả Dư ngồi bên cạnh, nhìn Tô Dĩ An ngủ ngon, khẽ cười:
"Tô Dĩ An, cho dù là lúc ngủ cũng vô cùng xinh đẹp!" Không phải là vẻ đẹp của son phấn, vẻ đẹp của Tô Dĩ An là vẻ đẹp tự nhiên.
Vũ Lăng không nói gì.

Trông thấy Tô Dĩ An ngủ rất yên bình, ít nhất anh cũng thấy an tâm đôi điều.
Trở về phòng của mình, anh mới lôi điện thoại ra, dừng cuộc ghi âm.

Những câu nói ngọng nghịu không rõ tiếng của Tô Dĩ An lần nữa lại vang lên, khiến anh không khỏi bật cười.
Đường đường là học bá, sao có thể ngốc nghếch đến mức này? Nghe lại đoạn ghi âm, anh chỉ thấy cô không khác gì một cô nhóc nát rượu đang làm nũng người yêu.

Làm nũng...người yêu?
Vũ Lăng giật mình ho sù sụ.

Điên rồi, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Đoạn ghi âm lại ngay lập tức phát tới câu nói của Tô Dĩ An:
"Tiền bối, em thích anh, rất rất thich anh!"
Ánh mắt Vũ Lăng trở nên tối lại.

Anh có thể chắc chắn mình không có tình cảm đặc biệt với Tô Dĩ An, nhưng sao lúc cô nhóc ấy nói ra câu đó, anh lại phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy?
Vũ Lăng, rốt cuộc mày đang nghĩ gì đây?
Anh một mỏi ném điện thoại xuống giường, nhắm mắt tĩnh tâm.

Cả ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không muốn phải suy nghĩ lung tung chỉ vì một câu nói của người say nữa.

Nghĩ bung ta vậy, nhưng không hiểu sao, bóng hình của Tô Dĩ An cứ vật vờ trong tâm trí, khiến anh càng nhắm mắt lại công nhìn ra khuôn mặt cậu cô.
"Anh hai..." Vũ Dương đứng trước cửa phòng, ngập ngừng không dám vào.
Nhìn thằng em mình không hống hách như xưa, anh chỉ thấy lạ, lẽ nào cô nhóc đó đã có thể rèn giũa được thằng nhóc này trở nên biết phép tắc rồi sao?
"Vào đi!" Anh cất giọng, chỉ đúng lúc ấy, Vũ Dương mới dám chạy vào.
"Anh hai, Tô Dĩ An sao lại ngủ ở đây? Lại còn say bí tỉ đến như vậy, chẳng lẽ hai người..."
"Vũ Dương, đừng nghĩ lung tung!" Anh nghiêm mặt, khiến Vũ Dương cũng nín bặt, "Bất đắc dĩ anh mới phải đưa cô ấy về đây."
Nghĩ lại cảnh được Tô Dĩ An về nhà, anh còn thấy bất ngờ về bản thân mình.
Nhưng trong lòng Vũ Dươmg không hề nghĩ vậy.


Một người như Tô Dĩ An không thể nào uống say tới mức nằm không biết trời đất như vậy được.

Thậm chí còn quên lịch học của cậu.
"Giữa anh và Tô Dĩ An, đã có chuyện gì đó phải không?" Vũ Dương lại gặng hỏi.

Nó chỉ khiến Vũ Lăng thấy bực mình thêm.
"Anh đã bảo giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả! Bây giờ em về phòng được chưa?"
"..." Lần đầu tiên Vũ Dương trông thấy Vũ Lăng tức giận đến vậy.
Cậu cũng không dám hỏi gì thêm, đành quay gót bỏ đi.
Cậu không về phòng ngay, cậu ghé qua phòng của Tô Dĩ An, im lặng nhìn cô ngủ say sưa.
Cậu mải nhìn cô, tới mức không hề phát hiện ra Vũ Lăng cũng đang đứng ngay sau lưng.
Anh khoanh tay, tựa vào cửa, nhìn bóng lưng của Vũ Dương đang đi về phía Tô Dĩ An.
Nó không nói gì, chỉ đứng nhìn cô một lúc lâu.

Dẫu vậy, nhưng không hiểu sao Vũ Lăng lại thấy khó chịu vô cùng, thậm chí là hai bàn ray còn đang siết chặt lại, siết chặt vào cánh tay mình.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Ăn Đêm


Nửa đêm.
Tô Dĩ An khẽ cựa mình, tuy vẫn còn ngà ngà say, nhưng sao cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi khác...
Sao chiếc giường này...rộng thế nhỉ? Khác hẳn với chiếc giường trong phòng trọ của cô.

Không chỉ vậy, mùi thơm này...
Cô giật mình choàng tỉnh.

Chắc chắn nơi cô ngủ có vấn đề.
"Cái..." Tô Dĩ An sững sờ, suýt chút nữa thì phun ra những câu chửi thề.
Giường rộng quá! Có lẽ thêm vài người nằm ở đây nữa cũng đủ đấy.
"Đây...đây là đâu?" Tô Dĩ An khẽ run lên, vội vàng chạy xuống giường.
Không phải phòng trọ của cô.

Diệp Lục Nghiên đâu?
Bắt cóc sao? Cô bị bắt cóc sao? Không thể nào! Làm gì có tên bắt cóc nào lại cho cô ngủ trên chiếc giường to khủng bố đó, cộng thêm chăn ấm nệm êm đến ngủ không biết trời đất như vậy chứ.
Cô nhòm qua chiếc mắt mèo từ cánh cửa, ngó ra ngoài.
Bên ngoài tối om, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Cô đành đánh bạo, nhón chân khe khẽ bước ra ngoài.

"Vũ...Vũ gia?" Cô thốt lên.
Vậy mà cô lại đang ngủ ở Vũ gia.
Tô Dĩ An khẽ nuốt nước bọt, cố trấn an tinh thần.

Vũ gia là một gia đình tốt, chắc chắn cô sẽ không gặp vấn đề gì.
Mất một lúc lâu, ánh mắt của cô mới quen với bóng tối, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Tiếng đồng hồ quả lắc được thiết kế theo kiểu cổ đang lắc theo từng nhịp.

Phải cố nhìn mãi, cô mới biết, bây giờ đã là ba giờ sáng.
Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, ê ẩm.

Chất cồn trong người cô vẫn chưa tan hết.
Sao cô không nhớ gì hết nhỉ? Lúc đó bọn họ định mời cô uống thêm chén thứ hai, nhưng sau đó...
Sau đó như thế nào, thì cô hoàn toàn không nhớ gì hết.

Cô chỉ dám chắc một điều, người đã đưa cô tới đây, không ai khác ngoài Vũ Lăng.
Tô Dĩ An lo lắng cắn môi.

Chắc chắn lúc đó cô đã say bí tỉ rồi.

Cô sẽ không nói nhăng nói cuội vớ vẩn linh tinh đâu chứ?
Nếu thật sự cô đã hành động như một con ngốc trước mặt Vũ Lăng thì cô thật sự không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa.
Cô khom người, nhón chân đi từng bước nhẹ nhàng xuống dưới tầng, tìm nước uống.

Cổ họng cô bây giờ đã khô đến mức đau rát.
Vậy mà còn chưa kịp xuống tới nơi, phía dưới bếp đã xuất hiện một bóng người đi ra:
"Tỉnh rồi sao?"
"Tiền...tiền bối?" Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị anh doạ cho trượt chân khỏi cầu thang.
Cả căn nhà tối đen như mực, nếu như không phải cô nhớ rõ ràng giọng nói của anh, chắc cô cũng không thể nhận ra được người đứng trước mặt cô là Vũ Lăng.
Tô Dĩ An cười gượng, nhón chân lên chạy tới chỗ Vũ Lăng:
"Sao anh ngủ muộn vậy? Lại còn không bật đèn?"
Vũ Lăng đứng yên lặng nhìn Tô Dĩ An.


Mặc dù ở trong bóng tối, nhưng hai con mắt của Tô Dĩ An lại long lanh, đáng yêu vô cùng.
Chẳng hiểu sao, câu nói của Tô Dĩ An lại xuất hiện trong đầu anh...
"Nấu mì, cô không thấy sao?" Anh vội trả lời, cốt để đánh bay đi thứ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
"Nấu mì?" Tô Dĩ An nhướng mày.
Trên tay anh ta là một bát mì nóng hổi.

Nhìn qua cô cũng thể đoán được bát mì này vừa được nấu xong.
Không ngờ Vũ Lăng cũng có sở thích ăn đêm.
Ăn trong thời gian phản khoa học như vậy, nhưng tại sao anh ta vẫn đẹp chết người như vậy cơ chứ?
Nhìn bàn tay trái của anh cũng đang bưng lấy tô mì, cô vội vàng nói:
"Để en bưng cho! Tay anh vẫn đang bị thương..."
"Không cần!" Anh lắc đầu.
Ọc...ọc...ọc...
Vũ Láng: "..."
Tô Dĩ An: "..."
Phải rồi, từ khi được bọn họ mời nhập tiệc tới bây giờ, thứ duy nhất chui vào bụng cô chỉ là một ly rượu.
Bụng lại sôi òng ọc trước mặt Vũ Láng, còn ra thể thống gì nữa?
Tô Dĩ An đỏ ựng mặt lên, quay đi chỗ khác, vô cùng thảm hại:
"Tiền bối! Anh cứ xem như anh chưa nghe thấy gì đi!"
Phải nói rằng, mùi thơm của tô mì kia của Vũ Lăng khiến cô thèm thuồng vô cùng.

Chưa bao giờ cô cảm thấy một tô mì cũng có thể "gợi cảm" tới mức ấy.

Vũ Lăng nhìn cô, cong môi cười, phải rồi, cô vẫn chưa có gì lót dạ.
"Ăn chung không?" Anh hỏi.
"Dạ?"
"Muốn ăn chung với tôi không?" Anh giơ lên một gói mì khác, nhìn Tô Dĩ An.
Dù sao thì anh cũng ít khi vào bếp, thứ duy nhất anh biết làm chỉ là úp mì.
"...Chuyện này..." Tô Dĩ An ngập ngừng.
Bên ngoài, cô bình tĩnh vậy thôi, chứ bên trong nội tâm của cô, sóng đã dữ dội lắm rồi.
Đường đường là con gái, vậy mà lại để con trai nấu mì cho ăn.

Có nhục mặt không cơ chứ?
Cô còn chưa kịp từ chối, anh đã xé luôn gói mì kia rồi.
Cũng đồng nghĩ với việc cô không muốn ăn cũng phải ăn.
"Tiền bối...cảm ơn anh..." Cô ngượng ngùng đến bén cạnh anh, nói.
Tiếp theo đó là một sự yên tĩnh nặng nề đến ngạt thở.

Tô Dĩ An nhìn anh, góc nghiêng quả thực vô cùng hoàn mĩ.
"Tiền bối..." Cô khẽ gọi, mặt có chút đỏ, "Lúc tôi say rượu...tôi không nói gì linh tinh chứ?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Chó Ăn Mì Thế Nào


Vũ Lăng dừng tay, quay đầu sang nhìn Tô Dĩ An.
Cô nhóc này thật sự không nhớ mình đã làm gì sao?
Quậy một trận tơi bời, khiến anh người không ra người, ma không ra ma, người ngoài đường nhìn vào, ai cũng phải lén lút che miệng cười.

Vậy mà cô nhóc này không nhớ chút gì sao?
"Cô nhớ được những gì?" Anh hỏi lại.
Tô Dĩ An ngập ngừng:
"Em chỉ nhớ...lúc em định uống chén rượu thứ hai thì anh ngăn lại, sau đó...hình như anh kéo em ra ngoài..."
Lại còn là hình như?
Vũ Lăng khoanh tay trước ngực.

Trong lúc đợi mì chín, anh tranh thủ trêu đùa cô nhóc này vậy.
"Hết rồi sao?"
"Em...chỉ nhớ từng ấy..." Tô Dĩ An ái ngại nhìn anh.
Không phải cô đã gây hoạ thật rồi đó chứ?
"Còn sau đó? Không nhớ gì nữa?"
"Không phải sau đó thì anh đưa em về đây ạ?" Tô Dĩ An ngây thơ hỏi.
Khoé miệng Vũ Lăng giật giật.


Phải! Cô nói đúng! Là anh đưa cô về đấy! Nhưng mấu chốt là trên quãng đường anh đưa cô về, cô đã làm loạn biết bao nhiêu lần rồi.
"Đi lên phòng tôi, lấy điện thoại xuống đây!" Anh ra lệnh.
Tô Dĩ An không hiểu mô té gì, nhưng cũng đành nghe lời, chạy như bay vào phòng anh, tìm điện thoại.
Căn phòng này, chính là căn phòng mà cô đã vào lộn.

Nghĩ lại cảnh đó, cô vẫn thấy thật mất mặt.
Phòng ngủ của Vũ Lăng, là con trai mà thật gọn gàng.

Máy tính vẫn còn sáng đèn.

Trên đó là những dòng chữ code vô cùng khó hiểu.

Anh ta làm việc cả đêm sao? Nên ban nãy mới xuống nấu mì?
Thôi nào, Tô Dĩ An! Mày có thể đừng tò mò quá nhiều về những thứ mày không cần biết như vậy không?
"Điện thoại...điện thoại..." Cô lẩm bẩm.
Điện thoại của Vũ Lăng để trên bàn học, không khó để Tô Dĩ An tìm ra.
Lúc cô cầm điện thoại chạy xuống, hai bát mì nóng hổi, thơm phức cũng đã được bày ra trên bàn.
"Thơm quá!" Tô Dĩ An thốt lên.
Vũ Lăng thậm chí còn ốp cho cô một quà trứng ốp la, bỏ thêm rau thơm.

Phải nói rằng, không khác gì ăn ở tiệm.
"Ăn thêm cho đủ chất! Dù sao cô cũng chưa ăn tối!" Anh nói.
Tô Dĩ An thích chí cười tít mắt:
"Em cảm ơn tiền bối! Chúc tiền bối ăn ngon miệng!"
Nói rồi, cô cầm lấy đũa, ăn mì một cách ngon lành.
Quả nhiên, lúc đói thì ăn gì cũng ngon.
Dạ dày trống rỗng của cô, cũng nhờ có bát mì mà nó không còn sôi lên nữa.
Không chỉ thế, người nấu bát mì này là Vũ Lăng.

Quả thực là cơ hội có một không hai, cô sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc này.
Vũ Lăng nhìn cô ăn ngon lành, cười thầm trong bụng.


Cô nhóc này nếu như nghe được những gì cô đã nói trong lúc say, có lẽ cô cũng không thể ăn ngon như thế này được nữa.
"Ăn ngon không?" Vũ Lăng hỏi.
Dường như chưa hiểu được vấn đề, Tô Dĩ An vẫn cắm cúi ăn mà khen nức nở:
"Ngon lắm ạ! Tiền bối, anh nấu mì thật sự rất ngon đấy!" Thậm chí cô giơ ngón cái lên, biểu cảm vô cùng buồn cười.
Vũ Lăng vậy mà đột nhiên cười mỉm một cái, khiến Tô Dĩ An cũng không húp nổi nước mì, sống lưng lạnh toát.
Không đúng! Biểu cảm của anh ta, không giống đang cười vì mình được khen.
Bỗng nhiên Tô Dĩ An cảm nhận được một dự cảm chẳng lành.
"Tiền...tiền bối, mì sắp nguội rồi, anh không ăn sao?" Tô Dĩ An lấm lét hỏi.
Nãy giờ anh ta vẫn chưa thèm đông vào tô mì.

Cô thì ăn gần hết một tô rồi, vậy mà của Vũ Lăng vẫn còn nguyên xi.

Tô Dĩ An trắng bệch cả mặt ra, đường đường là con gái, vậy mà ăn như thể bị bỏ đói lâu năm, còn ra thể thống gì cơ chứ?
Vũ Lăng khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế, nhìn sắc mặt lo lắng của Tô Dĩ An, anh lại nổi hứng trêu đùa.
"Tôi đang suy nghĩ xem..." Anh đang nói thì dừng lại, tiến sát lại gần Tô Dĩ An khiến cô nàng cũng một phen hoảng hốt, "Tôi đang suy nghĩ xem, chó thì ăn mì như thế nào?"
Khụ khụ!
Chó?
Tô Dĩ An suýt chút nữa thì phun luôn ngụm nước mì trong miệng.

Đang yên đang lành, sao bỗng nhiên anh ấy lại nhắc đến chó? Lại còn là chó ăn mì?
Lẽ nào...đang nói khẩy cô chuyện gì à?
Tô Dĩ An cười gượng, nhìn Vũ Lăng:

"Tiền bối, anh đang nói gì vậy?"
Đáp lại cô, không phải giọng nói của Vũ Lăng, mà là giọng của một cô gái, không chỉ thế, giọng nói đó còn rất quen:
"Tiền bối! Có con chó béc-giê! Nhìn nó giống anh thật đó! Tiền bối!"
"..."
Bàn tay búp măng đang cầm đũa của cô cũng vì câu nói đó mà rơi xuống tô mì.

Cả người Tô Dĩ An hoá đá, không thể tin nổi vào tai mình.
Những thứ khác cô có thể không chắc chắn, nhưng giọng nói đó, cô chắc chắn là giọng của cô.
Đúng là uống say vào, cái gì người ta cũng có thể nói được mà.
Thế mà lại so sánh Vũ Lăng với chó, lại còn là chó béc-giê.
Sao cô có thể thốt ra được những câu như vậy cơ chứ? Đã dám nói anh ta như vậy rồi, chắc cô không còn làm loạn gì nữa đâu đúng không?
Cô đắc tội rồi!
Vũ Lăng nhanh chóng tắt đoạn ghi âm, không để cô nghe được phần phía sau.
"Thế nào? Chó nên ăn mì thế nào đây?" Anh vòng tay trên bàn, nhìn cô, như thể đang đợi câu trả lời.
"Tiền...tiền bối..." Tô Dĩ An cười trong đau khổ.
Con mẹ nó khóc không được mà cười cũng không xong.
"Tiền bối, em say, trót dại nói linh tinh! Anh tha cho em!" Tô Dĩ An chắp tay lại, mặt tha thiết cầu xin, biểu cảm không tài nào nói được thành lời.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Ăn Sáng Cùng Vũ Gia


"Lúc say, con người đều nói sự thật.

Có nghĩa là cô luôn thấy tôi giống chó sao?"
Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị anh doạ cho té khỏi ghế.

Mặt cô thê thảm ghê lắm, giọng van lơn:
"Tiền bối à, anh đừng doạ người như vậy nữa có được không?"
Việc cô biết được chuyện mình kêu anh ta là chó đã khiến cô sốc lắm rồi.
Bây giờ mùi vị của tô mì trước mặt thế nào, cô cũng không biết nữa.
Vũ Lăng cũng không không muốn làm cô sợ hãi thêm nữa, im lặng ăn mì, xem như giúp cô tĩnh tâm lại.
Anh cứ nghĩ sẽ đùa cô một chút thôi, ai ngờ lại khiến cô nhóc này sợ đến trắng bệch cả mặt ra như vậy.
Tô Dĩ An cũng không buồn ngủ.

Dù sao cô cũng đã ngủ li bì từ lúc gần 7 giờ tối đến tận bây giờ, cô hoàn toàn tỉnh như sáo.
Vũ Lăng ăn xong, cô nhanh chóng bưng hai tô mì vào trong bếp, dọn sạch sẽ.
Nhìn cô quấn tạp dề, tay thoăn thoắt rửa bát, anh có chút hài lòng, ít nhất thì cũng ra dáng nữ công gia chánh.

Nhưng mà cô nhóc này, có phải đang giành công với anh để thoát tội không vậy?
Cô nghĩ anh là người thù dai đến như vậy à?
Cũng không muốn dây dưa quá nhiều, thấy cô nhóc đã làm hết việc, thậm chí còn bảo anh lên phòng nghỉ ngơi, Vũ Lăng cũng đành quay gót bỏ đi.
Thấy anh đi rồi, Tô Dĩ An mới thở hắt ra, ngồi phịch xuống nền đất lạnh, mặt vô cùng khó coi:
"Liệt tổ tông nhà tôi ơi! Tán tỉnh anh ấy còn chưa dám, vậy mà đã dám đi chửi rủa anh ấy như vậy rồi!"
Số phận của cô sau này thế nào đây?
Rửa xong hai tô mì, úp gọn gàng trên kệ, cô rón rén đi vào phòng.
Đèn bên phòng Vũ Lăng vẫn còn sáng, cô đoán chắc là anh ta vẫn còn đang làm việc.
Lại có thể làm việc cả đêm như vậy, bảo sao anh ấy lại giỏi nổi tiếng vậy chứ.
Cô chép miệng, đi về phòng, lục tìm điện thoại của mình.
Diệp Lục Nghiên gọi cho cô tới mấy chục cuộc, dễ lên tới gần 30 lần.
Không chỉ thế, gọi không được, Diệp Lục Nghiên còn nhắn tin đến cháy máy.
Tô Dĩ An thấy có lỗi vô cùng.

Bây giờ Diệp Lục Nghiên đang ngủ một mình ở phòng, chắc không sao đâu đúng không?
[...]
Sáng hôm sau, ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, đánh thức Tô Dĩ An.
Cô cựa mình ngồi dậy.

Đầu óc vẫn còn hơi choáng, nhưng ít nhất thì cô vẫn có thể hoạt động bình thường.
Vũ gia thật chu đáo! Mọi đồ đạc liên quan đến vệ sinh cá nhân họ đều chuẩn bị rất đầy đủ, dường như cô không cần phải bổ sung thêm thứ gì.
Quả thực không khác gì đang ở trong khách sạn năm sao vậy.
Lúc cô xuống nhà, mọi người cũng đều tập trung phía dưới hết rồi.

Lại còn chuẩn bị ăn sáng.
"Ồ! Cô giáo Tô! Cô dậy rồi!" Ngọc Khả Dư vừa trông thấy Tô Dĩ An, nhanh chóng chạy tới đon đả: "Tới ăn sáng với chúng tôi, chúng tôi cũng đang đợi cô đấy!"
Đợi cô?
Tô Dĩ An ngước mắt nhìn mọi người trong phòng ăn.


Vũ Lăng và Vũ Dương ngồi bên cạnh nhau, khoanh tay trước ngực, cái bộ dạng đúng thật là đang chờ đợi cô.
Tô Dĩ An chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống thôi.

Đã say khướt đến mức ngủ tạm nhà người ta, bây giờ lại còn dậy muộn khiến gia đình người ta phải nhờ.

Còn gì là hình tượng con gái nữa cơ chứ?
Không đợi Tô Dĩ An trả lời, Ngọc Khả Dư kéo luôn cô tới trước bàn ăn, đẩy cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ực!
Bữa sáng này...
Có phải quá sang trọng rồi không vậy?
Thậm chí bữa sáng của họ còn bằng một lần cô dốc hết tiền đi ăn sang một bữa đấy.
"Không cần ngại! Không cần ngại!" Ngọc Khả Dư bật cười trấn an Tô Dĩ An, "Cứ xem như đây là nhà của cô đi! Nào, ăn thôi!"
Nhìn thôi cũng đủ no rồi, ăn sao nổi nữa chứ?
Vũ Lăng và Vũ Dương, thế mà sáng ra cả hai không nói một câu nào.

Kể cả việc cô ngồi ăn chung với bọn họ, họ cũng chẳng thèm quan tâm.
Tính tình hai người này cứ sáng nắng chiều mưa thế nào ấy nhờ?
"Vậy...cháu xin phép..." Tô Dĩ An nói, nhanh chóng cầm lấy đũa.
Thế mà cô còn chưa kịp gắp một miếng nào, Vũ Dương đã cất giọng:
"Sao thế? Tôi tưởng đêm qua cô ăn mì no rồi?"
Cạch!

Đôi đũa trên tay Tô Dĩ An rơi xuống đất, còn cô thì đứng hình năm giây.
Con mẹ nó Vũ Dương biết chuyện tối hôm qua cô ăn mì với Vũ Lăng.
"Đém qua? Ăn mì?" Cả Ngọc Khả Dư vẫn Vũ Diệm Sơn khó hiểu nhìn Vũ Dương, rồi lại quay sang nhìn Tô Dĩ An.
"Tối hôm qua bọn con đói, nên pha mì ăn!" Vũ Lăng lên tiếng.
Nói xong, thậm chí anh còn liếc mắt nhìn Vũ Dương một cái, khiến thằng nhóc không dám nói thêm gì nữa.
Ngọc Khả Dư tỏ ra thích thú, gặng hỏi Vũ Lăng:
"Hai đứa ăn chung sao?"
"Mẹ!" Vũ Dương ngắt lời.
Cậu còn quay đầu lại nhìn Vũ Lăng, con mắt có chút đay nghiến.
"Thôi được rồi!" Vũ Diệm Sơn bực mình nói to, "Ăn sáng đi!"
Mọi người đành im lặng, tập trung ăn sáng.
Tô Dĩ An vừa ăn vừa lén nhìn hai vị thiếu gia.

Bình thường cao cao tự đại, vậy mà cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời bố thế này.
Những lúc như vậy không phải rất đáng yêu sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Người Đặc Biệt


Sáng nay cô còn hai ca học ở trường, trùng hợp thế nào ca học của Vũ Lăng cũng giống của cô.

Thế là Ngọc Khả Dư liền bắt anh đưa cô đi học.

Mặt mày Vũ Lăng vô cùng khó coi, nhìn mẹ mình với một sự van xin.

"Dù con nói gì thì mẹ cũng không đồng ý đâu! Nhanh chóng đưa con gái người ta đi học đi! Chẳng lẽ con nỡ nhìn cô ấy tự mình tới trường hay sao?"
"! "
Tô Dĩ An đứng sau lưng Ngọc Khả Dư, buồn cười đến không chịu nổi.

Nhìn Vũ Lăng sợ mẹ như vậy, sao cô cứ thấy chẳng giống anh lúc bình thường một chút nào.

Đúng là Ngọc Khả Dư, vô cùng có uy quyền.

Hết cách, anh đành nghe lời, chở cô tới trường.

Đi vào gara, Vũ Lăng đi tới bên chiếc xe moto, đưa một chiếc mũ cho Tô Dĩ An.

Cô nhận lấy mũ, có chút ăn năn:
"Em xin lỗi vì đã làm phiền tiền bối!"
"Không sao!" Vũ Lăng thở dài, "Dù sao cũng cùng trường!"

Thấy Tô Dĩ An vẫn chần chứ không leo lên xe, anh trừng mắt:
"Còn làm gì thế"
Tô Dĩ An vội vàng leo lên xe, không kịp nghĩ ngợi.

Chiếc xe moto lao từ trong gara ra ngoài.

Ngọc Khả Dư đứng trước cửa, trông thấy chiếc xe chạy đi, mỉm cười hài lòng.

"Mẹ muốn ghép hai người ấy lại với nhau sao?" Vũ Dương khó khăn lắm mới có thể cất giọng hỏi.

Ngọc Khả Dư không hề biết tâm tình của con trai mình, cô vẫn nở nụ cười:
"Con không thấy hai người rất đẹp đôi sao? Đều là những cái đầu tri thức!"
"! "
Người Vũ Dương run lên, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, khuôn mặt đen kịt lại.

Mẹ không hiểu! Mẹ không hiểu tình cảm trong lòng cậu chút nào hết!
"Mẹ là đồ ngốc!"
"Con! "
Ngọc Khả Dư vẫn còn đơ người ra vì câu nói của Vũ Dương thì cậu đã bỏ chạy đi rồi.

Vũ Diệm Sơn thở dài đi ra, nhìn Ngọc Khả Dư:
"Tô Dĩ An quả thực là một cô gái tốt! Nhưng nếu cô ấy trở thành bạn gái của Vũ Láng, anh sẽ không chấp nhận đâu!"
"Cả anh cũng! " Ngọc Khả Dư khó hiểu nhìn chồng mình.

Rốt cuộc tại sao ai cũng phản đối Tô Dĩ An?
"Chúng ta chỉ mới gặp Tô Dĩ An được vài lần, còn chưa hiểu hết con người cô ta.

Những cô gái thích Vũ Lăng, đa số đều là vì cái gia thế của nó, không phải bằng thật lòng.

Tô Dĩ An, anh cũng không dám chắc cô ta là ngoại lệ!"
Kể cả việc cô nhậu nhẹt say xỉn tới mức Vũ Lăng bất đắc dĩ phải đưa về nhà mình, ông đã thấy không vừa mắt rồi.

"Nói chung là em nên suy nghĩ kĩ đi! Chuyện tình cảm của Vũ Lăng, nó đủ sáng suốt để tìm được cô gái ưng ý! Em không cần xen vào!"
Vũ Diệm Sơn nói rồi cũng bỏ đi, bước vào trong ô tô, đi tới công ty.

Ngọc Khả Dư đơ người ra, thực sự việc gán ghép Tô Dĩ An với Vũ Lăng khó đến vậy hay sao?
Hơn nữa, thằng con chết tiệt nhà cô, nếu như nó đủ sáng suốt để tìm được một cô gái vừa ý thì Ngọc Khả Dư cô đây đã không phải khổ sở đi gán ghép cho nó như thế này rồi.


Không phải! Là do chồng cô quá kĩ tính mà thôi! Tô Dĩ An là một cô gái tốt, sẽ không phải yêu đương với Vũ Lăng vì tiền bạc đâu.

Trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng.

[! ]
Chiếc xe moto chạy như bay trên đường với tốc độ nhanh như điện xẹt.

Tô Dĩ An cho dù có ngại không dám ôm Vũ Lăng cho chắc chắn thì cũng phải ôm.

Nếu không, cô sẽ bay ra khỏi xe lúc nào không hay.

Cô nhắm tịt mắt, không dám nhìn xung quanh.

Vũ Lăng đi nhanh như một cơn gió, nhìn hai bên, có là mắt diều hâu thì cũng không tài nào nhìn rõ được.

Nhưng đổi lại, được ôm chặt lấy Vũ Lăng thế này, được áp mặt vào tấm lưng rộng của anh, ít ra cô cũng thấy mãn nguyện.

Với tốc độ lao như con thiêu thân, chỉ mất một lúc sau, chiếc xe moto đã dừng trước cổng đại học Hứa Tịch.

Giờ này trong trường cũng có khá nhiều người.

Vũ Lăng vừa tới nơi, mọi người lại đổ xô tới thám thính tính hình.

Lại trông thấy một cô gái nhỏ ngồi phía sau xe cùa Vũ Lăng, anh còn ân cần cởi mũ cho cô, mọi người ai cũng không khỏi bàng hoàng.

"Thật hay đùa vậy? Vũ Lăng có bạn gái rồi sao?"
"Thật điên rồ! Cô ta là ai vậy?"

Bao nhiêu tiếng xì xào bàn tán vang lên, đủ để lọt vào tai Tô Dĩ An khiến cô lạnh cả sống lưng.

Không cần quay đầu lại, cô cũng có thể cảm nhận được bao nhiêu ánh mắt như con dao sắc nhọn đang đâm phầm phập vào cô.

Cô nhìn Vũ Lăng, vội vàng chào tạm biệt:
"Em vào trước nhé, tiền bối!"
Vũ Lăng gật đầu, Tô Dĩ An thấy vậy, nhanh chóng chạy đi.

Thấy cô chạy đi, đám người kia mới nhốn nháo chạy tới chỗ Vũ Lăng.

Dù sao họ cũng là con gái mà! Trông thấy cảnh tượng đó, khác gì đâm cho họ một nhát dao cơ chứ?
"Vũ Lăng! Anh có bạn gái rồi sao?"
"Hãy nói với bọn em là không phải đi!"
Vũ Láng chán ghét ngồi lên xe, vặn ga, cốt để đuổi đám đông.

Đám con gái cũng vì thế mà đành ngoan ngoãn né sang hai bên.

Anh phóng xe vào trong trường, đầu óc suy nghĩ miên man.

Tô Dĩ An, mặc dù không phải bạn gái của anh, nhưng có lẽ cũng là một người đặc biệt nhỉ?\u0001.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Bỗng Nhiên Trở Thành Bạn Gái Tin Đồn


Chạy vào trường, đám người kia không làm khó cô, ít nhất thì cũng giữ được một mạng.
Ít nhất thì cô cũng có liên quan tới Vũ Lăng, bọn họ có căm ghét cô đến thế nào thì cũng không dám ho he.
Nhưng quả thực, để Vũ Lăng đưa tới trường, áp lực vô cùng lớn.
Đây là lần đầu tiên, mà có lẽ cũng sẽ là lần cuối cùng anh ta chở cô đi học.
Thế mà chỉ mất một khoảng thời gian không lâu, Tô Dĩ An liền được đưa lên "hot search" của diễn đàn trường Hứa Tịch.
Diệp Lục Nghiên vừa tới trường, cũng vội vàng chạy đi tìm Tô Dĩ An.
Cô thở dài, bất lực đỡ trán:
"Đứng top đầu mấy kì thi rồi thì không ai biết mặt! Vừa đi học chung với Vũ Lăng một ngày, lập tức trở thành người nổi tiếng!"
Cuộc sống này đúng là quá đáng sợ!
Diệp Lục Nghiên mặt mày khó tả thành lời.

Cô cũng không biết nên buồn cười hay lo lắng cho cô bạn nữa.
Mặc dù cô cũng rất tích cực ủng hộ Tô Dĩ An đến với Vũ Lăng, nhưng lại trở thành tâm điểm chú ý của cả trường thế này, xem ra cũng không ổn chút nào.
"Vũ Lăng biết chuyện này chưa?"
"Không biết nữa!" Tô Dĩ An thở dài nói, "Tớ nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm tới mấy chuyện này đâu."

Phải rồi, dù sao cũng chỉ là tin đồn.

Một người như Vũ Lăng thì đâu rảnh rỗi mà đi quan tâm tới mấy chuyện này cơ chứ.
"Nhưng mà..." Tô Dĩ An cầm điện thoại lên, nhìn tấm hình chụp trộm cảnh Vũ Láng cởi mũ cho mình, tủm tỉm cười, "Trông cũng đẹp đôi đó chứ!"
Là Vũ Lăng tự mình cởi mũ cho cô, xem ra cũng có chút ga lăng.
Nhớ lại cảnh đó, Tô Dĩ An lại sướng đến muốn run lên.

Quỷ thần ơi, thật sự không khác gì một đôi.
Mặc dù chỉ được cảm nhận trong một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cô tối nay mất ngủ rồi.
"Nhưng cậu cũng phải cẩn thận đấy!" Diệp Lục Nghiên không an tâm một chút nào, "Vũ Lăng dù sao cũng là người nổi tiếng.

Bỗng nhiên lại dấy lên tin đồn có bạn gái, chắc chắn những cô nàng chết mê chết mệt anh ta cũng không chịu nổi đâu.

E rằng cậu sẽ còn khổ sở dài dài!"
Tô dĩ An hiểu.

Ngay từ khi bước vào trường, cô cũng đã có thể cảm nhận được thứ ma lực vô cùng ghê gớm ấy rồi.
Nhưng biết làm sao được.

Cũng là do họ tự ngộ nhận ra, cô không làm gì sai hết.
[...]
Buổi chiều, không có ca học, cô chạy tức tốc tới quán cà phê, chạy bàn suốt từ 2 giờ chiều cho tới tận khi nhá nhem tối.
Diệp Lục Nghiên hôm nay phải chạy đồ án ở trường.

Diệp Lục Nghiên vốn theo ngành đồ hoạ, thành ra cô nàng ấy cũng nhiều lần như một tên tự kỷ vì mấy bài đồ án lắm.
Kết quả là thiếu mất một người, Tô Dĩ An dường như chạy không ngừng nghỉ suốt cả chiều.
Thế mới nói, suốt hai ngày vừa qua, Diệp Lục Nghiên đã phải làm việc thay cho cô, cậu ấy đã phải vất vả thế nào cơ chứ?

Trời chập choạng tối, khách cũng ra vào đều đều, nhưng ít nhất không còn đông như vào lúc cao điểm nữa.
"Em đã làm việc suốt 2 ca rồi đấy! Em nên nghỉ ngơi đi!" Khước Thần bước ra, vỗ vai Tô Dĩ An.
Tô Dĩ An nhoẻn miệng cười:
"Không sao đâu! Em vẫn còn sung sức lắm!"
Khước Thần chỉ biết tặc lưỡi nhìn cô bưng khay nước uống ra cho khách.
Là anh em họ hàng gần xa với Tô Dĩ An, thành ra Khước Thần cưng Tô Dĩ An như cưng trứng.

Nhìn cô làm việc tất bật như thế, anh cũng thấy lo.
Nhưng Tô Dĩ An vẫn có thể cười tươi như thế, thậm chí còn có thể trò chuyện xã giao với khách hàng, anh cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Ting!
Cánh cửa quán mở ra, hai nữ sinh viên bước vào, miệng cười tươi, nói chuyện rôm rả.
Cho đến khi trông thấy Tô Dĩ An, nụ cười trên môi họ cũng tắt ngúm.
"Ồ! Xem ai kìa? Không phải Tô Dĩ An sao?"
"Bạn gái của Vũ Lăng, vậy mà lại phải đi làm thêm ở quán cà phê sao?"
"Hây dà, tớ đã bảo rồi mà! Chỉ là tin đồn thôi! Anh ấy sao có thể thích một người như cô ta được!"
Tô Dĩ An: "..."
Cô nghe thấy hết rồi đấy.
Trên tay còn cầm sẵn bảng menu, chuẩn bị đưa ra cho bọn họ, vậy mà sau khi nghe được những lời ấy, cô chỉ hận không thể ném cho mỗi cô mỗi chiếc dép.
Khách hàng là thượng đế! Phải nhẫn nhịn!
Cố lên nào! Tô Dĩ An! Mày không được tức giận.

Siết chặt chiếc menu trên tay, cô hít một hơi thật sâu, đi tới bàn có những vị khách lắm điều kia.
"Đây là thực đơn của quán, xin mời quý khách chọn món!" Tô Dĩ An đặt chiếc menu xuống bàn, kính cẩn, xem như cô đã cố gắng thật lịch sự rồi.
Vậy mà mấy cô gái này vẫn được đà lấn tớikh
"Ồ! Bạn gái của Vũ Lăng! Thật vinh hạnh quá! Được gặp cô ở đây!"
"Không biết cô có thể chỉ cho tôi cách quyến rũ một người con trai không?"
"..." Nhẫn nhịn! Phải nhẫn nhịn!
"Cảm phiền quý khách! Đây là quán cà phê chứ không phải hộp đêm! Còn tôi chỉ có nghĩa vụ giúp quý khách chọn món và phục vụ!"
Khước Thần đứng phía sau, nghe được những câu nói phát ra từ miệng Tô Dĩ An, không nhịn được mà khẽ Bật cười.
Thật thâm sâu! Chửi rất có văn minh! Rất lịch sự!
Mọi người xung quanh cũng phải trộm cười.

Dù sao những câu nói mà đám con gái này nói với Tô Dĩ An, tất cả khách hàng trong quán đều có thể nghe thấy hết.
Vậy mà cuối cùng, người đáng lẽ phải nhục mặt là Tô Dĩ An, lại ngay lập tức trở thành những cô nàng sinh viên đỏng đảnh kia.
Bọn họ đỏ ửng mặt lên, tức tối mà không nói nên lời: "Cô...".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Làm Bạn Gái Vũ Lăng Là Thế Này Sao


Không thể nói lại, bọn họ chì đành câm nín, hậm hực chọn món.
Tô Dĩ An cũng không thèm nói thêm gì nữa, quay gót bỏ đi.

Bỏ mặc những cô gá mặt vẫn còn hậm hực phía sau.
Khước Thần đợi cô đi vào bên trong mới đi theo, hỏi han sự tình:
"Có chuyện gì thế? Mấy cô gái ấy là sao? Bạn gái của Vũ Lăng là sao?"
Tô Dĩ An miết miết mi tâm:
"Em bị hiểu nhầm là bạn gái của Vũ Lăng, bọn họ ghen tị nên muốn làm khó em thôi!"
Khước Thần vẫn không hết lo lắng:
"Sao em không ra mặt phản bác?"
Tô Dĩ An cũng chỉ đành thở dài:
"Dư luận xã hội là một con dao hai lưỡi.

Nếu như em ra mặt phản bác, thậm chí tin đồn không hề suy giảm, ngược lại em còn "khó sống" hơn!"

Bởi thế nên Vũ Lăng ra mặt thì mọi chuyện mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cô cũng không khỏi thắc mắc, tại sao Vũ Lăng không lên tiếng? Là do anh ta không quan tâm thật? Hay là biết rồi nhưng lại nhắm mắt cho qua?
Bỏ qua những thứ suy nghĩ rối rắm, Tô Dĩ An nhanh chóng pha chế đồ uống cho khách hàng.
Những cô gái kia, lại toàn chọn những thức uống đắt tiền.

Xem ra cô cũng phải cẩn thận.

Chắc mấy cô nàng kia sẽ không ngu ngốc đến độ sẽ thả gián vào cốc nước rồi vu oan cho quán hàng như trong mấy bộ "drama" chứ?
Thôi nào! Mày ảo tưởng phim quá rồi Tô Dĩ An! Mấy trò rẻ tiền đó, sao mấy người kia dám làm cơ chứ? Đã vậy trong quán này camera còn được lắp đặt ở khắp mọi nơi, bọn họ sao dám ra tay?
Tô Dĩ An bưng khay nước, hít một hơi thật sâu rồi bưng ra cho những cô nàng kia.
Những cô gái điệu đà dùng ngón tay thon dài cầm cốc nước, ngắm nghía hồi lâu.

Không thấy có động tĩnh gì, Tô Dĩ An cúi đầu, đi vào bên trong.

Mấy cô nàng này thế mà dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thật đáng nghi ngờ.
Mặc dù mọi chuyện vẫn đang diễn ra vô cùng yên bình, nhưng dây thần kinh của Tô Dĩ An vẫn căng lên như dây đàn.

Cô phải dè chừng lên tới mức tối đa.

Người ta đã từng nói, phụ nữ là đáng sợ nhất, và quả thực bây giờ cô cũng đang cảm thấy như vậy.
" Tô Dĩ An!" Bọn họ lại cất tiếng gọi.
Đấy, biết ngay! Sao có thể có chuyện bọn họ lại bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được?
Tô Dĩ An đành thở dài, giấu đi sự mệt mỏi trên nét mặt, quay đầu lại:
"Quý khách còn cần gì không ạ?"
Thấy Tô Dĩ An bị đám người kia giữ lại, Khước Thần cũng bắt đầu để ý.
Một cô gái trong nhóm kia lên tiếng, bộ mặt kênh kiệu:
"Nhiều đá quá! Thay cốc khác cho tôi!"

Một cô nữa cũng chen vào:
"Còn của tôi, cà phê sao ít sữa quá vậy? Đắng nghét!"
Tô Dĩ An: "..."
Liệt tổ tông cả dòng họ mấy người! Tất cả đồ uống ở đây đều được pha chế theo đúng từ mi-li-gam nguyên liệu đấy!
Khách hàng từ thời cổ kim, chưa có ai chê nổi hương vị cùa đồ uống trong quán, vậy mà bây giờ mấy người lại dám thốt ra những lời ác ôn đến vậy sao?
Hai tay của Tô Dĩ An siết chặt thành nắm đấm.

Cô thật sự muốn chỉ thẳng tay vào bọn họ mà chửi rủa rằng: "Chỉ có mấy người là tỏ thái độ với đồ uống của chúng tôi! Hay là do khẩu vị của mấy người có vấn đề?"
À không, thậm chí họ còn chưa uống một ngụm nước nào.
Bọn họ chẳng qua chỉ đang muốn khó dễ cô mà thôi.
Bọn họ càng chọc điên cô, cô càng phải bình tĩnh, có như vậy thì mới chọc tức lại được đám người đó.
Tô Dĩ An mỉm cười, một nụ cười thật thân thiện:
"Thật ngại quá, nếu đúng là vậy, đây là lỗi của chúng tôi! Nhưng kể ra cũng thật lạ! Mấy vị còn chưa uống, sao vẫn biết là vị của đồ uống có vấn đề? Hay là...các vị có giác quan thứ sáu cực kì nhạy bén?"
"Cô..."
Xung quanh bắt đầu có những điệu cười khúc khich, khiến những cô nàng kia phải đỏ ửng mặt lên, vừa đứng lên định "dạy cho cô ta một bài học" thì lại phải lấm lét nhìn nhau:
"Thôi được rồi!"
Tô Dĩ An chép miệng.


Đã định bắt nạt cô trước bàn dân thiên ha, vậy mà kĩ thuật lại quá kém.

Thậm chí nó còn tệ hơn cả việc thả gián vào cốc nước nữa.
"Vậy, quý khách có cần chúng tôi đổi cốc nước khác không ạ?" Tô Dĩ An lại tiếp tục hỏi.
"Không cần!"
Đám người kia bị bẽ mặt trước cả đám đông, chỉ dám quát tháo cô đi ra chỗ khác.
Cũng may mấy cô nàng này cũng không phải thể loại khó xơi.

Ít nhất thì khi nghe cô nói vậy, bọn họ cũng biết sợ mà ngồi im, chứ không phải làm loạn lên rồi gọi quản lý.
Không! Cô phải nói là, đám người này cũng chỉ là một lũ tay mơ.
Đi vào trong buồng pha chế, Tô Dĩ An thở dài.

Phải rồi, mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng làm bạn gái của Vũ Lăng là cảm giác này sao?
Quá áp lực!\u0003\u0003\u0003.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Vũ Dương Mất Tích


Khước Thần bước tới chỗ cô, bật cười:
"Không ngờ em lại dám nói thế với khách hàng đấy!"
Thịch!
Tô Dĩ An tái xanh mặt, quay sang nhìn Khước Thần.

Anh ta là quản lý ở đây, nếu anh đã nói vây, lẽ nào...
Cô mếu máo:
"Thật sự...em có lỗi rồi ạ?"
Không đến mức phải nghỉ việc chứ?
Cho dù cô có "chửi" một cách "thanh lịch" đến mức nào thì cũng là "không tôn trọng khách hàng" sao?
Nhưng may sao, Khước Thần chỉ lắc đầu:
"Mặc đi đúng là em đã chửi khách hàng, nhưng ít nhất thì cách chửi của em cũng có chút văn minh!"
Tô Dĩ An chỉ biết gượng cười.

Cách chửi có chút văn minh sao? Thật không dám nhận!
"Nếu xui rủi nhất, thì chuyện này cũng có thể sẽ bị đưa lên báo, danh tiếng của quán sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tất nhiên là sẽ không nhiều!"

Bởi anh biết, cho dù có trích xuất camera thì người sai từ đầu cũng là bọn họ chứ không phải Tô Dĩ An.

Xã hội có ngốc đến cỡ nào thì khi nhìn vào cũng sẽ trông thấy vậy thôi.
Những câu nói của Khước Thần khiến tâm trạng Tô Dĩ An cũng thay đổi thất thường.
Nhưng cho dù anh có nói rằng cô vẫn sẽ an toàn, Tô Dĩ An vẫn không thể an tâm hoàn toàn.
Danh tiếng của quán mà bị ảnh hưởng, cô sẽ ăn năn tới hếqản.
a mời mọc cô nhnhĐám con gái kia, vừa vào quán chưa được bao lâu thì đã vội trả tiền nước mà chạy về.
Ít nhất thì cũng biết xấu hổ.
Trời càng ngày càng tốt, thấm thoắt cũng đã gần tới 7 giờ.
Tô Dĩ An làm việc quần quật trong quán từ đầu chiều cho tới tận bây giờ, sức lực cũng xem như cạn kiệt.
"Đi ăn tối không?" Khước Thần lên tiếng.
7 giờ tôi, quán có nhiều nhân viên hơn, thiếu quản lý vài phút cũng không sao.
Tô Dĩ An thấy anh chủ động mời, cô nhanh chóng chấp nhận.
Dù sao cũng là anh em thân thiết đã lâu, việc anh mời mọc cô đi ăn uống linh tinh đã không còn là chuyện hiếm, và cô cũng vui vẻ nhận lời mà không cần đắn đo suy nghĩ.
Nhưng cũng vì sắp tới giờ dạy học cho Vũ Dương, thời gian cô đi ăn với Khước Thần cũng không được nhiều.
Cô ăn vội ân vàng, tạm biệt anh rồi chạy ra trạm xe.
Sắp tới giờ rồi, vậy mà bóng dáng một chiếc xe buýt cũng khônlương
Một chiếc xe moto quen thuộc chạy tới, đỗ ngay trước mặt cô.

Chiếc xe moto quen thuộc đến lạ, khiến Tô Dĩ An có chút sừng sốt.
"Tiền bối?" Vậy mà Vũ LÀn đang ở đây.
Vũ Láng chìa chiếc mũ còn lại trên xe về phía cô, cất giọng, không hiểu tại sao nhưng cô thấy chất giọng của anh có chút khác:
"Lên xe, tôi đưa cô tới Vũ gia!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả! Cô muốn bị trừ lương không?"
Bị trừ lương, ai muốn chứ?
Nhưng anh cũng phải hiểu bây giờ giữa cô và anh vô cùng "nhạy cảm" đấy.
Nhưng không sao! Đã đâm lao thì phải theo lao.

Dù sao cũng đang là bạn gái trong lời đồn của Vũ Lăng, được anh ta lái xe chở về Vũ gia, âu cũng là chuyện bình thường, đúng không?

[...]
Chiếc moto đen lao như con thiêu thân vào trong bãi đỗ.

Nhưng lần này, quản gia Mục lại chạy ra với điệu bộ khẩn khoản:
"Cô giáo Tô! Thật ngại quá! Cô tới rồi, nhưng nhị thiếu gia...tới giờ vẫn chưa về!"
"Chưa về?" Vũ Lăng nhíu mày.
"Vâng ạ! Từ khi trường tan học tới tận bây giờ, cậu chủ vẫn chưa về nhà!"
Cả Vũ gia đang bấn loạn hết lên chỉ vì Vũ Dương.
Đến giờ tan học, nó vẫn chưa về nhà ngay mà còn la cà nơi này chốn nọ đã là chuyện bình thường, nhưng đến mức không chịu về ăn tối lại vô cùng bất thường.
Ngọc Linh Lung bước ra ngoài, giọng có chút tra khảo:
"Vũ Lăng, có phải giữa hạ anh em có chuyện gì không?"
Vũ Dương chỉ trở nên bất thường, khác lạ như thế này vài ngày gần đây mà thôi.
Vũ Lăng im lặng hồi lâu.
Lẽ nào lại là chuyện liên quan đến Tô Dĩ An?
Lại đến hai vợ chồng Vũ Diệm Sơn và Ngọc Khả Dư bước ra.

Mặt ông đỏ tía tai, trông tức giận vô cùng.
Chỉ nhìn qua, Tô Dĩ An cũng đoán chắc mọi chuyện đang trở nên tồi tệ hơn rồi.
Vũ Diệm Sơn nhìn Tô Dĩ An, khiến sống lưng cô lạnh toát:
"Tô Dĩ An! Từ khi cô trở thành gia sư cho Vũ Dương, tính tình của nó càng ngày càng lạ, suốt ngày nóng nảy, ủ rũ! Lần này, nó không chịu về nhà, chắc chắn mọi chuyện đều do cô gây ra!"
"Vũ Diện Sơn!" Ngọc Khả Dư khổ sở kêu lên.

"Chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, anh đừng vu oan người ta!"
Tô Dĩ An chỉ im lặng, không dám đáp lại.
Bỗng nhiên đứa con quý tử của mình đột nhiên mất tích, không thể liên lạc, là bậc cha mẹ ai mà chẳng lo sốt vó lên?
Vũ Lăng vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi tiếp:
"Mọi người đã hỏi đám bạn của nó chưa?"
Đáp lại anh chỉ là một cái thở dài:
"Hỏi rồi, nhưng tất cả đều bảo không biết!"
Đầu óc Tô Dĩ An lập tức nhảy số.
Nghĩ thoáng lên nào Tô Dĩ An.

Vũ Dương dù sao vẫn chỉ mới là đứa nhóc 15 tuổi, suy nghĩ chắc chắn không thể quá sâu xa.
Nếu dạo này tâm trạng nó không được tốt, chắc chấn nó sẽ phải đi giải tỏa nỗi buồn.
Nhưng giải tỏa nỗi buồn ở đâu?
Tô Dĩ An lại cố nhớ kĩ lại.
Nó thích chơi game, vậy lẽ nào...
"Quán net!" Tô Dĩ An thốt lên, nhìn Vũ Lăng, dường như có chút tia hy vọng, "Vũ Dương có thể đang ở quán net!"\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Tới Quán Net Tìm Người


"Quán net?" Mọi người khó hiểu nhìn Tô Dĩ An.
"Vũ Dương rất thích chơi game! Cháu nghĩ nó đang ngồi trong một quán net nào đó!" Tô Dĩ An nói.
Trong khi mọi người vẫn còn nghi ngờ, Vũ Lăng lại tin tưởng cô tuyệt đối:
"Quán net Chiêu Lâm, quán net hiện đại nhất ở đây, rất có thể nó đang ở đó!"
"Đi thôi!" Tô Dĩ An nhanh chóng đội lại mũ bảo hiểm, gấp gáp nhìn Vũ Lăng.
Anh cũng nhanh chóng bước tới chiếc xe moto, không quên nhìn mọi người:
"Bọn con sẽ đưa Vũ Dương về, mọi người không cần lo lắng!"
Nói rồi, anh rít ga, chiếc xe lao nhanh như một cơn gió ra ngoài.
Mọi người ở lại Vũ gia, trong lòng thấp thỏm lo âu, chỉ mong anh và cô sẽ báo lại tin tốt.
Chạy trên đường quốc lộ, tốc độ của xe dễ có khi lên tới 80km/h.

Gió rít bên tai, Tô Dĩ An sợ hãi, mắt nhắm nghiền, ôm chặt lấy Vũ Lăng, tưởng chừng như nếu cô không ôm chặt, cô sẽ bay luôn ra lòng đường.
Quán net Chiêu Lâm, vậy mà lại xa tới như vậy.
Phải đi một lúc, cả hai mới dừng lại trước quán net đẹp rạng ngời, to lớn, sáng sủa cả một vùng với cái tên hiệu to tướng: Quán Net Chiêu Lâm.

Tô Dĩ An hít sâu một hơi, quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Để em vào trước cho!"
Dường như cảm thấy Vũ Lăng chưa an tâm, cô lại nói thêm:
"Nếu 10 phút nữa em chưa ra, vậy thì anh sẽ vào!"
Mặc dù trong lòng vẫn rất lo, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Dĩ An, anh đành thở dài: "Được!"
Tô Dĩ An mỉm cười, rảo bước nhanh vào trong quán.
Không hổ danh là quán net nổi tiếng và đẹp nhất Hứa Tịch.

Vô cùng hiện đại, thiết kế cũng rất mới mẻ.
Người lui tới đây cũng rất nhiều, quán net rộng tới vậy, thế mà người tới đây đông tới nỗi cô có cảm giác như số oxi trong quán này đã bị hút sạch rồi.

Mặc dù rộng, nhưng vẫn rất ngột ngạt.
Đi vòng vòng trong quán, cô vẫn chẳng trông thấy bóng dáng Vũ Dương.
Tên nhóc đó không có ở đây? Hay là do cô tìm chưa kĩ?
Dường như trong cơn tuyệt vọng, Tô Dĩ An đành thở dài quay gót đi ra ngoài, bên trong quán lại đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Tiếng bàn ghế vang lên đến chói tai, kèm theo đó là những tiếng mắng nhiếc đến khó nghe.
Mọi sự tập trung của mọi người, ngay lập tức đổ dồn về phía ấy, không ngoại trừ Tô Dĩ An.
"Vũ...Vũ Dương..." Cô thốt lên.
Vậy mà người vừa bị chúng nó đánh cho một cú ngã lăn ra sàn nhà lại chính là Vũ Dương.
Tô Dĩ An trong người ngứa ngáy vô cùng.

Đánh nhau! Là đánh nhau đấy! Mọi người là bù nhìn hết rồi hay sao? Sao không tới ngăn cản?
Vũ Dương vẫn còn cứng đầu, bên mép miệng, máu đã chảy ra, vậy mà vẫn còn sức nói khích chúng nó:
"Sao hả? Thua nên cay cú hả? Đúng là kỹ thuật thấp kém!"
"Mày muốn chết đúng không?"

Chúng nó lại vụt tay, hòng đấm cho Vũ Dương thêm một quả nữa.
Vũ Dương bị thương, nằm vật ra sàn, đối với một học sinh cấp hai, hoàn toàn không thể đánh lại đám thanh niên lực lưỡng nhứ chúng nó.
Thế là cậu đành nhắm mắt chịu trận.
Nhưng mà...sao lại không thấy đau?
"Bọn khốn!" Tô Dĩ An nghiến răng ken két, đứng trước mặt Vũ Dương, dùng tay không chặn nắm đấm của chúng.
"Tô Dĩ An? Cô làm gì ở đây?" Vũ Dương trợn tròn mắt lên, sự hiện diện của Tô Dĩ An khiến cậu trong thoáng chốc quên luôn cả cơn đau.
"Đường đường là thanh niên, vậy mà lại đi đánh nhau với một tên nhóc cấp hai chỉ vì chơi game thua sao?" Tô Dĩ An bực mình quát to.
Đám người trong quán bắt đầu nhốn nháo cả lên.

Chỉ e, có ai đó đã gọi cảnh sát rồi.
Vũ Dương vẫn còn nằm trên sàn, cơn đau cứ quằn quại trong người khiến cậu không tài nào đứng dậy nổi.
"Cô làm gì ở đây chứ? Tránh ra đi, đây không phải chuyện của cô!"
"Vũ Dương!" Tên nhóc này có thể bớt cứng đầu lại được không?
"Em là học sinh của cô! Cô không thể trơ mắt nhìn em bị chúng nó đánh như thế được!"
Ít nhất thì cũng phải cầm cự cho tới khi cảnh sát tới đây.
"Con khốn nào đây? Mày muốn chết chung với thằng nhãi này đúng không?"
Vậy mà Tô Dĩ An vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bật cười, nhìn bọn chúng, đánh giá một lượt.
Tên nào tên nấy múp míp những mỡ là mỡ, mặc dù cũng khỏe đấy, nhưng cô tin chắc chúng nó chẳng nhanh nhạy gì đâu.

"Muốn đánh cả tôi sao? Thật chẳng ra dáng đàn ông!"
"Lắm chuyện!" Bọn chúng bục mình quát lén, đồng lọt xông thẳng vào Tô Dĩ An.
Mọi người đứng xung quanh ai cũng mặt mày tái mét, không dám can ngăn.

Một tên to con đó đã đủ khiếp sợ rồi, đằng này lại còn là ba, bốn tên.

Có lẽ Tô Dĩ An chính là người duy nhất dám xông vào chọc điên chúng nó.
Thấy cả Tô Dĩ An là con gái mà chúng nó vẫn không tha, ai cũng tin chắc, phen này thì cô tiêu rồi.
Thế mà quái nào mọi chuyện lại chẳng theo logic bình thường một chút nào vậy?
"Không...không thể tin được!" Mọi người trợn tròn mắt lên thảng thốt.
Vậy mà chỉ trong nháy mắt, đám người đó cũng nằm bẹp xuống đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn rồi.
Tô Dĩ An, cả người nguyên vẹn, đứng phủi phủi tay, tặc lưỡi:
"Đúng là một lũ to xác!"\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Tô Dĩ An Uy Vũ Bá Đạo


Bên ngoài, Vũ Lăng thở dài nhìn lên trời.

Tiết trời mùa đông, bầu trời không có nổi một ngôi sao, chán ngắt đến khó chịu.
Anh vẫn chẳng thể hiểu nổi bản thân, vì lý do gì mà nghe lời Tô Dĩ An đứng bên ngoài giờ cô cơ chứ?
Rõ ràng Vũ Dương là em trai anh cơ mà.
Xa xa, tiếng xe cảnh sát vang lén khiến anh cũng bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
Bên trong có chuyện!
Thời gian trôi qua vẫn chưa tới 10 phút, nhưng anh không đợi được nữa, chạy nhanh vào bên trong.
Bên trong quán net, Tô Dĩ An như trở thành tượng đài sáng chói của tất cả mọi người trong quán.
"Ngầu quá!" Mọi người kêu lên.
Tô Dĩ An thở dài mệt mỏi.
Kể ra đám người đó cũng khỏe thật.

"Knock out" được chúng nó xong mà cô cũng bị hao hụt bao nhiêu sức lực.
Không! Cũng có thể do cô đã lâu không luyện lại võ nên bây giờ sức lực cũng bị kém đi rồi.
Nhưng thôi kệ, là gì cũng được.


Điều quan trọng nhất bây giờ là Vũ Dương.
Tên nhóc đó vẫn nằm trên sàn, trợn tròn mắt lên nhìn Tô Dĩ An.
Tô Dĩ An uy vũ bá đạo! Được chết trong vòng tay của Tô Dĩ An cũng thật mãn nguyện.
"Cô...cô biết võ?" Vũ Dương run lên.
Không chỉ biết võ, lại còn là một cao thủ.
Bên ngoài, tiếng xe cảnh sát mỗi lúc một rõ.

Bóng dáng Vũ Lăng chạy vào, ngay sau đó chính là đội cảnh sát.
Nhìn khung cảnh hỗn độn bên trong quán, con mắt của Vũ Lăng cũng phải nhíu lại.
Lúc nãy vẫn còn yên bình, thế mà chỉ trong giây lát liền trở nên như thế này...
Đám người đang nằm quằn quại trên sàn nhà, ai không chứng kiến thì đâu dám tin tất cả đều do một mình Tô Dĩ An đánh gục.
Tô Dĩ An cúi người nâng Vũ Dương lên, đi về phía Vũ Lăng.
Cứ ngỡ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, ai ngờ cả ba người bọn cô cũng bị cảnh sát lôi về trụ sở lấy lời khai.
Đám giang hồ kia, đánh nhau nơi công cộng, gây rối trật tự, bị phía cảnh sát giữ lại vài ngày.
Cô đánh người, đáng lẽ cũng sẽ bị phạt, nhưng cũng may bọn họ chỉ xem hành động của cô chỉ là tự vệ, không bị phạt quá nặng.
Còn Vũ Dương, trẻ vị thành niên, khiêu khích, gây rối trật tự, bị phạt kha khá.
Cuối cùng, người phải bỏ tiền ra nộp phạt cho cả hai lại là Vũ Lăng.
Nhìn lại đoạn trích xuất camera, Vũ Lăng cũng chỉ biết im lặng nhìn Tô Dĩ An một mình đánh nhau với mấy tên côn đồ.

Thậm chí bên cảnh sát còn trêu đùa:
"Cô gái này dáng người nhỏ bé thế mà cũng giỏi võ quá nhỉ?"
Tô Dĩ An chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thế giới này nữa.

Hình tượng con gái hiền thục đoan trang thế là mất hết sạch, không còn một chút gì nữa.
Vũ Lăng cũng chỉ tặc lưỡi:
"Tôi cũng bất ngờ đấy!"
Tô Dĩ An: "..."
Bước ra khỏi trụ sở, Vũ Lăng đưa cô về nhà.
Vũ Dương từ khi bước ra ngoài, mặt nỏ lẳng lặng, buồn buồn, cũng chẳng ai dám hỏi han thêm gì.

Thấy Vũ Lăng chủ động chở Tô Dĩ An về nhà, cậu quay lưng bò đi, tiến tới chỗ Tiểu Bôn, một trong đám bạn thân đi cùng nó:

"Đưa tao về nhà!"
Tiểu Bôn mặt mày xanh lét, không dám phản kháng, nhanh chóng chạy đi lấy xe:
"Vâng...vâng ạ!"
Chỉ còn lại Tô Dĩ An và Vũ Lăng, cô thật sự không thể đoán nổi suy nghĩ của Vũ Dương như thế nào nữa.
"Dạo này Vũ Dương lạ quá vậy?" Tô Dĩ An lo lắng nhìn Vũ Lăng.
Liệu có phải đúng như Vũ lão gia đã nói, rằng nguyên nhân của mọi vấn đề là vì cô?
Vũ Lăng ngồi lên xe, tay với lấy mũ bảo hiểm, đưa cho Tô Dĩ An:
"Cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Vũ Dương vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, suy nghĩ vẫn còn quá trẻ con!"
Tô Dĩ An cũng đành gật đầu im lặng, nhận lấy chiếc mũ đội lên đầu.
Tâm trạng của Vũ Dương đã như vậy, lát nữa về nhà chắc chắn sẽ còn phải nghe thêm những lời mắng của bậc phụ huynh, phải nói rằng cô có tới Vũ gia nữa cũng không được ích gì.
Ngồi trên xe Vũ Lăng đi về phòng trọ, trong đầu Tô Dĩ An suy nghĩ rất nhiều.

Truyện Phương Tây
"Tiền bối..." Tô Dĩ An khẽ gọi.
"Chuyện gì?"
"Em có xứng đáng...để làm một gia sư không?"
"..."
Sao đột nhiên Tô Dĩ An lại hỏi về chuyện này?
Như trở thành một người đa sầu đa cảm vậy.


Chỉ nghe giọng nói, anh cũng đoán được người con gái ngồi phía sau anh đang rất buồn.
Cũng đúng thôi.

Ảnh hưởng từ những câu nói của Vũ lão gia, cộng thêm những hành động kì quái gần đây của Vũ Dương, đến cả một ngươi vô tư như Tô Dĩ An thì cũng phải nghĩ nhiều.
Đi thêm một chút nữa, chiếc xe moto đỗ ngay trước cổng đi vào dãy phòng trọ của Tô Dĩ An.
Cô chậm chạp bước xuống xe, cúi đầu xuống đất, lẳng lặng đưa mũ cho Vũ Lăng.
"Có lẽ..." Tô Dĩ An ngập ngừng vài giây rồi mới quyết định nói, "...Em sẽ nghỉ dạy ở Vũ gia..."
Để nói ra được câu này, cô cũng đã phải đấu tranh tâm lý rát nhiều.
Câu nói của Tô Dĩ An, cũng ngay lập tức khiến Vũ Lăng phải sững sờ.
Một cô gái kiên cường như Tô Dĩ An, vậy mà lại dễ dàng buông xuôi như vậy sao?
Tô Dĩ An cúi đầu xuống đất, giọng lí nhí:
"Vậy...em vào phòng trước! Tiền bối, tạm biệt anh!"
"Tô Dĩ An!" Vũ Lăng thốt lên.
Mọi hành động của anh, tất cả đều hành động trong vô thức.
Anh nắm lấy cổ tay Tô Dĩ An, kéo cô lại.
"Không được! Cô không được nghỉ!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Trong Đầu Chỉ Có Một Mình Tô Dĩ An


"Không được! Cô không được nghỉ!"
"Tiền bối..." Tô Dĩ An thoáng có chút sợ hãi trước phản ứng của Vũ Lăng.
Chẳng lẽ đến cả Vũ Lăng cũng có chuyện hay sao?
Vũ Lăng thậm chí còn không thể hiểu nổi bản thân đang làm gì.

Anh chỉ biết, thứ duy nhất trong đầu anh đang nghĩ tới, chính là Tô Dĩ An.
Tô Dĩ An, ngay trước mặt Vũ Lăng lại khóc nấc lên:
"Em không xứng đáng làm gia sư, không đáng làm một cô giáo! Có giáo viên nào lại đi đánh lộn rồi bị đưa lên làm việc với cảnh sát chứ? Vũ Dương trở nên kì quái như vậy, cũng là vì em.

Thật sự, em phải nhanh chóng rời khỏi Vũ gia!"
Trái tim Vũ Lăng quặn thất lại.

Cô nhóc trước mắt anh đang khóc.


Tại sao anh lại thấy đau lòng đến như vậy? Anh chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy cô, vuốt ve cô, an ủi cô để ngăn những dòng nước mắt ấy chảy xuống thấm đẫm hai gò má của khuôn mặt nhỏ bé.
"Tô Dĩ An!"
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô về sát mình, để Tô Dĩ An có thể gục vào lồng ngực anh, nấc lên những tiếng khóc.
Anh đâu có ngờ được, nhũng câu nói của bố anh lại khiến Tô Dĩ An suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Anh cũng không biết từ bao giờ, câu nói mà Tô Dĩ An phát ra, rằng cô sẽ rời xa Vũ gia lại khiến anh hốt hoảng đến như thế.
Kể cả hiện tại, nhìn thấy cô gái trước mắt mình khóc đến hai đôi mắt sưng mọng, đỏ ửng lên, anh cũng chỉ quan tâm tới một điều, không được để cô khóc.
"Tô Dĩ An! Cô rất tuyệt! Cô là gia sư tuyệt nhất mà cả Vũ gia chúng tôi được gặp! Đừng rời khỏi Vũ gia nhé!" Anh nói liên tục, lựa hết mọi câu nói để dỗ dành Tô Dĩ An.
Anh chỉ sợ cô thật sự sẽ không dạy Vũ Dương nữa, không tới Vũ gia nữa.
"Tiền bối..." Tô Dĩ An nấc lên.
Được vòng tay của Vũ Lăng ôm trọn, cả người Tô Dĩ An dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Phải mất một lúc lâu sau, cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

Tính ra Vũ Lăng đã ôm cô mãi như thế suốt gần chục phút đồng hồ.
"Cảm ơn anh!" Tô Dĩ An quệt nước mắt, cố nhoẻn miệng cười.
"Cô là đồ ngốc sao?" Vũ Lăng buông cô ra, mặc dù trong không gian tối, nhưng cũng có thể trông thấy rõ mặt anh đang đỏ ửng lên, "Chỉ vì vài câu nói của bố tôi mà cô đã nhụt chí đến như vậy rồi sao?"
Hơn nữa, lúc cô dám một mình xông vào đám người côn đồ đấy chỉ để bảo vệ Vũ Dương, cô thật sự rất ngầu đấy.
"Ngày mai lại tới dạy cho Vũ Dương nhé!" Anh nhẹ nhàng nói.
Tô Dĩ An bật cười.

Vũ Lăng, những lúc dịu dàng, nói chuyện ấm áp như thế này thật sự rất thích.
"Em biết rồi, tiền bối!" Cô sụt sịt, có kìm hết nước mắt để nó không trào ra thêm một lần nữa.
Được Vũ Lăng an ủi như thế, ít nhất cô cũng thấy hạnh phúc rồi.
Vũ Lăng thở dài, gật đầu ưng ý.
"Vậy, tạm biệt tiền bối!" Cô cất giọng, vẫn còn chút run run.
"Ngủ ngon!"

"..." Sao tiền bối hôm nay...dịu dàng thế nhỉ?
Nhưng cô mặc kệ, được anh chúc như thế, cô sướng đến mức mất ngủ mất.
Tô Dĩ An cười tươi rói, vẫy tay:
"Anh cũng ngủ ngon nhé, tiền bối!"
Vũ Lăng gật đầu.

Chiếc xe moto phóng đi trong tích tắc.
Cô vẫn đứng nguyên ở đó, chưa vào phòng.
Cô có nằm mơ không? Ban này...Vũ Lăng đã ôm cô, thậm chí còn rất lâu.
Nhưng tồi tệ hơn, cô lại khóc trước mặt Vũ Lăng.

Bao nhiêu biểu cảm xấu xí nhất của cô đều trưng ra hết cho anh ấy thấy rồi còn đâu nữa?
Không ổn rồi Tô Dĩ An! Màu lại hành động như một con ngốc rồi.
Hơn mười giờ đêm, nhưng Vũ Lăng chưa về nhà, anh đi vòng ra phía ngoại ô, nơi có bãi đất trống rộng thênh thang, nơi có một nấm mồ vẫn còn khá mới.
Bãi đất rộng mênh mông, không có nhà, không có người, chỉ có cây cối xào xạc.
Anh dừng xe, đi tới bên nấm mồ.

Một chiếc mồ nằm cô độc trong bãi đất trống.

"Mặc Khanh..."
Trên tấm bia, hai chữ Mặc Khanh hiện lên khiến tâm trạng Vũ Lăng càng trở nên rối bời.
Anh chỉ biết tới đây, anh chưa thể về nhà ngay bây giờ.
"Mặc Khanh, rốt cuộc cảm xúc giữa anh và Tô Dĩ An là gì đây?" Vũ Lăng thở dài nhìn tên người con gái được khắc trên tấm bia.
Những lúc đối diện với Tô Dĩ An, nó hoàn toàn khác so với những cô gái mà anh từng gặp.

Cảm giác ấy...rất giống cảm giác mà anh từng thấy khi đối diện với Mặc Khanh.
Anh quỳ xuống, ngồi bên cạnh nấm mồ, gục đầu xuống.

Anh chỉ ở lại đây một chút thôi.

Hình bóng Tô Dĩ An cứ quanh quẩn trong đầu anh, nhớ lại những giọt nước mắt của Tô Dĩ An, cả người anh lại run lên.
Vũ Lăng! Mày điên rồi! Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gjf vậy chứ?\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Lửa Giận Đùng Đùng


Dãy phòng trọ im ắng không một bóng người.

Tô Dĩ An lặng lẽ đi về phòng, cố không phát ra quá nhiều âm thanh.
"Tô Dĩ An!" Một giọng nói vang lên khiến Tô Dĩ An giật mình đến tim suýt bắn ra ngoài.
"Khước Thần?" Thật kỳ lạ, hôm nay anh lại không ở tiệm.
Thường ngày giờ này Khước Thần vẫn chưa về, anh làm việc ở tiệm đến tận tối mịt, có khi sang tận ngày hôm sau thì anh mới về phòng.
Bởi vậy mới nói, làm quản lý cũng chẳng sung sướng gì.
"Người đó là?" Sắc mặt Khước Thần có chút không vui, nhìn Tô Dĩ An như thể đang tra khảo.
Vậy mà anh ta trông thấy hết rồi?
Tô Dĩ An cắn môi.

Khước Thần sẽ không ác tới mức báo lại chuyện này cho bố mẹ cô biết đâu đúng không?
Mặc dù họ cũng sốt ruột bảo cô đi kiếm bạn trai rồi.

Nhưng chỉ là một cái ôm, Khước Thần sẽ không nghĩ hai người bọn cô là một đôi thật đấy chứ?
"Anh ấy...chỉ là bạn của em mà thôi!" Tô Dĩ An nói, vội tránh ánh mắt của Khước Thần, nhanh chóng chạy vào nhà.

Chỉ là bạn sao? Khước Thần vốn không tin.

Cả con mắt của Tô Dĩ An, lẫn hành động ban nãy của anh ta, cả hai người chẳng giống bạn bè một chút nào.
[...]
Vũ gia.
Vũ Dương đứng trước cổng, thở dài, chần chừ hồi lâu rồi mới bước vào.
Ngay từ khi không về nhà mà chạy tới quán net, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải nhận một cơn nổi trận lôi đình của bố mẹ rồi.

Bởi thế mà bây giờ, cho dù trước mắt cậu là những trận đòn roi đau đến thấu xương, cậu cũng không sợ.
Bên trong nhà, mọi người đang sốt ruột cả lên, đặc biệt là khi nghe tin cả Vũ Dương, Vũ Lăng, lẫn Tô Dĩ An phải tới trụ sở làm việc vơi cảnh sát.
Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không đến mức phải phơi bày ra công chúng, nhưng ít nhất, những người chứng kiến lúc ấy cũng sẽ có cách nhìn khác về Vũ gia.
Chưa bước vào bên trong, Vũ Dương đã có thể cảm nhận được cơn tức giận đang trỗi dậy phừng phừng, tưởng chừng như căn phòng chỉ cách cậu bằng một cánh cửa ấy là cả một cái lò bát quái.

Mà cái áp lực mạnh mẽ đó, cậu chắc mẩm không ai khác ngoài Vũ Diệm Sơn - bố cậu.
Ực!
Vũ Dương hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực vào đôi chân, đẩy cửa bước vào bên trong.
Vũ Dương!" Ngọc Khả Dư trông thấy cậu bước vào, mặt tươi tỉnh hẳn ra, vội vàng chạy tới bên cạnh.
Nhìn sắc mặt lo lắng của Ngọc Khả Dư, Vũ Dương lại không nói nên được lời nào.
Đến Ngọc Linh Lung cũng phải thở phào.

Mặc dù trong lòng vẫn còn bực chuyện Vũ Dương tự ý đi chơi không xin phép, khiến cả nhà lo lắng một phen, lại thêm cái tin bị công an kéo lên làm việc, trong lòng Ngọc Linh Lung cũng bồn chồn đến đứng ngồi không yên.
Bây giờ thì tốt rồi, Vũ Dương không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
"Đã đến mức này rồi, hai người vẫn còn chiều chuộng nó đến thế sao?" Vũ Diệm Sơn trừng mắt nhìn cả ba người đang đứng đối diện mình.
Sắc mặt ông không hề vui một chút nào.

Vũ Dương trở nên như thế này, rốt cuộc là học theo ai chứ?
"Chiều quá sinh hư! Quả nhiên là không còn sợ trời sợ đất gì nữa!"
Ngọc Khả Dư cũng không thể nói đỡ được cho Vũ Dương nữa.


Ngay từ khi không thấy cậu về nhà, Vũ Diệm Sơn đã thấy tức tối trong người rồi, lại nghe thêm bao nhiêu chuyện động trời như thế nữa, ngọn lửa giận trong ông đã quá lớn, không ai có thể dập tắt nổi nữa.
Cô chỉ biết quay sang nhìn Vũ Dương: "Mau xin lỗi bố đi! Nhanh lên!"
Nhưng Vũ Dương vẫn cắn chặt môi, không hé ra một lời.
Ngọc Linh Lung chỉ biết thở dài đỡ trán.

Không chỉ quậy phá, mà lại còn rất bướng.

Rốt cuộc nó giống ai trong cái nhà này cơ chứ?
Hơn nữa, bóng dáng Vũ Lăng cũng không thấy đâu.

Không phải Vũ Lăng và Tô Dĩ An đi kiếm thằng oắt con này về hay sao? Sao bây giờ vẫn không thấy?
Quả thực với tình thế bây giờ, có lẽ chỉ có Vũ Lăng mới có thể giúp Vũ Diệm Sơn hạ hỏa.
Vũ Diệm Sơn nhìn mặt Vũ Dương, mặt nó vẫn kênh kiệu như thường, lại càng khiến ông phải phát bực lên.
"Không dạy cho con một bài học, có lẽ con không biết sợ là gì!"
Ngọc Khả Dư trong lòng rối loạn cả lên.
Vũ Diệm Sơn đi về phía cậu, nắm lấy khuỷu tay kéo ra ngoài.

Ngọc Khả Dư và Ngọc Linh Lung chỉ còn biết bất lực đứng trơ mắt ra nhìn Vũ Dương bị bố mình kéo đi.
Bây giờ cả hai không mong được gì nhiều, chỉ mong Vũ Diệm Sơn nhẹ tay với thằng bé.

"Chưa bao giờ chị thấy Vũ Diệm Sơn tức giận đến như vậy!" Ngọc Khả Dư thở dài, lo lắng nói.
Mặc dù Vũ Dương cũng đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho ngôi nhà này rồi, nhưng chưa bao giờ Vũ Diệm Sơn tức tối đến mức dùng cả đòn roi với Vũ Dương đến thế này.
Ngọc Linh Lung cũng chỉ biết im lặng, cầu nguyện.

Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, cô tin Vũ Diệm Sơn sẽ không làm thằng bé quá đau, nhưng Vũ Dương chưa bao giờ bị bố mẹ đánh đập, chỉ e...
Hơn mười phút sau, Vũ Lăng mới về tới nhà.
Vừa bước vào cổng chính, đồng tử mắt của Vũ Lăng thu hẹp lại, dường như không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt mình.
Vũ Dương, nó đang quỳ ngoài sân, bố anh cầm trên tay chiếc roi da, hỏi liên tục.
"Bố!" Anh hốt hoảng kêu lên, chạy vào bên trong.
Anh đâu có ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Bố anh tức giận như vậy, nó quá khác xa so với tưởng tượng của anh.
Chưa kịp chạy tới gần hai người đó, quản gia Mục đã chặn anh lại.
"Thiếu gia, cậu không thể tới đó! Ông chủ đang tức giận! Nếu cậu tới, chỉ e cậu cũng sẽ bị vạ lây!"
"Chuyện đó quan trọng sao?" Vũ Lăng trừng mắt lên với quản gia Mục, "Em trai tôi sắp bị đánh đến ngất rồi, mấy người không tới can ngăn, còn dám đứng đây khuyên tôi?"\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Anh Cũng Thích Tô Dĩ An Đúng Không


Đối diện với sát khí của Vũ Lăng, đám người hầu cũng phải tái mét mặt mày, đành để anh chạy vào bên trong.
Vũ Diệm Sơn đứng trước mặt thằng con trai thứ, nghiêm nét mặt, tiếp tục tra khảo
"Nói, con nhận ra lỗi của mình chưa?"
"..."
Đáp lại ông vẫn là sự im lặng.
"Đồ nghịch tử!"
Mặt Vũ Diệm Sơn đỏ gay lên, chiếc roi da lại một lần nữa vung lên, hòng đánh vào lưng Vũ Dương.
Lưng cậu đau rát thấu tận xương.

Mặc dù bố cậu không đánh quá mạnh, nhưng tất cả mọi lần đánh của bố đều tập trung vào một chỗ, thành ra tấm lưng cậu cũng chằng chịt vết hằn đỏ, thậm chí còn trầy da, bật máu.
Vũ Dương đau đến đỏ tía tai mặt mày, nhưng cậu không thốt ra một câu nào, hệt như người câm vậy.

Điều đó lại càng chọc tức máu điên trong người Vũ Diệm Sơn.
Nếu như không nhờ Vũ Lăng tới can ngăn kịp thời, có lẽ Vũ Dương cũng sẽ bị ông đánh cho tàn phế rồi.
"Bố! Đủ rồi! Đừng đánh nữa!" Vũ Lăng nắm chặt lấy roi da, không để bố mình tiếp tục quật xuống lưng Vũ Dương.
Nhìn Vũ Dương thở dốc nặng nề, Vũ Lăng cũng xót xa ghê lắm.

Mặc dù nó có lỗi thật, bị phạt như thế cũng đáng, nhưng thế này cũng không phải là hơi quá rồi sao?
"Vũ Lăng!" Vũ Diệm Sơn thở dài, "Con vẫn còn bênh được cho nó sao?"
Vũ Lăng chỉ đành đáp lại: "Dù thế nào đi nữa, Vũ Dương cũng là em của con, con không thể trơ mắt nhìn Vũ Dương bị đánh đập đến mức này được!"
"Thương cho roi cho vọt" thì đúng đấy, nhưng đến mức khiến Vũ Dương dường như không thể đi nổi nữa thì có khác gì tra tấn đâu?
Vũ Diệm Sơn cũng chỉ biết thở dài.

Chiếc roi da trên tay ông cũng buồn xuống đất.

Ông quay đầu nhìn Vũ Dương, nhìn bằng con mắt chán chường, xen chút mệt nhọc, đối với mộ tên nhóc như Vũ Dương, quà thực ông đã hết cách rồi.
Ngoài sân chỉ còn lại hai người anh em.

Những tên người hầu cũng vì quá sợ hãi mà nép sau những bụi cây thám thính tình hình.

Thậm chí đến cả bọn họ còn chưa bao giờ trông thấy ông chủ tức giận đến như vậy.
Vũ Lăng nhìn Vũ Dương, chiếc áo đồng phục trắng bị pha chút máu tươi dính sau lưng.

Chỉ nhìn qua thôi anh cũng biết nó đau đớn đến mức nào rồi.
Anh quỳ xuống, nâng Vũ Dương lên, đặt tay nó khoác lên vai mình, đưa vào trong nhà.
Ngọc Khả Dư ngồi bên trong, nghe tiếng Vũ Diệm Sơn mắng con mình bên ngoài, trong lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ đành lực bất tòng tâm.
Bây giờ trông thấy Vũ Lăng đưa Vũ Dương vào nhà, thần kinh căng như dây đàn của cô như được giãn ra.
"Vũ Dương! Con có sao không?" Ngọc Khả Dư lo lắng chạy tới bên cạnh Vũ Dương.
Nó vẫn không nói gì.

Kể từ khi bước vào nhà, đến một câu Vũ Dương cũng không nói.

Người ngoài không biết, có lẽ tưởng cậu bị câm đấy.
Nhìn tính tình khác thường của Vũ Dương, lại trông thấy tấm lưng rớm máu của cậu, Ngọc Khả Dư cũng phải xót xa trong lòng.

Vũ Diệm Sơn, vậy mà lại nặng tay đến như vậy.
Vũ Lăng dìu Vũ Dương lên phòng, không quên quay đầu lại nhìn mẹ:

"Vũ Dương cần yên tĩnh, mẹ không cần lên đâu!"
Ngọc Khả Dư cũng chỉ đành gật đầu, đứng dưới cầu thang ngó lên.

Tâm trạng của Vũ Dương, ngay từ sáng đã có vấn đề.
Lẽ nào nó...
[...]
Đặt Vũ Dương xuống giường, Vũ Lăng nhanh chóng đi tìm thuốc sát trùng.
Lại có thể đánh con trai mình đến mức da bật máu, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi cơn lửa giận trong người bố anh dữ dội đến mức nào.
Cởi áo ra, tấm lưng của Vũ Dương chằng chịt vết hằn đỏ, tất cả đều là của chiếc roi da ấy gây nên.
Thuốc sát trùng thấm vào da thịt, đau đến run người.

Nhưng Vũ Dương không kêu la như mọi hôm, cậu chỉ khẽ nhướng mày, im lặng chịu đau.
"Sao thế? Đến cả anh cũng không muốn nói chuyện cùng à?" Vũ Lăng cất giọng.
"Không phải!" Vũ Dương giọng run run cất lên.
Kìm nén từ lúc nãy tới giờ, lúc này Vũ Dương mới nằm phịch xuống giường, mặt nhăn nhó khó coi, tay vòng ra sau lưng ôm lấy, xuýt xoa không ngừng.
"Quả nhiên," Vũ Lăng thở dài, "Cho dù có gồng mình đến mức nào thì em cũng không chịu nổi những cơn đau này đâu!"
Nhưng để nói rằng, có thể im lặng không kêu la sau từng ấy đòn roi, Vũ Dương cũng thật nghị lực.
"Có chuyện gì sao?" Vũ Lăng lại gặng hỏi.
"Anh..." Giọng Vũ Dương như biến dạng, khó lắm cậu mới có thể nói rõ từng từ một, "Anh cũng...thích Tô Dĩ An đúng không?"
"..."
Vũ Lăng dừng tay, không tiếp tục bôi thuốc nữa.


Câu hỏi của Vũ Dương, lại khiến anh phải sững sờ.
Chuyện này đến anh còn đang không hiểu nổi bản thân cơ mà.
"Không có!" Anh chối.
"Tô Dĩ An, anh và cô ta chỉ mới gặp nhau chưa được một tuần.

Số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vì lý do gì mà anh thích cô ta?"
Vũ Dương cười khổ:
"Không phải anh cũng biết đến một thứ cảm xúc gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" sao?"
"Vũ Dương!" Anh nghiêm mặt.
Chuyện tình cảm nam nữ không phải đơn giản như những gì Vũ Dương nói.
Nó quá phức tạp.
Vũ Dương úp mặt xuống giường, dường như không để Vũ Lăng trông thấy khuôn mặt thảm hại của mình.
"Tệ thật đấy! Có lẽ sau mọi chuyện, cô ấy lại càng ghét em hơn!"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Bước Tiến Vĩ Đại


Vũ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:
"Cô ấy đã có ý định nghỉ dạy cho em!"
"Hả?" Vũ Dương gấp gáp ngồi bật dậy, nhưng cơn đau ở lưng lại nhói lên khiến cậu phải nằm bẹp xuống giường.
Tô Dĩ An, thật sự không muốn tới đây nữa! Vi cậu sao? Tô Dĩ An thật sự đã ghét cậu rồi?
Vũ Lăng chỉ biết im lặng nhìn Vũ Dương.

Từ bao giờ một tên nhóc quỷ quái chỉ biết nghịch ngợm như Vũ Dương lại suy nghĩ nhiều như thế này?
"Tô Dĩ An tạm thời sẽ không đi đâu! Nhưng tốt nhất, đừng để lặp lại lần hai!"
Vũ Lăng vừa nói vừa cất đống hộp thuốc vào tủ, quay người bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Vũ Dương trong phòng, cậu nằm lì trên giường, cả người ê ẩm đến không buồn hoạt động nữa.
Quay về phòng, Vũ Lăng mệt mỏi ngồi xuống giường, tháo chiếc băng trắng trên cổ tay ra.
Cổ tay sưng vù một cục to tướng.

Lúc nãy vì ngăn cản bố, cổ tay có chút chấn thương nhẹ, nhưng có lẽ sẽ không sao.
Anh với lấy tuýp thuốc bôi mà Tô Dĩ An đã mua cho anh, nặn ra một ít rồi bôi lên cổ tay.
Quả nhiên, thuốc mà Tô Dĩ An mua hiệu nghiệm vô cùng.
Anh khẽ cười, cô nhóc đó, tính ra cũng rất giỏi chăm sóc người khác đó chứ.

Điện thoại sáng lên, một tin nhắn gửi tới.

Thế mà lại là tin nhắn của Vũ Dương.

Nó gửi tới một tấm hình có mã QR.
Khóe môi Vũ Lăng cong lên, nhanh chóng đi quét mã.

Thằng quỷ con đó, vậy mà lại gửi mã QR của Tô Dĩ An cho anh.
Nếu như Vũ Dương không chủ động gửi tới, có lẽ anh cũng sẽ hỏi nó.

Tâm trạng cút Tô Dĩ An bây giờ cũng không ổn chút nào, anh cũng lo lắng không kém.
Để có thể quyết định gửi mã QR của cô cho anh trai, Vũ Dương đã phải chần chừ đến mức nào.
Ting!
Lời mời kết bạn được gửi tới.
Tô Dĩ An cũng suýt chút nữa thì phụt ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Vài ngày trước là thằng em, vậy mà bây giờ lại tiếp tục đến thằng anh gửi lời mời kết bạn cho cô.
Hai anh em nhà này...quả nhiên là hai anh em ruột.
Nhưng lần này khác hơn.

Thấy người gửi tới là Vũ Lăng, cô sướng đến điên người.

Ai mà tin được anh ta là người chủ động gửi lời mời kết hạn cho cô cơ chứ.
Phải chấp nhận! Ngay và luôn! Không thừa không thiếu một giây! Có hội tốt như thế, sao cô lại có thể dễ dàng buông đi được? Liêm sỉ là gì? Cô không biết!
Vừa gửi lời mời kết bạn, ngay một giây sau Tô Dĩ An đã chấp thuận.
Vũ Lăng lắc đầu ngán ngẩm, bật cười nhìn màn hình điện thoại:
"Có thể đừng hấp tấp như thế không?"
Tô Dĩ An trong lòng sướng rơn như nhặt được vàng.

Ngay từ lúc nãy, khi được anh ôm vào lòng, cô đã tự thề với lòng mình, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải kiên quyết theo đuổi anh đến cùng.

Cho dù anh từ chối cô một ngàn lần, cô cũng không sợ nữa đâu.
Trong đầu cô đang điên loạn lên vì cái suy nghĩ: "Hay là ngày mai mình tỏ tình?"

Nhưng rồi cô lại lắc đầu nguầy nguậy, đỏ ửng mặt lên mà nhanh phóng phủ nhận.

Không thể như vậy được.

Cả hai gặp nhau chưa được bao lâu, sao cô có thể tự nhiên mà tỏ tình anh ta chứ? Từ chối là cái chắc.
Không được, đã đến bước này rồi, chẳng lẽ kết bạn xong là thôi?
Thế là Tô Dĩ An quyết định đánh bạo nhắn tin:
[Tiền bối, Vũ Dương ổn rồi chứ?]
Vũ Lăng cũng chỉ đành chép miệng.

Cô nhóc này đúng thật là không biết giữ giá sao?
Tay Vũ Lăng lướt nhanh trên điện thoại, viết lên hai chữ ngắn gọn: "Ổn rồi!"
Nhưng hình như...hơi cộc lốc...
Vũ Lăng thở dài đỡ trán, nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu, chần chừ không dám gửi tin nhắn.

Đám con gái như Tô Dĩ An mẫn cảm lắm, anh chưa nhắn tin với con gái bao giờ, thế nên...bây giờ cũng có chút rắc rối.
Nhắn tin với con gái, quả thực quá khác biệt so với nhắn tin với con trai.

Quá rắc rối rồi.
Hết cách, Vũ Lăng chỉ đành nhắn dài ra một chút:
[Vũ Dương vẫn ổn! Cô không cần quá lo lắng!]
Như vậy chắc ổn rồi nhỉ?

Tin nhắn gửi tới khiến Tô Dĩ An cũng sững sờ đôi chút.

Vũ Lăng lại có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy sao? Thật không thể tin được!
Vậy hóa ra, ngoài đời anh ta nhìn lạnh lùng vậy chứ nhắn tin thì cũng thân thiện đó nhỉ?
Tô Dĩ An cứ nghĩ đơn giản như thế, nhưng cô đâu có tin được để nhắn cho cô một tin nhắn ngắn gọn như thế, Vũ Lăng đã phải tốn bao nhiêu nơ-ron thần kinh để nghĩ chứ?
Cô sung sướng tới quên cả trả lời, chạy tới chỗ Diệp Lục Nghiên, phấn khích lạ thường:
"Lục Nghiên! Lục Nghiên! Xem này! Bọn mình nhắn tin với nhau rồi!"
Diệp Lục Nghiên mặt mày đính đầy màu, trên vành tai còn cài một cây bút chì, mắt đen như gấu trúc vì thiếu ngủ.

Diệp Lục Nghiên theo học ngành thiết kế, Tô Dĩ An không biết cái ngành ấy học những gì mà cô thấy Diệp Lục Nghiên phải vẽ luôn tay, thậm chí bây giờ còn phải vẽ gần như thâu đêm để hoàn thành.
Vốn đã mệt nhoài, nhìn màn hình điện thoại của Tô Dĩ An, cô lại bĩu môi:
"Chỉ mới nhắn với nhau được hai dòng, khoe mẽ gì chứ?"
"Đó là cả một bước tiến vĩ đại của tớ đấy!" Tô Dĩ An nói.
Được Vũ Lăng gửi lời mời kết bạn, lại còn nhắn tin với nhau, đến nằm mơ cô cũng không dám tin.
Bên phía Vũ Lăng, thấy cô đọc mà không trả lời, khuôn mặt Vũ Lăng sa sầm hẳn, đen kịt như nhọ nồi.
Điên rồi! Mày điên rồi Vũ Lăng! Bây giờ đến lượt mày mất giá hay sao? Lại còn ngồi canh điện thoại nhờ người ta trả lời tin nhắn sao?
Có lẽ phím mà anh bấm nhiều nhất trên điện thoại, chính là nút xóa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Bà Dì Đến Thăm


Diệp Lục Nghiên lại nói tiếp:
"Ngày mai tớ phải đi thực tế với trường, hai ngày một đêm, cậu ổn chứ?"
Tô Dĩ An trong thoáng chốc liền cứng đờ người:
"Hai ngày một đêm? Sao lâu quá vậy?"
Nghĩa là cô sẽ phải ở nhà một mình trong suốt hai ngày sao? Mặc dù số thời gian cô ở nhà không nhiều, nhưng buổi tối, nó mới là một vấn đề.
Thân gái một mình, ban đêm bao nhiêu kẻ xấu rình mò, cái xác suất cô bị kẻ xấu nào đó bưng đi cũng cao hơn gấp bội.
Biết võ thì sao chứ? Cô ngủ say như chết ấy, tên nào bế cô đi, có lẽ cô cũng chẳng biết.
[...]
Sáng hôm sau, trường đại học Hứa Tịch vẫn ồn ào như thường ngày, và chủ đề bàn tán của họ vẫn chẳng thay đổi gì, là chuyện giữa cô và Vũ Lăng.
Tô Dĩ An vừa bước vào cổng trường đã có thể cảm nhận được bao nhiêu luồng sát khí, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía cô, khiến cô không khỏi lạnh sống lưng mà nuốt nước bọt cái ực.

Đến tận bây giờ họ vẫn không tin hai người bọn cô không có chuyện gì sao? Mấy người này là đỉa hay sao mà dai thế?
Nhưng dù sao, đây cũng là trường học, tất cả đều được giám sát kĩ càng.

Cô tin chắc bọn họ sẽ không dám làm gì cô đâu.
Không chỉ thế, chẳng biết tên nào ngày hôm qua cũng có mặt trong quán cà phê, quay lại được hết đoạn hội thoại giữa cô cùng những vị khách cổ quái kia, đăng lên diễn đàn trường.


Đăng từ hôm qua, nhưng bây giờ cô mới phát hiện.

Thành ra, cái tiêu đề "Tô Dĩ An là bạn gái của Vũ Lăng" vẫn chiễm chệ đứng top1, top2 lại ngang nhiên nhường chỗ cho cái tiêu đề "Bạn gái tin đồn của Vũ Lăng ra mặt trừng trị tình địch".
Tình địch cái khỉ khô! Cái tên đăng đoạn video đó lên diễn đàn trường có phải chỉ để thu hút lượt theo dõi không thế?
Diễn đàn của trường vốn có hai địa chỉ, một địa chỉ do nhà trường quản lý, và một địa chỉ do sinh viên quản lý.

Bởi thế mà trên diễn đàn kia, sinh viên tác quai tác quái trên đó đến long trời lở đất.

Phải nói rằng, diễn đàn của trường Hứa Tịch có lượt tương tác vô cùng cao, không chỉ sinh viên trong trường mà cả sinh viên, hay thậm chí là học sinh, người lớn ngoài trường cũng phải quan tâm.
Nhưng có lẽ cũng bởi thế, ánh mắt của mọi người nhìn cô hôm nay cũng có chút khác so với những ngày trước kia.

Có lẽ họ ít coi thường cô hơn, và cũng sợ cô thêm một chút.
Tô Dĩ An chỉ đành thở dài.

Thôi kệ, dù sao cũng chỉ là những bài báo lá cải, hoàn toàn không đúng một thông tin gì.

Cô cũng chẳng buồn quan tâm.

Cô tin Vũ Lăng cũng vậy.
Sáng nay, vừa mở mắt ra cô đã thấy khó chịu trong người.

Không phải bệnh, cô vẫn khỏe mạnh như thường, nhưng sao tính khí cứ thất thường.
Cô cứ có cảm giác mình "khó ở" hơn thường ngày.

Chỉ cần một cái lá rơi xuống đất cũng khiến cô phải bực mình mà mắng nhiếc trong lòng rồi.
Mãi cho đến khi ca học sáng nay kết thúc, bụng cô liền bắt đầu biểu tình.
Sao lại đau bụng? Sáng nay cô ăn rất bình thường mà? Lẽ nào ăn trúng thức ăn ôi thiu? Không phải, bụng cô khỏe hơn bụng Diệp Lục Nghiên nhiều, nhưng cô nàng đó đâu có biểu hiện gì?
Sắc mặt Tô Dĩ An lại tái mét đi, trong đầu nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất.

Lẽ nào...bà dì tới thăm?
Mặt Tô Dĩ An xanh như tàu lá chuối.


Phải rồi, đau vùng bụng dưới.

Không phải là "bà dì đến thăm" thật đó chứ? Dạo này ăn uống thất thường nên chu kì kinh nguyệt cũng thất thường theo rồi sao? Tới sớm tận 1 tuần?
Tạ ơn trời là học xong rồi cái bụng nó mới phản bội cái thân, hơn nữa cũng may là cô mặc quần đen, ít nhất cũng khó mà bị lộ.
Nhưng cả sáng bụng đã ê ẩm rồi, bây giờ mới bắt đầu dữ dội.

Lâu như vậy...chỉ e...
Tô Dĩ An cố đứng thẳng người, chạy vào nhà vệ sinh, cố gắng không để ai phát hiện ra.
Bà dì đến thăm thật!
Tô Dĩ An như hóa đá trong nhà vệ sinh.

Cứ tưởng cô chỉ lo lắng quá mức, ai ngờ nó đến thật.
Xui rủi thế nào cô lại không mang băng vệ sinh trong người, thành ra phải dùng giấy lót vào dùng đỡ.
Nhanh lên nào! Nhanh lên Tô Dĩ An! Về nhà nhanh lên! Nếu không cả trường sẽ biết chuyện xấu hổ này của mày bây giờ!
Nhưng mà...cuộc đời cứ thích trêu đùa cô thế nào ấy...
"Tiểu học bá! Trùng hợp ghê, lại gặp em ở đây!" Giọng Hoắc Thừa Ân vang lên ở phía xa, nghe chất giọng, Tô Dĩ An đã thấy có điềm.
"Em...chào hai tiền bối!" Tô Dĩ An giọng run run cất lên.
Có cần phải đen đủi thế này không? Chuyện đang gấp gáp thế này, lại còn chạm mặt Vũ Lăng và Hoắc Thừa Ân.
"Diệp Lục Nghiên đi vắng rồi, em ở nhà ổn không đấy? Hay là...đi ăn với bọn anh đi!" Hoắc Thừa Ân mời mọc.
Sắc mặt Tô Dĩ An cố gượng cười hết mức có thể, nhưng trong lòng lại đang gào thét dữ dội.


Anh nắm bắt thông tin nhanh quá nhỉ?
"Thôi ạ, em quen ăn ở nhà hơn!" Tô Dĩ An cố chối.
Vậy mà Vũ Lăng lại chêm vào:
"Tôi mời!"
Tô Dĩ An: "..."
Tiền bối, anh có thể đừng dùng tiền dọa người được không?
"Như...như vậy đâu được ạ? Kì lắm!" Tô Dĩ An gượng cười, tiếp tục chối.
Hoắc Thừa Ân lại thêm vào:
"Đi ăn toàn món ngon đó! Không ăn là phí cả đời!".

Ngôn Tình Hay
"..."
Mỡ dâng miệng mèo, không đi chắc cô mất ngủ mấy đêm mất.
Nhưng mà...cô thật sự không thể đi.
Phía dưới đang biểu tình dữ dội lắm rồi.
Tô Dĩ An: "Đi!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Nhiệm Vụ Cao Cả


Tô Dĩ An! Mày là một con nhóc không có nghị lực!
Tô Dĩ An! Ăn uống gì tầm này! Thứ mày cần làm bây giờ là đi mua băng vệ sinh, không phải những món ăn đắt tiền mà ngon lành đó!
Miếng ăn là miếng nhục! Có lẽ nó quá đúng để miêu tả về cô rồi.
Nhưng mà, vùng bụng dưới của cô lại quằn quại lên khiến Tô Dĩ An bất giác ôm lấy.

Có lẽ xếp sau cơn đau như thập tử nhất sinh lúc "vượt cạn" của phụ nữ chính là cơn đau bụng lúc đến ngày đấy.
Tô Dĩ An mặt nhăn nhó như khỉ đột, ôm lấy bụng, chân run run, đau đến mức không còn sức lực mà đứng nữa, ngã xuống đất.
"Tô Dĩ An! Cô làm sao thế?" Vũ Lăng vội vàng chạy tới, đỡ lấy Tô Dĩ An.
Ở đây có quá nhiều người, việc Tô Dĩ An ngã khuỵu xuống đất khiến bao nhiêu người phải để ý.
Kể cả việc Vũ Lăng vội vàng cõng cô trên lưng, đưa tới phòng y tế cũng khiến chủ đề bàn tán của đám người lắm mồm kia thêm sôi nổi.

Hoắc Thừa Ân chỉ biết đen mặt chạy theo.

Diệp Lục Nghiên đã bảo anh phải chăm sóc Tô Dĩ An cho tốt, nếu như bây giờ cô có mệnh hệ gì, Diệp Lục Nghiên sẽ giết chết anh.

Tới phòng y tế, Tô Dĩ An như được cứu sống.
Bác sĩ đưa cho Tô Dĩ An liều thuốc giảm đau.

Uống vào, có đỡ hơn hẳn, nhưng vẫn không thể nói là chấm dứt được cơn đau.
Nhìn hai tên con trai đưa một cô nhóc mặt mày xanh như tàu lá tới, đến cả bác sĩ Tống - bác sĩ của trường Hứa Tịch cũng phải hốt hoảng theo, cứ ngỡ cô có chuyện gì ghê gớm.

Ai ngờ chỉ là bị đau bụng do đến ngày.

Cả hai tên con trai này...có phải là không biết chút gì kiến thức gì về chuyện này không vậy?
Cô Tống lục lục trong tủ, mặt mày vô cùng khó coi:
"Hây dà, ở đây cũng hết băng vệ sinh rồi!"
Ngẫm nghĩ một hồi, cô mới liếc mắt nhìn hai thanh niên lúc nãy đưa Tô Dĩ An tới đây.

Đã lo lắng cho cô nhóc đó đến vậy, có lẽ...đi mua cho cô bé một bịch băng vệ sinh cũng không thành vấn đề đâu đúng không?
"Cô đang nói đùa đúng không?" Cả Hoắc Thừa Ân lẫn Vũ Lăng mặt đen kịt như nhọ nồi.
Đặc biệt là Hoắc Thừa Ân, chuyện này anh không phục!
Diệp Lục Nghiên, anh còn chưa mua được cho cô ấy một bịch nào, thế mà bây giờ lại phải đi mua cho Tô Dĩ An sao?
Thế mà Vũ Lăng vô cùng ngoan ngoãn mà nghe lời khiến Hoắc Thừa Ân phải trố mắt lên nhìn.
Tô Dĩ An mặt mày trắng bệch hẳn ra:
"Không sao đâu ạ! Em tự đi mua cũng được ạ!"
Thế mà bác sĩ Tống liền đè cô ngồi xuống giường, nghiêm nét mặt:
"Bây giờ em có muốn nó dây phải áo quần của em rồi trở thành trò cười cho thiên hạ không?"
Cô lại liếc sang nhìn hai tên thanh niên kia:
"Còn không đi nhanh lên?"
[...]

Siêu thị ở quá xa, cả hai đành dạt vào quán tạp hóa nhỏ gần trường.
Hoắc Thừa Ân nhìn Vũ Lăng, có chút không an tâm:
"Cậu có biết mua không đấy?"
Thậm chí Hoắc Thừa Ân còn không biết hình thù của nó như thế nào nữa.
Vũ Lăng cũng rất bình thản mà trả lời: "Không biết!"
Hoắc Thừa Ân: "..."
Con mẹ nó cậu thật sự làm tôi tức chết rồi.
Bước vào quán, chủ quán lại là một bà lão, nhìn ngoại hình chắc cũng khoảng 60.
Đi sâu vào bên trong, bọn họ cố tìm cho ra nơi đặt thứ gọi là "băng vệ sinh" của các chị em con gái.
"Đường đường là con trai, lại phải đi mua những thứ này, thật mất mặt quá!" Hoắc Thừa Ân than thở.
Đến Vũ Lăng cũng bị mấy câu than vãn đó làm cho bực mình rồi.

Anh đâu biết tên Hoắc Thừa Ân này lại lắm mồm đến vậy đâu chứ.
Nhìn cả một gian hàng đặt bao nhiêu là bịch băng vệ sinh, to nhỏ, hồng tím xanh vàng đủ loại khiến cả hai đứng hình mấy giây.
"Dã man! Sao nhiều loại quá vậy?" Hoắc Thừa Ân thốt lên.
Không phải chỉ là cái băng vệ sinh thôi sao? Con gái đúng là khó hiểu!
"Hai cậu muốn mua gì?" Bà chủ quán bước tới.
Nhìn hai tên thanh niên đứng nhìn chằm chằm vào gian hàng đặt các bịch băng vệ sinh, bà còn nghĩ, hay là...hai tên này là những tên biến thái?

Hoắc Thừa Ân huých huých khuỷu tay của Vũ Lăng.

Dù sao cũng là cậu ta nhận lời đi mua, không phải anh, anh không liên quan tới chuyện này.
Vũ Lăng liếc mắt nhìn tên vô dụng đứng bên cạnh.

Đi cùng tên này, quả thực không giải quyết được việc gì.
"Cháu..." Vũ Lăng cất giọng, sao cứ thấy ngường ngượng.
"Cháu muốn mua...băng vệ sinh!" Anh nói nhỏ.
"Ồ! Cho bạn gái hả?"
"Không phải ạ!" Anh chối.
Thế mà tên Hoắc Thừa Ân đó bây giờ mới xía vào:
"Đúng đó ạ!"
"..." Hoắc Thừa Ân! Cậu muốn chết đúng không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Có Cánh Và Không Có Cánh


Bà chủ lại hỏi tiếp:
"Thế, cậu muốn mua loại nào?"
"Loại...loại nào ấy ạ?"
"Hàng ngày, ban ngày, hay là ban đêm?"
"..."
"Có cánh, hay là không có cánh?"
"..."
Có cánh hay không có cánh là cái quỷ gì? Nó bay được hả?
Vũ Lăng mặt mày đen sì, nhìn bà chủ.
"Ban ngày, có cánh!" Anh đáp lại.
"Được rồi!" Bà chủ gật gù, quay lưng đi kiếm.
Hoắc Thừa Ân mon men đi tới bên cạnh Vũ Lăng, thì thầm:
"Loại ban ngày với ban đêm là kiểu gì thế? Có cánh hay không có cánh là sao?"
Mi tâm Vũ Lăng nổi lên từng gân xanh, đen sì, sa sầm cả mặt mày.

Anh gằn giọng:

"Tớ cũng không biết!"
"Tổ tông của tôi ơi! Vậy mà cậu trả lời dứt khoát thế?" Hoắc Thừa Ân kêu lên.
"Trả lời theo cảm tính!"
"..." Được rồi, cậu nói gì cũng đúng.
Hoắc Thừa Ân lại thở dài:
"Chán cậu quá đấy! Không phải mẹ cậu, dì cậu cũng là con gái sao? Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ đi mua mấy thứ này cho họ hả?"
Vũ Lăng chau mày nhìn Hoắc Thừa Ân.

Chắc mẹ tên này không phải con gái?
Vũ Lăng chỉ im lặng đợi bà chủ, cầm theo bịch đen trên tay, bước ra khỏi quán, anh mới có cảm giác mình được sống lại.
"Liệu có mua đúng đồ không thế?" Hoắc Thừa Ân ái ngại.
Vũ Lăng chỉ biết nghiến răng:
"Đúng!"
[...]
Bước vào phòng y tế, cả hai đều rũ rượi như vừa đánh trận về.
"Tiền bối, hai người có sao không?" Tô Dĩ An lo lắng hỏi.
Hay rồi, cô đoán chắc cả hai người họ sắp hận cô đến tận tủy rồi.
Đường đường là hai nam sinh nổi tiếng của trường, vậy mà lại kéo nhau đi mua băng vệ sinh, mặt mũi để đâu cơ chứ?
Bác sĩ Tống lục lục trong chiếc bịch đen, gật đầu ưng ý, nhìn Vũ Lăng:
"Tốt lắm! Rất ra dáng bạn trai!"
"...Em không phải bạn trai!"
Bác sĩ Tống bật cười, đi tới chỗ Tô Dĩ An, đưa cho cô.
Tô Dĩ An nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Thần linh phù hộ, không dây ra áo quần.
Nhưng ở trong nhà vệ sinh rồi, cô lại không dám ra ngoài.

Cứ nhìn thấy mặt hai người đó, cô lại không biết nên bày ra khuôn mặt gì để nói chuyện với họ.
Ngại! Ngại hết sức! Ai đời lại bắt hai người con trai mới quen chưa được bao lâu đi mua băng vệ sinh cho mình cơ chứ?

Tô Dĩ An khép nép đi ra ngoài, tạm biệt bác sĩ Tống rồi cùng hai vị tiền bối đi ra ngoài.
"Chuyện lúc nãy...em xin lỗi vì đã làm phiền hai anh!" Tô Dĩ An lí nhí.
"Không sao! Không sao!" Hoắc Thừa Ân bật cười, "Giúp đỡ em là bổn phận của anh!"
Không giúp đỡ, khi Diệp Lục Nghiên trở về, anh nhất định sẽ bị bón hành.
"Người em nên cảm ơn nhất chính là Vũ Lăng đấy!" Anh quay sang nhìn thằng bạn mình bên cạnh, "Không có cậu ta thì bọn anh cũng không mua được băng vệ sinh cho em đâu!"
Phải nói rằng Vũ Lăng thật cao cả!
"Tiền bối!" Tô Dĩ An quay sang nhìn Vũ Lăng, "Em cảm ơn anh rất nhiều!"
Vũ Lăng không nhìn cô, ngoảnh đi chỗ khác.

Mặc dù không trông thấy mặt, nhưng cả hai đều trông thấy đôi tai của Vũ Lăng đã đỏ ửng lên rồi.
Anh chỉ đáp lại một câu cộc lốc:
"Ờ!"
[...]
Tối hôm đó, Tô Dĩ An vẫn tới Vũ gia dạy học cho Vũ Dương như thường lệ.

Mọi chuyện diễn ra vẫn vô cùng bình thường, xem như là không có gì đáng lo ngại.
Đến Vũ Dương cũng không có phản ứng gì, vẫn ngoan ngoãn học bài.

Ít nhất thì khi trông thấy thế, Vũ Lăng cũng an tâm đôi chút.
"Vậy ra cả ngày hôm nay cậu đối xử tốt với Tô Dĩ An là vì Diệp Lục Nghiên nhờ cậu sao?" Khóe miệng Vũ Lăng giật giật, nói chuyện với Hoắc Thừa Ân qua điện thoại.

"Chứ sao? Nói cho cậu biết, tớ là "hoa đã có chủ", thế nên nếu không có sự cho phép của "chủ", tớ sẽ không gần gũi với cô gái nào đâu!" Hoắc Thừa Ân bật cười nói.
Vũ Lăng thầm thở dài trong lòng, nói:
"Xem như cậu biết điều!"
Hoắc Thừa Ân lại hỏi:
"Sao thế? Thấy tớ nói chuyện với em ấy nhiều quá nên cậu khó chịu à?"
"Hay là...cậu ghen rồi?"
"Hoắc Thừa Ân!" Vũ Lăng gằn giọng.
Nghe thấy phản ứng của Vũ Lăng, Hoắc Thừa Ân lại được một trận cười lộn ruột.

Tên này quả nhiên rất "tệ" trong mấy chuyện yêu đương như thế này mà!
"Nhưng cậu cũng phải đề phòng đấy! Tô Dĩ An hoàn mỹ như thế, loại trừ hết mấy đứa con gái ghen tuông vô cớ đó đi thì em ấy cũng rất được yêu mến đấy!"
Đối với câu nói của Hoắc Thừa Ân như chạm vào tim đen của Vũ Lăng, khiến anh trầm mặc vài giây.
"Theo như Diệp Lục Nghiên từng kể cho tớ nghe thì bên cạnh phòng của tiểu học bá có một anh chàng nào đó cũng rất thích em ấy đấy!"
Nghe đến đây, Vũ Lăng mới giật mình ngồi bật dậy, giọng vô cùng khẩn trương:
"Là ai?"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Có Thể Ở Lại Với Em Không


Hoắc Thừa Ân lại được một trận cười no bụng:
"Bạn tôi ơi, sao phản ứng của cậu dữ dội thế?"
Vũ Lăng nghiến răng:
"Lắm lời! Rốt cuộc là ai?"
"Cũng không chắc chắn lắm.

Mặc dù Diệp Lục Nghiên bảo giữa hai người bọn họ chỉ là anh em kết nghĩa từ nhỏ, nhưng cô ấy bảo rằng ánh mắt anh ta nhìn Tô Dĩ An vô cùng khác!"
"Tên là gì?"
"Hình như là...Khước Thần..." Hoắc Thừa Ân lẩm bẩm.
Dù sao anh cũng chẳng quan tâm tới mấy chuyện này, chắc gì tên đó anh vẫn còn nhớ?
Khước Thần? Vũ Lăng khẽ chau mày.

Cái tên này...hình như anh đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Anh cứ ngẩn người ra như thế, cố định hình trong não rằng rốt cuộc ai là Khước Thần.

Cái tên này thật sự rất quen, nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi.
Mãi cho tới khi tiếng mẹ gọi từ dưới nhà lên, anh mới thoát ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.
Đã hơn 10 giờ đêm, đến anh còn không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh đến như vậy.


Giờ này, có lẽ Tô Dĩ An cũng đã về tới nhà rồi.
Ngọc Khả Dư một mình dưới bếp, tay thoăn thoắt xắt nhỏ miếng gừng thành từng lát một, làm nước gừng.

truyện ngôn tình
"Lát nữa con đưa nước sang cho dì Ngọc giúp mẹ! Khổ lắm! Hơn 30 tuổi đầu rồi, thế mà đến ngày vẫn đau bụng đến nằm liệt ở nhà!"
Đến ngày?
Vậy là Ngọc Linh Lung cũng tới cái "ngày đó"? Giống hệt Tô Dĩ An?
Vậy hóa ra không phải chỉ mình Tô Dĩ An, bất cứ con gái nào lúc tới "ngày đó" cũng khổ sở, đau đớn đến như vậy.
Ngọc Khả Dư rót nước gừng vào bình giữ nhiệt, đưa cho Vũ Lăng:
"Đi nhanh lên đấy! Mặc dù để trong bình giữ nhiệt rồi, nhưng dì ấy tốt nhất là nên uống lúc còn nóng!" Ngọc Khả Dư nhắc nhở.
Uống nước gừng...có thể đỡ đau bụng sao?
Thấy con trai mình ngẩn ra như người mất hồn, đến Ngọc Khả Dư còn khó hiểu.
Thế mà đột nhiên Vũ Lăng cất giọng:
"Còn nữa không ạ?"
"Hả?"
"Mẹ làm cho con thêm một bình nữa đi!"
[...]
Phòng trọ của Tô Dĩ An.
Cả ngày hoạt động liên tục thì không sao, chẳng hiểu vì lý do gì mà cô vừa về tới nhà, cơn đau bụng lại bắt đầu hành hạ tấm thân nhỏ.
Phòng trống trơn, không có một ai, lại tắt đèn tối om như mực khiến Tô Dĩ An thoáng sởn cả da gà.

Một mình ở trong phòng, kể ra cũng thật đáng sợ.
Cô ngồi tạm xuống đất, quăng hết cặp sách sang một bên, ôm lấy bụng.
Không phải đã uống thuốc rồi sao? Sao lại đau nữa rồi?
Tô Dĩ An nghiến răng ken két.

Tháng nào cô cũng bị đau, nhưng cũng may là chỉ đau dữ dội vào ngày đầu tiên.
Bên ngoài trời, gió bắt đầu thổi.
Từ miệng Tô Dĩ An bất giác phát ra một từ: "Đệch!"
Lúc bình thường cô có bao giờ nghe thấy những tiếng ghê rợn thế đâu? Sao đúng lúc này lại nghe thấy cơ chứ? Đừng dọa người như thế có được không? Cô có võ, nhưng cô không có gan đâu!
Thôi nào, Tô Dĩ An! Mày đâu còn là con nít nữa đâu? Tại sao mày phải đi sợ nhũng thứ vốn không hề tồn tại đó chứ?
Điện thoại đột nhiên sáng lén, khiến Tô Dĩ An tò mò mà nhanh chóng vào đọc.

Phụt!
Ngụm nước trong miệng Tô Dĩ An phun ra ngoài, thậm chí cô còn bị sặc đến ho sì sù.
Lại là Vũ Lăng nhắn tin tới?
[Còn đau bụng nữa không?]
Tô Dĩ An bật cười, cả người run lên bần bật.

Có cần phải tử tế với người ta đến mức như vậy không? Bảo sao người ta lại thích anh đến vậy cơ chứ.
[Em không sao! Cảm ơn tiền bối đã hỏi thăm!]
Thấy vẫn chưa đủ, cô lại nhắn tiếp:
[Khuya vậy rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?]
Thế mà Vũ Lăng nhanh chóng đáp lại:
[Tôi đang đứng trước cửa phòng cô!]
Cạch!
Điện thoại theo phương thẳng đứng, cùng với lực vạn vật hấp dẫn của Newton rơi bộp xuống nhà.
Thật khó tin! Vì cái lý do gì mà anh ta đang đứng trước cửa phòng cô?
Tô Dĩ An vội vàng chạy ra mở cửa.

Quả thực là Vũ Lăng đang đứng bên ngoài.
"Tiền...tiền bối! Anh có việc gì...mà tới đây lúc đêm khuya thế này?" Tô Dĩ An mấp máy môi.
Vũ Lăng nhìn Tô Dĩ An, nhìn sắc mặt của cô, anh biết bụng cô vẫn chưa hoàn toàn ổn.
Anh giơ chiếc bình giữ nhiệt lên, đặt lên tay Tô Dĩ An.
"Là nước gừng?" Tô Dĩ An thốt lên.
Vừa mở nắp bình nước, mùi gừng tỏa ra vô cùng đẽ chịu.


Lúc con gái đến ngày, được uống nước gừng là tốt lắm đấy.
Sao ann ta biết mà đưa tới đây vậy nhỉ?
"Tiền bối, em cảm ơn anh!" Tô Dĩ An ríu rít reo lên.
Nhưng khổ nỗi, gần 11 giờ đêm, cô không được làm loạn.
Vũ Lâng cũng thầm thở dài trong lòng.

Cùng là con gái, cùng là đau bụng, nhưng sao Ngọc Linh Lung lại...khác xa Tô Dĩ An.
Dì ấy rên la thảm thiết, vừa thấy anh tới đã bám víu lấy anh, không cho anh về.

Báo hại Vũ Lăng phải ngồi trông dì ấy cho tới khi ngủ say mới lén ra về.
"Nhớ uống nhé! Tôi về đây!" Anh cất giọng.
Nhanh vậy sao?
Tô Dĩ An hốt hoảng chạy theo.

Lúc nãy tới giờ cô ở một mình thì không sao, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại bị bỏ một mình lúc gần nửa đêm, nó đáng sợ hơn nhiều.
Cô kéo lấy gấu áo Vũ Lăng, mặt đỏ ửng lên, mấp máy:
"Tiền bối, có thể em nói điều này có chút không phải...nhưng mà...anh có thể ở lại với em không?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Thật Ngoan!


Vũ Lăng trong thoáng chốc liền đờ đẫn cả người ra.

Đến cả Tô Dĩ An cũng kéo anh ở lại sao?
Hay là...con gái ai cũng đều giống nhau như thế?
Tô Dĩ An cả người run lên.

Cô đúng là điên rồi.

Ai đời lại kêu một người con trai vừa quen chưa được bao lâu ở lại phòng mình suốt đêm cơ chứ?
Nhưng biết làm sao được.

Ở một mình quá đáng sợ! Nhất là khi có rất nhiều tiếng động lạ như thế này.
"Tô Dĩ An!" Anh nghiêm mày, "Cô có biết mình đang nói gì không thế?"
"Em...xin lỗi..." Tô Dĩ An giật thót, vội thu tay mình lại.
Bây giờ, nếu như không có anh, cô đã òa khóc lên rồi.
Không có Diệp Lục Nghiên, sao cô cứ thấy căn phòng thật trống trải.

Cô cảm thấy mình cô đơn, cứ như một mình bị nhốt trong một căn phòng lớn, cô thấy cô đơn, cô nhớ nhà.
Nhìn Vũ Lăng bỏ đi, cô dường như muốn khóc tới nơi rồi.


Cô sợ ở một mình, cô sợ bóng tối, cô sợ ma.
Vũ Lăng đi ra ngoài, không kìm được mà nhìn vào bên trong.

Tô Dĩ An đã vội chạy vào nhà, anh hoàn toàn không trông thấy gì ngoài cái tối tĩnh mịch đến đáng sợ.
Nhớ lại hành động không tự chủ lúc nãy của Tô Dĩ An, anh lại không nỡ về nhà.
Lẽ nào...cô nhóc đó sợ thật?
"Thật là, cô đừng khiến người khác phải lo lắng như thế có được không?" Anh tặc lưỡi, lại quay người đi vào bên trong.
Tô Dĩ An như người mất hồn, ngồi phịch giữa nền nhà, ôm lấy chăn gối, cố để không nghe thấy những âm thanh phát ra xung quanh.
Amen! Ma làm ơn đừng tới đây.
"Bình tĩnh nào Tô Dĩ An! Mày bao nhiêu tuổi rồi chứ? Chẳng lẽ đến cả việc ngủ một mình trong phòng cũng khiến mày sợ hay sao?" Tô Dĩ An lẩm bẩm.
Phải, không được sợ.

Con nhà võ, tại sao phải sợ?
Ma có tới đây, thì cô cũng sẽ đánh nhau với nó một trận!
Cộp cộp!
Toàn thân Tô Dĩ An lại cứng đờ cả ra, lạnh hết sống lưng.
Mẹ nó, ma tới nhanh vậy rồi à?
Cô vội vàng nép sát bên cánh cửa, hé mắt nhìn ra bên ngoài.
"Khụ...Tiền bối?" Cô hốt hoảng mở cửa.
Thế mà Vũ Lăng vẫn chưa về! Thật dọa chết cô rồi.
"Anh chưa về sao?" Giọng cô run run hỏi.
Thần kinh Vũ Lăng căng như dây đàn, toàn thân cứng đờ.

Anh đang hồi hộp, lo lắng về chuyện gì cơ chứ?
"Nếu cô muốn...tôi ở lại với cô!"
"Hả?"
"Tất nhiên là tôi ngủ ở sô pha!" Anh nói thêm.
Không! Đó không phải thứ mà khiến Tô Dĩ An quan tâm.

Điều quan trọng là...tại sao anh ta lại chấp nhận? Không phải chuyện này thật điên rồ hay sao?
Đối diện với một bức tượng đơ, Vũ Lăng lại càng sốt ruột:
"Nếu không thích, thì tôi về!"
"A...không!" Tô Dĩ An hốt hoảng níu kéo, "Em hơi bất ngờ chút thôi!"
Vũ Lăng chỉ nghe có vậy, hiên ngang đi vào trong nhà.
Thật ghê gớm, mới vào nhà người ta được một lần mà đã huênh hoang thế này rồi sao?
Bỗng nhiên lại được ngủ cùng với Vũ Lăng.


Mặc dù hai người sẽ cách nhau khá xa, nhưng ít nhất thì cũng ở chung một phòng.

Vừa không sợ, vừa thấy sung sướng trong lòng.

Tô Dĩ An, chắc chắn là ông trời có mắt, thấy cô học ngày học đêm quá nhiều nên bây giờ mới "gửi" tới cho cô một vị tiền bối cực phẩm như thế này.
A! Vũ Lăng! Anh thật sự là thiên thần từ trên trời rơi xuống mà!
Cũng may Vũ Lăng không đoái hoài tới đống thứ biểu cảm lạ lùng trên mặt Tô Dĩ An.

Anh chỉ ngó ngang ngó dọc, xem xét kĩ từng ngóc ngách một của căn phòng.
Cái bụng của cô...nó lại lên cơn rồi!
Con mẹ nó, có thể cho cô an ổn một giây nào không?
Cả người Tô Dĩ An như không còn chút sức lực nào, khó khăn lắm cô mới bò được lên giường, nằm ôm bụng, co lại không khác gì một con tôm.
Không được kêu! Không được rên la gì hết! Chỉ là đau bụng thôi mà! Cô đã quá làm phiền tiền bối rồi, không thể để anh ấy lo lắng thêm được nữa.
"Tô Dĩ An!" Tiếng của Vũ Lăng cất lên.
Nhìn cô gái nhỏ nằm co ro trên giường, trong lòng anh lại dấy lên những càm xúc khó tả.
Một làn hơi ấm chạm nhẹ vào bụng cô, khiến Tô Dĩ An giật mình mở mắt ra.
"Lại đau à?" Vũ Lăng trầm giọng hỏi.
Túi chườm nóng? Sao anh ấy lại có thứ này?
Là lúc nãy đi mua sao?
Là anh ta mua hay có sẵn trong phòng cô cũng không quan tâm nữa, vì nó đau đến muốn chết người rồi.
"Đau..." Tô Dĩ An rên lên.
Nó đau đến mức cô không thể kìm nén được nữa.
Hơi nóng phát ra từ túi chườm ấm ấm dễ chịu, cơn đau bụng cũng giảm dần dần, nhưng cô vẫn chưa thể ngồi dậy được.
"Ngủ đi!" Vũ Lăng nói.
Bàn tay anh xoa xoa nhẹ trên đầu cô.


Mái tóc nhẹ, thơm mượt của Tô Dĩ An chạm vào bàn tay của Vũ Lăng, mềm mềm dễ chịu.
Anh thầm cười trong lòng.

Nhìn cái bộ dạng này, có khác gì dỗ một đứa trẻ lên ba đi ngủ đâu chứ?
Nhưng công nhận là Tô Dĩ An lúc này vô cùng ngoan ngoãn.

Cô nghe lời anh mà nhằm mắt lại, ngủ say.
Có Vũ Lăng bên cạnh, cô cũng không sợ đêm nay gặp ác mộng.
Nhìn cô nhóc ngủ ngoan lành, anh bất giác cười nhẹ, rút chiếc túi chườm ra.
Những lúc như thế này, trông thật là ngoan.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Ngọc Khả Dư gọi tới.
Anh tặc lưỡi vừa với lấy chiếc điện thoại, vừa ngó lên nhìn đồng hồ.
Thế mà đã hơn 12 giờ đêm rồi.
"Vũ Lăng! Sao giờ này con vẫn chưa về?" Vừa bắt máy, bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói của Ngọc Khả Dư, giọng nói vô cùng lo lắng.
Ngược lại, Vũ Lăng bình thản như chưa có gì xảy ra.

Anh còn chậm rãi mà nói rõ từng từ:
"Tối nay con ngủ ở nhà Tô Dĩ An!"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
614,444
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Nam Nữ Thụ Thụ Bất Thân


"Tối nay con ngủ ở nhà Tô Dĩ An!"
"Con nói cái gì?" Ngọc Khả Dư sừng sốt kêu lên.
Cô cứ ngỡ con trai mình sẽ ở lại nhà Ngọc Linh Lung, ai mà tin được tên nhóc này sẽ bỏ mặc bà dì của nó mà chạy tới nhà Tô Dĩ An cơ chứ.
Thảo nào bảo cô làm thêm một bình nước trà gừng.

Hóa ra là để đưa tới cho Tô Dĩ An.
Vũ Lăng nhà cô, không phải quan tâm tới Tô Dĩ An hơi quá rồi chứ? Quả nhiên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!
Từ bất ngờ, Ngọc Khả Dư lại chuyển sang thích thú:
"Hai đứa...nằm chung hả?"
"Mẹ!" Vũ Lăng đen mặt lại, "Tất nhiên là ngủ riêng!"
Ngọc Khả Dư chỉ biết tặc lưỡi thất vọng.

Con trai cô có phải trong sáng quá không vậy?
Điều Ngọc Khả Dư lo lắng nhất bây giờ chính là Tô Dĩ An.


Cô ấy phải đau tới mức nào thì Vũ Lăng mới có thể cất công đi đến tận nhà chăm sóc như thế cơ chứ?
Mà hơn nữa, Vũ Lăng đã bao giờ chăm sóc con gái lúc đến ngày bao giờ đâu? Thậm chí đến cả bà mẹ này còn chưa bao giờ cơ mà?
Ngọc Khả Dư thầm thở dài.

Chắc chắn là vô cùng luống cuống rồi.
Trước khi ngắt cuộc gọi, cô không quên nhắc tiếp:
"Con gái lúc đến ngày vô cùng nhạy cảm đấy! Con liệu mà hành động, ăn nói cho chừng mực!"
"..." Anh đâu phải trẻ mẫu giáo?
"Lời nhắc cuối cùng! Nam nữ thụ thụ bất thân! Con tuyệt đối không được làm chuyện gì không đúng đâu đấy!" Ngọc Khả Dư vội nói tiếp.
Nghe tới đây, Vũ Lăng như siết chặt điện thoại, khuôn mặt vốn đã đen kịt nay lại càng đen hơn.
Anh đâu phải một tên biến thái? Mặc dù khác giới nhưng Tô Dĩ An vẫn muốn anh ngủ lại phòng cô cho đỡ sợ đó thôi? Chưa đủ uy tín hay sao?
Vũ Lăng mệt mỏi cúp máy, toan bước tới ghế sô pha nằm ngủ, nhưng không hiểu sao lạn ngồi lại đây thêm một chút nữa.
Tay Tô Dĩ An vẫn ôm lấy bụng, thật sự không thể tưởng tượng nổi cơn đau ấy rốt cuộc dữ dội đến mức nào? Lại còn tháng nào cũng phải trải qua những cơn đau như thế này hay sao?
Con gái đúng là khổ thật đấy!
Vũ Lăng nhẹ nhự vén từng sợi tóc con vương xuống hai bên má của cô nhóc.

Tô Dĩ An thấy động, khẽ cựa mình, nhăn mày.
Tính ra, cũng thật đáng yêu.
Trong đầu anh lại nhớ tới người con trai tên Khước Thần mà Hoắc Thừa Ân từng nhắc đến.
Người đã thích thầm Tô Dĩ An từ lâu nhưng không nói ra sao? Mặc dù luôn đinh ninh trong lòng là nó chẳng liên quan gì tới anh, nhưng không hiểu sao anh cứ tò mò thế nào ấy.
Cái tên Khước Thần đó thật sự rất quen mà không tài nào nhớ nổi.
Tiếng gõ cửa lại vang lên giữa đêm tĩnh mịch.
Anh nghiến răng nhìn bên ngoài, lại quay sang nhìn Tô Dĩ An.

Cô nhóc này thế mà còn rủ bạn tới lúc nửa đêm?

Anh chẳng thèm quan tâm chuyện mình ở lại đây là một vấn đề vô cùng lớn, đi ra mở cửa.
"Tô Dĩ An! Em có sao không? Anh nghe nói em bị đau...bụng..."
Đứng trước mặt Vũ Lăng, chính là Khước Thần.
Đồng tử mắt Vũ Lăng thu nhỏ lại, nhìn người con trai đứng trước mặt mình.

Vậy ra người đứng trước mặt anh là Khước Thần, cựu sinh viên của Hứa Tịch sao?
Thảo nào anh lại thấy cái tên này quen thuộc đến như vậy.
Khước Thần nhìn Vũ Lăng, trong lòng có chút buồn bực.
Trong phòng Tô Dĩ An, tại sao lại có con trai?
Người đang đứng trước mặt Khước Thần, anh biết đó chính là Vũ Lăng.
Cái ngày anh vẫn còn là sinh viên của trường Hứa Tịch, Vũ Lăng vẫn chỉ mới là tân sinh viên mới vào trường.

Mà kể cả là Vũ Lăng của bây giờ, trở thành sinh viên ưu tú của Hứa Tịch thì anh cũng không hề có chút ngạc nhiên.

Năng lực của Vũ Lăng, anh hiểu.
Nhưng anh đâu có ngờ, cả hai lại được gặp lại, nhưng lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh oái oăm này.
"Tôi thật sự không ngờ cậu lại quen Tô Dĩ An!" Khước Thần hơi nhướng mày, nhìn Vũ Lăng.
Hơn nữa, trong mắt Vũ Lăng hình như còn có chút tình ý.
"Dù sao cũng cùng trường, bọn tôi quen nhau cũng đâu có gì lạ?" Vũ Lăng trả lời lại.

Cho dù Khước Thần có là học trưởng mà anh từng ngưỡng mộ đi chăng nữa, việc nửa đêm tới đập phòng con gái cũng đã là có vấn đề rồi.

Cũng vì lý do này mà có cố gắng đến thế nào thì anh cũng khó mà trả lời một cách lễ phép được.
"Tô Dĩ An chỉ là một cô gái vô tư.

Cậu tới đây ngủ chung với nó, có khác gì một tên biến thái?" Khước Thần liếc nhìn Vũ Lăng, ánh mắt như có thể phát ra lửa.
Giọng nói của Hoắc Thừa Ân lại văng vẳng bên tai Vũ Lăng.

Người con trai thích thầm Tô Dĩ An, không ai khác chính là người đang đứng trước mặt anh, thật không ngờ anh lại có thể gặp người tên "Khước Thần" nhanh đến như vậy.
Vũ Lăng cũng chỉ đành đáp lại:
"Nhưng ít nhất, tôi cũng đã bước vào đây dưới sự cho phép của cô ấy.

Còn anh, nửa đêm sang làm phiền người ta thì có biến thái hơn không?"\u0004\u0004\u0004\u0004.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom