Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 62


Chương 62

Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn khác có mặt ở đây đều không biết Diệp Bắc Minh, nghe thấy anh nói vậy thì đều kinh ngạc.

Kia chính là Giả Thành Húc đó, anh ta điên rồi hả?

“Tao nói, mày biến!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.

“Đánh gãy tay chân cậu ta, ném xuống hồ đút cho cá ăn”, Giả Thành Húc lạnh lùng chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.

“Vâng!”

Một ông lão đứng đằng sau Giả Thành Húc gật đầu đáp!

Ông ta giẫm một cái, y như một con Liệp Báo xông tới, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!

Ông ta vẫn chưa ra tay mà là cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: “Có phải quá nhanh nên bị dọa rồi đúng không?”

“Tông Sư võ đạo?”

Diệp Bắc Minh híp mắt.

“Nhóc con, cậu cũng có chút kiến thức đấy. Nghe thấy cậu Giả nói gì không? Để tôi ra tay hay tự cậu…”, ông lão cười khẩy hỏi.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã hét thảm một tiếng: “A…”

Bởi vì Diệp Bắc Minh đã ra tay trước!

Chỉ thấy, anh vươn tay bóp lấy cổ ông lão y như xách một con gà con rồi giơ ông ta lên cao.

“Rắc” một tiếng giòn tan.

Vị Tông Sư võ đạo kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Diệp Bắc Minh vặn gãy cổ một cách dễ dàng rồi ném sang bên cạnh.

Cả quá trình còn chưa tới 3 giây!

Hiện trường lập tức im phăng phắc!

Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn đi cùng Giả Thành Húc đều hít ngược một hơi, không nhịn được hoảng sợ lùi ra sau!

Mẹ nó, kia cũng khủng bố quá rồi!

Bọn họ chơi với Giả Thành Húc nên đương nhiên biết thực lực đáng sợ của ông lão kia, ông ta tuyệt đối là Tông Sư võ đạo!

Tông Sư võ đạo hàng thật giá thật đó!

Kia chính là Tông Sư võ đạo đấy! Là mẹ Giả Thành Húc tự mình dặn dò ở cạnh bảo vệ gã.

Tông Sư võ đạo là người có thể giơ tay đỡ được cả đạn vậy mà cứ như một con thỏ bị thanh niên trước mặt giơ tay bóp chết?

Thanh niên kia bao tuổi rồi?

Trông còn trẻ hơn cả họ!

20?

Hay là 25?

Mẹ nó, đáng sợ quá rồi. Hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Dù là Hồng Ngũ cũng không nhịn được rùng mình, quên mất cơn đau ở hai chân.

Tông Sư võ đạo đều bị Diệp Bắc Minh giơ tay bóp chết, trong lòng ông ta cũng không còn chút hy vọng nào.
 
Chương 64


Chương 64

Sau từng tiếng la hoảng sợ, mọi người như phát điên không màng tất cả lao ra khỏi đại sảnh.

Giả Thành Húc chết, Kim Lăng sắp trở trời rồi!

Diệp Bắc Minh chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết bố mẹ mình, Giả Thành Húc gì đó, anh hoàn toàn không quan tâm.

“Tôi không muốn phải hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa đâu”, Diệp Bắc Minh rũ mắt nhìn Hồng Ngũ trên mặt đất, bình tĩnh nói.

Hỗng Ngũ run rẩy, khó khăn ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Tên rác rưởi bị ông ta đuổi giết 5 năm trước vậy mà lại có thực lực cỡ này!

Ngay cả Giả Thành Húc cũng dám giết!

Hồng Ngũ cười khổ: “Không ngờ mới năm năm mà cậu đã trở nên khủng bố đến vậy”.

“Trả lời câu hỏi đi”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

“Rắc”.

Anh giơ chân giẫm xuống, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của Hồng Ngũ.

“A!”, Hồng Ngũ hét thảm, vội vàng mở miệng: “Tôi nói, tôi nói… Tôi thật sự không biết người giết bố mẹ cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần Lăng Phong. Có lẽ, ông ta sẽ biết”.

“Chiến thần Lăng Phong?”, Diệp Bắc Minh nhướn mày.

Hình như cái tên Quân Vô Hối kia chính là đại biểu cho chiến thần Lăng Phong đến bắt thập sư tỷ!

Chỉ là, thất bại mà về!

Lẽ nào là chiến thần Lăng Phong muốn giết mình?

“Xem ra, cần tìm một cơ hội đi tìm chiến thần Lăng Phong một chuyến rồi”, Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.

Anh vẫn chưa vì thân phận của chiến thần Lăng Phong mà chùn bước.

Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ thù giết bố mẹ mình, dù là ông trời thì anh cũng phải trả thù.

“Là ai treo giải thưởng 1 tỷ thuê người giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lại hỏi.

“Là người của tổ chức Thiên Sát”, Hồng Ngũ đáp.

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Tổ chức Thiên Sát nào?”

“Cậu không biết tổ chức Thiên Sát?”, Hồng Ngũ khá là kinh ngạc.

Năm năm qua, Diệp Bắc Minh đã từ một sinh viên đại học trở thành một Tông Sư võ đạo!

Chắc hẳn cũng đã trải qua rất nhiều thứ mới đúng!

Thế nhưng, cậu ta thế mà lại không biết tổ chức Thiên Sát?

Theo lý, chỉ cần là võ giả trên cảnh giới Tông Sư đều biết đến tổ chức Thiên Sả mới đúng.

Diệp Bắc Chân giẫm lên đầu Hồng Ngũ, rũ mắt lạnh lùng nhìn ông ta. Hồng Ngũ thấy thế chợt rùng mình, vội vàng giải thích: “Tổ chức Thiên Sát là tổ chức sát thủ bậc nhất Long Quốc. Bất cứ võ giả nào, chỉ cần tiến vào cảnh giới Tông Sư thì đều bị họ tìm đến cửa, khiến những người đó trở thành một thành viên trong họ”.

“Tổ chức Thiên Sát có thể đe dọa được Tông Sư?”, Diệp Bắc Minh có hơi bất ngờ hỏi.

“Đúng vậy, tổ chức Thiên Sát này rất đáng sợ, chỉ cần là nhiệm vụ bọn họ giao cho, dù là võ giả cấp Tông Sư cũng phải hoàn thành, nếu không sẽ bị đuổi giết”, Hồng Ngũ nặng nề gật đầu.

“Vậy nghĩa là tổ chức Thiên Sát bảo ông đến giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
 
Chương 65


Chương 65

Hồng Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không không không, không phải, tôi nhận nhiệm vụ trên diễn đàn của tổ chức Thiên Sát”.

Ông ta lấy điện thoại ra.

Dùng một ngón tay để mở khoá, sau đó vào một phần mềm ẩn.

Bấm vào xem thì thấy là giao diện của một diễn đàn.

Diệp Bắc Minh cầm lấy, nhìn thấy một loạt bài đăng treo thưởng ở vị trí trang đầu của diễn đàn.

[Sát lệnh Nhân: Giết người giàu nhất tỉnh Tây Nam – Lý Sùng Giang, thưởng ba trăm triệu!]

[Sát lệnh Địa: Giết vua Giang Đông, thưởng năm trăm triệu!]

[Sát lệnh Thiên: Giết Diệp Bắc Minh, thưởng một tỷ!]

Diệp Bắc Minh nhìn lệnh treo thưởng của mình, bấm vào xem thì thấy thông tin cực kỳ chi tiết.

Còn có một bức ảnh thời cấp ba của anh!

Hồng Ngũ nói: “Đây là ba loại lệnh treo thưởng với mức tiền thưởng khác nhau, ai cũng có thể nhận”.

“Cậu có thể lập nick trên diễn đàn sau đó đăng lệnh treo thưởng, chỉ cần được duyệt thì quản trị viên sẽ đăng giúp cậu”.

“Nhưng trước tiên cậu phải chuyển tiền thưởng vào tài khoản ngân hàng của nước ngoài đã”.

“Thời hạn là một tuần, sau một tuần nếu treo giải thưởng thất bại thì sẽ không được hoàn lại tiền”.

“Nếu treo thưởng thành công thì chỉ cần lấy ra chứng cứ đã giết được người trong lệnh là sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng”.

Hồng Ngũ nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắt đầu từ giờ phút này hẳn là sẽ có rất nhiều sát thủ muốn giết cậu, tất cả sát thủ của Long Quốc hầu như đều có thể nhìn thấy lệnh treo thưởng này”.

“Trong đó chắc chắn có không ít Tông Sư võ đạo, cậu cũng biết một tỷ lớn nhường nào mà”.

Nghe Hồng Ngũ giải thích xong, Diệp Bắc Minh đã có hiểu biết nhất định về tổ chức Thiên Sát.

“Nói như vậy thì ông cũng không biết là ai muốn giết tôi phải không?”, Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

“Đúng thế”, Hồng Ngũ đáp.

“Ông cũng không biết là ai hạ lệnh cho vua Giang Nam giết cả nhà tôi”, Diệp Bắc Minh tiếp tục nói.

“Đúng…”

Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Diệp Bắc Minh, Hồng Ngũ không kìm được rùng mình.

“Vậy tôi giữ ông lại còn có tác dụng gì nữa?”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng rồi dứt khoát dẫm nát đầu Hồng Ngũ.

Hiện tại chỉ có hai manh mối, một là chiến thần Lăng Phong!

Hai là tổ chức Thiên Sát!

“Reng reng reng!”

Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì điện thoại đổ chuông, anh nhấn nút trả lời.

“Sư đệ, thế nào rồi?”

“Điện thoại chị bỗng nhiên bị hỏng, không bắt được sóng, chị đã gọi người đến sửa ngay rồi nhưng không ngờ lại thấy cuộc gọi nhỡ của em, chị lo em gặp phải chuyện gì”, giọng nói lo lắng của Thập sư tỷ vang lên.

“Sư tỷ, em không sao”, Diệp Bắc Minh đáp.

 
 
Chương 66


Chương 66

Vương Như Yên cảm nhận được sự khác thường của Diệp Bắc Minh thì vội hỏi: “Em đang ở đâu?”

Diệp Bắc Minh đáp: “Sơn trang Long Hồ”.

“Em ở đó làm gì?”, Vương Như Yên có dự cảm không lành.

Diệp Bắc Minh giải thích tường tận vấn đề một lượt cho cô ấy: “Hồng Ngũ gửi tin nhắn cho em nói chị đang ở trong tay ông ta, lừa em đến sơn trang Long Hồ, em đã giết Hồng Ngũ và đám thuộc hạ của ông ta rồi”.

“Trong khoảng thời gian đó có một người tên Giả Thành Húc gì đó đến gây sự với em, nhưng bị em bóp chết rồi”.

Vương Như Yên sửng sốt: “Cái gì? Em giết Giả Thành Húc rồi hả?”

“Có vấn đề gì sao sư tỷ?”, Diệp Bắc Minh tò mò.

Vương Như Yên bật cười: “Không vấn đề gì, chỉ là một Giả Thành Húc nho nhỏ thôi mà, giết rồi thì thôi”.

“Chuyện này em không cần lo, em ở sơn trang Long Hồ chờ chị, chị tới đón em ngay đây”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh đồng ý.

Mười lăm phút sau có tiếng ầm ầm vang lên trên bầu trời đêm, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ bên ngoài sơn trang Long Hồ.

Vương Như Yên nhảy xuống máy bay, nhìn Diệp Bắc Minh toàn thân đầy máu: “Sư đệ, em có bị thương không?”

“Toàn là máu của người khác thôi”.

Diệp Bắc Minh cười thoải mái.

“Em nhìn em xem, lại làm mình bẩn hết người rồi”, Vương Như Yên trách móc nhìn anh: “Đi, theo sư tỷ về nhà, sư tỷ dẫn em đi tắm”.

“Ừm”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu rồi cùng Vương Như Yên lên máy bay, đi thẳng đến một trang viên.

Trên đường đi, Diệp Bắc Minh hỏi: “Sư tỷ, chị có biết tổ chức Thiên Sát không?”

Vương Như Yên nhìn anh lấy làm lạ: “Đương nhiên là biết rồi, em hỏi điều này làm gì?”

Diệp Bắc Minh đưa điện thoại của Hồng Ngũ cho Vương Như Yên, bảo cô ấy xem diễn đàn của tổ chức Thiên Sát.

Nhìn số tiền thưởng cao ngất trời một tỷ tệ, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên hơi trầm xuống: “Đáng chết, là kẻ nào to gan dám quang minh chính đại đăng sát lệnh Thiên giết em trên diễn đàn Thiên Sát thế?”

“Tít tít! Tít tít! Tít tít…”

Lúc này, bên tai hai người vang lên những tiếng tít tít.

“Âm thanh gì thế nhỉ?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

“Không ổn!”

Vương Như Yên biến sắc, đứng bật dậy, mở ghế máy bay.

Trong đó có một quả bom đang đếm ngược, thời gian chỉ còn mười giây.

“Gay rồi!”
 
Chương 67


Chương 67

Vương Như Yên nói thầm không ổn nhưng vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, cô ấy bắt lấy chiếc dù nhảy bên cạnh ném cho Diệp Bắc Minh.

Sau đó cô ấy cũng đeo một cái lên lưng rồi đá văng cửa máy bay trực thăng.

“Sư đệ, nhảy!”

Diệp Bắc Minh cũng nhìn thấy bom nên không hề do dự.

Hai người lần lượt nhảy ra khỏi cửa khoang máy bay trực thăng.

“Bùm!”

Ba giây vừa trôi qua, một tiếng nổ mạnh lập tức vang lên từ phía trên đầu, sóng khí tản ra hất bay hai người.

May mà họ đã nhảy ra khỏi máy bay, sau khi mở dù hai người chậm rãi rơi xuống.

“Là người của tổ chức Thiên Sát, họ đã bắt đầu”, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên đầy lạnh lùng, thoáng hiện sát ý: “Không cần biết là ai, treo thưởng giết sư đệ tôi thì đừng hòng được yên!”

Bỗng nhiên có một tia sáng trắng xẹt qua từ dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh nhìn về hướng đó, mặt chợt biến sắc, anh lớn tiếng nhắc nhở: “Sư tỷ, có tay súng bắn tỉa!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Hai tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn về phía Diệp Bắc Minh.

Viên đạn còn lại bắn về phía Vương Như Yên.

Diệp Bắc Minh đưa tay bắt lấy viên đạn, nhưng Vương Như Yên lại nguy hiểm.

Lúc này anh đang cách Vương Như Yên hơn mười mét, hoàn toàn không kịp chạy qua.

Hai người đang bay trên trời, chẳng khác nào bia ngắm sống.

“Thập sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh la lên.

Nhưng hình ảnh tiếp theo khiến anh kinh ngạc.

Vương Như Yên giơ tay lên, một phát bắt lấy viên đạn từ súng bắn tỉa ở trước mặt như đang lấy đồ từ trong túi ra.

“Thập sư tỷ, chị?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên, không ngờ Thập sư tỷ cũng giống mình!

Dùng tay bắt lấy viên đạn.

Chuyện này sao có thể?

“Sao nào, chỉ cho em làm Tông Sư võ đạo, chị không được phép à?”, Vương Như Yên nở nụ cười xinh đẹp nhìn Diệp Bắc Minh.

“Ặc…”

Diệp Bắc Minh không thể tin được.

Giờ phút này, hai tay súng bắn tỉa ở bên dưới còn kinh ngạc hơn cả Diệp Bắc Minh.

Sau khi nhìn thấy số tiền thưởng một tỷ trên diễn đàn Thiên Sát, họ muốn giết chết Diệp Bắc Minh để nhận tiền thưởng.
 
Chương 68


 

Chương 68

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên lại là Tông Sư võ đạo.

“Chết tiệt! Đi mau”.

Một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp hét lên, anh ta còn ném luôn khẩu súng của mình, biến mất trong màn đêm như một con thỏ.

Người còn lại cũng quay đầu bỏ chạy.

Anh ta đi ngược hướng với tay súng bắn tỉa đầu tiên.

Hai người biết, một khi Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đáp xuống mặt đất sẽ lập tức đuổi giết họ.

Nếu họ chia nhau ra chạy, có lẽ một trong hai sẽ có một con đường sống!

Ở độ cao cách mặt hồ khoảng chừng một trăm mét, Diệp Bắc Minh nhìn Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, chị cẩn thận nhé, em đuổi theo chúng”.

Sau khi nói xong câu này, Diệp Bắc Minh cởi dù rồi rơi tự do xuống mặt hồ.

Đối với một người bình thường, dù rơi xuống mặt nước từ độ cao một trăm mét thì cũng không khác gì so với sàn bê tông.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại nhảy xuống, ở độ cao còn cách mặt nước khoảng năm mét, một luồng chân khí trào ra từ trong cơ thể anh rồi chậm rãi đổ xuống mặt nước.

“Soạt!”

Diệp Bắc Minh lao đi thật nhanh, đuổi theo một tay súng bắn tỉa trong số đó.

Vương Như Yên ở trên cao nhìn thấy tất cả, không nhịn được lên tiếng: “Thực lực của sư đệ ngày càng đáng sợ, chắc cậu ấy đã đạt tới cảnh giới đó rồi nhỉ?”

Tốc độ của tay súng bắn tỉa thứ nhất rất nhanh, anh ta rời khỏi phạm vi Long Hồ, chạy ra ngoài đường lớn.

“Chết tiệt! Cậu ta tới rồi!”

Tay bắn tỉa thứ nhất ngoái đầu lại nhìn, Diệp Bắc Minh đang ở trong rừng cây bên kia đường chuẩn bị xông ra: “Thằng nhóc này, thảo nào lại có người bỏ ra một tỷ tiền thưởng yêu cầu giết cậu ta”.

“Nhân vật đáng sợ thế này, đừng nói là một tỷ, dù là hai tỷ, Long Quốc có mấy người có thể nhận?”

Anh ta không kịp nghĩ nhiều, quay đầu bỏ chạy.

“Chỉ cần chạy vào trong đám đông, mình sẽ an toàn!”

“Mình không tin cậu ta có thể tìm được Bọ Cạp mình trong đám đông!”, trông Bọ Cạp rất bình tĩnh, anh ta là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp và cũng là sát thủ chuyên nghiệp.

Cho dù ám sát thất bại, anh ta cũng có thể trà trộn vào trong đám đông với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ cần trở thành một người bình thường, anh ta không tin Diệp Bắc Minh có thể bắt được anh ta.

“Tốt quá, phía trước có chợ đêm”, Bọ Cạp cười một tiếng, chạy vào trong một góc tối.

Khi Diệp Bắc Minh đuổi tới đây, dưới mặt đất chỉ còn lại một chiếc áo khoác.

“Chạy?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn về phía chợ đêm ở đằng trước, cười khẩy: “Mày trốn được à?”

Anh chắp hai tay sau lưng, đi vào chợ đêm như một sinh viên bình thường.

Lúc này ở một góc nào đó trong chợ đêm, Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mỗi người đang bưng một bát đậu phụ thối.

Cả hai người họ đều mặc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, bó sát để lộ hình tam giác ngược.
 
Chương 69


Chương 69

Đôi chân đẹp nhìn thấy không sót gì.

Rất nhiều chàng trai trong chợ đêm không kìm được nhìn qua.

Còn có người đến gần, lịch sự cười hỏi: “Chị gái có thể cho xin số điện thoại không?”

“Tôi có bạn trai rồi”.

Hạ Nhược Tuyết lạnh nhạt đáp.

Chàng trai lúng túng cười, biết điều rời đi.

Tôn Thiến không nhịn được trợn mắt: “Nhược Tuyết à, cậu làm gì vậy, anh trai đó đẹp trai thế mà”.

“Sao cậu lại bảo mình đã có bạn trai?”

“Ai mà không biết mỹ nữ Hạ Nhược Tuyết cậu đã độc thân từ trong bụng mẹ suốt hai mươi ba năm rồi chứ”.

Hạ Nhược Tuyết cười: “Làm quý tộc độc thân tốt biết bao”.

“Cậu cố chấp lắm nha, cần gì phải làm mình tủi thân thế? Hồi đại học có biết bao nhiêu đàn anh đẹp trai theo đuổi cậu, cậu đều từ chối hết, bảo mình đã có bạn trai, lãng phí thật đấy”, Tôn Thiến phàn nàn.

Ngoại hình của Hạ Nhược Tuyết không có gì để chê!

Tôn Thiến cũng là một mỹ nữ, đi một mình trên đường sẽ có người tới gần xin số điện thoại.

Nhưng khi đi cùng Hạ Nhược Tuyết, chưa từng có ai xin cô ta cả, tất cả đều đến xin số của Hạ Nhược Tuyết!

Thậm chí hồi đại học còn có người quản lý của công ty giải trí đến mời Hạ Nhược Tuyết ra mắt nhóm nhạc nữ!

Tiếc là tất cả đều bị cô ấy từ chối!

“Những người đó theo đuổi tớ đều không thật lòng”, Hạ Nhược Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôn Thiến tức giận hỏi: “Cậu còn nhớ nhung anh bạn cấp ba của mình đúng không?”

“Chẳng phải lúc trước cậu bảo nhà cậu ta có chuyện đau buồn, hình như cả nhà cậu ta đều đã bị giết rồi sao?”

“Nói không chừng cậu ta đã chết ở đâu đó rồi”.

“Tôn Thiến, cậu đừng nói lung tung!”, Hạ Nhược Tuyết nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng, giọng điệu nặng nề hơn.

Tôn Thiến thấy vậy thì giật mình, vội vàng giải thích: “Nhược Tuyết yêu dấu của tớ ơi, tớ chỉ nói đùa thôi”.

“Sao cậu lại nghiêm túc thế, bỏ đi, tớ xin lỗi cậu”.

“Hôm nay tớ mời cậu ăn tôm hùm đất nhé?”

Hạ Nhược Tuyết cau mày, bỗng nhiên cô ấy dời mắt sang chỗ khác, phát hiện một bóng người quen thuộc trong đám đông.

Là cậu ấy?

Trái tim Hạ Nhược Tuyết chợt thắt lại, cô ấy hất Tôn Thiến ra.

Ngay cả bát đậu phụ thối trong tay cũng ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô ấy chạy từ từ đuổi theo bóng lưng quen thuộc kia.

“Nhược Tuyết, cậu làm gì vậy, tớ nói sai rồi, xin lỗi cậu, cậu đừng giận mà”, Tôn Thiến chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cũng ném đậu phụ thối chạy theo cô ấy.

 
 
Chương 70


Chương 70

“Là cậu ấy ư?”

“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”

“Bóng lưng quá giống! Dù đã qua năm năm nhưng vẫn giống y hệt!”

“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”, Hạ Nhược Tuyết đuổi theo sau, tim đập thình thịch như chú hươu con chạy lung tung.

Cô ấy hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy tới trước, đang định vỗ vai người trước mặt.

Người nọ đột nhiên quay đầu lại.

Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt Diệp Bắc Minh, từ đầu anh đã cảm giác được bị người khác theo dõi, cứ tưởng là sát thủ tới đánh lén.

Anh vừa định quay đầu lại đánh cho đối phương trở tay không kịp, không ngờ lại là một cô gái!

“Diệp Bắc Minh, đúng là cậu rồi!”

Hạ Nhược Tuyết kích động đến mức run rẩy.

“Cậu là… Hạ Nhược Tuyết?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người, cũng nhận ra cô gái trước mặt.

Bạn cùng bàn hồi cấp ba!

“Là… Là tớ đây!”, Hạ Nhược Tuyết nhất thời không biết để tay ở đâu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết ơi!”

Tôn Thiến há miệng thở phì phò, ngực phập phồng, chạy tới trước mặt hai người: “Cậu… Cậu… Phù phù… Cậu chạy đi đâu thế?”

“Tớ mệt muốn chết!”

“Tớ đâu có nói sai, cùng lắm thì thu hồi lại thôi”.

“Có lẽ người mà cậu nhớ nhung vẫn chưa chết”.

“Mặc dù ba mẹ và anh trai cậu ta đã bị giết, nhưng thi thể của cậu ta chưa tìm được mà phải không?”

“Ngộ nhỡ người ta còn sống thì sao?”, Tôn Thiến nói một hơi không ngừng nghỉ.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, người trong miệng cô gái này là anh?

Mặt Hạ Nhược Tuyết càng thêm đỏ bừng, cô ấy giẫm chân Tôn Thiến: “Cậu nói lung tung gì thế?”

“Người tớ nhớ nhung gì chứ?”

“Hả?”, Tôn Thiến ngơ ngác.

“Ai da, cậu đừng nói nữa”.

Hạ Nhược Tuyết xấu hổ đỏ cả mặt, đứng giậm chân tại chỗ.

Tôn Thiến lập tức hiểu, kể cả khi đối mặt với anh lớp trên giỏi nhất trường đại học Trung Hải cũng bình tĩnh như thường.

Cô ấy chưa bao giờ lúng túng như vậy!

Hôm nay thái độ của Hạ Nhược Tuyết rất khác thường.

Cô ấy trông như một cô gái nhỏ khi đứng trước mặt người đàn ông này.

Tôn Thiến thông minh cỡ nào, lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh, kinh ngạc hỏi: “À, anh là người đàn ông là Nhược Tuyết nhớ nhung đấy à?”

“Tôn Thiến, cậu nói bậy gì đó?”

Hạ Nhược Tuyết càng xấu hổ hơn.
 
Chương 71


Chương 71

Cô ấy véo bờ eo thon của Tôn Thiến.

“Ai da, chết người đấy”, Tôn Thiến vội vàng xin tha.

Hạ Nhược Tuyết vừa véo Tôn Thiến vừa quan sát nét mặt của Diệp Bắc Minh, để xem anh có phản ứng gì.

Chỉ tiếc trông Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, Hạ Nhược Tuyết rất thất vọng.

“Cậu… Mấy năm năm cậu đã đi đâu vậy?”, Hạ Nhược Tuyết thả tay ra, nhìn Diệp Bắc Minh: “Tớ… Mọi người đã tìm cậu lâu lắm đấy”.

“Với thành tích của cậu rõ ràng có thể thi đỗ trường đại học Trung Hải, tại sao cậu lại không đi học nữa?”

Sau khi biết Diệp Bắc Minh điền nguyện vọng là trường đại học Trung Hải.

Hạ Nhược Tuyết đã sửa nguyện vọng của mình để vào trường đại học Trung Hải.

Đáng tiếc cô ấy đợi từ năm nhất đến năm tư, đến bây giờ tốt nghiệp cũng chưa gặp Diệp Bắc Minh một lần nào.

“Nhà tớ xảy ra chuyện, giống như cô ấy vừa nói”.

Diệp Bắc Minh chỉ vào Tôn Thiến.

Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đáp lời: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý làm cậu nhớ lại những chuyện này”.

“Cậu đã tìm được hung thủ giết ba mẹ và anh trai cậu chưa?”

Diệp Bắc Minh im lặng một lúc mới trả lời: “Vẫn chưa tìm được”.

“Vậy là cậu đã tìm kiếm hung thủ suốt năm năm sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi.

“Cứ cho là vậy đi”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Hạ Nhược Tuyết nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, cảm thấy rất đau lòng.

Năm đó chàng trai này vô cùng xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ấy.

Mọi người cứ tưởng Diệp Bắc Minh sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Nào ngờ nhà họ Diệp lại xảy ra thảm kịch bị sát hại cả gia đình, Hạ Nhược Tuyết đã từng khóc rất lâu vì chuyện đó.

“Bây giờ trở về là tốt rồi, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”, Hạ Nhược Tuyết cười nhẹ, cố gắng không làm Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện trước đây.

“Đời người còn rất dài, nếu cậu vẫn muốn đi học thì có thể tham gia thi xã hội”.

“Cũng có thể học đại học”.

“Cùng lắm thì đi học lại vài năm, sau này vẫn có thể trở nên tài giỏi”.

Cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu đến Kim Lăng để đi chơi à?”

“Nơi này có rất nhiều món ăn vặt, hay là tớ dẫn cậu đi ăn nhé?”

“Tớ mời!”

“Cậu có chỗ qua đêm chưa?”

“Nếu chưa có thì để tớ sắp xếp cho cậu nhé?”

“Tôn Thiến, tối nay tớ ngủ với cậu, cậu ấy ngủ ở phòng tớ”, Hạ Nhược Tuyết líu ríu như một chú chim sơn ca.
 
Chương 72


Chương 72

“Hả… À à à, được”, Tôn Thiến hơi choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể gật đầu lia lịa.

Trời ạ.

Nhược Tuyết cư xử như thế này bao giờ?

Chủ động mời người khác ăn cơm?

Tối còn dẫn về ngủ chung? Ngủ ở phòng cô ấy?

Những nam sinh khác ngay cả số điện thoại của cô ấy cũng không có kìa!

Đây chắc chắn là người cô ấy thích!

Đẹp trai đấy, dáng người cũng không tệ, dáng vẻ lạnh lùng trông rất ngầu! Tôn Thiến nghĩ thầm.

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu, trả lời: “Không cần, tớ đến đây để tìm người”.

“Tìm người, cậu có hẹn với ai à?”

Vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Hạ Nhược Tuyết.

Nơi này là chợ đêm, một con phố ăn vặt.

Buổi tối đến đây không phải bạn thân thì là người yêu!

Diệp Bắc Minh có hẹn với người khác, còn tới phố ăn vặt?

Phải chăng là bạn gái của cậu ấy?

Nghĩ tới đây, mặt Hạ Nhược Tuyết hơi trắng bệch.

Tôn Thiến nhìn ra cảm xúc của Hạ Nhược Tuyết, hơi tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là điều mà người làm sao?”

“Nhược Tuyết vì anh mà không quen một người bạn trai nào suốt bốn năm đại học”.

“Thậm chí còn không tiếp xúc với người khác phái!”

“Anh mất tích năm năm, không có một chút tin tức nào thì cũng thôi, thế mà còn có bạn gái?”

“Còn chạy tới trước mặt Nhược Tuyết của chúng tôi hẹn hò?”

“Đàn ông kiểu gì vậy?”

Tôn Thiến chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh.

“Bạn gái gì cơ?”

Diệp Bắc Minh hơi khó hiểu, anh lắc đầu: “Tôi đến tìm người, không phải tìm bạn gái”.

“Không phải bạn gái à”, Tôn Thiến hơi xấu hổ: “Khụ khụ… Do tôi kích động, do tôi kích động, các anh tiếp tục đi”.

“Xin lỗi, xin lỗi”.

Cô ta cảm thấy rất mất mặt, tự động tránh sang một bên.

Tôn Thiến thề sau này sẽ không làm trò cười nữa.

Nhược Tuyết cũng rất vui, lại nở nụ cười, chỉ cần Diệp Bắc Minh chưa có bạn gái, cô ấy sẽ có cơ hội: “Ặc, bạn cậu đâu?”

“Ừm, không biết chạy đi đâu rồi, cứ tìm trước đã”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi trả lời.

Con phố chợ đêm này dài khoảng mấy trăm mét.

Anh có thể cảm nhận được tay súng bắn tỉa kia đang ở trong đám đông.

Nhưng vị trí cụ thể lại không biết.
 
Chương 73


Chương 73

Đối phương cũng không dám mạo hiểm rời khỏi chợ đêm, nếu anh ta rời đi một mình thì Diệp Bắc Minh có thể cảm giác được đầu tiên.

Vậy nên Bọ Cạp đang lợi dụng đám đông trong chợ đêm để yểm trợ cho mình.

“Được rồi, để tớ dẫn cậu đi dạo, tớ quen với nơi này lắm”, Hạ Nhược Tuyết cười tươi như hoa.

Cô ấy dẫn Diệp Bắc Minh đi dạo và giới thiệu con phố ăn vặt.

Còn nói mình đang học đại học ở thành phố Trung Hải.

Chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống đại học.

“Chậc chậc chậc, lần đầu tiên tớ phát hiện Nhược Tuyết là người lắm lời”, Tôn Thiến đi ở phía sau nói không ngừng nghỉ.

Nữ thần lạnh lùng cũng có thể biến thành bé thỏ trắng khi ở trước mặt người mình thích.

“Haiz, nếu những người đó nhìn thấy Nhược Tuyết đối xử với một người đàn ông kiểu này”.

“Họ sẽ ghen tị chết đấy!”

Tôn Thiến che miệng cười trộm.

Diệp Bắc Minh tập trung vào cả hai việc, vừa nghe Hạ Nhược Tuyết nói, vừa âm thầm tìm kiếm tung tích của Bọ Cạp.

Bỗng nhiên ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, anh nhìn về một hướng nào đó.

“Ơ!”

Hạ Nhược Tuyết chú ý tới ánh mắt của Diệp Bắc Minh, không ngờ anh lại đang nhìn một tiệm mì.

Cô ấy hiểu nhầm, tưởng Diệp Bắc Minh đói bụng nên muốn ăn mì.

“Mì của tiệm này cũng ngon lắm, tớ thường ăn ở đây”.

“Để tớ mời cậu nhé”.

“Đúng rồi, món ngon nhất của tiệm họ mì Dương Xuân”.

Hạ Nhược Tuyết giới thiệu, đi tới trước tiệm mì cười gọi: “Dì ơi, cho cháu ba bát mì Dương Xuân thêm trứng gà ạ”.

“Là Nhược Tuyết à, sao hôm nay cháu lại dẫn theo nam sinh thế, là bạn trai cháu à?”, dì bán mì cười: “Chàng trai này trông cũng được đấy”.

“Dì đừng nói lung tung, chúng cháu là bạn học thôi ạ”, Hạ Nhược Tuyết xấu hổ cúi đầu, khoé mắt nhìn lén Diệp Bắc Minh.

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào trong quán.

Trong góc tiệm có một thanh niên đang ngồi.

Anh ta bưng bát mì, vừa lướt điện thoại vừa ăn mì.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

Thanh niên kia toát mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm trong lòng: “Mẹ nó, có khi nào đã phát hiện mình không? Sao có thể? Sao cậu ta có thể phát hiện ra mình? Mình nguỵ trang tốt như thế, nhìn thế nào cũng thấy giống một sinh viên bình thường mà”.

Diệp Bắc Minh đứng đó không nhúc nhích.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.
 
Chương 74


Chương 74

Diệp Bắc Minh chỉ bình tĩnh đứng đó.

“Mì xong rồi”.

Dì bán mì múc mì ra bát.

“Bắc Minh, vào ngồi đi”, Hạ Nhược Tuyết vẫy tay với Diệp Bắc Minh, bưng bát mì đi tới trước bàn chỉ cách Bọ Cạp khoảng ba mét.

“Đờ mờ!”

Bọ Cạp đột nhiên mắng, anh ta biết mình bị chơi xỏ: “Diệp Bắc Minh, mày cố ý doạ bố mày đúng không?”

“Mày tưởng bố mày sợ à?”

Bọ Cạp đập bàn đứng dậy, tốc độ cực nhanh, đạp vào tường rồi xông qua.

“Á!”

Hạ Nhược Tuyết sợ hãi la lên, một con dao kề bên cổ cô ấy: “Cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ giết cô gái này”. Bọ Cạp nói với vẻ mặt dữ tợn.

Đối mặt với một vị Tông Sư võ đạo, anh ta không hề ôm tâm lý may mắn.

Chỉ khi bắt Hạ Nhược Tuyết làm con tin, anh ta mới có cơ hội sống!

“Á!”

Các sinh viên trong tiệm mì thấy Hạ Nhược Tuyết bị bắt cóc thì điên cuồng bỏ chạy.

Còn có người lấy điện thoại báo cảnh sát.

Một số cô gái sợ quá khóc thành tiếng, ngã ngồi xuống đất.

“Nhược Tuyết…”

Tôn Thiến sợ hãi đứng ngây ra tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, chưa gặp tình huống này bao giờ.

Hạ Nhược Tuyết cũng rất sợ hãi, người run nhè nhẹ.

Cô ấy có thể cảm nhận được cảm giác lạnh từ con dao, chỉ cần người đàn ông này hạ dao xuống, cô ấy sẽ chết!

“Thả cô ấy ra!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói, nhìn Bọ Cạp: “Tao cho mày một cơ hội, trả lời tao mấy vấn đề, tao sẽ tha cho mày một mạng”.

“Ha ha ha!”

Bọ Cạp cười như điên: “Diệp Bắc Minh, mày nghĩ Bọ Cạp tao là ai?”

“Tao là sát thủ hàng đầu mà có thể bị mày đe doạ à?”

“Cô gái này quan trọng với mày lắm đúng không?”

“Tao có thể nhìn ra cô ta rất thích mày”.

“Chẳng lẽ mày muốn nhìn cô ta cứ thế mà lụi tàn sao?”

Bọ Cạp nói, tàn nhẫn điên cuồng rạch một phát.

Chiếc cổ yếu ớt của Hạ Nhược Tuyết bị rạch một đường, máu lập tức chảy ra.

Thấy mà phát khiếp.

“Nhược Tuyết!”

Tôn Thiến che miệng, sợ tới mức rơm rớm nước mắt.

“Ưm…”
 
Chương 75


Chương 75

Hạ Nhược Tuyết cảm thấy rất đau, tuy không tổn thương đến mạch máu, chỉ bị rách da.

Nhưng cô ấy lại ngửi thấy mùi chết chóc!

“Mình sắp chết rồi ư? Được rồi, dù có chết, được nhìn thấy Bắc Minh trước khi chết thì mình cũng thoả mãn”, Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng nghĩ.

Cô ấy cắn môi đỏ, lấy hết can đảm lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, tớ thích cậu!”

“Gì cơ?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Hạ Nhược Tuyết tiếp tục la lớn: “Tớ thích cậu, tớ đã thích cậu từ hồi cấp ba”.

“Tớ không biết cậu có quan hệ gì với người này, cũng không biết bây giờ cậu có thân phận gì!”

“Nhưng tớ vẫn thích cậu!”

“Cậu đừng để bị anh ta uy hiếp, cậu đi đi, đi nhanh lên, mặc kệ tớ!”, Hạ Nhược Tuyết kích động, đã chuẩn bị sẵn sàng chết.

Cô ấy há miệng cắn vào cổ tay Bọ Cạp.

“Á!”

Bọ Cạp cảm thấy đau dữ dội, anh ta nổi giận hét lên: “Con điên này, nếu mày muốn chết thì tao chiều mày!”

Con dao trong tay Bọ Cạp cắt mạnh qua cổ Hạ Nhược Tuyết.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh di chuyển!

Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, nhanh hơn cả Bọ Cạp.

Mọi người chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Bắc Minh đã cầm lấy một chiếc đũa ném đi.

“Phụt!”

Tay cầm dao của Bọ Cạp lập tức bị chiếc đũa đâm trúng, một tiếng “keng” giòn giã vang lên, con dao rơi xuống đất.

“Á!”

Bọ Cạp đau suýt ngất xỉu.

Hạ Nhược Tuyết tìm được cơ hội giẫm lên mu bàn chân của Bọ Cạp.

“Con khốn này, mày đi chết đi!”, Bọ Cạp vô cùng tức giận, anh ta quyết định dù có chết cũng phải kéo Hạ Nhược Tuyết theo làm đệm lưng.

“Ầm!”

Bọ Cạp đấm một phát vào lưng Hạ Nhược Tuyết.

“Phụt!”

Hạ Nhược Tuyết như bị xe đâm, hộc ra một búng máu.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi tới kéo Hạ Nhược Tuyết về phía mình.

“Vèo!”

Một chiếc đũa khác trong tay anh bay ra đâm xuyên đầu Bọ Cạp.

Bọ Cạp ngã phịch xuống đất, mắt trợn trừng.

Vua bắn tỉa, vua sát thủ Bọ Cạp cứ thế đã chết!
 
Chương 76


Chương 76

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào lòng, cúi đầu nhìn cô ấy.

Mặt cô ấy trở nên tái nhợt, môi cũng không còn chút máu.

Trên khuôn mặt mịn màng có một lớp mồ hôi mỏng, khẽ run.

Hạ Nhược Tuyết rất đau nhưng không thể hiện ra ngoài, dù có chết, cô ấy cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho Diệp Bắc Minh.

“Diệp… Bắc Minh, tớ đau quá…”, Hạ Nhược Tuyết rì rầm.

“Nhược Tuyết!”

Tôn Thiến chạy tới, ngồi quỳ xuống đất như chú vịt, không ngừng khóc thút thít.

“Hu hu, cậu không sao đâu, cậu nhất định sẽ không sao đâu”.

“Tớ báo cảnh sát rồi, còn gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ tới ngay, cậu sẽ không sao đâu”, Tôn Thiến nắm lấy tay Hạ Nhược Tuyết.

“Thả cô ấy ra!”

Diệp Bắc Minh quát lớn.

“Anh quát tôi làm gì?”, Tôn Thiến tức giận nhìn Diệp Bắc Minh, nắm tay trắng nõn đấm liên tục vào vai anh như mưa: “Nếu không phải do anh thì sao Nhược Tuyết có thể như vậy?”

“Do anh! Lỗi do anh hết!”

“Nếu anh đã biến mất thì còn trở về làm gì?”

“Nhược Tuyết đang yên đang lành, bây giờ lại thành ra thế này, chẳng lẽ kiếp trước cậu ấy thiếu nợ anh à?”

“Nếu Nhược Tuyết gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tôn Thiến tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Diệp Bắc Minh để mặc cho Tôn Thiến đấm vào vai mình, không có ý định đánh trả.

Nếu là người bình thường thì đã bị anh giết chết từ lâu!

“Cô ấy sẽ không chết”.

Diệp Bắc Minh chỉ nói một câu rồi đặt Hạ Nhược Tuyết nằm xuống đất, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp ngọc.

Sau khi anh mở hộp ra, Tôn Thiến lập tức kinh ngạc.

Nhìn kĩ lại thì thấy là một hộp ngân châm nhỏ như sợi tóc.

“Gãy ba cái xương sườn, gan và lách bị tổn thương, đã chảy máu”.

“Nhịp tim chậm, có nguy hiểm đến tính mạng”, Diệp Bắc Minh chẩn đoán tình hình của Hạ Nhược Tuyết, sau đó lấy ngân châm ra: “Vấn đề không lớn, có thể cứu”.

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm, liên tục đâm vài châm vào người Hạ Nhược Tuyết.

Sau đó anh lấy một viên thuốc ra chuẩn bị đút cho cô ấy.

“Dừng tay! Thả cô gái đó ra!”

Khi Diệp Bắc Minh đang cứu người, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng ra lệnh.

Một nhóm cảnh sát xuất hiện, họ mặc đồng phục và cầm súng trên tay.

Người lên tiếng là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu.

Vóc dáng uyển chuyển, mềm mại, tư thế hiên ngang với khuôn mặt đẹp như diễn viên.

“Cảnh sát, là anh ta giết người ở đây!”

Một sinh viên chỉ vào Diệp Bắc Minh tố giác.
 
Chương 77


Chương 77

Nhóm cảnh sát nhìn qua, thi thể Bọ Cạp nằm dưới đất, đầu cắm một chiếc đũa!

Đã chết!

“Tạch tạch tạch!”

Trong nháy mắt, súng trong tay tất cả cảnh sát đều nhắm vào Diệp Bắc Minh.

“Dừng tay!”

“Vỡ đầu bây giờ!”

“Nằm xuống!”

Nữ cảnh sát quát, súng lục nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh: “Nếu anh dám làm cô gái này bị thương, tôi sẽ bắn vỡ đầu anh ngay!”

“Vương Kiêm Hà, nếu cô dám bắn sư đệ tôi, tôi sẽ xé xác cô ra đấy!”, bỗng một tiếng cảnh cáo đầy ngang ngược vang lên.

Vương Như Yên sải bước đi tới, tốc độ của cô ấy rất nhanh.

Sau khi rời khỏi Long Hồ, cô ấy lập tức đuổi theo.

Không ngờ vẫn chậm một bước!

“Vương Như Yên!”

Đôi mắt đẹp của Vương Kiêm Hà trở nên lạnh lẽo, cô ta nhận ra người này là chị họ của mình.

“Tôi đang truy bắt hung thủ giết người, chị muốn nhúng tay vào à?”, Vương Kiêm Hà không sợ Vương Như Yên.

Vương Như Yên cười khẩy: “Nực cười, sao sư đệ tôi có thể là hung thủ giết người?”

“Sư đệ, mặc kệ cô ta, em tiếp tục cứu người đi!”

“Nếu cô ta dám nhúc nhích, chị bảo đảm cô ta sẽ chết trước khi nổ súng”.

Mọi người xung quanh kinh ngạc, người phụ nữ này là ai?

Thật ngông cuồng!

Dám uy hiếp cả cảnh sát!

“Vâng, Thập sư tỷ”, Diệp Bắc Minh trả lời, sau đó tập trung tinh thần cứu người.

Vương Kiêm Hà chĩa súng vào Vương Như Yên: “Vương Như Yên, chị có biết mình đang làm gì không?”

“Đây là Kim Lăng chứ không phải Giang Nam của chị!”

“Bất luận là Kim Lăng hay Giang Nam, cả đời này Vương Như Yên tôi làm việc không cần giải thích với bất cứ kẻ nào!”, Vương Như Yên cười ngạo mạn: “Vương Kiêm Hà, cô đừng lấy thứ này chĩa vào tôi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.

“Chị!”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Kiêm Hà tràn đầy phẫn nộ, cô ta biết Vương Như Yên nói không sai.

Người chị họ này rất đáng sợ, ngay cả cô ta cũng phải kiêng dè đối phương ba phần!

Vương Như Yên thản nhiên bảo: “Đúng rồi, nể mặt người nhà họ Vương, tôi nhắc nhở cô một câu”.

“Người mà sư đệ tôi giết là một sát thủ, anh ta đến để ám sát sư đệ tôi!”

“Gì cơ?”

Vương Kiêm Hà ngạc nhiên, vội vàng cho người đi điều tra.

Mấy tên cảnh sát tới gần tháo mặt nạ da người từ trên mặt Bọ Cạp xuống.

Nhóm cảnh sát kinh ngạc thốt lên: “Là vua sát thủ Bọ Cạp!”
 
Chương 78


Chương 78

“Sao lại là anh ta?”

“Đây là một trong những tội phạm truy nã hàng đầu của Long Quốc!”

“Giết chết Bọ Cạp sẽ nhận được tiền thưởng năm triệu!”

Mấy tên cảnh sát rất phấn khích.

Họ quay đầu lại nhìn về phía Vương Kiêm Hà: “Đội trưởng, là Bọ Cạp!”

“Chúng ta lập công rồi!”

Vương Kiêm Hà đi qua, cúi đầu nhìn, đúng là vua sát thủ Bọ Cạp.

Cô ta lặng lẽ cất súng, cho người đi giăng dây cảnh báo, sau đó tìm vài nhân chứng ghi lời khai.

Bỗng nhiên.

“Ai đã giết con trai tao?”

Ở cuối đường đột nhiên vang lên tiếng hét của một người phụ nữ, giọng khàn hàm chứa sự tàn nhẫn và sát khí.

Ngay sau đó, hai bên đường phố trong chợ đêm xuất hiện mấy trăm người.

Họ di chuyển rất đều và có trật tự, tạo thành bức tường người lấn vào từ hai bên đường.

Khí thế ấy khiến người ta nghẹt thở!

Ngay cả những cảnh sát kia cũng giật nảy mình.

Tất cả cảnh sát đều tái mặt.

“Là người nhà họ Giả!”

“Hoa Tam Nương!”

Những tên cảnh sát kia tái mặt, không thể không lùi lại.

Đi đằng trước là một người phụ nữ mập mạp, trông bà ta như một con lợn da trắng.

Bà ta ăn mặc đẹp đẽ.

Đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Diệp Bắc Minh từng thấy những anh chàng công tử bột trong sơn trang Long Hồ thấp thỏm lo sợ đi theo sau lưng Hoa Tam Nương.

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, họ chỉ vào anh: “Chính cậu ta đã giết Giả Thành Húc!”

“Soạt!”

Hoa Tam Nương nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Là mày đã giết con trai tao, mày thật to gan!”

Nửa tiếng trước, thi thể của con trai Giả Thành Húc được đưa tới trước mặt Hoa Tam Nương.

Hung thủ đang ở trước mặt, Hoa Tam Nương tàn nhẫn ra lệnh: “Giết nó! Không cần giữ lại thi thể, chặt thành nhiều mảnh nhỏ cho tao!”

Một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Nhóm cảnh sát Kim Lăng hoàn toàn không dám lên tiếng, mặt mày ai cũng trắng bệch.

“Đợi đã!”

Vương Kiêm Hà bước tới nhìn Hoa Tam Nương, hít sâu một hơi: “Hoa Tam Nương, bà muốn làm gì?”

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!”

 
 
Chương 79


Chương 79

“Cảnh sát chúng tôi đang ở đây, bất kể người này có giết con trai bà hay không, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng!”

“Vương Kiêm Hà, cô cút ngay cho tôi!”

Hoa Tam Nương quát giận: “Cô lo chuyện bao đồng, tôi giết luôn cô!”

“Bà!”

Vương Kiêm Hà nổi giận.

Cô ta biết thân phận của Hoa Tam Nương, là con gái thứ ba của nhà họ Hoa ở Long Đô.

Ở Kim Lăng không ai dám động vào bà ta!

Dù là đồn trưởng đồn cảnh sát cũng kính nể Hoa Tam Nương mấy phần.

Đây là một người phụ nữ điên!

“Giết cậu ta!”

Hoa Tam Nương chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhíu mày. Anh còn đang cứu Hạ Nhược Tuyết, nếu bị quấy rầy, Hạ Nhược Tuyết sẽ nguy hiểm.

“Sư đệ, em đừng lo, cứ giao cho chị”, giọng nói của Vương Như Yên vang lên.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, dốc sức cứu người.

“Vương Kiêm Hà, cô làm cảnh sát có tác dụng gì? Mặt mũi nhà họ Vương bị cô làm mất hết rồi!”, Vương Như Yên lạnh nhạt nói.

“Xem kỹ đây, đối phó với người phụ nữ như vậy phải làm thế này”.

Dứt lời.

Vương Như Yên xoay người như ma quỷ, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hoa Tam Nương.

“Cô!”

Hoa Tam Nương kinh ngạc, đồng tử co lại.

Hai võ giả sau lưng bà ta đồng thời ra tay!

Rầm! Rầm!

Chỉ nghe hai tiếng động nặng nề vang lên, hai vị võ giả vừa ra tay đã bị Vương Như Yên một chưởng đánh chết!

“Khụ khụ…”

Hoa Tam Nương còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy nghẹt thở.

Đôi tay mảnh khảnh của Vương Như Yên bóp cần cổ hơi béo của bà ta.

“Người giết con trai bà là sư đệ tôi!”

“Muốn tính sổ thì đến tìm tôi!”

“Lần sau còn để tôi nhìn thấy bà kéo bè kéo phái đến gây rắc rối cho sư đệ tôi, tôi sẽ giết bà! Cút!”, Vương Như Yên nói ra ba câu một cách bá đạo.

Sau đó ném Hoa Tam Nương đi giống như ném rác.

“Rầm!”

Hoa Tam Nương ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Hai võ giả cấp Thiên lại bị Vương Như Yên một chưởng đánh chết!
 
Chương 80


Chương 80

Sao thực lực của Vương Như Yên lại đáng sợ như vậy?

Tuy Hoa Tam Nương ngu xuẩn, nhưng đầu óc không ngốc!

Bà ta nổi giận, kinh hãi nhìn Vương Như Yên: “Vương Như Yên, cô đợi đấy cho tôi!”

“Chuyện này chúng ta chưa xong đâu!”

Sau khi bỏ lại câu nói dữ tợn, Hoa Tam Nương dẫn theo thuộc hạ, nhếch nhác rời đi.

“Một kẻ vô tích sự, nếu không phải nhà họ Hoa ở Long Đô có chút thế lực, bà có thể sống nổi ở Kim Lăng quá ba ngày sao?”, Vương Như Yên khinh thường nói.

Vương Kiêm Hà nhíu mày: “Bà ta là người nhà họ Giả, chị làm vậy, gia chủ sẽ rất khó xử”.

“Không liên quan đến cô, cô tiếp tục làm cảnh sát của cô đi”, Vương Như Yên cười ngạo nghễ, hoàn toàn không nhìn thẳng vào Vương Kiêm Hà.

“Chị!”

Vương Kiêm Hà tức đến giậm chân, nhưng không làm gì được.

Lúc này, Hạ Nhược Tuyết đã tỉnh lại.

Diệp Bắc Minh đã ổn định vết thương cho cô ấy, không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu không ngoài dự liệu, chỉ cần Hạ Nhược Tuyết nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục như trước.

“Diệp Bắc Minh… Lời… Lời vừa rồi, cậu…”, Hạ Nhược Tuyết nóng bừng mặt, lắp bắp.

Tôn Thiến ở cạnh lại bổ thêm một đao: “Những lời vừa rồi đều là lời thật lòng!”

“Tôn Thiến!”

Hạ Nhược Tuyết sốt ruột đến mức ho khan.

“Được rồi, đều là giả! Đều là giả, cậu đừng để trong lòng”, Tôn Thiến vội nói.

“Aiya, không phải…”, Hạ Nhược Tuyết hơi luống cuống.

“Nhược Tuyết, rốt cuộc là thật hay giả?”, Tôn Thiến bất đắc dĩ, trong mắt đầy vẻ vô tội.

Diệp Bắc Minh cũng rất bất lực. Lúc hai cô gái lời qua tiếng lại, xe cứu thương đã đến.

“Thập sư tỷ, em đưa bọn họ về nhà trước”, Diệp Bắc Minh nói.

“Được, khi nào em thu xếp xong thì hãy liên lạc với chị”, Vương Như Yên gật đầu.

Diệp Bắc Minh lên xe cứu hộ rời đi, Vương Như Yên cũng nhanh chóng rời khỏi chợ đêm.

Một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở bên đường ngoài chợ đêm, một nữ tài xế bước xuống, nói: “Chủ nhân, tôi đến đón người”.

Vương Như Yên không nói lời nào, ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, gọi điện thoại.

“Tút tút tút…”

“Cửu sư tỷ, chơi vui không?”, Vương Như Yên hỏi.

Cùng lúc đó, ở khu trò chơi điện tử nào đó ở Trung Hải, một cô gái ăn mặc thời thượng đang điều khiển một máy chơi game.

“Thập sư muội, chị đang chơi game, có chuyện gì không?”, cô gái hỏi.

Vương Như Yên lạnh lùng nói: “Có người treo thưởng một tỷ để giết Bắc Minh”.

“Mười lăm phút trước, Bọ Cạp sát thủ hàng đầu của Long Quốc đã ra tay”.

“Bọ Cạp đã chết, tên sát thủ còn lại em đoán là Rắn Đuôi Chuông, bọn họ rất thích hợp tác, như hình với bóng”.
 
Chương 81


Chương 81

“Cái gì? Có người treo thưởng một tỷ để giết Bắc Minh?”, Cửu sư tỷ giận giữ không có chỗ phát tiết, ngay cả game cũng dừng chơi: “Ai mà to gan vậy, dám giết sư đệ của bà đây?”

“Tổ chức Thiên Sát! Có người đăng nhiệm vụ treo thưởng một tỷ trên diễn dàn của bọn họ”.

Vương Như Yên nói.

“Má, bọn họ chán sống rồi phải không? Em đợi đấy, sau này tổ chức Thiên Sát có thể mở một diễn đàn, xem như kỹ thuật của bà đây không đạt!”, Cửu sư tỷ nóng nảy.

“Cho chị một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, trong máy chủ toàn thế giới có một diễn đàn nào của tổ chức Thiên Sát xem như chị thua!”, Cửu sư tỷ không chơi game nữa, nhanh chóng rời khỏi khu trò chơi điện tử.

Ba mươi phút sau.

Trên một đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương.

Trong phòng điều khiển máy chủ chính của tổ chức Thiên Sát.

“Hôm nay lại có ba mươi người hoàn thành nhiệm vụ, trao thưởng hơn mười tỷ”.

“Hơn một trăm người làm nhiệm vụ thất bại”.

“Bảy Tông Sư bị giết!”

“Hả? Tin mới nhất, Bọ Cạp sát thủ át chủ bài của Long Quốc chết rồi?”, một người đeo mặt nạ thằng hề, giọng nói trầm thấp, nhìn tin tức trên máy tính, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Bọ Cạp chết rồi!”

“Tin tức Rắn Đuôi Chuông đem về không thể nào là giả”.

“Bọ Cạp là sát thủ át chủ bài, đã hoàn thành tổng cộng ba trăm vụ ám sát, giết chết hơn mười Tông Sư, sao anh ta lại chết?”

Trong phòng điều khiển của tổ chức Thiên Sát, mọi người đều chấn động.

Bỗng nhiên, tất cả màn hình máy tính trong phòng điều khiển vang lên tiếng rò điện.

Sau đó.

Trên màn hình hiển thị của máy tính xuất hiện một kí hiệu hình “trái tim” trong bài tây.

Toàn bộ hệ thống internet của tổ chức Thiên Sát đều tê liệt.

Tất cả diễn đàn của tổ chức Thiên Sát trên toàn thế giới sụp đổ trong nháy mắt, tất cả đồng thời xuất hiện một kí hiệu hình “trái tim”.

“Là… hacker số một thế giới, Nữ Hoàng Đỏ!”

Người của tổ chức Thiên Sát ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy, trong tổ chức Thiên Sát chúng ta ai đã đụng chạm đến Nữ Hoàng Đỏ? Đó là người phụ nữ đáng sợ ngay cả hệ thống ngân hàng quốc gia của Lang Quốc cũng dám hack, Cơ quan Tình báo Trung ương còn không dám làm gì cô ta!”



Khi Cửu sư tỷ giải quyết xong diễn đàn trên mạng của tổ chức Thiên Sát, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết về chỗ ở.

Ở một tiểu khu cũ kỹ, không phải trung tâm thành phố.

“Bắc Minh, cậu đừng để ý, chúng tớ vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, nhà không lớn”, Hạ Nhược Tuyết mỉm cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top