Cập nhật mới

Dịch Trò Lừa Gạt

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Sutton Ơi Chị Ở Đâu


Emma mở túi ra, bên trong là một chiếc điện thoại iPhone ốp lưng hồng và ví cầm tay màu xanh hiệu Kate Spade.

Tin nhắn cô vừa gửi đến nhấp nháy trên màn hình.Cô lập tức kiểm tra toàn bộ tin nhắn trong ngày.Tin cuối cùng là do Emma gửi.

Trước đó là tin nhắn lúc 8:20 từ Laurel Mercer, em gái của Sutton: CẢM ƠN NHA, ĐỒ XẤU TÍNH.Emma đặt điện thoại xuống và lùi lại cách bàn thật xa, như thể nó đột nhiên bị phủ bởi nấm mốc gây bệnh.Mình không thể xem trộm điện thoại của chị ấy, cô tự mắng mỏ bản thân.

Sutton có thể bước vào bất kỳ lúc nào và trông thấy.

Đó chắc chắn không phải là một cách khởi đầu tốt đẹp cho mối quan hệ chị em.Cô cầm điện thoại mình lên và gửi cho Sutton một tin nhắn Facebook tương tự - có thể Sutton đã dùng máy tính ở dưới lầu và để quên điện thoại? Cô lại nghiên cứu căn phòng.Phía sau bàn máy tính là một tấm bảng treo tường ghim đầy hình Sutton và các bạn, những cô gái Emma vừa gặp vài giờ trước.

Vài tấm trông như mới chụp gần đây.Trong một tấm ảnh chụp Sutton, Charlotte, Madeline và Laurel ở chuồng khỉ trong Sở Thú Tucson, Charlotte mặc cùng một bộ váy xanh như trong bữa tiệc tối nay.

Có một tấm ảnh của Sutton, Madeline, Laurel và một chàng trai tóc đen trông rất quen đứng bên rìa thác nước.


Laurel và anh ta đang tạt nước nhau trong khi Sutton và Madeline đứng cách xa, tỏ vẻ nhàm chán.Những tấm ảnh khác trông cũ hơn, có lẽ từ thời cấp hai.

Một tấm ảnh chụp cảnh bộ ba đứng vây quanh tô bột làm bánh trong nhà bếp, cố quẹt thìa bột vào mặt nhau.

Madeline mặc bộ đồ ba lê bó sát và trông phẳng hơn bây giờ.

Charlotte đeo niềng răng và đôi má phúng phính.

Emma nhìn chăm chăm vào mặt Sutton, một gương mặt y hệt cô của bốn năm về trước.Emma rón rén bước về phía buồng thay đồ trong góc phòng, bàn tay đặt lên nắm cửa tủ.

Liệu rình mò tủ quần áo của Sutton có tệ như xem tin nhắn trên điện thoại chị ấy không nhỉ? Sau khi tự quyết định là không, cô mở cửa, một khoảng không gian rộng lớn xuất hiện trước mắt cô với đầy những móc áo bằng gỗ và các ngăn tủ được sắp xếp trật tự.

Cô thở dài tiếc rẻ, đưa tay chạm vào tất cả các bộ đầm, áo choàng, áo khoác thể thao, áo len và váy, cọ vài bộ quần áo mềm mại lên má.Có vài bộ trò chơi bị nhét dưới góc tủ: Thẻ Bài Thám Tử, Đoán Chữ và Cờ Tỷ Phú.

Trên cùng là hộp giấy có ghi BỘ DỤNG CỤ QUAN SÁT CHIM DÀNH CHO TRẺ EM.

Bộ dụng cụ này bao gồm một quyển sách về các loại chim và một cặp ống nhòm.

Một tấm thiệp nhỏ đính kèm dòng chữ "Tặng Sutton thân yêu của Bố".

Cái hộp vẫn chưa được mở ra, có vẻ Sutton không thích món quà này.Emma tìm thấy một tập hồ sơ đựng giấy tờ và các bài kiểm tra cũ.

Một bài kiểm tra chính tả hồi lớp Năm được điểm A+, nhưng một bài viết cảm nghĩ về cuốn sách "451 Độ F" năm lớp 9 lại chỉ được điểm C, đi kèm lời phê bằng bút đỏ "Rõ ràng em đã không hề đọc sách".

Bỗng cô chú ý thấy một bài văn có tiêu đề Lịch Sử Gia Đình Tôi: "Tôi không biết lịch sử gia đình mình," Sutton viết.

"Tôi được nhận nuôi từ khi còn được ẵm trên tay.


Khi tôi lớn hơn một chút, bố mẹ kể cho tôi nghe sự thật đó.

Tôi chưa bao giờ gặp mẹ ruột, cũng không biết gì về bà."Emma cảm thấy xấu hổ vì đã mỉm cười, nhưng cô không nhịn được.Emma phát hiện một hộp trang sức đặt ở mặt sau buồng; cô mở nắp hộp và tỉ mỉ quan sát từ vòng đeo tay hầm hố đến dây chuyền vàng hết sức tinh tế và những cặp bông tai bằng bạc; không có mặt dây chuyền nào giống với cái mề đay Sutton đã đeo trong đoạn video.

Có lẽ chị ấy đang đeo nó chăng?Tôi nhìn xuống cơ thể mờ mờ của mình.

Tôi đâu có đeo nó.

Có lẽ nó đang ở trên cơ thể thật sự của tôi, khối cơ thể đã chết, có thể đang ở bất cứ đâu.Emma nhìn vào bộ gương ba chiều ở mặt sau buồng thay đồ, ngơ ngác thấy hàng đống ảnh phản chiếu của chính mình.

Chị đang ở đâu vậy Sutton? Cô khẩn thiết hỏi trong đầu.

Sao chị gọi em đến đây rồi lại không xuất hiện?Cô bước ra khỏi buồng thay đồ và ngồi xuống giường của Sutton, cảm thấy cơn rã rời như tàu cao tốc lao thẳng vào người.

Thái dương cô đập mạnh, từng cơ bắp trên người xụi lơ như miếng bọt biển bị vắt kiệt.

Cô ngả người nằm xuống nệm.Tấm nệm mềm mịn như mây, tốt hơn nhiều so với nệm Kmart đại hạ giá mà mấy gia đình nhận nuôi luôn đưa cho cô nằm.


Cô dùng chân tháo đôi giày đế xuồng và thả nó rơi xuống sàn.

Có lẽ cô nên ở lại đây đợi Sutton, sớm muộn gì chị ấy cũng phải xuất hiện thôi.Cô thở chậm dần.

Những tiêu đề được bịa ra xoay vòng trong đầu cô.

"Cô Gái Đóng Giả Chị Mình Trong Bữa Tiệc".

"Chị Gái Tôi Thuộc Loại Người Chống Đối Xã Hội".

Chắc rằng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

"Hai Chị Em Sinh Đôi Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt", có lẽ vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Hiểu Lầm Tai Hại


Emma xoay người nằm nghiêng và vùi đầu vào chiếc gối có mùi bột giặt Tide thơm phức.

Các đường nét trong căn phòng ngủ hoàn hảo trở nên mờ dần, mờ dần.Và sau một vài hơi thở, mọi thứ dần biến mất trong mắt hai chúng tôi."Sutton.

Sutton."Emma choàng tỉnh vì bị ai đó lắc mạnh vai.

Cô đang ở trong một căn phòng sáng sủa, tấm rèm cửa xanh lá sọc trắng bay phất phơ bên cửa sổ, trần nhà quét vôi mịn màng không một vết nứt.

Một cái TV màn hình phẳng đặt trên chiếc bàn thấp đã thế chỗ cho tủ quần áo ọp ẹp của Clarice.Chờ đã nào.

Cô đâu còn ở nhà Clarice nữa.

Emma bật dậy."Sutton," giọng nói lại vang lên.


Một phụ nữ tóc vàng đang đứng bên giường nhìn cô.

Có vài sợi tóc xám bên thái dương và vết chân chim quanh mắt bà.

Bà mặc một bộ vest xanh, mang giày cao gót và trang điểm kỹ càng.

Tấm ảnh chụp gia đình Sutton đang nâng ly chúc mừng chợt loé lên trong đầu Emma.

Đây chính là mẹ của Sutton.Emma nhảy ra khỏi giường, hoang mang nhìn khắp phòng.

"Mấy giờ rồi vậy ạ?" cô kêu lên."Con còn chính xác 10 phút nữa để đến trường." Bà Mercer đẩy một bộ đầm và đôi giày cao gót có quai cho cô.

Bà dừng lại một lát khi nhìn Emma.

"Hy vọng con không bước lại gần cửa sổ khi ăn mặc như vậy."Emma nhìn xuống người mình.

Chẳng biết vào lúc nào ở giữa đêm cô đã cởi phăng cái đầm sọc, bây giờ trên người cô chỉ còn mỗi cái áo lót với quầ.n lót dùng khi mặc váy.

Cô vội lấy tay che ngực.Rồi cô nhìn thấy đôi giày đế xuồng lăn lóc dưới sàn nhà, nằm đúng chỗ tối qua cô vất nó ở đó.

Túi xách màu bạc nhỏ nhắn và chiếc iPhone ốp lưng hồng của Sutton vẫn còn nằm trên bàn.

Thực tế đánh thẳng vào cô một cách tàn nhẫn.

Sutton đã không quay trở lại.

Chị ấy không hề đến tìm mình."Xin hãy đợi đã." Emma nắm lấy cánh tay bà Mercer.


Chuyện này đã đi quá xa.

Có gì đó rất không đúng.

"Đây là một sai lầm.""Dĩ nhiên là sai lầm của con." Bà Mercer bước vội quanh phòng và ném bộ quần sọt, áo thun ba lỗ, đôi giày thể thao và cây vợt tennis hiệu Wilson vào một túi đựng vợt tennis màu đỏ có tên SUTTON may bên hông.

"Sao con không hẹn giờ đồng hồ báo thức?"Rồi bà ngừng lại khẽ vỗ trán.

"Ôi mẹ nghĩ gì thế này? Đương nhiên là con không làm thế rồi.

Đó mới là con."Tôi nhìn mẹ trong lúc bà thả chiếc túi đựng vợt lên giường và kéo dây kéo.

Ngay cả mẹ cũng không nhận ra Emma không phải là tôi.Bà Mercer nhìn Emma, tay chỉ vào chiếc váy đã trải thẳng trên giường.

Khi thấy cô không nhúc nhích, bà thở dài, giật mạnh chiếc váy ra khỏi móc áo và thảy nó lên đầu Emma."Mẹ có thể tin là con biết cách tự mang giày chứ?" Bà Mercer nói nghiêm khắc, nắm sợi dây quai của đôi giày hiệu Marc Jacobs.

"Hai phút nữa xuống lầu ăn sáng đấy.""Chờ đã ạ!" Emma kháng nghị, nhưng bà Mercer đã bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại mạnh đến nỗi một bức ảnh chụp Sutton, Laurel, Charlotte và Madeline rơi ra khỏi bảng treo tường và đáp xuống sàn nhà.Emma nhìn xung quanh căn phòng tĩnh lặng trong nỗi sợ hãi.


Cô nhìn chiếc điện thoại của mình nằm chỏng chơ trên băng ghế nệm, màn hình vẫn không hiện tin nhắn mới.

Cô lại đưa mắt nhìn sang điện thoại iPhone của Sutton.

Đã có thêm một tin nhắn mới kể từ lần cuối cô kiểm tra, nhưng là của Garrett: EM LẠI BIẾN MẤT TỐI QUA.

GẶP NHAU Ở TIẾT HỌC ĐẦU TIÊN NHÉ? XX!"Chuyện này thật là điên rồ," Emma thầm thì.

Bài viết của Sutton trên Facebook xuất hiện trong đầu cô.

Đã bao giờ bạn muốn từ bỏ mọi thứ và chạy trốn chưa? Đôi khi tôi muốn làm vậy.Có lẽ nào Sutton đã chạy trốn và nghĩ rằng Emma có thể thay thế chị ấy đủ lâu để chị ấy có thể bắt đầu lại? Cô đi chân trần ra khỏi phòng ngủ và xuống lầu.Vách tường bên hông cầu thang được trang trí bằng những khung ảnh gia đình lớn: ảnh chụp trong trường, ảnh chụp kỳ nghỉ đến Paris và San Diego, và một ảnh chân dung các thành viên trong gia đình Mercer trông như đang ở một lễ cưới tại thành phố Palm Springs.Emma lần theo tiếng tivi đang phát bản tin buổi sáng và mùi cà phê, tìm thấy một nhà bếp khổng lồ với những cánh cửa kính sáng lấp lánh chạy dài từ sàn tới trần nhà, trông ra ngoài là khoảng sân xây bằng gạch đỏ, xa xa thoáng hiện dãy đồi núi nhấp nhô.Kệ bếp có màu tối trong khi các ngăn tủ đựng bát đĩa được sơn trắng.

Hàng tá vật dụng nhà bếp hình trái thơm phủ khắp gian phòng: vài trái thơm bằng gỗ đặt trên nóc tủ, một lọ gốm hình trái thơm được dùng để đựng muỗng và bàn xẻng, tấm áp phích dán trên cửa ra vào ghi chữ WELCOME! cũng có hình trái thơm.Bà Mercer đổ cà phê thừa vào bồn rửa.Em gái Sutton, Laurel, đang cắt bánh sừng trâu trên kệ bếp, cô mặc một chiếc áo in hoa văn giống hệt với hoa văn trên áo sơ mi trong buồng thay đồ của Sutton.Ông Mercer bước vào nhà bếp, trên tay cầm hai tờ Nhật Báo Phố Wall và Nhật Báo Ngôi Sao Tucson..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Con Là Em Gái Sinh Đôi Thất Lạc Từ Nhỏ Của Sutton


Emma chú ý thấy chiếc áo blouse trắng ông đang mặc có dòng chữ J MERCER, KHOA PHẪU THUẬT CHỈNH HÌNH.

Ông cũng giống như bà Mercer, khá lớn tuổi so với những người từng nhận nuôi Emma, vào khoảng U50 nhưng bảo dưỡng khá tốt.

Emma tự hỏi không biết họ có từng cố gắng có con trước khi nhận nuôi Sutton không.Laurel lại có cùng một kiểu cằm vuông như bà Mercer và có đôi mắt xanh to tròn như ông Mercer, có lẽ cô là con ruột của ông bà.

Có thể nhà Mercer đã có tin vui ngay sau khi nhận nuôi Sutton, Emma đã từng đọc một bài viết nói về hiện tượng đó.Tất cả mọi người đều nhìn về phía Emma khi cô xuất hiện nơi ngưỡng cửa, bao gồm cả con chó Ngao Đan Mạch khổng lồ.

Nó nhổm dậy khỏi tấm đệm bên hông cửa và chạy lon ton lại chỗ Emma, ngửi ngửi tay cô, cái mõm lớn của nó chạm vào da cô lành lạnh.

Thẻ tên hình cục xương ghi tên DRAKE sáng lấp lánh trên vòng cổ của nó.Emma đứng yên bất động.

Chỉ sau vài giây nữa thôi, Drake có lẽ sẽ bắt đầu sủa inh ỏi khiến mọi người nhận ra Emma không phải là Sutton.

Nhưng Drake chỉ khụt khịt mũi rồi quay đầu chạy lon ton về phía tấm nệm.Một tia ký ức về Drake đột nhiên loé lên trong đầu tôi: tiếng thở hổn hển ồn ào của nó, cảm giác lưỡi nó liếm trên mặt tôi, cách nó luôn rú lên ngốc nghếch mỗi khi xe cấp cứu hụ còi chạy ngang.


Tôi khát khao đến nhức nhối được vòng tay ôm lấy cổ nó và hôn lên cái mũi ướt át lành lạnh.Bà Mercer đưa Emma một chai vitamin, "Uống đi," rồi đẩy cho Emma một ly nước cam.

"Con có đủ tiền ăn trưa không?""Con có chuyện muốn nói," Emma nói lớn và rõ ràng.

Mọi người dừng lại và nhìn chằm chằm vào cô.

Cô tằng hắng.

"Con không phải là Sutton.

Con gái của cô chú mất tích rồi.

Có lẽ chị ấy đã bỏ trốn."Cái muỗng của bà Mercer rơi loảng xoảng lên dĩa, lông mày bà nhướng lên.

Emma khoanh tay lại, lo sợ chuyện sắp xảy ra với mình – chuông báo động sẽ vang lên, pháo hoa nổ đì đùng, ninja sẽ hiện ra và bắt cô đi – bất cứ chuyện gì chỉ ra điều cô vừa tiết lộ rất, rất nguy hiểm.

Nhưng ông Mercer chỉ lắc đầu rồi hớp một ngụm cà phê đựng trong cái tách hình trái thơm có in LỜI CHÀO TỪ HAWAII!"Vậy thì, xin mời nói rõ, con là ai?" ông hỏi."Con là...!Emma, chị em sinh đôi thất lạc từ nhỏ của chị ấy.

Lẽ ra con đến gặp Sutton hôm qua.

Nhưng chị ấy đã...!đi mất rồi."Bà Mercer chớp chớp mắt.

Ông Mercer và Laurel nhìn nhau ngờ vực."Để dành sự sáng tạo của con cho lớp tiếng Anh đi." Bà Mercer lấy một cái bánh sừng trâu trên bàn và đẩy về phía Emma."Con nói nghiêm túc mà.

Tên con là Emma," cô bảo."Emma, hử? Vậy con họ gì?""Pa--" Emma đang nói thì Laurel đặt mạnh ly cà phê xuống bàn.

"Mẹ không thật sự tin lời chị ấy chớ? Chị ấy chỉ đang cố trốn học thôi.""Đương nhiên là mẹ không tin rồi." Bà Mercer đẩy một tập giấy vào tay Emma.

"Đây là thời khoá biểu của con.


Laurel, con có thể lên lầu lấy giày và túi tennis cho Người Đẹp Ngủ Trong Rừng này không?""Sao con phải lấy cho chỉ?" Laurel than thở."Bởi vì mẹ không tin tưởng chị con." Bà Mercer cầm lấy một chùm chìa khoá từ cái móc treo hình trái thơm đặt cạnh điện thoại bàn không dây.

"Cô nàng có thể ngủ luôn trên đó.""Được rồi." Laurel vừa than vãn vừa đứng lên.Emma trống rỗng nhìn nút áo bằng đồng đang loé sáng trên bộ đồ vest công sở của bà Mercer, rồi lại nhìn dây chuyền pha lê hợp mốt trên cổ bà.

Sao chuyện này lại xảy ra? Sao họ không tin cô? Chuyện này khó tin đến vậy sao?Chắc vậy.

Mặc dù tôi rất muốn ba mẹ tin lời Emma, nhưng phải thừa nhận là chuyện này nghe rất điên rồ.Laurel băng qua phòng hướng về phía cầu thang.

"Cảm ơn chuyện tối qua nha, đồ đáng ghét," cô rít lên khi đi ngang Emma.Emma bước lùi ra sau như thể Laurel vừa tát cô.

Rồi cô nhớ đến lời Charlotte trong bữa tiệc.

Cậu lại bỏ rơi Laurel rồi phải không? Cậu là bà chị tệ ơi là tệ. Cô lại nhớ tin nhắn hôm qua Laurel gửi cho Sutton.

Cảm ơn nha, đồ xấu tính."Chị đâu có bỏ rơi em." Emma xoay người lại đối diện với bóng lưng của Laurel.

"Chị đang đợi Sutton thì Madeline đã đến kéo chị tới bữa tiệc.

Chị không ngăn được."Laurel quay lại đối diện Emma.

"Phải rồi, Sutton.


Chỉ việc lơ đi chuyện chị đã làm với em mấy tuần trước.

Em hoàn toàn mắc kẹt ở khu spa Red Door.

Chắc chị cũng biết điện thoại em bị hư nên đã cố ý làm vậy đúng không?" Laurel có cánh mũi sáng và tàn nhang lốm đốm trên mũi.

Cô đang nhai sing gum vị trái cây.

"Cái mề đay của chị đâu?"Tay Emma đặt lên xương quai xanh rồi nhún vai bất lực.Khoé môi Laurel nhếch lên thành một nụ cười châm biếm.

"Vậy mà em tưởng nó rất đặc biệt với chị," cô nói lạnh lùng.

"Thứ mà không ai khác có được.

Cách duy nhất để lấy được sợi dây chuyền này từ chị là chặt đứt đầu chị ra!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Nếu Không Sẽ Tới Lượt Mày


Giọng Laurel nghe như đang hát khi nhại tiếng Sutton."Các con, đừng gây nhau," ông Mercer cảnh cáo, tay ông chồm qua bàn chụp lấy cặp da và chìa khoá xe."Phải đấy, đừng cãi nhau nữa," bà Mercer giục.

"Đi lấy túi xách đi.

Con có 30 giây." Laurel xoay người đi lên cầu thang.

"Các con đi xe nào? Sutton, xe con vẫn còn để ở nhà Madeline phải không?"Bà Mercer quay sang nhìn Emma chờ đợi.

"À, vâng?" Emma đoán."Đi xe em," Laurel hét vọng từ trên lầu xuống.Bà Mercer đẩy Emma ra ngoài đại sảnh.

Mũi cô ngập tràn mùi nước hoa Fracas.

Cô nhìn thật sâu vào mắt bà, cố gắng tỏ rõ mình là ai,...!và mình không phải là ai.

Chắc hẳn bà phải nhận ra con gái của mình chứ, đúng không?Nhưng bà Mercer lại đặt tay lên vai Emma, cổ hằn lên sợi gân xanh.

"Con có thể hoà nhã với cả nhà hôm nay thôi được không?" Bà nhắm mắt lại và thở dài.

"Mọi người đang chuẩn bị cho con một bữa tiệc sinh nhật thật lớn sau hai tuần nữa.


Con có thể tỏ ra mình xứng đáng dù chỉ một lần không?"Emma giật mình, rồi nhanh chóng gật đầu.

Rõ ràng họ chẳng tin lời cô tí nào.Laurel chạy rầm rầm xuống cầu thang, trên tay là một loạt túi thể thao và túi xách.

Cô nhét vào tay Emma đôi giày cao gót có quai bà Mercer đã chọn, túi vợt tennis và một túi xách da bóng màu xám tro Emma chưa từng trông thấy.Emma nhìn vào bên trong túi.

Ví cầm tay hiệu Kate Spade và iPhone được nhét vào ngăn trong.

Dưới đáy giỏ là bút bi, bút chì, cây mascara Dior và một cái iPad đời mới còn mới toanh.

Emma nhướng mày.

Ít nhất cuối cùng cô cũng biết iPad là như thế nào.Bà Mercer mở rộng cửa.

"Đi ra đi." Laurel bước nhanh ra ngoài hiên, chìa khoá xe kêu leng keng trên tay cô.

Một cái móc chìa khoá bằng bạc hiệu RETURN TO TIFFANY & CO lủng lẳng trên xâu chìa khoá.

Mang giày xong, Emma vội bước theo Laurel.

Cô có cảm tưởng nếu cô không làm vậy thì bà Mercer sẽ đập văng cô ra khỏi cửa bằng cái mái chèo trang trí trong góc đại sảnh.Ngay khi Emma vừa bước ra ngoài, mồ hôi đọng thành từng hạt trên trán cô.

Máy phun nước kêu xì xì trên bãi cỏ, vài đứa trẻ mặc đồng phục học sinh tiểu học đang đứng chờ xe buýt ngay góc đường.

Laurel liếc nhìn Emma khi cô đang băng ngang lối đi dành cho xe hơi, đôi giày cao gót nện từng tiếng lộp cộp xuống mặt đường."Thật là một lý do khập khiễng để cúp học." Laurel nhấn nút điều khiển treo trên móc khoá.

Sau hai tiếng bíp ngắn, chiếc Volkswagen Jetta đậu dưới bảng bóng rổ được mở khoá.

"Chị em sinh đôi thất lạc từ nhỏ? Chị kiếm đâu ra câu chuyện đó vậy?"Emma nhìn về phía con đường lần nữa.

Cô vẫn còn hy vọng trông thấy bóng dáng Sutton bên vệ đường, sẵn sàng với một lời xin lỗi hay lời giải thích dành cho cô.

Những chú ong chăm chỉ thản nhiên vây quanh mấy bụi hoa.

Một chiếc xe cắt tỉa cây xanh chầm chậm lướt qua.


Dãy núi phía xa đỏ rực dưới ánh mặt trời, núi Sabino Canyon ắt hẳn nằm trong số đó."Xin chào, bà chị ngớ ngẩn?"Emma giật mình.

Laurel lại bước về phía cô, nắm trong tay một phong thư nhỏ có đề tên SUTTON ở mặt trước.

"Nó nằm dưới cần gạt nước trên xe em." Giọng Laurel nhuốm đầy cay đắng.

"Chị lại có một người hâm mộ bí mật nữa à?"Emma xem xét một lúc, nhận thấy có một ít phấn hoa lốm đốm bên góc trên phong thư.

Liệu cô có nên mở bức thư không phải của mình? Nhưng Laurel vẫn còn đứng đó nhìn cô chăm chú, chờ đợi và thổi kẹo sing gum nổ lốp bốp bên tai Emma.Cuối cùng, Emma nhìn Laurel, nói.

"Phiền em cho chị chút không gian riêng." Có vẻ như Sutton sẽ nói những lời như vậy.Laurel khịt mũi và bước ra xa một bước.

Emma lướt ngón tay vào trong phong thư và rút ra một mảnh giấy kẻ ngang.SUTTON CHẾT RỒI.

CẤM MÀY NÓI AI.

TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI...!NẾU KHÔNG SẼ TỚI LƯỢT MÀY.Emma lập tức nhìn quanh sân, nhưng buổi sáng vẫn kì quặc y như vậy.

Xe buýt trường học gầm gừ dừng ở góc đường và đón mấy đứa trẻ.

Khi nó chạy đi, tiếng phanh xe ken két rít lên như tiếng thét."Thư nói gì vậy?" Laurel rướn người lên nhìn.Emma nhanh chóng vò nát mẩu giấy trong tay.

"Không có gì." Giọng cô lí nhí chỉ vừa đủ nghe.Môi Laurel cong lên càu nhàu.


Cô mở cửa xe rồi chỉ tay lên ghế.

"Vào đi."Emma làm theo lời Laurel, ngây dại ngồi vào ghế, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Tim cô đập mạnh đến nỗi cô sợ nó sẽ nổ tung lên."Chị lạ thật đấy," Laurel vừa hỏi vừa khởi động xe.

"Chị bị làm sao vậy?"Bỗng nhiên từng điểm sáng bắt đầu che phủ tầm nhìn của tôi.

Một âm thanh gấp gáp vang lên trong tai tôi.

Chị bị làm sao vậy? Tôi nghe thấy Laurel nói đi nói lại câu ấy.

Từng từ dập dềnh như cơn sóng, càng lúc càng to.Đột nhiên tôi nhìn thấy Laurel ngồi trong một hang động tối tăm.

Ánh sáng nhảy múa trên gương mặt cô.

Khoé môi cô trễ xuống.

Nước mắt lấp lánh trong mắt cô.Chị bị làm sao vậy? Chị bị làm sao vậy? Từng từ vang lên trong đầu tôi như tiếng chuông gõ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Ký Ức Trở Về


Ký ức như một ngọn lửa nhỏ cháy bùng lên trong tâm trí u tối của tôi, rồi từng mảnh, từng mảnh xuất hiện.

Giống như hiệu ứng domino, chúng tuôn trào cho đến khi tôi có được một cảnh đầy đủ trong quá khứ.

Một phần ký ức.Ngay lúc đó, tôi đã nhớ ra rất rõ ràng thời gian và địa điểm Laurel hỏi tôi câu ấy, Chị bị làm sao vậy? Và đó không phải là điều duy nhất tôi nhìn thấy.----------------------"Bữa tiệc chính thức bắt đầu," tôi thông báo, vênh váo bước ra khỏi tảng đá sau khi đã thay xong bộ bikini màu bạc.

Chân tôi vừa mới tẩy gần đây, gương mặt hoàn hảo không tì vết và mái tóc tôi sáng dịu dàng dưới ánh sáng của khu nghỉ mát.

Mọi con mắt đổ dồn về phía tôi.Garrett huýt sáo.

"Em làm suối nước nóng càng nóng thêm đây này."Tôi cười toe toét.

"Đương nhiên."Garrett vẫy tôi lại gần.

Anh ấy đang đắm mình trong dòng nước nóng ấm xoay tròn của khu nghỉ mát Clayton, một khu spa bí mật sau rặng núi.


Chúng tôi không được phép vào đây – suối nước nóng chỉ dành cho những du khách giàu có nhất – nhưng điều đó không thể ngăn được tôi và các bạn.

Chúng tôi luôn tìm cách đạt được những gì mình muốn."Lại đây nào, cưng," Madeline gọi.

Cô ấy cũng đang ở trong hồ nước nóng.

Tóc cô ấy vấn cao thành một búi tóc mềm mại, cánh tay cô thon gầy sau hàng triệu giờ tập thể dục và múa ba lê mỗi tuần, và hơi nóng của nước khiến làn da cô bóng loáng gợi cảm.M luôn đẹp hơn tôi một chút, điều này khiến tôi tức điên lên.

Và cô ấy lại còn ngồi cạnh Garrett – hơi bị gần rồi đấy.

Không phải tôi thật sự lo lắng có chuyện xảy ra giữa họ – cả M và Garrett đều biết tôi sẽ giết họ nếu họ dám – chỉ là tôi thích sở hữu Garrett cho riêng mình tôi mà thôi.Bọn tôi chỉ mới hẹn hò được hai tháng.

Mọi người đều nghĩ tôi hẹn hò anh ấy vì ảnh là ngôi sao bóng đá của trường, hoặc vì ảnh trông quyến rũ chết người hơn hẳn mấy anh chàng cứu hộ đứng ở hồ bơi trong khu nghỉ mát W, hoặc vì gia đình ảnh có một căn nhà trên bãi biển ở thành phố Cabo San Lucas mà họ thường đến ở vào mùa xuân.

Nhưng sự thật là, tôi thích Garrett bởi vì anh ấy có một chút...hư hỏng.

Ảnh không giống mấy thằng con trai tự phụ khác xung quanh tôi, chỉ biết sống cuộc sống vùng ngoại ô bình thường, yên ổn và tù túng của chúng.Tôi nhảy vào giữa hai người họ, cười lạnh nhạt với Madeline.

"Cậu không thấy bạn trai tớ đã 12 giờ ở dưới mặt nước rồi sao M? Tớ biết cậu không có khả năng phân biệt con trai."Gương mặt Madeline đỏ lên.

Không lâu trước đó, sau khi Thayer – em trai M – bỏ nhà đi, M hẹn hò với một gã tóc đen học trường dự bị Ventana.

Họ đang ở một bữa tiệc trong sa mạc, khu biệt lập cho các cặp hẹn hò.

Sau một lúc, M rời đi lấy nước uống rồi quay trở lại khu hẹn hò, tiếp tục hôn gã...!ngoại trừ việc gã trai này tóc vàng.Madeline thậm chí không nhận ra điều đó trong ít nhất vài phút; và tôi là người duy nhất đã chứng kiến.

Đôi lúc tôi tự hỏi M có đang cố gắng để trở thành Lindsay Lohan không nữa, kiểu cô gái xinh đẹp đi quậy phá, trở nên phó.ng đãng rồi hỏng hết cả cuộc đời.Tôi vỗ nhẹ bả vai đang ấm lên vì hơi nước nóng của Madeline.

"Đừng lo.


Tớ sẽ giữ bí mật cho cậu." Tôi làm động tác khoá môi lại rồi ném chìa khoá đi.Sau đó tôi lại đắm mình xuống dòng nước nóng.

Thêm vài cô gái chầm chậm bước vào hồ, họ thốt lên khe khẽ khi làn nước nóng chạm vào từng tấc da thịt.

Tôi lại thích nhảy thẳng một phát vào hồ hơn, cảm giác sốc nhiệt sẽ khiến tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái.Charlotte là người kế tiếp bước ra từ phía sau tảng đá.

Cô ấy vẫn quấn quanh mình một chiếc khăn màu hồng, tay cô che chắn cặp đùi trắng nhưng hơi thô.

Chúng tôi phấn khích chào nhau.Laurel bước ra ngay sau Charlotte, cười khúc khích như điên.

Tôi thở ra khó chịu và co đầu ngón chân lại.

Laurel đang làm gì ở đây vậy? Tôi đâu có mời nó.Điện thoại của Garrett vang lên tiếng chuông, trên màn hình hiện tên người gọi là MẸ.

Anh ấy nhảy ra khỏi hồ, nước bắn tung toé trên nền đất đá xung quanh.

"A lô?" anh nói giọng nhẹ nhàng rồi mất hút dần sau hàng cây.Madeline đảo mắt hài hước.

"Garrett đúng là cục cưng của mẹ.""Cũng có lý do cả thôi," Charlotte nói bằng một giọng biết-tuốt.


Cô ấy ngồi trên một tảng đá cạnh hồ.

"Ý tớ là, khi bọn tớ còn đang quen--""Sao cậu không thử vào hồ với bọn tớ chỉ lần này thôi, Char?" Tôi ngắt lời Charlotte trước khi cô ấy kịp bắt đầu bài độc thoại tớ-biết-rõ-bạn-trai-cậu-vì-đã-từng-hẹn-hò-với-anh-ấy.Charlotte nhấc chân cách xa làn nước nóng.

"Thôi," cô nói khó chịu.Tôi cười khúc khích.

"Thôi nào.

Da đỏ như tôm luộc thôi mà.

Tớ cá là nhiều chàng cảm thấy nhiệt phát ban gợi cảm lắm đó."Charlotte bĩu môi rồi lại nhấc chân ra xa hồ hơn.

"Tớ ngồi đây thôi Sutton.""Tuỳ cậu." Tôi chụp lấy điện thoại iPhone của Madeline đang nằm chỏng chơ trên hòn đá bên cạnh.

"Chụp hình thôi! Mọi người tập trung nào!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Hét Lên Là Tao Giết


Cả đám bọn tôi tụ tập trước khung hình, tôi ấn nút chụp.

"Đẹp, nhưng không hoàn hảo," tôi nói khi kiểm tra lại ảnh.

"M, cậu lại làm vẻ mặt tôi-là-hoa-hậu nữa rồi." Tôi quay khung hình về phía mình và mỉm cười thánh thiện như thể tất-cả-những-gì-tôi-ao-ước-là-nền-hoà-bình-thế-giới.Laurel nhìn qua vai tôi.

"Sao không thấy em vậy!" Con bé chỉ vào cánh tay trần trên hình – đó là phần duy nhất trên cơ thể nó lọt được vào khung hình."Chị biết," tôi nói.

"Chị cố ý mà."Vẻ mặt Laurel trông cực kỳ tổn thương.

Madeline và Charlotte nhìn nhau ngần ngại.

Một lúc sau, Charlotte huých vào vai Laurel.

"Dây chuyền đẹp đó, Laur."Laurel vui vẻ hơn chút ít.

"Cảm ơn chị! Em mới mua hôm nay đó.""Rất dễ thương," Madeline tán thành.Tôi nghiêng người nhìn xem cái thứ đó là gì.


Một miếng mề đay màu bạc tròn trịa nằm trên cổ Laurel.

"Chị mượn xem được không?" Tôi hỏi Laurel bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.Laurel nhìn tôi căng thẳng, sau đó con bé nghiêng người lại gần hơn."Khá đấy." Tôi di ngón tay trên miếng mề đay.

"Khá giống." Tôi dời mắt, kéo tóc cao lên để lộ sợi dây chuyền quanh cổ trông y hệt.

Tôi có nó từ rất lâu rồi, nhưng chỉ mới đeo gần đây.

Tôi đã thông báo cho cả nhóm biết sợi dây chuyền này là biểu tượng của tôi, giống như Nicole Richie luôn mặc đầm dài phủ tới gót hay Kate Moss chỉ mặc áo khoác vest với quần short jean siêu ngắn.Laurel cũng có mặt ở đó lúc tôi thông báo.

Con bé cũng ở đó khi tôi nhấn mạnh rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ tháo nó ra.

Cách duy nhất để người khác lấy được nó là phải chặt đứt đầu tôi.Laurel căng thẳng chỉnh lại phần nịt ngực của bộ bikini.

Con bé đang mặc thứ mà tôi gọi là bikini-kiểu-đĩ; phần nịt ngực ở trên thì mỏng dính còn mảnh tam giác phía dưới bé xíu như đang khoe hết hàng cho tụi tôi xem miễn phí."Đâu có giống lắm đâu," con bé cãi.

"Mề đay của chị bự hơn mà? Và cái của em thực chất không phải mề đay.

Nó đâu có mở ra được."Charlotte nhìn sợi dây chuyền trên cổ tôi rồi nhìn sợi của Laurel.

"Con bé nói đúng đó Sutton.""Ừ, trông cũng khác mà." Madeline đồng ý.Tôi rất muốn hắt nước nóng vào mặt họ.

Sao họ lại dám tán thành đứa em gái chán phèo chỉ biết bắt chước này chứ? Việc Laurel suốt ngày bám đuôi bọn tôi đã đủ tệ rồi.

Vậy mà các bạn tôi lại cho phép nó vào nhóm chỉ vì cảm thấy tội nó sau khi Thayer bỏ đi.

Tệ hơn nữa là bố mẹ tôi, đặc biệt là bố, yêu thương cưng chiều nó hết mực, trong khi đối xử với tôi như với một quả bom nổ chậm.Trước khi tôi kịp nhận ra mình đang làm gì thì tay tôi đã nắm chặt lấy cái mề đay và giật nó khỏi cổ Laurel, sau đó ném mạnh nó vào rừng.

Có tiếng vang nhỏ của kim loại nảy trên đá và tiếng xào xạc của dây chuyền rơi xuống lùm cỏ.Laurel trợn mắt.

"S-Sao chị lại làm thế?""Đó là hậu quả của việc bắt chước chị."Nước mắt tràn đầy trong mắt con bé.


"Chị bị làm sao vậy?" Con bé rên lên một tiếng đau đớn rồi leo ra khỏi hồ nước nóng, đạp lên những tảng đá và chạy vào rừng.Không ai nhúc nhích trong một lúc lâu.

Hơi nước bốc lên lượn lờ trên mặt các bạn tôi, nhưng trông nó như một điềm gở hơn là gợi cảm.

Tôi than một tiếng rồi leo lên khỏi mặt nước, cảm thấy ngập tràn tội lỗi."Laurel!" tôi gọi với vào trong rừng.

Không ai trả lời.

Tôi đành xỏ chân vào dép, mặc áo thun và quần short vải rồi bước vào rừng theo hướng con bé đã chạy đi.Những bóng đèn năng lượng mặt trời gắn dưới đất chỉ kéo dài vài mét, để lại đằng xa là bóng tối bủa vây.

Tôi lần mò bước vào một bụi cây rậm rạp, hai cánh tay duỗi ra quơ quơ trước mặt.

"Laurel?" Bỗng tôi nghe thấy một tiếng động và tiếng nhánh cây bị đạp gẫy."Laurel?" Tôi bước thêm vài bước trong bóng tối, tay vung lên dạt bụi cỏ cao sang hai bên, các gai xương rồng bé xíu đâm vào tay tôi.Sau vài bước nữa, tôi nghe được tiếng nấc.

"Laurel, thôi nào," tôi nói qua kẽ răng nghiến chặt.

"Chị xin lỗi, được chưa? Chị sẽ mua cho em một sợi dây chuyền mới." Một cái không giống hệt sợi của tôi, tôi rất muốn nói thêm.Sau khi vượt qua vài bụi cây nữa, tôi bước vào một mảnh đất trống khô cằn.

Không khí chung quanh nóng bức và khó ngửi.

Bóng tối vặn vẹo đổ xuống cắt ngang những vết nứt toác trên đất.


Đám ve sầu kêu ồn ào trong các bụi rậm chung quanh."Laurel?" Tôi la lên.

Tôi không chắc khu nghỉ mát nằm ở hướng nào nữa vì chẳng còn trông thấy ánh đèn nào xuyên qua những tán cây.

"Xin chào?" Tôi gọi to, đột nhiên đề phòng nhìn xung quanh.Có cái gì đó trong lùm cỏ vừa nhìn tôi.

Tôi nghe được tiếng thì thầm và tiếng cười dường như ở rất xa.

Và rồi một bàn tay chụp lên vai tôi, một vật lành lạnh và sắc bén kề sát bên cổ.Toàn thân tôi cứng ngắc.

Bàn tay mạnh mẽ ấy nắm lấy tay tôi ngoặc ra đằng sau.

Thứ gì đó đang ấn vào cổ tôi, tắc nghẹn, cứa vào làn da.

Cơn đau khiến tôi điếng người.

Đó là một con dao."Hét lên là tao giết," một giọng nói the thé vang lên bên tai.Và rồi....!bóng tối ập đến.-------------------------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Hoảng Loạn


Tôi bị kéo ngược trở lại xe Laurel, nơi Emma đang ngồi sững sờ trên ghế phụ, Laurel lùi xe ra lối đi dành cho xe hơi.Sutton chết rồi, Emma nghĩ.

Sutton CHẾT RỒI.

Không thể tin được.

Chết ở đâu? Sao lại chết? Không lẽ là đoạn video đó? Có người thật sự đã siết cổ chị ấy sao?Dạ dày cô quặn thắt, nước mắt dâng tràn bờ mi.

Ngay cả khi cô chưa từng gặp chị mình, ngay cả khi cô chỉ mới phát hiện ra sự tồn tại của chị ấy hai ngày trước, đó vẫn là một sự mất mát lớn lao.Biết rằng mình có một người chị em sinh đôi đối với cô là một lần trúng số độc đắc, là điều mà Emma chưa từng dám mơ đến.

Tất cả mọi hy vọng cô dồn nén bao năm qua đã dốc hết cho hai ngày này.

Vậy mà bây giờ....Thế còn cảm giác của tôi thì sao? Tôi đã nhìn chằm chằm vào bức thư khi Emma mở nó ra.

Nhìn thấy câu SUTTON CHẾT RỒI viết bằng giấy trắng mực đen khiến tôi không thể chối cãi được nữa.

Tôi chết thật rồi.

Và tôi bị mưu sát – mớ ký ức lộn xộn của tôi đã đúng.


Bóng tối.

Một cú đập.

Con dao dí vào cổ.Tên sát nhân muốn cô em gái sinh đôi của tôi phải thế chỗ tôi để không ai tìm ra sự thật.

Làm như chuyện đó dễ dàng lắm! Giá mà tôi có thể thốt nên lời.

Tôi không muốn gửi gắm cuộc đời mình vào tay người khác.Emma cũng chẳng muốn điều đó.

Cô hít vào một hơi mạnh đến nỗi Laurel phải quay sang.

"Gì thế?" Khoé môi Laurel trễ xuống.Emma bấu chặt đầu ngón tay vào mảnh giấy.

Sutton chết rồi.

Laurel xứng đáng được xem nó đúng không? Em gái của Sutton cần được biết chị mình đã chết, không phải sao? Nhưng Emma lại không thể cho Laurel xem.

Lỡ như Laurel không tin cô, chỉ cho rằng cô lại tìm cách trốn học? Và lỡ như lời đe doạ trong bức thư là thật? TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI, NẾU KHÔNG SẼ TỚI LƯỢT MÀY.

Nếu Emma nói cho người khác biết, chuyện tồi tệ có thể xảy ra."Không có gì đâu," cuối cùng cô đành nói.Laurel nhún vai rồi lái xe ngang qua khu nhà lân cận, quẹo phải vào một khu công viên lớn có khoảng sân chơi rộng, đường chạy dành cho chó và ba sân tennis ngoài trời.

Laurel lại quẹo một lần nữa.

Một bên họ là dãy siêu thị bán đồ hữu cơ và các cửa hàng thời trang, một bên là cửa hàng chuyển phát nhanh UPS, đồn cảnh sát khu vực và một lối đi có hàng rào bằng đá dẫn vào trường trung học Hollier.Một dãy xe hơi đang xếp hàng chờ quẹo vào bãi đỗ xe.

Những cô nàng tóc vàng đeo kính râm hiệu Ray-Bans ngồi lười biếng trong mấy chiếc mui trần.

Tiếng nhạc xập xình phát ra từ chiếc Escalade khổng lồ có dán dòng chữ ĐỘI TUYỂN BÓNG ĐÁ TRƯỜNG HOLLIER.

Một cô nàng tóc đen lái chiếc Vespa màu xanh ngọc bích lạng lách qua hàng xe đang chờ, đôi khi chỉ cách mấy chiếc xe hơi có vài inch.Emma nhìn đồn cảnh sát khi xe quẹo vào trường.

Có sáu chiếc xe cảnh sát đậu ngoài bãi đỗ.

Một cảnh sát mặc đồng phục ngay lối ra vào đang dập điếu thuốc trên tay.Laurel chạy xe lên dốc ngang qua một biển hiệu màu đỏ ghi chữ BÃI ĐỖ XE LỚP 11.


Cô liếc mắt nhìn Emma.

"Chị không giấu mẹ vụ cái xe mãi được đâu.

Em cũng không muốn làm tài xế cho chị suốt cả năm."Ngay lúc đó, Emma chợt nhớ ra một chuyện.

Cô quay sang hỏi Laurel.

"Sao tối qua em không tự lái xe tới tiệc của Nisha?"Laurel phồng má.

"Xì.

Bởi vì bố đem xe em đi bảo trì.

Biết rõ mà còn hỏi."Xe họ chạy ngang qua dãy xe hơi đậu trong bãi.

Không khí nơi đây giống như trong một bữa tiệc trước giờ khai mạc trận bóng đá.

Bọn trẻ đứng tựa vào đầu xe, miệng nhâm nhi mấy ly sinh tố Jamba Juice.

Các chàng trai chơi đá bóng trên quảng trường bụi bặm cạnh bãi đỗ xe.

Ba cô gái xinh xắn mang dép xỏ ngón Havaiana đủ màu chụm đầu xem mấy bức ảnh của kỳ nghỉ hè bằng cái máy tính xách tay đặt trên thành sau chiếc xe Mini.Sutton chết rồi, Emma nghĩ đến điều đó lần nữa.


Sự bừng tỉnh thôi thúc cô như một cơn sóng dữ cuồn cuộn.

Cô phải hành động.

Cô không thể chịu đựng được nữa, bất kể mảnh giấy có đe doạ như thế nào.

Tim Emma bắt đầu đập mạnh.Laurel đánh xe vào khoảng trống cạnh một thùng rác chất đầy vỏ chai và cốc giấy Starbucks.

Ngay khi cô vừa tắt máy, Emma bật mở cửa xe và nhảy ra ngoài, băng qua sân và hướng thẳng về phía đồn cảnh sát."Này!" Laurel hét lên đằng sau cô.

"Sutton? Chị làm cái quái gì vậy?"Emma không trả lời.

Cô bước xuyên qua đám cây bụi héo úa nằm giữa trường Hollier và bãi đậu xe của đồn cảnh sát.

Bụi gai cào trên cánh tay cô nhưng cô không màng để ý.

Chui ra khỏi đám cỏ úa đầy gai, Emma xông thẳng đến cửa đồn.Bên trong đồn cảnh sát mát lạnh và mờ tối.Căn phòng lớn được chia thành nhiều buồng và bàn nhỏ, không khí có mùi món gà Kung Pao trộn lẫn mùi mồ hôi.

Điện thoại reo inh ỏi, máy bộ đàm kêu rè rè và đài phát thanh chương trình thể thao phát giọng đều đều bên vách..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Trang Này Không Tồn Tại


Tấm mành cửa kiểu Ý đóng đầy bụi, lon Fanta móp méo ngập đầy đầu lọc thuốc lá nằm trên sàn ngay bên hông cửa.

Trên tấm bảng treo tường đằng xa dán một tấm áp phích đề chữ THẤY GÌ, NÓI ĐÓ và vài tấm hình truy nã.Tấm ảnh trắng đen của một chàng trai trẻ tóc đen và đôi mắt hút hồn quen thuộc khiến Emma chú ý.

THAYER VEGA.

MẤT TÍCH TỪ NGÀY 17 THÁNG 6.

Emma đã từng thấy tấm ảnh này trên Facebook của Sutton.Một người đàn ông già tóc tai bù xù mặc áo choàng chiếm hết chỗ trên băng ghế duy nhất trong phòng.

Hai tay lão bị còng lại.

Khi lão trông thấy Emma, đôi mắt lão bừng sáng và miệng nở nụ cười thật tươi như muốn nói ta-là-loại-người-thích-khoe-hàng-với-các-cô-gái-trẻ."Có việc gì thế?"Emma xoay người lại.

Một cảnh sát trẻ tuổi tóc đinh ba phân màu bạch kim nhìn cô từ phía sau bàn lễ tân.

Cái quạt bàn trên bàn gã thổi không khí ẩm mốc vào mặt Emma.

Màn hình chờ trên máy tính của gã hiện ảnh hai đứa trẻ mắt to mặc đồng phục bóng chày.Emma dán mắt vào cặp còng lủng lẳng trên thắt lưng gã và cây súng trong bao súng đặt bên hông.


Cô liếm môi và bước lên vài bước."Em muốn báo cáo một...!vụ mất tích.

Có thể là vụ giết người."Đám lông mày nhợt nhạt gần như không thấy của gã tóc vàng nhướng lên.

"Ai mất tích?""Người chị sinh đôi của em." Và rồi câu chuyện tuôn ra xối xả khỏi miệng cô như máu phun ra từ miệng vết thương.

"Tối qua, em nghĩ mọi việc chỉ là do nhầm lẫn, và Sutton vẫn ổn," cô kết thúc câu chuyện.

"Nhưng sáng nay, em nhận được bức thư này."Cô mở bức thư ra, vuốt thẳng nó rồi đặt lên bàn gã cảnh sát.

SUTTON CHẾT RỒI.

CẤM MÀY NÓI AI.

TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI...!NẾU KHÔNG SẼ ĐẾN LƯỢT MÀY.

Trông bức thư rất thật và đáng sợ dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ.Gã tóc vàng lẩm nhẩm đọc.

"Sutton," gã thì thào nhấn mạnh.

Như vừa có một bóng đèn sáng lên trên đầu gã, tay gã nhấc điện thoại và ấn nút gọi.

"Quinlan? Rảnh không?"Gã cúp máy và đẩy cái ghế màu cam cạnh bàn ra.

"Ngồi đây," gã bảo Emma.

Rồi gã chụp lấy bức thư, đi thẳng tới phía sau đồn và biến mất vào một văn phòng nhỏ đề biển tên THÁM TỬ QUINLAN.

Emma nhìn chăm chú vào bóng gã cảnh sát in trên cửa sổ.

Tay gã di chuyển rất nhanh khi đang nói.Cánh cửa văn phòng vị thám tử mở ra lần nữa, gã tóc vàng bước ra.

Theo sau là thám tử Quinlan, một người đàn ông cao to tóc đen trông lớn tuổi hơn gã, kẹp dưới nách một tập hồ sơ và tay cầm tách cà phê in chữ ĐẠI HỌC ARIZONA.Khi trông thấy Emma ở bàn lễ tân, ông nhăn nhó.


"Đã bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này rồi hả?" Ông truy vấn, vẫy vẫy bức thư của Emma trong không khí.Emma nhìn quanh.

Liệu ông ấy có đang nói với ai khác không? Ngoài Quý Ngài Khoe Hàng ngồi trên băng ghế ra, cô là người duy nhất còn lại trong phòng.

"Sao ạ?"Quinlan dựa cánh tay lên lưng ghế.

"Nhưng vụ đe doạ giết người lần này có vẻ mới đấy nhỉ Sutton."Cái tên Sutton là một cú th.úc mạnh vào bụng Emma.

"Không.

Cháu không phải Sutton.

Cháu là em gái sinh đôi của chị ấy, tên Emma.

Anh ấy không nói rõ với chú sao?" Cô chỉ ngón cái về phía gã cảnh sát tóc vàng.

"Chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với chị Sutton, và bây giờ kẻ đó đang đe doạ cháu! Cháu nói thật mà!""Thật như năm ngoái cô báo có một thi thể gần khu vực núi Lemmon hả?" Cơ hàm Quinlan cứng lại.

"Hay như cái lần cô nói hàng xóm của cô nuôi chín mươi con Chihuahua trong nhà khách? Hay là cái lần cô thề lên thề xuống là đã nghe thấy tiếng em bé khóc trong thùng rác phía sau cửa hàng tạp hoá Trader Joes?" Ông vỗ vỗ vào tập hồ sơ.

"Cô không nghĩ là tôi có lưu lại đầy đủ chiến tích của cô hả?"Emma trợn mắt nhìn tập hồ sơ, cái tên SUTTON MERCER được viết trên nhãn dán bằng mực đen đậm.

Nó khiến cô nhớ tới người anh nuôi David ở thành phố Carson.


David đã từng vài tuần một lần gọi điện báo cảnh sát buồng vệ sinh công cộng trong công trường gần đó bốc cháy, chỉ để được nhìn xe cứu hoả chạy ngang.

Các điều phối viên 911 cuối cùng cũng nắm được trò của ảnh, thế nên họ đã không tin khi David gọi điện la thét báo cáo về một ngọn lửa khủng khiếp đang tung hoành trong sân sau nhà ảnh.Kết quả là ngọn lửa đã nuốt chửng nửa ngôi nhà trước khi lính cứu hoả tới ứng cứu.

David chính thức trở thành Thằng Nhóc Báo Cháy Nhà Vệ Sinh Công Cộng.

Không lẽ cảnh sát thực sự nghĩ Sutton là Cô Gái Báo Có Em Bé Trong Thùng Rác?Emma vội vàng lục lọi trong túi xách của Sutton cho đến khi cô tìm thấy chiếc iPhone hồng.

Cô mở trang video Travis đã cho cô xem bằng những ngón tay run rẩy.

"Có một đoạn video quay cảnh ai đó siết cổ chị ấy.

Có lẽ ông sẽ nhận ra chỗ đó ở đâu."Trang web cuối cùng cũng tải xong.

Emma đánh chữ ‘SuttonlnAZ’ vào ô Tìm Kiếm.

Sau một lát, một trang mới xuất hiện, thông báo: TRANG NÀY KHÔNG TỒN TẠI..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Tiền Sử Phạm Tội


"Cái gì?" Emma thốt lên.

Cô nhìn hai cảnh sát với vẻ cầu xin.

"Nhất định là có gì đó nhầm lẫn ở đây.

Đoạn video đã được đăng trên này hai ngày trước, cháu thề mà!"Quinlan làu bàu.

Trước khi Emma kịp biết chuyện gì đang xảy ra, ông đã chụp lấy túi xách trên vai cô.

Ông lôi ra cái ví xanh hiệu Kate Spade của Sutton, mở khoá kéo và rút ra tấm bằng lái xe.

Ở hàng trên cùng bằng lái là chữ ARIZONA in mực xanh.

Trong tấm ảnh thẻ, Sutton mỉm cười nhìn thẳng ống kính, lớp trang điểm trên mặt cô vô cùng hoàn hảo và không có sợi tóc nào ở sai vị trí.Emma ngay lập tức nghĩ đến ảnh thẻ trên bằng lái của mình, tấm ảnh được chụp trong Sở Quản lý Cơ giới dưới ánh đèn mờ đục và không có máy điều hoà, ngay sau hôm cô vừa đi nhổ răng khôn khẩn cấp.

Tóc cô bết dính vào trán, lớp trang điểm bắt đầu chảy ra trên mặt và cằm cô sưng phù lên như một con sóc chuột.


Tóm lại trông cô y hệt một con chằn tinh da nhờn.Quinlan đưa qua đưa lại ví cầm tay trước mặt Emma.

"Cái này ghi rõ cô là Sutton Mercer.

Không phải Emma nào cả.""Cái đó không phải của cháu," Emma nói yếu ớt.

Cô cảm thấy mình giống chú chim bị nhốt trong gara đóng kín của Clarice vài tuần trước – điên cuồng và bất lực.

Làm sao cô có thể chứng minh mình không phải là Sutton khi mà cô trông giống hệt chị ấy?Emma choáng váng nhận ra: tên sát nhân đã quan sát cô khi cô đang ngồi chờ Sutton.

Có lẽ hắn đã dụ cô đến đây? Sutton đã chết bao lâu rồi? Hơn nữa, nếu không có cô gái nào mất tích thì cũng không có tội ác nào ở đây cả.Cô chỉ về phía bức thư.

"Ít nhất có thể kiểm tra dấu vân tay trên đó được không?"Ông lùi lại, khoanh tay trước ngực và nhìn cô như muốn nói cô-đang-đùa-với-tôi-đấy-à? "Tôi đã nghĩ một cô gái bị tạm giam xe sẽ không thể gây thêm vấn đề nào nữa.

Chúng tôi sẽ tăng thêm tiền phạt.""Nhưng..." tiếng Emma vô vọng nhỏ dần.

Cô chẳng biết phải trả lời thế nào nữa.

Điện thoại của gã cảnh sát tóc vàng reo lên, gã nhào tới bắt máy.

Một cảnh sát đội nón cao bồi màu nâu lao vào phòng và đi về phía phòng thẩm vấn."Đây." Thám tử Quinlan quẳng bức thư và ví của Sutton vào lòng Emma kèm cái nhìn chán ghét.

Ông cúi người xuống để đối mặt với cô.

"Giờ tôi sẽ đưa cô về trường.

Nếu tôi còn bắt gặp cô lảng vảng ở đây lần nữa, cô sẽ bị tạm giam một đêm.

Để xem đến lúc đó cô còn vui nổi không.


Đã hiểu chưa?"Emma gật đầu.Quinlan đưa Emma ra ngoài và băng qua bãi đỗ xe.

Trước sự hoảng sợ của Emma, ông mở khoá xe cảnh sát và chỉ vào ghế sau.

"Lên đi."Emma há hốc mồm nhìn ông.

"Thật sao ạ?""À há!"Cô xiết chặt nắm tay.

Không thể tin được.

Sau một phút ngẩn người, cô leo vào băng ghế sau xe cảnh sát, chỗ ngồi thường xuyên của bọn tội phạm.

Trong xe có mùi pha trộn của bãi nôn và miếng sáp thơm hình cây thông.

Ai đó đã viết dòng chữ ĐỒ KHỐN NẠN trên chiếc ghế giả da.Quinlan leo vào ghế lái và xoay chìa khoá xe trong ổ.

"Tôi đang chạy sang trường Hollier," ông nói vào máy vô tuyến được gắn liền với trung tâm điều khiển.

"Sẽ trở lại ngay." Emma hạ thấp người trên ghế.

Ít ra ông ấy cũng không bật còi hụ.Khi thám tử Quinlan lái xe ra khỏi bãi đỗ, những suy nghĩ mới dần dần thành hình trong đầu Emma.

Đóng giả Sutton ở bữa tiệc thật dễ dàng – thậm chí còn vui nữa.


Nhưng cô chỉ muốn gặp Sutton chứ không phải sống cuộc sống của chị ấy.Và mặc dù cô luôn muốn điều tra tội ác, cô cũng chưa từng tưởng tượng cô sẽ là một phần của vụ án đó như lúc này.

Nếu chẳng ai trong số họ tin tưởng cô – gia đình Sutton và cảnh sát – thì còn ai có thể tin cô nữa đây? Emma không còn lựa chọn nào khác.

Cô chỉ có thể một mình điều tra sự thật.Em không thật sự một mình đâu.

Tôi xem xét lần nữa lý do tại sao tôi lại ở đây với Emma, nhìn từng bước đi của con bé, lượn lờ saulưng con bé trong khi nó sống cuộc sống của tôi, hẹn hò với các bạn tôi, và hôn bạn trai tôi.Bà Hunt già, người hàng xóm ma quái nuôi rất nhiều mèo của tôi đã từng nói, những linh hồn lần lữa ở lại thế giới này chỉ khi họ còn những việc chưa hoàn thành khiến họ không thể siêu thoát.

Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại ở đây – để phá giải bí ẩn về cái chết của chính tôi.Mười phút sau, Emma đứng trong nhà vệ sinh nữ dưới tầng trệt của trường cấp ba Hollier.

Nhà vệ sinh lát gạch hồng này có mùi chất tẩy rửa hiệu Ajax và ám đầy khói thuốc lá.

Cũng may là không có ai ngồi trong các buồng vệ sinh và không có cô gái nào đứng soi gương nơi bồn rửa.Emma nhìn chằm chằm vào gương mặt đẫm nước mắt của mình phản chiếu qua tấm gương vằn vện nước bẩn.

Bên dưới mắt cô có quầng thâm, trán cô nhăn lại vì lo lắng, các đốm đỏ lấm tấm hiện trên má và cằm cô mỗi khi cô khóc..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Lớp Học Tiếng Đức


Cô cố gắng cười lên, nhưng khoé miệng lại trễ xuống thành một gương mặt rầu rĩ.

"Tỉnh táo lại nào," cô gắt gỏng mắng cái bóng trong gương.

"Mày có thể làm được.

Mày có thể giả làm chị Sutton mà."Cô bắt buộc phải làm thế, ít nhất là cho tới khi cô thuyết phục được người khác tin tưởng mình.

Đêm qua cô đã giả làm Sutton rất tốt, nhưng đó là vì cô không hề biết chuyện đã xảy ra.Nỗi đau lại đâm vào tim cô lần nữa, mặt Emma lại tràn đầy nước mắt.

Cô với tay rút ra mảnh khăn giấy, lòng tự hỏi, đã bao nhiêu lần Sutton sử dụng nhà vệ sinh này? Bao nhiêu lần chị ấy đứng ngắm mình trong gương? Chị ấy sẽ cảm thấy thế nào về việc Emma thế chỗ mình?Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc lắm về chuyện này.

Làm sao Emma có thể tìm ra tên sát nhân khi đóng giả tôi? Gần như là không thể.

Thế nhưng, Emma là người duy nhất ngoài tên sát nhân biết rõ tôi đã chết.


Con bé là hy vọng duy nhất của tôi.Chuông reo lên.

Emma vội lôi từ trong giỏ Sutton ra một tuýp kem che khuyết điểm và bôi lên vùng quanh mắt, chải phồng mái tóc đen lần nữa rồi bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh tự tin hết mức có thể, cho dù ruột gan cô đang thắt lại.Hành lang tầng trệt đông nghịt người đang đứng cạnh tủ đồ của họ, các cô gái ôm nhau và phấn khởi hò hét về kỳ nghỉ hè của mình, các chàng trai mặc áo thun thể thao xô đẩy nhau vào trong hồ phun nước."Chào Sutton!" một cô gái gọi to khi Emma đi ngang.

Emma buộc mình phải cong môi mỉm cười.

"Tớ mong đến bữa tiệc thứ sáu tuần sau của cậu quá!" một gã trai gào to với Emma từ phía bên kia sảnh.

Hai cô gái tóc đen ngồi trong lớp đang thầm thì với nhau và chỉ vào cô.Bức thư đe doạ lại xuất hiện trong đầu Emma.

Bất cứ ai cũng có thể là người đã viết nó, và có khi kẻ đó lại là người trong trường.Cô lôi ra thời khoá biểu lúc sáng bà Mercer nhét vào tay cô.

May mắn là cô đang đứng gần lớp học đầu tiên trong ngày của Sutton, lớp học được viết tắt một cách đơn giản Đ-103, phòng 114.Khi Emma vừa bước qua ngưỡng cửa phòng học, cô trông thấy một lá cờ đen - đỏ - vàng treo trên hộp thư cạnh bảng đen.

Một tấm áp phích ghi chữ HÃY TÔN TRỌNG SỨC MẠNH CỦA ÂM SẮC được dán cạnh bàn giáo viên.

Trên vách tường đối diện là một tấm áp phích in hình một cậu trai mũm mĩm mặc quần da có quai đeo, kiểu trang phục truyền thống ở Đức, miệng cậu đang nói MỘT, HAI, BA! bằng tiếng Đức.Emma cau mày.

Hoá ra chữ Đ trên thời khoá biểu là viết tắt của Tiếng Đức.

MỘT, HAI, và BA là những chữ tiếng Đức duy nhất Emma biết.

Quá tuyệt.

Cô cố kiềm lòng để không phải khóc thêm lần nữa.Ngày càng nhiều người mỉm cười nhìn Emma khi cô bước giữa lối đi và ngồi đại vào một ghế gần cuối lớp.

Bỗng cô chú ý thấy một chàng trai tóc đen rất quen ngồi bên cửa sổ đang dõi mắt nhìn ra đường chạy đua marathon ngoài sân.


Đó là Ethan, chàng trai ngắm sao Emma đã gặp tối qua.

Quý Ngài Nổi Loạn Vô Cớ.Ethan quay lại nhìn cô như thể anh đã cảm nhận được ánh mắt của Emma.

Đôi mắt anh dường như trở nên sinh động hơn khi nhìn thấy cô.

Emma cười chào thân thiện với anh, anh cũng mỉm cười lại.

Nhưng khi một cô gái khác đi ngang và thầm thì "Chào Ethan," anh chỉ gật đầu chào."Suỵt!" Có tiếng gọi từ dãy bên kia phòng.

Emma nhìn quanh và trông thấy mái tóc đầu đinh vàng óng của Garrett ngồi cách cô vài hàng ghế.

Anh vẫy tay và nháy mắt với cô.

Cô vẫy tay chào lại, nhưng trong lòng cảm thấy mình như một kẻ mạo danh.

Bạn trai Sutton sẽ nghĩ gì khi biết chị ấy đã chết? Nhưng giờ cô thậm chí không thể nói sự thật cho anh ấy biết.Chuông reo lên lần nữa, mọi người tranh nhau tìm ghế ngồi xuống.

Một phụ nữ Châu Á tóc tém cứng nhắc bước vào phòng, cô mặc một chiếc váy xanh dài trông hết sức ngột ngạt dưới thời tiết nóng bức ở Arizona.


"Cô Fenstermacher", cô giáo viết tên mình lên bảng bằng nét chữ bén nhọn rồi gạch dưới.

Emma tự hỏi không biết cô có đổi họ để tăng sức thuyết phục cho môn tiếng Đức không nữa.Cô Fenstermacher hạ cái gọng kính bằng nhựa trong suốt trên mũi xuống thấp một chút và bắt đầu điểm danh.

"Paul Anders?" Cô gọi."Có ạ," một cậu trai đeo kính gọng đen và mặc áo thun in hình ban nhạc Gấu Xám lầm bầm."Trả lời bằng tiếng Đức!" Cô giáo chỉ cao hơn mét rưỡi, nhưng giọng cô có gì đó mạnh mẽ và đầy hăm doạ đến nỗi khiến cả lớp cảm giác cô có thể đá vào mông chúng."Ồ." Paul đỏ mặt.

"JA." Từ tiếng Đức phát âm nghe như tiếng reo vui mừng."Garrett Austin?""JA, JA." Garrett phát âm tiếng Đức như một đầu bếp Thuỵ Điển.

Cả lớp cười khúc khích.Cô Fenstermacher gọi thêm vài cái tên nữa.

Emma lướt những ngón tay trên mặt bàn, nơi ai đó đã khắc lên một hình thù rối rắm kỳ quặc.

Nói JA khi nghe gọi tên Sutton Mercer, cô lặp đi lặp lại trong đầu, gần như chắc chắn mình sẽ quên mất từ đó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Mình Thật Xấu Tính


Sau khi đọc thêm chín cái tên, cô Fenstermacher nhìn vào danh sách lớp, sắc mặt tái đi.

"Sutton Mercer?" Cô giáo gọi cái tên này bằng giọng khó chịu nhất từ trước đến giờ.Miệng Emma há ra nhưng không thốt nên lời, như thể có ai đó nhét đầy món thịt bê chiên kiểu Ý vào cổ họng cô.

Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cô, tiếng cười khúc khích lại bắt đầu.Lông mày cô giáo nhướng cao hết cỡ.

"Tôi thấy cô ngồi ở đó rồi, QUÝ CÔ Mercer.

Tôi cũng biết rõ cô là ai.

Cô là một ĐỨA TRẺ PHÁ PHÁCH.

Con nít quỷ.


Nhưng không được phép như vậy trong lớp của tôi, CÓ HIỂU KHÔNG?" Cô nói văng đầy nước miếng.Cả lớp xoay đầu nhìn Emma rồi quay sang nhìn bà Fenstermacher rồi lại nhìn Emma, như thể họ đang xem một trận đấu bóng bàn.

Emma liếm môi.

"JA." cô nói, giọng khàn khàn.Cả lớp lại cười to.

"Tớ nghe nói cậu ấy gần như bị cảnh sát bắt hai lần trong hè rồi đó," một cô gái mặc áo khoác len dài và quần jean bó thầm thì với người bạn tóc xoăn ngồi dãy bên cạnh.

"Tớ cũng nghe nói cậu ấy bị tạm giam xe rồi.

Cậu ấy vi phạm luật lệ giao thông nhiều tới nỗi cảnh sát phải giam xe luôn.""Sáng nay tớ lại thấy cảnh sát chở cậu ấy tới trường," cô gái tóc xoăn lầm rầm trả lời.Cô nàng mặc áo khoác len nhún nhún vai.

"Chẳng lạ gì."Emma ngồi lọt thỏm trên ghế, nghĩ về tập hồ sơ của Sutton ở đồn cảnh sát.

Chị ấy là loại người điên cuồng gì vậy? Cô cho tay vào túi và chạm đến góc bức thư, mong muốn đến tuyệt vọng có ai đó sẽ tin cô.

Nhưng rồi cô thả lỏng nắm tay, lấy ra cái iPad của Sutton và đặt nó lên bàn.

Giờ thì cô chỉ ước có thể tìm ra cách bật nó lên.Lại thêm sáu lớp học với các giáo viên thận trọng.

Emma rơi vào tình trạng xấu hổ đến tám lần.

Trong giờ ăn trưa Madeline và Charlotte chúc mừng cô vì đã đến trường bằng xe cảnh sát – rõ ràng đối với họ chuyện đó thật oách.Cuối cùng Emma cũng mở được tủ đồ của Sutton vào giờ tan học.

Cô không còn một xu dính túi, đành phải lấy tiền trong ví của Sutton để ăn trưa, vì cô nhận ra không có cách nào cô nhịn được cả ngày mà không ăn gì.Ngoài tiền mặt, bằng lái xe thuộc hàng siêu mẫu nước Mỹ, thẻ tín dụng Amex Blue và một cuốn sổ tay bỏ túi cung Xử Nữ trong tháng tám, Emma còn tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi mật mã ổ khoá tủ đồ của Sutton, cứ như Sutton đã cố ý để nó ở đó cho Emma tìm thấy vậy.Giá mà tôi đã cố ý đặt nó ở đó.


Giá mà tôi có thể để lại cho Emma hàng tấn manh mối về kẻ đã làm chuyện này với tôi – biết đâu có thể giúp con bé tìm ra tên giết người.Dù vậy tôi cũng thấy thật ngưỡng mộ con bé vì đã vô cùng cẩn thận nghiên cứu từng mảnh giấy nhỏ trong ví tôi như thể chúng chứa đựng những manh mối sống còn.

Con bé còn soạn ra một danh sách về bạn cùng lớp của tôi, viết những thứ kiểu như "Sienna, ngồi trên hai bàn, lịch sử tiếp xúc: cười, có vẻ thân thiện, nói về vụ-tai-nạn-em-bé-và-trứng", hay "Geoff, ngồi trong góc, nhìn mình rất lạ, hay nói đùa (chắc vậy) rằng hôm nay mình trông rất khác".Nếu đổi ngược lại là tôi, liệu tôi có thể điều tra kỹ càng được như Emma không? Liệu tôi có thèm bận tâm đến việc trả thù cho đứa em gái sinh đôi mà tôi chưa từng gặp?Tôi cũng để ý thấy Emma thường đi xuống hội trường với đôi môi ngậm chặt như thể con bé đang nín thở, chui vào nhà vệ sinh chỉ để nhìn vào gương, như thể con bé sẽ được tiếp thêm dũng khí để tiếp tục.

Cả hai chúng tôi đều đang giữ bí mật.

Chúng tôi thật sự rất đơn độc.Emma mở tủ đồ, bên trong ngoại trừ một cuốn vở cũ kỹ mốc meo ở góc tủ thì chẳng có gì.

Mặt trong cửa tủ dán vài tấm ảnh của Sutton, Madeline và Charlotte.

Emma cất mấy quyển sách được phát hôm nay vào tủ, cô đã phải nhồi nhét chúng vào cái túi xách da tí hon của Sutton – Ai mà khờ tới nỗi đem cái túi da sành điệu đến trường thay vì một cái ba lô nhỉ? Bỗng một cánh tay đặt lên vai cô."Cậu đang nghĩ đến việc cúp học lớp tennis phải không?"Emma xoay người lại.

Charlotte đang đứng trước một tấm áp phích VÌ SAO MA TUÝ KHÔNG HAY HO.

Cô cột mái tóc đỏ thành kiểu đuôi gà, mặc áo thun trắng, quần sọt thi đấu màu đen và mang đôi giày thể thao Nike.

Một túi tennis hệt như cái mẹ Sutton đã đưa Emma đang đung đưa trên vai Charlotte.Tennis.


Phải rồi.

"Đúng là tớ đang nghĩ vậy đấy." Emma lầm bầm."Cậu không cúp được đâu." Charlotte vòng tay qua cánh tay Emma và kéo cô xuống đại sảnh.

"Thôi nào, Laurel đã đem túi vợt của cậu cất vào phòng thay đồ sau khi cậu cố bỏ trốn sáng nay.

Cô Maggie sẽ giết chúng ta nếu đến trễ đó."Emma vừa đi vừa nhìn Charlotte, ngạc nhiên khi thấy cô ấy cũng ở trong đội Tennis.

Với cơ thể mạnh mẽ như vậy, Charlotte trông còn hơn cả một nữ đô vật ấy chứ.

Thế rồi Emma cắn cắn môi, cảm thấy tội lỗi vì đã nghĩ như vậy.

Mình thật là xấu tính..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Đội Trưởng Đội Tennis


Theo như mớ ký ức đã nổi lên gần đây trong đầu tôi thì như vậy chả thể gọi là xấu tính.

Và không biết vì sao, tôi có cảm giác chút ký ức đó chỉ là phần nổi của một tảng băng khổng lồ.Emma và Charlotte đi ngang tấm bảng dán đầy ảnh kỷ yếu của học sinh trong trường từ nhiều năm trước.

Emma chợt thấy một tấm ảnh Sutton và bạn bè đứng trước sân trường cười lớn.Bên cạnh là tấm ảnh chụp Laurel và một chàng trai tóc đen ngồi trên băng ghế trong phòng tập thể hình vô tư chơi búng ngón tay.

Emma phải nhìn lại lần nữa để chắc chắn.

Đó đúng là chàng trai trong tấm ảnh chụp buổi đi chơi thác, và cũng là người được thông báo mất tích trong đồn cảnh sát sáng nay: Thayer, em trai của Madeline.Emma tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.

Cậu ta đang ở đâu và tại sao lại bỏ đi? Có khi nào cậu ấy cũng giống Sutton, không phải bỏ đi mà là bị..."Ngày đầu đi học thế nào?" Mái tóc đuôi gà của Charlotte nhún nhảy trên lưng cô ấy."Ờ...!cũng ổn." Emma hướng mắt về phía hai cô gái đang đi ngược chiều, trên tay họ cầm kịch bản vở Yểu Điệu Thục Nữ.

"Chỉ có điều tất cả các giáo viên của tớ đều cư xử như thể họ muốn giế.t chết tớ."Charlotte khịt mũi.

"Làm như lạ lắm ấy."Emma lướt ngón tay dọc theo quai đeo thô ráp của túi tennis.

Cô ước gì có thể cảm thấy chuyện này bình thường.


Không phải ngày nào cô cũng bị giáo viên gọi là con nít quỷ, hoặc bắt cô ngồi hàng ghế đầu tiên để dễ dàng để mắt tới cô, hoặc nhìn chằm chằm cô và nói, "Bàn ghế trong phòng này đã được bắt vít chặt vào sàn rồi đấy Sutton.

Nói em biết trước." Ờ, OK!Nhưng Charlotte đã chuyển sang than vãn về giáo viên thể dục và thứ gì đó bị cô gọi là Nắp Cống Bốc Mùi.

"Và bà cô Grady dạy môn Lịch Sử còn quyết tâm chỉ trích tớ," cô rê.n rỉ.

"Bả gọi tớ lên văn phòng sau khi hết tiết và ca cẩm, Em là một cô gái thông minh Charlotte ạ.

Đừng có chơi bời với đám bạn của em nữa.

Phải đạt được thành công trong cuộc đời mình chứ!" Cô đảo mắt.Họ tiếp tục đi ngang phòng sinh học.

Một bộ xương người được đặt ngay cửa lớp khiến Emma rùng mình.

Chị Sutton có khi đã thành như vậy rồi, cô sợ hãi nghĩ.Charlotte huých vào hông Emma.

"Nói chuyện tớ đủ rồi.

Còn cậu thì sao?" Cô liếc nhìn cổ Emma.

"Dây chuyền của cậu đâu rồi?"Emma nhìn xuống cái cổ trống không của mình.

"Tớ không biết nữa."Charlotte nhướng mày.

"Ngạc nhiên thật đó." Cô hất túi tennis trên vai lên cao hơn.

"Chuyện giữa cậu và Garrett thế nào rồi?""Ờ, ảnh vẫn ổn," Emma chậm chạp trả lời.

Cô nghĩ về tấm ảnh hạnh phúc của Sutton và Garrett trên Facebook.


Cô sẽ phải vượt qua hết mấy chuyện rắc rối đó.Charlotte mỉm cười kín đáo vẻ thờ ơ.

"Tớ nghe nói anh ấy đang chuẩn bị món quà sinh nhật đặc biệt cho cậu đấy.""Ồ, vậy à?""À há.

May mắn thật đấy." Charlotte nói gượng gạo.

Emma nhìn sang cô đầy cảnh giác, nhưng Charlotte đã bận rộn loay hoay với quai đeo của túi vợt tennis.Một lúc sau, họ bước vào một căn phòng thay đồ vọng đầy tiếng vang: tiếng đóng sầm cửa, tiếng đội cổ vũ đang làm nóng người bằng cách hô lớn và vỗ tay liên tục.

Emma nhanh chóng thay quần sọt và áo thun mẹ Sutton đã chuẩn bị sẵn, rồi bước theo Charlotte qua các hành lang quanh co đến chỗ họp mặt của đội tennis.Tất cả các cô gái đều đang ngồi trên sàn thực hiện các bài tập khởi động giãn cơ.

Emma thấy Laurel ngồi hàng thứ hai; cô bé lập tức quay đầu đi khi trông thấy cô.

Một cô gái ngồi hàng đầu đang quắc mắt nhìn Emma.

Đó là Nisha."Sutton?" giọng nói lạ gọi tên cô khiến Emma nhìn sang và thấy một phụ nữ hơn hai mươi đang sải bước dài phía bên kia phòng, cô ta mỉm cười nhìn Emma.

Cô có mái tóc màu vàng dâu và cột tóc đuôi gà, mặc áo thun polo xanh có dòng chữ HUẤN LUYỆN VIÊN ĐỘI TUYỂN TENNIS TRƯỜNG HOLLIER và cái tên MAGGIE được may lên một bên ngực áo.

"Mau bước vô hàng nào! Hai đội trưởng phải đứng hàng đầu."Đội trưởng? Emma muốn cười phá lên.

Hầu hết kinh nghiệm đánh tennis của cô đều đến từ game thực tế ảo Wii Tennis ở nhà Alex.


Cô tuyệt vọng nhìn Charlotte, nhưng Charlotte chỉ nhún nhún vai."Nhanh nào!" Huấn luyện viên Maggie nói, hai tay vẫy vẫy.

Emma đưa mắt nhìn Nisha một lần nữa.

Nisha mặc một chiếc áo thun màu xám lông chuột có in chữ ĐỘI TRƯỞNG ĐỘI TUYỂN TENNIS TRƯỜNG HOLLIER.

Emma nhăn nhó.

Cả thế giới rõ ràng đang chống lại cô.Cô chầm chậm đi ngang qua các cô gái đang tập đẩy mông cho tới khi đến bên kia phòng.

Cô dành cho Nisha một nụ cười hết sức thân thiện, nhưng Nisha chỉ nhìn lại cô đầy chán ghét.Cô Maggie thổi còi, các cô gái ngừng tập và ngồi thẳng dậy.

"Như các bạn đã biết, truyền thống đội tennis chúng ta là hàng năm, vào ngày tập đầu tiên của đội, chúng ta sẽ mặc đồng phục trường Hollier để thể hiện tinh thần tập thể." Vài cô gái hú lên và huýt sáo.

"Hai đội trưởng mới của chúng ta, Nisha Banerjee và Sutton Mercer sẽ được vinh dự phát đồng phục cho các bạn.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Chúng Ta Sẽ Xử Nó


Cô Maggie chỉ vào một thùng nhựa xanh đầy ắp đồ đặt trước mặt Emma.

Cô ghé mắt nhìn vào trong và thấy mấy bộ váy tennis được xếp gọn gàng trong thùng thành một chồng.

Cô đưa tay định lấy chồng váy áo nhưng Nisha hất tay cô ra.

"Để tôi."Nisha quay về phía đội và bắt đầu gọi tên.

Từng cô gái bước ra giữa sân, Nisha trao cho họ đồng phục như một vị hiệu trưởng đang trao bằng tốt nghiệp cấp ba cho học sinh.Sau khi mọi cô gái đều đã nhận đồng phục và cô Maggie quay trở lại văn phòng huấn luyện viên, Nisha mới lấy bộ đồng phục cuối cùng trong thùng ra và trao nó cho Emma.

"Của cậu đây, Sutton."Emma mở chiếc váy ra và ướm thử vào người.

Tay áo chỉ dài khoảng một inch.

Phần thân áo không che hết bụng Emma.

Hoặc là ai đó đã sấy cho nó co lại, hoặc nó được thiết kế đặc biệt cho những chú lùn.

Mấy cô gái cười khúc khích.Gò má Emma nóng lên.


"Ừm...!có cái nào to hơn không vậy?"Nisha hất mái tóc đuôi gà ra sau vai.

"Tôi đã phát hết rồi, Sutton.

Đó là cái cậu xứng đáng nhận được vì đã không giúp tôi chuẩn bị đồng phục chiều hôm qua!""Nhưng...!hôm qua tôi không có ở đây." Emma phản đối.

Rõ ràng lúc đó cô đang ngồi trên chuyến xe buýt bốc mùi đến Tucson.Nisha khịt mũi.

"Vậy chắc người trông giống hệt cậu đến dự tiệc nhà tôi là người khác hả?" Cô chỉ vào bộ đồng phục nhỏ xíu.

"Thay đồ nhanh đi, đội trưởng! Cậu phải thể hiện tinh thần tập thể cùng chúng tôi chứ?" Nói rồi Nisha xoay hông đi ra khỏi phòng tập thể dục và hướng về phía sân tennis, vài cô gái nhỏ tuổi hơn đi theo sau cô.

Tiếng cười khúc khích ngày càng lớn dần, vang dội trong những vách tường của phòng tập thể dục.Emma cuộn chặt bộ đồng phục trong lòng bàn tay.

Chưa từng có ai ngang nhiên ức hiếp cô như vậy.

Nisha rõ ràng rất ghét Sutton.Tôi cũng nghĩ vậy.

Và điều đó khiến tôi thực sự lo lắng.Charlotte lại gần Emma, miệng cô ấy mím chặt thành một đường.

"Chúng ta không thể để yên cho nó vì đã đối xử với cậu như vậy." Cô thì thầm vào tai Emma.

"Cậu có đang nghĩ giống tớ không?"Emma nhìn Charlotte một cách trống rỗng."Chúng ta sẽ xử nó," Charlotte nói.

"Sớm thôi."Ngay khi Emma vừa về tới nhà sau buổi tập tennis, mùi hương của món bít tết, khoai tây nướng và bánh sừng trâu đã ngập tràn trong mũi cô.

Bà Mercer thò đầu ra cửa bếp.

"Về rồi à.

Vào ăn tối thôi con."Emma đưa tay cào mái tóc ướt.

Ngay bây giờ sao? Cô đã hy vọng có chút thời gian nghỉ ngơi trước khi ăn tối.

Có thể là lên lầu, cuộn người lại, tiếc thương cho người chị đã mất, rồi suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo...Cô thả túi tennis của Sutton ngoài đại sảnh rồi bước vào bếp.


Bà Mercer đặt một ly nước lên bàn trong khi ông Mercer khui một chai rượu rồi rót ra hai ly.

Laurel đã ngồi vào bàn và đang chơi đùa với cái nĩa.

Con bé tập tennis xong là về thẳng nhà, không hề có ý cho Emma đi nhờ xe.Emma ngồi xuống cạnh Laurel và phát hiện có một con hạc giấy đặt cạnh ly nước của cô.

Laurel hắng giọng và hất cằm về phía con hạc.

"Chị nên mở ra xem."Emma nhìn chằm chằm con hạc rồi cẩn thận ngó quanh phòng.

Cô thà không mở nó ra còn hơn, biết đâu lại là một lời đe doạ khủng khiếp khác.

Nhưng Laurel vẫn đăm đăm nhìn cô.

Mảnh giấy origami nhăn nhúm xuất hiện sau khi Emma chầm chậm tháo con hạc ra.

Bên mặt giấy trắng có dòng chữ: EM THA THỨ CHO CHỊ.

– L."Em nghe nói tiệc tối nhà Nisha chán phèo." Laurel vặn xoắn cái khăn ăn trong lòng bàn tay.

"Và em cũng đã hỏi Char sau buổi tennis.

Char nói mấy chị kia bắt cóc chị."Emma xếp mảnh giấy origami trở lại thành con hạc rồi chạm vào cánh tay Laurel.


"Cảm ơn em." Không phải chuyện gì lớn, nhưng Emma thật sự biết ơn vì cuối cùng đã có người tin lời cô nói."Không có chi," Laurel nói, trao cho Emma một ánh nhìn chất chứa hy vọng.Đột nhiên, một ký ức mờ ảo về Laurel xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi thấy hai chúng tôi đang đứng ngoài cổng, cạnh bên có một biển hiệu HỒ BƠI MÁT XA LA PALOMA – CHỈ DÀNH CHO KHÁCH! Chúng tôi đều mặc quần sọt vải và đeo kính mát to bản.

"Cứ giả vờ như mình là khách ở đây nhé," tôi hướng dẫn, nắm chặt tay Laurel.

Con bé nhìn tôi hệt như đang nhìn Emma lúc này, háo hức, trung thành và biểu hiện rõ chị-là-chị-của-em-và-em-muốn-được-giống-như-chị.Vậy là chúng tôi đã từng là bạn...nhưng chắc chỉ là chuyện từ hồi xửa hồi xưa.

Ký ức của tôi về vụ hồ nước nóng hoàn toàn không giống thế này."Chị có thể làm lành với em," Laurel khoanh tay trước ngực.

"Tụi mình đi làm móng ở tiệm Ngài Pinky vào tuần sau trước sinh nhật chị nhé? Thứ năm được không?""OK," Emma nói, mặc dù thứ năm tới đối với cô là cả một thiên niên kỷ.

Liệu cô có còn ở đây vào tuần sau không?Bà Mercer lấy thêm một món nữa ra khỏi lò nướng kèm một tiếng vang lớn.

Ông Mercer lấy dao ăn bít tết trong ngăn tủ.

Laurel nghiêng người tới trước.

Vạt áo trước của con bé hở rộng ra đến nỗi Emma có thể nhìn thấy đường viền áo ngực hồng kiểu vỏ sò..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Gia Đình Vega Rất Bất Ổn


"Sao sáng nay chị lại bỏ chạy?" Con bé thầm thì.

"M kể cho em nghe chị ấy nhìn thấy chị bước ra từ xe cảnh sát trong giờ chủ nhiệm."Emma cứng người.

"Chị định cúp tiết," cô nói thầm.

"Nhưng lại bị một cảnh sát bắt gặp.

Ổng nói nếu chị không quay lại trường thì ổng sẽ tăng mức phạt tạm giam xe chị.""Tệ thật." Một sợi tóc màu vàng mật ong rũ xuống mắt Laurel.Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi bà Mercer đặt vội lên bàn những đĩa thức ăn nóng hổi.

Bà chia bít tết, rau bina và khoai tây nướng thành từng phần đủ cho tất cả mọi người.

Ông Mercer quăng cho Drake một miếng bánh sừng trâu, nó nuốt thẳng vào bụng mà không cần nhai.Khi mọi người đều đã có phần, bà Mercer ngồi xuống và trải tấm khăn ăn lên đùi.

"Mẹ vừa nhận được điện thoại của huấn luyện viên Maggie.

Cô nói hôm nay con chơi dở tệ.""Ồ." Emma xắn một miếng khoai nướng bằng nĩa.


Môn tennis chẳng thể khá hơn ngay cả khi cô không phải mặc bộ đầm của chú lùn.

Cô Maggie đã hứa với Emma sẽ giải quyết vụ bộ đầm đồng phục cho cô ngay ngày mai.Trong suốt buổi tập cô có đánh trả được vài cú – nhờ ơn trò thực tế ảo – nhưng mấy cú giao banh toàn trượt ra sau đầu, và trong một lần đuổi theo banh cô đã quất thẳng vợt vào hông Charlotte khi chơi đánh đôi.

"Vâng, chắc là con bị lục nghề rồi," cô nói.

Chưa kể đến việc cô bị phân tâm suốt cả buổi.Ông Mercer tặc lưỡi.

"Chắc có lẽ do con đã không tập tành gì suốt cả mùa hè.""Tối nay con nên dành chút thời gian ra sân tennis tập luyện đi." Bà Mercer chùi miệng bằng tấm khăn ăn in hình trái thơm."Có lẽ chị Sutton chơi dở là do hôm nay Nisha Banerjee đã ức hiếp chị ấy quá đáng," Laurel nhảy vào.Emma nhìn con bé vẻ biết ơn.

Thật tốt khi Laurel đứng về phía cô.Ý Emma là, đứng về phía tôi.

Nhưng tôi đồng ý với Emma.

Laurel thật tốt khi chống lưng cho tôi.Một ánh nhìn đăm chiêu nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt bà Mercer.

"Nisha làm sao? Mẹ mới gặp bố con bé ở câu lạc bộ cuối tuần vừa rồi.

Suốt mùa hè Nisha đã đi trại hè quần vợt và tham dự chương trình dự bị đại học ở Stanford.

Con bé đã rất mạnh mẽ, đặc biệt từ sau chuyện xảy ra với mẹ nó."Emma khịt mũi.

Nếu mạnh mẽ đồng nghĩa với khó ưa thì bà Mercer nói hoàn toàn chính xác.

"Nisha khá là hiểm ác đó mẹ.""Quá đúng luôn," Laurel thêm vào."Còn Madeline và Charlotte thì không hả?" Bà Mercer cắn một miếng bít tết."Madeline và Charlotte rất tuyệt," Laurel nói to.

"Và tốt bụng nữa."Bà Mercer hớp một ngụm rượu.

"Các con biết mẹ cảm thấy thế nào về việc các con cứ chơi bời với hai con bé đó.

Bọn chúng lúc nào cũng gây rắc rối."Emma nuốt một miếng bít tết, nghĩ về tập hồ sơ thám tử Quinlan đã cho cô xem ở đồn cảnh sát sáng nay.

Madeline và Charlotte không phải là những người duy nhất gây rắc rối."Ngay cả ba mẹ chúng cũng rất...!kỳ lạ," bà Mercer tiếp tục, miệng vẫn nhai đầy rau bina.


Sau khi nuốt xong, bà nói thêm, "Mẹ luôn cảm thấy bà Vega quá tự cao.

Bà ta lúc nào cũng bị ám ảnh bởi cô con gái Madeline và khiêu vũ.

Còn ông Vega thì quá...nóng nảy.

Ông ta suốt ngày cãi nhau với Thayer, ngay cả ở nơi công cộng..." Bà nói nhỏ dần và liếc nhìn Laurel đầy thâm ý.

Laurel đang bôi một lớp bơ dày lên bánh sừng trâu trong dĩa.Emma nghiêng người về phía trước, hy vọng bà sẽ nói thêm về Thayer Vega.

"Còn mẹ của Charlotte," bà Mercer nhăn mũi lại khi nói.

"Mỗi lần mẹ giở báo ra là lại thấy bà ta mặc một bộ váy mới, làm lễ đặt tên cho một con tàu mới trên hồ Havasu bằng một chai sâm banh."Ông Mercer ghim một miếng bít tết.

"Mấy bộ đầm của bà Chamberlain cũng rất...!thú vị.""Thú vị kiểu không đứng đắn?" Bà Mercer vội đưa tay lên che miệng.

"Xin lỗi các con.

Nói về người khác như vậy là không hay.

Phải không, James?""Đúng vậy," ông Mercer lầm bầm.

Nói rồi ông hướng mắt về phía Emma, ánh mắt sắc bén như tia laze.


Một vẻ lo lắng vụt qua trên mặt ông.

Emma nghiêng đầu căng thẳng.

Tim cô bắt đầu đập mạnh.

Đột nhiên ông nhìn thẳng vào cô như thể ông biết cô nghĩ gì, rồi ông lại quay đi.Emma cắt lát củ khoai tây nướng rồi nghiền nát bột khoai bên trong, như cô vẫn thường làm khi còn nhỏ.

"Có lẽ Madeline và Charlotte thường gây rắc rối bởi vì bố mẹ họ luôn mải mê với những chuyện khác."Bà Mercer tựa người vào ghế.

"Chà! Sâu sắc quá đấy, triết gia Oprah."Emma thờ ơ nhún vai.

Đó gần như là bài học đầu tiên trong cuốn 101 Vấn Đề Về Tâm Lý Của Trẻ Mồ Côi – Hầu hết những đứa trẻ sẽ cư xử tệ khi chúng không được quan tâm và chăm sóc đầy đủ.

Chúng không có cha mẹ giúp đỡ khi làm bài tập hoặc chơi thể thao, hay ủng hộ chúng tham dự các hội chợ khoa học.

Không ai đọc truyện dỗ chúng ngủ mỗi tối và hôn chúc ngủ ngon, hay cùng chúng ăn một bữa cơm gia đình.Đột nhiên Emma nhận ra, theo một lẽ nào đó, đây là bữa cơm gia đình đầu tiên trong cuộc đời cô..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Vết Sẹo Dưới Cằm


Ngay cả khi còn ở với Becky, hầu hết mọi bữa ăn nếu không phải diễn ra ở trong xe thì cũng là bưng khay cơm ngồi trước màn hình tivi, hoặc Emma một mình ngồi ăn tô ngũ cốc trong khi Becky ngồi nói chuyện một mình cả giờ đồng hồ trước sân một căn hộ vô chủ.Sự ghen tị lại dâng lên trong lòng cô lần nữa, nhưng cô nhanh chóng gạt nó sang bên và nghĩ về bức thư đe doạ.

Sutton đã chết rồi.

Emma sẽ không bao giờ có được một bữa cơm gia đình với chị ruột của mình nữa.Mọi người im lặng trong giây lát, tiếng nĩa khua trên đĩa leng keng và tiếng thìa múc thức ăn kèn kẹt vang lên.

Máy nhắn tin của ông Mercer đột nhiên kêu bíp, ông mở ra xem rồi nhét nó vào lại túi đựng máy nhắn ở bên hông.Emma để ý thấy ông có đôi lần nhìn cô chằm chằm.

Cuối cùng ông đặt hai tay lên bàn.

"Được rồi, chuyện này làm bố khó nghĩ quá.

Con có vết thẹo trên cằm đó từ lúc nào vậy?"Tim Emma nảy lên tới cổ họng.

Mọi người quay sang nhìn cô.

"Ủa, thẹo nào đâu?""Đây này." Ông vươn tay qua bên kia bàn chỉ vào vết thẹo trên cằm cô.


"Bố chưa thấy nó bao giờ."Laurel liếc sang.

"Ờ phải ha.

Lạ thiệt đó!"Bà Mercer cau mày.Emma sờ sờ cằm.

Cô bị vết thẹo này do té khỏi bức tượng Tên Trộm Hamburger ở khu vui chơi trong tiệm ăn McDonalds.

Emma đau đến ngất đi trong vài giây, và khi tỉnh lại cô bé chỉ mong được thấy mẹ Becky đứng bên cạnh vỗ về cô.

Nhưng Becky lại mất hút.Cuối cùng Emma cũng tìm thấy bà đang khóc ngất trên một con thú nhún, người bà nhún lên nhún xuống, bà gập chân lại để có thể đặt chân lên bàn đạp.

Khi Becky trông thấy máu loang lổ dưới cằm Emma, bà càng khóc to hơn.

Emma không thể thành thật kể cho ông Mercer nghe chuyện đó, cô bèn đưa ly nước lên môi.

"Con bị cái thẹo này lâu rồi.

Chắc là vì bố không biết rõ về con nhiều như bố nghĩ.""Có phải bởi vì con là cô gái nào đó tên Emma?" Mẹ Sutton châm chọc.Emma suýt tí nữa bị sặc nước.

Một nụ cười chọc ghẹo bí hiểm nở trên gương mặt mẹ Sutton.

"Nhân tiện, hôm nay Emma của chúng ta có khoẻ không?" Ông Mercer pha trò và nháy mắt.Bà Mercer nhìn chằm chằm Emma, chờ đợi cô trả lời.

Có phải bà đang đùa cô không? Emma cũng không dám chắc nữa.

Giờ cô không dám chắc bất cứ chuyện gì.

"À, hiện giờ Emma có chút mất phương hướng," cô nói khẽ.Gia đình tôi hoàn toàn không biết câu trả lời đó thật lòng đến mức nào.Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, Emma bước ra khỏi cổng và quẹo phải tới công viên lớn nằm cuối dãy nhà.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô đã quyết định làm theo lời khuyên của bà Mercer: tập đánh tennis.


Biết đâu cô sẽ tiến bộ thần tốc để có thể đá vào cặp m.ông tr.òn nẩy của Nisha, hay ít ra cũng không phải cắm mặt xuống đất mỗi khi cố đỡ mấy trái bóng rơi sát lưới.Chiếc điện thoại Blackberry vốn được đặt trong túi tennis cùng với chiếc iPhone của Sutton bỗng kêu inh ỏi.

Màn hình hiện lên tên ALEX."Ra là cậu còn sống!" Alex gào lên khi Emma bắt máy.

"Đáng lẽ cậu phải báo cáo cho tớ từ tối qua chứ! Tớ tưởng cậu té xuống hẻm núi nào rồi!"Emma cười lớn.

"Không, tớ vẫn còn đây.""Sao rồi?" Alex nói.

"Vụ gặp mặt thế nào? Chị cậu có tuyệt không? Hai người hợp nhau không?""Ờ..." Emma bước sang một bên để né chiếc xe trượt Razor của một đứa trẻ nào đó đã bỏ quên trên lề đường.

Thật khó có thể tin được cô chỉ mới ở đây một ngày.

"Chị ấy tuyệt lắm.

Bọn tớ đều rất vui." Cô hy vọng giọng mình không có vẻ miễn cưỡng.

Theo bản năng, cô liếc nhìn ra sau lưng để chắc chắn không có ai đang nghe trộm."Vậy là cậu sẽ ở đó một thời gian hả? Cậu có chuyển đến ở với chị ấy luôn không? Chắc cậu đang sướng muốn chết luôn ha?"Emma khó khăn nuốt xuống, câu đe doạ SUTTON CHẾT RỒI lại vụt qua đầu cô lần thứ một tỷ.

"Bọn tớ sẽ xem xét vụ đó.""Tớ đang vui sướng giùm cậu đây này!" Điện thoại bị cắt ngang một vài giây.

"Ôi, tớ có cuộc điện thoại khác," Alex nói.


"Tụi mình nói chuyện sau nhé, ok? Cậu phải kể hết cho tớ nghe đó!"Rồi cô cúp máy.

Emma giữ nguyên điện thoại trên tai trong vài giây, cảm giác tội lỗi phun đầy tim cô như bình cứu hoả bị vỡ.

Cô chưa từng nói dối Alex, đặc biệt là những chuyện quan trọng như thế này.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.Một tiếng động nhỏ khiến Emma ớn lạnh.

Đó có phải là...!tiếng bước chân? Cô chầm chậm nhìn xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.Trời càng lúc càng tối.

Emma trông thấy bóng đèn màu đỏ của hệ thống bảo vệ nhấp nháy trên chiếc SUV đậu dưới lòng đường.

Có thứ gì đó cạnh bánh xe trước vừa di chuyển.

Emma nhảy ngược ra sau.

Một con thằn lằn màu nâu đất vụt chạy ra từ dưới bánh xe và lao thẳng đến bánh xe rác đối diện.Cô lấy tay vuốt mặt, cố gắng bình tĩnh lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Đồng Hành Trên Sân Tập


Quang cảnh công viên lờ mờ hiện ra phía cuối con đường, Emma có thể thấy một thảm cỏ được cắt tỉa cẩn thận, bên cạnh là khu sân chơi trẻ em và một sân bóng.Cô chạy bộ suốt quãng đường còn lại, túi vợt tennis nhún nhảy bên hông cô.

Vài chàng trai cởi trần mồ hôi đầm đìa đang thu dọn đồ đạc bên sân bóng rổ.

Hai người chạy bộ đang làm các động tác giãn cơ cạnh một xe rác màu xanh lá.Một cái máy màu bạc giống kiểu máy thu phí đỗ xe được cắm ngay bên ngoài sân tennis rào lưới sắt.

75 CENT / 30 PHÚT, tấm bảng nhỏ bên dưới máy thông báo.

Emma nhìn xung quanh đầy căng thẳng.

Các cầu thủ bóng rổ đã rời đi, để lại một không gian yên ắng.

Gió thổi vù vù bên tai Emma.

Có một âm thanh nhỏ xíu phát ra từ bên trái cô, như tiếng ai đó nuốt nước bọt.

"Xin chào?" Emma hỏi nhỏ.

Không ai trả lời.Bình tĩnh nào, cô tự nhủ.

Emma thẳng lưng lên, cô nhét vài đồng xu vào trong khe máy, đèn pha trên đầu đột nhiên bật sáng, chói mắt đến nỗi Emma phải nhíu mày và che mắt lại.

Cô mở cánh cửa rào lưới sắt và nhìn vào sân tập tennis hai màu xanh lá - xanh dương.

Và rồi...!cô trông thấy nó.


Một cái xác nằm dài ngay giữa sân, tay chân duỗi ra thành hình chữ X.Emma hét lên.

Cái xác vụt nhổm dậy, Emma càng hét to hơn và ném mạnh cây vợt vô đầu nó.

Cây vợt nảy lên trên mặt sân và rơi xuống ngay cạnh tấm lưới.

Nạn nhân nheo mắt nhìn vào mặt cô."Sutton?" anh nói sau khi nhận ra cô."Ớ!" Emma thốt lên.

Ethan.Ethan nhặt cây vợt lên rồi bước về phía cô.

Anh mặc áo thun đen, quần thể thao xanh và đôi giày xám hiệu New Balance."Thật mừng khi đó là anh." Emma vội nói.Ethan nhăn mũi.

"Em luôn bày tỏ sự vui mừng khi gặp ai đó bằng cách ném vợt vào mặt họ à?"Emma nhận lại cây vợt từ tay anh.

"Xin lỗi.

Tại anh làm em sợ.

Em cứ tưởng anh là..." Cô dừng lại.

Kẻ đã giết chị em.

Một tên rình rập xấu xa thích viết thư đe doạ."Ông kẹ hả?" Ethan tự đoán.Emma gật đầu.

"Đại loại thế đó."Một cặp nam nữ chạy bộ ngang mặt hai người.

Một chiếc xe hơi trần thấp kiểu cổ vừa chạy vừa bật còi xe là giai điệu của bài hát The Godfather.

Emma lại nhìn Ethan.

"Anh nằm trong bóng tối làm gì vậy?""Ngắm sao." Ethan chỉ tay lên trời.

"Gần như tối nào tôi cũng ra đây.

Chỗ này ngắm sao rất tuyệt vì nó rất tối, cho tới khi em đến." Anh dựa người vào một đài phun nước bằng đá ngay bên ngoài sân.

"Còn em làm gì ở đây? Rình mò tôi à?"Emma đỏ mặt.

"Không.

Em muốn tập tennis.

Kỹ năng của em tuột từ A xuống D trừ sau một mùa hè rồi.""Muốn thể hiện cho Nisha thấy hả?"Emma giật mình.

Sao anh ấy lại biết chuyện đó?Ethan nhe răng cười, như thể đọc được ý nghĩ của cô.


"Cái tính ganh đua của em đã trở thành huyền thoại khắp trường rồi.

Đến cả tôi cũng biết mà."Emma quan sát đôi gò má cao của Ethan, đôi mắt sâu và bờ vai rắn chắc.

Trong lớp tiếng Đức, Ethan lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói chuyện với ai.

Anh ấy là người duy nhất cô Fenstermacher không đụng tới.

Trong đại sảnh anh chỉ đi một mình, trên tai đeo headphone Bose to bản.

Các cô gái nhìn anh tán thưởng mỗi khi anh đi ngang họ, nhưng anh chỉ nhún vai lạnh nhạt và bỏ đi."Thế em có cần một người tập banh chung không?" Ethan cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.Emma nghiêng đầu.

"Ý anh là...!chơi tennis?""Không, chơi bóng gỗ." Anh phì cười và chỉ tay về phía bãi đỗ xe.

"Tôi để vợt trong xe.

Nhưng nếu em không muốn...""Em thích lắm." Emma mỉm cười.

Dây thần kinh dưới da cô đập mạnh và nhảy múa.

"Cảm ơn anh.""OK." Ethan trông khá ngượng ngùng và có một chút căng thẳng.

Họ quay đi và cùng bước qua cánh cửa rào lưới sắt, hậu quả là một cú va chạm, cánh tay Emma đụng phải hông Ethan."Ối," Emma phì cười.

Cả hai lui lại cùng một lúc.

Rồi Emma lại bước qua cửa ra lần nữa.

Ethan cũng thế.

Họ lại va vào nhau.


Emma giẫm phải chân Ethan.

"Xin lỗi anh," Emma nói, nhanh chóng giật người lại."Tôi chỉ định..." Ethan bước lui lại lần nữa, đưa tay ra mời cô đi trước.

Hai má Emma nóng rực lên.Cuối cùng họ cũng bước ra khỏi cánh cửa, Ethan lấy cây vợt tennis trong xe ra.

Họ đánh banh qua lại, sau nửa giờ, Emma cảm thấy các cú đánh của mình mạnh hơn và chân cô không loạng choạng như con gà không đầu nữa.

"Nghỉ một chút không?" Ethen hỏi từ bên kia sân.Emma gật đầu.

Họ ngồi nghỉ trên băng ghế ngay cạnh đường biên.

Ethan lấy ra một chai nước khoáng Fiji và một bịch sôcôla đen M&M từ túi xách của anh.

"Em cũng không lục nghề lắm đâu."Emma uống một hơi dài, cẩn thận không để nước chảy xuống cằm.

"Không đâu, em chơi tệ lắm.

Nhưng cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em.

Anh thật dễ thương.""Không có chi." Ethan nhún vai.Bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng trên đầu họ.

Ethan lăn trái banh tennis trên chân.

"Sao hôm qua anh không đến dự tiệc với em?" Cô hỏi sau một thoáng im lặng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Bí Ẩn Thì Rất Thú Vị


Ethan nhìn cô rồi quay đầu nhìn sang bãi cát trẻ em ở phía bên kia hàng rào.

Vài cái xẻng và khung nhựa tạo hình lâu đài nằm chỏng chơ trên cát.

Emma đoán chắc bãi cát đầy mùi nước tiểu.

"Đám đông của em không phải là nơi dành cho tôi."Emma nhún vai.

Cô cũng không chắc mình thuộc về đám đông của Sutton.

"Anh đâu cần phải nói chuyện với họ.

Em là người rủ anh đến mà."Anh sờ vào một vết thẹo trên đầu gối.

"Thật sao? Tôi đã nghĩ là em đang bày trò lừa tôi.

Tôi sợ khi tôi đến bữa tiệc thì...!không biết nữa.


Có thể ai đó sẽ đổ máu heo lên đầu tôi hay đại loại thế, như trong phim kinh dị.""Em đâu có lừa anh!"Ethan hít vào một hơi.

"Sutton Mercer không lừa người khác?" Anh nhìn cô đầy nghi ngờ.Emma nhìn chằm chằm vào tấm lưới giăng giữa sân.

Cô hoàn toàn không biết những chuyện Sutton đã làm.

Cô nghĩ đến những câu nói khó chịu của giáo viên và tập hồ sơ trong đồn cảnh sát, bắt đầu cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này, ngay cả khi cô chả biết tí ti nào về nó cả.Emma cho tay vào túi kẹo M&M và lôi ra một nắm.

Cô lơ đãng xếp kẹo trên đùi thành hình một gương mặt cười: hai viên xanh dương làm mắt, một viên xanh lá làm mũi, kẹo đỏ và nâu xếp thành cái miệng cười."Em cũng chơi trò đó à?" Ethan hỏi."Emma ngẩng đầu lên.

"Trò gì cơ?""Biến đồ ăn thành những gương mặt." Ethan chỉ vào tác phẩm của cô.Emma rụt đầu.

"Thói quen từ nhỏ ấy mà." Cô thường tạo hình mặt cười bằng cách xếp vụn bánh sôcôla lên kem trái cây, hoặc xịt tương cà lên đĩa sau khi ăn hết khoai tây chiên.Một tư vấn viên đã từng bắt gặp Emma đang làm hình mặt cười bằng ngũ cốc Cheerios và nói với Emma rằng cô làm vậy vì cô cảm thấy cô đơn.

Nhưng thật sự Emma chỉ nghĩ mọi thứ cô ăn đều xứng đáng có chút nhân tính trong đó.Ethan cho một viên M&M vào miệng.

"Khi tôi còn nhỏ, bố thường làm cho tôi một cái bánh waffle kiểu Bỉ đặt tên là Bob.

Bob là một cái bánh waffle bình thường với cặp mắt làm từ hai quả việt quất, mũi là kem tươi —""— để em đoán xem nào," Emma hài hước xen vào.

"nụ cười làm từ thịt xông khói?""Sai." Ethan chỉ vào cô.

"Là một miếng dưa lê.""Ăn bánh waffle với dưa á?" Emma lè lưỡi.

"Blè."Ethan tươi cười nhìn cô và lắc đầu.

"Tôi không tưởng tượng nổi Sutton Mercer chơi đùa với thức ăn.""Còn rất nhiều điều về em mà anh không biết đó," Emma trêu ghẹo.

"Em cực kỳ bí ẩn." Hơn là anh nghĩ, cô lặng lẽ thêm vào.Ethan gật đầu đồng ý.

"Bí ẩn thì rất thú vị." Anh nghiêng người về phía Emma, cánh tay anh chạm vào vai cô.

Anh không lùi lại ngay, Emma cũng vậy.


Trong giây lát, cô tưởng như anh đang mỉm cười với chính mình chứ không phải với chị cô Sutton Mercer.Cách.

Bóng đèn phía trên đầu hai người mờ đi, sân banh lại chìm trong bóng tối.

Emma hít vào rồi thốt lên một tiếng hoảng loạn.

"Không sao đâu," Ethan nói.

"Hết giờ chơi rồi nên đèn tắt ấy mà."Ethan giúp Emma đứng lên, họ cùng nhau dò dẫm bước ra cửa.

Sau khi đã lên xe và khởi động máy, Ethan thò đầu ra ngoài cửa xe và nhìn Emma thật lâu, vẻ hiếu kỳ.

"Cảm ơn nhé Sutton," cuối cùng anh nói."Vì chuyện gì?" Emma hỏi.Anh chỉ tay về phía sân tập và bầu trời.

"Đó."Emma nhìn anh cười thắc mắc, chờ đợi anh giải thích thêm.

Nhưng anh đã lái xe ra khỏi bãi và chạy đi.

Bài hát "Những con đom đóm" của nhóm Owl City phát trên xe anh theo gió bay vào tai cô.

Đó là một trong những bản nhạc yêu thích của Emma.Khi xe anh dần hút bóng, Emma tựa lưng vào hàng rào lưới sắt và trượt người xuống mặt đường.


Ít nhất ở đây còn có một người bình thường.

Nhưng thật tệ khi đó lại là người duy nhất không muốn dính dáng gì đến cuộc đời Sutton.Tôi nhìn họ từ trên không, hoàn toàn không nghĩ vậy.

Ở Ethan có gì đó khiến tôi cảm thấy anh ta có liên quan đến cuộc đời tôi nhiều hơn những gì anh ta đã thể hiện.Những đám mây sấm sét bất thường đột nhiên xuất hiện vào trưa thứ Năm.

Sau tiết học thứ bảy, huấn luyện viên Maggie đã thông báo huỷ bỏ buổi tập tennis bằng loa phát thanh của trường.

Emma cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi suýt tí nữa cô đã ôm chầm lấy giáo viên môn Lịch Sử Bang Arizona.

Chân cô vẫn còn đau ê ẩm vì buổi tập chiều qua ở trường và buổi tập tối với Ethan.Vào cuối ngày khi Emma đang nhập mật mã mở tủ đồ, bỗng một vòng tay ôm lấy eo cô và siết chặt.

Emma xoay người lại và thấy Garrett đưa một bó hoa tu líp đến trước mặt cô.

"Chúc mừng tuần-đầu-đi-học-gần-đến-sinh-nhật của em!" Anh dõng dạc tuyên bố, nghiêng người tới trước để hôn cô.Emma căng thẳng khi môi anh chạm vào môi cô.

Anh có mùi của nhựa thông sau khi học xong lớp nghệ thuật."Bỏ tay em ra khỏi anh ấy mau!" tôi kêu lên ai oán.Nhưng – bạn cũng biết rồi đó – chẳng ai nghe được tiếng tôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Nên Làm Gì Với Người Yêu Của Chị


Thực sự tôi hiểu được Emma bắt buộc phải làm vậy để không tỏ ra bất thường.

Tôi hiểu lắm chứ.

Nhưng nhìn thấy Garrett trìu mến chạm vào cô gái khác, tim tôi ngập tràn ghen tuông và buồn bã.Garrett không còn và sẽ không bao giờ là của tôi nữa.

Tôi vẫn cứ chờ đợi Garrett lùi lại, khoanh tay trước ngực và nói, Ôi chúa ơi, cô không phải là Sutton.

Tôi cứ mãi hy vọng như vậy.

Nhưng chuyện đó không hề xảy ra."Gần đây em lạ thật đấy." Garrett hẩy cái ba lô trên vai.Đúng rồi! Tôi nghĩ.

Cuối cùng cũng có người để ý rồi!Emma cũng nghĩ y như vậy, ngay lập tức cô tỏ ra phòng thủ.

Nhưng Garrett lại nói thêm, "Anh cảm thấy như đã không gặp em hàng tuần rồi ấy.


Đi ăn bánh Mêxicô ở tiệm Blanco với anh không?"Emma ngó vào trong tủ đồ.

"Ngay bây giờ hả?"Garrett khoanh tay trước ngực.

"Ừ, bây giờ luôn.

Em đâu có tập tennis đâu phải không? Anh cũng không phải tập đá banh.

Và đừng có sợ – một đĩa bánh nachos không làm em lên hai ký lô đâu.

Mà cho dù em có lên thêm hai ký nữa anh vẫn cứ yêu em như thường."Emma cười nhạo.

Cô chùn bước không phải vì sợ lên cân – cô đã từng đạt giải thưởng Danh Dự trong cuộc thi ăn hot dog ở Vegas năm ngoái.

Một cô gái nhỏ nhắn người Nhật với cái bụng không đáy đã đánh bại cô.

Nhưng cái mà cô sợ là cảm giác ở một mình với Garrett.Anh vẫn cứ yêu em, anh vừa nói như vậy.

Nhưng nếu anh thật lòng yêu Sutton, sao anh lại không nhận ra Emma không phải là chị ấy?"Em có việc bận rồi," cô thì thào.Garrett nắm lấy tay Emma.

"Chúng ta cần phải nói chuyện.

Anh đã suy nghĩ về chuyện..." Anh dừng lại tìm từ.

"Em biết đó, chuyện mà chúng ta đã bàn trong hè.


Anh nghĩ em nói đúng.""À há." Emma thận trọng trả lời, đột nhiên cảm thấy Garrett như đang nói tiếng nước ngoài.

Cô đã quá mệt mỏi với việc cả ngày phải giả vờ là mình hiểu điều mọi người nói.Tối qua sau khi chơi tennis với Ethan về, cô đã vào trang Facebook bằng máy tính của Sutton, tuyệt vọng tìm kiếm mọi thứ về Sutton – chị ấy là người như thế nào, chị ấy thích làm gì,...!và ai có khả năng giết chị.

Nhờ chức năng tự động đăng nhập, trang facebook được đăng nhập bằng tên và mật mã của Sutton.Emma đọc lại các bài đăng, cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về tính cách, quá khứ và bạn bè của chị ấy, nhưng đa số các bài viết cô đều đã xem qua.

Chỉ có một điều cô mới biết về Garrett, đó là Sutton đã đến cổ vũ trong trận thi đấu bóng đá của anh, đi chơi với anh và cô em gái Louisa, và là người quyết định phong cách thời trang cho anh.

Sutton đã từng viết trên Facebook "Thấy cái áo sơ mi mới toanh mình lựa cho bạn trai chưa? Ảnh không khác gì con búp bê nhỏ của mình!"Ban đầu tôi cảm thấy cần phải bào chữa cho bản thân một chút.

Con bé là ai mà có quyền đánh giá tôi? Nhưng rồi tôi lại lâm vào trầm tư – Sao tôi phải quan tâm đến cách ăn mặc của Garrett dữ vậy? Có phải vì tôi muốn bạn trai mình ăn mặc đẹp đẽ đi bên cạnh để tôi có thể diện đồ lộng lẫy, hay vì tôi là người thích nắm quyền điều khiển mọi thứ?Emma cũng đã bắt đầu sử dụng điện thoại của Sutton.

Nó đã rung lên hàng tỷ lần kể từ khi cô dùng nó, và sẽ thật kỳ lạ nếu cô cứ không thèm trả lời điện thoại.Cô đã kiểm tra những tin nhắn trước đây của Sutton để xem có biết thêm được gì không, nhưng hầu như tất cả chỉ là những tin nhắn hẹn gặp mặt mơ hồ (‘Nhà hàng Mi Nidito lúc 7 giờ’) hay báo đến trễ (‘Tới trễ chút nha, 10 phút nữa gặp’) hay mấy câu sỉ nhục qua lại – Sutton đã nhắn cho Charlotte ĐỒ CÙI BẮP, và Charlotte nhắn lại CON QUỶ.Vào cái đêm Sutton nhắn tin vào Facebook của Emma để dụ cô đến Tucson, có một cuộc gọi đến của Lilianna lúc 4:23, một cuộc gọi nhỡ của Laurel lúc 8:39 và ba cuộc gọi nhỡ của Madeline lúc 10:32, 10:45 và 10:59.

Nhưng lại không có tin nhắn thoại nào.Và bên dưới bàn Sutton là một ngăn kéo tủ đã được khoá kín bằng một ổ khoá hồng có dòng chữ TLG.

Emma đã lục tung cả phòng lên để tìm chìa khoá, cô thậm chí còn lấy chiếc giày đập thẳng vào tay nắm của ngăn kéo, nhưng rốt cuộc cũng chỉ khiến Laurel chạy sang hỏi cô đang làm cái trò gì.

Cô nhất định phải mở nó ra, nhưng bằng cách nào?"Hai người đang làm gì đó?" Madeline đột nhiên xuất hiện, cô chen vào giữa Emma và Garrett.


Từ bữa trưa hôm qua đến giờ Emma mới gặp lại Madeline.

Hôm nay Madeline diện một bộ váy màu xanh lá ngắn đến nỗi chắc chắn đã vi phạm quy định về chiều dài váy trong trường, cô mang tất lưới đen và giày bốt đen.

Khoé môi tô son đỏ thắm của cô kéo lên thành một nụ cười."Anh đang cố thuyết phục Sutton đi ăn bánh nachos với anh," Garrett nói.Madeline làm mặt quỷ.

"Bánh nachos sẽ tạo ra mỡ thừa." Cô nắm lấy cổ tay Emma.

"Dù sao thì Sutton cũng không đi với anh được.

Sutton sẽ đi mua sắm với em.

Chuyện gấp đó, em đang rất cần mua vài món đồ mới.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Tình Bạn Nảy Mầm


"Nhưng –" Garrett khoanh cánh tay cơ bắp trước ngực."Em xin lỗi nhé," Emma vòng tay ôm lấy cánh tay Madeline đầy biết ơn."Nhưng chúng ta vẫn còn cuộc hẹn thứ Bảy tuần này đúng không?" Garrett gọi với theo.

"Ăn tối nhé?""Chắc chắn rồi!" Emma hét trở lại.Cô và Madeline quẹo sang khu đại sảnh của khoa Khoa Học.

Tất cả cánh cửa đều để mở, lộ ra từng dãy bàn thí nghiệm, kệ tủ để đầy những ống nghiệm thuỷ tinh sáng bóng và trên tường dán một tấm bảng tuần hoàn hoá học lớn.

"Cậu không ngại tớ cướp cậu từ tay Garrett chứ?" Madeline hỏi.

"Tình bạn phải quan trọng hơn tình yêu, đúng không?""Chính xác," Emma đồng ý.

"Vả lại Garrett khiến tớ ngộp thở quá.""Chà, đó là kiểu của ảnh mà." Madeline lắc hông.

"Chạy đua nào!" Nói rồi cô chạy ra khỏi đại sảnh, Emma vội đuổi theo.


Họ lao ra dưới cơn mưa rào, chạy băng băng qua sân cho đến khi thấy xe Madeline ở bãi đậu xe, một chiếc Acura cũ có dán hình vũ công ba lê cùng dòng chữ MAFIA HỒ THIÊN NGA."Leo vô đi!" Madeline hét lớn, nhảy vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại.

Emma leo vô ghế phụ, miệng cười khúc khích.Những giọt mưa đập mạnh trên mái xe và kính chắn gió.

"Phù!" Madeline ném túi xách da trang trí bằng đinh tán của cô ra ghế sau và đút chìa khoá vào ổ khoá.

"Đi trung tâm mua sắm La Encantada?""OK," Emma trả lời.Madeline khởi động động cơ xe và lái ra khỏi bãi đỗ mà không thèm ngó xem có xe nào đang ra vào không.

Radio đang phát một bài hát của Katy Perry, Madeline bật to volume và hát theo phần điệp khúc với một chất giọng hoàn hảo.

Emma kinh ngạc muốn rớt cằm."Gì thế?" Madeline hỏi, giọng lanh lảnh."Cậu có một giọng hát rất tuyệt, thế thôi," Emma buột miệng.

Và để đề phòng câu nói ấy không thuộc kiểu-của-Sutton, cô nói thêm: "Hát đi con quỷ!"Madeline vuốt mớ tóc mai nhuộm đen ra sau tai và hát một đoạn khác.

Trên đoạn đường quanh co của đại lộ Campbell, điện thoại Madeline reo lên.

Cô vừa nhìn đường vừa rút nó ra khỏi túi và kiểm tra màn hình.

Gương mặt cô trở nên cau có."Mọi chuyện ổn chứ?" Emma hỏi.Madeline nhìn thẳng phía trước, như thể đèn giao thông nơi họ đang dừng xe trông cực kỳ thú vị.

"Chỉ là mấy chuyện tào lao về Thayer thôi.

Kệ đi." Cô ném điện thoại ra ghế sau khiến nó đập mạnh xuống ghế nệm."Cậu có muốn tâm sự về chuyện đó chút không?" Emma hỏi.Madeline thở ra kinh ngạc.

"Với cậu hả?""Chứ ai nữa!" Đó là việc một người bạn nên làm, không phải sao?Tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng tôi lại có cảm giác rằng mình và các bạn không phải loại người nhạy cảm như thế.Đèn giao thông bật lên màu xanh, Madeline đạp chân ga.


Đôi mắt cô long lanh như sắp khóc.

"Chỉ là, cảnh sát báo với bố mẹ tớ họ sẽ không tìm kiếm Thayer nữa," cô nói giọng đều đều.

"Thằng bé được xem như là bỏ nhà đi.

Họ không thể làm gì thêm được nữa.""Tớ rất tiếc," Emma nói.Cô đã lùng sục trang Facebook để tìm hiểu xem tại sao em trai Madeline lại bỏ đi, nhưng hầu như chả có gì đề cập đến chuyện đó.Cô chỉ tìm thấy một trang thông báo cậu ấy mất tích và liệt kê những thứ Thayer mặc trước khi biến mất (‘một áo thun polo ngoại cỡ và quần sọt kiểu lính’), nơi lần cuối có người trông thấy cậu (‘con đường mòn gần ngọn núi Santa Rita vào tháng Sáu’), và báo cáo lại rằng đã có một cuộc điều tra ở khu vực đó nhưng không thu được thông tin gì cả, không một chiếc giày, không một chai nước rỗng, và đương nhiên là không có chút manh mối nào về Thayer.

Có cả số tổng đài 800 để mọi người gọi đến nếu họ biết thêm thông tin gì.Sutton không kết bạn trên Facebook với Thayer nên Emma không thể vào xem trang cá nhân của cậu để moi thêm thông tin.

Cô cũng để ý thấy Laurel và Thayer tiếp xúc rất nhiều – có những tấm ảnh chụp họ đi cưỡi ngựa, họ đăng các đoạn video trên YouTube lên tường Facebook của nhau và bình luận qua lại về một buổi trình diễn nhạc rock sắp diễn ra ở Đại học bang Arizona.Nhưng trang của Laurel chẳng thấy đề cập đến chuyện gì khác.

Nói đúng hơn, Laurel thậm chí không bình luận câu nào về sự biến mất của Thayer – bài đăng duy nhất của Laurel hôm cậu ta mất tích là "Tớ sắp được đi xem Lady Gaga vào tháng Mười Một! Phấn khích quá!"Cần gạt nước kêu kin kít trên kính chắn gió.

Cơn mưa đã tạnh nhanh như lúc nó bắt đầu, vỉa hè lấp lánh ánh nước đọng.

Emma chỉ tay về phía cầu vồng vừa xuất hiện nơi chân trời.


"Nhìn kìa.

Đó là điềm may đó."Madeline khịt mũi.

"Trò may rủi chỉ dành cho bọn ngốc thôi."Emma hướng mắt về phía chân con thỏ đang đu đưa trên chùm chìa khoá của Madeline, tự hỏi không biết cô ấy có thật sự nghĩ như vậy không.

"Cậu biết không, những đứa trẻ bỏ nhà đi sẽ ổn cả thôi," cô nói nhẹ nhàng.

"Cho dù Thayer đang ở đâu, cậu ấy có lẽ sẽ tìm được những người giống như mình.

Họ sẽ chăm sóc lẫn nhau."Mắt Madeline chớp chớp.

"Cậu nghe chuyện đó ở đâu vậy?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Emma Mê Đồ Cũ


Emma lướt ngón tay dọc theo mép váy của chiếc đầm sọc hãng Anthropologie cô lấy trong tủ quần áo của Sutton sáng nay.

Cô biết rất nhiều đứa con nuôi đã phải bỏ trốn khỏi những gia đình nhận nuôi tệ hại.Thành thật mà nói, chính cô cũng từng bỏ đi một lần vì ông Smythe quá bạo lực.

Sau một buổi tối hết chịu nổi, cô xách túi lên và bỏ đi, hy vọng có thể đến được Los Angeles, San Francisco hay nơi nào đó xa thật xa.Cô tình cờ gặp vài đứa trẻ đang chơi đùa trong một công viên bỏ hoang trên đường đến đó.

Chúng đã dựng lên một khu trại nhỏ với vài cái lều, chăn mền và nồi niêu xoong chảo.

Bằng cách nào đó chúng đã tìm được thức ăn, thậm chí nhặt được vài cái xe đạp, một tấm ván trượt và một máy chơi game cầm tay PSP thường được chúng sạc pin trong tiệm bánh Dunkin Donuts.

Bởi vì Emma chưa đến mười một tuổi nên đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đó đã chăm sóc cô rất chu đáo, luôn để cô ngủ trong lều và luôn đảm bảo cô có đủ thức ăn.

Phải nói chúng chăm sóc cô tốt hơn cả những gia đình nhận nuôi khác.Thế nhưng cảnh sát lại tìm đến bốn ngày sau, ngay khi Emma đang rất vui vẻ.

Mọi đứa trẻ đều bị đuổi trở về nhà nuôi dưỡng hoặc trại giam giữ thanh thiếu niên."Chắc xem trên tivi," Emma giải thích."Ờ, thì, cũng không phải vấn đề lớn." Madeline hất lọn tóc dài qua sau vai.

Mặt cô lại trở nên xinh đẹp lạnh lùng.


"Một tấm thẻ tín dụng có thể chữa trị được mọi vấn đề.

Tớ muốn mặc một bộ đầm mới đến ngủ qua đêm ở nhà Charlotte vào tối mai.

Chắc tớ sẽ mua một trong những bộ đầm ngắn cổ sơmi của BCBG.

Còn cậu, cậu không muốn một bộ đầm J.

Brand mới cho bữa tiệc sinh nhật sao?"Xe họ quẹo vào bãi đỗ ở bên ngoài khu mua sắm đủ màu sắc.

Madeline đậu xe vào một chỗ trống rồi tắt máy, hai người bước lên thang cuốn để lên tầng trệt.

Không khí nơi đây thoáng mát và sạch sẽ sau cơn mưa lớn, loa phóng thanh của khu mua sắm phát ra tiếng sáo dìu dịu.

Khi họ vừa mới đặt chân lên tầng trệt, Emma đã trông thấy một cửa hàng ở tít đằng xa: TIỆM ĐỒ CŨ BELLISSIMO.

Emma cảm thấy tim mình vừa đập lỡ một nhịp."Tụi mình vô đó một lát đi," Emma chỉ tay về phía cửa hàng.Madeline nhìn theo tay cô và nhăn mặt.

"Eww, chi vậy?""Bởi vì chúng ta có thể lựa được vài món tuyệt cú mèo trong cửa hàng đồ cũ."Madeline nheo mắt.

"Nhưng tụi mình chưa bao giờ vô đó."Emma chụp lấy cánh tay Madeline và lôi đi.

"Ngôi sao Chloë Sevigny cực kỳ thích đồ cũ.

Rachel Zoe cũng vậy.

Đi đi mà.

Chúng ta phải bước ra ngoài giới hạn của chính mình chứ."Sự thật là, Emma không cách nào có thể bỏ ra hai trăm đô la để mua một chiếc quần jean bó.

Chuyện đó vượt quá giới hạn của cô – cô sẽ cảm thấy rất tệ khi phải xài tiền của nhà Mercer vào những thứ phù phiếm thế này.

Bên cạnh đó cô cũng không muốn đánh mất đi bản chất con người mình chỉ vì cô đang phải đóng giả người chị ruột.Tiếng chuông kêu leng keng khi Emma đẩy cửa bước vào.


Cửa hàng có mùi hệt như mấy cửa hàng đồ cũ khác: mùi của long não, hộp các tông và các quý cô có tuổi.

Một người đàn ông đầu trọc da đen bóng đang mặc áo khoác da báo tuyết, ngồi sau quầy xem tờ tạp chí phụ nữ Cosmopolitan.

Quần áo được treo đầy trên giá, giày cao gót và giày bốt xếp chi chít trên một bức tường.Emma lựa tới lựa lui trên giá quần áo.

Madeline vẫn đứng yên bất động ngay cạnh cửa, cô vòng tay ôm ngang ngực như thể đang sợ dính vi trùng.

"Xem nè." Emma lấy ra một cặp kính mát gọng vàng từ trên giá đỡ.

"Hàng Gucci đó nha."Madeline bước từng bước duyên dáng như vũ công ba lê đến gần Emma.

"Chắc là đồ giả đó.""Không phải đâu." Emma vuốt nhẹ ký hiệu hai chữ G lồng vào nhau và chỉ vào nhãn dán có ghi XUẤT XỨ ITALY.

"Hàng bên Ý thật đó.

Có thể là của mấy người ăn cắp bán lại." Cô liếc nhìn bảng giá.

Bốn mươi đô.

"Tớ cá là cậu đeo nó trông rất tuyệt.


Và nghĩ thử xem, không ai có được nó ngoài cậu.

Không sợ đụng hàng nhé."Cô mở gọng kính ra và ướm vào mặt Madeline.

Madeline thể hiện chút phản kháng yếu ớt rồi cũng đeo kính vào, nhìn tới nhìn lui trước gương.

Emma mỉm cười.

Cô đã nói đúng – cặp kính hoàn toàn làm nổi bật lên cái cằm tròn và gò má cao của Madeline.

Khi M xoay trái rồi xoay phải, trông cô quyến rũ như một người thừa kế giàu sụ đang đi nghỉ mát.Biểu cảm trên mặt Madeline mềm mại hơn hẳn.

"Đẹp thật đấy.""Tớ nói rồi mà.""Cậu chắc nó là đồ thật chứ?""Đồ thật đó, OK?" chủ tiệm cáu kỉnh nói bằng giọng ngọng líu ngọng lịu, ông đặt quyển tạp chí xuống bàn.

"Trông tôi có giống người xài hàng giả không hả? Giờ hoặc là mua nó hoặc là cởi nó ra khỏi gương mặt nhỏ cáu bẩn của cô đi."Madeline hạ thấp kính mát xuống mũi và nhìn ông chủ tiệm một cách lạnh lùng không kém.

"Tôi sẽ mua nó, cảm ơn.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom