Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam
Chương 140: Ngoại truyện 2: Tự chuốc phiền phức


Tàu The Queen thuộc sở hữu của một công ty Anh, vừa mới nhận được giải thưởng Ruy - băng xanh tượng trưng cho tốc độ vượt Đại Tây Dương nhanh nhất, danh tiếng lừng lẫy, danh sách hành khách hạng nhất có thể coi là một cuốn sổ ghi chép những người nổi tiếng Âu Mỹ, mấy gương mặt da vàng khó tránh khỏi bị chú ý. Hữu Chi từ lâu đã quen với ánh mắt "khác biệt" của người da trắng, lại thêm bản tính phóng khoáng nên không để tâm.

Minh Chi thường ngày ở trong khoang tàu của mình, cũng không cảm thấy khác thường. Chỉ có Từ Trọng Cửu, nóng lòng muốn cho những kẻ liếc mắt nhìn anh một chút màu sắc. Thế nhưng hai ngày trôi qua, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thần Thần, cơn tức giận của anh bỗng nhiên tiêu tan: Vợ con đều ở bên cạnh, cần gì phải để ý đến những người qua đường kia.

Minh Chi biết rõ, Từ Trọng Cửu đã chịu rất nhiều khổ sở, nhưng bên Trùng Khánh cũng chẳng có động tĩnh gì, anh là người nhỏ nhen lại hay cáu kỉnh, lần này cô nhận lời mời của Hữu Chi vượt đại dương, ngầm hợp ý anh. Đã đến giờ vẫn chưa có động thái gì, vậy thì không cần phải có động thái gì nữa, trong xương cốt hai người họ đều là loại người tính xấu, vừa muốn giàu sang phú quý, lại không chịu được nửa điểm xem thường.

Bây giờ cô đã làm mẹ, lại trải qua một lần thập tử nhất sinh, nên có ý định lánh đời vài năm. Đại nghĩa tuy quan trọng nhưng vợ chồng cô cũng coi như đã dốc hết sức lực, cũng nên hưởng chút phúc về sau. Dù sao thì đầu to đội mũ to, họ nhiều nhất cũng chỉ hơn người thường ở chỗ có chút võ nghệ, còn về mặt giác ngộ thì vô cùng bình thường.

Từ Trọng Cửu thấy Minh Chi cười như đang suy nghĩ điều gì, không khỏi âm thầm hối hận. Anh không ngại thể hiện sự hèn hạ vô sỉ của mình trước mặt cô, nhưng tuyệt đối không muốn cô biết được sự trẻ con cố chấp này. Người chồng, là người để vợ ngưỡng mộ cả đời, sao có thể thất thố như vậy.

Vì thế anh ho khan một tiếng, dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên nhủ, cố gắng kéo cô đi dạo khắp nơi.

Trên tàu có đủ mọi thứ, từ rạp chiếu phim đến bể bơi, náo nhiệt nhất là sòng bạc. Đi đến boong tàu, Từ Trọng Cửu gọi hai ly rượu, một ly đưa cho Minh Chi, một ly anh từ từ nhấm nháp. Thần Thần chăm chú nhìn phong cảnh một lúc, rồi tựa vào lòng cha ngáp một cái, ngủ thiếp đi. Từ Trọng Cửu cởi áo khoác ra choàng cho con bé, hôm nay trời đẹp nên không sợ bị lạnh.

Minh Chi nhẩm tính tài sản và tiền tiết kiệm trong nhà, dù có sống cả đời trên du thuyền ăn chơi hưởng lạc cũng đủ dùng, trong lòng bỗng thấy yên tâm. Trong phút chốc không khỏi cảm khái, quê hương thì chiến hỏa liên miên, nơi này lại ca múa thái bình, đều là con người nhưng lại có số phận khác biệt. Từ Trọng Cửu nhìn về phía chân trời, cũng thở dài một hơi. Hai người nhìn nhau, Từ Trọng Cửu nắm lấy tay Minh Chi, mỉm cười định nói gì đó, thì thấy mẹ Bảo Sinh ở đầu kia boong tàu hốt hoảng như đang tìm người.

Chị ấy đến tìm họ, bạn trai của Hữu Chi bị đánh.

Không trách được ai. Trên tàu có võ đài quyền anh, có huấn luyện viên có thể hướng dẫn những người yêu thích tập luyện, một số hành khách rảnh rỗi sẽ đấu với nhau để giải trí. James tự nhận kỹ thuật không bằng người ta nên không tức giận, một tay cầm khăn lạnh chườm lên mắt bị đánh sưng, một tay ngăn mẹ Bảo Sinh đến mách Minh Chi. Trong mắt anh ta, Minh Chi là một người phụ nữ xinh đẹp có chút bệnh tật, sao có thể quản chuyện này được. Tuy rằng bị người khác khiêu khích mới xuống sân, nhưng thua là thua, sau này tránh xa đám người này là được.

Minh Chi nghe vài câu đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện, James yêu Hữu Chi tha thiết, nhưng trong mắt người khác, hai người lại vô cùng không xứng đôi. James không nghe lời khuyên "tốt bụng" của họ, nên đám người này liền dùng nắm đấm để "khuyên nhủ".

Hữu Chi sát trùng vết thương cho bạn trai, mím chặt môi không nói một lời, Minh Chi hiểu rồi, chỉ là trên tàu phải tính toán lâu dài, người của cô đều ở đây, nhưng đánh trả xong thì sao? Vốn là ân oán trên võ đài thì giải quyết trên võ đài, nhưng đó là nơi chỉ dành cho những vị khách quý hạng nhất giải trí. Trên tàu tuy xa hoa nhưng giai cấp cũng rất rõ ràng. Họ đang xử lý vết thương, thì mấy người kia dựa vào dây thừng của võ đài cười nói lớn tiếng, chế giễu James vì tiêu hao thể lực cho phụ nữ da vàng nên yếu ớt dễ bị tổn thương.

Lời nói liên quan đến chuyện trai gái, đúng là chủ đề khiến người ta tò mò, dần dần có không ít hành khách vây quanh.

Sau khi lên tàu, Hữu Chi cùng Minh Chi, mẹ Bảo Sinh và Thần Thần chen chúc trong một căn phòng, James cùng Từ Trọng Cửu ở một phòng khác, hai người trong sạch, Minh Chi là người rõ nhất. Thấy dái tai Hữu Chi đỏ bừng, Minh Chi nhíu mày định đứng dậy thì bị Từ Trọng Cửu giữ lại, anh cẩn thận đặt Thần Thần đang ngủ say vào lòng cô, nói ngắn gọn: "Để anh."

Anh bước lên võ đài. Những người xung quanh nhường đường cho anh, thấy anh tuy cao ráo nhưng gầy gò, so với những người cao lớn trên võ đài thì nhỏ hơn hai vòng.

Chắc lại là một người nữa muốn bị đánh.

Đến võ đài, huấn luyện viên trên tàu gọi Từ Trọng Cửu lại, nói sơ qua mấy quy tắc, ngoài việc phải đeo găng tay và cởi giày ra, còn dặn dò anh không được làm người khác bị thương.

Từ Trọng Cửu quay đầu nhìn James, chỉ vào anh ta hỏi huấn luyện viên, nếu đã như vậy, tại sao lúc nãy không ngăn chuyện này xảy ra?

Huấn luyện viên tức đến đỏ mặt, nói một tràng tiếng Anh nhanh như gió, Từ Trọng Cửu nghe thì hiểu, nhưng cũng không chấp nhặt với ông ta, chỉ hỏi hai người đeo găng tay trên đài: "Nhỡ đâu đánh người ta bị thương thì sao?"

Hai người đó ầm ĩ bảo những người xem trận đấu làm chứng, chỉ cần không vi phạm quy tắc, thì việc vô tình làm bị thương nằm trong phạm vi cho phép. Họ đều là người có thân phận, tuyệt đối tuân thủ sự công bằng.

Từ Trọng Cửu cúi chào những người xung quanh, mời họ làm chứng, rồi giơ chân lên thành võ đài bắt đầu cởi dây giày. Cởi giày xong, anh một tay nắm lấy dây thừng nâng lên một chút, tay kia vịn vào mép đài nhấc chân bước lên.

Chưa kịp đứng vững, một trong hai người kia đã tiến đến túm lấy áo sơ mi của anh kéo mạnh, cúc áo lập tức rơi mất mấy chiếc.

Vì đối phương vỗ ngực đầy cơ bắp ra hiệu không nên mặc áo, Từ Trọng Cửu từ từ cởi nốt những chiếc cúc còn lại, thuận tay ném chiếc áo sơ mi lên dây thừng.

Những người xung quanh đồng loạt ồ lên kinh ngạc, trên cơ thể gầy gò của người đàn ông da vàng này chi chít những vết sẹo, dưới ánh nắng mặt trời trông đỏ tươi chói mắt, không biết ngày đó anh đã sống sót sau vết thương nặng như thế nào.

Từ Trọng Cửu không để ý, vẫy tay với huấn luyện viên, bảo ông ta giúp mình quấn băng đeo găng tay, sau đó vung tay hai cái thử cảm giác, rồi lặng lẽ đứng yên tại chỗ, như thể ánh mắt và âm thanh xung quanh đều không tồn tại.

Thấy Từ Trọng Cửu vẻ mặt bình tĩnh, đối thủ liền bỏ đi ý định xem thường, nhưng vẫn tự tin vào thể lực cường tráng của mình nên không hề sợ hãi. Hắn vừa khởi động vừa cố ý vung nắm đấm tạo ra tiếng gió vù vù, vừa thị uy vừa khoe cơ bắp với những người xung quanh.

Mẹ Bảo Sinh nhìn thấy mà sốt ruột, nắm đấm đó nếu giáng lên người Từ Trọng Cửu, e rằng sẽ gãy mất mấy cái xương, chứ không phải chỉ là vết thương ngoài da như James. Họ đang ở giữa đại dương, biết tìm bác sĩ Trung Quốc ở đâu, trên tàu tuy có bác sĩ Tây y nhưng lại là người nước ngoài. Chị ấy nghĩ, người nước ngoài luôn giúp đỡ lẫn nhau.

Huấn luyện viên tạm thời làm trọng tài thổi còi, người đàn ông Tây cao lớn lập tức xông về phía Từ Trọng Cửu, định một đấm đánh ngã gã gầy gò này, nhưng Từ Trọng Cửu nghiêng người né tránh. Hắn nhanh chóng tung thêm một cú đấm nữa, Từ Trọng Cửu lại né được. Khán giả nhận ra bước chân của Từ Trọng Cửu không phải là kỹ thuật quyền anh, chỉ là dựa vào thân pháp linh hoạt để né tránh.

Minh Chi ôm Thần Thần đứng xem, đột nhiên nghe thấy mẹ Bảo Sinh lẩm bẩm gì đó, quay đầu nhìn mới phát hiện chị ấy đang nhắm chặt mắt niệm Phật, cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn phù hộ cho Từ Trọng Cửu. Lúc này Lư Tiểu Nam chen ra từ đám đông, thì ra ở khoang hạng hai cũng biết được có một người Trung Quốc đang đánh nhau với người nước ngoài, cậu ấy bỏ chút tiền nhờ phục vụ dẫn lên đây.

Từ Trọng Cửu đã bị những cú đấm như mưa bão dồn vào góc đài.

Lư Tiểu Nam nhìn Minh Chi, nhưng cô lắc đầu. Thần Thần khẽ ư ư hai tiếng, như sắp bị tiếng người đánh thức dậy, Minh Chi kéo áo khoác của Từ Trọng Cửu che tai cho Thần Thần. Được dỗ dành, con bé nắm lấy vạt áo áp vào ngực mẹ rồi lại ngủ thiếp đi.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, hai người trên đài đã quấn lấy nhau, ra đòn qua lại chưa kịp để những người rảnh rỗi dưới đài nhìn rõ thì đã tách ra. Chỉ thấy người đàn ông Tây kia mũi chảy máu, thì ra Từ Trọng Cửu đã đấm trúng mũi đối phương, chỗ đó rất dễ chảy máu.

Người đàn ông Tây dùng găng tay lau đi, dính đầy máu mũi đỏ tươi, cũng không nói gì, lại như chiếc xe tăng lao về phía Từ Trọng Cửu. Không biết có phải Từ Trọng Cửu không đủ sức hay không, chỉ kịp giơ hai tay đeo găng lên đỡ những cú đánh điên cuồng của đối phương.

Lư Tiểu Nam hơi động đậy, Minh Chi nhẹ nhàng ấn lên vai cậu ấy, cậu ấy lại đứng yên tại chỗ.

Quả nhiên Từ Trọng Cửu cuối cùng cũng dùng sức đẩy ra, hai người lại bắt đầu màn một người đuổi đánh một người né tránh như lúc ban đầu.

Khán giả đồng loạt hò hét thúc giục hai người giao chiến trực diện, nhưng Từ Trọng Cửu mặc kệ họ la hét, vẫn cứ di chuyển như đang đánh võ đài.

Ngay khi khán giả mất hết kiên nhẫn, Từ Trọng Cửu bỗng nhiên đổi bước, lùi mạnh về phía sau hai bước, người đập vào dây thừng, mượn lực đàn hồi của dây thừng tung ra một cú đấm cực mạnh trúng ngay má đối phương, đánh cho người đàn ông Tây cao lớn kia choáng váng, mất thăng bằng ngã xuống đất.

Bạn bè của người đàn ông Tây vội vàng đỡ hắn xuống, một người khác nhảy lên, chưa đợi trọng tài hô bắt đầu đã xông về phía Từ Trọng Cửu.

Nhưng lần này Từ Trọng Cửu không né tránh, hạ thấp người lao về phía trước, nghiêng đầu né cú đánh, hai nắm đấm như bão táp giáng xuống bụng đối phương. Chưa kịp để mọi người hoàn hồn, anh đã nhảy lùi lại, người vừa lên đài loạng choạng bước về phía trước một bước, rồi ngã nhào xuống đất.

Dưới đài ồn ào náo động, Từ Trọng Cửu từ từ tháo găng tay, ném vào lòng huấn luyện viên, chậm rãi tiến tới lấy áo sơ mi, rồi cúi người chui qua dây thừng xuống võ đài. Anh thích dùng chân, có thể đá gãy từng khúc xương của đối phương, nhưng ở địa bàn của người khác thì chỉ có thể dùng quy tắc của người khác, trận đánh này khiến anh không được thoải mái.

Minh Chi lấy chiếc áo khoác đang choàng cho Thần Thần đưa cho Từ Trọng Cửu, thuận tay nhét con gái vào lòng anh. Từ Trọng Cửu vội vàng ôm lấy con, áo khoác tuột xuống, Lư Tiểu Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy lại choàng lên người anh.

Thần Thần mở mắt ra, thấy chỗ áo sơ mi của cha chưa cài cúc có một vết sẹo tròn và sâu, liền định khóc. Từ Trọng Cửu vội vàng đặt con bé lên vai, đây là một trong những trò chơi mà con bé thích nhất, tiếng khóc định phát ra lập tức nuốt ngược vào trong. Thần Thần lắc đầu hắt xì hơi một cái thật to, rồi cười khanh khách.

Từ Trọng Cửu dừng bước, nhìn đôi má phúng phính của con gái dưới ánh nắng, bỗng nhiên cảm thấy mãn nguyện.
 
Chương 141: Ngoại truyện 3: Gặp lại người quen cũ


Hôm nay tàu đến New York, hành lý của Minh Chi và những người khác không nhiều. Nhưng họ bị chặn lại, phải đợi người nước ngoài đi trước.

Từ Trọng Cửu không để ý, ôm Thần Thần trên boong tàu xem náo nhiệt.

Cảng biển người qua người lại, hai cha con tự vui đùa. Qua hồi lâu, Thần Thần ôm cổ cha tựa vào lòng anh ngủ say. Từ Trọng Cửu vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, trong lòng vừa vui vừa buồn, nhưng chung quy vẫn có chút buồn bực.

Chỉ trong chớp mắt, Minh Chi lại thấy anh cười tươi như hoa. Nơi này là cửa sông Hudson, phía đông giáp Đại Tây Dương, sự phồn hoa vượt xa đảo Hồng Kông. Từ Trọng Cửu ghé sát tai Minh Chi: "Nếu ra tay, cần bao lâu mới có thể rút lui?"

Minh Chi trầm ngâm: "Ít nhất cũng phải mười lăm phút."

Từ Trọng Cửu bật cười, Minh Chi mới phát hiện mình đã trúng kế của anh, vô tình nói ra suy nghĩ trong tiềm thức: Cứ đến nơi mới là cô sẽ quan sát phòng thủ và lối thoát trước, đã trở thành bản năng của cô rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không khách khí liếc xéo anh một cái để bày tỏ sự bất mãn.

Từ Trọng Cửu chỉ mỉm cười, họ coi như là không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng với tuổi tác hiện tại mà nói về hưu thì quả thực quá sớm. Nhưng tình hình hiện nay, anh không nỡ rời xa hai mẹ con cô nữa. Vậy thì phải tìm kế sinh nhai, hơn nữa đám nhóc con dưới trướng Minh Chi, đứa nào đứa nấy đều tràn đầy năng lượng, rảnh rỗi là lại gây chuyện. Theo ý của Hữu Chi, đã đến đây rồi thì xin nhập học, Minh Chi và Từ Trọng Cửu đều không đáp lời.

Dù làm gì, chỉ cần có thể ở bên vợ con là tốt.

Từ Trọng Cửu đưa tay vén gọn những sợi tóc mái lòa xòa trước trán Minh Chi bị gió thổi tung, "Xuống tàu thôi."

Vì James chạy đôn chạy đáo, hết lòng chiêu đãi những vị khách phương xa này, lại gợi lên cho Minh Chi một mối bận tâm. Cô đã biết, thì ra nước Mỹ lại cấm người khác chủng tộc kết hôn (1), hơn nữa tuy có tin đồn sẽ bãi bỏ đạo luật bài trừ người Hoa, nhưng vẫn chưa biết khi nào mới có thể thực hiện. Cũng vì vậy mà Hữu Chi không chịu đưa ra lời hứa trọn đời với James.

(1): việc nước Mỹ cấm những người da trắng kết hôn với người khác chủng tộc vào đầu thế kỷ 20 là chỉ ở nhiều tiểu bang thôi, chứ không phải toàn nước Mỹ, đa số là những tiểu bang thuộc miền Nam và Tây Nam.

Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Minh Chi nhìn Hữu Chi, dù là Thượng Hải hay Hồng Kông đều có hôn nhân giữa người Hoa và người nước ngoài. Cô nghĩ, nếu James bằng lòng từ bỏ người thân và cuộc sống ở Mỹ, vậy thì Hữu Chi cứ việc nhận lấy tấm chân tình này, hoàn toàn không cần phải xoắn xuýt xem anh ta có phải hy sinh quá lớn hay không. Còn về nghiên cứu của anh ta ở trường đại học, Minh Chi lại nghĩ, tuy rằng có thể mang lại lợi ích cho nhân loại, nhưng hạnh phúc của nhân loại và hạnh phúc của em gái đặt cạnh nhau, dĩ nhiên cô sẽ chọn hạnh phúc của em gái, hơn nữa đó mới chỉ là "có thể".

Cả đoàn người náo nhiệt ở trong khách sạn, Minh Chi biết Hữu Chi lo lắng chuyện học hành, liền nghiêm mặt giục cô ấy và James về trường. Vì mục đích phòng thân, Minh Chi cũng đã bí mật mang theo giấy tờ ngoại giao, cùng lắm thì làm ầm ĩ lên để bị trục xuất. Còn về chuyện động võ, thứ nhất là họ sẽ không dễ dàng động võ với người khác, thứ hai là nếu động võ thì tuyệt đối sẽ không chịu thua.

Kẻ nào không biết điều dám động đến họ?

Minh Chi không sợ bọn côn đồ, bản thân cô chính là côn đồ.

Sau khi ăn hết những nhà hàng sang trọng ở New York, Minh Chi nhờ khách sạn tìm một hướng dẫn viên người Hoa, định thuê mấy chiếc xe hào hứng đi về phía Nam để ngắm cánh đồng bông. Cô đọc xong cuốn tiểu thuyết bán chạy 60 đô la, rất muốn đến thăm bối cảnh của câu chuyện.

Lư Tiểu Nam, mẹ Bảo Sinh đều nói cô hoang đường - tiền phòng khách sạn một ngày cũng chỉ có 30 đô la, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã đến rồi, đi đâu mà chẳng phải chơi. Có tiền, có thời gian, chẳng phải họ chính là như vậy sao?

Ai ngờ hướng dẫn viên lại là người quen cũ, Tưởng Thất ở Mai Thành.    

Lúc trước, nhà họ Quý và nhà họ Tưởng từng có ý định kết thông gia, Tưởng Thất đã đề nghị với gia đình muốn cưới Minh Chi, khiến cô phải chịu ấm ức một trận.

Chuyện cũ đã qua, bây giờ Minh Chi đã có con rồi, thì thấy ngạc nhiên vì sao Tưởng Thất lại làm công việc này. Nhà họ Tưởng còn có của ăn của để hơn nhà họ Quý, từ công ty điện lực đến hãng tàu thủy, cái nào mà chẳng có cổ phần của nhà họ Tưởng.

Tưởng Thất cũng không còn là chàng trai ngây thơ nhiệt tình ngày nào, trên đường đi kể rõ ràng mọi chuyện của nhà họ Tưởng. Ngay khi nhà họ Quý bắt đầu suy tàn, thì hai năm đó nhà họ Tưởng cũng làm ăn không thuận lợi, không biết vì sao việc buôn bán nào cũng thua lỗ, có những việc trông thì có vẻ phát đạt, nhưng đến cuối năm quyết toán thì vẫn lỗ. May mà nền tảng vững chắc, dù có lỗ thêm hai ba năm nữa thì vẫn hơn những nhà nhỏ lẻ. Ai ngờ chiến tranh lan đến Mai Thành, người già nhà họ Tưởng không chịu chạy đến tô giới Thượng Hải, cha và các chú bác của Tưởng Thất ở lại với ông bà, đều bỏ mạng vào ngày quân địch đổ bộ. Lúc đó Tưởng Thất đang du học ở nước ngoài, nghe tin liền vội vàng chạy về, nhưng nhà họ Tưởng không còn người chủ trì, mọi chuyện trở nên hỗn loạn, trong lúc tức giận, anh ta tuyên bố từ bỏ phần tài sản của mình, tay trắng quay lại Mỹ, dựa vào làm thêm mấy công việc lặt vặt cũng sống lay lắt qua ngày.

*****

Buổi tối Minh Chi tắm rửa xong đi ra, thấy Từ Trọng Cửu ra hiệu im lặng từ xa, liền hiểu ý bước nhẹ chân để tránh đánh thức con gái.

Cô ngồi vào bàn xử lý một đống hóa đơn.

"Đang nghĩ xem Tưởng Thất có nhận chi phiếu của em không à?" Từ Trọng Cửu đột nhiên nói bên tai cô.

"Ừ." Minh Chi ngả người ra sau dựa vào lòng anh: "Chỉ sợ cậu ấy chưa chắc đã chịu nhận."

Từ Trọng Cửu thấy đầu ngón tay cô dính chút mực, liền kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng xoa bóp. Ngón tay và lòng bàn tay Minh Chi đều có vết chai mỏng, nhưng ấm áp và mạnh mẽ. Từ Trọng Cửu cúi đầu hôn nhẹ lên đó, "Em này..."

Trong lòng lại hiểu rõ, đừng nói là Minh Chi, ngay cả anh, sau khi trải qua sinh tử thì cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Cứ thử xem sao." Anh cười nói: "Cậu ấy coi như là người thực sự có tình cảm với em, không giúp cậu ấy... trong lòng em khó tránh khỏi áy náy. May mà anh không giống em, trước có anh họ Thẩm, sau có Tưởng Thất, dây dưa không dứt... Ơ, sao lại nhìn anh như vậy?"

Minh Chi rút tay về, vỗ nhẹ vào cằm anh, "Ngủ thôi."

*****

Tưởng Thất làm việc rất có trách nhiệm, chỉ là cẩn thận đến mức ngay cả mẹ Bảo Sinh cũng hơi phiền lòng: "Tưởng tiên sinh là người tốt, nhưng có phần hơi cẩn thận quá mức".

Không được tách lẻ, trên người không được không có tiền cũng không được có quá nhiều tiền, ngủ sớm, dậy muộn,...

Đâu phải là đi du lịch, mà cứ như là đang chạy trốn vậy.

Tưởng Thất thầm nghĩ các người đâu có biết, người Hoa chăm chỉ kiếm tiền mà không nỡ tiêu, không thích gây chuyện thị phi, trong mắt người nước ngoài thì giống như con cừu béo, nên dĩ nhiên phải cẩn thận hơn.

Cầu được ước thấy, Tưởng Thất càng sợ thì càng gặp phải cướp, hơn nữa tên da đen to lớn lại nhắm thẳng vào Minh Chi.

Tưởng Thất hét lên, thuận tay cầm lấy một thứ gì đó xông tới.

Bình thường đều là Từ Trọng Cửu bế con, lúc này anh đang ngồi xổm bên đường lấy nước nóng rửa bình sữa, Thần Thần được giao cho Minh Chi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Tưởng Thất vừa chạy được hai bước, đã thấy Minh Chi vung tay trái lên.

Sau một tiếng động nhẹ, tên cướp ngã xuống đất.

Tay phải Minh Chi vẫn đang bế Thần Thần, thậm chí nụ cười dỗ dành con cũng không hề thay đổi, Từ Trọng Cửu vẫn đang ngồi xổm bên đường rửa bình sữa, mẹ Bảo Sinh và những người khác đi vệ sinh xong chậm rãi quay lại, trên vùng đất hoang vu chỉ có đoàn người của họ, và tên cướp đã ngã xuống...

Vũng máu trên mặt đất ngày càng lan rộng.

Tưởng Thất đứng ngây ra tại chỗ.

Hai thanh niên tiến lên kéo xác tên cướp ném xuống mương.

Hai người họ ngày thường luôn cười tươi lộ hàm răng trắng bóng, rất hào sảng hiếu khách, không ngờ... làm việc cũng rất dứt khoác.

Tưởng Thất nhìn thứ đang cầm trên tay, mặt đỏ bừng, đó là chiếc bàn giặt đồ mà mẹ Bảo Sinh thường dùng, tất cả quần áo của Thần Thần đều do bà ấy giặt sạch trên chiếc bàn này.

Lúc này, trên bàn vẫn còn vắt một cái tã lót...

Từ Trọng Cửu vỗ vai anh ta chỉ cho anh ta xem, "Lần sau chọn cái kia kìa."

Tưởng Thất lùi lại một bước mới đỡ được "cái kia" mà Lư Tiểu Nam ném tới - "Máy đánh chữ Chicago, Thompson 1928".

Anh ta lẩm bẩm: "Các người..."

*****

Minh Chi và những người khác đi một vòng từ Bắc xuống Nam, từ Đông sang Tây, mất hơn một năm. Trong thời gian đó, họ cũng gặp phải rất nhiều trắc trở, nhưng họ không phải là người ăn chay trên đất Thượng Hải ngày trước, bây giờ dựa vào túi tiền rủng rỉnh, khi thì mềm mỏng khi thì cứng rắn để đối phó, nếu thực sự không được thì trong 36 kế còn có kế chuồn là thượng sách. Dù sao thì ai cũng biết đây là đất khách quê người, có chút không vừa ý cũng chỉ là chuyện thường tình của những người lữ khách.

Hôm nay vừa trở về New York, lại có cảm giác như bước vào thế giới phồn hoa. Họ xem một trận đấu quyền anh, không khí ồn ào náo nhiệt, nhưng đúng là rất kích thích, xem xong ai nấy đều đòi đi uống một ly, ngay cả Minh Chi cũng gọi một ly rượu mạnh.

Thấy mẹ Bảo Sinh liên tục nhìn về phía mình, Từ Trọng Cửu không khỏi buồn cười, giải thích luật lệ cho chị ấy nghe. Trừ khi thể hình hai bên chênh lệch quá lớn, nếu không thì không có nhiều trường hợp "knock-out", rất nhiều lúc phải tính điểm, cũng không phải đánh trúng đối phương là được tính.

Mẹ Bảo Sinh ngoài miệng không nói, nhưng thầm nghĩ, đánh nhau máu me be bét cả buổi trời, không bằng một viên đạn nhỏ giải quyết vấn đề.

Thần Thần thì vung nắm đấm nhỏ, hăng say tập đấm vào lòng bàn tay bố. Mẹ Bảo Sinh không muốn cô gái nhỏ đi xem môn thể thao của người man rợ, nhưng Từ Trọng Cửu khuyên chị ấy, con cái xuất thân từ gia đình như họ, nếu sau này lúc nào cũng cần người khác bảo vệ thì cũng không sống tốt được, chi bằng để con bé quen dần từ nhỏ. Mẹ Bảo Sinh thấy họ có vẻ như đang ấp ủ dự định gì đó, hình như muốn thử một con đường mới để kiếm sống, suy đi tính lại thì lời của Từ Trọng Cửu cũng không phải là không có lý, chỉ tiếc cho dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của Thần Thần.

Mẹ Bảo Sinh luôn cảm thấy Minh Chi có vẻ lạnh nhạt với con gái, cũng không phải là không quan tâm đến con, nhưng nếu nói là yêu thương thì chưa đủ. May mà Thần Thần vô tư, lại được Từ Trọng Cửu chiều chuộng. Nhưng biết nói sao nhỉ, mẹ Bảo Sinh thở dài trong lòng, thôi thì trong thời loạn lạc có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, tham lam không phải là phúc.

Dỗ Thần Thần ngủ xong đã là nửa đêm, Từ Trọng Cửu tắm rửa xong đi ra: "Sau này không thể như vậy nữa, con bé cứ nói "Cha ơi sao con vừa buồn ngủ vừa không ngủ được", đáng thương lắm."

Minh Chi bị mẹ Bảo Sinh nói một trận, lúc này cũng bật cười. Đúng vậy, chỉ cần bị lải nhải thôi cũng đủ mệt rồi.

Từ Trọng Cửu lấy tập tài liệu trên tay cô đặt sang một bên, dịu dàng nói: "Ngày mai tính tiếp, em cũng mệt rồi."

Anh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, nhìn cô thật sâu. Dưới ánh đèn, anh không còn là thanh niên tuấn tú lúc mới gặp nữa, khóe mắt đã có nếp nhăn, khóe môi cũng vậy. Nhưng ánh mắt anh đã bớt đi vẻ hung dữ và ngông cuồng, giống như rượu lâu năm, tỏa ra vẻ trầm ổn, nếu lỡ uống nhầm một ngụm, sẽ say.

*****

Sáng hôm sau, Từ Trọng Cửu ăn sáng xong đọc báo, thấy toàn là tin tức về việc quân Anh - Pháp rút lui, không khỏi nhíu mày, e rằng sớm muộn gì Hồng Kông cũng sẽ rơi vào chiến hỏa. Chuyện khác thì không sao, Sơ Chi vẫn còn ở đó, e rằng cô ấy sẽ không chịu rời đi, Minh Chi bị tình cảm máu mủ ràng buộc, lại phải lo lắng vất vả.

Thần Thần bên kia cũng ăn sáng xong, đang quấn lấy cha đòi học chữ. Từ Trọng Cửu bế con bé lên đùi, lấy một cuốn truyện cổ tích ra đọc cho con bé nghe.

Mẹ Bảo Sinh nhìn thấy trong lòng dĩ nhiên rất vui mừng, chị ấy là người cổ hủ, luôn cảm thấy hai người nên sinh thêm một đứa con trai. Nhưng những lời này phải là người lớn thực sự của Minh Chi mới có thể nói với cô. Tuy rằng sau khi Bảo Sinh mất, Minh Chi coi chị ấy như người thân, nhưng mẹ Bảo Sinh vẫn biết thân biết phận.

Mấy ngày sau, Minh Chi cuối cùng cũng nói với Từ Trọng Cửu và Lư Tiểu Nam về chuyện Sơ Chi. Cô đã gửi điện báo, nhưng Sơ Chi chắc sẽ không đến.

"Vì sao?" Lư Tiểu Nam hỏi.

Từ Trọng Cửu lại hiểu, chị em nhà họ Quý có cách chung sống của họ, Sơ Chi chưa chắc đã muốn sống dựa dẫm vào em gái.

Quả nhiên, người hồi âm điện báo là Cố Quốc Hoàn. Hơn hai tháng trước, Sơ Chi đã quay về tìm Linh Chi.

Minh Chi vẫn bình thường, lại là Từ Trọng Cửu không nhịn được lên tiếng trước.

Những hạt mưa rơi trên cửa sổ hợp thành dòng nước, Minh Chi nghe vậy ngẩng đầu lên. Biết nói sao nhỉ, gặp gỡ chia ly đều do duyên phận, dù là máu mủ ruột thịt cũng không thể cưỡng cầu, giống như Thần Thần, hôm nay là bảo bối trong lòng, sau này sẽ có ngày tung cánh bay xa. Còn cô, sau khi trải qua sinh tử hợp tan, đã không còn dũng cảm một mình nữa, sợ nhất là chia ly.
 
Chương 142: Ngoại truyện 4: Nhiều năm sau (1)


Đêm đến gió mưa dữ dội, đúng là kiểu thời tiết giữ khách ở lại Giang Nam.

Thẩm Phượng Thư để mặc cho phụ tá sắp xếp phòng nghỉ, còn mình thì đứng dưới mái hiên nhìn bức tường trắng ngói đen ngẩn người. Tuy đã đổi chủ, nhưng cách bài trí nơi này không khác biệt mấy so với lúc còn nhà họ Quý, anh cứ tưởng mình đã quên, giờ phút này lại nhớ ra từng chút một. Vừa rồi quản gia tiếp khách ở gian nhà phụ của Tư Vĩnh Đường, trước kia bà cụ thường đọc sách viết chữ ở Đông sương phòng, thỉnh thoảng sẽ tiếp khách ở đó. Dưới cửa sổ có cây hải đường và cây lựu, hai mùa xuân hạ hoa nở rực rỡ, ngoài Tây sương phòng thì trồng một cây mai, đầu xuân hương thơm ngào ngạt. Từ Tư Vĩnh Đường đến Ngắm Hoa Lâu trồng toàn cây ngô đồng, lấy ý "Ngô đồng xanh nghênh phượng hoàng".

Nhưng dù sao cũng có điểm khác biệt, bây giờ nơi này là Ngô công quán.

Trong ánh đèn mờ ảo, cơn mưa lớn tạo thành những gợn sóng mỏng manh trên mặt đất, tiếng sấm ầm ầm vọng lại từ xa. Thẩm Phượng Thư chỉ đứng một lúc mà ống quần đã ướt sũng, hơi lạnh theo hơi nước bốc lên, những vết thương cũ khắp người bắt đầu đau nhức. So với những chỗ đó, nơi anh bị thương nặng lần đầu tiên trong đời đã chẳng là gì, so với những mảnh đạn găm trong người chưa lấy ra hết thì nó chỉ có thể coi là chuyện cũ, tuy vẫn còn đau nhói như kim châm, nhưng dù sao cũng đã lâu rồi.

Thẩm Phượng Thư cẩn thận nhớ lại, phát hiện những người trong ký ức đều có chút mơ hồ, Minh Chi hình như là gương mặt trái xoan, dung mạo xinh đẹp, nhưng cụ thể thì lông mày mắt mũi thế nào? Anh chỉ nhớ rõ khuôn mặt tím tái vì lạnh của cô trong gió tuyết, máu chảy dọc theo má tụ lại ở cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống người anh. Còn cô trong ngôi nhà này, anh thực sự không nhớ rõ nữa.

Phụ tá bàn giao xong mọi việc với người hầu trong phòng khách, mới phát hiện nửa người Thẩm Phượng Thư ướt sũng, lập tức có chút sốt ruột, nhưng lại không dám nói nhiều, chỉ có thể bĩu môi, cố ý đi đi lại lại gây ra tiếng động. Sếp vừa mới phẫu thuật ở Thượng Hải, cơ thể vừa mới khỏe lên một chút đã vội vàng đến vùng quê này, nói là thăm bạn thì cũng không giống. Nghe nói chủ nhân của Ngô công quán xuất thân là lưu manh, mười năm trước không biết bằng cách nào lại trà trộn vào quân đội, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, sau đó giành trước chiếm được không ít "tài sản của địch". Ngôi nhà này từng bị người Nhật chiếm đóng, sau đó bị thiêu rụi, cũng bị họ Ngô mua lại, bỏ ra một số tiền lớn xây dựng thành dáng vẻ như bây giờ.

Cũng có chút thẩm mỹ, không phải kiểu phô trương của kẻ mới phất, phụ tá nghĩ.

Thẩm Phượng Thư hoàn hồn, vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Phòng khách vô cùng sạch sẽ, tuy luôn bỏ trống nhưng không hề có chút bụi bặm nào. Hiện giờ đã là tháng tư, nhưng vì sức khỏe của anh, chăn đệm đã được làm ấm bằng bình nước nóng từ trước, mọi thứ đều thoải mái.

Mưa gió ngoài cửa sổ mãi đến nửa đêm mới dần tạnh, trời vừa hửng sáng đã có tiếng chim hót líu lo. Thẩm Phượng Thư từ từ tỉnh dậy, lắng nghe một lúc, hình như có tiếng còi ô tô vọng lại từ xa. Lúc quân Nhật đến, cả thành phố nhỏ này mười nhà thì đến chín nhà trống rỗng, người chết vô số, nhưng những năm gần đây cuối cùng cũng đã khôi phục lại. Hôm qua lúc anh đến, đường phố náo nhiệt sạch sẽ, giống như ngôi nhà cũ của nhà họ Quý, hóa thành tro bụi rồi lại hồi sinh.

Bữa sáng là cháo trắng, kèm theo bốn đĩa thức ăn nhỏ và bánh ngọt. Thẩm Phượng Thư ăn một bát cháo với rau cải muối chua, ăn một chiếc bánh nướng mè nhỏ, số còn lại phụ tá ăn hết sạch. Phụ tá của anh cũng họ Thẩm, từng đi học ít năm, làm học việc cho một ông chủ tiệm thuốc mấy năm, mắt hơi cận, gia nhập quân đội với tư cách là thanh niên nhiệt huyết, nhưng thực sự không phải là người có tố chất làm lính, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được. Thẩm Phượng Thư điều cậu ta đến bên cạnh mình, may mà cậu ta làm phụ tá cũng khá tận tâm.

Thẩm Phượng Thư uống trà xong, quản gia đến xin chỉ thị, chủ nhân nơi này đã về, mời anh gặp mặt.

Thẩm Phượng Thư đến đây chính là vì chuyện này, nghe vậy liền đứng dậy, theo quản gia đi đến Ngắm Hoa Lâu. Lần hỏa hoạn thiêu rụi nhà họ Quý, cây mẫu đơn trăm năm tuổi kia may mắn sống sót, lại đến mùa hoa nở, chủ nhân thường tiếp khách trước hoa.

Cả đoàn người đi qua những khóm hoa, dọc đường chỉ gặp duy nhất một người làm vườn, Tiểu Thẩm không khỏi tò mò, chẳng lẽ Ngô công quán không có phụ nữ?

Vừa mới nghĩ đến, trên Ngắn Hoa Lâu thò ra nửa khuôn mặt, cười tươi gọi: "Anh họ!"

Cô gái kia nói giọng hơi ngọt ngào, tối qua Tiểu Thẩm đã nghe thấy quản gia và người hầu trong phòng khách cũng nói giọng này, đoán cô ấy là người địa phương, chẳng lẽ cô ấy là bà chủ của Ngô công quán? Nhưng nếu cô ấy gọi sếp là anh họ, sao sếp chưa từng nhắc đến?

Thẩm Phượng Thư ngẩng đầu lên nhìn, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cằm nhọn, lông mày dài mắt sáng.

Anh có chút ngẩn ngơ.

Cô gái kia chạy từ trên Ngắm Hoa Lâu xuống, nhào thẳng vào lòng Thẩm Phượng Thư, thân thiết gọi: "Anh họ!"

Thẩm Phượng Thư nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, lùi lại một bước nhìn, "Em họ."

Anh nhìn cô ấy, đã nhiều năm không gặp, cô bé mũm mĩm trong ấn tượng đã trưởng thành rồi, "Sao... lại là em?"

Linh Chi cười ôm lấy cánh tay Thẩm Phượng Thư đi lên lầu: "Là em. Nghe nói anh nằm viện ở Thượng Hải, em lại không thể đến thăm anh trực tiếp, nên đã nhờ chủ nhân nơi này mời anh đến đây dưỡng bệnh."

Cô ấy nháy mắt tinh nghịch với anh: "Anh biết đấy, không tiện mà."

Thẩm Phượng Thư mỉm cười: "Có gì mà không tiện. Em khỏe không?"

"Em khỏe. Anh thì sao? Ca phẫu thuật thành công chứ? Vết thương đã khỏi hẳn chưa?" Linh Chi nhìn Thẩm Phượng Thư, thấy khuôn mặt gầy gò, tóc mai điểm bạc của anh, mũi bỗng cay cay, nước mắt rơi xuống, "Em thường xuyên thấy tin tức của anh trên báo, vừa tự hào vừa lo lắng cho anh."

"Anh cũng khỏe."

Thẩm Phượng Thư nhẹ nhàng buông tay cô ấy ra, dựa vào lan can nhìn mặt hồ gợn sóng, "Sao không nghe lời chị gái?"

Linh Chi đứng bên cạnh anh, quản gia dẫn Tiểu Thẩm đã đi xa. Mãi một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Em không còn là trẻ con nữa. Chị Cả có ý tốt, nhưng em có suy nghĩ của riêng mình, con đường em muốn đi không giống với chị ấy."

"Em nên gặp chị em một lần."

Sơ Chi từ Hồng Kông trở về, nhờ Thẩm Phượng Thư tìm cách gửi thư cho Linh Chi, nhưng Linh Chi vẫn luôn không hồi âm cũng không xuất hiện.

Linh Chi tỉnh táo lại từ niềm vui khi gặp mặt, "Gặp rồi cũng vẫn là những lời nói cũ rích, anh nghĩ chị Cả sẽ từ bỏ sao? Hơn nữa chị ấy dạy học ở Trùng Khánh cũng rất tốt, rất có ý nghĩa." Cô ấy nhìn bầu trời xa xăm: "Anh họ, em cứ ngỡ nơi này vẫn là nhà họ Quý."

Thẩm Phượng Thư nhìn về phía sâu trong sân, đúng vậy, rất giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

"Ở bên ngoài, em không còn là tiểu thư nhà họ Quý nữa, đúng là đã phải chịu khổ. Nhưng em cảm thấy rất có ý nghĩa, quá khứ đã là quá khứ, bây giờ là lúc xây dựng lại." Cô ấy quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Thẩm Phượng Thư: "Anh họ, ở lại đi."

Trong ánh mắt cô ấy có sự kiên định, có hy vọng, cũng có ánh hào quang đặc trưng của người trẻ tuổi.

Thẩm Phượng Thư nhất thời không biết trả lời thế nào.

Hai con én bay vụt qua, hai người không hẹn mà cùng nhìn theo, thấy dưới mái hiên có một tổ chim én.

Hình như chim én quen thuộc đã quay về.

Linh Chi đột nhiên nhớ đến một câu thơ cũ.

"Ngô Bảo Sinh có biết mục đích em đến đây không?" Thẩm Phượng Thư hỏi với giọng lạnh lùng.

Chủ nhân của Ngô công quán - Ngô Bảo Sinh bị thương ở chân, lúc đi bộ hơi khập khiễng, chậm chạp xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Linh Chi nói: "Em muốn biết, người hỏi em câu này là anh họ, hay là..."

Cô ấy chưa nói hết câu, Ngô Bảo Sinh chắc là đi mệt rồi, liền lớn tiếng hỏi từ xa: "Quý Linh Chi, tôi đã đồng ý cho cô hai mươi phút, thời gian đã hết rồi. Chuyện của cô có thành hay không đều không liên quan đến tôi, nói xong rồi thì cút nhanh đi!"
 
Chương 143: Ngoại truyện 5: Nhiều năm sau (2)


Ngô Hữu Sinh, tên thật là Ngô Bảo Sinh.

Thẩm Phượng Thư xem thư của cậu ta mới nhớ ra, dưới trướng Minh Chi đúng là có một người em trai như vậy, lúc đó tin tức truyền về nói rằng cậu ta đã chết chung với quân truy đuổi, không ngờ lại không chết. Bây giờ điều tra ra, Ngô Hữu Sinh có thể coi là một nhân vật tầm cỡ. Tuy xuất thân là quân ô hợp, nhưng sau khi được thu nạp đã theo quân chủ lực chinh chiến khắp nơi, đánh không ít trận ác liệt, nhưng sau khi chiến thắng thì cũng không hề kém cạnh trên con đường kiếm tiền.

Nước quá trong thì không có cá, Thẩm Phượng Thư hiểu rõ, nhưng gặp phải những kẻ ăn uống khó coi thì chung quy vẫn không thích.

Ban đầu anh định về Tùng Giang dưỡng bệnh, Ngô Bảo Sinh viết thư nói rõ lai lịch, lại nói người quen muốn gặp mặt, anh cứ tưởng là Minh Chi đã xuất ngoại từ lâu, không ngờ lại là Linh Chi.

Chỉ là không biết Ngô Bảo Sinh đóng vai trò gì trong chuyện này, hai mang, hay là thân ở Tào doanh lòng ở Hán, hoặc là thấy tình thế bất lợi nên dứt khoát đầu quân sang bên kia, từ trước đến nay không thiếu những kẻ xoay chiều theo gió.

Bảo Sinh xách giỏ tre leo lên lầu, cứ như chưa từng quát lớn tiếng nào, cậu lấy từng thứ trong giỏ ra bày lên bàn.

Trà trước tiết Thanh minh, một đĩa hạt hướng dương, một đĩa bánh trôi.

Linh Chi giúp cậu bày mấy tách trà, trước tiên rót nước sôi rồi mới cho trà mới vào.

Trong chốc lát, tách trà đầy màu xanh non, cô ấy bưng một tách đưa cho Thẩm Phượng Thư, "Anh họ."

Thẩm Phượng Thư nhận lấy, Linh Chi bưng tách thứ hai cho Bảo Sinh, chân thành nói: "Anh Bảo Sinh, cảm ơn anh vì đã nể mặt chị Hai mà giúp..."

Bảo Sinh nhận lấy tách trà ngắt lời cô ấy: "Thôi đi."

Cậu nâng tách trà như nâng chén rượu hướng về phía Thẩm Phượng Thư: "Anh Thẩm, con bé này bị ma nhập rồi, cứ một mực tin vào cái đó. Nếu em ngăn cản nó, nó nhất định sẽ nghĩ cách khác để gặp anh."

Nói đến đây, Bảo Sinh nhăn mặt cười như thể bị đau răng: "Bọn họ đúng là... vô cùng lợi hại. Em vừa không muốn thấy nó gây họa, lại không muốn anh bị liên lụy, nên mới nghĩ ra cách này để mời anh đến. Em theo chị gái gọi anh một tiếng anh, anh đại nhân đại lượng đừng trách."

Thẩm Phượng Thư nhấp một ngụm trà. Là trà ngon, hương thơm thanh khiết tràn ngập khoang miệng.

"Khu vườn này không tệ."

Bảo Sinh nhìn theo ánh mắt anh, trăm hoa đua nở sắc xuân tràn ngập khắp vườn, "Lúc bà cụ sức khỏe không tốt, chị gái đã đưa em về thăm họ. Không giấu gì anh, lúc đó em đã nghĩ, nếu có tiền em cũng muốn có một ngôi nhà như thế này. Đã may mắn sống sót, em cũng muốn tùy hứng một chút. Anh thanh liêm như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy em làm bậy, nhưng em không giống anh, không giống chị gái, không có những thứ này em không chống đỡ nổi..." Mắt cậu ngấn lệ, "Em sợ chết, nhưng những năm qua chúng ta đã chết bao nhiêu người, không có chút hy vọng nào em thực sự không chịu đựng nổi."

Linh Chi giật mình, cô ấy từng sống ở vùng núi heo hút, cũng từng đến nơi phồn hoa đô hội, nhưng nơi này là ngôi nhà cũ của cô ấy, mọi sự vô lo vô nghĩ đều dừng lại vào lúc chiến tranh nổ ra. Ngay cả Thẩm Phượng Thư, cũng nhớ đến khoảnh khắc chị em nhà họ Quý đánh đàn bốn tay trên bãi cỏ.

Gió đưa tiếng nhạc khe khẽ vọng lại từ xa.

Thẩm Phượng Thư tập trung lắng nghe, nhưng lại không còn nữa.

"Năm đó được Minh Chi nhờ vả, tôi phái người đi tìm cậu mất khoảng hai ba năm, nhưng vẫn không có tin tức gì của cậu. Cậu đã đi đâu vậy?"

"Phía trước có chặn đường, phía sau có truy binh, em đã ôm tâm lý quyết tử. Nhưng đến lúc nguy cấp, cuối cùng vẫn nhảy xuống nước trước một bước, may mắn không chết." Bảo Sinh xắn tay áo lên, trên cánh tay toàn là vết bỏng màu đỏ sẫm, có thể thấy cậu thực sự là phúc lớn mới thoát được, "Em trốn trong nhà dân hơn nửa năm để dưỡng thương, đợi đến khi vết thương lành định lên đường đến Hồng Kông. Ai ngờ người Nhật kiểm tra nghiêm ngặt, em lại nằm trong danh sách truy nã, nên đành phải đổi tên lang bạt khắp nơi. Sau đó gặp được mấy người anh em cũ, dần dần tập hợp thêm tàn binh, cũng coi như là một đội quân."

Bảo Sinh thở dài một hơi, "Người đông thì miệng cũng nhiều, đều phải ăn cơm, em lại không thể bỏ rơi họ, may mà trên tay có giấy tờ bổ nhiệm của chị gái, nên dứt khoát dẫn họ đầu quân vào lực lượng chính quy để ăn lương. Ban đầu còn nghĩ phải làm thế này thế kia, nhưng sau đó, sống thêm được ngày nào thì hay ngày đó, chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa."

Thẩm Phượng Thư trải qua còn nhiều hơn cậu, sao có thể không biết cảm giác đó.

Bảo Sinh vừa nói vừa rót thêm nước vào tách cho Thẩm Phượng Thư, "Đợi đến khi thắng lợi, em trở về thấy nơi này chỉ còn là một đống tro tàn, nhất định phải giành lại. Em cứ nghĩ, sau này biết đâu các anh chị sẽ quay lại nhìn một cái, không ngờ người đầu tiên tìm đến cửa lại là con bé này."

Nghe cậu đột nhiên nhắc đến mình, Linh Chi lắc đầu: "Chẳng lẽ các anh vẫn chưa đánh đủ sao?" Cô ấy nhỏ giọng nói: "Em không muốn thấy người mình đánh nhau."

Bảo Sinh cười nói: "Tôi khuyên cô đừng nói nữa, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ."

Linh Chi nổi tính bướng bỉnh: "Tại sao em không được nói? Bây giờ lòng dân ra sao còn cần phải nói nữa không? Ai thắng ai thua chẳng phải đã rõ ràng rồi sao, tại sao còn cố chấp? Chính vì anh họ là người có lý tưởng, em mới càng cảm thấy mình nên đi chuyến này. Nếu chỉ muốn làm một phú ông, anh họ đã không từ bỏ bút nghiên gia nhập quân đội liều chết!"

Cô ấy cao giọng: "Anh họ, anh suy nghĩ nhiều, hành động sớm hơn chúng em, anh là vì mảnh đất này! Đã có ánh sáng nơi cuối đường hầm, tại sao không tiến thêm một bước nữa? Anh còn rõ hơn em, bọn họ..." Cô ấy thậm chí không thèm nhìn Bảo Sinh, "đã vơ vét bao nhiêu! Cảnh đẹp, trà ngon này đều là do tiền cướp thành! Tiền ở đâu ra?!"

Bảo Sinh sững người, lắc đầu cười nói: "Thì ra cô đang tính sổ với tôi. Quý Linh Chi, cô vô lương tâm rồi, tôi đã giúp cô bao nhiêu lần rồi?"

Linh Chi giơ hai tay lên: "Cùng lắm thì anh lại đưa em vào tù, trước đại nghĩa, em chẳng là gì cả."

Bảo Sinh không nói gì, sờ mũi cười.

"Ngớ ngẩn." Thẩm Phượng Thư nói.

Chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết. Bảo Sinh không cần suy nghĩ, cứ như năm đó cưỡng ép đưa Linh Chi đi.

Chỉ là tình hình chung đúng là nan giải, sắp thua trận đến nơi rồi, cậu không tin Thẩm Phượng Thư chưa từng nghĩ đến, nhưng đây không phải là chuyện cậu có thể hỏi.

Khác với Linh Chi - dù cô ấy có làm loạn thế nào, trong mắt Thẩm Phượng Thư, cô ấy vẫn là cô em út nhà họ Quý, còn cậu cứ luôn miệng gọi anh, Thẩm Phượng Thư cũng chỉ nể mặt Minh Chi mà khách sáo với cậu vài phần.

Con người, sinh ra đã khác nhau.

Bảo Sinh từng có cơ hội đi tìm Minh Chi, nhưng cậu cố tình đổi cả tên họ, nghiến răng nghiến lợi đi con đường của riêng mình.

Từ Trọng Cửu kích cậu liều mạng cản đường truy binh, coi cậu như một con chó.

Cậu có thể làm chó của Minh Chi, nhưng chỉ cần Từ Trọng Cửu còn đó, cậu sẽ không cam tâm.

Trời quang mây tạnh cả buổi, đến chiều lại mưa phùn lất phất.

Buổi chiều, thầy lang chuyên trị vết thương do Bảo Sinh mời đến đã cẩn thận khám cho Thẩm Phượng Thư, rồi châm cứu cho anh.

Thẩm Phượng Thư ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cứ tưởng là phụ tá đang chuẩn bị bữa tối, liền khoác áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ.

Trên bàn bày sẵn ba món mặn một món canh, tuy chưa bật đèn, nhưng mùi thơm của cá hấp giăm bông, trứng xào cá ngân vẫn lan tỏa trong không khí.

Nhưng người ngồi bên bàn...

Anh cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng cô đi tới bật đèn lên, trong ánh sáng đột ngột mỉm cười gọi anh: "Anh họ, lâu rồi không gặp."

Cô vẫn như xưa, như thể thời gian chưa từng trôi xa.
 
Chương 144: Ngoại truyện 6: Nhiều năm sau (3)


Ngoài rèm mưa tí tách, từng giọt từng giọt rơi.

Thẩm Phượng Thư khẽ nuốt nước bọt, "Em về khi nào vậy?"

Mấy năm nay cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt. Từ Trọng Cửu và Minh Chi đã đăng ký một công ty vận tải ở Mỹ, hợp tác với người ta mua một con tàu, ai ngờ chưa kịp thu hồi vốn đã bị tàu ngầm của Đức đánh chìm.

Khoảng thời gian đó Thẩm Phượng Thư đang ở Trường Sa, đợi đến khi anh chuyển đến Giang Tây thì hai người họ đã vay tiền mua con tàu thứ hai, chuyên chạy tuyến đường từ Úc đến Ấn Độ. Khi Thẩm Phượng Thư rời khỏi sông Cám, thì nhận được tin con tàu đó đã bị người Nhật tịch thu sung công từ lâu. Năm thắng lợi, anh đã cố ý đến Hồng Kông, nhưng văn phòng của công ty vận tải đã trống trơn, chỉ biết hai người họ lại mua một chiếc tàu chở hàng nhỏ, đi lại giữa các cảng Đông Nam Á.

Sao có thể giống như trước kia được nữa.

Dưới ánh đèn, Thẩm Phượng Thư nhìn rõ nụ cười trong mắt cô, cũng nhìn thấy vết chai trên ngón tay cô, đó là thứ anh vô cùng quen thuộc, dấu vết của người cầm súng.

Minh Chi suy nghĩ một chút, lúc đến thì trời đã tờ mờ sáng, "Sáng nay."

Đi đường vất vả, Từ Trọng Cửu và Thần Thần hai con khỉ hoang vẫn chưa thấy đủ, nói là ngủ đủ trên tàu xe rồi, rửa mặt xong liền lên núi uống trà.

Cô rót một chén rượu thuốc nhỏ, đặt trước mặt Thẩm Phượng Thư. Thầy lang nói cơ thể của bệnh nhân chỉ có thể như vậy, vết thương tích tụ nhiều năm, có thể làm cũng chỉ là cố gắng điều dưỡng để mong có kỳ tích. "Anh họ, uống nóng đi."

Thấy Thẩm Phượng Thư có vẻ nghi ngờ, cô giải thích: "Bảo Sinh đã nói với em rồi, chuyện Linh Chi tìm anh."

Biển người mênh mông, bến tàu lớn của Cố tiên sinh đã trở thành nơi trung chuyển tin tức.

Sau khi thắng lợi, Cố tiên sinh nằm trong nhóm người đầu tiên trở về Thượng Hải, những năm qua ông ấy đã bỏ tiền bạc công sức ra, có công lao rất lớn, nhưng vận may không được tốt, sau khi trở về vẫn luôn không được như ý muốn. Bên ngoài không thuận lợi, trong nhà cũng không yên ổn, Cố Quốc Hoàn hình như lại bị xúi giục, âm thầm có những hành động mờ ám.

Năm đó, vì sợ con trai đi sai đường nên ông ấy đã đưa Cố Quốc Hoàn sang Mỹ, đợi khi mọi chuyện lắng xuống thì lấy lý do sức khỏe không tốt để gọi anh ấy về. Cố Quốc Hoàn lo lắng suốt dọc đường, về nhà thấy ông già chẳng có vấn đề gì, tức giận làm ầm ĩ một trận, nhưng không ra khỏi nhà nữa.

Cố tiên sinh nhận ra "dị động" của con trai, liền âm thầm điều tra, tra ra lại là Quý Linh Chi, nên lặng lẽ vòng vo vài đường đưa cô ấy vào tù. Nhưng không biết bằng cách nào mà Cố Quốc Hoàn lại biết tin, tìm đến Ngô Bảo Sinh để cứu người ra.

Vì đã làm phiền Bảo Sinh một lần, đến lúc Thẩm Phượng Thư đến Thượng Hải chữa bệnh, Linh Chi quyết định làm phiền cậu thêm lần nữa. Trước tình hình chiến sự căng thẳng, khắp nơi đều có "tai mắt", không đâu an toàn bằng ngôi nhà cũ của nhà họ Quý. Bảo Sinh vừa giúp Linh Chi liên lạc, vừa bí mật báo tin cho Minh Chi.

Thẩm Phượng Thư cũng đoán được là Bảo Sinh báo tin, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, "Trọng Cửu và con bé đâu?"

"Ban ngày đi dạo trong núi một vòng, buổi chiều bị Bảo Sinh dẫn đi nghe hát, nói là ăn cơm ở ngoài rồi mới về."

Minh Chi vừa nhắc đến Bảo Sinh, liền nhớ đến việc cậu rốt cuộc đã khác xưa rồi. Cậu nói cậu đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không đứng về phe nào cả, có thể vơ vét được bao nhiêu thì vơ vét, tình hình thay đổi thì cậu sẽ đi, đến lúc đó xin chị gái cho cậu góp vốn. Mẹ Bảo Sinh đánh cậu, mắng cậu nhẫn tâm, cậu chỉ nói không hối hận, dù sao chị gái cũng sẽ không bạc đãi người khác, cậu biết chị ấy nhất định sẽ chăm sóc mẹ già, cậu muốn tự mình tự lập.

Mẹ Bảo Sinh nào phải thực sự giận cậu, sau khi đánh mắng xong liền kể lại tình hình sau khi chia tay, nói đến chỗ đau lòng thì không khỏi lại khóc.

Có lẽ cách gặp lại sau nhiều năm xa cách của mẹ con Bảo Sinh mới là bình thường, Minh Chi nghĩ.

"Gặp em gái rồi à?" Thẩm Phượng Thư hỏi.

"Nó không biết em đến." Minh Chi thản nhiên nói. Không phải người cùng đường, cần gì phải miễn cưỡng. "Em đến là muốn khuyên anh đi cùng em." Cô cũng biết vô số "con mắt" đang theo dõi Thẩm Phượng Thư, anh không thể dễ dàng rời đi, một khi đã đi thì sẽ không thể quay lại được nữa. Nhưng nếu ở lại, những gì anh phải đối mặt cũng không phải là những gì anh muốn thấy.

Mưa gió ngoài trời càng lúc càng lớn, Minh Chi đặt bát cơm xuống, đứng dậy đóng chặt cửa sổ.

Những hạt mưa rơi trên mặt kính tí tách vang lên, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt lại có chút lạnh lẽo. Cô nhớ đến Thần Thần chỉ mặc áo mỏng, không biết Bảo Sinh đã đưa họ đi đâu. Còn Từ Trọng Cửu trong thời tiết như thế này, tính khí luôn có chút không tốt, nhất là khi người đối diện lại là Bảo Sinh.

Cũng chỉ là một thoáng lơ đãng.

Nhưng đối với Thẩm Phượng Thư đã đủ để anh đưa ra quyết định rồi.

Chuyện cũ đã qua, một bình rượu đục chỉ còn niềm vui, chỉ có chia ly là nhiều.
 
Chương 145: Ngoại truyện 7: Chỉ có chút liên quan đến câu chuyện này


"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó nữa."

..."Thẩm Phượng Thư có đi cùng Minh Chi không?"

"Không. Anh ấy là quân nhân, bỏ quân đội mà đi chính là lính đào ngũ. Cho dù anh ấy quyết tâm, cấp trên cũng sẽ không để anh ấy đi. Nếu cứ nhất quyết "đi", chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, Minh Chi giúp anh ấy bỏ trốn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm mới."

"Vậy thì, sau đó thì sao?"

"Năm 1951, Thẩm Phượng Thư qua đời vì bệnh ở Quý viên, Mai Thành. Bắt đầu bằng "Tiễn biệt", kết thúc cũng bằng "Tiễn biệt".

"Thẩm Phượng Thư tuy có những khoảnh khắc nam nữ tình trường, nhưng phần lớn thời gian anh ấy nghĩ đến là quốc gia, dân tộc, sinh kế của người dân..."

"..."

"Bảo Sinh thì sao?"

"Năm 1949, theo quân đội rút lui đến Vân Nam, từng sống ở Miến Điện và Thái Lan một thời gian, sau đó làm nghề vận chuyển hàng hóa cùng với Minh Chi."

"Chị em nhà họ Quý?"

"Đầu năm 1950, Sơ Chi đến Hồng Kông trước, sau đó đến Mỹ đoàn tụ với Hữu Chi. Linh Chi được tổ chức sắp xếp gả cho Cố Quốc Hoàn, hai người vẫn luôn ở lại đại lục. Còn Minh Chi và Từ Trọng Cửu sống khá hạnh phúc, ngoài cảm giác bất an khắc sâu trong xương cốt và những vết thương cũ tái phát vào những ngày mưa. Nhưng đối với hai người họ, có thể sống sót và sống tốt đã là đủ rồi."

"..."Còn nữa, Lý A Đông và cô vũ nữ của hắn, mẹ của Minh Chi, sau này họ sống ra sao?"

"Haiz, biển người mênh mông, ai mà nhớ được những nhân vật nhỏ bé đó."

Tôi nói với vẻ mất kiên nhẫn, "Anh hỏi tại sao Minh Chi yêu Từ Trọng Cửu? Tất nhiên là yêu rồi, trong lúc cô ấy hoang mang nhất, chính anh ta đã chỉ ra một con đường mới, tuy con đường đó không tốt đẹp gì, nhưng có sự lựa chọn còn hơn không.

Từ Trọng Cửu có yêu Minh Chi không?

Sao lại hỏi em đàn ông con trai nghĩ gì? Bây giờ em hỏi anh, anh có yêu em không? Tại sao anh yêu em? Anh yêu em ở điểm nào?

Cái đó phải hỏi em chứ?

Vậy thì em nói cho anh biết, người viết tiểu thuyết tình yêu chưa chắc đã hiểu tình yêu, giống như người viết tiểu thuyết trinh thám sẽ không thực sự giết người. Em chỉ cảm thấy, nhu cầu của em đối với anh giống như nhu cầu của em đối với tiền bạc, đây là một phép so sánh tương tự."

"..."

"Thôi được rồi, em sửa lại, tình yêu của Từ Trọng Cửu dành cho Minh Chi, giống như tình yêu của em dành cho việc viết lách, khắc sâu vào trong xương tủy."

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top