Cập nhật mới

Dịch Lời Thì Thầm Của Ác Quỷ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Lời Thì Thầm Của Ác Quỷ

Lời Thì Thầm Của Ác Quỷ
Tác giả: Thiên Thanh
Tình trạng: Đang cập nhật




Nếu là ác quỷ thì có phải không đáng sống không? Chẳng lẽ ác quỷ không biết suy nghĩ sao? Không biết thế nào là yêu thương sao?

Tôi chỉ biết trong ngực tôi vẫn là trái tim nóng hổi, đang đập, tôi vẫn sống...

Nhưng kể từ khi mẹ tôi ra đi, số lượng người dân thiệt mạng do bị ăn thịt ở thành phố ngày càng nhiều hơn. Bởi vì tôi sao? Alexandra Grace, con gái duy nhất của Emma "GOD", và là một bán ác quỷ tự nhiên. Mọi chuyện bắt đầu khi có những giọng nói của Emma vang lên trong tâm trí tôi. "Alex! Ăn thịt nó đi! Nó cười nhạo con, hãy ăn thịt nó, xé xác nó, gặm nát trái tim nó bằng hàm răng sắc bén của con..."

Cho đến khi tôi gặp James, anh đã dạy tôi rất nhiều điều, anh là một con quỷ với đôi mắt xanh và đỏ.

Khi tôi đói, anh đã dạy tôi cách kiềm chế những cơn đói để lũ cảnh sát không thể bắn nát sọ tôi.

Anh dạy tôi biết yêu, biết tha thứ, biết hi sinh, biết rằng tôi không đơn độc. Vì anh, tôi thay đổi. Nhưng cũng vì anh, tôi đánh mất đi phần "người" của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1-1: Mở đầu


Xin chào, tôi là Alexandra Grace.

Tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện, về một thế giới mà, đâu đó vẫn tồn tại ác quỷ.

Các bạn biết đấy, "ác quỷ", loại vật xấu xí đáng sợ chuyên mang lại điềm xấu, bla bla...

Sai bét! Ác quỷ ở đây có ngoại hình gần giống con người. Có điều, chúng có đôi mắt sâu màu đỏ, làn da trắng bợt, mái tóc đen cùng đôi cánh đen lớn và hàm răng sắc nhọn hơn cả lưỡi dao. Thật ra thì, họ cũng nói đúng một điều, ác quỷ chuyên mang lại sự không tốt, cụ thể, ác quỷ ăn thịt người.

Có một nữ ác quỷ được biết tới với cái tên Emma, là nữ ác quỷ xinh đẹp và đáng sợ nhất. Chính đồng loại của ả ta còn phải khiếp sợ. Emma được gọi là "GOD", ả ta ăn thịt con người trong mười phút, nhưng, hơn cả thế, ả ta ăn thịt chính đồng loại của mình. Emma được biết có đôi cánh rất lớn - mỗi cánh có chiều rộng khoảng ba mét - gấp ba lần so với chiều rộng trung bình của những ác quỷ khác. Người ta bảo, khi ăn quá nhiều ác quỷ, đôi cánh sẽ được "nâng cấp", không biết có thật không nữa.

Emma ám ảnh với việc tìm một người nối tiếp ả, vì vậy đã tìm đến một người phàm và có con. Các bạn biết đấy, ác quỷ với người, đương nhiên sẽ tạo ra một "bán ác quỷ". Nhưng không đơn giản như vậy. Những đứa trẻ mới sinh không thể chịu nổi sức nặng của quả tim ác quỷ, nên hầu hết đều chết. Emma không phải ngoại lệ, con của ả khi sinh ra chỉ là một cái xác vừa chết. Có thể nói, sống đến chín tháng hai mươi ngày là một điều phi thường đứa bé đó làm được, bởi đáng lẽ, đứa bé đó đã phải chết từ khi trái tim nó đón nhận phần "ác quỷ". Những gì đứa trẻ ấy có là một cơ thể với cơ quan nội tạng và trái tim của một người phàm, nhưng sâu bên trong trái tim đó mang một sức mạnh ác quỷ khủng khiếp. Emma trở nên điên cuồng, giết chết cha đứa bé và cho con bé ăn thịt hắn. Thần kỳ thay, đứa bé đó đã sống lại. Đó là một trường hợp hi hữu, vô cùng hiếm. Đứa trẻ đó sinh ra có một mái tóc đen, làn da trắng, cùng với đôi mắt kỳ lạ. Kỳ lạ ở đây là một bên mắt của nó màu đỏ - giống mẹ nó và bên còn lại là màu xanh - giống cha nó. Đứa trẻ lớn lên, sống cuộc sống như một con người bình thường. Tất nhiên ăn thức ăn của con người vì trái tim của nó là trái tim người. Có điều, bạn bè xa lánh nó, thế giới ruồng bỏ nó, ghê tởm nó, chỉ vì đôi mắt kỳ lạ của nó. Những lúc suy sụp, nó tìm đến mẹ mình. Emma rất yêu chiều mà vuốt tóc nó, an ủi nó. Một ác quỷ như ả cũng có thể có tình cảm chứ nhỉ?! Đối với hai mẹ con ả, như vậy là đủ rồi. Nhưng tình trạng đó không duy trì được lâu. Năm đứa trẻ mười bốn tuổi, trái tim nó bắt đầu yếu đi, rồi chết dần chết mòn, mái tóc đen của nó dần chuyển sang màu trắng bạc, làn da dần tái nhợt đi. Nó không thể ăn uống, đến cả hít thở cũng khó khăn. Nó không thể sống thêm được nữa... Emma không cam tâm nhìn con mình chết đi, đã thay thế trái tim của nó bằng chính trái tim của ả, để con ả tiếp tục sống. Ả yêu thương đứa trẻ đến thế, nhưng đến khi chết, cũng chỉ có đứa trẻ đó nhớ đến ả...

Đó là về nữ ác quỷ đã được cho là huyển thoại. Còn đứa con của ả, được biết với cái tên "Alexandra Grace".

Và tiếp theo là câu chuyện về cuộc đời mà Emma đánh đổi cả cuộc đời mình để bảo vệ, hậu duệ của GOD.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1-2: Cơn đói


*Alexandra Grace

Tôi có thói quen viết nhật ký. Việc này ảnh hưởng từ mẹ tôi rất nhiều, vì hàng ngày bà cũng viết nhật ký. Những trang nhật ký của tôi đơn thuần chỉ là ghi lại sự việc xảy ra hằng ngày. Có hôm tôi viết rất dài, nhưng cũng có hôm tôi chỉ viết hai câu. Ví dụ như hôm nay, tôi đã viết: Tôi đói! Rất đói! Nhưng tôi không thể ăn gì. Tôi chỉ muốn nhai và nuốt chửng một cánh tay người thôi.

Không hiểu tại sao tôi lại thèm thứ đó.

Mẹ tôi đã biến mất được hai tuần rồi. Tôi không hiểu tại sao nữa. Bà thường hay đi khỏi nhà vào ban đêm, và lần nào trở về cơ thể bà cũng có mùi máu tanh tưởi một cách kinh khủng. Rất nhiều lần bà bỏ đi vào những lúc tôi chập chờn ngủ, tôi biết bà đi, nhưng không bao giờ lên tiếng. Suốt mười bốn năm, bà đều rời khỏi nhà vào ban đêm. Đến khi trời tờ mờ sáng tôi mới thấy bà trở về, trông bà có vẻ mệt mỏi. Bà thường ôm lấy tôi sau khi bà tắm rửa cho cơ thể bớt mùi, và chưa bao giờ, chưa một lần nào bà để tôi thức dậy mà không có vòng tay lạnh lẽo của bà. Tôi không biết bà đi đâu, cũng không biết để làm gì. Nhưng tôi chỉ ước cuộc sống cứ tiếp tục như thế.

Mẹ chưa bao giờ kể cho tôi nghe về quá khứ của bà ấy. Tất cả những gì tôi biết về mẹ mình là, bà tên Emma, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ lâu và có thói quen viết nhật ký. Tôi thậm chí không biết bà bao nhiêu tuổi, vì mỗi lần tôi hỏi, bà lại lảng tránh. Tôi cũng nhiều lần hỏi bà về quá khứ trước đây, lúc đó, bà chỉ mỉm cười quay đi. Tôi chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa. Dường như bà đã có một quá khứ tồi tệ. Tôi chưa bao giờ biết mặt bố tôi. Tôi cũng chỉ biết ông từng là bác sĩ cho một bệnh viện đa khoa, tên ông là Ivan Jones, và ông bỏ rơi mẹ con tôi từ khi tôi ra đời.

Tôi cũng đi học như bao đứa trẻ khác, dù hoàn cảnh có đôi chút khó khăn. Có điều, tôi không hiểu tại sao mình lại bị cô lập. Tôi luôn cố gắng hòa đồng, nhưng vô vọng. Ai cũng xa lánh tôi. Dần dần, tôi cũng chẳng còn thiết tha bạn bè. Cứ để họ xa lánh tôi đi. Vậy cũng tốt. Cuộc sống một mình như vậy, thật ra rất tuyệt. Tôi tự do, không bị gò bó. Tôi đến thư viện mỗi giờ giải lao. Sau khi tan học, tôi mua một cái hamburger lớn, khoai tây chiên và hai li nước. Tôi cầm đống đồ ăn đó tới siêu thị nơi mẹ tôi làm việc. Và chúng tôi vừa đi về vừa ăn.

Mẹ con tôi cùng nhau sống trong một căn hộ cho thuê nhỏ. Mẹ tôi là một nhân viên cho một siêu thị lớn. Bằng một phép màu nào đó, tôi và mẹ vẫn sống bình yên dù lương của bà rất thấp. Tôi nghĩ bà ăn không nhiều, vì mỗi lần ăn trưa chúng tôi chỉ gọi một phần hamburger lớn với một phần khoai tây chiên, mà tôi ăn hơn một nửa. Mẹ tôi chỉ ăn vài miếng, rất ít, dường như bà không bao giờ đói.

Tôi từng có một vài giả thuyết điên rồ lý giải cho việc bà hay đi đêm. Tôi từng cho rằng bà là một nhân viên quán bar. Hoặc kinh khủng hơn nữa, tôi từng nghĩ bà là điếm. Bởi bà ăn ít để giữ vóc dáng đẫy đà của mình. Và bà rất trông rất trẻ đẹp. Từng đường nét đều có vẻ rất gợi cảm, bí ẩn. Nhưng tôi không dám tin vào giả thuyết của chính mình. Tôi tin mẹ sẽ không bao giờ làm thế.

Một năm trở lại đây, tôi bị biếng ăn. Ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Càng lúc những triệu chứng càng nặng hơn. Chiếc bánh hamburger cũng ăn không hết. Thậm chí còn nôn oẹ thường xuyên. Vì ăn không được nên cơ thể bắt đầu gầy đi, lúc nào cũng xanh xao yếu đuối. Sau đó mẹ đổi thực đơn cho tôi. Bà cho tôi ăn một thứ bánh bằng bột, vị rất lạ, nhưng quả thật rất vừa khẩu vị với tôi. Tôi không biết bà mua thứ bánh ấy ở đâu. Nhưng tôi thích nó. Có điều, tôi chỉ ăn thứ bánh đó được hai tháng thì mẹ tôi biến mất.

Hiện tại... tôi đã không thể ăn gì. Cơ thể tôi gần như không tiếp nhận đồ ăn. Thứ duy nhất tôi thèm khát lúc này chính là thứ bánh ấy. Hoặc một cánh tay béo ngậy chăng?

Tại sao tôi lại thèm nó chứ?

Mũi tôi luôn phảng phất mùi thịt tươi. Ở đâu vậy? Tôi từng đi theo mùi hương đó ra đường lớn. Càng tới nơi đông người, tôi càng nghe thấy mùi hương đó rõ hơn. Nó dẫn dắt tôi đến nơi náo nhiệt, mà tôi chỉ vô thức đi theo. Tôi cũng chẳng đến trường học. Chủ nhà đến đòi tiền và tôi chỉ bảo mẹ cháu không có nhà. Cuộc sống thiếu mẹ quả thực khó khăn.

Hai tuần nay... kể từ khi mẹ biến mất, tôi không ăn gì cả. Nhưng tôi vẫn sống, chỉ kiệt quệ một chút. Tôi chỉ biết nằm dài trên giường từ sáng đến khuya. Nước miếng chảy tôi cũng chẳng thèm lau. Môi tôi khô và nhợt nhạt. Tóc tôi dần chuyển màu bạc.

Trong thời gian này tôi thường mơ thấy những thứ vô cùng kỳ lạ. Đầu tiên là mẹ tôi với một quả tim đập thình thịch, tiếp đến tôi thấy mình hét lên, rất lớn... rồi mẹ nằm bất động, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Sau đó, tôi tiến tới ôm mẹ, nhưng nhìn thấy thân xác mẹ bất động ở đó, tôi rất sợ. Rồi có một giọng nói vang vảng gần đó, nói tôi hãy ăn đi. Ăn cái gì? Ăn mẹ ư? Không đời nào... không đời nào tôi ăn mẹ mình... Lí trí liên tục chống lại, nhưng bàn tay vô thức nắm lấy tay mẹ đưa đến trước miệng. Rồi... tôi tỉnh giấc. Giấc mơ đó liên tục lặp lại. Và... khi tỉnh dậy, tôi thấy mình khóc...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Giấc mơ và tiếng thì thầm


*Alexandra Grace

Những giấc mơ đối với tôi chưa bao giờ đáng sợ như thế này. Tôi luôn thích mơ. Bởi lẽ khi mơ, tôi chìm sâu vào giấc mộng của mình, sẽ được quên đi thực tại rằng mẹ đang không có ở đây. Nhưng hai tuần trở lại đây, tôi có những giấc mơ kỳ lạ liên tục lặp lại. Và kỳ lạ hơn nữa rằng tôi luôn khóc khi tỉnh dậy. Giấc mơ này... nó chân thực đến lạ. Rất chân thực, nhưng cũng rất mơ hồ. Bởi vì nó quá chân thực, nhưng không thể nào xảy ra. Tôi không bao giờ ăn thịt mẹ mình. Không bao giờ!

Nhưng tại sao tôi lại mơ thấy điều đó nhiều lần đến vậy? Tại sao?

Tôi đang nằm lì trên giường với mái tóc rối xù và bộ váy trắng hai-ngày-chưa-thay. Cơ thể tôi mệt mỏi và kiệt quệ lắm rồi. Tôi không thể ăn, càng không thể làm gì khác. Tôi biết mình có thể sống khi không ăn hamburger, nhưng tôi không chắc mình sẽ thế nào nếu không tìm ra loại bánh kỳ lạ thơm ngon kia nữa. Mệt mỏi! Rất mệt! Rất đói! Rất... nhớ mẹ!

Tôi lại khóc. Tôi không muốn khóc chút nào. Mẹ luôn dặn tôi, để sống, con phải mạnh mẽ, không được phép yếu đuối, để sống con phải mạnh mẽ, để mạnh mẽ... con phải chiến đấu. Thế mà giờ đây, tôi lại khóc. Nước mắt cứ tự chảy xuống dù tôi không muốn chút nào. Tôi cố gắng để không phát ra tiếng, vì biết đâu mẹ bất ngờ trở về và thấy cảnh này, tôi sẽ không vui. Tôi há miệng nuốt một ngụm không khí để đẩy nỗi nghẹn ra ngoài, nước mắt tiếp tục rơi xuống ướt đẫm ga trải giường. Xin lỗi mẹ! Con sẽ khóc lần này nữa thôi. Rồi con sẽ lại mạnh mẽ chờ mẹ về. Rồi chúng ta lại tiếp tục ăn hamburger với nhau, con sẽ chờ mẹ mỗi đêm... Nhưng lần này, chỉ lần này thôi, cho phép con yếu đuối nhé?!

Tôi bắt đầu bật lên những tiếng nức nở, càng lúc càng lớn. Tôi không chịu nổi nữa rồi. Để mặc cho nước mắt chảy, tôi chằng buồn kìm nén nữa. Tôi cũng chỉ là con người, tôi cũng có lúc yếu đuối.

Alex, con không được khóc!

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Nghe rất... quen thuộc. Ai vậy? Là ai?

Là mẹ đây!

Mẹ... Mẹ... Con nhớ mẹ!

Mẹ biết chứ, con gái! Nhưng con không được phép khóc. Phải mạnh mẽ!

Cho phép con yếu đuối lần này nữa thôi, mẹ nhé?! Con rất mệt! Con đói!

Alex, con hãy ra ngoài kia. Ở ngoài đó chắc chắn có thứ con muốn.

Không! Con chỉ muốn mẹ quay về...

Bộp bộp!!

Tiếng đập cửa liên tục vang lên, tôi ngẩng mặt, cố nhìn xem kẻ nào đang phá hoại cuộc nói chuyện của mẹ con tôi. Nhưng vô vọng, tôi không thể nhìn xuyên qua cánh cửa đó. Tôi mặc kệ! Mặc kệ cho kẻ bên ngoài đó đập đến khi hắn chán sẽ thôi. Nhưng tiếng đập càng lúc càng dồn dập hơn nữa. Nó làm tôi nhức đầu. Không còn cách nào khác, tôi dùng chút sức lực còn lại của mình, lê thân xác nặng nề này dậy. Mở cánh cửa, tôi nhìn thấy bà chủ nhà với cây chổi trên tay. Mụ ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó quát lên: "Mày và mẹ mày mau biến khỏi đây ngay!"

Tôi cúi gằm mặt, im lặng lắng nghe.

"Mẹ mày xù tiền nhà của tao ba tháng rồi đấy! Mau bảo mẹ mày trả tiền và biến đi!"

"..." Tôi vẫn chọn cách im lặng. Nhưng...

"Con mẹ điếm đĩ của mày chết ở xó nào rồi hả? Mau gọi con đàn bà đó về đây!"

Nghe đến đây tôi biết mình không thể làm lơ được nữa. Tôi có thể bị miệt thị, bị sỉ vả, nhưng không ai có quyền miệt thị mẹ tôi. Mụ ta thì biết gì về mẹ tôi chứ?! Mẹ luôn đề phần cho tôi hơn nửa cái hamburger phô mai lớn, mẹ không bao giờ để tôi tỉnh giấc mà không có mẹ bên cạnh... Mụ già này thì biết gì về mẹ tôi mà dám nói mẹ tôi là đĩ điếm chứ?! Lúc này, tôi điên cuồng lao đến, xé nát cổ mụ ta, nhai nát sọ mụ ta, liếm láp từng bắp tay, bắp chân của mụ ta... Hơi béo! Mụ già này mập như thế, sống chỉ chật đất, mụ ta không đáng sống. Dám chửi rủa mẹ tôi, thì phải nhận lấy kết cục. Tôi biết mình không làm sai. Ít nhất, lúc đó tôi nghĩ mình không làm sai Tôi chỉ biết, tôi muốn ăn thịt mụ ta. Tôi phải ăn thịt mụ ta. Tôi chỉ biết, tôi đói, và mụ ta là đồ ăn. Tôi là thợ săn, còn mụ ta là con mồi... Trái tim bảo tôi ăn thịt mụ ta. Lí trí bảo tôi gặm nát thịt mụ ta. Quan trọng hơn... mẹ bảo tôi làm vậy...

Alex, ăn thịt mụ đàn bà đáng chết đó đi! Mụ ta chửi con, chửi mẹ con! Ăn sống nó đi!

Con đã làm đúng... đúng không mẹ?!

Mụ ta giãy dụa khỏi hàm răng của tôi, cố gắng la lên: "A! Cứu...!!! Con này điên rồi!!!!!" Đáng tiếc, không một ai nghe thấy...

"Mụ già chết tiệt! Đây là hậu quả của việc xúc phạm mẹ tôi đấy, vui chứ?! Haha...!"

Thế nhưng... trong một khắc, tôi đã nhận ra - A! Mình vừa ăn thịt một con người...

Quả thật ăn xong "bữa" của mình, tôi cảm giác khỏe hẳn lên. Ít nhất tôi đã có sức để đi đúng, và bụng cũng thôi réo rắt. Tôi nhanh chóng tìm bộ đồ cũ lau vết máu dính dưới sàn, rồi dọn đống "dư tàn" của mụ già. Một miếng thịt đầy mỡ! Tôi chỉ cười khinh bỉ.

Nằm trên giường, tôi bắt đầu suy nghĩ...

Rốt cuộc... tôi là gì? Là thứ gì mà có thể ăn thịt một con người như thế...? Là thứ gì mà có thể ăn thịt một người - đồng loại của mình - như một con quỷ khát máu đói thịt như vừa rồi? Nếu nhớ lại, có lẽ chính tôi cũng không tin nổi mình vừa làm gì nếu không còn mùi máu tanh vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi hay cảm giác khỏe mạnh như vừa được "hồi sức". Vậy thì... là gì?

Là gì?

Là gì...???

Con là con, là Alexandra Grace, là con gái của mẹ!

Giọng nói lại vang lên trong đầu tôi một lần nữa. Mang đến bao nhiêu chất vấn, nghi ngờ...

Mẹ! Mẹ nói đi! Con là thứ gì??? Mẹ là thứ gì??? Chúng ta là ai hả?????

Alex! Đây là sự thật tàn nhẫn nhất con cần đối mặt. Con phải đối mặt!

Hả?

Cuộc sống vốn vô cùng tàn nhẫn. Vì thế, mẹ chẳng phải vẫn bảo con, phải mạnh mẽ, phải chiến đấu... sao? Mẹ vẫn phải bảo con không được phép yếu đuối, không được khóc lóc hay đấy sao? Cuộc sống này tàn nhẫn như thế đó, Alex! Nhưng dẫu vậy, con phải sống! Để sống, con phải chiến đấu, phải mạnh mẽ. Alex, con phải ăn...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Độc nhãn


*Alexandra Grace

Thức dậy trên giường đã được một lúc, tôi vẫn chưa thể nhấc xác khỏi giường. Không phải vì mệt hay đói, chỉ vì tôi hơi lười. Tôi vừa mơ một giấc mơ, lại là một giấc mơ kỳ lạ. Tôi mơ thấy mình tỉnh thức trong một căn phòng quen thuộc. Là nhà của tôi. Trên vai hơi nặng, nhìn qua, tôi thấy mẹ nằm bên cạnh, mắt nhắm chặt ngủ say. Nhưng dù mẹ đang ngủ say thì trông gương mặt mẹ vẫn rất nặng nề, như không thể an tâm ngủ ngon mà chỉ tranh thủ chợp mắt. Tôi rất lo lắng cho mẹ, đưa tay gạt mái tóc rơi trên khóe măt và ôm chặt mẹ. Và rồi... mẹ biến mất, như một cơn gió mùa thu. Sau đó, tôi lại thấy mẹ ngồi cạnh tôi ở bàn ăn, trên đĩa chỉ vẻn vẹn một phần hamburger phô mai cỡ lớn và khoai tây chiên. Không thể tin tôi đã ăn thứ đó suốt mười bốn năm - dù đôi khi vẫn thay đổi. Mẹ nhìn tôi cười, đưa cho tôi hơn nửa cái bánh. Nhưng khi tôi nhận lấy, mẹ lại biến mất.

Khác với mọi ngày, hôm nay sau khi tỉnh dậy, tôi không hề khóc. Chỉ có một chút cảm giác mất mát, vương vấn còn đọng lại trong tim. Hôm nay, tôi nghĩ mình đã có thể đi học. Vì vậy tôi thay ra bộ váy ngủ, chải chuốt lại mái tóc. Tôi phát hiện tóc mình dần chuyển màu. Trước đây tóc tôi có màu đen nhánh, nhưng giờ nó dần chuyển sang màu bạc. Trắng và đen - xám... Thật kỳ lạ!

Xách cặp đến trường, tôi vẫn không quên mua cho mình một phần hamburger, hôm nay tôi sẽ thử ăn hamburger bò, chỉ một phần nhỏ thôi. Tôi nên tập làm quen với cuộc sống trước đây của mình. Một thế giới luôn có mẹ bên cạnh. Tôi nghĩ, chỉ cần đi học về, lại tiếp tục mua hamburger và đợi mẹ tan làm, chúng tôi sẽ trở về cuộc sống trước đây thôi.

Tôi ngồi vào chỗ ngồi của mình, nhìn quanh một lượt. Không có gì thay đổi cả. Giáo viên cũng không buồn hỏi đến lí do tại sao tôi nghỉ học liên tục hai tuần liền. Những đứa bạn cùng lớp cũng chẳng hỏi han. Tôi tự cười khinh miệt bản thân. Haha!

Tôi vẫn chưa ăn sáng. Nhưng tôi chịu được. Tôi sẽ để cái hamburger này cho bữa trưa với một quyển sách. Sẽ rất tuyệt nhỉ?! Chuông reo rồi. Tôi phải tập trung vào tiết học.

Tới giờ giải lao, trởi đổ mưa. Điều này đồng nghĩa với việc tôi không thể ăn trưa ở sân trường được. Tức thật! Nhưng không sao cả! Tôi sẽ ngồi trong lớp ăn, sau đó đọc sách. Bữa trưa trong lớp, tuy không phải điều tôi muốn nhưng tôi sẽ tập làm quen.

Nhìn chiếc hamurger trước mặt, tôi bỗng có cảm giác buồn nôn dữ dội. Bụng tôi bắt đầu cồn cào. Tôi nghĩ cơ thể tôi đang từ chối nó - một món tôi đã ăn suốt mười bốn năm. Tôi cố đè nén cảm giác buồn nôn xuống, cắn một miếng. Nhưng... tại sao vị nó lại kinh khủng thế này? Thịt bò trước đây luôn thơm và ngon, tại sao hôm nay lại có vị như một miếng thịt thiu ôi mốc meo? Bánh mì ở tiệm này tôi luôn ăn, vị lúc nào cũng thơm và ngọt, nhưng hôm nay tôi cảm giác như đang nhai miếng xốp ấy.

Tôi tức tốc chạy đến nhà vệ sinh. Lao ngay vào phòng trống đầu tiên tôi thấy và nôn thốc nô tháo trong đó. Thật kinh tởm! Tôi không nghĩ hamburger bò lại trở thành thảm họa thế này. Càng không nghĩ chỉ một chiếc hamburger lại làm tôi nôn nhiều đến thế. Ọe! Trong đống nôn của tôi có gì đó cứng cứng màu trắng. Tôi cầm lên - là xương của mụ chủ nhà. Mụ già chết tiệt! Đồ đáng ghét! Tôi nên nhai nát đến cả ngón tay của mụ ta mới phải, thay vì vội vàng nuốt nó. Tôi lại nôn tiếng. Bụng tôi co bóp dữ dội. Nó đang biểu tình, ép tôi phải nôn "cục thịt mỡ" kia ra ngoài. Tôi thở dốc, lại tiếp tục nôn. Khó thở quá! Khó chịu! Tôi liên tục thở hổn hển.

Bộp! Bộp! - Tôi nghe thấy tiếng đập cửa, và cả tiếng gọi nhẹ nhàng có phần lo lắng của một ai đó: "Bạn ơi! Có ổn không?"

Tôi không trả lời, tôi sợ mọi chuyện sẽ trở nên như ngày hôm qua - lúc tôi ăn sống mụ chỉ nhà. Chuyện hôm qua cũng bắt đầu bàng tiếng gõ cửa. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra một lần nữa. Tôi là người. Không phải con quái vật ăn thịt. Tôi phải xả nước, rồi mở cửa và mỉm cười, nói rằng tôi ổn.

Tôi ổn mà!

Tôi với tay xả nước, điều chỉnh nhịp thở và mở cửa.

Bên ngoài cánh cửa là một nữ sinh người Châu Á với mái tóc đen nhánh đặc trung của người Á, đôi mắt màu cà phê xinh xắn và dáng người thấp bé. Trông cô gái ấy khá xinh. Tựa như một thiên sứ vậy! Mải nhìn cô gái, tôi trả lời: "À... tớ nghĩ là... tớ ổn!"

Cô gái ấy vừa ngạc nhiên nhìn tôi, không, phải là sững sờ, kinh ngạc... vừa lắp bắp nghi ngờ nói: "Thật chứ?! Có gì đó... dính trên mặt bạn kìa...?"

Tôi đưa tay quẹt ngang má. Đúng là vẫn còn chút "gì đó" dính trên má. Tôi bối rối quay đi, lấy trong túi áo một miếng khăn giấy lau sạch sẽ má và miệng mình rồi gượng cười. Toan ra ngoài thì cô bạn giữ lại, nói thầm vào tai tôi: "Ở đây có camera."

Tôi thắc mắc: "Thì sao?" Thì sao chứ?! Cậu ta nghĩ tôi đang lén lút vụng trộm với nam sinh nào đó à?!

Cô gái mở to mắt nhìn tôi, sau đó đưa cho tôi cái gương.

Nhìn vào gương, tôi nhìn thấy một cô gái gầy gò, xanh xao trong bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bù xù và biểu cảm có phần mệt mỏi. Đó là tôi! Nhưng quan trọng hơn... tôi nhìn thấy mắt trái của mình có màu đỏ, tròng mắt cũng thay đổi. Tôi ngạc nhiên không thốt ra lời. Đồng tử giãn to, tim đập mạnh. Bất giác, sống lưng tôi lạnh toát. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Nhưng tại sao... cậu chỉ có một bên mắt...?" Cô gái nói.

"Tớ... không biết...!" Tôi dựa vào cửa nhà vệ sinh, đưa tay che miệng, hoang mang nói.

Tôi không biết gì hết! Tôi không biết... mình thật ra là thứ gì nữa...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom