Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2661: Có dậy một lần!


Diệp Bạch còn đang nghĩ tên, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn ra cửa.

Hoắc Minh Châu và Lục Thước nhẹ bước đi vào.

Lục Thước nhìn em gái, hỏi nhỏ: “Có tỉnh dậy không?”

"Có dậy một lần! Ăn được một chút."

Diệp Bạch đứng dậy nhường cho Hoắc Minh Châu ngồi xuống, Hoắc Minh

Châu lo lắng cả một đêm làm gì có tâm trạng ngồi nữa... Bà vừa áy náy vừa hối hận, nếu không về thành phố B thì Lục U sế không xảy ra chuyện gì rồi.

Bà cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt con gái, thì thâm: cũng không dám nói cho bố nó biết, sợ ông ấy lớn tuổi không chịu nổi! Bố Lục U thương nó nhất, khi Lục U còn nhỏ, ông ấy đã dựng một cái lều màu hồng trong phòng sách cho nó chơi, nếu ông ấy mà biết được thì sẽ đau lòng lắm!”

Nói xong bà ngước lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn Diệp Bạch.

Bà nói: "Diệp Bạch, cảm ơn con!”

Diệp Bạch hơi nghẹn ngào: "Mẹ, việc phải làm mà! Mẹ đừng nói như vậy."

Hoắc Minh Châu cụp mắt cười, không nói thêm gì nữa!

Diệp Bạch rất lưu luyến, nhưng anh cũng biết Lục U sẽ không tha thứ cho mình, càng không chấp nhận anh là chồng của cô... Anh biết tiến biết lùi, vì vậy khàn giọng nói: "Vậy con về trước! Lần sau sẽ tới thăm cô ấy."

Anh sợ mình làm gai mắt người khác, không nán lại thêm mà đi ngay.

Lúc đóng cửa lại...

Diệp Bạch không đi ngay, anh đứng đó thất thần một lúc lâu, cảm thấy rất hận mình... Hận đêm đó mình đã nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

Nếu lúc ấy anh không làm thế thì bây giờ có thể ở bên cạnh Lục U rồi. Sẽ không làm khó cô như bây giờ.

Bên trong phòng bệnh, sau khi Diệp Bạch đi, Hoắc Minh Châu khế thở dài một tiếng.

Bà là mẹ, có người mẹ nào mà không mong con gái có một cuộc hôn nhân hạnh phúc? Cuộc sống của con trai rất mỹ mãn, nhưng con gái lại có đường tình lận đận, bà rất sợ... sợ đến khi Lục Khiêm rời khỏi thế giới này, Lục U vẫn còn lận đận như thế.

Lục Thước đoán được tâm sự của mẹ mình.

Anh đi tới nhẹ nhàng ôm lấy bà, trầm giọng nói: "Mẹ, con cháu tự có phúc của con cháu, hơn nữa... không phải còn có người anh trai là con đây sao? Ngày nào còn có con thì con sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em gái, Tiểu Lục Hồi và đứa bé trong

bụng Lục U, con cũng sẽ nuôi như con ruột."

Nghe anh nói như vậy, Hoắc Minh Châu được an ủi rất nhiều.

Lúc Lục U tỉnh dậy đã gần trưa.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2662: Mà giống yêu hơn


Mẹ con hai người cứ thì thầm nói chuyện mãi.

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Minh Châu đã điều chỉnh giường cao lên.

Lại giúp Lục U rửa mặt rồi đút cho cô một chén cháo thịt nhỏ và một ít đồ bổ dành cho phụ nữ mang thai.

Lục U ăn xong, cảm thấy khỏe hơn nhiều!

Cô có tinh thần hơn, hai mẹ con nói chuyện một hồi, không khỏi lại nói tới Diệp Bạch... Lục U ngẩn người, thành thật nói: "Sau tối hôm qua, về tình về lý con cũng không có cách nào đối xử với anh ấy như trước đây được, nhưng ở bên nhau thì dường như lại hơi miễn cưỡng! Mẹ, con không muốn miễn cưỡng mình."

Hoắc Minh Châu ủng hộ quyết định của cô.

Bà sửa chăn lại cho con gái, nói: "Anh con cũng nói để cho con tự quyết định." Lục U vô cùng cảm kích người nhà mình.

Ngay tại lúc này, Lục Huân cũng tới, chỉ là sau khi đẩy cửa ra, cô hơi giật mình...

Bởi vì không phải chỉ có một mình cô. Lục Huân gặp Chương Bách Ngôn và Tần Dụ trong bệnh viện, hẳn là Tân Dụ đã mang thai nên đến đây để kiểm tra... Không biết nghe được tin Lục U nằm viện từ đâu, nói là qua thăm một chút.

Lục Huân: Thế này thì thăm làm sao!

Không phải họ sắp kết hôn à? Bây giờ lại qua thăm người yêu cũ của chồng mình, trong lòng không cảm thấy khó chịu sao? Vậy mà Chương Bách Ngôn cũng không có vẻ gì là phản đối.

Lục Huân cảm thấy cặp vợ chồng chưa cưới này thật là khó hiểu!

Quả nhiên, khi nhìn thấy Chương Bách Ngôn và Tân Dụ, Lục U rất bất ngờ.

Hoắc Minh Châu chửi thề trong lòng.

Chuyện gì thế này, là chủ ý của ai vậy?

Bầu không khí trong phòng bệnh rất quái dị.

Cuối cùng, Tân Dụ là người mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Lục U, thấy cô không sao là tôi yên tâm rồi! Sáng sớm Bách Ngôn nhận được điện thoại, nói cô xảy ra chuyện nằm trong bệnh viện, tôi và anh ấy đều rất lo lắng, đúng lúc tới bệnh viện nên qua xem một chút."

Cô ấy nói xong thì nhìn về phía Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn đút tay trong túi quần, không lên tiếng.

Tần Dụ cũng không để bụng, cô ấy vẫn ôn hòa nói: "Bách Ngôn, anh nói chuyện với cô ấy một chút đi, em đi lấy giấy xét nghiệm thai."

Tần Dụ vừa định đi, Chương Bách Ngôn đã nắm lấy cổ tay nhỏ của cô ấy lại.

Nhưng Tần Dụ lại nhẹ nhàng thoát ra, cô ấy mỉm cười: "Anh ở lại đi, nói chuyện giải sầu với Lục U, một mình em không sao đâu."

Ánh mắt Chương Bách Ngôn trầm xuống.

'Tần Dụ bước đi rất vội, thậm chí còn có chút chật vật, cô ấy mang thai, còn chuẩn bị kết hôn, nhưng trên người quả thật không nhìn ra chút vui mừng nào, còn gầy đi so với trước đây...

Đi tới cửa, lần đầu tiên cô ấy ốm nghén.

Khó chịu nôn ọe một hồi lâu, Tân Dụ ôm ngực, bắt đâu căm ghét chính mình, rõ ràng chuyện không liên quan đến Lục U, vậy mà cô ấy lại kéo Lục U vào... Cho nên vừa rồi nhất định Chương Bách Ngôn đã tức giận!

Nhưng cô ấy cũng giận, phải nói với ai đây!

Nếu cô ấy sớm biết Chương Bách Ngôn có một thư ký thân cận giống Lục U đến tám phần, nếu cô ấy sớm biết Chương Bách Ngôn đi đến chỗ nào cũng dẫn theo thư ký kia, nếu cô ấy sớm biết họ đã có thỏa thuận, cô ấy nhất định sẽ không kết hôn hay thậm chí là mang thai con của anh.

Thỏa thuận gì chứ!

Không phải bao nuôi, nhưng cũng không khác lắm...

Thư ký kia đã ký hợp đồng dài hạn, cô ta không được kết hôn, cũng không được yêu, thậm chí còn không được qua lại với người khác giới. Chương Bách Ngôn cũng chu cấp cho cô ta một căn nhà trị giá hai mươi triệu tệ, còn có năm triệu tiền lương hàng năm.

Có khác biệt gì với đàn ông nuôi phụ nữ đâu?

Nghe nói Chương Bách Ngôn sẽ không qua đêm ở đó, nhưng thỉnh thoảng họ sẽ ăn một bữa cơm riêng... Hoặc là đi du lịch.

Loại quan hệ này không phải bao nuôi...

Mà giống yêu hơn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2663: Vậy thì hôm nay em đang làm gì?


Chương Bách Ngôn cau mày: "Việc này không liên quan gì đến Lục U!"

Tần Dụ cười tự giều: "Em biết, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy! Chương Bách Ngôn, em còn chưa đến độ không phân biệt thị phi đến mức áp đặt vấn đề của chúng ta lên Lục U."

"Vậy thì hôm nay em đang làm gì?”

Chương Bách Ngôn không thay đổi sắc mặt mà hỏi cô, ánh mắt họ chạm nhau trong gương.

Tân Dụ thoáng hoảng hốt. Anh hỏi cô đang làm gì, thực ra một cô gái làm ầm ï như vậy chỉ vì muốn có một kết quả. Hoặc là anh hoàn toàn cắt đứt với thư ký nữ kia, hoặc là anh giúp cô

hạ quyết tâm, đám cưới của bọn họ bị hủy bỏ.

Cả hai im lặng hồi lâu, Chương Bách Ngôn lạnh nhạt nói: "Rời khỏi bệnh viện trước rồi nói sau."

Anh nắm lấy tay cô, nhưng cô không nhúc nhích.

Chương Bách Ngôn biết cô muốn có một câu trả lời. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong gương một lúc, sau đó tháo đồng hồ, mở vòi nước rồi bắt đầu rửa tay.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên.

Giọng Chương Bách Ngôn hơi trầm, anh trầm giọng nói: “Thư ký Lý đã tồn tại trước khi chúng ta gặp nhau. Đúng, anh thừa nhận rằng khi ký hợp đồng anh có ý định đó, nhưng anh và cô ấy chưa từng phát sinh quan hệ. Anh cũng chưa từng có tiếp xúc thân thể với cô ấy, chỉ đơn thuần là... trả tiền mua tình cảm mà thôi! Về việc đi du lịch Nhật Bản cùng nhau thì càng không có chuyện đó. Kể từ chúng ta quen biết, anh và cô ấy chưa từng có liên lạc cá nhân. Tháng trước đi Nhật Bản, vì thư ký Tống có việc nên thư ký Lý mới thay thế."

€ó lẽ là đuối lý, khi đàn ông xử lý luôn sẽ thấy chột dạ.

Chương Bách Ngôn cuối cùng hạ thấp tư thái.

Anh thấp giọng nói: "Nếu em không muốn gặp cô ấy, anh sẽ chuyển cô ấy ra khỏi Tổng công ty và đưa cô ấy đến chi nhánh nước ngoài. Sau này sẽ không bao giờ đưa cô ấy về nữa."

Anh cho rằng Tân Dụ sẽ hài lòng với kết quả này.

'Tần Dụ ngơ ngác lắng nghe.

Quả thực, kết quả này là một kết quả khiến những người trong giới này của họ hài lòng... Nếu đòi hỏi nhiều hơn nữa thì tức là tham lam!

Nhưng những ngày trước đó, cô còn tưởng rằng Chương Bách Ngôn có hơi thích cô.

Nếu thích thì như vậy không đủ.

Nhưng Tần Dụ lại không thốt nên lời. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngay cả cái bóng của Lục U cô cũng chẳng so được, cô có tư cách gì mà yêu đương với Chương Bách Ngôn... Khi lý trí quay trở về, nghĩ lại chỉ cảm thấy thật nực cười.

Về đám cưới, cô sẽ không hủy bỏ.

Cứ vậy đi!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2664: Bởi vì cô không có phụ huynh


Chương Bách Ngôn dừng lại một chút, sau đó cất bước rời đi.

Sau khi anh rời đi, Tân Dụ cười khổ. Thực ra cô biết rất rõ lời hứa của đàn ông giống như tiếng xì hơi trong không khí, lâu ngày sẽ tan biến, nhưng sao bây giờ cô lại bằng lòng tin anh!

Có lẽ là không muốn cãi nhau nữa cũng nên!

€ó lẽ cô đã ngầm đồng ý, nói những lời này chỉ là nói cho mình nghe mà thôi.

Cô không còn ôm nhiều kỳ vọng với Chương Bách Ngôn nữa, trở nên bao dung và rộng lượng hơn. Cho dù sau này có tin đồn gì về anh, cô nghĩ mình sẽ có thể chịu đựng được... Cô chỉ đang tìm một người chồng hợp pháp cho đứa trẻ trong bụng mà thôi.

Chương Bách Ngôn nói đúng, cô thực tế hơn Lục U ở điểm này rất nhiều.

Bởi vì cô không có phụ huynh như Lục U.

Từ nhỏ, mỗi lần Tân Dụ muốn hành xử theo cảm tính đều phải trả giá đắt.

Theo thời gian đã hình thành tính khí mềm mỏng như bây giờ.

Cô đứng trong phòng tắm một lúc rồi ra ngoài, không về nhà mà lại đi đến phòng bệnh của Lục U.

Cô trịnh trọng xin lỗi Lục U vì đã làm phiền cô ấy vì chuyện của mình với Chương Bách Ngôn.

Chuyện của bọn họ, Lục U không tiện lắm miệng. Cô ấy cũng có thể nhìn ra Tân Dụ đang buồn, mà cô ấy cũng đã nghe chị dâu lén nói về mấy tin đồn của Chương Bách Ngôn... Song những chuyện này, cô ấy cũng chỉ có thể nghe thôi.

Cô ấy không thể giúp được Tần Dụ, dù chỉ nói nhiều thêm một câu cũng là đang làm tổn thương Tần Dụ.

Lục U nói với cô vài lời rồi nhờ Hoắc Minh Châu tiễn cô.

Hoắc Minh Châu tiễn người đi, chẳng mấy chốc đã quay về.

Hai mẹ con im lặng một lúc, Hoắc Minh Châu lên tiếng trước. Bà thở dài nói: “Cô Tần xuất thân từ một gia đình trí thức, bố mẹ rất bảo thủ, hiện giờ cô ấy đang mang thai đứa con của Chương Bách Ngôn, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này rất khó khăn! Sự lựa chọn hiện tại của cô ấy có lẽ là kết quả của sự nhẫn nại."

Lục U sao có thể không biết điều này?

Cô cảm thấy đáng tiếc cho Tần Dụ, với điều kiện tốt của Tân Dụ, lẽ ra phải có một kết cục tốt đẹp mới phải. Nhưng cô lại nghĩ, chốn về không phải là thứ mà điều kiện tốt hay xấu có thể quyết định được, cũng giống như cô khi ấy cũng có một hành trình tình yêu gập ghềnh.

Đang suy nghĩ, Diệp Bạch đẩy cửa đi vào.

Anh về nhà, tắm rửa thay quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhưng trên mặt vẫn mang theo nét mệt mỏi.

Anh đóng cửa lại, nhìn Lục U.

"Dù thế nào thì mấy ngày nằm viện cứ để anh chăm sóc em."

Hoắc Minh Châu kiếm cớ đi ra ngoài.

Diệp Bạch đặt đồ ăn do chính mình làm lên chiếc bàn ăn nhỏ, ngồi cạnh Lục U, nhẹ giọng nói: “Lúc tới đây anh đã nhìn thấy Tân Dụ, cô ta cãi nhau với Chương

Bách Ngôn à?”

Trong giới kinh doanh, Diệp Bạch không thể không nghe đến những vụ bê bối của Chương Bách Ngôn.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2665: Vậy tôi sẽ tự mình phát triển!


Lúc nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn của Lục U bình tĩnh, lúc này cô lại có phần yếu đuối, trông rất hấp dẫn.

Diệp Bạch rất muốn ôm cô. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ của họ, anh vẫn chịu đựng.

Anh thấp giọng hỏi cô: "Lục U, còn chúng ta thì sao? Chúng ta có khả năng không?”

Sau đêm hôm trước, mối quan hệ của họ rõ ràng đã dịu bớt.

Lục U cúi đầu uống cháo thịt, uống mấy ngụm rồi hỏi ngược lại: 'Diệp Bạch, anh muốn có khả năng gì?"

Diệp Bạch trầm mặc hồi lâu.

Rồi anh nở một nụ cười rất khẽ.

Đúng vậy, anh còn muốn khả năng gì nữa?

Hiện tại bọn họ có thể nói một hai câu là đã rất tốt rồi, anh nên thấy hài lòng...

Khi Lục U đang uống cháo, Diệp Bạch ngồi trên sô pha gần đó, dùng điện thoại di động xử lý công việc. Tháng năm, công ty có rất nhiều việc, vả lại cách đây không lâu ở thành phố C đã tích lũy thêm không ít. Đây là khoảng thời gian bận rộn, nhưng anh vẫn sẵn sàng ở cùng Lục U.

Tối nằm dưới đất cũng không sao!

Lục U uống hết nửa bát cháo, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, chúng ta có thể cùng nhau nuôi con! Lúc rảnh rỗi anh có thể gặp Tiểu Lục Hồi, đứa trong bụng cũng vậy. Anh muốn gặp thì mỗi tuần có thể đón về ở hai ngày.”

Diệp Bạch hơi sửng sốt.

Một lúc lâu sau, anh mới nhìn cô, khẽ hỏi: "Lục U, đây là báo đáp của em phải không? Việc anh làm không phải muốn sự báo đáp, mà vì..."

Biểu cảm Lục U hờ hững: “Nếu không muốn quyền thăm nom thì anh có thể từ bỏ.”

"Anh muốn!"

Giọng Diệp Bạch hơi khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh biết Lục U đưa ra quyết định này khó khăn đến mức nào, thốt ra khỏi miệng khó khăn đến đâu. Cô từng nói với anh rằng bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, cũng sẽ không bao giờ để anh gặp bọn trẻ.

Anh nhịn không được lặp lại lần nữa: 'Lục U, anh muốn!"

Lục U quay mặt về hướng cửa sổ.

Trên thực tế, đúng là cô đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra quyết định này.

Không phải cô tha thứ cho Diệp Bạch mà là buông bỏ.

Cho nên bọn họ chung đụng với nhau như những người yêu cũ đi!

Lục U nằm viện, Diệp Bạch thường xuyên tới chăm sóc.

Họ thản nhiên chung đụng, không nồng nhiệt lắm, có cảm giác đúng mực mà xa lạ.

Diệp Bạch cho rằng nụ hôn ngày hôm đó nhất định là ngoài ý muốn.

Lục U chắc hẳn không nhớ.

Anh không có gì để phàn nàn, anh sẽ tản bộ cùng Lục U, sẽ đi khám thai cùng Lục U... Sau đó, anh đề nghị vài ngày nữa sẽ đưa Tiểu Lục Hồi trở lại thành phố B, Lục U đã đồng ý.

Diệp Bạch cảm thấy cuộc sống của mình kỳ thật cũng không tệ.

Vào ngày hai mươi tháng năm, anh còn cố ý mua một bó hoa bách hợp, nói là để thanh lọc không khí.

Anh thậm chí không dám mua hoa hồng vì sợ cô chán ghét. Lục U không nói gì.

Cô dựa vào đầu giường đọc hết đoạn kết của "Ba chú gấu con", Diệp Bạch nhìn thấy thì tối sầm mắt: "Cái kết là BE?"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2666: Em lo lắng cho cậu ta lắm sao?


Lục U sửng sốt hồi lâu.

Lục Huân bổ sung: "Giờ người đã nhập viện! Chuyện này ầm ï lắm, đám cưới không thể tiến hành được! Chỉ là không biết Tân Dụ có thể tiếp nhận hay không thôi."

Cô ấy sợ Lục U suy nghĩ nhiều nên nói thêm: "Để xem Chương Bách Ngôn giải quyết thế nào đi!"

Lục U miễn cưỡng nở nụ cười.

Cô không nói gì, Diệp Bạch ở bên cạnh cô càng không thể nói gì. Thật sự không tiện lắm miệng.

Vì chuyện của Chương Bách Ngôn mà phòng bệnh trở nên im lặng, mọi người đều có chút lo lắng, nhưng ai cũng không tiện thảo luận vấn đề này.

Mãi đến trưa mới nhìn thấy tin tức đầu tiên trên Internet.

Cô gái đó có thể không bao giờ đi lại được nữa và phải ngồi trên xe lăn suốt đời... Mẹ của cô gái khóc đến mức chết đi sống lại, đến tập đoàn Chương Ưu muốn nhảy lầu nhưng cuối cùng đã bị ngăn lại...

Lục U không khỏi thở dài khi nhìn thấy tin tức.

Lúc ăn cơm, Diệp Bạch đang định đi thì đột nhiên thấp giọng hỏi cô: "Em lo lắng cho cậu ta lắm sao?”

Lục U sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của anh.

Gô cúi đầu tiếp tục uống canh, giọng nói thờ ơ: “Diệp Bạch, tôi không có ý định này! Hơn nữa, cho dù tôi có ý định này thì cũng không cần phải báo cáo với anh. Bây giờ chúng ta không có quan hệ gì."

Diệp Bạch không giận mà ngược lại còn cười.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, cười khẽ, hùa theo cô: "Đúng vậy! Hiện tại chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa, anh cũng không có quyền hỏi đến chuyện của em."

Câu này nghe chẳng có vấn đề gì nhưng lại lộ ra cảm giác vô cùng thân mật.

Lục U:...

Diệp Bạch rời đi, Lục Huân ngồi đối diện nhấp một ngụm canh, cô ấy nói: "Lão Bạch bây giờ thật hèn mọn nhai"

Lục U cụp mắt xuống: "Anh ấy là do không có cách nào khác!"

Lục Huân trịnh trọng gật đầu: “Nên để anh ấy chịu khổ nhiều một chút!”

Phòng bệnh VỊP của bệnh viện.

Mặc dù cô gái tên Lý Nhàn đã nhận được nguồn lực y tế tốt nhất nhưng đôi chân của cô ta vẫn không thể cứu được. Mặc dù mẹ Lý đến từ một thành phố nhỏ nhưng lại rất hiểu biết.

Tập đoàn Chương Ưu ngay lập tức tổ chức cuộc họp nội bộ để giải quyết khủng hoảng này.

Sau khi thảo luận, giải pháp quan hệ công chúng tốt nhất là để bà Chương Tân Dụ đứng ra, tỏ thái độ sẽ cùng tiến cùng lùi với chồng, gánh chịu sóng gió lần này, đồng thời cũng tuyên bố mối quan hệ giữa Tổng Giám đốc Chương và cô Lý đã kết thúc trước khi kết hôn... Bọn họ đã chia tay từ lâu.

Cách quan hệ công chúng này là tốt nhất cho lợi ích của tập đoàn.

Song đối với Tân Dụ mà nói, đó lại là tàn nhẫn nhất.

Cô mới kết hôn và đang mang thai, đối mặt với sự lừa dối của chồng mà vẫn phải dọn dẹp mớ hỗn độn của anh ta! Thật đáng buồn cho một người phụ nữ!

Chương Bách Ngôn từ công ty về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2667: Đàn ông đều giống nhau nhỉ!


Cơ thể Chương Bách Ngôn thả lỏng một chút, dựa vào trên ghế sô pha mềm mại, xoa xoa lông mày, phiền muộn nói: "Từ nay về sau sẽ phải ngồi xe lăn! Mẹ cô ấy còn đang ở bệnh viện làm ầm ï, Tân Dụ..."

“Anh muốn tôi ra mặt làm quan hệ công chúng cho anh đúng không!"

Giọng Tần Dụ rất nhẹ, lại mang theo chút giễu cợt: "Chương Bách Ngôn, việc này là chính anh gây ra! Đúng, đúng là anh ký kết hợp đồng biến thái này với cô †a trước khi kết hôn, nhưng nếu anh xử lý xong chuyện này trước khi kết hôn thì sẽ không có vấn đề gì cả! Nhưng anh lại không, cho đến khi tôi phát hiện ra sự †ồn tại của người này thì anh mới nghĩ đến việc đưa cô ta ra nước ngoài. Chương Bách Ngôn, anh chẳng thiếu chút tiền vé máy bay này... Đến khi một ngày anh cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta thật nhàm chán, đúng lúc anh lại đi công tác, anh sẽ nhớ rằng có một cô gái yếu đuối và ngoan ngoãn như vậy đang đợi anh, anh sẽ thuận tiện ghé qua thăm cô ta, sau đó có thể bí mật đưa cô ta về nước. Tôi đoán vậy có đúng không?”

“Tân Dụ!" Chương Bách Ngôn tức giận, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.

Tần Dụ cười rất nhạt.

"Chương Bách Ngôn, vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi làm quan hệ công chúng cho anh? Chỉ vì chúng ta đã kết hôn sao? Chẳng lẽ tôi cưới anh chỉ là để giúp anh giải quyết những chuyện lộn xộn này sao?"

Cô dừng một chút: “Tôi nghĩ anh đáng bị như vậy, hơn nữa cô ta cũng không vô tội.

Trước đây, bọn họ còn có phần tôn trọng nhau như khách.

Nhưng kể từ sự việc lần trước ở bệnh viện, họ đã mất kiên nhẫn với nhau, thậm chí còn cảm thấy diện mạo đối phương dữ tợn. Nếu không có đứa trẻ này, cuộc hôn nhân này quả thực sẽ không thành.

Cả hai vợ chồng im lặng một lúc lâu.

Chương Bách Ngôn đứng dậy, dường như đang chuẩn bị rời đi.

Tân Dụ lên tiếng: "Tôi có thể ra mặt, nhưng tôi có điều kiện."

Chương Bách Ngôn dừng lại.

Tần Dụ không nhìn anh, vẫn nhìn cảnh vật bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Chương Bách Ngôn, tôi muốn anh đảm bảo, sau này dù anh có bao nhiêu đứa con riêng hay có con với bao nhiêu phụ nữ, tôi muốn đứa bé trong bụng tôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Chương Ưu! Bản thân nó sở hữu ít nhất 51% cổ phần công ty."

Chương Bách Ngôn khẽ cau mày: "Em không cảm thấy rất quá đáng sao?"

Tần Dụ nhẹ nhàng cười: "Nếu anh cảm thấy quá đáng thì tôi cũng không ép buộc!"

Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị xuống lầu ăn.

Chương Bách Ngôn nắm lấy tay cô.

Tân Dụ giấy giụa một chút nhưng không được, cô quay lại nhìn anh.

Chương Bách Ngôn dùng sức kéo cô đến cạnh mình từng chút một, kéo vào. lòng mình... Anh để cơ thể cô dán sát vào mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. Lời anh nói cũng mềm mại đến không ngờ. Anh nói: "Tân Dụ, em khác với những gì anh từng thấy trước đây!"

Tân Dụ ngẩng đầu, trên khuôn mặt mềm mại mang theo nụ cười lạnh lùng.

"Chương Bách Ngôn, anh còn cầm thú hơn tôi tưởng!"

“Cầm thú mà em còn thích anh?”

Chương Bách Ngôn vừa nói vừa chạm vào cơ thể cô. Hôm nay là tân hôn, bọn họ làm chuyện vợ chồng là điều rất bình thường.

Tân Dụ đương nhiên không muốn.

Ngoài việc mang thai, cô càng chán ghét mối quan hệ của anh và Lý Nhàn, chỉ nghĩ đến những việc họ đã làm cùng nhau cũng khiến cô phát tởm.

Nhưng nếu một người đàn ông đã nhất quyết muốn thì người phụ nữ sao có thể từ chối, cô còn sợ làm tổn thương đứa bé.

Vì thế ỡm ờ mà làm một lần trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất. Chương Bách Ngôn tóm lại vẫn cố ky Tân Dụ đang mang thai, không dám đè bụng cô nên để cô lên người mình.

Buộc cô phải chủ động chấp nhận chính mình...

Mồ hôi rơi như mưa.

Trong sự chiếm hữu nông sâu ấy, Tân Dụ không còn kiềm chế được nữa, căn vào vai anh... máu chảy ra, cô khó chịu gọi tên anh.

Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn... Cô muốn khắc tên anh vào máu thịt của mình. Cô đưa ra yêu cầu quá đáng chính là khiến anh chán ghét cô, vì cô không còn muốn tình cảm của anh nữa. Tình cảm của Chương Bách Ngôn bẩn thỉu như thế, hoàn toàn không xứng với sự yêu thích của cô.

Xong việc.

Chương Bách Ngôn ôm cô thở dốc, người giúp việc bên ngoài do dự một lúc. lâu rồi gõ cửa lần nữa.

"Ông bà chủ, ăn cơm bây giờ ạ?" Chương Bách Ngôn bình tĩnh lại một lúc, thấp giọng nói: "Nửa giờ sau đi."

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chắc hẳn người giúp việc đã xuống lầu!

Chương Bách Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình. Có lẽ là đã phát tiết, tính tình của người đàn ông khá hơn rất nhiều, anh nhỏ giọng nói: “Tập đoàn Chương Ưu đương nhiên sẽ do con của chúng ta thừa kế, điều này em không cần phải nói."

Thân thể Tần Dụ trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.

Cô tựa vào vai anh, giọng đờ đẫn nói biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì! Phụ nữ sinh con không dễ dàng, dù sao cũng phải mưu toan chút gì đó cho nó.”

Tâm tư động tình của Chương Bách Ngôn nhạt đi một chút.

Anh ôm eo cô, muốn bế cô vào phòng tắm để tắm rửa, nhưng khi chạm vào eo cô lại không nhịn được mà cúi đầu nói vào tai cô: “Mang thai hai tháng mà eo. vẫn gầy như vậy, căn bản không nhìn ra được."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2668: Trong lúc nhất thời


Tân Dụ không chịu làm thêm lần nữa.

Cô đẩy Chương Bách Ngôn ra, thấp giọng nói: "Em đang mang thai. Trong thời gian mang thai nên ít làm chuyện vợ chồng vẫn tốt hơn."

Trong lúc nhất thời, Chương Bách Ngôn cảm thấy buồn chán nhạt nhẽo.

Trong khi cô cẩn thận tẩy rửa, anh cũng rửa sơ qua rồi ra sân thượng hút thuốc.

Một làn sương mỏng phả ra, chẳng mấy chốc đã bị gió đêm xé nát...

Chương Bách Ngôn ngồi trong gió đêm, suy nghĩ về những chuyện phải giải quyết, nghĩ về Lý Nhàn, nghĩ về Lục U, cũng nghĩ về Tần Dụ.

Thực ra, mối quan hệ giữa anh và Tân Dụ ngay từ đầu rất tốt. Cô không phải là sự tạm bợ của anh, mà là người vợ lý tưởng của anh.

Ngoan ngoãn và hiểu chuyện, biết lo cho tình hình chung.

Khi ở bên cô, anh quả thực rất ít liên lạc với Lý Nhàn, nhưng anh cũng không xử lý Lý Nhàn một cách thoả đáng, vì anh không đủ yêu Tần Dụ.

Sau sự việc này, anh cũng biết giữa anh và Tân Dụ gân như không có tình cảm.

Một người chồng không chung thủy. Một người vợ nản lòng thoái chí.

Những gì còn lại có lẽ chỉ là một cuộc hôn nhân kính trọng nhau như khách, duy trì một mối quan hệ vì con cái.

Đương nhiên, Chương Bách Ngôn cũng có thể dùng hết thủ đoạn của đàn ông để dỗ dành Tần Dụ.

Nhưng anh lười làm.

Có lẽ vì không yêu nên không quan tâm dù cuộc hôn nhân sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Tân Dụ từ phòng tắm đi ra.

Tâm trạng cô không tốt, không muốn xuống lầu ăn cơm nên bảo người giúp việc mang đồ ăn lên lầu... Chương Bách Ngôn dập thuốc lá, ăn cùng cô.

Đây là đêm tân hôn của họ, nhưng lại trôi qua trong sự im lặng.

Ăn cơm tối xong thì vội vã đi ngủ. Lúc ngủ, hai người nằm trên cùng một giường, không nói một lời nào, dù là những đối thoại thông thường giữa vợ chồng cũng không có.

Chương Bách Ngôn nằm xuống. Anh không ngủ được, trở mình mấy lần.

Trong bóng tối, Tân Dụ mở miệng: "Ngày mai em sẽ phối hợp làm quan hệ công chúng với anh. Đi ngủ đi, anh như vậy làm em với con đều không ngủ được."

Chương Bách Ngôn nghiêng người nhìn cô.

Tân Dụ quay lưng về phía anh, không nói gì nữa, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.

Chương Bách Ngôn nhìn cô hồi lâu, cảm thấy chán nản, xoay người ngồi dậy nói: "Anh đến phòng khách ngủ!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2669: Anh đi tới


Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt có phần khó xử và chán nản... Nhưng chính trong một gia đình như vậy, cô mới không thể lựa chọn cuộc sống như mình mong muốn.

Chương Bách Ngôn nhìn cô chằm chằm.

Anh đi tới, cầm lấy điện thoại di động trong tay cô nói với bố Tần ở bên kia, giọng điệu khá cung kính: “Bố đừng lo, chuyện này con sẽ giải quyết! Đúng vậy, Tần Dụ đã bình tĩnh lại, vợ chồng chúng con sẽ cùng tiến cùng lùi... Vâng, con sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện lần trước bố nói với con, sẽ không để bố chờ quá lâu!"

Đầu dây bên kia, bố Tân lại nói điều gì đó. Chương Bách Ngôn cúp điện thoại...

Tần Dụ là phụ nữ, phụ nữ thì sẽ luôn nhạy cảm. Cô hỏi anh: "Bố em nhờ anh làm chuyện gì?"

Chương Bách Ngôn trả lại điện thoại cho cô.

Đôi mắt đen của anh nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tân Dụ, đôi khi biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Anh giấu em chuyện của Lý Nhàn là sai, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình với cô ấy sau khi kết hôn... Còn bố em, anh nghĩ trong giới thượng lưu này, người đàn ông nào cũng có thể có một câu chuyện, hoặc có lẽ mẹ em không biết, hoặc có thể mẹ em biết nhưng không muốn đâm thủng tầng giấy cửa sổ đó. Dù sao nhà họ Tân là gia đình trí thức, không thể để mất danh dự được.”

Nói xong, anh bước vào phòng thay đồ.

Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên anh không thể trông chờ vợ mới cưới sế sắp xếp cuộc sống thường ngày cho mình. Chương Bách Ngôn mở tủ lấy ra bộ quần áo mình muốn mặc, nhưng vừa mặc quần vào thì Tân Dụ từ bên ngoài đi vào.

Sắc mặt cô hơi tái nhợt.

Sau khi đi vào, cô đóng cửa lại, đứng sau khung cửa nhìn anh chằm chằm, nhẹ nhàng hỏi: "Bố em đang giấu em điều gì? Ông ấy nhờ anh giúp gì?"

Chương Bách Ngôn mặc áo vào.

Lúc cài cúc áo, anh suy nghĩ một chút rồi nói với cô: “Em phải chuẩn bị tinh thần. Tân Dụ, bố em... kỳ thực có một đứa con riêng, năm nay mới tám tuổi, không thể tiếp tục trì hoãn việc học tiểu học nữa. Ông ấy nhờ anh tìm quan hệ để cho đứa bé một thân phận, dù trong chuyện này ông ấy cũng phải cho mẹ em mấy phần thể diện."

Con riêng tám tuổi!

Cô có một cậu em trai mới tám tuổi...

Tần Dụ sao có thể chịu đả kích như vậy, cô cảm thấy thật hoang đường. Một người đàn ông chính trực như bố cô vậy mà lại nuôi phụ nữ và sinh con ở bên

ngoài.

Chương Bách Ngôn không nói với cô rằng người phụ nữ đó còn nhỏ hơn Tân Dụ hai tuổi.

Lông chưa mọc đủ mà đã chạy theo bố Tần rồi.

Anh đã từng nhìn thấy người này, dịu dàng như nước, dáng vẻ như em gái nhà bên, rất ngoan ngoãn nghe lời... Cô ta luôn đi bên cạnh bố Tần Dụ không nói một lời, bộ dạng coi đàn ông là trời.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2670: Nói rất đau!


Tân Dụ nói rồi buồn nôn.

Thế giới của cô trong nửa đầu cuộc đời rất sạch sẽ, bỗng chốc thế giới sụp đổ.

Người đàn ông cô thích ký một hợp đồng hoang đường như vậy với thư ký. Bố cô hóa ra là một kẻ ngụy quân tử thích ra vẻ đứng đắn. Những ngày được cho là đi công tác đều là lúc quấn quýt với phụ nữ trẻ tuổi, thậm chí còn sinh con!

Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói: "Người phụ nữ đó đã từng là học trò của ông ấy."

Tân Dụ chạy ra ngoài.

Cô chạy đến bồn rửa trong phòng tắm, nôn ói dữ dội, điên cưồng nôn khan, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cô cảm thấy ghê tởm.

Chương Bách Ngôn đi đến phía sau cô, cô ngước mắt nhìn anh trong gương, anh bình tĩnh nói: "Tốt nhất đừng nói với mẹ em, có thể bà ấy không biết chuyện này!"

Sắc mặt Tần Dụ tái nhợt, môi run run...

Cô bám chặt vào bồn rửa để không bị ngã, dù thế giới của cô đã sụp đổ từ lâu nhưng cô vẫn không muốn ngã xuống trước mặt Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn biết cô đang nghĩ gì, anh nói nhỏ: "Tần Dụ, anh khác với bố eml"

Tân Dụ nở nụ cười hoảng hốt.

Cô lẩm bẩm: "Có gì khác chứ? Nếu khác thì tại sao Lý Nhàn lại nghĩ luẩn quẩn mà nhảy lầu?”

Nếu anh chưa từng hứa hẹn gì, hoặc không có hành vi có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung, thì làm sao một cô gái lại có thể có những suy nghĩ điên rồ như vậy về một người đàn ông đã có gia đình, làm sao có thể lấy cái chết ép anh chỉ vì muốn làm người yêu của anh?

Trong thời gian bọn họ ký hợp đồng, thời điểm Chương Bách Ngôn không có phụ nữ giải tỏa ham muốn, cô không tin rằng họ chưa từng chạm vào nhau khi ở riêng...

Cổ họng Tần Dụ nghẹn lại, khàn khàn nói: "Anh dám nói anh chưa từng chạm vào cô ta không? Anh có dám nói anh chưa từng có quan hệ thể xác với cô ta không?”

Chương Bách Ngôn không lên tiếng.

Im lặng đôi khi là ngầm thừa nhận...

Đúng, nó thực sự đã xảy ra!

Mặc dù anh chưa bao giờ phát sinh quan hệ với Lý Nhàn, nhưng thỉnh thoảng khi đi xã giao, cô ta cũng từng hầu hạ anh... Đêm đó, anh nửa say nửa

tỉnh, mắt vẫn mở.

Cô gái trẻ quỳ xuống trước mặt anh, cẩn thận cởi khóa quần của anh.

Khi bị cầm lấy, anh không kiềm chế được, mặc cho cô ta phục vụ mình, mặc cho cô ta cúi đầu nhỏ xinh xuống phục vụ anh.

Trong những ngày đó, anh từng đắm chìm một thời gian.

Anh chưa bao giờ đưa Lý Nhàn về nhà, mỗi lần đi xã giao về đều làm trên xe. Cô quỳ trên đệm xe và ngoan ngoãn phục vụ anh. Những đêm đó giữa họ đã trở thành sự thấu hiểu ngầm.

Lần nào anh cũng muốn kết thúc, song anh lại chẳng thể cưỡng lại đôi mắt †o ngấn nước đó. Những gì anh không nhận được từ Lục U đều đã nhận được từ Lý Nhàn...

Cho đến một lần, cô ta cầu xin anh ôm cô ta. Cô ta nói cô ta muốn thực sự trở thành người phụ nữ của anh.

Chương Bách Ngôn đã cân nhắc, nhưng anh còn chưa cân nhắc xong thì Tần Dụ xuất hiện...

Sau khi thân thiết với Tân Dụ, anh gần như cắt đứt với Lý Nhàn.

Là gần như...

Sau này lại có một lần say rượu, anh vẫn để cô ta hầu hạ trong xe, thời gian đó là lúc Diệp Bạch và Lục U đang ở bên nhau, là trước Tết thì phải. Sau khi cô gái phục vụ hầu hạ xong, trong lúc hoảng hốt anh còn tưởng mình đã nhìn thấy Lục U.

Đêm đó, tài xế đỗ xe bên bờ sông. Sau đó rời đi trước!

Chương Bách Ngôn kéo cô gái dậy, cởi tất của cô ta, để cô ta quấn quanh eo mình.

Anh cọ xát cô ta một lúc lâu.

Cô ta run rẩy khóc nói với anh: "Không sao đâu! Xin anh... em không chịu nổi nữa... em muốn..."

Sau đó, cô ta vừa khóc vừa nháo trên người anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2671: Cô đã kết hôn với Chương Bách Ngôn


Tần Dụ hỏi xong.

Chương Bách Ngôn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Coi là vậy đi!" Tân Dụ sửng sốt.

Đáp án thực ra không khó đoán, nếu không phải bọn họ tiến hành đến trình độ thể xác thì cô gái đó đã không nhảy lầu.

Cô ta thích Chương Bách Ngôn không chỉ vì tiền.

Sự thật này khiến Tân Dụ càng thêm buồn nôn.

Cô đã kết hôn với Chương Bách Ngôn, cô là bà Chương danh chính ngôn thuận. Nhưng trên thực tế, ở thời điểm cô không biết, Chương Bách Ngôn và người khác suýt chút nữa đã trở thành vợ chồng, điều buồn cười là bây giờ cô mới biết điều đó.

Trước đây, cô còn tưởng rằng bọn họ rất trong sáng.

Đúng là nực cười.

Hơn nữa, Chương Bách Ngôn còn làm chuyện lừa dối cô thay bố cô, cô thực. sự càng cảm thấy ghê tởm hơn. Chỉ có đàn ông mới có thể đồng cảm với đàn ông!

Ngắn ngủn hai ngày, tam quan* của Tần Dụ tan vỡ hết lần này đến lần khác.

*Là thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.

Lúc này cô hoàn toàn kiệt sức, cố gắng bám chặt vào bồn rửa tay mới không bị ngã.

Chương Bách Ngôn muốn đỡ cô.

Lại bị Tân Dụ cự tuyệt. Tân Dụ ôm bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương...

Đôi mắt đỏ hoe, mặt hơi sưng.

Làm gì có dáng vẻ của cô dâu mới cưới?

Bây giờ, cô gần như đã quên mất cảm giác khi mình yêu Chương Bách Ngôn, cô chỉ nhớ sự bàng hoàng và bối rối trên khuôn mặt anh sau khi Lý Nhàn nhảy lầu... Thực ra cô biết anh không phải là một tên đàn ông cặn bã như vậy.

Sở dĩ anh như vậy là vì anh từng nuôi Lý Nhàn, vì trái tim đã chết.

Anh không yêu cô, cũng chẳng định yêu cô nên người đó mới xuất hiện.

Phải mất một lúc lâu, Tân Dụ nhìn chồng mình trong gương, nhẹ nhàng nói: "Anh đừng lo, em sẽ giúp anh giải quyết quan hệ công chúng nguy hiểm này, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ký một hợp đồng hôn nhân."

Giọng nói của Tân Dụ mềm mại mà quyến rũ.

Nhưng nghe thật đáng buồn!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2672: Đây là ước mơ của rất nhiều người trong cuộc đời này


Xe dừng ở tầng dưới của tập đoàn Bách Ưu, đang lúc chuẩn bị xuống xe, Tân Dụ đột nhiên nói: "Thật ra tên của tập đoàn Bách Ưu là sự kết hợp của Chương. Bách Ngôn và Lục U nhỉ. Lúc đó khi sáng lập tập đoàn này, anh đang nhớ cô ấy đúng không? Chương Bách Ngôn, anh đã thích cô ấy như vậy, anh có thể giữ cô ấy trong tim cả đời, em thực sự không bận tâm. Nhưng... anh lại dùng cách như:

vậy để huỷ diệt sự yêu thích của em."

Khi tình yêu của cô trở nên không đáng một đồng, cô dùng tình yêu này để kiếm lấy tương lai cho đứa con trong bụng mình.

Tân Dụ từ chủ nghĩa lãng mạn đến hiện thực chỉ trong hai ngày.

Chương Bách Ngôn không phủ nhận.

Anh nhẹ nhàng nói xin lỗi với cô, đôi mắt Tân Dụ nóng bừng nhưng vẫn không khóc... Khóc cái gì chứ? Đứa con trong bụng cô sắp có 51% quyền thừa kế cổ phần, trị giá hàng trăm tỷ. Người làm mẹ như cô cũng quý nhờ con, còn gì nữa mà buồn phiền.

Đây là ước mơ của rất nhiều người trong cuộc đời này.

Có điều đó không phải giấc mơ của Tần Dụ, cô cảm thấy mình thật đáng thương.

Khi bọn họ đến phòng họp, luật sư đã đến từ lâu, chuẩn bị tài liệu theo lời dặn dò của Chương Bách Ngôn. Ngoài dự đoán của Tân Dụ, quyền thừa kế Bách Ưu... Nói thẳng ra, di chúc của Chương Bách Ngôn được chia thành ba phần.

Đứa con hợp pháp của bọn họ chiếm 51%.

Lục Hồi, con của Lục U, chiếm 30%.

19% còn lại được Chương Bách Ngôn để lại cho Tân Dụ, vợ hợp pháp của anh.

Tần Dụ lẳng lặng nhìn.

Cô biết đây là Chương Bách Ngôn đền bù cho cô, bởi vì anh không thể yêu cô, vì ngày cưới đã xảy ra chuyện như vậy, sau này có thể anh sẽ phải dây dưa với người tên Lý Nhàn đó.

Thế nên, đây là sự đền bù.

Tân Dụ không từ chối, nhưng khi ký tên, hai mắt cô lại nóng rát. Cô biết mình đang ký cái gì, cô biết mình đã bán đi tình cảm và cuộc hôn nhân của chính bản thân.

Ký xong, những ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ run lên.

Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn cô.

Gò má dịu dàng của cô khiến anh nhớ đến lần Tết Nguyên Đán anh đưa cô về nhà và xảy ra quan hệ... Sau đó, khi anh chọc giận cô, cô trở về nhà, anh chạy đến nhà họ Tân và đưa thuốc cho cô.

Vào thời điểm đó, tình cảm của bọn họ thực sự rất tốt.

Lúc đó Tần Dụ rất đáng yêu.

Phụ nữ khi được thích, được yêu đều rất đáng yêu... Toàn thân có một cảm giác mềm mại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Chương Bách Ngôn muốn nắm tay cô.

Chợt cửa mở, nữ Giám đốc quan hệ công chúng bước vào. Cô ta đi tới trước mặt Chương Bách Ngôn, thấp giọng nói: "Tổng Giám đốc Chương, buổi họp báo. sắp bắt đầu rồi, ngài và bà Chương chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2673: Tân Dụ miễn cưỡng nở nụ cười


Chỉ cần cô để chút xíu bất mãn nào đối với chồng, các phóng viên sẽ có thể viết được cả một bài văn.

Chương Bách Ngôn lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu, tất nhiên hành xử cẩn thận. Anh công khai giải thích mối quan hệ của mình với Lý Nhàn, giải thích rằng đó là chuyện trước khi kết hôn... Bây giờ và sau này sẽ không có bất cứ người khác phái nào xuất hiện trong cuộc hôn nhân của anh với Tần Dụ. Anh và Tân Dụ sắp có một đứa con xinh xắn, họ sẽ cho đứa trẻ một mái ấm gia đình.

Tân Dụ nghe xong sửng sốt.

Chương Bách Ngôn nói xong, cầm tay cô, sâu sắc nói: "Anh xin lỗi vì chuyện quá khứ đã làm liên luy đến em. Sau này anh sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt!"

Vô số ánh đèn sân khấu chiếu vào mặt Tần Dụ.

Cô nói sai một chữ, Chương Bách Ngôn sẽ thân bại danh liệt... Nhưng giờ đây họ đã là những kẻ chung thuyền, cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, cô còn vừa mới ký một hợp đồng như vậy.

Tân Dụ nghe được giọng nói máy móc của mình: “Tôi tin tưởng chồng tôi, anh ấy có đạo đức rất cao, sẽ không phản bội vợ mình, huống chỉ là ngoại tình với cô Lý trong thời gian chúng tôi hẹn hò. Những lời buộc tội của cô Lý đã ảnh hưởng xấu đến gia đình và các mối quan hệ của chúng tôi, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi và chồng sẽ chịu mọi chỉ phí trong thời gian cô Lý nằm viện và chỉ phí sinh hoạt sau này của cô ấy.”

Cô nói thêm: "Hôn nhân không hề dễ dàng, tôi sẽ trân trọng hạnh phúc khó có được này.”

Hiện trường vang lên một tràng pháo tay, khen ngợi sự hào phóng của Tần Dụ và hâm mộ với Chương Bách Ngôn vì cưới được một người vợ tốt.

Đồng thời, Lý Nhàn bị chỉ trích bằng cả lời nói và ngòi bút.

Hiệu quả mà họ mong muốn dường như đã đạt được...

Nhưng Tần Dụ lại cảm thấy chán ghét. Cô cảm thấy Chương Bách Ngôn thật đáng ghét, cô cảm thấy mình thật ghê tởm, rõ ràng là lỗi của hai người, nhưng bây giờ người bị mắng chỉ có người nằm trong bệnh viện.

Mà Tần Dụ cô cuối cùng đã trở thành người mà cô ghét.

Các phóng viên giải tán.

Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Bách Ưu căng thẳng suốt ngày đêm cũng được giải phóng.

Thị trường chứng khoán ổn định.

Cả tập đoàn ăn mừng nội bộ, Chương Bách Ngôn cũng đến đó khen thưởng nhân viên của mình, chỉ còn Tần Dụ... Cô đứng trong đại sảnh, nhìn chồng mình nhận lời chúc mừng, nhìn anh nói cười vui vẻ.

Cô cảm thấy anh thật xa lạ, cô thấy không đáng cho cô gái đó.

Khi các cô thích anh, chỉ nhìn thấy vẻ ngoài tao nhã và sự thâm tình không muốn người khác biết của Chương Bách Ngôn, thì anh đã sớm dành tình cảm của mình cho Lục U, sẽ tàn nhẫn với người khác.

Đến lúc này, cô có thể thấy rõ, trong lòng anh, Lý Nhàn chẳng là gì cả!

Phòng tiệc sôi động, đôi vợ chồng tưởng chừng như không thể tách rời.

Khi ánh mắt chạm nhau lại lộ vẻ xa lạ.

Gần trưa, Chương Bách Ngôn mang Tần Dụ đi, lúc này dư luận bên ngoài đã thay đổi, không còn phóng viên làm kẹt xe nữa, tâm trạng Chương Bách Ngôn rất tốt, nghiêng người nói với Tân Dụ: “Chuyện này đã được giải quyết rồi, em không cần phải lo lắng nữa."

Tân Dụ miễn cưỡng nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2674: Đúng vậy!


Chương Bách Ngôn khựng lại, gật đầu.

Anh nói: "Đúng vậy! Bà ta là mẹ của Lý Nhàn."

Tân Dụ đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân lạnh buốt, cái lạnh lẽo khôn tả xuyên thấu tứ chỉ...

Nhưng cô thậm chí còn chẳng có cơ hội giãy dụa.

Mẹ của Lý Nhàn còn đang mắng: "Đồ không có lương tâm các người! Con gái tao còn đang nằm trong bệnh viện, các người nói về nó như vậy, lương tâm các người bị chó ăn rồi!"

Tân Dụ đẩy Chương Bách Ngôn ra.

Cô bước tới gần người đàn bà, người đàn bà muốn cào mặt cô nhưng bị nhân viên bảo vệ giữ chặt lại khiến bà ta không thể cử động.

'Tần Dụ im lặng nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là lỗi của con gái bà và Chương Bách Ngôn, sao bà lại trút hết giận dữ lên người tôi? Nếu nói cô ta không biết Chương Bách Ngôn đang yêu đương thì tuyệt đối không thể nào. Cô ta làm việc ở Bách Ưu, buổi xem mắt giữa Chương Bách Ngôn và tôi cũng được đăng trên báo, những lời tôi nói có sai không? Vậy tại sao bà không tìm Chương Bách Ngôn mà trút hết lỗi lầm lên người tôi? Bà chỉ đơn giản là muốn làm tôi sảy thai, hoặc là khiến tôi tức giận đến mức ly hôn, thế thì con gái bà sẽ có cơ hội, đúng không?”

Người đàn bà chột dạ.

Một lúc sau, bà ta mới ngơ ngác nói: “Chân con gái tôi bị gấy rồi, con bé bị hủy hoại hoàn toàn rồi.”

Bà ta không còn cách nào khác!

Bà ta lại cầu xin Tân Dụ ly hôn: “Cô Tần, cô thông minh, gia cảnh tốt, cô không lo không tìm được người đàn ông khác kết hôn. Tôi xin cô cho con gái nhà chúng tôi một cơ hội đi. Con bé chỉ có cậu Chương."

Tân Dụ không muốn nghe nữa.

Cô là phụ nữ, nhưng tuyệt đối không phải Đức Mẹ, từ đầu đến cuối chuyện này cô đều là người bị hại... Nàng chỉ đang dùng biện pháp của mình để bảo vệ

chính mình và lợi ích của con mình mà thôi.

Cô không để ý người đàn bà đó, tất cả chuyện này Chương Bách Ngôn sẽ giải quyết.

Cô biết Chương Bách Ngôn sẽ không đưa người đàn bà vào đồn cảnh sát.

Bởi vì bà ta là mẹ của Lý Nhàn, anh nợ người phụ nữ đó nên anh sẽ không làm vậy.

Tân Dụ lên xe trước, Chương Bách Ngôn nói vài câu rồi mới lên xe. Sau khi lên xe, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Tân Dụ quay mặt sang chỗ khác nói: "Em muốn về nhà tắm rửa thay quần áo!"

Chương Bách Ngôn dặn tài xế lái xe chậm một chút.

Về đến nhà, Tần Dụ tắm rửa cả tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Nhưng dù tắm rửa sạch sẽ đến đâu, cô vẫn ngửi thấy mùi lòng trắng trứng khó chịu trên người khi nửa đêm tỉnh giấc, cùng lời mắng chửi khó nghe của mẹ Lý Nhàn vang vọng bên tai.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy Chương Bách Ngôn gọi điện thoại.

Về bệnh tình của Lý Nhàn.

Giọng nói Chương Bách Ngôn hơi trầm: "Được rồi, tôi biết rồi! Giúp cô ấy tìm bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thành phố B, phục hồi chức năng cũng tìm bệnh viện phục hồi chức năng tốt nhất."

Tần Dụ tựa vào gối im lặng nghe chồng nói, không đứng dậy trách cứ anh.

Bởi vì cô đã sớm đoán được cái kết.

Nếu như một cô gái tiếp xúc thân thể với anh mà chết, anh sẽ chỉ đau buồn mấy tháng, nhưng nếu ngã nặng đến mức này, anh sẽ cảm thấy áy náy nhiều năm. Tân Dụ mặc anh muốn làm gì thì làm, chung quy cô cũng không định yêu anh nữa.

Chương Bách Ngôn nói chuyện điện thoại xong thì trở về.

'Tần Dụ nhắm mắt lại, mặc dù cô vẫn giữ nguyên tư thế, song anh biết cô đã tỉnh.

Hơn nữa, cô còn nghe thấy cuộc nói chuyện của anh.

Chương Bách Ngôn nằm cạnh cô. Một lúc sau, anh mới nghiêng người sang, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, lơ đễnh vuốt ve... Kỳ thực anh không có ham muốn gì, chỉ muốn chạm vào cô.

Chạm rồi chạm, anh lại động tình.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2675: Hai mắt Lục Thước nóng lên


Chung giường khác mộng, bằng mặt không bằng lòng dường như là để miêu tả bọn họ nhỉ?

Sau này, trong suốt thời gian Tân Dụ mang thai, Chương Bách Ngôn hầu như không bao giờ chạm vào cô, Tần Dụ cũng chưa bao giờ chủ động đến gần anh... Hàng đêm họ ngủ cùng nhau, nằm cạnh nhau, ngay cả một cái ôm cũng không có.

Sau đó, Chương Bách Ngôn chuyển vào phòng khách.

Anh nói rất lịch sự, nói răng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phụ nữ mang thai. Nhưng Tân Dụ biết, có cô ở đó thì anh không tiện giải quyết nhu cầu sinh lý... Giữa họ có một lớp ngăn cách, anh không muốn để lộ việc riêng tư của mình trước mặt cô.

Cô đồng ý.

Ngày tháng trôi qua, mối quan hệ của họ ngày càng trở nên xa cách.

Khi Tân Dụ mang thai được sáu tháng, Lục U sinh đứa con thứ hai. Cả nhà vốn tưởng rằng trong bụng cô là một bé gái nên quần áo và đồ dùng của em bé đều màu hồng, khi bé chào đời thì tất cả đều chết lặng.

Là một bé trai.

Mọi người đều bối rối, trong sự bối rối này, thằng nhóc kia cất tiếng khóc vang dội.

Lục U nhìn con trai nằm trên gối, khóe mắt có chút ươn ướt, nhẹ giọng nói: "Cứ gọi là Lục Ngộ đi!"

Lục Ngộ, Lục gặp Bạch...

Diệp Bạch ở bên giường bệnh. Lục U sinh bao lâu thì anh ở bên cạnh trông chừng bấy lâu.

Lúc này cô vô cùng mệt mỏi.

Anh để cô nghỉ ngơi, mình thì nửa cúi người chạm vào đầu nhỏ của con trai, dịu dàng nói: “Tên là Lục Ngộ, tên rất hay! Lục U, cảm ơn em, cảm ơn em đã sinh con cho anh”

Lục U nhắm mắt lại, nói lại: “Tôi sinh con cho mình.”

Diệp Bạch cười yếu ớt, cũng không tranh cãi với cô.

Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó đặt Tiểu Lục Ngộ vào nôi. Thằng nhóc kia vừa mới uống sữa bột, lúc này rất sung sức, bắp chân cựa quậy không chịu ngủ, đột nhiên một mùi hôi thối truyền tới...

Diệp Bạch hoang mang.

Tiểu Lục Hồi ở một bên bịt mũi: “Em trai ị rồi!”

Diệp Bạch cởi quần ra nhìn.

Là người cha hoàng kim, anh nhẹ tay nhẹ chân cởi cái tã thối ra... Tiểu Lục Hồi như một bé giúp việc mang cho anh một cái mới, muốn anh thay cho em trai.

Khi Diệp Bạch thay quần cho Tiểu Lục Ngộ, Tiểu Lục Hồi bĩu môi. Cực kỳ ấm ức.

Kỳ thật không khó để đoán được tâm tư của một đứa trẻ, Tiểu Lục Ngộ có bố, nhưng Tiểu Lục Hồi lại chẳng có!

Cô bé chỉ có chú!

Diệp Bạch nhìn cô bé một cái, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng thay quần, lại đắp kín chăn cho Tiểu Lục Ngộ... Anh ôm Tiểu Lục Hồi, bế cô bé lên cao để cô bé có thể thấy Tiểu Lục Ngộ. Một lúc sau, anh nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, Tiểu Lục Hồi của chúng ta cũng sẽ gọi bố như em trai, có được không?”

Tiểu Lục Hồi ôm anh, nhỏ giọng nói: “Mẹ tức giận thì sao?”

Diệp Bạch vỗ lưng cô bé.

Giọng anh dịu dàng đến không ngờ: “Bố sẽ nói với mẹ, được không?”

Tiểu Lục Hồi ôm chặt lấy anh!

Trong lòng Diệp Bạch mềm nhũn, anh cảm thấy rất có lỗi với Lục U và Tiểu Lục Hồi... Cả đời này anh phải bù đắp lỗi lâm mình đã gây ra, chăm sóc thật tốt cho bọn họ và Tiểu Lục Ngộ.

Trong phòng bệnh ấm áp, Tiểu Lục Hồi không nỡ xuống.

Diệp Bạch cũng luôn ôm lấy cô bé...

Ngoài cửa, Lục Thước cầm đồ đứng đó. Anh ấy cũng nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.

Anh ấy nghĩ, không biết có tính là chuyện tốt hay không.

Anh ấy biết Lục U vẫn chưa thả lỏng. Cô cho phép Diệp Bạch chăm sóc cô và các con... Nhưng đến giờ cô vẫn chưa có ý định quay lại với Diệp Bạch, bọn họ cứ kéo dài như vậy, Diệp Bạch cũng không có một câu phàn nàn.

Tiểu Lục Hồi nhìn thấy anh ấy liền vui vẻ chạy tới, nhào vào vòng tay của cậu.

Cô nhóc vui mừng thì thầm với anh ấy: "Cậu, cháu có bố rồi."

 .

Anh ấy liếc nhìn Diệp Bạch, ngoài dự liệu của Diệp Bạch, Lục Thước cũng không nói gì, chỉ ngồi xổm bế Tiểu Lục Hồi đi vào, nói: “Mẹ và Tiểu Huân nấu canh,



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2676: Lục U mới sinh xong


Lục U mới sinh xong.

Cô mệt mỏi ngả người xuống chiếc gối trắng như tuyết, toàn thân mềm nhữn.

Lục U ngước nhìn Diệp Bạch, khẽ nói: "Diệp Bạch, anh đừng chờ tôi nữa! Sẽ có người phù hợp với anh, anh có thể nhìn xung quanh xem, không phải là tôi nói bậy nói bạ gì đâu... Mà do tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ, không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa."

Có lẽ sau khi trải qua sinh tử, cô cũng học được cách buông bỏ.

Cô không có cách nào hận Diệp Bạch,

Nhưng trái tìm đã vỡ vụn, cũng chẳng thể lành lại được ngay, nên cô không muốn anh đợi mình nữa.

Chờ một người, thật sự rất khổ đau! .

Diệp Bạch tựa vào đầu giường, khoảng cách giữa họ rất gần, Lục U cảm thấy không ổn, muốn lùi về sau một chút, nhưng Diệp Bạch không chịu nhường, anh đỡ sau gáy cô, thậm chí còn định kéo cô lại gần mình.

Trán tựa lên trán, sóng mũi cao thẳng cũng chạm vào mũi cô.

Hô hấp quyện vào nhau.

Lúc Diệp Bạch nói, giọng hơi run rẩy: "Lục U, anh có thể chờ”

Một năm, hai năm...

Mười năm,

Thậm chí là cả một đời, anh vẫn sẽ chờ, không phải vì chuộc tội mà vì Lục U và bọn nhỏ mới là hạnh phúc của anh. Diệp Bạch rất hối hận, nhưng hối hận cũng vô ích, chỉ có thể chọn cách bù đắp.

Lục U nhìn anh.

Những điều Diệp Bạch chưa nói, thật ra cô đều biết, vậy nên lại càng cảm thấy đau lòng.

Nếu là sự thật, vậy tại sao lúc trước anh lại nhẫn tâm đến thế chứ! Nước mắt, từng giọt rơi xuống...

Cô không muốn khóc, nhưng có lẽ là do lại được làm mẹ một lần nữa, nên cũng dễ xúc động hơn.

"Đừng khóc! Lục U, đừng khóc!"

Diệp Bạch hôn lên giọt nước mắt của cô, sợ cô từ chối nên không tiếp tục làm gì thêm.

Lúc này có lẽ là thời điểm Lục U yếu ớt nhất, cô nói bằng giọng run run: "Diệp Bạch... Sao chúng ta lại thành ra như vậy!"

Cô muốn hỏi tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy, sao lúc trước lại không tin

Nhưng cô cũng rất khó xử, không thể thốt nên lời...

Kết hôn rồi ly hôn, nếu không phải vì con nhỏ, có lẽ họ đã không còn gặp nhau.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2677: Diệp Bạch có chút không nhịn được


Lục U muốn rút tay lại, nhưng anh chẳng chịu nhường mà cô thì không đủ sức.

Quả nhiên anh đang giở trò lưu manh.

Lục U quay mặt qua chỗ khác, không nhìn anh.

Diệp Bạch nhìn chằm chằm cô, thoáng rung động... Thật sự rất lâu rồi, anh với cô chưa từng kề cận, sau lần tai nạn xe cộ, tuy cô không còn tránh né, cũng để anh chơi với Tiểu Lục Hồi, nhưng giữa họ luôn tồn tại khoảng cách. Ngay cả khi khám thai thì cùng lắm cũng chỉ có thể chạm vào tay cô, cả eo cũng không dám đụng vì sợ cô sẽ cảm thấy chán ghét.

Bây giờ trong phòng bệnh, chỉ có bọn họ và con của họ.

Diệp Bạch có chút không nhịn được.

Anh nghiêng người, hôn lên trán cô, sau đó lại hôn lên môi...

Lục U hơi kháng cự: "Diệp Bạch!”

Mặt của cô nghiêng hẳn một bên không muốn để anh hôn, nhưng Diệp Bạch lại năm chặt cằm của cô, để cô nhìn mình. Sau đó dưới ánh nhìn ấy, lại một lần nữa cúi thấp đầu, hôn lên môi cô.

Không phải hôn sâu, chỉ là một cái chạm nhẹ.

Cô vẫn luôn phản kháng, thậm chí còn hơi run rẩy.

Mà Diệp Bạch lại như bị mê hoặc... Thậm chí anh còn chạm vào ga giường, ôm chặt thân thể mềm mại nở nang sau sinh của cô, cảm nhận cảm giác mê người ấy, khiến cơ thể anh căng cứng đến cực hạn.

Thật ra không phải là dục vọng, mà là một phản ứng sinh lý.

Tính ra, Diệp Bạch đã hơn nửa năm không chạm vào phụ nữ. Có lẽ là do gánh nặng tâm lý, trong nửa năm này, dù là thủ dâm thì cũng rất ít... Giờ gặp một người phụ nữ thì đương nhiên sẽ có phản ứng.

Đùi cô chạm phải đùi anh.

Lục U đương nhiên có thể cảm giác được, cô hơi ngước đầu mắng anh là biến thái, Diệp Bạch không dám chống chế, cũng không chống lại.. Anh chỉ ôm lấy cô, khẽ hỏi: "Em định nuôi Lục Ngộ bằng sữa mẹ à?"

Lục U cắn răng, hừ nhẹ: "Anh mau đứng dậy đi!"

Thật ra anh không đè vào cô, nhưng bắp đùi chạm trúng thứ kia, dù cách một lớp chăn mỏng thì cô cũng có thể cảm nhận được...

Diệp Bạch thấy cô sắp giận, bèn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn ấy, rồi buông ra. Đúng lúc này, Tiểu Lục Ngộ bắt đầu khóc.

Đứa nhỏ rất hiếu động, vừa khóc vừa đạp văng tấm chăn, âm thanh vang dội.

Diệp Bạch vội vàng đến dỗ con. Anh kiểm tra, bé chưa tiểu, vậy chắc là do đói.

Anh ôm con lên, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng Tiểu Lục Ngộ chẳng thèm để ý, cứ gào khóc đòi ăn, cái miệng nhỏ mở thật to...

Diệp Bạch nhìn đứa bé mới sinh.

Làn da trắng trẻo, ngũ quan rõ ràng, có lẽ do là con lai, tay chân thon dài, vừa sinh đã cao 58cm, hẳn sau này sẽ rất to con.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2678: Cô không phản bác


Diệp Bạch nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó ngồi xuống cạnh giường, để Lục U tựa lên vai mình, vậy thì cô có thể dễ chịu hơn một chút, ban đầu Lục U không

chịu, nhưng anh cứ kiên trì.

Lúc cô cho con ăn, anh nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp bả vai, để cô dễ chịu hơn một chút.

Tiểu Lục Ngộ ăn xong no đến căng bụng.

Đứa bé mới ra đời, ăn no lại ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, hoàn toàn không biết giao lưu cùng người lớn... Diệp Bạch ôm bé về giường nhỏ, lại nhìn thật lâu, nhìn mãi vẫn luôn cảm thấy không đủ.

Đây là con của anh và Lục U.

'Trông khá giống Tiểu Lục Hồi, tuy nhiên Tiểu Lục Hồi thanh tú hơn một chút, Lục Ngộ thì lại sắc sảo hơn, nhưng lớn lên chắc cũng rất đẹp.

Nhìn hai mẹ con, Diệp Bạch cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Anh đứng dậy, trông thấy Lục U định xuống giường, anh vội vàng bước qua đỡ cô: "Sao lại xuống giường? Muốn đi vệ sinh à? Để anh ôm em đi!"

Lục U còn chưa kịp từ chối thì anh đã ôm mình đến toilet.

Lúc đóng cửa, ánh mắt của cô hơi phức tạp.

Diệp Bạch nhẹ nhàng nói: "Anh chờ ở bên ngoài, xong thì gọi anh!"

Nhưng anh chờ ở bên ngoài tầm 10 phút, Lục U vẫn chưa ra, anh không khỏi lo lắng, sợ cơ thể cô có vấn đề gì... Thế là gõ hai tiếng không có ai trả lời thì lập tức mở cửa đi vào.

Vừa vào, Diệp Bạch liên sững sờ.

Trong toilet, Lục U đang đứng đối diện với gương, mở nút áo, cúi người, cô nặn phần sữa Tiểu Lục Ngộ chưa kịp ăn ra, tuy hơi tiếc nhưng ngực bị căng cứng rất khó chịu.

Lúc sinh Tiểu Lục Hồi, cô bị thiếu sữa, nên không cần phải vắt.

Lần này thì khác.

Không chỉ căng sữa mà cô còn cảm thấy đau đớn... Thế là cô nhíu mày, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ, mà tiếng rên này lại khiến Diệp Bạch như phát hỏa.

Anh lặng lẽ đóng cửa lại. Nhưng không đóng chặt, bởi vì còn có Tiểu Lục Ngộ ở bên ngoài...

Sau đó, anh bước về phía Lục U, ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, đôi môi mỏng dán lên bên tai cô, giọng nói khàn đục: “Để anh giúp em”

Lục U thoáng kinh ngạc. Cô không ngờ Diệp Bạch sẽ vào trong, còn trông thấy bộ dạng này của mình, cô đẩy tay anh về phía sau, nhưng sức của một người phụ nữ sao có thể chống lại

một người đàn ông cơ chứ?

Diệp Bạch một tay ôm cô, một tay giúp cô giải quyết chuyện riêng tư kia.

Lục U tự làm thì cảm thấy rất đau, nhưng Diệp Bạch lại giống như từng đã được huấn luyện, chẳng những không làm cô bị đau mà còn làm dịu đi phần ngực căng sữa... Cô khó chịu quay mặt, sau đó không nhịn được bèn cắn lên tay anh.

Nửa năm này, thân thể Diệp Bạch đã khá hơn trước nhiều.

Coi như có chút da thịt.

Bình thường mặc quần áo thì nhìn không ra, nhưng sau khi cởi thì có thể nhìn thấy rõ ràng những múi cơ gợi cảm. Mà bây giờ Lục U khẽ cắn, anh không nhịn được bèn cúi đầu nhìn cô.

Dáng vẻ của bọn họ thật sự không chịu nổi.

Diệp Bạch làm xong, rất lịch sự kéo áo lại cho cô rồi nhẹ nhàng nói: "Lần sau, nếu không thoải mái thì nói với anh, để anh giúp cho!"

Vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú đã bị dính một bạt tay. Lục U nghiêm túc nói: "Diệp Bạch, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!"

Anh vừa nói để cô tìm bạn trai, vậy mà giờ lại ôm cô giở trò lưu manh, Lục U cảm thấy anh đúng là một tên khốn nạn!

Diệp Bạch bị cô đánh, nhưng chẳng thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn chạm nhẹ lên mặt mình rồi nói một câu không biết xấu hổ: "Lúc chúng ta cùng nhau tạo em bé, em cũng đâu bảo anh giữ khoảng cách!

Lục U hơi hoảng hốt.

Cô và Diệp Bạch thật sự phát sinh quan hệ sau khi làm lành, lúc đó củi khô bốc lửa ngập tràn lửa nóng bao nhiêu thì về sau lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu.

Nghĩ đến cái này, lòng cô lại lạnh xuống.

Cô không phản bác, cũng không đồng ý, cô nằm dài trên giường sau đó không tiếp tục nói chuyện với anh.

Diệp Bạch trêu chọc mấy lần cũng chẳng được đáp lại. Trong lòng anh biết, cô hơi tức giận, hoặc có thể là cô buồn khi nhớ đến chuyện trước kia... Dù cho cô từng nói, cô không hận, nhưng anh biết trong lòng cô vẫn đang trách mình!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2679: Lúc rời đi


Bởi vì hôm qua quá càn rỡ, mà Diệp Bạch bị Lục Khiêm mời ra ngoài, công việc chăm sóc Lục U béo bở cứ thế mà mất đi.

Lúc rời đi, anh nhìn Lục U.

Lục U đang uống canh cho người ở cữ, không biết có cố ý hay không mà tránh đi ánh mắt anh.

Diệp Bạch nhìn rất lâu. Lục Thước đuổi người đi: " Này, đừng nhìn nữa! Nhìn cũng vô dụng!".

'Tâm trạng Diệp Bạch rất tốt, anh dọn đồ rồi ôm lấy Tiểu Lục Hồi, để cô bé tạm biệt mẹ yêu, Tiểu Lục Hồi vẫy tay với Lục U, trông vô cùng đáng yêu ngoan ngoãn.

Lục U sinh đứa bé thứ hai, nhưng cũng không thể không quan tâm đứa còn lại.

Cô ôm Tiểu Lục Hồi qua, hôn lên má cô bé: "Con ở nhà mấy ngày, chờ mẹ về

nhé. Tiểu Lục Hồi cũng đồng ý đi theo Diệp Bạch. Cô bé hôn mẹ, lại hôn Tiểu Lục Ngộ, rồi mới ngoan ngoãn để Diệp Bạch bế di.

Chờ bọn họ đi rồi, Lục Thước liền hỏi Lục Khiêm: "Bố, sao lại để anh ta đi như vậy? Còn đón một đứa trong nhà chúng ta đi? Có phải dễ dàng quá rồi không?”

Lục Khiêm ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo, nghe vậy thì bình tĩnh ni ao lại để nó được lợi chứ? Con không nghe Tiểu Lục Hồi gọi nó là bố à! Làm bố dễ vậy à? Nếu không kêu nó bỏ công bỏ sức chăm con, rảnh rỗi nó lại đi trêu ghẹo đàn bà con gái nhà người ta."

Lục Thước: ...

Lục U hơi xấu hổ nói: "Bố, không phải..."

Lục Khiêm gấp tờ báo lại: "Bố thấy nó rảnh quá! Mới kêu nó đi chăm con!" Lục Thước cảm thấy gừng càng già càng cay.

Bên kia, Lục U vừa ăn canh, thì có tin nhắn Zalo do Diệp Bạch gửi đến, chỉ ngắn gọn mấy chữ “Em cho bố biết chuyện tối qua rồi à?”

Câu này nghe có vẻ bình thường, nhưng cũng rất mờ ám, như thể đang cố ý nhắc nhở cô về chuyện tối hôm qua.Lục U nhìn thoáng qua, rồi lại bỏ điện thoại xuống.

Lục Khiêm đang ngồi trên ghế sô pha, ông đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: "Xem ra chăm sóc một đứa bé vẫn còn quá nhẹ nhàng, sau này con cứ để nó chăm đi! Sinh con dưỡng cái là chuyện của con gái nhà nào chứ chẳng phải nhà này."

Minh Châu bảo Lục Khiêm tiêu chuẩn kép.

Bà nói: "Lúc bố hai đứa còn trẻ không nói vậy đâu, giờ lại ra vẻ thế này đấy."

Lục Thước cười phá lên, anh ôm Tiểu Lục Ngộ cho Lục Khiêm xem.

Lục Khiêm nhìn thật kỹ, gật đầu: "Xem ra nhà chúng ta có gen ngoại quốc rồi!"

Dưới lầu, Diệp Bạch đặt Tiểu Lục Hồi lên ghế dành cho bé, anh khởi động xe rồi nhắn tin cho Lục U.

Anh cũng biết, Lục U sẽ không trả lời.

Nhưng anh vẫn muốn nhắn.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2680: Tiểu Lục Hồi vui vẻ kêu vang


Tiểu Lục Hồi gật đầu đồng ý.

Diệp Bạch rất muốn thơm cô bé, nhưng cuối cùng vẫn khởi động xe...

Cuối hè đầu thu, thời tiết mát mẻ.

Diệp Bạch dẫn Tiểu Lục Hồi đến siêu thị, cầm xe đẩy nhỏ, cho cô bé đứng ở bên trong... Diệp Bạch cao 1m88, dáng người lại chuẩn, cô bé Tiểu Lục Hồi cũng rất xinh, nên được nhiều người chú ý.

Ngoài việc mua nguyên liệu nấu ăn, Diệp Bạch còn cho cô bé mua hoa quả và sữa bò mà bé thích.

Tiểu Lục Hồi vui vẻ kêu vang.

Lúc đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân nhịn không được bèn nhìn cô bé đáng yêu ấy vài lần, sau đó nói với Diệp Bạch: "Thưa ngài, con ngài đẹp thật đấy!"

Diệp Bạch một tay nhấc túi, một tay ôm Tiểu Lục Hồi. Anh mỉm cười nói với Tiểu Lục Hồi: "Cảm ơn dì đi nào?"

Tiểu Lục Hồi cười ngọt ngào, khiến người ta yêu thích, trên đường đi cô bé vui vẻ đếm mấy ngón tay, chỉ chỉ mấy món bảo cái này là mua cho Tiểu Lục Ngộ.

Diệp Bạch cười nói: "Bé còn nhỏ chưa ăn được mấy món này đâu!"

"Không thể ạ!"

Tiểu Lục Hồi hơi tiếc nuối nói: "Vậy con ăn hết giùm em ấy vậy."

Đoạn đường phía trước rất dễ đi, Diệp Bạch đặt cô bé xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ để cô bé tự đi... Tiểu Lục Hồi vừa đi vừa nhảy nhót, như một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp trong chiếc váy đáng yêu.

Một lớn một nhỏ, vô cùng ấm áp.

Ở cổng chính siêu thị, họ tình cờ gặp được Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn lẳng lặng nhìn Tiểu Lục Hồi, nhìn đứa bé mà mình đã ruồng bỏ... Tiểu Lục

Hồi nhìn thấy anh ta, cũng dừng bước chân.

Cô bé nắm lấy tay Diệp Bạch.

Đứa nhỏ rõ ràng đang căng thẳng, Diệp Bạch nhìn Chương Bách Ngôn rồi lại nhìn cô bé... Anh cúi đầu dịu dàng nói: "Sao vậy? Con không quen à?"

Tiểu Lục Hồi phụng phịu, một lát sau mới khẽ gọi chú.

Chương Bách Ngôn một thân một mình.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top