Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 100: Phiền muộn


Cho nên cho dù hắn có tấm lòng muốn hiếu kính Ngô Điền Phúc nhưng cũng là có lòng nhưng lực không đủ.

Nhất là sau khi con trai và con dâu của Ngô Điền Phúc, cũng chính là đường đệ và đường đệ tức phụ của hắn bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, Ngụy gia càng thêm cảnh giác hắn, nhất là Ngụy thị, luôn ở bên cạnh hắn ân cần nhắc nhở, không cho hắn qua lại quá nhiều với Ngô Điền Phúc, chỉ vì phòng ngừa không cho hắn nhân cơ hội tiếp tế cho nhà nhị thúc.

Ngô Trác Viễn vì vậy còn cãi nhau với Ngụy thị thậm chí là Ngụy gia vài lần, nhưng trứng không chọi được với đá, lúc trước khi bản thân cùng đường cũng đã nhận được ân huệ cực lớn của Ngụy gia, lại đang ở rể, thật sự không thể làm ra chuyện quá khác người, đành phải thỏa hiệp, mặt ngoài hết sức không qua lại nhiều.

Thậm chí Ngô Điền phúc thường xuyên bán đậu phụ ở chợ, vô cùng mệt mỏi, hắn cũng không dám dẫn Ngô Điền Phúc vào trong cửa hàng ngồi nghỉ một chút, ăn một bữa cơm gì đó, chỉ có thể lén mua chút sủi cảo, lấy chút điểm tâm gì đó đưa cho Ngô Điền Phúc.

Thời gian lâu rồi, Ngô Điền phúc cũng phát hiện ra, biết được sự khó xử của Điền Trác Viễn, liền bảo hắn đừng qua lại nhiều, thấy Ngô Trác Viễn không nghe, liền thường xuyên nói lời lạnh nhạt với hắn, làm cho hắn biết khó mà lui.

Ngô Trác Viễn biết chuyện này, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Ngô Điền Phúc, trong lòng lại có chút chua xót, hắn gật đầu trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cháu nghe lời nhị thúc là được.”

“Nghe ta là được rồi, sau này hãy trông coi kỹ cửa hàng của ngươi, chú tâm vào việc buôn bán, kinh doanh thật tốt mới là chuyện đúng đắn.” Ngô Điền Phúc nói.

“Nói là nói như vậy….” Ngô Trác Viễn thấy Ngô Điền Phúc nói tới chuyện buôn bán, theo bản năng gãi đầu.

“Sao vậy, gần đây làm ăn không được tốt sao?” Ngô Điền Phúc thấy thế, hỏi.

“Cũng không thể nói là không tốt, nhưng cũng không phải rất tốt, cũng chỉ có thể nói là tàm tạm thôi.” Ngô Trác Viễn thở dài nói: “Cửa hàng này lúc trước là nhạc phụ của cháu mở, bánh điểm tâm được bán trong cửa hàng cũng là tay nghề mà nhạc phụ lúc trẻ đi phủ thành học được, nói về hương vị thì cũng không tệ, mọi người nếm qua đều nói khá ngon, nhưng những điểm tâm này từ lúc cháu vào Ngụy gia cho tới bây giờ vẫn là những món đó, không thay đổi bao giờ.”

“Nghe Ngụy thị nói, từ khi nàng còn bé biết nhớ chuyện tới giờ, đều là mấy thứ này, cái gì mà hoa váng sữa, bánh đào xốp, bánh đậu xanh, bánh hoa quế ngọt,...…, tới bây giờ là hai mươi năm rồi, một chút thay đổi cũng chưa từng có.”

“Nhị thúc cũng biết rồi đấy, ở trấn trên của chúng ta chỉ có bằng đấy người, có thể nói là không có nhà ai chưa từng tới cửa hàng mua điểm tâm, nhưng chỉ có mua một lần hai lần, xem như nếm chút hương vị mới mẻ, giờ thì không ai chịu nổi hai mươi năm đều ăn tới ăn lui chỉ có mấy thứ này, cho nên cũng chỉ có nhà ai đi thăm người thân, hoặc là người già trong nhà muốn mua cho trẻ con một chút đồ ngọt gì đó, thì mới đến cửa hàng mua một ít.”

“Vì vậy việc buôn bán cũng….

Chậc, chỉ có thể nói là ăn không đủ no nhưng cũng không tới mức chết đói.”

Ngô Trác Viễn nhắc tới chuyện này liền đau đầu, trong lời nói cũng tràn đầy phiền muộn, lại nghe Ngô Điền Phúc nhíu mày: “Vậy sao ngươi không nghĩ thêm ý tưởng mới? Làm chút điểm tâm kiểu mới gì đó?”

“Tất nhiên là đã nghĩ tới rồi.”

Tâm trạng của Ngô Trác Viễn càng thêm sa sút: “Chỉ là nhạc phụ không chịu, nói những điểm tâm này là ông ấy từ trên phủ thành học được, đều là những món nổi bật của những cửa hàng trăm năm tuổi, vì vậy những món đó không có khả năng kém được, không ai đến mua thì chỉ có thể nói là những người đó không biết nhìn hàng.”

“Hơn nữa vì nhạc phụ đề phòng cháu nên công thức của những điểm tâm này đều chỉ giao cho Ngụy thị làm, cho dù cháu có lòng muốn cải tiến công thức hoặc làm thêm những điểm tâm mới thì bản thân cháu còn không biết làm điểm tâm chứ nói gì là những điểm tâm kiểu mới.”
 
Chương 101: Ăn ngon thật


"Còn về ý tưởng mời sư phụ khác làm điểm tâm ở bên ngoài về thì chỉ là đề xuất cũng không được nói, nhạc phụ của cháu chắc chắn sẽ không đồng ý việc này."

Ngô Trác Viễn có chút buồn bực nói, Ngô Điền Phúc nghe xong cũng có chút phiền muộn, thở dài: "Ta chỉ là một người xay đậu làm đậu phụ để bán, việc buôn bán mấy đồ điểm tâm ta thật sự không hiểu lắm, cũng không có cách nào chỉ cho ngươi cách gì đó."

"Khó khăn cho ngươi rồi." Ngô Điền Phúc biết cháu trai mình cũng không dễ dàng, vươn tay vỗ bờ vai của hắn.

Ngô Trác Viễn mím môi, cũng thở dài theo.

Sắc mặt của hai thúc cháu đều tràn ngập ưu sầu, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí bên trong nhà vô cùng nặng nề.

"Đường thúc, ăn bỏng ngô." Có lẽ nhận thấy được người lớn đang không vui, Ngô Xảo Vân lặng lẽ tiến lại gần, nhét đồ trong tay cho Ngô Trác Viễn.

"Được, đường thúc sẽ ăn." Ngô Trác Viễn nhìn thấy Ngô Xảo Vân mập mạp mềm mại, khói mù trong lòng lập tức tiêu tan hơn nửa, cười nhận lấy mấy thứ giống bông hoa nhỏ màu trắng từ bàn tay nhỏ bé mập mạp đang đưa cho hắn.

"Đây là cái gì vậy?"

Ngô Trác Viễn có chút tò mò đánh giá đồ vật trong tay.

"Tổ phụ nói, đây là bỏng ngô." Ngô Xảo Vân ngoan ngoãn trả lời: "Ăn giòn giòn, ngọt ngào, rất ngon, đường thúc nếm thử đi."

Vừa dứt lời, vẻ mặt của cô bé đã chờ mong nhìn Ngô Trác Viễn.

Mỗi lúc không vui chỉ cần cho cô bé ít đồ ăn ngon là tâm trạng sẽ vui mừng hơn nhiều, người lớn nếu ăn bỏng ngô ngon như vậy, hẳn là cũng sẽ rất vui vẻ.

Ngô Trác Viễn sờ cái đầu tròn trịa của Ngô Xảo Vân, nhét đồ ăn kì lạ chưa bao giờ nghe qua kia vào miệng, nhai nhai.

Hả?

Hương vị không hề tệ?

Ngô Trác Viễn cầm mấy viên bỏng ngô còn lại mà Ngô Xảo Vân đưa lần lượt cho vào miệng.

Hương vị giòn thơm lúc vừa nhai và hương vị ngọt ngào sau khi nhai, quả thật ăn rất ngon.

"Bỏng ngô này ăn ngon thật." Ngô Trác Viễn khen ngợi.

"Đúng vậy." Ngô Xảo Vân thấy Ngô Trác Viễn khen bỏng ngô, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm: "Cháu đã nói là bỏng ngô ăn rất ngon, ca ca lại luôn nói cơm cháy ăn ngon hơn, bây giờ đường thúc cũng nói bỏng ngô ăn ngon, vậy thì bỏng ngô là đồ ăn ngon nhất."

Ngô Trác Viễn nghe vậy liền nở nụ cười, nhéo mũi của Ngô Xảo Vân: "Đường thúc chỉ mới ăn bỏng ngô, nên bây giờ chỉ có thể nói là bỏng ngô ăn ngon, còn thúc chưa nếm thử cơm cháy, không biết cơm cháy là hương vị như nào, càng không biết là cuối cùng thì bỏng ngô ăn ngon hay là cơm cháy càng ăn ngon hơn."

"Vậy đường thúc nếm thử chút cơm cháy đi." Ngô Hòa Niên cầm miếng cơm cháy trong tay đưa qua.

Ngô Trác Viễn nhìn miếng màu vàng nhạt hình vuông trong tay, quan sát một lúc lâu, sau đó mới đưa vào miệng.

Cùng với âm thanh giòn tan vang lên khi nhai, hương vị thơm ngon lập tức tràn ngập cả miệng.

"Ồ, miếng cơm cháy này cũng rất ngon." Ngô Trác Viễn có chút suy nghĩ gật đầu: "Thúc cảm thấy, cơm cháy và bỏng ngô tương đương nhau, đều ăn rất ngon."

"Vậy sao." Ngô Xảo Vân hiển nhiên bởi vì không phân được cao thấp nên có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Cháu sẽ mang đi hỏi thím Phương, xem thím ấy cảm thấy cái nào ngon hơn."

Nếu một người nói thì không đủ để phân ra cao thấp, vậy thì hỏi thêm nhiều người hơn là được.

"Ca ca, đi thôi." Ngô Xảo Vân hào hứng bừng bừng, kéo Ngô Hòa Niên sang nhà hàng xóm.

"Sang bên nhà thím Phương của các cháu cũng đừng chơi quá hăng, một lúc nữa nhớ trở về nhà đúng giờ, đừng chậm trễ giờ ăn cơm." Ngô Điền Phúc lo lắng dặn dò một câu, sau khi nghe được hai đứa bé lớn tiếng trả lời, lúc này mới thu lại bước chân đang hướng ra cửa chính: "Hai đứa nhỏ này, chơi vui là hăng lắm."

"Trẻ con mà, cả ngày đều vô cùng vui vẻ, cũng rất tốt."
 
Chương 102: Mới mẻ


"Nói vậy cũng rất đúng." Ngô Điền Phúc gật đầu.

So với những đứa trẻ cả ngày khóc lóc kêu gào tìm phụ mẫu thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất người lớn khi nhìn vào, trong lòng sẽ không quá chua xót, cũng sẽ có vẻ như những đứa trẻ đó không đáng thương như vậy.

"Nhị thúc, bỏng ngô và cơm cháy này từ chỗ nào mua vậy, hương vị không hề tệ." Ngô Trác Viễn liếm môi, cảm thấy trong miệng hình như còn lưu lại hương vị của cơm cháy và bỏng ngô vừa nếm qua, càng cảm thấy chưa được thỏa mãn: "Tên gọi cũng mới lạ nữa."

"Mua ở ngay trấn trên đấy." Ngô Điền Phúc thành thật trả lời: "Ngươi thường xuyên ở bên trong cửa hàng, chắc cũng không thường xuyên đi dạo chợ, bây giờ có một nương tử trẻ tuổi, phu quân tên là Bạch Thạch Đường, dẫn theo con cái bày quán ở chợ, bán khoai lang sấy khô, bỏng ngô, cơm cháy gì đó, ta nếm thử một chút thấy không hề tệ, vì vậy thử mua về cho mấy đứa nhỏ, hai đứa thích lắm, ta còn đang nghĩ ngày mai họp chợ sẽ mua thêm một chút."

"Hơn nữa, nương tử nhà Bạch Thạch Đường này là người có tâm tư tinh tế và khéo léo, làm ra những đồ ăn có hương vị khá ngon, cũng biết làm buôn bán, lúc bắt đầu chỉ bán khoai lang sấy khô, chậm rãi sau đó còn bán thêm bỏng ngô và cơm cháy, đều là những đồ ăn chưa từng thấy, sáng mai họp chợ có khi sẽ thêm đồ ăn mới gì nữa đấy."

Tâm tư tinh tế, biết kế hoạch làm buôn bán, còn không ngừng thêm các dạng đồ ăn mới….

Ngô Trác Viễn nhịn không được có chút lung lay, cười nói: "Vậy ngày mai cháu cũng đi mua một ít, nếm thử chút mới mẻ."

"Đi đi, nếu là tìm không được chỗ, thì cứ hỏi nơi nào có bán bỏng ngô, những người thường xuyên bày quán trên chợ đều biết nàng, rất dễ tìm." Ngô Điền Phúc nói: "Giá cả cũng rất phải chăng, mua rồi thì tuyệt đối không thấy hối hận."

Ngô Trác Viễn cười ha ha, lên tiếng đồng ý.

- ---

Hôm nay họp chợ, Tô Mộc Lam vẫn mang theo cả bốn củ cải nhỏ cùng đi.

Đầu tiên là thực sự đang càng ngày càng bán nhiều loại đồ ăn hơn, cần người cùng vận chuyển đồ lên trấn trên.

Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, Tô Mộc Lam muốn bọn nhỏ ra ngoài chạy nhảy giao lưu nhiều hơn, miễn cho bọn trẻ ở trong nhà chỉ một lòng một dạ nhào vào làm việc.

Hơn nữa, đi ra ngoài nhiều hơn, tuy rằng trước mắt chỉ là trong thị trấn, nhưng có thể gặp gỡ nhiều người, gặp được nhiều chuyện, đối với sự phát triển của cá nhân mà nói, đều là kinh nghiệm quý báu.

Mà bốn củ cải nhỏ, ngày thường hận không thể lúc nào cũng bám lấy Tô Mộc Lam, nên vô cùng vui vẻ đi theo cùng đi họp chợ.

Kết quả là cả gia đình cùng nói cùng cười, mang theo hàng hóa cùng nhau đến đi trấn trên để buôn bán.

"Khoai lang sấy khô mềm dẻo, ngọt ngào đây….

."

"Bỏng ngô ngon lành, hợp miệng đây…."

"Cơm cháy vừa thơm lại vừa giòn đây…"

"Bánh tai mèo siêu ngon đây…"

Tự phân chia công việc cho nhau, bốn củ cải nhỏ mỗi người đều tự rao món ăn mà mình được phân.

Khoai lang khô, bỏng ngô và cơm cháy thì lúc trước tất cả mọi người đều đã ăn qua, cũng cảm thấy hương vị không tồi, nhưng bây giờ khách hàng quen đến mua lại chủ yếu mua bánh tai mèo.

Là món ăn mới chưa từng nghe thấy ở đâu cả.

Món ăn mới mẻ luôn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhất là bánh tai mèo này có tên gọi vô cùng khác biệt.

"Cái gì gọi là bánh tai mèo?" Khách hàng quen vây quanh và khách hàng mới đều ngạc nhiên hỏi.

"Đây chính là bánh tai mèo." Tô Mộc Lam chỉ cho bọn họ xem: "Bánh vừa giòn vừa thơm, có muốn nếm thử một chút không?"

Hoạt động được ăn thử trước khi mua của Tô Mộc Lam thì người dân cả trấn đã không còn xa lạ, lúc này cũng không hề khách khí lấy một ít bỏ vào miệng ăn thử.

"Ồ, thật là giòn, cũng rất ngọt ngào, ăn ngon!"

"Không tệ, vừa ngọt vừa giòn, ăn cũng không ngán, hương vị sau khi nhai cũng rất đậm đà."

"Bánh tai mèo của ngươi bán như thế nào? Gói cho ta một ít đi."
 
Chương 103: Nói có lý


"Một đồng tiền hai lạng." Tô Mộc Lam cười trả lời: "Giá cả giống như giá của cơm cháy."

"Ồ, không tệ, hương vị cũng ăn ngon như cơm cháy." Một phụ nhân gật đầu: "Gói và cân cho ta hai đồng tiền."

"Ta muốn mua ba đồng tiền."

"Cho ta một cân cơm cháy…"

"Cho ta một gáo bỏng ngô."

Những người đến mua đồ ăn liên tục không dứt, Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ cũng bận rộn bán hàng.

"Hừ, một đồng hai lạng, một cân là phải trả 5 đồng rồi, thật sự là quá đắt, đi mua một cân thịt chỉ mới năm sáu đồng tiền thôi, một cân thịt đã đủ cho cả nhà ăn rồi, cũng không biết mấy đồ ăn này của ngươi làm bằng cái gì mà bán đắt như vậy, theo ta thấy mấy thứ này không đáng giá nhiều tiền như vậy, người này thực chất là đang lừa đảo."

Một người phụ nhân có thân hình nhỏ gầy đang đứng bên cạnh đột nhiên nói một câu.

Lời nói không dễ nghe, âm thanh cũng vừa mỏng vừa sắc nhọn, nghe khá chói tai.

"Nhìn xem, mấy thứ này một đồng tiền hai lạng, nếu chỉ nhìn một đồng tiền mua được bao nhiêu thì còn thấy bình thường, nhưng một cân mà trả tận năm đồng tiền, thật sự là không rẻ, thôi quên đi, không mua, ta vẫn là đi mua thịt thôi."

Có người đang do dự không biết nên mua hay không, nghe xong lời nói của phụ nhân này, suy nghĩ một lúc, cuối cùng đóng giỏ trúc lại, đi về phía cửa hàng thịt.

Có hai ba người ban đầu cũng tính mua bánh tai mèo để nếm thử, bây giờ cũng nắm chặt đồng tiền trong tay, do dự có nên mua hay không.

Phụ nhân kia thấy lời nói của mình có tác dụng, càng thêm đắc ý, nâng cằm lên nói: "Mua đồ vật cũng phải đánh bóng đôi mắt, đừng nhìn tiểu nương tử này nói chuyện dễ nghe, nói không chừng là cố ý đặt tên thật lạ cho mấy đồ ăn này, nếu không muốn bị lừa thì mọi người phải cẩn thận lưu tâm hơn mới được."

"Ngươi…"

Bốn củ cải nhỏ thấy thế, lập tức vừa vội vừa tức, cả khuôn mặt đều đỏ rực như quả táo, muốn xông lên cãi nhau với phụ nhân kia một trận.

Tô Mộc Lam vươn tay ngăn cản bọn họ, đánh giá từ trên xuống dưới người phụ nhân kia, ánh mắt cuối cùng dừng ở cái giỏ tre đang đựng đầy bánh ngọt trước mặt củba người đó.

Đối phương có ý đồ như thế nào, bây giờ đã vô cùng rõ ràng.

Mọi người đều nói cây to đón gió, quầy hàng của nàng làm ăn rất tốt, cũng khó tránh khỏi sẽ khiến những người không bán được hàng đỏ mắt ghen tỵ.

Tô Mộc Lam hiểu rõ, chỉ mím môi cười một tiếng.

"Việc này cần thiết nói rõ, ăn đồ vật gì thì sẽ có hương vị đó, ngươi ăn bánh mì sẽ không ăn ra được mùi vị của bánh bao, ăn thịt sẽ không ăn được hương vị của bánh tai mèo, không thể bởi vì nó cùng giá với thịt, mà lại nói nó không thể bán cái giá này được."

Tô Mộc Lam cao giọng nói: "Nếu nói như vậy, thế trâm hoa cài trên đầu kia, không ăn được cũng không mặc được, vì sao lại bán đắt như vậy? Tiền vốn là dùng để mua đồ, đeo lên đẹp, hình thức đẹp, có người nhìn thấy thích, đương nhiên cũng có người nguyện ý chi tiền để mua."

"Cũng tương tự như ngươi không thể so giá thịt với giá của bánh mì, nói mua một cân thịt không bằng mua một sọt bánh mì còn hơn, cũng không thể nói rằng giá thịt đắt là để lừa đảo chứ, ta muốn nói chính là đạo lý này."

"Bánh tai mèo này của ta chính là dùng bột mì trắng trộn cùng đường trắng và đường đỏ, lại dùng dầu để chiên, tiền nguyên liệu đã không rẻ rồi, hương vị cũng không hề rẻ, bán giá cả như này không tính là đắt."

Không có bất kì sự tức giận và không vừa lòng nào, cũng không vội vàng cãi vã với người khác, mà là nói chuyện với âm thanh êm tai, giọng điệu cũng không nhanh không chậm, nghe vào lòng người thấy có chút thoải mái.

Quan trọng hơn cả, lời nói có đạo lý.

Mọi người xung quanh đều nhịn không được gật đầu.

"Đúng là như vậy."

"Đúng vậy, giày vải bán đắt hơn giày rơm, nhưng không thể nói giày vải không đáng giá bằng đó tiền được, giày gấm so với giày vải càng đắt hơn, cũng không thể nói giày làm bằng gấm là đang lừa tiền của mọi người được."
 
Chương 104: Thấy một lần mắng một lần


"Nói hay lắm…"

Mọi người đều đồng ý, trong một thời gian ngắn, hướng gió của dư luận lại nghiêng về phía của Tô Mộc Lam.

Người phụ nhân lúc trước nói Tô Mộc Lam lừa tiền, bây giờ sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Một đám người đều là chó cắn Lã Động Tân (không biết lòng người tốt xấu như nào), đưa tiền trong túi của mình vào túi củba người ta một cách vô ích, còn giúp người nói lời hay ý đẹp, thật sự là chưa từng thấy quba người ngu xuẩn như vậy."

"Ngươi nói người khác ngu xuẩn sao? Chắc ở đây chỉ có một mình ngươi là người thông minh hả?"

Một đại thẩm rất thích đồ ăn của quán Tô Mộc Lam, mỗi lần họp chợ đều tới mua rất nhiều, nghe được lời nói của phụ nhân kia, lập tức nhíu mày, sau khi đánh giá phụ nhân kia một lượt, liền nở nụ cười ha hả: "Ngươi đúng là người thông minh, một giỏ trúc đầy bánh ngọt, một cái cũng chưa bán được."

"Này, ta nói chứ, không phải là ngươi bởi vì việc buôn bán đồ ăn củba người ta làm ăn tốt, bản thân lại không bán ra được gì, cho nên trong lòng chua loét, ở bên cạnh nói chuyện kì quái để làm xấu chuyện kinh doanh củba người ta đấy chứ."

"Không….

Ta không có!" Phụ nhân kia bén nhọn trả lời.

Nhưng rõ ràng là đang chột dạ, khi nói chuyện thì giọng nói hoàn toàn đang run rẩy.

Sau khi tự ý thức được chuyện này, người phụ nhân kia lập tức đỏ mặt, chột dạ rũ mí mắt, nhìn cũng không dám nhìn người bên cạnh, đôi tay co quắp lại không biết đặt chỗ nào, nắm chặt góc áo tới mức hận không thể xé rách luôn.

"Hừ, nhìn bộ dạng này là bị nói trúng rồi đúng không, lòng dạ thật là xấu xa!"

"Còn không phải sao, bất cứ ai đến họp chợ buôn bán đều không hề dễ dàng, việc kinh doanh tốt hay xấu thì hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân chứ, không tự mình xem xét những thứ mình bán vì sao lại khiến cho việc kinh doanh của mình không ổn, chỉ nghĩ tới mấy chuyện xấu xa để làm hỏng việc buôn bán củba người khác, nếu ai cũng giống ngươi thì cái chợ này không phải là lộn xộn hết rồi sao?"

"Đúng vậy, loại người như thế nên nhớ kỹ, tâm tư xấu xa như vậy, bán đồ vật cũng khẳng định không tốt đẹp gì, ngàn vạn lần đừng mua đồ của nàng ta."

"Không mua, không mua…"

Âm thanh ồn ào nhốn nháo làm cho sắc mặt của phụ nhân kia lập tức vừa đỏ lại trắng bệch, chỉ hận không tìm được một chỗ để chui vào, cuối cùng thật sự là không chịu nổi, mang theo giỏ trúc của mình, nhanh chóng rời đi.

Thấy phụ nhân gây sự đã rời đi, đại thẩm nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Sau này đừng để ta gặp lại, bằng không thấy một lần sẽ mắng một lần."

"Cảm ơn đại thẩm đã thay ta nói chuyện." Đại thẩm ra mặt giúp nàng, trong lòng của Tô Mộc Lam vô cùng cảm động, liên tục nói cảm ơn.

"Trời, nói những lời khách khi kia làm gì, đều là người trong cùng một trấn, không cần như vậy, hơn nữa ta chỉ là nói lời công bằng, người nọ quá chanh chua cũng thực sự đáng ghét." Đại thẩm cười tủm tỉm nói.

"Tiểu tôn tử nhà ta rất thích đồ ăn của nhà ngươi, trong thời gian này luôn dính lấy ta, còn nói lúc trước đi theo phụ mẫu lên huyện thành cũng chưa ăn được đồ ăn vặt ngon như vậy, ta thấy đồ ăn nhà ngươi ăn khá ngon, hương vị chưa nói tới nhưng cân thì thật sự chuẩn."

"Bánh tai mèo mới làm này cho ta ba đồng tiền, còn có cơm cháy, khoai lang sấy khô, cũng đều cho ta một ít, ừm… gom đủ mười đồng tiền là được rồi."

"Được rồi." Tô Mộc Lam sảng khoái trả lời, gói đồ vật cho đại thẩm, lúc cuối còn cho thêm một gáo bỏng ngô: "Đại thẩm mang về cho đứa nhỏ ăn, đừng chê ít nhé, ngài cũng là khách hàng quen của nhà ta, thường xuyên đến đây cổ vũ, đây coi như là một chút tấm lòng của ta, nếu ngài không nhận ta sẽ tức giận đấy."

Lời nói dễ nghe, động tác trên tay cũng nhanh nhẹn, không đợi đại thẩm phản ứng lại, đã gói gọn gàng bỏ vào giỏ trúc cho đại thẩm.
 
Chương 105: Con đường làm giàu còn phải dài lâu


Đại thẩm thấy từ chối không được, cũng đành phải nhận lấy, sau khi đưa tiền liền nói lời cảm ơn với Tô Mộc Lam, xách theo đồ vật cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Trên chợ nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, âm thanh rao hàng liên tiếp vang lên, mọi người cũng đều đi tìm kiếm những gì họ cần mua, hoặc là có thể hay không bán đi đồ vật của bản thân.

"Cho ta hai lạng cơm cháy."

"Cho ta một gáo bỏng ngô…"

"Việc buôn bán tại quầy hàng của Tô Mộc Lam cũng đã khôi phục như thường lệ, thậm chí bởi vì trò cười vừa xảy ra, so với lúc trước còn càng nổi tiếng hơn.

Dù sao cũng là quầy hàng có thể làm cho người khác ghen tỵ tới mức gây sự muốn đuổi đi, những thứ bán ở đây khẳng định là đặc biệt ăn ngon.

Cũng bởi vì lý do này, đồ ăn hôm nay còn bán nhanh hơn một chút so với ngày thường, mấy giỏ tre đều đã thấy đáy, chỉ còn lại lẻ tẻ vài chiếc.

"Còn bán bỏng ngô và cơm cháy nữa không?" Ngô Trác Viễn thở hồng hộc, vừa vươn tay lau mồ hôi trên trán do chạy vội vàng vừa hỏi.

"Còn thì vẫn còn nhưng mà cũng không nhiều." Tô Mộc Lam áy náy trả lời: "Cơm cháy còn lại chắc cũng chỉ còn một lạng, nhưng là còn thừa cuối cùng nên là có chút nát vụn, bỏng ngô cũng chỉ còn nửa gáo, còn bánh tai mèo thì ước chừng còn khoảng bốn lạng."

"Như vậy đi, nếu ngươi có thể mua hết bánh tai mèo còn lại, bỏng ngô và cơm cháy còn lại đều coi như là tặng thêm cho ngươi, không lấy tiền."

Bánh tai mèo?

Quả thật là như lời của Ngô Điền Phúc nói, lại có đồ ăn mới.

Hơn nữa đã muốn còn thừa không nhiều lắm, chứng tỏ hương vị đồ ăn là rất ngon, buôn bán cũng khá rực rỡ.

Ngô Trác Viễn không hề do dự gật đầu: "Được, còn lại đều gói hết cho ta."

"Bánh tai mèo này một đồng tiền hai lạng, còn lại hơn bốn lạng một chút, ngươi đưa hai đồng tiền là được." Tô Mộc Lam gói lại đồ ăn, tất cả đều đặt vào trong giỏ trúc mà Ngô Trác Viễn đưa qua.

"Ngài cầm lấy, nếu ăn ngon thì sau lại tới."

Tô Mộc Lam nhìn Ngô Trác Viễn đi xa, bắt đầu dẫn bốn củ cải nhỏ thu dọn sọt đựng đồ và các vật dụng khác, trong lòng còn tính toán thu nhập của ngày hôm nay.

Khoai lang sấy khô bán được 110 đồng tiền, bỏng ngô bán được 53 đồng tiền, cơm cháy là 94 đồng tiền, bánh tai mèo nhiều nhất, được 136 đồng tiền, như vậy, tổng cộng là 390 đồng tiền.

Nếu trừ đi chi phí nguyên liệu, phần lãi đại khái có thể là khoảng 234 đồng tiền.

Mỗi lần đi họp chợ nếu đều có thể bán được bằng này tiền, một tháng thì có khoảng chín lần họp chợ, ước chừng có thể kiếm được khoảng hai lượng bạc một tháng….

Một năm có lẽ sẽ có được gần ba mươi lượng bạc thu vào.

Nếu lấy mức sống hiện tại ở thôn Bạch gia để làm căn cứ, thì với thu nhập như vậy, nàng không thể coi là người giàu nhất thôn Bạch gia nhưng cũng có thể coi như là một bộ phận nhỏ những người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, mua thêm một chút ruộng đất, cũng coi như có một cuộc sống ăn mặc giàu sang.

Nhưng nếu muốn sống sung túc lâu dài, còn muốn tạo ra một môi trường sống tốt nhất cho bọn trẻ và bản thân, thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Xem ra con đường làm giàu này vẫn còn dài lâu, bản thân phải cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa.

Trong lòng của Tô Mộc Lam đang cổ vũ bản thân, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi, nói với bốn củ cải nhỏ: "Đi, chúng ta đi mua một con gà, buổi trưa trở về sẽ hầm canh gà ăn."

"Vâng." Bốn củ cải nhỏ vui vẻ phấn chấn trả lời, sau đó đi theo Tô Mộc Lam cùng nhau đi tới khu bán động vật sống.

Hầu hết các loại động vật sống đều được bán ở phố Tây, gà vịt cá và dê, gần như tất cả mọi thứ đều có, từ xa đi tới đã nhìn thấy người đến kẻ đi, rất náo nhiệt.

Trên đường ở phố Tây, có rất nhiều cửa hàng và quầy hàng lớn.

"Nương." Bạch Thủy Liễu túm tay áo của Tô Mộc Lam, thấp giọng nói: "Nương nhanh nhìn xem, Tôn bá mẫu đang bán khoai lang sấy khô ở chỗ kia kìa."
 
Chương 106: Dừng lại


"Ở chỗ nào?" Ba củ cải nhỏ còn lại vừa nghe thấy liền sốt ruột hơn cả Tô Mộc Lam, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Bạch Thủy Liễu, quả nhiên nhìn thấy Tôn thị đang bày một cái sọt trúc ở đó, hơn nữa bên trong tràn đầy đều là khoai lang sấy khô.

"Đúng rồi kìa!" Hai mắt của Bạch Lập Hạ đều mở to, có chút không vui: "Lúc trước Tôn bá mẫu không có việc gì thì đều luôn đi dạo bên ngoài nhà của chúng ta, không ngờ là vì học trộm nương cách phơi khoai lang để sấy khô."

"Tôn bá mẫu thật là quá đáng." Bạch Trúc Diệp cũng nhíu mày.

"Nương, chúng ta làm sao bây giờ?" Bạch Mễ Đậu nhìn về phía Tô Mộc Lam.

"Chuyện này sao, rất dễ xử lý thôi." Khóe môi của Tô Mộc Lam nhếch lên tràn đầy ý cười: "Chúng ta không cần quan tâm là được rồi."

"Không cần quan tâm sao?"

Bốn củ cải nhỏ mở to mắt nhìn nàng.

"Ừ, không cần quan tâm chuyện này." Tô Mộc Lam nói: "Các con cẩn thận quan sát thêm một chút, có thấy không chỉ có Tôn bá mẫu của các con mà còn có người khác cũng đang bán khoai lang sấy khô không?"

Bốn củ cải nhỏ vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng.

Quả nhiên giống như Tô Mộc Lam nói, trong phiên chợ này, không chỉ có Tôn thị, còn có hai nhà khác cũng đang bán khoai lang sấy khô, một người là bà lão lớn tuổi, một người là một phụ nhân có tuổi tác tương đương với Tô Mộc Lam.

Trước đây trên trấn đã lâu lắm rồi không có ai bán khoai lang sấy khô, bây giờ đột nhiên lại có mấy nhà như vậy, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là bởi vì thấy Tô Mộc Lam bán khoai lang sấy khô có thể kiếm được tiền, nên người khác cũng học tập bán theo.

Nhưng dù sao bắt chước bán theo Tô Mộc Lam sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán của nhà bọn họ, vì thế trên khuôn mặt của bốn củ cải nhỏ ít nhiều cũng có chút không vui.

"Chuyện này vốn không có cách nào để ngăn cản cả."

Tô Mộc Lam ôn tồn khuyên bảo: "Đều là những người nghĩ tất cả các biện pháp có thể để mưu sinh, nhìn thấy chúng ta có thể làm chuyện này để kiếm tiền, liền học theo, xem bản thân có thể cũng kiếm được tiền hay không, hơn nữa chuyện này cũng không trộm không cướp, quang minh chính đại, chúng ta không thể nói rằng họ làm không đúng, cũng không ngăn cản được."

"Nhưng các con cũng không cần lo lắng, khoai lang sấy khô của bọn họ nhìn qua thì có vẻ đã khô, nhưng vừa nhìn là thấy đã không phơi nắng đủ ba lần, ăn khoai lang sấy khô như vậy sẽ giống như những lần trước làm thử mà các con đã nếm đó, nhai sẽ đau hàm, không ăn ngon bằng khoai lang sấy khô của chúng ta, các con không thấy nhiều người qua lại như vậy nhưng không có người mua sao?"

Nghe lời nói của Tô Mộc Lam, bốn củ cải nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm.

"Nương, vậy chúng ta có muốn phơi thêm nhiều khoai lang sấy khô để bán vào lần sau không?" Bạch Thủy Liễu hỏi.

Mỗi lần đi lên họp chợ ở trấn trên, tất cả đồ ăn đều được bán sạch sẽ, ngay cả khi đang thu dọn quầy hàng cũng có người tới hỏi, rõ ràng là không đủ đồ ăn để bán, làm nhiều hơn một chút, cũng có thể có nhiều người hơn đến mua khoai lang sấy khô của nhà bọn họ.

"Ta cảm thấy lần này chúng ta nên dừng lại việc làm khoai lang sấy khô." Tô Mộc Lam suy nghĩ: "Sắp tới, chúng ta có thể sẽ không làm khoai lang sấy khô nữa."

"Vì sao ạ?" Bốn củ cải nhỏ không hiểu.

"Càng nhiều người bán đồ ăn này, không phải càng sẽ khiến nhiều người đến mua sao?" Bạch Lập Hạ gãi đầu: "Như vậy sau này người khác mới có thể biết nhà chúng ta làm hàng chuẩn, chỉ mua khoai lang sấy khô của nhà chúng ta."

"Chúng ta biết khoai lang sấy khô của nhà khác không ăn ngon bằng nhà ta, nhưng người bên ngoài thì không biết, bọn họ chỉ biết là có nhiều người bán khoai lang sấy khô hơn, có thể có nhiều chọn lựa, thậm chí còn có thể bởi vì nhà khác muốn bán được nhiều khoai lang sấy khô nên đã giảm giá, sẽ quay lại chê nhà chúng ta bán khoai lang sấy khô quá đắt."

Tô Mộc Lam giải thích: "Đến lúc đó không nói tới việc buôn bán không tốt, còn ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng ta, không có lợi chút nào, cho nên không bằng khoảng thời này, chúng ta không làm khoai lang sấy khô nữa, để cho người khác bán đi."
 
Chương 107: Thừa nước đục thả câu


"Với những người biết khoai lang sấy khô của nhà chúng ta ngon thì đến lúc đó cũng sẽ chờ tới khi chúng ta làm tiếp thì sẽ mua, còn những người ham rẻ muốn chọn lựa thêm thì thời gian này nếm thử khoai lang sấy khô của nhà khác, cũng sẽ biết khoai lang sấy khô của nhà khác không ngon bằng nhà chúng ta làm."

"Như vậy đợi cho khoai lang sấy khô của nhà người khác bán không được, không muốn phơi nắng khoai lang để đi bán nữa, thì sẽ là thời điểm chúng ta làm lại khoai lang sấy khô, việc buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn, có thể nói, cái này không chỉ áp dụng cho việc buôn bán khoai lang sấy khô mà tất cả các đồ ăn khác đều có thể làm như vậy."

Bốn củ cải nhỏ sau khi nghe xong lời nói nhẹ nhàng của Tô Mộc Lam, nhìn nhau một cái.

Cảm giác như hiểu một chút, những cũng không hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng mà có hiểu hay không cũng không sao cả, Tô Mộc Lam nói làm như vậy là đúng, thì hẳn là đúng rồi.

Bốn củ cải nhỏ không hẹn mà cùng gật đầu: "Nương nói đúng."

Từ trên khuôn mặt của bốn củ cải nhỏ, Tô Mộc Lam cũng đã nhìn ra được sư ngơ ngác, nhưng bọn trẻ vẫn tin tưởng cô trăm phần trăm.

Cảm giác được ủng hộ vô điều kiện thật sự rất tốt.

Tô Mộc Lam hé miệng cười: "Đi, chúng ta đi mua gà, buổi trưa sẽ làm gà hầm Tân Cương để ăn." (*)

(*) Thuật ngữ Trung Quốc "大盘鸡" có thể hiểu là đĩa gà lớn.

Món ăn này là sự hòa trộn của gà, khoai tây, ớt chuông, hành tây, tỏi, gừng, ớt Tứ Xuyên, và đôi khi là bia.

Được xào kĩ trước khi cho nước dùng vào.

Món ăn này được cho là được phát minh ở

Shawan, Bắc Tân Cương.

)

"Đi thôi, ăn gà hầm Tân Cương…."

Bốn củ cải nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, nhảy nhót đi theo phía sau Tô Mộc Lam.

Còn về phần gà hầm Tân Cương là món gì thì không quan trọng, dù sao Tô Mộc Lam làm món ăn gì thì không bao giờ ăn không ngon cả!

Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa trẻ đi tới phố Tây ở bên kia, cẩn thận lựa chọn gà sống phù hợp.

Lo rằng gà mái già sẽ nặng mỡ gầy thịt, Tô Mộc Lam chọn lựa rất cẩn thận, sau đó chọn được một con gà trống cỡ trung bình, nhìn màu sắc của mào gà rất rực rỡ, lông bóng mượt.

Giá của gà trống sống là ba đồng tiền một cân, con gà này không nặng, cả con gà cân lên cũng chỉ nặng bốn cân, tổng cộng là mười hai đồng tiền.

Tô Mộc Lam trả tiền, nhìn con ngỗng đang bị trói dưới đất, cười hỏi: "Con ngỗng này cũng là của nhà ngươi hả?"

"Đúng vậy, con ngỗng này rất béo, nướng lên ăn là ngon nhất, có muốn mua một con không?" Ông lão thấy Tô Mộc Lam mua đồ vô cùng dứt khoát, nhân cơ hội chào hàng thêm con ngỗng.

"Con gà này đã đủ ăn rồi, ngỗng thì không mua nhưng có thể nhổ cho ta hai cái lông ngỗng to được không?"

Đối phương không hề kì kèo mua luôn một con gà, muốn cho thêm hai cái lông ngỗng cũng không phải là chuyện gì lớn, ông lão cũng rất sảng khoái từ trên hai cái cánh của con ngỗng tìm kiếm một chút, sau đó kéo xuống hai cái lông ngỗng nhìn có vẻ là to đẹp nhất đưa cho Tô Mộc Lam: "Ngươi nhìn hai cái này được không."

Tô Mộc Lam xem xét một chút, cười gật đầu: "Được rồi, cảm ơn lão bá."

"Ôi, không phải khách khí đâu?" Ông lão cười ha hả, nhét tiền mà lúc nãy Tô Mộc Lam đưa vào trong cái túi to bên hông.

Tô Mộc Lam lại đến cửa hàng lương thực mua một ít gạo trắng, mì gạo gì đó và một số loại khác, sau đó mới dẫn mấy đứa nhỏ đi về nhà.

"Nương muốn lông ngỗng để làm gì vậy?" Trên đường trở về, Bạch Thủy Liễu không nhịn được nên hỏi một câu.

"Chuyện này, đến lúc đó các con sẽ biết, bây giờ không thể nói." Tô Mộc Lam cười ha ha, thậm chí còn giả làm mặt quỷ.

Bốn củ cải nhỏ nghe xong liền nhìn nhìn nhau.

Chuyện cố ý thừa nước đục thả câu này, Tô Mộc Lam đã từng làm rồi, còn không chỉ một lần, nhưng sau mỗi lần như vậy đều luôn mang tới bất ngờ lớn cho bọn họ.

Vì vậy, lần này chắc chắn cũng là một điều tốt.

Bốn củ cải nhỏ mới nghĩ tới đây liền lập tức trở nên phấn khích.

Sau khi về đến nhà, bắt đầu giết gà, nhổ lông… Tô Mộc Lam thành thạo thu dọn.

Bạch Thủy Liễu vô cùng để ý, vừa nhổ xong đã quét hết lông gà ra, sau đó tìm một chỗ ở bên ngoài để chôn vùi.
 
Chương 108: Gà hầm Tân Cương


"Để lại mấy cái lông gà lớn, chờ rảnh ta sẽ làm mấy quả cầu cho bọn con chơi." Tô Mộc Lam nói.

Trong mắt của bốn củ cải nhỏ toàn là chăm chú vào kiếm việc để làm, phải làm cho bọn trẻ có thêm nhiều niềm vui trẻ em để chơi mới được.

Mà bước đầu tiên nàng phải làm chính là làm thêm một số đồ chơi nhỏ để hấp dẫn sự chú ý của bọn trẻ.

"Nương biết làm quả cầu bằng lông gà sao?"

Quả nhiên tất cả củ cải nhỏ đều bị hấp dẫn vào việc đó.

"Ừm, nương biết làm." Tô Mộc Lam gật đầu: "Chờ ăn xong cơm trưa sẽ làm cho các con, lông đẹp trên người con gà trống này có không ít, có thể làm được hai bá cái đủ để chơi rồi."

"Nương thật lợi hại." Bạch Trúc Diệp phấn khích tới mức gần như muốn nhảy dựng lên.

Quả cầu bằng lông gà đó!

Từ trước chỉ thấy trấn trên mới bán, nhìn quả cầu đủ mọi màu sắc, bóng mượt, thật sự rất đẹp, nhưng phải trả hai đồng tiền một cái, có thể nói là giá cả không hề rẻ.

Cũng vì vậy nên không có nhiều nhà trong thôn sẵn sàng bỏ tiền ra để mua cầu lông gà, gần như mọi người chỉ lấy vải rách không dùng được khâu thành bao cát để cho trẻ em chơi.

Ngày trước Bạch Thạch Đường đã mua cho bọn trẻ một cái, bọn chúng vô cùng quý trọng, nhưng mà sau khi chơi một thời gian dài, thì lông gà trên quả cầu cũng đã rụng gần hết, không thể chơi được nữa.

Bốn củ cải nhỏ thỉnh thoảng vẫn còn nhớ tới quả cầu lông gà xinh đẹp kia, bây giờ nghe Tô Mộc Lam nói làm được quả cầu, lập tức rất mong chờ.

Bộ dạng này hình như còn vui vẻ hơn so với việc được ăn thịt gà hầm vào buổi trưa.

Tính cách ham vui của trẻ con cuối cùng cũng đc kích thích ra.

Tô Mộc Lam thấy thế, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, cảm thấy hành động này của mình thật sự quá sáng suốt, cười nói: "Nhanh nhặt lông gà kiểm tra một chút, sau đó thu gọn lại, chờ buổi trưa ăn xong cơm thì chúng ta sẽ bắt đầu làm cầu lông gà."

"Vâng!" Bốn củ cải nhỏ kích động trả lời, ba chân bốn cẳng lao đi làm việc.

Phân loại những lông gà đẹp và cứng rắn ra một bên, sau đó xúc một ít tro từ phòng bếp ra để rải lên những gì còn lại không cần và một số thứ lộn xộn ở bên cạnh, sau đó quét ra ngoài.

Trong sân bốn củ cải nhỏ đang bận rộn làm việc, thì ở trong phòng bếp, Tô Mộc Lam vừa mới sơ chế xong, chặt gà trống thành từng miếng nhỏ, bỏ vào nồi.

Sau khi cho thêm ớt xanh và khoai tây, Tô Mộc Lam đã làm ra một nồi lớn gà hầm Tân Cương có đầy đủ màu sắc và hương vị.

Nhưng vì để phù hợp với khẩu vị của trẻ em, Tô Mộc Lam đã giảm bớt lượng ớt, đây được xem như là phiên bản cải tiến chỉ hơi cay của gà hầm Tân Cương, và để cho hương vị của gà hầm Tân Cương càng thêm chuẩn xác, Tô Mộc Lam đã luộc mì gạo chín trong nồi rồi vớt ra trộn cùng với gà hầm Tân Cương để ăn.

"Gà hầm Tân Cương này thật là ngon."

"Đúng vậy, mặc dù có hơi cay, nhưng ăn đặc biệt thơm ngon."

"Càng thấy cay càng muốn ăn thêm."

"Đúng vậy…"

Bởi vì thời tiết buổi trưa rất nóng bức và gà hầm Tân Cương cũng hơi cay nên bốn củ cải nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng điều này dường như cũng không ảnh hưởng đến việc bọn trẻ ăn như hổ đói, càn quét hết đĩa gà hầm và mì gạo.

Nhìn đám củ cải nhỏ ăn thơm ngào ngạt, hơn nữa hương vị của món gà hầm Tân Cương được cải tiến hôm nay cũng thật không tệ, Tô Mộc Lam cảm thấy thỏa mãn bưng bát lên ăn từng ngụm lớn.

Làn gió thổi nhè nhẹ, mang đến cảm giác hơi mát mẻ, đúng vào thời điểm buổi trưa, lúc gần như tất cả các gia đình đều ăn cơm trong sân nhà hoặc trong phòng khách.

Bởi vì hôm nay có họp chợ, có nhiều người đi chợ trở về cũng muộn hơn bình thường một chút, lúc này đang vội vã trên đường về nhà.

Tôn thị là một trong những người đó.

Lúc này nàng ta đang vác theo sọt trúc trên lưng về nhà, bước chân nặng nề, mồ hôi đầy đầu.

Quai treo của sọt trúc siết chặt khiến vai có hơi đỏ lên, mồ hôi trên người thấm vào những vết đỏ này khiến trên vai đau râm ran.
 
Chương 109: Bắt nạt


Tôn thị không thể không dừng lại, đặt sọt trúc xuống đất, nghỉ ngơi một lúc.

Thật vất vả mới đi tới cửa nhà, Tôn thị cuối cùng cũng không cõng nổi sọt trúc nặng nề kia thêm nữa, "Rầm" một tiếng ném sọt trúc xuống đất, đặt mông ngồi trên ghế dài, thở hổn hển từng hơi.

"Sao lại mệt mỏi tới vậy?" Bạch Thổ Thuận thấy thế, đổ một cốc nước lạnh cho nàng.

Tôn thị nhận lấy, "Ừng ực" uống hết cả cốc, bây giờ mới thở phào một hơi.

"Nương, hôm nay họp chợ có bán được nhiều tiền hay không?"

"Nương, không phải nương nói là đi bán khoai lang sấy khô để mua thịt cho chúng ta sao, vậy buổi trưa hôm nay chúng ta có được ăn thịt heo hầm hay không?"

"Nương…."

Ba đứa nhỏ vây quanh Tôn thị nhao nhao nói, mỗi đứa đều vẻ mặt hưng phấn.

"Ăn thịt gì?" Tôn thị bị mấy đứa nhỏ ầm ĩ tới mức phiền lòng: "Làm gì có tiền mà mua thịt? Khoai lang sấy khô cũng không bán được!"

Không bán được?

Ba đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Tôn thị thì không dám nói thêm gì nữa.

Bạch Thổ Thuận vén lên tấm vải phủ trên sọt trúc lên, quả nhiên nhìn thấy bên trong vẫn đầy ắp khoai lang sấy khô, không nhịn được mà gãi lỗ tai: "Sao lại không bán được?"

"Ta sao mà biết được!" Tôn thị càng thêm bực bội, cắn môi: "Bọn họ cứ nói khoai lang của ta quá cứng, nhai rất đau hàm, hoàn toàn không ngon bằng khoai lang của Tô thị bán, không chịu mua của ta."

"Ta thấy thật buồn bực, đây đều là khoai lang giống nhau từ trong đất trồng ra, cũng dùng cách thức phơi nắng sấy khô giống nhau, vì sao lại nói khoai lang mà ta phơi nắng không thể ăn?" Quả thật là bắt nạt người khác.

Nhớ tới khi ở chợ nàng có tranh cãi mấy câu thì đã bị những người đó nói nhiều lời rất khó nghe, Tôn thị liền ấm ức rơi nước mắt: "Dựa vào cái gì nói khoai lang sấy khô của ta ăn không ngon, không mua của ta?"

"Việc này…" Bạch Thổ Thuận bối rối không biết đặt tay ở đâu liền đưa lên gãi đầu, sau đó mới thấp giọng thử hỏi: "Có thể cách ngươi phơi nắng và cách Tô thị phơi nắng không giống nhau?"

"Có cái gì mà không giống?" Tôn thị khóc thút thít một lúc lâu: "Ta thấy nàng chính là ở trong sân phơi nắng như vậy, ta cũng phơi như nàng, lúc nào nàng bày ra phơi thì ta cũng bày ra phơi như vậy, còn có thể làm thêm cái gì mà không giống nhau?"

"Chẳng lẽ ánh nắng mặt trời phơi ở nhà nàng với ánh nắng mặt trời phơi ở nhà chúng ta không giống nhau?"

"Cũng có thể… Có thể là lý do này, ta cũng không biết nữa." Bạch Thổ Thuận nói: "Khoai lang sấy khô không bán được thì thôi, chúng ta tự mình ăn, dù sao cũng đều là khoai lang, ăn như nào cũng giống vậy thôi."

"Cũng chỉ có thể làm như vậy." Tôn thị hít mũi, lau nước mắt giàn giụa trên mặt.

"Cứ như vậy đi, đừng khóc nữa, còn chưa ăn cơm đâu, nhanh chóng thu dọn rồi chúng ta nấu cơm trưa ăn, đến buổi chiều còn phải đi thu hoạch cây bông nữa." Bạch Thổ Thuận vừa nói vừa xắn tay áo bê giỏ trúc lớn đựng đầy khoai lang sấy khô kia chuyển vào trong phòng.

"Ừ." Tôn thị đứng lên, đi vào phòng bếp.

Bởi vì khóc quá nhiều, ánh mắt đã sưng phù lên như quả hạnh, hai má bởi vì lau nước mắt nên đỏ ửng.

Nhưng Tôn thị mặc kệ những việc này, trong lòng đều tràn đầy suy nghĩ vì sao khoai lang sấy khô không bán được.

Vì sao nàng phơi nắng sấy khoai lang lại không bán được?

Còn Tô thị phơi nắng sấy khoai lang lại bán được ra ngoài?

Đây đều là khoai lang sấy khô thôi mà, đâu có gì khác nhau mà phân biệt….

Tôn thị tràn ngập suy nghĩ, lông mày đều nhíu chặt lại.

Sau khi ăn xong cơm trưa và cùng bọn trẻ rửa bát đũa, Tô Mộc Lam bắt đầu buộc lông gà để làm cầu.
 
Chương 110: Đá cầu


Tìm một miếng vải cũ, đầu tiên cắt ra mấy miếng vải hình tròn, bỏ thêm một lượng cát vừa đủ rồi khâu lại thành một túi vải nhỏ hình tròn dẹt, sau đó đục một số chỗ trên thân của mấy chiếc lông ngỗng được ông lão đưa sao cho có thể nhét lông gà vừa khít, cuối cùng dùng cách khâu chữ thập để khâu vào trên túi cát nhỏ.

Cắm một số lượng thích hợp lông gà vào thân lông ngỗng, sau đó sử dụng dây quấn chặt quanh thân của lông ngỗng, cứ như vậy, một quả cầu lông gà có màu sắc rực rỡ, rắn chắc và cực kì bền đã được làm ra.

Tô Mộc Lam đá thử hai cái, quả cầu bay lên bay xuống, lông gà bóng mượt dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc, vô cùng đẹp mặt.

Bốn củ cải nhỏ lập tức vây quanh vừa nhìn Tô Mộc Lam đá cầu vừa giúp nàng đếm số.

"Chín, mười, mười một…"

Vừa đếm số, vẻ mặt của bọn nhỏ càng phấn khích, những lời khen ngợi càng tuôn ra không dứt bên tai.

"Nương thật lợi hại."

"Nương đá cầu quá lợi hại!"

"Nương là người đầu tiên ta thấy có thể đá được liên tục nhiều cái nhất…."

Tô Mộc Lam trong lời khen của đám củ cải nhỏ dần dần đánh mất chính mình, đá cầu cũng trở nên say mê hơn.

"Ba mươi bảy, ba mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi!"

Tô Mộc Lam nhìn đám củ cải nhỏ phấn khích như vậy, đôi mắt mong ngóng nhìn quả cầu, liền thu cầu lại, ném cho Bạch Thủy Liễu: "Các con chơi trước quả này đi, lông gà còn đủ nhiều, còn có thể làm thêm một quả cầu nữa."

"Vâng…"

Đám củ cải nhỏ đồng ý, dẫn đầu là Bạch Thủy Liễu, cùng nhau chơi đá cầu ở trong sân.

Còn Tô Mộc Lam thì dựa theo phương pháp vừa rồi, chế tạo thêm một quả cầu thứ hai.

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, quả cầu thứ hai được làm thành thạo hơn, và trông hình dáng cũng đẹp hơn.

"Cầu tới đây." Tô Mộc Lam vươn chân, đá quả cầu vừa làm xong sang bên bọn trẻ.

Bạch Lập Hạ mắt lẹ chân nhanh, vô cùng thuận lợi đón được.

Tiếp theo tự mình đá vài cái, hơn nữa càng đá càng trở nên thuần thục, dường như cảm thấy rất thú vị, cũng bắt chước hành động vừa rồi của Tô Mộc Lam, dùng sức đá một cái, chuyển quả cầu sang bên của Bạch Trúc Diệp đang đứng ở khá xa.

Bạch Trúc Diệp vốn đá cầu cũng không thành thạo lắm, lúc này hoảng hốt nhìn thấy một quả cầu bay qua, nhắm mắt lại đá một chân.

Quả cầu trong nháy mắt bay lên thật cao, đợi cho tới khi rơi xuống thì đã đến trước mặt của Bạch Mễ Đậu.

Bạch Mễ Đậu cố gắng đón lấy nhưng cuối cùng chân còn chưa vươn ra, quả cầu lông gà kia đã rơi xuống, vững vàng dừng lại trên trán của Bạch Mễ Đậu.

Bạch Mễ Đậu bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức sừng sờ đứng tại chỗ.

Cậu bé đứng trong tư thế đại bàng giương cánh, đã nhấc lên một bên chân, trên trán còn đang đứng một quả cầu lông gà đầy màu sắc….

Tất cả mọi người bao gồm cả Tô Mộc Lam sau khi sửng sốt một chút đều bùng nổ một tràng cười lớn.

Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ cười ngửa trước ngửa sau, cố gắng không để bản thân cười quỳ rạp trên mặt đất, Bạch Trúc Diệp đã sớm ngã vào trong lòng của Tô Mộc Lam, để cho nàng xoa giúp cái bụng cười đến mức đau đớn của cô bé.

Ngay cả Tô Mộc Lam cũng cười tới mức hai bên vai run rẩy không ngừng.

Bạch Mễ Đậu lúc này mới phản ứng lại, vươn tay cầm lấy quả cầu trên trán: "Không được, chúng ta chơi lại!"

Tình huống như vậy chắc chắn sẽ không chỉ xảy ra một lần, cho nên tuyệt đối không thể chỉ có một mình cậu bị cười.

Bạch Mễ Đậu nắm chặt tay, quả cầu dưới chân "Vèo" một cái bay về phía Bạch Thủy Liễu, Bạch Thủy Liễu lập tức phản ứng lại, đá quả cầu chuyển sang phía Bạch Lập Hạ.

Bạch Trúc Diệp thấy thế, cũng không làm nũng với Tô Mộc Lam nữa, nhảy nhót tiếp tục đi chơi đá cầu.
 
Chương 111: Giặt quần áo


Có thể nói là bốn củ cải nhỏ đang đắm chìm trong trò chơi đá cầu, đầu đầy mồ hôi nhưng khuôn mặt ai cũng đều cười tươi.

Đây mới là bộ dạng mà trẻ em nên có.

Tô Mộc Lam cười tủm tỉm, xử lý đống vật liệu còn sót sau khi làm quả cầu.

Sau đó lại cùng bọn nhỏ chơi đùa một lúc, thấy bốn củ cải nhỏ đã chơi tới mức đầu đầy mồ hôi, thậm chí hai bên má đã nóng đỏ bừng, Tô Mộc Lam liền gọi bốn đứa trẻ nghỉ ngơi một chút, uống cốc nước đường mà nàng đã pha.

Đun nước sôi cho sạch sẽ, để nguội rồi đặt trong nước giếng một lúc để làm lạnh, sau đó lấy ra uống sẽ có cảm giác mát mẻ, nhưng không quá lạnh vì vậy sẽ thấy thoải mái hơn.

Bốn củ cải nhỏ nghe lời uống nước xong, lại nghe theo lời dặn dò của Tô Mộc Lam vào nhà nghỉ một lúc, chờ tới khi trời không còn quá nóng mới bắt đầu bận rộn làm việc.

Nhân lúc trời đang mát mẻ, Tô Mộc Lam kêu Bạch Thủy Liễu dẫn mấy đứa nhỏ xuống ruộng nhổ cỏ, còn bản thân thì bưng chậu gỗ lớn ra giếng lớn ở đầu thôn để giặt quần áo.

Quần áo của cả nhà có số lượng lớn, và thời đại này may quần áo tương đối rộng rãi, ngay cả khi dùng vải mịn để may nhưng vì kỹ thuật dệt may vẫn còn hạn chế, kết cấu vải không giống như hiện đại vừa mỏng vừa mềm mại mà dày hơn nhiều, do đó chà xát để giặt đồ cần rất nhiều sức lực, không thể không sử dụng ván giặt đồ và chày đập đồ để giặt sạch quần áo.

Cũng may là Tô Mộc Lam bình thường một hai ngày sẽ tắm rửa thay quần áo một lần, vì thế quần áo của nhà nàng cũng không bẩn lắm, hơn nữa thời đại này cũng không có nhiều vết bẩn cứng đầu như hiện đại, giặt quần áo cũng coi như đơn giản hơn một chút.

"Thủy Liễu nương, lại tới đây giặt quần áo à."

Bên cạnh giếng nước có rất nhiều phụ nhân, tụm năm tụm ba, vừa chà xát quần áo vừa nói chuyện phiếm, thấy Tô Mộc Lam đến cũng thân thiện chào hỏi.

"Vâng." Tô Mộc Lam trả lời một tiếng, sau đó tìm một chỗ ngồi, đặt chậu gỗ xuống, quay bánh xe để lấy nước lên.

Ngâm nhựa cây keo với nước sẽ có tác dụng như xà phòng, chà xát cẩn thận, rửa thêm hai lần nước nữa thì quần áo đã hoàn toàn sạch sẽ.

(*Keo dậu có tên khoa học: Gleditsia sinensis Lam, còn gọi là cây keo, saponin,... là một loại cây được trồng ở nhiều tỉnh thành ở Trung Quốc.

Nó phát triển trong các khu rừng sườn đồi hoặc thung lũng và ven đường, từ bằng phẳng đến 2500 mét trên mực nước biển.

Thường được trồng ở sân hoặc bên cạnh nhà.

Gỗ cứng, được dùng làm xe cộ và đồ đạc, nhựa của vỏ có thể dùng để giặt vải len lụa thay cho xà phòng.

)

Tô Mộc Lam tuy mỗi lần đều giặt số lượng lớn quần áo, nhưng quần áo cũng không tính là bẩn, tay chân nàng cũng nhanh nhẹn, giặt cũng nhanh, vắt khô quần áo liền rời đi trước.

Có thể nói, nàng là người thường xuyên tới giặt quần áo muộn nhất, nhưng cũng là người đi về sớm nhất.

"Nương tử nhà Bạch Thạch Đường thật là nhanh nhẹn, làm việc rất nhanh." Có phụ nhân nhìn một nửa chậu quần áo còn chưa giặt của mình, cảm thán một câu.

So với trước đây hết ăn lại nằm, thật sự là một người trên mặt đất, một người trên bầu trời.

"Ta thấy quần áo của nhà nàng cũng không bẩn lắm, chắc là thường xuyên giặt, tất nhiên là nhanh rồi." Người bên cạnh nói: "Nếu không ngươi xem nàng cứ cách ngày lại đến giặt quần áo một lần kìa."

"Hình như là vậy, nhưng như thế cũng khá tốt, lúc giặt không cần phải mất nhiều công sức, không tới mức chà xát vài lần nước rồi còn chưa sạch sẽ, cũng tiết kiệm sức lực." Phụ nhân nói chuyện lúc đầu nhịn không được gật đầu: "Lần sau cũng thử làm vậy xem, cứ cách ngày lại giặt quần áo một lần."

"Nhưng như vậy cũng không tốt lắm, giặt quần áo thường xuyên như vậy, nếu chà xát nhiều khiến quần áo bị rách thì sao?" Có người bĩu môi nói: "Quần áo bị chà xát rách rồi thì phải khâu vá lại, mặc lên nhìn cũng khó coi."

Cho dù nhà nông đều tiết kiệm, quần áo có vài chỗ vá cũng phổ biến, không có gì khác lạ cả.

Nhưng nếu được mặc quần áo sạch đẹp thì ai nguyện ý mặc đồ có chỗ vá đâu, dù sao cũng cảm thấy hơi nhục nhã.

"Cũng đúng….

Nhưng mà nói lại thì Thúy Liễu nương cũng không sợ giặt quần áo thường xuyên sẽ bị rách sao."

"Cái này thì ngươi không biết rồi, nương tử nhà Bạch Thạch Đường ở nhà phơi khoai lang sấy khô, làm mấy đồ ăn gì đó, mang đi bán lúc họp chợ, có thể kiếm được không ít tiền đấy, quần áo bị giặt rách có gì sợ chứ, mua vải mới về may không phải được rồi sao?"
 
Chương 112: Thử một chút


"Hừ, thật hay giả, bán mấy món đồ ăn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, quần áo mới cũng có thể tùy tiện làm sao?"

"Đừng xem thường việc này, hai ngày trước đi họp chợ ta gặp được Thủy Liễu nương, dẫn mấy đứa nhỏ đi mua thịt, nghe nói còn không chỉ đi một lần, đi họp chợ về đều có thể đi mua một bữa thịt, ngươi nhìn thôn của chúng ta đi, có thể có mấy nhà được ăn thịt thường xuyên như vậy?"

"Thế là thật sự nương tử nhà Bạch Thạch Đường có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

"Tất nhiên là kiếm được tiền rồi, mấy ngày qua ta đã để ý rồi, nhà bọn họ bây giờ cũng không ăn cơm ở ngoài sân nữa, trời nóng như vậy còn không ra sân ăn mà lại vào trong phòng khách ăn, ngươi nghĩ xem, chắc chắn là dấu ăn ngon không để người khác biết rồi."

"Nói có lý đấy…."

Một đám phụ nhân, không hẹn mà cùng gật đầu, trong một khoảng thời gian ngắn thì trên mặt của bọn họ đều hiện lên sự hâm mộ.

Kiếm tiền, ăn thịt, mua vải làm quần áo mới….

Đây không phải là tất cả những gì mà họ muốn có hay sao, nhưng gia đình của bọn họ không có điều kiện, đều tính toán để sống qua ngày, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm một ít.

"Nếu Thủy Liễu nương dựa vào phơi khoai lang sấy khô để làm món ăn kiếm tiền, vậy chúng ta cũng làm theo, không phải là cũng có thể kiếm tiền rồi sao? Món ăn gì ta không làm được chứ phơi nắng sấy khô khoai lang thì ta có thể."

"Đó cũng là một cách hay, có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, dù sao nếu kiếm được chút tiền mua ít kim chỉ may vá thì cũng được."

"Đúng vậy, cùng lắm thì không cần tiền mặt, chỉ cần đổi chút dầu muối tương dấm cũng được, phơi nắng làm khoai lang sấy khô chắc là sẽ kiếm được nhiều hơn bán khoai lang sống."

Trong một lúc, tất cả mọi người đều háo hức muốn thử, cảm thấy đây là một con đường kiếm được tiền.

"Nói thì nói vậy thôi, nhưng trưa nay ta thấy Tôn thị ở nhà khóc đấy, hình như là do phơi nắng làm khoai lang sấy khô nhưng không bán được, đừng để đến lúc đó khoai lang sấy khô mà chúng ta làm cũng không bán đi được."

"Chậc, cứ làm một ít thử xem, bán được thì sau phơi nắng thêm nhiều khoai lang hơn một chút, bán không ra thì thôi vậy, giữ lại cho nhà mình ăn, dù sao luộc khoai lang cũng là đồ ăn, sấy khô khoai lang cũng là đồ ăn, tóm lại sẽ không lãng phí được."

"Hơn nữa, Tôn thị kia làm bột mì trắng còn có thể hấp ra hình dạng của bánh ngô thì nàng ta làm khoai lang sấy khô có thể ăn ngon sao?"

"Nhưng nàng ta làm không được, chúng ta có thể làm được thì sao…."

Vì thế ngươi một lời, ta một câu, tất cả mọi người sau cuộc nói chuyện này cũng đã quyết định xong.

Tốc độ giặt quần áo tăng nhanh hơn rất nhiều, mấy phụ nhân vội vàng giặt sạch quần áo trong chậu, bưng chậu gỗ nhanh chóng về nhà, sau đó cũng mặc kệ việc nấu cơm tối, mà trước hết là rửa sạch khoai lang, sau đó bắc nồi lên hấp một chút.

Chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày họp chợ, chuyện gì cũng phải tranh thủ thời gian mới được, nói một cách khác đó chính là nếu phiên chợ này không có gì để bán thì hiển nhiên là đang trơ mắt nhìn cơ hội bị người khác giành mất.

Còn về việc có thể hay không mất tiền….

Chậc, khoai lang thôi mà, dù sao vẫn là cái để ăn, nếu thật sự bán không được thì nhà mình sẽ ăn, cùng lắm là phí chút công sức mà thôi, người nhà nông không thiếu chính là sức lực, dùng vào chỗ nào cũng là dùng, việc này không quan trọng!

Có thể nói, buổi tối hôm nay, trong không khí của thôn Bạch gia đều tràn ngập mùi thơm của khoai lang.

- ---

Hai ngày này không cần phải mang khoai lang ra phơi nắng, mặt trời nóng gay gắt, cỏ trên đất còn héo úa, Tô Mộc Lam nhân cơ hội không cần chuẩn bị đồ ăn để đi hợp chợ, nàng muốn cắt vải làm mấy bộ quần áo cho đám củ cải nhỏ.

Cắt sớm một chút, khi nào rảnh thì bắt đầu khâu, trước khi bắt đầu mùa thu là có thể thay đổi quần áo mùa thu mới.

Tô Mộc Lam nghĩ vậy, cũng đã dọn bàn ra, trải vải, vẽ mấy đường theo quần áo cũ bọn họ đang mặc, rồi cầm kéo cắt vải để làm quần áo.

Làm từng bước, bắt chước theo kiểu dáng quần áo cũ, cũng không tính là khó đối với Tô Mộc Lam bởi vì kiếp trước nàng đã có một chút kỹ năng phác thảo đơn giản, cũng giống như làm một bữa sáng mà thôi.
 
Chương 113: Trúc Diệp thật sự có khả năng


Nhưng cắt vải thì làm tốt, nhưng sau khi Tô Mộc Lam cầm lấy kim, luồn chỉ vào, lại thực sự thấy khó khăn.

Nàng cũng không phải hoàn toàn không biết khâu quần áo, trong xã hội hiện đại, quần áo sẽ hay bị rơi nút áo nàng cũng sẽ khâu vào được, dây của tạp dề bị đứt nàng cũng có thể khâu hai mũi, thậm chí để phòng ngừa ruột bông bị vón cục ở trong chăn thì nàng vẫn có thể khâu cố định ở bốn đầu.

Nhưng giới hạn của nàng cũng chỉ ở đó, việc khâu vá phức tạp hơn thì nàng thật sự không có năng lực.

Hơn nữa đây lại là quần áo dành cho người lớn, còn phải hoàn toàn may bằng tay, là một công việc phi thường khó.

Tô Mộc Lam do dự một lúc, hít sâu một hơi, luồn chỉ vào kim, cọ hai cái vào miếng da bên cạnh, nín thở tập trung, bắt đầu may phần vải đầu tiên – một cái tay áo.

Vì quá mức căng thẳng, đến nỗi phía sau lưng và lòng bàn tay của nàng đều đổ mồ hôi, Tô Mộc Lam không thể không thỉnh thoảng cọ lòng bàn tay của mình vào quần áo để bớt ẩm, sau đó tiếp tục khâu.

Chờ tới khi khâu được một nửa rồi, Tô Mộc Lam cầm lên quan sát cẩn thận một lúc, lật mặt trái xem thì nhìn thấy mấy chỗ có khe hở.

Chậc…

Không thể nói là may xiêu vẹo, nhưng cũng có thể nói là như một con rết.

Vẫn là một con rết đang bò một cách vặn vẹo.

Tô Mộc Lam nhíu mày, đang do dự giữa hai lựa chọn, hoặc là tháo đường may ra khâu lại, hoặc là vẫn tiếp tục khâu tiếp.

"Nương." Bạch Trúc Diệp tiến lại gần, nhìn thấy kim chỉ trong tay của Tô Mộc Lam, còn có tay áo đang khâu đến một nửa, cười hỏi: "Nương đang may quần áo sao?"

"Ừ, nhân dịp rảnh rỗi nhanh chóng khâu một chút, cho các con sớm được mặc quần áo mới." Tô Mộc Lam xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó vươn tay sờ đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp: "Sao không ra ngoài chơi vậy?"

Trong nhà có hai quả cầu, đã thành thứ đồ mới lạ trong mắt của bọn trẻ con trong thôn, mỗi khi nhìn thấy tỷ đệ Bạch Thủy Liễu chơi đá cầu, tất cả bọn trẻ đều vô cùng hâm mộ, muốn chơi cùng.

Lúc đầu bốn củ cải nhỏ có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng cũng nghe theo lời đề nghị của Tô Mộc Lam, lúc rảnh rỗi sẽ dẫn theo một đám trẻ nhỏ chơi đá cầu ở dưới gốc cây cây keo trồng trước cửa.

Lúc này, Bạch Trúc Diệp cũng hẳn là đang ở bên ngoài chơi đá cầu mới đúng.

"Con hơi khát nước nên về nhà uống nước."

Trên bàn có nước sôi để nguội, Bạch Trúc Diệp cũng đang rất khát, đổ nước vào một bát sứ to, rồi ừng ực uống hết hơn nửa bát, lau miệng, lại đổ thêm một chén nước, sau đó tiến đến trước mặt đưa cho Tô Mộc Lam.

Nhìn bộ dạng có chút vụng về khi cầm kim khâu quần của Tô Mộc Lam, Bạch Trúc Diệp mím môi nở nụ cười: "Nương, có thể hay không để cho con khâu thử."

"Con mới bao lớn sao có thể biết may quần áo?" Tô Mộc Lam xoa đầu Bạch Trúc Diệp: "Chạy nhanh đi chơi đi."

Nhân dịp mấy ngày nay không có việc gì làm, để cho bốn củ cải nhỏ thư giãn và vui chơi một lần đi.

"Nương, con thực sự biết may quần áo, nếu không tin thì nương để con thử xem được không?"

Bạch Trúc Diệp giải thích, cầm lấy kim chỉ trong tay Tô Mộc Lam, trải phẳng tay áo, nhanh chóng khâu lại.

Cách làm có thể nói là hoàn toàn thành thạo, hơn nữa Tô Mộc Lam nhìn ra được, đường may cũng tinh tế hơn so với nàng rất nhiều.

Đợi Bạch Trúc Diệp khâu xong, lật tay áo lại, đưa cho Tô Mộc Lam xem: "Nương nhìn xem có được hay không?"

Đường may tinh tế mịn màng, các mối khâu cũng rất phẳng, có chút phóng đại nếu nói rằng giống như đường may của những máy may hiện đại, nhưng gần như cũng không khác mấy.

"Khá đẹp!"

Tô Mộc Lam thực sự không nghĩ tới Bạch Trúc Diệp tuổi còn nhỏ mà lại có kỹ năng này, giơ ngón tay cái lên với cô bé: "So với nương còn may đẹp hơn, trúc Diệp thật sự có khả năng."

Bạch Trúc Diệp được Tô Mộc Lam khen nên có chút xấu hổ, hai má đỏ ửng: "Cũng chỉ được thôi, có thể nhìn được."
 
Chương 114: Thú vui của đại lão có thiên phú


"Nương, những quần áo này đều để cho con khâu đi." Bạch Trúc Diệp đề nghị.

"Việc này…" Tô Mộc Lam cực kì do dự.

Tuy rằng kỹ năng may vá của Bạch Trúc Diệp thật sự khá tốt, nhưng nếu may tất cả quần áo thì khối lượng công việc không phải là nhỏ, Bạch Trúc Diệp chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi…

"Nương, để cho con làm đi, con có thể làm được." Bạch Trúc Diệp nói: "Từ trước tới giờ may và vá quần áo trong nhà đều do con làm, từ lúc nhận thức được mọi chuyện tới giờ, con đã cầm kim khâu rồi."

Tô Mộc Lam nghe vậy, mắt mở lớn.

Nàng thật sự không biết chuyện này, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có chuyện này.

Chỉ biết là sau khi được gả vào, lúc Bạch Thạch Đường còn sống, thì nguyên chủ mặt ngoài vẫn còn làm được không tệ lắm, nhưng sau khi biết Bạch Thạch Đường bị trộm cướp truy đuổi, vô ý rơi xuống vách núi, hài cốt cũng không còn thì liền hết ăn rồi lại nằm, hoàn toàn không hề quan tâm tới bốn củ cải nhỏ.

Chuyện trong nhà, công việc dưới ruộng, đều là bốn đứa nhỏ làm, ngay cả quần áo của nguyên chủ cũng là giao cho bốn đứa nhỏ đi giặt và khâu vá, nguyên chủ chỉ biết là bốn đứa nhỏ làm việc rất tốt, mang về cho nàng ta đều là quần áo đã được rửa sạch sẽ và khâu lành lặn.

Lúc đầu, Tô Mộc Lam chỉ nghĩ là những chuyện này đều là Bạch Thủy Liễu làm, không ngờ công việc may vá lại là Bạch Trúc Diệp làm.

Thấy Tô Mộc Lam do dự, Bạch Trúc Diệp buông kim chỉ trong tay xuống, ôm lấy cánh tay của Tô Mộc Lam lắc lư: "Nương, nương cho con may được không, con thích khâu quần áo."

"Trước đây toàn là vá quần áo rách, việc này làm có chút nhàm chán, khó khăn lắm mới có thể được may một bộ quần áo mới, con thật sự muốn làm thử, nương có thể cho con làm một lần không…" Vừa làm nũng còn mang theo mười phần cầu xin.

Tô Mộc Lam mở to hai mắt nhìn cô bé.

Bạch Trúc Diệp mới bảy tuổi, nhớ được việc đã cầm kim chỉ, có lẽ khoảng bốn đến năm tuổi là bắt đầu may vá, đây là một tài năng thiên phú, và người có được tài năng thiên phú sẽ rất hưởng thụ quá trình làm chuyện này.

Nói theo cách khác, khối lượng công việc như vậy ở trong mắt Bạch Trúc Diệp thì không hề mệt nhọc, ngược lại còn cầu mà không được.

Trong kiếp trước, Tô Mộc Lam từng gặp một nhà thiết kế được coi là thiên tài trong bộ phận thiết kế của tập đoàn, làm dự án suốt đêm nhưng lại hưng phấn không dừng, có lẽ đây cũng là cảm xúc và suy nghĩ trong lòng của Bạch Trúc Diệp lúc này.

"Vậy… được rồi." Tô Mộc Lam do dự một lúc lâu, đành phải gật đầu: "Con thật sự muốn may thì cứ may đi."

"Nhưng mà phải quy định trước, trong một ngày không thể may quá nhiều, buổi tối không được làm, vào ban ngày thì khi nương bảo nghỉ ngơi thì phải nghỉ một chút, nếu không sẽ rất dễ bị hỏng mắt."

"Vâng." Bạch Trúc Diệp trả lời giòn giã, cười ngọt ngào với Tô Mộc Lam, sau đó liền xe chỉ luồn kim, lập tức đi khâu khối vải tiếp theo.

Cách làm thành thạo, cả người đều vui vẻ phấn khích.

Khiến cho Tô Mộc Lam nhìn tới sửng sốt, môi đều run rẩy mấy cái.

Vậy cũng có thể sao, chẳng lẽ đây chính là niềm vui của đại lão có thiên phú hả.

Nhưng mà việc này giống như đang thuê sức lao động của trẻ em vậy, có cảm giác áy náy tội lỗi.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, cầm khoai tây lên gọt vỏ, chuẩn bị nấu bữa cơm tối.

Mỗi người có một chuyên môn, Bạch Trúc Diệp nếu đã giúp nàng may quần áo, vậy thì nàng sẽ nấu mấy món ăn mà cô bé thích, thỏa mãn dục vọng ăn uống của cô bé vậy.

Gọt mấy củ khoai tây, buổi tối sẽ làm bánh khoai tây sợi, thay đổi món ăn cho bốn củ cải nhỏ.

"Nương!"

Bạch Thủy Liễu dẫn Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu trở về, lau mồ hôi trên trán rồi mỗi người đều tự bưng bát lên uống nước.

"Không chơi đá cầu nữa sao?" Tô Mộc Lam đã gọt xong một củ khoai tây, chuẩn bị tiếp tục gọt một củ nữa.
 
Chương 115: Bánh khoai tây sợi


"Vâng, bọn họ đều đi về rồi, nói là phải xuống ruộng làm việc." Bạch Lập Hạ trả lời: "Đại tỷ nói chúng ta cũng không thể tiếp tục chơi, về nghỉ ngơi một lát, cũng chuẩn bị đi bắt sâu, đào chút rau dại gì đó về."

Trong nhà tuy không cần phải ăn rau dại, nhưng đào về để cho gà ăn.

Trong ruộng không còn việc gì làm, làm đồ ăn thì bọn họ không giúp được gì, vậy nên phải tìm một số việc khác để làm mới được.

"Oa, quần áo mới này." Bạch Mễ Đậu nhìn thấy Bạch Trúc Diệp đang may quần áo, có chút mới lạ tiến lại gần nhìn.

Bạch Thủy Liễu cũng cầm một bên tay áo vừa mới may xong lên xem, nhìn thấy nửa đường may bằng phẳng mịn vô cùng, nửa đường may thì có chút xiêu vẹo.

Không cần nói nữa, đường may bằng phẳng là tay nghề của Bạch Trúc Diệp, còn về phần xiêu vẹo….

"Khụ…" Bạch Thủy Liễu buông tay áo kia xuống: "Tay nghề của Trúc Diệp càng ngày càng tốt."

Bạch Trúc Diệp ngửa mặt lên, nhếch miệng cười với Bạch Thủy

Liễu.

Tô Mộc Lam thấy ba đứa Bạch Thủy Liễu đối với việc may vá quần áo của Bạch Trúc Diệp đều như nhìn lâu đã thành thói quen, lập tức đã biết vừa rồi Bạch Trúc Diệp không nói sai, cười nói: "Tay nghề của Trúc Diệp khá tốt, so được với tay nghề của tiệm may trên trấn đấy."

"Đúng vậy, hồi trước phụ thân cũng nói thế."

Bạch Thủy Liễu cười nói, dọn dẹp lại đồ vật, sau đó dẫn Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu ra cửa: "Nương, chúng ta đi một lúc sẽ về ngay."

"Về sớm một chút, đừng tham việc, hôm nay không có chuyện gì nên chúng ta sẽ ăn cơm tối sớm một chút." Tô Mộc Lam nói: "Buổi tối chúng ta sẽ ăn bánh khoai tây sợi."

Bây giờ gió đang nổi lên, trời mát mẻ, đi bắt sâu và đào rau dại cũng không phải công việc nặng nhọc gì, Tô Mộc Lam cũng tùy theo bọn nhỏ.

"Vâng." Ba củ cải nhỏ đồng ý, cầm đồ vật đi ra cửa.

Tô Mộc Lam gọt vỏ khoai tây sạch sẽ, sau đó cắt thành từng sợi nhỏ.

Khoai tây đã thái sợi cũng không cần rửa quá nhiều, để tránh mất nhiều tinh bột, bỏ thêm chút bột mì, nêm nếm thêm chút muối, sau đó viên thành từng bánh tròn nhỏ đặt vào trong chảo để chiên, cho tới khi hai mặt vàng ươm, sợi khoai tây mềm là có thể lấy ra khỏi chảo.

Để thêm chút hương vị, trên bánh khoai tây sợi sẽ rắc thêm một chút hành lá băm nhỏ, để cho hơi nóng còn dư lại trên bánh làm chín hành lá, lúc này toàn bộ bánh đều sẽ thơm mùi của hành.

Bánh khoai tây sợi thơm ngon, dưa chuột trộn, trứng xào ớt xanh, cháo gạo loãng đã được dọn ra bàn ăn trước khi mặt trời lặn.

"Ăn ngon."

"Thật thơm."

"Con muốn ăn thêm một cái, không, hai cái…"

Âm thanh khen ngợi, như thường lệ, vang lên khắp nhà chính.

- ---

Tô Mộc Lam ra cửa lúc mặt trời đã lên cao.

Trên tay cầm một giỏ trúc, bên trên được phủ một lớp vải trắng, dưới lớp vải trắng có hai bao bánh tai mèo, một bao lớn, một bao nhỏ hơn.

Đi nhanh tới trước cửa nhà Phùng thị, nhìn cửa sân đang mở, Tô Mộc Lam hô một câu: "Phùng tẩu tử ở nhà không?" "Ở đây." Phụng thị ở trong sân lên tiếng trả lời.

Tô Mộc Lam cầm giỏ trúc đi vào, nhìn thấy Phùng thị đang trải chiếu ra sau đó trải chăn lên trên chuẩn bị phơi ruột chăn bông.

Ruột chăn bông được làm bằng bông mới, nhìn thấy trắng như tuyết và mềm mại, bên ngoài được dệt hình lưới.

Nhà bình thường làm chăn thì nếu biết nhồi bông sẽ tự mình làm, nếu không biết sẽ thuê người làm, sau khi được nhồi thì bông sẽ mềm mại hơn, người ta trải một lớp ở trong chăn, lại phủ một lớp chăn lên, từng hàng một khâu vào, làm chăn như vậy tuy rằng cũng rắn chắc, nhưng thời gian dài bông vẫn sẽ dịch chuyển, có nơi mỏng đi đi, có nơi lại dày lên.

Nhưng nếu đan sợi bông ngang dọc, dệt thành một hình lưới dày đặc thì lại không giống cách trước, ruột bông luôn bằng phẳng và mềm mại, nhìn vừa đẹp mà dùng cũng rất thoải mái.
 
Chương 116: Thật sự không nói dối


Chỉ là cách dệt lưới ruột bông này tuy rằng có rất nhiều lợi ích, nhưng bởi vì cách dệt lưới này là phải dệt từng sợi bông đan thành từng lớp, rất tốn công sức, một cái chăn được dệt lưới cũng không rẻ, rất nhiều nhà nông đều không nỡ tiêu tiền mua loại chăn này, thậm chí còn cảm thấy có chút lãng phí.

Nhưng chăn trong tay của Phùng thị là chăn bông dệt lưới, hai cái chăn đơn bên cạnh cũng là chăn bông dệt lưới, chứng tỏ của cải trong nhà Phùng thị cũng không mỏng.

"Ta giúp tẩu tử một tay." Thấy Phùng thị đang trải chăn ra phơi, Tô Mộc Lam buông giỏ trúc xuống.

"Không cần không cần." Phùng thị liên tục từ chối: "Vẫn để ta làm thôi, tay nghề may vá củba người bình thường không làm được cái này."

"Ta đúng là may vá không được tốt, không gây thêm phiền phức cho tẩu tử nữa." Tô Mộc Lam rất tự giác, lấy gói bánh tai mèo trong giỏ trúc ra: "Ta tự mình làm một ít đồ ăn, lúc họp chợ bán cũng được, mang sang cho nhà tẩu tử thử một chút." "Đồ ăn gì vậy?" Phùng thị tò mò nhìn.

"Gọi là bánh tai mèo, Phùng tẩu tử nếm thử xem." Tô Mộc Lam mở gói bánh ra, đưa cho Phùng thị.

Phùng thị sau khi nhận lấy, quan sát bánh tai mèo một lúc, sau đó mới bỏ một miếng vào trong miệng, nhai nhai.

"Ăn khá ngon đấy." Ánh mắt của Phùng thị sáng lên: "Đây là do ngươi làm sao, bán ở trấn trên hả? Bán bao nhiêu tiền?"

"Là ta làm, ở trấn trên bán một đồng tiền hai lạng, cũng chính là năm đồng tiền một cân." Tô Mộc Lam trả lời.

"Năm đồng tiền một cân à." Phùng thị nuốt bánh tai mèo trong miệng xuống, lại cầm một miếng lên, bỏ vào miệng chậm rãi nhai: "Vậy ngươi đi họp chợ một lần bán được bao nhiêu cân bánh tai mèo này?"

"Chắc khoảng hai, ba mươi cân…"

Tô Mộc Lam không biết Phùng thị hỏi chuyện này làm gì, nhưng cảm thấy những chuyện này cũng chỉ là chuyện mặt ngoài, vẫn thành thật trả lời.

"Hai, ba mươi cân hả…"

Phùng thị cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm một lúc, cuối cùng nhìn về phía Tô Mộc Lam: "Nếu là như vậy thì ngươi bán bánh tai mèo trong một lần họp chợ sẽ kiếm được năm, sáu mươi đồng tiền rồi."

"Cũng tầm đó, không sai biệt lắm." Tô Mộc Lam càng dở khóc dở cười.

"Nếu vẫn tiếp tục bán được như vậy…" Phùng thị nở nụ cười: "Ăn thịt mấy bữa cũng không có việc gì, sau này nhà ngươi muốn ăn thịt thì cứ ăn đi."

Nói xong, Phùng thị bắt đầu gãi lỗ tai: "Giờ có chút muốn nói, đó là lần trước ta hình như đã hiểu lầm ngươi, nhà ngươi ngay cả thịt cũng không dám ăn chỉ dám ăn nội tạng của lợn, ta thấy có chút xin lỗi ngươi."

"Nói tới việc này, ta cũng muốn nói chuyện lần trước với Phùng tẩu tử."

Tô Mộc Lam giải thích: "Lần trước ở nhà làm ruột lợn, là muốn thay đổi khẩu vị cho bọn nhỏ, là ta đặc biệt mua về làm, không phải bởi vì không mua được thịt, trưa hôm đó nhà ta cũng ăn mì vằn thắn."

"Lần trước thím đã cho nhà chúng ta mấy con cá, thật sự là nhận cũng rất áy náy, lại nghĩ rằng lúc ấy trả lại thì Phùng tẩu tử cũng không nhận, nên nghĩ sau này sẽ báo đáp."

"Trời, có hai con cá mà thôi, cho cũng cho rồi, người nhận là được." Phùng thị nói: "Lúc đi mua cá, người bán cá là một ông lão, ta nhìn thấy đáng thương nên đã mua hết, mà nhà ta thì cũng ăn không hết chỗ đó."

"Nhưng mà ngươi nói dùng ruột lợn để thay đổi khẩu vị khiến ta rất tò mò, ruột lợn có thể làm được món gì ăn ngon vậy? Ngươi đừng nghĩ đến việc lừa gạt ta…."

"Thực sự không nói dối tẩu tử."

Tô Mộc Lam giải thích: "Chỉ cần làm đúng công thức thì ăn sẽ rất ngon, không chỉ là ruột lợn, mà còn có gan lợn, tim lợn cũng đều ăn rất ngon, nếu tẩu tử không tin, lần tới ta làm đồ ăn sẽ mang sang tặng cho tẩu tử một ít để nếm thử, được không?"

"Vậy cũng được." Phùng thị nghiêm túc gật đầu.
 
Chương 117: Có chút đáng yêu


"Vậy chờ tới lúc ngươi làm lại mấy món đó, ta cũng nếm thử một chút."

"Được." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy: "Vậy tẩu tử bận nốt việc đi, ta còn phải đi thôn Trương gia một chuyến, mua thêm vài thứ về nhà."

"Được, vậy ngươi đi đi."

Phùng thị cũng đứng lên, tiễn Tô Mộc Lam đến cửa.

Chờ Tô Mộc Lam đi được hai bước, Phùng thị suy nghĩ một chút, lại bước nhanh đuổi theo: "Bánh tai mèo này của ngươi, có thể bán kiếm tiền được đúng không."

"Hay là không kiếm được bao nhiêu tiền, lại đang cậy mạnh, ta nói với ngươi, sau này ta sẽ thường xuyên sang nhà các ngươi nhìn xem có thật sự ăn được mấy bữa thịt hay không, có thật sự dư dả để tặng đồ ăn cho nhà ta hay không."

"Nếu để cho ta thấy được nhà ngươi không sung túc nhưng còn cố tình phùng má giả làm người mập, thì sau này nhà ngươi có bị ngươi hoang phí hết, thì ngay cả bánh ngô ta cũng không cho nhà ngươi nữa."

Có phải sẽ không bao giờ buông tha cái chuyện bánh ngô này không.

Mạch não của Phùng thị thật sự không hề bình thường, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Tô Mộc Lam cười nói: "Yên tâm đi, Phùng tẩu tử, ta nói đều là sự thật, nếu tẩu không tin thì cứ theo như lời nói của tẩu tử, thỉnh thoảng đến nhà ta nhìn một lần là được."

"Vậy được." Phùng thị gật mạnh đầu, nhìn thấy Tô Mộc Lam đi xa, lúc này mới trở về trong sân, bỏ bánh tai mèo vào miệng.

Phải nói là tay nghề nấu ăn của Tô Mộc Lam cũng không tệ, bánh tai mèo này thật sự rất ngon.

Phùng thị nghĩ một chút, lại ăn một miếng, sau đó bọc lại túi bánh, bỏ vào trong phòng bếp.

Bánh tai mèo xốp giòn nên đối với bố mẹ chồng tuổi đã già răng đã yếu thì có thể nhai được, để dành chờ bọn họ trở lại, Vĩnh Hòa đọc sách cũng vất vả, cũng để dành cho con một ít, còn về phần trượng phu Bạch Kim Bắc thì thôi…

Cho dù hắn có về nhà thì chắc chắn sẽ không nỡ ăn phần của hắn mà sẽ để lại tất cả cho nàng ăn.

Thay vì tới lúc đó nhìn vẻ mặt đáng thương của Bạch Kim Bắc, thì không bằng bây giờ nàng dứt khoát ăn hết cả phần của hắn luôn, đỡ phải suy nghĩ thêm nhiều.

Phùng thị nghĩ tới đây, lại mở túi bánh ra, cầm một ít ra, để lên ngoài bàn, vừa khâu chăn, vừa vui vẻ ăn bánh tai mèo.

Rời khỏi nhà Phùng thị, Tô Mộc Lam đi thẳng tới thôn Trương gia, tới trước cửa nhà của Trương Môn Nghĩa.

Trương Môn Nghĩa vừa đi chăn dê bên ngoài trở về, đang vội vàng đổ thêm nước vào máng ăn, nhìn thấy Tô Mộc Lam, lau tay lên tạp dề trên người: "Lại đến mua sữa dê hả?"

"Vâng, muốn một đồng tiền sữa dê."

Tô Mộc Lam lấy ống trúc đựng sữa dê ra, lại đưa cho hắn túi bánh tai mèo nhỏ kia: "Đây là món ăn mà lần trước đã nói, mang cho đại ca nếm thử một chút."

Trương Môn Nghĩa nhận lấy ống tre và túi đồ ăn, cầm một miếng bánh tai mèo lên nhìn nửa ngày: "Đây là…"

"Bánh tai mèo, ăn rất giòn."

Trương Môn Nghĩa nghe vậy, bỏ vào trong miệng, nhai hai cái sau đó liên tục gật đầu: "Ừm, có thể ăn ra một chút mùi sữa dê, nhưng mà cũng rất nhạt, người bình thường ăn cũng không đoán ra được."

"Hơn nữa, tay nghề của ngươi cũng khá tốt, ta ăn bánh tai mèo này so với điểm tâm bánh đào xốp của cửa hàng trên trấn còn thấy ngon hơn."

"Ôi, chính là ở nhà không có việc gì làm nên thử nấu chút đồ ăn để bán lấy tiền trợ cấp gia đình thôi, so sánh không được với điểm tâm đắt tiền trong cửa hàng củba người ta, của ta chỉ là mấy món đồ ăn vặt mà thôi." Tô Mộc Lam khiêm tốn nói.

"Ồ, vậy món ăn vặt này của ngươi bán đắt không? Bán bao nhiêu tiền?" Trương Môn Nghĩa vừa nói chuyện vừa ăn thêm hai cái bánh tai mèo nữa.

"Một đồng tiền hai lạng." Tô Mộc Lam trả lời.

"Vậy à…" Trương Môn Nghĩa suy nghĩ một chút, nói: "Ta thấy bánh tai mèo của ngươi rất ngon, nếu không thì như vậy đi, ngươi cũng đừng lấy tiền để mua sữa dê nữa, đổi bằng bánh tai mèo này đi."
 
Chương 118: Món ăn rau chổi đót hấp


"Mỗi lần đưa cho ta hai lạng bánh tai mèo thay cho tiền sữa dê, không chỉ riêng bánh tai mèo, sau này nếu ngươi làm thêm được đồ ăn gì mới cũng có thể đổi, chỉ cần cho ta một lượng tương đương với một đồng tiền là được."

"Trùng hợp là ta cả ngày phải đi chăn dê, cho dê ăn, không có thời gian đi lên trấn trên để mua đồ ăn, coi như là ngươi làm chút việc vặt cho ta, cũng sẽ không để cho ngươi chịu thiệt đâu, lúc nào ngươi tới chỗ ta mua sữa dê, ta sẽ cho ngươi nhiều hơn một chút so với người khác, thế nào?"

Bánh tai mèo bán lấy tiền, tiền dùng để mua sữa dê, bây giờ bỏ qua trung gian trực tiếp trả bánh tai mèo để lấy sữa dê, vừa tiết kiệm vừa có thể được cho thêm nhiều sữa dê hơn.

Việc mua bán này cũng có lãi, Tô Mộc Lam lập tức vội vàng gật đầu: "Được, lượng đồ ăn ta cũng tuyệt đối sẽ cân đủ, không để cho Trương đại ca chịu thiệt."

"Được." Trương Môn Nghĩa nhếch miệng cười tươi: "Vậy ngươi chờ một lúc, ta đi lấy sữa dê cho ngươi."

Lời nói vừa rơi xuống đất thì Trương Môn Nghĩa đã đi tới cửa nhà rồi.

Tô Mộc Lam có thể nghe được tiếng sột soạt của gáo nước, và tiếng khi hắn đuổi dê, bầy dê kêu lên be be, ước chừng khoảng thời gian của một chén trà, Trương Môn Nghĩa mang ra một ống trúc nặng trịch: "Của ngươi đây."

Tô Mộc Lam nhận lấy, cảm giác được ống trúc này rõ ràng nặng hơn lần trước rất nhiều.

"Cảm ơn Trương đại ca."

"Ôi, cảm ơn gì mà cảm ơn, giao dịch công bằng mà thôi." Trương Môn Nghĩa nói: "Vậy được rồi, ngươi đi thong thả, trong nhà còn nhiều việc, ta không tiễn nữa."

"Trương đại ca bận việc đi." Tô Mộc Lam xách ống trúc, cầm giỏ trúc đi về nhà.

Trên đường trở về nàng nhìn thấy cây chổi đót (*Cây chổi đót được tìm thấy bên sông và trên đồng ruộng, về cơ bản thì không ai trồng cụ thể cả, chúng đều sống ở hoang dã.

Hạt của cây chổi đót được y học cổ truyền Trung Quốc gọi là hạt Kochia có tác dụng chữa bệnh viêm bàng quang, viêm niệu đạo.

Thân và lá non gọi là cây Kơnia có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, lợi tiểu.

) đang mọc đầy ven đường, mọc thành từng cụm, trên đỉnh lại mọc thêm một tầng lá non xanh mướt.

Tô Mộc Lam dừng lại một chút, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu hái lá non của cây chổi đót, sau khi hái được hơn nửa giỏ trúc nàng mới trở về nhà.

Tới buổi trưa, Tô Mộc Lam thường sử dụng lá non của cây chổi đót này trộn cùng với bột mì trắng, bột bắp, đặt trên vỉ, hấp một nồi lớn để làm món rau chổi đót hấp.

Nấu thêm ít dầu ớt, đảo thêm chút tỏi giã nhuyễn, lại thêm một bát súp mì dẻo thơm mềm mại hương vị ngọt ngào, thì bữa cơm trưa này có thể nói là đơn giản nhưng đầy đủ hương vị.

Buổi chiều, Tô Mộc Lam cùng với bọn nhỏ tạc bỏng ngô, bắc nồi dầu để chiên bánh tai mèo….

Đủ loại mùi hương từ các món ăn khác nhau bay ra từ phòng bếp, quanh quẩn khắp sân, cho tới tận nửa đêm thì mùi hương mới dần tản đi.

Sáng sớm, Tô Mộc Lam như thường lệ mang theo bốn củ cải nhỏ cùng đi họp chợ.

Bày quầy hàng, rao đồ, lục tục đã có người đến mua các loại đồ ăn.

"Hôm nay không có khoai lang sấy khô sao?" Có người hỏi.

"Hôm nay không có khoai lang sấy khô," Tô Mộc Lam cười trả lời: "Chỉ có bỏng ngô, cơm cháy và bánh tai mèo."

Người tới nhìn một lúc lâu, cuối cùng đã mua bỏng ngô và bánh tai mèo.

Sau đó cũng có một số người hỏi mua khoai lang sấy khô, Tô Mộc Lam vẫn trả lời như vậy.

Và những người không mua được khoai lang sấy khô thì hoặc là mua đồ ăn khác, hoặc là thất vọng rời đi, hoặc là nhìn thấy chỗ khác đang rao bán khoai lang sấy khô nên đã đi nhìn một chút.

Khi lại vừa tiễn một vị khách phát hiện không có khoai lang sấy khô nên không mua gì cả và rời đi, bốn củ cải nhỏ đều đã có chút thở dài.

"Người thứ năm rồi."

"Ừ, tí nữa còn có thêm nữa."

"Khách hàng tới cửa mà không có đồ để bán, chặn từ bên ngoài, thật là đáng tiếc, nếu có khoai lang sấy khô bán thì có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi." Bạch Lập Hạ thở dài.

Bạch Thủy Liễu nói: "Nương không phải đã nói rồi sao, phải làm như vậy thì sau này mới buôn bán tốt hơn được, nghe nương là đúng rồi."

"Vâng." Ba củ cải nhỏ còn lại gật gật đầu, nhưng vẫn nhìn xung quanh một vòng.
 
Chương 119: Cơ hội kinh doanh


Ở đầu chợ, các quầy hàng bán khoai lang sấy khô so với lần trước họp chợ còn nhiều hơn vài quầy.

"Quả thật giống y như nương nói, có nhiều người bán khoai lang sấy khô hơn." Bạch Trúc Diệp nói.

"Không chỉ nhiều hơn, mà còn giảm giá, mấy đứa nghe đi." Bạch Thủy Liễu ra hiệu cho bọn nhỏ hạ giọng xuống lắng nghe.

Cách đó không xa đang rao: "Khoai lang sấy khô, khoai lang sấy khô, một đồng tiền bốn lạng, khoai lang sấy khô giá rẻ nhưng ăn ngon đây…." Âm thanh rao bán chui vào lỗ tai của bọn trẻ.

Khoai lang sấy khô của nhà bọn họ bán ba đồng tiền một cân, người bên ngoài bán một đồng tiền bốn lạng, rõ ràng là muốn bán giá thấp để cướp mối làm ăn.

Quả nhiên giống y như Tô Mộc Lam nói, nhiều người bán khoai lang sấy khô, giả cả sẽ dễ dàng bị giảm, có khoai lang sấy khô giá rẻ để mua, thì khách hàng cũng sẽ theo bản năng cảm thấy khoai lang sấy khô của nhà bọn họ quá đắt.

Đến lúc đó không chừng sẽ có thêm mấy lời đồn vớ vẩn, vậy thì khoai lang sấy khô của nhà bọn họ cũng sẽ không bán được tốt lắm.

Không bán khoai lang sấy khô vào lúc này là quyết định đúng đắn.

Bốn củ cải nhỏ nhìn nhau, sau đó gật đầu, cuối cùng đều nhìn về phía Tô Mộc Lam đang giúp khách hàng lấy cơm cháy.

Nương thật thông minh, nương thật lợi hại!

Sau này tất cả mọi chuyện đều nghe theo nương là tốt rồi, lời nói của nương khẳng định là đúng!

Trong lòng của bốn củ cải nhỏ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Tô Mộc Lam vội vàng thu tiền bán hàng, cũng không để ý bốn củ cải nhỏ đang làm gì, nhưng trong lúc vô tình liếc qua thì trong ánh mắt của bốn củ cải nhỏ đang nhìn nàng hình như có nhiều hơn vài phần tin tưởng, nàng mím môi nở một nụ cười tươi.

Bỏng ngô, cơm cháy và bánh tai mèo, ba món ăn này bán cũng không hề tệ, mấy người Tô Mộc Lam đều bận rộn tiếp khách.

"Một gáo bỏng, một cân cơm cháy, một cân bánh tai mèo…" Ngô Trác Viễn nhìn mấy sọt tre trước mặt: "Hôm nay không có khoai lang sấy khô sao?"

"Hôm nay không có." Tô Mộc Lam cười nói: "Không phơi nắng sấy được."

Ngô Trác Viễn trừng lớn hai mắt.

Mấy ngày nay đều là trời nắng to, có thể nói là thời tiết vô cùng thuận lợi, trời như vậy thì theo lý mà nói không thể không phơi nắng được mới đúng.

Hơn nữa, đối phương cũng không chủ động nói phiên chợ tiếp theo sẽ có, hiển nhiên khoai lang sấy khô này không phải không phơi được nắng mà là từ đầu đã không phơi nắng.

Còn về nguyên nhân không phơi nắng….

Ngô Trác Viễn ngước mắt nhìn hai nhà bán khoai lang sấy khô gần đó, lập tức hiểu được.

Phải nói rằng Tô thị này rất hiểu biết cách thức kinh doanh.

Trong lòng Ngô Trác Viễn có chút suy nghĩ, sau đó chắp tay về phía Tô Mộc Lam.

Đối phương bỗng nhiên hành lễ, Tô Mộc Lam buông đồ vật trong tay xuống, cũng vén áo cúi chào lại đối phương: "Có việc gì vậy?"

"Ta họ Ngô, tên là Trác Viễn, nhạc phụ của ta mở một cửa hàng điểm tâm ở trấn trên, ngày thường phần lớn công việc đều giao cho ta xử lý."

Ngô Trác Viễn nói: "Thấy việc buôn bán mấy loại đồ ăn của Tô tẩu tử cũng không tệ lắm, chỉ muốn hỏi một chút xem tẩu tử có nguyện ý cung cấp mấy món ăn này cho cửa hàng Ngụy Ký của chúng ta để bán lấy tiền lãi hay không?"

"Bất cứ điều gì về giá cả và thứ khác đều có thể thương lượng." Cung cấp đồ ăn cho cửa hàng điểm tâm Ngụy Ký sao.

Tô Mộc Lam mím môi.

Đối với nàng, trở thành nhà cung cấp đồ ăn thì có thể tập trung vào việc nấu ăn, không cần lo lắng về việc có bán hết được hay không, thời tiết có tốt lúc họp chợ hay không, có thể đi lên họp chợ vào ngày đó hay không, thực sự sẽ bớt nhiều rắc rối.

Cửa hàng điểm tâm Ngụy Ký là cửa hàng đã mở cửa lâu năm, mỗi ngày đều có thể bán, lượng đồ ăn bán được so với việc ba ngày mới họp chợ một lần của nàng thì sẽ nhiều hơn, cho dù lãi nhận được cho mỗi đồ bán ra sẽ ít hơn, nhưng thu nhập về tổng quan là có thể tăng trưởng một lượng lớn.

Hơn nữa đối phương vừa mở miệng đã xưng hô nàng là Tô tẩu tử, hình như là người ở phiên họp chợ lần trước đã mua hết số đồ còn lại, hiển nhiên Ngô Trác Viễn này đã sớm chú ý tới quầy hàng này của nàng, cũng đã hỏi thăm rất nhiều chuyện liên quan và muốn nắm bắt cơ hội kinh doanh này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top