Cập nhật mới

Dịch Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499

[Diendantruyen.Com] Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực
Tác giả: Tây Lương Miêu
Tình trạng: Đang ra




Lâm Hoài Hạ là cô gái trẻ xuất thân từ một gia đình đầu bếp cung đình. Quay về quê ăn Tết, cô tình cờ được nhận một mảnh đất trồng quả có linh khí trong tay.

Các loại trái cây và rau củ trồng trên đất này đều có hiệu quả đặc biệt, từ bồi bổ sức khỏe đến làm đẹp da, trì hoãn lão hóa... Cô đã quyết định sử dụng mảnh đất này để trồng cây và tìm kiếm cơ hội đầu tư kinh doanh.

Người ta xây dựng các cửa hàng bán rau quả hữu cơ, cô cũng làm, nhưng cô sử dụng linh khí đạt được từ đất trồng để sản xuất những loại rau quả cao cấp nhất. Người ta có nhãn hiệu rau quả hữu cơ, cô cũng có, nhưng cô sử dụng linh khí để nuôi trồng những loại rau quả tốt nhất.

Với kinh nghiệm và khả năng quản lí tốt, cô đã thành công xây dựng các cửa hàng mỹ thực online nổi tiếng. Những sản phẩm nổi bật của cô không chỉ là khẩu vị ngon miệng mà còn đến từ chất lượng tuyệt hảo của loại rau quả đặc biệt từ linh khí.

Tuy nhiên, cô cũng gặp phải những lời chỉ trích từ những người không tôn trọng sự sáng tạo và nổ lực của một người đặc biệt. Nhưng cô chỉ khẳng định rằng đó không phải là việc bắt chước, mà là sỡ hữu khả năng đặc biệt, năng lực cạnh tranh mới đúng là điều đáng xấu hổ.

Làm đồng ruộng để kiếm tiền đã không còn quá mệt mỏi, tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đón. Với khát vọng và nỗ lực không ngừng nghỉ, liệu cô có thể trở thành một trong những người giàu nhất trong lĩnh vực này không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Chả Cá Hai Vị 1


Dịch: Y Na

Hai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết.


Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau.


Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt.


Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi.


Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.



Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.



Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.




Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ.


Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi xếch lên, giống như một con cáo nhỏ, không hề có chút dáng vẻ bạch cốt tinh ngày thường.


Anh cả Lâm Diên Đông cười nói: “Em hai không mang nổi thì bỏ ít đồ vào giỏ của anh đi.



Lâm Hoài Hạ vội vàng từ chối giúp anh hai: “Anh cả, không cần đâu, leo núi là một cách rèn luyện sức khỏe rất tốt, còn tốt hơn việc anh hai đi tập gym nhiều.



Lâm Tùy Tâm hừ lạnh: “Con nhỏ xấu tính!”

“Đi!”

Lâm Diên Đông dừng lại một lát, kéo Lâm Hoài Hạ: “Mệt không?”

Lâm Hoài Hạ cười lắc đầu: “Không mệt, em chỉ đùa anh hai thôi.



Lâm Diên Đông: “Em đó, em với Tùy Tâm cứ ở gần nhau là như chó với mèo.



Lâm Hoài Hạ cười he he, không nói lời nào.


Ba người bọn họ là thế hệ thứ ba nhà họ Lâm, thế hệ ông nội Lâm Hoài Hạ có ba anh em, ông nội cô đã qua đời từ đầu năm, hiện tại chỉ còn lại một mình ông ba.


Đến thế hệ cha Lâm Hoài Hạ, cuộc sống trước thời kỳ mở cửa cải cách rất khó khăn, sinh nhiều con nhưng mỗi nhà chỉ nuôi được một đứa.

Đến thế hệ Lâm Hoài Hạ thì thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ có một con.


Anh cả là con trai bác cả, anh hai là con trai bác ba, tuy là anh em họ nhưng ba anh em ngang tuổi nhau, lớn lên cùng nhau, không khác gì anh em ruột thịt.


Đầu năm nay, ông nội sống nương tựa cùng Lâm Hoài Hạ đã qua đời, bây giờ cô là người duy nhất còn lại ở phòng hai.



Về phần cha cô, Lâm Tây Hồ, sau khi ông nội mất cũng chưa từng trở về, không cần nhắc tới cũng không sao.


Lúc ấy khi đưa ông nội lên núi, ông ba đã nói từ nay về sau nhà họ Lâm bọn họ không còn người tên Lâm Tây Hồ này nữa.


Bác gái cả gọi: “Hạ Hạ, đi nhanh lên, chúng ta sắp đến nơi rồi.



“A, tới rồi!” Lâm Hoài Hạ chạy nhanh hai bước, vượt lên phía trước.


Lâm Tùy Tâm cũng vội vàng bước hai bước để đuổi kịp: "Đừng chạy, đợi anh một chút.

"

Lâm Diên Đông dẫn đầu, ba anh em cầm dao rựa dọn sạch cỏ dại cây cối trên mộ, bác cả bác ba châm hương đốt sáp, cung kính lạy tổ tiên để chúc Tết.


Lâm Hoài Hạ đứng trước ngôi mộ mới của ông nội, mỉm cười: “Ông nội, Hạ Hạ đến thăm ông.



Lâm Tùy Tâm vỗ vai cô: “Bà hai qua đời khi chúng ta mới được vài tuổi, bà hai đợi ông hai ở cầu Nại Hà gần hai mươi năm rồi.

Chúng ta hãy đốt thêm chút tiền giấy cho ông hai, để ông hai đưa bà hai đi tiêu xài một vòng âm phủ.




Lâm Hoài Hạ bật cười.


Bác ba trừng mắt lườm anh ấy một cái: “Không có phép tắc, ăn nói kiểu gì đấy?”

Ông ba trực tiếp cho Lâm Tùy Tâm một gậy: “Quỳ xuống nhận lỗi với ông hai đi.



Lâm Tùy Tâm cao giọng lên tiếng: “Ông hai, Tùy Tâm đến đốt tiền giấy cho ông!”

Sau khi bị anh hai cắt ngang, tâm trạng sá sút trong lòng Lâm Hoài Hạ cũng theo gió núi tan thành mây khói.


Cúng bái tổ tiên xong, chờ lửa cháy hết, cả nhà lập tức về nhà.


“Diên Đông, con qua cõng ông ba xuống núi đi.



“Dạ, con tới đây.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Chả Cá Hai Vị 2


Dịch: Y Na

Ông ba nhìn trời: “Bây giờ gió lớn, thổi tan hết mây trên trời, nói không chừng đến chiều sẽ có chút nắng.



“Ông ba nói chí phải.



Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, thời gian không còn sớm, giữa trưa cả gia đình ăn tạm gì đó rồi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn Tết sớm.


Ví dụ như làm dầu ớt, dầu ăn trộn rau, trộn gỏi.

Ngoài ra còn phải chưng bát đại oản*, tối nay có thể lên bếp.


*Bát đại oản: Bao gồm tôm càng xanh xào, gà xé om, gạch cua hấp nguyên con, hải sâm viên, thịt kho tàu, canh gà, gà hầm, cá chép sốt tương… Bát đại oản dùng trong các bữa tiệc, mỗi bàn tám người, trên bàn tám món, tất cả đều được phục vụ cùng một bát nước lớn.


Mặt khác bát đĩa dùng trong dịp Tết cũng cần phải được làm sạch ngay từ bây giờ.



Công việc trong bếp giao cho đàn ông, Lâm Hoài Hạ theo hai bác gái và chị dâu cả đi rửa bát trong sân.


Bác gái cả vừa rửa bát vừa kể chuyện vặt trong thôn: “Giới trẻ bây giờ đứa nào cũng lười như nhau, chị nghe chị dâu Vương ở đầu thôn đông nói, năm nay nhà bọn họ ăn Tết chỉ dùng loại bát đũa một lần thôi.



Bác gái ba nói tiếp: “Không rửa bát đĩa thì thôi đi, có người còn không rửa cả nồi kia kìa, Tết đến không thèm nấu nướng mà chỉ ăn lẩu.

Nói cái gì mà mùa đông lạnh, nấu cơm chưa ăn đã nguội, ăn lẩu cho xong.



“Thế thì làm gì còn không khí Tết nữa.



“Đúng vậy.



Lâm Hoài Hạ ở bên cạnh yên lặng nghe hai bác nói chuyện, may mà bọn họ ở nông thôn, không thể giao đồ ăn nhanh, nếu không chắc có nhà còn đặt luôn đồ về ăn Tết.


Lâm Tùy Tâm từ bếp đi ra, cầm hai miếng thịt trong tay, chia một miếng vào miệng Lâm Hoài Hạ: “Đừng nói anh hai không thương em, thịt khô vừa nấu xong đấy.



Ăn xong một miếng, Lâm Hoài Hạ thỏa mãn gật đầu: “Ngon quá!”

Bác gái cả cười: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút, năm nay nhà ta bận buôn bán trên trấn, không nuôi lợn nên mua hai con lợn nhà người khác, làm thành thịt khô hết, khi nào anh em mấy đứa về thành phố thì mang theo đi.



“Vâng ạ.

” Lâm Hoài Hạ cười híp cả mắt.


Tổ tiên nhà họ Lâm bọn họ là đầu bếp cung đình, đến đời ông nội Lâm Hoài Hạ, người có thiên phú nhất trong nhà là Lâm Trọng Hoà ông nội cô, trước đây mỗi lần đến Tết đều là ông nội đứng bếp.



Năm nay thì khác, căn bếp ở nhà nằm trong tay bác cả và bác ba.


Trong bếp vang lên tiếng đổ dầu nóng, mùi dầu ớt đậm đà từ cửa sổ bay ra, Lâm Hoài Hạ và Lâm Tùy Tâm hít sâu một hơi.


Cái mùi này, tuyệt!

Vừa ngửi thấy mùi này, hai anh em đã thèm thuồng chảy nước miếng: “Đây là thứ nhớ nhất khi ở thành phố.



Người nấu ăn giỏi nhất nhà họ Lâm là ông nội Lâm Hoài Hạ, lúc trước để hai đứa cháu biết đường kiếm sống, ông đã dạy cho bọn họ một tuyệt chiêu, bác cả là cách chế biến nguyên liệu ướp, bác ba là cách làm dầu ớt.


Đừng đánh giá thấp tay nghề này, chỉ với tay nghề này, bác cả và bác ba một người bán thịt kho một người bán đồ trộn ở thị trấn Thanh Long, lúc làm ăn thuận lợi, doanh thu hàng ngày lên đến mấy nghìn, còn cao hơn mức thu nhập trung bình trong thành phố.


Lâm Tùy Tâm chạy đến bên cửa sổ bếp hô to: “Cha, làm nhiều dầu ớt một chút, Hạ Hạ muốn mang đi.



“Biết rồi.



Lâm Hoài Hạ trừng mắt: “Chẳng lẽ anh không ăn?”

Bác gái cả nở nụ cười: “Người tích cực nhất nhà ta là Tùy Tâm.




Lâm Hoài Hạ hừ lạnh một tiếng: “Từ nhỏ đến giờ, có chuyện gì cũng lôi cháu ra làm bia đỡ.



Lâm Tùy Tâm kéo tóc cô: “Nhìn em hẹp hòi chưa kìa, lôi em ra tức là em được yêu thương đó! Nhà chúng ta nha, trọng nữ khinh nam, anh nhờ cha anh làm việc gì, em thấy ông ấy có thèm để ý không.



Lâm Hoài Hạ kéo tóc trở về: “Rõ ràng, nhìn cái dáng vẻ người ngại chó ghét của anh, không có em thì chẳng được tích sự gì hết.



“He he!”

Bận rộn đến trưa, mọi thứ cần chuẩn bị đều đã sẵn sàng, ba chỉ kho muối, long nhãn, giò chưng, thịt hấp… hấp qua đêm để nguội, sáng ba mươi Tết, bác cả và bác ba dẫn bọn họ đi mang đồ ăn cho hàng xóm thân thiết.


Đây đều là truyền thống cũ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Chả Cá Hai Vị 3


Dịch: Y Na

Hàng năm nhà họ Lâm chuẩn bị cơm tất niên đều phải mang đồ ăn cho người thân hàng xóm.

Trước đây là ông nội Lâm Hoài Hạ đưa, năm nay đổi thành bác cả bác ba đưa.

Lúc đi đưa đồ ăn, anh hai và Lâm Hoài Hạ còn mang về một đống bao lì xì đỏ.

Quy định ở đây là nếu chưa kết hôn thì coi như con nít, anh cả đã kết hôn năm ngoái nên năm nay sẽ không được lì xì.

Lâm Hoài Hạ vui vẻ nhét lì xì vào túi, Lâm Diên Đông mỉm cười: “Đợi đến tối anh cả mừng tuổi cho em.”

“Dạ.” Nói xong Lâm Hoài Hạ quay sang nhìn anh hai.

Anh hai làm tài chính, là người giàu nhất nhà.


Lâm Tùy Tâm đang đếm lì xì, cảm nhận được ánh mắt của cô thì liếc cô một cái: “Dây xâu tiền*.”
*Dây xâu tiền: người ham tiền

“Hừ, ai mà không yêu tiền cơ chứ.”

Cô thất nghiệp từ năm ngoái, mặc dù có nhà ở nhưng bảo hiểm xã hội vẫn là một khoản chi phí lớn.

Cô không nói gì nên người trong nhà vẫn chưa biết.

Hai anh em lại bắt đầu đấu võ mồm, thậm chí còn nhắc đến vụ đái dầm lúc 5 tuổi.

Chị dâu cả mới gả vào nhà họ Lâm không lâu bị hai người họ chọc cho bật cười.

Đây là sinh viên đại học nổi tiếng phát đạt bên ngoài mà chồng cô ấy nhắc tới sao?

Cãi nhau đến tận buổi tối, trước bữa cơm tất niên một tiếng, phòng bếp nhà họ Lâm chật kín người, tất cả người lớn trong nhà đều vây xem bên cạnh, lúc này đầu bếp chính là ba anh em bọn họ.

Nhà họ Lâm có truyền thống truyền nghề nấu ăn, hàng năm vào dịp Tết, cho dù tay nghề của tiểu bối thế nào cũng phải nấu một món ăn.

Năm nay Lâm Hoài Hạ làm món chả cá hai vị, đây là một món ăn phức tạp.

Thái thịt cá thành từng miếng cỡ đầu ngón tay, dùng các nguyên liệu ướp cá đặc chế, thêm hành tây nước gừng vào trộn đều, sau đó cẩn thận bọc cá bằng tàu hũ ky rồi chiên ngập dầu đến khi chín vừa, tiếp tục chiên lại lần nữa đến khi vàng đều hai mặt.

Chả cá ăn kèm với nước chấm cay và muối tiêu đã chuẩn bị sẵn.

Cả nhà mỗi người gắp một miếng, chả cá hai vị ngoài giòn, trong mềm, ăn rất ngon.

Lâm Tùy Tâm gật đầu: “Ngon hơn dưa chuột năm ngoái.”

Cả nhà cười ha ha, Lâm Hoài Hạ cũng cười theo.


Lâm Hoài Hạ vốn là người sành ăn, kén ăn từ nhỏ, nhưng lại rất lười biếng, chỉ dùng miệng không dùng tay, chỉ biết nói, không biết làm.

Cũng may cô sinh ra ở nhà họ Lâm, nếu vào một gia đình khác thì việc ăn uống sẽ trở thành vấn đề nan giải.

Ông ba khen Lâm Hoài Hạ một câu: “Hương vị y như ông nội con làm, sau này cứ tiếp tục phát huy.”

Lâm Hoài Hạ gật gật đầu.

Lúc này, mọi người chỉ khen ngợi độ ngon của món chả cá hai vị, không ai đề cập đến lý do tại sao Lâm Hoài Hạ, một người chưa bao giờ thích xuống bếp lại bắt đầu học nấu ăn.

Thử xong đồ ăn mới là sự kiện chính.

Tiệc rượu dọn ra, cả nhà quây quần quanh bàn tròn xem chương trình cuối năm, vừa ăn vừa trò chuyện, sau khi đốt pháo giao thừa lúc mười hai giờ, Lâm Hoài Hạ nhận được một đống lì xì mới trở về phòng đi ngủ.

Mùng một đầu năm, Lâm Hoài Hạ còn chưa dậy đã nghe thấy loa phóng thanh ầm ĩ trong thôn, cô không nghe rõ, chỉ nghe nói không được tụ tập ăn Tết.

Lâm Hoài Hạ thay quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy bác gái liền hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”

“Nghe nói bên ngoài đang có bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng, yêu cầu chúng ta không được mở cửa chúc Tết.”


Lâm Hoài Hạ hiểu ra, vô thức nhìn về phía anh hai.

Lâm Tùy Tâm vừa nói chuyện điện thoại xong, nhíu mày: “Truyền nhiễm đã lan rộng ở phía nam, trưởng thôn nói đúng, không nên đi lung tung.”

Vốn dĩ cô về quê ăn Tết cũng không có chỗ nào chơi, không được đi lung tung thì ở nhà vậy.

Mùng hai Tết, Lâm Tùy Tâm nhận được điện thoại nói mùng sáu không đi làm, giờ làm việc cụ thể sẽ thông báo sau.

Anh cả cũng nhận được thông báo từ khách sạn, xác định thời gian làm việc.

Đến ngày mùng ba, tin tức bắt đầu xuất hiện nhiều, tình hình bên ngoài càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Anh hai lái xe đến hiệu thuốc trong thị trấn mua khẩu trang, đi mấy hiệu thuốc mới lấy được tổng cộng mười cái.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Thịt Khô Xào Rau Muối 1


Dịch: Y Na

Ngày mùng bốn Tết, Lâm Hoài Hạ muốn về thị trấn Liễu Giang nhưng gia đình không cho đi, virus bên ngoài nghiêm trọng như vậy, chỉ có ở nhà mới an toàn.


“Bác cả, cháu biết nặng nhẹ, khi về cháu sẽ ở nhà, không đi đâu cả.



Ở nhà họ Lâm, đón tiếp Táo quân là việc rất quan trọng, ông nội đã mất nên cô bắt buộc phải làm việc này…

“Biển hiệu quán ăn bên thị trấn Liễu Giang đã gỡ xuống rồi, đón Táo quân hay không cũng không quan trọng, nghe lời đi, sự an toàn của cháu mới là quan trọng.



“Cháu muốn đi!” Thái độ của Lâm Hoài Hạ rất kiên quyết.


Cả nhà không thể lay chuyển được cô, cuối cùng ông ba bảo bác gái cả ra vườn hái mấy loại rau cho vào cốp xe, còn chuẩn bị cho cô thịt khô, đồ kho và dầu ớt mang đi.



Có thể trở về nhưng phải hạn chế ra ngoài, ngoan ngoãn đợi ở nhà, đống đồ ăn này đủ cho cô ăn nửa tháng.


Lâm Hoài Hạ gật đầu, một mình lái xe trở về thị trấn Liễu Giang.


Quê cô ở thị trấn Thanh Long, cách thị trấn Liễu Giang hơn 100 km.

Lúc này trên đường không có ai, cô về đến nhà vẫn chưa tới trưa.


Sau khi lái xe vào sân và thu dọn đồ đạc, việc đầu tiên cô làm là vào bếp chuẩn bị đón ông Táo.


Theo những gì ông nội đã dạy khi còn sống, cô chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây, thắp hương rồi thay tượng Táo quân mới.


Hương còn chưa cháy hết, Lâm Hoài Hạ chợt cảm giác được một trận gió mạnh thổi qua, cô bị gió xoáy ngã xuống mặt đất.


Đầu cô quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một bà lão hung hãn hỏi: “Đây là văn phòng ở nhân gian sao?”

Lâm Hoài Hạ ngây người, năm nay đón Táo quân, cũng là lần đầu tiên đón được thật.



Vừa thay tượng Táo quân liền có cảm giác như sống dậy, một bà cụ nhỏ chống nạnh ngẩng đầu, nói chuyện như súng máy, bla bla bla nói một tràng.



Cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng hiểu, nhà bọn họ là văn phòng nhân gian do miếu Táo quân lựa chọn.



Cô, tự động trở thành nhân viên duy nhất trong văn phòng.


Lâm Hoài Hạ rất dũng cảm, đối mặt với hiện tượng dị thường này còn dám đáp lại: “Bà Táo, đây là nhà cũ của cháu, khi nào cháu về thành phố sẽ không có ai ở đây hầu hạ bà đâu, hay là bà chọn nhà khác đi.




Giọng nói của bà cụ ngày càng to hơn: “Đi, đi đâu? Không phải nhà cô mở quán ăn sao? Gia đình cô vớ vẩn thật đấy, không thèm trông nom nhà cửa, còn đóng cả quán ăn?”

Lâm Hoài Hạ bị mắng không mở được miệng, có phải vớ vẩn đâu, tại bây giờ nhà họ Lâm còn không có nổi một đầu bếp đấy chứ.


Lâm Hoài Hạ nghĩ ra một cách, ngập ngừng hỏi: “Hay là, cháu đưa bà về quê, người nấu ăn giỏi nhất nhà cháu là anh cả cháu, anh ấy là đầu bếp khách sạn hai sao, có triển vọng hơn cháu nhiều!”

“Không được!”

“Sao lại không được?”

Lâm Hoài Hạ nói hết lời nhưng bà cụ vẫn không đồng ý, nằng nặc đòi giữ cô lại!

Lâm Hoài Hạ dang tay ra: “Cháu còn phải kiếm tiền ăn cơm nữa, ở lại đây cháu có biết làm gì đâu?”

“Mở quán ăn!”

Thôi đi, với chút tay nghề đó của cô, chậc chậc.


Thị trấn Liễu Giang dựa lưng vào núi Tiểu Thương, trong trấn có một dòng sông nhỏ chảy qua, có thể nói là phong thủy bảo địa.

Tuy nhiên so với núi Đại Thương cách đây hơn 20 km, lại khác biệt như tiểu thư nhà giàu thời xưa và cành vàng lá ngọc gia đình chợ búa.



Núi Đại Thương có phong cảnh đẹp, còn là thánh địa của Đạo giáo, là địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng của giới văn nhân trước giờ.


Núi Tiểu Thương kém hơn rất nhiều.


Nhưng dù sao cũng là anh em song sinh với khu thắng cảnh 5A, cộng thêm thành phố Lưỡng Giang, thủ phủ của tỉnh, nằm ở phía đông thị trấn Liễu Giang, nên khách du lịch từ thành phố đi núi Đại Thương ở phía tây thường đến cổ trấn Liễu Giang ăn trưa, dạo chơi một vòng.


Bằng cách kinh doanh buôn bán nhỏ, người dân trong thị trấn đều sống một cuộc sống khá giả.


Nhưng cũng chỉ đến thế.


Ông nội cô dựa vào kỹ năng nấu nướng giỏi, dựa vào khách quen mà xây dựng công việc kinh doanh quán ăn nhà họ Lâm.

Nếu là cô chắc chỉ có nước chết đói.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Thịt Khô Xào Rau Muối 2


Dịch: Y Na

Lâm Hoài Hạ không nói gì, bà cụ nhỏ vỗ đầu một cái: “Ai da, quên nói với cô một chuyện quan trọng, cô làm việc cũng có đãi ngộ đấy.



Nghe nói hồi lâu, Lâm Hoài Hạ càng dũng cảm hơn, chút sợ hãi trong lòng biến đâu mất, cả người cũng trở nên thoải mái.


Bà cụ nói mệt, tự rót cho mình một ly nước: “Sao rồi, nhà cô còn năm hiểm một kim à?”

“Năm hiểm một kim là cái gì?”

Lâm Hoài Hạ cười nhạt, muốn tiễn vị tổ tông này đi càng sớm càng tốt.


Còn lâu cô mới chịu ở lại đây, cả đời càng không thể.


Táo quân tìm một gói nhỏ trong bức tượng, lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc đọc: “Nay miếu Táo quân mở văn phòng nhân gian, để… tăng thêm số lượng tín đồ, ban thưởng một mảnh linh điền…”

Lâm Hoài Hạ còn đang hững hờ, nghe thấy lời này thì hai mắt sáng rực lên: “Chờ đã, linh điền là cái gì?”


Bà cụ nhỏ cảm giác Lâm Hoài Hạ đã động tâm, vội vàng nói: “Bây giờ mọi người đều thiếu tín đồ, miếu Táo quân chúng ta hợp tác với miếu Thần dược, chỉ cần cô tích lũy đủ tín đồ, sẽ nhận được một mảnh linh điền.

Đây không phải ruộng bình thường, đồ ăn trồng trong đó đều có tác dụng bồi bổ cơ thể.



Trong lòng Lâm Hoài Hạ điên cuồng rung động, trẻ con lớn lên ở nông thôn, có ai lại không mơ ước làm ruộng?

Huống chi là loại linh điền trong truyền thuyết này.


“Bà chờ một chút.



Lâm Hoài Hạ chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa bếp lại, gọi điện thoại cho cô bạn thân Điền Thanh.


Kết nối cuộc gọi, Điền Thanh liền nói: “Nếu cậu không gọi cho tớ thì hôm nay tớ cũng phải gọi cho cậu, thành phố đã bị phong tỏa rồi, chẳng những không được mở cửa làm ăn mà khắp nơi đều đình công ngừng sản xuất, công ty mới của chúng ta cũng phải đợi.



Lâm Hoài Hạ vốn là quản lý kế hoạch của một công ty bất động sản bên thứ ba, chuyên giúp các công ty bất động sản lập kế hoạch quảng cáo marketing, ban đầu làm ăn rất tốt, kết quả vợ chồng ông chủ ly hôn bán công ty, tổng giám đốc mới muốn dùng người của mình, đội ngũ hai bên đã từng hợp tác thì cũng có lúc chia tay, đưa ra một mức giá tốt cho Lâm Hoài Hạ để cô từ chức vào năm ngoái.


Bạn thân nhất của cô, Điền Thanh, có nguồn lực quảng cáo, hai người ăn nhịp với nhau chuẩn bị mở một công ty quảng cáo, đã lấy được giấy chứng nhận, chỉ chờ năm sau tuyển người khai trương.


Lâm Hoài Hạ: “Nhà cậu mạng lưới quan hệ rộng, có biết dịch bệnh này sẽ kéo dài bao lâu không?”

Điền Thanh là phú nhị đại, người thân trong nhà đều làm kinh doanh, quan hệ rộng rãi.


Điền Thanh: “Cái này không nói chắc được, nhưng cha tớ bảo mấy tháng nữa cũng chưa xong, khả năng lây nhiễm quá cao, hiện tại ngay cả vắc xin cũng không có.



Hai người thảo luận rất lâu, tóm lại, nửa năm tới công ty của bọn họ sẽ không có hi vọng gì.



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoài Hạ trở lại phòng bếp.


Bà Táo quân: “Có đồng ý hay không?”

Lâm Hoài Hạ: “Vậy chúng ta thử xem sao.



Dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng không làm gì.


“Vậy cô tranh thủ mở cửa làm ăn đi, khu này chẳng nổi tiếng tí nào.



Lúc này mở cửa làm ăn là tìm cái chết.

Hơn nữa, sức lực của cô cũng không cho phép cô mở cửa kinh doanh.


Lâm Hoài Hạ có một ý tưởng, trở thành một blogger ẩm thực được chú ý có tính là tín đồ không?

Lâm Hoài Hạ lấy điện thoại di động ra, giải thích cho bà cụ làm blogger ẩm thực là như thế nào, cuối cùng bà cụ cũng gật đầu: “Cái này cũng được tính.



“Vậy thì dễ rồi.




Lâm Hoài Hạ gọi điện cho Điền Thanh nhờ cô ấy giúp đỡ, đến nhà cô đóng gói máy ảnh đồ đạc gửi qua.


“Vậy để chiều tớ qua xem, vào được thì tớ đóng gói gửi cho cậu.



“Được! Trong bếp nhà tớ còn nửa hũ rau muối, cậu lấy về ăn luôn đi.



“He he, vậy tớ xin nhé.



Rau muối để được mấy năm, có thể dùng dầu hạt cải xào cho dậy mùi thơm, hương vị sẽ khiến người ta chảy nước miếng.

Điền Thanh thích nhất ăn rau muối nhà bọn họ, năm nào Lâm Hoài Hạ cũng mang cho cô ấy không ít.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Thịt Khô Xào Rau Muối 3


Dịch: Y Na

“Có gì đâu, ở quê tớ còn nhiều lắm.



Ở nhà mở quán ăn nên năm nào bọn họ cũng làm rau muối, còn rất nhiều hàng tồn để dành.


Hai người nói chuyện thêm vài câu mới tắt điện thoại, lúc này đã giữa trưa.


Sau khi úp một tô mì ăn qua loa, cô lấy máy tính ra bắt đầu đăng ký tài khoản video.


Bà Táo không thể rời khỏi tượng Táo quân nên Lâm Hoài Hạ chuyển máy tính vào bếp, tiện thể cho bà ấy xem video ẩm thực là gì.


Nói xong những điều cần nói, Lâm Hoài Hà lại hỏi: “Thành thật mà nói, cháu phải có bao nhiêu fan hâm mộ mới nhận được linh điền?”

“Lãnh đạo không nói nên ta cũng không biết.

Cô đừng vội, chờ đến khi đủ điều kiện là biết ngay mà.




Lâm Hoài Hạ kinh ngạc: “Bà không phải người đứng đầu ạ? Phía trên còn có lãnh đạo sao?”

“Ừ, miếu Táo quân không chỉ có ông bà Táo mà còn có rất nhiều nhân viên.



Lâm Hoài Hạ nghĩ thầm, miếu Táo quân chính là chi nhánh công ty Táo quân của tập đoàn Thiên Đình? Còn nhà cô là văn phòng nhân gian của chi nhánh công ty?

Hay lắm, đúng là phong cách! Thiên Đình cũng được cải cách rồi sao?

“Lâm Hoài Hạ!”

Nghe thấy bên ngoài có người gọi mình, Lâm Hoài Hạ liền đi tới sân trước.


Một người đàn ông cao lớn đẹp trai nhìn thấy cô thì tươi cười: “Tớ biết ngay là cậu về mà.



Thấy anh ấy định đi vào, Lâm Hoài Hạ vội vàng ngăn cản: “Cậu đừng có vào, tớ vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.



Từ Thanh Trúc trừng mắt: “Cái đồ vô lương tâm nhà cậu, tớ vừa về nhà là tới gặp cậu, cậu lại cho rằng tớ là virus.



“Chưa phát bệnh thì ai mà biết được.



Thị trấn Liễu Giang có hình chữ giếng (井), cuối đường bên phải là nhà họ Lâm và nhà họ Từ, Từ Thanh Trúc bằng tuổi Lâm Hoài Hạ, hai người là bạn cùng lớp từ hồi tiểu học, đến đại học mới đường ai nấy đi, chính là thanh mai trúc mã.


Nhưng trước tình hình dịch bệnh, thanh mai trúc mã gắn bó như nhựa plastic cũng phải giữ khoảng cách.


Từ Thanh Trúc bĩu môi: “Tai hoạ ngàn năm cậu cũng không chết được đâu.




Xe của Từ Thanh Trúc đậu ở ngoài cổng, anh ấy lấy từ trong xe ra một bao gạo nói: “Mẹ tớ bảo mang cho cậu, đây là gạo cậu tớ trồng, không có thuốc trừ sâu.



“Cảm ơn bác Vương giúp tớ.



“Không cần cảm ơn, tí làm cho tớ hũ rau muối là được.



“Mơ đi, cho cậu nhiều nhất mười cân thôi.

” Hũ đựng rau củ của bọn họ cao bằng nửa người, cô tiếc của.


“Sao cậu ki bo thế!”

Từ Thanh Trúc: “Chắc cậu cũng mới từ thị trấn Thanh Long về, cậu dọn dẹp trước đi, có chuyện gì thì nói sau.



“Được thôi, bái bai!”

Từ Thanh Trúc lái xe về nhà, Lâm Hoài Hạ đóng cổng lại, tránh khỏi lại có người tới cửa.


Nhắc tới rau muối cô lại thèm, tối nay xào thịt khô rau muối vậy!


Bà Táo quân: “Sao lại ăn rau muối, mùa này phải ăn măng mùa đông, một thời gian nữa hết măng mùa đông thì ăn măng mùa xuân.



“Lấy đâu ra măng mùa đông?” Trong thời điểm dịch bệnh trước mắt, trong nhà có gì thì ăn nấy thôi.


“Cô lười vừa thôi, sau nhà cô là núi Tiểu Thương, trên núi thiếu gì măng?”

Cô mệt, không muốn vận động hôm nay, ăn tạm thịt khô xào rau muối đi!

Bà cụ nhỏ bị dính vào tượng Táo quân, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi một phần ba tấm bệ, không thể làm gì Lâm Hoài Hạ.


Nấu một nồi cháo khoai lang, đốt củi lò đất, ánh lửa bập bùng, hạt cháo nở theo lửa, nước cháo đậm đặc thơm ngọt, ngon hơn cháo nấu bằng nồi cơm điện nhiều.


Làm thịt khô xào rau muối không có hàm lượng kỹ thuật, thịt khô cắt nhỏ chiên ra dầu, sau đó xào cùng rau muối thái sẵn, cuối cùng rắc một nắm mầm tỏi vào cho thơm vị đẹp mắt.


Chậc chậc, đầy đủ sắc hương! Thèm chết thôi!

Mùi thơm từ phòng bếp bay ra, Từ Thanh Trúc đang thu quần áo trên ban công tầng hai, ngửi thấy mùi thì đứng từ ban công hô lên: “Lâm Hoài Hạ, nấu món gì ngon thế?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Thịt Khô Xào Rau Muối 4


Nhà họ Từ là một căn nhà hai tầng, nhà họ Lâm có kết cấu gạch gỗ, sân trước sân sau hình chữ ‘Nhật’ (日), chỉ có một tầng.

Từ Thanh Trúc đứng trên tầng có thể nhìn thấy sân trước nhà họ Lâm, rướn cổ lên miễn cưỡng thấy được cây quýt cổ xiêu vẹo trong góc sân sau nhà họ Lâm.


Lâm Hoài Hạ bưng rau đi vào sân, đáp: “Thịt khô xào rau muối.



Thịt khô và rau muối nhà họ Lâm làm là thượng hạng, kết hợp lại với nhau, cái hương vị kia, còn chưa ăn vào miệng Từ Thanh Trúc đã có thể tưởng tượng thơm ngon đến mức nào, lập tức cộp cộp chạy xuống lầu sang nhà họ Lâm bên cạnh.


Rau muối rất tốn cơm, một mình cô ăn không hết cả đĩa lớn, chia cho anh một nửa.


Từ Thanh Trúc bưng đồ ăn về nhà, vừa chạy vào sân đã gọi mẹ.


“Mẹ, mẹ, nhà mình nấu cơm xong chưa?”

Bà Vương cũng nghe thấy tiếng con trai, bưng đĩa rau đi ra: “Xong rồi, con xem con đi, bao nhiêu tuổi rồi còn đi ăn chực nhà người khác.




“Ôi, con với Lâm Hoài Hạ là gì chứ, ăn nửa đĩa đâu có sao.



Ba người nhà họ Từ cũng bắt đầu ăn cơm, Từ Thanh Trúc không nhịn được gắp một miếng thịt khô, thịt khô xào thấm đẫm dầu mè.


“Hương vị này đúng là tuyệt vời! Không ngờ Lâm Hoài Hạ còn có tài năng này.



Ai chẳng biết thói quen chỉ dùng miệng không dùng tay của Lâm Hoài Hạ, không ngờ cô ra tay lại đỉnh đến thế.


Bà Vương cũng nếm thử một miếng: “Dù sao cũng là đứa bé ông nội Lâm con nuôi lớn, mưa dầm thấm lâu tất nhiên phải học được rồi.



Nhắc đến ông nội Lâm, Từ Thanh Trúc im lặng.


Bà Vương: “Bây giờ bên ngoài quản lý nghiêm ngặt, không tiện mua thức ăn trong trấn, lát nữa con bảo Hạ Hạ một tiếng, muốn ăn cái gì cứ ra vườn rau sau nhà mình mà hái.



“Con biết rồi!”


Hai nhà bọn họ sống ở rìa thị trấn, phía sau có núi Tiểu Thương, nơi này rộng rãi nên cả hai nhà đều mở một mảnh đất trồng rau phía sau, trồng một số loại rau thông thường, cũng như các loại gia vị như hành, gừng, tỏi…

Lúc ông cụ Lâm còn sống, vườn rau được chăm sóc rất kỹ lưỡng, từ bây giờ chỉ sợ sẽ hoang vu.



Hiện tại Lâm Hoài Hạ không thiếu đồ ăn, vẫn còn cả đống mang từ quê lên chưa ăn hết, bà cụ lại bảo cô lên núi đào măng mùa đông.




Sáng hôm sau, Từ Thanh Trúc thức dậy đến nhà họ Lâm, Lâm Hoài Hạ đã lên núi đào măng mùa đông từ bao giờ.


Lâm Hoài Hạ rất thích ăn măng mùa đông, nhưng chưa từng có ai dạy cô cách đào chúng!


Lâm Hoài Hạ lên núi từ sáng sớm, quần quật cả buổi sáng mới đào được ba bốn cây măng, trong đó có hai cây đã bị nát.



Năm nay mùa đông ôn hòa, thời tiết ấm áp, măng dưới đất mọc rất nhanh, nhô lên mặt đất nên cô mới nhìn thấy, nếu không nhô lên, chắc Lâm Hoài Hạ sẽ không đào được cây nào.



Cô đầy bụi đất trở về nhà, bị từ Thanh Trúc trên ban công tầng hai tình cờ nhìn thấy.



Từ Thanh Trụ nằm trên ghế, bị ánh nắng ấm áp sưởi tới buồn ngủ, ngáp một cái: “Cả buổi sáng cậu đi đâu thế?”


Lâm Hoài Hạ không để ý đến anh ấy, quay người đi ra sân sau.



Từ Thanh Trúc khoanh chân ngồi dậy, cầm điện thoại chơi game, vừa chơi vừa phát hiện có gì đó sai sai, mùi gì mà thơm thế?



Anh ấy đứng trên ban công, vươn cổ nhìn sang sân sau nhà họ Lâm, chẳng thấy gì ngoài làn khói trắng bốc lên từ ống khói.



“Lâm Hoài Hạ, cậu nấu cái gì thơm thế?”

Lâm Hoài Hạ không trả lời anh ấy, bà Táo bĩu môi: “Thằng nhóc hàng xóm nhà cô tham ăn quá, cha mẹ không biết dạy con hay sao, thật xấu hổ.



Lâm Hoài Hạ nở nụ cười.

Câu này đúng không sai, từ nhỏ Từ Thanh Trúc đã là một người ham ăn, ham vui, hoàn toàn trái ngược với cái tên tao nhã chính trực của anh ấy.


Lâm Hoài Hạ kén ăn, ông nội lại cưng chiều cô, mỗi ngày cô đi học về, ông nội đều làm đồ ăn vặt thơm ngon cho cô.

Các loại chè ngọt mùa đông, đá bào mùa hè, kẹo trái cây mùa thu…



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Thịt Hầm Măng 1


Dịch: Y Na


Từ Thanh Trúc biết cô mỗi ngày về nhà đều có đồ ăn ngon, cho nên rất mặt dày, ngày nào cũng theo cô về nhà, đuổi cũng không chịu đi.



Lúc nhỏ bởi vì ham ăn mà anh ấy thường xuyên bị mẹ véo tai, nhưng dạy dỗ thế nào cũng vô dụng! Chỉ thích ăn thôi!


Lại nửa tiếng trôi qua, hương thơm càng ngày càng đậm, anh ấy nằm trên ban công hít một hơi, hận không thể kéo dài mũi ra dán thẳng vào ống khói nhà họ Lâm.



“Lâm Hoài Hạ, cậu đang nấu canh à?”


Bà Vương không nhịn được nữa, chống nạnh, ngẩng đầu, cũng mặc kệ bây giờ vẫn là tháng giêng đầu năm, đứng ở trong sân mắng con trai: “Mẹ không cho con ăn hay không cho con uống, hả, bao nhiêu tuổi rồi còn tham ăn như thế, không bằng một đứa trẻ lên ba nữa! Sắp lấy vợ đến nơi rồi còn không biết xấu hổ!”

Từ Thanh Trúc giả bộ không nghe thấy, ngừng chơi game, vẫn nằm trên ban công nhìn sang sân nhà họ Lâm.



“Còn nhìn nữa! Thằng nhóc thối Từ Thanh Trúc nhà con, cút xuống gọt vỏ khoai tây cho mẹ.




“Khoai tây nghiền hay khoai tây chiên? Nghe đã không muốn ăn rồi!”



Bà Vương lườm: “Không ăn thì nhịn! Cái nhà này không chứa nổi con nữa rồi, về thành phố đi làm sớm đi!”


“Con cũng muốn đi làm lắm, ai bảo dịch bệnh ngăn cản không cho con về đâu.



Từ Thanh Trúc không có nhiều tham vọng, sau khi tốt nghiệp liền trở thành công chức, dành thời gian ở nơi làm việc.


Cha mẹ Từ Thanh Trúc có một cửa hàng tạp hóa trong thị trấn, gia đình không thiếu cơm ăn áo mặc, cũng không ép buộc anh ấy phải kiếm nhiều tiền.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, Từ Thanh Trúc cũng được coi là hạnh phúc.



Cô không chỉ mang thịt khô từ quê lên mà còn có cả hai miếng sườn tươi, xử lý sạch sẽ mấy cây măng mùa đông là nấu được một nồi thịt hầm măng.

Thịt là thịt ngon, măng mùa đông là măng tươi mới đào buổi sáng, vào thời điểm này trong năm mà được ăn một nồi canh măng như thế này, đúng là tuyệt.



Hầm nước cốt ở lửa lớn, hầm nước dùng ở lửa nhỏ!


Canh thịt hầm măng nấu trên lửa lớn có màu trắng sữa, vị mặn mà thơm ngon.

Vừa mở nắp nồi, hương thơm đã lan khắp bếp, như thể những vết nứt trên tường cũng thấm đẫm mùi hương.


“Mùi rất thơm, không thấy tài nấu nướng của cô, chủ yếu là nguyên liệu tươi mới.




Bà Táo không có miệng nhưng vẫn có thể ngửi được, Lâm Hoài Hạ cảm thấy khá tò mò.



“Lâm Hoài Hạ!”


Lâm Hoài Hạ bị anh ấy làm phiền: “Đừng gọi nữa, nấu canh măng, cậu có ăn không?”


Từ Thanh Trụ vội vàng hét lên: “Có, tớ muốn một bát cơm nữa, trưa nay mẹ tớ không cho tớ ăn cơm.





Làm bà Vương tức giận không thôi, cũng chẳng quan tâm có phải tháng giêng hay không mà cầm chổi định đánh con trai.



Từ Thanh Trúc nhanh nhẹn tránh né chạy ra khỏi cửa, đến nhà họ Lâm lấy canh măng.



Lâm Hoài Hạ múc phần của mình ra, đưa cả nồi còn lại cho Từ Thanh Trúc.



Từ Thanh Trúc không hề cảm thấy xấu hổ, vội vàng nhận lấy: “Đúng rồi, mẹ tớ bảo tình hình dịch bệnh không tiện mua thức ăn, vườn nhà tớ đầy rau, cậu muốn ăn gì thì qua mà hái.




“Được.



Từ Thanh Trúc bưng nồi canh măng bước đi rất nhanh.



Đã là giữa trưa, cha của Từ Thanh Trúc đóng cửa về nhà ăn trưa, nhìn thấy con trai bưng nồi đất ở cổng, chắc là lấy của nhà họ Lâm.



“Hạ Hạ nấu gì ngon à?”


“He he, canh măng ạ.





Cha Từ mở nắp nồi, mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra.



Một từ thôi, thơm!


Ăn trưa xong phải đi ngủ, ngủ một giấc hai tiếng đồng hồ, nếu điện thoại không reo thì cô vẫn có thể ngủ tiếp.



“Alo, anh cả, sao vậy ạ?”


Thị trấn Thanh Long đang đăng ký những người từ miền nam về quê ăn Tết, trong đó có một người nhiễm bệnh đã bị cách ly, hiện tại ở đó đang ầm ĩ cả lên.

Ông ba cố ý bảo anh cả gọi điện thoại dặn dò cô, dặn cô không được ra ngoài cũng đừng về thành phố.



“Dạ, em tạm thời ở nhà, không về thành phố nữa.




Vừa cúp điện thoại, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Thịt Hầm Măng 2


Dịch: Y Na


Ngoài cổng có lắp camera giám sát, Lâm Hoài Hạ nhìn thấy là người trong thị trấn, đều đeo khẩu trang, trong đó có một người đang cầm sổ đăng ký.


Lâm Hoài Hạ đeo khẩu trang ra mở cổng.


Một người trong số họ biết Lâm Hoài Hạ, hỏi một câu: “Cô là cháu gái ông cụ Lâm à, mấy ngày nay dịch bệnh nghiêm trọng, chúng tôi đến đăng ký, cô để lại số điện thoại, có chuyện gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”


“À.”


Sau khi Lâm Hoài Hạ đăng ký, bọn họ lại dặn cô không có việc gì thì không được ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải nhớ đeo khẩu trang.


Sau khi tiễn bọn họ đi, Từ Thanh Trụ từ trên tầng gọi: “Lâm Hoài Hạ, chơi game không?”



“Không chơi, cậu chơi một mình đi!”


Hơn ba giờ chiều, chuyển phát nhanh hôm qua Điền Thanh gửi cho cô đã đến, bưu điện bảo cô đừng qua lấy, đồng thời giao gói hàng đến tận cổng cho cô, khử trùng xong mới bảo cô mở cửa lấy.

Điền Thanh rất chu đáo, ngoài chiếc máy ảnh cô cần còn đóng gói cả những phụ kiện khác như chân máy,...!giao tới.


Văn phòng nhân gian của miếu Táo quân sắp mở cửa kinh doanh rồi!


Những người làm quảng cáo đều có kiến ​​thức về bố cục chụp ảnh, Lâm Hoài Hạ bắt đầu chụp ảnh từ khi học đại học nên việc quay một đoạn video ngắn không khó đối với cô.


Phòng bếp nhà bọn họ dù là bếp lớn ở sân trước, hay bếp nhỏ cá nhân ở sân sau cũng đều có một cửa sổ lớn đón ánh sáng tốt.

Lâm Hoài Hạ điều chỉnh thông số camera, sẵn sàng bắt đầu quay vào ngày mai.


Nhưng video đầu tiên nên quay cái gì? Cô ôm máy tính xem video của các blogger ẩm thực khác để lấy cảm hứng.


“Xem video của người khác làm gì, không phải nhà họ Lâm các người có thực đơn à, mỗi ngày một món cũng đủ dùng một hai năm rồi.”


“Sao bà biết nhà họ Lâm có thực đơn?”


Bà cụ nhỏ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao lại không có? Chẳng phải tổ tiên cô là đầu bếp cung đình sao?”


“Sao bà biết nhà cháu là đầu bếp cung đình?” Cô khẳng định mình chưa từng nói gì về việc này.


“Ta là thần tiên, chút chuyện này còn có thể không biết?”



Ban đầu còn hơi yếu ớt, nhưng sau đó giọng điệu lên cao, giống như bà ấy đã tự tin trở lại.


Lâm Hoài Hạ không tranh cãi với bà ấy: “Bà nói đúng, đồ ăn cửa tiệm nhà họ Lâm chúng ta làm phải có đặc trưng của cửa tiệm nhà họ Lâm chúng ta.”


Đặc trưng đồ ăn nhà họ Lâm nằm ở hai chữ mùa vụ.


Tức là nền tảng của nhà họ Lâm ở phía Tây Nam, đây là vùng đất trù phú, sản vật phong phú, rau củ quả đa dạng nên có thể sáng tạo.

Đồ ăn nhà họ Lâm tập trung vào bảy hương vị chua, tê, cay, ngọt, đắng, thơm và mặn, hương vị cân đối, cấp độ rõ ràng.

Nhưng rất ít đầu bếp có thể đạt được những đặc trưng trên, trong ấn tượng của mọi người, đầu bếp Tây Nam rất giỏi dùng đồ tê cay, còn những thứ khác thì không đáng nhắc đến.


Trong trí nhớ của Lâm Hoài Hạ, gia vị tê cay chỉ là một phần rất nhỏ trong số những món ăn ông nội cô am hiểu, nhưng vì hương vị khác không có tác dụng mạnh bằng vị tê cay nên dần dần bị bỏ lại trong góc.


Mùa xuân nên ăn gì?


Mùa xuân nên ăn các loại rau rừng, măng, rau hẹ, hành tỏi, cải xanh, cải dầu, tỏi rêu, ốc đồng, rau dền.



Lâm Hoài Hạ mỉm cười, nghĩ tới những loại rau này, giống như nhìn thấy dáng vẻ ông nội đang cười ha hả xắn tay áo nhặt rau trong bếp.


Cô viết ra ba cái tên: Cải dầu tỏi, bánh rau hẹ và canh cá viên rau dền.


Bây giờ mới vừa lập xuân, rau rừng còn chưa lớn, khoảng một tháng nữa, chờ rau rừng lớn lên, cháo rau rừng cũng là một món ăn ngon.


Nghĩ đến vị hơi đắng và tươi mát của rau rừng, đầu lưỡi đờ đẫn lập tức trở nên nhạy cảm hơn.

Chọn thực đơn xong, cô đi dạo một vòng quanh vườn rau sau nhà, những cây cải dầu dưới chân núi vẫn chưa nở hoa, dáng dấp mập mạp mọng nước.

Rau hẹ cả năm không ai thu hoạch, tươi tốt vô cùng.

Còn rau dền, mặt trên xanh biếc, mặt dưới tím đậm, vườn rau nhà cô không có, nhưng nhà họ Từ thì trồng một mảnh.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Thịt Hầm Măng 3


Dịch: Y Na


Buổi tối nhà bọn họ ăn mì, Từ Thanh Trúc bị đuổi ra vườn hái rau.


“Muốn ăn gì không để tớ hái cho.”

Ở điểm giao vườn rau nhà họ Từ và nhà họ Lâm trồng một hàng tường hoa hồng cao hơn một mét, Lâm Hoài Hà đứng trong vườn rau nhà mình lắc đầu: “Hôm nay không cần, mai tớ muốn hái một ít rau dền.”


“Được rồi, thế mai cậu gọi tớ, để tớ hái cho.”


“Không cần, tớ tự sang hái, còn phải quay lại nữa.”


“Hả?” Từ Thanh Trúc không hiểu: “Cậu muốn chia sẻ khoảnh khắc Wechat à?”


Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Tớ phải làm video.”


“À, hiểu rồi.

Quay cái này làm gì, người ta toàn quay thịt cá, ai thèm xem cậu nấu rau.”


“Kệ, tớ thích.” Lâm Hoài Hạ ngắt một nắm rau hẹ trong vườn nhà mình rồi quay người rời đi.


“Ơ, đừng đi mà, mèo dragon li nhà chồng dì hai tớ nuôi vừa sinh, cậu có muốn bắt một con về nuôi không?”


Lâm Hoài Hạ có chút động tâm: “Dễ nuôi không?”


“Mèo dragon li không phải mèo cưng quý giá, có gì khó nuôi chứ.

Lúc chúng ta còn nhỏ nhà cậu cũng nuôi một con mà?”


Đúng là từng nuôi một con, nhưng nó đã chết vì già khi bọn họ học cấp hai.

Con mèo kia cả đời ăn uống ngon lành trong quán ăn, cuộc sống vô cùng thoải mái hạnh phúc.


“Có ảnh không cho tớ xem thử.”


Từ Thanh Trúc lấy điện thoại ra cho cô xem ảnh.


Lâm Hoài Hạ lập tức bị con mèo có chùm lông trắng trên chóp tai hấp dẫn: “Nhìn cưng quá!”


“Tớ biết cậu sẽ thích con này mà, chờ đến chiều tớ bắt về cho.”


“Vậy trước khi đi cậu nói với tớ một tiếng, tớ chuẩn bị cho ít đồ.”


“Được.”

Lâm Hoài Hạ chuẩn bị một phần thịt khô cho dì Từ Thanh Trúc, đồng thời bọc một bao lì xì đỏ trị giá hai mươi đồng.

Đây là tục lệ bắt mèo ở đây.


Trời còn chưa tối, Từ Thanh Trúc đã bắt mèo mang về, con mèo con nhảy ra khỏi thùng giấy, không hề sợ hãi cọ cọ vào chân cô, còn ngẩng đầu lên nhìn cô.


Ngoan quá, đáng yêu chết đi được.

Từ Thanh Trúc cầm chìa khóa xe cười nói: “Xem ra con mèo này có duyên với cậu rồi, nhớ chăm sóc nó thật tốt đấy, tớ về đây.”


“Đi thong thả không tiễn.”


“Hừ, có hai bước chân không cần cậu tiễn!”


Từ Thanh Trúc biết cách làm việc, còn đưa cả cát mèo và đồ ăn cho mèo để cô tiện chăm sóc.



Mèo con nhỏ kêu meo meo khiến trái tim cô tan chảy.


“Bé cưng, để mẹ mua đồ hộp cho con, muốn ăn cái gì chúng ta mua cái đó.”


Con mèo nhỏ xíu, cất trong túi đáng yêu chết mất.


“Nên đặt tên gì cho con đây? Phú Quý với Chiêu Tài con chọn cái nào.”


“Meo meo~”


“Con kêu hai tiếng, vậy gọi là Chiêu Tài nha! Bé con đáng yêu làm tim mẹ mềm nhũn cả rùi! Moa~”


Vừa ôm mèo bước vào bếp thì một cơn gió thổi qua, cô vô thức nhắm mắt lại, mèo con nhảy ra khỏi vòng tay cô.


“Chiêu Tài đừng nhảy!”

Con mèo nhỏ đứng trên bếp mắng cô: “Mấy giờ rồi mà còn chưa nấu cơm nữa!”


Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, Lâm Hoài Hạ ngó qua ngó lại: “Bà Táo?”


“Không phải ta thì còn ai nữa, mau nấu cơm đi!”


Trong lòng Lâm Hoài Hạ có một tiểu nhân giậm chân khóc lóc, trả mèo sữa nhỏ lại cho tôi!

Bây giờ bà cụ đã có chân thân, có thể rời khỏi tượng Táo quân, thật là kinh người.



Trước đây chỉ dùng miệng, giờ đây chẳng những hùng hùng hổ hổ, còn tung cú mèo khi tức giận.


Lâm Hoài Hạ: “Chiêu Tài…”


Bà Táo: “Chiêu Tài cái rắm, gọi là tổ tông.”


Lâm Hoài Hạ: “Được rồi tổ tông, bà phải ăn thức ăn cho mèo.”


“Không ăn thức ăn cho mèo, ta muốn ăn thịt!”


Tôi chỉ có thể ăn mì, bà còn đòi ăn thịt, ở đấy mà mơ.

Nửa tiếng sau, trên bàn có một bát mì trứng gà rau hẹ, và một đĩa thức ăn cho mèo.

Trong chạng vạng tối bình thường ấm áp, tất cả mọi người đều có một bữa ngon miệng, thật tốt biết bao.


Bà Táo: “Ngày mai ta muốn ăn thịt.”

Lâm Hoài Hạ tùy ý nói: “Bà là thần tiên, đừng ham đồ ăn phàm nhân như vậy.

Ngoan, uống miếng nước đi cho khỏi táo bón.”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Canh Cá Viên Rau Dền 1


Dịch: Y Na


Mèo con dù sao vẫn là mèo con, nếu Lâm Hoài Hạ không hợp tác thì nó cũng hết cách, ngoan ngoãn uống nước xong bị Lâm Hoài Hạ nhét vào ổ mèo mới tinh đi ngủ.

Lâm Hoài Hạ lắc đầu, đúng là nuôi hoàng thượng.

Sớm biết bà cụ có thể nhập vào con mèo thì cô đã không nuôi rồi.


Dọn dẹp xong, bên ngoài trời đã tối.


Đứng trong sân một lúc, gió núi từ sau nhà thổi qua, đầu ngón tay cô lạnh buốt.


Chẳng có gì để làm, thời tiết này thật hoàn hảo để ôm một chiếc chăn dày ấm mềm đi ngủ.


“Ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.”



Đáng tiếc giấc mơ ngủ đến khi tự tỉnh của cô đã bị một con mèo con phá tan.


Mới bảy giờ sáng, mèo sữa đã leo lên giường, cào cô một phát: “Mau dậy đi, hôm nay cô phải quay video đấy.”


Buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Lâm Hoài Hạ co rúm trong chăn, lẩm bẩm: “Cho cháu ngủ thêm hai phút nữa.”

Không thể ngủ nướng, chưởng mèo vô địch thiên thạch trực tiếp đánh tới, móng vuốt chưa thu hết còn cào xước mu bàn tay đang duỗi ra ngoài của cô, Lâm Hoài Hạ rít lên một tiếng rồi tỉnh dậy.


Vừa mở mắt ra đã thấy mu bàn tay đỏ bừng.


Cô vội gọi điện cho Từ Thanh Trúc: “Mèo đã được tiêm phòng chưa?”

Giờ này Từ Thanh Trúc vẫn nằm ì trên giường, đang ngủ say lại bị chuông điện thoại đánh thức, sao có thể có thái độ tốt.


Chẳng những không hỏi được tiêm phòng hay chưa, hai người mới sáng sớm đã ầm ĩ một trận, đang buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.

Lâm Hoài Hạ hét lại: “Hỏi cậu đấy, mèo đã được tiêm phòng chưa?”


“Rồi!”


Lâm Hoài Hạ lúc này mới yên tâm, mắng Chiêu Tài một câu: “Từ nay không được phép dùng móng vuốt cào người nữa, có thể sẽ bị bệnh đấy biết không.

Lỡ cháu mà bệnh chết, xem xem bà tìm được ai làm nô lệ.”


Bà Táo đuối lý, còn nhỏ giọng nói một câu: “Hồi xưa bao nhiêu người nuôi mèo có làm sao đâu, các cô thời nay đúng là lắm chuyện.”

Có tổ tông thúc giục, ăn sáng xong, Lâm Hoài Hạ cầm máy ảnh đi đến sân sau nhà họ Từ quay chụp.


Lúc này, ngoại trừ Từ Thanh Trúc lười biếng ở nhà, bác Vương và bác Từ đều đã đến cửa hàng.



Lâm Hoài Hạ đặt camera trong vườn rau xanh nhà họ Từ rồi cầm rổ rau đi hái rau dền.

Sau khi hái được nửa rổ, lại đi kiểm tra xem camera quay như thế nào, quay đi quay lại mấy lần, cuối cùng cũng có được khung cảnh cô ưng ý.


Quay xa vẫn chưa đủ, còn phải quay cận cảnh nữa, cô cật lực điều chỉnh vị trí máy ảnh hồi lâu mới quay được một chút.


Từ Thanh Trúc ăn sáng xong liền tới tham gia vui vẻ: “Thấy cậu loay hoay một mình nên tới quay giúp.”

“Vậy cậu quay đi.”


Từ Thanh Trúc là người thân thiện, cũng thích quay chụp, khi còn học đại học anh ấy từng là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh, cũng coi như bán chuyên nghiệp.

Anh ấy cũng là người giới thiệu Lâm Hoài Hạ đến với nhiếp ảnh.


Tình cờ anh ấy cũng có một chiếc máy như Lâm Hoài Hạ, rất quen thuộc, vào tay là có thể sử dụng được ngay.


Để tăng tốc, anh ấy tìm máy ảnh của mình, dùng máy ảnh của Lâm Hoài Hạ để quay xa, còn máy ảnh của mình quay cận cảnh, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn.


Quay xong cảnh hái rau dền, còn phải quay cắt rau hẹ, hái ngọn cải dầu, hai người cùng nhau hợp tác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.



Trở lại phòng bếp, Lâm Hoài Hạ đặt máy ảnh chuẩn bị quay cảnh nấu nướng.

Theo thực đơn cô chọn ra, cải dầu xào tỏi, bánh rau hẹ, canh cá viên rau dền, hiện tại vẫn còn thiếu một con cá.


Từ Thanh Trúc: “Trong thùng nước nhà tớ có mấy con cá, người thân tặng hồi sau Tết, đều là cá sông tự nhiên.”


“Mang một con qua đây.”


“Tới đây!”


Lâm Hoài Hạ xử lý phi lê cá, thái thành lát mỏng, sau đó băm thành thịt băm.


Cửa sổ phòng bếp mở rộng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Hoài Hạ đang băm cá bên cửa sổ, cả người phản chiếu ánh sáng tự nhiên như đang phát sáng.

Cộng thêm nền tối phía sau phòng bếp làm tương phản, quay ra có kết cấu giống như trong phim.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Canh Cá Viên Rau Dền 2


Dịch: Y Na


“Vãi, Lâm Hoài Hạ, quay đẹp như thế mà cậu không định lộ mặt à?”


“Không, quay cảnh tớ nấu ăn là được rồi.




“Chậc chậc, tớ nói này, quay cả mặt có khi cậu thành người nổi tiếng luôn đấy.




Từ Thanh Trúc ngoài miệng nói muốn Lâm Hoài Hạ lộ mặt, nhưng khi quay vẫn tự giác tránh mặt cô.


Với sự giúp đỡ của Từ Thanh Trúc, buổi quay video diễn ra rất suôn sẻ, hai người còn được ăn trưa trước mười hai giờ.


Từ Thanh Trúc uống một bát canh cá viên rau dền trước: “Đã, ngon thật, rất tươi.

Mỗi tội bánh rau hẹ với cải dầu xào hơi nguội.




Nói nhảm, hai món này chuẩn bị mất nửa tiếng, giữa mùa đông không nguội mới là lạ.



Lâm Hoài Hạ: “Chiều nay tớ chỉnh sửa rồi đăng lên mạng xem sao.





“Vậy cậu chỉnh đi, lát nữa tớ giúp cậu quay mấy cảnh trống.




“Ok, chờ khi nào trở thành blogger ẩm thực hàng đầu kiếm được nhiều tiền, chị đây sẽ bao chú em ăn uống no say.




Từ Thanh Trúc bĩu môi: “Để xem mấy phút nổi tiếng này của cậu kéo dài được bao lâu.




Hôm nay nắng đẹp, buổi chiều Từ Thanh Trúc cầm máy ra sau núi chụp phong cảnh, Lâm Hoài Hạ dọn bàn ghế ra sân, pha cho mình một bình trà thảo mộc, vừa phơi nắng vừa biên tập video.



Loại trà thảo mộc này có mùi rất thơm, Chiêu Tài cũng thèm, không có Từ Thanh Trúc ở đây nên bà ấy thoải mái há mồm nói chuyện, đòi uống thử.



Uống thì uống, cô đổ một ít ra đĩa cho bà ấy: “Đợi nguội thì liếm.




“Meo~”


Lâm Hoài Hạ cười vuốt ve một cái.



“Meo!”


Một tiếng này không giống âm thanh mềm mại mỏng manh vừa rồi, hung dữ đến mức xù hết cả lông.



Ha, đúng là tổ tông.



Sau khi chỉnh sửa sơ qua, đang tìm nhạc nền phù hợp thì Từ Thanh Trúc đã quay về.



“Chỉnh xong chưa?”


“Tạm.




“Tớ xem xem.



Từ Thanh Trúc xem qua một lần, cảm thấy khá ổn, anh ấy trực tiếp chèn thêm cảnh quay trống vào, có cảnh quay thích hợp liên kết, tổng thể video trông đẹp hơn rất nhiều.


Lại phối hợp với chút âm nhạc mới, thế là xong.



Khi đăng video lên, Từ Thanh Trúc liếc nhìn tài khoản: “Sao cậu lại đặt tên là Quán ăn vặt nhà họ Lâm, chẳng có chút hoa mỹ mới mẻ nào.




“Cũng ổn.




Lâm Hoài Hạ thuận miệng đáp lại, tải video lên xong xuôi, kiểm tra không có vấn đề liền đóng máy tính lại.



Cô đứng dậy vươn vai, cuối cùng cũng hoàn thành, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi.



Lâm Hoài Hạ: “À mà, nhà cậu có thịt gà không?”


“Có khô gà.




“Có thịt tươi không?”


“Không, nhà tớ có nuôi gà đâu, cậu muốn ăn thịt tươi thì bảo mẹ tớ mai đi chợ mua cho một con.




“Bây giờ không được ra ngoài, lấy đâu ra chợ?”


“Có mà, chỉ ít người mua thôi.




“Vậy bảo mẹ cậu ngày mai mua giúp tớ một con.




“Ừ, tớ về đây.





Lâm Hoài Hạ bảo anh ấy đợi một lát, lấy hai túi đựng đồ tươi ra, nhét đầy rau muối vào.



Từ Thanh Trúc không khách sáo, mỗi tay cầm một túi rau muối đi về.


Bận rộn một ngày, Lâm Hoài Hạ mệt mỏi không muốn nói gì, bà Táo cũng không quấy rầy cô đòi ăn thịt nữa, ăn xong thức ăn cho mèo tự động chui vào ổ mèo nằm.



Đợi đến trưa mai là có thịt ăn rồi!


Buổi tối, Lâm Hoài Hạ đi ngủ sớm, lại không biết video mình đăng tải lúc chiều đã hơi nổi tiếng.



Bây giờ vẫn là dịp Tết, hầu hết các blogger ẩm thực trên mạng đều đang chia sẻ thịt cá.

Có rất nhiều người quay cơm tất niên, hai ngày hôm nay mới bắt đầu chỉnh sửa đăng lên mạng.



Đối với những người quan tâm đến ẩm thực, chỉ cần tùy tiện kéo xuống mục video ẩm thực hai ngày nay là một đống các loại thịt cá đập vào mắt, tất cả đều đỏ chói, đậm chất năm mới.



So với những thứ này, trang mới đầu xuân của Lâm Hoài Hạ lại vô cùng bắt mắt.


Bấm vào xem, vườn rau mùa xuân, rừng núi xanh phía sau, những ngọn cải dầu xanh mơn mởn, rau hẹ tươi non, rau dền xinh đẹp, còn có khoảng sân cổ kính dưới chân núi với chú mèo sữa nhỏ đang nằm phơi nắng trong sân, cùng đôi bàn tay mịn màng trắng trẻo nấu nướng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Canh Cá Viên Rau Dền 3


Dịch: Y Na


Phong cảnh đẹp và đồ ăn ngon cũng đủ khiến lòng người cảm thấy vui vẻ, sự thư giãn thoải mái được truyền tải trong toàn bộ video khiến người ta bất giác vươn vai, vô thức nở nụ cười.



Kiểm tra trang cá nhân mới phát hiện đây là người dùng mới, người mới mà có thể quay được video chuyên nghiệp chất lượng cao như vậy sao?


Nhiều người bắt đầu sôi nổi trò chuyện trong khu vực bình luận.



“Đúng là hiểu tôi nhất, mấy hôm nay xem cơm tất niên đến phát chán, cũng biết đề xuất lên một món rau.




“Ha ha, đồng cảm, thịt cá ăn chán rồi, chỉ muốn uống một bát canh rau.




“Rau này là rau gì? Sao màu lại đỏ đỏ tím tím, ăn vào có độc không?”


“Lầu trên là người thành phố cao quý hả, nông dân nhìn phát biết rau dền luôn.





“Ở đây chúng tôi gọi là rau dền, mùa này ăn tươi non lắm.




“Ở Tứ Xuyên, chúng tôi gọi là rau Hán.




“Có mình tôi để ý đôi tay xinh đẹp của chị gái hả? Đầu bếp có thể có bàn tay như vậy sao? Ghen tị phát khóc.




“Đồng cảm với lầu trên.




“Ôi, mèo con đáng yêu quá hu hu, nó đang làm gì trong mơ vậy? Tôi thấy chân nó hơi run run.




“A, chị chủ ở miền Nam đúng không, miền Bắc chúng tôi vẫn còn tuyết rơi đây này.




“Ngày xuân cảnh đẹp, thoải mái thật đấy, bị nhốt ở nhà lâu quá, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.




“Mạng choá quan trọng, ngoan ngoãn nằm ở nhà đi.




“Đúng, nói không sai, đừng gây họa cho đất nước, cầu mong dịch bệnh sớm qua đi, cầu phúc!”


Những người phía sau cũng có cảm giác tương tự, chẳng mấy chốc video tràn ngập những thông điệp chúc phúc.



Mười hai giờ đêm, thời điểm trên mạng sôi nổi nhất, mức độ phổ biến của video mới này tăng lên rất nhanh, lúc cao điểm, số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá 10.

000, đây đối với người mới chính là cưỡi tên lửa.



Chẳng bao lâu, video được dán nhãn đầu xuân và đồ ăn ngon này đã trở thành chủ đề nóng, chỉ sau vài giờ đăng tải đã có hơn 10.


000 người theo dõi.



Lâm Hoài Hạ đang ngủ say, cú đêm Từ Thanh Trúc chơi game xong mò qua xem Quán ăn vặt nhà họ Lâm, hoài nghi mình nhìn nhầm, số lượt xem và lượt thích này, là thật sao?


Bấm vào video, quả thực chính là video hôm nay bọn họ quay, Từ Thanh Trúc kích động ngồi dậy, nhìn từng dãy bình luận Aaaaa, anh ấy cũng muốn hét lên một tiếng.



Vội vàng gọi điện cho Lâm Hoài Hạ, nhưng Lâm Hoài Hạ không nghe máy, anh ấy kích động đến mức nhảy cẫng lên.



“Má ơi, hồi xưa mình đúng là bậc thầy nhiếp ảnh bị chôn vùi, bây giờ ngẫu nhiên quay video cũng lên xu hướng.

Tóm lại, mình chính là một nghệ sĩ bị lãng phí tài năng.



Từ Thanh Trúc ở tầng trên, ding ding dong dong không yên tĩnh, bà Vương ở tầng dưới đêm hôm khuya khoắt chạy đến cầu thang mắng con trai.



“Mấy giờ rồi mà còn chưa đi ngủ?”


Từ Thanh Trúc biết chắc sẽ bị mẹ mắng, lập tức chui vào trong chăn, không ngừng cười he he lướt xem bình luận.



Xem đi xem lại đến hơn một giờ mới ngủ, sáng hôm sau, Từ Thanh Trúc dậy rất sớm, tràn đầy năng lượng chạy đến nhà họ Lâm gõ cửa hô lớn: “Lâm Hoài Hạ, cậu hot rồi!”


Thế là hot rồi?


Lâm Hoài Hạ không thể tin được xem video đăng hôm qua, lên xu hướng cũng dễ thật đấy.




Với sự duy trì đề xuất phổ biến, video này đã có gần một triệu lượt xem, hơn 100.

000 lượt thích, người theo dõi cũng tăng lên hơn 130.

000 người.



Lâm Hoài Hạ liếc nhìn bà Táo, chẳng lẽ bà ấy được thần may mắn phù hộ?


Video quay hôm qua rất bình thường, cô không hiểu tại sao lại hot như vậy?


Từ Thanh Trúc không đồng ý, hưng phấn gần như nhảy dựng lên: “Nghe nói nền tảng này có thể kiếm được 300 đồng từ 100.

000 lượt xem, tương đương cậu đã kiếm được gần 3.

000 đồng chỉ trong một đêm đấy!”


Lâm Hoài Hạ vỗ vỗ vai anh ấy: “Tớ trả tiền cậu!”


“Phì, tớ không thèm chút tiền này của cậu.

Cảm giác thành tựu, cảm giác thành tựu cậu có hiểu không?”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Cháo Rau Xanh 1


Dịch: Y Na


“Nhưng sao đoạn video bình thường này lại lên xu hướng được nhỉ?” Cô rất thắc mắc nha.



“Không cần quan tâm lý do, hot là được rồi!”


Không chỉ Lâm Hoài Hạ thắc mắc mà các blogger cùng chủ đề cũng thắc mắc.

Xem đi xem lại video này, nội dung video, vị trí quay, kỹ thuật chỉnh sửa! nói chung là rất bình thường!


Các đồng nghiệp xem đi xem lại video này, cuối cùng từ khu bình luận kết luận ra, bí quyết tạo nên sự cuốn hút của video này hẳn là nằm ở sự khác biệt.



Người ta đều quay thịt cá, có mỗi cô là canh cải, cũng chỉ được cái bắt mắt.



Nhưng vận may của người mới này chỉ có một lần, bọn họ mới là người nắm giữ bí quyết phổ biến, hôm nay sẽ tung ra video tràn ngập cảnh sắc mùa xuân.


Các blogger ẩm thực và đời sống đã sẵn sàng ra tay, nhưng lúc này cả nước đang cách ly, người trong thành phố không được bước chân ra khỏi cửa, quay video mùa xuân cái gì? Quay chậu xương rồng ngoài ban công sao?

Những người đối đầu ở thành phố rơi nước mắt ghen tị trước đoạn video phổ biến này.




Lúc này cơ hội đã đến với các blogger ở nông thôn, để đón đầu xu hướng, bọn họ lên núi đào rau rừng, xuống sông bắt cá, có cái gì đặc sắc liền quay cái đó, không có thiết bị chuyên nghiệp thì dùng điện thoại để quay.



Nhất định phải lên xu hướng!


Đến tối, một lượng lớn video về mùa xuân xuất hiện ở khu ẩm thực và khu đời sống, các blogger khác không liên quan đến chủ đề này cũng vây xem.



Có người mở đầu mỉa mai một câu: “Đỉnh, Tết đến mà chủ đề mùa xuân lên xu hướng, cảm giác như tung thời trang xuân hạ giữa trời đông vậy.




Bình luận này được một loạt các blogger âu sầu trong lòng nhao nhao đồng tình.



Những người vây hóng khác cười ha ha, còn có fan hâm mộ nhắn tin cho Lâm Hoài Hạ, bảo cô nhanh chóng ra video mới, dẫn đầu xu hướng mình tạo ra.



Lâm Hoài Hạ vẫn có thể bình tĩnh, nhưng Từ Thanh Trúc thì không, hiện tại anh ấy cực kỳ tự tin vào trình độ quay chụp của mình, nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng.


“Suy nghĩ nhanh đi, cậu muốn quay gì trong video tiếp theo, lên kế hoạch rồi sáng mai chúng ta quay sớm.

” Từ Thanh Trúc thấy lượng người hâm mộ dưới tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng tăng, kích động đến mức một ngày chạy qua nhà họ Lâm ba chuyến.



“Biết rồi, khi nào nghĩ ra tớ nói cho.

” Lâm Hoài Hạ đẩy anh ấy ra ngoài.



“Cậu phải nhanh lên, thời gian không chờ đợi ai cả.

"


“Biết rồi biết rồi.




Đẩy người ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cổng lại.



Lâm Hoài Hạ không có cảm hứng lên kế hoạch quay video mới, cô chỉ muốn biết, mình đã có nhiều người hâm mộ như vậy, khi nào mới nhận được linh điền.



Lâm Hoài Hạ tìm được mèo con trốn dưới bếp lò trong phòng bếp nhỏ: “Bà nói đi, bao giờ cháu mới nhận được linh điền?”


“Chúng ta đã thỏa thuận, một triệu người hâm mộ nhận linh điền, bây giờ cô mới có hơn 100.

000, sốt ruột cái gì?”


“Ha ha, cháu không tin bà.




“Cô cũng đâu còn cách nào khác ngoài tin ta.

” Tổ tông nằm ngửa, chọc người ta tức chết.



Cô không tức giận, tức giận hại sức khỏe, không tốt.



Lâm Hoài Hạ khoanh tay trước ngực: “Chúng ta nói chuyện trả góp đi?”


“Trả góp cái gì?”



“Bà nói trước đã, một triệu người hâm mộ cháu có thể nhận được bao nhiêu đất?”


Bà Táo chần chừ: “Chắc là một mẫu đấy.




“Chắc là cái gì?”

Mèo con nằm trong tro bếp, dùng móng vuốt nhỏ che đầu: “Kiểu gì mà chẳng có thưởng.




Nói đến đây, Lâm Hoài Hạ vốn quen đối phó với cha của bên A trong lòng biết chắc vị này có chút ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết có ban thưởng chứ không biết ban thưởng ra sao, chuyện này bà ấy cũng không quyết định được.


Bà yếu thì tôi mạnh, Lâm Hoài Hạ cười lạnh nói: “Thái độ hợp tác của bà thật sự không đáng để cháu tin tưởng.

Nói thẳng, trước khi đạt được một triệu fan, dựa theo bậc thang 100.

000, cứ được 100.

000 thì bà lại đưa cháu một phần mười.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Cháo Rau Xanh 2


Dịch: Y Na


“Cháu có khởi đầu tốt đẹp, bà cũng nên cho cháu chút gì ngon ngọt chứ, nếu không ai thèm giúp việc cho miếu Táo thần các người nữa?”


Giở trò xong kể khổ, giọng điệu của Lâm Hoài Hạ trở nên đáng thương.


“Bà nghĩ mà xem, bây giờ ngoại trừ nông thôn còn vài người lớn tuổi thờ Táo quân ra, làm gì còn ai quan tâm đến các người, gia tăng tín đồ khó khăn biết bao.




“Thế kỷ 21 rồi, các người cũng phải theo kịp thời đại.

Các người còn không trả lương cho cháu, vậy chúng ta không phải quan hệ thuê làm, mà là đối tác bình đẳng, cháu đã thể hiện thành ý rồi, có phải bà cũng nên thể hiện một chút không.




Cuối cùng là thu hút hảo cảm.




“Để có một triệu fan hâm mộ không phải dễ, lúc trước cháu đã cho bà xem rất nhiều video ẩm thực, bà thấy đấy, người ta đăng hàng chục video cũng chưa chắc được 10.

000 fan, nếu bà rời bỏ cháu, muốn tìm một người tương tự hợp tác cũng khó.



“Bà xem bà xấu tính như vậy, cho dù tìm được người tin tưởng, sẵn sàng hợp tác, chắc chắn hai ba ngày cũng bị bà chọc giận mà bỏ đi, có ít người tốt tính như cháu lắm.




“Bà nói muốn ăn thịt, trưa nay cháu cũng nấu thịt gà cho bà ăn, bà xem cháu tốt với bà như thế.




“! ”

Lâm Hoài Hạ nói hết những gì có thể nói, mèo nhỏ nhịn hồi lâu mới nói được một câu: “Để ta hỏi một chút.




Lâm Hoài Hạ hài lòng gật đầu: “Đừng nằm trong tro bếp, tự đi ra phủi tro đi.




Thương lượng điều kiện với bà cụ xong, hôm nay cô chẳng muốn làm gì nữa, nhàn nhã ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong phòng khách lướt điện thoại.


Lâm Hoài Hạ vừa rời đi, cửa phòng bếp khép lại, trên người mèo con lóe lên một luồng ánh sáng trắng, mèo con bối rối mở to mắt, ngoan ngoãn kêu meo meo một tiếng.



Lúc này, tượng Táo quân trên tường sáng đến mức như được thêm hiệu ứng đặc biệt.



Buổi tối, sau khi nhìn qua hậu trường nền tảng, cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, đầu óc chợt ấm áp như đang ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông.



Lâm Hoài Hạ mở mắt nhìn vào khoảng không, trước mắt là một mảnh đất vàng óng ánh, giống như nông trại không gian cô từng chơi trước đây, một mảnh đất vàng hình vuông.



Không gian nông trại trong game, sau khi mở được một mảnh đất, phải làm nhiệm vụ mới có thể chuyển từ đất đỏ sang đất đen, từ đất đen sang đất vàng, cô một bước đã nhảy vọt mấy cấp.



Lâm Hoài Hạ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trời ạ, muốn vào nhưng không vào được, cô cứ tưởng sẽ vào được.



Mèo con nhảy lên giường: “Cơ thể
phàm nhân của cô đương nhiên không vào được, nhưng linh hồn của cô có thể vào trồng trọt thu hoạch đồ ăn.




Lâm Hoài Hạ đen mặt: “Hồn mà rời xác thì cháu chết luôn à.




“Cái rắm, linh hồn cô vào linh điền chứ không phải đến địa phủ, sẽ chỉ có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn cô thôi.




Bà cụ cảm thấy mình đã làm được một việc lớn, thế là lại kiêu ngạo, nói to hơn: “Nếu ngày nào cô cũng chăm chỉ vào trong linh điền, vậy từ giờ đến chết chắc chắn sẽ không gặp phải tai họa bệnh tật gì.




“Nghe hay vậy.





Lâm Hoài Hạ băn khoăn trong lòng, vậy tức là cũng có địa phủ? Cô có được cơ hội này là do công đức tích lũy từ kiếp trước? Nếu không sao cô lại là người được chọn?


Cô đã hỏi nhiều lần nhưng bà cụ chưa từng tiết lộ lý do chọn cô.


Lúc nãy cô nói lời lẽ chính trực, nhưng trong lòng cô biết rõ, cô chỉ đang qua mặt bà cụ mà thôi, có cơ hội làm việc nhận linh điền tốt nhỉ thế, ai mà chẳng đồng ý.



Nghĩ mãi vẫn không hiểu, thôi không nghĩ nữa.



Cô kích động đến mức không ngủ được, đứng dậy đi vào bếp lục lọi, tìm thấy một gốc rau xanh trong thùng rác, bên trên vẫn còn dính bùn đất.



Nghĩ đến quả táo ăn buổi sáng, cô lại chạy ra phòng khách, tìm thấy lõi táo trong thùng rác.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Cháo Rau Xanh 3


Dịch: Y Na


Bà Táo khinh bỉ nhìn cô: “Cô không thể tìm một chút hạt giống bình thường được à? Linh điền không phải chỗ thu rác đâu.




“Sao lại thu rác, gốc rau trồng xuống là sống được, trong lõi táo cũng có hạt mà.




Cô cầm gốc rau và lõi táo, ngập ngừng đưa đồ vào trong.



Nháy mắt một cái, cô thực sự đã đi vào, cảm giác cơ thể nhẹ như bay.



Cô nhanh chóng vùi đồ xuống đất, còn cố ý vỗ vỗ để chôn thật chặt.



Sau khi chôn xong, cô còn dùng chân đo đạc một chút, mảnh đất này hình vuông, dài rộng chắc khoảng hai mét.



Tò mò loanh quanh nghiên cứu một lúc lâu, cô muốn ra ngoài xem thử nhưng không được, không thể bước nổi một bước.




Sương mù trắng bao quanh mảnh đất này cản cô chặt đến mức không thể bước một bước ra ngoài.



Chơi chán rồi cô rời khỏi linh điền, cả người vẫn đang đứng trong phòng khách.

Nghĩ đến mảnh đất kia, dòng chữ “tăng cường thể lực” tự động hiện lên trong đầu cô, giống như cô vốn đã biết tác dụng của mảnh đất này từ đầu.


Đầu óc cô vô cùng hưng phấn, lăn qua lăn lại trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết.



Trong mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc cây táo, những quả táo đỏ tươi treo đầy cành, kéo nhánh cây trĩu xuống, cảnh tượng bội thu khiến cô cười híp cả mắt.



Cứ như vậy, cô vui vẻ tỉnh dậy từ trong mơ.



“Đêm qua cháu mơ thấy mình có một miếng đất?”


Mèo nhỏ nhảy lên giường liếc cô một cái: “Đó là vì ta giữ lời!”

Tức là đêm qua không phải nằm mơ?


Lâm Hoài Hạ nghĩ tới linh điền, người lập tức đứng ở trong đó.



Chuyện gì đây? Chỉ một đêm, gốc rau xanh đã mọc thành cây xanh mọng nước, cao ngang đùi cô.


Lõi táo cũng đã phát triển thành một cây táo cao hai mét, đầu cành cũng đã nở hoa.



Cô cầm một bó rau xanh bước ra, vội vàng nói: “Rau cháu mới trồng tối qua đã ăn được rồi.




Bà cụ vô cùng tự hào: “Đương nhiên, đó là linh điền, gieo hạt giống nhân gian vào sẽ trưởng thành luôn.




“Thần kỳ thật!”


Cô bỏ một lá rau xanh vào miệng, ngon quá, rau xanh lại có vị ngọt ngào tươi mát, đúng là tuyệt.


Cô cầm rau chạy ra ngoài, thái rau nấu thành một nồi cháo rau xanh.


Nấu gạo trên lửa lớn đến khi nở, sau đó chuyển lửa nhỏ đun chậm, cuối cùng rắc rau xanh xắt nhỏ vào cháo nóng đảo một lượt, mùi rau xanh tươi mát khiến cô chảy nước miếng.



Bà Táo cũng vội: “Ăn được rồi, ăn được rồi.




“Từ từ đã, từ từ đã, để nguội một chút.




Một người một mèo mắt dán chặt vào bát cháo, dùng đũa khuấy đều cháo trong bát để tản nhiệt, hơi nóng lơ lửng trong không khí khiến một người một mèo càng thèm hơn.



“Ăn được rồi, ăn được rồi!”


Cháo còn hơi nóng, một người một mèo cũng không quan tâm, há miệng a một miếng, nóng mà không nỡ nhả ra.



“Trời ạ, trước đây ai nói với ta cháo rau xanh ngon ta cũng nhất quyết không tin.




Rau xanh tươi tự nhiên có chút đắng, cho dù cháo rau xanh có mùi rau thơm ngát, hương vị cũng chỉ ở mức trung bình.



Nhưng bát cháo rau xanh này hôm nay lại khác, cô có thể ăn hai bát liên tục.


Mùi thơm của rau xanh không nồng nên mũi chó của Từ Thanh Trúc không ngửi được.

Nhưng cả nồi cháo to như thế cô cũng không ăn hết, thế là dứt khoát mang hơn nửa nồi cho nhà họ Từ.




“Bác Vương, bác nấu bữa sáng chưa ạ?”


“Vẫn chưa, vừa dậy chuẩn bị nấu, hôm nay cháu dậy sớm thế.




Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Tối qua cháu muốn ăn cháo rau xanh nên hôm nay đặc biệt dậy sớm nấu một nồi, mang cho nhà bác một chút.




Cô đặt nồi đất lên bàn, mở nắp, mùi cháo rau thơm ngát lập tức tỏa ra.


Bà Vương nuốt nước miếng, bước nhanh mấy bước: “Đây là cháo rau xanh à?”


Ông Từ cũng đi tới xem: “Lạ thật, tôi ăn cháo rau xanh nửa đời rồi mà chưa từng ngửi thấy mùi thơm đến thế.




“Tay nghề hiện tại của Hạ Hạ giỏi quá, có thể nấu được nồi cháo rau xanh thơm ngon như vậy.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Cải Ướp Dầu Ớt 1


Dịch: Y Na


Bà Vương nóng lòng đi vào phòng bếp lấy bát đũa.



“Bác Vương bác Từ, hai bác ăn cơm đi, cháu về trước.




“Được, lát nữa bác bảo Thanh Trúc rửa nồi mang trả cháu.




“Dạ.




Lâm Hoài Hạ vừa đi, hai vợ chồng múc cháo nhanh hơn rất nhiều.



“Đừng nóng vội như thế, múc nửa bát trước đã.




“Nửa bát không đủ.




“Ăn xong múc tiếp.





Hai vợ chồng bưng bát cháo ăn ngon lành, không cần đồ ăn kèm, thêm một miếng cải ướp cũng là xúc phạm độ ngon của cháo rau xanh rồi.


Ông Từ vội vàng ăn hết bát rồi lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa cho mình.



“Ông Từ ông giỏi lắm, cướp đồ ăn nhanh như vậy.




“Cướp cái gì mà cướp, này là tôi ăn nhanh.




“Hừ, còn lâu tôi mới tin.




Hai người cắm đầu ăn, ông một bát, tôi một bát, không ai chịu thua ai, cuối cùng nồi cháo rau xanh lớn chỉ còn lại một lớp mỏng.



Lúc này hai vợ chồng mới nhớ ra trong nhà còn một thằng con trai đang ngủ nướng.


“Còn lại ngần ấy nó cũng không đủ ăn, chúng ta ăn đi, tí nó dậy tự pha sữa uống.

” Lời này là cha ruột nói.



“Thôi để lại một miếng đi, còn bắt nó rửa nồi nữa.

” Lời này là mẹ ruột nói.



Ông Từ vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nhìn lớp cháo mỏng dưới đáy nồi, vẫn có chút không nỡ.



Từ Thanh Trúc ngủ đến hơn mười giờ mới dậy xuống lầu, như thường lệ, cha mẹ đều không ở nhà, để phần cơm cho anh ấy trên bàn.



Anh ấy mở nắp ra: “Trời, để lại cho con có một miếng, coi thường ai vậy chứ?”


Muôi cơm vẫn còn trong nồi, anh ấy dùng muôi cạo đáy nồi, nếm thử một miếng cháo nguội.



Đột nhiên, anh ấy mở to hai mắt, đây là cháo gì thế?

Cũng mặc kệ cháo có nguội hay không, anh ấy cầm muôi cạo sạch đáy nồi, thậm chí cả chút nước cháo còn sót lại cho vào miệng.



“Mẹ mình nấu cháo ngon như vậy từ khi nào thế?"


Ánh mắt anh ấy rơi vào nắp nồi, vừa rồi không để ý, cái nồi đất này là của nhà họ Lâm mà.




Từ Thanh Trúc nhanh chóng rửa nồi mang qua nhà họ Lâm.


“Lâm Hoài Hạ, hôm nay cậu nấu cháo rau xanh à?”


Lâm Hoài Hạ bận rộn trước máy tính, không ngẩng đầu lên: “Tớ nấu.

Cậu đến đúng lúc lắm, chiều nay tớ định quay video, cậu giúp tớ một chút.




“Giúp cũng được, nhưng trưa nay cậu phải nấu cho tớ một nồi cháo rau xanh.




“Trưa thì không được, trưa nay tớ phải chuẩn bị, để tối đi.




“Tối thì tối.




Cây rau xanh lớn kia vẫn còn trong bếp, hôm nay cô định quay một video về chủ đề rau xanh.



Chuẩn bị thực đơn cơ bản, một phần lá rau xanh dùng để nấu cháo, phần còn lại ép thành nước, nước rau xanh nhào bột mì làm bánh bao thịt sốt măng.

Cắt một phần ngọn rau xanh để xào, phần còn lại ướp làm cải ướp dầu ớt.



Làm cải ướp tốn khá nhiều thời gian, món ăn này cần phải chuẩn bị trước.



Giữa trưa tùy tiện nấu một tô mì, ăn xong cô dựng máy ảnh bắt đầu quay luôn.




Ngọn rau xanh cắt làm đôi, để lại một nửa xào thịt, nửa còn lại cắt thành từng sợi nhỏ, ướp với muối một tiếng rồi cho vào túi gạc buộc chặt, đặt trên bàn đá xanh ép hết nước.


“Cái này phải ép ít nhất ba bốn tiếng, không vội, để đấy đã.




“Vẫn còn sớm, bây giờ không quay trong nhà thì tớ ra sau núi quay vài cảnh.

Đúng rồi, cậu hái rau xanh ở đâu để tớ quay luôn.




“Rau xanh tớ mua của người khác, quay ở đâu?”


Cô vốn định nói là mang từ quê lên, nhưng đã trở về mấy ngày, rau không thể tươi như vừa nhổ khỏi mặt đất như thế.



Từ Thanh Trúc gãi đầu: “Vườn nhà tớ có rau xanh, cậu ra hái tạm một bó để tớ quay là được.



“Vậy cũng được, quay xong cảnh này chúng ta sẽ lên núi đào ít măng mùa đông về làm bánh bao.




Quay xong cảnh hái rau xanh, lại lên núi đào măng, có kinh nghiệm hai ngày trước, việc đào măng hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều.



Quay ngoại cảnh xong cả hai về nhà, cải ướp đã ép xong, không còn nước nữa.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Cải Ướp Dầu Ớt 2


Dịch: Y Na


Lâm Hoài Hạ xắn tay áo bắt đầu làm việc, việc đầu tiên chính là nấu cháo rau xanh.



Từ Thanh Trúc nhịn không được nói: “Thêm nước đi, một tí đấy không đủ ăn.



Khỏi phải nói, chắc chắn nồi cháo lớn Lâm Hoài Hạ mang qua sáng nay đã bị cha mẹ anh ấy ăn hết, bây giờ vẫn còn thèm đây, nửa nồi cháo không đủ cho hai người bọn họ ăn.



“Đủ rồi, nhiều quá ăn không hết.




“Chưa được.

” Từ Thanh Trúc từ phía sau camera chạy ra, mở nắp nồi, múc thêm một muôi lớn nước vào, lúc này mới hài lòng.



Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Không ăn hết thì mang về sáng mai ăn lại đấy.





“Ăn lại tớ cũng vui vẻ ăn.




Cháo đang nấu trên bếp, bây giờ cô phải ướp cải, chưa kể các loại gia vị như hạt tiêu, bột tiêu, bột thì là, xì dầu, muối, dầu mè, còn có thành phần đặc biệt nhất là dầu ớt, nhất định phải làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ ngay đến các loại dầu ớt thơm ngon trong đầu.



Trong lọ thủy tinh có dầu ớt đỏ tươi, cô dùng thìa khuấy đều, những quả ớt chìm dưới đáy cuồn cuộn nổi lên, hạt ớt vàng tươi, chao đen xắt nhỏ, hạt mè trắng và dầu ớt hoà quyện với nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thích mắt rồi.


Giờ phút này, Từ Thanh Trúc nhìn chằm chằm vào dầu ớt không ngừng cám dỗ mình trong ống kính, hình ảnh dầu ớt trộn với tai heo, trộn với khoai tây nghiền, trộn với mì sợi, trộn với mì lạnh, trộn với rong biển… hiện lên trong đầu anh ấy như một thước phim…


Đổ hai thìa dầu ớt lên trên cải ướp rồi dùng đũa trộn đều, cải ướp trắng nõn được phủ một lớp dầu ớt đỏ, không cần nếm cũng biết là ngon.



Thèm quá, không nếm thử không được.



Từ Thanh Trúc cầm đôi đũa chạy tới, nhân lúc cô không để ý, tranh thủ thời gian gắp một miếng nhét vào miệng.



Ưm, chính là hương vị này, đậm đà tươi mát!


“Vội cái gì, còn chưa ướp xong nữa.




Từ Thanh Trúc chẹp miệng hồi tưởng: “Cái này ngon quá.




“Cậu thích thì cho cậu một nửa tối nay mang về.




Rau xanh trồng trong linh điền rất ngon, lại đúng mùa nên lấy ra cũng không sợ người khác nghi ngờ, cô tìm thấy một túi hạt giống rau xanh ở sân trước, dự định tối nay sẽ trồng thêm vài loại cây nữa, sáng mai là lớn rồi, lúc nào cũng có ăn.




“He he, vậy tớ không khách sáo đâu.




Đặt cải ướp xong sang một bên, xay rau xanh lấy nước nhào bột mì, nhào xong bỏ vào chậu ủ nước nóng cho bột nở, trong lúc bột nghỉ, cô thái hạt lựu măng mùa đông đã xử lý trước, thái thịt khô dài bằng bàn tay thành từng miếng nhỏ rồi trộn với măng mùa đông.


Thịt khô thơm mặn, có thịt khô thì không cần thêm muối.



Ủ bột xong chuẩn bị gói bánh bao, bà Táo ngồi xổm trên bếp lò kêu meo meo, nhìn chằm chằm vào cháo trong nồi đất.



Lâm Hoài Hạ mở nắp ra, thấy cháo trong nồi đã sôi, nước cháo đậm đặc.

Cô cho lá rau xanh xắt nhỏ vào nồi, đảo đều rồi đậy nắp lại.



Làm bánh rất nhanh, cho bánh bao vào lồng hấp bằng tre để nở một lúc nữa, sau đó lên nồi hấp chừng mười lăm phút là bánh chín.



Nhóm lửa vào một chiếc nồi khác, trong khi chờ bánh chín, món ngọn rau xanh xào đã xong.



Bánh bao thịt khô sốt măng, ngọn rau xanh xào, cải ướp dầu ớt, cháo rau xanh được bày lên bàn, sau khi quay cảnh Lâm Hoài Hạ ăn xong, Từ Thanh Trúc vội vàng vọt tới, cầm bát lên húp một ngụm cháo.




“Chính là hương vị này!”

Sáng nay ăn không đủ, Từ Thanh Trúc thèm cháo rau xanh chết đi được, không ngờ so sánh với cải ướp dầu ớt, bánh bao thịt sốt măng, món cháo rau xanh anh ấy yêu thích nhất lại hơi tầm thường, chỉ có ngọn rau xanh xào mới ngang bằng cháo rau xanh.



“Rau này của cậu chất lượng cao thật đấy.




“Không phải là tớ nấu ăn giỏi hay sao?”


“Tài nấu nướng của cậu à, cũng giỏi, quan trọng vẫn là rau xanh này ngon!”


Lâm Hoài Hạ cong khóe môi: “Ăn đi.




Từ nay cô phải nghĩ cách hợp lý để lấy thức ăn trồng trong linh điền ra ngoài.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Cải Ướp Dầu Ớt 3


Dịch: Y Na


Bữa ăn này thật là thỏa mãn, còn có cải ướp dầu ớt và bánh bao Lâm Hoài Hạ làm, anh ấy ăn xong không tiện về luôn, dứt khoát ở lại giúp cô chỉnh sửa video, up lên mạng rồi mới đi về.


Từ Thanh Trúc làm xong việc rời đi, bà Táo một cước đá bay thức ăn cho mèo, vội vã nói: “Cháo rau xanh của ta đâu, bánh bao của ta đâu, cải ướp dầu ớt của ta đâu?”


“Mèo thì ăn cải ướp làm gì, ăn cháo rau xanh thôi.




“Nói bậy, cái gì trồng trong linh điền ta cũng ăn được.




Cho dù bà cụ có gọi thế nào cô cũng không cho, ngoan ngoãn mà húp cháo đi.



Từ Thanh Trúc ăn rất tốt, nhưng sau khi ăn hai cái bánh bao, dưới bụng đã no một nửa.

Nồi cháo lớn kia anh ấy không ăn quá nhiều, vẫn để lại một ít phần mèo con.


Từ Thanh Trúc về nhà, bỏ cải ướp và bánh bao vào trong bếp, sau đó trở về phòng nằm, vội vàng mở nền tảng ra.




“Ha ha ha, chị chủ A đăng rau xanh, mọi người mau tới xem!”


“Nhìn cây rau này lớn quá, màu xanh khoẻ mạnh, sinh thái hữu cơ.




“Má ơi, bà chủ A có dầu ớt tinh túy, đây chắc chắn là của Tứ Xuyên.




“Sao cô lại nói thế, Quý Châu chúng tôi không đồng ý.




“Trùng Khánh ăn ngon miệng nói một câu, loại dầu ớt này nhìn rất ngon, nhưng vị tê cay lại không đủ.




“Tôi không quan tâm, tôi thấy ngon, mắt tôi bảo đây chính là loại dầu ớt ngon nhất.




“Món cải ướp dầu ớt này đỉnh thật!”


“Thắc mắc cái bánh bao xanh mơn mởn này có ngon không?”


“Sốc! Măng mùa đông kết hợp với thịt khô sao lại không ngon?”


“Một bàn cháo loãng với đồ ăn kèm này, muốn giết người sao.




“Ha ha ha, đêm hôm khuya khoắt gọi một phần ăn sáng cũng được.

"


“Tôi cũng gọi, đêm khuya ăn cháo, càng ăn càng nhiều!”


“Yo yo yo, rap thôi!”


“Tay của chị gái vẫn đẹp như vậy!”


“Ai đứng sau máy quay thế, có phải vừa quay vừa chảy nước miếng không?”



“GIF mèo tò mò chớp mắt.



Vừa xem video vừa nghĩ đến đồ ăn tối nay, trong lòng Từ Thanh Trúc điên cuồng gật đầu, quá thèm.


Từ Thanh Trúc bên này lướt bình luận quên cả trời đất, trong phòng khách nhà họ Lâm bên cạnh, bà Táo ấn măng cụt mèo vào iPad, cũng đang lướt video.

Làm mới một lần liền thấy số lượng người hâm mộ và lượt xem tăng lên đều đặn.


Không có gì ngạc nhiên khi video này nhanh chóng trở nên phổ biến, số liệu cũng tăng nhanh hơn.


Bà ấy như thấy mình được thăng chức tăng lương, thay đổi cơ thể từ đất sét thành vàng, đạt đến vị trí công việc đỉnh cao của thần linh.


Lâm Hoài Hạ vừa trồng rau trong linh điền xong, cầm một quả táo đi ra thì bị tiếng cười kỳ lạ bên ngoài dọa sợ nổi da gà.



“Tiếng cười quỷ dị gì thế?”


Cô lặng lẽ mở hé cửa, mẹ ơi, hù chết cô rồi, hoá ra mèo cười lên có tiếng như vậy?


Răng rắc một tiếng, cắn một miếng táo, đúng thật, đây là quả táo thần tiên cô chưa từng được ăn trong đời.



Tiếng răng rắc vang lên không ngừng, ăn táo xong cô vội vàng đi đến phòng để đồ tìm giỏ tre, hái táo trước để không lỡ thời gian ra hoa kết trái ngày mai.


Kéo giỏ tre vào không gian, cô chân trần trèo lên cây, một lúc sau đã hái được năm giỏ táo.



Linh điền hơi khác ngày hôm qua, khu vực xung quanh linh điền vốn chỉ đủ chỗ đứng, hôm nay đã rộng hơn một chút, có thể đặt được giỏ tre xuống.



Để giữ độ tươi, cô vẫn không chuyển táo ra ngoài.



Cô lại cầm một quả táo nữa cắn răng rắc.


Bà cụ phát hiện ra quả táo, kêu meo meo cũng muốn ăn, cô hào phóng cho một quả.



Quả táo căng tròn lăn vòng dưới chân mèo con, cắn xuống một cái, hai chiếc răng nanh của con mèo cứ như vậy cắm trên quả táo.

Rút răng ra, để lại hai lỗ nhỏ trên quả táo.



Quá khó khăn!


Con mèo nhỏ xoay mông, quay lưng về phía cô.



Lâm Hoài Hạ thấy vậy cất tiếng cười to.





 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom