Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2681: Vợ của anh ta!


Giọng nói khế run.

€ó lẽ, sau bao lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh ta vẫn không cam tâm buông bỏ. những chuyện hoang đường năm ấy.

Cuộc sống hôn nhân của anh ta vô cùng hỗn loạn, anh ta cũng không muốn kéo Tiểu Lục Hồi vào vũng lầy này, cô bé có rất nhiều người yêu thương, anh ta chỉ cần đứng từ xa dõi theo là được.

Gương mặt tinh tế trắng nõn của Tiểu Lục Hồi hơi ngước lên.

Cô bé bỗng đưa tay, chạm khẽ lên mặt Chương Bách Ngôn, cô bé nói: "Mẹ bảo người lớn không được khóc."

Chương Bách Ngôn không nhịn được, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

Tiểu Lục Hồi cũng ngoan ngoấn tựa lên vai anh ta, trẻ con cũng không phải hoàn toàn không biết gì, tuy không ai nói, nhưng trong lòng cô bé biết.

Bàn tay nhỏ của cô bé lau nước mắt cho Chương Bách Ngôn.

Tiếng đứa trẻ vang lên thật khẽ: "Con biết, chú là một người bố khác của con!"

Chương Bách Ngôn sững người.

Tiểu Lục Hồi chắc cũng cảm nhận được tâm trạng của anh ta, cô bé ôm anh ta thật chặt, sau đó còn thơm anh ta một cái... Trong nháy mắt, Chương Bách Ngôn cảm thấy cảm xúc mình như muốn tuôn trào.

Anh ta cố gắng lắm mới kìm lại được.

Anh ta ôm Tiểu Lục Hồi, nhìn cô bé một lúc thật lâu rồi đưa cô bé cho Diệp Bạch... Từ đầu tới cuối, Diệp Bạch chỉ đứng nhìn chăm chú.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc con bé cho tốt!"

Nói xong, anh ta bỗng xoay người rời đi.

Diệp Bạch ôm lấy Tiểu Lục Hồi, cô bé ngồi trên cánh tay anh, nhìn Chương Bách Ngôn rời đi, lát sau, Diệp Bạch mới nhẹ nhàng hỏi: "Con biết chú ấy là bố mình, đúng không?”

Tiểu Lục Hồi quay người ôm cổ anh. Cô bé không chịu lên tiếng, về sau khi Diệp Bạch ôm cô bé đi, cô bé mới mềm mại gọi anh là bố... Trong ký ức của cô bé, thật ra cô bé thích ở cạnh Diệp Bạch

hơn.

Diệp Bạch sờ đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Mau lớn lên nào!"

Bên kia, Chương Bách Ngôn hủy tiệc xã giao. Một mình anh ta ngồi trên xe.

Tắt điện thoại, tựa lưng vào ghế, anh ta nghĩ đến cái ôm của Tiểu Lục Hồi, cô bé nói biết mình là bố cô bé... Mặc kệ vì sao cô bé biết, thì vẫn là biết.

Mắt Chương Bách Ngôn nóng lên.

Anh ta nghĩ, nếu đi xã giao, nhất định bản thân sẽ mất bình tĩnh.

Lúc này, anh ta nghĩ tới Tần Dụ...

Vợ của anh ta!

'Từ sau những chuyện phát sinh vào ngày cử hành hôn lễ, quan hệ giữa anh ta và Tần Dụ trở nên rất kỳ lạ, trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng... Nhưng nhìn chung họ không sống cùng nhau, giờ nghĩ lại, anh ta chợt nhớ dường như đã mấy ngày mình chưa gặp cô ấy.

Chương Bách Ngôn thở dài.

Anh ta kéo gương nhìn mặt mình một lúc rồi mới chậm rãi lái xe về biệt thự.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2682: Tân Dụ tiêu cực nghĩ


Từ lần trước họ gặp nhau đến bây giờ đã là một tuần.

Rõ ràng sống chung một chỗ, nhưng có dịp thì sẽ tránh mặt nhau, cô ấy không chào đón, anh ta cũng chẳng muốn gặp làm gì, thế nên mấy tháng trôi qua, quan hệ của họ dần trở nên lạnh lo.

Chương Bách Ngôn đẩy cửa phòng ngủ chính.

Tân Dụ đang đọc sách trong phòng ngủ, từ khi cô ấy mang thai được bốn tháng, cơ thể lúc nào cũng khó chịu, nên không đi làm nữa, sau này Chương Bách Ngôn nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ từ chức, tập trung sinh con.

Tiếng bước chân làm Tần Dụ giật mình.

Cô quay người lại thì nhìn thấy chồng mình, Chương Bách Ngôn...

Cô hơi bất ngờ, sao mới giữa trưa mà anh ta đã trở về?

Tân Dụ tiêu cực nghĩ, có phải anh ta lại có tin đồn tình ái nào không, nên mới cần bà Chương như cô phối hợp?

Chương Bách Ngôn không biết cô đang nghĩ gì!

Anh nhìn cô, rồi rút quyển sách cô đang cầm trong tay, hóa ra là cẩm nang nuôi dạy con cái.

Cô ấy thất vọng về anh, nhưng lại rất quan tâm đến đứa bé trong bụng.

Chương Bách Ngôn lại duỗi tay, chạm khế lên bụng cô.

Tân Dụ ngồi ngược sáng, giọng nói khàn khàn: "Sao anh lại về?”

Chương Bách Ngôn thì thầm: "Đột nhiên muốn về ăn cơm với em."

Tân Dụ nói tiếp: "Anh vừa gặp người nào à?”

Bọn họ không yêu nhau, nhưng vẫn là vợ chồng, thế nên Tần Dụ lập tức đoán ra... Chương Bách Ngôn cũng không định giấu diếm, anh ta nửa quỳ áp mặt lên bụng cô, nói thật khẽ: "Gặp Tiểu Lục Hồi."

Lúc này, anh ta trông yếu ớt như vừa chịu rất nhiều cú sốc.

Tân Dụ nghĩ, lúc Lý Nhàn nhảy trong hôn lễ của họ, anh ta cũng chẳng hồn xiêu phách lạc như bây giờ, có thể thấy chuyện này rất quan trọng với anh ta.

Cô đưa tay, do dự một chút, xoa mái tóc đen của anh ta.

Chương Bách Ngôn còn trẻ, nhưng anh ta bận chuyện làm ăn, bình thường lại hay đi xã giao, không khỏi có thêm vài sợi tóc bạc.

'Tần Dụ không lạnh lùng như thường lệ.

€ó lẽ vì sắp làm mẹ, chỉ mới nghĩ đến đứa bé, ánh mắt cô ấy đã dịu dàng hơn nhiều, chắc hẳn đứa bé đó rất đáng yêu nên mới làm người ta yêu thích như vậy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2683: Kiên nhãn đợi cô đồng ý


Tiếng cô ấy thật nhẹ, thật dịu dàng, cũng giống như lúc anh ta nói chuyện... Có lẽ đây là lần đầu tiên từ lúc cưới nhau mà bọn họ ở cùng một chỗ, không nói mấy lời cay độc khó nghe.

Sau đó, anh hôn lên bụng...

Ban đầu Tần Dụ từ chối, cô ấy nói sợ thương tổn đến con.

Chương Bách Ngôn rất muốn hôn cô.

Anh ngồi bên cạnh, ôm lấy cô rồi hôn thật dịu dàng... Kiên nhãn đợi cô đồng ý.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Tân Dụ nhỏ giọng nói: 'Ăn cơm trưa đi!"

Thật ra Chương Bách Ngôn không đói,

Anh muốn ngủ trưa cùng Tân Dụ hơn, họ sẽ sóng vai nằm cạnh nhau, lúc nào anh cũng có thể chạm đến bụng của Tần Dụ... Có lẽ đứa nhỏ sẽ cử động.

Nhưng Tần Dụ vẫn phải ăn, thế nên, anh lau mặt rồi xuống lầu.

Người giúp việc thấy quan hệ của ông bà chủ rõ ràng đã hòa hợp hơn, trong lòng họ cũng rất vui, sau khi dọn cơm thì trêu chọc vài câu.

Tần Dụ bình thường không thích cười, giờ lại nở nụ cười khe khẽ. Chương Bách Ngôn nhìn cô.

Một lúc sau, anh cũng cười nói: "Em cười rất đẹp, nên cười nhiều một chút, sau này đứa bé cũng sẽ thích cười."

Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Chương Bách Ngôn nói đến tên và giới tính của bé, Tần Dụ chợt ngừng lại: "Em chưa kiểm tra nhưng em cảm giác đứa bé là con trai."

Chương Bách Ngôn múc canh cho Tần Dụ, rồi nói: "Con trai thì đặt là Chương Ngư* nhé!" (*Chương Ngư = bạch tuộc)

Tần Dụ trợn mắt: "Sao anh không đặt tên Chương Lang luôn đi! Tên hay đó, anh tự lấy mà dùng!"

Chương Bách Ngôn cười: "Đặt là Chương Vũ! Được chưa?”

Tần Dụ vẫn cảm thấy anh ta đặt tên quá qua loa, cứ như nghĩ đại ra một cái tên ấy, cô bực mình, lúc ngủ trưa cũng chẳng thèm chừa chỗ.

Tuy vậy, Chương Bách Ngôn vẫn cởi giày, chen chúc cạnh mép giường, muốn ở gần cô hơn một chút.

Tân Dụ cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, anh đang lấy lòng, đương nhiên cô có thể cảm nhận được.

Cô không định yêu anh nữa.

Nhưng nếu Chương Bách Ngôn muốn làm một người bố tốt, muốn làm tấm gương tốt cho con, thì cô cũng không từ chối... Cô hy vọng con mình có thể lớn lên trong sự yêu thương.

Cô nhích sang bên cạnh một chút...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2684: Nhưng Lý Nhàn đã mất


Cuộc điện thoại thứ ba rất quan trọng, có liên quan đến Lý Nhàn.

Lý Nhàn cắt cổ tay tự sát trong bệnh viện.

Bởi vì Chương Bách Ngôn không đến, nên cô ta làm ầm ï một trận, mãi đến khi không còn ai tin vào sự uy hiếp của cô ta... Nhưng chỉ sau một bữa trưa, Lý Nhàn đã thật sự nằm trong vũng máu.

Lúc được cấp cứu, cô ta vẫn gọi tên Chương Bách Ngôn.

Tình huống của cô ta rất nguy hiểm, bác sĩ nói chưa chắc đã cứu được.

Nếu Lý Nhàn chết, đây sẽ là một tin tức lớn gây tổn hại đến tập đoàn Bách Ưu, lần này dù Tần Dụ có ôm bụng bầu ra mặt vì anh ta thì sợ rằng cũng chẳng có tác dụng.

Chương Bách Ngôn nhận điện thoại xong, yết hầu lên xuống, sau đó anh ta gần như lập tức ra quyết định.

Anh ta phải đến bệnh viện.

Dù là vì lợi ích hay vì chuyện gì đi nữa, thì anh ta vẫn phải đến. Đợi đến khi mang giày, anh ta mới nhận ra Tân Dụ đã tỉnh. Bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.

Ánh mắt Tần Dụ rất phức tạp, rõ ràng cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và thư ký, biết rõ anh định đi đâu.

Chương Bách Ngôn cũng không muốn giấu, anh ta nhẹ nhàng sờ lên gương mặt cô, giọng nói khàn khàn: "Bệnh viện xảy ra chuyện! Anh phải đến đó."

Tân Dụ không nói gì.

Chương Bách Ngôn lại sờ bụng của cô, tiếng nói khẽ dần: "Lần này sẽ không để em đi nữa!"

Lúc anh ta đi, Tân Dụ muốn giữ tay anh ta lại. Nhưng Chương Bách Ngôn đi quá nhanh, cô không giữ kịp, lúc anh ta đến cửa có xoay lại nói: "Anh sẽ sớm trở về!...Vài hôm nữa là đến Trung Thu, anh sẽ đặt

một cái bàn trong sân, chúng ta cùng ngắm trăng ăn bánh."

Tần Dụ nghe được sự dịu dàng trong lời nói ấy, nên chẳng thể nào từ chối Chương Bách Ngôn.

Nhưng cô không nói gì.

Mãi đến khi Chương Bách Ngôn rời đi, cô mới ừ nhẹ, cô nói được thôi.

Tình huống ở bệnh viện còn tệ hơn những gì họ nghĩ, lúc Chương Bách Ngôn chạy đến bệnh viện, Lý Nhàn đã qua đời. Cô ta chỉ để lại một phong thư cho. Chương Bách Ngôn, quanh đi quẩn lại chỉ hỏi anh ta có yêu mình không.

Có biết bao cô gái, chỉ biết yêu người khác mà không biết yêu chính mình.

Giống như Lý Nhàn.

Trong hành lang, Chương Bách Ngôn cầm bức thư trong tay, mặc những ống kính kia nhắm thẳng vào mình, mặc những tay săn ảnh chụp được dáng vẻ chật

vật của anh ta.

Trong mắt những người khác, anh ta yêu Lý Nhàn, giờ đang đau khổ vì mất đi người yêu.

Nhưng chỉ có mình anh ta biết.

Anh ta đang hối hận.

Anh ta hối hận vì đã liên lụy đến Lý Nhàn, nếu như lúc ấy anh ta không dây dưa với cô ta, thì giờ đây có lẽ cô ta vẫn còn sống, có lẽ sẽ lấy một nhân viên công ty có ngoại hình không tệ rồi cùng nhau sống một cuộc đời bình thường.

Nhưng Lý Nhàn đã mất...

Cô ta mất, vì dục vọng của Chương Bách Ngôn, và cũng vì quá khứ khó chối bỏ của anh ta.

Lúc đó rõ ràng anh ta đã có được rất nhiều thứ, rõ ràng đã có được Tần Dụ, nhưng ta vẫn không buông tay... Vẫn làm những chuyện không minh bạch như vậy.

'Trên báo chí, các phóng viên bắt đầu dùng ngòi bút làm vũ khí đối phó với Chương Bách Ngôn.

Cổ phiếu của tập đoàn Bách Ưu không ngừng giảm mạnh...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2685: Cô giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta


Chương Bách Ngôn từ trong không gian u ám, giương mắt nhìn cô gái trước mặt.

Đó là người vợ đã mang thai 6 tháng của anh ta. Lúc Tần Dụ cất ô, từng giọt nước nhỏ xuống... Lúc này anh ta mới biết, ngoài trời đang mưa, anh ta ngẩng đầu, khóe mắt mơ hồ thấy một nốt ruồi lệ mà bình thường ít ai nhìn thấy.

Giọng anh ta khàn khàn: "Sao em lại đến đây? Bên ngoài đang mưa à, Em đến bằng gì vậy? Có tài xế đưa em đi không?"

Tần Dụ cất kỹ dù.

Cô giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta..... .

Ánh mắt Chương Bách Ngôn rất ảm đạm, nhưng ẩn trong đó là sự bình tĩnh, Tân Dụ nhìn một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Chương Bách Ngôn, cô bình tĩnh nói: "Sáng hôm nay, em đã trả cho tài xế khoản tiền lương cuối cùng rồi, cả đầu bếp và người làm vườn cũng đã đều đi hết!"

Cổ họng Chương Bách Ngôn căng lên.

'Tần Dụ tiếp tục mở miệng: "Chỉ hai ngày ngắn ngủi, tập đoàn đã trở thành thế này, anh không hề có ý định cứu nó đúng không? Chương Bách Ngôn, anh đây là đang chuộc lỗi cho sai lầm của mình hay sao? Anh cảm thấy những đồng tiền này đã làm anh phạm sai lầm, để anh khiến một cô gái chết đi, nên anh muốn chúng nó biến mất, có phải hay không?”

Chương Bách Ngôn nghiêng đầu lắng lặng nhìn cô.

Giọng nói của Tần Dụ vẫn dịu dàng như vậy: "Bố em, chiều nay đã gọi đến, bố muốn em về nhà họ Tần... Chương Bách Ngôn, em muốn hỏi ý kiến của anh."

'Yết hầu Chương Bách Ngôn cuộn lại, anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.

"Hơn sáu tháng rồi." Anh ta nói.

Anh yên lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: "Kế toán cao cấp ở công ty tính rồi, nếu xin phá sản, tiền của công ty cũng đủ để thanh toán toàn bộ lương cho nhân viên... Còn em, anh còn một số tiền có thể lo cho sinh hoạt của em và con, dù không còn anh, thì vẫn có thể bình an sống cả đời."

Giọng Tần Dụ khẽ run lên.

Cô hỏi: "Cho nên, anh muốn em trở về nhà họ Tần?”

Chương Bách Ngôn nắm chặt tay cô, anh nhìn lên bầu trời đêm tăm tối, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tân Dụ, em có nguyện ý chờ anh không? Có thể phải mất ba năm, năm năm, hoặc thậm chí phải lâu hơn thì anh mới có thể cho em và con sống cuộc sống như bây giờ."

Bách Ưu do một tay anh ta sáng lập, bây giờ lại do chính tay anh ta phá hủy.

Anh ta muốn bắt đầu một tương lai mới.

Nhưng anh ta không biết, người con gái trong lòng có trăm ngàn vết thương bên cạnh mình, liệu có cần anh ta hay không, có sẵn lòng chờ anh ta, chờ một tương lai thật sự thuộc về họ hay không.

Người bên cạnh im lặng thật lâu.

Chương Bách Ngôn cho là cô không đồng ý bèn nhẹ nhàng nói: "Ngày mai, anh sẽ cho người thu xếp đưa em ra nước ngoài."

Tần Dụ yêu con, cô không thể phá thai rồi trở về nhà họ Tân, điều này anh hiểu hơn ai hết... Cho nên anh mới hỏi, liệu cô có còn nguyện ý hay không.

Anh nói xong thì đứng dậy, đưa tay cho cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2686: Một lúc lâu sau


Cô nói năng bừa bãi.

Giọng Chương Bách Ngôn còn dịu dàng hơn cả bóng đêm.

Anh nói: "Anh biết! Anh biết!"

Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô, rồi ôm cô vào lòng... Họ lẳng lặng ôm nhau, đêm càng sâu hun hút, anh cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô.

Tân Dụ nhỏ giọng hỏi anh có lạnh không.

Anh nói không lạnh, rồi anh lại hỏi cô buồn ngủ hay không, Tân Dụ nói cô buồn ngủ rồi.

Chương Bách Ngôn lái xe đưa cô về nhà.

Lúc xe về biệt thự, bảo vệ đều đã nghỉ việc hết, nên anh đành tự xuống xe mở cửa... Tân Dụ nhìn dáng vẻ ấy, chợt thấy đau lòng.

Chương Bách Ngôn lên xe, nhìn biểu cảm của cô, biết cô đang nghĩ gì.

Anh nghiêng người nói nhỏ: "Gian khổ khi xưa anh còn chịu được... Không sao đâu."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp nhưng tay Tần Dụ lại lạnh như băng.

Bọn họ chưa từng nói yêu, nhưng lại càng sâu sắc hơn tình yêu...

Hành động của Chương Bách Ngôn điên cuồng như vậy, lại có một người con gái có thể hiểu anh, nguyện ý ở cạnh anh, tuy cô luôn nói mình không yêu anh... Nhưng lúc này, Chương Bách Ngôn cảm thấy cô rất đáng yêu.

Cũng lúc này, anh chợt cảm thấy thật thoải mái.

Anh đã hiểu, vì sao Lục U lại yêu Diệp Bạch, bởi vì yêu chỉ là trong khoảnh khắc! Lúc mình yếu đuối nhất, đem tim trao cho người.

Anh nghĩ, tim mình giờ đã ở chỗ Tân Dụ. Anh nghĩ, cô ấy sẽ giúp mình nhận nó, rồi đem nó giấu đi.

Anh nghĩ, chỉ cần cô ấy muốn, thì cả đời anh cũng không đòi lại.

Một lúc sau, chiếc Land Rover đã đậu trước cửa nhà, Chương Bách Ngôn nhìn thời gian.

Đã 12 giờ khuya.

Lúc mở dây an toàn, anh nghiêng người nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không? Anh nấu cho em bát mì ăn nhé!"

Thật ra Tân Dụ không đói. Nhưng cô vẫn dịu dàng đáp lời: "Em muốn ăn một bát mì trứng gà." Anh nói được thôi.

Sau khi xuống xe, anh định đỡ cô đến phòng khách, Tân Dụ khẽ cười: "Còn chưa tới mức này đâu, em có thể tự đi mà."

Chương Bách Ngôn cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt thật sâu.

Tân Dụ giương mắt nhìn anh, giọng nói khẽ run: "Khoản tiền anh chừa cho em và con, anh lấy đi làm lại từ đầu đi! Em vẫn còn tiền! Với lại, sau này chúng ta còn phải chịu khổ dài dài, từ giờ trở đi... Đừng dễ nản chí như vậy nữa."

Cô rất muốn nói, Chương Bách Ngôn, đây là ván cược lớn nhất đời em, anh không được phụ lòng đấy!

Nhưng cô lại nghĩ, nếu là đánh cược, sao có thể chỉ có phần thắng được? Dưới ánh đèn đường, Chương Bách Ngôn lẳng lặng nhìn cô.

Cuối cùng, anh khế nắm lấy đầu ngón tay của cô, nhỏ giọng nói: "Vậy em lên phòng cẩn thận nhé! Anh qua bếp đã."

Cô ừ nhẹ, đi về phía cửa trước. Chương Bách Ngôn nhìn bóng lưng vợ mình khuất trong màn đêm. Đêm thật lạnh, áo khoác của anh còn choàng lên vai cô, cô mang thai hơn sáu tháng, từ phía sau lưng nhìn vẫn thon gầy...

Lúc đi đường có thể nhìn ra dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu, nhưng cô lại nói với anh, muốn cùng mình chịu khổ.

Một lúc lâu sau„ Chương Bách Ngôn đi về phía phòng bếp.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2687: Nhưng hiện tại


Đêm khuya, chỉ là hai bát mì trứng đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Trong nhà không có người giúp việc, Tân Dụ định đi rửa bát thì Chương Bách Ngôn ngăn cản nói: "Để anh rửa bát, em nghỉ ngơi trước đi."

Tần Dụ khẽ chớp mắt, một lúc sau cô mới nói: “Em không yếu đuối như vậy, em vẫn có thể làm việc nhà bình thường mà.”

Nhưng Chương Bách Ngôn không cho cô làm, anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó thì thầm với cô: “Tân Dụ, anh không giữ em ở bên cạnh để em cùng chịu khổ với anh, ít nhất là khi anh ở nhà, em không cần phải làm gì cả.”

Tân Dụ nghe anh nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

Chương Bách Ngôn đặt bát đĩa vào bồn rửa, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu làm việc. Thật ra anh đã nhiều năm không làm việc nhà, từ khi sự nghiệp anh thành công, anh đã không cần động đến nó nữa.

Nhưng hiện tại, anh lại rất bình tĩnh.

Khung cảnh này giống buổi đêm nghèo túng khi xưa, khiến anh nhớ đến những khó khăn mà anh và mẹ mình đã trải qua khi còn nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, anh đã không còn nơi để gọi là nhà nữa. Nhưng bây giờ, Tần Dụ lại làm cho anh thấy được cái cảm giác ấm áp ngày ấy.

Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến đêm nay lại có thể yên bình đến vậy.

Bên ngoài trời vẫn không ngừng đổ mưa, cây cối, hoa cỏ trong sân cũng đọng lại đầy vệt nước, ánh đèn mờ chiếu sáng cả một mảnh sân.

Đột nhiên có người ôm lấy Chương Bách Ngôn từ phía sau.

Anh nghiêng người nhìn sang, khuôn mặt của Tân Dụ áp vào lưng anh, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng và mềm mại: “Chương Bách Ngôn, sao em lại luôn nghĩ việc anh phá sản là chuyện tốt nhỉ?”

Trái tim anh nghe cô nói xong bỗng dịu lại.

Thật lâu sau, anh mới khẽ nói: "Hiện tại có lẽ vẫn còn chưa quá cực khổ, sau này em sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu."

Đôi tay đang ôm anh của Tân Dụ càng thêm siết chặt hơn, cô rất muốn nói cho anh biết rằng mình cũng có tiền riêng.

Nhưng cô cũng biết Chương Bách Ngôn tuyệt đối sẽ không đụng đến số tiền kia của cô, bởi anh đã nói anh có thể nuôi được hai mẹ con họ.

Hai người vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy, một người thì rửa bát, người kia thì đứng phía sau thủ thỉ chuyện trò. Cũng vì thế mà bọn họ phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới rửa số bát ít ỏi này.

Đêm nay cả hai người đều ngủ rất say.

Trời còn chưa sáng hẳn thì Chương Bách Ngôn đã thức dậy để làm bữa sáng cho hai mẹ con Tần Dụ, sau đó anh đến công ty giải quyết nốt một số việc còn lại.

Đến khi Tần Dụ tỉnh dậy, Chương Bách Ngôn đã không còn ở trên giường nữa, chiếc gối bên cạnh cũng đã lạnh từ lâu, trong chăn chỉ còn sót lại chút ít hơi ấm của anh.

Đêm qua trước khi ngủ, hai người bọn họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện. Cho dù cô thấy anh đã nhắm mắt nhưng miệng của anh thì vẫn luôn đáp lại lời cô.

Tân Dụ biết anh mệt mỏi nên cũng không nói thêm gì, cô khẽ tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.

Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ cô mới từ từ đi xuống nhà.

Nhưng không ngờ hôm nay nhà của bọn họ lại có hai vị khách đến.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2688: Chương Bách Ngôn không muốn nhận


Cô cũng không đến sô pha chỗ bố mẹ đang ngồi mà đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống.

Bữa sáng mà Chương Bách Ngôn nấu cho cô, ăn rất ngon.

Cô uống một bát cháo, sau đó ăn thêm một miếng bánh trứng... Lúc trước cô không biết Trương Bách Ngôn lại nấu ăn ngon đến như vậy.

Bố Tân thấy con gái mình như vậy thì hận không thôi.

Nhìn thấy con gái mình ăn không đủ no, bố Tần không khỏi cười lạnh: "Cậu ta chỉ cho con ăn có vài cái bánh trứng mà con đã trở nên như vậy? Tần Dụ, đầu óc của con đi đâu rồi? Cậu ta là kẻ phản bội, đã làm ra không ít chuyện có lỗi với con, nhưng hiện tại con thì sao, vẫn còn muốn bảo vệ cậu ta?"

'Tần Dụ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn bố cô một hồi lâu, sau đó mới khế n¡ bố có chắc là mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ không? Còn nữa, Chương Bách Ngôn hiện tại đang gặp khó khăn, nhưng lúc anh ấy thành công xuất chúng, chẳng lẽ bố không nhờ anh ấy giúp đỡ sao?”

Khi nói đến câu sau, giọng điệu của cô càng trở nên bình tĩnh: “Bố thật sự muốn biết lý do tại sao anh ấy lại không tiện ra mặt chứ?”

Bố Tân nghe cô nói đến đây thì bỗng dưng choáng váng, ông ta không ngờ rằng Tần Dụ lại biết chuyện ông ta đang bao nuôi một nữ sinh, thậm chí còn có một đứa con trai với cô ta. Chuyện này ông ta vẫn luôn làm trong bí mật, sao lại...

Ông ta chợt nhìn sang vợ mình với vẻ áy náy, thế lực bên nhà mẹ đẻ của mẹ Tân rất lớn, cho dù mẹ Tân vẫn luôn nghe lời ông ta, nhưng đối với chuyện táng tận lương tâm này, ông ta làm sao dám nói cho bà nghe được chứ?

Ông ta trước giờ luôn là người giỏi ăn nói, nhưng bây giờ cũng không biết nên giải thích thế nào.

Mẹ Tần nghi ngờ nhìn chồng mình, một lúc sau mới hỏi: "Tân Lễ, ông đang có chuyện gì giấu tôi sao?”

Bố Tân nghe bà hỏi như vậy thì vội khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nói: "Sao có thể chứ?"

Trong nhà bố Tần luôn là người có tiếng nói nhất, chỉ cần vài câu dỗ ngọt của ông ta là đã nhanh chóng xua tan đi nghi hoặc trong lòng mẹ Tần. Nhưng ông ta cũng không dám tiếp tục trêu chọc con gái mình, dù sao thì Tân Dụ vẫn đang nắm trong tay điểm mấu chốt của ông ta.

Trước khi rời đi, dáng vẻ của ông ta vô cùng tức giận, nói: "Tân Dụ, nếu con đã quyết định như vậy thì bố và mẹ của con cũng nói thẳng, nếu con vẫn kiên trì ở lại với cái tên Chương Bách Ngôn kia, thì sau này con cũng đừng hòng lấy được một đồng nào từ gia sản của nhà Tần.”

Tân Dụ nghe ông ta nói vậy, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Chuyện này tuy cô đã đoán trước, nhưng khi nghe bố cô chính miệng nói ra, cô vẫn cảm thấy rất đau. sản này cho đứa con ngoài giá thú

Mẹ Tần hơi khó xử, dù sao cũng là con gái của mình nên vẫn có chút mềm lòng. Bố Tân thấy vậy thì trừng mắt nhìn bà: “Là bà dạy hư nó đấy! Chiều nó lắm vào, Chương Bách Ngôn thế kia mà cũng chạy theo sinh con cho người ta.”

Mẹ Tần nghe vậy thì cũng thôi, không dám cãi nhau với chồng mình.

Tân Dụ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cô không hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay, cho dù Chương Bách Ngôn và cô không thể bên nhau mãi mãi, nhưng cô nhất định phải sinh ra đứa con này. Cô cũng sẽ không trở về Tân gia nữa, cô không muốn bị bố mình thao túng như mẹ cô.

Cô cũng thể hiện rõ lập trường của mình: “Bố không cần lo lắng về chuyện này. Cho dù con có chết đói ở ngoài đường, chắc chắn cũng sẽ không khóc lóc, lấy đi một cây kim hay một sợi chỉ nào của người nhà họ Tân.”

Bố Tần hừ lạnh: "Tốt nhất là mày nói được thì làm được.”

Nói xong ông ôm mẹ Tần rời đi.

Nhưng không ngờ khi đi ra đến cửa lại gặp phải Chương Bách Ngôn cũng đang đi vào.

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử. Bố Tân tuy là người tàn nhẫn, nhưng Chương Bách Ngôn lại nắm được bí mật của ông ta, ông ta bây giờ thật sự không dám xé rách mặt nạ trước mặt vợ mình, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ôm vợ đi.

Sau khi họ rời đi, Chương Bách Ngôn mới bước vào trong ảnh.

Tần Dụ yên lặng nhìn anh một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại về rồi?”

Chương Bách Ngôn khẽ chạm nhẹ vào mặt cô, thì thâm nói: “Trong nhà có camera giám sát, em quên rồi à? Thấy bố mẹ em đến nên anh lập tức trở về thôi.”

Anh không hỏi bọn họ đến làm gì, dùng chân cũng nghĩ ra được.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng nói: “Tần Dụ, anh sế cố gắng, không để cho em không phải hối hận về quyết định ngày hôm nay.”

Tân Dụ nghe anh nói vậy thì khế mỉm cười. Trên thực tế, cho dù cho cô và Chương Bách Ngôn có kết cục ra sao, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Cô nhìn anh một lúc, sau đó bảo anh đợi, nói muốn cho. anh một thứ.

Tân Dụ vội đi lên lầu, đến khi đi xuống thì lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và cả một hộp trang sức.

Cô đưa toàn bộ những thứ này cho Chương Bách Ngôn, rồi nói: "Anh giữ số tiền này đi, đây là tài sản trước hôn nhân của em, anh có thể dùng nó để bắt đầu lại."

Tổng tiền mặt cô có là hơn 40 triệu, cộng thêm đồ trang sức của cô khoảng thêm 20 triệu nữa, tổng cộng là 60 triệu.

Chương Bách Ngôn không muốn nhận.

Nhưng Tần Dụ lại nói: “Coi như là vốn em đầu tư đi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2689: Chỉ có nhiêu đây thôi


Cô dọn dẹp được một lúc thì Chương Bách Ngôn quay lại.

Anh nhìn Tần Dụ kéo hai cái vali, bất ngờ hỏi: "Sao không đợi anh giúp đỡ:... Đồ đạc của em sao lại ít như vậy?”

Tân Dụ ừ nhẹ: "Chỉ có nhiêu đây thôi.”

Chương Bách Ngôn không tin nhìn cô, sau đó đi đến phòng thay đồ mở hết mấy cái tủ ra, khi thấy bên trong tủ hoàn toàn trống rỗng, anh mới quay lại nhìn Tân Dụ: "Quần áo của em đâu?"

Phụ nữ vẫn luôn yêu cái đẹp, mà với những cô gái được xuất thân từ gia đình quyền thế như cô thì việc có nhiều quần áo đẹp là chuyện bình thường.

Tần Dụ thấy anh như vậy thì đi tới đóng tủ quần áo lại, dựa vào khung cửa nhẹ nhàng nói: “Hiện tại em đang mang thai nên cũng không thể mặc được những bộ quần áo này. Hơn nữa sau khi sinh, thân thể của phụ nữ chắc chắn cũng thay đổi, quần áo để đó không mặc thì phí, nên em đã đem nó đi bán lấy tiền rồi.”

Chương Bách Ngôn biết đổi đi chẳng được bao nhiêu, chủ yếu là do nhà thuê của bọn họ quá nhỏ, không chứa được những bộ quần áo kia của cô nên cô đã vứt đi.

Trong lòng anh khó chịu không nói nên lời, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ cầm hai chiếc vali lên, sau đó dìu Tân Dụ xuống lầu.

Chiếc xe bọn họ đang đi cũng không còn là loại xe sang trọng như trước nữa mà thay vào đó là một chiếc xe gia đình chỉ có trị giá hơn 100 triệu. Chương Bách Ngôn thu dọn hành lý, sau đó để cho vợ mình ngồi ở ghế sau. Đến khi gần đóng cửa xe, anh nhìn cô bằng một đôi mắt đen láy.

Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh.”

Tần Dụ có thể vĩnh viễn cũng không biết được sự tồn tại của hai mẹ con cô có ý nghĩa như thế nào đối với anh, bởi vì nếu không có cô, có lẽ anh đã mất đi dũng khí để bắt đầu lại, có lẽ anh sẽ sống mơ màng tại một xó xỉnh nào đó.

Hiện tại anh đã có vợ có con, anh không thể cứ chán nản mãi như thế được, anh nhất định sẽ cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.

Tần Dụ không trả lời anh, chỉ cười nhẹ.

Chương Bách Ngôn đóng cửa xe, sau khi nhìn lại căn biệt thự qua gương chiếu hậu lần cuối, anh bắt đầu nổ máy chạy đi. Anh mua căn biệt thự này vào thời điểm anh đang đứng trên đỉnh cao nhất của thành phố B, còn bây giờ... Anh sắp phải rời đi rồi.

Nhưng anh đã thề với lòng mình, một ngày nào đó anh sẽ đưa Tần Dụ quay trở lại đây.

Nhà mới có thang máy để đi lên, đây chính là tiêu chí đầu tiên của Chương Bách Ngôn khi chọn nhà. Tân Dụ hiện đang mang thai, sau này cô còn phải sinh con và nuôi con, anh không thể để cô phải chịu thêm bất cứ cực khổ nào nữa.

Đẩy cửa bước vào, căn hộ của bọn họ chỉ rộng 75m2, phải nói là rất nhỏ. Tất nhiên là nó không thể nào so sánh với căn nhà trước đây.

Nhưng so với tưởng tượng của Tần Dụ thì tốt hơn rất nhiều. Phòng bếp, nội thất, phòng tắm ở đây đều còn rất mới.

Đi vào phòng ngủ, Tần Dụ lần lượt treo quần áo của cô và Chương Bách Ngôn vào trong tủ quần áo.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2690: Tần Dụ không hề ngủ


Anh đưa cô đi mua rau, thịt, sữa,... Tuy hiện tại nguồn tài chính của bọn họ không còn tốt như trước nhưng dinh dưỡng của bà bầu thì anh không thể chủ quan được. Ngoài những thứ đó ra, bọn họ còn mua thêm một số nhu yếu phẩm hàng ngày, chẳng hạn như chăn ga gối đệm. Tần Dụ chọn một chiếc giường hoa,

ga trải giường và khăn trải giường.

Chương Bách Ngôn không khỏi nhíu mày nhìn nó, nói: "Nó có quá thô kệch không nhỉ?"

Tân Dụ yêu thích không buông tay: "Em cảm thấy như thế rất được rồi.” Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trong lòng Chương Bách Ngôn rung động, anh hơi cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe miệng cô: “Em thích thì tốt!”

Giọng nói của Tân Dụ cũng rất nhẹ nhàng: “Em vẫn còn muốn mua vài thứ nữa! Yên tâm, em sẽ tiết kiệm, không tiêu tiền bừa bãi đâu.”

Chương Bách Ngôn nghe cô nói vậy thì khế ôm vai cô, nói cô thật ngốc.

Sau khi mua sắm được hai tiếng, bọn họ cùng nhau quay trở về.

Chương Bách Ngôn xách đồ đi vào, bảo Tần Dụ nghỉ ngơi trước, khéo léo thu dọn đồ đạc, nói: “Em đi ngủ một lát đi, anh nấu cơm cho em, sau đó anh phải ra ngoài giải quyết một số việc. Buổi chiều, em có thể đi dạo ở công viên gần đây

hay nằm ở nhà đọc sách cũng được. Tối anh sẽ trở về ăn cơm với em.”

Tân Dụ đang thay giày nghe thấy anh nói vậy cũng dừng một chút: "Để em nấu ăn!"

Chương Bách Ngôn lúc này đã mang rau và thịt vào bếp. Một lúc sau, giọng nói của anh mới vang lên: “Ở nhà anh sẽ làm. Nếu những lúc anh không ở nhà, khi

nào em đói chỉ cần đến tủ lạnh lấy ra hâm nóng lại là có thể ăn.”

Nói xong, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tân Dụ, anh giữ em lại không phải để em chịu khổ cùng anh.”

Anh đã nói rồi anh muốn làm một người chồng, một người bố tốt.

Những ngày anh không có tiền này, anh nhất định phải nỗ lực hơn những người đàn ông khác, bởi vì Tân Dụ rất tốt, cô xứng đáng được anh trân trọng như vậy.

Tần Dụ nghe xong hai mắt không khỏi nóng lên.

Cô quay lại phòng ngủ, trải ga trải giường, dọn dẹp lại mấy thứ xung quanh.

Cô đặt một chiếc bình nhỏ ở đầu giường, lúc này trong lọ vẫn trống rỗng, nhưng cô lại cho nước vào, bởi Chương Bách Ngôn đã từng nói sau này anh nhất định sẽ hái hoa hồng cho cô.

Trong căn phòng nhỏ, vừa yên bình lại vừa tĩnh lặng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2691: Chỉ hơi lạnh thôi


Thực ra thời tiết không nóng, nhưng có lế phụ nữ có thai sợ nóng nên cứ vô thức đá chăn ra.

Tiếng mở cửa cũng không làm Tần Dụ tỉnh lại.

Chương Bách Ngôn nghĩ, có lẽ là mấy ngày nay cô vẫn chưa ngủ ngon, rốt cuộc bây giờ cũng đã ngủ được rồi.

Anh khẽ bước đến, không đánh thức cô, mà chỉ sờ nhẹ lên phần bụng nhô lên của cô.

Bụng Tần Dụ vẫn trắng nõn, không có vết rạn khi mang thai.

Chỉ hơi lạnh thôi.

Lúc này, có lẽ là bị anh đụng vào nên Tần Dụ choàng tỉnh... Cô mở to mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhẹ giọng hỏi: “Đến giờ ăn rồi à?”

Chương Bách Ngôn ừ nhẹ, nhưng vẫn không nỡ buông xuống cảm giác mềm mại trắng nõn trên tay mình.

Bên trong là máu mủ của anh.

Tân Dụ không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng tựa vào gối, lúc này rất bình tĩnh, dường như quay về ngày mùng hai tết khi ấy, cô tức giận đến mức bỏ về nhà còn anh thì đuổi theo, ngồi xổm bôi thuốc cho cô.

Giữa bọn họ cũng không phải không có những điều tốt đẹp.

Thật lâu sau, dường như đã sờ đủ nên anh nhỏ giọng nói: “Dậy ăn cơm, lát nữa anh còn có việc!”

Tân Dụ gật đầu.

Lúc ăn cơm, Chương Bách Ngôn múc cho cô một chén canh đậu hũ đầu cá, anh bảo cô uống nhiều canh một chút, nói là bổ cho cơ thể, Tân Dụ lại nói anh không hiểu, thịt cá và đậu hũ tuy có nhiều chất dinh dưỡng nhưng trong canh chứa nhiều dầu sẽ gây béo phì.

Ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thẳm: “Anh còn tưởng em không sợ béo.”

“Sao lại không sợ?”

Tân Dụ khẽ nở nụ cười, rũ mi mắt xuống: “Sao lại không sợ béo chứi Tất cả phụ nữ đều sợ béo.”

Có mấy lời đã đến bên miệng.

Nhưng Chương Bách Ngôn lại nuốt xuống, anh muốn hỏi cô tại sao muốn vứt bỏ những bộ quần áo xinh đẹp kia, nhưng cuối cùng anh vẫn không cất lời.

Không phải chỉ là không tiện hỏi, mà với tình hình hiện tại của họ, cô cũng tạm thời không mặc được những bộ quần áo đó.

Chương Bách Ngôn gắp thức ăn cho cô: “Ăn cái này đi, vừa dinh dưỡng lại không béo! Bình thường em thích ăn gì thì nói cho anh biết, anh mua thức ăn về làm”

Tân Dụ cảm nhận được sự quan tâm của anh. Cô nghĩ, cho dù Chương Bách Ngôn không thể gây dựng lại sự nghiệp, lấy năng lực của anh cũng có thể tìm được một công việc nuôi sống gia đình, dù phải sống một cuộc sống như vậy cả đời cô cũng bằng lòng.

Tuy nhiên những lời này cô không nói ra.

Lúc Chương Bách Ngôn rời đi, Tân Dụ giúp anh chuẩn bị ly nước, khăn mặt, trước đây anh ra ngoài đâu cần phải mang những thứ này, ở đâu cũng có thư ký phục vụ, nhưng bây giờ thì khác, mang đủ đồ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.

Cuối cùng, cô giúp anh sửa sang lại quần áo rồi nói khẽ: “Em chờ anh về nhà!”

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2692: Ánh mắt ướt át


Cô dịu dàng nói: “Anh nghỉ ngơi một chút, em hâm nóng thức ăn cho anh.”

Chương Bách Ngôn không nỡ để cô vất vả, nắm lấy tay cô: “Để anh làm!”

Tân Dụ lắc đầu: “Mới hơn sáu tháng, đâu phải không được phép làm chuyện gì! Chương Bách Ngôn, em đã không còn là bà chủ giàu có nữa, em có thể làm mấy việc nhà đơn giản, sau này còn phải chăm conl”

Chương Bách Ngôn không tiếp tục kiên trì.

Lúc Tân Dụ hâm nóng thức ăn, anh đi đến bên cửa sổ phòng khách nhỏ, mở cửa sổ hút thuốc.

Phun ra làn khói bay ra bên ngoài, bị gió đêm xé nát. Dù sao thì anh vẫn rất phiền lòng, nhưng ở trước mặt vợ anh không muốn lộ ra, anh hy vọng cô có thể yên tâm sinh con, không cần quan tâm đến những chuyện khác.

Trước đây, anh làm việc quyết đoán, hiện tại có lế là có uy hiếp nên trở nên dè dặt rất nhiều. Phía sau có tiếng bước chân.

Chương Bách Ngôn lập tức dập tắt thuốc lá, đóng cửa sổ lại, không muốn vợ mình hít phải khói thuốc.

Lúc anh ăn cơm, Tần Dụ ngồi trên sô pha nhỏ học đan áo len, cô còn nhỏ. nhẹ nói với anh rằng muốn đan cho cục cưng mấy bộ để mùa đông mặc, cô cũng nói muốn đan cho Chương Bách Ngôn một bộ, chỉ là có thể sẽ phải lâu một chút.

Chương Bách Ngôn vừa im lặng lắng nghe vừa ăn cơm.

Anh rất thích bầu không khí như vậy, cơm nước xong xuôi cơn nghiện thuốc lá của anh hơi tái phát, nhưng cuối cùng cũng chỉ vuốt hộp thuốc lá, nghe Tân Dụ nói một hồi lâu.

Anh không cho cô đi tắm, tự mình rửa bát đĩa, còn sẵn tiện đi vứt rác.

Lúc lên lầu, Tân Dụ không ở trong phòng ngủ.

Anh nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy, anh lo lắng đi đến đẩy nhẹ cửa: “Tân Dụ, em đang tắm à?”

Cô xoay người lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Trên người cô không có quần áo, vô cùng trắng trẻo, bởi vì mang thai nên phần bụng nhô lên.

Chương Bách Ngôn cũng ngạc nhiên.

Anh không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cũng đã vào rồi, hơn nữa... Anh quả thật có chút suy nghĩ đó, từ khi kết hôn đến nay bọn họ vẫn chưa phát sinh quan hệ lần nào.

Tân Dụ trơ mắt nhìn anh đi tới.

Anh nhẹ nhàng nắm eo cô, đỡ cô, sau đó cúi đầu hôn cô.

Môi anh có mùi thuốc lá.

Tân Dụ cũng không chán ghét.

Cô tiếp nhận nụ hôn của chồng, hôn thật lâu, anh rút khăn lông tỉ mỉ giúp cô lau người... Khi lau xong anh ôm cô trở về phòng ngủ, rất vui vẻ làm loại chuyện đó ở trên giường.

Anh rất kiềm chế, có lẽ là sợ làm tổn thương cô, một bàn tay dùng sức nắm đầu giường.

Gân xanh lộ ra.

Còn có tiếng kêu phát ra từ cổ họng anh, thể hiện niềm vui thích cực đỉnh, tình dục có thể lây nhiễm, Tân Dụ mang thai hơn sáu tháng, dù sao đi nữa cô cũng rất căng thẳng, cho nên ít nhiều gì cũng có chút không phóng túng được, nhưng khi cô nhìn thấy Chương Bách Ngôn thoải mái như vậy, cô dần dần cũng có cảm giác...

Cô gối đầu lên chiếc gối mềm mại, dịu dàng nhìn chăm chú chồng mình.

Ánh mắt ướt át.

Chương Bách Ngôn vẫn nhìn cô chằm chằm, rất chuyên chú, dường như. muốn khắc hình dáng cô vào xương tủy... Đang lúc tình cảm sâu đậm, cổ họng anh mơ hồ thốt lên tên cô.

“Tân Dụ... Tân Dụ...”

Sau khi kết thúc, cô cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2693: Người giúp việc?


Chương Bách Ngôn đối xử với cô rất tốt, Tân Dụ cảm thấy hạnh phúc.

Có thể, quá khứ tồi tệ, tương lai cũng không biết, nhưng hiện tại anh đối xử với cô tốt vô cùng... Sáng sớm, Chương Bách Ngôn dậy rất sớm, Tân Dụ dậy ăn sáng với anh.

Anh nấu cháo, trông rất thơm ngon.

Tân Dụ cảm thấy ngon cực kỳ.

Khi Chương Bách Ngôn ăn xong, anh ngước lên nhìn cô đang rũ mi mắt

xuống, đắn đo một hồi rồi lên tiếng: “Sắp tới có thể anh sẽ rất bận, Tân Dụ, anh †ìm một người giúp việc đến đây nhé!”

Người giúp việc?

Phản ứng đầu tiên của Tân Dụ là phải tốn tiền, thứ hai là căn nhà quá nhỏ, sau này căn phòng nhỏ kia sẽ để lại cho đứa bé ở... Vì thế cô không đồng ý: “Em có thể tự mình làm việc nhà, đến ngày sinh rồi hãng tính sau.”

Chương Bách Ngôn không nhắc lại nữa.

Lúc gần đi, anh lại sờ bụng vợ, còn kề sát ở đó nghe một lát.

Tân Dụ mỉm cười dịu dàng, cô nhẹ nhàng vuốt ve gáy chồng, mái tóc đen ở chỗ đó được cắt tỉa chỉnh tề, sờ lên hơi gai tay...

Cách váy, Chương Bách Ngôn hôn lên bụng cô một cái.

Tần Dụ hơi xấu hổ, gương mặt ửng đỏ, quyến rũ lạ thường, cô khế ho một tiếng, nói một cách mất tự nhiên: “Không phải anh phải đi sao?”

Chương Bách Ngôn mỉm cười đứng dậy, thay giày đi ra ngoài.

Lúc đi, lại tới hôn cô một cái.

Tần Dụ có thể cảm nhận được tâm trạng anh khá tốt, cô không khỏi nghĩ, là bởi vì cô và đứa nhỏ sao? Cô tiễn anh ra cửa, lại gọi anh lại, cô mỉm cười với anh:

“Thật ra đặt tên là Chương Vũ cũng rất tốt.”

Đôi mắt đen của Chương Bách Ngôn nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu mới cười: “Ngốc nghếch!”

Nhưng anh không biết, khi cánh cửa khép lại.

Tân Dụ lại vì cái tên này mà vui vẻ rất lâu, Chương Vũ, Chương Dụ... Có tên của cô ở bên trong! Cô vui vẻ một hồi rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Phòng tuy nhỏ, nhưng bình thường vẫn Tần Dụ dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Hai bình hoa nhỏ cũng cắm hai cành hoa hồng.

Lúc Tần Dụ ngồi trên sô pha nhỏ đọc sách, vừa ngước mắt đã có thể nhìn thấy đóa hồng tươi mới, đẹp đẽ... Tâm trạng cô trở nên tốt hơn.

Sắp mười giờ, Tân Dụ buông kim đan len trong tay xuống, muốn nghỉ ngơi một lát.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô hơi bất ngờ, bởi vì chuyện cô và Chương Bách Ngôn chuyển đến đây, cũng không ai biết... Là Chương Bách Ngôn trở về lấy đồ ư?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2694: Mẹ Tân khóc


Cho dù nơi này thật sự rất rách nát, so ra quả thực còn kém nhà vệ sinh của nhà họ Tần, nhưng Tần Dụ trông rất vui vẻ. Mẹ Tân tắm rửa thay quần áo rồi đi ra.

Lúc này mới tỉnh táo lại một chút.

Tân Dụ hâm nóng cho bà ấy một bát canh đầu cá, hầm canh trắng như tuyết, thêm đậu hũ và mấy cây nấm, ngửi rất thơm. Mẹ Tần giương mắt: “Đây là con làm sao?”

Tân Dụ lắc đầu: “Tay nghề của con không tốt vậy đâu! Là Chương Bách Ngôn làm đấy.”

Mẹ Tần gật đầu, cúi đầu yên lặng ăn canh.

Mùi vị đương nhiên kém hơn đầu bếp nổi tiếng trong nhà, nhưng mùi vị gia đình này cũng rất ngon, mẹ Tần uống gần nửa bát lại ngạc nhiên ngẩn người... Tần Dụ biết bà ấy gặp phải chuyện gì đó nên dịu dàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?”

Mẹ Tân khóc.

Bà ấy chợt như không chịu nổi, ôm mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa nói ra nỗi đau đớn trong lòng.

Bà ấy nói: “Tần Dụ, bố con nuôi bồ nhí ở bên ngoài!” Tần Dụ sửng sốt.

Cô không ngạc nhiên, chuyện này cô đã sớm biết từ chỗ Chương Bách Ngôn rồi, điều cô ngạc nhiên chính là mẹ cô từ đâu mà biết?

Mẹ Tần vén mái tóc dài lên, nơi đó rõ ràng có một dấu bàn tay khó thấy.

Cơ thể bà ấy run rẩy: “Mẹ phát hiện ông ta có ghi chép mua nhà cho người phụ nữ kia, người phụ nữ kia... Không chênh lệch với con là mấy, tuổi đó có thể làm con gái của ông ta rồi, bọn họ lại còn sinh một đứa con trai đã học tiểu học, ông ta gạt mẹ nhiều năm như vậy, ông ta quả thực là súc sinh, là cầm thú.”

Bà ấy nhìn về phía Tân Dụ: “Chẳng trách ông ta vô tình với con như vậy, hóa ra là vì lót đường cho tình nhân của ông ta, ông ta muốn đem tài sản để lại cho con trai quý báu của ông ta! Đúng là ác độc.”

Trong giây lát, Tân Dụ không nói gì.

Cô thấy hơi xấu hổ, bởi vì cô đã sớm biết, nhưng lại giấu diếm mẹ mình.

Mẹ Tần đột nhiên nở nụ cười: “Con đã sớm biết rồi có phải hay không? Chuyện đứa bé kia đi học là do Chương Bách Ngôn sắp xếp, cho nên bố của con không dám trở mặt với cậu ta, nhưng giấy không gói được lửa!”

Tân Dụ khẽ nói xin lỗi.

Mẹ Tần nói cô ngốc: “Bố con đã như vậy rồi mà con cũng không kêu một tiếng, con cho rằng con không nói thì mẹ có thể hạnh phúc sao? Trái tìm của bố con ở bên ngoài, ông ta đuổi con đi, sớm muộn gì ông ta cũng muốn hại mẹ!”

Tân Dụ cảm thấy không đến mức đó.

Nhưng ngẫm lại, với tính cách của bố cô, mẹ cô già không nơi nương tựa, chắc chắn vô cùng bi thảm.

Cô muốn đợi Chương Bách Ngôn trở về, thương lượng xem có nên đón mẹ sang ở chung hay không.

Nhưng cô cũng sợ mẹ không quen.

Mẹ cô xuất thân con nhà danh giá, chưa chắc đã quen với cuộc sống như vậy.

Sau khi Tân Dụ nhỏ nhẹ nói, cô cầm tay mẹ: “Mẹ cứ ở đây trước đi, khi nào. Chương Bách Ngôn trở về rồi chúng ta hãng nói! Con nghĩ anh ấy sẽ đồng ý thôi.”

Môi mẹ Tân mấp máy.

Bà ấy nhìn quanh bốn phía, trong lòng cũng thấy có lý... Bà ấy có tiên, bà ấy hoàn toàn có thể cầm tiền trợ cấp cho con gái con rể, sau đó người một nhà sống hòa thuận vui vẻ, nhưng bà nhớ tới chồng mình, bà nhớ tới cả đời mình đã khúm núm trước mặt ông ta, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng bỏ lại, nhưng ông ta lại đối xử với mình như vậy.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2695: Cô nhìn không chớp mắt


Nhà cửa đã cũ, lâu năm không được sửa chữa, mặc dù không phải tầng cao nhất nhưng mưa lâu cũng sẽ thấm nước... Trong khe hở sàn gác phía trên cửa sổ, bắt đầu nhỏ nước.

Trước kia, sao Tân Dụ có thể thấy được chuyện này chứ?

Cô cầm thau rửa mặt hứng nước, một giọt hai giọt, mới nửa tiếng thế mà hứng gần nửa thau.

Khi nước trong thau sắp đầy, cô phải đi đổ, nếu không trong nhà sẽ bị ngập. Cô nghĩ, may mà mẹ không ở lại. Nếu không, thực sự sẽ không quen!

Gạch thấm nước rất trơn, Tân Dụ đi hai bước thì không dám động đậy nữa, cô trở lại giường.

Cô mang thai, sợ đứa bé xảy ra chuyện.

Cô hơi sợ, cũng hơi uất ức.

Cô thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ lùi bước, cô nghĩ, cô nên thuyết phục. Chương Bách Ngôn dùng tiền của mình, sau đó bọn họ ở chỗ tốt hơn một chút... Hoàn toàn không cần khổ cực như vậy.

Lúc sấm sét thét gầm, bên ngoài vang lên tiếng động.

Cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Chương Bách Ngôn nhanh chóng bước vào phòng ngủ, sau đó anh nhìn thấy vợ mình rúc ở trên giường, vẻ mặt luống cuống nhìn hai cái thau trên mặt đất, nước đầy, sàn nhà trơn trượt.

Có vẻ như cô sắp khóc!

Chương Bách Ngôn vừa đau lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, may mắn cô không sao, đứa nhỏ cũng không có chuyện gì.

Lúc anh nhìn cô, Tân Dụ cũng nhìn anh.

Toàn thân anh đều ướt đẫm, giày da dưới chân dính đầy bùn, như thể vừa từ vùng quê nào đó vội vã chạy về.

Như là băng qua gió mưal Cuối cùng, Chương Bách Ngôn đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tân Dụ không kìm được mà khóc, cô rất thành thật nói với anh, cô chưa từng

sống ở nơi như vậy, trước khi anh trở về cô đã hối hận... Nhưng khi thấy anh trở về, cô lại cảm thấy tất cả đều ổn.

Chương Bách Ngôn ôm cô.

Thật lâu sau, anh khàn giọng nói: “Anh biết! Tân Dụ, chúng ta chuyển đến nơi khác ở đi!”

Đổi một căn nhà tốt một chút, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng anh phải buông bỏ lòng tự trọng, dùng tiền của vợ anh.

Tần Dụ ở trong lòng anh nhẹ nhàng lắc đầu, cằm cô đặt trên vai anh hồi lâu rồi khế nói: “Không dọn, sửa nhà đi, vẫn có thể ở được.”

Chương Bách Ngôn nói cô ngốc, sau đó anh lùi ra sau một bước, nhìn cô rồi lại nhìn mình.

Cả hai đều ướt.

Sàn nhà khó đi lại, anh mở tủ tìm quần áo sạch sẽ, thay cho cô.

Lúc cởi quần áo cô, ngón tay anh hơi run.

Trước kia Tân Dụ không biết thì ra ham muốn của anh lại mạnh như vậy, ở thời điểm này mà anh còn ham muốn được, hơn nữa bây giờ dáng người của cô cũng không được đẹp.

Chương Bách Ngôn nhận ra suy nghĩ của cô.

Anh nhỏ giọng nói: “Rất trắng rất mềm! Tân Dụ, đã lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ!”

Một lần vào tối qua chỉ có thể làm dịu cơn khát một chút.

Tân Dụ cho rằng anh muốn làm một lần, bởi vì anh cởi quần áo, không ngờ sau khi Chương Bách Ngôn cởi quần áo ra thì bắt đầu quét dọn vệ sinh, đổ nước. ra lau chùi, còn chỗ rỉ nước thì chỉ có thể đợi đến ngày mai sửa lại!

Cô nhìn không chớp mắt.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2696: Cô nói xong


Bọn họ sống chung với nhau đã được một thời gian, Chương Bách Ngôn có thể đoán được suy nghĩ của cô.

Tần Dụ vừa nói, anh đã đoán được cô đang suy nghĩ gì.

Không đợi cô mở miệng, anh đã hỏi: “Em muốn đón mẹ em đến sống cùng chúng ta sao?”

Cô dịu dàng ừ khẽ, sau đó lại nói: “Nhưng mẹ không đồng ý! Chương Bách Ngôn, mẹ nói mẹ không quen.”

Cô nói xong, ôm cổ chồng.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, động tác rất dịu dàng, sao anh lại không biết cô để ý đến lòng tự trọng của anh, sợ làm tổn thương anh.

Nhưng anh đã ở cái tuổi này rồi, đâu đến mức đó chứ.

Tân Dụ còn nói: “Mẹ em ắt hẳn là không cam lòng! Chương Bách Ngôn, em hơi lo lắng.”

Chương Bách Ngôn vỗ về cô: “Sáng mai gọi điện thoại hỏi một chút, được không?”

Tần Dụ tựa vào vai anh, mềm mại ừ khẽ, cô bảo anh không cần đi rửa bát, sáng mai cô sẽ rửa... Cứ tự lẩm bẩm như vậy, Tân Dụ ngủ thiếp đi.

Trong đêm, cô tỉnh lại hai lần.

Lần nào cũng nằm mơ, trên người đổ mồ hôi lạnh.

Cô cố gắng nhớ lại giấc mơ đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra, cô không ngủ được Chương Bách Ngôn đương nhiên cũng không ngủ được, anh đứng dậy rót nước cho cô và cùng cô trò chuyện...

Nói chuyện một lát, Tân Dụ thương anh ngày mai phải đi làm.

Cô dịu dàng nói: “Anh ngủ trước đi, em ngồi một lát là được rồi.”

Chương Bách Ngôn làm sao nõ, anh tựa vào đầu giường, để cô nằm trong lòng anh, có anh nhẹ nhàng vỗ về nên cô an tâm hơn vô cùng... Lần này cô ngủ rất Say.

Lúc trời sáng, Tân Dụ tỉnh lại.

Chương Bách Ngôn không ở bên cạnh, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, mơ hồ cảm giác là vài người, nói cái gì người chết, còn có người thứ ba... xen lẫn những chữ thảm thiết đáng sợ.

'Tần Dụ mặc thêm quần áo đi ra ngoài.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2697: Là bởi vì mẹ sao?


Cô nghe hiểu một lúc sau mới run rẩy môi nói: “Nhưng ngày hôm qua mẹ còn tới tìm em, mẹ còn nấu một bữa cơm cho em ăn, sao lại đột nhiên biến mất được chứ!”

Tân Dụ không ngốc, cô bỗng nhiên hỏi anh: “Chương Bách Ngôn, chiếc xe đối diện có phải do bố em lái với bồ nhí không?”

Lần này, chẳng những Chương Bách Ngôn im lặng, ngay cả mấy người kia cũng không lên tiếng.

Bố mẹ Tần Dụ được xem như nhân vật nổi tiếng, chuyện này làm ầm ï lên cũng khó coi.

Bọn họ đắn đo một chút rồi nói: “Nếu không hay là thế này đi cô Tân, cô và anh Chương cùng nhau xử lý chuyện này, bên kia còn để lại một bé trai, bên nhà gái không có thân thích nào ra mặt, nếu như hai người không có ý định nuôi dưỡng thì có thể phải đưa đến trại trẻ mồ côi.

Đối phương khựng lại một chút: “Tuy nói là cơ quan nhà nước, nhưng dù thế nào cũng không thể so với trong nhà, cô Tân, cô suy nghĩ một chút, chuyện này không bắt buộc.”

Là một người phụ nữ, Tân Dụ theo bản năng bài xích đứa bé kia.

Nếu không có đứa bé đó, mẹ cô cũng sẽ không chết, gia đình cô cũng sẽ không trở nên như thế này... Nhưng trong lòng cô biết, người phạm tội ác tày trời là bố cô.

Cho nên mẹ cô lựa chọn chết chung với ông ta.

Cô không lên tiếng, Chương Bách Ngôn hiểu được ý của cô, anh gọi mấy. người kia ra ngoài nói chuyện một lát... Khi anh trở lại, trên mặt Tân Dụ đầy nước mắt, cô hỏi anh có thời gian rảnh để xử lý hậu sự của mẹ với cô hay không.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng ôm cô.

Giờ phút này, bọn họ thật sự là đồng bệnh tương liên, chỉ còn lại nhau...

Bởi vì chết không vẻ vang nên hậu sự của bố mẹ Tần Dụ cũng được làm qua loa.

Bố Tần có dự phòng trước.

Trong di chúc của ông ta viết rất rõ ràng, toàn bộ tài sản của ông ta để lại cho con trai ông ta là Tân Phấn, hơn nữa người vợ là bà Tân cũng ấn một dấu tay, không biết bố Tần đã lừa gạt như thế nào để có được.

Tân Phấn chưa trưởng thành.

Tần Dụ là người thân cùng huyết thống duy nhất của cậu, cô chỉ có thể làm người giám hộ, trước khi Tân Phấn trưởng thành thay cậu bảo quản phần di sản kia... Khi luật sư công bố như vậy, Tân Dụ ngồi một mình trong phòng khách nhà họ Tần thật lâu.

Đứa bé kia khoảng chừng bảy tám tuổi, xinh đẹp không tưởng.

Da trắng nõn nà.

Tóc nâu sẫm, còn hơi xoăn...

Cậu đứng bên cạnh Chương Bách Ngôn, rụt rè nhìn Tân Dụ, người khác đều nói cô là chị cậu, nhưng cậu nhận ra được cô hoàn toàn không thích cậu, cô thậm chí còn căm hận cậu.

Là bởi vì mẹ sao?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2698: Đôi mắt đó rất giống bố cô


Cơ thể Tần Dụ khựng lại.

Cô xoay người, nhìn đứa bé kia, mở to hai mắt đen láy sáng ngời nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, trông mong nhìn cô, không nói lời nào mà chỉ túm chặt không cho cô đi.

Đôi mắt đó rất giống bố cô.

Thậm chí còn giống hơn cả Tần Dụ.

Lúc bố Tần còn trẻ, cũng nổi tiếng đẹp trai, vô số phụ nữ yêu mến và theo đuổi ông ta... Mẹ Tần cũng là một trong số đó, thế nên mới tạo thành một cuộc hôn nhân như vậy.

Một người giỏi thao túng, một người thì quá tin tưởng và quan tâm.

Tân Dụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, tâm trạng rối như tơ vò, cô đã từng gặp mẹ của cậu, là học trò mà bố cô hài lòng, không ngờ lại trở thành bồ nhí của bố, còn sinh một đứa con trai lớn như vậy.

Tân Dụ nhẫn tâm bảo cậu buông tay.

Đứa nhỏ không chịu, cậu còn gọi cô là chị, nói mình sẽ ngoan ngoấn nghe lời.

Tân Dụ hơi ngẩng đầu lên, cô đè nén lại cảm xúc, nhưng vẫn không thể nào

kìm được sự chán ghét trong lòng, cô nói: “Muốn ở lại đây sống những ngày tốt lành thì đừng đi theo tôi nữa! Tôi không muốn sống chung với cậu, hiểu chưa?”

Đứa bé mở to mắt nhìn cô. Sau đó, cậu từ từ buông tay ra, đi tới sô pha ngồi xuống. Cậu vùi mình trong sô pha, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng nói: “Em không muốn gì hết, em muốn mẹ:

Trên thực tế, từ bố này đối với cậu cũng rất xa lạ, bởi vì ông ta không thường xuyên đến thăm cậu, sợ bị người khác biết... Thậm chí một năm cậu chỉ có thể gặp bố mấy lần, mỗi lần gặp mặt đều rất vội vàng, ông ta còn mắng mẹ, nói mẹ không biết điều, vì sao ngay cả một đứa bé cũng không trông coi được.

Bàn tay mảnh khảnh của Tân Dụ nắm chặt, cô tự nhủ mình không nên mềm lòng.

Cô nên quay đầu bỏ đi.

Nhưng suốt cả buổi, cô vẫn đứng trong phòng khách ngày xưa, không nhúc nhích nửa bước.

Chương Bách Ngôn không cầu xin, anh nhẹ nhàng nắm lấy vai vợ, dịu dàng nói: “Anh ở bên ngoài chờ em, bây giờ trở về có thể tiện đường đi siêu thị một chút, mua ít đồ ăn về để trong tủ lạnh, nấu thêm một bữa cơm vừa lúc ăn cơm luôn.”

Môi Tần Dụ khẽ run, cô bỗng nhiên hỏi anh: “Chương Bách Ngôn, anh cũng cảm thấy em đáng ghét phải không?”

Giọng nói của cô gần như sụp đổ: “Vừa rồi, trong đầu em nảy lên rất nhiều suy nghĩ, mỗi suy nghĩ đều vô cùng ác độc... Ác đến mức em suýt nữa không nhận ra chính mình!”

Chương Bách Ngôn ôm cô.

Anh võ nhẹ lưng cô, nói với cô: “Đây là điều bình thường, không có ai là không ác, bởi vì em là người, em nghĩ như vậy là rất bình thường, nhưng em không hề làm vậy... Có phải hay không?”

Anh nhìn ra Tân Dụ đang giấy giụa.

Tần Dụ căm hận bố của cô, cô không thèm để ý đến tài sản, nhưng khi tất cả tài sản của bố đều để lại cho con riêng thì lại là một chuyện khác... Loại oán hận này lại càng sâu thêm một bậc.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2699: Đang suy nghĩ gì đấy?


Nhà họ Tần này, người chết đã điên, người sống lại càng điên hơn.

Người này còn điên hơn người kia!

Tài sản trên trăm tỷ, cứ như vậy đã quyết định quyên góp sao? Sự giàu sang này nói không cần thì không cần ư?

Chương Bách Ngôn thản nhiên nói: “Hôm nào tôi sẽ dẫn Tần Dụ và Tân Phấn đi quyên góp.”

Anh đi ra khỏi nhà họ Tần.

Hôm qua trời vẫn mưa dầm liên miên, nhưng hôm nay ánh năng lại chói chang rồi, mùa thu trong nhà họ Tần, vừa lúc hoa nở... Cũng không biết người ngắm hoa tiếp theo sẽ là ai đây!

Tần Dụ ngồi trên xe anh.

Sau khi mang thai, cô đều ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn.

Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, cũng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, thỉnh thoảng còn lén lút nhìn Tần Dụ... Mẹ đã từng dẫn cậu lén lút tới nhà họ Tần, được gặp chị, khi đó cậu đã cảm thấy chị xinh đẹp.

Tiểu Tần Phấn mất mẹ.

Cậu sợ hãi, Tân Dụ là người thân duy nhất của cậu, cậu len lén nắm chặt ngón tay cô.

Toàn thân Tần Dụ cứng ngắc. Thăng nhóc thối, đáng ghét muốn chết! Kẹo da trâu!

Khuôn mặt điềm đạm của cô hiếm khi lộ vẻ ghét bỏ, nhưng từ đầu tới cuối, cô đều không rút tay ra...

Chương Bách Ngôn ngồi vào xe, nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó mỉm cười.

Anh nói với Tân Phấn: “Tân Phấn à, em không có hành lý, còn phải mua quần áo nữa! May mà anh giúp em giữ lại chút học phí đó.”

Tân Dụ hạ giọng hỏi: “Anh để lại bao nhiêu?”

Chương Bách Ngôn nói rất tự nhiên: “Năm mươi triệu! Ăn mặc đi lại, học hành đều cần tiền, sau này lỡ như không có khả năng lấy vợ còn phải mua nhà mua xe, số tiền này chẳng lẽ không lấy từ chỗ bố em ư? Chúng ta cũng đâu thể nuôi không con của ông ta được!”

Anh cố ý nói cay nghiệt, thực ra là để Tân Dụ có thể tiếp nhận.

Gây dựng sự nghiệp vất vả, anh cũng chưa chắc có thể như ý.

Nếu là như vậy, bây giờ có thêm một người, thế nào cũng khiến Tân Dụ và đứa trẻ chịu khổ... Anh không muốn Tân Dụ vất vả, cho nên anh ra sức, còn tiền thì lão Tân để lại.

Tần Dụ suy nghĩ hai phút đã hiểu được ý của anh.

Cô đã trải qua nỗi đau mất mẹ, còn chịu nhiều đả kích, nhưng may mắn còn có người vì cô mà suy nghĩ.

Trong lòng cô cảm thấy khá hơn, thản nhiên nói với anh: “Chương Bách Ngôn, có phải vì hồi nhỏ quá gian khổ nên anh mới tính toán tỉ mỉ như vậy không?”

Chương Bách Ngôn khởi động xe: “Đúng vậy! Cô Chương, em cho rằng anh trời sinh đã là một Tổng Giám đốc bá đạo sao?

Tần Dụ quay mặt đi: “Bây giờ anh cũng không phải!”

Bọn họ nói chuyện, cũng không để ý tới Tiểu Tân Phấn, nhưng đứa bé lại mở †o hai mắt yên lặng lắng nghe... Trong chốc lát, cậu cẩn thận nhích lại gần Tần Dụ.

Chương Bách Ngôn nhìn thấy, anh ho nhẹ: “Nhóc chưa cai sữa à!”

Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tân Dụ nhìn cậu, sau đó nhét một con thỏ bông trong xe vào lòng cậu... Thực ra tám tuổi mất bố mất mẹ, cô ít nhiều gì cũng có thể đồng cảm, bởi vì cô là phụ nữ.

Cô lại nghĩ, Chương Bách Ngôn đã mất bố từ khi còn rất nhỏ.

Anh lớn lên trong một môi trường tồi tệ.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2700: Ông chủ thật là đẹp trai!


Tiểu Lục Hồi bị cảm.

Cô bé ở trong phòng sách của Lục Thước, trong phòng sách của Lục Thước cũng có một cái ổ nhỏ màu hồng phấn, trước đây Lục Từ rất thích chui vào đó, bây giờ đổi thành Tiểu Lục Hồi.

Nhóc con chỉ vừa khó chịu thì Lục Thước đã phát hiện rồi.

Lục Thước khép tài liệu lại, đứng dậy đi qua rồi ngồi xổm xuống: “Sao vậy? Lại đây cho cậu xem nào.”

Tiểu Lục Hồi mặc váy ngắn chạy tới.

Nhóc con nước mắt lưng tròng, trông hơi uất ức, mũi cũng ửng đỏ... Có lẽ là do chiều tối hôm qua bị gió thổi nên bây giờ bị cảm.

Lục Thước ôm lấy nhóc con chạy xuống lầu.

Cả biệt thự ngoại trừ người giúp việc ra, thì cũng chỉ có hai người bọn họ, Lục Thước vừa đi vừa an ủi cô bé: “Chúng ta đi xin thím Chu ít thuốc cảm, cục cưng uống thuốc cảm là sẽ khỏe thôi.

Tiểu Lục Hồi hít mũi, vô cùng yếu ớt.

Lục Thước nhìn Tiểu Lục Hồi, tựa như nhìn thấy Lục U khi còn bé, nhỏ xíu xìu xiu, rất dễ nuôi.

Dưới lầu, thím Chu nhìn thấy bọn họ đi xuống.

Ông chủ thật là đẹp trai!

Làm việc ở nhà cũng mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, toàn thân đều toát lên vẻ đẹp trai khó tả... Trong tay còn ôm một đứa bé đáng yêu, hình ảnh kia đẹp mắt không nói nên lời.

Lục Thước vừa xuống lầu vừa nói: “Thím Chu, thuốc cảm của Tiểu Hồi để ở đâu rồi?”

Thím Chu khẽ than.

Bà ấy nói: “Cô chủ nhỏ bị cảm à! Vậy thì không được rồi, tôi đi lấy ngay đây.”

Mọi người trong nhà đều thương Tiểu Lục Hồi, thím Chu cũng thương cô bé đến tận xương tủy, không chỉ lấy thuốc cho cô bé mà còn pha một ly nước mật ong, sợ bé con thấy đắng.

Lúc uống thuốc, cô bé ngồi trên đùi Lục Thước.

Cô bé tự cầm lấy hai quai của cái ly, ngoan ngoãn uống ly thuốc đẳng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn nhúm lại... Còn Lục Thước thì cầm điện thoại di động xử lý công việc.

Gần đây có một dự án phát triển, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Cũng chỉ là công trình mấy chục triệu, tỷ suất lợi nhuận cũng có hạn, nhiều nhất là ba bốn triệu.

Chương Bách Ngôn đấu thầu!

Lục Thước đã xem qua hồ sơ đấu thầu của anh, thành thật mà nói, tình huống hiện tại của Chương Bách Ngôn cũng không đủ tiêu chuẩn, quá mạo hiểm... Tuy rằng dự án mấy chục triệu đối với Lục Thị mà nói chỉ là muối bỏ bể, nhưng đây không phải phong cách làm việc của Lục Thước.

Chuyện này khiến anh do dự cả buổi sáng.

Tiểu Lục Hồi uống thuốc xong, yếu ớt muốn Lục Thước ôm, cô bé không chịu uống mật ong chỉ muốn cậu mình ôm một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát lên cánh tay Lục Thước.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top