Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1841: Anh lên tầng chung cư cao nhất


Ôn Noãn liếc mắt nhìn ông một cái.

Hoắc Minh hừ hừ: “Do nể mặt An Nhiên nên mới không so đo cùng bọn họ thôi!”

Vốn là ông định tranh công, nào biết Hoắc Doãn Tư lại nói một câu: “Không cần nhìn mặt mũi của cô ấy đâu, lần sau nếu người nhà họ Tư lại đến đây thì cứ trực tiếp đuổi đi.”

Ánh mắt Hoắc Minh một lời khó nói hết.

Sau một lúc lâu ông mới hỏi: “Con không muốn làm vợ vui à?”

Hoắc Doãn Tư đã không có tâm tình ăn cơm nữa, anh đứng dậy đi ra bên ngoài, giọng nói truyền tới: “An Nhiên họ An, không phải họ Tư, nhà của chúng ta và nhà họ Tư không có bất kì quan hệ gì, cũng không cần đối phương làm thân mang cố.”

Tâm tư của nhà họ Tư anh còn lạ gì nữa.

Mặt ngoài là muốn con gái, thực tế là mơ mộng làm người thân, nhưng làm sao có thể chứ!

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, khi ngồi trên xe anh không khỏi nghĩ rằng: Nếu không phải có nhà họ Tư, có lẽ anh và An Nhiên vẫn còn tốt đẹp, An Nhiên sẽ không cố ky nhiều như vậy, mà anh cũng sẽ không hiểu lầm cô.

Anh tâm phiền ý loạn mà khởi động xe.

Trong phòng khách, Ôn Noãn nói nhỏ: “Nó không thoải mái chỗ nào thì anh đừng có chọc chỗ đó.”

Hoắc Minh than nhẹ.

Ông thói quen định sờ hộp thuốc lá, nhưng vì vợ con đang ở đây nên lại thôi. Sau một lúc lâu ông mới nói: “Vừa rồi anh lên tầng kêu nó xuống ăn cơm, cửa mở ra đã thấy Doãn Tư dựa lên trên sô pha. Ôn Noấn... Rất ít khi anh nhìn thấy Doãn Tư như vậy, nó vẫn chưa quên, càng chưa buông tay."

Nhưng sao Ôn Noãn lại không biết điều đó chứ.

Hoắc Doãn Tư lái xe đến căn chung cư kia.

Đậu xe xong, anh đi đến căn phòng bảo vệ bên cạnh thang máy, lấy ra một điếu thuốc lá cùng nhau hút với bác bảo vệ, Hoắc Doãn Tư mới giả lơ đãng hỏi: “Hơn nửa năm nay, bạn gái cũ của tôi có tới đây không?... Lúc đi cô ấy có vài món đồ để ở đây”

Bác bảo vệ nhận ra người đàn ông trước mặt.

Là ông chủ lớn số một số hai của thành phố B.

Ông ấy có thể cùng đối phương hút thuốc lá là đã đủ để ông ấy tự hào cả một năm rồi, nên lập tức rất cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng ông ấy mới nói: “Lúc tôi nhận chức ở đây thì khẳng định là không có! Còn thời gian khác thì tôi không biết.”

Bác bảo vệ nhanh chóng trả lời.

Ông ấy hồi ức lại rồi nói tiếp: “Chính là vào hơn nửa năm trước, mới rạng sáng con bé đã rời đi khỏi nơi này, nhìn có vẻ rất đau lòng, cứ khóc mãi thôi, quần áo trên người cũng ướt hết, cả người thì run như cầy sấy. Ngài Hoäc, đã yêu đương thì không được như vậy đâu, các cô gái chính là những bông hoa mà thượng đế †ạo ra đấy, là cần đàn ông con trai chúng ta phải bảo vệ và yêu quý kìa..."

Hoắc Doãn Tư hơi hơi ngơ ngẩn.

Một lát, anh hoàn hồn lại và nói lời cảm ơn, lại lấy hai gói thuốc lá còn nguyên trong túi áo đưa cho bảo vệ.

Anh lên tầng chung cư cao nhất.

Nơi này hơn nửa năm không có ai tới, đến cả người dọn dẹp cũng không vào, khắp nơi đều tích đầy bụi bặm.

Hoắc Doãn Tư đi vào căn phòng cho khách.

Cái hộp nhung kia, tích bụi, còn có hóa đơn thuốc của An Nhiên cũng bị phủ bụi.

Anh ngồi ở bên giường, mở hộp ra, gấp tấm hối phiếu kia lại rồi bỏ vào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1842: Người bên kia nói vài câu


Bên kia điện thoại, là văn phòng thám tử nổi tiếng trong nghề.

Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Giúp tôi tìm người, dự toán không có giới hạn cao nhất.”

Người bên kia nói vài câu.

Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại, gửi tư liệu của An Nhiên qua, khi anh gửi tấm ảnh đó qua lại có hơi hoảng hốt, cuối cùng vân nhịn không được mà nhẹ nhàng sờ mặt cô.

Người trong tấm ảnh, cười đến mức đơn thuần ngốc nghếch!

Anh không biết người khác khắc cốt ghi tâm như thế nào, nhưng anh lại có cảm giác, những hồi ức đã trôi qua rất lâu của anh và An Nhiên đang chậm rãi mất đi.

Hoắc Doãn Tư theo bản năng muốn lưu giữ lại.

Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư chỉ dự định ở lại thành phố B năm ngày, nhưng vì tìm An Nhiên nên anh lại ở thêm mấy ngày nữa.

Chỉ là, vẫn không có tin tức của cô.

Người của văn phòng thám tử nói với anh rằng, An Nhiên cũng không sinh hoạt lâu dài ở thành phố B, lá thư kia có khả năng là nhờ người khác gửi, chỉ là vì không để anh phát hiện ra vị trí cụ thể của cô.

Cúp điện thoại, Hoắc Doãn Tư ngồi hồi lâu ở trong văn phòng.

Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Nghiêm ôm văn kiện chồng chất như núi tiến vào, xin lỗi cười: “Giám đốc Hoắc, đây là tài liệu cần dùng cho cuộc họp ngày mail”

Hoắc Doãn Tư khẽ nâng cằm, ý bảo cô ấy đặt ở chỗ đó.

Thư ký Nghiêm thấy anh tâm tình không tốt, đoán ra là bởi vì An Nhiên, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Hơn nửa năm trôi qua, An Nhiên bặt vô âm tín.

Cô ngẩng mặt lên, bỗng nhiên nói: “Giám đốc Hoắc, bên ngoài tuyết rơi rồi!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1843: Đến bệnh viện


Trương Sùng Quang đã nghe Hoắc Kiều nói về chuyện của An Nhiên, anh muốn hỏi một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Sáng sớm hôm sau.

Tuyết ngừng trời trong, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mùa đông mỏng manh, Hoắc Doãn Tư mặc áo khoác mỏng màu xám đậm, trong lòng ôm Tiểu Duệ Duệ.

Hoắc Tây đi theo bên cạnh anh. Cửa sau xe mở ra, chờ Hoắc Tây lên xe, Hoắc Doãn Tư ôm đứa bé cho cô. Thằng nhóc trắng trẻo non nớt, anh không khỏi đưa mắt nhìn.

Anh nghĩ, nếu anh và An Nhiên không có hiểu lầm, thì giờ phút này bọn họ cũng đã có con rồi.

Hoắc Tây dù sao cũng đã làm mẹ hai lần, vừa nhìn vẻ mặt Hoắc Doãn Tư đã đoán được điều gì đó, giọng nói của cô ép xuống rất thấp: “Còn chưa tìm được cô ấy sao?”

Hoắc Doãn Tư cười nhạt.

Hoắc Tây cũng không hỏi nhiều, cô cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, Hoắc Doãn Tư sợ mẹ con các cô bị cảm lạnh nên lập tức đóng cửa xe lại.

Trên mặt đất có tuyết, anh lái rất chậm.

Đến bệnh viện đã gần chín giờ.

Nhà họ Hoắc quan hệ rộng, tới bệnh viện cũng là phục vụ đặc biệt, Hoắc Tây ôm con đi vào cười nhạt: “Doãn Tư, em ở bên ngoài chờ chị, có lẽ tâm một tiếng đồng hồ thì tới đây đón chị là được.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu.

Khoa phụ sản tất cả đều là phụ nữ, anh cũng không quá quen.

Anh đi thang máy tay vịn, muốn xuống lầu mua bật lửa, hai bên thang máy đông nghịt đứng rất nhiều người... Phần lớn là phụ nữ mang thai, bên cạnh phụ nữ đều có chồng đi cùng, cẩn thận che chở cái bụng nhô lên của mình.

Hoắc Doãn Tư mím môi, vừa lúc lúc này điện thoại vang lên.

Là thư ký Nghiêm gọi tới.

Anh nhận máy, thư ký Nghiêm xin chỉ thị vài việc trong điện thoại, Hoắc Doãn 'Tư dặn dò vài câu.

Nhưng anh không nhìn thấy, người đứng ngược chiều trong thang máy.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1844: An Nhiên?


An Nhiên?

Cô ấy... ở đây ư?

Điện thoại di động trong tay Hoắc Doãn Tư bất ngờ ngã xuống đất, anh không chờ nổi mà quay người lại nhìn, trong nháy mắt quay đầu đó, tâm tình của anh phức tạp tới cực điểm.

Chờ mong, sợ hãi.

Là cảm xúc anh chưa từng có.

Hồi hộp lo lắng mà người ta thường nói, có lẽ chính là ý này đúng không?

Cuối thang máy, dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng lại không có bóng dáng của An Nhiên... Mí mắt Hoắc Doãn Tư khẽ giật giật, ngay sau đó anh đã làm chuyện mà cả đời chưa làm bao giờ.

“Rất xin lỗi, cho qua một chút!”

Anh một đường nói xin lỗi với người ta, vừa toàn lực chạy ngược lên phía trên, một lát sau anh chạy lên trên tầng, thở gấp, nôn nóng nhìn ra bốn phía, chỉ có điều tròn từng gương mặt đi tới đi lui kia cứ đong đưa trước mắt, nhưng lại không có

một khuôn mặt là của An Nhiên.

Yết hầu Hoắc Doãn Tư khẽ lăn, anh đang muốn vận dụng quan hệ tìm người thì hành lang một bên lại có người quen đi ra.

Là Tư An Nhiên và chồng mới cưới của cô ta.

Bụng Tư An Nhiên nhô lên thật cao, rõ ràng chính là đang mang thai, mà người đàn ông bên cạnh cô ta thì che chở cô ta như bảo bối, ngược lại biểu tình Tư An Nhiên rất nhạt, nhìn cũng không để ý đối phương.

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô ta.

Thì ra, một tiếng An Nhiên kia, là gọi Tư An Nhiên.

Chứ không phải An Nhiên!

Cũng đúng, An Nhiên làm sao lại đến khoa phụ sản của bệnh viện, sau khi bọn họ phát sinh quan hệ lần cuối, cô đã đi mua thuốc uống, làm sao có thể mang thai chứ?

Hoắc Doãn Tư, mày lại đang mong đợi cô ấy mang thai!

Thật là buồn cười!

Rõ ràng là mày... Là mày nói nhiều lời khó nghe như vậy, mày nói cô ấy không đáng tiền, mày nói cô ấy không xứng làm bà Hoắc, thì làm sao cô ấy có thể nguyện ý sinh con dưỡng cái cho mày chứ?

Khuôn mặt Hoắc Doãn Tư tái nhợt.

Trong đôi mắt đen cũng nhiễm mất mát không dễ phát hiện.

Điều này khiến Tư An Nhiên thấy rất ngạc nhiên, cô lại nhìn thấy vẻ mặt mất hết tinh thần của Hoắc Doãn Tư, người không dễ chọc nhất trong giới kinh doanh, cảm thấy thật mới mẻ.

Cô ta khẽ nhếch môi: “Giám đốc Hoắc!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1845: Rất lâu sau


Mãi cho đến khi tâm tình nhảy nhót lúc nghe thấy "An Nhiên" chậm rãi lạnh xuống, mãi cho đến khi thuyết phục chính mình không chờ mong nữa.

Rất lâu sau, Hoắc Doãn Tư lại xuống thang máy.

Anh đi xuống dưới tầng, nhặt chiếc điện thoại đã vỡ nát chia năm xẻ bảy ra, anh nhìn những mảnh vỡ kia mà có hơi hoảng hốt.

Đây là bức ảnh duy nhất của An Nhiên. Đầu vỡ vụn! Không lấy lại được nữa!

Ở tầng hai, gần chỗ ngoặt của thang máy, An Nhiên đứng trong bóng tối, cô chăm chú nhìn Hoắc Doãn Tư.

Anh gầy đi rất nhiều.

Có hơi không giống với trước kia, dường như lại nghiêm khắc hơn rất nhiều, chỉ là cô cũng không sợ anh nữa.

An Nhiên nghĩ, trước kia sợ anh, ít nhiều là bởi vì cô thích anh.

Hiện tại, hẳn là không còn thích nữa rồi!

Cô cụp mắt, khế vuốt bụng mình, đứa bé này tới ngoài ý muốn.

Cô rõ ràng đã uống thuốc, chưa từng nghĩ lại mang thai.

Lúc phát hiện ra, cô cũng từng do dự, có nên nói cho anh biết hay không, nhưng cô nghĩ nếu cô nói cho anh biết, anh sẽ nghĩ đây là chiêu thuật mới của cô, rằng cô lại đang giở thủ đoạn lừa gạt anh.

An Nhiên vĩnh viễn nhớ rõ, lời anh từng nói với cô.

Anh nói, cô không xứng làm bà Hoắc, vậy thì không xứng thôi!

Thai nhi trong bụng nhẹ nhàng ngọ nguậy, ngẫu nhiên sẽ đá bàn tay cô... An Nhiên dịu dàng mỉm cười, bây giờ cô đã có bảo bối, cô không còn là một người chỉ có hai bàn tay trắng nữa.

Lại lần nữa nâng mắt, cô nhìn Hoắc Doãn Tư một lần cuối cùng.

Hoắc Doãn Tư, không bao giờ gặp lại!

An Nhiên không kiểm tra thai nữa, cô đi vào một thang máy khác, lặng yên rời đi...

Hoắc Tây kiểm tra sau khi sinh rất thuận lợi, người lớn người nhỏ đều tốt.

Ngồi trên xe, cô tinh mắt nhìn thấy một cái túi nhỏ, bên trong là chiếc điện thoại bị vỡ.

Hoắc Tây cúi đầu dỗ em bé, nhẹ giọng hỏi: “Doãn Tư làm sao vậy? Mà phát giận ghê thế?”

Hoắc Doãn Tư rất nhạt trả lời: “Không cẩn thận làm rơi thôi ạ.”

“Em cũng không phải là người không cẩn thận.”

Hoắc Tây suy đoán, nhất định có liên quan tới An Nhiên, chỉ là Doãn Tư không muốn nói thì cô cũng sẽ không ép hỏi, rất nhanh đã thay đổi chủ đề: “Hai ngày nay em chuẩn bị đi Libya à? Không ở nhà hết năm được sao?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư nắm tay lái.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1846: Còn chồng của cô ấy đâu?


Còn chồng của cô ấy đâu?

Hoắc Doãn Tư khó tránh khỏi phân tâm, chỉ là ở ghế sau còn có Hoắc Tây và Tiểu Duệ Duệ nên rất nhanh anh đã thu hồi ánh mắt, xe việt dã màu đen cũng đi ngang qua người nọ.

Đồng thời, cô gái ấy quay đầu lại.

Là An Nhiên.

Hoắc Doãn Tư và cô, lại lần nữa bỏ lỡ vận mệnh...

Một chiếc xe buýt chậm rãi đi tới, An Nhiên lên xe, mới ngồi xuống cô đã nhận được điện thoại của dì Thẩm, dì Lâm chính là bà chủ tiệm ăn sáng ở thành phố W kia, chồng bà ấy không biết cố gắng cá cược toàn bộ gia sản, hơn nữa còn thiếu nợ người ta rất nhiều tiền, chủ nợ thường xuyên tới quấy rầy, cửa hàng ăn sáng đều mở không nổi.

Vừa lúc cảnh ngộ của An Nhiên không tệ, cô làm thư ký cho tập đoàn Cố thị ở thành phố H.

Tháng trước, cô bị điều đến chi nhánh thành phố B.

An Nhiên do dự xong thì vẫn đồng ý, đãi ngộ của cô ở Cố thị phát triển cũng không tệ, cô không muốn bởi vì quá khứ mà mất đi cơ hội này.

Gô trở lại thành phố B, thuê một căn nhà tám mươi mét vuông.

Cô mời dì Lâm đến sống cùng.

Lúc này dì Lâm tới thành phố B, An Nhiên muốn đi đón thì dì Lâm nào chịu: "Cô mang thai sao có thể chạy tới chạy lui được chứ, cô cứ an tâm ở nhà chờ, tự mình dì cũng có thể đi đến được mà.”

An Nhiên cười yếu ớt: “Được, vậy tôi về trước.”

Bốn mươi phút sau, cô trở lại nơi ở mình đã thuê. Tuy là khu chung cư cũ, nhưng được cái vẫn sạch sẽ.

Thật trùng hợp, cô mới đến dưới tầng đã thấy dì Lâm, đang bao lớn bao nhỏ cầm theo đồ vật chuẩn bị bước lên tầng.

“Dì Lâm.”

An Nhiên tiến ra đón, nửa là vui mừng nửa là thương cảm.

Dì Lâm nhìn quen sóng gió, ngược lại cũng có thể nghĩ thoáng, bà buông đồ xuống rồi bắt tay An Nhiên, quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng trên bụng cô: “Bụng lớn như vậy rồi à! Mang thai rất vất vả đúng không!”

Dì Lâm không hỏi là con của ai.

Chuyện này không cần hỏi.

An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, cô muốn cùng dì Lâm bưng đồ, nhưng đôi tay dì



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1847: Vậy cậu ta có thấy cô không?


An Nhiên bị chọc cười.

Dì Lâm nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng khó chịu, chồng làm ăn không tốt, con trai cũng không hiểu chuyện, không chịu nhận mình, cuối cùng lại chỉ có thể nương tựa vào An Nhiên.

Dì Lâm lau lau đôi mắt: “Về sau, chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống.”

Bà lại hỏi: “Hôm nay kết quả kiêm tra sản thế nào rồi? Đưa dì nhìn xem?”

An Nhiên trầm mặc một lát.

Dù Lâm liền rất kỳ quái hỏi: “Không phải đi kiểm tra thai sao? Chẳng lẽ đứa nhỏ có vấn đề gì à? An Nhiên cô đừng sợ, cô cứ nói ra đi, dì có kinh nghiệm, sẽ giúp cô đưa ra được vài chủ ý.”

An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau một lúc lâu cô mới nói nhỏ: “Hôm nay tôi không đi kiểm tra thai, ở bệnh viện gặp phải Hoắc Doãn Tư.”

Dì Lâm thấy rất bất ngờ: “Vậy cậu ta có thấy cô không?”

Giọng điệu An Nhiên nhàn ngaht: “Không có! Vừa lúc Tư An Nhiên cũng ở đó, nên anh ta cho rằng người khác đang gọi cô ấy.”

Dì Lâm rất cẩn thận quan sát biểu tình của cô.

Thật lâu sau, bà nói nhỏ: “Sau khi cô đi, cậu Hoắc có đến thành phố W xem qua dì một chuyến, không nói gì thêm, chỉ là tặng chút đồ bổ, vừa thấy đã biết là đồ cực kỳ quý báu. An Nhiên, cô thật sự không hề suy xét suy xét cậu ấy sao? Dì thấy cậu ấy đối với cô cũng rất thật lòng đấy.”

An Nhiên chua xót cười: “Tôi và anh ấy không thích hợp đâu.”

Dì Lâm nhìn chăm chằm vào bụng cô.

An Nhiên nhẹ nhàng ôm cánh tay của bà, rất nhẹ mà nói: “Không phải dì nói muốn cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ với tôi sao? Không nói cho anh ta biết.”

Dù Lâm than nhẹ: “Đúng là không nói lại cô mà! Chúng ta tự mình nuôi cũng được.”

An Nhiên nhẹ nhàng dựa vào vai bà.

Chuông cửa vang lên, dì Lâm vỗ vỗ An Nhiên: “Dì đi mở cửa!”

Cửa mở ra lại thấy điều bất ngờ.

Vậy mà lại là Tân Bá Lai.

Trên tay anh ta còn cầm theo một số đồ bổ, nhìn dáng vẻ là tới đây thăm An Nhiên, nhìn thấy dì Lâm thì anh ta cũng sửng sốt một chút, sau đó thì thấp giọng hỏi: “An Nhiên có ở đây không?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1848: Tên là Lý Tư Ÿ


An ta càng sẽ không lộ ra hành tung của An Nhiên.

Tân Bá Lai nói những lời xúc động, tỏ vẻ mình nguyện ý làm ông bố tiện nghi của đứa bé, khiến dì Lâm nghe mà tức giận đến mức tim gan nhảy dựng lên, cầm

lấy cột hành lý đi qua đánh người.

“Cái thằng súc sinh nhà mày! Nếu còn dám đánh chủ ý lên An Nhiên nữa, tao sẽ khiến mày có chết cũng không được yên thân!”

Tân Bá Lai quen bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Anh ta lui ra phía sau vài bước, có hơi thẹn quá hóa giận: “An Nhiên, cô đừng có hối hận!”

An Nhiên căn bản không để ý tới anh ta.

Giọng nói của cô lạnh nhạt: “Tân Bá Lai, tôi chỉ muốn trải qua những tháng ngày thanh tịnh một chút mà thôi, nếu anh tiếp tục dây dưa không rõ, thì tôi không xác định mình có thể làm ra chuyện gì đâu! Ví dụ như công việc của anh chẳng hạn... Anh suy nghĩ lại cho kỳ càng.”

Tân Bá Lai trừng mắt nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh ta nở nụ cười nham hiểm: “Ha ha, hơn nửa năm không gặp, lợi hại hơn rất nhiều rồi ha! Có phải là do ngủ với tên họ Hoắc nhiều nên mới bị lây bệnh

không?”

Dì Lâm không ưa nổi anh ta, cười lạnh: “Đúng thì thế nào, đâu có giống vẻ mặt thận hư của mày chứ!”

Câu này chạm đến thần kinh của Tân Bá Lai.

Anh ta cười lạnh cố ý nói: “Mạnh miệng đúng không! Dù sao Hoắc Doãn Tư sẽ không muốn cô, theo tôi được biết, nhà họ Hoäc chuẩn bị cho anh ta xem mắt, anh ta sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối! An Nhiên, cô chết tâm đi!”

Nói xong, anh ta căm giận rời đi.

Dì Lâm đóng cửa, quay đầu lại nói: “Nhất định là đồ thối nát này không sinh được con, nếu không sao có thể đuổi theo đòi làm bố hờ cho con người khác được chứ, không cần để ý đến nó, có dì ở đây nó không dám làm gì đâu.”

An Nhiên cười nhạt.

Dì Lâm lại hỏi: “Cô thật sự không ngại sao?Lỡ như cậu Hoắc xem mắt thành công..."

An Nhiên cúi đầu vuốt ve bụng nhỏ. Vào khoảnh khắc cô rời đi khi, cô đã sớm biết, bên cạnh anh sớm hay muộn cũng sẽ có một bà Hoắc, chuyện đã sớm xác định thì cần gì phải tự tìm phiền não chứ!

Dì Lâm thấy cô lạnh nhạt, hơi yên tâm.

Cách thời gian sinh còn có hai tháng. An Nhiên còn đang làm việc.

Hôm nay, cô đi cùng Cố Vân Phàm đến sân bay tiếp đón một vị khách hàng quan trọng, vốn dĩ cũng không cần cô đi, nhưng người khách hàng kia là người Trung Đông, toàn bộ ban thư ký cũng chỉ có mỗi mình An Nhiên biết ngôn ngữ ở đó.

Cuối cùng, giám đốc Cố vẫn gọi cô đi theo.

Giám đốc Cố cũng coi như săn sóc nhân viên, để cho cô ngồi ở ghế sau của xe bảo mẫu, ngẫu nhiên cũng sẽ nói nói mấy câu với cô.

Ông ấy đã qua bốn mươi rồi, vẫn luôn độc thân, nghe người trong Cố thị nói thời còn trẻ giám đốc Cố gặp được người quá kinh diễm, sau này không thể động lòng với người nào khác nữa.

An Nhiên không có sở thích đào bới riêng tư của người khác.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1849: Làm sao An Nhiên có thể đồng ý?


Làm sao An Nhiên có thể đồng ý?

Một mặt là cô không muốn liên quan gì với Hoắc Doãn Tư, mặt khác, mỹ nhân ở bên cạnh anh ấy, mà cô ưỡn bụng thì làm sao chịu nổi.

Hơn nửa năm trôi qua, rốt cuộc Hoắc Doãn Tư vẫn chọn cô gái môn đăng hộ đối.

Đối tượng xem mắt của Tân Bá Lai chính là Lý Tư I An Nhiên vội vàng gọi Tổng giám đốc Gố lại.

Cô tìm một lý do khá vụng về: “Tôi và anh ấy... trước đây trong công việc có chút bất đồng, lúc nghỉ việc không vui vẻ lắm!”

Cố Vân Phàm lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.

Ông ta cười cười: “Nếu cô đã khó chịu khi nhà nhà tổng giám đốc Hoắc, vậy thì không gặp, tôi xuống xe chào hỏi!”

An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Tài xế phía trước cũng có ánh mắt tương đối tốt, lập tức xuống xe, chạy chậm tới mở cửa xe phía sau: “Tổng giám đốc Cố!”

Cố Vân Phàm là tổng giám đốc Cố thị thành phố H, mặc dù đã hơn 40 tuổi nhưng sức hấp dẫn vẫn không giảm, hình dạng và dáng người đều duy trì rất tốt,

không nhìn ra chút dấu vết lỗ mạng lúc còn trẻ ở trên người ông ta.

Hoäc Doãn Tư ở bên kia đang cầm hành lý, anh ấy khom lưng nói với Lý Tư Ỷ đang dán chặt mình: “Không phù hợp?”

Lý Tư Ỷ mang theo vài phần nuông chiều.

“Tôi nói với người nhà là có bạn trai, bọn họ không tin phái người đi theo tôi, cho dù không nể mặt Cảnh Thụy, xét về hành vi hỗn đản lần trước của anh, anh cũng phải giúp tôi một lần!”

“Tại sao tôi phải giúp cô?”

Hoắc Doãn Tư kéo tay cô xuống, nhưng Lý Tư Ỷ quấn lấy, nhìn từ xa lại thấy sự tương tác ngọt ngào...

“Doãn Tư thật trùng hợp!” Cố Vân Phàm khẽ gọi một tiếng, kinh động bọn họ.

Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên nhìn Cố Vân Phàm, anh rất bất ngờ: “Chú Cố, sao chú lại ở thành phố B?”

Cố Vân Phàm nhớ mẹ anh ấy, người thành phố H và thành phố B đều biết, hơn nữa ông ta còn làm một cách không hề kiêng dè chút nào. Sinh nhật Ôn Noãn, lễ tình nhân, Cố Vân Phàm đều đưa tới lễ vật quý báu.

Ôn Noãn cũng không muốn nhận, nhưng đối phương quấn quít chặt lấy.

Hai mươi năm như một.

Lúc Hoắc Minh bắt đầu, vừa nhận được đã bắt đầu chửi đổng, sau đó lâu năm cũng tùy tiện, coi như là cháu trai họ Cố tiến cống cho Hoắc gia bọn họ!

Đối với việc này, Hoắc Doãn Tư dở khóc dở cười.

Nhưng không thể không thừa nhận, dù đối phương là người giàu tình cảm, nhưng buôn bán vẫn là lợi hại.

Cố Vân Phàm nhìn anh, lại nhìn Lý Tư Ỷ, cười đến mức thâm ý: “Bạn gái?” Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Một người bạn.” Lý Tư Ỷ lại kéo tay anh: “Chào chú Cố!”

Hoắc Doãn Tư rút cánh tay về, anh vốn không phải người nhiệt tình, giơ tay nhìn đồng hồ: “Chú Cố, không còn sớm nữa, tôi còn phải lên máy bay.”

Cố Vân Phàm hơi nghiêng người, hất cằm một cái.

“Doãn Tư, tôi cũng không hỏi cậu, đến sân bay làm gì? Tính tình đứa nhỏ này thật giống bố, không giống Ôn Noấn lắm, rất lạnh nhạt.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1850: Để tốt cho cô thôi!


“Nếu tôi là cô, tôi sẽ từ bỏ ngay bây giờ, thằng bé sẽ không phải là người yêu của cô đâu.”

Mượn áp lực trong gia đình, quấn quít đàn ông thì không tính là gì, sao ai cũng có chút tâm tư nhỏ mọn, mấu chốt là Hoắc Doãn Tư có người khác, cho dù lcos chia tay, nhưng làm bụng cô gái nhỏ to lên, ngồi ở ghế sau của anh ấy.”

Lý Tư Ỷ xoay người.

Cô cũng không giả ngu với ông ta, có chút kỳ quái: “Chú Cố, chú quan tâm nhiều rồi!”

“Để tốt cho cô thôi!”

Cố Vân Phàm nói xong muốn trở lại xe, Lý Tư Ỷ đi theo hai bước: “Lúc trở về †ôi muốn đi nhờ xe.”

“Không tiện! Quá chật rồi!”

Cố Vân Phàm nhàn nhã châm điếu thuốc, liếc nhìn bóng lưng cô đi xa. Ông ta cười khẽ một tiếng: Nếu thật sự để cho cô ấy lên xe, sợ là sẽ khóc tại chỗ!

Người giải tán, An Nhiên mới xuống xe đi tới bên cạnh ông ta.

Tổng giám đốc Cố!

Cố Vân Phàm tắt thuốc lá, khôi phục thần sắc giải quyết việc chung, lạnh nhạt nói: “Cô không muốn gặp, tôi cũng không ép cô, chỉ là tôi muốn nói cho cô biết, cậu ấy không biết cô mang thai sẽ có đám cưới thương mại.”

Cố Vân Phàm không tiếp xúc nhiều với Hoắc Doãn Tư.

Nhưng ông ta nhìn ra được, tình cảm giữa Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, cũng không đến mức không còn ai khác.

Tính tình Hoắc Doãn Tư đạm bạc, sau khi chia tay An Nhiên, rất có thể thái độ cưới ai cũng giống nhau, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.

Ông ta phân tích lợi hại, An Nhiên đều biết. Cô rất cảm kích ông ta nhìn thấu mà không nói ra.

Cố Vân Phàm biết thái độ của cô, cũng không nói thêm gì, chỉ nói một câu: “Cô không hối hận là được rồi.”

An Nhiên không hối hận.

Sao cô có thể hối hận chứ, thân phận của cô và Hoắc Doãn Tư giống như một cái rãnh ngàn dặm chắn trước mặt bọn họ, phàm là sau này có cãi vã, cô đều rơi vào hoàn cảnh xấu, cô là người không xứng làm Hoắc phu nhân.

Cô đã từng thích anh như vậy, nhưng cô cũng có lòng tự trọng.

Cố Vân Phàm một mình đi đón khách, ông ta để An Nhiên tự mình tùy ý đi dạo, An Nhiên thế mới biết ông ta cũng biết nhiều loại ngôn ngữ nhỏ, cũng không phải không có cô là không thể.

Cô đi ra ngoài lan can sân bay, trên bãi đỗ máy bay có mấy chục chiếc, nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra chuyên cơ của Hoắc gia, lúc này Hoắc Doãn Tư đang ở bên trong.

Sau tuyết, mặt trời bắt đâu quang đãng.

Cánh máy bay hiện ra ánh bạc, An Nhiên cảm thấy ánh mắt có chút đau đớn, cô nghĩ, là ánh sáng chói mắt.

Chuyên cơ bắt đầu trượt, chậm rãi tăng tốc trên đường băng, lúc đi qua An Nhiên, trên mặt An Nhiên một mảnh lạnh lẽo, Hoắc Doãn Tư, đây là lời tạm biệt

kéo dài của chúng ta sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1851: Lần đầu tiên ăn cơm


Hoắc Doãn Tư ba mươi tuổi, vẫn không có hứng thú lắm đối với phụ nữ.

Anh nghĩ, anh lựa chọn thiên kim Tôn gia, lí do rất lớn là màu tóc của đối phương, còn có một thói quen nhỏ.

Tóc thiên kim Tôn gia đen nhánh đến vai,

Lần đầu tiên ăn cơm, cô lấy ra một lọ kem dưỡng tay trước mặt anh, tinh tế lau tay, nhãn hiệu kem dưỡng tay kia là thứ Hoắc Doãn Tư quen thuộc, lúc ấy anh nhìn chằm chằm vài giây, thiên kim ngượng ngùng nở nụ cười.

“Mùi rất dễ chịu.” Hoắc Doãn Tư thản nhiên nói.

Bề ngoài của anh đẹp trai, thành thục lại có mị lực, thiên kim Tôn gia không có chút kháng cự.

Hôm nay, Hoắc Doãn Tư có một cuộc xã giao thương mại, Tôn Điềm tới rồi.

Cô ấy nhìn có chút e lệ, Hoäc Doãn Tư đoán ra là ý tứ của Tôn gia, đối phương rất muốn sớm xác định mối quan hệ, anh nhìn chăm chú đối phương, cuối cùng chỉ thản nhiên nói: “Đi cùng đi!”

Lúc Tôn Điềm tạo hình, anh cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.

Anh giống như những người đàn ông khác, đối với bạn gái ôn hòa, có phép, †ôn trọng lẫn nhau.

Anh nghĩ, nửa năm nữa, nếu không có vấn đề lớn về tính tình thì có thể kết hôn, sau đó sinh người thừa kế Hoắc gia, anh không phải là không có con trai thì

không thể nhưng Hoắc gia quả thật cần con trai thừa kế.

Tính cách Tôn Điềm dịu ngoan, ngẫm lại cũng thích hợp với vị trí này.

Nhưng mỗi một lần Hoắc Doãn Tư nghĩ tới, anh sẽ nhớ tới chính mình đã từng thích người kia, tâm trạng lúc trước anh muốn cưới cô hoàn toàn không giống với hiện tại, bức thiết muốn lập gia đình với cô, muốn sinh con, không phải là người thừa kế Hoắc gia, mà là thỏ con của bọn họ.

Chỉ là cuối cùng, nói những người khó nghe lời kia, cũng là anh.

Ba năm trôi qua...

Cô ấy ổn chứ?

Hoắc Doãn Tư hỏi, nhưng cũng không biết hỏi ai, ba năm trôi qua ngoại trừ hắn thỉnh thoảng sẽ tối nghĩa nhớ tới nàng, người bên cạnh hắn cơ hồ đã quên An Nhiên, không có ai ở trước mặt hắn nhắc tới nàng, giống như An Nhiên người này không tồn tại.

Con người muốn nhìn về phía trước, nhưng trong lòng anh lại để lại một cái gai.

Trong lòng Hoắc Doãn Tư phiền muộn, anh đứng dậy đến khu hút thuốc để hút thuốc, bởi vì thân phận và diện mạo, nhân viên cửa hàng trẻ tuổi trong phòng đều lén lút nhìn anh, trong lòng ái mộ.

Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.

Một lát sau, làn khói mỏng manh bốc lên...

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, kèm theo là giọng nhân viên: “Cô An, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Tổng giám đốc Cố, cô nói giúp chúng tôi vài lời tốt ở trước mặt Tổng giám đốc Gố, tôi biết cô là người nổi tiếng trước mặt ông ta.”

Hoắc Doãn Tư khẽ nhếch môi.

Những lời này cũng không kỳ quái, anh lơ đễnh... Anh đang muốn xoay người, sau lưng lại truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với Tổng giám đốc CốI”

Cô gái lắc đầu: “Bạn gái của Tổng giám đốc Cố nhiều quái”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1852: Thời gian như dừng lại


Thời gian như dừng lại.

Chỉ còn lại có nam nữ trưởng thành dây dưa, mập mờ chạy tới từng góc phòng khách nhỏ này, cũng xen lẫn cảm xúc phức tạp mà người bên ngoài không thể hiểu được.

Rất nhiều rất nhiều, chính là không thoải mái.

Nhiều năm trôi qua, bọn họ đều không thoải mái, bất ngờ không kịp đề phòng gặp mặt mà ngay cả một câu khách khí đã lâu không gặp cũng nói không nên lời.

Quản lý sửng sốt, sau đó thấp giọng hỏi An Nhiên: “Cô quen ngài Hoắc?” An Nhiên cuối cùng cũng hoàn hồn, cô miễn cưỡng cười. “Tôi từng làm thư ký của Tổng giám đốc Hoắc.”

Quản lý cửa hàng lộ ra vẻ mặt thì ra là như thế, cô là người đến, lập tức nói: “Tôi đi rót hai ly cà phê tới đây, cô và Tổng giám đốc Hoäc ôn lại chuyện xưa.”

An Nhiên còn chưa kịp khéo từ chối.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo một cô gái trẻ dịu dàng ngã vào lòng Hoắc Doãn Tư, như là vô tình, làm nũng: Hoắc Doãn Tư, quần áo này mặc không tiện.”

Đó là một bộ lễ phục màu hồng nhạt, rất đẹp cũng rất thiếu nữ.

Tôn Điềm mặc, không nói cũng biết đẹp đến chừng nào.

Hoắc Doãn Tư cũng không nhìn, anh chỉ vịn vai cô đứng thẳng, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm An Nhiên, dùng ngữ khí rất chậm nói: "Thư ký An, đã lâu không gặp! Đây là bạn gái tôi Tôn Điềm.”

Tôn Điềm sửng sốt một chút.

Cô đã hẹn hò với anh vài lần và tình cờ gặp bạn bè của anh, nhưng anh chưa bao giờ chính thức giới thiệu cô như vậy.

Cô không khỏi có chút mừng rỡ, hờn dỗi: “Anh sớm nói có bạn ở đây, em sẽ không thất thố như vậy.”

Cô vươn tay: “Chào thư ký An.”

An Nhiên nhìn bàn tay trắng nõn kia, có chút hoảng hốt, Hoắc Doãn Tư vẫn gắt gao nhìn mặt cô.

Một lát sau cô vươn tay, bắt tay với Tôn Điềm.

An Nhiên mỉm cười: “Lễ phục của cô Tôn thật đẹp, rất hợp với cô! Cái đó... Tổng giám đốc Hoắc, em còn có chút việc nên không quấy rầy hai người nữa.”

Cô khẽ gật đầu với bọn họ, rời đi rất tao nhã.

Hoắc Doãn Tư nhìn bóng lưng cô, yết hầu hơi chuyển động.

Tôn Điềm ở bên cạnh dựa vào anh, cô nhỏ giọng nói: “Thư ký An thật đẹp! Nhìn cũng rất thông minh tài giỏi, Hoắc Doãn Tư, anh có ghét bỏ em chậm chạp. không?”

Hoắc Doãn Tư thu hồi ánh mắt.

Anh ngồi xuống sô pha, tùy ý lật album, ngữ khí cũng nhàn nhạt: “Anh thích người ngốc một chút.”

Tôn Điềm không khỏi có chút mừng rỡ, càng ngượng ngùng nhiều hơn.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi anh đang nhìn gì, Hoắc Doãn Tư lại ngước mắt: “Không phải là em đang thử lễ phục sao? Không thử thêm vài bộ à”

Đúng đúng, vừa rồi cô ấy nhìn thấy vài món cũng không tệ!

Tôn Điềm vui vẻ rời đi, Hoắc Doãn Tư ngồi một mình trên sô pha, album trong †ay rơi xuống.

Anh lại lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo.

Chỉ là ngón tay có chút run rẩy, bật lửa đánh nhiều lần cũng không lên... Cuối cùng điếu thuốc kia bị bẻ gấy.

Cô ấy quay lại rồi!

Hoắc Doãn Tư gọi một cú điện thoại ra ngoài, là của Cố Vân Phàm, anh không ngốc, trước sau vừa nghĩ đã hiểu được chuyện năm đó ở sân bay, Cố Vân Phàm chính là cố ý.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1853: Gửi xong tin nhắn


Gửi xong tin nhắn, Hoắc Doãn Tư sững sờ hồi lâu.

Ngay cả khi Tôn Điềm thay váy dự tiệc, đứng trước mặt cậu ngượng ngùng xoay một vòng, cậu cũng không nhận ra, Tôn Điềm không vui với sự lạnh lùng của cậu, nhưng cô ta thật sự thích cậu.

Cho nên cô ta lặng lẽ nhịn xuống.

“Hoắc Doãn Tư, anh nhìn em đi!”

Hoắc Doãn Tư hoàn hồn, cậu nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, nói thật thì cậu không ghét cô ta.

Nhưng cậu cũng không có tình cảm dư thừa.

Nếu kết hôn với Tôn Điềm, có lẽ cả đời này cũng sẽ như vậy, cưới được một người vợ thành đạt đảm đang, có lẽ còn có một đôi con gái đáng yêu, nhưng khi một mình trong đêm khuya vắng lặng, đôi khi cậu sẽ nhớ lại trước đây.

Đúng, chỉ là trước đây.

Giọng nói Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt: “Đẹp.”

Gậu trả lời cho có lệ, nhưng Tôn Điềm lại rất vui vẻ, cô ta xoay người đùa nghịch làn váy và dè dặt oán giận: “Em đoán anh còn chưa thấy màu váy của em.”

“Không phải là màu hồng nhạt sao?” Nhân viên phục vụ bên cạnh kìm nén, không cười ra tiếng.

Tôn Điềm bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng nói: “Cái này là màu trắng.”

Hoắc Doãn Tư thờ ơ: “Màu trắng cũng đẹp.”

Cuối cùng Tôn Điềm cũng xụ mặt xuống.

Nhưng cô ta chưa kịp hành động, Hoắc Doãn Tư đã đứng dậy, ra ngoài hành lang hút thuốc, Tôn Điềm rưng rưng nước mắt, người phục vụ an ủi cô ta: “Đàn

ông không hiểu tâm tư con gái, Tổng Giám đốc Hoắc đã rất tốt rồi.”

Tôn Điềm lau nước mắt, nói: “Không biết cô An lúc nãy đã nhẫn nhịn anh ấy thế nào khi còn là thư ký của anh ấy.”

Người phục vụ im lặng. Cô ta lấy hai mươi tám năm ăn cơm của cô ta để đảm bảo, Tổng Giám đốc Hoắc và cô An nhất định từng có tình cảm, chỉ cần liếc mắt là biết, chỉ có ánh mắt cô Tôn đây vụng về.

Người phục vụ đang định an ủi thì Hoắc Doãn Tư đã hút xong một điếu thuốc quay lại.

Tôn Điềm lập tức qua cơn mưa trời lại sáng.

Nhìn cô ta tràn đầy tình yêu dành cho Hoắc Doãn Tư, coi cậu như cả bầu trời, ai cũng thấy sửng sốt.

Ngồi vào chiếc RV màu đen, Hoäc Doãn Tư lấy laptop ra làm việc, không để ý nhiều đến cô gái xinh đẹp bên cạnh, Tôn Điềm lại gần nhỏ giọng xin lỗi: “Anh không đi cùng em sao?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1854: Rất cứng


Mọi thứ chỉ cần cậu bỏ ra ít thời gian và sức lực, chắc chắn Tôn Điềm sẽ rất thỏa mãn.

Hoắc Doãn Tư đóng laptop lại.

Cậu nghiêng mặt, rất chăm chú nhìn Tôn Điềm, ánh nhìn nam tính trưởng thành khiến chân Tôn Điềm mềm nhữn, cô ta mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, Hoäc Doãn Tư nhẹ nhàng chạm vào tóc cô ta, nhưng lại chạm phải keo xịt tóc.

Rất cứng, không mềm mại một chút nào.

Tôn Điềm xấu hổ, cậu rút tay lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Gần đến giờ tiệc rượu

rồi. Trong xe dường như có phần mập mờ.

Nhưng Tôn Điềm không biết, chỉ có cô ta là người duy nhất động tình.

Hoắc Doãn Tư không ngờ lại gặp lại An Nhiên sớm như vậy.

Chỉ những người nổi tiếng mới tham dự tiệc rượu nhỏ này.

Bạn nữ của Cố Vân Phàm gặp chuyện, cho nên đêm nay An Nhiên đi cùng Cố Vân Phàm đến đây, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen, làm nổi bật đường cong hoàn hảo, phô ra những nơi nên đủ.

Cô chỉ đeo một chiếc vòng cổ Thiên Nữ.

Đơn giản và thanh lịch.

Lúc này, cô đang khoác tay Cố Vân Phàm, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ thành thạo đi giữa những người đàn ông trong giới thượng lưu, du tẩu với thượng lưu nam nhân giữa, rất nhiều đàn ông lộ ra ánh mắt hứng thú với cô.

Hoắc Doãn Tư rất quen thuộc với ánh nhìn đó.

Đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, muốn chiếm hữu, muốn chinh phục.

Cậu nhìn chăm chú vào lớp trang điểm hoàn hảo của An Nhiên, hơi ngẩn người, cậu xác định cô đã thay đổi rất nhiều trong vài năm qua, trở nên nữ tính hơn, và tự tin hơn.

Có phải lúc nào xung quanh cô cũng có rất nhiều đàn ông không?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1855: Được khen ngợi


An Nhiên vô tình quay đầu lại, đúng lúc thấy họ, nụ cười trên môi hơi cứng đờ, sau đó cô gượng cười, coi như lời tiếp đón.

Cố Vân Phàm bên cạnh nhận thấy cô có sự khác thường thì nhìn sang. “Ha ha, đây không phải cậu ấm nhà họ Hoäc sao, trùng hợp quá.”

Cố Vân Phàm đi đến, An Nhiên là thư ký chỉ có thể phải đi theo, Cố Vân Phàm nhìn Hoắc Doãn Tư rồi cười: “Bạn gái mới? Trông rất xứng đôi.”

Ông ta còn không sợ đổ thêm dầu vào lửa, nghiêng đầu hỏi An Nhiên: “Cô nói xem có đúng không?”

Được khen ngợi, Tôn Điềm ngượng ngùng: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố.” Hoắc Doãn Tư lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên, có vẻ như khăng khăng muốn nghe câu trả lời từ cô... Nếu trước đây An Nhiên rất có thể sẽ rưng rưng, nhưng sau ba năm, cô đã không còn là An Nhiên trước đây nữa.

Cô mỉm cười dịu dàng: “Ánh mắt của Tổng Giám đốc Hoắc, đương nhiên rất tốt.”

Cố Vân Phàm chưa kịp bỏ đá xuống giếng.

Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt: “Thật sao? Thư ký An cũng nghĩ vậy? Tôi nghĩ thỉnh thoảng mình cũng sẽ nhìn lầm.”

An Nhiên bình tĩnh: “Thành công là luôn học hỏi không ngừng từ kinh nghiệm thất bại, Tổng Giám đốc Hoäc, đúng chứ?”

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Thư ký An nghĩ thoáng thật.”

An Nhiên nói: “Dù nghĩ không tháng cũng phải nghĩ rộng, con người luôn phải tiến về phía trước!”

Không khí có phần ngưng đọng.

Tôn Điềm nhìn họ, có chút khó hiểu, không phải họ quen biết nhau sao, chẳng

lễ...

An Nhiên dịu dàng cười với cô ta: “Là thế này! Lúc còn ở Hoắc Thị, tôi có chút bất đồng với Tổng Giám đốc Hoắc trong công việc, khi từ chức cũng không thoải mái, nhưng tôi nghĩ Tổng Giám đốc Hoäc hẳn đã quên chuyện đó sau ngần ấy

năm, chứ đừng nói đến quan tâm đến nó.”

Tôn Điềm vội vàng bảo vệ: “Đúng đúng đúng, Hoắc Doãn Tư sẽ không keo kiệt.”

Lời nói của An Nhiên khiến Cố Vân Phàm bật cười.

Núi không chuyển thì nước chuyển, ai ngờ An Nhiên vốn nhút nhát ngày xưa lại có thể độc lập như vậy, ông ta vừa thưởng thức vừa tự hào, cười với Hoắc Doãn Tư: “Bạn gái không tệ, tôi và An Nhiên chờ uống rượu mừng của cậu.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1856: Nhịp tim đập


Hoắc Doãn Tư dựa vào tường hút thuốc, hút xong nửa điếu, An Nhiên bước ra từ nhà vệ sinh nữ, cô vừa đi vừa khẽ vuốt bộ váy dạ tiệc trên người, khi cô cụp mắt, khuôn mặt cô có đôi nét dịu dàng, rất rung động lòng người.

Nhưng Hoắc Doãn Tư biết, trái tim cô hiện giờ rất sắt đá.

“Em về thành phố B khi nào?”

Cuối cùng bọn họ có thể ở cùng một chỗ và tâm sự về quá khứ, giọng nói Hoắc Doãn Tư khi hỏi có phần khô khốc, cũng có phần chua xót.

An Nhiên ngước mắt lên, hơi giật mình.

Nhưng ngay sau đó, cô nở nụ cười chuyên nghiệp, đến trước bồn rửa tay, vặn vòi nước vàng để rửa tay, ước chừng nửa phút sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Mới hai năm!”

Hoắc Doãn Tư nhìn dáng vẻ sành sỏi của cô, trong lòng cảm thấy khó tả.

Cậu hỏi: “Em thường ra ngoài xã giao với Cố Vân Phàm?”

An Nhiên hơi khựng lại.

Sau đó cô mỉm cười, tắt vòi nước, quay lại nhìn cậu: “Sao, xã giao là phạm pháp sao? Hay nhiều năm không gặp, Tổng Giám đốc Hoắc đã nóng lóng kiểm tra hộ khẩu? Nhưng mà Tổng Giám đốc Hoäc đừng quên, lúc trước anh đã nói, tôi không có tư cách vào hộ khẩu nhà họ Hoắc, thế nên đừng có hỏi mấy câu mập mờ này nữa, với cả... Không phải anh dẫn bạn gái theo sao? Rất xinh đẹp, có vẻ gia thế cũng tốt.”

Cô dựa vào bồn rửa tay.

Nơi đây là club cao cấp, đến cả nhà vệ sinh cũng được treo đèn chùm pha lê Ý, lúc này ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn quyến rũ hơn là trưởng thành.

Rất hấp dẫn.

Hoắc Doãn Tư không thể không bước lên một bước, cậu đến rất gần cô, gần đến cô đành phải hơi cúi người ra sau để né tránh cậu, nhưng An Nhiên không lên tiếng.

Hoắc Doãn Tư nhẹ giọng cười lạnh: “Nghe giống ghen quá.”

An Nhiên cũng khế cười: “Tổng Giám đốc Hoäc nghĩ nhiều rồi! Trước kia tôi không nghĩ thấu đáo, nhưng bây giờ tôi có thể tự hiểu lấy, người thường như tôi so với Tổng Giám đốc Hoäc là khác nhau một trời một vực, không thích hợp cũng không xứng đôi.”

Nói xong, cô chống vai, đẩy cậu ra.

Cô đi ngang qua cậu không chút lưu luyến... Nhưng xúc cảm và nhiệt độ trên vai khiến Hoắc Doãn Tư hiểu ra.

Khác nhau, nhưng tựa như vẫn là cảm giác đó.

Nhịp tim đập...

Cậu phóng tâm mắt ra xa, thấy nơi An Nhiên đi qua, có một người đàn ông tiếp cận cô, An Nhiên rất bình tĩnh nói chuyện với người đó, hai phút sau, cô quay lại bên cạnh Cố Vân Phàm.

Thực tế, ở đây có rất nhiều cô gái con nhà danh giá.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1857: Cố Vân Phàm


Nhưng không chỉ mình An Nhiên.

Cô đứng cạnh chiếc RV đen, Cố Vân Phàm ngồi bên trong xe, một chân dài đặt ngoài xe.

Hình như bên trong còn có người khác.

Giọng nói của một cô gái truyền ra từ bên trong, nghe có vẻ khá hung dữ, cô ấy đang cãi nhau la lối om sòm với Cố Vân Phàm.

“Cố Vân Phàm, lão già này!”

“Bà đây nhỏ hơn ông gần hai mươi, sạch sẽ giao mình cho ông, vậy mà ông còn có thể lăng nhăng bên ngoài.”

“Lêu lổng đúng không! Tôi phế ông, để xem ông còn ăn chơi được nữa không."

Dù Cố Vân Phàm dỗ dành cũng có chút mất kiên nhẫn, nhưng chung quy vẫn bằng lòng nhẫn nại chiều chuộng phụ nữ.

Nghe giọng nói này, Hoắc Doãn Tư cảm giác quen thuộc.

Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, trái lại ánh mắt dừng trên mặt An Nhiên.

An Nhiên cũng thấy cậu.

Cô cười nhạt, cuộn áo khoác lại, cúi xuống nói vài lời với Cố Vân Phàm, ông ta bị con mèo hoang cào xước mặt, dù vậy, người phụ nữ trong xe vẫn chưa nguôi giận, cô ấy khóc lóc kể lể: “An Nhiên, cô giúp ông ấy đi!”

Gô gái đó bất ngờ lại chính là Lý Tư Ỷ.

Hai năm trước, sau khi gặp nhau ở sân bay, họ thường xuyên qua lại, sau đó cặp kè với nhau.

Nhưng Cố Vân Phàm thật sự rất phóng đãng, cô bé như Lý Tư Ỷ không thể nắm giữ trái tim ông ta, bên nhau hai năm cũng có ngọt ngào, nhưng chủ yếu là đánh nhau.

An Nhiên bên cạnh Cố Vân Phàm cũng đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy Lý Tư Ý la lối khóc lóc, đây có lẽ tự tin từ gia thế.

Hiện giờ Lý Tư Ỷ làm khó dễ cô, cô cũng chỉ mỉm cười.

An Nhiên là thư ký của mình, Cố Vân Phàm vẫn bênh vực người của mình nhiều hơn, ông ta ấn đầu Lý Tư Ỷ, không vui nói: “Không phải chỉ là tặng một bộ váy cho người mẫu thôi sao, An Nhiên chỉ làm theo lệnh của tôi, cô gây rối với cô ấy làm gì!”

Lý Tư Ỷ tức tối: “Cô ta và ông mặc chung một cái quần.” Người khác không biết, nhưng cô ấy biết rõ, rất nhiều phụ nữ đến và đi bên

cạnh Cố Vân Phàm, nhưng thực ra không ai quan trọng bằng An Nhiên, mà An Nhiên ngày càng giống một người.

Cô ấy không tin Cố Vân Phàm không có hứng thú với An Nhiên. Nhưng cô ấy không dám nói sự thật.

Nếu nói toạc ra, có lẽ cô ấy không thể ở lại bên cạnh lão già khốn kiếp này nữa.

Nghĩ đến đấy, Lý Tư Ỷ liền ấm ức, cô ấy không nói nữa và ngồi hờn dỗi, Cố Vân Phàm thấy cô ấy đã dừng lại, cũng sẵn lòng dỗ dành người tình trẻ này. Vì vậy ông †a ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói với An Nhiên: “Tôi đưa cô ấy về nhà, cô bắt xe về nhé.”

Nói xong, ông ta chợt thấy Hoắc Doãn Tư.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1858: Tôn Điềm đỏ mặt


Khi làm thư ký của cậu, cậu cũng từng thấy mặt này của cậu, nhưng kỳ thật cũng xem qua cậu này một mặt, nhưng khi lén lút không hẳn như vậy.

Đang cảm khái, Tôn Điềm đã nắm lấy cánh tay cô, cười ngọt ngào: “Có thể giúp chú Cố là vinh hạnh của cháu và Doãn Tư.”

Cố Vân Phàm cười lão luyện quyến rũ: “Cô gái chưa gả chồng mà quyết định trước không phải là thói quen tốt đâu!”

Tôn Điềm đỏ mặt, cô ta lén nhìn Hoắc Doãn Tư.

Đối phương vẫn giữ bộ mặt lạnh.

Cuối cùng, An Nhiên vẫn lên xe Hoắc Doãn Tư.

Không ngờ, là lão Triệu cầm lái.

Thấy An Nhiên lên xe, lão Triệu hít một hơi, Hoắc Doãn Tư theo lên xe, đó là chiếc Lincoln dài màu đen, lịch sự lại rộng rãi, Hoắc Doãn Tư lấy một chai rượu vang đỏ từ trong tủ lạnh rót ra hai ly rượu, rót được một nửa đưa cho An Nhiên, cậu nói với lão Triệu: “Thư ký của Tổng Giám đốc Gố.”

Lão Triệu lại hít một hơi lạnh, phụ họa: “Là thư ký của Tổng Giám đốc sao, chẳng trách!”

Ông ấy lén nhìn An Nhiên.

An Nhiên chưa nhận ly rượu vang đỏ, trong xe có ba người, sao có mỗi cô và Hoắc Doãn Tư uống rượu vang chứ?

Như thể biết cô đang nghĩ gì, Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Tôn Điềm cô ấy không uống rượu vang đỏ.”

Câu nói này có vài phần thân mật. Khuôn mặt Tôn Điềm ửng hồng, nhỏ giọng cãi lại: “Ai nói em không uống?”

Cô ta cũng nhận lấy chiếc ly trên tay cậu, nhấp một ngụm như là khiêu khích... Hoắc Doãn Tư yên lặng để cô ta gây sự, trông rất dịu dàng.

An Nhiên biết cậu cố ý làm vậy cho mình xem.

Cô không để bụng, cầm chiếc ly, nhấp một ngụm cho có.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm: “Tôi nghĩ mấy năm không gặp, thư ký An hẳn đã rèn luyện tửu lượng rồi, sao chỉ uống một ngụm?... Hay cô sợ không an toàn?”

An Nhiên nghiêng người, khẽ vuốt thân ly.

Cô cười nhạt: “Xe của Tổng Giám đốc Hoäc, sao có thể không an toàn được? Tổng Giám đốc Hoắc nói đùa rồi.”

Hoắc Doãn Tư không nói thêm nữa.

Tôn Điềm loáng thoáng cảm giác được bầu không khí giữa họ không đúng, chẳng lẽ khi họ làm việc thật sự không vui sao? Tại sao lần nào gặp nhau, bầu không khí đều căng thẳng, nhưng theo sự hiểu biết của cô ta về Hoắc Doãn Tư, anh ấy cũng không phải người ép buộc bản thân, nếu thật sự ghét thì tại sao lại đồng ý đưa thư ký An về nhà?

Đúng, chắc chắn cậu chỉ đang nể mặt chú Cố.

Trong xe rất kỳ lạ, không ai lên tiếng, may mắn rất nhanh đã đến nơi mà An Nhiên nói.

An Nhiên nhẹ nhàng xuống xe.

Sau khi xuống xe, cô tì vào cửa xe nở nụ cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc.”

Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn cô, sự mãnh liệt không thể tan trong mắt cậu, cậu nhìn xung quanh rồi cười nhạo: “Thư ký An khéo chọn địa điểm thật! Giao thông phát triển, bắt xe cũng tiện.”

Làm sao An Nhiên có thể không hiểu ý cậu.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt: “Tổng Giám đốc Hoắc quá khen!... Được rồi, tôi không quấy rầy thế giới giữa Tổng Giám đốc Hoäc và cô Tôn nữa.”

Hoắc Doãn Tư còn muốn nói gì, An Nhiên đã đóng cửa xe lại.

Nhưng khoảnh khắc cô đóng cửa xe quay người, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, lồng ngực trống rỗng mà đau nhói... Cô đã định sẵn bọn họ nhất định sẽ gặp lại ở thành phố B, cô cũng biết trước cậu đã có bạn gái, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với cậu.

Ba năm, cô học được cách buông bỏ.

Nhưng rõ ràng, Hoắc Doãn Tư không như thế, cô có thể cảm nhận được chèn ép và căm ghét trong tối lẫn ngoài sáng của cậu.

Dưới ánh đèn neon.

An Nhiên nhẹ chớp mắt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1859: Đoán xem ai đã về?”


Cô lặng lẽ bước đến, bịt mắt cậu bé.

“Đoán xem ai đã về?”

Cậu bé lập tức tỉnh dậy, nắm lấy tay mẹ, mềm mại gọi mẹ, trong giọng nói còn mang theo một tia buồn ngủ.

An Nhiên đau lòng hôn cậu bé: “Sau này mẹ sẽ về sớm hơn.”

Lúc này, dì Lâm tỉnh lại.

“Muộn thế này rồi! Ngoài trời lạnh mà cô còn mặc đồ mỏng như vậy.” Dì Lâm đau lòng cho cô, đứng dậy: “May là chưa quá mười hai giờ, dì đi hâm nóng đồ ăn,

cô thắp nến với Lâm Hi đi, thằng bé đợi cô gần một đêm.”

An Nhiên ừ một tiếng.

Cô ngồi xuống bế con trai lên đùi, dì Lâm lại tiếc bộ váy: “Đồ quý, thay ra rồi ôm sau."

“Không sao! Công ty có tính phí.”

Dì Lâm cười nói: “Tổng Giám đốc Cố thực sự rất tốt với cô! Lấy chức vị này của cô mà lại cho cô lương cả một năm, đủ thành ý.”

Dì Lâm tác phong nhanh nhẹn, rất nhanh đã hâm nóng lại thức ăn.

An Nhiên ôm Lâm Hi thổi nến, cậu bé rất hiểu chuyện, đưa cho mẹ chiếc máy bay giấy cậu bé làm: “Chúc mừng sinh nhật mẹ.”

An Nhiên hôn cậu bé. An Lâm Hi xấu hổ, nép vào lòng mẹ.

Dì Lâm dọn cơm, đặc biệt mang cho An Nhiên một bát canh gà, nói: “Uống chút gì nóng để bồi bổ cơ thể, trời lạnh.”

An Nhiên lấy một chiếc đĩa và cắt bánh kem cho con trai.

Rồi để cậu sang chơi một bên.

Sau khi đứa trẻ rời đi, dì Lâm cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá, mùa thu năm sau Lâm Hi của chúng ta có thể đến nhà trẻ rồi, An Nhiên, dì muốn mở một quán ăn sáng di động, dù không kiếm được bao nhiêu nhưng tự do về thời gian, Lâm Hi vẫn cần có người chăm sóc.”

An Nhiên nhấp một ngụm canh gà, ngước mắt lên.

Cô nhìn dì Lâm một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Mang Lâm Hi theo làm việc rất vất vả! Hai năm nữa, đến lúc Lâm Hi vào tiểu học, lúc ấy tôi cũng dành dụm được chút tiền mở một cửa hàng tử tế cho dì.”

Dì Lâm không ngại vất vả.

Nhưng An Nhiên không nỡ, dì Lâm từ thành phố W đến nhờ cậy cô, nhưng thật sự bà đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô nên giúp dì Lâm hưởng phúc mới đúng.

Cô kiên trì, dì Lâm đành phải nhắc lại sau.

An Nhiên yên lặng ăn cơm xong thì đi dỗ dành con trai, tắm cho cậu bé rồi dỗ dành cậu bé đi ngủ.

Bóng tối mơ hồ.

Dì Lâm bế cậu bé vào phòng ngủ, vừa đặt xuống, An Nhiên thì thầm sau lưng bà: “Hôm nay tôi gặp lại anh ấy.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1860: Cảm ơn dì Lâm


Dì Lâm không khỏi gật đầu.

Bà ủng hộ An Nhiên: “Nghĩ kỹ thì tốt! Chúng ta có tay có chân, không sợ không nuôi được con.”

An Nhiên nói nhỏ: “Cảm ơn dì Lâm.”

Dì Lâm vỗ nhẹ đầu cô: “Cảm ơn cái gì, đồ ngốc! Uống xong cái này thì nhanh đi ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm!”

Nhắc đến đây, An Nhiên không nhịn được châm chọc. “Hôm nay Lý Tư Ỷ lại làm ầm lên với Tổng Giám đốc Gố.”

Dì Lâm giả vờ ngạc nhiên: “Vậy sao? Vậy thì Tổng Giám đốc Cố lại xấu mặt

An Nhiên cười cười không nói thêm gì.

Nhưng dì Lâm lại trầm ngâm, bà đã từng gặp Tổng Giám đốc Cố, rất nhiều lần xã giao Tổng Giám đốc Cố đều đưa An Nhiên về, còn có một lần lên nhà ngồi, nhưng chỉ uống một tách trà.

Ánh mắt Tổng Giám đốc Cố nhìn An Nhiên có phần không đúng.

Cũng không phải cách đàn ông nhìn phụ nữ, dì Lâm cảm thấy, ông ấy nhìn người khác thông qua An Nhiên.

Từ rất lâu, bà vẫn nghe được tin đồn nhảm ở thành phố B.

Tổng Giám đốc Cố phong lưu này, vào thời còn trẻ đã yêu thầm bà chủ nhà họ Hoắc, cũng chính là mẹ của Hoắc Doãn Tư, vào lúc An Nhiên nghèo túng nhất, Tổng Giám đốc Cố đã thu nhận An Nhiên, rồi sau đó hai năm sau, An Nhiên càng ngày càng giống người đó... Bà Ôn.

Dì Lâm không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.

Nhưng quả thực An Nhiên đã tốt hơn trước.

Những lời này, bà không nói trước mặt An Nhiên, nói ra cũng không tiện.

Ngày hôm sau, An Nhiên đến công ty làm việc.

Trên mặt Cố Vân Phàm lại có thêm vài vết cào, cùng lúc đó trên cổ cũng có thêm mấy vết xanh tím.

An Nhiên nghĩ thầm: Thật đủ kịch liệt!

Nhưng cô vẫn nở nụ cười điềm tĩnh, cầm sổ báo cáo công việc cho Cố Vân Phàm, Cố Vân Phàm dựa vào ghế da lơ đãng nghe.

An Nhiên nói mấy lần, phát hiện ông ta không lắng nghe, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Tổng Giám đốc Cố, tôi có cần hẹn trước bác sĩ cho ông không?”

Cố Vân Phàm lập tức ngồi thẳng dậy: “Sức khỏe tôi rất tốt.”

An Nhiên cười nhẹ.

Cố Vân Phàm ném một quyển sách ra, nhàn nhạt giao việc: “Lý Tư Ỷ muốn đồ trang sức, cô chọn cho cô ấy đi!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top