Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492


Tôi nhìn Lão Bắc bên cạnh, cười gượng một chút: “Lão Bắc tiên sinh, ông lựa ngày thật không tốt lắm!” Tôi nói tuy rằng không lớn, nhưng mấy người cùng thôn chung quanh ũng đều nghe được. Nói xong câu đó tôi mới đi về phía cầu thang.Tòa nhà Linh Linh vốn dĩ lúc trước đã phá bỏ một phần, toàn bộ phần trần ở chính giữa tòa nhà đã bị phá sập tạo thành một lỗ thủng to. Từ tầng trệt có thể nhìn thấy tận trời cao.

Bước trên cầu thang lung lay, nói không sợ là xạo. Tôi vịn vào tường, thật cẩn thận mà hướng lên phía trên đi vừa đi, vừa sợ cầu thang sụp xuống.

“Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi gọi khẽ. Lầu 2, lầu 3, lầu 4… anh đâu mất rồi? Nếu là diễn kịch, chạy đến lầu 2 rồi trốn đi không phải được rồi sao, chạy gì mà chạy lắm thế?

“Tông Thịnh, trả lời em xem nào!” đến lầu 4, tôi đi đến đâu thì gạch vữa rơi tới đó. Chân tôi mềm nhũn tới đi cũng không nổi, vội dựa vào vách tường ngồi xuống.

“Tông Thịnh!” tôi gọi lớn vài tiếng, nhưng vẫn không nghe đáp lại. Tôi thở hồng hộc, sợ hãi lầm bầm: “Không phải là thật sự bạo tẩu đó chứ?”

“Nói bừa cái gì hử! Nếu anh thật sự bạo tẩu thì đã có vài người có chuyện rồi!” Nghe thấy giọng Tông Thịnh, tôi vội nhìn qua. Anh lững thững đi từ trên lầu xuống, chậm rãi ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không thể tin được anh đã xuất hiện bên cạnh tôi, mặt một bộ đồ sang trọng vậy mà ngồi trên bậc cầu thang cạnh tôi.

“Này, quần áo của anh đắt lắm đó?” Tôi cau mày.

“Chỉ để ý quần áo, không để ý anh sao?”

“Anh chẳng phải chả có chuyện gì sao?”

Tông Thịnh vươn tay, đỡ đầu tôi dựa vào ngực anh. “Đi lêncó sợ không?”

Tôi ngồi nghe tiếng tim anh đập, trầm ổn, mạnh mẽ. Tôi dường như không cần suy nghĩ, đáp “Không sợ.”

“Mồ hôi lạnh chảy đây này, còn nói không sợ?”

Tay anh quệt ngang trán tôi, lúc này tôi mới để ý mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Tôi vội cúi đầu vỗ vỗ lên mặt, nhịn không được bèn hỏi: “Chúng ta đi xuống đi!”

Tôi vừa rướn người thì anh đã kéo tôi ngồi lại: “Ở đây ngồi một lát, chúng ta nói chuyện vài câu nào.”

Tôi nghi hoặc ngồi lại, nhìn anh. Hiện tại, chúng tôi coi như là đang ở chung rồi, mỗi ngày đều bên nhau, còn ngồi nói chuyện gì?

Anh kéo kéo cổ áo, cởi nút áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh đầy gợi cảm. Anh không nói thẳng, mà cứ trầm mặc rồi mới nói: “Lão Bắc tuy rằng lòng dạ rất sâu, nhưng là anh cảm giác ban nãy lão nói không hề sai.”

“Lão nói cái gì?” Lão Bắc vừa rồi nói rất nhiều, tôi không biết Tông Thịnh nói tới câu nào.

“Em ở bên anh thì nhất định phải chết.”

Tôi cười xòa: “Ai mà chẳng phải chết? Làm gì có ai sống lâu trăm tuổi!”

“Bị anh hại chết.” anh nhẹ nhàng nói.

Tôi trầm mặc, cúi đầu dựa vào ngực anh, lại nghe tiếng nhịp tim anh, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ về sau thế nào, hiện tại, chúng ta đều phải hoàn thành việc trước mắt của mình. Còn nữa, lời Lão Bắc nói mức độ đáng tin không cao lắm. Lão chỉ ước gì em rời khỏi anh thôi! Chúng ta không thể làm theo tâm nguyện lão được!”

Anh nặng nề thở hắt ra: “Anh vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.”

Tôi đẩy anh ra, đứng lên rồi duỗi tay ra nói: “Đi thôi, chúng ta đi xuống. Coi bộ hôm nay mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Tuy chuyện hôm nay đã khiến nhiều người biết anh là phần tử nguy hiểm. Sau này anh sẽ đối mặt như thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493: Chương 254-2


Đại bộ phận đều là người trong công ty, dám loằng ngoằng thì đuổi việc.” Anh nắm tay tôi đứng lên. Chỉ là điều chúng ta không nghĩ tới là anh nắm tay tôi đứng lên khiến tôi lại ngã nhào xuống khiến anh lại ngã ngồi lên bậc thang. Tôi đè lên anh, mà sau lưng anh là bậc thang lổm chổm.

Tôi vội cuống quít bò dậy, miệng liên hồi xin lỗi, lại nhìn anh, khuỷu tay đã xây xát đầy máu.

Tôi vội tìm khăn giấy mới nhớ ra mình bị Tiểu Mễ kéo đi nên không có mang theo túi.

Tông Thịnh tự mình đứng lên: “Không có việc gì, như vậy mới càng giống thật.” Anh còn cố ý cởi áo khoác ra, rồi kéo áo sơ mi ra khỏi quần rồi mới nắm tay tôi đi xuống dưới.

Lúc tôi đi một mình đã thấy các bậc thang lung lay run rẩy, giờ đi hai người thì cảm giác lung lay càng rõ hơn. Trong lúc nhất thời tôi sợ tới mức dán chặt vào vách tường không dám cử động.

Tông Thịnh quay đầu lại nhìn tôi: “Đừng sợ, sụp không được đâu. Kết cấu này chịu lực còn tốt lắm…”

Tông Thịnh nói một đống lý luận, tôi nghe không hiểu gì cả, chỉ thấy cầu thang lung lay đến mềm nhũn cả chân.

“Nếu không anh bế em?”

“Anh bế em chẳng phải trọng lượng càng nặng hơn sao?”

“Vậy anh cõng em?”

“Cõng với bế không phải giống nhau sao?”

“Vậy em phải làm sao bây giờ? Nếu không anh ôm em nhảy xuống nhé!”

“Nhảy xuống không phải chết càng nhanh hơn sao?”

Tông Thịnh cau mày: “Vậy em muốn thế nào? Đâu thể ở đây suốt cả đêm đâu!”

“Anh xuống trước đi, em lần xuống sau.” tôi ngồi bệt xuống bậc thang, cứ thế lết từng bước một.

Tông Thịnh nhân lúc tôi không chú ý đột nhiên xốc cách tay tôi lên, bế thốc lên, vừa bế vừa mắng: “Dũng khí lúc đi lên đâu hết cả rồi?”

Lúc xuống tới nơi, đám đông đã vãn đi không ít, nhưng đương nhiên cũng còn ít người ham hố nhiều chuyện đứng chờ. Thấy chúng tôi, Lão Bắc vội chạy tới trước mặt tôi: “Tông Thịnh...”

Tông Thịnh đặt tôi xuống, nhìn bàn thờ bên kia nói: “Hôm nay coi bộ hỏng rồi, đợi chọn ngày lành khác. Ông, bọn con về trước.”

Anh căn bản không để ông mở lời đã kéo tôi ra xe. Tiểu Trần đứng trước cửa công trường sửng sốt nhìn chúng tôi, có lẽ cũng bị dọa cho ngu người. Tông Thịnh kêu: “Tiểu Trần, mang vài người dọn dẹp mấy thứ mê tín dị đoan bên kia đi. A Hoàng, cho người ở công trường đúng 5 giờ chiều, treo chín phong pháo từ nóc tòa nhà xuống, pháo vừa nổ thì cho máy móc bắt đầu làm việc. Nhớ canh thời gian cho kỹ, nếu trễ nải thì đem mạng tới đây nói chuyện.”

Chúng tôi cũng không về nhà, mà đánh một vòng lớn, rồi chạy tới trước cửa một cửa hàng thức ăn nhanh đón Ngưu Lực Phàm. Việc này phát sinh tốn thời gian, khiến chúng tôi không có cách nào ăn uống. Ngưu Lực Phàm còn chưa tới, chúng tôi đã gọi đồ ăn, ngồi chờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494: Chương 254-3


2 giờ rưỡi thời , đồ ăn đã mang lên. Ngưu Lực Phàm cũng lại đây. Hắn ngồi xuống, đưa điện thoại cho tôi: “em nhìn xem có thấy Thẩm Kế Ân không?”

Tôi mở điện thoại lên thì thấy một album ảnh có rất nhiều hình. Vừa mở hình ra để xem thì đã nghe Tông Thịnh nói: “ăn cơm trước đi, hôm nay lão Bắc đã đến rồi, Thẩm Kế Âncó thấy hay không thấy cũng chẳng sao, bởi vì Lẵo Bắc có ở đó rồi.”

Vừa ăn cơm, Ngưu Lực Phàm vừa hỏi: “Chín phong pháo đó là xử lý được hết sao?”

“Chín phong pháo, 05.00h chiều khởi công, bọn họ có thể làm được bao nhiêu đây? Cũng chỉ là tôi muốn câu giờ mà thôi. Ngày mai 05.00h sáng tôi đi làm pháp sự bổ sung là được rồi.”

“Hóa ra cậu đã tính toán tốt cả rồi phải không?” Ngưu lực Phàm có chút ngoài ý muốn, có lẽ việc làm Pháp sự bổ sung này hắn cũng không biết cách làm.

Một lát sau, ngu lực phạm hỏi tôi cảm giác khi đi vào công trường ban nãy. Tôi kể lại rất nhiều chuyện, ví dụ như tôi nói về thép lung lay dưới chân, tôi toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát, cuối cùng còn ngồi dán xuống mặt đất. Tôi cùng Ngưu Lực Phàm hi hi ha ha nói cười, cũng làm cho những khẩn trương lúc trước dần dần buông lỏng.

Ăn xong bữa cơm, Tông Thịnh cùng Ngưu lực phàm chuẩn bị cho pháp sự sáng sớm hôm sau. Biết tôi đã bị dọa đến quá sức, Tông Thịnh liền gọi taxi đưa tôi về nghỉ trước.

Tôi cũng không từ chối, những việc bọn họ chuẩn bị tôi cũng không biết mấy, nên cũng không giúp được gì. Còn nữa, hôm nay lúc ở trên cầu thang đổ mồ hôi lạnh, lại còn gặp gió thổi nên có cảm giác lạnh buốt trong người. Tôi cảm giác được nhiệt độ của cơ thể vẫn tăng lên không ngừng, không biết chừng đêm nay sẽ sốt mất. Tôi vẫn nên nhanh chóng trở về nhà tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc. Nếu lúc này mà tôi lại bệnh nữa thì chính là gây thêm phiền toái cho Tông Thịnh.

Taxi chạy từ nơi phồn hoa đô hội đến tiểu khu nhà Tông Thịnh, xe vừa dừng lại tôi xuống xe chưa kịp tìm thấy tiền để trả thì đã có một bàn tay nắm cổ tay của tôi kéo qua một bên.

“Á!” tôi giật mình kêu lên thành tiếng, nhưng cũng chỉ là một tiếng thôi vì tôi đã nhìn thấy người kéo tôi lại là mẹ.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tôi Ta gạt tay mẹ ra, “Con còn đang tìm tiền đấy” Tôi nhận tiền thối, hỏi mẹ: “ ba mẹ tới đây bằng cách nào? Còn tìm đến nơi đây nữa.” Hôm nay không chỉ có mẹ, ngay cả ba cũng tới. Ba tôi mặt đen xì đứng bên cạnh không hé môi.

Tôi mới vừa xoay người liền nghe được mẹ nói: “Đi, cùng mẹ về quê.” mẹ kéo tay của tôi, dáng vẻ quyết không buông tay, lực tay cũng vô cùng lớn khiến tay tôi cũng đau.

Tôi vội vã hô: “Mẹ, buông con ra đã. Ba mẹ còn chưa có xem qua nhà mới của Tông Thịnh nhỉ, đi, con đưa ba mẹ vào xem. Tối nay còn không biết có anh ấy trở về hay không, đêm nay ba mẹ ở lại đây đi!”

Mẹ tôi vẫn không buông tay mà mắng tôi: “con còn muốn đi theo nó nữa sao? Mẹ nghe người trong thôn trở về nói rằng con nhất định sẽ bị nó hại chết đó. Con có biết trong thôn nói gì về nhà chúng ta không? Chỉ trong một buổi chiều, bọn họ đều đồn rằng Lão Bắc bảo nếu con đi theo Tông Thịnh thì con sẽ bị nó hại chết đó. Nhà của chúng ta là tham tiền của nhà bọn họ nên dùng mạng của con đổi lấy tiền đó. Con mau cùng mẹ trở về.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495


Đầu tôi như phình to. Có bao lâu đâu mà tin tức đã kịp lan tới rồi! Lão Bắc bảo hôm nay làm pháp sự kêu đông người tới xem để vượng khí gì đó, tôi giờ lại cảm thấy việc lão muốn chính là việc lão nói Tông Thịnh hại chết tôi sẽ mau chóng truyền tới tai ba mẹ tôi.

“Mẹ, mẹ nghe con nói vài câu có được không? Tông Thịnh không phải vậy đâu, con và anh ấy sống chung với nhau rất tốt. Lão Bắc nói không phải cái gì cũng đúng. Chẳng phải ngày trước thầy bói cũng từng nói bệnh của ba sẽ không trị khỏi sao?!”

“Con muốn cả thôn xì xầm bàn tán chuyện nhà mình sao? Ba mẹ không cần tiền của nhà bọn họ đâu, chỉ cần con bình yên là được. Giờ nói lại, hôn sự kia bỏ đi, tiền trả cho nhà họ. Giờ con còn đòi ở cùng với nó, muốn cho cả thôn đàm tiếu nói là con dâng tới cửa nhà họ sao?? Tông Ưu Tuyền, sao con lại hạ tiện tới vậy?”

Tôi không nhịn nổi nữa, nếu là người khác nói thì tôi cười trừ cho qua, nhưng mà mẹ tôi nói như vậy… có ai nói con mình như vậy không? Tôi hét lớn: “Mẹ! Mẹ biết mình đang nói gì không?”

“Mẹ biết, con hạ tiện, đi theo trai không chịu rời đi. Thiên hạ này đàn ông đâu chỉ có mình Tông Thịnh nó mới có cái khúc thịt kia, giờ con còn ăn vạ cầu xin nhà bọn họ không chịu rời đi sao? Cả mạng con cũng không cần sao?”

“Mẹ! Mẹ đừng có nói chuyện khó nghe như vậy được không?”

Chúng tôi tranh cãi khiến người đi đường nhìn qua không ít. Ba tôi bên cạnh nói khẽ: “Đừng tranh cãi, về nhà rồi nói.”

Nhưng ba lên tiếng không có tác dụng, giọng của ba đã bị tôi và mẹ lấn át.

“Chê tao nói chuyện khó nghe? Vậy mày đừng có làm chuyện như vậy!”

“Con đã làm cái gì? Mọi người đều chẳng hiểu gì cả. Lão Bắc nói bọn con phải ở bên nhau thì mọi người không cần hỏi, ba đi cầm tiền nhà bọn họ. Lão Bắc nói bọn con không đươc ở bên nhau thì hai người tới dẫn con đi, vậy hai người coi Lão Bắc là gì? Là ba hay là mẹ của hai người?! Hắn nói cái gì thì chính là cái đó sao? Ba mẹ có từng suy xét cho cảm thụ của con không?

Lúc trước, khi Tông Thịnh mới quay về, con không hề muốn ở bên anh ấy, nhưng thái độ của hai người ra sao? Muốn hai người tốt đẹp, vì gia đình của mình êm đẹp, hai người bảo con theo anh ấy. Giờ người ta chỉ cần nói một câu thì hai người tới lôi con đi, có coi con là con gái không? Hay trong mắt hai người con chỉ là một món đồ?”

“Ba mẹ chẳng phải luôn hy vọng con sốt tốt sao, mọi thứ khác đều không quan trọng. Đi, về với mẹ!” Mẹ tôi lại túm lấy tay tôi kéo về bến xe buýt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496: Chương 255-2


Tôi gạt tay mẹ ra: “Mẹ, giờ con nói thật rõ ràng với mẹ, con muốn cùng Tông Thịnh ở bên nhau. Không phải ai đó nói vài câu là quyết định được, đây là việc của hai chúng con, tự chúng con sẽ lựa chọn và làm chủ.” tôi hét lên với mẹ.

Điều tôi không ngờ tới là mẹ đã tát thẳng vào mặt tôi, miệng thở hổn hển: “Có phải mày chết cũng phải theo nó không?”

Tôi đưa tay bụm mặt, gào thét trả lời: ”Phải!”

“Tao chết mày cũng phải theo nó đúng không?!”

Tôi cứng cả người, câu hỏi này tôi không thể trả lời. Mẹ tôi kéo tay tôi nói:

“Mày hôm nay không về với mẹ thì mẹ chết trước mặt mày cho xong. Dù sao, giờ mà tao về lại thôn thì người trong thôn cũng sẽ rủa xả nhà chúng ta. Bác mày nghe xong thì sang nhà mắng ba mẹ. Người ngoài thì thôi, bác mày cũng nói thế! Hôm nay, bất kể thế nào mày cũng phải về với mẹ!”

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho Tông Thịnh, vì chuyện này tôi cũng không xử lý được, nhưng nếu anh chỉ cần nói với bà một tiếng, với uy vọng của bà trong thôn thì chuyện có lẽ sẽ khác. Nhưng tôi vừa lấy điện thoại ra đã bị mẹ giật lấy đập xuống đất.

Ba tôi đau lòng kêu: “Đừng đập, tốn tiền mua mà!” nhưng điện thoại đã nát thành ba mảnh. Ba tôi nhặt nhạnh lại, vừa lúc xe bus cũng tới nơi. Tôi bị mẹ đẩy lên xe, hốc mắt đỏ hồng. Tôi không nghĩ tới lời nói vớ vẩn của Lão Bắc mà làm cho mọi chuyện thành ra như vậy.

Lên xe, mẹ tôi vẫn níu chặt tay tôi như thể sợ tôi sẽ bỏ trốn. Tôi cũng không thể làm gì ba mẹ, lúc này tôi cũng chỉ có thể theo bọn họ về trước.

Tôi dựa trên xe, nhẹ giọng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ một hai phải đưa con về, là quan tâm tới sống chết của con, hay quan tâm tới việc bị người trong thôn mắng mất mặt?”

Mẹ lườm tôi, dáng vẻ tức giận, không trả lời. Tôi cắn môi cố nén khóc. Tôi tự an ủi bản thân là không có gì, chỉ là về nhà vài ngày thôi, Tông Thịnh không thấy tôi sẽ nghĩ tới chuyện tới nhà tôi tìm.

Chúng tôi bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về thôn. Xuống xe, còn phải đi bộ một wquãng đường dài mới tới nhà. Ba tôi vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu biết sẽ phải chia tay vầy thì lúc trước đã đòi nhà họ thêm chút tiền, mua cái xe, có xe thì đi lại đỡ biết mấy.”

Mẹ tôi tức giận nói: “Tự ông không có bản lĩnh còn tính toán đem Ưu Tuyền đi đổi lấy tiền?”

“Này, tôi không có bản lĩnh hả? Hồ trong thôn chẳng phải tôi thầu sao? Hai năm nữa kiếm được tiền, tôi không cần cái mụ già như bà, tôi muốn đổi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497: Chương 255-3


Ba tôi còn chưa nói xong mẹ tôi đã gào lên: “Vậy đổi luôn từ giờ đi! Tiền thầu ao hồ còn không phải dùng Ưu Tuyền đổi lấy sao?”

Hai người bọn họ lại cãi nhau.

Cũng vì đã về tới thôn nên mẹ cũng không kéo tôi nữa. Tôi liền không để ý tới bọn họ, đi thẳng về nhà. Hôm nay quả thật quá mệt mỏi. Mệt tới mức tôi như nhũn cả người ra không còn chút sức lực. Tôi chẳng còn sức mà nghe họ cãi vã, vừa đi vừa xoa má bị tát ban nãy. Hơn nữa, tôi thấy sao nóng quá, mặt cũng nóng. Tự mình sờ trán, quả nhiên tôi sốt rồi. Hôm nay lúc ra mồ hôi lạnh tôi đã có cảm giác nhưng không nghĩ tới mình thực sự sốt rồi.

“Ba mẹ, hai người đừng cãi nữa được không?” tôi thều thào nói.

Về tới trước cửa nhà tôi mới phát hiện túi vẫn còn ở văn phòng chưa lấy. Trên người tôi mặc đồng phục, túi đồng phục bé nên cũng chỉ đủ để nhét điện thoại mà thôi. Mà giờ thì điện thoại trong tay ba, tôi cũng chẳng có chìa khóa để mở cửa.

Tôi nhũn cả người ngồi sụp xuống bậc thềm. Nhà mới xây lại, bậc thềm thấp, không như trước kia, ngồi xuống thấy lạnh băng. Cảm giác lạnh băng xuyên qua quần áo truyền vào người cảm thấy càng thêm lạnh.

“Ba, mẹ!” Tôi gọi. Dù cho nhà tôi hôm nay có chút loạn, dù cho ban nãy tôi có nói hỗn. Nhưng tôi biết bọn họ sẽ không thật sự tức giận tôi. Nếu ba mẹ biết tôi sốt thì sẽ sang hỏi han ngay. Nhưng mà bọn họ còn đang ở kia cãi nhau. Ba tôi trước giờ trước mặt người ngoài thì nhu nhược, nhưng luôn tỏ oai phong trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi cũng không người, hai người có thể cãi nhau hàng tiếng đồng hồ.

Có ánh sáng đèn pin quét tới, giọng bá tôi truyền tới: “Ưu Tuyền, là con sao? Ưu Tuyền?”

“Dạ, là con.”

“Giọng con sao vậy?” Bác đi tới, đèn pin chiếu tới tôi, rồi lại hướng về phía ba mẹ tôi còn đang cãi nhau. Sau đó, mọi việc có chút loạn.

Mẹ đưa tôi về nhà kiểm tra thì thấy sốt 39.5 độn. Bác tôi lấy xe chở tôi lên trạm xá, làm thủ tục nhập viện. Đến nửa đêm về sáng thì tôi trên cơ bản chính là mơ mơ màng màng nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển.

Đáng giận nhất là khi y tá dùng cồn lau người cho tôi thì lại thấy những dấu vết mà Tông Thịnh lưu lại trên người tôi. Dưới mắt mẹ tôi thì đó không phải là dấu hôn, mà là dấu vết bị ngược đãi. Càng nói càng sai. Trong lúc mơ màng tôi nghe mẹ khóc lóc với ba, nói tôi mệnh khổ này nọ.

Đầu tôi đau muốn nứt ra, muốn nói bà đừng nói nữa để tôi ngủ một chút, nhưng tôi chẳng còn sức để nói, hơi thở nóng rực. Cứ thế, mơ màng tới tận lúc tôi tỉnh lại đã là tối hôm sau. Theo thói quen, tôi đưa tay quờ quạng đầu giường để tìm điện thoại xem giờ thì mới nhớ ra đây là bệnh viện, và không có điện thoại.

Tôi mở mắt ra thấy bác gái. Bác thấy tôi tỉnh thì chạy lại đỡ tôi, nói bà cũng mới đến. Mẹ tôi mặt xanh lét, nhìn như sắp xỉu rồi nên bác nói mẹ tôi về trước, để bác ở lại trông tôi. Sau khi chỉnh đốn xong, tôi ngồi trên giường ăn cháo nhẹ bác mang tới, nói nhỏ: “Bác, cho con mượn điện thoại bác một chút.” Giọng tôi đã khản đặc, tôi nghe còn thấy lạ lẫm.

Bác nghe thấy thì cảnh giác nhìn tôi rồi nói: “Ưu Tuyền à, chuyện nhà Tông Thịnh con đừng nghĩ tới nữa. Lão Bắc đã nói vậy rồi, coi như đây cũng là một cơ hội. Con còn trẻ, về sau lấy chứng nhận tốt nghiệp rồi đi làm. Sau này gả tới Bắc Kinh Thượng Hải gì đó, không phải tốt hơn sao, sao cứ phải theo người trong thôn?”

“Bác, con chỉ cần gọi cho anh ấy, báo cho anh ấy biết con ở đây là được rồi.”

“Không cần, ba mẹ con đã nói với bà Tông Thịnh rồi, để bà ấy nói với nó là được rồi. Ưu Tuyền, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày tháng còn dài mà. Con phải còn sống mới có thể hiếu kính cha mẹ.”

Tôi cố nuốt cháo trắng, có vẻ bác cũng đã được mẹ tôi báo trước là không được giúp tôi rồi. Đã một ngày một đêm rồi, Tông Thịnh không liên lạc được với tôi sẽ nghĩ thế nào?

Sáng nay anh còn phải làm pháp sự đó, tôi không tới không biết có ảnh hưởng gì anh không?

Tôi hồi hận quá, lẽ ra tối qua nên đi cùng với bọn họ, nếu tôi không về sớm thì sẽ không gặp ba mẹ, cho dù đi cùng Tông Thịnh gặp ba mẹ thì cũng đã trễ, không còn xe để về thôn.

Chính là hiện tại đã là thế này rồi, tôi biết phải làm sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498: Người giấy máu


Edited by Meo_mup

“Bác, con muốn tắm.” tôi nói.

Bác vội nói: “Bác quên mất, con ăn đi, bác đi chuẩn bị nước cho con. Hết sốt rồi, tắm một cái, ngủ một giấc, sáng mai là xuất viện được rồi.”

Điều kiện vệ sinh ở trạm xá cũng không tốt, muốn tắm thì phải đi đun nước.

Loay hoay, tới khi tôi tắm xong nằm lại trên giường cũng đã một tiếng sau, gần 10 giờ tối. Bác giúp tôi giặt quần áo trong phòng vệ sinh. Tôi canh me ra khỏi phòng bệnh đi tới bên quầy y tá. Trạm xá vốn rất nhỏ, chỉ có vài phòng bệnh, tôi tới chỗ quầy y tá, nhờ điện thoại bảo là gọi kêu người nhà mang tiền tới nộp. Y tá chỉ nói một câu: “Gọi nhanh lên, điện thoại này không để bận lâu được.”

Tôi gọi Tông Thịnh, trong bụng nghĩ chắc anh chưa ngủ đâu, ai ngờ điện thoại reo nhưng không ai bắt máy. Y tá thì đi kiểm tra bệnh nhân cấp cứu, nói là nhậu say ngã rồi chảy máu.Tôi gọi hai lần không được thì thở dài buông máy. Tôi thầm nghĩ nếu anh đi tìm tôi, về quê nghe tin biết tôi nằm viện, thì chắc là sẽ không sao. Mai trời sáng chắc anh sẽ tới viện tìm tôi.

Không phải tôi không nghĩ tới chuyện trốn viện, mà do giờ tôi chẳng có đồng nào trong túi, lại còn vừa sốt xong chẳng còn tí sức nào, tôi có thể đi đâu.”

Bác gái hớt hải từ phòng bệnh chạy ra, mặt cau lại hỏi: “Ưu Tuyền, con đi đâu hả? Nếu không thấy con, mai bác biết nói sao với ba mẹ con?”

“Con chỉ muốn đi dạo một chút, con không sao.”

“Con đừng nghĩ tới TÔng Thịnh nữa. Chuyện hai đứa cứ làm theo lời người lớn đi. Lúc trước nhà họ từ hôn, giờ con không để ý nữa thì bọn họ cũng không dám nói cái gì. Hơn nữa, mọi việc là do nhà bọn họ mở miệng, con nghe người lớn khuyên đi, nhìn những vết thương trên người con xem… Ai, nó căn bản không phải là người mà.”

Mặt tôi đỏ hồng, tôi không thể nói nguyên nhân của vết bầm, dưới mắt bọn họ đây chính là chứng cứ bị ngược đãi.

Trở lại phòng bệnh, bác đi phơi quần áo rửa chén, vẫn luôn ở trong phòng vệ sinh vội vàng. Tôi ngồi ở trên giường nhàm chán nhìn bên ngoài cửa sổ, ngủ cả ngày, cả người vô lực, hiện tại cũng không ngủ được.

Ngoài cửa sổ là sân trạm xá. Trạm xá có hai tòa nhà, phía trước là phòng khám, phía sau có tòa nhà 2 tầng là khu nằm viện. Lầu 2 là khoa phụ sản, lầu 1 thì có mấy gian phòng bệnh, tôi nhìn ra sân thấy một con đường với đèn đường bé tí, đường tối đen. Có bóng một người đàn ông ở ngoài vẫy tay với tôi. Tôi kinh ngạc, rõ ràng chính là Tông Thịnh! Anh tìm tới nhanh như vậy sao? Mà lại còn khuya tới vậy? Tôi không nghĩ nhiều, đã đi xuống giường hướng ra phía ngoài chạy chậm qua, phía sau là tiếng của bác kêu: “Ưu Tuyền, đi đâu vậy? Bên ngoài trời đã tối rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499: Người giấy máu 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi khu phòng bệnh tôi gọi khẽ: “Tông Thịnh?” Không có người trả lời. Mà trong sân cũng không có bất cứ ai, chỉ có ngọn đèn đường bé tí. “Tông Thịnh?” Tôi gọi lại lần nữa, rõ ràng ban nãy tôi thấy anh vẫy tay mà. Tôi từ trong phòng chạy ra cũng chỉ mất vài giây, sao lại biến mất rồi?

“Tông Thịnh?” Tôi gọi to hơn, tôi không tin là mình hoa mắt, tôi vốn hy vọng nhìn thấy anh, hy vọng giải thích rõ ràng cùng anh. Nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tư thành bệnh, còn hoa mắt nữa.

Không có bất cứ ai đáp lại, trong sân cũng không có ai.

Không đúng! Chỗ này không phải sân! Tôi kinh ngạc mà nhìn chung quanh bốn phía, vốn dĩ phải thấy hai tòa nhà, nhưng giờ đều không thấy. Bốn phía chỉ có tối tăm, thứ duy nhất tồn tại chính ngọn đèn bé tí kia, đèn còn đây, vậy nhà đâu?

Tôi cuống lên. “Gặp quỷ!” Tôi khẽ hô, nuốt nước bọt cố giữ cho mình bình tĩnh lại. Tôi có thể nhìn thấy quỷ, đó là bởi vì Tông Thịnh thay đổi thể chất của tôi, nhưng anh cũng dùng máu vẽ bùa lên người tôi, tôi có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại không thể thương tổn tôi.

“Tôi muốn... Trở về.” Tôi tự mình cổ vũ bản thân, nơi này có đèn, có tường, tôi nhớ rằng có hai tòa nhà được nối với nhau bằng bức tường, đi dọc theo tường đi khẳng định có thể tìm được tòa nhà.

Tôi sờ tay theo tường, đi vài bước thì thấy một người giấy nằm trên đất thu hết sự chú ý của tôi. Người giấy giống như thứ Tông Thịnh dùng bùa vàng tạo thành, còn có cả máu ở bên trên. Tông Thịnh làm ra người giấy? Nhưng có máu là chuyện như thế nào? Nếu Tông Thịnh ở gần đây vì sao lại không thấy tôi? Cho dù có bác thì với tính cách của Tông Thịnh cho dù có là ba mẹ tôi đi nữa anh cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh như vậy đi!“Tông Thịnh, anh có ở đây không? Tông Thịnh?” Tôi gọi. Ban nãy tôi nhìn rõ ràng là anh mà, sao giờ bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, một chút thanh âm cũng không có.

Tôi muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn xuống. “Sợ cái gì? Nếu thật là Tông Thịnh tới tìm thì anh sẽ không làm tổn thương mình, còn nếu là quỷ, bọn họ cũng không thương tổn được mình.” Tôi hít vài hơi thật sâu, lại lần mò theo tường đi về phía trước, tay còn cầm theo người giấy kia.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Lần mò… bốn phía trừ bóng đêm thì chẳng còn gì. Tôi rõ ràng vẫn bước đi, nhưng ngọn đèn vẫn cứ cách tôi một khoảng như vậy. Tôi đi không biết bao lâu, nhưng cảm giác rõ ràng là tôi đã đi hết quãng đường giữa hai tòa nhà lâu lắm rồi. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tôi đã thật sự gặp quỷ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500: Người giấy máu 3


Tôi không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại xong thì sẽ sợ hãi đến khóc mất. Đúng lúc này, bàn tay đang sờ tường của tôi sờ thấy cái gì đó khang khác, tôi nhìn thì thấy trong tầm tay của mình là một cánh cửa. Trong lòng tôi khẽ chùng xuống. Tôi đi nãy giờ tuy tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ. Tự dưng ở đây có một cánh cửa xuất hiện. Nếu một cánh cửa xuất hiện ở đây, tôi nên nhìn thấy nó trước khi chạm vào nó. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã có cảm giác sờ vào cái gì là lạ rồi mới nhận ra đó là cánh cửa.

Tôi cố gắng đẩy và cửa có thể mở. Giờ đây, nơi này, thứ duy nhất có thể di chuyển là tôi và cánh cửa này. Tôi có nên vào trong cửa và xem qua không?

Tôi trở nên lo lắng và sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh, đi bao lâu cũng không có gì thay đổi, lúc đầu ngọn đèn kia cách tôi hai ba mét, bây giờ thành ra năm sáu mét. Tôi đi lâu như vậy mà cũng chỉ có vài mét mà thôi. Tôi có thể thấy rõ ràng là như vậy. Còn đi nữa cũng chưa chắc thoát khỏi nơi này. Chi bằng đánh cuộc một phen, đi vào xem thử ra sao?

Tôi hạ quyết tâm, nhẹ bước vào bên trong.



Từ bên trong cửa có một luồng hơi lạnh phả ra, tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm rất nhiều bên trong.

Cửa mở ra, ngọn đèn nhỏ chiếu chênh chếch hắt ánh sáng mờ ảo vào. Nơi này, ngoài ánh sáng đó thì chẳng có gì ngoài bóng tối đặc quánh.

Tôi cẩn thận tiến lên một bước, cánh cửa sau lưng đột nhiên “Rầm” một tiếng đóng lại. Tôi sợ hãi hét to, nguồn sáng duy nhất đã biến mất.

Tim tôi như nhảy thót lên tận cổ.

“Tách”Có tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối, ánh lửa từ bật lửa chiếu sáng. Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối.

Tôi buột miệng gọi: “Tông Thịnh?”

Nhưng giây tiếp theo tôi đã phát giác rằng mình đã gọi sai, người nọ không phải Tông Thịnh.

Hắn thấp hơn so với Tông Thịnh, dáng người cũng gầy hơn so với Tông Thịnh. Người đàn ông cầm bật lửa, châm lửa cho một ngọn đèn dầu nhìn vô cùng cổ xưa, ngọn đèn đặt trên một mặt bàn cũng cổ xưa, hoen ố vết màu thời gian. Trên mặt bàn còn có một máy tính, một cuốn sổ và một cây bút.

Tôi âm thầm thở ra, dù cho không phải là Tông Thịnh, thì cuối cùng nhìn thấy có người tức là có thể rời khỏi đây quay về bệnh viện.

Tôi hỏi: “Đại ca, anh biết đi về bệnh viện đi như thế nào không?”“Nơi này chính là bệnh viện a.”

Tôi nhìn quanh bốn phía, dưới ánh đèn dầu soi tỏ căn phòng này rất nhỏ, nhưng có một căn phòng ở bên cạnh. Không có thiết bị, không có áo blouse trắng. Cho dù là phòng khám nhỏ cũng phải có áo blouse trắng chứ?!

“Đại ca, tôi nằm viện đó, giờ khuya rồi phải về, nếu không y tá tới tuần phòng không thấy tôi sẽ bị mắng đó.”

“Nằm viện sao.” người đàn ông đó nói một cách bí hiểm, tốc độ nói rất chậm, sau đó chậm rãi xoay lại nói, “Vào nơi này, cũng chưa từng có ai có thể đi ra. Chờ xem, chờ mấy ngày nữa người nhà của ngươi tìm tới đây. Tới chừng đó kêu bọn họ làm thủ tục mang ngươi đi.”

“Chờ mấy ngày?” Tôi nghi hoặc, chẳng hiểu gì, “Đại ca, tôi hiện tại là phải về đến khu nằm viện đó. Nếu không ngày mai sáng sớm mẹ tôi có thể tới tìm. Còn nữa, ở đây chẳng có cái gì, tôi lại là người bệnh, ở lại sẽ bệnh nặng hơn đó.”

“Thì bởi vì ngươi là người bệnh, mới có thể đến nơi đây. Nơi này không có nhận người chết ở bên ngoài đâu.” Vừa nói, giọng người đàn ông càng lúc càng thấp, càng lúc càng già đi. Cuối cùng, giọng nói đó đã trở thành giọng của một ông già ở độ tuổi bảy hay tám mươi.

Không chỉ giọng nói, mà hình dáng cơ thể của cũng thay đổi theo, người còng xuống, cúi đầu xuống, ho, với kiểu thở hổn hển thường thấy ở người già.

Hắn vừa rồi nói cái gì? “Nơi này nhưng không nhận người chết ở bên ngoài chết.” Những lời này là có ý gì? Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, tôi bị shock. Ý của hắn là, tôi đã chết sao?

“Ông à, đây là đâu?” Giọng tôi khẽ run.

Ông ta ngồi bên chiếc bàn, mở máy tính, giọng người già run run "Nơi có người chết trong bệnh viện - nhà xác. Cô là Tông Ưu Tuyền, đúng không, hồ sơ đây rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501: Quỷ giấu người


Tôi sợ hãi lùi ra phía sau hai bước, vội chạy lại mở cánh cửa ban nãy, nhưng dưới ánh đèn leo lét tôi không nhìn thấy cánh cửa nào cả. Nếu như vừa rồi tôi có chút ảo tưởng, thì bây giờ chút ảo tưởng đó không còn nữa.

Ông già này thậm chí có thể gọi tên tôi, như vậy hoàn toàn không đơn giản. Tôi vội vỗ vào tương nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Ông già tiếp tục nhìn vào màn hình ghi chép nói: “Tông Ưu Tuyền, chết vì sốt cao mà không kịp điều trị nên suy đa tạng mà chết, này, ngươi xem đi, có cần tủ đông không? Nếu có thì phài thêm tiền, mà ta không thu tiền dương gian. Chờ tới lúc người nhà tới đón ngươi rồi thì đốt giấy tiền cho ngươi, ngươi trả lại ta phần thiếu.”

Tôi sợ hãi dựa sát vào tường lắc đầu: "Tôi chưa chết! Tôi chưa chết! Hạ sốt rồi, tôi hoàn toàn chưa chết!"

“Ghi chép gửi tới rồi còn có thể sai hay sao hở? Nhiều người cũng giống ngươi, đã bị đưa tới đây rồi vẫn không biết rằng mình đã chết. Đến tận khi người nhà tới đón mới biết rằng bản thân mình đã chết. Còn rất nhiều kẻ lại vẫn luôn ngoan cố, đến tận khi nhìn thấy mình được hạ táng rồi vẫn không tin mình đã chết.”

“Ta thật sự không chết. Ông à, ta thật sự không chết. Ta hạ sốt rồi. Ta nhìn thấy trong sân có người kêu ta, ta mới ra khỏi phòng bệnh, mơ màng hồ đồ đi đến nơi này. Ta không chết!” Tôi kích động mà kêu. Giờ khắc này, nước mắt sợ hãi nhịn không được mà trào ra, “Đại ca, cầu xin ngươi giúp ta, nói cho ta làm sao mới có thể trở về. Ta không có chết, ta cũng không cần mơ hồ như vậy mà chết ở chỗ này.”

“Đến nơi đây rồi, còn nói không chết? Kẻ gọi ngươi ra ngoài hẳn là Âm Sai rồi, chính vì ngươi đã chết nên người ta đưa ngươi tới đây. Ngươi nếu chưa chết làm sao nhìn thấy âm sai?”

“Ta, người kia không phải âm sai! Mà là, là, Tông Thịnh. Anh ấy không phải âm sai, anh ấy là quỷ thai mà thôi. Anh ấy là người sống. Ta chính là nhìn thấy anh ấy…”

Nói tới đây tôi im bặt, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, tôi thấy người giấy có vết máu kia đã bị tôi nắm tới nhăn nhúm cả lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502: Quỷ giấu người 2


Nói tới đây tôi im bặt, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, tôi thấy người giấy có vết máu kia đã bị tôi nắm tới nhăn nhúm cả lại.

“Là nó mang ta tới. Đại ca, ta thật sự không chết. Là cái này, là cái này mang ta tới, không phải âm sai. Ta không chết. Ngươi thả ta đi ra ngoài đi.”

Người kia nhìn người giấy trong tay tôi, sắc mặt có chút thay đổi, tôi vội nói: “Ta thật sự không chết. Ta đã hạ sốt. Đại ca, cầu xin ngươi, thả ta đi ra ngoài đi.”

Người kia trên mặt càng ngày càng khó coi, sau đó mặt trầm xuống: “Đã có tên, đều là đã chết. Chuyện khác ta mặc kệ!”

Giọng hắn thật không tốt, vung tay lên, toàn bộ đèn tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Từ sáng tới đen nhánh cũng chỉ trong vòng một giây. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, đứng ngơ ngác nhìn xung quanh. Trái tim loạn nhịp khiến tôi không thể bình tĩnh lại.

Xung quanh tối đen như mực, hoàn toàn đen kịt, giống như lúc trước trong mê hồn trận. Tôi từ từ di chuyển chân của mình, và cuối cùng cảm thấy một bức tường. Dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, nhìn xung quanh, trong lòng nỗi bất lực dâng tràn.Thời gian chậm chạp trôi qua, tôi không biết mình ở đây đã bao lâu rồi. Cảm giác như đã rất lâu, suốt mấy ngày. Tôi cũng không ăn không uống. Hẳn là cũng chưa được mấy ngày, đại khái là trời đã sáng đi. Chỉ là tôi ở đây có một mình, vừa sợ hãi, vừa lo lắng nên bị loạn về cảm giác thời gian.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, giọng nói như ở sát bên tôi, tôi kinh hỉ đứng lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen, không có một chút ánh sáng.

Tiếng bước chân! Thật sự có tiếng bước chân? Giống như ở ngay bên cạnh, giống như bước ngay cạnh bên tôi, là tiếng bước chân của vài người.

“Có người ở sao? Có người vào được sao?” Tôi vội vã kêu, nhưng lại không có tiếng đáp.Nghe có tiếng nói: “Ở đây chẳng có ai, bỏ hoang lâu vậy rồi, con bé tới đây làm gì?! Trở về đi, nơi này quái khiếp người.”

Một giọng khác nói: “Nhưng chúng ta tìm khắp bệnh viện rồi mà không thấy nó. Con bé có thể đi đâu chứ?” là giọng của mẹ tôi.

Nghe thấy giọng của mẹ, tôi kích động hô to: “Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu?” Tôi kêu rất to, dường như dùng hết sức để kêu lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen, tôi nghe mẹ nói: “Bệnh viện còn có chỗ khác không? Chúng ta đi tìm xem.”

“Bên kia còn có một phòng nhỏ chứa đồ. Tôi đưa mọi người sang thử, nhưng bọn tôi trước đây tìm rồi, ở đó chẳng có ai cả.”

Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”

“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503: Quỷ giấu người 3


Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”

“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”

“Chẳng phải bảo là không thấy con bé ra khỏi bệnh viện sao?”

“Ai biết cô ta ở đâu? Cô ta đâu phải phải người bệnh tâm thần, chúng ta còn có thể lấy dây cột lại sao? Tự mình chăm người bệnh, xong rồi làm mất người bệnh, lại đi đòi chúng ta. Y tá chúng ta ca đêm phải trông bao nhiêu người, làm sao có thể nhìn hết được?! Sao không bao nguyên cái bệnh viện để chăm con các người đi?”

“Được rồi.” mẹ tôi nói. “Đưa chúng tôi qua đó đi, nếu không thấy chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Đã là người trưởng thành, mất tích còn chưa tới 48 giờ có báo án cũng vô dụng. Đi thôi, khóa cửa lại.”

Tôi đưa tay ra trong bóng tối và vẫy tay gọi:“ Mẹ ơi! Mẹ ở đây, đưa con ra ngoài. “Mẹ ơi!” Tôi hét lên, nhưng tiếng đóng cửa là câu trả lời cho tôi.

Trái tim tôi chùng xuống, như thể tôi đã chìm vào bể nước đá. Tôi lại co người lại, và ngồi xuống đất, dựa vào bức tường phía sau. Tôi nghĩ rằng tôi có thể biết những gì đang xảy ra.

Khi tôi còn nhỏ, đi học mẫu giáo, chính là năm mà Tông Thịnh rời đi. Trong thôn có một đứa trẻ ba bốn tuổi bị mất tích, cả thôn đổ đi tìm, tìm khắp nơi. Có nhiều người như vậy, căn bản không có chỗ nào không tìm. Nhưng trời tối mịt rồi vẫn không tìm thấy đứa bé, có người còn đề nghị mang theo bình điện, gậy trúc, cùng móc sắt đi xuống bờ sông tìm đứa bé.

Mọi người đều cảm thấy, trong thôn tất cả đều đã tìm khắp, cửa thôn cũng có người ngồi canh, không phát hiện có người lạ vào thôn ôm đứa nhỏ nào đi, như vậy đứa bé có thể rớt xuống sông. Đã lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ tới việc câu xác dưới sông.

Hơn nửa đêm, bao nhiêu người đổ đi tìm. Gậy trúc dài cột theo móc sắt, đâm vào trong nước, cứ thế một hàng dài. Nếu như thấy có máu trong nước, hoặc đầu gậy trầm xuống là tìm được.

Vậy mà cả thôn làm tới hơn hai giờ đêm vẫn không thấy gì, trên mặt nước cũng không có máu, cũng không câu được gì.

Người trong thôn về nhà, chỉ còn ba mẹ đứa nhỏ khóc bên bờ sông.

Có người nói, kêu bọn họ đi tìm Lão Bắc hỏi một chút. Khi đó, Tông Thịnh mới vừa bảy tuổi đi theo bà từ bờ sông xem náo nhiệt về nhà, lúc vào nhà thì nói với bà: “Có mùi như người chết.”

Bà không để trong lòng, chỉ cảm thấy, trẻ con thì biết gì mà mùi người chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504: Quỷ giấu người 4


Có người nói, kêu bọn họ đi tìm Lão Bắc hỏi một chút. Khi đó, Tông Thịnh mới vừa bảy tuổi đi theo bà từ bờ sông xem náo nhiệt về nhà, lúc vào nhà thì nói với bà: “Có mùi như người chết.”

Bà không để trong lòng, chỉ cảm thấy, trẻ con thì biết gì mà mùi người chết.

Ngày hôm sau, toàn thôn tiếp tục tìm đứa bé, thậm chí kêu đám trẻ trong thôn lập từng nhóm, đi tới chỗ bọn nó mỗi ngày chơi tìm. Vậy mà vẫn không tìm thấy.

Ngày thứ ba, nhà bọn họ thật sự đi tìm Lão Bắc. Lão Bắc làm người trong thôn khua chiêng gõ trống đốt pháo, toàn bộ thôn rung chuyển, vừa đốt vừa kêu. Người nhà tiêu tiền mời người, hơn hai mươi người đàn ông trẻ tuổi, mang nhạc cụ, trống chiêng gõ khắp thôn nhộn nhịp.

Cứ thế đi vòng quanh thôn một vòng rồi lại một vòng, đến tận khi trời sẩm tối, có người bắt đầu nghi ngờ Lão Bắc có tìm được biện pháp chưa, có phải còn đi tới hạ du câu xác nữa không.

Khi đó, bà Tông Thịnh liền chạy tới, la lớn: “thấy rồi,đứa bé trong kẹt tường”

Mọi người đều tụ lại, ở giữa hai tòa nhà mới xây có khoảng trống khoảng hai mươi centimet, đứa bé đã bị kẹp ở bên trong, không thể động đậy, tay và đầu gục xuống, có lẽ đã chết. Tính thời gian, có lẽ đã chết ba ngày.Bà nói, kỳ thật ngày đầu tiên khi Tông Thịnh đi ngang qua nơi này liền nói, nơi này có mùi người chết, chỉ là trẻ con nói, nên bà bỏ qua.

Cũng có đứa bé khác nói, bọn nó thường xuyên ở chỗ này chơi trò trốn tìm. Nhưng ngày đó bọn nó thật sự đi tìm chỗ này rồi, kẹt tường này bọn nó tìm qua vài lần rồi mà không thấy ai, sao giờ lại có thi thể?

Khi đó tôi còn nhỏ, những điều có thể nhớ kỹ không nhiều lắm, rất nhiều đều là do người lớn kể lại.

Bọn họ nói, Lão Bắc nói, cái này kêu là quỷ giấu người. Con quỷ đem đứa bé giấu ở chỗ này, người đi tìm không thể thấy. Loại chuyện này, phải khua chiêng gõ trống đốt pháo tạo náo nhiệt, người nhiều, quỷ mới đem người thả ra. Nếu phát hiện kịp thời, nói không chừng đứa bé còn có thể cứu trở về. Nếu phát hiện không kịp thời nói, cứ như vậy...

Nhớ rõ khi đó, muốn lấy thi thể ra, hai nhà đó còn cãi nhau, vì phải đập tường. Mà xong thì sẽ đưa đứa bé ra từ cửa nhà nào?!

Thi thể của nhà người khác khẳng định không thể đi qua cửa chính nhà mình, không may mắn, phong tục không cho phép. Việc này không phải có tiền là có thể làm.

Tác giả:

Có bạn hỏi, vì cái gì Lão Bắc nói một câu liền có tác dụng vậy? Tại sao đều phải nghe lão? Bọn họ cũng thật là không có chủ kiến đi?

Tôi thuyết minh một chút a, ở nông thôn, có một vài lão tiên sinh rất có uy vọng, xác thật có uy tín như vậy. Lời họ nói,đặc biệt là những đề xuất đều được tôn trọng vô cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505: Người Phụ Nữ Của Tôi Sẽ Do Tôi Chiếu Cố


Chuyện đứa bé kia, sau phải mời người của Thôn Ủy xuống, rồi người của bên Trấn cũng xuống, cảnh sát xuống vận động. Sau cùng, Lão Bắc chọn một nhà, đập tường đưa đứa nhỏ ra, không đưa ra bằng cửa chính mà đưa ra từ cửa sổ một phòng ở sau nhà. Giờ tôi cũng như đứa bé kia vậy. Bọn họ tới tìm tôi, rõ ràng tôi đang ở ngay kế bên nhưng lại không ai thấy tôi. Nếu tìm thấy tôi kịp thời thì tôi còn có cơ hội sống sót, nếu tới tận một tuần sau mới tìm thấy, hoặc vĩnh viễn không tìm thấy, thì có phải tôi chết mục ở đây cũng chẳng ai hay?

Tôi đã khóc đến không còn nước mắt, thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Cái chết hóa ra lại ở gần tôi đến vậy. Không có Tông Thịnh! Tôi sẽ chết ở đây, cho tới khi rữa nát và bốc mùi may ra người ta mới phát hiện.

Trong bóng đêm, thời gian có vẻ trôi đi thật chậm. Không ánh sáng, không nước, không đồ ăn, chỉ có bóng tối vô biên vô vọng khiến tôi nhanh chóng lâm vào trạng thái mơ hồ. Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình sắp ngất đi thì lại nghe thấy tiếng động. Dường như tiếng động phát ra ở ngay trên bức tường sau lưng tôi.

Có tiếng mẹ tôi khóc, còn có tiếng bác tôi an ủi: “A Thải à, đều là do chị không tốt, chị không thấy Ưu Tuyền… chuyện này làm sao bây giờ?! Chị chết mất.”

“Chị dâu, giờ nói thì có ích gì, đừng cản em, em giờ chỉ cần đưa Ưu Tuyền nhà em về nhà bình an là được.”

Bác tôi lên tiếng: “Bệnh viện lớn tới vậy, mọi người chắc chắn Ưu Tuyền không ra khỏi cửa sao?”

Bác gái nói: “Tối qua em xem video theo dõi cả đêm, không thấy con bé ra ngoài. Con bé chỉ đi tới đây, chỗ này thôi, chỗ này đèn không có rọi tới, chỉ thấy tối đen, không thấy gì. Chẳng có ai. Ai cũng nói bệnh viện này có ma, hay là, chúng ta đi hỏi Lão Bắc tiên sinh?”

Ba tôi đột nhiên lên tiếng: “Tìm Lão Bắc, Tông Thịnh bên kia sẽ không giấu được. Đến lúc đó, đến lúc đó, nó làm ra chuyện gì chúng ta cũng không biết. Khi đó, là chị ở đây trông con bé. Người không còn. Không phải nó đòi người sao?”

“Tôi… tôi chết mất.”

Tôi gượng đứng dậy. Chỉ một động tác đứng lên cũng khiến tôi kiệt sức. Tôi cố hít thở, hơi thở nóng tới kinh người. Tôi lại sốt rồi! Hơn nữa vẫn không tìm được cách đi ra ngoài, tôi quều quào đập lên bức tường sau lưng, há miệng muốn gọi mẹ nhưng lại phát hiện ra nói không thành tiếng. Cổ họng tôi đau tới cháy bỏng. Tay vẫn cố vỗ lên tường, chỉ thấy tường vừa thô vừa ráp.

“Mẹ, con ở đây…” tôi chưa kịp nói xong thì cơ thể đã không chịu nổi nữa mà ngã xuống. Tuy tôi không phải quá khỏe mạnh, nhưng cũng không phải mong manh yếu đuối như thế này, tôi không cố nữa, vì biết cố cũng không có ích gì.

Hiện tại tôi chỉ có thể chờ có người tới tìm được mình. Tôi phải bảo tồn thể lực, bảo tồn sinh mệnh, tôi không thể chết trước khi Tông Thịnh tìm được mình. Còn không phải là phát sốt sao? Tôi liền không nói lời nào, tôi ngủ, ngủ rồi sẽ không cảm giác gì nữa. Tôi co người, ôm chân, cuộn chặt người lại thành hình tròn.

Cứ thế, tôi mơ màng không biết bao lâu. Cuối cùng có ánh sáng chiếu vào, vẫn là người kia, với ngọn đèn dầu trên bàn, chỉ có điều hắn lại khôi phục dáng vẻ trẻ tuổi. Hắn lật sổ, thấy tôi mở mắt thì hỏi: “Có cần vào tủ đông ngủ không. Chẳng biết phải đợi bao lâu đâu. Cứ như vậy cũng không thoải mái. Trong tủ đông thực mát mẻ, ngủ rồi thì cái gì cũng không biết. Ba ngày cũng chỉ mất một nguyên bảo, không đắt đâu.”

Tôi dựa vào tường, khàn khàn nói: “Ta còn chưa có chết đâu, ta không nằm tủ đông đâu.”

“Chờ đến khi ngươi thật sự cảm thấy chính mình đã chết, chắc đã thối hoăng. Đến lúc đó, thân thể giữ không nổi, hạ táng rất khó xem.”

“Không cần ngươi quản.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506: Người Phụ Nữ Của Tôi Sẽ Do Tôi Chiếu Cố 2


Hắn lại lắc đầu, thổi tắt đèn. Tôi tiếp tục cuộn tròn, trước khi lại mê man, ngẫm lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Từ sau khi vào đây tới giờ, tôi đã hai lần gặp người nam nhân này. Mà ở trong trí nhớ, khi ba mẹ nói những lời này nọ, thì hẳn là đã sang ngày thứ hai. Bọn họ còn đang gạt Tông Thịnh. Như vậy nam nhân kia chính là mỗi đêm tới một lần. Đối với Tông Thịnh mà nói, hẳn là đêm thứ ba sau khi tôi mất tích. Suốt hai ngày ba đêm, dù cho bọn họ có gạt cũng không được lâu hơn nữa. Tôi vốn có huyết khế với Tông Thịnh, nếu anh thật sự muốn đi tìm tôi thì sẽ tìm được thôi.

Tông Thịnh! Anh đang ở đâu? Mau tới tìm em nha! Em sắp chết ở chỗ này rồi.

Tôi cứ tự nhủ trong lòng vô số lần.

Trong bóng đêm mịt mùng, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập, có thể cảm giác được dòng máu lưu động.

Tôi không biết đã qua bao lâu, cả thế giới của tôi tựa hồ đã đọng lại, thậm chí, tôi quẩn quanh với suy nghĩ liệu mình đã chết chưa? Chết trong chỗ đen tối này mà không một ai phát hiện ra.

Ban đầu là tôi ngồi bệt xuống đất, tới giờ thì ngay cả sức lực để ngồi tôi cũng không còn, nằm bệt luôn xuống đất. Mặt đất rất lạnh, tôi chỉ có bộ đồ mẹ chuẩn bị cho, khi nhập viện đang mặc bộ đồ mùa thu, ở ngoài là áo nhung to, và một áo khoác ngủ mà thôi. Với tiết trời cuối thu đầu đông cộng với sàn nhà này, tôi cảm thấy từng trận khí lạnh xông vào cơ thể. Tôi cảm thấy bên ngoài thật lạnh, mà bên trong cơ thể thì thật nóng muốn chết.

Tôi thở dốc, hơi thở nóng hầm hập, đến cả thở ra cũng khó khăn, chẳng lẽ tôi thật sự sắp chết rồi sao?

Ngay khi tôi nghĩ như vậy thì lại nghe tiếng mở cửa, nghe tiếng một nhóm người bước vào. Nhưng hiện tại, tới sức lực để mở mắt tôi cũng không có.

Có giọng nữ nói: “Nơi này vốn dĩ là nhà xác. Sau đó, vốn là trạm xá sẽ không cần tới nhà xác nên niêm phong lại. Cửa trước giờ vẫn khóa, không ai có thể vào. Bên kia có một cửa ra sân, và cũng đang khóa lại. Cạnh nhà xác có một tòa nhà nhỏ có bốn phòng, vốn là phòng cách ly sốt khi bệnh truyền nhiễm bùng phát, chúng cũng đã bị khóa.”

Kế tiếp là bác gái tôi: “Lão Bắc nói rồi, sợ là Ưu Tuyền không thể tìm được, có tìm được cũng đã chết rồi. A Thải, em, em đừng ngất, phải cố lên. Đứa nhỏ này không còn, đứa nhỏ này không còn…”

Mẹ tôi nức nở: “Muốn gì phải tìm thấy thi thể mới đi được, con gái của tôi như thế nào phải có câu trả lời.”

Giọng nữ nói: “Cái này chúng ta cũng mặc kệ, các ngươi đi báo án đi. Xem cảnh sát nói như thế nào. Nếu không nữa, các ngươi đi toà án kiện đi. Xem Toà án phán như thế nào, chúng ta sẽ bồi thường cho.”

Mọi người vẫn đứng ở cửa nói chuyện, nhưng ngay lúc này tôi thấy bước chân, đi lại trong không gian tối tăm này, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của nhưng không thể nghe thấy. Chỉ cảm thấy có bước chân lướt qua bên cạnh rồi dừng lại không xa tôi. Vài giây sau, một giọng nói vang lên:

“Lão Bắc nói Ưu Tuyền đã chết sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507: Người Phụ Nữ Của Tôi Sẽ Do Tôi Chiếu Cố 3


Mọi người vẫn đứng ở cửa nói chuyện, nhưng ngay lúc này tôi thấy bước chân, đi lại trong không gian tối tăm này, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của nhưng không thể nghe thấy. Chỉ cảm thấy có bước chân lướt qua bên cạnh rồi dừng lại không xa tôi. Vài giây sau, một giọng nói vang lên:

“Lão Bắc nói Ưu Tuyền đã chết sao?”

Tông Thịnh! Thật là Tông Thịnh! Tôi bắt đầu thở dồn dập, cuối cùng anh đã tới rồi, sau cùng thì anh cũng đã đến tìm tôi trước khi tôi chết.Tôi cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn là bóng tối mịt mùng, tôi không còn sức để nói, không nước uống, không đồ ăn, còn có áp lực tinh thần nữa, và quan trọng là, tôi hẳn là đã sốt suốt hai ngày hai đêm. Còn có thể suy nghĩ, chưa bị sốt tới teo não là giỏi rồi.

Tôi cảm thấy anh đứng cách tôi không xa, bước chân của anh dừng lại ngay bên cạnh tay tôi, tôi cố vươn tay bắt lấy, nhưng không chạm được vào cái gì.

Bác gái nói: “Ta đi hỏi Lão Bắc tiên sinh. Ông ấy tính một chút, nói Ưu Tuyền lần này… Không thể cứu.”

“Ồ, Lão Bắc nói a.” Tông Thịnh nói mang theo vẻ khinh miệt. “Vậy cứ coi như Tông Ưu Tuyền đã chết đi. Trở về đi, không nghe phó viện trưởng người ta nói a, nên báo án thì báo án, nên đi kiện ở toà án liền đi toà án.” Meo_mup

Mẹ tôi khóc lóc: “Tiếc cho Ưu Tuyền có tình cảm với mày. Tao nói nó rời đi nó còn cãi nhau với tao, còn mày, chẳng coi việc của con bé là chuyện gì lớn!”

“Người đã chết thì còn việc gì nữa? Trong công ty tôi còn có việc, không rảnh tìm người với mấy người. Mất tích vượt qua 48 giờ có thể đi báo án.” Tông Thịnh lạnh lùng nói.

Tôi lại cố thử, vươn tay ra nhưng lại xuội lơ rũ xuống. Sao Tông Thịnh lại lạnh lùng đến vậy? Chẳng lẽ trước giờ anh đều giả vờ sao? Giờ thấy tôi chết, có phải anh lại đang cao hứng không?

Không! Tông Thịnh không phải là người như vậy, anh không phải, anh quan tâm tôi, anh yêu tôi! Tôi có thể cảm nhận được! Anh hết lần này tới lần khác bảo tôi không được phản bội anh, nhưng giờ, vì sao, vì sao anh lại không cần tôi?

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy nếu mình chết như thế này thì cũng không thành vấn đề.

Mẹ tôi điên cuồng kêu to: “Tông Thịnh! Mày có còn là người không? Được rồi, đúng mà, trước giờ mày có phải là người đâu! Mày đã hại chết con tao, chính mày hại chết Ưu Tuyền!”

“Ồ, lại đây đánh tôi đi! Tôi sẽ không phải vì bà là mẹ của Tông Ưu Tuyền mà để cho bà đánh đâu. Ưu Tuyền mất tích ở bệnh viện, là các người nhất định phải bắt cô ấy về, làm cô ấy lên cơn sốt, đưa tới cái trạm xá này rồi mất tích. Chuyện đó, có liên quan tới tôi sao?! Hay là tôi phải tìm các người đòi người?!”

Mẹ tôi lại khóc lóc nghẹn ngào.

Có tiếng bật lửa, sau đó là tiếng của Tông Thịnh: “Các người đều coi Tông Ưu Tuyền là đã chết phải không, về tìm quần áo và di vật của cô ấy chôn thành cái mộ là xong rồi. Tôi tìm thấy cô ấy, đưa cô ấy ra, thì sau này mọi thứ liên quan tới cô ấy, kể cả sống chết cũng không liên quan tới các người. Người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tự mình chiếu cố. Cũng mong các người thật sự coi như đứa con này đã chết, đừng có đến làm hại Ưu Tuyền nữa.”

Vừa dứt lời, tôi ngửi thấy mùi khói luồn vào trong mũi, tôi lại vì câu nói sau cùng của anh mà cố mở mắt ra.

Lúc này, trước mắt tôi không còn là bóng tối, tôi có thể ngửi thấy mùi khói trong không khí, còn nữa, trong bóng tối, có một người giấy mang theo ánh sáng mù mờ chậm rãi bay tới trước mặt tôi, trên người giấy còn có dấu vết của một giọt máu.

Người giấy cứ thế chậm rãi dừng lại trên mu bàn tay tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508: Sự Quan Tâm Của Tông Thịnh


Trong giây tiếp theo, một bàn tay đã nắm lấy cánh tay tôi, tôi cố ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tông Thịnh đã ngồi xuống bên cạnh tôi, thấy tôi nhìn thì anh vươn tay vén tóc phủ lên mặt tôi, khẽ nói: “Anh đến rồi, yên tâm đi. Sẽ không sao đâu. Nếu không chịu nổi nữa thì ngủ một lúc đi. Lúc dậy rồi mọi chuyện đã xử lý xong.” Anh duỗi tay, bế tôi lên. Tôi chậm rãi khép mi.

Bên tai tôi văng vẳng tiếng của mẹ, cả tiếng của viện phó kia la hét.

“Ưu Tuyền! Tìm được Ưu Tuyền rồi, Ưu Tuyền tìm được rồi! Ưu Tuyền, mẹ đây, sẽ không có việc gì đâu!”

“Sao cô ấy lại ở đây? Rõ ràng chúng ta tìm nhiều lần rồi mà. Sao, sao, cô ấy ở bên đó mà chúng ta không thấy?”

Có một giọng nói xa lạ: “Có lẽ khi tới tìm mấy người chỉ đứng ở cửa liếc qua rồi đi. Căn phòng này tối tăm, ẩm thấp. Góc đó còn tối thui như vậy, mắt chưa kịp thích ứng thì đã bỏ đi rồi. Các người nghĩ đi, tìm không kỹ còn đòi đi báo án. Người này gây rắc rối cho bệnh viện quá đi.”

Tông Thịnh bế tôi đi ra ngoài, hơi thở phảng phất mùi máu tươi và mùi thuốc lá. Tôi cuối cùng có thể an tâm ngủ một chút. Bên tai còn có tiếng của anh: “Bác sĩ đâu? Mau cấp cứu. Kêu xe cứu thương lại đây, đưa lên bệnh viện thành phố.”

Tôi chỉ có chút ký ức vụn vặt thế thôi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Chính là cảm giác quá mệt mỏi tới bất lực, không phải xỉu, mà là mệt quá không còn sức để mở mắt.

Khi tri giác quay lại, tôi nghe thấy tiếng của Ngưu Lực Phàm. hắn nói: “Tôi đi tra Huyền Văn Các rồi, ông chủ cũng chẳng có quan hệ gì với Lão Bắc, nhưng nghe nói chú của Thẩm Kế Ân từng cùng uống trà với ông chủ chỗ đó.”

“Kế hoạch bắt đầu từ hai mươi năm trước, chú gã cũng còn trẻ, có thể tra được thông tin của lão không? Toàn bộ luôn. Nhà bọn Thẩm Kế Ân cả nhà đều liên quan, lão chú đó nếu không có ích lợi gì thì làm gì có chuyện tích cực hỗ trợ tới vậy?”

“Ưu Tuyền tỉnh rồi.”

Tôi mở mắt ra. Cánh tay đang gắn dây truyền dịch, bên cạnh còn có một khay đá nữa. Phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, Ngưu Lực Phàm và Tông Thịnh đều đang ở đây. Chỉ có điều, Ngưu Lực Phàm lại nhìn tôi cười cười, quay sang Tông Thịnh nói: “Tôi đi làm việc đây. Cậu ráng bồi Ưu Tuyền mấy ngày đi. Dù sao, còn hơn hai tháng, chúng ta có thể từ từ chuẩn bị.”

“Ừ. Chuyện Thẩm Hàm anh suy nghĩ lại đi. Tôi tôn trọng quyết định của anh.”

Sau khi Ngưu Lực Phàm rời khỏi, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi sờ trán, còn hơi sốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509: Sự Quan Tâm Của Tông Thịnh 2


“Mẹ em đâu biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy đâu.” tôi nhận ly nước, uống ngụm nước. Bị sốt, cả người mềm nhũn, lúc nói chuyện tôi còn cảm giác được cả người nóng hầm hập.

“Sốt lâu vậy, chưa thành bé ngốc là may rồi, còn nói giúp bọn họ nữa.”

“Là ba mẹ em mà. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là do Lão Bắc gài bẫy thiết kế mà, lão cố tình nói ở chỗ đông người còn không phải với ý đồ để cả thôn và ba mẹ em cùng nghe sao, rõ ràng là để thúc cho ba mẹ lôi em về còn gì?”

Tông Thịnh vươn tay tới xoa xoa đỉnh đầu tôi, sau đó đem một người giấy đưa tới trước mặt tôi: “Lúc ấy em thấy gì?”

Tôi nhìn người giấy, uống ngụm nước, cảm giác ổn hơn nhiều. Dù tôi còn sốt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Tôi bắt đầu kể cho Tông Thịnh nghe về việc tôi nằm viện, rồi chuyện ở nhà xác, cả việc trên cuốn sổ tay ghi chép có tên của tôi.

Tông Thịnh đang vừa nghe vừa chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn tắm cho tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, tôi không ngờ tới một người đàn ông có thể cẩn thận tới như vậy, nên tôi vội đưa tay: “Để em đi, em không sao, em không yếu ớt tới vậy đâu.”

“Sau này em sinh con cho anh, lúc ở cữ còn không phải anh chăm sóc em sao. Anh đã nói với mẹ em, cứ coi như con gái đã chết rồi. Em là người của anh, không phải của ba mẹ em. Khi anh tìm thấy em, bọn họ đều nghĩ là em đã chết rồi. Bọn họ chỉ muốn tìm thi thể mà thôi. Hay nói cách khác, là tìm cách đòi tiền bồi thường từ phía bệnh viện.”

Tôi yếu ớt cười, những lời mà anh nói tôi cũng nghe thấy.

“Nói thì nói vậy thôi, sau này nếu thật sự ở cữ thì mẹ em…” nói đến đây tôi im bặt. Ngẩng đầu, tôi nhìn anh đứng trước mặt, tay cầm bàn chải đánh răng và cái ly, trên người mặc bộ đồ màu xanh lục, trên khuôn mặt trắng nõn với quầng thâm hiện rõ. Hẳn là từ khi đưa tôi vào viện anh chưa từng rời đi, chưa về nhà mà một mình ở đây trông tôi.

“Làm sao vậy?”

“Tông Thịnh, anh, anh nguyện ý sinh con sao?”

Tông Thịnh cười cười, đem bàn chải đánh răng nhét vào trong tay tôi, chuyển đề tài. Anh đặt người giấy lên bàn nhỏ rồi nói: “Trên mặt nó có máu, là của anh, nên em mới thấy anh đứng bên ngoài vẫy em ra. Mà sổ nhà xác đó vài ngày nữa bọn anh sẽ xử lý. Chờ em hạ sốt đã.”

“Tại sao trên người giấy lại có máu của anh?” Tôi cảm thấy nếu Tông Thịnh đã cố ý dùng người giấy đưa tôi ra ngoài lại đưa tôi tới nhà xác?! Nếu anh muốn hại tôi lại còn phải phiền toái vậy sao? Chỉ là người giấy dính máu anh sao lại đến như vậy?

Tông Thịnh trầm mặc một chút, lúc sau mới nói:"Cứ tin anh đi, đừng hỏi. Đánh răng rửa mặt nhanh rồi ăn cháo trắng, uống thuốc bắc rồi ngủ tiếp."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510: Sự Quan Tâm Của Tông Thịnh 3


Tông Thịnh trầm mặc một chút, lúc sau mới nói:"Cứ tin anh đi, đừng hỏi. Đánh răng rửa mặt nhanh rồi ăn cháo trắng, uống thuốc bắc rồi ngủ tiếp."

"Còn thuốc bắc nữa sao?" Tôi nhìn sang bên kia, trên bàn nhỏ có một chiếc cốc giữ nhiệt, mặt tôi nhăn lại như trái khổ qua. Chưa uống tôi đã thấy đắng nghét rồi.

“Em phát sốt chủ yếu là do âm khí của nhà xác. Dù thể chất em đã bị anh ảnh hưởng nhưng âm khí nặng như vậy vẫn khiến em không chịu được. Uống chút thuốc bắc sẽ tốt hơn truyền nước biển nhiều.” (*)

Đánh răng rửa mặt, ăn cháo uống thuốc rồi ngủ tiếp. Nhưng tôi vẫn hỏi: “Tông Thịnh, em có thể gọi điện cho mẹ không?”

“Bọn họ biết em ở đây, cũng biết em không sao, mà họ cũng biết anh đang tức giận, không cho phép bọn họ lại gần em.”

Có nghĩa là anh không cho phép tôi gọi điện thoại, nhưng như vậy tôi cũng yên tâm.

Anh như vậy, có chút giống như làm nũng, tôi bật cười.

Thời gian bên nhau lâu như vậy tôi chưa từng thấy anh biểu cảm như vậy.

Nằm xuống, tôi nhắm mắt. Tôi chỉ muốn mau khỏi bệnh, tôi không thể kéo chân Tông Thịnh như thế này, anh ấy vẫn còn việc phải làm.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy có một bàn tay xoa trán, Tông Thịnh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi, nói nhỏ: "Em có biết tại sao anh lại tìm được em không? Trên công trường có kẻ náo loạn, anh thật sự rất bận. Anh không cách nào chăm sóc em được, mà bọn họ thì lại cố tình che giấu tin tức của em. Mãi về sau, một giọng nói cứ vang lên trong tim anh, nói rằng ‘Tông Thịnh! Anh đang ở đâu? Mau đến tìm em! Em sắp chết rồi!’ Anh biết, là em đã xảy ra chuyện. Năng lượng của em rất yếu, có thể khởi động huyết khế khẳng định là đã xảy ra chuyện. Ngủ đi nào.”

Tống Thịnh cầm lấy bát, đi ra ban công rửa bát, tôi lén mở mắt ra. Nhìn anh ấy. Sau lưng anh, có một dấu thẫm màu trên quần áo, dấu vết hẳn là đã xử lý, nhưng trực giác tôi biết, đó là vết máu.

Những điều tôi đã trải qua theo quan điểm của tôi đã rất nguy hiểm. Nhưng anh ấy cũng đã trải qua những chuyện rất nguy hiểm, nhưng anh ấy sẽ không nói với tôi về chuyện đó mà chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình, một người yên lặng gánh vác.

Khi tôi tỉnh lại, người bên cạnh không phải Tông Thịnh, mà là Ngưu Lực Phàm. Tôi nhíu nhíu mày, Tông Thịnh lần này xem ra là thật sự tức giận rồi, đã mấy ngày rồi mà vẫn không cho ba mẹ tới thăm tôi.

Ngưu Lực Phàm nhìn thấy tôi đã tỉnh, nhưng anh ấy không đỡ tôi như Tông Thịnh mà chỉ cười cười, nói Tông Thịnh về nhà thay quần áo. Bởi vì y tá không thích mùi máu trên người anh.

Cơn sốt của tôi đã lui, sức lực của tôi đã trở lại. Tuy nhiên, sau khi tôi sửa sang xong, Ngưu Lực Phàm đưa cho tôi ly giữ nhiệt nói là Tông Thịnh phân công đưa tôi, nói là ở trong là thuốc Bắc, tôi phải uống. Nếu không, về sau sẽ lưu lại bệnh căn.

Sau khi bị tôi lèo nhèo thì Ngưu Lực Phàm đành đưa tôi xuống dưới vườn hoa dưới lầu phơi nắng. Tôi thật sự sắp lên mốc meo cả rồi.

Phía sau khoa nội trú của bệnh viện thành phố là một khu vườn nhỏ để bệnh nhân có thể đi lại. Loại nắng đầu đông vào khoảng ba bốn giờ chiều cũng sẽ không gắt lắm. Bước dưới hàng cây râm mát với ánh nắng xuyên qua tán lá vô cùng thoải mái.

Ngưu Lực Phàm đi ở phía sau tôi khoảng một mét, không nói lời nào, cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Tôi liền hỏi: “Ngưu Lực Phàm, vết thương trên người Tông Thịnh là sao? Công trường bên kia chuyện gì?”

“Xem tin tức sẽ biết. À, Tông Thịnh bảo sẽ mua điện thoại mới cho em, tối tới đưa cho em.”

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Ngưu Lực Phàm có chút do dự, sau đó mới nói: “Cụ thể ra sao anh cũng không biết. Ngày hôm đó công trường đốt chín phong pháo rồi khởi công, cũng không có vấn đề gì. Ngày hôm sau, năm giờ sáng bọn anh qua làm pháp sự, dùng máu gà trộn với gạo rải ở công trường.

Sớm như vậy, công trường không có ai. Chẳng hiểu ở đâu ra có mấy tên lưu manh tới, nói pháo làm anh em nó bị thương, mà còn là bị thương tiểu đệ đệ. Kêu là trọng thương, đòi công trường bồi thường một trăm vạn. Rõ ràng chính là tới phá mà. Lúc đánh nhau, nói chung là anh sợ chết nên bỏ chạy, nghĩ là chạy qua bên đường gọi người. Những kẻ đó chỉ đứng đó nhìn anh chạy cũng không đuổi theo, chỉ vây quanh Tông Thịnh. ”

“ Anh ấy bị xã hội đen đánh? ”

Tông Thịnh từng nói anh ấy có học võ, dù không phải là cao thủ, nhưng anh muốn bỏ chạy vẫn được, cũng sẽ không bị thương thành như vậy đi.

(*) Mèo có đôi lời: Hi cả nhà, mấy hôm trước có lần Mèo sốt rất nặng, cái đợt mà Mèo không đăng truyện hết mấy ngày trời đó. Lần đó, nhiều người bảo Mèo là đi vô bệnh viện truyền nước đi. Mèo cũng không tiện nói, vì đều là quan tâm thôi. Nhưng Mèo muốn nhắc cả nhà mình một chút, không phải cứ mệt, cứ bệnh là đi truyền nước biển, truyền đạm nha.

“Các chỉ số trong máu, muối, đường, chất điện giải,... ở cơ thể người đều có một mức giá trị nhất định, khi giá trị này giảm đi thì phải bù đắp thêm vào để không làm mất sự cân bằng. Lúc này chúng ta cần thực hiện xét nghiệm máu để kiểm tra chính xác lượng mất đi từ đó có những biện pháp bù đắp với liều lượng thích hợp. Do đó việc khám và xét nghiệm kiểm tra rất quan trọng trước khi truyền dịch, để có thể kiểm soát được lượng nước đưa vào cơ thể không ít hơn và cũng không nhiều hơn.

Tuy nhiên, nếu thuộc một trong số những đối tượng sau thì vẫn cho bệnh nhân truyền nước trước khi có kết quả xét nghiệm: bệnh nhân bị mất máu, mất nước, ngộ độc, trước và sau thực hiện phẫu thuật.

Hiện nay việc tự ý truyền dịch tại nhà khi cảm thấy cơ thể mệt mỏi, ngủ ít, ăn uống kém,... rất phổ biến. Không phải lúc nào truyền cũng tốt, tùy theo thể trạng và đối tượng bệnh nhân mà sẽ có nhóm dịch truyền khác nhau. Do đó việc truyền dịch mà không được bác sĩ kiểm tra rất dễ xảy ra tai biến và gây nên những hậu quả nghiêm trọng.

Đối với một số trường hợp bị mất nước nhưng vẫn còn khả năng ăn uống thì việc truyền dịch lại không hiệu quả bằng việc uống trực tiếp. Ví dụ: Truyền một chai muối 9% chỉ tương đương với việc bạn uống trực tiếp một bát canh, truyền glucose 5% chỉ như uống một muỗng cà phê đường.”

Hơn nữa:

“Nguyên tắc cơ bản nhất khi bị sốt virus là không truyền muối, đường và các chất điện giải. Những chất này khi được truyền trực tiếp vào cơ thể sẽ gây áp lực lên vùng sọ và tăng phù não, khiến bệnh tình thêm nặng. Bên cạnh đó, đến nay vẫn không có nghiên cứu nào xác định rõ tác dụng của dịch truyền trong việc hạ sốt. Việc giảm sốt hầu hết là do tác dụng từ thuốc hạ sốt.

Bên cạnh đó, thuốc đi vào cơ thể đều sẽ gây ra tác dụng phụ và nếu truyền trực tiếp, nguy cơ của những tác dụng này lại càng cao. Thậm chí, truyền dịch bừa bãi ở các cơ sở y tế không uy tín còn gây nhiễm trùng, lây nhiễm một số bệnh lý nguy hiểm như viêm gan, HIV, AIDS...

Việc truyền nước khi bị sốt virus ở người lớn chỉ nên được tiến hành nếu có nghi kèm với sốt xuất huyết (thể hiện ở các dấu hiệu ngoài da). Bên cạnh đó, nếu người bệnh gặp tình trạng nôn mửa liên tục, tiêu chảy và mất nước... thì mới được chỉ định truyền nước. Việc truyền nước trong trường hợp này cũng phải được theo dõi cẩn thận.

Tai hại của việc tự ý truyền dịch và điều trị cúm là cực kỳ to lớn. Hãy tìm gặp bác sĩ, thăm khám cụ thể và nhận điều trị phù hợp để nhanh chóng cải thiện bệnh tình.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 511: Tông Thịnh Giấu Diếm


“Tin tức thì nói như vậy. Nói đám lưu manh kia quậy phá đòi thu phí bảo kê. Nhưng khi anh gọi người cầm đồ nghề tới thì đám du thủ du thực đó đều bỏ chạy, căn bản là không phải tới đòi tiền. Nếu là tới đòi tiền thì sẽ ngay lập tức lăn lộn ở đó, bảo là bọn anh đến bắt nạt đánh chết bọn nó, rồi đòi bồi thường.Khi bọn anh tới thì Tông Thịnh trên lưng đã bị thương chảy không ít máu. Anh bảo đi bệnh viện thì cậu ta bảo không cần. Đám người đó muốn gì chứ, ai mà biết được. Anh có cảm giác như Tông Thịnh đi cua mất bồ của đại ca bọn nó á, bọn nó chỉ tới kiếm chuyện đánh cho đổ máu rồi về báo cáo với đại ca. Ha ha. Cái này là anh ví von thôi nha. Ưu Tuyền đừng có để ý.”

Ngưu Lực Phàm vốn luôn không đàng hoàng, tôi chẳng buồn để ý tới, nhưng khi tôi quay người lại đối mặt với hắn thì vẫn chống nạnh bĩu môi mà nói: “Tông Thịnh bị một đám du thủ du thực đánh, anh liền chạy. Anh còn nói mình là huynh đệ tốt cái khỉ gì hả?”

“Anh, anh không phải sợ chết sao? Nhỏ tới lớn anh chưa từng đánh nhau đó, còn nữa, chuyện này Tông Thịnh cũng không để ý, em đừng có mà tính toán. Ha ha. Giờ chẳng phải cậu ấy vẫn ổn sao? Bị thương nhẹ mà.”

“Máu chảy nhiều như vậy còn bảo là nhẹ?”

“Lúc em sốt mê man anh có coi qua rồi, miệng vết thương cũng không to, trầy mất miếng da sau lưng thôi, mà ổn nhiều rồi. Thằng nhóc đó không phải là người mà, mất miếng da mà một hai ngày là ổn luôn.”

Tôi cau mày nghĩ tới lời nói của anh tối qua, lúc đó tôi còn thấy kỳ quái, sao người giấy đó lại có máu của Tông Thịnh. Có vẻ là đám du côn đó đánh nhau chỉ vì muốn lấy máu của anh.

“Sau đó thì sao? Chắc chắn còn chuyện gì nữa đó!”

Tôi nghĩ vậy vì có vẻ mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Có kẻ thuê đám du côn đi lấy máu của Tông Thịnh, sau đó nhỏ lên người giấy để đi tìm tôi, cho tôi thấy Tông Thịnh ngoài cửa sổ đang gọi mình, nên tôi ra khỏi phòng bệnh đi tới nhà xác. Bọn họ làm vậy vì cái gì? Không phải là cố ý nhắm vào tôi chứ? Tôi mất tích thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Tông Thịnh cho nên chắc chắn phía anh xảy ra chuyện gì đó.

Ngưu Lực Phàm do dự một chút, đi tới phía trước, rồi lại đi tới, dường như làm lơ không trả lời câu hỏi này của tôi.

Tôi vội bước tới đuổi kịp hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao? Nói đi! Không phải nói chúng ta là cùng một phe sao? Sao có chuyện thì hai người không chịu nói cho tôi biết?”

Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”

Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom