Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 100


“@Triệu Viện Viện, dưa của cô có đảm bảo không?”

“Lầu trên nói nhảm à? Người ta show cả thư tình của cha mẹ rồi, còn không phải sự thật sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu tình cảm không tốt thì giữ lại thư tình làm gì? Còn hơn hai mươi năm nữa chứ.”

“Ha ha ha, lại tin vào tình yêu.”

“Con gái tiểu tam đâu mau ra đây!”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm đăng weibo: Thấy tất cả mọi người đều đăng thư tình nên tôi cũng đăng một bức!

Cùng một bức thư tình, cùng nét chữ, nam chính bày tỏ tình yêu nồng nàn, nóng lòng giải thích là vị đồng chí Triệu kia quấy rầy ông ta, trái tim ông ta chỉ hướng về người nhận mà thôi.

Chữ ký là “Tây Hồ yêu em”.

Thời gian ký tên vừa vặn sớm hơn bức thư Triệu Viện Viện đăng nửa năm.

Đa số quần chúng ăn dưa: Con mẹ nó, bối rối thật đấy!

“@Triệu Viện Viện, ai là tiểu tam?”

“@Triệu Viện Viện, ai là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác?”

“Má ơi, Triệu Viện Viện trông ngang tuổi Lâm Hoài Hạ, xét theo thời điểm viết thư tình, chẳng phải sau khi kết hôn không lâu Lâm Tây Hồ đã lên giường với Triệu Doãn Hi sao?”

“Tam quan tan vỡ!”

Triệu Viện Viện không dám tin, bức thư này nhất định là giả, đúng, nhất định là giả.

Triệu Viện Viện vội vàng đi tìm cha mình: “Cha, mẹ nói, mẹ của Lâm Hoài Hạ là người thứ ba phải không?”

Sắc mặt Lâm Tây Hồ khó coi, mắng: “Con là một cô bé ngoan, sao cứ luôn mồm nói những lời không sạch sẽ như vậy?”

Lúc này là thời điểm tan làm, Triệu Doãn Hi vừa về đến nhà, nghe nói như thế thì cười lạnh: “Viện Viện nói mấy câu thì sao? Lâm Hoài Hạ là con gái của con khốn kia, mắng chửi cũng không được à?”

Triệu Viện Viện chăm chú nhìn cha: “Cha, cha nói cho con biết, rốt cuộc có phải hay không?”

Lâm Tây Hồ trầm mặc.

Triệu Viện Viện ngồi xuống khóc.

Triệu Doãn Hi thương con gái nhất, vội vàng ôm cô ta, gay gắt nói với Lâm Tây Hồ: “Ông câm à?”

Triệu Viện Viện nằm trong lòng mẹ, đưa điện thoại cho bà ta xem.

Hina

Triệu Doãn Hi nhìn thấy bức thư tình kia, tức giận không thôi: “Lâm Tây Hồ!”

Sau khi tung thư tình ra, Điền Thanh và Tô Viễn Thần tiếp tục nhìn chằm chằm vào tình hình trên mạng.

Kỳ lạ, không phải chứ, Triệu Viện Viện kia giở trò, sao lại không trả lời? Chẳng lẽ thừa nhận thật?

Ánh đèn sân khấu trên mạng chuyển hướng, mọi người đều quay đầu mắng chửi Triệu Viện Viện và mẹ cô ta, chẳng lẽ cô ta chấp nhận chịu đựng, đây không giống tính cách của cô ta!

Điền Thanh đột nhiên kích động nói: “Đây rồi, đây rồi!”

Triệu Viện Viện đăng một video có sự góp mặt của Lâm Tây Hồ, giải thích về hai bức thư tình, nói thư tình Lâm Hoài Hạ tung ra là giả, từ đầu đến cuối ông ta chỉ yêu mẹ của Viện Viện. Cũng xin mọi người đừng trách Hoài Hạ, con bé còn non nớt, không hiểu chuyện. Kêu gọi mọi người đừng bùng nổ trên mạng, hãy để sự việc kết thúc tại đây.

Chính chủ ra tay tát vào mặt con gái ruột, người cha này hành động rất đúng mực!

Lâm Hoài Hạ và Tô Viễn Thần không hề cảm thấy buồn bã. Đối với một người đàn ông ích kỷ như thế, bọn họ còn có thể có ý kiến gì?

“Tung ra chứng cứ tiếp theo đi.”

“Được!”

Quần chúng ăn dưa vừa xem hết video, còn chưa kịp gõ bàn phím thì Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại tung ra một tin tức khác, đúng là ăn dưa quên trời quên đất.

Đây là loại giám định gì?

A, xét nghiệm quan hệ cha con cho thấy Triệu Viện Viện và Lâm Tây Hồ không có quan hệ huyết thống?

Trời má, đây là ý gì?

Cha ruột chỉ trích tát thẳng vào mặt con gái để bảo vệ cái sừng của bản thân?

Kịch bản không ngừng đảo ngược, các thuật ngữ liên quan đã leo lên top mười hot search.

Lúc này, Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại đăng weibo: Mẹ cô Lâm Hoài Hạ qua đời vì bạo bệnh khi cô mới năm tuổi, ông Lâm Tây Hồ rời nhà vào tháng đó và kết hôn với bà Triệu Doãn Hi, sau đó không liên lạc với cô Lâm Hoài Hạ và gia đình hơn hai mươi năm, nếu có bất kỳ liên hệ nào, cũng yêu cầu ông Lâm Tây Hồ tiếp tục kiên định với lựa chọn của mình, đừng làm phiền cô Lâm Hoài Hạ và gia đình nữa. Cảm ơn!
 
Chương 101


Tin tức này vừa truyền ra, những người quen biết nhà họ Lâm ở thị trấn Liễu Giang và thị trấn Thanh Long đều nhao nhao dùng tên thật phát biểu, bọn họ có thể chứng minh Lâm Hoài Hạ là do ông nội cô nuôi lớn. Lúc ông nội Lâm Hoài Hạ qua đời, Lâm Tây Hồ cũng không thèm về nhà.

Vãi thật, làm con trai, làm cha mà lại như thế?

Lập tức trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi, danh tiếng của Lâm Tây Hồ thối đến không ngửi nổi.

Cả nhà họ Triệu lúc này không quan tâm đến tình hình trên mạng, cãi nhau đánh nhau túi bụi.

Lâm Tây Hồ tức phát run: “Triệu Doãn Hi, rốt cuộc Viện Viện có phải con gái của tôi không?”

Triệu Doãn Hi mất kiên nhẫn: “Không phải con gái của ông thì là con gái của ai? Nó gọi ông là cha bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ là giả?”

“Vậy bằng chứng xét nghiệm ADN kia là thế nào? Bà mau giải thích rõ ràng cho tôi.”

“Giải thích cái gì, ông không tin thì thôi.”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi làm xét nghiệm ADN.”

“Làm đi, muốn thì cứ làm, từ nay về sau ông muốn ở lại nhà họ Triệu hay lựa chọn ly hôn thì Triệu Doãn Hi tôi cũng không có ý kiến!”

Lâm Tây Hồ đỏ ngầu cả mắt: “Triệu Doãn Hi, cái loại vô lương tâm! Tôi chịu bao nhiêu nhục nhã vì bà, vậy mà bà lại đối xử với tôi như thế.”

“Ha ha, cái loại ăn bám người khác còn ra vẻ thanh cao!”

Triệu Viện Viện sụp đổ khóc lóc, sai rồi, tất cả đều sai rồi!

“Đừng cãi nhau nữa, cầu xin các người đừng cãi nhau nữa!”

Lúc này, giữa trưa có người tiết lộ tin tức về bữa tiệc nhà họ Tô tổ chức, lòi ra chuyện nhà họ Tô và nhà họ Lâm bế nhầm con!

Ôi, Lâm Hoài Hạ bị mắng nhiều như vậy lại là con gái của nhà họ Tô.

Phần lớn cư dân mạng đều đau lòng cho Lâm Hoài Hạ, đúng là khổ tám đời, vướng phải một mớ hỗn độn như vậy.

Chuyện này cũng trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo nhà họ Triệu.

Anh trai của Triệu Doãn Hi biết được chuyện này, lập tức tập hợp người trong công ty cướp quyền quản lý.

Triệu Doãn Hi đắc tội với hai con quái vật khổng lồ nhà họ Tô và nhà họ Lục này, nhà họ Triệu còn có đường sống sao?

Chỉ có đuổi Triệu Doãn Hi đi, cúi đầu sống khiêm tốn thì nhà họ Triệu mới thoát được một kiếp. Đây gần như đã trở thành nhận thức chung của phần lớn người nhà họ Triệu và những người điều hành công ty.

Triệu Doãn Hi ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, mọi việc của nhà họ Triệu đều không còn liên quan gì đến bà ta!

Triệu Doãn Hi hận độc người nhà họ Lâm, đang yên đang lành sao bà ta lại rơi vào hoàn cảnh này?

Chờ chuyện này lắng xuống, người nhà họ Lâm ăn tối xong cũng chuẩn bị quay về, ở nhà vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, không thể thiếu người được.

Lâm Tùy Tâm: “Dù sao ngày mai quán ăn vặt nhà họ Lâm không mở cửa, Lâm Hoài Hạ đừng về với mọi người, ở lại nhà họ Tô một đêm cũng được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Em biết rồi, để em đưa mọi người ra ngoài.”

Hina

Tiễn người nhà về xong, Lâm Hoài Hạ kéo Lục Nghiễn nũng nịu: “Em muốn uống trà sữa kem dâu.”

Lục Nghiễn cưng chiều nhìn bạn gái: “Được, mua hai ly.”

“Ha ha ha, vậy chúng ta đi thôi, dưới chân núi có quán trà sữa, chúng ta đi bộ xuống đó nhé.”

Tô Viễn Thần không muốn đi xuống: “Mua cho tôi một ly trà sữa trân châu khoai môn.”

“Được.” Lục Nghiễn lập tức đồng ý.

Chỉ cần anh ấy không làm cái đuôi bám theo, muốn uống cái gì anh cũng mua cho.

Biệt thự nhà họ Tô nằm trên núi, đường xuống núi rợp bóng cây xanh, cộng thêm mặt trời đang ngả về tây, đi bộ trên đường núi chỉ cảm thấy mát mẻ, thoải mái, dễ chịu.

Hai người thong thả đi đến chân núi, lưu loát gọi món cô thích, Lâm Hoài Hạ cầm trà sữa trong tay, thoả mãn hút chùn chụt.

Cô đưa trà sữa tới miệng Lục Nghiễn: “Ngon lắm, anh uống một hớp đi.”

Khoé miệng Lục Nghiễn cong lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ném trà sữa đi, kéo Lâm Hoài Hạ quay người chạy về phía ven đường.
 
Chương 102


Nhưng đã chậm một bước, hai người bị xe đ.â.m trúng, hôn mê bất tỉnh.

Triệu Doãn Hi điên cuồng cười to, giống như một kẻ điên.

Mọi người ở gần quán trà sữa hoảng sợ lao vào cứu người, người gọi 110, người gọi 120 loạn hết cả lên.

Sợ Triệu Doãn Hi lại phát điên, hai thanh niên kéo bà ta ra khỏi xe, ấn chặt xuống đất.

Những người khác đổ xô đến xem người bị đâm.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

“Còn tỉnh táo không?”

“Bị thương ở đâu?”

“Cố gắng chịu đựng, xe cứu thương sẽ tới ngay!”

Hina

“...”

Bên tai ù đi, phải rất lâu sau Lâm Hoài Hạ mới khôi phục ý thức.

Lúc ấy cô được Lục Nghiễn ôm chặt, sau khi bị xe đ.â.m ngã, Lục Nghiễn đã dùng cơ thể đỡ cho cô, cô chỉ đập đầu một cái nên mới có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Lục Nghiễn là người bị thương nặng nhất, chảy m.á.u ở trán, cánh tay và trên đùi.

Lâm Hoài Hạ hoảng sợ, không kìm được nước mắt: “Lục Nghiễn, Lục Nghiễn, anh tỉnh lại, anh tỉnh lại đi!”

“Cô này, cô đừng động vào bạn trai cô, nếu không có thể làm vết thương của cậu ấy trở nên nghiêm trọng hơn.”

“Được, được, tôi không động, bác sĩ đâu, bác sĩ!”

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, bác sĩ và cảnh sát sắp tới nơi rồi.”

Người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm biết Lâm Hoài Hạ bị xe đ.â.m thì hoảng hồn.

Người nhà họ Tô lái xe từ trên núi xuống, người nhà họ Lâm còn chưa rời khỏi thành phố cũng nhanh chóng quay đầu lại.

Ông nội Lục Nghiễn nhận được tin tức cũng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Cuối cùng lúc tới bệnh viện, người nhà hai bên đều có mặt đầy đủ.

“Hai đứa nhỏ sao rồi?”

Ông cụ Tô nắm c.h.ặ.t t.a.y ông cụ Lục: “Yên tâm, vấn đề của cả hai đứa đều không lớn!”

Đúng là xe chạy rất nhanh, nhưng vì địa điểm là đường núi nên tốc độ giảm xuống một chút, lại thêm hai người bọn họ đã tránh qua, tổn thương không quá nghiêm trọng.

Đặc biệt là Lâm Hoài Hạ được Lục Nghiễn bảo vệ, chỉ bị đập đầu chảy máu.

Lục Nghiễn bị thương nặng hơn, gãy tay và xương sườn.

Ông cụ Lục thở phào nhẹ nhõm: “Gãy xương không sợ, người không sao là được rồi.”

Người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm đều rất cảm kích Lục Nghiễn, nếu không có Lục Nghiễn che chở, có lẽ Hoài Hạ đã không qua khỏi.

Người phụ nữ Triệu Doãn Hi kia đến để đ.â.m Hoài Hạ, Lục Nghiễn chỉ là bị liên lụy.

Ông cụ Lục: “Hoài Hạ là bạn gái của Lục Nghiễn, Lục Nghiễn bảo vệ Hoài Hạ là đúng.”

Bọn nhỏ không có vấn đề thì đã đến lúc tính sổ.

Triệu Doãn Hi bị bắt, nhưng không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy.

Vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm vào Triệu Doãn Hi, không muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, xem ra bọn họ đã quá nhân từ rồi.

Nhà họ Tô và nhà họ Lục đồng thời ra tay, toàn bộ tài sản của nhà họ Triệu nhanh chóng bị tiêu hủy, người đứng đầu nhà họ Triệu vẫn mắc nợ cả đống, không còn hy vọng giữ được bất kỳ tài sản tiền tiết kiệm hay bất động sản nào.

Triệu Viện Viện và Lâm Tây Hồ bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Triệu.

Hai người trước giờ chưa từng làm việc, sẽ sống sót như thế nào đây?

Lần này ra tay, ông cụ Lục phát hiện ra mẹ kế của Lục Nghiễn cũng nhúng tay vào việc này, điều này khiến ông ấy hoàn toàn không thể chấp nhận.

Có hai lựa chọn, hoặc là cút ra nước ngoài hoặc là vào viện điều dưỡng chuyên khoa ở suốt đời.

Dù sao Lục Nghiễn cũng là con trai, ông cụ Lục sẽ thay anh làm tất cả những gì anh khó có thể thực hiện. Ông ấy không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Lục Nghiễn, kể cả con trai ruột của mình.

Cha của Lục Nghiễn đưa mẹ kế anh ra nước ngoài, giây phút hạ cánh, bọn họ phát hiện ra toàn bộ thẻ tín dụng trong tay đều bị khóa, chỉ có thẻ ngân hàng là còn vài chục nghìn đồng.

Một người đàn ông sống an nhàn sung sướng cả đời, một người phụ nữ hợm hĩnh chỉ nghĩ đến tiền, nhìn xem, trước đây bọn họ có thể đồng cam, nhưng sau này còn có thể cộng khổ không?
 
Chương 103


Lục Nghiễn nằm viện nửa tháng, Lâm Hoài Hạ ở bên cạnh chăm sóc anh.

Nửa tháng sau, Lục Nghiễn theo Lâm Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang ở một thời gian, đợi sức khỏe hoàn toàn tốt hơn mới bàn những chuyện khác.

Lâm Hoài Hạ chăm sóc Lục Nghiễn nửa tháng, quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng đóng cửa nửa tháng.

Thấy cô trở lại thị trấn Liễu Giang, nhóm khách quen đều nhiệt tình chào hỏi cô.

“Hoài Hạ trở về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”

“Mọi chuyện đều ổn, cảm ơn chú Trương đã quan tâm.”

“Ha ha ha, nếu đã ổn cả rồi thì khi nào quán ăn vặt nhà họ Lâm mới mở cửa?”

“Tạm thời hiện tại vẫn chưa mở cửa, mọi người đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhé.”

Hina

“A, vẫn còn phải đợi một khoảng thời gian nữa sao?”

Ăn bữa sáng vô vị suốt nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được bà chủ nhỏ nhà họ Lâm trở về, không ngờ vẫn phải tiếp tục đợi thêm?

Lâm Hoài Hạ tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.

Nửa tháng không về, mọi việc trong nhà vẫn như cũ, các anh trai chị dâu đã chăm sóc nhà cửa rất tốt.

Lâm Hoài Hạ để Lục Nghiễn ở cạnh phòng ngủ của mình, Lục Nghiễn cười nói: “Trong xe vẫn còn rất nhiều đồ, để anh giúp em lấy.”

Lâm Hoài Hạ vội vàng nói: “Cảm ơn anh, anh ngoan ngoãn đợi trong phòng là đã giúp em nhiều lắm rồi.”

Lưu loát thu dọn đồ đạc xong, cô vào bếp xem trưa nay nên nấu món gì ngon.

Cơ thể của Lục Nghiễn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần phải ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng. Cô gọi điện thoại cho các anh trước, hỏi bọn họ có về nhà ăn cơm không.

Anh cả, chị dâu và anh hai đều sẽ về, cô quyết định thực đơn cho năm người: Cơm bí đỏ khoai lang, gà hầm nấm hương, thịt bò nướng cà rốt, canh món giò đậu nành rong biển, gan heo xào.

Đương nhiên, ngoại trừ thịt bò và gan heo, các nguyên liệu và gia vị khác đều là lấy từ không gian linh điền hoặc tự mình sản xuất trên núi.

Càng không cho phép Lục Nghiễn vào bếp, anh càng muốn đi theo cô.

Lâm Hoài Hạ vội đuổi anh ra ngoài sân, cầm một nắm hành lá rau thơm đặt trước mặt anh: “Nhặt rau giúp em.”

“Được!”

Buổi trưa, mấy người Lâm Diên Đông trở về ăn cơm, nhìn thấy Lục Nghiễn, mọi người đều có thái độ rất tốt. Chuyện xảy ra lần trước đã khiến bọn họ thấy rõ Lục Nghiễn là một người đáng tin cậy.

Sau bữa trưa, mấy người Lâm Diên Đông phải đến nhà máy làm việc, Lâm Hoài Hạ và Lục Nghiễn thì về phòng ngủ trưa.

Bà Táo theo cô vào phòng: “Khi nào bắt đầu xây sửa miếu Táo Quân?”

Khoảng thời gian này cô bận rộn nhưng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này: “Sẽ xây dựng ngay, lát nữa cháu tìm người đến xem hiện trường, sửa chữa miếu cũng cần làm thủ tục, cháu sẽ nhanh chóng xử lý.”

Bà Táo gật đầu, vẫy đuôi một cái rồi đi ra ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngồi ở trên giường, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, bà Táo đã ít nói hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là do cô ra ngoài nửa tháng, không còn thân thiết với bà ấy nữa?

Hiện tại Lâm Hoài Hạ là người nổi tiếng ở thị trấn Liễu Giang, đã đóng góp rất nhiều tiền thuế và sự nổi tiếng cho bọn họ, bây giờ cô muốn quyên tiền xây sửa miếu Táo quân ở phía đông thị trấn, tuy mọi người không hiểu nhưng vẫn sẵn lòng hợp tác làm việc.

Miếu Táo quân nhanh chóng nhận được giấy phép tu sửa, ngay sau đó, công ty xây dựng đã đến bắt tay vào sửa chữa, một bên khác, những bức tượng thần cũng đang bắt đầu được tạc.

Lục Nghiễn nhờ vào quan hệ, đến chùa Quan Âm nổi tiếng trong thành phố mời một vị trụ trì, giúp đỡ Lâm Hoài Hạ rất nhiều.

Ngày mùng một tháng chạp, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời tượng vào miếu, pháo nổ lốp bốp hơn mười phút, toàn bộ người dân thị trấn Liễu Giang đều biết.

Mọi người đến hóng chuyện mới phát hiện ra, Bồ Tát Thần dược và Thần nông cũng được thờ ở sảnh phụ của miếu Táo quân, ngoài ra còn có một vị Bồ Tát nhỏ, không biết là quản cái gì?

Lâm Hoài Hạ cũng không biết, tìm bà Táo hỏi thăm, hoá ra là người phụ trách vận chuyển.

Người giao đồ ăn à, vậy cô nhất định phải cúng bái cẩn thận, cho thêm chút hương hỏa.

Lâm Hoài Hạ dặn dò trụ trì, mỗi ngày sáng tối đều phải thắp ít nhất ba nén hương, chủ trì vội vàng xác nhận.

Sau khi miếu Táo quân mở cửa, ngày nào bà Táo cũng phải đến đó tản bộ mấy vòng, theo Lâm Hoài Hạ quan sát, vị tổ tông này thật sự rất thích.

Bước sang tháng chạp, công việc kinh doanh của Lục thị bận rộn, Lục Nghiễn không chịu rời khỏi thị trấn Liễu Giang, bị ông cụ Lục đích thân bắt về đi làm.

Lục Nghiễn đi rồi, Lâm Hoài Hạ lại rảnh rỗi, cô nghĩ nên mở cửa quán ăn vặt nhà họ Lâm, hơn nữa, cô còn dự định bán bữa chính.

Nhưng để bản thân không mệt mỏi, bữa chính cũng phải đặt trước, cô quyết định thực đơn, buổi trưa bán năm bàn cho thực khách, về nguyên tắc mỗi bàn không được quá mười người.
 
Chương 104


Lâm Hoài Hạ nghiên cứu công thức nấu ăn của nhà họ Lâm, phát hiện mình đã học được hơn hai mươi món chính trong đó, mở cửa kinh doanh hẳn là không thành vấn đề.

Lâm Hoài Hạ đến bàn bạc với anh cả, hỏi anh cả có muốn tiếp tục làm đầu bếp không. Hai anh em bọn họ sẽ mở rộng quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Chị dâu vội vàng nói: “Được, chị đồng ý thay anh cả em!”

Cô ấy hiểu anh ấy nhất, tuy tài nấu nướng của anh ấy không phải đỉnh cao, nhưng anh ấy vẫn luôn có niềm đam mê đứng bếp.

Lâm Tùy Tâm gõ bàn: “Anh cả, muốn đi thì cứ đi đi, nhà máy đã đi vào quỹ đạo nên sẽ rất bận. Hơn nữa, Lâm Hoài Hạ là một đứa lười biếng, dù có bán bữa chính cũng không bắt anh làm việc từ sáng tới muộn đâu, anh có thời gian cũng có thể tới nhà máy xem xét.”

Lâm Hoài Hạ không vui: “Anh biết cái gì?”

“Hừ, nói về kế hoạch của em trước đi.”

Lâm Hoài Hạ hắng giọng: “Đại khái cũng giống lời anh hai nói, về sau vẫn phải đặt trước, mỗi ngày đặt năm bàn.”

“Thấy chưa, nói có sai đâu?”

“Hừ, để anh nói hết thì không cho anh cả nói chắc?”

Lâm Hoài Hạ, Lâm Tùy Tâm và Tưởng Đình đều nhìn anh ấy, Lâm Diên Đông nói: “Được, đúng là anh vẫn muốn làm đầu bếp, nếu không thường xuyên nấu ăn, anh sợ sau này sẽ bị thụt lùi quá nhiều.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Vậy chuyện này quyết định vậy đi.”

Hina

Xác định thời gian, bắt đầu từ thứ hai tuần sau, Quán ăn vặt nhà họ Lâm sẽ chính thức mở cửa, đồng thời bắt đầu mở đặt trước bữa chính.

Nhưng việc đặt trước bữa chính không được quảng bá ở thị trấn Liễu Giang, bởi vì giá cả bữa chính quá đắt, về cơ bản chỉ dành cho những người có tiền kia!

Để thu hút đợt khách hàng đầu tiên, Lâm Hoài Hạ đã yêu cầu siêu thị thực phẩm tươi sống đếm top mười khách hàng có mức chi tiêu cao nhất năm nay, mười khách hàng này có thể đưa gia đình đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm dùng bữa miễn phí vào bất kỳ ngày nào trong tuần tới.

Có chuyện tốt như vậy?

Sau những ồn ào hai tháng qua, ai cũng biết chủ Quán ăn vặt nhà họ Lâm là con gái út nhà họ Tô, cũng là người sở hữu nông trường Bé tươi xanh.

Đến đó ăn cơm, có phải sẽ được ăn rau củ nông trường Bé tươi xanh trồng? Có phải sẽ được ăn gia cầm nông trường Bé tươi xanh nuôi?

Lâm Hoài Hạ đưa ra câu trả lời khẳng định, chắc chắn là như vậy rồi!

Heo nuôi cũng đã lớn, cô dự định tuần sau sẽ thịt một con đãi khách.

Oa oa, bọn họ chưa được ăn thịt heo của Bé tươi xanh, phải đến nếm thử.

Đúng như kế hoạch của Lâm Hoài Hạ, đến giờ ăn sáng thứ hai, khách hàng chật kín, chuẩn bị nguyên liệu gấp đôi trước khi đóng cửa quán ăn cũng không đủ, chưa đến mười giờ đã bán hết.

Tiễn khách ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đón khách ăn trưa.

Tô Viễn Thần được Lâm Hoài Hạ đào tạo nấu nướng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, làm việc mệt mỏi quá đi.

Lâm Hoài Hạ: “Đừng có nằm, vào bếp ngồi nghỉ ngơi tiện thể xem anh cả nấu nướng thế nào đi.”

Đối diện sân trước nhà họ Lâm là phòng ăn, bên trái là phòng bếp.

Phòng bếp mở cửa sổ lớn nhìn ra sân, lúc này một đám nhóc con háu ăn chạy tới đứng dựa vào cửa sổ nhìn vào trong bếp.

Hít hít, thơm quá đi!

“Chị Hoài Hạ, em muốn ăn thịt thịt.”

Hôm nay người nhà họ Điền cũng tới, bạn nhỏ Tử Tử đáng yêu nóng vội không thôi.

Lâm Hoài Hạ bưng một bát thịt heo chiên giòn đặt lên bàn nhỏ, theo sau là một đám trẻ con bám đuôi cô.

“Không được tranh giành, phải chia sẻ ăn cùng nhau.”

Tử Tử hiểu chuyện gật đầu: “Em sẽ chia cho bọn họ.”

Lâm Hoài Hạ xoa đầu đứa bé, ngoan quá!

Ngày mở cửa đầu tiên, không chỉ có người nhà họ Điền mà còn có cả nhà Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn đưa ông cụ Lục tới. Bọn họ không được tính vào năm bàn khách hôm nay.

Không cần phải nói, thức ăn hôm nay đã giành được sự ưu ái của mọi người, những vị khách kia còn chưa rời khỏi bàn đã đặt trước chỗ cho lần sau.

Lâm Hoài Hạ cười tủm tỉm nói: “Xin vui lòng xếp hàng ở quầy để đặt lịch.”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm có vị thế đặc biệt ở thị trấn Liễu Giang, mọi người rất nhanh đã biết có rất nhiều khách hàng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn trưa.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm bán bữa chính, tuyệt vời, bọn họ cũng muốn đi ăn.

Nếu phải đặt trước, năm bàn một ngày thì không thành vấn đề, bọn họ sống ở thị trấn Liễu Giang, chẳng lẽ còn sợ bị người ngoài cướp?

Nhưng giá cả không thân thiện lắm, một bàn bắt đầu từ năm con số.

Vậy... cái giá này, hình như đúng là không ăn được rồi!

Hu hu hu~ Vẫn là giá bữa sáng phải chăng!

Sau khi quán ăn vặt nhà họ Lâm bắt đầu phục vụ bữa chính cao cấp, danh tiếng không còn giới hạn ở thị trấn Liễu Giang và trên mạng nữa mà còn trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu, nếu không phải vị trí nằm hơi xa khu trung tâm thành phố, chắc chắn sẽ là sự lựa chọn hàng đầu để mọi người đãi khách.
 
Chương 105: Hoàn


Cũng có nghĩa là, vì thị trấn Liễu Giang cách xa khu trung tâm thành phố nên Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhận ít tiệc kinh doanh hơn, hầu hết vẫn là bữa tối liên hoan gia đình.

Buổi sáng đến thị trấn Liễu Giang đi dạo một vòng, câu cá trên sông Liễu Giang, hoặc dắt con lên núi bắt gà vịt, vào nông trường hái rau củ quả, chờ đến trưa ăn cơm xong mang đi. Buổi chiều lái xe trở về thành phố, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Lịch trình trong ngày khá thoải mái, cơ thể không mệt mỏi, chơi bời vui vẻ.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa đến ngày hai mươi hai tháng chạp là đóng cửa, mãi đến ngày mười lăm tháng giêng mới mở lại.

Các thực khách oán niệm không thôi, vốn tưởng có thể đưa cả nhà đi ăn ngon vào dịp nghỉ Tết xuân, kết quả người ta lại đóng cửa.

Ha ha ha, tự làm chủ bản thân thật tốt.

Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng chạp, người nhà họ Lâm chuẩn bị chu đáo, đến miếu Táo quân thắp hương, tiễn Táo quân lên trời.

Ngay cả Tô Viễn Thần cũng bị gọi đến từ hôm qua.

Hôm nay là ngày lễ lớn của miếu Táo quân, trụ trì đã dậy từ năm giờ sáng để quét dọn chính điện và chờ người nhà họ Lâm đến.

Lúc ra ngoài, bà Táo vốn không thích bị người khác ôm đã nhảy vào vòng tay của Tô Viễn Thần.

“A, cho tao bế à.”

“Meo~”

Mèo con dụi dụi cằm anh ấy, khiến Tô Viễn Thần sướng đến phát điên.

“Bình thường con mèo này ăn nhiều thế mà không béo lên nhỉ?”

“Đây là giống mèo không lớn à?”

“Nhìn không giống lắm.”

Cả nhà vừa đi vừa trò chuyện, đến miếu Táo quân đã thấy trụ trì đang đứng ở cổng chờ bọn họ.

Lúc thắp hương, Lâm Hoài Hạ chợt nhận thấy mèo con nhảy lên chân tượng Táo quân, dịu dàng nhìn bọn họ.

“Ta đi đây, mọi người ở lại tốt nhé.”

Một vầng sáng trắng nõn bay ra khỏi cơ thể mèo con, nhập vào trong bức tượng.

Lâm Hoài Hạ nắm tay Tô Viễn Thần đứng bên cạnh: “Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”

“Nghe thấy gì?”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể nói nên lời.

Anh cả và anh ba ngồi xổm ở đó đốt tiền giấy.

“Miếu Táo quân này có ông Táo, cũng có bà Táo, bọn họ là một gia đình à?”

“Chắc thế?”

“Tên bọn họ là gì?”

“Ông Táo thì anh không biết, bà Táo hình như tên là Cao Lan Anh?”

“Không phải là họ Vương à?”

“Không biết, truyền thuyết nhiều lắm, em đi hỏi trụ trì xem sao?”

Hina

Ông ba sửng sốt một chút: “Hình như mẹ Hoài Hạ cũng tên là Cao Lan Anh?”

Lâm Hoài Hạ mở to mắt, cái gì?

Bà Táo biết nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, lần đầu tiên đến đã thoải mái quen thuộc như nhà mình, còn có…

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần, giống như nhận ra điều gì đó.

“Meo!”

Mèo con cọ xát bắp chân Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ bế nó lên, chính là một con mèo con.

Tô Viễn Thần không vui: “Ê, tên nhóc này, vừa rồi tao bế mày tới đây, sao bây giờ lại bỏ rơi tao rồi?”

Về đến nhà, Lâm Hoài Hạ chạy về phòng ngủ kiểm tra lần nữa, không gian linh điền vẫn còn đó.

Trải qua một năm phát triển, không gian linh điền đã trở thành một khu vực rộng lớn, có đầy đủ các loại trái cây, rau củ, ngũ cốc.

Lúc này cô vẫn còn hoảng nên gọi điện cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn vừa họp cuối năm xong, nhìn thấy cô gọi thì cười nghe máy.

“Hạ Hạ, nhớ anh không?”

Nghe được giọng nói của anh, Lâm Hoài Hạ thoải mái nằm trên giường.

“Ừm, em nhớ anh lắm, bao giờ anh mới đến thăm em.”

“Lát nữa anh đến ngay, để lại cơm trưa cho anh nhé!”

“Được, em chờ anh tới!”

Chị dâu đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Em vừa về đã chui vào phòng, anh cả em còn tưởng tâm trạng em không tốt, bảo chị qua dỗ dành em, hoá ra là em bận gọi điện thoại cho Lục Nghiễn! Mới không gặp chút thôi đã không chịu được rồi, chị thấy là hai đứa nên lấy nhau luôn đi.”

Tô Viễn Thần đang ăn trái cây trong phòng khách lớn tiếng phản đối: “Em không đồng ý!”

Lâm Hoài Hạ cười bước ra khỏi phòng, bên ngoài sân, ánh nắng chói chang hiếm có.

“Anh không đồng ý cũng vô ích thôi!”

Chờ khi anh đến, cô sẽ hỏi anh ngay: Lục Nghiễn, chúng ta kết hôn được không?

Anh sẽ trả lời thế nào?

Lâm Tùy Tâm ít khi tốt bụng, âm thầm thông báo cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn đã lái xe ra khỏi thành phố quay đầu xe, vội vàng mua một bó hoa hồng lớn, lại chạy về nhà lấy chiếc nhẫn đặt sẵn từ trước, lập tức phóng đến thị trấn Liễu Giang.

Cũng đã mười hai giờ, cơm trưa chuẩn bị xong hết rồi mà Lục Nghiễn vẫn chưa đến.

Lâm Tùy Tâm gọi Lâm Hoài Hạ: “Ra ngoài xem Lục Nghiễn đã đến chưa.”

“Dạ.”

Lâm Hoài Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chiếc xe quen thuộc thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt cô.

Giữa mùa đông, Lục Nghiễn đổ mồ hôi, lấy từ ghế sau ra một bó hoa nhét vào tay cô.

Anh quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh, anh đến cầu hôn!”

Lâm Hoài Hạ nhìn tay cầm nhẫn của anh đang run rẩy, không khỏi mỉm cười!

Cô đưa tay ra: “Em đồng ý!”

Năm nay có được có mất, cũng có nhân có quả!

Ánh nắng chiếu vào hai người, hôm nay mọi thứ thật đẹp!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top