Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2721: Chương Bách Ngôn ngẩn người


Chương Bách Ngôn đồng ý, anh đợi con trai ngủ say, giúp Tân Dụ châm nước rồi mới gọi Tiểu Tần Phấn đi ra ngoài ăn cơm. Thật ra, nói là đi ăn nhưng thực ra họ chỉ xuống nhà ăn của bệnh viện, số lượng và chất lượng đều có hạn, nhưng như vậy đối với Tiểu Tần Phấn đã là rất tốt rồi.

Cả ngày cậu đều ăn trong phòng bệnh, miệng nhạt thếch.

Sự xuất hiện của Tiểu Lục Hồi giống như một nàng tiên nhỏ, giải cứu cậu.

Tiểu Lục Hồi quen được nuông chiều, không thích mấy món trong nhà ăn nên ăn rất ít... Chương Bách Ngôn nhéo mũi nhỏ của cô bé, bảo cô bé ăn thêm mấy miếng cơm, nói cô bé là đồ nhõng nhẽo.

Tiểu Lục Hồi ăn thêm mấy muỗng cơm, lấp đầy cái bụng nhỏ.

Cô hăm hở xin phép Chương Bách Ngôn: "Con dẫn em trai về chơi... Chăm sóc vài ngày được không ạ?"

Chương Bách Ngôn bật cười: "Em trai còn nhỏ lắm! Con không chăm em được đâu."

Tiểu Lục Hồi tỏ ra sốt sắng: "Con biết pha sữa! Lúc mẹ chăm Tiểu Lục Ngộ con nhìn học theo từ lâu rồi."

Chương Bách Ngôn lại nhéo mũi cô bé: "Con định lấy Chương Vũ luyện tập à”

Tiểu Lục Hồi ngượng ngùng. Gô bé thấy người khác nuôi thú cưng, từ khi còn bé xíu đến lớn. Cô bé cũng muốn nuôi... Nhưng cô bé không thích nuôi mấy vật nhỏ như chó mèo, chỉ thích

nuôi gì đó lớn, nên vừa nhìn Tiểu Chương Vũ cô bé đã thấy thích.

Đối với Chương Bách Ngôn, cho dù cô bé đòi hái sao thì anh cũng sẽ hái cho cô bé.

Nhưng Tiểu Chương Vũ thì không được. Chương Bách Ngôn nghiêm túc nói với cô bé: "Nếu con muốn mượn Tiểu Chương Vũ về nhà, con phải xin phép dì Tân, vì dì ấy là người chăm Tiểu Chương Vũ"

Tiểu Lục Hồi không hỏi nữa.

Cô bé nhìn Chương Bách Ngôn, không biết nói thế nào, một hồi lâu sau cô bé mới thâm ý nói: "Hóa ra địa vị trong nhà của bố thấp như vậy!"

Chương Bách Ngôn khẽ ừ: "Bố toàn nghe theo dì Tân."

Tiểu Lục Hồi gật đầu: "Bố Diệp cũng nghe theo mẹ, bố sợ mẹ nhất! Mẹ nói gì bố cũng làm theo, nhưng mẹ vẫn không thèm để ý đến bố."

Chương Bách Ngôn đã nghe về chuyện giữa Diệp Bạch và Lục U từ lâu.

Anh không tiện tham gia.

Anh ôm Tiểu Lục Hồi hỏi: "Vậy con thích bố Diệp không?”

Tiểu Lục Hồi thành thật nói: "Thích! Nhưng Tiểu Lục Hồi cũng thích bố!"

Vì muốn chứng minh lời nói của mình là thật, cô bé ngẩng đầu hôn lên cằm Chương Bách Ngôn... Trẻ con nhỏ nhắn mềm mại đã khiến ai cũng mềm lòng, huống chỉ là một cô bé nhỏ, đợi cô bé lớn giống Lục U, Chương Bách Ngôn nghĩ có lẽ anh không nỡ để cô bé đi lấy chồng.

Đôi mắt anh ươn ướt.

Tiểu Lục Hồi bỗng nhiên tìm thấy một hộp kẹo mang theo bên người, cô bé đưa cho Chương Bách Ngôn: "Mẹ nhờ con đưa, nói là phải đưa riêng cho bố."

Chương Bách Ngôn ngẩn người.

Đó là một hũ kẹo nhỏ màu hồng, trong đó có bảy, tám viên kẹo, cùng với một tấm séc được ép nhựa và một bức thư.

'Tấm séc này có giá trị 50.000.000 đồng.

Anh mở bức thư ra xem. Đây là thư viết tay của Lục U, nội dung trình bày đơn giản: [50.000.000 đồng này là số tiền đổi lấy chiếc vòng tay ngọc bích. Nó vốn thuộc về anh và Lục Hồi, nhưng tôi nghĩ tương lai sau này Lục Hồi mới dùng đến chiếc vòng tay, còn hiện tại anh đang cần số tiền này hơn. Vòng tay sau này mua lại cũng được.]



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2722: Tuyết rơi không nên lái xe


Buổi chiều, Lục U đến đón Tiểu Lục Hồi về.

Cô không vào phòng bệnh, cô luôn cảm thấy không nên bước vào thế giới của Tân Dụ, con là con, cô là cô... Cô không cần phải khiến Tân Dụ cảm thấy bối rối.

Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Lục Hồi ra ngoài, anh nhìn thấy Lục U đứng cạnh cửa sổ phía cuối hành lang. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đến gần mới biết bên ngoài có tuyết rơi.

Chương Bách Ngôn giao con cho cô, nhẹ giọng nói: "Để anh đưa hai mẹ con vê! Tuyết rơi không nên lái xe."

Lục U đón lấy Tiểu Lục Hồi, thản nhiên nói: "Tài xế gia đình đến rồi, không saol"

Chương Bách Ngôn gật đầu.

Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Tiểu Lục Hồi, ngước mắt nhìn Lục U: "Tần Dụ và Tiểu Tân Phấn đều rất thích con bé, Tết anh muốn đón con bé qua nhà ở mấy ngày, có tiện không?”

Lục U lập tức đồng ý mà gần như không suy nghĩ gì. Tiểu Lục Hồi rất vui, vươn tay ra ôm Chương Bách Ngôn, hôn hai cái.

Khi cô bé hôn Chương Bách Ngôn, Lục U vẫn đang ôm cô bé nên vô tình kéo cô lại gần Chương Bách Ngôn. Có lẽ đây là khoảng cách gần nhất của hai người suốt mấy năm nay, nếu nói không có cảm giác chắc chắn là chuyện không thể, nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ đã thay đổi, còn lại chỉ là chút cảm xúc bùi ngùi.

Dù sao họ đã từng yêu nhau khi tuổi còn rất trẻ.

Trước khi Lục U chuẩn bị về, ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thảm nhìn cô: "Anh vẫn nên nói một tiếng cảm ơn em."

Lục U không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ.

Cô ôm con rời đi, ánh đèn hành lang kéo dài bóng dáng cô... Tiểu Lục Hồi nằm trong lòng cô trông thật nhỏ bé, thế nhưng sinh linh sống ấy chính là minh chứng cho mối quan hệ yêu hận của họ.

Sống mũi Chương Bách Ngôn cay cay, thực lòng cảm ơn cô đã sinh ra Tiểu Lục Hồi.

Đáng yêu như vậy!

Khi anh quay trở về phòng, nhìn thấy chồng như mang tâm sự, vợ anh hiểu, chỉ là không nói ra.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2723: Nói xong


Anh cúi đầu nói: "Sau này đừng nhắc chuyện này nữa, đã là chuyện quá khứ rồi"

Sau đó, anh hôn cô. Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, dịu dàng triền miên... Họ đã lâu rồi không gần gũi, từ khi năm viện hầu như không làm

mấy chuyện thân mật, một nụ hôn hiếm hoi khiến người ta xúc động, cảm giác khó kiềm chế muốn đối phương còn sâu sắc hơn cả niềm yêu thích.

Tiểu Lục Hồi chơi cả ngày, vừa vui vừa mệt.

Cô bé vừa lên xe chưa được bao lâu đã say giấc nồng.

Lục U đắp chăn len cho cô bé, sợ cô bé cảm lạnh. Khi về đến Lục Viên, cô bảo tài xế dừng xe ở căn biệt thự chính, tài xế nhìn gương chiếu hậu nở nụ cười: "Ngủ ngon quát Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng luôn kìa!"

Lục U cũng mỉm cười.

Xe dừng lại, tài xế đang định bước qua mở cửa xe, ôm Tiểu Lục Hồi xuống xe thì có người đã nhanh chân hơn ông ấy. Tài xế nhận ra đó là chồng trước của cô chủ: "Ngài Diệp? Không phải ngài đang ở thành phố B sao, sao ngài cũng đến đây vậy?"

Diệp Bạch dựa vào con trai Lục Ngộ mới có thể bước chân vào nhà họ Lục.

Lục Khiêm và Minh Châu còn ổn, trong khi Lục Thước cứ thay đổi thất thường, lúc nào cũng làm khó làm dễ anh.

Tài xế tiếp đón anh mà thầm suy nghĩ trong lòng. Quả là người mang dòng máu phương Tây, trời lạnh thế mà chỉ mặc một chiếc. áo sơ mi trắng, hê hê... Định hấp dẫn ai đây! Nhưng dáng người của ngài ấy quả

thật rất đẹp, mặc đồ trông thon gầy nhưng cởi đồ lại có thịt.

Tài xế cười ngây ngốc, Diệp Bạch đã mở cửa xe.

Lục U không hề bất ngờ khi nhìn thấy anh, chỉ hờ hững hỏi: "Lục Ngộ đâu?”

Diệp Bạch vừa bế Tiểu Lục Hồi vừa trả lời: "Anh đưa con qua đây luôn rồi! Mẹ đang trông con!"

Lục U quấn khăn quàng cổ, thản nhiên nói: "Đừng xưng hô lung tung! Chúng ta sẽ không tái hôn."

Diệp Bạch vừa ôm Tiểu Lục Hồi vừa lấy chăn đắp cho cô bé, tự nhiên đáp: "Anh biết, hiện tại anh chỉ có thể dựa vào con trai của chúng ta, nên đây cũng là gọi theo con mà."

Lục U lười cãi nhau với anh, cô đi đến trước cửa phủi tuyết trên vai xuống.

Trong nhà rất ấm áp, cô cởi áo măng tô ra, ôm Tiểu Lục Hồi quay về phòng ngủ.

Đây là phòng cô ở từ trước đến giờ, được trang trí đầy thơ mộng. Diệp Bạch quả thật hiếm khi đến đây.

Thời gian họ yêu đương, kết hôn, chính thức ở bên nhau không dài lắm, tính ra đây là lần thứ hai anh bước vào đây.

Lục U đặt Tiểu Lục Hồi lên giường.

Chiếc váy len mỏng trên người cô làm tôn lên vóc dáng thon thả động lòng người. Góc nghiêng của cô vẫn dịu dàng như vậy, khiến Diệp Bạch không khỏi rung động, muốn ôm cô.

Khi Lục U đứng dậy, anh ôm eo cô từ phía sau, áp sát người vào lưng cô.

Anh trầm giọng nói: "Gặp anh ta cả ngày, hai người đã nói gì vậy?"

Lục U biết thừa anh đến đây là vì chuyện này mà.

Cô kéo tay anh ra không cho anh đụng chạm, thực ra hơn nửa năm nay anh cũng không chạm vào cô, nhưng bây giờ sự chống cự của cô hoàn toàn vô dụng, đàn ông bị kích động có sức mạnh không hề nhỏ... Nhưng anh chỉ ôm cô, không dám làm chuyện gì quá đáng, nếu không có lẽ Lục U sẽ không muốn nhìn mặt anh một thời gian dài.

Diệp Bạch khàn giọng nói: "Lục U, anh đang ghen đó."

Lục U giật mình, khẽ nói: "Anh ta đã kết hôn sinh con rồi, tôi và anh ta còn có thể có cái gì chứ? Mà cho dù tôi có cái gì cũng không có nghĩa vụ phải báo với anh, hiện tại chúng ta chẳng có quan hệ gì cả."

Nói xong, cô giấy khỏi người anh.

Cô nói: "Về sau đừng như vậy nữa, bị người trong nhà nhìn thấy không hay. đâu, dễ gây hiểu lầm!"

Ánh mắt Diệp Bạch trở nên sâu hun hút.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, khẽ nói: "Lục U, cũng đã qua lâu lắm rồi, khi nào em mới đồng ý tha thứ cho anh, trở về bên cạnh anh? Anh muốn chính thức sống cùng mẹ con các em."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2724: Nghĩ gì đớ?


Hai người đang nói chuyện thì tiếng người giúp việc vang lên bên ngoài cửa: "Gô chủ, anh Diệp, đã đến giờ ăn cơm ạ."

Tiểu Lục Hồi đang ngủ, Lục U không yên tâm.

Cô nói: "Tôi sẽ ăn trong phòng!"

Người giúp việc lại hỏi: "Còn anh Diệp thì sao ạ?”

Mặc dù Diệp Bạch ở cùng cô, nhưng hiện tại anh đang dựa dẫm con trai tìm chỗ đứng ở đây, sao có thể tự tại ở Lục Viên như trước được? Anh thấy vẫn nên

xuống đại sảnh ăn cơm thì tốt hơn.

Sau khi ăn xong, anh ôm Tiểu Lục Ngộ qua phòng, em bé vài tháng tuổi đói rồi.

Lục U ôm con, quay lưng lại với anh bắt đầu cho bé uống sữa. Diệp Bạch biết cô không thích bị nhìn thấy, nên anh ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách lướt điện thoại, lướt một lúc thì thấy tin tức về Chương Bách Ngôn...

Diệp Bạch kinh ngạc nhìn hồi lâu.

Thật ra, giống như lời Lục U nói, người ta cũng đã kết hôn sinh con, cứ giữ mãi không buông để làm gì?

Có lẽ là anh chột dạt

Bởi vì hiện tại Lục U không thèm để ý đến anh, nên anh cực kỳ để ý đến những người đàn ông tới gần cô. Đặc biệt, anh càng để ý việc cô gặp Chương Bách Ngôn, nhưng không dám hỏi nhiều.

Đợi cho Tiểu Lục Ngộ ăn xong, anh ôm con, ai oán địa vị thấp của mình.

Tất nhiên Tiểu Lục Ngộ làm sao nghe hiểu được?

Đôi mắt bé mở to, chớp chớp. Lúc này, Lục U đã sửa sang quần áo chỉnh tề đi ra.

Diệp Bạch làm như vô tình hỏi: "Có phải tuần trước em mới đi xem mắt đúng không?”

Lục U gật đầu: 'Đúng vậy, có gặp một người."

Diệp Bạch không hỏi nữa, dù trong lòng vô cùng để ý. Anh cũng biết vì hai người họ không có tiến triển, nên nhà họ Lục bèn liên tục giới thiệu đối tượng cho cô, cô không từ chối, thỉnh thoảng sẽ đi xem mắt, nhưng cũng không mấy để tâm vào việc tìm kiếm đối tượng. Tuy vậy, Diệp Bạch vẫn vô cùng quan tâm.

Anh để ý cô cố ý trang điểm chỉ để đi gặp những người đàn ông xa lạ.

Anh muốn nhắc lại chuyện xưa, thì bị Lục U lảng sang chuyện khác: "Khi nào. anh sẽ quay về thành phố B? Chẳng phải công ty có một hạng mục cần anh trực tiếp xử lý sao?"

Diệp Bạch dựa lưng vào sô pha: " Ở thành phố C điều hành từ xa cũng được."

Anh lại hỏi cô: "Em muốn quay về sao?"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2725: Lại sắp xếp ông về hưu chứ gì?


Diệp Bạch hiểu ý cô.

Anh không ép cô nữa.

Anh nói anh ở lại, nhưng qua sáng sớm hôm sau đã về thành phố B, đến 30 'Tết mới quay về.

Khi Diệp Bạch lái xe đến, Lục Khiêm đang tưới hoa trong vườn.

Ông ấy nghe thấy tiếng xe hơi thì khế hừ: "Cậu ta đúng là xem đây như nhà mình! Cứ đi đi về về suốt!"

Lục Thước Tết này cũng dẫn vợ về thăm nhà, hiện đang ở cạnh ông cụ. Nghe ông ấy nói vậy, anh bật cười.

Lục Khiêm hỏi anh : "Con không sốt ruột sao? Em gái con hơn ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân kia kìa."

Lục Thước mỉm cười: "Không phải có lốp dự phòng sao, bố cần gì phải sốt ruột! Dù sao con cái đã có người chăm, có người nuôi, đây không phải là niềm vui lớn nhất của mẹ đơn thân sao?”

Lục Khiêm bĩu môi: "Đừng ngụy biện bậy bại Đây đâu phải là một gia đình chân chính!... Diệp Bạch không có danh phận mà cứ suốt ngày ra vào nhà mình, khiến người ngoài nói ra nói vào."

Lục Thước dìu ông: "Ông cậu của chúng ta còn bảo thủ lắm!"

Lục Khiêm lấy bình tưới cây đập anh!

Lục Thước vội vàng xin tha, đi theo ông ấy ra ngoài gặp Diệp Bạch.

Mùa đông ở thành phố C rất lạnh.

Lục Thước mặc áo lông dày, đi đến bên cạnh xe, nhìn những món quà đắt tiền Diệp Bạch để phía sau xe, lại nhìn dáng người cao ráo săn chắc của Diệp Bạch, nhìn là biết hai năm nay bỏ không ít thời gian rèn luyện, chắc là sẽ dùng đến tại thời điểm quan trọng.

Vì theo đuổi vợ mà vất vả thật.

Lục Thước cầm hai hộp thuốc lá: "Bố tôi cai thuốc rồi, cái này trả lại cậu."

Diệp Bạch xoay người, đưa một điếu thuốc lá, tùy tiện hỏi: "Lục U đâu?"

Lục Thước nâng tay nhìn đồng hồ: "Đi mua sắm rồi! Đi chung với mẹ tôi! Đúng rồi, con trai của cậu đang ngủ, cậu đi trông đi, chắc giờ đã tè ướt quần rồi."

Diệp Bạch bỏ đồ xuống, lễ phép chào hỏi Lục Khiêm, sau đó mới vào nhà. Lục Khiêm nhìn con trai: "Con để cậu ta vào như vậy à?" Lục Thước: "Nếu không thì sao ạ? Thu tiền phí vào cổng của cậu ta sao?"

Lục Khiêm giả vờ mất hứng, khế hừ nhẹ: "Cùng lắm là thêm bộ bát đũa, còn có người trông em bé, em gái con cũng thoải mái hơn."

Lục Thước sao lại không hiểu ý ông ấy.

Anh dìu ông cụ đi dạo trong vườn. Đi đến dưới tán cây tử đẳng, Lục Khiêm chỉ vào rồi nói: "Hồi xưa bà nội hay dẫn mẹ con đến đây hái đậu cô ve, nhưng mẹ con đâu có biết làm."

Ông ấy nói mà đôi mắt rơm rớm, chắc lại nhớ đến bà nội.

Lục Thước cũng hơi buồn.

Anh ấy thường nghe mẹ kể, bố anh rất thích rèn luyện thân thể, từng tuổi này vẫn kiên trì chạy ba kilomet mỗi ngày. Tuy ông ấy không nói ra nhưng Lục Thước biết, ông ấy muốn ở bên mẹ thêm vài năm, ông ấy cũng muốn sống thêm vài năm để chứng kiến Lục U viên mãn, nhưng ông cụ không bao giờ hối thúc cô.

Lục Thước luôn tự an ủi bản thân, còn nhiều thời gian.

Nhưng năm này qua năm khác, ông cậu của anh ấy đã già thật rồi, không còn nhanh nhẹn như xưa.

Anh ấy bắt đầu thường xuyên quay về thành phố C, về thăm ông cậu của anh ấy.

Anh cũng dẫn bọn trẻ về.

Một phần ba nghiệp vụ của Lục Thị được mở rộng ở thành phố C, công việc trong ngoài của nhà họ Lục cần tìm người xử lý, tất cả mọi người bắt đầu tìm Lục Thước giải quyết, Lục Khiêm nhàn rỗi nhưng cũng không ngăn được mái tóc dần bạc màu theo năm tháng.

"Nghĩ gì đớ?"

Lục Khiêm thấy con trai mất tập trung, đoán anh ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó, giọng điệu không tốt lắm.

Lại sắp xếp ông về hưu chứ gì?

Lục Thước cười: "Con đang nghĩ về bữa cơm tất niên tối nay! Với câu đối Tết sáng mai ạ."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2726: Mẹ dẫn con đi mua gì đấy?


Diệp Bạch nhìn vài giây, sau đó sững người.

Trên báo cáo đó, tất cả đều là mũi tên hướng lên trên, ở cuối có kết luận sàng lọc. Đề nghị tiến hành kiểm tra thêm về gan, bệnh nhân nghi ngờ mắc bệnh XXX.

Đúng lúc tim đập thình thịch thì trong sân vang lên tiếng ô tô, sau đó Tiểu Lục Hồi chạy xuống xe.

Cô bé đang chơi cùng với cây đũa thần trong tay.

Bé nhào vào trong ngực Diệp Bạch, vô cùng thân thiết với anh, còn muốn được ôm.

Diệp Bạch một tay đỡ cô bé, nhìn Hoắc Minh Châu và Lục U bước xuống xe, trong lòng rất phức tạp... Đêm ba mươi, anh sợ mất hứng rồi chọc tức Hoắc Minh Châu nên lén lút cất báo cáo lại trước.

Sau đó anh ôm lấy Tiểu Lục Hồi, hôn một cái: “Mẹ dẫn con đi mua gì đấy?”

Tiểu Lục Hồi thổi bong bóng lớn: “Mua kẹo cao su ạ”

Diệp Bạch cười rộ lên, lấy ra một bao lì xì rất lớn đưa cho Tiểu Lục Hồi: “Đây là tiền mừng tuổi! Lại đây hôn một cái nào.”

Tiểu Lục Hồi hào phóng hôn anh một cái.

Lúc này, Hoắc Minh Châu cùng với Lục U và mợ Lục Huân đi tới, tài xế xách đồ đi theo phía sau, cả nhà trông đều vui vẻ, ngay cả Lục Khiêm và Lục Thước nghe thấy tiếng đi tới cũng rất phấn chấn.

Chỉ có Diệp Bạch là không thể nào vui vẻ được.

Tờ báo cáo mà anh che đi che lại, cuối cùng vẫn không nhịn được đi vào phòng ngủ của Lục U trước bữa tối.

Cô đang sắp xếp lại những thứ đã mua vào buổi chiều.

Sau mấy tháng sinh Tiểu Lục Ngộ, dáng người cô cũng đã khôi phục tương đối, mua thêm nhiều bộ váy mùa đông hơn.

Nhìn chung, phụ nữ yêu những thứ này, lúc treo lên, không khỏi sờ soạng. thêm vài lần.

Từ phía sau, Diệp Bạch ôm eo nhỏ của cô, Lục U hơi giấy giụa, cúi đầu nói: “Hình như chúng ta không thân quen đến mức anh có thể tùy ý quấy rối tình dục bất cứ lúc nào!”

Diệp Bạch ôm chặt cô, qua rất lâu vẫn không nói gì.

Lục U cũng coi như hiểu rõ anh.

Cô dừng lại, hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Diệp Bạch một tay lấy báo cáo từ trong túi quần ra, đưa cho Lục U, giọng nói của anh hơi buồn bã: “Bố lớn tuổi, nhìn chung không bằng lúc còn trẻ, qua tết âm lịch chúng ta sẽ cùng ông trị liệu.”

Dưới ánh đèn vàng, Lục U nhìn tờ báo cáo vô số lần.

Ngón tay trắng mịn của cô, hơi run rẩy.

Hồi lâu, cô đặt báo cáo lên bàn trang điểm, chậm rãi ngồi xuống... Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm vai của cô, để cô tựa vào bụng của mình, anh còn không ngừng trấn an dỗ dành cô.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2727: Cái gì gừng cái gì cay cơ!


Cô và Lục Khiêm có tình cảm sâu đậm, dù có khó khăn đến mấy vẫn có thể che giấu được, buổi tối khi ăn cơm tất niên, cô luôn miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Khiêm ươn ướt, Lục Khiêm cười nói: “Lớn như vậy còn muốn tiền mừng tuổi hả!”

Dấu nói như vậy nhưng ông vẫn chol

Lục U lại nhịn không được mà khóc.

Cô sợ mất bình tĩnh, rời ghế vào toilet.

Lục Thước nhìn Diệp Bạch: “Các cậu lại cãi nhau à?”

Diệp Bạch cười khổ thừa nhận: “Đúng vậy! Trước khi ăn cơm lại ầm ï một trận!”

Lục Khiêm khoát tay: “Còn không mau đi dỗ? Dỗ xong rồi trở về ăn cơm cho đàng hoàng, xong xuôi rồi các cô các cậu có muốn tiếp tục cãi vã sao cũng được.”

Diệp Bạch mỉm cười rời khỏi bàn.

Anh vào toilet, Lục U đã rửa mặt.

Vẻ mặt anh nghiêm trọng, nhưng vẫn cố gắng trêu chọc cô, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của cô: “Khóc thành mèo con rồi đây này! Không muốn đi ăn nữa hả?”

Lục U lắc đầu, cô thật sự không chịu nổi, cô sợ lộ tẩy trước mặt mẹ.

Diệp Bạch đưa cô rời đi.

Cuối cùng bọn họ đi tới thư phòng của Lục Khiêm, căn lầu nhỏ ở đó vẫn còn, Lục U cũng đã trưởng thành thành người lớn, không nằm vào được nữa... Diệp Bạch mở lò sưởi, kéo cô ngồi trên sàn nhà.

Anh bảo cô kể chuyện khi còn bé.

Lục U nói cô không muốn nói chuyện...

Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Vậy nghe anh nói được không? Anh kể chuyện trước kia cho em nghe.”

Lục U hếch mũi: “Nói về bạn gái trước kia của anh đấy à?”

Diệp Bạch ôm vai cô: “Ngốc nghếch! Đã là chuyện năm nào rồi! Anh đã quên từ lâu!”

Rồi anh nói từ khi bọn họ quen biết, đều chỉ nói hồi ức chung của bọn họ, nói lúc anh gặp cô cô vẫn còn bé lắm, nói lúc ấy lá gan cô thật lớn, anh đang bơi mà cô cũng dám sờ anh.

Diệp Bạch cầm tay cô, vòng qua eo mình.

Giọng anh trầm thấp: “Lục U, mặc kệ em có tha thứ cho anh hay không, đời này anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Cô không nói gì, chỉ tựa vào vai anh.

Cô không có tâm trạng để nghĩ về điều đó.

Diệp Bạch nghiêng đầu, hôn cô một lúc.

Khi buông cô ra, cô lẳng lặng nhìn anh, lúc anh hôn lại cô cũng không lảng tránh... Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Hai người các cô các cậu còn đang thưởng hoa dưới trăng đấy à! Tiểu Lục Ngộ nhà chúng ta tỉnh rồi, đói bụng kêu ùng ục cũng không có người nghiêm túc trông coi, các cô các cậu không biết làm bố mẹ đứa nhỏ này thì giao cho tôi và mẹ các cô các cậu chăm sóc, tôi cảm thấy xương cốt già này của tôi ít nhất còn có thể sống thêm mười năm nữa đấy.”

Ông ấy không nói còn đỡ, vừa nói Lục U đã nhịn không được cay mũi: “Bố ơi!"

Lục Khiêm nhìn cô: “Làm sao đấy?”

Ông ấy lại nhìn về phía Diệp Bạch: “Không tốt nhỉ, cậu bắt nạt nó đấy à?”

Ở đây không có người ngoài, Diệp Bạch dứt khoát nói thẳng: “Bố, bố đã xem báo cáo chưa?”

Lục Khiêm: “Báo cáo gì cơ?”

Diệp Bạch lấy đồ vật ra đưa cho ông ấy, ánh mắt sâu thẳm: “Bố không định nói cho mẹ sao?”

Lục Khiêm nhận lấy, nhìn kỹ nói: “Cái này không phải của tôi mà, trên này viết Lục Khiêm 37 tuổi, bây giờ tôi đã hơn 73 tuổi, sao cái này lại là của tôi được chứ!”

Diệp Bạch: ....

Lục U:...

Lục U dù sao cũng là con ruột, vài giây sau đã xốc lại tinh thần, cô nhìn Diệp. Bạch rất ghét bỏ nói: “Ngu chết đi được!” Nói xong cô nhanh chóng đứng dậy chạy đi!

Diệp Bạch cầm lấy báo cáo nhìn lại một lần, anh cười khổ: Bố, bố đúng là gừng càng già càng cay mà.”

Lục Khiêm khoát tay: “Cái gì gừng cái gì cay cơ! Nghe không hiểu nhat” Diệp Bạch nhìn bóng lưng của ông ấy, trong lòng nhẹ nhõm.

Anh đi tới bên cửa sổ, nhìn những gợn sóng ở sân sau, rất thích hợp để bơi lội vào mùa đông... Thế là anh đi thẳng ra sân sau, cởi áo sơ mi và quần dài, chỉ mặc. một chiếc quần lót hình viên đạn màu đen khi bơi. Sau vài vòng, anh bơi vào bờ.

Lục Thước ngồi xổm, cười nói: “Hơn nửa đêm biểu diễn cho ai xem đấy! Sau khi bố tôi ra ngoài, dáng người cậu có luyện thêm nữa, tôi thấy cũng chỉ là ngực to không não, ít nhất ba tháng Lục U cũng không để ý đến cậu! Thật sự là quá mất mặt!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2728: Anh muốn nói thêm với cô vài câu


Lục U nhỏ giọng nói: “Đổi thành người đàn ông khác cũng vậy thôi.”

Ánh mắt Diệp Bạch thâm thúy, trong đêm tối dày đặc sương mù: “Em thay thử xeml”

Anh muốn nói thêm với cô vài câu, nhưng e sợ con trai nhỏ bị cảm lạnh, vẫn nhanh chóng ôm con đi, khi chỉ còn lại một mình Lục U, cô ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Tiểu Lục Hồi.

Thật ra, cô cũng không phải đang khảo nghiệm Diệp Bạch gì.

Cô cũng không phải không tha thứ cho anh, anh quả thật đã làm tổn thương cô, nhưng anh cũng từng cứu mạng cô... Đã sớm bù đắp đủ, cô để anh ở nhà đón năm mới, làm bạn với bọn nhỏ, vậy thực ra không phải là đã tiếp nhận anh rồi sao?

Chỉ còn thiếu một bước, nhưng trong lòng cô không muốn thỏa hiệp.

Trong lòng Diệp Bạch cũng rõ ràng, nhưng anh không vạch trân cũng không ép buộc cô.

Đêm khuya, Lục U yên lặng nghĩ, nghĩ về cô và Diệp Bạch... Sáng sớm thức dậy, trên giường không còn một ai. Bên giường lại có một người đang ngồi, là Diệp Bạch.

Anh ăn mặc lịch sự, nhìn rất ra dáng thượng lưu, bên ngoài là áo sơ mi trắng khoác một chiếc áo khoác màu xám nhạt, nhìn rất có phong cách.

Lục U dựa vào gối, nhẹ giọng hỏi: “Mặc vậy có dễ ôm con không?”

Diệp Bạch sờ mặt cô: “Bẩn rồi thì thay thôi.”

Lục U cười nhẹ, cô còn hơi mệt, muốn ở lại một lát, hỏi bọn nhỏ đi đâu.

Diệp Bạch cởi giày da, tựa vào bên giường, một bàn tay mò vào trong chăn bắt lấy tay của cô đặt lên người mình, sáng sớm anh đã không biết xấu hổ như vậy, Lục U liếc anh một cái nhưng cũng không rút về, coi như là phúc lợi năm mới của mình.

Diệp Bạch nhìn về phía cửa, sau đó cúi đầu: “Dì đang ở cùng Lục Ngộ, Tiểu Lục Hồi thì đang ở chỗ bố mẹ lấy tiền mừng tuổi, lát nữa chắc sẽ đến chỗ cậu con bé, có thời gian rảnh rỗi mài”

Anh nói xong, lập tức cởi áo khoác ra, chui vào chăn.

Lục U bị anh bịt miệng.

Bàn tay của anh, cũng sờ loạn khắp nơi, không hề khiêm nhường ái ngại.

Lục U không muốn lắm, hơn nữa năm mới người đến người đi, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ, cô chống vai anh đẩy anh ra: “Anh mau đứng lên! Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”

Diệp Bạch cũng không thật sự quyết liệt, nhưng cũng không buông cô ra.

Anh dựa vào cô hôn cô một lát, giọng nói khàn khàn: “Tối hôm qua quay về từ chỗ em, cả buổi tối đều nhớ em! Em lại cách gần như vậy! Lục U, anh sợ anh nhịn không được.”

Mặt Lục U đỏ tới mang tai.

Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, anh chưa từng ngần ngại nói những chuyện bí mật này, cho tới bây giờ đều không chút kiêng ky, nhiệt tình phóng khoáng...

Cô quay mặt đi: “Vậy anh mới sáng sớm mà đã không biết xấu hổ như vậy rồi sao?”

Diệp Bạch cười khế: “Chỉ không biết xấu hổ riêng với em thôi!”

Anh luôn cẩn thận, sợ người giúp việc nói xấu cô, náo loạn một lát rồi đứng lên, lúc sửa sang lại quần áo ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô, căn bản Lục U cũng không dám nhìn anh, sợ sẽ nhìn phải thứ không nên nhìn.

Diệp Bạch nhéo mũi cô: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2729: Anh nói như vậy


Cô nhẹ giọng nói: “Kết thúc không hoàn mỹ, sao anh còn mua? Sẽ không kiếm được tiền đâu đấy.”

Diệp Bạch nhẹ nhàng sờ lên mặt cô: “Anh chỉ muốn khiến em vui vẻ, không phải muốn kiếm tiền! Em muốn viết như thế nào cũng được, nếu như kết cục không hoàn mỹ, vậy anh sẽ cùng em biến nó trở nên hoàn mỹ, hơn nữa, bây giờ không phải gia đình chúng ta có bốn người sao? Anh sẽ là cái bóng của em, và anh sẽ xuất hiện bất cứ khi nào mà em cần, cả về tinh thần lẫn về thể chất.”

Anh nói như vậy, một cách vô tình.

Nhưng Lục U lại xúc động, hồi lâu, cô ngẩng mặt lên nhẹ giọng nói: “Cho nên mỗi ngày anh đều đối xử với bản thân như thế sao? Đang chờ người may mắn đó à? Lỡ như lại thu hút được một cô bé khác thì sao đây?”

“Đưa tới anh cũng không thèm để ý đâu đấy nhé!”

Diệp Bạch nhìn mặt Lục U, cô điềm đạm bình tĩnh, anh nhịn không được hôn cô một cái.

Anh nói: “Lục U, anh cũng sợ, anh sợ trước khi đón em về, hoặc là hói đầu hoặc là mất đi chức năng cơ thể, thêm cả cuộc sống vợ chồng cũng không thể làm cho em hài lòng, vậy làm sao bây giờ?”

Lục U nhẹ nhàng túm tóc anh, muốn nhìn xem có phải là tóc giả hay không.

Anh cứ để cô nghịch ngợm, cuối cùng theo động tác của cô chôn vào trong lòng cô, dù có bị châm chọc cũng không chịu đứng lên.

Lục U vỗ nhẹ anh: “Diệp Bạch!”

Diệp Bạch thuận theo cằm cô, hôn tới hai má, cuồng nhiệt đến đáng sợ.

Anh là một người đàn ông đẹp trai xuất sắc, dáng người chuẩn, đôi tay lại còn đẹp, sáng sớm đã như thế này... Lục U cũng không thể đứng vững, hôn được một nửa, Diệp Bạch nhỏ giọng nói: “Anh đi khóa cửa! Bị người ta bắt gặp, có nói thế nào cũng không tốt.”

Lục U hơi do dự.

Diệp Bạch không cho cô suy nghĩ, hai ba bước anh đã đến khóa cửa, sau đó tranh thủ thời gian làm một hồi, anh cũng chỉ dám làm một lúc, lâu như vậy rồi, cũng chỉ tốn chừng mười phút đồng hồ để bọn họ hoàn thành lần đầu tiên.

Làm xong, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, dùng khăn giấy tùy ý lau chùi rồi mặc quần vào.

Lục U bị anh làm cho khó chịu.

Diệp Bạch biết cô không được thỏa mãn, phụ nữ tới chậm, căn bản không đủ thời gian.

Anh hôn cô, sốt ruột nói: “Đã lâu lắm không làm rồi!”

Lục U đạp anh xuống, bảo anh đi nhanh lên, Diệp Bạch cũng không tức giận... Lúc gần đi còn hôn cô một cái: “Em nghỉ ngơi thêm một lát đi! Nếu đau thì anh mua cho em một ít thuốc mỡ.”

Gần sang năm mới, Lục U nào có mặt mũi để anh đi mua.

Cô nói không đau.

Sau khi đuổi người đi, cô đi vào phòng tắm dọn dẹp.

Thật ra là đau.

Lâu lắm rồi không làm, rất đau.

Cô cũng biết, sở dĩ cô không thỏa mãn, vừa bởi vì đau bởi cũng vừa vì cảm giác không mãnh liệt, lại còn lén lút khẩn trương... Không chỉ cô, chính Diệp Bạch cũng không thỏa mãn, nhưng anh lại rất vui.

Lục U khẽ vuốt ve cánh môi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2730: Bầu không khí quá mức mập mờ


Lục U im lặng hồi lâu.

Diệp Bạch tiến lên một bước, ánh mắt trìu mến nhìn dáng vẻ bối rối của cô: "Đừng nói là em không muốn chịu trách nhiệm đấy nhé?”

Bầu không khí quá mức mập mờ.

Lục U không muốn nổi lửa với anh, bèn quay người giả vờ đánh răng rửa mặt: "Chịu trách nhiệm gì? Đây là lần đầu của anh chắc!"

Đương nhiên đây không phải là lần đầu của Diệp Bạch.

Nhưng anh cảm thấy vừa rồi cũng không khác lần đầu mấy, anh vẫn không khống chế được mà giao tất cả cho cô... Ngoại trừ kích động thì còn có chút mất tự nhiên kỳ lạ.

Dù sao thì đàn ông nào cũng sợ phụ nữ cảm thấy họ không được.

Diệp Bạch cũng không ngoại lệ.

Anh đi đến sau lưng Lục U, nhẹ nhàng tựa cằm lên bờ vai gầy của cô, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp: “Không phải lần đầu thì em không chịu trách nhiệm hả?”

“Rõ ràng là em muốn mà, đúng không chứ?”

"Em muốn là anh cứ phối hợp sao?”

Giọng nói của anh càng nhẹ nhàng hơn: “Vừa rồi phối hợp không tốt, lần sau thêm chút thời gian, anh sẽ thể hiện tốt hơn... Nha?”

Lục U dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lau sạch nước trên mặt rồi nhìn anh: "Anh cứ từ từ đợi đi!"

Cô chẳng thấy thoải mái chút nào.

Trong lúc cô thay quần áo, Diệp Bạch đi tới nhẹ nhàng ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Thoa thuốc vào, nếu không lát nữa đi lại sẽ đau!"

Sao Lục U có thể để cho anh thoa, cô giấy giụa hai cái, Diệp Bạch ôm eo cô, đè cô xuống ghế salon, chiếc quần mùa đông đầy nữ tính vén lên đến tận đầu gối, vớ cũng bị anh tuột xuống.

Lục U không vùng vẫy nữa, cúi đầu nhìn anh.

Anh cũng ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt hai người đều có nhiều cảm xúc.

Hồi lâu sau, anh lẩm bẩm: “Sao lại rách rồi?”

Anh cảm thấy mình không dùng nhiều sức, hơn nữa cũng chỉ mới một lúc... Lục U tức giận đá anh một cái, cô cắn môi nhỏ giọng nói: "Không phải anh muốn thoa thuốc à? Nhanh lên đi! "

Diệp Bạch lại nhìn cô như có điều suy ngẫm.

Lát sau, anh cúi đầu tập trung thoa thuốc cho cô, cẩn thận bôi từ trong ra ngoài, chờ thuốc mỡ khô đi, anh mới kéo vớ lên cho cô rồi thả váy xuống...

Lục U định ngồi dậy, anh lại ôm lấy đôi chân mịn màng của cô, khàn giọng nói: "Đã sinh hai đứa con rồi, eo vẫn nhỏ như vậy!"

Lục U kéo tay anh ra: “Đã làm bố rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2731: Hai anh em nói chuyện xong


Diệp Bạch là đàn ông, đối với những chuyện thế này thì cởi mở hơn nhiều, anh hào phóng lấy từ trong túi áo ra mấy bao lì xì mừng năm mới, chia cho Lục Từ, Lục Trầm, Tiểu Lục Hồi, và cả Lục Ngộ.

Lục Từ và Lục Trâm nhận được bao lì xì rất dày.

Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ, mỗi đứa một căn nhà, Lục Ngộ được một căn hộ cao cấp rộng 360 mét vuông ở thành phố B, Tiểu Lục Hồi thì tốt hơn, là một căn biệt thự độc lập hơn 500 mét vuông, có giá trị hơn trăm triệu.

Người nhà họ Lục không nói gì, đoán đây là thành ý của Diệp Bạch.

Lục U nhẹ giọng nói: "Quý quá! Các con vẫn còn nhỏ!”

Diệp Bạch biết cô muốn từ chối, nhưng ngại đông người không dễ thuyết phục, anh ôm lấy Tiểu Lục Hồi, vuốt lại mái tóc xoăn cho cô bé, rồi hôn một cái: “Kiếm tiền vốn là để cho bọn trẻ tiêu, sớm hay muộn đều như nhau! Anh cũng không mang theo được."

Anh cũng không mang theo được...

Những lời này khiến cho Lục U xúc động, cũng làm cô nhớ đến năm đó Diệp. Bạch xảy ra chuyện.

Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hôm nay là năm mới, không thể buồn bã, ăn sáng xong cô kiếm cớ ra ngoài sân hóng mát... Đi đến hàng cây tử đằng trong sân, cô phát hiện ra rằng những chồi non đã mọc lên.

Cô trông thấy mà giật mình.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Thước đi tới, dựa vào đối diện nhìn em gái.

Lục U lắc đầu: "Không có! Chỉ hơi khó chịu thôi."

Lục Thước hiểu cô nhất, anh dịu dàng mỉm cười: “Nhớ lại chuyện mấy năm trước phải không?... Lục U, đó là chuyện quá khứ, cũng là ngoài ý muốn! Chúng ta không biết chuyện ngoài ý muốn như vậy có xảy ra nữa hay không, nhưng nếu vì sợ nó xảy ra mà không sống tiếp thì có lẽ loài người đã tuyệt chủng từ lâu, dù sao thì xưa nay trong tự nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu thảm họa to lớn, chúng ta thì lại vô cùng nhỏ bé trước tự nhiên."

Lục U nhìn những chồi non mới mọc đến ngẩn người.

Lục Thước nhẹ nhàng sờ đầu cô, nói: "Em còn nhớ lúc anh đưa chị dâu em về không? Lúc đó rõ ràng anh đã làm tổn thương cô ấy rất sâu sắc, chắc chắn cô ấy cũng rất hận anh, nhưng cuối cùng bọn anh vẫn đi tiếp, không phải vì điều gì khác, chỉ bởi vì anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh... Lục U, nếu em không có chủ n, em có thể tự hỏi bản thân xem em có còn thích cậu ta hay không, có còn sẵn lòng trải qua cuộc sống này với cậu ta hay không."

Lục U hơi yếu đuối: “Anh, em không cố ý lạnh nhạt với anh ấy, chỉ là em không thể nhiệt tình với anh ấy được! Hoặc có lẽ là đã lớn tuổi, hay đã có khoảng cách... Em cũng cố gắng thử, nhưng vẫn không thể nào quay lại như trước đây."

Ánh mắt Lục Thước trầm xuống: "Vậy thì tiếp tục lạnh nhạt với cậu ta đi! Đàn ông thật lòng sẽ luôn ân cần! Dù sao thì cậu ta cũng đã làm những chuyện kia mà, em lạnh nhạt với cậu ta hai năm nữa cũng được."

Nói xong, anh lấy ra một bao lì xì đưa cho cô, ra vẻ anh lớn: “Chúc mừng năm mới, Lục U.”

Tên của Lục U có nghĩa là không phải âu lo. Lục U nhận lấy.

Lục Thước lại cười nhẹ: "Cẩn thận đấy, đừng để có thêm đứa nữa! Cuối năm, nhà chúng ta không thể có thêm con cháu đâu!"

Lục U cầm bao lì xì đánh anh, anh trai xấu xa.

Lục Thước nhìn cô, thấy dáng vẻ cô bây giờ, anh không khỏi nghĩ đến khi còn bé... Anh nghĩ rằng mình nhớ đến khi còn bé, không phải vì khi còn bé tốt hơn bây giờ, mà là khi còn bé, cậu và ông ngoại vẫn còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết.

Hai anh em nói chuyện xong.

Trong sân có tiếng ô tô, xe dừng lại, nói là nhà họ Chương đến đón người.

Hiện tại Chương Bách Ngôn ít vốn liếng, nhân lực không đủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2732: Tại sao em và Chương Bách Ngôn lại xa lạ như vậy?


Giờ phút này, cô như quay về quá khứ, về thời điếm mang thai Tiểu Lục Hồi, về thời điếm cô hết lòng tin tưởng Diệp Bạch… Cô vô cùng xúc động, thậm chí còn muốn khóc.

Lục u nhìn anh chăm chú.

Diệp Bạch cũng vậy.

Hồi lâu sau, anh ôm con đi đến bên cạnh Lục U, cúi đầu nhìn cô: “Lên xe trước đi!”

Đang trong Tết, nhưng Lục u không cầm được nước mắt.

Cô vươn tay nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Lục Hồi, cô nhóc dường như biết tâm trạng của mẹ mình nên cũng nghiêng người lại gần muốn được cô ôm, Lục u ôm lấy cô bé, vùi mặt thật sâu vào mái tóc rối bù của con mình đế che đậy sự xúc động của mình.

Từ đầu đến cuối, Diệp Bạch chỉ dịu dàng nhìn cô, không hề lộ ra một chút gì là thiếu kiên nhẫn.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, đưa cô lên xe của nhà họ chương.

Tài xế nhà họ chương đóng cửa lại cho họ, chào Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu rồi lên xe.

Tâm trạng Lục u rất phức tạp.

Tiểu Lục Hồi thì lại rất vui vẻ, cô bé nói với mẹ rằng em trai tên Chương Vũ vừa ngoan vừa đáng yêu, còn có một anh trai nhỏ tên Tần Phấn, chỉ cần nói đến anh ấy một chút là mặt anh ấy sẽ đỏ lên như mông khỉ, giống như một cô gái vậy!

LụcU:…

Diệp Bạch cười khẽ, anh nói với Lục U: “Ai dạy con bé vậy? Nói đến mông khỉ, thì sáng sớm nay mặt em cũng đỏ như mông khỉ đấy…”

Lục u nghe không nổi nữa rồi.

Cô cảm thấy Tiểu Lục Hồi đã học được từ Diệp Bạch.

Cô dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn cả người lớn lẫn đứa nhỏ.

Diệp Bạch nói với Tiếu Lục Hồi: “Mẹ giận rồi!”

Tiểu Lục Hồi nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Mặt của mẹ cũng đỏ như mông khỉ.”

Lục u càng xấu hổ hơn!

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ.

Một dì mặt mày hiền hậu đi tới mở cửa xe, bế

Tiểu Lục Hồi lên, thân thiết gọi “Cô chủ nhỏ”.

Lục u và Diệp Bạch xuống xe, đứng cạnh nhau.

Dì ấy gọi họ là cô Lục và anh Diệp.

Dì ấy rất biết nói chuyện: “Bà chủ của chúng tôi vừa mới sinh, không tiện ra ngoài hứng gió, xin thứ lỗi cho.”

Lục u mỉm cười lắc đầu.

Lúc này, Chương Bách Ngôn từ trong biệt thự đi ra, khi nhìn thấy Lục u và Diệp Bạch đứng sóng vai cạnh nhau, anh ta hơi ngấn ra, sau đó mỉm cười gật đầu: “Tới rồi à!”

Tiếu Lục Hồi chạy tới ôm chân anh ta, thân thiết gọi anh ta một tiếng bố.

Chương Bách Ngôn cúi đầu, dịu dàng đặt tay lên cái đầu nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve, anh ta nói với Lục u và Diệp Bạch: “Vào uống ly trà đi!”

Tài xế lấy hai hộp quà từ trong cốp xe ra, nói: “Bà Lục tặng cho bà chủ để bồi bổ thân thể, nói là bây giờ trời lạnh, ăn cái này vào là ấm nhất!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2733: Nghĩ gì làm đó


Cô nói cho Chương Bách Ngôn nghe về thói quen sinh hoạt của Tiểu Lục Hồi, nói Tiểu Lục Hồi đã có thế ngủ một mình, nhưng tối đến tốt nhất nên đến nhìn một lần, đề phòng cô bé đá chăn lung tung…

Chương Bách Ngôn bảo cô yên tâm.

Họ nói chuyện với nhau rất khách sáo.

Lúc rời đi, cô ôm Tiểu Lục Hồi một cái, nói rằng mùng năm Tết sẽ đến đón cô bé. Tiểu Lục Hồi vô tư nói: “Mẹ ơi, con muốn ở đến mùng mười.”

Đương nhiên là không được, Lục Khiêm là người đầu tiên phản đối.

Trong mấy đứa cháu, Lục Khiêm thương

Tiểu Lục Hồi nhất, khi ở Lục Viên, ngày nào ông cũng dẫn cô bé theo, còn kêu ca bảo Lục u phải chuyển công tác sang thành phố c, nói rằng thành phố c lớn như vậy, làm gì không đủ cho cô phát huy.

Ngoài miệng Lục U nói rằng sẽ ở lại thành phố B, Lục Hồi đã quen với cuộc sống ở thành phổ B.

Nhưng sau một năm, cô lại chuấn bị quay về thành phố c.

Bổ đã lớn tuối, sự nghiệp của anh trai lại lớn, chỉ có cô là tương đối rảnh rỗi hơn, có thể dẫn theo một trai một gái đến thành phố c ở bên bố mẹ…

Chương Bách Ngôn muốn bảo tài xế đưa hai người đi, họ đã từ chối khéo lòng tốt của anh ta, hai người thong thả đi bộ, mệt rồi mới bắt taxi về nhà.

Đầu xuân, thời tiết rất lạnh.

Diệp Bạch cúi đầu nhìn hai chân Lục u chỉ mang một đôi vớ mỏng, tuy có chiếc váy mùa đông bên ngoài nhưng cũng không giữ ấm được bao nhiêu.

Anh cởi áo khoác ngoài khoác lên cho Lục u, vừa đủ che chân cô.

Lục u nghiêng người nhìn anh: “Anh không

lạnh à?”

Diệp Bạch cười thản nhiên, châm một điếu thuốc, nhìn cô: “Tối qua còn bơi lội mà! Lạnh cái gì! Đàn ông khác phụ nữ, đàn ông không sợ lạnh.”

Làn khói mỏng bay lên làm cho khuôn mặt anh trông có vẻ sâu xa.

Một lúc sau anh mới nhìn cô nói: “Vừa rồi anh thấy em nói chuyện với Chương Bách Ngôn, hai người đều cực kỳ khách sáo, sao vậy, có mặt anh không tiện nói chuyện nên em phải nghiêm túc vậy sao?”

Lục u cảm thấy bệnh cũ của anh lại tái phát rồi.

Cô cũng không chiều chuộng anh nữa, kéo áo khoác vào đế chắn gió rét, nói giọng hư hỏng: “Đúng vậy! Nếu anh không ở đó thì em đã lén ôm anh ấy rồi!”

Diệp Bạch nghiêng người lẳng lặng nhìn cô.

Nói thật, lúc này gió thối qua mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của anh, cộng thêm quân áo được ăn mặc chỉnh tề nên trông anh có một sự đẹp trai không thế diễn tả, ít nhất thì Lục u để ý thấy mấy cô gái trẻ đi ngang qua đều liên tục quay lại nhìn Diệp Bạch.

Anh vẫn im lặng một lúc lâu.

Lục u nhẹ giọng kêu ca: “Là anh bắt đầu

trước.”

Anh bước tới, nhẹ nhàng ỏm lấy vai cô, giọng nói dịu dàng đến khó tả, anh nói: “Vậy thì em được nói những lời như vậy sao? Nếu em dám có cái gì với cậu ta, anh đánh gãy hai cái chân ngắn ngủn của em.”

“Chân của em không ngắn!” Lục u nhẹ giọng la lên.

Cô được bọc trong áo khoác của anh, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chiếc mũi xinh xắn đỏ bừng vì lạnh.

Có lẽ là vì sáng sớm làm loạn, cô chỉ kịp trang điếm nhẹ nên ngay cả những vết tàn nhang nhỏ trên chóp mũi cũng không che được, nhưng trong mắt Diệp Bạch lại đáng yêu không thể tả, làm cho anh muốn cắn một cái.

Nghĩ gì làm đó.

Anh ôm cô, cắn nhẹ vào chóp mũi cô, bàn tay còn mò vào trong áo khoác sờ soạng, trầm giọng nói: “Chẳng những không ngắn mà còn rất thon!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2734: Lục u, là anh không tốt!


Lục u nói không muốn.

Diệp Bạch cũng không giận, anh nhẹ nhàng ôm cô nói: “Vậy chúng ta ra ngoài xem phim, thuận tiện ăn bên ngoài, về đến nhà cũng đúng lúc Lục Ngộ làm ầm ĩ.”

Kể từ khi sinh đứa con thứ hai, quả thực Lục u đã lâu không ra ngoài.

Nhưng tóm lại cô vẫn nhớ con trai út, ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Bữa trưa về nhà ăn đi!”

Diệp Bạch biết cô muốn về nhà cho Tiểu Lục Ngộ ăn. Tuy Lục Ngộ cũng uống sữa nhưng luôn không bằng sữa tự nhiên, bình thường Lục u đều tự mình cho cậu bé bú.

Hai người thống nhất đi xem phim cùng nhau.

Diệp Bạch nhiệt tình như lửa.

Lục u bình thản như nước, bề ngoài lại còn đoan trang nên khi bọn họ ở bên nhau trái lại giống như một cặp vợ chồng già… Mãi cho đến khi xếp hàng soát vé, cô gái phía trước thấp giọng phàn nàn với bạn trai mình: “Chiếc cốc Pikachu vừa mới mua bị thiếu mất cái lỗ tai rồi, xấu hoắc!”

Dù chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu chiếu phim, nhưng cậu bạn trai vẫn đi mua một chiếc khác cho bạn gái.

Khi chạy lại, cậu ta đã toát mồ hôi đầm đìa.

Lục u chỉ yên lặng nhìn.

Cô nghĩ đến lúc trẻ, cô đã nhiều lần đi theo Diệp Bạch, anh cũng từng đối xử với cô như vậy. Không quan tâm đến kết quả, chỉ là để thỏa mãn mong muốn nhỏ nhặt của cô… Nhưng bây giờ họ ra ngoài lại không bằng những người yêu bình thường.

Diệp Bạch phát hiện hai mắt cô thấm lệ, bèn cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục u nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có chuyện gì!”

Nhưng khi xem phim, ánh sáng tối tăm như vậy, cô lại cảm thấy mắt nhức nhối.

Những chuyện xưa cũ thuở thiếu thời khi cô theo Diệp Bạch như những ký ức đã chết, lặp đi lặp lại mà đánh vào cô… Mãi đến khi cô giàn giụa nước mắt.

Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô.

Một lúc láu sau, anh đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt rồi đưa cô đi.

Tài xế của Lục Viên đỗ xe ở cửa trung tâm thương mại rồi đưa chìa khóa xe cho Diệp Bạch.

Diệp Bạch mở cửa ghế phó lái cho Lục u lên

xe. Sau khi anh lên xe cũng không vội lái đi mà quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ về quá khứ phải không? Lục u, nếu em cảm thấy buồn thì em có thế kế cho anh nghe những chuyện trước đây… Cho dù đó là chuyện của em và… cậu ta.”

Anh cho rằng đôi tình nhân trẻ tuổi đã khiến cô nhớ đến mối tình đầu.

Nhớ đến Chương Bách Ngôn.

Anh nghĩ cô buồn vì Chương Bách Ngôn.

Hồi lâu Lục u vẫn không nói lời nào, anh bèn nói: “Nếu thực sự không vui thì lần sau anh đưa Tiếu Lục Hồi đi, em ở nhà trông con, vẽ truyện tranh! Lục u, em không cần phải làm tốt nhất.”

Lục u lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải anh ấy!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2735: Diệp Bạch tỉnh rượu


Bọn họ ăn một bữa riêng tư ở một khu vườn yên tĩnh, món ăn nhẹ nhàng dinh dưỡng, hương vị rất ngon, chỉ là trong bữa ăn hai người không nói chuyện mây.

Rõ ràng từ rất lâu bọn họ đã từng thân mật như vậy.

Nhưng quá khứ thật sự quá nặng nề, đâu phải một lần thân mật là có thể xoá bỏ, là có thế hoà hợp như lúc ban đầu?

Sau khi ăn xong, bọn họ trở về.

Lục u trở về phòng cho Lục Ngộ ăn, Diệp Bạch và Lục Thước có buổi xã giao, mãi đến chín giờ tối mới trở về. Lúc trở về, trên người Diệp Bạch còn thoang thoảng mùi rượu. Nếu là ngửi kỹ còn ngửi thấy mùi rượu ngoại.

Lục u đã ngủ rồi, Tiểu Lục Ngộ thì đang ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Ánh đèn mờ mờ.

Diệp Bạch cúi người nhìn con trai hồi lâu, rồi ngước mắt nhìn Lục U: “Anh có thể ở lại đây một đêm được không?”

Lục u còn chưa kịp nói gì, Diệp Bạch đã mò lên giường.

Anh đá giày, không cởi quần áo mà cứ thế ôm cô, vùi mặt vào cổ cô… Lục u không thoát ra được nên đành để mặc anh, chỉ cho là anh đã say bí tỉ rồi.

Ngay lúc cô cho rằng Diệp Bạch sắp ngủ.

Anh lại dựa vào cố cô, thì thầm: “Lục u, lâu như vậy rồi, con chúng ta cũng đã ra đời nhưng em vẫn lạnh lùng với anh, lạnh lùng với mối quan hệ của chúng ta. Thực ra, không phải là em không thế tha thứ cho anh, mà là em không thể tha thứ cho chính em lúc đó đúng không… Em cho rằng lần thứ nhất không tha thứ cho anh thì sau này cũng không có tốn thương gì nữa!”

Buổi chiều, anh đã đến gặp bác sĩtâm lý.

Bác sĩ cho rằng hành vi của Lục u là một loại tâm lý trốn tránh. Cô cảm thấy chỉ cần không hòa giải với Diệp Bạch thì sẽ ở trong phạm vi an toàn, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ vĩnh viễn không thể bước ra một bước đó. Song con người là động vật có tình cảm, chung đụng với nhau thời gian dài như vậy sao lại không có cảm giác gì cho

được?

Cho nên Lục u mới cảm thấy đau khổ.

Diệp Bạch nói xong thì ôm chặt lấy cô.

Lục u cụp mắt xuống: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy! Diệp Bạch, anh làm mọi chuyện phức tạp lên rồi!”

Diệp Bạch không phản bác.

Anh là đàn ông, không tranh cãi với phụ nữ. Từ nay về sau tất cả những gì cô nói đều đúng, mỗi lời cô nói đều là chân lý. Anh hại cô có khúc mắc trong lòng, anh là một tên khốn!

Nhưng dù vậy, Lục u cũng không có đẩy anh ra.

Cô cho phép anh ở bên cạnh cô, cho phép anh chăm sóc con trai, cho phép anh cùng đón Tết.

Nhưng anh hoàn toàn không biết gì về nỗi đau khổ của cô.

Diệp Bạch ôm cô chặt đến mức Lục u gần như không thở nổi. Cô không nhịn được mà nói: “Diệp Bạch, thật sự không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu! Chỉ là tôi không thế gợi lên hứng thú, có hơi lãnh đạm mà thôi. Đối với ai cũng vậy mà.”

Lãnh đạm, không thế gợi lên hứng thú…

Diệp Bạch tỉnh rượu.

Anh lại bắt đầu nghi ngờ Lục u, sau đó nghi ngờ bản thân, cả đêm nay đều uống phí rồi!

Sắp đến rạng sáng, Diệp Bạch cuối cùng thuận theo, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Dù là bệnh, chúng ta cũng phải bệnh cùng nhau! Qua năm sau anh sẽ chuyển đến chỗ em ở.”

Lục u không nói nên lời: “Nương nhờ tôi? Tôi không bao ăn mặc, không nuôi không đàn ông.”

Diệp Bạch ghé mặt vào cổ cô, cô nằm trong chăn, cơ thế ấm áp. Anh nhẹ nhàng nói: “Sau này anh sẽ nộp lên toàn bộ tài sản. Sau đó anh sẽ kiếm tiền nuôi em, nuôi Tiểu Lục Hồi và Tiếu Lục Ngộ… Chỉ cần đế lại cho anh một ít tiền xăng và tiền thuốc lá là được.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2736: Anh cũng biết phô trương à!


Cứ như vậy cho đến ngày mùng năm Tết.

Đến giờ đón Tiếu Lục Hồi, Diệp Bạch đã chuẩn bị xe từ sáng sớm, vẫn là chiếc Cullinan màu hồng, anh cũng ăn mặc đẹp đẽ…

Lục u nhìn anh thêm một cái, cảm thấy anh thật giống một con bướm.

Cô hỏi: “Lấy xe ở đâu ra vậy? Không phải là anh lái đó chứ?”

Diệp Bạch nhẹ nhàng đạp chân ga, rất tự nhiên nói: “Em lái chứ! Màu này rất hợp với em!”

Anh thường hay tặng đồ cho cô, hơn nữa đều là những món quà khá đắt tiền. Khi Lục u vui vẻ cũng sẽ lấy, nhưng cô cảm thấy chiếc xe này quá sặc sỡ, không muốn lái cho lắm.

Diệp Bạch không chịu thu hồi lại, anh nói: “Anh lái chiếc xe này quá phô trương.”

Lục u rất cạn lời: “Anh cũng biết phô trương à!”

Giá xe cộng với dáng vẻ của Diệp Bạch, cô nghĩ anh mà lái xe ra ngoài thì các cô gái nhất định sẽ lao vào ầm ‘âm… Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục u không khỏi cười khẽ.

Khi cười rộ lên, trông cò có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Cũng có bóng dáng của trước đây!

Diệp Bạch nhịn không được cúi người hôn cô. Thứ nhất là Lục u không muốn, thứ hai là xe đang đậu trước cửa nhà đấy, anh quá trắng trợn rồi. Cô muốn đấy anh ra, nhưng anh lại không muốn mà nhẹ giọng nói: “Buối tối anh đến chỗ em ngủ, em một mực từ chối. Bây giờ hôn em một cái em cũng không chịu! Lục u, lúc nào thì em mới bằng lòng cho anh một thân phận?”

Anh đã nói đến nước này rồi, Lục U cũng không vòng vèo lảng tránh nữa.

Cô cân nhắc một lát rồi nói: “Diệp Bạch, tôi sẽ không kết hôn nữa! Chúng ta đã ly hợp quá nhiều lần, thực ra đã hết duyên hết phận từ lâu! Anh nói muốn ở bên nhau cũng không phải là không thể. Nhưng tôi không muốn đăng ký kết hôn mà chỉ sống chung thôi… Nếu anh chấp niệm với tờ giấy đăng ký kết hôn thì chúng ta không thế nào ở bên nhau!”

Cô nói rất thẳng thắn, cô không thế gả cho anh.

Chỉ sống chung.

Nói một cách khó nghe hơn, chỉ là chăm sóc lẫn nhau, trưởng thành rồi nên muốn có một người bầu bạn mà thôi, anh lại đúng lúc có sẵn… Hiện tại cô không hề yêu anh.

Sự thật chung quy luôn chối tai.

Diệp Bạch một tay cầm vô lăng, nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Ý em là nếu chúng ta có thế hòa hợp thì có thể sống cùng nhau nuôi nấng bọn nhỏ, nếu không hoà hợp thì chia tay được ngay, dù sao chưa đăng ký kết hôn nên không bị ràng buộc đúng không?”

Lục u không hề phủ nhận.

Diệp Bạch im lặng nhìn cô hồi lâu. Đương nhiên anh muốn kết hôn, nhưng nếu Lục u nhất quyết kiên trì thì anh cũng không muốn ép buộc cô. Dù gì anh cũng phải mưu tìm cho mình một ít lợi ích hoặc bảo đảm.

Giọng anh dịu lại: “Vậy nếu anh biếu hiện tốt, chúng ta có thêm một đứa con nữa được không?”

Khuôn mặt Lục u nóng bừng: “Anh bị ung thư sinh sản à! Muốn sinh thì tự anh sinh đi!”

Diệp Bạch ngượng ngùng: “Anh làm sao sinh được? Anh đâu phải phụ nữ! Nhưng anh có thế phối hợp với em.”

Lục u nói anh là lưu manh, muốn xuống xe.

Vừa hơi nhúc nhích, Diệp Bạch đã nhẹ nhàng nắm lấy cố tay cô, thấp giọng nói: “Anh đùa thôi! Lục u, điều anh muốn chắc chấn là chúng ta sống cùng nhau như người yêu bình thường phải không? Anh hứa sẽ không ép em làm chuyện em

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2737: Giữa cô và Chương Bách Ngôn chỉ còn lại lời cảm ơn!


Nói xong những điều này, Diệp Bạch vẫn chưa lái xe ngay.

Anh cho Lục u một chút thời gian giảm xóc, tuy hai mắt Lục u ướt át vẫn e dè bị người khác nhìn thấy. Cô nhẹ giọng nói: “Lái xe đi!”

Diệp Bạch xác nhận cô không sao thì bấy giờ mới khởi động xe.

Trên đường đi, anh vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.

Anh muốn bắt đầu lại với cô, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, thậm chí có rất nhiều điều muốn làm với cô, nhưng anh sợ khiến cô sợ hãi… Càng sợ cô phản cảm.

Nửa giờ sau, xe chạy tới nhà họ Chương.

Tiểu Lục Hòi ở đây mấy ngày, nhưng nhớ mẹ nên xe vừa dừng thì cô bé đã chạy tới. Lục u mới xuống xe đã bị nhào vào lòng, cỏ bé vùi vào vòng tay của mẹ mà nũng nịu.

Lục u ngồi xốm xuống, hôn cô bé một cái, vẻ mặt dịu dàng.

Diệp Bạch vô cùng cảm khái.

Cô bé mà anh từng thích giờ đã trở thành một người phụ nữ, mang đầy vẻ dịu dàng nữ tính,

hầu như khó có thế trở về được vẻ hoạt bát ban đầu. Tuy nhiên, khát vọng của anh đối với cô ngày càng lớn, anh khao khát được cô đối xử với mình như vậy.

Anh nhận thấy Lục u cũng rất nhớ Tiểu Lục Hồi.

Lúc này, đôi mắt cô ươn ướt, rõ ràng là đang xúc động.

Anh bước tới, nhẹ nhàng vổ vai cô, sau đó bế Tiểu Lục Hồi lên, dịu dàng nói: “Không phải về nhà ngay sao?”

Lục u “ừ” một tiếng.

Chương Bách Ngôn bước ra khỏi biệt thự, trên tay xách một chiếc vali màu hồng, bên trong là những món quà và đồ chơi mà anh ta mua cho Tiểu Lục Hồi mấy ngày này…

Anh ta nhìn chằm chằm vào cặp đôi trai tài gái sắc kia, ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng nói: “Quần áo của con bé thì khỏi mang đi, để lần sau đến có đồ thay!”

Vừa rồi Tiểu Lục Hồi còn muốn chạy, bây giờ lại không đành lòng rời xa anh ta.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2738: Như bây giờ là vừa đẹp


Chương Bách Ngôn chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé, anh ta nói lời cảm ơn với Lục u. Tinh cảm của bọn họ đến nước này cũng chỉ có thể là hai chữ, cảm ơn.

Cảm ơn đã đồng hành trong sinh mệnh, cảm ơn đã thành toàn cho nhau, cảm ơn sự thấu hiểu hôm nay.

Hàng ngàn hàng vạn lời đều chẳng thốt nên

câu.

Diệp Bạch ghen rồi!

Nhưng anh cũng hiểu rằng tình yêu có thứ tự trước sau, dù có ghen đến đâu anh cũng không thể thay đổi thứ tự… Anh lại nghĩ, nếu cho mình một cơ hội lựa chọn, anh vẫn chọn là người đến sau, chọn mình là người cuối cùng ở bên cô!

Nghĩ đến đó trong lòng hơi ghen!

Lúc Tiểu Lục Hồi thật sự sắp rời đi, Tần Dụ từ trong nhà đi ra. Trong thời gian ở cữ không thế ra gió song cô ấy vần đi tiễn… Cô ấy đưa cho Tiểu Lục Hồi một món đồ chơi nhỏ, khi cô ấy ngồi xốm xuống, Tiểu Lục Hồi cũng khẽ hôn cô ấy, còn gọi cô ấy là dì.

Tần Dụ khẽ mỉm cười.

Hốc mắt cô phiếm lệ.

Khi chiếc Cullinan chậm rãi rời đi, Chương Bách Ngôn cởi áo khoác khoác lên người cô, mắng: “Sao lại ra ngoài? Ngoài trời gió lớn, lỡ để lại mầm bệnh thì không tốt đâu!”

Tân Dụ đi theo anh, hai người cùng nhau đi vào nhà.

Cô nhẹ giọng nói: “Chương Bách Ngôn, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi được không?”

Chương Bách Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.

Anh hơi ngạc nhiên, bởi vì Tần Dụ có vẻ rất thích trẻ con, anh cho rằng cô muốn có một cô con gái, gom thành chữ tốt…

Tân Dụ lắc đầu, cô nói cô không sinh.

Cô không nói với chồng rằng không phải cô không muốn sinh con mà là sợ sinh con gái.

Như bây giờ là vừa đẹp.

Thực ra chương Bách Ngôn đã đủ trai gái rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2739: Nhũng gì người đàn ông khác có, anh cũng phải có!


Diệp Bạch lái xe chở Lục u và Tiểu Lục Hồi về Lục Viên.

Tiểu Lục Hồi rất nhớ mẹ nên ôm Lục u rất lâu mới buông ra, sau đó cô bé mở chiếc cặp sách nhỏ của mình ra cho Lục u xem, nói cho cô biết cái này là ai cho, cái kia là ai tặng.

Có vẻ rất thích!

Lục u nhìn vào một vật nhỏ bên trong, đó là một lâu đài nhỏ được làm bằng gỗ thủ công… Vừa nhìn là có thể biết chương Bách Ngôn hướng dẫn Tiểu Lục Hồi cùng làm. Cô khẽ cầm lên xem.

Tiểu Lục Hồi tựa vào cánh tay cô, mắt chớp chớp: “Bố làm cho con á!”

Cô bé còn nói thêm: “Con rất thích nó! Con muốn đặt nó ở đầu giường, sau đó đặt một công chúa vào đó.”

Lục u cười nói: “Con là công chúa rồi còn gì!”

Tiểu Lục Hồi nghe vậy thì trong lòng vui vẻ. Cô bé chơi một lúc rồi nói với Diệp Bạch trước mặt: “Con còn muốn có một tòa lâu đài đầy đủ, bố làm cho con có được không?”

Vừa rồi Diệp Bạch còn vô cùng ghen tị!

Nhưng bây giờ được cô bé sai khiến, trong

lòng anh vui vẻ nhưng trên mặt lại giả vờ không đế ý: “Muốn làm đồ chơi mới nghĩtới bố à?”

Tiểu Lục Hồi nhỏ tuối mà lanh, lập tức hiểu được!

Khi xe dừng trước đèn đỏ, cô bé tiến tới ôm lấy Diệp Bạch từ phía sau, hôn anh một cái thật kêu, còn gọi một tiếng “Bố”!

Viền mắt Diệp Bạch nóng bừng: “Còn tưởng rằng trong lòng con chỉ có bố Chương của con thôi chứ!”

Tiếu Lục Hồi còn nhỏ, có thế nói thẳng: “Trong lòng mẹ có bố là được!”

Diệp Bạch quay đầu nhìn Lục U: “Ai dạy con bé?”

Lục u không hề dạy, vả lại gen của cô cũng không xảo quyệt như vậy. Cô nói kháy Diệp Bạch: “Tôi thấy là do con bé ở gần anh khá nhiều nên mới học được cái này.”

Diệp Bạch mỉm cười.

Anh rất vui vẻ, cổ ý đổ xe trước cửa hàng thức ăn nhanh, muốn dẫn Tiểu Lục Hồi đi ăn gà rán, rất vô sỉ mà thu mua trẻ em.

Đương nhiên Tiếu Lục Hồi vui vẻ.

Lục u không đồng ý: “Diệp Bạch, anh không thế vì vui vẻ nhất thời mà dẫn con bé đi ăn gà rán! Cái này ăn không tốt.”

Diệp Bạch dắt Tiếu Lục Hồi, cúi đầu nhìn cô bé nói: “Lần trước ăn là khi Tết, mỗi tháng ăn một hai lần cũng không vấn đề gì! Sau này anh sẽ dẫn con bé đi chạy bộ, sẽ không trở thành bé mập đâu!”

Anh lại cố ý chọc giận Lục U: “Dù sao cũng sẽ không béo hơn em khi còn nhỏ!”

Lục u bị đạp trúng chỗ đau, bởi vì khi còn nhỏ cô là một cô bé mũm mĩm.

Diệp Bạch đã từng xem ảnh.

Năm mới, trong cửa hàng có rất nhiều người, phần lớn là gia đình ba người.

Diệp Bạch và Lục U dẫn Tiểu Lục Hồi chọn một bàn cạnh cửa số, Diệp Bạch để Tiểu Lục Hồi tự gọi món… Tiểu Lục Hồi không biết đọc, nhưng trên đó có hình ảnh, trái lại rất dễ hình dung.

Lục u thấy cô bé vui vẻ thì không nhịn được đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2740: Lục u im lặng nhìn anh


Hiển nhiên, Diệp Bạch đã phát hiện ra điều này.

Anh theo đuổi cô một lần nữa, dạy cô cách yêu một lần nữa… Dạy cô cách được anh yêu, dạy cô rằng cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh, sai sử anh, đế anh làm mọi thứ vì cô.

Anh đều bằng lòng!

Tiếu Lục Hồi nhỏ tuổi nhưng ranh ma, len lén nghe bọn họ nói chuyện, khuôn miệng nhỏ nhắn cười mỉm chi.

Cò bé gọi cho mình một phần gà rán.

Gọi cho Diệp Bạch rượu vang đỏ, bít tết và

một dĩa rau.

Lục u là món sườn heo kiếu Bỉ.

Diệp Bạch khen cô bé thông minh.

Lục u nhìn anh: “Anh uống rượu rồi thì lát lái xe kiểu gì?”

Diệp Bạch đưa chìa khóa xe cho cô như chuyện đương nhiên: “Em lái xe đi, anh và Tiểu Lục Hồi ngồi ở ghế sau! Đã mấy ngày không gặp, anh cũng nhớ con gái chúng ta rồi!”

Lục u không lên tiếng.

Diệp Bạch nhìn cô dưới ngọn đèn, nhẹ giọng nói: “Đàn ông khác uống rượu đều có vợ lái xe tới đón! Lục u, những gì đàn ông khác có, anh cũng muốn có!”

Lục u chưa bao giờ biết anh lại bám người như vậy!

Sau khi về nhà, anh còn cò kè mặc cả với cô, muốn ngủ cùng nhau vào buổi tối, nói là bồi dưỡng tình cảm… Khi còn đang dây dưa thì ở bên ngoài xe, Lục Khiêm ho nhẹ một tiếng: “Nói cái gì vậy! Còn đuổi con bé đi xa nữa chứ! Diệp Bạch, đánh với tôi ván cờ đi!”

Diệp Bạch:…

Một lúc sau, anh mới cung kính nói: “Dạ bố!”

Lục u cũng xuống xe, cùng Lục Khiêm trở lại nhà chính. Hai bố con đi phía trước, Diệp Bạch đi theo phía sau… Lục Khiêm hỏi cô: “Đã quyết định ở cùng nhau rồi à?”

Lục u khoác tay ông “Dạ” một tiếng, cô nói thêm: “ở chung, không đăng ký kết hôn!”

Lục Khiêm không phản đối, cười nói: “Hôn nhân thời đại mới rất tốt! Nên chỉnh đốn cậu ta! Đôi khi đàn ông hành động rất ngu xuẩn, không cần phải tức giận, cũng không cần hở tí là đòi ly hôn,… Vậy thì bao nhiêu lần mới xong! Cứ coi cậu ta như thằng ở, coi như một cỗ máy kiếm tiền, trước mặt con cậu ta còn phải hạ mình, cả đời không ngóc đầu lên được!”

Lục u khẽ cười: “Bố, đây là kinh nghiệm của bổ đúng không?”

Lục Khiêm chết cũng không chịu thừa nhận: “Mẹ con mê bố chết đi được! Làm sao nỡ coi bố như thằng ở chứ?”

Ông sĩ diện nên nói như vậy, nhưng trong lòng ông yêu Minh Châu sâu sắc.

Ông rất hạnh phúc khi được kết hôn với Minh Châu.

Có một đôi trai gái, sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy lúc tuối già.

Lục u ôm bọn trẻ đi ngủ sớm.

Nửa đêm, Diệp Bạch mò tới chỗ cô, con trai út đang ngủ trên giường nhỏ… Tiểu Lục Hồi đang ngủ trong lòng Lục u, ngủ say sưa, trên tay còn ôm con búp bê nhỏ!

Diệp Bạch cúi đầu hôn cô bé.

Tiếu Lục Hồi đã mấy tuổi rồi nhưng vần có mùi như em bé, rất đáng yêu.

Diệp Bạch dứt khoát nằm xuống, kéo chăn đắp, sau đó nắm tay Lục u. Anh biết cô chưa ngủ.

Tiểu Lục Hồi dựa sát lại gần anh.

Trẻ con luôn thích tựa vào chỗ ấm áp, Diệp Bạch tập thế hình quanh năm, thân thể rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top