Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1271: Cô ngẩng đầu nhìn ông


Ông chỉnh đèn tối xuống, rồi ấm Tiểu Lục U đi.

Tiểu Lục U gần như chẳng cần dỗ liền ngủ một giấc thật say, còn nằm vắt ngang chiếm hết nửa cái giường lớn.

Lục Khiêm tắm sơ rồi bước ra. Minh Châu đang tựa lên đầu giường đọc sách, trông rất bình tĩnh.

Lục Khiêm nhẹ nhàng lau tóc, thấy cô không phản ứng, liền xoay người lấy đi quyển sách cô đang cầm trong tay.

Cô ngẩng đầu nhìn ông.

Theo trực giác của cô, Lục Khiêm đang có chuyện muốn nói với mình.

Quả nhiên, Lục Khiêm nhìn bé con rồi quay sang hỏi Minh Châu: "Đến phòng sách nói chuyện nhé?"

Minh Châu giật lại quyển sách trên tay ông, ngón tay trắng nhỏ vuốt nhẹ phần bìa sách, khẽ mở miệng: "Anh định nói gì?"

Lục Khiêm ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài đến lưng.

Khoảng cách giữa họ thật gần, thấy ông như thế này làm Minh Châu có chút chịu không nổi.

Lục Khiêm khẽ nói: 'Mấy hôm trước, mẹ có hỏi anh khi nào tổ chức hôn lễ, Minh Châu, anh muốn hỏi ý em thế nào!"

Giữa bọn họ, thật ra không hợp để tổ chức một hôn lễ lớn.

Đầu tiên, ông muốn dẫn cô đi đăng ký, sau đó lại tổ chức một hôn lễ nhỏ cho mọi người trong họ.

Không cần mời quá đông khách mời, chỉ cần tổ chức đơn giản mà long trọng.

Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của ông mà thôi, ông vẫn muốn nghe xem ý của Minh Châu như thế nào.

Minh Châu đã không còn là một cô bé ngây thơ nữa rồi.

Ông hỏi như vậy, cô đương nhiên cũng hiểu rõ ý ông, là định dẫn mình đi đăng ký kết hôn đây mài

Minh Châu không khỏi nhớ đến tối hôm cô gặp Khúc Ninh, người đó luôn miệng nói cô không chưa đăng ký kết hôn với Lục Khiêm nên không phải vợ chồng chính thức, cho nên cô ta có quyền ngang nhiên theo đuổi Lục Khiêm.

'Thế nên giờ nếu đi đăng ký, thì hình như mình hơi nhỏ nhen rồi.

Minh Châu thất thần.

Lục Khiêm hơi bất mãn bèn khẽ ngắt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, giọng nói hơi khàn: "Sao rồi, giờ em không muốn hoàn toàn có được anh à?"

Minh Châu biết ông thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ cô không muốn đăng ký kết hôn, mọi chuyện đang phát triển quá nhanh rồi...

Nhớ chuyện lại trước đây, cô cảm thấy mình nên chậm một chút để cả hai bình tĩnh hơn, rồi cho nhau chút thời gian để nói chuyện yêu đương, vả lại lần này cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, Tiểu Lục U còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng cô không thể để Thước Thước thất vọng được.

Cô sờ vào túi áo ngủ của Lục Khiêm, tìm được một chiếc nhẫn kim cương.

Minh Châu lấy ra nhìn.

Vừa lớn và chói, xem ra rất đắt tiền.

Minh Châu đeo nhẫn vào tay, ngón tay cô thon dài, nhìn rất đẹp mắt.

Lục Khiêm lắng lặng nhìn cô .

Minh Châu bước tới, chủ động ngồi lên đùi, một tay ôm lấy cổ ông. Cô lại tháo chiếc nhẫn xuống, rồi đeo lên ngón giữa.

Lục Khiêm đã hiểu ý cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1272: Ánh đèn sáng rõ


Ánh đèn sáng rõ,

Hai người dây dưa đến gần nửa đêm...

Sáng sớm hôm sau, Lục Khiêm bắt đầu làm điểm tâm.

Lúc ông thức dậy, Minh Châu cũng vừa tỉnh, cô khẽ run lên khi ông hôn lên môi nhưng lại không chịu mở mắt.

Lục Khiêm biết, nhưng cũng chẳng vạch trần. Ông thức dậy làm đồ ăn sáng cho ba mẹ con.

Minh Châu ôm Tiểu Lục U, muốn ngủ thêm một chút, nhưng lại chẳng ngủ được.

Đêm hôm qua, đủ loại mùi vị làm người ta hoài niệm.

Thật ra cô chẳng thể nào hiểu nổi, Lục Khiêm lấy đâu ra nhiều tinh lực vậy chứ, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, sức khỏe cũng không tốt mấy.

Nhưng lần nào cũng làm cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi... Đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ hay sao?

Minh Châu cắn môi, nhẹ nhàng giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa.

Cô nghĩ, chắc khoảng một năm nữa, bọn họ mới có thể đăng ký kết hôn.

Đúng lúc này, điện thoại di động đang đặt bên gối chợt vang lên, Minh Châu nhìn thoáng qua là người đại diện gọi đến.

"A lô, chị Ninh! Sao sáng sớm đã gọi cho em thế”

Người bên kia yên lặng một lúc rồi mở miệng: "Minh Châu em xem hot search đi!"

Hot search? Minh Châu cúp điện thoại, bán tín bán nghỉ mở ra xem thử. Tiêu đề rất chấn động, tràn đầy kích thích!

[Sự hỗn loạn của gia đình quyền thế, bắt đầu từ đời sống tình cảm của thiên kim tiểu thư nhà họ Hoäc]

[Tình địch thành chị dâu!]

[ Chú của chị dâu giờ lại thành chồng, cô ta dựa vào điều gì để chinh phục ông trùm nhà họ Lục!]

Từng câu từng chữ đều nhắm đến mình.

Minh Châu tái mặt.

Cô không ngốc, đây rõ ràng là có người đang nhăm vào cô.

Về chuyện kẻ đó là ai, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra. Minh Châu khẽ nghiến răng: Khúc ninh, cô giỏi lắm!

Minh Châu vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Khiêm đang đứng tại cửa phòng ngủ, bèn hỏi: "Anh cũng thấy rồi à"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1273: Sáng sớm


Vốn dĩ Lục Khiêm sợ cô bị tổn thương nhưng giờ cô đã có thể dũng cảm kiên cường như vậy, thì đối với ông cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.

Ông ôm lấy Minh Châu.

Nhưng bây giờ cũng phải lúc để vuốt ve an ủi, ông gọi cho Ôn Noãn. Bởi vì chuyện này, có dính đến Ôn Noấn.

Sáng sớm, tiếng Ôn Noãn trong điện thoại khá điềm đạm.

Cô cười nhẹ: "Cậu, chuyện này để cháu xử lý!"

Lục Khiêm rất tin tưởng năng lực của cô.

Ông cúp điện thoại, nói với Minh Châu: "Em yên tâm, Ôn Noấn sẽ xử lý chuyện này" Minh Châu khẽ vuốt tóc.

Cô bỗng nhiên nhớ đến một người, Cố Trường Khanh.

Cô khẽ nói: "Lục Khiêm, anh có tin không, em đã không còn hận hắn ta từ lâu lắm rồi!"

Năm xưa, cô cũng từng thật lòng thích Cố Trường Khanh, sở dĩ không còn hận có lẽ là vì cô và anh chưa bao giờ thật sự khắc cốt ghi tâm, người Cố Trường Khanh thích từ đầu đến cuối chỉ là Ôn Noấn.

Cho nên, lúc anh qua đời, người thật sự đau lòng cũng là Ôn Noấn.

Cô khẽ nói: "May mà, bây giờ chị dâu đã có được hạnh phúc."

Lục Khiêm thấy hơi chua chát.

Ông nhớ lần đầu tiên gặp Minh Châu, đó là lúc cô vừa chia tay Cố Trường Khanh.

Ông... Không muốn nghĩ tiếp nữa! Minh Châu bỗng nở nụ cười, cô ôm lấy eo ông, lẩm bẩm: "Đôi khi phải nhắc nhiều một chút, để anh còn biết ghen... À, mà thôi không nhắc nữa, dù sao người

cũng không còn! Chị dâu nghe thấy chắc cũng chẳng vui gì!"

Lục Khiêm đột nhiên cảm thấy đây vẫn là một cô bé ngốc.

Bên kia, Ôn Noãn cúp điện thoại.

Gô ngồi ở trước bàn ăn, uống sữa tươi, người giúp việc hỏi gì cô cũng không để ý.

Một lát sau, cô mới hoàn hồn.

Điện thoại trên bàn không ngừng reo vang.

Là số lạt

Cô không bắt máy, nhưng lại có số khác gọi đến.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1274: Cô sẽ không làm thế!


Từ trợ lý nhịn không được nói: "Tổng Giám đốc Ôn chiêu này quá cao tay!"

Cứ như vậy, chẳng những bảo toàn được danh tiếng của Minh Châu, mà Cố Trường Khanh đã mất cũng không bị cộng đồng mạng chỉ trỏ.

Ôn Noãn cười nhạt: "Người đã mất, nếu có thể thì đừng làm phiền đến. Dù trước đây có làm sai chuyện gì, thì chết rồi cũng coi như đã hết."

Trợ lý Từ đang định rời đi.

Ôn Noấn đã gọi lại: "Này! Chiều nay cô mua vài hotsearch, thuê thêm vài thủy quân viết về chuyện giữa Khúc Ninh và giám đốc Trương, nhớ viết hấp dẫn một chút!"

Trợ lý Từ nở nụ cười: "Yên tâm đi Tổng Giám đốc Ôn!"

Ôn Noãn xử lý xong mọi việc rồi tiếp tục ăn sáng, lát sao tiểu Lục U đã được dì giúp việc bế đến.

Cô bèn dịu dàng chăm sóc con gái mình.

Chuyện này, với Ôn Noãn mà nói cũng chẳng có gì quan trọng!

Trong vòng một ngày, cả thành phố B đều biết chuyện về ngài Lục và Hoắc Minh Châu.

Người trong cuộc, cũng thoải mái thừa nhận.

Nhờ Ôn Noãn mà chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì. Mãi đến chạng vạng tối, Minh Châu mới gọi cho Lục Khiêm.

Cô khẽ mở miệng: "Chị dâu đúng là cay độc nha! Em chịu thua!"

Lục Khiêm nhìn văn kiện đang đặt trước mặt, khẽ cười: "Em không cần so tài với Ôn Noãấn đâu, Minh Châu, tôi..."

Ông còn chưa kịp nói hết câu, Minh Châu đã cắt lời.

Cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng em muốn mạnh mẽ hơn, em không muốn lần nào. cũng trốn sau lưng anh, để anh vì em che gió che mưa, Lục Khiêm, em lớn rồi, em cũng có thể chia sẻ với anh."

Lục Khiêm trầm mặc một lúc.

Ông không thể nào hình dung tâm tình của mình lúc này.

Minh Châu cũng cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng, bèn trêu đùa: "Lục Khiêm, em hy vọng anh có một tuổi già hạnh phúc."

Lục Khiêm thấy như phát hỏa.

Ông vừa bực vừa buồn cười, ngón trỏ chụp lên nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng kéo lỏng...

Ông hỏi lại: "Tối hôm qua chưa thỏa mãn được em à?"

Minh Châu đỏ mặt, không thèm nói với ông ấy nữa, chỉ nhanh chóng cúp điện thoại.

Lúc này, cô còn ở công ty.

Mới để điện thoại xuống, đã thấy có người đang đứng trước mặt, mà người ấy không ai khác, chính là Khúc Ninh.

Minh Châu lẳng lặng nhìn cô ta. Khúc Ninh chậm rãi đến gần, nhìn thẳng Minh Châu cười lạnh: "Đôi khi tôi thật sự hâm mộ cô, rõ ràng cô giật bạn trai Tổng Giám đốc Ôn, vậy mà người ta còn giúp cô."

Hoắc Minh Châu bật cười: 'Là cô làm phải không? Không sợ tôi đối phó cô à?”

Khúc Ninh cắn răng: "Cô sẽ không làm thế"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1275: Cảm ơn chị dâu


Minh Châu vừa nhìn đã hiểu vấn đề. Ôn Noãn đã ra tay.

Quả nhiên, ngồi trên xe vừa mở Facebook ra là thấy ngay tin tức “Hot” hiện trên đầu trang.

[Chuyện tình tiểu hoa mới nổi và ông chủ lò than]

Minh Châu mở tin tức ra xem.

Chủ bài đăng viết rất đặc sắc, còn đính kèm một hình ảnh chụp Khúc Ninh và 'Tổng Giám đốc Trương nắm tay nhau trông rất thân mật.

Trợ lý lại gần thì thầm với cô: “Giờ thì không còn ai bám theo cô nữa rồi, nghe nói vợ của Tổng Giám đốc Trương đã đến thành phố B rồi, còn kéo thêm bốn người nữa thề sẽ đánh chết ông Trương nữa đó!”

Minh Châu kinh ngạc.

Trợ lý ra vẻ thần bí, tiết lộ: “Tổng Giám đốc Trương ăn bám nhà vợ leo lên mà.”

Minh Châu cười khinh bỉ, nhắn tin cho Ôn Noãn.

[Cảm ơn chị dâu.]

Lúc này, cô Khúc lảo đảo chạy đến, đập lên cửa xe của cô.

Minh Châu hạ cửa sổ xuống: “Có chuyện gì?”

Khúc Ninh không ngốc, cô ta nhìn ra được chuyện này không phải Minh Châu làm nhưng chắc chắn có liên quan đến Minh Châu cho nên mới muối mặt lại đây cầu xin: “Cô Hoắc, tôi cầu xin cô, xin cô hãy cứu tôi!”

Minh Châu chỉ im lặng nhìn cô ta. Một lúc lâu sau, cô mới cười nhạt rồi nói: “Muộn rồi! Cố mà chịu đi!”

Ngay từ lúc cô ta tiết lộ hình ảnh của Thước Thước và Tiểu Lục U ra thì cô ta đã không còn xứng đáng làm người nữa.

Minh Châu không phải là người độc đoán.

Cô và Lục Khiêm quả thực chưa kết hôn, Khúc Ninh yêu và muốn theo đuổi Lục Khiêm là quyền tự do của cô ta nhưng cô ta lại động chạm và làm tổn thương người khác.

Cái kết ngày hôm nay đều do cô ta tự chuốc lấy.

Chiếc RV màu đen từ từ di chuyển...chỉ còn lại Khúc Ninh đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngay lúc đó, di động cô ta vang lên. Người gọi là Tổng Giám đốc Trương, giọng điệu ông ta dửng dưng không còn chút tình cảm nào: “Tiểu Khúc à, thời gian qua tôi đối xử với em rất tốt mà, đúng chứ? Vì tiến cử em mà làm mích lòng ông Lục, quặng mỏ của tôi còn chưa xử lý ổn thỏa nữa, vậy mà em lại còn đụng vào nhà họ Hoắc kéo theo cả tôi xuống nước. Tôi nói cho em nghe bà vợ của tôi không phải dạng vừa đâu, có ngày bị đánh cho tàn phế cũng không biết chừng đó. Muốn sống yên ổn thì giữ kín cái miệng giùm tôi!”

Khúc Ninh nghe mà ấm ức, nước mắt chực trào.

Cô ta hậm hực tắt máy, vừa định rời đi thì điện thoại đã bị người khác hất mạnh xuống đất.

Một người phụ nữ cao to khuôn mặt trang điểm lòe loẹt thình lình xuất hiện. Mặc áo lông vào một ngày năng nóng thế này thì chỉ có thể là người Tây Bắc. “Mày họ Khúc phải không? Là con ả dan díu với ông Trương chồng bà?”

Khúc Ninh giật giật khóe môi. Cô ta còn chưa kịp lên tiếng phủ nhận thì người phụ nữ kia vừa nhìn đã hiểu: “Đánh nó cho bà! Nhằm vào mặt mà đánh, đánh nát cái mặt nó đi, cho nó khỏi đi dụ dỗ chồng người khác nữa! Hôm nay bà sẽ thay trời hành đạo, trị con ả này!”

Nghe lệnh từ bà ta, mấy tên cao to đi theo tiến lên nắm tóc Khúc Ninh.

Chát! Chát! Chát!

Mười mấy cái tát liên tục giáng xuống, cánh tay trắng nõn bị véo xanh chỗ này tím chỗ kia không chút thương tiếc.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1276: Khúc Ninh đổ hết mọi hận thù


Khúc Ninh lập tức từ bỏ ý định. Cô ta lẩn trốn một thời gian để dưỡng thương. Sau một tuần, vết thương đã lành dần, lời đồn cũng lắng đi ít nhiều, nhưng sau vụ này cô ta đã thành trò cười ở trong giới.

Khúc Ninh đổ hết mọi hận thù lên đầu Minh Châu, cô ta càng không từ bỏ Lục Khiêm. Ngay sau khi hồi phục cô ta liền đi đến công ty của Lục Khiêm, đám nhân viên ở quầy lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, ngầm muốn nói: “Tổng Giám đốc Lục không muốn gặp cô đâu!”

Khúc Ninh đang muốn nói điều gì thì cô lễ tân nói thẳng: “Cô Khúc, Tổng Giám đốc Lục là người đã có gia đình rồi!”

Khúc Ninh đã bao giờ bị một nhân viên lễ tân đối xử như thế này, cô ta sắp nổi cơn thì thấy một người bước ra từ thang máy.

Cô ta biết người nọ, đó là thư ký Liễu, người thân cận của Lục Khiêm.

Khúc Ninh bước tới, nói: “Thư ký Liễu, tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Lục, chắc chắn anh ấy đang hiểu lầm tôi!”

Thư ký Liễu trước giờ luôn cư xử nho nhã với mọi người, nhưng anh ta thực sự không hề có chút thiện cảm gì đối với người này.

Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nói xúc tích: “Cô Khúc, cô mà cứ tiếp tục quấy rầy như này thì sẽ làm phiền Tổng Giám đốc Lục đấy! Người khác có thể không hiểu chứ tôi sao có thể không biết một khi ông ấy tức giận sẽ đáng sợ đến nhường nào!”

Khúc Ninh cắn đôi môi đỏ: “Tôi cũng chẳng muốn như thế này đâu!”

Thư ký Liễu cho rằng cô ta hết thuốc chữa rồi!

Lúc này, một chiếc ô tô dừng trước cửa, một người trông có vẻ như người hầu tiến vào và đưa cho thư ký Liễu một hộp đựng cơm.

Thư ký Liễu nhận lấy rồi lên lầu.

Khúc Ninh nhanh trí đoán đây là thức ăn của Lục Khiêm nên vội vàng chạy ra theo.

“Đợi một chút!” Người đưa cơm quả nhiên là người hầu ở biệt thự của Lục Khiêm.

Lục Khiêm sức khỏe kém không thích hợp ăn đồ ăn bên ngoài, bà cụ ở nhà mỗi ngày làm các loại món ăn khác nhau rồi cho người giao đến cho ông.

Người hầu kia rất kín miệng, thấy thế Khúc Ninh lấy từ trong ví ra một xấp tiền phải tầm...năm ngàn tệ!

Khúc Ninh đưa ra đề nghị với cô ta mỗi tháng đều sẽ đưa chừng này...Năm ngàn tệ mỗi tháng, người hầu đó dao động!

Cũng chỉ là đưa cơm cho ông Lục mà thôi, chẳng có gì nữa hết! Cô ta không nói thì người khác cũng sẽ không biết!

Thư ký Liễu lên lầu và mở cửa văn phòng.

Lục Khiêm đang ngồi đọc tài liệu.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào người ông, trông đầy vẻ nho nhã.

Thư ký Liễu đặt cơm lên bàn và bày ra từng hộp từng hộp, cười nói: “Bốn món ăn một món canh, nhiêu đây món đủ để cho bác gái bận rộn từ sáng đến giờ rồi, bác gái quả thực rất thương ngài.”

Ánh mắt Lục Khiêm vẫn dán chặt vào tài liệu.

Ông hờ hững đáp: “Cứ để cho người hầu làm là được, bà ấy cứ thích kiếm việc vào người cho mệt thế đấy!”

Thư ký Liễu tủm tỉm cười.

Lục Khiêm nhớ đến một chuyện: “Chi nhánh ở thành phố C thế nào rồi? Tôi nhớ có một dự án xảy ra chút vấn đề, đã giải quyết được chưa?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1277: Tôi biết mà


Thư ký Liễu dí dỏm nói: “Cô ấy bây giờ cũng rộng lượng phết!”

Lục Khiêm liếc anh ta: “Rộng lượng chỗ nào chứ! Rõ ràng là tôi không còn đủ hấp dẫn nữa, lúc trước máu ghen của cô không phải chuyện đùa đâu, đâu có  giống như bây giờ còn chấp nhận vào chung đoàn phim với người ta!”

Thư ký Liễu cười trêu: “Càng tốt chứ sao! Cô ấy với cô Hồ giờ còn làm bạn với nhau nữa!”

Lỗ tai Lục Khiêm giật giật, nghe hơi chói.

Ông ném đũa, nói: “Truyền Chí, tôi không thích nghe mấy lời như vậy nữa đâu!”

Khúc sau ông lại nói thầm: “Tôi và cô Hồ đã không còn liên lạc gì nữa rồi.”

Thư ký Liễu gắp thêm đồ ăn cho ông: “Tôi biết mà, ngài bây giờ tu tâm dưỡng tánh nhiều rồi.”

Lúc này Lục Khiêm mới miễn cưỡng nguôi xuống... Trưa ngày hôm sau.

Hai người bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm, thư ký Liễu mở hộp cơm ra, cười nói: “Bác gái nay chịu cho thêm chút thức ăn mặn rồi.”

Lục Khiêm nhìn qua, thấy đồ ăn có chút khác biệt so với bình thường...thịt nhiều hơn.

Ông ăn được một đũa liền nhíu mày, nói: “Hôm nay không phải bà ấy nấu, có lẽ là ngại nhọc nên sai người hầu trong nhà nấu. Thịt cũ rồi, nhiệt độ cũng chưa tới.”

Thư ký Liễu cười, nịnh nọt một phen.

“Lưỡi của ngài vốn dĩ nhạy cảm, tôi thấy ngay cả những người sành ăn cũng chưa chắc so được với ngài đâu.”

Những lúc chỉ có đàn ông với nhau, bầu không khí thoải mái làm cho nội dung cuộc trò chuyện đôi lúc không kiểm soát.

Tựa như Lục Khiêm, bản tính phong hoa tuyết nguyệt cứ thế mà hạ bút thành văn, ông thản nhiên cười nói: “Còn phải nói nữa sao! Không những đồ ăn ngon mà dùng để đối phó phụ nữ cũng nhanh gọn luôn, ha ha, nhưng thiếu nữ mới lớn như Minh Châu thì lại không dễ!”

Ông tùy hứng nói mà không để ý đến có người đang đứng ở cửa...Minh Châu và nữ thư ký của ông.

Khuôn mặt Minh Châu hết trắng rồi lại chuyển sang đỏ, vừa thẹn vừa tức. Nữ thư ký cũng đỏ bừng cả mặt.

Tổng Giám đốc Lục đang nói linh tinh cái gì vậy, muốn người ta không hiểu lầm cũng khó!

Nữ thư ký nhanh chân chạy trước.

Minh Châu cũng muốn trốn đi nhưng Lục Khiêm và thư ký Liễu đã nhìn thấy cô.

Thư ký Liễu nhận thấy tình hình không ổn lập tức đứng dậy hòa giải: “Ha ha, à thì là, ngài khéo dỗ dành người khác, hay dùng lời ngon tiếng ngọt...”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1278: Lục Khiêm gật đầu


Cuối cùng, cô lái xe đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên, nơi này thường không có người ở lại.

Minh Châu lên lầu, không đi thay quần áo mà leo thẳng lên giường luôn.

Cô vừa mới trở về, vốn định cùng Lục Khiêm đi đón Lục Thước nhưng vừa bước tới cửa thì lại nghe phải mấy lời đáng ghét đó.

Cô gọi điện bảo tài xế đi đón Thước Thước.

Mấy ngày hôm nay cô bận rộn trước sau thế nên vừa nhắm mắt lại liền mệt mỏi thiếp đi.

Lục Khiêm chạy theo nhưng không đuổi kịp. Di động tắt máy, gọi về chung cư và nhà họ Hoắc đều bảo chưa thấy về.

Lục Khiêm lệnh cho thư ký kiểm tra tất cả các khách sạn ở thành phố B nhưng không có thông tin nào cho thấy Minh Châu đã đến cả.

Lục Khiêm ngồi ở trong xe tĩnh lại tâm tình trong chốc lát, sau đó ông lái xe về hướng đường Quảng Nguyên.

Khi đến nơi thì đã là hai giờ chiều.

Mở cửa ra, bên trong yên tĩnh nhưng trên ghế sô pha có một chiếc túi Hermes màu đỏ.

Lúc này Lục Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Ông cởi áo khoác, thay giày rồi đi vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, ông thấy Minh Châu đang nằm cuộn tròn trên giường, trong tay ôm một chú thỏ bông Stella Lou.

Không đắp chăn.

Lục Khiêm đi đến bên giường và đắp chăn cho cô, Minh Châu không tỉnh lại mà chỉ nhẹ nhàng trở mình.

Đã mấy ngày rồi ông không gặp cô nên liền cởi giày và vớ rồi nằm lên giường, ôm cô vào lòng.

Lục Khiêm mở mắt ra, phát hiện người trong lòng mình rất nóng, ông giật mình đưa tay chạm vào trán cô.

Nóng.

Ông vừa thương vừa áy náy, nếu như ông không nói ra những lời khốn nạn đó thì cô cũng sẽ không giận đến mức vừa chạy đến đây đã vùi đầu ngủ mà không đắp chăn!

Lục Khiêm đứng dậy đo nhiệt độ cho cô...hơn 38 độ.

Ông gọi điện cho bác sĩ tư nhân đến.

Bác sĩ tới, tiêm cho cô một mũi thuốc hạ sốt, quan sát trạng thái của cô rồi nói: “Bệnh nhân có vẻ như đã rất mệt, cứ để cô ngủ thêm một lát!”

Lục Khiêm gật đầu và tiễn ông rời đi.

Vị bác sĩ đó còn ráng nhòm vào bên trong, cười nói: “Đây hẳn là Minh Châu mà ông Dịch đã nhắc đến đúng chứ? Quả nhiên rất xinh đẹp.”

Lục Khiêm vội vàng đuổi ông ấy đi nhưng ông ấy lại cứ mặt dày nán lại, nói: “Nơi này trông cũng khá tuyệt đó! Ông quả nhiên là rất biết tình thú!”

Rốt cuộc ông bác sĩ cũng bị tiễn đi. Lục Khiêm quay lại ngồi ở bên giường, lặng lẽ nhìn Minh Châu.

Ông nghĩ mình cần phải làm cái gì đó nên đã vào bếp nấu cháo rồi lại làm thêm vài món ăn thanh đạm thích hợp cho người bệnh.

Xong xuôi, ông trở về lại bên giường ngẩn người chờ cô tỉnh. Minh Châu tỉnh lại lúc mười hai giờ kém.

Cả người cô đều dính nhớp, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, không thoải mái chút nào.

“Tỉnh rồi à?” Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ giọng nói. Minh Châu mệt mỏi không còn chút sức lực, cô tựa đầu lên gối, nhìn ông. Cả hai không nói một câu gì.

Cô không thể quên đi được những lời ngả ngớn mà ông đã nói lúc đó, ông cũng thể nào vờ như mình chưa từng nói gì.

Mãi một lúc lâu sau, Minh Châu cất lời trước: “Em muốn đi tắm!”

Lục Khiêm nhíu mày: “Em đang sốt thì đừng nên tắm, anh dùng khăn lau cho eml”

Minh Châu bướng bỉnh không chịu. Cô kiên quyết đứng lên và đến phòng thay đồ lấy quần áo.

Cô đi tắm không khóa cửa lại, Lục Khiêm ngồi ở phòng ngủ nghe tiếng nước chảy, chờ đến khi cô tắm xong rồi ông mới tiến vào.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1279: Cả hai yên lặng ăn cơm


Lục Khiêm im lặng nhìn cô.

Thật lâu sau, ông mới thấp giọng nói: "Xin lỗi em! Anh không nên nói như vậy." Ông nói cực kỳ chân thành.

Minh Châu cảm thấy đã giãi bày xong rồi, tỏ ra cứng rắn cũng chả ích gì mấy. Hơn nữa, cô còn đang sốt nhẹ, hơi khó chịu trong người.

Cả hai yên lặng ăn cơm.

Lục Khiêm chỉ ngồi vậy nhìn cô một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh gọi điện về nhà rồi, đêm nay em ở lại đây đi!"

Nghe vậy, Minh Châu ngẩng đầu nói: "Nên về thì hơn!"

Lục Khiêm sờ thử trán cô, bảo: "Em còn hơi sốt! Nghe lời nào, ở lại đây một đêm."

"Không muốn ở lại đây!" Cô bực bội đáp.

Lục Khiêm cũng xem như là một người tinh tế, suy nghĩ cẩn thận một chút là hiểu ra.

Hôm nay ông có nói chuyện với thư ký Liễu, trong lúc đùa giỡn vô tình nhắc đến chút chuyện nam nữ riêng tư, mà những chuyện này đúng thật là năm đó ông từng làm với Minh Châu, lần này bọn họ ở chung với nhau vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn, cho nên vẫn chưa chơi đến mức đó.

Có vẻ cô nghe được nên đâm ra hơi hoảng.

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, giấu đi một phần ý tứ sâu xa.

Mặt Minh Châu hơi nóng lên, cô nhẹ đẩy bát cơm nói: "Em xem TV một lát, anh dọn đẹp rồi lát nữa đưa tôi về."

Lục Khiêm không phản đối.

Ông thu dọn bát đĩa, Minh Châu thì tựa người vào ghế sô pha mở một bộ phim tình yêu để xem.

Tiện tay mở một túi đồ ăn vặt.

Lục Khiêm rửa sạch chén bát, vốn định đưa cô về nhà, nhưng ông có hơi tham lam bầu không khí lúc này, hơn nữa ông có thể nhận ra được tuy cô không nói gì về chuyện ngày hôm nay, nhưng trong lòng nhất định không vui.

Lục Khiêm mở tủ, tìm được một gói bột mì.

Ông bắt đầu làm bánh quy.

Gần đây ông có học làm một vài loại bánh, tất cả đều làm từ sữa tinh khiết, để Tiểu Lục U nhai chơi.

Ở đây không có khuôn bánh, nhưng ông nặn thủ công vẫn có thể ra hình ra dạng.

Ông làm vài cái theo hình dáng động vật, nhiều nhất là hình con thỏ, bỏ thêm chút hương dâu tây.

Bỏ thêm hương socola cho vài cái khác, tạo hình thành một chú gấu nhỏ. Là loại mà Lục Thước thích nhất.

Nửa tiếng sau, Lục Khiêm lấy bánh quy từ trong lò nướng ra, bỏ một phần vào. trong một cái dĩa nhỏ.

Phần còn lại, ông bỏ vào trong hai chiếc lọ nhỏ rồi gói lại. Ông vào phòng khách, Minh Châu đang xem phim đến xuất thần.

Lục Khiêm ngồi xuống cạnh cô, đặt chiếc dĩa nhỏ cạnh chân cô, cô ngửi thấy mùi thơm, tự nhiên cầm lên ăn.

Ăn xong hai miếng cô mới cúi đầu nhìn lại: "Ăn ngon lắm, mua ở đâu vậy?"

Lục Khiêm nhẹ miết bả vai cô: "Anh vừa nướng xong đấy!"

Minh Châu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là cảm thấy ăn rất ngon.

Cô đã tắm xong, mái tóc đen dài đến eo còn hơi ẩm, Lục Khiêm cầm một chiếc khăn khô từ trong phòng tắm ra lau cho cô, cô sợ mệt nên thoải mái nằm xuống lên đùi ông.

"Ngoan lắm!" Lục Khiêm cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.

'Thoang thoảng mùi sữa của bánh quy.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1280: Cô vươn tay chạm khẽ


Minh Châu bỗng nhiên mềm lòng.

Mấy ngày nay cô bề bộn công việc, bọn họ còn không gặp nhau được mấy lần, chứ đừng nói có thể ở riêng như bây giờ.

Thật ra cô biết rõ, nếu hai người muốn hẹn hò thì đương nhiên sẽ có dịp mà thôi.

Chỉ là cô đang cố ý giữ khoảng cách với ông.

Người như Lục Khiêm đương nhiên hiểu chuyện này, nhưng ông chưa từng oán trách lấy một lời, ông còn chăm sóc bọn nhỏ khi cô không ở thành phố B, đặc biệt là Tiểu Lục U rất thích ông.

Minh Châu nhẹ nhàng xoay người, mặt quay vào bụng ông.

Cô vươn tay chạm khẽ yết hầu của ông, thấp giọng hỏi: "Lục Khiêm, em tệ với anh lắm đúng không?”

Cô không biết nấu cơm, cũng không hiểu cách chăm sóc người khác.

Mấy năm qua ông bị bệnh, không ở trong nước, khi về thì lại theo đuổi cô, ở bên chăm sóc cô.

Lục Khiêm không trả lời ngay. Ông tùy ý để cô chạm vào, khàn giọng hỏi: "Sao vậy, đau lòng cho anh sao?" "Có một chút!"

Giọng điệu của cô dịu dàng hơn ngày thường: "Lục Khiêm, em hẳn là nên đối xử tốt với anh hơn!"

Lục Khiêm nở nụ cười.

Ông kéo thảm lông qua, bọc cô lại thật ấm rồi hỏi: "Em có sẵn lòng dậy sớm làm bữa sáng không? Có sẵn lòng thu xếp trước sau không?”

Minh Châu nghĩ một lát rồi lại vùi mặt vào cơ bụng rắn chắc của ông. Cô cất tiếng, giọng không mấy rõ ràng: “Coi như em chưa nói gì đi, chú Lục!"

Lục Khiêm mềm nhữn trong lòng, lát sau nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Sao em vô lý thế nhỉ?"

Nhưng giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng: "Đã lớn như vậy rồi mà tính tình còn giống Tiểu Lục U."

Minh Châu hiếm khi cười vu vơ như vậy.

Lát sau, cô thì thâm nói: "Hai ngày nữa đoàn phim sẽ bắt đầu quay! Nhưng may là đa số cảnh đều được quay ở thành phố này, hơn nữa cảnh nội tâm cũng rất nhiều! Lục Khiêm, khi nào rảnh chúng ta dẫn mấy đứa ra ngoài chơi đi, gần đây có một nơi ngắm lá phong đẹp lắm."

Lục Khiêm: "Em muốn hẹn hò với anh thì cứ nói thẳng."

"Anh nằm mơ đi!"

"Anh lớn tuổi như thế, ra ngoài với anh, khéo người khác còn tưởng em là con anhl"

Lục Khiêm: "Em cố ý nói những lời anh không thích nghe nhất đúng không?” Minh Châu bật cười.

Lục Khiêm kéo cô ngồi dậy, ôm cả người vào trong lòng, ông vươn tay chạm vào người cô.

Đèn trong phòng khách đều đã tắt hết.

Minh Châu tưởng ông định làm chuyện đó nên định từ chối, cô còn chưa khỏe hẳn đâu đấy!

Nhưng Lục Khiêm lại dán vào bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm: "Hôm nay em bực như thế có phải là vì từng có chuyện đó không? Em xấu hổ nên mới vậy à?"

Minh Châu tức giận đánh ông.

Lục Khiêm có hơi động tình, cắn vào phần thịt mềm sau tai cô: "Em chột dạ chứ gì! Vốn dĩ thư ký Liễu cũng không nghĩ nhiều đâu, nhưng em chạy một mạch như vậy thì người ta hiểu ngay!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1281: Cô hơi xoay người


Minh Châu như chú cá nhỏ vừa bị ông chiên lên.

Cô hơi xoay người, thầm nghĩ: rõ ràng là ông tự muốn vậy!

Nhưng dù sao đi nữa, không có người phụ nữ nào không thích loại phục vụ này.

Huống chỉ là người đàn ông như Lục Khiêm chịu hạ mình phục vụ.

Qua đêm nay, mối quan hệ của bọn họ xem như bước thêm một bước tiến mới.

Lục Khiêm không nhắc lại chuyện đăng ký kết hôn nữa, ông chỉ chăm lo cho hai đứa con, thỉnh thoảng sẽ đi hẹn hò với Minh Châu khi rảnh rỗi.

Ông dẫn cô đi ngắm lá phong mùa đỏ rực nhất.

Khi bầu trời ngập ánh đèn neon, ông triền miên suốt đêm với cô trong phòng khách sạn.

Ông cho cô mọi thứ mà một người phụ nữ khát cầu. Hôm nay đoàn phim đang quay ở thành phố Y.

Minh Châu nhìn mình qua gương, vỗ vỗ mặt mình, giọng giận dỗi bảo: "Hình như chị béo lên rồi!"

Cô trợ lý nhỏ nhìn thật kỹ, sau đó cười nói: "Không phải béo đâu, nước da hồng hào lên đấy! y dà, nhìn này, mặt vừa trắng trẻo vừa sáng bóng, đánh kem nền ít hơn người khác nhiều lắm."

"Thật sao?"

Minh Châu nghỉ ngờ đi cân thử, phát hiện ra vẫn 48kg như cũ.

Trợ lý nhỏ khúc khích cười: "Đúng vậy! Em đã nói rồi mà! Có lẽ là do gần đây chị yêu đương đó, em thấy chị với Tổng Giám đốc Lục rất ngọt ngào, trong đoàn phim có biết bao nhiêu cô gái phải ghen ty đó!"

Minh Châu hất tay cô ấy ra.

"Chị và ông ấy có yêu đương đâu!"

"Vợ chồng cũ mà thôi!"

Trợ lý nhỏ vẫn cười cười, thật lòng vui vẻ cho cô.

Lát sau, trợ lý nhỏ thầm thì nói: "Nhưng chị vẫn nên cảnh giác một xíu, quan hệ giữa chị và Tổng Giám đốc Lục không cần người ta nói chen vào, nhưng mấy lời coi thường ác ý chẳng ai cản nổi!"

Minh Châu biết cô ấy đang nói về Khúc Ninh.

Từ khi Khúc Ninh bị vợ Tổng Giám đốc Trương đánh, dường như cô ta đã bắt đầu kín đáo hơn.

Minh Châu không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng đề phòng một chút cũng không có gì sai.

Vì thế cô gật đầu.

Đúng lúc Lục Khiêm gọi điện đến cho cô, Minh Châu nhận điện thoại, nhìn trợ lý nhỏ rồi nói: "Sao thế, sao giờ này lại gọi cho em."

Giọng Lục Khiêm trầm thấp khàn khàn: "Anh có dự án ở thành phố Y, chắc sẽ đến đó công tác ba ngày."

Đến đây công tác...

Minh Châu giả vờ bình tĩnh: "Nhưng em phải quay phim, không có thời gian tiếp đãi Tổng Giám đốc Lục rồi!"

Lục Khiêm bật cười dịu dàng, đáp: "Em đi quay một tuần không nhớ Tiểu Lục U và Thước Thước sao? Mấy hôm nữa Thước Thước nghỉ học, anh dẫn hai đứa đến đó nhé?"

Minh Châu quả thật rất nhớ hai đứa.

Thật ra cô cũng nhớ Lục Khiêm, nhưng phụ nữ thì phải giữ giá một chút.

Ông vượt ngàn dặm đến đây, cô sợ sẽ làm ông thất vọng, bèn nhẹ giọng nói: "Em đến ngày!"

Trợ lý nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chạy ra ngoài.

Đầu kia điện thoại, Lục Khiêm khế cười: "Em nghĩ gì đấy! Anh xa xôi chạy đến chỉ vì muốn chuyện đó sao? Bà Lục à, gần đây anh đang bận việc mấy dự án sáp nhập, dù em có muốn thì anh cũng không có tinh lực cho em đâu!"

Cô đấu võ mồm với anh: "Là do anh lớn tuổi nên mới vậy thôi!"

"Hoắc Minh Châu, chúng ta thử xeml"

"Thử thì thử!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1282: Khúc Ninh vừa ghen ty vừa khao khát


Khúc Ninh vừa ghen ty vừa khao khát.

Sau khi cô ta chia tay Tổng Giám đốc Trương, mặc dù cũng từng có quan hệ mập mờ với những người khác, nhưng cô ta vẫn luôn giữ mình.

Đã lâu rồi cô ta chưa có người đàn ông nào.

Đêm đến, thỉnh thoảng cô ta sẽ tưởng tượng đến Lục Khiêm đang nằm cạnh mình, làm cô ta một cách mạnh bạo.

Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi đã khiến cơ thể cô ta nóng bừng.

Minh Châu và cô ta là đối thủ của nhau.

Khúc Ninh có xuất thân chính quy, nhưng Minh Châu không hề kiêng dè cô ta, tiến bộ thật sự là không ngừng so sánh bản thân với người mạnh, còn những kẻ chỉ chăm chăm quan tâm với kẻ yếu hơn mình sẽ không bao giờ tiến bộ được.

Cô thật sự rất nghiêm túc với vai diễn này.

Sau khi chụp xong mấy bức ảnh, Minh Châu lên nhà xe nghỉ ngơi.

Nhưng không ngờ đến đêm hôm đó, Lục Khiêm đã mang theo hai đứa nhỏ bay đến đây bằng máy bay cá nhân, cũng may là khách sạn vẫn còn phòng trống, có thể nhận phòng lúc nào cũng được.

Minh Châu ngồi trên xe bảo mẫu, đợi người ở sân bay.

Khoảng 10 phút sau, Lục Khiêm dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Ông bế trên tay một đứa, một tay dắt đứa còn lại.

Bên cạnh ông còn hai dì giúp việc, cả hai đều là người Minh Châu quen thuộc, phía sau có người xách hành lý đi theo.

Tiểu Lục Thước hơi rụt rè, thấy mẹ thì gọi một tiếng.

Tiểu Lục U nhiệt tình hơn rất nhiều, nhào vào lòng mẹ, làm dính cả nước miếng lên người mẹ.

Cũng may Minh Châu đã tẩy trang rồi, không dính phấn lên người con.

Lục Khiêm năm tay Tiểu Lục Thước, nhìn cô một lát rồi nhỏ giọng nói: "Em không trang điểm nhìn đẹp lắm!"

Mặt Minh Châu nóng bừng cả lên, sợ người khác nhìn thấy.

Cô vội vàng nói: "Em đặt khách sạn rồi, giờ chúng ta qua đó đi, anh muốn ăn bữa tối ở ngoài hay là ở khách sạn?"

Lục Khiêm nhìn Tiểu Lục Thước: "Theo ý con đi?"

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lục Thước đến thành phố Y.

Lúc này, thành phố B đã là cuối mùa thu, nhưng thành phố Y vẫn còn ấm áp, hơn nữa cậu bé đọc trong sách thấy thành phố Y có rất nhiều món ăn ngon khắp các đường lớn, ngõ hẻm.

Cậu nhóc chậm chạp đáp: "Con vẫn chưa mệt lắm!"

Lục Khiêm cười cười: "Cái tính nói quanh nói co này không biết giống ai nữa!" Tiểu Lục Thước rụt rè mím môi.

Đến xe, Lục Khiêm bế con lên xe, nói: "Vậy nghe theo con nhé, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài đi dạo xung quanh thử."

Minh Châu cũng đồng ý. Gia đình bốn người bọn họ hiếm khi ra ngoài chơi cùng nhau.

Nhưng trên xe vẫn còn hai đứa nhỏ, còn có dì giúp việc, cô không dám thể hiện tình cảm quá nhiều, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ông.

Lục Khiêm cũng nắm ngược lại tay cô, không muốn buông ra. Tiểu Lục U không hiểu gì.

Nhưng Tiểu Lục Thước lại hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng lại trông rất vui vẻ.

Xe chạy khoảng một tiếng thì tới cửa khách sạn.

Minh Châu ôm Tiểu Lục U, nhẹ giọng nói: "Chỗ này chỉ cách đoàn làm phim khoảng năm phút lái xe, tiện lắm."

Lục Khiêm giữ eo cô, không nói gì.

Sau khi làm thủ tục xong, một nhà bốn người vào phòng, Lục Khiêm ôm lấy eo cô từ phía sau: "Em ở cùng bọn anh đi, anh sẽ đưa em đến phim trường mỗi ngày."

Minh Châu đỏ mặt: "Chuyện này nói sau."

Loại từ chối nhưng không hẳn là từ chối này mang đến một chút mập mờ. giữa hai người, làm Lục Khiêm quay mòng mòng.

Ban ngày ông đi làm ở công ty, mệt mỏi cả ngày rồi nên muốn đi tắm rửa.

Minh Châu bèn đưa bọn nhỏ đi sắp xếp hành lý.

Tiểu Lục U kéo kéo mấy cái quần hoa nhỏ của mình ra.

Lục Thước lại sắp xếp rất gọn gàng chỉn chu, nhưng thật ra mẹ ruột của cậu lại rất vụng việc nhà, Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi ra ngoài, nhận quần áo trong tay cô rồi treo lên cho thẳng thớm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1283: Hôn một lúc lâu


Lưng Minh Châu đập vào cửa tủ quần áo, có hơi đau. Nhưng Lục Khiêm đang gần trong gang tấc, nụ hôn lại nóng bỏng như vậy!

Dạo này bọn họ bên nhau rất vui vẻ, giờ một tuần không thấy nhau, sao có thể không nhớ nhung cho được?

Hôn một lúc lâu,

Minh Châu cảm thấy nụ hôn này càng lúc càng bất thường, cô mới nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ông, mặt hơi ửng hồng: "Thước Thước và Tiểu Lục U còn ở bên ngoài đấy, không nên ở đây lâu đâu! Anh là bố đấy, sao lại vô ý thế."

Lục Khiêm nhân lúc này bắt lấy tay cô.

Ông xoa nhẹ hai cái rồi dịu dàng hỏi: "Cơ thể còn đau không em?"

Sau khi sinh đứa nhỏ, khi đến kỳ cô hay bị đau bụng.

Ông vẫn còn nhớ chuyện này.

Cô lại giục ông mau ra ngoài.

Lục Khiêm dựa vào cô, thở hổn hển nói: "Anh nhớ eml"

Anh lại hôn cô thật sâu một cái trước khi ra ngoài.

Trong phòng giữ quần áo, mặt Minh Châu đỏ rần rần.

Lục Khiêm ra ngoài, thấy Tiểu Lục Thước mở to mắt nhìn mình, ông sờ sờ đầu con, bình tĩnh nói: 'Lát nữa bố dẫn mọi người đi ăn hải sản nhé!"

Tiểu Lục Thước nghe thế thì cực kỳ vui vẻ.

Cậu bé nâng chiếc cặp nhỏ trong tay lên: "Con mang theo bình sữa và đồ ăn nhẹ của em gái nè!"

Tiểu Lục U ôm lấy anh trai từ phía sau.

Tiểu Lục Thước không hề khó chịu khi bị dây nước miếng từ em gái ở phía sau, cậu bé kéo cô nhóc ra trước mặt: "Ngoan nào."

Tiểu Lục U lại ôm lấy cánh tay cậu bé. Đi vòng vòng quanh người cậu.

Minh Châu sửa sang lại một chút rồi ra ngoài, thấy Lục Khiêm đã bế con gái lên, một tay dắt Lục Thước.

Minh Châu cầm chìa khóa xe.

Một nhà bốn người ra khỏi phòng khách sạn, mới ra đến hành lang lại bắt gặp một vị khách không mời mà đến.

Khúc Ninh.

Thân mình mỏng manh của Khúc Ninh ẩn dưới chiếc váy hai dây màu đen trông cực kỳ nóng bỏng.

Chỉ có điều trông hơi lạnh!

Cô ta nhìn thấy Lục Khiêm lập tức chào hỏi, chân thành nói: "Chị Minh Châu, hiểu lầm lần trước em vẫn chưa kịp xin lỗi hai người, không bằng hôm nay để em mời chị và Tổng Giám đốc Lục một bữa cơm nhé."

Cô ta thấy Tiểu Lục U, định đưa tay ra chạm vào cô bé.

"Dễ thương quái"

Người lớn còn chưa kịp nói gì, Tiểu Lục Thước đã nói trước: "Đừng chạm vào em gái conl"

Minh Châu rất bất ngờ. Trong ấn tượng của cô, đứa con này của cô vẫn luôn đơn thuần hiần lành.

Khúc Ninh bị dọa giật mình, nhìn xuống chỉ thấy Tiểu Lục Thước đang hung dữ trừng mắt với cô ta, ánh mắt kia khiến cô ta sợ hãi run rẩy.

Nhóc con xấc láo!

Đợi đến khi cô ta hạ gục được Lục Khiêm, tên nhóc này sẽ không dám hỗn hào với cô ta nữa.

Ở đâu có mẹ kế, ở đó có cha dượng!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1284: Em cũng nhớ anh!


Lục Khiêm cười cười buông tay cô ra: "Rộng lượng quá vậy!"

Minh Châu hừ nhẹ một tiếng.

Chuyện này nhanh chóng bị quên lãng, Lục Khiêm lái xe đến bãi biển ở thành phố B, ở đó có một khu chợ ngoài trời, bán các loại hải sản tương sống, còn có một vài đồ nướng, trông rất ngon miệng.

Trước kia Lục Khiêm ở địa vị cao, rất hiếm khi có cơ hội đi đến những nơi như thế này.

Bây giờ việc ra ngoài chơi với Minh Châu và hai đứa nhỏ, hóng gió biển, ăn đặc sản vùng miền quả thật là một trải nghiệm mới mẻ.

'Thậm chí ông còn muốn uống thử một ly bia lạnh.

Minh Châu cản ông lại: "Đừng uống cái này!"

Cô rót cho ông một ly nước ấm rồi đưa đến bên miệng.

Lục Khiêm nhìn cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp, uống ly nước lọc, Tiểu Lục U dựa vào lòng ông cũng muốn uống... Lục Khiêm cho cô bé uống non nửa cốc, sau đó cho cô bé ăn nửa bát cơm hải sản.

Xa xa có người đến thắp một ngọn đuốc.

Ở đây đang tổ chức một lễ hội địa phương, trông rất đông đúc náo nhiệt.

Sau khi ăn xong...

Lục Khiêm để Tiểu Lục U cưỡi lên vai mình, cõng cô bé, một tay cầm tay Minh Châu.

Tiểu Lục Thước ngoan ngoãn chơi trên bờ cát.

Thỉnh thoảng cậu bé sẽ chạy đuổi theo sóng biển, Tiểu Lục U nháo nhào đòi xuống chơi, Lục Khiêm vỗ vỗ mông nhỏ của cô bé.

Minh Châu áp vào vai Lục Khiêm, ôm lấy cánh tay ông. Giờ đây, cô hiểu thế nào là hạnh phúc vô bờ. Cô thấp giọng nói: "Như thế này mãi thật tốt!"

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm eo cô, dịu dàng mỉm cười, Minh Châu ngước mắt khẽ hỏi: "Tại sao anh không phản đối việc em đóng phim?"

Lục Khiêm không chút nghĩ ngợi đáp: 'Bởi vì Minh Châu của chúng ta muốn trở thành một ngôi sao lớn."

Cô mềm giọng trả lời: "Em không muốn trở thành một ngôi sao lớn." Đó chỉ là mục tiêu nhỏ, còn mục tiêu thật sự mà cô muốn đạt được là...

Lục Khiêm quay đầu lại nhìn cô, cô tưởng ông định hỏi gì đó, nhưng ông chỉ khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Sóng biển ôn hòa vỗ về bờ biển. Xa xa, Tiểu Lục Thước im lặng chờ bọn họ. Khuôn mặt Tiểu Lục U bụ bẫm mềm mại bị che hai mắt lại.

Khoảnh khắc yên tĩnh này vừa đẹp đẽ, vừa lãng mạn... Minh Châu nghĩ, khoảnh khắc này còn tuyệt vời hơn bất kỳ ngày nào trong quá khứ.

Cô thì thầm bên môi ông: "Điều em thật sự muốn là được làm vợ Lục Khiêm."

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Bọn họ ôm nhau thật lâu, lâu đến mức Tiểu Lục U chán nản ngáp ngắn ngáp dài...

Về lại khách sạn đã là 12 giờ đêm.

Bọn trẻ vừa về đến nơi là ngả lưng, ngủ quên trời quên đất, còn chẳng có chút sức nào để đi tắm, đôi chân nhỏ vẫn còn dính đầy cát mịn.

Minh Châu định gọi hai đứa dậy tắm rửa.

"Để bọn nhỏ ngủ đi! Lâu lâu mới có dịp như vậy mà!"

Lục Khiêm tắt đèn trong phòng trẻ em, ôm Minh Châu trở lại phòng ngủ chính, ông nhẹ nhàng đè cô xuống ghế sô pha, hai người hôn nhau triền miên đắm đuối, thật lâu sau, cô mới mở đôi mắt mơ màng ánh nước ra, thấp giọng nói: “Anh còn bảo không muốn cơ đấy!"

Lục Khiêm khẽ cười: "Chắc là do ăn nhiều hải sản quá!"

Ông thật sự muốn làm, nhưng cơ thể cô giờ không tiện, không thể nào ép buộc được.

Ông ôm cô trên ghế sô pha, nhỏ giọng trò chuyện.

Ông năm, Minh Châu dựa vào ngực ông, vuốt ve từng đường cong anh tuấn trên gương mặt ông.

Ngũ quan Lục Khiêm thiên hướng nho nhã thanh tú, đặt cùng nhau lại không hề có vẻ nhu nhược yếu đuối, bình thường nhã nhặn lễ độ, nhưng khi tức giận có thể khiến người khác sợ run.

Gô dịu dàng hỏi ông: “Anh không bận việc công ty à?”

Lục Khiêm nhắm mắt lại, vuốt lưng cô: "Nhiều việc lắm chứ, nhưng biết làm sao bây giờ, anh có hơi nhớ em."

Minh Châu cắn cằm ông một cái.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1285: Giờ biết là được rồi


Minh Châu nương vào ánh đèn mờ ảo, chăm chú nhìn người đàn ông phía trên.

Hai cánh tay Lục Khiêm chống hai bên cô, để cô nhìn, thật lâu sau, cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mũi ông, chậm rãi mò mẫm theo những đường cong sắc nét.

Cô nhận ra cơ thể Lục Khiêm hơi cứng đờ.

Minh Châu khẽ cười, nhỏ giọng nói với ông: “Trước giờ em không biết là không được chạm vào mũi đàn ông đấy."

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Giờ biết là được rồi.”

Cô không dám trêu chọc ông nữa, cơ thể mềm mại đứng dậy, nhưng vừa ngồi lên, bụng dưới liền truyền đến hơi ấm.

Cô rên một tiếng. Lục Khiêm đỡ lấy cô, thấp giọng hỏi: “Cơ thể không thoải mái sao?” Minh Châu ừ một tiếng: “Mới đến ngày được hai hôm, ra hơi nhiều.”

Lục Khiêm lấy cho cô một cái gối, vào phòng tắm chỉnh ấm nhiệt độ nước giúp cô, sau đó cầm một bộ đồ ngủ cho Minh Châu.

Ông bế cô vào phòng tắm.

Phụ nữ luôn cảm động với những sự săn sóc mà đàn ông dành cho mình, cô ôm cổ ông thì thầm: “Có phải em không có chân đâu.”

Lục Khiêm mỉa mai: “Em đúng thật là khẩu thị tâm phi.”

Minh Châu cười rộ lên, cô dán vào ngực ông nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực ông.

Lục Khiêm đặt cô xuống, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không cởi quần áo giúp em, nếu không lại có người bảo anh nhân cơ hội chiếm của hời của người ta.”

Ông nói xong liền bước ra ngoài như một chính nhân quân tử.

Minh Châu cũng không muốn ông ở lại, trên người cô có cái kia, không nên để đàn ông thấy.

Cô tắm nước ấm xong, cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều, vừa ra ngoài đã nghe thấy mùi thuốc Đông Y.

Trên bàn trà nhỏ đang đặt một cái chén. Bên trong là chất lỏng đen tuyền.

Lục Khiêm ngồi trên sô pha, dùng điện thoại xem tin tức, thấy cô đi ra liền vây tay: “Lại đây, uống khi còn nóng đi.”

Minh Châu ngồi xuống cạnh ông, hơi nhíu mày: “Cái gì đây?”

“Bổ máu, điều hòa kinh nguyệt.” Giọng Lục Khiêm dịu đi.

Minh Châu ôm cánh tay ông, không muốn uống lắm. “Nhìn thôi đã thấy đắng rồi!

Lục Khiêm cầm lên đút cho cô uống, cô trốn hai lần, mái tóc đen dài lướt qua mặt ông, Lục Khiêm cười cười nhẹ nhéo cằm cô, nửa dỗ nửa đút cho cô.

Uống xong chén thuốc, cô đã nước mắt lưng tròng.

“Biết thế anh đừng đến cho rồi! Cứ đến là ép eml”

Lục Khiêm lấy ra một viên kẹo từ trong túi, chậm rãi bóc vỏ kẹo ra. Mắt Minh Châu sáng lên, ngóng trông nhìn tay ông.

Sau đó cô cầm lấy bỏ vào miệng, vị ngọt thanh thanh.

Lục Khiêm xoa tóc cô, thì thầm chuyện riêng tư với cô: “Anh ép em khi nào! Rõ ràng là muốn nhưng có sờ em được mấy cái đâu.”

Mặt Minh Châu ửng đỏ: anh đúng là không biết xấu hổi

Lục Khiêm hôn cô thêm lát nữa, sau đó đắp chăn cho cô: “Đừng để bị cảm lạnh! Anh đi tắm đây.”

Lát sau, tiếng nước vang lên từ trong phòng tắm.

Minh Châu cầm máy tính bảng xem kịch bản, nghe tiếng động trong phòng tắm, nhỏ giọng phàn nàn: “Một ngày tắm hai lần! Đúng là ở sạch thái quá!”

Nói xong, cô bỗng có hơi hoảng hốt, nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương giữa các ngón tay.

Cô không biết hai người có phải đã trả giá quá nhiều cho mối quan hệ này



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1286: Minh Châu khẽ dạ một tiếng


Ông sợ cô không vui bèn nói thêm: “Chỉ đi có một hôm thôi! Mấy ngày sau anh đều sẽ dành thời gian cho em và mấy đứa!”

Minh Châu cố ý nói: “Ôi, hóa ra nói nhớ em chỉ là giả mà thôi.” Lục Khiêm cài lại thắt lưng.

Ông xoay người, ấn vật nhỏ đang cố ý lộn xộn kia nằm lại ngay ngắn trên chiếc gối trắng tỉnh.

Cô vẫn chưa chịu động đậy gì. Ông liền hôn cô, đút đồ vật kia cho cô ăn, bắt cô chơi đùa với chúng.

Nụ hôn vừa nhanh vừa gấp gáp, có hơi thô bạo nhưng cảm giác lại vừa đủ, Minh Châu đỏ mặt đẩy nhẹ vai ông: “Chú Liễu còn ở bên ngoài đấy!”

Lục Khiêm cười cười, lại hôn lên cổ của cô một lần nữa.

Sau đó ông mới ra mở cửa, thấp giọng nói chuyện với thư ký Liễu ở phòng khách.

Đến mười giờ sáng Minh Châu phải đến phim trường, nhưng cô ỳ mãi không chịu nổi.

Một lát sau, Lục Khiêm và thư ký Liễu sang phòng bên cạnh.

Đến khi ông về lại, trên tay đã có bữa sáng và loại thuốc đắng như tối hôm qua, Minh Châu không chịu uống, nói cô chưa đánh răng.

“Uống xong rồi đánh răng.” Cô nhăn nhó không chịu.

Lục Khiêm đặt chén thuốc lên tủ đầu giường, ôm cả người cô dậy, sau đó vuốt mái tóc đen dài của cô sang một bên.

Dịu dàng hôn cô.

Sau khi hôn hết từ trên xuống dưới, ông mới nhẹ giọng thì thâm: “Anh đánh răng cho em nhé.”

Minh Châu thấy ông quả thật quá giỏi trong việc dỗ người khác.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ có lẽ ông học những chiêu này từ những người phụ nữ trước, bắt đầu hơi cảm thấy ghen ghen, nhưng không nói ra mà chỉ cắn nhẹ một cái lên cổ ông.

Xem như trút giận.

Lục Khiêm lại qua xem bọn nhỏ, dặn dò dì giúp việc mấy chuyện rồi mới rời đi.

Minh Châu sợ ông quá phiền nên không cho ông ở lại.

Đến khi ông đi rồi, cô mới nhận ra xung quanh quạnh quế trống rỗng đến mức nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu úp vào chiếc gối trắng, cô selfie một tấm rồi gửi cho Lục Khiêm: “Chú Lục, em nhớ chú!”

Bên kia, Lục Khiêm vừa ngồi vào xe.

Liền nhận được tin nhắn Zalo của Minh Châu.

Ông nhìn kỹ một lúc lâu, cười cười rồi cất điện thoại đi.

Thư ký Liễu liếc qua nhưng không thấy gì, chỉ nói: “Chắc chắn là tin nhắn của Minh Châu, ngài không nỡ để người khác thấy.”

Lục Khiêm dựa vào ghế sau, bình tĩnh thản nhiên. Thư ký Liễu thần bí cười cười: “Lần trước hòa hợp không?”

Lục Khiêm liếc anh ta một cái, chậm chạp đáp: “Minh Châu không cho tôi nói với người khác.

Thư ký Liễu bật cười haha.

Còn “Minh Châu không cho nói” cơ đấy, phát cơm chó đến mức đấy à!

Chín giờ rưỡi Minh Châu mới rời giường, thu xếp đơn giản rồi đến trường quay.

Vừa mới đến đó, trợ lý nhỏ của cô đã thì thầm.

“Khúc Ninh kia quá kiêu ngạo rồi! Hôm nay cô ta có mấy cảnh quay, còn có một cảnh đối diễn với chị, vậy mà cô ta lại xin nghỉ, mới hai ngày trước đã xin một lần rồi! Có phải bà dì đến đâu mà cứ xin nghỉ lung tung như thế.”

Minh Châu nhíu mày.

Khúc Ninh xin nghỉ?

Cô ta xin nghỉ phép ngay khi Lục Khiêm đến thành phố Châu, trùng hợp vậy sao?

Cô hơi suy nghĩ nhưng vẫn không gửi tin nhắn cho Lục Khiêm, cô tin tưởng Lục Khiêm trong chuyện với Khúc Ninh này, dù sao ông sẽ không hạ thấp bản thân đến vậy.

Có điều Minh Châu lại nghĩ theo hướng khác, nếu Khúc Ninh thật sự chạy đến thành phố Châu.

Vậy thì cô sẽ không ở lại đoàn phim này nữa.

Giành được giải thưởng hay trở thành ngôi sao gì đó, làm sao quan trọng bằng Lục Khiêm được.

Cô sẽ không để những người khiến cô chán ghét bên cạnh mình nữa. Minh Châu nghĩ xong xuôi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Chạng vạng tối, dự báo thời tiết dự đoán sẽ có bão cấp 10 sắp đổ bộ vào các thành phố lân cận.

Minh Châu lo lắng Lục Khiêm đi đi vê về không an toàn.

Cô chủ động gọi cho ông: “Gió lớn lắm, đi đường không an toàn, Lục Khiêm, mai anh hãng về.”

Lục Khiêm cũng sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình.

Ông mới về từ địa điểm thi công của dự án, thư ký Liễu đã thuê hai phòng.

Lục Khiêm đứng bên cửa sổ nhìn gió to mưa lớn bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Ừm! Em cũng chú ý an toàn nhé, buổi tối nhớ qua xem Thước Thước và Tiểu Lục U, Tiểu Lục U hay thích đá chăn lắm.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1287: Lục Khiêm nhìn về phía cửa


Lục Khiêm nhìn về phía cửa.

Ông nói với Minh Châu qua điện thoại: "Chắc là phục vụ phòng. Anh vừa gọi thuốc cảm."

Minh Châu ậm ừ. Cô bảo ông nên đi nghỉ ngơi sớm.

Giọng cô nhẹ nhàng, Lục Khiêm rất nhớ cô, hạ giọng nói: “Sáng mai anh sẽ về. Hai người lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Lục Khiêm đi tới cửa mở phòng, người phục vụ ở cửa đã đẩy một chiếc xe để thức ăn nhỏ lên.

Ngoài thuốc cảm còn có một phần cơm. Lục Khiêm khẽ cau mày: “Tôi không có gọi món!” Người phục vụ mỉm cười: “Anh Liễu gọi món cho ngài.”

Lục Khiêm nghiêng người để cho người người phục vụ vào, lắc đầu cười: Thằng nhóc Truyền Chí này, sợ ông đói bụng!

Đợi người phục vụ rời đi. Ông tắm trước, pha thuốc cảm rồi uống từ từ. Có một cuốn sổ trên chiếc bàn trà, ông đang nghiên cứu một phương án.

Mặc dù không đói nhưng Lục Khiêm vẫn ăn vài miếng, nhưng một lúc sau ông chợt dừng lại.

Tại sao mùi vị món ăn này lại quen thuộc đến vậy?

Rất giống món ăn mà những người giúp việc trong nhà bình thường hay làm! Lục Khiêm là người sâu sắc, ông lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, mấy miếng đồ ăn ông vừa ăn chắc chắn không phải tay nghề của đầu bếp khách sạn 5

sao mà giống cơm nhà hơn.

Ông ngừng tay, lặng lẽ nhìn vào món ăn.

Một lúc sau, ông lấy điện thoại di động bấm vào số máy bàn của biệt thự ở thành phố B, người hầu ở nhà trả lời cuộc gọi.

Giọng nói của Lục Khiêm trầm hơn một chút: “Bà cụ ngủ rồi à?”

Người giúp việc nghe thấy giọng ông, vui vẻ nói: “Bà cụ vừa mới đi ngủ! Mấy ngày nay ngài đi công tác, vừa lúc bà cụ rảnh rỗi, vừa rồi bà cụ còn nói không cần làm nhiều đồ ăn sáng làm gì!"

Cổ họng Lục Khiêm có chút nghẹn lại.

Sau đó ông hỏi: “Mấy ngày nay bà cụ vẫn luôn nấu cơm cho tôi rồi đưa tới công ty à?”

"Đúng vậy! Bà cụ rất thương ngài." Lục Khiêm im lặng... Người hầu cảm thấy bất an, đột nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao ngài Lục?”

Lục Khiêm lắc đầu: 'Không sao đâu! Đừng làm phiền bà cụ, khó khăn lắm bà cụ mới có giấc ngủ ngon."

Vừa cúp điện thoại. Thân thể Lục Khiêm hơi nóng lên. Ông biết rằng có thứ gì đó đã được thêm vào món ăn.

Ông gọi điện cho thư ký Liễu: “Truyền Chí, tìm cho tôi một bác sĩ đáng tin cậy!"

Thư ký Liễu quan tâm hỏi: “Cảm lạnh có nghiêm trọng không?” Lục Khiêm hạ giọng: “Có lẽ tôi đã ăn phải thứ gì đó không tốt.”

Thư ký Liễu ở cùng ông nhiều năm, thường xuyên thấy mấy chuyện này, nhưng chưa từng thấy ngài Lục bị, nghe vậy lập tức hiểu ông đã gặp chuyện!

Thư ký Liễu lập tức bố trí bác sĩ. Lúc Lục Khiêm cúp điện thoại, cảm giác có gì đó không đúng. Cơ thể ông nóng khủng khiếp...

Thật khó chịu, trong cơ thể giống như có một con thú bị mắc bẫy, đang nóng lòng muốn thoát ra.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1288: Không được


Lục Khiêm mở vòi nước lạnh, liều mạng cọ rửa cơ thể.

Không được... chỉ tắm nước lạnh sẽ không được. Hoặc là tìm phụ nữ hoặc phải uống thuốc!

Bên ngoài đang có bão cấp 10, bác sĩ lúc này còn không đến được đây chứ đừng nói tới chuyện đi bệnh viện.

Khi cảm thấy vô cùng khó chịu, Lục Khiêm rất muốn nghe giọng nói của Minh Châu.

Chỉ việc nghe giọng nói của cô cũng khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Ông dựa vào góc phòng tắm, toàn thân ướt lạnh, lấy điện thoại di động trong bồn rửa mặt gọi cho Minh Châu...

Điện thoại vang lên vài tiếng.

Minh Châu nhấc điện thoại lên, nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm, sao anh lại gọi điện thoại nữa? Anh muốn nói chuyện với con bé sao?"

Lục Khiêm nghe được giọng nói của cô... Một lúc lâu sau, ông mới khàn giọng nói: “Anh muốn nghe giọng nói của em.”

Minh Châu không biết ông đang khó chịu đến thế nào, cô bình tĩnh kể cho ông nghe chuyện vừa xảy ra với Tiểu Lục U... Lục Khiêm ngơ ngác nghe.

Sự khó chịu trong cơ thể dường như được tách biệt khỏi sự thoải mái về tinh thần.

Hầu kết của ông lăn lộn, ông khàn giọng nói: "Minh Châu, anh rất nhớ eml" Minh Châu khẽ mỉm cười, thầm nói: “Em cũng nhớ anh!”

Lục Khiêm không muốn cô lo lắng, đang định cúp máy thì cửa phòng tắm bị mở ra.

Ở cửa là một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ.

Khúc Ninh!

Lục Khiêm mặc dù toàn thân hưng phấn, nhưng đầu óc vẫn không hoàn toàn mụ mị, ông nheo mắt nói: "Là cô làm sao? Cút khỏi đây! Nếu không, tôi sẽ khiến cô hối hận khi đến thế giới này."

Khúc Ninh không sợ chết đi tới ôm lấy ông.

Người ông rất lạnh, nhưng cũng rất nóng.

Cô gái trẻ hôn lên làn da của ông, vội vàng nói: “Rõ ràng là rất khó chịu, để tôi giúp ngài!”

Cô ta bạo dạn chạm vào ông.

Lục Khiêm đẩy cô ra: "Cút ra ngoài!"

Trước khi cúp điện thoại, Minh Châu có thể nghe rõ ràng động tĩnh ở đây, nghĩ lại cô lập tức nghĩ rằng chính Khúc Ninh làm ra chuyện này, người phụ nữ này quả thực bạo gan đến khó tin!

Minh Châu gọi tên Lục Khiêm trong điện thoại.

Lục Khiêm lắc đầu định nhấc điện thoại lên, nhưng điện thoại đã bị ngấm nước, màn hình đen thui.

Ông thấp giọng chửi rủa.

Thân thể mềm mại kia lại quấn quanh người ông, nói thật, ý chí của người đàn ông lúc này rất yếu ớt. Lục Khiêm không phải thánh nhân, lúc này ông rất cần một người phụ nữ.

Nhưng ông không quên Minh Châu đang đợi ông.

Trong nhà còn có hai đứa con.

Khi Khúc Ninh đi tới lần nữa, ông cầm lấy vòi hoa sen đánh vào đầu cô ta.

Bịch một tiếng...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1289: Lục Khiêm đang ở bệnh viện


Bác sĩ cũng rất đáng tin cậy, nhìn thấy thuốc cảm kia, hắn khẩn trương đến toát mồ hôi: "Là ai làm việc này? Dùng thứ này cùng với thuốc cảm sẽ chết người đó."

Lục Khiêm dựa vào cửa, nhẹ nhàng thở dốc: “Tôi chỉ mới ăn mấy miếng thôi.”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, đặt hòm thuốc xuống, lấy máu, tiêm thuốc cho ông.

Lục Khiêm cảm thấy đỡ hơn.

Nhưng cơ thể ông bị tra tấn quá nặng, cả người hơi yếu ớt, bác sĩ nói: “Thuốc chỉ có thể tạm thời làm thuyên giảm, hừng đông ngài phải đi bệnh viện kiểm tra, việc này đúng là làm bậy. ”

Thư ký Liễu đang chờ hỏi.

Lục Khiêm nhẹ nâng cằm: "Người đang ở trong phòng tắm! Truyền Chí đưa điện thoại của cậu cho tôi, tôi sẽ gọi cho Minh Châu. Vừa rồi cô ấy nghe thấy,

chắc bây giờ cô ấy đang rất lo lắng."

Thư ký Liễu lập tức đưa điện thoại cho ông: “Ngài mau chóng đi giải thích đi, tôi đi kiểm tra cô gái đó.”

Lục Khiêm đi về phòng ngủ, cởi quần áo, mặc áo choàng tắm vào.

Ông bấm số của Minh Châu.

Đầu dây bên kia lập tức được kết nối, giọng Minh Châu lo lắng: "Thư ký Liễu..."

Lục Khiêm khàn khàn nói: "Là tôi!"

Minh Châu im lặng một lát, sau đó giọng mũi vang lên: "Lục Khiêm..."

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: "Tôi không sao! Đừng sợi"

Minh Châu lo lắng nên lập tức muốn đến chỗ ông, Lục Khiêm trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài khách sạn, không đồng ý: "Tôi không sao, thư ký Liễu sẽ giải quyết chuyện này, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện! Minh Châu, mau ngoan ngoãn đi ngủ đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Minh Châu vẫn không yên tâm.

Cô muốn đến đó ngay lập tức.

Cơ thể Lục Khiêm vừa nóng vừa lạnh, ông nằm ở trong chăn lẩm bẩm: "Nói chuyện với tôi một chút, trời sẽ mau sáng thôi!"

Minh Châu biết ông đang cảm thấy không thoải mái, cô cũng rất bồn chồn. Nhưng bên ngoài đang có cơn bão cấp 10, cô không thể tới đó!

Cô nói chuyện cùng ông tới nửa đêm, mãi cho đến khi ông ngủ say, thư ký Liễu đã lấy điện thoại di động lại.

Giọng Thư ký Liễu mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng: “Người đã bị Kính Phương bắt đi! Chúng tôi cũng sẽ hợp tác đưa bằng chứng, nhưng xét theo tình hình thì khó có khả năng vụ án sẽ được khởi tố, nhiều nhất cũng chỉ bị định tội là tranh cãi dân sự thôi."

Minh Châu nhẹ gật đầu: "Tôi hiểu rồi! Thư ký Liễu, xin hãy chăm sóc cho anh ấy.

Thư ký Liễu nói đây là việc anh ta phải làm. Minh Châu cúp điện thoại, lặng lẽ ngồi trong bóng tối.

Cô nhớ lại những gì Lục Khiêm nói ngày hôm đó, ông nói, bởi vì Minh Châu của chúng ta muốn trở thành một ngôi sao lớn, muốn giành được những giải thưởng lớn.

Không, cô không muốn.

Không có gì quan trọng hơn Lục Khiêm!

Khúc Ninh làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy cũng không thích hợp để công bố ra bên ngoài, Khúc Ninh không biết xấu hổ, nhưng Lục Khiêm vẫn cần mặt mũi, bọn họ còn có hai đứa con, những chuyện này một khi truyền ra, sẽ gây ra tranh cãi không đáng có.

Minh Châu ngồi im lặng.

Mãi đến rạng sáng cô mới gọi điện cho Hoắc Minh.

"Anh ơi, em muốn nhờ anh một việc."

Sau nghe cô nói vài câu, Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: "Minh Châu, thái độ của em là quan trọng nhất! Chỉ cần em nói không thể tha thứ cho Khúc Ninh, anh nghĩ Lục Khiêm vì em mà làm to chuyện này lên."

Minh Châu nhẹ nhàng hít một hơi.

Hoắc Minh rất dịu dàng: "Có phải đang đau lòng không? Cảm thấy đau khổ là chuyện tốt. Điều đó có nghĩa là mối quan hệ của hai người đã tiến triển! Minh Châu, Lục Khiêm không phải là một tờ giấy, lúc đó khó khăn như vậy chú ấy vẫn bò đến tìm eml Đừng sợ.”

Minh Châu im lặng một lúc.

Cô khẽ ừ một tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn lên bầu trời bên ngoài.

Nắng gắt đang từ từ chiếu rọi phía chân trời.

Màu đỏ chói mắt.

Cơn bão gào thét suốt đêm đã biến mất, trợ lý của cô gõ nhẹ cửa: “Cô Hoäc, chúng ta chuẩn bị đến phim trường thôi.”

Minh Châu ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Tôi muốn đến thành phố Châu.” Người trợ lý chớp mắt ngạc nhiên.

Minh Châu đứng dậy đi đến phòng trẻ em gọi hai đứa nhỏ, cô không nói đùa, bây giờ cô phải đi thành phố Châu.

Cô muốn đưa hai đứa con của mình đến gặp Lục Khiêm.

Bây giờ chắc ông cũng rất nhớ họ...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1290: Vẻ mặt của Lục Khiêm dịu lại


Khi Minh Châu mở cửa, Lục Khiêm đang nghe điện thoại.

Hình như ông đang giải thích điều gì đó với lãnh đạo công ty, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nói vài câu rồi cúp máy.

Ông nhìn thấy Minh Châu ở cửa, bên cạnh cô còn có hai đứa trẻ.

Vẻ mặt của Lục Khiêm dịu lại.

Ông nói rất nhẹ nhàng: “Hãy đến đây với bố.”

Tiểu Lục U còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Thân hình mập mạp nhỏ bé loạng choạng đi tới, cố gắng trèo lên giường bệnh, nhưng đôi chân ngắn ngủn không thể trèo lên được, Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô bé, ôm cô bé vào lòng hôn hôn cô bé.

Tiểu Lục Thước hiểu chuyện hơn, chuyện của người lớn cậu bé cái hiểu cái không.

Khuôn mặt nhỏ của cậu bé ủ rũ, sau khi bước vào gọi bố rồi lại im lặng. Lục Khiêm sờ sờ cậu: "Sao vậy?”

Lục Thước nhìn ông một cái, sau đó thản nhiên nói: “Bố đã lớn như vậy, sao không tự bảo vệ mình, để mẹ lo lắng?”

Lục Khiêm cười lớn, trong lòng lại mềm nhữn.

Giọng ông càng lúc càng dịu dàng, ông nhẹ nhàng hỏi: “Con cũng lo lắng cho bố phải không?”

Tiểu Thước Thước mặt đỏ lên, thiếu niên gay gắt nói.

"Con không lo lắng cho bố đâu!"

Lục Khiêm không biết cậu bé đang suy nghĩ gì, cũng không chọc thủng, chỉ sờ sờ đầu câuh nói: "Đã ăn sáng chưa? Để chú Liễu dẫn mọi người đi ăn chút gì, đồ ăn vặt ở đây cũng không tệ hơn ở thành phố Y.”

Tiểu Lục U không muốn rời đi.

Cô bé dựa vào vòng tay của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cái bụng săn chắc.

Vị trí độc quyền của Tiểu Lục U.

Nhưng anh trai đã bế cô bé lên, giọng thô ráp nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi. Bữa này không ăn thì không có cơm nữa đâu.”

Tiểu Lục U bật khóc, bị anh trai mang đi.

Phòng bệnh yên tĩnh, y tá đi tới thay chai truyền cho Lục Khiêm, tay chân nhanh nhẹn nên cô ấy thực hiện rất nhanh.

Minh Châu đi qua.

Cô nhẹ nhàng năm lấy tay ông, khẽ xoay bàn tay dài xinh đẹp, nhìn thấy trên mu bàn tay ông có nhiều lỗ kim.

Minh Châu nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Lục Khiêm dựa vào trên giường ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Em đau lòng sao?”

Minh Châu ừ một tiếng.

Cô ngồi ở mép giường, từ từ ôm lấy cơ thể ông.

Thân thể ông vẫn ấm áp như thường ngày, nhưng cô biết đêm qua ông đã chịu đau đớn, sức khỏe của Lục Khiêm vốn dĩ đã không tốt, nếu ông không cảnh giác, cô không biết bây giờ ông sẽ ra sao.

Cảm nhận được cơ thể cô hơi run rẩy, Lục Khiêm thì thầm: "Anh không sao! Minh Châu, đừng khóc, anh không sao!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top