Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2621: Cô chỉ ôm anh


Vàng của anh đã mất đi sức sống.

Bọn họ không cần phải tránh thai.

Nghĩ đến đây, không có người đàn ông nào không thể đế ý, Diệp Bạch xoay người lại đè cô dưới thân… Mạnh mẽ đến mức khiến Lục u không kiềm chế được, vừa khóc vừa kêu.

Sau mấy hiệp, cả người thấm đầm mồ hôi.

Còn có hơi đau…

Xong việc, người đàn ông thoải mái tỏ vẻ rất xin lỗi, anh hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, hạ giọng xin lỗi.

Lục u không nói gì.

Cô chỉ ôm anh, ôm chặt lấy anh.

Lúc tắm rửa, chỉ có một mình cô.

Dòng nước mang theo hơi nóng không ngừng chảy xuống, từ từ lướt qua bên gáy, dừng ở bụng nhỏ bằng phẳng, trắng nõn… Lục u nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.

Bổng nhiên cô nhớ tới điều mới vừa rồi trong tình thế cấp bách cò đã nói ra.

Diệp Bạch nói anh bị vô sinh.

Tuy rằng con cái không phải là tất cả nhưng cũng không thể chỉ dựa vào một tờ kết luận rồi cảm thấy thật sự không thế có nữa, có khi kết quả khám sai thì sao, có khi cơ thể anh đã khôi phục rồi thì sao?

Cô nghĩ, chờ tới khi bọn họ thật sự ở bên nhau, cô sẽ thuyết phục anh tới bệnh viện khám một lần.

Có lẽ là do bác sĩ nhìn thầm thôi…

Cô đi ra khỏi phòng tắm, Diệp Bạch ở trong phòng sách, anh đang xử lý công việc của công ty Đa quốc gia… Sau khi bố của anh bị chấn thương ở chân, công việc ở bên kia cũng do Diệp Bạch tiếp nhận.

Sự cố vào hai năm trước vẫn khiến tim Lục u đập nhanh nhưng cỏ không thể ngăn cản người đàn ông ấy, không cho anh làm việc chỉ vì sự sợ hãi của mình.

Cô có hơi mệt mỏi, tự mình nằm lên giường ngủ.

Lúc ý thứ dần trở nên mơ hồ, cô sờ bên gối, bỗng nhiên có hơi nhớ Tiểu Lục Hòi…

Tuyết rơi đầy trời, nếu được ôm bé con mềm mại vào trong ngực thì tốt biết bao.

Phía bên kia, bữa tụ họp của bạn cùng trường đã kết thúc.

Chương Bách Ngôn uống chút rượu, Tân Dụ đỡ anh đi về phía bãi đỗ xe.

Phía sau truyền đến tiếng Từ Chiêm Nhu nổi điên: “Chương Bách Ngôn, tôi biết tôi không thua cô ta mà tôi đã thua Lục u… Anh thấy Diệp Bạch tới nên không thể uống thay cô ta, trong lòng anh nhất định rất khó chịu! Có lẽ hiện tại anh sẽ đi thuê phòng khách sạn, Chương Bách Ngôn, tôi rất xem thường anh, mấy năm nay anh vẫn không thế cưới được người ta mà lại lựa chọn cưới một người phụ nữ mà mình hoàn toàn không có cảm giác! Các người vẫn chưa xảy ra quan hệ đúng không, đối với gương mặt nhạt nhẽo này, anh có thể ngủ được sao?”

Bốn phía xung quanh toàn là bạn học.

Lời nói của Từ chiêm Nhu vô cùng bùng nố.

Nhưng không ai dám nói tiếp, có phải không muốn sống nữa không, cũng chỉ có Từ Chiêm Nhu mới dám bóc khuyết điếm của Chương Bách Ngôn ra… Nhìn đi, sắc mặt của Chương Bách Ngôn khó coi lắm rồi kìa!

Từ Chiêm Nhu nói xong thì có hơi hối hận, rồi cũng không hối hận.

Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh như băng.

Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Xem ra cô đang chê sự nghiệp của chồng cô quá thuận lợi, cảm thấy ở độ tuổi của anh ta cần học hỏi thêm kinh nghiệm đúng không!”

Mặt Từ Chiêm Nhu trở nên tái nhợt: “Chương Bách Ngôn, anh có ý gì?”

Chương Bách Ngôn không thèm đế ý đến cô ta.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2622: Em không có ý đó!


Chương Bách Ngôn nhìn cô chăm chú.

Cho dù anh đã uống rượu, cho dù lúc này anh đang ôm một người phụ nữ trong lòng nhưng ánh mắt của anh vẫn thanh tỉnh lạnh lùng, điếm này có thế lừa được người khác nhưng không thể nào lừa được người thân mật nhất bên cạnh anh.,

Tần Dụ nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Cô cúi đầu cười tự giễu: “Chương Bách Ngôn, thật ra anh không nói em cũng biết! cả đời này anh cũng không thế quên được cô ấy.!”

Cô nói xong, Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.

Bỗng nhiên, anh hỏi cô: “Là vì anh không chạm vào em sao sao?”

“Không phải!”

Tần Dụ đau đớn không chịu nối: “Em không có ý đó!”

Chương Bách Ngôn buông eo cô ra.

Anh sờ vào hộp thước theo bản năng nhưng nó lại nằm trong túi áo khoác, áo khoác lại bị anh đè ở phía dưới người… Vì thế anh lại nhìn Tần Dụ, nhìn người vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình.

Bọn họ cũng đã chọn được ngày kết hôn.

Chọn vào ngày hai mươi tháng năm, là do Tần Dụ chọn, chuyện cô thích Anh thật ra vẫn luôn rõ ràng, chẳng qua là vì anh không yêu, chẳng qua là vì tạm chấp nhận, cho nên người đàn ông mới không đáp lại mà thôi.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, hồi lâu sau, dương như anh đã châm chước một phen.

“Anh không muốn lừa em!”

“Bây giờ đổi ý, còn kịp…”

Anh vẫn chưa thể lấy lại toàn bộ tình cảm anh dành cho Lục u, anh cũng không muốn lừa cô.

Nghe vậy, đôi mắt Tần Dụ ửng đỏ.

Nhưng cô không nói gì thêm, cô chỉ là nhẹ nhàng dịch người, muốn ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhưng rồi một bàn tay lại ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2623: Quá khó chịu


Hiện tại, trên người anh chính là vợ tương lai của anh.

Anh cũng không yêu cô nhưng anh xác định bản thân cũng có đôi phần yêu thích cô.

Tân Dụ trưởng thành, rất phù hợp với Tống Giám đốc Chương hiện tại.

Nhưng ởtrên xe dù sao cũng không phải là nơi thích hợp, cuối cùng Chương Bách Ngôn đưa cô trở về biệt thự mình sống… ở trong căn phòng ngủ màu xám ấy, trên chiếc giường ngủ to lớn

lạnh lẽo đó, anh biến Tần Dụ thành người phụ nữ thật sự.

Lúc kết hợp, trong một nháy mắt Chương Bách Ngôn có hơi ngấn người, tiếng khóc của người phụ nữ khiến anh nhớ tới lần đầu của Lục u.

Cũng khó xử như vậy, cấn thận gọi tên của anh.

“Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn

Chương Bách Ngôn khóc, ngay vào lúc anh và vợ tương lai danh chính ngôn thuận kết hợp,

Quá khó chịu.

Anh duỗi tay che đôi mắt của Tân Dụ lại.

Thế nhưng Tần Dụ lại cảm thấy cô còn khó chịu hơn cả anh, ngay lúc này, cả người cô trần trụi nằm dưới thân anh mà anh lại đang hồi tưởng… về người anh yêu.

Tình dục như cơn thủy triều.

Mồ hôi nóng, từng giọt rơi xuống.

Mà trái tim của bọn họ lại dần dần trở nên lạnh lẽo… Bọn họ không thể sưởi ấm cho nhau, cũng không ai có thể chạm được tới tình yêu nóng bỏng của đối phương.

Trong nháy mắt đó, Tần Dụ thoáng chùn bước.

Cô nghĩ, từ bỏ đi!

Anh không yêu mình, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không yêu mình, hà tất cứ cố chấp ở bên cạnh một người làm gì… Thế nhưng lúc mở mắt lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Chương Bách Ngôn, cặp mắt của anh sâu hun hút, là tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm anh dành cho người khác.

Tất cả mọi thứ cộng lại biến thành độc dược cho Tần Dụ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2624: Cô đau lòng khố sở là đúng


Chương Bách Ngôn gật đầu, không nói gì thêm rồi lại lên lâu.

Đi tới giữa cầu thang, anh dừng bước: “Lên lầu thay hết chăn nệm đi.”

Vừa rồi người giúp việc cũng nghe được động tĩnh.

Ông chủ làm rất mạnh, cô Tần khóc rất lâu, chắc là vì ông chủ quá thô lỗ nên cô Tân mới tức giận bỏ đi… Người giúp việc đi lên lầu tìm ra được bộ chăn ga mới từ trong tủ đầu giường, lúc tháo ra thay mới thì thấy trên khăn trải giường có vết máu, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Cô Tân vẫn là một cô gái đấy, thế mà ông chủ cũng không dịu dàng một chút nào.

Lúc người giúp việc thay ga gối, Chương Bách Ngôn ngồi ở trong phòng sinh hoạt hút thuốc.

Anh nghĩtới Tần Dụ, nghĩtới những chuyện thừa dịp say rượu đã xảy ra, thật ra cố gắng dùng tình dục để xả ra chỉ là gạt người, anh chỉ là…

Anh chỉ muốn nói với bản thân mình rằng, mình đã buông xuống, anh đã không còn cố chấp với Lục u.

Nước mắt của Tân Dụ vạch trần lời nói dổi của anh.

Cô đau lòng khố sở là đúng.

Nhưng Chương Bách Ngôn lại nghĩ, một người vợ quá yêu thương mình cũng không phải chuyện tốt.

Không công bằng với Tần Dụ

Anh nghĩ ngợi, gọi điện thoại để thư ký chọn lựa một bộ trang sức có giá trị hơn năm mươi triệu, lấy ra từ trong két sắt, đưa đến nhà họ Tần… Đây không phải là bồi thường, đây là sự an ủi của người đàn ông dành cho người phụ nữ.

Nhưng thư ký lại nói cho anh biết rằng cô Tân không chịu nhận.

Chương Bách Ngôn nghĩ rằng nếu anh không tự mình tới, chắc là Tần Dụ sẽ không làm bộ nữa.

Sau khi anh say rượu, ở trên giường thật sự rất đáng giận.

Ngày mồng hai, Chương Bách Ngôn tự mình tới thăm nhà họ Tần, biệt thự nhà họ Tần vô cùng yên tĩnh.

Người giúp việc nói cho anh: “ông bà chủ đi ra ngoài thăm hỏi! Buổi chiều cô chủ vừa mới trở về không lâu, lúc này đang ở trên lầu… Hẳn là đang đọc sách, đế tôi thông báo cho cậu Chương một chút.”

Chương Bách Ngôn lại nói không cần.

Nói xong, anh bước lên bậc thang đi đến lầu hai, không thèm gõ cửa, cứ thế đấy cửa phòng ngủ của Tần Dụ ra…

Tần Dụ không đọc sách.

Cô chỉ mặc bộ váy lót mỏng màu trắng, đang ngồi trên chiếc sô pha kiểu Anh cổ, hai chân dang rộng,

Đang bôi thuốc.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2625: Đương nhiên rất đau!


Anh đi về phía cô, dưới ánh mắt ngơ ngấn của cô, nhận lấy thuốc mỡ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh bôi cho em!”

Tần Dụ không kịp phản ứng, một tay của anh đã đặt lên mông cô,

Anh không thành thạo nhưng vẫn giúp cô bôi thuốc.

Không khí trở nên vi diệu.

Tân Dụ muốn khép chân lại nhưng bị người đàn ông ngăn cản, đôi mắt đen của anh nhìn vào phần da thịt trắng hồng của cô, hắng giọng nói: “Rất đau sao?”

Đương nhiên rất đau!

Đây là lần đầu tiên của Tần Dụ, Chương Bách Ngôn lại không dịu dàng một chút nào.

Thế nhưng cô không muốn nói, nói ra giống như thỏa hiệp lẫn yếu thế trước anh… Tân Dụ có xuất thân không tồi, tuy cô thích Chương Bách Ngôn nhưng cũng có lòng tự trọng.

Cô không nói gì, Chương Bách Ngôn cũng không miễn cưỡng.

Bôi thuốc cho cô xong, anh duỗi tay kéo váy lót ra lúc này anh mới có thời gian và tâm trạng đế suy nghĩ, thật ra vợ tương lai của anh có dáng người rất đẹp.

Bề ngoài nhìn mảnh khảnh nhưng cởi quần áo ra lại rất đầy đặn.

Không có người đàn ông nào không thích cái này, dù cho Chương Bách Ngôn cũng không nảy sinh thứ gọi là tình yêu với cô nhưng anh vẫn phải thừa nhận, cơ thể của cô vô cùng thu hút đàn ông.

Đang định nói chuyện, ánh mắt lại va vào một cái hộp nhỏ trên sô pha.

Đó là một hộp… thuốc tránh thai?

Chương Bách Ngôn nhìn rất lâu.

Dường như nhận ra được ánh mắt của anh, Tần Dụ cắn môi giải thích: “Lúc vừa mới làm anh không dùng bao… Mấy tháng nữa chúng ta mới kết hòn, bây giờ không phù hợp để có con.”

Chương Bách Ngôn cầm hộp thuốc lên nhìn.

Mở ra, viên thuốc bên trong đã biến mất, trên bàn trà còn có một ly nước sôi đế nguội, nhìn có vẻ cô đã uống thuốc rồi.

Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Là bởi vì thời gian

của hôn lễ, hay là em cảm thấy không có cảm giác an toàn, cho nên tạm thời không muốn có con?”

Gương mặt của Tần Dụ có chút tái nhợt.

Cô nhẹ nhàng dựa vào trên sô pha, hồi lâu sau cuối cùng cũng có thể nói ra đôi lời thật lòng.

Cô không hề chất vấn mà chỉ trần thuật: “Anh và cô ấy có một đứa con, phải không?”

Chương Bách Ngôn không nói gì, sắc mặt chẳng đẹp là bao.

Dù sao những cái đó liên quan tới những hồi ức đau khổ nhất của anh, bởi vì một câu anh nói ra khiến anh mất đi Lục u, mất con, cũng mất luôn cả mẹ…

Tần Dụ không lùi bước.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2626: Tân Dụ quá đau đớn


Tần Dụ thật sự rất đau đớn.

Nhưng sự đau đớn của cô lại không thế bày tỏ ra bên ngoài với người ta, tất cả mọi chua xót chỉ có thế đế bản thân cô tự nuốt vào. Bởi vì trước khi đính hôn, đủ loại tin đồn nhảm nhí đã truyền vào trong tai cô, truyền đến lỗ tai người nhà cô.

Người nhà bảo cô nên suy nghĩthêm,

Vì cô thích anh, cho nên kiên trì muốn đính hôn với anh.

Cô cho rằng, cho dù những cái đó là sự thật nhưng đó cũng là chuyện quá khứ… Cò cho rằng Chương Bách Ngôn đã buông tay, mãi cho đến hôm nay khi thấy Lục u, thấy được ánh mắt Chương Bách Ngôn nhìn cò ấy, cô đã biết người đàn ông có thể là chồng của mình, cả đời này có khi sẽ không thế quên được.

Tân Dụ quá đau đớn…

Cô cầm lấy váy ngủ ở một bên, đeo thêm thắt lưng, nhẹ giọng mở miệng: “Anh trở về đi! Tôi không có việc gì!”

Chương Bách Ngôn vẫn chưa khốn nạn đến mức đó.

Anh mới chiếm lợi xong, bây giờ lại ném người ta sang một bên, huống chi đây là vợ tương lai của anh nữa..

Anh cong đầu gối, ngồi xổm trước mặt cô,

Ngửa đầu nhìn cô một lát, nhẹ giọng hỏi: “Về với anh ddi 1 Tần Dụ, chúng ta là vợ chồng sắp cưới, đón năm mới cùng nhau là điều bình thường, sau này anh sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ em.”

Tần Dụ nhìn anh chăm chú.

Chương Bách Ngôn đặt bàn tay ở sau đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, bờ mỏi của anh ghé sát vào bên tai cô lấm bẩm: “Rất xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng ,à Tần Dụ, anh bảo đảm sẽ không có những người khác.”

Sự bảo đảm của anh không thể khiến Tần Dụ vui vẻ.

Anh nói sẽ không có những người khác, anh giữ mình cũng không phải vì cô.

Thật ra là vì Lục u.

Cô hỏi anh: “Chúng ta sẽ có con!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2627: Diệp Bạch đón Tiếu Lục Hồi tới đây?


Sau đó cả hai người đều không nói gì, Chương Bách Ngôn lưu loát ôm cô xuống lầu… Người giúp việc trong nhà nhìn thấy, bọn họ đều nhấp miệng cười thầm: “Cậu chủ khỏe ghê nhỉ!”

Chương Bách Ngôn phát bao lì xì cho mọi người.

Tân Dụ có hơi ngượng ngùng, cô nhẹ giọng bảo anh thả mình xuống, Chương Bách Ngôn lại nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân tinh tế bóng loáng của cô… Vóc người Tân Dụ rất cao, cẳng chân vô cùng xinh đẹp.

Anh vừa sờ, cả người cô lập tức run rẩy.

Ánh mắt của Chương Bách Ngôn trở nên đen tối.

Anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình, thật ra cũng không nghĩtới việc sẽ làm chuyện đó, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, lại còn khóc,

thế nhưng chắc là vì nghỉ tết quá nhàm chán, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ lại dễ lau súng cướp cò.

Bọn họ là vợ chồng sắp cưới cũng không cần kiêng kị.

Buối chiều, trên cái giường lớn kia, Chương Bách Ngôn lại muốn cô thêm hai lần…

Chạng vạng, chiều hôm mênh mông.

Tần Dụ tỉnh lại trên giường, cô duổi tay sờ bên gối, trổng trơn… Chương Bách Ngôn cũng không ở trên giường.

Cô ngồi dậy, thấy anh đứng ở trước cửa số sát đất.

Anh đã mặc quần áo.

Quần dài màu đen, áo len cổ lọ cashmere màu xám, nhìn từ sau lưng dáng người cao ráo chắc khỏe… Chỉ là bóng dáng anh nhìn về phương xa, ngay bóng hình cũng trở nên cô đơn.

Tần Dụ bỗng nhiên hiếu ra anh đang nhớ tới người nào đó.

Thân thể dù nóng lên cũng không sưởi ấm được trái tim của anh.

Chương Bách Ngôn nghe thấy tiếng động phía sau lưng, quay đầu lại, anh im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Tỉnh rồi sao?”

Tần Dụ đi chân trần xuống giường.

Trên người cô khoác áo sơ mi màu đen của anh

Cô đi tới bên cạnh anh, dựa vào vai anh, im lặng ôm nhau một lát… Chương Bách Ngôn thấp giọng nói: “Tân Dụ, chúng ta kết hôn đi! Anh muốn có gia đình.”

Tần Dụ nói tốt: “vẫn là ngày hai mươi tháng năm đi, ngày đó khá tốt.”

Chương Bách Ngôn cúi đầu hôn cô một cái.

Không nói cái gì nữa…

Anh nghĩ, cứ như vậy đi, tìm cái một người phụ nữ không tồi đế kết hôn sinh con, đi hết cả đời này thật ra không tồi… Anh không còn trẻ nữa, những tình cảm mãnh liệt đó cũng đã rời xa anh.

Có những thứ đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Dù có muốn cũng chỉ là phí công…

Lúc Lục u tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tôi….

Bên ngoài, có tiếng của con nít…

Là Tiểu Lục Hồi.

Diệp Bạch đón Tiếu Lục Hồi tới đây?

Cô chổng người ngồi dậy, sau đó lại nghe thây tiếng bịch bịch, sau đó một bé con mềm mại nhào vào trong lòng ngực cô, giống như một chú chó con hôn tùm lum lên mặt cô, cứ gọi mẹ, mẹ, mẹ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2628: Cứ thế là ngủ rồi hả?


Diệp Bạch bế Tiểu Lục Hồi lên, một tay cởi áo khoác thay bé con, anh chăm sóc cho con thuận buồm xuôi gió, căn bản không giống như lần đầu tiên.

Tiểu Lục Hồi cũng thích anh.

Cởi áo khoác ra, bé con người nhỏ đầu to, dề thương ghé vào trong lòng ngực Diệp Bạch, đôi tay ngắn còn ôm chặt lấy anh… Diệp Bạch cúi đầu thơm cô bé, giương mắt nói ới Lục U: “Con bé rất đáng yêu.”

Lục u ngồi dậy, cũng duỗi tay ra vuốt ve cái mông nhỏ của Tiếu Lục Hồi.

Thịt mum múp.

Cô bé đá hai chân, ngáp một cái, sau đó đôi chân nhỏ chổng lên bụng Diệp Bạch rồi ngủ khò khò

Diệp Bạch nhìn Lục U: “Cứ thế là ngủ rồi hả?”

Lục u ừ một tiếng: “Con thường xuyên chỉ cần vài giây là ngủ!”

Cô nhận lấy con, thật cấn thận ôm lên trên giường, cởi giày vớ ra đắp chăn đàng hoàng cho cô bé… Bé con mới ngủ, khuôn mặt ửng đỏ, lại trắng trẻo hồng hào, ngay cả hơi thở cũng thơm tho ngọt ngào.

Diệp Bạch ôm Lục u từ phía sau.

Ánh mắt anh lại nhìn Tiếu Lục Hồi, anh nghĩ, có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp.

Cả đời này, anh cùng Lục u cũng chỉ có một đứa con này.

Nhưng dường như cũng đã rất thỏa mãn.

Con vẫn còn ở đây, Lục U bị anh ôm lấy, cô có hơi không được tự nhiên.

Nghiêng người hỏi anh: “Ăn cơm trước nhé? Có hơi đói bụng!”

Diệp Bạch ừ một tiếng.

Anh vổ nhẹ người cô, dịu dàng nói: “Em đi rửa mặt trước, anh đi ra ngoài dọn dẹp một chút, vừa rồi Tiểu Lục Hồi ném đồ khắp mọi nơi.”

Nói xong anh cũng cười.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2629: Là một khách hàng không quan trọng


Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên thâm sâu.

Câu nói của anh chứa đầy ấn ý: “Cũng tạm là được rồi!”

Đang nói chuyện, di động đặt lên bàn vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng tắt máy.

Lục u đoán được là ai gọi tới.

Cô nhấp miệng uống rượu vang đỏ, không lên tiếng… Diệp Bạch sợ cô không vui, nhẹ giọng nói: “Là một khách hàng không quan trọng.”

Cô biết anh sợ cô mất hứng, nói dổi.

Lục u cũng không vạch trần, tình cảm của người trưởng thành có đôi khi vần nên hồ đ’ô một chút mới tốt. Nếu thật sự so đo, cô và Diệp Bạch thật sự không thể cùng nhau nối một ngày.

Sau khi ăn xong, Tiểu Lục Hồi vẫn chưa tỉnh giấc.

Diệp Bạch dọn dẹp, Lục u ở cùng con, cô nhìn khuôn mặt tinh tế của cô bé dưới ánh đèn

Bên ngoài, dường như có tiếng nói chuyện truyền tới.

Cô đoán, là Gina lại gọi điện thoại tới.

Diệp Bạch nghe điện thoại.

Lục u không lắng nghe, cô cũng chỉ yên tĩnh nằm cùng con, chờ cô bé tỉnh lại… Ước chừng tới mười hai giờ, cuối cùng cô bé cũng đã ngủ đủ, lúc chui ra khỏi ố chăn cả người ấm áp dê chịu, nhưng cô bé không muốn dậy, ôm mẹ đòi trò chuyện cùng mẹ.

Lục u nằm xuống.

Cô nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tiếu Lục Hồi, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Muốn nói cái gì vậy?”

Tiểu Lục Hồi xoay người, ưỡn ẹo bò vào trong lòng ngực của cô.

Cô bé mở to đôi mắt, mềm mại hỏi: “Con có thể gọi chú Diệp là bố không? Con cảm thấy chú ấy chính là bố của con.”

Lục u nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con gái.

Cò đang châm chước trả lời nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Lục Hồi đã bị người ta ôm lên.

Diệp Bạch đi vào trong.

Anh giúp cô bé vuốt ve lại mái tóc bù xù rồi lại thơm lên mặt bé: “Sau này cứ gọi là bố!”

Tiểu Lục Hòi che đôi mắt lại.

Ngã vào đầu vai anh, thẹn thùng!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2630: Đừng đi! ở lại được không?


Bạch sẽ không nghe.

Lục u nghĩ, có lẽ Anh cũng khó xử.

Một đêm trước khi kì nghỉ kết thúc, Lục u thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Tiểu Lục Hồi trở về trong ngày hôm sau.

Cô bé chơi trong phòng khách.

Trong phòng ngủ, Lục u sửa soạn một rương hành lý lớn, hầu như đều là đồ của Tiểu Lục Hồi.

Mới chuẩn bị xong, cả người đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.

Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm gác trên đầu vai cô, lẩm bấm: “Đừng đi! ở lại được không? Lục u, anh thích được ở cùng một chỗ với mẹ con em.”

Cổ họng Lục u căng chặt.

Cô cũng muốn, cô cũng cảm thấy rất vui nhưng thế giới của ba người quá nhỏ.

Cô cũng không thể nói câu chờ đến khi Gina chết bệnh được.

Cô nghĩ ngợi, xoay người nhìn anh, nghiêm túc hỏi Anh: “Diệp Bạch, anh có thế bảo đảm tương lai của chúng ta không? Anh có thể bảo đảm sẽ cho Lục Hồi hạnh phúc không?”

Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói khàn đặc: “Đương nhiên!”

Anh nói với cô: “Trừ phi thật sự có ngày đó, bằng không anh sẽ không đi nữa, Lục u anh cam đoan với em.”

Lục u cũng duỗi tay sờ mặt anh.

Bóng đêm ôn nhu.

Hồi lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Em có thể tin tưởng anh sao, Diệp Bạch?”

Cô bị ôm vào trong lòng ngực của anh…

Lúc Diệp Bạch ôm cô, anh thật sự có thể cảm nhận được, Lục u đã không còn là thiếu nữ… Cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, là vợ của anh.

Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên rồi hôn: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ làm hôn lễ.”

Lục U cười rộ lên: “Sao lại gấp gáp như vậy được! Trên tay em còn có rất nhiều việc cần phải làm nữa!”

Rõ ràng là đang cười, trong mắt cô lại có nước mắt.

Diệp Bạch biết cô uất ức, anh nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Đừng khóc! Lục u, đừng khóc!”

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Đêm đó, cô cùng Tiểu Lục Hồi không đi…

Lúc ngủ, Tiểu Lục Hồi ngủ ở giữa bọn họ, sung sướng lăn qua lăn lại.

Diệp Bạch sợ cô bé làm phiền Lục u, đành phải kéo cô bé ôm vào trong lòng ngực mình, kể chuyện cổ tích cho cô bé… Bé con thơm tho mềm mại khiến trái tim anh mềm ra.

Diệp Bạch nhịn không được vừa thơm vừa hôn.

Thật là đáng yêu!

Tiểu Lục Hồi thẹn thùng lại che mặt lại…

Qua năm mới, Lục u có hơi bận rộn.

Trước đây, hầu như một tuần cô chỉ cần tới công ty hai ba lằn, gần đây ngày nào cũng phải đi… Cũng may có Diệp Bạch, buối tối cô còn có thể tranh thủ vào thời gian rảnh đế vẽ truyện tranh, cũng xem như những tháng ngày ngày không có trở ngại gì cả

Đầu mùa xuân, mưa nhiều,

Hôm nay Lục u xong xuôi công việc, bước ra khỏi tòa nhà, tài xế mãi chưa tới.

Điện thoại cũng không gọi được.

Cô đang định bắt xe về, một chiếc xe RV màu đen từ từ lướt qua, bổng dưng một giọng nói vang lên: “Bách Ngôn, là cô Lục, chúng ta đưa cô ấy về đi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2631: Trời mưa rất to


Trong xe, Tần Dụ ngồi ở ghế phó lái.

Lục u vẫn từ chối: “Tôi tự bắt xe cũng được, cũng rất tiện.”

Trời mưa rất to.

Ven đường người đi lại hối hả, xe taxi nào cũng đã có khách, làm sao bất được xe? Lục u giả vờ xem di động, Chương Bách Ngôn lại thúc giục: “Lên xe! Tôi đưa cô đến công ty.”

Tần Dụ cũng nhẹ nhàng tiếp lời.

Lục u không từ chối được, cô cười miễn cưỡng: “Phiền phức!”

Cô ngồi vào ghế sau, mái tóc hơi ấm ướt.

Tần Dụ đưa khăn mặt cho cô, mỉm cười hỏi han vài câu, Lục u trả lời qua loa…Cô không có ý nghĩ làm bạn với Tân Dụ, vì quá khứ giữa cô và Chương Bách Ngôn còn có sự tồn tại của Tiểu Lục Hồi, quả thực cô không phù hợp đế thân thiết với vợ của Chương Bách Ngôn.

Nếu quá thân, trái lại sẽ làm người khác bị tổn thương.

Trong suốt hai mươi phút lái xe, Lục u ngồi im lặng ở ghế sau.

Phía trước, Chương Bách Ngôn chăm chú lái

xe.

Đến ngã tư đèn đỏ, khi xe dừng lại Tần Dụ sẽ tán gẫu với anh một vài câu, hoặc là về bộ phim cuối tuần, hoặc là về kế hoạch du lịch tiếp theo, bọn họ nói chuyện giống như người yêu lâu năm hay như một đôi vợ chồng già, thảnh thơi nhàn hạ.

Chương Bách Ngôn hờ hững trò chuyện với người vợ chưa cưới, chưa từng phớt lờ cô ấy.

Cuối cùng, xe dừng lại dưới tòa công ty của Lục u.

Chương Bách Ngôn rất lịch thiệp mở cửa xe, Lục u xuống xe và nói cảm ơn, đang muốn đi vào thì thấy Tần Dụ cũng xuống xe, đang đứng sóng vai cùng với Chương Bách Ngôn…Cô hời hợt nói lời cảm ơn rồi bước vào tòa nhà.

Mưa vẫn đang rơi…

Chương Bách Ngôn thu lại ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Lên xe đi!”

Khi ngồi lại vào trong xe, bầu không khí vậy mà lại áp lực hơn so với khi có Lục U, Chương Bách Ngôn vẫn luôn im lặng, chỉ tập trung nhìn vào tình hình xe phía trước.

Tần Dụ ngồi ở bên cạnh anh.

Cò nghiêng đầu nhìn anh: “Anh giận à?”

“Không có!” Người đàn ông trả lời rất nhanh,

nhưng vì trả lời quá nhanh, nên dường như có ý nghĩa khác.

Không khí trầm xuống.

Lát sau, Tằn Dụ nhẹ giọng nói: “Anh chắc chắn là khinh thường tôi! Đúng, là tôi muốn cô ấy lên xe, là tôi muốn nhìn xem giữa hai người rốt cuộc có còn vương vấn hay không, là tôi không có cảm giác an toàn cho nên muốn thử anh một chút, thậm chí tôi còn cố ý bày tỏ tình cảm với anh trước mặt cô ấy.”

Tiếng mưa bên ngoài ngày một lớn hơn.

Giọng nói của Chương Bách Ngôn trở nên nặng nề: “Vậy em đã có được đáp án chưa?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2632: Anh rất bình tĩnh đưa ra đề nghị


Anh muốn nói, hủy bỏ hôn lễ.

Cuộc đời còn rất dài, nếu miễn cưỡng kết hôn, ở trong lòng cô, đoạn tình cảm này như gai đâm vào cổ, điều đó có nghĩa là gì, lúc đó người bị ràng buộc không phải là anh mà là Tần Dụ…

Anh rất bình tĩnh đưa ra đề nghị.

Tần Dụ biết, anh vẫn không yêu mình, trong lòng anh chỉ có Lục u.

Cô không cầm được nước mắt nữa.

Chính cô cũng khinh thường chính mình, vừa rồi cô ghen tị với Lục u, giống như một người đàn bà đố kỵ, muốn chiếm trọn sự chú ý của Chương Bách Ngôn, cô không thể tiếp thu được điều này.

Cò yên lặng rơi nước mắt, mũi đỏ lên.

Cô khó xử quay mặt qua chỗ khác.

Chương Bách Ngôn nhìn cô một lúc lâu, than nhẹ, cầm khăn tay giúp cô lau mặt, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lồng ngực…Tần Dụ càng khóc lớn hơn.

Thích Chương Bách Ngôn là nỗi xấu hổ lớn nhất của cô.

Nhưng mà, cô lại không buông bỏ được!

Lục u đến công ty mới biết tài xế đã xảy ra chuyện ở trên đường.

Cô hoàn thành công việc, tự mình lái xe quay về căn hộ.

Hoàng hôn xuống, trời hết mưa.

Đầu mùa xuân, phía chân trời xuất hiện cầu vồng, Lục u dừng xe ở ngã tư ngắm nhìn thật lâu…Di động reo lên, là Diệp Bạch gọi đến, giọng nói của Diệp Bạch rất dịu dàng: “Anh đón Tiểu Lục Hồi về nhà rồi, em muốn ăn gì?”

Lục u không muốn ăn gì cả.

Nhưng cô cổ gắng suy nghĩ: “Muốn ăn khoai tây nghiền nướng và tôm hùm.”

Diệp Bạch cười cười: “Được! Anh làm cho em!”

Cúp điện thoại, Lục u nghĩ đến việc bây giờ Tiểu Lục Hồi có lẽ đang đi theo Diệp Bạch chọn

lựa tôm tươi lớn ở trong siêu thị thì không kìm lòng được cười khẽ.

Cô lại nghĩ đến món khoai tây nghiền nướng.

Rõ ràng là món mình thích ăn nhất, nhưng hiện giờ nghĩ đến cô liền cảm thấy có chút ngậy, trong lòng cô mơ hồ có cảm giác, nhưng lại không muốn tin tưởng…Diệp Bạch, anh không phải…



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2633: Cô lại có con


Lục u đi đến một bệnh viện tư nhân, ở đó có

một bác sĩ quen với nhà họ Lục, chưa đầy nửa tiếng kiểm tra đo lường đã có kết quả, cô có thaL.Thai được sáu tuần.

Lục u nhìn dòng chữ đó thật lâu, mắt đầy nước mắt.

Cô lại có con.

Với Diệp Bạch.

Cô cẩn thận gấp tờ giấy xét nghiệm lại bỏ vào túi xách, định khi trở về thì đưa cho Diệp Bạch xem…Cô tin rằng lần kiểm tra sức khỏe đó của Diệp Bạch có sai lầm, chức năng sinh lí của anh vẫn bình thường.

Lúc trở về, cô lái xe rất chậm.

Cô cấn thận che chở cho chính mình và đứa nhỏ, cô nghĩ nếu Tiểu Lục Hồi biết mình có em gái thì nhất định sẽ rất vui vẻ.

Lục u đỗ xe ở dưới căn hộ.

Lại vô tình gặp được một người.

Là Chương Bách Ngôn.

Anh ta đang dựa vào thân chiếc xe màu đen, trên tay cầm một một chiếc túi to, là chiếc túi mà Lục u đã đế trên xe anh ta trước đó. Đương nhiên anh ta cố ý đến đây không phải là vì trả đổ, mà là thay Tần Dụ chào hỏi.

Lục u nhận đồ.

Cô nghe thấy Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói: “Đừng đế bụng! Cô ấy không có ý xấu.”

Lục u cũng không đế bụng.

Cô có thể thấy Tần Dụ là một người phụ nữ tốt, cũng thật lòng yêu Chương Bách Ngôn…Chương Bách Ngôn thay Tân Dụ nói những lời đó cũng chứng minh rằng Tần Dụ có sức nặng trong lòng anh ta, cô cũng mừng cho họ.

Lục u mỉm cười: “Chúc mừng anh!”

Màn đêm buông xuống, gió đêm…

Chương Bách Ngôn đứng nhìn người con gái mà mình thích nhiều năm, có lẽ rất lâu sau này anh ta nuối tiếc, khó quên được, nhưng bọn họ thực sự đã đến lúc phải nói lời từ biệt, lần này cũng là lần cuối cùng anh ta đến tìm cô.

Sau này, lại đến tìm thì chính là làm phiền.

Anh ta nói cảm ơn.

Lục u ngẫm nghĩ nói: “Chương Bách Ngôn, chúng ta đều phải tiến về phía trước! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lục Hồi.”

Ý của cô, Chương Bách Ngôn hiếu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2634: Em vẫn còn quan tâm anh sao?


Anh đang ôm Đa Đa trên tay, có lẽ là đang dắt chó xuống lầu…Ánh mắt anh lúc này u tối không chút ánh sáng, cũng không thế thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng Lục u có thể đoán được lúc đi ra anh nhìn thấy Chương Bách Ngôn, cũng không biết đã thấy trong bao lâu.

Lòng cô không một gợn sóng, đi qua chỗ anh, cầm lấy dây xích chó trong tay anh rồi lại cúi đầu vuốt ve đầu chó.

Đa Đa vẫy đuôi với cô.

Lục u ngẩng đầu, nói: “Buổi chiều xe của tài xế bị hỏng, vừa hay gặp được Chương Bách Ngôn và Tần Dụ, bọn họ cho em đi nhờ một đoạn, đồ này bỏ quên trên xe anh ta nên anh ta đem trả lại cho em.”

Diệp Bạch chăm chú nhìn cô, không nói gì.

Lục u cũng không biết anh tin hay không, cô đang định giải thích thì vú em cùng Tiểu Lục Hồi đi ra, Tiếu Lục Hồi thấy Diệp Bạch thì chạy đến, đòi anh ôm.

Tim Lục u nhảy lên cổ họng.

Diệp Bạch ôm lấy Tiếu Lục Hồi dịu dàng nói: “Đi làm đồ ăn ngon cho con gái.”

Nói xong, anh ôm Tiếu Lục Hồi đi về phía thang máy.

Lục u nhìn ra được anh đang tức gỉận…Anh chắc đã nhìn thấy cái ôm của Chương Bách Ngôn, nhưng điều đó thực sự không phải là chủ ý của cô, cô cũng không ngờ rằng Chương Bách Ngôn lại ôm cô.

Cô mím môi dưới, mang chó lên lầu.

Vú em nhận ra được bầu không khí áp lực giữa bọn họ, nhỏ giọng nói với Lục U: “Ngài ấy ở cửa sổ nhìn thấy cô Lục trở về, nên cố ý xuống lầu đón.”

Tâm tư Lục U rối loạn.

Lúc ăn cơm, Diệp Bạch vẫn là không mặn không nhạt, không tới mức thờ ơ nhưng tuyệt đối không giống như lúc trước, Lục u cảm thấy bọn họ nên ngồi lại đế nói chuyện.

Sau khi ăn xong Diệp Bạch chơi đùa với Tiếu

Lục Hồi một lát rồi đi vào phòng sách.

Lục u đang dổ Tiếu Lục Hồi ngủ.

Vú em bưng dĩa trái cây tới, nháy mắt với cô: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cứ dỗ ngọt ngài ấy thì chuyện sẽ qua thôi.”

Lục u đoán vú em cũng đã nhìn thấy.

Cò không giải thích, chỉ nói: “Là hiểu lầm thôi.”

Vú em vội vàng xua tay: “Nhân phấm của cô Lục chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng đôi khi đàn ông cũng phải được dỗ dành…Cứ như vậy mà nói, chắc chắn sẽ giải quyết được nghi ngờ.”

Lục u gật đầu.

Cô gõ cửa phòng sách, lâu sau, bên trong truyền đến giọng nói: “Vào đi!”

Lục u đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào cửa đã bị mùi thuốc lá bao vây, cô xua xua tay: “Sao lại hút nhiều thuốc lá như vậy? Không tốt cho sức khỏe!”

Diệp Bạch vẫn ngồi, yên lặng chăm chú nhìn cô.

“Em vẫn còn quan tâm anh sao?”

Lục u đế đồ xuống, đi tới lấy đi điếu thuốc của anh, lại mở cửa số để mùi thuốc tản đi.

Vừa định xoay người.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2635: Cô giật thót


Anh áp sát Lục u, dường như giây tiếp theo sẽ kết hợp với cô.

Cô giật thót.

Cô sợ làm tổn thương đứa bé, vội vàng lấy tay đấy vai anh, giải thích: “Anh ta thật sự chỉ đến đây đưa đồ. Đây cũng là lần cuối cùng em gặp anh ta. Diệp Bạch, em không thích anh ta, nếu em thích anh ta, hiện tại em và anh ta…”

“Hiện tại em và anh ta đã ở bên nhau rồi, có đúng không?”

Giọng Diệp Bạch trầm một cách khác thường.

Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, như thế muốn nhìn rõ hết tim gan của cô vậy.

Lục u khẽ run.

Cô lúng túng từ từ khép lại vạt áo tắm, suy nghĩ nên nói chuyện mang thai cho Diệp Bạch như thế nào.

Nếu nói lúc này, chắc chắn anh sẽ nghi ngờ.

Thế nhưng, nếu như không nói, cô sợ hiềm khích giữa họ sẽ ngày càng lớn. Họ trải qua bao khó khăn mới có thế ở bên nhau, cô không muốn họ bỏ lỡ nhau, chỉ còn lại tiếc nuối.

Ánh đèn vàng khiến khuôn mặt cô hơi tái

nhợt.

Cô bổng ngước mắt chăm chú nhìn Diệp Bạch, quyết định nói ra hết những lời còn ngập ngừng. Cô khẽ khàng nói bên tai anh, nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được nhưng lại khiến anh chấn động. Cô nói: “Diệp Bạch, em có thai ròi!”

Diệp Bạch chăm chăm nhìn cô.

Lục u biết anh đang nghĩ gì, cô sốt ruột vội vàng nói thêm: “Là con của anh! Thật đó!”

Diệp Bạch không lên tiếng.

Bác sĩ kiểm tra cho anh là bác sĩ quen mấy đời với gia đình anh, là tiến sĩy khoa nổi tiếng, không thể nào chấn đoán sai được.

Như vậy người sai chỉ có thế Lục U!

Ánh mắt nghi ngờ của anh khiến con tim Lục u chết lặng.

Anh không tin cô. Đối với anh, một tờ giấy lạnh lẽo còn đáng tin hơn cả lời cô nói. Không lẽ anh nghi ngờ đây là con của… Chương Bách Ngôn?

Một cái ôm, cộng thêm việc cô mang thai.

Trong lòng Diệp Bạch, cô đã bị kết án tử vì tội không chung thủy, anh nghĩ cô là loại phụ nữ như vậy sao?

Sau sự im lặng kéo dài, Lục u khẽ hỏi: “Anh không tin em sao?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2636: Sao lại có sự trùng hợp như vậy


Diệp Bạch dừng lại, xoay người: “Gina tự sát! Anh phải đến chỗ cô ấy.”

Tự sát?

Sao lại có sự trùng hợp như vậy…

Lục u nhịn không được nói: “Diệp Bạch, anh có nghĩ cô ta giả vờ không?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Bạch trở nên cực kỳ khó coi.

Anh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt Lục u chưa bao giờ thấy, cứ như đang nhìn một người xa lạ.

Diệp Bạch chậm chạp lên tiếng: “Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả… Còn đứa bé, anh nghĩ thế này Lục u, em nên suy nghĩ cấn thận xem có quên chuyện gì không, chẳng hạn như có hỏm nào đó uống rượu hơi nhiều, tâm trạng hào hứng, nên gặp lại tình cũ không kiềm chế được đã xảy ra một số chuyện…”

Cả người Lục u đều run rẩy.

Cô không dám chấp nhận đây là những lời mà Diệp Bạch có thế nói.

Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ừng ực nước, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Cô tin lầm người rồi.

Đây là suy nghĩ lúc này của cô!

Diệp Bạch chăm chăm nhìn cô, nhưng rồi rốt cuộc vẫn xoay người, vội vàng rời đi…

Lục u ngồi ngây người trên bàn học.

Nơi đây… nơi đây chứa đựng toàn bộ hồi ức tốt đẹp của cô và Diệp Bạch, nhưng từ hôm nay mọi thứ đều đã tan biến không còn tồn tại… Cô gái cùng đám cưới trong mơ cũng đã chết.

Chết theo lời nói của của Diệp Bạch.

Chết theo ánh mắt không còn sự tin tưởng của Diệp Bạch.

Cô không làm loạn, cô thậm chí còn không rơi nước mắt, cô chỉ im lặng ngồi… Cho dù hệ thống sưởi đã mở nhưng ban đêm những ngày đầu xuân vẫn mang hơi lạnh, khiến cả người cô cũng trở nên lạnh lẽo.

Vú em bối rối tiến vào phòng: “Cô Lục, ông chủ…”

Lục u ngửa đầu, không cho nước mắt rơi xuống.

Cô khẽ nói: “Tôi biết rồi!”

Vú em không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể xoa tay chờ Lục u dặn dò. Một hồi lâu sau, Lục u mới nhẹ giọng nói: “Lục Hồi ngủ rồi, đừng đánh thức con bé, sáng sớm mai chúng ta dọn đồ về biệt thự.”

Khi nói những lời này, trong lòng cô hoàn toàn vỡ vụn.

Vú em đoán cô Lục và ngài Diệp đã cãi nhau ‘âm ĩ đến không thể cứu vãn được nữa.

Bà ấy không biết cách an ủi, chỉ đành buông tiếng thở dài rồi rời khỏi phòng.

Lục u ngồi im lặng thật lâu.

Cô từ từ cúi đầu, khẽ vỗ về bụng, tưởng tượng dáng vẻ đứa bé sau khi chào đời… Nhưng bây giờ cô do dự không biết có nên giữ lại hay không.

Suốt một đêm, cô không hề chợp mắt.

Bên tai cô cứ vang vọng những lời Diệp Bạch nói… ‘Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả!’

Lục u nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2637: Cuối cùng cũng kết thúc!


Sau đó, cô nhẹ nhàng hôn Tiểu Lục Hồi: “Chú đi nước ngoài rồi, chúng ta về nhà vài ngày nhé.”

Trẻ con chóng quên.

Có lẽ sẽ làm ầm ĩ một thời gian, nhưng cô nghĩ, sau vài tháng con bé sẽ quên chuyện này thôi.

Tiểu Lục Hồi ngoan ngoãn mặc quần áo, rửa mặt đánh răng sạch sẽ, rồi được vú em dẫn đến bàn ăn sáng. Lục u bắt đầu dọn đồ, cô không thu dọn gì nhiều, chỉ mang theo đồ quan trọng… Những món khác thì bỏ đi!

Một tiếng sau, cô dắt Tiểu Lục Hồi rời khỏi căn hộ.

Khác với lần trước, lần này cô nhất quyết rời đi, không có bất cứ lưu luyến nào.

Giống như tình cảm của cô đối với Diệp Bạch.

Cuối cùng cũng kết thúc!

Diệp Bạch gấp gáp bay đi nước ngoài.

Chuyến bay hạ cánh, khi ngồi trên xe, anh

cầm di động suy nghĩ có nên gọi cho Lục u không, cho dù cô quay lại với Chương Bách Ngôn, nhưng những lời anh nói tối hôm qua quả thật rất khó nghe.

Bọn họ không nên kết thúc như vậy.

Nhưng anh không gọi cho Lục u được, cô đã cho sổ điện thoại của anh vào danh sách đen.

Zalo cũng vậy.

Diệp Bạch cúi đầu nhìn di động, tâm trạng bỗng chốc trở nên tồi tệ, còn tệ hơn khi biết tin Lục u mang thai.

Anh suy nghĩ rồi tìm Lục Huân.

Cho dù thế nào, anh muốn đảm bảo Lục u không có việc gì mới yên tâm.

Lục Huân nghe máy, vẫn chưa biết chuyện của họ.

Nhưng ngay khi nghe Diệp Bạch nói đang ở nước ngoài, cô ấy liền không đồng ý: “Diệp Bạch, anh cứ mãi không chịu đưa ra quyết định như vậy thì có ngày anh và Lục u sẽ kết thúc thôi!”

Diệp Bạch im lặng một lúc rồi tắt điện thoại.

Bên kia đầu dây, Lục Huân cầm di động vẫn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị chồng cô ấy lấy điện thoại.

Lục Thước vừa xem lịch sử cuộc gọi vừa lẩm

bẩm: “Diệp Bạch, cuộc trò chuyện 2 phút 14 giây.”

Nói xong, liền bày ra vẻ mặt muốn đòi bồi thường.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2638: Gió biền rất lớn


Anh ấy mắng: “Em gái anh là người như vậy sao? Mà giả dụ đứa bé đó đúng là con của con bé và Chương Bách Ngôn, cho dù nhà họ Lục chúng ta không nuôi nổi đứa bé cũng có bắt anh ta nuôi đâu? Đúng là khốn nạn!”

Anh ấy tắt máy, rảo mắt khắp nơi tìm Lục u.

Cuối cùng, anh ấy tìm thấy Lục U ở bờ biển…

Gió biền rất lớn.

Lục u ngồi trên bờ cát, lặng lẽ nhìn mặt biến tĩnh lặng ngoài xa.

Không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một người có ý chí sắt đá như Lục Thước chợt thấy cay mũi. Anh ấy đi đến ngồi xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng ôm vai cô, để cô tựa vào vai mình: “Em nghĩ gì mà không về nhà vậy, chị dâu lo cho em lắm đấy.”

Một lúc lâu sau, Lục u quay sang anh: “Anh, anh biết rồi sao?”

Lục Thước trầm giọng ‘ừ’ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Em muốn sinh đứa bé thì cứ sinh, đâu phải chúng ta không nuôi nối!”

Lục u không nói gì.

Cò nhìn mặt biển xanh thẳm, nhìn thật lâu,

lại cúi đầu nhìn chăm chú viên kim cương xanh trên ngón tay.

Là chiếc nhẫn Diệp Bạch đã tặng cô.

Cô nhẹ nhàng gỡ nhẫn, vứt ra ngoài biến, nhưng cô không thể vứt xa đến thế… Cuối cùng chiếc nhẫn rơi xuống bờ biến, vùi lần trong cát.

Lục u khẽ nói: “Anh nhìn xem, chiếc nhẫn kim cương sặc sỡ lóa mắt trên ngón tay bị xen lẫn trong cát cũng chẳng còn thu hút, lỡ bị ai đó đạp vùi vào cát có khi vĩnh viễn không xuất hiện nữa, cũng mất đi giá trị vổn có của nó. Hoặc là nó vổn đã không có giá trị, tất cả mọi vẻ đẹp đều là tưởng tượng.”

Lục Thước nghe xong bỗng cảm thấy đau lòng.

Anh ấy ôm chặt cô: “Bây giờ sao nói chuyện triết lý thế?”

Sau đó, anh ấy không nói nữa, chỉ im lặng ôm em gái… Ba mẹ đã có tuổi, anh lớn như cha, là chỗ dựa lớn nhất của Lục u.

Gió rất lớn, ngồi thêm một lúc thì Lục Thước dẫn Lục u về.

Trên xe, anh ấy rốt cuộc vẩn muốn hỏi dự định của cô.

Lục u nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Em sẽ sinh con, cũng tự nuôi con!”

Cô đã suy nghĩ suốt buổi sáng, đã gần như quyết định không nên giữ đứa bé này.

Nhưng rốt cuộc cô vần không nỡ.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2639: Gần hai mươi tiếng dày vò


Anh đoán chắc cô đã dọn khỏi căn hộ.

Diệp Bạch lấy điện thoại gọi cho cô nhưng cuộc gọi vẫn bị chặn, không kết nối được.

Anh không khỏi thấy hối hận.

Hôm đó, anh đã quá nặng lời…

Bỏ điện thoại xuống, anh buồn chán cầm hồ sơ bệnh án, tiện tay lật xem… Nhưng càng xem anh càng kinh ngạc, vì lịch sử bệnh án nằm viện íân trước của Gina không phải là điều trị bệnh ung thư vú mà chỉ là phẫu thuật viêm ruột thường bình thường.

Nhưng lần đó Gina nằm ở bệnh viện thuộc sở hữu của bố cô ta.

Tất cả mọi chuyện đều được làm giả không một sơ hở.

Diệp Bạch thậm chí còn chăm sóc cô ta suốt hai tuần, vậy mà lại không phát hiện ra gì cả.

Hồ sơ mỏng tang tuột khỏi tay anh, bổng nhiên… Một nỗi sợ hãi cực kỳ lớn dần nảy sinh trong lòng. Anh nhớ đến Lục u, nhớ đến đứa bé trong bụng cô, cũng nhớ đến bản giám định vô sinh kia.

Kết quả đó có phải là thật không?

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến căn phòng sáng bừng.

Gina từ bên ngoài trở về, ngồi trên xe lăn, trông khá tươi tỉnh… Cô ta gọi Diệp Bạch, tay cầm một chùm hoa hái được trong sân bệnh viện, định hỏi anh hoa đẹp không.

Diệp Bạch nhìn cô ta.

Xúc cảm trong đôi mắt anh khiến cô ta hoảng hốt, cô ta nhìn thấy hồ sơ bệnh án, bổng trở nên luống cuống.

“Diệp Bạch!”

Diệp Bạch trầm giọng hỏi: “Bệnh ung thư vú là giả sao? Tự sát là giả sao? Bản giám định vô sinh của tôi cũng là giả… Có phải hay không?”

Môi Gina run rấy, như một con thú bé nhỏ bị đe dọa.

Diệp Bạch nhịn không được gầm nhẹ: “Tôi hỏi cô có phải không?”

Mẹ Gina nghe thấy tiếng động liền chạy vào. Bà ấy vội vàng khuyên giải… Nhưng Diệp Bạch vẫn nhìn chằm chằm Gina: “Cô tự sát lần này cũng là vì cô đã cho người theo dõi Lục u, biết cô ấy mang thai, có đúng không?”

Gina không dám thừa nhận.

Cô ta vẫn run rẩy, không dám thừa nhận việc mình đã làm.

Diệp Bạch trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Anh cảm thấy vừa đau buồn vừa thấy hoang đường, tình cảm của anh và Lục u lại kết thúc chỉ vì một tờ giấy giám định… Chỉ vì sự yêu thích hoang đường của một cô gái, anh bị quỷ ám đi tin lời cô ta, nghi ngờ Lục u.

Anh đã nói gì với Lục u?

Anh nói với Lục u… ‘Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả!’

Thật nực cười!

Nỗi đau đớn giày xéo trái tim Diệp Bạch, anh nhớ anh đã bỏ Lục u lại một mình trong phòng làm việc, anh nhớ đến dáng vẻ ngồi bất lực tuyệt vọng của cô… Người đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay hơn mười năm.

Tối hôm đó, đã bị anh dứt khoát vứt bỏ.

Diệp Bạch rời đi sau khi bỏ lại một câu: “Từ nay về sau, hai ta không ai nợ ai.”

Gina đứng dậy khỏi xe lăn, chạy lại phía sau ôm eo anh, khóc lóc như một đứa trẻ: “Diệp Bạch, em thích anh! Em thật sự thích anh! Vì sao anh lại không cho em cơ hội? Vì sao trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô ta, bây giờ cô ta đã bỏ anh rồi, cô ta không cần anh nữa đâu… Anh đã gáy tổn thương sâu sắc cho cô ta như vậy, hay anh hãy ở bên em đi?”

Diệp Bạch không thế nhẫn nhịn được nữa, giáng cho cô ta một bạt tai.

Gina ngấn cả người.

Cô ta không ngờ Diệp Bạch sẽ đánh cô ta…

Diệp Bạch đấy cô ta ra, nhanh chóng rời đi. Anh tức tốc bay về nước. Anh muốn gặp Lục u,

muốn gấp gáp nói với cô, anh đã sai rồi… Anh muốn nhận lỗi với cô, cầu xin cô tha thứ.

Gần hai mươi tiếng dày vò.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2640: Sau đó điện thoại cúp máy


Lục Thước dừng một chút, nói: “Anh chờ đó!”

Sau đó điện thoại cúp máy.

Ước chừng năm phút sau, Lục Thước bước ra khỏi biệt thự, anh ấy mặc quần tây đen, áo len cố lọ… ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc trắng như tuyết.

Cơn gió đêm thổi bay ngọn tóc được cắt tỉa gọn gàng của anh ây.

Trông anh tuấn và rạng rỡ sức sống.

Diệp Bạch tiến lên một bước, hai người đàn ông đẹp trai như nhau đứng đối mặt nhau, Diệp Bạch lên tiếng trước: “Tôi muốn gặp Lục u một l’ân.”

Lục Thước véo đầu điếu thuốc rồi dập tắt.

Anh ấy nhìn Diệp Bạch hỏi: “Anh muốn gặp con bé, nhưng anh có hỏi xem con bé có muốn gặp anh hay chưa? Diệp Bạch, thật sự chịu anh luôn đấy, có phải anh nghĩ rằng em gái tôi ngủ với Chương Bách Ngôn và có một đứa con rồi đổ cho anh đúng không? Anh đang sỉ nhục chính anh, hay là đang sỉ nhục em gái tôi… Nhà họ Lục thiếu phí nuôi dưỡng sao, cần anh phải trả tiền sao?”

Anh ấy thực sự quá tức giận, nói mấy lời tàn nhẫn.

“Nếu anh không thế mang lại hạnh phúc cho con bé thì đừng trêu chọc con bé nữa!”

“Là chính anh cầu xin con bé quay lại, anh bẩn thỉu, Lục u còn chưa từng nói mấy câu khó nghe… cuối cùng lại bị anh bôi nhọ! Diệp Bạch, hôm nay tôi nói cho anh một câu, anh và Lục u không có khả năng, đừng nói là bổ mẹ tôi, ngay cả người làm anh trai như tôi cũng sẽ không đồng ý để con bé lại ở bên anh nữa.”

“Tại sao lại phải ở bên anh? Thích bị anh vu khống hay thích bị anh chà đạp?”

Anh ấy không nhịn được, đấm một cái: “Đúng là khốn nạn!”

Diệp Bạch không đánh trả.

Lục Thước đánh mấy cái rồi dừng lại.

Anh ấy chỉnh lại quần áo: “Không phải tôi hết giận, mà là không đáng! Diệp Bạch, sau này đừng đến đây nữa. Đúng lúc anh và Lục U chưa đăng ký kết hôn lại, nên không có chuyện gì… Cũng tốt, phân chia sạch sẽ!”

Lục Thước xoay người rời đi.

Diệp Bạch ngã vào thân xe, một lúc sau mới đứng thẳng lên, hỏi: “Đứa trẻ kia đâu?”

Lục Thước khựng lại.

Anh ấy suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi lại: “Không phải anh nói là của Chương Bách Ngôn sao? Nếu là con của chương Bách Ngôn thì liên quan gì đến anh? Nếu muốn có con thì đi tìm cái cô Gina đó sinh giúp anh đi, tôi nghĩ cô ta rất sẵn sàng đấy.”

Thân thể Diệp Bạch đập mạnh vào thùng xe.

Rất lâu sau cũng không thế đứng dậy được…

Tiếng trẻ con trong sân càng lúc càng gần, Tiếu Lục Hồi cùng các anh chị chơi trốn tìm, đang trốn ở cửa.

Cô bé nhìn thấy Diệp Bạch.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top