Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2801: Sắp tới giờ ăn cơm


Hoắc Kiều khẽ cất lời: “Không biết nên nói gì!” Sau đó anh cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ấn cô vào trong lòng. ngực của mình, để cô lắng nghe tiếng tim anh đập. Anh cảm thấy ở bên cô vô cùng thoải mái và yên bình.

Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành giống nhau!

Ngoại trừ mâu thuẫn lần trước, bọn họ thật sự không hề cãi nhau, so với quá khứ nhạt nhẽo không vui, cảm giác vào lúc này lại hoàn toàn khác biệt, vô cùng thoải mái...

Ôm nhau hồi lâu, anh cúi đầu hôn cô.

Sắp tới giờ ăn cơm, đương nhiên anh sẽ không làm thật vào lúc này nhưng cũng hôn đến độ cơ thể phừng phừng, người giúp việc đứng trước cửa gõ vang: “Cậu Lan Thính, cậu đã muốn ăn cơm chưa?”

Khương Lan Thính cúi đầu, nhìn người nằm trong lòng ngực.

Lúc này cả hai đều hơi khó chịu, áo sơ mi của Hoắc Kiều đã bị anh cởi hết, lộ ra một lớp áo ren màu đen, anh không phải thánh nhân nhưng vẫn để ý tới cô, vì thế hôn một cái lên môi cô, nâng giọng nói với dì giúp việc ở bên ngoài: “Có ăn!”

Trước cửa có tiếng bước chân vang lên, là dì giúp việc đi xuống lầu.

Hoắc Kiều đẩy anh dậy.

Anh khởi động thân mình, cười nhẹ giúp cô cài lại áo sơ mi, anh nhìn chăm chú vào những sợi tóc hỗn loạn của cô cùng với cảm giác ý loạn tình mê còn chưa kịp biến mất, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Buổi tối sẽ cho em ăn no."

Hoắc Kiều đá anh một cái.

Tuy cô thể hiện rằng mình không thèm để ý nhưng cả hai bọn họ đều biết, cô thích thân thể của anh, cô cũng thích ôm hôn anh, thậm chí là làm loại chuyện đó.

Nhưng phụ nữ lại rất rụt rè.

Bọn họ xuống lầu ăn cơm, không khí vui vẻ, Khương Lan Thính ngủ bù xong, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, anh và Hoắc Kiều trò chuyện về những chuyện thú vị trong lúc du học ở nước ngoài, trước kia anh rất hiếm khi chia sẻ với cô về những điều này...

Lần trước bọn họ yêu đương, đều đi thẳng vào chủ đề, hiếm khi có những lúc dịu dàng như bây giờ.

Thậm chí anh còn mở một bình rượu vang đỏ.

Bọn họ không gấp gáp, mà hưởng thụ giờ khắc này, bọn họ càng không muốn nghĩ tới tương lai, chỉ có giờ khắc này là vui sướng...

Anh cũng biết, mình đã lén lút nắm được tim cô.

Cơm nước xong, anh nói vừa mới xem được một bộ phim điện ảnh không tồi, mời Hoäc Kiều xem cùng anh thêm một lần, Hoắc Kiều không ra vẻ từ chối... Về cơ bản đêm nay cô sẽ qua đêm ở chỗ này.

Bọn họ quấn quýt trên sô pha.

Cơ thể thấm đẫm mồ hôi ôm sát vào nhau, sau đó anh lại đổi kênh, xem tin tức.

Bản tin kinh tế tài chính đăng bài nhắc tới việc kết hôn của bọn họ, anh cúi đầu hỏi xem cô có muốn xã giao không, Hoắc Kiều nhẹ giọng nói không cần...

Cô không nói những lời như bắt anh phải đối xử tốt với cô.

Hứa hẹn, vĩnh viễn không thành hiện thực.

Hoắc Kiều lựa chọn trung thực với cảm nhận của chính mình.

Bọn họ vẫn không thề non hẹn biển nhưng còn động lòng hơn lần trước nhiều, sau này Khương Lan Thính cũng đã hiểu rõ về việc hai bên phải phù hợp...

Vào một thời gian thích hợp, nhà họ Khương lại tới thăm nhà họ Hoắc thêm một lần nữa, bàn xong chuyện kết hôn.

Tin tức bọn họ sắp kết hôn ở khắp mọi nơi.

Đây là kết quả khiến tất cả mọi người vừa lòng, ngoại trừ một người, chính là Tống Thanh Thanh.

Cô ta đi học, trong lòng ẩn chứa nhiều hy vọng.

Cô ta cho rằng chờ đến khi cô ta học xong, tiến vào tập đoàn Khương Thị công tác, cô ta vẫn có thể ở bên cạnh Khương Lan Thính, bọn họ vẫn có cơ hội ở bên nhau. Nhưng rồi cô ta không ngờ tới chỉ không đến hai tháng ngắn ngủn, Khương Lan Thính và Hoắc Kiều đã sắp kết hôn...

Sao cô ta có thể chấp nhận được?

Tập đoàn Khương Thị.

Khương Lan Thính đang xử lý tài liệu, Anna đi từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, cô ấy muốn nói rồi lại thôi: “Tổng Giám đốc Khương, Tống Thanh Thanh muốn

gặp ngài! Tôi đã khuyên nửa ngày nhưng cô ta vẫn không chịu rời đi.”

Khương Lan Thính hơi giật mình, sau đó anh đặt chiếc bút ngòi vàng trong †ay xuống, nghĩ ngợi rồi nói: “Để cô ấy vào đi!”

Anna đi ra ngoài mời người vào trong.

Một lát sau, Tống Thanh Thanh đi đến, cô ta cố ý trang điểm nhưng nhìn vẫn rất tiều tụy, có thể thấy được mấy ngày nay cô ta đã chịu giày vò không ít, câu đầu tiên cô ta nói khi nhìn thấy Khương Lan Thính chính là: “Anh muốn kết hôn với cô ta sao?”

Khương Lan Thính ngồi ở phía sau bàn làm việc.

Anh ăn mặc chỉnh tề, trên mặt lộ vẻ xa cách, căn bản không thể tìm được hình bóng dịu dàng khi ấy!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2802: Anh nhìn Tống Thanh Thanh


Lúc trước, có lẽ Khương Lan Thính vẫn còn có một chút tình cảm đối với cô †a.

Dù sao cả hai cũng đã từng có thời gian tốt đẹp bên nhau.

Nhưng lúc này, anh đã thật sự được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên anh biết một cô gái có thể trở nên hoang đường, có thể mất hết lý trí tới mức độ nào.

Anh nhìn Tống Thanh Thanh: “Lời cô nói có khác gì bảo tôi phải bao nuôi cô không? Tống Thanh Thanh, tôi sẽ kết hôn, tôi sẽ không phản bội vợ của tôi, nuôi một người phụ nữ khác ở bên ngoài...

Anh cúi đầu, viết cho cô ta một tờ chỉ phiếu: “Đây là năm trăm triệu, xem như có duyên thì gặp hết duyên thì đi đi!”

Tống Thanh Thanh không chịu nhận.

Cô ta nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, khẽ nói: “Em không hiểu, lúc trước khi anh ở bên cô ta, anh thích em, vì sao... Anh lại quay về tìm cô ta!”

Khương Lan Thính không lảng tránh, anh nói thẳng: “Bởi vì phù hợp! Không phải phù hợp ở chỗ môn đăng hộ đối mà là phù hợp ở tất cả mọi phương diện, có lẽ đối với cô mà nói chuyện này rất tàn nhãn nhưng sự thật là lúc trước khi tôi quen cô cũng vô cùng nghiêm túc, kết quả lại không phù hợp, cho nên... Hoắc Kiều là sự lựa chọn cuối cùng của tôi, hơn nữa cô ấy cũng lựa chọn tôi.”

Tống Thanh Thanh không tiếp nhận được cơn sốc này.

Cô ta lui ra phía sau một bước, lẩm bẩm: “Em cho rằng anh đưa em đi học đã chứng minh rằng chúng ta vẫn còn cơ hội, Khương Lan Thính, sao anh có thể khiến em thất vọng được?”

Cô ta khóc lớn...

Giọng nói của Khương Lan Thính rất nhẹ, mang theo sự ôn hòa: “Nếu tôi khiến cô hiểu lầm, tôi xin lỗi! Xin lỗi, chúng ta không phải người chung một đường!”

Tống Thanh Thanh không cam lòng mà khóc.

Cuối cùng Khương Lan Thính cũng không muốn quá vô tình, anh cho cô ta thời gian bình tĩnh, sau đó cầm khăn giấy đưa cho cô ta... Chờ cô ta lấy lại ổn

định lại, bọn họ mới có thể nói tới chuyện tiếp theo.

Tống Thanh Thanh muốn ôm anh nhưng Khương Lan Thính không cho cô ta cơ hội.

Anh nói với cô ta rằng anh đã có bạn gái.

Tống Thanh Thanh không cam lòng.

Cô ta buột miệng thốt ra: “Lúc trước khi anh còn ở bên cô ta, anh vẫn nói chuyện phiếm cùng em vào nửa đêm, thậm chí còn cho tài xế tới đón em tan tầm, Khương Lan Thính... Anh đã quên hết những chuyện trong quá khứ rồi sao?”

Khương Lan Thính thật sự đã quên.

Trên thực tế anh đã quen được mấy người bạn gái rồi, khả năng Tống Thanh Thanh chính là người bạn gái anh yêu đương trong thời gian ngắn nhất, nhưng bởi vì ở giữa lại kẹp thêm cả Hoắc Kiều, cho nên chuyện tình này trông có vẻ

nồng nàn rực rỡ hơn kha khá...

Anh dùng hết mọi sự kiên nhẫn: “Đó là do tôi không đúng! Tôi đã tạ tội với Hoäc Kiều, bây giờ tôi cũng xin lỗi cô!”

Tống Thanh Thanh ngơ ngác.

Bỗng nhiên cô ta hiểu ra rằng dù cho cô ta làm thế nào, Khương Lan Thính cũng không thể quay đầu lại.

Cô ta chợt hỏi anh: “Khương Lan Thính, anh có từng thích em không?”

Trong lúc này, nếu trả lời cho có lệ một chút có lẽ sẽ khiến Tống Thanh Thanh tạm thời có thể bình tĩnh lại nhưng Khương Lan Thính có nguyên tắc của riêng mình, anh đã nói sẽ không phụ lòng Tống Thanh Thanh, càng sẽ không lừa dối Hoắc Kiều.

Anh nghĩ ngợi rồi khẽ nói: “Xin lỗi, tôi cho rằng đó chỉ là thích!”

Tống Thanh Thanh không thể chịu đựng được kết quả này.

Cô ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng không thèm dỗ dành cô ta một chút nào, xem ra ở trong lòng anh thật sự chỉ có Hoắc Kiều, vậy

cô ta là cái gì, là một phần trong tình yêu ái ân của bọn họ sao?

Tống Thanh Thanh lui về sau một bước, cô ta không lấy năm trăm triệu đó, mở cửa chạy ra ngoài.

Anna đi vào: “Tổng Giám đốc Khương!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2803: Hoắc Kiều cũng không ngốc


Khương Lan Thính sắp xếp xong hết tất cả mọi thứ rồi đi xuống lầu.

Ngồi vào trong xe, anh nghĩ ngợi một hồi rồi khởi động xe, đi tìm Hoắc Kiều.

Sáng nay, cô nằm trên giường của anh cho nên anh biết hôm nay cô có một buổi quay chụp...

Là quảng cáo cho một thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da, địa điểm quay ở một Studio ngay trong trung tâm thành phố.

Hoäc Kiều không đặt nặng vấn đề sự nghiệp, ít khi đi làm, Khương Lan Thính cũng chưa từng hỏi, anh cũng không yêu cầu cô về nhà làm vợ toàn thời gian, tất cả mọi chuyện chỉ cần cô vui vẻ là được.

Nửa giờ sau, xe dừng ở phim trường. Đúng lúc Hoắc Kiều vừa chụp xong, trên người vẫn còn mặc áo tắm, ngồi ở

phòng trang điểm tháo trang sức... Lúc Khương Lan Thính đi vào, Hoắc Kiều thấy anh trong gương, cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Sao lại tới đây?”

Khương Lan Thính ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh nhìn cô chăm chú: “Nhớ em nên tới gặp em, đón em đi ăn cơm... Muốn ăn ở bên ngoài hay là về biệt thự rồi ăn!”

Nhưng không đợi cô trả lời, anh đã đưa ra quyết định: “Vẫn nên về biệt thự đi! Yên tĩnh.”

Hoắc Kiều tháo trang sức một cách chậm rãi.

Cô có nền da tốt, sau khi tẩy trang, làn da trắng nốõn mềm mại, nhìn còn trẻ trung trắng trẻo hơn lúc trang điểm một chút, tuổi cũng còn nhỏ, chắc hẳn là vì được nuông chiều từ bé nên không thể tìm ra được một chút tục tằng của giới giải trí ở trên người cô.

Hoắc Kiều cũng không ngốc.

Lúc Khương Lan Thính tới đón cô, huống hồ từ trước đến nay anh có một thói quen, trước khi hẹn hò sẽ báo trước... Không có khả năng ngày hôm nay anh cầm lòng không đậu được!

Gần đây tình cảm của bọn họ không tồi nhưng vẫn chưa tới mức này.

Gô đoán được Khương Lan Thính có tâm sự nhưng cô không vạch trần.

Tẩy trang xong, cô muốn thay quần áo.

Chuyên viên trang điểm và trợ lý đều tránh đi nhưng Khương Lan Thính lại không hề có ý định đứng dậy.

Hoäc Kiều khẽ dựa vào trên bàn trang điểm.

Đôi chân thon dài như ẩn như hiện, rất mê người.

Cô nói thẳng với Khương Lan Thính: “Có vài đôi vợ chồng đã sống cùng nhau lâu năm, ở trước mặt chồng, người vợ thậm chí đi vào nhà vệ sinh cũng không thèm khóa cửa, nhưng mà Khương Lan Thính à, em không có ý định làm một người vợ như vậy, huống chỉ hiện tại chúng ta còn chưa kết hôn...”

Cô mời anh tránh mặt.

Vốn dĩ tâm trạng của Khương Lan Thính đang không vui, bỗng nhiên lại trở nên thoải mái, anh không lập tức rời đi mà tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô, đồng thời cũng sờ soạng cô...

Nói thật, với diện mạo, kỹ năng như Khương Lan Thính.

Là phụ nữ, ai cũng sẽ mê say, đương nhiên Hoắc Kiều cũng rất xúc động nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, cô kết luận được trong lòng anh có chuyện, vì thế ngửa đầu khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Khương Lan Thính khẽ ừ.

Anh nói đúng sự thật cho cô nghe, Tống Thanh Thanh đi tìm anh, anh không đồng ý yêu cầu của Tống Thanh Thanh, sau này có khả năng anh sẽ dính phải bê bối... Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu xảy ra chuyện, em chỉ lấy danh nghĩa người bị hại để rời đi, không kết hôn với anh là lựa chọn tốt nhất!”

Hoắc Kiều sửng sốt một hồi.

Đương nhiên cô không đồng ý, cô có thể tưởng tượng được Tống Thanh Thanh sẽ tung ra chuyện gì, cả người lạnh cóng nhưng cô vẫn sửa sang lại áo sơ mi cho Khương Lan Thính, cô nhìn chằm chằm vào nút áo: “Anh tới đây để xem thái độ của em?”

“Không phải!”

Khương Lan Thính nhẹ giọng mở miệng: “Anh tới đây vì muốn ở bên eml”

Nếu bão táp thật sự đánh tới, anh không hy vọng đột nhiên cô lại bị phóng viên vây quanh, hỏi những vấn đề khó chịu đó... Anh thích Hoäc Kiều, anh xem cô như vợ mình, anh sẽ chắn trước mặt cô, bảo vệ cô.

Hoắc Kiều nghĩ ngợi cẩn thận một lần.

Sau đó cô giương mắt, nghiêm túc nói với anh: “Sự việc thật sự đã từng xảy ra, cũng là chuyện trong quá khứ, em đã từng tha thứ cho anh một lần, sự tha thứ tiếp theo là của mọi người dành cho Tập đoàn Khương Thị... Khương Lan Thính, em không dám nói chuyện này có thể ảnh hưởng tới cuộc sống hôn nhân của chúng ta sau này hay không nhưng nếu anh hỏi em có muốn từ hôn hay.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2804: Một âm thanh chói tai vang lên


Khương Lan Thính nhìn cô chăm chú.

Hồi lâu sau, khi đã chắc chắc cô không nói đùa, anh khẽ ôm vai cô: “Hay mình về nhà ăn đi!”

Nhưng ai cũng biết bữa cơm này không thể ăn được nữa.

Lúc bọn họ ra ngoài, bên ngoài có khoảng hơn một trăm phóng viên đang vây kín ở đó. Ai cũng muốn là người đầu tiên tóm được tin tức, thấy hai người bước ra, phóng viên nhao nhao chặn kín phía trước mặt họ. Những máy ảnh to như súng trường và micro hướng về mặt Hoäc Kiều, lời nói của họ vừa sắc bén vừa không khách sáo.

[Xin hỏi, cô Hoäc có suy nghĩ lại việc kết hôn với tổng giám đốc Khương không?]

[Cô Hoäc, lần trước xem như Tổng Giám đốc Khương ngoại tình phải không?]

[Cô Hoắc, cô có hối hận không?”]

Khương Lan Thính ngăn cản những phóng viên này, anh không muốn họ tổn thương Hoắc Kiều. Chuyện này là lỗi của anh, không liên quan tới Hoắc Kiều.

Nhưng Hoắc Kiều không trốn tránh.

Cô còn đẩy nhẹ Khương Lan Thính ra, cô nhìn những phóng viên kia, thờ ơ lên tiếng: “Trước khi trả lời những câu hỏi trên, tôi muốn hỏi cô Tống Thanh Thanh một chút, lúc ấy cô có biết Khương Lan Thính đã có bạn gái không? Nếu như biết, không ai trong số họ vô tội cả... Còn việc tôi và Khương Lan Thính có kết hôn không, đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ cần phải làm rõ quan hệ giữa Khương Lan Thính và Tống Thanh Thanh, dù gì thì tôi cũng không tham gia bất cứ đoạn tình cảm nào trong đó. Nếu mọi người muốn phỏng vấn, xin mời tìm anh Khương Lan Thính hoặc cô Tống Thanh Thanh.”

Gô nói logic chặt chết

Còn ai dám nói Hoắc Kiều là bình hoa?

Nói xong, Hoắc Kiều lại nhìn Khương Lan Thính, cô nói rất dịu dàng: “Bữa tối nay tạm thời không ăn được! Khương Lan Thính, anh giải quyết xong việc của mình rồi chúng ta bàn việc này sau.”

Cô không bỏ đá xuống giếng nhân cơ hội này.

Cô cũng không chia tay.

Nhưng cô sẽ không lau đít cho anh và nhà họ Khương, cô không phải giấy vệ sinhl

Vào lúc này rồi, vậy mà Khương Lan Thính lại cảm thấy cô rất đáng yêu,

Anh năm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Sau khi giải quyết xong anh sẽ gọi điện cho eml”

Một câu nói đơn giản nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng.

Ở đây có rất nhiều phóng viên nữ, họ đã ngửi ra mùi tình yêu trong câu nói này, thật ra không cần nhiều lời cũng biết Khương Lan Thính thích Hoắc Kiều...

Nhưng đã là tin tức thì phải là tin nóng!

Là người làm tin tức, mặc kệ bọn họ sống chết ra sao, chuyện phải càng lớn càng tốt.

Khương Lan Thính tự mình đưa Hoắc Kiều lên xe, lúc sắp lên xe Hoắc Kiều bỗng nói: “Thật ra tôi muốn cho anh thêm một cơ hội lựa chọn nữa! Khương Lan Thính, thật ra tôi không yếu ớt như vậy. Tôi thích thì tôi sẽ làm được, tôi không phải người không thể tóm được thứ mình muốn.”

Khương Lan Thính mỉm cười nhẹ: “Anh biết!"

Anh đột nhiên hiểu Hoắc Kiều, đột nhiên hiểu được con người chân chính của cô... Cô không tức giận có lẽ là vì thích, vậy nên cô dùng thái độ lý trí nhất để đối mặt. Dù anh có chọn Tống Thanh Thanh vì nguyên nhân nào khác, dù cô có khóc cô cũng sẽ không quay đầu cầu xin anh.

Đây chính là Hoắc Kiều.

Khương Lan Thính sờ đầu cô, tuy có quá nhiều việc cần xử lý nhưng anh vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm đến không thể tưởng nổi...

Anh đóng cửa xe lại, nhìn xe bảo mẫu từ từ rời đi, lúc quay đầu anh lại nhìn thấy Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh đứng ở giao lộ.

Vẻ mặt cô ta rất đau khổ và không dám tin. Cô ta không tin Khương Lan Thính lại tự tay hủy đi tiền đồ của mình để lựa chọn Hoäc Kiều, cô ta không tin giữa Hoắc Kiều và anh không có xích mích...

Rốt cuộc cô ta làm mọi thứ vì mục đích gì?

Để hủy diệt Khương Lan Thính ư?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2805: Tội gì phải thế!


Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.

Ai cũng không ngờ Tống Thanh Thanh lại chọn cách như vậy để chấm dứt cuộc đời mình.

Quá qua loa và cũng rất đáng tiếc!

Khương Lan Thính đã chia tay với cô ta từ lâu, tuy anh vẫn còn bị cô ta uy hiếp nhưng dẫu gì họ cũng từng có một đoạn tình cảm. Lúc này anh không thể quay đầu rời đi, máu lạnh đi xử lý khủng hoảng truyền thông...

Như vậy truyền thông có lợi hại đến cỡ nào đi nữa cũng vô ích.

Anh chầm chậm đi tới, thế giới như dừng lại, chỉ còn lại màu máu đỏ tươi của Tống Thanh Thanh.

“Tội gì phải thế!”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng nâng đầu cô ta dậy. Anh biết cô ta không còn bao nhiêu thời gian nữa... Tống Thanh Thanh vẫn nhìn anh mà rơi lệ.

Tống Thanh Thanh biết cô ta thô bỉ hơn rất nhiều so với Hoắc Kiều.

Từ bé cô ta đã được dạy rằng phải tìm cách sinh tồn, phải tìm một người đàn ông có điều kiện tốt để gả cho. Khương Lan Thính lại chính là người đàn ông tốt nhất cô ta gặp được ở đời này, nhưng cô ta không có bản lĩnh để ở lại bên cạnh anh.

Cô ta cũng biết anh không tin cô ta thật lòng thích anh.

Người ngoài cũng không tin.

Phải, cô ta thích anh, gồm cả bề ngoài và gia thế của anh... Nhưng như thế thì sao, những thứ ấy cũng chính là một bộ phận của Khương Lan Thính mà, tại sao cô ta không thể thích?

Cuối cùng, cô ta dùng cách này để chứng minh cô ta thích anh.

Tống Thanh Thanh nói không nên lời.

Cô ta rất muốn nói với Khương Lan Thính rằng quãng thời gian kia là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời cô ta. Lúc ấy cô ta thật sự tưởng rằng cô bé Lọ Lem trong truyện thiếu nhi thật sự tồn tại, cô ta tin rằng hoàng tử sẽ vứt bỏ công chúa để thích cô bé Lọ Lem.

Hóa ra là không phải...

Máu tươi lại chảy ra, cô ta lẳng lặng nhìn tia sáng duy nhất trong đời mình.

Đến cuối cùng cô ta mỉm cười với anh.

Cô ta muốn cuộc đời bình yên của anh bị cô ta phá hỏng.

Hậu sự của Tống Thanh Thanh và việc của tập đoàn... Tất cả tụm chung vào một chỗ, Khương Lan Thính bị giam chân ở công ty suốt một tuần liền, anh chưa thể về nhà.

Trong khoảng thời gian ấy anh không gọi điện thoại cho Hoắc Kiều, Hoắc Kiều cũng không gọi điện thoại cho anh.

Anh cần tỉnh táo lại, cô cũng cần thời gian để tha thứ.

Người nhà họ Tống muốn gặp ông bà Khương, nhưng nhà họ Khương không muốn gặp họ vì đôi bên không có quan hệ thông gia, thấy họ cũng không thể nào. nói rõ được với nhà họ Hoäc nên... Cuối cùng vẫn là Khương Lan Thính cho họ hai tỉ để chấm dứt chuyện này.

Người nhà họ Tống mang tro cốt của Tống Thanh Thanh đi.

Thời gian làm phai nhạt tin tức lớn này, đến khi làm xong mọi chuyện, Khương Lan Thính có cảm giác dường như đã cách mấy đời vậy.

Lúc anh gọi điện cho Hoắc Kiều,

Giọng Hoắc Kiều rất bình tĩnh: “Hết bận rồi?”

Anh gật đầu ừ một tiếng: “Xong rồi! Em ở đâu? Anh tới tìm em!”

Hoắc Kiều không từ chối, cô nói cô đang ở nhà, vừa nấu mỳ vừa xem phim. Khương Lan Thính cầm áo khoác và chìa khóa xe: “Anh tới tìm eml”

Lúc xuống lầu anh đụng phải ông Khương, ông Khương nhìn anh mấy giây: “Đi tìm Hoắc Kiều? Hôm nào về thăm mẹ con đi, mấy ngày nay bà ấy không được ngủ ngon giấc.”

Khương Lan Thính đồng ý: “Tối nay con sẽ về.”

Lúc anh bước vào thang máy, ông Khương gọi anh lại: “Lan Thính, bố hy vọng sau chuyện này con có thể nhận được một bài học, sau này đừng tái phạm sai lầm giống vậy nữa! Nếu con đã kết hôn với Hoắc Kiều, con phải gánh vác trách nhiệm! Lần này dù là do Tống Thanh Thanh nghĩ quẩn nhưng nếu ban đầu con không vượt giới hạn thì việc ngày hôm nay cũng không xảy ra, một sinh

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2806: Thật ra chia tay sẽ tốt cho cô hơn


Ngay lúc cô đang run sợ, Khương Lan Thính tỉnh lại.

Hoäc Kiều đang cầm điện thoại di động của anh, nhất thời bầu không khí hơi ngượng ngùng.

Một lúc sau, cô đưa điện thoại di động cho anh.

Cô không hỏi gì, Khương Lan Thính nhấn xuống, anh nhìn trang bìa,không giải thích gì mà chỉ nói: “Vừa xem tin tức, ngủ quên mất... Em vẫn ổn chứ?”

Hoắc Kiều gật đầu: “Ổn, anh ăn trước đi!”

Khương Lan Thính nhìn mắt cô thật kỹ, anh thấy trong mắt cô có tơ máu. Có thể thấy một tuần này của cô trôi qua không dễ dàng gì. Tuy việc này không liên quan trực tiếp đến cô nhưng dù gì họ cũng là vợ chồng chưa cưới, làm sao Hoắc Kiều có thể ăn ngon ngủ kỹ được chứt

Lòng anh dâng lên nỗi áy náy, anh cũng biết đau lòng cho cô.

Từ nay về sau, có lế là rất nhiều năm sau nữa người ngoài vẫn sẽ nhớ tới đoạn quá khứ không vẻ vang này của Khương Lan Thính, rồi đứa con của anh và Hoắc Kiều cũng sẽ bị lên án theo...

Thật ra chia tay sẽ tốt cho cô hơn.

Nhưng anh không nỡ, anh cũng muốn cô như vậy.

Anh kéo tay cô, bị Hoắc Kiều tránh được, giọng cô rất nhẹ: “Tôi đi rửa tay!”

Khương Lan Thính không cản cô.

Lúc cô vào nhà vệ sinh anh đã ăn vài đũa mì. Nhưng bây giờ anh không còn cảm giác thèm ăn nữa, lấy ra một bao thuốc lá nhăn nhúm từ túi áo, trong đó chỉ có hai điếu thuốc thơm.

Anh ngậm một điếu trên môi, đi tới sân thượng từ từ hút thuốc.

Trong toilet, Hoắc Kiều xoa mạnh mặt mình.

Cô giương mắt nhìn người có làn da đỏ ửng trong gương, trong mắt hiện lên †ơ máu.

Một lúc lâu sau có một đôi tay vươn ra từ phía sau ôm lấy cô. Là Khương Lan Thính.

Anh ngả người lên lưng cô, nhỏ giọng nói xin lỗi, xoay người cô lại để hôn lên trán cô... Hoắc Kiều ngước mắt, cô không nói gì.

Thiên ngôn vạn ngữ, bách chuyển luân hồi, thật ra mọi thứ đã xảy ra trong lòng họ một lần.

Nhưng ai cũng không hề nói chia tay,

Ai cũng không thể nào bước ra khỏi những lời ngọt ngào trước kia được...

Hoắc Kiều nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Thật ra cuộc hôn nhân này bị Hoắc Minh và Ôn Noãn phản đối. Vốn dĩ trước kia đã có chuyện rồi, nay lại thêm một Tống Thanh Thanh có hành động cực

đoan như vậy. Dù cho nhà họ Khương đã đến cửa bầu tội, nhưng cơn giận trong lòng sao mà nguôi ngoai?

Tuy nhiên họ cũng không ép buộc cô, mọi thứ đều dựa theo chủ ý của Hoäc Kiều.

Hoắc Kiều không nói chia tay.

Song gióng trống khua chiêng kết hôn cũng không được, cuối cùng hai nhà Khương Hoắc thương lượng một hồi rồi chọn khiêm tốn làm chủ mọi thứ.

Tháng sáu, họ tổ chức hôn lễ trên một hải đảo.

Họ vẫn thích đối phương nhưng tình cảm giữa họ đã nhạt đi, hay là nói trong lòng họ đã có khoảng cách!

Đúng lúc sau khi bọn họ kết hôn, ở nước ngoài có một bộ phim được đầu tư quy mô lớn vô cùng nổi tiếng cần một diễn viên người Hoa, Hoäc Kiều lấy được cơ hội này. Trước kia chắc chắn cô sẽ từ bỏ nhưng lần này cô lại nhận lấy nó.

Đêm đó cô ngồi xe gia đình quay về biệt thự.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2807: Nghe thấy giọng anh


Bộ phim Hoắc Kiều đang xem là một bộ phim cũ từ nhiều năm trước, tên là ÁNgày nghỉ La Mã)...

Nghe thấy giọng anh, cô ngước mắt lên.

Thật ra đã hai ba ngày rồi cô và Khương Lan Thính không gặp nhau, anh bận rộn nhiều việc, cô cũng không rảnh... Dù đêm nào hai người cũng ngủ chung trên một giường nhưng thời gian thực sự gặp nhau không nhiều.

Hồi lâu sau, cô ngồi dậy bình thản nói: “Anh ăn chưa?”

Khương Lan Thính cởi áo khoác ra vắt lên ghế sô pha.

Anh ngồi xuống cạnh cô, hỏi ngược lại: “Sao em không ngủ trước đi?”

Hoắc Kiều trừng mắt, nhìn thẳng anh, cô cũng hỏi lại một câu: “Sao anh lại về muộn thế?”

Đôi bên cùng nhau im lặng một hồi.

Khương Lan Thính lẳng lặng ôm cô một lúc, anh nói: “Xong mấy việc này tôi sẽ rảnh, gần đây công ty nhiều việc, sau này tôi sẽ ở bên em nhiều hơn, em muốn đi đâu du lịch không?”

Hoắc Kiều có thể nhìn ra sự miễn cưỡng của anh.

Cô tin Khương Lan Thính vẫn thích cô, nhưng việc Tống Thanh Thanh chết trước mặt anh đã tạo thành ảnh hưởng lớn. Con người có một bản năng là bảo vệ bản thân mình khỏi vết thương. Cô đoán mỗi ngày khi đối mặt với cô anh sẽ nhớ tới dáng vẻ chết thảm của Tống Thanh Thanh.

Anh sẽ áy náy, như thế thì làm sao họ có thể ngọt ngào hạnh phúc được?

Đã qua lâu rồi nhưng anh vẫn chưa bước ra được khỏi đó, cô cũng không muốn mặt dày dán lên. Hoắc Kiều nghĩ chút rồi nói: “Tôi mới nhận một bộ phim ở nước ngoài, có lẽ phải quay trong khoảng nửa năm.”

Khương Lan Thính buông cô ra.

Dưới ánh đèn, sắc mặt anh không tốt. Hồi lâu sau anh đứng dậy cởi cà vạt ra, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, trông như đang chuẩn bị đi tắm, anh lơ đãng hỏi: “Trước đây không nghe em nhắc tới, là quyết định tạm thời của em à? Hoắc Kiều, sao em không thương lượng chuyện này với tôi?”

Hoắc Kiều không cho anh chạm vào.

Cô nói: “Hai ngày trước tôi đã định thương lượng với anh rồi nhưng đêm nào cũng mười hai giờ anh mới về, về rồi anh còn ở trong phòng làm việc nữa. Sáng sớm lúc tôi dậy thì anh không có ở đây, Khương Lan Thính, tôi không rõ là phải thương lượng với anh hay phải thương lượng với một người tên là chồng nữa!”

Một lát sau, cuối cùng cô vẫn phải nói ra: “Anh bận đau lòng vì Tống Thanh Thanh, nhưng anh quên anh đã kết hôn rồi, anh có vợ... Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải điều chỉnh cảm xúc của mình để tiếp tục sống. Khương Lan Thính, tôi có độc lập đến thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn ôm hy vọng với anh, tôi muốn có cuộc sống vợ chồng bình thường... Nhưng rõ ràng anh không cho tôi được điều này, vậy tôi theo đuổi sự nghiệp của mình thì có gì sai không? Anh có thể tăng ca, tôi không thể à?”

“Sao trước đây tôi không biết miệng lưỡi em sắc bén thế này nhỉ!” Cô không nghe ra vui buồn gì từ giọng Khương Lan Thính. Nhưng Hoäc Kiều biết anh tức giận rồi.

Khương Lan Thính dừng lại một chút, anh thoáng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Ý tôi không phải là tôi không muốn em tập trung vào sự nghiệp...”

Hoắc Kiều khẽ cắt đứt lời anh nói: “Thế lúc anh cưới vợ anh có nghĩ mình sẽ cưới phải một nữ cường nhân không? Anh thích dáng vẻ xinh đẹp của tôi, muốn tôi mãi mãi ở nhà chờ anh... Nhưng Khương Lan Thính ơi, lúc tôi ở nhà chờ anh, anh lại không quay về!”

Nhìn chung anh đã hiểu được ý cô muốn nói.

Không thể không đi được!

Tóm lại thì trong lòng anh vẫn quan tâm cô, thích cô và cũng áy náy. Anh định xuống nước trước: “Nếu em muốn đi thì cứ đi đi, nhưng cùng lắm chỉ nửa

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2808: Sau đó anh nhìn gương mặt


Khương Lan Thính run lên.

Anh đưa tay với lên tủ đầu giường, lấy ra một cái hộp nhỏ. Bình thường anh không cần đến thứ này nhưng lần này thì khác, cô phải ra nước ngoài quay phim, tạm thời không thể mang thai được.

Sau đó anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô dưới ánh đèn.

Anh không nhịn được khế nhỏ giọng bên tai cô: “Bao giờ chúng ta có con đây em?”

Hoắc Kiều vuốt nhẹ khuôn mặt anh tuấn của anh, giọng cô run lên: “Khương Lan Thính, anh cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp sao? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để làm bố rồi à?”

Trong lòng anh vẫn còn sót lại bóng mờ về cái chết của Tống Thanh Thanh.

Hoäc Kiều cũng không cảm thấy hiện tại là thời điểm thích hợp để họ có con.

Nghe vậy, cơ thể Khương Lan Thính cứng lại, tròng mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó mọi thứ bắt đầu mất khống chế...

Anh chưa bao giờ đối xử với cô thế này.

Tùy ý, còn có vài phần thô bạo, thoải mái thật nhưng cũng hơi đau.

Xong chuyện Hoắc Kiều đi tắm rửa, tắm rửa xong đã là hai giờ sáng, Khương Lan Thính không ở trong phòng ngủ, cô tìm một vòng thì thấy anh ở trên sân thượng...

Trời nóng, anh chỉ mặc đại một cái áo choàng tắm mỏng, nằm hóng gió trên chiếc ghế sô pha ở sân thượng. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, từ từ thở. ra.

Khương Lan Thính rất ít khi hút thuốc ở nhà, hay là nói, anh rất ít khi ở nhà.

Hoắc Kiều đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, chân thành nói: “Hay chúng ta ly hôn đi! Khương Lan Thính, bằng gia cảnh nhà chúng ta ly hôn cũng không phải là không thể! Ly hôn rồi sau đó bình tĩnh một hai năm, anh có thể tìm được hoa hồng đỏ của anh, tôi có thể tìm được người thích hợp với tôi... Chúng ta sẽ không cần sống cuộc sống lúng túng như hiện tại nữa. Điều chúng ta muốn trước khi kết hôn chính là vậy cơ mà?”

Gió đêm thổi bay làn khói giữa những kẽ ngón tay anh.

Cơ thể anh hòa với khói thuốc, khiến cho gương mặt anh thêm mấy phần bí hiểm.

Hồi lâu sau anh nở nụ cười nhẹ: “Vừa bò xuống khỏi giường em đã muốn nói những điều này?”

Rõ ràng anh không muốn nói chuyện

Hoắc Kiều cũng không định nói tiếp, cô đứng dậy: “Được, tôi ngủ trước đây!”

Đến khi Hoắc Kiều ngủ rồi Khương Lan Thính mới nhớ ra hình như anh đã quên hỏi cô bao giờ đi... Sáng hôm sau, lúc thức dậy, nhìn gương mặt ngủ say của Hoäc Kiều, anh muốn gọi cô dậy hỏi chuyện này nhưng nghĩ lại thì thấy mấy chuyện như vậy cần mười ngày nửa tháng nên khi nghĩ kỹ lại anh quyết định để tối nói sau.

Nhưng anh không ngờ được là Hoắc Kiều bay vào hai giờ chiều hôm ấy.

Cô được miễn visa.

Lúc Hoắc Kiều dậy Khương Lan Thính đã rời giường từ lâu. Cô nằm một hồi vẫn thấy toàn thân đau nhức không chịu được. Nói thật Khương Lan Thính đã không còn là thằng nhóc hai mươi tuổi nữa rồi, không ngờ anh điên lên vẫn thô bạo như vậy!

Cô nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn zalo cho anh.

[Chiều nay hai giờ tôi có chuyến bay, phải đi ký hợp đồng.]

Đúng lúc đó Khương Lan Thính đang họp nên anh tắt điện thoại di động, không thấy tin nhắn.

Trưa nay anh muốn nghỉ ngơi một chút nên cũng không mở máy lên.

Mãi đến ba giờ chiều khi cuộc họp kết thúc, ông Khương tìm anh nói chuyện một lúc, ông bảo rằng từ khi bọn họ kết hôn anh không dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm được mấy lần: “Lúc mẹ con đi dạo phố bà ấy cũng muốn mua đồ cho Hoắc

Kiều, con dẫn Hoắc Kiều về nhà đi, thế mẹ con mới thôi lải nhải bên tai bố.”

Khương Lan Thính khẽ mỉm cười: “Được, tối nay con sẽ tan làm sớm rồi dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm.”

Bấy giờ ông Khương mới bỏ qua cho anh.

Nhưng thân là người từng trải, ông vẫn thật lòng khuyên nhủ con trai: “Hai đứa sống chung cho tốt, con quan tâm vợ nhiều vào!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2809: Tôi biết!


Khương Lan Thính quay về biệt thự.

Anh mở cửa xuống xe, cơ thể anh đang chịu sự mệt mỏi trước nay chưa từng thấy, người giúp việc ra đón anh muốn nói lại thôi: “Cậu chủ, chiều nay cô chủ có chuyến bay, nghe nói cô ấy phải ra nước ngoài lâu ngày!”

“Tôi biết!”

Khương Lan Thính đi vào phòng khách, anh ném chìa khóa xe lên bàn uống trà, ngồi xuống ghế sô pha chìm trong suy nghĩ.

Người giúp việc hỏi anh có muốn dọn cơm lên không, anh cũng không để ý.

Hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt nói: “Dọn lên đi!”

Người giúp việc làm việc nhanh nhẹn, một lát sau thức ăn đã bày đầy bàn. Khương Lan Thính chỉ nhìn rồi thôi, anh không thèm ăn mấy, ăn bừa vài miếng rồi lại hờ hững nói: “Sau này chỉ có một mình tôi ăn cơm, bốn món một canh là được.”

Người giúp việc vội vàng giải thích: “Sáng nay lúc mua thức ăn tôi không biết cô chủ sẽ xuất ngoại nên...”

Cô ấy phát hiện ra mình lỡ lời nên không nói tiếp. Khương Lan Thính không trách cô ấy.

Anh thả bát đũa xuống rồi chậm rãi lên tầng. Lúc anh lên tầng người giúp. việc đang thu dọn bát đũa, có những âm thanh trong trẻo vang lên nhưng anh vẫn cảm thấy cả căn biệt thự này rất yên tĩnh lạ thường...

Trước kia anh đã quen ở một mình nhưng bây giờ anh bỗng dưng cảm thấy vô cùng lạnh lếo. Anh bước vào phòng ngủ, mọi thứ vẫn như trước, chỉ là phòng quần áo đã bớt đi vài món đồ của Hoắc Kiều.

Cô mang giấy chứng nhận đi, mang đi cả quần áo thường ngày, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da trước bàn trang điểm cũng ít đi một nửa.

Cô bảo mình đi nửa năm...

Khương Lan Thính chậm rãi ngồi xuống, anh ngồi trong phòng quần áo, lấy một điếu thuốc ra đốt.

Một lát sau, làn khói mờ bay lên.

Anh rít được vài hơi lại thấy sặc, anh rút điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hoắc Kiều, dù biết rõ cô đã tắt máy rồi nhưng anh vẫn muốn gọi... Gọi liên tiếp mười cuộc điện thoại, đương nhiên không có ai bắt máy.

Hoắc Kiều đang ngồi trên máy bay.

Lúc Khương Lan Thính đang xem lại những bức ảnh cũ, ông Khương gọi điện thoại tới, giọng điệu bực mình: “Lan Thính, không phải con bảo sẽ dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm sao? Bây giờ bố mẹ và ông cụ đều đang chờ bọn con tới, thế mà lại không thấy bóng ai! Con dâu bố đâu rồi, để bố tự mời nó tới đây, trông cậy vào. con chắc mẹ con khóc mỗi ngày quá.”

Im lặng hồi lâu Khương Lan Thính mới nói: “Em ấy ra nước ngoài để quay phim rồi! Có lẽ phải đi nửa năm!”

Ông Khương không phải người ngu.

Ông đã hoài nghỉ sau khi cưới tình cảm của hai đứa không tốt từ lâu rồi nhưng không ngờ lại lạnh nhạt tới mức này, ông lạnh lùng hỏi: “Lúc ở công ty con còn bảo sẽ dẫn nó về ăn cơm cơ mà? Rõ ràng là con hoàn toàn không biết hôm nay nó phải đi, con còn bảo nó đi nửa năm, sao, nửa năm này con không tính đi thăm nó cũng không muốn nó quay về nhà đúng không? Khương Lan Thính, con cưới vợ hay thả trâu đấy, sao có thể tùy tiện nuôi thả bên ngoài được?”

Khương Lan Thính nhíu mày: “Bố, thả trâu với nuôi thả gì chứ!”

Ông Khương không vui: “Đây không phải sự thật à? Tóm lại chuyện này con phải cho bố và mẹ một câu trả lời thỏa đáng. Con dâu yêu quý của bố nói đi là đi, con dám nói mình không có chút trách nhiệm nào sao?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2810: Hoắc Kiều có quyết định rồi


Hoắc Kiều im lặng một lúc.

€ô nói: “Tôi không trách anh!”

Nhưng lời này không trấn an được Khương Lan Thính, giọng anh vì thức đêm và hút thuốc mà khàn không chịu nổi, anh nói: “Hoắc Kiều, em không trách tôi nhưng lòng tôi không dễ chịu chút nào! Việc này cho thấy em không xem tôi là chồng.”

Anh dừng lại rồi hỏi cô: “Em vẫn thích tôi ư?”

Hoắc Kiều vừa xuống máy bay, vô cùng mệt mỏi nhưng cô không hề muốn qua loa với anh.

Cô nghiêm túc trả lời vấn đề của anh.

Cô nói: “Vẫn thích chứ! Nhưng Khương Lan Thính... Tình yêu sẽ biến mất theo thời gian, tôi không thể đảm bảo tôi sẽ mãi mãi yêu anh, khoảng thời gian này vừa khéo để chúng ta có không gian yên tĩnh, tỉnh táo suy nghĩ về cuộc hôn nhân này."

Trước đây cô không cảm thấy cuộc hôn nhân của họ có vấn đề gì.

Nhưng một tháng trôi qua chồng cô vẫn luôn bận rộn, né tránh cuộc sống vợ chồng của họ.

Gô biết giữa họ đã xảy ra vấn đề. Tính cách của Khương Lan Thính, nói dễ nghe hơn là cầu toàn, nói khó nghe thì chính là con rùa lông chui vào bế tắc... Việc Tống Thanh Thanh chết anh

không trách lên đầu cô, nhưng Hoắc Kiều cô lại trở thành vấn đề.

Anh luôn thờ ơ lạnh nhạt với cô có lẽ là vì vẫn chưa nghĩ xong nên xử lý cô thế nào.

Vậy nên cô phải tự xử lý mình.

Cô ra nước ngoài, đi nửa năm, đủ để đôi bên có thời gian nghĩ rõ ràng và tìm ra cách giải quyết chính xác nhất.

Cô đã nói rõ rồi, Khương Lan Thính cũng không ngu.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em giải quyết vấn đề chênh lệch thời gian đi đãi! Sau khi xong việc tôi sẽ qua thăm em."

Hoắc Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô cúp điện thoại, dựa người vào ghế da ngủ bù. Hiện tại cô rất hoài niệm khoảng thời gian mình vẫn độc thân. Thật ra Khương Lan Thính hối hận, cô cũng hối hận.

Lúc đầu kết hôn, quả thật quá xúc động.

Tính cách cô phóng khoáng nên nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Để lấy được nhân vật này, một gương mặt châu Á như cô đã phải cố gắng rất nhiều, vì đoàn làm phim này và nhân vật B này... Điều kiện cũng rất tốt.

Nếu cô không cố gắng tốt, nhân vật B này có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.

Hoäc Kiều có cảnh hành động, cô luyện võ thuật một tháng. Đạo diễn bảo cô có thiên phú cao, nói nếu cô muốn đầu quân vào thị trường điện ảnh nước ngoài thì cô sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển thành ngôi sao quốc tế như Lưu Vũ Linh.

Hoắc Kiều không có nhiều tham vọng vào sự nghiệp nhưng cô cũng rất vui.

Song cô không ngờ được là, khi đến thời gian đóng phim chính thức, cô phát hiện mình mang thai... Cái thai phát triển từ đêm trước khi đi cô làm với Khương

Lan Thính.

Bây giờ cô phải đối mặt với hai sự lựa chọn.

Bỏ đứa trẻ chọn sự nghiệp hoặc là chọn đứa trẻ rồi từ bỏ nhân vật vất vả lắm mới tranh thủ được này...

Hoắc Kiều có quyết định rồi.

Trước tiên cô gọi điện thoại cho Khương Lan Thính, bảo anh cuối tuần này sang thăm cô, cô muốn nói cho anh tin tức này. Có lẽ hôn nhân của họ sẽ có khởi sắc nhờ đứa trẻ này, quan hệ của họ sẽ thân mật hơn chút.

Bọn họ đều không còn trẻ nữa nên có con đương nhiên là muốn sinh ra.

Khương Lan Thính nghe điện thoại.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2811: Yêu anh sẽ rất đau khổ


Cô không còn mong đợi gì ở anh nữa.

Dường như anh rất quan tâm đến sự vui vẻ của cô, nhưng chung quy cô vẫn xếp sau những cuộc hội nghị đó... Nghĩ lại, dường như chỉ có khoảng thời gian anh theo đuổi cô, đó mới là lúc anh nghiêm túc, tạm thời buông xuống công việc. được.

Nhưng lúc đó chẳng phải vì xã giao với tập đoàn Khương thị sao?

Hoắc Kiều cười khế, thậm chí cô còn cười ra nước mắt. Đúng vậy, bản chất hôn nhân của họ cũng chỉ là một cuộc hôn nhân xã giao đầy nguy cơ thôi. Sao cô có thể quên được chứ, tại sao cô lại cho rằng anh thật lòng yêu cô!

Có lẽ là vì anh trèo tường tới nhà họ Hoắc gặp cô.

Hay bởi vì mấy lời tỏ tình kia, hoặc có lẽ vì mấy lần dịu dàng của anh?

Thời gian dài cô mới có thể nhìn ra trong lòng Khương Lan Thính chỉ có sự nghiệp, thậm chí khi tia lửa của Tống Thanh Thanh cứ bắn ra bốn phía xung quanh cuộc sống của anh cũng chỉ có vậy...

Có lẽ anh thích hợp để làm chồng, nhưng không thích hợp để yêu.

Yêu anh sẽ rất đau khổ.

Hoắc Kiều không thay đổi thái độ vì quyết định của Khương Lan Thính, nhưng cô không muốn chia sẻ tin tức mình mang thai với anh nữa. Cô tìm môi giới người nước ngoài, bồi thường 80 triệu tiền vi phạm hợp đồng rồi đề cử người mới cho họ.

Vì cô xử lý tốt nên chuyện này không gây ra sóng gió gì lớn, cô vẫn được tiếng thơm ở nơi mình làm việc.

Cơ mà Hoắc Kiều cũng không trở về nữa.

Cô chọn sinh đứa trẻ ở nước ngoài, có lẽ đến lúc nó khoảng ba bốn tuổi cô sẽ đưa nó về nước.

Khi đó có lẽ tình cảm giữa cô và Khương Lan Thính đã chấm dứt rồi... Cô một thân một mình lặng lế làm những việc này.

Một tuần sau, cô tới Thụy Sĩ mua một ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp rồi mời hai vú từng chăm sóc cô ở trong nước tới giúp cô mang thai sinh con.

Sau khi làm xong mọi thứ cô vẫn không chờ được điện thoại của Khương Lan Thính.

Nửa tháng sau Khương Lan Thính tới phim trường, anh muốn cho Hoắc Kiều một bất ngờ nên đặc biệt tới thăm ban, nhưng khi anh đến đoàn làm phim... Anh lại không tìm thấy Hoắc Kiều đâu.

Người của đoàn làm phim nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Anh là chồng của .Jiao?”

Khương Lan Thính gật đầu.

Người nọ nhún vai: “Vì lý do cá nhân nên Jiao đã rời khỏi đoàn làm phim rồi, cô ấy chưa về nước à?”

Rời khỏi đoàn làm phim?

Khương Lan Thính lập tức gọi điện cho Hoắc Kiều, có lẽ vì nửa tháng bận đến sứt đầu mẻ trán, có lẽ vì nhớ nhung, có lẽ vì cô không liên lạc với anh, có lẽ vì cô lôi sự nghiệp ra làm trò đùa nên thái độ của anh không hản là tốt.

“Hoắc Kiều, em rời khỏi đoàn làm phim, về nước sao không nói cho tôi biết?”

“Sao em không về nhà?”

“Em đang ở đâu? Tiếp theo tôi có một chuyến bay tới Pháp, tôi có thể không về nước được... Sau khi về chúng ta phải nói chuyện một phen.”

Hoắc Kiều đang phơi nắng.

Cô vừa làm khám thai xong, bác sĩ bảo cô có dấu hiệu sinh non, cô cần chú ý bảo vệ cơ thể mình, không nên tức giận, cũng không nên đè nén cảm xúc.

Gô nói cho anh cô đang ở Thụy Sĩ...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2812: Không phải do anh!


Hoắc Kiều khẽ nói: "Không phải do anh!”

Cô không đợi Khương Lan Thính nói mà nhanh chóng cúp điện thoại rồi tắt máy... Cô không muốn rước phiền phức vào người!

Tức giận thì tức giận, vẫn phải làm chuyện chính.

Vào buổi tối, cô bắt đầu viết đơn ly hôn.

Tranh chấp tài sản giữa bọn họ chỉ đơn giản là mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Khương thị, cô không cần Khương Lan Thính, cô cũng không cần chút cổ phần này, có lẽ là rất ngốc... Bởi vì phú quý đầy trời.

Nhưng nhà họ Hoắc không thiếu tiền.

Cô nghĩ nếu đã muốn cắt đứt thì phải cắt sạch hoàn toàn.

Cô viết mười phần trăm vào đơn ly hôn, đồng thời ký giấy chuyển nhượng cổ phần và gửi toàn bộ những thứ này về nước, cô cũng không giấu địa chỉ vì cô biết Khương Lan Thính kiêu ngạo, anh sẽ không chạy đến đây.

Một tuần sau, đơn ly hôn về đến thành phố B.

Khi Anna đưa cho Khương Lan Thính, cô ấy phát hiện sắc mặt cấp trên tối sầm lại, Khương Lan Thính vừa cầm giấy mở ra, vừa lạnh nhạt nói: "Cô ra ngoài trước đi.”

Anna vội vàng lui ra ngoài.

Khương Lan Thính mở thoả thuận ra, những chữ này là do Hoäc Kiều tự tay viết, anh có thể nhận ra phong cách của cô.

Cô từ bỏ cổ phần, cô không cần gì cả. Cô chỉ cần ly hôn với anh. Khương Lan Thính không khỏi thắc mắc rằng có phải anh làm chồng rất thất

bại hay không? Cho nên cô không thể nào chịu đựng được... Nhưng rõ ràng là cô muốn ra nước ngoài, anh không vui nhưng cũng để cho cô đi.

Anh chỉ bộn bề với nhiều công việc mà thôi, anh cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.

Anh chưa bao giờ tham gia vào những buổi xã giao đó.

Anh không biết ngoài cuộc sống hơi tẻ nhạt của mình thì Hoäc Kiều còn có điều gì bất mãn hay không, sao cô lại không muốn chờ mình...

Khương Lan Thính không ký tên, nhưng anh cũng không chịu nhượng bộ.

Thậm chí anh còn không đến Thụy Sĩ.

Anh cho rằng thời gian trôi qua thì kiểu gì Hoắc Kiều cũng sẽ tỉnh táo lại, cô sẽ hối hận vì sự bốc đồng của mình... Bọn họ đều là người trưởng thành, hôn

nhân không phải trò đùa.

Anh cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, sau đó người nhà họ Khương nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhưng Khương Lan Thính vẫn không nói gì. Anh không nói chuyện Hoäc Kiều muốn ly hôn, anh chỉ nói cô đi nước ngoài... Sau đó đến tết âm lịch thì cô không về, bởi vì trên thế giới xuất hiện một loại vi khuẩn nên cô không về được.

Cô không gọi cho anh.

Khi anh gọi điện thoại cho cô thì cô cũng luôn trả lời đối phó hoặc hỏi anh về tiến trình của việc ly hôn... Bọn họ cứ giằng co không dứt như vậy như thể cô Vĩnh viễn sẽ không trở về.

Phải đến một năm rưỡi sau thì tình hình mới khá hơn.

Hoắc Kiều về nước nhưng cô không nói cho Khương Lan Thính, cô đến thẳng căn hộ của mình để ở và dẫn theo hai vú em chăm sóc đứa con trai út sáu tháng tuổi của mình là... Khương Sanh.

Hoäc Tây hỏi cô rằng tại sao đứa bé lại mang họ Khương.

Hoắc Kiều thẳng thắn nói: "Em không cần tiền của Khương Lan Thính, nhưng đứa bé này được sinh cho anh ấy, có lẽ em cũng không có năng lực để thành lập một tập đoàn cho đứa bé, họ Khương rất tốt.”

Hoäc Tây cảm thấy Hoäc Kiều đã thông suốt rồi!

Cô không nhúng tay vào, cô thật sự cảm thấy với tính tình vô lo vô nghĩ của Hoắc Kiều thì Khương Lan Thính sẽ không chiếm được chút lợi thế nào...

Họ gặp lại nhau ở một bữa tiệc.

Hoắc Kiều đang khiêu vũ với một người đàn ông trẻ tuổi, còn khá chìm đắm vào đó, Khương Lan Thính vừa đi vào từ bên ngoài vừa nói chuyện với người khác thì liếc mắt một cái đã thấy vợ cũ của mình... Không phải, chắc vẫn là vợ hiện tại, đang âu yếm ôm ấp người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2813: Không tệ!


Hoắc Kiều cười mỉa.

Cô nghĩ rằng nếu như Khương Lan Thính còn coi trọng cô và coi trọng cuộc hôn nhân của bọn họ thì anh sẽ đến Thụy Sĩ... Cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa biết sự tồn tại của Khương Sanh.

Tất nhiên là cô cũng không muốn cãi nhau với anh ở đây.

Cô nói: "Không tệ!”

Khương Lan Thính không nói gì, ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, nhìn dáng vẻ của một người phụ nữ tồi như cô...

Hoắc Kiều cầm áo khoác, cô nói với Khương Lan Thính: "Có chuyện gì thì chúng ta nói riêng điINơi này không phải địa điểm thích hợp, khiến người ta thưởng thức chuyện cười vô nghĩa.”

Lúc trước Khương Lan Thính cũng không phải là người độc mồm độc miệng nhưng lúc này anh không nhịn được.

“Bà Khương, em biến mất một năm rưỡi, có thể giải thích cho anh biết đã đi đâu không?”

Anh muốn giữ thể diện nên không khỏi hạ giọng nói: "Em có chắc là chỉ đi một mình mà không có người đàn ông khác không?"

Hoắc Kiều cảm thấy trong lòng đau xót.

Vì cô muốn chọc giận anh nên dứt khoát sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, tôi quen biết một người đàn ông mới cách đây một năm trước, dáng vẻ rất trắng trẻo và nhã nhặn, tôi rất thích anh ấy!"

Sắc mặt Khương Lan Thính trở nên rất khó coi.

Một lúc lâu sau anh mới lạnh lùng nói: "Tốt lắm bà Khương!”

Anh kéo cô đi.

Ở bên ngoài anh vốn là người phong độ nhẹ nhàng, bởi vì hai nhà Hoắc Khương không nỡ để mất người này, nhưng khi đến bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn thì anh lập tức trở nên thô lỗ... Có lẽ là sự nôn nóng chờ đợi gần hai năm qua, có lẽ là người đàn ông hoang dã mà cô nói đã khiến anh không còn dịu dàng nữa.

Anh gần như ném cô vào ghế sau, cũng chen mình vào theo.

Tài xế giật nảy mình: "Ngài Khương?”

"Lái xe!"

Khương Lan Thính vừa nói, vừa nâng tấm chắn phía trước lên, ngay sau đó phía sau và phía trước đã tách ra một khoảng trời nhỏ... Hoäc Kiều chậm rãi ngồi thẳng dậy, cô nhìn Khương Lan Thính lại muốn nhéo cằm mình, tỏ vẻ không muốn: "Sao, muốn bạo lực à? Tôi có thể tố cáo tội anh bạo hành gia đình.”

Khương Lan Thính nhìn chằm chằm cô.

Trong mắt anh có tơ máu không dễ phát hiện, còn có thoang thoảng giọt nước mắt.

Anh cũng từng thích cô say đắm. Đáng tiếc là hôn nhân của bọn họ lại vô cùng thất bại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2814: Sau đó bọn họ không nói gì nữa


Hoäc Kiều vô cùng bình tĩnh nói: "Con trai chúng ta tên là Khương Sanh! Khương Lan Thính này, nếu anh không tin tưởng tôi thì chúng ta có thể làm giám định ADN.”

Khương Lan Thính vẫn nhìn chằm chằm cô.

Hoäc Kiều lại không muốn nhìn anh, cô cười tự giễu: "Có phải rất bưồn cười không? Đứa bé lớn vậy rồi mà anh còn không biết.”

Thật ra cô cũng không giấu diếm. Cô cũng không cố ý trốn tránh anh, hơn một năm nay cô mang thai sinh nở không mang theo đứa bé về được... Bây giờ cô đã quay về và gặp anh, đương nhiên phải xử lý xong xuôi mọi chuyện.

Một lúc lâu sau, Khương Lan Thính hỏi: "Có con rồi, có thể không ly hôn không?”

Hoắc Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô hỏi ngược lại: "Tôi giữ anh lại làm gì? Giữ lại để tự chọc tức mình à?”

Thật ra thì giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì lớn, chẳng qua là anh không yêu cô... Những tình yêu mà cô từng lầm tưởng thật ra chỉ là dopamine được tiết ra tạm thời mà thôi, qua thời gian sẽ không còn nữa.

Phần còn lại mới là thật sự là một cuộc sống hôn nhân đượm buồn.

Sau đó bọn họ không nói gì nữa.

Tài xế lái xe đến chỗ ở của cô, vẫn là căn hộ trước kia, chỉ cần đẩy cửa ra là có thể ngửi thấy mùi trẻ con, đó là một mùi hương của sữa... Dịu nhẹ.

Khương Lan Thính không diễn tả được cảm xúc của mình.

Anh chỉ biết, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Sanh thì anh đã thích rồi.

Trắng trắng mềm mại, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Không chỉ đẹp trai mà còn có thần thái.

Khương Lan Thính ôm đứa bé trong tay vú em, ánh mắt anh hơi ướt, anh muốn nói chuyện với Hoắc Kiều nhưng Hoắc Kiều lại đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo...

Ánh mắt anh tối sầm lại.

Anh nhìn bộ lễ phục gợi cảm trên người cô, nhớ đến chuyện cô vừa khiêu vũ với người khác, trong lòng biết cô đã hết hy vọng với mình nhưng anh không muốn từ bỏ.

Mấy năm rồi mà anh không ký.

Không thể nói được anh yêu cô đến mức nào luôn cố chấp không muốn buông tay, không muốn để cho cô thuộc về người khác.

Tiểu Khương Sanh đã được 6 tháng.

Cậu bé cười vui vẻ, tay chân mập mạp vung đá mạnh mẽ, vú em ở bên cạnh không khỏi nói: "Cậu chủ nhỏ rất thích bố!"

Khương Lan Thính không nhịn được mà dán sát vào đứa bé.

Lúc này, Hoắc Kiều từ trong phòng ngủ đi ra, cô tẩy trang và thay quần áo, khuôn mặt của cô dù không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa vì muốn ôm con trai, trông cô còn rất trẻ, chắc hẳn là sống không tệ.

Khương Lan Thính lại cảm thấy mình già rồi.

Trong lòng anh thấy không công bằng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2815: Tôi đi pha sữa cho Tiểu Khương Sanh


Sao Khương Lan Thính lại không cần con chứ?

Nếu là trước đây anh chỉ mang 50% kỳ vọng đối với cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ đã có con, anh không muốn ly hôn, cũng không muốn chia tay.

Phần lớn đàn ông đều giống nhau, một khi đã có gia đình có con cái thì không muốn thay đổi nữa.

Quá khứ của họ quả thật đã xảy ra nhiều chuyện không vui.

Thế nhưng, một sinh mệnh bé nhỏ đã xuất hiện trong cuộc hôn nhân của họ, trước đây anh không quan tâm đến hai mẹ con, hiện giờ anh muốn bù đắp, muốn chăm sóc họ.

Anh trầm giọng nói hết quyết định của mình.

Hoắc Kiều không chờ mong, cũng không thấy cảm động, cô cũng không hành động theo cảm tính.

Cô chỉ khế nở nụ cười nói: "Khương Lan Thính, anh có thời gian không? Anh lúc nào cũng bận rộn công việc, nói thật, thay vì tin anh thà tôi tin vào tiền của anh còn hơn. Anh thấy đó, chúng ta xa cách nhau đã lâu, tôi đã trở thành con người thực dụng và tầm thường, sức hút giữa hai ta cũng đã không còn từ lâu lắm rồi, bây giờ giữa chúng ta chỉ còn lại một đống hỗn độn trước và sau khi kết hôn mà thôi... Có yêu hay không tôi cũng chẳng còn nhớ nữa."

Khương Lan Thính vẫn muốn nói tiếp. Tiểu Khương Sanh đói bụng, ôm mẹ bập bẹ: 'Măm măm! Măm măm!”

Hoắc Kiều ôm cậu bé, dịu dàng dỗ dành: "Tôi đi pha sữa cho Tiểu Khương Sanh”

'Vú em nhanh chóng đi làm.

Khương Lan Thính không nhịn được hỏi: "Em cho con cai sữa mẹ rồi sao? Anh nghe nói có mấy đứa bé uống đến tám tháng tuổi lận."

Hoắc Kiều lườm anh một cái.

Nhận bình sữa từ vú em, cô ngồi trên sô pha, để Tiểu Khương Sanh ôm bình sữa uống, giọng nói thản nhiên: "Anh đang sống ở thời nào vậy? Sữa mẹ sau bốn tháng đã không còn giá trị dinh dưỡng, hơn nữa, làm mẹ cũng có công việc bên ngoài, không thể luôn ở nhà cho con bú được."

Nghe thấy thế, Khương Lan Thính nhịn không được nói: "Công việc bên ngoài của em là đi nhảy nhót xã giao à?"

Hoắc Kiều đáp trả thẳng mặt.

Cô khẽ ừ: "Đúng vậy, phải nhanh chóng tìm bố dượng cho Khương Sanh chứt"

Khương Lan Thính nổi giận, nhưng anh cũng hết cách với cô, chỉ đành đợi Hoắc Kiều cho con uống sữa xong. Cô ôm con vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng đứa bé, cho đến khi đứa bé 'ợ một cái.

Cô lạnh nhạt nói: "Nuôi một đứa bé đâu phải chuyện dễ dàng? Khương Lan Thính, anh luôn miệng nói anh muốn tôi, muốn con, còn tôi lại thấy tôi cưới anh chẳng khác nào bị góa chồng! Anh là bạch mã hoàng tử người người ngưỡng mộ, không chịu hạ phàm, còn tôi đã trở thành một người mẹ bình thường, không còn là ngôi sao nổi tiếng lung linh sáng chói, nhưng tôi không hối hận."

Bởi vì, cô đã từng yêu anh. Bởi vì, một sinh mệnh bé nhỏ cũng đáng được nâng niu, bởi vì cô từng nghĩ...

Có lẽ cả quãng đời còn lại cô sẽ không thể thích ai giống như Khương Lan Thính nữa, nên cô đã giữ đứa con của anh.

Khương Lan Thính trâm giọng nói: "Vậy bây giờ em đã có bạn trai chưa? Hay đợi đến khi tìm được đối tượng tốt mới quyết tâm ly hôn với anh?”

"Phải xem anh rồi!" Hoäc Kiều nói rõ: "Chỉ cần anh ký tên, tôi lập tức tìm được đối tượng tốt!" Anh lại bị cô chọc tức.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2816: Để tôi suy nghĩ


Hoäc Kiều thoáng sửng sốt.

Cô nhìn Khương Lan Thính, lại nhìn con của họ, cô nghĩ nếu họ có thể chung sống hòa thuận với nhau... Thì tốt biết bao.

Họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!

Khương Lan Thính hiểu tâm tư và nỗi khổ sở trong lòng cô. Anh đi đến trước mặt cô, đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: "Hoắc Kiều, hãy cho anh một cơ hội! Chúng ta thử xem, có đứa bé, hôn nhân của chúng ta có thể cứu vấn được không? Mấy năm nay không có ai bên cạnh anh cả, chỉ là anh..."

Anh không nói tiếp được nữa.

Dù sao cũng là anh làm không tốt, là anh không có kinh nghiệm, anh chưa từng nghĩ cô sẽ có thai, anh không xem trọng cô, anh là một thằng chồng tồi.

Hoắc Kiều không đồng ý.

Thật ra giống như anh nói, mối quan hệ của họ không mâu thuẫn đến trời long đất lở, cũng không có người thứ ba, nhưng hai năm... Đã khiến mọi thứ không còn giống như xưa được nữa.

Tất nhiên, cô cũng không còn là cô của trước đây.

Cô không từ chối ngay lập tức, chỉ khẽ cười nói: " "

Gô đồng ý suy nghĩ lại, đồng ý cho anh cơ hội, Khương Lan Thính thở phào cười hỏi: "Ở đây có quần áo của anh không? Mùi của tên nhóc này thật khó đỡ."

Hoắc Kiều mỉm cười: "Có con là vậy đó."

Khương Lan Thính biết cô lại đang nhắc khéo anh. Hầu kết anh khế chuyển động, trầm giọng nói: "Anh sẽ thích ứng với cuộc sống có đứa bé, Hoắc Kiều..."

Cô nhìn anh. Trong lòng cô biết, nếu cô đồng ý với lời cầu xin tái hợp của anh thì đó chỉ là sự miễn cưỡng. Cô đã từng chịu đau đớn vì anh, thế nên tình yêu say đắm đã

không còn tồn tại nữa.

Nhưng nếu đứa bé nhất định phải có bố, vậy Khương Lan Thính là người thích hợp nhất.

Cô lấy quần áo cho anh, bảo anh đi tắm rửa. Đến khi Khương Lan Thính tắm rửa xong, nhìn thấy vú em đang ẵm đứa bé... Anh không kìm lòng được lấy tay ôm Tiểu Khương Sanh, đùa chơi với con cả buổi.

Hoäc Kiều đang ở ban công, tự pha một tách cà phê cho mình.

Khương Lan Thính ôm đứa bé đến gần cô.

Cô vẫn nhìn màn đêm bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân, cô nói: "Ngày mai, ngày mai anh mang thằng bé đi gặp mặt ông bà nội đi, tôi nghĩ ông bà rất muốn ôm Khương Sanh. Hình như Khương Sanh rất thích anh, được anh ẫm bồng cả buổi cũng không hề khóc nháo, như thể thằng bé cảm nhận được anh là bố nó vậy."

Lúc này, hai người đã bình tĩnh lại, không còn nói mấy lời công kích nhau nữa.

Họ vẫn là vợ chồng. Cuộc trò chuyện của họ tuy hòa hợp nhưng cũng rất vô vị.

Khương Lan Thính bỗng nhiên không nhịn được hỏi cô: "Em nghĩ sao rồi? Cuối cùng là muốn ly hôn hay không ly hôn?”

Thật ra, điều anh thực sự muốn biết là tình cảm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2817: Hoắc Kiều hơi kinh ngạc


So với Khương Lan Thính, Hoắc Kiều trông có vẻ bình thản hơn nhiều.

Sáng sớm, cô vào phòng ôm con.

Cô mới rời giường vẫn chưa rửa mặt, tóc dài hơi rối, trên người vẫn mặc. chiếc áo ngủ tơ tằm, vóc người tuy vẫn mảnh mai nhưng dường như có vẻ đầy đặn hơn một chút.

Khương Lan Thính dùng ánh mắt của một người đàn ông đánh giá. Cô quả thật rất hấp dẫn.

Anh hoàn hồn từ trong cơn mê mẩn, hình như anh đã quên họ vẫn là vợ chồng hợp pháp, nên anh không cần phải lén lút... Nhưng anh vẫn chưa biết ý

của cô, chẳng lẽ cô muốn giải quyết nhu cầu sinh lý?

Tối hôm qua, cô đã hỏi anh có người bên cạnh không, nhưng hình như anh chưa hỏi cô.

Khi Hoắc Kiều định ôm đứa bé.

Khương Lan Thính nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, anh là đàn ông nên vô cùng thẳng thắn: "Muốn làm không?”

Hoắc Kiều hơi kinh ngạc.

Cô nhìn con trai mập mạp mềm mịn nằm trong lòng bố nó, trong khi bố nó lại có tâm tư nghĩ đến chuyện này...

Cô cũng dứt khoát trả lời Khương Lan Thính: "Không muốn! Không có hứng."

Không phải cô ghét bỏ anh, cũng không phải cô có bệnh sạch sẽ, mà là vì cô không có hứng.

Đáp án này càng khiến Khương Lan Thính khó chịu hơn cả việc cô không muốn làm với anh.

Anh không miễn cưỡng cô, xốc chăn đứng dậy, lúc đứng dậy không thể tránh khỏi việc để Hoắc Kiều nhìn thấy sự chật vật của mình. Anh vô tư đứng bên cạnh giường mặc đồ, dùng lực kéo dây thắt lưng, khàn giọng nói: "Phản ứng sinh lý bình thường."

Hoäc Kiều nhịn không được châm chọc anh: "Hai năm nay tội anh quá nhỉ!" Ánh mắt Khương Lan Thính sâu hun hút, một lúc lâu sau, anh dịu giọng trước: "Hôm nay anh dẫn Khương Sanh trở về, em đi với anh nhé! Thằng bé đến

chỗ lạ sế sợ người lạ."

Thấy thái độ anh chân thành, Hoắc Kiều nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Hai năm nay, cô từng mong chờ cũng từng chịu mất mát, bây giờ đã không còn quan tâm thiệt hơn nữa... Lại nhìn Khương Lan Thính, trong lòng cô cũng không còn bao nhiêu gợn sóng, cảm giác trong quá khứ dường như cũng không thể quay về.

Khi Hoắc Kiều rửa mặt.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô. Là Khương Lan Thính, anh không chỉ ôm cô mà còn dán mặt bên gáy cô, có thể xem đây là thời gian riêng tư thực sự của họ.

Khuôn mặt anh dán sát vào gáy cô, nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ly hôn với anh thật sao?"

Đàn ông luôn có nhu cầu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2818: Hoắc Kiều!


Hoắc Kiều nói lảng sang chuyện khác.

Cô rũ mắt khẽ cười nói: "Tôi không đi với anh nữa, vú em sẽ đi cùng anh, Khương Sanh rất thân thiết với bà ấy."

Khương Lan Thính trở nên tức giận: "Hoắc Kiều!"

Hoắc Kiều bình thản nói: "Nếu anh thấy tôi bốc đồng vậy thì tùy anh! Khương Lan Thính, tôi vất vả nuôi con, không phải để nghe mấy lời này từ anh! Anh cho. rằng tôi cứ chăm chăm để ý chuyện năm xưa, nhưng tôi lại thấy tất cả nhiệt tình của tôi năm đó chỉ đổi lấy sự hờ hững từ anh thôi

Cô không muốn nói nữa, Khương Lan Thính cũng đành thôi.

Không nói chuyện quá khứ, chỉ riêng hiện tại, anh có cảm giác bất lực sâu sắc, bởi vì Hoắc Kiều không yêu anh... Tất cả lời nói và hành động của cô đều thể hiện cô không còn yêu anh nữa.

Khương Lan Thính nhìn cô thật sâu.

Thật ra trong lòng anh đã có quyết định, anh chưa bao giờ là người biết nhân nhượng.

Anh dẫn Khương Sanh về nhà nội.

Tiểu Khương Sanh rất ngoan, dễ gần, tính cách giống y như Hoắc Kiều, không hề lạnh lùng như Khương Lan Thính... Điều này khiến ông cụ Khương cực kỳ vui, ông cụ luôn cho rằng cháu trai lạnh lùng quá nên mới làm vợ bỏ chạy.

Ông cụ ôm chắt, cảm thấy vô cùng hài lòng, lại nhìn sang cháu trai.

"Lan Thính, vợ cháu đâu? Đừng suốt ngày chỉ biết làm ăn kinh doanh, làm mãi không hết, học bố cháu kìa... Bố cháu biết dỗ dành vợ, mấy năm nay chẳng bao. giờ thấy hai người cãi nhau, còn cháu, mới kết hôn hai năm..."

Khương Lan Thính không quan tâm: "Không phải cháu cũng có con trai rồi sao?"

Ông cụ Khương tức giận đến mức râu bay phần phật: "Đó là vì người ta tốt bụng, sinh con cho cháu! Đổi lại là cô gái khác thì ai mà chịu để bụng lớn chứ, đã phá bỏ đứa bé từ lâu rồi... Đừng nói người ta đã tìm được một người chồng không cuồng công việc rồi đấy?"

Anh dịu giọng: "Sao mọi người lại nói vậy?”

Với người ngoài, có lẽ Khương Lan Thính sẽ nói mấy lời hoa mỹ, nhưng đây là người trong nhà, chỉ có bố mẹ anh và ông cụ, anh đành ăn ngay nói thật: "Cháu và Hoäc Kiều đã không còn yêu nhau nữa! Trước đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy không buông bỏ được, cháu cũng không thể quên đi! Hiện tại chúng cháu... chưa quay lại được, dường như ngoài trách móc thì chẳng thể nói gì khác."

Ông cụ Khương chửi ầm lên: "Mới trở về một, hai ngày mà cháu trông mong người ta nói lời ngọt ngào với cháu sao, người ta đã sinh cho cháu một cậu bé mập mạp, không phải dễ dàng như sinh con chó con mèo! Cháu thì hay rồi, dẫn thằng bé về nhà nội, sao nào... Muốn ly hôn sao?”

Khương Lan Thính không muốn.

Thế nhưng, anh không biết sống chung với Hoäắc Kiều như thế nào. Anh cảm thấy nếu miễn cưỡng nhau chỉ càng làm đối phương không hạnh phúc... Anh im lặng một lúc rồi to gan nói lời thật lòng: "Chắc vẫn phải ly hôn thôi! Ông nội, nếu mâu thuẫn năm đó của hai chúng cháu có thể giải quyết thì đã không có kết cục. như ngày hôm nay rồi!"

Nhưng anh sẽ chăm sóc đứa bé, bồi dưỡng Khương Sanh trở thành người thừa kế của nhà họ Khương.

Anh cũng không mấy hứng thú với việc yêu đương kết hôn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2819: Bây giờ các con cũng


Khương Lan Thính và ông Khương đều không đưa ra được kết quả.

Sau đó, khi anh ở một mình với mẹ, bà Khương ôm Tiểu Khương Sanh yêu thích không buông tay, vừa dỗ dành cháu vừa nói với con trai: “Lan Thính, chuyện mình thì quáng, chuyện người thì sáng! Con chỉ nghĩ đến tình cảm của con với Hoäắc Kiều, nghĩ liệu con có yêu con bé không, hay con bé có yêu con không... Nhưng tình cảm và hôn nhân của các con, ngay từ đầu Hoắc Kiều không hề có lỗi với con. Cho dù con bé không quên được chuyện của Tống Thanh Thanh, đó chẳng phải là bản chất bình thường của con người sao? Nếu lúc ấy cô ta chết, con và con bé tình cảm thắm thiết, như vậy có vẻ máu lạnh.”

“Chuyện này con cũng nên nhường con bé.”

“Bây giờ các con cũng có con trai lớn như vậy, chỗ thiếu vắng đã bộc lộ ra, hơn một năm, con không ở bên con bé, con bé vẫn kiên trì đến đây ngày đêm chăm sóc! Con còn muốn con bé giống như xưa, sao có thể, hiện giờ con bé không chỉ là một người vợ, còn là một người mẹ, con bé có giận con thì cũng đúng thôi.”

Bà Khương nói xong, hốc mắt ánh lệ.

Bà sinh con trai quá suôn sẻ, từ nhỏ Lan Thính lại cực kỳ xuất sắc, cho nên mới tạo nên tính cách tự tin thái quá của nó, không chịu nhường nhịn con gái một chút nào.

Thật ra bà rất thích Hoắc Kiều, bà cũng là phụ nữ, càng hiểu phụ nữ hơn.

Bà Khương đau lòng, Tiểu Khương Sanh ôm mặt bà nội, hôn một cái thật mạnh.

Còn cười toe toét.

Cậu bé xinh xắn như ánh mặt trời lại cực kỳ đáng yêu... Bà Khương áp lên má Tiểu Khương Sanh, bà nói với Khương Lan Thính: “Cho dù thế nào, con cũng phải cố gắng hơn đi! Lan Thính, hồi đó các con rất thích nhau, cứ từ bỏ như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao? Hơn nữa với cái nết của con, kiếp này chắc cũng chẳng bao giờ gặp được một Hoắc Kiều khác nữa!”

Khương Lan Thính im lặng: “Con biết rồi!” Sau đó, khi cả nhà ồn ào chào đón Tiểu Khương Sanh, anh bước lên sân

thượng châm một điếu thuốc, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, bên trong là lịch sử trò chuyện giữa anh và Hoắc Kiều.

Kể từ sau khi kết hôn, số lần họ nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, từ từ hút hết một điếu, anh gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Kiều [Ông và bố mẹ anh rất nhớ em.]

Nhưng câu sau [Anh đón em sang nhé?], anh vẫn không thể gõ ra.

Anh sợ cô từ chối.

Hoắc Kiều nhắn lại cho anh: [Thay tôi gửi lời chào đến họ!]

Khương Lan Thính suy nghĩ, lại gõ thêm mấy chữ [Anh cũng nhớ em.]

Lần này, cô không trả lời, có lẽ không tin sự chân thành của anh, hay có lẽ lười đáp lại... Thật ra mấy năm nay anh rất bận, vẫn gác lại thỏa thuận ly hôn ở đó, anh cũng không hẳn nhớ cô đến vậy, dường như sống xa nhau với anh lại rất nhẹ nhàng.

Cái chết của Tống Thanh Thanh, đúng thật đã thay đổi tình cảm của anh với Hoắc Kiều.

Nhưng hiện giờ anh nói nhớ cô, đó là sự thật.

Con người chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy, một khi mất đi liền sẽ khẩn trương, sẽ liều mạng níu kéo... Cho dù anh vẫn nghĩ họ nên tách ra thì tốt hơn.

Quan hệ yêu xa sẽ lâu dài hơn là ở bên nhau cả ngày lẫn đêm. Nhưng một giọng nói nói với anh, Hoắc Kiều không nghĩ như vậy, nếu bọn họ tách ra... Cô sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, có lế không tái hôn, nhưng cô sẽ

yêu đương với một người khác.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2820: Khương Lan Thính không đi ngay


'Vú em ngơ ngác, lắp bắp nói: “Chuyện này, phải bàn bạc với cô Hoắc.”

Giọng điệu Khương Lan Thính nhàn nhạt: “Chúng tôi là vợ chồng.”

Anh nửa cưỡng ép mang con trai đi.

Trong lòng dâng lên lửa giận.

Lúc này, Hoắc Kiều đang gặp Tôn Tư Viễn, đồng thời còn có Anna... Cũng chính là thư ký của Khương Lan Thính, bọn họ sắp kết hôn, Hoäc Kiều mang quà từ nước ngoài về cho họ.

Một cặp đồng hồ đắt tiền.

Anna và Tôn Tư Viễn cùng nhận, cô ấy lúng túng nói thay cho sếp vài lời hay ý đẹp, đồng thời cô ấy cũng rất thích Hoắc Kiều, cô ấy cảm thấy sếp quá cuồng

công việc, mấy năm nay ngó lơ vợ mình.

Bữa ăn khá vui vẻ, lúc Hoắc Kiều đang định đi thì nhận được điện thoại của vú em.

Vú em sốt ruột nói: “Cô Hoắc, Tiểu Khương Sanh bị ngài Khương mang đi, nói là qua đêm ở chỗ cậu ấy.”

Hoắc Kiều sửng sốt. Sau đó, cô cười nhạt: “Tôi biết rồi!”

Cô đặt điện thoại xuống, nhưng cũng không gấp gáp về, để Khương Lan Thính nếm thử cảm giác chăm con đi.

Cô chơi đến khuya mới về nhà, thoải mái tắm, lại dưỡng da sau đó định đi ngủ thì Khương Lan Thính gọi đến: “Em đến đây một chuyến đi! Con không chịu ngủ!”

Hoắc Kiều vui vẻ nằm trên giường.

Cô áp mặt vào gối, giọng nói ấm áp: “Không phải là anh mang Khương Sanh về sao?”

Khương Lan Thính im lặng một lát.

Anh nói với giọng rất dịu dàng: “Em lại đây dỗ thằng bé được không?”

Hoắc Kiều cũng thương con.

Cô cũng không thể nửa đêm giày vò con, để Khương Lan Thính lại đưa con về, thật ra cô hơi mệt, nhưng vẫn đứng dậy mặc quần áo, giữa đêm lái xe đến biệt thự của Khương Lan Thính, trên thực tế cũng là căn nhà chung cô từng sống một thời gian.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Người giúp việc trong nhà còn chưa ngủ, thấy Hoắc Kiều đến cũng đồng loạt gọi bà chủ.

Hoắc Kiều hỏi: “Ông chủ đâu?”

Người giúp việc nói: “Ông chủ đang dỗ cậu chủ trên lầu! Chân tay luống cuống, cậu chủ ngủ có hơi sợ người lạ”

Hoắc Kiều thương con, cô đi thẳng lên lầu.

Lầu hai, đèn sáng trưng.

Trong phòng ngủ, người cuồng công việc, Khương Lan Thính vẫn đang mặc. bộ đồ ban ngày nhưng áo sơ mi đã rút ra khỏi thắt lưng, anh bế Tiểu Khương Sanh

trên tay, biểu cảm khó xử dỗ dành đứa trẻ.

Tiểu Khương Sanh thoải mái nép vào vòng tay anh, lúc thì cười vui vẻ, lúc lại bất động.

Hoắc Kiều đi đến, Khương Lan Thính cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm con trai trong lòng, anh nhẹ giọng nói: “Thằng bé không chịu ngủ, tỉnh dậy lại chui vào lòng anh.”

Hoắc Kiều ôm Tiểu Khương Sanh, nhẹ giọng nói: “Trước khi đi ngủ thằng bé phải uống sữa bò.”

Khương Lan Thính không biết.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top