Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1251: Ký hợp đồng bất bình đẳng


Ngày hôm sau, Hoắc Minh đến công ty của Lục Khiêm một chuyến.

Ký hợp đồng bất bình đẳng.

Ký hợp đồng xong, thư kí Liễu vừa hộc máu, vừa báo cáo cho Lục Khiêm. Lục Khiêm cũng không phải quá đau lòng.

Những thứ ngoài thân như tiền bạc, thật ra ở trong tay Minh hay trong tay ông ấy thì cũng không có gì khác nhau lắm.

Nhưng dù sao đàn ông cũng hiếu thắng sốt ruột.

Hoắc Minh chỉ dùng vài bữa cơm đã cạy đi mấy trăm triệu của ông, dù nghĩ như thế nào đi nữa cũng đều phải hộc máu.

Lục Khiêm héo vài ngày.

Minh Châu lại đây, ông ngẫu nhiên sẽ nhìn cô bằng ánh mắt có hơi không thích hợp, Minh Châu duỗi tay sờ sờ mặt mình: “Tôi làm sao à?”

Lục Khiêm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Ký ức khi còn nhỏ của em có hoàn chỉnh không?”

Minh Châu cảm thấy ông rất nhàm chán. Cô cúi đầu xem kịch bản, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Vô cùng hoàn chỉnh.”

Lục Khiêm sờ sờ cằm: “Vậy thì sao chỉ số thông minh lại chênh lệch nhiều như vậy nhỉ, không quá hợp lý mài!”

Minh Châu cũng không ngốc.

Cô liên tưởng đến lời tối hôm qua chị dâu nói, lập tức đã hiểu ra.

Lục Khiêm đang ghét bỏ cô!

Cô khép kịch bản lại, tặng ông một nụ cười ngoài cười mà trong không cười: “Xem ra bệnh của chú đã tốt rồi nhỉ! Được thôi, vừa lúc đoàn phim bên kia cũng mời tôi đi đóng phim, tôi thu dọn một chút, buổi chiều sẽ xuất phát.”

Minh Châu nói đi là đi, không giống nói giỡn.

Ngón tay cô nắm nắm cửa.

Một bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, cô cảm giác được phía sau có thêm một cơ thể đang dán ở sau lưng cô.

Lục Khiêm khẽ ấn khóa cửa. Răng rắc một tiếng, cửa phòng bệnh bị khóa lại. Trong phòng bệnh VỊP to như vậy, im lặng, chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Thật lâu sau Minh Châu nhẹ giọng nói: 'Lục Khiêm ngươi buông ta ra! Chuyện giữa chúng ta đã sớm giải quyết trong lần ngủ chung lúc trước rồi!”

Lục Khiêm khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt vòng eo cô, dán sau tai cô nhẹ lẩm bẩm: “Làm sao mà em biết được?”

Minh Châu có chút xấu hổ buồn bực.

Ông ấy dán cô như vậy, nghĩ thôi cũng biết ông ấy muốn làm gì rồi!

Lục Khiêm hôn nhẹ nhàng sau tai cô một hồi, dịu dàng nói: "Ở bên anh! Anh xuất viện cùng em đi thành phố W được không, chờ em quay xong chúng ta sẽ quay lại.”

Ông ấy hạ mình khiêm tốn như vậy.

Nếu nói Minh Châu không hề động lòng một chút nào là giả!

Nhưng cô cũng không muốn bị ông thao túng, tuy đã đánh mất ý nghĩ đi thành phố W, nhưng đêm nay cô không muốn ở tại nơi này, không khí quá ái muội, Lục Khiêm còn đang bị bệnh, thật sự không thể làm bậy.

Vì thế cô chỉ ở lại trong chốc lát rồi trở về chung cư của mình.

Bọn nhỏ ở nhà chính nhà họ Hoắc.

Hiếm khi Minh Châu có được thời gian của riêng mình, cô muốn thả lỏng bản thân một chút.

Cô đặt cơm Tây, lại khui một chai rượu vang đỏ.

Trong căn hộ đặt một bản thu âm mà cô thích, của một nữ ca sĩ người Pháp nào đó.

Chờ cô ngồi trước bàn ăn dùng cơm, uống rượu vang đỏ, mới phát hiện đã thật lâu thật lâu mình không thả lỏng rồi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1252: Chuông cửa vang lên


Đôi mắt Minh Châu ướt át...

Chưa bao giờ có thời khắc nào làm cô cảm thấy, Lục Khiêm có ý nghĩa như thế nào với mình!

Cũng không có thời khắc nào lý trí như vậy, rõ ràng muốn gặp một người, rõ ràng muốn một thứ, tuổi tác và kinh nghiệm sống đã làm cô khắc chế nội liễm.

Chuông cửa vang lên.

Minh Châu tưởng là giao đồ ăn, mở cửa ra thì cô ngây người. Lục Khiêm đang đứng ngoài cửa.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhã nhặn anh tuấn.

Ngoại trừ khuôn mặt hơi tái nhợt.

Ông cầm một bó hoa hồng đỏ, còn có một thùng đá, bên trong đặt một chai rượu vang đỏ đặc biệt tốt.

Dường như ngửi thấy mùi rượu vang đỏ trên người cô. Lục Khiêm cười khẽ: “Có thể nếm thử chai này.”

Minh Châu hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cô nhận lấy hoa hồng, cũng bảo Lục Khiêm vào nhà.

Cô đi theo Lục Khiêm rất nhiều năm, ông rất ít khi tặng hoa cho cô. Bắt đầu nuôi cô như một đứa trẻ.

Sau đó thì là kiểu chăm sóc ở nhà, thông thường là một bữa cơm nóng một đĩa hoa quả.

Chỉ là có người phụ nữ nào không thích hoa đâu chứ?

Cô đặt sát vào hít sâu một hơi, quay lưng đóng cửa lại, sau đó vẫn khẩu thị tâm phi: “Chú còn bệnh, sao mà bác sĩ lại thả chú ra đây vậy?”

“Trộm trốn ra ngoài."

Lục Khiêm đặt thùng đá lên trên bàn cơm, đương nhiên cũng thấy cơm Tây và nửa ly rượu vang đỏ.

Ánh mắt ông thật sâu.

Minh Châu cất hoa xong thì nhìn ông: “Muốn cùng nhau ăn chút gì không?” Lục Khiêm ăn, ăn một miếng nhỏ.

Khách sạn năm sao, mùi vị còn ổn áp.

Nhưng cơm Tây ông không ăn được, Lục Khiêm xắn tay áo lên, hỏi cô: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đúng không, để anh làm mấy món.”

Tay Minh Châu nhẹ nhàng chạm hoa, nhìn ông: “Chú tới đây là để nấu cơm à?”

Lục Khiêm cười.

Ông đi về phía phòng bếp, trong chốc lát đã truyền đến âm thanh mở tủ lạnh.

“Anh muốn cùng em ăn bữa cơm, nhưng cô Hoắc không nể mặt lắm, anh đành phải mặt dày tới đây."

Minh Châu không hay nấu cơm.

Tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều là người giúp việc chuẩn bị, còn rất đầy đủ.

Lục Khiêm lấy mấy thứ đồ ra.

Còn chưa xoay người, cơ thể đã bị người từ phía sau ôm lấy, ông hơi hơi ngơ ngẩn.

Minh Châu dán ở sau lưng ông, nhẹ lẩm bẩm: “Mặc kệ tôi, hẳn là vì uống rượu đấy.”

Ông dở khóc dở cười.

Ý của cô là, uống rượu là có thể muốn làm gì thì làm, sau đó ngày hôm sau không nhận phải không?



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1253: Đêm nay


Lục Khiêm chỉ làm hai ba món ăn, nhưng dinh dưỡng tinh xảo, ông ăn một chút, Minh Châu cũng uống rượu đỏ ông mang đến, sau khi uống xong sắc mặt ửng hồng...

Lục Khiêm ôm cô vào phòng ngủ, cô cũng không phản kháng.

Lần đầu tiên bọn họ làm ở chỗ của cô.

Lục Khiêm ôn nhu mà khắc chế.

Ánh sáng mờ nhạt, Minh Châu vuốt ve khuôn mặt thon gầy anh tuấn của hắn, đôi mắt mềm mại nhìn ông... Sau đó, lại mơ hồ uống rượu vang đỏ, cô hoàn toàn trầm luân.

Đêm nay, Lục Khiêm hưởng thụ được sự dịu dàng.

Sáng hôm sau.

Ông vuốt mặt, cảm giác trên mặt có hơi nóng, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ như là muốn phơi nắng cho ông vậy.

Duỗi tay sờ sờ bên cạnh, không có ai.

Lục Khiêm xoay mình, chăn trượt xuống thắt lưng, lộ ra cơ thể thon gày nhưng có đường cong hoàn mỹ.

Bên cạnh gối có một cái thẻ màu hồng nhạt, bên trên viết một hàng chữ. Lục Khiêm mỉm cười cầm lên.

[Chú Lục, em đến thành phố W quay phim đây!]

[Đồ ăn sáng có sẵn rồi, em gọi ship.]

[Ăn xong, anh nên về bệnh viện đi! Chắc anh bị bác sĩ trưởng khoa block rồi...

Chú Lục... Lục Khiêm xem rất nhiều lần rồi nhấc chăn đứng dậy. Xuống giường, ông mặc bộ quần áo tối qua lên, đeo thắt lưng vào.

Sau khi rửa mặt và ra ngoài, đúng lúc cô giúp việc tới làm, vừa vào cửa đã thấy Lục Khiêm đang ăn sáng.

Bà ấy ngạc nhiên: “Ông Lục, sao ông lại ở đây? Không phải ông đang ở bệnh viện sao?”

Ánh mắt bà ấy nhìn đến sofa. Ở đó có một chai rượu vang bị đổ.

Cô giúp việc cũng là người từng trải, suy nghĩ là hiểu ngay, gương mặt đỏ cả

lên. Cũng may Lục Khiêm mặt dày.

Ông hời hợt nói: “Lát nữa tôi quay lại bệnh viện! Đúng rồi, Minh Châu đã đến thành phố W, hai ngày này không cần chuẩn bị cơm cho cô ấy đâu.”

Ông ăn xong, tao nhã đưng lên. Cô giúp việc ngơ ngác gật đầu.

Lục Khiêm rời khỏi nhà trong ánh nhìn của bà ấy.

Lục Khiêm quay lại bệnh viện, điện thoại đã sắp phát nổ.

Ông lấy điện thoại ra xem, một trăm mười hai cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là bệnh viện và thư kí Liễu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1254: Quả thực khó mở miệng


Bà hơi cựa hông, ngồi xuống salon, cuối cùng cũng cho con trai sắc mặt tốt: “Cuối cùng còn biết thương vợ rồi! Minh Châu đâu, sao không đi với con?”

Lục Khiêm cười: “Cô ấy đến thành phố W rồi!” Bà cụ không cười được. Bà cẩn thận nhìn con trai mình thật lâu, sau đó kéo thư kí Liễu ra ngoài.

Một lúc lâu sau, bà cụ và thư kí Liễu mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.

Quả thực khó mở miệng.

Thư kí Liễu còn có việc ở công ty nữa, không nhịn được mà nói: “Bà muốn hỏi gì?”

Bà cụ Lục gõ cây gậy xuống, gương mặt già nua đỏ bừng: “Cậu nói xem, Lục Khiêm và Minh Châu chênh lệch nhiều như thế, giờ sức khỏe nó lại không được tốt, liệu có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng không?”

Thư kí Liễu hiểu ngay.

Anh ta đỡ bà cụ ngồi xuống, hòa nhã dụ dỗ: “Bà cảm thấy cô Minh Châu đến thành phố W là vì không quá hài lòng đúng không?”

Bà cụ Lục vẫn đỏ mặt, vỗ thư kí Liễu một cái.

Thư kí Liễu cười thần bí.

“Cụ cứ yên tâm đi ạ! Cụ nghĩ xem, mấy năm qua, thời gian họ thực sự ở bên nhau rất ít. Bầu không khí tối qua chắc chăn rất tốt, Minh Châu là phụ nữ, thỉnh thoảng hơi kiểu cách, dè dặt chút thôi.”

Anh ta nói như vậy, bà cụ cũng yên tâm rồi.

Nhưng bà vẫn phải tỏ ra nghiêm túc: “Truyền Chí, cậu hiểu phụ nữ quá nhỉ?”

Thư kí Liễu gãi đầu...

Trong phòng bệnh, Lục Khiêm khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng ông cứ nhắm mắt lại thì sẽ nhớ tới tối qua, nhớ tới sự dịu dàng của Minh Châu.

Những năm qua, họ chia tay rồi quay lại rất nhiều, theo lí thuyết thì cũng không mới mẻ nữa rồi, nhưng tối qua lại khác, ông cảm nhận được mình đang quan hệ với một người phụ nữ trưởng thành. Minh Châu tối qua không có chút gì của trẻ con nữa.

Cảm giác đó giống như độc dược.

Lục Khiêm rất muốn gặp cô, nhưng vẫn kiềm chế.

Minh Châu đi đến thành phố W, chỉ hai ba ngày thôi, khi đó đúng lúc ông xuất viện.

Hai ba ngày này, bọn họ thậm chí còn không gọi cho nhau, chỉ gửi tin nhắn, mà hầu hết đều hỏi tình hình của con, không hề nhắc tới chuyện đêm hôm đó.

Ngày Lục Khiêm xuất hiện, Minh Châu vẫn còn ở thành phố W, ông gửi tin nhắn nói cho cô biết.

Cô nói mình biết rồi. Biết rồi... Hai chữ đó đủ để Lục Khiêm hồi vị rất lâu.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1255: Chú ấy và anh một phe


Đối phương là một quản lý giỏi, muốn có Cố Hi Quang trong tay Ôn Noãn nên tìm Minh Châu giúp đỡ.

Trong phòng VỊP.

Minh Châu nghe xong, cân nhắc rồi cười tủm tỉm: “Chị Hồng, không phải tôi không muốn giúp chị, mà chuyện này chị phải tự đi nói chuyện với chị dâu tôi, sâu hơn nữa thì nói chuyện với anh tôi! Vì thân phận của Cố Hi Quang khá đặc biệt...”

Còn vì đặc biệt đến mức nào, cô không nói ra được.

Cố Hi Quang đã cứu chị dâu, anh trai vô cùng cảm kích, đến độ gần đây đã nhiệt tình nhận người ta làm con nuôi, nhưng Ôn Noãn sống chết không chịu làm mẹ nuôi.

Nhưng Hoäc Minh đi ra ngoài lại bắt đầu tự giới thiệu bản thân với tư cách là phụ huynh.

Minh Châu cảm thấy chị dâu thật đáng thương.

Rõ ràng anh cả rất để ý, nên dứt khoát biến tình địch thành con nuôi, nhưng mà người trong nhà đều biết, anh sống chết không chịu thừa nhận, còn làm chuyện này rất tốt nữa.

Già trẻ nhà họ Cố đều cảm kích anh.

Vị quản lý kia có hỏi lại, Minh Châu cứ hàm hồ từ chối, cô ấy cũng biết Minh Châu không giúp được chuyện này rồi.

Nhưng cô ta vẫn hỏi thăm được chút ít.

Minh Châu rất nhớ con.

Cô chỉ ăn vài miếng rồi chào người kia, đi trước.

Đi ra ngoài hành lang phòng VIP, cô cầm điện thoại mà hơi do dự. Từ đêm đó đến giờ, cô và Lục Khiêm chưa từng gặp mặt, cô có nên nói cho ông biết là cô đã về rồi không?

Khi cô đang do dự, cửa phòng VIP đối diện mở ra, một người đi ra.

Minh Châu ngây người.

Không phải người ngoài, là Lục Khiêm, trên người ông tràn đầy mùi thuốc lá.

Còn có cả mùi nước hoa của phụ nữ nữa.

Minh Châu ngửi thử, lại nhìn vào trong, cả nam lẫn nữ có khoảng mười mấy người.

Điều nổi bật là, cái cô Khúc Ninh kia cũng ở đây. Vị trí bên cạnh cô ta trống không. Có lẽ là chõ Lục Khiêm từng ngồi.

Minh Châu lắng lặng quan sát, lại nhìn Lục Khiêm, cô nhẹ giọng nói: “Anh sắp xếp cho em thấy à?”

Nói xong, cô đi vào phòng vệ sinh.

Cô mở vòi nước, từ từ rửa tay, không nói gì nữa.

Lục Khiêm đi tới.

Ông đi vào, đứng sóng vai với cô, cũng từ từ rửa tay.

Hồi lâu, ông nghiêng đầu nhìn mu bàn tay bị xoa đỏ lên của cô, nhẹ giọng nói: “Trước đó anh không biết bọn họ mang gái tới, nhưng người kia cũng không tiện lật mặt. Anh chưa từng đụng vào cô ta, em không tin thì đi hỏi thư kí Liễu là được.”

Minh Châu mở to mắt, khế cắn môi.

“Chú ấy và anh một phe, sao chứng minh được?”

Rõ ràng cô không quá hài lòng với thời giải thích của ông, nhưng cũng không nổi giận.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1256: Minh Châu né tránh


Lục Khiêm nói xong, muốn nắm tay cô.

Minh Châu né tránh.

Cô thấp giọng, mang theo một chút nữ tính kiêu căng: “Em không muốn đi!”

Lục Khiêm lại thích mặt kiêu căng này của cô.

Ông rất kiên nhẫn dịu dàng nhìn cô, ở nơi công cộng, giọng nói ông đè nén: “Đừng tức giận nhé, em xem, anh không đưa em đến đó thì em không vui, mà anh đưa em đi thì em cũng không vui.”

Minh Châu dựa vào cửa, nghịch móng tay.

“Anh không nên ngồi chung chỗ với cô ta.”

Cô không so đo với chuyện cô Hồ lần trước, bởi cô Hồ cũng coi như là bạn ông, giống đám người ông Dịch, Lục Khiêm thì không muốn thất vọng.

Nhưng Khúc Ninh, hoàn toàn do người khác trao tặng cho ông. Còn ngồi cạnh ông, Sao cô lại phải vui vẻ với ông!

Lục Khiêm biết tính tình nhỏ nhen của cô, nhưng chẳng những không ghét bỏ, ông cảm thấy cô rất đáng yêu.

Ông thô bạo kéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Vậy càng nên đi gặp với anh, trong đó có đối tác quan trọng của công ty, chào hỏi xong hãng đi!”

Minh Châu bị kéo đi.

Được nửa đường, Lục Khiêm không kiềm chế nổi. Ông đẩy cô lên tường hành lang, khế hôn một lúc. Xong xuôi, hơi thở của nhai rối loạn.

Ông áp trán lên trán cô, lẩm bẩm: “Nhìn em miễn cưỡng như vậy, thật đáng

yêu. Minh Châu hơi nóng mặt. Cô xấu hổ đá ông một cái, nói: “Cư xử đúng mực ở nơi công cộng!” Lục Khiêm khẽ cười, đứng thẳng lưng, tạm thời tha cho cô. Đến ghế lô.

Dường như ông đã thay đổi một gương mặt khác, như thể tắm mình trong làn gió xuân, ông mang đến ba phần chân thành trong việc xã giao.

“Trùng hợp quá, lẽ ra tôi nên uống vài ly với các cậu, nhưng vợ tôi mới về từ nước ngoài... Cô ấy nóng lòng muốn đón tôi, việc nhà gấp, xin lỗi!”

Hàng ghế im phăng phắc.

Khuôn mặt xinh đẹp của ngôi sao nhỏ Khúc Ninh trắng bệch.

Người dẫn cô ta đến đây cũng có vẻ khó chịu: Người vợ mà Lục Khiêm nhắc đến, hẳn là Hoắc Minh Châu!

Một cô gái cao gây xinh đẹp bước ra từ sau lưng Lục Khiêm. Thoạt nhìn, thì ra là cô cả nhà họ Hoắc.

Đa số người ngồi đây đều dựa vào nhà họ Hoắc, lúc này từng người đứng dậy nịnh nọt: “Cô Hoắc.”

Có người phản bác: “Tổng Giám đốc Lục nói, bây giờ là bà Lục rồi.” Lục Khiêm mỉm cười.

Ông nói với những người bên trong: “Tôi để Truyền Chí ở lại ăn cơm với mọi người! Giờ tôi xin phép.”

Không ai dám giữ ông lại, họ chỉ trêu vài câu.

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Tổng Giám Lục về sớm, chẳng phải nên phạt ba ly rượu sao?”

Không khí trong ghế lô đóng băng. Mọi người nhìn vào người không biết trời cao đất rộng kia. Khúc Ninh.

Khúc Ninh cố tình làm vậy, cô ta ghen tị với Hoắc Minh Châu, vốn dĩ cô ta ở gần Tổng Giám đốc Lục nhất mà ông lại rời đi.

Cũng hại cô ta... Đánh mất cơ hội. Không khí căng thẳng trong nháy mắt. Minh Châu nhẹ đẩy Lục Khiêm ra, chậm rãi tiến vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Khúc Ninh hiện lên tia lo lắng, nhưng cô ta không cho phép mình lùi bước.

Cô ta tự nhận mình có lợi thế hơn cô Hoắc đây.

Dù sao cô ta là diễn viên chính quy, còn Hoắc Minh Châu chẳng là gì cả, thậm chí chỉ xuất thân gà mờ.

So với Hoắc Minh Châu đã ngoài ba mươi, cô ta trẻ hơn tận mười tuổi, có đàn ông nào mà không thích sự tươi mới đâu?

Cô ta vững tin rằng cô ta có thể có được Lục Khiêm. Cô ta đã từng điều tra, hiện giờ Lục Khiêm đang độc thân!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1257: Ai nói là tôi uống?


“Ai nói là tôi uống?”

Minh Châu quét mắt một vòng.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Lục Khiêm không thể uống rượu, tôi nghĩ vừa nãy người khác uống xã giao thay cho anh ấy. Cho nên bây giờ ai vừa uống thay thì vẫn uống thay cho anh ấy! Tôi rót bao nhiêu, cô ấy uống bấy nhiêu!”

Sắc mặt Khúc Ninh tái nhợt.

Cô ta uống thay cho Lục Khiêm.

Thật ra không ai ép buộc cô ta, nhưng để thể hiện bản thân, cô ta phải cứng rắn chịu đựng.

Lúc đó, Lục Khiêm chỉ liếc cô ta một cái mà không hề ngăn cản. Bầu không khí ngưng đọng lại.

Người dẫn Khúc Ninh đến không khỏi cầu xin: “Cô Hoắc, cô..." Minh Châu cười nhạt: “Không phải cô Khúc đã đề nghị sao?”

Gô liếc nhìn xung quanh rồi mỉm cười: “Chẳng lẽ tôi phải uống ba ly rượu sao?”

Ai dám bắt cô uống! Vì vậy, Khúc Ninh chỉ có thể chịu ấm ức.

Người kia thu lại nét mặt, nói với Khúc Ninh: “Tiểu Khúc, cô xem hôm nay cô bốc đồng quá! Ba ly rượu này của Tổng Giám đốc Lục, tự cô phải uống rồi.”

Mắt Khúc Ninh đỏ hoe: “Dựa vào cái gì tôi phải uống?”

Minh Châu đặt ly rượu xuống: “Dựa vào tôi họ Hoắc!”

Nói xong cô liền trực tiếp rời đi.

Còn rượu trong chiếc cốc chân dài kia đung đưa nhẹ nhàng... Lục Khiêm cười khẽ: “Xin lỗi không tiếp được!”

“Ngài Lục!” Khúc Ninh thất tha thất thiểu gọi ông.

Lục Khiêm dừng lại, ông bình tĩnh nói: “Cô Khúc, làm người quan trọng nhất là thức thời.”

Ông nhanh chóng rời đi.

Ghế lô lại yên tĩnh.

Có người nói: “Uống một ly đi, có lòng là được!”

Nhưng ly rượu mà Minh Châu để lại, cực kỳ chua xót.

Từ khi Khúc Ninh vào giới giải trí, dựa vào Tổng Giám đốc Trương yêu thích cô †a nên hoành hành ngang ngược, hôm nay là lần đầu cô ta đau khổ đến thế, mất đi một người quan trọng như vậy.

Khóe mắt cô ta đỏ bừng, trông rất đáng thương.

Đêm đó, thật ra có người muốn đưa cô ta đi, nhưng Khúc Ninh nhất quyết không chịu.

Minh Châu đi rất nhanh.

Lục Khiêm gần như không đuổi kịp, ông kéo nhẹ ống tay áo của cô từ phía sau, cười nhẹ: “Em đi giày cao thế mà có thể đi nhanh như vậy!”

Minh Châu phớt lờ ông.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1258: Hình như bị trật chân rồi!


Lục Khiêm hầu như quên mất nếu cô không nhắc đến.

Ông để cô đá vài cái, sau đó không nhịn được mà tóm lấy mắt cá chân cô, vuốt ve dọc theo đường cong đó.

Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng.

Cô mắng: “Anh tưởng em là diễn viên múa ba lê à... Đau, bỏ chân em xuống nhanh lên!”

Hình như bị trật chân rồi!

Lục Khiêm thấy cô không có vẻ gì là nói đùa, ông vội vàng đặt xuống, xoa xoa. Minh Châu phải mất một hồi lâu mới đỡ.

Lục Khiêm không nhịn được tiến tới, hôn nhẹ cô: “Còn đau không?”

Minh Châu không quan tâm ông.

Lục Khiêm sờ mặt cô, thì thầm: “Vừa nãy em thật oai phong, Minh Châu của chúng ta đã trưởng thành rồi, trở thành người phụ nữ có thể bảo vệ chú Lục rồi.”

Không nói thì không sao, vừa nói đã khiến cô tức giận muốn chết. Bảo vệ? Rõ ràng ông còn rất tận hưởng.

Minh Châu không nói, Lục Khiêm biết cô vẫn bức, ông dứt khoát tháo dây an toàn và đổi chỗ cho cô.

Xe chạy được một lúc, cô mới bừng tỉnh. “Chúng ta đi đâu vậy?”

Hai tay Lục Khiêm cầm vô lăng, chăm chú nhìn con đường phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Trong lòng Minh Châu bỗng mềm mại. Đúng vậy, một tháng không gặp, Khúc Ninh không đáng để hao tổn tinh thần.

Nếu Lục Khiêm không tự biết thủ thân, hôm nay có Khúc Ninh, ngày mai còn có Vương Ninh Lý Ninh.

Cô thả lỏng người, nói nhỏ: “Mấy ngày em chưa gặp Thước Thước với Tiểu Lục UI”

Lục Khiêm “ừ”: “Đi đón bọn trẻ, sau đó đến chỗ em, thế nào?”

Căn nhà trên đường Quảng Nguyên khá tốt, nhưng đối với hai đứa trẻ, không gian khoảng một trăm mét quá nhỏ, nơi đó chỉ thích hợp khi ông gặp riêng Minh Châu, còn căn hộ của Minh Châu đủ rộng cho hai đứa trẻ.

Minh Châu không phản đối.

Cô vẫn chưa điều chỉnh lại múi giờ, vừa giải quyết một bữa tiệc tối, thậm chí còn choảng nhau với tình nhân ngầm.

Thật sự mệt!

Khi tỉnh dậy, cô đã ở nhà họ Hoắc.

Lục Khiêm đã đưa bọn trẻ đến và đổi sang chiếc Land Rover màu đen. Minh Châu ngồi trên xe có chút ngại ngùng.

Giờ đây ông coi nhà cô như nhà của ông, ông còn tùy tiện lấy xe trong gara mà đi!

Hai đứa trẻ ngồi trên ghế dành cho trẻ em ở đằng sau. Minh Châu ngồi đằng trước.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1259: Lục Khiêm cũng ngừng nói


Lục Khiêm bế cô đặt lên tủ giày, để đôi tay cô ôm eo mình, ông cúi đầu cọ mũi cô đầy khăng khít: “Xấu hổ sao?”

“Không đời nào!” Tất nhiên cô không chịu thừa nhận.

Lục Khiêm lại cười nhẹ: “Nào có nơi nào của em mà anh chưa từng nhìn đâu? Một số chỗ còn...”

Minh Châu không để ông nói tiếp.

Lục Khiêm cũng ngừng nói.

Ông thật sự nhớ cô, không chỉ cơ thể cô, mà còn về con người cô.

Lúc này, người đó đã thực sự nằm trong vòng tay của ông.

Ông cúi đầu hôn cô, nụ hôn ẩm ướt đặc biệt hút hồn trong đêm khuya. Y như mèo con liếm hồ dán.

Minh Châu cũng nhớ ông, cô tuân theo bản năng phụ nữ, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của ông.

Sau nụ hôn, Lục Khiêm khế vuốt mái tóc dài của cô, thở nhẹ: “Sao hôm đó em bỏ chạy?”

Khuôn mặt của Minh Châu đỏ bừng.

Cô nhẹ nhàng nghịch cúc áo ông, mạnh miệng: “Em đi đóng phim, không phải là chạy trốn.”

Lục Khiêm cười khẽ.

Ông lại cúi xuống, ghế vào sau tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ, em còn muốn chạy nữa không?”

Giữa đàn ông với phụ nữ, chung quy là chuyện đó. Ý ông là gì. Minh Châu biết rõ.

Cô không ngang ngược nữa, ôm cổ ông, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy môi ông: “Em không sợ anh đâu.”

Ngón tay Lục Khiêm đang nắm tóc cô chợt siết chặt, sau đó hôn cô điên cuồng.

Hôn cô, loạng choạng đi đến phòng ngủ. Quần áo vương vãi trên sàn...

Sau một đêm, Minh Châu có phần ngờ vực, bình thường Lục Khiêm rất chú trọng sức khỏe.

Khi lên giường, ông như trở thành một người khác!

Thỏa thích hồi lâu, cô không chịu cho ông làm nữa.

Lục Khiêm vẫn chưa đã thèm, ôm cô vào trong chăn, muốn chuyện trò với cô. Minh Châu bĩu môi hét lên: “Em buồn ngủ!”

Lục Khiêm cắn lên bờ vai mềm mại của cô.

Minh Châu tức giận ngồi dậy: “Anh có cần em nói lại chuyện Khúc Ninh với anh thì anh mới để cho em ngủ yên không!”

Lục Khiêm biết cô đang tức giận.

Hơn nữa, cô còn đang bị lệch múi giờ, bận cả một ngày lại bị ông kéo đến làm vài lần.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1260: Minh Châu đi rửa mặt


Người đàn ông vén một góc chăn lên, trong bóng tối nhìn cô chăm chú, trong lòng bình tĩnh đến mức như lấy lại được thứ gì đó.

Ông có thể cảm nhận được, Minh Châu đã trưởng thành.

Ông thích cô.

Chính vì sự trưởng thành của cô mà mối quan hệ của họ bền chặt hơn. Ông nghĩ, nếu là Minh Châu của năm đó.

Sẽ khó chấp nhận ông!

Mới sáng sớm, Minh Châu ngủ say.

Lục Khiêm đến nhìn Tiểu Lục Thước trước, đắp chăn cho cậu bé xong, sau đó mới đi pha sữa cho Tiểu Lục U.

Ông cũng hâm nóng một miếng bánh hoa cúc thơm ngào ngạt.

Tiểu Lục U được bổ dưỡng tốt, trắng trẻo mềm mại.

Ba ngày không gặp, Lục Khiêm cũng rất nhớ cô bé, ông ôm cô bé vào lòng.

Cô bé một tay cầm sữa, một tay cầm chiếc bánh ngọt nhỏ, ăn rất chậm rãi.

Căn được hai miệng thì cô bé nheo mắt lại.

'Trên khuôn mặt trắng nõn, hàng mi dài mà dày in bóng trên làn da trắng sứ. Dễ thương vô cùng.

Với tư cách là người bố, Lục Khiêm nhìn mãi cũng không chán.

Tiểu Lục U uống hết sữa, cô bé buồn ngủ đến nỗi đánh rơi một nửa chiếc bánh xuống sàn.

Lục Khiêm vỗ nhẹ cô bé.

Đứa bé ngủ yên bình trong vòng tay của bố, đôi tay bé nhỏ mập mắn ôm eo bố.

Lục Khiêm đặt cô bé xuống.

Tiểu Lục U liền tỉnh, lại đòi nằm trong vòng tay của bố, Lục Khiêm dứt khoát bế cô bé về phòng ngủ chính.

( Tiểu Lục Thước phòng bên vô cùng ghen tị!!! )

Ánh nắng chiếu lên ga giường.

Khi Minh Châu tỉnh lại, Lục Khiêm không còn ở trên giường, nhưng trong lòng có thêm một bé con.

Tiểu Lục U vẫn chưa thức giấc.

Bên cạnh gối có một bông hoa hồng đỏ, và một tấm thiệp. [Bà Lục tối qua giỏi quát ]

Mặt Minh Châu nóng bừng.

Lục Khiêm thật vô liêm sỉ!

Trong lúc cô đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ mở ra, là Lục Khiêm đứng ngoài cửa.

Thấy cô đã tỉnh, ông hơi mỉm cười: “Muốn ngủ nhiều một lát thì ngủ thêm đi! Lát nữa anh sẽ đưa Thước Thước đến trường.”

Minh Châu vẫn đang cầm tấm thiệp trên tay. Cầm không được mà vứt cũng không xong!

Ánh mắt Lục Khiêm như tia chớp, đương nhiên ông biết cô xấu hổ, liền cười nhẹ: “Ngủ thêm một lát, còn có dư vị rất tốt!”

Minh Châu nào có thể chịu được trêu chọc như vậy.

Cô xốc chăn đứng dậy, dõng dạc: “Cũng giống như đêm qua thôi! Chẳng có gì đặc biệt! Chẳng có gì đáng nhớ cả, ông Lục, xin ông đừng dát vàng lên mặt nữa!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1261: Tình ý ngập tràn


Lục Khiêm hỏi xong, ánh mắt rơi xuống mặt cô. Mặt Minh Châu nóng bừng.

Cô bước tới, sờ cái mông nhỏ của Tiểu Lục U. Tiểu Lục U ôm gối ngủ ngon lành.

Ánh mắt Minh Châu dịu dàng, hồi lâu mới trả lời Lục Khiêm: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”

Lục Khiêm cười nhạt: "Em cho rằng là vì cái gì?” Bầu không khí thực sự rất mập mờ, nhưng may mắn thay có đứa trẻ ở đó.

Minh Châu lười để ý đến ông, quay người muốn rời đi, nhưng Lục Khiêm đã ôm lấy eo cô, dùng sức một chút thì cô đã ngồi thẳng tắp trong vòng tay ông.

Thân thể nam nữ liền kề thân mật.

Tình ý ngập tràn.

Minh Châu khi còn trẻ cũng nhiệt tình phóng túng, mỗi đêm ôm cổ Lục Khiêm rồi nhẹ nhàng cầu xin. Nhưng bây giờ cô đã có hai đứa con, không hiểu sao da mặt lại mỏng đi, có lúc chỉ một ánh mắt của Lục Khiêm thôi cô cũng chịu không nổi.

Cô nắm lấy cánh tay của Lục Khiêm.

Cách một lớp áo sơ mi, da ông nóng hổi.

Cô không khỏi mềm lòng: "Lục Khiêm, buông em ra!"

"Mắc cỡ rồi sao?"

Ông cười thầm vào tai cô, nhưng cuối cùng cũng buông cô ra...

Minh Châu được tự do thì chỉnh lại váy, sau đó nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm, anh nên kiềm chế một chút."

Lục Khiêm vốn muốn trêu chọc cô vài câu.

Nhưng khi nhìn thấy mắt cô hơi đỏ, lòng ông chợt dịu lại, khi lên tiếng thì giọng nói đã khàn.

"Đau lòng cho anh?"

Ông tưởng cô sẽ không thừa nhận nhưng Minh Châu lại thành thật gật đầu.

"Em sợ anh sẽ chết!"

Mặc dù là lời nói khi tức giận nhưng ông có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cô, sau lần này bọn họ xem như đã ngọt ngào, nhưng cơ thể ông lại luôn khiến cô bất an.

Lục Khiêm nhẹ nhàng kéo cô lại.

Ông không nói, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, thỏa hiệp với lòng cô.

“Anh sẽ ổn thôi!” Ông nhẹ nhàng trấn an cô.

Lúc này, Tiểu Lục Thước ôm cặp đứng ở cửa: "Bố, con sắp muộn học rồi!" Bố mẹ liền bừng tỉnh lại.

Minh Châu ngượng ngùng quay đi.

Lục Khiêm đứng dậy vỗ vai cô: "Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối tan học anh đón Thước Thước."

Minh Châu không nói gì.

Đến cửa, Tiểu Lục Thước mở to hai mắt.

Lục Khiêm đi tới, nhẹ nhàng che mắt cậu bé, cúi người ôm cậu. Tiểu Lục Thước ôm cổ bố mình.

Mãi đến khi ôm người này, trái tim non nớt của cậu mới cảm thấy thoải mái một chút, giống như cảm giác ông bố này vẫn quan tâm đến mình.

Lục Khiêm có thể cảm nhận được suy nghĩ của nhóc con.

Ông đi xuống cầu thang, đặt cậu bé ngồi ở ghế sau, tự mình thắt dây an toàn cho nhóc con.

Thước Thước hơi đỏ mặt.

Lục Khiêm đưa tay sờ đầu nhỏ của cậu: "Sau này nếu muốn ngủ với bố mẹ thì cứ nói thẳng."



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1262: Là khách hàng à?


Nữ thư ký của ông mở cửa, mỉm cười bước vào: "Tổng Giám đốc Lục, có một cô gái muốn tới gặp ngài."

Lục Khiêm nhấn nút, đóng rèm lại.

Ông thản nhiên hỏi: "Ai? Là khách hàng à?"

Thư ký lắc đầu: “Hẳn là không, tôi có hỏi thì nói họ Khúc." Khúc Ninh?

Lục Khiêm khế cau mày, không ngờ cô gái này lại vô liêm sỉ đuổi theo mình như vậy... Ông nhớ rõ mình không cho cô ta chút không gian nào để nghĩ nhiều.

Lục Khiêm không định gặp cô ta.

Ông nói với nữ thư ký: “Cứ nói với cô ta là không tìm thấy tôi.”

Nữ thư ký nhìn thấy trên mặt sếp mình hiện lên một tia chán ghét, điều này rất hiếm thấy, bởi vì Tổng Giám đốc Lục bình thường rất khách sáo với phụ nữ, cô ấy suy nghĩ một lúc mới nhớ ra vị họ Khúc kia hình như là minh tinh nhỏ nào đó.

Sợ là muốn đoạt vị trí bà cả đây mà!

Đúng lúc này thư ký Liễu đi tới và nghe thấy.

Đợi đến khi nữ thư ký rời đi, thư ký Liễu lau mồ hôi trên trán.

Anh ta vừa ra ngoài làm việc, khi quay lại đã thấy Khúc Ninh đang đợi ở ngoài công ty, trong thời tiết thế này mà cô ta chỉ mặc độc chiếc váy trắng, cũng không sợ chết cóng.

Thư ký Liễu đau đầu nói: "Đã đánh giá thấp cô gái đó rồi!"

Anh ta đoán Khúc Ninh đã kiểm tra tình trạng hôn nhân của Lục Khiêm, nếu không cô ta sẽ không bạo dạn như vậy.

Thật ngây thơi

Ngài Lục trước kia là người phong lưu, nhưng những người phụ nữ mà ông tiếp xúc cũng là những người phụ nữ, danh giá xinh đẹp, hoàn toàn không giống Khúc Ninh, một người tùy tiện giao thân mình cho ông chủ than đá nào đó.

Hơn nữa, cô ta còn kém xa so với Minh Châu!

Anh ta đi theo Lục Khiêm, đóng cửa văn phòng lại, vào thang máy nghĩ kế.

"Chuyện của Tổng Giám đốc Trương tôi còn chưa xử lý, nếu không thì tôi gây áp lực cho ông ta?"

Lục Khiêm đứng trước gương vuốt phẳng áo. 'Trên mặt ông không có biểu tình gì.

Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Thật đau đầu! Truyền Chí, cậu xem đó mà làm, đừng để Minh Châu ngột ngạt là được!"

Sau bữa tối hôm qua, cô đã rất không vui. Ông về sau phải kiểm điểm. Thư ký Liễu cười nói: 'Chắc chắn rồi!"

Lúc này Khúc Ninh đang đợi ở cửa công ty, Lục Khiêm đi ngang qua, cô ta lập tức tới chào hỏi.

"Ngài Lục, chuyện tối qua là lỗi của tôi, tôi xin lỗi ngài." Lục Khiêm phớt lờ cô ta.

Ông trực tiếp lên xe, tài xế muốn đóng cửa cho ông, nhưng Khúc Ninh lại có gan tiến lên giữ cửa mở.

Cô ta háo hức nói: “Sự ngưỡng mộ của tôi đã khiến ngài gặp rắc rối, xin lỗi ngài Lục, không biết tôi có thể đãi ngài một bữa cơm rau dưa được không?”

Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn cô ta.

Giọng điệu của ông lạnh lùng: “Cô Khúc, đêm qua cô không va chạm tôi, tôi cũng không phiần lòng. Bởi vì đối với tôi, cô không khác gì những người phụ nữ khác trong bữa tiệc, tôi cũng không có lòng tốt cứu giúp người khác, buông tay, tôi



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1263: Cô nghĩ cô có những ưu thế gì?


Bên kia, thư ký Liễu đi tới, móc ra một ngàn tệ từ trong ví : “Cô Khúc, đến bệnh viện băng bó lại đi! Hơn nữa, ngài Lục không thích người khác quấy rầy đời tư của mình, cho nên tôi khuyên cô nên kịp thời dừng lại để tránh thương tổn chính mình."

Khúc Ninh cúi đầu không nói gì.

Thư ký Liễu nói thêm: "Ngài Lục rất yêu cô Hoắc! Cô không thể chen vào giữa họ được đâu."

Hai mắt Khúc Ninh đỏ bừng: “Cô ta căn bản không yêu ngài ấy!”

Thư ký Liễu vừa tức giận vừa buồn cười, trước giờ anh ta chưa từng gặp người như vậy, thế nên nói thẳng: “Yêu hay không cũng không liên quan gì đến cô nha? Hiện tại cô đang quấy rối ngài Lục! Nếu cô cứ tiếp tục u mê không tỉnh, như vậy, thật xin lỗi!"

Khúc Ninh cắn môi: “Tôi sẽ không bỏ cuộc!”

Nói xong cô ta quay người rời đi, bộ váy trắng kia lộ vẻ kiêu hãnh.

Thư ký Liễu trợn mắt.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tổng Giám đốc. Trương, không mấy thiện cảm nói: “Cậu Trương à, chuyện đó tôi có thể giúp anh, nhưng anh có thể lo cho người của anh được không? Người phụ nữ tên Khúc Ninh đó đã đến tận công ty tìm ngài Lục, tôi nói với anh biết, nếu cô ta tiếp tục dây dưa không rõ, đời

này anh cũng đừng nghĩ xoay người."

'Tổng Giám đốc Trương đầu dây bên kia đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta ngược lại thú nhận, kêu ca kể khổ: “Tôi từng qua lại với người phụ nữ đó! Thư ký Liễu, anh không biết rằng người phụ nữ đó tham vọng cỡ nào đâu. Khi đi theo tôi, mở miệng khép miệng đều anh Trương, giống như yêu tôi lắm vậy, hiện tại gặp được người tốt hơn liền đạp tôi xuống, cô ta chỉ muốn trèo cao thôi. Thư ký Liễu... "

Thư ký Liễu cúp điện thoại.

Chuyện của Tổng Giám đốc. Trương lại là chuyện khác, nhưng Khúc Ninh này, tâm tư cũng thật sâu.

Lòng tham của một con bạc. Anh ta lập tức bấm số của Ôn Noãn, nghe ngóng bên phía cô.

Ôn Noãn nhanh chóng bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Thư ký Liễu, có chuyện gì vậy?”

Thư ký Liễu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô Hai, tôi muốn hỏi cô về một người. Là một ngôi sao nhỏ tên Khúc Ninh, hiện tại cô ta bắt đầu tiếp cận đến cả ngài Lục rồi!"

Ôn Noãn nghe vậy mỉm cười.

Cô nói: “Chú sợ Minh Châu tức giận?”

Thư ký Liễu cười khổ: "Đúng vậy! Cô cũng biết, cô Minh Châu vì quá khứ mà không vui, không thể vì chuyện này mà tạo thêm scandal nào nữa."

Giọng Ôn Noãn vẫn nhẹ nhàng: “May là chú cũng không có ý này! Minh Châu và cô ta đều là người trong giới giải trí, Minh Châu sẽ không chịu khổ! Hơn nữa, có một người như vậy ở đó không phải sẽ kích thích tình cảm giữa họ hơn sao, con nghĩ hiện tại họ không nóng không lạnh, giờ đã đến lúc họ nên học cách tin tưởng lẫn nhau."

Thư ký Liễu há to miệng.

Ôn Noãn nói thêm: "Khúc Ninh không không đủ để gây sợ hãi. Thư ký Liễu, cứ thoải mái đi! Vấn đề thực sự giữa Minh Châu và cậu là sự xa cách, dù sao không

thể bên nhau dù qua nhiều năm như vậy cũng không phải do lỗi người ngoài."

Thư ký Liễu dựng thẳng ngón tay cái: “Cô Hai đúng là chuyên gia tình yêu mài”

Bên kia, Ôn Noãn lắc đầu cười khổ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1264: Em nhìn thấy Khúc Ninh!


Ngoài ý muốn, Minh Châu không có ở đó.

Dì giúp việc bảo cô đi thử giọng.

Ngược lại là Tiểu Lục U thì loạng choạng chạy tới, ôm lấy chân bố, làm nững.

Tiểu Lục Thước buông cặp sách nhỏ xuống, dẫn em gái đi ăn trưa.

Lục Khiêm gọi vào số Minh Châu.

Khi kết nối được với cô, ông liền hỏi thẳng: “Em có về ăn tối không?”

Minh Châu dừng một chút: “Em có sự kiện xã giao.”

Lục Khiêm khá thất vọng, ông đã xa cô lâu như vậy, sau khi hòa giải cũng không có nhiều cơ hội để thực sự ở riêng với cô, ông muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô, nhưng ông không phải là loại đàn ông thích trói buộc phụ nữ ở nhà, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, xã giao xong anh sẽ đón em.”

Minh Châu im lặng một lúc.

Cô đột nhiên nói: "Em nhìn thấy Khúc Ninh! Cô ta rời đi với Tổng Giám đốc Trương."

Những lời tiếp theo cô không nói ra, nhưng Lục Khiêm có thể đoán được. Khúc Ninh chắc chắn đã nói gì đó với Minh Châu.

Ông suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Anh không có suy nghĩ nào khác với cô ta! Minh Châu, anh muốn cùng em sống thật hạnh phúc."

Minh Châu tin.

Nhưng cô Khúc kia thật khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khi cô ta rời đi với Tổng Giám đốc Trương, vậy mà kết nối được với Tổng Giám đốc Lý, được gia nhập đoàn phim lần nữa, đóng vai nữ ba.

Trước đây cô hẳn sẽ phàn nàn với Lục Khiêm về những chuyện bực bội này.

Lục Khiêm cũng sẽ giúp cô.

Nhưng bây giờ cô đã ngoài ba mươi, nghĩ đến việc bị một cô gái hai mươi đè xuống đánh, ngẫm lại thật đáng xấu hổ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1265: Cô nghĩ cô có những ưu thế gì?


Ăn cơm xong, Lục Khiêm ôm bé Tiểu Lục U, xem bài tập về nhà cho Tiểu Lục Thước.

Tiểu Lục Thước luôn đạt điểm tuyệt đối.

Nhưng cậu sẽ cố ý viết sai một vài cái, để Lục Khiêm giải thích cho cậu, Lục Khiêm biết rõ nhưng sẽ không vạch trần.

Tiểu Lục U nép mình trong vòng tay của bố.

'Thỉnh thoảng, bé vỗ võ đôi tay nhỏ nhắn bụ bẫm của mình và nói: "Bố... tuyệt vời!"

Tiểu Lục Thước sờ đầu cô nhóc, nhẹ giọng nói: “Em hiểu nhiều quá...”

Lúc Lục Khiêm đến đón Minh Châu, ông cũng rất yên tâm để Tiểu Lục Thước chăm sóc em gái, Tiểu Lục Thước thậm chí còn biết tắm cho Tiểu Lục U, động tác cũng khá nhanh nhẹn.

Đứa trẻ này tài giỏi giống hệt ông!

Khi Minh Châu ở độ tuổi hai mươi, cô còn chưa thể tự chăm sóc bản thân nên ông đã giặt quần lót cho cô.

Lục Khiêm ngồi vào xe, vẻ mặt dịu dàng nhớ lại.

Ông lái xe đi đón người.

Đến câu lạc bộ, Minh Châu rời đi đúng chín giờ.

Cô xuất thân từ một gia đình tốt nên không ai dám ngăn cản hay bắt cô uống rượu.

Nhưng khi cô đi ra, Khúc Ninh cũng theo cô ra ngoài, ở hành lang yên tĩnh gọi Minh Châu: “Cô Hoắc!”

Minh Châu quay người lại.

Cô lặng lẽ nhìn người con gái trẻ tuổi mang theo vẻ mặt kiêu ngạo.

Minh Châu không nói gì.

Khúc Ninh nhếch mép cười lạnh: “Biết vì sao tôi không gọi cô là bà Lục không? Bởi vì cô và ngài ấy căn bản không phải một cặp vợ chồng thật sự, có hai con thì sao? Cô đã ly hôn từ lâu rồi! Tôi đã điều tra, từ đám cưới mấy năm trước thì các người đã cắt đứt.”

Minh Châu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng mỉm cười.

Khi giương mắt lên lần nữa, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Xem ra cô đã điều tra rõ ràng quá khứ của Lục Khiêm.”

Thực vậy.

Khúc Ninh bỏ tiền ra điều tra và biết được quá khứ của Lục Khiêm trôi qua huy hoàng thế nào, nhưng ông lại từ bỏ tất cả để kết hôn với người phụ nữ trước mặt cô ta đây, nhưng Hoäắc Minh Châu lại không trân trọng ông.

Hoắc Minh Châu căn bản không xứng với Lục Khiêm.

Đôi mắt cô ta hơi đỏ lên: “Tôi cũng có thể sinh cho ngài ấy một đứa con! Năm sáu đứa cũng được, tôi còn trẻ, thân thể còn rất tốt.”

Minh Châu không khỏi bật cười.

Cô nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài của mình lên, dịu giọng nói: “Cô Khúc, cô có nghĩ xem Lục Khiêm chỉ muốn có con hay sao? Cô điều tra thì hẳn là biết năm đó ông ấy có bao nhiêu là hồng nhan tri kỷ, không nói cái khác, chỉ nói riêng cô Hồ, trong giới giải trí này, cô so sánh được với cô ấy hay sao? Lại nói cô Lam kia, cô biết trình độ học vấn của cô ấy sao? Gô biết tài năng hội họa của cô ấy đạt được bao nhiêu giải thưởng quốc tế hay sao?"

"Những người tình cũ của Lục Khiêm đều rất xuất sắc."

"Cô nghĩ cô có những ưu thế gì?"

Khúc Ninh cảm thấy xấu hổ.

Phải một lúc lâu sau cô ta mới nói được một câu: "Nhưng cô là người tệ nhất trong số đó!"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1266: Em muốn uống


Bóng dáng của Lục Khiêm xuất hiện trong tầm nhìn. Ánh đèn trên trần nhà chiếu lên trên mặt ông, càng hiện vẻ quý phái. Ông đứng lại ở cách hai mét, nói với Minh Châu: "Về thôi!"

Minh Châu cũng không muốn dây dưa với họ Khúc, cô ấy tự nhiên đi tới, Lục Khiêm vịn tay lên vai Minh Châu, nhỏ giọng hỏi: "Uống rượu à?”

"Một ly rượu vang đỏ thôi."

"Em muốn uống."

Lục Khiêm cười, dẫn Minh Châu ra khỏi câu lạc bộ.

Từ đầu đến cuối, ông giống như không hề nhìn thấy Khúc Ninh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Khúc Ninh siết chặt nắm tay lại, móng tay găm sâu vào da thịt.

Lúc này, một bóng người đi ngang qua.

Phía sau cô có một người giống như là thư ký, người đến là Ôn Noãn và trợ lý Từ, cô đến đây là do người quản lý Hồng kia tìm cô, mà cũng trùng hợp, cô với Minh Châu chỉ chân trước chân sau đến nơi.

Khúc Ninh nhận ra Ôn Noãn.

Tuy Ôn Noãn đã lui về ở ẩn, nhưng trong tay vẫn có không ít tài nguyên, cho dù chỉ có một chút lọt qua kẽ tay cũng có thể nuôi sống rất nhiều minh tinh nhỏ.

Hơn nữa cô còn là cháu gái ngoại của Lục Khiêm, Khúc Ninh cảm thấy có thể làm quen, cô ta do dự tiến lên chào hỏi: "Cô là Tổng Giám đốc Ôn đúng không?"

Ôn Noãn cũng nhận ra cô ta. Bí thư Liễu mới nhắc với cô xong.

Cô dừng lại, im lặng nhìn chằm chằm Khúc Ninh một hồi, sau đó mới cười nhạt: "Đúng thế! Có việc gì không?”

Khúc Ninh đã từng hầu hạ ông chủ khu than đá, cho nên rất biết ăn nói.

Ôn Noấn chỉ đứng nghe, không đáp lời.

Cuối cùng, Khúc Ninh thử thăm dò về Lục Khiêm, cô ta khẽ cắn môi nói: "Tổng Giám đốc Ôn, tôi rất thích ngài Lục, muốn theo đuổi ông ấy, cho nên tôi muốn hỏi xem ý kiến của cô thế nào."

Ôn Noãn cười một cái, nói: "Tôi không thể quyết định thay cho cậu được! Có điều tôi nghĩ ngoại trừ Minh Châu ra, bà ngoại sẽ không chấp nhận người khác

vào làm con dâu nhà họ Lục, sao cô Khúc không tìm mối khác đi?"

Khúc Ninh không phải là kẻ ngu ngốc.

Cô ta nhận ra Ôn Noãn không thích mình.

Nhưng cô ta không dám đắc tội với Ôn Noấn.

Ôn Noãn thu liễm biểu cảm trên mặt, nói vài câu với trợ lý Từ rồi đi ra ngoài, lúc cô đi ra cửa còn đang nhìn thấy Minh Châu và Lục Khiêm giận dỗi nhau trong xel

Nhìn qua thì giống như cậu đang dỗ Minh Châu.

Trợ lý Từ cười phì một cái.

Cô ấy hỏi: "Tổng Giám đốc Ôn, chúng ta có cần đi tới chào một tiếng không?"

Ôn Noấn khẽ vuốt mái tóc dài màu trà lại, lên xe.

Đợi đến khi yên vị rồi, cô mới cười nhạt nói: "Tôi không đến đấy thì hơn! Đúng rồi trợ lý Từ, mặc dù Minh Châu sẽ không chịu thiệt, nhưng vẫn nên tìm người trông chừng Khúc Ninh thì hơn, mấy cô gái trẻ như vậy mà điên vì tình thì chuyện mất mặt gì cũng có thể làm được."

"Được, cô yên tâm!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1267: Minh Châu miễn cưỡng mỉm cười


"Còn không đẹp bằng một sợi tóc của em."

Minh Châu liếc mắt nhìn ông một cái, hỏi lại: "Anh không nhìn thì làm sao biết được cô ta không đẹp bằng em? Người ta vừa mới nói muốn sinh cho anh năm sáu đứa kia kìa, cho anh mệt chết!"

Nói xong, cô ấy hừ một tiếng. Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười. Ông là một người có EQ rất cao, cho nên cũng hiểu được cô không giận thật, chẳng qua chỉ nhân cơ hội làm nũng với ông thôi, mà ông cũng thích cô ấy như vậy.

Giọng nói của Lục Khiêm bất giác trở nên ôn hòa hơn: "Sao anh lại phải tốn công tốn sức để ý đến những người khác ngoài em chứ."

Khuôn mặt Minh Châu hồng lên, không trả lời ông. Lục Khiêm khởi động xe: "Về nhà thôi, bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta đấy!"

Trên đường đi bọn họ nói chuyện về đám nhỏ, sau đó ông đột nhiên hỏi: "Anh nghe Ôn Noãn nói hiện tại em cũng bắt đầu đi đầu tư à?"

Minh Châu xé gói đồ ăn vặt ra.

Cô ăn đầy miệng, hàm hồ đáp: "Thì có chút tiền để không đấy, cho nên đầu tư bừa vậy."

Lục Khiêm biết, chút tiền mà cô nói cũng phải hơn hai trăm triệu.

Một phần là Hoắc Chấn Đông cho, một phần là Hoắc Minh cho, còn phần lớn trang sức đá quý của cô ấy là do Ôn Noãn cho.

Minh Châu cũng là nữ triệu phú. Lục Khiêm cười khẽ một tiếng.

Minh Châu nghiêng đầu nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: 'Anh muốn động vào tiền của em à?"

Lục Khiêm cười cười, lát sau mới nói: "Tiền của em là của em, tiền của anh cũng là của em! Chỉ cần con đường mà em đầu tư vào hợp lý là được, chúng ta còn phải tích góp của hồi môn cho Tiểu Lục U nữa đấy!"

"Thước Thước không có gì chắc?"

"Tất nhiên là phải có rồi! Có điều anh thấy thằng bé này được lắm, sau này chưa chắc đã cần chúng ta cho đâu!"

Minh Châu không nói nữa, cô nhớ đến đứa bé kia. Lục Huân.

Hiện tại đang được vợ chồng thư ký Liễu nuôi, nhưng mà thư ký Liễu đã có đứa con trai lập gia đình rồi.

Tài sản của vợ chồng họ phần lớn để cho con trai mình.

Còn đứa bé kia...

Minh Châu do dự một chút, hỏi: 'Cô bé đó... Có đi chữa bệnh không?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1268: Minh Châu không chịu thừa nhận


Lam Tử Mi, Lục Huân...

Là quá khứ không thể động vào của ông và Minh Châu.

Trở về nhà, bọn trẻ rất ngoan.

Tiểu Lục Thước đã làm bài tập xong, đang ngồi trước máy tính tự học lập trình.

Tiểu Lục U chơi cạnh cậu bé.

Thỉnh thoảng người làm anh như cậu bé còn phải thay quần cho em gái.

Lúc Lục Khiêm và Minh Châu về nhà, Tiểu Lục Thước đang thay quần, Tiểu Lục U cởi truồng lộ mông, loạng choạng gọi bố bố, Lục Khiêm đi tới bế cô bé lên, tự tay mặc quần hoa nhỏ cho Tiểu Lục U.

Minh Châu nhỏ giọng nói: "Hơn một tuổi, nên mặc cả quần trong nữa."

Lục Khiêm ngẫm nghĩ lại cũng đồng ý với cô.

Nhưng mà thân làm bố, ông vẫn không yên tâm để con gái nhỏ của mình tự lập: 'ÐĐể anh chăm con bé một thời gian, tối thì về đây, còn ban ngày thì đưa đến công ty, dạy cho con bé học cách tự đi vệ sinh."

Minh Châu nói ông chiều hư con.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U đến, hỏi lại: "Hồi trước đấy, em đã lớn bằng ấy rồi mà tôi còn phải giặt quần lót cho em, sao em không biết tự lập đi?"

Minh Châu không chịu thừa nhận.

Cô lại nhắc đến phương pháp giáo dục của Hoäc Minh: "Như con của anh em, đứa nào đứa nấy tự lập từ nhỏ."

Lục Khiêm không cho là phải.

Ông nói: "Tiểu Lục U của chúng ta là con gái ngoan của mẹ, con gái ngoan của bố, vậy thì có sao đâu?"

Để tăng tính thuyết phục, ông lại mặt dày nói: "Em thử nhìn Hoắc Tiểu Kiều mà xem, Hoắc Minh có nỡ để con bé tự lập không? Chẳng qua cậu ta vừa sinh nhiều vừa muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người, muốn đuổi bọn nhỏ đi nhanh, cho nên mới nói vậy để lừa mấy đứa ngốc các em thôi!"

Minh Châu:...

Tiểu Lục Thước đứng bên gật đầu: "Con cảm thấy bố nói rất đúng."

Lúc cậu bé ở lại nhà bác, tính cả cậu là có bốn đứa nhỏ, mà bác cậu chưa bao giờ mệt cải

Lục Khiêm nhìn con trai, vỗ đầu bốp một cái, ông lập tức sửa miệng: "Cũng đúng! Phương pháp của Hoắc Minh rất hay!"

Tiểu Lục Thước ôm sách, yên lặng trở về phòng.

Lục Khiêm cười cười: Thằng bé này đang sợ bọn họ sinh thêm đứa nữa đây mài

Tiểu Lục U cũng chạy theo.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1269: Thối hoắc!


Mà hiện tại đã trở thành một người có lòng dạ thâm sâu như thế này.

Quả đúng là cha có tài không sinh con bất tài!

Minh Châu nói tiếp: "Muốn đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim là chuyện rất dễ, thậm chí đuổi cô ta ra khỏi thành phố B chỉ đơn giản như ăn bánh, nhưng muốn gặp được một diễn viên giỏi như vậy là điều rất khó khăn! Lúc trước em cứ cảm thấy vai nữ số ba không diễn tốt, mà Khúc Ninh... Vừa hay đụng phải cô ta!"

Trong lòng Lục Khiêm hơi lạnh lẽo.

Ông nhìn chăm chú vào Minh Châu, muốn hỏi một câu: Ông quan trọng hay sự nghiệp của cô ấy quan trọng hơn.

Nhưng mà ông vẫn không hỏi câu hỏi ngu ngốc đó ra khỏi miệng. Ánh mắt ông sâu thẳm. Một lát sau, ông cầm cái đĩa đi ra ngoài.

Trời dân khuya, Minh Châu và đám nhóc vẫn còn thức, nhưng Lục Khiêm lại đi ra ngoài sân thượng hứng gió.

Lúc này ông rất muốn hút một điếu thuốc.

Nhưng thân thể không cho phép.

Không có bất kỳ thời khắc nào lại khiến ông nhận rõ hiện thực hơn bây giờ, ông nhận ra bản thân mình đã mất đi rất nhiều đồ vật và lợi thế so với lúc trước,

mà Minh Châu lại có được càng nhiều...

Đêm đó cô gọi ông là chú Lục, nhưng mà hiện giờ bọn họ đã không còn là bọn họ của năm đó!

Lục Khiêm hứng gió đêm, muốn xua tan nỗi buồn trong lòng. Cửa kính phát ra âm thanh rất nhỏ, có người kéo cửa ra rồi đóng lại. Ông quay người lại nhìn Minh Châu.

Cô vừa tắm xong, mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu đen, mái tóc đen dài như rong biển xõa xuống bông, đẹp tựa hoa hồng ban đêm.

Minh Châu chủ động ôm eo ông. "Đang nghĩ gì đấy?"

Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, lại xoa bả vai cô, nhưng không nói gì.

Minh Châu có thể lờ mờ đoán được suy nghĩ của ông, cô thấp giọng nói: "Lục Khiêm, chúng ta đã quen biết nhau tám năm rồi! Cho dù anh không muốn thì em cũng đã không còn lại cô gái ngây ngô ngày xưa! Trong lòng anh cũng hiểu mà, nếu như tính cách của em vẫn y như trước thì em sẽ không tha thứ cho anh, hiện †ại chúng ta cũng không ở bên nhau thế này, Lục Khiêm, làm người không thể quá tham lòng được, đây là điều hiển nhiên đúng không?"

Lục Khiêm cười ôn hòa: "Cái này gọi là lừa gạt, hay là thuyết phục?” Minh Châu cắn khẽ yết hầu của ông: "Cái này là lấy lòng!" "Chẳng thành tâm gì cảt"

Lục Khiêm giữ chặt gáy cô lại, không cho phép cô di chuyển, sau đó đè cô lên lan can khắc hoa màu đen, vừa hứng gió đêm vừa nhấm nháp mùi vị của cô .

Ẩm ướt đan nhau, mùi vị cực tốt.

Hai người hôn đến mức động tình, ông hơi thả lỏng ra, khế hôn lên khóe miệng cô rồi nói: "Lục Khiêm, thật ra em thế này cũng rất có sức cuốn của phụ

nữ. Ông thích Minh Châu, chứ không phải là Minh Châu nào. Ông chỉ đang cảm thán mà thôi.

Minh Châu dựa vào lòng ngực ông, ngửa đầu lên dụ dỗ: "Đêm nay anh có đi không?"

Lục Khiêm sao có thể chịu đựng nổi sự trêu chọc của cô , hơn nữa ông cũng không có ý định đi, lúc này giúp việc đã về nhà rồi, mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có hô hấp của đối phương là mãnh liệt.

Ông lại cúi đầu xuống hôn môi cô...

Ngón tay thon dài lưồn vào trong áo tắm, giữ chặt phần động tình của cô ấy.

Trong thời khắc suýt cướp cò súng, Tiểu Lục Thước chạy lại đây.

"Em ị ra quần rồi!"

Sau đó cậu bé vội vàng che mắt lại, nói: "Con đi rửa đít cho em!"

Lục Khiêm chưa kịp nói gì, cậu bé đã chạy biến.

Trong phòng trẻ con, Tiểu Lục U đã bị lột váy ra rồi.

Đứa bé hơn một tuổi, đầu to người nhỏ, cái cổ cũng ngắn ngủn.

Cô bé nằm trần truồng để lộ mông đít ra, đôi mắt to tròn đầy nước.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1270: Cậu bé rất thích


Bên kia, Lục Khiêm dù muốn gần gũi Minh Châu đến mức nào đi nữa thì cũng đành dừng lại.

Ông khẽ nói: 'Để anh qua xem Lục U một chút."

Vốn dĩ Minh Châu cũng định đi, nhưng nghĩ tới việc mình mới bị Thước Thước nhìn thấy cảnh thân mật, nên cô có hơi thẹn thùng.

Lục Khiêm vừa nhìn đã hiểu bèn khẽ vuốt lên lưng cô: "Để anh đi là được rồi." Minh Châu gật đầu.

Lục Khiêm đến phòng của cậu bé, Lục Thước rất ngoan, đã tắm sạch sẽ cho em gái.

Cái mông nhỏ được lau chùi sạch sẽ rồi nhẹ nhàng thoa phấn, trông trơn bóng như cái trứng gà.

Thước Thước ôm em gái đặt lên giường, còn cậu bé thì ngồi dưới đất, đầu tựa lên mép giường nhìn em gái.

Trắng trắng mềm mềm.

Cậu bé rất thích.

Từ nhỏ Lục Thước đã theo Minh Châu chịu khổ, cũng từng thấy rất cô đơn. Nhưng là từ sau khi mẹ sinh em gái, mọi thứ đã thay đổi.

Giống như việc bố mẹ đột nhiên cho con mình nuôi thú cưng vậy

Nghĩ đến đây, Lục Thước lại đưa tay sờ lên mặt em gái, qua loa nói: "Ngoan nhé, sau này anh trai sẽ nuôi eml"

Bé Lục U nào biết cái gì gọi là nuôi, chỉ y y nha nha đáp lời. Lục Khiêm đi vào phòng ngủ.

Bởi vì chuyện vừa rồi, Lục Thước thấy cũng hơi xấu hổ, bèn la lên: "Con tắm cho em rồi, bố ẫm đi đi!"

Lục Khiêm nhìn đứa con trai bé bỏng của mình.

Thước Thước đã thay áo ngủ, giờ đang mặc một bộ màu xanh lam có in hình gấu nhỏ, làm nổi bật gương mặt nho nhỏ trăng trắng.

Ông sờ đầu của bé: "Đêm nay em gái sẽ ngủ ở chỗ con nhé!"

Tiểu Lục Thước đương nhiên không có ý kiến, mà ngược lại cậu bé còn rất vui khi chăm sóc em mình.

Lục Khiêm tựa lên đầu giường, đưa tay cầm quyển truyện cổ tích.

Tiểu Lục U lập tức leo lên ngực ông, bàn chân nhỏ mập mạp đặt trên bụng còn gương mặt nhỏ thì gối lên tay bố bé, một cái bàn chân nhỏ mập mạp đặt lên trên bụng của Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ gối lên cánh tay của bố, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lục Khiêm đắp chăn cho cô bé.

Ông ấy nhìn Tiểu Lục Thước.

Lục Thước càm ràm: "Con đâu phải em gái, không thèm nghe truyện cổ tích

đâu. Cậu bé giật tấm chăn mềm, đắp lên rồi năm bên cạnh. Nhưng lúc Lục Khiêm đọc truyện cổ tích, cậu bé lại vểnh tai nghe.

Có lẽ do trước đây Lục Khiêm thường hay diễn thuyết, nên lúc ông đọc truyện, âm điệu rất cuốn hút.

Tiểu Lục Thước thầm nghĩ: Chắc mẹ thích kiểu này! Em gái cũng vậy.. Tiểu Lục U không lên tiếng, chỉ nằm ngoan ngoãn trong lòng Lục Khiêm. Dưới ánh đèn vàng, Lục Khiêm trông thật dịu dàng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top