Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1861: An Nhiên chỉ mỉm cười


An Nhiên sửng sốt, sau đó cô mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố”

Cố Vân Phàm cũng mỉm cười: “Ra ngoài làm việc đi!”

An Nhiên quay lại văn phòng của mình, với tư cách là thư ký trưởng, cô có một văn phòng riêng rộng mười lăm mét với môi trường rất tốt.

Sau khi ngồi xuống, cô nhìn tấm thẻ rồi cất vào ngăn kéo.

Sau khi nghiên cứu quyển sách trang sức một lúc lâu, cô nhìn trúng một chiếc vòng cổ mà cô cảm thấy rất hợp với Lý Tư Ỷ, vì thế cô liền chụp ảnh chụp cho cô ấy: [ Cô thích cái này không? ]

Lý Tư Ỷ đang sơn móng tay trong biệt thự.

An Nhiên nhắn Zalo cho cô ấy.

Cô ấy nhìn Zalo, ngơ ngác một lúc...

Thật ra cô ấy không hề ghét An Nhiên, nhưng quan hệ giữa cô ấy và An Nhiên rất khó nói, ngày xưa cô ấy theo đuổi Hoắc Doãn Tư, An Nhiên là người được Hoắc Doãn Tư yêu, còn hiện giờ cô ấy là tình nhân của Cố Vân Phàm, và hình như An Nhiên lại là người trong lòng của Cố Vân Phàm, chỉ là ông già kia không nói ra thôi.

Nhưng Lý Tư Ỷ cô ấy cũng không tử tế.

Cô ấy biết bí mật của An Nhiên, nơi cô ở, còn cả đứa trẻ kia, nhưng hai năm qua, cô ấy không nói cho Hoắc Doãn Tư bí mật này.

Cô ấy nghĩ mình ghen tị với An Nhiên.

Nhìn An Nhiên như không có thứ gì nhưng thật ra cô có tất cả, chỉ cần cô bằng lòng, ông già kia chắc chắn lập tức muốn cưới cô.

Tâm trạng Lý Tư Ỷ không tốt lắm, bấm điện thoại làm khó An Nhiên: “Tôi không muốn vòng cổ, tôi muốn nhấn, cô hỏi xem Cố Vân Phàm có thể đưa cho tôi không?”

Không cần trực tiếp đưa, có là được.

An Nhiên không thay đổi nét mặt mà hỏi: “Cỡ tay của ngài.”

Lý Tư Ỷ: “Số đo mười một! Thư ký An, cô có thể làm chủ được Cố Vân Phàm sao?”

An Nhiên rất khéo léo nói: “Tổng Giám đốc Cố cho ngài mỗi tháng hai mươi triệu.”

Lý Tư Ỷ tức giận.

Cô ấy lập tức ném điện thoại, cô ấy không thể tưởng tượng An Nhiên năm xưa rụt rè sợ hãi, sao bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

Buổi chiều, An Nhiên đi lấy nhãn kim cương.

Cô đã chọn chiếc nhẫn kim cương 2 cara cho Lý Tư Ỷ, rất nữ tính, hẳn người phụ nữ cũng thích.

Chuyến đi này coi như là đi công tác nên cô ngồi xe công ty.

Tài xế biết cô là tâm phúc bên cạnh Tổng Giám đốc Gố, cũng rất khách sáo với cô, An Nhiên cũng là người tốt, khi xuống xe cô tặng đối phương chiếc bánh cuộn nổi tiếng, tài xế lão Trịnh rất vui vẻ: “Con gái tôi thích nhấn hiệu này, nhưng nó quá đắt! Thư ký An, cái này đắt quá.”

An Nhiên cười nhạt: “Đây là phúc lợi của công ty, lần sau có tôi lại cho chú Trịnh.”

Lão Trịnh vui vẻ rời đi.

An Nhiên nhìn ông ấy rời đi, lúc này mới gọi cho Giám đốc nhãn hiệu, bên kia nói đã chuẩn bị xong.

An Nhiên dẫm lên giày cao gót bước đi.

Chiếc váy vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, khuôn mặt dịu dàng khiến khí chất càng thêm thanh nhã hơn, Tổng Giám đốc Cố luôn lấy trang sức ở đây, Giám đốc cũng rất thích cô.

“Thư ký An, thành tích tháng này của tôi dựa vào đơn này của ngài.”

An Nhiên cười nhạt: “Ông nên cảm ơn Tổng Giám đốc Cố mới phải.”

Giám đốc vẫn thành thật: “Vậy cũng nhờ ngài nói chuyện trước mặt Tổng Giám đốc Gố thì đồ của chúng tôi mới có thể lọt vào mắt Tổng Giám đốc Cố, nhờ ngài có gu thẩm mỹ tốt nên bạn gái của Tổng Giám đốc Cố mới vui vẻ.”

An Nhiên chỉ mỉm cười.

Đúng lúc này, một nhóm người đi xuống từ thang máy tầng hai, dẫn đầu là Hoắc Doãn Tư.

Cậu nhìn An Nhiên trước quầy trang sức, trước mặt cô chính là một chiếc nhãn kim cương...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1862: Vậy sao được?


Hoắc Doãn Tư cất lời.

Sau đó cậu liền đi qua, thư ký Nghiêm vội vàng đuổi theo.

Bên kia, An Nhiên lấy nhẫn kim cương định rời đi, Giám đốc lại gọi cô, rất lịch sự đưa cô một cái hộp dài: “Thư ký An, nghe nói hôm nay là sinh nhật ngài, đây xem như quầy chúng tôi tặng quà sinh nhật cho ngài.”

An Nhiên ngẩn ra: “Vậy sao được?”

Giám đốc hạ giọng: “Mỗi năm Tổng Giám đốc Cố chỉ từ bảy đến tám mươi triệu tệ, cái này chẳng đáng gì!”

Mở hộp ra, là một chiếc lắc tay kim cương. Mỗi viên năm mươi đồng.

Một chiếc có giá ít nhất là mấy trăm nghìn và được coi là món quà vô cùng đắt giá.

Không chỉ vậy, chiếc lắc tay này thiết kế rất giống... Chiếc năm đó Hoắc Doãn Tư đưa cô, nhưng không lấp lánh bằng, An Nhiên ngơ ngác nhìn không nói nên lời.

Giám đốc có chút lo lắng: “Thư ký An không thích sao?” _

An Nhiên hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không phải, rất thích

Giám đốc yên tâm, nhanh chóng đeo giúp cô, còn nhỏ giọng nói sinh nhật vui vẻ.

Trước đây An Nhiên không quen kiểu quan hệ vụ lợi như vậy, nhưng hiện giờ cô đã thành thạo, cô hơi mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.

Nào ngờ, vừa quay đi lại đụng phải một thân hình rắn chắc.

Bàn tay của người đàn ông đỡ lấy eo cô.

Thật sự bất lịch sự và thô lỗ.

An Nhiên vô thức đẩy ra, nhưng mùi hương quen thuộc trên cơ thể người đàn ông khiến cô sửng sốt, là Hoắc Doãn Tư. Cô nhẹ nhàng tựa mặt lên vai cậu, một hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại.

Thứ cô tiếp xúc không chỉ là mùi cơ thể cậu mà còn chất liệu bộ vest.

Khi tỉnh táo lại, hai người đã tách ra.

Dưới ánh đèn pha lê trong khu mua sắm, đường nét trên khuôn mặt Hoắc Doãn Tư càng sắc sảo hơn, có lẽ chỉ tạm thời ra ngoài nên cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài bộ vest, khiến cậu toát ra khí chất tự phụ.

Cậu nhìn từ trên cao xuống, cho nên ánh mắt có vẻ càng lạnh nhạt hơn.

“Đến mua trang sức sao?”

An Nhiên không biết suy nghĩ đen tối trong lòng cậu, cô chỉ cười nhạt: “Tôi chỉ chạy vặt cho Tổng Giám đốc Cố thôi.”

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn chằm chằm cô.

Sau một lúc lâu, thư ký Nghiêm lên tiếng trước, mấy năm không gặp, thư ký Nghiêm tử tế hơn trước nhiều, vừa cất lời là hỏi han cô, ngay sau đó mời An Nhiên uống cà phê.

An Nhiên không muốn làm mất mặt chị ấy.

Nhưng cô cũng biết, cà phê này rất có thể là uống cùng với Hoắc Doãn Tư, hơn nữa là nói chuyện để thanh toán chuyện cũ.

Cô khéo léo từ chối: “Thật không khéo, tôi phải vội làm việc cho Tổng Giám đốc Cố rồi.”

Thư ký Nghiêm nhìn cấp trên.

Giọng điệu Hoắc Doãn Tư hờ hững: “Có vẻ Tổng Giám đốc Cố rất quan trọng với em.”

An Nhiên bình tĩnh đáp: “Quần áo, thức ăn, bố mẹ, đương nhiên là quan trọng... Tổng Giám đốc Hoắc, thư ký Nghiêm, tôi không làm phiền nữa, hôm nào lại uống cà phê!”

Cô khách sáo nói.

Khi rời đi, cô nghĩ, không gặp vẫn tốt hơn.

Có lễ, sang năm khi Tổng Giám đốc Cố về thành phố H, cô cũng nên xin về trụ sở chính ở thành phố H, dù sao cô cũng không còn nỗi lo nào ở thành phố B, đến lúc đó đưa dì Lâm và Lâm Hi đến thành phố H là ổn.

An Nhiên rời đi, cô vẫn chưa trực tiếp về công ty.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1863: Vì thế lão Trịnh hoảng sợ


Sau đó lão Trịnh nói gì đó nữa, nhưng An Nhiên không nghe lọt tai, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy chán nản khó nói.

Ba năm, Hoắc Doãn Tư vẫn có thể ảnh hưởng đến cô.

Bỗng dưng, lão Trịnh nói: “Thư ký An, chiếc xe lúc nấy vẫn luôn đi theo chúng †a, có phải bọn chúng biết cô mang theo đồ đáng giá của Tổng Giám đốc Cố nên chuẩn bị cướp chúng ta hay không?”

Vì thế lão Trịnh hoảng sợ.

An Nhiên sợ ông ấy lái xe xảy ra tai nạn, cô trấn an: “Đó là Tổng Giám đốc của Hoắc Thị, không sao đâu.”

Lão Trịnh không nói nữa.

Ông ấy vừa nói đúng, thư ký An lại nói không phải, sao bây giờ lại nói đúng rồi?

Lão Trịnh cũng không ngốc, ông ấy lén nhìn An Nhiên qua kính chiếu hậu, xe chạy vững vàng hơn nhiều, suy nghĩ An Nhiên rối bời cũng mặc kệ ông ấy nghĩ gì.

Nửa tiếng sau, xe đến công ty Cố Thị. An Nhiên mới mở cửa xuống xe. Một cánh tay liền bắt được cô, cô ngước mắt, thấy Hoắc Doãn Tư.

An Nhiên nhìn người qua lại, hạ giọng: “Hoắc Doãn Tư, anh có biết mình đang làm gì không?”

Hoắc Doãn Tư không dao động.

Cậu thậm chí còn cười lạnh: “Sao thư ký An không gọi tôi là Tổng Giám đốc Hoắc?”

An Nhiên hất tay cậu ra: “Anh muốn gì?”

“Uống cà phê với tôi.”

An Nhiên không muốn, nhưng hiện giờ cô không thể làm thế, bọn họ đang dây dưa trước cửa, ngày mai tai tiếng giữa cô và Tổng Giám đốc Hoắc Thị sẽ truyền ra †oàn thành phố B, cô không muốn như vậy.

Vì thế cô thay đổi gương mặt, dáng vẻ giải quyết việc chung.

“Được rồi, Tổng Giám đốc Hoắc có chuyện muốn hỏi, đương nhiên không thành vấn đề.”

Cô chỉ vào quán cà phê bên đường, ý muốn uống cà phê ở đó, nói vài câu là xong.

Nhưng Hoắc Doãn Tư thì không. Cậu đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cô: “Lên xe!” An Nhiên đắn đo mãi mới ngồi vào xe.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô lên xe, nhìn cô thắt dây an toàn, lúc này mới đóng cửa xe, vòng qua ghế lái ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, cậu nghiêng đầu nhìn cô.

An Nhiên phớt lờ ánh mắt của cậu.

Cô giả vờ không quan tâm: “Tổng Giám đốc Hoắc muốn uống cà phê ở đâu?”

Một tay Hoắc Doãn Tư cầm vô lăng, ngón tay thon dài rắn chắc, nhìn rất thích mắt, bàn tay kia lấy ra một điếu thuốc, ngậm trên môi rồi lại cầm xuống, cuối cùng không châm lửa.

Cậu nói với giọng khàn khàn: “Nếu tôi nói đến chỗ tôi thì sao?”

Chỗ anh ấy? Là ở đâu?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1864: Cô khác cậu


Cô không nói chuyện nữa, cố ý lạnh nhạt cậu, không muốn cho cậu bất kỳ ám chỉ mập mờ nào.

Quá khứ của bọn họ đã hỏng bét rồi.

Cô khác cậu, cậu trời sinh cái gì cũng có, mà cô bò ra khỏi vũng lầy rất khó khăn, cô vừa mới lên bờ, không muốn lại chơi trò chơi tình ái với cậu.

Có lẽ, giấc mơ trong lòng cô, đã vỡ rồi.

Hai nơi cách nhau rất gần, chẳng mấy chốc, xe của Hoắc Doãn Tư đã dừng dưới tòa nhà cao ốc, cậu cũng không xuống xe ngay, mà nhẹ giọng hỏi: “Mấy năm nay, em đã từng ghé qua thăm chưa? Có từng nhớ lại nơi này không?”

“Không!”

An Nhiên khẳng định: “Là Tổng Giám đốc Hoắc đã dạy tôi, làm người phải thực tế, một người xuất thân và có tiền án như tôi, không xứng với Tổng Giám đốc Hoắc, thay vì rơi vào đau khổ không bằng sớm ngày rút ra.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhẹ cười.

Cậu nói nhỏ: “Khác rồi!”

Cậu bỗng nhiên ngước mắt lên, khóe mắt cậu dường như hơi đỏ, giọng nói cũng thoáng run rẩy: “Có phải vì Cố Vân Phàm nên em mới thay đổi không?”

An Nhiên mỉm cười, phong khinh vân đạm nói: “Do cuộc sống.”

Cô sợ cậu không rõ.

Cô dứt khoát giải thích: “Ví dụ như hôm nay tôi lấy đồ trang sức cho Tổng Giám đốc Cố, giám đốc thương hiệu tặng tôi một phần quà sinh nhật, tôi rất vui mừng nhận lấy, sau đó tôi đem đi bán lấy ba trăm nghìn tệ. Nếu là anh, Tổng Giám đốc Hoäc chắc chẳn sẽ rất coi thường hành vi nhỏ mọn này, nhưng đối với tôi, nó không quan trọng, tôi phải sinh tồn, nếu muốn sống sung sướng thì phải tự mình tranh thủ!”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm vào cô.

Cậu lạnh lùng nói: “Đi theo Cố Vân Phàm không phải có thể được nhiều hơn sao?”

Trong nháy mắt, An Nhiên muốn tát cho cậu một bạt tai, cậu thật sự khốn nạn.

Nhưng người có địa vị như cậu, cô không đắc tội nổi, cô cũng không dám đắc tội. Bởi vì cấp trên của cô, Cố Vân Phàm vẫn phải dựa vào nhà họ Hoắc ở thành



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1865: Anh còn cần phụ nữ?


“Anh còn cần phụ nữ?”

“Hai triệu một lần? Ba ngày mười triệu?”

An Nhiên cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy, nhưng khóe mắt vẫn ánh lệ, cô tức giận đẩy cậu ra, ngồi thẳng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó nhẹ giọng nói: “Cho tôi xuống xe!”

Hoắc Doãn Tư cũng ngồi thẳng.

Cậu châm điếu thuốc vừa nãy, rít hai hơi, trong xe cảm thấy rất bức bối, An Nhiên chịu đựng không nói.

Cậu gảy tàn thuốc lá, nhàn nhạt nói: “Tôi nói rồi, uống cà phê với tôi.”

An Nhiên có chút tức giận: “Hoắc Doãn Tư, anh còn muốn sao nữa? Ba năm, chúng ta đã sớm chia tay! Anh bảo tôi là kẻ lừa đảo, anh bảo tôi không biết xấu hổ vì tiền, tôi nhận, anh bảo tôi không xứng làm bà Hoäc, tôi cũng không quan trọng, tôi rời bỏ anh rồi, tại sao anh không buông tha cho tôi?”

“Anh có bạn gái rồi, anh còn muốn gì ở tôi nữa?”

“Trở thành tiểu tam vô liêm sỉ sao? Anh muốn tôi giống mẹ tôi đúng không?

Hoắc Doãn Tư, tôi không tin anh không biết, nhưng anh vẫn luôn sỉ nhục tôi như thết”

Cô nói xong, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Sau khi gặp lại, gương mặt bình tĩnh của cô lúc này cuối cùng hoàn toàn bị xé rách.

Biết rõ Hoäc Doãn Tư cố tình, nhưng cô vẫn không nhịn được.

Trút giận xong, cô tựa lưng vào ghế, căn nhẹ lên mu bàn tay lẩm bẩm: “Anh để tôi đi được chưa? Hoắc Doãn Tư, anh muốn cái gì cũng có, nhưng tôi chỉ có mình tôi thôi.”

Hoắc Doãn Tư yên lặng ngồi trong xe.

Một lát sau, cậu hạ cửa sổ xe xuống, để mùi khói tan đi.

Cậu chỉ nhàn nhạt nói: “Uống cà phê với tôi.”

An Nhiên bình tĩnh lại: “Được thôi, tôi uống cà phê với anh! Uống xong, chúng †a đường ai nấy đi, sau đừng bao giờ nhắc lại quá khứ, cũng đừng bao giờ dây dưa vào tôi nữa.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1866: Cậu trừng mắt nhìn cô


Ánh mắt cậu thật sâu: “Tôi nấu cho em! Xem ra lâu như vậy, hình như tôi chưa từng nấu cho em một bữa.”

An Nhiên trực tiếp từ chối: “Tôi không cần!”

Đôi mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm: “Vậy tức là cà phê này không uống xong, tôi không ngại đi tìm Cố Vân Phàm, mượn thư ký của ông ta dùng một chút, tôi nghĩ dự án chục tỷ đổi một thư ký, ông ta hẳn là nguyện ý.”

An Nhiên tức giận: “Đồ khốn!”

Hoắc Doãn Tư chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi xem TV đi! Tôi đi nấu cơm, có món sườn cừu em thích.”

Cậu bỗng nhiên cụp mắt xuống: “Món này, tôi làm khá ngon.”

An Nhiên chợt cảm thấy khổ sở.

Cô ngồi trên ghế sô pha, không xem TV, như vậy quá đơn điệu và mơ hồ.

Cô lấy điện thoại gọi cho Cố Vân Phàm, gửi tin nhắn cho cấp dưới, rồi dùng điện thoại giải quyết công việc... Cô không để mình được rảnh rỗi, không để mình nghĩ đến Hoắc Doãn Tư, không để mình nghĩ đến mình đang ở đâu.

Cô càng không muốn nghĩ về những gì đã xảy ra ở đây ba năm trước.

Hoắc Doãn Tư rót cho cô một ly sữa bò.

Sau đó, cậu thật sự nấu ăn.

Thực sự ngon, sườn cừu nước trong lò, gia vị vừa phải, thành quả là món sườn cừu chính thống kiểu Pháp.

Ngoài ra, còn một số món khác, tất cả đều trông rất ngon.

Cậu bưng đồ ăn ra bàn, cậu mang dáng vẻ hiền lành hiếm thấy, không nhiễm khói lửa.

“Ăn cơm!" Cậu gọi cô.

An Nhiên ngồi xuống bàn ăn, giơ tay nhìn đồng hồ, đó là một chiếc đồng hồ cơ bản dành cho nữ, trị giá hơn mười nghìn.

Hoắc Doãn Tư nhìn rồi hỏi: “Tiền lương của Cố Vân Phàm không cao?” An Nhiên bình tĩnh đáp: “Nhưng thời gian khá được.”

Hoắc Doãn Tư gắp miếng sườn dê cho cô, cậu bình thản hơn nhiều: “Ba năm qua em thế nào?”

Cô chưa kịp nói gì thì cậu đã tự giễu: “Không cần hỏi cũng biết, nhìn có vẻ rất tốt!”

An Nhiên ừ một tiếng: “Cũng khá tốt! Cho nên không định thay đổi.” Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn cô, nhìn cô rất bình tĩnh, thấy ngoại hình cô đã

thay đổi, thậm chí cả dáng người thanh tú sau khi cởi áo khoác... Cậu cười nhạo: “Sợ tôi dính líu đến em?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1867: Từ từ đứng dậy


An Nhiên nói xong thì lập tức cầm áo khoác định rời đi.

Cô bước đi rất nhanh, bởi vì không cách nào để ở lại căn phòng này được nữa, nơi này và người ở đây đã khiến cô tan nát cõi lòng, những gì cậu nói bây giờ chắc chăn sẽ xóa sạch mọi điều tốt đẹp trong lòng cô.

Hoắc Doãn Tư lau nước trái cây trên mặt cô.

Từ từ đứng dậy.

Lúc ngón tay của An Nhiên chạm vào tay nắm cửa, một thân thể ấm áp dính vào người cô, tay của cậu cũng bao phủ bàn tay trắng nõn của cô, giọng nói có hơi khàn: “Em giận sao?”

Đứng trước quyền lực tuyệt đối, người phụ nữ này không chịu nổi một đòn.

An Nhiên biết mình giãy dụa cũng không thoát ra được nên cô dứt khoát không giấy dụa nữa, cô chỉ lạnh lùng hỏi: “Tổng Giám đốc Hoắc có ý gì đây? Nếu như Tổng Giám đốc Hoắc thật sự vội vàng như vậy, tôi có thể sắp xếp cho Tổng Giám đốc Hoắc?”

Mặt Hoắc Doãn Tư áp sát vào cô.

Bọn họ thật sự rất gần, gần đến mức họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau, An Nhiên bị nhốt trong ngực cậu, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được lồng ngực đang đập của người đàn ông.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư thả lỏng cô ra.

Giọng của cậu lạnh lùng: “Trở thành thư ký của Cố Vân Phàm vài năm, thư ký An thật sự là khéo hiểu lòng người hơn rất nhiều! Nhưng không cần em phải phí tâm!"

“Rất tốt!”

An Nhiên quay người lại nói: “Cơm cũng đã ăn xong rồi, Tổng Giám đốc Hoắc tôi đi được chưa?”

Hoắc Doãn Tư làm một động tác mời.

Môi An Nhiên khẽ run lên, cô nhặt cái cặp đi làm dưới đất lên, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.

Cô đi vào thang máy và đi xuống tâng một.

Ở cửa thang máy có phòng bảo vệ chung cư, đúng lúc chú ở phòng bảo vệ đang thay ca, sau khi nhìn thấy An Nhiên thì vội vàng đi đến chào hỏi: “Cô An!”

An Nhiên dừng bước.

Bảo vệ từng hút thuốc với Tổng Giám đốc Hoắc rất nhiệt tình: “Cô An, cô đã làm hòa với ngài Hoắc chưa? Ai, sau khi cô rời đi Tổng Giám đốc Hoắc cố ý quay lại hỏi cô, chỉ là cô... chưa bao giờ quay lại! Bây giờ đã quay lại, rất tốt, thật sự rất tốt!”

An Nhiên ngơ ngác nghe.

Một lúc sau, cô bình tĩnh nói: “Chúng tôi không quay lại với nhau!”

Chú bảo vệ há hốc mồm, a... Không quay lại với nhau thì sao cô An lại xuất hiện ở nơi này? Chú ấy định nói gì đó nhưng An Nhiên đã đi ra khỏi tòa nhà.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1868: Đôi mắt của cô đen kịt


Cậu im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó bước nhanh đến, khoác áo khoác đen lên vai An Nhiên, giọng nói của cậu có hơi căng thẳng: “Lên xel”

An Nhiên không nhúc nhích.

Cô chỉ từ từ ngửa mặt lên trời, dưới mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt của cô lộ ra vẻ tinh xảo và khéo léo.

Đôi mắt của cô đen kịt.

Cô nhìn vào mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi! Cho dù tôi có bị mưa xối chết cũng không liên quan gì đến anh, tôi cầu xin anh, anh có thể buông tha cho tôi không? Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, có thể cầu xin ngài Hoắc giơ cao đánh khế một lần không, có thể chừa lại cho tôi một chút chỗ được không?”

Nói xong cô cởi áo khoác xuống, vắt lên tay cậu.

Hoắc Doãn Tư nhìn thẳng vào cô.

Mưa làm mờ mắt nhau.

Mùa đông, những người đã từng yêu nhau, lúc này lại giằng co nhau như nam nữ sỉ tình, không ai muốn thỏa hiệp, cũng không ai muốn chịu thua, lại càng không ai nguyện ý nói một tiếng gặp lại.

Hoắc Doãn Tư đi lên phía trước một bước.

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, đến gần cô, nhẹ nhàng nói một câu lạnh như băng: “Tôi biết em đang nghĩ đến cái gì! Chỉ là tôi bôi nhọ em, em lại cho rằng †ôi biến em thành người thứ ba, thế nhưng An Nhiên, lúc trước giữa chúng ta là ai trêu chọc ai, là ai biến tôi trở thành người thứ ba?”

Đôi môi lạnh lùng của cậu áp vào môi cô, ánh mắt cũng lạnh như băng.

“Em có dám nói lúc ở bên cạnh tôi, em chưa từng nghĩ đến Tân Bá Lai một giây nào không?”

An Nhiên không thể nhịn được nữa, muốn tát cho cậu một bạt tai.

Nhưng tay của cô bị cậu bắt được, Hoắc Doãn Tư bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô, rõ ràng là gần như vậy, nhưng cậu vẫn dùng hết sức ép cô về phía mình.

Cuối cùng, cậu ôm cô vào trong lòng.

Ngay cả cơn mưa lạnh buốt cũng không chống lại sự nóng bỏng trên người cậu, môi cậu áp vào môi cô, đốt cháy sự nóng bỏng này đến tứ chi của cô, sự bá

đạo và nóng rực khiến An Nhiên không thể đứng vững.

Cậu còn bá đạo hơn trước kia, đôi tay dài rộng ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, để cô sát gần lại mình.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1869: Anh có tư cách gì để hận tôi?


Anh Nhiên không muốn để ý đến cậu.

Cô khẽ nói: “Nếu như tôi bị bệnh, là do ai gây ra? Hoắc Doãn Tư anh muốn gì có đó, bây giờ cũng đã có bạn gái, anh có thể đừng lảng vảng trước mặt tôi được không?"

Hai tay Hoắc Doãn Tư nắm lấy vô lăng.

An Nhiên đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ, chính là chiếc Patek Philippe mà cô đã lấy lúc trước.

Hoắc Doãn Tư nhìn sang theo ánh mắt của cô.

Cậu yên lặng một lúc, giọng nói đột nhiên nhỏ lại: “An Nhiên, dù em có tin hay không, có một khoảng thời gian tôi đã từng rất hận eml”

“Anh có tư cách gì để hận tôi?”

Hoắc Doãn Tư nở một nụ cười cay đắng, cậu vô thức lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên, hút một hơi thật sâu rồi nói: “Năm đầu tiên em rời đi!”

Khi cậu tìm kiếm cô, khi cậu không tìm thấy cô.

Khi cậu muốn buông bỏ, vô tình nhìn bóng lưng một người ở góc đường, cậu tưởng rằng đó là An Nhiên.

Lúc đó là lúc cậu hận cô nhất!

Mấy năm ở Libya, cậu chưa từng hẹn hò với người phụ nữ nào, đến khi quay về thành phố B, cậu tưởng rằng mọi chuyện đã xong cho nên cậu mới chọn Tôn Điềm, cậu không muốn nhưng An Nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Cậu lại hận cô.

Hoắc Doãn Tư ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng phun ra một làn khói xám: "Em đã đi rồi, vì sao còn quay lại?"

An Nhiên cười lạnh: “Thành phố B lớn như vậy, không phải đều thuộc về nhà họ Hoắc! Chỉ cần Tổng Giám đốc Hoắc đồng ý, luôn có thể tránh gặp phải tôi!"

“Em nói đúng!”

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô một cái, dập tắt điếu thuốc, chuẩn bị đưa cô về công ty.

Đây là yêu cầu của An Nhiên.

Cô nói cô còn có việc, cô nói cậu đến công ty thay quần áo, cậu lập tức theo cô.

Đang định xuất phát, bọn họ đi ngang qua một nhóm bạn nhỏ đang chờ đèn giao thông ở ngã tư phía trước.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1870: Cũng rất phức tạp!


Cô phải xin Tổng Giám đốc Cố trước, nhanh chóng quay về thành phố H, như vậy bọn họ mới có thể cắt đứt hoàn toàn.

Trong xe, im lặng.

Cần gạt nước đung đưa qua lại, An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn Hoắc Doãn Tư, lúc này sắc mặt cậu như một bộ bài pu khơ, hoàn toàn khác với khi nấy.

Cuối cùng, chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước tòa nhà của nhà họ Cố.

An Nhiên mở cửa xe: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc đã đưa tôi về!”

Hoắc Doãn Tư chỉ nhẹ nhàng cong môi dưới, cậu nghiêng người đóng cửa xe lại, cuối cùng còn ngước mắt nhìn cô, An Nhiên không muốn nhìn cậu, bước nhanh đi.

Hoắc Doãn Tư đang định lái xe đi.

Gậu lại nhìn thấy có một ít vết máu màu hồng nhạt trên tấm thảm trắng dưới ghế tay lái phụ.

Là An Nhiên.

Cậu im lặng quan sát, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi vào số cô: “Chân của em bị thương sao?”

An Nhiên đứng trước thang máy.

Cô bình tĩnh nói: “Sây sát là chuyện bình thường, cảm ơn Tổng Giám đốc Hoäc đã quan tâm, không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy! Hơn nữa, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”

Cô nói một hơi xong, tắt điện thoại, thuận tay cho cậu vào danh sách đen.

Khi quay lại phòng thư ký, cô mới mở cửa ra, chỉ thấy Cố Vân Phàm, sếp của cô ngồi trong đền nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoay chiếc ghế văn phòng, giống như

ông ta đã đợi cô rất lâu.

Ông ta nhìn dáng vẻ ướt sũng của An Nhiên, khẽ cười: “Doấn Tư đúng là không biết yêu thương phụ nữ mài”

Không chỉ như vậy, ông ta còn chậc chậc mấy tiếng.

An Nhiên rút khăn giấy trên bàn ra, lau mặt, sau đó lấy một chiếc hộp nhung từ trong cặp làm việc ra đưa cho Lý Tư Ỷ.

Cố Vân Phàm nhận lấy, đứng dậy đi về phía cửa.

Đột nhiên ông ta dừng lại: “Tôi đã nhờ thư ký Lý mua cho cô một bộ quần áo đặt dưới chân bàn, thay ra rồi về, nếu không dì Lâm sẽ lại nhắc cô.”

Môi An Nhiên khẽ động: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố.”

Cố Vân Phàm chỉ mỉm cười.

An Nhiên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Cố Vân Phàm đã ngăn cô lại: "Tan làm trước đi! Tôi còn có hẹn, có chuyện gì thì để ngày mai nói!”

An Nhiên chỉ có thể kìm xuống.

Mặc dù Cố Vân Phàm đối xử tốt với cô, nhưng cô vẫn phải đúng mực, cho dù ông ta có chăm sóc cô tốt thế nào thì cô cũng chỉ là cấp dưới của ông ta mà thôi.

Cô thay đổi sắc mặt: “Tổng Giám đốc Cố vui vẻ!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1871: Với giá trị của An Nhiên


Trăng lạnh như nước.

Trận mưa lúc sập tối đã sớm không còn dấu vết, chỉ còn lại ánh trăng lờ mờ.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên lên lầu.

Cậu nhìn quanh bốn phía, điều kiện nơi này cũng khá ổn, đều là năm tầng lầu nhỏ mặc dù không có lắp thêm thang máy, nhưng lại mang một phong cách đặc biệt khác.

Với giá trị của An Nhiên hiện giờ, ở nơi này cũng không lạ.

Hoắc Doãn Tư dựa vào xe hút nửa điếu thuốc, cậu định lên lầu xem thử.

Đúng lúc này, một giọng nói rất nhỏ vang lên: “Hoắc Doãn Tư, có phải anh và cô ta từng có một đoạn quá khứ không?”

Hoắc Doãn Tư khẽ nhíu mày.

Cậu quay đầu thì thấy Tôn Điềm đứng cách đó không xa.

Mùa đông giá rét mà cô ta mặc chiếc áo sơ mi và váy lông cừu, toàn thân lạnh run rẩy cũng không quan tâm mà chỉ chất vấn cậu. Thật lòng mà nói, ở trong lòng Hoắc Doãn Tư, Tôn Điềm không quan trọng lắm, cho tới bây giờ cũng chỉ là quen nhau trên danh nghĩa, thậm chí còn chưa từng hôn hay ôm gì cả.

Tôn Điềm không muốn gây sự như thế.

Mẹ cô ta từng nói, đối với người có thân phận như Hoắc Doãn Tư, sau này cô †a phải biết mắt nhắm mắt mở, có như vậy hôn nhân mới có thể bền lâu.

Nhưng cô ta nhịn không được, cô ta cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng, cô ta với cậu sẽ không vui vẻ với nhau được nữa.

Tôn Điềm đang suy nghĩ.

Hoắc Doãn Tư đương nhiên sẽ không nhàn rỗi, ánh mắt cậu hờ hững nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, cậu biết rất rõ cô ta đang nghĩ gì.

Cậu nghĩ, nếu An Nhiên không trở về.

Cậu có lẽ sẽ kết hôn với Tôn Điềm, sau đó làm một đôi vợ chồng gần mặt cách lòng.

Nhưng An Nhiên đã trở lại. Cậu hận cô, nhưng trong lòng cậu biết rõ, không có nỗi hận nào vô cớ cả.

Khoảng chừng nửa phút, trong lòng Hoắc Doãn Tư đã quyết định, cậu mở cửa xe mời Tôn Điềm lên xe: “Tôi đưa cô về nhà.”

Trong giọng nói của cậu không cho phép từ chối.

Dưới ánh trăng, Tôn Điềm nhẹ nhàng chớp mắt, cuối cùng cũng không dám khóc lóc om sòm với cậu mà ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Hoắc Doãn Tư lái xe rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1872: Vì sao lại là người khác


Tôn Điềm nghe xong thì thấy hoảng hốt.

Cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu việc đời, sống như một cô công chúa trong tháp ngà.

Cô ta chưa từng nghĩ rằng người đàn ông cô ta thương nhớ nhất lại bàn điều kiện với cô ta.

Vì sao lại là người khác.

Sao cô ta có thể cam tâm, cô ta nhỏ giọng van xin: “Cô ta đâu đáng để anh phải làm như vậy! Hai người rõ ràng đã chia tay rồi mà.”

Hoắc Doãn Tư không trả lời.

An Nhiên trở về, thực ra cậu cũng chưa nghĩ ra định làm gì với cô, nhưng cậu nên nói chuyện rõ ràng với Tôn Điềm, cậu không thích Tôn Điềm, lúc này càng không có ý định kết hôn, cho nên cậu để cho cô ta lựa chọn.

Người thông minh sẽ biết cách chọn.

Hoắc Doãn Tư chỉ ở lầu hai chưa đầy mười phút, lúc cậu đến đèn đuốc của nhà họ Tôn sáng trưng, lúc rời đi lại chỉ còn lại một ngọn đèn đêm nhỏ, cho nên lúc cậu đi bố mẹ Tôn rất khiếp sợ.

Họ chạy tới phòng con gái hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao Doãn Tư đi rồi? Sao con không giữ cậu ta lại?”

Mẹ Tôn ghét bỏ con gái không có bản lĩnh.

Bà ta vội vã muốn gạo nấu thành cơm để lôi kéo nhà họ Hoắc, như vậy thì nhà họ Tôn của họ mới có thể phát đạt!

Bà ta vừa hỏi, Tôn Điềm lập tức khóc nức nở. “Hoắc Doãn Tư không cần con nữa!”

Bố mẹ Tôn quá sợ hãi, hỏi kỹ lại càng thấy khiếp sợ! Con gái của bọn họ sao lại kém một thư ký không có thân phận chứ...

Hoắc Doãn Tư vốn định quay về căn hộ của mình, nhưng ngẫm lại, vẫn quay về biệt thự nhà họ Hoắc.

Trời đã khuya.

Bố ruột của cậu lại ở trên lầu hút thuốc, nhìn thấy con trai hời của mình trở về, ông nghiền đầu thuốc lá vào gạt tàn rồi khịt mũi: “Ha ha, đàn ông ba mươi tuổi, vậy mà không có cuộc sống về đêm! Nói ra cũng không biết ai bị chê cười!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt.

Cậu dựa vào sô pha, giọng điệu dửng dưng: “Trước khi kết hôn con không muốn sinh conl”

Hoắc Minh cười khẩy: “Đó mà là không muốn sao? Do con vô dụng thì có!”

Ông chẳng muốn nói nhảm tiếp với cậu nên đứng dậy đi lên lầu, mới đi vài bước lại quay đầu: “Đáng lý ra con đã là người ba mươi tuổi, cuộc sống riêng tư của con bố mẹ không muốn can thiệp, nhưng ít nhất con cũng phải cho bố mẹ

một đứa cháu ẫm bồng chứi”

“Hoắc Tây và Trương Sùng Quang không phải đã sinh hai đứa, Lục Thước cũng sinh hai đứa sao?”

Hoắc Minh cười khẩy: “Có thể giống nhau sao?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1873: Sáng sớm ngày hôm sau


Bố cậu lại chấp nhận vô điều kiện, thậm chí rất thích An Nhiên, Hoắc Doãn Tư cũng không ngốc, cậu đoán được nguyên nhân, đó là bởi vì cậu thích An Nhiên, cho nên Hoắc Minh không so đo những phương diện khác của An Nhiên.

Tôn Điềm không phải người cậu thích, nên sẽ so đo ở phương diện khác.

Hoắc Doãn Tư chua xót cười: Chuyện yêu đương của cậu với Tôn Điềm, thực sự nhạt nhẽo đến vậy sao, nhạt đến mức bố mẹ cậu đều nhận ra?

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hoắc Doãn Tư cài khuy măng sét rồi từ từ xuống lầu.

Hoắc Minh đã sớm ngồi ở trước bàn ăn, ông đang cầm một tờ báo, dùng giọng điệu quái gở đọc cho cậu nghe: “Tổng giám đốc Hoắc Thị ghé thăm phòng của bạn gái, chuyện vui với cô Tôn sắp tới.”

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống.

Hoắc Minh gấp tờ báo lại: “Người nhà họ Tôn làm à?”

Người giúp việc bưng cháo trứng muối lên, Hoắc Doãn Tư uống hai hớp, giọng nói rất hờ hững: “Gó lẽ là vậy!”

Nét cười của Hoắc Minh cũng nhạt dần: “Nhà họ Tôn sốt quá ruột rồi!”

Cố Thị.

Bận bịu tới lui, An Nhiên vẫn bị cảm, lúc đi làm cô uống một gói thuốc cảm 999.

Mới uống hai hớp, cửa phòng thư ký mở ra.

Không ngờ, ngoài cửa lại là Lý Tư Ỷ.

Ngón giữa của Lý Tư Ỷ đeo chiếc nhẫn kim cương An Nhiên chọn cho cô ấy, hai tay khoanh trước ngực, dáng người cô ấy nóng bỏng nên thực ra trông rất đẹp mắt.

An Nhiên lẳng lặng thưởng thức vài giây, sau đó nhướng mày: “Có việc gì?”

Lý Tư Ỷ cũng không trả lời thẳng mà lại nói: “Có đọc báo không? Tối hôm qua Hoắc Doãn Tư... đến nhà Tôn Điềm, chuyện vui của hai nhà Hoắc Tôn sắp đến

rồi. Nói xong, cô ấy nhìn chằm chằm An Nhiên, như muốn nhìn ra điều gì đó. Sáng sớm, An Nhiên đã nhìn thấy. Lúc đó trong thoáng chốc cô cảm thấy khó thở, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại, cô và Hoäc Doãn Tư đã sớm chia tay, cậu và Tôn Điềm là người yêu, xảy ra chút chuyện thân mật là chuyện rất bình thường.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1874: An Nhiên ngăn cản


Lý Tư Ỷ bị đánh cho bối rối.

Cô ấy che khuôn mặt non nớt, không dám tin hỏi: “Cô dám đánh tôi, cô không sợ tôi bảo lão già Cố Vân Phàm đuổi việc cô sao? Đến lúc đó cô và đứa con hoang kia sẽ phải nhịn đói ra đường ăn xin.”

“Lý Tư Ỷ, cô nói cái gì đó!”

Cố Vân Phàm tiến vào, kéo cô ta đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Ngay cả †ôi còn muốn tát cô một cái!”

Lý Tư Ỷ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói có gì sai ư?”

Cố Vân Phàm thực sự muốn tát cô ấy.

An Nhiên ngăn cản

Khuôn mặt An Nhiên tái nhợt không còn một chút máu, cô lạnh lùng nhìn Lý Tư Ÿ nói: “Đúng, tôi là con riêng! Nhưng đây là điều mà tôi có thể lựa chọn sao? Lâm Hi là do một mình tôi nuôi dưỡng, nhưng vậy thì sao? Tôi không có phá hoại gia đình người khác, tôi cũng không có vứt bỏ con mình, tôi và Lâm Hi có gì phải xấu hổ đâu?”

“Lý Tư Ỷ, bây giờ cô chỉ là một trong những tình nhân của Tổng Giám đốc Cố, cô có gì cao quý hơn tôi?”

Bình thường An Nhiên vô cùng nhẫn nhịn!

Nhưng cô không chấp nhận Lý Tư Ỷ mắng Lâm Hi của cô, Lâm Hi còn nhỏ như vậy, thằng bé có gì sai?

Lý Tư Ỷ bị chọt trúng chỗ đau, tức giận đến nghiến răng.

Cố Vân Phàm sờ mũi mời bà cô này đi, lúc gần đi lại nhìn An Nhiên, ánh mắt có chút sâu xa.

An Nhiên biết mình đã vượt quá giới hạn.

Cô khàn giọng nói xin lỗi, Cố Vân Phàm dửng dưng nói: “Thực ra tôi cũng là con riêng!”

Lý Tư Ỷ không thể la lối om sòm được nữa.

Cô ấy sợ Cố Vân Phàm tức giận.

Sau khi đi theo vào văn phòng Tổng Giám đốc, cô ấy lập tức mè nheo lấy lòng ông ta, ngồi trên người ông ta đòi hôn, cô ấy biết ông ta thích nhất là chơi mấy trò kích thích.

Cố Vân Phàm không có tâm trạng đó.

Lý Tư Ỷ thấy mất mặt, ngồi sang một bên chơi game, một lúc sau Cố Vân Phàm cũng không nói tiếng nào, cô ấy nhịn không được nói: “Sau này tôi không nhắm vào cô ta nữa là được rồi! Thật là, chỉ là một thư ký cỏn con thôi mà sao ông o bế quá vậy!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1875: Nói xong cậu lập tức rời khỏi!


Lúc Hoắc Doãn Tư đi ngang qua, thấy An Nhiên đang lười biếng.

Hôm qua An Nhiên bị mắc mưa, hôm nay vẫn không thoải mái, bây giờ lại bị sốt.

Cô nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt trắng nõn dịu dàng hơi tái nhợt, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ, sợi tóc màu đen rũ xuống, nửa che nửa đậy, rất là đẹp mắt.

Từ phương hướng của Hoắc Doãn Tư, thậm chí có thể nhìn thấy xương bả vai mỏng manh của cô.

Giống như là hai cánh ve mỏng manh.

Cậu thậm chí vẫn nhớ rõ, trước kia cô nằm ở trên người mình, một mảng nhỏ kia phập phồng quyến rũ, lần nào cũng đều lấm tấm mồ hôi...

Yết hầu Hoắc Doãn Tư hơi chuyển động.

Cậu vẫn chưa nghĩ đến tương lai của mình và An Nhiên, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu vẫn khát vọng thân thể của cô... Cậu chưa từng có người phụ nữ nào khác, tất cả những cử chỉ thân mật giữa nam nữ, cậu chỉ từng làm với mỗi An Nhiên.

Thân thể cậu bởi vì đau đớn mà hơi căng thẳng.

Cuối cùng, cậu vẫn vào văn phòng của cô.

Trước bàn làm việc của An Nhiên, rải rác rất nhiều tư liệu hình ảnh, có chút là thẻ của cửa hàng xe hơi, còn có chút là hình ảnh tuyên truyền trang sức, thậm chí còn có sách tuyên truyền của nhà trẻ.

Ngón tay Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng lướt qua.

Cứ như thể làm như vậy là có thể xoa dịu An Nhiên, có thể xoa dịu quỹ đạo cuộc sống của cô.

An Nhiên bừng tỉnh.

Cô còn hơi mê mang, trong thoáng chốc không rõ bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều, là thật hay ảo, cô chỉ ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Hoắc Doãn Tư.”

Hoắc Doãn Tư tùy ý lật những hình ảnh kia của cô.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Cố Vân Phàm có con trai ư? Có phải nhãn hiệu tã giấy của con trai ông ta cũng do cô chọn không?

An Nhiên nhìn theo tay anh.

Đó là cô chọn trường cho Lâm Hi, nhưng bây giờ không cần nữa, cô đã quyết định quay về thành phố H.

Cô vỗ mặt làm cho mình tỉnh táo: “Tổng giám đốc Hoắc tới tìm Tổng giám đốc Cố?”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu hoắm.

Một lát sau, cậu “Ừ” một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài...

An Nhiên ngẩn ngơ một lát, điện thoại vang lên, cô nghe thấy giọng Cố Vân Phàm phía bên kia: “An Nhiên, đem hai ly cà phê vào đi, tôi và Doãn Tư đã lâu không gặp, định tâm sự một chút, lát nữa cô cũng tâm sự đi!”

Bên kia Cố Vân Phàm dùng loa ngoài.

An Nhiên bị bệnh, hôm nay lại bị Cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ đâm sau lưng, cô cũng rất khó chịu.

Cô đúng là có thể đâm trở về.

Nhưng cô không thể mất công việc này, có lúc đâm lại Lý Tư Ỷ không sao, nhưng cô không thể khiêu khích quyền uy của Tổng Giám đốc Cố, vì thế cô pha cà phê đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Cố, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày để đi khám bệnh.”

Cố Vân Phàm chưa trả lời.

Hoắc Doãn Tư đã đứng dậy, cậu khẽ nói: “Tôi để thiệp mời ở đây, nếu chú Cố có thời gian thì đến tham dự!”

Nói xong cậu lập tức rời khỏi!

Cố Vân Phàm cũng không để An Nhiên tiễn cậu, khi người đi rồi, ông ta uống một ngụm cà phê rồi nói: “Là sinh nhật của thằng nhóc này, cậu ta mời tôi qua đó, cô có muốn đi không, kiến trúc nhà họ Hoắc khá đẹp, tôi dẫn cô đi mở mang tâm mắt."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1876: Tôi nói không cần!


An Nhiên bị sốt, vốn đã rất khó chịu rồi.

Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không ngồi xe của cậu, cô đứng trên bậc thang, khép lại áo khoác mỏng trên người rồi nói: “Cảm ơn lòng tốt của Tổng Giám đốc Hoắc, tôi tự đón xe được rồi.”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm.

Cậu nhìn cô hỏi: “Sao thế, sợ mắc nợ tôi à?

An Nhiên cụp mắt xuống: “Tổng Giám đốc Hoảc, tôi không có ý đó! Tôi chỉ là thấy... không tiện, Tổng Giám đốc Hoắc không phải đã có bạn gái rồi sao, dù sao cũng phải biết giữ ý chứ!”

Hoắc Doãn Tư nghĩ đến tờ báo sáng nay, có lẽ cô đã nhìn thấy.

Mặt cậu không chút thay đổi: “Ghen hả?”

“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi! Tổng Giám đốc Hoäc, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.”

An Nhiên nói xong thì mặc kệ cậu, cô mở phần mềm gọi xe ra... Hoắc Doãn Tư nhíu mày, cậu mở cửa xuống xe, giật lấy di động của cô: “Tôi nói là tôi chở cô đi!”

“Tôi nói không cần!”

Cậu thật không ngờ An Nhiên lại phản ứng mạnh như vậy, trong lúc tranh giành thì điện thoại rơi xuống đất vỡ nát.

Bầu không khí bỗng đông cứng.

Ngoài sự yên tĩnh ra thì chỉ còn sót lại hơi thở nặng nề của nhau, sau một lúc lâu, cuối cùng An Nhiên khom lưng nhặt lên, không ngờ cậu cũng nhặt, tay hai người chạm vào nhau.

An Nhiên theo bản năng rút tay lại.

Nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhanh chóng nắm tay cô, đồng thời điện thoại của cô bị cậu bỏ vào trong túi áo khoác của mình, An Nhiên khàn giọng hỏi: “Anh có ý gì?

“Tôi chở cô đi bệnh viện! Tôi không có ý gì khác, chỉ tiện đường thôi.”

Cậu vô cảm nói xong thì kéo cô đến trước xe, mở cửa ghế phụ nhét cô vào, trước khi cô muốn xuống xe, Hoäc Doãn Tư đỡ lấy nóc xe, cúi người kề sát cô: “Thư ký An cũng không muốn dây dưa với đàn ông ở chỗ này rồi gây ra tai tiếng đâu nhỉ!”

An Nhiên chậm rãi ngồi đàng hoàng lại...

Cô khó chịu tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, anh khốn nạn hơn trước rất nhiều.”

“Như nhau thôi.”

Cậu nói xong thì lên xe, tựa như cậu nói, giống như chỉ tiện đường chở cô đến bệnh viện. Lúc An Nhiên xuống xe, cậu ngồi trong xe, rụt rè gật đầu với cô rồi lái xe đi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1877: Cô An!


Bác sĩ xé đơn thuốc ra đưa cho cô, bảo cô đi nộp phí.

Mười phút sau, An Nhiên ngồi trong phòng truyền dịch, nhắm mắt im lặng. Cô cởi áo khoác trên người ra trùm lên mình nhưng toàn thân vẫn thấy ớn lạnh...

“Cô An!”

Y tá nhẹ nhàng gọi cô, An Nhiên mở mắt, y tá đặt túi chườm nóng vào lòng cô: “Ôm cái này sẽ thoải mái hơn một chút.”

An Nhiên hơi ngơ ngác, cô cảm thấy bệnh viện này phục vụ thật tốt.

Tầng hai bệnh viện, phòng viện trưởng.

Viện trưởng vùi đầu tìm tư liệu, vừa cười vừa tiện miệng hỏi: “Doãn Tư, cháu nhất định phải có bệnh án của cô An à, vậy đây nhất định là người cháu rất quan †âm! Còn chuyện tối hôm qua là sao thế?”

Hoắc Doãn Tư ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống trà.

Cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khung cảnh mùa đông ở sân sau bệnh viện, tâm nhìn nơi đây rất tốt.

Nghe viện trưởng hỏi, cậu cười dửng dưng: “Muốn tìm hiểu một chút.” Tốc độ tìm kiếm của viện trưởng không nhanh, nhưng cuối cùng cũng tìm được thông tin từ máy tính cơ sở dữ liệu, cũng may tất cả bệnh viện ở thành phố B đều liên kết mạng với nhau, cho nên có hồ sơ bệnh án của An Nhiên.

Viện trưởng mới đọc lướt qua thì ngây người, ông ấy không tin nên đeo kính lão nhìn kỹ lại, cuối cùng rốt cục đã xác định.

Viện trưởng nhìn Hoắc Doãn Tư, ánh mắt đầy ẩn ý. “Sao vậy?”

Hoắc Doãn Tư buông ly đi tới, vịn mép bàn cùng xem tư liệu với viện trưởng, một lát sau khuôn mặt cậu cứng đờ, vẻ mặt không khác viện trưởng bao nhiêu.

Màn hình máy tính cho thấy, hai năm trước, An Nhiên đã sinh con. Một bé trai.

Trời đất quay cuồng, Hoắc Doãn Tư vịn mép bàn, lấy lại bình tĩnh: “Chú Hách, kết quả này chắc chắn chứ?”

Viện trưởng cười ha hả, chỉ vào căn cước công dân: “Dù sao thì cái này cũng sẽ không sai! Không thể giả được, đây là kết quả của cô An mà cháu quan tâm... Nhưng đứa bé này ở đâu ra? Cô ấy đã kết hôn? Chồng cô ấy đâu?”

Vẻ mặt Hoắc Doãn Tư bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, cậu mới khẽ nói: “Đừng nói với bố mẹ cháu biết! Cháu muốn tự giải quyết chuyện này?”

Viện trưởng hít sâu một hơi.

Sau đó ông ấy ho nhẹ một tiếng: “Doãn Tư, là cháu làm người ta lớn bụng, cháu cần phải chịu trách nhiệm đó!”

Hoắc Doãn Tư không lên tiếng.

Cậu chỉ im lặng xem hồ sơ thăm khám của An Nhiên từ đầu tới cuối, cậu cũng nhìn thấy tên đứa bé kia... An Lâm Hi.

Ngón tay thon dài của cậu không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve, thằng bé vốn nên gọi là Hoäc Lâm Hi.

Sau khi Hoắc Doãn Tư rời đi, cũng không lập tức đi tìm An Nhiên.

Cậu biết cô quá rõ.

Từ khi gặp lại đến nay, cô có vô số cơ hội để nói với cậu, bọn họ có một đứa con trai... hoặc là sau khi cô mang thai cô cũng có thể nói với cậu, nhưng cô không nói, có nghĩa là cô đã quyết tâm mỗi người mỗi ngả. Vai trò của người bố này, đối với cô không quan trọng lắm.

Nhưng cậu lại hiểu rõ, lúc trước là do cậu bảo cô uống thuốc.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1878: Cô lập tức tỉnh táo lại.


Lúc An Nhiên tỉnh lại, ngửi thấy hơi thở quen thuộc.

Cô giật mình mở mắt ra thì thấy Hoắc Doãn Tư ngồi bên cạnh mình, đang chăm chú nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn cô chằm chằm.

Một hồi lâu, cậu mới từ tốn mở miệng: “Đến lấy thuốc cho bố tôi , tiện đường thăm cô luôn!”

An Nhiên cởi áo khoác ra trả lại cho cậu.

Y tá đi tới rút kim cho cô, có lẽ là do bị Hoắc Doãn Tư ngồi kế bên ảnh hưởng nên tay hơi run bất cẩn khiến cô bị chảy máu, y tá vội vàng nói xin lỗi.

An Nhiên lắc đầu, cầm bông vải ấn.

Khi không chảy máu nữa, cô đi ra ngoài, Hoắc Doãn Tư đi theo phía sau cô, đến nơi không người An Nhiên đứng lại, cô xoay người về phía cậu, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Doãn Tư, anh làm thế này không có chút ý nghĩa nào cả! Nếu như anh muốn nghe một đáp án rõ ràng thì tôi nói cho anh biết, trước kia tôi từng thích anh nhưng bây giờ thì không, không còn nữa.”

“Tôi biết!”

“An Nhiên, tôi không muốn có tình cảm của cô! Tôi có bạn gái.”

An Nhiên nhìn chằm cậu, đè nén cảm xúc: “Vậy thì không cần đi theo tôi, vậy thì không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, chuyện này khó lắm sao?”

“Không khó!” Hoắc Doãn Tư đi về phía trước một bước, cậu giơ tay lên dường như muốn vén mái tóc rơi lả tả trên trán cô, nhưng cuối cùng vẫn nhãn nhịn, chỉ nở nụ cười:

“Chỉ là cô nợ tôi một thứ, nhất định phải trả lại.”

An Nhiên không thể nhịn được nữa: “Tôi nợ anh cái gì?”

Cảm xúc của cô đột nhiên bùng nổ: “Từ đầu tới cuối thứ tôi nợ cậu chỉ có chiếc lắc tay kia, đúng, tám trăm nghìn không đủ trả, nhưng Tổng Giám đốc Hoắc không phải đã nói tôi ngủ với cậu một lần trị giá hai triệu sao, tôi ngủ cậu ngủ lâu như vậy, cũng đủ trả một chiếc lắc tay rồi! Nếu Tổng Giám đốc Hoắc cảm thấy chưa đủ, nếu anh còn băn khoăn chuyện nhảm nhí đó, vậy được, tôi có thể ngủ với anh đến khi nào anh ngán thì thôi!”

Cô cởi áo khoác, nhếch môi cười mỉa: “Có thể ngủ ngay bây giờ! Có điều Tổng Giám đốc Hoắc đừng quên tránh thai!”

Bầu không khí ngưng đọng đến nỗi có thể nhỏ giọt.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư khẽ nở nụ cười.

Cậu nghiêng người kề sát bên tai cô, vừa khoác áo khoác của cô lên, còn cài cúc áo thật chặt, không chỉ như thế cậu còn thốt ra lời nói vô cùng khó ưa: “Tôi nói tôi có bạn gái!”

“Vậy thì đừng quấy rầy tôi nữa!”

An Nhiên đỏ mắt: “Người có xuất thân như anh, vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được sự khó xử của người khác, anh chỉ biết là anh đang khó chịu đau khổi Nhưng còn người khác thì sao, chẳng lẽ lòng tự trọng của người khác, nỗi khốn khổ của người khác không đáng giá sao?”

Sau khi nói xong, cô không bao giờ muốn nhìn cậu nữa.

Cô quay đầu rời đi, lại bị người ôm lấy từ phía sau...

Vì đã ở bên ngoài rất lâu nên trên người cậu cũng lạnh lẽo, nhưng chỉ trong chốc lát đã ấm áp trở lại.

An Nhiên khàn giọng: “Buông tôi ra! Anh làm vậy là sao! Dù tôi chẳng ra sao cả nhưng cũng sẽ không làm kẻ thứ bai”

Hoắc Doãn Tư kề sát vào tai cô nói: “Nhưng cô từng để tôi làm kẻ thứ ba.” An Nhiên tức giận đá cậu.

Đó hoàn toàn không phải là điều cô muốn, cô... lần đầu tiên trong nhà trọ của cô, họ hồ đồ ôm hôn nhau, cậu còn sờ mó cô!

Cô vốn không cố ý. Cô hoàn toàn không muốn thích cậu...

Nhớ tới những chuyện trước kia, thân thể An Nhiên hơi mềm nhũn, cô hơi buồn bã.

Có lẽ nhận ra sự thay đổi của cô, Hoắc Doãn Tư cũng không ép buộc cô nữa, cậu chỉ ôm cô từ phía sau, môi mỏng kề vào tai cô khàn giọng nói: “An Nhiên, sau khi cô đi... tôi đã tìm cô.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1879: Cậu biết rõ điều đó


Hoắc Doãn Tư đã đoán được tính lạnh lùng của An Nhiên. Cậu không ép buộc cô.

Sau một lúc im lặng đáng sợ, cậu thì thầm: “Điện thoại của em hỏng rồi, để tôi †axi giúp eml”

Lúc này An Nhiên mới nhớ ra chiếc điện thoại vẫn còn ở chỗ cậu, cô hỏi muốn cậu trả lại vì trong điện thoại có ảnh của Lâm Hi.

Cô đã để điện thoại di động của mình ở chỗ cậu rất lâu.

Hoắc Doãn Tư nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.

Cậu biết rõ điều đó.

Cậu trả lại điện thoại cho cô, giọng bình tĩnh nói: “Không phải em làm việc cho Cố Vân Phàm được trả lương rất cao sao? Sao lại đi bộ mà không mua một chiếc xe chứ?”

An Nhiên lấy điện thoại di động ra kiểm tra.

Cô thì thầm: "Tôi cũng đang suy nghĩ!"

Điện thoại vẫn còn hoạt động, cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cậu mà không một chút luyến tiếc.

Ngoài cổng bệnh viện, tuyết rơi dày đặc.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên ngồi lên chiếc taxi màu xanh lam, rất nhanh, chiếc taxi đã rời khỏi bệnh viện, biến mất trong làn tuyết mỏng, cậu đi tới đi lui vài bước, vẫn có chút lo lắng.

Cậu nóng lòng muốn gặp lại con trai mình, đứa trẻ tên đó tên Lâm Hi.

Nhưng cậu biết không thể rút dây động rừng, nếu không An Nhiên có thể sẽ chạy trốn khỏi thành phố B ngay lập tức.

Cô vẫn luôn oán trách cậu.

An Nhiên khác với cậu, cậu có hận cô, nhưng An Nhiên hình như không có... Điều này cũng có nghĩa là cô không còn tình cảm với cậu nữa.

Cậu lái xe đến dưới căn hộ nơi An Nhiên ở. Người đàn ông không xuống xe mà cứ ngồi trong xe hút thuốc. Vào ngày tuyết rơi, trời sẽ nhanh tối.

Đèn trong các tòa nhà lần lượt bật sáng, Hoắc Doãn Tư nhìn lên tầng trên cùng, những ô cửa sổ nhỏ bên đó sáng lên màu vàng nhạt, dịu dàng và ấm áp.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1880: Cậu nhìn thấy đứa trẻ


Cậu nhìn thấy đứa trẻ.

An Nhiên sinh con trai cho cậu!

Khuôn mặt của Lâm Hi rất tròn, rất giống An Nhiên ngày trước, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại rất giống người nhà họ Hoắc, giống Duệ Duệ nhà Hoắc Tây đến bảy phần, nhưng không khỏe khoắn như Duệ Duệ, trông yếu ớt hơn.

Hoắc Doãn Tư run rẩy ngón tay, rít một hơi thuốc dài.

Ánh mắt cậu không hề rời khỏi Lâm Hi.

Giống như tham lam nhìn chằm chằm cậu nhóc!

Cậu muốn xuống xe nhưng sợ làm phiền cậu nhóc nên chỉ có thể ngồi trong xe nhìn.

Đột nhiên, dì Lâm nhìn sang đây.

Xuyên qua cửa kính xe, ánh mắt của dì Lâm và Hoắc Doãn Tư chạm nhau, dì Lâm rất kinh ngạc, sau đó bế Lâm Hi chạy nhanh về phía hành lang ... Giống như nhìn thấy ma vậy!

Lâm Hi không cam lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Hoắc Doãn Tư đau lòng đến tim như thắt lại!

Dì Lâm về nhà, đóng chặt cửa lại, tim vẫn đập thình thịch.

Có thật là cậu Hoắc không?

Cậu ấy tới đây là vì biết đến sự tồn tại của Lâm Hi sao? Dì Lâm run rẩy lấy điện thoại di động muốn gọi cho An Nhiên, nhưng Lâm Hi lại đi tới ôm bà, nhẹ nhàng gọi bà là bà Lâm ơi, ý là cậu nhóc vẫn muốn xuống lầu chơi.

Dì Lâm bị cậu nhóc ngắt lời.

Bà bình tĩnh lại, mở rèm nhìn xuống lầu...

Ai, đúng là người đó rồi!

Người đàn ông trong xe xuống xe, đứng ở dưới lầu nhìn lên, rõ ràng chính là bố ruột của Lâm Hi?

Dì Lâm rất bối rối.

Bà phải làm sao đây, bố ruột của cậu nhóc cũng đã tìm đến cửa, nếu cậu ấy thực sự muốn cướp đứa trẻ của An Nhiên, An Nhiên làm sao có thể chống lại cậu ấy? Nếu bây giờ bà gọi cho An Nhiên, đứa trẻ này có lẽ không thể ở qua đây, chắc chắn sẽ bị mang đi.

Dì Lâm nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng nhắm mắt lại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top