Cập nhật mới

Dịch Sau Khi Chuyển Trường Trùm Trường Theo Đuổi Tui Không Tha

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Kỳ Lạ Quá Tôi Bị Điện Giật


Cù Mộ được công nhận là một nhân vật phong vân số một, học tập hoàn hảo, thành tích thể thao hoàn hảo, đẹp trai, có rất nhiều người phải lòng hắn không ít, nhưng lại không có nhiều người thổ lộ, người này có khí chất mạnh mẽ, kiêu ngạo và ngang ngược, còn các cô gái nhất trí cho rằng mình áp không được người này.
Cho nên tin đồn gần đây truyền từ lớp hai rồi dần dần lan rộng đã được rất nhiều người đặt nghi vấn, Cù lão đại suốt ngày để mắt tới học sinh chuyển trường, còn cả ngày theo sau mông người ta.
Các bạn học: "......??" Are you sure?
Các học sinh lớp hai đồng loạt gật đầu.
Rất quyết tâm.
Trong giờ học, Cù lão đại không bao giờ nhìn lên bảng, ánh mắt nóng bỏng nhìn bạn cùng lớp nhỏ, sau giờ học hoặc nằm xuống nhìn chằm chằm hoặc là mang túi đồ ăn vặt từ bên ngoài về thả lên trên bàn người, lời ít mà ý nhiều: "Ăn!"
Còn có hai người đều không ở đúng vị trí, giống như bây giờ.
Khỏang cách chật chội sột sột soạt soạt.
"Ý của nhóc là nhóc với bộ dáng này không thích tôi?" Ánh mắt Cù Mộ sâu thẳm, trên tay hắn dùng một lực nhẹ khiến người trong ngực kêu lên.
Đào Yêu đặt đầu vào một bên vai Cù Mộ, bởi vì vừa trải qua một nụ hôn nghẹt thở nên đôi mắt ươn ướt, lúc này môi hơi hé ra để thở.
Nghe vậy Đào Yêu hoảng hốt, Cù Mộ hôn cảm giác rất thoải mái, chiều hôm đó không biết tại sao mình lại đồng ý với yêu cầu của thiếu niên, lúc bị hôn, ý thức mơ hồ nghe thấy một giọng nói trầm khàn khàn, hắn nói, "Đào Yêu, tôi nghĩ tôi thực sự thích em."
Sau nụ hôn, thể xác và tinh thần của Cù Mộ kêu to thỏa mãn, đại để là tài, Cù Mộ nghĩ rằng lời tỏ tình chưa được trả lời kia chung quy không phải hắn gửi, đúng lúc hắn đang suy nghĩ nên biểu đạt thế nào liền nghe Đào Yêu nằm trong ngực hắn, nghẹn ngào nói:
"Mình, mình thích con gái."
"......"
Cù Mộ hơi nhướng mày, như là không nghe rõ, "Nhóc lặp lại lần nữa thích cái gì?"
Cái tin nhắn kia là Đào Yêu trước khi tắm rửa liền thấy được, có lẽ giấc mơ trước đó đã tác động đến cậu cho nên nhìn thấy tin nhắn này cũng không có quá kinh ngạc, nhưng trong tiềm thức cậucảm thấy mình thích con gái.
Đào Yêu li3m đôi môi hơi sưng tấy vừa được dưỡng ẩm, ánh mắt chân thành trong sáng, "Mình thích con gái ngực bự."
Thằng nhóc này, bị hôn nằm trong lòng thở hổn hển còn dám mặt nghiêm túc nói với hắn thích con gái, còn ngực bự.

Cù Mộ gần như bật cười, thế cho nên sau đó có một lần đụng phải Thư Nhã đột nhiên khoan khoái nói một câu, "Cô, nhà cô có phải có gien tra nam hay không?"
Làm Thư Nhã hỏi không hiểu ra sao sau lại xua xua tay mặt đầy bi thương rời đi.
Đối với Đào Yêu một mực không biết.
Cù Mộ thật sự rất tò mò tâm lý của người muốn hôn mình này, đồng thời tự tin nói mình thích con gái này.
Nhìn chàng trai vẫn đang dựa vào ngực mình thở hổn hển, Cù Mộ tức giận nhéo eo cậu, "Hỏi nhóc đó."
"Không......! Ô." Đào Yêu mới vừa ngẩng đầu lên, cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng, đầu lưỡi cạy hàm răng trắng mỏng tiến vào, mang theo ý trừng phạt đem lưỡi mềm đối phương câu lấy hút cắn, tay cũng không thành thật từ vạt áo vói vào, cọ xát rồi di chuyển lên trên.
Đào Yêu cảm giác trong lúc nhất thời giống như bị điện giật, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Cù Mộ, đột nhiên chạm vào ngực khiến người há hốc mồm kinh ngạc.
Cậu ngửa đầu ra sau giơ tay chặn đôi môi đang truy đuổi của Cù Mộ, tay còn lại rút cánh tay ra khỏi quần áo, đối diện với ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm của Cù Mộ, cậu nuốt nuốt nước miếng, nắm tay Cù Mộ lật xem, nhỏ giọng nói: "Thật kỳ lạ, mình bị điện giật sao."
Không chờ Cù Mộ nói chuyện đã nghe thấy một tiếng "bùm" bên ngoài tủ, sau đó là một tiếng chửi lớn và một số tiếng bước chân hỗn loạn.
"Anh Để, anh đừng tức giận, coi như không nghe thấy là được."
"Đúng vậy, anh Để.

Nếu anh thật sự tức giận, sau giờ học chúng ta sẽ bao vây đánh nó."
"Đi, đi, đi." Tiêu Để kéo ra khóa quần vẻ mặt hung ác, hung dữ trong mắt chuẩn bị tràn ra, lần trước hắn bị Diệp Bắc Sơ lột tr@n, trói và làm nhục, những bức ảnh đó đã được lan truyền từ lâu trên trường học Tieba, đến mức chỉ cần có người nhìn thấy hắn đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cù Mộ đặt tay lên cổ Đào Yêu, dùng ngón tay xoa xoa d ái tai tròn và trắng nõn trên tai.

Huyết đỏ bừng một mảnh.
Đào Yêu không dám lên tiếng, cậu nhận ra giọng nói của người bên ngoài, cũng xem những bức ảnh đăng trên diễn đàn của trường, cũng biết Tiêu Để bị người xử lý.
Không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng, cậu cổ leo lên thiếu niên, ngẩng đầu lên và hôn vào cằm.

Cù Mộ bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, nghe thấy những lời chửi rủa không thể chịu đựng được bên ngoài căn phòng không chứa đựng chút thông tin hữu ích nào, hắn liền ôm lấy eo người đó, hôn lần nữa.
Trong phòng khí thế ngất trời, bên ngoài phòng cũng khí thế ngất trời, Tiêu Để lắc lắc nắm đấm, gọi tiểu đệ ở một bên: "Tìm thời gian trói Đào Yêu lại, tao nghĩ cách giữ Cù Mộ."
Nhìn khuôn mặt do dự của tiểu đệ, trong mắt Tiêu Để đầy tức giận "Có ý gì? Không muốn theo tao mày có thể cút, làm gì thì làm, một con chó cũng hèn nhát như vậy."
Nghe vậy tiểu đệ nắm chặt tay.
Tiêu Để không ngừng nói, chỉ vào bốn người xung quanh: "Tụi mày cũng vậy, không muốn đi theo tao liền biến, muốn làm chó thì cứ làm chó đi, tao mới là đại ca, đi theo tao thì phải nghe tao."
Tuổi trẻ khí thịnh ai không cái tính tình, bị Tiêu Để làm thấp đi thành như vậy nháy mắt liền nổi giận, trong đó một cái bạo tính tình đi lên chính là một chân, "Ta nhưng đi mẹ ngươi đi."
Có một người mở đầu còn thừa bốn người cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lần trước bị Diệp Bắc Sơ đánh người không còn nhanh nhẹn nữa, mấy tiểu đệ này lại là nam nhân cao lớn thô kệch, càng không có sức đánh trả.

Sở dĩ đi theo mấy người Tiêu Để này là do có chút tính khí ở trên người, bằng không sao có thể nhận giang hồ thâm niên này Tiêu Để làm đại ca.
"Còn trói Đào Yêu, tự mày phạm tội cũng đừng lôi tụi tao theo, dù có đầu óc bệnh tật đến đâu, tụi tao cũng sẽ không phạm luật."
Trà Cúc Dưa Leo
"Người Cù Mộ đánh nhau vừa mạnh cũng không tiểu nhân giống như mày, gì cũng không làm."
Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên va chạm khiến mấy người giật mình.

Đang tức giận muốn kiểm tra từng phòng, kéo bọn họ ra ngoài đánh thì nghe thấy một tiếng kinh hô, sau đó là một tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, nức nở như bị khi dễ đến cực hạn, khiến cho lòng người ta run rẩy.
Động tác của mấy người cứng đờ, ai ngờ lại gặp phải người làm việc trong phòng vệ sinh nam? Tất cả đều nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt nhau, nhanh chóng rời đi, để Tiêu Để nằm trên mặt đất, thậm chí trong đó một vị không biết ở đâu lấy ra một tấm biển "đang bảo trì" hảo tâm đặt ở cửa.
Đầu óc Đào Yêu hỗn loạn, nước mắt buộc phải chảy ra.

Cù Mộ cố gắng hết sức đè nén sự xúc động trong lòng, người này kêu giống như một con mèo con, gãi gãi thẳng lên đầu tim hắn.
Đào Yêu cau mày với lời chửi rủa vừa rồi, bị tiếng đá cửa của Cù Mộ làm cho giật mình, ngay sau đó liền nghe thiếu niên trầm thấp dừng ở bên tai cậu, "Kêu."
"Kêu như thế nào?" Đào Yêu có chút mơ hồ, nhẹ nhàng dò hỏi.
Ngực cậu lại bị chạm vào, cậu hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt tán dương của Cù Mộ.
Nghe thấy tiếng người rời đi, Đào Yêu mới nhẹ nhàng thở ra.
"Thích tôi không?" Vẻ mặt Cù Mộ lạnh lùng như không quan tâm đ ến câu trả lời.
Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở nóng bỏng của nhau đều quấn lấy nhau.
Đào Yêu quay đầu đi không nói gì, cậu nghiện hôn, vừa rồi đụng chạm cũng rất thoải mái, Đào Yêu có chút khó khăn nuốt nước miếng, cảm xúc khó tả trong lòng dâng trào, thẳng đến hô hấp không đều cũng không có trả lời.
Cù Mộ rũ mắt, "Chúng ta đi thôi, giờ học sắp bắt đầu rồi."
Tiêu Để ở trong toilet chưa nói gì Cù Mộ cũng không dám thiếu cảnh giác, chuyện lần trước phát sinh không có chứng cứ gì, cho nên Tiêu Để không bị trừng phạt, người này ngoài miệng nói cái gì giang hồ đạo nghĩa, sau khi tự mình tê mỏi còn cảm thấy mình trọng tình trọng nghĩa.
Cù Mộ rất giỏi về công nghệ Internet, lúc đem Tiêu Để hành chỉ còn mỗi quần cộc, Tiêu Để thôi học, ba mẹ hắn mang theo hắn tới xử lý thôi học, lý do thôi học là: Chữa bệnh.
Cụ thể bệnh gì lại không báo cho, sau khi lui học liền vội vàng rời đi.
Đào Yêu mềm yếu, phản ứng chậm và đôi khi nói chuyện còn vấp ngã, đây là điểm ban đầu Cù Mộ chán ghét, con trai gầy gò yếu đuối như một cô gái, khi có gió thổi, còn muốn trôi đi ba dặm.
Đào Yêu lại lớn mật, hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn, kể từ ngày đó, người được đặt theo tên của "Quái vật hôn" Đào Yêu, sẽ nhìn chằm chằm vào miệng hắn mà không nói lời nào và dùng ánh mắt ám chỉ rằng hắn muốn được hôn, mỗi khi bị hôn đến thở hồng hộc sẽ ghé vào trong lòng ngực Cù Mộ đối mặt truy vấn vẫn nhấn mạnh rằng mình thích con gái.
Nguyên nhân là gì, Cù Mộ chỉ là cho rằng Đào Yêu đang đùa giỡn mà thôi.
Tia sáng cuối cùng của buổi tối tan đi, hoàng hôn dần dần nhạt đi.

Khi tiếng chuông vang lên, khuôn viên yên tĩnh trở nên ồn ào, tốp năm tốp ba kết bạn đồng hành, Cù Mộ nhìn người vào cửa mới xoay người, không có về nhà mà là lái xe về cửa lớn.
Đào Yêu về đến nhà ngoài ý muốn không thấy Đào Uyên mà chỉ có Thư Nhã ở trong phòng khách một mình, trên đường đi thay giày, dò hỏi, "Ba không về sao?"
Không biết có phải Đào Yêu ảo giác hay không, luôn cảm thấy đêm nay Thư Nhã có vẻ lo lắng sốt ruột, nghe thấy cậu hỏi chuyện sửng sốt hồi lâu.
"Ba, đi đâu?" Đào Yêu tràn đầy nghi hoặc.
"Đi công tác." Thư Nhã cười đáp lại, đứng dậy sờ đầu Đào Yêu, ôn nhu nói: "Ba đi công tác, con về phòng ngủ làm bài tập trước đi, một hồi mẹ rót sữa cho con."

Đào Yêu không nói, chăm chú nhìn hồi lâu mới gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Con sẽ uống sữa trước khi đi ngủ.

Nếu mẹ không khỏe thì đi nghỉ ngơi trước đi, môi trắng bệch kìa."
Thư Nhã không ép buộc, nghe vậy cười ôn nhu, đồng ý liền trở về phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa Đào Yêu cũng ôm cặp sách lên lầu, thay vì làm bài tập như thường lệ, mà lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, tìm số của Đào Uyên rồi bấm gọi.
Cuộc gọi không được trả lời cho đến khi tắt máy, Đào Yêu nhíu mày, lại lần nữa gọi, nhưng nó vẫn tự động cúp máy.
Một giờ sau cuộc gọi lại quay lại, khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của Đào Uyên, "Làm sao vậy bảo bảo?"
"Ba đi đâu vậy?" Đào Yêu mở miệng thẳng hỏi, giọng điệu có phần khó chịu.
"Ba đang đi công tác, vừa mới rời sân bay." ngữ khí Đào Uyên ôn hòa, ánh mắt nghiêm nghị, nháy mắt với những người xung quanh.
"Đi công tác ở đâu, khi nào mới về?" Đào Yêu nắm vạt áo truy vấn.
"Con nhớ ba à?"
"Mẹ không vui."
Thư Nhã đang nói chuyện điện thoại thì có tiếng gõ cửa phòng, ngay khi cửa mở điện thoại đã tắt.
"Vừa mới nói chuyện cùng ba ba, ba ba nói mẹ thấy không khỏe nên tôi pha chút nước đường nâu." Đào Yêu bưng nước đường nâu chậm rãi tiến lên.
Thư Nhã nhận lấy nước đường nâu đặt lên đầu giường, kéo Đào Yêu ngồi ở mép giường, "Bảo bảo lại đây."
Nhìn con trai trong bộ đồ ngủ màu trắng sữa, dùng ánh mắt dịu dàng trong suốt nhìn mình ánh mắt Thư Nhã hơi lóe, "Bảo bảo không phải vẫn luôn muốn đi trượt tuyết sao, mẹ sẽ xin phép cho con nghỉ, đưa bảo bảo đi ra ngoài chơi hai ngày."
"Ngày mai thứ sáu, có thể không cần xin nghỉ, cuối tuần có thể đi." Đào Yêu nói.
"Ngày mai chúng ta đi." Thư Nhã nói, "Mẹ có chút việc ở chỗ làm, ngày mai mẹ có thể phải ra ngoài."
Đào Yêu không kiên trì nữa, nhìn Thư Nhã đang mệt mỏi nói:
"Được, ngày mai đi.".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Bắt nạt phần thịt mềm mại trong miệng


Thư Nhã dị thường khiến Đào Yêu có chút bối rối. Giọng điệu khi gọi điện thoại của Đào Uyên không khác gì bình thường, nhưng Đào Yêu vẫn có thể nghe thấy sự tức giận không thể nhận ra trong giọng điệu của hắn.

Nhìn khung cảnh đang rút đi nhanh chóng ngoài cửa sổ, Đào Yêu cảm thấy bất an, thông báo đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Yêu, cậu xách ba lô rời khỏi nhà ga, bắt tàu điện ngầm đến khu nghỉ dưỡng Thư Nhã đã đặt trước.

Sáng sớm rời giường Đào Yêu sáng sớm thức dậy liền bị thúc giục lên đường, hành trình mất năm tiếng, sau khi nhận phòng đã gần hai giờ. ngôn tình ngược

Căn phòng nằm ở tầng năm, sau khi đặt hành lý xuống, Đào Yêu nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ở dưới ánh nắng có vẻ một chút thánh khiết.

Có vẻ như cũng không vui lắm.

Đào Yêu ngồi dậy, cởi bỏ bộ quần áo cotton cồng kềnh, gọi dịch vụ phòng và quyết định lấp đầy bụng trước.

Đào Yêu luôn quan tâm đ ến các môn thể thao mạo hiểm, nhưng Thư Nhã không đồng ý cho cậu học bất kỳ môn nào ngoại trừ trượt tuyết.

Nghĩ vậy Đào Yêu gửi cho Thư Nhã một tin nmhắn.

"Mẹ tới đây chưa?"

"Co đã tới rồi."

"Nơi này thật xinh đẹp."

[ video ]

Gửi tin nhắn xong, màn hình tạm dừng, ngón tay thon dài xanh biếc của cậu run rẩy một lúc rồi buông xuống, cậu bấm vào hộp thoại với Cù Mộc, sau một lúc lâu giằng co, cuối cùng cậu cũng quay lại tắt điện thoại đặt sang một bên.

Đồ ăn trong khách sạn không ngon, mì ống có vị lạ, bánh mì cứng, thịt xông khói có vẻ bị cháy, Đào Yêu cắn hai miếng hoa quả rồi vứt sang một bên.

Mặc dù máy sưởi trong phòng đã được bật hết cỡ nhưng Đào Yêu vẫn cảm thấy lạnh nên cậu chỉ mặc áo ấm vừa cởi ra, mím môi co ro trên ghế sô pha, như muốn bày tỏ rằng mình rất vui mừng.

Bộ đồ trượt tuyết đi là Đào Yêu tự mang, được thiết kế bởi chính Thư Nhã, nó sử dụng chất liệu tốt nhất không thấm nước, thoáng khí và ấm áp, lúc ấy bởi vì sợ người nhiều tìm không thấy Đào Yêu nên đặc biệt sử dụng màu cam, có in logo của tên Đào Yêu bằng tiếng Anh chữ cái.

Đi đến một cửa hàng trượt tuyết để thuê một chiếc ván trượt tuyết và đi đến đường trượt trung cấp, không biết có phải vì ngày làm việc không nhưng trên đường đua không có nhiều người, Đào Yêu bắt đầu trượt tuyết vào năm thứ hai trung học, bản thân cũng tỏ ra hiếm có hứng thú với môn thể thao mạo hiểm này, qua mấy năm này làm động tác yêu cầu cao độ cũng không phải nói chơi.

Cảm nhận được cái ôm đầu tiên của gió với tốc độ tối đa, khi xuống dốc khi bay lên không trung mà không hề sợ hãi, ngược lại cơ thể và tâm trí rung động, không biết trượt bao lâu, dưới ánh hoàng hôn, tâm trạng cảm thấy tốt hơn nhiều vì đã trải nghiệm tốc độ tối đa.

Đào Yêu không vội quay lại khách sạn mà tìm một chỗ ngồi dưới cáp treo, mặt trời lặn nối liền với dãy núi phía xa, ánh hoàng hôn từ đó tràn xuống, dường như nuốt chửng toàn bộ khu nghỉ dưỡng đem toàn bộ sân trượt tuyết làm nổi bật thành khung cảnh vàng rực, cáp treo di chuyển chậm rãi, mọi thứ dường như vô cùng yên tĩnh.

Đối mặt với cảnh tượng này Đào Yêu nhất thời cảm thấy cô đơn, chơi rất thoải mái, nhưng lại không vui vẻ như cậu tưởng tượng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, tháo kính đi tuyết trên trán, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đã ba tiếng kể từ khi cậu gửi tin nhắn cho Thư Nhã, không có hồi âm, cảm giác bất lực dâng trào trong người

Chắc là vẫn còn trên máy bay, Đào Yêu nghĩ thầm.

Cậu ngã lưng trên tuyết, ánh hoàng hôn không chói mắt, điện thoại chặn ánh sáng trên mặt hắn, nhìn mấy người trong hộp tin nhắn, ngón tay cậu lại đặt trên hình đại diện của Cù Mộ, hộp thoại lại được mở ra, lại bất lực bỏ tay xuống.

Màn hình vẫn bật.

"Nếu nhớ thì cứ nhắn tin cho tôi."

Một giọng nói quyến rũ và từ tính đột nhiên truyền vào tai, mang theo một chút tà ác.

Còn chưa kịp phản ứng, điện thoại trong tay rung lên hai lần, máu sôi trào, Đào Yêu giơ điện thoại lên.

Một tin nhắn thoại dài ba giây từ Cù Mộ.

Tay cậu run lên không thể kiểm soát, giọng cậu lạc đi.

Dấu ngoặc của Bai Tiao nhảy múa giống như tâm trạng của cậu, một giọng nói từ tính phát ra từ micro:

"Nhớ tôi gửi thì gửi tin nhắn cho tôi."

Một cái bóng đột nhiên phủ l3n đỉnh đầu cậu, khuôn mặt của chàng trai trẻ đẹp trai hiện ra trong tầm mắt, ý cười bên môi ngậm.

"Bất kể ở đâu, tôi đều có trách nhiệm phải gặp nhóc."

"Đào Yêu, thật trùng hợp."

Đôi mắt phía trên giống như cơn gió ban đêm dường như vắng bóng, lay động mặt hồ tĩnh lặng, lộ ra những ngôi sao ẩn giấu trong đó.

Máu tươi sôi trào đến tứ chi, Đào Yêu há mồm nhưng không nói được gì, trong lúc nhất thời, không biết là cái gì quấy phá chọc đến cái mũi của Đào Yêu đau xót, hai mắt dần dần đỏ lên, phía dưới có giọt nướcphản chiếu ánh sáng nhỏ bé.

Ngày đó, hoàng hôn như bình minh, nhịp tim như trống.

"Sao lại khóc?" Trên đường về Cù Mộ nhẹ giọng dò hỏi, cầm tấm ván trong tay, bối rối quay đầu nhìn đứa trẻ im lặng bên cạnh.

"Sao cậu lại đến đây?" Đào Yêu không trả lời câu hỏi, bộ đồ trượt tuyết màu cam sáng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cậu trông trắng trẻo hơn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào nhau dưới hàng mi dài cong cong.

Bây giờ là sáu giờ, từ thành phố B đến Đông Thành lái xe hơn năm giờ, người này đã rời nhà lúc một giờ.

Cù Mộ nghiền ngẫm cong cong môi, giọng điệu khinh thường: "Nhóc có tin vào thần giao cách cảm không?"

Nghe vậy Đào Yêu liền nhăn mặt nhìn về phía Cù Mộ, mang theo một tia chán ghét mơ hồ, liền lấy tấm ván mỏng từ trong tay người nọ ra, nói "Cậu ngốc quá" rồi bước vào cửa hàng bán đồ trượt tuyết.

Cù Mộ: "......" Thằng nhóc này 💢

Trả lại ván xong, đi ra cũng không nhìn thấy thân ảnh cao lớn, Đào Yêu nắm lấy vạt áo, ánh mắt khẽ động nhìn chung quanh, cuối cùng hít một hơi, hạ cánh tay xuống và đi bộ về phía khách sạn một mình.

Dấu chân cậu dẫm lên lúc sâu lúc nông, gió thổi tung tuyết trên mặt đất, bồng bềnh lang thang trong không trung, cùng với bước chân của cậu còn có một cái chân khác, bước đi của cậu đều có kích thước giống nhau như là đã bàn trước.

Còn chưa kịp nhìn, một miếng ngô hấp đã được đưa tới cho cậu, làn khói trắng mơ hồ làm mờ tầm nhìn của Đào Yêu, cậu ngẩng đầu nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đang nhướng mày nhìn mình.

Tracucdualeo

Sắc trời dần tối, đèn đường buông xuống thấp, phát ra ánh sáng mờ ảo, Đào Yêu đi từng bước một dưới ánh đèn đường, tay nắm thật chặt bắp ngô, bóng đen đuổi theo từ sau ra trước mặt cậu, không cần nhìn Đào Yêu cũng biết Cù Mộ đang cùng mình sóng vai.

Ban đêm nằm trên giường thật lâu Đào Yêu cũng không thể làm dịu trái tim đang đập của mình, âm thanh rung của điện thoại di động trong không khí yên tĩnh rất chói tai, nhưng nếu đặt gần trái tim cậu, Đào Yêu sẽ không nghe thấy.

Tin nhắn là do Cù Mộ gửi tới, Đào Yêu đứng trước cửa nhất thời khẩn trương, mở cửa ra liền nhìn thấy một thanh niên mặc áo choàng tắm đang ôm khung cửa, áo choàng tắm lỏng lẻo, Đào Yêu thoạt nhìn đã nhận ra cơ bắp rắn chắc ở trước ngực bụng.

Cù Mộ chen vào qua khe cửa, nhìn thấy bộ dáng thất thần của Đào Yêu đáy mắt hiện lên nụ cười.

"Cậu......"

"Đào Yêu, cho tôi nương nhờ chút đi." Cù Mộ nghiêm túc nhìn Đào Yêu, nghiêm trang: "Phòng tối quá, tôi sợ."

"......"

Không chờ Đào Yêu kịp nói gì thì cả người đã bị Cù Mộ ôm vào lòng, đi về phía giường, đẩy người trên giường nhét vào chăn, sau đó đi vòng sang bên kia, vén chăn lên, chen vào.

Điều chỉnh tư thế ngủ, tắt đèn.

Căn phòng rơi vào bóng tối.

Đào Yêu: "......" Không phải sợ tối sao?

"Cù Mộ......"

"Yên tâm, tôi không có ý gì." Cù Mộ thích hợp ngắt lời tiếp theo.

Chỉ im lặng được hai giây, Đào Yêu liền nghe thấy bên cạnh có người đang xào xạc, trong bóng tối vang lên giọng nói trầm thấp của một chàng trai trẻ, nghe có chút... đáng thương?

"Đào Yêu, tôi lạnh quá, cho tôi ôm nhóc nha."

"......"

Không đợi cự tuyệt, một cánh tay cường tráng từ bên hông duỗi ra, sau đó toàn thân bị đẩy ra sau, thẳng đến lưng được ép vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.

Không hề khoa trương, lúc này Đào Yêu cảm thấy mình giống như một con gà nhỏ, bị xách qua đi xách lại đây.

"Đào Yêu......"

"Câm miệng."

Đào Yêu khó được mà kiên cường, Cù Mộ ôm người kia chặt hơn, môi áp sát vào gáy trắng nõn của người trong ngực, răng hắn cắn nhẹ miếng thịt mềm hấp dẫn.

Đào Yêu kêu lên muốn rời khỏi vòng tay của Cù Mộ, nhưng cánh tay ôm eo cậu vẫn bất động như bị hàn vào bụng cậu.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng sau lưng cậu dán chặt vào hắn, Đào Yêu cứng đờ không dám cử động, mặt cậu đỏ bừng đến suýt chảy máu, trong không khí yên tĩnh, nhịp tim của họ không ngừng tăng tốc, quấn lấy nhau.

"Cù Mộ......" Đào Yêu nuốt khan, giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy, "Nếu cậu lạnh, mình sẽ bật điều hòa, nếu không mình sẽ kêu người mang thêm chăn."

"Tôi có thể hôn em không?"

Đột nhiên dò hỏi khiến Đào Yêu nghẹn ngào hết những lời tiếp theo, sợ tối chỗ nào vậy, nhiệt độ điều hòa 26 độ C sao có thể lạnh được?

"Nếu không được, vậy thì sờ sờ thì sao?"

Đào Yêu không biết tại sao người này lại đột nhiên khách khí như vậy, lại hỏi những vấn đề này một cách đường hoàng như thế, môi cậu mở ra rồi lại ngậm vào hồi lâu không nói một lời.

Sờ còn chưa đủ sao??

Hôn còn chưa đủ sao??

Ban đầu lúc cậu hôn tôi sao không hỏi ý kiến ​​đi?

"Đây là ý đồ cậu vào cửa mà không nói sao?" Đào Yêu hơi quay mặt lại, thanh âm có chút câm lặng.

"Lúc vào tôi cũng không nói gì, tôi đối với nhóc là có ý đồ rõ ràng." Cù Mộ xoay người, đẩy người xuống, không chỉ có ánh trăng, mà cả ánh đèn đường cũng chiếu qua rèm cửa sổ trên giường, Cù Mộ mang theo sự dịu dàng vô tận nhìn người dưới thân, đôi mắt ấy như những ngôi sao bị nghiền nát.

Hắn nắm lấy một cánh tay của người dưới thân, đặt bàn tay thon dài xanh mướt lên cơ ngực căng phồng của hắn, khàn giọng nói: "Cảm nhận được chưa?"

Đào Yêu vô thức siết chặt, cảm giác sờ rất dễ chịu, "Sờ, sờ cái gì?"

"Không thích người có bộ ng ực lớn sao?" Cù Mộ xé áo choàng tắm ném sang một bên, lộ ra thân hình rắn chắc và mạnh mẽ trước mặt Đào Yêu, "Đã đủ lớn chưa?"

Đào Yêu im lặng, trong lúc nhất thời cổ họng khô khốc, sắc đỏ trên mặt hiện rõ trong bóng tối. Người trên người cậu không ngừng cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu.

Đào Yêu không có cự tuyệt.

Thậm chí còn hơi mở miệng khi Cù Mộ hôn xuống.

"Ưm!!!"

Cù Mộ hôn mãnh liệt, đẩy đầu lưỡi vào trong, bắt nạt phần thịt mềm mại trong miệng.

Đào Yêu lần đầu tiên biết hôn có cảm giác ngột ngạt muốn chết như vậy, những nụ hôn trước đây mà cậu cho là quá nhiều chỉ là giọt nước trong thùng so với lần này.

Nụ hôn ẩm ướt không còn chỉ nhắm vào môi, trong khoảnh khắc lấy được oxy, Đào Yêu giống như một con cá sắp chết trở về nước, lồ ng ngực phập phồng rất nhanh, môi nán lại ở một bên cổ, Đào Yêu ngẩng cổ th ở dốc.

Những chiếc cúc trên bộ đồ ngủ không biết khi nào bị cởi bỏ, khi cậu nhận ra thì áo đã mở rộng, đôi môi nóng bỏng vẫn đang khám phá phía dưới.

"Đừng, không được......"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Có làm nhóc đau không


Màn đêm càng lúc càng tối, những ngọn đèn đường màu vàng mờ bị sương mù bao phủ, chật vật lộ ra từng chùm ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng mặt đất trắng như tuyết, một làn gió nhẹ lướt qua, không chỉ có những bông tuyết trên mặt đất, mà còn có cả hoa, cành lá đung đưa, mặc dù có tiếng xào xạc, nhưng cũng thật sảng khoái, tiếng quần áo xào xạc trong phòng dường như hòa cùng tiếng bên ngoài.

"Đừng, không được, sẽ bị điện giật." Đào Yêu đè đầu Cù Mộ lại khe khẽ r3n rỉ, cảm giác ngạt thở sắp chết dần dần tiêu tán, hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể biến hóa, ngượng ngùng muốn đặt hai chân xuống với không muố thiếu niên nhận ra ở giữa hai ch@n mình.

Làm cũng vô ích, ngược lại là đem thân thể Cù Mộ kẹp ở bên trong, thân thể hai người kề sát Cù Mộ hai người sao có thể không cảm nhận được sự thay đổi của người bên dưới chứ.

Hô hấp của người này càng lúc càng nóng và nặng nề, nhìn thấy trong mắt thiếu niên có sự chờ đợi và khao khát, Đào Yêu nuốt nước bọt, giơ tay ấn xuống cổ người đó, ôm người đó hôn nhẹ nhàng như cầu xin sự thương xót.

Cảm giác được đứa trẻ trong lòng đang muốn đánh lừa mình bằng một nụ hôn, cánh tay đang đỡ bên sườn trực tiếp trượt xuống cạp quần ngủ, dùng ngón tay đẩy mép qu@n lót sang một bên, chạm vào bên trong sau đó kéo nó lên và trượt ra ngoài.

"Ưm!" Trong nháy mắt trong đầu Đào Yêu như là pháo hoa nổ tung, thân thể đột nhiên căng thẳng, cả người rúc vào trong ngực Cù Mộ, ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, r3n rỉ thở hổn hển.

Khi con mèo Đào Yêu nhẹ nhàng kêu lên, thân thể bên dưới đột nhiên mềm nhũn ra, ngay cả cánh tay ôm cổ cũng trượt xuống, lông mi run rẩy vì bối rối.

Mắt thấy nhóc con sắp khóc, Cù Mộ vội vàng đứng dậy, lấy ra hai mảnh giấy ở đầu giường lau sạch những thứ trên tay và trên bụng, ném vào thùng rác rồi cúi người "Tại sao còn khóc? Có đau không?Tại sao còn khóc? Có làm nhóc đau không?"

Đào Yêu liền nhìn hắn, sương mù dâng lên trong mắt chọc đến Cù Mộ ước gì mình có thể ngừng làm người ngay lập tức.

Cù Mộ muốn tự tát mình một cái, lại giống súc sinh như vậy, mặc dù Đào Yêu khóc rất hăng hái.

"Cậu ức hiếp tôi." Đào Yêu nhẹ giọng nói.

"Tôi đang bắt nạt cậu à?" Cù Mộ sửng sốt, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Chúng ta tính đi, hôn cậu cậu há mồm đúng không."

"...... Ừm."

"Hôn sẽ khiến cậu dễ ​​chịu hơn, đúng không?"

"...... Ừm."

"Vừa rồi chạm vào nhóc có sướng đúng không?"

"...... Ừm."

"Tôi phục vụ nhóc rất thoải mái, sau đó lại tố tôi bắt nạt nhóc." Cù Mộ nhéo nhéo khuôn mặt Đào Yêu càng hồng cúi người thấp giọng nói, "Đào Yêu, nhóc là tra nam đúng không."

Trơ mắt nhìn cậu em mình bị bắn, cố tình còn không tức giận được cái gì, hai người nói chuyện với nhau cứ lặp đi lặp lại, Đào Yêu rơi vào trạng thái nghi hoặc...

Mình là, tra nam......

Tắm rửa xong Cù Mộ nhìn thấy Đào Yêu nằm co ro ở đầu giường, hai mắt trống rỗng.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Cù Mộ đặt chiếc khăn tắm lên ghế, ngồi ở mép giường, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đào Yêu.

"Shhh." Bàn tay đang bóp mặt lạnh lẽo, Đào Yêu trở tay nắm lấy nhìn về phía Cù Mộ nghi hoặc nói, "Sao lạnh thế? Không phải cậu vừa mới tắm sao?"

Cau mày như đang nghĩ tới điều gì đó, "Tắm nước lạnh sao? Không có nước ấm hả?"

Nhìn thấy người quay người lại gọi điện thoại, Cù Mộ vươn cánh tay dài muốn kéo người qua, lại bất lực: "Có nước ấm, nhưng tắm nước lạnh."

"Tại sao?" Đào Yêu truy vấn.

Cù Mộ cười khẽ chế nhạo, "Chỉ cho phép nhóc có phản ứng còn tôi thì không? Hả? Tiểu tra nam."

"Nhóc có người trợ giúp, nhưng tôi lại không có người giúp."Cù Mộ thở dài, vẻ mặt rất mất mát.

Nghe vậy trong mắt Đào Yêu lộ ra vẻ áy náy, cậu thầm mắng mình quả nhiên là tra nam.

"Mình cũng có thể." Đào Yêu hơi đỏ mặt, tiếng nói thấp mềm.

Bụp" một tiếng, căn phòng trở lại tối tăm, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, Cù Mộ ôm người lên giường, vỗ nhẹ lưng người đó, trầm giọng nói: "Đừng cứ lo lắng như vậy, về sau có rất nhiều thời gian."

Hai người ngủ chung giường lần thứ hai, một cánh tay vòng qua eo, có thể cảm nhận được nhịp tim của thiếu niên kề sát phía sau lưng, chậm và mạnh, không chỉ của Cù Mộ mà còn của riêng mình.

Là người tự do thoải mái, Đào Yêu chưa bao giờ ra ngoài một mình, mọi chuyện đêm qua dường như đều được cố ý che giấu, khi ngồi dưới tuyết lúc chạng vạng, cảm giác mất mát bị bỏ quên từ từ hiện ra cho đến khi xâm chiếm trái tim, Cù Mộ đột nhiên xuất hiện làm cậu cảm thấy tủi thân, những cảm xúc khó tả bộc phát, cậu muốn được ôm một cái.

Trên thực tế, cậu đã nhận được thứ còn quý giá hơn một cái ôm.

"Cù Mộ."

Đào Yêu nhẹ nhàng gọi trong bóng tối.

"Hửm?"

Lồ ng ngực hơi rung lên.

"Mình buồn ngủ."

"Vậy ngủ đi." Cù Mộ ôm chặt người vào lòng, nhỏ giọng nói: "Trong vòng tay của tôi."

Mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát Đào Yêu làm sao có thể oán trách, oán trách cơn gió lưu luyến kia, làm mặt hồ phẳng lặng gợn sóng, cũng oán trách cơn gió kia vì sao không thổi sớm hơn.

·

Lệ Ngang đang trên đường đến bệnh viện thì nhìn thấy nhóm bạn Cù Mộ, mẹ cậu sức khỏe không tốt, bệnh nặng không có bệnh nhẹ không ngừng, lo lắng không thể chữa khỏi, Lệ Ngang chỉ đơn giản nộp đơn nhập viện trong thời gian dài định kỳ đến thăm vài lần một tuần, những người cùng tuổi với mẹ cậu thường không buồn chán, lại khá vui vẻ.

Điện thoại tự động cúp, Lệ Ngang cau mày, thằng nhóc này trốn học để đi trượt tuyết, thậm chí còn không gọi cho cậu, thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè để trông ngầu.

Cất điện thoại, đi vào phòng, vừa mở cửa đã nghe thấy trong phòng có tiếng cười.

"Mẹ, dì Lý, dì Triệu, đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Lệ Ngang đặt trái cây lên bàn cà phê, mỉm cười với các dì đang trò chuyện vui vẻ.

Mẹ của Lệ Ngang Mục Cầm che môi cười khẽ, đưa tay về phía Lệ Ngang, nhẹ nhàng nói: "Mẹ đang nói cháu trai của dì Triệu của con, nó thật đáng yêu muốn chết."

Lệ Ngang tiến lên nắm lấy tay Mục Cầm, nghe vậy kinh ngạc, "Triệu dì có cháu à? Ở tuổi còn trẻ như vậy thì hoàn toàn nhìn không ra được."

"Thằng nhãi này, mày chỉ biết trêu chọc dì thôi." Dì Triệu ngoài miệng trách cứ, nhưng những nếp nhăn quanh mắt tiết lộ niềm hạnh phúc của bà.

TràCúcDưaLeo

Có mấy người trò chuyện cười một lúc Lệ Ngang đứng dậy, Mẹ, mọi người trò chuyện trước, con rửa mấy quả cho mẹ, nho vừa mới hái to và ngọt quá."

"Không được không được tiểu Lệ." Dì Lý ngăn Lệ Ngang lại, "Mẹ con hai ngày nay nói mắt bà khô, bả cũng không xem sao, khi nào con có thời gian thì đưa bà đi xem, lát nữa ăn trái cây."

Lệ Ngang dừng lại, lo lắng bước về phía trước, "Đôi mắt làm sao vậy, Cảm thấy không thoải mái tại sao không nói cho con biết? Nếu không nói cho con biết, ngươi nên nói với bác sĩ."

"Không có gì." Mục Cầm trấn an Lệ Ngang, "Chỉ là mắt hơi khô, nhỏ thuốc nhỏ vào mắt là sẽ ổn thôi."

"Không được, con dẫn mẹ đi xem xem." Lệ Ngang cúi người đi giày cho Mục Cầm, "Đi."

Khi số điện thoại được gọi, Lệ Ngang đỡ Mục Cầm vào phòng, đỡ người ngồi xuống ngẩng đầu lên, Lệ Ngang liền sửng sốt.

Vị bác sĩ này... khá đẹp trai.

"Xin chào, mắt cô có gì khó chịu sao?" bác sĩ hỏi, đưa đơn thuốc cho trợ lý.

"Khô mắt." Mục Cầm nói.

Trong lúc kiểm tra, Lệ Ngang đứng sang một bên, bình tĩnh nhìn bác sĩ, vừa rồi người đàn ông này cúi đầu viết, chỉ là cảm thấy rất đẹp trai, không ngờ khuôn mặt lại càng đẹp trai hơn, mái tóc dày cũng kia thấy thế nào như thế nào cũng không hợp với thân áo blouse trắng này.

Khi điều chỉnh đèn khe, có thể nhìn thấy những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay qua lớp áo khoác trắng, những đường cơ bắp mơ hồ khiến vị bác sĩ này trở nên nam tính hơn.

Cậu đã biết tại sao tất cả bệnh nhân bước ra phía trước đều rạng rỡ vui vẻ, nhảy cẫng lên vì phấn khích, khuôn mặt và dáng người này, ai thấy mà không bối rối.

Một loạt kiểm tra xong bác sĩ làm Lệ Ngang đem mục cầm đưa về phòng bệnh lại trở về.

Lệ Ngang bối rối, khi cậu quay lại thì trong khoa đã có một bệnh nhân khác, bác sĩ chỉ nghiêm túc nhìn cậu sau khi bệnh nhân rời đi với vẻ mặt hưng phấn.

Lệ Ngang cứng người, tại sao hắn lại nghiêm túc như vậy, không lẽ mẹ cậu có chuyện gì nghiêm trọng...

"Cậu ở thị gian* tôi, làm tôi rất khó chịu."

*kiểu quấy rối bằng ánh mắt.

Lệ Ngang: "......"

Một câu giống như sét đánh giữa trời quang đầu Lệ Ngang quay cuồng, không thể tin được nhìn bác sĩ, liếc nhìn chứng minh nhân dân trên bàn, khóe miệng nhếch lên.

Trương...... Ái Cường.

Cái này, cái này, cái này, khuôn mặt thật không phù hợp với cái tên!

"Trương, bác sĩ Ái Cường, đáng tiếc ngài nói bậy." Lệ Ngang nghiêm nghị muốn tức giận, Tôi là một thanh niên tốt có hiếu, đừng vu khống người khác."

Bác sĩ không đáp lời dựa vào cái ghế bắt chéo ngực, liền như vậy nhìn người, từ mặt đến cổ, ngực, bụng, th@n dưới, rồi cuối cùng quay lại ngực người, ý vị sâu xa.

Lệ Ngang: "......" Đang làm gì vậy?

Lệ Ngang khó chịu sờ lên người mình, người đàn ông nhìn hắn như một con khỉ tr@n trụi.

"Anh nhìn cái gì vậy?" Lệ Ngang thật sự nhịn không được tức giận.

Sắc mặt bác sĩ bình tĩnh, đôi mắt dưới cặp kính lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: "Thị gian cậu."

Lệ Ngang: "...... Có bệnh."

Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, trong mắt bác sĩ hiện lên một nụ cười, sau đó cúi đầu chuẩn bị gọi bệnh nhân tiếp theo.

Cánh cửa lại được mở ra, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Bác sĩ Bắc tôi đã trở về, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng cũng đến được lớp, đưa thằng nhóc này tới."

Bắc Diên khẽ cười một tiếng, "Không cần câu nệ bác sĩ Trương, nếu không có chuyện gì thì tôi về   trước."

"Được, cảm ơn bác sĩ Bắc."

Lúc Cù Mộ té ngã lần thứ mười ba thứ Đào Yêu quả thực không thấy, đứng ở một bên tự hỏi làm sao sẽ có một kẻ ngu ngốc như vậy, tự hỏi không có kết quả, cậu thiếu chút nữa ngã vào người Cù Mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, "Cù Mộ, cậu đi cáp treo đi chơi đi."

Nghẹn khuất ngồi vào xe cáp Cù Mộ túm chặt tay áo Đào Yêu, đáng thương vô cùng:  "Ở lại với tôi."   

"Ừ."

Khi Đào Yêu từ đường dốc lao xuống xem Cù Mộ tỏ ra sợ hãi, dù ở tốc độ tối đa,Cù Mộ vẫn có thể vươn tay ra với Đào Yêu, tuyết mềm mềm đến mức mép thay đổi dồn lên, giống như trái tim của Cù Mộ giờ phút này muốn nhảy ra ngoài.

Đào Yêu đã thay đổi cách kết bạn.   

Giờ phút này Đào Yêu không kềm chế được tự do, giống như tôn giáo thu hút tín đồ sùng đạo, Cù Mộ bị hấp dẫn.

Cù Mộ cảm thấy xì ke chính là như vậy.

Một ngọn núi đầy tuyết không chói lóa bằng một người.

Sau khi xuống cáp treo, Đào Yêu tình cờ lướt qua, lưỡi dao thay đổi nhanh chóng khiến tuyết rải rác bị cuốn lên cao hơn một mét, làm mờ tầm mắt của Cù Mộ, Đào Yêu xuất hiện như một hoàng tử tuyết.   

Cù Mộ nghiêm túc nhìn đứa trẻ đang đứng vững vàng trước mặt mình, giơ tay vỗ nhẹ mũ: "Bảo bảo thật đẹp trai."

Đào Yêu sửng sốt, gương tuyết che gần hết khuôn mặt, làm không thấy rõ thần sắc, há hốc miệng, cho đến cuối cùng vẫn không nói gì.  

Xưng hô, cũng không có phản bác.

Cù Mộ cúi người cởi dây buộc ván trượt tuyết của Đào Yêu, đứng dậy, đeo kính tuyết lên trán, véo vào khuôn mặt trắng nõn của hắn nói: "Đi thôi."   

Đào Yêu ôm tấm ván trong tay đi về phía trước, nghi hoặc mở miệng: "Đi làm gì?"

"Ngâm suối nước nóng."

"......"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom