Cập nhật mới

Dịch Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: 120: Cháu Thích Con Gái Cô


Vũ Dương ôm chặt lấy Giang Tình, không chịu buông.
"Mày nói lại lần nữa đi!"
"Hả...Nói...nói gì?" Giang Tình đỏ ửng mặt lên, rối loạn mà run cả người trong lòng Vũ Dương.
Thật sự...thật sự đây là lần đầu tiên cô được Vũ Dương chủ động ôm! Còn ôm rất chặt nữa! Cô có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cậu ta trên đầu mũi, thật gần, thật ấm.

Vòng tay cậu ta rộng lắm, nằm gọn trong vòng ôm của Vũ Dương, cô thấy bình yên vô cùng.
Nhưng tên này hôm nay sao thế? Lại đột nhiên chạy tới đây kể lể những chuyện chẳng ra đâu vào đâu, rồi lại còn...ôm cô...
Vũ Dương vẫn không chịu buông, tiếp tục nói:
"Mày chỉ thích tao thôi, đúng không?"
Giang Tình bẽn lẽn gật đầu:
"Từ trước tới nay vẫn luôn vậy mà, không phải sao?"
Trái tim Vũ Dương đập rộn ràng cả lên.

Tới mức Giang Tình cũng có thể nghe thấy rõ mồn một qua cả lớp áo dày.


Cậu ta...đang vui sao?
Vòng tay cậu lại siết chặt hơn, dường như chỉ muốn ôm chặt lấy Giang Tình vào lòng, sợ cô sẽ rời xa khỏi vòng tay của cậu, sẽ rời xa cậu mất.
Cậu cứ lặp đi lặp lại một câu nói:
"Giang Tình, tao rất thích mày! Rất rất thích mày!"
"..."
Đối diện với tình cảnh này, cô nên trưng ra cái bộ mặt gì đây?
Bất ngờ cũng không được, sung sướng quá mà hét lên cũng không xong.
Nhưng thật sự cô vẫn chưa dám tin, Vũ Dương đang tỏ tình với cô!
Phải! Chắc chắn là tỏ tình! Cô không thể nào nghe nhầm được.

Từng câu từng chữ mà Vũ Dương nói ra, cô đều nghe rõ mồn một.
Vũ Dương thích cô! Thật sự là Vũ Dương thích cô! Thậm chí còn tỏ tình luôn rồi!
Vậy không phải là mối tình song phương rồi hay sao?
Biểu cảm Giang Tình bây giờ thật sự không thể miêu tả thành lời.

Vũ Dương ôm chặt lấy cô, ít nhất thì cậu ta cũng không thấy được bộ dạng xấu xí này.
Nhưng ai ngờ, chính cái lúc cậu thốt lên những câu giống như...tỏ tình ấy cũng chính là lúc mẹ cô đã đứng ngay trước cửa.

Phía sau là Giang Hạ Sơ, với một biểu cảm thay đổi liên tục.
Từ bất ngờ tới sung sướng, quay sang nhìn mẹ lại chuyển sang tái xanh như đít nhái.
Vũ Dương vậy mà lại dám tới đây.

Lại khiến người mẹ kia phải tức tới lồng ruột.
Giang Tình cũng chuẩn bị bước vào kì thi cam go nhất đời, cũng bởi thế mà khi thấy con gái mình yêu đương, cô cũng lo lắng ghê lắm.
Giang Hạ Sơ đứng phía sau mẹ, cố liếc mắt nhìn Vũ Dương.

Tâm trạng của mẹ cô bây giờ không khác gì một quả bom nổ chậm, chỉ cần Vũ Dương có hành động nào không vừa ý, chắc chắn quả bom ấy sẽ nổ tan tành.
Kể cả Vũ Dương, trông thấy mẹ cô đứng ngay trước cửa, trong thoáng chốc cậu cũng bị dọa cho đứng hình.

Lần đầu tiên trông thấy mẹ của Giang Tình, quả thật khuôn mặt của hai người giống hệt nhau.

Vũ Dương khẽ run người, áp lực quá khủng khiếp.
Cậu tưởng chừng như đối mặt với mẹ cô còn khó hơn cả việc đối mặt với Vũ Diệm Sơn.
Cảm xúc của người mẹ bây giờ hoàn toàn không thể thốt nên lời.

Nhìn con gái mình được tỏ tình, mà người tỏ tình lại là Vũ Dương, chẳng suy nghĩ gì, cô cứ thế xông vào trong phòng, túm lấy cổ áo của Vũ Dương, đẩy cậu ra khỏi giường bệnh.
"Giữa thanh thiên bạch nhật lại ôm ấp như thế này, còn ra thể thống gì nữa?"
"M...Mẹ!"
Một cú đẩy của cô, không mạnh, nhưng cũng đủ khiến Vũ Dương không kịp phản ứng mà đứng loạng choạng hồi lâu mới có thể giữ được thăng bằng.
Phải rồi, suýt nữa thì cậu quên mất mẹ Giang Tình vẫn đang ở đây.
Tâm trạng mẹ cô không hề tốt chút nào.

Vũ Dương cũng nhận thức được việc bản thân không thể hành động quá bản năng.
Cố Mộc Yên ôm lấy Giang Tình, ánh mắt luôn luôn đề phòng Vũ Dương.
Mặc cho nhìn ngoại hình của cậu thật ưa nhìn, cũng chẳng có gì gọi là giang hồ như cô đã từng tưởng tượng, thậm chí còn khá chuẩn mực, ngoan ngoãn.

Nhưng cứ nghĩ tới lý do con gái mình phải nhập viện gần một tháng, cô vẫn không thể nào tha thứ được cho Vũ Dương.
Cô bây giờ chỉ sợ, nếu như Vũ Dương còn ở đây, cô sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà thôi.
Giang Tình nhanh chóng cất lời, cô chỉ sợ Vũ Dương sẽ có mệnh hệ gì...

"Mẹ, cậu ấy thật sự là người tốt! Cậu ấy không phải rất tử tế với con hay sao?"
Cố Mộc Yên nhìn Giang Tình, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Không chỉ riêng hai người, cả tâm trạng cô bây giờ cũng loạn lên vô cùng.
Cô vẫn chưa thể chấp nhận Vũ Dương, nhưng nhìn cảnh tỏ tình lúc nãy, sao cô lại thấy đẹp đến vậy cơ chứ? Thậm chí còn thấy khá là đẹp đôi!
Giang Tình của cô từ trước đến nay vô tư vô cùng.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy con bé dám thích một người, dám theo đuổi một người mãnh liệt đến thế.

Lại còn có thể tha thứ cho người khiến bản thân mình suýt nữa thì trở thành người tàn tật.

Quả thực, với người từng trải như cô, cô cũng biết con gái mình đã thích câu con trai kia tới mức nào.
Ánh mắt Vũ Dương khi nhìn cô cũng vô cùng chân thành:
"Cô Giang, cháu thật sự...rất thích con gái cô!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: 121: Chỉ Mong Đừng Thất Vọng


Cố Mộc Yên khẽ thở dài.

Bây giờ nên xử lý thế nào đây?
Thật hỗn độn!
Cô lại quay sang nhìn Giang Tình, ánh mắt con bé nhìn cô lấp lánh như ánh sao, hệt như đang muốn chờ đợi một điều kì tích.
Sự thật thì...cô cũng thua Giang Tình rồi.
Cố Mộc Yên khẽ thở dài, liếc mắt nhìn Vũ Dương, ý bảo cậu ta ra ngoài nói chuyện.
Vũ Dương cũng là người có suy nghĩ, đầu óc thông minh, cậu nhanh chóng mà hiểu ra ý của Cố Mộc Yên.
Nói chuyện riêng với mẹ của Giang Tình, không hiểu sao cậu thấy áp lực vô cùng.

Sai một li là đi một dặm, bởi thế mà bất kì câu hỏi nào của Cố Mộc Yên, cậu thề sẽ phải tốn không ít noron thần kinh để nghĩ câu trả lời.
Vậy mà đến cậu còn không dám tin, trong đầu đã nghĩ ra bao nhiêu câu hỏi để có thể tìm cách trả lời, vậy mà Cố Mộc Yên lại chỉ hỏi một câu vô cùng ngắn gọn:
"Cháu thích Giang Tình thật không?"
"Dạ?"
Thật sự, câu hỏi này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu rồi.

Vũ Dương nhìn Cố Mộc Yên, vô cùng thành thật mà trả lời:
"Cháu thích Giang Tình! Có lẽ là từ rất lâu rồi, chỉ là tới tận bây giờ cháu mới phát hiện ra mà thôi!"
Cố Mộc Yên cười nhạt.

Một sự rung động quá trong sáng và non trẻ, nhưng vẫn thật đáng yêu.
Nhìn hành động không có gì gọi là lô mãng của Vũ Dương mà cô đã từng trước đó, Cố Mộc Yên thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự lúc đó chỉ là sự cố bất ngờ?
Giang Tình thậm chí còn bênh vực cho cậu ta đến thế.

Nếu như Vũ Dương hoàn toàn có lỗi, Giang Tình đâu dễ dàng bỏ qua như vậy?
Cái ngày biết tin Giang Tình bị tai nạn mà phải nhập viện, cả cô và chồng lo sốt vó đến mức bỏ bê hết công việc mà bay về nước.

Lúc đó, nỗi lo lắng, bất an chiếm lĩnh lấy tâm trí cô.

Suốt từ lúc ấy tới bận bây giờ, cô chỉ biết tức giận, trách móc cậu thiếu niên tên Vũ Dương.
Chưa được gặp mặt, cô còn nghĩ ngoại hình cậu không khác gì một tên côn đồ, lưu manh, chỉ biết phá phách, không học hành.

Lúc đó cô còn lo lắng rằng, Giang Tình vốn không phải là một đứa con gái quá ngốc nghếch, tại sao lại dính vào mấy chuyện liên quan đến cậu ta?
Bây giờ thì cô thật sự phải nghĩ lại.
Vũ Dương nhẹ nhàng, điềm tĩnh, cách nói chuyện cũng rất dễ động lòng người, khác hẳn với ấn tượng ban đầu của cô.
Cố Mộc Yên thầm nghĩ, có lẽ đúng là Vũ Dương không tệ đến mức như bản thân cô đã từng nghĩ.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua hết mọi chuyện cho cậu.

Vẫn phải theo dõi thêm một thời gian nữa.
Nhưng những lời mà Vũ Dương đã nói với Giang Tình, cô biết tất cả đều là thật lòng.
Cô không ngăn cản mối quan hệ vừa mới chớm nở này của hai người.

Nhưng bản năng của một người mẹ vẫn khiến cô cảm thấy lo lắng vô cùng.

Cố Mộc Yên chỉ biết nói lại:
"Chỉ mong cháu đừng khiến cô thất vọng!"
Nói rồi, cô khẽ mỉm cười với Vũ Dương, bỏ đi.
Cô ước gì mình đã tin tưởng đúng người.
Còn Vũ Dương, cậu dường như vẫn chưa kịp phản ứng, đờ đẫn cả người, đứng thực ra như một pho tượng.
Có quá đơn giản rồi không? Mẹ của Giang Tình vậy mà lại có thể tha thứ cho cậu nhanh như vậy?
Trong lòng sung sướng xiết bao, nhưng cậu vẫn cảm thấy như vậy là vẫn chưa đủ.

Giang Tình trở nên như vậy, cậu cũng có lỗi không nhỏ, vậy mà...
Cố Mộc Yên đã đi xa rồi, cậu chỉ biết gọi với theo:
"Cháu nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ tốt cho Giang Tình!"
Cố Mộc Yên bước chậm hẳn lại.

Cô không quay đầu nhìn về phía Vũ Dương, cô chỉ khẽ mỉm cười rồi lại cất bước rời đi.
Có lẽ, cô cũng yên tâm để đi ra nước ngoài rồi.
[...]
Hơn một tháng sau, chân của Giang Tình mới có thể đi lại như bình thường.
Mặc dù xuất viện đã lâu, nhưng ngày nào Vũ Dương cũng tới nhà cô dìu cô tới trường.
Đến Giang Tình còn không ngờ Vũ Dương lại chăm sóc cho mình chu đáo đến như vậy.


Thường ngày cậu ta phũ phàng với cô, cô cũng quen, bây giờ được người ta ân cần chăm sóc như thế này, cô cứ cảm thấy lạ lẫm thế nào ấy.
Nhưng khổ nỗi, được Vũ Dương chăm sóc chu đáo như vậy, cảm thấy lạ lẫm thì rồi cũng phải thấy nghiện.
Vũ Dương trông vậy mà khéo chăm sóc người ta lắm.
Việc Vũ Dương đối đãi có chút...đặc biệt với Giang Tình cũng khiến cả lớp, thậm chí còn có mấy lớp khác phải kinh ngạc.
Bình thường nếu là Giang Tình quan tâm tới Vũ Dương, có lẽ sẽ chẳng có ai để ý, vì nó đã là điều hiển nhiên.

Hôm nay lại ngược lại, khiến ai cũng phải trố mắt lên nhìn, thậm chí còn có mấy người phải dụi dụi mắt nhìn cho rõ, chỉ nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Đến khi cô được tháo bột, chạy nhảy bình thường, Vũ Dương vẫn theo thói quen mà đợi sẵn trước nhà cô, chờ cô cùng đi học.
"Tối mai ở Vũ gia có tiệc, mày muốn tới chơi không?"
"Tiệc?" Giang Tình hỏi lại.
Vũ gia có tiệc, vậy mà Giang Tình cô cũng được mời? Đúng là thật quý hóa.
Cũng để chúc mừng Ngọc Linh Lung đạt nhiều thắng lợi trong một dự án lớn, cô quyết định mở luôn một buổi tiệc linh đình, mời hết bao nhiêu người máu mặt từ giới truyền thông tới chốn thương trường.
Một người bình thường như Giang Tình lại tới đây, bỗng nhiên cô lại thấy có chút áp lực..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: 122: Vũ Dương Thích Con Trai


Nghĩ ngợi hồi lâu, cô cũng quyết định đi.
Dù sao cũng có Tô Dĩ An đi cùng, cô đỡ lo lắng hơn phần nào.
Hơn nữa, nghe bảo chuyện tình giữa hai người kia mặn nồng ghê lắm.

Từ khi xác nhận là người yêu của nhau, hai người đó cả ngày không biết làm gì ngoài rải cơm chó.
Người thường nhìn vào chỉ biết ghen tị, hờn dỗi, chỉ thấy Tô Dĩ An sao thật mah mắn.
Nhưng Giang Tình thì nghĩ khác.

Trông thấy hai người họ hạnh phúc như thế, cô cũng vui lây.

Cô đã được nghe kể về quãng thời gian cả hai cùng nhau yêu thầm đối phương, phải nói là vô cùng đẹp.
Suốt mấy năm trời, tình cảm vẫn không hề thay đổi.

Cuộc tình này chẳng phải rất đáng hay sao?
Nghĩ lại, giữa cô và Vũ Dương lại chẳng có gì đặc biệt.

Thật nhạt nhẽo!
Giang Tình khẽ thở dài, gạt những suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu.
Quyết định đi tới buổi tiệc, cô phóng như bay về nhà, lục hết tủ đồ, ước ao có thể tìm được một chiếc váy thật đẹp.
Buổi tiệc tối mai, cô nhất định không thể làm Vũ Dương mất mặt được.
[…]
Về phía Vũ gia.
Cả buổi sáng hôm đó, Vũ gia rộn ràng hẳn lên.

Không phải vì có chuyện vui gì đặc biệt.

Ngọc Linh Lung mới sáng sớm đã cho gọi bao nhiêu người tới chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Chỉ sân trước của Vũ gia thôi cũng đã đủ để Ngọc Linh Lung tổ chức một buổi tiệc hoành tráng.

Vậy mà cô lại thích khoa trương, tất bật chuẩn bị chu đáo tới từng vị trí nhỏ nhất.
Cũng bởi thế mà chẳng có ai có thể ngủ một giấc thật thoải mái.
Ngọc Khả Dư mặt mày ủ rũ khoanh tay đứng trên bục, nhìn Ngọc Linh Lung chỉ tay hướng dẫn cho người làm.
Đây cũng đâu phải lần đầu em tổ chức tiệc? Sao phải lo lắng đến vậy chứ!"
Bao nhiêu người vì tiếng ồn ngoài sân mà mất ngủ, thành ra tính khí của ai cũng trở nên thất thường.
Ngọc Linh Lung nhìn người chị của mình, lắc lắc đầu, câu nói chứa đầy ẩn ý: "Buổi tiệc tối nay đâu giống những buổi tiệc khác chứ? Nó đặc biệt hơn nhiều!"
"Đặc biệt?"
"Phải! Rất đặc biệt!"
Ngọc Linh Lung mặt mày hớn hở hẳn ra, sải bước chân rộng đi tới bên cạnh Ngọc Khả Dư:
"Hai đứa cháu dâu tương lai của em sẽ tới tham dự tiệc, không phải rất tuyệt sao? Buổi tiệc tối nay nhất định phải là buổi tiệc hoành tráng nhất!"
Ngọc Khả Dư cạn lời mà bật cười.

Hai đứa cháu dâu sao?
Giữa Tô Dĩ An và Giang Tình, cô vẫn chưa biết gì nhiều về cô bé tên Giang Tình đó.


Nhưng nhìn thái độ của Vũ Dương, cộng thêm cách chăm sóc, đối đãi vô cùng ân cần, dịu dàng của nó đối với con bé, cô cũng có chút tò mò.
Vũ Dương từ xưa tới nay ăn chơi sa đọa, khó lắm mới quay trở lại con đường học tập nghiêm túc.

Việc quan tâm, chăm sóc chu đáo cho một cô bạn khác giới đối với Vũ Dương chẳng khác gì là một chuyện hiếm, thậm chí Ngọc Khả Dư còn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Vũ Dương vô tư đến mức cô còn sợ nó không biết yêu, sau này ế vợ thì khổ.

Thậm chí cô còn nghĩ tới viễn cảnh sâu xa hơn, lẽ nào Vũ Dương thích con trai?
Bây giờ, sự xuất hiện của Giang Tình mới khiến cô an tâm thêm đôi chút.
Người mà Vũ Dương nhìn trúng, chắc chắn không phải một cô nhóc tệ.
Cô chỉ mới nhìn qua bề ngoài của Giang Tình khi cô vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Ngũ quan cũng khá tinh xảo, không thuộc kiểu sắc sảo mặn mà, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ mến.
Chỉ nhìn qua bề ngoài, Ngọc Khả Dư cũng phải thừa nhận, con mắt nhìn của Vũ Dương cũng không tồi.
Vũ Dương cả ngày hôm đó nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.

Chẳng ai biết cậu có chuyện gì.

Ngọc Khả Dư chỉ còn biết gọi điện cầu cứu Vũ Lăng.
"Tự nhốt mình trong phòng? Không phải lại có chuyện gì rồi chứ?" Vũ Lăng nghe tin, không khỏi nhăn mày, hỏi lại.
Vũ Dương tự nhốt mình trong phòng cũng không phải chuyện hiếm.


Nhưng mỗi lần như thế, nó đều có một điểm chung: tâm trạng đang có phần bất ổn.
Ngọc Khả Dư chỉ biết thở dài lắc đầu:
"Thật không thể hiểu nổi em con nữa! Con mau tới đây!"
"..."
Đang trong giờ làm việc, nói về nhà là có thể về nhà sao?
Vũ Lăng ném điện thoại lên bàn, tựa lưng vào ghế, nhìn đống tài liệu còn chất đống trên bàn cần phê duyệt, anh chỉ biết tặc lưỡi.

Đành chịu, để dồn tới ngày mai vậy.
Trông thấy Vũ Lăng vội vàng đi ra ngoài, khuôn mặt cũng có chút gấp gáp, Tô Dĩ An cũng thấy tò mò.
Nhưng cô không muốn xen vào quá nhiều chuyện riêng của anh, đành im lặng tiếp tục làm việc.
Ở Vũ gia, bên ngoài thì nườm nượp người, nói chuyện, cười đùa vui vẻ, bên trong, Ngọc Khả Dư khoanh hai tay trước ngực, thở dài nhìn căn phòng đóng cửa kín bưng.
Cái trò khóa trái cửa rồi tự nhốt mình trong phòng này đã là trò cũ rích của Vũ Dương rồi.

Cô biết chắc nó sẽ không gây ra chuyện gì đâu, nhưng tối nay lại chuẩn bị có tiệc vui, tâm trạng Vũ Dương lại thành ra như thế này, cuộc vui có chóng tàn không cơ chứ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: 123: Nói Một Câu Tớ Thích Cậu!


Vũ Dương ngồi im trong phòng, cả người run lên.

Không phải vì sợ, không phải vì có bệnh gì, cậu đang hồi hộp.
Vừa nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc của Vũ Lăng dừng ngay bên cạnh phòng của mình, tâm trạng của cậu mới đỡ hơn được phần nào.
Khi Vũ Lăng tiến tới trước cửa phòng, Vũ Dương vội vàng chạy ra, kéo anh vào phòng, rồi lại đóng sầm cửa lại, để mặc Ngọc Khả Dư vẫn còn ngơ ngác bên ngoài.
"Em lại tính giở trò gì đây?" Vũ Lăng chau mày hỏi.
Chỉ vì cái trò cũ rích này của cậu mà anh phải bỏ công việc giữa chừng để tới đây đấy.

Biết đến bao giờ thì thằng em trai của anh mới trưởng thành nổi đây.
Vũ Dương đứng đối diện Vũ Lăng, ngập ngừng không nói nên lời.

Một phần vì chuyện này khá...khó nói, một phần cũng là vì chỉ sợ Vũ Lăng lại nổi cơn điên mà cho cậu một trận ra bã.
Dù sao mục đích cậu nhốt mình trong phòng, không chỉ vì tâm trạng cậu có vấn đề mà cũng vì muốn được gặp mặt Vũ Lăng.
Anh cậu trong giờ làm việc, có dùng cách nào người ta cũng không chịu tới đây, bởi thế mà bất đắc dĩ cậu mới phải dùng tới cái trò trơ trẽn này.

Cậu cũng biết, dùng tới cách này, tâm trạng của Vũ Lăng sẽ chẳng khác gì một quả bom nổ chậm.


Chỉ cần sơ suất chỗ nào, chắc chắn nó sẽ phát nổ tơi bời.
Mãi mà Vũ Dương vẫn không chịu nói ra, Vũ Lăng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ánh mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm vào thằng em khó hiểu của mình, giọng điệu bắt đầu xen lẫn sự tức giận:
"Còn không chịu nói?"
"Chuyện này..." Vũ Dương ấp úng.
Cây kim đồng hồ vẫn cứ tách tách chạy từng nhịp một.

Thời gian càng trôi qua, Vũ Dương lại càng rối rắm.
"Em định...tối nay..." Vũ Dương khó khăn lắm mới ấp úng nói ra được vài từ, sau đó cũng tắt ngúm.
Thấy vậy, Vũ Lăng như mất hết cả kiên nhẫn, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.
Ở công ty còn bao nhiêu việc, anh không có thời gian ở đây dây dưa mãi với Vũ Dương thế này đâu.
Phải mất một lúc lâu sau, Vũ Dương mới có thể nói được dõng dạc trong một hơi:
"Em định tối nay sẽ tỏ tình Giang Tình!"
"..."
Cả không gian...lặng thinh...
Ực!
Thật áp lực! Lẽ nào cậu đã nói sai điều gì rồi sao?
Đuôi mày Vũ Lăng dãn ra, nhìn khuôn mặt cũng dễ gần hơn rất nhiều.

Đối với chuyện này, thế mà anh vẫn dửng dưng như không, chẳng có phản ứng nào gọi là bất ngờ.
"Ra là vậy!" Vũ Lăng thở dài, gật gù vài cái rồi đi thẳng về phía giường ngủ, ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm vào thằng em trai mình.
Việc Vũ Dương sẽ tỏ tình, đó cũng không phải chuyện lạ.

Anh cũng đã biết sẽ có ngày này.

Chỉ là anh vẫn khá bất ngờ, vì Vũ Dương lại quyết định sớm đến như vậy.
Quả nhiên Tô Dĩ An nói không sai.


Giác quan thứ 6 của phụ nữ luôn nhạy bén hơn bình thường.
"Anh không thấy bất ngờ sao?" Vũ Dương có chút buồn bực, hỏi lại.
Đối với cậu, chuyện này trọng đại biết bao nhiêu, thế mà Vũ Lăng lại xem như gió thoảng mây bay.
Phải rồi, Vũ Lăng tỏ tình người ta nhẹ nhàng như không vậy, đâu cần phải đắn đo suy nghĩ như cậu đâu?
Trước đây cũng chỉ vì cậu nhút nhát, không dám thổ lộ lòng mình mà không có chút cơ hội nào với Tô Dĩ An.
Hiện tại Giang Tình cũng có khá nhiều người để mắt đến.

Càng nhiều người thích Giang Tình, cậu lại càng sốt ruột.

Mặc dù gặp mấy đứa con trai kia, cô đều tránh như tránh tà, nhưng sao đôi lúc cậu cũng thấy Giang Tình như thể có số đào hoa.
Cũng bởi thế mà cậu càng ngày càng nóng ruột.

Dường như thể nếu như cậu không nhanh chóng hành động, cậu sẽ lại đánh mất một người thêm lần nữa.
Vũ Lăng lắc đầu:
"Không quá ngạc nhiên! Chỉ là không ngờ em lại dám tỏ tình người ta sớm như vậy!"
Mặt mày Vũ Dương cũng trở nên rầu rĩ hẳn ra:
"Sớm gì chứ? Bọn em cũng sắp tốt nghiệp rồi! Còn không nhanh hành động, sau này còn có lý do gì để gặp người ta đây?"
Vũ Lăng không biết nói gì, chỉ đành bật cười bất lực.
Bài vở không lo, Vũ Dương lại đi lo sau này không có cơ hội gặp Giang Tình hay sao?
Có lẽ thi thoảng mẹ anh cũng nói đúng.


Cái lứa tuổi học trò này không nên yêu đương quá sâu đậm, sẽ ảnh hưởng tới học hành.

Nhưng bù lại, kỉ niệm về nó sẽ tuyệt đẹp biết bao.
Cũng bởi thế mà mẹ anh không phản đối mối quan hệ này.

Chỉ có Vũ Diệm Sơn thi thoảng bực mình mà ông và thằng con trai thứ gây ra xung đột.
Anh đứng dậy, vỗ vai Vũ Dương.

Ít nhất thì nó cũng giỏi hơn anh trong lĩnh vực này rồi.

Còn anh thì sao, phải mãi cho tới khi Tô Dĩ An tới nước Pháp, anh mới có thể nhận ra tình cảm thật sự của mình, không phải quá ngốc, quá chậm chạp rồi không?
"Nhưng mà...em phải làm gì đây?" Vũ Dương đầu óc rối bời, nhìn Vũ Lăng như một vị cứu tinh.
Vũ Lăng đã từng tỏ tình, đã có bạn gái, ắt hẳn sẽ phải có kinh nghiệm.
Thế mà anh lại chỉ vỗ vỗ vào vai cô, phán một câu xanh rờn:
"Tới trước mặt con bé, nói câu: "Tớ thích cậu", thế là xong!"
"..." Lời khuyên này có bổ ích quá không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: 124: Sắc Đẹp Lấn Át Cả Ngọc Linh Lung


Cũng bởi vì quả thật, anh còn không biết nên đưa ra lời khuyên gì cho thằng em ngây thơ của mình.
Cái ngày mà anh tỏ tình với Tô Dĩ An, cái ngày mà cả công ty bấn loạn lên vì hạ người đó, kì thực anh cũng chỉ hành động bộc phát, thậm chí sau đó anh cũng phải ngỡ ngàng trước những hành động mình vừa gây ra.
Mặt mày Vũ Dương vô cùng khó coi.

Mục đích của cậu khi muốn Vũ Lăng tới đây là để xin lời khuyên cho buổi tỏ tình tối nay.

Thế mà lời khuyên này thật sự...ba chấm.
Thà cậu đừng nhốt mình trong phòng dụ anh tới đây còn hơn.
Vũ Lặng lại khẽ cười, vò vò đầu Vũ Dương, khiến đầu cậu không khác gì tổ quạ:
"Nói tóm lại, anh tin tưởng vào em! Em chắc chắn sẽ không thất bại đâu!"
Vũ Dương bĩu môi, lảng đi chỗ khác:
"Nói thì dễ, làm mới khó!"
Cái buổi tối vô cùng trọng đại đối với cậu càng ngày càng tiến tới gần, thế mà cậu vẫn đang xoay mù trong mớ bòng bong.
Tại sao cái ngày hôm đó Giang Tình có thể tự nhiên mà ôm hôn cậu thế nhỉ? Cậu ta không ngại hay sao? Thậm chí sau buổi đó, cậu ta còn cười đùa, nói chuyện với cậu tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


Trong khi đó, phải mất mấy ngày cậu mới có thể quên đi chuyện này.
Vũ Lăng lại cứ thế mà bỏ đi, thật sự là không cho cậu một chút ý kiến gì ngoài việc nói toẹt ra một câu: "Tớ thích cậu!" đó hay sao?
Thật sến súa! Vậy mà ai cũng đồn Vũ Lăng là bậc cao tay trong làng tán gái!
Ngọc Khả Dư đứng bên ngoài, cố áp tai vào cửa nghe lén cuộc hội thoại bên trong.

Chưa bao giờ cô cảm thấy ghét cái loại cửa cách âm thế này bao giờ.

Hoàn toàn không nghe được chút gì, lại khiến cô hồi hộp đến mức chỉ muốn xông vào bên trong.
Vũ Lăng vừa bước ra ngoài, cô đã lo lắng hỏi:
"Sao rồi, em con bị gì thế?"
"Cũng không có gì nghiêm trọng!" Anh nhìn mẹ, có chút trấn an, "Tối nay mẹ sẽ biết ngay thôi!"
Nói rồi, anh cứ vậy mà thong thả bỏ đi, tay đút vào túi quần, vừa đi vừa huýt sao.

Nhìn bộ dạng của anh bây giờ, ai nghĩ anh là sếp cơ chứ? Nhìn không khác gì một dân chơi.
Ngọc Khả Dư méo mó cả mặt mày.

Tối nay sẽ biết sao? Rốt cuộc là chuyện gì mà trông mờ ám thế?
Cô ngó vào bên trong phòng, nhìn Vũ Dương thẫn thờ ngồi trên giường, cô hoàn toàn không thể hiểu, rốt cuộc nãy giờ Vũ Lăng đã làm gì trong phòng thằng bé.

Nhìn tâm trạng của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Tới xế chiều, Tô Dĩ An vừa tan ca đã nhanh chóng chạy tới nhà Giang Hạ Sơ.
Giang Tình chìm trong đống đồ đủ màu sắc, chọn từ lúc đầu chiều tới bây giờ vẫn chưa tìm được bộ nào ưng ý.
Tối nay là một ngày trọng đại, cô không thể nào ăn mặc mà không chuẩn bị gì được.

Người ngoài sẽ nhìn vào mà phán xét cô, rồi Vũ gia, đặc biệt là Vũ Dương cũng sẽ vì đó mà liên lụy.
Tô Dĩ An chỉ biết bật cười:
"Em lo lắng quá rồi đấy!"

Có lẽ cũng bởi vì cô đã quen thuộc với Vũ gia, thế nên cô cũng không quá lo lắng.

Còn Giang Tình, hình như con bé chưa từng đối diện với mọi người trong Vũ gia lần nào.

Thế nên tâm trạng của con bé bây giờ âu cũng dễ hiểu.
Nhưng mà nhìn vào đống đồ mà Giang Tinh quăng khắp nơi trên sàn nhà, Tô Dĩ An cũng phải trầm mặc.
Bảo sao con bé thường ngày chỉ ăn vận những bộ đồ đơn giản.

Những chiếc váy, chiếc đầm của Giang Tình...quá ư là lố.
Nếu như đi các buổi tiệc khác, những nơi nhốn nháo, thì mấy bộ đầm này còn có thể mặc, chứ còn tới buổi tiệc của Ngọc Linh Lung thì có hơi...
Giang Tình cũng vì thế mà sắp khóc tới nơi:
"Tô Dĩ An! Em phải làm sao đây?"
Thật sự đến Giang Tình cũng không hiểu nổi tại sao cô lại có thể đi mua được những bộ đồ trông thật "ghê" như thế này.
Thậm chí cả Giang Hạ Sơ cũng bất lực.

Giang Hạ Sơ từ khi trở thành nhân viên văn phòng tới tận bây giờ, chẳng sắm nổi cho mình một bộ đầm đi chơi nào.
Bây giờ người mà Giang Tình có thể tin tưởng nhất chỉ có mình Tô Dĩ An mà thôi.
Tô Dĩ An bật cười, tháo chiếc balo cỡ vừa trên lưng mình ra, đặt xuống trước mặt Giang Tình.
Cũng may lúc ở Pháp cô có sắm cho mình vài bộ, kích cỡ chắc Giang Tình cũng vừa.

Những bộ đồ nhẹ nhàng, lại toát lên một vẻ đẹp cao sang, toàn những thiết kế tuyệt đẹp khiến Giang Tình mê mẩn đến mức không kịp chớp mắt.
Tô Dĩ An lựa ra bộ váy trắng, không quá hở hang, nhưng vẫn tôn lên được dáng người.

Giang Tình có tỉ lệ cơ thể cân đối, phải nói rằng mặc bộ nào cũng rất hợp.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô vẫn quyết định chọn bộ đầm trắng cho Giang Tình.

Bộ đầm này không phải nịnh nọt, nhưng nó giống hệt như được thiết kế ra để dành cho Giang Tình vậy.
Con bé mặc lên, đến Tô Dĩ An còn phải sững sờ, huống hồ là Vũ Dương.
"Tuyệt vời!"
Trang điểm thêm cho Giang Tình, Tô Dĩ An còn phải hãnh diện về mình.

Lại có thể biến Giang Tình trở thành một cô gái xinh đẹp thế này.

Cô còn bụm miệng cười mà bật nghĩ, liệu khi tới đó, sắc đẹp của con bé có lấn át cả Ngọc Linh Lung hay không? Chắc sẽ thú vị lắm đây!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: 125: Ế Bằng Thực Lực Quả Không Sai


"Có ổn thật không vậy chị?" Giang Tình nhìn bộ dạng của mình trước gương, lo lắng nhìn Tô Dĩ An.
Trước đây cô chỉ ăn vận những bộ đồ đời thường nhất có thể, thi thoảng lại mặc lên những bộ đồ lố lăng kia.

Đây là lần đầu tiên cô ăn mặc được xem như khá giống với một thiếu nữ.
Đợi Tô Dĩ An chuẩn bị thì cũng sắp tới giờ.

Giang Hạ Sơ vì vướng lịch bận nên không thể tham dự cùng, nên cũng chí có Tô Dĩ An và Giang Tình.
Vừa bước ra khỏi nhà, chiếc xe đen đã đỗ sẵn ngay trước cổng.

Vũ Lăng đã tới đây từ rất lâu rồi, không chịu gọi mà để hai chị em cô thong thả chuẩn bị.

Phải nói là quá chu đáo đấy chứ.
Không chỉ có Vũ Lăng, trên xe còn có cả Vũ Dương.
Mà biểu cảm của Vũ Dương...cũng rất khó nói.

Nó cứ lấy tay che miệng, nhìn đi chỗ khác.

Trông như thể một tên ốm vật vã vừa có thể bước ra khỏi giường vậy.
Giang Tình vội vàng ghé đầu xuống, nhìn cậu mà hỏi:
"Cậu có sao không thế?"
Không thể trông thấy mặt mày của cậu ta, nhưng Giang Tình cũng có thể trông thấy vành tai của Vũ Dương đang đỏ ửng lên.

Bây giờ thì cô đâu còn nghĩ tới việc người ta đang ngại đâu chứ? Cô bây giờ chỉ biết lo Vũ Dương liệu có mệnh hệ gì hay không thôi.
Vậy mà Vũ Dương giơ tay ra, như thể xua đuổi:
"Tao không sao! Mày không cần quan tâm!"
"..."
Cả Vũ Lăng và Tô Dĩ An đồng loạt liếc xéo Vũ Dương.

Tên này ế bằng thực lực quả nhiên không sai.
Cô mặc kệ, mở cửa vị trí ghế trợ lái, ngồi vào bên trong.

Còn không quên quay sang nhìn Vũ Lăng, tạo dáng:
"Thế nào? Ổn chứ?"
Vũ Lăng bật cười, gật đầu đáp lại:
"Rất ổn! Xinh lắm!"
Chỉ có hai con người ngồi phía sau phải giương con mắt dè bỉu lên nhìn.

Vũ Lăng từ ngày trở thành bạn trai của Tô Dĩ An, ngoài công việc luôn luôn nghiêm túc đến đáng sợ ra, anh đều hành động hệt như một đứa trẻ con vậy.
Thậm chí bây giờ Vũ Lăng còn khen người ta xinh mà không hề thấy sượng, cứ như thể đã quá quen rồi vậy.

Ngày xưa, để Vũ Lăng khen lấy một câu cũng là cả một chuyện hiếm, vậy mà bây giờ lại như một thói quen.
Vũ Dương thở dài chống cằm, mặc kệ đôi uyên ương phía trước mặt, quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngắm cảnh.

Hôm nay không khí cứ bất thường sao đó, kể cả Giang Tình cũng trông thấy vậy.
Rõ ràng hôm qua vẫn còn rất bình thường, vậy mà ngày hôm nay tâm trạng của Vũ Dương lại cứ thất thường khó đoán, khiến cô cũng không dám mở lời nói chuyện một câu nào.
Kết cục, trên cả một đoạn đường dài chỉ có tiếng cười đùa nói chuyện của Vũ Lăng và Tô Dĩ An.
Tới Vũ gia, quả nhiên không khí trở nên khác hẳn.
Nhạc xập xình tới inh tai nhức óc, người người đi lại nườm nượp.

Đúng là một buổi tiệc của Vũ gia, vô cùng long trọng.
Giang Tình phải trố mắt lên nhìn, chưa dám bước vào bên trong.

Nhìn bữa tiệc hoành tráng như thế này, có nằm mơ cô cũng không dám tin mình cũng được tham dự.
Vừa trông thấy nhóm người Vũ Lăng, Ngọc Linh Lung đã nhanh chóng bước tới niềm nở chào đón.

Quả nhiên, cho dù Ngọc Linh Lung và Ngọc Khả Dư là hai chị em ruột đi chăng nữa thì cả hai cũng hoàn toàn khác nhau.

Khác với Ngọc Khả Dư, một người phụ nữ nghiêm túc, ăn nói điềm đạm, chỉ khi đứng trước mặt người thân trong gia đình mới nói năng tùy tiện, đôi lúc còn khiến Vũ Diệm Sơn phải cáu gắt thì Ngọc Linh Lung thì hoàn toàn trái ngược.

Cho dù cũng đã quá tuổi 40, thế mà tâm hồn cô vẫn như một đứa con nít, vô cùng năng động, vô cùng hoạt ngôn, phải nói rằng, bất cứ thế hệ nào thì Ngọc Linh Lung cũng có thể nói chuyện một cách vô cùng tự nhiên.
Cũng bởi thế mà chỉ trong thoáng chốc, cả Tô Dĩ An và Giang Tình đều theo chân Ngọc Linh Lung, không thèm đếm xỉa tới hai người con trai kia nữa.

Vũ Lăng và Vũ Dương mặt mày như đưa đám, đứng cạnh nhau, không nói nên lời.

Thế rồi rốt cuộc, rủ rê Tô Dĩ An và Giang Tình tới đây để làm gì? Để hai người họ đi chơi với Ngọc Linh Lung chắc?
Ngọc Linh Lung vô cùng phấn khởi, đưa hai người kia tham quan khắp Vũ gia.

Tô Dĩ An mặc dù đã thuộc gần hết mọi vị trí, ngóc ngách trong nhà, nhưng qua lời giới thiệu của Ngọc Linh Lung, nó vẫn khiến cô nổi hứng mà đi theo.

Phải nói rằng, Ngọc Linh Lung có tài ăn nói vô cùng điêu luyện, bảo sao mọi dự án mà cô tham gia đều luôn luôn thành công.

Sức thuyết phục từ giọng nói, tới các câu từ của Ngọc Linh Lung đều rất điệu nghệ, thậm chí chỉ trong nháy mắt đã khiến cô và Giang Tình phải bỏ mặc hai người con trai kia mà đi cùng Ngọc Linh Lung.
Giang Tình trước đây chỉ biết đứng từ bên ngoài mà nhìn lén vào bên trong.

Một ngôi nhà to đồ sộ như thế này, đến nằm mơ cô cũng không dám tin mình có thể bước vào trong này, thậm chí còn được làm quen với nhiều người của Vũ gia.
Lại đúng ngay lúc ấy, điện thoại của Tô Dĩ An lại nhận được một tin nhắn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: 126: Đi Gặp Tình Địch


Có hai tin nhắn được gửi tới, nhưng cô không biết...nên vui hay nên buồn.
Dòng tin nhắn của Khước Thần hiện lên rõ mồn một trước mắt, khiến cô không thể không đọc.

Cũng từ lúc đó tới tận bây giờ, giữa cô và Khước Thần không hề có chút liên lạc gì với nhau, cũng bởi thế mà cô cũng quên mất việc chặn số của anh.

Vậy mà cô không dám ngờ bây giờ Khước Thần lại chủ động nhắn tin tới.
Mà nội dung của tin nhắn...hình như không được liên quan tới cô cho lắm.
[Tô Dĩ An, nghe bảo em đã trở thành bạn gái của Vũ Lăng, quả thực rất đáng mừng.

Tối nay anh sẽ lên máy bay để tới Singapore, có lẽ cũng sẽ không quay trở lại đây nữa.

Dù sao chúng ta cũng đã từng là anh em nối khố ngay từ khi còn là những đứa trẻ con, nên báo em một tiếng, anh sẽ đỡ day dứt trong lòng.]
Chậc, nhắn gì mà dài thế?
Tô Dĩ An bị mất dấu hai người bọn họ, chỉ còn lại một mình cô đứng giữa sân phía sau nhà.


Bên cạnh có chiếc ghế đá dài, cô đành ngồi xuống, đọc từng dòng một trong đoạn tin nhắn của Khước Thần.

Anh ta đã nhắn dài như thế, hẳn không phải là nhắn tin quấy rầy cô như cái ngày anh ta chạy tới làm loạn ở Mộc Lưu.
Và quả thực, những dòng tin nhắn của Khước Thần có chút đượm buồn, cũng không hề có ý khiêu khích, vô cùng nhẹ nhàng.
Tô Dĩ An chỉ biết thở dài, không biết nên nhắn lại thế nào cho phải.

Dù gì cũng đã lâu rồi không nói chuyện, nhắn tin với nhau, bây giờ lại bất ngờ như thế, cô còn chưa kịp phản ứng, nhắn câu nào là cô lại thấy kì kì sao đó.
Khước Thần đột nhiên lại bỏ đi sang nước ngoài định cư, thật không hiểu anh ta đang nghĩ gì.

Không phải sau đó anh ta vẫn sống rất tốt hay sao? Hay là do cô không biết...
Mặc dù trước đó đã thề với lòng sẽ không còn liên quan gì tới Khước Thần nữa, nhưng dù sao cũng đã gắn bó với nhau bao năm, bây giờ anh ta sắp đi xa, cô cũng không nỡ...
Bàn tay Tô Dĩ An cầm chặt điện thoại, lướt ngón trên màn hình, gõ gõ vài chữ.

Nhưng còn chưa kịp nhắn xong, xa xa liền có tiếng ai đó thấp thoáng:
"Tô Dĩ An?"
Không cần nhìn cũng biết, là giọng của Vũ Lăng.
Vũ Lăng đi bên cạnh Vũ Dương, vừa trông thấy cô, anh đã nhanh chóng bước tới bên cạnh.
Sân sau của Vũ gia rất tối, cô lại thân gái một mình đứng đây, Vũ Lăng không thể không lo.

Không phải lúc nãy cô đi cùng với Ngọc Linh sao? Vậy mà bây giờ lại ở một mình.
Sắc mặt của Tô Dĩ An rất khó đoán, không phải sợ vì bóng tối, mà trên khuôn mặt của cô có chút buồn bã, xen lẫn chút tiếc nuối.
Điện thoại của cô vẫn sáng màn hình, liếc qua, anh cũng đọc được tên người nhắn: Khước Thần.
Không khí trầm mặc hẳn lại, Vũ Lăng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn chiếc điện thoại, lại quay sang nhìn Tô Dĩ An.

Anh không hỏi, vì anh tin chắc Tô Dĩ An sẽ không bao giờ quay lại với người đó.
Tô Dĩ An ngập ngừng, cuối cùng cô quyết định giơ điện thoại lên trước mặt Vũ Lăng, để anh đọc hết toàn bộ tin nhắn:

"Khước Thần chuẩn bị ra nước ngoài, sẽ không bao giờ quay về đây nữa.

Dù sao em và anh ta cũng cùng nhau lớn lên, có thể xem như là thanh mai trúc mã, có lẽ...em cũng nên tới tiễn anh ta một chút..." Giọng nói của Tô Dĩ An càng ngày càng nhỏ đi khi trông thấy sắc mặt của Vũ Lăng càng ngày càng u ám.
Phải rồi, Khước Thần đối với Vũ Lăng không khác gì tình địch, bây giở cô lại ngỏ ý tới sân bay tiễn anh ta, trong lòng Vũ Lăng hẳn sẽ chẳng thấy thoải mái chút nào.
Vũ Lăng cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô, đọc thật kĩ từng dòng một.

Kết cục vẫn thở dài một hơi, nhìn cô:
"Được! Anh đưa em đi!"
"Bây giờ luôn sao?"
Vũ Lăng gật đầu.

Dù gì cũng chỉ gần một tiếng nữa là máy bay chuẩn bị cất cánh.

Nếu tới trễ, Khước Thần vào phòng chờ thì chẳng còn cơ hội nào mà gặp mặt nữa.
Vũ Lăng mặc dù rất khó chịu, nhưng anh vẫn tôn trọng ý kiến của Tô Dĩ An.
Vũ Dương lại chạy tới, xen vào:
"Buổi tiệc chuẩn bị diễn ra rồi, hai người còn đi sao?"
"Không sao! Chỉ đi một lát thôi, mong là sẽ không muộn!" Vũ Lăng đáp lại, nắm lấy cổ tay Tô Dĩ An, kéo cô đi về phía gara.
Rốt cuộc, cũng chỉ còn lại một mình Vũ Dương.

Mặt mày cậu nhăn nhó như con khỉ đột.

Ngọc Linh Lung và Giang Tình thì thoắt ẩn thoắt hiện như ma, không biết đường nào mà lần, hai người kia lại đi...gặp tình địch, cái tình huống này thật trớ trêu.
Cậu chỉ còn biết thở dài, quay người đi vào trong nhà.
Vũ Dương cũng đã ra dáng một người thanh niên, cũng bởi thế mà cậu cũng được khá nhiều người nhìn trúng.

Trước đây, Vũ Lăng lấn át, chiếm hết trung tâm, bây giờ cuối cùng cậu cũng được săn đón như minh tinh màn ảnh.
Nhưng cậu đâu còn tâm trạng mà thích thú vì chuyện này nữa.

Thời khắc tỏ tình...sắp tới rồi.
Khi buổi lễ bắt đầu, sau khi Ngọc Linh Lung phát biểu, cậu sẽ chớp lấy thời cơ mà tỏ tình.

Lời tỏ tình của nhị thiếu gia nhà họ Vũ, tất nhiên không thể sơ sài.
Nhưng mà....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: 127: Quả Nhiên Em Sẽ Tới


Ngoài sánh, vừa đúng lúc Ngọc Linh Lung chuẩn bị lên sân khẩu phát biểu đôi lời để bắt đầu bữa tiệc thì Vũ Lăng cùng Tô Dĩ An lại cùng nhau chạy vào gara, khiến cô cũng phải nán lại một chút, nhưng còn chưa kịp chạy tới hỏi han, chiếc xe đen đã phóng như bay ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ngọc Linh Lung trố mắt lên:
"Có chuyện gì thế? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi mà hai đứa nó còn đi đâu?"
Vũ Dương lững thững đi phía sau, khuôn mặt nhàn nhạt chẳng có chút cảm xúc nào, cậu rất bình thản mà trả lời:
"Hai người họ đi gặp Khước Thần rồi.

Chắc sẽ về sớm thôi!"
"Khước Thần?"
Một cái tên, nhưng lại có hai phản ứng khác nhau
Giang Tình thì có chút bất ngờ, xen lẫn chút sợ hãi.

Cô đã được nghe qua về Khước Thần.

Cô cũng có thể biết Khước Thần chính là tình địch lớn nhất của Vũ Lăng.


Vậy mà Vũ Lăng lại đi gặp anh ta cùng với Tô Dĩ An? Chắc không phải đi gây lộn đấy chứ?
Ngọc Linh Lung thì ngược lại, cô chẳng hay biết gì về một người tên là Khước Thần.

Nhưng thấy biểu cảm có chút lo lắng của Giang Tình, cô cũng thấy bất an.
Chỉ mong lát nữa hai đứa nó trở về, bộ dạng vẫn lộng lẫy như vậy chứ không phải là thân tàn ma dại.
[…]
Sân bay.
Buổi tối, nhưng khách vẫn đi lại nườm nượp.

Kể từ khi tiễn giáo sư Davis ra sân bay, cô chưa từng tới đây thêm một lần nào.

Vẫn là cái không khí đông đúc ấy, chỉ là vẫn vắng hơn buổi sáng.
Tô Dĩ An siết chặt lấy chiếc túi đang đeo một bên vai.

Lần gặp này, sẽ là một cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa cô và Khước Thần.

Mặc dù mạnh miệng bảo với Vũ Lăng rằng cô muốn tới đây tiễn anh ta, nhưng bây giờ thì cô lại thấy lo.

Mọi chuyện đã diễn ra tới mức này rồi, lát nữa khi đối diện với anh ta, cô phải nói những gì đây?
Giữa bao nhiêu người đi đi lại lại trong sảnh chờ, phải khó khăn lắm cả hai mới tìm ra được Khước Thần.
Vũ Lăng vẫn đi sát bên cô.

Đó cũng như là liều thuốc giúp cô tự tin hơn khi tiến đến trước mặt Khước Thần.
Khước Thần trên tay là chiếc vé máy bay, anh ta vẫn chưa đi vào phòng chờ.

Phải chăng anh ta vẫn đang đợi cô? Không thể nào, sao anh ta dám chắc cô sẽ tới đây cơ chứ?

Bước nhanh tới chỗ Khước Thần, anh ta dường như vẫn chưa phát hiện ra.

Chỉ đến khi cô hít một hơi thật sâu, cố lấy chút bình tĩnh mà khẽ gọi tên, Khước Thần mới bất ngờ mà ngẩng đầu ngó nghía xung quanh.
Giọng nói của Tô Dĩ An như đã ăn sâu vào tâm trí của Khước Thần, cũng bởi vậy chỉ cần nghe cô gọi tên mình, anh cũng đã có thể biết được đó là ai.
"Quả nhiên là em sẽ tới!" Gương mặt Khước Thần có chút vui vẻ hẳn ra, dường như anh đã chờ đợi tới lúc này quả thật rất xứng đáng.
Cô không muốn nhìn mặt anh, anh cũng không thể xuất hiện trước mắt cô, dần dần Khước Thần cũng có thể buông xuôi.

Nhưng không thể ngờ, lại chính vào lúc này, anh vẫn không kìm được lòng mình mà nhắn tin cho Tô Dĩ An.
Dù sao cũng là lần gặp cuối cùng, anh chỉ muốn trông thấy cô lần cuối mà thôi.

Chỉ cần trông thấy cô, không cần tranh giành gì hết, chỉ cần trông thấy cô sống thật vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh Vũ Lăng, như vậy là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Tô Dĩ An chất giọng có chút run run, dường như cũng có chút xúc động:
"Anh thật sự sẽ đi nước ngoài?"
Lại đường đột như vậy, ai mà có thể tin ngay cơ chứ?
Khước Thần không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lý do anh đi nước ngoài, một phần cũng là vì anh đã tìm được cơ hội phát triển của bản thân, một phần cũng vì anh không muốn ở quá gần Tô Dĩ An, anh chỉ sợ, một ngày nào đó, mình lại giống như hôm nay, lại không kiềm chế được bản thân mà lại nhắn tin muốn gặp Tô Dĩ An.
Quả thực, mối tình suốt mấy năm trời của anh, cho dù có bảo đã không còn cảm xúc gì nữa, nhưng thực chất vẫn luôn luôn ở trong tâm trí, không thể nào nguôi ngoai.
Tô Dĩ An nhìn bộ dạng của Khước Thần, lại càng bối rối không biết làm gì.


Chẳng lẽ lại chỉ tới chào một câu rồi bỏ về hay sao.
Vũ Lăng từ nãy tới giờ chỉ đứng phía sau cô, im lặng một cách đáng sợ.

Cô biết anh sẽ không động tay động chân mà làm chuyện gì ngu ngốc, nhưng có lẽ việc tận mắt chứng kiến cuộc hội thoại giữa cô và Khước Thần cũng khiến anh không vui vẻ gì.
Một sự ngượng ngùng, ảm đạm xuất hiện lại khiến Tô Dĩ An cảm thấy nghẹt thở.

Thật sự ngoài việc chào hỏi xã giao một cách thông thường ra thì cả hai đã không còn chuyện gì có thể để nói với nhau nữa rồi.
Chỉ còn hơn chục phút nữa là máy bay cất cánh, bên phát thanh cũng bắt đầu truyền tin thúc giúc hành khách đi vào phòng chờ.
"Vậy...anh đi cẩn thận!" Tô Dĩ An khó khăn lắm mới thốt nên được một câu.
Khước Thần cười nhạt, giơ tay lên vẫy vẫy.
Trước khi rời đi, anh còn quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ lên là ánh mắt của một kẻ đa tình:
"Tạm biệt! Em sẽ là ký ức đẹp đẽ và quý giá nhất của anh!"
"..." Eo ôi! Sến!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: 128: Sợ Mất Em


Tô Dĩ An trong thoáng chốc như hóa đá, vội vàng liếc sang nhìn biểu cảm của Vũ Lăng.
Khước Thần thậm chí còn nhìn anh, nhoẻn miệng cười một cái rồi mới bỏ đi.

Đây có phải là không còn gì để mất nữa nên chọc tức lần cuối hay không?
Bản tính của Vũ Lăng vốn đã hay ghen, lại còn nghe thêm được câu này...
Quả nhiên, Khước Thần vừa bỏ đi, mi tâm của Vũ Lăng đã vô cùng đen kịt.

Con mắt sâu thăm thẳm khó đoán, cô có thể đoán chắc con người này sắp hừng hực lửa giận rồi.
"Được rồi! Được rồi! Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi! Chúng ta cùng về Vũ gia!" Tô Dĩ An toát mồ hôi hột, đẩy Vũ Lăng ra ngoài.
Vũ Lăng mắt vẫn hướng chăm chăm về phía Khước Thần đang đi vào bộ phận kiểm tra an ninh, mặt rất bình thản như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Chọc tức anh một vố như thế, vậy mà tên đó vẫn còn cười được hay sao?
Vũ Lăng cắn môi, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra một câu:
"Thật buồn nôn!"
"..." Được rồi, hạ hỏa! Hạ hỏa!
Ai mà ngờ được Vũ Lăng lại có thể ghen tuông đến mức ghê gớm như thế này.
Mà kể ra cũng đúng, ai mà có thể bình tĩnh nổi khi một người con trai khác nói như vậy với người con gái mà mình yêu cơ chứ? Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ phản ứng như thế.
Việc Vũ Lăng chấp nhận, thậm chí còn chở cô tới tận đây để tiễn Khước Thần cũng xem như là anh đã rất tôn trọng cô rồi.

Ôi Vũ Lăng, anh cứ tốt với cô như thế, bảo sao cô không chết mê chết mệt anh đến vậy chứ.
Ngồi trên xe, suốt buổi Vũ Lăng một tay nắm chặt lấy tay cô, một tay cầm vô lăng.
Dù gì người ta cũng chuẩn bị lên máy bay rồi, cơ hội gặp mặt vô cùng thấp, Vũ Lăng còn lo lắng chuyện gì nữa cơ chứ?
Nhưng cô cũng chiều theo ý anh, để mặc cho anh nắm tay.

Dù sao thì cô cũng thích.
Nhưng sắc mặt của Vũ Lăng từ nãy tới giờ vẫn chưa giãn ra được thêm phần nào.

Vẫn cứ chau mày, cau có như khó ở, mà lý do thì ai cũng biết cả rồi.
Tô Dĩ An nhoẻn miệng cười, rướn người tới gần chỗ của anh, miệng thủ thỉ bên tai:
"Được rồi, người ta biết lỗi rồi.

Lần sau sẽ không dây dưa với người đàn ông nào nữa đâu!"
Cô lại dùng hai ngón tay đẩy nếp nhăn giữa hai chân lông mày.

Ít nhất thì câu nói của cô cũng có tác dụng, nét mặt của Vũ Lăng đỡ hơn được đôi chút.
Chiếc xe đi chầm chậm hẳn lại rồi đỗ luôn ngay bên lề đường.

Giọng anh có chút khản đặc:
"Hôn!"
"Gì chứ?"
"Anh đang bị tổn thương đấy!"
Tô Dĩ An không thể tin nổi mà bật cười thành tiếng.

Rốt cuộc là vị hảo hán phương nào đã tôi luyện cho Vũ Lăng trở thành một đứa trẻ con như thế này? Có phải Hoắc Thừa Ân không vậy?
Tô Dĩ An đập nhẹ vào người Vũ Lăng, bĩu môi:
"Sao hôm nay nhõng nhẽo quá vậy?"
Vũ Lăng lại chẳng thèm để ý tới câu nói của cô.

Anh nắm lấy tay Tô Dĩ An, kéo mạnh cô về phía anh.

Nếu như không vướng dây đai an toàn, có lẽ cô cũng đã ngã vào lòng anh rồi.
Vũ Lăng được đà mà lấn tới.


Anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi căng mọng, thơm mùi đào của Tô Dĩ An.
Vũ Lăng bạo quá, bạo hơn hẳn ngày thường.
Tô Dĩ An cũng phải bất ngờ mà dãy dụa.

Hôm nay Vũ Lăng như thể muốn nuốt trọn cô luôn vậy.

Anh tham lam thưởng thức vị ngọt tren đôi môi, tham lam mà từ từ vào thăm dò bên trong khoang miệng.
Chỉ là một câu nói của Khước Thần vậy mà lại có thể khiến Vũ Lăng kích động đến như thế này hay sao.
Vũ Lăng lại đột nhiên rời khỏi môi cô, gục xuống, trán anh chạm vào trán cô:
"Lúc đưa em đi gặp Khước Thần, anh đã rất sợ đấy!"
"Sợ sao?"
"Sợ mất em!"
Trái tim Tô Dĩ An như đập rộn ràng cả lên.

Cô giơ tay lên, vuốt nhẹ gò má cao của người đàn ông ở trước mặt mình.

Người mà cô theo đuổi bấy lâu, thật không ngờ bây giờ lại đang ở ngay trước mặt, thậm chí còn là bạn trai của cô.
Cô cười, nói lại:
"Sao thế? Anh lại sợ Khước Thần cướp em đi mất sao?"
"Tại sao phải sợ Khước Thần!" Vũ Lăng tặc lưỡi, "Ngay từ đầu anh đã là kẻ chiến thắng rồi!"
Tô Dĩ An phải bật cười, anh ta cũng thật trơ trẽn.
Lại chính vào giây phút quan trọng này, điện thoại lại đổ chuông.
Vũ Lăng đành tiếc nuối buông cô ra, ngồi thẳng lại trên ghế.


Là Ngọc Linh Lung gọi tới, phải rồi, cả hai cũng đã đi gần tới một tiếng.
Giọng Ngọc Linh Lung vừa tức giận vừa có chút bất lực:
"Hai đứa có phải vì không muốn tham gia tiệc mà kiếm cớ bỏ đi phải không? Thật khổ quá mà! Công sức chuẩn bị cả sáng của tôi cuối cùng lại thành công cốc mất rồi!"
Vũ Lăng: "..." Thậm chí anh còn chưa alo lại cơ mà.
Mặc dù không bật loa ngoài, nhưng giọng hét của Ngọc Linh Lung cũng phải khiến Tô Dĩ An nghe thấy.

Cô vội vàng nói to:
"Dì Ngọc! Dì phải tin bọn cháu! Bọn cháu sắp về tới nơi rồi!"
Ngọc Linh Lung bày ra vẻ giận dỗi:
"Bây giờ còn về làm gì nữa chứ? Tiệc tàn rồi!"
"..."
Vũ Lăng chỉ đành bất lực mà đáp lại:
"Dì đừng trẻ con như vậy nữa, bọn cháu sắp về tới nơi rồi!"
"Trẻ...trẻ con?" Ngọc Linh Lung thốt lên, còn chưa mắng chửi thằng cháu khốn nạn của mình được câu nào thì Vũ Lăng đã cúp máy.
Cô đành nhìn vào chiếc màn hình điện thoại tối đen như mực mà tự chửi rủa:
"Vũ Lăng! Quả thực chỉ có Tô Dĩ An mới chịu được cái tính khí đáng ghét này của cháu mà thôi!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: 129: Hai Người Hôn Nhau À


Vài phút sau, xe cũng đỗ ngay ngắn bên trong gara.
Tô Dĩ An bước vội bước vàng ra bên ngoài:
"Nhanh lên, chắc dì Ngọc sốt ruột lắm rồi!"
Vũ Lăng vẫn còn tiếc rẻ chuyện lúc nãy.

Thành ra bây giờ sắc mặt chẳng có gì gọi là hứng thú với tiệc tùng.
Giang Tình trông thấy cô, sung sướng như nhặt đường vàng, nhanh chóng chạy tới.
Thế mà vừa chạy tới, Giang Tình đã nhướng mày nhìn cô hồi lâu, rồi lại cất giọng hỏi nhỏ:
"Hai người...hôn nhau à?"
"Hả?"
"Thậm chí còn không phải hôn một cách bình thường mà là một cách dữ dội hả?" Giang Tình vừa hỏi, mặt mày vừa đỏ lên.
Kết cục, cô còn chưa kịp trả lời, Vũ Lăng đã bước tới, "nện" cho con bé một cú như trời giáng vào đầu:
"Con nít con nôi, đừng nghĩ lung tung!"
"..."
Nhưng sự thật là con bé nói đúng quá rồi còn gì!
Khi hai người về tới nơi, thì mọi người cũng đã nhập tiệc khá lâu.


Nhạc tưng bừng rộn ràng, to đến mức lúc mới xuống xe, Tô Dĩ An còn bất giác đưa tay lên bịt tai.
Vũ Dương ngay sau đó cũng nhanh chóng đi tới.

Cậu đi cùng Giang Tình suốt buổi, dường như cả hai chưa tách rời nhau một giây nào.

Một phần cũng vì Ngọc Linh Lung bận tiếp đãi nhiều khách quý, khách quan trọng, thành ra cô cũng không có nhiều thời gian tới Giang Tình.

Một phần cũng là vì không có Tô Dĩ An ở đây, Giang Tình lại là người đầu tiên tới Vũ gia, không có người đi theo cùng, con bé chắc chắn sẽ lo lắng, bất an, đối với cô, Vũ gia không khác gì mê cung vậy.

Có Vũ Dương đi cùng, Giang Tình cũng đỡ sợ hơn phần nào, cũng như cũng đỡ cô đơn hơn rất nhiều.

Một phần nữa cũng là vì Vũ Dương muốn đi cùng cô.

Suốt cả một bữa tiệc chỉ toàn những gương mặt ghê gớm, nổi tiếng, một mình cậu cũng lạc lõng ghê lắm, hơn nữa để Giang Tình một mình, cậu cũng không an tâm.
Hoắc Thừa Ân và Diệp Lục Nghiên không hiểu có chuyện gì mà bảo tới trễ, kết cục ở tiệc cũng chỉ còn lại cậu và Giang Tình.
Vũ Dương thế mà lại trưng ra bộ mặt vô cùng khó coi:
"Không phải chỉ là đi tiễn người ta thôi sao? Làm gì mà lâu thế?"
Cậu đâu có biết hai người kia còn trải qua một quãng thời gian khá dài, khá đẹp trên xe đâu cơ chứ.
Cũng đúng ngay lúc đó, một nhân viên mặc trang phục vest phương Tây vô cùng nghiêm túc, kính cẩn đi tới, một bên tay bưng một khay đựng vài ly rượu vang đỏ:
"Xin mời hai vị thưởng thức!"
Không phải người làm trong Vũ gia.

Có lẽ là nhân viên vừa được mới tới, bởi thế mà anh ta không phát hiện ra Vũ Dương vẫn chưa đủ tuổi uống rượu.
Thế mà Giang Tình lại vô cùng thích thú:
"Ôi! Đẹp quá! Rượu này có nặng không ạ?"
Anh nhân viên phục vụ lại nở nụ cười dễ mến mà đáp:
"Đây là rượu vang, không hề nặng! Mời tiểu thư uống thử!"
Thế mà Giang Tình chẳng ngần ngại gì mà cầm luôn một li trên tay.
Vũ Lăng và Tô Dĩ An cũng mỗi người cầm lấy một cốc.


Mặc dù Tô Dĩ An không biết uống rượu, nhưng cô cũng nhận một ly, xem như giữ mặt mũi cho anh nhân viên, sau cùng cũng là Vũ Lăng uống thay cô.
Vũ Dương vẫn đứng đơ ra nhìn Giang Tình mặt mày thích thú mà lắc lắc ly rượu.

Cậu nhăn mày:
"Mày còn chưa đủ tuổi uống rượu đâu đấy!"
Thế mà Giang Tình vẫn không thèm nghe:
"Có sao đâu? Uống một chút cũng chẳng ai phát hiện.

Hơn nữa cũng là tiệc vui mà, say một chút cũng có sao? Tửu lượng của tớ ghê lắm!"
"..."
Mặc dù Giang Tình nói vậy, cậu vẫn thấy lo lo.
Không chỉ thế, Ngọc Linh Lung còn quen biết với khá nhiều người có tiếng tăm trong giới giải trí, xuất hiện ở đây có không ít người là thần tượng của Giang Tình.

Cô nhóc đang kìm nén sự thích thú đó ghê lắm rồi, chỉ e thêm chất cồn rượu vào, cô lại không kiềm chế được bản thân mất.
Cậu cũng chưa bao giờ trông thấy cô uống rượu, cũng không biết được "tửu lượng của tớ ghê lắm" mà cô đã nói là ghê tới mức nào.
Thế mà chỉ vài giây sau, cậu cũng chưa dám tin nổi vào mắt mình.

Giang Tình thế mà có thể một hơi nốc sạch cạn ly rượu vang chỉ trong vòng một giây.
Quá kinh ngạc rồi!
Không những vậy, cô nhóc còn khoái chí chạy tới chỗ anh nhân viên kia, xin thêm ly nữa.
Giang Tình là con mọt rượu hả? Lại có thể uống rượu như nước ngọt luôn vậy?

Không chỉ Vũ Dương, cả Vũ Lăng và Tô Dĩ An cũng phải trố mắt lên kinh ngạc.

Đặc biệt là Tô Dĩ An, một người với nồng độ cồn chỉ 1% cũng có thể say như cô thì khi trông thấy Giang Tình uống rượu một cách dễ dàng cô cũng phải trầm trồ.
Anh nhân viên trông thấy cô, cũng chẳng ngăn cản mà vô cùng vui vẻ rót thêm rượu cho cô.
Thật muốn chửi thề! Nhìn thế nào thì con nhóc đó vẫn ra dáng một học sinh cấp ba cơ mà!
Vũ Dương không chịu nổi, bước nhanh tới chỗ Giang Tình:
"Đủ rồi, đừng uống nữa! Không phải mày bảo chỉ uống một ly thôi hay sao?"
"Rượu nhẹ mà! Không sao đâu!" Giang Tình vẫn cười toe toét, nhận lấy ly rượu từ tay anh nhân viên.
Thế mà Vũ Dương lại nhanh tay giật lấy ly rượu, một hơi uống sạch, khiến Giang Tình chỉ biết trơ mắt nhìn.

Cô chỉ kịp nói giọng the thé trong cổ họng:
"Rượu của mình!"
Bực mình lắm rồi!
Vũ Dương đặt ly rượu xuống bàn, "sầm" một cái.

Chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ đoán được tâm trạng của người cầm ly rượu rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: 130: Tỏ Tình


"Mày uống thêm ly nữa xem?"
Ánh mắt Vũ Dương gằn lên từng tia đỏ, trừng lên nhìn Giang Tình.

Cho dù có quá quen thuộc đến mức nào thì cô cũng phải giật mình mà rụt người lại.
Đối diện với khuôn mặt đáng sợ của Vũ Dương, Giang Tình cũng đành phải nghe theo.
Cũng may là cô vẫn chưa say, so với tửu lượng của cô thì từng đó vẫn chưaaf gì.

Nhưng ít nhất thì chất cồn đã thấm vào trong từng tế bào cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cô trở nên tăng động hơn cả bình thường.

Lúc nãy còn rụt rè, e lệ như thiếu nữ mới lớn, bây giờ thì cô chẳng thèm để ý gì nữa, cứ thế mà xông vào sàn nhảy, nhảy cũng mọi người.
Trên nền nhạc thùng thình, cô nhóc nhảy vô cùng "cháy".
Vũ Dương chỉ biết bất lực đứng bên ngoài nhìn cô làm loạn, không thể làm gì thêm được nữa.
Vũ Lăng và Tô Dĩ An đi tới phía sau, vỗ nhẹ vào vai cậu, thậm chí còn bật cười:
"Thấy sao? Chăm sóc bạn gái cũng cực lắm chứ!"
"...Anh đừng nói nữa!"
Mặc dù đúng là mệt thật, nhưng nhìn cô nhóc đó nhiều năng lượng như vậy, cậu cũng vui lây.


Kể từ sau khk Giang Tình gặp tai nạn, cậu luôn sợ cô buồn, chỉ luôn biết tìm cách khiến cô vui.

Bởi thế mà chút mệt mỏi này so với cậu cũng chẳng là gì.
Vũ Dương vốn không thích tiệc tùng.

Âm nhạc xập xình lại khiến cậu phải đau đầu.

Thấy Giang Tình vẫn vui chơi thỏa thích, cậu có thể an tâm mà đi tìm một nơi vắng vẻ, yên tĩnh mà ngả lưng, thiếp đi một giấc.
Suốt cả ngày chỉ biết nghĩ tới việc tỏ tình với cô nhóc suýt nữa thì say khướt kia mà cậu bây giờ như thể thân tàn ma dại.

Cho dù là ngả lưng xuống bậc thềm đá cũng khiến cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh và sâu.
Mãi cho đến khi có người gọi dậy, cậu mới choàng tình.
Giang Tình bực mình gắt lên:
"Thật là, sao lại ngủ ngoài này chứ? Lỡ cảm lạnh thì sao đây?"
Nhảy một hồi lâu, không thấy bóng dáng Vũ Dương đâu, cô lại tá hỏa lên đi tìm.
Nhưng ai ngờ cậu lại đi tới chỗ này mà nằm nghỉ.
Nhưng khổ nỗi, người thiếu niên này lúc ngủ trông cũng đáng yêu quá mức, khiến cô không nỡ đánh thức cậu dậy.
Cô ngồi một bên Vũ Dương, ngắm nhìn cậu mãi.

Cho dù là ngắm bao nhiêu lần, ngắm lâu đến mức nào vẫn thấy người trước mặt cô vẫn vô cùng đẹp trai.
Mắt nhìn người của cô quả nhiên không sai!
Đến khi Vũ Dương choàng tỉnh, cô mới giật bắn người.
Cậu ta vẫn mất nhắm mắt mở, ngái ngủ mà hỏi:
"Tiệc tàn rồi hả?"
"Chưa! Chắc một lúc nữa mới kết thúc!"
Tính ra từ lúc cậu tới đây ngủ đến bây giờ cũng gần một tiếng đồng hồ.
Thế mà khi cô vừa bảo buổi tiệc sắp kết thúc, Vũ Dương lại tá hỏa lên, gấp gáp sửa sang lại quần áo rồi chạy biến đi như con thiêu thân, không quên kéo theo cô đi cùng.
Buổi tiệc kéo dài tới nửa đêm.


Chính lúc 0 giờ, Vũ Lăng đã chuẩn bị cho cậu một "phông nền" tỏ tình hoành tráng.
Việc gần tới giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Vũ Dương và Giang Tình đâu cũng khiến Vũ Lăng phải sốt sắng cả lên, cứ cách vài phút lại nhìn đồng hồ một lần.

Anh chỉ sợ thằng nhóc đó lại run quá mà đành bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
23 giờ 59 phút, cậu kéo Giang Tình tới trước sân Vũ gia.
Cũng may, vẫn kịp giờ.
Thậm chí Ngọc Linh Lung cũng không biết kế hoạch của hai anh em nhà họ Vũ, nhìn Vũ Lăng có vẻ bồn chồn lo lắng như thế, cô cũng phải khó hiểu.
Nhưng cũng may, hai người họ vẫn đến kịp.
Từ xa, Vũ Dương nắm lấy tay Giang Tình, chạy như bay về phía trước sân nhà Vũ gia.

Hai người chạy nhanh đến mức tưởng chừng như không gì có thể so sánh nổi.
"Vừa chuẩn!" Vũ Dương như người vừa chết đi sống lại, nhìn đồng hồ mà thở phào nhẹ nhõm.
Ngay chính lúc ấy, toàn bộ ánh đèn ở bữa tiệc đồng loạt tắt ngụm, toàn bộ không gian đều bao trùm bởi một màu đen kịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, khiến ai nấy cũng náo loạn cả lên.
Nhưng rất nhanh, chỉ vài giây sau, ánh đèn từ tòa nhà lại sáng lên, lung linh một cách choáng ngợp.
Cũng đã lâu rồi, biệt thự nhà họ Vũ mới bật nhiều đèn như thế này.

Có thể nói, chỉ là đèn trang trí thôi nhưng cũng đủ làm sáng cả một vùng rộng.
Ai cũng phải trố mắt lên nhìn, phải nói là quá đẹp rồi.
Nhưng điều đặc biệt nhất vẫn còn ở phía sau.
Ngọc Linh Lung vội vàng đi tới chỗ Vũ Lăng.


Nhìn Vũ Dương và Giang Tính đứng ngay trung tâm, cô cũng biết trung tâm của sân khấu tối nay thuộc về ai rồi.
"Cháu lại bày trò gì nữa thế?" Ngọc Linh Lung hỏi.
Dù gì đây cũng là bữa tiệc của cô.

Hai đứa cháu nghịch tử của cô lại lợi dụng bữa tiệc này mà thỏa mãn nhu cầu cá nhân hay sao?
Thế mà Vũ Lăng vẫn cười, vô cùng hãnh diện trước những thành quả mình tạo ra:
"Cái hay còn ở phía sau! Dì sốt sắng như thế làm gì cơ chứ? Cháu đảm bảo dì sẽ không hối hận đâu!"
"Cháu..."
Ngọc Linh Lung nhướng mày, hết cách, cô đành quay người lại theo dõi tiếp mọi chuyện chuẩn bị diễn ra.

Không thể hiểu nổi tụi nó định làm gì mà lại ra vẻ thần bí như thế.
Biệt thự Vũ gia, với những ánh đèn trang trí lung linh được xếp đày đặc.

Vậy mà bằng kĩ năng lập trình, lại bằng những ánh đèn tắt, mở khác nhau, Vũ Lăng có thể dùng ánh đèn và viết nên dòng chữ: "Giang Tình!" mà chỉ ở vị trí trung tâm, là vị trí đứng của Vũ Dương và Giang Tình hiện tại mới có thể trông thấy dòng chữ ấy hiện ra thật rõ ràng.
Thậm chí đến Ngọc Linh Lung cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Tỏ tình à? Có phải hơi đầu tư quá rồi không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,508
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: 131: Em Đồng Ý


Giang Tình vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thậm chí khi trông thấy những ánh đèn xếp thành tên của mình, cô còn tỏ ra thích thú mà nhìn Vũ Dương:
"Nhìn kìa! Nhìn kìa! Đó là tên tớ phải không? Lại có thể trùng hợp đến như vậy!"
Nhìn cô nhóc khoái chí đến như vậy, Vũ Dương cũng phải vui lây.
Không hề trùng hợp! Là cậu cố ý!
Ý tưởng này cũng là của cậu, phải tốn bao nhiêu noron thần kinh thì cậu mới có thể tính toán được đèn nào nên bật, đèn nào nên tắt.

Việc còn lại là nhờ Vũ Lăng mà thôi.
Đến Vũ Lăng cũng phải gật gù trước ý tưởng quá đỗi to lớn này của Vũ Dương.
Quả nhiên, Vũ Dương không khiến anh thất vọng.

Nó lúc nào cũng bảo ghen tị với anh vì anh có thể tỏ tình Tô Dĩ An một cách suôn sẻ, nhẹ nhàng.

Thế nhưng anh vẫn thấy thằng nhóc này còn đầu tư hơn cả anh.
Vũ Dương siết chặt tay thành nắm đấm, đã tới nước này rồi, cậu mà không thể thổ lộ lòng mình, chắc cậu sẽ hối hận cả đời mất.
"Giang Tình!" Cậu gọi.
Giang Tình vẫn chưa biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, ánh mắt vẫn long lanh nhìn ánh đèn xếp thành tên mình, lại quay sang nhìn Vũ Dương.
"Tao...thích mày..."
Câu tỏ tình của Vũ Dương, Giang Tình là nhân vật chính còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài, đám đông đã "ồ" lên kinh ngạc.
Ngọc Linh Lung cũng phải khoanh tay, tặc lưỡi:
"Tỏ tình à? Sao lại có thể khoa trương đến mức này cơ chứ?"
Vũ Lăng lại chêm vào phía sau:
"Nhưng dì không thấy rất đẹp sao?"
"Đẹp...thì đẹp thật!" Ngọc Linh Lung bĩu môi.
Thậm chí đến cháu trai của mình cũng sắp sửa có bạn gái rồi.

Có lẽ cả Vũ gia này cũng chỉ còn lại một mình cô độc thân nữa mà thôi.
Giang Tình vẫn cười hớn hở sung sướng vì trông thấy tên mình, phải mất một lúc sau cô mới hiểu ra ý trong câu nói của Vũ Dương.
Toàn thân cô cứng đờ, đến sắc mặt cũng cứng đờ, không biết nên trưng ra biểu cảm gì.

Chuyện gì thế? Cô nghe nhầm không? Vũ Dương tỏ tình cô à? Ngay giữa một rừng mắt như thế này sao?
Xung quanh lại chỉ toàn những người có tiếng tăm, sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Vũ Dương là con trai của Vũ gia, việc cậu tỏ tình, chắc chắn là một tin sốt sẻo, thế nào chẳng mấy chốc nữa đã được lên báo.
Nhưng điều đó cô không quan tâm.

Điều cô quan tâm nhất bây giờ, là Vũ Dương đang tỏ tình với cô.

Đang! Tỏ! Tình!
Mẹ ơi! Có nằm mơ cô cũng không dám tin đây là sự thật!
Vũ Dương như mất hết kiên nhẫn.

Cô nhóc này phản ứng có chậm quá không thế? Để nói ra được câu đó rất khó đấy! Cô lại bắt cậu nói thêm lần nữa hay sao?
"Mày nghe không hiểu sao? Tao thích mày! Mày có thích tao không?" Giọng cậu bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
Tô Dĩ An đứng bên ngoài cũng phải than thở:
"Gì vậy chứ? Tỏ tình người ta mà sao như ra lệnh vậy!"
Nhưng có lẽ như thế mới là Vũ Dương.

Ngọt ngào, dịu dàng quá lại chẳng quen.
Giang Tình cũng vì thế mà mới tỉnh ra.

Cô lắp bắp:
"Thích...Thích á?"
Vũ Dương gật đầu.
Bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn hết về phía hai người.

Dường như mọi hành động dù lớn hay nhỏ cũng đều không qua nổi con mắt của bọn họ, điều đó khiến Giang Tình cảm thấy có chút áp lực.


Nhưng lại được Vũ Dương công khai tỏ tình thế này, cô lại thấy sung sướng sao đó.
Cô sung sướng gật đầu lia lịa, nhìn Vũ Dương như nhìn bảo bối vô giá:
"Thích! Thích! Thích! Rất thích! Thích nhiều lắm luôn!"
Mọi người xung quanh cũng vì thế mà được một trận cười sảng khoái.

Không phải vì chê trách gì Giang Tình, đơn giản là vì họ thấy hai người này quá đỗi dễ thương.

Thậm chí cả Tô Dĩ An cũng phải ghen tị mà quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Dễ thương quá! Hay là anh tỏ tình lại em đi!"
".." Em chắc chưa?
Mặt mày Vũ Dương trông sung sướng vô cùng.

Đặc biệt là khi Giang Tình thích chí mà nhảy chồm lên người cậu, ôm chặt không buông, cậu cũng không hề ghét bỏ hay có bất cứ hành động gì bất mãn.

Cậu cũng mỉm cười, giơ tay ôm lấy Giang Tình.
Cô thích chí mà ôm chặt lấy Vũ Dương, như thể cô không muốn buông cậu ra nữa:
"Cậu lâu quá rồi đấy! Tớ chờ câu này của cậu mãi!"
Công sức cô chờ đợi, vậy mà cũng có thành quả xứng đáng rồi.

Nhìn mọi người xung quanh vỗ tay chúc mừng, cô cũng vui lây.

Thảo nào cả ngày nay Vũ Dương tránh cô như tránh tà, thậm chí còn vô cùng nhạy cảm nữa.

Cô còn tưởng cậu đã chán ghét cô rồi.

Hóa ra là do chuẩn bị cái này.

Ánh đèn của Vũ gia lại lần nữa thay đổi, lần này, những đốm sáng lại viết lên ba chữ:"Tô Dĩ An".
"Ồ!" Mọi người xuýt xoa thốt lên, bao nhiêu ánh mắt lại đổ dồn về phía Vũ Lăng và Tô Dĩ An.
Đúng là quá đặc biệt rồi, đưa người ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Thậm chí Tô Dĩ An cũng phải sững người, vẫn chưa đoán ra nổi bọn họ lại tiếp tục muốn làm gì.
Vũ Lăng lại cứ thế mà kéo cô đi vào vòng trung tâm.
0h, cái khoảnh khắc đẹp nhất anh đã nhường cho Vũ Dương, tiếp theo đây anh cũng không thể bỏ lỡ cơ hội quý giá nhất của mình được.
Mọi người lại chăm chú theo dõi.

Quả thực hai anh em nhà họ Vũ trở thành tâm điểm sáng nhất của không chỉ với những người có mặt tại Vũ gia hôm nay mà còn rất nhiều người hiếu kì lấp ló bên ngoài nhìn vào, thậm chí còn có mấy tay nhà báo.
"Anh tính làm gì thế?" Tô Dĩ An hỏi nhỏ.
Chắc không phải lại giống y hệt Vũ Dương chứ? Nhưng chẳng phải hai người đã là người yêu rồi hay sao?
Ý đồ của Vũ Lăng là gì, cô hoàn toàn không hiểu.
Thế mà Giang Tình đứng bên cạnh đã phải xuýt xoa:
"Có lẽ nào..."
Vũ Dương ra hiệu im lặng, phải bất ngờ, như vậy mới thật hấp dẫn.
"Tô Dĩ An!" Vũ Lăng cất giọng.
Không chỉ Tô Dĩ An, tất cả mọi người cũng phải nín thở theo dõi từng hành động một.

Cho dù là hành động nhỏ nhất họ cũng không dám để bỏ lỡ.
Chuyện sắp tới đây, có lẽ cũng sẽ thú vị không khác gì màn tỏ tình có một không hai của Vũ Dương.

Bọn họ sẽ rất mong chờ.
Và quả nhiên...
Giữa không gian chỉ có ánh sáng mờ mờ, từ đâu xuất hiện ánh sáng lấp lánh.

Một chiếc nhẫn nạm ngọc sáng chói được Vũ Lăng đưa ra.
Lẽ nào...?
Tô Dĩ An bất giác đưa tay lên che miệng.

Chẳng lẽ Vũ Lăng định...
Vừa trông thấy chiếc nhẵn đẹp tinh xảo, Ngọc Linh Lung và Ngọc Khả Dư cùng phải thốt lên kinh ngạc.
Đặc biệt là Ngọc Khả Dư, cô ở bên cạnh hai đứa con của cô suốt buổi, vậy mà cô lại hoàn toàn không hề biết cả hai đã sắp xếp một màn vô cùng hoành tráng như thế này.
Vũ Lăng cất giọng nhẹ nhàng, vừa trìu mến, vừa thân thương, lại có chút ham muốn, cám dỗ:

"Tô Dĩ An! Em muốn làm vợ anh không?"
"Ồ!!!"
Cả Vũ gia thật sự bùng nổ rồi.

Vừa trông thấy Vũ Dương tỏ tình, lại được trông thấy Vũ Lăng ngỏ lời cầu hôn, đúng là phúc ba đời mà.
"Chuyện này..." Tô Dĩ An vẫn chưa hết hoàn hồn, giọng run run.
Cô run không phải vì sợ, không phải vì lo lắng.

Mà là cô quá hạnh phúc.

Cô không thể ngờ anh lại có thể chuẩn bị chu đáo như thế này chỉ để cầu hôn cô.
Xung quanh bắt đầu náo nhiệt hẳn lên:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Thậm chí cả Ngọc Linh Lung và Ngọc Khả Dư cũng hưởng ứng vô cùng nhiệt tình.
Vũ Diệm Sơn đứng một góc, nhìn hai đứa con trai của mình lộng hành, ông cũng không thể làm gì hơn.

Đành vậy, dù sao cũng sắp có con dâu, không lâu nữa ông cũng sẽ có cháu bế mà thôi.
Từ khóe mắt của Tô Dĩ An, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thể chảy dài trên má.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô cũng không thể ngờ tình cảm của mình đối với Vũ Lăng lại có thể lâu đến như vậy.

Từ những tình cảm đơn phương mà cô từng có ý định giấu kín cho đến khi cô quyết tâm thổ lộ, để rồi khi được người ta theo đuổi lại mà mình không hề hay biết.

Quả thực là một hành trình dài.
Mối tình đầu của cô, người mà cô đã kiên trì theo đuổi suốt những năm tháng đẹp nhất của thanh xuân đang ở trước mặt cô, với đôi nhẫn dát ngọc đẹp mĩ lệ.

Hành trình theo đuổi tình đầu của cô, cuối cùng cũng thành công rồi.
Tô Dĩ An sung sướng đến mức cả người run lên.

Cô chìa tay ra, xúc động đến mức khó mà nói nên lời, phải cố gắng lắm, cô mới có thể trả lời lại anh:
"Em...đồng ý!"
----END----.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom