Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 60


Lâm Hoài Hạ nhức đầu: “Dừng, dừng, dừng, anh đừng lải nhải nữa, đều là lỗi của em, ngày mai em gửi chuyển phát nhanh cho anh được chưa?”

“Nhớ hồi em tám tuổi kéo tóc với bạn nữ cùng lớp kia…”

“Em gửi thêm ít gạo tơ vàng cho anh nhé? Thêm mấy cân cải ướp dầu ớt nữa.”

Lâm Tùy Tâm vụng trộm cười gian, thấy tốt thì lấy: “Ok! Nhớ sáng mai gửi luôn đấy, buổi trưa anh muốn ăn vải với cải ướp.”

Một lúc sau, Lâm Diên Đông cũng gọi tới, Lâm Hoài Hạ không đợi anh cả lên tiếng đã nói: “Sáng sớm mai sẽ gửi một thùng vải chuyển phát nhanh cho anh cả.”

“Vậy thì cảm ơn Hạ Hạ.”

Lâm Diên Đông vui vẻ cúp điện thoại, nói với cô vợ trẻ: “Hạ Hạ thật chu đáo, sau này chúng ta cũng sinh một đứa con gái nhé.”

Tưởng Đình đã gả đến nhà họ Lâm hơn một năm, cũng hiểu rất rõ ba anh em nhà họ Lâm: “Hạ Hạ phản ứng nhanh như vậy, chắc chắn là em hai cũng vừa gọi cho con bé.”

Lâm Diễm Đông cũng không ngốc, vội vàng gật đầu: “Nhất định là em hai, nó mặt dày nhất nhà mình mà! Nhưng Hạ Hạ vẫn là người chu đáo nhất!”

Lâm Hoài Hạ ngoan ngoãn chu đáo trong mắt anh cả đang biến thành chú ong mật nhỏ chăm chỉ, bận rộn trong linh điền. Chiều nay đăng một video, chỉ mới vài tiếng cô lại có thêm hai mảnh đất.

Vui vẻ!

Sáng hôm sau, cô đóng gói rau củ quả, chia làm ba phần, gửi cho anh cả, anh hai và Từ Thanh Trúc, còn đặc biệt nhắc nhở anh trai chuyển phát nhanh gửi đi càng sớm càng tốt.

Gửi chuyển phát nhanh xong về nhà thì thấy có rất nhiều thực khách đứng đợi ở cổng.

“Cuối cùng cô chủ nhỏ cũng về, chú đói bụng sôi ục ục rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Xin lỗi mọi người, sáng nay cháu có việc phải ra ngoài, trước khi đi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, mọi người đừng vội, có thể ăn ngay thôi.”

Cô mở cổng ra, mọi người lập tức nhìn vào bảng đen.

Đáp ứng yêu cầu của mọi người ngày hôm qua, cháo hôm nay là cháo rau xanh, bánh bao cũng thay bằng bánh bao rau hẹ trứng gà, giữ lại bún dưa chua.

Ông Trương vỗ bụng, là người gọi món đầu tiên: “Hôm qua ăn bún dưa chua, hôm nay chú ăn cháo rau xanh, bốn cái bánh bao rau hẹ, thêm cải ướp dầu ớt nữa!”

“Được, có ngay!”

“Tôi muốn một phần bún dưa chua lớn và ba cái bánh bao mang đi!”

Đỗ Duy đến quán nhà họ Lâm ăn sáng thấy tổng giám đốc Lâm bận quá, cũng không để ý đến việc ăn uống nữa mà vội vàng giúp bưng đồ ăn lên.

Kết thúc một buổi sáng bận rộn, Lâm Hoài Hạ suy nghĩ, đã đến lúc thuê người giúp đỡ.

Mới khai trương được ba ngày, khách quen giới thiệu khách mới, hiện tại cô đã bận không ngẩng đầu lên được rồi!

Đỗ Duy đang ăn bánh bao rau hẹ trứng gà tổng giám đốc Lâm đặc biệt để lại cho mình, cảm thấy có lẽ quán ăn vặt của tổng giám đốc Lâm sẽ thành công lớn!

Buổi sáng khách khứa rời đi, Lâm Hoài Hạ một mình dọn dẹp bàn ăn, nhà bếp, rửa chén, làm xong tất cả cũng đã gần mười một giờ.

Mệt c.h.ế.t cô rồi!

Lâm Hoài Hạ nằm trên ghế sofa một lúc, mèo con nghiện net không ngừng lướt iPad nhảy lên bụng cô, dùng măng cụt nhỏ giẫm giẫm.

Bà Táo vô cùng hưng phấn: “Lượng người theo dõi của cô lại tăng lên rồi!”

Lâm Hoài Hạ kiệt sức ‘Ồ’ một tiếng.

“Cô còn ngồi đây làm gì, mau dậy suy nghĩ xem ngày mai quay gì đi.”

Lâm Hoài Hạ đẩy đẩy bà ấy: “Ra chỗ khác chơi đi, cho cháu nghỉ một chút.”

Không thể quay video, nhưng có thể thuê người phục vụ.

Lâm Hoài Hạ lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn tuyển dụng gửi vào nhóm Wechat thị trấn Liễu Giang, mời những ứng viên quan tâm đến nhà cô phỏng vấn vào lúc hai giờ chiều.

Mỗi ngày chỉ cần làm việc một buổi sáng, chính xác thì từ lúc mở cửa đến khi đóng cửa, khoảng tầm ba bốn tiếng, lương không thấp, còn bao gồm bữa sáng.

Các bà nội, mẹ chồng không có việc gì làm ở thị trấn Liễu Giang đều động tâm.
 
Chương 61


Đã có tuổi rồi nên cuộc sống không có gì đặc biệt, buổi sáng đi chợ và dọn dẹp nhà cửa, không bận việc gì khác. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt.

Hơn nữa, không phải chỉ là rửa bát lau bàn thôi sao, việc này căn bản không có gì khó khăn.

Hina

Bà Dịch ở phía tây thị trấn nhìn thấy tin tức, cũng không đợi đến hai giờ chiều, dù sao bà ấy cũng sắp đi chợ nông sản nên quyết định đi hỏi thăm luôn.

Lâm Hoài Hạ cũng rất ngạc nhiên, mới phát tin tuyển dụng được nửa giờ đã có người đến cửa xin việc.

“Bà ơi, bà đừng vội, hai giờ chiều rồi tới cũng được.”

Bà Dịch khoát tay: “Bà biết rồi, bà tiện đường ghé qua nên hỏi luôn xem có được hay không thôi, buổi chiều không cần đến nữa.”

Bà lão kiên quyết này thực sự khiến Lâm Hoài Hạ rất có cảm tình.

Nhìn lại một lần, tóc bà ấy uốn xoăn kiểu tây, quấn quanh đầu, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tinh thần cả người cũng tốt.

“Bà ơi, bà tên gì, bao nhiêu tuổi ạ?”

“Bà tên Dịch Phương, sáu mươi hai tuổi, tuy hơi già nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, nếu cháu không tin thì bây giờ bà dọn dẹp phòng bếp cho cháu xem? Bà hơi mắc chứng sạch sẽ, phải dọn dẹp nhà cửa gọn gàng mới thoải mái.”

Thế thì không cần dọn dẹp ngay!

Lâm Hoài Hạ trò chuyện với bà lão một hồi, tính tình bà ấy rất tốt, lúc nói chuyện trên mặt luôn tươi cười, rất thích hợp với công việc này.

“Nếu bà không có ý kiến thì bảy giờ sáng ngày mai đến đây chúng ta thử xem sao?”

“Được, không có vấn đề, bà sẽ đến đúng giờ.” Nhận được xác nhận, bà Dịch vui vẻ rời đi.

Bà ấy đi tới cổng, không biết nghĩ gì mà lại quay lại.

Lâm Hoài Hạ: “Còn có chuyện gì sao ạ?”

“Bà đã thành công xin việc ở đây, cháu cũng nên thông báo với mọi người một tiếng chứ?”

“A, cháu sẽ gửi tin nhắn vào nhóm ngay.”

Bà Dịch hài lòng: “Vậy cô chủ nhỏ làm việc đi, bà đi trước nhé.”

Lâm Hoài Hạ cười cười, gửi một tin nhắn vào nhóm: Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã tuyển được nhân viên phục vụ!

Tin nhắn vừa được gửi đi, mọi người trong nhóm đã bắt đầu trả lời.

“Ai nhanh chân thế? Tôi còn định chợp mắt một lát rồi dậy đi xin việc.”

“Tôi cũng muốn biết ai lại nhanh chân như vậy.”

“A a a, tôi cũng muốn đi, làm việc nửa ngày, rất phù hợp với tôi.”

“Nghe nói đồ ăn ở quán ăn nhà họ Lâm rất ngon, sau này còn được ăn sáng miễn phí, tính mỗi tiền ăn sáng cả tháng thôi cũng đã rất nhiều tiền rồi.”

“Nghe nói sẽ tăng giá sau một tuần ăn thử?”

“Vậy ngày mai tôi phải ăn nhiều hơn.”

“Mọi người mất cơ hội rồi, là ai nhanh chân vậy?”

“Ngày mai đi xem một tí là biết ngay mà.”

Bà Dịch đi chợ về nhà, vừa mở cửa đã tức giận hét lên: “Ông già đâu, mau tới giúp tôi một tay.”

Một ông lão gầy gò từ trong nhà đi ra: “Hôm nay bà mua gì thế?”

“Có mắt mà không biết nhìn à, khoai sọ đấy! Hôm nay gặp được một người nông dân bán khoai sọ, mới đào, vừa tươi vừa rẻ, tôi mua mười cân.”

“Mua nhiều như thế làm gì? Ở nhà chỉ có hai người chúng ta, bao giờ mới ăn hết.”

“Không ăn hết thì làm thành bột gửi cho con trai.”

Đúng vậy, hai vợ chồng bọn họ đã về hưu, có một cậu con trai làm việc ở thành phố, cũng may là ở ngay thành phố Lưỡng Giang, cuối tuần có thể lái xe về nhà.

Bà Dịch rất phấn khởi: “Tôi nói ông nghe, hôm nay tôi còn tìm được việc làm.”

“Việc gì?”

“Ha ha ha, tôi thấy Quán ăn vặt nhà họ Lâm tuyển nhân viên phục vụ nên chạy đi đăng ký xin việc trước bọn họ, còn thành công được nhận nữa.”

Ông lão nhíu mày: “Bà cũng già rồi, nhà chúng ta không thiếu chút tiền này, bà đến đó làm gì?”

“Tôi thích!” Bà lão bước nhanh vào bếp lấy d.a.o gọt vỏ khoai sọ: “Tôi nghĩ rồi, dù sao buổi sáng cũng không có gì làm, buổi sáng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm làm việc g.i.ế.c thời gian, buổi chiều đi đánh mạt chược với đám ông Dương, thế là xong một ngày.”
 
Chương 62


Con cháu đều ở thành phố, có người đi làm, có người đi học, bọn họ ở nhà không có việc gì làm nên phải nghĩ cách g.i.ế.c thời gian.

“Vậy bà nghĩ cho kỹ, mệt mỏi quá thì về nhà.”

“Biết rồi, biết rồi. Ông già, vào lấy cái chậu nữa để đựng khoai môn đi.”

“Được!”

*

Giữa trưa Lâm Tùy Tâm đã nhận được chuyển phát nhanh Lâm Hoài Hạ gửi buổi sáng.

Hơn mười một giờ trưa, các thượng lưu tài chính rảnh rỗi hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, những người không muốn ra ngoài thì mở điện thoại di động đặt đồ ăn giao tới.

Lâm Tùy Tâm là người duy nhất không gia nhập nhóm hẹn ăn cơm, cũng không đặt đồ ăn.

Một phú nhị đại bên cạnh gõ gõ bàn anh ấy: “Anh Lâm, sao anh không đặt đồ ăn? Đồ ăn hôm qua em đặt ở quán kia khá ngon, anh có muốn đặt chung không?”

Lâm Tùy Tâm lắc đầu: “Không, cậu ăn thì đặt đi.”

Mọi người nhận thấy có gì đó sai sai: “Anh Lâm, sao vậy? Không ăn không uống, anh định tu tiên à?”

“Đúng đúng, hai tháng nay thành tích của anh là tốt nhất, tiền thưởng nhiều như vậy, không định ăn uống đàng hoàng chút sao?”

Tất cả mọi người đều cảm thán, đại dịch toàn cầu này đã cho chúng ta thời gian dừng lại và suy nghĩ. Ai mà biết ngày mai sẽ thế nào? Đối xử với bản thân tốt hơn chút đi.

Lâm Tùy Tâm hừ lạnh: “Tôi thèm vào đồ ăn ngoài, tôi có người giao cơm rồi.”

“Ô, yêu đương à?”

“Yêu đương cái gì? Yêu đương có kiếm được tiền không?”

Lâm Tùy Tâm phớt lờ bọn họ, mở điện thoại lên xem chuyển phát nhanh của mình đã đến đâu.

Nửa tiếng nữa giao tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trưa nay anh ấy sẽ được ăn gạo tơ vàng và cải ướp dầu ớt, còn có vải thiều ngon ngọt nữa.

Để giữa trưa được ăn cơm tơ vàng, buổi sáng trên đường đi làm anh ấy đã đến siêu thị mua một hộp cơm lớn, chuẩn bị dùng lò vi sóng của công ty nấu cơm.

Mười một giờ năm mươi phút trưa, đồ ăn ngoài mọi người đặt lần lượt giao đến.

Điện thoại của Lâm Tùy Tâm reo lên, anh ấy vội vã chạy ra ngoài.

Anh ấy vừa đi, mọi người xung quanh bắt đầu túm tụm lại bàn tán, anh Lâm kích động như thế là có đồ ăn ngon sao?

Lâm Tùy Tâm mở bưu phẩm, ba cân cải ướp được đựng trong bình thủy tinh lớn, ở giữa là một túi trái cây lớn, ngoài quýt và táo ra còn có vải thiều, phía dưới cùng là một túi gạo.

Anh ấy nhanh chóng vo gạo, cho vào lò vi sóng nấu cơm theo hướng dẫn.

Trong lúc Lâm Tùy Tâm nấu cơm, mọi người đều nhìn vào cái thùng lớn anh ấy đặt trên bàn làm việc. Chậc chậc, không phải chỉ là cải ướp, trái cây và gạo thôi sao?

Đối với tầng lớp có thu nhập cao như bọn họ, ngày thường đi ăn ngoài, giá một bữa chắc chắn không thấp, còn lạ gì cải ướp?

Đống trái cây này, ngoài vẻ tươi mới ra còn có gì đặc biệt?

Lâm Tùy Tâm lấy ra nắm vải lớn đặt lên bàn ăn một mạch, sau đó lập tức dùng băng dính dán kín cái thùng lại, như sợ người khác sẽ lấy trộm của mình.

Phú nhị đại nói đùa: “Anh Lâm, anh làm cái gì đấy, sao em có thể ăn trộm đồ ăn của anh chứ?”

“Ai mà biết được.”

Cất kỹ đồ xong Lâm Tùy Tâm cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Phú nhị đại bị chọc tức, Lâm Tùy Tâm không kịp ngăn cản, anh ta đã nhanh tay chộp lấy một quả vải, bóc vỏ nhét vào miệng, sau đó trợn tròn hai mắt.

Hina

Vãi!

Lâm Tùy Tâm bịt ​​miệng anh ta, nhỏ giọng uy h.i.ế.p anh ta: “Tôi nói trước, giật đồ ăn thì thôi đi, cậu mà dám hé răng một lời thì liệu hồn.”

Phú nhị đại gật gật đầu: “Em hiểu, nhưng mà anh Lâm, không đòi một nửa, anh chia cho em một ít đi.”

Một quả Lâm Tùy Tâm còn không muốn cho, nhưng không còn cách nào khác: “Tí nữa tan làm đợi tôi ở bãi đậu xe!”

“Ok!”

Đã đến giờ tan làm, rất nhiều người tụ tập trong phòng trà.

“Ai gọi đồ ăn ngoài vậy? Sao mùi cơm thơm thế?”

“Cậu hy vọng gì vào đồ ăn ngoài vậy, sạch sẽ vệ sinh là may rồi.”
 
Chương 63


“Không, mấy người ngửi kỹ đi, đúng là mùi thơm của cơm mà.”

Mọi người hít hít, đúng thật?

“Ai đặt thức ăn ngoài đấy? Khai mau.”

Một cô gái chỉ vào lò vi sóng: “Hình như mùi từ lò vi sóng thì phải.”

“Cái gì?”

Còn hai phút nữa mới đến giờ hẹn, Lâm Tùy Tâm vừa ngâm nga một giai điệu vừa đi lấy cơm.

Lúc này một đống người tụ tập trước lò vi sóng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đồng hồ đếm giờ, 20 giây, 19 giây, 18 giây…

Lâm Tùy Tâm: “Mấy người đứng đây làm cái gì? Nhường đường.”

Mọi người quay lại nhìn anh ấy: “Anh Lâm, cơm anh nấu à?”

Lâm Tùy Tâm ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của gạo tơ vàng, kiêu ngạo gật đầu: “Thơm nhỉ!”

Hina

Một đám phú nhị đại quen ăn sơn hào hải vị vội vàng gật đầu.

“Tiểu Lâm à, cậu không thể ăn một mình được.” Người lên tiếng là trưởng phòng của Lâm Tùy Tâm.

“Anh Lâm, cho em trai một miếng cơm đi, năn nỉ.” Đây là đồng nghiệp cùng cấp.

“Anh Lâm, em cũng muốn!”

Ting~

Cơm chín.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Tùy Tâm mở lò vi sóng, một luồng hơi nước bay ra, hít sâu một hơi... ừm…

Mẹ nó thơm quá đi mất!

Lâm Tùy Tâm rút ra mấy tờ giấy, bưng hộp cơm nóng hổi tìm chỗ ngồi ăn.

Chẳng mấy chốc, cả đám người bưng nào là sushi Nhật Bản, bò bít tết nhập khẩu, nhất quyết đòi ngồi ăn cùng Lâm Tùy Tâm.

“Chỉ có cơm không có đồ ăn thì sao được?”

“Anh Lâm, chia sẻ với nhau đi!”

Lâm Tùy Tâm từ từ mở nắp, cải ướp dầu ớt yêu quý của anh ấy không ngon hơn đồ ăn ngoài của bọn họ sao?

Có nói thế nào thì Lâm Tùy Tâm vẫn bất động.

Một người không nhịn được nữa, cầm đũa lên gắp một miếng cải ướp.

Nhai nuốt mấy lần, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, đây chính là cải ướp trước giờ anh ta ghét bỏ sao?

Vâng, chính là cải ướp! Sự khác biệt giữa người với người và sự khác biệt giữa người với chó, tương tự như cải ướp!

Cơm của Lâm Tùy Tâm trông rất ngon, nhưng mọi người đều biết xấu hổ, không có mặt mũi cướp miếng ăn trong bát anh ấy.

Lâm Tùy Tâm thật đáng ghét! Quá chó!

Ông chủ công ty từ bên ngoài đi vào: “Ôi, mọi người không ăn trưa à, tập trung ở đó làm gì thế.”

Mọi người nhường đường cho ông chủ.

“Cải ướp? Tôi rất thích ăn cải ướp. Tiểu Lâm, chia cho tôi một ít nhé?”

Lâm Tùy Tâm miễn cưỡng dùng đũa sạch gắp cho ông chủ hai miếng, gắp cho bản thân hai miếng rồi nhanh chóng đóng nắp bình thủy tinh lại.

Ý tứ rất rõ ràng: Quỷ ham ăn mau biến đi, ông đây không chia sẻ.

Nhưng đã bị người ta nếm thử, sao có thể giữ lại nữa?

Một bình cải ướp lớn bị ông chủ lấy đi một phần ba.

Có người cố ý nói: “Cải ướp có là gì, cơm của anh Lâm mới ngon.”

“Tiểu Lâm…”

Lâm Tùy Tâm ôm hộp cơm, không cho!

Không cho thì thôi, tiết lộ đây là gạo gì đi?

Lâm Tùy Tâm: “Cái này dễ nói, gạo tơ vàng!”

Gạo tơ vàng?

Tất cả mọi người đều lướt web lâu năm, có người lập tức phản ứng: “Màu vàng truyền thuyết?”

“Đúng vậy!”

Ông chủ sờ sờ cằm: “Gạo tơ vàng, nghe nói hai mươi nghìn một cân còn không mua được, Tiểu Lâm, bữa cơm này của cậu tiêu chuẩn cao thật đấy!”

“Hai mươi nghìn?!” Có người hét lên.

Lâm Tùy Tâm mở to mắt, chẳng phải Lâm Hoài Hạ nói bán giá mười nghìn sao? Cô lỗ thảm rồi, người bán lại trực tiếp kiếm được lợi nhuận gấp đôi!

Mọi người đều nghĩ đến túi gạo lớn của Lâm Tùy Tâm, ít nhất cũng có giá hàng trăm nghìn!

Có người rơi nước mắt trong lòng, so sánh với bản thân, tức c.h.ế.t mất!

Đừng tưởng làm tài chính là có tiền, người kiếm được nhiều tiền đều là những ông chủ cấp cao, nhân viên mới vào ngành, có thành tích trung bình, một năm được mấy trăm nghìn đã khá tốt rồi.

Cho dù có mấy trăm nghìn thì vẫn là mức thu nhập cao so với các ngành khác. Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều có thu nhập hàng năm chưa đến một trăm nghìn đồng.

Bọn họ vất vả đến khuya, tăng ca suốt một năm mà tiền lương vẫn không mua nổi một bao gạo, ai mà chấp nhận được?
 
Chương 64


Lúc này mọi người đã nhìn Lâm Tùy Tâm bằng ánh mắt khác, Tiểu Lâm/Anh Lâm này có chút bối cảnh nha!

Phú nhị đại háo hức nhìn thùng đồ kia, anh ta cũng thèm gạo tơ vàng, thèm cải ướp, nhưng lại thèm đống vải kia hơn!

Giờ làm việc buổi chiều, phú nhị đại cứ rảnh rỗi lại dán mắt vào cái thùng dưới chân Lâm Tùy Tâm.

Đến khi tan làm, anh ta nhắm mắt theo đuôi Lâm Tùy Tâm, nịnh nọt gọi một tiếng anh.

“Anh mệt không, để em bê cho.”

“Anh lấy đồ tốt ở đâu vậy, chia sẻ link cho em đi.”

“Anh…”

Lâm Tùy Tâm: “Cậu muốn ăn vải thì im mồm.”

Phú nhị đại che miệng bày tỏ quyết tâm, anh Lâm không cho tôi nói, tôi chính là người câm.

Địa chỉ công ty của Lâm Diên Đông không tiện nhận chuyển phát nhanh tư nhân nên đồ được gửi trực tiếp đến chung cư.

Tưởng Đình vừa tan làm liền chạy về nhà, sợ bị mất đồ tốt cô em chồng tặng.

Lâm Diên Đông vừa tan làm cũng vội vàng trở về, về đến nhà cơm đã chín, cả nhà tràn ngập mùi cơm tơ vàng.

Lâm Diên Đông xắn tay áo lên: “Trong tủ lạnh còn đồ gì không? Tối nay làm hai món ngon ăn với cơm. Vải thiều đâu?”

“Vải thiều để trên bàn, nấu nhanh lên, cơm nước xong xuôi rồi ăn sau.”

Từ Thanh Trúc nhận được đồ Lâm Hoài Hạ gửi, anh ấy biết đồ tốt không nên lộ ra ngoài, giữa trưa nhận chuyển phát nhanh, đợi đến tối về nhà mới mở ra.

Việc đầu tiên anh ấy làm sau khi mở ra là nếm món cải ướp yêu thích của mình, còn vừa ăn vừa chép miệng.

Vải thiều? Anh ấy bóc một quả ném vào trong miệng!

Má ơi, ngon y như táo với quýt! Anh ấy muốn ăn một phát hết luôn!

Buổi tối, Lâm Hoài Hạ nhận được một hồng bao từ anh cả và anh hai, còn có lời cảm ơn của Từ Thanh Trúc, nói mai mốt sẽ mua cho cô một chai nước hoa Chanel.

Dẹp, cô mới không thèm nhé.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Hoài Hạ xoay người đi vào không gian.

Lâm Hoài Hạ không thèm xem tài khoản video của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhưng khi bước vào không gian lại phát hiện có thêm một mảnh đất nên cũng biết đã tăng thêm bao nhiêu.

Với chỗ đất này của cô, đơn vị đo lường fan hâm mộ bắt đầu từ 100.000.

Hoàn thành công việc trong linh điền, Lâm Hoài Hạ vừa ra ngoài nằm xuống là ngủ luôn.

*

Bà lão rất có động lực đi làm, sáng sớm hôm sau còn chưa đến bảy giờ, bà Dịch đã đến trước cửa quán ăn nhà họ Lâm.

Lâm Hoài Hạ vừa chuẩn bị bữa sáng xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa nên đi ra mở cửa.

Bà Dịch cười nói: “Dù sao sáng ra bà cũng dậy sớm, không có việc gì làm nên đến hơi sớm.”

Lâm Hoài Hạ mở cổng: “Cháu cũng vừa chuẩn bị xong, chúng ta ăn sáng trước đi, lát nữa là có khách tới cửa rồi.”

“Được, sáng nay bán gì thế?”

“Sáng nay có cháo bí đỏ, bánh bao đậu phụ, bún dưa chua và cải ướp dầu ớt.”

Buổi sáng bà Dịch thích ăn đồ ăn thanh nhẹ nên tự mình múc một bát cháo ăn cùng bánh bao và cải ướp, cái mùi này, thơm quá!

Bà ấy không thể giải thích thơm như thế nào, chỉ cảm thấy bí đỏ có mùi của bí đỏ, cháo có mùi của cháo, vỏ bánh bao có mùi thơm của bột mì, cải ướp có mùi sảng khoái bắt miệng.

Tóm lại, chính là rất ngon!

Ăn hết một bát cháo vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn nên thoải mái tự múc thêm bát nữa.

“Sáng mai bà phải kéo ông già qua đây ăn sáng mới được.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Người nhà nhân viên được ăn miễn phí.”

Bà Dịch nghiêm túc từ chối: “Không thể được, bà còn có con trai, con dâu, cháu trai, bao nhiêu người thân như vậy, cháu sẽ lỗ vốn mất.”

Hina

Lâm Hoài Hạ cười ha ha.

Khách hàng tới cửa, quán ăn vặt nhà họ Lâm khai trương được bao nhiêu ngày liền có rất nhiều người đến bấy nhiêu ngày, đều là khách quen.

Quen thuộc gọi món xong thì bắt đầu trò chuyện.

“Ôi, dì Dịch, không ngờ cơ hội việc làm này lại bị dì cướp mất.”
 
Chương 65


Bà Dịch ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tất nhiên rồi, chỉ là một công việc như thế này thôi, muốn có cũng phải tranh thủ một chút.”

Trên miệng trò chuyện với mọi người, trên tay cũng không rảnh rỗi mà bận rộn bưng đồ ăn, rửa bát lau bàn, động tác vô cùng lưu loát gọn gàng.

Có bà Dịch giúp đỡ, cả buổi sáng Lâm Hoài Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, dành phần lớn thời gian đều ở trong bếp chần bún và gói bánh bao, khi rảnh rỗi cũng có thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác.

Sau một ngày thích ứng, Lâm Hoài Hạ đã quen với bà Dịch, bà Dịch cũng thích ứng tốt với cường độ làm việc ở quán ăn nhà họ Lâm, hai bên đều hài lòng, công việc cũng ổn định.

Sau khi làm xong công việc trong quán, Lâm Hoài Hạ đi đến nông trường xem xét, các loại rau xanh, bắp cải, cà chua giống trên ruộng đều phát triển rất tốt.

Những cánh đồng mạ xanh tươi bát ngát, vô cùng tươi tốt. Ước tính sau một thời gian nữa, mạ cao hơn một chút cũng chỉ nhìn thấy mạ chứ không thấy ruộng lúa.

Đỗ Duy: “Báo cáo nghiên cứu lúa tơ vàng mới nhất viện gửi tới nói giống lúa của chúng ta có khả năng kháng bệnh và sâu bệnh khá tốt.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt quá, có thể không phun thì đừng phun.”

“Anh quản lý nông trường rất tốt.”

Đỗ Duy cười: “Gần đây tôi rất chú ý đến gia cầm phía sau núi, gà, vịt, ngỗng đều đã ổn định, hai ngày nữa sẽ được xuất chuồng lên núi tự kiếm ăn.”

“Heo thì sao?”

Hina

“Heo phát triển rất nhanh, đã được thả vào tuần trước. Nhân tiện, lô gà cỡ choai choai chúng ta mua đầu tiên cũng đã được thả ra.”

“Nuôi thả là một chuyện, thỉnh thoảng vẫn phải cho chúng ăn thêm.”

“Điều này tôi vẫn ghi nhớ, cám gạo, lá rau... cô đưa đến đều ném vào trại chăn nuôi cho bọn chúng ăn.”

Lâm Hoài Hạ đi dạo quanh núi, từng đàn gà con kết bạn kiếm ăn trong núi, những con heo cỡ vừa cọ m.ô.n.g vào cây đại thụ, núi rừng tràn đầy sức sống.

Cô âm thầm tính toán trong đầu, khi nào sẽ có phiên bản nâng cấp của gà nấu khoai môn, phiên bản nâng cấp của canh chua vịt củ cải, phiên bản nâng cấp của ngỗng quay, còn có thịt hấp tẩm bột, sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu?

Nuốt nước miếng, vẫn phải đợi vài tháng nữa!

Ngày tháng trôi qua, bất tri bất giác đã vào giữa hè. Chim gọi ve kêu, khe suối róc rách, núi rừng tươi tốt.

Bà Dịch hàng ngày phấn khởi bận rộn công việc, sáng nào cũng chạy từ phía tây thị trấn đến phía đông thị trấn, vận động đầy đủ, còn ăn đồ ăn ngon của quán ăn nhà họ Lâm bồi bổ cơ thể, trong vòng một vòng tháng, cả người như khác hẳn đi.

Con trai bà Dịch cuối tuần nghỉ phép về nhà thăm cha mẹ, cũng không dám tin mẹ mình càng ngày càng trẻ ra.

Sáng sớm thứ bảy mùa hè, trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, hai vợ chồng nhà họ Dịch thức dậy như thường lệ, vệ sinh cá nhân sạch sẽ chuẩn bị ra ngoài.

“Hay là gọi Dịch Thiên đi cùng?”

“Thôi khỏi, con trai hiếm khi có ngày cuối tuần, để nó ngủ đi, lát nữa tôi sẽ mang cơm về cho nó.”

“Vậy chúng ta mang hộp cơm đi.” Bà Dịch đi vào bếp lấy hộp cơm.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, đôi vợ chồng già đi đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, sắc trời sáng rõ, ánh nắng ban mai chiếu sáng nửa bầu trời.

Lâm Hoài Hạ tươi cười chào hỏi: “Chào buổi sáng bà Dịch, ông Dịch.”

Bà Dịch: “Hoài Hạ, con trai bà về rồi, cháu gói cho nó một bát cháo và bốn cái bánh bao nhé.”

“Được, bà tự lấy đi, muốn lấy bao nhiêu cũng được, đều tính theo giá một phần cháo.”

Bà Dịch cũng không lợi dụng cô, hộp cơm lớn, bà ấy trực tiếp trả tiền hai phần cháo.

Ông Dịch ăn cùng vợ xong mới mang bữa sáng về cho con trai.

Dịch Thiên buồn ngủ tỉnh dậy chuẩn bị ăn sáng, sao anh ấy lại cảm giác cháo này có mùi vị rất ngon?

“Nhà mình đổi gạo ạ?”

“Không, mua ở ngoài đấy, con biết quán ăn vặt nhà họ Lâm không?”
 
Chương 66


Dịch Thiên gật đầu, mẹ anh ấy đang làm phục vụ ở quán ăn vặt nhà họ Lâm g.i.ế.c thời gian, cách đây không lâu đã gọi điện báo cho anh ấy biết.

Dịch Thiên vui vẻ ăn xong bữa sáng ngon lành, thở dài một tiếng, xoa xoa bụng: “Cha, chúng ta mua thêm để trưa ăn đi.”

“Con không mua được đâu, quán ăn nhà họ Lâm còn không có đủ bữa sáng để bán, chắc chắn không còn thừa đến trưa.”

“Kinh doanh tốt như vậy?”

“Đúng thế!”

Bây giờ cũng muộn rồi, lại là cuối tuần nên chắc đã bán hết.

Dịch Thiên không tin, trực tiếp đi bộ đến quán ăn vặt nhà họ Lâm đón mẹ mình tan làm.

Một bà lão đi phía trước Dịch Thiên vừa bước vào cổng đã hô to: “Bà chủ nhỏ, cho một phần cháo.”

“Hết rồi ạ.”

Bà cụ sốt ruột: “Thế còn bánh bao?”

“Bánh bao cũng hết rồi, chỉ còn một phần bún dưa chua thôi.”

Hina

“Vậy cho một phần bún dưa chua đi.”

Dịch Thiên đi phía sau không cần hỏi cũng biết mình xui xẻo.

Bà Dịch nhìn thấy con trai mình: “Tiểu Thiên, con tới rồi.”

Dịch Thiên cười: “Không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo, tiện thể đón mẹ tan làm.”

Bà Dịch cười, nụ cười ngọt ngào như mật.

Bà lão vừa gọi bún dưa chua: “Thằng con trai này của bà ngoan thật, hiếu thảo, còn biết tới đón bà, hơn thằng nhóc hỗn láo nhà tôi nhiều lắm.”

Bà Dịch cười ha ha: “Nào có, con bà cũng hiếu tháo mà, bận việc không về được nhưng ngày nào cũng gửi đồ cho bà đấy thôi.”

Hai bà lão đều quen biết nhau.

Bà lão cũng cười: “Bảo nó cuối tuần về cùng tôi đến quán ăn nhà họ Lâm cũng không rảnh, công việc bận rộn quá.”

“Con cái chăm chỉ làm việc là tốt.”

Một nhóm ông bà già nói chuyện, nói xem con trai nhà ai hiếu thảo, con gái nhà ai quanh năm suốt tháng không về nhà lấy một lần.

Ở đây, Dịch Thiên cảm thấy thư thái, vui vẻ hạnh phúc.

Xắn tay áo giúp mẹ một số công việc, bà lão vui vẻ lắm.

Dịch Thiên rất thích quán ăn vặt nhà họ Lâm, sáng sớm hôm sau liền theo cha mẹ đến ăn sáng, ăn sáng xong cũng không vội rời đi, còn tiện tay giúp rất nhiều việc.

Để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy, Lâm Hoài Hạ đặc biệt chừa lại mười cái bánh bao cho anh ấy mang đi.

Dịch Thiên khó khăn từ chối lòng tốt của bà chủ nhỏ, giúp tí việc có là gì, dù sao anh ấy cũng đang giúp mẹ một tay mà.

Lâm Hoài Hạ: “Cầm đi, đừng khách sáo với tôi.”

Dịch Thiên thực sự rất thèm bánh bao của quán ăn nhà họ Lâm, cũng muốn mang về cho vợ và con trai ăn thử.

Dịch Thiên: “Tôi nhận bánh bao, tôi sẽ trả tiền.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Như vậy là khách sáo rồi.”

Hai người xô đẩy hồi lâu, cuối cùng bà Dịch vỗ bàn một cái, bắt Dịch Thiên cầm lấy bánh bao.

“Hoài Hạ, lần sau đừng làm như vậy, nhất định phải trả tiền, chúng ta một là một, hai là hai, làm ăn không phải rõ ràng.”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Dạ được, chỉ một lần này thôi.”

Lâm Hoài Hạ nói với Dịch Thiên: “Cuối tuần sau anh có rảnh thì đến ăn sáng nhé, bắt đầu từ tuần sau quán chúng tôi sẽ bán mì lạnh, hương vị rất ngon.”

Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, rất nhiều khách hàng muốn ăn đồ lạnh, Lâm Hoài Hạ cảm thấy mì lạnh khá ngon.

Hai ngày nay cô cũng trồng rất nhiều dưa chuột, cà rốt, rau thơm, hành lá trong không gian, đây đều là những loại rau cần có để làm mì lạnh.

Ngoài ra, cô còn trồng rất nhiều ớt, phơi khô mấy chục cân, hôm nay sẽ làm dầu ớt chuẩn bị sẵn cho món mì lạnh.

Dịch Thiên nuốt nước miếng: “Vậy tuần sau tôi lại đến.”

Dịch Thiên không những đến mà còn dẫn theo cả vợ và con trai, cả gia đình lập tức bị đồ ăn ngon của quán ăn vặt nhà họ Lâm hấp dẫn, từ đó trở đi, chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh rỗi, bọn họ nhất định phải về nhà ăn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Bà Dịch và ông Dịch cực kỳ vui vẻ, tiếp tục làm việc hăng say hơn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Nhưng đó chỉ là nói trước.
 
Chương 67


Đợi đến khi mì lạnh có mặt trong thực đơn.

Mì lạnh tự làm, tỉ lệ lúa mì giữa linh điền và bên ngoài là 5:5, Lâm Hoài Hạ tự làm mì tươi, sau đó cho vào nồi luộc, luộc mấy phút lại cho vào nồi đun lại, chờ nước sôi tám chín phần thì lấy muôi có rây lọc vớt ra ngâm nước lạnh, chắt bớt nước, tráng qua dầu sôi và trộn đều, thế là mì lạnh đã sẵn sàng.

Cho một lượng mì lạnh vừa đủ vào bát mì lớn, xếp cà rốt và dưa chuột thái sợi mỏng lên trên, rắc hành lá, rau thơm, hạt vừng, rưới xì dầu, giấm và một thìa linh hồn dầu ớt.

Một bát mì lạnh tuyệt vời đầy màu sắc, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thoải mái rồi.

Khách hàng đầu tiên gọi mì lạnh, vừa lên món đã chụp chín bức ảnh liên tiếp, nhanh chóng tải lên khoảnh khắc và nhóm WeChat chia sẻ với bạn bè, sau đó đặt điện thoại xuống trộn đều bát mì, gắp một miếng ăn, má ơi, quá tuyệt!

Những người có thể đến quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn sáng hàng ngày đều là người dân địa phương, khi những bức ảnh mì lạnh được đăng lên, mọi người càng thêm tin tưởng vào đồ ăn ngon quán ăn vặt nhà họ Lâm sản xuất, nước miếng như sắp chảy lên màn hình điện thoại.

Tranh thủ thời gian, rảnh rỗi là đến quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất.

Sáng sớm hai vợ chồng bà Vương đến cửa hàng giao hàng cho khách quen, còn chưa kịp ăn sáng, vốn định ăn gì đó cho xong thì nhìn thấy ảnh mì lạnh được đăng trong nhóm, bà Vương vứt lại một câu: “Ông trông cửa hàng đi.”

Sau đó quay đầu chạy đi!

Bà ấy lái chiếc xe điện ba bánh nhanh nhất có thể, cướp lấy hai phần mì lạnh mới hài lòng trở về.

Hina

Cặp vợ chồng ngồi đối diện nhau, khá hài lòng húp mì lạnh, nhưng lượng hơi ít, không đủ ăn.

Trong bát chỉ còn chút nước sốt, bà Vương không thèm suy nghĩ, trực tiếp đến chợ nông sản mua hai đồng mì lạnh, mỗi người chia nhau một nửa, trộn với nước sốt còn lại mà ăn sạch.

Ăn xong mì lạnh với thái độ không lãng phí đồ ăn, bà Vương bĩu môi: “Cái này không hợp!”

Hương vị khác một trời một vực!

Bác Từ an ủi: “Ngày mai chúng ta mua bốn phần!”

“Hôm nay tin tức truyền ra, sáng mai kiểu gì cũng có người xếp hàng bên ngoài quán ăn vặt nhà họ Lâm.”

Đúng, không sai, dạo này bên ngoài quán ăn vặt nhà họ Lâm đã có khách xếp hàng, dù giá cả tăng gấp đôi so với lúc khai trương nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô đi mua.

Một bát cháo giá bốn đồng, bánh bao giá bốn đồng, bún gạo giá hai mươi đồng, chậm tay là hết.

“Kể cả xếp hàng cũng không giành được của chúng ta, chúng ta ở gần nhất.”

Mì lạnh ở quán ăn vặt nhà họ Lâm vừa ngon vừa đẹp, nhờ sự lan truyền chia sẻ của khách hàng nên mì lạnh của quán ăn vặt nhà họ Lâm trở nên khá nổi tiếng.

Mùa hè, sao có thể thiếu mì lạnh?

Có một ông chủ A chuyên review mì lạnh, tên là Sành ăn Lưỡng Giang, được một người bạn cũng đam mê ăn uống cho biết ở thị trấn Liễu Giang có quán bán mì lạnh rất ngon, nên đã ngồi xe tới quay video.

Gần đây anh ta đã thử không dưới hai mươi quán mì lạnh, đánh giá dựa trên ba tiêu chí: màu sắc, hương vị và mùi vị, trong lòng anh ta, quán ăn vặt nhà họ Lâm chắc chắn nằm trong top ba.

Hơn nữa, đây là đánh giá dựa trên quán ăn vặt nhà họ Lâm không tiết kiệm chi phí, hiệu suất.

Dù sao một phần mì lạnh có giá tới hai mươi đồng, một mức giá mà các danh lam thắng cảnh cũng không dám bán.

Nếu chi phí, hiệu suất thấp hơn một chút, chắc chắn sẽ đứng đầu top mì lạnh.

Sau khi quay video, anh ta đứng bên ngoài quán ăn vặt nhà họ Lâm, tổng kết trước camera: “Mì lạnh dai mịn, món ăn kèm tươi ngon, nước sốt có hương vị tuyệt vời, nhưng tuyệt vời nhất là dầu ớt, chính là linh hồn của bát mì lạnh này. Ngoại trừ giá hơi đắt một chút thì không có gì sai cả.”
 
Chương 68


Anh ta quay xong video chuẩn bị rời đi, người bạn sành ăn của anh ta bảo anh ta đừng vội, dạo chơi một ngày đã, sáng mai đến ăn sáng rồi hẵng đi.

“Sao vậy? Còn có món mì lạnh ngon hơn à?”

“Không phải mì lạnh, ngày mai cậu tới ăn là biết.”

Mì lạnh quá ngon, vừa rồi anh ta không nhịn được gọi những hai phần, bụng ăn no mây mẩy, muốn ăn cháo và bánh bao của quán ăn vặt nhà họ Lâm thì phải chờ đến ngày mai.

“Thật đấy, mỗi một món ăn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm đều là đặc sản đấy.”

“Cậu nói vậy thì tôi phải ăn thử rồi.”

Ngày hôm sau, hai người không mang theo máy ảnh, đặc biệt đến quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn sáng.

Dù rất muốn gọi mì lạnh nhưng vẫn kìm nén gọi cháo và bánh bao.

Hina

Món phục vụ hôm nay là cháo rau xanh được thực khách rất ưa chuộng, cháo lên bàn chỉ hơi nóng, húp một ngụm liền có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, không nhịn được mà húp thêm một ngụm nữa.

“Bà chủ, thêm một bát cháo nữa.”

“Đợi chút!”

Người bạn nháy mắt với anh ta: “Thấy chưa!”

Anh ta gật đầu khẳng định: “Quá tuyệt! Sao một cửa hàng thần tiên như vậy lại không mở trong thành phố nhỉ?”

“Hừ, lúc vào cậu không nhìn biển hiệu à? Đây là quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng trên mạng hồi đầu năm đấy! Bà chủ nhỏ còn kinh doanh một nông trường, tôi thấy người ta mở cửa hàng không phải vì tiền đâu.”

Nếu không thì sao chỉ bán mỗi bữa sáng, còn có giới hạn nữa!

Lâm Hoài Hạ đang bận rộn trong bếp, không hề hay biết tình huống này, vài ngày sau tài khoản Sành ăn Lưỡng Giang đăng video review này lên, cảnh quay cuối cùng của video dừng lại ở tấm bảng hiệu cổ kính của quán ăn vặt nhà họ Lâm, thu hút rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng.

“Tôi là fan cứng của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhà này đang dựa hơi để nổi tiếng à?”

“Cửa hàng ở đâu thế? Tôi đến ăn thử.”

“Mì lạnh này nhìn ngon đấy, nhưng năm sao? Không có chỗ cải tiến à?”

“Tôi biết quán này, nằm ở Liễu Giang cổ trấn.”

“He he, tôi ăn thử rồi, cũng có kết luận như ông chủ A, ngoài đắt ra thì không có gì phải bàn.”

“Thế có phải là dựa hơi độ hot của Màu vàng truyền thuyết không?”

Sành ăn Lưỡng Giang trơ mắt nhìn video của mình ngày càng nổi tiếng, từ từ leo lên cuối bảng xếp hạng phổ biến, anh ta kích động từ trên ghế nhảy dựng lên.

Anh ta nhanh chóng trả lời bình luận có nhiều lượt thích nhất: Nghe bạn bè ở thị trấn Liễu Giang giới thiệu, đúng là Quán ăn vặt nhà họ Lâm mọi người biết đến kia!

Những người hâm mộ Quán ăn vặt nhà họ Lâm vừa buồn vừa tức giận, bà chủ A không đăng video hay tương tác thì thôi đi, lại còn để bọn họ hóng tin của Quán ăn vặt nhà họ Lâm từ ông/bà chủ A khác.

“Mở quán thì mở quán, sao không nói một tiếng? Có ai mắng cô lãng phí tiền bạc đâu!”

Bình luận này trên tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm, được mọi người điên cuồng thả cảm xúc!

Mèo con nghiện net nhìn thấy liền chạy đi tìm Lâm Hoài Hạ: “Các fan của cô tức giận rồi!”

“Hả? Tức giận? Sao lại tức giận? Cháu có làm gì đâu.”

Điền Thanh gọi điện tới: “Cậu nghĩ xem đã bao lâu rồi chưa cập nhật video mới? Fan hâm mộ có chút ý kiến là bình thường thôi.”

Lâm Hoài Hạ cảm thấy có chút áy náy: “Tại tớ bận mà.”

“Bớt nói nhảm, lát nữa tớ đưa Phương Siêu tới đấy, cậu quay một video làm mì lạnh cho fan bớt giận đi.”

“Được, được, được, cậu tới đi!”

Phương Siêu biết tổng giám đốc Lâm muốn quay video thì lập tức cầm túi đựng máy ảnh đi, trên đường đi còn không quên kiểm tra số dư trong ví WeChat của mình.

Hôm nay nhất định phải mua thêm vải thiều.

Khi Điền Thanh và Phương Siêu đến thị trấn Liễu Giang thì đã là buổi trưa.

Lâm Hoài Hạ: “Hôm nay không quay ngoại cảnh, chỉ cần một đoạn video làm mì lạnh thôi, quay xong chúng ta sẽ ăn trưa.”

Phương Siêu gật đầu, nhanh chóng khởi động máy, chuẩn bị bắt đầu quay.
 
Chương 69


Các bước làm mì lạnh rất bình thường, quan trọng nhất là phải nắm bắt được gia vị, sử dụng nguyên liệu chất lượng cao, tất cả đều đạt tiêu chuẩn thì món mì lạnh sẽ không có gì để chê.

Đây là lần thứ hai Phương Siêu quay video cho Quán ăn vặt nhà họ Lâm, ấn tượng chung của anh ấy là tổng giám đốc Lâm này có cách làm những món ăn bình thường trở nên ngon miệng.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Làm xong mì lạnh, Điền Thanh ở một bên cầm đũa nhìn chằm chằm.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Điền Thanh, Phương Siêu kiểm tra toàn bộ cảnh quay, gật đầu: “Đủ tài liệu rồi.”

Điền Thanh không nói hai lời, trực tiếp lấy đi món mì lạnh vừa quay, bưng bát đứng đấy ăn.

Phương Siêu cũng thèm, đáng thương nhìn Lâm Hoài Hạ.

Lâm Hoài Hạ cười, ánh mắt của anh ấy là khen ngợi tay nghề của đầu bếp.

“Đợi chút, tôi làm cho anh một bát lớn.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”

Điền Thanh ăn xong một bát, vẫn muốn ăn tiếp nhưng bị Lâm Hoài Hạ cản lại.

“Chờ lát nữa tớ trộn nguyên liệu, gói mì lạnh riêng cho cậu mang về nhà ăn tối!”

“Cảm ơn chị em, ôm một cái!”

Lâm Hoài Hạ ghét bỏ đẩy cô ấy ra: “Người cậu toàn mồ hôi bẩn, đừng có ôm tớ.”

Điền Thanh dậm chân, rất đáng yêu: “Tớ là tiểu tiên nữ thơm tho, cậu còn dám nói tớ hôi, tớ sẽ không mang đồ cho Lục Nghiên của cậu nữa.”

Khoảng thời gian này, Lục Nghiễn đi công tác nước ngoài, nghe nói hai ngày này sẽ về, cô vẫn không biết anh đã về chưa.

“Phì, ai bảo anh ấy là của tớ! Không cần mang cho anh ấy, anh ấy không ở thành phố Lưỡng Giang.”

“Ê, nhìn giọng điệu này của cậu đi, cãi à?”

“Cãi cái đầu cậu, tớ ăn ngay nói thật.”

Hai người vừa thấy mặt liền ríu rít nói mãi không hết chuyện.

Buổi chiều, Phương Siêu tới nhà biên tập video, Lâm Hoài Hạ rửa cho anh ấy một chậu vải thiều lớn.

“Ăn thoải mái nhé!”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh ở trước sân bật điều hòa không khí, không có chút hình tượng nằm trên sofa, vừa ăn vải vừa trò chuyện.

“Rau cậu trồng ăn được chưa.”

“Rau xanh vẫn non, bắp cải chắc cũng sắp chín rồi, cà chua bi cũng đang nở hoa.”

“Cậu đăng ký thương hiệu thực phẩm tươi sống chưa?”

“Đăng ký rồi, tên là ‘Bé tươi xanh’, đáng yêu không.”

“Ha ha, tên hay lắm, cậu định bán thế nào?”

“Đỗ Duy đang liên hệ, sau khi thực phẩm bổ sung rau xanh được gửi đi thử nghiệm, rất nhiều siêu thị lớn đã liên hệ với tớ, nhưng cậu biết đấy, số lượng ít, chỉ bán sản phẩm chất lượng cao, những hợp đồng các siêu thị đó đưa ra đều không phù hợp với tớ.”

Điền Thanh gật đầu: “Cậu bán những loại rau đó thì không cần lo lắng, cứ cẩn thận lựa chọn thật kỹ, chờ rau chín nhớ báo cho tớ biết ngay, tớ dẫn cả nhà đến hái.”

“Được, lâu rồi không gặp gia đình cậu, bây giờ thời tiết nóng bức, đưa bọn họ đến thị trấn Liễu Giang ở lại hai ngày cho mát mẻ, tiện thể nếm thử tay nghề của tớ.”

“Ok!”

Đỗ Duy nói với cô, lô gà choai choai cỡ một trăm con đã nuôi được mấy tháng, thịt mềm, vừa lúc nấu, bây giờ có thể ăn ngay.

Cô rất mong chờ hương vị của đợt gà này.

Sau khi video mì lạnh được đăng tải, những fan hâm mộ theo dõi Quán ăn vặt nhà họ Lâm lập tức dán mắt vào màn hình, nước miếng chảy đầy đất.

Hu hu, cảnh quay cận cảnh này muốn g.i.ế.c người à.

Hina

Sành ăn Lưỡng Giang đã lưu Quán ăn vặt nhà họ Lâm vào mục yêu thích, vừa thèm chảy nước miếng vừa bình luận.

Không giống những cư dân mạng ăn mì trực tuyến khác, anh ta đã được ăn mì lạnh trực tiếp ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Xem đi xem lại video, nhớ lại mùi vị lúc đó, đúng là không thể chịu nổi. Anh ta vội vàng gửi tin nhắn cho người bạn đam mê ẩm thực của mình, hẹn ngày mai đi ăn ở thị trấn Liễu Giang tiếp.

Điền Thanh gói một phần lớn mì lạnh và nước sốt về nhà, cả nhà vừa húp mì lạnh vừa xem video. Cảm giác thỏa mãn đó, cả đời này không có gì hơn thế.
 
Chương 70


Điền Thanh đắc ý đến mức dùng điện thoại quay video, còn chụp ảnh mình đang ăn mì lạnh đăng lên trang cá nhân, kèm câu: “Cùng ăn mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nào!”

Bình luận lập tức hiện lên:

Thím hai: Đến thị trấn Liễu Giang à?

Chú hai: Phần chú một miếng, đợi chút chú tới ngay.

Anh họ: Cả anh nữa.



Điền Thanh đặt điện thoại xuống, lập tức hối hận vì sự đắc ý của mình.

Có hối hận cũng đã muộn, cô ấy vội vàng bổ sung thêm cho mình nửa bát nữa.

Phương Siêu một lần nữa trở thành thợ quay phim miễn phí, vừa bóc vải cho bạn gái vừa hưởng thụ những nụ hôn và cái ôm, trên mặt cười đến sắp tê liệt.

Bà Táo trong phòng kích động nhảy cẫng lên: “A a a, fan lại tăng lên rồi.”

Lâm Hoài Hạ cũng nhìn thấy, bởi vì không gian của cô lại có thêm hai mảnh đất, cô đã có hai mảnh làm trắng dưỡng da.

Nhanh chóng trồng khoai trên mảnh đất này.

Mảnh làm trắng dưỡng da trước đó cô

trồng nấm tuyết dại, đã lấy ra một ít phơi khô, dạo này quán ăn bận rộn nên cô chưa có thời gian ăn thử.

“Ngày mai hầm một nồi ăn thử xem.”

Sáng hôm sau, vừa rời giường cô đã cho nấm tuyết ngâm sẵn vào nồi hầm, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bánh bao, mì lạnh, bún gạo bán ăn sáng.

Còn chưa đến giờ mở cửa, đã có rất nhiều người xếp hàng ngoài cổng. Bà Dịch vào nhà bằng cửa sau.

Bà Dịch: “Ôi, ngoài cổng nhà chúng ta đã có hơn hai mươi người xếp hàng rồi, còn có bao nhiêu rất gương mặt mới.”

Lâm Hoài Hạ suy nghĩ: “Có lẽ là người hôm qua xem video, đặc biệt tới đây ăn mì lạnh.”

Bà Dịch nhìn lướt qua số lượng mì lạnh: “Vậy chắc mì lạnh của chúng ta không đủ bán rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Không chỉ mì lạnh, đồ ăn nhà ta có bao giờ đủ bán đâu.”

“Ha ha ha, cũng phải nhỉ.”

Đến giờ mở cửa, cổng vừa mở, một đám người ùa vào trong, còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu gọi món.

“Bà chủ, cho một bát mì lạnh, phần lớn.”

“Tôi muốn hai bát mì lạnh.”

Một thanh niên hét lớn: “Tôi muốn năm phần, đóng gói mang đi.”

Một nhóm ông bà già không chịu: “Các người còn có đạo đức công cộng không? Ai cũng như cậu, đóng gói mang đi thì những người đến xếp hàng từ sáng sớm như chúng tôi ăn cái gì?”

“Đúng vậy, giới trẻ ngày nay thật vô lý!”

“Con nhà ai đấy, cha mẹ không biết dạy con à?”

Thanh niên bị một nhóm ông bà mắng đến mức không dám lên tiếng, Lâm Hoài Hạ vui vẻ nói nhanh: “Mì lạnh nhà chúng tôi không đủ bán, từ hôm nay trở đi, mua về nhiều nhất chỉ một phần, xin mọi người hiểu cho.”

“Đúng vậy, bà chủ nhỏ nói hay lắm.”

Từng bát mì lạnh, cháo, bún, bánh bao được dọn lên bàn, mọi người vùi đầu ăn uống chăm chỉ, ăn xong vẫn chưa hài lòng, vội vàng gọi thêm một phần nữa.

Người đến sau cũng không dám gọi mang đi, nếu không sẽ bị người đến sau không ăn được ghét bỏ bàn tán.

Video ngày càng thu hút người hâm mộ, có người ăn mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, tiện tay chụp ảnh đăng lên mạng, ngoại hình của Lâm Hoài Hạ cũng bị lộ ra, cũng khiến rất nhiều người hâm mộ bàn tán.

Cứ tưởng blogger chỉ lộ tay không xinh đẹp, ai ngờ lại là một tiểu tiên nữ.

Hina

Có fan bình luận trêu chọc: Cái tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm chẳng đặc biệt chút nào, gọi thẳng Quán ăn của tiên nữ có phải là chính xác hơn không.

Có người hâm mộ địa phương ở thị trấn Liễu Giang phản đối: Đừng nói lung tung, tổ tiên nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, bảng hiệu này là do tổ tiên truyền lại.

Sau sự kiện Màu vàng truyền thuyết, Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại trở nên nổi tiếng, mặc dù không dám động đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhưng dựa hơi hot một chút cũng không có vấn đề gì mà.

Chỉ sau vài ngày, nhiều video ẩm thực liên quan đến mì lạnh xuất hiện khắp nơi trên nền tảng, Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã tạo ra một xu hướng khác.
 
Chương 71


Sau khi Lâm Hoài Hạ trở nên nổi tiếng, mọi người nhớ mãi không quên món dầu ớt mê người, nhiều cư dân mạng đã bình luận yêu cầu cô bán dầu ớt, Lâm Hoài Hạ cảm thấy việc kinh doanh này không tệ.

Trực tiếp gọi điện cho bác ba, hỏi bác ba có muốn mở cửa hàng bán dầu ớt online không?

“Dầu ớt là công thức truyền thống nhà chúng ta, nhưng loại ớt cháu dùng hơi khác một chút, cháu có thể cung cấp cho bác ba.”

Bác ba không đồng ý ngay mà hỏi ý kiến cha và con trai.

Lâm Tùy Tâm cảm thấy việc kinh doanh này rất tốt, nhưng muốn chia cổ phần cho Lâm Hoài Hạ.

Ông ba cảm thấy cháu trai mình nói đúng: “Phải chia!”

Lâm Hoài Hạ không muốn.

Lâm Tùy Tâm nói thẳng: “Em phải biết rõ hơn ai hết, dầu ớt của em thơm hơn chủ yếu là do loại ớt em dùng ngon hơn. Em nắm giữ con đường sản xuất ớt chính là nắm giữ cốt lõi của việc kiếm tiền. Hơn nữa em là người quản lý bảng hiệu quán ăn nhà họ Lâm, chia cho em một chút chẳng có vấn đề gì.”

Ông ba đưa ra quyết định cuối cùng: “Cứ quyết định vậy đi, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.”

Chuyện đã đến nước này, Lâm Hoài Hạ cũng không còn lời nào từ chối.

Lâm Hoài Hạ: “Nếu đã quyết định mở cửa hàng online mà chỉ bán dầu ớt thì hơi lãng phí, bán cả thịt kho nhà bác cả đi.”

Lâm Tùy Tâm sờ cằm: “Anh thấy cũng được, thịt kho là đồ ăn liền, đóng gói gửi chuyển phát nhanh cũng tiện.”

Lâm Diên Đông: “Vậy chúng ta có cần mở nhà máy không?”

Lâm Tùy Tâm: “Mới đầu không cần làm gian hàng lớn như vậy, khi nào ổn định rồi nói chuyện nhà máy sau.”

Cuộc gọi video kéo dài một tiếng, cả nhà thống nhất Lâm Tùy Tâm sẽ xử lý mọi giấy tờ, hợp đồng mở cửa hàng, vợ chồng Lâm Diên Đông cuối tuần được nghỉ sẽ về nhà giúp gia đình chuẩn bị ớt dầu và thịt kho. Lâm Hoài Hạ chịu trách nhiệm quản lý tài khoản, kiểm tra tình hình và đăng video quảng cáo cửa hàng trực tuyến.

Ba anh em không ai là người lề mề, Lâm Tùy Tâm nhanh chóng có được các giấy tờ cần thiết, ba anh em về quê một chuyến, sau khi ký hợp đồng, cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã được khai trương.

Ba ngày sau đó, Lâm Hoài Hạ đăng một đoạn video quay mọi thứ sử dụng dầu ớt, bao gồm cà tím hấp sốt cay, salad trộn, đậu đũa sốt cay, miến trộn, gỏi dưa chuột… tổng cộng là 12 món.

Phía dưới khu vực bình luận có link dẫn trực tiếp đến cửa hàng online, kèm theo bình luận: Tôi làm dầu ớt, bạn làm đồ ăn! Có dám hay không!

Một nghìn phần dầu ớt miễn phí, ai đến trước có trước.

Không giành đồ miễn phí thì đúng là kẻ ngốc.

Với lượng fan hiện tại của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, chỉ trong vòng mười phút sau khi gắn link, cả nghìn suất dầu ớt đã hết hàng.

“Ha ha, cướp được rồi, cướp được rồi.”

“Tôi là người cùng thành phố, chắc sáng mai sẽ tới được, lát nữa đi siêu thị mua thức ăn chuẩn bị.”

“Ai da ai da, không thể chờ đợi được nữa.”

“Chết tiệt, chậm mất một giây.”

“Bổn cô nương không thiếu tiền, mua luôn mười chai.”

“Phú bà lầu trên có l.i.ế.m nắp chai không? Nếu không thì cho tôi cái nắp được không? Hu hu~”

“Ha ha ha, một chai dầu ớt giá năm mươi đồng, cũng không quá đắt!”

“Chỉ có tôi hoả nhãn kim tinh nhìn thấy năm mươi đồng là giảm giá 50% à?”

“Giá gốc một trăm? Mèo trợn tròn mắt jpg.”

“Đỉnh thật, tôi quá đỉnh.”

Các đồng nghiệp và nhà quảng cáo vẫn luôn chú ý đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm từ khi nổi tiếng đều bày tỏ cảm xúc giống nhau: Quả là thế!

Nhìn xem, làm gì có người không ham tiền?

Hina

Không nhận quảng cáo, người ta tự mở cửa hàng online.
 
Chương 72


Chỉ trong vòng một tiếng kể từ khi gắn link, số lượng đơn đặt hàng dầu ớt đã vượt quá hai nghìn. Cho dù tặng miễn phí một nghìn suất thì doanh thu cũng rất khả quan.

Không bao gồm quà tặng, mới qua hơn một tiếng, doanh thu đã vượt quá năm mươi nghìn. Đây còn chưa kể những người hâm mộ mua dầu ớt tiện thể đặt cả thịt kho.

Tuy nhiên, vẫn chưa rõ đây là sự thịnh vượng ngắn hạn dựa vào lưu lượng truy cập thu hút fan hâm mộ, hay có thể là thành công lâu dài.

Mấy bà chủ A yêu thích Quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng lập tức đặt mua dầu ớt, thậm chí còn tự bỏ tiền túi chọn chuyển phát nhanh, dự định sẽ đăng video đánh giá ngay khi nhận hàng.

Ba anh em Lâm Hoài Hạ không lo lắng về việc tiêu thụ sau này, chất lượng dầu ớt thế nào, bọn họ chính là người biết rõ nhất.

Lâm Tùy Tâm lên kế hoạch, chờ sau khi lô dầu ớt giảm giá 50% đầu tiên được bán hết và trở về giá gốc, thì sẽ tung ra loại dầu ớt thông thường với giá năm mươi đồng.

Xem như cung cấp cho cả thị trường cấp cao và cấp thấp.

Bên kia nông trường, loại bắp cải có thời gian sinh trưởng ngắn nhất đã trưởng thành, hiện tại chính là thời điểm có vị ngon nhất.

Lâm Hoài Hạ bận rộn với nông trường và quán ăn nhà họ Lâm nên đã giao lại cửa hàng online cho anh cả và anh hai.

Đỗ Duy: “Tổng giám đốc Lâm, lô bắp cải đầu tiên nặng khoảng năm nghìn cân, đã thương lượng với ba siêu thị, ngày mốt sẽ đến nông trường lấy rau.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Giá cả thế nào?”

“Giá bán buôn thương lượng là mười đồng một cân.”

Mùa này nhiều rau củ, rau xanh ở chợ nông sản thị trấn Liễu Giang chỉ bán giá một đồng một cân, có thể mua được một tệ một cân, giá mười đồng một cân này là cao ngất ngưởng rồi.

Lâm Hoài Hạ và Đỗ Duy rất tự tin về rau của nông trường nhà mình, có báo cáo kiểm nghiệm đầy đủ, thuộc thị trường cao cấp.

Đỗ Duy: “Tôi tin chắc rằng sau khi lô rau đầu tiên được bày lên kệ, giá rau ở nông trường chúng ta sẽ còn tiếp tục tăng lên.”

Lâm Hoài Hạ tiện tay hái một cái bắp cải trên đồng, định mang về nhà nấu canh rau cho bữa trưa.

“Giá cả là một chuyện, đưa thương hiệu của chúng ta ra ngoài mới là quan trọng nhất.”

“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, đã thương lượng xong, các siêu thị nhất định phải treo biển ‘Bé tươi xanh’ của chúng ta lên, mỗi bó rau cũng phải có nhãn hiệu của nông trường chúng ta trên đó, tất cả đều được ghi trong hợp đồng.”

“Anh làm việc tôi rất yên tâm.”

Rau trong nông trường đã ăn được, Lâm Hoài Hạ gọi điện cho Điền Thanh, hỏi bao giờ cô ấy đến hái rau.

Điền Thanh rất hưng phấn: “Ngày kia, ngày kia là thứ bảy, cả nhà tớ đều tới.”

Lâm Hoài Hạ lại thông báo cho người nhà, hỏi bọn họ có muốn nếm thử lô bắp cải đầu tiên của nông trường không.

Anh hai là người đầu tiên trả lời cô: Đợi đấy, thứ bảy anh đến tìm em.

Anh cả và chị dâu cũng phải về quê, cũng nói thứ bảy sẽ rảnh.

Ông nội và bác ba cũng nói sẽ đến.

Dứt khoát tập hợp mọi người lại với nhau, cô gọi Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn cùng tới, coi như liên hoan.

Vẫn đang trong giờ làm việc, Lục Nghiễn tựa người vào ghế sofa, cầm điện thoại nói chuyện hồi lâu mới gửi tin nhắn.

“Người nhà và bạn bè em đều tới à?”

Bình thường khi được hỏi về gia đình và bạn bè, Lâm Hoài Hạ không có suy nghĩ gì.

Nhưng khi Lục Nghiễn hỏi cô, cô lại cảm thấy khác.

Lục Nghiễn nhìn thấy góc trên bên trái màn hình cứ hiện đang nhập nhưng không có tin nhắn nào gửi tới.

Hina

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô cũng nhận ra sao?

Lâm Hoài Hạ: “Đúng vậy, người nhà và bạn bè em đều sẽ tới, nếu anh không tiện thì có thể tới vào ngày khác.”

Tin nhắn vừa gửi đi, còn chưa đầy nửa giây, Lục Nghiễn đã trả lời: Tiện!

Lục Nghiễn: “Thứ bảy anh sẽ tới ăn sáng.”

“Được.”

Đặt điện thoại di động xuống, Lâm Hoài Hạ kích động đi dạo vài vòng trong sân.
 
Chương 73


“Nói không phải điêu chứ đây này là loại dầu ớt ngon nhất tôi từng nếm thử trong đời.”

“Để tôi xem bảng thành phần, ớt, hạt tiêu, hồi, quế... đều là nguyên liệu thông thường, không thấy có gì đặc biệt, quan trọng nhất là tỷ lệ kết hợp.”

“Trên web taobao còn có báo cáo kiểm nghiệm các thứ, mọi người quan tâm thì có thể tự nghiên cứu xem sao, tôi không nhịn được.”

Trước camera bày một loạt bảy tám món trộn, món nào cũng hấp dẫn. Lúc ăn mì lạnh, Sành ăn Lưỡng Giang nhíu mày: “Đúng là dầu ớt rất ngon, nhưng mì lạnh tôi mua không ngon bằng mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nếu mọi người có thời gian, tôi khuyên mọi người nên đến quán ăn thử một lần.”

Sành ăn Lưỡng Giang vừa nhận được dầu ớt đã lập tức tung ra một video đánh giá, những bà chủ A khác cũng tranh thủ làm theo.

Dưới sự lôi kéo của mọi người, toàn bộ dầu ớt trong cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã cháy hàng, ngay cả thịt kho cũng hết sạch.

“Dầu ớt rất hợp với mùa hè!”

“Bạn xứng đáng có được dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm!”

“Cả nhà tôi đều thích ăn dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm!”

“Mỗi ngày tranh thủ đi dạo ghé qua Quán ăn vặt nhà họ Lâm mua dầu ớt, cả nhà tôi đều rất vui!”

Nhóm cư dân mạng đầu tiên dùng thử dầu ớt xong tự động giới thiệu, dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng đến mức khó mua nổi một chai, ngay cả những con buôn nhanh tay cũng tham gia tranh giành.

Lâm Tùy Tâm đi làm vẫn không quên liên lạc với gia đình để sản xuất, Lâm Diên Đông thậm chí còn trực tiếp nghỉ việc, về quê giúp làm dầu ớt.

Đến giờ ăn trưa, Lâm Tùy Tâm đặt một phần mì lạnh.

Ăn mì lạnh không có gì đặc biệt, nhưng thấy anh ấy kiêu ngạo đặt chai dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm lên bàn, phú nhị đại bên cạnh cũng vội vàng nối bước anh Lâm của mình gọi một phần mì lạnh.

Đồ ăn được giao đến, anh ta l.i.ế.m mặt cười he he không ngừng: “Anh Lâm, chia cho em một ít nhé.”

Lâm Tùy Tâm có ý định quảng cáo, trực tiếp lấy từ trong túi ra một chai khác, nhét vào tay anh ta: “Cầm lấy ăn dần đi!”

“He he, cảm ơn anh Lâm, anh Lâm tốt với em quá.”

“Ôi, ăn gì ngon thế?”

Văn phòng khá lớn, lại có máy điều hòa trung ương chạy quanh năm nên không khí lưu thông đều đặn. Trong không gian nửa kín, mùi thơm nồng nàn của dầu ớt lập tức thắp sáng tâm hồn ẩm thực của người dân Tứ Xuyên.

Hai chai dầu ớt hết sạch không còn một giọt, mọi người chia nhau ăn hết vẫn chưa hết thèm.

Lần này không cần Lâm Tùy Tâm giới thiệu, mọi người đều lấy điện thoại di động ra tìm kiếm Quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Xong, cả dầu ớt lẫn thịt kho đều hết sạch.

Lâm Tùy Tâm: “Sáng mai sẽ có hàng, nếu thích ăn thì ủng hộ nhiều hơn nhé.”

“Lâm Tùy Tâm, anh quen chủ cửa hàng này à?”

Ha ha, đâu chỉ quen biết?

Một đợt đa cấp dầu ớt thành công, ẩn chứa cả công đức và danh vọng.

Tối đến về nhà, Lâm Tùy Tâm hiếm khi không lười biếng nằm ngủ, mà bắt đầu học hỏi những người bạn sở hữu nhà máy cách xây dựng nhà máy nhanh nhất có thể, đồng thời giới thiệu thiết bị sản xuất.

Lâm Tùy Tâm cảm thấy thị trấn Liễu Giang là một địa điểm xây dựng nhà máy tốt, vừa gần thị trấn Thanh Long vừa gần thành phố, dễ dàng cung cấp nguyên liệu hơn.

Anh ấy có linh cảm, sau này nông trường Bé tươi xanh của Lâm Hoài Hạ sẽ còn sản xuất nhiều sản phẩm nông nghiệp chất lượng cao hơn. Hoàn toàn có thể chế biến thành thức ăn nhanh bán trên cửa hàng online. Ví dụ như cải ướp dầu ớt cũng rất ngon.

Gần đây Lâm Hoài Hạ rất bận rộn, ngay cả cải ướp phục vụ khách ăn sáng cũng không đủ, nếu như có máy móc sản xuất, cô thật sự sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành.

Hina

Lâm Hoài Hạ: “Xây dựng nhà máy bao nhiêu tiền, để em bỏ ra.”
 
Chương 74


Lâm Tùy Tâm tính toán con số đại khái: “Em đồng ý là được, lát nữa anh sẽ bàn bạc với anh cả, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhanh chóng xây dựng nhà máy.”

Lâm Hoài Hạ: “Thứ bảy tới nói chi tiết.”

Tính cả người thân, bạn bè đến vào thứ bảy thì có gần hai mươi người, lúc này cô đã bắt đầu chuẩn bị thực đơn trước.

Trong nhà cần chuẩn bị thêm vải, táo, anh đào và các loại trái cây khác, có thể đoán được, trái cây linh điền sản xuất, chắc chắn mọi người sẽ vừa ăn vừa mang về.

Thực đơn thì có gà, vịt, ngỗng nuôi trên núi, thịt hai con gà mái, một con nấu canh gà nấm, một con làm gà kho. Thịt thêm hai con vịt, một con nấu canh chua vịt củ cải, một con kho. Ngỗng béo hơn gà vịt nên chỉ cần thịt một con làm ngỗng quay là được.

Về rau củ, dưa leo muối, măng tây xào thịt băm, ớt xanh xào thịt, cá hấp, đậu hà lan xào tôm bóc vỏ, rau xanh xào khoai, trứng tráng xơ mướp, cà tím xào tỏi, ngó sen xào.

Những loại rau này cô trồng rất nhiều trong không gian, sản xuất thêm cũng không biết bán đi đâu, còn rất nhiều hàng tồn, đến lúc đó có thể chia cho mọi người một ít mang đi.

Ngoài ra cô còn chuẩn bị ba nguyên liệu làm trắng dưỡng da: nấm tuyết, khoai mỡ và ý dĩ, nghiền thành bột, đến lúc đó cho bác gái và Điền Thanh mỗi người một lọ.

Lâm Hoài Hạ vui vẻ đến nông trường tìm Đỗ Duy, nhờ anh ấy giao gà, vịt và ngỗng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm vào sáng thứ bảy.

Đỗ Duy vừa đi khảo sát nông trường về, mặt đỏ bừng vì nắng, lau mồ hôi nói: “Thứ bảy không kinh doanh sao?”

“Ừm, không kinh doanh, nghỉ ngơi một ngày, nếu bạn gái anh rảnh thì đưa cô ấy đến ăn cơm trưa cùng, tiện thể cho cô ấy thấy tôi là một bà chủ rất đáng tin cậy.”

Đỗ Duy cười: “Được, tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng.”

“Bạn gái anh làm việc trong lĩnh vực tài chính phải không?”

“Đúng vậy, làm việc ở một công ty kế toán.”

“Tôi chuẩn bị mở một nhà máy chế biến nông sản ở thị trấn Liễu Giang, nếu bạn gái anh có hứng thú thì có thể nộp hồ sơ cho anh hai tôi, nếu được nhận thì hai người không cần phải sống ở hai nơi nữa. Mặc dù chúng ta cách thành phố không xa nhưng đi một chuyến cũng khá phiền phức, đúng không?”

Hai mắt Đỗ Duy sáng lên, anh ấy biết việc kinh doanh cửa hàng online của bà chủ thịnh vượng đến mức nào.

“Chắc chắn cô ấy sẽ hứng thú, để thứ bảy tôi bảo cô ấy mang theo hồ sơ tới.”

Công ty kế toán ít tiền, nhiều việc lại cách xa anh ấy, bạn gái anh ấy đã muốn chuyển việc từ lâu nhưng chưa tìm được công việc thích hợp.

Phải nói trong tình hình dịch bệnh, muốn tìm được việc làm phù hợp thực sự rất khó, không bằng đi theo tổng giám đốc Lâm hào phóng này.

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Tôi đi trước, anh làm việc đi.”

Đỗ Duy nhìn bà chủ đi xa, vội vàng gọi điện cho bạn gái: “Tiểu Vũ, mau chuẩn bị hồ sơ của em đi…”

Chạng vạng tối thứ sáu, Từ Thanh Trúc rất lâu không gặp đã trở về.

Hina

“Lâm Hoài Hạ, mai tớ muốn ăn thịt!”

Lâm Hoài Hạ đẩy cổng ra ngoài, nhìn thấy một chiếc ô tô nhỏ cùng kiểu dáng với cô đang đậu trước nhà họ Từ.

Từ Thanh Trúc kín đáo đưa cho cô một cái túi: “Nước hoa với son môi kiểu mới nhất, cầm đi không phải ngại. Ngày mai có món gì ngon thế?”

Lâm Hoài Hạ không khách sáo nhận quà: “Gà kho, vịt kho, ngỗng quay, canh gà nấm, canh chua vịt củ cải, cá hấp…”

“Đợi đã, sao lại không có thịt heo?”

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Cậu thì biết cái gì? Gà, vịt, ngỗng tớ thịt đều là của nông trường, ai ăn thì biết.”

“Cậu không nuôi heo à?”

“Nuôi, nhưng heo còn bé tí.”

“Hay là làm heo sữa quay đi?”

“Cậu cút cho tớ!”

Lâm Hoài Hạ khiến anh ấy hoàn toàn từ bỏ việc ăn heo sữa quay, hai người trò chuyện một lúc lâu mới ai về nhà nấy.
 
Chương 75


Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lục Nghiễn ăn mặc chỉnh tề, bỏ một thùng tôm hùm nhập khẩu vào cốp xe, chuẩn bị ra ngoài.

Ông Lục đang tập thể dục trong hoa viên chạy tới: “Đợi đã, cháu đi đâu sớm thế?”

Quần tây đen dài, áo sơ mi trắng, trông không khác gì thường ngày, nhưng nhìn mái tóc được anh cố ý tạo kiểu, râu cạo sạch sẽ và chiếc đồng hồ đặc biệt trên tay, ông cụ nhận ra có gì đó sai sai.

“Cháu hẹn ăn trưa với bạn, bây giờ chuẩn bị đi ra ngoài.”

“Bây giờ mới bảy giờ thôi.” Ông cụ phát hiện hôm nay cháu trai mình không thành thật lắm.

Ông cụ đứng ở đầu xe không cho đi, Lục Nghiễn đành phải nói mình cần đến thị trấn Liễu Giang.

“Gặp cô gái thường xuyên gửi trái cây và gạo cho cháu à? Chờ chút, ông cũng phải đi.”

Không cho giải thích, ông cụ thay quần áo, ngồi vào ghế phụ, liếc nhìn cháu trai: “Ngây ra làm gì? Lái xe đi!”

Lục Nghiễn đành phải gửi tin nhắn cho Lâm Hoài Hạ, nói sẽ đưa ông nội đi cùng.

Lâm Hoài Hạ: Không sao đâu, ông bà nội Điền Thanh cũng tới, vừa vặn cho người già bọn họ có chuyện để nói. Ông nội anh có đặc biệt thích ăn món gì không, em sẽ chuẩn bị trước.

Lục Nghiễn: Không cần chuẩn bị gì đặc biệt, cái gì ông ấy cũng thích ăn.

Ông cụ nhà họ Lục vươn cổ nhìn thấy tin nhắn, không khỏi gật gật đầu, cô gái này khá tốt! Mỗi tội thằng cháu này của ông ấy không có tâm, chậc chậc, nuôi tốn cơm tốn gạo.

Tám giờ sáng, Đỗ Duy mang gà, vịt, ngỗng đến, bà Vương và ông Từ giúp cô xử lý gia cầm, anh cả, anh hai và ông ba đều đến.

Ngay sau đó, cả nhà Điền Thanh và ông cháu Lục Nghiễn cũng đến.

Lâm Hoài Hạ tươi cười đứng chờ bọn họ ở cổng: “Mọi người tới vừa kịp lúc, cháu đang chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Lâm Tùy Tâm nhéo má em gái mình: “Sáng nay ăn cái gì?”

“Có cháo rau xanh, cháo bí đỏ, bánh bao thịt sốt măng, bánh bao tôm sốt đậu, sủi cảo chiên, bún dưa chua.”

“Oa, chuẩn bị phong phú quá.” Điền Thanh xuống xe chạy tới.

Lâm Hoài Hạ cười chào mọi người: “Ông Điền, bà Điền, chú Điền, dì Điền, đã lâu không gặp ạ.”

Vợ chồng Điền Chính bế con trai đến: “Ơ, sao không chào anh.”

Tử Tử hất tay cha mẹ ra, chạy tới ôm chân cô, ngẩng đầu lên, nũng nịu nói: “Chị Hoài Hạ, người ta muốn ăn vải thiều.”

Lâm Hoài Hạ xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé: “Ăn sáng xong rồi ăn trái cây nha.”

Người nhà họ Điền và người nhà họ Lâm đều quen biết nhau, ông Điền cũng từng trò chuyện với ông ba rồi.

“Hoài Hạ bây giờ giỏi thật, cái gì cũng biết làm, nhà họ Lâm các anh có người kế nghiệp rồi.”

Ông ba cười lớn: “Cháu gái ông cũng giỏi, vừa hiếu thảo vừa thông minh, Hoài Hạ nói Thanh Thanh đã giúp đỡ nó rất nhiều, chuyện kiểm tra thóc gạo lần trước còn phải cảm ơn nhà ông nhiều.”

“Ông anh này khách sáo quá.”

Lúc hai ông cháu Lục Nghiễn tới nơi đã thấy hai ông cụ nịnh bợ lẫn nhau. Ông cụ Lục xuống xe, cũng không thèm để ý đến cháu trai mà chủ động tham gia cùng.

“Ông Điền à, chúng ta đã nhiều năm không gặp, còn nhớ ra tôi không?”

Ông Điền nhìn ông già quen mắt này một lượt, sau đó dậm chân vỗ tay: “A, ông Lục, bao nhiêu năm không gặp, tôi còn tưởng rằng…” Ông ấy đã đi rồi.

Hina

Ông cụ Lục nhanh chóng ngắt lời ông ấy: “Ai da, là tôi đây, thằng cháu tôi không chịu thua kém, mấy năm nay đều nhờ nó xử lý sản nghiệp trong nhà, tôi mới có thời gian thoải mái về hưu dưỡng lão.”

“Lục Nghiễn, lại đây, ông nội giới thiệu cho con.”

Vừa đi tới anh vừa tranh thủ liếc nhìn Lâm Hoài Hạ, hôm nay cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng, trông rất ngoan ngoãn dịu dàng. Khoé miệng Lục Nghiễn hơi nhếch lên, lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối.

Ông ba hỏi ông Điền: “Ông quen Lục Nghiễn à?”

Từ “à” cuối cùng, với giọng điệu kéo dài, có ý nghĩa sâu sắc.

Bọn họ đều là những con cáo già sống đến mấy chục tuổi, nghe xong liền biết có vấn đề.
 
Chương 76


Ông cụ Lục nháy mắt với ông cụ Điền, đối phương lập tức hiểu ra: “À, Lục Nghiễn, biết chứ, tôi nói ông nghe, trong số những người cùng lứa, thằng nhóc Lục Nghiễn này khá đáng tin cậy, ngay cả Điền Chính nhà tôi cũng không sánh bằng.”

Điền Chính vô tội bị ông nội cắm đao, cũng không nói nên lời.

Điền Thanh đi tới bên cạnh anh cả: “Anh, Lục Nghiễn này là ai vậy?”

“Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Lục thị, sao em biết cậu ấy?”

Điền Thanh bĩu môi: “Coi như người theo đuổi Hạ Hạ đi.”

Điền Chính nhìn hai người, được, nam đẹp trai nữ xinh gái, nhìn bề ngoài rất xứng đôi.

Chị dâu Điền Thanh thì thầm: “Ông cụ Lục là người tốt, nhưng bà mẹ kế kia của Lục Nghiễn không phải đèn đã cạn dầu, sau này cũng khó nói.”

Nếu không phải cha của Lục Nghiễn quá không đáng tin, thì sao khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục có thể bỏ qua con trai mà trực tiếp truyền cho cháu trai chứ?

“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn sáng trước đi, vừa ăn vừa từ từ nói chuyện.”

“Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”

Những người đến hôm nay đều là người quen, Lâm Hoài Hạ không cần tự mình làm gì, mọi người đều xắn tay áo giúp đỡ làm việc, người bưng bát, người dọn bàn ghế.

Trong lúc ăn cơm, Lục Nghiễn chậm một bước, hai chỗ ngồi bên cạnh Lâm Hoài Hạ đã bị Điền Thanh và đứa bé tên Tử Tử chiếm mất.

Lâm Hoài Hạ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, nhìn anh một cái rồi lặng lẽ quay đi.

Cô cũng hết cách rồi!

Vui vẻ ăn xong bữa sáng, theo thực đơn cô đề ra, hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị kho thịt gà, thịt vịt và món hầm, phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Lâm Diên Đông đuổi Lâm Hoài Hạ ra khỏi phòng bếp: “Em ra ngoài chơi đi, hôm nay có anh trong bếp rồi.”

Trong thực đơn có món cá hấp, cô vẫn chưa kịp mua thì ông Điền đã đảm nhận việc này, tiện thể ghé qua chợ dạo chơi, tiêu cơm một chút.

Ông ba: “Tôi đi với, tôi biết chọn cá.”

Ông cụ Lục: “Vậy tôi cũng đi xem thử.”

Ba ông cụ vừa rời đi, Lâm Hoài Hạ liền đi vào phòng, mấy phút sau, xe hàng nhỏ chở đồ ăn đã tới.

Điền Thanh: “Hạ Hạ, giao hàng tới, mau ra ký nhận.”

“Đến đây!”

Lâm Tùy Tâm, Điền Chính và Lục Nghiễn đang nói chuyện chính sách tài chính thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, đứng dậy ra ngoài nhìn xem.

Bạn nhỏ Tử Tử kích động đến dậm chân: “Ôi ôi, nhiều vải thiều quá!”

Năm thùng vải thiều từ trên xe hàng chuyển xuống khiến đứa bé sướng phát điên.

Ngoài vải ra, còn có táo, quýt, anh đào và các loại trái cây khác, thêm cả mấy giỏ rau củ.

Lâm Hoài Hạ lưu loát ký tên, hai người giao đồ ăn lập tức lên xe rời đi.

Điền Chính vốn muốn trò chuyện với bọn họ để hỏi thăm chuyện mua rau quả, nhưng lại bị người ta phớt lờ.

Điền Thanh trợn mắt nhìn anh trai: “Anh còn muốn câu trộm của Hạ Hạ? Ở đấy mà mơ đi.”

Điền Chính nghiến răng nghiến lợi: “Có tin anh đánh em không!”

Điền Thanh lè lưỡi trêu anh trai mình, cô ấy không hề sợ hãi.

Điền Chính bất lực, quay sang nói với Lâm Hoài Hạ: “Anh không có ý câu trộm của em, chỉ tò mò không biết cơ sở sản xuất của bọn họ ở đâu thôi?”

Lâm Hoài Hạ cười: “Từ bỏ đi, anh không tìm được đâu, bọn họ chỉ hợp tác với em thôi.”

Điền Thanh ôm cánh tay cô nũng nịu: “Chị gái ơi, cầu bao nuôi.”

“Đơn giản đơn giản.”

Trong lòng Lục Nghiễn lại bắt đầu sôi trào.

Đống rau củ quả này không nhiều cũng không ít, chắc chắn trưa nay không ăn hết, không ăn hết thì có thể mang về được không?

Lâm Hoài Hạ: “Hôm nay gọi bọn họ đưa tới là để chuẩn bị cho mọi người, mọi người tự chia nhau đi.”

“Hạ Hạ thật tốt!”

Hina

Tử Tử ghé vào một giỏ vải: “Đây là của con.”

Chị dâu Điền bế con trai lên nói: “Vỏ vải sần sùi, con không sợ bị cọ xước à?”

“Không sợ, vải ăn ngon mà!” Vừa rồi nhào mạnh quá, trên mặt cậu nhóc cũng in hình quả vải.

Lâm Hoài Hạ bị đứa nhóc ham ăn này chọc cười.
 
Chương 77


Hơn mười giờ trưa, Đỗ Duy tiễn khách mua hàng xong đưa bạn gái Tiểu Vũ đến.

Đỗ Duy hào phóng giới thiệu: “Bà chủ, đây là Tiểu Vũ bạn gái tôi.”

Tiểu Vũ có chút câu nệ cười: “Chào tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Không cần khách sáo, Đỗ Duy anh đưa bạn gái vào phòng khách ăn vải đi, lát nữa tôi gọi anh tôi đến tìm hai người.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.” Cô ấy đã chuẩn bị sẵn hồ sơ trong túi.

Sau khi hai người đi vào, Tưởng Đình bước tới: “Nghe em hai nói nhà máy chuẩn bị tuyển kế toán à?”

“Đúng vậy, hôm nay bạn gái Đỗ Duy tiện đường tới phỏng vấn.”

Hina

Tưởng Đình vỗ vai cô: “Vừa vặn chị cũng định tìm em hai phỏng vấn.”

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị muốn từ chức à? Công ty của chị là công ty lớn nổi tiếng mà.”

Tưởng Đình xấu hổ cúi đầu: “Hết cách rồi, anh cả em về quê, chị ở lại thành phố, mỗi tuần chỉ được gặp anh ấy một lần, tình cảm sẽ bị ảnh hưởng.”

Lâm Hoài Hạ hiểu ý chị dâu, nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Chị dâu đã làm việc ở bộ phận tài chính của một công ty lớn nhiều năm như vậy, em tin tưởng năng lực làm việc của chị. Nhưng anh hai phụ trách điều hành, anh cả phụ trách sản xuất, em không được quyết định chuyện này.”

“Chị biết quy củ, nhưng cái gì cần nói vẫn phải nói ra. Dù sao cũng là cả nhà hợp vốn, nhân viên trong nhà máy toàn là người nhà, chị sợ em lại suy nghĩ.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Em cũng không còn là một cô bé mới ra ngoài xã hội, nếu đã đồng ý hợp vốn làm ăn với người nhà, tức là em đã đặt đủ niềm tin. Cho dù sau này nhà máy có xảy ra tranh chấp nội bộ, em cũng chấp nhận.”

Lâm Diên Đông đến nhà kho bên phải lấy đồ, nghe hai người nói chuyện thì nhíu mày: “Nói cái gì đấy? Ba anh em chúng ta sao có thể vì tiền mà chia rẽ tình cảm, em đang coi thường anh cả em hay anh hai em?”

“Em có nói thế đâu.”

Lâm Hoài Hạ chột dạ vội vàng lủi mất.

Mười một giờ, Từ Thanh Trúc ngủ nướng mới dậy nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên nhà hàng xóm, đi ra ban công nhìn sang nhà họ Lâm.

“Lâm Hoài Hạ, cậu đang ăn vải à?”

Điền Thanh quay đầu nhìn sang: “Ô, thanh mai trúc mã của cậu.”

Lục Nghiễn nhạy bén nắm bắt câu này.

Lâm Hoài Hạ nuốt miếng vải trong miệng: “Muốn ăn thì mau qua đây.”

“Chờ tí tớ sang ngay.”

Từ Thanh Trúc bịch bịch bịch chạy đến nhà họ Lâm, vừa bước vào sân trước đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, anh ấy chạy vào bếp: “Anh cả Lâm đang nấu món gì thế?”

Là bạn từ nhỏ hàng thật giá thật của Lâm Hoài Hạ, anh ấy rất quen thuộc với hai anh trai nhà họ Lâm.

Lâm Diên Đông múc vịt kho ra đĩa: “Vịt kho, hôm nay còn có gà kho, ngỗng quay, canh chua vịt củ cải em thích cũng hầm rất vừa miệng.”

Từ Thanh Trúc thèm chảy nước miếng, tham quan nhà bếp xong thì đi bộ về sân sau.

Lâm Hoài Hạ hất cằm ra hiệu cho anh ấy: “Vải trên bàn, tự lấy.”

“Tớ không ăn, để dành bụng ăn cơm trưa.”

Lâm Hoài Hạ ghét bỏ bĩu môi: “Vô dụng!”

Mười hai giờ, chị dâu Tưởng Đình tuyên bố: “Ăn cơm thôi!”

Bà Vương và ông Từ đã đến từ hơn mười phút trước, một nhóm người chạy ra sân trước bưng thức ăn.

Cho gà, vịt, ngỗng ăn lá rau và cám ngũ cốc từ linh điền, hương vị thật sự quá tuyệt vời. Nếm thử một miếng là không bỏ được đũa xuống.

Trong phòng bật điều hòa nhưng mọi người vẫn đổ đầy mồ hôi vì ăn uống.

Đỗ Duy ăn mạnh đến mức mồ hôi chảy xuống cằm, kinh ngạc nói: “Bà chủ, gia cầm chúng ta nuôi nhất định sẽ bán chạy.”

“Lô đầu tiên không có nhiều, tôi thấy không nên bán, để mấy nhà chúng ta ăn dần thôi.”

“Đúng đúng đúng, ông nội nói không sai.”

Bạn nhỏ Tử Tử đưa cái bát bị l.i.ế.m sạch sẽ cho Lâm Diên Đông: “Chú Lâm, Tử Tử muốn ăn trứng trứng nữa.”

Lâm Diên Đông cười nhẹ: “Hết trứng hấp rồi, để tối ăn tiếp được không?”
 
Chương 78


Hôm nay chỉ có một đứa bé là Tử Tử, thấy trong bếp có trứng gà nên Lâm Diên Đông tiện tay hấp một bát canh trứng gà cho cậu nhóc.

“Được ạ.” Bé con cũng không đòi hỏi, cầm nĩa lên tấn công miếng thịt gà thơm ngon.

Chị dâu Điền cười nói: “Đầu bếp Lâm không hổ là đầu bếp, ở nhà Tử Tử ghét trứng gà nhất, lần nào muốn cho nó ăn một chút cũng tốn rất nhiều công sức.”

Lâm Diên Đông khiêm tốn nói: “Cũng không phải là tay nghề tôi tốt, tôi cảm thấy do quả trứng này rất ngon.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Trong bếp còn mấy chục trứng gà, lát nữa nhà chị mang hết đi đi.”

“Vậy chị cũng không khách sáo với em.”

Bạn nhỏ Tử Tử biết trứng trứng là cho mình ăn, còn chưa kịp lau cái miệng nhỏ bóng nhẫy đã cười với Lâm Hoài Hạ: “Cảm ơn chị Hạ Hạ.”

“Không có gì, Tử Tử phải ăn uống đầy đủ nha.”

“Dạ.” Tử Tử dùng sức gật đầu, trứng trứng ngon như vậy, chắc chắn cậu bé sẽ ăn mỗi ngày.

Số lượng thức ăn hôm nay rất lớn, cứ tưởng không ăn hết, không ngờ sức chiến đấu của mọi người lại mạnh như vậy, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ông cụ Lục ăn quá no, hai tay chống eo ưỡn bụng đi dạo tiêu cơm trong sân. Ông cụ liếc nhìn thằng cháu ít nói, ôi, chán c.h.ế.t thôi, bao giờ mới theo đuổi được người ta đây.

Đúng là sầu c.h.ế.t mất.

Bữa liên hoan này tất cả khách mời đều vui vẻ, ăn xong cơm tối lúc sáu giờ chiều, chia nhau rau củ quả gà vịt Lâm Hoài Hạ cho mang về, vô cùng vui vẻ.

Đúng vậy, bọn họ còn mang về không ít gà vịt do mấy người Từ Thanh Trúc, Điền Thanh tự lên núi bắt buổi chiều.

Chậc chậc, tình hình lúc đó đúng là loạn xì ngầu, Lâm Hoài Hạ không tham gia, ở một bên nhìn cười ha ha.

Lục Nghiễn cũng không tham gia, đứng xem cùng Lâm Hoài Hạ, anh cũng nhận ra tên thanh mai trúc mã kia rất ngốc nghếch, không phải là mối đe dọa của mình.

Ông cháu Lục Nghiễn và nhà họ Điền về trước, người nhà họ Lâm ở lại cuối cùng.

Sau khi tiễn hết khách, ba anh em vào nhà bàn việc xây dựng nhà máy.

Mảnh đất bọn họ xin vẫn đang chờ phê duyệt, nhưng có lẽ không phải là vấn đề lớn. Phía Tây thị trấn giao thông thuận tiện, trước đây cũng có một số nhà máy cũ nhưng đã ngừng hoạt động do quản lý kém.

Nghe nói nhà họ Lâm muốn xây nhà máy ở thị trấn Liễu Giang, chính quyền thị trấn lập tức tiến cử mảnh đất kia. Nhìn chung Lâm Tùy Tâm khá hài lòng với việc xây dựng nhà máy tại địa điểm đó.

Nhưng một khi đất được phê duyệt, cần phải có người quản lý xây dựng nhà máy. Còn phải mua thiết bị, thông báo tuyển dụng các thứ, người không chuyên nghiệp thật sự khó mà làm được.

Lâm Tùy Tâm hạ quyết tâm: “Trở về thành phố con sẽ xin từ chức.”

Lâm Diên Đông vội nói: “Cũng không nhất thiết phải từ chức. Tình hình kinh tế hiện tại không tốt, dù em có đốt đèn cũng khó mà tìm được công việc lương cao như hiện tại.”

Lâm Tùy Tâm cười cười: “Có bản lĩnh, sau này muốn tìm việc gì chẳng được? Bây giờ quán ăn nhà họ Lâm làm ăn tốt như vậy, nếu không nắm bắt cơ hội này, em sợ mình sẽ hối hận.”

Hina

Lâm Tùy Tâm quay đầu hỏi cha mình: “Con từ chức, cha mẹ có ý kiến gì không?”

Vợ chồng bác ba đều lắc đầu: “Chuyện của con con tự quyết định.”

Lâm Tùy Tâm gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi.”

Anh ấy cũng suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, nhà có ba anh em, tính cách, chuyên môn của anh cả và chị dâu đều không nằm ở quản lý, em gái thì có năng lực, nhưng cô còn phải quản lý nông trường và quán ăn, không đủ sức làm chuyện này.

Tính đi tính lại, tất cả chuyện ở nhà máy đều phải đến tay anh ấy.

Lâm Tùy Tâm bên này quyết định thứ hai sẽ quay lại công ty từ chức, Bạch Vũ bên kia cũng quyết định từ chức vào tuần sau.

Bạch Vũ kéo tay Đỗ Duy, vô cùng kích động: “Anh may mắn thật đấy, sao lại gặp được một bà chủ hào phóng như thế?”

Khóe môi Đỗ Duy cong lên: “Đúng là rất may mắn.”
 
Chương 79


Tiểu Vũ cười he he: “Trong tình hình dịch bệnh, có thể tìm được công việc trả lương đúng hạn đã không dễ dàng, nói gì đến được tăng lương. Anh biết không? Bà chủ trực tiếp tăng gấp đôi tiền lương cho em!”

Bắt đầu từ tháng này, rau trong nông trường bắt đầu được bán, Đỗ Duy tính toán giá rau trong nông trường, sau đó nghĩ đến tiền hoa hồng bà chủ hứa cho mình, có khi tiền lương tháng này sẽ vượt quá sáu con số.

Đỗ Duy cũng không nhịn được vui mừng. Trồng rau, một năm kiếm được một triệu tiền lương không phải là mơ, nói ra chắc chắn người khác sẽ bảo anh ấy khoác lác.

Bạch Vũ: “Ai da, em muốn đến thị trấn Liễu Giang làm việc quá đi.”

Đỗ Duy nắm tay bạn gái đi xuống dưới lầu phòng trọ: “Bây giờ bà chủ đang tiết kiệm chi tiêu, từ chức chắc chưa đến một tháng, em làm xong thủ tục thì đến.”

“Ừm.”

Nhà ở thị trấn Liễu Giang rất rẻ, anh ấy dự định cuối tháng nhận được lương thưởng sẽ mua một mảnh sân nhỏ ở thị trấn Liễu Giang, như vậy có thể sống thoải mái hơn một chút.

Bạch Vũ vội vàng gật đầu: “Sân nhà tổng giám đốc Lâm cũng rất đẹp, chúng ta chọn nhà nào như thế, thoải mái hơn nhà lầu nhiều.”

“Chờ cuối tháng anh có tiền lương thì mua!”

Đôi tình nhân trẻ đều mong mỏi quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng phát triển và kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy bọn họ cũng có thể có một tương lai tươi sáng.

Thứ hai, chín giờ sáng, lãnh đạo công ty nhận được đơn từ chức của Lâm Tùy Tâm đúng giờ, hội chứng thứ hai lập tức sợ hãi biến mất.

Trời đất, chuyên gia tạo thu nhập trong nhóm muốn từ chức? Là vì ​​tiền không đủ hay vì công việc không vui? Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.

Lâm Tùy Tâm nhún nhún vai: “Không liên quan gì đến công ty, tôi dự định khởi nghiệp, nếu làm ăn thất bại còn phải xin lãnh đạo thu nhận lại.”

Lãnh đạo đau lòng không thôi: “Tiểu Lâm à, cậu làm chuyến này phải biết chứ? Tình hình dịch bệnh toàn cầu tồi tệ, nền kinh tế suy thoái trầm trọng, bây giờ khởi nghiệp lấy đâu ra lãi?”

Hina

Lâm Tùy Tâm tươi cười lộ ra tám chiếc răng: “Lãnh đạo, tôi là người không nhìn thấy thỏ không thả chim ưng.”

Cũng tốt, trước khi từ chức quảng cáo Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho các lãnh đạo, đồng nghiệp thêm một lần đi.

Hóa ra Lâm Tùy Tâm đã quảng cáo dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho mọi người, mặc dù Lâm Tùy Tâm không nói rõ nhưng mọi người đều biết anh ấy có quan hệ thân thiết với chủ cửa hàng, ai mà ngờ đây là cả nhà bọn họ hợp vốn kinh doanh.

Lâm Tùy Tâm từng thực hiện nhiều dự án đầu tư mạo hiểm, biết rõ cách thực hiện một dự án thành công, xét từ nhiều chỉ tiêu đánh giá khác nhau, tương lai phát triển của Quán ăn vặt nhà họ Lâm rất tươi sáng.

“Trái cây và gạo tơ vàng lần trước cậu mang đến…”

“Là nông trường của em gái tôi sản xuất.”

Có sản phẩm chủ lực, sản phẩm chủ lực còn có mức độ phổ biến nhất định trên thị trường, mấu chốt chính là sản phẩm độc quyền. Ánh mắt lãnh đạo sáng rực lên: “Tiểu Lâm, nếu không còn là đồng nghiệp thì vẫn có thể là nhà đầu tư mà, sao rồi, Quán ăn vặt nhà họ Lâm có cân nhắc bỏ vốn đầu tư không?”

Đầu tư bỏ vốn thì không, em gái anh ấy đang ôm một con gà mái vàng, không thiếu tiền.

Lâm Tùy Tâm hành động nhanh chóng, bàn giao khách hàng và thông tin, sau khi rời công ty, anh ấy cống hiến hết mình vào việc xây dựng nhà máy.

Khoảng thời gian này, anh ấy sống ở thị trấn Liễu Giang. Mỗi buổi sáng Lâm Hoài Hạ thức dậy chuẩn bị mở cửa, anh ấy cũng rời giường, ăn sáng xong liền đến công trường.

Tưởng Đình và Bạch Vũ từ chức xong cũng đến đây.

Tưởng Đình là người có kinh nghiệm, cô ấy không chỉ quản lý sổ nợ chung của nhà máy mà còn chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân viên.

Sau khi nhà máy được xây dựng và vượt qua đợt kiểm tra nghiệm thu, các loại thiết bị khác nhau lần lượt được đưa vào làm việc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top