Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 80: Trồng khoai lang


Trong phút chốc, trong bát của Tô Mộc Lam chất đầy những miếng thịt, nước sốt của thịt xào chua ngọt, dường như dính đầy vào cơm trong bát.

Nhìn thấy nước sốt tươi tắn, Tô Mộc Lam chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Được, ta cũng ăn.” Tô Mộc Lam nhếch môi cười, kêu đám trẻ tiếp tục ăn cơm trưa.

Trời nắng như thiêu đốt, khói bếp bốc lên từ từng hộ gia đình, những người ở cánh đồng và vườn cũng vội vã trở về.

Khi Tôn thị từ ruộng rau trở về, chiếc giỏ tre trên tay đầy ắp đậu que tươi, cà chua và dưa chuột.

Đậu que cùng cà chua, về làm món mì hấp lồng, kết hợp cùng tỏi tươi, là món ăn thỏa mãn nhất trong thời tiết mùa hè này, nếu như thêm vào bên trong rau một ít thịt ba chỉ, ăn vào béo ngậy sẽ rất thơm.

Tôn thị càng nghĩ càng vui, nhịn không được chặc lưỡi.

Nhưng vừa nghĩ đến mì hấp lồng buổi trưa không thể bỏ thịt ba chỉ, nhịn không được mà thở dài.

Trong nhà, hơn nửa tháng vẫn chưa ăn qua thịt, nếu ở dưới tính trạng này, chắc là nửa tháng sau cũng có thể đủ ăn sặc một bữa thịt no nê.

Ôi....

Tôn thị có chút chán chường, bản thân bất giác đã không hay không biết mà đi đến trước nhà cửa Tô Mộc Lam, vươn cổ dài ra nhìn vào bên trong, lúc nhìn thấy trong sân không có lấy một bóng người, có chút kinh ngạc mà nhướng mày.

Lúc này, là lúc đang ăn cơm, nhưng một nhà Tô Mộc Lam không ở trong sân ăn cơm.

Vậy khẳng định là ăn ở gian nhà chính!

Trời nóng như vậy, không ở ngoài cho mát mẻ, vậy mà lại ở trong gian nhà chính nóng nực mà ăn cơm, vậy nói rõ nhà bọn họ chỉ có thể trốn ở trong gian nhà chính ăn đồ ngon.

Nói không chừng, bữa cơm trưa là ăn thịt.

Tôn thị cau mày, nặng trĩu mà nhíu này, thậm chí còn gắng sức hít vào, cảm thấy bản thân dường như ngửi được mùi thơm phảng phất của thịt.

Xem ra, Tô Mộc Lam này dựa vào bán khoai lang sấy dẻo, thật sự kiếm không ít tiền.

Nhìn chằm chằm cái mớ đang phơi ở dưới mặt trời, khoai lang sấy dẻo có chút nhăn và héo, Tôn thị mày cau lại dần dần giãn ra.

Ôi, cái này thì có gì chứ.

Nếu nhà Tô Mộc Lam này đã kiếm được tiền bởi nguyên do là khoai lang sấy dẻo, vậy nàng ta cũng có thể phơi khoai lang sấy dẻo, lại không phải chuyện khó.

Tôn thị nghĩ như vậy, xách theo giỏ tre đầy ắp, vui vẻ mà đi.

Cả người nhà Tô Mộc Lam không biết chuyện phát sinh bên ngoài, ở trong phòng hưởng thụ dùng một bữa ăn tuyệt vời.

Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa, lật khoai lang sấy dẻo, đợi đến trời mát mẻ một chút xuống ruộng làm việc.

Bận rộn như vậy hai ngày, Tô Mộc Lam chuẩn bị bắt đầu trồng khoai lang.

Thực tế mà nói, mầm khoai lang vẫn còn chưa đủ tốt, nhưng đã không còn sớm, nếu như không đen mầm khoai lang trồng xuống, đợi đến mùa thu lúc thu hoạch, sợ khoai lang không thu hoạch được gì.

Sau khi cân nhắc, Tô Mộc Lam quyết định sớm trồng giống khoai lang trên ruộng mới khai hoang.

Đem mầm khoai lang trồng trong sân đào ra, cẩn thận nhổ những chồi non đã mọc vài lá từ lỗ khoai lang lên, rồi lại đào một lỗ ở trên khu đất đã khai hoang, đặt mầm khoai lang vào, và xới đất… như vậy thì mầm khoai lang này sẽ được trồng tốt hơn.

Trồng khoai lang không cần đào hố quá sâu, trẻ nhỏ dùng xẻng cũng có thể hoàn thành, hơn nữa bởi vì khoảng thời gian trước mưa lớn, thời gian lại dài, lần này cũng không cần lại tưới nước, cũng coi như bớt đi nhiều việc.

Cũng bởi vì những điều này, Tô Mộc Lam dẫn theo đám nhóc Bạch Lập Hạ, trồng mầm khoai lang, tốc độ cũng rất nhanh.
 
Chương 81: Hông minh


“Nhà Thạch Đường, trồng khoai lang à?”

Tô Mộc Lam nghe tiếng, dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Khang Nguyên đang đứng ở đó, cười nói, “Sợ ruộng lương thực không đủ ăn, khai hoang đất và trồng chút khoai lang, đến lúc đó cũng đề phòng rủi ro.”

“Lý Chính thúc đến thăm ruộng sao?”

Bạch Khang Nguyên trong nhà không thiếu tiền, trong nhà cũng không ít đất, nhưng dường như chỉ cho thuê, chỉ giữ lại hai sào ruộng lúc rảnh thì đến chăm sóc mà thôi.

“Nhân lúc mát mẻ, đi ruộng bắp nhổ cỏ.”

Bạch Khang Nguyên thấy Tô Mộc Lam, ánh mắt có hơi chớp, “Nhà Thạch Đường, mảnh đất này của ngươi có phải là vẫn chưa đi nha môn nộp tiền thuế?”

“Vậy....”

Tô Mộc Lam nhất thời có chút ngại ngùng.

Đất hoang khai hoang xong, theo lý nên đi nha môn giao nộp mỗi sào ruộng ba bạc lẻ, đất này có cái khế đất, mới có thể thực sự biến thành đất của bản thân, nếu như không giao bạc, không có khế đất, theo lý mà nói, đất này không thể trồng được, nếu như trồng rồi, sau này lúc thu hoạch, những đồ này cũng có thể thành đồ không có chủ, người khác cũng có thể đến thu hoạch.

Chỉ là đất này đã có thể xem như là đất đã hoàn toàn được khai khẩn ra, có thể thu hoạch hay không còn chưa chắc, cộng thêm bạc trong tay cũng không có bao nhiêu, Tô Mộc Lam liền nghĩ đợi qua một thời gian mới đi bàn giao chuyện tiền đất.

Nhiều người trong thôn cũng như vậy, khai khẩn xong rồi trồng, đợi dư giả tiền hoặc là hiện tại không có cách nào đi nha môn giao nộp tiền đất, hơn nữa mọi người đối với chuyện này giấu kín như bưng, không có người nào tận lực truy cứu cái này, cũng sẽ không có người bởi vì nhà mình không có khế đất, mà người khác lại đi thu hái những cây trồng mà họ đã dày công chăm sóc và không ngại mạo hiểm.

Cũng bởi vì những nguyên do này, Tô Mộc Lam mới gan dạ yên tâm mà trồng khoai lang trước.

Lần này Bạch Khang Nguyên truy xét, Tô Mộc Lam nhất thời không biết ông đến đây có ý gì, cũng chỉ có thể đáp sự thật, “Cái gì, Lý chính thúc, ta là nghĩ như vậy....

.”

“Nhà Thạch Đường.” Bạch Khang Nguyên nhìn khắp phía, hạ thấp giọng một chút, “Miếng đất này của ngươi cũng không tính là đất tốt, ngươi nguyện ý trồng thì trồng trước đi, chuyện giao tiền đừng quá lo lắng, người khác hỏi, cứ nói tiền sắp tích đủ rồi, tích đủ liền đi giao, bà con ở đây, áng chừng cũng sẽ không có ai truy xét chuyện này.”

“Chuyện này nói một cái, chỉ cần nha môn không phái người đi điều tra, trong thôn không ai đi cáo, chỉ cần miếng đất này của ngươi không làm lỡ việc của triều đình, nói vài câu xong, cũng không có ai bàn cãi qua, Huyện Thái Gia ở đây của chúng ta vẫn còn khá thấu tình đạt lý.”

“Dù sao chính là đất này của ngươi là trồng trước, đừng rêu rao lên, có người hỏi, biết nói những cái này là được”

Đây rõ ràng là nhắc nhở nàng, để nàng trong lòng có chừng mực, gặp phải chuyện biết nên làm thế nào để ứng phó.

Không thể không nói, Bạch Khang Nguyên này là một người không tồi, thường ngày xử lý công minh, nhưng gặp chuyện thực tế, cũng nguyện ý bao che và chăm sóc lợi ích của dân làng.

Tô Mộc Lam hiểu ý, nhếch môi cười, “Đúng, Lý chính thúc, đợi ta mấy ngày tích đủ tiền, sẽ nhanh chóng đi nha môn giao tiền.

Lúc nói chuyện âm lượng tăng cao mấy phần, làm người làm đồng kế bên, vươn đầu ra nhìn vào nàng.
 
Chương 82: Gan heo xào


“Yên tâm đi Lý chính thúc, ta hiểu, không giao tiền thì không viết khế đất, mảnh đất này không bao giờ là của cá nhân mình, nếu nha môn nói lấy đi liền lấy đi, người khác chiếm thì mình cũng không đi nói được, cái này vì nghĩ cho bản thân cũng phải sớm cầm khế đất trong tay mới yên tâm.” Tô Mộc Lam tiếp tục nói.

“Đúng, chính là đạo lý này, ngươi nếu như đã biết thì rất tốt.”

Bạch Khang Nguyên đem cuốc vác lên vai mình, “Vậy được, ta cũng không nói nhiều lời, đi trước đây.”

“Lý Chính thúc đi thong thả.”

Tô Mộc Lam đi phía trước tiễn hai bước, lúc này mới trở về dẫn theo đám nhóc Bạch Lập Hạ trồng mầm khoai lang.

Mảnh đất hoang này không tính là nhỏ, đám nhóc Bạch Lập Hạ tuy nói làm việc rất nỗ lực” nhưng tiểu tôn chính là tiểu tôn, sức lực có hạn, đám nhóc bận rộn đến trời tối, cũng chỉ trồng được một nửa.

Tô Mộc Lam lau mồ hôi trên trán, dẫn theo đám trẻ về nhà, còn lại mớ kia chuẩn bị ngày mai buổi sáng trồng tiếp.

Dọn đồ về nhà, trên đường nhìn thấy hẹ trên bờ, tiện tay nhổ một mới, chuẩn bị đem gan lợn còn sót lại đi kho, dùng trộn hè ăn.

Một cái gan lợn lớn, rắc muối treo ở trong bóng mát, mặc dù thời tiết như vậy cũng có thể giữ gìn ba bốn ngày, hai ngày này ăn gan lợn xào, canh gan lợn cải bó xôi, còn lại một miếng nhỏ, kho sau đó trộn rau vào, mùi vị nhất định không tệ.

Trong lòng Tô Mộc Lam tính toán, đến nhà sau đó liền nhanh chóng chuẩn bị làm.

Gan heo trộn rau bưng lên trên bàn, gan lợn tươi tắn, hẹ thơm thanh, đám nhóc đối với món này không ngừng khen ngợi, nói là ăn ngon.

“Đều nói là bộ lòng không ngon, nhưng nương làm cái này còn ăn ngon hơn thịt heo.” Lúc Bạch Trúc Diệp nói chuyện, gan lợn trong miệng vẫn chưa nuốt xuống.

“Lần này may mắn ta trước kia từng rửa bát ở tiệm rượu, cũng may là đầu bếp không keo kiệt, bình thường còn nguyện ý nói chuyện cùng ta, không chỉ gan lợn, phèo làm ra cũng rất ngon, lần sau ta mua chút phèo về làm ruột xào cho bọn con ăn.” Tô Mộc Lam nói.

“Được.” Đám nhóc đồng thanh đáp lại, trong lòng đối với món ruột xào này lại vô cùng mong đợi

Tô Mộc Lam thấy vậy, nhếch môi cười.

Mầm khoai lang dường như dùng hết công lực cả buổi sáng, lúc này mới hoàn toàn trồng xong, lúc chiều Tô Mộc Lam bận làm bỏng ngô, chiên cơm cháy, dường như bận rộn đến tận tối, lúc này mới ở dưới sự giúp đỡ của đám nhóc, làm cơm tối.

Ngày hôm sau, gà gáy ba lần.

Trời vẫn còn chưa sáng, Tô Mộc Lam liền dậy sớm, bắt đầu thu dọn đồ đi phiên chợ, thu dọn đã sắp xong rồi, lúc này mới đi phòng tây gọi bốn đứa trẻ thức dậy thay đồ rồi đánh răng rửa mặt.

Chân của Bạch Thủy Liễu bị thương đã hoàn toàn khỏe lại, suy nghĩ đến phơi khoai lang sấy dẻo, một khối lượng lớn bỏng ngô còn có nửa sọt cơm cháy phải chuyển đến thị trấn, và định đi kéo những tấm vải mà đám nhóc thích để làm quần áo mùa thu, cho nên Tô Mộc Lam quyết định hôm nay cả nhà cùng nhau đi phiên chợ.

Nướng bột trộn với hành ra hai cái bánh, một người được phát một bát trứng nước, sau khi ăn no uống đủ, Tô Mộc Lam cõng sọt khoai lang sấy dẻo nặng nhất, để bốn đứa trẻ phân nhau ra cõng những sọt bỏng ngô và cơm cháy nhẹ hơn, để Bạch Thủy Liễu xách theo ống nước đã được đổ đầy, một nhà bốn người liền xuất phát đi về phía thị trấn.

Hôm nay xuất phát sớm, trên đường năm người vừa nói vừa cười cũng không cảm thấy mệt, dường như không dừng nghỉ ngơi gì hết, lúc đến thị trấn bày hàng chỉ có thưa thớt mấy người.

Chọn chỗ xong, liền như thường lệ chuẩn bị chất hàng rao bán.
 
Chương 83: Đậu phụ lông


Đã ở trấn trải qua nhiều phiên chợ, sạp hàng này của Tô Mộc Lam bán khoai lang sấy dẻo và bỏng ngô hay cái gì đó đều lan truyền ở trên trấn, đặc biệt là lần trước đến phiên chợ không có bán khoai lang sấy dẻo, lần này những người khác nghe thấy Tô Mộc Lam gào to bán khoai lang sấy dẻo, liền vội vàng mua một ít

Bỏng ngô và cơm cháy là món ăn đến sau, nhưng bởi vì thơm giòn ngon miệng, là món ăn vặt phù hợp nhất để giết thời gian vào ngày hè, được mọi người yêu thích.

Có thể nói, ở trên một con phố, sạp hàng nhà Tô Mộc Lam là được yêu thích nhất, là người nhiều nhất, và là cái náo nhiệt nhất.

“Nương, việc làm ăn của nhà chúng ta rất tốt.” Bạch Trúc Diệp là lần đầu cùng Tô Mộc Lam đến phiên chợ, nhìn thấy người trước mắt không ngừng đến, từng cái tiền đồng đi vào túi của nhà mình, đôi mắt đều mở to hết lên.

“Nương làm món ăn ngon đến như vậy, buôn bán đương nhiên là tốt.” Bạch Mễ Đậu vươn cầm lên.

“Nhìn dáng vẻ bộ dạng của đệ, đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi, làm như món ăn do đệ làm vậy, đây là món ăn nương làm.” Bạch Trúc Diệp cười nặn mũi của Bạch Mễ Đậu.

Bạch Mễ Đậu một bên tránh, một bên làm mặt quỷ nói, “Tất nhiên là do bản lĩnh nương lớn, ta mới đắc ý đó.” Đáng tự hào nhất!

Bạch Trúc Diệp sờ tai, cảm thấy Bạch Mễ Đậu nói những lời này không có bất cứ vấn đề nào.

Viptruyenfull.

com - ebook truyện giá rẻ

Không chỉ là Bạch Mễ Đậu, đến cả cô bé cũng cảm thấy vậy.

Bạch Trúc Diệp nhếch môi cười, cằm cũng vươn lên y như Bạch Mễ Đậu.

Tô Mộc Lam nhìn thấy đám trẻ đùa nghịch, nhếch môi cười, tiếp tục mời chào người mua đồ ăn.

uôn bán đồ ăn tốt, lúc mặt trời nâng lên đến nửa bầu trời,

những cái sọt tre lớn lớn nhỏ nhỏ, dường như đều thấy thấp xuống.

“Vẫn còn tốt ta đến không trễ, nếu như đến muộn rồi, thì thật sự cái gì cũng mua không được rồi.” Ngô Điền Phúc lau mồ hôi trên trán, “Còn sót lại những cái này, đều cho ta hết, đặc biệt là cớm cháy kia, đều cân cho ta, đám trẻ trong nhà vô cùng thích, đến cả hàng xóm cũng dò hỏi mua ở đâu, nhờ ta lúc về nhà mang về một chút.

“Được.” Tô Mộc Lam đem khoai lang sấy dẻo còn sót lại, bỏng ngô và cơm cháy, cân trọng lượng, sau đó đưa cho Ngô Điền Phúc tính tổng số ra, “Cơm cháy còn sót lại bị đè nên có chút bể, cân cao một chút, Ngô thúc tổng cộng đưa tám văn tiền là được.”

“Được.” Ngô Điền phúc đưa tiền, cùng Tô Mộc Lam và đám nhóc nói chuyện vài câu, cầm lấy đồ đi.

Đi một lúc rồi quay lại, đem cái giỏ tre nhỏ trong tay cho Tô Mộc Lam, “Suýt nữa quên rồi, lần trước nói cho đậu phụ lông ngươi, ngươi cầm về thử chút mới mẻ.”

Lúc mua đồ không nói chuyện đậu phụ lông, trả tiền xong mới nói, Ngô Điền Phúc quả nhiên không muốn lợi dụng chuyện này, nói chuyện nào thì ra chuyện đó.

Trong lòng Tô Mộc Lam đối với Ngô Điền Phúc lại khâm phục thêm mấy phần, nhận lấy, “Đa tạ Ngô thúc, cái giỏ này, đợi lần sau lên phiên chợ ta lại đưa cho người.”

“Ôi, không phải chuyện gì lớn, lúc nào cũng được.”

Ngô Điền phúc cười đáp lại, đám nhóc bên người Tô Mộc Lam đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng không quấy rầy thêm, nhanh chóng về sạp hàng của bản thân mà làm việc.

Tô Mộc Lam đem mấy sọt tre trống không, sọt tre lớn rồi giỏ tre nhỏ, chia ra vác trên hai bên vai, vẫy tay với đám nhóc, “Đi, nương đem bọn con đi xẻ vải.”

“Đi bộ....”

Đám nhóc vui vẻ đi theo.

Sạp bán vải ở trên phiên chợ không ít, đều là tự dệt, so với hiệu vải bán vải rẻ hơn hai lần, nhưng kiểu loại không nhiều.
 
Chương 84: Yêu thương


Đa số đều là vải thô hỗn hợp, hoặc vải bông mịn, màu sắc cũng là những màu phổ biến chỉ vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng đối với hộ nông dân mà nói, cho dù là những màu sắc đơn điệu, cầm về đi làm quần áo mới, đã là một chuyện khiến người vui vẻ rồi.

Đám nhóc hào hứng mà đi theo Tô Mộc Lam chọn màu bản thân muốn.

Tô Mộc Lam dựa theo sở thích của bọn chúng, cũng theo lời tư vấn về kích thước củba người bán vải, cho đám nhóc còn có bản thân mình một bộ quần áo mới, lại đặc biệt để người bán vải cắt thêm nửa thước vải, để về nhà làm đôi giày cho bốn đứa trẻ.

“Ngươi đây làm nương đúng là yêu thương đám trẻ, mới làm giày cho đám trẻ.” Người bán vải là một người phụ nữ lớn hơn Tô Mộc Lam năm mươi sáu tuổi, một bên đo vải một bên cười nói một câu.

Trẻ em nhà nông, cả ngày chạy đi chạy về, giày đắt hơn quần áo mặc.

Đế giày đa phần đều là đế giày thấp, tuy nói phần lớn đều là đế làm bằng vải cũ dán hồ từng lớp từng lớp một, nhưng những tấm vải cũ này cũng phải có chỗ để lấy, vốn dĩ áo vá rồi lại vá, rồi lại tiếp tục cho con mặc, e rằng dù là vải cũ để dán hồ làm đế giày cũng rất là lãng phí vải trong mắt nhiều người.

Huống hồ chỉ là giày của đứa trẻ, chân to lên rất nhanh, giày mang chưa kịp một năm liền nhỏ, chưa kể lại làm giày từ vải đắt tiền, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, làm lỡ việc nông, bởi vậy nhiều người cho con mang giày rơm, chỉ có lúc rất lạnh, lúc này mới mang giày vải bông.

Giống như Tô Mộc Lam nhìn không giống là người trong gia đình dư giả, hành vi như vậy vô cùng khác lạ, khiến người khác chú ý.

“Nương là thương bọn con.” Bạch Trúc Diệp ở một bên bổ sung một câu.

“Bá nương có thể nhìn ra.” Người phụ nữ thấy Bạch Trúc Diệp dễ thương, lúc nói chuyện trong mắt trong suốt linh hoạt, vươn tay ra vỗ vỗ vào đầu nhỏ của cô bé, “Nương của bọn con đối đãi với bọn con rất tốt.”

“Đại muội tử, thấy ngươi xách nhiều sọt tre như vậy, chắc vừa đi bán hàng về, một mình dẫn theo nhiều trẻ như vậy không dễ dàng, lúc nãy mua vải ta nhiều như vậy, mớ vải rách kia, đem về làm đế giày đi, chỉ cần vá mấy mũi là được, mớ vải này nhìn rách nát, nhưng đều là những góc thừa của quần áo, đều là mới.

“Đa tạ vị tẩu tử này.”

Đồ được tặng, Tô Mộc Lam cũng không khách khí, sau khi nói lời cảm ơn, ôm những mảnh vải vào cùng nhau sau đó bỏ vào trong sọt tre, dẫn theo đám nhóc đi mua đồ khác.

Đường nâu, muối để đánh răng, chỉ để may quần áo... Sau khi mua sắm linh tinh, Tô Mộc Lam đến cửa tiệm mua trâm cài lần trước nói cho ba cô con gái.

“Nương.” Bạch Thủy Liễu kéo áo tay của nàng, “Con nghĩ chúng ta đã cắt vải làm quần áo mới rồi, trâm cài hoa này đừng mua nữa.”

“Cũng không có dịp lễ tết gì, không cần thiết cài trâm hoa, nhà chúng ta ăn thịt không dám ở trong sân ăn, nếu lại cài trâm hoa ra ngoài cũng không thích hợp.”

“Đúng đó nương.” Bạch Lập Hạ cũng nói theo.

Lúc nãy mua vải gì đó đã tốn không ít tiền, Bạch Lập Hạ cảm thấy Tô Mộc Lam kiếm tiền không dễ dàng, cũng lại không nỡ tiêu thêm tiền mua loại đồ không cần có ích.

“Nương, ta cũng không cần trâm hoa cài, có quần áo mới đã đủ rồi.” Bạch Trúc Diệp giương khuôn mặt nhỏ lên.

Thấy ba cô con gái nói như vậy, lại suy nghĩ tình trạng trong nhà hiện nay, Tô Mộc Lam suy nghĩ, gật đầu, “Vậy được, vậy đợi khi qua năm hãy mua.”
 
Chương 85: Hoành thánh thịt


Tết là ngày trọng đại, dù nghèo khó đến mấy cũng cố gắng may cho con cái áo quần mới, mua trầm hoa về cài, đến lúc đó mua tự nhiên sẽ không thấy gai mắt, trẻ con cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn.

Ngày tháng sau này còn dài, nuôi con cái cũng không phải một lúc.

Tô Mộc Lam kéo tay Bạch Trúc Diệp ở kế bên, “Đi, chúng ta mua thịt, buổi trưa đi về gói hoành thánh cho bọn con ăn.

Hoành thánh thịt!

Trong mắt đám nhỏ, nhất thời lóe ra ánh sáng.

Tô Mộc Lam dẫn đám nhóc một mạch đến cửa tiệm thịt.

“Muốn mua gì?” Người bán thịt nhận biết có bóng người đến gần mở miệng mời chào, lúc nhìn thấy Tô Mộc Lam thì mỉm cười, “Hôm nay lại một cái gan heo thế nào?”

Tô Mộc Lam cúi đầu thấy đồ lòng heo bên trong thao gỗ chỉ còn lại ruột già và gan heo, biết người bán thịt này nghe theo nàng mà xẻ đồ lòng heo ra bán, cười nói, “Lần này không mua gan lợn, muốn cái ruột heo, rồi lấy thêm một cân thịt vai.”

“Được.” Người bán thịt cân thịt, lại tìm dây thừng, thuận lợi mà bó ruột lớn kia vào, đưa cho Tô Mộc Lam, “Cũng xem như may mắn lần trước nhờ chủ ý của ngươi, bộ lòng lợn này của ta mới bán nhanh được, ruột heo lần này tính rẻ cho ngươi một chút, đưa ba văn tiền là được.”

“Đa tạ đại ca bán thịt.”

Tô Mộc Lam cười mỉm rồi trả tiền, đem lá sen đã bẻ trên đường lấy ra, gói mấy lớp, bảo đảm sẽ không có mùi gì quá nồng, lúc này mới dẫn đám nhóc đi về.

“Nương, ngươi thật sự có thể làm ra món ruột heo ngon sao?”

Tuy rằng gói ghém mấy lớp lá sen, nhưng ruột heo lớn này vẫn y như cũ bay mùi tanh nồng, người đi đường đều bịt mũi lại, dẫn đến Bạch Lập Hạ cũng có chút hoài nghi thứ đồ này thật sự có thể ăn không.

“Yên tâm, nhất định có thể, hơn nữa bảo đảm bọn con sau khi ăn xong sẽ nhất định muốn ăn nữa.” Tô Mộc Lam vô cùng tự tin, thậm chí còn lộ ra ánh mắt dí dỏm.

Thấy Tô Mộc Lam chắc chắn như vậy, Bạch Lập Hạ cũng yên tâm, dùng sức gật đầu.

Ăn xong sau đó lại muốn ăn lại ruột heo nữa à....

Có phải là ăn ngon hơn thịt xào chua ngọt, còn ngon hơn hoành thánh thịt.

Vẫn là vô cùng mong đợi.

Sau khi Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu hai người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng lúc nuốt nước bọt.

Tô Mộc Lam thì tính toán chuyện bữa trưa, đến nhà thì không hề nghỉ ngơi, bèn bắt đầu bận rộn một mạch, đám nhóc thì ở bên cạnh giúp nhóm lửa rửa rau, làm công việc của trợ thủ.

Hoành thánh thịt hành, vỏ mỏng nhân nhiều, nấu cho nước dùng bên trong hoành thánh đầm đìa mỡ thịt, tỏi và đậu que, dùng đậu que lênh đênh chín nẫu trong nước sôi trộn vào, thanh mát ngon miệng, thích hợp nhất để ăn với đậu phụ lông kia.

Dùng dầu rán, lại thêm nước tương, đường, giấm, rắc một ít muối, rưới thêm một thìa nước dùng mỡ của hoành thánh hấp, màu sắc tươi tắn, đậu phụ lông thơm phức đã được lên bàn.

Bởi vì lên men lông, đậu phụ lông này ngửi vào mang theo chút mùi thối, nhưng ăn vào mùi vị đậm đà, lúc nuốt xuống, càng lưu vị lâu dài.

“Đậu phụ lông lên men này thật sự rất ngon.” Bạch Trúc Diệp liếm môi, “Con ăn cái này rất ngon, sắp đuổi kịp hoành thánh thịt rồi.

“Đây không phải đậu phụ lên men, đây là đậu phụ lông.” Tô Mộc Lam cười nói, “Người khác đa số đều không biết làm.”

“Trách sao mà lúc Ngô thúc công đưa cho chúng ta nhìn rất quý giá, “Bạch Trúc Diệp nói, khuôn mặt nhỏ vội vàng lên tiếng.

Nếu như là đồ khó có được, tất nhiên là không thể hỏi muba người ta, sau này áng chừng sẽ không ăn được đậu phụ lông nữa.
 
Chương 86: Hiểu chuyện khiến người khác đau lòng


“Nếu các con thích ăn, để về ta cũng thử xem có thể dùng đậu phụ làm thành đậu phụ lông không.” Tô Mộc Lam nhìn ra suy nghĩ của Bạch Trúc Diệp, vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của cô bé.

“Nương biết làm đậu phụ lông?” Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cùng lúc thốt lên.

“Cũng không biết, từng nhìn thấy trước kia, cũng nghe người khác nói qua, dựa theo cách ấy hẳn là không khác biệt lắm.” Tô Mộc Lam nói: “Dù sao làm không được cũng không sao, thử trước rồi lại nói.”

Đậu phụ lông quả thực không phải đặc trưng của miền Bắc, mà là món ăn địa phương phía Nam với khí hậu ẩm ướt, Để làm được món đậu phụ lông ở miền Bắc khô hanh, còn phải tốn công sức một phen.

Nhưng mà trùng hợp là, kiếp trước bởi vì nàng thích ăn đậu phụ lông, nên còn nghiên cứu riêng cách làm như thế nào, và thử nghiệm ra thành công.

“Vâng.” Bốn củ cải nhỏ đồng thanh gật đầu, tiếp đó vội vài vùi đầu thưởng thúc đậu phụ lông và vằn thắn thịt.

Ăn xong cơm trưa, buổi chiều bận rộn phơi khoai lang sấy dẻo như thường lệ.

Cả nhà đối với việc phơi khoai lang sớm đã vô cùng thành thục, độ phối hợp cũng cực cao, rất nhanh đã phơi khoai lang đầy viện.

Tô Mộc Lam lấy lòng non heo ra, chuẩn bị chà xát sạch lòng heo, rửa sạch sẽ, buổi tối làm món ăn.

“Nương, chúng ta làm gì?” Bạch Thủy Liễu rửa sạch tay, đi tới.

“Các con...”

Tô Mộc Lam nhướng mày cười nói: “Không cần làm gì, nhân lúc mát mẻ, đi ra ngoài chơi đi.”

Ruộng ngô cũng không cần nhổ cỏ, mầm khoai lang cũng đã trồng xong, nghĩ hôm nay bọn nhỏ cũng đã rất mệt, Tô Mộc Lam liền cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, ra ngoài chạy nhảy chơi đùa.

Đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy, vẫn là nên có ít niềm vui thời thơ ấu, không thể giống người lớn, cả ngày trong mắt chỉ biết làm việc, vậy thì thật sự rất đáng thương.

“Đi ra ngoài chơi ạ....”

Bạch Mễ Đậu gãi tai, mặt lộ ra vẻ băn khoăn.

Trước đây đều là làm việc làm việc làm việc, dường như một phút cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên bảo chúng nó ra ngoài chơi, có chút không biết chơi cái gì.

Hơn nữa, lúc này, trẻ con mỗi gia đình đều xuống ruộng làm việc, chỉ sợ chơi đùa bên ngoài cũng không được mấy đứa.

“Thật sự không được, để con và Mễ Đậu đi bắt sâu đậu đi.” Bạch Trúc Diệp đề nghị.

Bắt sâu đậu không mệt, lúc này cũng mát mẻ, bắt được sâu đậu có thể cho gà ăn, gà ăn no có thể đẻ nhiều trứng, bọn nó cũng lại càng có nhiều trứng gà để ăn, có thể nói bắt sâu đậu giống như ăn trứng gà, việc này cô làm rất vui vẻ.

“Con đi vun xới khoai lang.” Bạch Lập Hạ nói.

“Con cũng đi.” Bạch Thủy Liễu phụ họa nói: “Khoai lang chăm chỉ vun xới một chút, sẽ ra nhiều củ, nhân tiện hái một ít đọt khoai lang về, buổi tối xào rau ăn.”

“Nương, cứ quyết định như thế đi.”

Bạch Thủy Liễu nói xong, ở trong sân tìm hai ống trúc dài, đưa cho Bạch Lập Hạ một ống, thuận tay đưa ống trúc bắt sâu đậu cho Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ: “Hai đứa đi ra ruộng nhà mẹ đẻ Phùng bá, nhà mẹ đẻ Phùng bá làm biếng, sâu đậu nhiều, nhớ đừng mất thời gian quá lâu, tương đối liền trở về sớm một chút.”

“Vậy nương ở nhà rửa lòng heo, chúng con đi trước, chờ lát nữa chúng con trở về sớm một chút.”

Không đợi Tô Mộc Lam trả lời, bốn củ cải nhỏ đã ra cửa, còn tràn đầy sức sống.

Tô Mộc Lam: “...”

Không ngờ bảo bọn nhỏ đi chơi, tự bọn nhỏ lại tìm việc cho bản thân làm?

Con nhà người khác thì lười biếng không nghe lời chơi bời điên cuồng, đến cô thì gặp được thiên thần bảo bối lanh lợi hiểu chuyện.

Chỉ là hiểu chuyện khiến người khác có chút đau lòng.
 
Chương 87: Xem náo nhiệt


Xem ra sau này vẫn phải nghĩ cách, để mấy đứa nhỏ bớt một chút tư tưởng trách nhiệm như vậy, trong lòng nhớ đến vui chơi nhiều một chút mới được.

Không thì, nhìn cảm thấy thật sự xót xa trong lòng.

Tô Mộc Lam suy nghĩ tìm cách sau này làm sao giải quyết vấn đề này, một bên cầm gáo gỗ múc nước, lấy tro than sạch sẽ đến, chuẩn bị chà xát sạch sẽ dầu dính ở lòng heo.

Rửa bằng nước sạch, tro than xoa bóp, rửa bằng nước sạch, lại xoa bóp bằng tro than, lại rửa tiếp bằng nước sạch...

Sau nhiều lần làm đi làm lại, dầu vốn dĩ dính ở lòng heo có thể nói được rửa vô cùng sạch sẽ, một chút mùi cũng không có.

Tô Mộc Lam có chút vừa lòng, lại qua hai lần nước, lật phần lòng heo lại, tuy nói rằng bên trong ăn thơm ngon, nhưng dầu không tốt đối với cơ thể phải loại bỏ sạch sẽ một chút.

Dầu mỡ trơn tay, cạo rất tốn công, Tô mộc Lam đành phải nín thở, hết sức tập trung, đến nỗi Phùng Thị ở bên ngoài gọi cô vài tiếng cũng không nghe thấy.

“Nương Thủy Liễu!” Phùng thị thấy thế, dường như dùng hết sức, lớn tiếng gọi một câu.

Âm thanh này, cuối cùng khiến Tô Mộc Lam phục hồi lại tinh thần, cũng dẫn đến mấy người phụ nữ trở về nhà sớm làm cơm cho gia đình, nhao nhao quay đầu lại xem Phùng thị gọi Tô Mọc Lam rốt cuộc để làm gì.

Trong số đó, bao gồm cả Trương thị.

Mới từ trong ruộng làm việc về, lại chui vào trong vườn rau hái đậu, dưa chuột, cà chua và mấy thứ gì đó, mệt đến thắt lưng không thẳng nổi, nên đặt giỏ trúc ở trên đất, lau mồ hôi trên trán một lượt: “Này, Phùng tẩu tử gọi Tô thị để làm gì thế?”

“Không biết.” Một người phụ nữ họ Trịnh coi như có quan hệ không tồi cùng Trương thị, lắc đầu: “Nhưng mà, ta nghe nói hai ngày trước Phùng thị đứng trước của nhà Tô Thị, nói một hồi đạo lý với Tô thị.”

“Vì sao?” Trương thị mở to hai mắt nhìn: “Không lẽ... Tô thị này không lên tiếng, để Phùng tẩu tử nói như vậy?”

“Sao có thể lên tiếng, Phùng thị trong thôn chúng ta là phú hộ, nhà mẹ đẻ lại có tiền, nhà chồng thì che chở, đầu óc Tô thị kia lại không hỏng, đương nhiên không dám lên tiếng.”

Trịnh thị nói tiếp: “Hơn nữa, Phùng thị nói cũng không sai, Tô thị kia có chút quá đáng, chẳng qua bán khoai lang sấy dẻo kiếm được mấy đồng, liền bữa bữa ăn thịt ăn trứng gà, tưởng gia đình mình là địa chủ à?”

“Theo ta thấy, Phùng thị nói vài câu vẫn còn nhẹ, nếu là ta nói, phải chửi ầm ầm vào mặt một trận mới được, cũng không nghĩ tiền kiếm khó khăn bao nhiêu, chỉ nghĩ ăn uống, nhưng mà còn tương lai sau này...”

Trương thị đột nhiên có chút hưng phấn.

Mấy ngày trước Phùng thị khó dễ Tô Mộc Lam, Tô Mộc Lam còn không dám lên tiếng, lúc này Phùng thị ở đây gọi Tô Mộc Lam, khẳng định lại muốn nói một hồi đạo lý với nàng ta, Tô Mộc Lam lúc này khẳng định vẫn không dám lên tiếng, chỉ có thể cam chịu.

Tưởng tượng tiện nhân bắt nạt trên đầu nàng ta cũng bị người ngoài chỉ vào mũi mắng, lúc đó còn không dám cãi lại, chóp mũi Trương thị có chút đỏ, đi lên phía trước vài bước, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Trịnh thị hiển nhiên cũng dự định như vậy, cầm sọt tre đựng rau trong tay, vô cùng thích thú xem.

Mà bên này, Tô Mộc Lam phục hồi lại tinh thần, thả lòng heo đang cầm trong tay xuống, đi đến góc tường sân, nhìn Phùng thị bên ngoài tường sân: “Phùng tẩu tử có việc?”

Mấy ngày nay, ăn cơm đều đem vào trong nhà ăn, người bên ngoài hẳn cũng không nhìn thấy nhà bọn họ ăn cái gì mới đúng.

Phùng thị sẽ không phải lại muốn nhắc nàng nên tiết kiệm một chút đi...

Nhớ tới lần thể hiện trước của Phùng thị, Tô Mộc Lam lại có chút cười không thành tiếng.
 
Chương 88: Không thể chịu đựng


“Ngươi ở đây rửa lòng heo?” Phùng thị nhìn Tô Mộc Lam hỏi.

“Vâng.” Tô Mộc Lam gật đầu, thành thật trả lời: “Đi chợ trên trấn, thấy có bán nội tạng heo, Nên mua một chút lòng heo về, định buổi tối xào lên ăn.”

Vẻ mặt Phùng thị đột nhiên trở nên kì lạ, mím môi cúi đầu từ trong giỏ tre mình đang sách, lấy ra một con ra, đưa cho Tô Mộc Lam.

“Phùng tẩu tử, ngươi đây là muốn làm gì?” Tô Mộc Lam kinh ngạc, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

“Lần trước nói ngươi hai câu, cũng coi như ngươi nghe lời, biết sống tiết kiệm một chút, lại không nỡ để đứa nhỏ ăn thiếu thốn, ngay cả nội tạng heo cũng mua về nhà, muốn để bọn nhỏ ăn ngon hơn một chút.”

“Tẩu tử ta mềm lòng, không thể chứng kiến cảnh này, nhìn thấy mà mũi ta có chút chua xót, đây là ta mới mua mấy con cá, mới vừa bắt, còn rất tươi, vốn dĩ muốn về nhà hầm canh cá cho Vĩnh Hòa uống, nên cho ngươi một con, ngươi cũng hầm lên cho con uống.” Khi Phùng thị nói chuyện, mũi còn giật giật.

Lần này Tô Mộc Lam kinh ngạc ngay cả cằm cũng không khép lại được.

Này… Mạch máu não Phùng thị này thật sự là khác người bình thường!

Lúc trước nhìn thấy nàng ăn thịt thì lo lắng nàng tiêu tiền như nước, tương lai sau này trôi qua khổ sở, lúc này nhìn thấy nàng ở trong viện rửa lòng heo, lại bắt đầu đau lòng nàng cuộc sống trôi qua vất vả.

Tô Mộc Lam có chút không nói lên lời nhìn trời, trong thời gian ngắn không biết nên trả lời Phùng thị như thế nào.

“Được rồi, đừng ngại, ngượng ngùng, cho ngươi cầm thì cầm đi, lúc trước ta là nói không cho phép lúc ngươi nghèo đến nhà ta xin bánh ngô, nhưng đó là nói bánh ngô, đây là cá, đồ không giống nhau, cuộc sống trôi qua khổ như vậy rồi, đừng đứng đây cạnh mạnh nữa, không nghĩ cho bản thân, cũng vì đứa trẻ mà suy nghĩ một chút.

Phùng thị nói xong, cầm cá trong tay dúi vào tay Tô Mộc Lam.

Lúc này, Phùng thị bên ngoài xem náo nhiệt không bình tĩnh được.

Nàng ta chính là muốn thấy Tô Mộc Lam cúi đầu chấp nhận, thậm chí đã chuẩn bị sau khi Tô Mộc Lam bị Phùng thi giáo huấn, lại đến chế nhạo một hồi, làm cho Tô Mộc Lam mất hết mặt mũi, nhưng xem ra náo nhiệt này, chuyện nàng ta muốn thấy lại không xảy ra, ngược lại thấy được Phùng thị nhét cá vào tay Tô Mộc Lam.

Không thể chịu đựng được.

Trương thị vừa vội vừa tức, mắt đảo vài vòng, ba bước đi làm hai bước đến trước mặt Phùng thị: “Phùng tẩu tử, ngươi cho nàng làm cái gì, Tô thị này có chân có tay có thể làm việc để sống, nghe nói khoảng thời gian gần đây ở trên trấn bán khoai lang sấy dẻo lời được không ít đâu, nàng mới không thiếu cá ăn, lòng tốt của Phùng tẩu tử thật sự dùng sai người rồi.”

Phùng thị mở to hai mắt nhìn, nhìn Trương thị rồi lại nhìn Tô Mộc Lam: “Nương Thủy Liễu thật sự kiếm được không ít tiền?”

Không đợi Tô thị nói, Trương thị đã gật đầu như gà mổ thóc: “Phùng tẩu tử, lời ta nói đều là thật, không tin ngươi đi vào thôn hỏi một chút, có vài người ở trên trấn nhìn thấy nàng, kinh doanh rất tốt, đi chợ một hồi kiếm được không ít tiền.”

“Nếu thật sự như lời nói...’”

Phùng thị có chút đăm chiêu, sau khi ở đó chần chờ chốc lát, từ trong giỏ tre, lại lấy ra con cá nhỏ hơn một chút, liền cầm cùng con cá lúc trước, cả hai con cá đều nhét cả vào tay Tô Mộc Lam.

Nhìn không hiểu!

Trương thị vừa sợ lại kinh ngạc, vội vàng giơ tay ngăn: “Phùng tẩu tử, ngươi đây là làm gì, đã nói Tô thị này có thể kiếm tiền, ngươi còn cho nàng cá?”

Hơn nữa không chỉ một con, còn muốn cho hai con.

Phùng thị này, là điên rồi sao?
 
Chương 89: Làm nhiều lên mới được


“Nếu đã ở chợ kiếm tiền, còn chưa mua được miếng thịt ăn, chỉ mua lòng heo về, thật sự là biết tích kiệm tiền để sống qua ngày.”

Phùng thị chẳng muốn để ý Trương thị, chỉ vội nói với Tô Mộc Lam: “Đây cũng chứng tỏ lời tẩu tử nói lần trước, ngươi quả thật nghe để ở trong đầu, con cá này là phần thưởng, ngươi cầm lấy là được.”

“Không phải....” Tô Mộc Lam sửng sốt một hồi, mắt nhìn tay vô duyên vô cớ có thêm hai con cá, vội vàng giải thích với Phùng thị: “Phùng tẩu tử, nhà của chúng ta cũng không phải không nỡ mua thịt ăn.”

Buổi trưa bọn họ cũng vừa mới ăn hoành thánh nhồi thịt.

“Ai, hai con cá, cũng không đáng mấy đồng, đừng khách khí với tẩu tử.” Phùng thị đẩy tay Tô Mộc Lam về.

Rất rõ ràng, Phùng thị hiểu nhầm Tô Mộc Lam, chỉ nghĩ rằng nàng đang tìm cớ nói xạo.

Thậm chí không đợi Tô Mộc Lam cầm lại con cá, Phùng thị liền bước nhanh ra khỏi sân.

Để Lại Tô Mộc Lam đang cầm trong tay hai con cá vẫn còn giãy dụa, trợn mắt há mồm, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Đồng dạng sững sờ ngốc tại chỗ, còn có Trương thị.

Phùng thị này thật sự là một kẻ cứng đầu, không có chỗ để tiêu tiền!

Đến để xem náo nhiệt không thành còn khiến Tô mộc Lam được lợi lớn như vậy, Trương thị tức giận đến giậm chân.

Nhưng nghĩ đến Phùng thị ra tay hào phóng như vậy, tặng cho người ngoài đồ, ngăn cũng không ngăn được, đảo mắt một vòng, trong lòng lập tức nảy ra một ý tưởng.

Dường như chạy chậm cả đường, đã ngăn được Phùng thị đã đi xa, Trương thị lau mồ hôi trên trán một lượt: “Phùng tẩu tử, cá này...”

“Ngươi có việc?” Phùng thị khi nhìn mặt tràn đầy ý cười, mà nụ cười vô cùng nịnh bợ của Trương thị, lùi về sau nửa bước, mí mắt rũ xuống.

“Phùng tẩu tử, ngươi xem nhà của ta trôi qua cũng không dễ dàng gì, đã mười ngày không ăn thịt, qua ngày cực kì túng thiếu, hái chút rau như vậy, ngoại trừ buổi tối, còn muốn lấy đậu nấu chín phơi nắng làm thành đậu khô, chờ mùa đông lại ăn.”

“Nhà nông mà, cuộc sống dù sao cũng phải tiết kiệm một chút mới được, trở về tiết kiệm hơn, đứa bé còn nhỏ, cũng không thể để nó khổ...”

Trương thị nói lan man xong, một bên liếc mặt Phùng thị, xem thần sắc nàng ta lúc đó.

“Ồ.” Phùng thị lên tiếng: “Đúng là như thế.” Nói xong nói, nhấc chân bước đi.

Mặt Trương thị nhất thời có chút choáng ngợp, nhưng nghĩ đến nói không chừng có thể được hai con cá, lại vội vàng đuổi theo: “Ai, Phùng tẩu tử, ngươi xem Nhị Ngưu nhà ta mấy ngày nay nhà của ta hai ngưu mấy ngày nay nhận không được bao nhiêu việc, thật sự kiếm không được mấy đồng bạc.”

“Vậy kêu Nhị Ngưu nhà ngươi nhận nhiều việc một chút.” Phùng thị nói: “Người mà, thật sự không thể quá lười, phải làm nhiều lên mới được.”

“Việc cũng không thể nói nhận là nhận.” Trương thị xoa hai tay vào nhau, nụ cười trên mặt trở nên hơi ngượng ngùng.

“Vậy chỉ có thể nói Nhị Ngưu không có tiền đồ, nhưng mà không sao, người từ khi sinh ra không phải lúc nào cũng có triển vọng, sau này bảo Nhị Ngưu nghĩ nhiều đường, sẽ có triển vọng.” Phùng thị nói lời chân thành, thậm chí còn đưa tay vỗ vai Trương thị.

Tiếp theo xách giỏ tre, bước đi nhanh.

Trương thị nhìn thấy bóng dáng Phùng thị xa dần, ngây ngốc ở tại chỗ.

Trong nhà túng thiếu, nàng ta tiết kiệm, đau lòng đứa nhỏ...Nàng ta ngầm nhắc đến ba điều này, nói y hệt giống như Tô Mộc Lam, cũng là không phân cao thấp, sao Phùng thị chỉ cho nhà Tô Mộc Lam cá, không cho nàng ta cá?

Phùng thị này, ngốc vô duyên vô cớ, thật không biết người lớn tuổi như vậy, não làm sao một chút cũng không tăng thêm.
 
Chương 90: Nói nàng ta mập


Trong lòng Trương thị oán hận đem Phùng thị mắng vài lần, vừa định đùng đùng nổi giận rời đi, kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt Phùng thị.

“Phùng tẩu tử....

.” Trương thị bị dọa liên tiếp lùi về sau hai bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, cú ngã khiến nàng ta nhe răng trợn mắt.

Nhưng lúc này cũng bất chấp chuyện mình té ngã, chỉ nhớ vừa nãy bản thân trong lòng nóng giận miệng lải nhải khiến Phùng thị nghe thấy, vội vàng giải thích: “Ta, ta...”

“Ngươi không phải muốn hỏi ta vì sao cho nương Thủy Liễu cá mà không cho ngươi?”

Nhưng không chờ Trương thị trả lời, Phùng thị lại nói: “Ngươi nhìn một nương Thủy Liễu nhà người ta, dáng người chỉ một trận gió có thể thổi bay, mấy đứa trẻ mấy ngày nay là từ từ béo lên, nhìn là biết bình thường nàng không nỡ ăn không nỡ uống, để dành thứ tốt nhất cho đứa trẻ, thật sự khiến người khác đau lòng hoảng sợ.”

“Lại nhìn ngươi, eo sắp vượt qua cái vại, thấy được bình thường trong bụng giấu ăn không ít đồ, còn thiếu hai con cá? Sợ là cho ngươi hai con cá cũng không đủ ngươi nhét kẽ răng.”

Giống như hạt đậu đổ ống tre, lách cách lộp bốp một lần nói hết, Phùng thị dứt lời, giống như một trận gió rời đi.

Trương thị ở tại chỗ, cắn chặt răng, mặt vừa đỏ vừa trắng một hồi, cuối cùng mặt thành màu gan heo.

Phùng thị này!

Không cho cá thì thôi, còn nói nàng ta béo!

Còn nói lớn tiếng như vậy.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam đã sớm cười đến ngửa trước ngửa sau, còn có Trịnh thị và tất cả mọi người đang ở đó run run nhịn cười, mặt của Trương thị thật sự không nhịn được, cũng không phủi quần áo vừa rồi ngã sấp xuống dính đất, chỉ xách giỏ tre của bản thân, như chạy trốn mà đi mất.

Xem náo nhiệt cũng đã xem xong, Trịnh thị ôm giỏ tre, cũng chầm chậm từ từ đi về nhà nấu cơm.

Chỉ có Tô Mộc Lam, cười rồi lại cười, cười đến không nổi, thậm chí cảm thấy đầu có chút đau.

Phùng tẩu tử này...Thật sự không biết nên hình dung như thế nào.

Nhưng có thể khẳng định một chút, Phùng thị này, rõ ràng là một người tốt tâm lòng dạ lương thiện.

Mặc dù đối phương là có lòng tốt, rốt cuộc vô công không thể nhận lộc, con cá này nhận có chút cảm thấy bỏng tay, nhất là đối phương có chút hiểu lầm.

Chỉ vừa nhìn bộ dáng vừa rồi kia, chỉ sợ lúc này nàng nói thế nào, Phùng thị cũng sẽ không nghe, lại càng sẽ không nhận con cá này.

Tô Mộc Lam suy nghĩ hồi lâu, quyết định cứ tạm thời như vậy, chờ hôm nào cho nhà Phùng thị chút đồ ăn, coi như trả lại con cá này.

Tính toán như vậy, Tô Mộc Lam tìm một cái chậu gỗ lớn, múc nước, thả hai con cá vào đó.

Cá chép rõ ràng là mới bắt được, lúc này còn chưa chết hẳn, sau khi thấy nước trong chốc lát lung lay, quẫy dodoi trong chậu, chỉ là cái bồn này không tính là lớn, hai con cá ở trong cũng không thể bơi, chỉ di chuyển qua lại.

Nếu đều còn sống, Tô Mộc Lam tính toán hôm nay tạm thời chưa ăn, chỉ tiếp tục sử lý lòng heo trong tay.

Khi trời phía Tây được ánh nắng chiếu thành màu đỏ rực, Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ đã trở về, trong tay ôm một đống lớn thân khoai tây, tiếp theo là Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu, cầm ống trúc nặng trịch trong tay, đều tràn đầy.

“Các con giống như hẹn trước, chân trước chân sau trở về.” Tô Mộc Lam bưng chậu nước đến: “Nước phơi dưới nắng, không lạnh, các con đều rửa đi, nghỉ ngơi một lát chuẩn bị ăn cơm.”

“Nương làm xong ruột heo rồi?” Bạch Mễ Đậu dùng mũi khó nhọc ngửi, cảm thấy bản thân chưa ngửi được mùi thơm.
 
Chương 91: Nhìn không hiểu


“Chờ các con dọn dẹp xong, ta liền làm xong.” Tô mộc Lam nhéo mũi Bạch Mễ Đậu.

Bạch Mễ Đậu sinh ra gương mặt tròn tròn, bây giờ ăn uống nên gương mặt cũng có một chút thịt, càng nhìn càng thêm khả ái, khiến Tô Mộc Lam không nhịn được nhéo khuôn mặt cậu bé.

Chưa kể, mềm mịn bóng loáng, vô cùng thoải mái.

Tô Mộc Lam đột nhiên cảm nhận được sự sung sướng củba người dì già trêu đùa trẻ nhỏ.

Bạch Mễ Đậu cười khanh khác, nhanh chóng cuộn tay áo, đi rửa tay rửa mặt.

Tô Mộc Lam ở bên cạnh chậu nước, tiện tay rửa sạch sẽ hành lá và gừng, sau đó đi vào phòng bếp bắt đầu làm việc bận rộn.

Bốn củ cải nhỏ nhanh chóng rửa sạch sẽ tay chân, cũng rất nhanh phát hiện hai con cá

Bốn cây cải củ đầu tay chân lanh lẹ đích tẩy trừ một phen, cũng rất nhanh phát hiện hai con cá sống động trong chậu nước, thấy hiếm lạ nên vây quanh chậu nước nhìn.

“Cá?”

“Còn có hai con.”

“Từ đâu đến?”

“Là Phùng bá cho.” Tô Mộc Lam từ phòng bếp nhô đầu ra, trả lời một câu.

“Phùng bá nương?” Bốn củ cải nhỏ nhìn thoáng qua nhau.

“Phùng bá nương đang yên lành, sao cho chúng ta cá?” Bạch Thủy Liễu tò mò hỏi một câu.

Cô bé nhớ rõ, lời Phùng bá nương lúc trước vẫn nhắc nhà họ sau này muốn xin cơm, đừng đi đến nhà nàng, nhà nàng không cho được bánh ngô, nói chuyện rất không lọt tai, đột nhiên cho hai con cá, có chút không hiểu rõ.

“Nói ra có chút phức tạp...” Tô Mộc Lam nhức đầu, nhất thời không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với bốn đứa nhỏ, chỉ nói: “Dù sao chính là Phùng bá nương các con cho, nói cho ta để nấu canh cho các con uống, các con nhớ kỹ Phùng bá nương là một người tốt tâm địa lương thiện là được.”

Nói chuyện không lọt tai cũng có thể là người tốt sao?

Bốn củ cải nhỏ, nhất là Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp nhìn thoáng qua nhau, có chút nghi hoặc.

Nhưng nếu nương nói Phùng thị là người tốt, khẳng định là như vậy, dù sao nương nhìn người chuẩn, Trương thị lúc trước chính là ví dụ.

Bốn củ cải nhỏ gật đầu lia lịa.

Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ giúp đỡ nấu cơm, còn lại Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu thì cất khoai lang sấy dẻo trong sân.

Lòng già mất dầu, cho ớt vào xào với tương, cho phần lòng non xào với hành cắt khúc, phần còn lại trộn với rau xanh hầm thành món canh.

a món ăn được lấy ra khỏi chảo, Tô Mộc Lam dùng đậu, cà tím,

dưa chuột để trộn salad đơn giản và tất cả đều được bê lên bàn.

“Các con ăn trước, lòng heo hầm không ít, ta cho nhà thím Lưu các con một bát.”

Tô Mộc Lam cởi tạp dề, bưng một bát đầy ắp, đi về phía nhà Lưu thị.

Lưu thị đang ở nhà nấu cơm, thấy Tô Mộc Lam mang đồ đến cho, mở miệng từ chối: “Giữ lại nhà mình ăn là được, còn cho làm gì?”

“Hầm một chảo lớn, trong nhà đủ ăn rồi, ngươi cũng đừng khách khí, cũng không tính là đồ gì quá tốt, ta nếm thử món hầm của mình hương vị cũng không tệ, nên mang qua để các ngươi cũng nếm thử.” Tô Mộc Lam không quan tâm đến việc bị Lưu thị từ chối, chỉ tìm một cái bát lớn, đổ canh rau vào đó.

Lưu thị thấy thế, cũng không có cách nào từ chối, cười nói: “Vậy con cười nói, “Thế thì nếm thử vậy.”

“Nhưng mà ngươi cũng thật là, ba hôm năm hôm lại đưa đồ này nọ sang đây, hai ngày trước là gan heo xào, hôm nay lại canh lòng heo, thật sự là nhiều quá rồi.”

“Tuy nói nhà ngươi bây giờ sống tốt hơn một chút, nhưng bọn trẻ còn nhỏ, ngươi lại một mình, sau này còn có nhiều chỗ phải dùng tiền, vẫn nên lo lắng ăn uống nhà mình trước.”

“Cũng chỉ này thôi, lần tới đừng tiếp tục cho nữa.”

“Chuyện lần sau để lần sau nói.” Tô Mộc Lam mỉm cười: “Ngươi làm việc trước đi, trong nhà nấu cơm xong rồi, ta về nhà ăn cơm trước.”
 
Chương 92: Nói chuyện cố chấp


“Được.” Lưu thị cười tiễn Tô Mộc Lam ra cửa, tặng cây gỗ vang lam ra cửa, tiếp tục ở trong sân chọn đậu.

Đậu lớn mới hái rất mềm, khi tách phần bị sâu, sẽ phát ra tiếng “lách cách.”

Hàn thị từ nhà chính phe phẩy quạt hương bồ đi ra: “Tô thị lại đến cho đồ?”

“Đúng vậy nương.” nhắc đến việc này, Lưu thị cười nheo mắt: “Tô tẩu tử hầm canh lòng heo, cho một bát lớn, đầy ắp, con ngửi thấy mùi vị không tệ, buổi tối chúng ta lại xào đậu này là đủ ăn rồi.”

“Lần trước là gan heo, lần này là lòng heo, Tô thị tính toán giao thiệt thật tinh ranh, biết lấy mấy thứ không đáng tiền đến lừa gạt người, thu được danh tiếng tốt như vậy? Chỉ là ít nội tạng heo, cũng không biết xấu hổ lấy ra tặng người?”

Hàn thị nhướn mày, hét lên: “Buổi trưa ta ở bên kia tường nhìn thấy, nhà bọn họ ăn vằn thắn thịt, sao không mang mấy bát vằn thắn qua đây để chúng ta nếm thử?”

“Nương... Cũng không thể nói như vậy, người ta ăn thịt là việc của nhà người ta, chung quy không thể vì nhà người ta ăn miếng thịt, thì phải cho chúng ta một chút, có thể cho ít canh lòng heo đã nói lên người ta nhớ đến chúng ta...” Lưu thi nhỏ giọng giải thích.

“Dựa vào đâu không cho chúng ta thịt? Nhưng khi đó ngươi cho đứa trẻ nhà nàng ta không ít bánh bột ngô bánh nướng, nàng ta không phải nên ba ngày năm ngày cho chúng ta thịt?” Lưu thị nước bọt tứ tung, bởi vì do nếp nhăn trên mặt, ánh mắt trừng thành hình hình tam giác “Người ta nói càng có tiền càng keo kiệt, lời này thật sự không giả.”

“Cũng không nhét bao nhiêu, chỉ nhét hai lần, cộng lại được bốn cái, bị nương nhìn thấy, mắng con một trận, nói gì cũng không để con cho, con cũng không dám cho tiếp...bốn cái bánh nướng, người ta còn luôn nhớ chuyện này, con cảm thấy đã rất không dễ dàng.”

Lưu thị cúi đầu nói: “Lại nói, khi ấy Bạch Thạch Đường đã cứu Nhị Hổ nhà chúng ta, theo lý mà nói, ân tình đó bốn cái bánh nướng cũng không đủ, chúng ta nên cho Tô tẩu tử nhà người ta thịt ăn mới đúng...”

Hàn thị nhất thời bị nghẹn họng không nói ra lời, mặt vừa hồng vừa trắng một hồi, trừng mắt hét lên: “Chỉ có ngươi nói có lý, nói thật lắm, chuyện này thế nào đánh giá như vậy? Bánh nướng không nhiều, nhưng nói không sai thì là cứu bốn mạng người không bị đói chết, vậy nhà chúng ta chính là ân nhân nhà nàng ta!”

“Thật không biết làm sao nghĩ được, chưa từng thấy chỗ nào con dâu hướng khuỷu tay ra ngoài như vậy, thật là hỏng tám đời, gặp phải con dâu vô lý như ngươi.”

“Nhà người khác cơm đều làm xong bưng lên bàn, còn ở đây thì già mồm với mẹ chồng, rắp tâm muốn đói chết mụ già này?”

Mắt thấy rõ ràng bản thân nói đúng, nhưng lại bị Hàn thị mắng một trận, trong lòng Lưu thị bất chợt chua xót một trận, cúi thấp đầu: “Con đi làm cơm.”

Nói xong, liền vào phòng bếp bắt đầu làm việc.

“Thật sự là lười như heo, không gào to hai tiếng, ngay cả cơm không biết có mà ăn không, nhà người khác cưới vợ về đều thông minh lanh lợi lại chịu khó, đến lượt nhà mình lại vừa ngu vừa đần, thật là nghiệp chướng...”

Lưu thị nghe được âm thanh Hàn thị bên ngoài mắng chửi, dao thái trong tay ngừng lại một chút, gắt gao cắn chặt môi, nhắm mắt lại.

Hồi lâu lúc sau, mới lại mở mắt, mắt đỏ hoe, cộc cộc cộc thái nhỏ rau.

Sau khi Hàn thị ở bên ngoài quát lớn một lúc lâu, thấy Lưu thị không có phản ứng gì, ước chừng cảm thấy vô vị, nhổ nước bọt, phe phẩy quạt hương bồ đi về phía nhà chính.

Lưu thị nhẹ nhàng thở ra, đi xem nồi trên bếp đã sôi chưa.
 
Chương 93: Nương thật lợi hại


Tuy nói vì phía Đông nhà họ Lưu vừa vặn cách vách nhà Tô Mộc Lam, nhưng cô không thấy nhà họ Lưu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng vốn dĩ hai nhà sát nhau, Tô Mộc Lam vẫn mơ hồ nghe được âm thanh quát lớn của Hàn thị.

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Hàn thị và Lưu thị không quá hòa thuận, tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng lúc này Hàn thị như vậy, Tô Mộc Lam như thế nào cảm thấy có khả năng liên quan một chút đến việc nàng đi cho canh lòng heo.

Nếu bởi vì nàng dẫn đến Lưu thị bị Hàn thị mắng, Tô Mộc Lam có chút băn khoăn.

Nhưng lúc này đi hỏi thăm an ủi Lưu thị, chỉ sợ Hàn thị xấu tính bởi vậy mà thẹn quá hóa giận, đối với Lưu thị lại trách móc và mắng chửi một trận.

Tô Mộc Lam nghĩ, cảm thấy vẫn nên chọn thời điểm thích hợp lại đi tìm Lưu thị nói chuyện này cho thỏa đáng.

“Nương, người đã trở lại, mau vào ăn cơm.” Bạch Thủy Liễu từ nhà chính đi ra, nhìn thấy Tô Mộc Lam đã về đến sân, vội vàng túm tay áo của nàng: “Nếu còn không ăn, thức ăn sẽ nguội mất.”

Tô Mộc Lam đi theo vào nhà chính, ngồi trên ghế, thấy trên bàn đồ ăn chưa động vào, vội vàng gắp rau cho bốn củ cải nhỏ: “Không phải bảo các con ăn trước?”

“Trên bàn cơm, trưởng bối còn chưa động đũa, chúng con không thể ăn, đây là quy củ.” Bạch Lập Hạ trả lời.

“Đúng vậy.” Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ đậu gật đầu.

Lời này, trước đây Bạch Thạch Đường đã dạy, bọn chúng đều nhớ rõ.

Chỉ là tổ phụ tổ mẫu mất, cha cũng còn, chỉ còn nương ở đây, tuy rằng là mẹ kế.

Nhưng mẹ kế đối xử với chúng nó tốt, còn thân hơn mẹ ruột, bọn nó đương nhiên phải tuân theo các quy củ thích hợp.

Bọn nhỏ thật hiểu chuyện.

Trong lòng Tô Mộc Lam vui mừng lại có chút cảm động, càng có chút cảm khái trượng phu Bạch Thạch Đường của nguyên chủ và thê tư nguyên phối.

Có thể dạy dỗ bốn đứa nhỏ quy củ đến như vậy, đôi vợ chồng này hẳn là cũng cực kì lương thiện, hiểu lý lẽ, và vợ chồng vô cùng ân ái đi.

Đáng tiếc, hai cái đều là trẻ tuổi mất sớm...

Tô Mộc Lam trong lòng thổn thức hồi lâu, lại hít vài hơi,

Cây gỗ vang lam trong lòng thổn thức hồi lâu, lại thở dài vài lần, thật lâu tinh thần mới quay trở lại, ăn cơm cùng bốn củ cải nhỏ.

Lòng heo già xào qua, ăn cực kì thơm, cảm giác vô cùng dai, lại xào với ớt, vào miệng tuy rằng cay, nhưng càng ăn càng thơm, càng cay càng thơm, triệt để không dừng lại được.

Lòng heo non ăn không thơm bằng lòng heo già, nhưng thắng ở cảm giác nhẹ nhàng khoai khoái, ăn vô cùng mỹ vị, nhất là canh lòng heo, sau khi uống vị đậm đà, mùi vị rất tuyệt vời.

Tóm lại chính là, ăn ngon!

“Nương nói không sai, lòng heo ăn được.”

“Ừm, giống thịt trư ăn ngon.”

“Ta ăn thấy so với thịt heo còn ngon hơn, thịt heo mỡ không dai, thịt nạc heo lại khô, nhưng lòng heo này càng ăn càng thơm càng dai, càng dai càng thơm.”

“Nương thật lợi hại...”

“Đúng vậy nương thật lợi hại!”

Bốn củ cải nhỏ, một bên la lớn ăn ngon, một bên hết lời khen ngợi Tô Mộc Lam một trận.

Được khen như vậy, trong lòng Tô Mộc Lam rất vui, mắt thỏa mãn mỉm cười, lần lượt thêm ít canh ruột heo cho bốn củ cải nhỏ.

- --

Ngày mùa hè cỏ dại mọc um tùm, cho dù mấy ngày nay trời không mua, lá ngô phơi nắng lớn có chút héo, nhưng cỏ dại trong ruộng ngô và khoai lang, vẫn ào ào mọc lên.

Mới nhổ cỏ một vòng về.

Dặn dò Bạch Trúc Diệp ở nhà trông khoai lang sấy dẻo, Tô Mộc Lam dẫn ba đứa nhỏ khác bắt đầu xuống ruộng nhổ cỏ.

Nhà Tô Mộc Lam như vậy, những người khác trong thôn cũng là như thế.
 
Chương 94: Xem thường ai thế


“Hôm nay ngươi dẫn bọn trẻ xuống ruột nhổ cỏ, ta không đi.” Tô thị một bên vừa nói, một bên buộc tạp dề lên người.

“Sao thế? Vì sao không xuống ruộng nhổ cỏ?” Trượng phu Tôn thị Bạch Phổ thuận có chút kinh ngạc nhìn nàng ta: “Không phải mới vừa ăn cơm xong sao? Sao lại mặc tạp dề?”

“Ai, ngươi có biết, ta không phải lại muốn nấu cơm.” Tôn thị tức giận trả lời một câu.

“Vậy ngươi là muốn làm gì?”

“Ta nha....” Tôn thị nháy mắt, hạ giọng ra vẻ thần bí: “Ta phải ở nhà phơi khoai lang sấy dẻo mới được.”

“Nhà chúng ta không phải đã phơi khoai lang sấy dẻo sao, còn muốn phơi?” Bạch Thổ Thuận vươn tay buồn bực gãi đầu.

“Ngốc, ta nói không phải là loại khoai lang sấy dẻo mài bột, là loại khoai lang sấy dẻo ăn mềm mềm.” Tôn thị càng tức giận, đưa tay vỗ trán Bạch Thổ Thuận một chút: “Ngươi không thấy Tô thị kia bán khoai lang sấy dẻo kia lời bao nhiêu tiền đâu, ta nhìn nhà các nàng ngày ngày ăn thịt.”

“Ta suy nghĩ nếu khoai lang sấy dẻo này như lời nói kiếm được tiền như vậy, nàng ta có thể phơi, chúng ta không thể phơi chắc? Ta liền cũng phơi khoai lang sấy dẻo, kiếm nhiều tiền một chút, nhà chúng ta cũng có thể bữa nào cũng có thịt ăn.”

“Ý tưởng này không tồi.” Bạch Thổ Thuận thả tay vò đầu xuống, chau mày: “Nhưng ngươi có thể phơi ra loại khoai lang sấy dẻo giống nhà người ta không?” Xem thường ai đấy!

Tôn thị có chút mất hứng, bĩu môi: “Lại không phải làm việc gì khó, mấy ngày nay ta cũng thấy qua, khoai lang sấy dẻo nhà Tô thị kia làm cũng không có gì đặc biệt, mỗi ngày lấy ra phơi nắng, phơi hai ba ngày, là thành rồi.”

“Làm rất đơn giản, ta thế nào còn không làm được? Được rồi được rồi, ngươi nhanh chóng dẫn con đi xuống ruộng nhổ cỏ đi, ta ở đây còn nhanh chóng hấp chín khoai lang thành khoai lang sấy dẻo, đến lúc không kiếm được tiền, đều là lỗi của ngươi.” Bạch Thổ Thuận thấy Tôn thị nói như vậy, lại gãi đầu.

Sau khi tự hỏi một lúc lâu, mới nói: “Vậy ngươi phơi nắng thử một ít xem, lỡ như phơi không tốt...”

Cũng không đến mức lãng phí quá nhiều khoai lang.

Tuy nói cuộc sống trong còn tốt, nhưng khoai lang cũng là lương thực, đương nhiên không thể lãng phí hết, càng huống chi ăn nhiều khoai lang một chút, có thể bớt một ít ngô, ngô lấy đi bán ra tiền, cũng có trợ giúp một chút chi phí trong nhà.

Lo trước phòng bất trắc.

Về phần tôn thị không xuống ruộng làm việc cũng được, thật ra cũng không có việc gì, dù sao chỉ là nhổ cỏ, hắn chịu khó làm một chút, cũng chỉ chút đất như vậy, không cần thiết Tôn thị phải xuống ruộng làm...

Bạch Thổ Thuận nghĩ như vậy, Tôn thị lại có chút không kiên nhẫn, chỉ thấy Bạch Thổ Thuận hoàn toàn không tin nàng ta, vươn tay đẩy Bạch Thổ Thuận ra ngoài: “Được, được, nhanh đi ra ngoài đi, đừng chậm trễ việc ta kiếm tiền.”

Thấy Tôn thị như vậy, Bạch Thổ Thuận có chút bất đắc dĩ, dẫn con nhỏ xuống ruộng nhổ cỏ.

Trong nhà không có ai ở bên cạnh quấy rầy, Tôn thị nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám nhàn rỗi, chạy nhanh vào trong phòng lấy khoai lang ra rửa sạch, chuẩn bị nồi hấp sớm một chút.

Sau khi rửa sạch một chậu lớn khoai lang, lại bê chậu đi ra.

Sao không thử phơi ít khoai lang sấy dẻo, làm kinh doanh, từ trước đến nay đều phải gan lớn không sợ chết đói, thừa dịp bây giờ người khác chưa học theo, phơi nhiều khoai lang sấy dẻo một chút mới được, bằng không đợi đến đợt người khác đều muốn làm, bắt đầu giống như lúc nàng ta phơi khoai lang sấy dẻo, khoai lang sấy dẻo của nàng ta cũng sẽ không bán được, thế còn kiếm tiền cái gì?
 
Chương 95: Sữa dê


Đó là lý do vì sao nói, nếu muốn kiếm tiền, đầu tiên phải kiên quyết.

Phải quyết tâm bỏ xuống được tiền vốn.

Tôn thị nghĩ, cảm thấy một chậu không đủ, lại đi vào trong phòng xát một chậu khoai lang mang ra, ở trong sân rửa.

- ---

Hai ngày nay, phòng bếp nhà Tô Mộc Lam, đặc biệt thơm.

Hai con cá chép, số phận con thứ nhất là bị kho.

Da xốp giòn, nước kho đậm đà bóng loáng, toàn bộ món ăn có thể nói tươi mới thơm ngon, bốn củ cải nhỏ vì món này ăn nhiều hơn nửa bát cơm trắng so với bình thường.

Con thứ hai còn lại bị làm thành đậu phụ hầm cá chép.

Đậu phụ và cá chép, hai thứ vốn dĩ đều thơm ngon, nguyên liệu mềm và ngon miệng, hai vị ngon ở chung một chỗ, càng tăng thêm mùi vị thơm ngon, khiến người ăn một bát còn muốn ăn nữa.

Cũng bởi vì vậy, cho dù Tô Mộc Lam có đổ thêm một muỗng nước khi hầm cá, muốn để bọn trẻ uống nhiều canh cá thêm một chút, nhưng khi đến cuối cùng còn ăn rất sạch sẽ, nửa phần canh cũng không để lại.

Bốn củ cải nhỏ ăn rất nhanh, ăn rất thơm ngon, Tô Mộc Lam cũng nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui.

Mắt thấy ngày mai lại là ngày đi chợ, Tô Mộc Lam liền bắt đầu làm việc.

Cơm cháy, bắp rang bơ, thu dọn tương đối khoai lang sấy dẻo đang phơi, quan trọng nhất là, bây giờ nàng cần đi tìm một chút sữa dê làm món ăn mới.

Nhưng ở đây không có sữa bò, cũng không có người chuyên môn bán sữa bò, cho dù vận số tốt, gặp được con bò sinh bê con, lại có thể vắt sữa cũng được, nhưng bò lúc này được mọi người xem trọng, bê con càng trở thành bảo bối, tuyệt đối để cho bê con ăn no, cũng sẽ không bán sữa bò.

Suy nghĩ về điều đó, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm ở trong thôn, nhà ai gần đây nhất bò sinh bê con, mà đồng ý bán sữa bò ra ngoài.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm trong thôn, nhà ai gần đây dê sinh dê con, mà đồng ý bán sữa dê ra ngoài.

Hỏi tới hỏi lui, thật sự hỏi được, nhưng mà không phải ở thôn này, mà là ở Trương Gia thôn bên cạnh.

Ở cổng Trương Gia thôn, có một người đàn ông chuyên cho dê ăn, bán dê kiếm sống, bán dê con, ngày lễ ngày Tết làm công việc bán thịt dê kiếm sống.

Nuôi rất nhiều dê, dê mẹ lại chiếm đa số, dê con lần lượt sinh ra, có rất nhiều dê mẹ đang trong thời kì nuôi con bằng sữa, người ngoài đều biết điều này, có những đứa trẻ nhà người ta sinh ra mà sữa mẹ không đủ nuôi dưỡng, thường đến chỗ hắn xin ít sữa dê cho con uống.

Thời gian trôi qua, Trương Môn Nghĩa không vì tình cảm mà cho nhiều sữa dê nữa, dứt khoát bắt đầu bán sữa dê, một xu một chén lớn, trả tiền thì bán, không muốn trả, vậy chỉ có thể bị từ chối đứng.

Tô Mộc Lam nghe thấy chuyện này, đôi mày cau có của nàng giãn ra.

Có bán là tốt rồi, một xu vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, điều này tốt hơn nhiều so với việc xin ân tình.

Đã biết chỗ bán sữa dê, Tô Mộc Lam không có chần chờ, gọi Bạch Lập Hạ đi cùng nàng đến Trương Gia thôn, tìm được Trương Môn Nghĩa ở cửa thôn, lấy ra một xu mua sữa dê.

Trương Môn Nghĩa là mội hán tử trung niên gần ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt kiêu ngạo râu quai nón, y phục hơi xuề xòa, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng y phục trên người sạch sẽ, Tô Mộc Lam thậm chí chú ý đến, tay Trương Môn Nghĩa vô cùng sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Nói trắng ra, nếu chỉ cần nhìn đôi tay này, như thế nào cũng không giống một người chăn dê nuôi dê thầm thường, hay thậm chí là người giết mổ dê.

Nhưng mà cũng đủ để chứng minh Trương Môn Nghĩa là người yêu thích sạch sẽ, vậy sữa dê của hắn đương nhiên cũng vệ sinh sạch sẽ, chất lượng đáng tin cậy.
 
Chương 96: Hứa một chuyện


Tô Mộc Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Trương Môn Nghĩa thấy Tô Mộc Lam đến mua sữa dê, cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới, sau đó nhét roi chăn dê vào trong thắt lưng, há mồm hỏi: “Ngươi muốn mua cho ai ở trong nhà vậy?”

“Sữa dê này còn phải hỏi rõ ràng là cho ai uống mới có thể bán được sao?” Tô Mộc Lam không trả lời, còn cười hỏi lại một câu.

“Chuyện này sao…” Trương Môn Nghĩa duỗi tay gãi đầu.

“Có một số người ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền, đã học đòi theo những phu nhân ở trong viện lớn nhà cao cửa rộng tại kinh thành, học người ta cái gì mà dùng sữa dê rửa mặt rửa tay, đây chính là sữa đấy, có thể nuôi sống một người, sữa dê là đồ tốt như vậy, lại lấy ra rửa mặt rửa tay, hừ đúng là làm hỏng đồ ăn.”

“Sữa dê này nếu ngươi mua về để giày xéo thì chỗ ta không bán, cũng đừng nghĩ nói dối để mua, mấy thôn xung quanh đây, chưa nói tới có quan hệ họ hàng thân thích, thì cũng không có gì bí mật cả, hỏi thăm một chút thì cái gì cũng biết được.”

Tô Mộc Lam nghe Trương Môn Nghĩa nói, suy nghĩ một lúc, quyết định ăn ngay nói thật: “Ta mua sữa dê đúng là không phải cho mấy đứa nhỏ ăn, nhưng cũng không phải dùng để rửa tay rửa mặt gì đó, chỉ là muốn mua về làm chút đồ ăn, sau đó mang lên trấn trên để bán, kiếm chút tiền để phụ giúp gia đình.”

“Làm đồ ăn à.”

Trương Môn Nghĩa hiển nhiên cũng có chút do dự, lại lần nữa đánh giá Tô Mộc Lam và Bạch Lập Hạ đi cùng, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

Không biết hắn đang suy đoán lời nói của Tô Mộc Lam là thật hay giả, hoặc là đang suy nghĩ xem lời nói của Tô Mộc Lam được phân về hành vi chà đạp đồ vật hay là hành vi ăn uống bình thường không lãng phí.

“Việc nấu ăn cũng không tính là lãng phí.” Trương Môn Nghĩa suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi, ta sẽ bán sữa dê cho ngươi, nhưng mà ngươi phải hứa với ta một chuyện.” “Chuyện gì?” Tô Mộc Lam hỏi.

“Món ăn mà ngươi làm ra, có thể đưa cho ta nếm thử hay không?”

Thấy hai mắt của Tô Mộc Lam mở to, Trương Môn Nghĩa vội vàng giải thích: “Chỉ một chút là được, ta cũng không phải muốn lợi dụng chiếm ít lợi ích, ta chỉ là muốn biết, ngươi muốn dùng loại sữa dê này để làm ra món ăn gì mà thôi.”

“Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, ta làm xong lấy một ít cho ngươi nếm thử là được.” Tô Mộc Lam thấy không phải chuyện khó gì, lập tức sảng khoái đồng ý.

“Vậy được, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi lấy sữa dê cho ngươi.” Trương Môn Nghĩa thấy Tô Mộc Lam đồng ý dứt khoát, liền không chậm trễ thêm thời gian, cầm lấy ống trúc lớn mà Tô Mộc Lam mang theo để đựng sữa dê, xoay người vào trong sân.

Tô Mộc Lam và Bạch Lập Hạ ở bên ngoài chờ đợi, sau đó liền nghe được trong sân vang lên tiếng dê con kêu “Be be”.

Không bao lâu sau, Trương Môn Nghĩa xách ống trúc nặng trịch đi ra, đưa cho Tô Mộc Lam: “Sữa dê này, khi trở về tốt nhất nên nấu lại một lần, ta nghe những nữ nhân có kinh nghiệm nói, sữa dê mới vắt không được sạch sẽ cho lắm, khi cho trẻ nhỏ ăn phải nấu lại mới có thể uống, ta nghĩ nếu người phải làm món ăn thì tốt nhất cũng nên nấu lại rồi mới dùng, tránh ăn xong hỏng bụng, gây ra một số chuyện phiền phức.”

“Ừm, ta sẽ ghi nhớ, cảm ơn Trương đại ca.” Tô Mộc Lam nhận lấy ống trúc, thanh toán tiền, sau đó dẫn Bạch Lập Hạ cũng nhau đi về phía thôn Bạch gia.

Trương Môn Nghĩa đứng ở cửa, nhìn theo Tô Mộc Lam và Bạch Lập Hạ càng đi càng xa, chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hai người, hắn vẫn còn đứng ở nơi đó, hình như có chút suy nghĩ.

“Ngươi nhìn đến mức con ngươi sắp rơi ra rồi đấy, sao nào, chẳng lẽ ngươi coi trọng tiểu quả phụ kia?” Trương Cốc đang cắt cỏ ở cửa thôn tiến lại gần, nói.
 
Chương 97: Quả phụ hợp với người góa vợ


“Đi đi, ngươi nói bậy cái gì đấy.” Trương Môn Nghĩa trừng mắt liếc nhìn Trương Cốc một cái: “Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi sao, nhìn thấy nữ nhân là bước chân cũng nhấc lên không nổi nữa?”

“Vậy con ngươi trong mắt ngươi không chuyển động chút nào là đang nhìn cái gì?” Trương Cốc không phục nói.

“Ta chỉ là nhìn cảnh này thấy có chút hốt hoảng và kì lạ, từ trước tới nay không phải mọi người đều nói Tô thị là một kế mẫu có lòng dạ tàn nhẫn ác độc hay sao, chỉ một thời gian ngắn nàng ta đột nhiên thay đổi tính tình, lúc đầu ta còn không tin, nhưng vừa rồi thì hình như đúng là vậy, đang nghĩ cuối cùng thì vì cái gì, người này đột nhiên liền tốt đẹp hơn?”

Trương Môn Nghĩa gãi đầu: “Nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ ra gì.”

“Trời, ngươi nghĩ cái này làm gì, có người trở nên xấu xa hơn thì cũng có người sẽ trở nên tốt đẹp hơn, chuyện này đâu thể nói chuẩn xác được, chắc là đã gặp phải chuyện gì đó nên tính tình thay đổi thôi.”

Trương Cốc lại đùa cợt, nói: “Đừng nói Môn Nghĩa ca, ta nói thật, bộ dạng của Tô thị không hề tệ, nhìn cũng có da có thịt, tuy rằng là quả phụ, nhưng vẫn còn trẻ, ngươi cũng là người góa vợ, không phải vừa vặn có thể ghép thành một đôi sao?”

“Ta thấy nếu ngươi quá rảnh rỗi thì tốt nhất nên đi nhà Liễu tẩu tử một chuyến đi.” Trương Môn Nghĩa liếc mắt nhìn Trương Cốc một cái.

“Đi nhà Liễu tẩu tử làm gì, tính tình của Liễu tẩu tử rất dữ, một câu nói không đúng, sẽ cầm kim chọc người, rất đáng giận, cũng may là tay nghề may vá của tẩu ấy thật sự rất tốt, có lúc cũng phải đi làm phiền người ta khâu giúp quần áo gì đó…”

Trương Cốc nói xong, lập tức lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, lưỡi liềm trong tay cắm xuống đất: “Hừ, không ngờ ngươi lại chê ta lắm mồm, bảo ta sang đó để Liễu tẩu tử khâu cái miệng này của ta lại đúng không?”

“Không tệ, coi như còn có chút đầu óc.” Trương Môn Nghĩa giơ ngón tay cái lên với Trương Cốc: “Nhớ rõ để Liễu tẩu tử khâu thêm cho ngươi hai lớp nữa, miễn cho ngươi giống như mấy bà nhiều chuyện, nói lung tung mấy chuyện không đâu.”

Vừa dứt lời, Trương Môn Nghĩa đã kéo roi bên hông xuống, vào trong sân, mở hàng rào ra, thuận tay quăng roi vào không trung.

Con dê đầu đàn kêu hai tiếng “Be be”, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo hướng roi quăng, những con dê lớn dê bé đằng sau cũng đi theo nó.

Một đám dê trắng tinh giống như những đám mây di động, đi theo Trương Môn Nghĩa đến sườn núi nhỏ bên cạnh, gặm cỏ non.

Vừa bị nói một trận, bây giờ còn không có cơ hội để cãi lại khiến Trương Cốc có một chút phiền muộn.

Hừ, người góa vợ với quả phụ không phải là một đôi hợp nhau sao?

Hắn chỉ nói sự thật mà thôi, tên Trương Môn Nghĩa này thật là, miệng chó không phun ra được ngà voi, dám mắng hắn nói chuyện lung tung sao?

Nhìn xem ta sẽ cắt hết cỏ gần nhà ngươi, đến lúc đó dê nhà ngươi sẽ phải chạy xa để ăn cỏ, cho ngươi mệt chết.

Trương Cốc vừa nghĩ như vậy, thì động tác cắt cỏ của hắn lại càng nhanh hơn một chút.

- -------

Sữa dê đã mua về, Tô Mộc Lam cũng không nghĩ nhiều về chuyện làm hay không nữa, lập tức bắt đầu bận rộn làm việc.

Đầu tiên là làm theo lời nói của Trương Môn Nghĩa, nấu qua sữa dê này một lần, khử trùng một chút, hết sức đảm bảo nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ và vệ sinh.

Tiếp theo đó là nhào bột làm bánh.

Đều là bột mì trắng, nhưng cần phải làm hai loại, một loại là trộn cùng với sữa dê và đường trắng, một loại là trộn với đường đỏ, sau khi nhào xong hai loại bột này thì cán mỏng ra, xếp chồng xen kẽ lên nhau, cuộn chặt thành một dải dài, sau đó để bột ủ một thời gian, rồi mới cắt thành từng lát có độ dày phù hợp.

Cho vào chảo chiên ngập dầu, cùng với tiếng chiên bánh xèo xèo vang lên, mùi hương thơm ngọt bốc lên theo hơi nóng, không ngừng chui vào lỗ mũi của mọi người.

“Thật là thơm quá.”

Bạch Thủy Liễu đang nhóm lửa khụt khịt mũi, hỏi Tô Mộc Lam: “Nương, chúng ta lần này là làm đồ ăn gì vậy?”
 
Chương 98: Tai mèo


“Hôm nay làm đồ ăn gọi là bánh tai mèo.” Tô Mộc Lam trả lời.

“Bánh tai mèo?” Bạch Thủy Liễu chưa bao giờ nghe qua từ này, gãi tai: “Vì sao lại có tên như vậy?”

Tô Mộc Lam vớt ra một cái bánh tai mèo đã chiên xong từ trong nồi, đặt ở vợt tre lớn để ráo bớt dầu: “Con nhìn bánh này có hình dáng tròn trịa, còn hơi nhọn một chút không giống như tai mèo hay sao?”

“Thật giống vậy.” Bạch Thủy Liễu cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhếch miệng nở nụ cười: “Cái tên này nghe có vẻ rất xuôi tai.”

Tai mèo, có một từ mèo trong đó, ngay lập tức khiến cho nàng nhớ tới Đại Hoàng, nên cảm thấy rất thoải mái.

“Quan trọng là ăn cũng rất ngon.” Tô Mộc Lam gắp chiếc bánh tai mèo đã ráo dầu trong vợt tre ra bỏ trong một cái rổ nhỏ có lót vải, đưa cho Bạch Thủy Liễu: “Ngọn lửa này cứ để nó cháy như vậy là được rồi, con cầm cái này đi ra bên ngoài cho nguội một chút, bao giờ đỡ nóng thì mấy đứa cùng nhau nếm thử xem.”

“Vâng.” Bạch Thủy Liễu kích động trả lời, bưng rổ ra bên ngoài.

Vì có thể nếm thử món bánh tai mèo vừa thơm ngào ngạt vừa có cái tên lạ và đáng yêu này sớm hơn một chút, bốn cái đầu củ cải nhỏ chụm vào với nhau, dùng quạt hương bồ để thổi gió.

Chỉ là hôm nay trời thật sự rất nóng, trong lòng bọn nhỏ lại nóng vội, vẫn luôn cảm thấy bánh tai mèo này quạt mãi không nguội.

“Đệ cảm thấy nương đặt tên thật sự sai lầm rồi.” Bạch Mễ Đậu đặt mông ngồi trên ghế, cả khuôn mặt đều nhăn thành bánh bao.

“Vì sao lại nói như vậy?” Bạch Thủy Liễu nghe được lời này có chút ngạc nhiên nhướng mày lên.

“Bánh này không thể gọi là tai mèo, phải gọi là móng chân mèo mới đúng.” Bạch Mễ Đậu trả lời.

“Lại nói bậy rồi, hình dáng này đâu có giống móng chân mèo.” Bạch Trúc Diệp tức giận vươn tay vỗ trán của Bạch Mễ Đậu một cái.

“Tỷ xem ngửi thấy mùi hương thơm ngọt như vậy, bây giờ lại chậm chạp không ăn vào miệng được, không phải giống như đang có móng chân mèo cào tim cào phổi, khiến cho người ta thật khó chịu sao?”

Bạch Mễ Đậu nghiêm túc nói: “Cho nên đệ mới nói, bánh này không thể gọi là tai mèo, phải gọi là móng chân mèo….”

Nói như vậy, khiến cho ba củ cải nhỏ còn lại đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười ha ha.

“Sao, đệ nói không đúng sao?” Bạch Mễ Đậu gãi gáy.

“Đệ nói hình như có chút đạo lí…”

Thực sự có lý, bây giờ ba người bọn nàng cũng đang bị cái bánh tai mèo này làm cho trong lòng ngứa ngáy, nếu thực sự gọi theo tên móng chân mèo thì hình như cũng không phải là không thể.

Bạch Thủy Liễu cười, cầm quạt hương bồ vào trong phòng bếp, quạt gió cho Tô Mộc Lam.

Phòng bếp ban đầu vốn nóng bức tới mức khiến người ta chảy mồ hôi đầm đìa, bây giờ lại có cảm giác mát nhè nhẹ, Tô Mộc Lam xoay người nhìn thấy Bạch Thủy Liễu đang quạt gió cho nàng, trong lòng lập tức mềm nhũn.

Thật là một đứa nhỏ chu đáo.

“Thủy Liễu con đi hái chút rau, lát nữa nương sẽ làm một ít miến, buổi tối chúng ta nướng bánh ăn.” Tô Mộc Lam vừa nói chuyện, vừa tiện tay cầm cây quạt hương bồ trong tay của Bạch Thủy Liễu, tự mình quạt gió.

Động tác lưu loát và tự nhiên, Tô Mộc Lam tự tin nghĩ chắc sẽ không khiến cho Bạch Thủy Liễu bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, nghĩ nhiều.

Quả nhiên, Bạch Thủy Liễu lập tức đồng ý, đi tìm lưỡi liềm để đi cắt rau, thuận tiện cùng Bạch Lập Hạ đi chọn rau cùng nhau.

Tô Mộc Lam cười lắc quạt hương bồ, vớt bánh tai mèo đã chiên xong trong nồi lên.

Trong lúc chờ cắt xong rau, thì bánh tai mèo cũng đã hoàn toàn nguội, bốn củ cải nhỏ mỗi người đều tự cầm một miếng, thăm dò bỏ vào miệng.

“Thật giòn.”

“Thơm quá!”

“Ngọt thật!”

“Ăn ngon quá!”

Những lời khen ngợi liên tục vang lên trong sân.
 
Chương 99: Nhị thúc


Khi Tô Mộc Lam bưng toàn bộ bánh tai mèo đã chiên xong từ trong phòng bếp đi ra, bốn củ cải nhỏ lập tức vây quanh.

“Nương nhanh nếm thử, bánh tai mèo này ngon thật.” Bạch Trúc Diệp nhét một miếng bánh tai mèo vào miệng của Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam nhai một miếng, hương vị thơm ngon lập tức lan tràn trong miệng.

“Không tệ.”

Hoàn toàn thành công!

Tô Mộc Lam híp mắt lại, thậm chí còn có chút đắc ý, đuôi lông mày của nàng cũng giương lên: “Xem ra, ngày mai đi chợ, việc buôn bán của nhà chúng ta sẽ có thể tốt hơn một chút.” Chắc chắn!

Bốn củ cải nhỏ kích động gật đầu.

- ----

“Tổ phụ, ngài ăn.” Ngô Hòa Niên bảy tuổi, cầm miếng cơm cháy trong tay đưa cho Ngô Điền Phúc.

“Cháu ăn đi, tổ phụ không ăn.” Ngô Điền Phúc nhìn thấy tôn tử hiểu chuyện, vươn tay sờ đầu nhỏ của cậu: “Vừa đưa khoai lang sấy khô cho cháu đâu rồi, ăn xong rồi sao?”

“Muội muội thích ăn, cho muội muội ăn, tổ phụ có mệt mỏi hay không, ta giúp tổ phụ đẩy cối xay.” Ngô Hòa Niên đặt thức ăn trong tay xuống, muốn đi đẩy cối đá.

“Cháu còn nhỏ, không đẩy được cối xay đâu.” Ngô Điền Phúc nở nụ cười: “Đi ra ngoài dẫn Xảo Vân đi chơi đi, chờ tổ phụ làm xong việc, buổi tối sẽ làm canh thịt viên cho cháu và Xảo Vân uống.”

“Trùng hợp vậy, cháu cũng xin một chén uống cùng với.”

Có giọng nói truyền đến, Ngô Điền Phúc ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Trác Viễn đang đứng ở đầu sân, lấy khăn quấn trên cổ lau mồ hôi, trả lời lại: “Canh giờ này, sao ngươi lại tới đây?”

“Đến bên này bàn bạc một chút việc, tiện đường ghé qua thăm nhị thúc.” Ngô Trác Viễn vươn tay đưa tới trước mặt Ngô Hòa Niên và Ngô Xảo Vân một túi nhỏ: “Cũng mang cho bọn nhỏ một chút đồ ăn vặt.”

Vừa nói xong, Ngô Trác Viễn đã cởi dây buộc và lớp giấy gói dầu bên ngoài ra, cầm bánh đậu xanh ở bên trong đưa cho hai đứa nhỏ:

“Nhanh cầm ăn đi.”

“Cảm ơn đường thúc.” Ngô Hòa Niên và Ngô Xảo Vân ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, mỗi người cầm một miếng bánh đậu xanh, sau đó đi ra gốc cây lựu trong sân chơi đùa.

“Ta thấy ngươi cũng không phải muốn làm chuyện gì nên tiện đường ghé qua xem, chắc là cố ý muốn chạy qua đây một chuyến đúng không.” Ngô Điền Phúc pha một ấm trà nóng tới, rót một chén đưa cho Ngô Trác Viễn.

Ngô Trác Viễn thấy bản thân bị Ngô Điền phúc nhìn rõ tâm tư, liền nhận lấy chén trà cười ha ha: “Một thời gian dài không tới thăm nhị thúc và bọn nhỏ, nên hôm nay tới xem một chút.”

“Ta nói mà.” Ngô Điền Phúc hừ một tiếng: “Bây giờ ngươi tới cũng đã tới rồi, ta cũng không nói ngươi gì nữa, nhưng sau này đừng chạy tới chạy lui biết không? Không biết việc chưởng quầy của ngươi là làm sao làm được, cả ngày không trông coi quán đi, chỉ biết chạy loạn.”

Ngô Trác Viễn cười ha ha, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng.

Ngô Điền Phúc ngoài mặt thì như đang quát lớn hắn nhưng thực tế chỉ là muốn dùng phương thức này để cho hắn đến ít đi mấy chuyến.

Nhị thúc nhà hắn, từ nhỏ đã đối xử với hắn rất thân thiết, khi còn bé mẫu thân của hắn đã bị bệnh nhiều năm, phụ thân lại là một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán đồ vật, một mình hắn ở nhà ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có mà ăn, toàn bộ đều nhờ vào nhị thúc và nhị thẩm mỗi ngày chăm sóc hắn.

Vậy nên từ nhỏ Ngô Trác Viễn cũng đã nghĩ kỹ, chờ sau này trưởng thành, có thể kiếm tiền, nhất định sẽ hiếu kính nhị thúc, nhị thẩm.

Nhưng bây giờ dù hắn đã trưởng thành, lại bởi vì việc buôn bán thua lỗ rất nhiều tiền, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, không thể không ở rể nhà khác, tuy ngoài mặt là chưởng quầy của một cửa hàng, kinh doanh cũng tốt, nhưng tiền kiếm được không phải là của hắn để có thể thoải mái chi tiêu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top