Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2761: Trong bầu không khí kỳ lạ


Trong bầu không khí kỳ lạ.

Cuối cùng Khương Lan Thính cũng bình tĩnh lại, là do anh ta quan tâm đến Hoäc Kiều quá nhiều!

Anh ta cho rằng điều này là bởi họ mới chia tay chưa đầy một tháng nên anh ta vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi thân phận này... Anh ta nghĩ răng sau một khoảng thời gian dài thì anh ta sẽ dần quen.

Anh ta sẽ quen với việc phải xa cô, sẽ quen với việc cô không còn ở trong căn hộ khi anh ta về nhà, cũng quen với việc ở cạnh những người phụ nữ ngoài kia, càng quen với việc Hoắc Kiều sắp thuộc về một người đàn ông khác.

Khương Lan Thính hoàn toàn buông tay!

Anh ta bình tĩnh lại, nhỏ giọng xin lỗi Hoắc Kiều: “Tôi thực sự không nên can thiệp vào chuyện riêng tư của cô!”

Có anh ta và Tống Thanh Thanh ở bên cạnh, Hoắc Kiều đương nhiên không có tâm trạng để ăn uống, cô đứng dậy cùng cậu thanh niên trẻ tuổi rời đi trước.

Sau khi họ rời đi, lúc Tống Thanh Thanh đang gọi món ăn thì cô ta như vô ý nói: “Khương Lan Thính, thực sự hai người họ rất xứng đôi, cô Hoắc chăm sóc. bản thân rất tốt nên tuổi tác thực sự không chênh lệch nhiều, nhìn dáng vẻ của cô ta có khi còn nhỏ hơn hai, ba tuổi!”

Khương Lan Thính ngồi trước chiếc bàn ngắn, tâm trạng anh ta vốn đã không tốt, nghe Tống Thanh Thanh nói vậy thì tâm trạng càng tồi tệ thêm,không còn hứng thú để ăn thịt nướng nữa. Anh ta lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa.

Trong tầm mắt là Hoắc Kiều đang cùng cậu chàng kia lên xe.

Đó là chiếc xe địa hình màu đen, giá không hề rẻ, ít nhất cũng sáu tỷ.

'Tống Thanh Thanh nhìn qua rồi nói: “Cô Hoắc mua hả? Chiếc xe này trông khá đắt tiền!”

Lúc này Khương Lan Thính mới nhớ ra thanh niên này là ai, chính là con út nhà họ Tôn vừa tốt nghiệp, tại sao lại dính líu đến Hoắc Kiều?

Anh ta phủi tàn thuốc, bình tĩnh nói: “Cậu ta là con út nhà họ Tôn! Chiếc xe này coi như là khiêm tốn rồi.”

'Tống Thanh Thanh cảm thấy hơi bối rối.

Sau đó cô ta thấy hơi lo lắng, lại là một gia đình giàu có nhưng cô ta không phải con nhà giàu... Liệu Khương Lan Thính có để ý đến thân thế của cô ta không?

Khương Lan Thính nhìn vẻ mặt của cô ta thì đoán ra ngay cô ta đang nghĩ gì, bình tĩnh nói: “Nhà họ Khương không cần liên hôn.”

'Tống Thanh Thanh vui vẻ trở lại.

Khương Lan Thính nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, tâm trạng hơi phức tạp, anh ta không thể nói điều đó là tốt hay xấu, anh ta chỉ cảm thấy... Không giống như anh ta mong đợi.

Mặc dù anh ta cảm thấy ở tuổi này của anh ta thì các mối quan hệ yêu đương không đến mức long trời đất lở thì cũng nên có sự nồng nhiệt, nhưng khi anh ta và 'Tống Thanh Thanh ở bên nhau thì lại quá bình yên!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2762: Từ tạo hình đến khí chất


Sau khi lên xe, Tống Thanh Thanh thử nói vài câu, cô ta muốn qua đêm ở chỗ anh ta để làm cho mối quan hệ tiến thêm một bước! Nhưng Khương Lan Thính giả vờ như không hiểu, anh ta đã quyết định phát triển một mối quan hệ yêu đương trong sáng với Tống Thanh Thanh, họ sẽ không quan hệ tình dục trước khi kết hôn và tôn trọng lẫn nhau.

Lúc xuống xe, Tống Thanh Thanh hơi thất vọng.

Cô ta không nhịn được quay sang Khương Lan Thính nói: “Chúng ta đã nói chuyện với nhau được một khoảng thời gian rồi, Khương Lan Thính, em thấy giữa

chúng ta hình như có vấn đề.”

Khương Lan Thính khẽ vuốt tay lái bằng một tay, nhỏ giọng hỏi: “Có vấn đề ở đâu?”

'Tống Thanh Thanh cắn môi, ôm bụng no nê ngượng ngùng hỏi: “Không phải đàn ông ở độ tuổi ba mươi có nhu cầu rất lớn sao? Tại sao lần trước anh lại không có suy nghĩ như vậy với em, lần trước anh cũng dễ dàng bỏ em lại? Khương Lan

Thính, có phải anh chê vóc dáng của em không đủ tốt không?”

Khương Lan Thính là một người đàn ông trưởng thành, thừa sức đối phó với một cô gái trẻ.

“Tách, anh tháo dây an toàn và cúi xuống hôn cô ta.

Nhưng trước khi môi họ chạm nhau thì anh ta dừng lại, dùng hai con ngươi màu đen nhìn chăm chú vào đôi mắt như nai con của cô ta, cười nhẹ: “Có mùi thịt nướng, thôi không hôn em nữa, đợi ngày khác nhé!”

'Tống Thanh Thanh nhắm mắt lại.

Lúc này, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mở cửa xe nói: “Khương Lan Thính, anh thật xấu xa!”

Khương Lan Thính, anh thật xấu xa...

Anh ta ngơ ngác nhìn cửa xe còn chưa đóng.

Lời này của Tống Thanh Thanh làm cho anh ta nhớ đến lần đầu tiên gặp Hoắc Kiều, cô bị cảm còn anh ta thì dỗ cô uống thuốc trong căn hộ của cô và bằng cách dỗ dành đó anh ta cởi quần áo của cô và cùng cô giao hợp.

Lúc ấy, Hoắc Kiều bị anh ta vây chặt dưới người.

Cô ôm cổ anh ta, nhỏ giọng nói: “Khương Lan Thính, anh thật xấu xa!”

Tim anh ta khẽ nhói đau.

Anh ta nghĩ rằng mình rất thích Hoắc Kiều, vì cô mà say mê sâu sắc. Anh ta không biết sau này cô có vòng tay qua cổ người khác mà nói người đó xấu xa hay không nữa!

Tối nay cô có qua đêm với ai không?

Khương Lan Thính cũng từng quen qua vài người bạn gái, anh ta cảm thấy mình không nên là người bảo thủ như vậy, khi một người đàn ông chia tay với một người phụ nữ thì đương nhiên sẽ tìm người làm cho mình vui vẻ và xảy ra quan hệ là chuyện bình thường. Ví dụ như lần trước, nếu Hoắc Kiều không đến đó thì anh ta và Tống Thanh Thanh đã xảy ra quan hệ

Anh ta cố thuyết phục bản thân rằng đây là một quá trình bình thường, nhưng. trong lòng anh ta vẫn để ý đến.

Anh ta bận tâm đến việc Hoắc Kiều ở bên người khác. Khương Lan Thính ngồi trong xe hút bốn năm điếu thuốc, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, mình không thể cho Hoäc Kiều một đám cưới thì không nên suy nghĩ như vậy và cũng không nên ngăn cản cô tìm hạnh phúc mới.

Khi nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!

Một tuần sau, là sinh nhật của ông cụ nhà họ Khương.

Khương Lan Thính muốn dẫn Tống Thanh Thanh đi làm quen với gia đình anh ta, sinh nhật của ông có rất nhiều người nên chắc ông cụ sẽ không cho người làm khó cô... Đương nhiên, Tống Thanh Thanh cũng không thể lấy danh phận là vợ chưa cưới của anh ta mà chỉ có thể nói là bạn bè.

Trước kia, khi anh ta và Hoắc Kiều cùng đi dự tiệc thì anh ta không quá quan tâm, vì Hoắc Kiều sẽ ăn mặc rất xinh đẹp.

Nhưng Tống Thanh Thanh thì lại không thể.

Từ tạo hình đến khí chất, Tống Thanh Thanh đều phải cẩn thận trau chuốt, vì theo như Anna nói thì cô ta cần phải thay da đổi thịt, nếu giống như bây giờ thì cô †a căn bản không lọt được vào mắt của ông cụ.

'Tâng trên là thẩm mỹ viện cao cấp và tầng dưới là một quán cà phê cổ điển.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2763: Thì ra là người nhà của Hoäc Kiều


Bầu không khí vô cùng kì lạ.

Ban đầu Khương Lan Thính không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt của Hoắc Minh lại mạnh mẽ nhìn về phía sau, phía sau là Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh lại đi tới nắm tay anh, đây là chuyện dù thế nào thì anh ta cũng không thể phủ nhận được.

Khương Lan Thính gượng cười: “Vâng, chú Hoắc!”

'Tống Thanh Thanh khi nhìn thấy Hoắc Minh đã rất sốc, cô ta nghĩ rằng dù có hơi lớn tuổi nhưng có lẽ khi còn trẻ còn đẹp trai hơn cả Khương Lan Thính nên cô ta mới phấn khích và gọi một tiếng chú Hoắc, sau đó cô ta nhìn thấy Hoắc Kiều.

Thì ra là người nhà của Hoäc Kiều.

Cô ta chỉ thấy Hoắc Minh trưởng thành tuấn tú, toàn thân toả ra hơi thở tao. nhã, còn bà Hoắc bên cạnh thì xinh đẹp quý phái...

Điều này làm cho Tống Thanh Thanh cảm thấy vô cùng tự tỉ.

Cô ta nghĩ đến quê nhà, nghĩ tới bố mẹ xuất thân từ nông thôn, đôi tay đầy vết chai sạn so với cặp vợ chồng giàu có ở trước mặt thì vô cùng đối lập.

Cô ta không nhịn được mà nhìn Khương Lan Thính! Trong lúc nhất thời, cô ta cũng không biết Khương Lan Thính có thể cùng cô ta đi đến cuối cùng hay không, liệu anh có chán ghét xuất thân của cô ta hay không, liệu anh có cảm thấy cô ta †ầm thường quê mùa hay không?

Sự mặc cảm tự ti của Tống Thanh Thanh hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

Hoắc Kiều không quá kiêu ngạo, nhưng cô thực sự không cần quan tâm đến thể diện của Khương Lan Thính và lòng tự trọng của Tống Thanh Thanh, hai người họ đã lừa dối sau lưng cô, đó là sự lựa chọn của Khương Lan Thính.

Con thứ của nhà họ Tôn đột nhiên hỏi Hoắc Kiều: “Em và Lan Thính quen nhau sao?”

Trước mặt bố mẹ hai bên, Hoắc Kiều đương nhiên không thể buông thả mà nói rằng cô và Khương Lan Thính đã có một khoảng thời gian yêu đương mà cô chỉ có thể giả vờ ngu ngốc cầm tách cà phê lên, mơ hồ nói: “Tạm được! Chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi.”

Khương Lan Thính vừa khó chịu vừa buồn cười: 'Họ có quan hệ làm ăn gì chứ?

Lúc này, Tống Thanh Thanh không thể nhịn được nữa.

Cô ta kéo cánh tay Khương Lan Thính, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã đến giờ hẹn rồi!”

Khương Lan Thính biết cô ta không quen với những trường hợp này nên anh rất quan tâm đến cô ta, nhẹ nhàng nói: “Đến muộn chút cũng không sao, nhà họ Khương là khách VỊP của thẩm mỹ viện đó.”

'Tống Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi: “Anh là loại người có thể tiêu mấy trăm triệu một tháng à?”

Khương Lan Thính cười nói: “Nói vậy thì hơi phô trương, cùng lắm là hai, ba trăm triệu!”

Nói xong, anh ta lập tức nhìn về phía các bậc phụ huynh mà chào tạm biệt, còn đặc biệt nhìn Hoắc Kiều, Hoắc Kiều lười nhìn sắc mặt của anh ta, cô vẫn tiếp tục uống cà phê... Cậu hai nhà họ Tôn đúng lúc cho cô một viên đường.

Ánh mắt Khương Lan Thính sâu hun hút.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2764: Người quản lý mỉm cười miễn cưỡng


Anh ta kìm nén hết lần này đến lần khác mới kìm được cơn tức giận, cuối cùng cũng bình tĩnh nói: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”

'Tống Thanh Thanh vừa khóc vừa cười nói: “Vừa rồi anh làm em sợ muốn chết! Khương Lan Thính, khi anh sầm mặt rất đáng sợi”

Phải không?

Khương Lan Thính có chút không hiểu, bởi vì khi anh ta và Hoắc Kiều ở cùng nhau, gần như không bao giờ đỏ mặt nên Hoäc Kiều cũng không sợ anh ta. Khi anh ta đang lo lắng về công việc thì cô cũng biết cách không kích thích anh ta, mỗi cuộc hẹn hò của họ đều diễn ra suôn sẻ...

'Tống Thanh Thanh không nhận thấy anh có gì kỳ lạ. Cô ta chọn váy, thỉnh thoảng nói chuyện và hỏi ý kiến anh.

Nhưng Khương Lan Thính vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống tầng dưới.

Ở dưới lầu, cuộc gặp mặt giữa nhà họ Tôn và nhà họ Hoắc có lẽ đã kết thúc.

Bố mẹ Tôn ở lại thanh toán hóa đơn, con thứ của nhà họ Tôn đưa nhà họ Hoắc ra về, anh ấy rất phong độ mở cửa xe cho vợ chồng Hoắc Minh và tiễn họ lên xe, cuối cùng anh ấy nhẹ nhàng ôm eo Hoắc Kiều và đưa cô lên xe... Lúc đóng cửa xe, anh ấy cúi xuống và mỉm cười nói vài câu.

Dù cách xa hơn mười mét nhưng Khương Lan Thính vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Hoắc Kiều. Anh ta nghĩ cô rất vừa lòng.

Cô... Có kế hoạch phát triển mối quan hệ với Tôn Tư Nam sao?

Khương Lan Thính cảm thấy khó chịu, vô thức rút hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa... Nhân viên phục vụ tiến tới nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ngài Khương, nơi này không thể hút thuốc lá. Phía trước là khu vực hút thuốc, ngài cần tôi dẫn đường không?”

Khương Lan Thính lấy điếu thuốc ra và bỏ lại vào hộp đựng thuốc.

Dù sao anh ta cũng là một thanh niên có học thức, xuất thân từ một gia đình giàu có nên lễ phép gật đầu: “Thật xin lỗi!”

Người phục vụ mỉm cười rời khỏi.

Lúc này Tống Thanh Thanh mặc một bộ váy ren phức tạp bước ra, cô ta ngước mắt lên ngượng ngùng nhìn Khương Lan Thính: “Anh thấy bộ này thế nào? Em cảm thấy bộ màu trắng này rất hợp với em."

Khương Lan Thính chỉ nhìn một cái rồi lập tức từ chối: “Bộ này không hợp với em!"

Anh ta rất khéo léo!

Bởi vì Tống Thanh Thanh không đủ cao và vòng eo cũng không đủ gầy nên mặc một chiếc váy phức tạp như vậy sẽ là một thảm họa... Rất giống một con gà tây Giáng Sinh!

Cậu Khương nói chuyện giữ đức!

'Tống Thanh Thanh hơi thất vọng, nhưng càng thất vọng lại càng dũng cảm, thay mấy bộ váy cho Khương Lan Thính xem.

Không biết là vấn đề ở người hay ở trang phục. Nhìn chung, chúng trông không đẹp chút nào! 'Tống Thanh Thanh sắp khóc, cuối cùng cô ta nhìn thấy trong cửa sổ có một

chiếc váy dài thêu màu xanh, hai mắt sáng lên mà chỉ vào bộ đồ đó nói: “Tôi muốn thử cái này!”

khách hàng đặt! Chỉ có một chiếc thôi!”

'Tống Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không thể thuê của cô ta được sao? Một ngày sáu triệu chắc cô ta sẽ bằng lòng chứ?”

Người quản lý mỉm cười miễn cưỡng.

Một bộ quần áo cao cấp có giá khởi điểm là một tỷ rưỡi mà chỉ mặc nó một hoặc hai lần, vậy nên có ai quan tâm đến sáu triệu đó.

Nhưng cô ta phải giữ cho Khương Lan Thính chút thể diện chút thể diện nên cô ta xấu hổ không dám nói thẳng.

Khương Lan Thính nghe vậy thì hỏi: “Là ai đặt? Tôi sẽ trả số tiền gấp đôi để bù đắp tổn thất cho cô ta!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2765: Bà Khương sắp ngất rồi!


Chớp mắt đã đến ngày sinh nhật của ông cụ Khương.

Biệt thự nhà họ Khương khắp nơi đều được trang trí đèn lồng đỏ, bởi vì ông cụ Khương khá bảo thủ và thích cách làm cổ điển, ngay cả biệt thự cũng theo phong cách Trung Quốc, giống như cách bố trí của cung điện ngày xưa.

Nhưng phòng tiệc lại theo phong cách phương Tây, dàn nhạc và nữ ca sĩ giỏi nhất thành phố được mời hát những bài hát nổi tiếng làm cho cả phòng tiệc trở nên sôi động và náo nhiệt.

Ông cụ Khương được mọi người vây quanh.

Nhìn hội trường đầy con cháu, ông cười nói: “Không thể chỉ phục vụ theo sở thích của tôi mà còn phải tạo bầu không khí yêu thích cho giới trẻ! Sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây tối nay không tệ!”

Nói xong, ông cụ nhìn cháu trai lớn Khương Lan Thính: “Lan Thính, hôm nay có rất nhiều con gái nhà danh giá ở đây, cháu đừng rụt rè, nếu thấy người mình thích thì hãy mạnh dạn theo đuổi, nếu bố mẹ người ta không thích cháu thì ông sẽ mặt dày nói giúp cho cháu!”

Ông cụ nói lời này, hiển nhiên không biết đến sự tồn tại của Tống Thanh Thanh.

Vẻ mặt của bố mẹ Khương Lan Thính rất phức tạp.

Ngoài việc không thích xuất thân bên ngoài của cô gái thì bọn họ cũng gặp khó khăn, nhà họ Khương có tổng cộng vài dòng họ, Lan Thính là người nổi bật nhất trong thế hệ này, nếu kết hôn với một người phục vụ thì đừng nói người ngoài chê cười mà ngay cả ở nhà thì anh ta cũng bị người ta coi thường dù là người nổi bật nhất.

Bà Khương là người đầu tiên không đồng ý.

Vì vậy bà ấy nhìn Khương Lan Thính, ấm áp nói: “Ông nội của con đã lên tiếng rồi, con nên chủ động hơn một chút đi! Đều là 30 tuổi đầu mà những người khác ở tuổi con cũng đã có con rồi.”

Khương Lan Thính đúng lúc nói: “Vừa lúc có người, con đưa bố mẹ qua xem.”

Bà Khương sắp ngất rồi!

Bà ấy đoán được là Tống Thanh Thanh nhưng không ngờ con trai bà ấy lại cố chấp như vậy, không có sự đồng ý của ông cụ mà đã đưa đến dự tiệc, bà ấy nhỏ

giọng nói: “Lan Thính! Hôm nay con không nên phá huỷ niềm vui của ông cụ, con định làm bố mẹ con xấu hổ phải không?”

Khương Lan Thính khế cau mày: “Mẹ, con không có định kiến về địa vị gia đình!”

Bà Khương rất không vui: “Cho dù về mặt địa vị gia đình không xứng đôi nhưng mà bên trong suy nghĩ vẫn luôn có! Con là nghiên cứu sinh còn cô ta là phục vụ! Con thích cưỡi ngựa bắn tên nghe nhạc còn cô ta thích ăn xiên nướng vào ban đêm... Bây giờ con cảm thấy thú vị còn về sau sẽ cảm thấy thô tục! Lan Thính, hôn nhân mấy chục năm không phải bằng một điều gì đó mới mẻ và thú vị mà chống đỡ được, ít nhất phải có tình yêu! Con yêu cô gái đó sao?"

Khương Lan Thính cũng không rõ.

Trên thực tế, anh ta không hề có tình cảm với Hoắc Kiều, chỉ có cảm giác.

Đối với Tống Thanh Thanh cũng vậy.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2766: Tôn Tư Nam không nói gì!


Khương Lan Thính dỗ dành cô ta vài câu.

Vừa định mở cửa xe, bên cạnh đột nhiên có người từ trên chiếc xe màu đen bước xuống, không ai khác chính là Tôn Tư Nam, con thứ của nhà họ Tôn, anh ấy đi vòng sang phía bên kia dìu Hoắc Kiều ra khỏi xe!

Chiếc váy xanh dài chấm đất trông giống như những gì Khương Lan Thính đã tưởng tượng khi cô mặc nó.

Như hoa lan trong thung lũng âm u trống trải mà đẹp rực rốt

Chẳng lẽ cô ăn mặc sang trọng như vậy để đi cùng Tôn Tư Nam đến dự tiệc sao?

Khương Lan Thính cảm thấy hơi khó chịu, nhưng trên mặt vẫn chống đỡ được, gượng cười coi như chào hỏi.

Tôn Tư Nam đã sớm đoán được mối quan hệ giữa họ, anh ấy cũng đã hỏi Hoắc Kiều, Hoắc Kiều nói có... Cô hỏi anh ấy có phiền không, nếu vậy thì họ không cần phải hẹn hò với nhau nữa.

Cậu Tôn cũng du học, tuy rằng không thể nói là công khai, nhưng mấy người cùng tuổi với anh ấy sao có thể chưa từng nói qua, như vậy không có khả năng!

Không có gì ngạc nhiên khi Hoắc Kiều nói về Khương Lan Thính lại như thế này!

Anh ấy chấp nhận sự thật này và quyết định tiếp tục theo đuổi Hoắc Kiều, hiện tại họ đã đủ điều kiện cơ bản để kết hôn hơn nữa cả hai bên đều cảm thấy hài lòng.

Hoắc Kiều mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô ôm cánh tay cậu Tôn, hai người nhìn nhau đầy thân mật, Khương Lan 'Thính cố gắng hết sức bỏ qua sự khó chịu của anh ta, may mắn thay lúc này Tống Thanh Thanh đã xuống xe.

Vừa bước xuống đã đụng phải bộ váy!

Hoắc Kiều sửng sốt một lát, cũng không để ý thêm, dù sao thì ai xấu người đó biết.

'Tống Thanh Thanh cũng sửng sốt, phải rất lâu cô ta mới nhận ra được: “Thì ra chiếc váy đó là của côi... Cô Hoắc, Hôm nay Khương Lan Thính là nhân vật chính, cô mặc váy giống tôi có thích hợp không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Kiều tựa vào vai cậu Tôn.

Cô mỉm cười: “Có gì mà không thích hợp? Cũng không phải là đụng người đàn ông!”

Sắc mặt Tống Thanh Thanh tái nhợt, cô ta cảm giác được ẩn ý.

Khương Lan Thính xin lỗi bạn gái: “Không ngờ hôm nay cô ấy lại đến dự tiệc! Anh sẽ nhờ người đưa cho em một bộ mới để thay!”

Tống Thanh Thanh không cam lòng: “Quần áo này cao cấp! Hơn nữa chúng ta còn phải khiêu vũ mở màn!”

Khương Lan Thính hạ giọng: “Điệu múa mở màn sẽ do bố mẹ anh biểu diễn!”

Tống Thanh Thanh kìm nén sự bất mãn, nhẹ giọng nói: “Vậy thì em không muốn đổi, mua nó tốn rất nhiều tiền, mặc vào trông cũng đẹp!”

Khương Lan Thính không nói gì thêm!

Đến lúc này, anh ta thực sự đã mất đi chút kiên nhẫn, thậm chí còn bắt đầu đồng ý với bố mẹ anh ta... Anh ta và Tống Thanh Thanh không hợp nhau.

Nếu anh ta và Hoắc Kiều giao tiếp thì sẽ không bao giờ khó khăn như vậy!

Anh ta nghĩ như vậy, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Hoắc Kiầu đang cười nhìn Tôn Tư Nam: “Tôn Tư Nam, sao anh lại đỏ mặt?”

Tôn Tư Nam không nói gì!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2767: Anh đưa em về!


Chuyện đến mức này Khương Lan Thính không thể lờ đi được nữa, anh ta đành phải lên tiếng thừa nhận: “Bạn gái của con!”

Ông Khương đang muốn mở lời thì con thứ nhà họ Tôn và Hoắc Kiều cùng nhau đi tới.

Thấy vậy, ông ấy liên vứt cháu trai mình và cô bạn gái còn chưa kịp lên sân khấu của nó sang một bên, quay sang cười niềm nở tiếp đón Tôn Tư Nam và Hoắc Kiều.

“Tư Nam dẫn theo bạn gái đến đấy à? Đây là con gái nhà họ Hoắc phải không? Hai cháu trông xứng đôi quái”

Nhìn thấy Hoắc Kiều, trong lòng mẹ Khương vừa giận vừa tức. Đáng ra đây mới là con dâu của bà ấy, tất cả đều là do Lan Thính bị bỏ bùa mê thuốc lú, thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc không chọn lại đi quen một con nhỏ bồi bàn!

Tôn Tư Nam đưa quà mừng xong, nhìn Hoắc Kiều bằng ánh mắt trìu mến và nói: “Cháu và Hoắc Kiều chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Sau này chưa biết ra sao nhưng cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!”

Hoắc Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.

Cánh tay trắng tuyết của cô ấy năm lấy Tôn Tư Nam không rời, khung cảnh tràn đầy sự ngọt ngào của cặp đôi mới yêu.

Ông Khương im lặng nhìn trong chốc lát rồi gọi cháu trai của mình: “Lan 'Thính, cháu xem Tư Nam nhỏ hơn cháu hai tuổi mà đã có bạn gái rồi đây này!”

Khương Lan Thính cười gượng: “Ông à, cháu cũng có bạn gái mài!” Ông Khương chỉ ừ một tiếng thật dài mà chẳng tỏ vẻ gì.

Không trà không lì xì thậm chí cả mặt cười cũng không muốn cho, đây là thái độ của ông ấy.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ông Khương không phải người không biết lễ nghĩa nhưng cô gái Lan Thính dẫn đến quả thực hết nói nổi, ông biết Lan Thính không phải là kẻ sốc nổi nhưng chuyện này thực sự...

Cửa nhà họ Khương ai muốn vào là vào hả?

Ông ấy cùng con thứ nhà họ Tôn và Hoắc Kiều nói cười vui vẻ như người trong nhà...Khương Lan Thính thấy vậy cũng ngầm hiểu được ý tứ của ông ấy.

Anh ta đến bên cạnh Tống Thanh Thanh, dù không còn chút hy vọng nào cho mối quan hệ này nhưng lớp kịch này vẫn phải diễn cho xong.

'Tống Thanh Thanh cầm ly nước trái cây, cắn môi hỏi: “Khương Lan Thính, anh có nghĩ rằng Hoäc Kiều cố tình không?”

Khương Lan Thính nói thẳng: “Cô ấy còn chẳng biết em sẽ đến!” 'Tống Thanh Thanh nghe vậy thì không vui, hai mắt rưng rưng: “Em mới là bạn gái chân chính của anh, tại sao em lại không thể đến đây? Còn cô ta thì có thể hả?”

Khương Lan Thính đặt ly sâm panh xuống, thở dài: “Gia đình cô ấy và nhà họ Khương đang hợp tác với nhaul”

'Tống Thanh Thanh cứng họng.

Một lúc lâu sau, cô ta mới cất tiếng nỉ non: “Vốn dĩ là em không xứng! Vốn dĩ hai người mới là một đôi! Khương Lan Thính, anh hối hận rồi!”

Phiền chết mất!

Lúc trước, anh ta và Tống Thanh Thanh chưa chính thức quen nhau, cô ta là một cô gái rất tỉnh tế và hiểu chuyện, chưa bao giờ cả hai phải tranh cãi điều gì... Nhưng bây giờ cứ hễ gặp chuyện gì không vừa ý là cô ta lại đổ lên người Hoắc Kiều, thật lố bịch.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2768: Anh vừa nói gì?


Tống Thanh Thanh không thể tin được mình bị Khương Lan Thính đá một cách dễ dàng như thế.

Cô ta khó tin nhìn chằm chằm vào mắt Khương Lan Thính đến nỗi quên cả thở, giọng nói tựa như đang khóc: “Còn cuộc sống hôn nhân tốt đẹp anh đã hứa hẹn thì sao Khương Lan Thính!”

Khương Lan Thính kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta cũng mới chỉ tìm hiểu thôi mà không phải sao?”

Hơn nữa nếu thực sự không phù hợp, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn huống chỉ là chỉ mới hẹn hò.

Đối với anh ta, mối tình này không thể nói là không ngọt ngào nhưng đó đều là trước khi chính thức quen nhau, còn bây giờ thì chẳng có gì ngoài phiền phức.

Anh ta không thích dây dưa nên quyết định chấm dứt mọi chuyện luôn vào tối nay.

Khương Lan Thính cưỡng ép đưa Tống Thanh Thanh lên xe, cô ta vẫn khóc lóc không ngừng: “Khương Lan Thính, em đã làm sai chuyện gì mà anh lại đối xử với em như vậy? Có phải do gia thể em không tốt nên anh muốn chia tay em đúng không?”

“Đúng!” Khương Lan Thính thẳng thắn thừa nhận.

'Tống Thanh Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe sưng lên vì khóc, trong mắt tràn đầy sự khó tin: “Anh vừa nói gì?”

Anh ta không đùa chút nào, chọn cách thẳng thắn nói với cô ta: “Hoàn cảnh và cách sống của chúng ta quá khác biệt cho nên mối quan hệ của chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa! Anh xin lỗi vì đã lãng phí thời gian quý báu của eml”

Khương Lan Thính dù gì cũng là thiếu gia nhà giàu, ra tay rất hào phóng, anh ta viết một tấm séc trị giá năm triệu nhét vào tay Tống Thanh Thanh: “Coi như là đền bù cho eml Bây giờ anh đưa em về!”

'Tống Thanh Thanh ngơ ngác nhìn tấm séc!

Năm triệu quả thật là một số tiền lớn mà cô ta chưa từng có được nhưng so với khối tài sản khổng lồ của nhà họ Khương thì bao nhiêu đây chẳng là gì cả, không có lý do gì để cô ta nhận năm triệu này mà từ bỏ con rùa vàng Khương Lan Thính hết... Thêm nữa, đám đồng nghiệp đều biết tối nay cô ta đi ra mắt gia đình chồng tương lai, nếu bọn họ biết tối nay cô ta bị đá và quăng cho năm triệu thì sẽ muối mặt đến chết mất, sau này sao mà tiếp tục làm việc ở đó được nữa?

'Tống Thanh Thanh quyết định đánh cược một phen.

Cô ta dịu giọng, nói: “Khương Lan Thính, tình cảm em dành cho anh... Em yêu chính con người của anh chứ không phải mấy đồng tiền lạnh lẽo này! Anh nói chúng ta gia thế cách biệt, em có thể cố gắng thay đổi mà! Em sẽ tiếp tục học tập và đào tạo chuyên sâu, nỗ lực để theo kịp anh, em sẽ trở thành con người xứng đôi với anh mà!”

Khương Lan Thính than nhẹ: “Em cần gì phải như thết”

Chuyện đến mức này Tống Thanh Thanh tự hiểu rằng mình không còn níu kéo được gì nữa, cô ta đành nhượng bộ: “Em muốn được học cao hơn! Thậm chí không còn thân phận bạn gái của anh... Cũng được, em muốn cho bản thân mình một cơ hội... Cơ hội được cạnh tranh công bằng! Em xin anh, Khương Lan Thính!”

€ó lẽ là lòng trắc ẩn... Cũng có lẽ là do nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào trong quá khứ, Khương Lan Thính đồng ý. Anh ta chia tay với Tống Thanh Thanh nhưng vẫn dùng mối quan hệ của mình để cô ta được vào Đại học Truyền thông B, một trường đại học hàng đầu, nếu không có Khương Lan Thính thì Tống Thanh Thanh có thi tám mươi lần cũng không đậu nổi!

Tống Thanh Thanh đi học hai năm, cô ta nói với Khương Lan Thính: “Nếu sau hai năm mà anh vẫn chưa có người mới... Anh có thể nhớ đến em không?”

Khương Lan Thính chỉ cười nhạt rồi xoay người bước lên con Rolls-Royce Phantom đắt tiền, nổ máy phóng đi.

Chuyện Tống Thanh Thanh coi như giải quyết xong, về phần căn chung cư kia anh ta định cho người trang hoàng lại, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại nói: “Thôi quên đi”

Sửa sang lại làm gì, dù gì thì từ nay về sau... Hoắc Kiều cũng sẽ không quay trở lại...

Khương Lan Thính luôn nghĩ việc mình và Tống Thanh Thanh chia tay không liên quan gì đến Hoắc Kiều, mãi cho đến một ngày khi nhìn thấy ảnh bê bối của Hoäắc Kiều và Tôn Tư Nam anh ta mới nhận ra rằng sự thật không như vậy. Nguyên nhân khiến anh ta đưa ra quyết định chia tay nhanh đến thế thực ra là vì ghen tị. Đúng, anh ta chia tay với Hoắc Kiều rồi lại ghen khi thấy cô ấy ở bên người khác...Loại tư tưởng trơ trến này không thể để cho người ngoài biết được, nhất là đối với một công tử hào hoa giống như Khương Lan Thính, một khi bị truyền đi chỉ có nước làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng kể từ khi đọc được tin tức đó, tâm trạng anh ta cứ bực bội suốt cả buổi.

Anna gõ cửa, tiến vào đưa tài liệu cho sếp nhưng lại vô tình nhìn thấy tấm hình trên bàn.

Một nụ hôn nồng nhiệt và nóng bỏng!

Ánh mắt quyến rũ đầy mê hoặc!

Trong xe, Tôn Tư Nam nghiêng người hôn Hoắc Kiều, Hoắc Kiều vòng tay qua cổ anh ấy dâng hiến bản thân mình cho nụ hôn... Cả hai đều đang chìm đắm trong khoảnh khắc yêu thương nồng cháy.

Anna nhịn cười, nói bâng quơ: “Người yêu mới của cô Hoắc trông được phết!”

Khương Lan Thính tỏ vẻ không quan tâm: “Là con thứ nhà họ Tôn!”

Anh ta lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi rồi châm lửa, tựa người ra sau ghế, rít một hơi.

Một lúc sau, anh ta chợt nói: “Nghe nói mối tình đầu của Tôn Tư Nam lúc đi du học đã trở về nước!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2769: Đầu bên kia im lặng trong chốc lát


Khi còn đang quen Tống Thanh Thanh sinh hoạt hằng ngày của Khương Lan Thính khá đa dạng nhưng từ sau khi chia tay cô ta, mỗi lúc tan tầm anh ta lại cảm thấy trống vắng, vốn dĩ anh ta định trở về căn chung cư kia ăn tối uống rượu rồi nằm dài trên ghế sô pha chọn một hai bộ phim nào đó xem để giết thời gian… Như lúc mới vừa chia tay Hoắc Kiều, nhưng hễ nhớ đến Tống Thanh Thanh là anh ta cảm thấy khó chịu trong người, cuối cùng đành trở về biệt thự của anh ta khui một chai rượu vang đỏ rồi ngồi ở phòng máy chiếu thưởng thức phim điện ảnh.

Căn biệt thự rộng lớn đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.

Đêm, vào lúc mười giờ, Khương Lan Thính gọi điện cho Hoắc Kiều nhưng hiển nhiên số máy đã bị cô ấy chặn, anh ta bèn lấy một chiếc điện thoại khác gọi tiếp, lần này Hoắc Kiều chịu bắt máy nhưng khi nghe thấy giọng của anh ta thì lạnh giọng nói: “Anh rảnh quá phải không!”

Khương Lan Thính nhẹ nhàng đáp: “Hoắc Kiều, tôi chia tay rồi!”

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát…

Hoắc Kiều cười khấy: “Anh chia tay rồi quay lại tìm người yêu cũ an ủi hả? Hiện giờ tôi đã có

bạn trai rồi không rảnh ở đây tâm sự với anh cả đêm đâu, tìm người khác đi!”

Cô ấy định cúp máy thì anh ta lại nói tiếp: “Tôi còn cơ hội hay không?”

Lần này Hoắc Kiều im lặng lâu hơn.

Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Khương Lan Thính, tôi không làm gì anh đừng tưởng là tôi không hận anh! Tôi không phải là động vật máu lạnh, những chuyện anh đã làm với tôi làm sao tôi có thế quên được! Anh nghĩ hai ta còn có thể quay lại được hay sao?”

Dù biết trơ trẽn nhưng anh ta vẫn nói: “Đúng vậy! Tôi hối hận rồi, tôi muốn quay lại với em! Hoắc Kiều, hãy cho tôi một cơ hội được cạnh tranh công bằng đi!”

Hoắc Kiều nghẹn ngào: “Là do cô ta không thích hợp nên anh mới đòi quay lại với tôi đúng không?”

“Khương Lan, nếu đối một cô gái khác có tài có sắc thì bây giờ anh và cô ta đã nhận sự chúc phúc từ hai bên gia đình và tiến đến hôn nhân rồi còn hơi đáu mà nghĩ đến tôi? Lúc trước tôi là thứ để cho anh giải sầu bây giờ cũng chỉ có thế mà thôi, anh vẫn không hề thay đối!”

“Tống Thanh Thanh cũng thế! Anh cũng chưa từng yêu cô ta!”

Trái tim vô cùng đau đớn, Hoắc Kiều ngấng đầu cố gắng kìm nén.

Cúp máy. Nước mắt rơi…

Mối tình suốt mấy năm trời làm sao có thế nói quên là quên được, tên khốn Khương Lan Thính đó dám gọi điện khơi lại trêu tức cô ấy!

Đêm nay vì một cú điện thoại mà trở nên lạnh lẽo…

Cô ấy cuộn mình trên chiếc ghế sô pha, thắp một ngọn nến, lặng lẽ nhìn ánh lửa lay lắt… Nhớ lại quãng thời gian ở bên anh ta trong quá khứ, ngọt ngào lúc ban đầu là thật nhưng buồn tẻ lúc sau cũng là thật. Cô ấy chấp nhận những ngày tháng bị anh ta quên lãng đó vì sợ anh ta không vui, sợ sẽ đánh mất anh ta. Nhưng cuối cùng cũng không thế níu kéo…

Hoắc Kiều không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Thà rằng anh ta đừng quay đầu lại… Bây giờ thì có ý nghĩa gì nữa chứ!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2770: Hoắc Kiều đi ra


Hoắc Kiều đi ra, thấy Khương Lan Thính đứng trước cửa thì bực bội. Có ngốc cũng đoán được tại sao Khương Lan Thính lại đến đây nhưng chắc anh ta không ngờ rằng Tôn Tư Nam cũng có mặt ở đây!

Tôn Tư Nam chỉ tình cờ ghé đến đúng lúc cô ấy đang tắm, thấy cô ấy chưa ăn gì nên mới đặt đồ ăn đêm. Khương Lan Thính chắc chắn đang hiếu lầm nhưng mặc kệ, chẳng việc gì phải giải thích với anh ta cả!

Cô ấy nhìn Khương Lan Thính, nghiêm túc nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi, Khương Lan Thính!”

Khương Lan Thính chỉ im lặng nhìn cô ấy một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Em bịa đặt gì chứ? Có phải em và anh ta đang sống chung với nhau không? chỉ mới mấy ngày thôi mà em và anh ta đã sống chung rồi? Hoắc Kiều, em nói đi!”

Hoắc Kiều hừ lạnh: “Tôi sống với ai hay ngủ với ai thì có liên quan gì đến anh? Khương Lan Thính, anh và cô Tống Thanh Thanh kia đã ngủ với nhau tám trăm lần rồi mà còn mặt mũi xen vào chuyện của tôi?”

“Tôi không ngủ với…” Khương Lan Thính thì thầm không rõ, chính anh ta còn mơ hồ không hiểu tại sao. Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ

cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn điều gì nhưng anh ta đã cấm dục suốt một thời gian dài trong khi đang quen bạn gái, nếu nói anh ta muốn giữ mình trong sạch chắc chắn là nói dối bởi vì hôm đó bị Hoắc Kiều bắt gặp, bởi vì hòm đó Hoắc Kiều đã khóc… Cho nên anh ta mới không thể tiếp tục!

Nhưng bây giờ thì sao, cô ấy dễ dàng quên đi tình cảm của bọn họ, nhanh như vậy đã sà vào vòng tay của người đàn ông khác rồi?

Hoắc Kiều muốn đóng cửa nhưng Khương Lan Thính bắt lấy tay cô ấy không buông.

Tôn Tư Nam sửng cồ định xông lên: “Khương Lan Thính, anh có ý gì?”

Hai mắt Khương Lan Thính long sòng sọc: “Cô ấy là của tôi!”

Tôn Tư Nam cười khấy: “Cô gái hôm trước chẳng phải cũng là bạn gái của anh sao? Chẳng phải chính anh đã thừa nhận giữa anh và Hoắc Kiều chỉ là đổi tác thôi sao? chẳng phải anh và cô ấy yêu đương suốt hai năm nhưng lại chưa từng dẫn về ra mắt gia đình sao? Sao hả? Quen cô ta rồi mới thấy Hoắc Kiều xinh đẹp hơn một trăm lần đúng không? Vậy sau này anh hứng thú với cô nào nữa thì lại tiếp tục vứt bỏ cô ấy thêm nhiều lần nữa hay sao?”

“Khương Lan Thính, cô ấy là con người chứ đâu phải con gà con vịt, cô ấy có trái tim mà!”

“Sao anh có thể ích kỷ nói yêu là yêu, nói bỏ là bỏ như thế! Bây giờ mới cảm thấy hối hận hả? Mơ đi!”

Khương Lan Thính nhìn Hoắc Kiều, nói: “Còn em thì sao? Em thật lòng muốn tiến đến với anh ta?”

Câu trả lời của Hoắc Kiều là: “Đồ điên!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2771: Hai mắt Hoắc Kiều nónq rực lên


Tôn Tư Nam đứng dậy và nói: “Thôi anh về đây, bữa khuya hôm nay coi như nợ em vậy, hôm khác anh bù lại cho nhé!”

Chỉ có vài ba câu mà mối quan hệ giữa hai người đã lùi lại một khoảng cách thật lớn.

Hoắc Kiều lẳng lặng nhìn anh ấy, bàn tay nghịch ngợm mái tóc bên vai: “Được thôi! Nhưng mà em thích có người ở bên săn sóc cho em!”

Hoắc Kiều không thích đàn ông thờ ơ với mình, thật lòng mà nói cô ấy đã có ý định mở lòng nhưng anh ấy lại muốn rút lui, dù là vì lý do gì điều này cũng khiến cô ấy không vui. Cô ấy là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân chứ không phải gái lỡ thì, cô ấy thật lòng muốn tiến đến với anh ấy.

Tôn Tư Nam trầm tư một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô ấy, thì thầm: “Anh đang cho một cơ hội để em ngẫm lại giữa anh và anh ta, tình cảm em dành cho ai nhiều hơn…”

Hoắc Kiều không thế giữ anh ấy lại được nữa…

Không ai nói lời từ biệt nhưng cả hai đều ngầm hiếu chuyện tình giữa hai người đã đặt một dấu chấm tại đây rồi.

Tôn Tư Nam vừa đi vừa ngẫm lại mọi chuyện, thật ra anh ấy có thiện cảm với Hoắc Kiều một phần vì cô ấy rất giống cố Vân Thường, cả hai đều mang một vẻ đẹp diễm lệ, tuy nhiên mỗi người lại mang đến một cảm giác khác nhau, cố Vân Thường là một phụ nữ đầy tham vọng còn Hoắc Kiều thì khác, gia cảnh cô ấy giàu có và cô ấy biết cách tận hưởng cuộc sống đó của mình.

Sinh hoạt hằng ngày của Hoắc Kiều rất nhàn hạ và thoải mái, ở bên cô ấy sẽ không bao giờ có những cảm giác bộn bề hay gấp gáp… Cô ấy có thể mất hơn một tiếng đồng hồ chỉ để chăm sóc da, có thể dành ra thời gian nửa ngày để làm cho mình một chiếc bánh, hay thậm chí ngâm mình trong bồn tắm suốt hai tiếng đồng hồ,… ở bên cô ấy cuộc sống trôi qua rất êm đềm và nhẹ nhàng.

Tôn Tư Nam nghĩ có lẽ vì vậy nên Khương Lan Thính và cô ấy mới quen nhau tận hơn hai năm. Người như anh ta nếu như không nghiêm túc thì sẽ không dong dài như vậy.

Nhưng vì có được quá dễ dàng nên mới không thèm giữ lấy! Anh ta cho rằng rồi cũng sẽ tìm được một cô gái giống vậy nhưng nào ngờ

Tống Thanh Thanh lại cho anh ta một cú tát!

Nếu như hỏi có luyến tiếc hay không thì Tôn Tư Nam sẽ trả lời là có, nhưng kể từ khoảnh khắc Hoắc Kiều gặp lại Khương Lan Thính thì anh ấy đã biết cuối cùng anh ấy vẫn chỉ là người ngoài.

Nếu khi đó nước mắt cô ấy không rơi xuống có lẽ anh ấy đã xông lên cho Khương Lan Thính một trận, có lẽ anh ấy sẽ tiếp tục kiên trì…

Khương Lan Thính ngồi trong xe nhìn thấy Tôn Tư Nam rời đi, dù không biết lý do nhưng anh ta đoán hai người đã cãi nhau.

Anh ta mở cửa và bước xuống xe, một lần nữa đi vào nhà Hoắc Kiều.

Chỉ vừa mới gõ hai cái Hoắc Kiều đã mở cửa ngay: “Tôn Tư Nam…”, nửa câu sau bị kẹt lại nơi cuống họng.

Nhìn ánh mắt đáng sợ của Khương Lan Thính, cô ấy bất giác lùi lại một bước.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2772: Chứ ý anh là gì?


Khương Lan Thính dừng lại, anh ta hiếm khi nào thấy Hoắc Kiều đáng thương như vậy bèn nhẹ giọng dỗ dành: “Không hỏi nữa, em đừng khóc!”

Hoắc Kiều đấy anh ta ra, vòng tay lại bảo vệ chính mình, giọng nói thêm nghẹn ngào: “Giờ thì như ý anh rồi đó, Tôn Tư Nam bỏ tôi rồi! Tôi và anh ấy là thật lòng nhưng còn anh thì sao? Anh đến gặp tôi là vì muốn cùng tôi đi hết cuộc đời hay chỉ là xúc động nhất thời? Trong lòng anh tôi chẳng qua chỉ là thú vui cho anh tiêu khiển mà thôi, cần thì lấy chán thì vứt đi…”

“Như thế thì anh không cần phải chịu trách nhiệm với ai cả nhưng thứ tôi cần là một người bạn đời kìa!”

“Tôi hỏi anh, dù cho chúng ta quay lại thì anh có dám cưới tôi không? Ngay thời khắc này anh có thế quyết định lấy tôi không?”

Khương Lan Thính không thể quyết định… cũng không thế đưa ra lời hứa hẹn!

Hoắc Kiều ngửa đầu kìm nén những giọt nước mắt chực trào, giọng nói run run: “Vậy anh đến đây để làm gì? Khương Lan Thính, con người Hoắc Kiều tôi dù có tệ đến đâu cũng không đến

mức chỉ xứng làm bạn tình của anh chứ hả! Anh đến với Tống Thanh Thanh còn hứa hẹn được một cuộc hôn nhân, còn tôi… chỉ là trò đùa của anh thôi phải không?”

“Hoắc Kiều, tôi không có ý đó!”

“Chứ ý anh là gì?”

Khương Lan Thính bình tĩnh suy ngẫm lại cảm xúc của mình, liệu có thế cho cô ấy một hứa hẹn hay không…Anh ta nhận ra rằng mình không thể bởi vì quãng thời gian hai người bên nhau chưa từng khiến anh có ý định kết hôn với cô ấy, hôm nay đến gặp cô ấy cũng chỉ do men say thôi thúc, chứ không hề…

Hoắc Kiều không tức giận nữa, kết cục này chẳng phải cô ấy đã đoán trước được rồi sao… Cô ấy cất giọng đầy vẻ mệt mỏi: “Khương Lan Thính, từ nay về sau, cho dù có thêm Lý Tư Nam hay Lâm Tư Nam đi chăng nữa thì anh cũng mặc kệ tôi đi, chúng ta thực sự kết thúc rồi! Tôi muốn được kết hôn và sinh con, tôi muốn có một gia đình của mình, sau này ra đường có thấy tôi đi cùng người khác thì xin anh hãy giả mù buông tha cho tôi đi!”

Khương Lan Thính muốn nói hãy cho anh ta thời gian đế suy nghĩ… Nhưng nói ra lời này thì chẳng khác gì một thằng tồi. Nhìn những giọt

nước mắt của Hoắc Kiều, trái tim anh ta đau đớn: “Có phải tôi đã khiến em tổn thương rất nhiều không?”

“Không, không có! chỉ cần bây giờ anh cút đi là được!”

Khương Lan Thính nhìn cô ấy một hồi lâu rồi mới rời đi, lúc ra ngoài thì vô tình gặp người giao thức ăn… Hai phần bữa ăn khuya. Anh ta nhớ Hoắc Kiều thích nhất món này, thỉnh thoảng cô ấy sẽ len lén đặt ăn đêm nhưng đặt xong thì lại sợ mập, thế là chỉ ăn một nửa còn một nửa thì để cho anh ta ăn. Anh ta không thích ăn khuya càng không thích những thứ đồ ăn linh tinh này nên trước giờ đều không cho cô ấy ăn. Lần này đến lượt Tôn Tư Nam chiều hư cô ấy nhưng bị anh ta phá đám!

Khương Lan Thính xuống lầu ngồi vào trong xe, anh ta bấm số gọi cho Anna bảo cô ta không cần làm nữa… Anh ta nhớ lúc đó nước mắt Hoắc Kiều chực rơi, tim anh ta đau nhói.

Anh ta không dây dưa với Hoắc Kiều nữa nhưng cũng không hề nghe được tin tức gì về Tôn Tư Nam và cô ấy, không biết là tốt hay là xấu nhưng… Hoắc Kiều vẫn hận anh ta.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2773: Anh ta thảm hại đến mức này rồi sao?


Khương Lan Thính ngồi ròng rã trên xe buýt hơn mười sáu tiếng đồng hồ di chuyển đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh. Còn may là phòng ở không tệ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội thất.

Nhà họ Khương là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình này nên anh ta được đạo diên đích thân đến đây tiếp đón và giải thích tường tận về nội dung cũng như các quy tắc của chương trình lần này.

Trong vòng nửa tháng, anh ta sẽ sinh hoạt chung với một khách mời nữ nữa, ngoại trừ phòng ngủ thì máy quay được bố trí khắp nơi tựa như thiên la địa võng.

Khương Lan Thính nghe xong cau mày: “Chương trình thiếu năng như vậy có thương hiệu nào thèm đặt quảng cáo hả?”

Đạo diễn không vui đáp: “Lần này chúng ta mời được hẳn một nữ minh tinh hạng A, cô ấy xuất thân từ giới nhà giàu nên thường sẽ không nhận những lời mời như này, nhưng lần này may mắn đúng lúc cô ấy đang trống lịch trình nên mới đồng ý tham gia đó!”

Nữ minh tinh hạng A, giới nhà giàu…

Khương Lan Thính tỏ vẻ suy tư, ngay sau đó anh ta nhìn thấy Hoắc Kiều bước từ trên xe

xuống, trố mắt nhìn về phía anh ta – Khương Lan Thính!

Đạo diễn thấy biểu cảm của bọn họ thì hiểu ngay: “Hai người đã biết nhau từ trước rồi sao? Vừa hay lại càng ăn ý!”

Đạo diễn nói xong sợ bọn họ đổi ý ngay lập tức nên leo lên xe nổ máy, bỏ trốn mất dạng.

Giữa vùng núi hoang sơ hẻo lánh này chỉ còn lại Khương Lan Thính và Hoắc Kiều, hai người nhìn chằm chằm nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

‘Khương Lan Thính, anh cố tình đúng không?’

‘Muốn quay lại thì cứ nói thẳng đi Hoắc Kiều!’

Khương Lan Thính móc di động ra gọi điện: “Hủy chương trình, cho người chạy xe đến đây đón tôi ngay!” Nhưng ngay sau đó thì phát hiện di động không bắt được tín hiệu.

Hoắc Kiều cũng thế.

Cô ấy mang theo một chiếc ba lô nhỏ tiến vào trong phòng, ngoài dầu gạo cơ bản ra thì chẳng còn gì thứ khác nữa, phòng ngủ cũng chỉ có một căn.

Vậy cô ấy và Khương Lan Thính sẽ phải ngủ cùng nhau ư?

Khương Lan Thính đi theo vào đứng sau lưng cô ấy, Hoắc Kiều xoay người, khoanh tay nói: “Tối anh ngủ ở sô pha đi.”

Khương Lan Thính nghe vậy cười khẩy: “Tiếu thư của tôi ơi, ở nơi khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra ghế sô pha?”

Đừng nói đến sô pha thậm chí ngay cả máy quay mà đạo diễn nói lúc nãy còn không có lấy một cái.

Chắc chắn là cố tình sắp đặt!

Anh ta tiến vào phòng ngủ và nằm phịch xuống giường, hai tay gối dưới đầu: “Ráng nhịn nửa tháng đi, sau nửa tháng em không phải nhìn thấy mặt tôi nữa đâu, có thế tiếp tục đi xem mắt… À phải rồi, lần trước em gặp phải một gã hói đúng không? Bây giờ em mất giá đến mức này sao!”

Hoắc Kiều đặt ba lô xuống, ép giọng nói mát: “Có hói thì cũng đỡ hơn mấy tên lăng nhăng như ai!”, cô ấy còn cố tình tiến sát lại châm chọc: “Tốt hơn gấp nhiều lần ai đó cả người đầy mùi khói dầu!”

Cô ấy đang ám chỉ Tống Thanh Thanh chứ gì? Nghĩ anh không hiểu chắc!

Khương Lan Thính vừa giận vừa buồn cười, cúi đầu xuống lại vô tình chạm phải dung nhan mỹ miều của cô ấy, mắt khép hờ, đỏi môi đỏ mọng hơi hé mở… Trong lúc nhất thời anh ta mê mẩn,

tay không kiềm được mà chạm vào khuôn mặt ấy, giọng nói trở nên khàn đi: “Hoắc Kiều…”

Hoắc Kiều giật mình mở to mắt, sau đó theo thói quen buông lời mỉa mai: “Đừng có động dục linh tinh! chúng ta không có liên quan gì với nhau hết!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2774: Hôn môi


Hoắc Kiều quyết tâm giả chết, Khương Lan Thính thấy vậy thì tiến lại định kéo chăn lòi cô dậy. Nhưng ngay sau đó Hoắc Kiều đã mở chăn ra, ngồi dậy la hét: “Sao lại có mùi mốc thế này!”

Một cúi xuống, một hướng lên, khéo làm sao mà lại thành… Môi chạm môi. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự mềm mại ấm áp đó, cả hai đều sững sờ, Hoắc Kiều còn trợn tròn cả mắt. Khi giật mình tỉnh táo lại, cô muốn lui về sau để kéo giãn khoảng cách nhưng Khương Lan Thính lại không cho phép. Anh ta đưa tay vòng ra sau gáy kéo cô sát về phía mình… Nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, say mê thưởng thức đôi môi đỏ mọng đầy ngọt ngào.

“Khương Lan… Thính!”

“Buông tôi ra! Đồ lưu manh! Anh làm vậy là quấy rối tình dục đó có biết không!”

Hoắc Kiều thở hổn hển ngã vào thành giường, mùi mốc đó vẫn còn lượn lờ quanh đầu mũi nhưng vào lúc này điều đó đã không còn quan trọng nữa. Người đó chẳng những không chịu buông tay mà tấn công công lại càng thêm mãnh liệt.

Hôn môi. Vuốt ve…

Bàn tay ấy như chứa thuốc mê, mỗi một nơi nó đi qua đều khiến cho cô mất hết sức lực.

Nhưng cô không muốn mọi chuyện tiếp tục như vậy, hai người đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi, cho dù chính cô cũng có những nhu cầu sinh lý của phụ nữ nhưng cô không muốn lại phát sinh quan hệ không rõ ràng với anh ta thêm một lần nào nữa.

Chát!

Hoắc Kiều thẳng tay tát anh ta một cái, nhưng do dùng lực quá mạnh nên cô ngã thẳng xuống giường, hai chân như muốn nhũn ra không thế đứng lên nổi.

Ăn một cái tát, Khương Lan Thính sửng sốt một lúc rồi mới tỉnh hồn lại. Anh không ngờ mình lại có ham muốn sâu sắc với Hoắc Kiều đến vậy, tuy rằng anh ta đã không quan hệ một thời gian dài nhưng…

Chỉ có một câu trả lời duy nhất cho sự việc này, đó là anh ta khao khát có được cô!

Lúc còn quen nhau, cho dù là trong quãng thời gian quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt nhất thì anh ta vẫn không ngần ngại yêu thương Hoắc Kiều, nhưng khi đó anh ta lại nghĩ hôn nhân không chỉ có tình dục mà còn phải có sự đồng điệu giữa hai tâm hồn cho nên anh ta đã chọn Tống Thanh Thanh.

Khương Lan Thính không cảm thấy tức giận mà càng thêm vùi đầu bên cố cô, để cho hơi thở

hai người hòa quyện vào nhau. Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Xin lỗi!”

Vì anh ta nhất thời xúc động. Như những gì Hoắc Kiều đã nói đêm đó, nếu anh ta không thể quyết định cưới cô ngay lập tức thì không nên làm như vậy với cô…

Hoắc Kiều cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của anh ta phả lên cổ mình theo từng chữ anh ta thốt ra, cơ thế không kiềm được khẽ run lên.

Cô nghiêng đầu né tránh thứ cảm xúc kỳ lạ ấy: “Giờ thì anh cút ra chỗ khác đi!”

Nhưng anh ta vẫn chậm chạp không chịu nhúc nhích. Thế là cô nổi cáu, giơ thẳng cẳng cho anh ta một cú ngay giữa hai chân!

Khương Lan Thính ăn đau, gương mặt tối sầm lại: “Em thật tàn nhẫn, nhà họ Khương phải đoạn tử tuyệt tôn là do em đó!”, nói rồi liền nhanh chóng đứng dậy.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2775: Hoắc Kiều đang sắp xếp


Khương Lan Thính gắp thử một đũa, vừa bỏ vào mồm liền phun ra, vẻ mặt câm nín không nói nên lời.

Hoắc Kiều không muốn phải tự nấu cơm nhưng đến nước này rồi không thế nào trông cậy vào cậu ấm đó được nữa.

Cười chết mất, ngẫm lại anh ta quyết định chọn Tống Thanh Thanh chẳng khác nào tìm một bảo mầu về hầu hạ cơm nước cho anh ta, quả là một cặp đôi hoàn hảo!

Hoắc Kiều vo gạo rồi lấy một vài lát thịt xông khói cùng một ít cải thìa. Bước tiếp theo là nhóm lửa nhưng cô lại không có bật lửa, cô kêu Khương Lan Thính đưa bật lửa nhưng anh ta nhất quyết không cho, đòi phải cho anh ta ăn cơm chung.

Hoắc Kiều cười khẩy: “Ai nấu thì người đó ăn!”

Khương Lan Thính nghênh mặt khoanh tay: “Vậy thì cùng nhau nhịn đói đi!”

Hoắc Kiều thầm mắng anh ta nhỏ nhen nhưng cuối cùng đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp. Cô vo thêm một chén gạo nữa nhưng lại không nỡ lấy thêm thức ăn, Khương Lan Thính thấy vậy thì nói: “ít vậy sao hai người ăn đủ?”

Hoắc Kiều không nghe, nói lại: “Lỡ đâu bên đoàn ê-kíp không tiếp tế lương thực thì đến lúc đó cháo cũng không có mà ăn, tiết kiệm một chút đi.”

Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng và mềm mại, không hiểu sao Khương Lan Thính lại rung động. Anh ta không biết cảm giác đó là gì, mãi đến sau này mới nhận ra… Đó là vẻ đẹp đằm thắm của một người phụ nữ, thứ mà anh ta không thể

tìm thấy được ở Tống Thanh Thanh.

Hoắc Kiều bảo anh ta đi thối lửa, Khương Lan Thính ngoan ngoãn làm theo.

Điều khiến anh ta bất ngờ là Hoắc Kiều có thế nấu ra được một bữa cơm ngon miệng đến lạ. Cơm nấu bằng bếp lò tỏa ra hương thơm phức, phằn cháy sém dưới đáy nồi có thế để nguội chút nữa ăn vặt nhai đỡ buồn miệng, món cải thìa xào thịt xông khói thì xanh mướt và vô cùng vừa miệng. Khương Lan Thính một hơi chén sạch.

Thanh niên trai tráng cao một mét tám sáu lại còn đói bụng cả nửa ngày trời, một bát cơm với tí rau hiển nhiên là không đủ cho anh ta, thế là Hoắc Kiều lặng lẽ chia cho anh ta nửa bát.

Khương Lan Thính thấy vậy, nói: “Em ăn bấy nhiêu sao đủ?”

Hoắc Kiều cúi đầu thong thả tiếp tục ăn cơm, nói không rõ: “Cơm nước xong xuôi tôi đi nằm, anh lo mà ăn rồi dọn dẹp các thứ đi, rửa bát rồi quét dọn, với cả phải mang chăn nệm đi phơi nắng nữa, mùi mốc chịu không nổi!”

Khương Lan Thính cười thầm: Quả nhiên tính tình vẫn tiếu thư như vậy.

Anh ta tiếp tục ăn một lúc rồi hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thì buổi tối làm sao ngủ được?”

Hoắc Kiều không chút nghĩ ngợi liền đáp:

“Tôi cho anh một cái chăn, anh ra ngủ trên cái ghế đó đi, nếu không đồng ý thì ngày mai tách ra ăn riêng!”

Khương Lan Thính tức cười, cô ấy dám dùng mấy bát cơm này uy hiếp anh ta!

Nhưng rồi cũng phải chấp nhận.

Chiều hôm đó, Hoắc Kiều đem ghế ra ngoài phơi nắng. Khương Lan Thính quét dọn phòng ốc thuận tiện dọn luôn cả phòng tắm, nhờ vậy mà anh ta phát hiện… Phòng tắm ở đây không có nước nóng.

Đàn ông như anh ta không quan trọng nhưng Hoắc Kiều nhất định sẽ không chịu nối, cơ thể cô ấy vô cùng nhạy cảm.

Kiếm được cớ để trêu chọc cô, tâm trạng Khương Lan Thính bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn.

Dọn dẹp xong xuôi, anh ta tắm rửa một phen rồi quấn khăn tắm nghênh ngang bước ra.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2776: Hoắc Kiều không chịu!


Khương Lan Thính biết không có nước nóng, anh cũng biết Hoắc Kiều rất yếu ớt, nếu không có nước nóng cô sẽ tức giận.

Vậy nên lúc cô đi vào, anh không ngăn cô lại.

Tâm trạng của anh như đang bắt nạt một cô gái lúc còn nhỏ, cực kỳ phấn khích.

Hoắc Kiều vào phòng tắm.

Cô không hề nghi ngờ mà cởi quần áo ra rồi tìm một chỗ đặt xuống, sau đó tìm van nước nóng… Thế nhưng, cô tìm cả buổi trời cũng không thấy van nước nóng ở đâu cả.

Thời tiết trên núi hơi lạnh, cơ thế lại còn trần truồng thế này.

Cô ở bên trong, gọi Khương Lan Thính: “Khương Lan Thính, hồi nãy anh lấy nước nóng ở đâu thế?”

Khương Lan Thính ở bên ngoài, anh dựa vào cửa, nở một nụ cười cố ý: “Nước nóng? ở đây làm gì có nước nóng? Thôi em cứ tắm đại đi!”

Hoắc Kiều không chịu!

Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, dù khỏe tới cỡ nào cũng không thể tắm nước nóng! Nhưng nếu bây giờ không tắm thì cô rất khó chịu… Hoắc Kiều

không còn cách nào khác, đành mặc lại quần áo.

Có lẽ vì đến kỳ kinh nguyệt lại bận bịu cả buổi, mặt cô hơi tái đi.

Khương Lan Thính ngồi thẳng lên, không đùa cô nữa, anh nói từ tốn: “Làm sao vậy? Giận vì không có nước nóng tắm à? Tôi nhớ trước đây em dễ tính lắm cơ mà!”

Bụng Hoắc Kiều khó chịu nên cô mặc kệ anh luôn.

Cô đi ngang qua anh, đi ra ngoài ôm chăn, lặng lẽ đắp lên người mình, tỏ vẻ hờn dỗi… Khương Lan Thính cũng học theo cách nằm của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tức giận mà vẫn đáng yêu! Chẳng giống hồi trước….”

Hoắc Kiều quay lưng đi: “Khương Lan Thính, anh đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa! Chúng ta hãy quên chuyện quá khứ đi! chuyện đã qua rồi, anh đừng nói với tôi là anh khó quên tình cũ, thỉnh thoảng còn nhớ đấy nhé.”

Thật ra là vậy nhưng làm sao anh có thế thừa nhận?

Khương Lan Thính cười khẽ: “Chẳng phải là vô tình gặp nhau nên tâm sự đôi điều à! Em định không tắm thật sao?”

Hoắc Kiều “ừ” một tiếng: “Không có nước

nóng thì sao tấm sạch được!”

Khương Lan Thính định dọa cô: “Nửa tháng không tắm em cũng chịu được à?”

Hoắc Kiều không đế ý đến anh!

Cô không muốn cúi đầu trước anh, mở lời xin anh nấu nước nóng cho mình, cô khinh thường anh trong lòng: May mà cô không ở bên anh nữa, anh chính là một tên khốn không biết chăm sóc phái nữ! Anh cố tình cười nhạo cô đây mà, đừng cho là cô không biết!

Hoắc Kiều thích sạch sẽ, cô nhịn đến tầm sập tối thì không nhịn được nữa.

Cô tắm qua bằng nước lạnh.

Tắm xong, bụng dưới quặn đau, phần dưới còn ra mấy huyết khối

Cô đau đến mức mặt mày xanh xao!

Rốt cuộc Khương Lan Thính cũng nhận ra sự kỳ lạ ở cô, dù sao anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, cũng không còn là người không biết gì về phụ nữ nữa, anh đoán được tình hình của cô: “Đến kỳ kinh nguyệt à?”

Hoắc Kiều mặc chiếc áo ngủ dày cộm, cuộn mình trên giường, “ừ” một tiếng bằng giọng mũi.

Khương Lan Thính hạ thấp giọng: “Tại sao em không nói sớm?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2777: Hoắc Kiều vẫn không chịu!


Dáng vẻ không hợp tác của Hoắc Kiều cực kỳ giống làm nũng.

Tuy Khương Lan Thính biết cô không làm nũng nhưng anh không thế kìm chế được mà rung động, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Sao lại là thuốc được? Là đường đỏ! Ngày xưa phụ nữ đều dùng đường đỏ đế tẩm bố cơ thế!”

Hoắc Kiều vẫn không chịu!

Cơ thể của cô được bọc kín mít, chỉ để lộ cặp mắt đen láy, cô yếu ớt mặc cả với anh: “Khương Lan Thính, tôi không phải phụ nữ ngày xưa! uổng cái này sẽ béo lên mất.”

Anh kiên trì dỗ cô: “Nhưng uống vào, dạ dày của em sẽ dễ chịu hơn một chút! Em tắm lại bằng nước nóng nhé, tôi nấu nước cho em rồi.”

Hoắc Kiều bổng vươn tay, sờ vào trán anh.

Khương Lan Thính ngây ngấn.

Anh nhìn chằm chằm vào tay cô, Hoắc Kiều được chiều chuộng từ bé, ngón tay thon dài, đẹp đẽ… Lúc cô muốn rút tay về, anh túm lấy tay cô, giọng trầm thấp hơi khàn: “Em có ý gì?”

Hoắc Kiều rút tay ra: “Tôi xem anh có sốt không! Nay tự dưng ra dáng con người thế!”

Anh đã hiểu, cô đang mắng anh!

Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm, anh nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Em không nghe lời thế này, anh phải đút cho em thôi!

Hoắc Kiều chửi anh hung ác.

Sau đó cô tự đứng lên, cầm cốc nước đường đỏ uổng sạch, đúng là đồ tổ tiên truyền lại, cô uống ừng ực xong… vẫn còn thấy đắng, cô trả cốc nước lại cho anh rồi đòi kẹo một cách vô cùng tự nhiên.

“Khương Lan Thính, tôi muốn ăn kẹo mơ.”

Nói xong, bọn họ đều hoảng hốt.

Đúng vậy, lúc bọn họ mặn nồng nhất, mỗi lần cô bị bệnh anh đều kiên trì dỗ dành cô, cô uống thuốc xong anh sẽ cho cô một viên kẹo mơ. Thật ra anh từng cưng chiều cô vậy đấy.

Hoắc Kiều khẽ chớp mắt.

Một lát sau, cô cười khẽ: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi!”

Khương Lan Thính không nghe thấy lời xin lỗi của cô mà nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc lâu sau anh nhẹ nhàng mở miệng: “Trên người tôi không có kẹo mơ, nhưng tôi nhớ trước kia, ngoài kẹo mơ thì thứ em thích nhất là…”

Anh không nói tiếp nữa mà lựa chọn hành động.

Anh nắm chặt gáy của cô, dịu dàng kéo cô về phía mình, hai vầng trán dựa vào nhau, mắt chạm mắt… Hơi thở hỗn loạn và gấp gáp, đôi môi hé mở, báo hiệu hành động tiếp theo.

Khương Lan Thính ngậm lấy môi cô.

Anh ôm chặt cô trong lòng mình, trao nụ hôn dịu dàng mà sâu hoắm, dùng hương vị của mình át đi vị đẳng của đường đỏ…

“Khương Lan Thính!”

Hoắc Kiều líu ríu: “Anh biết mình đang làm gì không?”

Anh biết chứ!

Anh biết mình không nên làm vậy nhưng giờ phút này anh không thể kiềm lòng nối, không kìm được mà ôm cô, hôn cô… Anh không xin lỗi cô, bởi vì anh cảm giác được cơ thế của cô cũng đang khao khát anh.

Bọn họ chung sổng cực kỳ hòa hợp.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2778: Hoặc có thế nói đó chính là yêu!


Khương Lan Thính nhìn cô, thấy trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, anh mới biết được lúc trước anh đã khiến cô tổn thương sâu sắc thế nào.

Cô còn thích anh nhiều hơn anh nghĩ.

Hoặc có thế nói đó chính là yêu!

Người như anh, những người trong thế giới như bọn họ, thích nhau rất dễ dàng nhưng để bay lên đến thứ gọi tình yêu lại rất khó khăn… Thời buổi này, có ai lại dễ dàng đồng ý trao trái tim của mình cho người khác? Mặc cho người ta giày vò, mặc cho người ta dẫm đạp chứ!

Anh không nói lời nào, Hoắc Kiều đơn giản nói thẳng ra.

Cô nhẹ giọng nói: “Khương Lan Thính, tôi và anh ở bên nhau hai năm, chúng ta ở chung cùng nhau tận hai năm! Anh cảm thấy một người có gia thế, địa vị giống như tôi lại sống chung thì có ý nghĩa gì, nếu không phải vì tôi rất thích anh, nếu không phải vì tôi đã nghĩtới chuyện kết hôn với anh, vì sao tôi lại phải ở chung cùng anh, vì sao tôi lại cho anh nắm quyền chủ động trên tay!”

“Trong hai năm đó, lúc nào tôi cũng đang đợi anh cầu hôn tôi!”

“Tôi nhớ rõ có một lần, tôi phát hiện ra một chiếc nhẫn kim cương ở trong túi áo của anh, tôi vui sướng cho rằng anh muốn tặng cho tôi, anh muốn cầu hôn tôi, sau đó tôi mới biết được chiếc nhẫn đó là anh mua thay chị họ! Cái nhẫn kim cương kia rất xinh đẹp, chứng tỏ anh không phải là người không hiểu được trái tim của phụ nữ, anh hiểu nhưng anh chưa bao giờ nghĩtới chuyện sẽ mua một cái cho tôi, anh sẽ chỉ hỏi rằng tôi muốn loại trang sức gì sau khi chia tay… Hoắc Kiều tôi mà thiếu trang sức sao?”

“Anh lựa chọn Tống Thanh Thanh, tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại lựa chọn cô ta nhưng tôi nghĩ chắc chắn cô ta phải có một điểm gì đó hấp dẫn anh! Ưu điếm đó là điều mà tôi không có! Mới mẻ cũng được, hay là vì điều gì khác cũng được, sự thật rõ ràng là anh ngoại tình, anh thích người khác, đồng thời anh cũng không yêu tôi… Tôi không muốn tạm chấp nhận, có lẽ tôi vẫn thích anh nhưng anh lại không yêu tôi, tôi không muốn tiếp tục ở bên anh! Bởi vì tôi cũng muốn được yêu, cũng muốn được người khác cung cấp giá trị về mặt cảm xúc vào những lúc tôi đau khổ, trong hai năm, tôi đã được trải nghiệm một đoạn tình cảm không có tình yêu, bây giờ tôi không muốn nữa… Khương Lan Thính, chia tay chính là chia tay, đó chính là không thích nữa, nào có nhiều cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa như vậy, cũng đâu có nhiều gương vỡ lại lành thế kia! Chỉ

cần nghĩ lại cảnh anh và Tống Thanh Thanh lăn trên sô pha cũng đủ để tôi nôn trong mấy ngày rồi!”

Những lời này không hề dễ nghe.

Nếu là trước đây, với tính cách của cậu ấm Khương Lan Thính chắc hẳn sẽ không thế nhịn nổi, sẽ nối giận.

Nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy Hoắc Kiều vừa mềm mại vừa đáng yêu vô cùng.

Anh thấp giọng nói với cô: “Lúc ấy sao em lại không nói! Sao em lại không nói em muốn kết hôn với anh! Anh cho rằng chúng ta đều giống nhau, đều cảm thấy đoạn tình cảm ấy có thế có cũng có thế không, lúc chia tay quá lưu loát, anh không ngờ em lại thích anh như vậy!”

Hoắc Kiều không nghe nổi nữa.

Cô cắn răng nói: “Bây giờ anh chẳng khác nào “bà dì” của tôi cả, chỉ là một lớp nội mạc tử cung bị bong ra!”

Cái gì mà nội mạc…

Sắc mặt Khương Lan Thính xanh mét, cô thật sự dám nói!

Hoắc Kiều đang tới kỳ, cảm thây không được thoải mái, cô đá anh bắt anh tránh ra… Khương Lan Thính lại xoay người lại ôm chặt lấy cô, anh

dán sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, lưu manh hỏi: “Vừa nãy không phải nói anh là lớp nội mạc tử cung sao? Bây giờ lại kêu anh cút!”

Anh kéo chăn lên che kín người cô lẫn cả chính mình.

Anh dùng bàn tay ấm áp đặt ởtrên bụng nhỏ của cô, sưởi ấm cho cô, để cô thoải mái hơn một chút.

Anh nói cô là đ’ô lưu manh.

Trong lòng Khương Lan Thính vẫn để ý chuyện này, anh kéo cô tới, ôm chặt trong lòng ngực của mình, anh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Bận rộn cả một ngày mà em không mệt sao? Nhắm mắt lại ngủ, ngủ một giấc xong sẽ không đau bụng nữa!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2779: Cô không gọi anh anh


Nhưng anh lại bỏ lỡ, bọn họ tách ra, đã từng ở bên cạnh người khác, anh chết không có thuốc cứu mà dường như cô lại rất thích thú… Anh đánh bại được một người nhưng chắc hẳn sau này vẫn sẽ có nữa.

Bởi vì cô nói cô không cần anh nữa!

Hoắc Kiều là bị ngứa nên tỉnh giấc.

Mở mắt ra, toàn thân ngứa muốn chết, xốc chăn lên nhìn!

Hay thật đấy!

Chỗ nào cũng đỏ hồng, quả thực không thế nhìn nữa, hơn nữa càng gãi càng ngứa.

Cô gọi Khương Lan Thính dậy, cô mới tỉnh giấc, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai: “Khương Lan Thính, có phải anh thả sâu vào trong chăn không?”

Khương Lan Thính vẫn chưa tỉnh tỉnh.

Anh nhắm mắt lại sờ lung tung trên người cô, sau khi bị Hoắc Kiều hất bay, anh lười nhác liếc nhìn cô: “Anh chỉ biết thả cái khác thôi! Muốn

thử một chút không?”

Lúc này mà anh còn nói tầm bậy.

Hoắc Kiều tức đến mức đá anh, cô la hét đòi tắm rửa, đòi bôi thuốc… Cuối cùng Khương Lan Thính cũng phát hiện làn da của cô bị dị ứng nhưng trên người anh lại không xảy ra bất kì hiện tượng gì, anh không khỏi nói: “Làn da của em cũng mong manh quá đi mất!”

Hoắc Kiều không đế ý tới anh!

Cô xuống giường, muốn đi tắm rửa, cũng không gọi anh đun nước ấm.

Khương Lan Thính giữ chặt tay cô: “Anh chọc em thôi! Em chờ tí, anh đi đun nước ấm cho em!”

Dường như lương tâm của anh chợt xuất hiện, chẳng những nấu nước nóng cho cô tắm rửa lại còn lại lột vỏ chăn ra giặt sạch rồi dùng lửa hong khô, Hoắc Kiều hỏi buổi tối phải làm sao bây giờ?

Khương Lan Thính tìm bên trong đống hành lý của mình, cầm áo sơ mi và quần dài cho cô.

Ánh mắt của anh trở nên thâm sâu: “Ban đêm thì mặc vào! Một bộ đồ dài cũng không mang theo, lại còn nằm chung trên một cái giường, em nghĩthằng đàn ông nào cũng là Liễu Hạ Huệ chuyển thế hả?”

Nói đến chuyện này, anh không khỏi nhớ tới.

Nếu không phải anh tới đây, có phải cô cũng sẽ nằm trên một cái giường cùng một người khác hay không, thậm chí còn hôn môi, vuốt ve sờ soạng cơ thể?

Chỉ nghĩ tới đó thôi mà anh đã không thề chấp nhận được!

Hoắc Kiều nhận lấy quần áo, tìm chổ tròng vào trong, giọng nói truyền tới từ bên kia: “Hiện tại chúng ta chẳng có quan hệ gì cả! Tôi và người đàn ông khác làm cái gì cũng không liên quan đến anh!”

Cô cố ý chọc giận anh: “Lần trước nếu anh không tới, tôi và Tôn Tư Nam đã nên chuyện rồi!”

Cô nói xong, nửa ngày sau Khương Lan Thính vẫn im lặng không nói gì.

Hoắc Kiều bước ra từ phía sau màn che.

Trong phòng không có ai!

Cô đi ra bên ngoài, thấy Khương Lan Thính đứng ở bên ngoài, lặng lẽ hút thuốc… Mặt anh không có biểu cảm gì, dường như có hơi bực bội.

Hoắc Kiều rũ mắt cười nhẹ: Tinh yêu đến muộn này còn rẻ mạt hơn cả cỏ cây!

Cô không gọi anh anh.

Anh lại nhìn về phía cô, ánh mắt anh trở nên

sâu sắc, sâu sắc tới mức không thể tan ra, bên trong có chứa ý ngầm mà cô không hiểu được!

Anh nói: “Không phải anh không nghĩtới!”

Hoắc Kiều không rõ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2780: Anh biết tâm tư của cô


Bọn họ nói rất nhiều, sau đó không khí cũng trở nên rất vi diệu.

ở vùng núi hoang vu không có điện thoại, không có internet, cơ bản là không có gì để giải trí… Sau khi bọn họ nói xong thì mắt to trừng mắt nhỏ, không hẹn mà cùng nhau lảng tránh đối phương.

Cơ thế Hoắc Kiều không thoải mái, cơm chiều là Khương Lan Thính sắp xếp.

Dưới sự chỉ huy của Hoắc Kiều, cuối cùng anh cũng nấu xong được một nồi cháo, mùi cũng khá thơm, ăn vào lại thấy khô người… Đều là người thành phố, sao có thế quen được với bữa cơm thanh đạm như thế này?

Hoắc Kiều là người đầu tiên không chịu nổi!

Hơn nữa, vì đang tới tháng, cô chảy không ít máu, lúc này đầu óc trở nên trống rỗng, càng cần thịt cá hơn nữa! Khương Lan Thính đi bên ngoài thưởng thức bóng đêm xong rồi trở lại trong phòng, nhìn thấy Hoắc Kiều nằm ở trên giường, dáng vẻ bi thương thở dài thườn thượt.

Anh biết tâm tư của cô, đưa cánh tay duỗi đến bên miệng cô: “Thịt!”

Hoắc Kiều cắn một ngụm, rồi lại nhả ra!

Cô nằm phè phỡn, cặp chân dài nhẹ nhàng đung đưa, cầm đọc một quyến sách tự mình đưa tới trong tay… Cô lại không biết tư thế lẫn động tác của mình mê người như thế nào, ít nhất là nhìn từ góc độ của Khương Lan Thính, nhìn không sót thứ gì.

Đôi mắt của anh trở nên thâm sâu nhưng anh không nói toạc ra.

Anh nói: “Tự tại thế hả! Nói như thế nào anh cũng là đàn ông, không sợ xảy ra chuyện sao, hôm nay trời cũng tối rồi! Hoắc Kiều, từ bao giờ mà em phóng khoáng như thế hả?”

Hoắc Kiều vẩn đọc sách: “Đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy rồi, còn có cái gì mà phải thẹn thùng! Hơn nữa tôi còn đang tới kì, tôi nghĩ chắc là anh cũng không có khẩu vị nặng như vậy đâu nhỉ!”

Khương Lan Thính nằm xuống tới, thẳng tay kéo cô vào trong lòng ngực.

Anh nghiêm túc mà nói: “Nếu tôi không ngại thì sao!”

Hoắc Kiều thẳng tay ném sách vào mặt: “Tưởng bở! Lúc Tổng Thanh Thanh đến gặp bà dì, anh cũng không buông tha cho cô ta?”

Khương Lan Thính đeo nẹp sống mũi, bị cô ném đau, anh đành phải tháo ra.

“Anh và cô ấy chưa từng quan hệ!”

Hoắc Kiều không tin, hơn nữa đối với cô đó không phải là vấn đề.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top