Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532: VỎ ĐAO CỦA ANH 3


Tông Thịnh lại rót rượu, nói: “Anh ngồi trên xe cảnh sát nhìn em, nghĩ tới nếu sau này anh xảy ra chuyện thì có lẽ em sẽ thành cái dạng này đi. Bên cạnh, cảnh sát hỏi anh, có phải em đuổi theo anh không. Anh nói, em là bạn gái chính thức của anh.

Lúc sau tới đồn cảnh sát, bọn họ lặp đi lặp lại hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi đến mức anh bực bội muốn đánh người, ngay thời điểm đó có một cái cảnh sát lại hỏi tên của anh, nói ở ngoài có một cô gái đứng ở cửa chờ anh. Anh liền đoán được là em.

Giờ phút đó, bao bực bội trong lòng anh đều dịu lại, vì anh biết em đang ở rất gần anh, chỉ cách nhau vài mét.

Một lúc sau, trời tối, lại có cảnh sát tới nói, em vẫn đang đợi anh. Lúc anh ký tên thì tay anh run lẩy bẩy, anh nghĩ, anh ngồi trong đồn ít nhất còn có ghế dựa, còn em thì cứ đứng bên ngoài suốt.

Ưu Tuyền, đời này, cho dù chết, anh cũng sẽ chết cùng em.”

“Đừng…”

Tôi cản lại, nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Nếu thật giống Lão Bắc nói, đời này của em chính là bị anh hại chết, anh cũng sẽ nghĩ cách lưu em lại, làm người gỗ cho em, để em mãi bên cạnh anh.

Hồi đó học cấp 3, anh có gặp một cái lão tiên sinh, đi đâu cũng mang theo một cái túi, ngủ vẫn ôm chặt, anh hỏi rằng trong túi có bảo bối gì thì ông ấy lấy ra một bức tượng gỗ hình phụ nữ, nói với anh rằng đây là vợ ông ấy. Ông ấy nghĩ rằng sau khi chết sẽ lại nắm tay vợ mình cùng nhau sang thế giới bên kia. Ưu Tuyền…”

Anh dừng một chút, thay đổi đề tài: “Nào, uống thêm một chén. Dù sao hôm nay chúng ta không lái xe, ở đây cũng không xa nhà mình lắm, xong mình chậm chậm đi bộ về là tỉnh rượu.”

Tôi cẩn thận cầm ly lên. Tông Thịnh hiếm khi nói nhiều đến như vậy, khá kỳ lạ. Có lẽ, tôi không thể hiểu lúc ở đồn cảnh sát anh đã gặp chuyện gì khiến cho mình bực bội. Nhưng tôi cảm thấy mình thật may mắn vì đã không về nhà đợi tin mà đi tìm Tông Thịnh.

Lúc tôi nâng ly, anh cũng cầm ly lên. Chỉ là, lúc này cánh tay của anh vòng qua cánh tay tôi, tôi hiểu, chính là uống rượu giao bôi.

Tim tôi đập loạn, nghi thức này chẳng phải chỉ khi kết hôn mới làm sao?

Tôi cúi đầu uống rượu, anh cũng cúi đầu uống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533: VỎ ĐAO CỦA ANH 4


Tim tôi đập loạn, nghi thức này chẳng phải chỉ khi kết hôn mới làm sao?

Tôi cúi đầu uống rượu, anh cũng cúi đầu uống.

Chúng tôi cách nhau thật gần, tôi thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của anh phả lên bàn tay mình. Lúc cận kề nhau, anh nói bên tai tôi: “Ưu Tuyền, anh yêu em.”

Tôi sững người một lúc, và từ từ nhìn anh bên cạnh, không nói nên lời.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại cười, cười tới mức vô cùng khoa trương, có chút giả tạo, tôi lập tức nói: "Đừng nói với em là anh quên mất anh vừa nói gì nha. Cũng đừng nói với em là anh gạt em. Em vốn đơn thuần lắm, anh nói, dù biết là anh gạt em thì em cũng tin là thật đó.”

Anh nhẹ buông ly rượu, khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, gắp đồ ăn cho tôi rồi nói: “Đồ ăn ít quá, hay gọi thêm vài món đi. Ăn như vầy sao đủ no.”

Tôi vừa ăn vừa mơ hồ hỏi: “Tông Thịnh, những cảnh sát đó, rốt cuộc đã đối xử với anh như thế nào? Khiến anh...” Dù sao đêm nay Tông Thịnh chính là không bình thường.

Tông Thịnh buông đũa, lại châm thuốc. Anh không phải người nghiện thuốc lá, chỉ khi nào bực bội mới hút thuốc.

“Không có gì. Mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, có khả năng là những chuyện mà em chưa từng nghĩ tới, hoặc là hoàn toàn không giống như em tưởng tượng, em chỉ cần nhớ tới những gì anh đã nói cùng em tối nay là được.”

“Rốt cuộc làm sao vậy?” nghe anh nói khiến tôi càng thêm lo lắng.

“Không có việc gì, không có việc gì, ăn cơm đi, ăn xong rồi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Bao lâu rồi em không về nhà ngủ. Giường bệnh viện có thoải mái đâu.”

Tôi thở hắt ra một hơi, có vẻ như lần hỏi han này của tôi chẳng có kết quả rồi, anh sẽ không nói hết mọi chuyện.

Nhưng tôi không nghĩ tới, một lúc sau anh nói khẽ:

“Khi ngồi trên xe cảnh sát nhìn cảnh em chạy theo, dáng vẻ như sắp khóc, anh chợt nghĩ, nếu thật sự kiếp này anh không thoát khỏi vận mệnh của quỷ thai, thật sự giết người, ngồi tù, cũng coi như là đáng giá. Ít nhất, có em vì anh mà đuổi theo xe khóc. Em có biết khi đó, trên đường có rất nhiều người đứng nhìn em không? Khi đó, em trông thật sự vô cùng ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến anh thật sự đau lòng.”

“Em …” Tôi khi đó thật sự không quan tâm tới bên cạnh có người đang nhìn mình. Tôi chỉ nghĩ tới việc đuổi theo Tông Thịnh, đuổi theo rồi có thể làm gì? Hiện tại ngẫm lại, đuổi theo kịp thì cũng chẳng làm được gì. Người ta là cảnh sát, tôi chẳng thể thay đổi được gì. Nhưng tôi vẫn cứ đuổi. “Em làm anh mất mặt sao?”

Anh đột nhiên tiến sát lại gần, môi chạm lên môi tôi. “Khi anh ngồi đối diện đám cảnh sát, có cảm giác bực đến điên người, trong lòng chỉ nghĩ nếu bọn chúng dám bắt anh, thì anh giết hết. Nhưng, ngay khi biết em đang chờ anh ngoài cửa… Ưu Tuyền, em là vỏ đao của anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534: Địa Tạng Vương Bồ Tát


Anh đột nhiên tiến sát lại gần, môi chạm lên môi tôi. “Khi anh ngồi đối diện đám cảnh sát, có cảm giác bực đến điên người, trong lòng chỉ nghĩ nếu bọn chúng dám bắt anh, thì anh giết hết. Nhưng, ngay khi biết em đang chờ anh ngoài cửa… Ưu Tuyền, em là vỏ đao của anh.”

Nhìn anh sát lại gần, tôi có chút lo lắng cắn môi. Mặt nóng bừng như lên cơn sốt. Tôi nghĩ, có lẽ mặt mình đã đỏ rực rồi. Khi môi anh thật sự chạm vào môi tôi, tôi nói: “Đang ăn cơm mà.”

Ngón tay anh vuốt nhẹ lên má tôi, không nói nữa mà ngồi lùi lại.

Cơm nước xong, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ về nhà. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tông Thịnh thiếu đi phần sắc bén ban ngày mà lại tỏa ra cảm giác nhu hòa ấm áp.

Chỉ là… nhìn dáng vẻ anh khi đi trên đường khiến người ta cảm thấy anh như một người đã trải qua rất nhiều tang thương của đời người. Vốn chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao lại có dáng vẻ trầm ổn như người hơn ba mươi rồi?

Tôi nhìn, cười nhẹ rồi đột nhiên chạy tới trước, nắm tay anh kéo chạy về trước. Tông Thịnh đầu tiên là kinh ngạc, bị tôi kéo theo anh hơi sững lại rồi cũng chạy theo. Đây gần như là lần đầu tiên tôi thấy anh cười như thế, anh chỉ chạy theo tôi với nụ cười trên môi, sau đó lại quay sang kéo tôi, quay đầu cười nụ cười thật tươi với tôi.

Hai mươi mấy năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên anh cười như vậy, lần đầu tiên buông vẻ trầm trọng trên người xuống.

“Tông Thịnh, cõng em!” Tôi hô to.

“Được, cõng em tới cổng khu nhà mình, ngày mai em gả cho anh.”

“Ngày mai Cục Dân Chính không đi làm!”

“Xì! Chỉ là một mảnh giấy đỏ mà thôi, cho dù không có tờ giấy đó thì đời này ngoài anh ra em còn có ai đâu!” Anh khom lưng để tôi nhảy lên.

Bỗng nhiên một vỏ chai bia từ trên lầu một ngôi nhà ven đường bay tới. Đồng thời có tiếng phụ nữ gào rú lên:

“Tú ân ái a! Tìm đường chết đi! Ngày mai thằng nhóc kia sẽ làm con khác ễnh bụng lên!”

Tông Thịnh phản ứng thật nhanh, kéo tôi qua một bên né chai bia bị ném xuống. Khi chúng tôi ngước lên nhìn thì cửa sổ trên lầu đã đóng sầm lại, chỉ kịp thấy gáy của một người phụ nữ thật gầy.

Trên mặt Tông Thịnh xuất hiện vẻ tức giận, nhưng tôi đã kéo anh đi, nói: “Chúng ta về nhà đi.”

“Cô ta…”

“Kệ đi, dù sao cũng không trúng mà. Đi thôi.” tôi nắm tay anh, đi về phía nhà.

Mặt anh vẫn hằm hằm, tôi vươn tay sờ soạng khuôn mặt đáng yê ukia: “Cười lên nào, anh cười trông đáng yêu lắm.”

“Anh có phải con gái đâu.”

“Nên đừng cùng loại phụ nữ này so đo.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535: Địa Tạng Vương Bồ Tát 2


“Chỗ này gần nhà mình, để anh tìm cớ mua lại một căn, xong rồi mỗi ngày sẽ chọc cho cô ta không cười lên nổi. Dù sao, loại phụ nữ này chắc cũng chẳng có ngày nào được vui mà.”

Quỷ thai, xác thật thích ghi thù. Bất quá Tông Thịnh cũng không làm thật, vì tôi đã nhón chân, hôn lên đôi môi của anh, khiến anh quên hết những việc không thoải mái vừa xảy ra.

Ngày hôm sau, Tông Thịnh nói tôi nghỉ ở nhà vài ngày vì tôi mới ốm dậy, nhất là tôi sốt do nguyên nhân đặc biệt, không phải khỏe là xong. Nhưng hôm sau tôi còn có hẹn với Thẩm Hàm, nên vẫn tới chỗ văn phòng.

Tôi đã nói hết mọi chuyện với Thẩm Hàm, năm đó chuyện cô bé được sinh ra cũng không phải là bình thường. Nếu cô nàng to gan một chút, tối qua đi khắp khách sạn nhìn quanh, hoặc suy ngẫm lại mọi chuyện, không chừng hôm nay có thể tới tìm tôi để cho tôi một đáp án.

Trong văn phòng, ánh sáng được điều tiết tự động. Nhưng tôi đến làm cả nửa ngày vẫn chỉ có một cặp vợ chồng, với hai người phụ nữ tới hỏi chuyện. Một là mua nhà, còn một là tới xem cửa hàng này nọ. Bất quá, bọn họ cũng không hề có ý định mua gì, không có thành ý mấy, vì đã tăng chiết khấu từ 2 vạn lên 5 vạn, mà vẫn không có chút nào thể hi.

Nhìn Tiểu Mễ tiễn hai người phụ nữ đi, tôi gục đầu lên bàn xem điện thoại. Ban nãy mẹ tôi vừa gọi tới, hỏi xem tôi ở nhà nghỉ ngơi hay đi làm. Tôi nói với mẹ vài câu, dường như mẹ đã chấp nhận sự thật là tôi trước sau cũng sẽ bị Tông Thịnh hại chết rồi, chỉ là mẹ hy vọng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Tiểu Mễ ngồi đối diện tôi nói: “Nhìn em xem, chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.”

“Trời ơi, có ai đâu! Em có nằm bò trên bàn hay lăn ra đất cũng chả có ai nhìn.” lúc tôi nói, mắt còn liếc nhìn về phía khách sạn Sa Ân. Mà nói chẳng quá, từ khi vào văn phòng tới giờ mắt tôi chưa từng rời khỏi cửa chính khách sạn Sa Ân, trong lòng nghĩ là Thẩm Hàm có thể tới bên này bất cứ lúc nào.

“Xem trên clip đó mọi người đều bảo người đàn ông đó là tiểu lão bản, mọi người tới đây toàn là hỏi thăm về tiểu lão bản là chính, chứ chẳng mấy ai thật sự muốn đặt cọc. Sếp Tiểu Trần bảo, phải làm hoạt động gì đó nữa thôi. Anh ấy đi sang công ty bàn chuyện cũng cả buổi rồi. Ban nãy còn hỏi chị là nên chạy chương trình tặng xe, hay tặng đồ gia dụng.”

“Haizzz…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536: Địa Tạng Vương Bồ Tát 3


Tiểu Mễ đè thấp thanh âm hỏi: “Tiểu lão bản có phải vẫn luôn như vậy không… khó sống chung đó. Chị còn nhớ hồi đó em bảo anh ta rất keo kiệt. Nhà bọn họ cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.”

“Ai ~” tôi cũng chỉ có thể thở dài.

Tôi vừa dứt tiếng thở dài thì Tông Đại Hoành đeo cà vạt đỏ rực đã hồng hộc xông vào. Thấy lão vào, Tiểu Mễ vội đứng dậy chào, “Xin chào giám đốc.” Nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, hở đủ tám chiếc răng cửa. Nhưng Tông Đại Hoành lại né thân hình to béo của mình ra, vợ lão xuất hiện sau lưng.

Bà ta nhắm vào Tiểu Mễ, hung hăng trừng mắt nói: “Lại thêm một con hồ ly tinh, đi làm mà, sao ăn mặc ngộ vậy, váy ngắn chưa kìa! Hừ!”

Mặt Tiểu Mễ cứng đơ cả lại. Tôi cúi đầu, nén cười, Tông Đại Hoành trên mặt khó coi, nhưng cũng không dám nói lại vợ mình mà đi qua chỗ khác. Tiểu Mễ ngồi xuống, nhìn tôi thì thào, “Bà ta…”

“Lợi hại lắm, chị ráng nhịn đi.” tôi rót trà rồi đi ra chỗ bọn họ, “Thím à, uống nước.”

Bà ta nhìn tôi, nhận nước rồi nói: “Ưu Tuyền, con phải giúp thím nhìn ngó nha. Lão già Tông Đại Hoành này cứ thấy gái đẹp mà lại chảy nước miếng.”

“Yên tâm đi, thím à.”

Ai ngờ tới, bà ta lại tiếp: “Giống như lần trước đó, lão mà có gì bất thường, đi với ai này nọ thì gọi thẳng cho thím để thím tới thu thập lão.”

Tông Đại Hoành đang ở cạnh bên, đang định nói gì, nghe thấy thế thì xoay sang tôi: “Tông ƯU Tuyền, tôi hỏi tôi làm sai gì hả? Cô nói bậy cái gì? Sao dám nói bừa hả? Tôi đang tính hỏi tội cô, hôm qua đuổi khách đi là sao? Bản lĩnh quá nhỉ? Cho rằng Tông An là của cô và Tông Thịnh hay sao hả? Hừ!”

“Cái kia, cái kia, chú, chuyện này…” Tôi đang lúng túng thì thím đã quay sang: “Bản thân ông không làm thì sợ thì người ta nói hả? Tự mình thiếu đạo đức lại còn.”

Nhân cơ hội này tôi vội lại kế bên Tiểu Mễ ngồi. Biết thế tôi đã không châm trà đưa sang. Vừa ngồi xuống, điện thoại đã vang lên, là số của ông. Thường ngày ông chẳng mấy khi nói chuyện, gọi điện cho tôi chắc chắn là có chuyện.

“Dạ con nghe ông.”

“Ưu Tuyền, con mau về công ty. Tông Thịnh có chuyện, mà ông đang sắp có khách.”

“Dạ, con qua ngay.” tôi cất máy, nói một tiếng với Tiểu Mễ, nhờ cô ấy chuyển lời với Tiểu Trần. phía bên kia chuyện thế nào tôi vẫn chưa rõ, nên không dám nói nhiều.

Từ văn phòng này về đến công ty cũng mất hết hai mươi phút đi đường, về tới nơi thì phòng làm việc dự án chúng tôi không có ai, mọi người đều bận việc cả. Mà trong phòng tiếp khách thì ông đang tiếp khách, là nhà đầu tư, tôi cũng không tiện hỏi nên ra hỏi lễ tân. Thế mới biết, Tông Thịnh đang ở trong văn phòng đột nhiên ngã nhào, nhưng anh vẫn bảo mình không sao, liền đi lên lầu chỗ căn hộ của ông để nghỉ ngơi.

Tôi lên tới nơi, Tông Thịnh còn nằm trên sô pha xoa xoa chân mày. Cửa không khóa, tôi đi thẳng vào ngồi bên cạnh nói khẽ: “Đau đầu sao? Tối qua có ngủ được đâu mà. Em đã nói thôi mà anh còn… cả đêm ngủ được có ba tiếng…”

“Tốiqua có tí tẹo thế, em còn không sao thì anh làm sao có việc gì?!” giọng anh đầy mệt mỏi. Tôi vươn tay, muốn xoa trán anh thì bị hất tay ra, giống như người đàn ông đêm qua kích động với tôi không phải là anh vậy.

“Làm sao vậy?!”

“An không có việc gì. Nghỉ ngơi một chút là được.”

“Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

“Không cần, anh nghỉ ngơi một lát. Tối, em giúp anh đi tìm đồ trong văn phòng đi.”

“Tìm cái gì, bệnh rồi còn làm gì nữa.”

Anh buông tay nhìn tôi, nói: “Tông Đại HOành hôm nay đi làm lại, hắn vừa tới không được bao lâu thì anh liền không thoải mái. Anh hoài nghi hắn đem Địa Tạng Vương Bồ Tát cấp từ Huyền Văn Các kia tới. Nếu em tìm thấy thì dùng vải đỏ trùm lên rồi gọi cho anh.”

Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, tôi không nghĩ tới, thứ này sẽ có tổng thương lớn tới như vậy với Tông Thịnh. “Như vậy là tốt rồi sao?”

“Tìm được là dễ dàng hơn rồi, chỉ sợ tìm không thấy thôi. Em ngủ chút đi, còn mấy tiếng nữa.” anh nói, rồi kéo tôi nằm xuống sô pha. Chỉ là một chiếc ghế, hai người cùng nằm nên cơ thể dính sát vào nhau, dù sao đây cũng là nhà của ông, ai biết lỡ ông gặp khách xong sẽ lên xem Tông Thịnh thế nào.

Tuy rằng tôi khá lo lắng nhưng vẫn cố ngủ. Đêm qua chỉ ngủ có ba tiếng, nhưng cả ngày ngồi nhìn cửa khách sạn Sa Ân, mệt rũ cả ra nên nằm xuống là ngủ luôn.

Đến khi tôi tỉnh lại thì xung quanh đã tối đen, chỉ có đốm lửa lập loè từ điếu thuốc đang cháy ở đối diện. Tông Thịnh nói rất khẽ:

“Nếu bọn chúng thực sự ép tôi thì cũng đừng trách tôi xuống tay trước. Tàn nhẫn, cũng là bị bọn chúng bức ra tới. Anh biết Thái Cực vựng chuyện xưa nhỉ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537: Tìm Bồ Tát


Tôi đang chưa hiểu gì thì thấy anh cúp điện thoại, hỏi:

“Tỉnh rồi?” Vừa hỏi tôi vừa cúp điện thoại, không nói thêm gì với người đang nghe điện thoại kia.

“Trời tối rồi sao?” Tôi còn chút ngu ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tông Thịnh đứng lên, đi ra bếp nói: “Tối nay ông mời nhà đầu tư đi ăn không quay lại. Anh gọi cơm rồi, em ăn đi rồi tìm cho ra tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát.”

Biết tối nay có việc phải làm, tôi cũng không lần chần mà vội đứng dậy, rửa mặt cho tỉnh rồi ăn cơm thật nhanh.

8:16PM, tôi cầm miếng vải đỏ Tông Thịnh đưa đi xuống dưới. Trong văn phòng tối đen, mọi người đều đã về nhà cả rồi, người duy nhất còn lại ở công ty lúc này chắc là bảo vệ ở dưới sảnh. Tuy trong công ty có camera, nhưng tôi cũng là nhân viên ở đây, mặc đồng phục công ty nên dù bọn họ có kiểm tra camera cũng sẽ không thấy gì lạ. Nếu ngày mai Tông Đại Hoành đi vào công ty phát hiện Địa Tạng Vương Bồ Tát không thấy đâu, có muốn điều tra thì cũng có Tông Thịnh cũng giúp tôi nói chuyện.

Đây là đi ăn trộm đó, tôi khẩn trương vô cùng!

Dùng chìa khóa mở ra cửa văn phòng, nhìn bên ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, có tia sáng quét ngang, tôi đột nhiên hiện hoang mang hoảng sợ. Bất quá tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, mở ngọn đèn lớn trong phòng lên. Văn phòng thật sự không có ai.

Tôi đi về phía bàn của Tông Đại Hoành, cũng không biết lão sẽ đem Địa Tạng Vương Bồ Tát đặt ở chỗ nào? Tôi chỉ nhớ hôm đó nghe trong điện thoại là kêu đặt ở hướng Tây Nam, nhưng hướng Tây Nam là ở đâu? Tôi không rõ, chỉ có thể mò mẫm từ bàn của lão mà thôi.

Bàn làm việc của lão thực loạn, kỳ thật thì tổ dự án chúng tôi cũng có một thư ký văn phòng, nhưng có lẽ người kia cũng không dọn bàn cho lão. Nhiều người đều nghĩ, sếp thì rất lợi hại. Kỳ thật rất nhiều giám đốc dưới tay cũng chả có mấy nhân viên. Giám đốc này, căn bản chả đáng tính tới!

Tôi cảm thấy con người lão là thế nên dù tôi có lục tung cái bàn lão lên thì ngày mai lão cũng chẳng phát hiện ra đâu. Khi tôi lục lọi mọi thứ trên bàn thì màn hình vi tính bỗng sáng lên. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như thắt lại. Tôi ôm ngực bằng cả hai tay và phải mất một lúc mới ổn định được. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ bán khỏa thân với những đường nét tuyệt đẹp, một lúc sau lại đổi hình nhưng vẫn là một phụ nữ bán khỏa thân. Đây có phải là screensaver không nhỉ? Đây hẳn là khi tôi lục đồ đã chạm vào con chuột máy tính rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538: Tìm Bồ Tát 2


Tôi nuốt nước bọt, trong lòng vẫn đang nghĩ về bộ phim ma mà tôi đã xem với các bạn cùng lớp trước đó, khi nửa đêm, tất cả các máy tính được bật lên. Rồi ma bò ra khỏi máy tính. Nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả không khí xung quanh cũng lạnh theo.

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là máy tính nghỉ thôi.” Tôi lại đi về phía bàn của lão, có điều giờ tôi ráng tránh xa hết mức có thểTa lại một chút đến gần rồi hắn bàn làm việc. Chỉ là lúc này đây đem cánh tay duỗi đến thật dài, tận lực rời xa hắn cái bàn.

Tôi thầm than trong lòng, người ta nói thím cứng rắn nhưng có vẻ không ổn lắm. Tôi biết Tông Đại Hoành lần này có thể trở lại làm việc, một nửa nguyên nhân là do Tông Thịnh gặp sự cố này gây ảnh hưởng không tốt đến bất động sản, lão quay lại là giúp Tông Thịnh chùi đít. Nhưng nếu thím thật sự cường hãn thì chắc chắn lão không có cơ hội gì rồi.

Tôi to gan kéo ngăn kéo bàn của lão ra. Chỉ có một ngăn kéo là mở ra được, trong đó toàn mấy thứ linh tinh, chẳng có cái gì có thể nhìn như là Bồ Tát cả.

“Nếu nó bị khóa, hẳn là sẽ không gây ra ảnh hưởng đối với Tông Thịnh đi!” Tôi nói khẽ, xem ra không ở đây rồi.

Tôi quay người nhìn lại toàn bộ văn phòng xem có chỗ nào có thể đặt Bồ Tát. tuy văn phòng rất lớn nhưng mỗi người đều có khu vực riêng của mình. Lão đem Bồ Tát của mình đặt ở chỗ của người khác thì cũng không ổn, cho nên, Tông Đại Hoành hẳn là đem Bồ Tát đặt ở khu vực công cộng. Mà khu vực công cộng hẳn phải đặt lộ ra, nếu không cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng cho Tông Thịnh.

Tôi nhìn khắp nơi, chú ý thật kỹ, văn phòng vốn rất lộn xộn tới mức hoa cả mắt.

Hai phút sau, tôi thấy một bức tượng Phật trên nóc tủ hồ sơ dựa vào tường. Khi nhìn thấy tượng Phật, cảm giác đầu tiên của tôi là cao quá. Bức tượng đặt ở trên nóc tủ hồ sơ vốn đã cao gần 3 mét. Nếu không chú ý tìm thì sẽ chẳng thể nhìn thấy được. Nếu không, khi Tông Thịnh vào văn phòng đã thấy ngay rồi, và sẽ không gặp chuyện.

Tôi bước đến trước tủ hồ sơ, vừa đi vừa kéo theo một chiếc ghế dựa. Tôi cởi giày cao gót, bước lên ghế. Lúc này, tôi đặc biệt nhớ chiếc ghế gỗ mà mình từng ngồi trên ghế nhà trường. Ít ra thì loại ghế gỗ đó sẽ không bị quay tới quay lui như chiếc ghế này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539: Tìm Bồ Tát 3


Tôi vốn dĩ không cao lắm hơn nữa lại đứng trên chiếc ghế dựa mà cứ bay tới bay lui nên muốn chạm được đến mức tôi cũng vô cùng khó khăn. Tôi nhón mũi chân, dùng tay kéo tủ hồ sơ, giữ vững để tránh chiếc ghế quay qua quay lại, sau đó cố với đầu ngón tay lên chỗ tượng Bồ Tát.

Tông Thịnh đã nói, tượng này không thể làm bậy. Bức tượng này có thể gây ra ảnh hưởng với anh cho nên tuyệt đối không phải là những bức tượng Bồ Tát bán ở ven đường, mà là tượng đã được khai quang điểm nhãn. Nếu phá hỏng tượng này sẽ chẳng có gì tốt lành, nhẹ nhất là xui xẻo.

Nhưng mà tôi chỉ có thể sờ tới chứ chưa thể nắm chắc để kéo qua được.

Văn phòng đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tôi kinh hoàng, không phải là Tông Đại Hoành đã trở lại chứ? Tuy rằng lão mang theo vợ đi làm cùng, nhưng mà ai biết được, lỡ đâu lão quay về đây thì sao, dù sao lão cunhx có một căn hộ ở trên lầu.

Dưới tình thế cấp bách, tôi vội nhảy lên, chụp lấy tượng Bồ Tát rồi ôm vào người, nhảy xuống.

Ngờ đâu khi tôi chạm mặt ghế thì ghế cũng trượt khiến tôi và ghế ngã sầm xuống mặt sàn. Ngay lúc hôn sàn tôi vẫn nhớ Tông Thịnh nói không được làm rơi vỡ Bồ Tát nên vội ôm chặt để tượng rơi lên người mình.

Cứ như vậy, Bồ Tát thì không sao, còn tôi thì nát mông.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, bảo vệ ló đầu vào hỏi: “Ngươi là?”

“Tông Ưu Toàn!” Tôi vội báo tên. Tôi cũng không đứng lên ngay mà vội dùng vải đỏ trùm lên Bồ Tát. Tuy rằng bảo vệ không biết rằng tôi cầm theo cái gì ra khỏi nơi này, cho dù biết thì cũng sẽ không nói cái gì cả. Nhưng ngày mai Tông Đại Hoành sẽ biết điều này. Lại chuyện này thì cứ giấu được bao nhiêu thì giấu thôi.

“Đã hết giờ làm cô còn ở lại đây làm gì?” Bảo vệ hỏi.

Tôi đã dùng vải đỏ trùm lên Bồ Tát, đẩu thẳng vào gầm bàn kế bên rồi mới đứng lên:

“Tôi hôm nay quên đồ ở văn phòng, trở lại lấy.”

“ Ghế này...”

“Ghế chất lượng không tốt, mới ngồi lên nó đã trượt rồi.”

Bảo vệ nhìn tôi nhăn mày:

“Cô không sao chứ? Té bị thương chỗ nào không?”

“Không có không có, đại ca anh tiếp tục tuần tra đi, tôi lấy đồ xong thì liền lên lầu.”

“Lên lầu?À, cô là cháu dâu của lão tổng. Tôi có nghe nói qua.”

Tôi cười ha hả, dùng chân đá tấm vải lộ ra. Văn phòng này vốn toàn đan ông, nên chỉ cần xuất hiện xíu màu lạ là lộ ngay.

Bảo vệ nói thêm vài câu rồi rời đi.

Hắn vừa đi, tôi vội đem Bồ Tát đang giấu dưới gầm bàn ra, không rảnh lo tới cái mông đau, đi thẳng về chỗ thang máy.

Vừa ra khỏi thang tôi đã thấy Tông Thịnh ôm tay dựa vào thang máy, tựa hồ là đang đợi tôi.

“Sao anh lại ra đây?” Tôi có chút kinh ngạc, vốn cho rằng anh sẽ ở trong nhà của ông chờ tôi.

Tông Thịnh lấy Bồ Tát trùm vải đỏ trong tay tôi ra: “Anh ở trên lầu nghe thấy tiếnh em ngã!”

Anh vươn tay, mặc tôi né mà xoa mông tôi! Anh làm khiến tôi giật nảy mình, đau tới nhảy dựng lên: “Đừng động thủ động cước, đau mà!”

“Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, ngã dập mông thôi. Em cố lắm, ngã chứ không để cho Bồ Tát ngã đó. Cái này xử lý như thế nào đây?”

Tông Thịnh ước lượng bức tượng trong tay, nói: “Ngày mai Ngưu Lực Phàm lại đây, kêu hắn đưa vào miếu đi. Đi thôi, không có việc gì, chúng ta liền đi về trước.”

Chúng tôi cũng không thể ở lại nhà ông qua đêm được, vẫn phải về nhà. Bất quá trước khi về nhà, tôi vẫn còn phải ghé ký túc xá Tiểu Mễ một chút.

Ký túc xá của họn họ ở ngay lầu dưới. Thấy tôi xuất hiện mọi người đều khá ngạc nhiên. Tiểu mễ còn đang đắp mặt nạ, ngay lúc tôi gọi cửa cô nàng cúi đầu nên mặt nạ liền rơi bộp xuống đất.

Biết Tông Thịnh ở dưới lầu chờ nên tôi cũng không chần chờ mà hỏi thẳng: “Hôm nay sau khi em rời khỏi, có ai tới tìm em không? Nữ sinh trung học ấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 540: Vận Mệnh


Tiểu Mễ còn đang lúng túng nhặt mặt nạ thì một bạn nữ khác đã trả lời tôi: “Không có, nhưng mà ngay lúc giờ tan làm có một cô bé học sinh đứng trước cửa văn phòng rất lâu, mọi người nhìn xong còn kể lại chuyện hồi còn đi học nữa.”

“Chắc chắn là học sinh cấp ba sao?”

“Mặc đồng phục mà.”

Tôi thất vọng thở dài, “Cảm ơn cậu, mọi người nghỉ ngơi nha, tôi về đây.”

Tôi vừa định đi thì Tiểu Mễ cũng đã đắp lại mặt nạ xong, vội vàng chạy ra cửa nói: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền này…” cô ấy đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa ký túc xá lại rồi mới hỏi: “Tiểu lão bản sao rồi? Lúc bọn chị về có nghe nói là hôm nay tiểu lão bản té xỉu, nhưng mà không có đi bệnh viện, còn lên lầu nghỉ ngơi nữa. Nhìn cậu ta bình thường da dẻ trắng nõn, có phải sức khỏe cũng không tốt lắm không? Đàn ông mà cứ trắng bóc ra thế cũng không phải tốt đâu.”

“Chị quan tâm anh ấy thế? Muốn theo đuổi à?” tôi cười. Tôi biết Tiểu Mễ không có tâm tư này. Lúc trước thì đúng là có, nhưng đã bị tôi nói tới hoảng sợ co giò bỏ chạy rồi.

Tiểu Mễ cười, vỗ vai tôi: “Ai thèm tranh với em? Chị chỉ hỏi thăm tám chuyện thôi.”

“Anh ấy không sao! Tuột huyết áp, thiếu máu, cho nên mặt mới trắng như thế thôi. Nghỉ ngơi một chút là ổn rồi. Em xuống nhà đây.”

“Đàn ông mà thiếu máu gì chứ, thật là.” Tiểu Mễ lẩm bẩm rồi đẩy đẩy tôi ra thang máy.

Ra khỏi công ty, Tông Thịnh đã ngồi trên xe đợi sẵn. Lúc lên xe, tôi thấy anh đã cho bức tượng được gói kỹ càng bằng vải đỏ vào một cái hộp. Thứ này có ảnh hưởng tới Tông Thịnh lớn tới vậy, tôi thật sự không tưởng tượng nổi. Trước đây khi đi bái Phật trong chùa miếu tôi cũng chẳng có cảm giác gì, giờ mới hiểu, tượng Bồ Tát thật sự có hiển linh, hơn nữa tác dụng còn không nhỏ đâu.

Tôi ôm chiếc hộp có tượng Bồ Tát, hỏi: “Thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Ngài là người chuyên quản những việc này, anh là người không có đăng ký trong sổ người sống, nên nếu người nhìn thấy sẽ không bỏ qua, vì anh chính là minh chứng cho việc bọn họ thất trách. Trước giờ đi theo Lão Bắc anh cũng chỉ lễ bái Tổ sư gia, chứ chưa từng lạy Phật.”

“Vậy cả đời cứ như vậy sao?”

“Quỷ thai mà có thể sống tới tuổi như anh bây giờ đã là rất khó rồi. Việc nhìn thấy thần linh còn ít hơn nữa. Nhưng cũng không phải là không có cách nào. Chờ tới khi anh có con, thì coi như là anh đã có huyết mạch kế thừa, như vậy Người sẽ không nhắm vào anh nữa.”

Nói đến chuyện này, tôi khẽ cúi đầu. Có con, vấn đề này thật không đơn giản nhẹ nhàng như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 541: Vận Mệnh 2


Đến đêm, bức tượng Bồ Tát đặt trong hộp bị Tông Thịnh đặt trên mặt bàn trong phòng khách, thậm chí anh còn đem bàn nhỏ chuyển qua trước cửa sổ, đặt những chậu cây xanh nhỏ xung quanh chiếc bàn nhỏ. Tôi không hiểu tại sao anh lại làm vậy, anh cũng không giải thích. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ thì dường như rất tôn kính Bồ Tát.

Ông cũng gọi tới hỏi thăm tình trạng của Tông Thịnh, có vẻ là ông đã uống không ít cùng nhà đầu tư. Tôi nghe bọn họ nói chuyện thì có vẻ là nhà đầu tư có liên quan tới Ưu Phẩm.

Tông Đại Hoành cũng từng nói qua, bên mảng địa ốc này năm nào cũng bị thâm hụt tiền, có năm 30 Tết ông còn bị người ta đánh đòi tiền. Chỉ có mảng khai thác quặng là làm ăn tốt, lấy tiền đem bù vào để phát tiền lương cho mọi người.

Giờ Tông Thịnh vừa về đã bắt tay vào một dự án lớn nên ông phải đi tìm nhà đầu tư, chuyện này, không biết anh có biết không.

Thật ra, tôi cảm thấy ông bà anh sống thật sự không dễ dàng. Tuy ông là người ít nói và nghiêm túc, còn bà thì lại nói nhiều và độc miệng, nhưng rõ ràng ông bà đều rất yêu thương Tông Thịnh.

Sau khi Tông Thịnh cúp máy, tôi ngồi trên giường, kể lại cho anh nghe chuyện ông 30 Tết bị người ta bắt trói để đòi tiền, hơn nữa lúc này bọn họ cũng không đủ sức để hoàn toàn hỗ trợ cho yêu cầu của anh, nhưng vẫn cố, bất kể yêu cầu đó hợp lý hay không.

Tông Thịnh dựa vào giường, tay kê sau đầu. Một lúc lâu sau anh mới nói: “Có đứa cháu như anh, bọn họ thật sự chưa từng sống yên lành. Ông bà đều đã lớn tuổi rồi, nhưng thực ra tuổi còn lớn hơn dáng vẻ bên ngoài nhiều. Ông bà tướng đều tốt, nhân trung đều dài và sâu, theo lý thì sẽ sống rất lâu. Người có nhân trung sâu đều tốt. Nhưng ông bà lại có quá nhiều sẹo trên người.”

“Sẹo sao? Đâu có?!” tôi nhớ lại dáng vẻ của ông, thật sự không thấy.

“Sẹo không rõ đâu, nhưng nhìn kỹ thì thấy, đặc biệt là ông. Nhìn rất rõ. Hồi bé anh có hỏi, thì ông nói là uống say nên bị sẹo. Người mà có sẹo thì hôn nhân sẽ không tốt. Hơn ba mươi ông mới cưới bà, bà thì là người như thế, tính tình thì nóng nảy. Người có sẹo như ông sẽ phải làm lụng vất vả vì con cháu. Vì mẹ anh, vì anh, bọn họ phải hao hết bao tâm tư.

Người có sẹo sâu, chính là phúc của con cháu. Ông bà anh, thời đó, nhà nào chả đông con. Vậy mà ông bà chỉ có mẹ, nếu không thì sao phải lo lắng tới quỷ thai như anh tới vậy. Trên người bà có nốt ruồi, mà mỏng về đường con cái, hoặc không có con, hoặc sinh ra con sức khỏe không tốt.

Ông bà có thể sinh ra, nuôi mẹ anh lớn đã là thành công rồi. Nếu cơ thể của mẹ anh tốt thì đã không sinh ra quỷ thai là anh.”

“Nói ông bà thì nói ông bà thôi, còn tự vơ vào người làm gì nữa?” tôi nói. Anh nói vài câu lại quay lại đề tài quỷ thai, có thể coi như anh không để ý tới cái thân phận này nên thỏai mái bàn về nó, hay là anh quá để ý tới nên cứ mãi không buông?

Tôi đang nghĩ phải làm sao để cho anh tạm thời quên đi chuyện này, nên bò lên người anh. Đã bên nhau lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động, hoặc thứ hai...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 542: Vận Mệnh 3


Tôi đang nghĩ phải làm sao để cho anh tạm thời quên đi chuyện này, nên bò lên người anh. Đã bên nhau lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động, hoặc thứ hai...

Vốn nghĩ rằng hôm nay anh nghỉ ngơi cả ngày nên không còn việc gì nữa nhưng ai biết được khi tôi đến được thì anh đặt một đầu ngón tay trên trán tôi và nói

“Bồ Tát ở dưới lầu, đừng làm càn.”

Tôi đợi cả mặt lên. Vốn dĩ, muốn làm như vậy đã rất là khó khăn với tôi tôi, nhưng anh vừa nói như vậy khiến tôi không có một chút gan nào nữa, cứ thế chui đưauf vào trong chăn, không dám ló đầu ra.

Ngày hôm sau đi làm, Tông Thịnh đưa tôi đến thẳng văn phòng kính cạnh công trường, đưa bức tượng cho tôi cầm bảo chút nữa Ngưu Lực Phàm sẽ qua lấy. Tông Thịnh phải về công ty đi làm, đồng thời cũng phải đi để ý xem đi Tông Đại Hoành bên kia ra sao.

Ngưu Lực Phàm sáng sớm đã tới lấy hộp đi. Tôi và Tông Thịnh đều phải đi làm cho nên chạy việc vòng ngoài này cũng chỉ có hắn mà thôi. Chỉ có điều tôi không tưởng tượng được, mới đến giữa trưa thì hắn đã quay trở lại. Hắn không cầm theo bức tượng, mà trở về một mình, ngồi ở mặt bàn bên trong văn phòng mà nhìn sang khách sạn bên kia.

Dù sao hiện tại trong văn phòng không hề bận bịu, suốt cả ngày trời có được hai ba khách cũng đã thực không tồi.

Việc kia của Tông Thịnh gây ra ảnh hưởng còn không chưa hết được. Nên Ngưu Lực Phàm ngồi bên kia cũng không bị Tiểu Trần phản bác gì. Anh ta bảo là có thể cho khách còn đang do dự bên ngoài một cái biểu hiện giả dối, cho là công việc làm ăn của chúng ta nơi này cũng không tệ lắm, vẫn có người đến chỗ này tư vấn.

Mà tôi cũng ngồi ở bàn bên như Ngưu Lực Phàm, ánh mắt dán chặt vào khách sạn Sa Ân bên kia. Người nữ sinh cấp ba tối qua bọn Tiểu Mễ nói chắc chắn không phải là Thẩm Hàm ha. Thẩm Hàm chẳng bao giờ mặc đồng phục cả, chứ đừng nói đến lúc này cô nàng đang ở nhà không đi học.

Đến khi thật sự không ngồi chờ được nữa, tôi vỗ vỗ vai Ngưu lực Phàm nói: “hay là anh đi mua chút trái cây đi, coi như là đi thăm con, thăm Thẩm Hàm, nói chuyện thử xem ý cô bé là như thế nào!”

“Nếu cô ấy thực sự biết suy nghĩ thì chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta. Cửa phòng không khóa, cửa khách sạn lại càng không khoá, chân ở trên người của cô ấy, cô ấy không muốn tới thì chúng ta làm gì có cách nào.”

“Aizzzz!”. Tôi tiếp tục nằm bò ra, mắt lại tiếp tục nhìn về phía khách sạn bên kia.

Hơn 4 giờ chiều, văn phòng rốt cuộc đã có thêm người. Tuy nhiên người tới lại không phải là khách mà là Tông Đại Hoành.

Đi đầu là một người đàn ông hơn 50 tuổi mặc đồ kiểu Trung Quốc, đeo kính. Đi sau là Tông Đại Hoành đang ngoác miệng ra cười. Kế tiếp là vài quản lý dự án, sau cùng chính là vợ của Tông Đại Hoành.

Một đám bảy tám người. Tiểu trần vội ra đón, châm trà.

Nhưng người đi đầu không thèm quan tâm, mà nhìn bốn phía nói: “Két sắt ở đâu?”

Tông Đại Hoành vội trừng mắt với Tiểu Trần, Tiểu Trần nhanh chóng đáp: “Ở bên kia, ở bên kia, dưới quầy thu ngân chính là két sắt.”

Ông già lại nhìn quanh. Tôi ra đứng bên cạnh thím thì thầm:

“Thím, người này là từ đâu ra?”

“Hừ, chú con thúc mời đó, là tiên sinh. Lần trước Lão Bắc không phải nói, con nhất định sẽ bị Tông Thịnh hại chết sao? Còn làm cho nơi này lung tung rối loạn, việc làm ăn đều không tốt. Chú con nói Lão Bắc lợi hại, nhưng thỉnh Lão Bắc thì khó khăn, ông ấy biết đại sư khác nên đi thỉnh đó. Nhưng mà thím thấy ấy mà, hừ, không tin được.”

“Chú thỉnh từ đâu?”

“Huyền văn các. Nhưng thím thấy, chú con là bị hắn lừa tiền. Ở chỗ hắn mua một cái tượng Bồ Tát, hơn 6000 tệ, chậc chậc, này không phải bị lừa tiền là cái gì. Mà Bồ Tát tối hôm qua còn không thấy đâu nữa.”

“Không, không thấy?”

“Đúng vậy, chú con hỏi bảo vệ, bảo vệ nói tối hôm qua văn phòng cũng có người ngoài đi vào, Bồ Tát như thế nào lại không thấy, ai biết. Thím thấy đó căn bản là không phải Bồ Tát, là ma ám đi. Còn muốn thỉnh hắn tới. Con biết chú con tiêu bao nhiêu tiền sao? Một vạn tám ~! Mà tiền, Tông Thịnh còn nói, không cho chi trả. Vì cái này dự án này, là chú mấy đứa tự bỏ tiền túi đó.”

Tôi gượng gạo cười góp, Tông Thịnh mà cho chi trả mới kỳ quái đó. Hơn nữa hôm nay cả tổ trên cơ bản đều đến đông đủ, Tông Thịnh cũng không thấy đâu.

Ông già kia nhìn quanh, sau cùng nói: “Toà nhà này có bố trí phong thuỷ qua!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543: Vội Chết Người


Tôi bĩu môi, thầm nói trong lòng: “Hừ, chẳng phải do Tông Thịnh siêu lợi hại nhà ta sao?”

Tông Đại Hoành thì đứng đằng kia nói: “Đúng đúng, hẳn là thằng nhãi Tông Thịnh kia làm, chưa đủ lông đủ cánh nhãi con.”

“Hắn bố cục, cũng không thành vấn đề!”

Tông Đại Hoành sắc mặt ngượng ngùng, tôi tiếp tục thầm nhủ: “Thấy chưa! Đừng có mà xen vào việc người khác.”

“Ta xem mấu chốt lớn nhất chính là bên kia.” Ông già chỉ chỉ khách sạn Sa Ân bên kia. “Tòa nhà kia có vấn đề.”

Tôi tiếp tục nghĩ trong lòng, “Hóa ra cũng biết xem thật. Tòa nhà to thế kia, không có vấn đề mới lạ.”

Ngưu Lực Phàm đứng lên đi tới bên cạnh tôi: “Là người của Huyền Văn Các.”

“Ồ, sao anh biết?” Tôi thì thào.

Ngưu Lực Phàm cũng thì thào nói: “người trẻ hơn bên đó, anh đến Huyền Văn Các có gặp qua. Là người phục vụ ở đó. Lần trước anh cùng Tông Thịnh tới đó là do hắn tiếp. Cũng không biết gì đâu, có lẽ là đi theo để học hỏi.”

Tông Đại Hoành liên tục gật đầu, vẻ mặt lấy lòng: “Đúng đúng, chúng ta nơi này, mới khai trương mấy ngày vậy mà đã quạnh quẽ thành như vậy. Đại sư giúp nhìn xem.”

Ông già lại nhìn trước sau một hồi, dùng la bàn, rồi…

“Hắn cầm cái kia là cái gì?” Tôi hỏi Ngưu Lực Phàm bên cạnh.

Ngưu Lực Phàm mới nói nói: “Tầm Long Thước.”

Sau cùng, bọn họ đi ra khỏi văn phòng. Ông già kia chỉ vào văn phòng nói: “Chỗ này, đặt một khối đá Thái Sơn, trên đỉnh tảng đá thì tưới máu gà để chắn sát khí bên kia thì mới lấy được tài vận bên này. Về thời gian…” ông ta bấm ngón tay, “Chiều mai năm giờ làm đi.”

Ngưu Lực Phàm lập tức nói nhỏ với tôi: “Báo cho Tông Thịnh, lão này một là giả vờ, hai là cố ý muốn chặt đứt tài lộ của tòa nhà này.”

“Anh chắc không?”

“Tuy anh không hiểu lão muốn gì, nhưng đã đá Thái Sơn còn tưới máu gà, chính là khiêu khích với bên kia, tòa nhà bên kia lớn như thế, âm khí lại nặng như vậy, lại còn đi khiêu khích trắng trợn thì chính là tự tìm chết.”

Tôi cái hiểu cái không, chỉ biết gật đầu. Tông Thịnh từng nói với tôi về việc năng lượng đối kháng này. Khách sạn Sa Ân giống như một con quay không ngừng chuyển động, hút hết khí của khu vực phụ cận vào. Nếu như bây giờ lại đi khiêu khích nó thì chính là khích nó nuốt luôn mình.

Tôi cầm điện thoại đi ra ngoài gấp gáp gọi điện cho Tông Thịnh báo tình hình bên này, nhưng tôi không nghĩ tới Tông Thịnh bên kia thế nhưng lại ung dung nói: “Không vội, chiều tan giờ làm mình đi Huyền Văn Các uống trà.”

Cúp máy, tôi quay lại đã thấy ông già kia kéo theo bầu đoàn đi ra ngoài, cửa không quá rộng nên tôi đứng nép qua một bên, nở nụ cười chuyên nghiệp, khẽ gật đầu. Tôi cảm thấy mình làm không có gì không đúng, mặc đồng phục, đứng ở đây hoàn toàn hợp lý. Nhưng mà, ông già kia lại dừng chân trước mặt tôi.

Tôi đã không còn như trước nữa, có gì mà khẩn trương, muốn nhìn thì nhìn đi, tôi đây còn sống chung với quỷ thai nữa mà, có làm sao?!

Tông Đại Hoành đứng bên cạnh nói: “Đại sư, đây là Tông Ưu Tuyền, cô ta có vấn đề gì không? Cô ta ở đây có ảnh hưởng gì tới tài vận không? Hay là tôi sắp xếp cô ta về bộ phận nhà bếp.”

“Không, cô gái này chỉ là có chút đặc biệt, tôi có cảm giác khí của cô ta và tòa nhà kia có chút tương tự.”

“Đại sư, ông nói cái gì?” Tôi ra vẻ ngây ngô, không biết gì cười.

Ông già kia tựa hồ do dự một chút, sau đó đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nói: “Nếu cô có thời gian, có thể tới tìm ta. Số của cô… còn vài ngày nữa, không chừng tôi có thể giúp được cô.”

Ông ta vừa đi thì thím liền không nhịn nổi, kéo tôi qua một bên bô bô một hồi, cái gì mà Lão Bắc nói như vậy, đại sư cũng nói như vậy. Coi bộ tôi chẳng còn được mấy ngày, bà muốn tôi sinh con sinh cái coi bộ cũng khó khăn. Bà ta còn nói tôi và Tông Thịnh coi thử tìm trong họ coi có đứa bé nào hợp thì nhận nuôi đi, nếu không trong nhà sau này của cải sẽ về tay và cô già chỉ biết ngửa mặt xin tiền kia mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544: Vội Chết Người 2


Tôi nghĩ, bà ta cũng săm soi mớ của cải trong nhà kia, sợ bà cô già kia gom hết mà thôi.

Nói đã đời, bà thím lại nói: “Thôi đi, nói với con cũng chẳng ích gì, để ta về nhà tìm mẹ con với bà con nói chuyện.”

Cứ thế, đám người rời đi để lại một bầu tâm sự nặng trĩu trong tôi. Tuy tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng mình có thể sẽ thật sự xảy ra chuyện, hơn nữa, có khả năng là do Tông Thịnh gây ra, nhưng vấn đề này lại bị đưa ra phơi bày phân tích một lần nữa khiến lòng tôi rối bời.

Nhìn tấm danh thiếp nổi bật ba chữ “Huyền Văn Các” trên tay, thôi thì mặc kệ ra sao, tối nay cũng coi như có cớ để tìm đại sư kia uống trà.

Sau cùng, tôi với Ngưu Lực Phàm lại túm tụm lại, ngồi trong phòng nhìn sang khách sạn Sa Ân bên kia. Nghĩ bụng, nếu thật sự dựng một tảng đá to đùng ở đây thì đúng là không còn nhìn thấy cửa chính của khách sạn bên kia nữa.

Hết giờ làm, lúc Tông Thịnh lái xe tới đón thì tôi với Ngưu Lực Phàm vẫn đang gục đầu trên bàn. Xe vừa tới cửa thì tôi đã chạy ra leo lên xe. Ngưu Lực Phàm thì lái chiếc xe bán tải của mình.

Mới vừa thắt dây an toàn đã nghe Tông Thịnh hỏi: “Sao nhìn em thế này hả? Không gặp được Thẩm Hàm sao?”

“Thẩm Hàm rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy chứ? Hai ngày rồi mà không có động tĩnh gì cả. Chẳng lẽ cô ta không biết suy nghĩ, cứ thế làm một con sâu gạo sao? Nhìn cô ấy em không nghĩ là người như vậy đâu. Nếu không, cô nàng đã chẳng đi đánh nhau, trốn học này nọ. Cô ấy chính là người tự chủ, có ý riêng của mình, nhưng sao bây giờ lại không chịu suy nghĩ hay nghi ngờ gì mọi chuyện xung quanh chứ?”

“Có thể cô ấy đã nghĩ tới rồi, bắt đầu nghi ngờ, chỉ là bị hạn chế tự do thôi thì sao?”

“Không đâu, hôm đó tụi em lên thì chẳng có ai ngăn cản gì cả, bọn em lên, nói chuyện một lúc lâu, rồi đi xuống, hoàn toàn… thông suốt.”

“Có lẽ khi đó, không thành vấn đề, nhưng bây giờ bị hạn chế thì sao? Để nghĩ cách liên hệ Vương Càn hỏi thăm xem sao.”

Tuy tôi không biết Thẩm Hàm bên kia có chuyện gì, là cô ấy không thể phản kháng, bị quản thúc hay là thế nào. Nhưng muốn liên hệ Vương Càn thì tôi có cách. Giờ chúng tôi làm việc ở văn phòng vách kính này thật sự rất tiện. Xem ra, lúc trước tôi đòi chuyển tới đây làm là chính xác.

Ăn qua loa bữa chiều, tám giờ, chúng tôi tới con phố nơi Huyền Văn Các tọa lạc.

Cách Huyền Văn Các hai căn có một quán cafe nhỏ, xéo xéo cửa với Huyền Văn Các. Tông thịnh cùng chúng tôi ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, cùng uống nước chờ đại sư kia trở về.

Nhìn ly ca cao nóng trước mặt, tôi có chút đau lòng, cafe nơi này với khách sạn Sa Ân đều đắt kinh khủng. Rẻ nhất là ly ca cao này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545: Vội Chết Người 3


Tôi hỏi: “Hai người nói khi nào đại sư kia trở về nhỉ? Hay là ông ta về rồi đang ở trong tiệm.”

“Có lẽ, Tông Đại Hoành còn phải mời ông ta ăn cơm, có lẽ cũng sắp về tới rồi.” Tông Thịnh nói.

Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Chờ xem sao, tôi cũng não ruột quá. Nếu trận pháp kia ở Sa Ân không có quan hệ gì với ông nội tôi, thì tôi cũng không muốn dính vào. Bọn chúng hại ba anh thành ra vậy, rồi làm cho anh thành một người có cha nhưng không dám nhận con, anh thật sự muốn trả thù cho ba anh. Huyền Văn Các này cũng là của Thẩm gia, Ngưu gia nhà anh, Lão Bắc, Ưu Tuyền, tất cả đều bị kéo vào chuyện này. Nếu như ông chủ của Huyền Văn Các thực sự lợi hại như vậy, sao lại đi dính vào mối họa này?”

“Không phải mỗi người đều có thể nhìn thấu sự tình nhân quả, có vài người chỉ nhìn đến ích lợi.”

Tông Thịnh mặc đồ tây, ngồi ở chỗ này lại còn ưu nhã khuấy cafe, mặt trắng nõn khiến tôi đột nhiên nghĩ đến một cái từ “Ăn cơm mềm.”

Tôi “phụt” cười, anh quay sang nhìn tôi, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Lúc này, bàn kế bên đột nhiên đưa sang một tờ giấy, chữ viết ghi đằng sau một tờ hóa đơn tính tiền. Ánh sáng không tốt lắm, tôi căng mắt ra mới đọc được chữ: “Cô gái, cô sắp chết rồi, trên ấn đường đã bị phủ khí đen. Mau đi thật xa, rời khỏi nơi này!”

Tôi quay người lại tìm người đưa tờ giấy, nhưng người đó đã bỏ đi. Nhìn sau lưng có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, hơi gầy nhưng không yếu ớt, tóc dài, trên tay có cầm theo một chiếc hộp nhỏ khá đặc biệt.

Ngưu Lực Phàm để ý nhìn theo tôi, còn Tông Thịnh thì nhìn tờ giấy trước mặt tôi.

Ngưu Lực Phàm nói: “Là người của Nhậm gia, chiếc hộp trên tay có giấy niêm phong của Nhậm gia. Người trẻ tuổi như vậy mà tự mình ra ngoài hành sự, có lẽ là đại tổng quản của Nhậm gia. Anh nghe nói hắn còn rất trẻ, rất lợi hại.” Cùng làm trong ngành nghề, nhưng người ta làm việc là sưu tầm trữ đồ, còn Ngưu Lực Phàm là làm hiệu cầm đồ.

Tôi thu hồi ánh mắt, dùng tay vén tóc mái lên cao, quay sang Tông Thịnh hỏi: “Nhìn xem, có phải em thật sự sắp chết rồi hay không? Em nhớ anh nói là anh có thể nhìn được xem người có sắp chết không.”

Tông Thịnh dùng bật lửa đốt cháy mảnh giấy kia, vứt trên mặt đất. “Em sống hay chết, không phải là vấn đề quá lớn với anh. Vì em sống là người của anh, mà chết cũng không thoát khỏi bàn tay của anh.”

Tôi nghẹn họng. Tuy biết rằng Tông Thịnh không có ác ý, nhưng nghe nói làm tôi rất khó chịu, tôi nghiến răng: “Em chết thì không có ai sinh con cho anh đâu!”

Tông Thịnh nhìn tôi. Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh, vài giây sau, Ngưu Lực Phàm liền nói: “Ha ha, hai người thật sự tính sinh con thì cũng phải nghĩ coi có sinh được không chứ, Việc sinh hạ quỷ thai đã là vượt rào rồi. Lại còn người vượt rào sinh con nghe nói là không có khả năng đâu, như con la ấy. Ha ha. Bất quá, nghe đồn cũng không phải là không được. Nghe nói mấy con sư tử, thú thiếc này nọ vẫn có…”

Nói tới đây, Ngưu Lực Phàm nín khe, ánh mắt Tông Thịnh lạnh tới cóng người nhìn hắn. Hắn đành câm miệng, uống một ngụm cafe, xong thì mặt nhăn nhúm thật sự khó coi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546: Lão Bắc Tìm Người Chết Thay


Edited by Meo_mup

Hello mọi người, xin phép mọi người rằng thì mà là, cái tên Ngưu Lực Phàm gõ nó dài quá, cho Mèo rút ngắn thành Lực Phàm được không? ^^ Sau đây Mèo xin phép gọi bé Trâu cưỡi mô tô thành Lực Phàm nhá nhá nhá

“Hối hận? Tính toán xa chạy cao bay?” Tông Thịnh nói, không nghe ra được thái độ anh thế nào.

Người gì đâu, thật sự quá mẫn cảm, lại còn nhỏ mọn nữa. Nếu còn nói giỡn với anh về chuyện này dám cũng có thể trở mặt, nên tôi vội đáp: “Không có, không có, chỉ là em đang nghĩ, nếu không ấy… em về nhà xem thái độ ba mẹ em thế nào.”

Tông Thịnh chậm rãi khuấy ly cafe trước mặt rồi nói: “Anh sẽ không để cho em chết. Con đường tương lai của chúng ta có rất nhiều biến số, không tính trước đư ợc. Đây chỉ là cách đoán mệnh thông thường, tránh xấu tìm tốt (xu cát tị hung), tuy rằng trong số mệnh em có kiếp này, nhưng cũng có thể bình an hóa giải.”

Nghe anh nói, tôi nhẹ nhàng thở ra. Nếu như một người nói với bạn rằng bạn sắp chết, có thể bạn sẽ cảm thấy là người ta nói đùa. Nếu hai người nói, bạn sắp chết rồi, bạn sẽ thấy nói nhảm quá. Nhưng nếu ba người, bốn người đều nói bạn sắp chết, bạn sẽ bắt đầu hoài nghi liệu đây có phải là sự thật không.

Mấy ngày nay, liên tiếp có người nói như vậy, khiến tôi bắt đầu hoài nghi, đôi khi lại thở dài vì số mệnh của mình. Ngay lúc tôi lại thở dài thì Ngưu Lực Phàm đã vỗ vỗ Tông Thịnh ý bảo hắn nhìn qua bên kia. Ngay góc tường, xe Tông Đại Hoành ngừng lại, hai người trên xe bước xuống, chính là đại sư tôi nhìn thấy ban chiều.

Tông Đại Hoành cũng xuống xe, hàn huyên một trận, bắt tay, sau đó mới lên xe rời đi. Đại sư kia đi thẳng tới chỗ chúng tôi, chính là đi tới đây, không phải tới chỗ cửa hàng của mình.

Tông Thịnh thấp giọng nói: “Lấy thêm ghế qua đây, gọi hai ly hồng trà.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, giờ tôi thấy mình như trợ lý của Tông Thịnh vậy. Sắp xếp ghế xong, lại đi vào trong gọi hai ly hồng trà, quay trở lại bàn thì ông già kia đã ngồi xuống. Tông Thịnh nói nhẹ nhàng: “Đã gọi hai ly hồng trà, tiên sinh có lẽ sẽ thích.”

“Sao cũng được!” Đại sư kia vẫn cười khá gian xảo, tôi ngồi xuống, gật đầu với bọn họ. Đại sư kia ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, tôi vội nói: “Chào tiên sinh, hôm nay chúng ta đã gặp qua.” xong tôi lấy tấm danh thiếp kia ra đặt trên mặt bàn, khẽ đẩy về phía trước.

Hắn cười với tôi: “Ta nhớ rõ cô, hơn nữa cũng sẽ không quên cô. Cô… “ hắn chưa nói xong thì quay sang nhìn Tông Thịnh, không có nói thêm gì nữa, mà thay đổi đề tài, đẩy đẩy mắt kính rồi nói: “Ta liền biết đêm nay có người sẽ chờ ta, nên đã cố ý về sớm.”

Ngay lúc này nhân viên phục vụ bưng lên hai ly hồng trà, Tông Thịnh thong thả nói: “Tiên sinh nên xưng hô thế nào đây?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547: Lão Bắc Tìm Người Chết Thay 2


“Ta họ ngưu, là người của bên Huyền Văn Các bên kia…”

Hắn chưa nói xong, Lực Phàm đã phun ngụm cafe ra, cũng may hắn nhanh nhẹn quay sang một bên, nếu không đã phun hết lên người tôi. Tôi vội nói: “Tối nay anh đừng có ăn uống gì nữa đi.”

Ngưu Lực Phàm căn bản là không thèm ngó ngàng tới tôi, rút khăn giấy lau miệng, sau đó nói: “ Ngưu tiên sinh, ông có biết tôi không?”

Tiên sinh kia còn chưa kịp nói gì thì hắn đã tiếp: “Làm ơn đừng có nói là biết tôi nha, chuyện này nó rối lắm rồi, nếu như ông nói ông biết tôi, thì tôi dám sẽ bắt chước ba tôi, lăn ra chết luôn.”

Trán tôi chảy dài hắc tuyến, ông ấy đã chết đâu, mà là buông tay không để ý tới mà.

Ngưu tiên sinh cười khẽ: “Họ Ngưu thì phải biết ngươi sao?”

“Tôi cũng họ Ngưu, khách sạn Sa Ân kia cùng gia đình tôi có liên quan, hiện tại cũng liên quan tới ông.”

Ngưu tiên sinh trầm mặc một chút, nâng chung trà lên, tinh tế uống trà, buông chén trà, mới nói: “Ta đoán không sai. Vậy các ngươi đêm nay ở chỗ này chờ ta là có ý gì?”

Tông Thịnh vẫn chậm rãi khuấy cà phê, chậm rãi nói: “Không có ý gì. Chỉ là muốn hỏi Ngưu tiên sinh một chút, Thẩm gia cho ông lợi lộc đến mức nào mà khiến ông dám mạo hiểm như vậy?!”Ngưu tiên sinh không trả lời, mà hỏi: “Ta cũng muốn biết, các ngươi muốn làm cái gì. Mấy ngày hôm trước, Tông tiên sinh đã thỉnh một bức tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát ở chỗ của ta, mà ngươi có lẽ cũng là người của tập đoàn Tông An đúng không, trên người của ngươi tử khí quá nặng, căn bản không phải là người sống, nếu là thật là người của tập đoàn Tông An mà nói, vậy tượng Bồ Tát kia sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ngươi.”

“Nghe nói, ông thường xuyên cùng Thẩm tiên sinh uống trà, Thẩm tiên sinh không có nói cái gì với ông sao? Nếu gã thật sự đã nói gì thì ông hẳn là biết thân phận của ta.”

“Thẩm gia xác thật có là khách hàng lớn của tôi.”

“Thực sự là muốn kiếm tiền sao? Bọn họ cho ông bao nhiêu tiền?”

Ngưu tiên sinh cười ha hả: “Quả thật là thằng nhãi lông tóc chưa mọc đủ, Tông tiên sinh thật đúng là nói không sai.”Tôi vốn cho rằng lần này Tông Thịnh sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh vẫn rất bình tĩnh dựa vào ghế, chậm rãi nói: “Thẩm gia nếu có gan thì đã thẳng tay giết ta rồi. Nhưng mà, bọn chúng không có lá gan đó. Bọn chúng muốn chơi từ từ với ta, nghĩ rằng ta nhất định sẽ bị chết. Ngưu tiên sinh, hôm nay ông cũng đi ngang qua công trường, ông cảm thấy âm khí nặng như vậy, oán khí xông thẳng tới trời xanh ở Sa Ân, ông thật sự muốn trợ giúp sao?”

“Sư phụ…” Người ngồi bên cạnh nghe Tông Thịnh nói không nể nang thì có chút kích động. Nhưng hắn mới kêu lên đã bị sư phụ ngước đầu nhìn bắt im miệng.

Ngưu tiên sinh lại bưng chung trà lên, chậm rãi uống, chân mày cau chặt. Lúc buông chung trà xuống, hắn ta tháo mắt kính ra, xoa xoa giữa chân mày.

Tông Thịnh tiếp tục: “Ta chỉ là vãn bối, cũng chỉ là một đứa nhóc lông tóc chưa mọc đủ, Lão Bắc chính là sư phụ ta. Ta nghĩ, Ngưu tiên sinh cũng từng tiếp xúc với sư phụ ta. Nếu như ta muốn hủy đi Sa Ân thì cũng chính là ta đối nghịch cùng sư phụ ta. Nhưng ta không để bụng chuyện đó, vì sư phụ tôi đã dạy tôi về Chính khí!”

Tông Thịnh nói xong nhìn về phía đồ đệ của hắn, tiểu đồ đệ đó cũng trầm mặc một chút, ngước lên nhìn Ngưu tiên sinh, căn bản là không rõ xảy ra chuyện gì.

Ngưu tiên sinh nhìn tôi, nói: “Chính khí? Vậy ngươi còn không phải hại chết cái cô gái vô tội này sao?”

“Cô ấy còn chưa chết, hơn nữa tôi cũng không để cho cô ấy phải chết. Ngưu tiên sinh, hy vọng ông có thể suy nghĩ thật kỹ về những điều tôi nói. Ngay cả một hậu bối chưa hiểu chuyện như tôi cũng biết mình nên làm gì, nên hy vọng Ngưu tiên sinh không bị những lợi ích của Thẩm gia làm mờ mắt. Ưu Tuyền, đi tính tiền đi.” Anh nói, đưa tôi ví của mình.

Tôi cầm ví, nhìn Ngưu tiên sinh vẫn còn đang xoa chân mày, đi về phía quầy thu ngân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548: Lão Bắc Tìm Người Chết Thay 3


Tính tiền xong thì Tông Thịnh đã cùng Ngưu Lực Phàm đi ra xe. Tôi chậm rãi đuổi theo, quay đầu lại nhìn thấy Ngưu tiên sinh vẫn còn ở kia cúi đầu, xoa mày.

Đến gần, tôi nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Hôm nay hắn cũng đi xem Ưu Phẩm và Sa Ân. Tôi tin hắn trong lòng đã hiểu rõ sự việc là thế nào. Những chuyện này, nếu thật sự có kinh nghiệm thì nhìn là hiểu cả. Tôi nghĩ có lẽ trước đây Thẩm gia và Lão Bắc cũng không nói thật với hắn, nên giờ hắn mới khó xử tới vậy. Hy vọng những lời này của chúng ta có thể giúp cho hắn bình tâm suy xét lại.”

“Nhưng nếu hắn vẫn quyết định cản đường chúng ta thì làm sao?” Ngưu Lực Phàm hỏi, “Còn nữa, hắn họ Ngưu, lỡ như có quan hệ gì với ông nội tôi, lỡ mình làm không tốt thì bọn chúng thật có thể tái hiện đại trận kia lúc trước đó.”

Tông Thịnh cũng do dự, rút một điếu thuốc đưa cho Ngưu Lực Phàm, cũng rút một điếu cho chính mình: “Nếu thật thế, anh tính sao?”

“Hừ, có lẽ tôi về quê hỏi thăm xem, coi có phải họ hàng không, nếu đúng… thì tìm cách kể lể ra, để người ở quê hàng ngày tới quấy nhiễu chút. Mấy người chú bác của tôi cậu biết rồi đó, bình thường không có gì thì vẫn ổn, nhưng một khi có liên quan tới tiền nong thì y như là được tiêm máu gà ấy, làm phiền không thấy mệt.”

Tông Thịnh rít sâu mấy hơi rồi mới nói: “Nếu thật sự là vậy, có lẽ tìm thời gian nào đó… giết hắn. Nước cờ này của Lão Bắc cái sai lớn nhất là xem nhẹ Ưu Tuyền, lão cảm thấy Ưu Tuyền nhất định lúc này sẽ rời khỏi tôi. Cái sai thứ hai là đánh giá cao Ngưu tiên sinh này, mà cũng từ việc này cho thấy lão thật sự lo lắng mình không thể cáng đáng nổi, phải tìm kẻ chết thế cho bản thân.”

Bọn họ lên xe, tôi cũng lên xe Tông Thịnh. Trời tối rồi, xe chạy thẳng về hướng nhà chúng tôi. Tông Thịnh không nói gì, tôi nhìn quanh, đường sá đã vắng tanh, suy nghĩ rồi tôi hỏi: “Anh tính giết Ngưu tiên sinh kiểu gì? Đừng để cho mình phải vao tù đó.”

“Anh tự có cách. Lần trước bị cảnh sát hỏi cung mấy tiếng đồng hồ, anh xem như lĩnh giáo. Làm gì muốn tới lần nữa chứ. Còn vào đó nữa thì không phải anh giết cảnh sát, chính là cảnh sát giết anh.”

“Chúng ta không thể đi tìm Lão Bắc sao, biết đâu Lão Bắc có thể thay đổi chủ ý thì sao?”

“Ai cũng có khả năng thay đổi chủ ý, chỉ có Lão Bắc không có khả năng. Năm đó, lão nhìn Ngưu gia gia thiết kế đại trận. Lòng tham đã nổi lên. Lão đã nỗ lực nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn thấy sắp đến thời khắc cuối cùng rồi, ai cũng có khả năng sẽ vứt bỏ, nhưng lão tuyệt đối không có khả năng. Lão dù cho phải mất mạng cũng sẽ không bỏ qua.”

“Có đôi khi em thật sự cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ là một tòa nhà lớn thôi mq2, mình vác theo thuốc nổ đem phá tung là xong. Được vậy thật tốt.” Tôi thở hắt ra, nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài cứ thế trôi về phía sau. Tôi có cảm giác rất mệt mỏi. Đồng thời, tôi cũng tự nhủ thầm: “Mệt mỏi quá, còn có hai tháng, liệu mình có thể chống được hai tháng hay không? Nói không chừng chưa được thì mình đã chết rồi.”

Ý niệm này vừa ló ra, tôi giật mình ngồi thẳng dậy, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết, cho dù bọn họ nói tôi sắp chết, nhưng Tông Thịnh đã nói tôi sẽ không chết, thì trong lòng tôi hoàn toàn tin như vậy. Tại sao bây giờ ý niệm này lại xuất hiện trong đầu tôi?

“Làm sao vậy?”

Có lẽ do tôi đột nhiên ngồi thẳng dậy gây chú ý, Tông Thịnh duỗi cái tay tới, xoa xoa đầu tôi hỏi. Tôi vội quay sang cười với anh, khó khăn cười nói: “Không, không có việc gì. Chỉ là, chỉ là, vừa rồi nhìn ven đường thấy ma, em sợ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 549: Ôm cây đợi thỏ


Tông Thịnh tiếp tục lái xe, tôi lắc đầu, chẳng hiểu có phải do dạo gần đây bị ảnh hưởng do nghe người ta nói mình sắp chết nhiều quá không. Nghĩ nhiều quá làm gì, chẳng phải là hai tháng sao? Sau hai tháng, trần ai lạc định, cùng lắm thì chúng ta liền xa chạy cao bay.

Dường như Tông Thịnh có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi. Sau khi về nhà, anh đặc biệt chiếu cố cảm xúc của tôi. Lúc nằm trên giường, anh ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai tôi: “Có anh đây rồi, sẽ không sao đâu. Sẽ không có việc gì.”



Ngày hôm sau, tôi lại đi đến văn phòng, nhoài người trên bàn nhìn sang khách sạn phía đối diện. Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tôi trang điểm, hỏi: “Soái ca hai hôm rồi đi làm với em đâu rồi? Không phải là hồng hạnh xuất tường bị tiểu lão bản phát hiện chứ.”

“Người đó là bạn của Tông Thịnh đó.” Tôi yếu ớt đáp. Tối qua, khi anh quấn lấy tôi trên giường, tôi cảm thấy tương lai chẳng có gì đáng sợ, nhưng lúc này ngồi đây có một mình, nhìn đám mây xám xịt bên trên Sa Ân khiến tôi không thể vực dậy tinh thần.

Tiểu Mễ buông hộp phấn má hồng xuống, cúi người nói nhỏ: “Chà, bạn trai cua bạn của bạn gái thì thấy nhiều, chứ bạn gái cua bạn của bạn trai thì ít nha. Nhưng mà cũng chỉ là đổi cách nói thôi mà, kiểu như vậy giờ cũng chẳng hiếm nữa.”

Tôi lườm Tiểu Mễ: “Có khác nhau sao? Hơn nữa chị thấy em có bản lĩnh kia sao?”

“Ờ ha, nhìn em thì đúng là không có bản lĩnh đó. He he.” “Chị lo trang điểm đi, chút nữa khách tới giờ đó.”

“Mấy nay vắng hoe mà, phải tầm 11-12 giờ may ra có người tới.”

Chúng tôi còn đang tán chuyện thì Tiểu Trần đứng vỗ tay nói to: “Qua đây qua đây nào, họp!”

Tiểu Mễ bĩu môi, thu gom đồ rồi đi cùng tôi sang. Bộ phận kinh doanh của chúng tôi ở đây cũng chỉ có một quản lý là hắn, thêm 8 nhân viên kinh doanh chúng tôi tổng cộng có 9 người.

Mọi người tụ tập xong, thì Tiểu Trần bắt đầu: “Có vẻ như tình trạng văn phòng chúng ta có vẻ sa sút, nên có vài yêu cầu giành cho mọi người. Như hôm qua, đại sư kia tới, giám đốc cũng nhận xét, vấn đề tiếp đón khách của chúng ta không có vấn đề, nhưng mà vẫn còn phải điều chỉnh một chút. Về sau, mỗi ngày thời gian đi làm chính thức là 8 giờ 30 sáng, mọi người phải trang điểm chỉn chu xong trước 8 giờ 30.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 550: Ôm Cây Đợi Thỏ 2


Tiểu Mễ phản ứng khá mạnh: “Không phải 9 giờ mới mở cửa sao?”

“Đúng rồi, 9 giờ mở cửa, nên 8:30 mọi người sẽ ra sân trước tập thể dục. 8:50 công ty sẽ cung cấp bữa sáng, thời gian làm việc chính thức sẽ là 9:20, là trễ hơn bây giờ đó!”

Tiểu Trần vừa nói xong mọi người đã rì rầm bàn tán. Tuy là tập thể dục cùng nhau ở chỗ làm, bình thường cũng thấy có người làm, nhưng tôi cũng chưa thấy văn phòng bất động sản nào làm cả. Hơn nữa, những người sống ở tổng công ty như Tiểu Mễ thì sẽ phải dậy từ 7:30 để chuẩn bị cho kịp giờ có mặt tại văn phòng. Tôi càng thảm hơn, tôi sống cùng Tông Thịnh, lái xe từ nhà tới đây phải hơn 30 phút, hơn nữa đều do Tông Thịnh chở tôi đi làm. Bên tập đoàn là làm giờ hành chính, sáng đi chiều về, như vậy thời gian đi làm của tôi và Tông Thịnh hoàn toàn khác nhau.

Mọi người nhao nhao ý kiến, Tiểu Trần lại vỗ tay, bảo chúng tôi im lặng, rồi mới nói tiếp: “Mọi người tỉnh táo chút đi. Chúng ta dựa vào lương cứng có sống nổi không? Còn không phải là sống nhờ vào hoa hồng sao? Không có tiền, thì chia hoa hồng kiểu gì? Cả nhà tới sớm chút, lại có đồ ăn sáng, vừa tập thể dục, sao lại không chịu chứ?”

Tiểu Mễ là nhân viên lâu năm nên mạnh miệng, chị ta âm dương quái khí nói: “Rồi đám đàn ông háo sắc đi qua ngồi trong xe dòm ngó, coi chị em ai mông to, ai eo bé.”“Phụt” vài cô gái nhịn không nổi phì cười.

Tiểu Trần khó chịu ra mặt, lạnh mặt nói: “Công ty sắp xếp vậy rồi, nếu không muốn làm thì cứ việc đi trễ, tiền cũng khỏi lấy. Tan họp. Mọi người đi làm việc đi.”

Tiểu Mễ kéo tôi về chỗ mặt bàn kính quen thuộc bàn tán về quyết định này của công ty. Tôi vẫn chỉ nhìn về phía khách sạn bên kia. Bao ngày ôm cây đợi thỏ, cuối cùng tôi đã thấy con thỏ xuất hiện. Tôi mặc kệ Tiểu Mễ vẫn đang nói bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài. Đã qua giờ cao điểm, đường cũng vắng xe hơn nhiều, tôi băng qua đường, chạy thẳng tới cổng khách sạn. Thẩm Hàm đang đứng ở cổng chính, tay cầm di động nhìn trái nhìn phải.

Thấy tôi lại gần, trên mặt cô nàng có chút mất tự nhiên, đến khi tôi lại gần thì cô nàng tức giận nói: “Chị tới làm cái gì? Dù sao, những lời chị nói tôi không tin đâu. Tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ này. Mấy người đều mong tôi bỏ nó, tôi càng không bỏ nó đó, cho mấy người tức chơi. Chắc chị tới làm thuyết khách cho gã NgưU lực Phàm kia chứ gì, đứa bé được sinh ra mà gã không nuôi thì là gã có tội đó, ai bảo không chịu tin tôi?”

Nghe cô nàng nói thật tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường. Nhìn một cô gái xinh xắn như vậy, sao gặp vấn đề thế này lại quật cường tới vậy? Sao mà nói mãi không thông vậy? Thật đúng là như Tông Thịnh nói trước đây, Thẩm Hàm thật xinh đẹp, nhưng tính đố kỵ rất lớn, còn cả hiếu thắng cũng rất mạnh. Ngưu Lực Phàm lúc trước không tin cô nàng, nên giờ thì dù cho huỷ hoại cả đời, cô nàng cũng muốn chứng minh cho hắn xem.

“Không có không có,” tôi vội cười, không muốn khiến cô nàng sinh ra địch ý, nếu không về sau, muốn nói chuyện cũng khó, càng thêm bị động, “Không phải em có em bé sao, sao sáng sớm đã ra ngoài rồi? Nếu muốn đi tản bộ thì để chị đi cùng em. Dù gì thì chúng ta cũng coi như là bằng hữu mà!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,775
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 551: Ôm cây đợi thỏ 3


Cô nàng nhìn tôi từ trên xuống dưới, đánh giá: “Chị đang đi làm mà, đi có được không?”

“Chị, chị, chẳng phải chị là bạn gái tiểu lão bản sao? Ha ha!” Lý do này làm tôi cảm thấy thật gượng ép.

“Ai thèm đi tản bộ chứ? Giờ mệt muốn chết, cả ngày chỉ muốn ngủ. Em đợi chuyển phát nhanh, đứng đây chờ chuyển phát nhanh thôi.”

Tôi cố nén lại, đứng sóng đôi với cô nàng: “Vậy mình tâm sự đi, chị đứng chờ cùng em.”

“Đừng có nói về đứa bé, nếu không em trở mặt.”

“Không nói không nói, chị chỉ tò mò, em ở nơi này nhiều ngày như vậy, vậy mà em chưa từng gặp ma sao?”

Tôi vừa hỏi xong, vừa lúc có một cơn gió lạnh từ trong khách sạn thổi ra, không biết là âm phong hay là gió lạnh nữa.

Thẩm Hàm do dự một chút mới nhẹ giọng nói: “Em nghe tiếng cầu cứu trong đường ống nước.”

“Vậy em có nghĩ tới đi theo âm thanh, tìm thử xem là ai cầu cứu không?” Cô nàng nhấp môi không nói lời nào.

Chợt có tiếng xe truyền tới, là shipper giao đồ ăn tới bằng xe máy. Thẩm Hàm nhận lấy đồ ăn, trả tiền. Nhân viên giao hàng nhìn cô nàng cười mặt đỏ ứng, nhìn là hiểu rồi. Cô gái Thẩm Hàm này càng lớn càng xinh đẹp, giờ mặt càng hồng nhuận đến mê người.

Tôi nghe trong bịch đồ ăn có mùi cay cay, trong lòng nghĩ là câu nói Trai chua gái cay. Nhưng mà, dù cho đứa nhỏ này là trai hay gái, thì hình như cơ hội bình an sinh ra là rất thấp.

Thẩm Hàm xoay người đi vào trong, tôi cũng đi theo, đứng trong sảnh chính nói với cô nàng: “Thẩm Hàm, cả ngày ở trong phòng buồn lắm, hay tối nay em xuống nhà ăn tìm gì ăn đi, ai biết được có thu hoạch đặc biệt gì không? Chị biết ở đây có một người tên Vương Càn, nói không chừng em sẽ gặp được anh ấy, tâm sự thử xem sao?”

Nói xong, tôi cười với cô nàng rồi xoay người rời đi. Những lời này tôi nói hoàn toàn là nói cho Vương Càn nghe. Chúng tôi cùng Thẩm Hàm nói cái gì, cô nàng đều sẽ không tin tưởng. Nhưng nếu là Vương Càn nói, thì tỷ lệ tin tưởng sẽ tương đối cao hơn.

Bước ra khỏi khách sạn, ngước nhìn bầu trời xám xịt đầu đông, gió thổi qua lạnh lẽo, dường như cả ngày sẽ không nhìn thấy mặt trời, trời cứ âm u tối tăm như thể chạng vạng 7 giờ ngày mùa hè vậy.

Bước chân của tôi do dự ở trước cửa khách sạn một chút, rồi tôi quyết định chuyển hướng tới bãi đậu xe phía sau. Bức tường ngoài phòng ăn là nơi khi trước Tông Thịnh dùng máu vẽ vòng tròn mở ra âm dương thông đạo.

Lần trước tôi có thể sử dụng máu của mình để liên hệ với Vương Càn, nói không chừng lần này cũng được. Tôi vội vàng chạy tới, trên người cũng không có mang theo dao, cũng không có chìa khóa, dùng răng cắn thì cũng không xong. Tôi lục lọi trên người, cuối cùng lấy bảng tên xuống, dùng kim nhọn ở sau bảng tên đâm vào đầu ngón tay. Đau quá! Lại còn chưa khử trùng,

Máu nhỏ ra, nhìn máu trên tay tứa ra, tôi dứt khoát dùng tay làm bút viết lên tường hai chữ “Vương Càn”. Hai chữ này số nét cũng ít, 王干, viết cũng thuận tay. Viết xong, tôi áp mu bàn tay lên trán, niệm trong lòng, “Vương Càn, Vương Càn, Thẩm Hàm nếu như tìm anh thì đừng có bắt nạt cô bé, chúng ta cần cô ta phối hợp đó.”

Nói vài lần, tôi cũng không biết Vương Càn rốt cuộc có nghe thấy hay không nhưng nhìn vết máu kia trên tường, dần biến mất, thật giống như căn bản ktôi chưa từng viết gì lên tường cả, tôi sợ hãi lùi về sau. Nhìn mặt tường hoàn toàn sạch sẽ mà trong lòng sợ cuống cả lên. Vương Càn hiện tại ở chỗ này, nói không chừng Thẩm Kế Ân cũng ở đây? Tôi vội xoay người chạy về văn phòng. Lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra tôi mang giày cao gót cũng có thể chạy nhanh tới vậy.

Lúc tôi dừng bước ở cửa văn phòng quay người nhìn lại phía khách sạn, dường như đám mây xám xoáy cuộn không ngừng bên trên khách sạn biểu thị sự bực bội vô cùng.

Mèo: mẹ ơi, bé Tuyền cũng gan gớm. Phải Mèo thì đừng nói là lấy máu gọi Vương Càn, tới bước chân tới gần Sa Ân cũng không dám. Có ai thấy truyện này càng đọc càng cuốn hút không nhỉ? Mèo thấy cuốn ko chịu nổi luôn ấy!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom